Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 784: Lại quay về Ninh Hải
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Diệp Mặc nghe được tin tức này lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Đông Phương Vượng nói gã có sáu mươi quả bom. Mà hắn lại không tìm được quả bom thứ sáu mươi. Xem ra quả bom này đã bị chiếc thuyền mang ra khỏi Lạc Nguyệt.
Mà quả bom này lại bị nhân viên đại sứ quán Mỹ ở tại Lạc Nguyệt mang đi. Điều này chứng tỏ quả bom vốn đặt trong đại sứ quán Mỹ. Chuyện để quả bom trong đại sứ quán Mỹ không phải là chuyện khó đoán ra. Hẳn là Đông Phương Vượng chuẩn bị để nước Mỹ và Lạc Nguyệt lại bất hòa, để gã mưu lợi trong đó.
Nhưng quả bom này bị người từ trong đại sứ quán mang ra ngoài, hơn nữa còn bị nổ ở trên thuyền. Đây mới là chuyện khiến Diệp Mặc cảm thấy nghi ngờ.
Giải thích duy nhất chính là thời điểm nhân viên của đại sứ quán Mỹ mang bom đi, cũng không biết mình đã mang bom đi. Có lẽ bọn họ chỉ muốn mang những vật khác đi, mà mang nhầm quả bom đi. Bọn họ muốn lén lút mang cái gì đó từ Lạc Nguyệt đi. Nhưng đó sẽ là cái gì? Ngoại trừ cơ mật về kỹ thuật khoa học ra thì không có khả năng nào khác.
Trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Mặc đã phân tích sơ qua sự việc. Hắn lập tức nói với Hư Nguyệt Hoa:
- Lập tức khống chế tất cả cửa hải quan của Lạc Nguyệt. Còn nữa, kiểm tra một chút xem trên chiếc tàu biển chở khách chạy định kỳ này xem có ai đã đăng ký rời bến. Đồng thời, phải kiểm tra tất cả mọi người trong căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự của Lạc Nguyệt. Nếu có người tiết lộ cơ mật quân sự Lạc Nguyệt, toàn bộ xử lý theo quân pháp. Chỉ cần có quan hệ tương đối gần với nhân viên của đại sứ quan Mỹ, đều phải chú ý điều tra.
Tạm dừng một chút, Diệp Mặc còn nói thêm:
- Chuyện này có thể lập tức liên hệ với phía nước Mỹ. Đồng thời có thể liên lạc với bên Liên hợp quốc nói Bắc Sa đã làm chuyện này. Nếu như Liên hợp quốc đồng ý, chúng ta có thể chủ động tấn công Bắc Sa. Nếu như Liên hợp quốc không muốn xuất lực, chúng ta cũng có thể xem như chưa hề xảy ra chuyện gì. Mặt khác, việc này về sau các cô tự quyết định là được rồi. Chỉ cần chưa đến thời điểm Lạc Nguyệt sống chết tồn vong, không cần liên hệ với tôi.
Đối với Diệp Mặc mà nói, nếu như Liên hợp quốc không ủng hộ Lạc Nguyệt tấn công Bắc Sa, hắn cũng không cần phải phí sức cho chuyện không có kết quả tốt này. Nếu như Liên hợp quốc ủng hộ, thật ra hắn có thể tiêu diệt Bắc Sa.
Tuy nhiên Diệp Mặc vẫn nói cho Hư Nguyệt Hoa biết, về sau hắn chắc chắn sẽ không quản việc này nữa. Bất kể Hoàng Ức Niên muốn làm cái gì, chỉ cần không tổn hại đến Lạc Nguyệt, chỉ cần Lạc Nguyệt còn có thể im lặng tồn tại, hắn sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào chính sự.
...
Sau khi Diệp Mặc kiểm tra cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp và cây Cỏ Ngân Tâm xong, lúc này hắn mới rời khỏi hồ Lạc Nguyệt. Cỏ Ngân Tâm đối với Diệp Mặc mà nói hiện tại đã không có tác dụng gì. Nhưng cỏ Ngân Tâm là bằng chứng cho tình yêu của Ninh Khinh Tuyết đối với hắn, cho nên Diệp Mặc vô cùng coi trọng.
Rời khỏi chỗ ở, Diệp Mặc lại tới thăm cha mẹ của Ninh Khinh Tuyết. Bọn họ đã thành lập công ty dược phẩm mới ở Lạc Nguyệt, hơn nữa còn làm không nhỏ. Lam Dụ chỉ biết Ninh Khinh Tuyết đi theo Diệp Mặc dường như đang tu luyện Cổ Võ rất lợi hại, cho nên rất ít nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết cũng không cần quá lo lắng. Chỉ có điều có chút nhớ mong mà thôi.
Sau khi Diệp Mặc rời khỏi Ninh gia, hắn lại tới thăm Ân Tư và Ân Gia. Bọn họ cũng có công việc kinh doanh của mình tại Lạc Nguyệt. Thật ra bọn họ làm cũng không tệ lắm. Ân Tư và Ân Gia đều đã kết hôn và có con rồi.
Từ chỗ bọn họ, Diệp Mặc biết được bốn năm trước dì đã qua Lạc Nguyệt. Nhưng lúc đó, dì không gặp Lạc Ảnh và Khinh Tuyết. Dì chỉ đứng từ phía xa nhìn về phía hai người. Sau đó dì ở lại chỗ Ân Gia và Ân Tư vài ngày rồi rời khỏi Lạc Nguyệt.
Nghĩ tới Ân Khuynh Nhan, Diệp Mặc liền nghĩ tới quyển nhật kí kia. Diệp Mặc không trả lại quyển nhật ký, bởi vì hắn đã biết phía sau quyển nhật kí có một lá thư. Lá thư này là do Ân Khuynh Nhan viết lúc trước. Lúc trước dì út viết lá thư này xong liền rời khỏi khu phố người Hoa. Tuy rằng, Diệp Mặc chưa đọc lá thư này, nhưng sau khi hắn gặp dì út trên tàu biển chở khách chạy định kỳ, hắn đã đại khái suy đoán được một ít nội dung. Hắn cũng không muốn xem.
Diệp Mặc đi trên đường phố Lạc Nguyệt Thành phồn hoa, trong lòng có chút trống vắng. Đối với hắn mà nói, mục đích trước khi đến đây đã được hoàn thành. Có thể nói Lạc Nguyệt hiện nay cũng không kém mấy so với Lạc Nguyệt trong lòng hắn. Đối với những điều này, hắn cũng rất hài lòng. Đồng thời hắn cũng thích một nơi bình yên công bằng như vậy.
Bốn chữ “Đồ cổ An thị” xuất hiện ở phía trước Diệp Mặc. Thần thức của hắn quét vào, không ngờ lại nhìn thấy An Tái Thiện. Hắn cảm thấy bất ngờ khi An Tái Thiện chẳng những chuyển đến Lạc Nguyệt Thành này, còn mở một cửa hàng đồ cổ. Hắn lập tức nhớ tới An Chỉ Kỳ, còn có Đông Phương Vượng kẻ háo sắc muốn độc chiếm An Chỉ Kỳ.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức đi vào. Nhưng hắn không thấy An Chỉ Kỳ.
- Là cậu. Cậu là Diệp Mặc.
Tuy tuổi An Tái Thiện không ít nữa, nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra được Diệp Mặc.
Diệp Mặc mỉm cười, ôm quyền nói:
- An tiền bối, đã lâu không gặp.
- Mời ngồi, mời ngồi.
An Tái Thiện vội vàng mời Diệp Mặc tiến vào. Ông ta kêu gọi đồ đệ pha cho Diệp Mặc một ly trà. Ông ta sống ở Lạc Nguyệt nhiều năm như vậy, đương nhiên đã biết thân phận của Diệp Mặc.
Diệp Mặc quét mắt quan sát cửa hàng đồ cổ của An Tái Thiện một chút. Tất cả đều là đồ cổ. Thậm chí còn có mấy thứ pháp khí không tồi. Xem ra An Tái Thiện mở một cửa hàng nhỏ ở đây, không phải vì kiếm tiền, mà vì hứng thú.
- Vì sao không thấy An Chỉ Kỳ?
Diệp Mặc thuận miệng hỏi.
An Tái Thiện thở dài nói:
- Lúc trước người của Đông Phương gia đến Lạc Nguyệt, khiến chướng khí mù mịt. Mỗi ngày đều có người đến tìm Chỉ Kỳ. Sau đó Chỉ Kỳ không chịu được phiền nhiễu. Một năm trước con bé đã một mình ra ngoài du lịch rồi.
Diệp Mặc lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hẳn là Đông Phương Vượng còn chưa từ bỏ ý định, nên đã để người của Đông Phương gia qua đây.
- Nói như vậy tiền bối ở một mình trong này sao?
Diệp Mặc cũng có chút lặng lẽ. Một mình mở một cửa hàng nhỏ ở Lạc Nguyệt Thành, tuy rằng đây là sở thích của An Tái Thiện, nhưng dù sao cũng có chút cô đơn.
An Tái Thiện lại lắc đầu nói:
- Không phải chỉ có một mình. Cháu gái lớn của tôi là An Ngưng đang làm việc ở Lạc Nguyệt Thành. Bây giờ tất nhiên nó chỉ là quan nhỏ, nhưng thật ra nó vẫn thường xuyên qua đây.
An Ngưng, Diệp Mặc lập tức nghĩ tới, An Ngưng người lúc trước đã đưa hắn hai mắt cá trên bát quái đồ Âm Dương Ngư. Thật không ngờ được cô ta đã làm quan rồi.
