Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 554: Tư Gia
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
- Anh ta tên là Ân Gia, vì anh ta cần tiền, ít nhất là mấy chục ngàn đô Mĩ vì thế anh ta đã đến đây, tôi muốn giúp anh ta nhưng tôi cũng không có tiền…
Enie giải thích hồi lâu, Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu ý của cô.
Enie cũng không phải người sinh trưởng ở Mĩ, bố cô là người Hongkong. Bố cô nhiều năm trước sau khi đến Mĩ, trăn trở đi đến thị trấn Mexika. Sau đó bố cô kiếm sống bằng nghề rèn sắt ở trấn nhỏ, sau đó gặp mẹ Enie, hai người kết nghĩa vợ chồng thì đã sinh ra Enie nhưng cô vừa sinh ra thì mẹ cô liền qua đời.
Cha Enie nuôi cô, tuy sống không được tốt lắm nhưng cũng miễn cưỡng sinh sống được ở nơi này. Sau đó vì khủng hoảng kinh tế, cha cô phá sản, chỉ có thể dựa vào tiền trợ cấp cho dân nghèo, chuyển đến ở khu dân nghèo sau phố người Hoa. Vì nơi này kì thị người Hoa nên Enie và cha không được hưởng nhiều phúc lợi. Cộng thêm cha cô là một con ma men, phần lớn tiền đều bị ông ta cầm đi mua rượu, tiền tiêu dùng hằng ngày của Enie lại càng ít đi.
Ở phố người Hoa, Enie quen hai chị em Ân Gia, và cô còn yêu Ân Gia. Mà Ân Gia và chị anh ta gần đây cần một khoản tiền, nhưng Enie không có cách nào giúp đỡ, đành đến đây đánh quyền anh đen. Vì bản lĩnh Ân Gia không tệ, thường thì hai ba người không phải là đối thủ của anh ta nên Enie mới ủng hộ anh ta đến đánh quyền.
Gần đây chợ quyền anh đen ngầm của trấn Mexika đã tổ chức một cuộc thi quyền vương đai vàng Mexika. Giải nhất có thể đạt một trăm ngàn đô tiền thưởng, giải nhì và giải ba có thể lần lượt có được năm mươi ngàn và ba mươi ngàn tiền thưởng. Vì vậy Ân Gia mới không do dự mà đăng kí. Tuy phí đăng kí chỉ cần ba trăm đô nhưng tìm người bảo lãnh lại cần thêm một ngàn đô nữa. Hai người cộng lại chỉ có một ngàn đô, vì thế Enie phải ra ngoài kiếm tiền.
Ân Gia vốn định đánh hai trận thách đấu, sau đó được một chút tiền thưởng, nhưng trận thách đấu cũng cần phí đăng kí, hơn nữa cùng không thấp.
Diệp Mặc sau khi nghe không biết nói gì, người con gái này ra ngoài ngủ cùng người khác để kiếm tiền giúp người mình yêu, nên khen cô ta hay nên mắng cô ta đê tiện đây? Nhưng Diệp Mặc liền nghĩ đến suy nghĩ của người Mĩ có lẽ không giống với người Hoa Hạ. Có lẽ họ cho rằng nam nữ chính là như vậy, ngủ một giấc thì cũng chả mất tí thịt nào.
Tuy Diệp Mặc không hiểu cách làm của Enie nhưng hắn biết mỗi người đều có cách làm của mình, có lẽ đứng ở góc độ của cô ta mà nói cô ta là đúng. Chỉ là Enie dường như quá nhỏ, tuy Diệp Mặc đoán cô ta tầm 24~25 tuổi nhưng theo cô ta nói mình mới 19 tuổi, vẫn là một học sinh trung học phổ thông.
Thấy Diệp Mặc im lặng không nói, Enie đang muốn tiếp tục nhận lỗi. Bây giờ tiền đã lấy đưa cho Ân Gia đi đăng kí rồi, nếu Diệp Mặc không muốn để cô tiếp tục dẫn đường, cô không còn hai trăm đô để trả lại nữa.
- Ồ, ồ…
Một hồi tiếng hoan hô truyền đến, Diệp Mặc nhìn qua đó, phát hiện võ đài gần góc trái, một người đàn ông người Hoa bị đánh ngã xuống. Diệp Mặc vừa vào đã thấy trận đấu của hai người này, chỉ là loại trình độ đó hắn không để ý mà thôi.
Tên đàn ông người Hoa kia phun ra vài ngụm máu, rõ ràng là khí ra thì nhiều, khí vào thì ít. Người đàn ông da đen đứng trên võ đài đó tức thì bị trọng tài giơ tay lên, mắt lộ vẻ hưng phấn.
Rất nhiều người trên khán đài đều ném tiền lên võ đài, một cô gái chỉ mặc bikini đứng trên võ đài nhặt tiền, hơn nữa còn làm các loại vẻ mặt khêu gợi thấu xương thu hút càng nhiều người ném tiền lên.
Có thể tuỳ tiện đánh chết người sao?
Diệp Mặc có chút kinh ngạc nhìn những người reo hò đó.
Dường như thấy sự kinh ngạc của Diệp Mặc, Enie vội vàng nói:
- Nếu đi xem bên trong đó, cần thêm tiền để mua chỗ ngồi, nếu không chỉ có thể xem ở ngoài. Nhiều tuyển thủ đánh thắng đều có người thưởng đô. Có lúc tiền thưởng một trận lên đến mấy ngàn đô Mĩ. Mấy chục ngàn em cũng thấy rồi nhưng hơn tiền trên chục ngàn thì rất ít.
- Chỗ này chính phủ không quản sao?
Diệp Mặc cau mày hỏi một câu.
Enie lắc đầu nói:
- Đương nhiên là sẽ không quản, có lúc có người đến kiểm tra. Nhưng trước khi kiểm tra, ở đây đều nhận được tin, sẽ không có bất cứ vấn đề nào cả.
- Cô không lo Ân Gia cũng sẽ bị người ta đánh ngã xuống như thế sao?
Diệp Mặc thầm nghĩ, nếu ở Hoa Hạ, là bạn gái của Ân Gia chắc chắn đầu tiên sẽ khuyên anh ta đừng tham gia những loại thi đấu thế này. Nhưng Enie dường như rất khuyến khích Ân Gia tham gia loại đấu quyền anh đen này, dường như căn bản không lo anh ta sẽ xảy ra chuyện vậy.
Diệp Mặc vốn còn tưởng ở đây đánh quyền anh đen. Nếu thua, nhiều nhất cũng chỉ là mất đi tiền đặt cọc và tiền đăng kí tên thôi, bây giờ xem ra nếu thua rồi rất có khả năng còn mất mạng nữa.
Enie không thèm để ý, lắc đầu nói:
- Ân Gia có thể thắng, tôi tin anh ta chắc chắn có thể, tại sao em phải lo lắng cho anh ta cơ chứ?
Diệp Mặc không biết nói gì, vừa rồi người da đen tuy không chuyên nghiệp nhưng anh ta ra quyền rất gian xảo, vừa nhìn đã biết chính là lão thủ kinh nghiệm sa trường rồi. Ân Gia là người mới lần đầu tiên tham gia trận đấu, Enie dựa vào cái gì mà tin tưởng anh ta?
Chỉ là Diệp Mặc không có hứng thú với những thứ này. Hắn liếc một lượt cả chợ quyền anh đen ngầm này rồi, giống như hắn nghĩ, tuy nơi này rất nhiều người Hoa nhưng không có một khuôn mặt nào quen thuộc. Phụ nữ người Hoa rất ít chứ đừng nói chị Nhan.
- Đi thôi, đưa tôi đi xem phố người Hoa.
Diệp Mặc bây giờ tuy không có hứng thú với chỗ này nhưng lại có chút mong đợi phố người Hoa.
Nếu chị Nhan ở thị trấn Mexika này, vậy trên 90% là ở tại phố người Hoa. Vì đó là khu bình dân của người Hoa. Chị Nhan đơn độc một mình đến Mexika, không đi xóm nghèo bình dân thì không có chỗ nào để đi nữa.
Enie biết chuyện này cô ta làm không hay lắm, nên Diệp Mặc đề nghị cô mau đưa hắn đi phố người Hoa, cô ta căn bản không chần chừ chút nào, dù sao việc của cô ta cũng làm xong rồi.
…
Phố người Hoa của thị trấn Mexika nói là xóm nghèo thật đúng là như vậy. Diệp Mặc thậm chí cảm giác được sự hỗn loạn những năm tám mươi trong phim Hongkong ở đây. Nhìn đến đây, Diệp Mặc liền nghĩ đến xem ra nước Mĩ cũng không phải nơi nơi đều có nhiều tiền.
Tất nhiên cũng có khả năng tồn tại ý thức loại trừ người Hoa của Mỹ, họ không quan tâm đến sự sống chết của người Hoa. Con phố hẹp mà dơ dáy bẩn thỉu này hơn nữa còn rất khuất. Diệp Mặc nghĩ nếu không phải Enie đưa hắn tới đây, nói không chừng hắn lượn một vòng ở đây, thậm chí cũng không tìm thấy thị trấn Mexika còn có một khu phố người Hoa
Cư dân ở đây thì trên 80% đều là người Hoa, nhưng cũng có một số người da đen và người da trắng, người da trắng là ít nhất. Enie ở đây coi như là khác thường rồi. Diệp Mặc theo bản năng nhìn nhìn Enie. Cha cô là người Hongkong, sao cô lại hoàn toàn là ngoại hình người da trắng, thậm chí không có chút nào nhân tố di truyền của người Hoa bên trong nữa. Diệp Mặc thậm chí nghĩ một cách thú vị, mẹ cô có phải đã cho cha cô cắm sừng không.
- Enie…
Rõ ràng là Enie rất được chào đón ở con đường này, rất nhiều người Hoa thấy cô thì đều chào hỏi. Enie vẻ mặt tươi cười, bất kể ngưu quỉ xà thần cô đều có thể nói vài câu.
Tiếng Trung lơ lớ của cô biểu đạt cũng không tệ, hoá ra là có luyện tập qua.
- Enie, Ân Tư xảy ra chuyện rồi, cô mau đi tìm Ân Gia - em của cô ấy đi.
Một người Hoa trung niên đẩy một xe kéo qua, vội vàng đi tới, trong xe còn rất nhiều vỏ chai. Sau khi anh ta thấy Enie thì nói tin tức này cho cô.
- A, chị Tư Tư bị làm sao?
Enie nói xong liền phản ứng lại, cô không chờ người đàn ông này trả lời, thậm chí còn không kịp chào hỏi Diệp Mặc đã vội vã chạy ra ngoài.
Diệp Mặc nhìn Enie vội vã chạy đi, cũng không trách cô. Nhưng Ân Gia, Ân Tư hai cái tên này rất kì lạ, cộng lại thì chính là Tư Gia.
Nhìn người đàn ông đó đẩy vỏ chai sắp rời đi, Diệp Mặc bỗng mở miệng nói:
- Xin hỏi Enie đi đâu rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy.
Người đàn ông này nhìn Diệp Mặc một cái, vì Diệp Mặc đến cùng Enie, anh ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói:
- Tư Gia ở khách sạn Meto làm việc, nghe nói hôm nay cô ấy đắc tội một người khách. Hình như phải đền rất nhiều tiền vì thế bây giờ bị tạm giữ lại ở khách sạn.
- Khách sạn Meto ở đâu? Nước Mĩ không phải là nước rất có pháp luật sao? Sao lại có chuyện như thế này?
Diệp Mặc có chút không hiểu hỏi.
Lần này người đàn ông trung niên đó lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, ông ta lạnh lùng nói:
- Pháp luật? Đấy là đối với người Mĩ mà nói, hơn nữa khách sạn Meto chính là nơi giống với chợ quyền anh đen ngầm kia ở đường Mông Đường. Có tiền thì có lí, lí lẽ trước nay đều không phải của người không có tiền. Tôi thấy cậu xem nhiều pháp luật dân chủ của nước Mĩ quá rồi, người giàu muốn cho anh vào tù, ở Mĩ mà nói đúng là quá đơn giản, này người thanh niên, cậu mới đến đây à.
Nói xong người đàn ông này lại không thèm để ý đến Diệp Mặc nữa, đẩy xe, xoay người rời đi, thậm chí ngay cả khách sạn Meto rốt cuộc ở chỗ nào cũng không trả lời.
Diệp Mặc có chút bất lực, nói thật, hắn thực không hiểu cuộc sống ở Mĩ. Nhưng cho dù hắn không hiểu thì cũng biết ở nơi như thế này cuộc sống của người giàu với người nghèo chắc chắn là không giống nhau. Tuy lời người đàn ông đó có chút định kiến nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn sai lầm.
Diệp Mặc lại ngăn một người phụ nữ trung niên, hỏi vị trí của khách sạn Meto. May mà người phụ nữ trung niên này cũng không nói hai lời, một mạch chỉ thẳng Diệp Mặc đến cửa lớn khách sạn Meto.
Vừa đi đến cửa khách sạn Meto, thần thức của Diệp Mặc đã thấy ở lầu hai, một gã da trắng chỉ vào một cô gái chừng hai mươi tuổi mắng chửi điên cuồng, nhưng lời anh ta nói Diệp Mặc không hiểu câu nào cả.
Bên cạnh người đàn ông da trắng còn có một người đàn ông trung niên người Hoa, anh ta đứng một bên bênh vực hát đệm cho người chửi cô gái đó.
Lúc này Enie đang đỡ cô gái kia, trên mặt cô ta có một dấu tay. Mặt Enie lúc này lại đầy kinh hoảng, điều này làm cho Diệp Mặc có chút kì lạ. Hắn quen Enie cũng được mấy tiếng rồi, cũng biết Enie là một cô gái người Mĩ rất lạc quan, không ngờ có thể thấy sự kinh hoàng trên mặt cô.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 555: Chuyện này vẫn chưa kết thúc
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc bước vào tầng hai của khách sạn, nói với Enie:
- Enie, cô đã lấy tiền của tôi, sao lại không dẫn đường cho tôi?
Enie vốn đã đang hoảng loạn rồi, không biết nên nói thế nào cho phải, bây giờ Diệp Mặc đột nhiên xuất hiện, cô mới nhớ ra rằng Diệp Mặc là ông chủ của cô, trong lòng lại càng lo lắng hơn.
- Xin lỗi, anh Diệp, anh ra ngoài đợi em trước, em sẽ ra ngay...
Enie biết là mình sẽ không thể ra ngay được, nhưng cô biết người đàn ông da trắng đó là ai, nói không chừng có khi lại liên lụy đến Diệp Mặc cũng nên.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Mặc nhìn Enie và cô gái bị đánh, bước về phía họ, rồi còn hỏi thêm một câu.
Enie nhìn thấy Diệp Mặc không những không chịu rời đi, ngược lại còn bước đến gần hơn, chỉ đành nói:
- Chị Tư Tư làm hỏng đồ của khách, chị ấy không đền nổi, chị ấy, em...
Diệp Mặc vừa nghe đến đây là hiểu luôn, cô gái đó quả nhiên là chị của Ân Gia, tên Ân Tư. Nhìn bộ quần áo cô ấy mặc, chắc cô ấy là người làm công ở đây, chỉ là không biết cô ta đã làm hỏng vật gì của khách, mà lại không đền nổi.
Diệp Mặc đột nhiên tham gia, vốn dĩ người đàn ông da trắng mắng người và người đàn ông trung niên vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, đợi sau khi hai người đó kịp phản ứng, thì Diệp Mặc đã nói được mấy câu với Enie rồi.
- Anh là ai?
Người đàn ông trung niên đang đánh giá Diệp Mặc, giọng nói tỏ vẻ khinh thường.
- Tôi và Enie quen nhau, cứ cho là bạn bè đi, không biết cô ấy đã làm hỏng của các vị thứ gì, mà các vị lại đánh người?
Diệp Mặc liếc nhìn người đàn ông da trắng và người đàn ông gốc Hoa đứng trước mặt mình, nói.
Diệp Mặc rất nhanh, đã phát hiện ra trong túi của người đàn ông da trắng có một khẩu súng lục, hơn nữa, cách chỗ hắn đứng không xa còn có hai tên đô con nữa, chắc hai tên này là vệ sĩ của anh ta.
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Mặc, người đàn ông trung niên này nhếch miệng cười mỉa mai, giọng điệu châm biếm nói:
- Ân Tư là nhân viên trong khách sạn của tôi, Helder là khách quý của chúng tôi, Ân Tư làm vỡ miếng tượng ngọc trắng của Helder, anh nói xem có đáng để bồi thường hay không? Vì Ân Tư là nhân viên của tôi, thế nên tôi chỉ bắt cô ta bồi thường 1/10 thôi, coi như là khách sạn chúng tôi gặp xui xẻo, nhưng đến 1/10 cô ta cũng không thể trả nổi, anh nói xem tôi phải làm thế nào? Nếu như cô ta không đồng ý bồi thường, tôi chỉ có cách là để cô ta ngồi tù thôi.
- Ông Rose, rõ ràng ông biết chị Tư Tư không có tiền, ông vẫn còn bắt chị ấy phải bồi thường 1 triệu, còn nữa, miếng tượng ngọc đó mà đáng giá mười triệu thật sao? Có phải là ông đang cố ý làm khó chị ấy đúng không? Ông...
Enie bỗng nhiên lớn tiếng quát, cuối cùng định nói là ông chủ cố tình lừa gạt tống tiền, nhưng nhìn thấy người đàn ông da trắng, nên đành nuốt câu nói đó lại.
- Không có tiền?
Người đàn ông Hoa Kiều tên Rose liếc mắt nhìn Enie và Ân Tư, rồi cười nhạt, nhưng không nói gì
Sau khi Diệp Mặc đến, người đàn ông da trắng không tiếp tục chửi mắng Ân Tư nữa, nháy mắt ra hiệu cho hai tên vệ sĩ đứng chặn ở cầu thang xuống lầu.
- Cái thứ gì mà 1/10 giá trị của nó đã đáng giá 1 triệu rồi vậy?
Diệp Mặc đột nhiên mở miệng hỏi.
Rose cười nhạt
- Khách nói trị giá bao nhiêu thì là bấy nhiêu, làm hỏng đồ của khách rồi lại còn không chịu bồi thường, lẽ nào đến quỳ cũng không biết sao?
Nói xong câu đó dường như Rose cảm thấy anh ta không nên trả lời câu hỏi của Diệp Mặc, Diệp Mặc là cái gì, mà anh ta lại phải chủ động trả lời chứ? Anh ta lại liếc nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh và Ân Tư có quan hệ gì với nhau? Có phải anh muốn bồi thường không? Nếu như không bồi thường, thì anh hỏi những chuyện này làm cái đếch gì?
Diệp Mặc cười thản nhiên:
- Tôi muốn bồi thường, nhưng tôi vẫn còn chưa nhìn thấy món đồ đó, nếu như thứ đó thực sự đáng giá 1 triệu, thì có lẽ tôi sẽ bồi thường cho các anh.
- Anh...
Rose cứng họng không nói được gì, một câu nói mỉa mai của anh ta còn chưa nói xong, đã bị chặn họng mất rồi còn đâu.
Diệp Mặc đang cầm trong tay hai ba tệp tiền đô mới tinh, vừa nhìn là biết cũng phải tầm hai ba mươi nghìn. Trước khi anh ta kịp phản ứng, Diệp Mặc đã giơ tay lên, giống như làm ảo thuật vậy, số tiền trong tay đã biến mất trong tích tắc.
Ánh mắt Rose cuồn cuộn, người thanh niên này tùy tiện lấy ra hai ba mươi nghìn đô la mỹ, chắc chắn là hắn ta còn nhiều hơn thế rất nhiều. Số tiền hắn vừa cầm chắc chắn vừa mới rút từ ngân hàng về, còn mới tinh
Gã đàn ông da trắng tên Helder cũng nhìn thấy số tiền trong tay Diệp Mặc, mắt gã cùng long sòng sọc giống như mắt Rose, nhưng gã dấu lòng tham của mình xuống rất nhanh, chỉ có đôi mắt diều hâu là không ngừng chuyển động, không biết trong đầu gã đang nghĩ cái gì.
Diệp Mặc nhìn vẻ mặt của hai gã này, trong lòng cười nhạt, chỉ là hai ba mươi nghìn đô đã khiến bọn chúng nổi lòng tham như vậy, vậy mà bọn chúng dám nói là miếng tượng ngọc đó đáng giá mười triệu, cho dù dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng tuyệt đối không thể có chuyện đó xảy ra được.
Enie nhìn thấy tiền trong tay Diệp Mặc thì mắt cũng sáng lên, cô nghĩ không ra, quần áo của Diệp Mặc rất đơn giản gọn nhẹ, làm gì có chỗ để để số tiền đó, cô không thể ngờ được rằng Diệp Mặc lại có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, có điều bây giờ ở Mỹ người cầm nhiều tiền trong tay như vậy cũng không nhiều, những người khác đều dùng thẻ tín dụng chỉ có người Hoa Hạ này mới ngờ nghệch mang theo nhiều tiền như vậy theo người thôi.
Nhưng Enie biết chuyện này cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, vì Helder cũng nhìn thấy trên người Diệp Mặc có tiền, Helder chẳng phải là loại thiện nam tín nữ gì, tiếng xấu của gã ở cái thị trấn Mexika thì không ai không biết.
Ân Tư liếc nhìn Enie theo bản năng, bạn của Enie cô đều biết hết, cô không biết Enie đã quen người có tiền này từ lúc nào.
Không đợi Rose đáp lời, Diệp Mặc đã nói luôn:
- Anh nói nếu như tôi bồi thường, thì chẳng phải anh nên lấy đồ ra để cho tôi xem sao? Ít nhất thì cũng phải để cho người ta biết là nó bị hư hại đến mức nào chứ.
Nếu như không phải vì sợ làm liên lụy đến Enie và Ân Tư, Diệp Mặc đã giết chết cái tên Rose này từ lâu rồi, thậm chí giết luôn cả cái tên người da trắng tên Helder kia luôn, làm gì có chuyện để phiền phức như thế này.
- Ồ đương nhiên là có thể rồi.
Rose nói xong, lập tức xoay người lại đi về phía sau, lấy ra một bức tượng ngọc trắng đưa cho Diệp Mặc
- Là như thế này, ông Helder đây đã bỏ ra mười triệu đô để mua bức tượng này từ một hội chợ bán đấu giá, là di tích của Rome.
Diệp Mặc cười nhạt, thậm chí không cần xem cũng biết, chỉ là một thứ hàng thủ công mỹ nghệ rẻ tiền, chắc đây là một loại thủy tinh kiểu mới, cùng lắm cũng chỉ đáng giá 10 đô la thôi, không thì cũng chỉ khoảng hai ba đô thôi.
Nhận pho tượng mà Rose đưa, Diệp Mặc ngay lập tức nhìn thấy một vết rạn nhỏ ở đằng sau bức tượng, chắc chỗ hư hại mà Rose nói đến chính là chỗ này.
Chuyện này rõ ràng là lừa bịp để tống tiền mà, nhưng Ân Tư vừa nhìn là đã biết không phải là người có tiền rồi, sao bọn chúng lại muốn lừa Ân Tư chứ? Diệp Mặc nhìn Ân Tư, mặc dù nhìn thì có vẻ thanh tú, nhưng cũng không phải là người xinh đẹp gì, chứ đừng nói là mỹ nữ. Những kẻ như Helder và Rose chắc sẽ không thể nảy sinh ham muốn với người như Ân Tư chứ?
Không nghĩ đến tình huống này nữa, Diệp Mặc dùng thần thức quét lên pho tượng đang cầm trên tay.
Diệp Mặc tốt xấu gì cũng là một Tu Chân Giả có thể chế luyện pháp khí, thứ đồ này trong tay hắn rồi, thì đương nhiên hắn có thể gắn nó lại như cũ được. Sau khi gắn vết nứt trên pho tượng lại, hắn lại cầm pho tượng lên xem xét, rồi nói:
- Rose, tôi không thấy có bất cứ dấu vết gì trên pho tượng này hết, chỉ là một sợi tóc, bị tôi vứt đi rồi. Có phải là anh nhìn nhầm không, pho tượng này tôi thấy hoàn toàn không có bất cứ vết nứt nào.
- Hoàn toàn không có bất cứ vết nứt nào? Nếu như không có bất cứ vết nứt nào, tôi sẽ ăn nó còn cho anh thêm một triệu đô.
Rose cười nhạt nói. Nói rồi gã lấy pho tượng trong tay Diệp Mặc cầm lên xem, gã sẽ cho Diệp Mặc hối hận vì lời nói dối trắng trợn đó.
Ân Tư cũng không dám tin vào lời Diệp Mặc nói, lời nói dối này lập tức sẽ bị phát hiện thôi, có gì hay ho đâu mà nói? Chính mắt cô nhìn thấy vết nứt đó mà, chắc chắn là có một vết nứt không nhỏ ở trên pho tượng
Nhưng điều khiến Rose thất vọng chính là, khi gã nhìn lại không thấy có bất cứ vết nứt nào, gã không tin, cầm pho tượng xoay đi xoay lại, nhưng không có bất cứ dấu vết nào, chẳng lẽ lại chỉ là một sợi tóc? Chẳng lẽ gã đã nhìn nhầm? Không thể nào, cho dù là gã nhìn nhầm, thì làm sao người khác có thể nhìn nhầm như gã được.
Chuyện này không xong rồi, Rose cảm thấy tay mình cầm không vững nữa rồi, bức tượng trong tay rơi thẳng xuống đất, một khối thủy tinh rơi từ trên cao xuống như vậy, không vỡ mới lạ. Rose cười thầm nham hiểm, cho dù vừa rồi không có, nhưng bây giờ thì có rồi, ta không thừa nhận, mấy người làm được gì nào?
- A...
Pho tượng thủy tinh trong tay Rose vừa rơi xuống, trong khoảnh khắc đó mọi người đều hét lên theo bản năng.
Nhưng điều khiến Rose thất vọng chính là, pho tượng đó không rơi thẳng xuống sàn, Diệp Mặc đã dùng chân đỡ được, rồi hất lên, nằm gọn trong tay của hắn.
Diệp Mặc cầm pho tượng thủy tinh, cười nhạt, nhìn Rose:
- Anh Rose, pho tượng này không có bất cứ vấn đề gì, nếu anh làm rơi nó xuống đất, thì chính anh mới là người phải bồi thường đấy.
Rose ngơ ngác nhìn pho tượng thủy tinh trong tay Diệp Mặc, gã không ngờ mọi âm mưu của gã đều đã thất bại.
Diệp Mặc lại đưa pho tượng cho Rose
- Anh Rose, nếu như anh lại làm rơi, thì người phải bồi thường là anh đấy nhé.
Rose tái mét mặt, cầm pho tượng đưa cho Helder, Helder cũng xem xét lại, rồi thầm nhủ, chẳng lẽ lúc nãy mình cũng nhìn nhầm?
- Một khi đã nhìn nhầm, thì thôi vậy.
Helder hừ một tiếng, một khi chiêu này của gã đã không được, thì đành phải nghĩ cách khác vậy. Cả nhà Ân Tư đều ở thị trấn Mexika này, gã không sợ là sẽ bay đi mất, người thanh niên Hoa Hạ trước mắt, gã thấy hắn ta có rất nhiều tiền, lát nữa không thể nào bỏ qua hắn được. Mặc dù gã không thèm để ý gì đến hai ba mươi nghìn đô của hắn, nhưng một khi hắn đã có thể lấy ra hai ba mươi nghìn đô dễ dàng như vậy, thì chắc chắn hắn phải có nhiều hơn thế rất nhiều.
- A, cứ như vậy là xong, không sao rồi?
Enie thiếu chút nữa thì hét lên, Ân Tư cũng cảm thấy giống như là đang nằm mơ vậy, không ngờ một chuyện lớn như vậy lại có thể giải quyết như thế, cô nhất thời đột nhiên quên mất là phải nên nói gì.
Nghe Helder nói như vậy, Rose cũng chỉ đành trợn mắt nhìn Ân Tư, rồi nói:
- Helder nói bỏ qua rồi, may mà anh ấy là người rộng lượng, coi như cô may mắn.
Diệp Mặc bỗng nhiên ngắt lời:
- Anh Rose, anh sai rồi, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, vừa rồi là chuyện hiểu lầm về pho tượng ngọc của Helder, nhưng chuyện anh đánh cô Ân Tư, vẫn còn chưa nói đến cơ mà!!!
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 556: Thương lượng giá tốt
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Mọi người đều sững sờ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Helder là ai? Thậm chí có người dám ở trước mặt ông ta tính toán rành mạch về chuyện đánh người? Đây không phải là tự tìm cái chết thì là gì?
Enie và Ân Tư gấp đến mức không biết nên làm thế nào mới tốt. Nếu Helder đã nói thôi đi, quên đi, mọi người nên đi thật nhanh. Nhưng không ngờ Diệp Mặc còn lải nhải chuyện đánh người, quả thực có chút không có đầu óc.
- Đánh người thì thế nào? Ân Tư đã làm sai, chẳng lẽ còn không thể đánh sao?
Rose tức giận. Gã không ngờ còn có người dám ở địa bàn của gã nói chuyện gã đánh người.
Giọng điệu Diệp Mặc bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
- Ân Tư làm sai chuyện gì?
- Cô ta đánh...
Bỗng nhiên Rose dừng lại, vừa rồi còn kiểm tra tượng ngọc. Phía trên không có vết nứt. Nếu muốn nói Ân Tư làm nứt tượng ngọc, hiển nhiên là không thích hợp rồi.
Ánh mắt Rose nhìn Helder, lập tức hiểu được, hiện tại mục tiêu của bọn họ đã chuyển đến trên người Diệp Mặc. Cả nhà Ân Tư đều ở tại thị trấn nhỏ Mexika. Cô ta có bản lĩnh mấy cũng không có cách nào nhảy đi trong một ngày.
Nghĩ đến đây, Rose bỗng nhiên lấy ra một trăm đôla, ném tới trước mặt Ân Tư nói:
- Tát một cái, cho cô một trăm đôla. Như vậy cô đã được lợi rồi.
Bỗng nhiên Diệp Mặc cầm lấy một trăm đôla kia, thoáng nhìn qua, lại lấy từ trong túi mình ra một trăm đôla, đưa cho Rose.
- Sao có thể cần tiền của anh. Cho anh thêm một trăm.
Rose theo bản năng nhận tiền, trong lòng cười lạnh. Còn tưởng rằng anh lợi hại lắm. Ngay cả tiền tôi trả cho anh, anh cũng không dám nhận.
Bốp bốp...
Hai cái tát tai rơi trên mặt Rose, khiến suy nghĩ của Rose lập tức dừng lại. Nhưng thân thể gã vẫn chưa dừng lại. Gã bị Diệp Mặc đánh tới mức xoay quanh tại chỗ. Gã còn chưa hiểu được, vì sao mình lại bị đánh. Ở khách sạn Meto còn có ai dám đánh gã?
- Tuy rằng tôi có không ít tiền, nhưng ở trên con heo cũng không thể tiêu quá nhiều. Hai cái tát tai này tính là hai trăm đôla đi.
Diệp Mặc vừa dứt lời, Rose bị Diệp Mặc đánh tới mức quay tròn cuối cùng đã ngừng lại.
Nhưng hai cái tát tai của Diệp Mặc không giống với tát tai của người khác. Rose phun ra hơn mười cái răng, chỉ cảm thấy trên mặt mình truyền đến sự đau rát. Gã thậm chí không thể nổi cơn thịnh nộ, chỉ ngồi dưới đất rên hừ hừ không thể nói chuyện.
Mọi người đều giật mình. Không ai ngờ Diệp Mặc dám đánh người ở trước mặt Helder, còn ra tay mạnh và quyết đoán như vậy.
Sắc mặt Helder lập tức liền trở nên lạnh lùng. Ông ta vừa định nói chuyện, Diệp Mặc lại ngắt lời ông ta nói:
- Helder tiên sinh, tôi rất có hứng thú đối với tượng ngọc của anh. Tôi cảm giác cái này rất đáng giá. Không biết chỗ anh ở còn có đồ cổ gì đáng giá hay không? Tôi bằng lòng mua lại của anh. Đương nhiên, chỉ cần thứ đó có giá trị, có thể thương lượng với giá tốt.
Cái gì? Không ngờ người thanh niên này muốn đi tới chỗ của mình? Hắn còn muốn mua đồ cổ của mình? Helder thầm nghĩ. Ông ta chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to. Trên đời này thậm chí có loại chuyện tốt như vậy. Mà không ngờ ông ta lại gặp được chuyện tốt này. Ông ta đang lo nghĩ nên dùng biện pháp gì để có thể quang minh chính đại dẫn tên thanh niên người Hoa nhìn như rất có tiền đang đứng trước mặt này đi, không ngờ được cuối cùng lại đúng như nguyện vọng của ông ta.
Người thanh niên này chủ động muốn đi cùng ông ta, thậm chí còn muốn mua đồ của ông ta. Thanh niên người Hoa này biết rõ tượng ngọc được chào giá là mười triệu, còn dám đi cùng ông ta. Đây chẳng phải đã chứng tỏ hắn có rất nhiều tiền sao? Nghĩ đến đây trong lòng Helder càng thêm nôn nóng.
Đúng lúc ông ta đang nghĩ đến chuyện này, Diệp Mặc thở dài.
- Ban đầu tôi còn muốn đến Mỹ mua một ít bảo bối về, không ngờ mãi tới hôm nay mới tìm được người có bảo vật thực sự. Bằng không tôi đi chuyến này thật sự là uổng công vô ích.
Nói xong, Diệp Mặc còn lấy ra một thẻ ngân hàng quơ quơ trước mặt Rose.
- Nói tới thật sự là phải cảm ơn anh, để tôi biết tiên sinh Helder người sưu tầm đồ cổ. Nếu không, số tiền này của tôi sẽ không có chỗ để dùng tới.
Giọng điệu kia, thật giống như nhà giàu mới nổi đứng đầu thế giới. Hắn có rất nhiều tiền tới mức tiêu không hết. Điều này khiến người ta cảm giác được chính là kiêu ngạo, kiêu ngạo vì có tiền.
Trong nháy mắt sự lạnh lùng trên mặt Helder liền biến mất, ngược lại biến thành một khuôn mặt tươi cười đầy nhiệt tình. Ông ta nhìn Diệp Mặc giống như nhìn thấy một đống đôla lớn. Thương lượng giá tốt. Những lời này thật hay. Mình thích những lời này.
- Diệp tiên sinh, anh...
Enie ngây người, cô thật sự nghĩ mãi không ra vì sao Diệp Mặc lại ngu như vậy. Tuy nhiên thật ra cô không xa lạ gì đối với vẻ mặt nhà giàu mới nổi của Diệp Mặc. Buổi sáng khi cô gặp hắn, hắn uống một cốc cà phê ba đôla liền bỏ ra một trăm đôla mà.
Chỉ có điều đồ ngốc này lại muốn buôn bán với Helder, hắn không phải tự tìm cái chết thì là gì?
Ân Tư cũng rất sốt ruột. Nhưng cô không quen biết Diệp Mặc. Cho dù cô biết, cô ở trong này ngăn cản con đường phát tài của Helder, mọi người trong nhà cô khẳng định không thấy được mặt trời ngày mai. Mà người thanh niên này vẫn sẽ bị Helder dẫn đi buôn bán với ông ta.
Không đợi Enie nói dứt lời, Diệp Mặc đã nói:
- Enie, lát nữa cô ở khu phố người Hoa chờ tôi. Tôi và Helder làm xong vụ mua bán này, sẽ lập tức qua đó.
Diệp Mặc vừa định đi cùng Helder, dường như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên hắn quay đầu lại nhìn Rose mỉm cười nói:
- Thiếu chút nữa thì tôi quên mất. Vừa rồi Rose tiên sinh nói nếu trên tượng ngọc không có vết nứt, sẽ ăn nó còn đưa thêm một triệu đôla cho tôi. Tượng ngọc đáng giá như vậy, đương nhiên không thể cho anh ăn được. Một triệu đôla với tôi mà nói tuy rằng chỉ là một ít tiền lẻ, tuy nhiên đó là tiền của tôi. Tôi cần lấy lại nó, Rose tiên sinh.
Rose che miệng, hận không thể lập tức đi tới bệnh viện. Nhưng Helder còn chưa đi, gã không dám động. Gã không ngờ được, thanh niên người Hoa này không ngờ thật sự đòi gã một triệu. Chẳng lẽ hắn điên rồi sao?
- Thế nào? Chẳng lẽ anh không muốn đưa ra?
Diệp Mặc thấy Rose không nói lời nào, hắn không đi cùng Helder nữa, ngược lại đi đến trước mặt Rose.
Rose ôm mặt, tỏ ra đáng thương nhìn Helder. Gã biết hiện tại Helder muốn buôn bán với Diệp Mặc, chắc chắn sẽ không làm gì Diệp Mặc. Nhưng một triệu đối với gã mà nói là một con số cực lớn. Cộng tất cả tiền của gã cũng không quá một hai triệu.
- Rose, anh đã nói như vậy, anh nên đưa cho người ta.
Helder nói khiến Rose hoàn toàn mất hi vọng. Gã biết dù sao cuối cùng số tiền này cũng rơi vào trong tay Helder, gã cũng không lấy lại được.
Gã căm phẫn chuyển một triệu của mình vào thẻ của Diệp Mặc. Rose hận không thể nuốt Diệp Mặc xuống. Bị đánh không nói, còn mất một triệu. Đây là số tiền gã tích góp lại trong bao nhiêu năm.
Diệp Mặc lại giơ giơ cái thẻ trong tay lên.
- Rose, nói thật ra, một triệu này chuyển vào trong thẻ của tôi, thật giống như một giọt nước chảy vào biển. Tôi thu tiền của anh, đây là vinh hạnh của anh. Helder tiên sinh, chúng ta đi làm chuyện buôn bán thôi. Ở lại nơi tồi tàn này thật sự là rất không thú vị.
Enie và Ân Tư không còn bất kỳ biện pháp nào, chỉ đành ra khỏi khách sạn, trơ mắt nhìn Diệp Mặc cùng đoàn người Helder rời khỏi. Hai người càng không thể tưởng tượng được chính là, không ngờ trước khi đi Diệp Mặc còn lừa bịp tống tiền Rose một triệu. Liệu số tiền này cuối cùng có thể là của hắn không?
- Enie, người kia là ai? Sao em biết hắn?
Ân Tư nhìn Diệp Mặc và Helder rời khỏi, vội vàng lo lắng hỏi.
Enie có chút bất đắc dĩ giang tay ra nói.
- Em thiếu mấy trăm đôla, cho nên em tìm đến hắn.
- Cái gì, Enie, em sẽ không đi làm...
Sắc mặt Ân Tư liền thay đổi. Đương nhiên cô biết quan hệ giữa Enie và em trai mình. Nếu Enie ở sau lưng em trai lên giường với người khác, vậy cô phải làm sao bây giờ?
Ban đầu Enie quả thật muốn lên giường với Diệp Mặc. Sở dĩ cô lựa chọn buổi sáng, còn lựa chọn một người Hoa, một là vì buổi tối Ân Gia cần tiền, cô sợ không kịp. Còn một nữa là bởi vì cô cảm giác người thức dậy vào buổi sáng sớm cũng không phải là người có cuộc sống thối nát. Mà người ở thị trấn nhỏ Mexika đều sống rất buông thả, cũng sẽ không thức dậy sớm như vậy.
Diệp Mặc là một người Hoa xa lạ, rõ ràng là đến từ nơi khác, cũng không phải là người của thị trấn nhỏ Mexika. Hơn nữa thoạt nhìn hắn có vẻ rất sạch sẽ. Khi cô giữ chặt Diệp Mặc, quả thật là vì thích cảm giác trong lành trên người hắn. Có thể lên giường với một người không người đáng ghét, còn có thể kiếm tiền, đương nhiên Enie bằng lòng. Chỉ có điều cô không ngờ được, cô bằng lòng người ta lại không muốn. Cũng may, Diệp Mặc vẫn lựa chọn để cô dẫn đường, như vậy cô vẫn có thể kiếm được mấy trăm đôla.
Ban đầu Enie còn cảm giác nói ra chuyện này cũng không sao cả, nhưng khi thấy vẻ mặt của Ân Tư, cô lập tức hiểu, khẳng định Ân Tư rất phản cảm đối với chuyện như vậy. Cô lập tức xua tay phủ nhận nói:
- Không, không, em không lên giường với hắn. Em sao có thể lên giường với hắn? Em chỉ dẫn đường giúp hắn mà thôi. Dẫn đường, đúng, dẫn đường...
Nghe Enie giải thích xong, cuối cùng Ân Tư mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức cô lại hỏi.
- Hắn nói dẫn đường sao? Thị trấn nhỏ Mexika chỉ lớn như vậy mà thôi, hắn muốn em dẫn đường làm gì?
- Không biết, hắn nói hắn tên là Diệp Mặc, chỉ đến tìm một người mà thôi. À, hình như cũng muốn tìm một người Hoa, cho nên em liền dẫn hắn tới chợ quyền anh đen, sau đó lại dẫn tới khu phố người Hoa. Sau đó lại được chú Đắc cho biết về chuyện của chị...
Ngoại trừ việc che giấu ý định lên giường với Diệp mặc, những chuyện khác, Enie cơ bản đều khai báo thành thật.
- Hai người đi chợ quyền anh đen làm gì?
Ân Tư nghi hoặc hỏi tiếp. Cô sống tại thị trấn nhỏ Mexika, đương nhiên biết chợ quyền anh đen là một nơi thế nào.
Enie còn chưa kịp trả lời, người đàn ông đẩy xe đẩy ban nãy lại vội vàng chạy tới. Chỉ có điều lần này ông ta không đẩy xe. Ông ta thấy Enie và Ân Tư không có chuyện gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
- Chú Đắc, hôm nay cảm ơn chú.
Ân Tư thấy người đàn ông trung niên này chạy tới, vội vàng nói cảm ơn. Cô đã quên vừa rồi muốn hỏi Enie điều gì.
- Tư Tư, cháu không có việc gì chứ? Vậy thì tốt quá. Sau khi cô cháu nghe nói cháu xảy ra chuyện, muốn tới tìm cháu. Chỉ có điều sức khỏe của cô ấy hơi yếu, vừa rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Người đàn ông gọi là chú Đắc vội vàng nói.
- Hả, cô cháu hôn mê sao?
Nói xong Ân Tư rốt cuộc không nhớ tới việc khác nữa, vội vàng chạy về nhà. Enie cũng vội vàng chạy theo, để lại một chú Đắc với bộ mặt khó hiểu.
- Sao Helder dễ nói chuyện như vậy? Không ngờ thả Tư Tư quay trở về?
Nhìn Ân Tư chạy xa dần, chú Đắc lẩm bẩm nói một câu.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 557: Hàng xóm đến tâm sự
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Thị trấn nhỏ Mexika tại nước Mỹ tuy rằng xem như một trấn nhỏ nghèo khổ, nhưng cái trấn nhỏ này lại có một nhân vật lớn, chính là Helder.
Kỳ thật Helder cũng không tính là nhân vật lớn gì, nhưng gia tộc của y, gia tộc Bono cũng là thành viên Mafia nước Mĩ. Cho nên đừng nói là cán bộ nhỏ của thị trấn nhỏ Mexika, cho dù là cán bộ cấp cao cũng không dám đắc tội y.
Tuy rằng Helder đã chưa tính là người của gia tộc Bono, nhưng người khác nhưng lại không biết. Thị trấn nhỏ như Mexika có quan hệ rất lớn với việc Helder một tay che trời.
Helder mượn hơi gia tộc Bono vơ vét của cải ở thị trấn nhỏ Mexika, nhưng lại không làm quá. Cho nên từ trước đến nay vẫn bình an vô sự với chính phủ địa phương, thậm chí còn cấu kết với nhau làm việc xấu.
Trang viên tư nhân lớn nhất ở phía tây Thị trấn nhỏ Mexika chính là của Helder, cái trang viên này rộng mấy chục mẫu. Thủ hạ có bốn mươi năm mươi người, đôi khi Heldercòn có thể đi thành trấn gần đó làm một vài kinh doanh không tiền vốn. Nhưng y khôn khéo ở chỗ, tuyệt đối không xúc phạm chính phủ.
Nếu đã dẫn Diệp Mặc tới trang viên của mình, bên ngoài đều là người của mình, Helder thậm chí ngay cả ý tưởng diễn trò cũng không có. Y tin tưởng cho dù là miệng lưỡi Diệp Mặc càng lợi hại, dưới thủ đoạn của y, cũng sẽ ngoan ngoãn đem tiền của mình nộp cho Helder y.
-Helder, trang viên của anh rất lớn, tôi nghĩ anh ở Mexika khẳng định buôn bán lời rất nhiều tiền nhỉ.
Diệp Mặc đứng ở cửa trang viên của Helder, bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Helder âm thầm lắc đầu, thanh niên người Hoa này xem ra rất ngốc, hắn còn không biết mình đã rơi vào cạm bẫy của thợ săn. Y thực muốn nhìn xem người thanh niên này sẽ cầu xin y như thế nào.
-Tôi nghĩ, so sánh với trang viên tôi, đồ sưu tầm của tôi còn nhiều hơn, thậm chí còn có rất nhiều đồ cổ đẹp như thủy tinh, tôi tin anh nhất định sẽ rất thích ý đi mua đấy, ha ha ha...
Heldercười ha ha, còn thiếu chút nữa công khai nói đồ đạc của mình chính là thủy tinh.
Nhưng làm Helder thật không ngờ chính là, người thanh niên trước mắt này không ngờ lại gật đầu, nghiêm trang nói:
- Đúng đấy, so với đồ cổ, tôi thích sưu tầm đồ thủy tinh hơn. Chế tạo thủy tinh còn phải chế khuôn, đốt chế thậm chí còn cần tinh lực đi vẽ ngoại hình, so với đồ cổ từ dưới đất đào lên còn khó khăn hơn.
Helder nghe ngây ngẩn cả người, người này thật là khờ sao?
Diệp Mặc lạnh lùng cười, hắn đương nhiên biết Helder sở dĩ nhân nhượng với hắn như vậy, chính là muốn mang hắn tới nơi này đem toàn bộ tiền trên người hắn bức ra. Nhưng có lẽ Helder không thể tưởng được ý nghĩ của chính mình và hắn giống nhau, nếu như không có chuyện Enie, mình có lẽ còn lười đến đây.
Chỉ có điều Diệp Mặc không phải một người máu lạnh, hắn nhìn ra năng lượng của Helder, biết một khi chuyện bên này của mình chấm dứt, sau khi rời đi, Enie và Ân Tư kia nhất định sẽ bị biến thành vật hi sinh.
Bất kể là bởi vì chính mình, hay là bởi vì Ân Tư là người Hoa, Diệp Mặc cũng không cứ như vậy phủi mông đi. Hơn nữa tùy tiện đi một chuyến, kiếm chút món tiền nhỏ sử dụng cũng tốt, tích tiểu thành đại mà.
Lời của Helder vừa nói ra, Diệp Mặc liền biết y muốn động thủ, người này thật đúng là vội vàng, thậm chí ngay cả đi vào bên trong đi cũng không kịp.
Diệp Mặc vừa định trả lời một cách mỉa mai, lại đột nhiên dừng bước.
Thấy Diệp Mặc dừng bước, Helder tưởng Diệp Mặc đã nhìn ra mình sẽ gây bất lợi cho hắn nên muốn trốn. Hoá ra hắn là đang giả bộ ngốc à, cũng không phải ngốc thật nha. Helder cười lạnh, liếc mắt ra hiệu với mấy người ở cửa, cửa chính của vườn lập tức liền bị đóng lại.
Nhưng ra ngoài dự đoán của y chính là, Diệp Mặc cũng không rời khỏi, ngược lại đi nhanh về phía trang viên của y, giống như bị nơi xinh đẹp này hấp dẫn rồi.
Helder đoán không sai, Diệp Mặc bị hấp dẫn rồi. Hắn đứng ngây người, trong trang viên của Helderxanh um tươi tốt, không khí tươi mát làm cho người ta không dám tưởng tượng.
Diệp Mặc không vì nơi này xanh hoá thật tốt mà ngạc nhiên thán phục, mà là vì Diệp Mặc cảm nhận được linh khí ở trong này so với bên ngoài còn mãnh liệt hơn, đúng vậy, chính là linh khí.
Càng làm cho Diệp Mặc giật mình chính là, nơi phát ra linh khí cũng không phải một chỗ nào đó, mà tất cả thực vật trong trang viên của Helder. Thật giống như trang viên vẫn dùng linh tuyền tưới tiêu.
-Chẳng lẽ nơi này là một khu linh quáng? Hoặc là nơi này có một linh tuyền?
Diệp Mặc thiếu chút nữa ngây dại, trong lòng hắn hưng phấn bắt đầu thiêu đốt, có phải là vận khí của mình cao, ở hiền gặp lành, lại phát hiện ra một nơi tràn đầy linh khí? Nếu nơi này thật là một linh tuyền, hắn dù là đào đất ba lần cũng muốn đem mấy thứ này đi.
Cho dù là dùng 4000~5000 tấn vàng trong nhẫn của hắn trao đổi với một linh tuyền, hắn khẳng định không chút do dự chọn linh tuyền.
-Helder tiên sinh, nơi này của anh thật sự là quá tốt, tôi nhìn trúng rồi.
Diệp Mặc đem tâm tình rực lửa của mình làm bình tỉnh lại, làm như không thấy mấy kẻ đứng chặn đằng sau.
Helder âm hiểm cười
- Ồ, vậy là tốt rồi, anh đã nhìn trúng, vậy anh xem nhiều một chút.
Diệp Mặc căn bản cũng không có chú ý tới ngụ ý của Helder, thần trí của hắn quét ra ngoài. Phạm vi mấy trăm mét, không phát hiện bất cứ linh tuyền nào, cũng không phát hiện bất cứ linh quáng gì, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
-Helder tiên sinh, tôi nghĩ cya6 cỏ trong trang viên này của anh không giống nơi khác?
Diệp Mặc giống như không có việc gì hỏi.
-Ha ha...
Tuy rằng xem Diệp Mặc như mâm cơm, nhưng có cơ hội bày sẵn Helder vẫn không muốn buông tha, y cười ha hả nói:
- Tôi đã từng ở chỗ này cho kiểm tra không khí, là nơi hoàn hảo thích hợp làm chỗ ở nhất.
Thần thái của gã cũng có chút giống áo gấm đi đêm, lại không thể nói với người khác cái loại nghẹn khuất kia, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội khoe khoang, chẳng sợ đối mặt Diệp Mặc, cũng lập tức khoe khoang ra.
Diệp Mặc như thoáng suy nghĩ, trầm mặc một hồi mới làm bộ không hiểu hỏi
- Helder tiên sinh, không biết môi trường này tốt như vậy, có bí quyết gì không? Đương nhiên, bí quyết này nếu anh nguyện ý nói cho tôi biết, cho dù là muốn tôi bảo người đem đến một hai chục triệu đô la Mỹ làm thù lao, cũng là chuyện bình thường.
-Lấy hay không đã không do mày quyết định rồi.
Helder dữ tợn cười một tiếng, quay đầu nói với vài tên cao bồi:
- Kéo hắn vào đi, tao xem có thể lấy ra bao nhiêu.
Sau khi khoe khoang, y đã lười đi khoe hoang với một người sắp phải chết rồi. Diệp Mặc có thể bảo người gom tiền mang đến, điểm ấy khiến y rất vừa lòng, y tin tưởng, dưới thủ đoạn của mình, thanh niên người Hoa này có bao nhiêu tiền cũng sẽ bị y lấy về hết.
-Mày thật là vô vị.
Diệp Mặc liếc Helder một cái, lắc đầu.
Nói xong, hắn không đợi Helder phục hồi tinh thần, thì mấy hỏa cầu đã bắn ra ngoài, sáu bảy tên tùy tùng còn chưa kịp xông lên đã bị hỏa cầu của Diệp Mặc đốt thành tro bụi.
Helder ngơ ngác nhìn, đảo mắt liền biến mất vài người hầu, muốn dụi mắt chút, xem xem mình có phải nhìn lầm rồi không, nhưng Diệp Mặc lại không cho gã cơ hội.
Ngay sau đó, Diệp Mặc xách cổ Helder lên, kéo gã đi khắp trang viên. Chỉ trong khoảnh khắc, Helder liền phát hiện ba bốn mươi tên tay sai trong trang viên của gã đều bị hỏa cầu kia đốt thành tro bụi.
Thậm chí ngay cả mười mấy người trong biệt thự gã đều bị Diệp Mặc giết sạch, trừ một vài người hầu bị Diệp Mặc đánh ngất xỉu để tại một căn phòng ra, cuối cùng y tự cho là một trang viên lớn như vậy không ngờ chỉ còn lại một mình y còn sống, ồ, còn có tên thanh niên người Hoa kia.
Lúc Diệp Mặc mang y vào phòng khách, vứt y trên mặt đất, Helder mới hiểu, y đã đưa tới người nào? Đây nào phải đến đưa tiền hay sao? Cái này căn bản là đến đòi mạng mà.
Người Hoa Hạ, người Hoa Hạ đáng chết này, hắn rốt cuộc là dùng ma pháp gì? Không ngờ lại khiến người lập tức chết đi, đến một chút dấu vết cũng không có, người Hoa Hạ này thật là đáng sợ.
Tuy nhiên nhìn Diệp Mặc cao cao tại thượng ngồi trên ghế bành, Hélder lập tức hiểu tình cảnh của mình, y nghĩ đến chỉ cần người Hoa Hạ thần bí này vứt một hỏa cầu xuống, mình sẽ chết chắc. Không, nhất định hóa thành tro.
-Tiên sinh, chào ngài, ở đây tôi có rất nhiều đồ cổ, không, không, là sản phẩm thủy tinh. Nếu ngài thích, ngài cứ việc cầm đi.
Helder không dám đứng lên, thậm chí ngay cả trán đầy mồ hôi cũng không dám lau, cho dù là lúc y ở gia tộc Bono đối mặt với các thành viên chủ yếu của băng mafia cũng không có loại lo lắng hãi hùng này.
Diệp Mặc cầm lấy cái gạt tàn thuốc lá đập vào đầu Helder
- Mày là heo à, đồ thủy tinh trên đường khắp nơi đều có, tao phải chạy đến nơi này để mua một đô la Mỹ một đống thủy tinh lớn à?
Helder khóc không ra nước mắt, vừa rồi anh còn nói anh thích nhất đồ thủy tinh, bây giờ lại nói bên đường đều có. Cho dù là bên đường đều có, một đô la Mỹ cũng mua không được một đống lớn mà.
Nhưng Helder cũng không dám nói như vậy, y đã biết Diệp Mặc là một sát thần, nếu nói như vậy không phải muốn chết thì là cái gì?
-Không, không, tôi còn có đô la Mỹ, tôi còn ít nhất mười mấy triệu đô la Mỹ, tôi đưa ngài hết. À, còn căn biệt thự này, nếu ngài thích nó, tôi cũng có thể giao cho ngài.
Helder vội vàng thay đổi đề tài.
Diệp Mặc lắc đầu, thấy trang viên này lớn như vậy, hắn còn tưởng rằng Helder chí ít có 200 triệu đấy, không ngờ chỉ có mấy chục triệu, đây thực ít đó. Nếu Helder biết ý nghĩ của Diệp Mặc, chắc sẽ hộc máu, mấy trăm triệu á, có mấy người có mấy trăm triệu?
Tuy nhiên ít còn hơn không có, Diệp Mặc lấy ra một cái thẻ, ném xuống
- Nhanh chuyển tiền vào thẻ của tao.
Helder nhặt thẻ lên, cẩn thận nhìn Diệp Mặc một cái, muốn hỏi y sau khi đem tiền cho Diệp Mặc, có thể tha cho y một mạng hay không, lại thấy trong tay Diệp Mặc đột nhiên có thêm một hỏa cầu. Helder sợ tới mức khẩn trương vùi đầu làm việc, cũng không dám hỏi việc khác nữa.
Một lúc sau, Helder cẩn thận đưa thẻ cho Diệp Mặc, Diệp Mặc thu chiếc thẻ vào, lúc này mới vẻ mặt ôn hoà nói:
- Helder, tôi đến nơi này thực sự là có một số việc. Anh nói trang viên này của anh không khí tốt như vậy, có phải có bí quyết gì hay không?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc vừa rồi liên tiếp giết hơn mười người mà mí mắt cũng không chớp một cái, Helder còn tưởng rằng, Diệp Mặc là hàng xóm đến đây tâm sự.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 558: Nơi phát ra linh khí
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Bốp!
Thấy Helder có chút thất thần, Diệp Mặc đập lên tay vịn của ghế bành, tay vịn của ghế bành lập tức bị hắn đập vỡ:
- Helder, tao hỏi mày, mày không nghe thấy hả?
-A, nghe thấy rồi.
Helder theo bản năng muốn đứng lên, nhưng khi thấy bộ dáng của Diệp Mặc lại ngồi xuống. Cũng không dám nghĩ việc khác nữa, mở miệng nói:
-Đó là bởi vì mấy năm trước, tôi có được một động vật có thể tìm bảo vật.
-Động vật tìm bảo vật?
Diệp Mặc nghe đến đó liền đứng lên, còn có động vật có thể tìm bảo vật sao? Làm sao lại nghe giống như linh thú trong tu chân giới?
-Vâng, vâng...
Thấy Diệp Mặc đứng lên, Helder sợ tới mức vội vàng nói vâng.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Anh nói tiếp, rốt cuộc là động vật tìm bảo vật nào, nói rõ ràng ra.
Helder vội vàng tiếp tục nói:
- Đó là một loại động vật nhỏ giống như hồ ly, ồ, hoặc là nói nó chính là hồ ly. Theo người đưa cho tôi con vật nhỏ nói, đây là cáo tuyết nhung của mai nội tuyết sơn Hoa Hạ.
Thấy Diệp Mặc không tiếp lời, Helder nói tiếp:
- Tôi chỉ là thấy cáo tuyết nhung đáng yêu, ngược lại cũng không để ý, đã để nó lại trong trang viên. Lúc đó tôi còn không biết nó có năng lực tìm bảo vật. Có một ngày, bởi vì tôi muốn biểu hiện tài năng bắn súng trước mặt bạn bè, kết quả tôi bắn cáo tuyết nhung một phát chết tươi.
Nói xong Helder còn vụng trộm nhìn Diệp Mặc một cái, trong lòng Diệp Mặc vẫn đang nhớ đến con tiểu hồ ly toàn thân trắng muốt hắn gặp ở Mai Nội Tuyết sơn, không biết tiểu hồ ly kia có phải là cáo tuyết nhung hay không.
Chính nghĩ đến đây lại phát hiện Helder không nói, hắn trừng mắt nhìn,
- Helder, nếu là tiểu hồ ly đáng yêu, đồ con lợn nhà mày sao lại giết chết? Hơn nữa, cái đó và trang viên của mày có linh khí có quan hệ gì? Nói nhảm nữa, tao lập tức cho mày một hỏa cầu.
Linh khí? Helder đương nhiên không biết linh khí là cái gì, bây giờ nhìn Diệp Mặc phát hỏa, y bị hết hồn, vội vàng nói:
- Không phải, không phải, lúc ấy tôi cho người xách cáo tuyết nhung đi, nhưng người của tôi nói ở bên cạnh cáo tuyết nhung nhìn thấy một đống kim cương. Tôi vội vàng đi xem, lại phát hiện không phải kim cương, không cứng như kim cương, tuy nhiên cũng là tinh thể màu trắng ngà rất đẹp. Sau này tôi phát hiện đặt tinh thể này bên cạnh thực vật giống như càng thêm xinh đẹp, hơn nữa không khí bên cạnh cũng trong lành hơn rất nhiều, tôi liền...
-Mày liền làm sao?
Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Helder lại run một cái, khẩn trương nói:
- Tôi cho người đem toàn bộ tinh thể màu trăng đó mài thành bụi phấn, sau đó hòa với nước tưới vào các cây khác trong trang viên. Kết quả thực vật trong trang viên của tôi đều trở nên rất tốt, hơn nữa không khí trong này trải qua thử nghiệm cũng trở nên chất lượng rất cao. Thậm chí tôi ở trong này thời gian dài, đến bệnh đau đầu cũng đã biến mất. Tôi biết ngay tinh thể màu trắng kia là đồ tốt mà, đáng tiếc...
Bộp, Diệp Mặc lại đánh gẫy tay vịn còn lại của chiếc ghế bành, tức giận nói:
- Đáng tiếc cái gì? Có phải hay mày đem tất cả tinh thể hủy rồi?
-Vâng, vâng...
Helder khẩn trương nói, mồ hôi lạnh đã rơi trên mặt đất.
Diệp Mặc lúc này đã chắc chắn tinh thể màu trắng ngà kia chính là linh thạch, thật sự là đáng tiếc, một dị vật trên thế giới như thế, lại bị một đầu heo đánh chết. Mà linh thạch này lại bị một tên đầu heo nghiền nát thành bột.
Thấy Diệp Mặc sắc mặt vô cùng khó coi, Helder vội vàng nói:
- Kỳ thật cáo tuyết nhung vẫn còn ở mai nội tuyết sơn của Hoa Hạ. Sau khi tôi biết năng lực của cáo tuyết nhung, lập tức bảo Exxon đi Mai Nội Tuyết Sơn rồi.
Mai nội tuyết sơn, cáo tuyết nhung? Chẳng lẽ con tiểu hồ ly màu trắng lúc trước mình gặp thật là cáo tuyết nhung? Nếu cáo tuyết nhung có bản lĩnh này, như vậy thì ở Tu Chân giới cũng là linh thú nhất đẳng, hoặc là nói đây căn bản là Tầm Linh Thú.
Linh thú có thể tìm kiếm linh thạch, đây quả thực rất nghịch thiên. Diệp Mặc nghĩ tới người nước ngoài da trắng hắn giết ở Mai Nội Tuyết Sơn hình như y thật sự tên Exxon. May mà mình giết y, bằng không tiểu hồ ly kia nằm ở trong tay của y thì có thể nguy rồi.
Nghĩ đến Mai Nội Tuyết Sơn, nghĩ tới cáo tuyết nhung, Diệp Mặc lập tức cũng nhớ tới Tống Ánh Trúc người làm cho mình mất đi lần đầu tiên, nghĩ tới ánh lửa của lều trại, còn có da thịt Tống Ánh Trúc như lửa nóng lại như tuyết trắng. Chẳng lẽ mình vẫn chưa quên cô ta? Thậm chí lúc này nhớ tới cô, nhưng cái kia thật sự không thể trách mình mà. Không biết Tống Ánh Trúc kia hiện tại thế nào, Diệp Mặc lắc lắc đầu, cố gắng dứt bỏ những ý nghĩ này.
Lúc này Diệp Mặc đã khẳng định 90% tiểu hồ ly mình nhìn thấy kia chính làcáo tuyết nhung, thứ nhất bởi vì cáo tuyết nhung hồ rất sợ người lạ, lại không sợ hắn. Đó là bởi vì hắn là Tu Chân giả, ở Địa Cầu không có Tu Chân giả, chỉ có mình hắn, cho nên cáo tuyết nhung nhất định là cảm nhận được mình và người khác bất đồng. Còn có Linh Đàm của cái sơn động kia, bởi vì nguyên nhân bùng nổ, sau khi cửa đá của Linh Đàm được mở ra, xuất hiện cái khe, mà cáo tuyết nhung cũng tìm được đường vào bên trong đầu tiên.
Không nghĩ tới lại là báu vật như thế, nếu cáo tuyết nhung này đi theo hắn, hắn tìm khắp toàn cầu, ai dám khẳng định hắn tìm không thấy nhiều linh thạch hơn nữa đây?
Cáo tuyết nhung? Tầm linh thú? Nghĩ đến đây, Diệp Mặc hận không thể lập tức bay đi Mai Nội Tuyết Sơn.
Helder thấy Diệp Mặc không nói gì nữa, trong lòng lại lo sợ bất an. Đang lúc Helder cảm khái vì vận mệnh của mình, Diệp Mặc bỗng nhiên mở miệng nói:
- Nể tình mày nói nhiều thứ hữu dụng với tao như thế…
Helder trong lòng vui vẻ, còn chưa đợi y nói những lời khác, một hỏa cầu liền bay tới. Trước khi chết câu cuối cùng y nghe được là,
- Tao liền thưởng mày một hỏa cầu, cho mày đỡ đau khổ.
Rời khỏi trang viên của Helder, Diệp Mặc cảm giác sâu sắc chuyến này không uổng, mấy mười triệu đô la Mỹ với hắn mà nói là chuyện nhỏ, tuy nhiên lại được biết đến giá trị của cáo tuyết nhung, đây đối với Diệp Mặc mà nói mới là thu hoạch quan trọng.
Tuy nhiên lúc ra đi, Diệp Mặc lại quên hỏi Helder tại sao phải gây khó với Ân Tư.
...
Cuối phố người Hoa của trấn nhỏ Mexika, nơi này là nơi bần cùng nhất của Mexika, đương nhiên nơi này cũng xuất hiện vài phú ông. Đại bộ là những người Hoa nổi danh, có đôi khi còn có thể đến cuối phố người Hoa trợ giúp những người đã từng là đồng bạn một chút.
Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, Rose chính là một ngoại lệ, y vốn xuất thân từ cuối phố người Hoa. Sau này có chút bộ dáng, liền trực tiếp quên nguồn gốc của chính mình, chẳng những đem tên mình vốn là Lưu La Tứ đổi thành Rose, hơn nữa đối với cuối phố người Hoa này rất là khinh thường.
Tuy rằng ngại một vài người quen ở cuối phố người Hoa, y không thể không tuyển một ít người Hoa ở cuối phố làm công nhân, nhưng đây vốn không phải ý của y.
Lúc này Rose nằm ở trong bệnh viện tốt nhất của thị trấn nhỏ Mexika, làm phẫu thuật trồng răng. Y biết Diệp Mặc nếu đi chỗ của Helder, chính là chỉ có chết không có sống. Y cũng không trông cậy Diệp Mặc có thể bồi thường y chút gì đó, tuy rằng y không trông cậy vào Diệp Mặc có thể bồi thường chút gì đó, nhưng vì Diệp Mặc xuất hiện, làm cho chuyện của Helder loạn lên, điều này làm cho Rose rất bất an. Tuy rằng mất một triệu đô la Mỹ, nhưng Rose vẫn quyết định phái người đi tỏ vẻ xin lỗi một chút, và cam đoan nhất định sẽ làm cho Helder cảm thấy mỹ mãn.
...
Trong một căn phòng thấp bé ở cuối phố người Hoa, mặc dù có ánh đèn điện mờ tối, nhưng chỗ góc vẫn nhìn không rõ lắm.
Trên một chiếc ghế dựa cũ nát trong phòng, một người phụ nữ rất gầy rất xấu dựa vào đó. Ở hai bên ghế dựa, còn có hai thiếu nữ.
Một cô tóc vàng kim, còn lại là một cô gái người Hoa thanh tú, các cô từ khách sạn Meto vội vàng trở về - Enie và Ân Tư.
Hiện trường có vẻ rất là trầm mặc, dường như đã trầm mặc thật lâu rồi.
Ân Tư dường như cảm giác được cái loại trầm mặc này có chút trầm trọng, cô chủ động mở miệng nói:
- Cô, nếu Diệp Mặc xảy ra chuyện gì, cho dù cháu phải khiếu nại tới thống đốc nơi đó, cháu cũng phải khiếu nại. Nếu không thể khiếu nại, cháu cùng với Lưu lão tứ liều mạng. Cháu đang nghĩ tới, nhất định là hắn cố ý liên thủ với Helder, chính là lấy một thứ không đáng giá lừa bịp tống tiền chúng ta. Cháu thật không biết trong nhà của chúng ta còn có cái gì tốt bị hắn lừa bịp tống tiền đây.
Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế dựa thở dài, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Tư Tư, chúng ta đấu không lại người ta. Diệp Mặc kia, Diệp Mặc...
Thanh âm của người phụ nữ này không ngờ lại êm tai giống như chim hoàng oanh, nghe thanh âm của cô, cô còn giống như là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng dung nhan của cô cũng đã là một phụ nữ vừa già lại vừa xấu.
Chẳng qua sau khi người phụ nữ này nói vài chữ, dường như nghĩ tới cái gì, thanh âm càng nói càng thấp, cuối cùng giống như sa vào trong hồi ức.
-Chị Tư Tư, chị nói cái tượng ngọc kia thật không rơi hỏng sao? Vậy tại sao người khác cứ nói chị làm rơi vỡ tượngngọc?
Enie bỗng nhiên nói, trong nội tâm nàng vẫn muốn hỏi, chỉ là do vẫn không có cơ hội, hiện tại cô có cơ hội, lúc này mới hỏi.
Enie không hỏi, Ân Tư còn không nghĩ ra, hiện tại Enie vừa hỏi, cô lập tức liền nghĩ ra. Đúng vậy, tượng ngọc mặc kệ là thật hay là giả, mình tận mắt nhìn thấy một vết nứt ở trên mặt, làm sao sau khi qua tay của Diệp Mặc, những người đó đều cho rằng đã không có rồi?
-Chị cũng không biết, chị thật sự thấy có một vết nứt trên mặt, chị khẳng định chị không nhìn lầm.
Ân Tư kiên định nói. Vết nứt này liên quan đến một số tiền lớn mà cô không thể bồi thường, cô làm sao có thể nhìn lầm? Chuyện này thật là quỷ dị.
-Đúng rồi, Enie, ban đầu em nói tới chợ quyền anh đen làm cái gì?
Ân Tư do chuyện của người cô nên quên hỏi, bây giờ lại nhớ ra.
Tuy rằng Enie định đợi Ân gia lấy được tiền thưởng rồi nói, nhưng hiện tại Ân Tư đã hỏi, cô đành phải nói:
- Gia Gia muốn đi chợ quyền anh đen tham gia trận đấu tranh quyền vương đai vàng Mexika, cho nên tụi em đi báo danh đấy...
-Cái gì?
Ân Tư bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt cô lập tức thay đổi. Không ngờ em trai Ân gia đi đánh quyền anh đen, đó là đòi mạng người đấy, Enie này và Ân Gia sao nghĩ ra thế. Cô không dám tiếp tục suy nghĩ, không chút nghĩ ngợi liền xông ra ngoài, Enie thấy chị Tư Tư xông ra ngoài, khẩn trương kéo cửa lên, cũng đi theo.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương