Sau khi tan việc, Diệp Chi Nhiên ngồi xe trở lại ký túc xá của mình.
Hai năm trước, chính quyền xã xây dựng xong một tòa nhà sáu tầng tại "Tiểu khu Khang Giai" tiếp giáp sân nhỏ Văn phòng chính quyền, dùng tầng hai tầng ba làm ký túc xá. Sau khi Diệp Chi Nhiên đảm nhiệm Phó Chủ tịch xã, ký túc xá đổi từ một phòng ngủ một phòng khách trở thành hai phòng ngủ một phòng khách như bây giờ. Sau khi tan sở mỗi ngày, hắn quen trở về ký túc xá, bỏ lại túi xách, sau đó tới nhà Diệp lão ăn cơm chiều.
Đi tới đầu bậc thang, Diệp Chi Nhiên kinh ngạc chứng kiến cha mẹ xách bao to bao nhỏ tới.
- Cha mẹ, sao hai người lại tới đây? Cũng không gọi điện thoại?
Diệp Chi Nhiên hỏi.
- Tới thăm xem con một chút cả ngày bận rộn cái gì, nhà cũng không trở về.
Diệp phụ giả bộ tức giận nói.
Diệp Chi Nhiên bước tới nhận đồ trong tay cha mẹ, hỏi:
- Mẹ, có chuyện gì không? Cha xin nghỉ ngày mai sao?
Diệp mẫu vui vẻ ra mặt nói:
- Mẹ bảo cha con xin nghỉ một ngày, em con giới thiệu cô gái, rất đẹp, là giáo viên, mẹ mang ảnh chụp tới cho con xem.
- Đi, vào trong phòng nói chuyện.
Diệp phụ không hài lòng Diệp mẫu nói chuyện này tai hành lang, liền ngắt lời.
Vào phòng ngồi xuống, Diệp Chi Nhiên pha trà cho cha mẹ. Mẹ hắn nóng vội không nhịn được lấy ảnh chụp ra, kêu lên:
- A Nhiên, đừng vội pha trà, mau nhìn xem, cô gái này rất xinh đẹp, giống như tiên nữ.
Mẹ hắn nhìn ảnh chụp, có vẻ hạnh phúc.
Diệp Chi Nhiên cũng không dám xem nhẹ ý tốt của mẹ, liền nhận lấy xem. Cũng khó trách cha mẹ lo lắng, vùng ngoại thành đều kết hôn sớm. Anh trai của hắn đã kết hôn ba bốn năm trước, con trai đã hơn hai tuổi, em gái cũng đã kết hôn từ hai năm trước. Tuổi như hắn còn chưa kết hôn quả thực không nhiều lắm.
- Mẹ, hai người gấp cái gì, con cũng chỉ mới hai mươi sáu.
Diệp Chi Nhiên cười nói. Diệp Chi Nhiên mắc phải bệnh nặng lúc học cấp hai, nghỉ học hai năm, tuổi cũng lớn hơn bạn học cùng lớp hai tuổi. Cũng bởi nguyên nhân như vậy, lúc cần luyện thể chất tại trường cấp ba, hắn tham gia đội huấn luyện võ thuật của trường học.
- Hai mươi sáu cái gì, hai mươi tám rồi.
Cha hắn nguýt hắn một cái.
Diệp Chi Nhiên nói là tuổi thật, cha hắn nói là "tuổi mụ". Hắn sinh tháng mười hai, theo "tuổi mụ" xem như đã hai mươi tám rồi.
- Nói xem, cô gái này thé nào?
Diệp mẫu hưng phấn nhìn Diệp Chi Nhiên, ở bên cạnh khoa trương:
- Là một giáo viên trường cấp hai, A Nhiên con nhặt được bảo bối rồi.
Sau đó bà nhếch môi cười, dường như thật sự nhặt được bảo bối.
Diệp Chi Nhiên cúi đầu nhìn ảnh chụp, cô gái trong tấm hình để đầu gợn sóng, lông mày xanh đôi mắt đẹp, ngũ quan đoan trang, lớn lên quả thật không tồi. Hắn lại hơi khó khăn, cha mẹ phong trần mệt mỏi ngồi xe ba giờ đồng hồ chạy tới nơi này, ký thác toàn bộ hy vọng vào tấm hình này, nhưng trước kia trong lòng hắn chỉ có Dương Anh, hiện giờ trong lòng lại chỉ có Niệm Duyệt, lấy lời nào làm lệ với cha mẹ đây?
- A Nhiên, công tác tuy rằng quan trọng, nhưng chuyện lớn cả đời cũng gấp, tuổi của con cũng nên nói tới chuyện tình yêu rồi, nếu qua ba mươi không kết hôn, con đường làm quan của con sau này cũng bị ảnh hưởng.
Diệp phụ thấy con trai nhìn ảnh chụp không nói lời nào, biết rõ hắn cũng không bằng lòng.
- Cha, hôn nhân là chuyện lớn cả đời, cho nên cần phải thận trọng, một tấm hình không thể nói rõ vấn đề.
- Cũng không phải cha muốn con lập tức kết hôn với cô ta, con chớ đắc ý. Lại nói cho dù con cam tâm tình nguyện, con gái người ta cũng chưa chắc sẽ để ý tới con. Hiện giờ chỉ là hi vọng hai người các con gặp mặt một lần, xem thế nào.
Diệp phụ hiếm khi kiên nhẫn như vậy.
Lời này khó có thể cự tuyệt, Diệp Chi Nhiên trầm ngâm, nghĩ tới dùng lời gì đáp lại.
Đang suy nghĩ, cánh cửa đột nhiên mở ra, liền nghe một tiếng nũng nịu:
- Đầu gỗ, anh…
Là Niệm Duyệt xông vào. Hóa ra, bởi vì Diệp Chi Nhiên uống rượu hai ngày liên tục, không tới nhà Diệp lão ăn cơm, khiến cho Trương Niệm Duyệt tức giận, hôm nay thấy Diệp Chi Nhiên vẫn không tới như bình thường, cô liền ngồi xe tới xem một chút xảy ra chuyện gì.
Sau khi cô lên lầu ba, thấy cửa túc xá của Diệp Chi Nhiên mở, đẩy cửa tiến vào liền mắng hắn. Nhưng một câu còn chưa nói xong, cô nhìn thấy có hai người lớn tuổi ngồi trong phòng nói chuyện với Diệp Chi Nhiên, lại càng hoảng sợ, vội vàng dùng tay che miệng, giật mình nhìn ba người trong phòng.
Diệp Chi Nhiên thở dài trong lòng: Người đẹp đúng là người đẹp, mọi hành động khiến cho người ta vô cùng xúc động. Hắn thấy Niệm Duyệt tới hưng sư vấn tội, mắng nửa câu vội vàng thu miệng nhỏ, bởi vì giật mình, hai măt mở to, tay giơ lên che đi chiếc miệng nhỏ hồng nhuận phơn phớt, các động tác liên tục, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp lại nhu nhược mức tận cùng của cô, giống như một hình ảnh đặc sắc khắc vào trong lòng Diệp Chi Nhiên.
Đối với sự giật mình của Trương Niệm Duyệt, cha mẹ Diệp Chi Nhiên còn giật mình hơn.
Hai người nhìn qua vị khách không mời mà đến này, mở to mắt nhìn đối phương, giống như màn ảnh trong TV, vẫn không nhúc nhích, trong lòng âm thầm nghĩ: Đây là tiên nữ? Chỉ sợ tiên nữ cũng không có được làn da trắng nõn như thế. Tiên nữ là bạn của A Nhiên? Chỉ sợ tu duyên trăm đời, cũng không tu được phúc duyên như vậy.
Trong phòng yên lặng nửa phút.
Diệp Chi Nhiên phản ứng đầu tiên, giới thiệu:
- Cha mẹ, đây là Niệm Duyệt, bạn học của con.
Ông bà Diệp còn chưa khôi phục lại từ trong khiếp sợ, miệng mơ hồ không rõ nói câu gì.
Diệp Chi Nhiên lại giới thiệu với Niệm Duyệt:
- Niệm Duyệt, đây là cha mẹ anh, đến thăm anh.
Trương Niệm Duyệt giật mình tỉnh lại, biến thành một cô gái ngoan ngoãn, nói:
- Chào bác Diệp trai, chào bác Diệp gái.
Diệp mẫu vẫn còn đang giật mình chưa kịp phản ứng, Diệp phụ định lực nhiều hơn, đáp lại:
- Được, được.
Tiện tay ông bỏ ảnh chụp vào trong túi áo.
- Cháu tới gọi Đầu gỗ tới nhà ăn cơm, sợ anh ấy lại ra bên ngoài uống rượu.
Trương Niệm Duyệt giải thích.
- Niệm Duyệt, hôm nay cha mẹ anh đến, chúng ta cùng ra ngoài ăn chứ?
Diệp Chi Nhiên đáp lời, trưng cầu ý kiến của cô.
- Được, em gọi điện thoại cho ông.
Niệm Duyệt khéo léo đáp.
Bốn người đi tới "Vọng Sơn lầu" ngoài cửa, quán rượu không xa, đi bộ mất khoảng mười phút.
- Đầu Gỗ, tối hôm qua anh uống rượu với ai vậy?
Trên đường đi, Trương Niệm Duyệt hỏi.
- Bí thư Tần, Phó bí thư Vương cùng Phó Chủ nhiệm Ngô.
Diệp Chi Nhiên trả lời.
- Có uống rượu hay không?
- Không có.
Diệp Chi Nhiên vội nói.
- Vậy tại sao sau khi trở về ký túc xá không gọi điện cho em?
Ký túc xá có điện thoại công cộng.
- Sợ muộn rồi quấy rầy Diệp lão nghỉ ngơi.
Diệp Chi Nhiên nhẹ giọng giải thích.
Nghe Niệm Duyệt thân mật gọi Diệp Chi Nhiên từng tiếng "Đầu Gỗ", Diệp phụ Diệp mẫu cười trộm trong lòng, hai người nhìn Niệm Duyệt đi bên cạnh, lại nhìn Diệp Chi Nhiên, trong lòng suy nghĩ: "Trách không được! Trách không được!" Chẳng qua hai người lại lo lắng, cô gái xinh đẹp như vậy, A Nhiên có được cô ấy sao?
Đến cửa quán rượu, Diệp Chi Nhiên trông thấy vợ chồng Chương Lập Nhân hai người mang theo con trái cũng tới dùng cơm, liền lên tiếng chào hỏi:
- Lập Nhân, chị dâu, ăn cơm à, chúng ta cùng ăn một chỗ đi.
Dương Hồng Mai trông thấy Diệp phụ Diệp mẫu liền a một tiếng, cười nói:
- Chú Diệp, dì Diệp sao lại tới đây?
Cô lại nhìn Niệm Duyệt, chợt nói:
- Hôm nay người một nhà mọi người ăn cơm à, chúng tôi ăn cùng một chỗ không phiền toái chứ?
Mẹ hắn bước lên phía trước thân thiết nắm hai tay Dương Hồng Mai:
- Không phiền toái, chị dâu cùng nhau ăn cơm.
Nghe được lời Dương Hồng Mai trêu ghẹo, Diệp Chi Nhiên nhìn thoáng qua Trương Niệm Duyệt, thấy mặt cô hơi đỏ ửng, cũng không có biểu lộ không vui, trong lòng nhẹ nhàng hơn nhiều, quay đầu hỏi Chương Lập Nhân:
- Bắt được không?
Chương Lập Nhân biết hắn nói ai, gật đầu nói:
- Bắt rồi, không có vấn đề.
Bảy người ngồi chung một bàn, Trương Niệm Duyệt ngồi giữa Diệp mẫu và Diệp Chi Nhiên, sau khi ngồi xuống dùng khăn giấy lau bát đũa trước người Diệp phụ Diệp mẫu, hiển nhiên là hình tượng con dâu nhỏ ở nhà. Dương Hồng Mai nhìn thấy trợn to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin, ánh mắt chuyển đến Diệp Chi Nhiên, toát ra thần sắc bội phục, dường như muốn nói: Nhìn cậu không xuất sắc, nhưng được đó.
Diệp Chi Nhiên đắc ý, nhanh chóng gọi món ăn. Hắn là khách quen của "Vọng Sơn lầu", đồ ăn trong quán đều nếm qua mấy lần, sở thích của mọi người cũng đều rõ ràng, vài phút đều giải quyết.
Lúc Diệp Chi Nhiên gọi món ăn không chú ý, Diệp phụ nói chuyện với Chương Lập Nhân:
- Tiểu Chương, A Nhiên trẻ tuổi, lại xa nhà, có chuyện gì cậu phải giúp đỡ nó.
Chương Lập Nhân vội nói:
- Chú Diệp, hiện giờ Chủ tịch xã Diệp là lãnh đạo của cháu rồi.
- Nó?
Diệp phụ quay đầu liếc con trai. Ông cũng không rõ ràng Trưởng đồn công an và Phó Chủ tịch xã lớn nhỏ thế nào, trong cảm giác Trưởng đồn công an là quan có quyền thế hơn:
- Dù thế nào, vẫn là trẻ con.
Trong mắt cha mẹ, chưa kết hôn đều thuộc về "trẻ con".
- Chú Diệp, Diệp trưởng là học sinh giỏi đại học J, là cán bộ hậu bị trong thành phố, tiền đồ lớn hơn cháu nhiều, sau này cháu còn phải nhờ hắn giúp đỡ.
Chương Lập Nhân cười nói với Diệp phụ.
- Nó dám không giúp cậu!
Diệp phụ uy phong nói, thể hiện khí thế gia trưởng. Trên hực tế, ông nghe xong lời Chương Lập Nhân, trong lòng đang kiêu ngạo vì con trai, thần sắc trên mặt cũng giãn ra.
Còn Diệp mẫu thì sao? Bắt đầu từ khi chứng kiến Trương Niệm Duyệt, miệng liền hơi giương lên, từ đầu tới đuôi đều vui mừng. Bà thấy Niệm Duyệt đoan trang ngồi bên người, hai tay tuyết trắng phấn nộn lau khô bát cho mình, vừa ý vượt qua 100% rồi. Chờ các món ăn mang lên, bà không ngừng gắp đồ ăn cho Niệm Duyệt, chỉ chốc lát đã tràn đầy một chén, khến Trương Niệm Duyệt cũng không biết ăn chỗ nào. May mà cô thông minh, giả bộ quan tâm Diệp Chi Nhiên, gắp đồ ăn không thích trong bát tới bát hắn, nói:
- Đầu Gỗ, anh khổ cực một ngày, nào, thưởng anh, ăn nhiều một chút đi.
Diệp Chi Nhiên thông minh lanh lợi, tiêu diệt hết đống đồ ăn Niệm Duyệt gắp qua, nói:
- Uh, em gắp đồ ăn rất ngon.
Dương Hồng Mai bật cười một tiếng. Diệp mẫu vội gắp cho Dương Hồng Mai, nói:
- Chị dâu dùng bữa, dùng bữa.
Bữa cơm này, người ăn hài lòng nhất chính là cha của Diệp Chi Nhiên, chứng kiến Trương Niệm Duyệt quan hệ thân mật với con trai mình, lại nghe Chương Lập Nhân nói tiền đồ con trai rộng lớn, trong lòng vừa hạnh phúc lại vừa tự hào. Chẳng qua ông cũng là công nhân của nhà máy quốc doanh, thấy được rất nhiều chuyện từ trên xuống dưới, liền khuyên bảo vài câu vì tiền đồ của con trai:
- A Nhiên à, không khí của xã hội hiện giờ không tốt, con phải nhớ kỹ, làm quan không thể sa đọa.
- Cha yên tâm đi, con sẽ không như vậy.
Diệp Chi Nhiên đáp.
- Không chỉ là sa đọa trên vấn đề kinh tế.
Trương Niệm Duyệt lườm Diệp Chi Nhiên, tiếp lời.
- Trong sinh hoạt cũng không được sa đọa.
Diệp Chi Nhiên cười cam đoan với Niệm Duyệt.
- Hừ, nếu sa đọa, cẩn thận…
Trương Niệm Duyệt vươn tay dùng ngón tay trỏ và ngón giữa làm động tác cái kéo.
Dương Hồng Mai nói ra âm thanh động tác của Niệm Duyệt:
- Rắc.
Cô cũng nhìn Chương Lập Nhân thị uy.
Diệp Chi Nhiên và Chương Lập Nhân lập tức xanh mặt.
Cha mẹ Diệp Chi Nhiên không hiểu rõ được có ý tứ gì, nhưng thấy biểu lộ của mấy người liền biết không phải lời gì tốt, liền gắp cho mỗi người bọn họ một chút, nói:
- Dùng bữa, dùng bữa, chớ lãng phí.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
Chương 22: Hội nghị Đảng uy xã
Nguồn: thienthucac.com
Hội nghị Đảng ủy xã Mã Thạch tổ chức ở phòng họp tầng bốn, hội nghị trọng điểm thảo luận chính sách mới của tiểu khu kinh tế và vấn đề xưởng may. Đối với Diệp Chi Nhiên mà nói, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Hai đề tài thảo luận chủ yếu trong hội nghị đều do hắn nói ra, có thể thông qua thuận lợi hay không không chỉ có nghĩa mạch suy nghĩ chấp chính của hắn có thể được áp dụng hay không, hơn nữa còn có nghĩa hắn có thể đạt được bao nhiêu ủng hộ trong Hội nghị Đảng ủy này.
Hắn đề nghị chính sách xí nghiệp tiến vào tiểu khu kinh tế được hưởng khuyến khích thuế, mức độ hoàn trả thuế trước nay chưa từng có, một khi áp dụng chắc chắn có thể hấp dẫn rất nhiều xí nghiệp không phải của công tiến vào tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch, còn có xí nghiệp xã khác theo nhau mà đến, kể cả khu kinh tế cấp một huyện thành đang phát triển cũng sẽ chú ý cao độ. Nếu như sau khi áp dụng chính sách, hiệu quả tốt, khắp nơi sẽ noi theo. Một khi thất bại sẽ gặp phải các loại chỉ trích. Hắn tưởng tượng ra được, một phen luận chiến tại hội nghị Đảng ủy là không thể né tránh.
Bởi vậy, đây cũng là hội nghị quan trọng đầu tiên từ sau khi hắn nắm quyền.
Diệp Chi Nhiên tới phòng họp trước thời gian 10 phút, ngồi xuống chỗ của mình. Chỉ chốc lát, Ủy viên Tuyên truyền Đảng ủy Ngô A Chiếu, Ủy viên Tổ chức Phan Thu Sinh kết bạn mà đến, gật đầu mỉm cười với Diệp Chi Nhiên. Diệp Chi Nhiên cũng mỉm cười hạ thấp người chào hỏi. Đảng ủy xã cấp một không thiết lập Ban Tuyên truyền và Ban Tổ chức, nhưng Đảng ủy bố trí Ủy viên chuyên trách phụ trách công tác tuyên truyền và tổ chức, Ngô A Chiếu và Phan Thu Sinh đảm nhiệm Ủy viên Dảng ủy xã Mã Thạch đã hơn bốn năm, đều rất quen thuộc với Diệp Chi Nhiên. Nhưng hai người họ không phải cùng một hội, Phan Thu Sinh là thân tín của Bí thư Tần, mà Ngô A Chiếu không có khuynh hướng rõ ràng, đều bảo trì xa cách với Bí thư Tần, Chủ tịch xã Lý, Phó Bí thư Vương.
Người tới thứ tư là Trưởng ban Lâm của Ban Võ trang, tiến tới liền cười ha ha phát cho mỗi người một điếu thuốc, ông ta là Ủy viên già nhất trong hội nghị Đảng ủy xã Mã Thạch, tuổi đã hơn 50. Dưới tình huống bình thường, ông ta rất ít khi lên tiếng trong hội nghị Đảng ủy, gặp phải biểu quyết, lựa chọn của ông ta cũng rất đơn giản, mặc kệ đúng sai, ai là người đứng đầu thì giúp người đấy.
Diệp Chi Nhiên cầm lấy thuốc lá, chưa vội châm mà đặt lên mũi ngửi, ngửi mùi thơm ngát lạnh nhạt của khói, lặng yên xuất thần. Tốt nghiệp đại học J hơn hai năm rồi, thời gian trôi qua thực sự quá nhanh, cảnh tượng thời đại học uốn lượn trước mắt, mọi người hiện giờ đường ai nấy đi, bận rộn công việc của mình. Dương Anh canh cánh trong lòng nhất sau khi đi Mỹ đã bặt vô âm tín, cô bé thông minh xinh đẹp kia chắc hẳn vẫn cao ngạo tiếp tục việc học. Mà hắn, đang từng bước đặt bước chân vững vào lên con đường làm quan tại xã nhỏ Mã Thạch tại huyện Thường Gia này.
Lúc thất thần, Phó Bí thư Vương Tĩnh Ngữ đi vào pòng họp ngồi gần cửa sổ. Thấy Diệp Chi Nhiên ngơ ngác sững sờ, cô hé miệng nở nụ cười. Trong Đảng ủy xã Mã Thạch này, cô rất coi trọng Diệp Chi Nhiên trẻ tuổi, những năm này, Trung ương Đảng rất coi trọng xây dựng đội ngũ lãnh đạo, tăng cường xây dựng cán bộ lãnh đạo thê đội, đồng thời khởi xướng trẻ hóa, kiến thức hóa đội ngũ cán bộ. Diệp Chi Nhiên có thể nói là sinh hợp thời, đã trẻ tuổi lại có văn hóa, có phương pháp làm việc, bản thân lại được Ban Tổ chức Thành ủy Gia Nam xếp vào cán bộ thê đội khảo sát lâu dài. Đủ loại nhân tố chồng lên nhau, Vương Tĩnh Ngữ tin tưởng bước chân trên co đường làm quan của hắn sẽ tiến rất xa.
Không lâu sau khi Phó Bí thư Vương đi vào, Chủ tịch xã Lý và Phó Chủ tịch xã Trình cười nói đi tới, vừa ngồi xuống, Bí thư Tần cũng đã tới.
Hội nghị do Bí thư Đảng ủy Tần Đại Minh chủ trì.
Tần Đại Minh bảo trì uy nghiêm trước sau như một, nói:
- Các đồng chí, hội nghị Đảng ủy hôm nay thảo luận hai nội dung, thứ nhất là ưu đãi thu thuế và diều phối nhân viên của tiểu khu kinh tế; thứ hai là vấn đề gặp phải trong việc chỉnh đốn xí nghiệp xã thị trấn. Tiếp theo, chúng ta thảo luận trước nội dung thứ nhất, mời Phó Chủ tịch xã phân công quản lý kinh tế Diệp Chi Nhiên báo cáo tình huống trước.
Diệp Chi Nhiên thu hồi tam tư, phát tài liệu tương quan của tiểu khu kinh tế tới tay từng người tham dự, nói:
- Tình hình căn bản của tiểu khu kinh tế mọi người đều đã biết, tôi sẽ không báo cáo với các vị lãnh đạo nữa, tiếp theo chủ yêu nói một chút công tác trọng điểm sắp tới của tiểu khu kinh tế. Thứ nhất, tăng cường ý thức phục vụ công nhân tiểu khu, đề các sức cạnh tranh Software của tiểu khu, hạng mục công việc này hiện giờ đã mở rộng, do hội nghị quản lý của tiểu khu chứng thực chấp hành cụ thể; thứ hai, trải qua khảo sát nghiên cứu thảo luận, chúng tôi phát hiện, trên trình độ phát hiện cả tiểu khu kinh tế xã, lực cạnh tranh phương tiện đồng bộ các phương diện đều không mạnh, thì không cách nào hấp dẫn xí nghiệp lớn tới, ý kiến cá nhân của tôi, xác định ví trí của tiểu khu kinh tế thuộc loại hình tiểu khu kinh tế, chủ yếu không phải phục vụ xí nghiệp của công, chủ yếu là chỉ xí nghiệp tập thể cùng xí nghiệp tư doanh, hy vọng có thể góp gió thành bão, dùng số lượng giành thắng lợi. Dưới tiền đề này, kế hoạch đến nội thành Gia Nam mở văn phòng, mở rộng diện tích ảnh hưởng chung quanh, hấp dẫn xí nghiệp không phai của công trong nội thành tới tiểu khu kinh tế đăng ký trú lại; thứ ba, vì gia tăng lực hấp dẫn đối với xí nghiệp tư doanh, tôi đề nghị thực hành biện pháp thu thuế khuyến khích tại phương diện thu thuế.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nội dung thứ nhất và thứ hai thuận lợi thông qua. Quyết định thiết lập văn phòng làm việc tại thành phố, phân phối một xe Minibus đưa đón mỗi ngày, nhân viên biên chế tạm xác định là bảy người, trang bị thêm một Phó Chủ nhiệm. Nội dung thứ ba rơi vào tranh luận kịch liệt.
- Chủ tịch xã Diệp, cậu nói biện pháp thu thuế khuyến khích, mức độ cụ thể là bao nhiêu?
Ủy viên Đảng ủy xã, Bí thư Ban Thanh tra Kỷ luật Lương Tất Đạt hỏi.
- Tôi nghĩ, giảm 50% thuế là thỏa đáng.
- Mức độ này quá lớn hay không? Có thể giảm bớt tổng thế thuế thu của xã hay không?
Phó Chủ tịch xã Trình kinh ngạc hỏi.
Trước cuộc họp Diệp Chi Nhiên đã dự liệu được vấn đề này sẽ gặp phải nghi vấn, đã chuẩn bị đày đủ, giờ phút này có thể chậm rãi nói:
- Chủ tịch xã Trình, bởi vì chỉ có xí nghiệp đăng ký tại tiểu khu kinh tế mới có thể hưởng thụ ưu đãi thu thuế, mà thuế thu nhập của tiểu khu kinh tế của chúng ta chỉ chiếm 3% thuế thu nhập của toàn bộ xã, cho nên sẽ không sinh ra ảnh hưởng tiêu cực đối với toàn bộ thuế thu, khác biệt, chúng ta cho họ ưu đãi lớn như vậy, sẽ có rất nhiều xí nghiệp tập thể cùng xí nghiệp tư doanh đăng ký tới tiểu khu kinh tế, tổng sản lượng kinh tế sẽ tăng trưởng mấy lần thậm chí mấy chục lần, tuy rằng giảm thuế nhiều, nhưng bởi vì số lượng lớn hơn, tổng thuế thu sẽ gia tăng trên phạm vi lớn.
Lời này này khiến Chủ tịch xã Lý rất động tâm, với tư cách lãnh đạo hành chính của chính quyền xã, ông ta quan tâm nhất là chỉ tiêu phát triển kinh tế, nhưng đối với mức độ khuyến khích 50% cũng có nghi kị trong lòng:
- Cách nghĩ của Chủ tịch xã Diệp vượt mức quy định rất nhiều, thậm chí có thể nói rất to gan, nhưng tôi cảm thấy tỉ lệ quả thực quá cao, có thể điều chỉnh giảm, 35%-40% cũng có thể được rồi.
Diệp Chi Nhiên mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ ưu đãi bước đầu tiên tới 35%-40% cũng không tệ, chờ các địa phương khác kịp phản ứng, quy mô của tiểu khu kinh tế xã Mã Thành đã hình thành, có thể đề cao ưu đãi hoàn thuế thêm một bước.
Không nghĩ tới Phó Bí thư Vương Tĩnh Ngữ là người đầu tiên phản đối, cô đứng ở góc độ chính trị mà nhìn vấn đề:
- Tôi bày tỏ phản đối cách làm này, sau khi thực hành chính sách hoàn thuế, mặc dù có thể sinh ra một ít tác dụng kích thích kinh tế, nhưng chúng ta phải nhìn thấy, chính sách hoàn thuế này, chủ thể hưởng thụ ưu đãi là xí nghiệp tập thể cùng xí nghiệp tư nhân, điều này không phù hợp với chính sách trước mắt của quốc gia, chúng ta một mặt tiến hành chỉnh đốn cải tạo xí nghiệp xã thị trấn, một mặt lại bật đèn xanh với xí nghiệp xã thị trấn cùng xí nghiệp tư doanh, có chỗ mâu thuẫn trong chính sách hay không? Xin các đồng chí cân nhắc.
Diệp Chi Nhiên nghe được thầm kinh hãi, Bí thư Vương này không đơn giản, nhãn quan nhìn vấn đề rất xảo trá. Sau phong ba năm 1989, thủy triều phản đối giai cấp tư sản tự do hóa dâng lên, trong nước không ngừng tranh luận đối với phát triển xí nghiệp tư doanh, tình hình chính trị thoáng cái lại quẹo phải qua trái. Chính sách kinh tế quốc gia cũng có một số không ổn định, nhìn từ biện pháp cố gắng chỉnh đốn xí nghiệp xã thị trấn trước mắt, tầng trên còn có nghi kỵ đối với kinh tế không thuộc nhà nước, thế lực phái bảo thủ có khôi phục.
- Mặc dù chính sách của quốc gia có thuyên chuyển, nhưng Đảng cũng không phủ định đối với phán đoán giai đoạn sơ cấp của Chủ nghĩa xã hội, chính sách phát triển mạnh kinh tế không thuộc nhà nước cũng không thay đổi. Từ khi cải cách mở cửa tới nay, kinh tế của quốc gia chúng ta phát triển nhanh chóng, trong đó tốc độ phát triển của kinh tế không thuộc nhà nước càng kinh người, tôi nhận thấy xu thế này sẽ tiếp tục, kinh tế phát triển mạnh, con đường cải cách mở cửa cũng sẽ không dao động. Cho nên, chính sách ưu đãi thu thuế này của chúng ta là phù hợp với con đường phương châm của quốc gia.
Diệp Chi Nhiên lần nữa đề xuất cách nhìn của mình, uyển chuyển phản bác đề xuất Vương Tĩnh Ngữ đưa ra.
- Mọi người đều bàn bạc, nếu chính sách này được đưa ra, xã chúng ta sẽ dẫn tới nhiều chú ý, các đồng chí, đây là một đề tài thảo luận trọng yếu, tất cả mọi người phát biểu một chút cách nhìn của mình.
Bí thư Tần vươn tay, lúc này cũng bày tỏ tương đối thận trọng.
- Phát triển kinh tế, mở rộng cải cách mở cửa đúng là quốc sách lâu dài của quốc gia chúng ta, nhưng trước mắt đúng là thời khắc thống trị, chỉnh đốn xí nghiệp xã thị trấn, lo lắng của Bí thư Vương cũng rất có lý, trong thời gian này, có phải nên tạm thời giữ lại thì thỏa đáng hay không?
Ủy viên Tuyên truyền Đảng ủy Ngô A Chiếu cũng đưa ra phản đối.
- Bí thư Vương cùng Ủy viên Ngô đều lên tiếng tương đối thận trọng với chính sách hoàn thuế, chúng tôi cũng cho rằng có đạo lý riêng. Nhưng mà, chúng ta phải nhìn được, chính sách hoàn thuế cũng không phải mạo hiểm, ý kiến của tôi vẫn là áp dụng hiện giờ thì tốt, đi trước mới có thể giành được chủ động, có thể trước một bước hấp dẫn xí nghiệp không thuộc nhà nước tới Mã Thạch.
Diệp Chi Nhiên lên tiếng lần nữa.
Bí thư Tần thấy Diệp Chi Nhiên vội vàng tiến hành phản bác, hơi nhíu mày một chút, trong lòng nghĩ, rốt cuộc là người trẻ tuổi, hơi vênh váo hung hăng.
Phan Thu Sinh thấy được Bí thư Tần nhíu mày, lên tiếng nói:
- Suy nghĩ của Chủ tịch xã Diệp quả thực rất to gan, tác dụng thúc đẩy tiểu khu kinh tế là không nhỏ, nhưng còn cần cân nhắc hai vấn đề, một là nếu như tỉ lệ tăng trưởng không lớn, thuế thu ưu đãi lại rất nhiều, tác dụng tiêu cực nổi bật; hai là thi hành chính sách này, xã chúng ta sẽ trở thành tiêu điểm chú ý, có chút mạo hiểm hay không?
Lời nói này khiến nội tâm Diệp Chi Nhiên lộp bộp, đạo lý súng bắn chim đầu đàn tất cả mọi người đều hiểu, nhưng một khi áp dụng chính sách này, khả năng thất bại rất nhỏ. Một khi hấp thu được một lượng lớn xí nghiệp không thuộc nhà nước tới, quy mô thu thuế mở rộng mấy lần, có thể hoàn toàn thay đổi diện mạo lạc hậu của xã Mã Thạch.
Diệp Chi Nhiên đoán chừng một chút trong lòng, Vương Tĩnh Ngự, Ngô A Chiếu, Phan Thu Sinh bày tỏ phản đối, thái độ của Trình Quang không rõ, chỉ có Lý Quân ủng hộ có hạn, mà Tần Đại Minh cùng Lý Quân đứng ở lập trường phản diện, xem ra chính sách ưu đãi thu thuế lành ít dữ nhiều. Nếu như vậy, tuyệt đối là đả kích nặng nề với hắn.
Vậy xem biểu quyết của mọi người.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
Chương 23: Thông qua đề nghị
Nguồn: thienthucac.com
Bí thư Tần tỏ thái độ khiến kết quả quanh co.
- Tôi tán thành ý kiến của Chủ tịch xã Lý, biên độ ưu đãi hoàn thuế 50% quá cao, tạm thời định ở 40% thì thỏa đáng. Vì thận trọng để đạt được mục đích, nếu như quyết định này được thông qua tại Đảng ủy xã, còn cần thông báo chính quyền huyện xét duyệt, sau khi chính quyền huyện xét duyệt thông qua sẽ áp dụng cụ thể.
Bí thư Tần lên tiếng trầm ổn quả quyết, thể hiện đầy đủ quyền uy của người đứng đầu. Khiến cho mọi người không nghĩ tới là, lần này ông ta nhất trí với ý kiến của Chủ tịch xã Lý:
- Như vậy đi, chúng ta giơ tay biểu quyết, đồng ý ưu đãi hoàn thuế 40% xin giơ tay.
Bí thư Tần, Chủ tịch xã Lý, Chủ tịch xã Trình, Diệp Chi Nhiên, Phan Thu Sinh, Trưởng Ban Lâm giơ tay đồng ý.
Bí thư Tần nói tiếp:
- Phản đối xin giơ tay.
Phó Bí thư Vương cùng Ngô A Chiếu giơ tay tỏ vẻ phản đối.
- Bỏ quyền xin giơ tay.
Bí thư Tần cẩn thận.
Lương Tất Đạt giơ tay tỏ vẻ bỏ quyền.
Diệp Chi Nhiên không khỏi buông lỏng trong lòng, giương mắt nhìn mọi người: Bí thư Tần vẫn bảo trì uy quyền người đứng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, Chủ tịch xã Lý thản nhiên, nâng chén trà như có suy nghĩ; Phó Bí thư Vương thì cúi đầu viết gì đó trong sổ tay, thần thái khoan thai; trong mọi người, chỉ có Trương ban Võ trang Lâm vô cùng lạnh nhạt.
Bí thư Tần tuyên bố kết quả:
- Sáu phiếu tán thành, hai phiếu phản đối, một phiếu bỏ quyền, phương án hoàn thuế được thông qua, chúng ta sẽ báo cáo chính quyền huyện xét duyệt, sau khi xét duyệt thông qua sẽ áp dụng. Chủ nhiệm Hà ghi chép lại.
Bí thư Tần nhìn thoáng qua Chánh Văn phòng Đảng ủy mới nhậm chức Dương Chính, nói tiếp:
- Tiếp theo xin mọi người báo cáo một chút tình hình quản lý chỉnh đốn mấy xí nghiệp của xã chúng ta.
Xã Mã Thạch là xã lấy nông lâm nghiệp làm chủ, công nghiệp rất ít, xí nghiệp trong xã không nhiều lắm, hiệu quả và lợi ích gần đây cũng không tốt. Trong bốn xí nghiệp lớn ở xã, tình hình báo cáo của nhà máy Mã Thiết, nhà máy nhuộm tảy, nhà máy máy móc nông nghiệp cũng không có chút rung động nào, nhưng xương may do Diệp Chi Nhiên phụ trách lại hình thành một vòng tranh luận.
Diệp Chi Nhiên báo cáo:
- Vấn đề chủ yếu của xưởng may Mã Thạch ở chỗ chất lượng sản phẩm, cấp bậc đều lạc hậu hơn nhu cầu thị trường, khiến cho sản phẩm tồn đọng. Muốn thay đổi tình hình kinh doanh căn bản của xưởng may, hoặc là đổi mới thiết bị, hoàn thành thăng cấp sản phẩm; hoặc là thay đổi sản xuất, thay đổi nghiệp kinh doanh chủ yếu trước mắt. Mặt khác, chúng ta điều tra nghiên cứu thực tế tại xưởng may trong lúc vô tình phát hiện Giám đốc Hồ Vĩ Trung tồn tại vấn đề nam nữ nghiêm trọng, đã liên quan đến phạm tội, Giám đốc Hồ trước mắt đã bị giam giữ thẩm tra.
- Chủ tịch xã Diệp, ngài nói một chút tình huống của Giám đốc Hồ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lương Tất Đạt hỏi.
Tuy Hồ Vĩ Trung là Giám đốc của nhà máy kinh doanh trong xã, nhưng không thuộc về biên chế cán bộ, vẫn là thân phận nông dân, cho nên vấn đề lớn trong phương diện sinh hoạt của ông ta không được báo cáo cho Ủy Ban Kỷ luật xã, mà trực tiếp do Đồn Công an xử lý. Đạo lý tuy là như thế, nhưng Lương Tất Đạt thân là Ủy viên Đảng ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trước đó không nghe việc này, trong lòng đương nhiên không thoải mái.
Diệp Chi Nhiên gật đầu nói:
- Lúc chúng tôi nghiêm cứu điều tra tại xưởng may, thôn dân Hoàng Như Thành đã ẩu đả Giám đốc Hồ, sau khi Đồn Công an giam giữ anh ta, Hoàng Như Thành khai ẩu đả giám đốc Hồ bởi vì ông ta cưỡng hiếp chị của anh ta, nữ công nhân xưởng may Hoàng Như Hoa.
- Hoàng Như Thành nổi danh lưu manh, lời nói của loại người này có bao nhiêu độ tin cậy? Huống hồ, hắn đánh người trước, vì trốn tránh trách nhiệm, cắn loạn một hồi là phản ứng bản năng của hắn, vì sao Đồn Công an lại dễ dàng tin tưởng một tên lưu manh là giam giữ thẩm tra Giám đốc Hồ?
Chủ tịch xã Lý nhìn Diệp Chi Nhiên, lại nhìn Chương Lập Nhân, bất mãn hỏi.
Chủ tịch xã Lý bất mãn nằm trong dự liệu của Diệp Chi Nhiên, hắn bình tĩnh uống một ngụm trà, cầm bút trong tay cúi đầu trầm tư, lại viết ba chữ Hồ Vũ Trung trong bút ký, lại viết tên Lý Quân bên cạnh, đánh dấu chấm hỏi nhỏ.
Bí thư Tần liếc Chủ tịch xã Lý, nói:
- Trước khi giam giữ Hồ Vĩ Trung, Đồn trưởng Chương đã báo cáo tình huống với tôi, căn cứ đã điều tra rõ ràng tình huống của Hồ Vĩ Trung, vấn đề rất nghiêm trọng. Tiếp theo hãy để cho Đồn trưởng Chương giới thiệu tình hình một chút.
Hồi nghị Đảng ủy xã Mã Thạch ngoại trừ chín Ủy viên ra, Đồn trưởng Đồn Công an cùng với Chủ nhiệm Văn phòng Đảng ủy đều dự thính hội nghị, bình thường ghi chép hội nghị do Chánh Văn phòng Đảng ủy làm.
Chương Lập Nhân liền chia văn bản ghi chép đã sao chép cho từng Ủy viên Đảng ủy, nói:
- Căn cứ tình huống Hoàng Như Thành cung cấp, chúng tôi đã tiến hành điều tra ghi chép đối với năm sáu nữ công nhân xưởng may chỗ của Hoàng Như Hoa, trước mắt đã nắm giữ tình huống xác thực. Hồ Vĩ Trung lợi dụng các loại thủ đoạn, ít nhất cưỡng hiếp năm nữ công nhân xưởng may rồi.
Chương Lập Nhân dừng mọt chút, nói tiếp:
- Hơn nữa số lượng này còn chưa đủ, còn có nữ công nhân ngại thể diện không dám làm chứng.
Nghe xong Chương Lập Nhân giới thiệu tình huống, Vương Tĩnh Ngữ ném tư liệu trên mặt bàn, tức giận nói:
- Đối với loại sâu làm ràu nồi canh này cần phải nhanh chóng đưa ra công lý, Đồn trưởng Chương, trước tiên xin lệnh bắt ở cơ quan Kiểm sát, cung tiếp tục điều tra làm rõ sự thật. Nữ công nhân có gánh nặng trong lòng, có thể mời đồng chí phụ nữ ra mặt làm công tác tư tưởng, đồng thời Đồn Công an làm tốt công tác bảo mật, không tiết lộ thân phận bọn họ, để tránh phản ứng tiêu cực.
Lời nói này rất gọn gàng, rất quyết đoán, rất khác với biểu hiện cẩn thận trước giờ của cô. Nói xong, ánh mắt cô đảo qua khuôn mặt Lý Quân cùng Diệp Chi Nhiên.
Diệp Chi Nhiên âm thầm kêu hay một tiếng trong lòng. Phó Bí thư Vương là lãnh đạo nữ, đặc biệt mẫn cảm đối với vụ án này, giống như ghét ác như cừu.
- Bản thân Hồ Vĩ Trung nói thế nào?
Chủ tịch xã Lý nghe vậy nhíu mày hỏi.
- Trước mắt Hồ Vĩ Trung còn đang giảo biện, nói nữ công nhân tự nguyện.
Chương Lập Nhân nói theo sự thực.
- Cũng có thể tồn tại khả năng này.
Chủ tịch xã Lý bỗng cảm thấy phấn chấn, nói.
Phan Thu Sinh tiếp lời:
- Căn cứ ghi chép, khả năng này ít tồn tại. Hồ Vĩ Trung lợi dụng thân phận Giám đốc, cưỡng bức lợi dụ nữ công nhân cấp dưới, phát sinh quan hệ cưỡng hiếp với rất nhiều nữ công nhân, bản sắc lưu manh ộ rõ. Đối với Đảng ủy xã chúng ta, gây tổn hại rất lớn đối với hình tượng của chính quyền xã, phải nghiêm trị.
Phan Thu Sinh luôn là người ủng hộ kiên định của Bí thư Tần, có cơ hội đả kích Chủ tịch xã Lý đương nhiên sẽ không bỏ qua, huống chí ông ta rất ghét tính tình của Hồ Vĩ Trung.
Mặc dù Lý Quân có lòng muốn giúp Hồ Vĩ Trung, nhưng chứng cứ đều đủ, xem thái độ của tất cả Ủy viên, biết rõ khó có thể thực hiện, liền lựa chọn trầm mặc.
Bí thư Kỷ luật Lương Tất Đạt nói với Chương Lập Nhân:
- Đồn trưởng Chương, Đồn Công an phải tăng cường lực lượng, làm vững chắc bản án, khi tất yếu có thể xin phòng Công an huyện giúp đỡ.
- Sau khi bắt Hồ Vĩ Trung công tác của xưởng may triển khai thế nào? Chủ tịch xã Diệp có cách gì không?
Bí thư Tần hỏi.
- Ý kiến của tôi là thành lập một tổ công tác tạm thời tại xưởng may, tạm thời thay thế công tác của ban lãnh đạo, chủ yếu phải làm tốt công tác chỉnh đốn, cải tạo xí nghiệp, lãnh đạo thay đổi sản xuất cùng công việc thường ngày, sau khi vụ án Hồ Vĩ Trung chấm dứt, lại thành lập ban lãnh đạo nhà máy mới.
Bí thư Tần gật đầu một cái nói:
- Tôi thấy có thể được, thành lập tổ công tác rất ổn thỏa. Cân nhắc tới hiện giờ xưởng may hỗn loạn, vì thuận tiện cho công tác, vị trí Tổ trưởng này, Chủ tịch xã Diệp trước kiêm nhiệm lấy.
Diệp Chi Nhiên gật đầu đồng ý nói:
- Được, tôi đề nghị Văn phòng Đảng chính Mã Diễm Lệ dảm nhiệm Phó Tổ trưởng, tổ viên gồm Liễu Bình của xưởng may, Trưởng phòng kỹ thuật, Trưởng phòng tiêu thụ.
- Tôi thấy có thể, những đồng chí khác có thể bàn luận.
Bí thư Tần giương mắt nhìn bốn phía nói.
Chủ tịch xã Lý thế lực đơn bạc trong vấn đề này, liền không phản đối nữa. Phương án phái Tổ công tác tạm thời đã được phê chuẩn.
Mở xong hội nghị Đảng ủy, Diệp Chi Nhiên gọi điện cho Mã Diễm Lệ đi lên.
- Tiểu Mã, chuyện Tổ công tác tạm thờ của xưởng may đã được thông qua tại hội nghị Đảng ủy, cô phải chuẩn bị sẵn sàng, thứ hai chúng tôi sẽ tới.
Diệp Chi Nhiên đợi Mã Diễm Lệ ngồi vào ghế sa lon của mình, mở miệng nói.
- Chủ tịch xã Diệp, tôi có được không?
Mã Diễm Lệ hơi lâm trận lùi bước.
- Đương nhiên làm việc vất vả hơn so với ngồi trong phòng.
Diệp Chi Nhiên khẽ mỉm cười một cái, khích lệ:
- Tôi cảm thấy cô làm xí nghiệp còn giỏi hơn làm hành chính, càng có thể thể hiện ưu thế của cô.
Không gian trong con đường làm quan của phụ nữ xinh đẹp không lớn, nhưng trong kinh doanh lại có một ưu thế vô hình. Huống chi, trên người Mã Diễm Lệ có tiềm chất lãnh đạo, mạch suy nghĩ cũng rộng mở.
- Vất vả cũng không phải sợ, tôi lo lắng phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo.
Mã Diễm Lệ giương mắt nhìn Diệp Chi Nhiên, nói:
- Chẳng qua lãnh đạo quyết định để tôi đi, tôi sẽ thử một chút, làm hết sức mình.
Diệp Chi Nhiên tán thưởng:
- Đây mới là Mã Diễm Lệ dám làm dám chịu, sau khi cô xuống dưới, nhanh chóng thăm dò tình hình, ổn định tốt cảm xúc công nhân viên chức, sau đó dành thời gian khởi hành đi Thâm Quyến. Ngành trang phục của Thâm Quyến phát dạt, trang phục cũng không theo kịp thủy triều, sau khi cô tới, phải thăm dò từng khâu sản xuất trang phục, đặc biệt là các công nghệ sản xuất âu phục và quần jean, tốt nhất có thể lấy được trang phục mẫu.
Mã Diễm Lệ cũng dần hưng phấn dưới sự cổ động của hắn:
- Chủ tịch xã Diệp, tôi có bạn học trường cấp ba làm sản xuất trang phục tại Thâm Quyến, lần trước sau khi anh tìm tôi nói chuyện, tôi đã liên lạc với cô ấy, cô ấy có thể giúp một tay.
- Ồ, tốt lắm, bạn học của cô ở đó cụ thể làm gì?
Diệp Chi Nhiên nghe vậy liền cảm thấy hứng thú.
- Là Chủ nhiệm phân xưởng một nhà máy tư doanh quy mô khá lớn.
Mã Diễm Lệ ngửa mặt lên, nở một nụ cười.
Diệp Chi Nhiên cười hai tiếng xấu xa, nói:
- Tốt nhất là mang theo cô ấy trở về, xưởng may cải tạo thành nhà máy trang phục sẽ nhiều hơn một loại bảo đảm kỹ thuật.
- Đã hiểu được, Chủ tịch xã Diệp.
Mã Diễm Lệ ưỡn ngực, trả lời vang dội, lập tức nở nụ cười. Mỗi lần cô ưỡn ngực liền phát hiện ánh mắt của Chủ tịch xã Diệp chuyển từ khuôn mặt cô xuống phía dưới, loại cảm giác này rất thích thú.
Mã Diễm Lệ là cô gái xinh đẹp, trước khi kết hôn thấy tình yêu rất thần thánh, không nghĩ tới sau khi hôn nhân lại không hợp với chồng, lại thêm không thể sinh dục, người bên nhà chồng nhìn cô không thuận mắt. Sau đó cô mơ hồ nghe được chồng có tình nhân bên ngoài, cảm giác trong lòng với người đối diện càng phai nhạt, quan hệ vợ chồng càng lạnh nhạt. Hai năm trước Diệp Chi Nhiên phân phối tới Văn phòng Đảng Chính làm Chánh văn phòng, người đàn ông trẻ tuổi thanh tú dường như đánh thức trí nhớ nào đó của cô, trong lòng vô tình rất gần gũi với Diệp Chi Nhiên.
- Làm rất tốt, cô đi đi.
Diệp Chi Nhiên mỉm cười cổ vũ.
- Đã biết, cảm ơn Chủ tịch xã Diệp tín nhiệm.
Mã Diễm Lệ trịnh trọng tỏ thái độ với hắn, nói xong liền đứng dậy cáo từ. Thân thể thục nữ có lồi có lõm thướt tha biến mất trước mặt Diệp Chi Nhiên, chỉ để lại mùi thơm nhàn nhạt quanh quản trong văn phòng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
Buổi tối, cơm nước tại nhà Diệp lão xong xuôi, hàn huyên một chút chuyện chính quyền xã với Diệp lão. Diệp lão nghe xong không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở hắn làm việc phải ổn định, đừng bước chân quá lớn. Theo lơi của Tăng Quốc Phiền, đó là "Trước cầu ổn thỏa, sau đó cầu thay đổi". Diệp Chi Nhiên vui vẻ tiếp nhận lời khuyên của Diệp lão, tỏ vẻ sau này sẽ chú ý trong công việc. Nói chuyện một hồi, hắn liền cáo từ sớm, Trương Niệm Duyệt tức giận hỏi:
- Đầu Gỗ, đi sớm như vậy, lại muốn đi làm chuyện gì xấu?
Mỗi ngày sau khi ăn xong ở chung với Trương Niệm Duyệt, là thời gian nhàn nhã ấm áp của hai người. Trương Niệm Duyệt cũng đã quen thời gian lặng lẽ ấm áp trao đổi tình cảm này. Thấy Diệp Chi Nhiên hôm nay phải đi sớm, không lưu lại thời gian cho mình, cô liền hơi mất hứng.
Diệp Chi Nhiên vươn đầu lưỡi nói:
- Nào dám? Là muốn tới nhà Bí thư Đường báo cáo công tác một chút.
- Em cũng muốn đi.
Niệm Duyệt giọng điệu hơi ngang ngược, dừng lại, ước chừng cảm thấy không phái ý hay, bổ sung:
- Em đi thăm Đường Hồng.
Diệp lão hứng thú nhìn hai người, bộ dạng thấy không kinh ngạc, nói với Diệp Chi Nhiên:
Diệp Chi Nhiên đương nhiên phải nghe lời.
Hai người đi ra cửa viện, Diệp Chi Nhiên ngồi lên xe đạp, quay đầu nói với Trương Niệm Duyệt:
- Cẩn thận một chút, lên đi.
Hắn liền thấy Trương Niệm Duyệt tay phải đặt lên yên xe đạp, chạy chậm nửa bước, nghiêng người nhẹ nhàng nhảy lên, đã nhẹ nhàng ngồi lên xe, quả nhiên là dáng người như yến, thành thạo tự nhiên. Hắn không khỏi khen ngợi:
- Thân thủ được đó.
Trương Niệm Duyệt đắc ý khẽ cười một tiếng, nói:
- Đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai.
Diệp Chi Nhiên lăn lộn trong quan trường hai năm, công phu nịnh hót đã tiến bộ không ít, vội nói:
- Niệm Duyệt nhà ta không chỉ xinh đẹp, hơn nữa có thân thủ, người bình thường sao có thể so sánh.
Niệm Duyệt khẽ cười một cái, khen:
- Uh, có tiến bộ, học được gạt người.
Diệp Chi Nhiên vội giải thích:
- Đây là ca ngợi từ đáy lòng, không phải hoa ngôn xảo ngữ gạt người.
- Vậy anh lại ca ngợi một câu cho em nghe một chút
Niệm Duyệt nghe hắn nói vòng vo, hơi nở nụ cười.
- Niệm Duyệt nhà ta ôn hòa săn sóc, thông minh hơn người, băng thanh ngọc khiết, phong tư yểu điệu, hiền lành trang trọng, dáng vẻ chim sa cá lặn, dung mạo tu hoa bế nguyệt, Hằng Nga cam tâm làm thị nữ, Tây Thi nhìn muốn hủy dung nhan.
- Ngừng ngừng.
Trương Niệm Duyệt nghe được cười đến thở gấp liên tục, lấy tay đánh vài cái lên lưng hắn, nói:
- Đầu Gỗ, miệng anh ba hoa đấy, miệng như xe lửa, có phải thao luyện mỗi ngày trước mặt nữ sinh khác hay không?
Diệp Chi Nhiên vội vàng kêu lên ủy khuất:
- Anh là loại người này sao? Tuy nói bản thân không phải Phan An tái thế, nhưng dẫu sao cũng xem như tuấn tú lịch sự, cần phải nịnh nọt người khác sao?
- Đắc chí kìa.
Niệm Duyệt mắng hắn một tiếng, tiện tay nhéo một cái trên lưng hắn.
Hai người một đường cười nói, xuôi theo bờ sông trong thành tiến về phía trước. Gió cuối hè xông tới mặt, trong hơi ẩm mang theo không khí thanh xuân đặc biệt của Giang Nam. Nước sông gợn sóng, lặng lẽ chảy về phương xa, tiếng côn trùng đêm hè kêu vang không ngừng, cực kỳ ồn ã. Thị trấn nhỏ không ồn ào như thành phố lớn, chỉ có không khí tự nhiên yên lặng.
Đi thêm vài mét đường, Diệp Chi Nhiên quay đầu lại nói:
- Em bám lấy eo anh, lên trên cầu rồi.
Trương Niệm Duyệt vươn tay phải, cánh tay nhẹ nhàng quấn vào phần eo hắn. Khi cánh tay mềm mại của cô quấn quanh phần eo, Diệp Chi Nhiên mẫn cảm thấy được mình sinh ra một loại vui thích, chính là loại ngọt ngào trước kia ngẫu nhiên mới cảm nhận được từ Dương Anh. Vì vậy hắn đạp mạnh vài cái, xe đạp đi lên giữa cầu, cảm giác hạnh phúc mông lung lại mở rộng, không ức chế nổi là buông họng hô to một tiếng:
- Xuống cầu rồi, sẽ bay này.
Hai tay hắn buông càng xe đạp, mở rộng cánh tay, bảo trì tư thế như đôi cánh. Dưới quán tính lao về phía trước của xe đạp, tóc và qần áo đều bị gió tạt về phía sau, hắn cảm thấy thân thể bay lên như chim, nhẹ nhàng như bay lượn trong không trung.
Dưới quán tính xông lên của xe đạp, Trương Niệm Duyệt cũng hưng phấn, tay phải nắm chặt hông hắn, tóc dài bay phần phật, cảm giác được một loại kích thích và khoái hoạt khác thường.
Sau khi xuống cầu trượt một đoạn, Diệp Chi Nhiên đùa cợt vươn tay trái phanh lại, liền cảm giác được thân thể mềm mại của Trương Niệm Duyệt xô mạnh lên, khiến cô thốt lên một tràng:
- Đầu Gỗ thối, đi xe cẩn thận.
Diệp Chi Nhiên đáp lại một tiếng biết rồi, buông phanh ra, giữ tốc độ tiến lên bình thường. Hắn thầm vui trong lòng: Hóa ra cô ấy không phát hiện mình cố ý. Chẳng qua sợ cô phát giác, hắn không dám làm lại lần nữa, miệng không khỏi vui vẻ huýt sáo. Trương Niệm Duyệt không nói lời nào, cánh tay ôm chặt hông, trong lòng hai người chậm rãi sinh ra tình cảm ngọt ngào.
Đến nhà khách Huyện ủy, dừng xe đạp xong, hai người đi tới nhà Bí thư Đường. Đường Quốc Cường đang xem TV trong phòng khách cùng Vu Gia, chứng kiến một cô gái xinh đẹp như tranh vẽ sau lưng Diệp Chi Nhiên mỉm cười đi tới, cũng ngây ra một lúc.
Diệp Chi Nhiên vội vàng giới thiệu:
- Bí thư Đường, đây là Trương Niệm Duyệt.
Hắn quay lại nói với Niệm Duyệt:
- Đây là Bí thư Đường, cô Vu.
Trương Niệm Duyệt khéo léo tiếp lời Diệp Chi Nhiên:
- Xìn chào Bí thư Đường, xin chào cô Vu.
Nghe đượng xưng hô thanh thúy như thế, cô Vu lập tức cao hứng, bước tới phía trước giữ chặt hai tay Niệm Duyệt, cẩn thận suy nghĩ tới cô, khiến Niệm Duyệt nhìn xem sắc mặt ửng hồng. Cô Vu hồn nhiên không phát giác, đắm chìm trong ánh mắt của mình, biểu tình mừng rỡ tựa như thấy được một món đồ âu yếm, miệng tấm tắc khen kỳ lạ, tán thán nói:
- Quá đẹp. Cháu gọi Niệm Duyệt à, thật không biết lớn lên thế nào, ở cùng một chỗ với Tiểu Diệp, thật sự rất xứng đôi, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.
Những lời này rơi vào tai Diệp Chi Nhiên, toàn thân lập tức thoải mái, trong lòng vô cùng hưởng thụ, cảm thấy cô Vu còn thân hơn mẹ ruột.
Đường Hồng thính tai, nghe được tiếng động trong phòng khách liền đi ra xem, lại cao hứng vỗ tay kêu lên:
- Chị Trương tới rồi, thật tố quá.
Bí thư Đường sau khi nhìn thấy Niệm Duyệt liền ngây người một lát, lúc này mới khôi phục tinh thần:
- Đường Hồng con không làm bài tập, kêu cái gì.
Đường Hồng quay đầu lại nói:
- Hôm nay ít bài tập, đã làm xong. Con muốn nói chuyện với chị Trương.
Cô quay đầu chứng kiến Niệm Duyệt mặc quần jean, liền nói với Cô Vu:
- Mẹ, mẹ xem, chị Trương mặc quần jean xinh đẹp bao nhiêu, con cũng muốn một cái.
Miệng nhỏ của cô líu ríu, không lâu sau liền nói một tràng.
Lúc này, quần jean truyền vào quốc nội không lâu, quần bó sát người hoàn toàn biểu hiện đường cong thân thể ra ngoài, Cô Vu thấy được hai mắt cũng tỏa sáng. Chẳng qua bà lại nói kiểu khác với Đường Hồng:
- Con là học sinh trung học, mặc xinh đẹp như vậy làm gì.
Đường Hồng không thuận theo, ồn ào:
- Mẹ, mẹ không mua cho con, con gọi anh Diệp mua cho con.
Vu Gia bị Đường Hồng ồn ào làm cho nổi nóng, nói:
- Không đi học cho giỏi, đã biết dùng tới não cân, con đi chơi với chị Trương.
Rốt cuộc là tính tình trẻ con, Đường Hồng đảo mắt quên mất chuyện quần jean, đi tới giữ chặt hai tay Niệm Duyệt, nói:
- Chị, chúng ta vào trong phòng đi, trong phòng cũng có TV.
Chờ hai người thân mật lôi kéo tay vào trong phòng, Diệp Chi Nhiên ngồi xuống bên người Bí thư Đường, Vu Gia rót chén nước đưa cho Diệp Chi Nhiên, Diệp Chi Niên vội đáp lại:
- Cảm ơn.
Vu Gia hứng thú ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu Diệp, quan hệ với cô ấy đã đến bước nào rồi?
Diệp Chi Nhiên gãi đầu một cái, nói:
- Quen cũng không bao lâu.
Vu Gia thần bí nói:
- Cô thấy có hi vọng, cô cảm giác Niệm Duyệt có ý tứ với cháu.
Diệp Chi Nhiên cảm thấy Vu Gia hơi nhiều chuyện rồi. Bà vẫn chưa phát giác ra, thấp giọng nói tiếp:
- Tiểu Diệp, cháu phải thêm chút sức, Niệm Duyệt vừa đẹp, điều kiện lại tốt, người theo đuổi cô ấy chắc chắn rất nhiều, cháu phải tốn ít tâm tư.
Vu Gia trong đáy lòng Diệp Chi Nhiên là trưởng bối có tín nhiệm, hắn nói chuyện cũng không cần cố kỵ gì:
- Cháu vẫn ở bên cô ấy rất tốt, nhưng cháu lo lắng cha mẹ của cô ấy.
- Cha mẹ cô ấy làm gì?
Vu Gia hỏi.
- Mẹ cô ấy là quân y, cha là Sư trưởng sư đoàn chủ lực quân dã chiến trú tại thành phố Gia Nam.
- Ồ!
Vu Gia cùng Bí thư Đường cùng ồ một tiếng.
- Cha của cô ấy bao nhiêu tuổi?
- Dường như không tới 50 tuổi?
- Tuổi tác này đã giữ chức vị Sư trưởng quân dã chiến, tiền đồ rộng lớn.
Bí thư Đường phê bình một câu, không hề đưa ra bình luận đối với quan hệ giữa hắn và Niệm Duyệt.
Vu Gia nhẹ giọng nói với Diệp Chi Nhiên:
- Tiểu Diệp, đừng buông tha, ta coi trọng hai người bọn cháu.
Nói xong, bà bỏ lại hắn, tiến vào trong phòn.
Sau khi Trương Niệm Duyệt vào phòng, Diệp Chi Nhiên cảm thấy từ trường đã vào phòng, trong lòng cũng muốn đi vào tham gia náo nhiệt, nhưng nghĩ tới chuyện quan ở xã báo cáo với Bí thư Đường, hắn an vị bất động nói với Bí thư Đường:
- Bí thư Đường, xã Mã Thạch vừa mở hội nghị Đảng ủy, thảo luận các công tác của tiểu khu kinh tế.
Bí thư Đường gật đầu nói:
- Tần Đại Minh đã gọi điện báo cáo nội dung của hội nghị Đảng ủy. Cậu cảm thấy biểu hiện của mình trong hội nghị Đảng ủy có thể được mấy điểm?
Diệp Chi Nhiên nghe xong do dự nói:
- Sáu điểm.
Trong lòng hắn nghĩ, Tần Đại Minh báo cáo công tác cũng thực tích cực.
- Sáu điểm là hơi đánh giá cao.
Bí thư Đường nhìn Diệp Chi Nhiên, lắc đầu nói:
- Trong các thành viên ở hội nghị Đảng ủy, cậu chỉ là một người mới, biểu hiện được nhưng lại hung hăng vênh váo. Vì sao lúc Ủy viên khác lên tiếng không đồng ý với ý kiến, cậu đều phản bác lại một phen chứ?
- Bí thư Đường phê bình đúng, tôi hơi quá.
Diệp Chi Nhiên nghĩ tới tình huống cuộc họp, hơi tỉnh ngộ.
- Cũng không phải tôi phê bình cậu, mà bởi vì cậu vừa đảm nhiệm lãnh đạo chính quyền xã, tuổi lại trẻ, cần phải nhắc nhở một chút.
- Xin Bí thư Đường phân tích cho tôi một chút.
Diệp Chi Nhiên ngồi thẳng người, làm ra tư thế lắng nghe.
- Chỉ chính sách thu thuế ka mà nói. Nếu như Tần Đại Minh không ủng hộ cậu… cậu cảm thấy sẽ thông qua sao?
Diệp Chi Nhiên nghĩ tình huống lúc đó, Ủy viên Tổ chức Phan Thu Sinh cùng Phó Chủ tịch xã Trình Quang là người của Bí thư Tần, gần đây theo Bí thư Tần như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mà Lương Tất Đạt bỏ quyền, chỉ sợ cũng bị ông ta ảnh hưởng. Vì vậy hắn nói:
- Bí thư Tần không ủng hộ, chắc chắn không thông qua.
- Tần Đại Minh ủng hộ, là mấu chốt thông qua phương án, mà không phải bởi vì cậu phản bác các Ủy viên khác.
Bí thư Đường liếc Diệp Chi Nhiên, nói ra một câu đầy ý vị sâu xa.
Diệp Chi Nhiên gật đầu đáp:
- Đúng vậy.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
Trong phòng khách nhà Bí thư Đường, cuộc nói chuyện giữa hai người vẫn đang tiếp tục.
Đường Quốc Cường công tác hơn mười năm tại Ban Tổ chức Thành ủy, tầm mắt sẽ không giới hạn tại một huyện. Ông ta là quan viên có cái nhìn xa, lúc trưng cầu ý kiến cá nhân tại Thành ủy, buông tha rất nhiều cơ hội đảm nhiệm người đứng đầu Cục lệ thuộc trực tiếp thành phố. Trong mắt người khác có lẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng căn cứ, nhưng căn cứ kinh nghiệm công tác tổ chức nhiều năm của ông, không có cơ sở đã làm người đứng đầu, rất khó tiến được xa hơn trên con đường làm quan. Ở thành phố Gia Nam, ông ta có quan hệ, có tư lịch, chỉ là thiếu hụt kinh nghiệm làm việc cơ sở.
Sau khi đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy Thường Gia, một vấn đề khác tiến vào tầm mắt ông, ông thiếu cán bộ thân tín cơ bản. Cho nên ông ta bắt đầu có ý thức bồi dưỡng cấp dưới có tiền đồ chính trị. Diệp Chi Nhiên đi vào tầm mắt ông ta có thể nói là nước chảy thành sông.
- Tiểu Diệp, trước khi đưa phương án ra thảo luận ở hội nghị Đảng ủy, thì phải làm công tác nhỏ. Trước đó tiến hành nói chuyện riêng với các đồng chí Đảng ủy, sau đó mới đưa vào hội nghị. Nếu như sau khi trao đổi phát hiện phản đối chiếm đa số, thì đừng nóng lòng đưa ra trên hội nghị thảo luận, chờ các điều kiện thành thục rồi nói sau. Như vậy mới có thể bảo đảm mỗi phương án của mình có thể được thông qua, mới có thể bảo đảm uy tín của mình không thụt giảm.
Bí thư Đường chỉ điểm.
Đây hoàn toàn là giáo viên hướng dẫn từng bước cho học sinh, vượt ra khỏi phạm trù trao đổi bình thường giữa Bí thư Huyện ủy cùng Phó Chủ tịch xã. Diệp Chi Nhiên cảm kích nói:
- Tôi hiểu được, cảm ơn Bí thư Đường dạy bảo.
- Cậu cảm thấy quan điểm của Vương Tĩnh Ngữ thế nào?
Bí thư Đường tiếp tục hỏi.
- Tôi cảm thấy quan điểm của cô ấy dường như hơi bảo thủ.
Diệp Chi Nhiên không ro vì sao Bí thư Đường đổi đề tài lên người Vương Tĩnh Ngữ, nghĩ nghĩ, đắn đo dùng từ nói.
- Không phải bảo thủ, là ổn thỏa.
Bí thư Đường sửa lại:
- Vương Tĩnh Ngữ cân nhắc vấn đề kinh tế cũng có thể đứng ở góc độ chính trị, nói rõ đồng chí này có cái nhìn đại cục. Cô ấy cân nhắc chuyện gì, có thể quan sát phải chăng nhất trí với con đường phương chân của Đảng, là biểu hiện của một người lãnh đạo thành thục trong chính trị.
Diệp Chi Nhiên kinh ngạc phát hiện Bí thư Đường đánh giá Vương Tĩnh Ngữ rõ ràng cao như vạ. So sánh ra, tuy rằng Tần Đại Minh báo cáo mọi việc, nhưng so với Bí thư Vương, không khỏi rơi vào tầm thường.
- Chẳng qua cậu cũng không cần nản lòng, người trẻ tuổi xúc động một chút là khó tránh khỏi. Huống hồ nhìn từ công tác giai đoạn trước của tiểu khu kinh tế và xưởng may, cậu cũng có dũng khí có mưu lược. Tôi cảm thấy, tầm mắt xây dựng kinh tế của cậu đều rộng hơn các lãnh đạo khác của chính quyền xã Mã Thạch, phương pháp giải quyết cũng rất có lực.
Bí thư Đường uống một ngụm trà, mỉm cười khích lệ:
- Về mặt tư tưởng bảo trì nhuệ khí của người trẻ tuổi, trong phương pháp lại học tập sự vững vàng của đồng chí lão thành, rất có lợi cho sự phát triển của cậu.
Nói chuyện một hồi rất lâu, khiến cho Diệp Chi Nhiên cảm thấy được lợi không ít. Hắn biết rõ quan đồ hiểm ác, giai đoạn bắt đầu có thể xác lập bước chân quan hệ thì con đường làm quan có thể tiến thật xa. Mà hắn may mắn chính là gặp được Bí thư Đường người giáo viên tốt như vậy không ngừng dạy dỗ.
- Tuyên truyền giác ngộ, toàn lời thơm tho. Bí thư Đường, lời này của ngài có thể tiết kiệm cho tôi hơn mười năm lần mò trong quan trường.
Diệp Chi Nhiên đôi mắt sáng ngời nhìn Bí thư Đường, thành khẩn nói.
Nhìn thấy thái độ này của Diệp Chi Nhiên, Bí thư Đường hài lòng nở nụ cười. Trong đáy lòng ông ta coi trọng Diệp Chi Nhiên, trẻ tuổi, cơ trí, lại có bằng cấp, hơn nữa dường như vận may cũng rất được, mài dũa thêm nữa chắc chắn có thể trở thành nhân tài.
Lúc hai ngươi nói chuyện, chuông cửa phòng khách vang lên, Diệp Chi Nhiên mở cửa ra, là Trưởng Ban Phó của ban Tổ chức tới, hắn vội vàng chào hỏi:
- Xin chào Trưởng Ban Phó.
- Tiểu Diệp cũng ở đây à.
Trưởng Ban Phó bắt tay với Diệp Chi Nhiên trước khi vào cửa, sau đó nói với Bí thư Đường:
- Bí thư Đường, tới muộn rồi, không ảnh hưởng tới ngài nghỉ ngơi chứ.
Bí thư Đường đứng dậy, đi nửa bước nghênh đón, nói:
- Không muộn, tới, ngồi xuống trò chuyện.
Diệp Chi Nhiên rót chén trà cho Trưởng Ban Phó, trong lòng biết ông ta tới muộn như vậy chắc chắn có việc cần bàn luận với Bí thư Đường, hắn liền nói bới Bí thư Đường:
- Bí thư Đường, tôi còn phải đưa Trương Niệm Duyệt trở về, liền cáo từ trước.
Không chờ Bí thư Đường lên tiếng, Trưởng Ban Phó giả bộ không cao hứng nói:
- Tiểu Diệp, xa lạ vậy, sao tôi vừa tới cậu liền muốn đi?
Diệp Chi Nhiên vội đáp:
- Tôi làm sao dám, lời này của Trưởng Ban Phó khiến tôi đi cũng không được ở lại cũng không xong.
Hắn dừng một chút, nói tiếp:
- Quả thực phải đưa Trương Niệm Duyệt về nhà, quá muộn người nhà cô ấy sẽ nói.
Bí thư Đường phất tay nói:
- Tiểu Diệp đi thôi, Trưởng Ban Phó nói đùa với cậu.
Trưởng Ban Phó liền nháy mắt mấy cái với Diệp Chi Nhiên, nở nụ cười.
Diệp Chi Nhiên liền đi tới gõ cửa phòng ngủ, Vu Gia cười tủm tỉm mở cửa, đoán chừng mấy người họ nói chuyện rất hòa hợp. Nghe Diệp Chi Nhiên nói muốn đưa Niệm Duyệt về nhà, Đường Hồng lưu luyến không rời lôi kéo không buông hai tay Niệm Duyệt. Niệm Duyệt liền đáp ứng với Đường Hồng cách vài ngày sẽ tới thăm cô, lúc này Đường Hồng mới thỏa mãn. Mấy người cùng nhau đi ra, trong nhất thời oanh yến vô cùng náo nhiệt. Bí thư Đường và Trưởng Ban Phó đều dừng cuộc trò chuyện, nhìn các cô. Diệp Chi Nhiên cùng Trương Niệm Duyệt tạm biệt mọi người ngay tại cửa ra vào, cuối cùng Đường Khan nói một câu:
- Anh Diệp thường đến nhé.
Mọi người mới chia tay.
Tháng bảy vốn là thời tiết lãng mạn gió thổi lá bay, trong tiết trời tình cảm nồng nàn, tình cảm dễ dàng được bổ dưỡng và phát triển nhất. Tuy rằng thời gian ở cùng nhau giữa Diệp Chi Nhiên và Trương Niệm Duyệt không dài, nhưng tình yêu nảy sinh ẩn giấu lâu trong đáy lòng hai người, giống như được gieo trồng trong tiết trời nắng ấm, mảnh đất phát triển thích hợp, nhanh chóng lớn lên. Trong tình yêu bị đè nén quá lâu, sau khi hai người gặp nhau bất tri bất giác đã được cải thiện, mỗi lần ở chung giống như một nét vẽ, lưu lại một phong cảnh trân quý trên giấy.
Trương Niệm Duyệt là chị cả trong nhà, lớn hơn em trai đến ba tuổi. Cha mẹ đều hết sức cưng chiều hai con của mình, cô cũng có tính tình được nuông chiều, chẳng qua khi lớn lên, cuộc sống từng trải tăng nhiều, đã chín chắn rất nhiều. Thấy Diệp Chi Nhiên trên đường trở về không cao hứng bừng bừng như lúc đi ra, cô liền hỏi:
- Đầu Gỗ, nói những chuyện gì với Bí thư Đường vậy? Dường như anh có tâm sự.
- Không phải, anh lo lắng ngày mai làm sao sống só qua cửa của mẹ em.
- Anh lại nhớ rõ ngày mai mẹ em sẽ tới.
Diệp Chi Nhiên kêu oan:
- Anh làm sao quên được, đó là mẹ vợ tương lai của anh.
Niệm Duyệt đánh một cá lên lưng hắn, gắt giọng:
- Đừng có nói mò, ai là mẹ vợ tương lai của anh?
Mặc dù Trương Niệm Duyệt rất có thiện cảm với hắn, nhưng dù sao hai ngươi mới ở cùng nhau một tuần, trong lòng còn chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn, với tư cách công chúa trong lòng rất nhiều nam sinh ngay từ khi ở trường cấp ba, cô rất rụt rè.
Diệp Chi Nhiên bày ra một khuôn mặt mướp đắng, nói:
- Lời này của em, tâm sự của anh càng lớn.
Niệm Duyệt cười hì hì mọt tiếng. Thấy hắn lo lắng vì chuyện này, cô không khỏi đắc ý trong lòng: "Khiến anh ta nóng vội mới tốt". Trong lòng cô nghĩ như vậy, miệng lại nói ra ý khác:
- Anh có ông nội yểm trợ, không sợ.
- Vậy cũng đúng.
Diệp Chi Nhiên hơi buông lỏng một chút
Đạp xe qua nhà hát nhỏ tại quảng trường Văn Hóa phố Đông Lâm, loa bên trong mơ hồ truyền đến bài hát "Muôn sông nghìn núi lúc nào cũng tình" của ca sĩ Uông Minh Thuyên HongKong.
- Chớ nói núi xanh nhiều chướng ngại, gió cũng nhanh gió cũng mạnh, mây trắng qua ngọn núi cũng có thể đưa tình; chớ nói dòng nước hay thay đổi huyền ảo, nước cũng trong nước cũng lặng, nhu tình như nước tình yêu vĩnh viễn. Không sợ gió mạnh thổi tan sức nóng tình yêu, muôn sông nghìn núi lúc nào cũng tình.Gặp gỡ chia ly có ông trời chú định, không oán trời không oán mệnh, chỉ cầu núi sông đều làm chứng.
Hai người vừa đi vừa vui cười trong tiếng ca bay bổng, Niệm Duyệt lại nghĩ tới một chuyện, nói:
- Thật ra bình thường mẹ em sẽ không nghĩ tới những thứ khác, chỉ sợ cửa ải của em trai em qua không dễ.
- Em trai em cũng tới sao? Nó có vấn đề gì?
Diệp Chi Nhiên kinh dị hỏi.
- Mẹ đã tới, nó đương nhiên theo tới. Nó à, người thì nhỏ nhưng nghịch thì lớn, sợ là anh không che giấu được.
Niệm Duyệt nhìn hơi hả hê.
Diệp Chi Nhiên quả nhiên căng thẳng, không ngừng hỏi:
- Nó là một đứa bé, thì có vấn đề gì? Hẳn là phát hiện em thích anh, nó liền báo cáo cho mẹ em sao?
Niệm Duyệt nghe được đánh một đấm lên lưng hắn, kêu:
- Dừng lại, dừng lại.
Chờ Diệp Chi Nhiên xiết chặt phanh, cô liền nhảy xuống.
Diệp Chi Nhiên dừng xe, xuống dắt xe. Liếc nhìn co, thấy sắc mặt cô đỏ lên, đôi mắt sáng lê, cũng không lo lắng thế nào, biết rõ cô đang đùa giỡn với mình, liền cười nói:
- Là anh nói sai rồi, là thấy anh thích em, báo cáo cho mẹ em.
Niệm Duyệt mỉm cười khen:
- Vậy mới ngoan, bổn cô nương thưởng cho anh một cái búng.
Nói xong cô liền búng một cái lên mặt hắn.
Diệp Chi Nhiên cảm thấy một ngón tay mềm mại búng lên mặt hắn, đau thì không thấy, cảm thấy động tác thân mật của cô quyến rũ nói không nên lời. Hắn nhìn gương mặt vừa giận vừa vui mừng của cô, trong lòng ngứa như có côn trùng muốn nhảy ra. Vì vậy hắn giễu cợt nói:
- Em khoan hãy nói, phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự giống như anh vậy, trong mắt các cô gái đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Niệm Duyệt liền phi một tiếng nói:
- Anh là người người gặp người giật mình, hoa gặp hoa tàn.
Nói xong, cô cười rộ lên.
Mặt Diệp Chi Nhiên đầy vẻ không tin, nói:
- Sao lại như vậy? Anh đường đường là Chủ tịch xã, đi đến đâu cũng thơm đấy. (xã là hương, thơm cũng là hương).
Niệm Duyệt ra vẻ khẩn trương lo lắng, kéo dài khẩu âm, học giọng điệu ỏn ẻn của những phụ nữ bất lương, kêu lên:
- Chủ tịch xã Diệp, Chủ tịch xã Diệp.
Cô dừng một chút nói:
- Em sẽ suy nghĩ gọi anh bằng khẩu âm này, hô vài lần sẽ khiến Đảng viên Trưởng xã Diệp Chi Nhiên của chúng ta mục nát rồi.
Diệp Chi Nhiên gãi đầu nói:
- Thế thì không đến mức.
Niệm Duyệt lườm hắn một cái, khuôn mặt nghiêm lên, giơ tay phải lên, sau khi tách ngón trỏ và ngón giữa, dùng lực kẹp lại, làm động tác cái kéo. Trong mũi cô hừ hừ vài tiếng, nói:
- Anh dám.
Diệp Chi Nhiên sắc mặt ngay thẳng, thu hồi cười đùa, nói:
- Niệm Duyệt, chúng ta không lộn xộn, nói thật, em trai em rất lợi hại sao?
Niệm Duyệt mỉm cười:
- Đợi ngày mai chẳng phải anh sẽ biết.
Diệp Chi Nhiên đẩy xe, vừa đi bên cô vừa nói chuyện, chỉ chốc lát đã tới nhà Diệp lão. Mở cửa, Trương Niệm Duyệt quay đầu lại nói:
- Đầu Gỗ, ngày mai đến ăn cơm trưa, đừng ngủ quên.
Diệp Chi Nhiên vội vàng đáp ứng, vươn tay đẩy cửa ra giúp cô, trong lúc vô tình ngón tay chạm vào bàn tay hết sức nhỏ nhắn mềm mại của cô, hai người như bị điện giật đụng một cái liền tách ra, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb