So với Trần Thanh Đế phát ra sát khí mà nói, tốc độ của Trần Thanh Đế còn kinh khủng hơn.
Quá trình này, quyết sẽ không vượt qua hai giây, hơn mười người đi vào phòng, thủ hạ tinh anh của Phó Dịch, vậy mà tất cả đều bị Trần Thanh Đế chém giết.
Cái này... cái này vẫn là người sao?
Là người có thể có được tốc độ này sao?
Tất cả mọi người, không ai dám mở miệng, ngay cả hô hấp cũng không dám quá dùng sức.
- Thủ hạ của ngươi, nghĩ muốn giết ta?
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một đầu thẳng tắp, trên mặt tràn đầy khinh thường:
- Ngươi cho rằng có khả năng sao? Là ai giết ai?
Nhìn xem Trần Thanh Đế khinh thường, cả thân thể Phó Dịch đều không ngừng run rẩy, muốn nói điều gì, lại phát hiện mình sửng sốt nói không nên lời.
Giống như là một người, lạnh tới cực điểm, hàm răng của Phó Dịch bất định đụng thẳng vào nhau.
Phó Dịch e ngại đã đến cực hạn.
Không có bị hù ngã xuống đất, đây đã là một loại kỳ tích.
Mà Lịch Hoa Xuân nằm trên mặt đất, lần nữa đái trong quần.
- Lúc trước, có người chọc phải huynh đệ của ta, ta cho hắn hai lựa chọn.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hiện tại, ta cho ngươi một ưu đãi, cho ngươi ba lựa chọn.
Thanh âm bình thản của Trần Thanh Đế vang lên trong phòng, nghe ở trong lỗ tai mọi người, lại làm cho trong lòng mỗi người, cũng nhịn không được run rẩy.
Bình thản làm cho lòng người vì sợ mà tâm rung động!
Ba lựa chọn?
Hô hấp của Phó Dịch, trở nên vô cùng dồn dập lên, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, tâm cũng nâng lên cổ họng.
- Thứ nhất, ngươi tự tay giết con của ngươi. Thứ hai, ngươi cự tuyệt, ta tự mình động thủ, giết ngươi, con của ngươi, nữ nhân của ngươi, còn có mọi người ở đây.
Trên mặt Trần Thanh Đế, lộ ra tươi cười nhàn nhạt dáng.
Bất quá, lúc này dáng tươi cười của Trần Thanh Đế, giống như là Ma Quỷ, lại để cho người sợ hãi.
- Thứ... thứ ba là gì?
Phó Dịch cố gắng hít sâu một hơi, gian nan nói.
Hai con đường này, hắn đều không muốn lựa chọn.
Còn có lựa chọn thứ ba.
Hắn hi vọng, lựa chọn thứ ba hắn có thể tiếp nhận, có thể làm được.
- Rất đơn giản.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh nhạt nói ra:
- Quỳ xuống, cầu Đoạn thiếu, người tương lai tiếp nhận Đoạn Thiên Môn các ngươi, để cho hắn thay các ngươi cầu tình.
- Chỉ cần Đoạn thiếu của các ngươi mở miệng, ta có thể buông tha các ngươi, còn có con của ngươi.
Nói xong, hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một đầu thẳng tắp.
- Quỳ xuống cầu ta? Ta mở miệng, tha cho bọn hắn?
Đoạn Phàm ở một bên, chấn động toàn thân, hắn rốt cuộc hiểu rõ, Trần Thanh Đế là muốn làm gì.
Dùng thực lực của Trần Thanh Đế, muốn giết Phó Tân Hãn, chẳng qua là chuyện phất tay.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế lại đem sự tình làm phức tạp như vậy, càng là chờ Phó Dịch đến.
Làm như thế, toàn bộ cũng là vì Đoạn Phàm hắn.
Trần Thanh Đế cũng đã nhìn ra, Phó Dịch không phục Đoạn Phàm hắn là người tương lai tiếp nhận Đoạn Thiên Môn. Trần Thanh Đế muốn thông qua chuyện này, giúp Đoạn Phàm hắn thu phục Phó Dịch.
- Cầu Đoạn thiếu?
Cả thân thể Phó Dịch, liền lui về phía sau mấy bước.
- Ba cái chọn một.
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một đầu thẳng tắp, thản nhiên nói:
- Sự kiên nhẫn của ta rất có hạn, không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.
- Tốt!
Trong lòng Phó Dịch quét ngang, hai mắt sung huyết, cúi người, nhặt lên khẩu súng rơi trên mặt đất, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ, đi tới bên người Phó Tân Hãn.
Rất hiển nhiên, Phó Dịch lựa chọn điều thứ nhất, tự tay giết con của hắn.
Nhìn xem họng súng đen sì nhắm ngay đầu mình, tản ra hàn ý, Phó Tân Hãn nằm trên mặt đất, bị sợ đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, bất chấp trên người đau nhức kịch liệt, không ngừng hoạt động về sau.
- Cha, con là con trai ruột của cha a, không nên giết con, không nên giết con. . .
Phó Tân Hãn vô cùng hoảng sợ, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
Ba của hắn, là muốn giết hắn, tự tay giết hắn đi?
- Mẹ, cứu con, nhanh cứu con, đừng cho ba giết con.
Phó Dịch thờ ơ, Phó Tân Hãn bắt đầu cầu khẩn mẹ của hắn.
- Phó Dịch, ngươi rốt cuộc muốn ngàn cái gì?
Lịch Hoa Xuân bị sợ ngốc, nghe Phó Tân Hãn gọi, rất nhanh tỉnh táo lại, ôm đùi Phó Dịch nói:
- Hãn Nhi là con của ngươi, là con của ngươi a. Ngươi. . . ngươi lại muốn tự tay giết nó sao?
- Cút!
Phó Dịch hai mắt sung huyết, một cước đá văng Lịch Hoa Xuân ra, lạnh giọng quát:
- Nhi tử phế vật như vậy, giữ lại còn có cái gì? Sớm muộn gì cũng sẽ hại chết chúng ta.
- Không. . . Ngươi không thể giết nó, không thể giết nó. . .
Lịch Hoa Xuân bị đá bay điên cuồng bò tới, ôm chân Phó Dịch, cầu khẩn nói:
- Ngươi cầu Đoạn thiếu, chỉ cần ngươi mở miệng cầu Đoạn thiếu, Hãn Nhi sẽ không cần chết rồi, ngươi van cầu Đoạn thiếu. . .
- Phạm vào sai phải bị trừng phạt, cầu ai cũng vu sự vô bổ, sai rồi cuối cùng là sai rồi, quyết không thể tha thứ.
Phó Dịch giơ súng lên, lần nữa nhắm ngay đầu Phó Tân Hãn.
Phanh!
Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn xuyên qua đầu Phó Tân Hãn, huyết hoa nổ tung, sắc mặt Phó Dịch vô cùng âm trầm, thân thể cũng không hề run rẩy.
Giết.
Nhưng mà, lúc này Phó Dịch biểu hiện cùng phản ứng, giết căn bản không phải là con của hắn, như là giết cừu nhân cùng hắn có thù không đợi trời chung vậy.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Phó Tân Hãn chết không nhắm mắt, nhìn chằm chằm vào Phó Dịch, Lịch Hoa Xuân ôm đùi Phó Dịch, tròng mắt muốn liệt, cảm thấy toàn thân mềm nhũn, hôn mê.
Con trai độc nhất của nàng, chết rồi.
Là lão công nàng, tự tay giết chết, giết con ruột của hắn.
Cho đến giờ phút này, Phó Dịch tình nguyện tự tay giết con của hắn, cũng không muốn quỳ xuống cầu Đoạn Phàm.
- Trần tiên sinh.
Phó Dịch hít sâu một hơi, mặt không biểu tình, quay đầu nhìn về phía Trần Thanh Đế, trầm giọng nói ra:
- Ta dựa theo yêu cầu của ngươi làm, ngươi phải chăng thoả mãn? Chúng ta có thể đi ra sao?
- Ân!
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, sát cơ ở chỗ sâu trong con ngươi càng đậm. Bất quá, hắn cũng biết, lúc này căn bản là không thể giết Phó Dịch.
Bởi vì Đoạn Phàm!
Cha của Đoạn Phàm, Đoạn Thiên, xảy ra chuyện gì? Tình huống hiện tại của Đoạn Thiên Môn như thế nào? Trần Thanh Đế hắn không biết, cho nên, không thể đơn giản giết Phó Dịch.
Hôm nay, mục đích của Trần Thanh Đế đã đạt đến.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, Phó Dịch hít sâu một hơi, cất súng vào người, lạnh giọng nói ra:
- Đem tất cả mọi người đều mang đi.
Vứt bỏ một câu, Phó Dịch không có làm bất luận dừng lại gì, quay người đi ra khỏi khách sạn.
Nhìn Phó Dịch ly khai, thủ hạ tinh anh mà Phó Dịch mang đến đứng ở ngoài cửa, nhao nhao đi đến, cực kỳ khẩn trương mang thi thể tất cả mọi người đi ra.
Ai cũng không muốn dừng lại ở chỗ này, Trần Thanh Đế thật sự là quá kinh khủng.
Gần kề không đến một phút đồng hồ, Phó Tân Hãn, Lịch Hoa Xuân, hơn mười cổ thi thể, cùng với những người trọng thương đã hôn mê kia, tất cả đều bị mang ra ngoài.
Hiệu suất làm việc, không thể bảo là không cao.
Hết cách rồi, không nhanh không được a.
Bọn hắn đã bị Trần Thanh Đế dọa bể mật, thật tình không muốn nhìn Trần Thanh Đế nữa, chỉ muốn nhanh ly khai nơi đây, rời xa ác ma Trần Thanh Đế này.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại có Trần Thanh Đế, Đoạn Phàm, Bạch Ngọc Đông.
Trong phòng, ngoại trừ huyết tinh cùng nùi khai ra, rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh. Trần Thanh Đế không nói lời nào, Đoạn Phàm cùng Bạch Ngọc Đông, cũng đều lựa chọn trầm mặc.
- Phó Dịch đã phản bội Đoạn Thiên Môn các ngươi, rất nhanh sẽ có hành động.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Trở về nói cho Đoạn Thiên, đề phòng, hoặc là giết Phó Dịch đi!
Từ Đế Hào Tửu bắt đầu, Phó Dịch hung hăng càn quấy, căn bản là không đem Đoạn Phàm để vào mắt, coi như là Đoạn Thiên tự mình đến, cũng muốn lấy tiền.
Trần Thanh Đế tinh tường biết rõ, Phó Dịch khẳng định có vấn đề.
Ban đầu, Trần Thanh Đế cũng không thèm để ý, những chuyện của hắc đạo, cùng Trần đại thiếu hắn không có bất kỳ quan hệ gì, hắn cũng chẳng muốn đi để ý tới.
Đoạn Thiên Môn phải chăng biến thiên, ảnh hưởng không đến Trần Thanh Đế hắn.
Bất quá, về sau Trần Thanh Đế thu Đoạn Phàm làm đồ đệ, là hắn thừa nhận Đoạn Phàm. Về sau, Phó Tân Hãn lại bắt Võ Nghệ, Trần Thanh Đế đương nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến.
Làm ra nhiều chuyện như vậy, Trần Thanh Đế là đang thăm dò, Phó Dịch phải chăng đã âm thầm bội phản Đoạn Thiên Môn, là khảo nghiệm Phó Dịch.
Ba điều kiện, một điều cuối cùng, Trần Thanh Đế đã nói rất rõ ràng, chỉ cần Phó Dịch quỳ xuống cầu Đoạn Phàm, Trần Thanh Đế sẽ tha cho con của hắn, Phó Tân Hãn.
Quỳ xuống cầu Đoạn Phàm?
Đây cũng là ý nghĩa, Phó Dịch chính thức phục tùng, thừa nhận thân phận người nối nghiệp tương lai của Đoạn Phàm.
Phó Dịch ở bên trong Đoạn Thiên Môn, quyền cao chức trọng, địa vị vững chắc, uy vọng cực cao. Nhất định sẽ có một nhóm người ủng hộ.
Nếu như Phó Dịch lựa chọn thần phục Đoạn Phàm, những người khác dùng hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng sẽ không chút do dự lựa chọn thần phục với Đoạn Phàm.
Trần Thanh Đế khai ra điều kiện thứ ba, đã rõ ràng như thế, mà Phó Dịch vẫn không chút do dự lựa chọn, tự tay giết con của hắn.
Rất hiển nhiên, Phó Dịch cũng biết một chi tiết này, không nguyện ý thần phục.
Tình nguyện hi sinh con của mình, cũng không thừa nhận Đoạn Phàm.
Sự tình còn làm rõ ràng như thế.
Từ điểm này nhìn lại, Trần Thanh Đế biết rõ, Phó Dịch không chỉ có âm thầm bội phản Đoạn Thiên Môn, càng là ở trong thời gian ngắn, sẽ có hành động.
Bội phản Đoạn Thiên Môn, Phó Dịch đã không có sợ hãi rồi.
Ngoại trừ đối tượng tìm Phó Dịch nương tựa, thế lực phi thường cường hãn ra, đó chính là, khoảng cách hành động không xa.
- Đệ tử biết rõ.
Đoạn Phàm nhẹ gật đầu, trong con ngươi, hiện lên một tia đắng chát bất đắc dĩ.
Giờ phút này Đoạn Phàm cảm giác mình toàn thân vô lực.
- Đoạn Phàm, có phiền toái gì, ngươi có thể trực tiếp nói với ta.
Đoạn Phàm biến hóa, đương nhiên không thể gạt được Trần Thanh Đế:
- Ba của ngươi, Đoạn Thiên, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?
Với tư cách lão Đại Đoạn Thiên Môn, khoảng chừng nửa năm không có xuất hiện, cái này vốn chính là một sự tình rất đáng hoài nghi.
Định ra kế hoạch khổng lồ?
Khả năng này không phải là không có.
Hơn nữa thế lực Đoạn Thiên Môn phi thường cường hãn, chiếm cứ nửa giang sơn hắc đạo của tòa thành thị này, mà trong Đoạn Thiên Môn, mặt ngoài hết thảy đều bình thường.
Bởi vì như thế, những người khác cũng chỉ là cho rằng, Đoạn Thiên không có xuất hiện, là đang chuẩn bị bộc phát.
Nhưng mà, Phó Dịch lại lựa chọn phản bội!
Phó Dịch khẳng định đã nhận ra cái gì, đã biết một sự tình.
Bịch!
Một tiếng trầm đục, không đợi Đoạn Phàm trả lời, Bạch Ngọc Đông ở một bên, hai đầu gối trực tiếp quỳ trên mặt đất, sắc mặt tràn ngập ngưng trọng cùng cầu khẩn.
- Đông ca, ngươi. . . ngươi đây là. . .
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
- Ba của ngươi, ở thời điểm nổi điên, có thay đổi gì không?
- Rất thống khổ.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, hồi tưởng đến bộ dáng Đoạn Thiên nổi điên, sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt, nói ra:
- Ba của ta, giống như là đột nhiên thay đổi một người. Hai mắt biến thành huyết sắc, móng tay phi tốc tăng trưởng, diện mục cứng ngắc, trắng bệch, còn có thể dài ra răng nanh.
- Giống như là. . . giống như là cương thi trong phim ảnh, toàn thân đều tản ra khí tức tử vong, phi thường khủng bố.
Cả thân thể Đoạn Phàm run rẩy lợi hại.
Bạch Ngọc Đông ở một bên cũng là trong lòng xiết chặt, sắc mặt khó coi không thôi.
- Bởi vì ba ngươi xảy ra chuyện, cho nên, tuy ngươi muốn giết Phó Dịch, lại không dám.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Giết Phó Dịch, thế lực dưới Phó Dịch cờ, tất nhiên sẽ trái tim băng giá, thậm chí tạo phản.
- Tạo phản, ngươi không sợ, ngươi sợ thời điểm bọn hắn tạo phản, ba của ngươi không cách nào xuất hiện, khiến người khác cũng sinh ra hoài nghi.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói.
- Đúng vậy.
Đoạn Phàm nhẹ gật đầu, cũng không có phủ nhận.
- Phó Dịch không đem ngươi để vào mắt, hôm nay, ta lại lợi dụng Phó Tân Hãn khảo nghiệm Phó Dịch, Phó Dịch đã bội phản rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói ra:
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là cùng người Thanh Bang cấu kết lại với nhau.
- Giết Phó Dịch, thế lực dưới cờ Phó Dịch, rất có thể sẽ tạo phản. Không giết, Phó Dịch tạm thời sẽ không hành động, nhưng mà, đây cũng chỉ là tạm thời.
Trần Thanh Đế khẽ hừ một tiếng:
- Đoạn Phàm, ngươi là người nối nghiệp Đoạn Thiên Môn tương lai, không nên quên thân phận của ngươi.
- Vâng, sư phụ!
Đoạn Phàm chấn động toàn thân, đương nhiên minh bạch ý tức của Trần Thanh Đế.
Đoạn Phàm hắn là người nối nghiệp Đoạn Thiên Môn tương lai, ba của hắn đã xảy ra chuyện, Đoạn Thiên Môn hết thảy đều do hắn đến chưởng quản, hắn phải học quản lý.
- Khó khăn chỉ dùng để giải quyết, không phải nhường nhịn, sẽ không có việc gì.
- Có lẽ, ta biết rõ ba của ngươi tại sao biến thành như vậy, có thể tìm được phương pháp trị liệu.
- A. . .
Đoạn Phàm nhịn không được phát ra một tiếng kinh hãi, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, chờ mong nhìn xem Trần Thanh Đế:
- Sư phụ, người có thể trị liệu tốt ba của ta?
Một bên Bạch Ngọc Đông cũng là toàn thân rung mạnh, hắn quỳ xuống cho Trần Thanh Đế, đương nhiên không phải là để cho Trần Thanh Đế trị liệu Đoạn Thiên, cũng không cho rằng Trần Thanh Đế có năng lực như thế.
Mục đích của Bạch Ngọc Đông rất đơn giản, là muốn cầu Trần Thanh Đế trợ giúp Đoạn Phàm, vượt qua cửa ải khó khăn này.
Dùng lực chiến đấu của Trần Thanh Đế, Bạch Ngọc Đông tin tưởng, chỉ cần Trần Thanh Đế ra tay, tất nhiên có thể giải quyết nguy cơ của Đoạn Thiên Môn.
- Có hi vọng.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu.
Bởi vì sự tình Võ Nghệ, tuy đã giải quyết, nhưng mà mọi người cũng không có cảm xúc tiếp tục chúc mừng, chỉ là qua loa ăn cơm một chút, uống chút rượu, liền đã xong.
Bất quá, Lâm Tĩnh Nhu nhìn thấy Trần Thanh Đế trở lại, giống như là phát điên, vậy mà điên cuồng uống rượu. Hết lần này tới lần khác, tửu lượng của nha đầu kia thật sự là yếu đến làm cho người tức lộn ruột.
Người ta một chai cũng không làm sao, nàng thì một ly đã giải quyết.
Đương nhiên, cái này nói chỉ là rượu đỏ.
- Sư phụ, ta đi về trước, buổi sáng ngày mai gặp.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi đứng lên, vẻ mặt kích động, chờ mong nhìn Trần Thanh Đế.
Chúc mừng, tuy không nhiệt không hỏa, nhưng mà có rượu có thịt, mà Đoạn Phàm vì buổi sáng ngày mai dậy sớm, thậm chí là một đêm không ngủ, nên một giọt rượu cũng không có dính.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đông một cái, nói ra:
- Trên đường cẩn thận một chút, ngày mai ta sẽ sớm qua.
Kế tiếp, Lý Vưu phụ trách đưa năm người Trịnh Lục, Chu Trướng, Thẩm Kỳ, Mã Tình Tình cùng với Lý Nhược Băng về trường học. Trần Hương Hương, Võ Nghệ, Võ Thuật, còn có Lâm Tĩnh Nhu đã uống say, thì là giữ lại.
- Võ Thuật, Tiểu Nghệ, hai người các ngươi đêm nay tới biệt thự a.
Nhìn xem mọi người rời khỏi, Trần Thanh Đế nhìn Võ Thuật nói:
- Gần đây ngươi cũng đừng về ký túc xá, ở cùng Tiểu Nghệ một thời gian.
- Đi.
Võ Thuật không chút suy nghĩ, trực tiếp đáp ứng.
- Tiểu Nghệ, đêm nay ngủ cùng chị a.
Trần Hương Hương đi đến bên người Võ Nghệ, cao hứng ôm cánh tay Võ Nghệ, vô cùng hưng phấn nói.
Trần Hương Hương cùng Võ Nghệ, năm nay đều mười sáu tuổi. Bất quá, Trần Hương Hương so với Võ Nghệ lớn hơn mười ngày.
Chỉ là hơn mười ngày.
Cái này lại để cho Trần Hương Hương, lập tức tìm được bạn cùng lứa tuổi, còn quyết đón làm đại tỷ.
Phải biết rằng, vô luận là Trần Thanh Đế hay là Lâm Tĩnh Nhu, đều lớn hơn Trần Hương Hương nàng a.
- Chị Hương Hương, chỉ thật sự chỉ là lớn hơn em mười ngày?
- Em thấy thế nào, chị so với em còn nhỏ hơn vậy nhỉ?
- Tiểu Nghệ, chị lừa em làm gì?
Vẻ mặt Trần Hương Hương đắc ý, vui vẻ nói:
- Thật sự lớn hơn em mười ngày, hì hì.
Lần thứ nhất nhìn thấy một nữ nhân, bởi vì tuổi lớn hơn mà hưng phấn, cao hứng.
Trần Hương Hương cùng Võ Nghệ náo lại với nhau, hào khí coi như không tệ.
Bất quá, Trần Thanh Đế lại nhíu mày.
Lâm Tĩnh Nhu uống say rồi, cái này nên xử lý như thế nào?
Đưa về Lâm gia?
Nếu để cho cao thấp Lâm gia nhìn thấy Trần Thanh Đế đưa Lâm Tĩnh Nhu đã uống say về nhà, một nhà già trẻ không nổi điên mới lạ.
Uống say rồi?
Ai biết rõ Trần Thanh Đế đã làm trò gì?
Lâm gia nổi điên, coi như là Trần Thanh Đế cũng sẽ cảm thấy rất đau đầu.
Cùng một đám lưu manh giảng đạo lý, giải thích?
Aii, vẫn là tỉnh lại đi.
Đừng phí sức vô ích.
- Tiểu muội, em gọi điện thoại về Lâm gia, nói đêm nay Lâm Tĩnh Nhu ở với em, nên không về.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:
- Nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được nói Lâm Tĩnh Nhu uống say.
- A... A, em biết rõ.
Trần Hương Hương cười thầm, nàng cực kì thông minh, đương nhiên biết rõ Trần đại thiếu lo lắng cái gì.
Vừa nghĩ tới chút ít lưu manh kia của Lâm gia, Trần Hương Hương cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Bất quá khá tốt chính là, người của Lâm gia đối với Trần Hương Hương, cái kia còn là phi thường yêu thích, giống như khuê nữ nhà mình, bảo hộ cực kỳ khủng khiếp.
- Đại ca, anh bế chị Tĩnh Nhu vào xe đi.
Trần Hương Hương chỉ vào Lâm Tĩnh Nhu đã uống say nói ra.
- Ai, không thể uống rượu, vậy mà học người ta uống rượu.
Trần Thanh Đế nhìn Lâm Tĩnh Nhu, lắc đầu không thôi:
- Uống cũng uống qua, nhưng đừng uống say a? Cho dù uống say, chỉ là một ly rượu đỏ, có thể làm được gì a?
Nói xong, Trần Thanh Đế bế Lâm Tĩnh Nhu lên.
- Ân!
Lâm Tĩnh Nhu như là cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trần Thanh Đế, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ.
Ngay sau đó, Lâm Tĩnh Nhu giống như một con bạch tuộc, hai tay ôm cổ Trần đại thiếu, hai chân cũng vòng qua trên lưng Trần Thanh Đế, ôm Trần Thanh Đế thật chặc không thả.
- Võ Thuật, ngươi lái xe đi.
Đi ra tiệm cơm, Trần Thanh Đế nhìn Lâm Tĩnh Nhu gắt gao ôm hắn, một hồi im lặng, muốn lái xe, đã không có khả năng rồi.
Khi một đoàn người Trần Thanh Đế trở lại biệt thự, đã là rạng sáng hai giờ rồi, khá tốt, ngày mai không cần đi học, bằng không thì ngày mai thật đúng là rất khó dậy.
Trước khi về, Trần Hương Hương đã gọi điện thoại cho Liễu di, bảo nàng chuẩn bị phòng.
Trần Hương Hương mang theo Võ Nghệ, Võ Thuật lên lầu, Trần Thanh Đế thì là vẻ mặt vẻ bất đắc dĩ, ôm Lâm Tĩnh Nhu không biết như thế nào cho phải.
Từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ, Lâm Tĩnh Nhu một mực đều gắt gao ôm Trần Thanh Đế không thả.
Nếu như không phải Trần Thanh Đế có thể tinh tường cảm giác được, Lâm Tĩnh Nhu thật sự uống say rồi, ngủ rồi, Trần đại thiếu cũng nhịn không được hoài nghi, Lâm Tĩnh Nhu là cố ý lợi dụng hắn.
- Trần đại thiếu!
Đúng lúc này, Thiết Nam đã đi tới.
- Có tin tức?
Nhìn thấy Thiết Nam gật đầu, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, rơi vào đường cùng, âm thầm đưa linh khí vào trong cơ thể Lâm Tĩnh Nhu.
Thiết Nam đã điều tra ra, tin tức người Thượng Quan gia cùng Hướng gia ở chỗ nào, Trần Thanh Đế đương nhiên muốn lập tức hành động, chém giết người của Thượng Quan gia cùng Hướng gia.
Ở đâu có thời gian dông dài cùng Lâm Tĩnh Nhu?
Mặc dù nói, loại cảm giác này rất không tệ, trong nội tâm Trần Thanh Đế cũng có chút xúc động.
- Ân...
Một lát sau, Lâm Tĩnh Nhu lại phát ra một tiếng ngâm nhẹ, sau đó, mở hai mắt ra, cảm nhận được ngọn đèn trong phòng, lại nhịn không được mắt nhắm lại.
Oanh!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đột nhiên, Trần Thanh Đế cảm giác được, toàn thân Lâm Tĩnh Nhu rung mạnh, ngay sau đó, Lâm Tĩnh Nhu rất nhanh mở hai mắt ra, cũng không cảm giác ngọn đèn trong biệt thự chướng mắt rồi, trừng lớn hai mắt.
Nhìn bộ dáng của mình, Lâm Tĩnh Nhu lập tức choáng váng.
- Không thể uống rượu, cũng đừng học người khác uống rượu.
- Ta... ta...
Lâm Tĩnh Nhu mặt ngọc đỏ lên, nàng thất kinh, không biết nên nói cái gì, quay người chạy lên trên lầu.
Nhớ tới bộ dáng vừa rồi của mình, Lâm Tĩnh Nhu thẹn thùng, hận không thể tìm khe hở chui vào.
Quá... quá cảm thấy khó xử rồi.
Ta như thế nào sẽ như vậy, vậy mà làm ra cử động khó xử như thế.
Lâm Tĩnh Nhu a Lâm Tĩnh Nhu, ngươi đến cùng có chút tiền đồ hay không? Ôm đại phôi đản Trần Thanh Đế kia như vậy làm gì? Ngươi là thục nữ a.
Lâm Tĩnh Nhu nhanh muốn điên rồi.
Trần Thanh Đế kia, xem hết thân thể của mình, hiện tại lại ôm mình, hắn sau này sẽ là của mình, ai cũng không thể từ trong tay của mình cướp đi.
Cho dù là Bùi Ngữ Yên cũng không được.
Hừ hừ!
Phanh!
Một tiếng trầm đục, Lâm Tĩnh Nhu trực tiếp đập lấy cửa phòng của Trần Hương Hương, khá tốt, nàng đi chậm, đụng không mạnh.
Trần Thanh Đế ở dưới lầu, thấy một màn như vậy lập tức choáng váng.
Đi đường không mang theo con mắt a.
- Chị Tĩnh Nhu, chị đã tỉnh.
Ngay sau đó, Trần Hương Hương mở cửa phòng ra, nhìn xem Lâm Tĩnh Nhu bụm lấy cái trán, nhịn không được hỏi:
- Chị Tĩnh Nhu tỷ, chị làm sao vậy? Không phải là chị dùng đầu của mình gõ cửa chứ?
- Còn không tranh thủ thời gian ngủ, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Lâm Tĩnh Nhu trừng mắt nhìn Trần Hương Hương, đi vào phòng ngủ, tức giận nói.
Gõ cửa?
Dùng đầu gõ cửa?
Ngươi thật đúng là có thể nghĩ ra được.
Ta là bị tên đại ca hỗn đản kia của ngươi làm hại. Mới không nghĩ qua đụng vào cửa.
Bất quá, lời này, Lâm Tĩnh Nhu lại không có ý tứ nói ra miệng.
- Hừ!
Đi vào phòng ngủ, Lâm Tĩnh Nhu hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thanh Đế dưới lầu, hừ lạnh một tiếng, sau đó liền bạo lực đóng cửa phòng lại.
Lâm Tĩnh Nhu làm rất mạnh, không dùng được mấy lần, cửa phòng ngủ của Trần Hương Hương nhất định phải thay cái mới.
- Thật là một... nữ nhân điên.
Trần Thanh Đế lắc đầu, ánh mắt đã rơi vào trên người Thiết Nam, trầm giọng nói ra:
- Tất cả đều thăm dò rồi hả?
- Ân!
Thiết Nam nhẹ gật đầu.
- Nói kỹ càng một chút.
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang. Đi tới trên ghế salon phòng khách, ngồi xuống.
Thiết Nam cũng cùng đi qua, ngồi ở đối diện Trần Thanh Đế.
- Thượng Quan gia, dùng Thượng Quan Niên cầm đầu, tổng cộng có chín tên cao thủ, thực lực đều rất cường hãn. Thấp nhất, cũng mạnh hơn ta.
Thiết Nam rất nghiêm túc nói ra:
- Nhân số Hướng gia nhiều hơn một chút, tổng cộng có 13 người, thực lực mạnh hơn ta, có bốn người.
Thế lực Hướng gia ở HongKong rất mạnh, đó là bởi vì, Hướng gia bọn hắn là một trong Tam đại hắc đạo HongKong, nhân số bang hội rất đông.
Cao thủ chân chánh thực lực cường hãn, cũng không nhiều.
Thượng Quan gia lại không giống, gia tộc của bọn hắn rất thần bí, nhân viên không nhiều lắm, nhưng nguyên một đám đều là cao thủ, thấp nhất cũng phải hơn Thiết Nam.
Đồng dạng, người Thượng Quan gia, đều tu luyện công phu nội gia, cũng là nội công.
- Người Thượng Quan gia cùng Hướng gia, hiện tại tất cả đều cùng một chỗ.
Thiết Nam đem kết quả nàng điều tra, nói ra:
- Tất cả bọn hắn, kể cả Thượng Quan Niên, Hướng Diễm ở bên trong, đều ở Bạch Yên Sơn Trang.
- Bạch Yên Sơn Trang?
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:
- Quả nhiên, người Thượng Quan gia cùng Hướng gia đi vào nội địa, không chỉ có không điệu thấp, trái lại còn rất cao điệu.
Bạch Yên Sơn Trang, cách biệt thự của Trần Thanh Đế cũng không tính xa, đi xe, dưới tình huống bình thường, một giờ là có thể đuổi tới.
Ở gần như thế, rất hiển nhiên, người Thượng Quan gia cùng Hướng gia, đều nghĩ nhanh chóng giết Trần Thanh Đế.
- Thiết Nam, cô về trước đi nghỉ ngơi, chuyện còn lại, cô không cần hỏi đến.
Trần Thanh Đế từ trên ghế salon đứng lên, nói ra:
- Ngày mai tiếp tục huấn luyện, sớm ngày tăng thực lực lên.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Thiết Nam nghiêm sắc mặt, vô cùng nghiêm túc nói ra.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