Nhìn thấy chồng sáng sớm đã dậy lấy đôi giày đá bóng nhiều năm chưa đi ra để phủi bụi, hơn nữa còn thay một chiếc áo thể thao đã lâu chưa mặc, người vợ đang chuẩn bị giặt quần áo thấy vô cùng kinh ngạc.
- Kiến Xuân, anh làm gì thế?
- Làm gì đâu, anh đi ra ngoài một lát.
Trương Kiến Xuân cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên, đã nhiều năm anh ta đều không luyện tập, hôm nay lại phải lên núi Sơn Trà đạp thanh, ha ha, vị Trưởng phòng mới đến này thật là thú vị.
- Đi ra ngoài một lát? Lúc này là lúc nào mà anh thay quần áo như vậy làm gì, chạy bộ? Hay là tập bước nhanh?
Vợ cũng có chút mơ hồ:
- Anh không ấm đầu đấy chứ?
- Em mới ấm đầu đó, Trưởng phòng mới đến mời anh cùng đi leo núi Sơn Trà đạp thanh, đây lại là lần đầu tiên, anh có thể không đi sao?
Nói thật Trương Kiến Xuân cũng thấy không quen với lời mời của Lục Vi Dân.
Ý đồ của Lục Vi Dân anh ta cũng mơ hồ biết được. Hắn ta là người mới đến, anh ta lại là Phó phòng, hơn nữa đối phương cũng đã lờ mờ đoán được anh ta đại khái có chút thái độ, cho nên muốn giao lưu với mình, kéo gần khoảng cách, loại bỏ bất đồng để tiện triển khai công việc. Điều này không có gì kỳ lạ, chẳng qua dùng cách mời mình cùng đi leo núi thì có vẻ quá khác người.
Tuy nhiên lời nói của đối phương cũng rất có lý, hắn là thư ký của Bí thư Hạ, không có bao nhiêu thời gian thực sự thuộc về bản thân hắn, mọi thứ sắp xếp đều xoay quanh công việc của Bí thư Hạ, chỉ có sáng chủ nhật tuần này có thể có thời gian rảnh. Cùng uống trà có vẻ có chút quá câu nệ, cùng leo núi, rèn luyện, thưởng thức một chút cảnh xuân hoang dã của núi Sơn Trà cũng xem như là một kiểu lạc thú, Trương Kiến Xuân cũng chỉ đành nhận lời.
- Ồ? Ý anh là vị Trưởng phòng mới đến của phòng các anh?
Người vợ bỗng chốc có hứng thú, thời gian này tinh thần của anh chồng đều không tốt lắm, đương nhiên cũng là có liên quan đến chuyện trong công việc. Nhưng chồng không thích nói chuyện cơ quan ở trong nhà, mỗi lần mình hỏi dò cũng là hỏi ba câu mới trả lời một câu, hôm nay lại chủ động nhắc tới vấn đề này.
- Hắn mời đi leo núi? Còn có nhã hứng này sao?
- Nhã hứng gì, hắn là thư ký của Bí thư Hạ… nói chung mấy ngày này cũng chỉ có sáng hôm nay có thời gian.
Trương Kiến Xuân biết vợ mình thích tán chuyện, nên thường không nói chuyện cơ quan ở nhà. Nhưng việc kiểu này sao có thể giấu được, mình thất bại trong cuộc cạnh tranh chức Trưởng phòng…chuyện một thằng nhóc miệng còn hơi sữa đến Phòng tổng hợp làm Trưởng phòng sớm đã lan truyền khắp trụ sở Ủy ban nhân dân Địa khu rồi.
- Kiến Xuân, vậy xem ra Trưởng phòng này của các anh cũng là muốn có quan hệ tốt với anh đấy.
Người vợ càng thêm hứng thú, vừa mở máy giặt, vừa cho quần áo vào máy.
- Hừ, có lẽ là sợ anh gây khó khăn rồi không phối hợp với hắn đấy.
Trương Kiến Xuân khẽ hừ một tiếng.
- Kiến Xuân, em nghe nói Trưởng phòng mới đến của các anh rất không đơn giản đâu, mạng lưới quan hệ không phải là rộng bình thường…Lần này anh không làm Trưởng phòng cũng không sao, có quan hệ tốt với hắn về sau có lẽ sẽ cực kỳ giúp ích cho anh mà.
Nghe những lời đánh giá này của vợ, Trương Kiến Xuân ngạc nhiên. Việc mình cạnh tranh làm Trưởng phòng vẫn chưa nói cho vợ, thậm chí ngay cả nhắc đến cũng chưa từng nhắc đến, nhưng Phong Châu chỉ có như vậy, rất nhiều việc cũng không giấu được ai.
Chính mình để được điều từ Huyện ủy Phong Châu đến Văn phòng Địa ủy cũng hao tổn không ít tâm trí, Triệu Vĩnh Lai xem như một người dẫn đường của mình, lần cạnh tranh vị trí Trưởng phòng lần này Trương Kiến Xuân cũng biết mình muốn trực tiếp chuyển sang cấp Trưởng có chút khó khăn… Điều anh ta hy vọng là cho dù điều chỉnh một cương vị, ví dụ đến Cục bảo mật hoặc Cục cơ yếu để làm cấp Trưởng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng không ngờ lại không được điều động gì, hơn nữa còn có một thanh niên mới làm việc chưa được hai năm được điều đến…cho dù là điều một người giàu kinh nghiệm, hơn anh ta cả về tuổi tác đến làm Trưởng phòng cũng có thể khiến tâm lý anh ta cân bằng. Lời nói của vợ khiến cho Trương Kiến Xuân có chút bất ngờ, anh ta trầm ngâm một lát mới nói:
- Em biết chuyện gì sao?
- Kiến Xuân, em biết lần này anh cũng muốn được thăng tiến, nhưng thời gian anh được điều từ huyện đến Địa ủy chưa lâu, lại không có quan hệ đủ chắc chắn, chỉ dựa vào Triệu Vĩnh Lai thì không có tác dụng là bao. Cho nên lần này anh cũng không cần thất vọng như thế, hơn nữa em thấy Lục Vi Dân làm Trưởng phòng của các anh cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Làm xong việc của mình, người vợ lại cầm giày thể thao từ trong tay Trương Kiến Xuân, tìm một cái bàn chải và phủi bụi.
- Ồ?
Trương Kiến Xuân hơi suy tư mà trở lại với thực tế… nhìn chằm chằm vào vợ mình nói:
- Đây là lời anh rể Đường đó nói?
Chị họ của vợ là vợ của Ủy viên thường vụ Huyện ủy Phong Châu, Chánh văn phòng Huyện ủy Phùng Khả Hành, mối quan hệ giữa mình và người anh em đồng hao này rất bình thường, nhưng trong việc điều đến Văn phòng Địa ủy Phong Châu thì người anh em đống hao này vẫn ra tay góp sức tác động, điều này Trương Kiến Xuân vẫn nhớ kỹ.
- Ừ, hôm trước em đến nhà chị ấy chơi một lát, đúng lúc anh Phùng ở nhà… em liền nói việc của anh, anh ấy liền nói đây là việc tốt, xây dựng quan hệ tốt với Lục Vi Dân không có gì xấu, còn nói không nên so đo được mất trước mắt.
Trương Kiến Xuân cân nhắc ý tứ trong lời nói của vợ, xây dựng tốt quan hệ? Được mất trước mắt? Hừ, Phùng Khả Hành lại đề cao Lục Vi Dân đến như vậy, đương nhiên, cũng không tránh khỏi là muốn lấy lòng Hạ Lực Hành, cũng không nghĩ, chỉ dựa vào việc anh ta là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, có tư cách tiếp xúc với Bí thư Hạ sao?
Thấy chồng mình không lên tiếng, người vợ biết trong lòng chồng không thoải mái. Nhưng việc này cô lại không thể không nói rõ ràng, phòng khi sau này thực sự xảy ra hậu quả, chồng lại trách mình lúc đó không nói rõ ràng:
- Anh Phùng còn nói Lục Vi Dân rất không tầm thường, ngay cả Bí thư Trương cũng rất xem trọng hắn, còn nói một việc…
Sau khi nghe vợ nói sơ qua hết chuyện, Trương Kiến Xuân không thể không suy nghĩ một hồi.
Anh ta từ huyện Phong Châu mà ra, đương nhiên hiểu rất rõ về tình hình Phong Châu. Lúc trước cũng là ngồi không nổi trên vị trí Phó chánh văn phòng Huyện ủy Phong Châu, lúc đó Chánh văn phòng Huyện ủy vẫn là Mẫn Thải Nhân, thân tín của Cẩu Trị Lương, chèn ép mình đến nổi không ngẩng đầu lên nổi. Mình cũng thực sự không chịu nổi nữa, mới nghĩ trăm phương ngàn kế, nhân dịp Phong Châu thành lập địa khu, điều ra khỏi Văn phòng Huyện ủy Phong Châu đến Văn phòng Địa ủy.
Phùng Khả Hành lúc đó vẫn ở Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, anh ta là thân tín của Trương Thiên Hào, nhưng Trương Kiến Xuân không muốn dựa vào mối quan hệ đó rồi đi xu nịnh Trương Thiên Hào, anh ta càng muốn dựa vào chính bản thân mình để phấn đấu được mở mày mở mặt.
Cho dù Lục Vi Dân là thư ký của Hạ Lực Hành, cũng không thể khiến Trương Thiên Hào nhìn hắn với con mắt có phần nể trọng. Trương Kiến Xuân đã quá rõ về mối quan hệ mật thiết giữa Trương Thiên Hào và Hạ Lực Hành, không có sự giúp đỡ của Hạ Lực Hành, một người từ nơi khác đến như Trương Thiên Hào cho dù có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không có thể trong thời gian ba năm ngắn ngủi mà ở thể xây dựng sự nghiệp ở nơi địa bàn kiên cố mà Cẩu Trị Lương đã quản lý hàng chục năm là huyện Phong Châu này.
Trương Kiến Xuân cũng biết chuyện nhà máy xi măng Phong Châu mà Phùng Khả Hành nói, đều nói lai lịch ông chủ của nhà máy xi măng đó không vừa, nghe nói còn có quan hệ ở Bắc Kinh, nhưng Lục Vi Dân có thể tạo quan hệ được với ông chủ đó! Hơn nữa ý tứ trong lời nói của Phùng Khả Hành còn là quan hệ rất thân thiết, cho nên mới có thể khiến Trương Thiên Hào nhìn Lục Vi Dân với đôi phần nể trọng ngay từ trước khi Lục Vi Dân chưa làm thư ký của Hạ Lực Hành!
Trương Kiến Xuân cảm thấy đầu óc mình hơi rối loạn.
Những tin tức này đột nhiên đến lập tức làm đảo lộn đầu óc anh ta, về việc làm sao đáp lại thiện ý của Lục Vi Dân, những ý tưởng trước kia cũng cần xem xét kỹ lưỡng lại mới được.
Núi Sơn Trà nằm ở phía đông thành phố Phong Châu, ngay bên cạnh bờ sông Đông Phong, còn cách nơi sông Đông Phong và Phong Giang hội tụ một khoảng, trên núi có số lượng lớn cây sơn trà, bởi vậy mà được gọi là núi Sơn Trà. Tuy nhiên chất lượng sơn trà của các cây ở trên núi lại không được tốt, vỏ nhiều thịt ít, mùi vị cũng rất bình thường, cho nên phần nhiều là trở thành một loại cây cảnh.
Dưới núi Sơn Trà có một nông trường quốc doanh Hoa kiều Hồng Tinh, đã xây dựng từ năm 1957, là nông trường quốc doanh được thành lập cho các Hoa kiều gặp nạn năm đó. Nó có diện tích đạt đến 15.8 ki-lô-mét vuông, trong đó diện tích đất rừng và mặt nước đã chiếm đến 11 nghìn mẫu, vườn quả, vườn trà là 3 nghìn mẫu, đồng ruộng có hơn 4 nghìn mẫu, còn có gần 3 nghìn mẫu đất bờ sông và những bãi đất hoang lớn chưa được khai thác.
Núi Sơn Trà địa thế không cao lắm, nhưng thảm thực vật bảo tồn khá tốt. Chính vì núi Sơn Trà thuộc về nông trường quốc doanh Hoa kiều lúc đó, cho nên tránh được nạn chặt phá thời kỳ những năm bảy mươi tám mươi, khiến cho nơi này trở thành một khối bảo thạch xanh mướt nơi bồn địa Phong Châu.
Lục Vi Dân mặc một bộ quần áo thể thao, vô cùng phấn chấn mà leo lên chỗ cao trên sườn núi, thở một hơi. Leo lên núi Sơn Trà từ phía đông rõ ràng là khó khăn, nhất là chỉ có những đường hẹp quanh co mà thường ngày các công nhân ở nông trường đi, thì càng có vẻ hao tổn sức lực.
Nhìn xuống rừng rậm phía dưới chạy dài như tấm thảm xanh ngắt, trong lòng Lục Vi Dân thầm xúc động. Hai mươi năm sau, nơi đây đã trở thành khu biệt thự mà toàn Xương Giang chỉ dám nhìn nghiêng, mà hiện tượng chiếm đất một cách phi pháp ở đây dường như mỗi năm đều xảy ra, còn vùng xanh mướt phía nam càng trở thành mục tiêu mà các biệt thự cao cấp tư nhân xa hoa nổi tiếng nhất của Xương Giang nhắm đến.
Mấy phút sau, Trương Kiến Xuân mặt mày đỏ ửng, thấm đẫm mồ hôi mới thở như trâu mà hiện ra trong tầm mắt.
- Phó phòng, xem ra việc rèn luyện cơ thể của anh không tốt lắm, anh mới 25 tuổi chứ hả?
Lục Vi Dân vừa cười vừa trêu chọc đối phương. Nói thật, đi một chuyến như vậy, Lục Vi Dân cũng ngầm có chút mệt mỏi, nhưng trong ngày xuân này đi một chuyến như vậy, cảm giác rất dể chịu.
- Phù phù…
Thở hổn hển một hồi lâu, Trương Kiến Xuân suýt nữa ngã lăn xuống đất, cũng chẳng còn để ý đến chuyện gì khác, ngồi bệt ngay xuống tảng đá bên cạnh, lấy lại nhịp độ hơi thở.
- Trưởng phòng Lục, tôi không dám đấu với anh, tôi cũng không có thời gian rèn luyện gì, lúc nào cũng bận những việc linh tinh.
- Ha ha, mạng sống nằm ở vận động, cái khác đều là của người khác, chỉ có sức khỏe mới là của mình.
Lục Vi Dân khẽ mỉm cười đáp lại.
- Bận những việc linh tinh? Nếu là bận những việc linh tinh thì Phó chánh văn phòng Phan cũng sẽ không coi trọng anh đến như vậy. Trước khi tôi đến phòng Tổng hợp, Trưởng ban thư ký và Phó chánh văn phòng Phan đều dặn riêng tôi, việc trong phòng có gì không hiểu thì cứ hỏi Phó phòng Trương, tuyệt đối không sai.
Mặc dù biết rõ đối phương có ý lấy lòng mình, trong lòng Trương Kiến Xuân vẫn thấy thoải mái, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy mình có chút hèn kém, chỉ có mấy câu nói như vậy thôi mà tâm tình mình đã tốt hẳn lên.
- Trưởng phòng Lục quá khen rồi, chẳng qua là tôi ở cơ quan trong nhiều năm thôi, đâu dám nhận những lời này của Trưởng ban thư ký và Phó chánh văn phòng Phan?
Trương Kiến Xuân đã ổn định lại tinh thần, ngữ khí hơi nhạt nhẽo, nhưng vẫn không nhịn nổi muốn trút giận một chút:
- Nếu tôi thật sự có bản lĩnh đó, cũng sẽ không thể phải chui rúc mãi trong phòng này.
Lục Vi Dân khẽ cười, hắn lau mồ hôi dưới cằm, tiện tay đứng dậy ngắt một ngọn cây bên cạnh, đưa lên mũi, mùi hương cây cỏ nhè nhẹ khiến không khí tươi mát như vậy.
Xem ra đối phương vẫn có chút không quên nổi, tốt nhất là như vậy, nếu là người không có tham vọng, vậy mới thật sự là không dể đối phó, chỉ cần đối phương có ý tưởng thì tốt rồi.
- Phó phòng Trương, anh có thể không hiểu tôi nhiều, bản thân tôi quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám, trong lòng có gì thì nói đó. Không giấu gì anh, chức Trưởng phòng Tổng hợp này trước kia tôi không hề nghĩ đến là tôi sẽ đảm nhiệm, không biết Phó phòng Trương có tin không?
Lục Vi Dân lập tức đưa ra những câu dứt khoát để cởi bỏ tất cả những cái khác, lập tức chạm đến vấn đề trung tâm.
Trương Kiến Xuân sửng sốt, nói theo bản năng:
- Trưởng phòng Lục, tôi tin hay không cũng không quan trọng, tôi…
- Phó phòng Trương, nếu với ý ban đầu của tôi, hoặc nói ở vị trí của tôi hiện tại, bản thân tôi cảm thấy mình lấy tạm một chức ở Cục bí mật hoặc Cục cơ yếu thì càng thích hợp. Anh có thể cũng biết, dù sao Bí thư Hạ nhiều việc, tôi không thể dồn quá nhiều suy nghĩ ở bên này. Chức vị Trưởng phòng Tổng hợp phải nói là cần một người quen thuộc với công việc hàng ngày của Văn phòng Địa ủy chúng ta thì càng thích hợp. Có thể là cách nghĩ của lãnh đạo không như vậy, có lẽ bọn họ cảm thấy năm nay là năm bắt đầu mở ra cục diện của Phong Châu chúng ta, tôi lại đảm nhiệm thư ký cho Bí thư Hạ, hy vọng tôi có thể mau chóng hoặc trực tiếp nhất quán triệt cách nghĩ và ý đồ của Bí thư Hạ vào công việc trong phòng chúng ta.
Lục Vi Dân cũng biết lí do này quá mức gượng ép, tuy nhiên hắn không thể không nói như vậy, cho dù là một cái cớ gượng ép, ít nhất cũng có thể khiến trong lòng đối phương nhẹ nhõm một chút. Lòng người chính là như vậy, biết rõ là lời giả dối, nhưng nói như vậy cũng coi như là một thái độ, có lúc điều cần chính là một thái độ.
Thấy Trương Kiến Xuân không hé răng, Lục Vi Dân biết lời nói của hắn đã có chút đánh vào suy nghĩ của đối phương, trong lòng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Năm nay xem như một năm thực sự mở ra cục diện từ sau khi Phong Châu chúng ta thành lập địa khu, Phó phòng Trương cũng biết tâm tư của Bí thư Hạ rất lớn, rất xa, Phong Châu chúng ta không thể làm kiểu không đến nơi đến chốn như khi còn ở địa khu Lê Dương trước kia. Trước đây là bám theo Lê Dương, bây giờ Phong Châu đã tách ra, nếu không làm được việc thì chẳng thể có ai tới giúp, có thể bất cứ lúc nào cũng đứng số một hay hai từ dưới lên trong toàn tỉnh, giống như Xương Tây Châu. Các lãnh đạo Ủy ban nhân dân Địa khu bao gồm cả Bí thư Hạ e rằng không ai mong muốn địa khu Phong Châu bị lãnh đạo tỉnh xếp vào cấp ngang với Xương Tây Châu. Điều này có nghĩa là năm nay địa khu Phong Châu chúng ta phải có một số động thái lớn, mà nhiệm vụ của phòng Tổng hợp chúng ta có thể phải đảm nhiệm rất nặng. Tôi không dám nói bản thân tôi có bản lĩnh lớn đến đâu, nhưng làm Thư ký bên cạnh Bí thư Hạ, đã hiểu tâm tư của lãnh đạo rõ ràng hơn ít nhiều, các lãnh đạo nói chung cảm thấy tôi có ưu thế này, cho nên mới để tôi tạm thời làm vị trí Trưởng phòng Tổng hợp này.
Những lời này của Lục Vi Dân rất chân thành, cũng không có điểm nào khoe khoang khoác lác, Trương Kiến Xuân trong lòng cũng hơi suy nghĩ, nhất là câu: “Tạm thời làm Trưởng phòng Tổng hợp…” lại càng khiến anh ta nhớ đến câu nói của Phùng Khả Hành mà vợ nhắc lại ban sáng “không nên so đo được mất trước mắt…”.
- Trưởng phòng Lục, tôi biết anh lo là tôi có chút thái độ, nói thực, lúc trước tôi có chút thái độ, cảm thấy bản thân từ Văn phòng Huyện ủy Phong Châu đến Văn phòng Địa ủy coi như là cẩn trọng, tận tụy, sao có thể…
Trương Kiến Xuân đánh trống lảng cười.
- Tuy nhiên Trưởng phòng Lục có thể thành thật với nhau như vậy, Trương Kiến Xuân tôi còn có thể nói gì?
Lục Vi Dân cũng nhân thể ngồi xuống, lời của đối phương mặc dù nói rất hay, nhưng Lục Vi Dân vẫn cảm thấy được đối phương không hề tỏ vẻ “thần phục” thực sự.
Sự thật là khi mời Trương Kiến Xuân đi cùng một chuyến Lục Vi Dân luôn suy xét làm sao để bố trí phòng Tổng hợp một cách ổn thỏa. Hắn không hề cho rằng An Đức Kiện và Phan Tiểu Phương đặt hắn ở vị trí này là thích hợp nhất, theo cách nghĩ của hắn, để hắn vào Cục cơ yếu hoặc Cục bảo mật kỳ thực càng thích hợp, cũng càng thuận tiện cho hắn dốc toàn tâm vào vai trò thư ký của Hạ Lực Hành.
Mà đặt ở vị trí Trưởng phòng Tổng hợp thì không thể tránh khỏi phải để bản thân phân chia một phần sức lực đến phòng Tổng hợp, với đầu năm đặc biệt như năm nay, nhất là trong tình hình Hạ Lực Hành phải đối mặt với các loại khả năng xảy ra, hắn càng phải chịu mệt mỏi.
Đương nhiên Lục Vi Dân cũng biết ý tốt của An Đức Kiện. Cho hắn vào vị trí Trưởng phòng Tổng hợp, chỉ kém Trưởng phòng Thư ký, tác dụng rèn luyện nhanh chóng thành thục là không cần nói cũng biết, chẳng qua điều này đối với hắn lại là một cuộc khảo nghiệm rất lớn.
Hắn không có nhiều sức lực và thời gian như vậy để đấu trí với Trương Kiến Xuân, nhất định phải nhanh chóng “thu phục” Trương Kiến Xuân, khiến anh ta có thể cam tâm tình nguyện phục vụ cho hắn, không chỉ khiến anh ta sẵn sàng giúp đỡ hắn đứng vững trong phòng Tổng hợp, mà còn phải giúp đỡ hắn nắm được những điển hình khác nhau trong công việc của phòng Tổng hợp trong năm nay.
Đúng là dưới tình hình này, Lục Vi Dân luôn cân nhắc làm sao để phá vỡ được tấm giáp đề phòng trong lòng Trương Kiến Xuân, muốn làm được điều này, cách tốt nhất chính là phải dùng sực lực mạnh nhất đánh triệt để vào phòng tuyến tâm lý của đối phương, khiến đối phương phủ phục dưới thế mạnh của hắn.
- Phó phòng Trương, anh nói tôi với anh thành thật với nhau, ha ha, lời này e rằng bản thân anh cũng không tin.
Lục Vi Dân nói ra câu này khiến Trương Kiến Xuân trong vô thức giật này mình, sắc mặt cũng biến đổi trở nên lúng túng, miệng mấp máy như muốn giải thích gì đó, nhưng lại bị Lục Vi Dân xua tay ngăn lại.
- Những lời tôi vừa nói tuy là thật, nhưng nhiều người nghe sợ rằng cũng đều cho là lời sáo rỗng, năm nào đó ở nơi đâu cũng có thể dùng những lời này để lừa gạt người khác, nếu như anh cho là thật, dường như đã thành người khờ khạo, có phải không, Phó phòng Trương?
Lời nói của Lục Vi Dân không hề khách sáo khiến mặt Trương Kiến Xuân biến sắc, nhưng nhìn thấy biểu hiện không hề để ý của Lục Vi Dân, Trương Kiến Xuân còn thật sự không biết nên làm sao để đáp lại vị lãnh đạo mới ra đòn không theo quy tắc này.
- Là lời nói sáo rỗng hay là nói thật, tôi nghĩ chúng ta cũng không nhất định so đo quá mức, cứ chờ xem mọi việc thế nào là được. Nhưng công việc của phòng Tổng hợp chúng ta lại phải nắm bắt tốt, nhất là năm nay, công việc trong phòng càng phải tiến thêm một bước.
Lục Vi Dân hít một hơi, ánh mắt như đuốc, nhìn chằm chằm vào đối phương:
- Phó phòng Trương, tôi nói một câu, không biết anh có tin không?
Đây là câu thứ hai “không biết anh có tin không” của Lục Vi Dân mà Trương Kiến Xuân được nghe! Từng chữ như kim châm thẳng vào lục phủ ngũ tạng.
- Trưởng phòng Lục, nếu nói thật, tôi tin hay không tin cũng không quan trọng, anh nói xem đúng không?
Trương Kiến Xuân lùi một bước, phản kích hai bước.
- Được!
Lục Vi Dân khẽ gật đầu, trên mặt dường như có vẻ như cười như không, càng thêm kì lạ:
- Nếu tôi nói tôi ở chức Trưởng phòng Tổng hợp dài nhất không đến một năm rưỡi, làm ngắn nhất không đến một năm, anh có tin hay không?
Trương Kiến Xuân toàn thân khẽ run lên, anh ta gắng sức muốn bình tâm lại, nhưng lại phát hiện mình không làm được, ngước mắt lên, đón ánh mắt của đối phương, vẻ mặt cũng biến đổi hơi khó hiểu.
- Những lời này của Trưởng phòng Lục là có ý gì, tôi nghe có chút không hiểu.
- Nghe không hiểu cũng không sao, chỉ cần nghe vào đầu là được.
Lục Vi Dân thản nhiên cười.
- Phó phòng Trương, tôi không muốn vòng vèo, hôm nay chỉ có hai người anh và tôi, chúng ta có thể làm việc cùng nhau, cũng coi như có duyên. Nói mấy câu thật lòng, cũng không quá đáng, tôi không thích công việc của phòng Tổng hợp, cũng không có hứng thú làm lâu ở vị trí này. Nếu nói thật sự nếu để tôi lựa chọn, tôi thà rằng đến huyện nào đó làm Chủ tịch thị trấn, Chủ tịch xã, cũng còn hơn cả ngày ở cơ quan với mấy tập tài liệu, văn bản, đây là suy nghĩ trong lòng tôi.
Ánh mắt Trương Kiến Xuân bất động, chỉ lẳng lặng nghe đối phương nói tiếp.
- Khi Trưởng ban thư ký An nói với tôi chuyện để tôi đến phòng Tổng hợp, tôi đã nói, tính cách của tôi thật sự không phù hợp, nhưng Trưởng ban thư ký An lại nói là tính cách tôi càng không hợp, thì càng chứng tỏ rằng tôi cần rèn luyện ở vị trí này. Sau này tôi nghĩ có lẽ những điều Trưởng ban thư ký An nói vẫn thật sự có chút lý lẽ, nhưng như thế không hề có nghĩa là tôi thích công việc này.
Giọng điệu Lục Vi Dân càng thản nhiên, nhưng lại càng khẳng định.
- Tôi nghĩ cho dù là rèn luyện, thời gian một năm cũng đủ, cho nên tôi thật sự hy vọng Phó phòng Trương có thể giúp đỡ tôi trong thời gian một năm này làm việc có được thành tích, tôi cũng tin rằng Phó phòng Trương hoàn toàn có thể nhận được sự tán thành của các lãnh đạo trong năm này. Anh nói có phải không, Phó phòng Trương?
Nếu đổi lại là một người khác nói như vậy, hoặc là hôm qua Lục Vi Dân nói như thế, Trương Kiến Xuân chắc chắn sẽ nghĩ đối phương kiêu ngạo quá mức, hoặc nói là muốn có được sự ủng hộ của anh ta mà nói khoác không biết ngượng. Nhưng hiện tại anh ta lại có chút hy vọng ẩn sâu trong sự chấn động thừa trong lòng, đúng như Triệu Vĩnh Lai đã nói, phòng Tổng hợp này là cái ao quá bé, không chứa được con cá lớn như Lục Vi Dân, mà hiện tại Lục Vi Dân càng không hề e dè mà thể hiện điều đó.
Hạ Lực Hành, An Đức Kiện, còn có Tôn Chấn, không thể không nói anh chàng này có chút tài cáng, Trương Kiến Xuân hít một hơi sâu, là lúc nên có một ý kiến.
- Trưởng phòng Lục, nói đến mức này, nếu Trương Kiến Xuân tôi vẫn không không biết chừng mực, chỉ sợ Trưởng phòng Lục hôm nay cũng sẽ không mời tôi đi đạp thanh lần này.
Nếu đã quyết định, Trương Kiến Xuân cũng không có gì ngại ngùng, trầm giọng nói:
- Một câu, phòng Tổng hợp đương nhiên là do Trưởng phòng Lục chỉ đạo, có công việc gì Trưởng phòng Lục cứ việc chỉ bảo, Trương mỗ không có bản lĩnh gì khác, nhưng những việc sắp xếp, bố trí cũng không thua kém ai, đảm bảo sẽ không để Trưởng phòng Lục mất mặt….
- Được, Phó phòng Trương, tôi chỉ đợi cầu nói này của anh.
Trong lòng Lục Vi Dân nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành.
- Tôi nhớ có câu ngạn ngữ là nghe lời nói, nhìn hành động, Lục Vi Dân tôi là la hay là ngựa, là người như thế nào, cũng không phải chỉ cần mồm mép là có thể khiến người ta tin phục. Chúng ta còn có nhiều thời gian và cơ hội cùng nhau sát cánh chiến đầu, tôi cũng tin rằng về sau chúng ta cũng sẽ cảm thấy tự hào vì những việc mà chúng ta đã từng cùng nhau hợp tác.
Nhiều năm về sau, Trương Kiến Xuân vẫn nhớ rõ sự chấn động và xúc động cực độ mà những lời nói của Lục Vi Dân mang lại cho anh ta trong giây phút đó.
Hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác của địa khu Phong Châu cuối cùng cũng kết thúc thắng lợi, Lục Vi dân cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi.
Trương Kiến Xuân thực hiện lời hứa của anh ta, phối hợp hoàn hảo với Lục Vi Dân hoàn thành công tác trù bị, tổ chức cho buổi hội nghị lớn mà Lục Vi Dân lần đầu tiên đảm nhiệm, cũng khiến cho An Đức Kiện và Phan Tiểu Phương càng hiểu thêm về Lục Vi Dân.
Dưới con mắt bọn họ, Lục Vi Dân không sớm thì muộn sẽ khiến cho Trương Kiến Xuân phải cúi đầu, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà đã khiến cho Trương Kiến Xuân trở nên nghe theo mà phối hợp như thế, thậm chí không thể chỉ đánh giá đơn giản là nghe theo mà phối hợp, mà nên là chủ động, tích cực giúp đỡ, tương trợ Lục Vi Dân hoàn thành công việc trù bị, tổ chức cho cuộc hội nghị này, không thể không khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.
- Vi Dân, công việc bên phòng Tổng hợp cũng thuận lợi chứ?
Hạ Lực Hành ngồi trên ghế sau xe nhắm mắt suy nghĩ, bỗng nhiên hỏi.
- Cám ơn Bí thư Hạ đã quan tâm, công việc trong phòng vẫn tốt, đồng chí Kiến Xuân rất ủng hộ công việc của tôi, người trong phòng cũng rất đồng lòng. Cuộc hội nghị này thành công mĩ mãn như vậy hoàn toàn là nhờ bọn họ, nếu không tôi quả thật có chút không làm nổi.
Lục Vi Dân nghiêng người cười nói:
- Đương nhiên Trưởng ban thư ký và Phó chánh văn phòng Phan cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.
- Ai cũng đều phải có lần đầu. Trưởng phòng Tổng hợp cũng là một vị trí thử thách, trong vấn đề sử dụng cậu An Đức Kiện cũng đã hỏi ý kiến tôi, rốt cuộc là đặt cậu ở vị trí Trưởng phòng Tổng hợp hay là một vị trí mà lượng công việc không nhiều như thế, tôi nghiêng về cái trước. Tuy rằng nói cậu làm thư ký cho tôi, nhưng cậu còn trẻ, tràn trề sinh lực, từng công tác ở nhiều cương vị trong huyện, khi đến Địa ủy góc độ suy nghĩ, nhìn vấn đề cũng không giống nhau. Thêm nhiều trọng trách cho cậu, có thể khiến cho cậu trưởng thành nhanh hơn, cho nên mấy người Đức Kiện cuối cùng cũng quyết định để cậu đến phòng Tổng hợp.
Hạ Lực Hành mở to mắt, cười nhẹ:
- Xem ra cậu ở vị trí này rất thuận lợi đấy, làm rất tốt, cậu đã suy nghĩ về trọng điểm công việc bước tiếp theo của phòng Tổng hợp chưa, đã có ý tưởng và sắp xếp gì chưa?
- Tôi cũng có một vài ý tưởng.
Trước mặt của Hạ Lực Hành Lục Vi Dân cũng không khiêm tốn nhiều.
- Ồ?
Lông mày Hạ Lực Hành hơi động, có chút hứng thú:
- Nói tôi nghe xem.
- Công việc trong phòng chủ yếu có ba mục, thứ nhất là trù bị tổ chức hội nghị quan trọng của Địa ủy, thứ hai là tiến hành nghiên cứu chuyên sâu với các vấn đề còn tồn đọng trong công việc, thứ ba là làm tốt tờ báo “Tình hình Phong Châu”. Suy nghĩ của tôi là mục một, mục hai giao cho Trương Kiến Xuân, hai mục này anh ta đã làm quen rồi, hoàn toàn có thể đảm nhiệm, đương nhiên ở công việc mục hai tôi cũng định đưa ra vài ý kiến, tôi chủ yếu nắm công việc biên soạn tờ báo “Tình hình Phong Châu”.
Phân công của Lục Vi Dân khiến cho Hạ Lực Hành có chút bất ngờ. Ông ta không ngờ Lục Vi dân lại bỏ qua hai mục công việc trước, lại đi chọn công tác biên soạn tờ báo “Tình hình Phong Châu” nhìn có vẻ chẳng chút quan trọng này, như thế có chút giống như không biết phân nặng nhẹ.
Lực Hành biết Lục Vi Dân chắc chắn có cách nghĩ của riêng hắn, người thư ký này của mình từ trước đến nay luôn có chút đặc điểm riêng, không ngừng đem đến bất ngờ cho mình.
- Ngài biết chủ yếu tâm trí tôi vẫn là phục vụ cho ngài, công việc của phòng Tổng hợp cũng tương đối nặng, tôi không thể làm hết. Mà đã làm không được, thì chi bằng mạnh dạn buông tay, những công việc có chút vị hành chính công vụ giao cho Trương Kiến Xuân không có vấn đề gì, trước kia Trương Kiến Xuân vốn dĩ đã làm rất tốt. Đương nhiên tôi cũng không thể hoàn toàn buông tay, phòng Tổng hợp trong mấy tháng thành lập địa khu, công tác tiến hành nghiên cứu, phân tích các vấn đề còn tồn đọng trong công việc thì không có động thái gì quá to lớn, đó là một điểm còn thiếu sót, tôi dự định sẽ phát triển mạnh công việc ở mặt này. Ngoài ra tờ báo “Tình hình Phong Châu” này vốn dĩ là một cửa sổ tốt nhất để lãnh đạo Ủy ban nhân dân Địa khu nắm bắt, tìm hiểu tình hình sáu huyện và thành phố, nhưng bây giờ xem ra cơ bản vẫn nằm ở trạng thái trống không, vẫn chưa triển khai công việc. Mà tôi cảm thấy ở điểm này rất có triển vọng, cho nên dự định muốn nắm bắt thật tốt công việc ở mặt này.
Trẻ nhỏ dễ dạy!
Hạ Lực Hành thầm khen ngợi, cậu Lục Vi Dân này quả thật có chút đầu óc, mình vẫn lo cậu ta ngồi ở vị trí Trưởng phòng Tổng hợp vẫn chưa chắc, không ngờ mình quả thật vẫn hơi xem thường cậu ta, thoáng chốc đã có thể điều chỉnh mức độ nặng nhẹ, tính cấp bách của công việc ở phòng Tổng hợp.
Các công việc giống như trù bị, tổ chức hội nghị hay nghiên cứu công tác mang tính hàng ngày quả thật có thể giao cho người khác làm, làm Trưởng phòng có thể tự tin mà buông tay, còn muốn làm tốt tờ báo “Tình hình Phong Châu”, quả thật có chút khiến Hạ Lực Hành không ngờ tới. Mà Lục Vi Dân cũng đặc biệt đề cập đến sự thiếu sót trong công tác nghiên cứu, phân tích những vấn đề còn tồn đọng trong công việc, cũng đủ để nói rõ Lục Vi Dân đã có kế hoạch trong đầu với công việc trong phòng Tổng hợp.
- Cậu thấy phòng Tổng hợp chuẩn bị triển khai phân tích, nghiên cứu công việc ở mặt nào?
Hạ Lực Hành lại hỏi một câu thâm thuý, tư duy của Vi Dân liệu có hợp với của mình hay không.
- Vâng, suy nghĩ bước đầu của tôi là cơ hội phát triển khi nhà máy cơ khí Trường Phong và Bắc Phương chuyển đến Phong Châu chúng ta và ảnh hưởng của tuyến đường sắt Kinh Cửu đến sự phát triển của Phong Châu chúng ta.
Lục Vi Dân trầm ngâm mà nói.
Việc nhà máy cơ khí Trường Phong và Bắc Phương chuyển đến đã không phải tin tức gì mới. Bên Phong Châu trong năm trước cũng từng tiếp xúc mấy lần với nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương, cũng mời lãnh đạo bộ phận và đại diện công nhân viên chức của hai xí nghiệp công nghiệp quân sự quốc doanh này đến Phong Châu khảo sát, mà Phong Châu cũng tiến hành một cuộc điều chỉnh ở mức độ nhất định dựa theo tình hình này đối với việc quy hoạch thành phố Phong Châu, có thể nói cung cấp một môi trường tương đối ưu việt cho hai xí nghiệp chọn lựa.
Nhưng có chọn chuyển đến Phong Châu hay không lại không phải việc mà có thể tùy tiện quyết định đến thế, mấy thành phố khác trong tỉnh cũng có suy nghĩ đến mặt này, chỉ có điều không cấp thiết và có thành ý như Phong Châu.
Đặc biệt là ở Phong Châu đề ra ngoài việc có thể cung cấp khu đất xưởng cho nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương, còn muốn nối liền khu sinh hoạt của hai nhà máy và khu ký túc xá của cán bộ cơ quan Ủy ban nhân dân địa khu thành một khối. Phần thành ý này không thể nói là không cao.
Lãnh đạo và đại diện công nhân viên chức của hai nhà máy này đều rõ đây có nghĩa là gì. Đại đa số cán bộ của cơ quan Đảng ủy và Ủy ban nhân dân đều là từ nơi khác tới, đều chưa có nhà ở, cũng đều đứng trước việc ký túc đợi xây dựng, mà thành phố Phong Châu lại đặc biệt chọn khu vực cảnh sắc đẹp nhất, nơi giao nhau giữa hai dòng Phong Giang và Đông Giang quy hoạch thành khu ký túc của cán bộ của cơ quan bộ ngành trong Ủy ban nhân dân địa khu. Lúc này Ủy ban nhân dân Phong Châu đồng ý đưa khu vực đẹp có vị trí ưu việt nhất thành phố Phong Châu này cho cán bộ công nhân viên chức của nhà máy cơ khí Trường Phong và Bắc Phương cùng hưởng, không thể không nói phần thành ý này lớn đến đâu.
Lời đề nghị này là Lục Vi Dân trong lúc “vô tình” đề cập với Vương Chu Sơn. Nói đến vấn đề quan tâm nhất của hai xí nghiệp này là gì, Lục Vi Dân rất ngẫu hứng mà nhắc đến không ngoài ba điều là: nhà ở, cơ hội việc làm, điều kiện giáo dục và y tế, mà vấn đề nhà ở là điều đầu tiên. Vừa may cán bộ Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu lại cũng phải xây dựng nhà ở, vì sao không thể cùng xây, lại có thể phát huy đầy đủ tính hiệu quả của việc xây dựng thiết bị công cộng của thành phố, lại có thể thể hiện lòng thiện chí đầy đủ nhất cho công nhân viên chức của hai nhà máy lớn, còn có thể thơm lây trong việc quy hoạch xây dựng của hai nhà máy lớn.
Vương Chu Sơn khen ngợi không ngớt với những đề nghị này của Lục Vi Dân, rất nhanh liền đưa đề nghị này lên hội nghị Địa ủy, cũng đạt được sự tán đồng của hội nghị Địa ủy. Vì thế đề nghị này được chính thức đưa vào điều kiện ưu đãi lớn lúc đàm phán giữa Phong Châu và hai xí nghiệp công nghiệp quân sự lớn, đặc biệt là Phong Châu còn “xúc động mà hứa hẹn”, xây dựng một cây cầu lớn ở sông Đông Phong, để thuận tiện cho giao thông đi lại cho công nhân viên chức hai xí nghiệp lớn. Việc này nhận được thiện cảm của các đại diện công nhân viên chức ở hai xí nghiệp.
Tuy rằng Phong Châu cũng có chỗ chưa được đầy đủ thế này thế kia, đặc biệt là so với với hai thành phố Côn Hồ và Thanh Khê, về điều kiện cơ sở hạ tầng của Phong Châu còn kém xa, thậm chí lúc đầu hai nhà máy đều không xếp Phong Châu vào khả năng chọn lựa, nhưng sau khi Phong Châu liên tục đưa ra một chuỗi các chính sách, biện pháp, hình ảnh của Phong Châu dần dần có thiện cảm trong lòng công nhân viên chức hai nhà máy, lãnh đạo của hai nhà máy cũng bắt đầu đưa Phong Châu vào phạm vi khảo sát.
Lời của Lục Vi Dân lại chạm vào tâm khảm của Hạ Lực Hành, điều này khiến cho Hạ Lực Hành tương đối hài lòng.
Theo Hạ Lực Hành, một vị cán bộ có tác phong công việc vững chắc và tinh thần công tác cẩn trọng, chỉ có thể nói là một cán bộ tốt, nhưng nếu như muốn trở thành một cán bộ ưu tú, đó còn cần phải có ánh mắt nhạy bén và năng lực phán đoán, phân tích chuẩn xác, chỉ có như thế anh mới nắm bắt được trọng tâm công việc, và có thành tích tốt nhất.
Mà Lục Vi Dân không những tụ hội được hai cái đó, mà năng lực của hai cái đó còn vô cùng xuất sắc. Chẳng trách Yến Thanh vừa nhắc đến Lục Vi Dân thì luôn dùng những lời khen ngợi hết lời để đánh giá, lúc đầu Hạ Lực Hành còn cảm thấy có phải Yến Thanh có lẫn tình cảm cá nhân trong đó hay không, bây giờ mới thấy những lời đánh giá của Yến Thanh không những không quá đáng, thậm chí còn có chút khiêm tốn rồi.
- Vi Dân, rất tốt, cậu có thể nắm bắt được trọng tâm công việc của địa khu Phong Châu chúng ta hiện giờ mà còn biết điều chỉnh lượng công việc nặng nhẹ, tôi rất vui mừng. Tôi cũng hy vọng phong Tổng hợp các cậu có thể đưa ra được những ý kiến và đề xuất có ích cho công việc, tôi có một đề nghị, nếu như cậu cảm thấy lực lượng nghiên cứu của phòng Tổng hợp không đủ, đừng ngại, có thể điều chỉnh với Cao Sơ một chút. Công việc nghiên cứu này không chỉ là công việc trước mắt, mà cũng bao gồm rất nhiều công việc tiếp sau này, trong công tác này, hoàn toàn có thể để cho Văn phòng Địa ủy các cậu và bên phòng Nghiên cứu Chính sách cùng làm.
Hạ Lực Hành cười, đưa ra ý kiến của mình.
Lục Vi Dân sau khi sửng sốt thì cười nhẹ:
- Bí thư Hạ, tôi không dám quyết định việc này. Tôi và Phó chánh văn phòng Phan đã nói qua về việc nghiên cứu, phân tích chuyện hai nhà máy chuyển đến, Phó chánh văn phòng Phan cũng rất tán thành. Nếu như ngài cũng để cho phòng Nghiên cứu Chính sách cùng tham gia vào, vậy ngài nên nói với Trưởng ban thư ký, để ông ấy nói với Phó chánh văn phòng Phan, tôi không tiện mở miệng.
Hạ Lực Hành cũng ngẩn ra, nhưng lập tức bình thường trở lại, cười to:
- Vi Dân, cậu quả thật quá cẩn thận đấy, nhưng như thế thì rất tốt, là nên để đồng chí Đức Kiện và Phan Tiểu Phương quyết định.
Hạ Lực Hành lập tức lại hỏi về suy nghĩ của Lục Vi Dân về tờ báo “Tình hình Phong Châu”, Lục Vi Dân cũng nói về suy nghĩ của mình, đặc biệt còn nói ra suy nghĩ muốn đưa “Tình hình Phong Châu” trở thành loại giống như tài liệu tham khảo nội bộ của Tân Hoa xã, cũng thu hút cái nhìn của Hạ Lực Hành. Có điều Hạ Lực Hành cũng ủng hộ quan điểm của Lực Vi Dân, chỉ có để cho lãnh đạo hiểu rõ tình hình cuộc sống người dân, xã hội một cách trực tiếp nhất, chân thực nhất thì anh mới có thể đưa ra quyết sách một cách khoa học được.
Sau khi giành được sự khen ngợi rất thản nhiên của An Đức Kiện, Trương Kiến Xuân biết bản thân đã hành động đúng.
Hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác đầu năm của địa khu rất quan trọng, Trương Kiến Xuân cũng tự tin có thể tổ chức tốt hội nghị này, nhưng dù có làm tốt hơn nữa thì cũng phải nhận được sự công nhận của lãnh đạo mới được. Đối với Trương Kiến Xuân bây giờ mà nói, An Đức Kiện giống như Diêm Vương nắm quyền sinh quyền sát trong tay, cho mình muốn lên trời thì lên trời, cho mình xuống địa ngục thì xuống địa ngục. Mà đến Văn phòng Địa ủy công tác lâu như vậy, anh ta vẫn là lần đầu tiên được An Đức Kiện khen ngợi.
Anh ta không biết An Đức Kiện là thật lòng khen ngợi mình chuẩn bị hội nghị lần này rất tốt, hay là khen ngợi mình thức thời biết nhìn đại cục mà hiểu đại thể, đương nhiên thức thời nhìn đại cục mà hiểu đại thể chính là rất tích cực chủ động mà phối hợp với Lục Vi Dân hoàn thành thuận lợi việc tổ chức hội nghị này.
Nhưng anh ta biết bản thân coi như là đã đi vào một tầng khác biệt.
Tuy vẫn là Phó phòng nhưng trước đây bản thân nhiều lắm cũng chỉ là có cơ hội làm quen với Phan Tiểu Phương, cơ bản không có nhiều cơ hội có thể thực sự lọt vào pháp nhãn của An Đức Kiện. Nhưng sau khi Lục Vi Dân đến phòng Tổng hợp, sự chú ý của An Đức Kiện đối với của phòng Tổng hợp lập tức tăng lên gấp bội, không biết Triệu Vĩnh Lai cảm nhận được điều này sẽ suy nghĩ như thế nào.
Có lẽ Phùng Khả Hành nói quả thật không sai, Lục Vi Dân đến làm Trưởng phòng Tổng hợp, đối với anh ta mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu.
Xem ra trọng lượng của Lục Vi Dân ở trong lòng mấy ông chủ lớn không hề nhẹ. Hạ Lực Hành thì không nói, An Đức Kiện xem như là Bá Nhạc của Lục Vi Dân, cũng có thể không tính, nhưng Trương Kiến Xuân tận mắt nhìn thấy Lục Vi Dân nói chuyện vui vẻ với Tôn Chấn, mà Vương Chu Sơn thậm chí cũng ở một số trường hợp nào đó khen ngợi Lục Vi Dân. Anh ta thật sự có chút không hiểu.
Muốn có sự hài lòng của của một vị lãnh đạo không phải là khó, thậm chí hai vị lãnh đạo có ấn tượng tốt về hắn ta cũng coi như hợp lí, nhưng ba, bốn vị lãnh đạo đều coi trọng hắn. Đây thật là không thể tin nổi, nhưng nó xảy ra ngay trước mắt anh ta, muốn không tin cũng không được.
Trương Kiến Xuân không phải là loại người có tư tưởng cố chấp đầu không húc vào tường thì không quay đầu lại. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu như lúc này còn không hiểu rõ tình hình thì anh ta thật sự nên đi khỏi Văn phòng Địa ủy.
Cũng giống như Phùng Khả Hành khuyên anh ta, bây giờ việc cần làm duy nhất chính là dốc toàn bộ sức lực phối hợp tốt trong công việc với Lục Vi Dân. Cần tâm niệm một khi vinh quang thì tất cả vinh quang, một khi tổn hại thì tất cả tổn hại, để Lục Vi Dân trong khoảng thời gian có lẽ cũng không lâu ở phòng Tổng hợp này có ấn tượng sâu sắc và thiện cảm đối với bản thân Trương Kiến Xuân này.
Thiện cảm bắt đầu từ tình cảm, mà ấn tượng lại thể hiện năng lực. Tình cảm có tốt hơn nữa, bản thân không có bản lĩnh, vậy thì cũng là bùn lầy không đỡ được tường, bản lĩnh có lớn hơn nữa, không có người thừa nhận, khen ngợi, vậy cũng có khả năng chính là phí hoài năm tháng, chỉ có sở hữu đầy đủ hai điều kiện, mới có thể một bước hóa rồng.
Bây giờ bày ra trước mặt bản thân dường như chỉ có một cơ hội này, đa mưu gần như yêu tinh, Lục Vi Dân này dường như còn khiến người khác cảm thấy khó tưởng tượng hơn cả yêu tinh. Cách mình vừa làm xem như đã sử dụng đúng chỗ, nhưng cứ tiếp tục áp dụng liệu có đúng không?
Tôn Chấn gác điện thoại xuống, cũng thấy sóng lòng dào dạt.
Trung ương đã chính thức đưa thông báo về việc học tập tinh thần phát biểu của đồng chí Đặng Tiểu Bình xuống, bây giờ tuy rằng vẫn chưa đến Phong Châu, nhưng thư ký của các lãnh đạo cũ đã gọi điện thoại cho mình khẳng định thông tin này.
Điều khiến sóng lòng Tôn Chấn dâng trào không chỉ là bản thông báo của trung ương gửi xuống, mà là phía các lãnh đạo cũ cũng truyền đến một thông tin khiến ông ấy vô cùng phấn chấn.
Một vị cấp trên nào đó trên trung ương đánh giá rất cao về bài viết của mình đăng trên tờ “Cầu Thị”, mà còn đặc biệt nhắc đến bài viết đó trong lúc khai giảng lớp bồi dưỡng nào đó ở trường Đảng Trung ương, yêu cầu mọi người phải giải phóng tư tưởng, phá bỏ ràng buộc, kiên quyết dám nghĩ dám làm.
Tin này khiến cho người luôn lấy dưỡng khí làm niềm tin như Tôn Chấn cũng có chút không cách nào khống chế nổi cảm xúc của bản thân.
Đã bước vào cửa này thì muốn vứt bỏ một số tư tưởng tầm thường là không thể, Tôn Chấn cũng biết mình chẳng qua chỉ là người một người bình thường, không có khả năng không thấy vui buồn vì được mất hay vật chất. Giờ phút này ông ta quả thật xúc động đến mức muốn tìm một người để trò chuyện, mà mong muốn đó còn khá là mãnh liệt.
Hạ Lực Hành chắc chắn là một đối tượng tốt, nhưng ông ta và Lý Chí Viễn đã đi Xương Châu họp, không chừng cũng là muốn truyền đạt tinh thần bản văn kiện của trung ương này. Vương Chu Sơn xem ra cũng có thể miễn cưỡng xem như một khả năng lực chọn, nhưng lại không phải loại đề tài này. An Đức Kiện lại là miễn cưỡng có thể coi như một người để chọn lựa, chỉ có trong tâm trạng của bản thân mình hôm nay, không hề thích hợp.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Chấn lại phát hiện ra cả một Địa ủy lớn như vậy, lại không thể được tìm một người có thể nói chuyện với mình, trừ Lục Vi Dân.
Theo bản năng mà lắc đầu, Tôn Chấn đứng dậy, thả lỏng cơ thể, bước đi vài bước trong phòng. Khả năng dưỡng khí của bản thân vẫn không đến đâu, nếu hôm nay không tìm được một người để trút cõi lòng thì sợ rằng cả đêm sẽ không ngủ được.
Lục Vi Dân đứng trong phòng làm việc tưởng rằng mình nghe nhầm, Tôn Chấn mời mình cùng đi leo núi Sơn Trà? Vào lúc này?
Lục Vi Dân nhìn đồng hồ theo bản năng, bây giờ là năm rưỡi chiều, điều này dường như không thể tin nổi.
- Thế nào? Cảm thấy kỳ lạ? Tôi nghe nói hình như cậu rất thích leo núi còn gì, hôm nay tôi ngồi cả ngày, có chút mệt mỏi, muốn đi leo núi, đạp thanh, hít thở chút không khí trong lành. Nghe nói cậu nắm rất rõ về núi Sơn Trà, làm hướng dẫn viên cho tôi nhé.
Tôn Chấn vươn vai rất tự nhiên.
- Cậu bận việc gì à?
- Đâu có, tôi vẫn không biết Phó bí thư Tôn lại có nhã hứng leo núi, đạp thanh, sao dám không theo tháp tùng?
Lục Vi Dân vui tươi hớn hở nói.
Tin mình và Trương Kiến Xuân cùng leo núi Sơn Trà không biết bị ai ở Văn phòng Địa ủy truyền ra, lại trở thành biểu tượng của một sở thích tao nhã, càng lan truyền càng sai lệch, việc leo núi cũng lại trở thành sở thích lớn nhất của mình, điều này khiến Lục Vi Dân dở khóc dở cười.
Tôn Chấn chắc cũng biết “sở thích” này của mình nên mới nói như vậy. Có điều hắn cũng nhớ rõ hình như Tôn Chấn chẳng hề thích thú gì cho lắm loại hoạt động kiểu leo núi, đạp thanh này, sao có thể đột nhiên nghĩ ra muốn cùng mình đi leo núi, đạp thanh được?
Cao Sơ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi những lời mà mình nghe thấy ở cửa lại chính là của Tôn Chấn bảo Lục Vi Dân đi leo núi Sơn Trà cùng ông ta, một thứ cảm giác phức tạp không thể nói thành lời đang xao động trong lòng Cao Sơ.
Lục Vi Dân này quả thật không đơn giản, làm sao mà có thể cứ lẳng lặng mà rút ngắn khoảng cách với Tôn Chấn nhanh như thế? Mình cũng chưa nhìn thấy hắn ta lại gần Tôn Chấn chứ, nghe nói vị trí hiện giờ của hắn cũng không thể có nhiều thời gian mà đi làm việc khác được, sao Tôn Chấn lại có thiện cảm với hắn đến như thế?
Cao Sơ không tin nếu chỉ là chuyến đi Nam Đàm lần ấy mà có thể khiến cho thiện cảm của Tôn Chấn phát triển đến mức đó. Cao Sơ cũng hiểu tính cách Tôn Chấn, tiêu chuẩn nhìn người của ông ta rất cao, muốn lọt vào pháp nhãn của ông ta, chắc chắn không phải chỉ là anh có thể làm những gì mà đã đủ, có thể nói còn cao hơn, nghiêm khắc hơn cả yêu cầu của Hạ Lực Hành. Lục Vi Dân tài năng, đạo đức đến thế nào mà có thể khiến cho người có tầm mắt cao vời như Tôn Chấn cũng thân thiện với hắn ta như vậy?
Liên tưởng đến lời khen của Ôn Vinh Diệu - Bí thư huyện uỷ Đại Viên đối với Lục Vi Dân, trong lòng Cao Sơ lúc này có một cảm giác chua xót càng tăng thêm. Anh ta không phải có thành kiến gì với Lục Vi Dân, nhưng Lục Vi Dân còn trẻ như vậy đã có thể xử lý thành thạo trong Địa ủy như cá gặp nước, cảm giác khó chịu như xương mắc trong cổ họng không thể chỉ dùng vài câu đơn giản là có thể giải thích rõ ràng được.
Lúc Tôn Chấn và Lục Vi Dân bước ra cửa, Cao Sơ sớm đã biến mất khỏi cuối hành lang.
- Phó bí thư Tôn, tôi cảm thấy điều này là hợp lẽ.
Lục Vi Dân cuối cùng cũng cảm giác thấy tại sao hôm nay Tôn Chấn vui vẻ đến mức này.
- Cục diện hỗn độn này khiến trong một năm nay nhiều lần xuất hiện những điều bất định trong phát triển kinh tế và bầu không khí chính trị, lúc trái lúc phải, không ít người ở cao tầng đều đưa ra những điều không rõ ràng, khiến người ta phải hoa mắt, nhìn không rõ phương hướng. Như thế thì bên dưới làm sao có thể triển khai công việc đây?
- Ừ, cho nên nói có người dùng cách nói rẽ mây nhìn mặt trời để hình dung, rất có vẻ tuyên truyền thức tỉnh được cả người mê muội.
Tôn Chấn lau mồ hôi trên trán.
- Tôi cảm thấy ở điểm này Phong Châu chúng ta đã đi lên phía trước, tuy rằng chúng ta làm rất yên ắng, nhưng có lúc điều này là rất cần thiết.
- Phó bí thư Tôn, nếu như nói trước kia là cần thiết, thì bây giờ tôi thấy là không cần thiết như thế. Bây giờ chúng ta không những phải quang minh chính đại, thể hiện thái độ dứt khoát khuyến khích phát triển, mà còn phải tích cực, chủ động đưa ra một loạt các biện pháp để khuyến khích và thúc đẩy phát triển kinh tế. Bất kể là tính chất kinh tế gì, xí nghiệp quốc hữu cũng được, xí nghiệp tập thể cũng tốt, xí nghiệp tư nhân cũng ổn, chỉ cần tuân thủ pháp luật, tôi nghĩ đây không phải vấn đề gì.
Hứng thú nói chuyện của Lục Vi Dân được đối phương kéo lên:
- Tôi nhớ lãnh đạo trung ương từng nói, vịn đá mà qua sông, hiện tại việc mở rộng của khu vực duyên hải đã chứng minh hiệu quả ưu việt, vậy thì khu vực lục địa chúng ta làm thế nào? Đương nhiên phải gắng sức mà đuổi theo, mà vấn đề hàng đầu chính là phải giải phóng tư tưởng, điều này ở hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác của địa khu đã xác định rõ nhiệm vụ của địa khu Phong Châu chúng ta. Đó chính là phải phát triển kinh tế, cải thiện chất lượng cuộc sống người dân, vậy dưới tiền đề này, trong giới hạn không đi ngược lại luật pháp quốc gia, thì thử thế nào cũng được phép, thậm chí còn khuyến khích và bảo vệ nữa. Chỉ có như thế mới có thể điều động được nguồn lực các bên, phát huy tính năng động chủ quan của các bên, thực hiện phát triển kinh tế nhanh chóng của địa khu Phong Châu chúng ta.
Ánh mắt Tôn chấn ngưng đọng, bước chân cũng hơi chậm lại:
- Ý cậu là địa khu Phong Châu chúng ta nên đưa ra một loạt các chính sách để khuyến khích phát triển kinh tế. Ừ, các kiểu thành phần kinh tế bao gồm cả kinh tế tư nhân?
Tuy rằng được biết cao tầng trung ương yêu cầu học tập tinh thần phát biểu của đồng chí Đặng Tiểu Bình, nhưng nếu như ở Phong Châu trong thoáng chốc đã tung ra các chính sách thể hiện rõ ràng sự ủng hộ và bảo vệ phát triển kinh tế tư nhân, vẫn khiến cho Tôn Chấn thấy có chút chấn động.
Đề xuất này của Lục Vi Dân không thể coi là không to gan, không những cụ thể hoá một số quan điểm mà trước đây hai người từng thảo luận, mà còn hiện thực hóa chúng vào chính sách hiện hành, điều này quá mạo hiểm.
- Phó bí thư Tôn, không thể đi ngược lại xu thế chung, giải phóng sức lao động, phát triển kinh tế, cải thiện chất lượng cuộc sống người dân, đây là trọng điểm công việc mà trung ương xác định cho đất nước trong nhiều năm sau. Anh càng cố gắng đi đầu, đương nhiên có chút mạo hiểm, nhưng lại có thể chiếm được cơ hội trước.
Lục Vi Dân trầm giọng nói.
- Đặc biệt là ở khu vực khó khăn hẻo lánh như Phong Châu, ý nghĩa càng rõ rệt.
Tôn Chấn lặng lẽ gật đầu, rõ ràng là tán đồng quan điểm của Lục Vi Dân, nhưng lại như đang tìm kiếm một vài thứ gì đó nhiều một chút, sâu thêm một chút.
- Vi Dân, quan điểm của cậu rất mới lạ, hoặc có thể nói là có chút cấp tiến trong mắt một số người, nhưng tôi cho rằng đây phù hợp với thế cục phát triển của đất nước ta. Tuy rằng sau mười năm cải cách mở cửa vừa qua, thực lực tổng hợp của đất nước và mức sống của người dân chúng ta đều có sự tăng vọt, nhưng do đại nạn cải cách văn hoá làm trì hoãn, khoảng cách giữa chúng ta và các nước phát triển tư bản chủ nghĩa khác đều không thể được kéo ngắn lại, mà đang xa hơn. Điều này khiến cho chúng ta không thể không suy nghĩ làm sao mới có thể đẩy mạnh tốc độ phát triển kinh tế của đất nước chúng ta. Chính là giống như cậu nói, điều này còn quan trọng hơn với khu vực xa xôi nghèo đói, lại mới thành lập như Phong Châu chúng ta.
- Thoát nghèo phát triển là một quốc sách mang tính tổng hợp của đất nước chúng ta, giải quyết vấn đề nghèo đói ở một khu vực, giúp đỡ một tốp người dân thoát nghèo làm giàu. Nó không chỉ đơn giản là tăng cường thực lực kinh tế địa phương, mà là thực hiện lời hứa của Đảng chúng ta với nhân dân, khiến cho bọn họ đi theo Đảng, có cuộc sống tốt đẹp hơn, đi con đường cùng hưởng sung túc, từ điểm nhỏ đến cục diện, công lao ở ngàn thu, ý nghĩa trọng đại.
Tôn Chấn đang trên đà hưng phấn, ngữ khí trở lên càng mạnh mẽ.
- Từ trung ương đến địa phương đều luôn tìm quan hệ biện chứng nhân quả giữa phát triển và thoát nghèo, làm thế nào để cho hai cái đó hỗ trợ thúc đẩy lẫn nhau, đây cũng là vấn đề mà Địa ủy Phong Châu chúng ta cần nghiên cứu kỹ. Việc nghiên cứu mà phòng Tổng hợp các cậu đang làm tôi cũng xem qua một phần, cảm thấy rất có ý gợi mở, trong việc tìm kiếm đề tài tìm hiểu trọng tâm công tác Địa ủy năm nay, Phòng Nghiên cứu Chính sách còn không bằng phòng Tổng hợp các cậu.
Lục Vi Dân nhíu mày không để ai biết, Tôn Chấn trong lúc hưng phấn cũng không chú ý đến sự thay đổi trong thần sắc của Lục Vi Dân.
Sau khi hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác của Địa ủy kết thúc, Lục Vi Dân vẫn đang suy nghĩ về công việc của phòng Tổng hợp, ngoài sắp xếp, tổ chức hội nghị mang tính thường nhật ra, làm sao để tìm kiếm đề tài nghiên cứu, cũng là một vấn đề nan giải khiến người ta phải suy nghĩ.
Công việc này ở phòng Tổng hợp của Văn phòng Địa ủy và phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy có chút chồng chéo, sau khi Hạ Lực Hành cho Lục Vi Dân gợi ý, Lục Vi Dân cũng ngầm để lộ ý này cho Phan Tiểu Phương, nhưng Phan Tiểu Phương lại không tiếp nhận quan điểm của Hạ Lực Hành.
Nói như Phan Tiểu Phương, anh ta thà rằng rút người từ một nơi khác đến cho phòng Tổng hợp để làm tốt công việc này, cũng không muốn cùng phòng Nghiên cứu Chính sách làm nghiên cứu gì hết. Theo anh ta, hễ hợp tác, ai là chủ, ai là thứ, liền rất khó nói rõ. Văn phòng Địa ủy không muốn lợi dụng phòng Nghiên cứu Chính sách, phòng Nghiên cứu Chính sách cũng không muốn được thơm lây từ văn phòng Địa ủy, ai làm việc người nấy, so sánh thành quả của từng bên làm được, đúng sai đã có công luận.
Phan Tiểu Phương thậm chí còn tỏ ý riêng với Lục Vi Dân, yêu cầu Lục Vi Dân suy nghĩ kỹ càng bước tiếp theo của phòng Tổng hợp về công việc mà Địa uỷ đã triển khai, tích cực triển khai nghiên cứu, phân tích tổng hợp, đưa ra thành quả cho ra hồn, rõ ràng có chút cạnh tranh giữa Văn phòng Địa ủy và phòng Nghiên cứu Chính sách.
- Phó bí thư Tôn, công việc của phòng Nghiên cứu Chính sách và Văn phòng Địa ủy chúng ta vẫn có chút khác biệt, bọn họ càng mang tính dự đoán trước một chút, mà chúng ta lại yêu cầu thực hiện ở hiện thực.
Lục Vi Dân ung dung giải thích, hắn không muốn vì vấn đề này mà gây mâu thuẫn với Cao Sơ, cũng không muốn làm khẩu súng cho Phan Tiểu Phương chĩa vào Trần Cao Sơ.
- Cũng chính vì nguyên nhân này, phòng Nghiên cứu Chính sách càng nên lựa chọn đúng phương hướng, trọng điểm của công tác Địa uỷ sớm đã chỉ ra. Làm thế nào để kết hợp với phương hướng công tác của Địa ủy để lựa chọn đúng để tài nghiên cứu, đây chính là một khối đá thử vàng năng lực phân tích vĩ mô của phòng Nghiên cứu Chính sách. Cao Sơ cũng đảm nhiệm vai trò Phó chánh văn phòng Địa ủy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả cái khứu giác, tầm nhìn này cũng không có.
Lời nói của Tôn Chấn không hề khách khí, khiến cho Lục Vi Dân càng thầm khổ tâm, nếu như để cho Cao Sơ nghe thấy những lời này, không cẩn thận sẽ nghi ngờ có phải mình có tác động gì trong đó hay không nữa.
- Các cậu chọn đề tài nghiên cứu là làm thế nào để thu hút nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ khí Bắc Phương chuyển đến Phong Châu là rất tốt, vừa phù hợp với một trong những công việc trọng điểm của Phong Châu chúng ta hiện giờ, lại suy nghĩ làm sao để kết hợp được với xây dựng quy hoạch thành phố Phong Châu chúng ta, thực hiện ưu thế hỗ trợ lẫn nhau để cùng vươn lên. Phó bí thư Chu Sơn nói với tôi, bài viết của các cậu cung cấp không ít sáng kiến mới cho công việc của ông ấy, ông ấy rất vừa lòng, phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy thì sao?
Đề tài này là do Lục Vi Dân xác định và phác thảo ra đề cương nghiên cứu, do Trương Kiến Xuân và Hoàng Cẩm An phụ trách tiếp tục triển khai công tác cụ thể, cuối cùng mới hoàn thành, Lục Vi Dân kiểm định lần cuối, cảm thấy rất vừa lòng. Trương Kiến Xuân và Hoàng Cẩm An cũng coi như đã nắm bắt được yêu cầu và ý đồ của mình, bài viết đã phân tích sâu sắc, luận cứ tỉ mỉ xác thực, đặc biệt là trong phần đề nghị đưa được ra những ý kiến, quan điểm, thấy rất hợp khẩu vị của Vương Chu Sơn.
- Phó bí thư Tôn, tôi thấy ngài xem xét vấn đề quá phiến diện, phòng Nghiên cứu Chính sách chọn đề tài là có suy tính của bọn họ, vẫn khác so với Văn phòng Địa ủy chúng ta…
Lục Vi Dân buộc phải miễn cưỡng giải thích.
Hắn không muốn bởi vì sau khi bản thân chuyển về phòng Tổng hợp làm việc thì khiến cho giữa Văn phòng Địa ủy và phòng Nghiên cứu Chính sách hình thành sự đối lập quá rõ rệt, đưa bản thân sang phía đối lập với Cao Sơ, vốn dĩ quan hệ của hắn ta và Cao Sơ hiện giờ có chút tế nhị - thay đổi. Đặc biệt là sau khi Cao Sơ chú ý đến mình và Phan Tiểu Phương khoảng thời gian này ngày càng thân nhau, thêm nữa Phan Tiểu Phương lại tiến cử mình đến Văn phòng Địa ủy đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp, rất khó nói là trong lòng Cao Sơ có thể có suy nghĩ gì hay không.
- Được rồi, cậu đừng cho rằng tôi không biết cậu đang suy nghĩ gì, có phải là sợ Cao Sơ có ý kiến gì với cậu? Tuổi còn trẻ mà đã suy xét nhiều thế, dồn nhiều tâm tư vào công việc, đừng có cả ngày mà suy nghĩ những điều đó.
Tôn Chấn như cười như không mà liếc Lục Vi Dân, tiếp tục leo theo con đường quanh co của sườn núi.
- NếuCao Sơ ngay cả chút khoan dung, tấm lòng này mà cũng không có, vậy tôi phải nói cái chức Phó ban thư ký của anh ta cũng xem như sắp chấm dứt rồi. Cậu cũng đừng xem Cao Sơ nhỏ mọn như thế.
- Ha ha, Phó bí thư Tôn, tôi biết rồi.
Lục Vi Dân hơi nghiêng đầu, cười trả lời, đi ngay sau lưng Tôn Chấn.
Leo lên đỉnh núi Sơn Trà, quan sát hết phía tây khu vực thành phố Phong Châu, Tôn Chân chống tay nhìn ra bốn phía. Khung cảnh thành phố Phong châu gần như không có ô nhiễm vì công nghiệp có tầm nhìn tương đối tốt, hai dòng Đông Phong và Phong Giang uốn lượn bên hồ Ngọc Đới, xa xa men theo vùng rìa thành phố Phong Châu, núi Sơn Trà đứng sừng sững ở phía đông, mà Kỵ Long Lĩnh đối lập lại ở phía tây xa xa.
Cả khu vực thành phố Phong Châu vừa vặn được bốn dòng sông, hai ngọn núi và hai hồ phân cắt thành những mảnh nhỏ. Núi Sơn Trà và Kỵ Long Lĩnh thì giống như hai núm nhũ hoa trước ngực của hai thiếu nữ đôi bên tương xứng, mà hồ Điêu Thuyền và hồ Ngọc Đới thì như rốn ngọc và đường nét nào đó của người con gái, được khảm vào mảnh đất này. Thêm vào đó bốn dòng sông lớn như ngấn bụng người con gái, yểu điệu mà lướt qua vùng đất này, khiến cho mảnh đất Phong Châu này càng thêm mẫu mỡ, phì nhiêu.
Tháng ba hoa cải vàng.
Màu xanh bóng của lúa mạch non và màu vàng của hoa cải như điểm xuyết đêm vào bức tranh thổ cẩm trăm màu, phóng mắt nhìn ra xa, khiến cho trong lòng người có một cảm giác dễ chịu không nói thành lời. Phong Châu sở dĩ có cái tên như vậy chắc cũng là một khu vực bằng phẳng mà sông ngòi dày đặc giống như cả vùng Xương Nam, điều kiện tự nhiên để phát triển nông nghiệp tương đối thích hợp, lại thêm sự ảnh hưởng của sông ngòi với giao thông, đối với thể chế xã hội cổ đại mà nói, chỗ này chắc chắn sẽ trở thành trung tâm thành phố tốt nhất.
- Vi Dân, cậu xem, một mảnh đất tốt như vậy, vì sao lại trở thành khu vực nghèo nhất cả tỉnh Xương Giang chúng ta?
Tôn Chấn nhìn thật lâu xuống dưới chân núi, mới hỏi một câu xa xôi.
Lục Vi Dân cảm thấy câu hỏi này không dễ trả lời, không phải dăm ba lời mà có thể nói rõ ràng. Nhưng Tôn Chấn đã hỏi, nếu như mình trả lời bừa vài câu, chỉ sợ khiến cho Tôn Chấn không vừa lòng, cho nên hắn ta suy nghĩ một lát rồi nói:
- Phó bí thư Tôn, câu hỏi này quá rộng, không dễ trả lời. Có điều tôi nghĩ ít nhất cũng có hai nguyên nhân.
- Ừ, nói tôi nghe xem.
- Thứ nhất, xã hội hiện nay đã bước từ xã hội nông nghiệp vào xã hội công nghiệp. Hệ thống nông nghiệp truyền thống chỉ có thể duy trì vấn đề cơ bản là ăn no mặc ấm, mà muốn con nguời thực sự bước vào xã hội hiện nay, một mặt cần phải đẩy nhanh tiến trình đô thị hoá, một mặt càng phải đẩy mạnh tiến độ công nghiệp hoá. Mà điều trước là bảo đảm, điều sau là cơ sở, mà hai điều này lại là nhược điểm lớn nhất của Phong Châu chúng ta.
- Ừ, cũng có lý, gần giống với quan điểm kinh tế học hiện đại chủ yếu hiện nay.
- Thứ hai, đây vẫn còn một vấn đề so sánh ngang và dọc. Nếu như so sánh cuộc sống của chúng ta hiện giờ với những năm năm mươi, sáu mươi, chắc chắn thay đổi rất nhiều. Nhưng mà nếu như so sánh với khu vực kinh tế phát triển ở duyên hải, so sánh với khu vực kinh tế phát triển của nước ngoài, chúng ta đương nhiên sẽ thấy chênh lệnh càng ngày càng lớn. Bởi vì khu vực kinh tế mở cửa vùng duyên hải phát triển rất nhanh, so sánh với khu vực giàu có trong tỉnh chúng ta, khoảng cách cũng là rất lớn. Giống như khi đi ngược dòng nước, không tiến tức là lùi, bọn họ phát triển rất nhanh, chúng ta phát triển chậm, tự nhiên sẽ cảm thấy chúng ta tại sao ngày càng nghèo đi, đây cũng là một khái niệm đối lập.
- Cậu thật biết giải thích đấy.
Tôn Chấn không tỏ ý kiến gì với lí do này của Lục Vi dân.
- Nhưng hiện thực bày ra trước mắt chúng ta chính là Phong Châu ngày càng lạc hậu, ngày càng nghèo khó, so với các khu vực khác của tỉnh thì chúng ta chênh lệch quá lớn. Khát vọng được sống cuộc sống tốt đẹp hơn của người dân ngày càng mãnh liệt, chúng ta có trách nhiệm phải thay đổi cục diện này.
Lục Vi Dân yên lặng gật đầu.
Hắn biết tâm tư của Tôn Chấn. Tôn Chấn vẫn không thật vừa lòng với cục diện hiện nay, ông ta cũng từng đề nghị với Hạ Lực Hành. Muốn thay đổi cục diện trước mắt, chỉ dựa vào những người ở Ủy ban nhân dân Địa khu là không đủ, phải có sự ra tay của bộ máy các huyện, nhấn mạnh câu “không thay đổi tư tưởng thì thay đổi bộ máy”. Hạ Lực Hành tương đối tán đồng quan điểm này, nhưng mà thực thi cụ thể thế nào, Hạ Lực Hành lại không muốn hành động một cách đao to búa lớn và mạnh mẽ như Tôn Chấn.
Điều này cơ bản là đứng ở góc độ không giống nhau thì góc độ suy nghĩ cũng không giống nhau.
- Phó bí thư Tôn, muốn thay đổi cục diện hiện nay không phải là việc một sớm một chiều.
Lục Vi Dân vừa nói ra câu này thì bị Tôn Chấn ngắt lời.
- Chỉ riêng câu “một sớm một chiều” chính là nhắm vào thái độ của không ít đồng chí của chúng ta hiện giờ. Anh càng cảm thấy thời gian dài, dục tốc thì bất đạt, vậy thì càng có cơ hội buông lỏng bản thân, quan điểm của tôi là, chiến lược cậu phải có khí thế mạnh mẽ, chiến thuật thì phải từ từ từng bước, chỉ có như vậy, mới có thể đi cùng được với thế cục, mới có thể không thụt lùi, mới có thể vươn lên.