Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Cường Thuần Khiết
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nguồn: 4vn.eu
Đúng lúc này. Một con tiểu phượng hoàng lớn hơn con chim trĩ một chút nhẹ nhàng cử động trước mặt hắn. Trên cánh có năm màu sắc rực rỡ, cái đuôi dài nhỏ cũng có rất nhiều màu, nhìn trông xinh đẹp vô cùng.
Tiểu phượng hoàng dường như cũng không sợ người lạ, cũng không có bất kỳ địch ý gì. Nó thân thiện nhảy múa bên cạnh Long Vũ, trong con mắt lóe ra thần sắc kỳ dị, không hiểu là vui vẻ hay là nghi hoặc.
- Phượng hoàng?
Mã Chính Phong sững sờ một chút, sau đó nói:
- Bắt lấy nó…
Nói xong, Mã Chính Phong đã muốn cầm lấy pháp kiếm, như muốn lập tức tấn công nó.
- Không nên.
Thân hình Long Vũ vụt qua, ngăn Mã Chính Phong lại:
- Không được làm tổn thương nó…
Cũng không biết tại sao, Long Vũ đối với con vật xinh xinh này nảy sinh hảo cảm, không đành lòng thương tổn nó.
Sắc mặt Mã Chính Phong lập tức không vui, mục đích của chuyến đi này chính là bắt giữ phượng hoàng. Nhìn thấy phượng hoàng ngay trước mắt mình, há lại có thể buông tha.
Sự việc lúc này đã được sáng tỏ, cấm chế trong sơn động là do phượng hoàng tạo ra, nó dùng để bảo vệ cho tiểu phượng hoàng. Vận khí của Mã Chính Phong cùng với Long Vũ thực sự không tệ.
Toàn thân tiểu phượng hoàng tản ra khí tức thân thiện, Long Vũ vội vàng nói:
- Mã đại ca, chúng ta không thể làm tổn thương đến nó…
Mã Chính Phong nhíu mày, quát lớn một tiếng:
- Tiểu Vũ, đệ bị điên à, đệ nói bậy bạ cái gì thế? Đệ quên mục đích chuyến đi này của chúng ta rồi à? Đây là một con tiểu phượng hoàng mới được sinh ra. Nếu chúng ta bắt nó trở về rồi thuần dưỡng, tương lai nó sẽ trở thành trợ thủ đắc lực đó.
Tiểu phượng hoàng đáng thương cảm ứng được hơi thở quen thuộc trên người Long Vũ, nó vẫn nhảy múa xung quanh hắn, không có một chút ý thức được tai vạ đến nơi.
Long Vũ đang muốn nói một chút gì đót, đột nhiên bên ngoài vang lên nhiều tiếng ồn ào.
Sắc mặt Mã Chính Phong ngưng trọng nhìn ra bên ngoài, nói:
- Có người đến, chúng ta nhất định phải nhanh chóng xuống tay, nếu không sẽ khiến cho người khác chiếm đoạt mất.
- Ha ha…
Đúng lúc này, từ bên ngoài cửa động truyền đến một tiếng cười quái dị. Một màn sương mù dày đặc bay vào bên trong sơn động, mà tiếng cười kìa phiêu tán từ trong màn sương mù đi ra.
Nhẹ nhàng bay tới trước mặt hai người, màn sương mù vặn vẹo một lúc sau đó hóa thành hình người, trên tay cầm một đôi huyết mâu trông rất kinh hãi. Mã Chính Phong dường như biết người này, kinh hô một tiếng:
- Ngươi là Vu Chiến Thiên… Hắc ám tu chân bát đỉnh.
Long Vũ không khỏi hoảng sợ, thất thanh hỏi:
- Mã đại ca, huynh vừa nói hắn là hắc ám tu chân bát đỉnh.
- Ai ya! Tu vi bát đỉnh, đây là định nghĩa cường đại thế nào đây. Long Vũ nhất thời ngu muội, lần này tiến vào Huyền Cảnh gặp thật nhiều phiền phức.
Mã Chính Phong nghiêm túc nói:
- Tiểu Vũ, Vu Chiến Thiên có một đôi huyết mâu, chuyên hút máu của người tu chân… Nghe nói tu vi của hắn sâu không lường được. Không nên hiếu chiến, có cơ hội đệ nên lập tức chạy thoát thân.
Tu vi của Mã Chính Phong theo tiêu chuẩn tại Huyền Cảnh cùng lắm cũng chỉ là ngũ đỉnh tu vi. So với hắc ám tu chân bát đỉnh trong truyền thuyết thật sự quá chênh lệch.
Từ trong giọng nói của Mã Chính Phong, Long Vũ nhận ra tình thế vô cùng nguy cấp. Hắn âm thầm quan sát tình hình xung quanh, chuẩn bị chạy trốn. Đương nhiên, Long Vũ sẽ không chạy trốn một mình.
Âm thanh người nọ u mịch, từ từ nói:
- Ha ha, không nghĩ rằng thanh danh lão phu lại lớn như vậy. Ta đã ẩn cư lâu năm, thế mà hôm nay có người chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra ta.
Nói xong, người nọ cười quái dị, làm cho kẻ khác sởn tóc gáy.
- Thối quá.
Trong lúc Vu Chiến Thiên mở miệng, từng mùi hôi thối theo đó mà bốc ra. Long Vũ lập tức bịt mũi lùi lại phía sau, nói:
- Ta nói cho ông hay. Ông là một hắc ám tu chân, cứ coi như ông không biết xấu hổ, thì ông vẫn phải biết làm vệ sinh chứ. Mua lấy cái bàn chải răng về mà chà… Mẹ nó, thúi chết đi được.
Mã Chính Phong nghe vậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Lời nói của Long Vũ vừa buồn cười vừa đáng yêu. Phỏng chừng tìm cả Huyền Cảnh này cũng không có được mấy người dám nói những lời như vậy với Vu Chiến Thiên.
- Muốn chết?
Vu Chiến Thiên lập tức phẫn nộ, quát to một tiếng nói:
- Cút ngay, để con ta ăn thịt con tiểu phượng hoàng này. Nếu ta có thể ăn no, ta liền tha cho hai người các ngươi.
Thì ra Vu Chiến Thiên cũng vì phượng hoàng mà tới.
Tiểu phượng hoàng dường như cũng nhận ra uy hiếp từ phía Vu Chiến Thiên. Nó vỗ cánh bay lượn trước mặt, nhìn tựa như là muốn bảo vệ cho Long Vũ.
Long Vũ mỉm cười quái lạ, trong lòng nhất thời nhộn nhạo.
Mã Chính Phong cảm thấy có chút gì kỳ quái, không biết tại sao tiểu phượng hoàng lại làm ra hành động như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng.
- Ha ha.
Vu Chiến Thiên điên cuồng cười một tiếng, nói:
- Có ý tứ, đứa trẻ này rốt cuộc là ai? Tự dưng con tiểu phượng hoàng này lại bảo vệ cho ngươi, ha ha thật thú vị.
Nói xong, Vu Chiến Thiên giơ tay đánh ra một cỗ hắc ám hướng về phía tiểu phượng hoàng.
Mã Chính Phong vội vàng nháy mắt với Long Vũ, ý bảo hắn nhân cơ hội mà chạy trốn. So sánh tính mạng của mình với phượng hoàng, thật sự không đáng giá.
Nhưng lúc hắn chuẩn bị rời đi, quay lại nhìn thấy Long Vũ làm một động tác khác thường. Tay hắn nắm lấy thiên sư pháp kiếm, xuất ra phá ma kiếm quyết. Thần Long nổi giận gầm lên công kích với chưởng lực của Vu Chiến Thiên.
- Ầm, Ẩm.
Theo những tiếng nổ, công kích của hai người giằng co một lúc rồi tan rã.
- Hừ.
Vu Chiến Thiên thật sự bất ngờ, một tam đỉnh thiên sư lại có thể đỡ được đòn đánh của mình. Sau thời gian ngạc nhiên ngắn ngủi, hắn lập tức tiếp tục công kích Long Vũ, tốc độ đạo lực lần này nhanh hơn lần trước gấp mấy lần.
- Ai ya.
Mã Chính Phong thở dài một tiếng, thân hình hơi lắc, ngăn cản công kích của Vu Chiến Thiên.
- To gan.
Vu Chiến Thiên căm giận nhìn Mã Chính Phong nói:
- Ngươi đã biết lai lịch của ta mà còn dám xuất thủ, thật sự là liều lĩnh.
Long Vũ vận chuyển đạo lực, chậm rãi tập trung vào thiên sư pháp kiếm. Đạo lực trong thiên sư pháp kiếm đại thịnh, Phá Ma Thần Long lại xuất ra, lúc này xung quanh nó có một ngọn lửa rất nóng.
Vu Chiên Thiên dường như không một chút phòng bị, bị Phá Ma Thần Long công kích trên cánh tay của hắn. Vu Chiến Thiên đau xót, rút tay về, lúc này ngón cái đã bị cháy xém.
Trong con mắt đỏ ngàu của hắn hiện lên một tia sát khí, Vu Chiến Thiên cười quái dị:
- Không nghĩ tới thằng nhóc con này cũng có chút bản lĩnh, có thể làm bị thương ngón tay của ta. Cũng tốt, lý do này đủ để cho ta ăn thịt ngươi.
Nói xong, hắn quát lên một tiếng, hai tay vung lên, âm chưởng hướng tới hai người cùng một phượng hoàng, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Mã Chính Phong tức giận quát lên một tiếng, kiếm pháp trong tay xuất ra vào đạo kiếm quang, hướng Vu Chiến Thiên công kích, đồng thời cũng có chút tác dụng ngăn cản.
Long Vũ ngăn trước mặt tiểu phượng hoàng, hai tay nắm chặc thiên sư pháp kiếm ra sức chống đỡ. Lúc này, hắn không được may mắn như trước, Phá Ma Thần Long lập tức bị đánh tan. Hơn nữa khí thế âm chưởng vẫn không hề giảm.
Long Vũ rất kinh hãi, vội vàng lắc người né tránh. Nhưng lần này thực sự là khó tránh thoát được.
Mắt thấy âm chưởng sắp đánh trúng thân thể hắn, một tiếng phượng hoàng kêu be be truyền tới. Ngay sau đó, nó phát ra một ngọn lửa nóng cháy tiếp nhận đạo âm chưởng.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Cường Thuần Khiết
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nguồn: 4vn.eu
Sau tiếng nổ kịch liệt, hỏa diễm tán đi, rõ ràng là do tiểu phượng hoàng gây
ra.
Nguyên nhân là nó thấy Long Vũ không thể né tránh được công kích của Vu
Chiến Thiên, liền vội vàng bay tới cứu giúp. Tuy rằng trên người phượng
hoàng có tịnh thế chi viêm, chính là khắc tinh của hắc ám tu chân. Đáng tiếc
nó mới được sinh ra, lực lượng nhỏ bé. Tuy rằng có thể tiếp nhận được công
kích của Vu Chiến Thiên, nhưng thân mình cũng bị tổn thương.
- Thật không ngờ một con tiểu phượng hoàng cũng có tình cảm…
Vu Chiến Thiên cười lạnh một tiếng, tiếp tục công kích. Tốc độ lúc này còn
nhanh hơn trước rất nhiều.
Nhìn thấy tiểu phượng hoàng lại muốn thay mình ngăn cản công kích, Long Vũ
khẩn trương, lập tức phân phó cho La Lâm mở ra khuếch đại đạo lực. Dồn hết
toàn lực, hỏa hệ dị năng cùng đạo lực toàn lực phát kích, Phá Ma Thần Long
giận dữ hét lớn, tiếp đón Vu Chiến Thiên.
Phá Ma Thần Long trực tiếp đón nhận âm chưởng, sau một tiếng vang, âm chưởng
bị đánh tan, Phá Ma Thần Long nhỏ đi một chút, nhưng uy thế không giảm, tiếp
tục gào thét hướng tới Vu Chiến Thiên.
Vu Chiến Thiên giật mình rống lên một tiếng, lập tức phát cuồng, há mồm phun
ra một đạo hắc khí. Tay cầm Khô Lâu pháp kiếm, vài đạo huyền quang kiếm
hoa lập tức bắn ra, thế công sắc bén. Chỉ trong phút chốc Phá Ma Thần Long
đã bị đánh tan.
Mã Chính Phong nhìn thấy sự việc không ổn, vội vàng nghênh chiến với Vu
Chiến Thiên. Sự tình đến nước này, hắn không thể chỉ lo nghĩ cho bản
thân mình.
Tính tình của người Huyền Cảnh chính là ích kỷ.
Nếu dựa theo tình hình chung, Mã Chính Phong đã sớm đào tẩu, căn bản không
có bận tâm đến sống chết của người khác. Nhưng hôm nay lại khác, Long Vũ là
một người đặc biệt. Trên người hắn có nhiều điều thần bí, hơn nữa có thể tự
do đi lại từ thế giới thật đến Huyền Cảnh, hắn còn phải trông cậy vào Long
Vũ đưa hắn trở về nhà. Vì vậy hắn phải hết sức cứu Long Vũ.
- Thật là không biết sống chết.
Vu Chiến Thiên đã bị chọc giận, Khô Lâu trong tay phát ra sát khí càng lớn,
sát chiêu càng nhiều. Hai người dần dần thấy áp lực càng lớn, như ngọn núi
cao áp xống, dần dần cảm thấy bất lực.
- Kéc kéc..
Tiểu phượng hoàng uể oải, không ngớt tiếng thét chói tai, giống như đang cầu
cứu. Rất nhanh sau đó, từ phía chân trời phát ra âm thanh lớn truyền đến,
một cố khí tức cường đại xuất hiện. Sắc mặt Vu Chiến Thiên lập tức phát
lạnh, nói:
- Không tốt, là phượng hoàng lớn…
Dường như cảm nhận được thế cục không ổn, Vu Chiến Thiên không hề hiếu
chiến, rút thân nói:
- Hai ngươi hãy nhớ kỹ cho ta. Sẽ có ngày các ngươi gặp lại ta, ta sẽ dạy
cho các ngươi một bài học.
Nói xong, Vu Chiến Thiên liền hóa thành một đạo hắc vụ biến mất. Long Vũ
cùng Mã Chính Phong lập tức cảm thấy áp lực chợt biết mất.
Con mắt Mã Chính Phong lảo đảo quanh người tiểu phượng hoàng. Dường như có
chút không cam lòng.
Đúng lúc này, phía chân trời truyền đến tiếng kêu dồn dập của phượng hoàng.
Tiểu phượng hoàng phát ra tiếng kêu to đáp lại. Sau đó, nó nhảy múa giống
như đang biểu đạt cái gì đó.
Một lúc sau, nó giương cánh bay rời khỏi sơn động.
Mã Chính Phong âm thầm tức giận. Đến bao giờ mới có được cơ hội như thế này
nữa?
Long Vũ dường như biết tâm tư của hắn, cười nói:
- Mã đại ca, không nên tức giận. Thực ra đệ và huynh may mắn là đã không
xuống tay với tiểu phượng hoàng, nếu không chúng ta nhất định phải chết. Với
tu vi của Vu Chiến Thiên, chúng ta ngay cả liều mạng cũng không phải là đối
thủ của hắn.
- Nói cũng phải.
Mã Chính Phong đồng ý gật đầu.
Dừng lại một chút, Long Vũ hỏi:
- Mã đại ca, chúng ta bây giờ phải làm gì? Tiếp tục đến rừng Ngô Đồng hay là
quay trở lại. Phượng hoàng không phải dễ bắt. Khí thế của phượng hoàng lớn
huynh chắc cũng cảm ứng được, ngay cả Vu Chiến Thiên cũng phải sợ hãi mà bỏ
chạy.
- Không thể quay lại.
Mã Chính Phong nói:
- Nếu đã đến đây, coi như không bắt được phượng hoàng cũng nên xem qua phong cảnh một chút. Vu Chiến Thiên là cao thủ dục giới. Người dục giới có thể
tới, ta nghĩ đạo sĩ cũng có thể sẽ tới để góp vui.
- Sao huynh không nói đến long quật, phượng sào?
Long Vũ hỏi.
- Theo ước định, phượng sào cùng long quật là nơi nhân loại không dễ gì đặt
chân.
Mã Chính Phong dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Kỳ thật cũng không nhất định như vậy. Từ khi có lời đồn năm phương lệnh
chủ đồng thời mất tích, ước định Ngũ Phương Thiên cũng không còn quyền uy.
Mấy năm nay, người coi thường ước định ngày càng nhiều.
Nói đến đây, Mã Chính Phong tiếp tục:
- Như vậy, chúng ta càng phải tăng thêm kiến thức… Tiểu Vũ, một đường tu
luyện, không thể nhắm mắt làm liều, muốn tốt hơn nhất định phải học hỏi
nhiều hơn.
- Okie.
Long Vũ gật đầu đồng ý nói:
- Huynh đã nói vậy, đệ cũng không phản đối… Dù sao đệ cũng đã đáp ứng huynh
rồi.
………………………………………… …………………………..
………………………………………… ……………………………
Sau một lúc điều tức, dựa theo hướng dẫn điện tử của La Lâm, Long Vũ cùng Mã
Chính Phong tiếp tục lên đường. Hai người chạy như điên, chỉ hai giờ đã có
thể xuống núi.
Càng xuống phía dưới linh khí càng dồi dào, nhưng mà áp lực ngày càng lớn.
Long Vũ thu hồi thái độ đùa giỡn, cảnh giác cầm thiên sư pháp kiếm trong
tay. Đi được một giờ, hai người tiến vào trong rừng Ngô Đồng.
Tiến vào trong rừng Ngô Đồng, hai người dè dặt xem chừng bốn phía. Nhìn
thấy dấu chân người tu chân ven đường, nhìn bộ dáng, nhân số cũng không ít.
Mã Chính Phong nói:
- Xem ra bọn họ đã đi trước chúng ta rồi… Chúng ta cần phải đi nhanh lên mới
được.
- Vâng.
Long Vũ trả lời một tiếng, lập tức cất bước nhanh hơn.
- Kiệt kiệt.
Đột nhiên, phía xa trong rừng cây phát ra một tiếng kêu chói ta, còn có một
chút mơ hồ cùng với tiếng huyên náo.
- Là Vu Chiến Thiên…
Mã Chính Phong vẫy tay về phía Long Vũ, sau đó hắn nhảy lên một cây ngô
đồng:
- Nhất định là Vu Chiến Thiên đã xung đột với đám người tu đạo.
Long Vũ theo sau Mã Chính Phong nhảy lên một cây ngô đồng, cẩn thận nhìn xa
xa. Đáng tiếc là nhánh cây ngô đồng tươi tốt, chặn tầm mắt lại, hắn không
nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
- Đi theo ta.
Mã Chính Phong nói một tiếng, thân hình nhảy lên từng nhánh cây ngô đồng,
rất nhanh đã đến gần chỗ Vu Chiến Thiên cùng với đám người.
Mà nguyên nhân xung đột chính do một quả trứng phượng hoàng nhiều màu.
- Bọn họ đã phát hiện ra trứng phượng hoàng.
Mã Chính Phong thở dài một tiếng:
- Nếu chúng ta có thể đến sớm hơn thì thật tốt.
Lúc này trên không vang lên một tiếng kêu chói tai. Trong lòng chợt động,
Long Vũ ngẩng đầu nhìn lên phía trên thấy hai con phượng hoàng lớn bay về
phía mọi người.
- Chúng đang tức giận.
La Lâm từ trong tiếng kêu của phượng hoàng có thể đo lường được tâm tình của
bọn chúng:
- Chủ nhân, chúng ta nên lui về phía sau. Chỗ này sắp diễn ra một trận đại
chiến.
- Mã đại ca, nên cẩn thận. Hai con phượng hoàng này đang bị chọc giận.
Lúc này hai con phượng hoàng bay qua đầu, Long Vũ nhìn thấy trong mắt bọn
chúng phát ra ánh sáng màu đỏ, nhìn vào trong rất khủng bố.
Last edited by Minh Huệ; 23-07-2011 at 09:01 AM.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Cường Thuần Khiết
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nguồn: 4vn.eu
Hai người vội vàng lui lại phía sau mấy chục thước.
- Lập tức, phía trước truyền lại những tiếng gào thét, tiếng đánh nhau,
tiếng kêu thảm thiết. Từng ngọn lửa phóng lên cao, bên trong ngọn lửa có thể
nhìn thấy được người tu chân.
Những âm thanh huyên náo liên tục khoảng nửa giờ.
Sau đó, nhưng tiếng kêu thảm thiết tắt hẳn. Trong lòng Mã Chính Phong dâng
lên một cảm giác xấu. Có thể những người tu chân này đã táng thân cho ngọn
lửa của phượng hoàng.
- Toàn bộ đã chết?
Long Vũ thở dài:
- Mã đại ca, may mắn cho chúng ta đã đến chậm một bước.
- Chờ chút.
Đúng lúc này, không xa truyền đến một cỗ hơi thở cường đại, một chính một
tà. Mã Chính Phong nghiêm mặt nói:
- Là Vu Chiến Thiên… Hơi thở còn lại hẳn là một kiếm tiên bát đỉnh. Bọn họ
vẫn còn sống.
- Chúng ta cứ ẩn ở đây xem tình hình.
Xuất phát từ tính tò mò, Mã Chính Phong nói một tiếng, lập tức nhảy lên một
cành cây.
Lúc này, Mã Chính Phong cùng với Long Vũ cũng không quá gần chỗ đó. Sau khi
hai người tìm được vị trí thích hợp, liền thấy được một màn khó quên.
Kiếm tiên bát đỉnh của Huyền Cảnh chức nghiệp công hội lại có thể sóng vai
cùng với Vu Chiến Thiên một chỗ. Dường như sự đối lập giữa chánh tà đã không
có tác dụng với bọn họ.
- Tại sao lại như vậy? Bọn họ có vẻ như quen biết?
Long Vũ thấp giọng hỏi.
- Không phải là quen biết… Bọn họ chỉ vì lợi ích mà tạm thời kết hợp với
nhau. Nói cách khác, bọn họ muốn cùng nhau đối phó với phượng hoàng.
Mã Chính Phong dù sao cũng là một lão cáo già, nhìn qua có thể nhận ra được
vấn để.
Vợ chồng phường hoàng đã lấy được trứng phượng hoàng từ trong tay người tu
đạo. Không ngừng hướng về phía Vu Chiến Thiên cùng kiếm tiên bát đỉnh kêu
lên, ý muốn bọn hắn ly khai.
Có lẽ cũng cảm ứng được hai người này không dễ đối phó, vợ chồng phượng
hoàng cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Long Vũ âm thầm nhíu mày. Thầm nghĩ, vợ chồng phượng hoàng có lẽ sẽ gặp xui
xẻo. Cũng không biết rừng Ngô Đồng này còn có phượng hoàng nữa hay không.
Nêu không thì chúng có thể bị tuyệt chủng mất.
- Đoan Mộc Chính, trước khi động thủ, chúng ta cần phải rõ ràng với nhau.
Vu Chiến Thiên nghiêng đầu nói với kiếm tiên bát đỉnh:
- Đoan Mộc Chính. Sau khi thành công, hai con phượng hoàng lớn sẽ là thức ăn
của ta, còn trứng phượng hoàng sẽ là của ngươi. Đúng rồi, còn có thêm một
con phượng hoàng con ở gần đây. Với năng lực của ngươi, chỉ cần vung tay có
thể tóm gọn được nó.
- Hừ.
Kiếm tiên bát đỉnh gọi là Đoan Mộc Chính hừ một tiếng, nói:
- Vu Chiến Thiên. Ngươi thực sự quá tham lam. Ngươi nên nhớ, đây là Huyền
Linh Thiên chứ không phải là Dục Giới. Hơn nữa, lực lượng của chúng ta là
ngang nhau. Vì cái gì ngươi độc chiếm hai con phượng hoàng lớn mà không phải
là ta?
- Ta muốn phượng hoàng là để ăn thịt. Đoan Mộc Chính ngươi là người chính
phái, không phải là cũng muốn ăn tươi nuốt sống phượng hoàng chứ. Nhường cho
ngươi trứng phượng hoàng, tương lai trứng phượng hoàng nở ra phượng hoàng
con, sẽ trở thành sủng vật của ngươi, sát cánh chiến đâu cùng với ngươi.
Thực là quá tốt với ngươi.
Vu Chiên Thiên cười lạnh một tiếng:
- Ta chút nữa cũng quên, Đoan Mộc Chính ngươi làm anh hùng núp ở chỗ
nào. Lúc nãy những người tu đạo bị phượng hoàng thiêu chết, ngươi rõ ràng có
năng lực xuất thủ ngăn cản, nhưng ngươi lại làm ngơ. Hay là ngươi sợ những
người này tranh đoạt phượng hoàng với ngươi. Ha ha, hôm nay Vu Chiến Thiên
ta có thể mở rộng được tầm mắt. Cái gọi là đạo sĩ chính đạo, bất quá cũng
chỉ như vậy.
- Im miệng.
Đoan Mộc Chính tức giận nói:
- Vu Chiến Thiên, không được nói bậy. Ta không xuất thủ là bảo tồn thực lực.
Ta đã sớm chú ý ngươi đang ở gần đây. Nếu như ta tùy tiện xuất thủ, coi như
ngăn cản được phượng hoàng giết người, cũng không ngăn cản được ngươi ăn
thịt người… So với bị ngươi ăn thịt, thà để cho phượng hoàng thiêu chết
còn tốt hơn. Ít nhất bọn họ còn có kiếp sau…
- Giả dối.
Vu Chiến Thiên cười lạnh khinh thường cười cười:
- Lũ đạo sĩ chính phái các ngươi chỉ giỏi kiếm cớ. ( Câu này chuẩn ).
Ngươi đã không đồng ý, vậy ta có ý kiến thế này. Sau khi chúng ta cùng nhau
chế trụ phượng hoàng, đến lúc đó dựa vào năng lực tranh đoạt. Ngươi thấy
sao?
Vợ chồng phượng hoàng rõ ràng có cũng nghe hiểu ý đồ của Đoan Mộc Chính cùng Vu Chiến Thiên. Phượng hoàng mái liền kêu lớn một tiếng, lập tức tấn công Vu Chiến Thiên. Trong không khí xuất hiện một luồng khí lưu. Ngay cả trên nhánh
cây chỗ Long Vũ cùng Mã Chính Phong ẩn nấp cũng phải lay động.
- Muốn chết.
Một đối một, Vu Chiến Thiên căn bản không sợ. Nhìn thấy phượng hoạng mái bay
tới, Khô Lâu pháp kiếm trong tay xuất hiện một trận gió lốc màu đen, hung
hăng đánh tới phượng hoàng mái. Phượng hoàng lập tức tránh né, nhưng đuôi
cánh vẫn bị đập trúng vài nhát.
Vu Chiến Thiên nhìn phượng hoàng mái bay lượn trên không trung, cười lạnh
một tiếng:
- Hãy ngoan ngoãn lấy máu làm thức ăn cho ta đi.
Phượng hoàng trống cũng đang đấu với Đoan Mộc chính, một người một
phượng hoàng gào thét không ngừng, gắt gao dây dưa cùng một chỗ, dường như
lực lượng của chúng ngang nhau.
Mã Chính Phong khẩn trương dùng tay lau mồ hôi trên trán. Hắn không khỏi âm thầm kêu mau mắn, thực đúng với lời Long Vũ, may mà bọn hắn tới chậm một
chút.
Trong trận đấu, phượng hoàng mái thay đổi phương pháp tấn công. Không hề cận
chiến với Vu Chiến Thiên, mà là từ trên không trung không ngừng lao xuống.
Hết lần này đến lần khác làm cho Vu Chiến Thiên có chút luống cuống chân
tay.
Phượng hoàng trống dường như cũng phát hiện ra điều này. Giống với phượng
hoàng mái từ trên không trung lao xuống, hai cánh đập mạnh tạo ra từng xung
kích sóng cường đại, làm cho Đoan Mộc Chính cũng có chút vô lực.
Sau đó, hai con phượng hoàng từ giữa không trung xoay tròn một hồi, đột
nhiên phát ra những tiếng kêu bén nhọn, từng đợt âm thanh phát ra, giống như
quỷ khóc thần sầu. Vũ Chiến Thiên cùng Đoan Mộc Chính vội vàng vận đạo lực
chống cự.
- Muốn chết.
Tình huống bị động dường như làm cho Vu Chiến Thiên tức giận. Hắn hét lớn
một tiếng, một chiếc đầu lâu màu đen được ném lên trên không.
Đoan Mộc Chính thấy vậy, nhất thời giật mình:
- Huyết Anh Bạo?
- Kiệt kiệt…
Vu Chiến Thiên cười điên cuồng, nói:
- Không sai, đây chính là Huyết Anh Bạo, ta xem bọn chúng còn cậy mạnh đến
lúc nào.
Huyết Anh Bạo được hắc ám tu chân Dục Giới sử dụng bí pháp tà ác luyện chế từ bào
thai mà thành. Sau khi phóng thích, nó lập tức nứt toác, uy lực rất kinh
người.
- Ầm ầm.
Những tiếng nổ lớn vang lên, hai con phượng hoàng lần lượt bị đánh bay ra
ngoài, một mảng lông chim lớn từ trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống.
- Ha ha..
Vu Chiến Thiên đắc ý cười:
- Đoan Mộc Chính, ngươi cũng thấy rồi đó. Chiến thắng này toàn bộ là nhờ có
ta. Thành quả hẳn phải là do ta chiếm giữ mới đúng.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Cường Thuần Khiết
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nguồn: 4vn.eu
Cùng lúc đó, phượng hoàng trống đột nhiên phát ra một tiếng giận dữ, xung quanh thân mình xuất hiện một đạo hỏa diễm, giống như sao băng
lao xuống phía dưới. Rõ ràng mục tiêu chính là Vu Chiến Thiên.
Đoán Mộc Chính hốt hoảng:
- Nhanh sử dụng Huyết Anh Bạo.
Đoan Mộc Chính nhắc nhở Vu Chiến Thiên. Lúc này hai ngươi đang trên một
chiến tuyến, nếu Vu Chiến Thiên chết, hắn cũng chẳng sống được đến mai.
Trong lòng Vu Chiến Thiên hốt hoảng. Trong tay hắn chỉ có một viên Huyết Anh
Bạo, nếu không phải thời khắc nguy cấp hắn cũng không dùng đến. Lúc này, hắn
chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Hét lên một tiếng, Vu Chiến Thiên được bao bọc bở một cỗ hắc khí. Khô Lâu
pháp kiếm trong tay nhanh chóng bắn ra mấy đạo kiếm quang màu đen, chém tới
phượng hoàng trống.
- Ầm ầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, đất rung núi chuyển. Công kích của Vu Chiên Thiên
va chạm với phượng hoàng trống. Trong lúc gây ra tiếng nổ, Vu Chiến Thiên
cấp tốc lui về phía sau, còn phượng hoàng trống bay ngược lên trên trời.
- Vẫn không sao.
Long Vũ vuốt ngực thầm than may mắn. Nhưng vừa lúc đó, phượng hoàng trống từ
trên không trung rơi xuống. Nguyên nhân là lúc Huyết Anh Bạo công kích làm
cho nó bị thương. Lúc này lại chiến đấu kịch liệt, làm cho nó bị nội thương,
từ trên không trung rơi xuống đất.
Phượng hoàng mái giương cánh bổ nhào qua, đứng ở phía trước phượng hoàng
trống không ngừng kêu rối rít. Hỏa diễm quanh thân không ngừng tăng vọt.
Nhưng nhìn bộ dáng của nó, dường như cũng bị thương không nhẹ.
Vu Chiến Thiên lau khóe máu đen trên miệng, liên tiếp nuốt mấy viên đan
dược, mới giữ vững được tinh thần. Hắn cùng với Đoan Mộc Chính nhe răng
cười tiến tới gần hai con phượng hoàng.
- Phì phì.
Ngay khi hai người sắp tới gần hai con phượng hoàng lớn, con tiểu phượng
hoàng Long Vũ từng gặp trong sơn động từ không trung bay xuống. Một trận gió
lớn đánh úp về phía Đoan Mộc Chính cùng Vu Chiến Thiên.
- Ha ha. Đoan Mộc Chính. Tiểu phượng hoàng của ngươi đến đó.
Vu Chiến Thiên cười một tiếng, lải nhải với Đoan Mộc Chính. Để cho hắn tự
tay xuất thủ.
Đoan Mộc Chính nghe thấy như vậy, hắn cười lạnh một tiếng. Pháp kiếm trong
tay lập tức xoay tròn bay múa nghênh chiến.
- Không tốt. Tiểu phượng hoàng gặp nguy hiểm.
Long Vũ đối với hành động của tiểu phượng hoàng liền cảm động. Hắn đối với
nó nhìn bằng một con mắt khác. Lúc này thấy chết há lại không cứu.
Khẽ quát một tiếng. Hắn toàn lực vung Thiên Sư pháp kiếm ra, phóng xuất Phá
Ma Thần Long cùng tiểu phượng hoàng ngăn địch.
- Ầm ầm.
Một tiếng vang lớn, giữa không trung vang xuất hiện luồng khí cuồng bạo. Lúc
nó khuếch tán, cây cối xung quanh hỗn độn, khói bụi mù mịt bốc lên.
Vu Chiến Thiên đứng bên cạnh cũng bị ảnh hưởng. Trong lòng hốt hoảng, lập
tức bay ngược lại về phía sau mấy trượng mới ổn định được thân hình. Một đôi
mắt đỏ như máu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Long Vũ, nảy sinh hận ý.
Long Vũ một chiêu thuận lợi, trong lòng tăng thêm tự tin, cười cười với tiểu phượng hoàng:
- Chú nhóc, chúng ta cùng kề vai chiến đấu.
Tiểu phượng hoàng dường như có thể hiểu lời Long Vũ, kêu lên một tiếng sau
đó bay múa xung quanh Long Vũ.
- Tiểu Vũ, chúng ta lập tức chuồn đi thôi.
Mã Chính Phong nhức đầu. Nếu cứ tiếp tục, e rằng hai ngươi chết chắc.
- Mã đại ca, đây là hành động của đệ, huynh không nên xen vào.
Mã Chính Phong vẫn ẩn nấp trên nhánh cây ngô đồng, đối với Long Vũ cũng
không có chút tức giận.
Mã Chính Phong âm thầm đề phòng, truyền âm nói:
- Tiểu Vũ, thật sự chúng ta không thể đánh lại bọn chúng. Chúng ta cứu tiểu
phượng hoàng liền rời đi luôn.
Lúc này Mã Chính Phong nhận thấy vợ chồng phượng hoàng khó có thể chống cự
lại hai cao thủ bát đỉnh. Nếu Long Vũ kiên trì tới cùng cũng chỉ có con
đường chết. Nhất là Đoan Mộc Chính, hắn chính là một phần tử của Huyền Cảnh
chức nghiệp công hội. Nếu như đối lập với hắn, cũng chính là đối lập với
chức nghiệp công hội. Mã Chính Phong rất rõ ràng thế lực chức nghiệp công
hội tại Huyền Cảnh.
- Yên tâm, đệ sẽ hành động chừng mực.
Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói xong hắn lăng không đánh tới. Mũi thiên sư
pháp kiếm chĩa thẳng tới gần Vu Chiến Thiên. Vu Chiến Thiên hừ lạnh một
tiếng, cổ tay khẽ động, Khô Lâu pháp kiếm trong tay chém thẳng ngang ngực,
xuất ra một cỗ âm chưởng đỡ đòn.
Tiểu phượng hoàng khẽ kêu một tiếng, trong miệng phu ra một đạo hỏa diễm,
cùng với công kích của Long Vũ giao nhau, kết hợp cùng một chỗ.
- Ầm ầm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, kình khí xung quanh bay tứ tung, không trung nổi
lên một trận cuồng phong. Ngay cả Mã Chính Phong trên nhánh cây cũng cảm
thấy khiếp sợ.
Vu Chiến Thiên ổn định thân hình, mặc cho cuồng phong thổi mạnh, thân thể
cũng không một chút lay động.
Long Vũ trong lòng kinh ngạc, năng lực của Vu Chiến Thiên quả thực không thể
coi thường. Nhưng hắn không thể bỏ lại tiểu phượng hoàng, một mình chạy
trốn.
Nghĩ đến đây, hắn khẽ cắn răng, khóe miệng nổi nên ý kiên quyết, chuẩn bị
liều mạng.
Đoan Mộc Chính ở một bên đang cùng phượng hoàng mái quấn lấy nhau. Những
tiếng nổ lớn liên tục phát ra, trong thời gian ngắn cũng chưa phân cao thấp.
Nhìn thấy tình cảnh của Long Vũ, Mã Chính Phong cũng không thể giả bộ được
nữa. Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có hiện thân, bay đến bên cạnh Long
Vũ:
- Tiểu Vũ, ta sẽ không bỏ đệ lại một mình được.
Nói xong, hắn vận đủ đạo lực, tích vào mũi pháp kiếm trong tay, khí thế như
thái sơn công kích về phía Vu Chiến Thiên.
Một kích này của Mã Chính Phong là toàn lực thi triển, Vu Chiến Thiên bây
giờ đã trọng thương nên hắn cũng không dám coi thường. Hay tay bấm lên một
đạo pháp quyết quỷ dị, quanh người đột nhiên nổi lên một cỗ sương mù.
- Bọn người lớn mật.
Vu Chiến Thiên tức giận quát lên một tiếng, nói:
- Các ngươi không lui đi, chẳng lẽ là muốn lấy máu làm thức ăn của ta.
Nếu là bình thường, cấp bậc như Long Vũ với Mã Chính Phong hắn căn bản không
để vào mắt. Nhưng lúc này, hắn đã chiến đấu với phượng hoàng bị trọng
thương. Lực lượng kém xa so với lúc bình thường.
- Chủ nhân, lực lượng của Vu Chiến Thiên lúc này không đủ ba thành so với
lúc đỉnh phong.
Luôn luôn yên lặng, La Lâm thông qua hơi thở thu thu thập, phân tích, tính
toán đưa ra một cái kết luận.
Long Vũ nghe vậy, giơ thiên sư pháp kiếm lên chuẩn bị tấn công.
- Muốn chết.
Vu Chiến Thiên giận dữ quát một tiếng, tay phải run lên, một phương ấn màu
đen bay vọt lên trên trời, mơ hồ sinh ra mộ lực hút cường đại. Long Vũ nhất
thời nghĩ đến thiên sư pháp kiếm trong tay không tự chủ được bị hút vào
trong phương ấn kia. Trong lòng hắn kinh hãi, ra sức giữ lấy thanh kiếm,
nhưng thiên sư pháp kiếm vẫn không thể thu hồi.
Mã Chính Phong thấy vậy, vội vàng công kích Vu Chiến Thiên, hy vọng có thể
chia sẻ áp lực cùng với Long Vũ.
Nhưng kỳ quá chính là, pháp kiếm trong tay hắn cũng bị hấp trụ, hắn dường
như phát hiện ra cái gì đó. “ Phương Thiên Huyết Ấn, chính là khắc tinh của
tất cả linh khí.” Phương Thiên Huyết Ân, chính là bảo khí trong truyền
thuyết của Dục Giới. Bí pháp hắc ám này chính là sử dụng nam châm lẫn với
máu của người tu đạo tế luyện mà thành, có lực hấp thụ cường đại. Là khắc
tinh linh khí của toàn bộ người tu đạo.
Tại Huyền Cảnh, pháp khí được chia làm linh, bảo, tiên, thần bốn cấp bậc.
Giống như pháp kiếm trong tay Mã Chính Phong, còn có Hồng Tụ pháp kiếm lần
trước hắn đưa cho cháu gái đều thuộc về linh khí. Kim Phượng đưa cho Long Vũ
thiên sư pháp kiếm chính là tiên khí. Nhưng lúc này ở trong tay hắn lại phát
ra lực lượng tương đồng với linh khí, cho nên cũng bị ảnh hưởng của Phương
Thiên Huyết Ấn.
Hai người ra sức thu hồi pháp kiếm của mình, nhưng lại chẳng thấm vào đâu.
Đúng lúc này, xa xa vang lên một tiếng dễ nghe, một đạo nhân ảnh đạp không
mà đến. Long Vũ mơ hồ cảm thấy bóng người này có chút quen thuộc.
Last edited by Cường Thuần Khiết; 28-07-2011 at 10:33 AM.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch Giả: Cường Thuần Khiết
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nguồn: 4vn.eu
- Thật lớn mật. Rừng ngô đồng là chỗ để các ngươi giương oai à?
Khi thân ảnh đến gần Long Vũ, chính là cô gái đưa cho hắn thiên sư pháp kiếm - Kim Phượng.
Kim Phượng liếc mắt nhìn Long Vũ một cái, sau đó đưa ánh mắt nhìn Vu Chiến Thiên. Nàng khinh miệt cười:
- Chỉ là một hắc ám tu chân bát đỉnh. Không biết lượng sức, dám đến rừng Ngô Đồng làm thương tổn phượng hoàng. Hôm nay ta sẽ cho ngươi phơi thây tại chỗ này.
Trong lúc nói chuyện, tay trái Kim Phượng bấm lên kiếm quyết, tay phải giơ lên một pháp kiếm tinh xảo. Trên không trung lập lập tức nổi bão lớn. Ban đầu không trung đang trời nắng đẹp, trong khoảnh khắc mây đên tụ tập, sấm chớp kín trời.
Cảm nhận được hơi thở cường đại, Vu Chiến Thiên ngã xuống đất hít vội vàng một hơi, sau đó vội vàng buông tha Long Vũ cùng Mã Chính Phong. Chỉ thấy miệng hắn bắn ra một tia máu, đánh bay hai người ra. Sau đó hắn chỉnh đốn thân hình muốn bỏ chạy.
Pháp kiếm của Long Vũ, Mã Chính Phong bị giữ chặt, vô lực chống cự. Hai người bị trúng đòn lập tức hôn mê.
Điện quang chợt loé, một đạo sấm sét đánh thẳng xuống đất, hướng về phía Vu Chiến Thiên, Một tiếng nổ giữa không trung phát ra. Tốc độ của Vu Chiến Thiên mặc dù nhanh, nhưng cánh tay phải vẫn bị lôi điện đánh cho bị thương, cộng với thân thể đang bị trọng thương, nhịn không được phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch. Hắn oán hận liếc mắt nhìn Kim Phượng, miệng đọc chú ngữ, hoá thành một đạo huyết vụ, nháy mắt biến mất giữa không trung.
- Chạy trốn?
Kim Phượng mỉm cười nói:
- Lần sau sẽ cho ngươi mất mặt.
Ban đầu Đoan Mộc Chính đang chiến đấu cùng phượng hoàng mái, từ lúc Kim Phượng xuất hiện hắn cũng bỏ chạy. Phượng hoàng mái nhìn thấy Đoan Mộc Chính bỏ chạy, nhưng phượng hoàng trống đang bị thương nên cũng không có đuổi theo.
- Phì phì.
Gia đình phượng hoàng tất nhiên cũng biết Kim Phượng. Đặc biệt là tiểu phượng hoàng đột nhiên thu nhỏ lại, biến nhỏ bằng lòng bàn tay, giương cánh đậu trên vai Kim Phượng. Sau đó nó kêu to không ngừng, giống như muốn nói cái gì đó.
- Nhóc con… Ngươi yên tâm, Long Vũ là bằng hữu của ta. Ta sẽ hết sức cứu chữa cho cậu ấy.
Thì ra là tiểu phượng hoàng muốn Kim Phượng cứu chữa cho Long Vũ đang bị hôn mê.
………………………………………… ……………………………………….
………………………………………… ……………………………………….
Ba ngày sau, rừng Ngô Đồng trở lên yên tĩnh như mọi ngày, đường tiến vào trong rừng đã bị Kim Phượng hạ một đạo cấm chế. Nếu không phải là cường giả cửu đỉnh, căn bản không thể nào đột phá được mà tiến vào rừng Ngô Đồng.
Vài nhóm nhân mã lần lượt không tiến công được mà lui.
Huyền Cảnh liên hợp công hội cũng không có can thiệp vào việc này.
Cho tới bây giờ, rừng Ngô Đồng trở thành một chỗ cấm kỵ.
Mã Chính Phong cùng Long Vũ bản thân bị trọng thương nên di chuyển bất tiện, Kim Phượng liền dựng một cân phòng gỗ tạm thời trong rừng Ngô Đồng. Hai người bị Vu Chiến Thiên làm cho trọng thương, tà khí xâm lấn, khinh mạch bị hao tổn nặng.
Mã Chính Phong sau khi ăn đan dược của Kim Phượng , nghỉ ngơi một ngày liền tỉnh lại, hiện tại đang vận động để khôi phục đạo lực. Nhưng tình huống của Long Vũ ngày càng nghiêm trọng.
Tu vi cảnh giới của hắn còn quá thấp. Mà một kích của Vu Chiến Thiên, chủ yến là nhằm vào hắn. Cho nên, đến lúc này hắn còn chưa tỉnh lại.
Buổi sáng Kim Phượng kiểm tra thương tổn của hắn, phát hiện tình huống thương thế của hắn không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, làm cho nàng sốt ruột. Sau một hồi cân nhắc, nàng quyết định sử dụng bí pháp đặc chế của tộc, chế thuốc nước chữa thương cho Long Vũ. Tuy rằng việc làm này vi phạm vào gia quy, nhưng hiện giờ phải cứu người, không có cố kỵ nhiều như vậy.
Huống hồ, Long Vũ có phượng hoàng lệnh, hẳn là có thể vì vật này mà giải thích.
Nghĩ đến đây, Kim Phượng vội vàng đem Long Vũ đặt nên giường ( Chết, thằng này sắp bị hấp diêm ) chính mình làm công tác chuẩn bị. Sau một thời gian chuẩn bị, trong phòng được đặt một thùng nước lớn, bên trong có đặt thánh dược do các dược lão trong tộc bí chế, mùi thơm lan toả khắp phòng.
Sau khi mang Long Vũ đặt vào trong thùng gỗ, Kim Phượng lại giúp hắn kiểm tra thân thể. Sau đó nàng mới sử dụng đạo lực tăng nhiệt trong thùng dược thuỷ, để thân thể hắn hấp thu tốt hơn.
Tới buổi trưa, Long Vũ trong thùng gỗ vẫn hôn mê bất tỉnh. Hơi thở yếu ớt mang một cỗ huyết khí toán loạn.
Kim Phượng hơi kinh hãi, huyết khí trong hơi thở của hắn chính là mấu chốt nguyên nhân – trong máu của hắn có lẫn máu dơ bẩn của phương thiên huyết ấn.
Thứ này nếu trên người Kim Phượng thì không tính là cái gì. Nhưng đối với một phế vật như Long Vũ, tạo thành một thương tổn lớn.
Đôi mắt quyễn rũ của Kim Phượng hơi hơi khép, nhẹ nhàng cầm bàn tay Long Vũ, cẩn thận xem xét động mạch của hắn.
Một lát sau, trên trán nàng xuất hiện một vẻ mặt lo lắng.
Đột nhiên, quanh thân Long Vũ toả ra một hơi thở quen thuộc với Kim Phượng. Cùng lúc đó, trên mi tâm hắn xuất hiện một đạo mây màu tím đang bài trừ máu bẩn này.
- Có người thúc dục Phượng Hoàng lệnh?
Kim Phượng nhanh chóng nhìn ra manh mối, khẽ nhíu mày. Vẻ mặt nàng tràn ngập sự kinh ngạc cùng sự tò mò.
Lúc này, Long Vũ đã sớm hôn mê bất tỉnh, căn bản không có khả năng thôi động Phượng Hoàng lệnh. Hơn nữa, muốn thôi động Phượng Hoàng lệnh, tất phải có tâm quyết, khẩu quyết.
Theo hiểu biết của Kim Phượng, tâm quyết và khẩu quyết của Phượng Hoàng lệnh là bí mật của gia tộc. Coi như hắn may mắn có được Phượng Hoàng lệnh, cũng không thể biết được huyền bí trong đó.
Nói cách khác, thúc dục Phượng Hoàng lệnh tuyệt đối không thể nào là Long Vũ.
Đây chính là mấu chốt của vấn đề. Nếu Phượng Hoàng lệnh không phải là do Long Vũ thôi động, vậy là ai chứ?
Đương nhiên, trước mắt không phải là lúc theo đuổi vẫn đề này. Bởi vì hơi thở của phượng hoàng lúc này rất nhỏ bé, cho nên trong quá trình tranh đấu, đạo máu ô uế chiếm thế thượng phong.
Long Vũ trong lúc hôn mê khẽ thở nhẹ một tiếng, lông mi nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, khoé miệng thậm chí còn chảy ra một tia máu đen. Hiển nhiên, lúc này hắn thật sự thống khổ.
- Tiểu đệ đệ, xem ra cậu thực sự là oan gia của ta.
Kim Phượng lẩm bẩm:
- Mẫu thân. Người cho con tới Huyền Linh Thiên tìm kiếm duyên phận.. Con luôn luôn không biết duyên phận là cái gì. Người thanh niên trước mắt này mang bảo vật của Phượng tộc, không biết cậu ta có phải là duyên phận của con hay không, nhưng con phải cứu lấy cậu. Chỉ mong trong tương lai người không có trách con.
Ngây người nửa ngày, Kim Phượng hít sâu một hơi, lặng lẽ niệm khẩu quyết, trên trán lập tức xuất hiện một dấu hiệu phượng hoàng màu vàng, ánh sáng rực rỡ, tràn ngập màu sắc.
Lúc đó, ba con phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng vội vàng nằm rạp xuống, trong đôi mắt tràn ngập sự kính sợ.
Kim Phượng phong trụ mấy đại huyệt của Long Vũ, sắc ửng đỏ, đôi môi chậm rãi tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên môi Long Vũ. ( Được em thứ hai hôn môi , nhưng mà lần này nó không biết gì ). Lập tức một dòng khí kim sắc từ trong miệng nàng chậm rãi tiến vào trong miệng Long Vũ.
Dòng khí màu vàng nhẹ nhàng tiến vào, sắc mặt Long Vũ dần trở nên hồng hào, mà kinh mạch trong cơ thể nhanh chóng được chữa trị.
Tại chỗ mi tâm của hắn, hơi thở phượng hoàng cũng trở nên cường đại hơn. Chỉ một thời gian đã ngang bẳng với vết máu dơ bẩn kia.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết