Quyển 1: Hà Vị Thiên Tài
Chương 67: Đạp phá thiết hài vô mịch xử.
Tác Giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Dịch giả: Hỏa Kỳ Lân
Nguồn: *********.vn
Vừa nghe âm thanh người này, trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời khẽ động.
Mặc dù hắn cùng người nọ không có nói chuyện qua vài câu, nhưng tại lúc này vẫn phát hiện ra, người này chính là một trong hai vị đệ tử đời thứ ba xuất sắc nhất tại Từ gia, Từ Dục Đức.
Từ Ẩn Kiệt nhẹ nhàng lên tiếng nói:
- Dục Đức, trong nội khố cất giấu vật quý giá do các thế hệ trưởng bối dầy công tìm kiếm, đã giao cho cháu để ý, nhất định phải chăm nom thật tốt, không được có chút tổn hại.
Từ Dục Đức cung kính lên tiếng, quy củ Từ gia bảo còn khắt khe hơn Hạ gia trang rất nhiều.
Hạ gia trang bởi vì liên quan đến niên hạn, đệ tử đời thứ ba có gần chín người, nhưng Từ, Trình hai nhà truyền thừa hơn trăm năm, đừng nói là đệ tử đời thứ ba, như thế hệ huynh đệ ngang hàng với lão gia tử cũng không chỉ có chín người rồi.
Cho nên so sánh với đám người Từ Dục Đức ở trước mặt gia chủ, đều là nơm nớp lo sợ, không dám có một chút sơ suất. Bởi vì nếu để cho trưởng bối không vừa lòng, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể bị đẩy ra rìa.
Âm thanh của Từ Ẩn Kiệt tiếp tục vang lên:
- An Tri, ngươi theo Dục Đức tiếp quản nội khố mấy năm rồi?
Một âm thanh khác dè dặt nói:
- Hồi bẩm lão thái gia, An Tri phụ trách quét dọn trong nội khố đã tròn hai năm rồi.
Đang nghe lén từ xa, hai mắt Hạ Nhất Minh lập tức sáng lên, cái âm thanh này tuyệt đối hắn sẽ không quên, thậm chí so với âm thanh của Từ Dục Đức còn muốn quen thuộc hơn.
Buổi tối hôm đó, hắn ở buổi lễ chúc thọ của Trình phủ, chính chủ nhân của cái âm thanh này đã đưa bí tịch Liệt Hỏa Công cho hắc y nhân. Chỉ bất quá, hắc y nhân cũng không có đem bí tịch mang đi, mà bị hắn nửa đường chặn lại.
Hạ Nhất Minh lúc này đây đi tới Từ gia bảo, chủ yếu nhất là muốn tìm được người này, thật không ngờ tiến nhập nội bảo ngày đầu tiên đã gặp, thật đúng là đi mòn thiết hài không hiệu quả, khi tìm được lại chẳng tốn chút công phu a.
- Hai năm, không sai, nghe Dục Đức nói, hai năm nay người cần cù chăm chỉ, giữ khuôn phép, không kém hơn so với gia gia và phụ thân người.
Từ Ẩn Kiệt hài lòng nói:
- Ngươi nếu như có yêu cầu gì thì nói ra, Từ gia chúng ta sẽ không bạc đãi người giữ bổn phận.
Người nọ vâng vâng dạ dạ, tựa hồ là muốn nói gì, nhưng lại dường như không có can đảm.
Từ Hướng Tiền cười mắng:
- Hồng An Tri, tổ tôn ba đời các người đều vì Từ gia ta dốc sức, gia gia cùng phụ thân ngươi mỗi người đều mạnh dạn, sao truyền đến đời ngươi lại biến thành kẻ nhát gan rồi.
Người nọ dường như rất cố gắng, nói:
- Lão thái gia, đệ tử từ khi theo Dục Đức thiếu gia bắt đầu cai quản nội khố thời gian mới vẻn vẹn hai năm, nhưng đệ tử với Liên Hoa trên trấn có phải lòng nhau, cho nên, cho nên…
- Liên Hoa?
Từ Ẩn Kiệt ngẩn người ra, hỏi:
- Đã cùng ngươi phải lòng rồi?
- Vâng.
Hồng An Tri thấp giọng nói.
Từ Ẩn Kiệt trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Chuyện này xảy ra khi nào?
- Hơn nửa năm trước, lúc đệ tử cùng Dục Đức thiếu gia ra ngoài, tại Từ gia trấn mới gặp Liên Hoa đã lập tức phải long nhau, trong nửa năm này, Liên Hoa có đôi khi tiến vào ngoại bảo, nhưng mà giới hạn trong quy củ, chúng đệ tử một tháng tối đa chỉ thấy mặt nhau một lần.
Hồng An Tri thì thào nói.
Từ Ẩn Kiệt vẫn chưa trách cứ, mà nói:
- An Tri, ngươi xem như hiểu được quy củ, không có xúc phạm bảo quy, hôn sự của ngươi, ta thay mặt phụ thân đã mất của ngươi làm chủ.
- Tạ ơi lão thái gia.
Hồng An Tri lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu nói.
Đợi hắn dập đầu xong, Từ Ẩn Kiệt lại nói:
- Bất quá, dựa theo quy củ trong bảo, nếu ngươi cùng người ngoài lập gia đình rồi, như vậy chuyện nội khố không thể chăm nom nữa.
Hồng An Tri cúi đầu, nói:
- Lão thái gia, đệ tử nguyện ý ở lại ngoại bảo, nhưng xin người cho phép đệ tử tiếp tục đi theo Dục Đức thiếu gia.
Từ Ẩn Kiệt ừ một tiếng trong miệng, hiện nhiên là rất hài lòng với lựa chọn của hắn, nói:
- Được rồi, ta đáp ứng ngươi, đứng lên đi.
- Vâng.
Từ âm thanh trong miệng Hồng An Tri có thể nghe ra hắn rất cao hứng.
Song ở bên ngoài Hạ Nhất Minh lại càng thán phục không ngớt, nếu như hắn trước kia không phải nghe qua Hồng An Tri này cùng với hắc y nhân nói chuyện, như vậy căn bản không đoán được, tổ tôn ba đời người này một mực làm thực khách trong Từ gia bảo. Vậy mà cũng là một người nằm vùng ẩn dấu sâu như thế.
Đồng thời hắn cũng rõ ràng, Hồng An Tri kia đến tột cùng là như thế nào mới có thể có được Từ gia hai đại kỳ công.
Liệt Hỏa Công và Khô Mộc Công giống như Khai Sơn Tam Thập Lục Thức như nhau, tuyệt đối không có khả năng đặt vào trong Tàng Thư Các. Mà nghe giọng nói của bọn họ, hẳn là phải đem hai bản bí tịch này đặt trong nội khố.
Như vậy, Hồng An Tri chịu trách nhiệm quét dọn bên trong nội khố mới có tư cách nhìn trộm, cùng không biết đến tột cùng hắn có phương pháp gì đem bí tịch kia sao chép được. Bất quá có thể nghĩ, khẳng định là chí phí trả công phải rất xa xỉ.
Chẳng qua giờ phút này, Hạ Nhất Minh cũng không có ý định muốn đứng ra tố giác việc này.
“Từ gia có nội gián hay không, chẳng quản ta đánh rắm. Miễn là hai bí tịch kia có thể rơi vào trong tay ta, cái khác ta không cần bận tâm.”
Giây lát sau, Từ Dục Đức cùng Hồng An Tri đồng thời lui ra, về phần Từ Hướng Tiền vẫn như trước đang trong phòng cùng Từ lão gia tử bàn bạc cái gì đó, nhưng Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn mất đi hứng thú nghe trộm.
Hắn chậm rãi đứng dậy, công lực tụ hai tai như trước, nhất cử nhất động của Từ Dục Đức cùng Hồng An Tri hoàn toàn nằm dưới sự giám sát của hắn.
Rất nhanh, hai người tách ra tại nơi có hai con đường giao nhau. Từ Dục Đức hướng trung tâm nội phủ đi tới, còn lại Hồng An Tri hướng căn phòng tối bên ngoài nội phủ đi đến.
Ngay cả bên trong nội phủ cũng phân ra chính phụ. Hồng An Tri như vậy, dĩ nhiên không có tư cách tiến vào trung tâm nội phủ rồi.
Hạ Nhất Minh chăm chú đi theo người này, bởi vì hắn biết, nếu người này đã chủ động yêu cầu điều ra khỏi việc chăm nom nội khố, như vậy nói lên hắn đã đem một bản bí tịch khác sao chép được. Nếu không như thế, hắn căn bản sẽ không nói tới chuyện này.
Hồng An Tri đi vào một phòng cũng không tính là quá lớn, tắm rửa một lúc, tức thời thổi tắt ngọn nến, sau đó truyền đến âm thanh cởi quần áo, rồi ngủ yên trên giường.
Bất quá tiếng hít thở nhẹ của hắn trong lỗ tai Hạ Nhất Minh, lại làm cho Hạ Nhất Minh mờ hồ cảm thấy, hắn tựa hồ không có ngủ.
Chỉ trong chốc lát, từ trong phòng Hồ An Tri lại truyền đến một âm thanh rất nhỏ, may là lúc này Hạ Nhất Minh công lực tập trung tại hai tai, chỉ dựa vào âm thanh nghe được, trong đầu có thể hình thành đại khái một đồ án lập thể.
Mặc dù hình ảnh không được hoàn mỹ sinh động, nhưng có thể mơ hồ suy đoán ra Hồng An Tri đang làm những gì.
Người này tựa hồ đang thay đổi cái gì, chỉ bất quá hắn có vẻ cực kỳ kiềm chế, âm thanh càng nhỏ không thể nghe thấy, ngoại trừ Hạ Nhất Minh ra, bằng không thì dù nghe thấy cũng không có khả năng hiểu rõ hắn đang làm cái gì.
Rốt cuộc Hồng An Tri về tới giường, lúc này hắn yên tâm ngủ, không lâu sau đã truyền đến tiếng ngáy của một người ngủ say.
Tròng mắt Hạ Nhất Minh đảo một vòng, hắn cũng không lập tức ra tay, mà theo đường cũ trở về.
Mặc dù Hồng An Tri không có trong nội khố, nghe giọng điệu còn muốn dọn ra ngoài, nhưng việc này cũng không phải trong một ngày mà có thể làm được, Hạ Nhất Minh còn rất nhiều thời gian căn bản là không cần cấp bách nhất thời.
Ra khỏi nội bảo, về tới phòng của mình ở ngoại bảo, vẫn như trước không có kẻ nào phát hiện.
Trên thực tế, một khi hắn đem công lực tập trung vào hai tai, như vậy trong vòng xung quanh mười trượng, ngay cả một con kiến di chuyển, cũng không thể gạt được lỗ tai của hắn, tự nhiên càng không thể để bị trạm gác ngầm phát giác ra rồi.
Huống chi, hiện nay Từ gia bảo trong Thái Thương huyện như mặt trời ban trưa, căn bản là không có tên trộm nhỏ nào dám tiến vào làm loạn, mặc dù có thường xuyên tuần tra cùng âm thầm phòng bị, nhưng dưới tuyệt đại đa số tình huống, những người này đều mang tâm trạng qua loa cho xong chuyện, căn bản là không cách nào phát hiện tung tích của Hạ Nhất Minh.
Lúc này tiến vào bên trong nội bảo, thu hoạch rất lớn, nếu nói lúc mới đến chỗ này, hắn đối với Khô Mộc Công chỉ nắm giữ một thành mà nói, như vậy hiện giờ đã cầm chắc hơn nửa thành rồi.
Bình tâm tĩnh khí, bất quá chỉ trong chốc lát Hạ Nhất Minh cũng đã an tâm đi vào giấc ngủ rồi.
Tất nhiên, tu vi hắn đã tới loại tình trạng này, nếu là có người tới gần hoặc tiến vào phòng, như vậy trừ khi cao thủ so với gia gia của hắn cùng Từ lão gia tử còn cường đại hơn, nếu không vô luận như thế nào cũng không thể gạt được hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Nhất Minh mở hai mắt ra, tinh thần sảng khoái đứng lên, đi tới quảng trường cực lớn tại ngoại bảo.
Cái quảng trường này so với bãi tập tại Hạ gia trang ở hậu viện còn muốn lớn hơn rất nhiều, sắc trời vừa mới sáng lên không lâu, thì có không ít thực khác và bảo đinh đến đây tiến hành luyện công.
Hạ Nhất Minh tùy ý diễn luyện một bộ Miên Chưởng, khi hắn ở chỗ này tiến hành tu luyện Miên Chưởng, là lúc xung quanh truyền đến ánh mắt hâm mộ.
Ngay cả trong thực khách cũng là có một tập thể nhỏ tồn tại, một người mới nếu muốn đứng vững tại chỗ này, hoặc là phải nhanh chóng dựa vào một tập thể nào đó, hoặc là nhất định phải có sức mạnh cường đại.
Mà biện pháp biểu hiện thực lực là cách tốt nhất, không nghi ngờ chính là mỗi sáng sớm ở đây, một nơi đặc biệt vì các thực khách chuẩn bị để luyện tập, lộ một chút tài năng.
Miên Chưởng vốn không tính là công pháp cao thâm gì, nhưng muốn diễn luyện ra tinh túy công pháp này, cũng hơn xa nhưng tu luyện giả bình thường có thể làm được.
Cho nên Hạ Nhất Minh lấy tứ tầng nội kình đem tinh túy của tứ tầng công pháp này diễn luyện qua một lần, sau này sẽ không có bất luận cái gì phiền phức tìm đến hắn.
Bất quá giờ phút này tất cả mọi người vốn cùng hắn hết sức duy trì khoảng cách, hắn biết, bởi vì nguyên do thân phận của hắn chưa được kiểm nghiệm, một khi người Từ gia điều tra được thân phận rõ ràng, như thế chình là khi hắn bắt đầu bước chân vào Từ gia bảo, đồng thời đó cũng là lúc hắn sẽ nhận được nhiệm vụ tương ứng.
Nhưng mà không một ai ở đây biết, ở địa phương đó căn bản không có người nào tên là Tiêu Cần. Đến khi người đi tìm hiểu tin tức quay trở lại, hắn đã sớm phủi mông rời khỏi rồi.
Đến giữa trưa cũng không có việc gì xảy ra, mắt thấy giờ ăn trưa đã tới, Hạ Nhất Minh đi lang thang tránh tai mắt của những người xung quanh, tới một đoạn tường thành nội bảo bị đại thụ che khuất. Nhún người một cái, dưới tình huống người không biết, quỷ không hay đã lọt được vào nội bảo.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than, Từ gia bảo thật sự yên bình quá lâu rồi, bên bờ nội bảo dài như vậy có rất nhiều cây đại thụ vậy mà cũng không có người để ý tới.
Vài lần lên xuống, hắn cũng đã đi tới trước phòng ốc của Hồng An Tri, hai tai rung lên, lập tức biết người này đã không còn ở trong phòng.
Mỉm cười, hắn ngênh ngang đẩy cửa tiến vào, mặc dù ngoài cửa có một cái khóa lớn sáng loáng, nhưng sao chịu được bị Hạ Nhất Minh cậy mạnh, nhẹ nhàng lôi kéo, cái khóa đồng đề phòng người không quân tử này lập tức kết thúc sứ mệnh của nó.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Thanh Long♥
Quyển 1: Hà Vị Thiên Tài
Chương 68: Đắc lai toàn bất phí công phu..
Tác Giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Dịch giả: Hỏa Kỳ Lân
Nguồn: *********.vn
Hạ Nhất Minh cố ý lựa chọn lúc này để tiến vào nội bảo, đó là đoán chắc đại đa số mọi người bây giờ đều đang đi dùng bữa, không có khả năng ở lại trong phòng. Nếu đã tiến vào trong này, hắn không chút do dự tiến đến sát giường, khẽ cúi người xuống.
Ánh mắt thâm thúy quét nhìn khắp gầm giường, mặc dù bên dưới gầm giường tối tăm, nhưng với con mắt của Hạ Nhất Minh cũng không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.
Bên dưới gầm giường, ngoại trừ một ít những vật linh tinh ra, tựa hồ như không có chỗ nào đáng để người khác nghi ngờ. Thế nhưng ánh mắt của Hạ Nhất Minh lại dừng lại bên trên một cái giá gỗ dưới ván giường.
Cái giá gỗ này ít bụi hơn so với những nơi khác, nếu Hạ Nhất Minh không có đoán sai thì đấy hẳn là do bình thường hay có người sờ vào.
Đưa tay sờ vào giá gỗ, nhẹ nhàng lay động nó vài cái, Hạ Nhất Minh lập tức biết được sự ảo diệu ở trong đó.
Nguyên lai đây là một giá gỗ có thể di động được, Hạ Nhất Minh đem giá gỗ rút ra, bên trong quả nhiên cất dấu một vật nhìn như cuốn sách, bên ngoài được bao bọc lại bằng vải dầu.
Trên mặt Hạ Nhất Minh nhất thời lộ ra nụ cười, hắn lấy bọc vải dầu ra, nhẹ nhàng mở lớp bọc bên ngoài, quả nhiên đây là quyển bí tịch Liệt Hỏa Công, nhấc quyển bí tịch lên thì cuốn bên dưới ghi rõ ba chữ Khô Mộc Công.
Sau khi lấy được hai bản bí tịch này, trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập niềm vui, hắn đem hai cuốn sách cất vào trong người, vỗ nhẹ hai tay vào nhau để xuổi bụi, còn cơ quan bên dưới cầm giường hắn cũng chẳng muốn để lại như cũ nữa.
Dù sao khi Hồng An Tri trở về sẽ phát hiện được khóa đồng đã bị hỏng, điều đầu tiên sẽ chú ý tới chính là nơi này. Bất quá, Hạ Nhất Minh có thể khẳng định cho dù đem đầu hắn chém đi thì cũng không dám lộ ra một chút tin tức nào.
Chậm rãi rời khỏi căn phòng, Hạ Nhất Minh đóng lại cánh cổng, bình tĩnh rời đi.
Trên đường đi bắt gặp hai người không quen biết, Hạ Nhất Minh cũng không có ý định tránh né, ngược lại còn hướng về phía bọn chúng mỉm cười bắt chuyện. Hai người kia thấy vậy lập tức chào đáp lễ, tròng lòng cùng nghĩ từ hôm nay mình lại có thêm một người hàng xóm.
Vừa lao ra ngoài, trong lòng Hạ Nhất Minh âm thầm cảm thán, “Mình đã giả trang thành một người khác, biểu hiện ra ngoài càng lúc càng thành thục. Nếu cứ tiếp tục phát triển như thế này có lẽ cuối cùng muốn giả trang thành người thì giống người, giả quỷ sẽ giống quỷ a.”
Lúc này, hắn đi ra ngoài cũng không lựa chọn phương thức leo tường mà ra nữa, ngược lại lại nghênh ngang đi từ trong bảo ra ngoài.
Trải qua mấy ngày nay quan sát, Hạ Nhất Minh phát hiện một một điều phi thường thú vị.
Người ở ngoại bảo muốn đi vào nội bảo, trừ phi được người có quyền dẫn đi vào, thì nhất định phải có yêu vài hay thủ lệnh nhưng vẫn phải qua sự tra hỏi. Bất quá, nếu người từ bên trong bảo đi ra ngoài lại không có ai chặn đường tra hỏi.
Cho nên giờ phút này, Hạ Nhất Minh mới không phải tiếp tục leo tường để đi ra nữa.
Thế nhưng vừa mới đi tới cửa nội bảo, Hạ Nhất Minh ngẩn người ra, ở đằng trước là Từ Dục Xương đang cùng với mấy tên thủ vệ nói truyện. Xem dáng vẻ của bọn chúng tựa hồ như hết sức quen thuộc.
Nhìn thấy Hạ Nhất Minh từ trong bảo đi ra, Từ Dục Xương dừng nói chuyện lại, không thể tin được vào mắt mình.
Một người vào bảo làm thực khách ngoại bảo chưa đến mười ngày lại có thể nghênh ngang từ trong nội bảo đi ra, đây là một chuyện hắn không thể nghĩ ra được lý do.
Nhìn thấy biểu hiện của Từ Dục Xương, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm kêu xui xẻo, nhưng mặt vẫn không đổi sắc tiến lên phía trước, hướng tới hắn ôm quyền, nói:
- Dục Xương huynh có khỏe không?
Từ Dục Xương ậm ừ hai tiếng, bất quá hắn có đoán như thế nào cũng tuyệt đối không thể nghĩ ra được Hạ Nhất Minh vốn là lẻn vào nội bảo. Hơn nữa mục đích của hắn chính là ăn trộm.
Dù sao kể từ khi Từ gia bảo thành lập tới nay đã hơn trăm năm vẫn chưa xảy ra chuyện này, cho nên Từ Dục Xương cũng không thể nghĩ ra được.
Thấy Hạ Nhất Minh hướng tới hắn gật đầu, xong lại xoay người rời đi, Từ Dục Xương do dự một chút, nói lời từ biệt với đám thủ vệ rồi đuổi theo.
Trong lòng tên thủ vệ cũng kinh ngạc tột độ, người lạ mặt này làm cách nào lại đi được vào nội bảo?
Chỉ là, quy định thủ vệ nội bảo không được phép điều tra chuyện này đã ăn sâu vào tâm trí, hắn tự nhiên cũng không có khả năng đi tới tra hỏi.
Từ Dục Xương ba chân bốn cẳng đuổi theo Hạ Nhất Minh, thấp giọng hỏi:
- Tiêu huynh, huynh làm cách nào có thể tiến được vào nội bảo?
Hạ Nhất Minh cười thần bí, trong tiếng cười mang theo nồng động sự vui mừng, nhưng trong lòng hắn lại âu sầu cực kỳ. Đúng vậy, hắn làm cách nào có thể tiến được vào nội bảo?
Nhưng nhìn thấy gương mặt mang đầy sự kỳ vọng của đối phương, Hạ Nhất Minh không thể làm gì khác hơn là ăn nói ba hoa:
- Dục Xương huynh, hôm nay huynh đệ tại thao trường tu luyện qua Miên Chưởng….
Nói tới đây hắn ngừng lại, suy nghĩ xem nên lấy lý do nào không khiến cho người khác nghi ngờ.
Hai mắt Từ Dục Xương đã sáng ngời, nửa mừng nửa lo, nói:
- Tiêu huynh, chẳng lẽ huynh được mấy vị đại lão gia ở trong nội bảo nhìn trúng?
Hạ Nhất Minh giật mình, chớp hai mắt, lấy ngay ý của đối phương, nói:
- Đúng thế. Dục Xương huynh làm sao biết được?
Từ Dục Xương cười ha ha, nói:
- Tiêu huynh, mấy vị đại lão gia trong nội bảo thường xuyên đi ra bên ngoài thao trường ngoại bảo quan khán. Nếu có thể được một người trong số đó nhìn trúng thì sẽ rất nhanh chóng được đề bạt lên.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Trước kia cũng có rất nhiều việc như vậy xảy ra, bất quá của Tiêu huynh, nhanh chóng được chú ý tới thì quả thật là chưa từng xảy ra.
Hạ Nhất Minh giờ mới hiểu ra được duyên cớ, ánh mắt cảm kích nhìn Từ Dục Xương: “Nghĩ không ra mình mới chỉ nói được một nửa, còn một nửa lý do thì đang suy nghĩ, vậy mà đối phương đã giúp mình lấy được một lý do chính đáng không bị nghi ngờ.”
Thế nhưng, ánh mắt của Hạ Nhất Minh lại bị Từ Dục Xương hiểu lầm, hắn vội vàng cười nói:
- Tiêu huynh, đây chính là một cơ duyên, không có quan hệ gì tới tiểu đệ. Nhưng là không biết Tiêu huynh được vị đại lão gia nào nhìn trúng, khi nào thì được tiến vào nội bảo?
Chỉ cần nhìn vẻ mặt hâm mộ của đối phương, Hạ Nhất Minh đã biết hắn đối với việc này rất quan tâm đến.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nói:
- Dục Xương huynh chớ trách tiểu đệ, huynh đệ chẳng qua mới chiếm được một chút cảm tình. Nhưng để có thể tiến được vào nội bảo thì bây giờ còn quá sớm, hơn nữa vị lão gia kia cũng không muốn lộ việc này ra.
Từ Dục Xương vội vàng đưa tay ngăn lại, nói:
- Tiêu huynh chớ nói thế. Điều này tiểu đệ hiểu rõ.
Hắn cười ha ha, nói tiếp:
- Ngày sau nếu Tiêu huynh có thể tiến được vào nội viện đẻ nhậm chức, ngàn vạn lần chớ quên người tiểu đệ này nha.
Hạ Nhất Minh vội vàng chắp tay nói:
- Giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau….
Hai người nhìn nhau cười lớn, biểu hiện của hai người lộ ra bên ngoài có vẻ rất hợp với nhau.
Hạ Nhất Minh đột nhiên nói:
- Dục Xương huynh, tiểu đệ muốn đi vào trong Huyền thành một chuyến, không biết tiểu đệ phải xin phép vị nào?
- Tiêu huynh muốn vào trong Huyền thành làm gì?
Từ Dục Xương tò mò hỏi.
Trên mặt Hạ Nhất Minh liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nói:
- Tiểu đệ sắp có cơ hội thăng tiến, đương nhiên không thể bỏ lỡ dịp này. Cho nên, tiểu đệ muốn vào trong Huyền thành kiếm một chút gì đó đặc sắc. Cái này…
Từ Dục Xương nhất thời tỉnh ngộ, hắn cười nói:
- Từ huynh đã có tâm ý như vậy thì cứ việc đi vào, không cần cố kỵ điều gì hết.
Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu một cái, hướng về phía ngoại bảo đi ra.
Từ Dục Xương chần chờ một chút, rồi đột ngột hỏi thăm:
- Tiêu huynh, huynh nếu đã có ý định đi Huyền thành, không biết trong tay đã có gì chưa? Tiểu đệ ở đây có chút tích góp, nếu Tiêu huynh muốn tiểu đệ lấy cho huynh dùng tạm.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn hắn một cái, mặc dù trong lòng hiểu được đây là hắn đang cố gắng đầu tư, cũng coi như là tham ô một chút, cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì xảy ra. Nhưng da mặt Hạ Nhất Minh cũng không phải là dày, cười nói:
- Đa tạ, Dục Xương huynh. Bất quá, tiểu đệ lưu lãng bên ngoài nửa năm nay cũng tích góp được một chút đủ dùng.
Nói xong, Hạ Nhất Minh gật đầu một cái xoay người rời đi.
Từ Dục Xương đi cùng với Hạ Nhất Minh đi ra ngoại bảo, vẫy tay chào, lúc này mới quay trở lại bên trong.
Hạ Nhất Minh nhìn hắn đi vào bên trong, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, gia tộc thịnh vượng quả nhiên là một chuyện tốt, nhưng một khi nhân số đông đảo thì lượng tài nguyên phân phối sẽ không được công bình.
Từ Dục Xương cùng với Từ Dục Tài, Từ Dục Đức rõ ràng là cùng một thế hệ với nhau, nhưng lại được hưởng thụ sự đãi ngộ khác nhau một trời một vực.
Hai người kia nếu là gặp phải người ngoại bảo mới tu luyện tới tứ tầng nội kình, tuyệt đối chỉ nhìn khinh bỉ, không có khả năng cùng nhau chuyện.
Còn Từ Dục Xương nếu gặp được một thực khách ngoại bảo được nếu được một đại lão gia coi trọng lại coi như cơ hội diều gặp gió. Lập tức bỏ đi thân phận của mình, lập tức lại gần giao hảo.
Thấy được sự đối xử không được công bình này, trong lòng Hạ Nhất Minh tự nhiên trở nên buồn bực, sự vui sướng khi đoạt được bí tịch Khô Mộc Công đã bay đi mất.
Bởi vì hắn mơ hồ cảm giác được, Hạ gia trang mặc dù trước mắt không xảy ra loại tình trạng này, nhưng nếu tiếp tục phát triển đi lên thì chỉ cần qua một hai đời sau cũng không tránh được tình trạng tương tự.
Theo bản năng, Hạ Nhất Minh quay lại nhìn thoáng qua tường thành nguy nga đồ sộ của Từ gia bảo, trong lòng không tránh được một chút cảm khái.
Loại chuyện như thế này nằm ngoài sự khống chế của hắn, hơn nữa cũng không thể vì sự băn khoăn này mà ngừng lại sự phát triển của Hạ gia. Đã như thế, thì hắn cũng không nên tiếp tục lo lắng vô ích nữa.
Đúng như sở liệu của Hạ Nhất Minh, ngày hôm sau nội bảo cũng không xảy ra chuyện gì.
Nhưng sang tới ngày thứ hai, Hồng An Tri cũng rời khỏi Từ gia bảo, từ đó về sau biệt tăm biệt tích.
Hắn dù sao cũng có tật giật mình, dùng qua cơm trưa trở về phòng vừa nhìn thấy mất trộm, liền sợ đến nỗi hồn bất phụ thể. Ba đời nhà hắn phụng mệnh lẻn vào Từ gia bảo, bỏ ra vô số tâm huyết mới đạt được thân phận quản lý nội khố.
Vì hai bộ công pháp thần kỳ này, gia đình Hồng An Tri có thể nói là đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết. Nhưng không nghĩ tới cuối cùng chúng lại biến mất, quá sợ hãi, hắn không dám tiếp tục ở lại Từ gia bảo mà lập tức cao chạy xa bay.
Sự mất tích của Hồng An Tri khiến cho Từ gia bảo cực kỳ coi trọng, sau khi dò xét mới tìm được một chút dấu vết. Đến lúc ấy thì đã người đi nhà trống, không chỉ có Hồng An Tri mất tích, ngay cả người quả phụ đi theo hắn cũng không biết đi đâu mất. Về phần nữ tử tên Liên Hoa ở sản nghiệp của Từ gia bên trong thành lại càng không thấy đâu.
Sau khi không thể làm gì được, quy củ của Từ gia bảo đã được thay đổi, từ nay về sau nếu không có huyết thống trực hệ sẽ không bao giờ đạt được quyền quản lý nội khố.
Còn Từ Dục Xương cũng phát giác có điều không đúng, Tiêu Cần lúc này cũng đồng dạng mất tích theo, hắn mơ hồ đoán ra được một chút gì đó, nhưng từ đầu đến cuối không có can đảm tra xét, cũng chỉ đàng làm ra vẻ không biết gì.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Thanh Long♥
Tác Giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Dịch giả: Hỏa Kỳ Lân
Nguồn: *********.vn
Bản lãnh khinh thân của Hạ Nhất Minh tuy không hơn được ai, nhưng hắn lại có nội kình cường đại, phóng mắt nhìn ra toàn bộ Thái Thương huyện tuyệt đối đứng ở ba vị trí đầu, cho nên một khi toàn lực chạy đi, tốc độ đã hơn xa tuấn mã bình thường.
Hạ Nhất Minh cũng không lập tức trở lại Hạ gia trang mà đi vào trong Huyền thành, sau khi thay đổi hình dạng liền bao hắn một cái đại viện trong một khách sạn để ở lại.
Dù sao trên tay của hắn cũng có vài đĩnh vàng, đối với một thiếu niên như Hạ Nhất Minh mà nói trong tay có nhiều tiền tài như thế nếu không đem ra ngoài khoe khoang, thì trong lòng cũng không tránh khỏi một chút nuối tiếc. Cho nên thừa dịp này Hạ Nhất Minh giả dạng thành một vị khách giàu có, cũng là chuyện có thể lý giải được.
Thái Thương huyện cũng không phải là một huyện giàu có, đừng nói là cả Thiên La đế quốc, cho dù là ở trong Lâm Lang quận cũng không thể so sánh với những huyện khác. Nhưng dù sao Huyền thành cũng là trung tâm của cả một huyện.
Cho dù đây là một huyện nghèo nàn thì cũng xuất hiện những phú hào béo chảy mỡ. Bên trong khách sạn của Huyền thành cũng có một số người ăn ở xa hoa, Hạ Nhất Minh lúc này cũng ở trong số những người đó.
Ở một góc ãn tĩnh bên trong phòng, Hạ Nhất Minh rảnh tay mở ra quyển bí tịch vừa đoạt được.
Hắn yên lặng đọc, thi thoảng hai hàng lông mày khẽ nhíu lại như tự hỏi, trước kia có vài thứ lúc hiểu lúc không, nhưng từ khi tu vi Hạ Nhất Minh đạt tới thập tầng nội kình thì sự giải thích về nội kình so với người khác đã hơn hẳn một bậc.
Giờ phút này trong lòng Hạ Nhất Minh có chút trầm tư, đem hai loại chủ tu công pháp có cùng cấp bậc với nhau ra so sánh, nhất thời liền hiểu được.
Đem Liệt Hỏa Công ra so sánh, thì tu luyện Khô Mộc Công có mức độ khó khăn cao hơn hẳn một bậc.
Khô Mộc, Khô Mộc, ngay tên gọi của bộ bí tịch đã tên là Khô Mộc rồi, như vậy tác dụng khi tu luyện loại công pháp này cũng đã hoàn toàn sáng tỏ.
Một khi tu luyện loại công pháp này đạt được thành tựu, cả người sẽ giống như một khúc gỗ a. Cũng không chỉ có tính cách bị thay đổi, hơn nữa ngay cả thân thể cũng thay đổi theo.
Khi thấy được những đoạn giới thiệu này về Khô Mộc Công, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không tránh khỏi một chút do dự.
Tính cách của Hạ Nhất Minh cũng không phải là dạng hay khoe khoang, nhưng nếu tu luyện loại công pháp này đạt tới thập tầng thì không cần nói cho người khác biết, họ cũng chỉ cần nhìn là nhận ran gay.
Nhưng là, Hạ Nhất Minh cũng không phải là một hòa thượng, nếu để cho hắn sau này trở thành một tên đầu gỗ thì cũng không phải là chuyện thích thú gì cho lắm.
Về phần miêu tả trên quyển bí tịch, thân thể sau này sẽ càng ngày càng gầy đi, cuối cùng sẽ giống như một thân cây khô, Hạ Nhất Minh lại không quá để ý đến.
Dù sao, thể chất của Hạ Nhất Minh cũng không giống với người bình thường, hơn nữa hắn tu luyện nhiều loại công pháp cùng một lúc cho dù tận lực tu luyện đến khi thần hình giống như một cây gỗ, chỉ sợ sau một thời gian cũng không thể tiếp tục duy trì trạng thái như vậy.
Đương nhiên, tuy tu luyện Khô Mộc Công có khuyết điểm như vậy nhưng chỗ tốt có thể đạt được cũng không ít.
Mộc hệ công pháp, vốn là công pháp có khả năng trị liệu tốt nhất, một khi tu luyện lên có thành tựu, sau này lúc ra ngoài hành tẩu chẳng khác nào bên người luôn luôn có một lang trung. Mà loại chữa thương này lại không cần thảo duợc, nhưng hết lần này tới lần khác đều trị được đa số thương thế như lang trung vậy.
Tu luyện giả có thực lực thấp kém khi xông pha thiên hạ đều tìm những bạn đồng hành có cùng chí hướng với mình. Khi tuyển chọn bạn đồng hành, không nghi ngờ gì người được hoan nghênh nhất chính là người tu luyện công pháp Mộc hệ. Ngay cả trong khi xảy ra chiến đấu, người tu luyện Mộc hệ công pháp cũng thường là người được mọi người xung quanh chú trọng bảo vệ nhất.
Trước khi toàn quân còn chưa bị tiêu diệt, căn bản không cần người tu luyện Mộc hệ công pháp phải xông lên liều mạng.
Là công pháp cao cấp nhất của Mộc hệ chủ tu công pháp, hiệu quả chữa thương của Khô Mộc Công hơn xa so với công pháp Mộc hệ bình thường. Về điểm này Hạ Nhất Minh mặc dù chưa từng thử qua, nhưng suy nghĩ kỹ cũng có thể biết, lời nói này cũng không có khoa trương bao nhiêu.
Nếu không có đặc sắc hiệu quả của nó, Khô Mộc Công dựa vào cái gì có thể xưng là cao cấp công pháp nhất của Mộc hệ chủ tu công pháp?
Ngoại trừ năng lực chữa thương nói ở trên, Khô Mộc Công pháp còn có khả năng gia tăng phòng ngự của bản thân.
Trong ngũ hành công pháp, Thổ hệ được coi là công pháp có lực phòng ngự bậc nhất, nhưng trong các hệ còn lại cũng có không ít hệ có công pháp tạo ra lực phòng ngự không dưới Thổ hệ công pháp.
Khô Mộc Công công pháp chính là một trong số đó, một khi tu luyện công pháp này tới mức đại thành, có thể đem thân hình trở nên cứng cỏi như cây đại thụ ngàn năm, lực phòng ngự không một chút nào kém hơn Thổ hệ công pháp.
Hạ Nhất Minh đem Khô Mộc Công pháp phân tích hoàn toàn thấu triệt.
Buông bỏ quyển bí tịch xuống, Hạ Nhất Minh một lần nữa đem toàn bộ nội dung trong đó nhớ lại. Sau một ngày dài tìm hiểu quyển bí tịch, hắn đối với quyển công pháp này đã hoàn toàn khắc sâu vào tâm trí.
Mặc dù không đến mức tiến được vào trạng thái thần kỳ như lần trước, đem toàn bộ từng chữ, từng nét nhỏ của đồ họa khảm sâu vào tâm trí, nhưng dùng cho lần đầu tu luyện thì đã quá đủ.
Ngưng thần, tĩnh tâm. Hạ Nhất Minh đem toàn bộ tâm trí tiến vào một cảnh giới thần kỳ, huyền diệu.
Theo sự đề cao không ngừng của nội kình, tiến vào trạng thái trầm mê tu luyện càng lúc càng nhanh.
Trải qua hơn hai năm kinh nghiệm dò xét các vị huynh trưởng trong gia tộc, Hạ Nhất Minh hiểu rõ được. Họ giống với những tu luyện giả bình thường, rất khó có thể tĩnh tâm hoàn toàn để tu luyện. Mặc dù ở trạng thái bình thường, bọn họ vẫn có thể tiến hành tu luyện nội kình, nhưng hiệu quả lại kém xa so với người có thể đầu nhập toàn bộ tâm trí vào việc tu luyện.
Hạ Nhất Minh có thể trong vòng nửa năm đột phá, chính bởi vì có liên quan tới trạng thái tu luyện của hắn.
Do Hạ Nhất Minh có thể dễ dàng tiến vào trạng thái để toàn bộ tâm tư vào tu luyện, cho nên mới có thể trong vòng nửa năm nội kình không ngừng tăng tiến đạt tới trạng thái đỉnh phong, hơn nữa có thể chạm vào bức tường cản trở tiến giai.
Nếu không phải như thế, chỉ riêng khi tấn giai tới thất tầng nội kình, việc tích súc nội kình vào đan điền đã tiêu tốn đến mười năm thời gian, thậm chí là mấy chục năm. Chứ Hạ Nhất Minh không thể dùng nửa năm để có thể đột phá được.
Giờ phút này, tâm tư của Hạ Nhất Minh hoàn toàn đầu nhập vào việc tu luyện, nội kình ở bên trong cơ thể hắn dần trở nên hoạt bát hơn, đó là một loại cảm giác vô cùng hưng phấn, cảm giác đó dần dần lan tỏa ra toàn bộ thân thể.
Dần dần, nội kình, kinh mạch, máu, lục phủ ngũ tạng, thậm chí ngay cả thân thể bên ngoài hắn cũng bị loại tư tưởng này xâm chiếm.
Ta muốn được tu luyện… Đây tựa hồ như đã biến thành khát vọng, làm cho cả người Hạ Nhất Minh lâm vào trạng thái phấn khởi, khát vọng.
Nội kình trong cơ thể dâng lên cuồn cuộn, phảng phất như dòng nước của trông Trường Giang, liên tục hướng về những kinh mạch phía trước lao vào.
Chỉ trong vòng nháy mắt, nội lực khổng lồ của Hạ Nhất Minh đánh sâu và, những kinh mạch bị bế tắc ở đằng trước đã hoàn toàn được đả thông.
Khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể loài người luôn luôn tràn ngập sự huyền bí. Ngũ hành công pháp vận hành trong cơ thể mặc dù giống nhau, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có điểm khác biệt.
Nội kình cường đại lưu chuyển trong kinh mạch không ngớt, kỳ thật rất nhiều kinh mạch đã từng có nội kình di chuyển qua, chỉ là đường lối lúc vận chuyển có điểm khác biệt mà thôi.
Hạ Nhất Minh cũng không phải là lần đầu tiếp xúc với công pháp xa lạ, nếu nói về số lượng nôi công tu luyện, hỗn tạp, còn tu luyện tới cảnh giới cao, có lẽ không ai có thể so sánh được với hắn.
Đã có kinh nghiệm phong phú như vậy, hắn tự nhiên cũng không mắc phải một sai lầm nhỏ nào.
Nhất tầng, nhị tầng, tam tầng nội kình….
Theo thời gian trôi đi, cấp độ tu luyện Khô Mộc Công càng ngày càng cao hơn.
Khi Hạ Nhất Minh tu luyện tới thất tầng nội kình, thân thể hắn càng ngày càng khô héo đi. Thân hình vốn vô cùng cân xứng, đột nhiên giống như bị mất đi số lượng lớn nước trong cơ thể, cơ bắp dần khô héo lại.
Tuy vậy, hắn cũng chẳng quan tâm, giống như không hề hay biết, vẫn như trước toàn bộ tâm thần đều đặt vào việc tu luyện, tiến giai cho công pháp.
Một ngày một đêm qua đi, Hạ Nhất Minh vẫn như trước đang không ngừng tu luyện.
Lúc này, mặt của hắn đã gày đi rất nhiều so với trước khi tu luyện loại công pháp này. Ngay cả hai tròng mắt cũng trũng sâu xuống, mặc dù không thể nói là da bọc xương nhưng nếu để cho bất kỳ người thân nào của hắn gặp phải cũng sẽ không thể nhận được ra hắn là Hạ Nhất Minh nữa.
Khô Mộc Công mặc dù không phải là thuật dị dung, nhưng nó có khả năng phát huy ra hiệu quả rõ rệt hơn cả loại thuật dị dung cao cấp nhất trên thế giới này.
Nội kình trong cơ thể vẫn liên tục không ngớt lưu chuyển, ngay cả hô hấp của Hạ Nhất Minh cũng đã đình chỉ lại, giờ phút này nếu đem so với khi dùng Bình Tức Thuật thì cũng không hề kém hơn chút nào.
Nếu như buổi tối lấy hình dạng này đi ra ngoài, vậy thì Hạ Nhất Minh cũng không cần hóa trang gì thêm nữa, như thế này cũng đủ để giả thần giả quỷ rồi.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh cũng mở hai mắt ra, từ miệng hắn chậm rãi thở ra một luồng hơi dài.
Đôi con ngươi chậm rãi chuyển động, sự linh động so với trước đây cũng không hề kém đi chút nào. Đột nhiên, ánh mắt của Hạ Nhất Minh dừng lại trên cánh tay khô gầy của mình, nhìn những chiếc gân xanh đáng sợ nổi lên, tựa hồ như ở đó chỉ còn lại toàn là gân.
Một lúc lâu sau, trong lòng Hạ Nhất Minh mới có thể hiểu được, kéo theo đó là một chút bất an.
Hít sâu một hơi, nội kình trong cơ thể Hạ Nhất Minh liền đổi thành Thủy hệ Ba Văn Công. Sau một lúc, cơ thể lại dần phình lên, giống như được ma thuật hoán đổi trở lại, không lâu sau đó liền trở lại như cũ.
Nhìn lại cơ thể của mình, Hạ Nhất Minh có điểm hiểu được.
Khô Mộc Công và Hóa Cốt Thuật kỳ thật có chỗ tương tự nhau, cũng có thể ở một trình độ nhất định thay đổi chiều cao, biểu hiện bên ngoài của thân thể. Chỉ bất quá, loại công pháp này tu luyện đạt tới thành tựu cao, khi tiến hành thay đổi sẽ làm ra hiệu quả rất lớn, khiến kẻ khác không khỏi rét run.
Lo lắng suy nghĩ nửa ngày, Hạ Nhất Minh đã biết được, mặc dù bề ngoài của mình đã khôi phục trở lại như cũ, nhưng nếu vận dụng Khô Mộc Công, hoặc đang cùng người khác giao thủ mà đề tụ thập tầng Khô Mộc Công sẽ dẫn tới bề ngoài có phát sinh nghiêng trời lệch đất.
Ở trong loại tình huống đó, chỉ cần không phải là người mù, liếc mắt qua đã có thể nhìn ra lai lịch loại công pháp này.
Đây là chiêu bài rõ ràng có thể nhận biết được hơn so với Hỏa hệ công pháp Liệt Hỏa Công.
Bất quá, khi đã tu luyện tới thập tầng công pháp, Hạ Nhất Minh cũng sẽ không buông bỏ, chỉ cần ngày sau sử dụng thì cẩn thận một chút là được.
Hơn nữa có các loại công pháp khác che dấu cho, trên cơ bản là không có người nào có thể nghi ngờ hắn được.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Thanh Long♥
Quyển 1: Hà Vị Thiên Tài
Chương 70:Tứ đại công pháp.
Tác Giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Dịch giả: Hỏa Kỳ Lân
Nguồn: *********.vn
Đem Khô Mộc Công hoàn toàn tu luyện xong, Hạ Nhất Minh thoải mái rời phòng ra quầy thu ngân tính tiền. Lúc này hắn mới biết được, từ lúc tu luyện cho đến bây giờ thời gian đã trôi qua một ngày một đêm.
Loại ý cảnh tu luyện này tốn thật nhiều thời gian khiến trong lòng hắn không khỏi thầm than một tiếng.
Ách, nếu để cho những tu luyện giả bình thường biết được suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ sợ sẽ ngay lập tức tự vẫn mà chết.
Một ngày một đêm, chính là một ngày một đêm. Đối với tu luyện giả bình thường bằng ấy thời gian đừng nói là tu luyện công pháp, cho dù là cầm quyển bí tịch lên tiến hành tìm hiểu hết cũng vị tất đã làm được.
Thế nhưng Hạ Nhất Minh lại chỉ cần một đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy, đã hoàn thành tu luyện nội kình từ nhất tầng tới thập tầng.
Điều này tuyệt đối trong nhân loại không có khả năng đạt được.
May mắn những điều này không người nào biết được, nếu thật sự để cho người khác biết. Như vậy có thể khẳng định một điều, sẽ khiến cho vô số tu luyện giả trong thiên hạ phải ghen tỵ, cho dù bản lĩnh Hạ Nhất Minh có cường đại hơn đi nữa thì cũng không tránh khỏi số phận bị đem đi giải phẫu.
Đương nhiên, việc đầu tiên trên thế giới này là phải có ngành học giải phẫu đã.
Sau khi thanh toán tiền phòng, Hạ Nhất Minh cũng không có một chút lưỡng lự, tiến ra khỏi Huyền thành thâm nhập vào núi rừng xung quanh.
Ở xung quanh Huyền thành, núi non trùng điệp, mặc dù những ngọn núi chân chính được coi là cao lại không có. Nhưng núi non trải dài từ Đông sang Tây, ở giữa chúng là các thành trấn. Các thành trấn ở những nơi có địa thế phức tạp, lộ tuyến gập ghềnh, nhưng quan đạo tốt nhất đếm tới đêm lui trong cả huyện cũng chỉ có vài cái mà thôi. Đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến việc Thái Thương huyện luôn lạc hậu hơn so với các huyện khác.
Nhưng đối với Hạ Nhất Minh mà nói, bước đi trên những đường núi gồ ghề, hay đi trên con đường bằng phẳng cũng không có gì khác nhau.
Một giờ sau, hắn đã tiến vào vùng rừng núi không có dấu chân của con người.
Bên trong rừng rậm là tu luyện tràng tốt nhất. Vô luận ở trong này tạo thành bao nhiêu phá hoại, rừng rậm đều sẽ chậm rãi đem những thứ đó xóa đi.
Mặc dù Hạ Nhất Minh cũng đã từng nghe gia gia mình nói qua, ở những nôi xa xôi vẫn tồn tại những hoang mạc, đầm lầy, là địa điểm giết người diệt khẩu tốt nhất, nhưng hắn chưa tận mắt thấy qua nên cũng không cách nào tưởng tượng được.
Ở bên trong rừng núi, Hạ Nhất Minh xác định không có người nào bám theo, nhất thời quát lên một tiếng, nội kình trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, nội kinh thập tầng Khô Mộc Công trong nháy mắt được bạo phát ra ngoài.
Trong lòng hắn lúc này đột nhiên như bao trùm lên vạn vật xung quanh, lại giống như không có cảm giác gì cả.
Lại giống như hắn hóa thân thành một cây đại thụ cao ngất trời, cứ như vậy đứng sừng sững giữa không gian đất trời hàng ngàn, hàng vạn năm.
Trong lúc này, cơ hồ thân thể Hạ Nhất Minh đã xảy ra những biến hóa vi diệu, cơ thể lại một lần nữa có thể dùng mắt thường quan sát được các cơ bắt đang dần dần teo rút lại.
Nhưng đó cũng không phải là cơ bắt bị teo rút thật sự, mà dùng loại phương thức này để tăng khả năng phòng ngự cho thân thể. Hạ Nhất Minh thậm chí còn có cảm giác, cho dù lúc này có bị binh khí chém vào thân thể cũng đừng mong để lại được dấu vết gì trên đó. Nhưng nếu lão gia tử một đao toàn lực chém tới thì cũng chỉ có thể nhanh chóng né tránh.
Bất quá, trong toàn bộ sở học của Hạ Nhất Minh, Khô Mộc Công đúng là công pháp có sức phòng ngự mạnh mẽ nhất.
Hạ Nhất Minh đột nhiên nổi lên một ý niệm ở trong đầu: “Nếu có thểm đem công pháp cao cấp nhất của Thổ hệ tu luyện thì không biết phòng ngự của mình sẽ trở nên như thế nào?”
Tất nhiên, loại Thổ hệ chủ tu công pháp bình thường ở bên trong Tàng Thư Các gia tộc chỉ được xem như là một loại rác rưởi, sợ là không có thể so sánh được với Khô Mộc Công.
Suy nghĩ trong lòng Hạ Nhất Minh nhanh chóng thay đổi, nhưng động tác của đôi tay vẫn không hề chậm lại, cất bước tiến lên trước, vung cánh tay lên đánh về phía một cái cây đại thụ.
- “Ba…”
Một tiếng chói tai vang lên, cây đại thụ kia cũng không bị đánh gãy, mà bị cánh tay của Hạ Nhất Minh xuyên qua.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời lên, lực công kích của Khô Mộc Công cũng không phải là nhỏ, tựa hồ như không hề kém thập tầng Hỗn Nguyên Kình. Hơn nữa bởi vì cánh tay của Hạ Nhất Minh bị co rút, gân cốt cô đọng lại cứng như sắt, khi xuyên thủng cây đại thụ cũng không tạo thành cảm giác gì cho người sử dụng.
Tựa hồ như cánh tay Hạ Nhất Minh vừa rồi xuyên qua không phải là một thân cây, mà chỉ là một tờ giấy thôi.
Rút cánh tay trở về, hắn đột nhiên phát hiện ra, dưới tình huống như vậy các khớp nối của cánh tay tựa hồ có chút cứng nhắc, rất khó có thể khống chế được, bất quá so với uy lực của Khô Mộc Công thể hiện ra đấy chỉ là một vấn đề nhỏ không có gì đáng kể.
Hai chân hơi dùng sức, đầu gối cũng không thể hoạt động, thân thể bị trói buộc gắt gao, mũi chân hơi dụng lực thân hình cũng đã nhảy lên cao một trượng.
Thân hình đang ở trên không, trực tiếp cảm thụ được sức gió thổi đến, cánh tay hơi mở ra, cả người lập tức rớt xuống như một cây cọc gỗ.
Thời điểm rới xuống đất, đã rời xa chỗ cũ ngoài mấy thước, kết của này đã ra ngoài ý muốn của Hạ Nhất Minh, tốc độ rơi xuống của Khô Mộc Công cũng không hề chậm a. Chẳng qua cách nhảy này hơi có chút cứng đờ, nếu trong đêm tối có người nhìn thấy sợ rằng sẽ đem hắn liên tưởng tới cương thi ở trong quan tài nhảy ra.
Lúc này, tâm trí trẻ con của Hạ Nhất Minh đột nhiên nổi lên, liền lấy phương thức này ở trong rừng bắt đầu nhảy tán loạn cả lên.
Lấy tu vi thập tầng nội kình của hắn, cả người vẫn giữ nguyên như cũ liên tục hướng về phía trước nhảy tới.
Dọc theo đường đi, đừng nói đến đám tiểu động vật, cho dù là ác lang cũng phải xoay mình bỏ chạy.
Dù sao, ở trong rừng rậm, từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua loại sinh vật nào như thế này. Mặc dù loại sinh vật này cũng không tản mát ra khí thế sắc bén, nhưng cho dù như thế, mỗi lần nó nhảy lên cũng cao vài thước. Điều đó cũng đủ làm cho các loại động vật xung quanh hoảng sợ mà bỏ chạy.
Nửa ngày sau, Hạ Nhất Minh mới chơi đùa xong, hắn lúc này mới dừng lại. Nội kình toàn thân đều được vận lên theo lộ tuyến Thủy hệ Ba Văn Công, không đến một lúc sau thân hình đã hoàn toàn khôi phục lại như trước.
Biểu hiện trên mặt hắn lúc này cực kỳ hưng phấn, trong lòng không thể áp chế được sự vui sướng, giống như một tiểu hài tử vừa có được món đồ chơi ưa thích nhất, tới mức không nỡ rời bỏ nó.
Dần dần, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng an tĩnh trở lại, vào thời khắc này, trong tâm của hắn có một loại cảm giác mờ mịt khó hiểu.
Đã bao lâu rồi, hắn không có cảm giác như thế.
Tựa hồ như từ đêm hôm đó, Hạ Nhất Minh ở trong hồ ngẫu nhiên gặp được kỳ ngộ, từ lúc ấy đã không còn cảm giác này nữa.
Từ ngày đó cho tới nay, tâm tư của hắn luôn luôn muốn mình trở nên thật mạnh mẽ, những niềm vui thơ ấu sung sướng đã rời xa khỏi tâm hồn hắn.
Hai năm, trong hai năm nay, Hạ Nhất Minh chưa từng có một khắc nào giống như vừa rồi tùy tâm sở dục, không có một chút cố kỵ nào với xung quanh.
Nhìn thân hình đã khôi phục lại bình thường, hai cánh tay tràn đầy sức sống, đột nhiên Hạ Nhất Minh nhớ tới một vấn đề. Khô Mộc Công có thể làm cho tâm cảnh người tu luyện dần dần bình lặng trở xuống, nhưng tâm tính vừa rồi của hắn tựa hồ như không phải là bán tính chính thức, mà là cái hắn vẫn luôn tập lực kiềm chế để ngụy trang.
Sau khi lớp ngụy trang được trút bỏ, thể hiện ra bên ngoài mới chính là bản thân của Hạ Nhất Minh.
Hắn lẳng lặng nhìn hai cánh tay mình, giống như một pho tượng bình thường không có chút tức giận nào, sũy nghĩ trong lòng hoàn toàn rối loạn cả lên.
Thật lâu sau, thật lâu sau đó…
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt dần khôi phục lại sự trong sáng vốn có của nó.
Năng lực có càng nhiều, gánh vác trách nhiệm càng nặng, câu nói này luôn luôn được phụ thân hắn nhắc nhở cho hắn nghe. Hắn có thể có được kỳ ngộ ở trong hồ, như vậy một thứ nào đó nhất định sẽ bị mất đi.
Mà nếu để cho Hạ Nhất Minh lựa chọn lại một lần, để cho hắn trở lại đêm hôm đó, hắn cũng không do dự vẫn tiến vào trong hồ nước.
Chẳng qua là, lúc này hắn sẽ không có cảm giác mờ mịt nữa, mà là nghĩa vô phản cố, bách tử vô hối. (Dịch giả: Hai câu thành ngữ này đại ý là: làm việc sẽ không chùn bước, chết một trăm lần cũng không hề hối hận )
Vào giờ phút này, những việc trải qua trong vòng hai năm trở lại đây dần tích tụ lại trong đầu Hạ Nhất Minh, trong tâm hồn hắn có cảm giác giống như được thăng hoa, một lần nữa giống như con sâu chui ra khỏi kén hóa thành bướm, trong ánh mắt không còn một chút nào cảm giác mờ mịt, khó hiểu.
Ống tay áo hơi vung lên, nội kình trong cơ thể vẫn như trước lưu chuyển không ngừng.
Nhưng lúc này, Hạ Nhất Minh vận dụng không chỉ có một loại nội kình, mà bốn loại nội kình luân phiên vận chuyển.
Đầu tiên là Kim hệ Hỗn Nguyên Kình, theo sau là Thủy hệ Ba Văn Công, ngay sau đó là Mộc hệ Khô Mộc Công, cuối cùng chính là Hỏa hệ Liệt Hỏa Công.
Đem bốn loại nội kình vận chuyển qua một vòng, nội kình sau đó lại quay trở lại thành Kim hệ Hỗn Nguyên Kình. Cứ thế lặp đi lặp lại, giống như vô cùng bất tận, mãi không chấm dứt.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh rõ ràng cảm ứng được.
Khi nội kình trong cơ thể luân phiên vận hành, thân thể hắn tựa hồ sinh ra một loại cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái, giống như năng lực của bản thân trong nháy mắt được đề cao rất lớn, có một loại tự tin có thể điều khiển được vạn vật xung quanh.
Loại tự tin này còn được thể hiện trong sự khống chế nội kình vận chuyển, tựa hồ như Hạ Nhất Minh có cảm giác tùy thời thi triển lại một kích ngày trước đã đánh chết Kim Quang Mãng.
Hắn tùy ý khống chế vận chuyển bốn loại nội kình trong cơ thể, làm cho bọn chúng đồng thời được vận dụng, hơn nữa trong nháy mắt bộc phát ra ngoài.
Nhưng là, đến khi Hạ Nhất Minh gần chạm tới đích thì loại cảm giác đó lại phai nhạt đi.
Bởi vì khi nội kình trong cơ thể đang từ Hỏa hệ Liệt Hỏa Công được thay đổi thành Kim hệ Hỗn Nguyên Kình đã nổi lên cảm giác gặp phải chướng ngại.
Loại cảm giác này phi thường khó chịu, nó đã đem cảm giác của Hạ Nhất Minh đánh tan đi hoàn toàn.
Hơn nữa loại cảm giác này dần dần tăng lên, bốn loại chủ tu công pháp trong cơ thể dần dần không thể duy trì được sự hoán chuyển. Giống như một loại máy móc tinh vi đang hoạt động tới thời điểm mấu chốt lại xuất hiện vấn đền thì sẽ không thể tiếp tục vận chuyển nữa.
Thở dài ra một hơi, cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng buông tha ý nghĩ tiếp tục thử nghiệm.
Nhưng là, trong thâm tâm hắn đã có lời giải đáp, hơn nữa giải quyết được vấn đề mấu chốt ở đây. Chỉ cần tìm thêm một loại Thổ hệ chủ tu công pháp, tu luyện qua một lần là có thể giải quyết được những vấn đề này.
Chỉ là, ý nghĩ này của Hạ Nhất Minh cũng không hoàn toàn mãnh liệt, bởi vì giờ phút này đối với hắn mà nói, những loại công pháp Thổ hệ bình thường không còn đủ sức lọt vào tầm mắt của hắn nữa.
Dù sao, lấy thực lực của Hạ Nhất Minh khi thi triển ra Khai Sơn Tam Thập Lục Thức cho dù là gia gia và Từ Ẩn Kiệt liên thủ vị tất đã là đối thủ của hắn. Hơn nữa ngay cả khi hắn giải quyết được vẫn đề kia, thì sau khi thi triển ra một kích đó sẽ dẫn tới hôn mê bất tỉnh, kết quả cũng giống như trong thang thuốc bỗng có ruồi bọ, làm cho hắn không muốn dùng đến.
Khẽ lắc đầu, nhìn ráng chiều ở chân trời xa xăm, Hạ Nhất Minh xốc lại tinh thần, thả bước hướng về phía Hạ gia trang đi tới.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Thanh Long♥
Tác Giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Dịch giả: Hỏa Kỳ Lân
Nguồn: *********.vn
"]"Bùm bùm cách cách. . ."
Tiếng pháo nổ từ trong Hạ gia trang vang lên thật đinh tai nhức óc, từ đầu gia trang đến cuối gia trang, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ mặt tươi cười. Lễ mừng năm mới năm nay, còn mệt hơn năm trước vài phần, nhưng là tiền mừng năm nay cũng đồng dạng được tăng lên rất nhiều. Nếu như hàng năm đều có chuyện tốt như thế này, cho dù có mệt hơn nữa mọi người cũng cam lòng.
Sở dĩ năm nay có chuyện tốt như vậy, đó là bởi vì Đại thiếu gia Hạ Nhất Thiên sẽ tổ chức đón dâu.
Đại thiếu gia cưới vợ, cô nương cũng không phải là con nhà nghèo, mà chính là Trình gia, một trong những thế gia kết hợp với Hạ gia trang tạo nên tam đại thế gia ở Thái Thương huyện.
Mặc dù Trình gia tại năm ngoái đã đánh mất rất nhiều mặt mũi, lại chết rất nhiều người, khiến uy vọng trong Thái Thương huyện bị giảm sút. Nhưng là lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, cho dù là Từ, Hạ nhị gia cũng vẫn như trước không có một chút nào xem thường Trình gia.
Đại môn sơn trang ầm ầm mở ra, một đội người khua chiêng gõ trống đi ra.
Hạ Nhất Thiên mặc hồng bào, mặc dù một thân nội kình đã đạt tới thất tầng cảnh giới, nhưng vũ lực vào ngày hôm nay lại không có nhiều tác dụng, trên gương mặt liên tục toát ra mồ hôi hột.
Đây không phải mệt địa, cũng không phải bởi vì quần áo quá nặng, mà là vô cùng khẩn trương hơn nữa lại không hiểu nguyên cớ vì sao.
Lần đầu tiên làm chú rể quan, ai cũng khó tránh khỏi như thế.
Đi theo sau Hạ Nhất Thiên là Hạ Nhất Hải, Hạ Nhất Huyễn cùng Hạ Nhất Minh này mấy huynh đệ có tu vi nội kình từ lục tầng trở lên, bọn họ nhìn bộ dáng của đại ca, trong lòng ba người đều không tránh khỏi có chút buồn cười, từ tận đáy lòng có một loại cảm giác hả hê dâng lên.
Thấy cả ba người không ai che dấu tâm trạng của mình, Hạ Thuyên Nghĩa không khỏi nhớ tới rồi chính mình vào năm đó. Mặt hắn hơi nhăn lại, tức giận, hừ một tiếng, nói:
- Các ngươi đám nhãi con này, sang năm cũng cho các ngươi đi đón dâu.
Hạ Nhất Hải và Hạ Nhất Huyễn ngay lập tức thu hồi bộ dáng của mình, dần dần trở nên đứng đắn, chỉ còn duy nhất Hạ Nhất Minh, khuôn mặt vẫn co quắp như trước, không hề thay đổi.
Qua năm nay, hắn đã mười lăm tuổi rồi, nếu là là con cháu bình thường của nông dân, quả thật đã có thể lấy vợ. Nhưng ở Hạ gia, laij là đệ tử được kỳ vọng nhất, từ gia gia Hạ Vũ Đức, cho tới phụ thân Hạ Thuyên Danh, cam đoan sẽ không ép hắn thành thân địa.
Một tiếng ho nhẹ từ mọi người địa phía sau truyền đến, mọi người lập tức đứng thẳng người, ngay cả Hạ Nhất Thiên cũng phải cung kính nói:
- Gia gia.
Hạ Vũ Đức đằng sau mọi người đi tới, trên mặt của lão mang theo sự tươi cười hòa thuận, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Thiên trở nên nhu hòa hơn.
Đối với một người lão nhân mà nói, có thể chứng kiến cháu mình cưới vợ, vì gia tộc nối dõi tông đường, tự nhiên là sự kiện vô cùng vui mừng rồi.
- Thuyên Nghĩa, đợi lát nữa đi Trình gia, trông nom bọn nhỏ cẩn thận, không được để Hạ gia mất mặt.
- Vâng, thưa phụ thân.
Hạ Thuyên Nghĩa nghiêm nghị nói:
Người yên tâm yên tâm, chúng con cam đoan sẽ không xảy ra bất cứ việc gì đáng tiếc.
Dựa theo tập tục của địa phương, đội ngũ đón dâu phải có chút dang tiếng, nhưng là lão gia tử và phụ thân Hạ Nhất Thiên lại không thể tự mình ra mặt, không thể làm gì khác hơn là để Tam thúc Hạ Thuyên Nghĩa dẫn đầu, lấy danh vọng và vũ lực của Hạ Thuyên Nghĩa đảm nhiệm vị trí này đã là dư dả rồi.
Hạ Vũ Đức hài lòng địa gật đầu, đột nhiên vẫy tay một cái, nói:
- Nhất Hải, Nhất Huyễn. Dựa theo quy củ của Thái Thương huyện, nhà gái nếu là gia tộc tu luyện, như vậy hội bày ra lôi đài, chỉ có huynh đệ nhà trai mới được lên lôi đài, đánh bại chủ lôi đài của nhà gái, mới có thể đem nàng đi. Các ngươi có tự tin không?”
Hạ Nhất Hải cùng Hạ Nhất Huyễn nhất tề trong ngực, hào khí can vân địa nói:
Gia gia, người yên tâm, bọn tôn nhi nhất định không để cho đại ca mất thể diện."
Hạ Vũ Đức cất tiếng cười to, trong tiếng cười không tránh được một chút kiêu ngạo.
Nhất Hải cùng Nhất Huyễn thực lực đều đạt tới lục tầng nội kình, phóng mắt nhìn khắp Thái Thương huyện trong đám đồng lứa cũng được coi là một trong những người đứng đầu. Những người có cùng lứa tuổi với hai người của Trình gia mặc dù cũng có cao thủ lục tầng nội kình, nhưng ở lần thi đấu giao hữu trước kia, hai người bọn hắn quả thật rất ít có thành tích bại, cho nên mới có được sự tin tưởng như thế.
Ánh mắt lão gia tử hướng về phía Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái, lão căn bản sẽ không cần đề cập đến đứa tôn nhi lợi hại nhất của mình.
Thực lực của Nhất Minh ở hơn nửa năm trước đã đạt tới bát tầng nội kình. Hơn nữa, hắn lại có Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, đừng nói là tung hoành vô địch trong những người đồng lứa, coi như là ở trong thế hệ thứ hai cũng là một trong những người đứng đầu. Nếu là hắn có thể lại phát ra một đao kinh diệm của ngày nọ, vậy thì trong cả Thái Thương huyện cũng không có khả năng có người tiếp nổi một đao đó.
Cho nên lúc đi đón dâu, Hạ Nhất Minh chỉ là đi xem náo nhiệt mà thôi, tuyệt đối không có cơ hội xuất thủ.
Dù sao, Trình gia lúc này đây cùng Hạ gia kết thân, không phải là luận võ chính thức, an bài người thủ lôi đài tự nhiên không quá mạnh. Nếu ngay cả Nhất Hải cùng Nhất Huyễn cũng ứng phó không được, như vậy thể diện bị mất không chỉ có riêng vốn là Hạ gia, mà là cả hai nhà Hạ, Trình rồi.
Sau khi cáo biệt lão gia tử, Hạ Thuyên Nghĩa quất ngựa lao lên trước, đám tiểu bối ở phía sau đều ra roi thúc ngựa nhằm hướng Thái Thương huyện theo sau.
Khoảng cách từ Hạ gia trang đến Huyền thành là tương đối xa, dựa theo phong tục đón dâu, hôm nay sẽ ở tạm lại trong Huyền thành một đêm, sang đến ngày hôm sau mới phản hồi lại gia trang.
Về phần cỗ kiệu và những lễ vật, Hạ Thuyên Danh ở trong Huyền thành đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, một khi song phương hội hợp, lập tức sẽ hướng tới Trình gia để đón dâu.
Một đoàn người thúc ngựa lao đi, tốc độ chạy trên đường rất nhanh, ngoại trừ năm người nam tử trực hệ của Hạ gia ra, còn có hơn mười người, đều là những trang đinh khéo tay, những tráng đinh này mặc dù tu vi chỉ là tam tầng nội kình, nhưng để xử lý tiệc rượu hỷ trong nhà là dư dả rồi.
Sau gần một tiếng thúc ngựa chạy đi, bọn họ đã đi tới Huyền thành.
Vợ chồng Hạ Thuyên Danh đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, hôm nay là ngày vui của trưởng tôn của Hạ gia, cũng là người thứ nhất trong thế hệ thứ ba của gia tộc đón dâu, bất luận kẻ nào cũng không dám chậm trễ.
Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, Vợ chồng Hạ Thuyên Danh cũng là nhọc lòng, không chỉ có đem sân trong nhà của gia tộc ở Huyền thành quét dọn từ đầu tới đuôi, hơn nữa chữ hỷ, đèn lồng và vân vân, tùy ý nhìn là có thể thấy được, đem cả một khoảng sân trở nên lung linh xinh đẹp.
Đám người Hạ Nhất Thiên vừa mới xuống ngựa, mấy người Hạ Thuyên Danh đã đi ra đón. Lúc tiến vào trong sân, tất cả mọi người đều chú ý tới, chung quanh hai đại viện tử, dĩ nhiên cũng đồng thời truyền đến rồi tiếng nhạc hỷ, bọn họ trang phục một chút cũng không kém so với những người trong sân.
Len lén kéo huynh trưởng, Hạ Thuyên Nghĩa bất mãn nói:
- Nhị ca, đây còn là lễ kết thông gia của hai nhà sao?
Ở Thái Thương huyện, Hạ gia là một trong tam đại thế gia, đặc biệt ở nơi có hoàn cảnh hẻo lánh như thế này, có vũ lực cường đại là có vị trí cao hơn so với tiền tài và quan phủ.
Hai nhà Trình, Hạ kết thân tuyệt đối là đại sự của Thái Thương huyện, nghĩ không ra còn có người dám tới đòi theo lên lôi đài, hơn nữa nhìn thanh thế của bọn chúng cũng không hề kém, chính điều này đã làm cho lão Tam Hạ Thuyên Nghĩa mang một bụng đầy tức giận. Mặc dù hôm nay là ngày vui, hắn không có khả năng đứng ra quấy rối, nếu không sẽ bị mọi người cười nhạo làm mất phong độ. Nhưng là ở trong long hắn đã có chủ ý, ngày sau nhất định phải âm thầm đi bái phỏng một chút, đem mặt mũi ngày hôm nay đòi lại.
Hạ Nhất Minh nghe được câu hỏi của Tam thúc, nhất thời hiểu được ý tứ của Tam thúc, mặc dù trong long mơ hồ cảm giác được có gì đấy không đúng, nhưng lại không có ý tứ ngăn trở. Bởi vì hắn có thể khẳng định, nếu là song phương dịch mà ở chung, đối phương khẳng định cũng sẽ làm như vậy địa.
Quyền đầu lớn chính là đạo lý, ở Thái Thương huyện càng là đạo lý chân chính.
Trên mặt Hạ Thuyên Danh nhất thời hiện lên một nét xấu hổ, hắn đè thấp rồi thanh âm, nói:
- Lão Tam, ngươi không nên lỗ mãng, đừng đi quấy rối.
Đột nhiên, đôi mắt của Hạ Thuyên Nghĩa xuất hiện tinh quang, hắn gằn giọng hỏi:
- Nhị ca, vậy bọn chúng có lai lịch như thế nào?
Hạ Thuyên Danh ho nhẹ một tiếng, nói:
- Chúng nó vốn là của hiền chất Nhất Thiên.
Hạ Thuyên Nghĩa ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
- Huynh nói cái gì?
- Những người này đều là do nhạc phụ của Nhất Thiên mua tới, hơn nữa lại là sính lễ của Lệ Yên ngày hôm nay. Đệ nếu là nổi điên lên đem những thứ này phá hủy, cẩn thận đại ca tìm đệ tính sổ.
Hạ Thuyên Danh tức giận địa nói.
Giờ Hạ Thuyên Nghĩa mới hiểu được, hắn cười khổ hai tiếng, trách không được hôm nay là ngày hỷ của hai nhà mà còn đến đây ra sức hò hét, nguyên lai là vì nghênh đón chú rể, hơn nữa tiền đồ sau này đều nằm trong tay chú rể, đương nhiên muốn liều mạng.
Nhẹ nhàng ca thán một tiếng, Hạ Thuyên Nghĩa từ đáy lòng địa nói:
- Trình gia thật sự là làm ra một đại thủ bút a.
Hạ Thuyên Danh có chút địa gật đầu, đối với tài lực của Trình gia địa cũng sinh ra một chút tâm ý kính sợ. Hạ gia mặc dù có vũ lực cường đại, nhưng đem so sánh với gia tộc có truyền thừa trăm năm, dù sao vẫn không có cùng cấp bậc.
Sau khi mọi người đi vào, vội vàng tắm rửa một phen.
Trải qua vài giờ đi đường, cho dù là quần áo mới cũng biến thành y phục đất. Cũng may, Hạ Thuyên Danh đã sớm có chuẩn bị, mọi người mau chóng sửa sang lại một phen, trang phục sạch sẽ, hướng phía Trình gia đi đến.
Bất quá lúc này đây ở trong đội ngũ nghênh thân, lại xuất hiện thêm một cỗ kiệu, đây chính là vì tân nương mà chuẩn bị.
Hơn nữa trong đoàn người, trừ chú rể Hạ Nhất Thiên ở ngoài, cho dù là Hạ Thuyên Danh và Hạ Thuyên Nghĩa cũng không có ngựa để cưỡi.
Một đoàn người, hơn trăm người khua chiêng gõ trống hướng phía Trình gia đến, dĩ nhiên đã dẫn đến vô số người xem.
Hạ Nhất Thiên lẻ loi một mình ngồi ở con ngựa cao to, làm như Hạ gia trưởng tôn trong lòng khẩn trương không yên, nhưng khóe miệng vẫn phải luôn giữ mỉm cười, nhìn qua rất oai phong, làm cho được người bên đường đều là sợ hãi, tán thưởng không thôi.
Hạ gia chuẩn bị tương đối đầy đủ, dọc theo đường đi tới, có vô số hài đồng thét lên những tiếng chúc mừng chói tai không thôi, ngay cả một ít người lớn cũng không giữ thể diện xông về phía trước một bả, theo sau che mặt mà tẩu, rước lấy rồi một trận cười mắng có tiếng.
Bọn họ đi tới địa tốc độ cũng không nhanh, tiếng chúc mừng lại càng vang lên không dứt.
Rốt cục, đoàn người cũng đi tới trước Trình phủ, một trận pháo nổ xé gió vang lên.
Trước cửa Trình phủ, Trình Gia Huy cất tiếng cười to, nhìn về phía Hạ Nhất Thiên anh tuấn, phong độ, trên mặt của hắn cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Đứa con gái thứ hai được gả cho một người như vậy, vô luận như thế nào cũng có thể khiến cho những người khác hâm mộ rồi.
Bất quá, khi Trình Gia Huy nhớ tới rồi đại nữ nhi, vì tương lai gia tộc, nó đành phải tủi thân đến làm thiếp Lâm gia ở Lâm Lang quận, mặc dù được phu quân thật lòng yêu thương, nhưng ngày lúc tuổi già, còn có được như vậy không?
Song, cái này ý niệm trong đầu Trình Gia Huy chỉ hiện lên trong nháy mắt, hắn lập tức tươi cười bước ra nghênh đón.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Thanh Long♥