- Nếu mở được Thánh Động, những thứ có trong đó, Lý công tử có thể tùy ý lấy đi một vật,
- Người thông minh.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Khi các vị chuẩn bị xong thì đến tìm ta, ta đi về trước.
Hắn nói xong, liền xoay người đi thẳng, rời khỏi Thiên Điện.
Luân Nhật Yêu Hoàng phân phó Úc Hà hộ tống Lý Thất Dạ trở về.
Sau khi Lý Thất Dạ đã đi khỏi, bên trong Thiên Điện, có trưởng lão nhịn không được mở lời:
- Bệ hạ, quyết định về Thánh Động có phần quá mức nóng vội.
- Chưa chắc.
Giọng nói của Luân Nhật Yêu Hoàng lại vang lên:
- Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta thành lập đến nay, Thánh Động đều bị phong bế, có ai từng mở ra Thánh Động chưa? Có lẽ đây là một cơ hội cho chúng ta, nó vừa vặn ăn khớp với một câu chân ngôn mà sư tổ để lại.
Đại trưởng lão gật đầu, ủng hộ Luân Nhật Yêu Hoàng, tiếp lời:
- Không ngại thử một lần, bệ hạ đã quyết định như vậy, chúng ta hãy để Lý Thất Dạ thử mở xem thế nào.
- Bệ hạ, còn chuyện Thần Thủ Hộ, vì sao chúng ta chưa từng nghe nói qua? Thần Thủ Hộ của Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta là Thiên Thú hay là Thọ Tinh?
Một vị trưởng lão khác cũng không kìm được, hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm.
Luân Nhật Yêu Hoàng trả lời:
- Những ghi chép về Thần Thủ Hộ của môn phái chúng ta có thể nói là cực kỳ thưa thớt. Chỉ có bên trong bí sách của Tổ Sư có vài câu nhắc đến, Tổ Sư chỉ nói, khi nào Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta gặp phải tai ương diệt môn, Thần Thủ Hộ mới thể hiện ra thần thông. Cuốn bí sách này chỉ có các đời chưởng môn mới được xem.
- Nhưng hôm nay họ lại thể hiện thần thông rồi.
Một vị trưởng lão khác chen vào một câu.
- Đây cũng là chỗ mà ta không hiểu.
Luân Nhật Yêu Hoàng nói tiếp:
- Nhưng Thần Thủ Hộ đã chọn hắn, vậy thì tất có đạo lý của Thần Thủ Hộ.
- Tiểu tử này, thật sự quá tà môn.
Vân trưởng lão với tư cách là Đại trưởng lão lên tiếng:
- Theo lời Úc Hà nói, hắn rất dễ dàng đi qua rừng Loạn Tâm, hai lần đều như nhau. Thực khó có thể tin nổi! Bây giờ Thần Thủ Hộ lại chọn lựa hắn, quả thực là không có đạo lý!
Những lời như vậy làm cho các trưởng lão khác cũng trầm mặc suy nghĩ, bọn họ với tư cách là trưởng lão đương nhiên hiểu quá rõ về rừng Loạn Tâm. Ai có thể vượt qua 14 tầng rừng Loạn Tâm chứng tỏ đạo tâm của người đó cường đại, bền chắc cỡ nào.
- Điều này thật đúng là tà môn.
Lại có trưởng lão khác nói:
- Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta không ngừng phát triển cho tới ngày nay, trong thế hệ tuổi trẻ, luận đạo hạnh, lấy Lãnh sư điệt là cao nhất, luận thiên phú, thì công chúa là đứng đầu. Nhưng mà, Thần Thủ Hộ không hề chọn Lãnh sư điệt, cũng không chọn công chúa, hết lần này tới lần khác chọn một tên tiểu bối chưa tu đạo, hơn nữa lại còn có Phàm Thể, Phàm Luân và Phàm Mệnh.
Nói đến đây, vị trưởng lão này cũng nhịn không được phải phàn nàn vài câu. Tại sao Thần Thủ Hộ của tông môn mình lại chọn lựa người ngoài chứ? Nói cách khác, cho dù là Thần Thủ Hộ của bọn họ có chọn lựa một người ngoài đi nữa, nếu chọn lấy một vị thiên tài tuyệt thế vô song thì không sao, ít nhất trong nội tâm bọn họ còn chịu phục. Thế nhưng mà, hết lần này đến lần khác Thần Thủ Hộ lại chọn lựa một tên tiểu tử bị người ta gọi là phế vật.
- Chuyện muôn đời, không phải chúng ta có thể hiểu hết được.
Cuối cùng, tuy Luân Nhật Yêu Hoàn cũng cảm thấy không phục trong lòng nhưng vẫn chỉ có thể thốt lên một câu. Trong cuộc đời tung hoành thiên địa của mình, ông ta đã trải qua vô số đại sự, nhưng chính bản thân Luân Nhật Yêu Hoàng cũng không thể nào hiểu nổi sự tình quá quỷ dị xảy ra ngày hôm nay.
- Bệ hạ, nếu Lý Thất Dạ có thể mở Thánh Động ra, chúng ta thật sự phải để hắn tùy ý lấy đi một món bảo vật sao?
Một vị trưởng lão mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, bệ hạ, nghe nói bên trong Thánh Động có khả năng ẩn giấu một món Tiên Đế Bảo Khí đó.
Có trưởng lão cũng không cam lòng lên tiếng, dù sao đây chính là một món Tiên Đế Bảo Khí a.
- Nếu hắn thật sự có thể mở Thánh Động, vậy cũng là thiên mệnh dẫn dắt rồi.
Luân Nhật Yêu Hoàng đáp lời:
- Kiếm lão đã nói, không ai trong chúng ta ở kiếp này có thể mở được Thánh Động. Lý Thất Dạ có khi lại chính là một kỳ tích cũng không chừng. Đã không thể tự mở ra được, sao không để cho hắn thử xem.
Nghe đến hai từ “Kiếm lão” trong miệng Luân Nhật Yêu Hoàng, các vị trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn đều không nói gì nữa, bởi vì không ai bên trong Cửu Thánh Yêu Môn có uy quyền hơn Kiếm lão cả.
- Truyền lệnh, bất kể đệ tử nào cũng không được tiết lộ nửa câu về sự tình xảy ra ở tông môn hôm nay, nếu vi phạm sẽ bị nghiêm phạt, đây là thiết luật!
Cuối cùng, Luân Nhật Yêu Hoàng hạ một mệnh lệnh như vậy.
Bọn họ cũng không muốn để người ngoài biết quá nhiều về chuyện Thần Thủ Hộ của Cửu Thánh Yêu Môn.
Sau khi Lý Thất Dạ trở về, chỗ ở của bọn hắn đã được đổi đến một nơi khác, được mời vào khu nhà dùng để tiếp đón những vị khách tôn quý nhất của Cửu Thánh Yêu Môn, đãi ngộ như vậy, chỉ có vua của Thượng Quốc hoặc hoàng đế của Cổ Quốc mới có thể có được.
Đãi ngộ như vậy lại khiến cho Nam Hoài Nhân và Mạc hộ pháp thụ sủng nhược kinh, đừng nói là những nhân vật nhỏ như bọn họ, cho dù là trưởng lão hay thậm chí là chưởng môn của Tẩy Nhan Cổ Phái tự mình đến đây đều không có được chiêu đãi thế này.
Hiện tại, Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đều hiểu rằng, hết thảy đều vì Lý Thất Dạ mà bọn họ mới có được đãi ngộ như vậy.
Lúc mà Lý Thất Dạ được Úc Hà đưa tiễn trở về, Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đều nhịn không được nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ thật lâu, cũng không thốt lên một lời.
Bọn họ cũng không dám hỏi Lý Thất Dạ đã nói chuyện gì với Luân Nhật Yêu Hoàng bên trong Thiên Điện, dù sao đây cũng không phải là chuyện mà cấp bậc của bọn họ có thể hỏi đến.
Bây giờ, Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân ngoài im lặng cũng chỉ biết im lặng. Hai ngày nay, Lý Thất Dạ nói chuyện quả thật quá ngông cuồng, rồi trước giết Đỗ Viễn Quang, sau đó lại sỉ nhục Từ Huy, thậm chí tuôn lời cuồng vọng muốn hủy diệt Cửu Thánh Yêu Môn. Đặc biệt là hôm nay, Mạc hộ pháp mấy lần đều cảm thấy cái tên tiểu tử Lý Thất Dạ này quả thực chính là một tên điên, ngu xuẩn đến đáng sợ.
Nhưng mà, bây giờ cẩn thận nghĩ kỹ lại, bình tĩnh nhìn lại, thì bọn họ mới hiểu, Lý Thất Dạ căn bản không phải là ngu xuẩn, cũng phải quá cuồng vọng, hắn chẳng qua đang nói ra một sự thật, hắn đã sớm tính toán hết thảy.
Nam Hoài Nhân và Mạc hộ pháp nghĩ mãi mà không hiểu, Lý Thất Dạ làm cách nào mà đi liền một mạch vượt qua được 14 tầng rừng Loạn Tâm của Cửu Thánh Yêu Môn chứ? Lại còn cái người đá vô địch kia, vì sao phải bảo vệ cho Lý Thất Dạ, tất cả những điều này khiến trong đầu thầy trò bọn họ chứa đầy nghi vấn rối tung rối mù.
Riêng Nam Hoài Nhân cuối cùng cũng đã hiểu được một việc, ngày đó Lý Thất Dạ muốn bò lên bả vai của người đá khổng lồ, căn bản không phải là muốn chơi đùa, mà Lý Thất Dạ đang làm chuẩn bị cho hành động của mình.
Bây giờ cẩn thận lại từng việc một, Nam Hoài Nhân cũng không khỏi cảm thấy kiến thức của mình vẫn còn quá nông cạn.
- Muốn nói gì cứ nói đi.
Thấy thầy trò hai người Mạc hộ pháp cứ muốn nói lại thôi, Lý Thất Dạ thoáng nở nụ cười, chễm chệ ngồi lên ở ghế đầu, thoải mái như thể chưa hề xảy ra việc gì vậy.
Mạc hộ pháp há miệng muốn nói, nhưng lại không biết phải nói cái gì, ông ta vốn là một người kiệm lời ít nói, cuối cùng dứt khoát đặt mông ngồi một bên, chẳng hề thốt lên một câu nào.
So với vị Mạc hộ pháp kiệm lời kia, Nam Hoài Nhân rõ ràng linh hoạt hơn nhiều, hắn nhìn Lý Thất Dạ, há miệng rồi lại ngậm miệng, một lúc sau hắn dốc hết dũng khí lắp bắp hỏi Lý Thất Dạ:
- Chuyện, chuyện kia có thành hay không?
- Chuyện kia là chuyện gì?
Giờ đến lượt Lý Thất Dạ bị Nam Hoài Nhân làm cho sửng sốt, không biết Nam Hoài Nhân đang ám chỉ chuyện gì.
- Thì, thì chính là chuyện quan hệ thông gia, lấy Lý công chúa đó.
Nam Hoài Nhân lại lắp bắp nói.
- Ngươi nói là Lý Sương Nhan chứ gì.
Lý Thất Dạ không khỏi nhếch mép cười, lắc đầu nói:
- Việc này ta cũng không hỏi, cũng lười chẳng muốn hỏi, chỉ là một nữ nhân mà thôi, cần gì phải phí công.
Lý Thất Dạ lớn lối như thế, Nam Hoài Nhân không biết nên nói sao nữa. Phải biết Lý Sương Nhan chính là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, Yêu Hoàng tương lai và công chúa của Cổ Ngưu cương quốc, không nói đến dung mạo tuyệt thế, chỉ riêng Hoàng Thể, Hoàng Luân, Thánh Mệnh của nàng cũng đã đủ khiến cho không biết bao nhiêu người phải thán phục.
Đừng nói riêng ở Cổ Ngưu Cương Quốc, mà trong toàn bộ Đại Trung Vực cũng có vô số những người trẻ tuổi tuấn kiệt muốn kết hôn với Lý Sương Nhan, số lượng có thể xếp thành một hàng nối liền từ phía đông đến phía tây Cổ Ngưu Cương Quốc.
Một nữ thần được vạn người ái mộ, vô số người say đắm như Lý Sương Nhan vào đến trong miệng Lý Thất Dạ lại biến thành một nữ nhân chưa đủ thành đạo, cái này là lớn lối cỡ nào, bá đạo cỡ nào chứ.
Thế nhưng, lúc này Nam Hoài Nhân cũng không cảm thấy Lý Thất Dạ cuồng vọng nữa, dù cho Lý Thất Dạ có ăn nói huênh hoang đến đâu đi chăng nữa, thì Nam Hoài Nhân đều cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Những chuyện mà Lý Thất Dạ làm ngày hôm nay đã hoàn toàn lật đổ và phá vỡ những quan niệm cũng như đánh giá hoặc nhận xét thông thường của Nam Hoài Nhân.
Nam Hoài Nhân tuy không nói gì nữa nhưng ánh mắt của hắn vẫn không nhịn được liếc nhìn thanh Đả Xà Côn trên người Lý Thất Dạ. Chỉ bằng một cây côn gỗ không thu hút chút nào này, Lý Thất Dạ đã đánh cho một cao thủ cảnh giới Chân Mệnh như Từ Huy trầy da tróc vẩy, bò lăn bò càng, ấn tượng mà nó tạo cho Nam Hoài Nhân quá mức sâu sắc.
- Muốn xem thì xem đi.
Lý Thất Dạ thấy ánh mắt là lạ của Nam Hoài Nhân, liền hết sức hào phóng, tháo Đả Xà Côn xuống, ném cho hắn, thản nhiên nói.
Nam Hoài Nhân tiếp lấy Đả Xà Côn, vội vàng cầm trong tay, cẩn thận quan sát. Lúc này, ngay cả Mạc hộ pháp sư phụ hắn cũng không nhịn được châu đầu qua, thầy trò hai người cùng nhau nghiên cứu Đả Xà Côn.
Nhưng mà, bất luận là hai thầy trò bọn họ có làm thế nào đi nữa cũng chỉ đành đánh giá đây một cây côn gỗ bình thường mà thôi.
- Cái, cái này thật đúng là cái cây cời lò trong tổ điện sao?
Nam Hoài Nhân nhịn không được hỏi Lý Thất Dạ, hắn không thể nào tin nổi, chỉ bằng một cây cời lò thế này mà có thể đánh cho Từ Huy sói khóc quỷ gào.
- Không sai.
Lý Thất Dạ khẽ gật đầu đáp.
Nam Hoài Nhân nuốt nước bọt, lấy dũng khí, rồi lại hỏi Lý Thất Dạ:
- Sư huynh, ta, ta có thể nghịch một chút hay không?
- Coi cái bộ dạng nhát chết của người kìa.
Nghe được Nam Hoài Nhân nói như vậy, Lý Thất Dạ cười phì một cái, nói:
- Ngươi cứ nghịch đi!
Thấy Lý Thất Dạ đáp ứng, Nam Hoài Nhân lập tức vung Đả Xà Côn lên, Mạc hộ pháp nhìn không dời mắt, muốn tận mắt xem thanh cời lò này có gì thần kỳ.
Nhưng mà, Nam Hoài Nhân múa may một hồi, Đả Xả Côn trong tay hắn cũng không hề có uy lực và không chỉ đâu đánh đó như trong tay Lý Thất Dạ.
- Sư huynh, vì sao trong tay ngươi đồ nát lại biến thành thần kỳ vậy?
Nam Hoài Nhân hoàn toàn không hiểu nổi, một thanh côn gỗ bình thường thế này, rơi vào trong tay Lý Thất Dạ, vì sao lại hóa thành lợi hại như thế chứ?
Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, sau đó mới chậm rãi trả lời:
- Thành tâm thì sẽ linh.
Hắn nói tới đó rồi ngừng lại, hắn không thể dễ dàng nói ra áo nghĩa chính thức của Đả Xà Côn cho người khác biết.
Đả Xà Côn ở trong tay Nam Hoài Nhân đương nhiên sẽ không phát huy ra được cái uy lực như trong tay Lý Thất Dạ, dù sao Đả Xà Côn cũng là do Lý Thất Dạ tự thân mang từ trong Quỷ Lâm ra, trên thế gian này chẳng còn ai có thể hiểu rõ về thanh côn thần kỳ này hơn Lý Thất Dạ hắn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Ngày hôm sau, khi các trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn đã chuẩn bị xong liền lập tức mời Lý Thất Dạ tới. Đích thân thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà làm xa phu đưa Lý Thất Dạ đến nơi sâu nhất của Cửu Thánh Yêu Môn.
Với thực lực và đạo hạnh cường hãn của Úc Hà, đừng nói là ở Cửu Thánh Yêu Môn, dù là khắp Cổ Ngưu Cương Quốc, ông ta cũng là một đại nhân vật trấn áp một phương. Tu sĩ đạt cấp bậc Vương Hầu chỉ cần giậm chân cũng đủ làm đại địa run rẩy.
Nhưng một đại nhân vật như vậy chỉ có thể làm xa phu cho Lý Thất Dạ, có lẽ chẳng ai tin nổi nếu chuyện này truyền ra ngoài.
Cửu Thánh Yêu Môn khởi nguồn từ Cửu Thánh Đại Hiền, trải qua các đời tổ tiên nỗ lực phát triển, hiện nay Cửu Thánh Yêu Môn đã trở nên vô cùng cường đại, đứng đầu các môn phái tại Đại Trung Vực.
Địa mạch của Cửu Thánh Yêu Môn rất rộng lớn, thiên địa tinh khí tràn ngập, nồng đậm đến nỗi như màn sương mù bao phủ toàn Cửu Thánh Yêu Môn, thật lâu cũng khó tan đi. Nhất là bên trong tông thổ của Cửu Thánh Yêu Môn, thiên địa tinh khí càng thêm đậm đặc, dường như không bao giờ biến mất.
Ở nơi tận cùng Cửu Thánh Yêu Môn có một ngọn núi cô độc đứng đó, trên núi chỉ có một động cổ, mà động cổ đó lại bị đóng kín. Cũng không biết động cổ này đã bị phong bế bao nhiêu năm tháng, rễ cây cạnh động cổ cũng đã uốn lượn như rồng, Tử Chi (một loại nấm) càng buông tán cao thấp, mặt trước động cổ loang lổ vết thời gian, bằng chứng cho sự mài mòn của năm tháng.
Nơi này là cấm địa của Cửu Thánh Yêu Môn, chỉ có cấp bậc trường lão trở nên mới có thể tới.
Thánh Động là nơi bí ẩn nhất từ khi thành lập môn phái cho tới nay, tương truyền bên trong Thánh Động có giấu bảo vật động trời. Động này do Thuỷ Tổ - Cửu Thánh Đại Hiền của Cửu Thánh Yêu Môn lưu lại, tất cả các thế hệ chưởng môn và cường giả của Cửu Thánh Yêu Môn về sau đều không có cách nào khai mở được nó.
Có truyền thuyết nói rằng: lúc Cửu Thánh Đại Hiền lập nên Cửu Thánh Yêu Môn, tuy đã để lại đạo thống, đem công pháp và bí thuật cả đời ông ta tu luyện truyền cho đệ tử đời sau, nhưng Cửu Thánh Đại Hiền vẫn phong ấn một vài thứ trong Thánh Động.
Lại có một truyền thuyết khác cho rằng: Cửu Thánh Đại Hiền sợ tử tôn đời sau bất hiếu, cho nên mới lưu lại chút nội tình, vạn nhất Cửu Thánh Yêu Môn bị xuống dốc, chỉ cần Thánh Động vẫn còn, Cửu Thánh Yêu Môn vẫn có cơ hội quật khởi.
Việc trong Thánh Động ẩn giấu bảo vật gì cũng là đề tài không có đáp án chính xác mà các đời đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn khổ công suy đoán. Tuy nhiên, các đời chưởng môn cùng trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn đều nhất trí rằng: trong động chắc chắn có một kiện Tiên Đế Bảo Khí.
Tương truyền khi Minh Nhân Tiên Đế nhận thiên mệnh quân lâm thiên hạ, vì thưởng đại công của Cửu Thánh Đại Hiền đã hộ đạo mà đặc biệt ban cho một kiện Tiên Đế Bảo Khí. Thế nhưng Cửu Thánh Đại Hiền lại không truyền nó cho đệ tử đời sau. Chính vì vậy mà ai ai cũng tin tưởng: ngoài các đồ vật khác ra, kiện Tiên Đế Bảo Khí đó nhất định phải ẩn giấu trong Thánh Động.
Tiên Đế Bảo Khí chính là binh khí mà Minh Nhân Tiên Đế tự tay chế tạo, từng theo ông ta đại chiến cửu thiên thập địa. Bảo Khí như vậy mạnh hơn Đại Hiền Chân Khí không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù đây không phải là Tiên Đế Chân Khí, nhưng chỉ cần Bảo Khí thôi cũng đã khiến tất cả mọi người thèm thuồng.
Chúng trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn hầu như đồng thời nín thở khi đứng trước Thánh Động. Cây cổ thụ trước động cổ đã vươn tới trời, to lớn không gì sánh được, những kẽ nứt vỏ cây uốn lượn chẳng khác nào như vẩy rồng.
Bên trái Thánh Động cổ xưa này không ngờ lại có một hàng chữ, rạng rỡ sống động trái ngược hẳn với khung cảnh xung quanh.
"Thiên Yêu Duy Ngã" Bốn chữ này tỏa ra khí thế hào hùng, mỗi nét bút mỗi một chữ như rồng bay phượng múa tưởng muốn rời bỏ vách đá thả mình vào trời cao. Tuy đã trải qua vô tận tuế nguyệt bào mòn, nhưng khí tức Đại Hiền vẫn còn tràn ngập trên đó.
Bốn chữ này do chính tay Cửu Thánh Đại Hiền lưu lại, các đời đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn đều cho rằng đây chính là mấu chốt để khai mở Thánh Động.
Bên trái là "Thiên Yêu Duy Ngã", mà bên phải lại để trống. Vì vậy các đời đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn đều nhất trí, chỉ cần có thể đối lại vào bên phải là có thể thành công mở ra phong ấn.
Thế nhưng cũng có người cho rằng: bốn chữ "Thiên Yêu Duy Ngã" ẩn chứa đạo pháp vô thượng, mỗi nét bút đều thâu tóm đại đạo, chỉ cần tìm hiểu được ý nghĩa ẩn giấu trong đó là có thể mở Thánh Động.
Các suy đoán này đều đã được các đời đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn thử qua. Có đệ tử thiên phú cao nhất Cửu Thánh Yêu Môn từng ở đây ngộ đạo, mong tìm được ý nghĩa chân chính của bốn chữ này. Cũng có chưởng môn Cửu Thánh Yêu Môn từng vào Phàm Thế, mời tài tử tài hoa nhất tới đây, hi vọng người đó có thể làm được câu đối viết lên phía bên phải.
Nhưng dù là bất kỳ cách nào, trăm nghìn vạn năm đến nay vẫn không có ai mở nổi Thánh Động.
Còn Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười khi thấy bốn chữ này, chuyện năm xưa lại chạy thoáng qua trong tâm trí hắn.
Hồi đó, chính hắn mời Cửu Thánh Đại Hiền xuống núi để hộ đạo cho Minh Nhân Tiên Đế.
Rồi Minh Nhân Tiên Đế nhận thiên mệnh, tình trạng của Lý Thất Dạ dần không ổn định, chuẩn bị rơi vào ngủ say rồi tự phong ấn mình lại.
Tại thời điểm Lý Thất Dạ sắp bế quan, do Cửu Thánh Đại Hiền luôn mong Cửu Thánh Yêu Môn có thể tồn tại lâu dài, nên mới đem chuyện Thánh Động kể cho Lý Thất Dạ biết. Ông ta hi vọng trong tương lai, Lý Thất Dạ có thể nể tình ông ta mà chiếu cố đến Cửu Thánh Yêu Môn một chút.
Vừa thấy bốn chữ này, Lý Thất Dạ liền biết cách mở Thánh Động. Có điều dưới con mắt chăm chú của các trưởng lão, hắn không thể đùng cái mở ra ngay.
Lý Thất Dạ bước lại gần Thánh Động, hết lần chỗ này lại gõ chỗ kia, tìm tòi được một lúc thì lắc đầu. Sau đó hắn lại ra vẻ chăm chú nhìn vào bốn chữ "Thiên Yêu Duy Ngã" mà suy nghĩ đăm chiêu.
Thấy Lý Thất Dạ lần mò lâu như vậy mà Thánh Động vẫn chẳng có động tĩnh gì, đám trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn dần mất kiên nhẫn. Nhưng bọn họ không dám hiện ra mặt, chỉ nín thở chăm chú theo dõi mọi cử động của Lý Thất Dạ.
Cuối cùng Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng trước Thánh Động ra vẻ muốn nghiêm chỉnh suy tính. Thời gian từng khắc trôi qua, từ sáng tới trưa, từ trưa tới tận lúc mặt trời lặn phía tây, ánh nắng nhuộm đỏ cả bầu trời, hắn vẫn ngồi không động đậy ở đó.
Lý Thất Dạ cứ ngồi như vậy tròn một ngày đêm làm các trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn cũng không bình tĩnh nổi nữa.
- Liệu có thành công không đây?
Có người lầm bầm tự hỏi:
- Chẳng lẽ tiểu tử này cố tình giả thần giả quỷ?
Thấy Lý Thất Dạ vẫn chẳng có động tĩnh, sự tin tưởng và hi vọng của các trưởng lão cũng bị lung lay. Có điều bọn họ cũng phải công nhận một điểm rằng tiểu tử kia có chút kỳ quái: đầu tiên là việc hắn dễ dàng vượt qua 14 tầng rừng Loạn Tâm, sau lại có thể câu thông với Thủ Hộ Thần, thực sự nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người.
- Hừ, không chừng hắn chỉ may mắn nhất thời mà thôi.
Có trưởng lão bất mãn lên tiếng. Dù sao Thánh Động cũng là cấm địa của Cửu Thánh Yêu Môn, riêng việc để một ngoại nhân đến tìm hiểu thôi cũng khiến lòng các trưởng lão ấm ức khó chịu.
- Cầm bút tới đây!
Rốt cuộc vào lúc các trưởng lão bắt đầu bàn tán xôn xao, Lý Thất Dạ lập tức đứng lên thong thả nói. Ngồi ở đây một ngày một đêm, mông hắn đau đến tê tái rồi.
Có trưởng lão vội mang bút tới, Lý Thất Dạ ra vẻ thần bí, lắc lắc đầu than thở:
- Thì ra là thế, thì ra là thế! Cửu Thánh Đại Hiền quả nhiên khó lường.
Nói xong hắn nhúng mực đưa bút, đề vào phía bên phải Thánh Động.
"Nhất Địa Kê Mao" (Lông gà đầy đất) Lý Thất Dạ cũng chẳng phải danh gia viết chữ gì, hắn chỉ tùy tiện viết bốn chữ, khí thế đương nhiên không thể so với Cửu Thánh Đại Hiền.
"Thiên Yêu Duy Ngã, Nhất Dịa Kê Mao" Hai vế câu hoàn toàn không đối gì với nhau, dạng chữ cũng khác biệt, chẳng khác nào tấu hài, vô cùng dở dở ương ương.
Khi Lý Thất Dạ viết xong bốn chữ này, mặt các trưởng lão lập tức biến sắc, bởi bốn chữ này đơn giản đang vũ nhục Cửu Thánh Yêu Môn bọn họ, bốn chữ này không thể nào xứng đối với bốn chữ "Thiên Yêu Duy Ngã" kia được.
- Càn rỡ, làm nhục Cửu Thánh Yêu Môn ta!
Một trưởng lão giận dữ quát lớn.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn ông ta, bình thản nói:
- Tên vũ phu nhà ngươi biết gì về sự thâm ảo của văn tự? Ngay cả khổ tâm của tổ tiên mà các ngươi cũng không biết, còn đứng đó mà la lối cái rắm!
- Ngươi...
Thấy Lý Thất Dạ nói phách lối như vậy, vị trưởng lão này bực tức mặt đỏ gay, chỉ chực bộc phát.
"Kẹt... kẹt... kẹt..."
Đúng vào lúc vị trưởng lão định phát tác thì một tràng âm thanh nặng nề vang lên, không ngờ Thánh Động lại đang từ từ mở ra.
Nhất thời chư lão Cửu Thánh Yêu Môn trợn tròn mắt, bọn họ không dám tin vào những gì đang nhìn thấy.Bởi bọn họ cũng như các đời chưởng môn, trưởng lão đã tốn biết bao tâm huyết mà không thể lay động Thánh Động dù chỉ một ly. Vậy mà ngày hôm nay, chỉ bằng bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Nhất Địa Kê Mao" kia, vốn không có cách nào so sánh được với bốn chữ rồng bay phượng múa "Thiên Yêu Duy Ngã", lại có thể khai mở Thánh Động, thực khó mà tin nổi!
Nhất thời, tất cả trưởng lão ở đây đều cảm thấy đầu óc trống rỗng, sững sờ đứng nguyên một chỗ.
- Chuyện... chuyện này sao có thể?
Có người thì thào như tự hỏi chính mình.
Lý Thất Dạ bĩu môi, mỉm cười nói:
- Vì Thuỷ Tổ của các ngươi là một con gà thành tinh, cho nên mới đối là Nhất Địa Kê Mao.
Đương nhiên hắn không nói cho bọn họ biết bí mật thật sự. Thời gian ấy, Cửu Thánh Đại Hiền còn chưa có tên như vậy, ông ta tự xưng là Cửu Thánh Thiên Yêu đầy khí phách kiêu ngạo. Thỉnh cầu của Âm Nha Lý Thất Dạ muốn mời Cửu Thánh Đại Hiền hộ đạo cho Minh Nhân Tiên Đế bị Cửu Thánh Đại Hiền cự tuyệt ngay lúc đó, ông ta còn tự cao khen mình một tiếng: "Thiên Yêu Duy Ngã".
Vì Cửu Thánh Đại Hiền dám cự tuyệt thẳng thừng lời mời của hắn, làm Âm Nha Lý Thất Dạ tức giận đánh Cửu Thánh Đại Hiền một trận no đòn, lại còn buộc Cửu Thánh Đại Hiền hiện nguyên hình, vặt sạch lông toàn thân cho hả giận, rồi cười chế giễu:
- Nhất Địa Kê Mao.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Cửu Thánh Đại Hiền không những là một con gà rừng tu đạo, mà còn là một trong những Đại Hiền cường đại nhất của thời đó. Ông ta đã từng một thời quét ngang bát hoang, hung hăng hiển hách nhưng cuối cùng vẫn thua dưới tay Lý Thất Dạ, đành phải đồng ý rời núi hộ đạo cho Minh Nhân Tiên Đế.
"Thiên Yêu Duy Ngã" là khẩu hiệu của Cửu Thánh Đại Hiền, còn "Nhất Địa Kê Mao" là câu chế giễu của Lý Thất Dạ, người ngoài không hề biết bí mật này.
Một màn không hợp thói thường như vậy, khiến cho các trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn khó mà tin nổi. Các đời chưởng môn và thiên tài của Cửu Thánh Yêu Môn đều vắt óc suy nghĩ áo nghĩa cuối cùng của bốn chữ "Thiên Yêu Duy Ngã", nhưng chẳng ai nghĩ đến nó lại là "Nhất Địa Kê Mao".
Tuy Lý Thất Dạ gọi Thủy Tổ của bọn họ là gà thành tinh là rất bất kính, nhưng các vị trưởng lão nghĩ kĩ lại cảm thấy cái này có chút đạo lý, Thủy Tổ đích thật là một con gà rừng tu thành đạo.
- Để xem tổ tiên các ngươi lưu lại vật gì tốt!
Lý Thất Dạ cười thoải mái, khoan thai lên tiếng rồi tiến vào Thánh Động, mặc kệ phản ứng của chư lão Cửu Thánh Yêu Môn.
Mà các trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn vội vàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi theo vào.
Trong động chỉ có một bảo thất, vừa bước vào liền có thần quang lấp lóa, tiên quang mênh mông phát sáng cả phòng khiến cho mọi người hoa mắt.
Trong bảo thất có treo Bảo Khí, có cất dấu Tiên Thiết, có để Thần Thạch, cũng có sách quý cất trong hộp cổ... Cả phòng nhất thời muôn màu muôn vẻ, khiến cho người ta cảm thấy mê ly.
- Bảo vật của lão gà thành tinh vẫn còn rất nhiều nha.
Ánh mắt của Lý Thất Dạ lướt qua một cái, nói lẩm bẩm. Cửu Thánh Đại Hiền không thẹn là một trong những Đại Hiền mạnh nhất bấy giờ, bảo vật thu được cả đời quả thật là vô cùng kinh người.
- Ngươi nói cái gì?
Một vị trưởng lão ở gần Lý Thất Dạ nghe hắn thì thào, liền hỏi.
Lý Thất Dạ lắc đầu đáp:
- Không có gì, ta chỉ tự nói chuyện một mình thôi.
Câu trả lời này lại làm cho Đại trưởng lão càng nghi ngờ nhìn Lý Thất Dạ, ông ta cảm thấy thiếu niên mười ba tuổi trước mắt này thật sự là quá tà môn rồi.
- Tử Long Song Kiếm!
Có trưởng lão chứng kiến từng kiện Bảo Khí trôi nổi trong bảo thất, không nhịn được thất thần la lên: "Diệt Ma Tháp, Cửu Tinh Hà Chước, Thánh Thiên Mộc Chu. Những thứ này đều là bảo vật có ghi lại trong tông môn a!
- Cái này là Thanh Mộc Cổ Bí...
Cũng có trưởng lão thấy bí kíp trên giá sách không khỏi giật mình.
Hiện tại chư lão của Cửu Thánh Yêu Môn càng nhìn càng thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ sợ sư tổ của bọn họ năm đó truyền xuống bảo vật với công pháp mới chỉ có một nửa a.
Thực ra, Cửu Thánh Đại Hiền sở hữu rất nhiều bảo vật, ngoại trừ những thứ do cả đời ông ta tranh đoạt được còn có rất nhiều bảo vật mà Minh Nhân Tiên Đế niệm tình ông ta một đường bảo hộ, công cao vất vả nên hào phóng ban thưởng.
- Tiên... Tiên Đế Bảo Khí!
Lúc này, ánh mắt của Đại trưởng lão chuyển tới chiếc bàn ngọc giữa phòng, trên bàn để một cái hộp cổ xưa, mặc dù nó bị khóa lại nhưng cũng không cách nào phong bế khí tức Tiên Đế phát tán ra ngoài.
Mặc dù chỉ lộ ra một sợi khí tức nhưng mà lại có thể so với trời cao, tựa như chín tầng trời đè xuống, Thiên Mệnh chìm nổi, vạn Giới quy tông, thiên địa sinh linh đều phải bái lạy sợi khí tức này.
- Tiên Đế Bảo Khí!
Giờ khắc này, chư lão Cửu Thánh Yêu Môn không ai không run rẩy trong lòng, mười phần xúc động. Đây là Tiên Đế Bảo Khí nha, đây chính là bảo vật do Tiên Đế lưu lại, là do tự tay Minh Nhân Tiên Đế chế tạo.
- Đừng có quên là ta được chọn trước một kiện bảo vật đó.
Trong thời điểm chư lão Cửu Thánh Yêu Môn đang xúc động nghẹn ngào, Lý Thất Dạ thong thả lên tiếng, lời của hắn như hắt cả chậu nước lạnh vào mặt mọi người.
Từng đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nếu Lý Thất Dạ thật sự chọn lấy Tiên Đế Bảo Khí thì bọn họ không phải toi công nằm mộng sao.
Đối diện những ánh mắt hừng hực của chư lão, Lý Thất Dạ vẫn ung dung đứng đó, hắn vốn không sợ Cửu Thánh Yêu Môn đổi ý, cho dù toàn bộ trưởng lão hiện đang ở đây, hắn vẫn y như vậy.
Cuối cùng Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, mở miệng nói:
- Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta nói là làm, nếu bệ hạ đã đáp ứng thì chúng ta tuyệt đối không nuốt lời!
Nói đến chỗ này, lời của ông ta chứa đầy đắng chát, đây chính là Tiên Đế bảo khí nha, nhưng mà Luân Nhật Yêu Hoàng đã đồng ý thì bọn họ cũng không thể nuốt lời.
- Coi như các ngươi còn có chút khí phách.
Lý Thất Dạ vẫn như giếng nước yên tĩnh, chậm rãi nói:
- Ta ngược lại thực có chút thưởng thức Luân Nhật Yêu Hoàng của các ngươi.
Lời nói kiêu ngạo như vậy của Lý Thất Dạ làm cho chư lão của Cửu Thánh Yêu môn không biết nên nói sao nữa. Yêu Hoàng của bọn họ là một đời anh tài, thiên tư tung hoành, không nói riêng Đại Trung Vực, mà nhìn khắp toàn bộ Đế Cương, Luân Nhật Yêu Hoàng cũng là một nhân vật tuyệt thế.
Vậy mà ngày hôm nay lại có một thiếu niên mười ba tuổi ăn nói lung tung, dám bảo là thưởng thức Yêu Hoàng Bệ Hạ, nếu như người ngoài mà nghe được chắc cười đến rụng răng.
Chư lão của Cửu Thánh Yêu Môn không phải lần đầu tiên thấy Lý Thất Dạ mở lời càn quấy, nhưng ngoại trừ im lặng thì bọn họ còn có thể làm cái gì?
"Bốp, bốp, bốp!" Ngay lúc chư lão của Cửu Thánh Yêu Môn đang im lặng, Lý Thất Dạ lại vỗ tay ba cái, âm thanh vừa ngừng liền có một cái hộp cổ trong bảo thất bay lên, rơi vào trong tay của hắn.
Lý Thất Dạ liếc một cái liền bỏ vào ngực, chậm rãi nói:
- Chỉ là Tiên Đế Bảo Khí mà thôi, cần phải khẩn trương đến vậy sao?
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Chư lão của Cửu Thánh Yêu Môn nhất thời không kịp phản ứng, có hai nguyên nhân khiến bọn họ như vậy. Một, Lý Thất Dạ vỗ tay ba cái liền có một cái hộp cổ bay vào tay của hắn, chuyện này quá tà môn rồi, đồng thời xảy ra quá nhanh chóng khiến bọn họ cũng chỉ đành nhìn đầy hiếu kỳ muốn biết trong hộp có chứa cái gì mà thôi. Hai, trong miệng Lý Thất Dạ, Tiên Đế Bảo Khí giống như biến thành một thứ đồ không trọng yếu. Đây là Tiên Đế Bảo Khí nha, ai có chút thường thức đều biết thứ này đại biểu cho cái gì, vậy mà Lý Thất Dạ lại nói như gió nhẹ mây bay, thật làm cho người khác choáng váng a.
Lúc chư lão của Cửu Thánh Yêu Môn lấy lại tinh thần thì Lý Thất Dạ đã sớm rời khỏi, mọi người vội vàng ghi chép lại toàn bộ bảo vật và cổ bí trong phòng, đem từng kiện bảo vật hoặc Thần Kim để vào bảo tàng của Cửu Thánh Yêu Môn.
Phải mất ba ngày bọn họ mới hoàn thành mọi việc cần thiết. Trong ba ngày này, có thể nói ba người Lý Thất Dạ được hưởng sự chiêu đãi cao quý nhất của Cửu Thánh Yêu Môn.
Ba ngày sau, Úc Hà lại đến mời Lý Thất Dạ, vị thủ tịch đại hộ pháp này tiếp tục cõng Lý Thất Dạ lên Thiên Điện một lần nữa. Nhưng một cường giả có thể phong Vương Hầu như ông ta tuy phải làm mã phu cho Lý Thất Dạ lại không hề có một nửa câu oán giận, bởi ông ta hiểu được tầm quan trọng của Lý Thất Dạ đối với Cửu Thánh Yêu Môn.
Trong Thiên Điện, các vị trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn đều đã có mặt, chỉ có Luân Nhật Yêu Hoàng vẫn chưa có lộ diện. Ánh mắt của các vị trưởng lão bây giờ đều nhìn Lý Thất Dạ một cách cổ quái khó tả, bọn họ chỉ biết nói một câu trong lòng: quá tà môn rồi!
Khi Lý Thất Dạ vừa ngồi vào chỗ của mình, âm thanh của Luân Nhật Yêu Hoàng lại vang lên lần nữa:
- Ta còn đang bế quan chưa ra được, thật đáng tiếc không thể nhìn thấy Lý công tử.
Luân Nhật Yêu Hoàng là nhân vật thế nào, có thể nói ông ta là một vị bá chủ ngạo thị Đại Trung Vực đương thời, vậy mà hôm nay lại nói chuyện khách khí như thế với một thiếu niên mười ba tuổi, nếu chuyện này truyền đi tuyệt đối sẽ rung động toàn bộ Đế Cương.
- Thời gian còn nhiều, không cần gấp.
Cho dù phải đối mặt với một đời Yêu Hoàng cường đại như vậy, Lý Thất Dạ vẫn ngồi nhàn nhã, khoan thai đáp lời, không hề có một chút luống cuống.
Luân Nhật Yêu Hoàng trầm mặc một hồi, rồi lên tiếng:
- Lý công tử có nguyện ý lưu lại Cửu Thánh Yêu Môn không? Tẩy Nhan Cổ Phái cho Lý công tử cái gì, Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta cũng có thể cho công tử cái đó!
Luân Nhật Yêu Hoàng nói ra lời như vậy mà các vị trưởng lão Cửu Thánh Yêu môn vẫn hoàn toàn bình tĩnh, không nói cũng biết là bọn họ đã sớm thảo luận qua chuyện này.
Lời của Luân Nhật Yêu Hoàng làm cho Lý Thất Dạ trầm mặc một chút. Nếu đem ra so sánh thì hiện tại Cửu Thánh Yêu Môn chắc chắn có ưu thế hơn Tẩy Nhan Cổ Phái, Cửu Thánh Yêu Môn bây giờ mạnh hơn Tẩy Nhan Cổ Phái biết bao nhiêu lần. Đối với bất kỳ một tu sĩ nào, đặc biệt là đệ tử trẻ tuổi, nếu phải chọn giữa Cửu Thánh Yêu Môn và Tẩy Nhan Cổ Phái thì nhất định sẽ chọn cái trước.
Sau cùng, Lý Thất Dạ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời:
- Đa tạ ý tốt của Yêu Hoàng rồi. Ta có duyên với Tẩy Nhan Cổ Phái, nếu ta đã là thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái thì nhất định sẽ cả đời làm đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Lý Thất Dạ có quá nhiều cảm tình với Tẩy Nhan Cổ Phái, mặc dù hắn không ưa thích gì các đời chưởng môn, đặc biệt là đại đệ tử của Minh Nhân Tiên Đế. Vì vậy, sau khi Minh Nhân Tiên Đế qua đời, tuy hắn cũng không có quay lại nơi này, nhưng dù gì thì nó cũng là do hắn dựng lên đấy.
Hiện tại, tuy Cửu Thánh Yêu Môn mạnh mẽ hơn Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng cả hai môn phái đều có chỗ tốt chỗ xấu, mà mấu chốt chính ở đây là việc hắn muốn xây dựng lại Tẩy Nhan Cổ Phái.
Hắn không có lựa chọn ở lại Trấn Thiên Hải Thành thì càng không thể lựa chọn Cửu Thánh Yêu Môn rồi, Lý Thất Dạ chọn Tẩy Nhan Cổ Phái vì có đạo lý riêng của chính bản thân hắn.
- Hừ, chỉ là Tẩy Nhan Cổ Phái mà thôi, làm sao có thể so với Cửu Thánh Yêu Môn chứ!
Có trưởng lão không hài lòng, hừ lạnh một cái.
Không trách được trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn bất mãn, Cửu Thánh Yêu Môn bọn họ bây giờ cai quản Cổ Ngưu Cương Quốc, hiệu lệnh hàng trăm giáo phái, cắt đất phong hầu, không đếm được có bao nhiêu người muốn bái nhập Cửu Thánh Yêu Môn. Vậy mà hôm nay, Lý Thất Dạ được tự thân Luân Nhật Yêu Hoàng mở miệng mời lưu lại mà cũng không đồng ý, rõ ràng là không nể mặt a.
Đối với lời này, Lý Thất Dạ chỉ nhếch miệng, ung dung nói:
- Cường giả chân chính thì không quan tâm tông môn mạnh hay yếu, chân chính vô địch không quan tâm xuất thân từ nhà bình dân hay nhà vương hầu quyền quý!
Lời này lại khiến vị trưởng lão kia cảm thấy nghẹn lại, vì câu nói đó tuy ung dung, ngữ điệu bình thản lại cực kỳ tự tin, bá đạo.
Ai nấy đều ngây người nhìn bộ dạng một thiếu niên mười ba tuổi như Lý Thất Dạ trả lời đầy bình tĩnh và tự tin, không giống như nói chuyện ngông cuồng, ngớ ngẩn chẳng suy nghĩ trước sau.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Thấy các vị trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn đang ngây người đứng nhìn, Lý Thất Dạ nhàn nhạt lên tiếng:
- Nếu chuyện nơi đây xong rồi, vậy để cho truyền nhân của các ngươi đi ra gặp ta một lần a. Thiên tài có nghịch thiên đến mấy ở trong mắt ta cũng không có gì đáng khoe khoang cả!
Lý Thất Dạ nói như vậy lại làm cho các vị trưởng lão cứng miệng không biết nên đáp lời ra sao nữa, tên tiểu tử mới mười ba tuổi này lại tiếp tục mở miệng nói ngông cuồng rồi. Thế nhưng lời này từ trong miệng hắn khiến người khác cảm thấy đây là chuyện đương nhiên vậy.
Rốt cuộc, Luân Nhật Yêu Hoàng miệng vàng lời ngọc truyền xuống mệnh lệnh:
- Sương nhi, ra đây gặp mặt Lý công tử a!
Khi truyền nhân Lý Sương Nhan của Cửu Thánh Yêu Môn xuất hiện trong Thiên Điện, sắc đẹp của nàng làm nơi đây bừng sáng, một đời tuyệt thế giai nhân khiến người khác khen ngợi không ngừng.
Đây là một thiếu nữ tuổi khoảng mười tám, dung nhan như vẽ, lông mày kẻ đen, đôi mắt như trăng sáng, môi son đỏ thắm khiến cho người ta mê hồn, cực kỳ hấp dẫn, nhưng nữ tử có dung nhan nghiêng thành như vậy lại lạnh như băng, khí tức giữa hai lông mày có vài phần lãnh ngạo, một bộ áo trắng càng lộ ra sự ương ngạnh quật cường, khí thế bức người.
Lý Sương Nhan, tên cũng như người, là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, đệ nhất mỹ nữ của Cổ Ngưu Cương Quốc, hơn nữa thiên phú và đạo hạnh cũng không hề thua kém vẻ đẹp của nàng.
Lý Sương Nhan sinh ra có Hoàng Thể, Thọ Luân là cấp Hoàng, càng khiến cho người khác kinh ngạc chính là Mệnh Cung cấp Thánh của nàng, còn gọi là Thánh Mệnh. Một người tu sĩ trẻ tuổi có Hoàng Thể, Hoàng Luân, Thánh Mệnh liền được xếp vào hàng ngũ những thiên tài tuyệt thế. Bất luận là gân cốt, thiên phú hay ngộ tính đều khó mà bắt bẻ.
Một thiên chi kiêu tử, nếu như không muốn gả cho Lý Thất Dạ, một kẻ chỉ có Phàm Thể, Phàm Luân, Phàm Mệnh cũng là chuyện bình thường. Huống chi Tẩy Nhan Cổ Phái bây giờ cũng đã xuống dốc rồi, Lý Thất Dạ có là thủ tịch đại đệ tử đi nữa cũng chẳng ăn nhằm gì.
Lý Thất Dạ không có quá nhiều kinh ngạc đối với dung nhan tuyệt thế cùng thiên phú đáng kiêu ngạo của Lý Sương Nhan. Cuộc đời hắn chìm nổi giữa dòng thời gian, trải qua những năm tháng dài đằng đẵng, hắn đã thấy qua rất nhiều mỹ nữ. Luận thiên phú và dung nhan, từ xưa đến nay, bao nhiêu nữ tử có thể so với Tụ Thủy Tiên Đế, Băng Vũ Tiên Đế chứ?
Nhìn qua Lý Sương Nhan một cái, Lý Thất Dạ gật gù đánh giá:
- Cũng không tệ lắm.
Câu đầu tiên của Lý Thất Dạ để cho Lý Sương Nhan có mấy phần thiện cảm, nhưng câu sau lại khiến nàng giận dữ vô cùng. Sau khi nhìn thoáng qua cô gái trước mắt, Lý Thất Dạ lại thong dong nói tiếp:
- Muốn làm thê tử của ta thì còn kém một ít. Thánh Mệnh cũng tạm chấp nhận được. Hiện giờ ta đang thiếu một cái kiếm thị, vậy ngươi làm kiếm thị của ta a!
- Ngươi!
Vừa dứt lời, không chỉ Lý Sương Nhan muốn nổi giận, ngay cả các trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn cũng nhịn không được nữa. Lý Sương Nhan không chỉ là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, mà còn là niềm tự hào của bọn họ, toàn thể Cửu Thánh Yêu Môn đều đặt kỳ vọng rất lớn ở nàng. Vậy mà hôm nay Lý Thất Dạ dám ăn nói ngông cuồng, muốn Lý Sương Nhan làm thị nữ của hắn, hoàn toàn đang vũ nhục bọn họ.
Không đợi các vị trưởng lão Cửu Thánh Yêu Môn và Lý Sương Nhan nổi giận, Lý Thất Dạ chậm rãi nói tiếp:
- Ta không thích ép buộc, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ, nếu như ngươi đồng ý thì đến Tẩy Nhan Cổ Phái tìm ta.
Hắn nói đến đây lại đưa mắt nhìn Lý Sương Nhan.
Nghe xong những lời của Lý Thất Dạ, Lý Sương Nhan tức giận đến run rẩy toàn thân, nàng là thiên chi kiêu tử, được sủng ái vô cùng, nàng có vốn liếng để kiêu ngạo. Bằng dung nhan, thực lực của nàng, bất luận là đi đâu đều như ánh trăng được sao sáng vây quanh, thanh niên tài tuấn muốn lấy nàng có thể xếp thành hàng từ đông sang tây của Cổ Ngưu Cương Quốc.
Vậy mà bây giờ lại có một thằng nhóc chưa mọc lông cũng dám ăn nói ngông cuồng, muốn nàng làm thị nữ cho hắn? Thằng nhóc này trông có vẻ dễ thương, nhưng mà trong mắt của Lý Sương Nhan lúc này lại cực kỳ đáng ghét.
- Ngươi quá càn rỡ rồi!
Có trưởng lão của Cửu Thánh Yêu môn không nhịn được trầm giọng quát. Truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn chỉ xứng làm thị nữ của một đứa con nít mười ba tuổi? Thật ngông cuồng khiến người khác giận phát điên lên được, rõ ràng tiểu tử này muốn làm nhục mặt Cửu Thánh Yêu Môn đây mà.
- Cơ hội thì phải do tự mình tranh thủ, cơ duyên thì ta đã trao cho ngươi, còn có thể nắm lấy nó hay không vẫn phải xem vận may của chính ngươi.
Lý Thất Dạ không hề đặt lời nói của vị trưởng lão kia vào trong tai, liếc Lý Sương Nhan một cái rồi xoay người bỏ đi.
Lý Thất Dạ nói vậy làm cho khuôn mặt lạnh như băng của Lý Sương Nhan đỏ bừng vì tức giận, bộ ngực sữa nhấp nhô. Nàng đã gặp qua nhiều người thích ngông cuồng, nhưng giống như Lý Thất Dạ thì lại là lần đầu tiên. Càng đáng ghét hơn là Lý Thất Dạ chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, nàng lớn hơn hắn đến năm tuổi, một đứa nhóc như vậy lại dám ra vẻ trước mặt nàng. Thật là tức chết mà! Ai cũng nói con nít dễ thương nhưng Lý Thất Dạ ở trong mắt Lý Sương Nhan hiện giờ là một đứa nhóc cực kỳ đáng ghét.
- Bệ hạ, hắn dám nhục nhã Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta, ngài tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ như vậy!
Có trưởng lão căm giận bất bình.
Luân Nhật Yêu Hoàng trầm mặc một hồi mới đáp lời:
- Là Chân Long thì cuối cùng muốn bay lên chín tầng trời, là Thần Hoàng rốt cuộc sẽ quét ngang Bát Hoang! Là Long hay là Hoàng, chúng ta mỏi mắt mong chờ a!
Khi Lý Thất Dạ vừa trở lại chỗ ở, Nam Hoài Nhân vội vàng chạy tới hỏi thăm:
- Sư huynh, hôn sự của ngươi với Lý công chúa thế nào rồi?
Mạc hộ pháp cũng không nhịn được quay qua nhìn Lý Thất Dạ, Cửu Thánh Yêu Môn hiện tại rất xem trọng Lý Thất Dạ, với lại hắn cũng đã thông qua được khảo hạch nên bọn họ biết chuyện hôn sự này vẫn còn khả năng tiếp tục.
Hôm nay Cửu Thánh Yêu Môn lại trịnh trọng cho mời Lý Thất Dạ, bọn hắn đều nghĩ có lẽ Cửu Thánh Yêu Môn muốn bàn chuyện hôn sự này.
- Hôn sự gì?
Lý Thất Dạ liếc Nam Hoài Nhân một cái rồi nói:
- Ta chưa hề nói sẽ lấy nàng ta a. Nếu cô nàng đó nguyện ý thì ta có thể thu làm thị nữ.
- Thị... thị... thị... thị nữ!
Nam Hoài Nhân nhất thời cà lăm không biết nói gì, hắn bị lời của Lý Thất Dạ dọa cho choáng váng.
Không chỉ riêng Nam Hoài Nhân, ngay cả Mạc hộ pháp đều bị dọa sợ.
Lý Sương Nhan là nhân vật thế nào? Là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu môn, một đời thiên chi kiêu nữ, công chúa Cổ Ngưu Cương Quốc. Nàng tuy còn trẻ nhưng mà tiếng tăm vang dội khắp Đại Trung vực, không biết có bao nhiêu người theo đuổi.
Một người như thế, không biết bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt muốn lấy nàng mà không được, vậy mà Lý Thất Dạ bây giờ lại bảo nàng làm thị nữ, đổi lại bất kỳ ai cũng không dám nghĩ như vậy.
- Ngươi, ngươi thật hồ đồ a!
Nếu vẫn như hồi trước, Mạc hộ pháp nhất định sẽ trách móc Lý Thất Dạ một phen. Nhưng mà bây giờ, ông ta cảm thấy lúc ở trước mặt người thiếu niên này, bối phận của mình tự nhiên thấp đi một nửa, thằng này quá tà môn rồi, cho nên Mạc hộ pháp cũng không dám dùng điệu bộ trưởng bối trách móc hắn.
- Chỉ là một nữ tử mà thôi, cần gì phải kinh hoàng đến vậy.
Lý Thất Dạ căn bản không để ý, chỉ nói một câu như vậy. Mặc dù Lý Sương Nhan đáng để bồi dưỡng nhưng so với Băng Vũ Tiên Đế năm đó thì cô nàng còn kém xa lắm.
Thấy Lý Thất Dạ kiêu ngạo như vậy, Nam Hoài Nhân và Mạc hộ pháp đành im lặng. Còn Nam Hoài Nhân thì thực sự choáng váng toàn thân, Lý Sương Nhan là thần nữ trong lòng biết bao người nhưng mà ở trong mắt của Lý Thất Dạ cũng chỉ xứng làm thị nữ mà thôi.
Nam Hoài Nhân nhìn Lý Thất Dạ như đang nhìn một con quái vật, hắn hoàn toàn không nhìn thấu Lý Thất Dạ rồi, một thiếu niên nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều rốt cuộc dựa vào đâu mà tự tin đến vậy!
Cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng hoành thành việc nhỏ máu với bốn pho tượng đá. Hoàn thành xong chuyện đó, chuyến đi này có thể nói đã kết thúc viên mãn, bởi vậy hắn cũng muốn trở về Tẩy Nhan Cổ Phái.
Trong thời gian này, trưởng lão Cửu Thánh Yêu môn cũng không có lộ diện qua, Lý Sương Nhan cũng giống vậy, còn nàng ta đang tính toán cái gì, Lý Thất Dạ chẳng thèm quan tâm.
- Nếu mà trở về thì phải... phải báo cáo thế nào?
Lúc sắp khởi hành, Mạc hộ pháp hơi do dự, hỏi thử ý kiến Lý Thất Dạ.
- Cái này thì phải xem sự lựa chọn của ngươi rồi, ngươi muốn đứng về phía ta hay phía các trưởng lão?
Nghe Lý Thất Dạ nói xong, nội tâm Mạc hộ pháp liền rung động, lời nghe có vẻ bình thường nhưng ý nghĩa của nó lại hoàn toàn khác hẳn. Mạc hộ pháp không phải một kẻ ngu, ông ta có thể trở thành một vị hộ pháp dĩ nhiên là đã gặp qua không ít tình cảnh.
Lúc này, Nam Hoài Nhân cũng không nhịn được nhìn sư phụ của mình. Hắn thì không cần phải nói rồi, nếu so với sư phụ, hắn càng thêm khôn khéo, biết lựa thời thế, phỏng đoán tâm tư của người khác.
Trong nháy mắt này, Nam Hoài Nhân liền rõ ràng, không chỉ hắn mà ngay cả sư phụ hắn đều đang đứng ở giao lộ tuyển chọn. Lý Thất Dạ đã nói như vậy liền mang ý nghĩa, bọn họ hoặc là đứng về phía Lý Thất Dạ, hoặc là đứng bên phía sáu đại trưởng lão như cũ.
Thân phận địa vị của bọn hắn ở Tẩy Nhan Cổ Phái không tính thấp, một người là đường sứ ngoại đường, người còn lại thì là một trong mười hai hộ pháp. Nhất là Mạc hộ pháp, địa vị của ông ta không cần phải nói, trong Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ thấp hơn sáu đại trưởng lão. Nếu như ông ta đầu nhập vào một tên đệ tử mới nhập môn, ai nghe cũng bảo vô cùng vớ vẩn.
Mạc hộ pháp chưa lên tiếng, còn Nam Hoài Nhân thì cảm giác trong nháy mắt, bản thân hắn nắm được một tia ánh sáng, nhìn thấy một cánh cửa đang mở ra trước mắt mình.
- Sư phụ!
Nam Hoài Nhân hít sâu một hơi, kêu nhẹ Mạc hộ pháp một tiếng.
Nội tâm Mạc hộ pháp không khỏi rung động, Nam Hoài Nhân là đồ đệ của hắn, sao hắn lại không biết suy nghĩ của đồ đệ mình? Nhưng chuyện này thật khó mà tin được, đường đường là một vị hộ pháp lại đi nương nhờ một tên đệ tử mới nhập môn, chuyện như vậy quá hoang đường rồi, trừ khi ông ta bị điên.
- Ngươi nói cái gì, ta liền lập tức làm theo cái đó!
Rốt cuộc, Mạc hộ pháp hít một hơi thật sâu, làm ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời ông ta, một cái lựa chọn mang ý nghĩa phi phàm.
Vào lúc này, Mạc hộ pháp cảm thấy mình điên cuồng rồi, không ngờ ông ta lại đi nương nhờ một tên đệ tử mới nhập môn, hơn nữa còn phải đem nhiều chuyện xảy ra ở đây giấu giếm đi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★
Một khi bại lộ thì kết cục sẽ là tội trạng dối thầy lừa gạt tông môn! Cũng chỉ có người điên rồ hoặc ngốc nghếch mới có thể làm ra chuyện như vậy. Mạc hộ pháp cũng đồng dạng cảm thấy mình đang thuộc vào tuýp người đó, trực giác của ông ta mách bảo rằng: tương lai hai thầy trò bọn họ sẽ có tiền đồ vô lượng nếu đi theo người thiếu niên mới mười ba tuổi này. Nhưng trực giác cuối cùng cũng chỉ là trực giác mà thôi!
Mà nội tâm của Nam Hoài Nhân cũng chấn động vô cùng, đây là lúc hắn phải lựa chọn một quyết định cực kỳ trọng đại trong đời. Nghe sư phụ của mình nói như vậy, hắn cũng biết mình nên trả lời ra sao rồi.
- Chỉ cần sư huynh ra lệnh một tiếng, ta sẽ xông pha khói lửa chẳng ngại ngần!
Nam Hoài Nhân hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói.
Nếu như trước kia hắn gọi Lý Thất Dạ bằng hai tiếng “sư huynh” cũng bởi vì môn quy bắt buộc, nhưng bây giờ hai tiếng “sư huynh” đó có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Một thiếu niên mới mười ba tuổi đã suýt lật tung Cửu Thánh Yêu Môn, khinh thị các trưởng lão có thể được phong làm Vương Hầu, thậm chí còn ung dung nói chuyện với cả Yêu Hoàng. Người khác thì cho rằng kẻ làm những việc đó quá hung hăng càn quấy hoặc cuồng vọng ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình. Nhưng những tràng cảnh như Lý Thất Dạ xuyên qua 14 tầng Loạn Tâm Lâm, giết đệ tử và tiêu diệt cả Hứa hộ pháp của Cửu Thánh Yêu Môn… lại khiến cho Nam Hoài Nhân hiểu ra rằng, Lý Thất Dạ hoàn toàn không phải như người ta phán định, nhận xét về hắn.
Lý Thất Dạ với tư cách thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái dám giết hộ pháp của Cửu Thánh Yêu Môn và giáng chức công chúa của của bọn họ xuống làm tỳ nữ. Thiếu niên này phải có khí phách to lớn bực nào khi làm những chuyện như vậy. Hắn như đã tính trước hết thảy ngay từ khi bước chân vào cửa Cửu Thánh Yêu Môn, biết chắc rằng hắn có thể toàn thân trở ra.
Nam Hoài Nhân cũng rất thông minh, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu được rằng nếu mình có cố gắng cả đời cũng chỉ tới đỉnh phong là làm trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái mà thôi. Có lẽ sự xuất hiện của Lý Thất Dạ sẽ cải biến cuộc đời của hắn.
Thấy Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân cùng đầu nhập vào phe mình, Lý Thất Da khẽ gật đầu, lên tiếng:
- Một ngày nào đó các ngươi sẽ minh bạch lựa chọn ngày hôm nay là một quyết định chính xác nhất trong cuộc đời làm người của mình.
- Khi trở về chúng ta sẽ báo cáo như thế nào đây?
Mạc hộ pháp cẩn thận hỏi. Chuyện liên quan đến khảo hạch và quan hệ thông gia rất rắc rối, khiến đầu ông ta cũng thấy loạn cả lên.
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn Mạc hộ pháp, trả lời:
- Nếu Vân trưởng lão đã nói chuyện với Mạc hộ pháp rồi thì theo ta, Mạc hộ pháp cứ như thế mà làm.
Lời này của Lý Thất Dạ khiến cho nội tâm của Mạc hộ pháp chấn động, đúng là trước khi rời đi, Đại trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn có đến gặp ông ta bày tỏ ý tứ rằng: Cửu Thánh Yêu Môn không hi vọng chuyện về Thủ Hộ Thần truyền ra bên ngoài. Nhưng lúc đó Mạc hộ pháp vẫn chưa mở lời đáp ứng yêu cầu đó.
Nếu theo lúc trước, bằng tư cách là hộ pháp của Tẩy Nhan Cổ Phái thì Mạc hộ pháp không đủ tư cách gặp mặt trưởng lão chứ đừng nói đến Đại trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn, mà cho dù trưởng lão của Tẩy Nhan Cổ Phái đến cũng chỉ được hộ pháp của Cửu Thánh Yêu Môn ra đón tiếp mà thôi. Nên việc Mạc hộ pháp được gặp riêng nói chuyện với Đại trưởng lão của Cửu Thánh Yêu Môn mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
- Ta hiểu rồi!
Mạc hộ pháp đã hiểu cái gì cần nói và cái gì không cần nói, chính xác ra là nói sao cho Lý Thất Dạ có lợi mà cả ông ta cũng có lợi là được.
Cuối cùng ba người Lý Thất Dạ cũng rời khỏi Cửu Thánh Yêu Môn. Thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà tự mình đến tiễn đưa đủ khẳng định tầm quan trọng của bọn họ, mà trong thời gian gần đây hầu như ít có ai trong Tẩy Nhan Cổ Phái được hưởng thụ những đãi ngộ như vậy.
Đạo đài được mở ra, Đạo môn được khởi động nối thẳng giữa Cửu Thánh Yêu Môn và Tẩy Nhan Cổ Phái, cuối cùng nhóm ba người Lý Thất Dạ đã lên đường về nhà. Sau khi bước ra khỏi Đạo môn vào địa phận của Tẩy Nhan Cổ Phái, hai thầy trò Mạc hộ pháp hầu như đồng thời hít sâu một hơi, hô hấp lấy thiên địa tinh khí của Tẩy Nhan Cổ Phái, nghĩ lại mọi chuyện mới xảy ra mà bỗng dưng cảm thấy giật mình như vừa tỉnh giấc mộng. Nhưng những chuyện đó lại thực sự xảy ra chứ chẳng phải giấc mộng kỳ lạ gì khiến bọn họ khó diễn tả tâm tình của mình lúc này.
Về tới Tẩy Nhan Cổ Phái, làm người phụ trách chuyến đi vì quan hệ thông gia giữa hai phái lần này nên Mạc hộ pháp lập tức đi gặp sáu vị trưởng lão để báo cáo, còn Lý Thất Dạ thì đi thẳng về ngọn Cô Phong.
Lý Thất Dạ trầm mặc đứng thật lâu phía trên ngọn Cô Phong, đưa ánh mắt nhìn toàn bộ tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái. Hắn nhớ lại năm đó khi mà Minh Nhân Tiên Đế còn sống, tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái rộng trăm vạn dặm, thiên địa tinh khí dày đặc mênh mông như biển cát.
Đáng tiếc, Tẩy Nhan Cổ Phái của ngày nay đã suy sụp rồi, không còn đủ thực lực cai quản cả một vùng đất rộng lớn nữa mà dần dần co rút lại. Hơn thế nữa, thiên địa tinh khí của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng chậm rãi khô kiệt. Ai đó đứng ở vùng đất này đều cảm thụ được thiên địa tinh khí nơi đây đã trở nên vô cùng mỏng manh.
Tẩy Nhan Cổ Phái lúc này giống như một người già cả đang hấp hối hoặc như một ngọn đèn mà bấc tàn dầu cạn cháy le lói trong gió có thể tắt bất cứ lúc nào.
Lý Thất Dạ thở dài trong lòng, hắn không lựa chọn Trấn Thiên Hải Thành, cũng không lựa chọn Chiến Thần Điện, thậm chỉ ngay cả Cửu Thánh Yêu Môn cũng bỏ qua một bên, mà cuối cùng vẫn chọn Tẩy Nhan Cổ Phái đang xuống dốc này.
Âm Nha Lý Thất Dạ hắn vốn chẳng ưa gì các đời chưởng môn của Tẩy Nhan Cổ Phái. Năm đó hắn từng hi vọng Minh Nhân Tiên Đế sẽ để một đệ tử khác tiếp nhận chức chưởng môn của Tẩy Nhan Cổ Phái, mặc dù thiên phú của đệ tử này không bằng vị Đại đệ tử kia, nhưng Lý Thất Dạ rất coi trọng phẩm chất của y. Đáng tiếc, khi hắn tỉnh lại sau giấc ngủ say, vị Đại đệ tử của Minh Nhân Tiên Đế đã chấp chưởng Tẩy Nhan Cổ Phái và tuyên bố môn phái mình mới gọi là tu luyện Đại Đạo chính thống.
Lý Thất Dạ chẳng ưa gì những loại người luôn mồm tự cho rằng chính mình mới là chính thống này, cho nên hắn không quay trở lại Tẩy Nhan Cổ Phái nữa và cũng chẳng quản Tẩy Nhan Cổ Phái chìm hay nổi.
Nhưng ở kiếp này hắn đã đoạt lại được thân thể của mình, cơ duyên xảo ngộ gặp gỡ Tam Quỷ Gia khiến hắn lại nhớ tới Tẩy Nhan Cổ Phái. Lý Thất Dạ đã từng một tay bồi dưỡng Minh Nhân Tiên Đế, tự tay dựng lên Tẩy Nhan Cổ Phái, nên hắn tràn đầy tin tưởng rằng mình sẽ trùng kiến lại huy hoàng thủa nào của nó. Một ngày nào đó, Tẩy Nhan Cổ Phái trong tay hắn sẽ quét ngang trời đất, quân lâm Cửu Giới.
Lý Thất Dạ yên lặng đứng ở trên Cô Phong suy nghĩ thất thần, ngay cả Nam Hoài Nhân đến mà cũng không phát hiện.
- Sư huynh, các chưởng lão muốn gặp ngươi.
Nam Hoài Nhân đợi Lý Thất Dạ phục hồi lại tinh thần xong liền vội vàng nói.
Lý Thất Dạ khẽ gật đầu, theo Nam Hoài Nhân đi về hướng Tổ điện. Sáu vị trưởng lão đã sớm tụ họp ở đây, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Không khí trong Tổ điện bất chợt trở nên ngưng trọng quỷ dị vô cùng.
Sáu vị trưởng lão đã nghe Mạc hộ pháp báo cáo tình hình liên quan tới việc thông gia lần này, mà Mạc hộ pháp cũng cái nói cái không. Ông ta chủ yếu kể lại kỹ càng việc Lý Thất Dạ xuyên qua 14 tầng Loạn Tâm Lâm, còn trận quyết đấu cùng Từ Huy chỉ nói qua loa, thậm chí cũng chẳng đề cập đến Đả Xà Côn, Tứ Tượng Thạch Nhân. Cuối cùng ông ta còn hùng hồn kết luận: Lý Thất Dạ chỉ bằng may mắn mà thắng được Từ Huy.
- Ngươi đã thông qua khảo hạch rồi?
Đại trưởng lão nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, nghiêm giọng hỏi. Thật ra mà nói, sáu vị trưởng lão không có chút hi vọng nào về việc thông gia lần này, thế nhưng chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, Lý Thất Dạ đã thông qua được khảo hạch, còn đáng kinh ngạc hơn nữa là chuyện hắn có thể đi xuyên qua Loạn Tâm Lâm.
- Bẩm trưởng lão, đúng vậy! Xem ra ta sẽ sớm đạt được khen thưởng dành cho ta nha!
Lý Thất Dạ không để tâm tới không khí quỷ dị trong Tổ điện, bình tĩnh trả lời.
- Chắc chắn sẽ có ban thưởng, nhưng ta vẫn cần ngươi giải thích một chuyện.
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
- Theo ta biết, Từ Huy là một đệ tử trẻ tuổi nổi bật trong hàng ngũ đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn, đạo hạnh của hắn gần ngang với đường chủ của chúng ta. Ngươi là người mới nhập môn, chưa học qua đạo pháp, vậy ngươi đánh thắng hắn bằng cách nào?
- Bẩm trưởng lão, đạo pháp phức tạp, vũ kỹ đơn giản, ta luyện Kỳ Môn đao thuật theo phong cách quỷ dị, chỉ cần địch nhân lộ ra một tia sơ hở, hắn liền nhận ngay một kích trí mạng. Sinh tử đối đầu, người can đảm sẽ thắng.
- Một phàm nhân cũng dám nói giết chết cao thủ có cảnh giới Chân Mệnh, thật vô cùng cuồng vọng!
Vị Hùng trưởng lão này lúc trước còn một mực ủng hộ Lý Thất Dạ, nhưng hôm nay lại nói năng lạnh lùng, thậm chí lộ ra vẻ bất mãn, trước sau khác nhau một trời một vực.
Lý Thất Dạ liếc Hùng trưởng lão một cái, chậm rãi lên tiếng:
- Thưa trưởng lão, ta chỉ nói ra sự thật, việc người khác không làm được không có nghĩa là ta không làm được.
Nói đến đây hắn đưa mắt nhìn sáu vị trưởng lão rồi nói tiếp:
- Chư vị trưởng lão, hôm nay ta là công thần của Tẩy Nhan Cổ Phái, nếu như các ngươi hoài nghi ta gian lận thì có thể hỏi những người tận mắt nhìn thấy sự việc như Mạc hộ pháp hoặc môn nhân của Cửu Thánh Yêu Môn.
- Chư vị trưởng đều hiểu rõ trong lòng, chuyến đi vì quan hệ thông gia này vốn dĩ dữ nhiều lành ít, chúng ta đến Cửu Thánh Yêu Môn cũng tựa như tự tìm cái chết. Nhưng vì danh dự của Tẩy Nhan Cổ Phái, cho dù có phải bỏ mạng ta cũng vẫn cứ đi đó thôi! Hôm nay, ta trở về với tư cách của một công thần, các người vì cớ gì lại hoài nghi ta? Đây là tác phong đối xử với công thần sao? Nếu thật như vậy thì quá rét lạnh lòng người rồi, về sau còn ai dám nguyện ý hi sinh vì tông môn nữa!
Lý Thất Dạ ngưng một chút rồi tiếp tục nói:
- Trước khi lên đường, chư vị trưởng lão và ta đã có ước định với nhau, chẳng lẽ các người muốn đổi ý sao? Nếu đúng như vậy, ta chỉ có thể nói bái nhập vào môn phái này là một sai lầm. Tẩy Nhan Cổ Phái của chúng ta là một Đế Thống Tiên Môn truyền thừa biết bao nhiêu đời, nếu chư vị trưởng lão nói mà không giữ lời, thử hỏi tông môn của chúng ta còn có uy tín gì nữa chứ?
- Uy tín của tông môn không cần loại người như ngươi đến phê bình.
Có trưởng lão trầm giọng quát lên.
Lý Thất Dạ chẳng thèm để ý tới phản ứng của vị trưởng lão kia, hắn ung dung nói:
- Ta liều chết tiến vào Cửu Thánh Yêu Môn, trở ra với công đức viên vãn, nếu như trưởng lão các ngươi thực hiện lời hứa ngày đó, không mở miệng ra là nghi vấn công thần, những cái ta đáng được nhận thì phải ban thưởng cho ta, ta sẽ không chỉ trích cái gì. Nếu như không phải như vậy thì ta phải lên án, bởi vì thành công của chuyến đi này là do ta dùng tánh mạng đổi lấy đó!
Nói đến đây Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn sáu vị trưởng lão.
- Ngươi nói quá lời rồi!
Lúc này, có trưởng lão ho khan một tiếng, thần thái có chút xấu hổ lên tiếng.
Đại trưởng lão cũng mở miệng nói:
- Thất Dạ, chúng ta không hoài nghi ngươi, chỉ có điều, việc này có chút kỳ quái mà thôi. Chúng ta cứ tạm thời bỏ việc liên quan tới Từ Huy qua một bên, nhưng ta lại muốn nghe lý giải của ngươi về việc vượt qua được Loạn Tâm Lâm.
Ông ta nói xong, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, tựa hồ muốn xem thấu tiểu tử này vậy.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Andγ★