Chu Hiểu Xuyên, một sinh viên mới tốt nghiệp chuyên ngành thú y.
Trong một đêm mưa gió vô tình cứu được một con chó bị sét đánh, toàn thân phỏng nặng. Sau đó Chu Hiểu Xuyên có được năng lực nói chuyện cùng động vật, vì thế cuộc sống yên bình của hắn bắt đầu bị đảo lộn.
Các loại năng lực tuyệt đỉnh của động vật đều xuất hiện trên người Chu Hiểu Xuyên, cầm kỳ thi họa, y thuật, đổ thuật, truy tung, phá án... Chỉ cần là bản lĩnh của động vật hắn đều lĩnh hội được. Thậm chí hắn có thể hạ bút thành văn, có năng lực đặc thù...
Ngự tỷ, nữ Bác sĩ thú y
Thanh xuân hoát bát sủng vật mỹ nữ dung sư, một tiểu thư nhà giàu ngoài lạnh trong nóng, một nữ cảnh sát ghét ác như thù, còn có một nữ đệ tử, cùng với chị em song sinh.... Đối mặt với các nàng, Chu Hiểu Xuyên lựa chọn như thế nào?
"Kỳ thật, ta chỉ là một bác sĩ thú y!"
Mỗi khi nghe thấy Chu Hiểu Xuyên nói ra câu này, không biết bao nhiêu tinh anh ở bao nhiêu ngành nghề muốn nhổ nước bọt dìm chết hắn!
Bác sĩ thú y?
Con mẹ nó, từ khi nào bác sĩ thú ý trở nên toàn tài như vậy? Thập bát ban võ nghệ, ban nào cũng tinh thông?
Ngươi đó, ngươi còn muốn cho người ta sống hay không hả?
Sắc hiệp, râm hiệp, đô thị, hài hước, dị năng....
Hội tụ đầy đủ trong Hoa Đô Thú Y
Độc quyền bới Nòng Nọc - 4vn.eu
Mời anh chị em, các con bệnh, con hàng chờ đấy....
Ngày của mùa hè luôn đến sớm hơn các mùa khác một đoạn thời gian. (DG:Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng)
Bảy giờ bốn mươi lăm phút. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Chu Hiểu Xuyên ngậm một bịch sữa, vội vàng chạy từ căn phòng thuê đi ra, căn phòng đó khá nhỏ chỉ có mười mấy mét vuông. Hắn chạy một mạch từ trên lầu xuống dưới, trong khi chạy đi vẫn không quên chào hỏi vài người hàng xóm quen thuộc. Khi đã xuống tới tầng một, nhìn tới cuối hang lang, nơi ấy có một chiếc xe đạp cũ kỹ mua được từ chợ trời. Rời khỏi khu Ngân Hạnh, nơi hắn sống đã lâu đến nỗi quen từng viên đá, cọng cỏ, hắn cỡi lên chiếc xe đạp cà tàng hướng đến phía nam chợ chim cá cảnh, nằm trong huyện Phương Đình.
Chu Tiểu Xuyên mới tốt nghiệp Đại học y, ngành lâm sàng thú ý. Trước mắt đang làm việc trong phòng khám cho Thú cưng ở chợ thú cảnh, nằm trong huyện Phương Đình. Bởi vì hắn không có giấy chứng nhận là bác sĩ thú y trong tay nên chỉ có thể xem là trợ lý cho bác sĩ thú y mà thôi. May mắn là, chủ của phòng khám thú y này, cũng là vị sư tỷ học chung trường, cùng chung khoa với hắn trước đây cho nên về phần tiền lương cũng không bạc đãi hắn.
Chu Hiểu Xuyên cỡi xe đạp bóp chuông reng reng liên tục, hai chân rối rít đạp xe. Khi hắn đến phòng khám ‘Ái sủng chi gia’ thì vừa đúng tám giờ. ‘Ái sủng chi gia’ quy định thời gian bắt đầu làm việc là tám giờ rưỡi, sở dĩ Chu Hiểu Xuyên đến trước nửa tiếng, chính là muốn xem tình hình hồi phục của Tiểu Hắc như thế nào.
Tiểu Hắc là một con chó, giống chó này có thể thấy ở bất cứ gia đình nào. Vào một giận mưa bão vào ban đêm xảy ra cách đây một tuần, Chu Hiểu Xuyên đang đi về tiểu khu Ngân Hạnh thì phát hiện Tiểu Hắc trong một cái hẻm nhỏ. Toàn thân Tiểu Hắc lúc đó bị cháy đen, giống như vừa bị sét đánh trúng, nằm sát vào bên cạnh cái thùng rác giãy dụa kêu rên, có thể sẽ chết bất kỳ lúc nào. Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Tiểu Hắc, Chu Hiểu Xuyên không chút do dự nhanh chóng bế nó lên, chạy như bay đến ‘Ái sủng chi gia’ tiến hành chữa trị, sau đó bôi thuốc mỡ trị phỏng (bỏng) lên người nó. Từ hôm đó cho đến nay, Chu Hiểu Xuyên ngày nào cũng cẩn thận chăm sóc cho Tiểu Hắc. Chỉ tiếc là nhiều ngày qua đi, nhưng vết thương của Tiểu Hắc vẫn không có biến chuyển tốt đẹp.
Đem xe đạp dựng ở hàng cây bên đường, Chu Hiểu Xuyên lấy chìa khóa mở chiếc cửa cuốn của ‘Ái sủng chi gia’ ra. Sau khi Chu Hiểu Xuyên tới nơi này làm việc, vị sư tỉ kia đã giao cho hắn một cái chìa khóa. Vì vị sư tỷ kia có một tật xấu là thích ngủ nướng (DG:mỹ nữ ngủ ngày, chậc)(Biên: tại ban đêm vận động nhiều thôi ), thường xuyên mở cửa muộn vì ham ngủ. Cho nên đem cái chìa khóa cùng với trọng trách mở cửa sớm mà đùn đẩy cho Chu Hiểu Xuyên, làm như vậy giúp nàng có thể ngủ thêm được một lúc nữa.
Diện tích mật tiền của ‘Ái sủng chi gia’(DG: Từ đây về sau dịch là 'Phòng khám thú cưng' nhá) không lớn, chỉ khoảng mấy chục đến một trăm mét vuông. Nhân viên làm việc ngoại trừ Chu Hiểu Xuyên cùng vị sư tỷ thích ngủ nướng ra thì còn một người họ Hoàng nữa mà thôi. Kéo cái cửa cuốn phía trước lên, Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng bước vào phòng trị liệu. Nơi này cũng không tính là lớn, mấy bức tường bằng kính ngăn cách thành tám gian phòng nhỏ độc lập với nhau. Trong từng gian phòng đều có hệ thống thoát khí và tiêu độc, đề phòng cho thú cưng đang điều trị hoặc phẫu thuật sẽ lây bệnh cho lẫn nhau. Trong gian phòng trị liệu cuối cùng, bên trong có một con chó bị thương, toàn thân bôi thuốc mỡ, nó chính là Tiểu Hắc, nó đang vô lực nằm trên tấm bảng bằng kim loại. Nghe thấy tiếng động, nó ngẩng đầu, mắt nhìn vào Chu Hiểu Xuyên.
- Thế nào Tiểu Hắc, đêm qua ngủ có ngon không?
Mặc dù biết Tiểu Hắc nghe không hiểu mình đang nói cái gì, nhưng Chu Hiểu Xuyên vẫn mỉm cười nhìn nó mà nói chuyện:
- Để tao xem thương thế của mày hồi phục thế nào rồi.
Gỡ đám thuốc mỡ trị phỏng đã khô cứng, Chu Hiểu Xuyên nhíu mày, lông mày như muốn dính lại với nhau:
- Tại sao lại như vậy? Trải qua một tuần trị liệu, vết thương không những không đỡ mà lại còn muốn tệ thêm là thế nào?
Đau đầu suy nghĩ một lúc cũng không thể giải thích đươc. Chu Hiểu Xuyên lắc đầu nói:
- Tình hình trước mắt cứ thế này đi, nếu hai ngày nữa mà mày không khỏi thì tao xin nghỉ hai ngày, mang mày đến bệnh viên thú y lớn hơn xem sao.
Nói xong, hắn xoay người đi ta khỏi phòng bệnh, bắt đầu chuẩn bị đầy đủ thuốc mỡ cho Tiểu Hắc. Bởi vì bận rộn nên Chu Hiểu Xuyên không biết, Tiểu Hắc đang nhìn chằm chằm hắn. Trong đôi mắt màu đen của Tiểu Hắc lộ ra vẻ cảm động, khó hiểu, do dự cùng đấu tranh. (@Mr.Ken: Nhiều cảm xúc kinh)(Biên: đừng có thành thú yêu người là được @@) So về độ phong phú của tình cảm biểu lộ ra trong ánh mắt của nó với con người thì cũng không khác biệt là bao nhiêu, thậm chí có thể nhiều hơn.Một con chó lại có thể biểu lộ nhiều cảm nghĩ qua ánh mắt vậy sao? Liệu nó có phỉa là một con chó bình thương không? Ngay khi Chu Hiểu Xuyên pha thuốc mỡ trị bỏng xong, chuẩn bị bôi thuốc cho nó, ánh mắt của Tiểu Hắc trở nên kiên định. Hiển nhiên, sau khi trải qua đấu tranh kịch liệt trong nội tâm, nó đã ra quyết định.
- Tiểu Hắc, bắt đầu bôi thuốc cho mày nhé.
Vừa cười vừa nói, Chu Hiểu Xuyên bước vào trong phòng bệnh của Tiểu Hắc, đưa tay chuẩn bị bôi thuốc cho nó. Nhưng không ngờ, một biến cố mà Chu Hiểu Xuyên không bao giờ tưởng tượng ra lại phát sinh trước mắt hắn. Tiểu Hắc đang vô lực nằm trên bàn trị liệu đột nhiên đứng lên, lấy tốc độ nhanh như sét đánh, há mồm cắn lên cánh tay phải Chu Hiểu Xuyên. (Biên: phim người nhện cũng có cảnh nhện cánh người vậy nếu chó cắn người thì….) Một cảm giác đau đớn trước giờ chưa từng có truyền đến từ cánh ta phải, Chu Hiểu Xuyên nhìn thấy máu tươi phun ra như vòi hoa sen từ tay phải của mình, trong chốc lát đã chảy thành một vũng máu lớn.
- Tại sao... cắn tao?
Chu Hiểu Xuyên thì thầm nói ra một câu như vậy, sau đó đột nhiên trước mắt tối sầm, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, thân đã hình lệch qua một bên, ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Mà lúc này, Tiểu Hắc vốn là con chó không chút sức sống bây giờ đã đứng thẳng lên, sự uể oải đã bị quét sạch, thay vào đó là một khí thế uy chấn thiên hạ, hiên ngang lẫm liệt. Cỗ khí thế này tuy con người không thể cảm giác được, nhưng chim, cá, bò sát,… tất cả mọi loài động vật đều cảm thấy, tất cả bọn chúng không chưa loài nào, lâm vào cảm xúc hoảng sợ cực điểm.
Chim chóc bắt đầu kêu lên rối rít, bay loạn cả lên ở trong lồng. Mèo, chó, chuột cũng không cam chịu yếu thế, cũng nhảy loạn lên ở trong lồng, giống như so đấu xem âm thanh của phe nào lớn hơn. Những tiếng kêu gào hỗn loạn đó mang theo hương vị đầy sợ hãi và thê lương. Còn bên trong những lồng bằng kính, đám cá cảnh cùng các loài ở dưới nước và lũ bò sát thì cứ dùng đầu húc vào tủ kính. Chúng không quan tâm đầu mình cứng hay là thủy tinh cứng, chỉ muốn đem cái lồng kính này đập vỡ, nhanh chóng chạy trốn. Buổi sáng trong lành, yên ả trong nháy mắt đã bị một loạt tiếng động lớn nhỏ làm ồn ào. Đối với biến hóa này, mọi người ở trong chợ chim thú cảnh đều hoảng loạn, tay chân luống cuống. Bọn họ cố hết sức làm cho lũ thú cưng đang phát điên tỉnh táo trở lại nhưng mọi biện pháp đều trở nên vô nghĩa, nếu có hiệu quả thì cũng là hiệu quả rất nhỏ.
Đứng ở trên bàn trị liệu, Tiểu Hắc bỏ ngoài tai mọi tiếng động ồn ào đang diễn ra chi nhìn Chu Hiểu Xuyên đang hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất. Trong tiếng hít thở từ lỗ mũi hắn truyền ra, mơ hồ có cảm giác sấm chớp đang nổ đùng đùng. Sau chừng nửa phút, Tiểu Hắc há rộng miệng, nhả ra một một tiểu quang cầu phát ra ánh sang rực rỡ. Quả cầu nhỏ lập tức bay đến bên người Chu Hiểu Xuyên, bay vòng quanh hắn chín vòng, sau đó hóa thành một đạo kim quang, chui vào trong miệng của hắn. Qua một lát ánh sáng kim quang chợt hiện, từ trên đỉnh đầu Chu Hiểu Xuyên nở ra một đóa hoa sen thánh khiết với chín cánh hoa màu vàng(Ken: Chín nữa :))), đóa hoa sen chín cánh chậm rãi đi động dọc thân thể của Chu Hiểu Xuyên.
Lại qua nửa phút nữa, hóa hoa sen vàng này biến mất tại đầu ngón chân Chu Hiểu Xuyên. Ngay khi đóa hoa sen chín cánh biến mất, vết thương trên cánh tay phải của Chu Hiểu Xuyên cũng bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã lành lại, ngay cả sẹo cũng không có. Mà vũng máu chảy ra từ cánh tay của Chu Hiểu Xuyên cũng bốc hơi thành hơi nước màu đỏ, bị quạt thông gió hút lấy, đem thổi ra ngoài.
Tiểu Hắc xuất ra quả cầu màu vàng, dường như đã tiêu hao hết toàn bộ sinh mệnh, nó lại vô lực nằm tựa đầu vào trên tấm bảng điều trị. Hô hấp của nó cũng yếu dần đi. Khi biết rằng tử kỳ của mình đã đến (sắp chết), Tiểu Hắc hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại trên mặt còn thoáng hiện lên nụ cười thản nhiên. Hai mắt nó nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên đang nằm trên mặt đất, trong mắt lộ ra tia cảm kích và giải thoát. Nhưng ngay khi Tiểu Hắc cạn kiệt sức lực chờ chết, đóa hoa sen chín cánh màu vàng lại một lần nữa xuất hiện trên người Chu Hiểu Xuyên. Ánh mắt ảm đạm, vô thần của Tiểu Hắc liền bỗng mở to, trong đó lộ rõ vẻ sửng sốt, kinh ngạc. Đóa hoa sen đó bay lên, nhanh như chớp nhập vào trong cơ thể Tiểu Hắc. Nhất thời, Tiểu Hắc cảm nhận được một cỗ sinh mệnh lực cường đại bao vây lấy toàn bộ thân thể, cảm giác thoải mái khó có thể dình dung. Vết thương không thể chữa trị trên người tự nhiên nhanh chuyển biến khác thường, nó đang lành với tốc độ chóng mặt. Cảm giác mỏi mệt mãnh liệt dâng lên trong cơ thể Tiểu Hắc, rốt cục nó cũng chống đỡ không được, ngã xuống bàn trị liệu.
Nhân ngày mồng 8-3 chúc toàn thể chị em 4vn luôn luôn trẻ đẹp
Lúc Chu Hiểu Xuyên khôi phục ý thức là lúc bên tai hắn vang lên một giọng nữ đang không ngừng gọi tên hắn. Mở to mắt ra, Chu Hiểu Xuyên thấy một cô gái mang vẻ mặt lo lắng đang ngồi xổm trước hắn, dùng ngón tay xoa xoa hai huyệt thái dương cho hắn
Thiếu nữ này đại khái mới hai mươi tuổi, bộ dáng trẻ trung xinh đẹp. Nàng vận cho mình một chiếc áo thể thao màu trắng đi kèm với một chiếc váy bò màu lam, chiếc váy mặc vừa vặn bó sát lấy cặp mông nảy nở và để lộ ra cặp giò trắng nõn thon dài, còn dưới chân nàng đi một đôi giày thể thao màu vàng, kết hợp với bộ áo váy kia thật khiến nàng bừng bừng sức sống. Cô gái này chính là người họ Hoàng còn lại của Phòng khám thú cừng, nàng tên Hoàng Hiểu Uyển. Nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên mở mắt, Hoàng Hiểu Uyển không tự chủ được khẽ thở phào một hơi, nhưng vẻ khẩn trương trên mặt cũng không giảm đi chút nào, nhanh chóng hỏi thăm:
- Chu ca, anh cảm thấy có chỗ nào không được thỏa mái không? Hay là anh bị cảm nắng?
Theo góc độ mà Chu Hiểu Xuyên đang nhìn, hắn vừa vặn có thể thấy cảnh xuân lòng lộng trong chiếc váy bò của Hoàng Hiểu Uyển. Chứng kiến cảnh sắc muôn màu này khiến Chu Hiểu Xuyên thất thần, tim cũng nổi trống liên hồi, hô hấp dồn dập. Không nhận thấy mình đã bị lộ hàng, Hoàng Hiểu Uyển, vội vàng đưa tay lên trán hắn sờ một cái, thần sắc lo lắng hô lên:
- Ai nha, Chu ca, sao mặt anh lại đỏ vậy? Trên trán cũng nóng đến phỏng cả tay, chẳng nhẽ anh bị cảm nắng thật sao?
Chu Hiểu Xuyên nghe thế có chút xấu hổ, nhanh chóng thu hồi ánh mắt tăm tia của mình lại, vẻ mặt mờ mịt hỏi:
- Anh bị vừa bị làm sao vậy?
Hoàng Hiểu Uyển trả lời:
- Em vào đã thấy anh nằm bất tỉnh nhân sự ở trong phòng trị liệu, hơi thở lại yếu ớt làm em sợ muốn chết.
Chu Hiểu Xuyên đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra khiến mình hôn mê lúc trước, thần sắc đại biến nói:
- A! Anh nhớ rồi, vừa rồi Tiểu Hắc đột nhiên cắn anh một phát, rồi sau đó anh tự nhiên bất tỉnh nhấn sự…
- Tiểu Hắc cắn anh? Cắn ở chỗ nào? Có nặng lắm hay không?
- Cắn lấy lên cánh tay phải của anh…Oái…
Chu Hiểu Xuyên giơ cánh tay phải lên, nhưng trên cánh tay không hề có một vết đỏ nào chứ đừng nói đến vết thương.
- Sao lại như vậy chứ? Anh nhớ rõ ràng là Tiểu Hắc cắn thẳng vào tay phải của anh mà?
Mang theo sự ngạc nghiên tràn đầy trong lòng, Chu Hiểu Xuyên vội vàng bò dậy khỏi mặt đất, xoay người nhìn Tiểu Hắc trên bàn kim loại, thấy tuy rằng thân thể nó thực vẫn suy yếu nhưng tinh thần lại khá tốt. Nó đang mở to đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào hắn.
- Trời! toàn bộ thương thế của Tiểu Hắc đều lành cả rồi sao?
Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc hô lên. Hoàng Hiểu Uyển cũng đưa mắt nhìn, vui sướng nói:
- Vết bỏng của Tiêu Hắc cũng đã lành rồi. Chu ca, xem ra mấy ngày anh vất vả chữa trị không có uổng phí rồi.
- Ơ! Có chút không đúng nha…
Chu Hiểu Xuyên không thể nào vui vẻ nổi, nhíu mày nói thầm:
- Mình nhớ rõ ràng rằng sáng này lúc đến Phòng khám thú cưng thì vết phỏng trên người Tiểu Hắc vẫn cực kỳ nghiêm trọng, không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Vậy sao hiện tại lại lành hết như vậy? Còn nữa, mình vẫn nhớ rõ rằng nó có căn mình một phát lên tay phải, máu còn trào xuống cơ mà, sao bây giờ cũng chả thấy đâu? Chuyện…Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Nhìn bộ dáng của Chu Hiêu Xuyên thì Hoàng Hiểu Uyển vừa mới thả lỏng tâm tình lại chợt căng thẳng nói:
- Theo em thấy, Chu ca chắc chắn phân nửa là do thời tiết oi bức quá mà sinh ra ảo giác rồi té xỉu…
Nói xong, nàng xoay người đi lấy một ly nước ấm, bỏ thêm chút muối, chút đường vào trong đó, thuận tay lấy luôn một viên thuốc xủi từ trong túi ra thả vào cốc nước rồi đưa cho Chu Hiểu Xuyên:
- Chu ca, uống thuốc đi.
Chu Hiểu Xuyên cũng cảm thấy mình hình như không được khỏe, nên không cự tuyệt ý tốt của đối phương. Hắn nhẹ nhàng nhận thuốc rồi một hơi uống cạnh sạch. Ngồi xuống ghế băng, hắn nhíu mày nghĩ lại những chuyện đã phát sinh sáng nay.
- Chẳng nhẽ…quả thực mình bị cảm nắng nên sinh ảo giác ư?
Quay đầu lại nhìn Tiểu Hắc trong phòng bệnh, Chu Tiêu Xuyên cau mày thầm nói. Có lẽ bởi vì thời tiết oi bức nên dễ khiến người ta buồn ngủ, hoặc có lẽ là thân thể quá sức mệt mỏi mà chỉ một lúc sau Chu Hiểu Xuyên đã chìm vào giấc ngủ trên chiếc ghế băng.
Khi Chu Tiểu Văn mở mắt ra lần nữa, cung đã sắp đến mười giờ rồi. Lúc này trong Phong khám thú cưng, ngoại trừ Hoàng Hiểu Uyển ở ngoài ra, còn một nữ nhân xinh đẹp khác nhưng khí chất lại bất đồng. Nữ nhân này mặc một chiếc áo blouse trắng gọn gàng sạch sẽ, đeo một chiếc kính viền đen đầy trí thức. Tuy nàng còn đôi chút buồn ngủ những lại không thấy vẻ uể oải, ngược lại nó lại tăng thêm vẻ mỹ cảm cho nàng, khiến toàn thân nàng toát lên một sắc thái đủ sức làm bao nhiêu gã đàn ông muốn đi tù. Đôi mắt nàng đen láy mang nét đặc trưng của những cô gái phương Đông. Nàng đang vươn vai một cái, híp đôi mắt lại ngắm tới lắm lui. Nữ nhân này chính là sư tỷ của Chu Hiểu Xuyên, tên nàng là Lý Vũ Hàm. Trong lòng nàng có một con mèo lông ngắn, nó là thú cũng của nàng tên Sa Tử. Đừng nhìn bộ dáng uể oải của Sa Tử toát lên vẻ dễ thương mà nghĩ nó hiền. Trên thực tế, nó là một tiểu bá vương, là một đại tỷ đẩu đàn trong chợ chim cá cảnh đó. To lớn như con gấu hay nhỏ bé như con chuột, cá vàng… tất tần tật đều bị nó khi dễ qua, ở trước mặt nó thì những còn thú đó chỉ đánh cúi đầu xưng nữ hoàng.
Ngay lúc Chu Hiểu Xuyên tỉnh lại, Lý Vũ Hàm bắt đầu bắt đầu bóc một que kem ra mút. Trong ngày hè nóng bức, mút một que kem là chuyện quá đỗi bình thường. Bất quá, hình ảnh một mỹ nữ đang mút mút que kem dễ khiến người ta mơ tưởng đến những hình ảnh khác. Nhìn chiếc lưỡi gợi cảm đáng yêu của Lý Vũ Hàm đang liếm qua liếm lại trên que kem rồi lại đút vào miệng mút chùn chụt, trong đầu Chu Hiểu Xuyên liền tràn ngập những động tác mà ta thường được xem trong các bộ phim tình cảm lãng mạn của Nhật Bản. Tiểu đệ đệ của hắn cũng bắt đầu ngóc đầu hưởng ứng với anh trai nó, mỗi tội thằng anh nó xấu tính khép chân, khom lưng ngăn cản không cho nó ngóc đầu hưởng xái cùng. (Dg: xấu tính thế là cùng ;)) )
Đối việc Chu Hiểu Xuyên bị té xỉu, Lý Vũ Hàm đã sớm biết được từ miệng của Hoàng Hiểu Uyển. Lúc này, thấy hắn đã tỉnh lại, vội vàng rút que kem trong miệng ra, thân thiết hỏi thăm:
- Thế nào, Hiểu Xuyên, cảm thấy thân thể đỡ hơn chưa? Muốn nghỉ một hay ngày cho khỏe không?
Chu Hiểu Xuyên cảm thấy mình đã khỏe lên rất nhiều, liền lắc đầu từ chối khéo ý tốt của Lý Vũ Hàm:
- Cám ơn chị đã quan tâm, bất qua hiện tại em không có việc gì nữa rồi. Hơn nữa hai ngày này là cuối tuần, phòng khám sẽ rất đông, chỉ dựa vào chị vả Hiểu Uyển thì quả thực rất cực. Cho nên chuyện nghỉ phép hay là thôi đi.
Lý Vũ Hàm hoài nghi hỏi lại:
- Em xác định không sao chứ? Nhưng chị thấy tư thế ngồi của em hình như có chút khó chịu thì phải?
- Ách…
Chu Hiểu Xuyên vội vàng ngồi thằng dậy, vắt chân lên. Hăn thật không biết trả lời câu hỏi này thế nào. May mắn là Sa Tử đã nhảy ra khỏi lòng Lý Vũ Hàm, nhẹ nhàng bước tới trước người Chu Hiểu Uyển. Hắn thây thế vội vàng ngồi xổm xuống, vuốt nhè nhẹ vào cổ Sa Tử để che đi việc xấu hổ đó của mình, đồng thời lái sang chuyện khác:
- Tiểu Sa Tử, đã lâu không gặp mày ở phòng khám rồi. Thế nào, gần đây mày có ngoan không?
Nhưng Chu Hiêu Xuyên ngàn vạn lần không ngờ được đột nhiên Sa Tử ngẩng đầu lên trừng mắt, há miệng nói với hắn một câu:
- Nhân loại, không được gọi trẫm là Tiểu Sa Tử, phải gọi trẫm là Sa Tử nữ vương bệ hạ!
Nhân ngày mồng 8-3 chúc toàn thể chị em 4vn luôn luôn trẻ đẹp
Chu Hiểu Xuyên đầu tiên sửng sốt, sau đó giật mình nhảy bắn ra sau. Cũng vì hắn vốn đang ngồi trên ghế băng nên lúc nhảy ra đằng sau, lập tức bị mất trọng tâm, nghiêng người ngã xuống đất. Chẳng quan tâm đến đau đớn, lúc này hắn chỉ thất thanh kêu lên:
- Aaaaaaaaa…..!
Chu Hiểu Xuyên thét lớn làm hai người Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển nhảy dựng lên. Họ tưởng hắn lại phát bệnh rồi, nhanh chóng chạy tới dìu hắn lên hỏi dồn dập:
- Hiểu Xuyên (Chu ca) không sao chứ? Có phải trong người vẫn chưa khỏe không? Hay là lại muốn xỉu lần nữa?
Chu Hiểu Xuyên lúc này cũng bình tĩnh hơn, ngồi bệt xuống đất chỉ tay vào Sa Tử, run run nói:
- Nó…Nó vừa mới nói tiếng người! Hai người không nghe thấy gì sao?
Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đưa mắt nhìn nhau:
- Nói tiếng ngươi? Ai? Sa Tử sao?
- Làm sao có thể chứ, nó chỉ là một con mèo thôi mà!
Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc nhìn hai người:
- Hai người…hai người chẳng nhẽ không nghe thấy gì sao? Lúc nãy rõ ràng nó vừa nói mà! Nó bảo phải gọi nó là Sa Cát nữ vương bệ hạ.
Hai nữ nhân liếc mắt nhìn nhau, thần sắc lo lắng lại càng tăng thêm, đồng thanh nói:
- Chẳng lẽ Hiểu Xuyên (Chu ca) bị cảm nắng mà sinh ra ảo giác sao? Có muốn sang phòng khám bênh cạnh khám một chút không?
- Bị cảm nắng mà cũng sinh ra ảo giác sao? Ách! Có lẽ là như vậy…
Chu Hiểu Xuyên có chút do dự, nhìn phản ứng của hai người thì có lẽ họ không nghe thấy Sa Tử nói gì. Vậy xem ra chắc do mình bị cảm nắng sinh ra ảo giác thật. Nhưng đúng lúc đó, Sa Tử mang vẻ mặt đầy tò mò chạy đến gần hắn, ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Xuyên, nói:
- Ai ya! Trẫm không nghe nhầm chứ? Tên nhân loại này lại có thể hiểu được thú ngữ sao?
Chu Hiểu Xuyên lại hoảng sợ, vội vàng chỉ vào nó nói:
- Nó lại nó chuyện kìa, hai người không nghe thấy gì sao? Không nghe thấy gì sao?
Hai người Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển lại quay đầu nhìn nhau lần nữa.
- Hiểu Uyển, em ở lại trông phòng khám, chị đưa Hiểu Xuyên sang phòng khám bên kia xem thế nào.
Nói xong, Lý Vũ Hàm không cho Chu Hiểu Xuyên có cơ hội kháng nghị, đã mạnh mẽ lôi hắn dậy, kéo sang phòng khám bên cạnh. Sa Tử cũng gắt gao bám theo phía sau bọn họ, kêu meo meo không ngừng. Bất quá, tiếng kêu meo meo đó lọt vào tai Chu Hiểu Xuyên lại biến thành ngôn ngữ loài người:
- Nhân loại, trả lời trẫm, sao ngươi có thể hiểu được thú ngữ hả? Trả lời trẫm mau….
"Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc… đã có chuyện gì xảy ra không?" Chu Hiểu Xuyên thầm hét lên trong lòng. Một lát sau, hắn ngồi trong phòng khám kế bên, trên chiếc ghê truyền dịch, vẻ mặt như đã bị tẩu hỏa nhập ma. Bởi vì trừ lúc hắn vào phòng truyền dịch có mỗi con chim diễm lệ ra, thì hiện tại cứ trước hắn có không dưới mười con chó, mèo các loại. Nhưng vô luận có là chó mèo hay chim đều mở to mắt ra nhìn hắn khiến cho hắn cảm giác như mình là một loài động vật đặc biệt được ghi trong sách đỏ và đang được bảo vệ trong vườn thú trước bao nhiêu ánh mắt tò mò của du khách thập phương. Chẳng qua du khác lại là một đám cho mèo các loại thật khiến hắn không chịu nổi… Mọi người ở bên ngoài nhìn thấy mấy con vật này ngẫu nhiên phát ra một vài tiếng kêu mà thôi, còn Chu Hiểu Xuyên nghe lại thành những tiếng nói của con người mà bọn cúng lại còn không ngừng tiến hành ném bom ngôn ngữ với hắn. Bọn nó đều được Sa Tử triệu tập đến với mục đích hỏi cung, chúng lải nhải liên tục vào tay hắn một vấn đề:
- Làm sao một nhân loại như ngươi lại có thể hiểu được thú ngữ chứ ?
- Ta cũng muốn biết tại sao ta hiểu được thú ngữ lắm…
Chu Hiểu Xuyên cau mày, than thở nói:
- Từ nhỏ đến lớn, tiếng Anh ta học còn chưa đủ qua tiêu chuẩn, sao ta biết đột nhiên lại hiểu được một ngôn nhữ đặc thù như vậy chứ! Nghe nhầm…Đúng vậy, tất cả chuyện này đều là nghe nhầm, là do bị cảm nắng mà sinh ra thôi!
- Anh than thở cái gì đó?
Một cô gái tầm mười mấy tuổi mặc bộ scrubs(1) màu hồng, bộ dáng đáng yêu hoạt bát, tay cầm một lọ nước muối, nhanh nhẹn thay cho Chu Hiểu Xuyên, sau đó lại tò mò hỏi:
- Không nghĩ anh được nhiều động vật quý như vậy, đến khi sinh bệnh phải truyền nước thì chúng nó lại chủ động đến thăm sức khỏe kìa. Ây! Em hỏi rốt cuộc anh làm thế nào mà có thể xây dựng cảm tình được với chúng nó vậy?
Chu Hiểu Xuyên căn bản không có nghe tiểu y tá đang nói gì bởi lúc này có một con chó quý màu trắng đột nhiên liếc mắt xuống dưới váy nàng y tá một chút, nói lên một câu thú ngữ:
- Màu trắng viền đen.
- Màu trắng viền đen?
Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, nó đang nói quái gì vậy? Mặc dù Chu Hiểu Xuyên nói hơi nhỏ nhưng tiểu y tá kia vẫn nghe rõ rành mạch, nhất thời trên hai má đáng yêu của nàng đỏ bừng lên đầy vẻ xấu hổ.
- Sắc lang!
Tiểu y tá chửi một câu, bộ ngực cứ phập phồng thật khiến người ta mê mẩn. Có lẽ cảm thấy mắng một câu chưa đủ, nàng giương tay lên tát cho Chu Hiểu Xuyên một phát lúc này mới, trề môi ra xoay người tức giận bỏ đi. Đột nhiên được tặng một cái tát miễn phí thì cho dù Chu Hiểu Xuyên có chút bấn loạn cũng hiểu được cái màu trắng viền đen kia là cái gì. Vừa bị mắng là sắc lang không biết xấu hổ, vừa được ăn táng khiến Chu Hiểu Xuyên xác nhận là mình không có bị ảo giác nghe nhầm. Dù sao thì tiểu y tá cũng ra tay hết sức tát cho hắn một phát đỏ cả mặt lên cơ mà. Đám chó mèo vây quanh hắn thấy hắn gặp họa thì cười nghiêng ngả. Chẳng qua tiếng cười thì chỉ có Chu Hiểu Xuyên nghe hiểu, còn người khác thì chỉ nghe thấy tiếng chó mèo kếu meo meo gâu gâu nhức cả đầu. Chu Hiểu vẫn không hiểu tại sao mình có thể hiểu được thú ngữ, hơn nữa không chỉ có hắn nghe thú ngữ thành tiếng người mà khi hắn nói, thú vật nghe lại thành thú ngữ. Trong chuyện này ắt hẳn có vấn đề. Bỗng nhiên trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh của Tiêu Hắc.
- Chẳng nhẽ là nó cho mình năng lực này?
Hồi tưởng lại những ký ức vào sáng nay, Chu Hiểu Xuyên càng cảm thấy có quan hệ với Tiểu Hắc. Trải qua một phen khiếp sợ, Chu Hiểu Xuyên bắt đầu tiếp nhận nỗi bất hạnh này, tự mình trao đổi với chim chóc, chó mèo.
" Mình dẫu sao cũng hiểu được một ngôn ngữ đặc thù mà không khoe ra một chút thì quả thực quá lãng phí sao? Còn về phần tại sao mình lại có năng lực này, chờ lúc về đến nhà, chỉ cần hỏi Tiểu Hắc không phải sẽ biết sao? Đằng nào mình cũng có thể nói chuyện với chúng mà." Sau một phen trao đổi với đám thú mèo Chu Hiểu Xuyên thầm nghĩ. Cũng từ miệng chúng nó mà hắn biết được các loại động vật này đều dùng một loại ngôn ngữ phô thông chuyên dụng. Nó không giống như tiếng kêu bình thường mà ta hay nghe thấy, mà đó là một đoạn âm thanh giống như sóng siêu âm hoặc loại âm thanh thấp dưới mức ta nghe thấy. Kỳ thật, hàng triệu triệu năm trước, con người có thể hiểu được tiếng muôn thú, nhưng dần dần xã hội con người phát triển vượt bậc cũng đã dần dần quên đi thú ngữ. Nghĩ đến đây, Chu Hiểu Xuyên lại có chút nghi hoặc, chẳng nhẽ là do mình đã bị biến đổi gien? Nhưng nếu gien ngôn ngữ bị biến đổi thì chỉ có mình hiểu được chúng nó nói thôi chứ, tại sao chúng cũng có thể tự hiểu được tiếng mình nói?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Hiểu Xuyên thở dài nói, hắn đưa tay xoa xoa nhẹ hai huyệt ở thái dương, càng nghĩ càng thấy đau đầu. Ngoại trừ những chuyện hắn cần biết từ đám chim chóc, chó mèo kia, hắn cũng biết được một số sự việc khác trong chợ chim cá cảnh này mà người khác không biết được. Ví dụ như: Có một ông chủ của cửa hàng Thủy Tộc nào đó đang thầm mếm một tiểu muội ở cửa hàng đối diện, hay như một ông chủ cửa hàng bán bò sát nào đó không thích làm đàn ông chỉ khoái làm đàn bà….Nói thật càng nghe Chu Hiểu Xuyên càng thấy đám chim chó mèo này buôn chuyện tốt thật đấy, tin tức mà chúng có được thì con người muốn có cũng cũng rất khó. Xem ra, dùng ‘Cẩu Tử đội’ để hình dung đám phóng viên quả thật là rất chuẩn nha. Chu Hiểu Xuyên cũng tò mò hỏi xem bọn chúng có hiểu ngôn ngữ con người không thì chúng nó trả lời là:
- Ngôn ngữ các ngươi quá phức tạp, bọn ta nếu sinh hoạt lâu với các ngươi cũng chỉ miễn cưỡng hiểu được vài câu đơn giản mà thôi. Ta nói thật, bọn ta rất tò mò tại sao nhân loại các ngươi lại thích dùng những ngôn ngữ phức tạp đến như vậy? Đây không phải là tự làm cho chính mình đau đầu sao?
