Tương truyền xa xưa, Cổ Việt tộc chính là hậu dụê của Tổ Long lưu lại trên phàm thế, mỗi người sinh ra đều thiên phú ưu dị, thân thể cường hoành. Thường chỉ cần dùng tay không đã có thể xé đôi hồng hoang yêu thú, chỉ cần giậm chân đã khiến núi non biển cả sôi trào, là những tồn tại mà đến cả chư thiên thần phật đều phải khiếp sợ lánh xa. Mà dưới trướng Cổ Việt tộc còn nuôi một giống thần tượng gọi là Thôn Thiên Thần Tượng, lực mạnh vô cùng, đủ để thôn thiên phệ địa, cắn nuốt ma thần. Mỗi khi chiến đấu một dũng sĩ Cổ Việt tộc ngồi trên lưng một đầu Thôn Thiên Thần Tượng, có thể quét ngang bốn phương, trên thì đánh tới thiên cung, dưới đập nát địa phủ, bất khả chiến bại.
Nhờ tổ hợp này mà Cổ Việt Tộc thời kì thượng cổ có thể nói là tung hoành vô địch, lập nên một thần thoại muôn đời bất hủ.
Mà bí pháp Long Tượng Thiên Âm trong tay Lý Phàm lúc này, chính là do Cổ Việt tộc các đời tiền bối thông qua thần thoại xa xưa mà sáng tạo nên, có thể khiến cho người tu luyện có thể có thêm sức mạnh của một đầu thần tượng trong người. Tuy chưa tới mức được như Thôn Thiên Thần Tượng xưa kia, nhưng cũng mạnh mẽ tới cực điểm.
Thử nghĩ coi, một nhân loại trong cơ thể lại có được lực lượng của một đầu thần tượng, vậy là biến thái đến thế nào, kinh khủng đến ra sao?
E rằng chỉ cần vung tay cũng có thể khiến đối thủ nát bét, so với cái gì võ tu các loại còn phải mạnh hơn nhiều lắm.
"Cũng nên thử tu luyện thôi."
Lý Phàm lắc lắc đầu thu hồi suy nghĩ miên man, vẻ mặt trở nên chăm chú. Hai tay hắn kết quyết, trong miệng lẩm nhẩm tiếng chú ngữ rất nhỏ, bắt đầu tu luyện Long Tượng Thiên Âm.
Tê...!
Khẽ há mồm phun ra một âm thanh trầm thấp, hai tay Lý Phàm vươn ra, bàn tay đưa theo một quỹ tích kì quái, dưới chân chuyển khẽ bước, trong chốc lát đã đánh ra một bộ quyền pháp kì dị.
Quyền pháp này rất chậm, nắm tay mỗi lần đánh ra đều không tạo nên chút thúy hưởng nào, dường như nhìn qua không hề uy lực. Nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy mỗi lần Lý Phàm đánh ra một quyền, trên trán mồ hôi lại túa ra, dường như việc xuất quyền đơn giản như vậy nhưng lại đem đến cho hắn thống khổ rất lớn.
Mà lúc này từ trong cơ thể hắn, từng tiếng thú hống rất nhỏ cũng mơ hồ truyền ra. Khi thì như long ngâm, lúc lại như tượng hú, có khi sôi trào giống Cửu Long Hà cuộn chảy, nhưng có lúc lại trầm ồn giống như núi cao vạn trượng.
Hầu... Hầu...!
Thời gian trôi qua, tốc độ đánh quyền của Lý Phàm ngày càng chậm, nhưng tiếng thú hống trong người hắn phát ra càng lúc càng rõ ràng hơn, người không biết đi ngang qua phòng hắn lúc này còn tưởng bên trong đang có một long một tượng thi nhau tê hống.
Nhưng đây cũng không phải là long tượng gì thực sự, mà nguyên bản chính là do xương cốt Lý Phàm đang không ngừng va chạm và máu trong người hắn lưu động quá nhanh mà sinh ra thôi.
Lại nói Long Tượng Thiên Âm, thứ nặng nhất chính là hai chữ Thiên Âm này.
Thế nào là thiên âm?
Là âm thanh của trời xanh? Là tiếng lôi động, tiếng sấm rền, tiếng mưa gió bão táp?
Không, tất cả đều không phải!
Thiên âm, chính là âm thanh của cơ thể con người.
Người ta thường nói, cơ thể mỗi người lại giống như một tiểu thiên địa, có vô vàn điều thần kì mà không thể lường trước, có vô hạn tiềm lực mà không thể khai phá. Mà Long Tượng Thiên Âm này, lại chính là đem những thứ tiềm lực ẩn dấu, những khả năng thần kì bị chôn vùi đó khai phá ra. Long Tượng Thiên Âm, chính là khiến cho người tu luyện trong cơ thể tạo thành tiếng của long ngâm tượng hú, qua đó tạo nên tác dụng tẩy kinh phạt cốt, chấn động huyết tủy, đề thăng nhục thể, cường hóa ngũ tạng, đúc thân thành thánh.
Đây mới chính là tác dụng chân chính, là chỗ huyền diệu sâu xa của Long Tượng Thiên Âm. Mà Lý Phàm trong khi tu luyện bí pháp này, hắn kinh ngạc cảm thấy trình độ cường hãn của cơ thể đang dần dần tăng lên. Tuy rất nhỏ nhưng lại không hề đình chỉ, dường như vĩnh viễn tăng lên.
Ba tháng sau...
Grào...!
Một tiếng long ngâm cao vút vọng lên từ trong phòng Lý Phàm, theo sau một tiếng nổ lớn, một đạo hắc quang lấy xu thế kinh người phá nóc mà ra phóng thẳng lên cao, giống như một con hắc long tại trên không quần vũ.
Hắc khí tan đi, lộ ra một thân ảnh thanh niên mặc hắc bào vẻ mặt trang nghiêm, một chân đạp trên hắc long, một chân đạp trên thần tượng, hai tay kết ấn quyết tạo thành hình ngũ chỉ sơn.
Người này, chính là Lý Phàm.
"Nhất long nhất tượng, nhất thiên nhất địa, long tượng hợp bích, thiên địa khai quang."
Từ miệng Lý Phàm phun ra một câu cổ ngữ, theo sau hai tay hắn một chỉ trời một chỉ đất, đánh ra từng đạo ấn quyết. Dưới ấn quyết thúc dục, nguyên khí xung quanh giống như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng hướng tới hai tay Lý Phàm tụ lại.
"Thiên nguyên địa nguyên, hợp."
Lý Phàm quát lạnh, hai tay từ từ hợp lại với nhau, nguyên khí đang tụ tập ở hai bàn tay liền bị dung hợp lại, nháy mắt biến thành một khối quang cầu cửu sắc to bằng đầu người.
"Hấp!"
Đến lúc này trên mặt Lý Phàm mới hiện lên vẻ tươi cười, hắn há mồm đem khối cầu cửu sắc kia một ngụm nuốt vào trên miệng.
Oanh long long...!
Quang cầu vừa tiến vào bên trong thân thể liền nhanh chóng biến thành vạn đạo nguyên khí hướng tới khắp kinh mạch cơ thể Lý Phàm chạy loạn. Mà hắn cũng không bỏ lỡ cơ hội, ấn quyết trên tay lại biến đổi, theo sau dựa theo bí pháp trong Long Tượng Thiên Âm đem cỗ nguyên khí kia triệt để luyện hóa, một lần cuối hoàn toàn tu luyện thành Long Tượng Thiên Âm.
Phụp Phụp Phụp...!
Từ trên người Lý Phàm từng tiếng động như dây cung bị đứt không ngừng vang lên, đây là do thân thể hắn lấy một tốc độ cường hóa quá nhanh lao tới khiến cho một số kinh mạch nhỏ yếu trong người không chịu được đồng loạt đứt đoạn. Chẳng qua những kinh mạch này vừa đứt, tức khắc đã được nguyên khí chữa lành, hơn thế còn trở nên dẻo dai hơn trước gấp mấy lần.
Mà Lý Phàm lúc này hai mắt nhắm nghiền, toàn thân trôi nổi giữa không trung, trên người hắn cửu sắc quang hoa không ngừng chớp lóe. Thân thể hắn, đang lấy một tốc độ đáng sợ cường hóa lên, mạnh mẽ lên, vĩnh viễn vĩnh viễn...
Không biết qua bao lâu sau, cửu sắc quang hà trên ngươì Lý Phàm mới dần dần tắt hẳn, để lộ ra thân hình của hắn.
Chỉ thấy làn da Lý Phàm hiện tại trong suốt như bạch ngọc, mơ hồ còn nhìn thấy cả mạch máu lưu chuyển bên trong. Từ trên người hắn, một quầng sáng trắng nhu hòa tỏa ra, giống như một vầng trăng nhỏ chiếu sáng bên trong sơn động. Dị tượng này cứ kéo dài thêm một lúc, quầng sáng trên người Lý Phàm mới từ từ biến mất, mà cơ thể hắn cũng dần dần trở lại bình thường.
Khẽ thở ra một hơi, trong mắt Lý Phàm hiện lên một tia vui mừng, nhưng rất nhanh đã trấn định xuống, dù sao kết quả này trước đó hắn cũng đã đoán được một phần. Lần này tu luyện hơn ba tháng, Long Tượng Thiên Âm đã đề thăng trình độ cơ thể Lý Phàm lên gấp năm lần. Lấy cơ nhục hắn hiện giờ, so với yêu thú cùng giai còn phải mạnh hơn nhiều. Chí ít chỉ vũ khí cấp độ nguyên bảo đã không thể thương tổn đến hắn được nữa, mà linh bảo muốn làm bản thân bị thương, cũng phải là cao cấp linh bảo trở nên.
Lý Phàm bây giờ so với khi mới đột phá Phi Nhân Cảnh phải mạnh hơn gấp mười lần. Sức mạnh bạo tăng, càng khiến hắn tự tin hơn về hy vọng báo thù. Đồng Thánh tuy rất mạnh, nhưng như hắn đã nói "Chỉ cần cho ta thời gian, ta sẽ siêu việt ngươi." Điều này không phải hư ngôn, mà là một sự tin tưởng cực độ vào bản thân mình, lấy đó làm mục tiêu mà phát triển.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Lý Phàm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ trước mắt khổ não nói. "Tất nhiên. Ta cũng đâu muốn ở trong nơi khỉ ho cò gáy này cả đời. Chỉ là trước đây không đủ khả năng để tự mình trèo ra. Nay có Phàmhuynh ngươi vậy mọi việc không thành vấn đề rồi."
Vũ Vũ xoa nhẹ đầu tiểu Bạch trong lòng,mỉm cười tinh nghịch nói. "Vậy... thôi được. Ta sẽ mang cô nương ra ngoài."
Lý Phàm lời đến khỏi miệng cuối cùng cũng không thốt ra được, đành cười khổ nhận lời. Sau đó, hắn cũng không nhiều lời thêm nữa, cánh tay khẽ vươn ra ôm lấy eo Vũ Vũ, dưới chân đạp nhẹ, cả người từng bước từng bước đi trên hư không tiến tới gần miệng hang. Mà Vũ Vũ bị hắn ôm vào lòng, sắc mặt ngoài một chút ửng hồng cũng không có gì khác lạ, một đôi mắt to tròn trong veo liếc nhìn Lý Phàm, trong mắt ánh lên một tia kì dị.Khoảng cách hơn hai mươi trượng nếu đổi lại là một Phi Nhân cao thủ khác, có lẽ sẽ không dễ dàng vượt qua như vậy, nhất là trong tình huống còn đem theo một người. Nhưng Lý Phàm tu vi so với những kẻ cùng cảnh giới đâu chỉ mạnh hơn mười lần, việc này đối với hắn cũng chỉ đơn giản như đi trên đất bằng mà thôi. Sau khi đã lên tới miệng hang, Lý Phàm thả Vũ Vũ ra, nhìn lướt qua sơn động lần cuối, hắn khẽ thở dài đem theo một người một thú lên đường trở về Hải Biên Thành...
Năm ngày sau, Lý Phàm cuối cùng cũng trở về chiến trường lúc trước. Lại nói nơi này so với suy đoán của hắn cũng không khác nhiều lắm. Trên mặt đất tuy thi thoảng vẫn còn nhìn thấy một vài hài cốt của yêu thú, nhưng dấu vết của chiến tranh thì đã hoàn toàn biến mất. Những căn nhà đổ nát đã được xây lại, những người bị nạn cũng đã được chôn cất. Thứ duy nhất gợi nhớ đến thú triều khi đó chỉ còn lại những vết nứt nẻ ngang dọc, cùng với từng vệt máu khô loang lổ trên tường thành Hải Biên. Chặn một người dân hỏi thăm qua một chút, Lý Phàm cũng biết được tình hình hôm đó sau khi mình rời đi.Lại nói trận chiến ngày đó, hắn bị Huyết Mao Viên Vương ôm chặt truyền tống đi, mấy người Vũ Thanh Phong do không biết sự tình nên tưởng rằng hắn đã cùng chết với yêu thú, trong lòng vừa đau vừa giận liều mạng chém giết đám ma viên xung quanh. Nhất là Vũ Thanh Phong tiểu tử đó, nghe đồn sau khi chiến đấu chấm dứt hắn cả người đầy máu được khiêng vào trong thành. Lý Phàm tuy không tận mắt chứng kiến tình cảnh khi đó nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được. Nếu đổi lại là hắn khi đó, sau khi biết tin huynh đệ chiến tử e rằng còn càng điên cuồng hơn. Điều này, chính là tình cảm sâu sắc giữa hai người tạo thành. Sinh cùng sinh, tử cùng tử.
Lại nói tiếp khi đó ba người Vũ Thanh Phong điên cuồng kịch chiến với đám ma viên, đột nhiên phát hiện đám yêu thú này không ngờ đồng loạt gào lên sợ hãi, sau đó không hẹn mà cùng hướng về Lạc Nhật sâm lâm tất tả chạy về. Sự tình diễn ra nhanh chóng mà quỷ dị hết mức, làm cho khi ba người phản ứng lại thì tại hiện trường ngoài máu thịt tàn lưu cũng đã không còn một con yêu thú nào nữa, nguy cơ của Hải Biên thành cũng qua vậy mà được giải trừ.
Đại chiến qua đi, mấy người Vũ Thanh Phong cũng không bỏ đi ngay mà cùng vị Phương Linh sư tỷ kia chia ra đi tìm tung tích Lý Phàm. Dù sao không thấy thi thể, mọi người đều ôm một tia hy vọng rằng hắn vẫn còn sống. Mấy ngày sau đó, bốn người hầu như đi khắp chiến trường tìm dấu vết của hắn, không những thế dưới sự trợ giúp của thành chủ Phương Duyệt còn tiến sâu vào trong Lạc Nhật sâm lâm để tìm kiếm. Nhưng thời gian qua đi mà vẫn không thấy tung tích, mọi người đành phải đau khổ mà chấp nhận rằng hắn đã cùng với yêu thú đồng quy vu tận. Sau đó dưới Phương Linh dẫn đầu, hai người kia cùng Vũ Thanh Phong dù có không cam lòng nhưng vẫn phải lên đường phản hồi Thiên Ngân học viện.
Nghe đến đây, Lý Phàm không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ. Đến bản thân hắn cũng không tin được ngày đó mình còn sống sót dưới móng vuốt của yêu thú, nói gì đến những người khác? Chỉ là thế sự vô thường, hắn không những không chết mà còn nhờ cơ duyên đột phá tới Phi Nhân Cảnh đỉnh phong a.
Lại nói tới lần nhiệm vụ lần này, Lý Phàm trong lòng cũng nổi lên khá nhiều nghi vấn. Thường thường những nhiệm vụ của ngoại viện đệ tử khác sẽ phải rất dễ dàng mới đúng, vì sao tới phiên bọn hắn chấp hành lại là một tình huống nguy hiểm như thế này? Số lượng yêu thú tăng vọt, rồi cả bầy đàn Huyết Mao Ma Viên hung ác, lấy thần thông của học viện chắc chắn không thể không biết những điều này, nhưng như vậy vì sao họ vẫn chỉ cử mấy tên ngoại viện đệ tử thấp kém bọn hắn đi mà không phái thêm cường giả khác? Điều này thực sự rất đáng nghi đi?
Trầm ngâm một lúc, Lý Phàm khẽ lắc lắc đầu cười khổ. Dù phía sau chuyện này rốt cuộc có ẩn tình gì, bản thân mình cũng không thể làm gì. Vậy còn nghĩ nhiều làm gì cho mệt óc chứ? Mục tiêu duy nhất hiện nay là Tinh Thần Biến, chỉ có đạt tới Tinh Thần Biến mới có quyền nói chuyện.
Sáng hôm sau, Lý Phàm dẫn theo Vũ Vũ và tiểu Bạch rời khỏi Hải Biên thành, bắt đầu lên đường du ngoạn. Hiện nay đã đạt tới Phi Nhân Cảnh đỉnh phong, nếu muốn đột phá Thần Kết Cảnh thứ hắn cần không phải là ngồi yên luyện công, cũng không phải khổ sở đánh quyền nữa mà là lĩnh ngộ, là trải nghiệm, là hiểu rõ hơn về tâm linh của mình.
Thần Kết!
Cái gì là Thần Kết?
Chính là tinh thần ngưng kết, ý chí ngưng kết, bản tâm ngưng kết, linh hồn ngưng kết. Tất cả tâm linh cùng ngưng kết lại một điểm, bước đầu có được đạo tâm, có cơ sở để bước vào con đường tu đạo.
Mà Lý Phàm hiện tại, tinh khí thần toàn bộ đều thu liễm lại, không hề còn nét bá khí ngang ngược như trước, nhìn qua chỉ giống như một văn nhân thế tục bình thường. Hắn đang tích súc, đang đè nén khí thế của mình. Đợi cho một khi bung ra sẽ là thiên địa biến sắc, cuồng ma loạn vũ, nhất cử đột phá Thần Kết Cảnh.
Ba ngày sau, nhóm người Lý Phàm đi tới một thị trấn ven biển. Biển rộng bao la mà hào hùng luôn làn trong lòng Lý Phàm có một cảm xúc đặc biệt, vì vậy hắn muốn ra biển mà tìm cơ hội đột phá...
"Này này tiểu Phàm, cái đồ vật này là gì vậy? Có ăn được không?"
Trên đường lớn trong thành, một thiếu nữ mặc váy trắng, trên mạng đeo khăn che mặt, tay cầm một xâu sò ốc nướng quay sang thanh niên đi cùng bên cạnh tò mò hỏi.
Mà thanh niên kia trên vai ngồi chễm trệ một con tiểu lang màu trắng, nghe thấy lời này của thiếu nữ vẻ mặt bỗng chốc biến thành khổ sở, thấp giọng nói:
"Vũ đại tỷ, cô nương cả ngày đông hỏi cái nọ, tây hỏi cái kia. Đi đến đâu cũng lấy đồ vật này nọ của người xung quanh, bát nháo cả ngày. Cứ như vậy ta biết phải làm sao đây? Ta cần an tĩnh, an tĩnh để đột phá Thần Kết Cảnh a."
"Hừ! Thần Kết Cảnh cái gì, bản cô nương bị nhốt ở trong động suốt gần hai mươi năm. Nay có cơ hội ra ngoài không vui vẻ sao được. Tên đầu gỗ ngươi không bồi tiếp ta thì thôi, còn than vãn than vãn cái gì!"
Vị cô nương kia nghe thấy vậy hai hàng mi dài nhất thời cau lại, đem sâu sò nướng vứt ngược ra sau, chống tay mất hứng nói.
"Ra ngoài tất nhiên là vui rồi, nhưng cũng cần phải giữ chút lẽ độ đi. Nay cô nương cứ đi qua quầy hàng nào, thấy cái mình thích là tiện tay vớ bừa. Cái này cũng không sao, dù sao ta đi sau trả tiền cho cô nương là được. Nhưng cô nương ngàn vạn lần đừng có vừa mua hàng xong đã tiện tay đáp xuống đất, trong miệng nói mấy tiếng đại loại như đồ dỏm, mất vui, chẳng ra gì các loại ngay trước mặt chủ quầy như vậy chứ."
Thanh niên khóe miệng đã biến thành méo xệch, khổ sở nói.
"Hừ! Không ra gì là không ra gì, việc gì phải giả bộ chứ. Thôi ta đói rồi, chúng ta mau tìm một chỗ ăn cơm đi."
Vị cô nương kia dù vẫn còn không vui, nhưng dù sao cũng không muốn tiếp tục ở đề tài này nữa. Sau khi xoa xoa bụng liền thốt ra một câu.
"Vậy được, vậy được. Ăn cơm là tốt, việc gì phải ở bên ngoài này chạy loạn như vậy chứ. Đi, chúng ta tiến về tửu lâu ở đằng trước kia dùng bữa."
Thanh niên nghe thấy lời này quá đỗi vui mừng, vội vàng cười nói. Theo sau hai người liền hướng về một tửu lâu ba tầng cách đó hơn mười trượng đi tới.
Mà hai người một nam một nữ này không phải ai xa lạ, chính là Lý Phàm và Vũ Vũ. Lại nói sau mấy ngày hành trình, vị Vũ cô nương này không biết từ khi nào xưng hô với Lý Phàm đã từ Phàm huynh thành tiểu Phàm, còn bản thân thì biến thành "Đại tỷ tỷ". Mà không biết có phải do bị nhốt quá lâu không, vị tỷ tỷ này hiện giờ ra ngoài nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, cái gì cũng thấy khác lạ. Đi đến đâu là quậy tưng bừng tới đó, vô cùng vui vẻ. Nhưng Lý Phàm đi cạnh lại chẳng thấy vui vẻ chút nào, chỉ cảm giác đầu to như cái đấu, sắp sửa phát điên tới nơi. Hắn đang cần trải nghiệm, cần lĩnh ngộ để đột phá Thần Kết cảnh, nhưng cứ suốt ngày phải đi giải quyết hậu quả cho vị bà cô này, chưa phát điên đã là may. Còn muốn đột phá? Đột phá cái rắm a. Ngay cả tiểu Bạch còn phải sợ hãi quay trở về trên vai của hắn, vị tỷ tỷ này mức độ kinh khủng thế nào có thể suy ra được.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Hai người tiến tới trước cửa tửu lâu thì dừng lại. Nơi này được gọi bằng một cái tên khá thi vị Liễu Trai Các, xung quanh người người ra vào tấp nập, xem ra sinh ý cũng khá tốt đẹp.
Vừa đi vào bên trong, một tiểu nhị đã vội vàng bước đến, nhìn hai người mỉm cười nói: "Hai vị quan khách, mời vào mời vào. Hoan nghênh hai vị đã tới,bổn lâu chắc chắn sẽ không khiến hai người thất vong."
"Chỉ mong là vậy. Trên lầu còn có bàn không? Ta muốn một bàn cạnh cửa sổ."
Lý Phàm điềm nhiên gật đầu hỏi.
"Tất nhiên là có rồi, xin mời hai vị theo ta!"
Tiểu nhị vòng tay cung kính nói, sau đó dẫn đường cho hai người Lý Phàm đi lên lầu hai. Mà Lý Phàm lúc này cũng thuận miệng gọi vài ba món ăn cùng một bầu rượng trắng. Về việc này Vũ Vũ trái lại lại không quá hứng thú, tùy hắn gọi thứ gì cũng được. Mà khi thức ăn đưa lên, nàng dù kêu đói bụng nhưng lại gắp rất ít, hầu như toàn bộ thời gian đều ghé đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống cảnh vật phía dưới, bộ dáng hứng thú bừng bừng.
"Chẳng lẽ nữ nhân đều ăn ít vậy sao?"
Lý Phàm cổ quái nghĩ thầm, nhưng hắn cũng mặc kệ chuyện này. Đưa tay cầm bầu rượu lên cổ tu một hơi dài, Lý Phàm khẽ thở ra một hơi sảng khoái. Mấy tháng trời không có một giọt rượu nào thực sự rất khó chịu a.
Đúng lúc này, từ dưới lầu những tiếng xôn xao chợt truyền tới khiến hai người chú ý. Trong đó thi thoảng còn vang lên tiếng khóc tấm tức.
"Chuyện gì vậy?"
Lý Phàm và Vũ Vũ đưa mắt nhìn nhau, theo sau hai người đồng loạt thò đầu ra ngoài nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy trước cửa Liễu Trai Các lúc này tụ tập khá nhiều người. Mà trung tâm của những người này là hơn mười người mặc quần áo rách nát, tóc tai rũ rượi trông giống như một đám ăn mày. Những người này có già có trẻ, có nam có nữ nhưng nhìn qua bộ dạng đều thảm hại giống nhau. Những tiếng khóc lóc cũng là từ mấy nữ nhân trong đó phát ra. Trong mười người này, một thanh niên dáng người gầy gò, trên má trái có một vết sẹo lớn dường như là đầu lĩnh, hắn hiện đang quỳ xuống trước mặt một trung niên bụng phệ mặc áo gấm không ngừng dập đầu, khàn giọng cầu xin:
"Đại nhân, xin ngài, xin ngài làm ơn làm phước ban cho chúng tôi một chút cơm canh. Chúng tôi đã gần bốn ngày không được ăn gì. Người lớn thì còn đỡ nhưng mấy đứa bé... ngài xem, đứa bé kia nó mới năm tuổi. Nếu ngài không thương tình cho, nó xem ra sẽ không sống tới sáng mai được đâu. Cầu xin ngài, chúng tôi cầu xin ngài ban cho một chút cơm thừa canh cặn cũng được."
Thanh niên mặt sẹo không ngừng vừa dập đầu vừa thê lương nói. Trên trán hắn dần dần đã có máu tươi chảy ra, nhưng hắn vẫn không hề để ý tiếp tục hướng trung niên bụng phệ khẩn cầu.
"Đứng dậy đi. Ngươi làm như này khiến cho ta rất khó xử. Ta tuy là quản sự của Liễu Trai Các, cho đám nạn dân các ngươi này một chút cơm canh thừa không là gì. Nhưng người dân Trung Tà đảo ở nơi này không chỉ có một nhóm các ngươi, mà còn rất nhiều người khác. Nay ta cho ngươi, mai bọn họ lại đến giống ngươi cầu xin ta, rồi ngày kia, ngày kìa nữa... vậy bản các làm sao còn buôn bán được nữa. Thôi, mau mau đứng dậy ra chỗ khác đi. Lũ các ngươi đứng đây khiến cho không có khách nhân nào vào nữa, mau giải tán đi."
Trung niên bụng phệ khẽ vẫy vẫy tay, vẻ mặt không kiên nhẫn đáp.
"Đại nhân, xin hãy thương..."
Thanh niên mặt sẹo vẫn còn cố nài nỉ, nhưng trung niên bụng phệ đã quay lưng đi vào bên trong.
Thấy vậy, sắc mặt thanh niên mặt sẹo thoáng trắng bệch, rồi lại chuyển sang đỏ hồng. Hắn quay lại nhìn mấy người đồng bạn phía sau mình, trong mắt toát lên vẻ tuyệt vong.
Mà những người dân xung quanh chứng kiến, càng là xì xào nghị luận không thôi.
"Những nạn dân Trung Tà đảo này thật đáng thương. Ở trên đảo bị ức hiếp khổ sai đã đành, nay trốn được ra đây lại càng bi thảm hơn, đến cơm còn không có mà ăn."
"Aizz, điều này chỉ trách vận mệnh bọn họ đen đủi sỉnh a tại Trung Tà đảo thôi. Hiện tại gia tộc họ Phạm đã là bá chủ ở Trung Tà đảo, hoành hành mười dặm hải vực xung quanh. Bọn họ câu kết cùng với đám người ở Thần Châu tịnh thổ, buôn bán nô lệ, bắt nhân công khai thác khoáng sản, dân cư trên đảo giống như dê tró đợi mổ, khổ không tả nổi."
"Họ Phạm hoành hành như vậy, chẳng lẽ không có ai đứng ra cản hắn sao? Đại Lê vương triều mặc dù thối nát, nhưng ít ra vẫn phải quản tới chuyện này chứ? Dù sao Trung Tà đảo cũng là thuộc về Nam Hoang chúng ta, sao lại có thể để Phạm gia hai tay dâng cho đám người dị tộc kia được?"
"Hừ! Điều này là ngươi không biết rồi. Đại Lê vương triều đã thối nát hết cỡ, vua chúa hoang dâm, quần thần nội loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Muốn bọn họ cử người tới giải quyết chuyện ở Trung Tà đảo? Nằm mơ đi. Mà dù có cử, cử ai? Phạm gia gia chủ nghe đồn đã là Thần Kết cao thủ, hơn nữa còn có một vị lão tổ tông trong truyền thuyết càng đáng sợ hơn, được mọi người nhận định chính là Thần Kết đỉnh phong cao thủ, nửa bước tinh thần. Cao thủ như vậy, triều đình hiện nay liệu có mấy người? Sao bọn họ lại vì một Trung Tà đảo nhỏ nhoi mà đường xa lặn lội tới đây chứ?"
"Nói cũng đúng, aizz, mấy người này, cũng chỉ có thể tự sinh tự diệt mà thôi."
Trên lầu hai, Lý Phàm càng nghe lông mày càng cau chặt lại. Trong ngực hắn, một cỗ nộ hỏa dần dần bốc lên, nhưng trên mặt vẫn như thường. Từ khi đột phá Phi Nhân Cảnh, tâm tình của hắn cũng đã xảy ra biến hóa rất lớn, khôn còn dễ xúc động như trước.
Khẽ uống một ngụm rượu, Lý Phàm đứng dậy đi xuống dưới lầu, hướng tới đám người nạn dân đi tới.
Bên kia, thanh niên mặt sẹo nguyên bản đã tuyệt vọng, nhưng tự nhiên lại thấy một người tiến về phía mình không khỏi vui mừng quá đổi. Người này tuy trang phục không phải phú quý nhưng áo quần lại sạch sẽ gọn gàng, trên tay đeo ban chỉ hắc ngọc, xem ra cũng là người có tiền. Hắn là muốn giúp đỡ chúng ta sao?
Ngay lúc thanh niên mặt sẹo còn đang vì suy nghĩ của mình mà vui sướng, Lý Phàm đã tới trước mặt hắn. Nhìn người thanh niên gương mặt gầy gò, quần áo tả tơi trước mắt, vẻ mặt Lý Phàm vẫn như thường đạm nhiên hỏi:
"Ngươi tên là gì?"
"Tiểu nhân, tiểu nhân gọi là Đỗ Thanh."
Thanh niên mặt sẹo khẽ cúi người cung kính đáp.
Lý Phàm gật đầu, lại mở miệng:
"Ngươi là ở Trung Tà đảo ra đây."
"Vâng."
Đỗ Thanh đáp.
"Bọn họ cũng vậy?"
"Vâng."
Thanh niên mặt sẹo Đỗ Thanh tuy hơi kì lạ vì sao vị đại nhân trước mặt lại hỏi kĩ như vậy nhưng hắn vẫn nhất nhất trả lời/
"Trên đảo còn có bao nhiêu người như bọn người?"
Lý Phàm khẽ vuốt cằm, trầm ngâm nói.
"Tầm năm... năm trăm người."
Đỗ Thanh run run đáp.
"Vậy rất tốt! Đỗ Thanh, hiện tại ta có một việc muốn ngươi đi làm. Nếu làm xong, đừng nói mười người trước mắt, dù là những bách tính ở Trung Tà đảo cũng sẽ được trở lại cuộc sống an lành. Ngươi, có dám làm không?"
"Ta... ta dám làm. Xin đại nhân cứ nói, chỉ cần giải thoát bách tính Trung Tà đảo, Đỗ Thanh ta dù lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt đối không nhíu mày."
Chần chờ một lúc, Đỗ Thanh đột nhiên nhìn thẳng lại Lý Phàm, nghiến răng gằn giọng nói. Tuy hắn không biết vị đại nhân trước mắt này là ai, cũng không biết hắn có bản lĩnh gì. Nhưng không hiểu sao khi nghe thấy lời nói của người này, hắn lại cảm thấy một sự tự tin rất lớn. Hắn bảo có thể giải thoát bách tính Trung Tà đảo, vậy... nhất đinh có thể.
"Ha ha... tốt, rất tốt! Vậy Đỗ Thanh, theo ta một chuyến, hủy diệt đảo này."
Lý Phàm chợt cười to ba tiếng, theo sau nhìn Đỗ Thanh nói ra một câu kinh thiên động địa.
Theo ta một chuyến, hủy diệt đảo này. (*)
(*): Trong Tiên Nghịch có một câu "Theo ta một chuyến hủy diệt giới này". Câu văn này từng xuất hiện hai lần trong truyện. Vô Ngân rất thích câu này vì vậy nếu Nhĩ Căn tiên sinh biết Tiếng Việt, tiểu đệ xin phép tiên sinh mượn tạm câu này dùng một chút, ngày sau sẽ trả!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Lời này vừa ra, không chỉ Đỗ Thanh kinh hãi mà mọi người xung quanh càng ngơ ngác một hồi.
Hủy diệt Trung Tà đảo?
Chỉ với mình hắn?
Thanh niên hắc y trước mắt này không phải điên rồi chứ?
Mọi người xôn xao nghị luận, ánh mắt nhìn Lý Phàm cũng dần trở nên quái dị, giống như nhìn một kẻ điên.
Nhưng trên mặt Lý Phàm thủy chung vẫn lộ vẻ bình tĩnh dị thường, hắn chăm chú nhìn Đỗ Thanh lập lại một lần nữa:
"Sao? Ngươi có dám cùng ta đi một chuyến, hủy diệt Tru Tà đảo?"
Đỗ Thanh trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra, hắn rất hận Phó gia, rất hận những kẻ ác nhân trên đảo, càng hận hơn lũ người Thần Châu Tịnh Thổ vào đảo buôn bán nô lệ. Nhưng dù là vậy, bảo hắn đi diệt đảo thì hắn... vẫn không dám.
Đó là cả một hòn đảo, cả một gia tộc, cả một thế lực. Với sức một người, có thể hủy diệt được chăng?
Đỗ Thanh lắc đầu, tuy vị thanh niên hắc y trước mắt này có vẻ rất thần bí, nhưng hắn vẫn không tin đối phương có thể bằng vào sức một người mà diệt đảo được. Đang muốn mở miệng chối từ, bỗng chốc bên tai Đỗ Thanh, một giọng nói yếu ớt vang lên:
"Thanh ca, đồng ý đi. Đồng ý đi cùng vị đại nhân trước mắt này đi. Chẳng lẽ huynh đã quên Lan tỷ bị bọn chúng khi nhục thế nào rồi sao? Chẳng lẽ huynh đã quên tỷ ấy phải khổ sở mà tự vẫn như thế nào rồi sao? Thanh ca, huynh sợ sao?"
Những lời này bỗng chốc giống như sấm sét mùa hạ giáng sát bên tai, làm cả người Đỗ Thanh run lên bần bật. Hai mắt hắn từ từ đỏ lên, ẩn ước thấy được lệ quang ẩn hiện.
Hắn từ từ nhìn sang phía bên trái, nơi đó trong đám nạn dân của Trung Tà đảo, một đứa bé trai chừng sáu bảy tuổi cũng đang đồng dạng nhìn về phía hắn. Những lời vừa rồi, chính là từ miệng đứa bé này nói ra.
Đỗ Thanh nhìn chăm chăm đứa bé, theo sau khẽ thở dài một hơi nhắm mắt lại...
Lan tỷ từ miệng đứa bé kia, chính là một vị cô nương thanh mai trúc mã với Đỗ Thanh hắn, hai người vốn định thêm một vài năm sẽ làm đám cưới. Nhưng thật không ngờ thế sự đẩy đưa, năm năm trước Trung Tà đảo đệ nhất gia tộc Phạm gia không ngờ lại nổi loạn, cấu kết cùng với những kẻ đến từ Thần Châu tịnh thổ bắt bớ người dân trong đảo buôn bán làm nô lệ. Những người còn lại, thì bị sung thành mỏ phu ngày đêm phải đào bới khoáng sản trong đảo cho chúng. Kể từ đó, cuộc sống bách tính trên đảo lâm vào bi kịch, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hơi một chút là sẽ mất đi cái mạng nhỏ, thật chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Mà Đỗ Thanh và vị cô nương Lan tỷ kia cũng bị bắt vào làm phu mỏ, hàng ngày chịu lao động khổ sai. Cho đến hai tháng trước, lúc đoàn người Đỗ Thanh chuẩn bị bỏ trốn, đến cuối cùng không ngờ Lan tỷ không may lại bị chúng bắt lại. theo sau hơn chục tên thay phiên làm nhục nàng, cuối cùng giết chết.
Mấy người Đỗ Thanh trốn ở trong bụi cỏ thấy cảnh này mà khóe mắt như muốn rách ra, máu tươi chảy xuống. Nhất là Đỗ Thanh hắn càng là gần như phát điên, muốn liều mạng lao ra giải cứu nàng, nhưng bị mấy người xung quanh cản lại...
Từng hình ảnh khủng khiếp, từng tiếng kêu gào thê lương cuối cùng của cô nương ấy không ngừng hiện lên trong tâm trí Đỗ Thanh. Khóe mắt hắn, hai hàng nước mắt mang theo ánh đỏ từ từ chảy ra, lăn dài xuống hai bên má.
Hắn từ từ mở mắt ra, trong mắt một mảnh đỏ ngầu, nhìn Lý Phàm gằn giọng nói:
"Đại nhân, chỉ cần ngài có thể diệt được đám súc sinh trên đảo kia, Đỗ Thanh ta dù có phải chết ngàn lần vạn lần cũng sẽ không hối tiếc."
"Tốt!"
Lý Phàm gật gật đầu, rồi từ trong ngực lấy ra một túi nhỏ, đưa cho Đỗ Thanh nói:
"Trong đây là một chút nguyên thạch, ngươi mang đi lo chỗ ăn ở cho bọn họ đi, rồi quay lại đây tìm ta."
"Cảm tạ đại nhân!"
Đỗ Thanh gật gật đầu, cũng không nói nhiều bèn mang theo hơn mười nạn dân kia rời đi. Mà Lý Phàm ngược lại hướng tới tiểu lâu đi tới, trở lên tầng hai ngồi xuống bàn của mình, ung dung cầm bầu rượu lên tu một hơi dài.
Bỗng lúc này, một giọng nói nhè nhẹ vang lên:
"Ngươi không sợ?"
Lý Phàm từ từ đặt bầu rượu xuống, nhìn Vũ Vũ trước mặt cười nói:
"Có gì phải sợ?"
Nghe thấy lời này, Vũ Vũ đầu tiên là ngẩn ra, theo sau che miệng cười khẽ:
"Tên tiểu tử này, lá gan cũng không nhỏ a. Thôi, không bàn tới chuyện này nữa. Ta chỉ thắc mắc một điều, vì một đám nạn dân không quen không biết mà đắc tội một gia tộc lâu đời như Phó gia, đắc tội một đại giới như Thần Châu Tịnh thổ, thậm chí là giết chóc hủy diệt cả một hòn đảo, như vậy có đáng không?"
"Đáng!"
Lý Phàm không chút do dự gật đầu, theo sau trầm giọng nói:
"Đều là Nam Hoang bách tính, há ta có thể được cảnh này mà vẫn bỏ mặc làm ngơ chứ? Hừ! Thần Châu Tịnh Thổ thì như thế nào? Bách tính của Nam Hoang là không được khi nhục, danh dự của Nam Hoang là không thể khinh nhờn. Kẻ vi phạm, dù là lão giặc trời Lý Phàm ta cũng quyết phải ngắt đầu lão xuống."
Nghe thấy cuồng ngôn này của Lý Phàm, Vũ Vũ ánh mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng nàng cũng không hỏi thêm điều gì nữa mà lại nhíu mày im lặng, dường như đang suy ngẫm về những lời này...
Nửa ngày sau, trên một con thuyền nhỏ Lý Phàm hai tay chắp sau lưng đứng ở đầu thuyền, phía sau hắn là Đỗ Thanh lúc này đang đảm nhiệm vai trờ chèo thuyền.
Gió biển mạnh mẽ thổi tới khiến cho mái tóc dài của Lý Phàm cuộn lên, vạt áo tung bay, cả người nhìn qua nhiều thêm một phần phiêu dật.
Nửa ngày trước Đỗ Thanh sau khi đã sắp xếp cho đám nạn dân xong bèn trở lại tìm Lý Phàm. Mà Lý Phàm cũng không dây dưa trực tiếp đi theo y. Chỉ là chuyến đi này có thể hung hiểm vô cùng, hắn cũng không muốn Vũ Vũ phải mạo hiểm cùng mình bèn dặn dò nàng ở lại tửu lâu đợi hắn, còn cho thêm cả tiểu Bạch ở lại để bảo vệ nàng.
Sắp xếp xong xuôi, hai người Lý Phàm và Đỗ Thanh bèn tìm một con thuyền nhỏ, dưới sự điều khiển của Đỗ Thanh bèn cưỡi sóng vượt gió hướng thẳng tới Trung Tà đảo đi tới.
Dọc đường đi hai người đều mang tâm sự trong lòng nên không mở miệng nói gì. Nhưng nếu có thêm một người ở đây chắc chắn sẽ phát hiện ra một điểm kì lạ. Ánh mắt của hai gã thanh niên này, bên trong sự bình tĩnh vẻ ngoài chính là một cỗ liệt hỏa điên cuồng vô hạn, giống như có thể thiêu cháy được cả thế gian vạn vật.
Hai canh giờ sau, bóng dáng một đảo nhỏ cuối cùng đã hiện ra trước mắt Lý Phàm.
Đảo này diện tích khoảng chừng hai trăm dặm, xung quanh là vô số những bãi đá ngầm mọc rải rác, địa thế có phần hiểm ác. Điều này cũng giải thích vì sao mà Phó gia có thể làm mưa làm gió ở đây. Với địa thế này, đừng nói triều đình Đại Lê thối nát kia không đến, mà dù có kéo binh tới đây thì cũng bị Phó gia dựa vào hiểm địa đánh cho tan tác mà thôi.
Con thuyền nhỏ từ từ tiến tới gần đảo. Đỗ Thanh buông mái chèo trong tay xuống, tiến đến cạnh Lý Phàm nói khẽ:
"Đại nhân, đây chính là Trung Tà Đảo."
"Ừm!"
Lý Phàm gật gật đầu. Hắn khẽ hít vào một hơi, dưới chân đột nhiên bước ra một bước, từ mũi thuyền đạp vào hư không tiến thẳng vào trong đảo. Mà lúc này, một tiếng nói như sấm rền vang vọng cũng từ miệng hắn cất lên:
"Chúng nhân Tru Tà đảo nghe đây, ta Nam Hoang Lý Phàm hôm nay tới đây diệt đảo đồ người...!"
Tiếng nói này như của Thần Long ngâm vang, thần tượng hú dài, xuyên phá không gian tạo thành một trận cuồng phong nhỏ ập thẳng vào trong đảo...
Last edited by vô ngân; 27-12-2012 at 04:50 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân
Bên trong Trung Tà đảo, mọi người chỉ cảm thấy cả bầu trời khẽ rung lên, theo sau một giọng nói vang dội đã từ chân trời truyền đến, vang rền trong tai bọn họ.
Trong những khu mỏ bên trong đảo, những nạn dân bỏ cuốc xẻng ra ngơ ngác đứng lên, ánh mắt vừa mừng vừa sợ. Mà bên cạnh họ, một đám đại hán hung thần ác sát thì sắc mặt lại tỏ ra khó coi vô cùng.
Ở một nơi khác trên đảo, một nô lệ đang bi ai quỳ xuống, cả người không ngừng run rẩy chờ đợi kết cục cuối cùng. Mà trước mặt hắn một tên nam từ mặt nhọn mồm khỉ đang cười hung ác, cánh tay cầm khảm đao đã giơ lên cao, chuẩn bị chặt xuống.
Đúng lúc này, một giọng nói như rồng ngâm vang lên khiến cả người tên mặt nhọn cứng đờ, cánh tay cầm khảm đao không tự chủ được run lên rơi xuống đất. Mà người nô lệ kia, mang theo vẻ mặt mơ hồ cũng ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt có vui mừng, có sợ hãi, lại thêm một chút thương tâm nhè nhẹ.
Mọi nơi, mọi chỗ trên Trung Tà Đảo không ngừng xảy ra những chuyện như vậy. Nạn dân vui mừng, hung đồ biến sắc, tất cả đều do một câu nói của Lý Phàm tạo thành.
"Cuồng đồ nơi nào, dám tới Trung Tà đảo càn quấy!"
Bỗng nhiên một tiếng hét mang theo sát khí dày đặc vang lên. Cách Lý Phàm không xa, một đám hơn trăm người nhanh chóng xuất hiện. Cầm đầu là một đại hán mặt đen râu dài, thân trên để trần trên tay cầm một đôi chiến phủ đang hung hăng lao tới.
"Võ sư? Tông Sư? Ồ, không ngờ còn có cả một tên gia hỏa Cương Nhu Cảnh? Chỉ là... quá yếu."
Nhìn đám người đại hán mặt đen đang lao tới, Lý Phàm khẽ lắc đầu thở dài lẩm bẩm nói. Chỉ thấy dưới chân hắn khẽ động, cả người bước ra ba bước tới trước mặt những người này , bàn tay phải nắm lại thành quyền đầu hướng tới bọn họ đánh ra một quyền.
"Binh tôm tướng tép, cút cho ta."
Một quyền vừa xuất, kéo theo một mảng không gian uốn khúc đi theo tạo thành một cự đại quyền đầu lớn tới hơn ba trượng, mang theo khí thế khiếp người đánh thẳng vào đám người đại hán.
Oanh long long...!
Nhất thời một loạt tiếng kêu thảm thiết cất lên, cùng với đó là vô số hoa máu bạo vũ bay đầy trời. Dưới một quyền này của Lý Phàm, hơn trăm người kia không ngờ bị giết chết hơn phân nửa, số còn lại thì đều hộc máu trọng thương, nằm la liệt trên đất không dậy nổi.
Lý Phàm mặt không chút đổi sắc đi qua đám người này tiến vào sâu trong đảo. Những kẻ này đúng như lời hắn nói chỉ là bọn tôm tép dò đường mà thôi, cao thủ thực sự vẫn còn ở phía sau.
Mà phía xa, Đỗ Thanh sau khi chứng kiến uy thế như thần của Lý Phàm thì cũng trợn mắt há mồm một hồi lâu. Tuy hắn đã biết vị thanh niên hắc y này không đơn giản, nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ ra hắn lại mạnh tới như vậy.
Nhìn bóng lưng Lý Phàm dần dần mất hút nơi tầm mắt, Đỗ Thanh cắn răng, cuối cùng nhằm phương hướng đó đuổi theo...
Càng tiến sâu vào Trung Tà đảo, vẻ mặt Lý Phàm càng trở nên lạnh lùng, mà sát khí đã lâu không xuất hiện trên người hắn lúc này cũng giống như một ngọn ma hỏa dần dần mãnh liệt bốc lên, không thể áp chế được nữa.
Chỉ thấy khắp nơi trên đường đi, đâu đâu hắn cũng gặp phải thảm cảnh khi nam hiếp nữ, chà đạp nô lệ, đánh đập người già, tra tấn hài nhi. Nơi nơi đều có tiếng khóc thảm, nơi nơi đều có huyết lệ rơi. Trung Tà đảo này, đâu còn là một hải đảo gì của Nam Hoang nữa, chỉ sợ so với tu la địa ngục trong truyền thuyết cũng không kém bao nhiêu.
Mà đối với những tên gia hỏa gây ra những thảm cảnh này, Lý Phàm chỉ cần bắt gặp đều không ngoại lệ giết chết toàn bộ. Chẳng bao lâu sau, số người mất mạng dưới tay hắn đã hơn trăm người. Máu tươi nhuộm đỏ tay hắn, thấm ướt giày hắn. Cứ mỗi bước hắn đi tới, đều có máu đỏ thê lương kéo dài trên đất.
Chẳng biết bao lâu sau, Lý Phàm cuối cùng cũng dừng lại. Trước mặt hắn lúc này, là một tòa trạch viện cực lớn, phía trên biển gỗ đề hai chữ hoàng kim như phượng múa rồng bay:
"Phó Phủ."
"Phó gia? Tốt, rất tốt!"
Lý Phàm ngẩng mặt nhìn tấm biển, đột nhiên cười lớn ba tiếng. Trong tiếng cười đó, sát khí giống như hàn đao sắc lạnh tuôn ra.
"Cách"
Chỉ nghe cách một tiếng, tấm biển kia đã vô thanh vô tức bị cắt thành hai nửa rơi xuống mặt đất. Mà Lý Phàm lúc này nhìn cũng không thèm nhìn, đạp lên hai đoạn mảnh vỡ ung dung bước vào Phó phủ.
Đập vào mắt là một tiền điện rộng lớn, hai bên trái phải đại điện đứng hai hàng thị vệ tầm hơn trăm người, trên thân khoác khôi giáp, tay cầm binh khí, bộ dáng cực kì nghiêm sát. Ngay khi Lý Phàm vừa bước vào, đám thị vệ này đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt chiếu ra hung quang nhìn chằm chằm vào hắn, hiển nhiên đối với kẻ dám cả gan đến Trung Tà đảo này làm loạn bọn chúng đã hận tới tận sương tủy.
Đối với đám này vẻ mặt Lý Phàm vẫn thản nhiên không chút để tâm đến, hiện tại sức chú ý của hắn đang tập trung vào phía cuối đại điện. Nơi đó kê một chiếc bàn bằng gỗ, phía trên bàn bắc một bếp than, trên bếp một nồi lẩu đang cuộn khói nghi ngút tỏa ra. Mà xung quanh bàn có ba người gồm một trung niên nhân, một gã trọc đầu cùng một lão già râu tóc trắng xóa đang ngồi, bộ dáng vui vẻ vừa uống rượu vừa nhâm nhi mĩ thực trong nồi. Mà tu vi ba người này cũng thực sự kinh thế hãi tục, hai người trung niên và đầu trọc đại hán quanh người đều có không gian chi lực dao động rất nhỏ, hiển nhiên là Thần Kết cảnh. Mà lão già râu tóc trắng xóa ngồi giữa tu vi so với hai kẻ kia còn đáng sợ hơn, đã là Thần Kết đỉnh phong đặt nửa bước vào Tinh Thần Biến.
Lão già trong đó gắp một miếng thịt trắng hếu từ nồi lên chậm rãi đưa vào mồm, nhai nhai mấy miếng bộ dáng thập phần khoan khoái. Từ khóe miệng lão một tia nước đỏ như máu chảy ra ngoài, thấm xuống bộ râu trắng xóa trông vừa yêu dị vừa ghê rợn. Nhưng lão già không chút để ý, quay sang một vị trung niên giống lão tám phần ở bên cạnh khà khà cười nói:
"Hiên nhi, món lẩu ấu thai này thực sự không tồi. Thịt vừa mềm vừa ngon, hơn nữa tiên thiên khí bên trong cũng chưa mất đi, thực sự là cực phẩm."
Trung niên nhân được gọi là Hiên nhi kia nghe vậy gật đầu mỉm cười đáp:
"Cái này là tất nhiên. Đây là bí truyền do Cao tiên sinh mang từ thượng giới qua đây, không những vị đạo độc đáo mà tác dụng cường thân kiện thể đối với những người tu luyện như chúng ta cũng không kém, thực sự là nhân trung mĩ thực."
"Ha ha, Phó gia chủ quá khen rồi, chỉ là một chút đồ nhấm rượu thường thấy ở Thần Châu Tịnh Thổ mà thôi."
Bên cạnh trung niên nhân, gã trọc đầu khẽ nhếch miệng lộ ra hàm răng bị nhuốm đỏ như máu cười hềnh hệch bỉ ổi đáp. Dứt lời hắn chợt nhìn ra phía cửa điện nơi Lý Phàm đang đứng, hứng thú nói:
"Vị khách nhân kia ở xa tới đây, không ngại vào ngồi cùng chúng ta uống chút rượu nóng, thưởng thức một chút mĩ vị này chứ?"
Bên kia, Lý Phàm sắc mặt hiện tại đã khó coi tới cực điểm. Hắn tuy cũng biết Phó gia tàn bạo bất nhân, nhưng không ngờ tới bọn chúng lại biến thái tới mức độ này. Nồi lẩu sôi sùng sục trên bàn kia, đang nấu nào phải gì khác mà chính là một cái bào thai ấu nhi.
Ăn thịt đồng loại, cái hành vi này đừng nói là nhân loại mà ngay cả yêu thú cũng không bao giờ làm. Không ngờ ba tên kia lại còn coi như không có gì, vui vẻ mà ngồi uống rượu, thực sự so với yêu thú còn ác động gấp trăm lần. Sự tình này, cũng chỉ những kẻ đến từ Thần Châu Tịnh Thổ mới có thể làm ra mà thôi.
Nghe thấy lời nói của tên trọc đầu kia, mi mắt Lý Phàm không khỏi giật giật mấy cái, sát khí giống như hồng thủy vỡ đê nhanh chóng cuộn trào ra. Nhưng hắn cũng không vội động thủ, ngược lại bước ra phía trước ba bước, trong miệng cười vang mấy tiếng lạnh lẽo mở miệng:
"Rượu kia thịt kia ta không có hứng thú thưởng thức. Nhưng mùi vị máu tươi huyết nhục của các vị, Phàm mỗ thật ra lại rất muốn thử qua một lần đây."
"Muốn chết!"
Bên kia ba người nghe vậy đồng loạt biến sắc. Chỉ thấy vị trung niên kia vỗ mạnh bàn một cái, cả người chợt lóe đã hiện ra trước mặt Lý Phàm. Hai chân hắn lở lửng cách mặt đất một trượng, ánh mắt bắn ra hàn quang lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lý Phàm gằn giọng nói:
"Tiểu tử kia, tuy ta không biết ngươi là ai từ đâu đến mà dám có gan làm loạn tại Trung Tà đảo này, chỉ là hiềm ngươi tu vi không kém nên muốn cùng ngươi hóa giải một đoạn can qua. Nhưng nếu tiểu tử ngươi đã không thức thời như vậy, bản gia chủ cũng không ngại cho ngươi biết cái gì là chênh lệch giữa Thần Kết và Phi Nhân cảnh giới."
Lời nói vừa dứt, cánh tay trung niên nhân đã vươn ra, năm ngón tay co lại giống như móc câu hướng tới yết hầu Lý Phàm trảo tới. Trên năm ngón tay hắn, không gian vặn vẹo sau đó hóa thành một đại trảo vô hình lớn cỡ một trượng hung ác đánh ra, khiến cho khoảng không xung quanh không ngừng vang lên hàng loạt tiếng ma sát dữ dội, giống như một trảo này chỉ cần tiến thêm một chút là có thể phá nát cả trời đất nơi này.
Đối diện một kích kinh thiên này, vẻ mặt Lý Phàm vẫn thờ ơ đạm mạc, chỉ có trong hai mắt hắn là sát khí giống như liệt hỏa không ngừng thiêu đốt lên. Lý Phàm bước ra một bước, mở miệng hét dài như long ngâm tượng hú, bàn tay nắm lại thành quyền không chút khách khí đấm ra đối kháng một trảo của đối phương.
Oanh long long...!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vô ngân