Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1944: Tôi mới là tổng chỉ huy tiền tuyến
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Không cần, chúng tôi ở đây đợi các anh cứu được Vương lão ra. Nếu có kẻ địch tới, chúng tôi sẽ ngồi xổm ở đây chiến đấu với chúng. Cùng lắm là chết, sợ gì.
Lúc này, Nghiêm Thế Kiệt thái độ kiên quyết.
- Không được, lập tức về nước.
Diệp Phàm nói.
- Ở đây chúng ta có tổng cộng mười sáu đội viên, bị thương ba người, hy sinh một là bốn, lại thêm sáu đội viên hộ tống, còn lại có vài người. Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là cứu Vương lão, không thể kéo dài nữa. Cầu Tử, tôi lệnh cho anh đưa bọn họ nghỉ ngơi chờ trận sau xuất kích, không được làm trái.
Nghiêm Thế Kiệt lấy tư cách của tổng chỉ huy tiền tuyến của hành động chiến dịch Phá Thiên, vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh thép
- Sáu đồng chí, Cẩu Tử, tôi thấy trước mắt chỉ có thể như này. Bằng không sao cứu được Vương lão ra? Vừa rồi nhận được tin tức bên kia, nói là cuộc chiến bên khu số 01 rất ác liệt. Lúc gần tới mê cung tử vong, tinh nhuệ của các nước đều ở đó cả, chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, chẳng có mặt mũi nào mà quay về.
Đồng chí Đông Phương cũng đầy bi thương nói.
- Không cần nói, lập tức về nước. Cậu, cậu, cậu…
Diệp Phàm trực tiếp giơ tay chỉ tướng.
- Tôi mới là tổng chỉ huy hành động lần này.
Nghiêm Thế Kiệt quát.
- Quát cái khỉ? Tôi là đại soái, anh chả là cái gì.
Diệp lão đại giơ nắm đấm, “ba” một tiếng, Nghiêm Thế Kiệt bị Diệp lão đại đánh trúng huyệt Thái Dương, người mềm nhũn ra ngã xuống.
- Bây giờ, tôi là tổng chỉ huy ở tại hiện trường. Lập tức hộ tống bọn họ về nước, tính mạng của bọn họ giao phó cho các anh, hãy bảo trọng.
Diệp lão đại rất khí phách, vung tay lên, đuổi sáu đội viên như đuổi muỗi.
- Bảo trọng, thủ trưởng.
Sáu đội viên quỳ gối hành lễ đệ tử rất trang trọng trong giới võ lâm. Tất cả mắt đều ươn ướt.
Bọn họ hiểu, đây là Diệp lão đại đem tia hy vọng sống cho mình và đám người đi cùng. Hộ tống những người bị thương về nước là đi về hậu phương, vào thời khắc này, hậu phương đơn giản là không có đối thủ.
Chính là an toàn, đương nhiên, cũng không thể nói trăm phần trăm an toàn. So với tiền phương thì an toàn hơn nhiều. Sáu đội viên đứng lên, cõng mấy người bị thương lên đường.
- Hai người vẫn đi chứ?
Đông Phương vẻ mặt thân thiết hỏi Diệp lão đại và Vương Nhân Bàng.
- Phải nghỉ ngơi một thời gian, các anh chú ý canh gác.
Diệp Phàm nói, quay người hỏi:
- Diệt được mấy người Mỹ rồi?
- Chúng ta giết chết năm tên. Lần này Hải Lang thật sự là hạ quyết tâm. Không ngờ điều động hai cao thủ cửu đẳng dược phẩm. Bên này còn huy động một đội nhỏ, chính là muốn tiêu diệt Vương lão ở đây. Phỏng chừng, bên địa khu số 01, số người của Hải Lang chắc nhiều. Nhưng hẳn là không có cao thủ.
Đông Phương nhíu mày nói.
- Đội viên chính thức của Hải Lang nước Mỹ rút cuộc có bao nhiêu người? Nhân tài Quốc thuật của Hoa Hạ chúng ta xuất hiện lớp lớp. Di sản tích lũy mấy ngàn năm chắc chắn phải mạnh hơn một nước Mỹ mới chỉ lập nước được hơn trăm năm. Sao hành động lần này lại có vẻ đến bước đường không có người để phái đi thế?
Diệp Phàm có chút khó hiểu.
- Thể chế khác nhau, việc chọn lựa nhân tài cũng khác. Hải Lang nước Mỹ tuyển nhân tài dùng tiền bạc đi mời người.
Trong số đội viên Hải Lang cũng không chỉ có người Mỹ. Bọn họ có một mạng lưới cao thủ trên toàn thế giới. Có 30% đội viên đến vì người Mỹ trả lương cao.
Hơn nữa, các bang phái của nước Mỹ cũng không giống Hoa Hạ chúng ta. Như chúng ta có các đại danh lừng lẫy như Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành, La Phù Hoa Sơn.
Còn cao thủ người Mỹ về cơ bản đều xuất thân gia tộc hoặc thuộc tổ chức nào đó. Cơ cấu như vậy điều động nhân sự sẽ rất thuận tiện.
Không giống như mấy đại phái như Võ Đang, Thiếu Lâm và nhiều môn phái khác của chúng ta. Anh muốn người ta xuất người, người ta có di sản phong phú, ai muốn đem đệ tử phải vất vả bồi dưỡng tặng không cho Tổ đặc nhiệm A của anh?
Hơn nữa nước ta đang dốc toàn lực kiến thiết kinh tế. Quân phí chi ra so với nước Mỹ siêu cường quốc về cơ bản là kém xa.
Lấy bọn Hải Lang làm ví dụ. Kinh phí một năm chi ra của người ta gấp bốn mươi lần Tổ đặc nhiệm A chúng ta.
Tiền lương một năm cộng thêm trợ cấp làm nhiệm vụ tất tần tật của một đội viên bình thường của chúng ta cũng chưa đến một trăm năm mươi nghìn.
Khoản này so với lương tầm khoảng chưa tới hai mươi nghìn một năm của một nhân viên bình thường đã rất cao rồi.
Còn lương một năm của một đội viên bình thường của Hải Lang nước Mỹ ít nhất được một triệu nhân dân tệ. Đổi thành đô la Mỹ cũng được hơn một trăm nghìn đô la Mỹ.
Còn lương một năm của nhân viên hàng không của nước Mỹ không quá mấy chục nghìn đô la Mỹ. Tiền lương của đội viên Hải Lang cao hơn bọn họ nhiều.
Có lương cao như vậy, có cao thủ nào là không muốn gia nhập. Con người chết vì tiền tài, con chim chết vì miếng ăn, con người ta sống đương nhiên cần tiền.
Có tiền mới có thể phóng khoáng. Những đội viên này đều là tinh anh của các quốc gia. Nhóm tinh anh đương nhiên coi trọng cuộc sống hưởng thụ.
Còn tiền lương của đội viên tổ Thần Đạo Nhật Bản còn có cái giá trên trời hơn. Tiền lương của họ quy đổi ra tiền mà Hoa Hạ chúng ta dùng lên đến gần một triệu sáu trăm nghìn tệ, tương đương hai trăm nghìn đô la Mỹ.
Nếu ở nước ta thì đã trở thành phú ông rồi. Cho nên, đội viên bình thường của họ nhiều hơn của Tổ đặc nhiệm A chúng ta.
Đông Phương vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
- Lương của một đội viên một năm không được hai trăm nghìn. Tổ đặc nhiệm A chúng ta cũng không có bao nhiêu người. Tiền lương tất cả gộp vào cũng không quá mấy triệu. Quốc gia đã coi trọng Tổ đặc nhiệm A chúng ta như vậy, sao lại chi tiền lương ít thế?
Vương Nhân Bàng ở bên cạnh không kìm nổi nói châm chọc.
- Nói thế cũng không phải. Anh chưa từng làm nhà, đương nhiên không biết củi gạo đắt. Quốc gia mỗi năm bỏ ra số kinh phí cho Tổ đặc nhiệm A không dưới mộ trăm triệu. Nhưng số tiền này nhìn thì có vẻ rất lớn thực ra cũng bằng không.
Thanh toán cho mỗi đội viên làm nhiệm vụ, còn có đội viên huấn luyện, còn có các tổ bên ngoài phối hợp với Tổ đặc nhiệm A, như bộ đội Báo Săn chẳng hạn. Đội ngũ không chính thức. Gỉa dụ điều anh tới nước nào đó chấp hành nhiệm vụ, trợ cấp của anh không quá mấy nghìn tệ.
Nhưng chi phí ở nước ngoài của anh lại lên tới mấy chục thậm chí mấy trăm. Chi tiêu kếch xù như vậy, chính là có đưa cho anh một núi vàng bạc cũng không đủ.
Tổ đặc nhiệm A là bộ đội đặc thù. Để chấp hành nhiệm vụ, những khoản các đơn vị khác không thể báo cáo thì chúng ta đều có thể công khai chi tiêu.
Giống như đi tắm hơi, chính là đi chơi gái, anh cũng có thể lấy hóa đơn về báo chi tiêu. Đương nhiên chỉ cần là vì công tác, chuyện gì anh cũng có thể làm.
Có lúc để tiếp cận với những người ở tầng lớp trên, đầu tư cho chi tiêu còn đến mức như cái hang không đáy. Cho nên đừng thấy con số kinh phí hơn một trăm triệu đó, trên thực tế thủ trưởng mỗi khóa của Tổ đặc nhiệm A đều là vì tiền mà hao tổn tâm trí.
Có lúc, còn đến nỗi ngay cả hóa đơn đi công tác cũng không có tiền mà trả.
Đông Phương thở dài, trình bày tình cảnh túng thiếu của Tổ đặc nhiệm A.
- Quốc gia không giàu có, đây cũng là việc chẳng có cách gì. Những lĩnh vực mà Tổ đặc nhiệm A quản lý rất rộng, còn có rất nhiều thứ bí mật ít người biết đến mà anh không hiểu được. Có phương diện, chỉ chi trả cho việc đó cũng đã lên đến mấy chục triệu. Một trăm triệu thật sự là quá ít.
Diệp Phàm cảm nhận rõ được điều này.
Thì chính tàu ngầm hạt nhân Việt Đông Ngư Đồng thần long số M2 quốc gia cấp cho Tổ đặc nhiệm A quản lý trực tiếp, một năm phải bỏ ra biết bao nhiêu tiền. Phỏng chừng, đồng chí Đông Phương nói một trăm triệu chỉ là con số cố định. Không có tầm ba bốn trăm triệu thì chắc chắn không làm được.
- Mẹ nó, có tiền đúng là đại gia.
Vương Nhân Bàng không kìm nổi mắng một câu.
- Ai bảo không phải đâu?
Đông Phương cũng không kìm nổi nói ra một câu bực tức. Anh ta liếc nhìn Diệp Phàm nói:
- Mặc dù ở vào tình trạng như vậy, nhưng có vài lãnh đạo trong quân đội bất mãn với Tổ đặc nhiệm A chúng ta. Nói quốc gia ưu tiên chúng ta, số lượng tướng quân rất nhiều, về mặt kinh phí thì ra tay hào phóng thậm chí tới mức mù quáng.
- Ghen ăn tức ở thôi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Bảo bọn họ tới Sahara liều mình thử xem, Tổ đặc nhiệm A chúng ta tỉ lệ thương vong là bao nhiêu, tỉ lệ thương vong của bọn họ là bao nhiêu. Mẹ nó, không làm gì còn càu nhàu, cái thứ gì vậy?
Vương Nhân Bàng lại mắng.
- Thôi vậy, không nói chuyện này nữa. Mọi người khôi phục sức khỏe chuẩn bị xuất kích.
Diệp Phàm nói. Đúng vào lúc này, thiết bị liên lạc của Diệp Phàm vang lên.
Sau khi thông âm, nghe thấy tiếng thủ trưởng Cung Khai Hà ngưng trọng nói:
- Cẩu Tử, tổng bộ quyết định, bổ nhiệm cậu làm tổng chỉ huy tiền tuyến chiến dịch Phá Thiên lần này. Số đội viên còn lại của các cậu không nhiều. Vừa rồi nhận được điện thoại của hội nghị thường vụ Chính ủy, nói là tiền tuyến cho dù chỉ còn lại một đồng chí cũng phải mang thứ đồ trong mê cung Tử vong trở về, cho dù không mang về được thì cũng phải phá hỏng đi.
- Tôi biết rồi.
Sau khi buông điện thoại, Diệp lão đại tâm tình có chút nặng nề. Nhiệm vụ này quá nặng nề, cảm giác bờ vai có chút không gánh vác nổi.
Nửa đêm, Diệp lão đại cuối cùng cũng khôi phục thể lực. Bởi vì Diệp lão đại cùng Vương Nhân Bàng và Đông Phương ba người cùng nhau gặm ăn cái thứ ngó sen trong am Thiên Diệp coi đó là củ cải.
Đội viên khác chia thành các mảnh nhỏ, thứ này là sản phẩm dinh dưỡng cao, khá có hiệu quả đối với việc khôi phục thể lực của con người.
Chỉ có điều đồng chí Vương Nhân bàng suýt chút nữa đau lòng vì gặp phải trở ngại. Bởi vì thứ này lại là nguyên liệu chủ yếu nhất anh ta để phối chế Lôi Âm Cửu Long Hoàn.
Lúc này đều bị coi là củ cải gặm ăn hết thì còn đâu mà chế Cửu Long Hoàn. Tuy nhiên, vì ông nội, Vương Nhân Bàng cũng không đếm xỉa đến.
Bò qua mấy đống đá nhỏ thì vào được đúng khu Loạn Thạch. Một đám đá to có nhỏ có rơi lung lung trên bờ cát rộng.
Trong tảng đá còn mọc những thứ cây của sa mạc. Trong đó, phần lớn là Tiên Nhân Chưởng. Với thứ đồ toàn gai góc này, việc đi lại thật sự không dễ dàng.
- Hình như ở vùng cách tiền phương hai mét có động tĩnh.
Lúc này, Diệp Phàm thông báo cho mọi người. Đông Phương và Vương Nhân Bàng đều tập trung qua đó. Mấy người đều dùng kính viễn vọng nhìn trong đêm với bội số lớn quan sát.
Tuy nhiên nhãn lực của bọn họ không tốt bằng Diệp Phàm.
- Hình như có tiếng đánh nhau dùng quyền cước côn bổng, lúc liên tiếp lúc đứt đoạn. Hơn nữa, từ âm thanh hỗn độn có thể đoán được, phỏng chừng không chỉ có ba người. Phải mấy người đánh nhau. Tuy nhiên, trong đống Loạn Thạch này, phỏng chừng là đánh một quyền lại chạy vài bước, đang tiến hành chiến đấu du kích.
Đông Phương rất có kinh nghiệm, phân tích.
- Vương lão có trong đó không
Vương Nhân Bàng hỏi, anh ta đương nhiên là quan tâm đến chuyện này.
- Theo trắc định đồng hồ tuyến tính, hẳn là đại khái thuộc nội khu phạm vi này. Tuy nhiên không thể xác định được địa điểm chuẩn.
Đông Phương nói.
- Tôi đi trước nhìn xem, chờ tôi phát tín hiệu thì các anh tới.
Diệp Phàm nói.
- Tôi cùng các anh xung phong, tôi cản phía sau, quan sát và sẽ tùy cơ tiến tới.
Vương Nhân Bàng nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1945: Da ngựa bọc thây, vĩnh viễn không hối hận
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Diệp Phàm nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của anh ta, biết anh ta lo lắng cho ông nội, đành phải gật đầu. Hai người tách nhau ra khoảng mười mấy mét, người trước người sau dán người xuống đất giữa đám Tiên Nhân Chưởng trèo qua.
Sau khi tiến vào được hơn một dặm cuối cùng phát hiện có mấy bóng người không rõ lắm đang đánh nhau.
- Con át chủ bài của Mỹ và Hoa Hạ, hôm nay nơi này các người sẽ táng thân. Cạc cạc.
Một giọng nói giống như người Nhật Bản vang lên, thanh âm khá chói tai, rất điên cuồng và đắc ý. Tuy nhiên là nói bằng tiếng Anh chứ không phải tiếng Nhật.
- Đúng là ở đó, chúng ta mau tiến lên.
Vương Nhân Bàng nóng nảy khẽ nhích người.
- Khoan đã, có phải muốn dụ chúng ta mắc mưu không?
Diệp Phàm ngăn Vương Nhân Bàng lại, nhỏ giọng nói.
- Thật sự cũng đáng nghi.
Vương Nhân Bàng thân mình chấn động, khẩn trương dừng lại.
Đúng lúc này, ở đó vang lên một tiếng “bá”
Hình như một người bị tảng đá đánh trúng, mắng:
- Cẩu Hoa Hạ, cẩu nước Mỹ, ra đây mau.
- Nhìn thấy chưa, vừa rồi những tên đó đang dùng câu câu cá. Phỏng chừng ông nội anh và Tư Bì Lang nước Mỹ đều đang trốn ở trong khu vực này lén dùng đá tấn công.
Diệp Phàm nói, hai người cẩn thận trèo qua.
- Chúng ta cho bọn nó nếm thử mấy quả lựu đạn.
Vương Nhân Bàng nói.
- Không được, không thể xác định được vị trí của Vương lão, nếu vô tình làm bị thương thì sẽ phiền toái.
Diệp Phàm ngăn chặn hành động điên cuồng của Vương Nhân Bàng.
- Chúng ta tới gần một chút rồi tính sau.
Diệp lão đại nói rồi lại trèo về phía trước.
Bên kia lại truyền đến thanh âm của tảng đá đập, rất hỗn độn, cũng yểm trợ cho tiếng động mà bọn Diệp lão đại tạo ra khi trèo qua.
- Tư Bì Lang, chúng ta đồng loạt ra tay, trước tiên giải quyết đám sói này rồi sẽ quyết đấu sau được không?
Lúc này, truyền tới giọng nói hơi khàn khàn của Vương lão.
- Mười lăm phút, chúng ta hợp lực ra tay, không được tấn công lẫn nhau.
Cách đó không xa, từ trong đám Tiên Nhân Chưởng truyền tới một giọng nói sắc nhọn. Chỗ phát ra giọng nói ấy lập tức ném ra một quả lựu đạn. Tuy nhiên phỏng chừng người đã chạy đi chỗ khác.
- Trúng.
Vương lão nói.
Không lâu sau, cuộc chiến ở Loạn Thạch càng khốc liệt. Hơn nữa, hướng tấn công về cơ bản không cố định. Lúc thì hướng đông, lúc lại hướng tây. Kể cả cao thủ của những nước khác có dùng tay lôi cũng không có cách nào đỡ nổi.
Đúng lúc này, hai giọng nói lần lượt truyền tới. Âm thanh của một trận quyền cước vang lên. Lần lượt hướng về phía năm sáu người ở giữa bồn địa.
- Phỏng chừng mấy người này chưa tới cửu đẳng, hoặc là cũng bị thương rồi.
Vương Nhân Bàng nói.
- Chúng ta tiến lên trợ giúp bọn họ một chút. Dứt khoát trước tiên giải quyết hết bọn âm mưu này, rồi sau đó sẽ thu phục bọn Tư Bì Lang được không? Tuy nhiên, chúng ta không thể để họ nhận ra là người Hoa Hạ, giả là người Hàn Quốc được không?
Diệp Phàm hỏi:
- Anh nói được tiếng Hàn không?
- Biết vài câu. Tôi nói đi nói lại vài câu là ổn thôi.
Vương Nhân Bàng nói. Hai người lợi dụng cơ hội trèo qua, trước tiên áp sát mặt đất quan sát một hồi.
- Ra tay.
Diệp Phàm vừa nói xong, từ dưới đám Thiên Nhân Chưởng bay vọt lên trời, trong tay cầm một trường đao, miệng dùng tiếng Hàn mắng:
- Giết sạch.
Một trong hai tên đang đánh nhau kịch liệt với Vương lão chưa kịp phòng bị nên bị một đao của Diệp Phàm chém đứt một đùi. Diệp Phàm lại thu tay xuất một đao nữa, tên kia bay đầu.
Thấy Vương lão đánh về phía mình, Diệp Phàm lập tức dùng tiếng lóng của Tổ đặc nhiệm A hô lớn. Vương lão vừa nghe, lập tức xoay người kết hợp tấn công với Diệp Phàm, một người bây giờ chỉ còn thấy vẻ hung hãn, tóc dài bồng bềnh, nhất thời chưa nhận ra là người nước nào.
Một người tấn công ở trên, một người tấn công phía dưới. Người kia tuy nói cũng là cao thủ cửu đẳng nhưng khi hai cao thủ cửu đẳng giao đấu, hơn nữa Diệp Phàm còn có đôi mắt ưng có hiệu quả nhìn trong đêm tối rất tốt.
A…
Hét lên một tiếng thảm thương, toàn bộ phần eo của người kia bị Diệp Phàm đâm một đao. Tuy nhiên anh ta chưa chết, giơ tay lấy ra quả lựu đạn.
Tuy nhiên Vương lão sao có thể để anh ta đạt được mục đích. Vội vàng tiến tới một bước, cầm tảng đá trong tay nện mạnh vào đầu tên kia.
Người đó đầu óc nở hoa, người gục xuống đất.
Còn Vương Nhân Bàng đang chiến đấu một mình với một tên. Chỉ là bản lĩnh của người ta quá cao, Vương Nhân Bàng đành dần dần thoái lui.
Vương lão cũng không có thời gian mà nghĩ đến việc nghỉ ngơi, kết hợp tấn công với Diệp Phàm. Ba người hợp lại đánh một người. Hai phút sau giải quyết xong. Lột mũ ra nhìn, hẳn là một người Nga.
- Chúng ta lui.
Vương lão nói, ba người lập tức lùi hướng về phía đám Tiên Nhân Chưởng.
- Cẩu Hoa Hạ, không giữ chữ tín.
Tư Quân Bì Lang đang bị hai cao thủ cửu đẳng không biết người nước nào giáp công, anh ta thấy Vương lão không làm sao, nhất thời mắng mỏ.
- Lão phu coi trọng nhất là chữ tín, tôi còn chưa tấn công cậu đúng không?
Vương lão nói, không để ý tới người này.
Vương Nhân Bàng đã mau chóng mở cái hòm thuốc ra băng bó đơn giản cho ông nội một chút sau đó cõng Vương lão về phía Đông Phương. Bên đó có bác sĩ chuyên nghiệp của Tổ đặc nhiệm A sẽ kiểm tra cho Vương lão.
- Tư Bì Lang, nơi này chính là nơi ngươi bỏ mạng.
Diệp lão đại cười khan một tiếng, tiến lên mấy bước.
Phi đao kẹp trong tay hướng về phía Tư Bì Lang. Bị hai đại cao thủ nước ngoài tấn công, Tư Bì Lang đã sớm có chút không chống đỡ nổi.
Hơn nữa phi đao của Diệp Phàm lúc đông lúc tây tương trợ. Không lâu sau, Tư Bì Lang kêu thảm, đùi bị trúng một đao. Tiếng xương vỡ vụn cho dù có cách xa tới năm sáu mươi mét Diệp Phàm vẫn có thể nghe thấy.
- A…
Tư Bì Lang nổi đóa, liều mạng vồ lấy một người trong đó. Lập tức đẩy người đó ngã trên đất.
Thật ra hai người này là cao thủ bát đẳng, chưa tới cửu đẳng. Chỉ có điều Tư Bì Lang bị thương từ trước, lại còn đấu với Vương lão mấy chục ngày, bản thân đã kiệt sức rồi.
Một đội viên khác vừa thấy đồng đội bị đẩy ngã, lập tức đá một cước về phía Tư Bì Lang.
Diệp lão đại đã lặn xuống phía sau, một đao chặt đứt, lập tức máu tươi văng khắp nơi.
- Lui lui…
Người nọ quay cuồng chui hướng về phía đám Tiên Nhân Chưởng không còn thấy bóng dáng. Diệp lão đại lại chém một đao chính xác về phía Tư Bì Lang, tên kia cuộn người muốn trườn đi.
Tuy nhiên vẫn bị Diệp lão đại chém trúng một đao vào lưng. Trong cuộc tàn sát đẫm máu, Tư Bì Lang cũng lăn mấy vòng rồi chẳng thấy bóng dáng đâu. Tuy nhiên, Diệp Phàm hiểu rõ, người này chắc cũng tàn phế phân nửa rồi.
Về phần ông anh nằm dưới đất kia, Diệp lão đại đương nhiên không bỏ qua. Một cước giẫm lên, đầu bị Diệp Phàm gắt gao đá dúi vào đám Tiên Nhân Cầu gai góc.
Người nọ đùi và chân đều cố gắng ra đòn. Tuy nhiên Diệp Phàm không thả lỏng chân. Đế dày có khả năng chống địa lôi dày dẫn kia vẫn giẫm lên không buông, vẫn gắt gao ấn vào trong đám Tiên Nhân Cầu.
Cho tới tận khi chân tay người kia không còn động tĩnh gì Diệp lão đại mới buông lỏng giày, cúi đầu nhìn, mắng:
- Khả năng chịu đòn kém quá, cả đầu đều nát bét rồi. Đã chẳng còn nhận ra đâu là mũi mắt tai, cũng chẳng biết đội viên không may của nước nào.
Sau khi trở lại bên phía Đông Phương, Diệp Phàm hỏi:
- Tình trạng Vương lão thế nào rồi?
- Không lạc quan lắm, người trúng hơn mười đao. Hơn nữa chỉ băng bó đơn giản, máu chảy nhiều, hơn mười ngày chiến đấu, sức lực đã tới độ dầu cạn đèn tắt. Phải lập tức đưa về nước, bằng không sẽ quá muộn. Tuy nhiên, cho dù cứu được, phỏng chừng cũng bị tàn phế. Vương lão đều phải dựa vào nghị lực bất khuất mới chống đỡ được.
Đông Phương thờ dài, vẻ mặt bi thương.
- Anh lập tức mang theo hai đội viên hộ tống Vương lão về. Nhân Bàng cũng cùng về.
Diệp Phàm ra lệnh.
- Đại ca bảo trọng.
Vương Nhân Bàng cõng ông nội quay người đi, anh ta cũng đang sốt ruột.
- Khoan đã, Bàng nhi ở lại.
Lúc này, Vương lão trên lưng tỉnh lại, lập tức nói.
- Không được, đường về cũng không an toàn, Vương lão, ông cần người bảo vệ.
Diệp Phàm nói.
- Không cần nói, Nhân Bàng, nếu cháu vẫn còn là một người Hoa Hạ thì hãy để ông xuống. Cháu là cao thủ, không thể quên khí phách của cao thủ. Nghĩ đi, vì cứu ông, hy sinh bao nhiêu đồng chí rồi. Cháu phải xứng đáng với họ.
Vương lão nói như đinh đống cột.
- Vương lão, cái này không được. Trở về sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
Vương Nhân Bàng nói.
- Không cần nói, nếu cháu không lấy về được máy thứ đồ Mê Cung, cháu sẽ không còn là cháu trai của Vương Kinh Thiên.
Vương lão quát.
- Vương lão…
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Không cần nói, Nhân Bàng, nếu cháu còn không đi, ông sẽ tự cắt đứt. Ông đã là một phế nhân rồi, chỉ cần sống được là tốt rồi.
Vương Kinh Thiên đột nhiên rút ra một cây dao găm ngắn.
- Cháu đi, ông nội. Cháu đi. Cháu lăn…
Vương Nhân Bàng nước mắt tràn mi, quỳ xuống đất, ba thủ trưởng quay người đi về phía trước.
- Đồng chí Đông Phương, Vương lão giao cho anh.
Diệp Phàm nói.
- Người còn tôi còn, người mất tôi mất.
Đông Phương vẻ mắt kiên định nói, vừa vung tay lên, liền đi. Hai đội viên phía sau một người cõng Vương lão, một người ở bảo vệ ở phía sau rồi cả bọn rời đi.
Diệp Phàm nhìn bóng dáng Vương lão dần dần biến mất mới xoay người lại.
- Chúng ta còn lại năm người, nhiệm vụ càng gian khổ hơn. Các đồng chí, hối hận không?
Diệp Phàm nói.
- Vĩnh viễn không hối hận, da ngựa bọc thây.
Bốn người đội viên trong đó có cả Vương Nhân Bàng cùng hô to.
- Nghỉ ngơi, sau đó xuất phát, tiến quân về phía khu số 01.
Diệp Phàm nói, ngồi xuống vận khí huyết.
- Lại xử lý được mấy cao thủ cửu đẳng, tốt quá rồi.
Cung Khai Hà kích động tới mức nện một quyền lên mặt bàn hội nghị.
- Tổ trưởng Cung, hẳn là thông báo bên các đồng chí của cục an ninh quốc gia. Cho dù là hy sinh toàn bộ, cũng phải bảo vệ Vương lão thoát khỏi Sahara về nước.
Lúc này Lý Khiếu phong nói.
- Thông báo…
Cung Khai Hà quay đầu nói với một đại tá.
- Bát cách…
Fujiwara Astoria nện một quyền trên bàn, ném thuốc lá gấu mèo đi rất xa, vẻ mặt lão ta vô cùng đau khổ, chỉ còn thiếu rơi hai giọt lệ.
- Ma Cách Điền Bang cũng thật vô dụng, cái gì mà cao thủ cửu đẳng, không ngờ bị chặt đứt một cánh tay mới trốn về được. Chúng ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, một tên khốn kiếp.
Phó tổ trưởng Sơn Bản thập bát Lang cũng không kìm nổi giật giật lỗ mũi mắng mỏ.
- Tuy nhiên cũng không có vấn đề gì. Người Hoa Hạ cũng bị thương tương đối. Trên chiến trường địa khu số 01 sắp tới, bọn họ đã không còn khả năng để cướp được tài liệu. Chúng ta vẫn còn Vương Bài thần bí.
Fujiwara Astoria trong nháy mắt lấy lại bình tĩnh. Nhặt thuốc lá gấu mèo dưới đất lên, hút.
- Lão át chủ bài của Hoa Hạ chắc đã bị tàn phế. Tuy nhiên, sao lại xuất hiện một tên hung hãn đến vậy. Đã điều tra ra người đó chưa, rốt cuộc là ai?
Sơn bản thập bát Lang vẻ mặt phẫn nộ hỏi một thượng tá phía sau.
- Đang điều tra.
Người nọ nghiêm túc trả lời.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1946: Một tên vô dụng
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Tra tra tra, tra cái khỉ.
Tổ Sơn Khẩu các anh phụ trách thu thập tin tức tình báo, tất cả đều bất tài đúng không? Trước kia chỉ nhắc tới một lão át chủ bài, bây giờ lại xuất hiện một tên lợi hại hơn. Không ngờ các anh lại không có tư liệu về hắn, giữ các anh lại làm gì. Kinh phí năm nay giảm một nửa, một nửa.
Sơn Bản thập bát Lang phẫn nộ quát.
- Tổ trưởng, chuyện này, sao thế được?
Tên kia vẻ mặt lúng túng nói.
- Bỏ đi, mỗi nước đều có những người bí mật. Người này, tôi phỏng chừng là vừa mới chiêu mộ. Cũng không biết Tổ đặc nhiệm A dùng cách gì, không ngờ có mạng lưới cao thủ vững thế.
Fujiwara Astoria khoát tay nói.
- Cái gì, Mễ Tư Lâm đã chết? Sao không cướp về?
Tổng thủ trưởng Brown của Hải Lang nước Mỹ thiếu chút nữa hét lên với một nhân viên tình báo vừa vào báo cáo tình hình công tác.
- Tình huống lúc ấy rất nguy hiểm. Mễ Tư Lâm cùng Sử Mật Tu mang theo năm đội viên phối hợp với Tư Bì Lang vây đánh tên cao thủ thần bí của Hoa Hạ kia.
Đã dồn cao thủ đó vào địa điểm Tiên Nhân Loạn Thạch địa khu số 4. Nơi đó rất phức tạp, đá và cát lẫn lộn nhau, nơi nơi dàn trải Tiên Nhân gai góc.
Không ngờ dưới bãi cát trống trải phía trước lại có một đội tiếp viện Hoa Hạ tới. Hơn nữa, trong đó, theo Sử Mật Tu phỏng đoán, có mấy cao thủ.
Chỉ riêng cửu đẳng đã có hai người. Bát đẳng cũng có đến ba bốn người. Hơn nữa, tên cao thủ cửu đẳng phỏng chừng đã đạt tới bậc cao nhất của cửu đẳng, chỉ thiếu một chút là đạt được cảnh giới cao thủ siêu cấp thập đẳng.
Sử Mật Tu nói thật đen đủi, đầu của Mễ Tư Lâm đã bị cao thủ đó dùng ám khí phi đao chặt đứt rơi xuống đất.
Còn bản thân anh ta cố sống cố chết mới rút lui được. Năm đội viên đi cùng đều đã chết.
Nhân viên tình báo nói. Thật ra, Sử Mật Tu cố ý giấu giếm, bịa đặt ra nhiều cao thủ như vậy.
- Nói xạo. Từ lúc nào mà Hoa Hạ bồi dưỡng được nhiều cao thủ thế? Theo sự phỏng đoán của nhân viên tình báo bí mật và các chuyên gia của chúng ta,
Hoa Hạ chỉ có một cao thủ có một con át chủ bài có tư cách cửu đẳng, chính là người bị thương cùng với Tư Bì Lang. Bằng không, Hoa Hạ sao có thể đến nỗi ngay cả tổng thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A, Lỗ Tiến cũng bị thương thành tàn phế trên tiền tuyến.
Có người không dùng còn cất giấu, điều này không thể xảy ra được. Sử Mật Tu này, căn bản là chỉ lo thoát thân, tâng bốc số người Hoa Hạ lên n lần, n lần biết không?
- Sử Mật Tu nói dối như vậy là vi phạm quy định của quân đội.
Phó tổ trưởng La Đức Cách Lý Tư không kìm nổi vỗ thịch một cái xuống bàn.
- Hẳn là còn có cao thủ, vửa rồi nhận được điện thoaị báo cáo của Tư Bì Lang, nói là anh ta và quân bài chưa lật của Hoa Hạ kia đều bị thương.
Đang đấu với mấy cao thủ thần bí thì đột nhiên viện quân Hoa Hạ đuổi tới. Trong đó có một vị cao thủ thần bí.
Người này rất giỏi, đuổi tới liền xử lý hai cao thủ cửu đẳng đặc công lão bài đang bao vây tên người Hoa Hạ.
Cuối cùng, tên đó còn định một hòn đá ném hai chim, xử lý hai cao thủ cấp cao nhất của bát đẳng và cả tôi luôn. May là tôi rút lui được mới giữ lại được cái mạng này.
Người đó, chắc chắn có thực lực cấp thứ ba cửu đẳng.
Lúc này, Brown bình tĩnh lại, nói.
Thật ra, Diệp Phàm khi ấy cũng chỉ xử lý được một tên. Người còn lại hình như cũng chạy trốn. Tư Bì Lang đương nhiên cũng muốn che đậy. Vì bản thân đã trốn về thì hẳn phải tạo nên hình tượng một đối thủ thực lực thật mạnh thì mới có lý chứ, đúng không nào?
- Xử lý hai cao thủ cửu đẳng, nếu tình huống là thật thì tên át chủ bài mới xuất hiện của Hoa Hạ thật đúng là rất giỏi. Người này mà đã mang viện quân tới rồi, vậy chúng ta cũng phải áp dụng biện pháp đối ứng tất yếu. Bằng không, địa khu số 01 có cao thủ như này thâm nhập, sẽ phiền toái.
La Đức Cách Ly Tư trên mặt hiện lên một tia lo lắng.
- Không phải cuống lên như thế. Vì hộ tống tên Hoa Hạ bị thương về, phỏng chừng số dội viên còn lại của Tổ đặc nhiệm A không nhiều. Tôi nghĩ, chắc sẽ không hơn mười lăm người. Chúng ta dù sao cũng có một tổ đội được sắp xếp hoàn chỉnh, sao phải sợ mười lăm người.
Brown vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Số người nhiều thì có lợi ích gì. Một cao thủ cấp ba cửu đẳng có thể xử lý mười cao thủ ngũ lục đẳng.
La Đức Cách Lý Tư nhíu mày nói.
- Haha, người Hoa Hạ không cần tên át chủ bài vửa bị thương sao?
Brown đột nhiên cười thần bí.
- Ý anh là phái vài người đi chặn chân sau của hắn. Khiến cho tên át chủ bài mới đến không thể rút chân lại bảo vệ cho tên át chủ bài bị thương lúc trước?
Sau khi La Đức Cách Lý Tư hơi sửng sốt, không ngờ nở một nụ cười tươi.
- Chúng ta vất vả bồi dưỡng được ba tên át chủ bài, đáng tiếc hai cao thủ dược phẩm đã chết mất một người. Sử Mật Tu bị thương nặng phỏng chừng khoảng một năm mới hồi phục sức mạnh.
Còn Tư Bì Lang phỏng chừng bị thương quá nặng, có còn cơ hội phục hồi hay không thì khó nói. Tuy nhiên, theo Tư Bì Lang khẳng định thì lão át chủ bài Hoa Hạ kia cũng không xong.
Sau khi trở về chắc chắn không quay lại Tổ đặc nhiệm A được. Cho nên, chúng ta chỉ có thể phái một đội nhỏ tấn công tên át chủ bài Hoa Hạ bị thương nặng kia
Phỏng chừng, số đội viên bảo vệ bọn họ sẽ không nhiều. Đồng thời, không riêng gì tên át chủ bài kia là bị thương, còn có mấy đội viên Tổ đặc nhiệm A cũng bị thương.
Một phân đội nhỏ tấn công một nhóm người tàn phế, chúng ta gặp thiên thời địa lợi rồi. Hơn nữa, không thể lập tức tiêu diệt bọn chúng, chúng ta phải từ từ.
- Không khiến tên át chủ bài mới tới rút lui thì không xong.
Brown tươi cười. Anh ta liếc nhìn La Đức Cách Lý Tư, hỏi:
- Thương lượng với William thế nào rồi, nếu bọn họ đồng ý xuất người, bây giờ xuất đi, chúng ta có thể trả thêm mười triệu đô la Mỹ.
- William nói, nếu muốn anh ta xuất người, anh ta không cần một đồng xu của lầu năm góc.
La Đức Cách Lý Tư nói.
- Không cần tiền, vậy anh ta cần gì?
Trên mặt Brown hiện lên một tia ngạc nhiên.
- Anh ta yêu cầu thả em trai Williams của mình.
La Đức Cách Lý Tư nói.
- Điều này sao có thể? Williams là tội nhân nghiêm trọng bị tòa án Liên Bang phạt tù năm mươi năm, đã nhốt tại nhà giam Hà Khang nổi tiếng ở New York.
Nhà giam này là nơi các cơ quan truyền thông lớn đều rất chú ý. Mà Williams khi trước là cưỡng hiếp hai mươi mấy cô gái, trong đó có năm người là bé gái mới được mười tuổi.
Tên khốn kiếp này không ra thể thống gì, tên tuổi vang dội, sự phẫn nộ của dân chúng quá lớn. Vụ án năm đó của anh ta trấn động cả Nhà Trắng. Nếu thả anh ta ra, chắc chắn tòa án Liên Bang sẽ không đồng ý.
Brown mặt mày nhăn nhó.
Phải biết rằng tòa án Liên Bang
- Vì đất nước, cái gì cũng có thể làm. Chúng ta hoàn toàn có thể dùng chút thủ đoạn, dứt khoát tạo tình huống nói là anh ta trốn thoát, sau này tìm một người giống anh ta để chết thay. Đến lúc đó, bảo William đến Hải Lang làm phẫu thuật thay đổi hình dáng là được thôi.
La Đức Cách Lý Tư nói:
- Kỹ thuật phẫu thuật thay đổi hình dáng của Hải Lang chúng ta khá cao. Đảm bảo sau khi phẫu thuật, mặt có thể biến đổi đến một nửa. Sau này cấp cho anh ta một cái chứng minh thư là được.
- Anh cho rằng tòa án Liên Bang dễ bị qua mặt như vậy? Người ta sẽ tiến hành khám nghiệm DNA của tử thi,
Brown nói.
- Cái đó dễ thôi, chúng ta đổi máu của người giả trang thành máu của William là được. Mấy thủ đoạn nhỏ này không làm khó được chúng ta. Hơn nữa, đều là vì quốc gia, tôi nghĩ, tòa án Liên Bang cũng phải suy xét chứ đúng không?
La Đức Cách Lý Tư nói.
- Cách Lý, chúng ta làm vậy là rất mạo hiểm. Một khi bại lộ, chúng ta đều được ăn cơm tù.
Brown trên mặt rất ngưng trọng.
- Không có cách nào cả, không hoàn thành nhiệm vụ chúng ta phỏng chừng đều được về cơ quan bộ đội địa phương làm việc vặt đấy.
La Đức Cách Lý Tư hàm ý không cần đếm xỉa gì nữa.
- Làm thôi, hành động mau một chút, trong một ngày phải giải quyết xong. Tuy nhiên, nói với William, bảo anh ta lập tức chuẩn bị một chút để tới Sahara. Tôi nghĩ, có sự tương trợ của lão cửu đẳng này, cho dù đối mặt với tên át chủ bài đạt cấp cao nhất cửu đẳng của Hoa Hạ kia, chúng ta cũng chưa chắc thất bại. Chúng ta có nhiều người, vũ khí hiện đại hơn…
Brown đập bàn, hạ quyết tâm.
- Cẩu Tử, đã tiếp cận địa khu số 01.
Đội viên phụ trách tình báo báo cáo với Diệp Phàm.
- Chúng ta phải cẩn thận.
Diệp Phàm dặn dò.
- Thương Vương bên kia truyền tin tức đến, nói là phía sau có kẻ thủ khả nghi đang tăng tốc đuổi theo tới nơi họ rút quân. Phỏng chừng là muốn gây bất lợi cho Vương lão.
Nhân viên tình báo có chút lo lắng nói.
“Thương Vương” chính là nguyên lão Đông Phương. Sở trường của anh ta là Xạ Thủ Thần. Nghe nói anh ta có thể bắn chết đến cả một con ruồi ở khoảng cách ngoài trăm mét. Vốn là hiệp trợ Diệp Phàm tấn công, sau này đã điều đi bảo vệ Vương lão.
- Bên Thiên Trùng có tin tức gì không?
Diệp Phàm hỏi. Thiên Trùng chính là Tổ phó thường trực Tổ đặc nhiệm A, Nghiêm Thế Kiệt. Anh ta bị thương, Diệp Phàm đã phái vài người bảo vệ anh ta về nước.
- Thiên Trùng cũng đang trên đường ra khỏi Sahara. Tuy nhiên tốc độ hành động của bọn họ rất chậm. Hỏi nguyên nhân, Thiên Trùng nói là bị thương quá nặng không đi nhanh được.
Nhân viên tình báo nói:
- Thương Vương nói rồi, để mọi người yên tâm tới địa khu số 01. Anh ta đang chơi trốn tìm với mấy tên đuổi theo. Tin tưởng giữa biển cát mù mịt, bọn họ tạm thời sẽ không thể tìm ra Vương lão. Hơn nữa, theo Thương Vương phỏng đoán, đối phương làm như thế, phỏng chừng mục tiêu chính là hướng vào anh.
- Điệu hổ ly sơn mà thôi.
Diệp Phàm hừ nói, liếc nhìn Vương Nhân Bàng hỏi:
- Hay là anh cứ quay trở về bảo vệ Vương lão, tôi sợ lực lượng bên kia không đủ. Đã có người xuống tay với bọn họ rồi.
- Không được, Vương lão đã nói rồi. Kể cả ông cụ chết trên chiến trường cũng không cho phép ‘Tình Thứ’ quay về.
Nhân viên tình báo nói.
- Một khi đã như vậy, chúng ta tiến lên phía trước. Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, Vương lão cũng sớm được an toàn.
Diệp Phàm cắn răng nói, biết nói tiếp cũng vô dụng.
Vương Nhân Bàng cũng không dám quay về. Bởi vì thái độ Vương lão rất kiên quyết. Cao nhân thường rất khảng khái, coi danh dự còn hơn tính mạng. Tuy nhiên tinh thần vì nước của Vương lão thực sự khiến Diệp Phàm rất khâm phục.
Ba ngày sau, rốt cục tới địa khu số 01. Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng lựu đạn nổ ở nơi nào đó.
- Nơi này chiến hỏa diễn ra rất kịch liệt. Chúng ta cũng đừng đến nỗi bị đánh thành cái nút chai.
Vương Nhân Bàng không ngờ nhún vai, nhìn phía xa cười nói
- Anh còn có thể cười được, thật không tồi.
Diệp Phàm cười nói, quan sát địa hình phía trước qua kính viễn vọng.
- Chết cũng phải cười mà chết. Không thể làm khổ bản thân.
Vương Nhân Bàng nói, nhìn nhìn phía xa nói:
- Cái mê cung tử vong này rút cuộc có thứ đồ chơi kia không vậy. Có lẽ từ đầu đã chỉ là người đó nhìn thấy một tầng ảo ảnh. Đội viên đặc chiến của các quốc gia đều đã bị lừa, nếu vậy thì đúng là trò cười cho thiên hạ.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1947: Đây chính là địa khu mê cung số 01.
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Ai nói không phải, lúc trước đánh nhau tới mức một mất một còn. Kết quả là công dã tràng, đúng là buồn cười điên đảo. Tuy nhiên, mặc dù biết là một âm mưu, cao thủ các quốc gia đều không thể rời đi. Bởi vì, câu đố còn chưa giải được. Không ai muốn bỏ qua cơ hội.
Diệp Phàm nói.
- Đây là địa khu mê cung số 01, có vẻ cũng không thấy gì là mộng ảo.
Vương Nhân Bàng có vẻ hơi thất vọng nói.
- Mê cung, ai có thể nói được mê cung là cái gì?
Diệp Phàm nói xong, quay đầu hỏi tình báo phụ trách liên lạc, Trần Hằng Phong nói:
- Đã liên hệ với “ Ba Trùng” chưa?
- Vừa mới liên lạc. Tình hình bọn họ bây giờ không khả quan chút nào. Hai đội gộp lại tổng cộng mới được mười đội viên.
Trong đó toàn bộ số bị thương, trọng thương chờ hộ tống về nước đã là ba người, đều là tứ đẳng. Những người có khả năng chiến đấu tiếp còn lại bảy đồng chí.
Bởi vì tất cả mọi người không muốn bỏ qua cơ hội thăm dò mê cung, cho nên lương khô, nước uống và dược phẩm đều không tới kịp.
Ba Trùng thậm chí cười cười nói đùa một câu. Nói là anh ta gần một tháng chưa nếm quá mùi vị thức ăn. Mỗi ngày đều ăn loại lương khô cứng như đá này, khô như củi chẳng có vị gì.
Trần Hằng Phong nói.
Loại lương khô công nghệ cao này của Tổ đặc nhiệm A có thể đạt tới nguyên lý cơ bản giảm bớt nguyên liệu và cô đặc lại, thành phần chính là thịt.
Đương nhiên, trong đó cũng có thêm chút rau khô và dùng một phương pháp đặc biệt chế thành. Nếu thỉnh thoảng ăn thì còn thấy rất ngon. Còn ngày nào cũng ăn cái này vậy cũng chẳng khác nào gặm đá.
Đương nhiên, xét thấy việc tiếp tế tiếp viện ở Sahara rất khó khăn. Lần này mỗi người phải mang theo số lương khô dùng trong vài tháng. Cho nên, lần này mẹ nuôi là thứ lương khô cô đặc này. Một miếng bằng ngón út đủ cho một đội viên ăn cả bữa.
Đương nhiên, giá trị dinh dưỡng bên trong của loại lương khô này chắc chắn cao. Đối với việc khôi phục khả năng cho đội viên Tổ đặc nhiệm A đều có tác dụng nhất định.
Bởi vì, lão Sơn Tham Trường Bạch Sơn cũng là một trong những nguyên liệu chế nên loại lương khô này. Dịch hỗn hòa chính là từ Lão Sơn Tham nấu ra thành canh rồi trộn vào.
Người thường muốn ăn cũng không mua được.
- Tình hình đối thủ thế nào, nhìn thấy mê cung tử vong chưa?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Phỏng chừng đội viên Hải Lang đã từng thấy. Một thời gian trước, bọn họ thấy mê cung tử vong từ một bãi cát mênh mông ở địa khu số 01. Tuy nhiên, đến lúc bọn họ tiến lên thì mới phát hiện chỉ là ảo ảnh.
Thứ cảnh tượng kỳ lạ này cứ cách một khoảng thời gian thì lại xuất hiện một lần. Hơn nữa, đội viên các quốc gia đều suy xét quy luật xuất hiện của ảo ảnh.
Chỉ có điều quá khó để phỏng đoán. Mà Hải Lang nước Mỹ phỏng chừng có tài liệu trực tiếp. Bọn họ đã tiến vào một dải đất địa hình vùng núi.
Mà tảng đá và cồn cát rộng lớn kia cùng tồn tại ngay trong bãi cát ở dải đất vùng núi này. Nơi nơi dầy đặc một loại thực vật trông giống cây vạn tuế, họ gọi là “Thiết Xỉ thụ”. Loại cây này cũng cao tới khoảng mười mét. Tuy nhiên, thường thường thì chỉ khoảng ba bốn mét.
Tuy nhiên, cây mọc dày đặc không theo thứ tự gì. Một cái cây bức xạ đi chiếm diện tích khoảng bảy tám mét vuông. Mặt trên mọc đầy những cái răng lớn sắc bén như răng bằng sắt.
Ngay cả quần áo chống đạn loại nhỏ của chúng ta mà không cẩn thận cũng bị treo rách. Thiết Xỉ thụ rất đáng sợ, mặt trên còn có rất nhiều ký sinh trùng. Loại sâu này nếu bò vào cổ anh có thể cắn anh ngứa dở sống dở chết.
Đi lại rất khó khăn, huống chi trên lưng tất cả các đội viên đều cõng những vật nặng với trọng lượng cả trên trăm cân, lại càng khó đi hơn. May là ai cũng là cao thủ, bằng không, bình thường thì nửa bước cũng khó đi.
Trần Hằng Phong nói.
- Tôi muốn nói chuyện với Thái Hoa Xà, gọi bọn họ tới liên hệ rồi kết nối qua đây.
Diệp Phàm nói, Thái Hoa Xà chính là đồng chí Trương Cường.
Không lâu thì kết nối được.
- Lão Đại, cuối cùng anh cũng ra tay, mọi người nhớ đến chết này.
Trương Cường xúc động nói.
- Haha, nếu không phải vì các cậu, tôi cũng chẳng muốn đến cái nơi mà chim cũng chẳng buồn ị này.
Diệp Phàm cười nói.
- Cảm ơn.
Trương Cường nói.
- Cậu có khỏe không?
Diệp Phàm thân thiết hỏi.
- Eo bị trúng một đao, còn có thể băng lại, không chết được.
Trương Cường cười nói, tuy nhiên, Diệp Phàm có thể nghe ra, tiếng cười của anh ta rất chua xót.
Dù sao một người đang phải sống trong gian khổ của sa mạc Sahara, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đội viên nước khác cướp đi sinh mạng, tinh thần đương nhiên bị gò bó, ở trong tình trạng bị bao vây gắt gao, lại thêm thực phẩm dược phẩm đều không thể được cung ứng đầy đủ như ở nhà, những ngày tháng này, chắc chắn rất khổ sở.
- Thối Miết Hòa và Thổ Kê tình hình ra sao?
Diệp Phàm hỏi. Thối Miết Hòa là Tề Thiên, Thổ Kê là Lô Vĩ. Trương Hùng là Vô Tình.
- Cũng gần như thế. Thối Miết đã trúng một đao vào bụng, tuy nhiên may mắn không bị vỡ ruột. Thổ Kê bị thương ít nhiều tuy nhiên cũng không nghiêm trọng lắm.
Chỉ có điều, ở trong hoàn cảnh này, chỉ thương một chút cũng có thể chết người. Hiện nay Hải Lang và tổ Hồng Quân đều đã tiến vào địa khu đá cát dốc đứng.
Còn người của phần lớn các quốc gia đều đứng ngoài quan sát. Hơn nữa, cũng không phải là đơn thuần quan sát. Mà là hỗ hạ âm thủ, phỏng chừng, theo thời gian, số đội viên bên ngoài này sẽ ngày càng ít.
Trương Cường nói.
- Đúng vậy, mỗi ngày đều có người tới báo danh với Thượng Đế. Cái thứ mê cung đồ chơi vô bổ này đã nuốt trọn bao nhiêu sinh mạng các chiến sĩ tinh anh.
Phỏng chừng đội viên các quốc gia đều mệt mỏi. Bọn họ cũng là đâm lao phải theo lao. Không bỏ thì khó sống. Vì mạng sống, chỉ có thể cố gắng hết sức diệt đối phương mới bảo toàn được chính mình.
Lúc này, đã không còn là mê cung thăm dò mang ý nghĩa thuần túy, mà là liều mình vì mạng sống. Đùa, chính là trò chơi tử vong.
Tuy nhiên, các cậu yên tâm, chúng tôi đã tới địa khu số 01, đang tiếp cận các cậu. Tuy nhiên phía trước chúng tôi có một địa điểm di tích.
Hình như có rất nhiều vách tường đổ gãy, có lẽ nơi này là một vương quốc cổ đại nào đó. Trước đây các cậu đã từng đi qua địa khu này chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Sahara cũng rất thần bí, truyền thuyết chia thành thời kỳ Thủy ngưu, thời kỳ Hoàng ngưu và Mã. Trên thì tới ba mươi lăm ngàn năm nay, dưới cũng mấy ngàn năm, đều có di tích của sự sống con người.
Những vương quốc cổ đại biến mất ở Sahara cũng không ít. Lúc ấy có rất nhiều bộ lạc sinh sống ở đây. Cho nên lưu lại vài bức tường đổ thì cũng bình thường.
Cũng gần giống như Lâu Lan quốc truyền lại ở Hoa Hạ chúng ta. Tuy nhiên, các anh cũng phải cẩn thận những bức tường đổ này.
Địa điểm như vậy thường rất phức tạp. Hơn nữa, dưới đất có rất nhiều đường hầm. Phỏng chừng lúc trước người cổ đại dùng để cất giữ lương thực hoặc tránh mã tặc chiến loạn.
Hơn nữa, ngay cả mộ táng cỡ lớn cũng có. Những nơi như thế chính là có một đội người trốn trong đó cũng không thể phát hiện ra.
Cho nên nhất định phải cẩn thận đi qua. Lúc trước chúng tôi đi qua địa khu đó bị quân mai phục, hai đồng chí hy sinh.
Trương Cường thận trọng nói.
- Tôi biết, qua địa khu này, phỏng chừng cách các anh không xa. Tôi thậm chí còn có thể nghe được tiếng súng thỉnh thoảng truyền đến. Các cậu kiên trì bám trụ, anh em ta sẽ những người bất bại, chúng tôi sẽ kịp thời đến đó.
Diệp Phàm treo điện thoại.
Ban ngày không thể tấn công, chỉ có thể đợi trời tối.
Cuối cùng cũng tối.
Diệp Phàm vẫn là xung phong, Vương Nhân Bàng đi chót. Giữa là Trần Hằng Phong, Trấn Đông Tà và Khâu Phong. Đến cả Trấn Đông Tà cũng điều động từ phân trạm Hongkong về.
Có thể thấy Tổ đặc nhiệm A đúng ra đã rơi vào hoàn cảnh không có binh để điều động. Tuy nhiên ba người bọn Trần Hằng Phong không quá tứ, ngũ, lục đẳng, cần phải được chú ý bảo vệ. Diệp lão đại không muốn nhìn thấy cảnh đội viên của mình hy sinh nữa.
Lúc này Diệp Phàm di chuyển như một con thỏ. Không tới hai phút, khoảng cách hai mét đã bị Diệp Phàm rất nhanh ẩn núp tới được chân tường bức tường đổ nát thứ nhất.
Diệp Phàm giơ tay sờ sờ bức tường đổ nát cổ xưa. Trong lòng thầm nghĩ chủ nhân của ngôi nhà này chắc chắn không ngờ tới bây giờ nơi đây lại thành chiến trường, nơi diễn ra cảnh ẩu đả.
Với sự quan sát toàn diện của đôi mắt ưng của Diệp Phàm, dường như không phát hiện động tĩnh gì. Vì thế phất tay, đám người Trần Hằng Phong phía sau cũng chạy tới.
Đợi sau khi tất cả các đồng chí đều về vị trí, Diệp lão đại nhẹ nhàng thở hắt ra.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho Vương Nhân Bàng, sắp xếp đám người Trần Hằng Phong tìm nơi ẩn núp, mình và Vương Nhân Bàng hiệp trợ cho nhau đi về phía trước.
Cảm giác bên trái tiền phương như có động tĩnh gì đó, Diệp Phàm tĩnh tâm lại, dán người vào tường rồi dùng thuật tai dơi. Bên này lại dùng sóng khí dò xét.
Quả nhiên bên trái có tiếng thở. Hơn nữa, phía sau người này không xa còn có hai tiếng thở nhẹ.
Diệp Phàm quan sát một hồi, phát hiện tên kia phỏng chừng trốn ở chỗ trông giống hầm rượu cổ đại.
Mẹ nó, ta sẽ khiến hầm rượu thành mồ chôn của ngươi. Diệp Phàm trong lòng nhủ thầm, lập tức cùng Vương Nhân Bàng thương lượng một chút.
Vương Nhân Bàng vừa cố tình tạo ra tiếng động có vẻ đang đi về phía bên phải, vừa nằm sấp trườn về phía tảng đá phía trước. Qủa nhiên, chỗ phát ra hai tiếng thở phía sau tiền phương có phản ứng. Hai băng đạn lần lượt bắn tới.
Xôn xao…
Tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, hắn thừa dịp tiếng súng vang lên, liền phát huy thuật Hổ ưng Đề Túng của Phí gia đến mức độ cao nhất. Khoảng cách năm trăm mét, Diệp lão đại nhảy mắt đã lướt tới nơi nghi ngờ có địch thứ nhất.
Với thân thủ cửu đẳng hiện nay của Diệp Phàm, vừa lướt đi đã thi triển toàn bộ khả năng, không cần thở đã lướt đi trên bầu trời như diều hâu tới khoảng cách năm sau mươi mét. Cho nên, khoảng cách năm trăm mét, Diệp Phàm bốn lên bay lên hạ xuống là tới.
Đây đương nhiên không phải là bay, chỉ là đẩy nội tức khí ra ngoài thân, có tác dụng làm phản lực đối với mặt đất, thêm vào vài thủ thuật đặc thù lợi dụng quán tính lướt trên không trung mà thôi.
Nói thì chậm nhưng thực ra rất nhanh.
Diệp lão đại vừa hạ xuống chỗ nghi ngờ có địch, một chân hạ từ không trung xuống, lập tức nơi trông như hầm rượu cổ đại kia lập tức sập xuống. Diệp lão đại ném một quả lựu đạn vào.
Trong tiếng ầm vang, ông bạn kia mới thò cái đầu ra đã bị nổ bay văng đi. Nửa cánh tay vẫn còn đầm đìa máu đập vào trên người hai đồng chí phía sau.
Không đợi hai người phản ứng lại, Diệp lão đại bắn hai phát súng bang bang. Hai người trúng đạn ở đâu, sau một tiếng kêu đau đớn, Vương Nhân Bàng đã sớm lách tới phía sau hai người này.
Từ phía sau lưng một tay phản câu, răng rắc một tiếng, giống như chặt cây ngô. Lập tức máu tươi văng khắp nơi. Đối với hai tên ngũ đẳng kém cỏi mà nói, trước mắt Vương Nhân Bàng vốn không có khả năng chiến đấu.
Mẹ nó, làm bẩn tay mình. Hình như hai tên xui xẻo của bộ đội Hồng Ưng của Israel. Sau khi Vương Nhân Bàng trong lòng thầm mắng một câu, phát hiện Diệp lão đại đã phóng về phía trước từ lâu.
Hạ xuống một nơi, cùng với tiếng súng vang lên, sự tấn công của đối phương thất bại, mà kết quả lại là bị Diệp Phàm dùng bàn chân có thể đá đứt tảng đá dầy nửa mét đá cho một cước.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1948: Hai kẻ biến thái.
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Lập tức một tiếng hét thảm vang lên, chắc chắn là có kẻ đã chết.
Không lâu sau là quyền cước hỗn loạn và những tiếng kêu thảm thiết. Vương Nhân Bàng và Diệp Phàm là “đại sát mãnh phương”. Hai người đều là những cao thủ cấp tám cấp chín, đối phó với mười mấy người ở cấp thấp thật giống như cá gặp nước vậy.
Đợi sau khi Trần Hằng Phong xử lý xong một tên mới phát hiện ra là trận đấu đã kết thúc, căn bản là không còn ai để giết nữa cả.
- Hai tên biến thái! Không giữ lại cho ông đây một tên. Trần Hẳng Phong phát cáu, đoán chừng, cảm giác của hai đồng chí Khâu Phong và Trấn Đông Tà cũng không khác là mấy.
Hai đội ngũ cuối cùng cũng đã hợp lại.
- Rốt cuộc các cậu cũng đã đến.
Tướng quân Đới Thành vẻ mặt vui sướng.
- Mọi người vất vả rồi.
Diệp Phàm nói, nhìn quanh một lượt, thấy có mấy người bị thương đang nằm trên mặt đất.
Mà mấy người khác cũng bẩn thỉu như thế, cũng bị thương, cũng phơi nắng đến đen nhẻm.
Vì thế, Diệp Phàm nói:
- Tôi thấy, hay là chúng ta cử một vài đồng chí đưa những người bị thương về.
Chuyện hộ tống người sẽ do Tề Thiên, Lư Vĩ, Trương Cường và Trương Hùng đảm nhận, việc còn lại ở đây cứ để tôi phụ trách.
Hơn nữa, các cậu có thể đến phối hợp cùng với anhVương, hai đội gộp lại cũng còn đến bảy tám người có sức chiến đấu. Đối với bọn theo dõi mà nói thì cũng là một mối đe dọa lớn rồi.
- Chúng tôi không đi, có chết cũng phải tiếp cận một lần. Hơn nữa, chúng tôi vẫn còn có sức chiến đấu.
Tề Thiên và Trương Cường không hẹn mà cùng phản đối.
- Nếu chúng tôi đi, chỉ sợ là lực lượng các anh quá yếu. Chỉ còn hơn mười người làm sao mà đánh lại đội quân mấy chục người của bọn họ cơ chứ. Huống chi, tổ đặc nhiệm A đang rất hỗn loạn. Nơi này đã biến thành một nơi rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Nói đây là đường đến hoàng tuyền cũng không có gì quá đáng.
Đới Thành mặt mũi nhăn nhó.
Không đưa đi ở đây không vướng chân cũng vướng tay. Quan trọng là anhVương bên kia cũng đang cần tiếp viện. Tôi nghĩ, kẻ thù muốn gương đông kích tây. Cho nên dù đã có trên dưới mười người.
- Nhưng xem chừng cũng không có nhiều cao thủ.
Diệp Phàm nói:
- Vậy được rồi.
Đới Thành ngẫm nghĩ một lúc, thấy rằng nếu không đưa những người bị thương đi thì rất khó để chiến đấu tiếp. Hơn nữa, vừa chăm sóc người bị thương vừa chiến đấu thì thật là phiền phức, lại dễ hỏng việc. Huống chi sự an toàn của anh Vương cũng quan trọng, không thể để phía bên kia bị đối thủ tấn công được.
- Tôi đã nói là không đi, sức chiến đấu của chúng tôi vẫn còn rất mạnh.
Đám người Trương Cường từ chối.
Diệp Phàm hiểu được rằng mọi người không ai muốn rời khỏi mình, cuối cùng, lại phải thương lượng. Trương Hùng với Đới Thành sẽ quay về. Ở đây cũng có tới mười người rồi.
Lần lượt là Diệp Phàm, Vương Nhân Bàng, Trương Cường, Tề Thiên, Lư Vĩ, Trần Quân, Trần Hằng Phong, Khâu Phong,
Diệp Phàm không ngờ là lại còn có Thập Lục tiểu muội, và tổ trưởng tổ tình báo Triệu Thanh Ngọc ở trong đội.
Họ tuy còn trẻ tuổi, nhưng ngoại trừ Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng thì mọi người đều không có ai là cao thủ cấp tám trở lên.
Trương Cường Lư Vĩ đều cấp sáu, Tề Thiên cấp năm, mấy người kia cũng đều cấp năm.
Tuy nhiên, mấy người có mang theo khá nhiều dược phẩm, thực phẩm cùng với súng ống đạn dược, quần áo chống đạn tối tân, cũng xem như mà mang tới cho bọn Trương Cường một niềm vui bất ngờ.
Đương nhiên, loại quần áo này cũng không tốt cho lắm, súng bắn ở tầm xa thì có thể bảo vệ được, còn với những loại súng trường bắn tỉa hay súng bắn tự động uy lực mạnh thì áo này gần như không có tác dụng.
Ngay cả đoản đao kết hợp nội kình của cao thủ cấp tám cũng có thể xuyên thủng. Đương nhiên loại áo này vẫn có thể chống được các loại côn trùng hay rắn độc.
So với quần áo mặc bình thường thì cũng không có gì khác biệt, nhưng dù sao đó cũng là sản phẩm bí mật của các chuyên gia tổ khoa học năng lượng làm ra.
Đương nhiên, giá một bộ quần áo này cũng đáng kinh ngạc, không dưới một triệu, đủ để mua một chiếc BMW. Cho nên, có được mấy bộ quần áo này cũng tiêu tốn hết hơn mấy chục triệu.
Tổ đặc nhiệm A đều là những cao thủ tinh anh, cho nên, ai ai cũng có khí lực sức khỏe. Mỗi người khi đến xa mạc đều phải đi bộ và đeo một ba lô nặng tới ba bốn trăm cân. Khi chiến đấu thì giấu đi, chiến đấu xong lại mang bên mình.
Bọn Trương Cường luôn mong mình sẽ có một bộ quần áo mới như thế này để thay đổi.
- Mẹ nó chớ, mặc bộ này mấy tháng rồi, thối chết đi được, cũng may là mũi tôi không nhạy, nên không ngửi thấy gì.
Tề Thiên vừa thay đồ vừa nói:
- Ha ha, bọn Cẩu Tử vừa tới thì còn ngửi thấy chứ qua mấy ngyaf rồi cũng như bọn mình cả thôi, dù sao thì cũng rất thối, anh thối, tôi thối, mọi người đều thối! Càng thối càng khỏe mạnh.
Trương Cường cười nói:
Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, rạng sáng ngày hôm sau.
Trong cơn mơ màng thì Diệp Phàm bị Trương Cường lay dậy:
- Bọn họ có động thái rồi. Xem ra, Hải lang nước Mỹ và hồng quân liên Xô đã tham gia, Nhật Bản thần đạo và Ấn Độ la hán cũng không chịu nổi rồi. Sợ rằng tới muộn thì tài liệu sẽ bị bọn Hải lang kia cướp đi mất.
Diệp Phàm vừa quan sát kính viễn vọng vừa nói:
- Đã nắm rõ địa hình bên kia chưa?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Trinh sát đã qua đó, tuy nhiên, cũng chưa đi được vào tận bên trong. Nhưng phát hiện ra bên trong có ba tòa nhà vây quanh một khe núi sâu, diện tích tương đối lớn, núi thì cao khoảng trên một trăm mét.
Hơn nữa, dốc lại rất đứng. Mà trong thung lũng có những gì thì không được rõ lắm. Địa hình xung quanh cũng rất phức tạp.
Loại cây Thiết Xỉ này cũng vậy, kẹp người rất chặt, không cẩn thận còn bị ôm vào rất khó gỡ ra.
Huống chi, anh cũng không biết được kẻ thù đang nấp dưới bụi cây nào.
Bất cứ lúc nào đều rất nguy hiểm, toàn bộ khu vực này khiến cho người ta cảm thấy mình như đang đi trong bãi bom. Chỉ cần đi vào bên trong, mọi người có thể sẽ bị dọa thôi đã chết vì sợ rồi.
Trương Cường vẻ mặt khó coi nói.
- Lẽ nào mê cung lại ở ngay trong thung lũng?
Diệp Phàm liếc nhìn Trương Cường một cái hỏi.
- Rất có thể, không phải là trong thung lũng thì sẽ là ở trong núi. Nếu không, họ bố trí canh phòng cẩn mật làm gì chứ.
Trương Cường nói:
- Nếu như bọn họ đều đã chạy vào bên trong, thì chúng ta không thể đợi thêm nữa.
Vương Nhân Bàng nói.
- Chúng ta cứ bình tĩnh xuất phát, hay là để tôi dẫn đầu, chúng ta sẽ chia ra hai cánh tả hữu tiên phong.
Diệp Phàm ra lệnh.
Đúng lúc này, xung quanh vang lên những tiếng bom mìn nổ đùng đoàng.
- Bắt đầu rồi, hình như các đội bọn họ đã hỗ trợ nhau tiến lên rồi.
Diệp Phàm nói:
- Hừ, giẫm lên bom mìn, chết đi, chết nhiều một chút càng tốt.
Lư Vĩ vui vẻ vì người khác đã gặp họa.
- Còn có người chôn địa lôi, làm sao có đủ thời gian chứ?
Diệp Phàm hoài nghi nhìn xa xăm.
- Là đám người Mỹ và Nga làm đó, loại địa lôi này đem chôn khá đơn giản, chỉ cần đặt xuống dưới đất là được. Không giống như các địa lôi khác là phải nối dây dẫn hỏa. Đương nhiên, loại này khá đắt so với địa lôi thông thường.
Tuy nhiên, loại địa lôi này chắc cũng sẽ không có nhiều. Mọi người không có phương tiện vận chuyển, trên người ngoài lương thực, dược phẩm, thì không thể mang theo được bao nhiêu.
Trương Cường giải thích.
- Xem ra chúng ta phải cẩn thận. Giẫm lên địa lôi thì cũng không phải chuyện chơi đâu.
Vương Nhân Bàng khụt khịt mũi nói:
- Được lắm, cậu đi thử xem. Một quả cũng đủ cho một cao thủ cấp sáu đi Tây Thiên lấy kinh. Đương nhiên, nếu là cao thủ cấp tám cấp chín thì phản ứng nhanh hơn, có thể không mất mạng nhưng cũng không tránh khỏi đứt tay đứt chân.
Trần Quân lạnh lùng châm chọc.
- Mẹ nó, đâu đâu cũng là địa lôi, khiến chúng ta không qua được.
Vương Nhân Bàng không kìm nổi chửi vài tiếng.
- Không qua được cũng phải đi.
Diệp Phàm nhíu mày nói:
Sau đó, hắn cúi thấp người xuống mà đi, Vương Nhân Bàng vừa nhìn thấy vậy liền đi theo.
Xung quanh nơi này có những lùm cây Thiết Xỉ, nay thật ra lại chính là nơi yểm hộ cho mọi người.
Diệp Phàm giống như một con chuột túi, căn bản là nhảy lên phía trước. Mỗi lần đặt chân xuống đất đều có tính toán, chọn đúng chỗ có ngọn cây Thiết Xỉ. Như vậy rất dễ đề phòng những nơi có địa lôi.
Vương Nhân Bàng vừa nhìn thấy cũng học được ngay. Chọn những chỗ mà Diệp Phàm vừa giẫm lên mà bước vào, cũng đảm bảo hơn một chút.
- Hừ!
Tiếng súng đì đùng vang lên, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Ánh đao chợt lóe lên, một người từ dưới đất xông lên nhưng ngay lập tức bị giết chết.
- Có một thì chắc chắn sẽ có hai, có lẽ là nơi này không có địa lôi. Chúng ta cứ việc bò qua.
Diệp Phàm nói, bắt đầu dùng thuật thám trắc bằng khí lực để dò xét.
Cách này vẫn còn dùng được, bởi vì, người thì phải luôn cần hô hấp thì mới được. Dù là thở nhẹ tới mức nào, thì cũng không thể nín thở trong thời gian dài.
Cho nên, dù là tiếng thở rất nhẹ, trong một không gian nhất định, Diệp Phàm vẫn có thể cảm nhận được. Hắn là cao thủ trong chuyện này.
- Phía trước 200 mét có một người, bên phải 100 mét có hai tên. Nhưng ở giữa không có người.
Diệp Phàm ghé sát vào tai Vương Nhân Bàng nói.
- Hiểu rồi, mấy người bên phải giao cho tôi.
Vương Nhân Bàng nói nhỏ.
- Hành động!
Diệp Phàm ra lệnh, lập tức nhảy lên ngọn một cây Thiết Xỉ.
Sau khi lướt trên không với tốc độ tuyệt đối, hai tên ở phía trước 200 mét chưa kịp phản ứng. Diệp Phàm đã đứng ngay trước mặt chúng.
Chỉ một cước, khẩu súng trường bắn tỉa của tên kia đã bị đá tung đi xa mấy chục mét, thành một cây sắt vụn. Còn Vương Nhân Bàng chỉ trong nháy mắt sau khi Diệp Phàm ra lệnh thì đã đứng sừng sững trước mặt hai người kia rồi.
Thanh đao vung lên.
Giết hai tên kia như bổ hai trái dưa, hai cái đầu lăn lóc trên mặt đất.
- Nhìn gì, chính là Bàng gia nhà các ngươi làm đấy.
Vương Nhân Bàng nhìn hai con mắt trợn trừng của cái đầu rơi khi nãy mà quát, sau đó lại tiếp tục đi theo Diệp Phàm.
Hai cao thủ hợp lực, chỉ trong hơn mười phút đã xử lý xong khu vực này. Xem ra đội đặc nhiệm A sẽ rất cảm động đây.