Phó chánh văn phòng kiêm Chủ nhiệm cơ quan sự vụ của Ủy ban nhân dân huyện Điền Lương là một người khá linh hoạt. Nhưng Thẩm Tử Liệt lại không thích người này. Tuy nhiên, y là lại tâm phúc của Vương Tử Vinh, nghe nói là chẳng những cùng xã mà còn lớn lên cùng thôn. Cho nên, Điền Lương mới có thể từ một đầu bếp nhà khách Huyện ủy trở thành Phó chánh văn phòng kiêm Chủ nhiệm cơ quan xử lý Ủy ban nhân dân huyện.
- Vâng, hiện tại ở huyện rất khó khăn, không còn phòng ở nữa. Tôi cảm thấy căn nhà đơn này cũng không tời. Còn có một sân lớn nữa. Phó bí thư Thẩm, ngài coi, bên trong này còn có bồn hoa. Nếu có thể làm thêm một cái thanh sắt, mùa xuân đến trồng một cây nho. Đến mùa hè, chẳng những có thể có được bóng mát mà còn có thể nhấm nháp được những trái nho ngon.
Nhà đơn? Thẩm Tử Liệt không khỏi mỉm cười. Người thanh niên này đúng là tìm niềm vui trong cực khổ. Ở trong một căn phòng cạnh nhà vệ sinh mà lại được hắn cho rằng là tứ hợp viện ở Bắc Kinh. Tuy nhiên Thẩm Tử Liệt lại rất thích thái độ này của đối phương. Khi thấy biến không sợ hãi. Người trẻ tuổi cần phải như vậy, không cần so đo điều kiện vật chất.
- Tiểu Lục, nhìn không ra là cậu suy xét khá chu toàn đấy. Bộ tính toán ở trong này suốt đời à? Không có đối tượng gì sao?
Thẩm Tử Liệt cũng biết hiện tại sinh viên yêu nhau khi còn đi học không phải ít. Cho dù trường học không cho phép yêu nhau, nhưng đó chỉ là trên giấy tờ. Tình cảm nam nữ chỉ cần để ý là được.
- Phó bí thư Thẩm, tôi cũng có bạn gái. Nhưng cô ấy công tác tại Xương Châu. Cũng không biết sau này có thành hay không.
- Ở Xương Châu? Vậy hai người ở xa nhau quá. Yêu nhau mà khoảng cách xa xôi như vậy thì không dễ làm đâu. Cô ấy không thích đến Nam Đàm làm ư?
Thấy Lục Vi Dân gật đầu, y cũng không nói nhiều. Y cũng hiểu tình yêu sinh viên, hơn phân nửa là không có kết quả rồi. Sau khi tốt nghiệp, phân phối công tác chính là một phép thử lớn nhất. Không có mấy ai yêu nhau mà có thể bình yên lướt qua cửa ải này. Sự thật vô tình sẽ đem hết thảy những khát khao tốt đẹp của bọn họ mà dập nát.
- Ăn cơm chưa? Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Thẩm Tử Liệt nhìn đồng hồ.
- Cơm chiều thì cậu đại khái có thể dùng ở nhà khách.
Căn tin nhà khách Huyện ủy người đến ăn cơm chiều cũng không nhiều lắm. Buổi trưa thì còn có những cán bộ lười về nhà nấu cơm thì còn có thể dùng ở đây. Nhưng buổi tối thì lại không có bao nhiêu người. Chỉ có mấy người đàn ông độc thân tại cơ quan và những cặp vợ chồng trẻ đã kết hôn nhưng không muốn nấu cơm ở nhà mà thôi.
Thẩm Tử Liệt cũng không còn biện pháp. Nhà của y không có ở đây. Vợ thì ở Xương Châu. Thường thì khi không có tiệc thì y cũng chỉ biết dùng cơm ở nhà khách thôi.
Lục Vi Dân sảng khoái đồng ý. Sau đó chậm rãi về đóng cửa lại, rồi đi theo Thẩm Tử Liệt đến căn tin nhà khách.
Vừa ăn cơm, hai người vừa nói chuyện phiếm. Thẩm Tử Liệt hỏi Lục Vi Dân tình hình học tập ở Lĩnh Nam cùng với sự phát triển bên đó như thế nào.
Lục Vi Dân không khách khí, liền nói cho Thẩm Tử Liệt những quan điểm của mình.
Đồng thời còn kết hợp đề tài giữa cục diện kinh tế và sự tranh giành kịch liệt của cao tầng trong nước tiến hành thảo luận, đề xuất những quan điểm mới mẻ, độc đáo, thẳng thắn chỉ vào những khiếm khuyết của vấn đề.
Đây cũng là những suy nghĩ cặn kẽ của Lục Vi Dân sau khi nếm trải qua.
Trong trí nhớ của hắn, Phó chủ tịch huyện Thẩm là từ Ban tuyên giáo tỉnh ủy điều xuống. Bản lĩnh lý luận rất vững chắc. Hơn nữa, quan trọng hơn cả là người này cũng có chút bối cảnh, ba mươi tuổi đã được Ban Tuyên giáo tỉnh ủy cử xuống cơ sở để rèn luyện. Hơn nữa còn giữ chức vụ Phó chủ tịch thường trực Huyện, đủ để thấy y không hề tầm thường.
Theo lý thuyết, những cán bộ xuống cơ sở đều là hư chức. Ví dụ như Phó bí thư quản lý mảng công tác tư tưởng, hoặc là Phó chủ tịch huyện quản lý công tác Giáo dục - Y tế. Nhưng như Phó bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện như Thẩm Tử Liệt thì không nhiều lắm.
Người từ Ban tuyên giáo Tỉnh ủy xuống dưới, kiến thức và lý luận tất nhiên là không giống như những cán bộ bình thường ở cơ sở. Nếu có thể gây được ấn tượng tốt với thượng cấp trong lần đầu gặp mặt thì cũng có thể là cơ hội để phát triển về sau. Đây cũng chính là ý tưởng cân nhắc của Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân tung ra một số quan điểm, quả nhiên là khiến cho Thẩm Tử Liệt rất có hứng thú, và cái nhìn khác hẳn về hắn.
Bữa cơm này càng khiến cho Thẩm Tử Liệt hảo cảm đối với Lục Vi Dân càng sâu thêm một bước. Cũng biết rằng hắn là thư ký sắp nhậm chức của mình, tuy chỉ mới tốt nghiệp đại học nhưng lại mạnh hơn so với viên thư ký chẳng biết gì trước kia của mình. Kiến thức ấy chỉ sợ là cán bộ bình thường cũng chưa chắc gì có được.
- Vấn đề ở nông thôn kỳ thật là một vấn đề mang tính tổng hợp. Nông thôn, nông nghiệp, nông dân, Tam Nông vấn đề tương đương với mạch máu phát triển của quốc gia chúng ta trong một thời gian dài. Để giải quyết vấn đề của nông dân cũng chính là vấn đề bức thiết nhất từ trung ương đến địa phương. Nhất là một nền nông nghiệp lớn như Xương Giang chúng ta, nơi mà người nông dân chiếm số lượng rất lớn. Vấn đề Tam Nông rất quan trọng, nhưng tôi lại cảm thấy bất kể là trung ương hay là ở tỉnh đều đặt quá nhiều tinh lực vào nền công nghiệp. Tôi cũng cho rằng nền công nghiệp cũng là một nền mấu chốt. Không có công nghiệp thì không có giàu có. Nếu công nghiệp không phát triển thì nền kinh tế cũng không phát triển. Nhưng tôi cho rằng giải quyết vấn đề Tam Nông không đơn giản như vặn một cái ốc vít, mà khi làm là phải có sự kết hợp.
Hứng thứ nói chuyện đến nỗi Thẩm Tử Liệt mời Lục Vi Dân về phòng của mình ở nhà khách. Lục Vi Dân cũng tự giác tiến nhập công việc, sau khi hỏi Thẩm Tử Liệt có uống trà hay không thì rất nhanh đã pha hai tách trà đặt lên bàn.
- Có thể các cấp chính phủ chúng ta về phương diện này làm không được tốt. Có thể nói là rất sai lệch, thậm chí là uy hiếp đến sự sinh tồn của doanh nghiệp nhà nước, không ngừng thông qua các loại chính sách hành chính để trói buộc và chèn ép xí nghiệp ở xã, thị trấn. Về phần xí nghiệp tư nhân đã trở thành cái đinh trong mắt rất nhiều người. Họ cho rằng, xí nghiệp tư nhân phát triển phải thay đổi tính chất chủ nghĩa xã hội khoa học, sinh ra giai cấp bóc lột, dao động cơ sở chủ nghĩa khoa học xã hội. Điểm này ở trên đang tranh luận một cách rất kịch kiệt. Tiểu Lục, cậu hẳn đã đọc qua nhiều tạp chí Đảng, báo Đảng, trong khoảng thời gian này, khắp nơi đều có tranh luận, và cũng có không ít những bài báo sâu sắc. Là một cán bộ cơ quan, muốn học hỏi và tìm kiếm những quan điểm biện luận trong đó, để nâng cao trình độ lý luận thì điều này rất có lợi cho cậu.
Nghe lời nói của Thẩm Tử Liệt, Lục Vi Dân suy nghĩ mãi không thôi.
Lời nói của vị Phó bí thư Thẩm có thể nói là có chút sắc bén, thậm chí là cực đoan về tình thế chính trị trước mắt. Trận náo động phong ba mùa xuân đã qua được một năm, cả nước cao thấp đều vẫn còn thanh trừ những quan điểm tự do hóa giai cấp. Vị Phó bí thư Thẩm lại dám ở trước mặt mình phát ngôn bừa bãi như vậy. Tuy trong lời nói thì không nghe ra nhiều vấn đề cho lắm, nhưng nếu suy nghĩ cặn kẽ lời nói này thì khuynh hướng bên trong không cần nói cũng biết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Phó Bí thư Thẩm, tôi nghe ý của anh là muốn giải quyết vấn đề Tam Nông hay là muốn có sự bố trí chiến lược có tính tổng hợp mới có thể thực hiện được. Đặc biệt là chiến lược quốc gia rất coi trọng đầu tư, nới lỏng sự hạn chế của chính sách đối với các xí nghiệp tư nhân và xí nghiệp ở xã thị trấn? Nhưng điều này quá là bất đồng với tình hình chính trị trong nước.
Lục Vi Dân cũng càng ngày càng có hứng thú với vị Phó Bí thư Thẩm này.
Ở kiếp trước, hắn rất ít tiếp xúc với vị Phó Bí thư Thẩm này. Hắn có nói chuyện vài lần nhưng thậm chí còn chưa nói chuyện một cách chính thức, thì vị Phó Bí thư Thẩm này đã được điều đi rồi. Nghe nói cũng là chịu sự ảnh hưởng của “Sự kiện trái kiwi” của tỉnh Xương Giang.
Các cán bộ bị ảnh hưởng bởi sự kiện này, từ địa khu Lê Dương cùng với cán bộ cấp Phó giám đốc sở ba huyện trực thuộc lên đến gần mười người. Thẩm Tử Liệt nghe nói vẫn là vì có một số quan hệ ở Tỉnh nên mới chuyển sang đảm nhiệm Phó cục trưởng Cục lý luận ban Tuyên giáo tỉnh ủy.
Mà giống như Phó chủ tịch huyện Hoài Sơn lân cận là trực tiếp bị mất chức, còn Phó bí thư huyện ủy huyện Phụ Đầu, Phó chủ tịch huyện thì đều là bị miễn chức. Phó chủ tịch Địa khu Lê Dương sau khi bị ghi tội và xử phạt nặng. Mới hơn bốn chục tuổi đã được sắp xếp vào Mặt trận Tổ quốc địa khu công tác. Một cán bộ vốn rất có tiền đồ chính trị như thế, thế là con đường làm quan coi như đến đây kết thúc. Thậm chí ngay cả Chủ tịch Địa khu Lê Dương cũng bị ghi tội xử phạt.
Dường như bị câu nói này của Lục Vi Dân làm cho khiếp sợ, đặc biệt là câu nói của Lục Vi Dân về việc không đồng nhất với môi trường chính trị trong nước kia, liền khiết Thẩm Tử Liệt phải đánh giá lại chàng thanh niên này.
Môi trường chính trị trong nước, từ ngữ này không phải người nào cũng có thể tùy ý nói ra ngoài miệng được. Đặc biệt là ở thời đại này, trong lúc nhạy cảm này, có thể dùng được từ ngữ này thì hoặc là cán bộ cao cấp ở một tầng cấp nhất định nào đó, hoặc là một số nhà nghiên cứu lý luận chính trị đẩy mạnh nơi đầu sóng ngọn gió.
Người thanh niên này tài gì đức gì dám dùng từ ngữ này trước mặt mình cơ chứ?
Lục Vi Dân cũng không ý thức được lời nói của mình lại có dấu vết gì khiến cho Thẩm Tử Liệt khiếp sợ và tò mò như thế. Hắn ta còn đang tán dương Thẩm Tử Liệt. Trong môi trường chính trị như thế này mà lại có thể đưa ra quan điểm một cách rõ ràng như thế. Rằng vấn đề Tam Nông cần có sự thâm nhập chiến lược tổng hợp và sự ủng hộ chính sách của nhà nước mới có thể giải quyết được.
Trung Quốc sau thế kỷ hai mươi mốt, trong ngôn luận chính trị thì không giống như đầu những năm chín mươi của thế kỷ hai mươi cứ kín như bưng. Một số cán bộ dám nói ra, dám thực hiện, dám tìm tòi thậm chí lại được gắn với cái mác là cán bộ cá tính hóa, rất được tầng cao thưởng thức.
Nhưng ở cái thời đại hiện tại này, nếu như ai dám dùng những lời như thế này nói chuyện với lãnh đạo, thì hoặc là sẽ bị khiển trách là kiêu ngạo, thậm chí còn rất có khả năng bị đánh dấu. Còn những cán bộ thông thường căn bản cũng không thể có tố chất chính trị để nói ra kiểu ngôn từ như thế.
