Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 556: Thiếu Niên Như Thần tiến lên
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Trong biển đá, bốn người bừng bừng hứng thú, quét thẳng tới, chiến lợi phẩm phong phú.
Số lượng trùng đen đông đảo, số hắc kim cũng không ít, thế nhưng Huyết Lô trong cơ thể Đường Thiên không còn hứng thú gì với hoàng kim nữa. Bất luận Đường Thiên cố gắng ra sao, Huyết Lô cũng không hấp thu hắc kim. Đường Thiên suy đoán thân thể mình hấp thu đủ hắc kim rồi, không thể hấp thu thêm được nữa.
Đường Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nhị trợ giúp ba người Tỉnh Hào, Hạc, Lăng Húc cường hoá hồn bảo.
Hắc kim cực kỳ bao quát, có thể trộn cùng các kim loại, Thánh Huyết Ẩm của Tỉnh Hào, Thiên Ma Vũ của Hạc, thương bạc của Lăng Húc đều được cường hoá.
Tính chất cũng gia tăng thấy rõ, tất cả hồn bảo đều trở nên cực kỳ cứng rắn.
Mà khiến Đường Thiên trợn tròn mắt là chú già Binh lấy Thiên Không Hổ ra bảo Tiểu Nhị cường hoá giúp. Đường Thiên vẫn nhớ như in gương mặt nho nhỏ của Tiểu Nhị hoàn toàn dại ra trước Thiên Không Hổ khổng lồ, sắc mặt co giật, chuyển hẳn sang màu xanh.
Không đợi y kịp phản đối, Đường Thiên đã vung tay đồng ý.
Tiểu Nhị đáng thương quay về phía đốm lửa Quang Minh Diễm, lệ rơi đầy mặt.
Quang Minh Đỉnh là danh bảo luyện khí của Võ Hội Quang Minh, quả thật có chỗ độc đáo. Ưu Nhã Lãnh Diễm lúc trước đã không thích hợp với Tiểu Nhị. Để phối hợp với Quang Minh Đỉnh, Tiểu Nhị chú ý đổi một tấm thẻ hồn thuật Quang Minh Diễm.
Quang Minh Diễm là thẻ hồn thuật chuyên môn của Võ Hội Quang Minh, có điều kém hơn Vi Quang nhiều. Chỉ cần ra giá cao vẫn có thể mua được trên thị trường. Còn tấm thẻ này là Mạc Lôi cống hiến, tuy bọn họ tránh được Thẩm Phán Chi Quang nhưng đã không thể tu luyện hồn thuật hệ quang.
Bọn họ đi theo con đường thể chất không năng lượng, những thẻ hồn thuật này với họ cũng không có giá trị gì.
Hơn nữa theo kế hoạch Bắc Đẩu không ngừng tiến hành, sau khi nhóm Lăng Húc, Hạc và Tỉnh Hào tiến hành thí nghiệm thành công, chòm Đại Hùng tương lai sẽ có càng nhiều người đi trên con đường này.
Quang Minh Diễm không hề bá đạo, ngược lại bình thản phẳng lặng, thế nhưng hiệu quả của nó xuất sắc hơn Ưu Nhã Lãnh Diễm nhiều. Hơn nữa vốn cùng một mạch, trong Quang Minh Đỉnh, uy lực Quang Minh Diễm cũng tăng vọt.
Quang Minh Diễm của Tiểu Nhị còn kém hơn Ma Quỷ Hoả của Đường Thiên một chút. Hoà tan hắc kim dung nhập vào hồn bảo không phải chuyện dễ với Tiểu Nhị. Đặc biệt là cường hoá Thiên Không Hổ, trước nay chưa từng có ai coi giáp hồn máy là hồn bảo để luyện chế. Lại thêm trình độ của Tiểu Nhị đối với Quang Minh Diễm còn thấp, Quang Minh Diễm trước mặt Thiên Không Hổ khổng lồ, nhỏ tới mức ngay Tỉnh Hào cũng cảm thấy đáng thương.
Tiểu Nhị không thể không từ từ cường hoá từng vùng nhỏ, Thiên Không Hổ tiêu tốn thời gian hai mươi ngày, vượt xa tổng thời gian cường hoá cho bọn Tỉnh Hào trước đó.
Thiên Không Hổ xanh thẳm bị phủ một lớp màu đen, hoá thành xanh đậm, tuy không có mỹ cảm như trước nhưng lại thêm uy thế kinh người.
Sau khi trộn thêm hắc kim, độ cứng của Thiên Không Hổ cao tới kinh người, không dùng hồn thuật, Đường Thiên thậm chí không thể lưu lại vết tích gì trên Thiên Không Hổ.
Chú già Binh cực kỳ vui mừng, yêu thích không nỡ buông tay.
Công trình to lớn cũng khiến Quang Minh Diễm của Tiểu Nhị tiến bộ nhanh chóng, chỉ mười ngày ngắn ngủi, hồn trị của Quang Minh Diễm đã nhảy lên tới 120 điểm, Quang Minh Diễm cũng từ một đốm lửa nhỏ hoá thành lớn cỡ nắm tay.
Một tháng qua đi, mọi người vừa tiến tới vừa cướp đoạt.
Có điều sau này không hề gặp được tảng đá đen và trứng trùng, khiến mọi người vô cùng thất vọng.
Biển đá này như không có phần cuối, bọn Đường Thiên vừa đi vừa thu hoạch trùng đen nhưng tốc độ vẫn không hề giảm bớ, song suốt một tháng, cảnh sắc không hề thay đổi.
Nếu không có Lục Phân Nhãn, bọn họ đã sớm lạc đường trong biển đá này. Nhưng ngay cả như vậy, cảm giác không thấy phần cuối này vẫn ảnh hưởng tới sĩ khí mọi người, cũng may cả bốn người đều là hạng ý chí kiên định, không dễ nhụt chí.
Hắc kim đã không hiệu quả gì với bọn họ, thế nhưng ven đường gặp được vẫn thu gặt theo thói quen.
Không thể không nói, không gì khiến người ta tiến bộ nhanh hơn thực chiến, chỉ một tháng ngắn ngủi, cho dù kẻ địch chỉ là bầy sâu, thế nhưng thực lực mọi người vẫn tiến bộ tương đối lớn.
Cơn mưa bóng đen ập về phía mọi người.
Lăng Húc tiện tay đâm ra một thương, mũi thương đột nhiên bùng lên thành vô số ánh bạc, bao phủ cả bầy sâu vào tỏng. Lăng Húc khẽ rung thân thương, chỉ thấy cơn mưa ánh bạc đột nhiên lóe lên trên không trung, như từng đòn roi bạc nho nhỏ, roi bạc đánh le lưng trùng đen, đùng, trùng đen cứng đờ.
Đùng đùng đùng, tiếng nổ dày đặc vang lên, bầy sâu lập tức cứng đờ. Khí kình của Lăng Húc rót vào cơ thể trùng đen, tuy bên ngoài trùng đen không thương tổn gì, thế nhưng nội tạng đã hoàn toàn vỡ nát.
Lăng Húc cuốn thương, miệng hô: "Tiểu Nhị!"
Viu, tất cả trùng đen như đám mây bay về phía Tiểu Nhị.
Tiểu Nhị không nhanh không chậm lấy Quang Minh Đỉnh ra, đầu lâu màu vàng phun ra một ngọn lửa màu trắng, cuốn lấy những thi thể trùng đen này vào bên trong.
Tiểu Nhị nhắm mắt lại, không ngừng biến ảo thủ quyết.
Một lát sau, viền mắt đầu lâu màu vàng bỗng sáng lên hai luồng hào quang màu trắng, một khối hắc kim bay từ trong ra, rơi xuống tay Tiểu Nhị.
Mặc dù không mấy tác dụng với mọi người, thế nhưng căn cứ nguyên tắc không lãng phí, tất cả bầy sâu trên đường đều bị luyện thành hắc kim.
"Thật nhàm chán!" Lăng Húc nóng nảy: "Ngày nào cũng sâu với sâu, giờ thấy sâu là ta buồn ói!"
Hạc lười biếng nói: "Nhưng lần nào cũng là ngươi ra tay trước tiên, ngươi xem, chúng ta đã lười chẳng muốn động thủ nữa rồi!"
"Ra tay đã chán, không ra tay còn chán hơn!" Lăng Húc tức giận nói, tiện tay đâm một thương đánh nát tảng đá ngang đường: "Giờ tốt nhất là có tên nào lợi hại một chút chui ra, để ta đánh một trận!"
Tỉnh Hào cười khổ: "Cái miệng ngươi đúng là ăn mắm ăn muối."
Lúc này mọi người đồng thời nhận ra điểm lạ, bọn họ vẫn tiến lên trong hư không tăm tối, vùng hư không này không chút ánh sáng, tuy trong mắt bọn Đường Thiên vẫn rõ rệt nhưng thực chất vẫn chỉ có một màu đen kịt.
Mãi tới lúc này bọn họ mới phát hiện phía trước có ánh sáng dìu dịu.
Điều này khiến bốn người nhìn nhau, cùng lộ vẻ đề phòng.
Bộ họ giảm tốc, chậm rãi bay về phía trước, theo bọn họ không ngừng tiến tới, phía trước càng lúc càng sáng.
Khi bọn họ lướt qua tảng đá cuối cùng, cả bọn đồng loạt kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt. Ánh sáng xanh, toàn bộ tầm mắt đều phủ kín ánh sáng xanh lam.
Ánh lam này khác biệt rõ ràng so với biển đá, thế nhưng đưa mắt nhìn lại vẫn vô biên vô hạn.
"Đây là cái gì?" Đường Thiên lẩm bẩm tự hỏi.