Diệp Mặc nghĩ tới bát quái đồ Âm Dương Ngư, đương nhiên An Tái Thiện cũng nghĩ tới. Ông ta lập tức nói:
- Không biết Diệp thành chủ còn nhớ tới năm mảnh nhỏ bát quái đồ Âm Dương Ngư mà cậu đã có được? Còn có một viên ngọc tôi đã để lại cho Diệp thành chủ nữa?
- Đương nhiên nhớ rõ. Cảm ơn An tiền bối. Trên viên ngọc kia còn có tám chữ “quẻ thành bảy mảnh, cá nhảy Long Môn”. Tuy nhiên An tiền bối trực tiếp gọi tôi là Diệp Mặc là được rồi, không nên gọi là thành chủ. Hiện tại tôi không phải là thành chủ.
Diệp Mặc mỉm cười nói. Hắn vẫn còn thiếu hai mảnh đuôi cá của bát quái đồ Âm Dương Ngư kia.
- Tốt.
An Tái Thiện nói một câu tốt, cũng không già mồm cãi láo nói:
- Vậy tôi gọi cậu là chú em Diệp. Tôi nghĩ cậu em khẳng định còn chưa tìm được hai mảnh đuôi các của bát quái đồ Âm Dương Ngư kia phải không?
Diệp Mặc ngượng ngùng ôm quyền.
- Đúng vậy. Một là vì tôi không có thời gian đi tìm. Thứ hai là quả thật cũng không có phương hướng.
Diệp Mặc vốn còn dự định đi tới chỗ bản đồ của Quách Thái Minh cho hắn xem thử. Nhưng hắn khốn đốn trong tiểu thế giới mấy năm liền. Hơn nữa ở tiểu thế giới, hắn tìm được rất nhiều linh dược. Trúc Cơ đối với hắn mà nói chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên rất nhiều tâm tư ban đầu đều đã phai nhạt.
An Tái Thiện lại mỉm cười nói:
- Cậu không cần tìm nữa. Mấy năm trước, hai cái đuôi cá kia đã xuất hiện trong hội đấu giá ở Yến Kinh. Nghe nói đã bị cha của cha vợ cậu Ninh Phủ Chân mua rồi. Nếu như cậu muốn thu thập đủ bảy quẻ đó, phỏng đoán phải đi tới Ninh gia một chuyến thôi.
Ninh Phủ Chân? Diệp Mặc hơi sửng sốt. Đương nhiên, hắn biết ai là Ninh Phủ Chân. Đó chính là ông nội của Ninh Khinh Tuyết. Đối với người của Ninh gia, ngoại trừ Ninh Khinh Tuyết và cha mẹ cô ra, những người còn lại, Diệp Mặc thật sự không có mấy thiện cảm. Muốn đi tới Ninh gia tìm Ninh Phủ Chân lấy hai mảnh bát quái đồ Âm Dương Ngư, Diệp Mặc thật sự có chút khó xử.
Nếu như trước khi hắn đi tiểu thế giới, bất kể thế nào hắn cũng sẽ đi một chuyến. Dù sao đó cũng là một cơ duyên. Nhưng hiện tại Diệp Mặc có cơ duyên khác, cho nên cũng không mấy để ý đối với điều này.
An Tái Thiện lại nói:
- Nếu như có thể, tôi đề nghị cậu nên đi một chuyến. Cái “quẻ thành bảy mảnh, cá nhảy Long Môn' tuyệt đối không đơn giản.
Diệp Mặc thở dài gật đầu nói:
- Cũng đúng. Dù sao tôi đi cũng chỉ giao dịch mà thôi. Nếu như bọn họ không bán thì không tính làm gì. Nếu như bán, thật ra tôi có thể mua nó.
Nếu nói Diệp Mặc không cảm thấy hiếu kỳ chút nào đối với “quẻ thành bảy mảnh, cá nhảy Long Môn”, thì đó là giả. Hắn đã rất muốn biết “quẻ thành bảy mảnh, cá nhảy Long Môn” này rốt cuộc ẩn giấu điều gì.
...
Về đến nhà, Diệp Mặc chào Diệp Lăng, sau đó lập tức rời khỏi Lạc Nguyệt Thành. Hắn muốn mau chóng làm xong chuyện bên này, tìm cách chế luyện tốt Ngũ Nguyên Đan, để Diệp Lăng tu luyện. Sau đó hắn còn muốn đi một chuyến tới tiểu thế giới.
Cũng không phải Diệp Mặc không muốn ở lại Lạc Nguyệt. Hắn có một ý tưởng quan trọng hơn. Đó là sau khi tìm được Lạc Ảnh các cô ở trong tiểu thế giới, hắn chuẩn bị xây dựng một chỗ ở sâu trong Ngũ Uẩn Sơn.
Bởi vì ở sâu trong Ngũ Uẩn Sơn là nơi có dược liệu linh khí nhiều. Nếu xây dựng động phủ tu luyện ở trong đó chính là làm ít công to.
Sau khi rời khỏi Lạc Nguyệt, tốc độ của Diệp Mặc không nhanh lắm. Hắn chậm rãi khống chế phi kiếm bay tới Ninh Hải. Từ lúc tu luyện đến bây giờ, đây vẫn lần đầu tiên hắn rảnh rỗi như thế.
Mấy năm không đến Ninh Hải, Diệp Mặc cảm giác Ninh Hải thay đổi rất nhiều so với trước chưa. Rõ ràng nhất chính là có rất nhiều nhà hộp cao tầng. Mà những nơi có cây xanh đã giảm đi không ít. Dòng xe cộ trên đường phố càng thêm chật chội không chịu nổi. Diệp Mặc cau mày nhìn dòng xe cộ di chuyển giống như những con kiến. Hắn cảm giác chắc hẳn mình phải nhắc nhở Hoàng Ức Niên một chút. Lạc Nguyệt Thành tuyệt đối không thể biến thành như vậy.
Diệp Mặc mới hạ xuống. Cách đó không xa chính là đại học Ninh Hải. Năm đó hắn cũng đã học đại học ở trong này. Không có lý do gì để tới đây. Hắn chỉ đột nhiên rất muốn đi thăm Vân Băng. Không biết Vân Băng còn dạy học ở đây nữa hay không. Còn Đình Đình không biết đã lên đại học hay chưa.
Thần thức của Diệp Mặc trải rộng ra. Thần thức của hắn bao trùm trong phạm vi hai mươi dặm. Đáng tiếc chính là hắn lại không thấy Vân Băng, cũng không thấy Đình Đình đâu cả.
Nhưng Diệp Mặc không thu hồi thần thức lại. Thần thức của hắn dừng tại người một cô gái đang đứng ở cửa giảng đường trung học. Đó là một cô gái khá xinh. Gương mặt tinh tế giống như một thiên sứ. Tuy rằng quần áo trên người cô gái có hơi cũ, nhưng vẫn không thể che giấu được sự ưu tú giống như hạc giữa bầy gà của cô.
Mà Diệp Mặc chú ý tới cô gái, bởi vì trên cổ tay cô gái có một vòng tay do Diệp Mặc chế luyện ra. Diệp Mặc chỉ cần vừa nhìn, đã biết chiếc vòng tay kia do hắn chế luyện trước khi đến tiểu thế giới.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 785: Con gái Ức Mặc
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Không phải vì trong tay cô bé đó có vòng tay do mình chế luyện ra, còn bởi vì Diệp Mặc cảm giác sau khi hắn chú ý tới cô bé này, cô bé này cho hắn một cảm giác kỳ quái. Cảm giác này không thể nói rõ được, nhưng trong lòng có cảm giác vui mừng.
Nhưng lúc này cô bé lại đang bị mấy người bạn học vây quanh. Dường như mấy tên bạn học kia đang muốn làm phiền cô.
Trong lòng Diệp Mặc có chút run rẩy. Ngay sau đó, hắn đã đến cổng trường trung học. Thậm chí hắn hoàn toàn không để ý đến việc ẩn thân trên đường đi.
- Tránh ra.
Giọng nói của cô bé xinh đẹp bị ngăn lại rất thanh thúy, hơn nữa còn có chút phẫn nộ.
- Chúng tôi đánh không lại cô. Chẳng qua cô dám làm trái lời của Phan Địch không? Hôm nay là sinh nhật của Phan Địch. Nếu như cô đi, vậy về sau cô chính là chị hai của chúng tôi. Hơn nữa trong danh sách cuộc thi toán học cả nước cũng sẽ có tên cô. Nếu như cô không đi, chúng tôi cũng không cản cô. Nhưng hậu quả thế nào cô có thể tự biết.
Trong đám sinh viên vây quanh cô bé xinh đẹp kia, có cô bé mập mạp nói một câu.
- Đúng vậy, đúng vậy. Ức Mặc, làm bạn gái của Phan Địch có gì không tốt? Chúng tôi muốn làm còn không thể làm được ấy chứ.
Lại là một giọng nữ lên tiếng phụ họa nói.
Ức Mặc? Giống tên mình sao? Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào cô bé này bỗng nhiên có chút run rẩy. Hắn thấy mắt cô bé này giống hắn như đúc. Giờ phút này hắn nghĩ tới lời Diệp Lăng đã nói lúc trước. Chẳng lẽ cô bé này chính là cô bé năm đó đã được mẹ cô dẫn theo tới Lạc Nguyệt vào hôm đám cưới mình?
Thảo nào Diệp Lăng tưởng cô bé là con gái mình. Ngay cả bản thân Diệp Mặc cũng cảm giác cô bé này có liên quan với hắn. Nhưng Diệp Mặc biết điều đó là không có khả năng. Bởi vì hắn chỉ có ba người phụ nữ. Mà ba người phụ nữ này cũng chưa từng có mang.
Bỗng nhiên trong lòng Diệp Mặc lại run rẩy một chút. Hắn nhớ tới Tống Ánh Trúc. Cô mới là người phụ nữ đầu tiên của hắn. Chẳng lẽ là Tống Ánh Trúc? Chắc chắn sẽ không khéo như thế chứ? Đó chỉ là ngẫu nhiên một lần mà thôi. Nhưng trong lòng Diệp Mặc lại không còn cách nào bình tĩnh trở lại. Hắn cảm giác chuyện dường như thật sự đúng như vậy.
Nếu như cô bé này thật sự là con gái của Tống Ánh Trúc, vậy chắc chắn cũng là con gái hắn. Hắn nhớ tới lúc trước khi mình làm đám cưới, dường như có tiếng khóc của một cô bé. Hắn nhớ rõ lúc ấy chẳng hiểu tại sao tim hắn chợt thắt lại một chút. Một bóng dáng ôm đứa trẻ vội vàng rời đi lại hiện ra trước mắt hắn? Bóng dáng kia? Lúc này hắn hoàn toàn nhớ tới, bóng dáng không phải chính là Tống Ánh Trúc sao?
Nếu quả thật là Tống Ánh Trúc, vậy tâm tình của cô lúc đó thế nào? Cô ôm con gái mình, lại nhìn mình làm đám cưới. Điều này đối với cô mà nói, thật sự là quá tàn nhẫn.
Một chiếc xe BMWs màu đen dừng lại trước cổng trường học. Một thiếu niên thoạt nhìn chỉ khoảng mười bốn mười lăm nhưng đã cao gần 1 mét 7 từ trên xe đi ra. Cậu ta thoáng nhìn về phía mấy sinh viên đang ngăn cản cô bé xinh đẹp kia, nói một câu,
- Ai cho các người vô lễ với Ức Mặc. Tránh ra.
- Ức Mặc, hôm nay là sinh nhật anh. Nếu như em bằng lòng nhận lời mời tới dự, thi cùng đi. Nếu như không muốn cũng không sao.
Sau khi thiếu niên này đuổi đám bạn học đi, cậu ta tới trước mặt cô bé xinh đẹp kia rất khách khí nói.
Cô bé kia mím môi, một câu cũng không nói. Cô biết đối với cô mà nói bất kể từ chối hay đồng ý cũng không phải là chuyện tốt.
Diệp Mặc nhìn này cô bé ăn mặc rất bình thường này, trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót, đồng thời cũng tự trách mình. Giờ phút này, bỗng nhiên hắn cảm giác mình rất rất có lỗi đối với Tống Ánh Trúc. Bất kể cô bé này có phải là con gái của Tống Ánh Trúc hay không, nhưng hắn đã lấy đi lần đầu tiên của Tống Ánh Trúc, không ngờ lại chưa từng nhớ tới cô, chứ đừng nói tới chuyện cô có con gái.
Diệp Mặc đi tới, đưa tay nắm lấy tên thiếu niên kia ném ra rất xa, đúng lúc dừng lại trong một thùng rác ở bên đường.
Lúc này hắn mới có chút kích động nhìn cô bé trước mặt này hỏi:
- Cô bé tên là gì?
Cô bé này kinh sợ liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái. Vừa rồi Diệp Mặc tùy ý một chút, đã nhấc Phan Địch lên ném ra ngoài. Hắn tuyệt đối là một cao thủ. Cô đã từng nghe mẹ cô nói qua về Cổ Võ. Nói không chừng người này đã có tu vi võ giả Hoàng Cấp. Tuy rằng cô biết Cổ Võ, nhưng cô lại chưa từng tu luyện qua. Mẹ cô nói tu luyện võ công, cần rất nhiều tiền. Mà cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, lại thiếu nhất chính là tiền.
Dưới tình hình chung, người xa lạ nói chuyện với cô, theo lý thuyết cô hẳn phải từ chối. Nhưng người xa lạ trước mắt này giống như một ông anh , không ngờ cô lại có một cảm giác thân thiết. Dường như mình đã sớm biết ông anh này vậy. Hơn nữa vừa rồi hắn còn giúp mình đuổi Phan Địch đi.
Tuy nhiên ngay sau đó, cô liền lo lắng đẩy Diệp Mặc một cái.
- Anh đi nhanh đi. Vệ sĩ của Phan Địch rất lợi hại.
- Đi? Đánh Phan thiếu gia, anh còn muốn đi sao?
Lúc này, một người đàn ông cường tráng đã từ trên xe BMWs bước xuống. Phỏng đoán đây chính là vệ sĩ mà cô bé trước mắt này đã nói. Người vệ sĩ này đồng thời cũng là lái xe của tên thiếu niên đã bị Diệp Mặc ném ra ngoài.
Nhìn người vệ sĩ bước xuống, trong mắt cô bé càng thêm lo lắng.
Một người còn chưa có tu vi võ giả, ngay cả Hoàng Cấp cũng kém xa. Diệp Mặc quét qua người vệ sĩ này một chút. Hắn không đợi người vệ sĩ này động thủ, liền đá một cước vào anh ta. Tuy nhiên một cước này hắn đã dùng chút khí lực. Người vệ sĩ này căn bản ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, đã bị Diệp Mặc một cước đá bay, nện lên trên người của Phan thiếu gia. Phan thiếu gia vừa bò dậy lại hét lên một tiếng thảm thiết, ngã trở về vị trí cũ.
Mà người vệ sĩ này rốt cuộc không đứng dậy nổi. Hai chân anh ta đã bị Diệp Mặc đá gãy.
- A...
Cô bé này nhìn chằm chằm vào tên vệ sĩ bị Diệp Mặc đá đi. Cô bé sửng sốt một lúc lâu mới giật mình nói.
- Ông anh, anh thật là lợi hại.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Tôi lớn hơn cô bé nhiều. Gọi tôi là chú được rồi. Còn nữa cô bé tên là gì?
Diệp Mặc nghĩ thầm. Nếu như là con gái của Tống Ánh Trúc, Tống Ánh Trúc đã là tu vi Huyền Cấp. Cô bé này chắc chắn sẽ không thể không biết sự lợi hại của Tống Ánh Trúc. Điều này khiến trong lòng Diệp Mặc lại thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đã đoán sai?
- Cháu tên Diệp Ức Mặc...
Cô bé này nói năm chữ, Diệp Mặc đã thừ người ra. Thậm chí tay hắn run rẩy. Họ Diệp? Tên Diệp Ức Mặc?
Diệp Ức Mặc nhìn Diệp Mặc có chút run rẩy bỗng nhiên hỏi một câu.
- Chú, chú không sao chứ? Chú đi nhanh đi, cảnh sát sắp tới rồi. Đến lúc đó, chú khẳng định sẽ không đi được nữa. Người của Phan gia rất hung dữ. Nếu bọn họ bắt chú vào tù, chú sẽ...
- Có phải mẹ cháu tên là Tống Ánh Trúc không?
Diệp Mặc kịp phản ứng, ngắt lời Diệp Ức Mặc, đồng thời cầm tay Ức Mặc run giọng hỏi.
Diệp Ức Mặc dùng sức rút tay mình ra. Cô bé có chút tức giận nói:
- Chú, chú làm gì vậy? Còn nữa, sao chú biết mẹ cháu tên Tống Ánh Trúc?
Diệp Mặc nhìn trên giầy thể thao của con gái còn có miếng vá, khóe mắt bỗng nhiên có một chút chua xót. Trong lòng hắn càng tự trách mình hơn. Tống Ánh Trúc đã sinh cho hắn một cô con gái, không ngờ hắn lại chưa từng đi tìm cô ấy. Hơn nữa năm đó cô ấy còn đến Lạc Nguyệt tận mắt nhìn thấy mình làm đám cưới.
Tuy rằng Tống Ánh Trúc là một người tu luyện cổ võ, nhưng cô không có bất kỳ kỹ năng sinh tồn nào. Từ trên người Ức Mặc có thể thấy được hai mẹ con cô sống cũng không thoải mái lắm. Tu luyện cổ võ không tiến thì lui. Tống Ánh Trúc sống không tốt, khẳng định không có bao nhiêu tiền để mua dược liệu tu luyện. Nói không chừng hiện tại cô chỉ có tu vi Hoàng Cấp.
Về phần vì sao cô lại muốn đến Ninh Hải, Diệp Mặc từ tên của con gái mình có thể thấy được, cô biết mình từng sống ở Ninh Hải, cho nên cũng đến nơi này. Trong lòng cô ấy đã không còn oán hận mình. Nếu như còn oán hận, vậy cô sẽ tuyệt đối không đặt tên con gái là Ức Mặc, cũng sẽ không cố ý tới Ninh Hải.
Diệp Ức Mặc cảm giác được sự thân thiết mãnh liệt trên người Diệp Mặc. Thậm chí cô còn thấy khóe mắt Diệp Mặc có chút nước mắt. Cô vừa định hỏi, Diệp Mặc lại nắm được tay cô bé, tự trách nói:
- Rất xin lỗi, Ức Mặc. Tên của chú là Diệp Mặc. Có lẽ mẹ cháu chưa từng nói với cháu, chú...
- Diệp Mặc, chú là cha cháu?
Bỗng nhiên Diệp Ức Mặc lao vào trong lòng Diệp Mặc, khóc lớn lên.
Mẹ cô nói không sai, cha cô đi ra ngoài sẽ quay trở về. Hiện tại cha cô đã thật sự trở lại. Từ nay về sau, cô cũng là người có cha. Sẽ không còn người nào dám nói cô là là đứa trẻ không cha nữa.
Cô đã từng nghe vô số lần về cái tên Diệp Mặc này. Cho nên Diệp Mặc vừa nói ra, cô đã biết. Mỗi lần nói chuyện, mẹ cô đều nói với cô về cha cô. Nhưng mẹ cô chỉ nói là cha cô rất lợi hại. Sau đó là cha cô đã dẫn theo mẹ cô tới du ngoạn ở Mai Nội Tuyết Sơn. Ngoài ra không có gì nữa.
Có thể nói là trong trí nhớ của cô, cha cô chính là người rất lợi hại. Cha cô tên là Diệp Mặc. Cha và mẹ cô đã đi qua Mai Nội Tuyết Sơn. Còn một điều nữa mà mẹ cô đã từng nói qua. Cha cô khẳng định sẽ quay trở thăm hai người. Ngoài ra, cũng không có gì nữa. Sau đó cô đã từng hỏi mẹ cô không biết bao nhiêu lần, cha cô đã từng đi đâu với mẹ cô ngoài Mai Nội Tuyết Sơn không? Nhưng mẹ cô suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra được chỗ nào khác.
- Đúng, cha là cha con.
Diệp Mặc ôm Ức Mặc thì thào nói. Hắn không thể hiểu rõ được cảm nhận trong lòng lúc này. Vui mừng, tự trách, sợ hãi, kích động...
Trong lòng hắn kích động không thua gì lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Ảnh. Cảm giác dâng trào lại có vài phần mờ mịt. May mắn hắn đã đến Ninh Hải một chuyến. Nếu như hắn cứ ở lại Lạc Nguyệt, có lẽ vĩnh viễn cũng không biết mình còn có một cô con gái. Lần đầu tiên hắn cảm giác đến sinh mệnh của hắn được tiếp diễn. Ở trong này hắn đã có một cô con gái của mình.
Xe cảnh sát đã bao vây Diệp Mặc. Mà Diệp Mặc và Ức Mặc bị rất nhiều cảnh sát vây quanh, lại hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi gặp lại, căn bản không biết bọn họ đã bị bao vây.
- Em họ Địch Tử, em không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?
Tiếng một cô gái còn trẻ vang lên.
Diệp Mặc ngẩng đầu thấy một cô gái trẻ chưa tới ba mươi tuổi bước nhanh đến bên cạnh Phan Địch, không ngừng hỏi thăm tình hình vết thương của Phan Địch, đồng thời còn không ngừng xem xét tay chân của cậu ta.
Lúc này Phan Địch đã được cảnh sát đỡ lên. Mà tên vệ sĩ bị Diệp Mặc đá gãy chân đã được nâng lên cáng. Diệp Mặc không làm thiếu niên kia bị thương. Hắn chỉ giáo huấn tên vệ sĩ kia một chút thôi.
- Chị Thái, người kia rất hung dữ. Chẳng những cướp bạn gái của em, còn dám đánh người...
Phan Địch chỉ vào Diệp Mặc hung hăng kêu lên.
- Là anh đánh người sao?
Cô gái được gọi là chị Thái quay đầu lại nhìn Diệp Mặc, lạnh lùng hỏi một câu.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 786: Vật duy nhất
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Diệp Mặc thản nhiên cười, hắn đã nhìn ra cô gái đó cũng không tầm thường, ít nhất thì cũng là người tu luyện cổ võ. Mặc dù tu vi của cô ta còn thấp, nhưng so với mấy tên vệ sĩ lúc nãy thì còn cao hơn một chút, ít nhất cô ta cũng đã luyện đến Hoàng Cấp sơ kỳ rồi, nói cách khác là cô đã luyện đến trung kỳ nhập môn.
Mấy tên cảnh sát muốn ra tay với Diệp Mặc, nhưng cô gái này lại khoát khoát tay, ngăn mấy tên cảnh sát đó lại, dường như đang đợi câu trả lời của Diệp Mặc.
- Không sai, là do tôi đánh, nhưng đối với tôi, như thế này không phải là đánh người, nếu như tôi thực sự đánh người, thì hai người bọn họ đã không thể thở được từ lâu rồi.
Diệp Mặc ngạo mạn nói.
Như thế này đâu có thể coi là đánh người, nếu như không phải vì niệm tình đối phương mới có mười mấy tuổi thì hắn tuyệt đối sẽ không nhẹ tay như vậy đâu.
Cô gái này chau mày lại, nhìn về phía Diệp Mặc, thần sắc trở nên càng sắc bén hơn, nói:
- Anh thật là ngạo mạn.
Diệp Mặc coi như không có chuyện gì, cười khinh khỉnh
- Nếu như cô không hỏi nguyên nhân động thủ, thì tôi còn ngạo mạn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô đấy.
Là một Tu Chân Giả, Diệp Mặc đã thành lập riêng cho mình một quốc gia là Lạc Nguyệt Thành, nên làm mọi việc đều dựa theo nguyên tắc, nhưng nếu như đụng đến giới hạn chịu đựng của hắn, thì hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào đâu. Dám ức hiếp con gái của hắn, đừng nói là đánh, cho dù có giết thì hắn cũng chẳng buồn chớp mắt đâu. Hơn nữa bây giờ chính là giới hạn chịu đựng của hắn.
Lúc Diệp Mặc nói xong câu này, thì đã chuẩn bị động thủ với cô gái này, bởi hắn biết những người luyện cổ võ đều có luật rừng, còn thích dùng chân tay để nói chuyện hơn. Nhưng điều khiến Diệp Mặc cảm thấy kỳ quái chính là, người phụ nữ này vẫn chưa động thủ, hơn nữa còn nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt khiếp sợ.
Không ngờ cô ta lại quay ra hỏi tên thiếu niên Phan Địch:
- Địch Tử, cậu nói người bạn gái mà cậu muốn là nó sao?
Nói rồi chỉ vào Diệp Ức Mặc mà Diệp Mặc đang ôm trong lòng
- Đúng vậy, chị Thái, em thực sự rất thích cô bé đó, em muốn đưa cô bé về nhà, cô bé thực sự rất xinh đẹp, em, em nhất định phải có được cô bé, em hứa, em chỉ có một mình cô ấy là bạn gái thôi. Những bạn gái trước em đều bỏ hết rồi...
Cậu nhóc tên Phan Địch vội vàng nói, rồi lập tức chạy đến bên cạnh chị Thái, nhìn Diệp Ức Mặc chằm chằm, thậm chí như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé luôn, có lẽ trong mắt cậu ta, chỉ cần chị Thái đến, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Cô gái này nhìn Diệp Ức Mặc, bỗng nhiên sắc mặt giãn ra, cô nhìn Diệp Mặc rồi nói:
- Anh là gì cô cô bé này thế? Mặc dù Địch Tử nhà chúng tôi mới học lớp 9, nhưng nó có thể thích một cô gái, đó cũng là duyên phận của nó. Hơn nữa Phan Địch cũng sẽ không bạc đãi cô bé này đâu, tôi thấy chi bằng...
- Cút...
Diệp Mặc lạnh lùng quát, rồi đột nhiên hắn giơ tay lên cho hai bạt tay.
Tên thiếu niên tên Phan Địch bị Diệp Mặc đánh thẳng vào người, bay ngược lên trên rồi rơi xuống mặt đất, lúc rơi xuống còn bị gẫy mất mấy cái răng. Hai bàn tay còn hằn trên người cậu ta, hằn sâu đến nỗi bắn ra cả máu. Lỗ tai của cậu ta cũng bắt đầu chảy máu.
Diệp Mặc lạnh giọng nói:
- Con lợn này mà cũng muốn làm quen với Ức Mặc nhà ta sao?
Diệp Mặc đã thực sự tức giận rồi, Ức Mặc là con gái của hắn và Tống Ánh Trúc, lúc đầu khi Tống Ánh Trúc dẫn Ức Mặc đến Lạc Nguyệt Thành cô bé mới hai tuổi, còn mình đã lưu lạc trong tiểu thế giới gần mười năm, bây giờ tính cả tuổi mụ Ức Mặc cũng mới gần 13 tuổi thôi. Thằng khốn khiếp này không ngờ lại muốn đứa con gái chưa đầy 13 tuổi của mình làm bạn gái nó. Thậm chí còn muốn dắt về nhà. Thực sự giờ phút này Diệp Mặc chỉ muốn giết chết nó mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn lại không thể giết người được, nếu như giết người bây giờ tin Diệp Mặc của Lạc Nguyệt Thành sẽ truyền ra ngoài. Cho dù người ta không chụp được hình của hắn, nhưng chuyện hắn tìm được con gái cũng sẽ bị truyền ra ngoài. Và quan trọng hơn là hắn không muốn vừa mới gặp con gái đã giết người ngay trước mặt nó.
Nếu như mình không đến Ninh Hải, thông qua chiếc vòng tay mới tìm thấy cô bé. Thì chắc chắn cô bé sẽ không thoát khỏi tay bọn khốn khiếp này, cho dù lần này không sao, nhưng cũng là đã xảy ra chuyện, thằng nhóc tên Phan Địch đó vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì rồi, hơn nữa gia đình cũng thuộc loại quyền thế, còn người tên là chị Thái đó cũng đã luyện tới Hoàng Kỳ sơ cấp, chắc chắn còn có người đứng sau cô ta, hai mẹ con Tống Ánh Trúc chắc chắn đấu không lại với bọn chúng.
- Anh...
Người con gái tên chị Thái chỉ vào Diệp Mặc, tức đến phát run lên, cô không ngờ trên đời này lại có kẻ kiêu ngạo như vậy, dám đến Ninh Hải đánh em họ cô trước mặt cô, lại còn muốn đánh chết nó nữa chứ.
- Cô mới chỉ luyện đến Hoàng cấp thì không nên đứng trước mặt tôi diễu võ dương oai là gì. Đừng có nói là tôi muốn chuốc họa vào thân này nọ, câu này nên để tôi nói mới đúng, bây giờ tôi không có tâm trạng để nói chuyện với cô, đợi khi nào tâm trạng của tôi tốt hơn, tôi sẽ đến tìm cô nói chuyện.
Cô gái tên chị Thái nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy, không ngờ lại đánh mất ý định động thủ, đột nhiên cô có cảm giác rất xấu.
Diệp Mặc không có tâm trạng để đi làm những chuyện vô nghĩa ở đây, hắn dẫn Diệp Ức Mặc đi, hôm nay cha con gặp nhau, hắn làm gì còn tâm trạng để làm những chuyện vô nghĩa khác nữa.
Lúc mấy tên cảnh sát đứng ngoài có phản ứng, thì lại phát hiện ra Diệp Mặc đã rời khỏi đây từ lúc nào rồi. Bọn họ chỉ thấy Diệp Mặc bước đi rất chậm, nhưng lại cảm thấy mỗi bước đi đó dài cảm trăm mét.
Mấy tên cảnh sát nhìn cô gái tên chị Thái, không biết cô ta có hạ lệnh đi bắt Diệp Mặc lại không, bọn họ biết nhà cô gái này ở Ninh Hải rất có quyền thế, thế nên nếu không có lệnh của cô ta, thì đám cảnh sát này cũng không dám đi bắt người.
Cô gái này há miệng thở dốc, nhưng cô lấy lại tinh thần cũng rất nhanh, phát hiện ra không thấy Diệp Mặc đâu nữa rồi. Cô luyện cổ võ cũng không phải là mới ngày một ngày hai, nếu như đến lúc này cô vẫn còn chưa biết mình đã gặp phải cao nhân, thì đúng chỉ còn nước đi nhảy lầu tử tự mà thôi.
- Mấy người về trước đi.
Cô biết đám cảnh sát này không thể đối phó được, cô nhất định phải về nhà thật nhanh để tìm người thương lượng mới được, mối thù này nhất định phải trả, nhưng không thể nào đi báo cảnh sát được.
Mặc dù người này rất lợi hại, nhưng nếu như ai cũng có thể đến ức hiếp “Bảo Xà Đường” ở Ninh Hải, thì “Bảo Xà Đường” đã không có ngày hôm nay rồi, càng không thể tranh hùng tranh bá ở Ninh Hải được rồi.
Sau khi cảnh sát rời đi, cô gái này mới vội vàng quay lại xem xét vết thương của Phan Địch, nhưng chân của cô ta lại có cảm giác nhẹ bỗng, cô cúi đầu xem xét, lập tức cả người toát mồ hôi lạnh.
Đôi giày của cô bị tháo ra từ lúc nào, thậm chí cả tất cũng bị lột sạch, nếu thêm một chút nữa, thì đến da chân của cô cũng không còn.
Lúc thấy cảnh tượng này, tim cô giật thót, đối phương đứng trước mặt cô, lột giày, lột tất của cô mà cô hoàn toàn không biết gì, nếu như đối phương có chặt đứt hai chân mình, thì chắc cô cũng sẽ không hề biết gì mất.
Không ngờ ở Ninh Hải lại có người lợi hại đến mức này! Rốt cuộc hắn là ai?
Nghĩ đến đây, cô không thể không ngây người ra được, kêu vài người đưa Phan Địch đến bệnh viện, còn cô lại vội vã lên xe. Đắc tội với loại người như này, chưa biết chừng đến “Bảo Xà Đường” cũng không còn chứ đừng nói đến những chuyện khác. Lúc này cô không dám nói Diệp Mặc lòng dạ lang sói nữa rồi, nói không chừng đối phương ra tay như vậy đã là hạ thủ lưu tình lắm rồi, mà nguyên nhân chính là đợi đến lúc nào đó sẽ đến thẳng “Bảo Xà Đường” để hủy diệt tận gốc.
...
Cô gái này nghĩ không sai, quả thật Diệp Mặc có ý định giết chết Phan Địch.
Nhưng lúc này Diệp Mặc không rảnh, Ức Mặc đang trong thời gian dậy thì, nhưng hắn lại phát hiện ra cô bé không được chăm sóc tốt, thế nên sức khỏe của con gái mới là điều quan trọng nhất.
- Mẹ con bây giờ có khỏe không?
Diệp Mặc thấy Diệp Ức Mặc như vậy nên biết Tống Ánh Trúc cũng sống không được dư dả lắm, nhưng hắn vẫn cất giọng run run hỏi.
Đối với Tống Ánh Trúc hắn rất khó có thể nói là có tình cảm gì được, nhưng khi đứa con gái mười mấy tuổi xuất hiện trước mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy vô cùng áy náy.
- Sức khỏe của mẹ không tốt, con đang chuẩn bị về...
Ức Mặc dụi dụi mắt, cô bé vẫn không rõ tại sao mình đang ở trước cổng trường, mà bây giờ lại ở trên phố được thế này.
Hay nói cách khác, lúc này trong lòng cô đang nghĩ gặp được ba có phải là do mình đang nằm mơ hay không, nếu như trong lòng cô bé còn có một cái tên vô cùng quen thuộc, thì đó chính là Diệp Mặc.
Cô và mẹ cô có chung một đề tài để nói chuyện, đó chính là về ba cô. Mặc dù từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy ba của mình, nhưng được mẹ kể cho rất nhiều chuyện về ba, nên cô đã nhìn thấy ba mình rất nhiều lần trong mơ.
Mẹ nói, ba sẽ về tìm hai mẹ con cô, thế nên cô nằm mơ cũng luôn mơ về chuyện này. Lúc mà Diệp Mặc nói tên hắn, cô bé đã cảm thấy Diệp Mặc chính là ba của cô bé một cách rất tự nhiên, không hề cảm thấy kỳ lạ, nếu như có chút gì đó không giống, thì chính là ba cô quá trẻ, trẻ hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
- Ức Mặc, con nói sức khỏe của mẹ con không tốt?
Diệp Mặc lập tức hỏi, trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác áy náy, nhà họ Tống và hắn có thù với nhau, nhưng Tống Ánh Trúc lại là người vô tội.
Nói thật, lúc đầu Tống Ánh Trúc còn cứu hắn một mạng, mặc dù hắn cũng đã từng cứu Tống Ánh Trúc, nhưng trong lúc Tống Ánh Trúc có thể giết hắn, thì cô lại không ra tay.
- Vâng.
Ức Mặc dần dần bình tâm trở lại, nhưng bàn tay cô bé vẫn nắm rất chặt cánh tay của Diệp Mặc, cô bé chỉ sợ mình buông tay ra, thì sẽ không nhìn thấy ba nữa.
Sau khi bình tĩnh lại, cô bé mới cẩn thận nói:
- Lúc đó, sau khi mẹ dẫn con về Ninh Hải, vì muốn cho con được học ở trường tốt nhất, nên đã dùng hết tài sản mà mình có. Sau khi mẹ đổ bệnh, cũng không nỡ dùng tiền mua thuốc, vẫn cố gắng cho con đi học ở trường tốt, nên bệnh tình ngày càng nặng hơn.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, lúc đó hắn đã cho Tống Ánh Trúc một viên minh châu mà, cho dù Tống Ánh Trúc không có kỹ năng sống, không có nghề nghiệp gì, nhưng nếu bán viên minh châu đó đi, thì cũng đủ sống cả đời mà.
- Mẹ của con có từng nhắc đến thứ gì đáng giá có thể bán được không?
Diệp Mặc nghĩ đến viên dạ mình châu, liền hỏi luôn.
Ức Mặc gật gật đầu:
- Mẹ có một viên minh châu rất đẹp, mẹ nói đó là dạ minh châu, có thể bán được rất nhiều tiền, nhưng mẹ nói đó là do ba tặng. Đó là thứ duy nhất mà hai mẹ con có, nên không muốn bán nó đi, con cũng đồng ý với mẹ như vậy. Ba viên dạ minh châu đó là do ba tặng con và mẹ đúng không?
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 787: Tống Ánh Trúc kiêu ngạo
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Diệp Mặc tưởng rằng Tống Ánh Trúc ở một căn phòng cách trường học không xa lắm, nhưng đến lúc tài xế lái xe đến tận vùng ngoại ô, thì Diệp Mặc mới biết hóa ra con gái mình phải đến trường xa như vậy, nhưng rồi hắn nhanh chóng hiểu ra tại sao lại như vậy, điều kiện kinh tế của Tống Ánh Trúc tuyệt đối không thể nào thuê được một căn phòng ở trong nội thành.
Hắn thậm chí còn không dám dùng thần thức để tìm Tống Ánh Trúc, hắn không biết bây giờ Tống Ánh Trúc đã ra sao rồi.
Sau khi xuống xe, lúc Ức Mặc dẫn Diệp Mặc đến cửa căn phòng, Diệp Mặc bỗng nhiên đứng ngây người ra. Một người phụ nữ đầu tóc bạc trắng đang gánh nước, hình như cô muốn gánh nước tới nhà bếp, nhưng cô không đủ sức, nước không ngừng bắn ra tung tóe.
Đây là Tống Ánh Trúc sao? Đây chính là mỹ nữ lạnh như băng trước đây sao? Diệp Mặc đột nhiên cảm thấy chua xót và áy náy vô cùng, nếu như trên khuôn mặt người phụ nữ tóc bạc trắng này vẫn còn phảng phất nét đẹp thời con gái và khí chất kiêu ngạo trước đây, thì thậm chí Diệp Mặc còn nghi ngờ người phụ nữ bệnh tật đứng trước mặt mình có phải là Tống Ánh Trúc không nữa.
Lúc đó cô đã luyện đến huyền cấp sơ kỳ, bây giờ chắc còn chẳng được đến hoàng cấp nữa rồi, hơn nữa trong người lại còn bị nội thương nữa.
Lúc trước là một cô gái xinh đẹp cao ngạo, bây giờ tóc lại bạc trắng, hai tay thô ráp, bước chân nặng nề.
Nhưng cô mới hơn ba mươi tuổi thôi mà.
Tống Ánh Trúc sở dĩ biến thành như vậy, Diệp Mặc biết hoàn toàn là vì hắn, nếu như không phải vì nuôi con gái Ức Mặc của hắn, thì sao cô có thể ra nông nỗi này được? Hơn nữa Diệp Mặc còn biết, sở dĩ cô trở nên như vậy, không chừng còn là do cảm thấy áy náy và tự trách mình.
Diệp Mặc và nhà họ Tống của cô là kẻ thù, nhưng cô lại sinh cho kẻ thù của nhà cô một đứa con gái, cho dù cô biết nhà họ Tống đã quên cô từ lâu rồi, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, cô lén lút trốn ở đây, tự mình chữa trị vết thương cho mình cũng không dám nói cho người khác biết cô đã từng là ai.
Có lẽ lúc cô rời khỏi Lạc Nguyệt nuôi dưỡng Ức Mặc, cô đã nung nấu suy nghĩ muốn chết rồi, chẳng qua là vẫn còn vướng bận Ức Mặc mà thôi.
- Mẹ...
Ức Mặc gọi Tống Ánh Trúc, khiến cô giật mình, cô vui mừng ngoảnh lại, khuôn mặt Diệp Mặc đập vào mắt cô.
“Rầm” một tiếng. Chiếc thùng gỗ trong tay Tống Ánh Trúc rơi xuống mặt đất. Nước bắn tung tóe khắp nơi, rồi chảy thành dòng.
Cô ngây người ra, Ức Mặc nắm tay Diệp Mặc dắt đến trước mặt cô, bóng hai người càng ngày càng mờ, không biết cô đã mơ thấy cảnh này biết bao nhiêu lần, nhưng đến lúc nó xảy ra thật rồi, thì lại khiến cho cô có cảm giác nó không thật đến choáng váng.
- Xin lỗi, Ánh Trúc, anh đã đến chậm mười ba năm....
Giọng Diệp Mặc văng vẳng bên tai Tống Ánh Trúc.
Tống Ánh Trúc bỗng nhiên cảm thấy hai mắt mình càng nhìn lại càng mờ, cô há miệng thở dốc, không nói được câu nào. Lần này không phải là mơ, lần này là thật. Diệp Mặc đã đến đây thật rồi.
Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cuối cùng cũng được nhẹ nhõm rồi, cuối cùng Ức Mặc cũng có thể tìm thấy ba của con bé rồi, cuối cùng mình cũng có thể an tâm được rồi, lần nào cô cũng không ngừng nói về Diệp Mặc với con bé, lần nào cũng kể chuyện của Diệp Mặc cho con bé nghe, lần nào cũng nói ba con bé sẽ đột nhiên xuất hiện cho mà xem. Vì ngày hôm nay. Để trong lòng Ức Mặc sớm lưu lại hình bóng của ba nó. Xem ra bây giờ, tâm huyết của cô cũng không uổng phí rồi, Ức Mặc giống như được lớn lên cùng với ba vậy, cảm giác vô cùng thân thiết.
Đôi môi Tống Ánh Trúc run run, nhưng vẫn không nói lời nào.
- Mẹ, mẹ sao vậy? Ba đã về rồi nè.
Ức Mặc thấy bộ dạng của mẹ có gì đó không ổn, nên nói thêm một câu.
Tống Ánh Trúc cuối cùng cũng nở nụ cười, nét mặt của cô đã trở lại bình thường.
- Ức Mặc, sau này con phải nghe lời ba con đấy nhé.
Nói rồi Tống Ánh Trúc mới quay sang nhìn Diệp Mặc, giọng run run nói:
- Nước bắn tung tóe ra hết cả rồi, em đi thay bộ quần áo khác.
- Ba, mẹ con...
Ức Mặc cảm thấy mẹ mình có điều gì đó rất kỳ lạ, bình thường mẹ cô bé nói không hết chuyện về ba cô cơ mà, nhưng hôm nay ba trở về rồi, sao mẹ lại không nói câu nào thế? Hơn nữa hình như cũng không kích động như trong tưởng tượng của cô.
Trong lòng cô, tình cảm của ba và mẹ cô rất tốt, nhưng tại sao lại có vè gì đó giống mà lại không giống vậy nhỉ?
Diệp Mặc áy náy nhìn Tống Ánh Trúc bước vào phòng đóng cửa, lúc cô thay bộ quần áo khác, hắn mới thu thần thức của mình lại.
- Ba, con đi nấu cơm, để con dọn dẹp lại phòng bếp là được rồi.
Ức Mặc đã nhìn ra có cái gì đó không bình thường trong quan hệ của ba mẹ, cô bé chủ động nói những lời này, là để ba mẹ có thể ở chung với nhau.
Diệp Mặc đương nhiên hiểu được ý muốn của con gái, hắn vuốt tóc cô bé, nhẹ nhàng nói:
- Ừ.
...
Tống Ánh Trúc đã thay một bộ quần áo khác, cô đứng trước gương ngắm đi ngắm lại.
Một lúc lâu sau mới thở dài nói:
- Anh vẫn giống như lúc đầu, còn em thì đã già rồi... Ức Mặc đã tìm được anh, em yên tâm rồi...
Nói xong cô lât chiếu lên lấy ra một con dao găm, sau đó nhìn vào gương dụi dụi mắt, không hề do dự mà đâm thẳng vào cổ mình.
Tống Ánh Trúc cũng là một phụ nữ rất kiêu ngạo, cô không muốn người đàn ông của mình nhìn thấy mái tóc bạc trắng của mình bây giờ, cô không muốn người đàn ông của mình nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình bây giờ.
Cô biết anh có hai người vợ đẹp như tiên, cô cũng biết người phụ nữ mà anh thích không phải là cô, cô biết anh tìm đến đây là vì Ức Mặc chứ không phải là vì cô, hơn nữa cũng chỉ là tình cờ mà thôi.
Lòng tự trọng của cô không cho phép cô xuất hiện trước mặt hai người vợ của hắn với bộ dạng như thế này, lòng tự trọng của cô không cho phép bộ dạng của mình khiến cho hắn khó xử.
Cô là Tống Ánh Trúc, Tống Ánh Trúc lúc đó là một cô gái xinh đẹp và kiêu ngạo, hôm nay cô vẫn là một người phụ nữ kiêu ngạo, những năm tháng gian khổ có thể lấy đi tuổi thanh xuân của cô, nhưng không thể lấy đi lòng tự trọng và sự thanh cao của cô.
Tình yêu của cô không cần sự thương hại và bố thí, Ức Mặc có nơi có chốn để gửi gắm rồi, thì cô cũng không còn vướng bận gì nữa.
Con dao trong tay Tống Ánh Trúc tuy rằng rất sắc, nhưng không thể cứa được vào cổ cô, vì đã có một bàn tay cướp mất con dao của cô.
Máu chảy ra, Diệp Mặc vận khí để cầm máu, hắn cảm thấy mình nợ Tống Ánh Trúc, chảy chút máu này vì cô cũng hoàn toàn chẳng có nghĩa lí gì.
- Ánh Trúc, sao em ngốc vậy, nếu chúng ta đã gặp được nhau rồi, thì đó chính là duyên phận, tại sao lại phải làm như thế này?
Giọng điệu của hắn trầm trầm, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, hắn hiểu tâm tư của Tống Ánh Trúc, nhưng hắn lại không biết phải an ủi cô như thế nào. Hắn dễ dàng có thể khôi phục lại dung mạo trước đây cho cô, nhưng vết thương mười mấy năm không phải chỉ lấy dung mạo mà có thể bù đắp lại được.
- A, tay anh sao rồi?
Tống Ánh Trúc nắm lấy bàn tay của Diệp Mặc, lúc bàn tay của Diệp Mặc chảy máu, cô đã quên mất sự kiêu ngạo của mình, lúc đó cô chỉ muốn tìm thấy thứ gì để băng vết thương cho Diệp Mặc mà thôi.
Giờ phút này, cô quên mất Diệp Mặc là ai, vết thương nhỏ này sao có thể gây khó dễ được cho hắn, dường như vết thương của Diệp Mặc còn nghiêm trọng hơn cả việc cô vừa làm. Bởi sau này Ức Mặc sẽ sống với ba nó, nên ba nó không thể bị sao được.
Diệp Mặc vận chân khí, vết thương nhỏ ở bàn tay đã liền miệng lại như cũ, hắn giơ tay ra, ôm Tống Ánh Trúc vào lòng.
Tống Ánh Trúc ngây người ra một chút, một cảm giác rất khó tả dâng lên từ tận đáy lòng, mười mấy năm qua, ngoài Ức Mặc ra cô không có ai là người thân cả, lưu lạc khắp nơi, cô không có nhà, mười mấy năm qua đã vô số lần cô muốn được hắn ôm vào lòng, không ngờ hôm nay điều đó lại thành sự thật.
Cô khóc, lúc này cô cảm giác mình giống như một đứa trẻ. Lúc này, cô hiểu ra rằng, đứng trước mặt hắn, kiêu ngạo chỉ là một phần của đau khổ mà thôi.
Mười mấy năm trước, cô mang Ức Mặc rời khỏi hôn lễ của hắn trong cảm giác bàng hoàng, lúc này cảm giác đó cũng đã biến mất mất rồi. Dường như mọi oan ức đều được đền đáp nếu như hắn đến.
Cô chưa từng yêu, cô cũng không biết đây có phải là yêu không, nhưng kể từ khoảnh khắc hắn cứu cô khỏi ngôi mộ đó, thì trong tâm trí cô đã lưu lại bóng hình của hắn rồi, lúc đó, trong lòng cô đã không còn thù hận. Cô vẫn còn nhớ, lúc biết Diệp Mặc bình an vô sự, trong lòng cô đã cảm thấy rất sung sướng.
Lúc cô biết được mình có Ức Mặc, bóng hình của hắn trong lòng cô càng ngày càng rõ, cuối cùng không ngờ không thể xóa nhòa được, mặc dù trong chiếc lều vải dưới chân núi Tuyết Sơn, mọi chuyện diễn ra rất ngượng nghịu, mặc dù cô hoàn toàn không có cách nào khống chế, nhưng lúc cô có Ức Mặc, cô không hề cảm thấy hối hận, thậm chí còn thường xuyên nhớ tới chuyện đó.
Đáng tiếc kỷ niệm giữa cô và hắn quá ít, cô hoàn toàn không có cách nào kể cho con gái nghe về chuyện giữa hai người.
- Diệp Mặc, em không còn xứng với anh nữa rồi, em đã già rồi...
Tống Ánh Trúc thầm rên rỉ trong lòng, cô không có cách nào mở miệng được, cô không muốn rời xa con gái, cũng không muốn rời xa Diệp Mặc.
- Em không già
Diệp Mặc giống như đọc được tâm tư của cô vậy, giọng trầm ấm nói.
Giọng Diệp Mặc vang vọng bên tai, ấm áp ngọt ngào:
- Năm đó, khi anh vừa mới đến đây, vì đi tìm một loại thuốc, nên anh đã đến sa mạc Takla Makan, buổi tối hôm đó một mình anh đã đến hồ Rob trong sa mạc, nghĩ đến ở thư viện đã từng đọc một câu chuyện, câu chuyện đó là “nước mắt Milan tóc trắng”, sau khi anh nghĩ đến câu chuyện này, anh đã đứng ở đó rất lâu rất lâu.
Tống Ánh Trúc tựa hồ như bị lời nói của Diệp Mặc hấp dẫn, cơ thể run rẩy của cô dần bình tĩnh trở lại, nắm tay Diệp Mặc càng chặt hơn, cô không biết những lời Diệp Mặc vừa nói có ý nghĩa gì, cũng không biết tại sao hắn lại đến hồ Rob một mình.
- Milan nhớ Rob, trong một đêm, tóc đã bạc trắng hết cả, nước mắt cuồn cuộn chảy thành sông, tóc trắng của nàng đã biến thành cát trắng, đối với Milan mà nói, ít nhất Rob cũng còn biết Milan nhớ chàng. Nhưng còn anh, anh không biết rằng trên đời này còn có một người phụ nữ đang nuôi con của anh, đang nghĩ đến anh, tóc của cô ấy có hóa thành cát trắng anh cũng không hề hay biết....
Giọng nói của Diệp Mặc trầm ấm, mang theo cảm giác áy náy, hắn là một người lụy tình, làm việc theo con tim mách bảo, hắn cảm thấy thực sự rất áy náy với Tống Ánh Trúc. Hắn nắm lấy bàn tay thô ráp của Tống Ánh Trúc, lầu đầu tiên bày tỏ tấm lòng mình với cô.
- Diệp Mặc...
Tống Ánh Trúc không thể nào khống chế tình cảm của mình được nữa, áo của Diệp Mặc đã ướt đẫm nước mắt của cô rồi.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 788: Sát khí của Diệp Mặc
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
NHỚ BẤM THANKS
Từ mười mấy năm trước, mấy thiếu gia của Tống gia đều bị lật đổ ở Ninh Hải, thậm chí sau khi họ mất mạng thì Ninh Hải trở nên yên bình trở lại. Cho dù là có một vài nhân vật xã hội đen, nhưng cũng không dám làm việc quá mức kiêu ngạo. Đó là bởi vì những người ở đây đều biết, ở Ninh Hải có một người tên là Diệp Mặc.
Cái lề lối này đến tận tám năm trước mới bị phá vỡ, Phan Động Tân, một tên xã hội đen trở về từ nước Ý đã lập nên “Bảo Xà Đường”, từ đó về sau, nơi này chính là thiên hạ của Bảo Xà Đường.
Bảo Xà Đường không chỉ ở Ninh Hải, đây là một tập đoàn nổi tiếng ở Âu Mĩ từ nhiều năm trước, tên đầy đủ là Tập đoàn công thương nghiệp Bảo Xà.
Kinh doanh của Bảo Xà Đường ở Ninh Hải liên quan đến nhiều lĩnh vực, chỉ cần có thể kiếm tiền, có thể kiếm được nhiều tiền là bọn họ đều làm.
Hơn nữa hôm nay lại là ngày vui của Bảo Xà Đường, là sinh nhật của con trai duy nhất của lão đại Phan Động Tân, Phan Địch, thứ hai là sư phụ của Phan Thái Phượng tối nay sẽ đến Ninh Hải.
Nếu nói đến sư phụ của Phan Thái Phượng, đó thật sự không phải là một người đơn giản. Điều khiến Phan Động Tân được lợi nhất không phải là tập đoàn công thương nghiệp Bảo Xà của y trải rộng trên toàn cầu, mà đó chính là y quen được sư phụ của Phan Thái Phượng, còn khiến cho Phan Thái Phượng về dưới tay y. Hơn nữa vị cao nhân này còn nói, lần này đến Ninh Hải không chừng còn nhận Phan Địch làm đệ tử kí danh.
Phan Động Tân rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của y, y ngồi trong vườn hoa của chính mình, thưởng thức một cách chậm rãi trà xanh đỉnh cao, y đang nghĩ sau khi sư phụ của Phan Thái Phượng đến, quà bái sư của con trai mình Phan Địch nên là cái gì?
Vào đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân dồn dập đã cắt đứt suy nghĩ của y. Phan Động Tân nhíu nhíu mày, khi y vẫn còn ở Ý, đã không chỉ có một lần dặn dò thuộc hạ, làm việc phải điềm đạm, chắc chắn, không cần vội vàng. Nhưng bây giờ lại có loại thuộc hạ như thế này, điều này làm y vô cùng không hài lòng.
- Có chuyện gì? Lập Bình?
Phan Động Tân nhíu mày hỏi một câu, Lỗ Lập Bình cũng được cho là thuộc hạ mà y tâm đắc nhất tại Ninh Hải, hơn nữa đối nhân xử thế cũng nhạy bén, thân thủ không tồi, rất trung thành với y. Vì vậy y mới cho Lỗ Lập Bình ở bên cạnh mình.
Lẽ ra Lỗ Lập Bình theo y nhiều năm như vậy rồi, có lẽ không nên xúc động như thế này mới đúng chứ, tại sao càng ngày lại càng trở về như cũ vậy?
Lỗ Lập Bình sắc mặt cũng rất kích động, hơn nữa sắc mặt cũng rất vui mừng, gã nghe thấy lão đại hỏi như vậy mới biết rằng mình đắc ý quá rồi, vội vàng dằn tâm trạng đang kích động xuống, nói:
- Đại ca, lần trước không phải đại ca nói là vị cao nhân này sẽ đến hay sao, không có quà gì hay sao? Hôm nay em đã nghe ngóng được một món quà rất quý giá, tuyệt đối rất quý báu.
Thần thái và ngôn ngữ của Lỗ Lập Bình làm cho Phan Động Tân hứng lên, y thậm chí đã quên chuyện trách cứ sự lỗ mãng của thuộc hạ đi rồi, liền vội vàng hỏi:
- Là vật gì?
- Dạ Minh Châu.
Lỗ Lập Bình kích động nói.
- Cái gì? Dạ Minh Châu?
Phan Động Tân sau khi nghe Lỗ Lập Bình nói, không thể ngồi yên được, lập tức đứng lên. Dạ Minh Châu, đây là vật ở trong truyền thuyết, nhưng y chắc chắn đã được nhìn qua.
Mười mấy năm trước, ở một hội đấu giá ở Paris, y đã nhìn thấy một viên Dạ Minh Châu. Nghe nói viên Dạ Minh Châu này là từ trong nước đưa sang. Khi đó viên Dạ Minh Châu có cái giá trên trời là năm trăm triệu đô la Mĩ.
Đến tận hôm nay y vẫn nhớ khi đó viên Dạ Minh Châu trong bóng tối phát ra ánh hào quang ấm áp dịu nhẹ như thế nào, ánh hào quang đó giống như là bàn tay của một cô gái xinh đẹp đang vuốt ve ở trên người, làm cho người ta thấy kích động.
Có món quà nào quý giá hơn Dạ Minh Châu? Phan Động Tân không chỉ là kích động. Nếu quả thật là Dạ Minh Châu, y thậm chí còn hoài nghi mình có nỡ đưa cho người khác hay không, nhưng y vừa nghĩ tới lai lịch của đối phương, lập tức y biết tặng Dạ Minh Châu, lợi ích mà y có được sẽ được nhiều hơn.
- Đúng vậy, là Dạ Minh Châu.
Lỗ Lập Bình lại khẳng định nói.
- Ở nơi nào? Lập tức phái người đi mua về đây, nếu không được thì dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải mang về đây.
Phan Động Tân lại kích động nói.
- Đại ca, viên Dạ Minh Châu này không cần tốn tiền. Là ở trên người của một cô gái hết sức bình thường, chồng của cô ta hôm nay vừa trở về. Bởi vì viên Dạ Minh Châu này là do chồng cô ta ngẫu nhiên có được, viên Dạ Minh Châu vẫn đều ở trên người cô gái đó, cả gia đình này cũng đều rất bình thường. Cho nên bọn em muốn lấy được viên Dạ Minh Châu đó, chỉ cần...
Lỗ Lập Bình dùng tay miêu tả động tác cắt cổ.
Phan Động Tân nhíu nhíu mày, căn cứ vào nhiều năm y làm xã hội đen, những nhân vật có trong tay Dạ Minh Châu, tuyệt đối không phải là người bình thường.
- Mày là từ chỗ nào biết được thông tin này?
Giọng điệu của Phan Động Tân đã khôi phục lại được sự bình tĩnh, đã không còn sự tham lam vội vàng nữa.
Lỗ Lập Bình lập tức để lộ ra khuôn mặt tự hào nói:
- Tin tức có được từ một tên lái taxi, gã hôm nay chở hai hành khách, hẳn là hai cha con. Người con gái đó nói mẹ cô ta có một viên Dạ Minh Châu không nỡ bán đi, hơn nữa từ lời nói của bọn họ có thể biết, viên Dạ Minh Châu đó là năm đó người đàn ông đó tặng mẹ cô ta.
Nghe xong lời của Lỗ Lập Bình, Phan Động Tân mặc dù không thể che giấu được sự kích động của mình thêm nữa, nhưng y vẫn hỏi một câu:
- Chuyện viên Dạ Minh Châu đó xác nhận là thật chưa?
Lỗ Lập Bình khẳng định gật gật đầu nói:
- Người tài xế từ lời của cô gái kia biết được rằng, mẹ cô ta nói viên châu đó có thể bán được rất nhiều tiền, khẳng định 70 đến 80% là Dạ Minh Châu thật. Hơn nữa, cô gái kia còn hỏi bố cô ta, viên Dạ Minh Châu đó có phải là do bố tặng không, người đàn ông đó nói đúng vậy.
- Tốt.
Phan Động Tân lập tức vui sướng kêu lên một câu, sau đó y nhìn thuộc hạ lập được công lớn này, nói:
- Mày lập tức đi lấy viên Dạ Minh Châu đó về đây, nếu đối phương đã biết trong tay họ là Dạ Minh Châu rồi, thì chắc chắn sẽ không đơn giản bán đi đâu. Mày làm sạch sẽ một chút, không được gây ra sai sót gì.
- Vâng, đại ca yên tâm, không cần nói là gia đình bọn họ không có bất cứ nền tảng gì, cho dù là nhân vật của công chúng, em cũng có thể làm vô cùng sạch sẽ.
Lỗ Lập Bình lập tức nói, Dạ Minh Châu à, nếu không phải báo cáo cho lão đại, gã đã qua đó từ lâu rồi.
...
Lúc Diệp Ức Mặc thu dọn sạch sẽ phòng bếp, phát hiện ra cha mẹ vẫn chưa đi ra, cô vụng trộm đứng ở cửa, thấy mẹ đang ở trong vòng tay của cha, liền lập tức lặng lẽ đóng cửa lại, lúc này mới đi ra bếp nấu cơm.
Trong lòng cô thực sự vui vẻ, mọi người đều nói con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà. Cô mặc dù mới học đến sơ trung năm nhất, nhưng đã biết mẹ cô kì thực rất vất vả, nếu cha đã trở về rồi, bất luận là sau này sống thế nào, nhưng cả gia đình được ở cùng nhau là hạnh phúc rồi.
Diệp Mặc đã sớm biết Ức Mặc đi tới đây, hắn vỗ vỗ vai Tống Ánh Trúc nói:
- Ánh Trúc, chúng ta ra ngoài đã, Ức Mặc đang làm cơm. Anh bảo con không phải làm nữa, tối nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn, đến tối anh sẽ có bất ngờ cho em. Sau này em và Ức Mặc sẽ sống cùng anh, không cần nghĩ gì nhiều, những gì em đã mất mát trong những năm qua anh sẽ trả về cho em.
Tống Ánh Trúc mặc dù không hiểu Diệp Mặc nói đến mất mát rồi lại trả về có ý nghĩa gì, nhưng cô cũng hiểu một chút về bất ngờ tối nay, mặt của cô hơi đỏ lên. Dường như đây là lần đầu tiên, từ khi cô trở thành thiếu nữ, đây là lần đầu tiên ngượng ngùng. Lòng cô nhảy loạn lên, chẳng lẽ đây là tình yêu lâu nay? Tống Ánh Trúc nghĩ đến hai chữ này, không ngờ lại ngây đi một lúc, quên luôn chuyện không dám đối mặt với Diệp Mặc.
- Ức Mặc, không cần nấu cơm nữa, tối nay chúng ta ra ngoài ăn.
Diệp Mặc đi cùng Tống Ánh Trúc ra ngoài, nhìn con gái đang bận rộn, trong lòng ngoại trừ có chút hổ thẹn, còn cảm thấy có chút mãn nguyện thích thú.
- Thật sao?
Ánh mắt của Ức Mặc lộ rõ sự vui vẻ, cô nhớ mỗi lần đi qua nhà hàng, nhìn thấy những món ăn khiến cô phải nhỏ nước dãi, hơn nữa bên trong còn bay ra đủ các loại mùi. Nhưng hôm nay cha lại muốn đưa cô đi nhà hàng, điều này làm cô lập tức tràn đầy chờ mong.
Tuy rằng cô sớm hiểu chuyện, tuy rằng sự trưởng thành của cô hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng không có nghĩa là cô giống hệt một người lớn, không thể nhắm mắt làm ngơ với những thứ cô thích. Cô cũng có bí mật của riêng mình, đó chính là có một ngày nào đó có thể ngồi trong nhà hàng, nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, cùng mẹ ăn từ từ chỗ thức ăn đó. Ồ, bây giờ lại có cả cha nữa.
Diệp Mặc thương yêu kéo Ức Mặc lại, cũng ôm chặt vào trong lòng.
Lúc Tống Ánh Trúc và Ức Mặc đều ở trong lòng mình, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc đôi khi cũng rất đơn giản.
- Cha à, con cũng phải đi thay một bộ quần áo đẹp.
Ức Mặc nhìn thấy mẹ đã thay quần áo rồi, nghĩ đến chuyện đi ra ngoài ăn cơm, lập tức nói.
Diệp Mặc day day đầu của Ức Mặc, cười nói:
- Không cần, đợi cha đưa con đi mua bộ quần áo đẹp nhất...
Nói tới đây, Diệp Mặc bỗng nhiên dừng lại một chút, thần thức của hắn quét đến một chiếc xe tải nhìn có vẻ rất bình thường, nói bình thường, bởi vì xe tải này đã nát bét rồi.
Diệp Mặc sở dĩ chú ý tới chiếc xe này, bởi vì trên xe có một người mà hắn quen biết, đó chính là người tài xế vừa nãy. Mà người tài xế này rõ ràng là chỉ đường, hướng mà y chỉ là về phía này. Đồng thời thần thức của Diệp Mặc cũng phát hiện ra ba người đàn ông còn lại trên xe, không ngờ đều mang theo súng ống.
Người tài xế kia cách đây không lâu còn đưa hắn và Ức Mặc về nhà, tại sao còn phải đến lần nữa, còn mang theo nhiều người và vũ khí như vậy? Chẳng lẽ là người mà cô gái kia bảo đến? Mình vẫn còn chưa kịp đi tìm cô ta, cô ta đã chủ động tìm đến rồi.
Tuy nhiên Diệp Mặc lập tức biết rằng không phải là cô gái kia, cô gái kia đã là người luyện võ hoàng cấp rồi, mà trên xe tải này không có một người nào từ hoàng cấp trở lên. Nếu là cô gái đó, cô ta chắc chắn đã biết sự lợi hại của mình, tuyệt đối sẽ không để vài người bình thường như này đến làm phiền hắn.
Nhưng Diệp Mặc rất nhanh liền hiểu ra được là chuyện gì, vấn đề là ở cuộc đối thoại giữa hắn và con gái. Người tài xế kia nghe được mẹ của Ức Mặc có một viên Dạ Minh Châu, bọn họ chắc là đến cướp Dạ Minh Châu, nếu không thì cũng không trang bị vũ khí đầy đủ đến vậy đến cái nơi hẻo lánh này.
Sau khi biết mục đích mấy người này tới làm gì, trong lòng Diệp Mặc lập tức nổi lên sát khí. Ức Mặc may là nói trước mặt hắn, nếu trước đây chuyện về Dạ Minh Châu bị tiết lộ, thì làm sao Ức Mặc và Ánh Trúc còn giữ được mạng? Nói không chừng mẹ con họ biến mất ở thế giới này thì hắn cũng không biết được rằng mình còn có một đứa con gái, nghĩ đến đây sát khí trong lòng Diệp Mặc lại càng sâu.
- Ánh Trúc, em và Ức Mặc đi thu dọn một số đồ để đi, anh ra ngoài một lát, đợi sau khi chúng ta rời khỏi, sẽ không ở nơi này nữa.
Diệp Mặc vỗ vỗ vào người Ánh Trúc vẫn còn đang trong lòng mình.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của iToby