Thẩm Tử Liệt vẫn còn đang suy nghĩ sâu xa trong câu nói rất không đồng nhất với môi trường chính trị trong nước mà Lục Vi Dân nói. Lúc đầu ông ta không lên tiếng. Lục Vi Dân ý thức được lời nói của mình có phải là vượt mức quy định không, liền tự kiểm điểm xem lời nói của mình trước đó có vượt cấp không, cũng không phát hiện ra vấn đề gì thì mới yên tâm phần nào.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt ông chủ mà sau này mình sẽ phục vụ, ấn tượng đầu tiên khá là quan trọng. Hơn nữa hắn cũng từ chủ nhiệm Chu của Văn phòng Huyện ủy biết được rằng Thẩm Tử Liệt là một lãnh đạo không dễ tiếp xúc. Thư ký trước đó chính là bởi vì không hợp ý lắm nên mới bị đuổi đi. Vì thế nên Chu Du Minh mới luôn nhắc nhở Lục Vi Dân phải đặc biệt chú ý đến lời nói và việc làm của bản thân.
-Tiểu Lục, tôi có chút đánh giá thấp cậu rồi. Không ngờ cậu lại có thể hiểu rõ về sự biến đổi tình hình đất nước chúng ta như thế.
Thẩm Tử Liệt mỉm cười.
-Cậu ở Lĩnh Nam học tập. Bên đó chẳng phải luôn là nơi đi đầu cải cách mở cửa của Trung Quốc hay sao? Chẳng phải bên đó có cảm xúc rất sâu đậm?
-Vâng, Bí thư Thẩm, lúc tôi học đại học ở Lĩnh Nam, trong thời gian nghỉ hè cũng đã tiến hành điều tra thực hành ngoài xã hội, cảm xúc thực sự không ít. Đặc biệt là sau khi quay trở về Xương Giang thì đều cảm thấy có sự khác biệt rất lớn.
Lục Vi Dân gật gật đầu.
-Ồ, có phải đến Nam Đàm rồi thì liền càng thấy thất vọng và buồn hả?
Thẩm Tử Liệt ánh mắt hứng thú nhìn thẳng vào đối phương:
- Nói nghe xem, chủ yếu là sự tương phản ở phương diện nào?
-Bí thư Thẩm, ngài đang định kiểm tra tôi sao? Tôi chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, nhận thức về một số hiện tượng và vấn đề vẫn không chính xác và chuẩn xác lắm, nên không dám trước mặt ngài múa rìu qua mắt thợ .
Lục Vi Dân nghiêm mặt ngồi ngay ngắn.
-Ha hả, Tiểu Lục, cậu sợ cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là đang nói chuyện tâm tình giữa hai chúng ta thôi mà, có gì đâu? Tôi chỉ muốn nghe một số cảm xúc thật của người ngoài cuộc khi trực tiếp thấy được làn sóng cải cách mở cửa ngay tại tuyến đầu cải cách mở cửa Lĩnh Nam như cậu mà thôi.
Thẩm Tử Liệt lắc đầu mỉm cười, cái cậu này không ngờ gây khó dễ ngay trước mặt mình.
-Vậy thì Bí thư Thẩm, điều tôi muốn nói chỉ là một số suy nghĩ và cảm nhận cá nhân của mình thôi. Dù sao thì tôi cũng mới bước vào xã hội, nhiều vấn đề nhìn còn chưa toàn diện, làm chưa được tốt.
Lục Vi Dân gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng nói.
- Ừ, nói đi, tôi thực sự muốn nghe mà.
Thẩm Tử Liệt khoát tay.
Lục Vi Dân cũng sẽ không khách khí già mồm nữa. Hắn liền nói ra một số cảm nhận về nền kinh tế phát triển và cải cách ở bên Lĩnh Nam, đặc biệt là nói đến bên Lĩnh Nam không quá chú trọng sự tranh luận về lý thuyết tư tưởng, mà chỉ thích làm, không thích nói, nói ít làm nhiều, làm rồi không nói. Cách làm như thế có thể tránh được một số tranh chấp giằng co vô vị. Thẩm Tử Liệt cảm thấy rất hứng thú.
Khi Lục Vi Dân nói tới chuyện đi thực tiễn ở một xưởng đồ chơi và túi xách của nhà một người bạn cùng lớp, Thẩm Tử Liệt thậm chí hỏi tỉ mỉ xem nhà xưởng của người bạn học đó lúc đầu gia công như thế nào? Sau đó phát triển đến việc trực tiếp nhận được đơn đặt hàng từ Hồng Kông, rồi làm sao mua thiết bị, tuyển dụng công nhân, hoàn thành sản xuất, cuối cùng thông qua công ty xuất khẩu xuất hàng sang Hồng Kông, thực hiện việc thăng cấp kinh doanh cho doanh nghiệp như thế nào.
Tối đó, Thẩm Tử Liệt và Lục Vi Dân nói chuyện đến mười một giờ rưỡi. Lục Vi Dân hai lần nhìn đồng hồ, Thẩm Tử Liệt lúc này mới do dự không muốn mà kết thúc cuộc nói chuyện gặp mặt lần đầu
Một cuộc nói chuyện tâm đầu ý hợp, điều này khiến cho Thẩm Tử Liệt cũng phải ngạc nhiên. Ông ta không thể nào tưởng tượng được một sinh viên vừa mới tốt nghiệp lại có suy nghĩ sâu sắc về tình hình kinh tế chính trị đương thời như thế. Hơn nữa rất đáng quý là có rất nhiều quan điểm lại giống như quan điểm của mình. Đêm hôm đó ông ta có chút trằn trọc khó ngủ. Tiêu chuẩn giảng dạy đại học Lĩnh Nam chẳng lẽ lại cao minh đến thế? Ông ta quả thật khó mà tin được. Ngoài thiên tài ra thì ông ta dường như không tìm được một phán đoán nào phù hợp hơn để hình dung.
Lục Vi Dân trở lại phòng mình, nằm lên giường và liền cảm nhận thấy biểu hiện ngày hôm nay của mình có chút hơi quá rồi. Nhưng đối diện với một cơ hội có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người, có được cảm tình tốt của người khác thì hắn không thấy lãng phí chút nào.
Việc tạo ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng. Hơn nữa hắn cảm giác được Thẩm Tử Liệt là kiểu lãnh đạo rất coi trọng ấn tượng ban đầu. Hơn nữa khí chất của Thẩm Tử Liệt cũng khá thoáng. Vì thế dù có chút hơi quá thì cùng lắm cũng khiến cho đối phương tò mò chút thôi. Nhưng đây chỉ là càng tăng thêm sự coi trọng và thưởng thức của đối phương đối với mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Sáng sớm hôm sau Lục Vi Dân vừa rửa mặt súc miệng xong liền đến ngay văn phòng.
Văn phòng Huyện ủy nằm ở tầng ba, là một bộ phận cấu thành của Huyện ủy, cũng đảm nhận vai trò là cơ quan chủ chốt tiếp thu và truyền đạt các quyết sách của Huyện ủy xuống cấp dưới. Công việc của Văn phòng Huyện ủy khá là bề bộn. Toàn bộ Văn phòng Huyện ủy tổng cộng có mười ba nhân viên trong biên chế, ngoại trừ Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Ủy ban công tác trung ương đảng trực thuộc huyện, Chánh văn phòng Huyện ủy Từ Hiểu Xuân ra, còn có bốn vị Phó chánh văn phòng.