"Là một loại năng lượng!" Gương mặt Tỉnh Hào trước nay trầm ổn cũng phải chấn động: "Nhiều năng lượng như vậy. . ."
"Trên đời này thật sự có biển năng lượng…" Hạc lẩm bẩm.
Lăng Húc ngơ ngác nhìn biển ánh lam vô biên vô tận trước mắt: "Cái này. . . Đánh thế nào. . ."
Tiểu Nhị và Binh cũng chấn động trước cảnh tượng này, đến mức không nói nên lời.
Một lúc lâu sau đoàn người mới khôi phục tinh thần, gương mặt ai nấy đều cực kỳ cẩn trọng.
"Loại năng lượng này rất kỳ quái, ta chưa từng thấy, không cuồng bạo mà ngược lại, rất ổn định." Trong tay Hạc, một ánh sáng lam lơ lửng, đây là hắn vừa hái xuống từ biển ánh lam.
"Ừ, rất ổn định." Tỉnh Hào cũng cảm thụ tỉ mỉ: "Thế nhưng cũng bị thân thể chúng ta bài xích. Đây đúng là kỳ tích, biển năng lượng mênh mông như vậy, bên trong rốt cuộc có gì? Thật đáng mong đợi!"
"Tò mò làm gì, dẫu sao cũng phải xông vào thử!" Lăng Húc dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Đường Thiên gật đầu lia lịa: "Tiểu Húc Húc nói đúng lắm, dẫu sao cũng chưa từng thấy, cũng phải xông vào, nghĩ nhiều làm gì."
Tỉnh Hào và Hạc liếc mắt nhìn nhau, cùng cười khổ, hai gã đơn thuần. Thứ năng lượng kết cấu kỳ lạ này rốt cuộc có tính chất gì? Không ai biết. Mà giữa biển năng lượng màu xanh mênh mông này sẽ có gì đây? Nghĩ thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
"Mà thôi, dẫu sao cũng phải xông qua!" Tỉnh Hào quả quyết. Mục đích của chuyến đi này là Thánh Vực, bọn họ không có đường lui, cho dù biển ánh lam này tràn ngập nguy cơ bọn họ cũng phải xông vào.
Hạc vẫy vẫy tay cười khổ: "Thật ra ta cũng bị kéo xuống nước!"
"Đi thôi!" Đường Thiên hô lớn một tiếng, đoàn người dứt khoát bay về phía ánh lam.
Khoảng không ánh lam này rộng lớn mênh mông, kéo dài tới cuối tầm nhìn bọn họ, như một hải dương rộng lớn, cũng khổng lồ như biển đá.
Bay gần ánh lam, bọn Đường Thiên càng cảm thấy mình bé nhỏ.
Mặc dù mọi người không mấy do dự, thế nhưng ngay cả Đường Thiên cũng phải cẩn thận. Tiểu Nhị, Binh, tất cả đều thu vào trong thân thể của gã, loại ánh lam này là một loại năng lượng, thân thể gã có thể bài xích năng lượng, nguy hiểm không lớn, Tiểu Nhị và chú già Binh lại nguy hiểm hơn nhiều.
"Mọi người dùng dây nối lại với nhau."
Đường Thiên lấy ra một sợi dây dài, sợi dây này là một ngọn roi bạc, cực kỳ cứng rắn, Đường Thiên thử nghiệm một chút, gã không thể kéo đứt được. Đường Thiên lo mọi người lạc đường trong đó.
"Ta đi trước." Tỉnh Hào nói.
Đường Thiên lắc đầu, giọng nói kiên quyết: "Mọi người theo phía sau ta, ta đi dầu, hơn nữa còn phải dùng Lục Phân Nhãn tìm đường."
"Cẩn thận." Tỉnh Hào trầm giọng nói: "Nếu gặp nguy hiểm thì lay dây thừng."
Biển năng lượng mênh mông vô bờ, bản thân cũng tràn ngập lực chấn nhiếp, Thánh giả cường đại trước mặt nó cũng phải phai mờ.
"Ừ!" Đường Thiên mỉm cười sán lạn như ánh mặt trời: "Yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ qua được, thiếu niên như thần, không ai cản được!"
"Nói đúng lắm!" Hạc thản nhiên nói: "Ai ngăn được thiếu niên thần kinh cơ chứ? Chắc chắn không gì cản nổi!"
"Sai!" Lăng Húc đắc ý nói: "Vẫn có thứ cản được!"
Hạc vô cùng kinh ngạc: "Thứ gì cản được Đường thần kinh?"
"Thiên Huệ!" Lăng Húc đắc ý cười lớn: "Tiểu Hạc Tử, quả nhiên ngươi không thông minh bằng ta. . ."
Hạc á khẩu không nói được một lời.
Tỉnh Hào không khỏi mỉm cười, trong lòng cũng bớt căng thẳng, ở cùng đám đầu óc đơn giản này có lúc cũng thật tốt.
Bốn người dùng trường tiên nối liền thành một chuỗi, Đường Thiên quơ quơ cánh tay, mặt hướng về phía biển ánh lam, hô lớn: "Nào, Thiếu Niên Như Thần sắp tới đây!"
Lăng Húc: "Giết giết giết!"
Hạc: "Lắm lời như vậy còn đòi làm Thiếu Niên Như Thần à?"
Tỉnh Hào: "Thật ra chúng ta phải có khẩu hiệu nội hàm một chút. . ."
Đường Thiên cười ha hả, đột nhiên nhằm thẳng phía biển ánh sáng, bốn người như một mũi tên nhọn đâm thẳng vào biển ánh lam.
"Thiếu Niên Như Thần, tiến lên!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 557: Người lùn xanh
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Năng lượng xanh lam nồng đậm phun trào xung quanh bốn người, bọn họ như bốn hòn đá nhỏ bị ném xuống mặt nước bình tĩnh, làm dấy lên tầng tầng gợn sóng.
Bọn Đường Thiên cẩn thận từng li từng tí, ánh lam xung quanh bọn họ bị ngăn cách. Thân thể bốn người đều là không năng lượng, thể chất của Đường Thiên xuất sắc nhất, ánh lam cách gã tớ hơn nửa trượng, hiệu quả bài xích của ba người còn lại kém hơn Đường Thiên rất nhiều.
Tiếp tục tiến lên trở nên rất khó khăn, bọn họ như cất bước trong nước, tới về sau, mọi người đều chuyển sang dùng động tác bơi.
Tiến vào biển ánh lam này không hề chói mắt như phía ngoài, xanh thẳm long lanh như đáy biển.
Đi được chừng vài dặm, cảnh sắc dần dần thay đổi, Đường Thiên mắt sắc chú ý thấy phía trước có thứ gì đó: "Cái gì kia?"
Mọi người lập tức phấn chấn, lực cản trong biển ánh lam rất lớn, tiêu hao thể lực rất nhiều mà trong hoàn cảnh xa lạ này, phải luôn duy trì tinh thần cảnh giác cao độ, thể lực bất tri bất giác tiêu hao nhiều hơn.
Bốn người vội vàng bơi về phía đó, chỉ thấy một cây "san hô" màu xanh lam, cành cây vươn ra không không hề có quy tắc, lóng lánh long lanh. Bốn người Đường Thiên vây quanh cây "san hô" băng lam này, tấm tắc lấy làm lạ, cây "san hô xanh" này cao bằng ba người.
"Là năng lượng kết tinh hình thành." Hạc đánh giá tỉ mỉ, hắn phát hiện thân thể "san hô xanh" đang không ngừng sinh trưởng, tuy loại sinh trưởng này cực kỳ chậm rãi.
"Cao như vậy ít nhất cũng sinh trưởng mất vài vạn năm." Tỉnh Hào cũng lần đầu thấy thứ này: "Có muốn cắt một đoạn xuống coi là gì không?"
Đề nghị của Tỉnh Hào được tất cả mọi người tán thành.
Đường Thiên giơ tay, nhẹ nhàng gập lại, bẻ một đoạn trên cây "san hô xanh." Những người khác thấy vậy cũng dồn dập động thủ.
"Tinh thể năng lượng thật kỳ quái." Đường Thiên cảm thụ tỉ mỉ, hơi ngạc nhiên.
Hạc mô tả chuẩn xác hơn nhiều: "Quả thật rất đặc biệt, độ tinh khiết của tinh thể năng lượng cao hơn đá ngôi sao nhiều. Có điều kết cấu loại năng lượng này thật quá ổn định, chúng ta không dễ sử dụng."
"Kết cấu năng lượng ổn định có thể dùng để luyện chế hồn bảo." Tỉnh Hào ở bên cạnh bổ sung, học thức của hắn và Hạc đều cực kỳ uyên bác.
Đường Thiên đột nhiên vui mừng: "Ta biết đây là gì rồi! Thiên Không Băng THụ! Đây là Thiên Không Băng Thụ! Quỷ Ngô tiền bối từng nhắc tới, ta đã bảo sao quen mắt vậy mà."
Gã bỏ tất cả tinh thần ra nuốt trọn hết những điển tịch mà Quỷ Ngô tiền bối cất giấu, không ngờ lúc này lại có tác dụng.
"Thiên Không Băng Thụ!'
Hạc và Tỉnh Hào cùng sửng sốt, sau đó cả hai không hẹn mà cùng lộ vẻ vui mừng, hai người đều từng nghe nói tới Thiên Không Băng Thụ.
"Trong truyền thuyết, hồn bảo hoàng kim chòm Xử Nữ, Thánh Nữ Trượng chính là dùng Thiên Không Băng Thụ dẫn tinh lực tẩy rửa, sau ngàn năm luyện chế mới thai nghén thành. Chẳng lẽ đây là Thiên Không Băng Thụ?" Hạc nhìn Thiên Không Băng Thụ cao bằng ba người trước mặt, bỗng thất thần: "Có phải lớn quá không..."
Tỉnh Hào không dám chắc: "Có thể là thứ gì khác tương tự không? Ta cũng nghĩ Thiên Không Băng Thụ chắc sẽ không lớn như vậy."
Đường Thiên nghe hi người nói vậy cũng không dám chắc. Địa vị Thánh Nữ Trượng tại chòm Xử Nữ cực kỳ cao quý, nó là quyền trượng tượng trưng của Thánh Nữ các đời, là hồn bảo nổi tiếng nhất chòm Xử Nữ, cũng là một trong những hồn bảo hoàng kim đỉnh cấp nổi tiếng nhất.
"Bất kể nó là gì, cứ thu lại rồi hãy nói." Lăng Húc mất kiên nhẫn nói.
Đường Thiên nghĩ lại thấy cũng đúng, bèn đem cái cây nghi là Thiên Không Băng Thụ này cất đi.
Bọn họ tiếp tục tiến lên, rất nhanh chóng lại phát hiện một gốc Thiên Không Băng Thụ, không bao xa lại gặp một cây. . .
"Không phải đều là Thiên Không Bằng Thụ chứ?" Tỉnh Hào hỏi.
"AI da, nhiều Thiên Không Băng THụ như vậy, bầu trời không có vấn đề gì chứ?" Hạc cười khẩy đáp.
Đường Thiên sắc mặt ngượng ngùng, cũng nghĩ chắc chắn mình nhầm, sao lại có nhiều Thiên Không Băng THụ như vậy được, đây là thiên tài địa bảo hi hữu cơ mà. Thế nhưng căn cứ nguyên tắc không lãng phí, ven đường cứ gặp là gã thu lấy.
Tiếp tục tiến lên được vài dặm, Đường Thiên thấy cảnh tượng trước mặt, cũng từ bỏ việc thu lượm.
Lọt vào tầm mắt gã là rừng Thiên Không Bằng Thụ lớn lớn nhỏ nhỏ, lít nha lít nhít, nhìn không thấy phần cuối.
Thiên Không Bằng Thụ. . .
Được rồi, chắc chắn là nhầm.
"Ha ha ha ha ha! Đường thần kinh mau xem rừng Thiên Không Băng Thụ của ngươi kìa!" Lăng Húc cười ha hả không ngừng, xát muối lên vết thương Đường Thiên rõ ràng là một chuyện rất thú vị.
Đường Thiên trừng mắt với Lăng Húc: "Muốn đánh nhau à? Ngu ngốc!"
Lăng Húc lắc đầu lia lịa, bơi tới trước mặt Đường Thiên, ra vẻ thâm trầm nói: "Đường thần kinh nói hắn muốn một gốc Thiên Không Băng Thụ, bởi vậy ông trời cho hắn một rừng Thiên Không Băng Thụ! Ha ha ha ha ha ha. . ."
Đột nhiên khóe mắt Đường Thiên như liếc thấy thứ gì lóe lên trong rừng cây, trong lòng cả kinh, vội vàng hô lớn: "Cẩn thận!"
Lời còn chưa dứt, vô số mũi tên xanh lam đột nhiên bắn khỏi khu rừng Thiên Không Băng Thụ.
Viu viu viu!
Mũi tên xanh nhanh như chớp giật, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt mọi người.
Được Đường Thiên nhắc nhở, Lăng Húc phản ứng lại đầu tiên, không cần nghĩ ngợi, thương bạc trong tay đột nhiên đâm ra, mưa bạc dày đặc bắn ra, bảo hộ tất cả mọi người vào tỏng.
Keng!
Mảnh băng bắn ngang, lúc này Đường Thiên mới nhìn rõ những mũi tên xanh lam này đều là cành cây băng lam được bẻ ra.
Lăng Húc rên lên một tiếng, thân hình khẽ run.
Hắn vừa cười nhạo cành cây băng lam, một luồng sức mạnh cực kỳ quỷ dị đã dọc theo thân thương truyền vào kinh mạch hắn. Hàn ý vô danh truyền vào thân thể, lan tran trong thân thể hắn.
Thế nhưng hán cũng không lui lại nửa bước, tình thế không cho phép hắn lui lại, một khi hắn lui lại, vậy mọi người đều sẽ bại lộ trước mưa tên màu xanh này, vậy sẽ triệt để rơi xuống bị động. . .
Hắn không lùi mà tiếng, con mắt màu cam như ngọn lửa, nổi giận gầm lên một tiếng, nhân thương hợp nhất, như một cơn mưa bạc bùng lên, mang theo ý chí quyết tiến đón đánh cành cây băng lam bắn tới.
Keng keng keng!
Vô số mảnh băng bắn lung tung, Lăng Húc rên lên một tiếng sau đó dùng tốc độ còn nhanh hơn thất bại bay ngược về, trường tiên bên hông truyền tới lực kéo mạnh mẽ khiến thân thể mọi người đều rung động.
Lăng Húc mất ý thức, gương mặt hắn phủ một lớp băng lam màu xanh quỷ dị, tóc và lông mi đều phủ một lớp băng sương.
"Tiểu Húc Húc!"
Ánh mắt mọi người lập tức đỏ bừng.
Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên kéo sợi roi bạc ở eo, Đường Thiên tức giận xuất thủ, sức mạnh cường đại hơn bình thường nhiều, roi bạc cứng rắn lập tức bị gã ké đứt.
Tỉnh Hào mặt cũng lạnh băng, một kiếm chặt đứt trường tiên bên hông, xông ra ngoài.
Trong rừng cây lại bay ra vô số mũi tê xanh, Đường Thiên cũng không chống đối, né tránh như quỷ mị, qua lại giữa những mũi tên xanh này, chớp mắt đã giết tới biên giới rừng cây.
Lúc này gã mới thấy rõ đối tượng tập kích bọn họ, là một bầy người lùn cao chỉ khoảng một mét, làn da màu xanh lam. Da của họ có màu xanh lam quỷ dị, gương mặt màu tam giác, con mắt hẹp dài đỏ bừng như màu máu, khuôn mặt dữ tợn.
Bọn họ nói ngôn ngữ mà Đường Thiên không hiểu nổi, tiếng kêu quái dị không ngừng, quơ quơ cánh tay, đằng đằng sát khí. Bên hông bọn họ cắm từng cành cây băng lam màu xanh, hiển nhiên đây là vũ khí của chúng.
"Tiểu Nhị!"
Đường Thiên hét lên, Ma Quỷ Hỏa đỏ tươi bùng lên trên tay gã, Lăng Húc bị thương khiến gã cực kỳ tức giận.
Tiểu Nhị bay ra, thấy những người tí hon màu xanh lam quỷ dị này, không khỏi kêu lên kinh ngạc: "Người lùn xanh!"
Hạc phía sau Tiểu Nhị nghe vậy, con ngươi bất giác c rụt lại!
Người lùn xanh là một loại sinh vật cực kỳ đáng sợ, tuy vóc dáng của chúng như bản thu nhỏ của loài người, thế nhưng linh trí chưa khai, tính khí trời sinh lãnh khốc hiếu sát, hoàn toàn không sợ tử vong. Mà đáng sợ hơn là khả năng sinh sản siêu cường của Người lùn xanh, chúng có thể sinh sôi nảy nở vài đời trong thời gian cực ngắn. Điều này cũng khiến bộ tộc của chúng cực kỳ khổng lồ, tình cảnh chúng trào kẻ địch tới như thủy triều đủ khiến bất cứ ai tê dại da đầu, đây chính là "biển xanh" cực kỳ đáng sợ.
May là sinh vật đáng sợ này cực kỳ hiếm thấy, chỉ từng xuất hiện trong truyền thuyết, thậm chí rất nhiều Thánh giả hoài nghi trên thế giới có loại sinh vật này không.
Không ngờ lại gặp phải Người lùn xanh trong truyền thuyết tại đây. . .
Đường Thiên đã hoàn toàn nổi điên nào quản người lùn xanh gì, cho dù giờ có là thần xuất hiện trước mặt gã, gã cũng muốn đấm nát!
Gã lao thẳng về phía người lùn xanh gần nhất, người lùn xanh này không hề sợ hãi, hú lên quái dị, cầm một cành cây băng lam đập thẳng về phía Đường Thiên.
Đường Thiên có thể thấy rõ sát ý và vẻ điên cuồng trên gương mặt tam giác kia.
Chết đi!
Thân thể Đường Thiên nhoáng lên, xuất hiện bên cạnh người lùn xanh này như quỷ mị, nắm đấm bao phủ bởi Ma Quỷ Hoar đánh trúng eo người lùn xanh.
Sức mạnh cường đại khiến thân thể người lùn xanh biến dạng, cong như cánh cung. Gương mặt vốn hung hãn giờ đầy sợ hãi.
Ầm!
Người lùn xanh như bị con dã thú lao phải, không kịp kêu thảm một tiếng, bắn thẳng ra ngoài.
Một đòn thành công, Đường Thiên bỗng cong người, không buồn nhìn lại, lập tức dùng thân thẻ làm trụng, lật tay đánh mộ quyền về phía sau, nắm đấm đánh thẳng vào đầu một người lùn xanh đang lao tới, người lùn xanh ngã thẳng xuống.
Phệ Hồn Diễm của Tiểu Nhị lặng lẽ ấn lên lưng một người lùn xanh, thân thể người lùn xanh cứng đờ, người lùn xanh như giọt nước truyền vào thân thể nó, chớp mắt đã bay vọt ra từ trước ngực, còn thân thể người lùn xanh này lơ lửng tại chỗ, khí tức đã tuyệt.
Thánh Huyết Ẩm trong tay Tỉnh Hào khẽ võ nhẹ lên cành cây băng lam đang bắn nhanh tới, gương mặt người lùn xanh vừa ném cành cây băng lam cách đó không xanh lập tức vui mừng, thế nhưng sát theo đó, vẻ vui mừng của nó cũng cứng lại trên mặt.
Cành cây bl kia không vỡ ra!
Mà bay về một phía khác.
Không thể nào. . .
Không đợi nó khôi phục tinh thần từ cơn khiếp sợ, kẻ cầm kiếm kia đã đâm nhẹ về phái nó từ xa. Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có thứ gì, trước ngực nó bỗng đau nhức, trước mắt tối đen.
Hạc lưng cõng Lăng Húc, thân hình khẽ chuyển, như làn khói nhẹ tránh khỏi từng cành cây băng lam bắn tới, cổ tay rung rung, Hạc Kiếm hoàng kim bỗng bắn ra một luồng kiếm khí màu trắng, truyền vào thân thể đối phương.
Đối phương rên lên một tiếng, khí tức đoạn tuyệt.
Hạc thở ra một hơi, thực lực những người lùn xanh này cũng bình thường, chỉ những cành cây băng lam kia có điểm lạ. Không cần hắn nhắc nhở, Đường Thiên và Tỉnh Hào cũng nhìn ra điểm này, công kích của hai người đều tách những cành cây đó ra.
Trận chiến này không nhiều vấn đề, chỉ có điều sao ở đây lại có người lùn xanh...
Đột nhiên Hạc như phát hiện gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa trong rừng cây, không khỏi biến sắc.
Vô số người lùn xanh như thủy triều, vừa kêu gào quái dị, vừa lao về phía này.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 558: Bão táp
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Mọi người không khỏi biến sắc.
Người lùn xanh như thủy triều nhìn thấy bọn Đường Thiên, hú lên quái dị, đồng loạt ném cành cây tỏng tay ra. Những cành cây băng lam bắn thẳng ra như mũi lao.
Viu!
Tên băng đầy trời như một chùm mây đen ập thẳng xuống đầu bốn người.
Tiếng xé gió chấn nhiếp tâm thần khiến mọi người không khỏi tê dại da dầu, Đường Thiên trợn tròn mắt: "Tiểu Nhị!"
Khóe miệng Tiểu Nhị giật giật, bị gã ngốc hô to gọi nhỏ, trong lòng y bực bội tới cực điểm, thế nhưng lại chẳng thể phát tác. Y hừ lạnh một tiếng, chuôi dù Mầm Mầm đẩy lên, đột nhiên xoay nhẹ chuôi dù, ánh sáng trên dù Mầm Mầm bùng lên, như một tấm khiên ánh sáng khổng lồ xoay tròn lao thẳng về phía trước.
Đường Thiên biết dù Mầm Mầm tuyệt đối không đỡ tiếp được, bèn hô lớn: "Xông lên!"
Ba người theo sát sau dù Mầm Mầm, bọn họ muốn mượn thế dù nhảy vào giữa đám người lùn xanh, chỉ như vậy bọn họ mới có cơ hội. Những cành cây băng lam kia cực kỳ quỷ dị, đầy uy hiếp với bọn họ.
Tiểu Nhị cũng không buồn quan tâm tới dù Mầm Mầm, gương mặt nhỏ bé tinh xảo lạnh lùng, không nói một lời xông lên phía trước, thuận thế rút thanh kiếm Ngục Hải còn mang theo Hư Không Ám Viêm ra.
Thanh kiếm Ngục Hả hẹp dài hung lệ trên cánh ay bé nhỏ mập mạp, bập bùng lửa đem, thân hình nho nhắn đáng yêu, quái dị khó nói thành lời.
Tiểu Nhị rung khẽ thân kiếm, Phệ Hồn Diễm lặng lẽ bay vào kiếm Ngục Hải, bên rìa Hư Không Ám Viêm lập tức phủ thêm một quầng sáng sặc sỡ nhàn nhạt.
Ầm!
Cành cây đánh lên người Mầm Mầm như mưa rơi, vô số vụn băng bắn ra, dù Mầm Mầm ầm ầm nổ tung, sóng năng lượng kịch liệt quét ngang, cành cây băng lam bị đảo qua lập tức bị chấn động thành mảnh nhỏ.
Còn đám người Đường Thiên lại nhân cơ hội giết vào giữa đám người lùn xanh.
Người lùn xanh dồn dập giơ cành cây băng lam lên, xông về phía đám người Đường Thiên.
Tốc độ của Đường Thiên cực nhanh, lực cản của biển ánh la lúc này như chẳng thể ảnh hưởng tới thân thể gã. Gã chỉ càm thấy trong ngực như bùng lên ánh lửa, toàn thân tràn ngập sức lực.
Thế xung phong không chút mỹ cảm, sức mạnh cường đại lập tức lật tung vài người lùn xanh dọc đường. Trong biển ánh sáng này, thân thể thuần túy sức mạnh của gã phát huy được uy lực lớn nhất.
Thân hình Đường Thiên khẽ gập, trong ánh mắt kinh ngạc hoảng sợ của đối phương kéo thành một chuỗi tàn ảnh, nắm đấm lặng lẽ đánh lên ngực đối phương, sức mạnh cường đại dâng trào.
Tên người lùn xanh này như quả cầu da bị đánh bay, va thẳng vào đồng bọn sau lưng, đồng bọn không kịp né tránh, phun một ngụm máu tươi màu xanh, cũng bay thẳng ra ngoài, xô ngã một đám lớn.
Đỉnh đầu vang lên tiếng xé gió viu viu, Đường Thiên không buồn ngẩng đầu, thân hình cúi xuống, đâm thẳng vào đám người.
Ầm!
Tiếng va chạm kinh khủng vang lên, bảy tám thân hình bay thẳng ra ngoài như dính phải mọt vụ nổ.
Tốc độ như tia chớp, sức mạnh cuồng bạo khiến mỗi lần xung kích của Đường Thiên tràn ngập vẻ đẹp của lực lượng, không chút mỹ cảm, ngắn gọn, súc tích, thẳng thắn, như một con hung thú tàn phá bừa bãi.
Cách Đường Thiên không xa, Tiểu Nhị múa kiếm Ngục Hải trong tay, mỗi nhát chém đều mang đi vài sinh mệnh, lực sát thương của Phệ Hồn Diễm tuy rất mạnh, thế nhưng hiệu suất giết người thua xa kiếm Ngục Hải.
Đáng tiếc nồng ọ năng lượng nơi này quá mức kinh khủng, ngược lại không thích hợp sử dụng hồn thuật, nếu không phối hợp cùng Thuần Di, y quả thật như một cái máy gặt hình người.
Tuy trình độ kiếm pháp y không sánh được với Tỉnh Hào, thế nhưng sát khí nặng nề chấn nhiếp nhân tâm hơn cả Tỉnh Hào, thân hình quỷ mị, dáng vẻ hờ hững lạnh lẽo, kiếm Ngục Hải lập lờ khí đen, lạnh lẽo thấu xương.
Tỉnh Hào như nhàn nhã tản bộ, kiếm kiếm xuất ra đều cực kỳ rõ ràng song lại khiến người ta căn bản không cách nào né tránh, cứ như ngây ngốc đâm đầu vao kiếm của hắn.
Khác với vẻ giản dị chất phác của Tỉnh Hào, Hạc lại uyển chuyển tiêu sái kỳ ảo tới cực điểm, như con hạc đen nhảy múa uyển chuyển, cho dù lưng cõng Lăng Húc nhưng mỗi bước di chuyển đều không chút trì trệ, không dính khỏi lửa nhân gian.
Chỉ chớp mắt, bốn người đã để lại thi thể đầy đất, thế nhưng bầy người lùn xanh lại không hề có ý sợ hãi lui bước.
Chỉ có tiếng thét chói tai mang theo thô bạo và phẫn nộ vô hạn, chúng cuồn cuộn lao tới từ đủ mọi phương hướng.
Không ai chú ý thấy biển ánh lam lúc này đang lặng lẽ nổi lên một cơn bão đáng sợ.
Tiểu Nhị chỉ cảm thấy xung quanh đâu đâu cũng có gương mặt tam giác hung ác của người lùn xanh, người lùn xanh như vĩnh viễn không thể giết hết, chiến đấu điên cuồng suốt nửa giờ. Ngay cả bản thân Đường Thiên cũng không nhớ nổi mình giết bao nhiêu người lùn xanh rồi. Toàn thân gã thấm đẫm máu xanh quỷ dị của người lùn xanh, thể lực của gã tiêu hao kịch liệt, tay chân bủn rủn.
Hắn nhìn lướt qua những người khác, tình hình của mọi người cũng không tốt hơn là mấy, năng lượng nơi này quá nồng đậm, hơn nữa còn có tính chất kết cấu đặc biệt, cực kỳ ổn định, hồn thuật của họ đều không dùng được.
Thân thể Đường Thiên mạnh hơn bọn họ nhiều, lại hấp thu rất nhiều hắc kim, cường hóa mức độ lớn, thế nhưng cứ tiếp tục như vậy trước sau gì cũng kiệt sức, tình hình ba người còn lại càng tồi tệ.
Bước tiến của cả nhóm đã chậm dần, tần suất công kích cũng giảm xuống.
Không thể để như vậy được. . .
Đường Thiên đã sớm không phải kẻ gà mờ trên chiến trường rồi, mỗi trận chiến đều khiến gã bất tri bất giác trưởng thành. Nhất định phải tìm ra thủ lĩnh của đám người lùn xanh này, chỉ có vậy mới kết thúc được trận chiến không ngừng nghỉ này.
Ánh mắt gã tìm khắp chiến trường, bắt giặc phải bắt vua trước!
Đưa mắt nhìn lại, người lùn xanh như một vùng biển khổng lồ, nhìn không thấy cuối, từng gương mặt tam giấc đáng ghét khiến Đường Thiên buồn nôn.
Đột nhiên, ánh mắt gã khóa chặt một người lùn xanh có phần đặc biệt, làn da người lùn xanh kia đậm hơn đám còn lại, có cảm giác như kim loại.
Chính nó!
Đường Thiên phấn chấn hẳn lên, định lao về phía người lùn xanh kia.
Nhưng đúng lúc này, người lùn xanh kia bỗng kêu lên sợ hãi, toàn bộ chiến trường điên cuồng bỗng im bặt giữa tiêng thét sợ hãi chói tai này. Người lùn xanh đang điên cuồng lao tới từ bốn phương tám hướng bỗng ngừng bặt lại, gương mặt không hẹn mà cùng hiện vẻ hoảng sợ.
Cảnh tượng tiếp đó khiến Đường Thiên tròn mắt.
Người lùn xanh ra sức xoay người bỏ chạy, cho dù lướt qua ngay bên cạnh gã cũng coi như không thấy.
Đường Thiên há hốc mồm, này, chúng ta đang chiến đấu sinh tử mà. . .
Người lùn xanh rút đi như thủy triều, bỏ lại thi thể khắp nơi, chỉ gào thét chạy trốn.
Bốn người thở phào một hơi, bọn họ cũng đã sức cùng lực kiệt, ai nấy đều đã kiệt sức. Ngoại trừ Đường Thiên, những người khác đã quen sử dụng hòn thuật, sức mạnh đơn thuần không phải sở trường của họ.
"Không tốt!"
Đường Thiên đột nhiên biến sắc, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ tâm thần gã, lông tơ toàn thân gã đột nhiên dựng đứng. Gã chỉ kịp hét lên kinh hãi, tiếp đó thấy biển ánh lam trước mặt như con quái vật vừa bùng tỉnh từ giấc ngủ, trở nên cực kỳ nóng nảy.
Năng lượng màu lam ngưng tụ như dòng nước đang xoay tròn.
Rắc rắc rắc!
Bốn người ngơ ngác nhìn rừng cây băng lam vô tận trước mắt như bị một bàn tay vô hình vô tình tiết bỏ, trong tầm mắt của bọn họ chỉ có mảnh băng vỡ nát.
Tiểu Nhị phản ứng nhanh nhất, lập tức hóa thành một vệt sáng, tiến vào trong năng lượng lô.
Ầm!
Sức mạnh cường đại như bài sơn hải đảo ép tới sau lưng mọi người, mọi người chỉ thấy trời đất quay cuồng, trước lực lượng mênh mông đó bọn họ cũng không thể ổn định thân hình.
Bọn họ bấp bênh như con thuyền nhỏ giữa biển rộng, thân không theo ý, lập tức bị cuốn đi.
Đường Thiên không kịp phản ứng lại, những người khác đã biến mất không còn tăm hơi.
"Không. . ."
Đường Thiên gào muốn rách họng.
Một cơn sóng lớn hình thành sau lưng Đường Thiên, đánh thẳng vào lưng gã, Đường Thiên hộc một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Biển ánh lam khổng lồ như con dã thú phẫn nộ, vô số vòng xoáy, vô số gợn sóng không ngừng kích động khắp biển ánh lam.
Năng lượng xanh am ổn định lúc này lại cuồng bạo cực kỳ nguy hiểm.
Thành Tam Hồn, phòng thí nghiệm huyết mạch.
"Sao rồi?" Binh không nhịn được hỏi lão Phí, hắn đem trứng trùng tới phòng thí nghiệm huyết mạch thành Tam Hồn. Trước nay hắn chưa từng thấy thứ gì thần kỳ như vậy, thật tò mò loại trứng trong này có thể nuôi dưỡng hay không.
Hắn có dự cảm, những trứng trùng này giá trị liên thành.
Ngoại trừ trứng trùng, hắn còn mang theo lượng lớn hắc kim, một phần giao cho Sylar, còn một phần còn lại đưa cho lão Phí. Đường Thiên hấp thu hắc kim, chứng tỏ hắc kim có thể dùng để cường hóa thân thể.
Xuất phán từ vấn đề an toàn, hắn yêu cầu tăng cường lực lượng trấn thủ thành Tam Hồn trước. Trước khi lực lượng tiếp viện tới, hắn trấn thủ tại đây, ngay Mầm Mầm cũng bị hắn lừa tới.
" Lần đầu ta thấy thứ thần kỳ như vậy." Sặc mặt lão Phí vẫn còn bồi hồi: "Hồn nguyên ẩn trong đó vượt qua bất cứ thứ gì ta từng thấy, hơn nữa hồn nguyên của nó ẩn chứa pháp tắc sinh, có tính chữa trị rất tốt, có thể dùng nó để chữa trị hồn vực bị thương."
Thân thể Binh run rẩy: "Có thể chữa thương cho hồn tướng không?"
"Ừm, theo lý thuyết là có." Lão Phí gật đầu: "Thế nhưng chúng ta cần thí nghiệm mới có thể kết luận chính xác được."
Gương mặt phẳng lỳ của Binh lộ vẻ vui mừng, nếu lão Phí đã nói là có thể, vậy Loa TI có thể được chữa trị.
Lão Phí lại hung phấn nói: "Loại hắc kim này cũng rất kỳ lạ, nó có tác dụng trợ giúp huyết mạch rất tốt, có điều chúng ta vẫn đang nghiên cứu."
Đường Thiên bất chấp kháng nghị mãnh liệt của Tiểu Nhị, đem lượng lớn điển tịch của Quỷ Ngô tiền bối đưa cho phòng thí nghiệm huyết mạch. Điển tịch của Quỷ Ngô khiến thực lực phòng thí nghiệm huyết mạch gia tăng rất nhiều. Khả năng của phòng thí nghiệm huyết mạch hiện tại đã vượt ngoài dự đoán mọi người. Bọn lão Phí trước nay đều không có thành tựu gì nhưng Đường Thiên vẫn đối xử với bọn họ như trước, bên dưới sự cảm động, bọn họ cũng đang nén nhịn.
Cho nên khi nhận được trứng trùng và hoàng kim, toàn bộ phòng thí nghiệm huyết mạch như hít thuốc lắc.
"Ta có việc đi trước." Lão Phí bỏ lại một câu rồi vội vàng rời khỏi, ý chí chiến đấu của lão đang sôi sục, nói thêm hai câu cũng thấy lãng phí thời gian, vội vàng rời khỏi.
Binh không hè tức giận, ngược lại cực kỳ mong đợi.
Rốt cuộc Binh cũng đợi được tiếp viện tới, lần này lực lượng tiếp viện cực kỳ đầy đủ, thành Tam Hồn sắp trở thành điểm nổi giữa Đường Thiên và chòm Đại Hùng, vị trí cực kỳ chiến lược.
Đường Sửu, Sylar, Đinh Đang đều tự mình tọa trấn hơn mười sáu Thánh giả cùng binh đoàn giáp máy cùng đóng quân.
Thành Tam Hồn cũng khởi động kế hoạch xây dựng lần này.
Binh rốt cuộc cũng yên lòng chuẩn bị trở lại, nhưng đúng lúc này, hắn biến sắc, Đường Thiên xảy ra chuyện rồi!
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 559: Đầm cỏ đỏ
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
"Này, tỉnh lại đi! Huynh không sao chứ?"
"Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi, không được ngủ. . ."
Mơ mơ màng màng, Đường Thiên như nghe thấy có người gọi bên tai gã, giọng nói xa lạ khiến tâm thần mờ mịt của gã tìm được một tiêu điểm, như một khe hở giữa bóng tối, hé lộ chút ánh sáng mặt trời.
Ý thức kéo về thân thể, âm thanh trên đỉnh đầu cũng trở nên rõ ràng, là giọng một bé trai. Đường Thiên ráng sức mở mắt, lọt vào tầm nhìn là vài cọng cỏ màu đỏ rực, trông như lưỡi cưa, cắt vào mặt gã đau nhức. Bên dưới lầy lội hôi thối nức mũi, Đường Thiên cảm giác sau đầu đau đớn, rên lên mọt tiếng, theo bản năng cử động thân thể một chút, xoạt, gò má gã co giật trong bùn đất, toàn thân đau đớn.
"Tốt quá tốt quá! Ngươi tỉnh rồi!" Trên đầu vang lên tiếng hô vui mừng, hai cánh tay gầy gò kéo Đường Thiên, muốn kéo Đường Thiên lên, thế nhưng bé trai quá yếu.
Đầu óc Đường Thiên hỗn loạn, thế nhưng gã vẫn gắng gượng bò lên, động tác quá mạnh lại động tới vết thương, đau tới mức gương mặt gã vặn vẹo.
Tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng, lọt vào mắt gã là cả bãi bùn hoang lương mọc đầy cỏ tranh màu đỏ sậm hẹp dài như lưỡi kiếm, đưa mắt nhìn xa, cỏ tranh san sát.
Ngồi trong đống bùn nhão, ánh mắt mơ hồ của Đường Thiên dần lấy lại tiêu cự, bé trai trước mặt mới khoảng mười một mười hai tuổi, vóc dáng gầy yếu, con mắt đen bóng trong suốt trong rất thông minh, cõng một rổ cỏ không tương xứng với hình thể cậu bé.
"Cậu đã cứu ta?"
Vừa mở miệng, Đường Thiên lập tức giật mình vì giọng nói khàn khàn của mình.
"Không phải." Bé trai lắc đầu: "Ta chỉ phát hiện huynh thôi, huynh nằm trên mặt đất."
"Đây là đâu?" Vẻ mờ mịt trên mặt Đường Thiên dần biến mất, gã gắng gượng đứng dậy, những người khác đâu?
"Đầm Cỏ Đỏ!" Bé trai ngửa mặt lên đáp.
"Có phát hiện những người khác không?" Đường Thiên hỏi, lòng thàm lo lắng về ba người còn lại.
"Không có." Bé trai lắc đầu: "Huynh có đồng bọn à? Ta không thấy ai khác."
Đường Thiên thầm thất vọng, gã dốc sức đột nhiên giẫm xuống đất, như mũi tên bay thẳng lên trời. Đầm Cỏ Đỏ không lớn, vừa nhìn là thấy rõ hết, không thấy tung tích những người khác, tỏng lòng gã càng thêm thất vọng. Lực nhảy hao hết, gã rơi xuống đất, Tiểu Nhị đang ngủ say, gã không thể bay.
Bé trai thấy Đường Thiên lao thẳng lên trời ánh mắt không khỏi kinh ngạc.
Đường Thiên bay xuống, thấy vẻ kinh ngạc của bé trai không khỏi mỉm cười, gã ngồi xuống cạnh bé trai, thăm hỏi tin tức.
Nơi này là Thánh Vực, thế nhưng khiến Đường Thiên bất ngờ là Thánh Vực còn rộng lớn hơn gã tưởng tượng nhiều. Thánh Vực dùng châu để phân chia, có cả vạ châu, mỗi châu lớn nhỏ bất đồng, châu lớn bao quát hơn ngàn tinh cầu, mà châu nhỏ chỉ có một tinh cầu.
Châu mà Đường Thiên đang ở gọi là Thương Châu. Thương Châu cực kỳ nhỏ, chỉ có ba tinh cầu, phân biệt là ba ngôi sao Thanh Cốc, Huệ Lý, Hồng Thảo. Đường Thiên đang ở sao Hồng Thảo. Sao Hồng Thảo vì sản xuất nhiều Hồng Mao Kiếm Thảo nên có tên như vậy. Hồng Mao Kiếm Thảo hình dáng như trường kiếm, toàn thân đỏ sậm, cứng cỏi như sắt, thứ duy nhất có tác dụng là rễ của nó.
"Đây là Hồng Mao Tủy Căn." Bé trai ngửa mặt lên khoe chiến lợi phẩm: "Có thể bán được không ít tiền, có điều chỉ lá cỏ đỏ chót như máu mới lấy được, rất khó đào."
"Đúng là trông như huyết tủy." Đường Thiên tò mò quan sát, cảm giác ấm áp, đỏ hồng như ngọc, gã có thể cảm giác thấy điểm bất phàm. Đường Thiên hứng thú tiên tay bứt một ngọn Hồng Mao Kiếm Thảo, tất cả đều có màu đỏ nhạt: "Đúng là khá lợi hại."
Bé trai ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý: "Đúng vậy! Ta là người hái Hồng Mao Tủy Căn lợi hại nhất! Hồng Mao Kiếm Thảo hơ hai trăm năm mới hình thành Hồng Mao Tủy Căn. Nhìn bề ngoài chắc chắn không ra được. Hồng Mao Tủy Căn hai trăm năm trở lên mới có thể dùng để luyện chế Thảo Kiếm."
"Thảo Kiếm là thứ gì?" Đường Thiên tò mò hỏi.
"Đương nhiên là để làm kiếm rồi!" Bé trai dáng vẻ như ông cụ non: "Nó tên là Hồng Mao Kiếm Thảo, trời sinh ẩn chứa kiếm ý, Thảo Kiếm dùng nó luyện chế cực kỳ lợi hại!"
"Thảo Kiếm?" Gò má Đường Thiên co giật: "Thảo Kiếm thì có ích gì? Chẳng phải chém cái là đứt?"
Bé trai khinh khỉnh nhìn Đường Thiên: "Xem ra huynh không học tập tốt, ngay kiến thức thông thường cũng không hiểu, Thảo Kiếm dùng để chém ư? Chẳng lẽ huynh là dã nhân ở Dã Nhân Châu?"
"Dã nhân…" Gò má Đường Thiên lại co giật.
Đường Thiên càng nhìn Đường Thiên càng cảm thấy đúng, đột nhiên bừng tỉnh: "Hóa ra ngươi đúng là dã nhân, nghe nói dã nhân toàn thân mình đồng da sắt, sức lực cực mạnh, ngươi trông cũng không cường ráng nhưng vừa rồi có thể nhảy lên tận trời, xem ra sức lực quả thật rất mạnh."
"Ta không phải dã nhân…" Đường Thiên đính chính.
"Được rồi được rồi." Bé trai vỗ vỗ vai Đường Thiên, dùng giọng điệu cụ non nói: "Yên tâm đi, yên tâm đi, cho dù huynh là dã nhân ta cũng không kỳ thị huynh."
Đường Thiên: ". . ."
"Dã nhân đại ca, huynh tên gì thế?" Bé trai tò mò hỏi, cậu bé thấy Đường Thiên không trả lời bèn vỗ ngực nói: "Ta tên Tiểu Vũ."
Nếu là Thánh Vực, Đường Thiên ngàn vạn lần không dám bại lộ tên thật của mình, vạn nhất Thánh Điện truyền tên của mình tới Thánh Vực, vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm. Gã quyết định đặt cho mình một cái tên tên thật phong cách, cái nào đây? Thần Thiếu Niên? Thiếu Thần? Thần Nam? Mãnh Nam? Mãnh Nam Tối Cường?
Có nên khiêm tốn một chút không. . .
Đường Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi cứ gọi ta Mãnh Nam đại ca là được!"
"Mãnh Nam. . ." Tiểu Vũ sắc mặt cứng đờ, bĩu môi: "Mãnh Nam đại ca, trông huynh chẳng mạnh chút nào cả."
Đường Thiên vỗ vỗ ngực, muốn biểu hiện vẻ cường tráng của mình, kết quả không cần thận động phải vết thương, đau tới mức nhe răng nhếch miệng, khuôn mặt co quắp. Tiểu Vũ lắc đầu, quả nhiên là nhặt được dã nhân, đã sớm nghe nói dã nhân thích dùng mấy chữ "Mãnh" "Bá" "Thiết" "Đồng" để đặt tên, thế nhưng cái tên "Mãnh Nam" thật quá thiếu thẩm mỹ. . .
Vừa tán gẫu với Tiểu Vũ, Đường Thiên vừa kiểm tra thương thế thân thể.
Nồng độ năng lượng xung quanh khiến Đường Thiên kinh hồn bạt vía. Đường Thiên dám khẳng định, cho dù là Mười Hai Cung Hoàng Đạo, nồng độ năng lượng cũng tuyệt đối không thể lên tới mức kinh khủng như vậy, gã gần như thấy được năng lượng lưu động trong không khí.
200%? Hay 300%?
Đường Thiên không dám chắc.
Nồng độ năng lượng kinh khủng như vậy đủ khiến bất cứ võ giả nào vui mừng như điên.
Trước đó Đường Thiên cũng từng nghĩ điều kiện của Thánh Vực khá ưu việt, thế nhưng không ngờ lại tới mức này. Chẳng trách Thiên Huệ nói trong Thánh Vực, Thánh giả rất nhiều, nồng độ năng lượng đậm đặc như vậy, dọ khó khi phong Thánh giảm mạnh. Nếu căn cứ theo lý luận của Quỷ Ngô tiền bối, trẻ con sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, tính liên kết với năng lượng hơn xa người của Thiên Lộ.
Hoàn cảnh như vậy cũng rất bất lợi cho thân thẻ không năng lượng của Đường Thiên, thế nhưng lại rất có ích cho Tiểu Nhị.
Có ích cho Tiểu Nhị!
Nhưng thấy Tiểu Nhị lặng lẽ ngủ say trong Song Tử Lô, Đường Thiên cảm thấy rất tốt, ít nhất Tiểu Nhị có thể nhanh chóng thức tỉnh.
Giờ thất tán với bọn Tiểu Húc Húc, việc đầu tiên cần làm là nhanh chóng tìm ra bọn họ.
Muốn tìm được bọn họ, Đường Thiên nghĩ tới người lùn xanh.
"Tiểu Vũ, ngươi biết người lùn xanh không?" Đường Thiên hỏi.
"Người lùn xanh? Biết chứ, bọn chúng sống trong đầm lầy xanh, là sinh vật mà mọi người căm ghét nhất." Tiểu Vũ dáng vẻ trẻ con ma mãnh: "Rất nhiều châu có đầm lầy xanh, thực lực chúng không mạnh, thế nhưng số lượng quá nhiều, giết mãi không hết. Cũng may chúng nó không ra khỏi đầm lầy xanh, nếu không cũng là phiền toái lớn."
Đường Thiên thấy Đường Thiên dùng giọng điệu cụ non như vậy, cảm thấy rất thú vị: "Vậy đầm lầy xanh gần nhất là ở đâu?"
Tiểu Nhị gãi gãi cái đầu mình nói: "Cái này phải hỏi người lớn."
Đột nhiên Đường Thiên ngẩng đầu, trên bụi cỏ xa xa, một cô bé lo lắng hô về phía này: "Tiểu Vũ! Ca ca ngươi bị thương rồi!"
Tiểu Vũ biến sắc, đang muốn chạy tới, thân thể cậu bé vốn nhỏ gầy, kéo theo cả thúng cỏ, lập tức lảo đảo.
Đường Thiên thấy vậy lập tức đứng dậy đỡ lấy Tiểu Vũ: "Hướng kia à?"
Dù thế nào Tiểu Vũ cũng đã cứu gã, giờ Tiểu Vũ gặp chuyện phiền toái, gã không thể đứng ngoài nhìn được.
Tiểu Vũ vội vàng chỉ về phái thôn trang: "Bên kia!"
Đường Thiên ừ một tiếng, thân hình lao vọt về phía bé gái như mũi tên, nhấc cô bé lên đặt lên vai, nhún người lao nhanh đi.
Sắc mặt Tiểu Vũ và bé gái cùng trắng bệch, tốc độ của Đường Thiên quá nhanh, gió thổi tới mặt đau nhức như đao cắt, hơn nữa khiến bọn họ cảm giác hít thở không thoải mái, con mắt cũng không mở ra được.
Hai người trong lòng hoảng hốt, lần đầu tiên bọn họ nghe nói có người chạy hanh được như vậy, còn nhanh hơn người trong thôn phi hành.
Tiểu Vũ lại càng khẳng định thân phận của Mãnh Nam đại ca là dã nhân, một trong những năng lực nổi tiếng thiên hạ của dã nhân ở Dã Nhân Châu là chạy. Nếu Mãnh Nam chạy thế này còn không coi là tốt thì ai mới chạy tốt?
Đường Thiên mang theo tàn ảnh mơ hồ, như một cơn gió lướt qua vùng đất hoang.
Cảnh sắc nhanh chóng trở nên hoang vu, mặt đất phủ kín đá sỏi đen kịt như mực, có thể thấy được một dòng song khô héo, thế nhưng xét trên bề rộng cũng có thể thấy con sông này năm xưa mênh mông nhường nào.
Trên lòng sông đầy sỏi đá đen khô cằn hoang vu, có thể thấy thôn trang lẻ loi xa xa.
Tiểu Vũ mím chặt môi, sắc mặt lo lắng.
Đường Thiên cũng không phí lời, lao thẳng về phía thôn trang, có thôn dân nhận thấy điểm lạ, vội vàng lao tới, có điều khi bọn họ thấy Tiểu Vũ trên vai Đường Thiên, ai nấy lộ vẻ hiểu ra và đồng tình, chỉ nhìn Đường Thiên nhiều thêm đôi chút.
Thực lực mà Đường Thiên biểu hiện ra khiến mọi người kinh ngạc.
Thế nhưng càng kinh ngạc hơn lại là Đường Thiên, trực giác của gã vốn nhạy cảm nhường nào, ngay khi nhìn thấy những thôn dân này, trong lòng gã đã chấn động dữ đội. Gã ngửi thấy mùi Thánh giả trên người những thôn dân này.
Hầu như mỗi thôn dân đều là Thánh giả!
Tuy Thiên Huệ đã sớm nói Thánh Vực có rất nhiều Thánh giả, thế nhưng tận mắt chứng kiến, gã vẫn cực kỳ chấn động.
"Kia là nhà ta!" Tiểu Vũ lo lắng chỉ vào căn nhà đang có nhiều người vây quanh nhất.
Phòng ốc làm bằng đá, diện tích khá lớn, do từng tảng đá đen xây thành, trên nền gạch đen vẫn còn nguyên vết đao.
Đường Thiên thấy vậy không hề giảm tốc mà há miệng rống lớn: "Xin tránh đường!"
Đám người vây quanh căn nhà tới mức nước chảy không lọt lập tức nhủ bùng nổ, ầm ầm tản ra.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 560: Lam trều
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Tiểu Vũ hai mắt đỏ chót cẩn thận đắp chăn cho ca ca.
"Hắn không sao chứ?" Đường Thiên thân thiết hỏi Tiểu Vũ, có ngốc gã cũng thấy được Tiểu Vũ giờ đang gặp phiền toái. Có điều khiến gã kinh ngạc nhất là Tiểu Vũ có vẻ rất am hiểu trị liệu, mài vài loại vật liệu không biết tên thành bột, pha với nước.
"Cố chịu được vài ngày thì có thể sống sót." Giọng Tiểu Vũ khàn khàn, viền mắt đỏ chót.
"Có chuyện gi vậy?" Đường Thiên vỗ ngực một cái: "Có việc gì cần giúp cứ nói."
"Cám ơn Mãnh Nam đại ca!" Tiểu Vũ cảm kích nói, cậu bé liếc mắt nhìn ca ca trên giường, khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ thành thục không hợp với tuổi tác, cậu bé lắc đầu nói: "Vết thương trên người ca ca là do người lùn xanh lưu lại. Ta đã hỏi mọi người, bọn họ không tới Đầm Lầy Xanh, sao lại gặp người lùn xanh? Ta nghĩ, liệu có phải lam triều sắp bắt đầu rồi không?"
"Người lùn xanh!" Ánh mắt Đường Thiên đột nhiên bừng sáng, nhưng gã nhanh chóng bị một từ ngữ khác của Tiểu Vũ thu hút: "Lam triều?"
"Ừ." Gương mặt Tiểu Vũ đầy lo lắng: "Năng lực sinh sản của người lùn xanh cực kỳ đáng sợ, the truyền thuyết, cố hương của chúng là tỏng hư không, chúng thông qua khe nứt hư không xâm nhập các châu. Nơi nào bị người lùn xanh ăn mòn sẽ hình thành đầm lầy xanh. Qua một thời gian, khi người lùn xanh sinh sản tới mức cao nhất, người lùn xanh bành trướng kịch liệt không thể không mở rộng ra phía ngoài, chúng sẽ lao khỏi đầm lầy xanh, lan tràn ra các châu, đây là am triều."
Đại bản doanh của người lùn xanh ở trong hư không, Đường Thiên suy tư.
Nếu đầm lầy xanh là vết nứt đi tới hư không, như vậy chẳng lẽ có thể thông qua đầm lầy xanh giết tới đại bản doanh của người lùn xanh?
Đường Thiên suy đoán bọn Tiểu Húc Húc rất có thể lạc vao tay người lùn xanh.
Gã vừa định hỏi Tiểu Vũ đầm lầy xanh gần nhất là ở đâu, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng rối loạn, từng tiếng hô kinh hãi vang lên không dứt bên tai.
"Người lùn xanh!"
"Trời đất ơi, lam triều!"
Tiểu Vũ biến sắc, Đường Thiên ngăn cậu bé lại, xông ra ngoài.
Khi gã nhảy ra ngoài tường bao quanh thôn, nhìn cảnh sắc bên ngoài, không khỏi hít một hơi lạnh. Cuối lòng sông màu đen rộng lớn hoang vu, một đường kẻ màu xanh đang tràn về phía này! Đường kẻ xanh dính sát vào chân trời, lít nha lít nhít đầy người lùn xanh, nhìn không thấy cuối.
Tiểu Vũ sắc mặt tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy.
Thôn dân xung quanh sắc mặt tái nhợt, ai nấy đầy vẻ sợ hãi.
Chạy mau!
Tiểu Vũ quay sang, muốn nhắc nhở Đường Thiên mau chạy trốn, thế nhưng khi cậu bé thấy vẻ mặt của Mãnh Nam đại ca lại không khỏi sửng sốt. Mãnh Nam đại ca sắc mặt dữ tợn, hung ác khát máu, miệng lẩm bẩm không thôi, thế nhưng sát ý ẩn chứa trong đó lại khiến cậu bé ngơ ngác.
"Thật tốt quá, đang muốn tìm các người. . ."
Đường Thiên lẩm nhẩm khiến Tiểu Vũ cảm thấy chắc chắn Mãnh Nam đại ca có huyết hải thâm cừu cùng người lùn xanh.
Trên Thiên Lộ, đây gọ là biển xanh, tại Thánh Vực lại gọi lam triều, bất cứ nơi đâu khi cảnh tượng này xuất hiện luôn đại biểu cho tử vong, đại biểu cho hoang vu ngàn dặm.
Thế nhưng trong hai mắt đỏ bừng của Đường Thiên lại chỉ hiện lên trận chiến trong biển ánh lam lúc trước, trận chiến khiến gã mất tung tích của đồng bọn, khiến sát ý của gã sôi trào.
"Đi ra đi, chú già Binh!"
Tiểu Vũ nghe Mãnh Nam đại ca nói với không khí, không khỏi sửng sốt.
Đột nhiên trước mắt tối sầm, bóng tối bao phủ thân hình bé nhỏ của cậu bé, một người khổng lồ bằng kim loại kỳ quái tinh xảo xuất hiện trước mặt cậu bé.
"Người máy khổng lồ." Tiểu Vũ bật thốt lên, gương mặt hiện vẻ vui mừng, không riêng gì cậu bé, ánh mắt những thôn dân khác nhìn về phía Đường Thiên cũng lập tức trở nên bất đồng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước hình dáng tinh xảo mỹ lệ của Thiên Không Hổ, không ai chú ý tới Mầm Mầm trên đỉnh đầu Thiên Không Hổ.
Mầm Mầm đứng trên đỉnh đầu Thiên Không Hổ, đưa mắt nhìn bốn phía, uy phong vô hạn.
Tốt xấu gì cũng đánh qua nhiều trận chiến như vậy, tuy hiện tại Đường Thiên không được xưng là danh tướng nhưng cũng tuyệt đối không phải gà mờ trên chiên trường. Giờ thế tới của người lùn xanh cực kỳ hung hãn, sĩ khí dang vượng, lúc này xông lên chính là tự tìm đường chết.
"Chuẩn bị tổ chức phòng thủ!" Đường Thiên nhảy lên nóc nhà cao nhất của thôn trang, quay về phía những thôn dân đang nghi ngờ không thôi hô lớn: "Không muốn chết thì tập hợp về đây."
Đường Thiên không chút khách khí, giọng điệu chắc chắn, gã như thủ lĩnh của mọi người, đứng trên nóc nhà cao nhất thôn, phát ra hiệu lệnh.
Gương mặt các thôn dân còn vẻ chần chờ, thế nhưng mọi người theo bản năng tập trung lại trước mặt Đường Thiên. Thiên Không Hổ bên cạnh Đường Thiên cũng khiến nhiều người âm thầm suy đoán Đường Thiên chắc chắn là đại nhân tới từ thành thị lớn.
Trong thôn không nhiều người, chỉ có 146, có điều khiến Đường Thiên thoáng an tâm một chút, tất cả mọi người ở đây đều là Thánh giả.
Tuy khí thế không cường đại như Thánh giả tại Thiên Lộ, thé nhưng khí tức Thánh giả, Đường Thiên chắc chắn sẽ không nhầm. Tuy trong lòng gã vẫn nghi hoặc, tuy đều là Thánh giả, thế nhưng Thánh giả của Thánh Vực rõ ràng khác với Thánh giả của Thiên Lộ.
Có điều lúc này không quan tâm được nhiều như vậy, Đường Thiên nói với Binh: "Chú già Binh, ngươi tới bố trí phòng ngự đi."
"Được!" Binh không chối từ, lập tức bắt tay vào bố trí phòng thủ. Trước đó cảm ứng được Đường Thiên bị thương khiến trong lòng hắn cực kỳ sốt sắng, thế nhưng Đường Thiên hôn mê, hắn không cách nào đi ra.
Hắn vẫn đang chờ đợi, trong lòng cực kỳ hối hận. Thân là một võ tướng xuất sắc, hắn nhìn nhận thấu triệt hơn người bình thường nhiều.
Đường thần kinh mới là căn cơ chân chính của bọn họ, nếu Đường thần kinh bình yên vô sự, cho dù có vấn đề gì vẫn luôn có cơ hội. Nhưng nếu Đường thần kinh xảy ra vấn đề gì, bất kể binh đoàn Nam Thập Tự hay chòm Đại Hùng đều sẽ bị đả kích nặng nề.
Vì thế nghe Đường Thiên triệu hoán ra, hắn cũng thở phào một hơi.
Chiến tranh không khiến hắn quá lo lắng, số trận chiến hắn trải qua thật sự rất nhiều. Cho dù chiến tranh có tàn khốc đến đâu, trong mắt hắn cho dù không thể thắng lợi, bảo vệ an toàn cho Đường Thiên vẫn không thành vấn đề.
Nhưng nếu không ở bên cạnh Đường Thiên, nếu Đường Thiên gặp phải nguy hiểm.
Bất tri bất giác, thiếu niên thần kinh đã trở thành lãnh tụ của toàn bộ đội ngũ, không ai thay thế được địa vị của gã.
Chuyên gia vừa ra tay lập tức biết trình độ, Binh nhanh chóng căn cứ vào phòng ngự của thôn trang, bố trí phòng tuyến đâu ra đấy. Các thôn dân thá được hy vọng, ai nấy tích cực hơn hẳn.
Lúc này ở ngài vùng hoang dã chắc chắn không an toàn bằng trong thôn, hơn nữa rời khỏi đội ngũ, khả năng sống sót càng thấp.
"Mãnh Nam đại ca, người máy khổng lồ của huynh thật lợi hại! Nó là tướng quân à?" Tiểu Vũ nhìn Thiên Không Hổ, sắc mặt kinh ngạc.
"Ừm, hắn là danh tướng." Đường Thiên vẻ mặt đắc ý, Binh tuyệt đối là danh tướng.
"Là Firewalker? Hay là Agusta Stone?" Tiểu Vũ hai mắt bừng sáng, nhưng cậu bé nhanh chóng lắc đầu: "Không đúng, Firewalker là màu đỏ, Agusta Stone là màu xám."
Đường Thiên ngơ ngơ ngác ngác, Firewalker với Agusta Stone cái gì, có điều gã chú ý tới một điểm khác. Trong số tất cả ọi người, chỉ có Tiểu Vũ không phải Thánh giả.
"Tiểu Vũ, hình như ngươi không giống bọn họ>?" Đường Thiên do dự một chút rồi vẫn hỏi.
"Ừm, ta sinh ra không có Thánh vực, cũng không biết vì sao." Tiểu Vũ thản nhiên nói, thế nhưng trong mắt vẫn thoáng hiện vẻ ảm đạm.
Cậu bé ưỡn ngực kiêu ngạo: "Thế nhưng ta biết rất nhiều thứ."
Cậu bé lây ra một cây kiếm cỏ đỏ tươi, đưa cho Đường Thiên: "Mãnh Nam đại ca, cho huynh một cây kiếm cỏ, đây là binh khí do ta luyện chế."
Kiếm cỏ!
Đường Thiên vẻ mặt tò mò nhận lấy cây kiếm cỏ màu đỏ dài bằng lòng bàn tay, kiếm cỏ dùng Hồng Mao Kiếm Thảo bện thành, cầm lên có cảm giác ấm áp.
Một bàn ta nhỏ bé mập mạp giật lấy kiếm cỏ trong tay gã.
Tiểu Nhị vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ mê man, sắc mặt y đầy vẻ nghiêm nghị.
"Mãnh Nam đại ca! Đây là hồn à. . ." Tiểu Vũ sắc mặt kích động, nói năng lộn xộn.
Đường Thiên vừa muốn nói lại bị Tiểu Nhị ngắt lời: "Không tệ."
Gương mặt Tiểu Vũ lộ vẻ ngại ngùng, cậu bé bỗng có cảm giác như đang múa rìu qua mắt thợ, cây kiếm cỏ thô lậu như vậy quả thật chẳng đáng nhắc tới trước mặt những đại nhân này.
Tiểu Nhị nắm kiếm cỏ, đột nhiên đâm thẳng.
Viu!
Một chùm ánh san đỏ đột nhiên lóe lên trước mặt Đường Thiên rồi biến mất.
Chùm sáng đánh lên vách tường căn nhà, chỉ để lại ba lỗ nhỏ to cỡ ngón tay, xuyên qua toàn bộ gian nhà. May mà trong nhà không có ai, nếu không vừa rồi tật nguy hiểm.
Đường Thiên biến sắc, gã cảm nhận được kiếm ý sắc bén từ luồng sáng đổ nhạt đó.
Tiểu Nhị lầm bầm: "Sử dụng kiếm ý ẩn chứa bên trong, ý tưởng cũng hay, chỉ tiếc là thủ pháp quá thô ráp, không được hỏa diễm tinh chế, quá nhiều tạp chất, uy lực quá nhỏ. . ."
Tiểu Vũ nghe Tiểu Nhị nói vậy, sắc mặt đỏ bừng.
Thế nhưng, cậu bé nhanh chóng dẹp ngại ngùng san một bên, biết đây là một cơ hội hiếm có, nghiêm túc hành lễ với Tiểu Nhị: "Kính mong chỉ giáo nhiều hơn."
"Vật liệu." Tiểu Nhị lạnh lùng nói.
Tiểu Vũ vui mừng nhu điên, vội vàng lấy Hồng Mao Tủy Căn vừa đào được ra.
Tiểu Nhị gọi Quang Minh Đỉnh ra, Quang Minh Diễm bao phủ quanh Hồng Mao Tủy Căn, lặng lẽ thiêu đốt, khoảng bảy tám phút sau, Hồng Mao Tủy Căn To bằng ngón tay nhỏ đi một nửa, tính chất cũng trở nên mềm mại, óng ánh long lanh, cực kỳ mỹ lệ, kiếm ý vốn nhàn nhạt cũng trở nên càng thêm rõ rệt, lộ vẻ sắc bén.
Tiểu Nhị luyện chế hai cái, sau đó bắt đầu biên lại, động tác của y hết sức chậm rãi, chậm đến mức Tiểu Vũ nhìn rõ từng chi tiết. Tiểu Vũ biết đối phương đang chỉ điểm mình, thầm nghi nhớ.
Hai phút sau, một cây kiếm cỏ dài ba tấc long lanh tinh xảo chẳng khác nào huyết lưu ly xuất hiện trước mặt mọi người.
Khi Tiểu Nhị hoàn thành nút thắt cuối cùng, kiêm sý đột nhiên ngưng tụ, kiếm cỏ chậm rãi thoát khỏi mặt đất, lơ lửng giữa không trung.
Gương mặt Tiểu Vũ đầy vẻ sùng bái kính nể, cậu bé từng bện vô số kiếm cỏ, thế nhưng không thanh kiếm cỏ nào so được với thanh này.
Tiểu Vũ như nhặt được chí bảo, dập đầu lạy ba cái: "Đa tạ tiền bối."
Tiểu Nhị thản nhiên nói: "Ngươi không có Thánh vực, không thể khống chế ngọn lửa này, thế nhưng không phải không có cách, ta cần nghĩ lại đa, ngươi cứ cảm nhận thu hoạch vừa rồi đi."
"Vâng thưa tiền bối!" Tiểu Vũ sắc mặt thành kính nâng kiếm cỏ rời khỏi, thôn dân ven đường nhìn Tiểu Vũ với vẻ hâm mộ.
Đường Thiên sắc mặt kỳ quái nhìn Tiểu Nhị, nhỏ giọng nói: "Này, Tiểu Nhị, đang làm trò quỷ gì vậy? Giả làm tiền bối? Chuyện thế này thật chẳng giống ngươi."
Kể từ khi biết Tiểu Nhị là một mặt khác của mình, Đường Thiên đương nhiên cho rằng Tiểu Nhị vừa tà ác vừa tăm tối.
Tiểu Nhị nhìn Đường Thiên một cái nói: "Thánh vực có điểm gi đó rất lạ."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden