18-04-2009, 10:59 PM
Hell Boy
Tham gia: Nov 2008
Đến từ: .... Nhân gian giới ......
Bài gởi: 317
Thời gian online: 1 tháng 1 tuần 5 ngày
Thanks: 63
Thanked 3,940 Times in 165 Posts
Một số truyện ngụ ngôn Trung Quốc
Tình hình là không thấy cái nào có về truyện ngụ ngôn TQ cả nên em post tạm ở đây, nếu sai chỗ thì mod di chuyển giúp nhé.
Truyện đầu tiên nào
Chuyện vẽ rắn thêm chân
Thời xưa nước Sở có một quý tộc, sau khi cúng lễ tổ tiên, liền thưởng cho các môn khách đến giúp việc một ấm rượu. Các môn khách bàn với nhau: “Một ấm rượu chia cho mọi người cùng uống thì không đủ, một người uống thì có thừa. Vậy thì chúng ta cùng thi vẽ một con rắn trên mặt đất, ai vẽ xong trước, thì người đó được uống ấm rượu này.”
Có một người vẽ xong trước nhất. Anh ta cầm ấm rượu định uống, nhưng lại đắc chí lấy tay trái cầm ấm rượu, tay phải tiếp tục vẽ rắn, miệng nói: “Các người xem, ta còn có thời gian để vẽ thêm mấy chiếc chân cho rắn đây.”
Thế nhưng không đợi anh ta vẽ xong chân rắn, một người khác đã vẽ xong rắn. Người đó giằng lấy ấm rượu nói: “Rắn làm gì có chân, anh vẽ thêm chân cho rắn làm gì”, nói xong liền uống rượu trong ấm. Người vẽ thêm chân cho rắn đã để mất ấm rượu đáng lẽ thuộc về anh.
Chuyện ngụ ngôn này nói với mọi người, nếu làm một việc, cần phải có yêu cầu cụ thể và mục tiêu rõ ràng, phải theo đuổi nó, hoàn thành nó với ý chí tỉnh táo kiên định, không nên bị thắng lợi làm mê muội đầu óc, dẫn đến thất bại.
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:
Tài sản của Not Back Away
Chữ ký của Not Back Away [CENTER][B][COLOR="Red"]Mình ta đi giữa biển người
Hỏi trong nhân thế ai người tri âm [/COLOR][/B][/CENTER]
[CENTER][COLOR="Blue"][B]Các hạ muốn boom? Có ngay [/B][/COLOR]
[IMG]http://c.upanh.com/upload/8/67/CS0.12305622_18262_1.gif[/IMG][/CENTER]
[CENTER][SPOILER][CENTER][COLOR="Red"][B]Nếu anh được một lần mộng ước, anh ước mình là giọt mưa rơi, theo tự nhiên phát triển, không sầu đau chất chứa....[/B][/COLOR]
[IMG]http://cA4.upanh.com/9.696.13865735.KUX0/rain2187gb4.jpg[/IMG][/CENTER][/SPOILER][/CENTER]
18-04-2009, 11:02 PM
Hell Boy
Tham gia: Nov 2008
Đến từ: .... Nhân gian giới ......
Bài gởi: 317
Thời gian online: 1 tháng 1 tuần 5 ngày
Thanks: 63
Thanked 3,940 Times in 165 Posts
Chuyện Hoà thị dâng ngọc
Chuyện Hoà thị dâng ngọc ( ta mà có ta để ta xài
)
Biện Hoà ở nước Sở tìm được một hòn ngọc chưa qua chạm trổ ở trong núi Sở, ông liền mang đi dâng cho vua nước Sở là Sở Lệ Vương. Sở Lệ Vương cho gọi thợ Ngọc đến phân biệt. Thợ ngọc nói: “Đây là một hòn đá bình thường.” Sở Lệ Vương cho rằng Biện Hoà là một tên bịp, liền chặt chân trái của Biện Hoà.
Sau khi Sở Lệ Vương chết, Vũ Vương làm vua nước Sở. Biện Hoà lại ôm hòn ngọc đó vào dâng cho Vũ Vương. Vũ Vương lại cho gọi thợ ngọc đến phân biệt. Thợ ngọc cũng nói như người lần trước, cũng cho rằng đây chỉ là một hòn đá bình thường. Vũ Vương cũng cho rằng Biện Hoà là một tên bịp, lại chặt chân phải của Biện Hoà.
Sau khi Vũ Vương chết, Văn Vương đã kế thừa ngôi vua. Biện Hoà ôm hòn ngọc ngồi khóc ba ngày ba đêm ở dưới chân núi Sở, khóc khô cả nước mắt, thậm chí ra cả máu. Văn Vương nghe nói việc này, liền cho người đến hỏi Biện Hoà, nói: “Thiên hạ có rất nhiều người bị chặt đôi chân, sao người lại khóc thương tâm như vậy ?”
Biện Hoà trả lời: “Tôi không phải khóc vì chân của mình đã bị chặt, điều tôi đau lòng là đá quý lại bị coi là hòn đá bình thường, người tốt trung thành lại bị coi là bịp bợm, đây mới chính là nguyên nhân tôi đau lòng”. Vũ Vương liền cho thợ ngọc nghiêm chỉnh gia công chạm trổ hòn ngọc này, quả nhiên phát hiện đây là một hòn đá quý hiếm thấy trên đời, do vậy liền đặt tên là “Hoà thị chi Bích”, tức hòn ngọc họ Hoà.
Trong chuyện ngụ ngôn này, tác giả Hàn Phi lấy cảnh ngộ của người họ Hoà, để ví chủ trương chính trị của mình không được nhà vua chấp nhận, ngược lại bị gạt bỏ, ông cảm thấy thương tiếc việc này. Song, trong chuyện này, cũng có thể hiểu rõ ngụ ý sâu sắc hơn, đó tức là: Thợ ngọc phải biết ngọc, vua phải biết tôi ngươi; người dâng của báu phải chuẩn bị hy sinh vì của báu.
P/S: có phải ngọc hoà thị bích trong Song long đại đường hem nhỉ
Tài sản của Not Back Away
18-04-2009, 11:03 PM
Hell Boy
Tham gia: Nov 2008
Đến từ: .... Nhân gian giới ......
Bài gởi: 317
Thời gian online: 1 tháng 1 tuần 5 ngày
Thanks: 63
Thanked 3,940 Times in 165 Posts
Chuyện Biển Thước khám bệnh
Có một hôm, thần y Biển Thước đến gặp vua Thái Hoàn Công, ông đứng bên cạnh quan sát một hồi, rồi nói với Thái Hoàn Công rằng: “Tôi thấy da trên người ngài có chút bệnh nhỏ, nếu không kịp thời chữa trị, có lẽ bệnh sẽ ăn sâu vào thân thể.” Thái Hoàn Công không chút để ý, nói: “Tôi chẳng có bệnh gì cả”. Biển Thước liền cáo từ ra về. Thái Hoàn Công nói với cận thần rằng: “Làm thầy thuốc thì thích chữa bệnh cho người không có bệnh, muốn lập công để được thưởng.”
Qua mười ngày, Biển Thước lại đến gặp Thái Hoàn Công, nói “ Tôi thấy bệnh ngài đã phát triển đến bắp thịt, nếu không chữa thì bệnh sẽ nặng thêm đấy” Thái Hoàn Công vẫn mặc kệ. Biển Thước đành phải cáo từ ra về, Tề Hoàn Công vẫn không vui.
Lại qua mười ngày, Biển Thước lại đến gặp, nói: “Tôi thấy bệnh của ngài đã phát triển đến ruột và dạ dày rồi, nếu không kịp thời chữa thì sẽ nặng thêm đấy.” Thái Hoàn Công vẫn không nghe lời Biển Thước.
Lại qua mười ngày, Biển Thước từ xa nhìn thấy Thái Hoàn Công, liền ngoảnh đầu bỏ đi, Thái Hoàn Công cho người đến hỏi Biển Thước, “Cớ sao không nói gì đã bỏ đi ?”
Biển Thước nói: “Bệnh ngoài da dùng thuốc nước rửa hoặc chườm nóng thì có hiệu nghiệm; phát triển đến bắp thịt, dùng châm cứu có thể chữa được; bệnh đến ruột và dạ dày uống vài thang thuốc cũng còn có thể chữa được; một khi bệnh vào tuỷ xương, thì chỉ có Diêm Vương làm chủ thôi, thầy thuốc cũng đành bó tay. Bây giờ bệnh của vua đã vào đến tuỷ xương rồi, tôi đã bất lực rồi.”
Năm ngày sau, Thái Hoàn Công thấy đau khắp người, cho người đi tìm Biển Thước, Biển Thước đã bỏ đi từ lâu. Không bao lâu, Thái Hoàn Công bị bệnh chết.
Chuyện này nói với mọi người, sai lầm và khuyết điểm của một người phải được kịp thời sửa lại, nếu để mặc nó phát triển, từ nhỏ thành lớn, từ nhẹ thành nặng, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Tài sản của Not Back Away
18-04-2009, 11:07 PM
Hell Boy
Tham gia: Nov 2008
Đến từ: .... Nhân gian giới ......
Bài gởi: 317
Thời gian online: 1 tháng 1 tuần 5 ngày
Thanks: 63
Thanked 3,940 Times in 165 Posts
Chuyện cáo mượn oai hổ
Một hôm, một con hổ bụng đói, đang tìm kiếm thức ăn. Tình cờ nó bắt được một con cáo, chuẩn bị ăn thịt cáo. Nhưng cáo lại nói với hổ: “Mi không dám ăn thịt ta đâu. Vì ta là do Thiên Đế cử đến, Thiên Đế phong ta làm vua của trăm loài thú. Nếu mi ăn thịt ta, tức là làm trái lệnh của Thiên Đế.”
Hổ nghe cáo nói nửa tin nửa ngơ, nhưng bụng đói cồn cào, không biết làm sao cho tốt. Cáo thấy hổ do dự, lại nói: “Mi cho rằng ta nói ngoa chăng? Nếu vậy để ta đi đằng trước, mi đi theo sau ta, xem các loài thú khác nhìn thấy ta chúng có bỏ chạy không.”
Hổ thấy nói có lý, liền đi theo sau cáo. Quả nhiên, các loài thú khác nhìn thấy, đều sợ hãi bỏ chạy. Hổ không biết tất cả các loài thú khác đã bỏ chạy vì sợ mình, còn tưởng là sợ cáo mới bỏ chạy.
Chuyện này khuyên bảo mọi người, phải khéo bỏ cái giả, giữ cái thật, từ bên ngoài đến bên trong, từng bước đi sâu, làm rõ sự thật, nếu không, rất dễ bị hạng người “Cáo mượn oai hổ” lừa gạt.
Chuyện ngụ ngôn này khuyên bảo mọi người, chớ nên vì hiểu biết nông cạn mà dương dương tự đắc, chớ nên vì công lao cỏn con mà đắc chí.
Tài sản của Not Back Away