Đối với chuyện này, Chu Hiểu Xuyên chỉ cười khổ nói:
- Các ngươi có biết không, nếu các ngươi mà đi thu thập tin tức tình báo thì quả là rất bá đạo đó…
Trong lúc trao đổi với động vật, thời gian thấm thoắt trôi đi.
Nhân ngày mồng 8-3 chúc toàn thể chị em 4vn luôn luôn trẻ đẹp
Hôm nay MU thua tức tưởi quá
Một tiểu y tá đáng yêu đi tới rút đầu châm ra cho hắn, lúc này hắn mới phát hiện ra, mình ngồi đây đã hơn một tiếng đồng hồ. Tiểu y tá hiển nhiên vẫn còn cánh cánh việc lúc nãy ở trong lòng, cho nên lúc rút châm ra, cố tình rút mạnh một cái toét cả máu ra khiến Chu Hiểu Xuyên đau đến nhe răng.
- Cho ngươi chút giáo huấn để lần sau còn dám giở trò lưu manh nữa không! Hừ! Hừ!
Tiểu y tá cũng không hề che dấu mình dùng việc công trả thù riêng, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Oan uổng quá … Ta quả thực oan hơn cả Thị Kính!
Chu Hiểu Xuyên khóc không ra nước mắt, chó mèo đúng bên cạnh thấy thế cười vui sướng không dứt.
- Cười? Cười cái @#$%!
Chu Hiểu Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn đám chó mèo vô lương tâm, lòng tràn đầy bị phẫn dứt khoát đi về Phòng khám thú cưng. Đám chó mèo thấy Chu Hiểu Xuyên đi cũng không nán lại nữa, bắt đầu giải tán. Bởi vì lúc này đã sắp đến giờ mà các chủ hàng trong chợ hoa cá cảnh cho thú nuôi ăn, mặc dù đối với việc Chu Hiểu Xuyên biết thú ngữ quả có chút tò mò nhưng thức ăn mới là thứ thực sự có thể lôi kéo được bọn chúng.
Khi Chu Hiểu Xuyên và Sa Tử về đến Phòng khám thú cưng thì thấy Lý Vũ Hàm đang cau màu đứng trước một con chó ngao Tây Tạng có thân hình cực lớn, trông bộ dáng nàng dường như không dám đến gần nó. Con Chó ngao Tây Tang kia có vẻ uể oải nằm rạp trên mặt đất, bất cứ ai bén mảng tới gần nó là nó nhếch miệng nhe răng, trừng mắt nhìn, sẵn sàng vào tư thế xin miếng mông khiến ai ai thấy nó cũng phải tự động tránh xa. (DG: Đùa chứ cho ngao to thê naỳ mà tợp phát thì cũng phải nguyên miếng mông) Chủ nhân con chó ngao này là một thiếu phụ thùy mị gần ba mươi tuổi. Nàng nhanh tay túm lấy cái dây kéo con chó lại để tránh cho nó nhao lên cắn người, nhưng nó có cắn hay không là do nó quyết định, nếu nó lựa chọn ngoan ngoãn nằm yên là nó chọn nghe lời chứ còn một khi mà nó đã muốn thì chỉ dựa vào thân hình mảnh hai của nàng sao có thể cản nổi nó chứ. Nhìn Chu Hiểu Xuyên đã trở lại, Lý Vũ Hàm thân thiết hỏi thăm:
- Thế nào Hiểu Xuyên? Sau khi truyền dịch có đơ hơn không?
- Đã tốt hơn nhiểu rồi!
Chu hiểu Xuyên trả lời. Tuy rằng lúc này hắn rất muốn tìm Tiểu Hắc hỏi cho ra nhẽ nhưng khi thấy cảnh tượng này, hiển nhiên thấy bây giờ chưa phải lúc. Cho nên hắn cũng không vội vã đến phòng bệnh của Tiểu Hắc, mà đi tới bên cạnh Lý Vũ Hiên, chỉ vào con chó ngao Tây Tạng hơi có vẻ uể oải, tứ chi run nhẹ tuy nhiên vẫn bảo trì sự cảnh giác cao độ kia hỏi:
- Nó bị làm sao vậy?
Lý Vũ Hàm trả lời:
- Thông qua miêu tả của chu nhân nó và quan sát hiện tại thì có thể con chó ngao Tây Tạng này bị nôn mửa và bị tả tương đối nghiêm trọng. Nhưng nó còn các các triệu trứng khác như tinh thần uể oải không phấn chấn, cơ thể hơi chấn động, tứ chi run nhẹ và sùi bọt mép…
Nghe đến triệu chứng của nó, Chu Hiểu Xuyên nhíu mày vào hói:
- Vậy nó bị bệnh gì?
Lý Vũ Hàm thở dài nói:
- Chịu thôi, có lại được gần nó đâu mà kiểm tra.
Nói đến đây, nàng bất đắc dĩ nói với thiếu phụ:
- Con chó ngao Tây Tạng này của cô dữ quá, đừng nói đến trị liệu ngay cả chuẩn đoán còn khó nữa là... Nếu không được thì cô hãy sang phòng khám khác thử xem?
Vẻ mặt thiếu phụ trở nên thất vọng, cười khổ nói:
- Tất cả phòng khám cho động vật ở trên cả cái huyện Phương Đình này, chả ai dám khám cho nó cả…Xem ra, tôi cũng chỉ có thể mang nó đi tới bệnh viện lớn khám xem vậy.
- Khoan đã!
Ngay khi thiếu phụ chuẩn mang con chó ngao Tây Tạng đi, Chu Xuyên đột nhiên mở miệng nói:
- Để em xem thử coi.
Lỹ Vũ Hàm ngạc nhiên, lo lắng nói:
- Hiểu Xuyên, e vẫn bị cảm nắng nên nói mê sảng à? Đây không phải là giống chó Kim Mao hiền lành hay giống chó Labrado gì cả mà đấy chính là một con chó ngao Tây Tạng có tính cảnh giác cực kỳ cao và vô cùng dữ rợn! Tuy rằng nó bị bệnh nhưng lúc nó lên cơn tợp cho phát thì không biết đâu mà lần!
Chu Hiểu Xuyên nhếch miệng cười:
- Yên tâm đi sư tỷ, lúc này em rất tỉnh táo.
Nói xong hắn cúi người từ từ đi đến con chó ngao. Thấy Chu Hiểu Xuyên đang đi tới gần mình, con chó ngao Tây Tạng đang nằm dưới mặt đất liền đứng phắt dậy, nhe răng ra kêu ‘Ghừ ghừ’ cảnh cáo, đôi mắt sắc như đao đang ngắm nghía cái cổ của Chu Hiểu Xuyên, chực làm phát. Hiện tại con chó ngao đã không có chút uể oải nữa.
- Cẩn thận.
Lý Vũ Hàm bị hành động của con chó ngao làm cho giật mình, vội vàng nhắc nhở. Chu Hiểu Xuyên không có trả lời, chỉ quay lại mỉm cười ý bảo cứ yên tâm đi, sau đó đem toàn bộ lực chú ý của mình đặt lên người con chó ngao, ôn nhu nói:
- Thả lỏng một chút nào! Tao không phải người xấu, tao là bác sĩ, đến chưa bệnh cho mày đây…
Nhìn thấy cảnh này, Lý Vũ Hàm cười khổ lắc đầu nói:
- Nó nghe mà hiểu được lời em nói thì tốt rồi, mọi chuyện trở nên dễ dàng không phiền phức nữa.
Nhưng Lý Vũ Hàm ngàn vạn lần không ngờ là con chó ngao đang mang vẻ mặt dữ tợn lại thay bằng vẻ mặt ngạc nhiên, dường như có thể hiểu được Chu Hiểu Xuyên đang nói gì.
- Ngươi có thể nghe hiểu được thú ngữ sao?
Con chó ngao nghiêng nghiêng đầu đánh gia Chu Hiểu Xuyên, kinh nhạc nói:
- Ngươi có đúng là con người không vậy? Hay là cầm thú độn lốt người?
"Cầm thú độn lốt người? Là ý gì đây? Nó đang chửi mình sao?" Chu Hiểu Xuyên thầm tự hỏi, cũng không nói gì. Lúc sau, hắn điều chỉnh tâm lý một chút, tiếp tục nói:
- Tuy rằng tao là con người, mày là chó nhưng tao không có ác gì đối với mày đâu, tao chỉ muốn chữa bệnh với mày thôi. Cho nên, hy vọng mày hãy thả lỏng trạng thái một chút, đừng quá khẩn trương bày ra bộ dáng công kích như vậy. Mày ngẫm xem, chủ nhân mày còn ở bên cạnh, nàng đâu cho phép tao hại mày đúng không?
- Sư Vương nhà chị đối với người lạ vô cùng cảnh giác, làm sao chỉ với mấy câu của em có thể thay đổi thái độ được chứ?
Thiếu phụ thuỳ mị khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, thần tình thất vọng, liến nắm lấy dây, muốn đưa con chó ngao Tây Tạng đi:
- Quên đi, khỏi lãng phí thời gian của mọi người, tôi nghĩ chỉ còn biện pháp đưa nó đi đến bệnh viện lớn khám vậy… Cái gi? Điều này sao có thể?
Cái khiến cho thiếu phụ này ngạc nhiên chính là Chu Hiểu Xuyên từ từ ôm lấy con chó ngao, còn con chó ngao đang bày ra bộ dáng công kích cũng thả lỏng, không còn tiếp tục nhe răng rên ‘Ghừ ghừ’ nữa, thậm chí còn tùy ý để Chu Hiểu Xuyên xoa xoa mặt nó. Trông bộ dáng nó hiện tại có vẻ như đang hưởng thụ.
- Tôi…tôi không hoa mắt chứ ?
Thiếu phụ thùy mị và Lý Vũ hàm liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Các nàng thật không thể ngờ Chu Hiểu Xuyên nói lung tung lại có thể thuần phục con chó ngao Tây Tạng đang cảnh giác cao độ. Nhưng đây chưa phải là điều ngạc nhiên nhất, tất cả còn ở phía sau. Họ chỉ thấy Chu Hiểu Xuyên ngồi đưa tay gãi gãi đầu con chó ngao, cứ như vậy cúi người đứng trước nó, cười híp mắt nói:
- Bắt tay cái, từ hôm nay chúng ta sẽ là bạn bè.
Con chó ngao cư nhiên nghe lời, đưa chân trước lên đặt lên bàn tay của hắn. Thiếu phụ thùy mị không thể tương tượng nổi cảnh này, kinh hô:
- Chúng tôi dạy nó mãi mà nó có hiểu đâu, tại sao chỉ vài phút ngắn ngủi nó có thể làm được chứ? Em làm thế nào vậy? Có bí quyết gì không?
Chu Hiểu Xuyên đương nhiên sẽ không nói ra bí mật, cười cười nói:
- Bí quyết gì ấy à? Kỳ thật cũng không khó đâu, chúng nó tuy rằng không hiểu chúng ta nói cái gì, nhưng có thể dùng động tác phỏng theo ý nói. Cho nên chỉ cần chị chịu khó một chút, là chúng có thể hiểu được ý tứ của chị.
Thiếu phụ thùy mị không có hoài nghi lời nói của Chu Hiểu Xuyên, gược lại gật dầu nói:
- Nguyên lai là như vậy! Chị nhớ trên internet cũng từng có video nói như vậy. Xem ra có vẻ khả thi. Được rồi, đợi sau khi về chị nhất định sẽ thử xem sao…
Chu Hiểu Xuyên thở dài nhẹ nhõm, lập tức nói với Lý Vũ Hàm:
- Sư tỷ, phiền chị lấy cho em ít giấy thử bệnh cho chó với.
Hiện Lý Vũ Hàm có chút choáng váng, nghe Chu Hiểu Xuyên thúc dục, mới hoàn hồn:
- Cái gi? A! Được được.
Nàng vội vàng đi lấy giấy thẻ bệnh cho chó đưa cho Chu Hiểu Xuyên.
Nhân ngày mồng 8-3 chúc toàn thể chị em 4vn luôn luôn trẻ đẹp
Hôm qua MU thua tức tưởi quá
Sau một hồi kiểm tra, nhìn kết quả biểu hiện trên giấy thử, Chu Hiểu Xuyên thở phào nhẹ nhõm:
- Hoàn hảo, không bị khuyển ôn (1).
- Không phải khuyển ôn là tốt rồi….
Lý VŨ Hàm nhíu mày, suy tư hỏi:
- Nếu không phải khuyển ôn thì rốt cuộc nó mắc bệnh gì? A! Hiểu Xuyên, em nói có phải nó bị ngộ độc thực phẩm không? Chị thấy bệnh trạng của nó cũng khá tương tự.
- Không thể thể là ngộ độc thực phẩm được!
Không đợi Chu Hiểu Xuyên nói, thiếu phụ thùy mị đã nói trước:
- Nhà tôi luôn luôn cho Sư Vương ăn thức ăn của công ty thực phẩm cho chó ngao nổi tiếng bên Tây Tạng, thậm chí ngay cả thịt còn chưa cho nó ăn, sao lại có thể bị ngộ độc được?
Chu Hiểu Xuyên hỏi:
- Có khi nào lúc chị cho nó đi tản bộ, nó ăn phải đồ bẩn gì đó bên ngoài không? Hay là nó chạy trộm vào trong nhà, ăn phải thức ăn thừa bị thiu không?
- Không bao giờ có chuyện đó.
Thùy phụ không cần suy nghĩ, lập tức quả quyết trả lời:
- Mỗi lần nhà chị đưa nó đi dạo đều chú ý tránh các thức ăn bẩn này nọ, tuyệt đối không để nó ăn vào. Mà nhà chị là nhà khá giả, thức ăn không hết sẽ đổ đi, thế nên không có chuyện nó ăn phải thức ăn thừa bị thiu.
- Nếu không phải bị ngộ đọc thức ăn, vậy rốt cuộc nó mắc bệnh gì đây?
Nghe được lời nói của thiếu phụ thùy mị, Lý Vũ Hàm càng nheo mày lại, càng cẩn thận suy coi nó đang mắc phải bệnh gì? Chu Hiểu Xuyên không nghe lời thanh minh của thiếu phị thùy mị nữa, hiện tại hắn đặt toàn bộ sự chú ý lên người con chó ngao Tây Tạng, cố gắng quan sát cách biểu hiện bệnh trạng khác của nó. Phải biết rằng khám cho người và khám cho động vật rất khác nhau, vì động vật không thể nào nói về bệnh trạng của mình được mà chỉ có thể thông qua chủ nhân của nó mô tả mà thôi. Nhưng có những bệnh không biểu hiện hết ra ngoài, chỉ dựa vào miêu tả của chủ nhân thì quả thực khó có thể chuẩn đoán. Với lại lời miêu tả của chủ nhân đôi lúc không trọn vẹn hoặc cũng có thể là sai lầm hoàn toàn, thế nên bác sĩ thú y chuẩn đoán bệnh sai nhiều hơn là bác sĩ khám cho người. Nhưng hiện tại, Chu Hiểu Xuyên lại đang nắm giữ thú ngữ trong tay, có thể trực tiếp trao đổi bệnh trạng với đông vật, do đó có thể nắm được bệnh trạng chính xác nhất, qua đó có thể chuẩn đoán đúng bệnh! Nghĩ đến đây, Chu Hiểu Xuyên cảm thấy, đối với nghề bác sĩ thú y như hắn mà nói, biết được thú ngữ quả là như hổ mọc thêm cánh.
Đưa mắt nhìn Lý Vũ Hàm và thiếu phụ thùy mị, Chu Hiểu Xuyên nghĩ: "Tốt nhất khi mình hỏi bệnh trang của con chó ngao Tây Tạng, là nên làm kín đáo một chút. Nếu không một khi bị lộ chuyện mình biết thú ngữ không biết sẽ rước phải phiền phức gì không? Hết thảy cần phải sắp xếp thật thỏa đáng"
Đã hạ quyết định, Chu Hiểu Xuyên giả vờ bộ dáng kiểm tra thân thể cho con chó ngao, thừa dịp Lý Vũ Hàm và thiếu phụ thùy mị không để ý, tiến lên nói nhỏ vào tai nó:
- Sư Vương, nói cho tao biết, rốt cuộc mày có nếm thức ăn cho chó ở ngoài hay không? Chuyện này rất quan trọng với việc khám bệnh của mày. Nếu mày chịu khổ không nói, thì bệnh sẽ không thể khỏi vậy nên mày phài thành thật nói ra, không được giấu diếm.
Còn chó ngao lúc nãy đã xây dựng tình hữu nghị với Chu Hiểu Xuyên, hơn nữa nó cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng này, nên cũng không chần chờ, nghiêng nghiêng đầu ngẫm nói:
- Ta nhớ ra rồi, ngoài trừ thức ăn cho chó mà chủ nhân hay cho ta ăn ra, ta còn treo lên giường chủ nhân, thấy có mấy viên đen đen ở đó, ta thấy tò mò nên niếm thử. Lúc đầu nó có vị ngòn ngọt như kẹo, nhưng qua một lúc, ta thấy thân thể xảy ra vấn đề, toàn thân vô cùng mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn bình thường. Ai…Sớm biết sẽ mang bệnh vô người thì ta đã không ăn vụng rồi…
- Màu đen, ngòn ngọt như kẹo?
Chu Hiểu Xuyên không khỏi nhíu mày, trong đầu cố nhớ lại các loại kẹo mình biết một lần. Cuối cùng, hắn cũng nghĩ được một thứ tương tự như miêu tả của con chó ngao Tây Tạng và nó cũng có thể tạo ra bệnh trạng như vậy lên loài chó:
- Chocolate!
- Chocolate?
Lý Vũ Hàm nghe được câu nói này hơi sững sờ một chút, sau đó gật đầu giật mình nói:
- Khoan đã!... Có vẻ những bệnh trạng của nó cũng khá giống với độc Chocolate gây ra cho chó.
Thiếu phụ thùy mị cũng nhíu mày:
- Nhưng vấn đề là tôi đâu có cho Sư Vương ăn qua Chocolate đâu, sao lại có thể trúng độc Chocolate được chứ?
Nói đến đây, đột nhiên trên mặt nàng hiện lên vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên và Lý Vũ Hàm, ngữ khí trở nên không tốt:
- Tôi nghĩ các người vốn không chuẩn đoán được bệnh của Sư Vương nên mới nói xằng bậy phải không?
Chu Hiểu Xuyên đã được con chó ngao Tây Tạng giải thích qua nguyên nên khi nghe lời nói nghi ngờ của thiếu phụ này cũng không có tức giận mà chỉ cười hỏi một câu:
- Trong ngăn kéo thứ ba ở cái tủ đầu giường, có một hộp Chocolate đen phải không?
Thiều phụ thùy mị liền bị dọa đến lức lùi lại mấy bước, hai mắt mở trừng trừng, thanh kinh hô:
- Em…Làm sao em biết?
- Ách…
Chu Hiểu Xuyên lúc này mới kịp phản ứng rằng mình nói quá chuẩn xác, người ta không nghi ngờ mới lại, lần sau cần phải cần phải chú ý hơn, nếu không sẽ rất bi kịch:
- Nếu em bào tất cả chuyện này là do em đoán chị có tin không?
Thiếu phụ thùy mị mặc dù không có nói gì nhưng trên mắt cả nàng hiện hai chữ rõ to, bên trái là không bên phải là tin, đọc từ trái qua phải là không tin. Chu Hiểu Xuyên không khỏi lắc đầu, vừa nghĩ lý do, vừa nói:
- Mặc kệ chị có tin hay không, thật sự vừa rồi là em suy đoán mà ra. Sở dĩ em có thể đoán ra là vì vừa rồi thấy trên răng của Sư Vương có dính một ít Chocolate. Hơn nữa cá nhân em cũng thích mang đồ ăn vặt để đồ ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, cho nên mới hỏi như vậy…
Vẻ hoài nghi trên gương mặt thiếu phụ thùy mị không có bởi vì câu nói của Chu Hiểu Xuyên mà giảm đi. Hăn biết vậy, đành tiếp tục giải thích:
- Em thậm chí còn không biết nhà chị, làm sao mà biết được những thứ trong nhà chị chứ? Chẳng nhẽ chị còn hoài nghi em sao? Tất cả chuyện này thực sự là do em đoán….Được rồi, mặc kệ chị có tin hay không, tốt nhất là chị nên gọi điện cho người nhà coi cái hộp Chocolate ấy có bị Sư Vương lôi ra ăn không. Đúng! Đây mới là chuyện quan trọng nhất, phải biết rằng chó méo ăn phải Chocolate quá nhiều, nếu không kịp thời giải độc, rất có thể nó sẽ chết.
Thần sắc hoài nghi trong mắt thiếu phụ đã tản đi một ít. Nàng cũng không hoài nghi Chu Hiểu Xuyên nữa bởi thử tưởng tượng lại coi, căn hộ của nàng ở tầng thứ ba mươi sáu, xung quanh không hề có kiến trúc nào có độ cao tương đương. Nếu như hắn muốn rình coi, trừ phi hắn là siêu hoặc là có kính thiên văn soi hẳn vào căn hộ của nàng. Hơn nữa. dù có nhìn coi đươc, thì sao có thể biết được nàng để một hộp Chocolate ở đầu tủ đầu giường chứ? Thiếu phụ đột nhiên nghĩ được hai vấn đề này, hai má nhất thời đỏ ứng. Hung hăng liếc mắt trừng Chu Hiểu Xuyên một cái mới đưa tay vào túi xách, lấy chiếc điện thoại di động HTC G7 ra, xoay ngươi ra ngoài cửa Phòng khám thú cưng, bấm điện thoại gọi về nhà.
- Sao chị ấy lại đỏ mặt chứ ? Sao lại trừng mắt với mình nhỉ?
Chu Hiểu Xuyên chả hiểu gì cả, tự hỏi.
Con có ngao Tây Tạng đang nằm rạp dưới mặt đất ngóc đầu dậy, than thở :
- Ai biết được? Có khi nào cô chủ cảm thấy mình không nên để đồ ăn vặt và áo ngực cùng với nhau nên mới đỏ mặt chạy ra ngoài.
- Mày nói gì? Ngực…Áo ngực?
Chu Hiểu Xuyên cuối cùng cũng hiểu được tại sao thiếu phụ thùy mị lại đỏ mặt, trừng mắt nhìn mình.