Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
----oo0oo---
Chương 2464: Gặp nhân vật số 1
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Cung Khai Hà, sắc mặt cậu sao vậy, trông không tốt tí nào cả. Làm việc cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức, Tổ đặc nhiệm A vẫn phải cần cậu sắp xếp công việc, không có cậu không thể được.
Chủ tịch Đường vừa chỉ Cung Khai Hà ngồi xuống vừa thân thiết nói.
- Chủ tịch không phải đến giờ cũng chưa nghỉ ngơi sao? Đã sắp sang năm mới rồi, Cung Khai Hà làm việc cũng không mệt.
Cung Khai Hà vẻ mặt cung kính nói.
- Ngồi xuống rồi nói chuyện.
Chủ tịch Đường chỉ vào ghế tựa nói.
Hai người ngồi xuống.
- Chủ tịch, tôi làm việc không tốt.
Cung Khai Hà vẻ mặt buồn bực, trong đầu cũng bực bội, uống một ngụm trà thở dài.
- Sao vậy? Có chuyện gì cứ từ từ, đừng nóng vội.
Chủ tịch Đường hỏi.
- Việc này, chủ tịch có thể nói với hai vị đồng chí Tần Chí và Tiền Phong Vân một tiếng được không, cho thêm Tổ đặc nhiệm A chúng tôi một xuất thiếu tướng nữa?
Cung Khai Hà nói Tần Chí và Tiền Phong Vân là hai vị phó chủ tịch quân ủy.
- Xuất thiếu tướng không phải trò đùa, không phải nói cho là có thể cho. Thiếu tướng bay đầy trời như rau xanh củ cải còn có ý nghĩa gì? Tất cả mọi người sẽ không có ý trí hướng lên trên. Tuy nhiên, cậu có thể nói cho tôi biết một lý do không?
Chủ tịch Đường nghiêm túc nhìn Cung Khai Hà nói.
- Rất xin lỗi Chủ tịch Đường, tôi sai rồi.
Cung Khai Hà giống như một đứa trẻ phạm sai lầm.
- Ha hả, biết sai thì sửa là tốt rồi. Hơn nữa, tôi biết cậu chắc chắn gặp chuyện khó. Có phải có người nào không nghe lời làm cậu tức giận? Tổ đặc nhiệm A không giống các đơn vị khác.
Mỗi người đều là cao thủ, cao thủ đều có cá tính. Hơn nữa, Tổ đặc nhiệm A tuy nói là bộ phận bí mật của quân đội nhưng Tổ đặc nhiệm A vẫn là nơi duy trì một chút truyền thống trên giang hồ thời xưa.
Cho nên, chính vì lý do này làm cho Tổ đặc nhiệm A có tính đặc thù không giống với các đơn vị khác.
Cung Khai Hà cậu, nói về phương diện khác là Thảo đầu vương, cho nên, những đồng chí này thật sự là rất khó quản lý.
Có thể quản lý được hay không là chứng minh năng lực của cậu. Nếu gặp một chút khó khăn, cố gắng đừng tức giận, luôn có cách giải quyết có phải không?
Chủ tịch Đường an ủi.
- Thật ra, tôi không phải lắm mồm, việc này đồng chí Diệp Phàm cũng không sai, quan trọng là chức quá ít không thể sắp xếp được, trong chuyện này tôi thầm xấu hổ.
Cung Khai Hà báo cáo chuyện đề cử buổi tối.
- Đồng chí Diệp Phàm không sai, cậu ta có ý tốt vì anh em. Hơn nữa, mấy người anh em cũng đã nghe nói rồi, sinh tử cũng không thể trong thoáng chốc.
Huống chi, lần này làm việc vì quốc gia, gần tết còn ở Tam độc giáo. Hơn nữa, còn vì tăng thêm cho Tổ đặc nhiệm A cao thủ thập nhị đẳng đại viên mãn.
Việc này đều là công lao của Diệp Phàm. Tuy nhiên, Tổ đặc nhiệm A cũng có kỷ luật, làm việc cũng không thể là trò đùa, nếu gia nhập Tổ đặc nhiệm A phải tuân thủ quy định của Tổ đặc nhiệm A.
Không thể nói anh có cá tính thì muốn làm gì thì làm, mặc kệ mọi việc có phải không? Điểm này cậu phải nghiêm túc phê bình Diệp Phàm.
Chủ tịch Đường nói.
- Phê bình, việc này tôi thực sự không thể nói. Tôi cũng biết được tính cách của đồng chí Diệp Phàm, bản thân hắn lại như vậy tôi không thể nào lên tiếng phê bình hắn.
Vừa rồi Chủ tịch cũng nói, cao thủ đều có tính tình như vậy, để cậu ta tức giận thì hay rồi. Tôi nghĩ, không phải cơn giận của cậu ta mấy ngày có thể hết.
Thật ra, tố chất tư tưởng của Diệp Phàm đã vượt qua thử thách, lần nào quốc gia cần thì cậu ta đều đứng ra.
Hơn nữa, đều là hăng hái chiến đấu đẫm máu. Huống chi, Xa Nhất Đao là do Diệp Phàm mời vào. Nghe nói là nể mặt Diệp Phàm bởi vì Diệp Phàm cứu tính mạng lão.
Người như thế bản tính khó thay đổi, tôi có chút lo lắng.
Cung Khai Hà nói.
- Cậu lo lắng Xa Nhất Đao không phục?
Chủ tịch Đường hỏi.
- Có khả năng này, chúng ta rất vất vả mới tuyển được một cao thủ chống đỡ nơi gần cổng thành, cũng không thể làm cho người ta vừa được tuyển vào đã không thoải mái có phải không? Về sau làm gì cũng phải nể tìnhthì có chút phiền toái.
Cung Khai Hà nói.
- Đúng thế…
Chủ tịch Đường gật gật đầu, suy nghĩ, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Theo quan sát của các cậu mấy hôm nay, cùng với việc kiểm tra, đồng chí Trương Cường có bản lĩnh thật sự không?
- Tám phần là như thế, trên người y còn có tám phần độc chưa được giải quyết, mặc dù là có thể giải quyết thì bản lĩnh nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì ở nhị đẳng đến tam đẳng. Ôi, y là người có thân thủ lục đẳng, hơn nữa đồng chí Trương Cường cũng ở Tổ đặc nhiệm A lâu rồi, trước kia đi theo Thiết Chiêm Hùng kinh nghiệm làm việc phong phú, tôi thật sự thấy tiếc.
Cung Khai Hà có chút tiếc nuối nói.
- Vậy nếu độc không thể giải quyếtt thì đồng chí Trương Cường có nguy hiểm đến tính mạng không?
Chủ tịch Đường hỏi.
- Vâng.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu.
- Y là một nhân tài.
Chủ tịch Đường lắc đầu ngẫm nghĩ một chút.
- Như vậy đi, cố gắng hết sức để giải độc cho Trương Cường. Ngoài ra lần trước tôi cũng nghe nói Trương Cường muốn đến một đơn vị bộ đội công tác có phải không?
- Vâng, đúng vậy, y chọn căn cứ hải quân ở Phổ Hải.
Cung Khai Hà nói.
- Hải quân lại không cùng nhóm tác chiến với Tổ đặc nhiệm A. Trương Cường cũng chưa từng làm nhiệm vụ gì với hải quân, như vậy không thỏa đáng.
Chủ tịch Đường nói.
- Ý của chủ tịch là?
Cung khai Hà mừng thầm trong lòng hỏi.
- Đến tỉnh Thiên Vân địa ủy, sư bộ binh bên đó không phải đang cần một sư trưởng sao. Vị trí này đối với Trương Cường mà nói cũng rất phù hợp.
Chủ tịch Đường nói.
- Chức vụ đã có vậy quân hàm có phải là cũng được quyết định? Đương nhiên, chủ tịch, tôi cũng không phải lo lắng mình có mâu thuẫn với Diệp Phàm, quan trọng là biểu hiện đồng chí Trương Cường mấy năm nay thật sự rất xuất sắc. Đây cũng không hẳn là đền đáp mà trong điều kiện cho phép có thể cho y một đặc thù không?
Cung Khai Hà hỏi.
- Cung Khai Hà ơi là Cung Khai Hà, có phải cậu đang hỏi thi tôi không?
Không thể tưởng tượng được Chủ tịch Đường đột nhiên cười.
- Tôi nào dám Chủ tịch?
Cung Khai Hà vẻ mặt không hiểu hỏi.
- Còn không có, nói ra ý của cậu là được, tôi xem có được không?
Chủ tịch Đường cười nói.
- Việc này, ha ha,
Cung Khai Hà bị đoán trúng tim đen, hơi ngượng ngùng vuốt vuốt cằm nói:
- Tôi biết yêu cầu thêm xuất, việc này rất khó khăn.
Những việc này đều đã được quyết định từ trước nếu cứ tăng thêm sẽ vi phạm quy định, thật ra tôi cũng không muốn như vậy.
Chi bằng sắp xếp cho Trương Cường một chức vụ lập tức tới đảm nhiệm, Trương Cường tuy nói độc dược còn trong cơ thể chưa được kiểm tra rõ, nhưng đã được các chuyên gia khống chế rồi.
Không có gì trở ngại đối với cuộc sống và công tác của y. Chỉ cần chức vụ được bổ nhiệm, y lập tức có thể đi nhậm chức.
Tôi tính, quân hàm đề cử cho Tiền Sâm trước hết cấp cho Trương Cường, có lẽ thời gian cũng không lâu, đợi Trương Cường vừa đi.
Chức Thiếu tướng của y không phải lại trở về với Tổ đặc nhiệm A sao. Đến lúc đó trả lại cho Tiền Sâm là được. Tôi nghĩ việc này tôi sẽ nói với đồng chí Tiền Sâm. Tin rằng đồng chí Tiền Sâm sẽ hiểu.
- ha ha ha…
Chủ tịch Đường cười sảng khoái, giơ ngón tay chỉ chỉ Cung Khai Hà cười nói:
- Cậu đó, thật đúng là tính toán giỏi, cứ như vậy, một số đồng chí trong Ủy ban quân giới sẽ không thể nào thoải mái. Cứ để cậu trêu ghẹo mãi, số chức của các cậu thì không bị bớt đi, còn người ta thì tự dưng phải thêm một chức. Khai Hà ơi là Khai Hà, cậu đúng là tính hay thật.
- Việc này là chuyện không có cách nào khác.
Cung Khai Hà vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói.
- Xa Nhất Đao là một nhân tài, chúng ta chẳng những phải thu phục con người y còn phải lấy lòng y.
Chủ tịch Đường cười.
- Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc đáp.
- Quan hệ của y với Diệp Phàm rất tốt, cậu làm cho Diệp Phàm hết giận trước rồi nói sau. Còn nữa, đồng chí Diệp Phàm cũng phải trấn an một chút, tuy nói cậu ta tức giận không đúng nhưng người ta cũng rất vất vả rồi. Tết đến mà còn phải thực hiện nhiệm vụ tức giận có thể hiểu được. Thằng nhóc này thật ra không tệ, là một hạt giống tốt.
Chủ tịch Đường khen ngợi nói.
- Chẳng lẽ chủ tịch muốn điều chỉnh vị trí của cậu ta rồi sao?
Cung Khai Hà thăm dò.
- Cậu xem cậu đó, lại nữa rồi, tôi vừa mới khen cậu ta hai câu cậu đã nghĩ đến chuyện chức vụ. Việc này là không thể nào, cậu ta đến Đồng Lĩnh mới bao lâu? Cứ ở đó vài năm, hơn nữa còn phải xem biểu hiện của cậu ta.
Chủ tịch Đường vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cung Khai Hà khoát tay nói:
- Cậu lập tức về làm việc đi, chuyện ở đây tôi sẽ bàn bạc với Tần Chí và Tiền Phong Vân một chút. Việc này phải nắm chắc mụn nhọt phải chữa nếu không để lâu sẽ lên men.
Cung Khai Hà mang theo cặp công văn vội vàng đi.
Một giờ sau tại Hoàng Thành căn, mấy anh em đều đang ngồi một chỗ.
Vừa mới uống một chén Diệp Phàm không ngờ nhận được điện thoại của Trấn Lương nói muốn mời hắn ăn cơm. Diệp Phàm cũng liền gọi đến Hoàng Thành Căn.
- Trương Cường chuyện này anh Diệp xin lỗi cậu, anh em mình cạn một chén để tiếp tục. Lần sau Diệp Phàm tôi phải đập bàn cũng phải làm cho cậu được đề cử.
Diệp Phàm giơ chén lên.
- Anh Diệp, tôi biết anh đã cố gắng hết sức. việc này không thể trách anh, ngược lại là chuyện của tôi làm phiền đến anh rôi. Tuy nói không biết rõ nội dung nhưng tôi đoán được phần nào vì sao anh Diệp tức giận. Anh Diệp vẫn quan tâm đến chuyện của tôi, chén này Trương Cường tôi mời anh.
Trương Cường vẻ mặt cảm kích đứng lên, mắt hơi ướt.
- Không cần nói, anh em ta cùng uống một ly.
Diệp Phàm cùng Trương Cường cụng một ly.
- Đúng đúng đúng, mấy anh em ta cùng uống một ly.
Thiết Chiêm Hùng cười ha hả giơ chén lên, tất cả mọi người đứng lên, tiếng cụng chén liên tiếp.
Không khí rất náo nhiệt.
- Anh Diệp khi nào thì về Đồng Lĩnh?
Lúc này Lang Phá Thiên hỏi.
- Có lẽ là chiều mai đi, thủ trưởng Cung đã khống chế cả số di động của tôi, nói để tôi dưỡng thương. Tuy nhiên, sáng mai tôi sẽ yêu cầu lấy về, không cho cũng phải cho.
Diệp Phàm nói đến đây sầm mặt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
----oo0oo---
Chương 2465: Giải bí mật của thủ trưởng Cung
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Thật ra thủ trưởng Cung cũng có ý tốt, để cậu an tâm nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa cũng không có gì. Dù sao coi như là cho cậu nghỉ tết bù, phải không nào? Tôi nghĩ, Đồng Lĩnh thiếu cậu vẫn hoạt động bình thường có phải không? Không cần lo lắng quá công việc phải làm, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi. Gần hết năm các cậu đến Tam độc giáo, nghĩ đến đã thấy sợ.
Trương Hùng khuyên.
- Đúng vậy anh Diệp, ở Bắc Kinh chơi vài ngày hay ngày mai đến nhà tôi chơi, có lẽ Tân Môn anh cũng ít đến, cha tôi vẫn mong có thể ngồi cùng anh Diệp một chút.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Ừ, đúng rồi Tồn Quân, việc bên đó cậu giải quyết thế nào rồi?
Diệp Phàm đột nhiên nhớ đến chuyện ở thành phố Hạng Nam tỉnh Thiên Vân.
- Cha tôi đang giải quyết, nói cũng khá phiền toái.
Lam Tồn Quân lắc lắc đầu có vẻ buồn bã.
- Sao vậy cậu Lam? Có phải là đã đến thời điểm quan trọng có quyết định rồi đúng không?
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt quan tâm nói.
- Quan trọng là ở chỗ Thái Nhất hoa, cha tôi vẫn nghe hiểu, đã cùng người quen tiếp xúc với Thái Nhất Hoa một chút.
Tuy nhiên, Thái Nhất Hoa rất ít nói, căn bản là không đồng ý nói chuyện này với anh trai của y là Thái Tiến Hậu.
Cha tôi đã đích thân đi một chuyến, tuy nhiên, hình như cũng không được việc, việc này chúng tôi cũng có thể hiểu được.
Dù sao, chúng tôi cũng không có giao tình gì nhiều với Thái Nhất Hoa. Hơn nữa, chúng tôi cũng không giúp được gì cho Thái Nhất Hoa.
Lam Tồn Quân nói.
- Thái Nhất Hoa bây giờ là Cục trưởng Cục Nghiên cứu khoa học của Bộ Khoa học Kỹ thuật. Nếu như y đi lên một bậc chính là cấp thứ trưởng.
Khó khăn này quá lớn, ngay cả những người ngồi đây như chúng ta có lẽ cũng chưa có thực lực này. Nếu không, Thái Tiến Hậu là nhân vật có số của tỉnh Thiên Vân đã đẩy em của y lên lâu rồi.
Tuy nhiên, bộ Khoa học Kỹ thuật là một bộ môn vô bổ, chúng tôi giúp y đổi đơn vị khác, việc này chỉ có cậu Diệp mới làm được.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Đổi đơn vị, khó khăn cũng khá cao. Dù sao cũng là từ đơn vị kém đến đơn vị tốt. Và hơn nữa chưa chắc đã thể hiện được chúng ta quan tâm đến y, có lẽ khó có thể làm y động lòng.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cha tôi cũng đã nghĩ qua, chẳng qua đối với cha tôi mà nói, ngay cả một chút này cũng khó làm được. Việc này ít nhất của phải cán bộ cấp Thứ trưởng thường trực mới có thể quyết định được. Hơn nữa, còn phải xem có ghế trống hay không, nếu không cũng không tốt.
Lam Tồn Quân buồn bực nói.
- Cậu Lam, khó hơn nữa thì vẫn phải giải quyết. Cách thì luôn có, qua mấy ngày nữa mọi người đi làm bình thường thì tôi sẽ nghĩ cách.
Diệp Phàm an ủi.
- Cảm ơn anh Diệp, cha nói là tiện thì cũng muốn đến thăm hỏi anh Diệp.
Lam Tồn Quân nói.
- Ha ha, tiện thì tôi phải đến hỏi thăm chú Lam mới đúng. Ông em, chúng ta là anh em sinh tử, chờ tôi về Đồng Lĩnh sắp xếp một chút sau đó sẽ đến Tân Môn.
Diệp Phàm cười nói.
Lúc này con trai của Trấn Đông Hải Trấn Lương vội vàng vào.
Diệp Phàm bảo cậu tangồi xuống.
Tuy nhiên, nhìn Trấn Lương có chút không được tự nhiên.
- Cậu Trấn, cậu có tâm sự gì đúng không? Nói ra cho mọi người một chút. Thủ trưởng Trấn mặc kệ còn hay không chúng tôi đều tôn trọng ông ấy.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, anh Diệp.
Trấn Lương đứng lên, cầm chén rượu vẻ mặt hổ thẹn nhìn Trương Cường nói:
- Chén rượu này trước tiên tôi kính anh Trương Cường. Anh Cường, nhất định anh phải uống hết, nếu không tôi không có mặt mũi nào nhìn anh.
- Sao lại nói như thế Trấn Lương?
Trương Cường cũng vội vàng đứng lên, có vẻ không hiểu.
- Uống trước đi rồi tôi nói tiếp.
Trấn Lương nói.
- Vậy được, hai anh em ta cùng cạn chén.
Trương Cường nói.
- Không phải, chén này tôi mời anh Cường, trước tiên anh đừng ép tôi nói nguyên nhân, uống trước rồi nói sau được không?
Trấn Lương nói.
- Vậy được, chúng ta uống một trận đã.
Trương Cường cũng không hỏi nữa, cạn ly cùng Trấn Lương.
Tất cả mọi người đều nhìn Trấn Lương, không hiểu y có chuyện gì mà xin lỗi Trương Cường.
- Anh Cường, anh Diệp, anh Thiết… Việc này tôi thật sự khó có thể mở miệng.
Trấn Lương vẻ mặt thật sự thẹn thùng.
- Không sao, đều là anh em, có gì cậu cứ nói thẳng là được.
Diệp Phàm nói.
- Là như vậy, lần này anh Cường có phải là đã không trúng cử không?
Trấn Lương hỏi.
- Ừ, thủ trưởng Cung cứn rắn ép cho Tiền Sâm, tôi không hiểu ông ấy có quan hệ gì với Tiền Sâm, cho nên tôi tức giận.
Diệp Phàm nói.
- Rất xin lỗi anh Diệp, việc này nguyên nhân là từ em.
Trấn Lương vừa nói một câu tất cả đều kinh ngạc nhìn y.
- Làm sao có thể thế được, việc này có liên quan gì đến cậu?
Lam Tồn Quân không kìm nổi hỏi.
- Thật sự là có liên quan đến tôi, bởi vì chuyện Tiền Sâm chính là tôi tìm tổ trưởng Cung nói. Ôi, rất xin lỗi anh Trương Cường,
Vẻ mặt Trấn Lương đỏ bừng nói.
- Cậu có khả năng sao? Không ngờ có thể làm chuyện đó, cậu không phải là làm cha cậu thất vọng sau?
Lang Phá Thiên lạnh lùng nói thẳng.
- Anh Lang, việc này quả thực tôi không thể nói được. Haiz, nói như thế nào nhỉ, việc này tôi cứ nói thẳng vậy.
Tiền Sâm thật ra là đệ tử của cha tôi. Vì cha là thủ lĩnh, một vị trí đặc thù nên ông ấy không thể để người ta bàn tán.
Cho nên, trong tay cha tôi, Tiền Sâm đáng lẽ đã lên cấp Thiếu tướng nhưng vẫn bị cha dành cho người khác.
Mấy năm trước trước khi qua đời luôn nói mãi. Tuy nhiên, vẫn không có cơ hội, lần này có cơ hội cho nên tôi mặt dày đi tìm tổ trưởng Cung.
Tổ trưởng Cung sau khi nhe chưa nói hai lời liền đồng ý ngay. Cho nên, chuyện lần này đều là Trấn Lương tôi phải xin lỗi Trương Cường.
Trước tiên tôi cạn ba chén, anh Cường, xin anh thôi hồng anh thứ cho tôi. Còn cả anh Diệp nữa, tôi cũng uống ba chén, xin anh đừng giận tổ trưởng Cung.
Mọi lỗi là do tôi hết.
Mắt Trấn Lương ngân ngấn nước, cầm chén rượu không nói gì uống sáu chén.
- Hóa ra là như vậy, Trấn Lương, cậu nói cho chúng tôi trước là được. Tin rằng Trương Cường cũng sẽ không so đo việc này. Hơn nữa, Tiền Sâm là đệ tử của thủ trưởng Trấn, tôi thật sự là không hiểu được. Ôi, việc này Trấn Lương cậu cũng đừng cảm thấy tội lỗi, Trương Cường mất cơ hội lần này lần sau tôi tin tưởng vẫn còn cơ hội.
Diệp Phàm nói.
- Đúng thế, Trấn Lương, cậu đừng như vậy, tất cả mọi người đều là hiểu lầm.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Cậu Trấn, chúng ta uống ba chén, việc này coi như bỏ qua, từ nay về sau chúng ta không nhắc đến nữa.
Trương Cường tỏ vẻ độ lượng giơ chén rượu lên.
Mười giờ sáng thứ hai, Diệp Phàm dọn dẹp mấy đồ dùng rời viện.
Mà bệnh viện vì đã nhận mệnh lệnh nên không đồng ý để mấy người Diệp Phàm xuất viện, văn phòng của Phó viện trưởng suýt nữa thì rùm beng.
Đúng lúc đó Lý Khiếu Phong không ngờ vội vàng đến, ông ta nhìn Diệp Phàm nói:
- Tiểu Diệp, cậu đi theo tôi một chuyến, tôi có việc muốn nói với cậu.
Diệp Phàm không nề nà, đành phải theo Lý Khiếu Phong vào một gian phòng.
- Vẫn còn tức giận vì chuyện của Trương Cường đúng không?
Thấy Diệp Phàm lạnh lùng Lý Khiếu Phong cười nói.
- Nào dám, cách ông đều là lãnh đạo, tôi chỉ là lính lấy việc phục tùng là chính.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Ha ha…
Lý Khiếu Phong không ngờ mỉm cười nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Thật ra, tổ trưởng Cung cũng có chỗ khó, ông ấy không có cách nào. Cậu cũng đừng giận ông ấy, ông ấy vẫn rất cọi trọng cậu. Có yêu cầu nào của cậu mà ông ấy không đáp ứng không?
- Chuyện đó không nên nói, muốn tôi mang đầu đi làm việc thì dễ nói chuyện rồi. Một khi tôi kéo nhân tài vào trong đội thủ trưởng Cung đã làm gì, được chim quên ná, được cá quên nơm có phải không? Xa Nhất Đao là cao thủ đẳng cấp 12, bảo một đồng chí trong Tổ đặc nhiệm A đi tìm một người xem.
Diệp Phàm có chút tức giận.
- Được rồi, được rồi, cậu xem cái này trước rồi nói sau.
Lý Khiếu Phong cười tủm tỉm đưa một tập tài liệu ra.
- Cái gì đó, tôi không muốn xem.
Diệp Phàm không nhận.
- Không xem chắc chắn cậu sẽ hối hận.
Lý Khiếu Phong cười thần bí, dường như đang suy nghĩ gì đó.
- Tôi nói nhé lão Lý, ông trực tiếp nói là được, đừng đánh thuốc mê ở đây.
Diệp Phàm nói.
- Xem trước một chút, nếu cảm thấy tôi đang nói đùa thì sau này cậu không cần để ý đến tôi rồi.
Lý Khiếu Phong đưa ra Diệp Phàm không có cách nào đành nhận lấy mở ra.
Nhìn qua một lần Diệp Phàm lại nhìn lại một lần nữa, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Lão Lý, rốt cuộc là sao thế này? Việc này đêm qua bộ máy lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A quyết định, chẳng lẽ sáng nay lại mở hội nghị, sao tôi không nhận được thông báo.
- Ha ha, không cần mở hội nghị, đây là do một tay của thủ trưởng Cung. Trương Cường không phải muốn đến tỉnh Thiên Vân đảm nhiệm chức sư trưởng sao?
Nếu thiếu tướng được y mang từ Tổ đặc nhiệm A đi, ha ha, chức thiếu tướng không phải lại trả lại cho Tổ đặc nhiệm A sao?
Đến lúc đó Tiền Sâm chỉ cần chờ một thời gian ngắn có thể nhận quân hàm này. Một chút thời gian đồng chí Tiền Sâm vẫn có thể chờ.
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Chiêu này của lão Cung hay nhỉ.
Diệp Phàm khen ngợi, quay người hỏi:
- Tuy nhiên, tôi nghĩ lão Cũng cũng đã phải đau đầu rồi đúng không?
- Đó là đương nhiên, thật ra, lần này Trương Cường xem như có một cơ hội lớn. Chẳng những được thăng quân hàm, hơn nữa việc chức vụ cũng được giải quyết xong.
Tuy nói không thể đến căn cứ Hải quân ở Phổ Hải như cậu nói lúc trước nhưng quân đoàn cơ giới cũng là một trong những đội quân tinh nhuệ.
Cũng không kém so với căn cứ Hải quân. Hơn nữa, Trương Cường đã từng huấn luyện ở Tổ đặc nhiệm A, cũng thích hợp có phải không?
Lý Khiếu Phong nói.
- Đúng thế, tôi còn phải cảm ơn lão Cung.
Diệp Phàm có chút xấu hổ nói.
- Ha ha, phải cảm ơn thì làm sớm đi, nếu không thì muộn mất.
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Câu đi nhất định phải mang Trương Cường đi cùng, về việc trao quân hàm có lẽ sẽ làm nhanh thôi, Trương Cường cũng phải chuẩn bị tâm lý có phải không?
- Vậy tôi sẽ đi.
Diệp Phàm cười ha hả nói.
- Cậu thật là mới có lợi đã cười rạng rỡ như vậy. Tuy nhiên, mấy vấn đề của cậu và Thủ trưởng Cung phải giải quyết hết, cậu không có ý đắc ý chứ?
Lý Khiếu Phong nói.
- Ý gì, tôi có gì đâu?
Diệp phàm hừ một tiếng, biết thiên hạ này không có bữa cơm trưa nào miễn phí.
- Không có gì, mang đến cho Thủ trưởng Cung hai viên Lôi Âm Cửu Long Hoàn là xong. Hơn nữa, lần này đến Tam độc giáo không phải cũng hi sinh hai đội viên dự bị sao, hai gã đội viên đều là tam đẳng đỉnh giai,
Lý Khiếu Phong cười khan một tiếng.
- Tạm thời chưa có cách nào, tôi chưa tìm được thuốc để chế biến. Không có thuốc mặc dù là lão tiền bối kia cũng không có cách nào đúng không? Tuy nhiên, một khi có thuốc tôi sẽ không tiếc.
Diệp Phàm nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
----oo0oo---
Chương 2466: Đồng lĩnh xảy ra chuyện lớn
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, cậu phải chắc chắn đấy, điện thoại của cậu ở chỗ thủ trưởng Cung phải làm sao. Ông ấy đã đồng ý cho cậu xuất viện, có lẽ ông ấy cũng không ngăn hay giữ cậu lại rồi. Thật ra, thủ trưởng Cung cũng thật lòng quan tâm đến cậu.
Lý Khiếu Phong nói.
- Tôi đi trước đây.
Diệp Phàm nói xong đứng lên cầm lấy túi văn kiện đi ra ngoài tìm mấy người Trương Cường.
Khi Trương Cường nhìn thấy quyết định bổ nhiệm, lập tức ứu nước mắt.
Bụp một tiếng, chuyện khiến mọi người mở rộng tầm mắt đã xảy ra, một người đàn ông như Trương Cường không ngờ rơi lệ nói:
- Cảm ơn anh, anh Diệp, anh mãi mãi là anh ruột của Trương Cường. Những cái khác tôi không nói, việc này… tôi…
- Rốt cuộc thì chuyện quan trọng cũng đến, làm cái gì phải làm thế?
Vương Nhân Bàng nhún vai nói.
- Anh em còn nói những lời này làm gì? Cậu Trương, chúng ta lập tức đi thôi.
- Diệp Phàm không để ý đến Vương Nhân Bàng, kéo Trương Cường đi rồi.
- Làm gì vậy, chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ, quái…
Lam Tồn Quân vẻ mặt ngẩn ra.
- Có lẽ là có cô nào đó rồi, hai người này thấy sắc là quên hết bạn bè.
Vương Nhân Bàng nhún vai, vẻ mặt khinh bỉ.
- Đúng vậy, có lẽ là như vậy.
Lam Tồn Quân vẻ mặt cũng không khác gì Vương Nhân Bàng.
Vào tổng bộ Tổ đặc nhiệm A.
Diệp Phàm vẻ mặt xấu hổ vào văn phòng của Cung Khai Hà nói:
- Thủ trưởng Cung, rất xin lỗi, tôi quá vội vàng rồi, hiện giờ tôi thu hồi lại lời nói.
- Giờ biết sai lầm rồi đúng không?
Cung Khai Hà vừa ra hiệu cho Diệp Phàm và Trương Cường ngồi vừa nói.
- Tôi sai rồi.
Diệp Phàm nói.
- Trấn Lương chắc chắn đã nói qua với các cậu. Ôi…
Cung Khai Hà thở dài nói:
- Quá khứ cứ để nó qua đi, Tiểu Diệp, qua việc này cậu phải sửa lại tính tình đi, đừng có lúc nào cũng nổi nóng như vậy, thứ nhất làm tổn thương tình cảm đồng chí, thứ hai làm tổn thương mình. Đương nhiên, trong chuyện này tôi cũng có lỗi nhưng đó là không có cách nào rồi.
- Tổ trưởng Cung, đáng lẽ anh nên nói trước với chúng tôi, chúng tôi đều vô cùng tôn kính tướng quân Trấn, làm gì lại để hiểu lầm như vậy.
Diệp Phàm nói.
- Việc này bảo tôi nói thế nào, tôi không muốn đem việc tư nói trên bàn làm việc. Hơn nữa, tôi cũng có chút tư lợi.
Nhưng hôm nay dù có Trương Cường tôi cũng sẽ nói, đồng chí Tiền Sâm cũng là một đồng chí tốt. Ngay cả bỏ tướng quân Trấn ra một bên thì đồng chí Tiền Sâm cũng hoàn toàn có tư cách nhận quân hàm này.
Tôi biết cậu cũng không tệ, tuy nhiên, chỉ có một xuất, dù sao cũng phải để hai người thất vọng có phải không? Tôi hi vọng các anh có thể hiểu được nỗi khổ của lãnh đạo.
Người ta thường nói giải quyết việc công băng, những lời này nói thì dễ làm thì khó lắm.
Cung Khai Hà nói đến đây giơ tay vỗ nhẹ vai Trương Cường.
- Trương Cường cậu cũng vì Tổ đặc nhiệm A mà vào sinh ra tử, hiện giờ trong cơ thể vẫn còn chất độc chưa được giải hết, tôi cũng có nỗi khổ trong lòng.
Cậu yên tâm, việc cơ thể cậu chưa hoàn toàn bình phục Tổ đặc nhiệm A sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Các chuyên gia vẫn đang nghiên cứu cách, việc này có lẽ chủ yếu là giao cho Diệp Phàm rồi. Còn nữa, chuyện của cậu rất nhanh sẽ có quyết định, cấp trên nói đặc sự đặc bạn, có lẽ mấy ngày nay đã có động tĩnh rồi.
Hi vọng cậu trên cương vị công tác mới vẫn tiếp tục cố gắng, mặc kệ cậu ở đâu đều là làm việc vì đất nước có đúng không?
- Cảm ơn ông thủ trưởng Cung, tôi biết rồi.
Trương Cường đứng lên chào theo nghi thức quân đội.
- Cậu có người anh em tốt như vậy tôi thật sự vui vẻ.
Tổ trưởng Cung nhìn Diệp Phàm một cái nói.
- Anh Diêp mãi mãi là anh của tôi, là anh ruột của tôi.
Trương Cường nói.
Sau đó, một người sĩ quan chính chính đến đón Trương Cường đi làm công tác chuyển giao. Lý Khiếu Phong cũng bước vào văn phòng của Cung Khai Hà.
- Tình hình của Xa Nhất Đao hình như không thể nào tốt, đêm qua các chuyên gia đã tiến hành kiểm tra toàn thân đối với y, phát hiện trúng độc rất sâu. Chẳng những bên trong da có chất độc, ngay cả nội tạng cũng bị độc tố xâm hại. Cơ thể y bảy phần đều bị hỏng, nếu không giải quyết vấn đề này kịp thời có lẽ y sống không đầy hai năm.
Cung Khai Hà nhíu mày, vừa mới tuyển được cao thủ lại là người sắp mất mạng, trong lòng Cung Khai Hà tất nhiên không thoải mái.
- Y ở trong hàng mấy chục năm cùng với mấy ngìn con rắn độc, hơn nữa đều ăn thịt rắn sống, trong cơ thể tích tụ không ít chất độc cũng là hoàn toàn bình thường. Lúc trước y cũng đã nói qua, có lẽ y còn sống chưa đầy hai năm. Việc này, có lẽ muốn giải quyết chuyện độc trong người y phải tìm căn nguyên.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Căn nguyên? Tiểu Diệp, ý của cậu là trở lại Tam độc giáo để tìm sao? Không được quá nguy hiểm, lần này các cậu còn sống trở về là hạnh phúc lắm rồi. Cậu lại đi, chắc chắn là chui đầu vào lưới, cách này tuyệt đối không được.
Lý Khiếu Phong vội vàng nói.
- Ừ, đó là nơi không thể đi nữa rồi. Cách này căn bản là không thể thực hiện được. Hãy nghĩ cách khác đi, chúng ta không thể không công làm đồ ăn cho người ta.
Cung Khai Hà gật đầu nói.
- Trương Cường cũng trúng độc, Xa Nhất Đao trúng độc càng sâu hơn, ít nhất, trong vòng mấy tháng tôi không có cách nào giải quyết được.
Tam độc giáo một khi đã làm ác như vậy, tôi nghĩ, chính phủ Lào cũng khá đau đầu với bọn họ, nếu chúng ta biết chỗ chính xác của họ, hay là tiết lộ điều này cho Chính phủ Lào.
Để bọn họ cử quân đội đến truy quyét là được. Đến lúc đó, chúng ta nhân cơ hội ra tay.
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ cách này chỉ có Tông Vô Thu biết, ai trong chúng ta có thể giải quyết Tông Vô Thu. Huống chi Tông Vô Thu biết địa chỉ tổng giáo của lão bị lộ.
Có lẽ người ta cũng đã chuyển chỗ khác rồi. Thỏ khôn có ba hang, Tam độc giáo kinh doanh mấy trăm năm, chẳng lẽ không có điều này.
Có lẽ bọn họ đã chuẩn bị chỗ để lui. Chẳng qua vẫn chưa dùng thôi. Huống chi, việc này mặc dù là chúng ta thông báo cho Chính phủ Lào, bọn họ cũng không chắc có thể giải quyết hoàn toàn được. Dù sao, ở đây cũng có rất nhiều vấn đề. Đến lúc đó thực sự chọc giận Tam độc giáo bọn chúng phóng độc khắp nơi có phải là phiền toái không?
Cung Khai Hà nói.
- Việc này thật đúng là khó giải quyết, không tìm thấy Tông Vô Thu thì không có cách giải độc. Chẳng lẽ trơ mắt nhìn đại cao thủ mất mặt sao?
Hơn nữa, Xa Nhất Đao cũng không giống như lão, vẫn có thể vì Tổ đặc nhiệm A chúng ta một thời gian. Còn Lào, bọn họ tự mình căn bản cũng không có nhiều bộ đội chính quy.
Đi gây sự với Tam độc giáo, có lẽ bọn họ không muốn đi trêu chọc để chuốc lấy phiền đâu. Hai bên nhiều năm nay có thể bình an vô sự như vậy có lẽ trong lòng đã có một sự phối hợp ăn ý.
Hơn nữa, tôi nghi ngờ tổ chức đặc biệt của Lào đã biết sự tồn tại của Tam độc giáo, chỉ cần không quá đáng, họ sẽ không quan tâm, cũng không cần biết.
Lý Khiếu Phong nói.
- Thật sự không được cứ đến hỏi Ngũ độc giáo, nếu Ngũ độc giáo thực lực mạnh hơn Tam độc giáo một ít. Hơn nữa, Cung Thu đã luyện thành người độc, không chừng Cung Thu còn có cách giải quyết vấn đề của Xa Nhất Đao.
Diệp Phàm.
- Tôi thấy cách này không tệ, chúng ta biết về Ngũ độc giáo. Việc này tôi có thể đi một chuyến.
Lý lão nói.
- Lý lão, ông tìm Ngũ độc giáo ở đâu?
Cung Khai Hà hỏi.
- Bọn họ không phải có công ty sao? Chúng ta tìm người phụ trách công ty là được.
Lý Khiếu Phong nói.
- Chung ta tuy nói có một số tư liệu về Ngũ độc giáo nhưng cũng không phải là nhiều. Hơn nữa, Tổng bộ của Ngũ độc giáo ở đâu chúng ta cũng không được rõ.
Tôi thấy, Tổng bộ của bọn họ bên ngoài không phải là tổng bộ của họ. Tuy nhiên, ngược lại có thể tiếp xúc một chút.
Như vậy đi, tôi sắp xếp đồng chí Đông Hồng cùng đi với ông một chuyến, xem bọn họ nói thế nào. Tuy nhiên, tôi lo lắng không gặp được Akimoto.
Người này tuổi tác tương đối lớn rồi, nghe nói đã hơn bảy mươi, có ở trong giáo hay không cũng khó nói.
Cung Khai Hà nói nhìn Diệp Phàm một cái nói tiếp:
- Nếu như có thể chữa bệnh cho Xa Nhất Đao cũng có thể để Diệp Phàm làm chút việc.
Nếu không một khi Đằng Các xác nhận xong, có lẽ Anh Liên Bang còn phải Diệp Phàm đi một chuyến.
Bí mật núi Xương Bối gây khó khăn cho chúng ta mấy năm, không giải quyết mà chúng ta vẫn đóng một đoàn ở đó lãng phí tinh lực và thời gian của chúng ta.
Hơn nữa, bí mật núi Xương Bối giống như một quả bom hẹn giờ, ai biết quân Nhật có những mánh lới gì. Mặc kế có thu hoạch hay không, tìm ra bí mật là việc quan trọng của chúng ta.
- Việc này nếu làm ngay chỉ sợ không có thời gian, dù sao hôm nay đã là 14 rồi, mùng 8 đi làm, tôi không về cũng không được. Một Bí thư Thành ủy thường xuyên mất tích cũng không tốt. Hơn nữa, Đồng Lĩnh cũng có rất nhiều việc đang chờ tôi. Tôi cũng không thể vứt bỏ hoàn toàn mấy vạn dân của Đồng Lĩnh. Việc này tốt nhất là để người khác làm.
Diệp Phàm nói.
- Không vội, cậu về Đồng Lĩnh trước, có lẽ việc này phải đến năm sáu tháng sau. Đến lúc đó chúng ta cho cậu thêm lý do để quang minh chính đại rời khỏi Đồng Lĩnh một thời gian ngắn.
Hơn nữa, lần đó cậu chấp hành nhiệm vụ chúng tôi đã báo cho Tỉnh ủy của cậu.
Bình thường, trước kia cậu phá án ở Ngư Đồng có tiếng, nhưng thật ra dễ nhìn ra mánh lới, gọi cậu về hỗ trợ Ủy ban Kỷ luật phá án là dễ nhất rồi.
Cung Khai Hà nói.
Diệp Phàm cuối cùng cũng cầm được điện thoại di động, ngồi vào xe bật máy.
Nguy rồi, có hàng trăm cuộc gọi số lạ.
Đa số là Bao Nghị gọi đến, tiếp theo là Mễ Nguyệt cùng Vương Long Đông đến Kiều Viên Viên. Còn có cả Vương Triều nữa.
Diệp Phàm quyết định gọi cho Bao Nghị hỏi một chút.
Vừa mới nhận đã nghe giọng lo lắng của Bao Nghị nói:
- Bí thư Diệp, anh đã chấp hành nhiệm vụ đã về, nhanh chóng trở về bên Đồng Lĩnh đã xảy ra chuyện lớn.
- Xảy ra chuyện gì lớn?
Diệp Phàm căng thẳng có dự cảm không tốt trong lòng.
- Bọn họ ra tay đối với tôi, bọn người này thâm hiểm thật. Mùng tám đi làm, mùng mười mấy người Hồ Quý Thiên liên kết với mấy người của Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Đồng Lĩnh và Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến Đồng Lĩnh.
Dù sao thả một đống rắm lớn, nói là cần tôi làm gì đó, lập tức triệu hồi tôi vể trung đoàn cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh.
Hơn nữa, yêu cầu tôi lập tức bàn giao công tác, ngày 11 phải trở về Sở Công an tỉnh nhận công tác, nếu không, coi như là kháng lệnh bị kỷ luật…
Bao Nghị tức giận nói.
- Cậu hiện giờ làm gì ở trung đoàn? Không phải là làm việc vặt chứ?
Diệp Phàm hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
----oo0oo---
Chương 2467: Gặp Phong Thanh Lục
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Phó trung đoàn trưởng, cấp bậc cục trường. Nhìn qua thì là điều chuyển ngang còn có vẻ giống như đề bạt. Tuy nhiên, tôi hiểu âm mưu của bọn họ.
Bao Nghị nói.
- Chỉ sợ là nhìn vào vị trí của cậu ở Đồng Lĩnh đi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Không sai, quyết định điều chuyển tôi vừa tuyên bố, cục công an thành phố Đồng Lĩnh không thể một ngày không có chủ.
Bao Nghị vừa mới nói đến đây Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Nhất Định là để Trì Hạo Cường kiêm nhiệm có phải không?
- Sai rồi, không phải là Trì Hạo Cường, đương nhiên y cũng muốn nói không làm thông được ở trên tỉnh. Cuối cùng đề bạt đồng chí Ninh Mãn Phó Bí thư Đảng ủy Công an thành phố kiêm chức Cục trưởng cục Công an thành phố. Anh xem xem đây rõ ràng là đối đầu với anh. Bọn họ biết anh không thích Ninh Mãn mà còn cố tình đẩy Ninh Mãn vào vị trí này, đây không phải là đánh vào mặt anh sao?
Bao Nghị giận giữ nói.
- Ninh Mãn không phải là đã bị tôi xử phạt sao, hơn nữa tôi chưa về, việc bổ nhiệm Cục trưởng Cục công an thành phố phải được hội nghị thường vụ cùng với Sở Công an tỉnh đồng ý mới được. Ngoài ra, quyền quyết định là ở Thành ủy Đồng Lĩnh chúng ta, tôi không về làm sao quyết định, làm bừa bãi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Bọn họ nói là anh đi hỗ trợ việc phá án bí mật, đặc sự đặc bạn, Phó Chủ tịch tỉnh phân công quản lý công an Trần Húc dẫn một số cán bộ Tỉnh ủy xuống dưới chủ trì hội nghị thảo luận vấn đề này. Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cũng cử người tham gia. Hơn nữa, lúc đó những ủy viên thường vụ khác cũng tham gia thảo luận.
Bên ngoài là thảo luận, trên thực tế người ta đã quyết định từ trước. Việc này, tuy nói là Vương Long Đông cùng Mễ Nguyệt phản đối Ninh Mãn.
Nhưng, anh không ở Thành ủy, nên Trần Húc theo dõi sát sao, cuối cùng tất nhiên là cưỡng ép thông qua.
- Có lẽ là Khổng Đoan và Xa Thiên vui vẻ vì người khác gặp họa đi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Có lẽ Khổng Đoan muốn Trì Hạo Cường kiêm nhiệm. Nghe nói Ninh Mãn trước đây đi theo Cao Thành cùng Khổng Đoan cũng không hề qua lại. Tuy nhiên, bị lão già Trần Húc theo dõi, Khổng Đoan có làm gì có lẽ cũng không có hiệu quả nên liền ngậm miệng. Mà Xa Thiên cũng là mong Ninh Mãn được nhậm chức này.
Bao Nghị nói.
- 13 ủy viên thường vụ tôi không có ở nhà, còn có Ngọc Xuân Phong, Mễ Nguyệt và Vương Long Đông cùng với tư lệnh phân quân khu Lã, lần này có năm người, bên kia chỉ có tám, Phượng Thủy Linh có phải là không bỏ phiếu không? Còn Phó bí thư Vi đâu? Hai người họ không bỏ phiếu hay là phản đối, bọn họ không có cách nào thông qua.
Diệp Phàm hỏi.
- Phượng Thủy Linh giơ tay nói thật ra Phó bí thư Lý đã không bỏ phiếu, bọn họ có bảy phiếu nên thông qua.
Bao Nghị nói.
Cúp điện thoại không lâu sau Vương Long Đông gọi điện thoại đến nói qua tình hình không khác những gì Bao Nghị nói.
- Long Đông, cậu nói xem, ai là chủ phía sau việc này?
Diệp Phàm hỏi.
- Có lẽ là trốn không khỏi nhà họ Khổng kia, nghe nói Ninh Mãn vừa nhậm chức sẽ thả Đường Sở.
Hơn nữa, chỉ phạt một chút đã được giải quyết rồi. Đây là người đang ngang nhiên đánh người ở Phòng thẩm vấn của Cục Công an.
Ninh Mãn cũng lớn mật rồi, hơn nữa, biết rõ anh y còn làm như thế, Ninh Mãn không phải muốn đối địch với anh sao?
Vương Long Đông tức giận nói.
- Ninh Mãn đúng thật là cứng rắn.
Diệp Phàm hừ nói:
- Chuyện của em trai hắn điều tra thế nào rồi. Có việc gì không? Chúng ta cứ để y cười một thời gian ngắn, đến lúc đó chúng ta tận diệt y.
- Đã có manh mối, đáng tiếc Bao Nghị đã bị điều đi rồi. Mà Cục trưởng Vương Triều vì chấp hành nhiệm vụ bí mật tạm thời không liên lạc được. Nếu không hai bút cùng vẽ có lẽ hiện tại chúng ta có thể bắt Ninh Mãn.
Vương Long Đông có chút tiếc nuối nói.
- Đừng nóng vội, nếu xui xẻo tuyệt đối y không chạy thoát.
Diệp Phàm nói, quay người hỏi:
- Dự án đường cao tốc bên chỗ Chủ tịch thành phố có hành động gì không?
- Nghe nói lão Tất rất quan tâm đến việc này. Tết có đến hỏi thăm các đơn vị liên quan. Tuy nhiên, nghe nói hiệu quả không tốt. Người ta không tin y, nghe nói lão Tất trở về rất tức giận thiếu chút nữa đập vỡ bàn.
Vương Long Đông nói.
- Ôi, việc này là từ dự án phát điện. tôi còn hi vọng lão Tất có thể quyết định, như vậy có thể trợ giúp cho dự án phát điện.
Diệp Phàm thở dài.
- Tôi thấy việc này có lẽ anh phải đích thâni ra tay. Tất Vân Lý thật đúng là không có tác dụng nhiều lắm.
Vương Long Đông nói.
- Bí thư Diệp, nghe nói bộ Tài chính bên kia đã có tin tức?
- Có phải là tiền đã được cấp xuống?
Diệp Phàm vui vẻ hỏi.
- Không rõ lắm.
Vương Long Đông nói.
Cúp điện thoại xong Diệp Phàm quyết định đến Phong Thanh Lục một chuyến.
Buổi trưa Diệp Phàm cầm hai bình rượu đến nhà Phong Thanh Lục.
Bởi vì trước đó nhận được điện thoại của Diệp Phàm cho nên nhà họ Phong đã làm cả bàn đồ ăn. Xem ra, rất coi trọng đối với Diệp Phàm. Phong Thanh Lục rất nhiệt tình, tự mình xuống đón Diệp Phàm.
- Gần tết hình như không thấy cậu?
Phong Thanh Lục tươi cười nói.
- Có chút việc phải ra nước ngoài vài ngày.
Diệp Phàm nói, Phong Thanh Lục cười không hỏi tiếp. Ông ta nhìn Diệp Phàm một cái cười nói:
- Lần này cậu đến chắc hẳn không riêng việc chúc tết đúng không? Chúng ta là người một nhà, có việc gì cậu cứ trực tiếp nói là được.
- Tôi đây cứ nói thẳng nhé, nghe nói khoản tiền mà Bộ Tài chính cấp cho Đồng Lĩnh đã có manh mối?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã đến tài khoản sở Tài chính tỉnh của cậu rồi.
Phong Thanh Lục cười nói.
- Cảm ơn.
Diệp Phàm nói.
- Không có gì, việc này đã nói từ trước rồi.
Phong Thanh Lục cười nói.
- Tôi vừa trở về không hiểu là được nhiều hay ít?
Diệp Phàm hỏi.
- Xét thấy tình hình của Hồng Cốc Trại đặc biệt, qua thảo luận quyết định cấp cho các cậu 100 triệu. Việc này chủ yếu là giúp đỡ cho Hồng Cốc Trại các cậu cho nên nhiều hơn một chút, các địa phương khác sẽ không vượt quá năm mươi triệu.
Phong Thanh Lục cười nói nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái:
- Cậu còn phải nhanh chóng lấy tiền về đi.
- Có lẽ sẽ ít đi một chút rồi.
Diệp Phàm thở dài, cấp trên cấp tiền xuống dưới qua mấy cửa đều phải ít đi một chút.
- Cậu nói với Chấn Đào một tiếng là được, hẳn là không thể thiếu của cậu. Túi tiền của Ủy ban nhân dân tỉnh nắm giữ trong tay Chấn Đào đó. Ngươi của mình còn cắt xén cái gì, quy định cũng là do người làm ra.
Phong Thanh Lục cười nói.
- Đừng nói là chú Tề nữa, thật sự keo kiệt. Tôi đến Đồng Lĩnh mấy tháng rồi ông ấy chưa cho tôi một hạt bụi. Chuyện lần này không ngờ ông ấy giật giây để tôi đi hỏi Tề Thiên lấy khoản tiền này. Giúp đỡ cái gì.
Diệp Phàm hơi có vẻ bất mãn nói.
- ha ha ha…
Phong Thanh lục rốt cuộc không kìm nổi phá lên cười:
- Bố con thật là thú vị, bố không ngờ tính kế kiếm tiền trong túi con. Tuy nhiên, cậu đã hỏi Tề Thiên chưa, có nhiều hay ít?
- Còn chưa hỏi, tôi nghĩ, tiền cũng có rồi, bọn họ là sư đoàn đặc chủng, tuy nói kinh tế khá dư dả nói cũng không thể cho bừa, tránh cho người khác bàn tán. Tôi nghĩ đến lúc đó đường của Hồng Cốc Trại không phải xây dựng sao? Bảo Công binh của bọn họ giúp đỡ mở đường, ủng hộ một ít thuốc nổ là được.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu đó, cậu còn lợi hai hơn so với việc trực tiếp đòi tiền.
Phong Thanh Lục nói.
- Vụ trưởng Phong không hiểu là bộ Tài chính của các anh có vị trí Vụ trưởng nào trống không?
Diệp Phàm nghĩ đến chuyện của Lam Tồn Quân thuận miệng hỏi một câu.
- Cậu hỏi làm gì? Có phải phía dưới có đồng chí nào muốn về bộ không?
Phong Thanh Lục hơi ngạc nhiên hỏi.
- Không phải, có người bạn ở bên Bộ Khoa học Kỹ thuật. Anh cũng biết, đơn vị đó không có nhiều việc, anh ấy cũng là Vụ trưởng, nếu có thể đến bộ Tài chính thì coi như là điều chuyển ngang. Tuy nhiên, đơn vị của các anh tốt hơn nhiều, khó khăn có lẽ rất lớn.
Diệp Phàm nói.
- Việc này chỉ sợ quá khó khăn, thật ra vừa mới có một vị trí, Vụ trưởng quản lý nhân sự mấy hôm trước vừa về hưu.
Tuy nhiên, vị trí này mặc dù ở bộ chúng ta nhưng cũng là vị trí quan trọng, nếu bạn của cậu muốn đến đây, trước tiên phải thông qua Ban tổ chức Trung ương.
Thứ hai, việc này mặc dù tôi cũng không giúp được. Nếu như là cấp dưới một chút, thì có thể giúp được một chút, vị trí này là vị trí quan trọng.
Phong Thanh Lục nhíu mày.
- Tôi hiểu, vị trí này không khác gì Ban tổ chức cán bộ của bộ Tài chính, mặc kệ là ở đâu thì người quản lý nhân sự điều là người quan trọng. Mà nhân vật số một cũng sẽ theo dõi sát sao. Dù sao nhân vật số một quyền lực lớn là thể hiện ở việc quản lý nhân sự.
Diệp Phàm tỏ vẻ hiểu rõ.
- Cậu hiểu được là tốt, tuy nhiên, nếu có cơ hội thích hợp tôi sẽ sắp xếp để nói với Bộ trưởng một chút.
Tuy nhiên, tiếng nói của tôi tác dụng không lớn. Dù sao, tiểu Diệp, nói thật với cậu, tôi cấp cuối cùng trong Đảng ủy.
Vừa mới lên cũng chỉ một năm đúng không? Việc này cần có thời gian.
Phong Thanh Lục có ý là không phải không giúp mà là không thể giúp.
- Tôi hiểu chú Phong, tuy nhiên, bộ trưởng hiện tại không biết là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Vẫn là Bộ trưởng Lan Học Bân, có lẽ cậu biết ông ta?
Phong Thanh Lục nói.
- Không có quen biết gì, tuy nhiên, Phượng Húc Quốc trước kia hình như là Thứ trưởng không phải sao?
Diệp Phàm nói đúng là cha của Phượng Khuynh Thành.
- Hiện tại ông ấy là thứ trưởng thường trực, là nhân vật số hai của bộ. Hơn nữa gia thế của ông ấy mạnh, đảm nhiệm chức thứ trưởng cũng bốn năm năm rồi.
Có lẽ Lan Học Bân về hưu ông ấy có thể đi lên. Trước kia Chấn Đào cũng là cậu giới thiệu cho nhà họ Phương, chứng tỏ quan hệ của cậu với nhà họ Phượng cũng không tệ lắm.
Việc này, không chừng cậu có thể đi tranh thủ một chút. Ít nhất nếu thứ trưởng Phượng đồng ý lên tiếng, tôi cũng đi nói một chút.
Việc này nắm chắc năm mươi phần trăm. Dù sao, tuổi tác của Bộ trưởng cũng lớn, có lẽ không ngồi vị trí này lâu nữa.
Trong lúc quan trọng này ông ấy vẫn rất quan tâm đến đề cử của Thứ trưởng Phượng. Vấn đề quan trọng là cậu phải nắm được Thứ trưởng Phượng mới được.
Phong Thanh Lục nói.
- Chú Phong, nói thật, giao tình của cháu với nhà họ Phượng cũng không tốt, trước kia chỉ là do Phượng Lão đế đập nước Thiên Thủy câu cá tình cờ gặp.
Mấy năm nay cháu ít qua lại nhà họ Phương, hơn nữa nhà họ Phượng biết cháu là con rể của nhà họ Kiều, có lẽ quan hệ này càng xa cách đi không ít.
Gặp Phượng Húc Quốc nói chuyện, chắc chắn gần như kết quả bằng không. Tuy nhiên, dù thế nào cháu cũng sẽ thử một chút.
Diệp Phàm nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
----oo0oo---
Chương 2468: Lửa càng mạnh thì càng tốt
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Bên chỗ Ban tổ chức cán bộ chắc cậu vẫn có cách, dù sao cậu có quan hệ thân thiết với nhà họ Kiều, một vị trí vụ trưởng không phải là quá nặng. Bên nay tôi chỉ có thể nói thế mà thôi.
Phong Thanh Lục nói. Khi trời chạng vạng Diệp Phàm cuối cùng cũng đã về đến Đồng Lĩnh.
Đã đến giờ ăn cơm, Vương Long Đông đã đặt xong phòng riêng.
Bao Nghị cũng bí mật về Đồng Lĩnh, trong phòng ngồi toàn là các thành viên trong tổ chức của Diệp Phàm ở Đồng Lĩnh. Ví dụ như Mễ Nguyệt, Ngọc Xuân Phong, Lã Tâm, Bao Nghị, Kiều Hà.
- Tình hình của thành phố thế nào Mễ Nguyệt?
Diệp Phàm hỏi.
- Công trình cải tạo phố Tân Long đã đi vào giai đoạn cuối, mọi việc đều tiến triển thuận lợi. Chẳng qua Cục trưởng Bao đột nhiên bị rút đi, việc này thật là lạ.
Không có Cục trưởng Bao phối hợp, rất nhiên việc cũng không thể triển khai tốt được. Ninh Mãn thật là có chuyện tìm y thì y chối bảy tám lần, sau khi việc kếtthúc mới xuất hiện.
Hơn nữa, thường xuyên nhăn mặt, nói cái gì Công an không phải là người làm việc vặt…
Mễ Nguyệt nói.
- Ninh Mãn trước kia là người của Cao Thành, y hẳn là tìm được ông chủ mới?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Ừ,
Ngọc Xuân Phong gật gạt đầu nói
- Ninh Mãn không lựa chọn Khổng Đoan, ông chủ mới của y hình như là Xa Quân, có lẽ đây là âm mưu gì đó.
- Hẳn là không hợp với Khổng Đoan về việc Trì Hạo Cường. Lão Trì lần này lại không kiêm nhiệm chức Cục trưởng Công an thành phố, trong lòng chắc chắn khá bất mãn.
Hơn nữa, Ninh Mãn cũng không phải là người của Khổng Đoan, lão Trì bất mãn cuối cùng sẽ bộc phát.
Cho nên, chúng ta có thể lợi dụng tâm lý này của lão Trì một chút, khiến y cùng Ninh Mãn vật tay, chúng ta làm ngư ông đắc lợi.
Vương Long Đông nói.
- Không cần thiết, Khổng Đoan sẽ khống chế lão Trì để y không thể tức giận. Tuy nhiên, hai người muốn phóng hỏa cũng khó nói.
Ninh Mãn tính tình khá thúi, hơn nữa, lần này y có thể đi lên, có lẽ Trần Húc và Hồ Quý Thiên đã ra tay mạnh mẽ.
Hơn nưa, tôi cảm thấy phía sau việc này có người thao túng, không chỉ là Trần Húc mà là một người hoàn toàn khác.
Diệp Phàm nói.
- Là ai chứ?
Lã Lâm xoa xoa đầu nói.
- Mồi lửa lần này tôi cũng nghĩ không phải vì Đường Sở không? Bởi vì Đường Sở ngang nhiên đánh người ở Cục công an bị tôi bắt.
Nhà họ Đường tìm rất nhiều người đến xin hôi, cuối cùng đều bị tôi từ chối. không có cách nào họ chơi thủ đoạn di hoa.
Chuyển tôi đi, mà chỗ dựa của nhà họ Đường mọi người đều biết, hẳn là Khổng gia ở Bộ Xây dựng.
Tuy nhiên, có việc tôi không hiểu, Khổng Đoan cũng là người nhà họ Khổng, nếu như nói là nhà họ Khổng đứng sau lưng thì cũng lạ. Tại sao nhà họ Khổng không đẩy Trì Hạo Cường lên mà lại để Ninh Man lên nắm quyền.
Ninh Mãn có cái gì? Hơn nữa y vẫn là người của Cao Thành. Cao Thành đã ngã, Ninh Mãn chẳng qua là chó của nhà có tang thôi, so với bổi cảnh lý lịch củaTrì Hạo Cường hiển nhiên không bằng.
Bao Nghị nói.
- Dương Tiêu của Sở Công an tỉnh thích Ninh Mãn, tuy nhiên, hiện tại thật sự phức tạp. Nhìn ngoài thì Ninh Mãn là do Hồ Quý Thiên và Trần Húc liên kết đẩy lên.
Khổng Đoan có lẽ lúc trước cũng đã ra sức. Cùi chỏ mà quải đùi, cuối cùng cũng phải chấp nhận.
Nên Trần Húc và Hồ Quý Thiên đều là nghe lời nhà họ Khổng xong mới ra tay, như vậy thì chuyện này mới rõ ràng một chút. Ngảy cả trong nhà họ Khổng cũng là một vòng luẩn quẩn.
Ít nhất, thái độ của Trần Húc và Khổng Đoan không giống nhau. Tuy nhiên, Trần Húc và Hồ Quý Thiên liên kết chống lại Khổng Đoan.
Để cho Khổng Đoan không thể không đồng ý để Ninh Mãn lên nhậm chức này. Mà Ninh Mãn làm thế nào để Trần Húc và Hồ Quý Thiên ra sức hỗ trợ cũng thật sự làm cho người ta khó hiểu. Chẳng lẽ Ninh Nãm có quan hệ không ai biết sao? Nếu không khó có thể giải thích chuyện kỳ lạ này.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, Ninh Mãn là người của Cao Thành, Cao Thành và nhà họ Khổng cơ bản là không cùng chí hướng. Nếu như nói Ninh Mãn phục tùng nhà họ Khổng, là chuyện không thể nào.
Bởi vì nhà họ Khổng căn bản không nhìn đến NinhMãn, cấp bậc chức vụ của y đều quá thấp, nhà họ Khổng tùy tiện bồi dưỡng một người khác mạnh hơn Ninh Mãn nhiều, cần gì phải nhận một người không quan trọng như thế này.
Nếu nói là Cao Thành giúp đỡ thì càng không có khả năng. Cao Thành một mình lăn lộn còn đâu khả năng kéo theo Ninh Mãn.
Người đứng sau Cao Thành cũng không có khả năng, Ninh Mãn căn bản không đủ phân lượng cho người ta giơ tay.
Vương Long Đông ngẫm nghĩ một chút nói.
- Có lẽ nhà họ Đường thích Ninh Mãn. Mà nhà họ Đường và Khổng Đoan tuy nói đều là nhà họ Khổng nhưng nhà họ Đường cũng không liên quan đến Khổng Đoan. Dù sao lợi ích cũng không giống nhau.
Bao Nghị nói.
- Có lý.
Mễ Nguyệt gật đầu nói.
- Bí thư Diệp, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Đường Sở nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Đồ chó này hoàn toàn phải chịu hình phạt của pháp luật.
Mọi thủ tục tôi đã đều làm xong, chẳng qua bị lão già bên kiểm sát thành phố lôi xuống.
Nếu không đầu năm nay có thể làm cho Đường Sở ra tòa án. Không ngờ bọn họ dùng chiêu rút củi đáy nồi, chuyển tôi đi.
Ninh Mãn vừa lên, chuyện gì y đều làm được. Đồ hỗn láo này, trong mắt căn bản không có pháp luật.
Bao Nghị tức giận nói.
- Chứng cứ của Đường Sở cậu vẫn giữ chứ?
Diệp Phàm hỏi Bao Nghị.
- Từ khi nhận được quyết định tôi biết bọn họ sẽ thả Đường Sở cho nên tôi đã mang chứng cứ đi và làm một phần chứng cứ giả để ở cục Công an. Có lẽ cũng sẽ bị Ninh Mãn phá đi.
Bao Nghị nói.
- Chỉ cần có chứng cứ chúng ta không sợ. việc này sẽ tính sổ cùng một lượt. Tuy nhiên, Ninh Mãn một khi đã như vậy thì phải kiên quyết bắt y.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Ninh Mãn có lẽ không được mấy ngày, tôi cũng sư tập không ít chứng cứ.
Vương Long Đông đột nhiên cười bí hiểm.
- Tôi thấy rồi, cũng đang bí mật xác minh. Tuy nhiên, nhân vật mấu chốt vẫn chưa tới. Một khi người đó trở về, chúng ta có thể ra tay.
Bao Nghị nói.
- Có có một vấn đề quan trọng khác, chỉ sợ Ninh Mãn ngã thì cục trưởng Bao chỉ sợ không về được. Có lẽ chức Cục trưởng Cục công an thành phố đổi người rồi. Chúng ta phải lựa chọn người này mới được.
Vương Long Đông nói.
- Ừ, Bao Nghị trở về có rất nhiều lực cản, trên cơ bản là không thể nào. Ứng cử viên cho chức này nhất thời cũng khó có thể tìm được. Việc này nếu như có thể bắt cả Trì Hạo Cường thì tốt, đối với việc chọn Phó giám đốc sở chúng ta dễ hơn một chút.
Diệp Phàm nghĩ đến Vương Triều nói.
- Bí thư Diệp, gần đây tôi nghe nói một việc không chừng chúng ta có thể dùng.
Lúc này không thể tưởng tượng được người ít khi mở miệng tư lệnh viên Lã lại nói.
- Ừ, tư lệnh Lã, nói nghe xem nào
Diệp Phàm cười.
- Ninh Mãn tuy nói mới nhậm chức vài ngày, nghe nói cùng Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Trì Hạo Cường đã từng đối đầu một lần rồi.
Tư lệnh Lã cười nói.
- Vài ngày đã bắt đầu, không nhanh như vậy chứ?
Kiều Hà không kìm nổi hỏi.
- Thật sự là nhanh như vậy.
Tư lệnh Lã cười cười nhìn Kiều hà một cái nói tiếp:
- Chuyện này có lẽ đội trưởng Bao cũng biết.
- Ừ.
Bao Nghị gật đầu nói:
- Chơi đùa một lần rồi, chính là hôm trước có lẽ Trì Hạo Cường luôn ghen ghét cho nên trong lòng không thoải mái.
Đúng lúc thành phố xảy ra một sự kiện, chẳng quan hai nhà hàng xóm vì nền nhà mà đánh nahu. Một nhà họ Vương một nhà họ Lý, cuối cùng nhà họ Lý báo cảnh sát. Tuy nhiên, vì tết nên vẫn chưa giải quyết.
Kết quả đám cảnh sát cũng kéo dài, nhìn ngoài là như vậy nhưng thật ra không phải là thế. Bởi vì nhà họ Vượng có người làm lãnh đạo ở Công an quận.
Mà chuyện lần này thật ra nhà họ Vương không đúng, hơn nữa còn đánh bị thương người khác giờ còn đang nằm trong bệnh viện.
Nhà họ Vương có người làm ở Cục công an tất nhiên là việc kéo dài rồi, mãi đến hôm qua mới cử hai cảnh sát đến giải quyết.
Hơn nữa, người cảnh sát kia đến thể hiện sự thiên vị nhà họ Vương. Nhà họ Lý tất nhiên không phục, nên tìm đến Trì Hạo Cường.
Hình như là họ hàng xa. Lúc đó Trì Hạo Cường giận tím mặt, tức giận đến Cục Công an thành phố, chất vấn Ninh Mãn trước mặt mọi người là quản lý cấp dưới như thế nào?
Ninh Mãn giải thích là mình mới tiếp nhận Cục Công an, đang làm quen công việc… Trì Hạo Cường giận quá, chỉ trích Ninh Mãn là trước đây đã làm Phó cục trưởng thường trực Cục Công an là ngồi gầm cầu có phải không.
Ninh Mãn tức giận, nói mặc dù mình như thế cũng không ngồi gầm cầu nhiều như người khác.
Việc này đương nhiên là ám chỉ Trì Hạo Cường có hư danh là chức Bí thư Đảng ủy Công an không có quyền thực, ngay cả chức Cục trưởng cũng không chiếm được.
Việc này thật sự là đạp đúng đuôi của lão Trì, lão đập bàn chỉ vào Ninh Mãn quát lớn.
Kết quả có lẽ là có người gọi điện thoại cho Khổng Đoan, Khổng Đoan gọi điện thoại đến Trì Hạo Cường mới bỏ đi.
Tuy nhiên, khi đi Trì Hạo Cường vẫn cố nói một câu,
- Làm cảnh sát phải có tố chất, giáo dục, phải chịu trách nhiệm đến cùng…
Ninh Mãn cũng đáp lại:
- Xin cứ tự nhiên.
Bao Nghị cười nói.
- Cơn tức của lão Trì đúng là càng ngày càng lớn.
Ngọc Xuân Phong cười nói.
- Cơn tức của Ninh Mãn không nhỏ, tuy nhiên, xem ra hai người thật sự thành lửa và nước rồi.
Diệp Phàm cũng nói.
- Hơn nữa, đem qua còn xảy ra một việc. Ninh Mãn không phải có một người em tên là Ninh Đông, mở một quán là Thuận Phong sao?
Bên thành phố Chương Hà cũng khá kiêu ngạo, hơn nữa, kinh doanh lời không ít. Mà em vợ của Trì Hạo Cường là Dương Trùng cũng kinh doanh ở Đồng Lĩnh. Chuyên buôn bán qua tay đất đai, tay không bắt giặc.
Thường xuyên dẫn Hạo Cường đi làm việc. Cục Đất đai cũng biết mối quan hệ giữa y là Hạo Cường, cho nên cũng mắt nhắm mắt mở.
Lần này Dương Trùng không ngờ kiếm quá rồi, đưa tay về phía thành phố Chương Hà. Hơn nữa, mảnh đất y nhắm không ngờ Ninh Đông cũng nhắm rồi, Ninh Đông định mở rộng cửa hàng kinh doanh ô tô của y.
Cuối cùng, mâu thuẫn từ trước đến nay đêm qua đã bùng phát rồi. Hai đám người đánh đập nhau tàn nhẫn trong phòng hát, nghe nói nhiều người bị thương.
Bởi vì lúc đó có một quân nhân của phân quân khu nhìn thấy, hôm nay nói chuyện phiếm đã nói với tôi.
Tư lệnh Lã nói.
- Tư lệnh Lã có ý là lợi dụng mâu thuẫn giữa Ninh Đông và Dương Trùng để tăng thêm mâu thuẫn giữa Ninh Mãn và Trì Hạo Cường sau đó chúng ta ra tay thuận tiện hơn.
Diệp Phàm cười nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R