Một vị là Phó chánh văn phòng Huyện ủy kiêm Cục trưởng cục Cán bộ hưu trí Đường Thể Quyền. Công việc của ông ta chủ yếu là trợ giúp Từ Hiểu Xuân phụ trách công tác hằng ngày của Văn phòng Huyện ủy, thường là phụ trách xây dựng đảng, sắp xếp nhân sự, tuyên truyền văn hóa cùng với công tác văn thư, đồng thời gồm cả công việc liên quan đến Ủy ban nhân dân huyện, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc.
Một vị là Phó chánh văn phòng Huyện ủy kiêm trưởng phòng bảo mật huyện, Cục trưởng cục cơ mật Hứa Sùng Chi. Hứa Sùng Chi còn kiêm chức trưởng phòng Thông tin đối ngoại huyện và Tổ trưởng phòng kiểm tra kỷ luật Huyện ủy, công việc chủ yếu liên quan đến các lĩnh vực: công việc quản lý dân sinh xã hội, kiểm tra kỷ luật, chính trị pháp luật trong huyện.
Còn có một vị Phó chánh văn phòng Huyện ủy kiêm trưởng phòng đón tiếp La Trường Hà. Ngoài việc đảm trách công tác tiếp đón khách khứa ở huyện, còn phải làm các công việc liên quan đến kế hoạch tài chính, công nghiệp và giao thông.
Người cuối cùng chính là Phó chủ nhiệm Chu Du Minh. Ông ta kiêm hai chức Trưởng phòng nông nghiệp huyện và Trưởng phòng điều tra nghiên cứu chính sách Huyện ủy, chủ yếu phụ trách công việc liên quan đến đầu tư tài chính, nông nghiệp và thương nghiệp.
Buổi chiều ngày đầu tiên Lục Vi Dân chỉ gặp Từ Hiểu Xuân và Chu Du Minh, còn chưa gặp ba vị Phó chánh văn phòng còn lại, tuy nhiên mấy người khác trong Văn phòng Huyện ủy thì đều đã biết.
Khi hắn đến, trong số mấy phòng làm việc của Văn phòng Huyện ủy chỉ có một phòng là cửa mở, mấy vị Trưởng phòng đều chưa thấy đến.
- Ơ, Tiểu Lục, sao đến sớm thế?
- Chị Thôi, tôi ở ngay đằng sau đây, cũng chẳng có việc gì nên dậy sớm thôi.
Lục Vi Dân thấy người phụ nữ đang xắn tay áo bận rộn dọn dẹp phòng làm việc, cũng vội đi lấy chổi đến giúp một tay.
- Ấy, không cần đâu, chúng ta ở đây đều là ai dọn phòng làm việc của người nấy. Phòng bảo mật và phòng cơ mật chúng ta đây, ngoài Trưởng phòng Hứa thì chỉ có tôi và ông Điền. Sức khỏe của ông Điền không tốt, những việc này cũng chỉ dồn đến tay tôi. Tiểu Lục, cậu ở phòng tổng hợp bên cạnh, chắc cậu vẫn chưa có chìa khóa văn phòng đúng không?
Chị Thôi cũng là người có kinh nghiệm trong Văn phòng Huyện ủy, có điều công việc trong phòng bảo mật và phòng cơ mật không nhiều, còn người còn lại của phòng là ông Điền thì bệnh tật liên miên, suốt thời gian dài không đi làm, chỉ khi thấy văn phòng có chuyện gì tốt đẹp mới ló mặt.
Hôm qua Lục Vi Dân vừa đến đã chào hỏi làm quen với các đồng nghiệp trong những văn phòng này. Lục Vi Dân cũng biết muốn tồn tại được trong cơ quan thì phải mồm miệng khéo léo, tay chân nhanh nhẹn, đầu óc tinh nhanh. Mà mồm miệng khéo léo cũng là một trong những kỹ năng cơ bản, nhất là đối với những người phụ nữ đã làm việc lâu năm trong cơ quan, thì lại càng phải ứng phó cẩn thận, nếu không vào lúc nào đó đắc tội với bọn họ, bị đâm sau lưng đến thân bại danh liệt cũng không biết.
- Ừm, không sao, chị Thôi, tôi cũng rảnh mà.
Lục Vi Dân vừa ra sức quét sàn, vừa thuận miệng hỏi:
- Chị Thôi, người chịu trách nhiệm quản lý phòng tổng hợp là vị nào?
- Là Phó chánh văn phòng Đường. Tất cả những tài liệu văn bản ở Văn phòng Huyện ủy chúng ta hầu như đều qua tay ông ấy. Có điều Tiểu Lục à, hình như cậu phải đi theo Bí thư Thẩm nhỉ? Về lý mà nói thì cậu nên thuộc phòng Ủy ban nhân dân huyện thì đúng hơn. Bí thư Thẩm là Phó chủ tịch thường trực huyện, không nên giành biên chế của Văn phòng Huyện ủy chúng tôi bên này mới đúng.
Chị Thôi rõ ràng là người biết nhiều tin tức.
- Có điều bây giờ chọn thư ký cho Bí thư Thẩm cũng không dễ, bên Văn phòng Huyện ủy chúng ta và phòng Ủy ban nhân dân huyện bên đó nói chung thực sự không thể tìm được người thích hợp, cho nên mới chọn cậu nhỉ?
Lục Vi Dân suy xét trong lời nói của đối phương dường như có chút ý đáng tiếc. Hắn có phần không chắc chắn, nhưng sau đó rất nhanh liền hiểu rõ hàm ý trong đó.
Thẩm Tư Liệt là tạm thời nhậm chức ở Nam Đàm. Thời gian đã trôi qua hơn phân nửa, thời gian của ông ta ở huyện không còn nhiều, dài nhất cũng chỉ nửa năm.
Trong thời gian nửa năm này mình cũng vừa mới đi theo lãnh đạo, có thể vừa mới quen. Mình lại không thể không đổi một ông chủ khác, nhưng như thế phải một lần nữa xây dựng mối quan hệ qua lại tốt đẹp với ông chủ. Đây cũng không phải một chuyện dễ dàng, đặc biệt là với một thư ký đã từng làm cho một lãnh đạo khác. Không những lãnh đạo sau chưa chắc đã thích, cho dù là bản thân mình muốn tìm lại được vị trí, chắc chắn cần phải có vài phần dũng khí và cả trí tuệ, còn phải gặp cơ duyên mới được.
Vừa qua tám rưỡi, những người trong văn phòng đều lục tục kéo đến, phòng làm việc của phòng tổng hợp cũng được mở cửa tiếp sau đó. Phòng tổng hợp có ba phòng làm việc, ngoài phòng của Trưởng phòng, còn có bốn góc làm việc tương xứng với thân phận của từng người, lần lượt là các thư ký Bí thư huyện ủy, thư ký Phó bí thư huyện ủy, làm các công tác hàng ngày từ công việc đến đời sống, nhưng chủ yếu là phục vụ trong công việc.
Trưởng phòng Tổng hợp Vi Bằng là người sinh ra và lớn lên ở Nam Đàm, sau khi tốt nghiệp trường đại học sư phạm Lê Dương được phân đến trường trung học Nam Đàm công tác trong nhiều năm. Ông ta từ chủ nhiệm phòng nghiên cứu giảng dạy ngữ văn trường trung học Nam Đàm được điều đến Văn phòng Huyện ủy, sau đó rèn luyện trở thành Trưởng phòng Tổng hợp.
- Tiểu Lục, Chánh văn phòng Từ và Phó chánh văn phòng Chu đều đã nói với tôi, từ hôm nay cậu được coi như một thành viên của Văn phòng Huyện ủy chúng ta. Có thể Chánh văn phòng Từ và Phó chánh văn phòng Chu đã nói sơ qua về công việc với cậu, thường ngày cậu chủ yếu là đi theo phó Bí thư Thẩm. Phòng tổng hợp của chúng ta không nhiều người, mỗi người phụ trách một mảng riêng, nhưng những công việc khác cũng phải có người xử lý, cho nên những khi phó Bí thư Thẩm không có công việc gì khác cần xử lý, tất cả mọi người đều phải cùng làm những công việc trong phòng tổng hợp.
Vi Bằng là một người nhã nhặn, tính tình dễ chịu, khả năng hành văn tương đối tốt. Lục Vi Dân được phân đến phòng tổng hợp, nhưng lại là làm thư ký cho Thẩm Tư Liệt, điều này khiến ông ta có chút ý kiến.
Theo ông ta, thư ký của Phó chủ tịch thường trực huyện lẽ ra không nên do Văn phòng Huyện ủy điều người, nhưng việc này do Từ Hiểu Xuân sắp xếp nên ông ta cũng không dám chống đối, chỉ có thể cằn nhằn trước mặt Chu Hưng Bang. Có điều ấn tượng về Lục Vi Dân cho ông ta cũng khá tốt, hắn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa còn thông minh chăm chỉ, cho nên sự bất mãn trong lòng ông mới được giảm đi phần nào.
- Trưởng phòng Vi, tôi hiểu, có việc gì xin ngài cứ giao, tôi còn trẻ làm nhiều việc hơn nữa cũng vẫn dư sức. Chỉ là tôi vừa mới tới, có nhiều việc vẫn chưa hiểu, cho nên vẫn cần xin ngài giúp đỡ chỉ bảo.
Lục Vi Dân cũng biết đây là bước đầu tiên để mình hòa nhập vào môi trường này. Dù là mình có ưu thế đến đâu, nhưng bước đi từng bước một thế này đều phải có nền tảng và con đường đủ vững chắc.
- Ừ, cậu nghĩ được như vậy là tốt. Phòng tổng hợp của chúng ta cũng có thể coi là trung tâm đầu não của Văn phòng Huyện ủy, nói là trung tâm đầu não của cả Huyện ủy cũng không quá. Tất cả những suy nghĩ quan điểm của các lãnh đạo đều phải tập hợp lại ở chỗ chúng ta, sau đó đúc kết thành văn bản truyền đi. Chúng ta còn phải chịu trách nhiệm sắp xếp lịch làm việc hàng ngày của lãnh đạo trong nhiều lĩnh vực. Công việc phức tạp và vất vả, nhưng sự vất vả của chúng ta lãnh đạo đều thấy hết, đây cũng là nơi mài giũa con người tốt nhất. Cậu là sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học có tiếng, chuyên ngành học cũng là sử văn, vừa vặn thích hợp với công việc ở đây, cố gắng nhé.
Vi Bằng cũng tạm coi là vừa lòng với thái độ hết mực cung kính của Lục Vi Dân. Xem ra người thanh niên này rất biết chừng mực, không giống như một số người có chút quan hệ đã không biết cao thấp. Trong thế cục hai năm trở lại đây, chẳng những không bị điều xuống các thị trấn nhỏ, mà còn có thể vào được Văn phòng Huyện ủy, chắc chắn phải nhờ vào quan hệ và hậu thuẫn. Điều này Vi Bằng không cần nghĩ cũng biết. Có điều đã vào Văn phòng Huyện ủy thì phải tuân theo quy định ở đây. Điều này Từ Hiểu Xuân cũng đã dặn dò riêng mình, phải đối xử bình đẳng, yêu cầu nghiêm khắc với tất cả mọi người trong Văn phòng. Vi Bằng cũng hiểu được hàm ý trong đó.
Vi Bằng vẫn có chút tác phong được nuôi dưỡng từ trường học, khi dùng từ tạo câu đều thích dùng những từ ngữ mà các thầy cô giáo chuyên sử dụng, ví dụ như tập trung, đúc kết. Lục Vi Dân thấy như thế rất hay, điều này chứng tỏ rằng vị trưởng phòng Vi này chưa hoàn toàn lột xác biến thành thành một người theo chủ nghĩa quan liêu. Nhưng nếu như trong cơ quan này mà ông ta không thể lột xác biến thành quan liêu, thì có khả năng cũng chỉ có thể ngồi mãi ở chiếc ghế trưởng phòng tổng hợp này mà thôi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Khi Chu Du Minh dẫn Lục Vi Dân đến văn phòng làm việc của Thẩm Tử Liệt để giới thiệu, không ngờ được rằng Thẩm Tử Liệt đã rất tùy ý, thậm chí có chút thân thiết khi nói chuyện với Lục Vi Dân. Điều này làm cho Chu Du Minh cảm thấy kinh ngạc. Khi biết được rằng tối hôm qua Lục Vi Dân đã cùng ăn cơm tối với Thẩm Tử Liệt. Hơn nữa sau khi ăn cơm xong còn hàn huyên nói chuyện nữa. Chu Du Minh lập tức có cái nhìn khác về Lục Vi Dân.
Thẩm Tử Liệt không dễ tiếp xúc. Thư ký trước đó không được hài lòng lắm, nên khi lựa chọn thư ký thứ hai thì Văn phòng Huyện ủy cũng tốn nhiều công sức, đã có lần muốn giao cho phòng Ủy ban nhân dân huyện bên kia, nhưng phòng Ủy ban nhân dân huyện bên kia cũng đưa đẩy với lý do vì lúc ban đầu là do Văn phòng Huyện ủy làm chuyện này rồi, vì thế nên cứ để Văn phòng Huyện ủy lựa chọn người thì phù hợp hơn.
Tuy rằng Thẩm Tử Liệt rất nhanh chóng sẽ quay về tỉnh. Nhưng dù thế nào thì cũng còn nửa năm nữa. Nửa năm này mà không tìm được một thư ký phù hợp tạm thời thì cũng không hay. Vừa may lại có ứng cử viên Lục Vi Dân này. Vì thế nên Từ Hiểu Xuân cũng liền thuận nước đẩy thuyền đưa Lục Vi Dân lên.
Không ngờ một sinh viên mới tốt nghiệp mà lại được việc như thế. Lại có thể nói chuyện một cách thân mật với Thẩm Tử Liệt cả một đêm như thế. Hơn nữa Chu Du Minh cảm giác được, khi nói chuyện Thẩm Tử Liệt thậm chí còn có một giọng điệu rất tán thưởng Lục Vi Dân. Điều này khiến cho Chu Du Minh không khỏi suy nghĩ xem sau lưng Lục Vi Dân có bối cảnh quan hệ nào không.
Từ Hiểu Xuân khi nói chuyện với y, cũng không nói chuyện gì khác. Lúc ấy cũng chỉ là trực tiếp điểm tên Lục Vi Dân ở bên Văn phòng Huyện ủy làm thư ký cho Thẩm Tử Liệt mà thôi. Vì thế nên các mối quan hệ khác thì y không hề hay biết.
Tuy nhiên sau chuyện này, Chu Du Minh cũng ý thức được Lục Vi Dân chỉ sợ không phải là một nhân vật đơn giản. Bản thân ông ta về sau cũng cần phải suy xét nhiều một chút đến việc làm thế nào để nắm bắt được những nhân vật không giống người bình thường này.
Lục Vi Dân tự cho rằng đã đi vào vai diễn rất nhanh. Sóng gió hai mươi năm của đời sau, cộng thêm sự cố gắng thích ứng thời gian, nên đã khiến cho hắn có một trạng thái rất tốt để tiến vào.
Hắn cũng rất cẩn thận phân tích “ông chủ” hiện tại mà mình phải phục vụ. Tình hình của Thẩm Tử Liệt, hóa ra ông ta là cán bộ cấp phó Cục của phòng nghiên cứu cán bộ ban Tuyên giáo tỉnh ủy, về sau lại được phái đến ban Tuyên giáo Địa ủy Lê Dương đảm nhiệm chức Phó trưởng ban, rất nhanh lại được phái đến Huyện ủy Nam Đàm đảm nhiệm chức Phó bí thư. Còn từ năm ngoái đến đầu năm nay thì giữ chức Phó chủ tịch huyện.
Theo như thông lệ của Xương Giang, thời gian điều xuống dưới của cán bộ thông thường là một đến hai năm. Thẩm Tử Liệt là đầu năm 89 được phái đi, nói cách khác thì đầu năm 91 sẽ quay trở về ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Nếu như làm tốt thì sau khi quay về ban Tuyên giáo tỉnh ủy, có thể đạt được một cấp Cục trưởng nào đó.
Tuy nhiên có tin đồn Thẩm Tử Liệt và Chủ tịch Địa khu Lê Dương - Thượng Quyền Trí có mối quan hệ khá là thân thiết. Năm trước Phó chủ tịch thường trực huyện Nam Đàm vì lý do tuổi tác mà sau đó đến nhậm chức ở Hội đồng nhân dân, nghe nói chính là dưới sự đề cử của Thượng Quyền Trí mà Thẩm Tử Liệt vốn không có tên trong phạm vi người được chọn của ban tổ chức cán bộ, tự nhiên lại được đề cử Phó chủ tịch huyện Nam Đàm, và thành công được chọn làm Phó chủ tịch huyện.
Tuy nhiên cũng có rất nhiều người nghi ngờ địa ủy trong vấn đề này đã suy xét có chút thiếu sót, chủ yếu là chỉ lúc đó Thẩm Tử Liệt chỉ có một năm tạm giữ chức, thời gian rèn luyện sắp hết rồi. Huống hồ cán bộ đang tạm giữ chức thì cũng không phù hợp với việc đảm nhiệm một công tác cụ thể quan trọng như chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện. Chỉ có điều những chất vấn này cũng chỉ là đặt sang một bên, chứ chẳng ảnh hưởng gì đến quyết sách của tầng cao.
Sẽ chẳng có ai đi chất vấn Địa ủy sao lại lựa chọn Thẩm Tử Liệt đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện. Đặc biệt là khi có lời đồn rằng Chủ tịch Địa khu Thượng Quyền Trí và Thẩm Tử Liệt có mối quan hệ không bình thường, thì mọi người lại càng phải kín như bưng.
Nam Đàm là một huyện nông nghiệp lớn điển hình. Có dân số một triệu hai trăm nghìn dân, ngoại trừ trấn Thành Quan, còn có tám quận truyền thống, tổng cộng có mấy nghìn cư dân thành phố. Tuyệt đại đa số đều là cán bộ cơ quan và người nhà.
Huyện thành Nam Đàn cũng chỉ có bốn phố cổ Đông Tây Nam Bắc. Ngoài ra còn thêm một bệnh viện huyện nằm đầu phố Đông và trường trung học Nam Đàn nằm ở phố Tây cách hai km. Toàn bộ huyện Nam Đàm thực sự không có thứ gì đáng xem. Còn đầm Linh Tê diện tích khá lớn, phong cảnh đẹp, thực vật xung quanh được bảo vệ rất tốt. Đây cũng là lý do được gọi là huyện Nam Đàm.
Tám quận truyền thống chia ra bốn quận phía Nam và bốn quận phía Bắc. Thị trấn Thành Quan vừa hay nằm giữa kết hợp bốn quận phía Nam và bốn quận phía Bắc, có thể coi như là vành đai eo
Mà kiếp trước Lục Vi Dân được phân phối đến xã Đông Pha, thì thuộc quận Đông Cố một trong bốn quận phía nam. Toàn bộ khu Đông Cố có 150 nghìn người, năm xã, thị trấn. Ngoài thị trấn Đông Cố ra thì còn có xã Đông Pha, xã Nhị Đạo Ô, xã Hoắc Sơn, xã Tân Hà.
Thẩm Tử Liệt đến địa khu là mở hội nghị công tác sản xuất nông nghiệp kết hợp thu mua lương thực.
Phải nói mấy năm nay không khí hội nghị thu mua lương thực đều không tốt lắm. Đặc biệt là vấn đề thu mua lương thực đã trở thành một vấn đề lớn gây khó khăn cho chính quyền các cấp Đảng uỷ.
Vài năm gần đây lương thực mấy mùa liên tục bội thu, bảo vệ giá cả các vùng lương thực trong nước đều đặt ở mức thấp nhất. Dù là như vậy, ban ngành lương thực khi thu mua lương thực lại không đủ tiền, số tiền mà nhà nước cấp xuống không thể mua hết được lương thực trong tay nhân dân. Vì thế nên chính quyền địa phương cuối cùng liền không thể không dùng chi phiếu để thay thế.
Nhưng ban ngành chính phủ khi thu thuế nông nghiệp và hệ thống rút tiền lại không thể thu nhận chi phiếu. Điều này cũng kích thích tinh thần chống đối của người dân đối với việc nộp thuế nông nghiệp và hệ thống rút tiền, khiến cho mối quan hệ cán bộ địa phương với dân chúng khá là căng thẳng. Còn mỗi năm về vấn đề thuế nông nghiệp và vấn đề phí rút tiền liền trở thành vấn đề trọng tâm mà các cấp chính quyền Đảng uỷ phải bỏ sức ra nghiên cứu. Thậm chí có thể nói là vấn đề áp đảo tất cả các vấn đề khác.
Mà thuế nông nghiệp có thể thu đủ số hay không, mức độ thu như thế nào, liền trở thành chỉ tiêu mấu chốt nhất của Thành ủy, ủy ban nhân dân huyện khi kiểm tra đánh giá các quận lớn và các xã, thị trấn.
Nam Đàm tuy rằng là quận huyện gò đất, nhưng địa thế còn thấp hơn rất nhiều so với mấy huyện phía Bắc ở địa khu Lê Dương, thuộc loại núi địa khu vùng đồi núi điển hình, cao hơn mặt nước biển từ 300 mét đến 600 mét. Địa thế nhiều dốc thoải, độ gập ghềnh không lớn. Trong đó đại đa số đều là vùng sản xuất các sản phẩm chủ yếu ở vùng cạn, cũng có vùng bình nguyên và khu vực có điều kiện tưới tiêu tốt là vùng sản xuất lúa nước chủ yếu.
Lục Vi Dân xem như lĩnh giáo phong cách làm việc của Thẩm Tử Liệt. Theo Thẩm Tử Liệt, một buổi sáng đã chạy đến hai xã trấn, xã quận Thạch Cổ trấn Thạch Cổ và xã Thạch Kiều của bốn quận phía Bắc, buổi chiều còn phải đến xã Lương Câu của quận Mã Vĩ.
Mấy xã, thị trấn này đều là khu sản xuất lương thực chủ yếu của Nam Đàm. Lương thực năm nay trước mắt sắp tới đến mùa bội thu lớn. Nhưng về vấn đề tiền thu mua, từ địa khu đến huyện đâu đâu cũng là trứng chọi đá. Hiện tại lại sắp có một làn sóng chi phiếu không thể tránh được, còn nông dân thì cũng là óan than dậy đất.
Bữa cơm trưa liền ăn ở một nhà ăn của chính quyền xã Thạch Kiều. Về phương diện này thì Thẩm Tử Liệt coi như là dễ chiều nhất.
Bởi vì không uống rượu, Thẩm Tử Liệt vô cùng đơn giản về ăn uống, một bát cơm, một món ăn, một món canh là có thể thành một bữa cơm được rồi. Lục Vi Dân lại cảm thấy theo một vị lãnh đạo như thế này là rất phù hợp.
Hắn cũng không thích phong cách động một tí là muốn ngồi ăn bàn tiệc lớn. Giải quyết vấn đề ăn cơm một cách đơn giản nhanh chóng đối với Lục Vi Dân mà nói, cũng là một sự giải thoát. Ít nhất có thể tránh được mấy tiếng đồng hồ uống rượu vô vị trên bàn rượu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thẩm Tư Liệt vừa dùng cơm nước xong, đứng dưới bóng cây táo trong sân Ủy ban nhân dân xã Thạch Kiều, đứng khoanh tay cùng với Bí thư Quận ủy Thạch Cổ Tống Thành Hoa, Bí thư Đảng ủy xã Thạch Kiều Vu Liên Sơn, Chủ tịch xã Thạch Kiều Thạch Thừa Thái nghiên cứu thảo luận việc thu thuế nông nghiệp và nguồn tiền dự trữ đứng trước khó khăn cực kỳ lớn.
Hễ nhìn là biết Ủy ban nhân dân xã được cải tạo từ đại viện còn lại từ trước giải phóng. Chỉ có điều có một chái nhà đã bị dỡ đi, men theo phần đã bị phá đi hướng ra ngoài xây hơn mười gian phòng lợp mái ngói xanh và gạch đỏ, trải qua mưa nắng đã trở nên chỗ đậm sắc chỗ nhạt màu. Lớp vữa tam hợp trong sân hiện ra vô cùng thô ráp, mấy tấm biển đề tên các phòng ban đều gắn trực tiếp lên tường, chỉ nhìn là cảm thấy thêm phần xấu xí và đổ nát.
- Ông Tống, tôi không cần biết ông nghĩ cách gì, số người nhờ tiền lương mà sống ở năm thị trấn trong quận Thạch Cổ của ông tính ra phải đến vài trăm người. Ông lại không thu nổi thuế nông nghiệp và nguồn tiền dự trữ, vậy chỉ có thể nói lên rằng chức Bí thư Quận ủy Thạch Cổ của ông chưa đạt yêu cầu, quận ủy Thạch Cổ của ông không có sức cạnh tranh. Đến khi đó các cán bộ đều nhìn vào Bí thư, Chủ tịch xã. Một Bí thư Quận ủy như ông chẳng lẽ không thấy chút áp lực nào sao?
- Bí thư Thẩm, không phải chúng tôi không tìm cách, nhưng vấn đề hóa đơn tạm từ năm ngoái đến năm nay vẫn không thực hiện được. Năm nay lại rơi vào tình cảnh như thế này, ông muốn chúng tôi giải quyết thế nào? Muốn thực hiện, trước tiên cũng phải để Cục lương thực huyện giải quyết vấn đề hóa đơn tạm. Tôi Tống Thành Hoa này dám viết giấy cam đoan, Cục lương thực mà giải quyết được vấn đề hóa đơn tạm, tôi dám nói thuế nông nghiệp chắc chắn không có vấn đề gì, còn tiền dự trữ cũng có thể thu được hơn phân nửa!
Bí thư Quận ủy Thạch Cổ Tống Thành Hoa là người xuất thân từ quân ngũ, có một vết sẹo từ phía dưới má phải kéo thẳng xuống dưới cổ. Đây là do ông ta bị mảnh đạn làm bị thương khi tham gia chiến đấu ở tiền tuyến Lão Sơn. Nó cũng khiến mỗi khi ông ta nói chuyện trông có vẻ cực kỳ hung dữ.
- Vấn đề hóa đơn tạm thì ở đâu cũng tồn tại. Tình hình năm nay có thể sẽ càng nghiêm trọng hơn một chút.
Thẩm Tử Liệt chầm chậm đi vòng quanh cây táo, khoanh tay chậm rãi nói:
- Hiện nay mọi người đều đang oán trách nhà nước tại sao không thu mua lương thực nữa, giá bảo hộ lương thực đã quá thấp rồi. Nhà nước hiện giờ cũng rất khó khăn. Lương thực đã chất đầy trong kho, nhưng mỗi năm đều phải thu mua lương thực của nông dân. Không phải nói là lương thực quá nhiều, mà là mức chuyển hóa của lương thực quá thấp. Số lượng lương thực được chuyển hóa thành sản phẩm phụ có giá trị được nâng cao quá ít, dẫn đến tình trạng hiện nay nông dân không muốn trồng nhưng cũng không thể không trồng, nhà nước không muốn thu mua cũng không thể không thu mua. Mỗi năm trợ giá nông nghiệp của nhà nước cao đến vài chục tỷ. Điều này đối với đất nước có nguồn tài chính chẳng hề dư dả như nước ta cũng là một gánh nặng rất lớn, đều rất nan giải.
- Vậy thì làm thế nào? Bí thư Thẩm, quận Thạch Cổ chúng tôi là nơi đông dân, một trăm sáu mươi nghìn người, sức lao động dư thừa ít nhất phải vào khoảng bảy tám mươi nghìn. Mỗi năm ngoài vài nghìn người có thể đi nơi khác làm việc, những người khác đều chỉ còn cách ru rú trong nhà. Trong nhà những việc nhà nông nhiều như vậy, ngày mùa thì bận rộn luôn chân luôn tay, khi nông nhàn thì ngồi không nhàn rỗi, đánh bạc, quan hệ nam nữ bừa bãi, việc gì cũng có thể làm. Người xưa chẳng phải từng nói no rồi muốn thứ khác, bần cùng sinh đạo tặc. Bây giờ thôn chúng tôi chỉ cần đủ cơm ăn thì không vấn đề gì, nhưng đủ ăn rồi, liền muốn có nhiều tiền hơn, nếu không thì cũng muốn nhà mình dư dả hơn một chút, nhưng chẳng tìm ra cách nào.
Đừng nhìn Tống Thành Hoa gương mặt hung hãn, thật ra ông ta lại là người hay nói, hễ bắt đầu câu chuyện là không ngừng được.
- Tới nơi đất khách quê người, lạ nước lạ cái, lộ phí, sinh hoạt phí đều chưa thấy đâu, trình độ văn hóa lại chẳng bằng người, ai dám tùy tiện đi xa tìm việc? Ngộ nhỡ đi một chuyến mà tiền không kiếm được, còn phải tiêu tốn không ít, chẳng phải là uổng công sao? Nhất là đàn bà con gái. Thời nay lừa đảo lại nhiều, còn chuyên lừa người thân quen, không cẩn thận liền bị lừa bán đến phía Sơn Tây Nội Mông, tám năm hay mười năm cũng không trở về nổi. Mỗi năm đồn công an của quận chúng tôi thống kê đều có vài người phụ nữ bị lừa bán đi, không phải là bán cho một gia đình có vài anh em trai để làm vợ thì là bán cho những ông độc thân bốn năm mươi tuổi, nhà nghèo xơ nghèo xác. Hàng năm đồn công an quận chúng tôi đều phải chi vài nghìn tệ cho công tác chống buôn người ở trong quận và các thị trấn.
- Được rồi, ông Tống, chúng ta đang nói chuyện hóa đơn tạm với việc thu thuế nông nghiệp và nguồn tiền dự trữ, ông lại lái câu chuyện đi tận đâu đâu.
Thẩm Tử Liệt nhíu mày ngắt lời đối phương.
- Bí thư Thẩm, tại sao có thể nói là lái chuyện đi tận đâu đâu.
Tống Thành Hoa lắc đầu lia lịa.
- Giữa chúng có mối liên hệ chặt chẽ đấy chứ. Hiện nay ở thôn chúng tôi, vấn đề cơm ăn đã được giải quyết, nhưng tiền thì chưa xử lý được. Những gia đình bình thường thì lượng thu hoạch của khoảnh ruộng cũng đủ để nuôi một gia đình đủ ăn. Giá lương thực không tăng lên, số tiền bán cũng chỉ đủ để nộp thuế nông nghiệp và nguồn tiền dự trữ, ngoài ra tiền phân bón và mầm cây, nhân công đều không biết tính vào đâu. Thế còn muốn có thêm tiền, thì chỉ có thể đi nơi khác kiếm việc. Gia đình có hoàn cảnh khó khăn một chút, hoặc là gặp một cơn bệnh, thì đến thuế nông nghiệp và nguồn tiền dự trữ cũng phải nợ. Ngày này qua tháng khác tích dần lại, con số này cũng không nhỏ, tâm lý của người mang nợ, người khác không nộp, sao tôi lại phải nộp? Bây giờ lại nói lại chuyện hóa đơn tạm này, cho nên công việc triển khai kiểu gì?
- Ừm, đây cũng là do cơ sở phát triển công nghiệp của Nam Đàm chúng ta quá kém, xí nghiệp thị trấn cũng không thể phát triển. Ông Tống, chẳng phải là quận Thạch Cổ các ông cũng bắt đầu có một vài xí nghiệp sao? Như thế chắc cũng có thể giải quyết được nhu cầu tìm việc của một bộ phận người lao động và nâng cao thu nhập tiền mặt của nông dân còn gì.
Thẩm Tử Liệt có phần nói không thật lòng.
Tống Thành Hoa gãi đầu lúng túng:
- Bí thư Thẩm, như thế này là ông đang phê bình quận chúng tôi xử lý công việc không tốt. Mấy xí nghiệp của chúng tôi ông lại không biết sao? Đầu tư càng lớn thì lỗ càng nhiều. Cũng giải quyết được một vài vấn đề, nhưng…, ôi, năm nay chẳng làm được việc gì cả.
Thẩm Tử Liệt cũng biết câu mà Tống Thành Hoa chưa nói ra. Ở trong huyện, những nơi giống như quận Thạch Cổ thật sự không ít. Có thể nói phần lớn các xã quận đều gần như giống hệt quận Thạch Cổ, vừa không có tài nguyên, lại không có kỹ thuật, thêm nữa còn không có người tài. Ngoài sức lao động dư thừa, muốn từ con số không mà xây dựng một xí nghiệp thật đúng là không có trâu bắt chó đi cày, chỉ có thể dựa theo sự dẫn dắt của chính phủ và sự đầu tư của quỹ góp vốn thị trấn.
Nếu như nói vừa khéo bắt kịp với tình hình thị trường thì xí nghiệp còn tạm coi có thể hoạt động. Nếu như gặp phải biến động của thị trường thì chỉ có một chữ, lỗ, lỗ nặng nề, lỗ thảm hại, lỗ thì làm thế nào? Thì quỹ góp vốn tiếp tục hỗ trợ.
Nhưng quỹ góp vốn này thực ra chính là lấy danh dự của chính phủ để làm đảm bảo, đều là tiền của nhân dân. Xí nghiệp vay tiền thì cũng phải trả. Chỉ có điều là Chính quyền Đảng ủy hết nhiệm kỳ này đến nhiệm kỳ khác đều chỉ lo cái trước mắt, chỉ lo hết nhiệm kỳ của mình, liền phủi mông đi mất. Những lổ hỏng bị lấp liếm đã không liên quan đến mình nữa, thùng thuốc nổ này rơi vào tay ai mà phát nổ thì người đó tự chịu. Với tâm lý như vậy, thêm vào là số tiền này qua hết cầu nọ đến cầu kia, không tránh khỏi bị bọn họ thừa cơ kiếm chác.
Điều còn ẩn dấu trong đó thì mọi người đều ngầm hiểu. Đặc biệt là hai năm trước trên dưới cả nước đều dốc toàn lực khởi xướng phong trào muốn giàu có phải phát triển công nghiệp, ở mọi địa phương, các xí nghiệp này đều trở thành nguồn thuế tài chính lớn nhất của Chính quyền Đảng ủy thị trấn. Hơn nữa xí nghiệp thị trấn đều chịu sự quản lý của công ty công nghiệp thị trấn, thực ra cũng chính là trực thuộc chính quyền Đảng ủy. Nó là nơi chính quyền Đảng ủy cần phải ủng hộ, cũng có thể đường hoàng sắp xếp cho những xí nghiệp này xuất tiền xuất lực, giải quyết vấn đề có thể nói là muốn gì được nấy.
Chẳng qua là xí nghiệp thị trấn hiện nay vẫn đang trong cao trào phát triển, đặc biệt là đứng trước tình hình khi cơ chế cứng nhắc, thiếu linh hoạt của xí nghiệp nhà nước không còn nhiều ưu thế, cho nên trước mắt xem ra tình hình của các xí nghiệp thị trấn vẫn tạm coi là chấp nhận được, cũng thực sự giải quyết được vấn đề việc làm của không ít lực lượng lao động dư thừa ở nông thôn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào