Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Cám ơn ốc tỷ đã tặng quà nhá
Quả thứ 1:
Chu Hiểu Xuyên cười lạnh, không trả lời cô gái mà từ trên xấp tiền lấy ra năm ngàn đồng đút vào túi quần, sau đó nói:
- Năm ngàn này là viện phí cho Trương đại gia tôi trả lúc nãy nên tôi sẽ nhận.
Cô gái nhíu mày không hiểu ý của hắn.
- Chỗ này còn bốn vạn năm ngàn đồng…
Chu Hiểu Xuyên bước tới trước mặt cô gái, cầm xấp tiền nhét vào bàn tay mềm mại trắng trẻo của nàng nói:
- Trả lại cô.
Cô gái sửng sốt nhìn xấp tiền trong tay, sau đó ngẩng lên nhìn chằm chằm Chu Hiểu Xuyên, nhíu mày hỏi:
- Anh có ý gì? Chê ít ư? Vậy nói giá đi!
- Hừ!
Chu Hiểu Xuyên hừ mũi một cái, khinh khỉnh nói:
- Tuy anh đây thực sự không có nhiều tiền, nhưng số tiền này thì anh đây cũng không cần.
Cô gái sầm mặt xuống. từ “anh” của Chu Hiểu Xuyên vừa nói thực sự khiến cô tức giận. Nhưng khả năng kiềm chế của cô gái cũng coi như khá tốt, chỉ hỏi lại với ngữ khí lạnh lùng:
- Không cần tiền? Vậy anh muốn gì?
Nhìn một chút bộ dạng Chu Hiểu Xuyên, cô gái tựa hồ hiểu ra gì đó, cười khẩy nói:
- Xem cách anh ăn mặc chắc là mới tốt nghiệp phải không? Cuộc sống chắc cũng chẳng dễ dàng gì, chẳng lẽ không cần tiền mà lại cần sĩ diện hơn? Hừ, loại người như anh chẳng lẽ có thể tốt bụng như vậy, tôi chỉ biết không ai vô duyên vô cớ đi giúp người… mà thôi nể anh cứu ông tôi nên tôi cũng cho anh chút sĩ diện.
- Cô lại nhầm rồi
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu nói:
- Tôi không cần tiền báo đáp của cô, tuy hiện tại tiền tôi kiếm được mỗi tháng không nhiều, nhưng tôi cũng không muốn bị người ta coi thường.
Cô gái không kiên nhẫn nổi nữa bèn nói:
- Anh muốn gì thì nói thẳng ra đi, tôi không rảnh mà dây dưa với anh.
- Tôi cũng không muốn cùng cô dây dưa, chỉ có một yêu cầu, nhưng nhìn thái độ này của cô tôi lại muốn yêu cầu thêm việc nữa…
Cô gái khó chịu nói:
- Muốn gì thì nói đi, lảm nhảm nhiều.
Chu Hiểu Xuyên từ nãy đã nhận ra cô gái này là dạng tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, chưa trải qua vấp váp khó khăn gì trong cuộc sống nên mới có chút điêu ngoa như vậy, theo ngôn ngữ hiện đại thì đó là bệnh công chúa. Loại người này thích ăn mềm chứ không ăn cứng, nhưng Chu Hiểu Xuyên cũng là dạng ai đối xử với hắn thế nào thì hắn đối lại như thế. Lúc này hắn cũng chẳng còn khách khí nữa, nói thẳng:
- Hai điều kiện của tôi cũng rất đơn giản thôi. Thứ nhất là muốn cô nói một câu cảm ơn. Tôi cứu ông của cô vậy một lời cảm ơn chắc không khó chứ. Thứ hai là cô phải xin lỗi về thái độ vừa rồi.
- Anh nói cái gì?!
Cô gái kinh ngạc, miệng há to, không thể tin được những gì mà mình nghe thấy:
- Muốn tôi cảm ơn anh ư? Đầu óc anh có làm sao không? Vậy đi, tôi cho anh mười vạn, anh cầm lấy rồi cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Hừ!Trông anh thế này thì chắc mười năm nữa cũng chẳng kiếm ra nổi mười vạn.
- Có phải ý cô là mạng sống của ông nội cô chỉ đáng giá mười vạn đồng?
Chu Hiểu Xuyên nói có chút độc ác, quả nhiên cô gái sắc mặt vô cùng khó coi, đôi mày nhíu chặt, trên trán nổi lên ít gân xanh hiển nhiên là nàng đang cố kiềm chế nhưng cũng có thể bạo phát bất cứ lúc nào. Bất quá đã nói ra thì nói cho hết, Chu Hiểu Xuyên tiếp tục:
- Đúng là tôi thực sự quá nghèo trong mắt cô, nhưng cũng không phải vì tiền mà cứu ông nội cô. Nói thật ban đầu tôi cũng không có ý định yêu cầu gì cô, tôi với ông nội cô là hàng xóm, ở nơi thôn quê này có câu bán anh em xa mua láng giềng gần. Nhưng vì thái độ của cô đã xúc phạm tôi, tôi có thể không có tiền nhưng không thể không có tôn nghiêm.
Chu Hiểu Xuyên nói khiến sắc mặt cô gái lúc xanh lúc trắng, vài lần muốn phản bác nhưng bị Chu Hiểu Xuyên nói như mưa rào, khiến nàng nghẹn họng. Nói hết một hồi, hắn dừng lại, cô gái mới có thể nói được:
- Anh nói xong chưa?
- Xong rồi.
Chu Hiểu Xuyên phát tiết xong thoải mái hơn không ít.
- Nói xong thì đi đi.
Cô gái cũng không rõ là đã hiểu hay chưa, xoay người rời đi, nói lại một câu:
- Nếu muốn tiền thì tới tìm tôi, còn muốn tôi cảm ơn với xin lỗi thì tuyệt đối không có khả năng đâu.
Chu Hiểu Xuyên sửng sốt, hắn đúng là không ngờ cô gái này lại phản ứng như vậy.
- Đứng lại!
Vừa lúc đó một thanh âm già nua nhưng uy nghiêm vang lên. Trương đại gia thân hình run rẩy được một y tá dìu ra, sắc mặt đang rất yếu ớt. Vừa thấy Trương đại gia vẻ lạnh lùng trên mặt cô gái liền biến mất, thay vào đó là sự quan tâm lo lắng. Nàng bước nhanh tới, ba phần giận bảy phần thân thiết nói:
- Ông nội, ông ra đây làm gì? Bác sĩ nói ông vừa mới qua cơn nguy hiểm cần nằm trên giường nghỉ ngơi…
Trương đại gia dường như không nghe thấy lời câu nói, ngược lại nói với cô:
- Nghệ Gia, xin lỗi tiểu Chu rồi cảm ơn nó đi!
- Ông nội… ông nói gì?!
Cô gái tên Trương Nghệ Gia ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, còn hoài nghi liệu tai mình có vấn đề bằng không sao nàng lại nghe thấy ông mình nói một câu như vậy chứ. Từ nhỏ đến giờ ông luôn yêu thương nàng nhất, đừng nói là mắng cho dù là nặng lời một chút cũng chưa bao giờ, hơn nữa bất kể cô phạm sai lầm gì ông cũng đều đứng ra che chở, ngữ khí nghiêm túc như hôm nay là lần đầu. Phải biết rằng từ ba năm trước lúc chuyện đó xảy ra thì nàng đã không bao giờ còn biết nói hai từ cảm ơn và xin lỗi nữa.
- Sao, lời ta nói cháu cũng không nghe nữa à?!
Trương đại gia đang rất suy yếu, nhưng tư thái uy nghiêm vẫn không hề giảm sút.
- Ta bảo cháu xin lỗi rồi cảm ơn Tiểu Chu!
Nhìn thấy ông nội tức giận Trương Nghệ Gia vẫn cố cãi:
- Tại sao ạ?
- Tại sao à? Tại vì người ta cứu cái mạng già này của ta!
Trương đại gia cười lạnh:
- Những lời ngươi vừa nói, nếu không phải vì đây là bệnh viện, nếu không phải ta đã kiệt sức thì chắn chắn sẽ cho ngươi một cái tát. Cho dù là có chuyện ba năm trước thì sao, đúng là ngươi chịu nhiều tổn thương, nhưng cũng không thể ngu ngốc đến nỗi không phân biệt được người tốt kẻ xấu chứ! Ôi, chỉ trách ta quá cưng chiều ngươi để rồi tạo nên tính cách ngươi ngày hôm nay…
Trương Nghệ Gia vẫn không phục, muốn phản bác:
- Ông nội…
Trương đại gia không muốn nghe nàng nữa, cắt lời:
- Không phải cãi nữa, mau xin lỗi rồi cảm ơn tiểu Chu đi!
Trương Nghệ Gia cảm thấy vô cùng ủy khuất, bèn bày ra một bộ dáng vừa đáng thương lại vừa đáng yêu:
- Nhưng cháu…
Trương đại gia nghiêm mặt, nói:
- Không có nhưng gì hết, bảo nói thì nói, hay là ngươi không muốn nghe lời lão già này nữa?!
Mặc dù lòng đầy uy khuất nhưng Trương Nghệ Gia cũng không dám cãi ông, bèn cắn chặt răng, căm tức nhìn Chu Hiểu Xuyên, nghẹn ngào phun ra năm chữ:
- Cảm ơn, thật xin lỗi!
Chu Hiểu XUyên còn chưa mở miệng Trương đại gia đã cau mày mắng:
- Nhìn lại xem ngươi đây là thái độ gì vậy? Ta thấy giống như uy hiếp người ta hơn. Điều chỉnh thái độ rồi xin lỗi lại cho ta!
Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Cám ơn ốc tỷ đã tặng quà nhá
Quả thứ 2:
Trương lão gia răn dạy trách mắng không chút lưu tình, làm cho Trương Ngả Gia ủy khuất muốn khóc, từng giọt nước mắt trong suốt đang không ngừng đọng nơi hốc mắt, nếu không phải nàng đang cố nén, chỉ sợ chúng đã rơi xuống rồi. Nhìn bộ dáng này của Trương Ngả Gia, Chu Hiểu Xuyên cũng ít nhiều không đành lòng, cười khổ trong lòng, thầm nói: “Xem ra chuyện này nên hạ màn rồi, rõ ràng mình mới là ngượi bị hại, thế nào mà mình lại cảm thấy mình chính là tên biến thái đi ức hiếp con gái nhà lành vậy?.”
Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đang cân nhắc nên nói vài lời thay cho Trương Ngả Gia hay không, thì nàng dùng sức hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình, hướng tới hắn khom người thật sâu chào:
- Chu tiên sinh, cảm ơn ngài đã cứu ông nội tôi. Vừa rồi lời nói của tôi đã có ít nhiều đắc tội. Ở đây, tôi xin trịnh trọng xin lỗi anh…
Thái độ Trương Ngả Gia đột nhiên thay đổi, làm Chu Hiểu Xuyên có chút không kịp chuẩn bị. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, Trương lão gia cũng đã mở miệng nói:
- Tiểu Chu, tính tình của cháu ta đây, kỳ thật cũng không xấu. Chẳng qua bởi vì những năm gần đây quá mức nuông chiều, hơn nữa cũng có vài biến cố ngoài ý muốn, nên mới khiến tính cách của nó trở nên cổ quái và không hợp với đạo làm người lắm như vầy. Hy vọng cháu có thể nể mặt ta mà tiếp nhận lời cảm ơn cùng xin lỗi này.
- Trương lão gia, bác nói vậy quá thực khách khí quá! Kỳ thực, nếu nói lại, cháu vừa rồi cũng có những lời không đúng…
- Được rồi, được rồi, những chuyện không thoải mái vừa phát sinh kia, chúng ta thôi cứ xem như không có, mọi nười đều vui vẻ.
Trương lão gia rất vui vẻ, ha ha, phá lên cười:
Nhắc đến thì ta cũng phải nói ‘Cảm ơn’ với cháu đó. Nếu không có cháu, thì buổi tối hôm nay ta cũng sẽ phải đi gặp mấy lão bạn già dưới kia rồi.
Chu Hiểu Xuyên cũng không kể công chút nào, cười lắc đầu nói:
- Chúng ta là hàng xóm mà, lại cùng quê, nên chăm sóc lẫn nhau. Nói cách khác, thì vẫn có câu ‘bán anh em xa mua láng giếng gần’ đúng không?
Nói tới đây, Chu Hiểu Xuyên mở miệng nói đùa:
- Huống hồ chúng ta vẫn là bạn đánh cờ còn gì, cháu cũng không hy vọng mình sẽ thiếu đi một đối thủ tốt chuyên thua nhiều hơn thắng chứ…
Vừa nghe lời này, Trương lão gia phản ứng ngay:
- Cháu nói ta thua nhiều hơn thắng? Chó chết! Rõ ràng chính là cháu mới thua nhiều! Không tin thì chúng ta liền làm ngay một ván, nhìn xem ai thắng ai thua!
Xem lão vô cùng bức xúc, xắn xắn hai tay áo, thật giống như đang chuẩn bị đại chiến một hồi cùng với Chu Hiểu Xuyên. Không phải người ta hay gọi lão là “Lão ngoan đồng’ sao? Người này nha, một khi đã tức giận, tính tình không khác một đứa nhỏ là bao nhiêu.
Chu Hiểu Xuyên thấy thế vội vàng xua tay liên tục, cười khổ nói:
Trương đại gia, bác nhìn lại bây giờ là mấy giờ đi! Cũng gần sáng rồi, coi như bác có thân thể cường tráng không cần nghỉ ngơi, nhưng cháu cũng không chịu được. Nếu không như vầy đi, giờ nghỉ ngơi cho khỏe, đợi sau khi bác ra viện, cháu lại cùng Trương bá đại chiến một phen, đến lúc đó, chúng ta lại có thể phân tranh cao thấp.
Được Chu Hiểu Xuyên nhắc nhở, Trương lão liền cảm thấy người có chút mệt mỏi. Ngáp một cái, lão cũng không quên nhắc lại vài câu:
- Đây chính là cháu nói đấy, đến lúc đó đừng có mà lật lọng!
Chu Hiểu Xuyên vỗ ngực mình, cười nói:
- Yên tâm, cháu nhớ! Được rồi, Trương bá, giờ cháu về đây, bác cũng nhanh về phòng bệnh nằm nghỉ đi.
Trương lão gia gật gật đầu, xoay người đi về phía phòng bệnh, vẫn không quên quay lại nhắc Trương Ngả Gia:
- Ngả Gia, cháu thay ta đưa Tiểu Chu về đi.
Trương Ngả Gia có chút do dự:
- Nhưng mà… ông nội…
Trương lão gia biết nàng đang lo lắng gì, cười nói:
- Thân thể mình, chính mình hiểu được! Ông hiện tại đã không có gì đáng ngại, nằm nghỉ ngơi là được. Hơn nữa, ở đây còn có y bác sĩ, còn có thể xảy ra chuyện gì sao? Nếu cháu còn không an tâm, vậy thì nhanh đưa Tiểu Chu về, sau đó quay lại bệnh viện chăm sóc ông.
Thấy Trương lão gia đã quyết định thế, Trương Ngả Gia cũng không tiếp tục do dự nữa, đành gật gật đầu:
- Vâng.
Nhưng lúc này Chu Hiểu Xuyên lại xua tay cự tuyệt nói:
- Tự con về là được rồi, không cần tiễn đâu. Hơn nữa, con cũng không phải là con gái, chẳng lẽ đi trên đường lại bị cướp sắc sao? Nếu thực sự có người muốn cướp sắc, cũng không cần nàng uy hiếp, con cũng tình nguyện nằm ngay xuống đất, ngoan ngoãn thuận theo…
Trương lão gia đi gần đến cửa phòng bệnh, bỗng nhiên quay đầu lại cười âm hiểm:
Nhưng ngộ nhỡ người cướp sắc lại là nam thì sao? Không phải nhóc cũng sẽ nằm ngoan ngoãn và ngâm nga “Nơi dầu ăn bắt đầu” sao? (DG: ta chém chỗ này đấy, nguyên gốc cho chỗ dầu ăn là 菊花台 – “Đồi cúc vàng”, ta lấy luôn bài hát của Jay Chou trong phim hoàng kim giáp cho mọi người thưởng thức. http://youtu.be/b3Gb69rVZ9Y) (Biên: vãi lão )
- Phụt!
Tiểu hộ sĩ đang dìu Trương lão gia không nhịn được, bật tiếng cười khan. Còn người đẹp Trương Ngả Gia lúc nào cũng đeo khuôn mặt nghiêm trọng lạnh như băng với bộ dáng muốn cười mà không dám cười thì hiển nhiên là nghẹn muốn chết. Còn về Chu Hiểu Xuyên thì bị những lời này làm cho choáng váng đến ngây người, thất thần được vài giây, rồi mới cười khổ nói:
- Không đâu, Trương đại gia, tư tưởng cấp tiến này lão cũng biết sao? Bác có vẻ rất theo sát thời đại nhỉ?
- Đương nhiên rồi, lão già ta không thể theo kịp thời đại sao?
Vẻ mặt Trương lão gia đầy đắc ý, tùy ý nói:
- Được rồi, không đùa nữa, lúc này trời cũng đã quá khuya rồi, hơn nữa từ bệnh viện về đến tiểu khu Ngân Hạnh còn một đoạn xa, vậy cứ để Ngải Gia lái xe đưa con về cũng tốt. Chuyện này quyết định cứ vậy đi, con cũng không cần tiếp tục từ chối đâu.
- Vậy cũng được.
Chu Hiểu Xuyên cũng không phải là người hay làm bộ làm tịch, cười gật đầu đồng ý. Lúc Trương lão gia về tới phòng bệnh, thì Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia đã đi ra bệnh viện, ngồi lên chiếc xe Jeep việt dã màu trắng của Trương Ngả Gia ở trước cổng chính bệnh viện. (DG: muốn biết chiếc Jeep nào thì vào link sau xem :) http://www.szchehang.cn/Upfiles/vehicle/611/%E5%90%89%E6%99%AE%E6%8C%87%E5%8D%97%E8%80%85.jpg)
Có lẽ bởi vì đường phố về khuya không có ai, và có lẽ vì lo lắng cho Trương lão gia mà mong muốn quay lại trong thời gian ngắn nhất, mà Trương Ngả Gia như gặp cướp, đem tốc độ xe lên cao nhất, làm Chu Hiểu Xuyên sợ tới mức không chỉ thắt gấp lấy dây an toàn mà còn nắm chặt vào tay vịnh. Nhanh rất nhanh, chiếc Jeep cuối cùng cũng đã an toàn tiến vào tiểu khu Ngân Hạnh. Từ trên xe bước xuống, Chu Hiểu Xuyên chỉ cảm thấy trời đất lắc lư, không nằm thẳng xuống đất mà nôn thì cũng đã coi như khá lắm rồi. Trương Ngả Gia ngồi trên ghế lái nhìn thấy cảnh này, khóe miệng tươi cười khi gian kế đã thực hiện được. Suốt dọc đường nàng đều không hề mở miệng nói gì, lúc nayd mới châm biếm một câu:
- Tôi còn tưởng ra anh rất khá, không nghĩ hóa ra anh cũng chỉ là cái gối bông, mới một chút tốc độ như vầy mà đã không chịu được.
Sau đó, không đợi Chu Hiểu Xuyên phản ứng, liền chuẩn bị lái ô tô rời đi, quay lại bệnh viện.
- Đợi một chút.
Chu Hiểu Xuyên gọi giật lại.
- Sao? Anh còn có chuyện gì?
Trưởng Ngả Gia không nóng vội, nhìn hắn hỏi.
- Tôi có hai lời khuyên chân thành dành cho cô.
Được hít thở không khí nhẹ nhàng khoan khoái của buổi sớm mà cảm giác buồn nôn trong lòng Chu Hiểu Xuyên đã giảm bớt ít nhiều:
- Thứ nhất: Đừng thường xuyên vác khuôn mặt đó, như thế chỉ làm cho cô nhanh già hơn. Được thì thường xuyên cười một cái, cô sẽ chợt nhận ra là mình lớn lên kỳ thật cũng rất được…
Trương Ngả Gia không thèm nghe, hừ lạnh nói:
- Tôi không thích cười, không liên quan đến anh!
Chu Hiểu Xuyên cũng không để ý đến phản ứng của nàng, nói tiếp:
- Lời khuyên chân thành thứ hai đây… Đừng nhét thêm miếng lót trong áo ngực, ngực cô kỳ thật đã lớn vừa đủ, không cần phải dùng cách này để cố gắng lên C cup làm gì, hơn nữa tôi nghe nói, cách nhét thêm miếng lót như vầy sẽ làm cho bộ ngực bị biến dạng…(Biên: tên này đá xoáy ốc tỷ đây mà )
- A!
Chu Hiểu Xuyên chưa nói hết lời, Trương Ngả Gia liền dùng hai tay che cổ áo mình, kinh thanh gào:
- Háo sắc, sao anh dám nhìn lén tôi?!
Chu Hiểu Xuyên đưa tay chỉ vào con chim sáo đang bay phía trên chiếc Jeep:
- Tôi không nhìn lén cô, là nó nói cho tôi biết.
- Có quỷ mới tin lời anh!
Trương Ngả Gia thở hổn hển, không hề tin lời hắn nói.
- Tin hay không tùy cô.
Chu Hiểu Xuyên nhún vai, không quan tâm đến Trương Ngả Gia nữa, xoay người đi vào tiểu khu Ngân Hạnh, để lại Trương Ngả Gia một mình một xe buồn bực nghiến răng nghiến lợi.
Tính 5 quả nhưng sau 1 hồi cãi nhau không còn tâm trạng làm 2 quả còn lại
quả thứ 3
Bị dày vò suốt một đêm như vậy làm cho Chu Hiểu Xuyên mệt ngất ngư. Sau khi về nhà, hắn cũng chẳng thèm tắm rửa, lăn ngay ra giường mà ngủ. Thẳng đến khi chuông báo thức từ điện thoại di động vang lên, mới bò dậy khỏi giường ngáp ngắn ngáp dài. Ngay lúc hắn chuẩn bị đi rửa mặt, lại đột nhiên phát hiện con chuột đêm qua giúp hắn lấy chìa khóa đang ở trong nhà, nằm ở trên quả cà chua hắn mới mua hôm qua mà ngặm từng miếng từng miếng một. Quả cà chua lớn kia, chí ít cũng có hơn một nửa đã đi vào bụng nó. Còn Tiểu Hắc, lúc này đang nằm ngủ say sưa dưới giường, căn bản giống như không nghe không thấy động tĩnh gì phát ra từ con chuột này. Lúc trông thấy con chuột, phản ứng đầu tiên của Chu Hiểu Xuyên là cầm lấy cái chổi, nhưng rất nhanh dừng lại, cau mày chất vấn:
- Sao mày còn ở trong nhà tao?
Con chuột này chả có chút gì là lo lắng cả, vẫn ôm lấy nửa quả cà chua ăn không ngừng, mơ hồ đáp:
Ta đây muốn nhắc ngươi rằng ngàn vạn lần đừng quên đêm qua đã đáp ứng cho ta con mèo quay kia đấy!
Chu Hiểu Xuyên tức giận, hừ hừ nói:
- Yên tâm đi, tao chắc chắn không quên, tối nay lúc về tao sẽ có cho mày. Có điều tao cũng phải nhắc nhở mày: từ nay về sau, dưới tình huống không được tao cho phép, cấm chạy vào trong nhà của tao. Nếu không thì đừng trách tôi gọi trăm con mèo đến đây vây đánh đấy!
Lúc này, con chuột cũng không tiếp tục cắn cà chua nữa, kinh hãi giơ cái đầu nhỏ nhìn Chu Hiểu Xuyên:
- Nhân loại, chiêu này của ngươi không quá mức đôc ác sao?
Chu Hiểu Xuyên nhún vai:
- Chả còn cách nào nữa, đối với lũ chuột nhắt bọn mày, không ác thì không có tác dụng.
- Được rồi, coi như ta sợ ngươi! Ta đi ngay đây.
Con chuột lầm bầm nói, ngậm nửa quả cà chua chui vào góc tối, nhưng chưa đầy hai giây sau, nó lại liền đem cái đầu nhỏ ló ra:
- Cn người, trước khi đi, ta phải nhắc ngươi một lần nữa, ngàn vạn lần đừng quên là ngươi đã đồng ý cho tôi con mèo quay đấy. Nếu không, ta sẽ canh lúc ngươi ngủ say, cắn đứt lỗ tai ngươi!
Chu Hiểu Xuyên hừ hừ một tiếng coi như đã đáp ứng, sau đó rửa mặt và thay một bộ quần áo mới. Từ đầu đến cuối, Tiểu Hắc vẫn đều ngủ say, chẳng có một chút dấu hiện gì là sẽ thức dậy. Chu Hiểu Xuyên cũng có chút lo lắng, liền bước về phía Tiểu Hắc kiểm tra một hồi, nhận ra rằng nó ngủ say, không có một chút vấn đề nào.
- Có thể là vì vết thương vừa khỏi, tinh thần và thể lực cũng chưa khôi phục hoàn toàn, nên mới ngủ say như vậy đi.
Chu Hiểu Xuyên cuối cùng cho ra một kết luận như vậy, nhìn Tiểu Hắc cũng không có tỉnh dậy, hắn liền đi chuẩn bị cho nó một phần thức ăn đặc biệt đặt ở góc tường rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra.
Ngay lúc Chu Hiểu Xuyên đi xuống dưới nhà, đang chuẩn bị leo lên xe đạp, một chiếc Audo A8 chạy thẳng đến, dừng ngay trước đầu hàng lang. Trương lão gia từ trên Audi A8 đi xuống, tay được một người trung niên đỡ. Không biết vì lý do gì, Trương Ngả Gia lại không có đến. Chu Hiểu Xuyên nhìn diện mạo của người trung niên này có vài phần tương tự Trương lão gia, đoán hắn chắc là con của Trương lão gia. Mà dựa vào cách hai người nói chuyện với nhau cũng chứng minh phán đoán vừa rồi của Chu Hiểu Xuyên là chính xác. Nam trung niên một bên dìu Trương lão gia, một bên khuyên:
- Cha, cha đừng cố chấp nữa, theo về tụi con về nhà ở đi, đừng tiếp tục ở nơi này nữa…
- Chỗ này thì làm sao? Tốt lắm, mày bây giờ có tiền, liền xem thường chỗ này sao?
Lông mày Trương lão gia nhíu lại, có chút không vui:
- Chỗ này chính là nơi tao và mẹ của mày khi còn sống, cũng là nơi thằng nhóc như mày lớn lên. Chỉ có ở nơi này, tao mới có thể cảm thấy rằng mẹ mày còn sống, và đang ở cùng tao! Hơn nữa, về cái nhà kia của mày có thể làm được gì? Nhìn cái con vợ trẻ mới cưới của mày, nhìn mày cùng Ngả Gia cãi nhau sao? Ờ, đúng rồi, bản thân tao cũng bị lú lẫn mà quên mất, Ngả Gia cũng đã dọn ra ngoài sống từ sớm…
- Cha…
Nam trung niên bị giáo huấn cũng vô cùng xấu hổ, bất quá hắn vẫn nhất quyết không buông, tiếp tục mở miệng khuyên bảo. Nhưng Trương lão gia cũng không quan tâm đến hắn mà đem mắt hướng về phía Chu Tiểu Xuyên. Nét buồn bực trên khuôn mặt già nua cũng biến mất liền nở nụ cười:
- Tiểu Chu, lại đi làm ư?
- Vâng ạ, Trương bá.
Chu Hiểu Xuyên lên tiếng đáp, sau đó khó hiểu hỏi:
- Sao bác xuất viện sớm vậy? Sao không nằm viện thêm vài hôm, từ từ an dưỡng và theo dõi, chẳng may để lại di chứng thì làm sao bây giờ?
Nghe Chu Hiểu Xuyên nói những lời này, sắc mặt nam trung niên kia tức khắc trầm xuống. Nhưng Trương lão gia một chút cũng không thèm để ý, bởi vì hắn nghe được trong lời nói ấy có ẩn chứa chút tình nghĩa. Cho nên, hắn cười trêu ghẹo, nói:
- Này, cái thằng nhóc ngu ngốc kia, đang rủa bác đấy à? Với những lời này của cháu, lần sau tới lúc chơi cờ, lão già này sẽ nhất định sẽ cho cháu thua thật thảm hại… Bác nói với cháu, tố chất thân thể của lão già như bác có khi còn cường tráng hơn nhiều đấy so với cháu, làm sao mà dễ dàng bị di chứng chứ?
Nói xong, lão lại quay đầu về phía nam trung niên giới thiệu:
- Đây là Tiểu Chu, hàng xóm của tao, tính nết và như trình đánh cờ đều rất vừa ý tao, cũng có thể coi là bạn vong niên của tao. Lần này, cũng hoàn toàn là nhờ nó, bằng không thì mày cũng không phải đưa tao về đây mà đi ra nghĩa trang tìm cho tao chỗ ở rồi.
Vừa nghe nói chính Chu Hiểu Xuyên đã cứu cha mình, sự bất mãn trên mặt nam trung niên liền tan thành mây khói, hắn một tay dìu Trương lão gia, một tay vươn ra bắt tay Chu Hiểu Xuyên. Lúc bắt tay, hắn chân thành cảm kích nói:
- Chu Hiểu, cảm ơn em đã cứu cha tôi, em chính là đại ân nhân của Trương gia chúng tôi. Ngày sau có chuyện gì yêu cầu Trương Lân Khải tôi, chỉ cần phân phó là được, tôi sẽ tuyệt đối không chối từ!
Nói xong, liền lấy ra một tấm danh thiếp đơn giản, trên đó chỉ có tên và số điện thoại di động đưa cho Chu Hiểu Xuyên.
- Đừng khách khí như vậy, đã là đồng hương thì nên chiếu cố lẫn nhau mà.
Chu Hiểu Xuyên cũng không nghiêm trọng hóa lời nam trung niên vừa nói, chẳng qua là xuất phát từ lịch sự thôi, mới vừa đem tấm danh thiếp thu vào, sau đó chỉnh chuông rồi xe đạp quay ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Thật xin lỗi, cháu phải đi làm gấp, không cùng mọi người nói chuyện tiếp được.
Trương lão gia ở phía sau gọi hắn lại:
- Tiểu Chu à, nếu như có thể mà nói, thì buổi tối tan việc qua nhà bác nha.
Chu Hiểu Xuyên quay đầu lại cười nói:
- Sao thế, muốn đánh cờ với cháu đến thế cơ à? Theo cháu thấy, chờ thân thể bác hồi phục hoàn toàn rồi hãy nói sau. Miễn cho đến lúc đó thua, bác lại chơi xấu lấy cớ là thân thể mình không khỏe mà thua…
Trương lão gia giờ phút này cũng nghiêm túc biểu hiện một lần, lắc đầu khẽ thở dài:
- Không phải là chơi cờ, là bác có một việc, muốn nhờ cháu hỗ trợ dùm.
Nam trung niên nhíu, vốn định mở miệng nói, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Nhìn biểu hiện của hai người thay đổi, Chu Hiểu Xuyên không khỏi có chút tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp:
- Vâng, đợi tối tan tầm về, cháu sẽ ghé thăm bác.
Dứt lời, hắn cưỡi lên chiếc xe đạp, phất tay về phía hai người chào tạm biệt, rồi bắt đầu đạp đến chợ Hoa Diểu.
Tính 5 quả nhưng sau 1 hồi cãi nhau không còn tâm trạng làm 2 quả còn lại
quả thứ 4
Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đi đến Phòng khám thú cưng, thời gian vừa đúng tám giờ rưỡi sáng. Nhưng khi hắn vừa đến nơi, điều làm hắn kinh ngạc chính là, người thích ngủ nướng, gần như là thích nhất quả đất, chưa bao giờ đi làm đúng giờ, thì hôm nay lại đến cửa hàng còn trước cả hắn - Lý Vũ Hàm đang ngồi ở ngay bên trong phòng khám. Nhìn thấy cảnh 'ly kỳ' này, Chu Hiểu Xuyên không nhịn được cười, quay sang đùa giỡn nói:
- Không phải vậy chứ sư tỷ? Tại sao sư tỷ lại có thể đến sớm như vây? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phương tây hay sao?
Dường như tâm tình của Lý Vũ Hàm ngày hôm nay cũng không được tốt lắm, cho nên không thèm trả lời hắn. Trên tay đang cầm một ly cafe nóng hổi, còn bốc khói nghi ngút, nhìn ra bên ngoài đến xuất thần, ngẩn cả người. Chu Hiểu Xuyên không khỏi nhíu mày, lặng lẽ đi qua một bên, kéo Hoàng Hiểu Uyển ra một góc, nhỏ giọng hỏi:
- Hiểu Uyển, sư tỷ bị làm sao vậy?
- Em cũng không rõ nữa
Hoàng Hiểu Uyển lắc đầu trả lời, cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ và vô cùng lo lắng:
- Em vừa đến phòng khám thì liền thấy chị ấy như thế này rồi. Em đã hỏi chị ấy xem chuyện gì xảy ra nhưng có hỏi thế nào thì chị ấy cũng không chịu nói. Cứ ngồi im như vậy từ sáng đến giờ.
Chu Hiểu Xuyên vừa đưa ánh mắt qua nhìn Lý Vũ Hàm một cái, cau mày lẩm bẩm nói:
- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra nhỉ? Sư tỷ thường ngày rất tùy tiện, thoải mái, nhưng ngày hôm nay sao lại có bộ dáng như thế này?
- Ta biết chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc Chu Hiểu Xuyên đang thắc mắc, rầu rĩ không thôi thì có một âm thanh truyền vào tai của hắn. Nhìn về phía phát ra âm thanh, Chu Hiểu Xuyên thấy Sa Tử. Hắn liền nhanh chóng tóm lấy nó, đưa vào một góc, lúc này mới thì thầm hỏi:
- Nói xem, rốt cuộc chủ nhân của mày bị sao thế?
Sa Tử thở dài một hơi, đáp:
- Còn chuyện gì nữa? Là do chủ nhân cãi nhau với cha mẹ của mình một trận, ầm cả nhà lên mà.
- Cãi nhau? Cãi nhau vì chuyện gì?
- Cha mẹ của chủ nhân bắt cô ấy dẹp phòng khám này đi, chủ nhân không chịu. Rồi cứ như vậy mà to tiếng thôi.
- Cái gì? Dẹp Phòng khám thú cưng?
Chu Hiểu Xuyên kềm lòng không nổi, chấn động một hồi:
- Hiện tại, hoạt động của phòng khám đã dần đi vào quỹ đạo, thu nhập cũng đang từ từ tăng lên, vì sao phải dẹp đi đây?
Sa Tử rất hiểu rõ chuyện này, khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói ra nguyên nhân bên trong:
- Bởi vì cha mẹ của chủ nhân muốn cô ấy nhanh chóng lập gia đình, sau đó sinh con. Họ lo sợ việc kinh doanh ở Phòng khám thú y này sẽ lây vi khuẩn, dịch bệnh từ động vật sang chủ nhân. Hơn nữa, hôm trước còn phát sinh chuyện náo động kia, cho nên họ mới nhanh chóng muốn nàng xóa bỏ cái phòng khám này đi.
Trong lúc Sa Tử nói những lời này, vẻ mặt của nó có vẻ buồn bã, bởi vì nó còn biết được một điều, không những cha mẹ Lý Vũ Hàm muốn đóng cửa phòng khám này, mà còn muốn đem nó đi cho người khác. Đối với Sa Tử mà nói, rời khỏi chủ nhân hiện tại của mình, là việc cực kỳ khó khăn. Cho nên bản thân nó cũng rất là đau khổ. Chính nó cũng muốn suy nghĩ xem chuyện tình lần này như thế nào mới có thể giải quyết cho tốt. Chu Hiểu Xuyên cũng không hỏi gì thêm, hắn cũng đang rơi vào trầm tư, cân nhắc xem chuyện tình lần này phải xử lý như thế nào cho tốt, làm sao có thể giúp cho Lý Vũ Hàm. Nhưng mà, càng nghĩ thì càng rối, không tìm ra được cách nào cả.
- Ầy dà... Thôi thì cứ đi từng bước, tính từng bước thôi.
Chu Hiểu Xuyên và Sa Tử không hẹn mà cùng thở ra một hơi, nói ra một câu như vậy. Cũng không biết là vì cuối tuần, hay là vì nguyên nhân gì khác, hoặc là do nguyên nhân chuyện tình bách thú náo loạn khắp nơi được lan truyền rộng rãi. Buổi sáng hôm nay, sinh ý của phòng khám thú cưng vô cùng tốt, tốt tới mức nhân viên chạy hoa mắt chóng mặt. Người thì đem thú cưng tới đây tắm rửa, sửa sang sắc đẹp, người thì đem đến chữa bệnh, người thì đem đến khám bệnh định kỳ. Có thể nói là hàng dài người liên miên không dứt. Dưới tình hình như vậy, Lý Vũ Hàm đương nhiên cũng không có cơ hội để ngồi im một chỗ mà ngẩn người. Chỉ có thể sắn tay áo lên, cùng với Chu Hiểu Xuyên, Hoàng Hiểu Uyển cùng nhau cuống cuồng làm việc, đem hai trăm phần trăm công lực ra ra phát huy mới đủ đáp ứng. Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đang tiêm cho một con chó quý của một quý bà bị viêm họng, đúng lúc này thì âm thanh có chút quen thuộc vang lên ở bên tai hắn:
- Chậc, thật không nghĩ tới, việc là ăn của phòng khám của các vị lại khá đến thế này nha.
Chu Hiểu Xuyên quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người đến cũng có thể tính là người quen, là vị nữ cảnh sát, người mà ngày hôm qua hai lần gặp mặt. Chẳng qua là, ngày hôm nay nàng không mặc đồng phục cảnh sát mà mặc một bộ đồ thời trang trẻ trung hơn rất nhiều. So với khi mặc bộ đồ cảnh sát đầy vẻ hiên ngang, tư thế oai hùng, thì khi nàng mặc bộ đồ thời trang này vào thì nó lại tôn vẻ thanh xuân của nàng lên gấp mấy lần. Nhất là cặp đùi trắng nõn, thon dài kia. Cũng không rõ là do cha sinh mẹ đẻ hay là do rèn luyện, ăn kiêng, cặp đùi này nếu thêm một lạng thì là béo, bớt một lạng thì là gầy. Khi gặp lần đầu tiên, trong lúc không tự chủ dược thì người ta sẽ phải nhìn vào cặp đùi trắng không tì vết của nàng mà tặc lưỡi. Chu Hiểu Xuyên là một nam nhân bình thường, cho nên ánh mắt của hắn tự nhiên cũng rơi vào cặp chân dài miên man của nữ cảnh sát. Bất quá Chu Hiểu Xuyên chỉ nhìn vài giây đồng hồ, chợt nghe thấy âm thanh mang theo ý tứ cảnh báo cùng uy hiếp:
- Hừ, Tên nhân loại kia, ngươi đang nhìn vào đâu đấy?
Lời nói này được phát ra từ con chó dòng Côn Minh mà nữ cảnh sát đang dắt trên tay. Con chó Côn Minh đang mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên. Ánh mắt sắc bén như dao của nó đang nhìn chằm chằm vào cổ họng và cổ tay của Chu Hiểu Xuyên, khiến thời tiết hiện tại là mùa hè, nắng gắt chói chang mà Chu Hiểu Xuyên thấy lạnh toàn thân. (Biên: có lẽ nó đói )
"Con chó này rất là lợi hại." Chu Hiểu Xuyên thầm khen một câu trong lòng, thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm trên đùi đẹp của nữ cảnh sát lại, bởi hắn cũng không muốn chạy lại thử độ sắc bén của răng nanh dòng chó Côn Minh này.
- Tôi đang nghĩ âm thanh làm sao lại có chút quen tai, thì ra là chị cảnh sát à? Có chiện gì à? Có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ hay sao?
Sau khi thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm trên đôi chân, Chu Hiểu Xuyên cười dài, hướng ánh mắt đến khuôn mặt xinh đẹp của nữ cảnh sát. Sáng sớm hôm nay, sau khi về đế nhà, vị nữ cảnh sát cũng đã lên mạng thấy tình huống bách thú chạy như điên ngày hôm trước. Phải biết rằng, những video được đăng trên mạng kia đã có số lượt xem vượt lên dẫn đầu tất cả các bảng xếp hạng, nào là HTK, Phồng Tôm hay là Clip Vàng Anh… đều không có cửa, chính vì vậy việc muốn xem nó cũng không phải là việc gì quá khó khăn. Nữ cảnh sát đi vào trong phòng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra là Phòng khám thú cưng được quay trong video. Cô ta cũng giống như những người có thú cưng kia, tin rằng Phòng khám thú cưng được sự ủng hộ của số lượng lớn động vật như vậy thì sẽ không có vấn đề gì đáng ngại ở phòng khám này. Hơn nữa, gần đây con chó Côn Minh nàng nuôi có dấu hiệu bệnh ngoài da, nên nàng tranh thủ thời gian còn sớm liền đưa nó đến phòng khám để khám bệnh, nhưng thật không ngờ mới sáng sớm mà phòng khám đã bắt đầu làm việc, và đông khách đến như vậy. Nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên đi tới, nữ cảnh sát cười, đưa tay chỉ con chó Côn Minh ở phía sau:
Xem hộ tôi xem A Hổ thế nào, hai ngày nay nó có dấu hiệu rụng lông, hình như là loại bệnh ngoài da gì đó thì phải. Còn nữa, hôm nay tôi không có mặc đồng phục, như vậy thì anh cũng được có gọi tôi là cảnh sát nữa nha.
Chu Hiểu Xuyên đi đến bên chú chó Côn Minh được gọi là A Hổ, một mặt đưa tay lên trên làn da nó để tiến hành khám bệnh, mặt khác hướng đến nữ cảnh sát nói:
- Nếu không gọi cô là nữ cánh sát vậy chứ có thể gọi cô là cái gì đây?
- Anh cứ gọi tôi là Lâm Thanh Huyên.
Nữ cảnh sát tự nhiên hào phóng nói ra tên họ của mình.
- Lâm Thanh Huyên? Đúng là một cái tên đẹp...
Chu Hiểu Xuyên nhắc đến câu sau mới nhớ là chưa giới thiệu:
- Ặc, đúng rồi, tôi là Chu Hiểu Xuyên, rất hân hạnh được biết cô.
Lâm Thanh Huyên còn chưa kịp nói gì, Lý Vũ Hàm đang xem bệnh cho một con mèo nhỏ ở bên cạnh, hì hig nở nụ cười ma giáo nói:
- Hai người các ngươi, không phải là xem mặt đấy chứ? Giới thiệu cái tên thôi mà cũng được hai người làm trang trọng như vậy. Đúng là byâ giờ chỉ có hai người mới vậy thôi.
Tính 5 quả nhưng sau 1 hồi cãi nhau không còn tâm trạng làm 2 quả còn lại
quả thứ 5
Lâm Thanh Huyên cũng có vẻ rất thoải mái, một chút nhăn nhó hoặc khó chịu cũng không có, ngược lại còn nở nụ cười phụ họa theo Lý Vũ Hàm:
- Đừng nói nữa, quả thực chuyện giới thiệu vừa rồi cứ coi như là đi xem mặt đi. Được rồi, đừng có ngây người ra đấy nữa, nhanh chóng xem bệnh cho A Hổ của tôi đi, xem da của nó bị làm sao mà trở thành như vậy.
- Được.
Chu Hiểu Xuyên đáp ứng, đưa tay vạch lông trên lưng A Hổ ra, xem xét tình huống của nó. Vừa kiểm tra, Chu Hiểu Xuyên còn ôn nhu hỏi thăm:
- A Hổ, cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?
Thông qua một lúc thăm dò bệnh tình, Chu Hiểu Xuyên đã có thêm một số ít thông tinh bệnh trạng, lúc này hỏi A Hổ cảm giác rất dễ dàng.
- Ơ, ngươi có thể hiểu được thú ngữ sao?
So với các động vật khác biết Chu Hiểu Xuyên hiểu được thú ngữ đèu lộ ra vẻ tràn ngập cảm giác khiếp sợ, còn A Hổ thì trái lại, biểu hiện của nó có thể diễn tả bằng hai chữ 'bình tĩnh'. Chỉ có một chút kinh ngạc ở trong giọng nói, còn hoàn toàn không có kinh ngạc gì. Rồi nó cũng hờ hững trả lời vấn đề của Chu Hiểu Xuyên:
- Chỉ có một cảm giác, đó là ngứa. Những lúc nó phát tác, ta hận không thể xé toạc đám da này đi.
Biểu hiện của A Hổ làm cho Chu Hiểu Xuyên cực kỳ sửng sốt. Chu Hiểu Xuyên chưa bao giờ gặp con chó nào có biểu lộ vẻ bình tĩnh được như nó cả. Tiếp tục quan sát thân hình to lớn, rắn chắc cùng với ánh mắt sắc lẹm như dao, Chu Hiểu Xuyên nhịn không được, hướng tới Lâm Thanh Huyên cất tiếng hỏi:
- A Hổ chắc chắn không phải là con chó bình thường, là chó nghiệp vụ phải không?
- Ơ. Làm sao mà anh biết được?
Lâm Thanh Huyên có hứng thú đưa ánh mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên một cái, vừa cười vừa nói:
- Nói chính xác ra thì A Hổ là một con chó nghiệp vụ đã xuất ngũ. Trước kia, nó cũng làm việc bình thường, nhưng trong quá trình phá án, nhiều lần bắt giam và phá được đại án, trọng án. Mấy lần vinh dự lấy được nhị, tam đẳng công khuyển đấy. Chẳng qua là lớn tuổi nên mới phải xuất ngũ. Sau khi xuất nghĩ tôi liền nhận nó về nuôi, đồng thời để nó ở trong đồn cảnh sát chúng tôi phát huy một ít mỡ thừa mà thôi.
Chu Hiểu Xuyên líu lưỡi kinh hô:
- Phá án, bắt giam quá nhiều đại án, trọng án? Vinh quang lấy được chiến công hạng hai hạng ba sao? Lợi hại như vậy sao?
Tuy hắn đoán được A Hổ là con chó nghiệp vụ, hơn nữa rất lợi hai nhưng không ngờ nó lại lợi hại đến mức độ kinh người. Lâm Thanh Huyên rất đắc ý cười nói:
- Điều đó là tất nhiên. A Hổ nhà tôi rát lợi hại mà.
A Hổ mặc dù không hé răng nhưng cũng ưỡn ngực lên, hai mắt sáng ngời, trong con ngươi lộ rõ vẻ kiêu ngạo cùng thần thái tự hào. Sau khi nói chuyện phiếm vài câu về sự tích của A Hổ, Lâm Thanh Huyên chuyển đề tài về chuyện chính:
- Thế nào? Bệnh tình của A Hổ ra sao? Cuối cùng nó bị bệnh gì?
Chu Hiểu Xuyên đứng dậy đáp:
- Theo những biểu hiện trên da của A Hổ, bệnh lần này của A Hổ chính là do những con ve chó tạo lên, chúng hay bám ở bề mặt của da và hút máu. Sau này cô cần chú ý một chút, không nên để nó ở những nơi ẩm ướt. Phải biết rằng ở những nơi ẩm ướt chính là những nơi dễ nảy sinh ra ve chó.
Lâm Thanh Huyên nhíu mày, sau đó hình như nghĩ ra nói:
- Gần đây thời tiết nóng bức, A Hổ rất thích nằm ở bờ ao trong đồn công an, không cừng là ve chó ở đó lây qua. Xem ra sau này phải để nó cách xa cái ao này một chút mới được.
Chu Hiểu Xuyên quay người vào trong phòng lấy ra một mũi thuốc tiêm, tiến hành tiêm dưới da cho A Hổ, đồng thời hướng về Lâm Thanh Huyên dặn dò:
- Trước hết tôi tiêm cho A Hổ một mũi kháng sinh, cô cầm một chai thuốc xức ngoài da về, sau khi đã loại bỏ những chỗ bị thương ngoài da rồi, hãy dùng thuốc này rửa lại toàn bộ vết thương cho nó. Chờ nó khô rồi, cô hãy đem A Hổ lại đây để tái khám.
Lâm Thanh Huyên gần đầu đáp một câu:
- Được rồi, đã rõ.
Sau đó sực nhờ ra gì đó nói thêm:
- À, Chu Hiểu Xuyên, anh có thể cho tôi xin số điện thoại được không? Nếu bệnh tình của A Hổ có tình hình gì thì tôi còn kịp thời báo cáo để anh tiện điều trị.
Mỹ nữ chủ động xin số điện thoại, có lý nào lại cự tuyệt không cho? Chu Hiểu Xuyên liền móc điện thoại đi động ra, cùng trao đổi số điện thoại với Lâm Thanh Huyên. Lâm Thanh Huyên lại hỏi thêm Chu Hiểu Xuyên một ít điều không nên khi nuôi chó, sau đó mới dẫn A Hổ rời đi. Lần này, Chu Hiểu Xuyên cũng không đạt được năng lượng thần bí từ người a Hổ. Bất quá hắn lại đoạt đươc số điện thoại của chủ nhân ns, cũng không khác nhau là mấy. Cầm số điện thoại trong tay, lại nghĩ đến cô nang cảnh sát hắn suýt chảy cả nước rãi ra. Cũng nhờ trải qua hoạt động khám chữa sáng nay, Chu Hiểu Xuyên đã gần như hiểu được, muốn đạt được sự cảm kích chân thành của loài vật cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Thật sự thì hắn cũng không sốt ruột, bởi vì hắn biết những chuyện như vậy gấp sẽ không được gì. Chỉ cần làm việc hết mình, nỗ lực bằng cả tấm lòng sẽ đạt được sự cảm kích của loài vật, điều đó là sớm hay muộn mà thôi. Sau khi Lâm Thanh Huyên đi rồi, Lý Vũ Hàm cười hì hì hướng Chu Hiểu Xuyên giơ ngón tay cái lên:
- Hiểu Xuyên, nhìn em trông thiểu thiểu vậy mà lợi hại thật nha, có được số điện của cảnh sát Lâm một cách đơn giản như vầy.
Chu hiểu xuyên vội vàng kêu oan:
- Trời đất chứng giám, là cô ấy chủ động xin em, rồi lại đưa số cho em mà. Hơn nữa, em và cô ấy trao đổi số điện thoại cũng là phục vụ việc làm ăn chứ có phải hẹn hò ăn chơi gì đâu.
Lý Vũ Hàm cười nói:
- Biết sao được đằng ấy hehe!...Được tiện nghi còn khoe mẽ! Đừng có giả vờ kêu oan vậy chứ. Mà này, vị cảnh sát lâm này thật là xinh đẹp nha, em nhanh chóng đánh chiếm lô cốt thôi, không đihcj nó vào lại toi.
Chu Hiểu Xuyên cười khổ nói:
- Sư tỷ, chị đừng có trêu em nữa được không? Hơn nữa chị cũng lớn rồi, sao không nhanh chóng kiếm một người rồi đẻ đi cho sớm chợ?
- Ta?
Lý Vũ Hàm cười vô cùng yêu mị, đưa tay kéo Hoàng Hiểu Uyển đang đứng bên cạnh mình vào lòng rồi nói:
- Người mà chị thích chính là một nữ nhân cơ.
Chu Hiểu Xuyên đối với tính nết của vị sư tỉ của mình hiểu rất rõ, biết rằng lúc này nàng đang nói đùa. Nhịn không được lắc đầu cười nói:
- Nếu hai đại mỹ nữ mà lại muốn chơi trò les với nhau vậy thì bằng với việc đem đàn ông quanh đây làm cho tức mà chết hết còn gì? (Dg: Gái đẹp đã ít mà nó lại còn yêu nhau nữa.)(Biên: Phí của giới )
- Điều này cũng đúng.
Lý Vũ Hàm gật đầu, sau đó buông Hoàng Hiểu Uyển ra, cười hì hì nói:
- Làm việc, làm việc, hôm nay đúng là bận chết người mà.
Tuy rằng biểu hiện của Lý Vũ Hàm tỏ ra rất vui vẻ, nhưng Chu Hiểu Xuyên chạy cảm thể phát hiện ra sâu trong mắt nàng thoáng lộ ra một nét lo âu. Phòng khám thú cưng ngày nay quả thực là bận rộn. Ba người Chu Hiểu Xuyên bận tối tăm mặt mày, mãi đến hơn năm giờ chiều mới có thể nghỉ lấy hơi. Hoàng Hiểu Uyển bưng lên một cốc nước lớn, uống một hơi hết sạch, sau đó cảm khái nói:
- Hô... Thật sự là mệt chết người mà, nếu ngày nào cũng bận như thế này, của thực em chịu không được.
Nhưng mà đây chỉ là lời chém cho vui mà thôi, nếu công việc làm ăn ngày nào cũng tốt như thế này nàng cười còn không kịp chứ buồn rầu gì. Phải biết rằng nàng và Chu Hiểu Xuyên đều giống nhau, càng nhiều việc thì lương càng nhiều.
Lý Vũ Hàm cũng mệt tới mức ngất ngư, vừa uống nước vừa nói:
- Ngày nay mọi người mệt muốn chết luôn rồi, chúng ta hãy đóng cửa nghỉ sớm nửa giờ đi. À đúng rồi, có chuyện này, tí nữa thì quên không nói với mọi người.
- Có gì hót?
Hoàng Hiểu Uyển tò mò hỏi?
"Chẳng lẽ nói tới việc đóng cửa phòng khám?" Chu Hiểu Xuyên nhíu mày, âm thầm lo lắng. Lý Vũ Hàm cười híp mắt nói:
- Thứ sáu này sinh nhật của chị, chị tính tổ chức bữa tiệc nho nhỏ, cùng với vài người bạn nữa. Mời hai người lại chơi cho vui, hai người có thể tới dự chứ?
Hoàng Hiểu Uyển hứng phấn hét lên:
- Đương nhiên! Sinh nhật chị Vũ Hàm hẳn nhiên là em phải đi rồi!
- Sinh nhật à?
Chu Hiểu Xuyên thì híp mắt lại, suy nghĩ:
- Tuy rằng mình không có cách nào giúp đỡ nàng trong việc phòng khám bị đóng cửa hay không, những cũng có thể kiếm món quà làm nàng vui vẻ để tạm thời khiến nàng thoát khỏi phiền não... Những mà quà gì mới có thể làm cho nàng vui vẻ nhỉ?