- Chỉ bằng mấy đứa tụi mày mà cũng muốn muốn ngăn cản tao sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình.
Quay mắt về phía đám cảnh sát, Diêu Thừa cười gắn lên, hai tay thò ra nhanh như tia chớp. Đám cảnh sát đó nhất thời gặp tai ương, lần lượt đều bị Diêu Thừa vặn khớp ngón tay, rồi khuyến mãi thêm một quyền nữa. Bọn họ đều bị ngã xuống đất, nằm đó quằn quại rên rỉ, nhưng Diêu Thừa không có thời gian lãng phí với họ. Gã lộn một vòng về phía trước, nhặt lấy một khẩu súng lục của một cảnh sát đã đánh rơi, xông về phía Lâm Thanh Huyên và nã một phát súng :
- Tao không tin rằng với khoảng cách gần như vậy, mày có thể né được.
Cùng với tiếng súng vang lên, cùng với đó là thân hình của Chu Hiểu Xuyên lao lên chắn trước người Lâm Thanh Huyên, viên tử đạn nóng hổi đã găm vào trong ngực của hắn. Đối với việc biến cố xảy ra bất thình lình như vậy, vô luận là Diêu Thừa hay Lâm Thanh Huyên đều không ngờ được.
- Không ngờ thằng nhóc này lại có vài phần dũng khí, dám đưa thân ra đỡ đạn.
Diêu thừa vô cùng sửng sốt, sau đó nhếch mép cười:
- Tuy nhiên phát súng đó đã trúng tim, nó chắc chắn sẽ phải chết! Ha ha, Mày muốn làm anh hùng cho lắm vào, và giờ đã thấy kết quả chưa? Toi mất cái mạng nhỏ.
Diêu Thừa vừa cười độc ác, vừa chạy như điên không hề giảm tốc độ. Không chỉ có như thế, gã còn đưa tay lại, nhắm vào Lâm Thanh Huyên với mục đích báo thù rửa hận cho Cao Xuyên Hưng. Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng đã nhận ra ý đồ của gã, không để ý đến từng cơn đau truyền đến từ ngực, rút lấy chùm chìa khóa bên hông, liều mạng đáp về phía Diêu Thừa. Năng lượng huyền bí bắt đầu xoay chuyển, truyền vào trong chiếc chìa khóa. Điều này khiến tốc độ của nó đột nhiên nhanh hơn vài lần, tạo lên một tiếng xé gió khủng khiếp lao thẳng về phía trước. Diêu thừa cũng không rõ Chu Hiểu Xuyên ném cái thứ gì. Bất quá gã từng chứng kiến việc Chu Hiểu Xuyên dùng lá cây làm ám khí, thế nên gã không dám khính thường, tạm gác lại chuyện bắn Lâm Thanh Huyên, vội vàng đưa súng bắn về thứ ám khí đang ầm ầm bay đến kia.
- Keng.
Một tiếng va chạm kim loại lớn vang lên, viên đạn va chạm với chùm chìa khóa tạo ra nhiều tia lửa.
- Coi như khả năng sử dụng ám khí của mày tốt lợi hại đến như thế nào, chỉ cần tao có súng trong tay thì mày làm cóc gì được tao! Ha ha ha...
Cười đắc ý thành tiếng, Diêu Thừa lại chĩa họng súng về phía Lâm Thanh Huyên, chuẩn bị bóp cò. Nhưng gã chưa kịp bóp cò, thì bỗng nhiên gã cảm thấy tứ chi đau nhức, hai chân chợt vô lực, ngã ‘phịch’ xuống mặt đất. Khẩu súng trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
“Chuyện gì đã xảy ra thế này?” Diêu thừa giãy dụa từ trên mặt đất bò lên. Cố gắng đứng dậy cho đúng danh dự của một cao thủ Dịch Cốt Cảnh hậu kỳ. “Mình bắn trúng ám khí rồi mà? Tại sao vẫn bị thương chứ?”
Cùi đầu xuống nhìn ‘ám khí’ găm trên cánh tay, đồng tử Diêu Thừa nở to ra: “Đây... Đây là cái chìa khóa?”
Hắn vội vàng dùng cái tay còn lại rút chiếc ám khí ra, không ngờ đó lại là một chiếc chìa khóa. Đưa mắt nhìn cánh tay còn lại và hai chân đều bị thứ 'ám khí' này cắm phải, Diêu thừa cuối cùng cũng đã hiểu ra: “Thì ra lúc đầu nó không đáp một chùm chìa khóa mà đáp nhiều chiềc chìa khóa cùng một lúc. Dù mình có nhanh tay bắn trúng thì cũng chỉ cản được một cái, không cản lại được toàn bộ.”
Vào thời khắc này, Diêu Thừa cuối cùng đã hiểu được việc coi như trong tay có súng mà gặp phải một cao thủ 'ám khí' vẫn rất nguy hiểm. Diêu thừa chật vật mãi để đứng lên, chẳng dám quan tâm đi tìm khẩu súng, gã co chân chạy như điên. Sợ chạy chậm sẽ bị Chu Hiểu Xuyên phóng ám khí tới.
“Thằng ranh con khốn nạn, chết thì chết luôn đi, còn cố ném chìa khóa nữa chứ!" Vừa chạy Diêu Thừa vừa thầm rủa. Trong tâm trí của Diêu Thừa cũng sớm cho rằng Chu Hiếu Xuyên là một cao thủ võ thuật truyền thống của Trung Quốc. Thậm chí hắn còn cảm nhận thấy được Chu Hiếu Xuyên rất có thể đạt đẳng cấp cao hơn mình. Nếu có người bảo gã là Chu Hiếu Xuyên không phải là cao thủ võ thuật thì gã sẽ lao vào đập cho phát rồi chửi: “Không phải cao thủ của võ thuật á? Mày mù à? Ám khí lợi hại như vậy mà bảo người thường? Thậm chí còn có thể dùng hoa lá làm ám khí. Không phải cao thủ võ thuật thì là cái khỉ khô gì?”
Trong thời gian đó, Lâm Thanh Huyên ôm lấy hắn vào lòng, nhìn ngực hắn trào ra máu tươi mà cô nhất thời khóc rống lên:
- Hiểu Xuyên…. sao anh ngốc thế??????
Cố nén cơn đau nhức từ ngực, Chu Hiểu Xuyên cười gượng:
- Em là người phụ nữ của anh thì việc bảo hộ em là trách nhiệm cũng như là nghĩa vụ của anh!
- Anh thật khờ!
Lâm Thanh Huyên cảm động nhưng lại rất đau lòng. Cô khóc như mưa rào:
- Nếu như anh chết, em tuyệt đối sẽ không sống nữa!
- Đồ ngốc, em nói cái gì vậy? Em yên tâm, anh không có chết dễ dàng như vậy đâu.
Chu Hiểu Xuyên nói những không phải chỉ để an ủi Lâm Thanh Huyên, mà hắn có thể cảm nhận thấy cỗ năng lượng thần bí đang tập trung ở ngực của hắn, mạnh mẽ bao trùm lấy viên đạn, ngăn không cho nó làm tổn hại gì đến tim. Chu Hiểu Xuyên chắc chắn rằng một khi gắp viên đạn kia ra thì vết thương sẽ lành rất nhanh.
Còn Vu Quốc Đào khi nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên bị thương thì khắp người đổ mồ hôi lạnh. Hắn biết người thanh niên này có thể đả động đến Trương lão, nếu vậy kể cả hắn có bắt được Diêu Thừa hay không, đến lúc đó hắn vẫn chỉ nhận được trái đắng chứ cả có cái ngọt mà ăn đâu. Đó là lý do mà hắn lập tức sai một phó cục trưởng đuổi theo Diêu Thừa, còn mình ở lại đây xem tình huống của Chu Hiểu Xuyên. Vốn Vu Quốc Đào muốn đến hỏi thăm tình hình của Chu Hiểu Xuyên nhưng lại thấy một cảnh tượng như vậy nên nhanh chóng biết điều, đành tự biến mình thành cái bóng đèn ở đó.
"Xem chừng, tình huống của Chu Hiểu Xuyên cũng không quá tệ. Bằng không, đã sớm hôn mê từ lâu rồi." Y hở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng rất bội phục: "Người thanh niên này quả nhiên lợi hại, dưới thình hình như thế này mà vẫn nằm tán gái được. Với hành động xả thân chắn đạn cảm động như vậy thì đừng nói là nha đầu Lâm Thanh Huyên tuổi còn nhỏ, mà ngay cả mình lớn tuổi như vậy rồi, cũng cảm giác hốc mắt đã có chút ươn ướt..."
Ngay lúc Vu Quốc Đào đang dạt dào cảm xúc, Lâm Thanh Huyên quay đầu lại kêu lên:
- Bác sĩ đâu? Bác sĩ đâu rồi?
Vu Quốc Đào vội vàng đi tới, trả lời:
- Tôi đã phái người đi tìm người làm bác sĩ ở quanh đây rồi, chắc hẳn sẽ mau chóng đến đây thôi.
Bởi vì đã sớm lường trước được hành động vây bắt lần này tương đối lớn, có thể xuất hiện thương vong, cho nên cảnh sát cũng sớm liên lạc tới bệnh viện điều xe cấp cứu, lúc này đang đợi ở ngoài cửa tiểu khu Lục Vận. Vu Quốc Đào đi tới trước mặt Chu Hiểu Xuyên ân cần hỏi han:
- Chu tiên sinh, cậu cảm giác thế nào?
Chu Hiểu Xuyên khách khí nói:
- Cám ơn ngài đã quan tâm, không có gì đáng lo nữa rồi.
Vu Quốc Đào nói:
- Không việc gì là tốt rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút đi, bác sĩ sẽ đến ngay bây giờ đó.
Năm phút đồng hồ sau, một đám nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đến. Họ mang theo lưng hộp cấp cứu, khiêng cáng đi theo cảnh sát đến nơi này. Trong bọn họ, có người đi cùng mấy vị cảnh sát bị thương đặt lên cáng và đưa ra ngoài, có người thì đi tới bên cạnh Chu Hiểu Xuyên. Trước khi tới đây, đám y tá đã hỏi tình hình Chu Hiểu Xuyên qua cảnh sát. Cho nên bọn họ đã vác cả cáng đến đây để chuẩn bị đưa Hiểu Xuyên lên xe cấp cứu. Sau một hồi kiểm tra, Bác sĩ nhịn không được mà “Hả” một tiếng kinh ngạc. Lâm Thanh Huyên hoảng hồn, vội hỏi:
- Có vấn đề sao hả bác sĩ?
- Kỳ quái, thật sự kỳ quái...
Bác sỹ không vội vã trả lời câu hỏi của Lâm Thanh Huyên, mà là lắc đầu cảm khái vài câu, đến khi Lâm Thanh Huyên muốn túm cổ hắn thì hắn mới trả lời:
- Viên đạn này khi găm vào lồng ngực, không gây tổn hại gì đến tim, thậm chí da thịt xung quanh đó cũng không bị cháy.
Lâm Thanh Huyên cùng với Vu Quốc Đào nhất tề nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại oán thầm: “Ông ta nói cái quái gì vậy? Bộ viên đạn bay xuyên qua tim Chu Hiểu Xuyên thì mới tốt à?"
Bác sỹ cũng ý thức được những gì mình nói là sai lầm rồi nên vội vàng giải thích:
- Tôi cũng không có ý nguyền rủa gì đâu, chỉ là viên đạn này theo hướng đi của nó phải làm tổn thương tim mới đúng chứ. Tuy rằng không biết vì sao viên đạn bị giắt lại đó chứ không đi tiếp, nhưng vẫn bảo toàn được tính mạng là tốt rồi...
Không thể không nói, hắn càng cố giải thích thì càng loạn. Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là Chu Hiểu Xuyên giải vây cho hắn, mỉm cười nói với Lâm Thanh Huyên:
- Anh đã bảo là anh không có vấn đề gì rồi mà. Bây giờ em tin rồi chứ?
- Có khi nào em không tin tưởng anh ư?
Lâm Thanh Huyên không nhịn được nên bật cười thành tiếng. Với nụ cười phong tình vạn chủng của Lâm Thanh Huyên, khiến cả Vu Quốc Đào lẫn bác sĩ kia đều có chút choáng váng.
Sau đó Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng được đưa lên xe cấp cứu, cùng với một số cảnh sát khác đi đến bệnh viện. Tuy rằng thân thể hắn bị thương, không tính là nghiêm trọng, nhưng mà chả ai ở đây dám lãnh đạm cả. Lâm Thanh Huyên tự nhiên vẫn theo sát bên cạnh Chu Hiểu Xuyên. Nhìn màn đêm đen thui ngoài cửa xe, Lâm Thanh Huyên thở dài nói:
- Không biết bọn họ có bắt được Diêu Thừa hay không, nếu để Diêu Thừa trốn thoát, ắt sẽ có rất nhiều hậu họa.
- Yên tâm đi, Diêu Thừa sẽ tuyệt đối chạy không thoát!
Chu Hiểu Xuyên cười nói, vẻ mặt như đã tính hết rồi. Lâm Thanh Huyên có chút tò mò:
- Sao anh lại khẳng định như thế?
Chu Hiểu Xuyên trả lời:
- Đừng quên kia mấy con chó nghiệp vụ, Diêu Thừa đã bị thương, đám cho đó có thể lần ra hắn qua các vết máu.
- Hi vọng như thế đi...
Lâm Thanh Huyên khẽ thở dài một tiếng, không muốn tiếp tục cái đề tài này.
Trên thực tế, Chu Hiểu Xuyên tràn đầy tự tin tự tin đối với chuyện vây bắt Diêu Thừa, bởi vì hắn đã âm thầm sắp xếp.
"Tính thời gian thì Diêu Thừa lúc này chắc đang chịu khổ. :3" Chu Hiểu Xuyên nheo mắt lại thầm nghĩ. Hắn phỏng đoán không sai, ngay lúc này, Diêu Thừa đang trốn chạy cảnh sát, còn vẻ mặt kinh hãi hô to:
- Mẹ... mẹ nó... Cái gì thế này?
Vốn từ tiểu khu Lục Vận chạy như điên ra, bỏ lại đám cảnh sát xa lắc xa lơ ở đằng sau, Diêu Thừa cho là mình đã trốn thoát, vui mừng nghĩ: “Lần này thật sự may mắn, không ngờ cảnh sát có thể tìm ra chỗ ở của mình nhanh như vậy. Cũng may là mình có đặt mấy cái camera khó phát hiện ở ngoài cửa, bằng không thì sẽ bị cảnh sát bắt rồi. Xem ra trong thời gian ngắn, mình không thể chờ ở quanh thành phố Thập Đức này nữa. Thôi thì xử lý xong thằng nhóc giỏi ám khí kia coi như là báo thù cho Cao Xuyên Hưng rồi. Từ bây giờ chắc phải xuống phía nam, đi tới Đông Nam Á. Với thực lực của mình, muốn nổi danh cũng không phải là chuyện khó..."
Đang lúc Diêu Thừa mơ về "cuộc sống tươi đẹp" ở Đông Nam Á thì đột nhiên có mấy tiếng bồ câu kêu vang lên trên đầu hắn.
"Đã trễ thế này như thế này mà còn có bồ câu bay trên trời ư?" Diêu Thừa theo bản năng nhìn lên bầu trời. Vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy hắn thót cả tim. Chỉ thấy vô số chim choc lượn quang đen kịt cả bầu trời. Nhiều như vậy chim chóc đột nhiên xuất hiện, coi như là ban ngày cũng làm cho người khác sợ hãi huống chi bây giờ đang là ban đêm. Hơn nữa phần lớn chim chóc đều có móng vuốt sắc nhọn, nhìn mà phát ghê. Giờ phút này cảnh tượng này thật sự là khác thường. Bỗng có từ phía đám chim lại phát ra một giọng nói khàn khàn không phải của con người:
- Diêu Thừa... bó tay chịu trói...
Diêu Thừa chỉ cảm thấy lạnh da đầu, lông tơ toàn thân ở một khắc này dựng đứng cả lên, sắc mặt trắng bệch tới cực điểm. Hắn đúng là cao thủ võ thuật thật, nhưng chuyện này cũng quá mức quỷ dị, bất cứ ai lâm vào hoàn cảnh này cũng hoảng loạn tâm trí mà thôi.
“Giọng nói này ... chẳng lẽ là quỷ?” Diêu Thừa ngửa đầu nhìn đông nghìn nghịt đàn chim, suy đoán nghĩ: “Chẳng lẽ thằng nhóc tinh thông ám khí kia sau khi bị mình xử lý hóa thành oan quỷ tới tìm mình đòi mạng sao?”
Giữa đêm tối, đột nhiên có một đàn chim bay trên đầu mình, rồi vang lên giọng nói không phải của con người, không nghĩ có ma quỷ mới là lạ.
Diêu thừa không hổ là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, trong thời gian ngắn gã đã bình tĩnh trở lại, hô lớn:
- Oan hồn đòi mạng thì sao? Mày còn sống ông mày còn không sợ, chết rồi, ông mày cũng càng không sợ!
Sau đó gã tăng tốc, muốn thoát khỏi đàn chim quấy nhiễu ở trên đầu kia. Nhưng đám chim đang bay lượn trên đầu gã đâu cho gã toại nguyện, đầu tiên là một hay tiếng kêu lớn của chim bồ câu, Tiếp đó chúng lượn một vòng thàng một hàng chỉnh tề rồi lao xuống như một dòng nước lũ.
"Đám chim này bị làm sao vậy? Điên hết rồi ư? Hay là vẫn bị oan hồn điều khiển?
Nhìn phản ứng của đàn chim làm Diêu Thừa càng tin là chúng bị oan hồn quấy phá. Gã theo bản năng muốn trốn thoát bọn chim điên này, nhưng không ngờ đám chim sắp xửa đụng vào gã thì đột nhiên lượn lại trên không. Ngay lúc hắn không hiểu ra sao cả, cho rằng đám chim này chỉ mới giỡn gã, thì đột nhiên một có cái gì đó rơi ‘đẹt đẹt’ vào đầu hắn.
"Cái gì vậy? Trời mưa à?" Diêu Thừa vừa nghĩ như vậy, bỗng một mùi hôi thôi bóc vào mùi gã làm gã bằng tỉnh, tức giận chửi:
- Con ... con mẹ nó, cái này là ***... *** chim! Đám chim chết tiệt này lại dám ị tập thể lên đầu tao à? Tưởng tao là cái nhà vệ sinh công cộng chắc?
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, toàn thân Diêu Thừa đã bị bao trùm lên một tầng dày phân chim, làm cho gã khó khắn lắm mới đưa cánh tay lên vuốt mặt, tránh cho mình bị phân chim làm cho ngột thở mà chết. Vừa chùi xong đống phân trên mặt, Diêu Thừa mới chú ý mình đã bị bao vây. Chẳng qua đó không phải là cảnh sát, một đám chó mèo hoang, mang theo đôi mắt như chó sói thèm mồi.
- Lúc nãy là một đám chim giờ lại là mèo, chó hoang...
Diêu Thừa giận dữ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chỉ bằng vào đám này súc vật cũng muốn lấy mạng tao á? Mày coi thường tao quá rồi đấy!
Vừa dứt lời, bỗng thằng em có cảm giác đau biết. Dù có là cao thủ võ học, thì thằng em vẫn là thứ cần được nâng niu bảo vệ. Thằng em mà đau thì thằng anh cũng xót xa vô cùng. Hóa ra là nhân lúc Diêu Thừa bị tấn công bởi bom phân chim, một đám chuột đã lừa lừa chui vào quần hắn, cứ nhắm thằng em mà hành hạ. Quả thực nó thốn đến tận rốn.
Lúc này cơn ác mộng của gã mới thực sự bắt đầu! Khi hắn đang luống cuống tay chân để hất đám chuột ra, bỗng đám chó mèo hoang vây quanh hắn lại gào rú lê. Cả một bầy cho méo như vậy mà gào rú lên, cảnh tưởng thật hãi hùng. Không đợi Diêu Thừa hồi phục tinh thần đã bị đám chó mèo lao lên đè xuống, bạo dâm vô cùng thảm khốc. Vào lúc này, đầu óc Diêu Thừa trong trở nên trống rỗng, chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu chính là: "Không ngờ mình tinh thông võ thuật, là một cao thủ Dịch Cốt cảnh hậu kỳ ... lại bị một đám súc vật đánh bại. Nếu có bằng hữu nào ở đây thì xấu hổ chết mất!”
Hai hàng nước mắt vui sướng à nhầm đau đớn chảy ra từ hay hốc mắt của gã. Hít sâu một hơi, gã dùng hết sức toàn thân quát:
- Cảnh sát! Cảnh sát! Tụi mày chết đâu hết rồi? Tao ở đây này, tụi mày mau tới bắt tao đi! Tụi... tụi mày mà còn không đến, tao chắc bị bọn súc vật này ngược đãi đến chết mất hu hu...
Tuy là Diêu Thừa buộc phải nằm hưởng thụ chờ đợi cảnh sát tìm ra, nhưng mà đợi đến khi cảnh sát phát hiên ra gã thì đã qua mười mấy phút đồng hồ. Mấy con vật này hiển nhiên cũng để lính gác xung quanh, chỉ cần cảnh sát tìm tới, chúng nó liền dừng việc "cuồng hoan" với Diêu Thừa lại, té sạch sành sanh, giống như là chưa từng xuất hiện.
- Người này là ... Diêu Thừa!
Dựa vào ánh đèn pin chiếu,Vu Quốc Đào nhìn chằm chằm Diêu Thừa một lúc lâu, vẻ mặt khó tin kinh hô:
- Ông trời ơi! Gã này bị sao thế? Bị xe cán quá à?
Hắn thật khó có thể tưởng tượng được kẻ thảm hại ở trước mặt lại là một cao thủ võ thuật. Nhìn thấy cảnh sáy , Diêu Thừa nước mắt đầy mặt, giống như gặp được người thân:
- Sao đám cảnh sát tụi bay bây giớ mới tới hả? Thật là một lũ vô dụng?
Vu Quốc Đào im lặng một lúc lâu mới nói ra được một câu:
- Mày nói vậy là có ý gì? Bộ mong bọn tao tóm cổ như vậy ư? Vậy lúc nãy mày chạy làm gì?
Diêu Thừa bùi ngùi thở dài:
- Tao mà sớm biết có kết quả này, có đánh chết tao cũng không có chạy...
Kìm nén không được tò mò, Vu Quốc Đào hỏi:
- Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chuyện gì mà khiến bộ dạng mày thành ra như thế này?
Cái loại chuyên mất thể diện này, Diêu Thừa nào có thể nói, gã chỉ hừ lạnh một tiếng quay mặt đi, nhất định không chịu khai. Thấy thái độ Diêu Thừa dứt khoát không nói, Vu Quốc Đào cũng không tiếp tục hỏi, dù sao chỗ này không thích hợp để thẩm vấn. Vu Quốc Đào vung tay phân phó cho cấp dưới:
- Đưa hắn về đồn!
- Rõ thưa sếp!
Mấy đặc cảnh liền tiến tới còng tay, chân Diêu Thừa lại, do Lâm Thanh Huyên từng nói bọn họ, Diêu Thừa biết Súc Cốt Công, có thể dễ dàng thoát khỏi còng tay cho nên đã pahỉ dùng một bộ còng tay đặc chế chuyên môn dụng để đôi phó hắn. Đợi cho đặc cảnh, võ cảnh thật cẩn thận áp giải Diêu Thừa rời đi, Vu Quốc Đào rất hiếu kì quay hỏi một thiếu tá bên võ cảnh:
- Lão Điêu, ông nói coi rốt cuộc tên này đã gặp phải chuyện gì mà biến thành cái bộ dáng thê thảm như thế này?
- Ai biết được?
Vẻ mặt thiếu tá Điêu cũng mờ mịt, lắc đầu, nói giỡn một câu:
- Có lẽ đúng như ông nói, gã cái xe nào đó cán qua.
Vu Quốc Đào cau mày nghĩ ngợi, vẻ mặt hơi trắng lên:
- Xe cán qua Diêu Thừa ... cái này thì có bao nhiêu khả năng chứ? Không thể, không thể, tôi vừa nghĩ đã thấy ghê tởm rồi. Mẹ nó chắc cái xe này chở phân quá!
Sắc mặt Thiếu tá Điêu cũng khó coi hết sức, hiển nhiên cũng bị cái mùi đó làm cho buồn nôn.
Vu Quốc Đào lắc đầu xua đi hình ảnh ghê tởm kia ra khỏi trí óc, nói:
- Gọi cho Lâm Thanh Huyên nói cho họ biết đã bắt được Diêu Thừa, để cho họ bớt lo lắng về việc này.
- Lần này có thể bắt được Diêu Thừa, Tiểu Lâm và Chu tiên sinh đều có công rất lớn
Cảm khái xong một câu, Điêu thiếu tá hỏi:
- Ôi, thật ra Chu tiên sinh kia rốt cục là ai? Tôi thấy hắn ném cái chìa khóa làm Diêu Thừa bị thương, đây rõ ràng là kĩ xảo ám khí. Nhưng mà trước đó, tôi không biết có nhân vật lợi hại như vậy ở đây?
Vu Quốc Đào biết thiếu tá Điêu đam mê võ thuật, trừng mắt liếc hắn một cái tức giận nói:
- Để làm gì, chẳng lẽ ông muốn giao thủ cùng với người ta sao? Tôi khuyên ông đừng đụng vào Chu tiên sinh này, hắn chính là bạn vong niên của Trương lão. Hơn nữa còn có quan hệ không tồi với lãnh đạo tỉnh. Nếu ông lỡ làm hắn bị thương thì không biết sẽ có hậu quả gì?
Điêu thiếu tá cười cười, lắc đầu nói:
- Ông chắc chắn tôi có thể làm hắn bị thương sao? Tôi còn không biết ai bị thương đây.
- Đừng đùa như vậy chứ, ông là cao thủ Bát Quái Chưởng, người lợi hại nhất sở cảnh sát thành phố Thập Đức này cũng có đánh nổi ông đâu?
Sau khi nói một câu với Điêu thiếu tá, bởi vì đường dây điện thoại đã được kết nối nên Vu Quốc Đào đem chuyện Diêu Thừa bị bắt nói cho Lâm Thanh Huyên mà gạt Điêu thiếu tá sang một bên. Điêu thiếu tá cũng không quấy rầy hắn nghe điện thoại, chỉ ngửa mặt nhìn ngắm bầu trời đêm, tự mình nhỏ giọng nói một câu:
- Mình cũng không nắm chắc mười phần có thể thắng được Chu tiên sinh kia.
Cũng may Vu Quốc Đào đang nghe điện thoại nên mới không nghe thấy gì, nếu không cũng sẽ kinh ngạc mà đánh rơi cả điện thoại trên tay.
Lúc nhận được điện thoại của Vu Quốc Đào gọi tới, Lâm Thanh Huyên và Chu Hiểu Xuyên đang làm kiểm tra ở bệnh viện. Thật tốt khi viên đạn không gây nguy hiểm trực tiếp đến tính mạng Chu Hiểu Xuyên nên ca phẫu thuật diễn ra rất nhanh và thuận lợi. Đáng ra sau khi lấy đầu đạn ra Chu Hiểu Xuyên muốn ra viện ngay, nhưng do bệnh viện đề nghị Lâm Thanh Huyên thuyết phục hắn ở lại để kiểm tra xem còn có vấn đề gì khác trong cơ thể không. Lâm Thanh Huyên nghe điện thoại xong, hào hứng nhìn về phía Chu Hiểu Xuyên vừa chụp X-quang xong nói:
-Vu cục trưởng vừa mới gọi tới, Diêu Thừa đã bị bọn họ bắt rồi!
Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, bình thản. Bởi vì tất cả đã nằm trong tính toán của hắn rồi.
Hơn một giờ trôi qua, cuối cùng cũng kiểm tra xong toàn bộ cơ thể. Bây giờ là đêm khuya, có ít người bệnh lại không phải xếp hàng, nếu không kiểm tra hết cũng mất vài giờ. Sau khi trở về phòng bệnh, Chu Hiểu Xuyên nói với Lâm Thanh Huyên:
- Em cũng nên nghỉ ngơi một lát đi, cơ thể em cũng chưa hoàn toàn bình phục, đúng ra phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt.
Lâm Thanh Huyên lắc đầu nói:
- Em bây giờ làm sao có tâm trạng để nghỉ ngơi. Chờ khi có kết quả kiểm tra tổng thể của anh, nếu không có vấn đề gì thì em mới có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Chu Hiểu Xuyên nói:
- Em cứ yên tâm, cơ thể anh chắc chắn không có vấn đề gì đâu.
Quả thực, sau khi lấy đầu đạn ra thì hắn có cảm giác phần năng lượng thần bí kia xao động không ngừng làm cho vết thương lành lại rất nhanh, nhanh tới mức kinh khủng. Với tốc độ hồi phục như thế, hắn tin tưởng, chẳng bao lâu nữa vết thương này sẽ hồi phục, thậm chí đến sẹo cũng không để lại. Nhưng Lâm Thanh Huyên lại rất cứng đầu, vẫn muốn chờ có kết quả kiểm tra mới chịu yên tâm. Đợi một lúc lâu sau, một bác sĩ với gương mặt phức tạp cầm xấp kết quả kiểm tra tổng thể của Chu Hiểu Xuyên đưa đến. Lâm Thanh Huyên vội vã đứng dậy hỏi:
- Thế nào bác sĩ, anh ấy không có vấn đề gì chứ?
Vị bác sĩ trực cấp cứu lắc đầu không nói gì, chỉ lắc đầu, đi nhanh tới giường bệnh, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên. Ánh mắt này giống như là đang nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
“Lắc đầu nghĩa là sao? Bộ không có biện pháp chữa trị ư?” Lâm Thanh Huyên nhất thời nóng nảy, hận không thể hét vào tai tay bác sĩ: “Ông đừng có đục nước béo cò, mau nói cho tôi biết rốt cuộc là có vấn đề hay không? Ông là bác sĩ, đâu phải là hòa thượng, đừng tỏ vẻ bí hiểm nữa!”
Tên bác sĩ kia cũng không biết Lân Thanh Huyên đang nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, mà hắn đang chăm chú nhìn Chu Hiểu Xuyên một lúc lâu, xác định Chu Hiểu Xuyên vẫn bình thường hắn mới há mồm hỏi một câu:
- Cậu…. thật sự là con người sao?
- Chẳng lẽ ông nhìn thấy tôi có điểm gì khác con người sao?
Chu Hiểu Xuyên mơ hồ hỏi, trong lòng có chút nghi ngờ, không biết có phải bệnh nhân tâm thần trốn trại ra ngoài giả làm bác sĩ hay không đây?
- Cơ thể cậu rất tốt, tốt đến mức kinh dị, không hề giống cơ thể người bình thường một chút ào.
Vị bác sĩ chỉ tay vào mấy tờ kết quả xét nghiệm cảm thán nói:
- Các báo cáo này của cậu đều cho thấy các chỉ số của cơ thể cậu đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nói thật, có một số số đo giống y như trong sách giáo khoa dành cho tiểu học vậy. Tôi nhiều năm làm bác sĩ như thế, đây là lần đầu tiên nhìn gặp phải trường hợp như của cậu. Huống chi cậu vừa bị thương, tôi thật sự không thể tin được một người bị thương như cậu mà chỉ số cơ thể lại tốt như vậy…
Vị bác sĩ khiếp sợ, cứ lải nhải liên tục như loa phát thanh. Còn Lâm Thanh Huyên bây giờ từ bực tức chuyển sang vui mừng, cầm chặt tay Chu Hiểu Xuyên, lật qua lật lại nói một câu:
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi….
Đợi cho bác sĩ nói xong, Chu Hiểu Xuyên mới có cơ hội mở miệng:
- Nếu không việc gì, bây giờ tôi có thể xuất viện được chưa?
- Đương nhiên là được.
Bác sĩ gật đầu,sau đó tò mò hỏi:
- Cậu làm sao để có cơ thể tốt đến như vậy, có thể nói cho tôi biết bí quyết không? ( Dịch: tất nhiên là anh quay tay hằng đêm rồi =)) )
Chu Hiểu Xuyên trả lời luôn:
- Mỗi ngày đều ở nhà thôi.
Bác sĩ lúc đầu sửng sốt sau đó nhíu mày nói thầm:
- Tự kỉ ở nhà mà tố chất cơ thể có thể như vậy sao? Tôi từ trước đến nay chưa từng nghe chuyện như vậy? Chỉ nghe qua quá 'Trạch nam phí chỉ, trạch nữ phí điện’(1) thôi.
- Không phải đâu, ông tin thật ư? Tôi chỉ nói đùa chút thôi.
Chu Hiểu Xuyên thấy vị bác sĩ quả thật tin người quá:
- Trên thực tế, tôi cũng không biết tại sao cơ thể tôi lại khỏe mạnh như vậy. Có lẽ cơ thể tôi bẩm sinh đã như vậy.
- Bẩm sinh sao? À…lý do này nghe có vẻ hợp lí hơn.
Bác sĩ cấp cứu gật đầu, nói chuyện vài câu rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Chu Hiểu Xuyên nói với Lâm Thanh Huyên:
- Chúng ta đi thôi, ở đây toàn mùi khử trùng anh không muốn ở lại thêm nữa đâu.
Bởi vì biết được Chu Hiểu Xuyên không có vấn đề gì về sức khỏe cho nên Lâm Thanh Huyên cũng không tiếp tục bắt Chu Hiểu Xuyên ở lại bệnh viện để theo dõi mà cùng hắn rời khỏi bệnh viện. Hai người vừa mới ra khỏi bệnh viện liền nhìn thấy một chiếc xe tiến tới. Từ trên xe bước xuống không ai khác chính là Vu Quốc Đào, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Thập Đức.
- Sao đã ra viện rồi?
Vu Quốc Đào chần chừ hỏi. Sau khi đem Diêu Thừa áp giải tới cục cảnh sát, rồi an bài nhân viên thẩm vấn hắn ta cả đêm, Vu Quốc Đào lập tức đến bệnh viện để xem xét thương thế của Chu Hiểu Xuyên. Thật không ngờ lại gặp hai người ở cổng bệnh viện. Chu Hiểu Xuyên cười giải thích:
- Bác sĩ nói tôi hoàn toàn khỏe mạnh, đã cho phép tôi ra viện. Ông cũng biết mùi bệnh viện không phải ai cũng chịu được,
- Thì ra là như vậy.
Vu Quốc Đào gật đầu hỏi:
- Như vậy hai người bây giờ định đi đâu? Nếu tiện thì tôi sẽ cho đi nhờ.
Chu Hiểu Xuyên liếc mắt sang lâm Thanh Huyên thì bắt gặp ánh mắt của cô như muốn nói: “Do anh làm chủ hết.”
Chu Hiểu Xuyên gật đầu cười nói:
- Bây giờ đúng là khó gọi taxi. Làm phiền Vu cục trưởng rồi.
- Không phiền, không phiền chút nào.
Vẻ mặt Vu cục trưởng tươi cười, cư nhiên còn có chút lo sợ vì được ứu ái quá. Vừa lên xe, Vu Quốc Đào liền hỏi:
- Bây giờ hai người định đi đâu?
Chu Hiểu Xuyên đáp:
- Làm phiền cục trưởng cho chúng tôi về huyện Phương Đình đi.
- Không thành vấn đề!
Vu Quốc Đào hào hứng đáp, lão khởi động ôtô hướng về phía huyện Phương Đình.
Tới huyện Phương Đình, khi đến khu nhà của Lâm Thanh Huyên, lúc xuống xe cô như có mấy lời muốn nói với Chu Hiểu Xuyên nhưng vẫn không nói nên lời. Còn Chu Hiểu Xuyên về đến trước cửa nhà mới chợt nhớ ra mình đã dùng chìa khóa làm ám khí để tấn công Diêu Thừa. Cũng may là ba con thú hắn nuôi trong nhà đã ra mở cửa cho hắn. Sa tử nhìn Chu Hiểu Xuyên một lượt từ trên xuống, hỏi:
- Hắc, nhân loại, ngươi đêm hôm khuya khoắt lại chạy đi đâu chơi mà đến tận giờ này mới về nhà?
- Ây da… trên người hắn có mùi kì lạ ghê!
Lão Quy thoáng chần chờ hướng về phía Chu Hiểu Xuyên ngửi ngửi một chút, nói:
- Mùi hương này… ah ta biết rồi, tên kia ngươi hôm nay ra ngoài đi giao phối hả?
“Giao... Giao phối? Tao lại nấu lẩu mày giờ! Mày nói gì mà khó nghe thế? Chẳng lẽ mày không thể dùng từ nào nho nhã hơn sao?” Chu Hiểu Xuyên oán thầm không thôi.
- Giao phối?
Sa tử kinh ngạc nhìn, đôi mắt hiện rõ từ không tin được. Tiểu Hắc tuy rằng chưa thể nói chuyện nhưng ánh mắt nó cũng không khác Sa Tử là mấy. Thấy ba con vật nhìn mình kì lạ, Chu Hiểu Xuyên cảm thấy đau đầu chỉ biết cười khổ nói:
- Được rồi, vào nhà rồi nói tiếp.
Vào trong phòng đóng cửa lại, Sa tử thét lên một tiếng nhảy về phía Chu Hiểu Xuyên:
- Nào, chúng ta nhất định phải hành hạ hắn, nhất định phải bắt hắn thành thật trả lời.
Dường như lo sợ thiên hạ đại loạn, lão Quy lập tức hưởng ứng. Tiểu hắc có chút do dự nhưng cũng xông lên. Trong nhà nhất thời ồn ào như cái chợ vỡ.
*************
(1) Trạch nam phí chỉ, trạch nữ phí điện: Nam tự kỷ ở nhà thì phé giấy (làm gi thì ai cũng biết), nữ tự kỷ ở nhà thì phí điện do ngồi ôm lap, tivi,…
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Chu Hiểu Xuyên đi vào Ái Sủng Chi Gia đã thấy Hoàng Hiểu Uyển tới từ sớm, đang ngồi trên ghế vẻ mặt lo lắng. Nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên, đầu tiên cô ngạc nhiên sau đó vui mừng nói:
- Chu ca, anh không có việc gì là tốt rồi, hại em lo lắng cho anh cả đêm, ngay cả Thanh Huyên tỷ điện cũng không thấy gì.
Đêm qua cảnh sát đuổi tới hiện trường, không phát được hiện gì, liền đưa cô về huyện Phương Đình, cho nên những chuyện xảy ra cô không biết gì cả.
- Em đừng có cứ giật đùng đùng lên như vậy được không? Từ từ để anh nói.
Chu Hiểu Xuyên bỏ tay ra khỏi túi quần, nói:
- Đêm qua vì vây bắt Diêu Thừa là hành động bí mật nên không được tiết lộ, sau đó anh cũng quyên mất không gọi điện báo cho em.
Hoàng Hiểu Uyển tò mò hỏi:
- Kẻ bắn lén tên là Diêu Thừa à? Thế nào, cuối cùng có bắt được gã không?
- Đương nhiên có!
Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, kể lại chuyện đêm qua. Đương nhiên chuyện hắn và Lâm Thanh Huyên trải qua những ‘hành động mãnh liệt’ trải ở trong xe và chuyện hắn bị trúng đạn không hề nhắc tới. Sau khi nghe xong, Hoàng Hiểu Uyển cảm thán nói:
- Không ngờ đêm qua lại xảy ra chuyện phức tạp và kịch tính như vậy.
Hai người đang nói thì thấy Cố Văn Bách ỉu xìu đi vào. Đối với bộ dạng này của Cố Văn Bách, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đã sớm đoán trước được. Chu Hiểu Xuyên đi tới vỗ vỗ vai Cố Văn Bách hỏi:
- Làm sao vậy? Bị ai khi dễ thế?
- Còn có thể như thế nào nữa? Bị bạn gái đá thì chả buồn thì sao.
Cố Văn Bách vẻ mặt tang thương thở dài nói, chỉ thiếu chút nữa là cất lên giọng hát hát vang “Forever Alone”. Không thể không nói cái mặt tiu nghỉu của hắn trông mà chết cười. Người này không đi làm diễn viên hài kịch, quả nhiên lãng phí. Hoàng Hiểu Uyển cười ngặt nghẽo, vất vả mới nén được lại hỏi:
- Tài năng của anh như vậy mà không khuynh đảo được cô ấy à? Anh không sáng tác thơ để cô ấy cười…. A, không đúng, là để cô ấy cảm động sao?
Nghĩ tới Cố Văn Bách ngày đó ngâm tụng mấy bài thơ kinh điển, cô càng thấy buồn cười, sau đó vội đưa tay bịt miệng. Dù sao Cố Văn Bách cũng đang bi thương, nếu cô cười to có vẻ không hay cho lắm.
- Hài~~~! Không nhắc tới sáng tác thi từ nữa, cũng tại chúng nó lên làm hỏng sự tình!
Cố Văn Bách hối hận nói:
- Bạn gái anh là giáo viên khoa ngữ văn ghét nhất là những kẻ chuyên sáng tác thơ vớ vẩn. Cuối cùng ta cũng biết vì sao mọi người nói nữ nhân thay đổi so với thời tiết còn nhanh hơn.
Dừng một chút hắn lại nghi hoặc nói:
- Ai, đúng rồi lúc đi cô ấy còn nói người ta là thanh niên bình thường, cô ấy là thanh niên văn nghệ, còn ta là loại thứ ba thanh niên. Hai đứa có biết nghĩa là gì không?
Nghe xong, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển không nhịn được nữa cười phá lên. Cố Văn Bách không hiểu sao hỏi:
- Các người cười cái gì? Uy, uy đừng cười nữa, mau nói cho tôi biết loại thanh niên thứ ba có ý gì đi.
Chu Hiểu Xuyên vất vả nín cười, thở phì phò nói:
- Hỏi đại ca google đi.
- Ở nhể, thế mà mình không nghĩ ra. Uổng công mình được xưng “Một đời thiên kiêu Thành Cát Tư Hãn”…
Cố Văn Bách lập tức lấy máy tính ra tra. Một lát sau, khi hiểu ra, hắn nổi giận:
- Móa, hóa ra cô chửi tôi à? Tôi còn tưởng cô ta đang khen thôi chứ!
Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển nghe vật lại phá lên cười.
…
…
Hôm nay cũng giống mọi ngày, bận rộn vô cùng. Bởi vì danh tiếng của Ái Ái Sủng Chi Gia đã lan truyền ra toàn huyện Phương Đình, cho nên rất nhiều người có Pet bị sinh bệnh liền lựa chọn đưa nó tới đây. Điều đó làm cách phòng khám cho Pet khác trong huyện Phương Đình cũng phải cái tiến để cạnh tranh với Ái Sủng Chi Gia. Và điều đó đương nhiên có ảnh hưởng tích cực cho các khách hàng rồi. Ba người bận rộn cả sáng, mãi đến xế chiều hơn một, hai giờ mới rảnh rỗi gọi ba suất cơm lấp bụng. Đang ăn cơm, điện thoại của Chu Hiểu Xuyên bỗng vang lên, nhìn qua là một dãy số lạ. Hắn cũng không để ý, chỉ cho là chủ nhân của vật nuôi nào đó gọi hỏi ý kiến, thuận tay ấn nút nghe, vừa ăn cơm vừa nói:
- Xin chào, tôi là Chu Hiểu Xuyên của Ái Sủng Chi Gia, có yêu cầu gì cần tôi giúp đỡ sao?
- Xin chào anh Hiểu Xuyên, em là Tôn Văn Văn.
Một giọng nói ngọt ngào truyền ra từ điện thoại. Cố Văn Bách ngồi bên cạnh nghe thấy giọng nữ, ánh mắt lập tức tỏa sáng, muốn ghé tai hóng hớt, liền bị Chu Hiểu Xuyên đạp ra một cách không thương tiếc.
- Tôn Văn Văn?
Chu Hiểu Xuyên cảm thấy tên này có chút quen, mãi mới nhớ ra đó là cô bé bị bệnh chó dại.
- À~~~~, Thì ra là em. Thế nào, thân thể đã bình phục chưa?
- Dạ, em đã hoàn toàn bình phục rồi. Cám ơn anh đã cứu chữa.
Tôn Văn Văn nói:
- Em muốn muốn anh Hiểu Xuyên ăn một bữa cơm.
Chu Hiểu Xuyên từ chối khéo nói:
- Không cần khách khí như thế.
Thái độ Tôn Văn Văn kiên quyết muốn mời Chu Hiểu Xuyên đi ăn cơm. Cuối cùng, không lay chuyển được nàng Chu Hiểu Xuyên đành thoái thác:
- Tháng này anh nhiều việc lắm, sợ không thể tới…
Tôn Văn Văn nói:
- Không sao, tháng này không được vậy để tháng sau. Chẳng nhẽ tháng nào anh cũng bận hết sao?
- Thì….
Chu Hiểu Xuyên cũng hết cách, tiểu cô nương người ta thịnh tình mời cũng không thể luôn luôn từ chối được. Hắn đành cười khổ nói:
- Được rồi, vậy tháng sau em chọn ngày đi.
- Thật tốt quá.
Đầu dây điện thoại bên kia Tôn Văn Văn hoan hô một tiếng, sau đó lòng đầy chờ mong, cẩn thận hỏi:
- Ngày mười lăm tháng sau có được không?
Chu Hiểu Xuyên nghĩ nghĩ, thấy ngày đó chắc không có việc gì liền đáp:
- Ngày đó cũng được.
- Ok, tới hôm đó em sẽ qua đón anh.
Nghe được thế Tôn Văn Văn lúc này rất vui mừng.
- Không cần đón, em nói cho anh biết địa chỉ, đến lúc đó anh sẽ tự đi tới.
Ghi nhớ địa chỉ Tôn Văn Văn nói xong, Chu Hiểu Xuyên lại cùng cô bé nói chuyện phiếm, hỏi thăm tình hình thân thể cô bé rồi mới tắt máy. Chu Hiểu Xuyên vừa cất điện thoại vào túi, Cố Văn Bách liền đi tới, vẻ mặt hâm mộ nói:
- Anh Hiểu Xuyên, anh thật lợi hại, tự dưng lại có cả em nào đó chủ động mới cơm cơ đấy. Em ở bên nghe thấy giọng nói của em ý thật ngọt ngào, không kém chị Chí Linh kia là mấy. Ai da, truyền thụ cho em ít kinh nghiệm đi, để cho em mau chóng thoái khỏi kiếp FA. Tiếp tục như thế, toàn phải nhờ hai tay…
Chu Hiểu Xuyên trừng mắt liếc hắn một cái:
- Chú ý lời nói một chút đi, ở đây có con gái đó. Bảo sao mà cứ mãi FA.
Lúc này Cố Văn Bách mới kịp phản ứng, nhìn sang Hoàng Hiểu Uyển ngồi bên cạnh, nhất thới có chút xấu hổ. Còn Hoàng Hiểu Uyển lại nhíu mày hỏi:
- FA thì có quan hệ gì đến hai tay?
Chu Hiểu Xuyên đáp:
- Cái này… giống như “Trạch nam phí giấy, trạch nữ phí điện” vậy.
- Phì! Lưu manh!
Hướng Cố Văn Bách nói vậy xong, cô liền bưng thức ăn rời đi. Vẻ mặt Cố Văn Bách đầy hối hận nói:
- Xong rồi, xong rồi, đắc tội bà chủ, sau này làm sao mình sống được đây. Anh Hiểu Xuyên, anh nhất định phải truyền thụ cho em mấy chiêu tuyệt kĩ để an ủi tâm hồn bị thương tổn của em nha.
Chu Hiểu Xuyên cười nói:
- Không phải chỉ đắc tội bà chủ thôi ư? Có ông chủ cho thì sợ gì chứ?
Hoàng Hiểu Uyển tuy rằng mang thức ăn ngồi chỗ khác nhưng vẫn nghe được những lời này, e thẹn sẵng giọng:
- Chu ca, anh lại chiếm tiện nghi của em rồi!
Cười mấy tiếng, Chu Hiểu Xuyên mới nhìn Cố Văn Bách nói:
- Tuyệt kĩ tôi thật sự không có. Vừa nãy Tôn Văn Văn sở dĩ mời tôi đi ăn cơm là vì nó muốn cảm ơn tôi cứu mạng nó.
Sau đó hắn kể lại chuyện ngày đó cứu Tôn Văn Văn.
- Không ngờ anh không chỉ anh chữa bệnh cho vật nuôi lợi hại mà cả cho người cũng tương tự như vậy!
Hoàng Hiểu Uyển khâm phục nói. Cố Văn Bách cũng cảm thán nói:
- Thần tượng! Anh Hiểu Xuyên, từ hôn nay trở đi anh liền là thần tượng của em!
Chu Hiểu lắc đầu cười:
- Được rồi các ngươi cũng không cần nói nhiều nữa, mau ăn cơm, nếu không có người đến, chúng ta lại phải ăn cơm nguội.
Sau đó mấy ngày, quả thật rất yên bình. Lâm Thanh Huyên bởi vì vụ án Diêu Thừa cho nên thỉnh thoảng cùng Chu Hiểu Xuyên trao đổi thông tin. Không hiểu sao, Chu Hiểu Xuyên có cảm giác lâm Thanh Huyên có ý tránh né mình. Nhưng lý do tại sao thì hắn không hiểu.(Biên: Ngố có trình độ )
Sáng sớm đầu tuần này Chu Hiểu Xuyên, Tiểu Hắc, Sa Tử và Lão Quy chuẩn bị khẩu phần ăn rồi tính mở ra mở cửa phòng khám Ái Sủng Chi Gia .Vừa lúc đó,nhà bên cũng mở, Trương Ngả Gia từ trong đi ra, nhìn hắn nói:
- Anh hôm nay đừng đi tới Ái Sủng Chi Gia nữa, theo tôi đi tới thành phố Thập Đức đi.
Chu Hiểu Xuyên sửng xốt hỏi:
- Qua thành phố Thập Đức làm gì?
- Còn có thể làm gì? Tất nhiên là đi thông báo tuyển dụng rồi!
Trương Ngả Gia trừng mắt liếc hắn một cái có chút bất mãn hừ hừ nói:
- Anh là ông chủ mà chả quân tâm gì cả. Chi nhánh ở thành phố Thập Đức đã trang hoàng xong, có thể mở cửa được rồi. Đến lúc đó, bất kể là phòng khám Ái Sủng Chi Gia ở huyện Phương Đình hay chi nhánh Ái Sủng Chi Gia ở thành phố Thập Đức đều cần nhân công, đâu thể chỉ để ba người chạy quanh hai nơi đó được? Hơn nữa cái việc thu nhận chó méo hoàng kia, tôi đã nói với chính quyền thành phố Thập Đức rồi, họ rất ủng hộ chuyện này. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì trung tâm nuôi dưỡng chó mèo sẽ chính thức hoạt động. Khi đó sẽ càng cần nhiều nhân công, không thể trông chờ vào mỗi chúng ta được.