TIỂU THẦN
Tác giả: Tâm An
VỰC VÔ THƯỜNG, NÚI BẠCH QUỶ (9)
Nguồn:thienthucac.com
Đường lão gia, ông có biết gì về Du cư sĩ ở núi Bạch Quỷ không? – Tứ gia Phong Cương lên tiếng hỏi trước
“Người này… - Đường Ngọc lắc đầu – tính tình rất kỳ quái, muốn cầu ông ta cho chim quý e rằng không phải là chuyện đơn giản. Thật sự ông ta suy nghĩ cái gì không ai có thể hiểu được, đối với người đến nhờ giúp đỡ thường đưa ra những điều kiện quái gở. Không ít người vì vậy đành phải bỏ cuộc quay về, tốn công vô ích. Nhưng mọi người đi lần này là chuyện liên quan đến tính mạng, ta thật sự không biết lão già người không ra người, tiên không ra tiên đó có nương tay hay không, nếu không e là các vị sẽ nguy mất.
“Thật sự khó cầu như vậy sao? – Phong Hoan lo lắng.
Đường lão hớp một ngụm trà, gật đầu:
“So với con người, ông ta quả thật có phần thoát tục hiếm thấy, thứ gì cũng không màng, chuyện gì cũng vô ưu. Nhưng mà so với thần tiên, ông ta lại có mấy phần tàn nhẫn, nếu không đáp ứng điều kiện đưa ra, dù có van xin cách nào cũng không làm ông ta động lòng. Cho nên lão mới lo lắng cho các vị.”
“Đường lão gia xin cứ dẫn đường cho chúng tôi đến đó, dù như thế nào đây cũng là cách duy nhất hiện nay.” – Phong Ngạo đáp lời.
“Nhưng…các vị định dẫn cô nương tên tiểu Nghi đó theo sao?” – Đường Ngọc e dè hỏi.
“Đương nhiên” – Phong Ngạo không chút do dự đáp lời. Nhìn gương mặt khó coi của vị trưởng bối này, liền lên tiếng – có chuyện gì bất ổn sao, Đường lão gia
“Không dám giấu, cư sĩ họ Du đó hình như không ưa nữ nhi, nếu đem cô nương này theo không chừng sẽ càng khiến ông ta khó chịu. Hay là, cứ để tiểu Nghi ở đây, ở chỗ của lão sẽ rất an toàn, không có việc gì cần lo. Các vị lên núi cũng có cơ hội thành công hơn” – Đường Ngọc hy vọng bản thân sẽ giúp được điều gì cho những chủ nhân nhà họ Phong, ít ra làm cho họ không phải vướng bận cũng là một cách. Chỉ là phản ứng của bọn họ quả thật khác xa mong đợi.
“Không có tiểu Nghi sẽ rất buồn chán – Phong Ái phàn nàn
“Ngày nào cũng nhìn thấy cô nương ấy chạy tới chạy lui nấu thuốc hoặc nấu canh gì đó, đã quen mắt rồi” – Phong Cương góp ý
“Tiểu Nghi rất giỏi thảo dược, không chừng có thể giúp được chúng ta” – Phong Hoan nêu ra lý do hợp tình hợp lý.
Phong Ngạo khẽ cười, xoay sang gia chủ, nhún vai:
“Người cũng thấy rồi, có nhiều lý do như vậy, ta đương nhiên phải dẫn tiểu Nghi theo. Huống chi Du cư sĩ chưa chắc đã không thích cô nương ấy, tiểu Nghi căn bản không giống nữ nhi thông thường.”
“Không giống nữ nhi thông thường? Cô nương ấy được Phong Gia coi trọng như vậy…chẳng lẽ - Đường Ngọc giật mình, kinh ngạc hỏi – chẳng lẽ…đây chính là Tiểu Thần trong truyền thuyết của Phong Gia.
“Không phải!” – tiểu Nghi vốn định mang hai chén thuốc từ cây ngũ sắc đến cho Tứ gia và Thập gia, không ngờ vừa vào đến cửa đột nhiên nghe thấy những lời này của Đường Ngọc, vội vã phản đối.
Bốn huynh đệ nhà họ Phong đều bật cười, Phong Ngạo vẫy tay rồi chỉ vào chiếc ghế còn trống ra hiệu nàng ấy ngồi xuống, quay sang dẹp bỏ ngờ vực của Đường Ngọc.
“Đường lão gia, ông quá đa nghi rồi. Tiểu cô nương này ngoài việc tính tình kỳ quái, thích tự mang nặng vào thân ra thì không có vẻ gì là thần tiên cả, huống chi nếu bọn ta thật sự có Tiểu Thần thì cần gì phải đến cầu Du cư sĩ đó cứu mạng, chẳng phải buồn cười lắm ư.” – nói xong lại nhìn sang tiểu Nghi, nghiêng đầu hỏi:
“Có muốn theo chúng ta lên núi không?”
Nàng ấy lập tức gật đầu:
“Muốn”
Phong Ngạo hài lòng mỉm cười, quay sang Đường Ngọc dứt khoát nói:
“Nhự vậy chuyện này xem như đã định, ngày mai nhờ Đường lão gia chỉ đường cho chúng tôi.”
Đường Ngọc vuốt râu gật gù cáo từ xin trở về nghỉ ngơi, trước khi xoay lưng còn khẽ liếc nhìn nữ thầy thuốc của nhà họ Phong, có phần nghi hoặc.
Phong Hoan bước ra khép cửa, nhìn mọi người trong phòng lắc đầu:
“Thật không thể tin được, đến hôm nay vẫn còn có nhiều người nghĩ rằng Phong Gia chúng ta có Tiểu Thần phò trợ sao? Chuyện này thật hoang đường. Nếu đúng như truyền thuyết đã nói, năm xưa cha của chúng ta làm sao gặp chuyện, mẹ cũng mất sớm vì đau lòng, đại ca mười bốn tuổi đã phải gánh vác Phong Gia? Họ không suy nghĩ đến những điều này ư? Tiểu Thần phò trợ cách nào mà thành ra một trận phong ba như thế, suýt nữa thành Phong Tụ đã bị những kẻ bên ngoài thèm khát biến thành một nơi hoang tàn rồi.”
Phong Cương sau khi uống hết thuốc, khẽ xoay xoay chiếc chén trong tay, góp lời:
“Nhân gian thường thích những câu chuyện thêu dệt, huống chi một số kẻ có thể dùng nó làm cái cớ bao biện cho việc bản thân không có khả năng cai trị, khiến cho dân chúng nghèo đói.”
Tiểu Nghi vẫn im lặng lắng nghe, đột nhiên lên tiếng:
“Truyền thuyết tiểu Thần…không có thật sao?
Phong Ngạo ở bên cạnh nghiêm nghị nhắc nhở:
“Đừng tin chuyện nhảm nhí đó! Từ nhỏ chúng ta đã nghe những người xung quanh kể về truyền thuyết này, thậm chí nhiều người bên ngoài còn tìm cách lân la dò hỏi, muốn biết thật ra chúng ta có được quý nhân phò trợ, muốn gì được đó hay không. Nhưng mà ta nói cho cô biết, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều do chúng ta giành lấy, nỗ lực mà có được, phạm sai lầm cũng phải chịu tổn thất, chưa hề có vị thần nào hiện ra ban phép! Tiểu Thần chỉ là những thứ hoang đường không có ích lợi.”
“Thật ra tiểu Thần phò trợ, không nhất thiết là phải theo cách mọi người vẫn nghĩ. Giúp đỡ không có nghĩa là cho phép muốn gì được nấy, quan niệm này có phải quá gò bó hay không?” - Tiểu Nghi cười nhẹ, rõ ràng cảm thấy suy nghĩ của Phong Ngạo cần có chút điều chỉnh.
“Dù như thế nào thì chuyện đó cũng không có thật, nhưng mà… cô rất quan tâm đến những Tiểu Thần này thì phải?” – Phong Ái bất ngờ hỏi.
Tiểu Nghi chỉ vào chén thuốc của người kia, tươi cười:
“Tiểu Nghi chỉ quan tâm Thập gia có uống chén thuốc này hay không, nếu người không uống thì sau này không được trách tôi phân biệt đối xử, tiểu Nghi bị trách cũng không phải chuyện lớn chỉ sợ Thập gia lại phải mang tiếng nhỏ mọn!
……
Nhà Du cư sĩ nằm ẩn sâu trong ngọn núi Bạch Quỷ, lối đi ngoằn nghoèo quanh co khiến người không quen rất dễ bị lạc. Ngôi nhà có vẻ khá rộng rãi, toàn bộ bốn bức vách đều được làm từ đất, bên trên lợp mái tranh tươi mát. Du cư sĩ này ngoại trừ dáng vẻ có phần thần tiên thoát tục hơn, thoáng nhìn rất giống Độc lão bên bờ sông Tiêu Dao. Ông ta gặp Đường lão gia cũng có phần tỏ ra niềm nở, nhưng khi nhìn thấy bốn huynh đệ nhà họ Phong đã lập tức nhăn mày, lắc đầu:
“Các người thật ồn ào, muốn đến chỗ của ta xin thứ gì?”
Bọn họ từ đầu vẫn chưa lên tiếng đã bị vô cớ mắng là ồn ào, vị cư sĩ này quả thật khó tính. Phong Ngạo bước ra kính cẩn cúi chào, lập tức nói thẳng vào vấn đề:
“Du cư sĩ, chúng tôi là bốn huynh đệ nhà họ Phong. Hiện nay nửa mạng của tại hạ và tiểu đệ đang bị Độc lão ở sông Tiêu Dao nắm giữ thời hạn trong vòng nửa tháng phải chuộc về, hôm nay đến cầu người cho con chim quý biết nói để đổi mạng, điều kiện trao đổi là gì, xin ngài cứ nói.”
Du lão ngắm nghía người trước mặt một hồi lâu, vuốt râu cười:
“Lão già kia vẫn chưa bỏ ý định, thích con chim quý của ta đến mức lừa người ta đổi mạng kia à, nhà ngươi nói chuyện cũng rất thẳng thắn, để ta xem các người có thứ gì đáng đổi hay không – đột nhiên ông ta chỉ vào tiểu Nghi đang đứng phía sau cùng, vẫy tay:
“Tiểu cô nương, mau đến đây!”
Phong Ngạo khẽ giật mình, hắn chính là cố tình sắp xếp tiểu Nghi đi ở phía sau, tránh né ánh mắt của vị trưởng bối này. Chuyện hôm qua Đường Ngọc nói đến hắn vẫn để trong lòng, không sợ đổi không được chim quý, chỉ e Du lão này bày trò làm khó thầy thuốc của bọn họ. Vốn định thăm dò ông ta thật ra muốn gì, hắn thật sự không ngờ người này sớm đã nhìn ra tiểu Nghi.
Nàng ấy nghe gọi bình thản bước tới không có vẻ gì lo âu, Phong Ngạo trái lại đưa tay chặn phía trước, lạnh lùng nói với Du lão:
“Chúng tôi không đổi người, xin tiền bối tìm thứ khác.”
Ông ta bật cười to, mắng hắn:
“Ngươi cũng thật là…một đổi lấy hai, còn không phải có lời sao? Tên của ngươi là Phong Ngạo? Đi cầu người ta vẫn còn ngang bướng như vậy quả là hiếm thấy. Nhưng ngươi yên tâm, ta không bắt cô nương này đi, chỉ là ta muốn cô ta ở bên cạnh trò chuyện giải khuây, nấu thức ăn trong lúc các ngươi trồng rau cho ta mà thôi.”
“Trồng rau?” – bốn huynh đệ nhà họ Phong kinh ngạc.
Du lão thong dong trả lời:
“Phải, vườn của ta rất nhỏ, các ngươi không cần lo vất vả. Nhưng rau trồng ra nhất định phải là loại mà ta cảm thấy ngon nhất, trồng được thì cứ việc lấy chim quý mang về, cô nương này ta cũng không giữ. Nếu không trồng được, nửa tháng sau có bị lão già kia hủy mạng cũng đừng oán trách ta không giúp đỡ.” – đột nhiên ông ta nhìn sang tiểu Nghi, nở nụ cười đầy ẩn ý, tiếp tục nói – còn một điều kiện nữa, các người trồng rau thì hãy ở căn nhà nhỏ ta dựng tạm ngoài kia, không được phép của ta thì không được vào ngôi nhà lớn, trong lúc trồng cũng không được gặp mặt cô nương này, ta sẽ thấy rất phiền. Có làm được không?”
Điều kiện tuy không phải vào chỗ dầu sôi lửa bỏng nhưng cũng có phần mơ hồ khó nắm bắt, rau như thế nào là loại ngon nhất? Ông ta rốt cuộc muốn làm gì? Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, ngoài việc đồng ý làm theo yêu cầu của người này, bọn họ căn bản chưa thể nghĩ ra cách nào khác. Phong Ngạo dùng ánh mắt trao đổi cùng các huynh đệ, lại thấy tiểu Nghi đang nhìn hắn tỏ vẻ động viên, cương quyết gật đầu nói với Du lão:
“Tiền bối, chúng tôi chấp nhận điều kiện. Nhưng trong thời gian chúng tôi không ở đây, mong người đối xử tốt với tiểu Nghi, không làm khó cô nương ấy. Chỉ cần người hứa một câu, chúng tôi nhất định tin tưởng an tâm, ta biết tiền bối không phải kẻ điêu ngoa xảo ngữ.”
Du lão không hề phiền hà, cười hề hề nói:
“Được, ta hứa. Bây giờ các người nhanh chóng ra phía sau lấy hạt giống và dụng cụ, đừng gây ồn ào ở chỗ của ta nữa. Đường lão đệ, mau về nhà nghỉ đi, chưa đến thời hạn thì đừng lên tìm bọn họ.”
Đường Ngọc nhìn bốn huynh đệ nhà họ Phong, thấy Phong Ngạo gật đầu, lập tức chào từ biệt cáo lui. Bốn người cũng không thể ở lại lâu, bị ông lão họ Du kỳ quặc kia không ngừng xua đuổi chỉ kịp vội vã vẫy tay chào tiểu Nghi rồi phải nhanh chóng rời khỏi, Phong Ngạo trong lúc đi ngang qua nhắn nhủ một câu:
“Chịu khó một chút, chúng ta sẽ sớm quay lại đón cô.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cjcmb
TIỂU THẦN
Tác giả: Tâm An
VỰC VÔ THƯỜNG, NÚI BẠCH QUỶ (10)
Nguồn: thienthucac.com
…..
“Tiểu Nghi, cô thấy cái tên Phong Ngạo đó như thế nào” – Du lão gắp một ít thức ăn cho vào miệng, vui vẻ hỏi.
“Tiền bối, người muốn hỏi gì?” – nàng ấy ngạc nhiên không biết nên trả lời như thế nào, đành phải hỏi lại.
“Ha..ta thấy hắn rất quan tâm đến cô. Bề ngoài cũng không tệ. Gương mặt tuấn tú, mắt rất có thần, dáng vẻ tuy rằng cao ngạo nhưng cũng có khí chất phi phàm, miệng của hắn khi cười lại rất thu hút, đầu óc…
“Du lão, người đang nói gì vậy?” – tiểu Nghi mở tròn mắt, thấy người trước mặt mình không giống một vị cư sĩ thần tiên trái lại gợi nhớ hình ảnh cô nương Bái Châu ở thôn Nhã Y hôm nào, quả thật cảm thấy có phần không chịu được!
“Cô ở bên cạnh họ lâu như vậy, chưa từng để ý đến những chuyện này?” – Du lão dừng đũa gắp thức ăn, chăm chú quan sát tiểu Nghi tỏ ý nghi hoặc.
“Không có” – tiểu cô nương ngơ ngẩn lắc đầu, vẫn còn bị cảm giác kỳ lạ lúc nãy làm cho bối rối. Nghĩ lại quả thật bản thân chưa bao giờ chú ý đến những điều này, chủ nhân chính là chủ nhân, cũng không quan tâm người đó rốt cuộc tuấn mỹ ra sao.
“Một cô nương cho dù lòng dạ sắt đá nhưng liên tục ở bên cạnh một người nam nhân như vậy, còn rất được hắn quan tâm, trong đầu lại không gợn chút ý nghĩ đến chuyện cùng hắn bồi đắp tình cảm nam nữ. Đúng là không giống nữ nhi bình thường! – Du lão nhíu mày, trong mắt tỏa ra ý tinh quái giống hệt Độc lão ở sông Tiêu Dao hôm nào – lúc nãy nhìn vẻ mặt của cô ngoại trừ kinh ngạc ra không có chút xấu hổ thẹn thùng, rõ ràng trong tâm hoàn toàn chưa từng nghĩ qua hai chữ luyến ái. Cô ở đây đã được mấy ngày, những người khác ngu muội không rõ nhưng mắt của ta rất tinh tường, bản thân ở đây chuyên tâm làm một ẩn sĩ cũng đã biết được không ít chuyện kỳ bí. Mau nói cho ta biết, ngoại trừ Tiểu Thần của Tây Lạc đi theo giúp đỡ nhà họ Phong, cô còn có thể là ai?
Tiểu Nghi không biết nên làm như thế nào, vừa mở miệng định phân trần lại cảm thấy nói gì cũng vô ích, ánh mắt của vị cư sĩ cho thấy ông ấy rõ ràng đã nắm chắc câu trả lời trong tay, sau cùng nàng ấy thành thật gật đầu:
“Du lão, người nhìn ra nhanh đến vậy sao, chẳng trách Đường lão gia gọi ông là nửa người nửa tiên, rất may không có nhiều người làm được điều này. Thật ra, ông biết bao nhiêu về Tiểu Thần?”
“Ha ha ha…cô không biết nói loanh quanh, sớm chịu thừa nhận là tốt. Trên thế gian này không chỉ có nhà họ Phong mới có nhân duyên với Tiểu Thần, ta biết nhiều thứ cũng không lạ. Nhưng mà, ta nhất định không nói cho ai khác biết, cứ yên tâm. Mấy hôm nay cô ở đây cùng ta, nấu ăn cho ta, làm ta rất vui, ta càng không bán đứng cô!”
“Nhưng…tiền bối. Tiểu nữ không có phép thần thông gì, làm sao ông nhận ra được?”
Du lão đột nhiên tỏ ý không bằng lòng, lớn tiếng phản đối:
“Nè, cô nghĩ lão tiền bối cũng giống những kẻ ở ngoài kia, suy nghĩ nông cạn à! Tiểu Thần đương nhiên có phép thần thông, nhưng thứ quý giá nhất chính là khí chất tỏa ra từ tâm hồn an tĩnh của họ. Đó cũng là thứ cô nương không thể che giấu được, nhưng cũng là điều không phải ai cũng nhìn ra.”
Tiểu Nghi vội cúi đầu hối lỗi:
“Tiểu nữ không nên ăn nói lung tung, làm tiền bối giận dữ. Người mau dùng đi, kẻo thức ăn nguội mất.”
“Ta ngồi ăn rất buồn chán, nói một chút về việc Tiểu Thần các người đến nhân gian này như thế nào cho ta nghe, ta sẽ bớt giận” – Ông lão họ Du lại đưa ra yêu sách. Tiểu Nghi biết không thể chối từ, ngẫm nghĩ một chút rồi bắt đầu kể:
“Tiểu Thần được các Thượng lão chọn đến giúp đỡ chủ nhân phải đạt được những điều kiện rất khắt khe, nhưng cụ thể những điều kiện này là gì tiểu nữ không rõ. Chúng tôi không giống các lão thần tiên tự do đi lại giữa hai thế giới. Khi bước vào nhân gian cũng phải chọn cho mình thân xác con người, muốn xấu hay đẹp đều có thể tùy ý, muốn sinh ra ở đâu đều được. Tiểu Thần giống như mọi đứa bé bình thường, điều khác biệt là chúng tôi tự tạo vóc dáng cho mình nhờ ngọc thần, không qua phụ mẫu sinh ra. Hai năm sau ngọc thần được giữ trong người khi đến nhân gian bắt đầu thức giấc, khi đó Tiểu Thần sẽ nhớ ra thân phận, nghĩa vụ của mình, tiếp theo sẽ có lão thần tiên đến chỉ dẫn, dạy bảo rất nhiều điều. Tiểu Thần nhất định phải học chăm chỉ vì tất cả chúng đều có thể là thứ giúp ích sau này khi ở bên cạnh chủ nhân. Tiểu nữ biết được Độc lão ở sông Tiêu Dao, còn có vực Vô Thường đều là một trong những gì biết được từ sách của lão thần tiên giao cho.”
Du lão gật gù thoải mái uống một ngụm rượu, lại gắp một ít rau cho vào miệng nhai ngon lành. Tuy rằng ông lão nửa người nửa tiên này có phần cổ quái, cũng thỉnh thoảng nổi cơn nóng giận nhưng không để bụng lâu, ngoài việc bắt tiểu Nghi nấu thức ăn, pha trà, ngồi đàm đạo đều không có yêu cầu gì khắt khe, thậm chí cũng không quá phân biệt tiền bối hậu bối, nói chuyện rất vui vẻ. Tiểu Nghi ngập ngừng cuối cùng cũng mở lời:
“Nếu người đã biết, có thể tha cho…”
Du lão đưa tay chặn lời, dứt khoát lắc đầu:
“Không được. Có biết tại sao ta giữ cô ở đây không? Chính là vì ta biết nếu để cô bên cạnh nhất định sẽ giúp họ mau chóng tìm ra giải pháp, rau ngon nhất này nhất định phải do bọn họ tự mình trồng được. Mạng của hai kẻ họ Phong kia ta vốn không cần, nhưng cũng không quý, thuận theo tự nhiên mà làm. Cô đừng cầu xin, ta tuyệt đối không đổi ý.”
Tiểu Nghi cười khổ, khẽ than:
“Người đánh giá tiểu nữ quá cao rồi, thách đố của người con cũng không biết cách giải!”
Ông ta khuấy khuấy chiếc đũa của mình trong không trung vẽ thành những đường ngoằn ngoèo, cười nói:
“Vì cô đang ở cạnh ta, nếu ở cạnh họ, nhất định sẽ có cách!”
“Người hình như rất thích trò chơi này? Thích làm khó người khác? Như vậy không hay chút nào” – tiểu Nghi nhăn mũi đáp trả.
“Ây, những người đến đây nhờ giúp đỡ đều có một điểm chung, đó chính là cảm thấy thử thách của ta đối với họ là một chuyện xấu. Trên đời này, chuyện tốt hay xấu chẳng qua là cách nhìn trong một lúc. Thật ra mọi thứ đều rất nhanh chóng thay đổi: cũng là một việc mà hôm nay còn hân hoan, ngày mai đã sầu khổ; vừa than thân trách phận, phút chốc lại mừng vui. Bọn họ không chịu chấp nhận sự thật, cứ bám vào cách nhìn trước mắt cho nên đến đây tốn công vô ích. Đời người là giấc mộng, đến bao giờ bọn họ mới có thể tỉnh giấc? ta chỉ là giúp nhân gian một tay, tạo ra cơ hội để họ từ trong khổ ải thức tỉnh, nếu không làm được là do không biết nắm bắt cơ hội, hà cớ gì lại trách ta không giúp đỡ!”
Du lão cười khà khà, thoắt một cái đã rời khỏi bàn ăn, bước ra ngoài cửa. Trong khi đi, ông ấy còn nói vọng lại:
“Tiểu Thần Tây Lạc, chiều nay đừng nấu thức ăn. Chỉ cần chuẩn bị một ấm trà ngon, ta sẽ đem rau của những kẻ họ Phong kia về.”
Tiểu Nghi lẩm nhẩm tính. Từ khi bọn họ đến đây đã được bốn ngày, là lúc thu hoạch rau rồi ư?
Ở cách đó không xa, bốn huynh đệ họ Phong quần thô áo vải, cả người lấm lem đang cặm cụi trên vườn rau của Du lão. Bốn ngày qua bọn họ hao tốn rất nhiều tâm sức nào là làm cỏ, cuốc đất, gieo hạt, tưới nước, sau đó mỗi ngày đều trông chừng không để sâu ăn mất rau. Bây giờ, cả một khu vườn đã rợp mát màu xanh, mỗi cây đều là tươi ngon mơn mởn.
Phong Ái đảo mắt nhìn khắp một lượt, toét miệng cười nói:
“Chúng ta thật sự làm được rồi, vườn rau này đúng là rất tươi ngon”
Phong Cương gật gù hài lòng:
“Không sai, loại hạt giống này thật sự lớn nhanh đến mức không ngờ. Nếu theo tiêu chuẩn thông thường, chúng ta nhất định đã thành công.”
“ Nhưng kết quả vẫn nằm trong tay lão tiền bối họ Du, rất khó nắm chắc. Mọi người đừng vội mừng.” – Phong Hoan ở bên cạnh nhắc nhở.
“Nhị đệ nói đúng – Phong Ngạo trầm tư suy nghĩ – nếu thử thách của ông ta đơn giản đến vậy, sẽ không có nhiều người lặn lội đường xa đến nơi để rồi trở về tay không.”
Hắn đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà lớn, đã bốn ngày không nhìn thấy tiểu Nghi, không rõ cô nương ấy hiện giờ thế nào. Ông lão kia có vẻ không phải là kẻ thích bắt nạt nữ nhi yếu đuối, nhưng trong lòng hắn quả thật bứt rứt không yên, cũng chẳng rõ tại sao. Có lẽ vì người kia tuy rằng hiểu biết uyên thâm nhưng đôi khi rất ngốc nghếch, suy nghĩ khác người không biết tự lo cho bản thân, liệu có chuyện gì xảy ra hay không? Hắn luôn hy vọng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở ngôi nhà kia, thấp thoáng từ xa cũng được.
“Ở đây thật sự rất buồn, nếu có tiểu Nghi thì tốt rồi, bị cô nương ấy trêu chọc một chút sẽ bớt lo lắng.” – Phong Ái than phiền. Thập gia này tuy rằng thường bị người kia làm cho tức đến không nói nên lời, nhưng mỗi lần như vậy cũng rất vui vẻ, thậm chí vì bị lải nhải những thứ thảo dược gì đó ở bên tai cũng thành thói quen, nhìn thấy cây cỏ xung quanh trong đầu lập tức nảy sinh thắc mắc, không biết tiểu Nghi kia sẽ nói cái gì.
“Đệ đừng ủ dột nữa, muốn nhanh gặp tiểu Nghi thì mau chóng hoàn thành yêu cầu của Du lão. Xem ra đệ rất thích cô nương ấy? – Phong Cương trêu chọc tiểu đệ. Tiểu Thập Lang này tính tình phong lưu, gặp nữ nhi xinh đẹp đều thích nói mấy câu ong bướm nhưng chưa có ai khiến cho Thập gia nhà họ Phong để mắt quá hai ngày, thậm chí có lúc đã tặng quà cho người ta rồi quên mất cô nương ấy tên họ là gì, quả thật đã làm cho nhiều nữ nhi phải điêu đứng. Cho nên, cách đối xử của Phong Ái với tiểu Nghi nhất định không phải bình thường.
Phong Hoan không nói gì, chỉ khẽ liếc mắt về phía Phong Ngạo, người kia cũng rất bình thản quay đầu nhìn tiểu đệ chờ nghe câu trả lời giống như Tứ gia.
“Đâu phải chỉ mình đệ, mọi người đều thích cô nương ấy, đã xem là người trong nhà kia mà.” – Phong Ái phản đối.
Phong Cương không chịu buông tha, bám sát tiểu đệ truy hỏi:
“Người trong nhà cũng có nhiều loại. Đại ca thì không nói làm gì, trong lòng huynh ấy ngoại trừ Phong Gia vẫn chưa có chỗ cho nữ nhi, Nhị ca đã có người hẹn ước, Tam ca đã có Thích Lan, ta xem tiểu Nghi như muội muội đáng mến, Ngũ đệ trong lòng vẫn còn một khối tâm tư khó giải. Riêng đệ không ngừng bám theo tiểu Nghi, có phải đã muốn lập Thập phu nhân rồi không?”
“Tứ ca, huynh trở nên phiền phức từ khi nào vậy. Đệ thật sự rất thích nói chuyện với tiểu Nghi, cũng xem cô nương ấy là bằng hữu tốt, những chuyện khác…vẫn chưa rõ ràng. Đừng chọc phá đệ!” – Phong Ái lúng túng cố gắng giải thích.
“Ha, không phải đệ sợ tiểu Nghi tính tình điềm tĩnh, khí chất khác người, hoàn toàn không giống nữ nhi bình thường, lo ngại cô nương ấy sẽ từ chối tiểu Thập Lang đào hoa như đệ, nên vẫn không dám bày tỏ tâm ý đó chứ?” – Phong Cương nhìn bộ dạng cùng quẫn của người kia, bật cười sảng khoái.
“Tứ đệ, tha cho tiểu Thập đi, đừng hỏi nữa. ” – Phong Hoan lên tiếng giải vây, hy vọng mọi chuyện không bị Tứ đệ này vô tình làm cho rối rắm.
“Các ngươi quả thật rất ồn ào, không thể yên tĩnh một chút nào sao? Ta đến thu hoạch rau đây.” – Du lão từ xa đi đến, lớn tiếng trách mắng khiến bọn họ giật mình, vội vàng đứng dậy đón tiếp.
Ông ta đứng nhìn vườn rau xanh mát, gật gù tỏ vẻ hài lòng, tiện tay ngắt một chiếc lá nhỏ đưa lên miệng. Cả bốn huynh đệ Phong Gia nín thở chờ đợi.
Rau vừa đưa vào đầu lưỡi đã bị vị cư sĩ kỳ lạ nhả ngay xuống đất tỏ vẻ ghê sợ, gắt gỏng mắng:
“Các ngươi làm gì vậy? Ta bảo là trồng rau ngon nhất lại làm ra thứ phế phẩm này, ăn vào miệng khó chịu chết được. Không thu hoạch nữa, hôm nay ta về bảo tiểu Nghi làm cơm. Các người nhổ tất cả bỏ đi, trồng lại lứa rau khác. Bốn hôm nữa ta lại đến kiểm tra. Ta có rất nhiều thời gian nhưng các ngươi thì không, ít ra hãy cố gắng một chút chứ!”
Người vừa nói xong đã định bỏ đi. Bốn người bọn họ từ chỗ ngơ ngác chuyển sang bất ngờ rồi trở thành phẫn nộ. Công sức bốn ngày làm việc chỉ cần ông ta nói một câu là phủi sạch, còn cố tình chế nhạo bọn họ không đủ cố gắng?
Vừa thấy Phong Ngạo phi thân đến chặn đường, Du lão vẫn chưa hài lòng, tiếp tục trách mắng:
“Ngươi bay tới bay lui làm cái gì, định dùng võ công uy hiếp ta à, con chim quý đó nếu không phải là ta tự mình đồng ý cho nó, các ngươi có mang về cũng không nói được đâu. Mau quay lại trồng rau đi, tránh đường cho ta.”
Phong Ngạo vẫn không nhúc nhích, lãnh đạm hỏi:
“Tiền bối có thể cho biết rau không tốt ở chỗ nào?”
Người kia cười khà khà vuốt râu:
“Nếu nói thẳng ra thì còn gì là hay ho. Rau ngon hay không đều do các ngươi trồng. Lão già này không rảnh rỗi làm khó người khác, cũng không tùy tiện dùng lời giả dối. Không ngon chính là không ngon – nói rồi nhìn Phong Ngạo từ đầu đến chân, ngẫm nghĩ một chút lại nháy mắt nói – nhưng ta nể tình ngươi cũng có mắt nhìn, cho các người một lời chỉ điểm. Rau không ngon là vì các ngươi quá ồn ào, thật sự quá ồn ào!”
“Ồn ào?” – Phong Ngạo kinh ngạc nhìn theo bóng dáng lão quái gở kia đi xa dần, trong đầu không ngừng vang lên hai chữ này.
…..
TIỂU THẦN
Tác giả: Tâm An
VỰC VÔ THƯỜNG, NÚI BẠCH QUỶ (11)
Nguồn: thienthucac.com
“Du lão, người tha cho bọn họ đi, đây là lần thứ hai người từ chối thu hoạch rau. Thời gian nửa tháng không còn nhiều, nếu còn tiếp tục có thể mất hai mạng người, tiền bối làm như vậy tức là tạo nghiệp ác.” Tiểu Nghi lẽo đẽo theo sau ông lão râu tóc bạc phơ không ngừng lên tiếng nài nỉ.
“Ta đâu phải là Tiểu Thần, ta chỉ là kẻ ở giữa thần tiên và trần tục, tạo nghiệp hay không ta cứ mặc kệ. Nếu chúng không trồng tốt vụ rau thứ ba này, xem như hai tên họ Phong đó đường đời ngắn ngủi. Đừng lải nhải bên tai ta suốt ngày nữa, phiền nhiễu quá. Mau đi nấu cơm.”
“Nấu cơm, pha trà, dọn dẹp nhà…mọi thứ đều làm xong hết. Hôm nay tiểu Nghi sẽ bám theo người, lải nhải cho đến khi nào người đồng ý mới thôi. Nếu không nhận được chỉ dẫn, họ làm sao có thể trồng được loại rau theo ý người muốn, cố tình làm khó người khác là một chuyện rất xấu.”
Du lão thở dài một tiếng thật lớn, không thèm nói gì nữa, chỉ đi loanh quanh trong căn nhà gỗ. Tiểu Nghi trước sau như một làm cái đuôi bám riết lấy không buông. Khi nào Du lão ngồi xuống thì đến bên cạnh luôn miệng nài nỉ. Cuối cùng sau nửa canh giờ thi gan kiên nhẫn, lão tiền bối này đành giơ tay lên trời đầu hàng, than vãn
“Phiền chết ta rồi, ta chỉ muốn ngủ một chút cũng không yên. Ta nói cho cô biết, ta đã cho bọn họ chỉ dẫn, chỉ là đám người đó không chịu làm theo. Ta bảo rau không ngon là vì chúng quá ồn ào, nói rõ đến như vậy rồi cô còn muốn ta làm gì nữa. Mau tha cho ta đi, đừng theo ta nữa.”
“Ồn ào?” – tiểu Nghi lẩm nhẩm trong miệng, ngồi xuống bên bàn suy nghĩ. Du lão nhân lúc này lập tức trốn đi tìm chỗ yên tĩnh ngả lưng.
Nếu nguyên nhân là vì ồn ào, dù khó chịu đến mấy bốn huynh đệ họ nhất định sẽ cố gắng im lặng làm theo, nhưng lần thu hoạch này vẫn không thành công, như vậy trừ phi ý của lão tiền bối chính là…
Tiểu Nghi đứng bật dậy định chạy ra ngoài, nhưng hai chân chưa ra khỏi cửa đã bị Du lão chặn đường:
“Lão vốn định đi ngủ nhưng nghĩ lại nhất định Tiểu Thần này sau khi nghĩ ra sẽ chạy đến nói cho những kẻ ngoài kia biết. Quả nhiên người ở cõi thần tiên không giống kẻ phàm tục, nhanh như vậy đã nhận ra ẩn ý rồi.”
Tiểu Nghi cố gắng cười tươi, dùng ánh mắt thành khẩn lấy lòng nhưng thấy lão tiền bối trước mặt không vẻ gì dao động liền kéo kéo chòm râu của ông ta rướn người thì thầm:
“Râu của người rất đẹp, nếu để nó bị sứt mẻ gì, nhất định rất đáng tiếc. Tiểu nữ sẽ trông chừng giúp người, vì ngày nào tiểu nữ cũng ở quanh quẩn xung quanh đây. Chỉ cần người nương tay một chút, không chỉ thức ăn ngon, trà nóng, nhà sạch sẽ mà râu cũng được an toàn.”
“Con bé này, dám dọa nạt lão?” – ông ta nắm lấy chòm râu lùi ra xa, nhăn mặt đề phòng – Tiểu Thần khi bảo hộ người khác cũng trở nên đáng sợ thật. Quy tắc ban đầu đã thỏa thuận, bây giờ các người định cố tình vi phạm, lừa gạt một lão già như ta? Nếu vậy, ta nhất định không cam tâm trao con chim quý cho bọn họ.”
Tiểu Nghi bất đắc dĩ xuống nước năn nỉ:
“Du lão, tiểu nữ không ra ngoài đó nói cho bọn họ biết, chỉ xin người đến đó cho họ thêm chút gợi ý. Không cần nói chỉ cần ra hiệu thôi. Họ có thể đoán được hay không còn chưa biết, huống chi nếu biết chưa chắc đã làm được kia mà. Ông lòng dạ phóng khoáng, nương nhẹ tay thêm một chút, chỉ còn kịp thời gian trồng rau một lần nữa thôi. Làm ơn đi mà!”
Du lão nhìn bộ dạng tiểu cô nương trước mặt, ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng gật đầu:
“Được, đừng làm dáng vẻ nửa tội nghiệp nửa lấy lòng kia, thật chướng mắt! Ta giúp cô đi gặp bốn tên ngốc.
Trong khi đó, ở vườn rau.
“Chúng ta đừng làm nữa, cho dù có trồng thêm bao nhiêu lần ông ta đều sẽ chê là rau không ngon. Chi bằng liều mình ép ông ta giao ra con chim quý, ít ra còn có chút cơ hội” – Phong Ái nhìn túi hạt giống trên tay chán ghét nói.
“Đệ nghĩ sẽ có hiệu quả ư? Đừng nói chúng ta không biết nó ở đâu, Du lão đã nói, nếu ông ấy không tự nguyện, con chim đó nhất định sẽ không nói, chúng ta cướp đi có ích gì.” – Phong Hoan mắng tiểu đệ nhưng trong lòng lại muôn phần lo âu. Thời hạn nửa tháng sắp đến gần, nếu thật sự không có cách nào, tính mạng của Đại ca và người này sẽ nguy hiểm. Phong Cương cũng dừng tay cuốc đất, thẫn thờ suy nghĩ. Phong Ngạo từ nãy đến giờ chỉ ngồi nhìn đám rau đã bị nhổ đi, sắc mặt tối sầm.
“Ồn ào, ồn ào. Lần nào cũng dùng lý do này để từ chối rau của chúng ta, hỏi thêm điều gì đều không nói, rốt cuộc là lý do quái quỷ gì chứ. Lần trước chúng ta hoàn toàn im lặng làm việc mỗi ngày, cái gì cũng không dám lên tiếng, có nói cũng chỉ thầm thì mấy câu. Kết quả là gì? Du lão đó vẫn chê bai không thương tiếc. Đệ thấy ông ta nhất định muốn làm khó chúng ta, cứ ngồi ngơ ngẩn ở đây trồng rau đến bao giờ” - Thập gia này ấm ức.
“Cái tên ngốc kia, nói năng lung tung bậy bạ! Dám cho rằng ta cố ý lừa gạt, làm khó các người? Thật đáng ghét, biết trước ta không nhận lời tiểu Nghi ra đây nhắn tin cho các ngươi.” – Du lão vừa đến nơi đã nghe tiểu tử kia mắng đến lùng bùng lỗ tai, tức giận định quay đầu bỏ đi. Phong Ngạo vội vã chặn lại, thành khẩn cúi đầu xin lỗi
“Tiền bối, là ta không dạy dỗ tốt tiểu đệ. Xin người đừng giận! Có thể cho chúng tôi biết tiểu Nghi nhắn tin gì hay không?”
Du lão phân vân một lúc, cuối cùng thở dài:
“Được rồi, dù sao ta đã hứa sẽ giúp tiểu Nghi. Cô nương kia đúng theo quy tắc không được gặp mặt các người, cũng không được gửi lời gì cả. Chỉ nhờ ta đến làm việc này thôi” – nói xong Du lão dùng bàn tay vỗ vỗ vào đầu Phong Ngạo mấy cái.
“Lão đã làm xong việc cần làm. Các ngươi mau quay lại trồng rau đi.”
Phong Ngạo đến khi Du lão đã rời khỏi vẫn còn đứng ngẩn người. Tiểu Nghi rốt cuộc muốn nói gì?
Ba người còn lại lập tức chạy đến bên cạnh hắn.
“Đại ca, tiểu Nghi đã nhờ ông ta làm gì?” – Phong Ái nhìn thấy mọi việc, chỉ là vẫn không dám tin chắc, vội vã hỏi.
“Đệ còn chưa nhìn rõ, ông ta chính là làm cái này – Phong Hoan vỗ vỗ vào đầu tiểu đệ ngốc.
“Tiểu Nghi cho chúng ta gợi ý gì vậy, sao lại phức tạp hơn cả lão già kia. Vỗ vào đầu, tức là muốn nói dùng đầu suy nghĩ hay là bảo chúng ta đánh vào đầu ông ấy?” – Thập gia ngẩn ngơ
“Đệ lại nói lung tung nữa! Đừng chỉ nghĩ gì nói đó. Mau tập tung đoán xem ý của tiểu Nghi là gì” – Phong Cương bị người này chọc cho tức đến không thể im lặng. Nhưng Phong Ngạo trái lại vì câu nói này đột nhiên không ngừng lẩm bẩm:
“Dùng đầu suy nghĩ …nghĩ gì nói đó…dùng đầu suy nghĩ – thình lình bắt lấy vai Phong Ái reo vui – đệ giỏi lắm tiểu Thập, cuối cùng ta đã hiểu lý do tại sao Du lão chê rau không ngon rồi. Đúng là chúng ta rất ồn ào.”
Ba kẻ còn lại đều ngẩn người, không hiểu chuyện gì, Phong Ngạo lập tức giải thích:
“Còn nhớ ngày chúng ta gặp Du lão lần đầu tiên không? Hôm đó mặc dù mọi người đều không hề lên tiếng Du lão đã mắng chúng ta ồn ào. Bây giờ ta đã hiểu, ồn ào đây không phải là chỉ bên ngoài miệng, ông ấy muốn nói chính là lo nghĩ của chúng ta quá nhiều, quá phức tạp, không có sự tĩnh lặng cần thiết. Hai lần trước, mọi người đều bỏ nhiều công sức cho vườn rau nhưng thứ quan trọng nhất chúng ta đã không bỏ ra chính là toàn tâm toàn ý của mỗi người. Chúng ta đều xem đây là việc cần phải làm, là trách nhiệm, là thứ cần phải vượt qua. Chúng ta chỉ vì mục đích lấy được chim quý biết nói, hoàn toàn không thật sự trân trọng việc này, cho dù mỗi ngày đều bỏ công sức ở vườn rau, thứ mà chúng ta suy nghĩ đến, quan tâm đến chính là việc mình có thành công hay không, bao giờ trở về Phong Gia…quá nhiều thứ trong đầu. Những thứ tạp niệm này đều bị Du lão nhìn thấu, cho nên ông ấy mắng chúng ta là ồn ào, cũng cảm thấy rau của chúng ta chỉ là thứ phế phẩm không đáng dùng. Thứ Du lão muốn chính là “trồng rau chỉ để trồng rau”, không vì mục đích khác, ông ấy muốn chúng ta tận hưởng thời gian khi làm việc trên vườn. Tiểu Nghi nhờ Du lão vỗ vào đầu ta chính là có ý nhắc nhở việc này.
Ba người còn lại kinh ngạc trong phút chốc rồi ôm Phong Ngạo hét to mừng rỡ, cuối cùng bọn họ cũng biết được làm thế nào tạo ra loại rau ngon nhất.
Phong Ngạo mỉm cười, lần đầu tiên sau khi đến nơi này, lại có cảm giác dễ chịu đến vậy. Nếu không thể lấy lại nửa mạng ở chỗ Du lão, hắn lo sợ nhất chính là tiểu đệ Phong Ái sẽ gặp nguy hiểm, người làm đại ca như hắn không thể bảo vệ được huynh đệ của mình là một điều đáng xấu hổ, làm sao có thể trả lời với phụ mẫu ở chốn suối vàng. Điều thứ hai hắn lo ngại chính là làm cho cô nương kia cảm thấy day dứt. Bây giờ hắn đã hiểu, muốn vượt qua cửa ải này chính là không còn xem nó như một cửa ải, đem tâm bình tĩnh, yên lặng trồng ra loại rau ngon nhất dành cho Du lão, không chỉ có thể cứu được tính mạng chính mình và tiểu đệ, đồng thời cũng có thể gặp lại người ấy.
....
TIỂU THẦN
Tác giả: Tâm An
VỰC VÔ THƯỜNG, NÚI BẠCH QUỶ (12)
Nguồn: thienthucac.com
[JUSTIFY]
....
“Tiền bối, lần này thu hoạch như thế nào” – tiểu Nghi vừa nhìn thấy dáng người từ xa lập tức chạy đến khẩn trương hỏi.
Du lão không thèm nhìn đến tiểu cô nương bên cạnh, thản nhiên vào nhà ngồi xuống, tự rót một chén trà uống một hơi cạn sạch, phàn nàn
“Không hỏi xem ta có mệt không, chỉ biết quan tâm mấy tên tiểu tử họ Phong ngốc nghếch đó, uổng công ta quý trọng cô như khách, thật phí sức lão.”
Có ai lại bảo khách giúp mình nấu cơm, châm trà, dọn dẹp nhà cửa như người chứ?! – tiểu Nghi nghĩ thầm, khẽ mỉm cười, thấy lão tiền bối kia nhìn mình tỏ vẻ ngạc nhiên không vừa ý, vội khép miệng lại, cúi đầu:
“Đa tạ tiền bối đã quan tâm, thời gian qua đều nhờ có người nên tiểu nữ mới được trải qua thời gian dễ chịu. Lúc nãy tiểu Nghi vô ý, tiền bối là người trên cao, xin đừng trách!”
Cư sĩ kỳ quái kia gật đầu cười khà khà:
“Tiểu Thần Tây Lạc đã bị vạch trần thân phận còn chịu cúi đầu với ta xem như không uổng phí sống kiếp này. Ta rất muốn giữ cô ở lại đàm đạo chuyện nhân thế, nhưng mà mấy tên ngốc kia đang thu hoạch rau, chẳng mấy chốc sẽ vào đây, mau đi thu xếp mọi thứ chuẩn bị theo họ trở về đi.”
Không để vị lão tiền bối dứt lời, tiểu Nghi vỗ tay reo mừng:
“Họ đã qua thật rồi! Thật tốt quá, mạng của chủ nhân và Thập gia sẽ không gặp phải nguy hiểm. Du lão, đa tạ người.”
“Đa tạ cái gì, lúc nãy ta nếm rau cũng không thấy ngon lắm, nhưng chẳng qua không muốn có hai oan hồn lởn vởn ở đây nên mới tạm cho qua.”
Mặc kệ ông lão này tỏ ra bao nhiêu phiền chán, tiểu Nghi vẫn kính cẩn rót thêm một chén trà,vừa cười vừa nói:
“Thôi mà, lão tiền bối chỉ cần quan sát thái độ của người trồng đã biết mùi vị của nó như thế nào, cần gì phải nếm chứ. Người sớm đã chấp nhận tấm lòng của bọn họ, đừng giả vờ khó chịu nữa!”
“Nếu không phải hôm đó lão giúp cô đến chỉ điểm, e là bốn tiểu tử kia đã sớm tìm cách khác rồi, làm gì còn chịu trồng rau cho ta. Nhưng mà…lão đã rất nhiều lần bảo họ ồn ào, đám người đó lại không hiểu gì cả, chỉ cần thay cô vỗ mấy cái đã hiểu được đạo lý, đúng là làm cho ta cảm thấy bất mãn. Hắn là coi trọng lời nói của cô, xem thường Du lão này.”
Tiểu Nghi nhìn vị tiền bối trước mặt bày ra bộ dạng nhỏ nhen, vội an ủi:
“Làm gì có, tiền bối đã mở sẵn con đường, tiểu Nghi chẳng qua gắn thêm tấm bảng chỉ đường lên thôi. Người là quan trọng nhất.”
“Được, câu này nghe rất lọt tai – Du lão gật gù, không che giấu vẻ tự mãn – lát nữa bọn họ về đến, ta sẽ gọi con chim quý, bảo nó tự bay đến chỗ chủ nhân mới. Độc lão kia nhìn thấy nó, sẽ trả lại mạng cho hai người kia ngay thôi, chúng cũng tự khắc biết tìm về thân thể. Các người xong việc thì nhanh chóng về thành Phong Tụ, đừng lần lữa ở đây kẻo lại sinh ra thêm nhiều chuyện rắc rối. Tiểu Nghi, khi nào chán ở chỗ nhà họ Phong thì đến chỗ của lão.”
“Du tiền bối, khi nào có thời gian chúng ta sẽ cùng nữ thầy thuốc này đến nhà thăm người, cô nương ấy ở Phong Gia rất vui vẻ, có lẽ sẽ không vì buồn chán mà bỏ đến đây.” – Phong Ngạo từ bên ngoài bước vào đã lên tiếng đính chính. Ba người còn lại cũng theo sau hắn, trên tay mỗi người là một giỏ rau rất tươi ngon. Bọn họ nhìn thấy tiểu Nghi đều cười vui vẻ.
“Mọi người thu hoạch xong rồi sao? Du lão người gọi chim biết nói đến đi được không?”
Tiểu Nghi mừng rỡ vô cùng, điều nghĩ đến đầu tiên chính là nhanh chóng lấy lại hai phần mạng sống trong tay của Độc lão ở bờ sông Tiêu Dao.
Ông lão họ Du không để ý đến lời Tiểu Nghi nhắc nhở trái lại vì câu vừa rồi của Phong Ngạo nảy sinh ra ý muốn trêu chọc, vừa phe phẩy chiếc quạt trên tay vừa nói:
“Phong Ngạo, tiểu tử nhà ngươi đừng quá chắc chắn. Mọi thứ trên đời này đều rất nhanh thay đổi, thậm chí có thể còn nhanh hơn cả cái chớp mắt. Lão đã bói giúp tiểu Nghi một quẻ, nữ thầy thuốc này chẳng bao lâu nữa sẽ rời khỏi nhà họ Phong, thậm chí sẽ là một đi không trở lại. Các người nên chuẩn bị tìm thầy thuốc khác cho mình thì hơn, có phải không tiểu Nghi?
“Du lão, người nói cái gì vậy? – tiểu Nghi nhăn mặt bối rối, vội thì thầm vào tai ông lão kỳ quái này – người đã hứa sẽ giữ bí mật, nếu cứ như vậy chủ nhân sẽ nảy sinh nghi ngờ.”
“Lão chỉ đùa chút thôi, hắn làm sao mà đoán ra được.”
Vị cư sĩ kia cũng cố tình che miệng thì thầm với tiểu Nghi, chủ ý là muốn Phong Ngạo thêm lo lắng.
Sắc mặt hắn quả thật đã giảm đi mấy phần vui vẻ, nhưng vẫn thản nhiên nói:
“Đa tạ Du tiền bối đã có lòng, bây giờ xin người cho chúng tôi loài chim biết nói để có thể trình bày với Độc lão. Dù quẻ bói của tiền bối chắc chắn sai lầm, cũng không làm ảnh hưởng đến tấm lòng của người đối với chúng ta. Ơn của người Phong Gia mãi mãi không bao giờ quên.”
Tiểu Thập Lang cho rằng Phong Ngạo vì giữ uy thế cho bọn họ nhất định không để ông lão càn quấy kia tùy tiện trêu chọc, liền thì thầm tỏ vẻ tán thưởng:
“Đại ca, đối đáp tốt lắm. Chúng ta đã vất vả nhiều ngày, không thể lại để ông ta chiếm lợi ích, muốn nói gì thì nói.”
Phong Hoan cảm thấy tiểu Thập kia đúng là không nhìn rõ vấn đề, cố gắng xen lời vào:
“Đại ca, ông ấy chẳng qua chỉ muốn chọc tức huynh thôi. Việc lớn quan trọng hơn. Người ở chỗ Phong Gia chúng ta, có đi hay không cũng không do ông ta nói.”
Du lão trái lại cảm thấy rất thoải mái, bản thân đối với tên tiểu tử Phong Ngạo này quả thật có vài phần thích thú. Mạng của hắn còn chưa lấy về vẫn cao ngạo đối đáp không chút nể nang. Tuy rằng lời nói có phần khó nghe đáng ghét, nhưng không vì cầu người ta mà quỵ lụy giả vờ, cũng là một kẻ có khí phách. Hắn mở miệng nói sẽ ghi nhớ ơn này, chứng tỏ trong lòng không ưa thích vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, cư xử có trước có sau, sẽ không vì đạt được mà phủi tay rũ bỏ.
“Được rồi, ta sẽ giữ lời. Mạng của các ngươi sẽ sớm quay về - nói xong lại quay sang tiểu Nghi nháy mắt, nói khẽ vừa đủ cho cô nương kia nghe thấy – chủ nhân vì chuyện đi ở của cô rất quan tâm, cẩn thận một chút, kẻo sau này lúc phải đi lại không thể đi.”
Lời này làm cho tiểu Nghi có phần sửng sốt, bên tai văng vẳng quy tắc đã nằm lòng. Tâm trí lần đầu tiên có phần xao động.
….
[/JUSTIFY]
[JUSTIFY]
Tiểu Nghi yên lặng ngồi nhìn những thảo dược đang nằm ngổn ngang trên bàn, nhẩm tính chính mình từ lúc rời khỏi thôn Nhã Y đến Phong Gia đã được ba năm. Những chuyện trải qua ở nơi này không phải là ít, mối quan hệ với con người cũng đã thay đổi nhiều. Từ khi Nhị gia Phong Hoan làm trái ý kiến các trưởng lão đưa một nữ y đến thành Phong Tụ đến xảy ra những chuyện dở khóc dở cười vì Thập gia, giúp Tam gia chữa bệnh cho Thích Lan rồi đến trại Mãn Cúc, ngoại trừ Thất gia Phong An một năm thỉnh thoảng chỉ có mặt ở thành Phong Tụ vài tuần, phần lớn thông qua thư từ liên lạc hỏi thăm sức khỏe của ngài ấy, các huynh đệ Phong Gia còn lại bản thân đều đã ngày càng có phần thấu hiểu nhiều hơn. Những việc làm được cho họ Phong không phải quá nhiều nhưng vui mừng nhất là đã ở bên cạnh họ những lúc khó khăn, xem như năm xưa tuân theo cảm giác quyết định nắm bắt cơ hội đến nơi này là một quyết định đúng đắn. Như Du lão đã từng nói, thứ quý giá nhất của Tiểu Thần không phải là những phép thần thông mà chính là khí chất tỏa ra từ một tâm hồn bình an đầy sáng suốt. Sự bình an này có thể dẫn dắt một Tiểu Thần đưa ra những quyết định đúng đắn kể cả khi không có ngọc bên người. Giống như khi ở trại Mãn Cúc, bản thân hôm đó linh cảm có chuyện sẽ xảy ra nên đã cố tình làm cho hộ vệ bên cạnh bị khó chịu một lúc, tranh thủ lên núi sớm để được đi theo bọn họ, hoàn toàn không nghĩ đến việc người của Bất Linh tộc sẽ mai phục nhưng cuối cùng ở vực Vô Thường có thể góp chút sức giúp cho bốn huynh đệ nhà họ Phong vượt qua tai nạn. Bây giờ điều an tâm nhất chính là không còn cảm nhận sự xa cách đề phòng của Phong Ngạo, hoàn toàn nhận được sự tin tưởng của người này. Thân phận Tiểu Thần nhờ đó cũng không còn lo lắng vì bị người khác nghi ngờ mà bại lộ. Như vậy chính mình có thể yên lòng tiếp tục ở lại giúp đỡ Phong Gia cho đến khi có thể hoàn thành nhiệm vụ. Lời năm xưa của Thượng lão vẫn còn khắc sâu trong lòng:
“Lúc cần đến thì đến, lúc cần đi thì đi là quy tắc của chúng ta, khi nào đến lúc tự con sẽ cảm nhận được. Giống như hôm nay con tự mình quyết định thời cơ xuất hiện, có một ngày con sẽ biết đến lúc phải rời khỏi.”
Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ra đi, điều mong muốn nhất chính là giúp đỡ Phong Gia vượt qua mọi hiểm nguy mà họ phải nếm trải trên đoạn đường này, mở ra một tương lai tươi sáng.
“Tiểu thần tiên của Phong Gia, đang suy nghĩ điều gì mà tập trung như vậy?” – tiểu Thập lang từ ngoài cửa bước vào nhìn thấy tiểu Nghi liền vui miệng gọi to.
“Thập gia, người lại đến dược phòng chơi à? Sao lại gọi tôi như vậy?” – tiểu Nghi nở nụ cười tươi chào đón nhưng vì ba chữ “tiểu thần tiên” vừa rồi có phần hơi bất ngờ.
“Tiểu Nghi, cô chưa biết gì sao. Chính là những cách thức phòng bệnh gì đó của cô được đại ca và Nhị ca truyền lệnh áp dụng cho binh sĩ rồi hướng dẫn rộng rãi cho dân chúng khắp nơi, bây giờ rất được mọi người ủng hộ. Những vùng lương thực theo lời cô tập trung vào loại cây phù hợp thổ nhưỡng và đặc điểm khí hậu, lượng thu hoạch đã lớn hơn nhiều. Mọi người ở Phong Gia này đang đùa với nhau nữ thầy thuốc ở thành Phong Tụ chính là tiểu thần tiên, đến đây giúp đỡ chúng ta ngày càng lớn mạnh. Phong Gia chẳng mấy chốc sẽ trở thành lãnh thổ giàu mạnh nhất ở vùng lục địa này, cũng sẽ sớm lấy lại được những gì đã mất.” – Phong Ái tinh thần sảng khoái, vì chuyện này rõ ràng rất tự hào.
“Lấy lại những gì đã mất? Phong Gia trước giờ vốn rất hùng mạnh, rốt cuộc đã mất thứ gì, mất vào tay ai?” – tiểu Nghi đến ngồi bên cạnh Phong Ái, ngạc nhiên hỏi.
“Tiểu Nghi, chuyện này cô chưa biết - Thập gia này đột nhiên trở nên ưu tư, chậm rãi kể lại – năm xưa cha ta không may gặp tai nạn mất sớm, sau đó mẹ cũng mắc bệnh qua đời, cả lãnh thổ Phong Gia đột nhiên phải do một đứa trẻ mười bốn tuổi như đại ca gánh vác. Huynh ấy thật sự đã rất vất vả. Tuy rằng nhiều thuộc hạ thân tín ở bên cạnh giúp đỡ nhưng cô nương thử nghĩ xem, ngoài kia bao nhiêu sài lang hổ báo rình rập, thử hỏi huynh ấy một mình làm sao chống chọi. Từ xa xưa Phong Gia đã kết tình giao hảo với khắp nơi, thường xuyên bỏ ra của cải, sức người giúp đỡ . Nhiều nơi vì muốn đền đáp ơn nghĩa này, cũng là hy vọng Phong Gia luôn luôn ủng hộ đã chia sẻ cho chúng ta nhiều lợi ích trên lãnh thổ của họ. Cho nên Phong Gia thật ra không chỉ có một vùng lãnh thổ này, thứ mà chúng ta sở hữu còn nằm ở rất nhiều vùng đất khác. Thời gian khó khăn nhất, đại ca đã phải nhờ đến thế lực của ba thành viên còn lại trong Tứ Tinh Hội ổn định đại cục. Ba thành viên khác bao gồm nhà họ Mạc thuộc lãnh thổ Xích Hà, họ Tiêu đứng đầu Đại Mạc và họ Nhàn đứng đầu đất Yên Lam. Ngoại trừ Mạc gia vốn là bằng hữu sẵn sàng giúp đỡ không toan tính, hai kẻ còn lại đều phải dùng giao dịch có lợi cho bọn họ để trao đổi. Đại ca cương quyết một lòng bảo toàn đất Phong Gia vì vậy đã nhường rất nhiều lợi ích ở bên ngoài thuộc về chúng ta. Nếu không phải huynh ấy tài giỏi nhanh chóng lập lại ổn định, thúc đẩy Phong Gia tiếp tục lớn mạnh, không để kẻ khác dễ dàng lấn lướt e là chúng ta sẽ không được như cô thấy ngày hôm nay. Nhưng lợi ích vốn thuộc về mình ở những nơi khác vẫn chưa thể lấy về. Cũng vì vậy Thất ca Phong An phải thường xuyên ở bên ngoài giúp đại ca làm việc, có khi mấy năm liền không trở về thành, chỉ viết thư về nhà thăm hỏi mọi người. Ta nghĩ khi nào mọi thứ đều trở về như xưa, chúng ta mới có thể hoàn toàn trút bỏ ưu tư, không cần xấu hổ với tổ tiên. Trước đây ta luôn cảm thấy chính mình sức khỏe không tốt, là gánh nặng ở Phong Gia nên chỉ thích rong chơi giải phiền não, nhưng từ khi cô nương đến ta không những đã khỏe hơn, con người cũng có thêm nhiều hy vọng mới. Từ khi đem nửa mạng mình để lại ở chỗ Độc lão, ta bắt đầu hiểu được cảm giác chịu trách nhiệm, cũng tự hứa một khi có thể lấy lại sinh mạng sẽ trở thành một người hoàn toàn hữu ích. Ta tin tưởng sẽ giúp đỡ đại ca và mọi người nhanh chóng giành lại những thứ thuộc về mình. Tiểu Nghi, cô thấy thế nào?”
“Thì ra là vậy…”
Tiểu Nghi nhìn gương mặt người bên cạnh tràn đầy quyết tâm, không trả lời chỉ đứng dậy đến bên bàn thảo dược, tiếp tục sắp xếp chúng thành từng loại. Phong Ái cảm thấy kỳ lạ liền đến gần hỏi nhỏ
“Tiểu Nghi, ta nói sai điều gì? Sao cô không trả lời ta?
Mắt và tay vẫn không rời khỏi đám thảo dược, nàng ấy chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Thập gia, thật ra tiểu Nghi nghĩ sớm muộn gì Phong Gia cũng sẽ ngày càng trở nên lớn mạnh hơn trước, những thứ đã mất không biết có thể lấy về hay không nhưng mọi người đừng để quá khứ đó ảnh hưởng đến bản thân. Lúc nào cũng phải nghĩ đến việc người ta đã lấy của mình thứ gì, phải đòi lại những gì, chắc chắn là một gánh nặng rất mệt mỏi. Tiểu Nghi hy vọng Thập gia làm một người giúp huynh đệ mình dẹp bỏ gánh nặng trong lòng chứ không phải cùng chịu đựng gánh nặng đó. Của cải trên thế gian này cuối cùng đều thuộc về những người có tấm lòng rộng mở chứ không phải những kẻ chỉ muốn thâu tóm rồi giữ chặt mọi thứ trên tay.”
Phong Ái vì những lời này trở nên trầm tư, không nói gì chỉ lẳng lặng trở lại ghế ngồi suy nghĩ. Tiểu Nghi cũng chỉ mỉm cười không làm ồn thêm. Mất một lúc lâu, người nọ mới lên tiếng:
“Tiểu Nghi, ta thật sự muốn trở thành một người hữu ích cho Phong Gia. Rốt cuộc ta nên làm gì?”
Nữ thầy thuốc của nhà họ Phong ngừng tay làm việc, lặng lẽ kéo ghế đến ngồi trước mặt người nọ, ân cần nói:
“Dân chúng Phong Gia có thể quan tâm bao nhiêu thì quan tâm, người bên ngoài giúp được bao nhiêu cứ giúp. Có lẽ đây là một phương pháp khờ dại trong con mắt của nhân gian, nhưng nhân gian trên đời này có thể nhìn được bao xa chứ, khờ dại hay sáng suốt không chỉ nhìn một đoạn đường mà rõ ràng. Thập gia hãy cứ sống đơn giản như vậy thôi, được không?”
Phong Ái ngẩng đầu ngắm nhìn người con gái vẫn đang tươi cười trước mặt. Nụ cười không diễm lệ hay say đắm lòng người, nhưng ấm áp và ngọt ngào, khiến kẻ đối diện bình tâm, đột nhiên tiểu Thập Lang không thể ngăn bản thân mình ngẩn ngơ hỏi một câu :
“Tiểu Nghi, ta không biết phải nói như thế nào, nhưng hình như đối với bất kỳ chuyện gì cô cũng có cách nhìn khác với người bình thường, luôn có thể nhẹ nhàng, thư thái mà đón nhận. Ngũ ca cũng là người điềm tĩnh, nhưng huynh ấy giống như mặt nước lặng ẩn chứa luồng thủy lưu mạnh mẽ, còn vẻ an tĩnh của cô lại rất sâu, rất lạ, giống như không thứ giông bão nào có thể chạm đến được. Ở bên cạnh cô dù trong hoàn cảnh hiểm nguy cũng cảm thấy rất an bình. Thật ra, ta luôn nghĩ…liệu cô có phải đến từ một thế giới khác hay không?!”
Phong Ái vừa hỏi xong đã cảm thấy bản thân có chút ngốc nghếch nhưng tiểu Nghi trái lại dùng ánh mắt bao dung nửa đùa nửa thật đáp lời:
“Thập gia, người thật sự rất sáng suốt!”
“Cô lại cười ta rồi, trong các huynh đệ ta là kẻ ngốc nghếch nhất, khờ khạo nhất.” – Thập gia nghĩ mình đang bị trêu chọc, lập tức nhăn mặt phản ứng.
Tiểu Nghi lắc đầu cười, lại quay trở về chỗ làm việc, vừa đi vừa nói:
“Thập gia, thông minh không đồng nghĩa với khôn ngoan. Có rất nhiều chuyện lý trí vốn không thể nhìn rõ được, cũng không thể thấu hiểu được. Tầm nhìn của lý trí luôn bị che mờ bởi quá khứ, cho nên người thật sự sáng suốt phải biết được thế nào là…định tâm.”
“Cô nói cái gì vậy, ta thật sự không hiểu.” – Phong Ái đuổi theo, thắc mắc.
“Thập gia, cứ ghi nhớ câu này, một ngày nào đó người sẽ hiểu. Mau trở về phủ đi, người hỏi xong một câu lại thêm một câu. Thập gia có nhiều câu hỏi như vậy, mỗi lần đến đều khiến người khác không thể yên ổn làm việc.” – tiểu Nghi không muốn giải thích, nhăn mũi xua hai tay ra vẻ phiền nhiễu.
Phong Ái lưỡng lự một chút, đột nhiên nắm lấy hai tay tiểu Nghi làm nàng ấy giật mình, tròn mắt.
“Tiểu Nghi, ta thường xuyên đến đây vì …ta…ta… thật sự rất thích cô. Ta có thể thích cô không?”
[/JUSTIFY]