Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 370: Chiến Ngô Giáp.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Mục Trần lên trước, không chỉ khiến khán giả Tây Hoang thành kinh ngạc xôn xao, mà ngay cả Ngô Giáp thần sắc hờ hững cũng tỏ ra kỳ lạ.
Mục Trần bay đến phía trước hắn, cách Ngô Giáp vài trăm trượng, chậm rãi ôm quyền cười nói:
- Bắc Thương linh viện, tân sinh Mục Trần, lãnh giáo.
- Tên nhóc đó, quả nhiên chỉ là tân sinh. . .
Lời Mục Trần vừa nói ra liền khiến người ta kinh ngạc hơn, chưng hửng nhìn nhau. Tân sinh của Bắc Thương linh viện lần này hung hãn vậy sao? Mới đến Bắc Thương linh viện cũng dám ra Bắc Thương đại lục tung hoành?
Ngô Giáp trừng mắt nhìn chằm chằm Mục Trần, hắn cũng không tỏ ra khinh thường. Hắn cũng nghĩ tên tân sinh trước mặt này cũng không đơn giản, nếu không thì Mâu Tướng và Xích Ngư đâu dễ bị hắn tóm gọn trong tay.
Cục diện hôm nay phải giải quyết bằng đối chiến bốn người cũng do tên thiếu niên từ đâu chui ra này. Nếu không phải hắn đột phá phòng tuyến cứu được Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, lại còn giải được cả Long Ma độc, thì trong lồng thép kia đâu chỉ nhốt có tam tướng.
Trận đại chiến này cũng không cần phải tổ chức làm gì, chỉ cần thong thả thoải mái tóm gọn bọn nhãi Bắc Thương linh viện lọt bẫy mà thôi.
Ngô Giáp nhìn Mục Trần thật lâu, quanh thân hắn có linh lực bồng bềnh một chút, nhìn như hồ nước đang sôi lên.
"Ầm!"
Nơi chân trời xa xa, linh lực như cuồng phong bạo vũ từ trong người Trầm Thương Sinh bùng nổ mà ra, Kim Liên Chiến Thần Thương trong tay, ánh mắt tràn ngập chiến ý xông lên, đánh thẳng tới Ma Long Tử.
- Trầm Thương Sinh, ngươi đã muốn chính diện chiến với ta, hôm nay ta thành toàn cho ngươi!
Ma Long Tử cười lớn gầm lên, tiếng cười tràn ngập cuồng ngạo, linh lực như bụi đen hóa thành ma long uốn lượn quanh thân. Không trung chỗ hắn vì thế mà trở thành một màu xám u ám.
- Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết rõ chênh lệch giữa ta và ngươi!
Ma Long Tử nắm chặt hai tay, hai con ma long ngưng tụ trong đó, chẳng chút tránh né lao lên ngạnh chiến với Trầm Thương Sinh.
"Đùng! Đùng!"
Mỗi một đòn giao đấu của hai người đều toát ra linh lực cuồng bạo bùng nổ, tầng mây trên cao cũng bị loại đối chiến đó phá hủy hết thảy.
Sau Trầm Thương Sinh, Lạc Li, Lý Huyền Thông cũng chẳng chần chừ lao lên, nhằm thẳng vào đối thủ dốc lực chiến đấu. Cái bọn họ thiếu bây giờ chính là thời gian.
Trước khi Trầm Thương Sinh bị đánh bại, phải hạ được đối thủ của mình!
Chỉ có như vậy, họ mới có cơ hội xoay chuyển cục diện.
"Ầm!"
Ba vòng chiến trên không trung lập tức nổ ra, linh lực mạnh mẽ nổ vang liên hồi trên không trung Tây Hoang thành, vô số người chăm chú theo dõi chiến cuộc.
Thông Thiên cảnh hậu kỳ, thực lực như vậy ở Bắc Thương đại lục là nhất lưu, thậm chí nhiều thế lực tầm trung thủ lĩnh cũng chỉ thực lực đó. Trận chiến cường giả như thế cực kỳ phấn khích.
Mục Trần cảm nhận sự khốc liệt ở ba vòng chiến kia cũng phải hít sâu một hơi. Rồi đôi mắt trở nên lạnh lẽo tập trung vào Ngô Giáp, linh lực hắc viêm bốc cháy.
Ngô Giáp hờ hững, chẳng nói lời nào, tay kết ấn, không khí quanh người sôi lên, hào quang tràn ngập hình thành hai tòa linh trận to lớn sau lưng.
Hiển nhiên, hắn đã sớm có chuẩn bị.
Hai linh trận to lớn cấp tốc vận hành, dao động linh lực cuồng dã toát ra, đẳng cấp cũng đạt đến cấp 4, thế nhưng trong tay Ngô Giáp lại dễ dàng bố trí ra được. Linh Trận sư cấp 5 quả nhiên đáng sợ.
"Ầm!"
Hai linh trận vận hành, linh lực từ đâu hội tụ đến, hóa thành hai nắm đấm to lớn bắn ra, vỗ xuống Mục Trần.
Mục Trần ngẩng lên, tay cũng lập tức kết ấn, sau lưng hắn lóe sáng, rồi cũng hình thành hai linh trận thật lớn.
Sự xuất hiện bất ngờ của hai linh trận đó khiến cho vô số người kinh ngạc.
- Mục Trần kia cũng là Linh Trận sư?
- Khó trách hắn dám cả gan như vậy, nhưng có thể nào đẳng cấp ngang ngửa Ngô Giáp?
- Cũng khó nói, bây giờ Linh Trận sư chiến Linh Trận sư cũng đáng xem a....
". . ."
Mục Trần búng tay ra, hai luồng linh trận sáng lên rực rỡ, kim quang sáng ngời, hai kim xỉ luân bắn ra xé nát không trung, ngạnh chiến với đối phương.
"Uỳnh!"
Một tiếng nổ vang vọng, thế công hai bên đều tan mất.
- Thì ra ngươi cũng là Linh Trận sư.
Ngô Giáp khẽ biến sắc.
Mục Trần mỉm cười, hàn ý lạnh lẽo ngập tràn, hắn lao lên trước, linh lực hội tụ vào đầu quyền. Bản thân là Linh Trận sư, dĩ nhiên biết rõ đối mặt Linh Trận sư không nên cho đối phương thời gian chuẩn bị.
Ngô Giáp thấy Mục Trần lao thẳng tới, dễ dàng biết được ý đồ của hắn, cười nhạt:
- Như vậy mà đòi quấy nhiễu một Linh Trận sư cấp 5 thì ngươi xem thường ta quá.
Tay áo phất động, sau lưng lại hình thành rất nhiều linh trận, đều là cấp 4.
"Rầm rầm!"
Từng đạo linh trận cấp 4 bộc phát ra linh lực cuồng bạo, hung hăng đánh tới Mục Trần. Thế nhưng hắn chẳng hề dao động thần sắc trước công kích cỡ này, lôi quang lóe lên lượn lờ quanh người, mặc cho công kích bắn vào người.
"Bùm bùm!"
Công kích mạnh mẽ đập vào thân thể Mục Trần rồi nổ tung, hắn chẳng hề sứt mẻ chút nào xuyên qua làn công kích như mưa. Sức bền cơ thể hắn hiện tại chẳng còn bị uy hiếp chút nào trước linh trận cấp 4 nữa.
- Lại còn rèn luyện thân thể nữa sao....
Ngô Giáp thấy Mục Trần lướt qua thế như chẻ tre, ánh mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc. Xem ra linh trận cấp 4 căn bản không thể tạo thành trở ngại cho Mục Trần.
Tay nắm lại, thình lình một viên thiết cầu dày đặc hoa văn huyền bí xuất hiện trong tay. Hắn ném ra, viên thiết cầu bộc phát hào quang.
Đó là một khỏa linh trận tử!
Kim quang bao phủ, nháy mắt biến thành một linh trận khổng lồ vô cùng. Trong đó linh lực ngưng tụ điên cuồng, hóa thành một cái chuông vàng to lớn, trong tiếng ù ù ập xuống đầu Mục Trần.
Dao động linh lực toát ra từ chuông vàng mạnh mẽ hơn hẳn số linh trận cấp 4 trước đó, có lẽ đã đạt tới cấp 5.
Chuông vàng nhốt được Mục Trần, lập tức rung lên không ngừng, tiếng chuông vang văng vẳng ngày càng dồn dập. Hẳn nhiên chính là Mục Trần đang cấp tốc phá trận.
Ngô Giáp vẫn hờ hững, thân hình bay lui lại, tay nhanh chóng kết ấn, linh ấn xuất hiện liên tục như tinh tú.
Số lượng nhanh chóng tăng lên vài trăm, có lẽ đây là sát chiêu chân chính mà hắn đã chuẩn bị.
"Véo!"
Vài trăm linh ấn dung hòa vào không khí, lập tức khiến thiên địa bạo loạn như cuồng phong hình thành, hội tụ đến chỗ Ngô Giáp.
Đám người trong thành biến sắc nghiêm trọng, biết chắc linh trận mà Ngô Giáp sắp thi triển ra ắt hẳn xếp trong cấp 5 cũng vô cùng lợi hại.
"Đùng! Đùng!"
Kim chung nứt toác, rồi rầm một tiếng vỡ nát dưới quyền kình bàng bạc như lôi điện, hóa thành vô số đốm sáng tiêu tán đi mất.
Mục Trần đánh vỡ chuông vàng, mắt lập tức chú ý đến Ngô Giáp. Không trung khu vực này đã trở nên tối tăm, một linh trận khổng lồ lan tỏa khắp trời, bao phủ lấy tất cả.
- Linh trận cỡ này....
Mục Trần nghiêm mặt quan sát, hắn đã cảm nhận vài dao động uy hiếp nguy hiểm.
Linh lực rực rỡ gào thét như hoàn toàn ngăn cách không gian này ra, chắn hết tất cả mọi ánh mắt quan sát trong thành trì khổng lồ. Mọi người bên ngoài chỉ nhìn thấy một linh trận to lớn xuất hiện, chẳng cách nào biết được diễn biến bên trong.
Bị linh lực bao vây tứ phía, Mục Trần nhìn ra đằng xa, Ngô Giáp ngồi xếp bằng giữa không. Ngực phập phồng thở gấp, sắc mặt nghiêm trọng. Muốn bố trí linh trận cấp bậc này nhanh như vậy, tiêu hao cũng không nhỏ.
- Cửu Trọng Sơn Nhạc trận của ta đến nay chỉ mới vây chết 13 vị cường giả Thông Thiên cảnh cường giả....
- Ngươi chỉ là Hóa Thiên cảnh hậu kỳ có thể khiến ta dùng đến nó, xem như đáng để hãnh diện...
- Bất quá, kết cục của ngươi sẽ không khác 13 kẻ đi trước kia.
Hai tay lập tức kết ấn, linh trận khổng lồ phát sáng rực rỡ, hình thành một thế giới nho nhỏ, chín tòa núi vàng rực như thần sơn chiếu sáng ánh vàng xuất hiện trước mặt Mục Trần.
Uy áp linh lực đáng sợ tràn ngập.
Thần sắc Mục Trần đã trở nên khó coi.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 371: Cửu Trọng Sơn Nhạc Trận.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
"Ầm ầm ầm!"
Chín khối núi vàng sừng sững giữa tiểu không gian kia, kim quang tràn ngập như chốn thần linh khiến cho người ta bất giác sinh ra kinh sợ.
Mục Trần thần sắc ngưng trọng, Ngô Giáp bố trí tòa linh trận này có lẽ không yếu hơn Song Liên Đồ trận, bản lĩnh của hắn thật không kém.
Phía đằng xa, Ngô Giáp hờ hững nhìn Mục Trần, không nói gì, tay múa liên tục. Chín ngọn núi rung chuyển dữ dội, khí kình quét ra xung quanh.
"Ầm!"
Thình lình một tòa núi bắn lên cao, mang theo cái bóng lớn và kim quang rực rỡ, tư thái hung hãn ập xuống Mục Trần.
Không khí dưới sức ép kinh khủng của khối núi lập tức nổ tung, không gian biến dạng.
Công kích cường hãn như thế dù cho cường giả Thông Thiên cảnh trung kỳ cũng chẳng dám khinh thường.
Mục Trần nhìn khối thần sơn kim quang sáng chói ập xuống, miệng thở ra một luồng khí, ánh mắt trở nên sắc bén, hai tay nắm lại, quyền kình đánh ra.
Linh lực ào ạt tuôn ra sau lưng, hóa thành tinh tú, bạch hổ ngưng tụ, gào rống điên cuồng theo quyền phong của Mục Trần chống đỡ công kích thần sơn kia.
"Ầm Ầm!"
Sức mạnh cuồng bạo khiến cho thần sơn bị đẩy lui, nhưng bạch hổ cũng bị chấn nổ đi, hóa thành những đốm sáng đầy trời.
Ngô Giáp cười khẩy, thay đổi ấn pháp, lập tức ba tòa thần sơn lấy khí thế thái sơn áp đỉnh nện thẳng xuống Mục Trần.
Mục Trần mặt lạnh băng, tinh tú sau lưng gọi ra ba thần thú không lồ, khí thế mạnh hơn rất nhiều. Ba thần thú lao tới ngăn cản ba tòa thần sơn đánh xuống.
"Vù!"
Công kích của đối thủ bị ngăn cản, Mục Trần lao lên, lôi điện lóe ra, trong lồng ngực, một đường hắc lôi văn lóe sáng.
Nhất văn lôi thể!
Tốc độ của Mục Trần đột ngột tăng vọt, lướt tới một tòa thần sơn. Linh lực hắc viêm bắn ra, tay siết chặt, gân nổi cuồn cuộn, quyền uy mãnh mang theo lôi điện đánh vào tòa thần sơn đó.
"Đùng!"
Một quyền tung ra, không gian rung chuyển kịch liệt, những vết nứt lan tràn trên tòa thần sơn từ chỗ nắm tay của Mục Trần. Chỉ lát sau cả tòa núi bị đứt vỡ!
"Ầm!"
Tòa núi nguy nga bị một quyền hung hãn của Mục Trần hoàn toàn đánh nát.
Thình lình long ảnh xuất hiện, thân ảnh Mục Trần lóe lên lập tức lui đi mấy trăm trượng, cùng lúc đó một tòa núi khác đã đập xuống vị trí hắn vừa mới đứng.
- Có chút bản lĩnh.
Ngô Giáp nhìn thấy Mục Trần một quyền đánh nát một tòa thần sơn của hắn, ánh mắt cũng hơi lạnh đi. Tên kia dường như tu luyện thần quyết luyện thể khá ư cường đại, bằng không khó có khả năng thực lực Hóa Thiên cảnh hậu kỳ đủ sức làm được như thế.
- Thế nhưng ngươi nghĩ Cửu Trọng Sơn Nhạc trận của ta đơn giản như vậy sao?
Ngô Giáp cười khẩy, ấn pháp lại thay đổi, Mục Trần nhìn thấy ngọn núi hắn đánh nổ khi nãy lại lập tức ngưng tụ, chỉ ngắn ngủi vài giây mà nó lại sừng sững như trước.
- Chím tòa thần sơn liên miên vô cùng, ngươi đánh nát bao nhiêu, thì nó lại ngưng tụ bấy nhiêu, cho đến khi ngươi sức cùng lực kiệt, chết khô mới thôi!
Ngô Giáp lạnh lẽo trào phúng châm chọc.
Mục Trần chẳng hề quan tâm, lại lướt tới như một tia chớp đen hung hăng đập vào tòa thần sơn.
"Uỳnh!"
Lại là một tòa thần sơn bị Mục Trần mạnh mẽ đánh nát.
Nhưng rồi nó cũng nhanh chóng ngưng tụ lại, trở lại thành tòa núi hoàn hảo vô khuyết.
Ngô Giáp cười mỉm, trào phúng khinh thường. Tên Mục Trần vẫn cứng đầu cứng cổ,Cửu Trọng Sơn Nhạc trận của hắn thì kẻ địch có bao nhiêu thủ đoạn, có khó lường hay mưu mô thế nào cũng không thể thoát ra được.
Mục Trần liên tiếp đánh nát ba tòa núi, rồi lại nhìn thấy ba tòa núi kia cấp tốc hình thành trở lại, thì không ra tay nữa, tránh tiêu hao linh lực vô ích. Hắn cười nói:
- Cũng có chút môn đạo, bất quá dù sao cũng chỉ là Linh Trận sư cấp 5 mà thôi, ngươi thật nghĩ mình là Linh Trận đại sư sao chứ?
Cửu Trọng Sơn Nhạc trận đúng là lợi hại, nhưng Mục Trần không tin như lời Ngô Giáp nói, linh trận trình độ này căn bản hắn chẳng có tư cách bố trí được.
Vả lại, linh trận này hoàn toàn vượt khỏi phạm trù cấp 5.
Ngẩng lên nhìn chín tòa núi xoay tròn chung quanh vây kín lấy mình, kim quang chói lòa khiến chúng nhìn như làm từ vàng khối.
Ánh mắt lóe lên, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Hư hư thật thật à?
Ngô Giáp trừng mắt, lần đầu tiên ánh mắt nhìn Mục Trần đầy sát khí. Cái tên này quả nhiên khó chơi.
- Chín tòa thần sơn, hẳn chỉ có một là thật nhỉ? Phá nó đi thì cái linh trận này chẳng còn quái gì để chơi?
Mục Trần nhìn Ngô Giáp, mỉm cười.
- Ngươi phải có bản lĩnh đó mới được.
Ngô Giáp chấn kinh, nhưng thần sắc vẫn vững vàng. Tay biến đổi ấn pháp, chín tòa núi vận hành, kim quang sáng lóa che giấu hoàn toàn tất cả, khiến Mục Trần không thấy được tung tích nó đâu cả.
"Ầm! Ầm!"
Thình lình những tòa thần sơn từ trong kim quang hung hăng nện xuống, ý định đè bẹp Mục Trần đi.
Mục Trần chỉ dùng Long Đằng Thuật, thân hình như rồng bay tránh trái né phải, đôi khi không tránh được thì tung quyền mạnh mẽ chấn nát nó đi.
- Phải mau tìm cho ra thần sơn chân chính.
Mục Trần hơi trầm ngâm, lúc này hai mắt bèn nhắm lại.
Ngô Giáp thấy Mục Trần nhắm mắt, chẳng hiểu sao lại nảy lên một sự bất an trong lòng.
"Uỳnh!"
Không trung Tây Hoang thành, hai luồng linh lực dao động cường hãn nhất đang giao thủ rất dữ dội, lực trùng kích bùng nổ cả trăm trượng, khiến ai nấy trong thành đều chăm chú theo dõi chiến cuộc bên đó.
Nơi đó là vòng chiến của Trầm Thương Sinh và Ma Long Tử.
"Rầm!"
Một luồng kim quang xé toang không trung, thương kình bá đạo đâm ra.
"Gràoo!"
Tiếng long ngâm đáng sợ, một con ma long hung ác bay lượn trên trời giương nanh múa vuốt cắn xé thương kình vàng chóe.
Không gian nơi đó kịch liệt rung chuyển, run rẩy không ngừng.
Thân ảnh kim sắc bị đẩy lui, Trầm Thương Sinh múa thương ổn định thân hình, lúc này hắn đã chịu một ít thương thế, chiến đấu kịch liệt với Ma Long Tử thật không thoải mái chút nào.
Phía xa xa, linh lực xám đen như bụi lượn lờ như một con ma long dưới chân Ma Long Tử.
Hắn hờ hững nhìn Trầm Thương Sinh, tay nắm lấy chuôi hắc kiếm đeo sau lưng. Thanh hắc kiếm khá to bản, huyết văn tràn ngập thân kiếm, như hình thành từ vô số máu tươi.
- Kết thúc thôi!
Âm thanh lạnh lùng, Trầm Thương Sinh cứng cỏi vượt ngoài dự đoán, hiện tại hắn chỉ sắp đột phá Thông Thiên cảnh hậu kỳ, lần sau mà gặp mặt thì Ma Long Tử chẳng dám chắc sẽ đủ sức chiến thắng tên kia.
Tên bá chủ Thiên bảng Bắc Thương linh viện, trong lòng Ma Long Tử rất ư kiêng dè, đối thủ này nếu còn để cho sống thì chính là tâm phúc đại họa.
"Oang Oang!"
Tay Ma Long Tử chạm vào hắc trọng kiếm, thân kiếm run lên phát ra âm thanh hiết sát điên cuồng.
Ở đại điện trong thành, gã áo xanh nheo mắt nhìn thanh kiếm của Ma Long Tử, sắc mặt nghiêm trọng, lẩm bẩm:
- Đoạn Long Kiếm của Long Ma Cung ư....
Trầm Thương Sinh càng cảm nhận rõ nguy hiểm toát ra từ thanh kiếm đáng sợ kia. Kim Liên Chiến Thần Thương nắm chặt trong tay, linh lực vận chuyển bộc phát càng mạnh mẽ hơn.
Hắn biết, Ma Long Tử đã muốn liều mạng giải quyết hắn.
"Graooooo!"
Hắc trọng kiếm bay lên cao, hắc ám tuôn ra như một con ma long thoát khỏi xiềng xích.
Ma Long Tử lập tức kết ấn, linh lực phô thiên cái địa tuôn trào như thác lũ, ào ào đổ vào hắc trọng kiếm, khiến nó hấp thu toàn bộ.
"Graooooo!"
Thanh trọng kiếm hấp thu linh lực, vảy rồng hình thành quanh thân kiếm, nhanh chóng xuất hiện một con ma long chân chính dài cả nghìn trượng.
Ma long trừng đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí, hiếu sát hung tàn, khí thế ma long đã thoát khỏi xiềng xích, không nếm máu thì không trở về, sát khí tràn ngập thiên địa, nhiệt độ đột nhiên trở lạnh.
Ma long trên trời, thân hình to lớn, vuốt rồng lạnh lẽo uy mãnh, như có thể bóp nát thiên địa. Mãnh thú như thế này khiến người ta chỉ nhìn cũng đã sợ mất mật.
Gần như là một con ma long sinh vật chân chính!
Trầm Thương Sinh tái mặt nhìn hung thú chiếm cứ không trung kia, hắn hít sâu một hơi, tay vẫn không rời Kim Liên Chiến Thần Thương. Bây giờ tuyệt đối không phải lúc nghĩ đến chuyện rút lui!
Nếu không ba chiến trường kia sẽ bị liên lụy.
- Nếu đã thế thì lên nào!
Kim quang sáng lóa phát ra trong người, cơ thể cũng trở nên sáng rực.
Lúc này, trong linh trận khổng lồ bao vây lấy vòng chiến thứ tư, Mục Trần đang bị Cửu Trọng Sơn Nhạc trận vây bên trong, hắn đang nhắm đôi mắt của mình lại, thân thể run rẩy, sâu trong tâm linh có một con mắt khác mở ra.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 372: Tâm nhãn phá trận.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Con mắt thần bí mở ra ở sâu trong tâm linh Mục Trần, ảo không ảo, thật không thật, cảm giác như nó đủ khả năng nhìn xuyên thấu tất cả những tầng mây mù.
Hai mắt thật của Mục Trần cũng chậm rãi mở ra, đôi mắt vốn đen lại hóa thành trong suốt như thủy tinh, thiên địa hoàn toàn bị hắn nhìn xuyên qua.
Thế giới trước mắt biến hóa mạnh mẽ, không còn sáng lóa như trước nữa, hoàn toàn bị phân giải trong đôi mắt huyền bí, trở thành linh khí cơ bản nhất của thiên địa.
Mục Trần nhìn những tòa thần sơn ẩn giấu trong thế giới kim sắc kia, hoàn toàn trần trụi hiện ra trước mắt hắn, không thể nào che giấu được nữa. Qua đôi mắt thủy tinh đó, chín tòa núi trong suốt chỉ có một tòa núi ngoài cùng bên phải là sáng ngời, từng sợi dây linh lực từ nó tỏa ra kết nối đến tám tòa thần sơn con lại, dao động huyền diệu tản mát.
Tòa núi kia hoàn toàn khác với tám tòa núi còn lại.
- Ngươi đây rồi!
Mục Trần nhếch môi cười.
Đằng xa, Ngô Giáp nhận thấy trạng thái bí ẩn khi nãy của Mục Trần, sau đó lại thấy đôi mắt trong suốt của hắn, bất giác rùng mình, ánh mắt khó tin, hoàn toàn không giấu được phải bật thốt lên thất thanh:
- Tâm Nhãn?
Ngô Giáp kinh hãi cực kỳ. Hắn không thể ngờ được tên Mục Trần trước mặt lại có thể lĩnh ngộ được trạng thái Tâm Nhãn, một trạng thái khá cao thâm trong giới Linh Trận sư. Rất nhiều ngươi tha thiết mơ ước có được nó, dĩ nhiên cũng có cả hắn.
Nhưng trạng thái Tâm Nhãn đâu dễ lĩnh ngộ được, bao nhiêu người hao tổn tâm cơ vẫn không thể mở được Tâm Nhãn thần bí. Vậy mà hiện tại, hắn lại nhìn thấy trạng thái huyền diệu đó từ thiếu niên trẻ tuổi kia.
Đả kích lớn như thế này khiến cho Ngô Giáp cực kỳ khó chịu. Tu luyện linh trận hắn được cho là thiên phú tuyệt hảo, vậy mà hoàn toàn chẳng thể nào sánh được với Mục Trần trước mặt này.
"Vù!"
Ngô Giáp còn đang chấn động ghen tức, Mục Trần đột ngột lao lên, hướng thẳng đến tòa thần sơn chân thực kia.
Chỉ cần đập nát nó đi, thì đại trận này tự nhiên sẽ bị phá!
Ngô Giáp biến sắc, ấn pháp liền thay đổi, vận hành tám tòa núi kia lao đến trấn áp Mục Trần.
Mục Trần bình tĩnh gồng lên, hắc ám tuôn trào, một tòa hắc tháp xuất hiện bành trướng cấp tốc, đứng sừng sững bảo vệ lấy hắn.
"Rầm!"
Cửu cấp Phù Đồ tháp xuất hiện, chống đỡ lại tám tòa núi đè vào người. Xung quanh Phù Đồ tháp xuất hiện bốn con kim long sáng rực.
Long ảnh xuất hiện, Mục Trần nháy mắt xuyên qua một khoảng không cực nhanh, xuất hiện bên cạnh tòa núi thứ chín.
Mục Trần bay lên, thân hình như đại bàng tung cánh, lôi điện lẹt xẹt toát ra ngoài cơ thể.
"Ầm!"
Quyền kình đầy llinh lực hùng hậu và hắc lôi mạnh mẽ nện vào tòa núi.
-Phá!
Tiếng thét vang rền như sấm, hắc lôi đánh xuống. Tòa thần sơn nguy nga rung chuyển kịch liệt, đứt gãy lan tràn khắp nơi.
Sắc mặt Ngô Giáp cũng theo đó mà biến đổi.
. . .
"Gràoo!"
Con ma long dữ tợn hung ác uốn lượn trên cao, khí tức hung sát như thượng cổ ma long chân chính, khiến cho thiên địa cũng phải run rẩy trước hung uy của nó.
Trong Tây Hoang thành, vô số cường giả biến sắc, Ma Long Tử không ngờ có thể mạnh đến mức này.
Trong đại điện kia, gã áo xanh cũng trừng mắt nghiêm túc.
- Trầm Thương Sinh, trò đùa đến đây chấm dứt!
Ma Long Tử ngạo nghễ đứng bên dưới ma long, nhìn xuống Trầm Thương Sinh, lời nói tràn ngập hung lệ. Rồi hắn chỉ tay về phía đối thủ.
"Gràoo!"
Ma long trên cao gầm rống, ngay lập tức như tia chớp đáp xuống, không gian theo đường bay của nó bị biến dạng, không khí không thể chịu nổi áp lực bùng nổ, linh khí thiên địa tán loạn.
Thế công mạnh mẽ thừa sức nghiền nát một cường giả Thông Thiên cảnh trung kỳ!
Bên dưới, Tô Huyên, Hạc Yêu và đám người Bắc Thương linh viện đang chăm chú quan chiến, nhìn thấy tình cảnh của Trầm Thương Sinh, nhất thời tất cả đều biến sắc tái mặt, cảm thấy sợ hãi trước thế công khủng bố của Ma Long Tử.
Còn người đang đối diện với con ma long, Trầm Thương Sinh chỉ nắm chặt Kim Liên Chiến Thần Thương của mình, chiến ý bộc phát mãnh liệt.
Hắn gầm lên và tiến tới, kim quang rực rỡ khiến hắn trở nên vô cùng chói mắt. Kim thương rung lên, tư thái rất thong thả nhưng đâm tới nhanh như điện xẹt.
"Xoẹt!"
Không gian đằng trước như bị nhăn nheo, một thưng ảnh khổng lồ vài trăm trượng xuất hiện từ sau lưng Trầm Thương Sinh.
- Thẩm Phán thần quyết, Thẩm Phán Thương!
Hét lên dữ dội, thương ảnh vàng chói mang theo uy nghiêm tột bậc, cảm giác như thần linh phán xét trời đất, khiến người ta nảy sinh sự sợ hãi.
"Véo!"
Thương ảnh khổng lồ bắn đi, xuyên qua không gian, cắm vào đầu con ma long đang hạ xuống!
"Đùng!"
Tiếng nổ như sét đánh rền vang trời đất, hai luồng linh lực vàng và xám trút ra, cuồng phong tung hoành tứ phương.
Mọi người đều chăm chú quan sát, không biết đối diện con ma long đáng sợ kia, Trầm Thương Sinh có đủ sức cản nổi hay không?
Gã áo xanh kia cũng nheo mắt chú ý.
"Ầm!"
Một luồng linh lực bị xé toang, thương ảnh không lồ bị hai bộ móng vuốt của ma long chụp lấy, siết chặt.
"Bang!"
Thương ảnh hoàn toàn bị nghiền nát, con ma long thừa thế tiến lên, bao phủ lấy Trầm Thương Sinh.
Linh lực hùng hậu của Trầm Thương Sinh bùng lên hình thành tầng phòng ngự cuối cùng.
"Ầm!"
Ma long trùng kích, Trầm Thương Sinh trúng phải công kích chí mạng, mồm phun máu như mưa, ngực lõm vào một vết ngấn như long trảo, thân hình bắn xuống, như đại bàng rụng cánh rơi ầm ầm vào lòng đất.
Tây Hoang đài bị lõm xuống một lỗ, đất đá xung quanh sụp đổ, phòng ốc cây cối cũng đổ xuống.
Toàn thành thị đột nhiên trở nên câm lặng.
Mọi người xót xa nhìn vào cái hố to đầy bụi mù kia.
Tô Huyên, Hạc Yêu kẻ mặt trắng người mặt xanh, lạnh toát sống lưng. Ma Long Tử quá ư khủng bố, Trầm Thương Sinh cũng không cản nổi hắn.
Ma Long Tử đứng trên không trung, sắc mặt đạm mạc nhìn vùng đất sụp đổ bên dưới, vung tay tạo thành một cơn lốc quét sạch bụi mù.
Mọi người liền thấy rõ bên trong cái hố sâu, Trầm Thương Sinh te tua tơi tả, quần áo tan nát lảo đảo đứng dậy.
Tay vẫn nắm chắc trường thương, nhưng thân thương nhạt màu, chẳng còn vẻ kim quang sáng ngời như trước, hẳn nhiên chính bản thân hắn đã trọng thương.
Dù vẫn còn đứng được, cũng chẳng ai cho rằng Trầm Thương Sinh còn có thể tái chiến.
Đã không còn Trầm Thương Sinh chế ngự Ma Long Tử, vậy thì chiến cuộc chẳng phải đã định rồi sao?
- Trầm Thương Sinh, còn muốn nói gì nữa sao?
Ma Long Tử ngạo nghễ trên cao, cất tiếng cười nhạt, ra vẻ chiến thắng. Trầm Thương Sinh rất lợi hại, nhưng vẫn chưa chân chính bước vào cảnh giới Thông Thiên cảnh hậu kỳ, đối chiến với hắn căn bản chẳng có lợi thế nào cả.
Trầm Thương Sinh trừng mắt nhìn Ma Long Tử, muốn vận chuyển linh lực nhưng máu tươi phun ra khiến hắn lảo đảo.
- Xem ra trận chiến này Long Ma Cung chúng ta thắng. Bắc Thương linh viện cũng chỉ như vậy thôi!
Ma Long Tử lắc đầu tỏ vẻ thương hại, tay nắm chặt lại, linh lực lại hùng hậu lên, sát khí hiện rõ trên mặt, đã quyết giải quyết dứt điểm Trầm Thương Sinh. Với thiên phú và khả năng tăng trưởng của đối thủ, hắn vẫn rất e ngại.
- Kiếp sau đừng có đầu thai vào chỗ vô dụng như Bắc Thương linh viện nữa!
Ma Long Tử cười gằn, lao lên.
"Ầm!"
Chính lúc đó, tòa linh trận khổng lồ đằng xa kia phát nổ kinh thiên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả Ma Long Tử cũng khựng lại.
Linh trận rung chuyển kịch liệt, rồi ầm một tiếng hoàn toàn vỡ nát.
Những đốm sáng lấp lánh bay đầy trời.
Vô số ánh mắt đều tập trung vào nơi sáng nhất, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người ẩn hiện.
Trong đại điện, thần sắc gã áo xanh lúc này lần đầu có chút biến hóa, kinh ngạc ra mặt, lẩm bẩm:
- Sao có thể như vậy?
Những đốm sáng dần tan đi, hai người kia cũng hiện rõ ra. Lúc ấy cả thành thị lại trơ mắt ếch kinh ngạc vô song.
Hai người đó ở sát cạnh nhau, nhưng bàn tay của một người đang siết chặt cổ họng người còn lại. Kẻ bị túm cổ kia thì mặt mày trắng bệch, chẳng dám nhúc nhích.
Tô Huyên cũng che miệng kinh ngạc, Hạc Yêu bên cạnh thì chấn động kinh hãi.
Vì ở đó, người đứng hiên ngang là Mục Trần, còn kẻ bị nắm cổ lại là Ngô Giáp.
Cũng có nghĩa là, vòng chiến bên ấy, thắng lợi đã thuộc về Mục Trần!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 373: Ma long tử cường hãn.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Không khí Tây Hoang thành trở nên yên tĩnh.
Mọi ánh mắt ít nhiều đều tỏ ra kinh ngạc khi nhìn cảnh tượng nơi chân trời. Kết quả hoàn toàn ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Trên bầu trời, Mục Trần lơ lửng trên không, áo quần tơi tả, thân thể có nhiều vết thương, nhưng hắc lôi lóe lên mãnh liệt, gương mặt lăng lệ đáng sợ, mắt bén như dao, nhìn chằm chằm vào Ngô Giáp đang thở khò khè khó khăn trong tay.
Bàn tay như kìm thép khóa chặt cổ họng đối phương, chỉ cần thúc giục linh lực một chút đã thừa sức bẻ gãy cổ Ngô Giáp.
Tên kia mặt xanh mét, ánh mắt khó tin, chẳng ngờ được khi nãy lúc Mục Trần cường hoành phá trận, rồi cấp tốc hạ gục hắn ngay khi còn chưa kịp tỉnh người lại.
Ngô Giáp có thực lực cũng đã đến Thông Thiên cảnh sơ kỳ, thế mà chỉ chốc lát sau khi phá trận, hắn lại nhanh chóng bại dưới tay Mục Trần như vậy.
Chiến lực của Mục Trần rõ ràng vượt xa thực lực của hắn.
Trong thành thị, mọi người bàn tán thì thầm rồi dần ồn ào lên, có vẻ sôi nổi hơn nhiều so với diễn biến Trầm Thương Sinh bị đánh bại, vì vòng chiến này tuy chẳng ai nhìn thấy được, nhưng kết quả lại quá ư bất ngờ.
Ai mà dám nghĩ Ngô Giáp một thân Linh Trận sư cấp 5, lại thua bởi một tiểu tử Mục Trần chỉ có Hóa Thiên cảnh hậu kỳ?
- Thú vị đây!
Gã áo xanh kia thì mỉm cười, mắt liếc nhìn Mục Trần. Tên thiếu niên này thủ đoạn cũng khó lường, khó trách lúc đầu đủ can đảm tiếp chiến với kẻ kia.
- Nhưng dù hắn đánh bại được Ngô Giáp, bọn họ vẫn không có phần thắng nào cả.
Trầm Thương Sinh đã thua, Ma Long Tử sẽ lại ra tay. Đối thủ mà ngay cả người mạnh nhất bên phía Bắc Thương linh viện cũng không ngăn nổi, thì còn ai chống lại được chứ?
Cục diện hiện tại họ vẫn ở thế hạ phong, dù Mục Trần thắng lợi cũng không thể xoay chuyển được. Ngô Giáp hoàn toàn không thể so sánh với Ma Long Tử.
Tô Huyên, Hạc Yêu cũng đang mừng vui vì chiến thắng bất ngờ của Mục Trần, rồi nhanh chóng trở lại lo lắng. Tất cả đều thấy rõ cục diện gian khó. Phải chi Trầm Thương Sinh còn sức tái chiến, liên thủ với Mục Trần thì sẽ có cơ hội, đằng này hắn đã trọng thương. Còn Lý Huyền Thông và Lạc Li bên kia tuy đang chiếm thượng phong, nhưng đối phương cũng đang liều mạng quần đấu, khó mà dứt điểm giải quyết được.
Và trong lúc đó, có lẽ Ma Long Tử sẽ nhanh chóng hạ gục Mục Trần.
Mục Trần đang lạnh lùng nhìn Ngô Giáp đang bị hắn túm trong tay, rồi quay đầu nhìn ra xa xa, dưới mặt đất, Trầm Thương Sinh khí tức yếu ớt, thân thể trọng thương. Bất giác trong lòng hắn lạnh đi, Trầm Thương Sinh cũng không phải đối thủ của Ma Long Tử?
- Hô hô, thật sự rất bất ngờ, nhưng mà tiếc là hơi chậm một chút.
Ma Long Tử tỏ vẻ kinh ngạc, rồi cười nhạt đầy tiếc nuối.
"Vù."
Tô Huyên, Hạc Yêu lập tức chớp thời cơ lao lên bảo vệ Trầm Thương Sinh, cảnh giác với Ma Long Tử.
Mục Trần thoáng nhìn qua hai vòng chiến còn lại, cả hai đều đã nhận ra chiến huống bên này, công kích đã càng thêm dũng mãnh, muốn mau chóng kết thúc để hỗ trợ Mục Trần.
Nhưng Mục Cốt và Quỷ Hùng đâu phải nói hạ là hạ, bọn họ cũng lập tức gia tăng áp lực, chiêu chiêu tàn nhẫn đoạt mệnh mạnh mẽ chống cự lại.
Sau khi hạ gục Ngô Giáp, Mục Trần ngẩng lên lạnh lẽo nhìn Ma Long Tử, linh lực bùng lên hung hãn.
- Ngươi không phải đối thủ của ta!
Ma Long Tử cười nhạt.
Mục Trần chẳng chút dao động, không hề đáp lại, ánh mắt vẫn như cũ.
- Tên nhóc phiền phức!
Ma Long Tử lẩm bẩm, sát khí dữ dội tràn ngập đôi mắt. Vốn dĩ kế hoạch hoàn mỹ tuyệt đối, bỗng đâu xuất hiện một tên thiếu niên kỳ quái làm nhiều biến cố vượt dự đoán, điều này khiến hắn khá ghét Mục Trần.
- Bây giờ ta rất muốn giết ngươi!
Sát khí ngập trời và linh lực mạnh mẽ từ cơ thể Ma Long Tử lại bộc phát áp tới Mục Trần uy hiếp, ngay lập tức hắn phóng tới.
- Mục Trần cẩn thận!
Tô Huyên hốt hoảng la lên, Ma Long Tử quá mạnh mẽ và tàn nhẫn, hành động ngay lập tức.
"Véo!"
Ma Long Tử nhanh như chớp lóe xuất hiện trước mặt Mục Trần, chưởng kình ập tới chuẩn bị đánh trúng Mục Trần. Thình lình long ảnh hiện lên, hào quang lóe sáng, Mục Trần cũng đã ngay tức thì thoát khỏi phạm vi công kích của Ma Long Tử.
- Đây là. . . Đằng Long Thuật?
Thoáng nhìn qua chiêu thức Mục Trần vừa thi triển, Ma Long Tử kinh ngạc ra mặt, rồi âm trầm suy nghĩ:
- Xem ra ngươi cũng chiếm được nhiều bảo khố trong linh tàng Bạch Long Chí Tôn nhỉ, ngay cả Đằng Long Thuật của hắn cũng học được.
Bạch Long Chí Tôn cũng từng là trưởng lão cao cấp trong Long Ma Cung, tuyệt học của lão dĩ nhiên Ma Long Tử có thể nhận ra. Đằng Long Thuật là một bộ thần quyết thân pháp khá lợi hại, tu luyện đại thành thân hóa thần long, chui xuyên không gian, cường giả Chí Tôn cũng khó bắt được. Năm xưa Bạch Long Chí Tôn bội phản trốn khỏi Long Ma Cung, trong cung dốc hết lực lượng vẫn để hắn trốn thoát đi mất, cũng chính là do nguyên nhân bởi Đằng Long Thuật này.
Dù rằng Mục Trần tu luyện Đằng Long Thuật chỉ mới ở cảnh giới Long Ảnh ban đầu, nhưng tốc độ cũng cực nhanh, khá khó bắt kịp.
Long ảnh lượn lờ, thân thể Mục Trần như một luồng khói, hắn nhìn chằm chằm Ma Long Tử, cảnh giác cao độ. Lúc này việc cần làm chính là kéo dài thời gian càng nhiều càng tốt.
Đến khi vòng chiến của Lạc Li hoặc Lý Huyền Thông kết thúc, hắn sẽ thoải mái an toàn hơn nhiều.
Nhưng Ma Long Tử nào có khờ dại để cho hắn được như nguyện:
- Đằng Long Thuật cũng lợi hại, nhưng mà ngươi nghĩ với cái thành tựu cỏn con của ngươi thì ta không làm gì được sao?
Lại tiến lên, linh lực cuồn cuộn của hắn phủ khắp bầu trời, khiến cho không gian khu vực này tối sầm đi.
- Long Ma Tráo!
Linh lực xám tro bao trùm khắp nơi, hình thành một cái lồng phạm vi rộng đến mấy ngàn trượng, khiến cho Mục Trần không thể nào thoát ra ngoài.
"Gràoo! Gràoo!"
Thình lình có tiếng rống kinh thiên đầy ma lực làm cho thân thể Mục Trần cảm thấy nặng nề thêm rất nhiều.
Ma Long Tử trừng mắt lành lạnh, vươn tay ra chụp lại:
- Long Ma Thủ!
"Ầm!"
Một vị trí nào đó trên bầu trời đột nhiên xuất hiện bàn tay phủ đầy long lân khổng lồ, sức mạnh bạt sơn đảo hải.
Long thủ khổng lồ vỗ xuống Mục Trần, khí thế hung hăng đè bẹp đối thủ.
Linh lực cả Mục Trần cũng lập tức bùng phát, hóa thành vô số vì sao sau lưng hắn, ba con quái thú thành hình tức khắc, mang theo ánh sao lấp lánh huyền bí.
Trong tiếng thú gầm rống vang vọng, ba con thần thú xông lên chống đỡ công kích long thủ đáng sợ!
"Ầm!"
Trong tiếng va chạm mãnh liệt kinh thiên, linh lực cuồng bạo mang theo kình phong bùng nổ, Mục Trần bị đánh văng đi cả nghìn thước, khí huyết đảo lộn, sắc mặt khó coi. Chân chính giao đấu với Ma Long Tử mới cảm nhận rõ được sự cường hãn của hắn, khó trách Trầm Thương Sinh cũng chống không nổi.
Mục Trần nhìn lên, nơi không trung kia, Ma Long Tử nhẹ nhàng bước trên khí kình va chạm, sắc mặt hờ hững, tay bối sau lưng. Vụ nổ khi nãy chẳng hề ảnh hưởng đến hắn.
- Hóa Thiên cảnh hậu kỳ cũng đỡ được một kích khi nãy, ta có lời khen đấy.
Ma Long Tử hờ hững nhìn đối phương đang thở dốc, thản nhiên cất tiếng.
Mục Trần vẫn bình tĩnh, bàn tay giấu trong áo bào hơi run run (LTC: sao lúc đánh nhau với anh NG bị rách te tua hết rồi mà ta??), không gian quanh thân dường như hơi dao động.
- Bạch Long Chí Tôn dù sao cũng từng là người trong Long Ma Cung, bây giờ ngươi có cơ duyên tu luyện Đằng Long Thuật, xem như có chút quan hệ với Long Ma Cung chúng ta. Nếu ngươi vứt bỏ tất cả, giết đám này đi thì ta sẽ bỏ qua và cho ngươi gia nhập Long Ma Cung, tiền đồ sáng lạn gấp trăm lần ở Bắc Thương linh viện.
Ma Long Tử đột nhiên cất tiếng dụ hàng. Nếu có thể lôi kéo Mục Trần vào Long Ma Cung, thì thật sự mặt mũi Bắc Thương linh viện có lẽ sẽ hoàn toàn mất sạch, đả kích như thế còn đáng hả hê hơn cả giết sạch bọn họ.
- Một thế lực cùn sứt mẻ bị Bắc Thương linh viện chúng ta đuổi chạy như vịt mà còn đem ra khuyên hàng ta ư?
Mục Trần châm chọc.
- Rượu mời không uống, vậy hôm nay ngươi và bọn nó đều nằm lại Tây Hoang thành này đi!
Ma Long Tử lạnh giọng trở lại, linh lực hội tụ thành hai con ma long khổng lồ bên cạnh. Hai con rồng gầm lên, lao tới Mục Trần.
Long ảnh lại xuất hiện, Mục Trần cấp tốc lui gấp, đôi mắt đen thâm thúy lại trở nên trong suốt, tay kết ấn.
"Ầm!"
Không gian chấn động, hào quang sáng rực, linh lực từ đâu ùn ùn hội tụ lại.
Một tòa linh trận khổng lồ hình thành trong chớp mắt. Hai đóa sen khổng lồ xoay vần, dao động linh lực khiến người ta thót tim run sợ.
- Yêu Liên Đồ trận!
Mục Trần lẩm bẩm, mắt lạnh băng hất tay tới trước, linh trận khổng lồ lập tức vận hành.
Gã áo xanh đứng trong đại điện kia lại kinh ngạc ra mặt, linh trận này đã đạt tới trình độ cấp 5, chẳng lẽ tên nhóc con kia lại còn là một Linh Trận sư cấp 5 sao?
Linh Trận sư cấp 5 trẻ tuổi như vậy?
Tên thiếu niên kia cực kỳ không đơn giản, nhưng chẳng biết đối mặt Ma Long Tử quá ư hung ác, hắn có thể kiên trì được bao lâu....
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 374: Tung át chủ bài.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Không trung trên cao, linh lực ngập trời, hai đóa hắc liên to lớn chậm rãi xoay tròn, uy áp cường đại phủ hết thành thị khổng lồ.
Mọi người kinh nghi sợ hãi trước hai đóa hắc liên thình lình xuất hiện, linh trận lợi hại như thế này e rằng cường giả Thông Thiên cảnh cũng chẳng dám đối đầu.
Tên thiếu niên tên gọi Mục Trần kia quả nhiên bản lĩnh bất phàm, khó trách Ngô Giáp nhanh chóng bị đánh bại, thì ra thành tựu linh trận của hắn chẳng thấp hơn đối phương, mà thậm chí còn cao hơn rất nhiều.
"Gràoo!"
Hai con ma long trên bầu trời cũng gầm lên phẫn nộ, đẩy lùi uy áp đang lấn tới.
"Roẹt!"
Linh lực hội tụ nơi tim sen, những chùm tia hắc ám uốn lượn như giao long, sức mạnh cường hãn bộc phát.
"Đùng!"
Hai chùm tia hắc ám thình lình bắn vào hai con ma long gầm rú trên cao, luồng công kích xuyên phá không trung, cực kỳ hoành tráng.
"Grú!"
Hai đầu ma long như đau đớn rú lên, giãy giụa kịch liệt, rồi dần dần mờ ảo đi.
"Bùm!"
Cả hai nổ tung, chùm tia hắc ám xuyên qua thân thể chúng, hướng thẳng đến Ma Long Tử.
Thành trì bên dưới nhìn đến say mê kinh ngạc.
Ma Long Tử chỉ hơi nheo mắt. Hắn cảm nhận thấy sức mạnh đáng sợ trong hai luồng công kích hắc ám kia đủ sức bắn nổ tan tành một gã Thông Thiên cảnh trung kỳ.
Nhưng chỉ đáng tiếc, hắn lại mạnh hơn Thông Thiên cảnh trung kỳ rất nhiều.
Ma Long Tử vận sức, song chưởng hội tụ linh lực xám tro tầng tầng lớp lớp vảy rồng xuất hiện trên da.
- Xéo!
Ma Long Tử quát lên, quyền đấm tới, không khí nổ bùm, luồng không khí trước mặt cuộn tròn xoáy mạnh bắn tới. Song quyền mạnh mẽ đập vào hai luồng hắc ám.
"Đùng!"
Một vụ nổ kinh hoàng theo tiếng vang khủng bố xuất hiện, Ma Long Tử bị đẩy lui đi một đoạn, cổ tay áo bị rách toạc, nhưng cánh tay lại không chút thương thế. Còn hai luồng công kích kia hoàn toàn bị chấn nát vụn biến mất.
Thực lực Ma Long Tử thừa sức dễ dàng cản lại công kích của một tòa linh trận cấp 5!
Ma Long Tử quả nhiên cường hãn. Mục Trần có năng lực Linh Trận sư cấp 5 vẫn chưa đủ khiến hắn gặp khó khăn.
Tô Huyên, Hạc Yêu thì tái mặt. Bọn họ từng chứng kiến uy lực đáng sợ của Yêu Liên Đồ trận, nhưng không thể ngờ chỉ có thể đẩy lui Ma Long Tử một chút.
- Mục Trần cũng khó trở thành đối thủ của Ma Long Tử a.
Từ Hoang thì thào.
- Chỉ cần hắn có thể cầm cự đến khi Lạc Li và Lý Huyền Thông giải quyết được địch thủ, thì phần thắng có thể có rồi.
Hạc Yêu lo lắng nói. Với sự ma mãnh của Ma Long Tử kia, khó mà để Mục Trần có cơ hội đó.
Hắn sẽ nhất định chấm dứt nhanh chóng.
- Cái tên này. . .
Mục Trần cũng kinh ngạc không kém, lần đầu tiên dùng đến Yêu Liên Đồ trận mà chẳng hề làm được gì kẻ địch. Chiến lực của Ma Long Tử quả nhiên cũng rất cao hơn cả thực lực.
Ma Long Tử ngẩng lên mỉm cười lạnh lẽo, lắc mình lóe lên liền xuất hiện trước Mục Trần.
Mục Trần rất cảnh giác, long ảnh xuất hiện, hắn lập tức lui đi vài trăm trượng, tay cũng nhanh chóng kết ấn, hai đóa sen to chưa hoàn toàn tan biến lại tiếp tục vận hành, bắn ra công kích mạnh mẽ.
"Bùm bùm!"
Ma Long Tử tung quyền tiếp tục chấn nổ, dù vẫn bị lui đi một chút, nhưng hắn mạnh mẽ giữ vững thân hình, lập tức bật lại, tốc độ tăng vọt để lại tàn ảnh liên miên bất tận.
Vừa chống đỡ công kích, nhưng hắn đã ở phía trên Mục Trần, cười lạnh lẽo:
- Thật sự cậy vào chút thành tựu Đằng Long Thuật của ngươi để kéo dài thời gian với ta sao? Nằm mơ đi!
Quyền hung hãn bằng đôi tay đầy vảy đen như một thứ vũ khí giết người đáng sợ, mang theo linh lực phá hoại kinh khủng.
- Long Phá Quyền!
Ma Long Tử gầm lên, không khí trước mặt nổ tung, áp lực ép tới Mục Trần.
Khoảng cách quá gần, Mục Trần không thể tránh né được nữa, ánh mắt ngoan độc, thân thể lóe lôi quang, một đường vân sét hiện lên trên ngực.
Vận dụng Lôi Thần Thể, Mục Trần xoay lại dũng mãnh dùng quyền đối chọi quyền kình áp bức của Ma Long Tử.
"Chát!"
Kình phong dữ dội bùng nổ, không gian chấn động, linh lực cuốn vào nhanh hình thành lốc xoáy.
Mục Trần run rẩy, bị đẩy văng xa cả trăm thước, khí huyết chạy loạn dâng lên đến cổ. Thực lực của hắn chỉ mới Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, có lợi thế Lôi Thần Thể nhưng đối chiến chính diện vẫn không thể là đối thủ của Ma Long Tử.
Ma Long Tử lúc này hoàn toàn vững vàng đứng trên không, hắn không bị đánh bay đi, bả vai khẽ run run hóa giải ngay kình lực xâm nhập cơ thể, vẻ mặt châm chọc Mục Trần:
- Tiểu tử thật cuồng vọng, cũng dám đối cứng với ta, không biết sống chết!
Mục Trần trầm mặt. Hóa Thiên cảnh hậu kỳ cách biệt tới Thông Thiên cảnh hậu kỳ quá lớn. Hắn có nhiều thủ đoạn quỷ dị vẫn không thể lấp đủ khoảng trống.
Muốn chân chính uy hiếp Ma Long Tử, thủ đoạn bình thường không đủ sức.
Mục Trần mắt lóe sáng.
Ma Long Tử chẳng hề rãnh rỗi cho Mục Trần thời gian suy tư chuẩn bị, cười gằn một tiếng rồi tiếp tục lao lên, tốc độ vẫn được đẩy lên tối đa, công kích cuồng bạo liên miên vô tận ập tới Mục Trần.
Mục Trần chỉ có thể dốc sức tránh né, nhưng rất thường xuyên bị Ma Long Tử áp đảo tuyệt đối khiến bản thân phải tận lực ngạnh đấu. Hiệp đấu tiếp theo này hắn hoàn toàn rơi vào hạ phong.
Mọi người cảm thán than thở, Ma Long Tử vẫn lợi hại hơn, Mục Trần khiến người ta bất ngờ kinh ngạc, nhưng chênh lệch cấp bậc quá xa thì khó mà bù nổi.
Tô Huyên, Hạc Yêu thì lo lắng khẩn trương, nếu chỉ cần Mục Trần sơ sẩy thất bại, thì cục diện phe họ sẽ hoàn toàn sụp đổ.
"Bốp Bốp!"
Những âm thanh va chạm chiến đấu vang lên không ngừng. Mỗi một tiếng là một đoạn Mục Trần bị đánh bay đi, lúc này trên môi đã hiện rõ vết máu đỏ thẫm.
Bất quá, mỗi lần bị đẩy lui, tay hắn lại run lên kịch liệt, dường như có gì đó lóe lên trên đầu ngón tay, không khí bồng bềnh chốc lát.
Vòng chiến trên cao càng lúc càng tệ, Mục Trần bị Ma Long Tử ép phải trốn chạy lòng vòng khiến khán giả bên dưới nhiều người cũng lên tiếng cười nhạo. Thế nhưng hắn lại không tức giận hay hoảng hốt, ngược lại rất bình tĩnh và kiên định.
Tô Huyên thấy Mục Trần đổ máu, lo lắng vô cùng, tay nắm chặt lại, muốn lao lên yểm trợ, nhưng đám ác bá còn lại đứng đằng kia thì vẫn quan sát nàng chăm chú.
Cục diện này có lẽ sẽ không còn lâu nữa.
Gã áo xanh trong đại điện chỉ hơi nhíu mày, dường như nghi vấn gì đó mặc dù tràng cảnh trước mặt chỉ như một trò chơi nghiền nát đối phương của Ma Long Tử.
"Ầm!"
Ma Long Tử lại tung ra một đấm đánh vào cổ họng Mục Trần, hắn liền kéo tay về bắt chéo đằng trước phòng ngự.
"Chát!"
Đỡ được một kích trí mạng của Ma Long Tử, Mục Trần cũng phun máu bắn lui, hai cánh tay đau nhức khó chịu. Nếu hắn không tu luyện Lôi Thần Thể, có lẽ cả hai cánh tay lúc này đã lặt lìa.
Mượn kình lực hung hãn đánh lui, Mục Trần kéo giãn khoảng cách, ngón tay múa may, không khí dao động.
Máu me đầy mồm miệng, nhưng ánh mắt lạnh băng càng ngày càng nhiều sát khí.
Ổn định thân hình, hắn xóa đi vết máu trên môi, trừng trừng liếc chằm Ma Long Tử.
- Một tên cứng cỏi, xem ra thần quyết luyện thể mà ngươi tu luyện rất lợi hại.
Ma Long Tử cười lành lạnh. Người khác dám đỡ quyền của hắn, dù có thực lực Thông Thiên cảnh trung kỳ trúng đòn nhiều như vậy không trọng thương cũng tàn phế. Nhưng Mục Trần bề ngoài thì thê thảm, nhưng chiến lực vẫn còn.
- Dù vậy ta cũng muốn xem thử ngươi có thể tiếp thêm mấy chưởng nữa!
Ma Long Tử cười gằn, định tiếp tục lao lên hành hạ Mục Trần.
Thình lình đằng xa kia, đôi mắt đen láy của Mục Trần hóa thành trong suốt, miệng hắn cười khằng khặc như điên dại, cực kỳ thần bí.
"Ầm Ầm!"
Dao động kinh người trong thiên địa khiến tất cả hốt hoảng, ngẩng đầu lên nhìn nơi linh lực cuồng bạo, bất chợt không biết từ khi nào trong không trung có vô số nhưng luồng sáng đan xen vào nhau, rồi nhanh chóng thành hình một có đỉnh khổng lồ.
Ma Long Tử giật mình nhìn biến hóa xung quanh mình, sắc mặt khó coi.
Mục Trần ngẩng lên nhìn chằm chằm Ma Long Tử, cất giọng châm chọc lạnh lẽo.
- Thằng ngu mày nghĩ rằng tao sợ mày sao?
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc