Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 37: Chị đã ly hôn rồi?
Nguồn: MT
- A, đây là nhà hàng quốc tế Mỹ Châu?
Ninh Vi vừa tới nơi đã bị kinh trụ.
Lục Dược đang đứng ở cửa ra vào của nhà hàng. Y trông thấy Lâm Vân quả nhiên mang theo một cô gái xinh xắn tới. Dùng ánh mắt lõi đời của Lục Dược, chỉ biết đó là một cô gái không có nhiều kinh nghiệm cuộc sống. Khóe miệng y liền lộ ra vẻ mỉm cười, âm thầm bội phục ánh mắt của Lâm Vân.
- Hai ngày này đang nghĩ tới ngươi, không ngờ ngươi lại tới. Vì sao muộn như vậy mới tới? Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì đi ăn luôn một thể. Ta đã gọi món ăn rồi.
Lục Dược đi ra chào đón.
- Đây là bằng hữu của ta, Lục Dược, hay còn gọi là Lão Yêu.
Lâm Vân giới thiệu Lục Dược cho Ninh Vi.
- Chào Lục đại ca, em là Ninh Vi, là sinh viên của học viện Kinh Mậu.
Ninh Vi đi tới phía trước chào hỏi Lục Dược.
- Chào em, ha ha, ánh mắt của Lâm lão đệ thật không sai. Ninh cô nương quả thật là xinh đẹp, khả ái.
Lục Dược khen tặng. Trong lòng tự nhủ, còn là một sinh viên nữa.
Lâm Vân ngạc nhiên, Ninh Vi lớn lên xấu hay đẹp thì liên quan gì tới ta đâu? Liền nói thẳng:
- Lão Yêu, gian phòng chắc đã chuẩn bị rồi nhỉ. Ngươi để cho Ninh Vi đi lên trước cất đồ đạc đi.
- A, vẫn là gian phòng ngươi ở lần trước. Các ngươi ở chung à?
Lục Dược cố ý nói.
Nghe Lục Dược nói vậy, Ninh Vi đỏ mặt cúi đầu, hai tay không ngừng xoắn vào nhau. Trong nội tâm thầm than, quả nhiên Lâm đại ca muốn ngủ cùng mình. Trong lòng tuy đã ngầm đồng ý, nhưng vẫn có chút khổ sở.
- Ngươi nghĩ đi đâu thế Lão Yêu. Chỉ vì đêm nay Ninh Vi không có chỗ ở, cho nên ta mới muốn nhờ ngươi để lại cho nàng ấy một căn phòng nghỉ ngơi mà thôi. Vì sao phải ở cùng phòng rồi?
Lâm Vân liền hiểu biểu lộ kỳ quái của Lục Dược lúc trước. Người này đúng là hèn mọn bỉ ổi. Chẳng lẽ cứ mang con gái tới nơi này là muốn ngủ cùng à?
Chẳng những là Lục Dược biểu hiện xấu hổ, mà ngay cả Ninh Vi nghe thấy Lâm Vân nói vậy, mặt liền đỏ. Thật không ngờ là mình đã hiểu lầm Lâm Vân. Chính mình còn chuẩn bị xong làm việc đấy với hắn. Nếu như Lâm Vân biết mình suy nghĩ như vậy, chắc mắc cỡ muốn chết quá. Trong lòng có chút thở phào, lại có chút thất vọng.
Lục Dược là ai, nhìn sắc mặt và cử chỉ vừa rồi của Ninh Vi là liền hiểu. Vội vàng cười ha hả sai nhân viên dẫn Ninh Vi tới phòng ở đã chuẩn bị trước. Lúc này Lâm Vân mới kể lại chuyện xảy ra ở nhà ga cho Lục Dược. Lục Dược liền minh bạch vì sao Diệp bí thư lại vội vàng gọi điện thoại cho mình như vậy. Nguyên lại là y sợ Lâm Vân tức giận.
Mấy người ăn xong cơm thì đã không còn sớm. Tối hôm qua, Lâm Vân ở chỗ Hàn Vũ Tích tuy ngủ rất ngon, nhưng do thời gian ngủ quá ít, cho nên sau khi ăn xong cơm liền nằm xuống giường ngủ.
Buổi sáng, Lâm Vân dậy không quá muốn. Bởi vì tối hôm qua, Lục Dược nói cho hắn, bảo hắn hôm nay gọi điện cho Diệp Sở Thiên. Gọi ông ta tới nhà hàng quốc tế Mỹ Châu để Lâm Vân trợ giúp chữa bệnh.
- Chào buổi sáng, Lâm đại ca.
Lâm Vân vừa mới ra cửa đã thấy Lục Dược và Ninh Vi đang đứng chờ hắn.
Ba ngươi ăn no nê xong, Lâm Vân nhìn Ninh Vi hỏi:
- Hôm nay, em còn muốn về quê xin việc không?
- Không đi, bọn họ bảo hôm nay là hạn cuối cùng. Cho dù hiện tại em trở về cũng không kịp rồi.
Ninh Vi uể oải nói.
- Em đang muốn tìm việc làm?
Lục Dược nghe Lâm Vân nói vậy liền nhìn sang Ninh Vi.
- Em học ngành tiếp thị thị trường, chỉ cần có một công việc liên quan đến tiếp thị là được
Ninh Vi một bên trả lời Lục Dược, một bên còn đang suy nghĩ nên trở về trường học, hay là nên đi tới chợ việc làm tìm thử xem.
- Nếu em không ngại, có thể đến công ty của anh làm. Đây là danh thiếp của anh.
Lục Dược đưa một tờ danh thiếp cho Ninh Vi.
- A, ngài chính là chủ tịch tập đoàn Cảng Hải Hồng Kong, mà mọi người vẫn xưng là thần tài Lão Yêu sao? A, thực xin lỗi.
Ninh Vi nhận lấy danh thiếp, vừa nhìn liền lập tức kích động đứng lên nói.
- Người ta gọi anh là Lão Yêu là không sai. Nhưng hai chữ ‘Thần tài’ thì không dám nhân. Còn khối người nhiều tiền hơn anh mà.
Lục Dược vội vàng khiêm tốn nói.
- Tốt lắm, vậy thì Ninh Vi không cần lo lắng về công việc nữa. Lão Yêu đã mở miệng, thì việc này không phải là đơn giản sao?
Lâm Vân biết thân phận của Lục Dược, nhưng hắn không biết Lục Dược tới Phần Giang làm cái gì, mà một mực ở trong nhà hàng này. Mà hắn cũng không muốn hỏi chuyện đời tư của người khác.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc nhờ Lão Yêu tìm việc làm hộ mình. Muốn làm bằng hữu, thì nên ít nhờ cậy. Nếu ngay cả công tác của mình đều muốn tới công ty của y làm, đây tuyệt đối không phải là điều Lâm Vân muốn.
- Vậy thì cảm ơn Lục đại ca, còn có, cảm ơn Lâm đại ca.
Ninh Vi thật vất vả mới bình phục lại tâm tình kích động. Thật không ngờ, mính có thể ngồi cùng một chỗ với ‘Thần tài’ Lão Yêu ăn cơm. Nhân sinh thật là thay đổi thất thường a.
- Đã gọi điện thoại cho Diệp lão ca chưa?
Cơm nước xong, Lâm Vân liền hỏi Lục Dược.
- Đã gọi rồi, phỏng chừng một lát nữa là tới. Có thêm vợ chồng Diệp bí thư đi cùng.
Lục Dược cũng không dám gọi trực tiếp Diệp Sở Thiên là Diệp lão ca.
Lâm Vân vừa muốn nói chuyện, điện thoại của Lục Dược đã kêu lên.
Lục Dược nhận điện thoại, nói với Lâm Vân:
- Bọn họ đã tới.
……
- Vũ Tích tỷ, cả ngày hôm qua đi làm chị cứ thất thần vậy? Có phải do thức khuya quá không? Dù sao hôm nay cũng được nghỉ, chị có muốn đi ra ngoài chơi không?
Mỹ Na thấy Hàn Vũ Tích từ hôm qua tới giờ toàn ngồi ngẩn người, tuy nàng mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng vẫn mở miệng an ủi.
Hàn Vũ Tích còn chưa trả lời, đã nghe thấy tiếng đập cửa bình bịch. Mỹ Na vừa mới mở cửa, chỉ nghe thấy tiếng hưng phấn của Vũ Đình:
- Tỷ tỷ, Mỹ Na, được nghỉ 5 ngày, chúng ta đi Hoàng Sơn chơi đi.
- Ý kiến hay. Chị đang thương lượng với Vũ Tích tỷ nên đi nơi nào chơi đây.
Mỹ Na nghe thấy Vũ Đình đề nghị như vây, cũng rất cao hứng.
- Tỷ tỷ, cho em mượn cái áo gió màu xanh lam nhé.
Vũ Đình nói xong liền vọt tới phòng của Vũ Tích. Hàn Vũ Tích thậm chí còn chưa kịp nói lời nào. Không khỏi lắc đầu, đứa nhỏ này cũng thật là.
- Vũ Tích tỷ, cùng đi chứ, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt. Cứ ở trong nhà buồn bực làm gì. Lần này được nghỉ 5 ngày cơ mà.
Mỹ Na còn đang khuyên Hàn Vũ Tích đi chơi cùng các nàng.
- A, tỷ tỷ, chị đã ly hôn rồi à?
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu to của Vũ Đình.
Khuôn mặt Hàn Vũ Tích đột nhiên trở nên trắng bệch, lập tức xông vào gian phòng, giật lấy tờ ly hôn trong tay của muội muội.
- Làm sao vậy, tỷ tỷ, ly hôn là chuyện tốt a. Vì sao chị không nói với em. Em muốn đi nói với người trong nhà a, để cho mọi người trong nhà cũng cao hứng.
Hàn Vũ Đình tựa hồ rất kinh ngạc với biểu hiện của bà chị.
Hàn Vũ Tích lập tức nói:
- Không cho phép nói ra.
Nàng đã rất thất vọng với những người trong gia đình rồi. Lúc trước, chính do những ông chú ông bác kia, vì lợi ích của gia tộc, mà tùy tiện gả nàng cho một tên hoàn khố bị vứt bỏ. Những năm gần đây, bọn họ còn mặc kệ mình sống chết, cũng không có người hỏi han qua. Nếu không phải còn có muội muội thường xuyên lui tới, nàng cơ hồ đều muốn quên hết bọn họ.
- Tỷ tỷ, lần trước em ở nhà còn nghe thấy vài ông bác nói tới việc ly hôn của chị. Hình như có một người con trai của phó thị trưởng thành phố Phần Giang nào đó vừa ý chị. Chị…
Hàn Vũ Đình còn chưa nói hết lời, đã thấy sắc mặt của tỷ tỷ trở nên băng hàn. Tranh thủ thời gian câm miệng.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 38: Thần nhân
Nguồn: MT
Lâm Vân lau lau mồ hôi trên mặt. Tuy trợ giúp Diệp Sở Thiên trị bệnh ung thư gan khiến cho hắn tốn không ít lực lượng Tinh Vân, nhưng so với việc tăng cường kinh mạch cho Hàn Vũ Tích, thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thu hồi kim châm, trong lòng Lâm Vân tự nhủ, dùng kim châm chữa bệnh cũng không tệ lắm. Các tế bào ung thư trong cơ thể Diệp Sở Thiên đều đã bị mình dùng kim châm chặn mất sinh cơ. Chỉ cần qua mấy ngày sau, các tế bào ung thư trong cơ thể của Diệp Sở Thiên sẽ bị chết hết. Cuối cùng biến thành tạp chất bài xuất ra ngoài cơ thể. Mình chỉ cần cho ông ta uống thêm vài thang thuốc là đủ.
- Lâm lão đệ, không phải đệ đã chữa xong bệnh cho ta rồi chứ?
Diệp Sở Thiên thấy Lâm Vân rút ra kim châm, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
- Không sai, bệnh của lão ca hẳn là đã tốt. Lão ca chỉ cần uống thêm vài thang thuốc là ổn rồi. Chẳng lẽ lão ca còn chưa cảm giác gì sao?
Lâm Vân nhìn Diệp Sở Thiên hỏi.
- Ta chỉ cảm thấy lúc đệ đâm kim châm vào người, toàn thân đều cảm thấy ngứa ngứa. Sau đó lại giống như có một ngọn núi lửa đang bốc cháy trong người. Nhưng kỳ quái chính là, ta không cảm thấy có chút đau đớn nào.
Diệp Sở Thiên nói xong, liền thử đứng lên.
Ngây lập tức, khuôn mặt của ông ta hiện lên vẻ kinh hỉ. Vốn cảm giác đau đớn toàn thân lúc trước đã không còn. Thân thể trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều. Chẳng lẽ bệnh của mình đã khỏi? Không ngờ trên thế giới lại có y thuật thần kỳ như vậy. Đây quả thưc không thể gọi là y thuật, mà nên gọi là thần thuật.
- Lâm lão đệ, hiện tại ta cảm thấy thân thể rất tốt. Đệ quả thật là thần nhân a. Nói thật, ta chưa bao giờ nghĩ tới bệnh của ta có thể khỏi. Ta chỉ là nhìn thấy đệ nói rất thoải mái, mới cho đệ thử xem. Thật không ngờ. Đúng là thần nhân, thần nhân.
Diệp Sở Thiên kích động nói.
Thế giới này lại có y thuật lợi hại như vậy? May mắn là ngày đó mình quen biết được hắn. Cũng không phải ông ta sợ chết, nhưng nếu có thể không chết, ai lại nguyện ý đi tìm cái chết? Hơn nữa, lúc còn sống còn có thể quen biết một nhân vật thần kỳ như Lâm Vân, ông ta đã thấy mình rất may mắn.
- Còn mong Diệp lão ca giữ bí mật về chuyện ta biết y thuật.
Lâm Vân mỉm cười nói với Diệp Sở Thiên. Hắn không muốn tuyệt kỹ của mình bị truyền đi ra ngoài, nếu ai cũng biết, sau này hắn đừng mong có một ngày bình tĩnh sinh sống. Nói gì tới chuyện tu luyện.
Diệp Sở Thiên nghe vậy liền sững sờ. Lập tức hiểu ý của lâm Vân, hẳn là do hắn không thích nổi danh. Cũng là, một cao nhân ẩn dật như hắn, cần gì phải quan tâm một ít hư danh của thế tục. Ông ta liền nói:
- Ta sẽ giữ bí mật. Lâm lão đệ, mạng già của ta được đệ kéo về, hôm nay không say không về.
Lâm Vân khoát khoát tay nói ra:
- Diệp lão ca, huynh muốn uống rượu thì đợi ba tháng sau mới được uống. Ta sẽ cho huynh vài thang thuốc, huynh uống hai tuần, lại nghỉ ngơi một thời gian ngắn, bệnh tình liền tốt.
- Vậy thì ta nghe lão đệ.
Thanh âm của Diệp Sở Thiên rất to, có thể thấy tâm tình của ông ta hiện tại rất tốt.
Lục Dược và vợ chồng Diệp Vũ Phong ở ngoài cửa nghe thấy tiếng nói chuyện to rõ của Diệp Sở Thiên, đều thở phào nhẹ nhõm. Trước kia, tuy để cho Lâm Vân chữa bệnh là nghĩ đem ngựa chết thành ngựa sống. Đây là chuyện mà Diệp Vũ Phong cũng rất bất đắc dĩ. Hiện tại nghe thấy thanh âm tràn đầy khí lực của phụ thân, chỉ biết, cho dù cha mình chưa chữa khỏi hết bệnh, nhưng khẳng định đã tốt hơn lúc trước.
Lâm Vân mở cửa, Lục Dược và vợ chồng Diệp Vũ Phong lo lắng đứng ở cửa ra vào.
- Cha, cha làm sao rồi?
Vợ chồng Diệp Vũ Phong đồng thời hỏi Diệp Sở Thiên. Chứng tỏ trong lòng họ vẫn còn lo lắng.
- Ha ha, Lâm lão đệ thật sự là thần nhân. Bệnh của cha đã chữa khỏi hoàn toàn. Kỳ nhân, kỳ nhân a.
Đến tận bây giờ, Diệp Sở Thiên còn chưa tin mình đã khỏi bệnh. Nhưng trên người đã không còn cảm giác đau đớn hay không thoải mái như trước, không khỏi tin hoàn toàn.
Mấy người đứng ở cửa đều há hốc mồm. Không ai tin đây là thật. Bọn họ chỉ nghĩ, cho dù Lâm Vân có thể nhìn ra bệnh của Diệp Sở Thiên, nhưng nhiều nhất là trợ giúp ông ấy giảm bớt sự đau khổ của căn bệnh mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Sở Phong muốn dẫn cha mình tới nhờ Lâm Vân trị liệu.
Nhưng thật không ngờ, Lâm Vân không những chữa khỏi bệnh cho phụ thân, hơn nữa còn nhanh chóng, triệt để như vậy. Phải biết rằng, đây chính là bệnh ung thư a. Còn ngạc nhiên hơn, chính là phụ thân vừa mới được chữa bệnh, nhưng tinh thần lại càng trở nên phấn chấn hơn trước, không có dấu hiệu mệt mỏi như một người bệnh bình thường.
Ung thư đối với người khác mà nói, quả thực rất khó trị hết. Nhưng với một người có lực lượng Tinh Vân, lại là cao thủ y học như Lâm Vân, căn bản là không có vấn đề. Lâm Vân chỉ cần chặt đứt cơ hội sinh trưởng của tế bào ung thư là căn bệnh được giải trừ..
Tuy nhiên, nếu không có lực lượng Tinh Vân, chỉ dựa vào kim châm và thuốc trị bệnh, phỏng chừng cần phải mất mấy tháng. Nếu Lâm Vân đã kết thành một sao, căn bệnh này thậm chí chỉ cần dùng 10p là xong. Đâu phải mất cả ngày trởi như hiện tại.
Diệp Vũ Phong kích động cầm tay của Lâm Vân, không biết nên nói cái gì mới thể biểu đạt tâm tình của mình. Vợ của Diệp Vũ Phong là Trịnh Thúy Bình thì xấu hổ đứng bên cạnh Diệp Vũ Phong. Nàng nhớ tới lúc phụ thân bảo mình gọi Lâm Vân là lão ca, trong lòng nàng rất không thoải mái. Không nghĩ tới, Lâm Vân quả nhiên không phải là người thường.
Lâm Vân nhìn ra vợ chồng Diệp Vũ Phong xấu hổ, liền nói:
- Diệp bí thư và chị dâu về sau chỉ cần gọi ta là Lâm Vân là được. Ta xưng hô với phụ thân của các ngươi là Diệp lão ca, chỉ là ngoại lệ. Về phần bệnh tình của Diệp lão ca, thực sự đã tốt rồi. Nhưng vẫn còn muốn uống thêm vài thang thuốc, tĩnh dưỡng ba tháng. Tí nữa ta sẽ viết phương thuốc cho các ngươi. Ta cũng hy vọng vài vị đừng nói chuyện ta chữa khỏi bệnh cho Diệp lão ca với những người khác.
Lục Dược thấy vợ chồng Diệp Vũ Phong xấu hổ, cười ha hả nói:
- Phía dưới đã dọn xong tiệc rượu, chúng ta đi ăn thôi.
Trong nội tâm của Lục Dược cũng âm thầm chấn động. Trước kia chỉ cảm thấy Lâm Vân không phải là người thường, lại cứu mạng của mình, mới kiệt lực kết giao. Không nghĩ tới, thực lực của Lâm Vân còn cao hơn mình dự đoán rất nhiều. Xem ra, mình nên giới thiệu Lâm Vân cho phụ thân của mình.
- Tốt, chúng ta đi xuống ăn cơm. Để ta gọi Ninh Vi.
Lâm Vân vừa muốn đi gọi Ninh Vi.
- Lâm đại ca, em tới đây Vừa rồi Lục đại ca có gọi điện cho em. Lục đại ca đã giúp em chuẩn bị xong công việc. Chính là làm cho một ty ở Phần Giang, cũng thuộc về tập đoàn Cảng Hải.
Nhìn Ninh Vi nói chuyện, tâm tình có vẻ không sai. Xem ra nàng rất thỏa mãn với công việc kiếm được.
- Lão đệ, nếu ngươi không có chuyện gì, mấy ngày nữa ta trở về Hồng Kong, đệ có muốn đi cùng ta về Hồng Kong chơi một chuyến không?
Lục Dược đương nhiên sẽ không cho rằng dạng người như Lâm Vân sẽ thực sự đi làm. Vì vậy mới mở miệng mời.
- Hồng Kong có gì vui mà chơi. Lâm lão đệ nếu không có chuyện gì, thì cùng ta tới kinh thành đi dạo. Tới chỗ đó mới là thú vị.
Diệp Sở Thiên trừng mắt liếc Lục Dược, rồi lại vui vẻ nói với Lâm Vân.
- Cũng tốt, nếu Lâm lão đệ tới kinh thành, vậy thì ta tạm thời không trở về Hồng Kong.
Lục Dược không dám chống đối Diệp Sở Thiên. Chỉ là nghĩ, nếu Lâm Vân muốn đi kinh thành, mình nhất định phải đi theo. Nghĩ biện pháp muốn giới thiệu Lâm lão đệ cho phụ thân. Người Lâm Vân này khẳng định không phải người tầm thường.
- Ta có việc phải làm, còn kinh thành và Hồng Kong, lần sau hẵng nói. Đến, ta mời mọi người một ly.
Lâm Vân nói xong, liền nâng chén uống cạn. Nếu hiện tại mình đã không có việc gì ở đây, cũng nên đi Phụng Tân thôi.
Hào khí trên bàn cơm rất nhiệt liệt. Diệp Vũ Phong và vợ Trịnh Thúy Bình đều rất khách khí với Lâm Vân. Ninh Vi tuy không biết Diệp Vũ Phong là ai, nhưng nàng vẫn cảm giác y hẳn là làm việc cho chính phủ. Mà y rõ ràng lại tôn kính với Lâm đại ca như vậy. Có thể thấy được Lâm đại ca là người có bản lĩnh lớn.
Từ lúc hắn cứu mình cho tới hiện tại, Ninh Vi chỉ cảm thấy, ở cùng Lâm Vân thời gian càng lâu, nàng cảng không hiểu hết hắn, càng bị hắn hấp dẫn sâu hơn.
Ăn xong cơm trưa, đã tới hai giờ chiều. Lâm Vân đứng lên cáo từ mọi người.
Thấy Lâm Vân ăn cơm xong liền muốn đi, mấy người cũng rất là bất đắc dĩ. Mọi người cũng hiểu, Lâm Vân giống như thiên mã rong ruổi khắp nơi vậy, nên không có so đo.
- Lâm đại ca, chờ em chút.
Lúc mọi người tống biệt Lâm Vân, mắt thấy Lâm Vân muốn lên xe taxi rời đi, Ninh Vi lại chạy tới.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 39: Ngươi vào trong ngồi với ta một lát
Nguồn: MT
Thấy khuôn mặt trắng bệnh, tràn đầy sương lạnh của Vũ Tích, Vũ Đình và Mỹ Na đều không dám nói gì. Hai người không biết Hàn Vũ Tích làm sao vậy? Vũ Đình thậm chí còn suy nghĩ, chẳng lẽ tỷ tỷ không muốn ly hôn sao? Không thể nào.
Mỹ Na đang muốn nói chuyện, thì bị tiếng điện thoại cắt đứt.
- Alo, là Tiểu Du à, có việc gì không? A, tốt, vừa vặn hôm nay không có việc gì. Đợi lát nữa mình hỏi Vũ Tích xem.
Mỹ Na bỏ điện thoại xuống, nói với Vũ Tích:
- Ba giờ chiều nay, Tiểu Du, Hứa Khiết và hai người đồng nghiệp khác hẹn chúng ta tới Tiền Quỹ ca hát. Vũ Tích, Vũ Đình, hai người có muốn đi không?
Mặc dù biết Vũ Tích sẽ không đi, nhưng vẫn khách sáo hỏi một cái.
- Em đương nhiên đi.
Hàn Vũ Đình lập tức cao hứng kêu lên.
- Tốt, chị cũng đi.
Mỹ Na còn đang chờ Hàn Vũ Tích nói không, không ngờ chị ấy lại dứt khoát đáp ứng như vậy.
- A, vậy thì tốt quá.
Mỹ Na liền gọi điện thoại trả lời:
- Buổi chiều mình sẽ cùng Vũ Tích, Vũ Đình tới.
- Vũ Tích tỷ, chị thật sự muốn đi cùng chúng em tới Tiền Quỹ sao? Hôm nay nghe nói có một đồng nghiệp mời khách, nhưng không biết là ai. Bất quá, Vũ Tích tỷ, đi ra ngoài ca hát giải trí một lát cũng không tồi.
Mỹ Na thấy Hàn Vũ Tích cũng muốn đi, nên rất là cao hứng.
Hàn Vũ Đình nhìn sang tỷ tỷ. Hôm nay nàng cảm thấy tỷ tỷ có chút khác thường. Trước kia, chị ấy có bao giờ tới những địa phương như vậy đâu? Hôm nay chị ấy bị làm sao vậy?
Hiện tại, trong nội tâm của Hàn Vũ Tích thật sự là có chút buồn khổ. Buổi tối hôm trước chính là buổi tối nàng vui sướng nhất. Nhưng tới sáng ngày hôm qua, người kia rõ ràng không nói một lời liền rời đi. Niềm vui của mình hình như cũng theo hắn rời đi.
Chứng kiến Vũ Đình tìm ra giấy ly hôn, còn nghĩ tới những lời muội muội vừa nói, nàng mới biết tình cảnh hiện tại của mình như thế nào. Nàng vẫn là đối tượng giao dịch của gia tộc, vẫn không có ai nhớ thương, không có ai hiểu được sự đau khổ của mình.
Cho nên khi Mỹ Na gọi nàng đi ra ngoài ca hát, nàng liền không hề nghĩ ngợi đáp ứng. Nàng không phải là muốn đi ca hát, mà là muốn đi uống rượu. Sinh nhật hôm trước mình muốn uống rượu thì bị Lâm Vân ngăn lại. Chính là, hiện tại Hàn Vũ Tích thực sự muốn uống rượu, không muốn quan tâm, không muốn suy nghĩ cái gì. Thoải mái say sưa một lần, đau khổ trong lòng sẽ thiếu đi một ít.
….
Lâm Vân thật không ngờ Ninh Vi gọi mình lại, chỉ là muốn xin số điện thoại di động của mình. Hắn không rõ, cả ngày hôm qua nàng không hỏi, phải chờ tới khi chuẩn bị rời đi thì mới hỏi. Cô nàng này, thật có chút cá tính.
Kỳ thật Ninh Vi đã sớm muốn hỏi số điện thoại của Lâm Vân, nhưng do ngày hôm qua nàng mới quen hắn, nên không có ý tứ hỏi. Vốn muốn hôm nay hỏi, nhưng Lâm Vân bận bịu chữa bệnh tới trưa, cơm nước xong thì lại vội vàng rời đi, nên nàng không có thời gian để hỏi.
Nếu trực tiếp hỏi ở bàn ăn, Ninh Vi lại ngại có nhiều người. Mãi lúc Lâm Vân muốn rời đi, nàng mới rụt rẻ đuổi theo xin số điện thoại. Mặc dù, số điện thoại này nàng cũng có thể hỏi Lục chủ tịch. Nhưng xin số điện thoại từ người khác với xin số điện thoại trực tiếp từ Lâm Vân, lại khác nhau.
Tạm biệt Ninh Vi, Lâm Vân cũng không vội vã đi nhà ga. Xe lửa tới chín giờ rưỡi tối mới có một chuyến. Bây giờ còn rất sớm, mới hơn ba giờ chiều. Chỉ là y phục trên người của hắn đã bị rách, mà trong bọc cũng chỉ có hai cái áo đã bị rách đằng sau. Cho nên Lâm Vân muốn đi mua mấy bộ y phục mới.
Quần áo bán ở trung tâm thành phố Phần Giang quá mắc, tuy Lâm Vân còn có mười nghìn nguyên, nhưng hắn không muốn lãng phí số tiền ấy vào việc mua quần áo đắt tiền. Quần áo chỉ cần mặc vừa người là được, số tiền đấy thà dùng mua thức ăn còn tốt hơn nhiều.
Lâm Vân tùy tiện tìm địa phương xuống xe. Đi dọc theo ven đường, xem mấy cửa hàng bán quần áo. Nhưng đã nhìn bảy tám cửa hàng, đều là bán quần áo cho phụ nữ, hoặc là quần áo thể thao, quần áo cổ trang gì đó. Chứ không thấy có cửa hàng phù hợp. Trong lòng hắn có chút bội phục vị bảo mẫu mua quần áo cho hắn trước kia.
“Di, đây không phải là chiếc xe Fox của Hàn Vũ Tích sao? Như thế nào lại đậu ở trước cửa quán karaoke Tiền Quỹ? Mình nhớ không nhầm, thì Hàn Vũ Tích rất ít tới những chỗ như thế này. Không biết vì sao hôm nay nàng lại tới?”
“Có nên vào xem một chút không nhỉ? Chẳng qua, nếu như Hàn Vũ Tích và bạn của nàng đang hát hò gì đó, mình đi vào chẳng phải làm nàng ấy mất hứng? Mình và Hàn Vũ Tích đã ly hôn, hai người hiện tại không có bất kỳ quan hệ gì. Vậy thì mình dùng thân phận gì đi vào?”
Ngẫm lại, vẫn lắc đầu đi về phía trước.
- Lâm Vân, sao ngươi lại ở chỗ này?
Hàn Vũ Đình bỗng phát hiện ra Lâm Vân.
Hàn Vũ Đình và Mỹ Na còn mang theo vài hộp cháo trong tay. Hai người trông thấy Lâm Vân rõ ràng đứng ở cửa quán Tiền Quỹ, không biết hắn đang làm cái gì. Không phải Lâm Vân và tỷ tỷ đã ly hôn sao? Vì sao hắn còn tới đây? Chẳng lẽ là tới tìm tỷ tỷ? Hắn thật là giỏi tìm kiếm a.
- Ngươi muốn tìm tỷ tỷ ta phải không? Hai người đã ly hôn rồi, ngươi còn tới làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, không cần phải dây dưa chị của ta.
Hàn Vũ Đình kịp phản ứng, lập tức quát lớn Lâm Vân.
Lâm Vân lắc đầu, trong lòng tự nhủ vị muội muội này của Vũ Tích, thật sư là cường hãn a. Chưa rõ ràng thế nào đã bão nổi với mình.
Cũng mặc kệ nàng, trực tiếp đi qua Hàn Vũ Đình, chậm rì rì đi tới phía trước. Hắn căn bản cũng không có ý gặp Hàn Vũ Tích. Hắn chỉ là tình cờ đi dạo qua đây mà thôi.
Hàn Vũ Đình và Mỹ Na ngơ ngác nhìn Lâm Vân im lặng rời đi. Hai người có chút bất ngờ.
- Vũ Đình, em và Mỹ Na đi mua cháo thôi sao mà lâu thế? Đã mua được rồi, còn đứng chỗ này làm gì?
Hàn Vũ Tích đợi một lúc không thấy hai người về, liền ra ngoài xem. Trông thấy hai nguời ngơ ngác đứng ở cửa ra vào, liền hỏi.
- Vũ Tích tỷ, vừa rồi em nhìn thấy Lâm Vân.
Mỹ Na nhìn Hàn Vũ Tích, nhẹ nhàng nói.
- A….
Hàn Vũ Tích ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trông thấy Lâm Vân ở xa xa, hắn vừa đi vừa nhìn vào trong cửa hàng xung quanh. Tuy ở cách xa, nhưng vừa nhìn thấy cái ba lô màu xanh nhạt, Hàn Vũ Tích liền nhận ra đó chính là Lâm Vân. Nàng tưởng rằng đã rất khó gặp lại hắn, nhưng không nghĩ tới hiện tại đã thấy hắn.
- Tỷ tỷ….
Vũ Đình thấy tỷ tỷ vừa trông thấy Lâm Vân liền chạy tới, không biết là chuyện gì xảy ra. Không phải tỷ tỷ luôn muốn tránh xa hắn sao?
- Lâm Vân, ngươi đứng lại.
Hàn Vũ Tích một hơi chạy tới sau lưng của Lâm Vân, rõ ràng không cảm thấy mệt.
- Vũ Tích, ha ha, thật là xảo, ngày nghỉ đi ra ngoài hát karaoke a, không tệ. Ta vừa vặn đi ngang qua đây, chuẩn bị mua ít đồ.
Lâm Vân có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi. Lần trước trong tin nhắn mà mình để lại, có lời bình luận chiếc áo lót của nàng, tuy không phải hắn cố ý, nhưng vẫn có chút xấu hổ.
- Ừ, ngươi vào trong ngồi với ta một lúc nhé?
Hàn Vũ Tích gọi lại Lâm Vân, nhưng lại không biết nói cái gì. Hiện tại hai người giống như không còn quan hệ vợ chồng.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 40: Uống rượu
Nguồn: MT
Thấy Hàn Vũ Tích dẫn theo Lâm Vân tới Tiền Quỹ, Vũ Đình và Mỹ Na đều rất kinh ngạc. Như thế nào tỷ tỷ lại muốn đuổi theo hắn và gọi hắn tới nơi này? Không phải bọn họ đã ly hôn sao? Chẳng lẽ trong đó còn có nguyên nhân gì khác?
Lâm Vân không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của hai người, trực tiếp đi theo Hàn Vũ Tích vào phòng hát. Ở trong còn có hai cô gái. Lâm Vân vừa đi vào, Tiểu Du đã nhận ra hắn. Nàng thấy Lâm Vân là theo Hàn Vũ Tích đi vào, cũng rất ngạc nhiên. Chẳng lẽ Hàn Vũ Tích cố ý gọi chồng của nàng ấy tới?
Mấy người vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy bên ngoài lại tiến vào ba người. Lâm Vân nhận ra một người trong đó. Chính là Thẩm Quân mà lần trước hắn và Hàn Vũ Tích gặp được ở chợ.
Nhìn thấy Lâm Vân rõ ràng ngồi cùng với Hàn Vũ Tích, Thẩm Quân cũng rất kỳ quái. Hôm nay là hắn cố ý quanh co để mời được Hàn Vũ Tích. Thật không ngờ, nàng ta lại mang ông chồng tâm thần của nàng ta tới. Tuy nhiên, trong chớp mắt, y liền khôi phục như bình thường.
- Thẩm Quân, anh nói anh mời khách, vì sao bây giờ mới tới? Bọn em muốn ăn chào còn phải tự mình đi mua, thiệt là.
Tiểu Du thấy Thẩm Quân đến giờ mới tới, trong nội tâm có chút bất mãn.
- A, thực xin lỗi, Tiểu Du mỹ nữ, là anh đi đón Trần Dã và Lý Đông Tiền mới tới muộn.
Thẩm Quân vội vàng cười giải thích cho Tiểu Du. Đối với hắn mà nói, chỉ cần Hàn Vũ Tích đồng ý tới nơi này, là coi như thành công. Cho dù nàng ta có mang theo người chồng tâm thần đi chăng nữa, hắn cũng có tự tin thu phục Hàn Vũ Tích.
Thấy Thẩm Quân mang theo hai người thanh niên đi vào, Lâm Vân liền hiểu ra người Thẩm Quân này muốn truy cầu Hàn Vũ Tích, nên mới cố ý mời một đám người tới. Y biết rõ một mình mời Hàn Vũ Tích, nàng chắc chắn sẽ không tới, nên mới nghĩ ra chiến thuật này. Hắc hắc, có chút thông minh.
Thấy Lâm Vân có vẻ suy nghĩ, Hàn Vũ Tích đột nhiên nói:
- Không phải như thế.
Tất cả mọi người có chút kỳ quái nhìn nàng, khiến Hàn Vũ Tích không khỏi đỏ bừng mặt. Sở dĩ nàng nói như vậy, là nàng tưởng rằng Lâm Vân hiểu lầm Thẩm Quân mời mình tới nơi này hát karaoke. Nhưng nàng thật sự không biết Thẩm Quân cũng muốn tới, vì nóng lòng biểu đạt ý của mình, nên mới thốt ra câu đó.
Sau khi nói xong mới biết mình quá đột ngột. Nàng tự nhủ, mình cần gì phải để ý Lâm Vân có hiểu lầm hay không?
- Tất cả các vị mỹ nữ, để anh giới thiệu một chút, hai vị này là bằng hữu của anh, Trần Dã và Lý Đông Tiền. Trần Dã là trưởng khoa của cục tài chính thành phố. Lý Đông Tiền là con của viện trưởng một học viên. Hai người đều là tuổi trẻ tài cao, họ đều rất muốn làm quen với tất cả các vị mỹ nữ ở đây.
Thẩm Quân vừa nói vừa giới thiệu hai người con trai bên cạnh. Lại nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Du. Động tác này của Thẩm Quân, Lâm Vân đều nhỉn thấy rõ ràng.
- Ha ha, Thẩm Quân, sao không giới thiệu qua mấy vị mỹ nữ ở đây, để cho tôi vả Đông Tiền biết một chút?
Trần Dã vừa nói chuyện, ánh mắt vừa không tự chủ được quăng về hướng của Hàn Vũ Tích.
Thẩm Quân thấy thế không khỏi cười khổ. Vốn là muốn mời hai người này tới đây trợ giúp mình truy cầu Hàn Vũ Tích. Thật không ngờ, hai vị này vừa tới đây đã nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Tích rồi.
- Đây là Hứa Khiết, Phùng Du, Mỹ Na, Hàn Vũ Tích và em gái của nàng Hàn Vũ Đình. Ngoại trừ Hàn Vũ Đình, còn lại đều là mỹ nữ trong công ty của tôi Như thế nào, nhìn hoa mắt chưa?
Thẩm Quân giới thiệu lần lượt các cô gái cho Trần Dã và Lý Đông Tiền. Nhưng y lại cố ý bỏ qua Lâm Vân.
Hàn Vũ Tích thấy Thẩm Quân cố ý bỏ qua Lâm Vân, trong lòng thầm tức giận. Vốn, khi Thẩm Quân vừa mới vào, nàng đã muốn rời đi. Nhưng lại nghĩ tất cả mọi người ở đây là đều là đồng nghiệp, làm như vậy, từ nay về sau gặp mặt bọn họ sẽ rất xấu hổ. Trong nội tâm nàng cũng âm thầm tức giận Tiểu Du bán rẻ mình.
Bất quá, nếu như đã giới thiệu xong, hiện tại có thể mang Lâm Vân rời đi. Nhưng vừa quay đầu nhìn, thì trông thấy Lâm Văn đang say sưa ăn hoa quả trên bàn, nàng liền có chút do dự. Đã Thẩm Quân mời khách, thì để cho Lâm Vân ăn no a. Nhìn Lâm Vân ăn rất ngon lành, nàng lại lộ ra vẻ thương tiếc.
Thẩm Quân thấy mọi người đều đứng lên chào hỏi ba người bọn họ, nhưng chỉ có Hàn Vũ Tích vẫn ngồi nguyên chỗ nhìn xem người chồng điên kia của nàng ăn hoa quả. Trong lòng y thầm giận, hôm nay không chỉnh người chồng điên kia của nàng ta, lão tử sẽ không họ Trầm.
- A, đã quên giới thiệu, trong lúc này còn có một vị, là thân thích của Hàn Vũ Tích, tên Lâm Vân.
Thẩm Quân nói xong, liền liếc mắt ra hiệu cho Trần Dã và Lý Đông Tiền.
Thấy Thẩm Quân ra hiệu, Trần Dã và Lý Đông Tiền liền hiểu đây là một đóa hoa nhài cắm bãi *** trâu, là người chồng điên của Hàn Vũ Tích. Nhìn hắn xem, chả quan tâm đang ở đâu, chỉ biết ngồi ăn hoa quả. Trần Dã và Lý Đông Tiền liếc nhau, đều lộ ra vẻ vui mừng.
- Tốt, đã Lâm lão đệ thích ăn hoa quả, như vậy chúng ta gọi người bán hàng mang thêm thức ăn tới. Còn có, chúng ta nên uống rượu trước hay là ca hát trước?
Thẩm Quân thấy mọi người đều đã ngồi xuống, lập tức đưa ra đề nghị.
- Thẩm Quân, cái này cần gì phải hỏi, đương nhiên là vừa uống rượu vừa ca hát rồi.
Tiểu Du lập tức tiếp lời.
- Tốt, vậy gọi trước mười chai bia và ba chai rượu đỏ cho con gái uống. Còn con trai chúng ta thì gọi rượu đế uống vậy, gọi trước mười chai nhé?
Trần Dã thấy thế lập tức tiếp lời.
Lâm Vân cười lạnh. Vài tên khốn kiếp này có ý đồ gì, chẳng lẽ hắn còn không đoán ra được. Ba người này vừa mới vào đã nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Tích, đủ biết không phải hạng người gì tốt đẹp. Thấy Hàn Vũ Tích muốn nói cái gì, hắn vội vàng nói trước:
- Tốt, tốt, ta cũng muốn biết rượu đế có hương vị gì. Hắc hắc hắc.
Rất nhanh, rượu đỏ, bia, rượu đế đều được mang tới. Mấy cô gái ở đây đều biết uống rượu, căn bản không cần người khác mời, đều tự rót cho mình một ly.
Hàn Vũ Tích vốn có ý định đến đây uống say, nhưng vì có mặt Thẩm Quân, cho nên nàng không muốn uống. Hơn nữa, nàng gặp được Lâm Vân, buồn bực ở trong lòng lúc trước đã không còn, càng không có tâm tư gì để uống say.
- Vũ Tích tỷ, đêm nay cũng uống một chút a.
Mỹ Na và Hứa Khiết đều khuyên Hàn Vũ Tích uống chút rượu. Hàn Vũ Tích thì liếc nhìn Lâm Vân ngồi ở bên cạnh, nàng đột nhiên có cảm giác an toàn, cũng không chối từ, tự rót cho mình một cốc bia.
Mấy người con gái càng uống càng vui vẻ, còn chưa hát hò, đồ uống đã uống hơn nửa.
- Lâm lão đệ…
Thẩm Quân giơ chén rượu lên, vừa nói ba chữ đã bị Lâm Vân ngắt lời.
- Ngừng, ta không phải Lâm lão đệ gì của ngươi. Ta nhớ có vài người cháu còn lớn tuổi hơn ta, đều gọi ta là chú. Ngươi gọi ta như vậy là không đúng.
Lâm Vân nói xong, lắc đầu, giống như Thẩm Quân là một kẻ rất ngu ngốc vậy, lại rót một cốc rượu đế, say sưa uống hết.
Bị Lâm Vân nói như vậy, Thẩm Quân rất tức giận, nhưng còn chưa kịp phản bác, Lâm Vân đã nói:
- Muốn tìm ta uống rượu thì cứ uống, không cần phải nói nhảm. Ta uống một chén, các ngươi ba ngươi, mỗi người cũng uống một chén.
Nói xong, Lâm Vân tiếp tục ăn hoa quả trên bàn.
- Tốt, Lâm…Quả nhiên không phải là người bình thường.
Lý Đông Tiền vừa nói tới chữ Lâm, thì lại không biết tên của hắn là gì, dứt khoát bỏ qua. Bất quá, khóe miệng y lại lộ ra một tia đùa cợt. Trong lòng tự nhủ, quả nhiên đầu óc của tên này có vấn đề.
Ba người thấy Lâm Vân dứt khoát như vậy, trong mắt đều hiện lên vẻ tàn nhẫn. Bọn họ liền thay phiên nhau giơ chén lên uống. Lâm Vân cũng không dài dòng, chỉ cần có người uống xong, hắn lại rót một chén uống cạn.
Hàn Vũ Tích thấy thế không khỏi kéo áo của Lâm Vân. Trong lòng suy nghĩ, ngươi này cũng thật là. Một mình hắn đấu ba người, có vẻ như hắn còn không biết, còn không ngừng uống.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 41: Một cái bạt tai
Nguồn: MT
Lâm Vân đương nhiên biết rõ vì sao Hàn Vũ Tích kéo áo mình. Nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết. Tiếp tục uống rượu với ba người Thẩm Quân, giống như rất sợ lãng phí số rượu này vậy.
Thấy Lâm Vân biểu hiện như vậy, ba người Thẩm Quân càng cao hứng, âm thầm cười lạnh. Quả nhiên đầu óc của tên này có vấn đề. Ba người không ngừng rót rượu cho Lâm Vân uống. Lúc này, không chỉ nói là Hàn Vũ Tích, chính là mấy cô gái kia cũng biết ba người Thẩm Quân muốn rót say Lâm Vân.
Vài cô gái đều cảm thấy tiếc hận và đồng tình với Hàn Vũ Tích. Hàn Vũ Tích thấy mình đã không có cách nào khuyên can Lâm Vân uống rượu, đành phải thở dài, mặc kê hắn uống. Cùng lắm thì đêm nay mình chiếu cố hắn, dù sao ngày mai cũng được nghỉ.
Vừa nghĩ tới Lâm Vân uống say sẽ tới chỗ mình, nàng thậm chí có chút chờ mong Lâm Vân uống nhiều rượu hơn. Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Hàn Vũ Tích đỏ lên, âm thầm tự trách.
Trong nháy mắt, ba người Thẩm Quân, mỗi người đã uống hết một chai rượu đế, đều cảm thấy có chút chóng mặt. Chính là Lâm Vân, hắn một mình uống hết năm chai, cơ hồ không lãng phí một giọt rượu nào. Nhưng sắc mặt của hắn vẫn không đổi, thoạt nhìn không có vấn đề gì.
Trần Dã và Lý Đông Tiền còn đang muốn mời rượu, đã bị Thẩm Quân ngăn lại. Y đã nhìn ra, ba người bọn họ uống rượu không phải là đối thủ của Lâm Vân.
- Tốt lắm, uống rượu dừng ở đây, không cần phải uống quá nhiều. Chúng ta còn muốn hát hò nữa chứ! Bằng không lấy đâu tiền trả đủ tiền rượu?
Thẩm Quân nói xong, liền liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Du.
Tiểu Du trông thấy ánh mắt của Thẩm Quân, trong nội tâm nhảy dựng, có chút hối hận vì đã trợ giúp mấy người kia, lừa gạt Vũ Tích tới nơi này. Lâm Vân cũng đã nhìn ra hành động của Thẩm Quân, nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết, tiếp tục ăn trái cây ngon lành.
- Quân ca, anh không mang đủ tiền à? Không phải là anh nói mời khách sao? Như thế nào….
Tiểu Du làm ra vẻ hỏi Thẩm Quân.
- Ừ, anh không nghĩ tới có nhiều thêm một người, nên không mang đủ tiền. Hắc hắc.
Thẩm Quân gian cười một tiếng.
Trần Dã và Lý Đông Tiền tuy đã uống hơi nhiều, nhưng còn chưa quá say. Thấy thế, Trần Dã lập tức tiếp lời:
- Không có việc gì, Lâm tiên sinh hẳn là có tiền. Đến lúc đó chúng ta để cho hắn mời khách cũng được.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện.
Tràng diện lập tức trở nên xấu hổ. Hàn Vũ Tích thầm giận trong lòng.
- Ta chỉ trả tiền của ta, người khác ăn gì, uống gì, thì liên quan gì tới ta?
Lâm Vân nói xong, đứng lên, chuẩn bị rút ra một trăm nguyên, muốn lôi kéo Hàn Vũ Tích đi. Hắn biết mấy tên kia mời Hàn Vũ Tích uống rượu, chắc chắn không mang hảo tâm gì.
Vừa định lấy tiền trong túi ra, không ngờ lại rút nhầm cái cái ví mới mua. Còn chưa kịp cất đi, đã bị Hàn Vũ Đình ngồi ở bên cạnh đoạt lấy.
- Oa, Lâm Vân, không ngờ ngươi có nhiều tiền như vậy, lại còn nhỏ mọn.
Hàn Vũ Đình thấy cái ví giày cộp, lập tức lên tiếng.
Lâm Vân thấy thế liền vội vàng vươn tay muốn đoạt lại ví da. Nhưng Hàn Vũ Đình đã ném cái ví da lại cho hắn, nói:
- Ai cần tiền của ngươi? Cần gì khẩn trương như vậy?
Lâm Vân vừa tiếp lấy cái ví da, thì có đồ vật bay lả tả xuống. Không phải là tiền, mà là giấy viết. Trên giấy có vẽ những ký tự kỳ lạ.
Lâm Vân vốn mua cái ví da mười nguyên này là để đựng mấy tờ giấy hắn vẽ mạch điện lúc trước. Không nghĩ tới bị Hàn Vũ Đình ngộ nhận là tiền.
Nhìn giấy viết bay lả tả xuống đất, cả căn phòng lập tức im lặng, một thanh âm cũng không có.
Hàn Vũ Tích nhìn mặt đất toàn là giấy, trong lòng vô cùng khổ sở. Hắn vẫn sĩ diện như vậy, không thay đổi chút nào.
Nhìn nhiều giấy viết như vậy bay ra từ ví da, Hàn Vũ Tích hận không thể tìm khe hở chui xuống. Hàn Vũ Đình cũng ngây ngẩn cả người. Lúc này nàng đã vô cùng hối hần. Nếu có thể quay về lúc nãy, nàng tuyệt đối sẽ không đoạt ví của Lâm Vân.
Nàng thấy tỷ tỷ hình như không phải chán ghét Lâm Vân như mình nghĩ, cũng muốn thân cận với Lâm Vân một chút. Thật không ngờ lại làm ra chuyện như vậy.
Về phần Lâm Vân, hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ chậm rãi nhặt lại mấy tờ giấy rơi xuống đất. Tuy hắn không thích Hàn Vũ Đình, nhưng vì Hàn Vũ Tích, hắn cũng lười so đo với nàng ta.
Nhìn Lâm Vân cúi người xuống nhặt mấy tờ giấy, Hàn Vũ Tích chỉ cảm thấy cảnh vật phía trước trở nên mơ hồ. Hiện tại, trong lòng nàng tràn ngập đủ loại cảm xúc, có đồng tình, có thương tâm, có quan ái, thậm chí có một chút thương cảm.
- Ha ha, không nghĩ tới, Lâm tiên sinh còn có sở thích này, quả nhiên là nhiều….
Lý Đông Tiền còn chưa dứt lời, thì bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Hàn Vũ Tích thầm cảm ơn cuộc gọi điện thoại đúng lúc này, khiến cho mình bớt xấu hổ.
- Vũ Tích, mình đang ở nhà của dì cả ở Chiết Giang. Mình định khi nào trở lại Phần Giang thì kể chuyện cho câu. Nhưng mình cảm thấy vẫn nên nói sớm cho cậu biết. Đêm qua, ở nhà ga, mình trông thấy chồng của cậu đi với một cô gái trang điểm đậm đặc, có vẻ như là gái làng chơi….
Hàn Vũ Tích vô lực cúp điện thoại. Thậm chí, những lời về sau của Phương Bình, nàng cũng không nghe thấy.
- Lâm Vân…
Hàn Vũ Tích đột nhiên quên hết tình cảnh đáng thương vừa rồi của Lâm Vân. Hiện tại nàng chỉ có một loại tuyệt vọng, thương tâm xông lên đầu. Cả người nàng đều cảm thấy rét run, giống như không điều khiển được thân thể.
- Làm sao vậy? Vũ Tích.
Lâm Vân đứng lên, kỳ quái nhìn Hàn Vũ Tích hỏi.
- Tối qua ngươi ở đâu?
- Ở nhà ga…
Lâm Vân còn chưa nói hết, ‘Bá’ một tiếng, Hàn Vũ Tích đã tát vào mặt Lâm Vân một cái.
Đổi là người khác, cho dù ở vị trí gần như vậy, cũng đừng hòng đánh trúng mặt Lâm Vân. Nhưng riêng có Hàn Vũ Tích, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ đề phòng nàng. Hắn vẫn cho rằng, ở thế giới này, nếu có một người được coi là thân nhân của hắn, chỉ có duy nhất Hàn Vũ Tích. Nhưng thật không ngờ, hôm nay, người hắn tín nhiệm nhất lại tát hắn.
Căn phòng trở nên yên tĩnh như trước.
Sắc mặt của Hàn Vũ Tích trở nên tái nhợt, toàn thân vô lực. Nàng triệt để thất vọng rồi. Vừa nhận được cú điện thoại kia, một chút hy vọng lúc trước cũng hoàn toàn bị phá diệt.
Hàn Vũ Tích thất thần xoay người đi ra khỏi phòng hát, giống như một cái tượng gỗ vậy. Mỹ Na và Vũ Đình tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn lập tức đuổi theo.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius