Chương 116: Yêu tinh động lòng người Tác giả: Thần Đông
Share by Mạnh Thường Quân - 4vn.eu
"Lúc thiên địa còn chưa phân Thái Cực, thì dùng khí Hỗn Nguyên hợp lại làm một, do đó mới hình thành nên Thái Sơ, Thái Nhất "
Có người nói: “Nhân vật thông thiên triệt địa, cũng được gọi là Thái Cực”.
Những điều này đều được ghi chép trong sách cổ, nếu nói tới diễn biến của Thái Cực, thì khi thiên địa còn sơ khai, chưa từng có vạn vật xuất hiện, thì đã có Thái Cực”.
Trong cuốn Dịch Kinh – một cuốn Cổ Kinh thần bí của Trung quốc có trình bày lại những điều có liên quan tới Thái Cực:
"Dịch có Thái Cực, Thủy sinh lưỡng nghi. . ."
Bên ngoài sơn mạch của Ngụy Đô, trước một cái hồ nhỏ trong như ngọc bích, Diệp Phàm như tĩnh mà lại động, như động lại tĩnh, lúc như thanh tùng đứng thẳng, lúc lại như liễu phất phơ, chậm rãi thay đổi, dùng thể xác hữu hình để diễn tả đạo vận vô hình.
Diệp Phàm không phải là Thần, cho nên không thể nào sáng chế ra ngay được Thể Thuật luyện thể chất, chỉ có thể dò tìm từng bước, thân thể hắn lúc nhanh như lôi điện, lúc lại khoan thai như gió, đúng là cũng có chút ý vận của tự nhiên.
Sau mấy tháng tìm tòi, hắn cảm thấy quá khó khăn, đôi lúc còn nản chí nghĩ rằng sẽ không thành công:
"Có thể thành công hay không, vẫn còn chưa biết được”.
Giai đoạn hiện nay, rèn luyện thể chất cũng chỉ là phụ, hắn chỉ là một tu sĩ Thần Kiều cảnh giới nho nhỏ, không thể nào ngay lập tức phát minh ra Thể Thuật kinh hãi thế tục, tất cả phải từ từ tìm tòi và trải nghiệm.
Trước mắt, việc quan trọng trước mắt vẫn là tu luyện các loại Bí Cảnh như Luân Hải, Đạo Cung, những đại đạo bí pháp vô thượng này đã được truyền thừa qua vô tận năm tháng, trải qua thời gian thử thách và loại bỏ, đã đạt tới một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh và hoàn mỹ.
"Bên trong thân thể của ta thì tu luyện cái loại Bí Cảnh như Luân Hải, Đạo Cung, còn bên ngoài thì tu luyện thể thuật, hai thứ hỗ trợ lần nhau, vừa có thần thông, vừa có chiến lực nguyên thủy."
Diệp Phàm vô cùng hi vọng, hắn hi vọng mình sẽ mạnh hơn.
"Cứ tin tưởng rằng kết tinh trí tuệ của các bậc tiên hiền Đại Năng thời cổ của Trung Quốc có thể dung hợp với vô thượng đại đạo của thế giới này, tạo nên thành tựu rực rỡ."
Diệp Phàm tới Ngụy quốc cũng sắp được hai tháng rồi, ngoại trừ hắn ở bên ngoài tu luyện, hắn một mực suy nghĩ, làm sao mình có thể vượt qua hư không, nhưng không có một biện pháp nào cả, ngay cả Luân Hải Bí Cảnh còn chưa tu luyện xong, lý giải đối với “Đạo văn” cũng có hạn, cho nên không thể nào ngưng tụ ra Thiên Thế, mở ra Vực Môn, vượt qua hư không, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn có cách dựa vào các thế lực to lớn kia.
Bên trong Ngụy Đô vô cùng phồn hoa, ngựa xe như nước, trong lúc vô tình Diệp Phàm nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, người mặc đạo bào, đầu đội tử kim quan, nhưng lại không giống người xuất gia, to béo bụng phệ, mặt mày hồng hào, chính là đạo sĩ bất lương Đoạn Đức.
"Mập mạp chết bầm này, số mệnh thật là tốt. Ở phần mộ Yêu Đế hài cốt chất chồng như núi, máu chảy thành sông, hắn bị năm vị đại nhân vật bức tiến vào trong Âm phần, nhưng lại không chết".
Diệp Phàm cảm thấy tên đạo sĩ béo phì này vô cùng không đơn giản, nhìn từ xa thì hiền lành, nhưng trong lòng thì lại độc ác vô cùng, cho nên hắn không dám tiếp cận.
Hôm nay, thần thức của hắn vô cùng cường đại, tinh thần lực hội tụ thành một cái Kim Sắc Tiểu Hồ, biến thành vật chất hữu hình, ngưng tụ ở mi tâm, hắn có thể bám theo phía xa xa, để tránh bị người khác phát hiện.
Đạo sĩ bất lương lên một tửu lâu, ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu to, không cần phải kiêng kị điều gì cả, cũng chẳng có dáng dấp của người xuất gia
Sau nửa canh giờ, hắn mới rời khỏi Ngụy đô, người đầy mùi rượu, loạng chà loạng choạng, đi về phía trong sơn mạch.
"Mập mạp đáng chết, sau khi cơm nước no nê, thì lại đi sâu vào trong núi, không biết hắn định làm gì?"
Diệp Phàm lòng nghi hoặc, đi theo nhưng cách rất xa, đồng thời hắn có chút kinh hãi, lấy thần thức cường đại của hắn, thì vẫn cảm thấy Đoạn Đức cao thâm khó dò.
Đạo sĩ bất lương tốc độ rất nhanh, vượt núi băng đèo, không chậm hơn so với việc phi hành, chẳng bao lâu sau thì tới một sơn môn, Diệp Phàm biết đây là một môn phái nhỏ, so với Linh Khư Động Thiên còn nhỏ hơn.
Đoạn Đức rẽ trái quẹo phải, đi thật sâu vào bên trong, Diệp Phàm không dám đi vào, nên chỉ dám đứng ở bên ngoài chờ đợi, sau đó thấy đạo sĩ bất lương sắc mặt vui vẻ, chạy thật nhanh ra ngoài.
Không bao lâu sau, trong môn phái này vang lên tiếng gào thét, Diệp Phàm loáng thoáng nghe thấy, hình như trong môn phái này mất đi bảo vật gì đó.
"Mập mạp chết tiệt này, luôn làm chuyện bất lương”.
Diệp Phàm nhanh chóng phi hành rời khỏi, nếu như bị người trong môn phái này bắt gặp, tình ngay lý gian, có trốn cũng không thoát.
"Chạy đi đâu!"
Bỗng dưng có một lão già đã phát hiện ra hắn.
"Mập mạp chết bầm, ta gửi lời chào tới tám đời tổ tông nhà ngươi, đây rõ ràng là mi cố ý, để cho ta phải chịu oan ức."
Diệp Phàm trong lòng kinh nghi bất định, trong chớp mắt biến mất trong núi sâu.
Sau nửa canh giờ, hắn lại phát hiện ra tung tích đạo sĩ bất lương, hắn đang có hoài nghi, không biết Đoạn Đức này có phát hiện ra hắn bám theo hay không, dường như là đang cố ý dẫn dụ hắn.
Nhưng mà đạo sĩ bất lương không thấy quay đầu lại, chỉ ung dung bình thản, một bên nâng bầu rượi, một bên tự tại nói:
"Thịnh hội của tu sĩ Ngụy quốc, đúng là có ý nghĩa, có ý nghĩa, không biết mình có thể lấy được một số bảo vật nữa hay không?."
"Hóa ra tên mập mạp chết bầm này muốn tham gia một cái thịnh hội nào đó."
Sau khi Đoạn Đức phi hành hơn trăm dặm, thì bay xuống một ngọn núi lớn, phía trước mây mù bao phủ, non xanh nước biếc, có không ít tu sĩ đang ngự Thần Hồng bay vào phía trong sơn cốc.
Hóa ra đây là một môn phía, phía trước sơn môn có một tấm bia đá, trên đó có khắc hai chữ “Huyền Nguyên”, nhưng lại không có ai thủ hộ, ngăn cản, tu sĩ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Bên trong ngọn núi vô cùng tú lệ, cung điện đình đài, gác tía lầu son, suối chảy thác reo, đúng là một mảnh đất yên lành.
Diệp Phàm vẫn đi theo Đoạn Đức, phát hiện hắn cũng không bình thường chút nào, rẽ trái quẹo phải, lòng vòng một hồi, cuối cùng lại đi ra phía sau núi.
Ở phía trước, hoa đào nở rộ, khắp đất trời đều rực lên một màu hồng, khắp nơi đều là hoa đào, trông như một dải lụa hồng kéo dài bất tận, hương thơm thoang thoảng bay vào mũi
Đoạn Đức đi đến phía trước, ghé vào một gốc cây đào ngàn năm, đôi mắt hắn nhìn chàm chằm xuống phía dưới, khóe miệng thì nước miếng chảy ra, bộ dạng háo sắc vô cùng.
Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này, âm thầm khinh bỉ, không biết lão mập mạp này lại phát hiện ra thiên tài địa bảo gì nữa đây.
"Ai vậy? !"
Đúng lúc này, có một âm thanh của nữ tử kêu lên.
Sau khi Diệp Phàm đưa mắt nhìn lại, đã phát hiện Đoạn Đức đã biến đi đâu mất rồi, hắn biết là không ổn, định trốn thật xa.
Thế nhưng, khắp vườn hoa đào, màu phấn hồng ngập trong trời đất, giống như mưa hoa đang không ngừng rơi xuống, hắn không còn cách nào nhận ra được đường về nữa.
Diệp Phàm chạy bừa đâm loạn, nhưng không thể nào thoát ra ngoài, mà lại thấy mình đã đi tới vị trí mà Đoạn Đức trước kia đã đứng.
Cho đến lúc này, hắn mới biết tên Đoạn Đức kia nhìn thấy gì, chỉ thấy ở phía trước hoa đào như bay như múa, phát hiện trong rừng hoa đào này có một cái hồ nhỏ, cạnh nó còn có một cây đào ngàn năm, rực rỡ lấp lánh.
Hoa đào bay múa, cả cái hồ nhỏ chi toàn một màu hồng, mưa hoa bao phủ khắp nơi, mùi hương bay thơm ngát, vô cùng hoàn mỹ, tú lệ.
Nhưng, chuyện này không phải là chuyện trọng yếu, mà Diệp Phàm phát hiện trong hồ có tới mười mấy thiếu nữ đang tắm rửa, mái tóc đen dài như thác nước, cánh tay thon dài trắng như tuyết, ngọc thể lấp lánh lộng lẫy, so với mưa hoa đầy trời, thì còn đẹp mắt hơn nhiều lần.
"Mập mạp chết bầm, ta nguyền rủa ngươi!"
Diệp Phàm âm thầm kêu khổ, hắn biết chắc chắn Đạo sĩ bất lương đã phát hiện ra hắn, cho nên mới cố ý dẫn hắn tới nơi này chịu oan ức.
Hắn nghĩ bây giờ hắn có trốn cũng không được, khắp nơi toàn là hoa đào, khắp nơi đều là một màu hồng, nơi này chắc chắn có khắc Đạo văn, có ẩn chứa sức mạnh to lớn kỳ dị, biến nơi đây thành một phương thế giới, đâu còn đường đi cho hắn về nữa.
Những tiếng cười như chuông truyền tới từ trong rừng hoa đào, có mấy vị nữ tử khoác một tấm lụa mỏng trên người đi ra, như hoa sen mới nở, uyển chuyển thướt tha, cánh tay ngọc mềm mại, hai chân thon dài lại phủ bên ngoài một lớp lụa mỏng, trông cứ như dương chi bạch ngọc, vô cùng động lòng người.
Khắp nơi hoa đào loạn vũ, thân thể các nàng xuyên qua, thướt tha uyển chuyển, cái áo lụa mỏng làm sao che được thân hình đang tỏa sáng lấp lánh, như ẩn như hiện, càng quyến rũ động lòng người hơn rất nhiều.
Diệp Phàm không thể chạy được, vốn tưởng sẽ bị mấy nữ tử này tới đánh giết, nhưng không ngờ các nàng không có chút sát khí nào, ngược lại uyển chuyển cất bước, bất cứ nam nhân nào thấy cảnh này cũng khí huyết phương cương.
Nhưng trong lòng Diệp Phàm vô cùng căng thẳng, hắn cũng không cho đây là một đám nữ tử bình thường, nếu không các nàng sao to gan tới vậy, áo đã trễ vai mà đâu thèm quan tâm, lại còn nở nụ cười đi tới chứ.
"Đoạn Đức, đạo sĩ thất đức, ngươi ra đây cho ta!" Hắn gào thật lớn.
Những tiếng cười khẽ vang lên, những nữ tử này da thịt như ngọc, trên người còn dính mấy giọt nước, áo mỏng đâu che được thân hình dụ hoặc, cứ như vậy mà đi tới.
"Lá gan của tiểu huynh đệ đúng là không nhỏ, dám xâm nhập trọng địa của môn phái chúng ta, lại còn dám rình coi chúng ta tắm rửa. . ."
Có một nữ tử đứng giữa, mái tóc đen buộc đuôi ngựa, nở nụ cười, nhìn về phía Diệp Phàm, tiếng nói cứ như làn gió xuân, nhè nhẹ đưa tới trước mặt.
"Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, ta bị một tên mập mạp chết bầm hãm hại, làm cho ta bị oan ức, vốn hắn đang rình các vị ở đây, chứ không có quan hệ gì tới ta cả."
Trong lòng Diệp Phàm thì đang hỏi thăm 18 đời tổ tông của tên đạo sĩ thất đức.
Trong cái hồ nhỏ trong suốt kia, tất cả những nữ tử trong đó đều đi lên bờ, tất cả chì dùng một mảnh lụa mỏng để che thân thể, dáng người uyển chuyển, như ẩn như hiện, không có cách nào che kín tấm thân ngọc, mang đến một sự dụ hoặc vô cùng lớn.
Bộ ngực của các nàng cao vút, hai tay như ngọc, cái eo nhỏ nhắn, chân ngọc thẳng tắp, thân thể trắng như tuyết, thướt tha di chuyển, đúng là mang lại cho người nhìn một cảm giác kinh diễm, xung quang hoa đào bay múa, có thể thấy những nữ tử này lớn mật vô cùng.
Dẫn đầu đội hình là một nữ tử tầm đôi mươi, đôi môi đỏ thắm, hàm răng như ngọc, có nụ cười thật quyến rũ, mái tóc nàng xõa trước ngực, tiếng nói của nàng vô cùng ôn nhu, dễ nghe:
"Có phải bị hãm hại hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi, nếu như ngươi đã tới nơi này, cũng coi như đó là một cơ duyên đi”.
"Ta không cần cơ duyên, chư vị tiên tử xin thả ta rời đi đi, không có liên quan gì tới ta đâu. . ."
Trên trán của nữ tử dẫn đầu có một nốt ruồi son, lại càng làm cho nàng thêm dụ hoặc mê người, ngọc thể của nàng thon dài, uyển chuyển thướt tha, vươn những ngón tay dài chĩa về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm có ý muốn tránh né, nhưng không cách nào di chuyển được, bởi động tác của nữ tử này quá nhanh, trông nàng thướt tha uyển chuyển, xinh đẹp vô cùng nhưng chắc chắn có một lai lịch rất lớn.
Bàn tay ngọc thon dài, sờ lên má của hắn, nói:
"Ta có cảm giác thân thể này rất bất phàm, khí huyết sung mãn, như Hoàng Hà cuồn cuộn, chắc chắn không phải một thân thể bình thường. . ."
Tuy trong lòng Diệp Phàm vô cùng căng thẳng, nhưng cũng cười nói:
"Các vị tiên tử, ta chỉ là một nam tử bình thường, chỉ có thú huyết sôi trào mà thôi, không có thể chất đặc thù gì, các vị mau tránh xa ta một chút, không thì ta phải tổn thọ mất."
Trên người nữ tử tỏa ra một hương thơm đặc thù, nói:
"Không cần sợ hãi, chúng ta sẽ không giết ngươi."
"Các vị tiên tử đối với bảo thể này có hài lòng không?"
Đúng lúc này, Đạo sĩ bất lương từ trong rừng hoa đào đi ra, miệng vẫn nở nụ cười.
"Đạo sĩ thất đức, ngươi dám hãm hại ta!"
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Đoạn Đức.
"Tiểu tử, ngươi còn có mặt mũi mà mắng người khác ư. . ."
Sắc mặt của Đạo sĩ bất lương vô cùng không tốt, dường như đang rất kích động, nói:
"Ba năm trước, ở phần mộ Yêu Đế, ngươi hại đạo gia ta vô cùng thảm, cửu tử nhất sinh, toàn là do thằng nhãi ngươi ban tặng."
"Ông nội ngươi, 3 năm trước đây ngươi đoạt của ta 3 cái vũ khí thông linh, cuối cùng thì ai hãm hại ai, ngươi sẽ bị trời giáng thiên lôi đánh chết đấy!"
"Ba cái thông linh vũ khí thì tính là gì, khối Lục Đồng đâu rồi? Đạo gia ta ở phần mộ Yêu Đế, suýt nữa chết hụt, nhưng đâu có thấy khối Lục Đồng đó đâu, tiểu tử, ngươi hại ta thật thảm. . ."
Đạo sĩ béo càng nói càng kích động, làm bộ như muốn lột da hắn.
"Đoạn đạo trưởng, ta rất hài lòng với bảo thể này."
Đúng lúc này, nữ tử tầm 20 tuổi ở bên cạnh cười khẽ, vô cùng cảm động, tỏa ra sức dụ hoặc mê người..
"Nếu như hài lòng, thì cho ta một giọt huyết tinh của Yêu Đế đi."
Trong đôi mắt của đạo sĩ béo tỏa hào quang, nói:
"Ta tin Yêu tộc các ngươi nói sẽ giữ lời”.
Diệp Phàm thất kinh, hóa ra đám nữ tử này lại là yêu tinh, nhắc tới Huyết Tinh Yêu Đế hắn lại nhớ tới Đại Đế Chi Tâm, trong lòng hắn kêu lên thảm thiết, sau đó trừng mắt nhìn đạo sĩ mập, nói:
"Mập mạp chết bầm, ngươi dám hại ta?"
Đạo sĩ bất lương liếc mắt nhìn hắn một cái, tức giận nói:
"Tiểu tử, đừng có gán hai chữ hãm hại này cho ta, 3 năm trước đây ngươi suýt chút nữa hại chết ta, hôm nay ta chỉ hãm hại cái thân thể của ngươi mà thôi."
"Ngươi được đấy!"
Diệp Phàm muốn đạp một cái, in luôn vết giầy lên mặt đạo sĩ béo.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
"Ngươi không lấy được Lục Đồng, thì đâu có liên quan gì tới ta, điều đó chứng minh một điều, thực lực của ngươi còn chưa đủ, để người khác đoạt trên tay của mình."
Diệp Phàm nhìn hắn, nói:
"Đạo trưởng, ngươi không cần phải cám ơn đâu, kết quả có như thế nào đi chăng nữa, thì đối với ta vẫn như vậy thôi."
"Tiểu tử ngươi đúng là ương bướng, ta tìm khắp cả Âm phần Yêu Đế, đến cả cái bóng còn không thấy, thì làm sao có khả năng bị người khác đoạt trước được, đến bây giờ ngươi còn muốn lừa dối ta, đạo gia ta thật muốn đập ngươi chết tươi ngay tại đây."
Nói tới đây, hắn lộ ra vẻ kinh dị, nói:
"A, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, mà đã đạt tới cảnh giới Thần Kiều rồi, thật đúng là khó tin."
Đạo sĩ béo đi xung quang hắn hai lượt, nói:
"Nguyên nhân có phải là do khối Lục Đồng hay không?"
"Trên người ta có Lục Đồng hay không, chẳng nhẽ ngươi còn không cảm ứng được ư?"
Diệp Phàm bình tĩnh trấn định nói.
"Tiểu tử này thật quá vô liêm sỉ, dám đem bảo ngọc của đạo gia ta ném vào trong rừng sâu, làm cho đạo gia ta tìm mãi không thấy người, đến hôm nay mới phát hiện."
Đạo sĩ bất lương trợn trừng đôi mắt, hỏi: "Khối Lục Đồng ở đâu rồi?"
Điều này làm cho Diệp Phàm nhớ lại miếng ngọc bội vỡ, bản thân nó đã mất một góc, trên măt lại có vết rạn, hắn vốn nghĩ không biết nó là loại bảo vật gì, hóa ra tên đạo sĩ béo này muốn theo dõi hắn.
"Đạo trưởng, chúng ta có thể gặp lại, đủ nói lên chúng ta có duyên, vậy đi, ta cũng không cần phải giấu giếm nữa, để ta nói thật cho người biết"
Trên mặt Diệp Phàm hiện lên sự trịnh trọng, nói:
"Khối Lục Đồng ngày đó đúng là do ta ném đi, nhưng không phải trong Hàn Đàm đó.
"Ta đương nhiên biết nó không có trong Hàn Đàm!"
"Lúc sau đó, ta muốn đi tìm lại, nhưng lại phát hiện một Lão phong tử điên cuồng, bi thương cầm nó đi rồi, lão vừa khóc vừa cười, giống như điên cuồng, ta không có cách nào đuổi kịp cả. . ."
Diệp Phàm trực tiếp miêu tả hình dáng của Lão phong tử.
Đạo sĩ béo nhất thời hít một hơi khí lạnh, tự mình nói:
"Một năm trước, đúng là có người ở trong nước Yến từng gặp qua một lão nhân như thế, theo truyền thuyết thì có thể là. . ."
Nói tới đây, hắn liền dừng lại không nói tiếp nữa, sau đó nhìn thẳng Diệp Phàm, nói:
"Ngươi, cái tên tiểu tử này quá xảo trá rồi, uổng công lúc đầu đạo gia đối xử tốt với ngươi."
"Đạo trưởng, ngươi nói chuyện phải có lương tâm, lúc đó ngươi đoạt của ta 3 cái vũ khí thông linh, đến cùng là ai xảo trá?"
Đạo sĩ bất lương đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng đột nhiên hai mắt trở nên vô thần, cứ như một cái vực sâu đen ngòm, không có một chút ánh sáng nào, lấy giọng trầm thấp nói với hắn:
"Có đúng khối Lục Đồng bị lão già điên khùng đoạt đi hay không, hình dáng của lão thế nào?"
Diệp Phàm có một cảm giác buồn ngủ, đối phương mạnh mẽ đột phá Tâm hải của hắn, nhưng hắn cũng chẳng sợ hãi gì, hôm nay thần thức của hắn cường đại tới mức biến thành Kim Sắc Tiểu Hồ, chẳng kém bất kì một ai.
Hắn cũng không có phản kích ngay, mà trong tâm hải đột nhiên hiện lên hình dạng của Lão phong tử, trả lời:
"Đúng vậy, bị một lão già điên thu đi, ta không có cách nào đuổi theo hắn cả."
Sau khi Đạo sĩ bất lương thấy hình dáng của Lão phong tử, thân thể của hắn chấn động, đôi mắt vô thần lập tức trở lại bình thường, trên mặt hiện lên thần sắc không thể tin, nói:
"Hóa ra đúng là người kia. . .
Nữ tử xinh đẹp, trên trán có nốt ruồi son, cười nói:
"Không biết là người phương nào, mà có thể làm cho Đoạn đạo trưởng kinh hãi tới như vậy?"
"Chuyện một năm trước, Yêu tộc các ngươi có từng nghe qua không?"
Đoạn Đức trầm giọng nói:
"Một người đáng lẽ không nên xuất hiện trên đời, nhưng lại xuất hiện ở nước Yến."
"Ta cũng có nghe được một ít, nhưng lại không cho là thật, bao nhiêu năm đã qua đi như vậy, thì còn có ai có thể nhận ra hắn nữa đây."
Đoạn Đức lắc đầu , nói:
"Đúng vậy, người kia năm đó là một đại cao thủ, có không ít bức họa để lại trên đời, ta từng may mắn xem qua một lần."
"A"
Nữ tử có một nốt ruồi son ở mi tâm, hít vào một hơi khí lạnh, nói:
"Nếu hắn là tuyệt đại cao thủ của năm xưa, thì bây giờ đã qua 6000 năm rồi, vẫn có thể sống trên đời, người nói hắn có phải sắp thành Tiên rồi không?"
Đạo sĩ bất lương lắc đầu , nói:
"Khả năng không lớn, những người nhìn thấy hắn, đều nói lại là: người đó "Điên cuồng bi thương, tinh thần có vấn đề”, một người như vậy, thì thành Tiên sao được.
"Trên đời này có Tiên thật hay không?" Diệp Phàm ở bên cạnh hỏi.
"Có thật hay không thì không ai kiểm chứng được, nhưng có tuyệt đại cao thủ sống được mấy ngàn năm thì đúng là có."
Nữ tử Yêu tộc cười một cách quyến rũ, sau đó đưa tay vuốt ve gò má của hắn, nói:
"Phấn đấu cho tốt, nói không chừng ngươi sau này cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy”.
"Các ngươi. . . không hại ta chứ?"
Yêu tinh mê hoặc lòng người, thần thái ôn nhu, thổi về phía hắn một hơi, đúng là rất mê người, cười duyên nói:
"Yên tâm đi, ngươi không có nguy hiểm tới tính mạng đâu."
Đạo sĩ bất lương lần thứ hai đôi mắt biến thành vô thần, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nhìn vào hai mắt Diệp Phàm, nói:
"Tại sao hắn phát hiện ra khối Lục Đồng. . ."
Diệp Phàm phối hợp với hắn thật tốt, dùng tinh thần lực cường đại biến thành Lão phong tử ở trong Tâm hải, đang nhặt khối Lục Đồng, sau đó vừa khóc vừa cười, cuối cùng chính là cảnh tượng phiêu lãng rời đi của lão.
Chứng kiến tất cả, làm cho Đạo sĩ bất lương cụt hứng, hắn như là một người bị rút đi toàn bộ sức lực, ngửa mặt lên trời thở dài, nói:
" Chí bảo danh chấn Trung Châu, ngày đó đã từng nằm trong bàn tay của ta, nhưng lại bị ta ném đi như một chiếc giày rách, đã bỏ lỡ một cơ hội như vậy, đúng là tiếc hận!"
Sau khi Diệp Phàm nghe thấy lời nói này, bộ mặt lập tức trở nên phúc hậu, nói:
"Lần sau nên cẩn thận hơn một chút."
Trên mặt của Đạo sĩ bất lương Đoạn Đức hiện lên toàn là vẻ không cam lòng và tiếc nuối, nói:
"Đã rơi vào tay người kia, thì ta không có cơ hội nào để đoạt lấy cả, người này vẫn còn sống tới nay, cũng khiến cho người khác giật mình chấn động rồi."
"Không biết Huyết Tinh Yêu Đế đã chuẩn bị xong chưa?" Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Yêu tinh nữ tử mị hoặc.
"Đạo trưởng người cứ yên tâm, ta đã nói là cho người một giọt Huyết Tinh Yêu Đế thì nhất định sẽ không nuốt lời."
Nụ cười của nữ tử kia vô cùng gợi cảm và quyến rũ, nhẹ nhàng phất phất tay. Từ trong rừng hoa đào có hai nữ tử mặc quần áo mỏng tang đang chậm rãi đi tới, trên tay của các nàng là một cái khay ngọc, có phủ một cái khăn gấm.
Nữ tử có nốt ruồi son ở mi tâm nhẹ nhàng nhân lấy, khẽ rung cổ tay, chiếc bay lập tức bay đi, trên khay ngọc, lập tức hiện lên một đạo ánh sáng chói mắt, hóa ra đó là một khối thủy tinh to bằng nắm tay, trên khay ngọc có “Trọng vân” xán lạn.
Bên trong khối thủy tinh có một giọt máu đỏ tươi, nó đang bị nhốt ở bên trong tỏa ra kim quang lấp lánh, nó vẫn đang lưu chuyển, sinh cơ rất cường đại, có một cỗ khí thế bàng bạc tỏa ra.
Đạo sĩ bất lương vốn đang uể oải, nhưng lúc này tinh thần hắn bị chấn động, nói:
"Yêu Đế Tinh Huyết!"
"Đúng vậy, đây chính là Yêu Đế Thánh Huyết mà đạo trưởng cần, ngươi tuy rằng không tìm được cấm khí mà chúng ta cần, nhưng lại đưa một vị thiếu niên có bảo thể tới, cũng có thể miễn cưỡng để trao đổi."
Giọt máu ở trong khối thủy tinh to bằng nắm tay như ngưng tụ vô tận lực lượng, cho nên khi bàn tay của Đạo sĩ bất lương chạm tới nó, vô tận huyết quang đã tỏa ra, làm cho bàn tay hắn trở nên đỏ rực, lấp lánh ánh sáng.
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng hồi hộp, hắn không cách nào bình tĩnh được, huyết tinh này có khả năng rất lớn là bắt nguồn từ Yêu Đế Chi Tâm, hắn lập tức nghĩ đến Bàng Bác.
Ở phần mộ Yêu Đế bay ra ngoài một trái tim, đến cả cao thủ có cảnh giới siêu việt Bỉ Ngạn còn không chặn nổi, Chưởng môn Linh Khư Động Thiên và Thái Thượng trưởng lão không có cách nào tới gần, chỉ trơ mắt nhìn nó biến mất trên bầu trời, cuối cùng lại rơi vào tay Yêu tộc.
Có thể nói, nữ tử đang nắm giữ Yêu Đế Chi Tâm rất có khả năng có quan hệ với nữ tử hoàn mỹ, như vậy Bàng Bác chẳng phải ở gần đây hay sao? Trong lòng Diệp Phàm rất kích động.
"Tiểu tử tự thu xếp ổn thoả đi." Đạo sĩ bất lương vỗ vỗ vai hắn, ý tứ sâu xa, nói.
"Mập mạp chết bầm, ngươi bán ta ở đây ư?"
Trên mặt Đoạn Đức hiện lên nụ cười nhạt, nói:
"Đúng là đồ ngu, tương lai ngươi sẽ sướng tới mức quên cả trời đất, lúc đó ngươi sẽ cảm ơn ta đó."
"Ngươi có ý gì?"
Đoạn Đức nói rất có thâm ý:
"Những người khác muốn hưởng phúc này còn không được, tiểu tử ngươi đúng là may mắn, đạo gia ta nếu trẻ thêm vài tuổi, không chừng sẽ đoạt cơ hội của ngươi đó."
Nữ tử có nốt ruồi son ở mi tâm cười khẽ, trong mắt có đạo quang lưu chuyển, đưa mắt nhìn về phía Đoạn Đức, nói:
"Đạo trưởng nếu như nguyện ý ở lại, chúng ta sẽ nhiệt tình đón tiếp."
"Miễn, ta già rồi, chân mềm tay yếu làm sao chịu nổi, lần sau gặp lại."
Nói tới đây, Đoạn Đức cũng không quay đầu lại mà bỏ đi luôn. Diệp Phàm ở phía sau hét lớn:
"Ta biết Lão phong tử đang ở chỗ nào. . ."
Nhưng cái tên Đoạn Đức kia không để ý tới hắn, biến mất không còn tăm tích nào cả, hoàn toàn đã vứt hắn ở lại đây rồi.
"Đạo sĩ thất đức, ngươi chờ ta đó. . ."
"Tiểu nữ tử họ Tần tên Dao, tiểu huynh đệ đừng có sợ hãi, chúng ta sẽ không làm hại ngươi đâu."
Nữ tử có nốt ruồi son ở mi tâm, vuốt ve gò mà của hắn, cười nói: "Ngươi đừng sợ”.
Tần Dao? Có phải là dị cầm biến thành yêu tinh không. Trong lòng Diệp Phàm tự nhủ như vậy.
"Ta muốn hỏi, có một trái tim bay ra từ trong phần mộ Yêu Đế, có phải đang ở trong tay các ngươi không?"
Cơ thể Tần Dao như ngọc, lụa mòng tung bay, những đường cong uyển chuyển, như ẩn như hiện, nở nụ cười ngọt ngào, nói:
"Chuyện ngươi biết không ít nhỉ, đúng vậy, nó đang ở trong tay chúng ta"
Trong lòng Diệp Phàm nhất thời chấn động, nói:
"Nói vậy, có một nữ tử hoàn mỹ, diễm lệ vô cùng cũng ở chỗ này?"
Sắc mặt của Tần Dao đã biến đổi, nói:
"Ngay cả điều này mà ngươi cũng biết, đó là hậu nhân của Đại Đế, thân phận cao cao tại thượng, sao ngươi có thể biết được nàng?"
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng kích động, nói:
"Ở đây còn có một thiếu niên, có tuổi xấp xỉ ta đúng không?"
Tần Dao có chút kinh ngạc, những sợi tóc đen bay múa, càng làm tôn thêm da thịt nổi bật của nàng, ở bên cạnh hoa đào loạn vũ, hương thơm ngào ngạt, nhưng trông nàng còn yêu kiều hơn hoa, cười nói:
"Chuyện của ngươi biết đúng là không ít." Nàng chỉ nói vậy, không nói thêm gì nữa.
"Ta muốn gặp thiếu niên đó!"
"Thật có lỗi, hắn đang bế quan, sợ rằng không cách nào gặp ngươi được."
Tần Dao tuy rằng xinh đẹp gợi cảm, lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng lại trực tiếp cự tuyệt hắn.
"Ta muốn gặp hậu nhân của Yêu Đế."
Không có cách nào gặp lại Bàng Bác, hắn chỉ còn cách lùi một bước, muốn gặp nữ tử hoàn mĩ kia. Thanh âm của Tần Dao có sức hút như nam châm, vô cùng êm tài, nói:
"Đương nhiên có thể gặp, vốn chúng ta cũng định đem ngươi tới chỗ nàng."
"Tại sao ngươi lại muốn đem ta tới chỗ nàng?" Diệp Phàm có cảm giác có một thứ gì đó không đúng.
"Đối với ngươi mà nói đó là một việc tốt, một người cao cao tại thượng mà lại chọn ngươi, tiểu nam nhân này đúng là có phúc khí."
Tất cả các nữ tử xung quanh đều bật cười, các nàng yêu kiều xinh đẹp như vậy, trời sinh đã có khí chất dụ hoặc, tất cả đều xinh đẹp như hoa, da thị như mỡ, cái cổ nhỏ tú lệ, da trắng như ngọc, chân ngọc trắng như tuyết, nhưng lại thẳng tắp, cái quần mỏng đâu thể che kín, cái eo thì uyển chuyển mê người, đúng là nhìn thôi cũng đã kích động rồi.
Diệp Phàm bị mang vào thật sâu trong rừng hoa đào, chỗ này là phía sau núi Huyền Nguyên, vô cùng yên tĩnh, một cỗ khí tức thánh khiết tỏa ra, phía trước có một nữ tử mĩ lệ đang đứng.
Lại đi qua một hẻm núi, tới một dãy núi xanh như ngọc, chỉ ở đây thôi cũng khiến người ta có cảm giác có một cỗ khí tức thánh khiết ba động, tất cả cây cỏ đều như ngọc, lấp lánh ánh sáng, tỏa ra hào quang kỳ dị.
Phía trước có một đạo lưu quang phủ kín dãy núi, nơi đó sương mù dày đặc, hào quang lấp lánh, trên núi có một cái đình, trong đó có một nữ tử hoàn mỹ, hai mắt mông lung như sương mù, đang nhìn xuống dưới.
Nàng đúng là băng cơ ngọc cốt, không hề có một chút tỳ vết nào, nụ cười duyên dáng, là kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời đất, bạch y trắng hơn tuyết, tóc đen nhẹ bay, giống như Nghiễm Hàn Tiên Tử giáng trần.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Ở trên dãy núi, cây cỏ tốt tươi, lục hà lấp lánh, ánh sáng lung linh ngập tràn, giống như một ngọn núi bằng ngọc bích, sương mù tỏa ra, như thực như ảo.
Ba năm đã qua đi, nữ tử hoàn mỹ ngày càng phiêu dật xuất trần, thanh lệ như tiên, không nhiễm bụi trần, như gió phiêu du, lúc nào cũng có thể nhập vào Cung Khuyết (1) của Cửu Thiên.
(1): Cung khuyết: cung trăng, nơi ở của Hằng Nga.
Nàng đứng ở trong đình, bạch y phấp phới, tóc đen nhẹ bay, đôi mắt như thu thủy, lại giống như phủ một làn nước huyền ào, làm cho người ta như đang ở trong mộng, khi nhìn xuống phía dưới, nhất thời trông thấy Diệp Phàm, nàng kêu lên một tiếng kinh dị.
"Là ngươi "
Mấy nữ tử xinh đẹp đứng cùng với Tần Dao, tất cả đều nhẹ nhàng thi lễ, bái kiến nữ tử trên ngọn núi.
Diệp Phàm không thể không thừa nhận, nữ tử này là một kiệt tác hoàn mỹ, không có chút tỳ vết nào, nếu như có thể so sánh với nàng, chỉ có Thiên Tuyền Thánh Nữ ở trong Thái Cổ Cấm Địa mà thôi.
"Là ta, lại gặp lại rồi."
Mấy người Tần Dao nghe vậy thì cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ đôi bên lại có quen biết, nhìn lại Diệp Phàm mấy lần, rồi nói với nữ tử trên ngọn núi.
"Điện hạ, thiếu niên này là do Đoạn đạo trưởng đưa tới, hắn là một bảo thể, là một Thánh Khí rất hiếm gặp."
Tần Dao bẩm bảo với nữ tử kia.
Diệp Phàm trong lòng kinh dị, từ cách xưng hô này cho thấy, nữ tử hoàn mỹ này đúng là hậu nhân của Yêu Đế, đồng thời hắn có chút mẫn cảm và quái dị với từ Thánh Khí, nói:
"Các ngươi. . . có ý gì vậy?"
Vóc người của Tần Dao thon dài, đường cong uyển chuyển, cái nốt ruồi son ở mi tâm hiện lên những ánh sáng lấp lánh sóng mắt lưu chuyển, nở nụ cười tươi, nói:
"Đừng có lo lắng, một khi ngươi đã được chọn, thì sẽ nắm giữ lợi ích vô cùng khổng lồ."
Nữ tử đứng trên ngọc đình trên núi, giống như tuyết đọng trên hoa, ngọc thể thướt tha, da thịt óng ánh, dung nhan tuyệt thế, thanh âm êm ái, nói:
"Sao lại là hắn. . ."
"Ta cũng không nghĩ tới có thể gặp lại trong hoàn cảnh này, mong tiên tử cho biết, Bàng Bác ở chỗ nào, chuyện hôm nay xử lý ra sao, cũng nên nói rõ với ta một lần."
Mấy nữ tử Yêu tộc ở dưới núi đều lộ ra thần sắc khác thường, không biết vì sao Diệp Phàm lại có thể quen biết Bàng Bác, lại còn chỉ tên đòi gặp mặt.
"Chỉ e là không thể như nguyện vọng của ngươi được."
Nữ tử hoàn mỹ đứng trên ngọn núi nhẹ nhàng nói.
"Tại sao"
"Hắn còn đang bế quan, trong vòng hai năm không thể xuất hiện."
Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy buồn bã, lớn tiếng hỏi:
"Ta rất lo lắng tới an nguy của hắn, xin nói cho ta biết, hắn còn là Bàng Bác lúc đầu không?"
Nữ tử trên đỉnh núi giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, tóc đen tung bay, dung mạo như chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, nàng không nói, mà chỉ gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu một cái.
"Ngươi có ý gì vậy?" Diệp Phàm trong lòng bất an.
Nữ tử Tần Dao có nốt ruồi son ở bên cạnh, mày ngài khẽ nhếch lên, nở nụ cười gợi cảm, nói:
"Ngươi đừng có lo lắng, có một số việc điện hạ không thể trực tiếp trả lời ngươi được. Nhưng ngươi yên tâm đi, yêu cũng có yêu đạo, chúng ta không bao giờ hại người, tương lai, ngươi chắc chắn sẽ gặp lại vị bằng hữu kia."
"Trực giác nói cho ta biết, các ngươi không thành thực "
Diệp Phàm nhìn chăm chúvào Tần Dao nói: "Vậy thì ngươi hãy nói cho ta biết, Bàng Bác như thế nào rồi?"
"Bây giờ thì không thể nói được gì cả, phải đợi đến khi hắn xuất quan mới biết được."
Nói tới đây, Tần dao cúi đầu với nữ tử hoàn mỹ, nói:
"Điện hạ, bộ thần thể này rất cường đại, có thể gọi là bảo thể, rất thích hợp với Thánh Khí."
Ở trên ngọn núi, hoa đào tung bay, hương thơm dào dạt, nữ tử hoàn mỹ nhíu đôi mày ngài, nói:
"Tại sao lại là hắn. . ."
"Hắn không phù hợp ư?" Tần Dao không hiểu.
"Huyết khí của hắn sung mãn, sinh cơ cường đại, xác thực đúng là có thể làm Thánh Khí, thế nhưng quan trọng là khi người kia đang bế quan mà cảm ứng được, tinh thần sẽ không yên, lúc đó sẽ có biến cố phát sinh."
“Cái Thánh Khí này dùng để làm gì? Diệp Phàm không hiểu, trong lòng nghi hoặc vô cùng
Đôi mắt như họa của nữ tử trên ngọn núi, liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
"Các ngươi dẫn hắn đi trước đi."
Mấy nữ tử Yêu tộc cười khẽ bước tới, đem Diệp Phàm đi về phía sơn cốc. Tần Dao không rời đi, đôi môi đỏ mấp máy, hỏi:
"Điện hạ, người có phải quá lo lắng hay không?"
"Có một số việc, ngươi không biết đâu, nếu xảy ra vấn đề gì, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
"Nếu như không cần lo lắng tới những nhân tố khác, điện hạ cảm thấy bộ bảo thể này ra sao?" Tần Dao hỏi.
"Đương nhiên là cường đại, đúng là có thể chọn lựa."
Nữ tử đứng trên đỉnh núi, đôi mắt như thu thủy, nhẹ giọng nói:
"Người bế quan trong kia đã từng nói, Diệp Phàm và Bàng Bác đều đã ăn Thánh Dược, nếu như có Yêu Vương nào có thể đoạt được Huyết xác của họ, thì có thể thành Đế."
Ở phía xa, Diệp Phàm vô cùng chấn động, thần thức của hắn vô cùng cường đại, đương nhiên là có thể nghe thấy nàng nói những gì.
"Hai người này đều là. . ."
Tần Dao lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
"Không trách được, ngay cả Đoạn đạo trưởng thần bí khó lường cũng nói, đứa trẻ này thiên phú dị bẩm, thân thể mạnh tới mức khó có thể tin được, hóa ra là như vậy."
Sau đó nàng lại vui mừng, nói:
"Vậy thì chẳng phải rất tốt hay sao? Vị đang bế quan kia đã chọn được thể xác, nay lại có thêm một Thánh Khí."
Diệp Phàm đã được đưa tới hẻm núi, nhưng trong lòng hắn chấn động, hắn cảm thấy Bàng Bác đúng là đáng lo, hung cát khó liệu. Nữ tử hoàn mỹ trên dãy núi lắc đầu, nói:
"Vị đang bế quan kia, ngay cả chính mình còn không rõ, có thể kéo dài được tính mạng hay không, chuyện tương lai thế nào, không ai có thể đoán trước được.”
" Vệc này. . ."
"Mà tên thiếu niên tên là Diệp Phàm này, thân thể rất không bình thường, đúng là có thể coi là Thánh Khí, nhưng rất khó đoán trước được có chuyện gì xảy ra hay không. Vị bế quan trong kia đã từng nói, ở thời Thái Cổ. . ."
Đây là những lời nói cuối cùng mà Diệp Phàm có thể nghe được, bởi vì hắn đã bị mang ra khỏi hẻm núi, tiến vào trong một sơn cốc khác, rừng đào nơi này toàn là cổ mộc vạn năm, ở giữa có một cái hồ nước xanh lục, bên cạnh dựng vài gian nhà tranh, rất hài hòa với tự nhiên, đây có thể nói là chỗ ở của Diệp Phàm hiện nay.
Mãi cho tới 5 hôm sau, nữ tử hoàn mỹ mới xuất hiện một lần nữa, danh tính của nàng là Nhan Như Ngọc, đây đúng là một tên gọi cực hạn để tả sự hoàn mỹ.
Nếu như là người khác dùng tên này, Diệp Phàm nhất định sẽ xem thường, thế nhưng nữ tử này giống như được thần ngọc làm xương cốt, giống như là người được bước ra từ trong tranh, không phải là người trên thực tế, cho nên nàng đúng là rất xứng với cái tên này.
Tần Dao cũng đi bên cạnh nàng, ngoài ra còn có hai lão bà khác, ở trong gian nhà tranh cẩn thận quan sát thân thể Diệp Phàm, đều lộ ra sắc mặt khác thường.
"Có thể được coi là Thánh Khí." Một lão bà nói như vậy.
Sau khi 3 người rời đi, Tần Dao ở lại khẽ cười nói:
"Trong lòng ngươi nhất định có rất nhiều nghi vấn, yên tâm đi, chúng ta sẽ không hại ngươi đâu, đối với ngươi mà nói chính là một đại cơ duyên”.
Diệp Phàm trầm giọng hỏi: "Thực ra là các ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi gặp qua Yêu Đế chi Tâm, có cảm giác thế nào?"
"Vô cùng đáng sợ."
Đây cũng là lời nói thực, vì tu sĩ ở cảnh giới Bỉ Ngạn hoặc siêu việt Bỉ Ngạn còn không thể tới gần nó, chỉ tiếng đập của nó thôi, cũng khiến người ta phun máu, đủ để biết nó kinh khủng tới mức nào.
"Ngươi biết là tốt rồi."
Tần Dao quyến rũ liếc mắt nhìn hắn một cái, khanh khách nở nụ cười, véo véo gò má của hắn, nói:
"Cơ duyên to lớn như vậy mà lại rơi vào trên đầu của ngươi, sau này có thành công, thì đừng có quên ta nhé”.
"Cơ duyên gì?"
"Lấy cơ thể ngươi làm Thánh khí, để nuôi dưỡng trái tim Đại Đế, làm cho nó có thể bảo tồn sức sống, đồng thời nó cũng có thể bổ dưỡng thân thể của ngươi, ngươi nói xem, đây có phải là một cơ duyên to lớn không?"
“Việc này. . ."
Diệp Phàm vô cùng khiếp sợ, tuyệt đối không ngờ rằng mấy người này lại muốn dùng thân thể của hắn làm dụng cụ nuôi dưỡng Đại Đế Chi Tâm.
"Ngươi không cần phải lo lắng gì cả, Thánh Tâm đã bị phong ấn rồi, không thì ngươi cũng không chịu nổi đâu. Chuyện này đối với thân thể ngươi chỉ có lợi mà không có hại."
Nói tới đây, hơi thở của Tần Dao như hoa lan, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, cười ngọt ngào nói:
"Nếu như ngươi có thể nuôi dưỡng Thánh Tâm, tương lai điện hạ sẽ lấy thân báo đáp, đây cũng chính là giấc mộng của vô số nam nhân ở Đông Hoang."
“Ta không muốn làm Thánh Khí!" Diệp Phàm không muốn nhận sự sắp đặt này.
"Đây là cơ duyên bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn có, thế mà ngươi lại. . ."
Tần Dao dí một đầu ngón tay vào trán hắn, nói:
"Thánh Tâm kia có thể làm cho ngươi lần thứ hai thoát thai hoán cốt, nếu như không phải loại thể chất của ngươi rất khó tìm, ngươi tưởng cơ duyên như vậy sẽ rơi vào trên đầu ngươi ư? Tương lai điện hạ sẽ đem Thánh Tâm này để tu luyện một loại vô thượng Yêu pháp, sẽ lấy thân báo đáp ngươi, làm vợ ngươi, có một tuyệt đại giai nhân như vậy làm bạn, ngươi còn không thỏa mãn hay sao?"
Lấy bản thân nuôi dưỡng Thánh Tâm, lại còn được nữ tử hoàn mỹ kia làm vợ, điều này đúng là làm cho Diệp Phàm có cảm giác mình như đang ở trong mộng.
“Có tuyệt đại giai nhân ở bên cạnh, đúng là ta cầu còn không được, nhưng cái trái tim kia thì xin miễn, ta là một kẻ bất tài, xin nhường cơ hội cho người khác."
"Ngươi đúng là mạnh mồm, ngươi cho rằng điện hạ là ai, vô duyên vô cớ mà lại đi làm bạn của ngươi, đúng là mơ mộng hão huyền."
Tần Dao lườm hắn một cái, lại lấy ngón tay như ngọc ra véo má hắn, nói:
"Phúc vận đã tới, vậy mà ngươi lại từ chối, đúng là không biết ngươi là loại người gì”.
Cho dù Diệp Phàm đồng ý cũng được, mà không đồng ý vẫn vậy, đều không có cách nào thay đổi được sự việc này.
Sau ba ngày nữa, nữ tử hoàn mĩ Nhan Như Ngọc, Tần Dao, còn có mười mấy lão bà nữa xuất hiện, giam hắn luôn ở trong phòng.
Một cây mềm mại như nước, cứng rắn như thần thiết, trên mặt nó còn khắc rất đồ hình yêu thú, trông rất cổ xưa, mọc từ giữa cái hồ nước màu bích lục kia lên, hào quang lấp lánh, chui vào bên trong rừng đào, cột chặt hắn vào trên thân cây.
Nhan Như Ngọc, ước chừng 18, 19 tuổi, phong hoa tuyệt đại, ngũ quan xinh xắn, tuyệt sắc dung nhan, đường cong mông lung, tiếng bước chân như ngọc, làm cho người ta cảm giác được sự tinh khiết vô ngần, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất của trời cao, đứng im ở đó, lẳng lặng nhìn Diệp Phàm.
"Nhan Như Ngọc, ngươi là lão bà tương lai của ta, ngươi có thể. . ."
Diệp Phàm mới nói tới đây, thì không nói được nữa rồi, bởi vì miệng hắn đã bị Nhan Như Ngọc phong ấn.
Trong vườn đào những con sóng lớn màu lục bích dâng lên ngập trời, có mấy con Kim Sắc Lý ngư (2) dài tận mấy mét, kéo một chiếc quan tài bằng thủy tinh nổi lên trên mặt nước, làm cho người khác cảm thấy sinh cơ nồng đậm, giống như môt đại dương đang chấn động.
(hai): Kim Sắc Lý ngư: Cá chép màu vàng
Quan tài bằng thủy tinh dài 2m, rộng 1m, dưới ánh mặt trời thần hoa lưu chuyển rất lấp lánh, vô cùng bất phàm.
Ở bên trong, có một trái tim to bằng nắm tay, còn màu đỏ tươi, ánh sáng còn lấn áp cả mặt trời, giống như một viên Thần ngọc màu đỏ, rực rỡ vô cùng, sức sống là do nó lan tỏa ra. Đó chính là Yêu Đế Thánh Tâm!
Nó bị phong ấn trong chiếc quan tài này, ánh sáng màu đỏ lấp lánh, chỉ nhìn thôi cũng khiến tim người ta đập thình thịch, làm cho chiếc quan tài đỏ chói, nổi bật trên nền nước.
Diệp Phàm muốn kêu to, nhưng lại không thể lên tiếng, muốn giãy giụa, lại không thể cử động, hắn đã bị trói trên một cái cây như thần thiết, còn đâu sức mà chống cự.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Chương 119: Lục Đồng trấn áp Thánh Tâm Tác giả: Thần Đông
Share by Mạnh Thường Quân - 4vn.eu
Chiếc quan tài thủy tinh như mộng như ảo, hào quang lấp lánh, Yêu Đế Thánh Tâm bên trong ráng đỏ tỏa ra tạo thành quang hoa ngút trời, làm cho nhật nguyệt đều ảm đạm thất sắc, không thể nào tranh tỏa sáng với nó.
Tần Dao mở chiếc quan tài ra, sinh cơ tỏa ra mãnh liệt như đại dương, làm cho mọi người cảm thấy có một làn gió xuân ấm áp thổi đến, khí tức sinh mệnh cường đại như vậy, nếu như có thể thường xuyên ở bên cạnh nó, thì là một sự trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện.
Từ đó cũng có thể tưởng tượng Yêu Đế trước kia cường đại tới mức nào, thời gian đã vạn năm đã qua, hắn cũng chết đi từng đấy nắm, nhưng lại để lại Thánh Tâm cường đại tới như vậy, đúng là không cách nào phỏng đoán được thực lực của hắn.
"Tu vi Đại Đế thâm sâu như vậy, nhưng cũng không có cách nào có thể thành tiên, thật sự khiến người ta hoài nghi, tiên nhân có tồn tại trên thế gian này hay không?"
Một lão bà vô hạn cảm thán. Nhan Như Ngọc quỳ xuống, dập đầu với chiếc quan tài bằng thủy tinh, sau đó tự mình tiến lên, tiếp nhận một cái khay bằng ngọc bình từ trong tay của nữ tử Yêu tộc, đem trái tim như một viên đá ru bi đỏ, đi tới trước mặt Diệp Phàm.
"Nhan Như Ngọc. . ."
Diệp Phàm lấy thần thức truyền âm, muốn nói điều gì đó, thế nhưng đúng lúc này, mười mấy cái bà lão kia đã tiến lên, thi triển thần thuật, điểm tới cái trán của hắn.
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng hoảng sợ, mười mấy lão bà này quá kinh khủng, cảm ứng được thần thức của hắn quá dị thường, đem Kim Sắc Tiểu Hồ ở mi tâm của hắn phong ấn lại, hắn ra sức giãy giụa, kim quang ở mi tâm của hắn tỏa ra tứ phía, nhưng không thể nào phá tan được cấm cố.
Cho dù như vậy, nhưng mười mấy lão bà này đều biến sắc, một người trong đó nói:
"Đứa trẻ này quả thật bất phàm, loại thần thức này có lực lượng không thể tưởng tượng, nếu so với với tuổi tác của hắn, thì tinh thần lực không thể mạnh mẽ tới như vậy."
Từ trong bàn tay của Nhan Như Ngọc tỏa ra những đạo hào quang màu đỏ, toàn thân nàng thì lại bao phủ kim quang lấp lánh, cơ thể nàng như ngọc, thánh khiết vô cùng.
Nàng nhìn Diệp Phàm rất lâu, sau đó vươn một cánh tay dài ra, xoa vào gò má hắn, động tác rất nhẹ nhàng, cứ như gió xuân vờn qua khuôn mặt.
Trên khuôn mặt có dung nhan tuyệt thế kia, đã hiện lên thần sắc phức tạp, hình như có điều gì đó khó nói thành lời, nhưng lại rất nhanh biến mất, lần thứ hai nàng lại trở về với trạng thái Không Linh, giống như Dao Trì Tiên Tử, thanh tịnh xuất trần.
"Điện hạ, xin lui về phía sau, để chúng tôi xuất thủ."
Một lão bà bước lên phía trước, nhận lấy cái khay bằng ngọc bích.
Nhan Như Ngọc gật đầu, nhẹ nhàng như gió, bồng bềnh lùi về sau.
Diệp phàm thực sự không muốn tiếp nhận sự an bài như thế này, Yêu Đế Thánh Tâm mà lại được nuôi dưỡng trong người mình, rồi lúc đó nó xảy ra biến hóa thế nào có trời mới biết được.
Đột nhiên, hắn cảm thấy đau nhức vô cùng, nhìn lại thì hóa ra mười mấy lão bà này đang cố gắng mở Khổ Hải của hắn.
"Ngươi không cần phải khẩn trương, chúng ta sẽ không ngắt trái tim của ngươi xuống đâu mà lo, chỉ để Yêu Đế Thánh Tâm ở trong Mệnh Tuyền của ngươi, lấy Thần Tuyền của Thái Cổ Thánh Thể để nuôi dưỡng trái tim này. . ."
Diệp Phàm nếu như có thể hét, chắc chắn hắn sẽ hét lên rất to, Kim Sắc Khổ Hải của hắn chứa đựng rất nhiều bí mật, tuyệt đối không thể bị phơi bày ra ngoài ánh sáng được.
"Không hổ danh là Thái Cổ Thánh Thể, đã mạnh mẽ như chúng ta rồi, lại phải hợp lực của mười mấy người mới mở ra được, đúng là cứng rắn như thần thiết, khó có thể tưởng tượng."
"Đây là chiến thể mạnh mẽ nhất của nhân tộc, năm xưa thì đánh đâu thắng đó, nhưng giờ đây lại trở thành phế thể, tiểu tử này cũng rất tuyệt vời, có thể tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều, đúng là không biết hắn làm cách nào có thể làm được. Như vậy cũng tốt, chỉ cần Thần Tuyền trong Khổ Hải của hắn không ngừng chảy, thì Thánh Tâm sẽ mãi mãi trường tồn. . ."
"Tại sao không có cách nào phá vỡ được thế này. . ."
Mười mấy lão bà này vô cùng giật mình, bọn họ đã hết cách rồi, một người trong đó xoay người nói:
"Điện hạ, xin cho mượn Thánh Binh một chút, chúng tôi muốn dùng nó để phá vỡ Khổ Hải của Thái Cổ Thánh Thể."
Nhan Như Ngọc bình tĩnh gật đầu, trong lòng bàn tay thần hà tỏa ra bốn phía, vô cùng chói mắt, không thể nhìn rõ được vật gì trong tay của nàng, vật đó tỏa ra quang mang thánh khiết, bao trùm cả ngọc thủ vào bên trong.
Một lão bà tiến lên tiếp nhận đạo hào quang rực rỡ này, sau đó rạch nhẹ một cái trên Khổ Hải của Diệp Phàm, làm cho hắn suýt nữa thì ngất đi, hóa ra Khổ Hải đã bị người ta phá tan rồi, chỉ trong nháy mắt kim quang đại thịnh, sóng biển tuôn trào, mưa gió ngập trời.
"Trời ạ, Lại là Kim Sắc Khổ Hải, chuyện này… không có khả năng? !"
Tất cả mọi người đều bị kinh sợ, không bao giờ có thể tưởng tượng ra được tình cảnh như vậy, sóng biển ngập trời, lôi điện đan dệt, quả thực giống như là thiên địa sơ khai, trong đó ẩn chứa sinh cơ cuồn cuộn.
"Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Thái Cổ Thánh Thể độc bộ thiên hạ hay sao?"
Nhan Như Ngọc chấn động, Kim Sắc Khổ Hải này nàng chưa bao giờ nghe nói tới, cũng như được nhìn thấy, nàng khó có thể giữ vững bình tĩnh, trên dung nhan tuyệt mĩ của nàng hiện lên vẻ khiếp sợ, nàng chăm chú nhìn thẳng vào đó.
Diệp Phàm không thể động đậy, cũng không thể hét lớn, nhưng trong lòng lại hỏi thăm mấy chục lần tổ tông những người này, hắn nhe răng trợn mắt, sự đau nhức làm hắn muốn ngất đi.
"Tương truyền, thượng cổ Đại Năng có Luân Hải thần bí khó lường, giống như trăng sáng mọc trên mặt biển, tinh thần bao la như bầu trời, trong Khổ Hải mọc Kim Liên (1), mỗi một loại dị tượng đều mang 1 sức mạnh thần bí khó lường.
(1): Kim Liên: Sen Vàng
Đứa bé này lại có Kim Sắc Khổ Hải, là kỳ cảnh mạnh nhất trong kỳ cảnh, ngày sau chắc chắn sẽ sinh ra dị tượng thần bí khó lường trong truyền thuyết."
"Đáng tiếc, hiện nay trên thế gian, Thái Cổ Thánh Thể không thể nào tu luyện, mà hắn có thể tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều đã là không bình thường rồi, nhất định có kỳ ngộ khó mà tưởng tượng nổi."
Mười mấy lão bà này không dám trì hoãn, sợ Diệp Phàm nguyên khí đại thương, vội đem Yêu Đế Thánh Tâm để vào trong Mệnh Tuyền, sau đó vội vàng lui về sau, đem Yêu Đế Thánh Binh thu hồi.
Vào thời khắc này Kim Sắc Khổ Hải lại càng khác người, trên đại dương cuồn cuộn, sinh cơ tỏa ra ngập trời, từ từ khép kín lại, nhanh chóng chữa trị cho bản thân. Mọi người như trút được gánh nặng, tất cả đều thở dài một cái.
Cơn đau nhức qua đi, trong lòng Diệp Phàm cũng đã bình tĩnh lại, trong đầu hắn đang suy tư lời của mấy lão bà này.
Luân Hải của thượng cổ Đại Năng có dị tượng gì? Sao lại như trăng sáng trên mặt biển, tinh thần phủ trời cao, sao trong Khổ Hải lại có thể mọc ra Kim Liên. . .
Nghe nhưng không hiểu, đúng là làm hắn phải suy nghĩ rất nhiều.
"Lại nói Thánh Địa và Thái Cổ Thế Gia quả nhiên là bất phàm, có người nói, người của Cơ gia có một người nắm giữ Thần Thể, cho đến lúc tu luyện thành công thì tin tức mới lan truyền ra, có người nói, Luân Hải của hắn có rất nhiều dị tượng, đáng sợ vô cùng."
"Không biết Đông Hoang Thần Thể và Thái Cổ Thánh Thể cái nào mạnh, cái nào yếu, nhưng đáng tiếc Thánh Thể đã biến thành phế thể, không thể nào so sánh được, nếu không nhất định làm người khác vô cùng chờ mong."
"Cơ gia có thể sinh ra Thần Thể, chỉ cần không chết yểu thì chắc chắn sẽ phồn thịnh mấy ngàn năm nữa, không ai có thể ngăn trở được”.
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng giật mình, Thái Cổ Thế Gia Cơ gia lại có Thần Thể, điều này làm cho lòng hắn không cách nào bình tĩnh được.
Qua nửa canh giờ, Diệp Phàm mới cảm giác khôi phục bình thường, hắn đã được đặt xuống, trên thân thể cũng đã giải trừ phong ấn.
Tần Dao tiến lên, cười nói:
"Ngươi cũng thấy đấy, chúng ta đâu có thương hại ngươi, nên ngươi không phải lo lắng gì, Yêu Đế Thánh Tâm đươc nuôi dưỡng trong cơ thể ngươi, đối với ngươi chỉ có lợi, mà không hề có hại."
Diệp Phàm không hề nói gì, lẳng lặng ngồi xếp bằng ở một bên, cảm thụ biến hóa trong cơ thể, khối Lục Đồng vẫn nằm im lìm, giống như là bàn thạch, chìm ở trong Thần Tuyền, cho nên mấy lão bà kia lúc nãy không cách nào cảm ứng được.
Yêu Đế Thánh Tâm được dìm trong Mệnh Tuyền, được Thần Tuyền thẩm thấu, sinh cơ tràn ra, nó nằm gần với Kim Thư, nhưng không thể so sánh với khối Lục Đồng, bị đẩy lên phía trên, không cách nào tiếp cận được với đáy của Thần Tuyền.
"Khối Lục Đồng này thực sự rất phi phàm. . ."
Diệp Phàm trong lòng giật mình, Yêu tộc Đại Đế Thánh Tâm ở trong này lại phải hạ mình với nó, quả thực khiến người khác kinh hãi.
Đột nhiên, Diệp Phàm có cảm giác Yêu Đế Thánh Tâm đang rung động, sau đó điên cuồng hấp thu sinh mệnh tinh khí của hắn, Mệnh Tuyền dâng lên ồ ạt, Thần Tuyền như núi lửa phun trào, hướng về phía của Thánh Tâm này mà phun tới.
Hắn biến sắc, đây không phải là hiện tượng tốt gì, cái Thánh Tâm này nếu như cứ tiếp tục hấp thu Sinh Mệnh Tinh Hoa như vậy, thì hắn chắc chắn sẽ bị hút khô.
"Bang "
Đúng lúc này, trong Thần Lực Nguyên Tuyền khối Lục Đồng khẽ nhúc nhích một cái, Khổ Hải lập tức gió êm sóng lặng.
"Thần Tuyền không phun trào nữa, tất cả đều được ổn định lại, mà Thánh Tâm này lại im lặng không dám nhúc nhích."
"A"
Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, khối Lục Đồng quả nhiên ghê gớm, chìm bên trong Thần Lực Nguyên Tuyền, hoàn toàn có thể trấn áp mọi chí bảo trong Luân Hải.
"Nếu không phải có khối Lục Đồng ở đây, thì tính mạng của ta đã bị nguy hiểm rồi, các nàng vẫn chưa phong ấn được hoàn toàn Thánh Tâm này. . ."
Sau khi Diệp Phàm bình tĩnh lại, hắn bắt đầu điều khiển Đỉnh hướng về phía Thánh Tâm đang lấp lánh như một viên bảo ngọc, trong lòng tự nói:
"Không biết có thể ép nó ra được vài giọt Yêu Đế Thánh Huyết hay không?.
"Bang "
Khi Đỉnh va chạm vào Thánh Tâm, thì Thánh Tâm kẽ run lên một chút, toàn bộ đại dương màu vàng sôi trào, nhưng ngay sau đó khối Lục Đồng lại run lên, tất cả lại yên lặng như thường.
Thân thể Diệp Phàm như bị sét đánh, hắn rùng mình một cái, hắn phát hiện trên tiểu Đỉnh có một tơ máu, hóa thành vô tận huyết quang, lao ra khỏi Khổ Hải, tràn về khắp nơi trong cơ thể hắn.
Vào đúng lúc này, thân thể của hắn run run, giống như đang được tế luyện, vô tận huyết quang tỏa ra, bao phủ lấy thân thể hắn.
"Không thể nào, Đại Đế Thánh Tâm mới chỉ chìm vào trong Mệnh Tuyền, mà đã bắt đầu tẩm bổ cơ thể cho hắn rồi ư, làm sao lại nhanh như vậy?"
Một lão bà giật mình. Những người khác cũng rất khó hiểu, đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Diệp Phàm tin tưởng, mấy người này không có hại hắn, các nàng nói rằng đã phong ấn được Thánh Tâm rồi, nhưng lại không được hoàn toàn, vừa nãy nếu như không có khối Lục Đồng thì hậu quả khó mà tưởng tượng.
"Tốt, tốt, tốt lắm!" Một lão bà nói liên tục ba chữ "tốt", rồi nói tiếp:
"Yêu Đế Thánh Tâm sau khi được nuôi dưỡng, sẽ trường tồn hậu thế, điện hạ có thể yên tâm tu luyện mật pháp rồi."
Không bao lâu sau, huyết quang trên người hắn dần dần biến mất, huyết nhục như được gột rửa một lần nữa, thân thể hắn càng thêm tráng kiện, trong lòng hắn thầm than, Yêu tộc Thánh Tâm quả nhiên phi phàm, mới chỉ có môt vệt tinh huyết mà thôi, mà đã có hiệu quả như thế.
Nếu như có thể hấp thu một giọt, mười giọt, hoặc là luyện hóa cả quả tim, vậy sẽ có kết quả như thế nào nhỉ?
Thần sắc Nhan Như Ngọc không bình tĩnh chút nào, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, tự nói:
"Muốn ta với hắn đồng thời tu luyện hay sao? Chuyện này. . .”
"Ngươi cứ định cư ở nơi này, mấy ngày sau ta sẽ cho người an bài chỗ ở mới cho ngươi."
Nhan Như Ngọc nói xong, sau đó vẫy mọi người đi ra khỏi vườn đào.
"Nhan tiên tử chờ một chút."
Diệp Phàm chỉ gọi một mình Nhan Như Ngọc lại, đi thẳng ra trước mặt, đánh giá nữ tử không một chút tì vết này, hắn không xấu hổ, mà khóe miệng lại nở nụ cười, nói:
"Ngươi thật sự muốn gả cho ta?"
Nhan Như Ngọc như Nghiễm Hàn Tiên Tử giáng trần, dáng kiều thướt tha, trên da thịt có đạo đạo lưu quang đang lưu chuyển, nàng lông mi rất dài, đôi mắt thâm thúy, có ngưng tụ thi vận, có linh tuệ của thiên địa, chỉ yên lặng nhìn Diệp Phàm, không nói gì cả.
Ở Bên cạnh, Tần Dao đột nhiên khẽ nở nụ cười, nói:
"Uy, tay ngươi để lộn chỗ rồi, đó là tay của điện hạ."
Đồng thời, Diệp Phàm có cảm giác như đằng vân giá vũ, hắn đã bị Nhan Như Ngọc hất bay, treo lơ lửng trên vách núi.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Chương 120: Đông Hoang Thần Thể Tác giả: Thần Đông
Share by Mạnh Thường Quân - 4vn.eu
Đây chính là hậu quả mà Diệp Phàm trêu chọc Nhan Như Ngọc, hắn bị treo trên vách núi của rừng hoa đào, hắn đương nhiên sẽ không bao giờ cho rằng nữ tử hoàn mỹ này lại thích hắn, chẳng qua cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, và cũng là do nguyên nhân của Yêu Đế Thánh Tâm này.
Sau khi đoàn người đi, Diệp Phàm mới đáp xuống đất. Trong vườn đào, cổ mộc vạn năm cứ uốn lượn như Cầu Long, hoa đào từng đoá từng đoá, theo từng cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa mỏng manh, bay khắp bầu trời, đâu đâu cũng chỉ nhìn thấy một màu phấn hồng.
Diệp Phàm bắt đầu suy nghĩ, mình nên đi theo con đường nào, Yêu Đế Thánh Tâm đã được nuôi dưỡng trong Mệnh Tuyền của hắn, Yêu tộc sẽ không bao giờ cho hắn rời đi, chẳng lẽ ngoài cách làm bạn với bọn chúng thì không còn cách nào khác?
Nhưng mà, tâm pháp của Yêu tộc không thích hợp cho Nhân tộc tu luyện, ở chỗ này hắn không có cách nào có được pháp môn tu luyện cao thâm cả, cần phải nghĩ biện pháp khác.
Đây chính là một đám yêu tinh, có cảnh giới siêu việt Bỉ Ngạn, Yêu tộc cũng là một thế lực không yếu, hắn muốn rời khỏi đây thì rất khó có thể thực hiện được.
"Đi được tới đâu hay tới đó."
Diệp Phàm cũng không lo lắng, trước mắt hắn sẽ không bị nguy hiểm tới tính mạng, cho nên lập tức ngồi xếp bằng ở bên trong rừng hoa đào, mặc cho cánh hoa ở xung quanh bay múa, hắn tĩnh tâm ngưng thần, bắt đầu tu luyện.
Yêu tộc Đại Đế Thánh Tâm được ngâm trong Mệnh Tuyền, tại sao không nhân cơ hội này mà lợi dụng cho tốt, hắn muốn mượn Thánh Huyết, để rèn luyện huyết nhục của chính mình, để tiếp tục thoát thai hoán cốt.
Kim Sắc Khổ Hải của hắn hiện đã to bằng nắm tay, sáng rực như một mặt trời trong hư không, trong sáng thánh khiết.
Mệnh Tuyền phun trào, bầu trời trong xanh không một bóng mây, Thánh Tâm như một viên Mã Não màu đỏ, yên tĩnh không một tiếng động, cứ để cho Thần Tuyền thấm vào, ánh đỏ rực rỡ, làm say lòng người.
Diệp Phàm lấy tiểu Đỉnh cho xoay vòng quanh Thánh Tâm, sau đó đập thẳng và nó, tiểu Đỉnh chấn động, muốn cướp Thánh Huyết bên trong Thánh Tâm.
Nhưng mà, mặc cho Diệp Phàm làm rất nhiều biện pháp, nhưng Thánh Tâm vẫn im lìm như đá, không gì lay động được, cho nên không cách nào lấy tinh huyết ra ngoài
Cuối cùng, Diệp Phàm điên tiết, dùng tiểu Đỉnh đập mạnh vào Thánh Tâm, tiếng va chạm chan chát vang lên, bên trong Mệnh Tuyền ánh đỏ bắn ra bốn phía, trên chiếc Đỉnh tỏa ra hào quanh mạnh liệt, xung quanh nó lưu chuyển khí tức thần bí của Đạo.
Nhưng mà, Yêu Đế Thánh Tâm chẳng hề để ý, nó cũng chẳng thèm nhúc nhích, giống như một vầng mặt trời, mặt trăng cố định ở đó, không cách nào lay chuyển được.
"Khối Lục Đồng thần bí, có thể trấn áp hoàn toàn Thánh Tâm, mặc dù ta đã thi triển trăm phương ngàn kế, nhưng không cách nào di chuyển được nó, cho nên không cách nào lấy ra được tinh huyết."
Điều này làm cho Diệp Phàm rất khó chịu, hắn nhìn có trong tay bảo sơn, nhưng lại chẳng hề kiếm được chỗ tốt nào của nó cả.
Diệp Phàm không muốn từ bỏ, hắn lại khắc 9 chữ cổ và Đỉnh, làm cho nó ngưng tụ một lực lượng kì dị, theo một phương pháp huyền ảo đan xen lại với nhau.
Đây chính là thuật dùng “Khí” trấn áp bản thân mà trong Đạo Kinh có ghi, là pháp môn có thể đạt tới “Vĩnh Hằng”.
Nhưng mà, lần này Diệp Phàm không phải muốn trấn áp chính mình, mà là hắn muốn dùng bí pháp này lấy huyết tinh từ Yêu tộc Thánh Tâm.
Diệp Phàm cũng không biết 9 chữ cổ này là gì, hắn chỉ coi nó như “Đạo văn” để sử dụng, dựa vào những gì ghi chép trong Đạo Kinh thành công khắc nó vào Đỉnh.
Chiếc Đỉnh vốn đang lơ lửng trên bầu trời Khổ Hải, nhất thời biến đổi tới mức khó tin, thổ khí bố hóa xuất phát từ hư vô, như một làn sương mù, những “Đạo” và “Lý” đan xen lại với nhau, quả thực vô cùng khó hiểu.
Âm Dương cùng tồn tại, thái sơ sinh diễn, lực lượng giữa sống và chết đang giao hòa, chiếc Đỉnh biến đổi đến mức thần bí khó lường, các dòng khí hợp lại với nhau tạo ra sự sống, lột bỏ sự tĩnh mịch, sinh cơ hiện ra, sau đó từ từ lớn dần lên, ép xuống Thánh Tâm.
Yêu tộc Đại Đế ngày xưa uy chấn Đông Hoang, bễ nghễ thiên hạ, cho dù không thể thành tiên, nhưng cũng là tuyệt đỉnh cường giả trong thiên địa, trái tim của hắn đâu phải chuyện thường.
Khi Đỉnh trấn áp xuống, “Đạo văn” trời sinh của 9 chữ cổ hiện ra, tạo thành một lực lượng huyền ảo khó lường, Thánh Tâm đang im lặng bỗng nhiên chấn động.
"Phong ấn!" Diệp Phàm ở trong lòng hét lớn, Khối Lục Đồng vẫn không thèm đếm xỉa tới, nhưng hắn mà không đoạt được Yêu Đế Thánh Huyết, hắn thề không dừng tay.
Đỉnh, ba chân định thiên địa, hai tai diễn âm Dương, khuếch tán rồi thu nạp, giống như bản nguyên của thiên địa, lại như Vạn vật chi mẫu, bao dung mọi vật trong trời đất, lập tức thu Thánh Tâm vào bên trong.
"Oanh "
Đúng vào lúc này, Yêu Đế Thánh Tâm không chịu nổi nữa, huyết quang của nó tỏa ra trùng thiên, giống như những đạo ánh sáng màu đỏ, tỏa ra bốn phía.
Nó nhiều lần bị khiêu khích, cho nên không thể nào bình tĩnh lại nữa, tạo nên một ba động cường đại, huyết hoa tỏa ra giống như một mặt trời, đang lặn xuống lúc hoàng hôn.
Bên trong Kim Sắc Khổ Hải sóng lớn vạn tầng, đại dương dâng trào mãnh liệt, Mệnh Tuyền phun trào như núi lửa, Luân Hải không còn an bình nữa, mà lại tràn ngập khí tức khiến người khác run sợ.
Thánh Tâm sinh cơ tràn đầy, trong mỗi tia huyết quang đều mang theo một lực lượng cường đại, huyết hoa loé lên, lập tức phá tan 9 chữ cổ được khắc trên đỉnh.
Không phải 9 chữ cổ không thần bí, mà là Diệp Phàm tu vi còn thấp, không thể nào khống chế được nó, cho nên Thánh Tâm lập tức lao ra ngoài.
Diệp Phàm vừa giật mình lại vừa vui mừng, điều khiển chiếc Đỉnh, thu lấy những huyết hoa đang phiêu tán trên bầu trời, đỉnh là vạn vật chi mẫu, có thể bao dung tất cả, tất cả huyết quang đều bị thu vào bên trong.
Cùng lúc đó, khối Lục Đồng đã cảm ứng được ba động của Luân Hải, cho nên nó chỉ vẻn vẹn run nhẹ một chút, sinh cơ của Thánh Tâm lập tức bị thu liễm lại, dần dần yên lặng, Khổ Hải màu vàng kim cùng trời quang mây tạnh, Mệnh Tuyền trong nháy mắt cũng bình hòa.
Trong lòng Diệp Phàm có chút kích động, bởi vì ở ngay trong đỉnh nhỏ, có 1 giọt huyết tinh rực rỡ sáng ngời, ánh sáng màu đỏ đang lưu chuyển, nó là kết tinh của những huyết hoa bị phiêu tán trên bầu trời, cuối cùng ngưng tụ thành một giọt Thánh Huyết.
Chiếc Đỉnh lập tức xoay tròn, giọt Thánh Huyết kia lập tức văng ra ngoài, sau đó biến thành những huyết vụ vô tận, đi tới khắp mọi nơi trên cơ thể của Diệp Phàm.
Bên trong rừng hoa đào, dưới gốc cổ mộc vạn năm, Diệp Phàm yên tĩnh bất động, thân thể hắn chỉ toàn màu đỏ, huyết quang hiện lên, huyết dịch như Hoàng Hà, lúc lưu chuyển phát ra những tiếng ầm ầm.
Xương cốt toàn thân hắn trắng như ngọc, phát sinh những tiếng lách cách, giống như đang được rèn đúc, khiến người ta kinh hãi không ngớt. Ngũ tạng lục phủ, nhẹ nhàng rung động, giống như một khúc nhạc thần tiên.
Một giọt Yêu Đế Thánh Huyết đã chảy về khắp mọi nơi trên thân thể, đang gột thể xác của hắn, rèn luyện thân thể, đây là một quá trình được biến đổi từ từ, chậm rãi.
Quá trình này kéo dài tới một ngày một đêm, lúc này hắn mới mở mắt, đôi mắt sáng như sao chớp động, hắn cảm thấy được thân thể của mình rất mạnh mẽ, thân thể so với trước đây cứng hơn rất nhiều, nhìn nắm tay kim quang rực rỡ, hắn có cảm giác như có thể đấm thủng cả bầu trời này!
"Nếu như có thể hấp thu thêm một ít Thánh Huyết thì nhất định có thể thoát thai hoán cốt lần thứ 3."
Hắn đã từng ăn 2 loại thánh dược, thoát thai hoán cốt 2 lần, nếu như thêm một lần nữa, thì tuyệt đối là kinh khủng.
Cách đó không xa, có môt tiếng cười vang lên, Tần Dao mặc áo lụa mỏng tanh, kéo dài trên mặt đất, hình dáng bồng bềnh, đôi tay trắng ngọc như tuyết, hiện lên ánh sáng rất lộng lẫy, nàng ăn mặc rất lớn mật, cơ thể như ẩn như hiện, uyển chuyển thướt tha.
"Ngươi đúng là không có lương tâm, bây giờ đã biết được chỗ tốt của Thánh Tâm, trước kia lại một mực cho là ta muốn hại ngươi, bây giờ phải bồi thường cho ta thế nào đây?"
Tần Dao liếc mắt nhìn hắn một cái, âm thanh như nam châm, vô cùng êm tai, trên mi tâm có một nốt ruồi son, lại càng tăng thêm khí chất đặc biệt của nàng.
"Ta nghèo lắm, chỉ có mỗi thân mình, ngươi nói xem phải bồi thường thế nào đây?"
Diệp Phàm đứng dậy, trên mặt nở nụ cười rất rực rỡ.
Mái tóc đen của Tần Dao trải dài như thác nước, vóc người thon dài, đường cong ẩn hiện, uyển chuyển yêu kiều, có thể gọi đây là một vóc dáng ma quỷ, nàng thướt tha đi tới gần, làm hiện rõ dung nhan kiều diễm, mị lực vô cùng.
"Vậy lấy thân báo đáp cho ta đi."
Nàng khoác tay lên vai của Diệp Phàm, liếm liếm đôi môi đỏ hồng, vô cùng gợi cảm, thanh âm êm ái khiến người khác tê dại tâm hồn.
"Cầu cũng không được."
Diệp Phàm đã tới bến bờ tinh không, cho nên tư tưởng không còn “Cổ Giả” như trước kia nữa, khiêu khích như vậy làm hắn không chịu nổi.
Hắn vô cùng tiêu sái, đưa tay cầm lấy ngọc thủ, làm bộ mặt chân thật đáng tin, nói:
"Bàn tay mềm mại, da thịt như mỡ đông, cổ như thiên nga, răng trắng như ngà voi. . ."
Tần Dao cười thật ngọt ngào, quyến rũ lườm hắn một cái, rồi rút tay về, tóm lấy một bên gò má của hắn, nói:
"Nhỏ tuổi như vậy thì hiểu được gì cơ chứ?"
Diệp Phàm là người hiện đại, đương nhiên sẽ không sợ loại chiến trận này, trực tiếp đưa tay vuốt ve mái tóc của Tần Dao, sau đó mơn trớn 2 gò má của nàng, nói:
"Xin chú ý lời nói của ngươi, ở trước mặt ngươi là một nam nhân, mà không phải là một đứa trẻ đâu nhé.."
Tần Dao vóc người cao gầy, eo thon tinh tế, hai ngực cao vót, chân ngọc thon dài, cười đến run rẩy cả người, nói:
"Chừng hai năm nữa ngươi mới có tư cách nói loại lời nói này."
Nói tới đây nàng liếm liếm đôi môi đỏ hồng, thổi nhẹ một hơi vào tai của hắn nói:
"Nếu thật sự là nam nhân, thì không cần dùng ngôn ngữ để chứng minh. Tại sao ta lại không nhận ra nhỉ?"
Trên mi tâm của Tần Dao, nốt ruồi son tỏa sáng lấp lánh, sóng mắt lưu chuyển, khiêu khích nhìn hắn, trên mặt hiện đầy vẻ cười cợt.
Diệp Phàm biết đối phương đang muốn đùa hắn, lập tức cười cười, cánh tay nhẹ nhàng đưa ra, ôm lấy cái eo nhỏ tinh tế, nói:
"Nếu không chúng ta đi nói chuyện nhân sinh, trao đổi xem thế nào mới là một nam nhân?"
Tần Dao có chút không chịu nổi, không nghĩ tới đối phương lớn mật như vậy, nàng cười cười, nói. Rồi đưa một ngón tay nhấn lên trán hắn, rồi lui lại phía sau.
Thân thể Diệp Phàm mạnh mẽ, cánh tay cứng rắn vô cùng, cũng không có buông ra, mà lại dính sát vào nàng, như một đôi hồ điệp, hương thơm thoảng đưa, làm cho hắn ngây ngất.
"Được rồi, buông tay ra đi !"
Tần Dao ngừng lại, vẫn xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt như nước, dụ hoặc mê người. Trên nốt ruồi son ở mi tâm tỏa ra hào quang lấp lánh, làm cho thân thể Diệp Phàm tê dần, nhất thời hắn buông lỏng cánh tay phải của mình.
"Tần tiên tử, chúng ta vẫn còn chưa nói chuyện nhân sinh mà."
Diệp Phàm làm bộ dáng tiêu sái, nàng dùng thủ đoạn này để trêu đùa hắn, thì đúng là vô hiệu rồi.
"Lắm lời !"
Tần Dao vuốt ve mái tóc của chính mình, nói:
"Ta tới nơi này để thông báo cho ngươi, chúng ta lúc nào cũng có thể rời khỏi Ngụy quốc, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Tại sao?"
Diệp Phàm có chút không hiểu.
"Cơ gia là một Thái Cổ Thế Gia được truyền thừa, bọn họ đã có dị động, chúng ta hoài nghi, bọn chúng muốn ra tay với chúng ta."
Huyền Nguyên phái nhìn như môn phái của Nhân tộc, nhưng sớm đã bị Nhan Như Ngọc khống chế tất cả, đây chỉ là một cứ điểm, cho nên nàng chuẩn bị rút khỏi nơi này.
"Bọn họ tại sao muốn động thủ?" Diệp Phàm hỏi.
"Cơ gia xuất hiện một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, chính là Thần Thể hiếm có trên thế gian, tu vi hôm nay đã sơ thành, cho nên các trưởng lão Cơ gia muốn dùng chúng ta để thử đao."
"Thần Thể đáng sợ như thế sao? Chẳng qua mới chỉ sơ thành mà thôi, hắn làm sao có lực lượng ấy.
Tần Dao nghe vậy lắc đầu, nói:
"Cơ gia nhất định sẽ phái rất nhiều cường giả thủ hộ ở bên cạnh hắn. Không cho phép một bất ngờ nào có thể phát sinh, nếu như người này mà chết yểu, thì bọn họ sẽ đem toàn bộ Đông Hoang lật tung, chúng ta không ai có thể chạy thoát."
Nhan Như Ngọc vô cùng quyết đoán, hạ lệnh toàn bộ rút lui, rời khỏi Ngụy quốc, chuẩn bị tới một vị Đại Năng của Yêu tộc.
Nhưng mà, Cơ gia đến quá nhanh, các nàng chưa ra khỏi Ngụy quốc, thì đã bị bắt kịp rồi.
Đây là một dãy núi hoang dã nằm ở phía Tây Ngụy quốc, sơn mạch này kéo dài vô tận, thảm thực vật rất ít, đất đai ở đây rất khô cằn, tương truyền thời Thái Cổ đã xảy ra một trận kinh thiên đại chiến ở đây, cho nên khu vực này mới khô cằn như vậy.
Từng ngọn núi lớn cao chọc trời, nhưng lại không có thực vật, trọc lốc, đúng là hoang vắng.
Đất đá, núi vỡ vụn. . . đã nói lên chiến trường này vô cùng tịch mịch theo thời gian rồi.
Những ngọn núi cô quạnh ở bốn phía đều có cường giả thủ hộ, Cơ gia cao thủ nhiều như mây, trải khắp tứ phương.
Ở phía trước, trên một núi vỡ, có một nam tử mặc áo tím tung bay theo gió, như thiên thần hạ phàm, hắn chỉ tầm 20 tuổi, đôi mắt sáng như sao, đứng chắp tay, một mình ngăn cản phía trước.
Hắn hợp nhất với tất cả quần sơn ở đây, cùng hợp nhất với thiên địa, làm cho người ta cảm nhận được một loại đạo pháp tự nhiên, có cảm giác như thiên địa hợp nhất, không đo lường được tu vi nông cạn ra sao cả.
"Vì sao ngăn cản đường đi của chúng ta?"
Một vị trung niên mỹ phụ của Yêu tộc tiến lên, trầm giọng hỏi.
"Thần Thể của ta sơ thành, nghe nói có hậu nhân Yêu Đế ở đây, cho nên tới để ước chiến."
Tên nam tử mặc áo tím này trông vô cùng cao quý, nhưng lại giao hòa với thiên địa tự nhiên, lời nhẽ nhẹ nhàng từ từ nói.
"Thân thể của điện hạ chúng ta có bệnh, không thể chiến đấu, ngày khác ngươi hãy tới ước chiến".
Trung niên mỹ phụ nói.
Nam tử áo tím vẫn rất bình thản, ung dung nói:
"Đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng, xin đem Yêu Đế Thánh Binh lưu lại, sau khi Thần Thể của ta sơ thành, vẫn chưa tìm được vũ khí vừa tay, tiện tay dùng nó cũng được”..
Trung niên mỹ phụ sắc mặt không đổi, nói:
"Ngươi đang nói cái gì, ta căn bản nghe không hiểu, chúng ta không có Thánh Binh."
Phía sau nam tử áo tím xuất hiện 2 thị nữ có sắc đẹp động lòng người, các nàng cung kính đứng ở phía sau, một người trong đó khẽ mở môi đỏ, thanh âm lanh lảnh êm tai, nói:
"Ba năm trước đây, khi Yêu Đế mộ phần xuất thế, làm chấn động Đông Hoang, bên trong Dương mộ bắn ra rất nhiều vũ khí thông linh. Đáng tiếc, Đạo Kinh vẫn chưa hiện, Sau khi Yêu tộc Đại Đế Thánh Tâm lao ra, cũng biệt vô tung tích. Mà Yêu Đế Thánh Binh có thể ngăn trở được 5 vị đại nhân vật ra tay, sau đó bị điện hạ của các ngươi dùng Tụ Bảo Bồn đoạt đi, sao lại không có khả năng ở trong tay các ngươi được chứ?"
"Đại Đế Thánh Binh, cho dù rơi vào trong tay điện hạ, cũng là chuyện đương nhiên, Cơ gia các ngươi tại sao lại muốn đoạt lấy?"
Trung niên mỹ phụ thần sắc không còn được ôn hòa nữa.
Nam tử áo tím trông chỉ 20 tuổi, nhưng lại vô cùng trầm tĩnh, chỉ nhấc tay lên thôi, đã có “Đạo” và “Pháp tắc” đang lưu chuyển, hắn chậm rãi mở miệng nói:
"Yêu Đế Thánh Binh, Ta bắt buộc phải có."
Ở Bên cạnh, một thiếu nữ mỹ lệ mở miệng, âm thanh như ngọc lan tỏa, nói:
"Công tử nhà ta Thần Thể sơ thành, chỉ có Yêu Đế Thánh Binh mới có thể xứng"
"Khẩu khí thật là lớn. Không biết Thần Thể có danh bất hư truyền hay không . ."
Trung niên mỹ phụ cười lạnh.
Nam tử áo tím, tóc đen nhẹ bay, thần sắc lãnh đạm, hai tròng mắt thâm thúy, bình tĩnh mở miệng, nói:
"Đã như vậy, các ngươi đều có thể xông đến."
"Để lão thân đến thử xem, Thần Thể đến tột cùng đáng sợđến mức nào!"
Trung niên mỹ phụ tự mình tiến lên, từ trong miệng nàng bắn ra một đạo sinh quang, trông mềm mại như liễu, nhẹ nhàng chém tới phía nam tử áo tím, thần quang xán lạn.
Nam tử áo tím ung dung tự nhiên, căn bản vẫn không nhúc nhích, tay áo phấp phới, hắn đứng chắp tay, thế nhưng chuyện làm mọi người thất kinh đã xảy ra!
Trời đất bỗng tối đen, ở sau lưng hắn xuất hiện một thân ảnh cực kỳ quỷ dị, hét lớn một tiếng, một cái Minh Nguyệt Luân giống như một vầng Minh Nguyệt đang từ từ nhô lên, ánh sáng thánh khiết lan tỏa.
"Trăng sáng mọc trên biển !"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
" Đây là dị tượng trong Luân Hải của những Thái Cổ Đại Năng, hắn lại có thể tu thành, không hổ là Thần Thể!"
Minh Nguyệt Luân sau khi xuất hiện, thần binh của trung niên mỹ phụ lập tức hòa thành bột mịn, Minh Nguyệt thánh khiết chuyển động, Yêu tộc nữ tử kia lập tức biến thành một màn huyết vụ, hình thần đều diệt.
Dưới màn đêm, biển xanh sóng nhẹ dập dờn, một vầng Minh Nguyệt đang lơ lửng trên không, nam tử áo tím đứng chắp tay, trước sau cũng không động đậy, lãnh đạm huyền ảo, nhân ảnh như hòa hợp với khung cảnh, ý thi vương đầy không gian.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