Kế tiếp Thạch Thiên giảng giải một chút cách thức làm như thế nào để đem chân khí trong khí mạch thúc dục ra Chân khí xoắn ốc, nhưng mà Chân khí xoắn ốc trọng ở chỗ vô ý, cần lợi dụng huyền chí vô pháp trong cơ thể là âm dương hai cực, rất nhiều điều ảo diệu không có cách nào nói rõ, điều này khiến Thạch Thiên trời sinh tính không ưa thuyết giáo, lại không chịu được kiên nhẫn, cho nên hắn không kiên trì được tới nửa giờ.
Braid bọn người nghe vậy cái hiểu cái không, như lọt vào trong sương mù, thế nhưng đều thập phần chăm chú, nhớ kỹ trong lòng.
Thạch Thiên nhìn vẻ mặt vẫn còn mờ mịt của mọi người, nói: "Học không được cũng không sao, ta sở dĩ cho các ngươi học tâm pháp này, chủ yếu là nghĩ cho các ngươi hiểu được điểu nội dung trong đó, hiểu rằng cái gì là Chân khí xoắn ốc, để tương lai khi luyện Chân khí xoắn ốc đến lúc công kích không bị hóa giải dẫn đến việc bản thân bị tổn thương."
Thành Bảo đám người đều nhìn nhau, cảm thấy ngoài ý muốn, Braid nhịn không được hỏi: "Chủ nhân, chẳng lẽ còn có những người khác biết tâm pháp loại Chân khí xoắn ốc này sao?"
Thạch Thiên gật đầu nói: "Chân khí xoắn ốc không phải là do ta sáng tạo ra, lúc trước ta ta bị Beila dùng Chân khí xoắn ốc công kích, mới biết được chân khí nguyên lai có thể vận dụng như vậy. Được nàng dẫn dắt mới sáng tạo ra tâm pháp này dạy các ngươi, tránh cho các ngươi vội vàng không kịp chuẩn bị, bị người ta dùng tam quyền lưỡng cước đã đánh chết, khiến lão tử bị mất mặt. Nếu không lão tử làm gì cần dẫn cả đám người ngu ngốc các ngươi đến, học mãi không được loại tâm pháp này."
Tất cả mọi người của Thành Bảo đều cảm động, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng, bọn họ không có nghĩ đến tổ chức âm thầm mất hơn bốn, năm năm để ám toán Thành Bảo lại có tâm pháp huyền diệu như thế.
Trong mắt Braid bắn ra quang mang kiên định, trầm giọng nói: "Chủ nhân ngài yên tâm, tôi sẽ lập tức triệu tập mọi người trở lại Thành Bảo, cùng một chỗ nghiên cứu vận dụng tâm pháp Chân khí xoắn ốc, nếu ai học không học được sẽ bắt hắn ném tới trước mặt chủ nhân. Vừa rồi xác thực là trong đầu tôi có ý nghĩ khinh địch. Không có nghĩ đến đám người trong tổ chức này lại lợi hại như vậy."
Thạch Thiên nhẹ nhàng nói: "Chân khí xoắn ốc không phải chỉ cần khắc khổ là có thể nắm giữ, công lực càng sâu thì sẽ càng dễ lĩnh hội, công lực không đủ giả như cưỡng chế thúc dục Chân khí xoắn ốc ngược lại sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện bình thường, thậm chí sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Cho nên các ngươi cũng không cần cưỡng cầu. Bọn họ cũng không có lợi hại như các ngươi tưởng tượng đâu, những người khác lão tử không biết chứ, công lực của Beila cũng không quá cao, cũng không bằng đại đa số người của Thành Bảo Lý, chỉ cần các ngươi minh bạch một điểm trong Chân khí xoắn ốc, cho dù không vận dụng được, cũng không cần phải sợ bọn họ."
Braid đỏ mặt lên, nói: "Chủ nhân, tôi...Tôi không phải là sợ bọn họ..."
Thạch Thiên phất phất tay nói: "Xong rồi, những điều cần nói lão tử đã nói xong, các ngươi có thể đi. Ewen ngươi lưu lại."
Becker cho là mình nghe lầm, kinh ngạc nói: "Chủ nhân, ngài muốn để Ewen ở lại chỗ này sao?"
Thạch Thiên gật đầu nói: "Không sai. Tạm thời để hắn đi theo ta."
Mọi người cũng nhịn không được mà nhẹ giọng sợ hãi than, đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía tên ngốc Ewen.
Becker có chút bận tâm nói: "Thằng nhóc Ewen này làm việc kỹ lưỡng không sợ chịu khổ, ngài phân phó hắn làm gì cũng được, thế nhưng trời sinh hắn ngu dốt, thường làm sai khiến người khác chê cười. Tôi sợ hắn sẽ làm ngài thêm phiền toát."
Thạch Thiên nhìn Ewen, cười nói: "Tiểu tử này thoạt nhìn quả thật có chút ngu dốt, nhưng mà cũng không phải quá ngu. Hơn nữa thiên tư khá cao, nếu không có bản lĩnh căn cơ sẽ không vững chắc như vậy, chỉ là các ngươi không có phát hiện mà thôi. Như thế nào, ngươi không nỡ bỏ đi sao?"
Becker vốn cho rằng Thạch Thiên muốn người hầu giúp hắn làm việc, cho nên mới lo lắng đứa con đần độn vạn nhất làm gì sai sót sẽ chậm trễ đại sự của chủ nhân. Không thể tưởng được chính đứa con ngốc nhất Thành Bảo Lý của hắn trong mắt chủ nhân không ngờ lại là nhân tài "Thiên tư khá cao", hơn nữa còn muốn mang theo bên người truyền thụ tâm pháp, hắn không khỏi vừa mừng vừa sợ. Kích động rung giọng nói: "Cam lòng mà, tôi cam lòng, đương nhiên rất cam lòng rồi..."
Thạch Thiên trừng mắt nói: "Còn chưa cút, chẳng lẽ cũng muốn lưu lại sao?"
Thật ra Becker ngược lại thật sự muốn lưu lại, thế nhưng nào dám nói vậy, vội vàng liên thanh đồng ý, dặn dò Ewen vài câu sau đó hướng tới Thạch Thiên hành lễ cáo từ, cùng mọi người lui ra ngoài.
Mọi người Thành Bảo sau khi ra khỏi phòng, liền ngươi một câu ta một câu lên tiếng lấy làm kì lạ, đối với việc Thạch Thiên lưu lại Ewen tỏ ra không thể tưởng nổi.
Braid dùng một quyền đánh lên vai Becker, nói: "Đạo lý của máy khoan điện ta cũng minh bạch, chẳng qua là bị nhi tử ngốc của thúc nói trước mà thôi, không ngờ lại khiến cho hắn được đi theo chủ nhân như vậy, thật sự khiến tôi tức chết mà."
Becker đắc ý nói: "Các ngươi không có nghe chủ nhân nói sao? Ewen chẳng qua là ngu dốt một chút thôi, nhưng thật ra là một thiên tài khó gặp đó, chỉ là ánh mắt của các ngươi quá kém, nhìn không ra mà thôi."
Braid gạt đi: "Bình thường người xem thường Ewen nhất, mắng hắn nhiều nhất chính là cha của hắn, bây giờ lại không biết xấu hổ nói chúng ta không có mắt."
Becker mặt đỏ lên, ngoài miệng lại nói: "Tôi sớm đã nhìn ra Ewen chính là có gen di truyền tốt đẹp của Becker tôi, là một thiên tài, mắng nó cũng chỉ là nghiêm khắc yêu cầu đối với nó mà thôi, sợ nó kiêu ngạo mà."
Lời này rõ ràng là không biết xấu hổ, lập tức khiến mọi người cười rộ lên.
Braid gạt đi: "Đi chết đi, di truyền, Ewen vốn có lẽ là người bình thường, cũng bởi vì có di truyền của thúc mới đần như bây giờ đó."
Những người khác đều tỏ vẻ tán thành.
Becker thẹn quá hoá giận, nói: "Là chủ nhân nói Ewen có thiên tư không tồi, chẳng lẽ các ngươi dám phản đối lời của chủ nhân sao? Lại có người nói Ewen ngu ngốc, đó chính là bất kính đối với chủ nhân, tôi sẽ cùng người đó liều mạng!"
Braid bọn người lập tức không nói nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt trắng dã nhìn Becker.
Trong căn phòng hoàng gia, Thạch Thiên gọi Ewen chân tay luống cuống tới bên người, sau đó nắm lấy cổ tay hắn, nói: "Ngươi thử vận một vòng chân khí xem."
Ewen gật nhẹ đầu, yên lặng vận tâm pháp, tâm tình bất an lập tức ổn định lại, điều này cho thấy bản lĩnh vững chắc của hắn, chân khí tinh thuần hùng hậu chạy trong huyệt mạch, cũng chỉ có thua kém Braid vài người công lực cao nhất trong Thành Bảo mà thôi.
Điều này làm cho Thạch Thiên cảm thấy có điểm bất ngờ, hắn buông tay ra gật đầu nói: "Rất tốt, vừa rồi ngươi tựa hồ có điểm lĩnh ngộ đối với Tâm pháp xoắn ốc, vậy thử dùng Chân khí xoắn ốc đánh lên bình hoa kia xem." Ngón tay hắn chỉ lên bình hoa cạnh góc tường, vừa mới bị hắn cách không bắn thủng một lỗ nhỏ.
Ewen "Dạ" một tiếng, xoay người đối diện với bình hoa, nhắm mắt lại, mấy phút đồng hồ sau thân thể mãnh liệt trầm xuống, đối với bình hoa cách không đánh ra một quyền, chỉ nghe "Loảng xoảng"Một tiếng trong trẻo vang lên, bình hoa giá trị xa xỉ bị quyền kình đánh cho nát bấy.
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Tiểu tử ngươi có tiền đồ, không làm cho lão tử thất vọng, chính mình đi tìm một gian phòng ở lại đi."
Ewen lại dạ một tiếng, sau đó xoay người bỏ đi, không có nói nhảm một câu nào, vừa rồi Becker đặc biệt dặn dò qua, chủ nhân cho làm gì thì làm cái đó, tuyệt đối không nên hỏi nhiều. Điều này làm cho Thạch Thiên thấy, ngược lại cảm thấy càng thêm thoả mãn.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Lúc này sắc trời đã tối, Thạch Thiên hiện tại cơm nước đã no nê, nhớ tới mình cùng hẹn Maicy tại "tiết mục" buổi tối, trong lòng không khỏi dâng lên dục vọng, liền mở cửa tiến vào phòng ngủ, vui vẻ đi phó ước. Đã thấy Maicy trên giường dùng một tấm chăn mỏng đắp một nửa lên người, tựa hồ giống như đã ngủ. Thạch Thiên ho khan vài tiếng, Maicy chẳng những không có tỉnh lại, ngược lại trong mũi lại truyền ra tiếng ngáy rất nhỏ, hiển nhiên do mệt nhọc quá độ, sớm đã tiến vào mộng đẹp, hơn nữa ngủ rât say.
Thể chất của Thạch Thiên cực khác người thường, đặc biệt là về phương diện nguyên thủy nhất, dục vọng, tuyệt đối có thể dùng từ nửa dưới là động vật để hình dung. Bình thường dục hỏa công tâm mới nghĩ tới dùng tâm pháp để khống chế, hiện tại hắn tiến vào phòng ngủ cũng đã buông lỏng tâm tình, dục niệm đã động, nếu lại dùng tâm pháp để áp chế mà nói, sẽ dị thường khó chịu. Vả lại tính cách của hắn vốn tùy tâm sở dục. Không phải vạn bất đắc dĩ căn bản sẽ không đi khắc chế chính mình.
Nhưng mà hắn còn không đến mức tự sướng [Thẩm du], lại cũng không muốn đánh thức Maicy bời vì mệt nhọc mà ngủ say. Nhưng với trạng thái của hắn hiện tại, mà ở bên cạnh còn có một mỹ nữ đang nằm, quả thực là so với lần lại trọng sinh thứ nhất còn khó chịu hơn. Thế cho nên hắn cũng chỉ đành kéo tấm chăn đắp kín cho Maicy, để tránh nàng bị cảm lạnh, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến hoa viên phòng khách, tay vị lan can hít sâu một luông không khí trong làng ban đêm của Paris, nhằm làm giảm lửa dục đang thiêu đốt thân thể.
Đây chính là hoa viên trên tầng cao nhất của khách sạn tư nhân, có thể rõ cảnh quan phồn hoa nhất một khu Paris. Lúc này đèn màu rực rỡ được thắp lên, hướng tới phía nam nhìn lại, ngàn vạn ánh đèn màu tại quảng trường Vendome, cùng với ánh sáng của ngọn đèn hai bên đường phố, cảnh vật rất hoa mĩ, cùng lãng mạn.
Quảng trường Vendome được xây dựng vào thế kỷ mười tám, lúc đầu gọi là quảng trường Chinh Phục, về sau mới đổi tên thành quảng trường Louis Đại Đế. Do vị kiến trúc sư nổi tiếng Man Saer thiết kế. Và được đám người giàu có góp tiền khởi công xây dựng. Nhưng quảng trường cũng không lớn, chung quanh cơ hồ xếp đặt giống nhau đều có hai mươi tám tòa công quán xa hoa tạo thành.
Từ đầu thế kỷ mười chín, các căn phòng ở nơi đây đã bị tiệm châu báu cùng cửa hàng trang phục mốt cao cấp chiếm cứ, trở thành một trong những trung tâm mới của Paris, là nơi chính khách cao quý cùng danh viện phu nhân thường hay lui tới. Ngay cả Napoléon lúc lên ngôi, bội kiếm cũng được một cửa hàng châu báu tên là Zhuomei xếp đặt, trong cửa tiệm này vẫn còn đang bảo lưu lấy một bộ vương miện lúc xưa.
Thạch Thiên đã từng sống một thế ở Châu Âu, bên người tự nhiên không thể thiếu đủ loại kiểu dáng nữ nhân xinh đẹp, cho nên hắn đối với nữ tử đẹp ở quảng trường Vendome cũng không có gì lạ lẫm, đã từng nhiều lần tới nơi này. Năm đó Thạch Thiên dẫn đầu đám người hầu cuồng quét Châu Âu tam đại gia của Pháp là Polk gia tộc, thậm chí tại quảng trường Vendome đánh chết vài tên hắc bang có ý đồ chạy trốn.
Đảo mắt đã qua hơn một trăm, không quản nơi đây có hiện đại, nhiều đèn màu sặc sỡ hơn, thế nhưng không cách nào che dấu được dấu vết của mấy tòa nhà cổ xưa quanh quảng trường. Thạch Thiên không khỏi sinh lòng cảm khái, than nhẹ một tiếng, sau đó bạt thân mà dậy, nhanh như tia chớp lướt qua vài mái nhà. Rơi vào một tòa lâu vũ trong quảng trường, mặt sau chỗ này cũng là một nơi tối tăm không có bóng người.
Lúc này trên quảng trường Vendome du khách đã đông nghịt, có thể thấy đủ mọi màu da, hơn nữa đa số là nữ sĩ ăn mặc diễm lệ. Làm cho người ta có cảm giác mỹ nư ở đây đông như mây. Có người từng nói qua, trang phục mốt ở Paris sở dĩ có thể trở nhãn hiệu nổi danh thế giới, tất cả đều nhờ các con đường ở đây đã làm quảng cáo hộ.
Thạch Thiên đối với mấy tiệm châu báu, trang phục ở đây đương nhiên không có hứng thú, đối với mỹ nữ mặc dù có hứng thú rất sâu, thế nhưng không có đến mức tùy ý lại gần. Vừa rồi chỉ là một thời hứng khởi mà thôi. Vì tìm kiếm một chút cảm giác năm đó, cho nên hắn mới nhảy xuống lầu.
Sau khi tiến vào quảng trường, ánh mắt của Thạch Thiên không tự chủ được bị bức tượng dựng đứng trên quảng trường Vendome hấp dẫn đi tới, không phải vì trước kia chưa thấy qua bức tượng điêu khắc lớn như vậy. Mà là vì ở đó có một loại cảm giác quen thuộc. Hiện tại quảng trường Vendome trong ấn tượng trăm năm trước của hắn thì rộng hơn nhiều, biến hóa ít nhất cũng chính là bức điêu khắc kia.
Thật ra trong quảng trường Vendome đã sớm có một tòa điều khắc Louis mười bốn cưỡi kỵ mã cao tới bảy thước, nghe nói để đúc ra bức tượng này phải mất tới hơn hai năm, sau khi hoàn thành lại dùng vài năm để tiến hàng điêu khắc hoa văn, lúc ấy đó là tác phẩm điêu khắc lớn nhất thế giới. Nhưng mà trong đại cách mạng Pháp, pho tượng Louis mười bốn này cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị đám dân thường tức giận đập thành từng mảnh nhỏ.
Về sau Napoléon đệ nhất dùng một tòa cùng loại với Roma Traian, đại viên trụ thay thế bức tượng Louis mười bốn. Theo như ý tưởng ban đầu, trên đỉnh trụ an trí một bức tượng Charles Coleman Đại Đế. Thế nhưng ngay lúc đó viện nghiên cứu France vì chiếm được cảm tình của Napoléon, theo đề xuất của mình thay thế bức tượng Charles Coleman Đại Đế bằng Napoléon Hoàng Đế. Hơn nữa quyết định đem một ngàn hai trăm khẩu đại pháo lấy trên chiến trường Austerlitz, Nga cùng nước Áo đem về đúc tượng.
Hình trụ do chín mươi cái trống tròn tạo thành. Trong đó có một tòa mang hơn một trăm bảy mươi bậc thang lầu xoắn ốc. Trụ cao gần năm mươi mét, đường kính gần bốn thước, tượng Napoléon trên nóc tính từ bệ cao chừng bốn thước. Trên hình trụ là đồng đen có khắc phù điêu chủ đề tràng cảnh chiến dịch Austerlitz, cái này phải dùng đến 30 danh điêu khắc gia tham gia sáng tác, hình ảnh phù điêu chính xác rất ngắn gọn, nhân vật trông rất sống động.
Nhưng mà hình trụ Vendome này cũng không phải thuận buồm xuôi gió, sau trước vài tháng với ngày thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc 1-7-1921, ngày mười hai tháng tư, chủ tịch uỷ ban nghệ thuật công xã Paris là hoạ sĩ Courbet chỉ trích hình trụ này chính là "Tồn lại của một thời kì chiến tranh cùng chinh phục của đế quốc" dưới đề nghị của hắn, bị những người xã viên của công xã Paris căm hận Napoléon phá hủy pho tượng.
Nhưng mà sau mười ngày kể từ khi hất đổ hình trụ, quân đội Versailles đột phá Paris, Courbet lúc đầu bởi vì phá hủy hình trụ Vendome mà bị giam cầm sáu tháng, sau hai năm, lại bị phán tội, phải bồi thường toàn bộ phí tổn sửa chữa hình trụ. Courbet nghe theo lời bạn bè khuyên bảo, trốn tới Thụy Sĩ. Tại phòng vẽ tranh ở Paris của hắn toàn bộ họa tác bị thu, ngoài ra cũng không còn đồ vật gì đáng giá. Trải qua đợt truy đuổi, Courbet lâm vào tuyệt vọng, không lâu liền cáo biệt nhân thế, hưởng thọ năm mươi tám tuổi.
Mà bức tượng Napoléon lại được dựng lại trên đỉnh trụ Vendome...
Ngay lúc đó Thạch Thiên đang ở trong một thế cũng chưa tới già, cũng chưa mua Thiên Thạch Thành Bảo, vừa vặn tại Paris tận mắt nhìn thấy hình trụ Vendome được tôn sùng sau cả quá trình phục chế. Tuy những giá trị lịch sử này không có trực tiếp quan hệ với hắn, thế nhưng, hơn một trăm năm sau, lại đứng ở dưới hình trụ Vendome, tính cách của hắn cũng có nhiều biến đổi, cũng không nhịn được mà sinh lòng cảm khái, tâm tình phức tạp này thường nhân chỉ sợ vĩnh viễn cũng vô pháp cảm nhận.
Last edited by ng0ctu231; 06-01-2011 at 09:56 AM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Thạch Thiên đứng ở dưới hình trụ Vendome, tâm tình kích động nán lại vài phút, đột nhiên cảm giác đám người bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt kì quái, làm cho hắn cảm thấy khó hiểu. Cúi đầu nhìn một cái mới hiểu ra, nguyên lai bản thân mình còn quên thay quần áo, trên người chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh. Hơn nữa bên trong chỉ có nội khố, đai lưng của áo ngủ không có buộc chặt, bị gió đêm thổi qua, lồng ngực cùng vùng đùi trực tiếp hiện ra lõa lồ trước mặt mọi người.
Hiện tại mùa đông mới vừa qua, thời tiết ban đêm ở Paris không có tốt như ở tự nhiên, vẫn còn lạnh, có người chỉ mặc một bộ quần áo đứng ở trên đường cái du đãng, tự nhiên sẽ khiến người xung quanh hiếu kỳ, huống chi Thạch Thiên chỉ mặc có một bộ đồ ngủ gợi cảm. Lại là nhãn hiệu xa xỉ phẩm nổi tiếng ở cửa hàng gần quảng trường Vendome, đa số người tới đây đều chú ý tới Thạch Thiên, loại trang phục này cực kỳ bắt mắt.
Thạch Thiên cũng đã quen, cũng không cảm thấy lạnh, thế nhưng bị một đám người coi như quái vật, cũng cảm thấy không được tự nhiên. Vừa định rời đi, sau lưng liền có người hô: "Cậu bé, có phải là không có chỗ ngủ không, hắc hắc! Theo tôi về nhà ngủ, thế nào?"
Trong mắt Thạch Thiên lóe lên một tia sát ý, liền quay lại nhìn, thì ra là một người đàn ông da trắng, trên người người này còn có đeo một sợi dây xích, vòng khuyên, mặc một cái quần nhăn màu trắng, nhìn qua cũng biết là một tên côn đồ.
Người đàn ông này thấy Thạch Thiên tuấn mỹ như vậy, con mắt không khỏi sáng lên, cười mập mờ, nháy mắt ra hiệu, nói: "Giường nhà tôi rất thoải mái, còn có áo lông, áo bông, có thể tặng cho cậu, đúng rồi, cậu có hiểu được tiếng Pháp không?"
Thạch Thiên bây giờ còn không nghĩ tới trở lại khách sạn. Trong lòng khẽ động, vẫy tay đối với người này, nói: "Ngươi đi theo ta" Sau đó hắn xoay người hướng tới phía sau một tòa nhà không người mà đi tới.
Người đàn ông này khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, thế nhưng hiển nhiên không có để vào mắt vị thiếu niên da mịn thịt mềm này, vui vẻ đi theo sau lưng Thạch Thiên.
Ước chừng qua một hai phút, Thạch Thiên quay lại quảng trường, hạ thân đã mặc một chiếc quần dài màu trắng hơi nhăn, trên thân là một bộ áo da màu đen, bên người còn có một dây xích, cùng mấy cái vòng khuyên, hắn đều ném mấy thứ đồ trang sức này qua ven đường.
Hiện tại nếu có người đến nơi mà hắn vừa đi, nhìn xuống, sẽ phát hiện một người đàn ông da trắng té xỉu ở góc tường. Hơn nữa trên mặt cùng trên người còn có chỗ tím hồng, chỗ sưng, hiển nhiên là bị người mạnh mẽ đánh đập. Bộ dáng cực kỳ thê thảm, khiến người ta rơi lệ.
Thật ra Thạch Thiên bên trong ngoại trừ quần lót của mình ra, cũng chẳng khác gì là không mặc đồ. Cho nên hắn mới đem áo khoác của người nọ mặc trên người. Nhưng mà để khiển trách người nọ dám đùa giỡn tổ tông, vì vậy hắn mới mạnh mẽ đánh tên kia một trận, sau đó thuận tiện lột sạch hắn. Cuối cùng dùng nội lực đem mớ quần áo ngủ dư thừa của mình tê thành bụi phấn, tiện tay ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Người đàn ông da trắng so với Thạch Thiên còn cao hơn nửa cái đầu, quần áo này mặc trên người không phải là rất phù hợp, hơn nữa vừa rồi hắn quyền đấm cước đá, tên kia lăn lộn trên mặt đất, quần áo có chút dính bụi nhàu nát, đám đồ trang sức bị kéo trông có phần thảm hại.
Thế nhưng Thạch Thiên tịnh không để ý tới những thứ này, tối thiểu còn có chút ít quần áo che thân khỏi ánh mắt của đám người đi đường, không làm hấp dẫn ánh mắt quỷ quái của đám người kia. Cho nên lúc này hắn chẳng khác nào một tên du côn, cũng không ai dám liếc nhìn hắn một cái.
Thạch Thiên thấy thế rất mừng, hắn đi loanh quanh một con đường ở Paris, lúc nhanh lúc chậm. Mờ mịt không xác địch, hắn muốn đi tới một nơi còn lưu trong trí nhớ bản thân, trong lúc bất giác. Cảm giác dục hỏa khó chịu lúc trước đã giảm đi rất nhiều.
Ban đêm ở Paris rất đẹp, rất hoa lệ, không hổ là thành phố lãng mạn, nơi này còn bảo lưu được không ít các kiến trúc cổ xưa, thế nhưng những thứ này lại dung nhập vào chính giữa một đô thị văn minh, cùng trong ấn tượng của Thạch Thiên về Paris trăm năm trước mà so sánh, hoàn toàn là một thế giới khác.
Vòng vo qua vài quảng trường, sau đó tiến tới một vài con đường cũ điển hình của Châu Âu, ánh sáng đèn đường hơi mờ, trên đường không có được vài người đi bộ. Qua một con hẻm, bỗng có một cái bóng bổ nhào ra, ngăn ở trước mặt Thạch Thiên, quát: "Có muốn vui không? Mười lăm Euro".
Thạch Thiên nhớ lại con đường này thì ra là thuộc về một số văn nhân họa sĩ của Paris cư trú, không thể tưởng được hiện tại lại là khu vực gái điếm hoạt động. Hắn nhìn lại người cản đường, người này trước lồi sau vểnh, cự nhũ to lớn vểnh lên, thì ra là một người phụ nữ da đen, tuổi tác khá lớn, khoảng ngoài bốn mươi, cái miệng đỏ đậm vì trát son quá dày, lộ ra hàm răng tráng bóc, đang trừng mắt nhìn mình. Thạch Thiên lập tức cảm giác được trên người lạnh lẽo, nguyên bản còn chút dục niệm lúc này thoáng cái biến mất sạch sẽ, vội vàng lắc đầu nói: "Không chơi, ta không có tiền."
Câu này hắn nói là thật, lúc rồi chỉ mặc một cái áo ngủ ra ngoài, thật ra không mang theo một khắc tiền. Nào biết mụ gái điếm này sau khi nhìn bộ dáng của Thạch Thiên, liền duỗi đại độc thủ lôi kéo y phục của hắn, cao giọng phóng đãng cười nói: "Cậu bé xinh đẹp, đến đây đi.Tôi không cần tiền của cậu nữa."
Thạch Thiên không thể tưởng được mới đi dạo phố được một lát đã gặp mấy vụ đùa giỡn, hơn nữa còn có cả nam lẫn nữ, có đủ cả hắc lẫn bạch, không khỏi căm tức, một phát bắt được độc thủ đang đặt trên ngực mình, dùng sức gạt đi. mụ điếm này bị đau hét rầm lên, nghiêng người đi, Thạch Thiên thuận thế vọt đến phía sau mụ, nhấc chân một cước đá vào cái mông cự đại này, khiến mụ cắm đầu vào con hẻm ý như tò vò chui vô tổ, hắn mắng chửi: "Cút ngay, lão tử chưa bao giờ ăn bạch thực."
Lúc này từ hai bên đường phố, trong các con hẻm thò ra không ít gương mặt dày đặc phấn son nhìn về bên này, cơ hồ chỉ ba bốn bước lại bắt gặp gái điếm, hắn chạy thật nhanh sang con phố bên kia, né tránh đám người này, trước khi lại được mời chào. May mà đám gái điếm không thấy được một màn vừa rồi, cũng không ai dám đi ra ngăn cản Thạch Thiên. Đương nhiên, điểm mấu chốt cũng là vừa rồi Thạch Thiên nói một câu kia "Ta không có tiền!"
Thạch Thiên hiển nhiên trong lúc vô tình vào đúng đất làng chơi của Paris, vượt qua vài đầu phố, cuối cùng hắn đi tới một con phố sáng sủa hơn rất nhiều, hai bên đường đầy các cô gái hoặc tóc vàng mắt xanh, hoặc tóc đen mắt đen, hoặc tóc đen mặt đen, hơn nữa dáng người yểu điệu, tướng mạo đẹp đẽ, trẻ tuổi, cùng so với đám gái điếm lúc này, chất lượng rõ ràng là cao hơn, khiến người ta động lòng.
Những mỹ nữ này phần lớn là đứng bên cạnh xe của mình, hơn nữa đều là Ferrari, Porsche các loại xe thể thao nổi tiếng, nếu vẫy được khách, sau khi thỏa thuận giá xong, bọn hộ thường đi tới một địa phương khác để "Giao dịch". Các nàng cũng không có trực tiếp thô bạo như mấy ả gái điếm lúc trước, thấy người đi qua cũng không lôi kéo, chẳng qua chỉ làm ra động tác vũ mị để câu dẫn khách nhân mà thôi, nếu như cảnh tượng ở nơi này mà diễn ra trong một triển lãm nào đó, nhất định sẽ làm cho người ta hiểu lầm là bọn họ đang tổ chức một cuộc triển lãm quảng cáo ô tô.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Những cô gái này rõ ràng đều mặc quần áo sang trọng, thấy Thạch Thiên ăn mặc dơ bẩn, áo da cũ nát, đều hiện lên vẻ mặt không thèm ngó, đưa ánh mắt chuyển tới người khác đang trên đường. Thậm chí khi thấy Thạch Thiên đi qua bên người, lập tức tất cả đều dừng động tác vũ mị lại, ý bảo hắn mau mau lặn đi cho nước nó trong. Chỉ có số ít người phát hiện ra bộ dáng Thạch Thiên đẹp trai, trao cho hắn một nụ cười, còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, nhưng mà đều không có ý định vẫy hắn lại. Có thể thấy được, gái gọi tại đây chỉ cần nhìn tiền không coi trọng ngoại hình khách nhân, quan trọng là ... ngươi có tiền hay không, các nàng tới đây là để kiếm tiền chứ không phải là tới tìm bạn trai hoặc tình nhân.
Thật ra cho dù các nàng có chủ động đến thông đồng cùng Thạch Thiên, hơn nữa nguyện ý phục vụ miễn phí, Thạch Thiên cũng sẽ không động tâm. Phải biết rằng hắn sau khi sống lại, tiếp xúc toàn với những nữ tử quốc sắc thiên hương, siêu cấp đại mỹ nữ như Samantha, Kim Hinh, khí chất mỗi người đều cao quý thoát tục, còn có Hạng Kiều, Lý Hiểu Lệ, Quách Thiến Vi đều là thiếu nữ đẹp tuyệt, đáng yêu như thế động lòng người, đều dây dưa không rõ đối với hắn, các nàng, mẹ nó! Đều hấp dẫn gấp ngàn vạn lần đám người này, cho nên đám gái đứng đường này sao có thể lọt vào mắt của Thạch Thiên cho được?
Nhưng mà Thạch Thiên trời sinh tính phóng đãng phong lưu, một đường nhìn qua, cũng cảm thấy thập phần thú vị. Đi đến một cái ngã rẽ, liền thấy hồng quang chói sáng, tiếng người huyên náo, so với bên này còn náo nhiệt hơn nhiều, hắn vội bước tới. Chỉ thấy người đi đường căn bản đều hướng tới một tòa lâu vũ cũ kĩ đi tới, ngọn đèn đỏ đúng là do tòa nhà đó phát ra, bóng đèn ẩn nấp sau một cái cảnh quạt lớn khiến ánh sáng trở nên chớp động.
Thạch Thiên không khỏi bị dọa cho nhảy dựng lên, không thể tưởng được hơn một trăm năm trôi qua, nơi này vẫn còn là hộp đêm, hơn nữa nhìn nhìn so với năm đó càng phồn vinh náo nhiệt hơn.
Lịch sử của khu đèn đỏ có thể nói là ngược dòng đến giữa thế kỷ mười chín. Khi đó, các nghệ thuật gia lang thang đến từ khắp nơi trên thế giới, tại bãi đất Montmartre vẽ tranh làm xiếc. Cho nên nơi này tràn ngập hương vị nghệ thuật, trở thành rất khác biệt của Paris, là một trong những nơi nhiều màu nhiều sắc nhất của thành nội. Bởi vì chuyện hoạt động nghệ thuật rất sôi nổi, hai bên con đường quanh co đá cuội gần bãi đất quảng trường Montmartre, cũng mọc lên quán cà phê nhỏ, quán bar cỡ nhỏ, làm ăn rất thịnh vượng. Về sau những gian quán nhỏ này xuất hiện một số vũ nữ, các nàng mặc váy dài tân trang, cùng với âm nhạc có tiết tấu cuồng nhiệt, vung vẩy cái mông, nâng cao khuôn đùi lên, thẳng chạm tới cả chiếc đèn chùm treo trên nóc nhà.
Lúc ấy người Anh quốc gọi loại vũ đạo này là "Cancan" Cho rằng nó rất phóng đãng, rất hạ lưu, cấm diễn ở Anh quốc. Thế nhưng, Cancan tại bãi đất Montmartre rất được hoan nghênh. Hàng năm đều cuồng hoan biểu diễn. Vũ công đi tới cả đầu đường để múa, mọi người từ bốn phương tám hướng chạy đến coi, kể cả người Anh quốc coi Cancan là hạ lưu cũng tới.
Sau khi cuộc chiến Prussian thất bại. Pháp lâm vào tình trạng thoái chí. Sự dèm pha cùng với sinh hoạt trác tánh tràn ngập khắp nơi, các tập đoàn tài chính tranh đấu gay gắt, chủ và thợ mâu thuẫn dâng cao. Mọi người chán ghét dân tộc chủ nghĩa giả, chỉ được cái mạnh miệng nói suông, cả dân tộc đều cảm thấy cực độ trống rỗng. Lại một lần nữa tìm về cuộc sống đọa lạc như lúc trước, người Pháp cảm thấy buồn rầu, bàng hoàng. Nhưng mà buồn rầu không phải là đặc điểm của người Pháp, bọn họ rất nhanh đi học những thứ bất cần đời để thay thế nỗi buồn, điều này đã khiến bầu không khí phóng túng tràn ngập Paris. Cho nên cái loại như khu đèn đỏ mới được sinh ra tại quảng trường Montmartre. Cancan cũng thành thành đại danh từ ở khu đèn đỏ.
Đồng thời lúc đó cũng là thời kỳ phát triển rất mạnh của hắc đạo Pháp, lúc ấy là thời kỳ toàn dân mệt mỏi chán nản, khiến các gia tộc hắc bang càng thêm phồn vinh cường đại, gia tộc bị Thạch Thiên mang người hầu tới tiêu diệt, gia tộc Polk khi đó được coi là gia tộc lớn nhất nước Pháp, thậm chí còn là đệ nhất đại hắc bang ở Châu Âu.
Thạch Thiên đối với loại phóng đãng diễm vũ Cancan này ấn tượng khắc rất sâu, cũng rất đồng tình, lúc này thấy khu đèn đỏ so với Lorant còn muốn trường thọ hơn, y nguyên như lúc trước, hắn cơ hồ không có lưỡng lự bước tới cánh cửa khu đèn đỏ.
Vừa đi đến cửa, một vị da đen thân hình cao lớn, ăn mặc Tây phục đứng trước cửa, duỗi tay ra ngăn hắn lại, trầm giọng nói: "Tiên sinh, mua vé mới có thể tiến vào." Tuy xưng Thạch Thiên là tiên sinh, thế nhưng ngữ khí lãnh đạm, ánh mắt nghiêm khắc, cơ hồ nhìn ra Thạch Thiên cái loại này không thể mua nổi phiếu mà đòi nghĩ tới đi vào nơi dành cho người da trắng. Mà Thạch Thiên sau khi nghe vậy, vẻ mặt cũng chứng minh cho ánh mắt vừa rồi của hắn.
Hơn một trăm năm chưa từng tới, Thạch Thiên lúc này nào biết đâu rằng khu đèn đỏ hiện tại tuy được xưng là tổng hội đệ nhất hộp đêm của thế giới, thế nhưng trên thực tế đã không còn mang tính chất hộp đêm của hơn một trăm năm trước rồi, bây giờ nó đã biến thành một tòa biểu diễn sảnh ca múa biểu diễn rất to rồi, là một điểm du lịch nổi tiếng của Paris.
Người tới xem hoàn toàn không giống như quần chúng lúc xưa nữa, hiện tại người tới xem căn bản đều văn minh, đều là đến xem kịch cũ của Paris. Diễn viên biểu diễn tuy vẫn như cũ là lớn mật lõa lồ múa, thế nhưng bây giờ nó được coi như một nghề quang minh chính đại, không giống như vũ nữ trăm năm trước, vì lấy lòng một hoặc vài nam nhân có tiền mà các nàng cố gắng nở nụ cười.
Khu đèn đỏ ngày nay là một công ty giải trí kinh doanh rất có hiệu quả và đường hoàng của Pháp, người xem hơn phân nửa là người ngoại quốc, hoặc những người Pháp ở ngoại tỉnh. Ở đây không có cung cấp vấn đề tình dục, vũ đạo nổi tiếng cũng không còn hành nghề mại dâm nữa, tú ông cũng không làm người môi giới như trước, thậm chí khu đèn đỏ đã trở thành con đường tắt cho rất nhiều vũ nữ biến thành minh tinh, không ít cô gái múa ở đây có mộng tưởng như vậy, trên thực tế quả thật có rất nhiều vũ nữ ở khu đèn đỏ về sau thành công tiến vào thế giới điện ảnh và truyền hình, trở thành minh tinh rực rỡ.
Thạch Thiên nhìn sang bên cạnh một cái, quả nhiên thấy du khách đều tới một cái quầy để mua vé, trên cửa còn bày một cái biển lớn, dùng tiếng Pháp cùng Anh ngữ để ghi rõ giá, vé thường là một trăm hai mươi Euro, cùng một ly đồ uống miễn phí.
Hắn có khi bá đạo dã man, nhưng đó là đối với người không vừa mắt, còn không đến mức cố ý không dùng tiền mua phiếu, dùng quyền đầu đánh người để tiến vào khu đèn đỏ xem diễm vũ. Chỉ có thể cười khổ đối với tên bảo vệ kia một tiếng, sau đó sờ vào túi áo da, rồi lại lục quần, cuối cùng rời đi.
Nào biết bên trong túi đầy chặt tiền, móc ra nhìn một cái, một bên là hai túi tiền, bên kia lại có ba túi tiền.
Thạch Thiên mừng rỡ, nghĩ thầm thì ra vừa rồi tên kia bị lão tử lột quần áo là một tên móc túi, hơn nữa tay nghề cũng không tệ lắm, lại có thể trộm nhiều như vậy. Hắn cười thầm nói: "Ngươi khẳng định không ngờ sẽ bị lão tử là lão trộm cắp ngàn năm nẫng tay trên, nhưng mà ngươi cũng không tính là bị thiệt, coi như là hiếu kính tổ sư gia đi, những tên móc túi khác cho dù muốn hiếu kính, lão tử cũng không thu đâu."
Một bên đắc ý một bên mở năm túi tiền ra, lấy ra một nắm tiền bên trong, cơ bản trong mỗi cái ví đều có hơn một ngàn thậm chí mấy ngàn Euro hoặc đôla, nhưng lại có rất nhiều chi phiếu, xem ra cũng đều là người có tiền cả. Nhưng mà cũng không thể nói tên móc túi này quá tinh mắt, bởi vì đến Vendome đi mua sắm đều là người có tiền, muốn cố ý tìm một người nghèo để trộm cắp, lại càng khó hơn.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231
Trong năm cái ví tổng cộng lại cũng vượt qua một vạn Euro, đừng nói là mua vé vào cửa, cho dù Khu đèn đỏ đã thay đổi, mình vẫn có thể bao trọn. Thạch Thiên đem số tiền ước lượng rồi nhét lại trong túi, chi phiếu cùng với giấy tờ của chủ nhân bên trong năm cái ví hắn xác nhận lại một lần rồi ném vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó đi thẳng tới cửa bán vé.
Thạch Thiên móc ra một nắm tiền, mắng: "Nói nhảm, trẻ con mà có nhiều tiền như vậy sao? Ngươi chẳng lẽ không biết người Trung Quốc chúng ta cho dù sống đến năm mươi tuổi cũng so với các ngươi hai mươi tuổi còn trẻ hơn sao? Lão tử đã hơn ba mươi rồi, nhanh xé phiếu cho ta, lão tử muốn loại đắt tiền nhất."
Tiểu thư bán vé thấy khuôn mặt non choẹt tuấn mỹ của Thạch Thiên, như thế nào cũng không tin hắn hơn ba mươi tuổi, thế nhưng sau khi do dự một lát, liền khẽ cười nói: "Chúng ta ở đây bình thường bán vé đơn đều là một trăm hai mươi Euro, mặt khác nếu có khách quý cũng có thể cung cấp cho nhiều người cùng một chỗ ghế lô để xem kịch..."
Thạch Thiên không đợi nàng nói xong, không kiên nhẫn được ngắt lời nói: "Ta muốn ghế lô." Hắn trong trường hợp như vậy cũng không muốn cùng người khác chen chúc một chỗ. Nguyên nhân tự nhiên là chán ghét người khác coi hắn là trẻ con.
Tiểu thư bán vé giới thiệu: "Ghế lô có lớn có nhỏ bất đồng, phân ra hai đến mười người, giá tiền từ bảy trăm Euro đến năm nghìn bốn trăm Euro, xin hỏi tiên sinh cậu muốn loại mấy người."
Thạch Thiên đối với số lượng tiền tài nhiều ít không có khái niệm, vả lại tiền này cũng là thu hoạch ngoài ý muốn, cho đi năm nghìn bốn trăm Euro cũng không có gì, vì vậy hắn nói: "Ngươi trông ta có mấy người, lão tử muốn loại lớn nhất ấy!"
Bảo vệ cửa hai người hiển nhiên đã thấy Thạch Thiên mua vé, Thạch Thiên lại đi tới, hắn cũng không có ngăn cản như lúc trước nữa, hơn nữa sau cánh cửa lại có một cô gái tiếp thị xinh đẹp đi tới dẫn đường cho Thạch Thiên. Dẫn hắn đến phòng ca múa, từ trên bậc thang bên phải lầu, tiến tới ghế lô.
Ghế lô hơn năm ngàn Euro cả đêm chỉ có hơn hai mươi thước vuông, mặc dù nói là cho mười người sử dụng. Thế nhưng chỗ ngồi lại rộng rãi như ghế sô pha, cho dù là hai mươi người ngồi lên cũng không cảm thấy chật, so với ghế dưới đại sảnh thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa ở tầng hai, cũng không hề cách trở cùng sân khấu, góc độ quan khán cũng rất tốt, nếu thật sự là có mười người cùng một chỗ tiến đến xem biểu diễn, vậy thà chung tiền thuê một căn phòng như vậy sẽ đáng giá hơn.
Mỗi hai cái sô pha lại có một cái bàn dài, trên bàn trải tấm khăn trắng muốt, ở giữa là một ngọn nến màu hồng lập lòe. Sau khi nữ tiếp khách rời đi,lại có một nữ phục vụ cực kỳ gợi cảm. Thế nhưng ăn mặc cũng không lộ liễu như mấy vị nữ phục vụ thường thấy, nàng lễ phép lên tiếng hỏi xem Thạch Thiên chỉ có một người thôi có đúng không, sau đó đặt lên trên bàn một thùng đá, bên trong là một chai rượu sâm banh. Cũng mở hộ hắn nắp chai, sau đó nàng cầm lấy một cái ly ở trên bàn rồi rót rượu vào, tiếp đó lại mang một đĩa hoa quả cùng với một số đồ ăn khác, nàng ta nhẹ nhàng nói những thứ này đều là miễn phí. Sau đó hỏi Thạch Thiên còn cần gì nữa không.
Thạch Thiên chỉ muốn xem kịch một lát, cho nên hắn nói không cần, kín đáo đưa cho tiểu thư phục vụ một ít tiền boa.
Tiểu thư phục vụ cúi đầu nhìn một cái, không ngờ lại hé ra một tờ tiền giá trị năm trăm Euro. Không khỏi một hồi kích động, nàng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn nhìn Thạch Thiên. Cũng vừa mới biết Thạch Thiên mua tấm vé giá trị này chỉ có một mình xem mà thôi, điều này khiến nàng rất kinh ngạc, hiện tại cảm giác người phương Đông này quả thực kì bí, ăn mặc cũ nát như thế, thế nhưng vung tay lại khiến người ta kinh người, thật không biết nên dùng từ tiết kiệm hay xa xỉ để hình dung vị khách nhân này đây. Sững sờ nửa ngày mới nói lời cảm ơn rồi rời khỏi.
Kịch còn chưa có bắt đầu, cả kịch trường đã tắt hết đèn. Nhưng trên mỗi một bàn lại được thắp lên một ngọn nến, ánh sáng chập chờn khiến từng khuôn mặt đỏ bừng hiện lên, có thể thấy rõ từng khuôn mặt của hơn ngàn người ngồi đây, nam nữ đều có, nam cơ bản đều đi giày tây, nữ cũng ăn mặc rất hợp cách, phong tư vô hạn, đều giống như đến xem múa ba-lê. Mặt khác hơn mười phục vụ sinh xen kẽ đứng tại bàn, vì khách nhân mà mở Champagne, thanh âm mở Champagne cùng tiếng khán giả nói hỗn hợp một chỗ.
Nương theo ánh nến, Thạch Thiên đảo mắt nhìn chung quanh, nội thất trong kịch trường cũng đã rất khác xưa, nhưng mà cơ bản vẫn bảo lưu được phong cách lúc trước, đại bộ phận những bức tranh có lồng kính treo trên tường không có bị đổi, thoạt nhìn có phần cổ xưa. Sân khấu là nơi biến hóa lớn nhất, được cải tạo lại, chia làm mấy tầng, có vẻ càng thêm hoa lệ.
Ba tiếng tiếng chuông qua đi, màn kịch chính thức bắt đầu, ngọn đèn trên sân khấu sáng lên, hơn mười thiếu nữ vũ giả uyển mị bước lên, biểu diễn trước mặt đám khán giả. Hơn mười thiếu nữ này phải nói là toàn thân đều mặc quần áo chuyên dụng để biểu diễn, thế nhưng cơ hồ toàn bộ vải vóc đều trong suốt khiến thân thể thoạt nhìn đều lộ ra hết, cũng không khác gì không mặc đồ.
Dưới đài tiếng vỗ tay lập tức nổ ra như sấm, tiếng thán phục nổi lên bốn phía, thế nhưng hiển nhiên không phải vì tán thưởng kỹ thuật nhảy của các thiếu nữ, mà là cảm thán tạo hóa thần kỳ, thân thể đẹp đẽ, bộ phận bên trong lớp quần áo mỏng dưới ánh đèn càng nổi bật nét phong tao của cơ thể, bởi vì các thiếu nữ hiện tại chỉ khoe ra thân thể, vẫn chưa chính thức khiêu vũ.
Theo tiếng nhạc vang lên, một đôi nam nữ chủ trì đoan trang, diễm lệ bước tới trước sân khấu tuyên bố bắt đầu. Các thiếu nữ bắt đầu nhảy múa, có thể nhìn ra được trong vũ điệu của các nàng mang đậm phong cách múa ba-lê cổ điển, tiếp nhận quá trình huấn luyện vũ đạo rất nghiêm khắc. Ngọn đèn càng không ngừng biến ảo, trên sân khấu không ngừng mà xoay tròn, tiếng nhạc khúc khi chậm khi trì hoãn, khi mãnh liệt dâng cao, như giọt nước nhỏ xuống dòng suối, giống như tri âm tri kỷ lại như thác nước đổ xuống, như vạn mã tung vó.
Tận lực bồi tiếp, khiến một đám khán giả hoa hết cả mắt, có múa theo kiểu, Ả rập, Châu Âu, Nhật Bản thì có Anh Hoa vũ, thậm chí còn có ca khúc Hoa Nhài cùng với vũ đạo Trung Quốc. Dưới tài nghệ tinh xảo của các thiếu nữ, sân khấu tạo hình một cách hoa lệ, âm nhạc mỹ diệu, nội dung tiết mục bố trí tỉ mỉ, làm cho người xem cảm thấy rất mãn nguyện.
Ngoại trừ vũ đạo còn có tạp kỹ, kịch câm... Không có chút nào thô tục, không chút nào làm ra vẻ kéo dài thời gian. Trong lúc người chủ trì còn mời vài vị khán giả ở dưới đài lên cùng nhảy với các thiếu nữ nữa.
Thạch Thiên nghe thấy thanh âm của người lên đài đúng là tiếng Nhật, nhất thời cao hứng, hắn dùng chân khí xoắn ốc mới lĩnh ngộ được thỉnh thoảng lại điểm ra vài cái khiến người Nhật Bản kia ngã xõng soài bảy tám lần, vẻ mặt người này đều là hoảng hốt cùng mờ mịt, khiến bên dưới khán đài không ngừng vang lên tiếng cười, khán giả bên dưới một bên lắc đầu, một bên cảm thán, may mà mọi người đều biết người Nhật Bản chân ngắn, không thích hợp với khiêu vũ, cho nên đối với chuyện này có thể giải thích được.
Người chủ trì sau một lúc ngạc nhiên, sau lại tán dương khích lệ người Nhật này, trong giọng nói của hắn còn ẩn chứa ý cười. Hắn còn phải cảm ơn người Nhật đã khiến không khí trên kịch trường thêm sống động. Làm hại người xem Nhật Bản này lâm vào trạng thái dở khóc dở cười, thật vất vả biểu diễn mới chấm dứt, sau khi người này đi xuống chỗ ngồi còn bị ngã thêm hai lần nữa.
Toàn trường lúc này trở nên yên tĩnh lại, một màn biểu diễn thời trang cùng ca múa bắt đầu. Trong tràng cảnh thiên biến vạn hóa, xanh vàng rực rỡ, nữ diễn viên lõa lồ, trên thân chỉ mặc một bộ ao khoác bằng lông thú, toàn thân trắng toát như bạch ngọc. Mỉm cười tự nhiên, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào bước nhảy tinh xảo mà mỹ lệ, nguyên thủy mà cao nhã, không hề làm ra vẻ xấu hổ. Dáng người nàng này đúng là phù hợp với định luật Venus về thân thể, dưới ánh đèn đủ màu chiếu xuống, làn da tựa hồ như toát ra một tầng sương mỏng, sinh ra ma lực huyền ảo khó lường.
Mặc dù là trần truồng biểu diễn, các thiếu nữ so với trăm năm trước hình thức cũng vẫn có điểm tương tự, thế nhưng lại không khiến Thạch Thiên có cảm giác lửa dục như một trăm năm trước, chỉ còn lại lòng hưởng thụ nghệ thuật mà thôi, suốt quá trình biểu diễn đều rất trôi chảy. Ngay cả Thạch Thiên là một người không có tế bào nghệ thuật cũng không khỏi hô to quá đã, cảm giác như lần này đi xem cũng không tệ.
Trong lúc bất tri bất giác, gần hai giờ biểu diễn đã chấm dứt, Thạch Thiên đem chai Champagne dốc cạn, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên lại cảm giác có mười mấy người đang lén lén lút lút ở bên ngoài rạp. Tiếp đó lại nghe có người phát ra mệnh lệnh, "Rầm” một tiếng, cánh cửa bị phá, có người hô lớn: "Cảnh sát đây, tất cả nằm xuống, không được nhúc nhích." Thanh âm đều vang vọng tới từng lô ghế.
Thạch Thiên nghĩ thầm, thì ra là cảnh sát bắt người. Hắn bây giờ còn đang đắm chìm đắm trong tâm tình phức tạp ở Khu đèn đỏ, không có hứng thú xem náo nhiệt, liền đứng lên xoay người hướng ra ngoài.
Lúc này cách vách ghế lô vang lên tiếng của một cái bàn gãy cùng với thanh âm đánh người, một nam nhân tuổi chừng hơn 40, dáng người bưu hãn nhảy ra khỏi lan can lô ghế, bắn vào trong lô ghế nơi Thạch Thiên đang đứng, thân thủ người này rất nhanh.
Tiếng súng, tiếng đánh người ở cách vách đình chỉ, không biết người nào trong trong rạp hét lên chói tai, hiển nhiên là còn có người cũng đồng thời nhảy ra một lô ghế khác.
Trung niên chạy tới lô ghế của Thạch Thiên móc súng ra, chỉ vào đầu của Thạch Thiên, nói: "Đừng loạn động, ngoan ngoãn phối hợp, tao sẽ không giết mày." Là một giọng nói Anh ngữ.
Thạch Thiên cười, cũng dùng tiếng Anh hỏi: "Ngươi muốn lão tử phối hợp với ngươi như thế nào đây?"
Trung niên nam tử kia rõ ràng là ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, cửa ghế lô cũng bị phá khai, bốn cảnh sát xông vào, trong đó có ba người mặc đồng phục, người còn lại mặc quần áo thường, đồng thời giơ súng lên nhắm vào người Thạch Thiên cùng trung niên nam tử kia.
Trung niên nam tử vội vàng trốn về sau lưng Thạch Thiên, dùng súng dí lên huyệt Thái Dương của Thạch Thiên, hô: "Đừng tới đây, đều buông súng cho tao, nếu không tao sẽ bắn chết hắn." Lần này lại dùng tiếng Pháp rất thuần thục.
Ba gã cảnh sát mặc đồng phục cùng canh giữ ở ngoài cửa vẫn đang giơ súng lên, chỉ có tên mặc quần áo thường là buồng súng, sau đó bước lên hai bước, trầm giọng nói: "Anh Jim, thủ hạ của anh đã bị bắt rồi, hơn nữa đều còn sống, bọn họ rất nhanh sẽ khai ra sự thật về tội trạng của anh, cho dù hôm nay anh có chạy thoát, sau này cũng chỉ có thể trốn đông trốn tây mà thôi. Tốt nhất là anh buông vị tiên sinh này ra, tôi sẽ hướng tới quan toà nói giúp cho, vạn nhất mà súng cướp cò, tội của anh sẽ nặng thêm một phần đó."
Trung niên nam tử kia khuôn mặt dữ tợn, cười rộ lên, chẳng những không có buông súng, trong tay lại xuất hiện thêm một trái lựu đạn, sau đó rút chốt ra, giơ ra ngoài lan can, cười nói: "Tao và mày không phải là lần đầu tiên đụng độ, nên biết là tao không ngại có thêm một cái tội nữa đâu."
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ng0ctu231