Sau khi tạm biệt Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển, Chu Hiểu Xuyên lại cưỡi lên chiếc xe đạp Thống Nhất cũ nát của mình, chậm rãi ra khỏi chợ Hoa Điểu. Vừa đi, Chu Hiểu Xuyên vừa suy nghĩ, “Rốt cuộc nên tặng quà gì cho Lý Vũ Hàm thì mới hợp với nàng, giúp nàng tạm thời quên đi phiền não đây?”
Tuy rằng hiện tại còn sáu ngày nữa mới tới sinh nhật của Lý Vũ Hàm, nhưng làm sao trong vòng sáu ngày phải chọn được món quà hợp với nàng, việc này quả thật không dễ đối với Chu Hiểu Xuyên. Với lại dùcái xác to lên, tứ chi phát triển rồi nhưng Chu Hiểu Xuyên vẫn chưa tặng quà cho con gái bao giờ. Bắt hắn đi chọn quà giống như nàng dâu mới cưới, một chút kinh nghiệm đều không có.
“Có lẽ mình phải thỉnh giáo Trương bá một chút?” Chu Hiểu Xuyên thầm nhớ lại ngày hôm qua khi tan tầm về nhà, Trương đại gia có truyền thụ bí kíp “Cưa gái truyền kỳ” cho hắn mà mày không khỏi hơi nhíu lại, nói thầm trong lòng: “Mặc dù Trương đại gia tuổi tác đã cao nhưng mà dẫu sao cũng là người từng trải, ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm chọn quà cho nữ nhân. Hơn nữa, những lời lão nói hôm qua cũng không hẳn là sai.”
Nghĩ đến đây, Chu Hiểu Xuyên không tiếp tục do dự nữa, bắt đầu đạp xe trở về tiểu khu mà mình ở để hỏi kinh nghiệm chinh chiến của Trương đại gia. Vừa lúc này, một âm thanh trầm thấp độ ngột truyền vào tai hắn:
- Hắc, tiểu tử, này này đừng đi vội. Đúng! Đúng! Đúng! Ta gọi ngươi đó, tiểu nhân loại biết thú ngữ.
Chu Hiểu Xuyên ngừng lại, một chân chống xuống đất, quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy một cửa hàng bán cá cảnh tên Thủy Tộc. Nhìn vào số lượng các loại cá khủng bố đang bơi lượn tung tăng trước cửa hàng, Chu Hiểu Xuyên há hốc mồm, bởi vì chả rõ rốt cuộc là con cá nào đang gọi hắn. Âm thanh trầm thấp kia lại vang lên:
- Ngươi đang nhìn đi đâu đấy hả? Ngươi cho rằng ta có thể cao lớn tới vậy sao? Nhìn xuống phía dưới một chút, xuống tý nữa, xuống nữa….
Chu Hiểu Xuyên làm theo, cúi đầu xuống, nhanh chóng nhìn thấy cái bồn lớn thả toàn rùa trong đó. Phía trên cái bồn được bao phủ bởi một lớp lưới đánh cá, trong đó có hơn mười con rùa đang phè phỡn trong đấy. Mà trong số rùa đó, có một con rùa dường như là lão đại của cả bầy, nó đang dẫm lên lưng của các con khác duỗi thẳng cổ, thò đầu xuyên qua lỗ thủng của lưới, chớp chớp đôi mắt như hạt đậu xanh nhìn Chu Hiểu Xuyên. Con rùa nói chuyện với Chu Hiểu Xuyên chính là nó. Chu Hiểu Xuyên đánh giá con rùa gia này vài lần, tò mò hỏi:
- Có chuyện gì?
Con rùa già này cười nịnh nọt nói:
- Tiểu huynh đệ biết thú ngữ, nơi đây làm hạn chế tự do của một con rùa già như ta sống hơn trăm tuổi. Ta ước mơ có thể được đi dạo khắp đó đây, khám phá thế giới này chứ không phải là cuộc sống suốt ngày nằm trườn ra đây ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn. Ta muốn thực hiện ước mơ nhỏ nhoi của mình...
Con rùa già này giống như một chiếc máy hát, một khi đã phát thì khó lòng mà dừng lại, nói liên miên không dừng. Nó biến cái cửa hàng Thuỷ Tộc này thành một nhà giam, mà bản thân nó là một tù thú đáng thương bị giam hãm nơi đây.
- Ngừng! Ngừng! Ngừng...
Chu Hiểu Xuyên đành bất đắc dĩ cắt đứt lời của lão Ô Quy, nếu không thật không biết mình phải tham dự nghe bài diễn văn “kể khổ đại hội” của lão đến khi nào.
- Thật không phải! Trong nhà tao đã nuôi một con chó, tao không có ý định nuôi thêm một sủng vật nào khác nữa. Hay là mày lựa chọn một chủ nhân khác đi.
Nói xong, Chu Hiểu Xuyên liền leo lên xe định rời đi.
- Đừng có vô tình như vậy mà? Tốt xấu gì ta cũng đã từng cống hiến cho đất nước, từng tham gia quân đội, từng bán mạng cho quốc dân đảng... Chậc, bất quá chưa từng phải xuất lực.
Thấy Chu Hiểu Xuyên dự định rời đi, co rùa già nhất thời nôn nóng, vận hết nội công hét lên:
- Ngươi yên tâm, ta rất dễ nuôi, không khó khăn chút nào, tuỳ tiện cho một chút cơm thừa canh cặn là được, hơn nữa sức ăn của ta cũng rất ít, chỉ cần một ngày một bữa là đủ rồi, tuyệt đối sẽ không ăn hết gia sản của nhà ngươi đâu! Quan trọng nhất là, ta không phải là một con rùa bình thường.
- Gì?
Câu cuối cùng của con rùa già làm cho Chu Hiểu Xuyên có chút hiếu kỳ, hắn nắm phanh, quay lại hòi:
- Mày không phải là một con rùa bình thường nghĩ là sao?
- Khà Khà! Ta là một con rùa tinh thông cầm kỳ thi hoạ!
Con rùa già ngẩng cao đầu, vênh vênh khuôn mặt tự đắc “ta là người có tri thức” nói:
- Đã bao giờ ngươi gặp được một con Ô Quy hào hoa phong nhã giống như ta chưa?
- Dù phong nhã thế nào đi nữa thì mày vẫn chỉ là một con rùa già? Chẳng lẽ mày có thể biến thành Huyền Vũ?
Chu Hiểu Xuyên không khỏi nở nụ cười, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới bộ phim “ Trạng nguyên Tố Khất Nhi” của Châu Tinh Trì có câu này.
- Hơn nữa, mày chỉ là một con rùa thì làm sao mà tinh thông cầm kỳ thi hoạ chứ? Chỉ dựa vào bốn cái chân rùa nhỏ của mày mà đòi đánh đàn với lại ngồi viết chữ Nho á? Thôi đê!
- Ta là người thuộc trường phái lý luận ! Ngươi có hiểu thế nào gọi là lý luận phái không?
Thấy mình bị nghi ngờ, lão Quy nhất thời nóng nảy, vội vàng rướn cổ căng họng thanh minh cho mình:
- Ngươi nói không sai, trở ngại thân thể làm cho ta không thể nào đánh đàn hay viết chữ, nhưng điều đó lại không ảnh hưởng chút nào đến phương diện lý luận về cầm kỳ thư hoạ của ta, cũng không ảnh hưởng đến con đường nghệ thuật rộng lớn mà ta theo đuổi! Nói thiệt cho ngươi biết, trình độ ta ở phương diện lý luận của đã đạt tới mức thuần thục, ít nhất cũng phải là nhất đại tông sư! Phải biết rằng các chủ nhân trước kia của ta, không một ai không phải là cao thủ trong lĩnh vực này. Bọn họ không chỉ nổi danh trong quốc nội mà trên thế giới cũng có tiếng tăm lẫy lừng, vạn người tôn sùng, ngàn người mê đắm! Thử hỏi, dưới dự hun đúc nhiều năm như vậy của bọn họ, chả nhẽ ta há có thể cùi bắp trong lĩnh vực lý luận cầm kỳ thư hoạ sao?
Nói tới đây, biểu tình trên mặt lão Quy càng trở nên kiêu ngạo :
- Nếu ngươi mang ta ra khỏi đây, chẳng khác nào rinh về một vị nhất đại tông sư tinh thông cầm kỳ thư hoạ! Chỉ cần ngươi chịu khó bỏ chút sức lực ra học hỏi, dưới sự truyền thụ của ta thì ngươi nhất định có thể trở thành một đại sư trong lĩnh vực nghệ thuật, nổi tiếng cả trong và ngoài nước hoặc ít nhất thì cũng phải được một chút tiếng tăm trong giới nghệ thuật. Ngươi nên biết những người tài tử luôn ở tầng lớp xã hội thương lưu, mặc dù không nổi tiếng bằng hồi xưa những là vẫn có thể lừa đến tay các tiểu rùa muội muội à nhầm các em xinh tươi… Thế nào, có động tâm không ? Vậy thì nhanh chóng lên, năm bắt cơ hội, giải phóng cho ta, đừng để vuột mất cơ hội! Hiện tại chỉ cần chín trăm chín mươi tám đồng là có được ta rồi...Ách! thật xin lỗi, câu nói vừa rồi là lời kịch tối hôm qua ta vừa xem được trên ti vi, nhất thời quen miệng, ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Ngươi yên tâm, mặc dù ta là một con rùa quý ngàn năm khó gặp nhưng thân thể ta tuyệt đối không có cao giá đến vậy. Mua ta về đối với ngươi mà nói, vạn lợi mà vô hại, ta sẽ không làm ngươi thất vọng đâu.
Con rùa lúc này nghểnh cổ lên, cả bốn chân quơ quơ, bộ dáng không khác gì chủ tịch hội rùa tâm thần ở trên Disney chanel hay chiếu. Chu Hiểu Xuyên căn bản không hề tin tưởng con rùa già, cười cười lắc đầu nói:
- Thật xin lỗi, tao không có ý định học cầm kỳ thư hoạ, tao chỉ muốn trở thành người giỏi tính toán. Còn mày thì cứ đi tìm người khác về làm chủ đi. Mày giỏi thế cơ mà, sao phải xoắn? Bây giờ nhiều đại gia thích mướn gia sư về dạy con mình mấy thứ đó lắm. Như Cường Đô La chả hạn...
Vẻ mặt lão Quy liền trở nên cô đơn, thổn thức, cảm khái nói:
- Những người khác đâu biết thú ngữ giống như ngươi, nên làm sao mà bọn họ có thể biết được bản lãnh của ta chứ. Huống chi bọn họ có tới đây cũng chỉ để mắt đến tụi lũ rùa nít ranh miệng còn hôi sữa không chút bản lãnh kia thôi, làm gì mà để mắt đến lão rùa già ta. Haizz có câu “Thiên lý mã thường hữu nhi Bá Nhạc bất thường hữu”(1). Nhưng lời này của Hàn Dũ rất đúng với tâm trạng của ta, thật đúng là tri kỷ...
Chu Hiểu Xuyên không có thời gian để ngồi đây nghe con rùa già này cảm thán bài “có tài nhưng không gặp thời”, hắn liền cỡi xe đạp chuẩn bị rời đi.
- Mày cứ từ từ ngồi đây mà than thở, tao đi đây.
- Đợi một chút.....
Thấy Chu Hiểu Xuyên muốn đi, con rùa già vội vàng xuất ra tuyệt chiêu cuối cùng nồi:
- Vừa nãy ta thấy ngươi cau mày vì không biết chọn quà gì tặng cho Lý Vũ Hàm, nếu ngươi chịu mua ta, ta sẽ cho ngươi sáng kiến, bày mưu tính kế giúp ngươi, bảo đảm ngươi có thể chọn được một món quà mà nàng ta thích.
Chu Hiểu Xuyên dùng sức phanh xe lại đánh “kétttttt” một cái, quay đầu lại nhìn lão Quy, kinh ngạc hỏi:
- Làm sao mày biết cuối tuần này là sinh nhật của Lý Vũ Hàm?
- Ta tính chỉ mà ra đó! (DG : như kiểu bâm đốt ngón tay)
Vẻ mặt lão Quy hiện lên mấy chữ ‘Sơn quy tự có diệu kế’, khoác lác nói :
- Ngươi có biết các thầy mo, đạo sĩ ngày xưa xem bói như thế nào không? Đều là dùng mai rùa của chúng ta để bói toán. Cho nên trời sinh, dòng tộc loài rùa chúng ta đều có thiên phú xem bói. Nếu ngươi mang ta về nhà liền không những có được một nhất đại tông sư giúp hun đúc cho các tế bào nghệ thuật của ngươi, mà còn có được một đại sư xem bói giúp ngươi gặp dữ hoá lành, tiêu tai tránh kiếp. Như thế khi kinh doanh chẳng khác nào ngươi có thiên thần hộ mệnh ở bên người.
Chu Hiểu Xuyên đương nhiên không thèm tin mấy lời chém gió này của con rùa già, bởi vì hắn phát hiện lão Quy này dường như đang nói dối, cái ánh mắt như hột đậu xanh kia cứ liên láo. Hắn nở nụ cười lạnh, giả vờ uy hiếp, hừ hừ nói :
- Trời? Mày còn có thiên phú bói toán? Nói như vậy, tao lột cái mai rùa của mày ra có vẻ rất có ích phải không?... Được rồi, đừng tưởng tao trẻ người non dạ mà thích chém sao thì chém, khôn hồn thì khai thật ra đi.
- Lột ...Lột mai ? có cần tàn nhẫn như vậy không? Cẩn thận ta tố cáo ngươi với hiệp hội bảo vệ động vật.
Lão Quy tuy rằng vẫn cãi bướng, nhưng trong thâm tâm cũng rất giật mình thon thót, không dám tiếp tục nói dối nữa, thành thành thật thật khai báo :
- Kì thật là thế này, Sa Tử lấy lí do sinh nhật Lý Vũ Hàm sắp đến nên tăng thêm thuế trong chợ Hoa Điểu. Ngay cả lão già ta cũng bị nó ép lấy mất một phần ăn, may mà ta chịu đói được chứ không thì sớm đã chết queo rồi.
- Sặc...
Chu Hiểu Xuyên thực không ngờ đáp án lại là như vậy, không khỏi lắc đầu cười nói:
- Sa Tử càng ngày càng có phong cách của đại ca xã hội đen.
Sau đó, ánh mắt nhìn về phía con rùa già cũng trở nên nóng bỏng hẳn :
- Có thật mà có thể giúp tao chọn món đồ mà Lý Vũ Hàm thích được không?
- Đó là điều đương nhiên!
Lão Quy ngẩng đầu ưỡn ngực à mai trước ra, không biết xấu hổ khoác lác nói :
- Ta dẫu sao cũng đã sống trên trăm tuổi rồi, nếu ngay cả tâm tư của một tiểu cô nương cũng đoán không ra thì làm sao còn mặt mũi để sống tiếp trên đời này nữa? Ngươi yên tâm đi, không phải ta khoe chứ, dưới sự hướng dẫn của quy lão tình thánh như ta đây, đừng nói là chọn quà cho Lý Vũ Hàm, kể cả thâu luôn trái tim của cô ta cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi
Thấy con rùa già tự tin mười phần như vậy, Chu Hiểu Xuyên trầm ngâm một lúc, liền gật đầu nói :
- Được rồi, nếu như mày đã có bản lãnh như vậy thì tao sẽ mua mày về nuôi trong nhà. Coi như là mày có gạt tao đi chăng nữa thì cũng chỉ lỗ có vài đồng.
Con rùa già nghe vậy liền mừng rỡ, vội vàng cam đoan nói :
- Yên tâm đi, ta tuyệt đối không có lừa ngươi! Mua ta chắc chắn lãi to!
Chu Hiểu Xuyên vẫy tay gọi chủ cửa tiệm Thuỷ Tộc lên, chỉ tay về con rùa già nói:
- Tằng ca, con rùa này bán thế nào?
- Như thế nào, tiểu Chu, em muốn mua rùa hả? Nhìn trúng con nào vậy?
Người được gọi là Tăng ca, là một trung niên phúc hậu tầm bốn mươi tuổi, tên đầy đủ là Tằng Văn Đức. Hắn bước ra trước cửa tiệm nhìn theo hướng Chu Hiểu Xuyên chỉ về con rùa già, hắn không khỏi nỡ nụ cười:
- Anh còn tưởng em muốn loại rùa đặc biệt gì thì ra là con rùa già này hả?
Hắn vừa nói vừa xốc tấm lưới lên nhanh tay đưa vào nhấc con rùa già lên rồi dùng dây thừng trói lại, nhét vào tay Chu Hiểu Xuyên, nói:
- Không cần tiền, tặng cho em.
- Em sao dám lấy không chứ! Ngại lắm! Bao nhiêu tiền vật để em trả cho anh.
Vừa nói Chu Hiểu Xuyên vừa định móc bóp ra trả. Tằng Văn Đức xua tay ngăn cản nói:
- Chậc! Anh nói không lấy tiền là không lấy tiền, em đừng có khách sáo. Con rùa già này từ hồi mua vào cửa tiệm đến nay chưa hề có ai nhìn trúng. Hơn nữa, nó còn vô cùng nghịch ngợm, hiếu động. Nó thường xuyên cắn phá lưới đậy của anh kéo theo một lũ rùa đóng phim “Prison Break” (Vượt Ngục) làm anh nhức cả đầu, chóng cả mặt. Em mang nó đi, đó là chuyện tốt đối với anh, giải quyết giúp anh một cái gánh nặng Anh cao hứng còn không kịp thì sao lại nỡ thu tiền của em?
Chu Hiểu Xuyên cũng không phải là người ngốc, có tiện nghi mà không chiếm. Thấy Tằng Văn Đức không chịu nhận tiền, liền cười cảm tạ một cách chân thành, rồi tiện tay bỏ con rùa già vào cái giỏ rách nát ở trước xe. Tằng Văn Đức lại nhắc nhở nói:
- Con rùa già này bướng bỉnh vô cùng, sau khi mang nó về nhà em phải cẩn thận một chút, đừng để nó trốn hoặc làm hư hao đồ đạc gì trong nhà.
Qua cách nói có thể thấy người này đã ăn không biết bao nhiêu đau khổ cho con rùa già kia gây ra rồi.
- Em biết! Cảm ơn Tăng ca nhắc nhở.
Sau khi nói cảm ơn, Chu Hiểu Xuyên cỡi xe đạp, chở con rùa già rời khỏi chợ Hoa Điểu. Dọc đường đi, con rùa già có vẻ rất phấn khởi, ghé đầu vào thành xe, duỗi thẳng cổ hai mắt híp lại hưởng thụ từng cơn gió lạnh thổi vào mặt, trong miệng thì thầm:
- Đây là không khí của tự do, một bầu không khí làm say lòng người! Ư ư ư ư sướng quá, ta đột nhiên có thi hứng, ta muốn làm thơ.
Nghe bài thơ của con rùa già làm ra, Chu Hiểu Xuyên cuối cùng cũng tin tưởng con rùa này quả thật không tầm thường. Dù sao, trên đời này e rằng không còn con rùa nào biết làm thơ nữa. Huống chi, con rùa già này làm thơ, phong thái rất cổ điển, luật thơ chặt chẽ, cái thể loại thơ như ‘HKT truyền kỳ’ hay là ‘Nhật ký Phồng Tôm’ … linh tinh của thơ văn hiện đại đều không thể so sánh cùng. Đáng tiếc chính là ngoại trừ Chu Hiểu Xuyên thì trên đời này không ai hiểu được ngôn ngữ con rùa gà nói nói, bằng không chỉ dựa vào một bài ‘Quy thơ’ này là có thể hấp dẫn hàng ngàn người tới xem. Tới lúc đó, hắn chỉ cần ngồi đếm tiền vé vào cửa e rằng cũng bị chuột rút cả tay. Chu Hiểu Xuyên cũng không có trực tiếp về nhà ngày mà hắn còn phải đạp xe qua chợ phía trước, mua một con mèo quay. Bởi vì hắn đã đáp ứng con chuột kia rồi, không muốn thất hứa với nói.
***************
(1) ý nói không có Bá Nhạc thì làm gì có người biết đến khả năng của Thiên Lý Mã
Dịch: Hùng Đại Gia Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Trở về tiểu khu Ngân Hạnh, Chu Hiểu Xuyên nhìn thấy Tiểu Hắc ở xa xa đang ngồi xổm trước lầu chờ hắn, điều này làm hắn vừa kinh hỉ lại vừa nghi hoặc: “Mình nhớ rõ ràng là sáng nay lúc đi đã khóa cửa rồi mà, làm sao Tiểu hắc có thể chạy từ trong nhà ra đây được nhỉ?”
Không đợi Chu Hiểu Xuyên nghĩ nhiều, Tiểu Hắc đã chạy đến, dùng cái mũi cà cà lên tay hắn, xem như chào đón. Sau đó đứng bên cạnh hắn, nhu thuận đi theo hắn hướng về nhà.
- Này! Chào! ta là rùa, cậu có thể gọi là là Lão Quy, rất hân hạnh được biết ngươi…
Lão Quy ở phía sau, nhô đầu ra từ trong giỏ xe cũ nát, nhìn Tiểu Hắc thao thao bất tuyệt nói:
- Nói vậy, ngươi chính là con chó được nuôi đó à? Nói vậy, chúng ta coi như là đồng sự rồi. Hy vọng cuộc sống từ này về sau, chúng ta có thể cùng chung sống hòa thuận. Ây! Nói nhiều như vậy, ta còn chưa biết ngươi tên là gì đó?
Tiểu Hắc giống như không nghe thấy Lão Quy nói gì, chỉ là thè lưỡi ra thở “hè hè hè”, , đi bên cạnh Chu Hiểu Xuyên.
- Này này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, sao ngươi không trả lời ta? Là do ta nói bé quá không nghe thấy à? Hay là quá kiêu ngạo không biết kính già yêu trẻ?
Lão Quy lại đem thanh âm đề cao lên mấy Decibel (đề-xi-ben). Nhưng mà, Tiểu Hắc có vẻ vẫn không nghe thấy gì. Cả quá trình, Chu Hiểu Xuyên đều thấy tận mắt, khẽ thở dài một tiếng, nói với Lão Quy:
- Mày khỏi tốn sức, Tiểu Hắc nó không hiểu thú ngữ.
Lão Quy kinh ngạc há hốc miệng:
- Cái gì? Không hiểu thú ngữ? Một con chó lại không hiểu thú ngữ? Ngươi đang nói giỡn với ta sao?
Sau đó, nó lại chớp chớp hai con mắt như hai hạt đậu xanh lớn, quét qua quét lại người Chu Hiểu Xuyên và Tiểu Hắc vài lần, rồi than thở nói:
- Hai người các ngươi, thật đúng là kì quái. Vốn con người không thể hiểu thú ngữ, lại có thể nắm giữ thú ngữ, mà rõ ràng đáng lẽ chó phải hiểu được thú ngữ…… Ai, ta nói này, hai ngươi không phải là hoán đổi linh hồn đấy chứ?
- Hoán đổi linh hồn? Mày cũng đọc tiểu thuyết thần tiên ma quái quá nhiều rồi.
Chu Hiểu Xuyên cười khổ lắc đầu, hồi tưởng đến việc chuyện tình ly kỳ phát sinh và buổi sáng hôm đó, khẽ thở dài một tiếng nói:
- Nguyên nhân trong đó, ta cũng không rõ. Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lai, ta có thể làm rõ cuối cùng chuyện gì đã xảy ra…
Con mắt lão Quy đả đảo hai vòng, còn muốn hỏi thêm chút gì, thì một âm thanh the thé từ góc tối âm u truyền đến, cắt đứt lời nói củ nó:
- Này, nhân loại biết thú ngữ, xem ra ngươi đã trở lại, mèo quay ngươi đã đáp ứng của ta đâu?
Ngay sau đó, một con chuột nhắt thật cẩn thận từ đống rương hòm chất ở đầu cầu thang thò đầu ra, nhìn Chu Hiểu Xuyên. Đó đúng là con chuột mà đã giúp hắn đêm qua. Lúc này, có thể thấy rằng nó đã sớm ở chỗ này chờ Chu Hiểu Xuyên.
- Này, đây này, ta không thèm bùng.
Chu Hiểu Xuyên nói xong, liền đem mèo quay tới trước mặt nó.
- Mèo quay thơm quá, ta nhịn không được, chảy hết nước miếng mất rồi.
Con chuột theo bản năng muốn từ góc âm u chạy ra chỗ mèo quay, nhưng rất nhanh liền thắng gấp, dùng ánh mắt sợ hãi đánh giá Tiểu Hắc vài lần, sau đó mới nói:
- Này, nhân loại, đem vịt quay của ta ném lại đây. Ngươi nuôi một con chó ngốc không hiểu thú ngữ, còn đáng ghét hơn cả lũ mèo. Mọi người thường nói:“ Cẩu nã háo tử đa quản nhàn sự”, nó là chúa xen vào chuyện nhà người khác.
Chu Hiểu Xuyên dở khóc dở cười, đưa tay vỗ đầu Tiểu Hắc, khen một câu:
- Làm tốt lắm
Sau đó ném mèo quay cho con chuột nói:
- Mèo quay đã cho ngươi, chúng ta thanh toán xong rồi.
Con chuột lấy tốc độ nhanh như sét đánh nhảy tới con mèo quay ở trước mặt, há mồm cắn một phát, vừa nhanh chóng lôi về chỗ nó ẩn thân, vừa nói mơ hồ không rõ (DG: mồm ngậm mèo rồi nói rõ được mới lạ):
- Ơm ào ạt ( thơm ngào ngạt), èo oay óng ổi (mèo quay nóng hỏi)! Đời này ta chưa nếm qua một miếng mèo quay nào. Ngày hôm nay, xem ra có thể bắt đầu giao dịch tình dục đươc thôi, có lẽ một miếng đùi là đủ cua một em chuột xinh tươi? Ý phải rồi! Cạnh nhà kia có một e chuột, dáng chuột tương đối nóng bỏng. Chẹp chẹp, nó nhất định sẽ vui vẻ ngồi dưới bánh xe thồ, cùng ta cắn mèo quay…
Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đã khóa xe đạp chuẩn bị lên lầu, lúc này con chuột lại thò đầu ra nói:
- Hắc, nhân loại, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, đừng quên tìm ta nhé. Ấy, đúng rồi, nếu ngươi muốn liên lạc với ta, vẽ hình một người lại trên bãi cỏ của khu nhà. Chỉ cần ta nhìn thấy, trước tiên sẽ chạy tới tìm ngươi.
Chu Hiểu Xuyên cũng không quay đầu lại nói:
- Sau này có chuyện rồi nói sau.
Tuy rằng hắn không thích chuột lắm, nhưng mà không thế phủ nhận, có đôi khi, có một số việc, thật sự là phải dựa vào bọn chuột nhắt mới có thể hoàn thành. Cho nên, đối với thỉnh cầu của con chuột, hắn cũng không bác bỏ, mà đứa ra một câu trả lời lập lờ nước đôi. Con chuột nghe vậy sung sướng kéo con mèo quay đi, Chu Hiểu Xuyên cũng dẫn theo lão Quy và Tiểu Hắc lên lầu. Về đến nhà, thấy cửa phòng khóa chặt, Chu Hiểu Xuyên không khỏi thêm tò mò:
- Cửa phòng khóa chặt, Tiểu Hắc chui ra ngoài từ chỗ nào vậy? Chẳng lẽ nó có thể tự mình mở cửa phòng sao?
Chu Hiểu Xuyên cúi đầu mắt nhìn Tiểu Hắc, cảm thấy suy đoán của ình có vẻ rất đúng. Hắn vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, ý bảo nó tự chạy đi chơi đi, sau đó bỏ Lão Quy lên trên bàn:
- Mày rốt cuộc nghĩ được bao nhiêu quà có theẻ khiến Lý Vũ Hàm ưng ý rồi?
Lão Quy vốn đang duỗi thẳng tứ chi, bỗng nhiên nhúc nhích, bò qua bò lại trên bàn hai vòng, cho đến lúc Chu Hiểu Xuyên thúc giục, mới không trả lời:
- Quà thì ta nghĩ ra được rất nhiều, nhưng điểm mấu chốt là cậu phải biết Lý Vũ Hàm thích những thứ gì?
- Tao nào biết Lý Vũ Hàm thích những thứ gì?
Chu Hiểu Xuyên nhíu mày, vẻ mặt hồ nghi đánh giá lão Quy:
- Tự nhiên tao có cảm giác giống như đang mắc mưu, bị lừa gạt vậy?
Quay đầu về phía Chu Hiểu Xuyên đang nghi ngờ, lão Quy chẳng những không hề lo lắng, ngược lại còn bày ra một bộ dáng đã tính trước:
- Ta tuy rằng không biết Lý Vũ Hàm thích gì, nhưng có thể cấp cho cậu sáng kiến.
- Sáng kiến gì?
- Chẳng phải ngươi cứ đi tìm Sa Tử hỏi là sẽ biết sao?
- Sa Tử?
Chu Hiểu Xuyên vốn đang sửng sốt, sau đó nâng tay vỗ nhẹ đầu mình:
- Đúng rồi, mình lại quên mất Sa Tử nhỉ? Nó chính là thú cứng của Lý Vũ Hàm, luôn ở cùng nàng như hình với bóng, hiển nhiên nó nhất định sẽ biết Lý Vũ Hàm thích cái gì. Đê dụ dỗ một con mèo, đơn giản hơn nhiều so với dụ dỗ một người…
Ngay khi Chu Hiểu Xuyên tỉnh ngộ, chuẩn bị ngày mai đi hối lộ Sa Tử, để hỏi vòng vèo xem Lý Vũ Hàm thích gì từ miệng nó, Bỗng vang lên những tiếng đập cửa, sau đó là tiếng gọi của Trương đại gia:
- Tiểu Chu, cháu về rồi à? Có thể tới phòng ta nói chuyện phiếm vài câu được không ?
Dịch: Hùng Đại Gia Biên: tuanff10 Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Chúc mừng sinh nhật bựa ca
- Chờ cháu tí.
Chu Hiểu Xuyên lên tiếng, đẩy cửa ra, đi theo Trương đại gia đến phòng bên cạnh.
- Tiểu Chu, cháu thật có lộc ăn, hôm nay con ta mang theo một lon Bích Loa Xuân thượng hạng cho ta.
Trương đại gia cười nói, lấy một ấm trà như một tác phẩm nghệ thuật từ trên tủ phòng khách ra, rót ra hai chén trà, đem một chén đặt trước mặt Chu Hiểu Xuyên:
- Nào, thưởng thức xem nó thế nào.
Chu Hiểu Xuyên tuy rằng cũng uống trà, nhưng uống toàn là loại mấy đồng một lạng, làm sao hiểu được phương pháp thưởng thức trà chứ? Bất quá, loại Bích Loa Xuân thượng hạng này có hương thơm tỏa ra bốn phía. Mùi hương như mộng ảo kia tràn vào tim phổi, thấm vào ruột gan, làm cho Chu Hiểu Xuyên nhất thời cảm giác được thể xác và tinh thần khoan khoái một trận, nhịn không được mở miệng khen một tiếng:
- Thơm quá.
Chu Hiểu Xuyên đích thực đang khát, ngày chủ nhật hôm nay vội muốn chết, cả buổi chiều chưa uống qua một ngụm nước nào. Thời tiết oi bức, làm người ta đổ mồ hôi như tắm thế này mà cứ không uống nước sẽ làm con người ta cảm thấy khát nước rất khó chịu. Huống chi, trước mặt hắn đang là chén trà tốt tỏa hương thơm ra bốn phía. Vì vậy, hắn nâng chén trà lên thổi hai hơi, rồi không để ý đến nó vẫn còn nóng, cứ như vậy ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, “Àh’ một tiếng sảng khoái. (DG:Mợ, đúng là trâu ăn mẫu đơn, phí hết của giời)
Trương đại gia vốn đang sửng sốt, lập tức cười mắng:
- Tiểu tử ngươi làm như uống bia vậy? Một ngụm uống hết? Có ai thưởng thức trà như vậy không? Ài, đúng là trâu ăn mẫu đơn, lãng phí quá! (DG: lão tác giả cũng phải đồng ý với mình, khửa khửa)(Biên: Tác giả cố ý mà)
Mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt lão lại có chút vẻ trách cứ nào, ngược lại còn có vài phần thưởng thức.
Chu Hiểu Xuyên buông chén trà, thấy vẫn chưa đã nghiền, cũng không khách sáo với Trương đại gia, đứng dậy nhấc bình trà, rót thêm cho mình một chén, lúc này mới cười hì hì hồi đáp:
- Chịu thôi, con người của cháu nhất quán là uống nước thì không nói đến văn nhã. Hơn nữa, trà không phải là để cho người uống sao? Bất kể là uống từng ngụm nhỏ hay uống như trâu, đều chỉ làm cho người ta uống thích thú, uống thỏa mái.
Trương đại gia nhất thời vui vẻ:
- Tiểu tử ngươi thật là, còn ngụy biện như vậy. Sớm biết như thế, ta không nên cho cháu uống Bích Loa Xuân thượng hạng này, đi mua một chai C2 to để lạnh, mặc cho tiểu tử cháu uống cho sướng thì thôi.
- C2 lạnh thì quá tốt.
Chu Hiểu Xuyên liên tục gật đầu:
- Trong thời tiết nóng bức này ngồi đây uống C2 lạnh, có khi còn sướng hơn là uống Bích Loa Xuân hảo hạng? Trương đại gia, lần sau bác gọi cháu sang thì cứ pha trà lạnh là được.
Trương đại gia trợn trắng mắt, cười khổ nói:
- Được ta lấy Bích Loa Xuân thượng hạng chiêu đãi cháu, xem như cho người mù coi phim con heo, đàn gảy tai trâu đi.
Chu Hiểu Xuyên cười cười, nâng chén trà lên lại uống một ngụm. Bất quá, lúc này, hán cũng không có tiếp tục uống thả cửa, mà sửa thành nhấp từng ngụm nhỏ thưởng thức. Vừa thưởng thức hương vị Bích Loa Xuân thượng hạng, hắn vừa nói:
- Chúng ta trở lại chuyện chính đi, bác có chuyện gì cần cháu giúp? Bác cứ việc nói thẳng, chỉ cần cháu có thể giúp được, tuyệt đối sẽ không từ chối.
Bên trong mắt Trương đại gia hiện lên ánh mắt tán thưởng khó nén, cười dài nói:
- Tiểu Chu, cháu biết không, ta thích nhất tính tình sảng khoái này của cháu.
Ngay lúc Chu Hiểu Xuyên đang nghĩ có nên khiêm tốn nói một hai câu, Trương đại gia đột nhiên đổi chủ đề nói chuyện:
- Đêm qua, cháu đã gặp cháu gái Trương Ngả Gia của ta. Cháu cảm thấy nó thế nào?
Chu Hiểu Xuyên khẽ cau mày không có trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm vào Trương đại gia. Trương đại gia bị hắn nhìn như vậy vô cùng knh ngạc, nâng tay sờ sờ mặt mình, khó hiểu hỏi:
- Cháu nhìn ta như vậy làm gì? Trên mặt ta có gì à?
Chu Hiểu Xuyên hồ nghi hỏi:
- Cháu nói này Trương đại gia, bác hỏi cháu thấy cháu gái của bác thế nào là có ý gì? Không phải chứ, ông lại muốn kéo cháu về làm cháu rể nhà bác chứ? Cháu tuyên bố trước, cháu là người nam tử có chủ nghĩa khá lớn, tuyệt đối sẽ không đồng ý ở rể đâu nha.
Trương đại gia đầu tiên sửng sốt, sau đó cười cười phá lên. May mắn lúc này lão không có uống trà, nếu không chắc chắn sẽ cười phun đầy mặt Chu Hiểu Xuyên. Vất vả lắm lão mới dừng cười được, vừa thở hổn hển vừa nói:
- Hỗn tiểu tử, ta đang cùng cháu nói chuyện chính sự, làm sao cháu lại lôi chuyện ở rể với cháu rể ta ra? Được rồi, đừng nói vớ vẩn nữa, nhanh chóng trả lời vấn đề của ta đi.
Lúc nói xong những lời này, vẻ mặt lão bỗng nghiêm túc.
- Bác muốn nghe lời thật hay nói dối?
Chu Hiểu Xuyên không vội trả lời, mà hỏi ngược lại một câu. Trương đại gia nhíu lông mày lại:
- Nói nhảm, đương nhiên là muốn nghe nói sự thật rồi.
- Nói thật là, người cháu gái này của ông có bệnh.
Chu Hiểu Xuyên không chút khách khí, nói thẳng ra cách nhìn của mình:
- Luôn vênh mặt dạy đời, ngôn ngữ cay nghiệt không nói, cảm giác người khác thiếu nợ cô ta, dùng ánh mắt căm thù cùng thái độ như thế đối xử với mọi người tới gần cô ta… Nói thật, may là gia cảnh nhà cháu bác tốt, chứ nếu cô ta sinh ra ở một gia đình bình thường, mà có tính cách như vậy, muốn sống yên lặng làm việc trong cái xã hội này, căn bản là không có khả năng. Theo cháu nói nha, dù bác có muốn hay không cũng phải nghĩ biện pháp giúp cô ta bỏ tật xấu đó đi. Bằng không, với tính cách làm người ta chán ghét như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Chu Hiểu Xuyên nói lời này thật thẳng thẳng và sắc bén, nhưng mà Trương đại gia cũng không có tức giận, ngược lại còn có lòng ưu tư gật đầu, sau đó thở dài một tiếng, cảm khái nói:
- Cháu nói không sai, tính cách hiện tại của cháu gái ta, quả thật không thể khiến người ta yêu thích. Haizz, đó cũng chính là điều ta lo lắng…
- Kì thật, Ngả Gia lúc còn nhỏ vẫn rất biết điều, ai ai cũng thích. Chẳng qua vì chuyện xảy ra ba năm trước, mới biến thành như bây giờ…
Trương đại gia híp mắt lại, nhớ về chuyện cũ:
- Ba năm trước, mẹ Ngả Gia chết vì tai nạn giao thông. Một khoảng thời gian sau đó, Ngả Gia bị suy sụp, luôn chìm đắm trong cảm xúc bi thương thống khổ khó lòng kiềm chế. Đồng thời trong khoảng thời gian đó, giáo viên phụ đạo đại học luôn quan tâm nó đầy đủ, cuối cùng đã giúp nó đi ra khỏi bi thương thống khổ. Bởi vì cô giáo phụ đạo kia, cũng không lớn hơn Ngả Gia mấy tuổi, cho nên họ dễ dàng trở thành bạn tốt. Nếu sự tình chỉ có vậy mà chấm dứt, Ngả Gia tuyệt đối sẽ không trở thành như bây giờ. Chỉ tiếc, sự tình lại phát triển theo hướng khác thường không như người ta mong muốn. Con trai ta không biết bị ma xui quỷ ám như thế nào, lại thích cô giáo phụ đạo kia, cuối cùng đã kết hôn với nàng. Đối với chuyện bạn tốt trở thành mẹ kế của mình, Ngả Gia thế nào cũng không tiếp thu được. Thậm chí nó còn xem, lúc trước giáo viên phụ đạo kia sở dĩ đối tốt với nàng như vậy, chính là để tiếp cận cha nó. Cho nên từ đó về sau, nó liền mang thành kiến với người kia. Cảm giác mỗi người xuất hiện bên cạnh nó, đều không ai có lòng hảo tâm, luôn mang ý đồ bất lương. Dần dà, tính cách, tính tình của nó đã biến thành khó chịu, ai ai cũng ghét như bậy giờ.
- Không ngờ lại có chuyện như vậy, khó trách tình cách cháu gái ông đã biến thành như bây giờ.
Nghe câu chuyện xưa này, làm Chu Hiểu Xuyên trợn mắt há hốc mồm.
Trương đại gia nâng chén nhấp một ngụm trà cho ngọt giọng, cười khổ nói:
- Thế nào, chuyện đó có phải rất éo le không? Nhân sinh thường là như thế, éo le hơn phim truyện rất nhiều!
Chu Hiểu Xuyên khẽ cau mày, khó hiểu hỏi:
- Câu chuyện nàycó quan hệ gì với chuyện bác muốn nhờ cháu?
Trương đại gia nhìn thẳng vào Chu Tiểu Xuyên, bộ dạng rất nghiêm túc, nói từng chữ một:
- Ta muốn cháu giúp Ngải Gia, để nó có thể xóa đi bóng ma tâm lý trong lòng, trở lại như trước đây, một người khôn ngoan lanh lợi, hiểu chuyện. Trở lại làm Ngả Gia mà mọi người yêu mến!
Chu Tiểu Xuyên thật sự không ngờ được, việc mà Trương Đại Gia muốn hắn làm lại là việc này. Sau một hồi sửng sốt, hắn mới thả lỏng, nói:
- Trương Đại Gia, bác đang nói chơi với cháu sao? Cháu chỉ là một bác sỹ thú y thôi, không phải là bác sĩ tâm lý. Mặc dù cháu rất muốn giúp bác, nhưng thực sự là lực bất tòng tâm. Cháu nói thật, ngài nên nhánh chóng tìm cho cháu gái bác một bác sỹ tâm lý đi.
- Những bác sỹ tâm lý kia mà dùng được thì ta còn tìm cháu làm gì?
Trương Đại Gia có vẻ bất mãn, lầm bầm nói, cảm giác như rất không vừa lòng với mấy bác sỹ tâm lý kia. Chu Tiểu Xuyên cười khổ, nói:
- Cho dù là như vậy thì bác cũng không thể làm bừa trong lúc này được. Không nói đến cháu chỉ là một bác sỹ thú y, không có khả năng chữa trị cho con người thì làm sao có tư cách học chữa tâm lý chứ, bác bảo cháu làm sao dám chữa trị lung tung cho tôn nữ của bác đây? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Trương Đại Gia khẽ nở cười, nói :
- Tiểu Chu, cháu hiểu lầm ý của ta rồi, không phải là ta muốn cháu chữa trị cho Ngải Gia, mà chỉ muốn cháu tiếp xúc với nó nhiều hơn một chút, tốt hơn hết có thể làm bạn với nó, từ đó dần dần giúp nó xóa bỏ bóng ma tâm lý trong lòng nó, giúp nó trở lại thành một cô bé vui tươi, tính tình nhu thuận một lần nữa. Theo quan sát của ta mấy ngày nay, con người cháu không chỉ có thiện tâm, mà cá tính cháu còn toát lên một mị lực, những người tiếp xúc nhiều với cháu sẽ bất tri bất giác mà ảnh hưởng, đối với bệnh tự kỷ của Ngải Gia, không muốn tin tưởng bất kỳ một ai như lúc này, thì cháu chính là một phương thuốc hữu hiệu nhất.
Chu Tiểu Xuyên nghe xong lời này của Trương Đại Gia thì lập tức trợn mắt há mồm, sững sờ, ngơ ngẩn hồi lâu mới khẽ vuốt mũi cười khổ nói:
- Mị lực từ cá tính? Cháu như sao lại không biết mình có nó chứ? Bác nói vậy không phải mơ hồ quá sao? Cháu lại thấy chuyện này giống như trong bộ truyện “Thạch Sanh” hay “ Tấm Cám” vậy, khó có thể tin được. Bác thật sự là không trêu đùa cháu đó chứ?
Trương Đại Gia lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Lão gia hỏa ta đây mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng lại có ánh mắt nhìn người. Trong mắt của ta, Tiểu Chu cháu không phải là một người bình thường, một khi gặp được cơ duyên, thì cháu lập tức có thể một bước lên trời!
Chu Tiểu Xuyên dù thế nào đi nữa thì cũng không thể tin tưởng được những lời này, hắn lắc đầu thở dài:
- Bác đó nha, thật sự là bác đã nói quá rồi.
- Cháu không tin cũng không sao, sau này cháu sẽ biết.
Trương Đại Gia khẽ cười nói, hơi có chút ý vị như Phật gia tĩnh tọa. Sau đó lão thu hồi nét cười trên mặt, trở lại vẻ nghiêm túc ban đầu, nhìn vào Chu Tiểu Xuyên hỏi:
- Trở lại chuyện chính, cháu có thể đồng ý lời cầu khẩn của lão gia hỏa này không? Trợ giúp Ngải Gia có thể vượt qua được bóng tối trong lòng được không?
Chu Tiểu Xuyên thoáng suy nghĩ, thật sự là không nên cự tuyệt lời cầu khẩn của một lão nhân này.
- Trương Đại Gia, Bác làm vậy chính là không có trâu bắt chó đi cày. Thôi, nếu thật sự chỉ là tiếp xúc với cháu gái ngài nhiều hơn một chút thì cũng không phải là không thể. Chỉ là cháu cũng không thể cam đoan trước điều gì, có hiệu quả hay không thì cháu cũng không thể nói trước được. Hơn nữa cháu hy vọng Trương bá hiểu, cháu tuyệt đối không có cái cá tính đó.
- Không thành vấn đề!
Trương Đại Gia thoải mái cười lớn :
- Ta biết, Tiểu Chu cháu tuyệt đối sẽ không làm lão gia hỏa ta thất vọng. Tốt, tốt, việc này như vậy là quá tốt rồi. À, đúng rồi, có chuyện này suýt chút quên nói với cháu. Ta đã lấy lý do bệnh nặng mới cần có người chiếu cố, để Ngải Gia tạm thời chuyển đến đây ở tiện chiếu cố ta. Cho nên sau này cháu nên tới đây nhiều một chú. Cháu hiểu chứ?
- Vâng, cháu hiểu.
Chuyện đã tới nước này, Chu Tiểu Xuyên cũng chỉ có thể cười khổ nói ‘vâng’ thôi, hắn còn có thể thay đổi được sao? Tiếp tục nói chuyện với Trương Đại Gia vài câu về những chuyện khác, xác định thân thể lão không còn gì đáng ngại nữa Chu Hiểu Xuyên mới đứng dậy cáo từ rời đi. Nhưng ngay lúc hắn vừa định trở về nhà mình thì đột nhiên có người từ đầu hành lang bước ra gọi lại:
- Chu tiên sinh!
Chu Hiểu Xuyên dừng bước, quay lại nhìn thì thấy người gọi hắn chính là con trai của Trương Đại Gia, cha của Trương Ngải Gia – Trương Lân Khải. Nhìn đám tàn thuốc rời trên mặt đất thì cũng có thể biết được Trương Lân Khải đã chờ ở đây rất lâu rồi
- Thì ra là Trương Tiên Sinh.
Chu Hiểu Xuyên khẽ cười, lên tiếng chào hỏi, rồi đưa tay hướng về phòng của Trương Đại Gia hỏi:
- Anh tới thăm Trương Đại Gia sao? Bác ấy bây giờ đang ở trong...
Hắn còn chưa dứt lời thì Trương Lân Khải đã lắc đầu nói:
- Không, tôi ở đây để chờ em.
- Chờ em?
Chu Hiểu Xuyên có chút sửng sốt. Trương Lân Khải hướng về phòng của Trương Đại Gia nói:
- Nếu như tôi đoán không lầm thì lão gia tử muốn em trợ giúp Ngải Gia thoát khỏi bóng ma ở trong lòng?
- Đúng vậy!
Chu Hiểu Xuyên cũng không có ý giấu chuyện này nên gật đầu đáp. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Chu Tiểu Xuyên, Trương Lân Khải lấy một điếu thuốc trong túi quần ra châm, sau đó hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Tiểu Xuyên, nói từng chữ một:
- Nếu như có thể được, tôi hy vọng em có thể giúp tôi một việc.
Chu Tiểu Xuyên cũng không lập tức trả lời ngay mà nói:
- Chuyện mà anh muốn em giúp, rốt cuộc là việc gì?
- Nói như vậy chắc hẳn lão gia tử đã nói qua với em, chuyện tôi muốn để Ngải Gia kết hôn với con của vị bằng hữu kia. Hàizzz… từ đó tới nay, Ngải Gia không còn để ý tới tôi nữa, mặc dù trên danh nghĩa vẫn là nữ nhi của tôi, nhưng thực tế thì nó coi tôi không khác gì người lạ.
Nói tới đây Trương Lân Khải thở dài một tiếng :
- Nếu như có thể được, tôi hy vọng em có thể giúp tôi và Ngải Gia cải thiện quan hệ một chút. Tôi cũng không yêu cầu xa vời là có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng tôi hy vọng nó đừng coi ta như người lạ, thỉnh thoảng có thể nói chuyện cùng với tôi…
Biểu tình của Trương Lân Khải lúc này vô cùng cô đơn, không còn chút dáng vẻ của một cường nhân thương giới. Y tiếp tục thở dài một hơi, ném nửa điếu thuốc đang hút giở xuống đất, rồi lấy từ trong túi quần ra một tấm chi phiếu, đưa tới trước mặt Chu Hiểu Xuyên nói:
- Đây là mười vạn, coi như là bù đắp cho sự vất vả của em, không biết chuyện này có thành công hay không thì số tiền này đều thuộc về em. Đương nhiên nếu có thể chữa trị cho Ngải Gia và cải thiện mối quan hệ giữa tôi với nó thì tôi sẽ hậu tạ ngươi sau.
Chu Hiểu Xuyên chẳng những không nhận tấm chi phiếu mà còn đẩy lại tay Trương Lân Khải, nói :
- Anh yên tâm, em sẽ cố hết sức giúp anh việc này. Nhưng tờ chi phiếu này anh nên cất đi. Tuy rằng em thật sự rất thích tiền, cũng rất thiếu tiền, nhưng số tiền này của anh thì em không cần. Bởi vì lần này em giúp đỡ không phải vì tiền, mà chỉ vì không muốn thấy một lão nhân ở tuổi này rồi mà còn phải thương tâm rơi lệ vì chuyện của con cháu mình.
Trương Lân Khải thoáng sửng sốt, sau đó nở nụ cười nói:
- Không hổ là người được lão gia tử coi trọng, em đã không cần số tiền này thì tôi sẽ không miễn cưỡng, nếu như sau này cần tôi giúp đỡ thì cứ tới tìm tôi, ngàn vạn lần đừng coi tôi như người xa lạ có việc gì thì chỉ cần gọi điện thoại nói với tôi là được. À, đúng rồi, tấm danh thiếp buổi sáng a đưa cho, em vẫn còn giữ đó chứ?
Chu Hiểu Xuyên cười nói:
- Ngươi yên tâm, em vẫn còn giữ, nếu như sau này có việc gì cần anh giúp đỡ, em sẽ không khách khí.
- Vậy là tốt rồi!
Trương Lân Khải nhìn đồng hồ, nói:
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước, sau này có cơ hội, nhất định tới nhà thăm hỏi!