Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 157 : Nhập cảnh (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Ai không sợ chết, cho dù là khôi lỗi mà Yêu Tộc chế tạo nên, chỉ cần còn có tư tưởng, khẳng định sẽ sợ hãi, khẳng định sẽ sợ chết.
Giống như mấy Kim Đan tu sĩ bên kia, Huyền Cơ Tôn Giả che chở Tô Triệt bay đi, nửa đường còn nhỏ giọng dặn dò:
- Nhớ kỹ, ba mươi ngày sau, kết giới còn có thể mở ra lần nữa, từ nơi này đi vào, phải từ nơi này đi ra. Triệt nhi, đáp ứng vi sư, nhất định phải sống trở về.
Triệt nhi…
Giờ khắc này, Huyền Cơ Tôn Giả cũng là kích động không hiểu, không ngờ tự nhiên cải biến xưng hô đối với Tô Triệt.
- Yên tâm đi sư tôn, ta nhất định sẽ mang theo tin tức tốt trở về gặp ngươi.
Tô Triệt quay đầu lại cười, vừa mới tiếp cận đến trăm trượng cự ly, đã bị hắc động xoay tròn kia hấp đi vào, hơn hai ngàn đệ tử nhập cảnh khác cũng giống như vậy, o o a a, xếp thành hàng bị cắn nuốt đi vào.
Đợi cho tất cả các đệ tử đều tan biến trong hắc động, bên trên bình nguyên, mấy trăm tên Nguyên Anh lão quái cùng kêu lên một tiếng, đồng thời thu lực.
Cột sáng kim sắc lập tức biến mất, hắc động xoay tròn giống như bọt biển tiêu tán không còn.
Bên trên bình nguyên cuồng phong đột nhiên ngừng lại, Nguyên Anh lão quái đều về địa bàn ngồi xuống, đều tự nuốt đan dược hoặc linh dịch, khôi phục chân nguyên tiêuhao của bản thân.
Vừa rồi một khắc ngắn ngủn này, thời gian chỉ có vài chục lần hô hấp, lại khiến cho những Nguyên Anh lão quái này tập thể bày biện ra vẻ mỏi mệt, không khó tưởng tượng, cột sáng kim sắc nọ, rốt cuộc ẩn chứa năng lượng kinh khủng bực nào.
Huyền Cơ Tôn Giả chú thị vị trí hắc động biến mất, không tiếng động lầu bầu một câu, cũng không biết nói những thứ gì, sau đó, ẩn ẩn thở dài, thần sắc phức tạp lui về chỗ cũ, yên lặng không nói gì ngồi xuống.
Lúc này đây, phải đợi một tháng nữa, cùng những người khác đồng dạng, cũng không biết, còn có thể gặp lại đồ đệ mới vừa vào hay không...
Hai ngàn đệ tử tầm bảo tiến nhập Tiểu Di Tiên Cảnh, vừa mới tiến đến, mọi người cảm giác đều là giống nhau, chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, nặng nề mà té rớt trên mặt đất.
Lúc đứng lên, lại phát giác không khí trong này sền sệt ẩm ướt, mang theo mùi lạ gay mũi, ngăn ở trong cổ họng, làm cho người ta sinh ra cảm giác khó chịu hít thở không thông.
Cũng may, tất cả mọi người là tu luyện giả, không giống người thường yếu ớt như vậy, chân khí trong cơ thể chảy quay vòng lên, miễn cưỡng còn có thể thích ứng.
Chợt nghe đến, có người lập tức bắt đầu rồi phàn nàn:
- Trời ạ, không khí trong này cổ quái như thế, nếu là như vậy mà nói, chân khí cũng lưu chuyển không khoái, làm sao có thể sống quá một tháng a?
- Câm miệng.
- Ngậm miệng thúi của ngươi lại.
Vài Ma tu tánh khí táo bạo lập tức mắng chửi, mới vừa vào đã nghe được lời nói ủ rũ chết sống, đương nhiên không tính là điềm tốt lành gì.
Phương diện này, Tô Triệt ngược lại là không bị ảnh hưởng, dứt khoát đóng chặt hô hấp, chỉ dựa vào không khí trong không gian Tiên Ngục truyền đến, thời gian có lâu bao nhiêu cũng không làm mình nín thở chết.
Định thần xem xét, chỉ thấy được, vị trí đặt chân là một chỗ bằng phẳng, nhưng mà, lại như là vách núi dựng đứng trên đỉnh núi vậy, chỉ có phương viên hơn mười trượng, hai ngàn đệ tử tầm bảo thưa thớt phân tán ra, thì sẽ chiếm hết toàn bộ mảnh đất này.
Vào thời khắc này, năng lực dò xét của lão Hắc, so với thị giác của Tô Triệt càng thêm toàn diện một chút, rất nhanh, đã điều chỉnh ra một bản đồ hoàn chỉnh cho Tô Triệt.
Tô Triệt thế mới biết, vị trí mình đang đứng lại đứng ở trên một bàn tay vô cùng lớn, dưới chân chính là vị trí lòng bàn tay, bên ngoài hơn mười trượng phía trước, có năm cột đá cự đại phóng lên trời, rõ ràng chính là năm ngón tay.
Từ biên giới bàn tay nhìn lại xuống phía dưới, là vụ khí mịt mờ, sâu không thấy đáy, cái bàn tay này, hẳn là huyền phù mấy ngàn trượng trên bầu trời.
Ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời cũng bị áp trầm thấp đè nén, giống như là bạo vũ buông xuống đầy trời.
Lúc này, nghe được có người nói:
- Hình như chúng ta đang đứng ở giữa không trung, kế tiếp, nên đi nơi nào đi về phía trước?
Tất cả mọi người xem xét hoàn cảnh, tạm thời không ai phản ứng đến hắn.
Sau đó, tất cả mọi người lại không hẹn mà cùng tìm kiếm đội ngũ, đương nhiên là người đồng môn cùng phái tụ tập lại một chỗ, lẫn nhau cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Siêu cấp môn phái như Thiên Huyền Tông, đều là mười người một tổ; còn lại bên kia mấy môn phái lớn tầm bảo, rất nhiều là ba người một tổ, cũng có rất nhiều môn phái quan hệ khá gần hợp làm một thể, hợp thành đội ngũ tạm thời mười mấy người.
Bí mật Tiểu Di Tiên Cảnh, bị phát hiện sớm nhất là ở ba vạn năm trước, cứ theo thời gian mà tính, đã mở ra ít nhất sáu trăm lần. Tuy mỗi một lần đều không đến hai mươi người có thể còn sống đi ra ngoài. Bất quá, chỉ cần có người sống, là có thể ghi chép lại tất cả tao ngộ đã gặp được, thậm chí ghi thành sách, cũng tốt lưu cho hậu nhân, cho rằng là một phần kinh nghiệm tâm đắc phi thường quý giá.
Thiên Huyền Tông thành lập gần vạn năm, tổng cộng tham gia hơn một trăm sáu mươi lần tầm bảo Tiểu Di Tiên Cảnh, tính ra cũng có hơn một ngàn người đã từng đi vào, nhưng mà, có thể còn sống đi ra ngoài, cũng chỉ có hơn hai mươi người.
Kinh nghiệm tâm đắc của hơn hai mươi người sống sót này, khẳng định đều truyền lưu xuống dưới, được Thiên Huyền Tông ghi thành sách in ấn ra vô số phần, được lưu giữ trong Tàng Thư Các của môn phái.
Giờ phút này, trong Tiên Ngục, trên tay lão Hắc đang cầm lấy một quyển.
Tuy mỗi một lần mở ra kết giới, cửa vào không giống nhau, địa vực tiến đến cũng sẽ không giống nhau, bất quá, những kinh nghiệm tâm đắc này vẫn là cực kỳ hữu dụng, cóthể tránh cho ngươi phạm sai lầm, tận khả năng đề cao tỷ lệ sinh tồn.
Kinh nghiệm thứ nhất: trong Tiểu Di Tiên Cảnh không thể bay, chỉ có thể đi bộ. Bởi vì, một khi bay lên, sẽ bị cả không gian nhận định là người tu tiên, lập tức sẽ xuất hiện nguy hiểm nào đó, trong nháy mắt diệt sát người phi hành.
Cho nên, giờ phút này muốn rời khỏi bàn tay cự đại huyền phù ở giữa không trung này, chỉ có thể tìm được đường đi bộ rời đi, mà không có thể ngự khí phi hành.
Kinh nghiệm thứ hai: không thể ngưng lại một chỗ thời gian quá dài, nếu không, sẽ bởi vì một ít nguyên nhân không giải thích được mà chết mất.
Năng lực dò xét của Lão Hắc, sớm đã tìm được cách rời khỏi nơi này, chỉ có điều, tạm thời Tô Triệt còn không nghĩ lên tiếng mà thôi. Súng bắn chim đầu đàn, loại hoàn cảnh này, vẫn là an phận một ít mới tốt.
Bên người, vài sư huynh đệ Thiên Huyền Tông đang tranh luận bước tiếp theo nên làm việc như thế nào, Tô Triệt chẳng muốn lẫn vào, chỉ yên lặng không nói gì, thờ ơ lạnh nhạt.
Đột nhiên, bên tai truyền đến một nữ nhân truyền âm:
- Tô Triệt, ta là Phỉ Vân.
- Phỉ Vân? Thiên Vật Phong Phỉ Vân? Không phải cùng Chân Chân mất tích ư, như thế nào lại tiến nhập Tiểu Di Tiên Cảnh?
Mục quang Tô Triệt lưu chuyển, rất nhanh nhìn quét mọi người, lại không có tìm được nàng.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 158 : Nhập cảnh (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Nữ tu tiến vào Tiểu Di Tiên Cảnh vốn là không nhiều lắm, nếu Phỉ Vân ở trong đó, chỉ cần liếc mắt là Tô Triệt có thể tìm ra nàng. Dù sao, thị lực của tu luyện người siêu quần,hai ngàn người bày ở trước mặt, không coi là cái gì cả.
- Không cần phải tìm ta, ngươi không nhận thức ra ta.
Phỉ Vân truyền âm rõ ràng lộ ra ý tứ thở dài.
Lão Hắc lại nói:
- Chủ nhân, tìm được nàng rồi, tuy hình dạng của nàng thay đổi, nhưng dáng người cùng khí tức đặc thù, vẫn là không thể gạt được lão Hắc ta.
Căn cứ lão Hắc chỉ dẫn, Tô Triệt xoay chuyển ánh mắt, lập tức thấy được một nữ tu.
Khuôn mặt cùng ngũ quan của nàng, đều biến hóa rất lớn, lại nói tiếp, ngược lại so với trước kia càng thêm xinh đẹp, chỉ có điều, hoàn toàn là biến thành hai người, hơn nữa, lão Hắc phi thường xác định, đây không phải là dịch dung, mà là hình dạng triệt để thay đổi.
Tô Triệt lập tức truyền âm cho nàng:
- Làm sao ngươi biến thành bộ dạng này?
- Ngươi còn có thể nhận ra ta?
Phỉ Vân kinh hỷtrả lời.
- Đây chỉ là việc nhỏ.
Tô Triệt chuyển hướng đề tài này, truyền âm hỏi:
- Nghe nói, ngươi cùng Chân Chân bị Huyễn Ma giáo bắt đi, làm sao ngươi lại đi vào nơi này... Ngươi là bị buộc ?
- Đúng vậy.
Phỉ Vân than khẽ.
Huyễn Ma giáo chính là một trong thập đại tông môn Ma đạo, bởi vậy, chỗ của Phỉ Vân kia cũng là mười người, tạm thời Tô Triệt không có tiện tiếp xúc cự ly gần cùng nàng.
Về phần Phỉ Vân cùng Chân Chân là bởi vì duyên cớ nào bị Huyễn Ma giáo bắt đi, Tô Triệt không có hứng thú hỏi đến, dù sao không có quan hệ lớn với mình, lần này đi Tiểu Di Tiên Cảnh tầm bảo, càng không muốn sinh ra gút mắc cùng bất luận kẻ nào, phương thức tốt nhất, chính là tự mình một người phát tài, một mình thăm dò huyền bí trong này.
Phỉ Vân cũng biết, trạng thái trước mắt, giữa hai người không có tiện phát sinh tiếp xúc, liền truyền âm nói ra:
- Chỉ là chào hỏi cùng ngươi, còn có thể gặp lại ngươi, ta, ta rất vui vẻ...
Nhưng Tô Triệt lại âm thầm lắc đầu, không hề nghi ngờ, tác dụng của Chung tình ti còn đang tiếp tục, nàng đối với mình, còn có loại cảm tình “giả tạo”.
Lúc này, đã có người phát hiện ra phương pháp rời khỏi, hắn đứng ở khe hở chỗ năm ngón cự đại tay, xoay người nhìn mọi người thét to:
- Mau nhìn, trong này có đường xuống dưới.
- A.
Thanh thét to còn đang vang vọng, theo sát lấy chính là một tiếng hét thảm của hắn, cả người bị một cổ lực lượng thần bí hoàn toàn nhìn không tới áp thành một bãi thịt nát, tử trạng quá mức thảm thiết.
Kinh nghiệm thứ ba: ở trong Tiểu Di Tiên Cảnh lớn tiếng ồn ào, có thể xem là một loại hành vi khinh nhờn thần linh, tám chín phần mười đều gặp lực lượng nào đó trừng phạt.
Mới vừa rồi người kia phát hiện đường ra, tâm tình bị kích động, lại quên mất kinh nghiệm thứ ba. Đơn giản là lớn giọng nói, mệnh tang tại chỗ.
Những người khác đều cẩn cẩn dực dực đi đến gần, quả nhiên, khe hở của ngón tay khổng lồ chính là cách rời đi lúc này, giữa năm ngón tay, đều có một cái thang trời hơi mờ hẹp hòi, quanh co khúc khuỷu thăm dò vào trong mây mù phía dưới, không biết kéo dài rời nơi nào.
Bốn cái thang trời, đi bốn phương hướng bất đồng, ý nghĩa, mỗi người đều gặp phải bốn lựa chọn bất đồng.
Một đệ tử Thiên Huyền Tông gom góp tới gần thấp giọng hỏi:
- Tô sư đệ, ngươi cho rằng, chúng ta nên lựa chọn đường nào rời đi khỏi nơi đây?
Trên đường đến, người này cũng nhìn thấy Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão tán thưởng đối với Tô Triệt, tuy tránh không được sinh lòng ghen ghét, chỉ là sau khi tiến vào Tiểu Di Tiên Cảnh, mạng nhỏ tùy thời khó giữ được, ai còn để ý ghen ghét hay không ghen ghét gì, hắn chỉ cho rằng, Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão đều đối với Tô Triệt vài phần thưởng thức, này đã nói lên, Tô sư đệ này cần phải có chỗ hơn người.
Bởi vậy, hắn liền quyết định đi theo bên người Tô Triệt, mọi việc đều phải nghe theo Tô Triệt giải thích.
Tô Triệt liếc hắn một cái, bình tĩnh nói ra:
- Tùy tiện tuyển một cái là được, bốn con đường, khẳng định cũng sẽ là nguy hiểm nặng nề.
Kinh nghiệm thứ tư: trong Tiểu Di Tiên Cảnh không có khả năng tồn tại chỗ an toàn, bất luận ở chỗ nào cũng không thể chủ quan.
Người nọ cười cười, lại nói:
- Tô sư đệ lựa chọn con đường nào, ta liền theo ngươi đi vào đó, ta tin tưởng, vận khí của Tô sư đệ nhất định tốt hơn so với ta.
Người này nói như vậy, trong nội tâm Tô Triệt cười cười, yên lặng thầm nghĩ:
- Làm không tốt, càng là theo chân ta, ngược lại ngươi càng chết nhanh hơn ...
Đã có không ít người đều tự lựa chọn đường nhỏ, bắt đầu ly khai, Tô Triệt dựa vào yêu thích của mình, tùy tiện chọn lựa con đường bên trái nhất, đang muốn cất bước, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng hét thảm.
Người nào đó ở trong lòng bàn tay, không biết bởi vì duyên cớ gì, lại bị một cổ lực lượng không hiểu thấu cuốn lên, té rớt đến trong vực sâu, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng xa, nhưng không thấy hắn làm ra động tác giãy dụa gì.
Người này bị như vậy, là vì mọi người ngừng lại ở trên lòng bàn tay quá lâu, trong lúc này đã xúc động lực lượng trừng phạt.
- Đi mau.
Tô Triệt vừa muốn cất bước, người lại bị đẩy một chút, suýt nữa té đến trong vực sâu.
Vội vàng ổn định thân hình, quay đầu xem xét, đúng là gia hỏa Luyện Khí tầng chín kia lướt qua mình, vượt lên trước chạy tới thang trời, e sợ rơi ở phía sau bị lực lượng trừng phạt giết chết.
Người này mặc dù là hậu bối của chưởng giáo Chí Tôn, bất quá, Linh Lung nói không sai, hắn xác thực là phi thường hỗn đản.
Tô Triệt nói cái gì cũng không nói, đi theo phía sau hắn bước lên thang trời, người như vậy, không đáng tranh chấp cùng hắn. Tin tưởng, hắn không có khả năng có phúc vậnkia, còn có thể sống được đi ra ngoài.
Dưới chân, độ rộng thang trời còn chưa đủ hai xích, nhìn từ đằng xa, giống như một sợi tơ hơi mờ tà tà phiêu đãng trên không trung.
Cuồng phong gào thét, chà xát áo bào rung động bành bạch, nhưng không ai dám can đảm dùng chân khí hộ thể đối kháng cùng cuồng phong, đây cũng là kinh nghiệm thứ năm: không cần phải đối kháng hoàn cảnh tự nhiên trong này, tận lực đi thích ứng nó, bởi vì, ngươi không có khả năng đối kháng qua được nó.
Phía dưới cuồng phong lạnh thấu xương, đi ở phía trên thang trời hẹp hòi này, cảm giác so với xiếc đi dây không mạnh hơn bao nhiêu.
Hai ngàn tên đệ tử tầm bảo bị chia làm bốn phần, phía trên mỗi một thang trời, đều là mấy trăm người cẩn cẩn dực dực chậm rãi đi về phía trước.
Bốn đường thoạt nhìn phương hướng bất đồng, có lẽ kết quả cũng giống nhau, đều là không đường về...
Tô Triệt phát giác được, Phỉ Vân cũng đi lên thang trời này, vị trí ở phía sau mình.
- Cũng không biết nàng nghĩ ra biện pháp gì, lại khiến cho tổ người Huyễn Ma giáo này cũng lựa chọn thang trời này.
Trong nội tâm Tô Triệt nói thầm, nói thật ra, cũng không nguyện ý bị nàng đi theo mình, bởi vì cảm giác trên tâm lý, cảm thấy có người có thể cảm ứng được vị trí của mình, thật sự không phải là chuyện gì tốt.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 159 : Tình thế nguy hiểm
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- A…
Đang nghĩ ngợi, bên tai lại truyền đến một tiếng hét thảm.
Không có biện pháp, vào Tiểu Di Tiên Cảnh, tiếng kêu thảm thiết tất nhiên sẽ trở thành khúc nhạc cho cả hành trình.
Một người tuổi trẻ phía trước cách đó không xa, không biết bị vật gì đó chặt đứt, một phân thành hai, biến thành hai đoạn từ trên thang té rớt xuống dưới.
Hắn là chết như thế nào? Lại là lực lượng không biết nào đó làm ra sao?
Lúc này, rất nhiều người đều thấy rõ, trên bầu trời, một tia hắc tuyến theo gió tung bay, rất không ngờ, giống như tro bụi bình thường. Vừa rồi, một tia hắc tuyến trong đó thổi tới trên người người này, lúc ấy ngay cả hắn cũng không có để ý, lại không nghĩ rằng, một sợi hắc tuyến mảnh như tơ nhện kia, cứ như vậy sờ sờ chém ngang lưng hắn.
- A tay của ta...
Lại một người hơi thất thần, bị một sợi hắc tuyến đụng phải cánh tay phải, bộ phận phía dưới cùi chỏ, phi thường lưu loát lọt vào Thâm Uyên.
- Chú ý những hắc tuyến kia.
Có người đè thấp giọng nhắc nhở đồng môn sư huynh đệ.
Còn có người mắt nhìn thấy sắp bị một sợi hắc tuyến thổi tới trên người, chỉ là trên thang hẹp hòi, không có không gian xê dịch trốn tránh, đành phải tế ra linh khí phi kiếm, chém vào sợi hắc tuyến này.
Đinh một tiếng vang nhỏ, giống như là thanh âm phi kiếm gào thét, phi kiếm hạ phẩm linh khí, lại giống như rau dưa giòn non bị cắt thành hai đoạn; Lại nhìn sợi hắc tuyến này, hoàn hảo không tổn hao gì theo gió bay tới, bay đến trước mắt người nọ.
Người này cũng không hổ là Luyện Khí Đại viên mãn, phản ứng nhanh chóng, tâm tư linh hoạt, há mồm phun ra một cổ khí kình mãnh liệt, thổi trúng sợi hắc tuyến này, làmnó thay đổi phương hướng, sợi hắc tuyến kia lại hướng về phía người khác bay tới.
Đúng vậy, những hắc tuyến này đã có thể theo gió tung bay, như vậy, lợi dụng sức gió ứng phó hắn, hẳn là biện pháp tốt nhất.
Người chung quanh học theo, đều tự thi triển thủ đoạn, chế tạo ra sức gió mạnh mẽ kháng cự những hắc tuyến kia. Tô Triệt cũng giống như vậy.
Chỉ là, lực lượng mấy trăm tu sĩ Luyện Khí Đại viên mãn tụ hợp đến cùng một chỗ, hình thành sức gió mạnh mẽ đồng dạng không thể khinh thường, đến lúc này, lại tạo thành đối kháng với cuồng phong nơi này.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc lập tức nhắc nhở:
- Không thể làm như vậy được, không thể tiến hành đối kháng hoàn cảnh tự nhiên trong này.
- Ta biết rõ, chỉ là loại tình huống này, còn có thể làm khác sao?
Trong nội tâm Tô Triệt trả lời:
- Những hắc tuyến này đụng cũng không dám đụng xuống, chỉ có thể dựa vào sức gió thổi nó đi mà thôi.
Đang nói, đột nhiên cuồng phong trên bầu trời ngừng lại, sắc trời lại mạnh mẽ tối sầm lại, những hắc tuyến theo gió bay múa kia cũng thoáng cái không thấy.
Mấy trăm người trên thang trời không dám dừng lại, thừa dịp này nhanh chóng đi về phía trước, nhưng mà tâm thần thời thời khắc khắc lưu ý lấy biến hóa quanh mình.
Đương nhiên, cũng sẽ có chút ít người nôn nóng, càng không ngừng thúc giục phía trước đi nhanh lên, đi nhanh lên...
Đi chỉ có vài chục trượng, mọi người nghe được một tiếng vang kỳ quái, đều ngẩng đầu nhìn lại, trên bầu trời lại rơi xuống giọt mưa rậm rạp chằng chịt.
Giọt mưa màu đen.
Không hề nghi ngờ, ai cũng không dám để những giọt mưa như vậy tiếp xúc thân thể, trong nháy mắt, tất cả mọi người tế ra pháp bảo phòng ngự, soạt kéo, các loại vòng bảo hộ đồng thời bày ra, từ xa nhìn lại, giống như là những mảnh vải nhiều màu trên một sợi dây dài.
Pằng, pằng, pằng...
Giọt mưa rơi xuống, nhẹ nhàng nện trên phòng hộ tráo, mặc dù lực đạo không lớn, lại phát ra âm thanh hủ thực hưng phấn, tất cả mọi người là lập tức cảm giác được, chân khí trong cơ thể bắt đầu cực tốc trôi qua, nói rõ lực hủ thực của giọt mưa màu đen tương đối đáng sợ, pháp bảo phòng ngự cũng cần cung cấp đại lượng chân khí mới có thể bảo vệ mình chu toàn.
Hưng phấn hưng phấn...
Âm thanh hủ thực chói tai vang lên bên tai mọi người, làm cho vòng bảo hộ toát ra đạo đạo sương mù, mỗi người cũng vô cùng kinh hoàng, giờ phút này, ý nghĩ trong lòng đều giống như nhau: cái này nguy rồi, tốc độ chân khí xói mòn nhanh như vậy, mặc dù không ngừng tiêu hao linh đan diệu dược, vậy cũng không kịp đền bù tiêu hao a...
Đúng vậy, dùng đan dược để đền bù chân khí tiêu hao, xác thực cần một quá trình hóa giải cùng hấp thu chuyển hóa dược lực. Tiêu hao chân khí một phút đồng hồ, mặc dù là dùng đan dược tốt nhất, thường thường cũng cần một hai canh giờ mới có thể bổ sung trở về.
Tình cảnh dưới mắt, phải xem thang trời này rốt cuộc dài bao nhiêu, có thể ở trước khi chân khí tiêu hao, đi đến nơi tương đối an toàn hay không. Nếu không, tất cả mọi người sẽ bị giọt mưa màu đen kia hủ thực thành một đống nước.
Bất quá, trong tất cả mọi người lúc này, cũng không kể cả Tô Triệt, bởi vì Tô Triệt có đủ ưu thế nào đó, có thể không quan tâm trình độ hao tổn chân khí này.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc ngồi ở trên cự thạch màu đen, có thể đồng thời truyền dòng nước ấm trong Tiên Ngục cùng Thanh lưu của hắc thạch cho Tô Triệt, dung hợp thành một năng lượng thần kỳ, là có thể làm cho dược lực của Linh đan mà Tô Triệt nuốt xuống trong khoảnh khắc kích phát ra.
Dưới tình huống bình thường, y theo tu vi thực lực hiện nay của Tô Triệt, triệt để hấp thu dược lực của một viên Linh đan, ít nhất cần mười canh giờ, chỉ là, ở dưới năng lượng thần kỳ kích phát, hơn một canh giờ là có thể triệt để chuyển hóa dược lực làm chân khí. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, ngày xưa bế quan tu luyện mới xuất hiện tốc độ nhất phi trùng thiên.
Giờ phút này cũng giống như vậy, Tô Triệt ăn vào một quả Linh đan, rất nhanh chuyển hóa dược lực, đền bù chân khí tiêu hao có thể nói là dư dả, cứ như vậy đi đến tám ngày mười ngày, cũng không cần lo lắng cái gì.
Tô Triệt nhẹ nhàng, những người khác thì âm thầm kêu khổ, còn có một người không chịu nổi nhất.
Gia hỏa đi ở phía trước Tô Triệt, chính là hậu bối gia tộc của chưởng giáo Chí Tôn Thiên Huyền Tông, tu vi của hắn chỉ là Luyện Khí tầng chín, ứng đối nguy cơ trước mắt, khẳng định so với những người khác càng thêm gian nan. Luyện Khí tầng chín cùng cảnh giới Đại viên mãn, nghe chỉ là cách một tầng, nhưng trên thực tế, thực lực tổng hợp lại kém gấp mấy lần.
Đẩy hạt mưa đen không bao lâu, người này cũng đã chống đỡ không nổi, trong lúc đó, sắc mặt hắn trắng bệch quay đầu nhìn Tô Triệt nói ra:
- Tô sư đệ, ta không được, chân khí lập tức hết sạch rồi, ngươi giúp đỡ ta đi.
- Nuốt vài hạt đan dược là được a.
Tô Triệt nhàn nhạt nói.
Tô Triệt còn không có quên, vừa rồi, lúc còn ở trên bàn tay kia, thiếu chút nữa bị tên hỗn đản này đẩy rơi xuống Thâm Uyên. Mặc dù mình không phải người bụng dạ hẹp hòi, hay mang thù, nhưng cũng không có thể quay đầu lại trợ giúp hắn.
Người kia vẻ mặt đau khổ trả lời:
- Đan dược có rất nhiều, vừa mới ăn một bó to, chỉ là, không kịp tiêu hóa a.
- Tràng vị của ngươi không tốt, liên quan gì tới ta.
Tô Triệt hàm chứa mỉa mai trả lời một câu, thậm chí cũng lười nhìn hắn.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 160 : Động phủ Vu tộc (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Ngươi...
Lúc này người kia sững sờ, nguyên vốn là sắc mặt trắng bệch khó coi, lần này, trực tiếp biến thành tro tàn. Có lẽ là bị Tô Triệt chọc tức giận, cũng có thể là chân khí trong cơ thể xác thực còn không có mấy.
- Đi nhanh lên, miễn cho người phía sau đẩy ngươi xuống.
Tô Triệt căn bản không quan tâm đến phản ứng của hắn, ngược lại là thúc giục một câu.
Nếu hắn là người tốt, điều kiện tiên quyết là không tổn hại ích lợi bản thân, Tô Triệt cho rằng, thuận tay giúp hắn một chút cũng có thể, chỉ là, cái đức hạnh kia, dựa vào cái gì phải giúp hắn?
- Hảo, hảo, hảo.
Trong ánh mắt người kia nhúc nhích vẻ điên cuồng, tuy dưới chân còn không có đình chỉ đi đường, nhưng trên tay khẽ động, liền từ túi càn khôn lấy ra một hạt châu màu tím sậm.
Hắn cắn chặt răng hung dữ nói ra:
- Nếu ngươi không giúp ta, chúng ta cùng một chỗ đồng quy vu tận, biết rõ ta lấy là cái gì không?
Tô Triệt tùy tiện nhìn thoáng qua đã đoán được, tất nhiên là một loại lôi châu uy lực cường hãn, ngày đó, ma tu kia có thể trọng thương được Chân Chân là dựa vào một quả lôi châu như vậy, uy lực kia không thua kém một kích của Kim Đan kỳ. Loại vật này, dưới tình huống trước mắt, xác thực có đủ lực uy hiếp đồng quy vu tận.
Tô Triệt rõ ràng biến sắc, cau mày toát ra thần sắc do dự.
- Nhanh lên, ta sắp nhịn không được.
Người kia đè thấp giọng, khàn cả giọng hô:
- Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không giúp ta, chúng ta cùng một chỗ xong đời.
Lời của hắn, ngược lại làm cho vài tên đệ tử Thiên Huyền Tông ở sau lưng Tô Triệt bị hù sợ, lập tức thả chậm cước bộ, muốn kéo ra cự ly an toàn, miễn cho chết oan chết uổng.
Mấy người kia thả chậm cước bộ, người ở phía sau đương nhiên là không vui, trong nháy mắt đưa đến một nhóm người đằng sau bắt đầu thấp giọng chửi rủa, liên tục thúc giục.
Nguy cơ trước mắt như thế, tất cả mọi người đau khổ chèo chống, thậm chí nghĩ đi được nhanh một ít, mau rời khỏi thang trời chết tiệt này...
- Được rồi.
Tô Triệt rốt cục gật đầu nói:
- Ta giúp ngươi, bất quá...
Người phía trước kia biểu lộ dừng một chút, cho rằng cuối cùng Tô Triệt là thỏa hiệp, không nghĩ tới...
Pằng bùm.
Tô Triệt bạo nổi công kích, tay trái sử dụng hấp lực, một cái xuất kỳ bất ý, thu lấy lôi châu trong tay hắn; cùng lúc đó, chân phải đá bay ra, nặng nề đạp vào lồng khí phòng hộ của hắn.
- A…
Tu vi người kia vốn là yếu hơn Tô Triệt, giờ phút này sớm đã là dầu hết đèn tắt, ở đâu chịu nổi đả kích của Tô Triệt còn sinh long hoạt hổ. Một cước đơn giản như thế, cũng đá bay hắn lên, hơn nữa ở giữa không trung, lồng khí hộ thể của hắn giống như bọt biển tiêu tán ra.
- A...
Giọt mưa màu đen dày đặc lập tức rơi xuống trên người của hắn, trong nháy mắt, cả người hắn bốc lên khói đen dày đặc.
Đợi cho hắn ngã xuống Thâm Uyên, lâm vào trong sương mù dày đặc, sắp thoát khỏi tầm mắt mọi người, đã biến thành một bộ khô lâu hắc hồng giao nhau đáng sợ, tiếng kêu thảm thiết mà hắn phát ra kia, có thể thấy được, thân thể gặp phải loại hủ thực kia là tư vị đáng sợ đến bực nào...
- Đau dài không bằng đau ngắn, cũng chỉ có thể giúp ngươi như vậy...
Dưới chân Tô Triệt không ngừng, lúc này mới nói những lời còn chưa nói xong ra, đồng thời, lôi châu vừa mới đoạt đến tay cũng thu vào trong túi.
Sau lưng vài tên đệ tử Thiên Huyền Tông cũng đều yên lặng không nói gì, đối với cách làm của Tô Triệt không dị nghị chút nào. Bởi vì, nếu đổi lại là bọn họ, cũng sẽ làm như vậy.
Mặc dù người kia là hậu bối của chưởng giáo Chí Tôn, nhưng hắn thuần túy chỉ là một cái pháo hôi, cũng chẳng mang đến uy hiếp gì cho mọi người...
Hành trình Thang trời, còn đang duy trì liên tục.
Theo không ngừng đi về phía trước, trước sau hai đầu thỉnh thoảng sẽ nghe đến tiếng kêu thảm thiết.
Mặc dù đều là cảnh giới Luyện Khí Đại viên mãn, trước khi đến cũng đều chuẩn bị sung túc, nhưng vẫn có người thật sự chống đỡ không nổi nữa, chân khí hao hết, phápbảo không ánh sáng, bị mưa đen dày đặc hủ thực thành bộ dạng vô cùng thê thảm,ngã xuống Thâm Uyên.
Tô Triệt vẫn là nhàn nhã như vậy, đồng thời, cũng yên lặng lưu ý trạng thái của Phỉ Vân ở sau lưng cách đó không xa, bất kể nói thế nào, một phần tình cảm kia của nàng đối với mình, mặc dù là do Tình Ti gây ra, nhưng nếu như nàng lâm vào nguy nan, vẫn không thể ngồi nhìn mặc kệ.
Cũng may, trạng thái của Phỉ Vân coi như không tệ, trên tay nâng một pháp bảo hình Hắc Liên, cùng nhau đi tới, ứng phó tương đối tự nhiên.
Không riêng gì nàng, mười đệ tử của Huyễn Ma giáo ứng đối loại mưa đen có tính hủ thực rất mạnh này, hình như là có chút thủ đoạn, so với những môn phái khác, hẳn làchiếm cứ lấy công pháp hoặc là pháp bảo ưu thế nào đó.
Rốt cục, mọi người dọc theo thang trời, xuyên qua trên vực sâu không đáy, trước mắt rộng mở trong sáng, chẳng những đi ra khỏi phạm vi mưa đen bao phủ, còn nghe được phía trước nhất truyền đến tiếng nói, tiếng hoan hô đè nén.
Tất cả mọi người thấy được, cuối cùng của thang trời là đỉnh núi của một tòa núi cao, trên núi có cây có cỏ, màu xanh dạt dào, biểu hiện ra mà xem, cùng núi non trong thế giới bình thường không có gì khác nhau, không thể nghi ngờ, những nơi như thế này ở trong tử địa, làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết.
Mọi người đáp đến đỉnh núi, đều ngồi xuống nghỉ ngơi, mặc dù cùng một chỗ không thể ngưng lại thời gian dài, nhưng cũng phải nắm bắt thời gian bổ sung chân khí khô kiệt.
Tô Triệt đơn giản xem xét, nguyên bản đi ở trên thang trời hơn bốn trăm người, giờ phút này, còn lại không đến ba trăm người, chỉ là cửa ải thang trời này, quân số đãgiảm một phần ba... Còn muốn ở Tiểu Di Tiên Cảnh đợi một tháng, ngẫm lại cũng cảm thấyda đầu run lên.
Đến nơi này, Tô Triệt sẽ không muốn cùng những người khác ở cùng một chỗ, bởi vì những người này đã không giúp đỡ được cái gì, thời khắc nguy cấp, còn có thể hướng về phía mình triển lộ ra sắc mặt dữ tợn như bệnh tâm thần, vừa rồi một màn trên thang trời kia, đầy đủ nói rõ điểm này.
Vì vậy, Tô Triệt chỉ lén lút truyền âm nói cho Phỉ Vân một câu “bảo trọng”, sau đó, không đợi đệ tử của Thiên Huyền Tông làm ra phản ứng, thân hình lướt đi, hướng phía dưới núi mà chạy.
- Ai, Tô sư đệ...
Sau lưng truyền đến tiếng kêu của người nào đó, Tô Triệt cũng không quay đầu lại, qua trong giây lát đã tan biến ở trong bụi cỏ tươi tốt.
Người gọi đúng là đệ tử của Thiên Huyền Tông mà lúc còn ở trên bàn tay lớn quyết định muốn đi theo Tô Triệt, người này tên là Trịnh Dung, cốt linh đã là ba mươi bốn tuổi, tư chất coi như trung thượng, nhưng mà ở trong Phong Vân Bảng của đệ tử nội môn, lại không có tên trên đó.
Hiện nay, nhóm người Ngọc Thanh, Hoa Lộc bài danh trước mười trên Phong Vân Bảng kia, vì trốn tránh tai hoạ Tiểu Di Tiên Cảnh, sớm đã đều Trúc Cơ. Trịnh Dung cũng là bởi vì một hồi cơ duyên, ở nửa năm trước, một cái không cẩn thận khóa nhập cảnh giới Luyện Khí Đại viên mãn, lại bị một đại nhân vật hạ độc thủ, lại là một không cẩn thận xúc phạm môn quy, lúc này mới bị bức vào Tiểu Di Tiên Cảnh, mỹ danh nói là lấy công chuộc tội.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 161 : Động phủ Vu tộc (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Một hồi cơ duyên, cuối cùng lại đưa đến tai nạn trên thân, không khó tưởng tượng, hắn là không cam lòng bực nào. Hắn muốn sống sót, nhất định phải sống sót, bởi vì, đại cơ duyên mà nửa năm trước thu hoạch kia, hắn mới lợi dụng một phần mười cũng chưa tới, tương lai của mình hẳn là quang minh vô hạn mới đúng...
Hôm nay, hắn đã nhận thức phải đi theo Tô Triệt để tìm may mắn, Trịnh Dung đồng dạng không cam lòng để hắn trốn, vì vậy, cũng chẳng quan tâm chân khí trong cơ thể chưa khôi toàn bộ phục, thuận theo phương hướng Tô Triệt rời đi đuổi theo.
Bá bá bá, lại là mấy thân ảnh, theo đuôi sau lưng Trịnh Dung mà đi, bọn họ đều là xuất phát từ nguyên nhân như vậy, Tô Triệt là người thứ nhất có lá gan hành động, liền trở thành hải đăng cho tất cả mọi người.
Trong chuyện này, còn có một thân ảnh tịnh lệ, kia đúng là Phỉ Vân dung nhan đã đại biến.
So sánh cùng những người khác, tâm tư của Phỉ Vân lại hoàn toàn bất đồng, giờ phút này, ý tưởng của nàng là:
- Tiền đồ của ta đã bị hủy hết, đã không có tương lai, có thể ở trong lúc này gặp lại hắn, như vậy, liều mạng hết mọi cách, cũng phải giúp hắn đi ra khỏi Tiểu Di Tiên Cảnh... Mặcdù, hắn thoạt nhìn không cần trợ giúp của ta.
Ở nàng xem, trừ mình ra, những người khác theo đuôi Tô Triệt, đều là không có hảo ý.
Phỉ Vân một mình rời đi, vài đệ tử Huyễn Ma giáo khác cũng không có ngăn trở, vào Tiểu Di Tiên Cảnh, tất cả mọi người đều đồng dạng, tánh mạng một đường, người không muốn lưu lại đồng lòng hợp tác, ở lại trong đội ngũ ngược lại là tai họa ngầm, nguyện ý đi, vậy thì mời đi ngay a.
- Chủ nhân, có người theo tới.
Lão Hắc đã phát hiện ra bọn người Trịnh Dung phía sau theo tới.
- Không sao cả. Ta nói rồi, đi theo ta, chỉ sẽ bị chết nhanh hơn mà thôi.
Khóe miệng Tô Triệt hiện ra một tia cười lạnh.
- Chỉ là, Phỉ Vân kia cũng tới.
Lão Hắc nhỏ giọng thầm nói:
- Cái cô nương này, rất quấn người a.
Tô Triệt nhíu mày, thoáng tưởng tượng, trong nội tâm thở dài:
- Cho nàng đi theo a, thật sự không được, liền cứu nàng một mạng.
Lão Hắc hắc hắc vui lên, đương nhiên tinh tường, chủ nhân nói cứu nàng một mạng, chỉ chính là bắt Phỉ Vân vào trong Tiên Ngục. Mặc dù có khả năng không ra được nhưng so với chết ở trong Tiểu Di Tiên Cảnh thì tốt hơn mấy trăm lần.
Căn cứ kinh nghiệm tâm đắc mà tiền nhân lưu truyền tới nay, Tô Triệt biết rõ, trên một tòa núi lớn như vậy, nhất định sẽ tồn tại một ít động phủ, cũng chính là huyệt động vài trăm vạn năm trước, Viễn cổ Vu tộc ở lại. Trong huyệt động, rất có thể lưu lại một chút chiến lợi phẩm, chính là bảo vật lấy được trên người những Tu tiên giả bị giết kia.
Bởi vì Viễn cổ Vu tộc không có nguyên thần, pháp bảo càng là cao cấp, bọn họ càng không có cách nào sử dụng, rất nhiều Vu nhân, sẽ đem những di vật của người tu tiên trở thành vật phẩm trang trí bầy đặt trong chỗ ở. Giờ phút này, mình muốn tìm gì đó, chính là những vật trang trí kia.
Tốc độ của Tô Triệt không nhanh cũng không chậm, cho lão Hắc đầy đủ thời gian tinh tế tìm tòi, xem chung quanh có động phủ bí ẩn hay không.
Đột nhiên...
- Chủ nhân, chú ý bên phải.
Lão Hắc hô to cảnh báo.
Bá.
Một sợi dây màu xanh biếc xuyên thấu qua lùm cây dưới mặt đất, cuốn tới đùi phải của Tô Triệt.
Tuy sợi dây này dung mạo không sâu sắc, cũng chỉ lớn bằng cổ tay, chỉ là, bất kỳ vật gì trong Tiểu Di Tiên Cảnh, Tô Triệt cũng không dám xem thường, sưu, một cái tung mình tránh thoát khỏi sợi dây quấn quanh, ngược lại là chạy về phía chỗ nó xuất phát.
Vật không tầm thường, tất nhiên nơi đây cũng không phải nơi tầm thường a, Viễn cổ Vu tộc đều thích trồng một ít thực vật cổ cổ quái quái ở bên ngoài huyệt động mình, nói không chừng mình đã đi đến nơi như vậy.
Lúc rơi xuống đất, Tô Triệt tế ra linh khí phi kiếm, chém nó thoáng một phát.
Pằng.
Phi kiếm chém trúng dây, lại bắn lên cao cao, thiếu một ít nữa liền văng khỏi tay Tô Triệt. Lại nhìn cái dây kia, địa phương bị phi kiếm chém trúng, chỉ để lại một dấu ấn nhẹ nhàng, hơn nữa trong chớp mắt đã khôi phục nguyên trạng.
- Một khi bị nó quấn lên, tuyệt đối là chết chắc rồi.
Tô Triệt âm thầm cảnh giác, nhưng mà trên hành động thượng, vẫn là một bộ to gan lớn mật, hướng về phía trước vài chục trượng, nhắm chỗ vách núi rủ xuống một mảnh trên dây thật lớn.
Cảm giác được có sinh vật tiếp cận, một mảnh dây kia soạt soạt chuyển động, giống như là vạn xà xuất động, trong nháy mắt nhếch lên vô số cái đầu nhỏ, lắc đầu vẫy đuôi hướng về phía Tô Triệt mà tỏ vẻ hoan nghênh.
Loại tình cảnh này, người bình thường sẽ sợ tới mức cướp đường mà chạy, nhưng Tô Triệt chỉ là giảm bớt tốc độ, y nguyên đi tới phía vách núi này.
Làm như vậy khẳng định không phải tự sát, mà là một loại thử.
Vừa rồi thời điểm đối kháng mưa đen trên thang trời kia, Tô Triệt thử lợi dụng thanh lưu của hắc thạch tới tiếp xúc những giọt mưa màu đen kia, lại phát hiện, chỉ cần trên ngón tay ẩn chứa thanh lưu của hắc thạch, cho dù chạm vào mưa đen, da của mình cũng không có bị hủ thực.
Hắn lại đánh bạo lặng lẽ tiếp được vài giọt mưa đen, chúng nó giống như là nước mưa bình thường, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của mình, không có bất kỳ tác hại nào cả.
Đã sớm đoán qua, cự thạch màu đen cùng lệnh kỳ kim sắc trong lúc đó có liên lạc cực kỳ mật thiết, như vậy, tất nhiên cũng có liên quan với Viễn cổ Vu tộc, hôm nay, càng thêm chứng thật điểm này.
Cho nên, giờ khắc này, toàn thân Tô Triệt lưu chuyển năng lượng thanh lưu của hắc thạch, dưới loại trạng thái này, bộ dạng những sợi dây kia lắc đầu vẫy đuôi, cái kia là mừng rỡ mà tỏ vẻ hoan nghênh chân thật, mà không phải là hoan nghênh đi tìm cái chết.
Vừa rồi sợi dây kia phát động công kích đối với Tô Triệt, giờ phút này lại rất là thành thật, quay quanh ở ngoài một trượng, cao cao giương lên, giống như một loại yêu thú có tư tưởng, nhẹ nhàng gật đầu đối với Tô Triệt...
- Quả nhiên đã đoán đúng.
Trong nội tâm Tô Triệt gật đầu:
- Chúng nó tỏ thiện ý đối với ta.
Tô Triệt giơ tay phải lên, muốn tiếp xúc cùng sợi dây kia, chỉ là, ở thời khắc mấu chốt này, sau lưng cách đó không xa lại truyền đến khách không mời mà đến nào đó thiện ý nhắc nhở:
- Tô sư đệ, không nên đụng nó.
Bọn người Trịnh Dung, cuối cùng cũng đã tới.
Trịnh Dung nhắc nhở, xác thực xuất phát từ thiện ý, ở hắn cho rằng, hết thảy những gì có thể hoạt động trong Tiểu Di Tiên Cảnh, đều là không được đụng vào.
Đáng tiếc đã không còn kịp rồi, tay phải của Tô Triệt đã cầm lấy sợi dây kia.
Bá.
Dây quấn quanh đi lên, từ cổ tay Tô Triệt, một mực quấn đến bả vai...
- Xong rồi…
Trịnh Dung thầm than một tiếng.
Trong nháy mắt này mặt Phỉ Vân không có chút máu, trong nội tâm lo lắng vạn phần, rồi lại không dám há miệng gọi...
Nhưng mà hình ảnh kế tiếp, lại khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Sợi dây này quấn trên người, nhẹ nhàng ma sát vài cái ở trên hai gò má của Tô Triệt, giống như là một linh thú đang nịnh bợ chủ nhân của mình.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế