Phó Tân Hãn nằm trên mặt đất, nhìn thấy Đoạn Phàm phản ứng, cho rằng Đoạn Phàm là sợ rồi, nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, phương thức trả lời Phó Tân Hãn rất đơn giản, Đoạn Phàm quay người lại, giơ chân lên, hung hăng đá vào ngực Phó Tân Hãn.
Két. . .
Một cước này của Đoạn Phàm, là đã dùng hết toàn lực, thanh âm xương cốt đứt gãy vang lên, xương sườn của Phó Tân Hãn, quyết đoán bị đạp gãy.
- A . . .
Ngay sau đó, Phó Tân Hãn kêu thảm thiết lần nữa vang lên, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được nhìn Đoạn Phàm. Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, Đoạn Phàm vậy mà động thủ với hắn.
Ra tay còn hung ác như thế.
Ngươi phải đánh là Trần Thanh Đế, đánh ta làm gì?
Một cước này của Đoạn Phàm, đạp đã gãy xương sườn của Phó Tân Hãn, bọn người đại hán đầu trọc, lại cảm giác trái tim của mình bị đạp nát, tất cả đều trợn tròn mắt.
Ngươi không đối phó Trần Thanh Đế, lại động thủ với Phó Tân Hãn? Còn trực đạp gãy xương sườn? Cho dù ngươi xem thường phế vật Phó Tân Hãn này, cũng không nên như vậy a.
Phó Tân Hãn là con của Phó Dịch, là người Đoạn Thiên Môn a.
Chẳng lẽ, . . . chẳng lẽ đầu Đoạn thiếu, bị động thần kỳ nào đó vật đá? Hoặc là bị cây hoa cúc kẹp tàn rồi hả? Bằng không thì như thế nào làm ra chuyện như vậy?
- Đoạn, . . .Đoạn thiếu, ngươi . . . ngươi đánh ta làm gì?
Đầu Phó Tân Hãn đều là mồ hôi lạnh, vô cùng thống khổ, nằm trên mặt đất không cách nào nhúc nhích, vẻ mặt khó hiểu, ủy khuất hỏi.
Huynh đệ dưới háng của ta đã bị Trần Thanh Đế đạp toái đầy đất, ngươi không thay ta báo thù, giết Trần Thanh Đế, lại còn xoay đầu lại đánh ta?
Xương sườn đã bị ngươi đạp gãy a.
Phó Tân Hãn khó hiểu, cừu hận, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Phanh!
Đoạn Phàm nhíu mày, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ, lại là một cước, trực tiếp đá vào trên mặt Phó Tân Hãn, xương mũi quyết đoán bị đạp gãy.
Ở thời khắc này, Đoạn Phàm hận không thể giết Phó Tân Hãn.
- Đoạn thiếu, ngươi làm cái gì vậy?
Gã đại hán đầu trọc từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, rất nhanh tiến lên, giữ chặt Đoạn Phàm lại muốn động thủ.
- Con mẹ nó đầu trọc, ngươi cút ngay một bên ngay cho ta.
Cánh tay phải của Đoạn Phàm khẽ động, dùng khuỷu tay công kích gã đại hán đầu trọc.
- Đoạn thiếu, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?
Gã đại hán đầu trọc chấn động toàn thân, rất nhanh buông lỏng Đoạn Phàm ra, thân thể liên tiếp lui về phía sau, tránh thoát một kích.
- Đoạn thiếu, ngươi không báo thù thay ta, giết cẩu tạp chủng kia, lại đi đánh ta.
Phó Tân Hãn một tay bụm lấy dưới háng, một tay bụm lấy cái mũi không ngừng đổ máu, diện mục dữ tợn nói:
- Là ta làm Đoạn Thiên Môn mất mặt, hay là ngươi?
- Mất mặt? Mất bà ngoại ngươi.
Đoạn Phàm trong cơn giận dữ, nhắm ngay mặt Phó Tân Hãn, nhổ một bải nước miếng, lạnh giọng nói ra:
- Ngươi tốt nhất không có làm sự tình gì khiến cho sư phụ ta động sát cơ. Bằng không thì đừng nói là Phó Dịch, coi như là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được phế vật ngươi.
Phanh!
Đoạn Phàm một cước đá vào bên hông Phó Tân Hãn, trực tiếp đá bay hắn, hung hăng đụng vào trên ngăn tủ.
Gã đại hán đầu trọc vừa muốn ngăn cản, lại tiếp xúc đến ánh mắt lạnh như băng của Bạch Ngọc Đông, liền yên tĩnh trở lại.
Sư phụ?
Ánh mắt mọi người, lập tức tập trung vào trên người Trần Thanh Đế.
Trần Thanh Đế là sư phụ của Đoạn Phàm?
Cái này. . . Điều này sao có thể?
Phó Tân Hãn nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy, nghe được Đoạn Phàm nói, cả người lập tức bất động rồi, rất nhanh biến thành cứng ngắc.
- Ngươi tốt nhất không có làm sự tình gì khiến cho sư phụ ta động sát cơ. Bằng không thì đừng nói là Phó Dịch, coi như là Thiên Vương lão tử cũng không thể nào cứu được phế vật ngươi.
Thanh âm của Đoạn Phàm không không ngừng vang lên trong óc Phó Tân Hãn, lại nhìn Dương Uy cùng Ngụy Tỏa đã bị Trần Thanh Đế giết. . .
Động vào sát tâm…
Trần Thanh Đế là đã giết Dương Uy cùng Ngụy Tỏa rồi, hơn nữa, hai người bọn họ vẫn chỉ là tòng phạm, huống chi ta là thủ phạm chính rồi hả?
Sắc mặt Phó Tân Hãn lập tức trở nên tro tàn, hắn biết rõ, hắn. . . hắn có khả năng sẽ chết.
Gã đại hán đầu trọc đứng ở một bên, tuy không biết, Trần Thanh Đế ngoại trừ là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên ra, còn có thân phận nào khác.
Nhưng mà hắn lại biết, sự tình náo đến một bước này, muốn cứu Phó Tân Hãn, chỉ có Phó Dịch mới có thể làm được.
Nghĩ vậy, gã đại hán đầu trọc dùng đến tay run rẩy, rất nhanh tìm kiếm số điện thoại của Phó Dịch.
- Nếu không muốn chết, ngươi tốt nhất thành thật một chút.
Bạch Ngọc Đông thấy thế, thân thể khẽ động, đi tới trước mặt gã đại hán đầu trọc, lạnh giọng nói ra.
- Đông ca. . . cái này . . .
Gã đại hán đầu trọc chấn động toàn thân, tiếp xúc đến ánh mắt lạnh lùng kia của Bạch Ngọc Đông, như rơi vào hầm băng, run rẩy nói:
- Phó thiếu. . . Phó thiếu thế là con của Phó lão Đại a . . .
- Không có chạm đến Nghịch Lân của sư phụ Đoạn thiếu, hết thảy dễ nói, nếu không...
Bạch Ngọc Đông là rất sùng bái thực lực của Trần Thanh Đế, đối với tính tình của Trần Thanh Đế đương nhiên là có chỗ hiểu rõ, lạnh giọng nói ra:
- Nếu không, toàn bộ các ngươi đều phải chết, kể cả Phó Dịch ở bên trong.
Toàn bộ các ngươi đều phải chết? Kể cả Phó Dịch ở bên trong?
Hắn. . . hắn đến cùng là người nào?
Chỉ là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, thậm chí có năng lượng khổng lồ như thế?
Trợn tròn mắt!
Bọn người gã đại hán đầu trọc, tất cả đều trợn tròn mắt.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Lịch Hoa Xuân vốn là bởi vì Phó Dịch để cho Phó Tân Hãn trở lại, ăn cơm cùng bọn họ, mà cảm thấy cao hứng, mặt mũi tràn đầy dáng tươi cười ôn nhu.
Bất quá, rất nhanh, sắc mặt của nàng lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Sắp chết?
Hãn Nhi sắp chết?
Cứu nó?
- Hãn Nhi, con ở nơi nào, xảy ra chuyện gì, nhanh nói cho mẹ.
Tay của Lịch Hoa Xuân không ngừng run rẩy, vô cùng khẩn trương, vội vàng hỏi.
- Mẹ, con ở khách sạn Phú Lệ, mẹ nhanh gọi cho ba tới cứu con, nhất định phải nhanh, Quang ca ở đây, nhưng hắn cứu không được con.
Phó Tân Hãn dùng đến thanh âm tràn ngập sợ hãi nói ra.
- Hãn Nhi, con không phải sợ, mẹ sẽ lập tức tới, con không phải sợ.
Cả người Lịch Hoa Xuân đều không ngừng run rẩy, sắc mặt vô cùng trắng bệch, nước mắt lập tức chảy xuống, nhìn Phó Dịch nói ra:
- Lão công, Hãn Nhi của chúng ta đã xảy ra chuyện, sắp chết, đầu trọc cũng ở đó, lại không cứu được nó. Anh nhanh đi cứu con.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Đưa điện thoại cho anh.
Sắc mặt Phó Dịch lập tức trở nên âm trầm xuống, tuy hắn không quá coi trọng Phó Tân Hãn, nhưng Phó Tân Hãn lại là con của hắn.
Là con trai của người vợ mà hắn mê luyến nhất.
- Cha, cứu con...
Như là ý thức được Phó Dịch và Lịch Hoa Xuân ở cùng một chỗ, hiện tại nhận lấy điện thoại, Phó Tân Hãn kích động quát.
- Đưa cho đầu trọc nghe điện thoại.
Sắc mặt Phó Dịch âm trầm nói.
- Nha... nha...
Phó Tân Hãn liên tục gật đầu, nhìn gã đại hán đầu trọc nói ra:
- Quang ca, là cha em, cha em bảo anh nghe.
Nhìn điện thoại trong tay Phó Tân Hãn, gã đại hán đầu trọc cũng không có tiến lên lấy, mà là đem ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đông ngăn cản ở trước mặt hắn.
Hắn là tranh thủ ý kiến của Bạch Ngọc Đông.
Bạch Ngọc Đông không gật đầu, đầu trọc không dám nhận, cũng đừng muốn nhận.
Đầu trọc xin chỉ thị Bạch Ngọc Đông, Bạch Ngọc Đông thì nhìn về phía Trần Thanh Đế. Hắn biết rõ, loại chuyện này, hắn không làm chủ được, không cách nào cho ra đáp án.
- Nói cho Phó Dịch, con của hắn không ngừng chảy máu, tới chậm, sẽ nhặt xác cho con đó.
Tiếp xúc đến ánh mắt của Bạch Ngọc Đông, Trần Thanh Đế ngồi ở trên giường thản nhiên nói.
Rất hiển nhiên, nếu như Phó Dịch không đến, Phó Tân Hãn cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất tiếp tục đổ máu, cuối cùng mất máu tới chết, ai cũng cứu không được hắn.
Thanh âm của Trần Thanh Đế rất bình thản, nhưng mà, tất cả mọi người đều chấn động, sắc mặt cũng tùy theo kịch biến, kể cả Bạch Ngọc Đông cùng Đoạn Phàm.
Giết người?
Trong tay bọn hắn, ai cũng đều nhuộm qua máu tươi, lưng vác vài mạng người.
Muốn giết một người, cũng không khó, thậm chí cũng không cần lý do gì. Rất là không có đạo lý nói một câu, lão tử nhìn ngươi không vừa mắt, cho nên muốn giết ngươi.
Sau đó, giết.
Nhưng mà, giết người cũng phải nhìn là người nào.
Phó Tân Hãn là người nào? Đây chính là con của Phó Dịch.
Mặc dù nói, Phó Dịch cũng không nhìn trúng Phó Tân Hãn, nhưng mà, cuối cùng không cách nào cải biến sự thật, là con của hắn.
Dùng địa vị của Phó Dịch ở Đoạn Thiên Môn, con của hắn cũng không phải là dễ giết như vậy. Ít nhất, hiện tại Đoạn Phàm và Bạch Ngọc Đông, cũng không dám đơn giản chém giết.
Giáo huấn thì có thể, cho dù là đánh cho tàn phế, phế đi cũng không có vấn đề gì, nhưng cũng không dám giết.
Đoạn Phàm đứng ở bên giường, biết rõ Trần Thanh Đế muốn Phó Tân Hãn chết, há hốc mồm, muốn nói gì, nhưng lại không có nói ra.
Đoạn Phàm, càng muốn giết Phó Tân Hãn, coi như là Phó Dịch, hắn cũng muốn giết.
Đáng tiếc... sau khi giết, hậu quả sinh ra thật sự là quá nghiêm trọng, phản ứng dây chuyền liên tiếp, không phải Đoạn Thiên Môn hiện tại, không có Đoạn Thiên đủ khả năng thừa nhận.
Đoạn Thiên không có gặp chuyện không may, giết liền giết, không có cái gì quá không được.
Mấu chốt là, Đoạn Thiên đã xảy ra chuyện, không cách nào xử lý sự tình của Đoạn Thiên Môn a.
Hiện nay Đoạn Thiên Môn đã là lòng người bàng hoàng, nếu như ở thời điểm này, lại giết con trai của Phó Dịch, là thành viên Đoạn Thiên Môn thế hệ trước.
Hậu quả kia, có thể nghĩ.
- Đầu trọc, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Gã đại hán đầu trọc mới từ trong tay Phó Tân Hãn nhận lấy điện thoại, chợt nghe thanh âm Phó Dịch vang lên.
- Phó lão Đại... Phó thiếu... Phó thiếu đã xảy ra chuyện.
Gã đại hán đầu trọc, hít sâu một hơi, dùng đến thanh âm run rẩy nói ra:
- Chúng ta ở khách sạn Phú Lệ, xương mũi cùng xương sườn của Phó thiếu, cùng với... cùng với huynh đệ dưới háng đều bị phế đi, hiện tại không ngừng chảy máu... nếu như tới chậm... tới chậm, cũng chỉ có thể... chỉ có thể...
Không thể phủ nhận, gã đại hán đầu trọc đối với Phó Dịch, còn là phi thường sợ hãi. Nhất là ở loại tình huống như hiện này, hắn rõ ràng cứu không được Phó Tân Hãn.
Vậy thì càng thêm sợ hãi.
- Chỉ có thể gì?
Đầu điện thoại bên kia, sắc mặt Phó Dịch lập tức âm trầm tới cực điểm.
Huynh đệ dưới háng bị phế đi!
Một câu nói kia, đối với Phó Dịch hắn mà nói, lực trùng kích thật sự là quá lớn.
- Chỉ... chỉ có thể nhặt xác cho Phó thiếu!
Gã đại hán đầu trọc quyết định chắc chắn, cắn răng nói ra.
- Nhặt xác? Lại để cho lão tử nhặt xác?
Toàn thân Phó Dịch sát khí xông mạnh, vô cùng âm trầm nói:
- Đầu trọc, đối phương là người nào?
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Phó Dịch cho tới bây giờ sẽ không có nghĩ qua ngày hôm nay, cũng không cho rằng, có ai dám nói ra lời nói như vậy, cho dù là Đoạn Phàm, cho dù là người Thanh Bang.
Có Phó Dịch hắn một ngày, ai dám giết con của hắn?
Không người nào dám.
Nhưng mà, hôm nay lại gặp.
- Lão công, Hãn Nhi đến cùng làm sao vậy? Bảo anh đi nhặt xác, nhặt xác cho ai?
Một bên Lịch Hoa Xuân nước mắt như mưa, điên cuồng quát:
- Hãn Nhi đến cùng làm sao vậy, nó đến cùng làm sao vậy? Là ai giết Hãn Nhi, em muốn giết hắn, giết cả nhà của hắn...
Phó Dịch không có đi để ý tới Lịch Hoa Xuân, mà là đang chờ đầu trọc trả lời, bất quá, rất nhanh, điện thoại bị dập máy, Phó Dịch ngây ngẩn cả người.
Giờ khắc này, đồng tử của Phó Dịch cực tốc thu nhỏ lại, trong cơn giận dữ. Cuối cùng, hít sâu một hơi, cưỡng ép áp chế lửa giận trong lòng.
- Theo anh đi khách sạn Phú Lệ.
Phó Dịch rất nhanh đi ra khỏi phòng, vừa đi, một bên bấm một dố điện thoại.
Đối phương là người nào, Phó Dịch không biết, nhưng mà, đối phương biết rõ tình huống của hắn, lại vẫn dám để cho hắn tới nhặt xác con mình.
Chỉ là từ điểm này, Phó Dịch đã biết rõ, đối phương không đơn giản.
Vì an toàn để đạt được mục đích, hắn phải gọi điện thoại tăng người.
Hơn nữa, còn phải gọi cao thủ.
Hắn thậm chí có điểm muốn gọi Thanh Bang Đao vương, bất quá, cũng chỉ là suy nghĩ một chút liền buông tha. Dù sao hiện tại, chuyện hắn hợp tác cùng Thanh Bang, vẫn không thể cho hấp thụ ánh sáng.
...
Khách sạn Phú Lệ, Đoạn Phàm một mực trầm mặc, ngẩng đầu lên, nhìn Trần Thanh Đế, do dự một chút, nói ra:
- Sư phụ, cái phế vật Phó Tân Hãn này làm sao chọc phải ngài?
Trần Thanh Đế đã động sát cơ, hơn nữa, Dương Uy cùng Ngụy Tỏa đã bị giết, Đoạn Phàm như là đã nghĩ tới điều gì.
- Bọn hắn bắt em gái của Võ Nghệ, Tiểu Nghệ nha đầu.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Cưỡng gian, luân phiên cưỡng gian, loại chuyện này, là ta thống hận nhất. Hơn nữa, Tiểu Nghệ nha đầu, là Nghịch Lân của ta.
- Nghịch Lân?
Đoạn Phàm toàn thân rung mạnh, hắn biết rõ, vô luận là ai, cũng không cứu được Phó Tân Hãn rồi.
Nghịch Lân, đụng sẽ chết!
Những lời này, đặt ở trên người ai cũng là như thế.
Nhưng phàm là một người, đều có người mình quan tâm, người phải bảo vệ, có Nghịch Lân thuộc về mình.
Long có Nghịch Lân, người, cũng có.
- Trần Thanh Đế, ngươi đừng hung hăng càn quấy, cha ta lập tức sẽ tới, ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định sẽ chết. Ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.
Phó Tân Hãn nằm trên mặt đất, điên cuồng quát.
- Phế vật, câm miệng cho lão tử.
Đoạn Phàm nhịn không được liếc mắt, một cước đá vào ngực Phó Tân Hãn:
- Còn dám nói câu nào, lão tử cắt đầu lưỡi của ngươi.
Loại vật ngu xuẩn này, Đoạn Phàm bái kiến không ít, cũng hành hạ qua không ít, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng gặp qua, ngu xuẩn như Phó Tân Hãn.
Mất mặt.
Cái này quả thực là ném mặt Đoạn Thiên Môn.
Đoạn Thiên Môn, làm sao sẽ có một cái ngu xuẩn như vậy?
Tuy Đoạn Phàm cùng Phó Dịch đã nằm ở hai chiến tuyến, nhưng mà, Phó Dịch cuối cùng là người Đoạn Thiên Môn. Với tư cách con của Phó Dịch, Phó Tân Hãn cũng là người Đoạn Thiên Môn.
Cái này là sự thật không cách nào cải biến.
Bị Đoạn Phàm đạp một cước, Phó Tân Hãn trở nên trung thực, đồng thời, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt của hắn cũng trở nên càng ngày càng tái nhợt.
Hơn 10 phút sau, hơn hai mươi chiếc xe con, rất nhanh dừng lại ở cửa ra vào khách sạn Phú Lệ.
Phó Dịch từ trong một chiếc Audi A8 rất nhanh đi xuống, thình lình thấy được chiếc Bugatti của Đoạn Phàm.
Cái này lại để cho Phó Dịch, nhịn không được nhíu mày.
Đoạn Phàm đã ở đây.
Chẳng lẽ là Đoạn Phàm muốn giết con của ta? Để cho ta tới nhặt xác? Không có khả năng a, Đoạn Thiên đã xảy ra chuyện, Đoạn Phàm cũng không có lá gan kia.
Nhìn thấy Phó Dịch xuống xe, trong hơn hai mươi chiếc xe, khoảng chừng hơn trăm người, tất cả đều xuống xe. Những người này, tất cả đều là thủ hạ tinh anh của Phó Dịch.
Hơn nữa, lúc này mỗi người đều mang theo súng đến.
- Phó lão Đại.
Đang thời điểm Phó Dịch nghi hoặc, lưu ở dưới lầu, bảo tiêu của Đoạn Phàm từ chỗ tối lách mình mà ra, đi tới bên người Phó Dịch.
- Đoạn thiếu ở phía trên? Là ai muốn giết con trai ta?
Sắc mặt Phó Dịch vô cùng âm trầm, trầm giọng nói ra:
- Con của ta, hiện tại thế nào?
Đối với vấn đề của Phó Dịch, bảo tiêu của Đoạn Phàm cũng không trả lời, chỉ là liếc nhìn đám người phía sau Phó Dịch, lạnh lùng nói:
- Đông ca bảo ta nói cho ngươi biết, chỉ có một mình ngươi có thể đi lên.
- Chỉ cho phép một mình ta đi lên?
Hai mắt Phó Dịch híp lại thành một đầu thẳng tắp, lạnh giọng nói ra:
- Bao vây khách sạn Phú Lệ lại cho ta, những người khác theo ta đi lên.
Không cho dẫn người lên, không mang theo người đi lên?
Nghĩ Phó Dịch là ngày đầu tiên đi ra lăn lộn sao?
- Phó... Phó Lão Đại!
Bên ngoài gian phòng, gã đại hán đầu trọc nhìn thấy Phó Dịch mang theo sáu bảy mươi người, hạo hạo đãng đãng, đông nghịt lao qua, liền bước lên phía trước, vô cùng cung kính, cẩn thận kêu lên.
Phanh!
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Nhìn thấy gã đại hán đầu trọc cung kính, bộ dáng coi chừng, Phó Dịch trong cơn giận dữ, cũng không nói lời nào, bạo lực một cước, đá vào ngực đầu trọc.
Oanh!
Gã đại hán đầu trọc giống như là diều đứt dây, trực tiếp bị đạp bay, hung hăng đâm vào trên tường, ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy ra tơ máu.
Đối với cái này, gã đại hán đầu trọc một câu cũng nói không nên lời, trên mặt ngoại trừ sợ hãi, vẫn là sợ hãi.
Đây chỉ là một cước mà thôi, bị thương mà thôi, không có gì lớn. Phó Dịch không có xử bắn hắn, hắn đã vô cùng cao hứng, thỏa mãn.
Trong đôi mắt của Phó Dịch, tràn đầy sát khí, lạnh giọng mắng:
- Phế vật.
- Vâng... vâng, Phó Lão Đại giáo huấn rất đúng, ta là phế vật, là phế vật...
Gã đại hán đầu trọc nằm trên mặt đất, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống, không ngừng gật đầu xác nhận.
- Hãn Nhi, con ở đâu, không cần phải sợ, mẹ đã đến.
Lúc này, vẻ mặt Lịch Hoa Xuân khẩn trương, vọt tới cửa phòng, hét rầm lên.
Đồng thời, ánh mắt của nàng không ngừng tìm kiếm trong phòng, tìm kiếm thân ảnh Phó Tân Hãn.
Trong phòng, Trần Thanh Đế ngồi ở trên giường, trên mặt rất bình thản, sát cơ cũng bị hắn che dấu vô cùng sâu. Đoạn Phàm cũng ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn xem ngoài cửa, cũng không nói lời nào.
Bạch Ngọc Đông đứng ở phía bên phải Đoạn Phàm, hai mắt híp lại thành một đầu thẳng tắp, thân thể có chút tiến lên phía trước, đã làm xong chuẩn bị tùy thời tiến hành bảo hộ.
Với tư cách bảo tiêu của Đoạn Phàm, hết thảy đều phải dùng an toàn của Đoạn Phàm làm trung tâm.
Đỡ đạn?
Lúc cần thiết, Bạch Ngọc Đông quyết không có chút do dự nào.
- Mẹ, con ở đây...
Nghe được thanh âm của Lịch Hoa Xuân, Phó Tân Hãn toàn thân đều đang không ngừng run rẩy, bị đạp bay vào trong tủ, tinh thần chấn động. Cảm giác mình không hề hư nhược như vậy rồi, toàn thân tràn đầy khí lực.
Đổ máu?
Mất nhiều máu hơn nữa, tính là cái gì chứ? Hiện tại cứu tinh đã đến.
Phó Tân Hãn cắn chặt răng, bởi vì đau nhức kịch liệt, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống, bất quá hắn lại dốc sức liều mạng từ trong tủ bò đi ra.
Rất nhanh, Lịch Hoa Xuân thấy được Phó Tân Hãn mặt mũi tràn đầy là máu lộ đầu ra.
Hết cách rồi, trước kia vị trí của Phó Tân Hãn, đứng ở ngoài cửa căn bản là nhìn không tới, bị chặn ánh mắt. Hiện tại leo ra rồi, mới có thể chứng kiến.
Phó Tân Hãn bò ra, muốn từ trên mặt đất đứng lên. Cố gắng mấy lần, nhưng không cách nào làm được.
Trứng, toái đầy đất, xương sườn đã gãyvài căn, xương mũi cũng đã đoạn.
Không chết, đã là kỳ tích rồi. Còn muốn từ trên mặt đất bò lên?
Ngươi cho rằng, ngươi là siêu nhân sao.
- Hãn Nhi!
Nhìn thấy bộ dáng của Phó Tân Hãn, Lịch Hoa Xuân lập tức choáng váng, trên mặt tràn đầy khiếp sợ cùng không thể tin được.
Cái này... đây là con của nàng sao?
Thậm chí có người dám đánh con của nàng thành như vậy?
Mặt mũi tràn đầy là máu a.
- Là ai, là ai tàn nhẫn như vậy, lại đánh con của ta thành như vậy?
Lịch Hoa Xuân từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Điên cuồng quát:
- Rốt cuộc là ai, ta muốn giết hắn, ta muốn hắn chết, muốn cả nhà của hắn đều chết.
Phanh!
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, một cước đạp Phó Tân Hãn đã bò ra trở về. Dùng hành động nói cho Lịch Hoa Xuân biết, là Trần Thanh Đế hắn làm.
Lại một lần nữa bị đánh, Phó Tân Hãn suýt nữa đã hôn mê, cả thân thể đang không ngừng run rẩy, đồng thời càng là trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
Trần Thanh Đế lại vẫn dám đánh hắn.
Đánh hắn trước mặt cha mẹ của hắn.
Nếu như không là vì, mình lại gãy thêm mấy cây xương sườn, thật vất vả leo ra, lại bị đạp trở về, nhìn không tới Lịch Hoa Xuân, Phó Tân Hãn cũng không thể tin được đây là thật.
Lịch Hoa Xuân lần nữa ngây ngẩn cả người, đồng dạng Phó Dịch đi tới cũng bị trấn trụ.
Trần Thanh Đế hắn cũng dám ở trước mặt Phó Dịch hắn, đánh con của hắn.
- Là ngươi, ngươi... ngươi lại dám đánh con của ta.
Lịch Hoa Xuân giống như là một người đàn bà chanh chua, điên cuồng kêu to lên:
- Ta muốn giết ngươi, lão công, giết hắn đi, em muốn giết cả nhà của hắn, em muốn cho nhà hắn gà chó không yên.
- Trần Thanh Đế, ngươi rất tốt.
Vị hôn phu của Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, Phó Dịch đương nhiên nhận ra. Lập tức, ánh mắt Phó Dịch lại rơi vào trên người Bạch Ngọc Đông:
- Bạch Ngọc Đông, ta cần một lời giải thích của ngươi.
Bạch Ngọc Đông thực lực cường hãn, lại là cận vệ của Đoạn Phàm, hắn lại cùng Đoạn Phàm yên tĩnh nhìn xem, không có bất kỳ hành động. Phó Dịch biết rõ, trong đó khẳng định không đơn giản.
Về phần Đoạn Phàm, thì trực tiếp bị Phó Dịch hắn bỏ qua.
Hắc Ám tiểu ác ma, nhìn như rất ngưu bức, nhưng đây hết thảy đều thành lập ở trên cơ sở Đoạn Thiên. Hiện nay, Phó Dịch đã xác định Đoạn Thiên xảy ra chuyện, hắn há có thể để Đoạn Phàm vào mắt?
Ở trong mắt Phó Dịch hắn, Đoạn Phàm chính là một cái rắm.
Trái lại Bạch Ngọc Đông thì bất đồng, coi như là Phó Dịch hắn, cũng không dám khinh thị.
Hết cách rồi, lực chiến đấu của Bạch Ngọc Đông còn tại đó.
Vị hôn phu của Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên?
Danh khí ngưu bức là không sai, nhưng mà, Phó Dịch với tư cách nguyên lão của Đoạn Thiên Môn, tay cầm quyền cao, há sẽ để vào mắt?
Chọc Phó Dịch hắn, sẽ giết không tha.
Bất quá, bởi vì Bạch Ngọc Đông cùng Đoạn Phàm trầm mặc, Phó Dịch biết rõ trong đó quyết không đơn giản, cho nên, hắn mới không có trước tiên động thủ.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden