Vu Thần kéo người của Âu Dương Tổ Bình tới hành lang rồi nói với Diệp Tưởng :
-Nếu cậu thấy anh ta đáng thương thì cứ đợi ở đây với anh ta, tôi chạy trước đây!
Vu Thần thật ra là người rất biết suy nghĩ cho người khác. Hắn là người rất giỏi giao tiếp, đối đãi với người khác cũng rất chân thành. Nhưng bản thân đã bị ép vào đường cùng nên hắn cũng không có biện pháp . Nếu tình thế cứ tiếp tục phát triển, kết cuộc khả năng tới hơn 50% là diệt đoàn. Một khi đã như vậy, hy sinh một người để đổi lấy mạng của hai người khác không phải sẽ tốt hơn sau? Huống chi người này lại chẳng có quan hệ gì với hắn, nên khi hắn làm vậy cũng không hề cảm thấy lương tâm cắn dứt.
Diệp Tưởng nghe thấy tiếng khóc kia càng lúc càng tới gần, cùng với vết thương trên đầu của Âu Dương Tổ Bình còn đang chảy máu, người của hắn cũng bắt đầu run lên. Cứ mặc kệ y như vậy sao? Nhưng hắn cũng không thể đỡ Tổ Bình cùng đi. Bị đánh 1 cú rất mạnh vào gáy như vậy chưa chắc Tổ Bình có thể sớm tỉnh lại.
- Xin lỗi anh......
Diệp Tưởng chỉ biết nói như vậy, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Loại kiều đoạn* này trong tình tiết cũng thường xuyên xuất hiện trong những tiểu thuyết thuộc thể loại tận thế. Trong phim kinh dị cũng có không ít người chỉ vì lợi ích của bản thân mà đấu đá lẫn nhau , sử dụng đủ mọi thủ đoạn đê tiện. Nhưng chuyện này không ngờ lại thực sự diễn ra ở trong bộ phim này.
( Kiều đoạn :
"Kiều đoạn" là cách dịch sang tiếng Trung của từ "bridge plot". Bridge nghĩa đen có nghĩa là "kiều", nghĩa bóng để chỉ "thứ gì có tác dụng như 1 cầu nối" hòa"sự chuyển giao " ; plot có nghĩa là "tình tiết" hoặc "kế hoạch " vân vân. Hai từ này khi ghép chung với nhau dùng để chỉ việc mượn ( hoặc tham khảo) những tình tiết hoặc những đoạn ngắn đặc sắc trong những bộ phim điện ảnh kinh điển. Cụ thể hơn nếu như 1 bộ phim điện ảnh mới lựa chọn sử dụng 1 loại thủ pháp diễn xuất đã từng được sử dụng trong những bộ phim điện ảnh kinh điển khi xưa ( gồn có hành vi, nét mặt, khung cảnh,lời thoại , hoặc thậm chí là 1 bộ phận tình tiết vân vân), loại vận dụng thủ pháp diễn xuất này đều có thể gọi là "kiều đoạn" .
)
Bỏ Âu Dương Tổ Bình lại, sau này khi hắn bị giết, hai người có thể có thêm 1 đoạn thời gian giảm xóc. Dù sao, trong 15 phút kế tiếp, có thể kéo dài được càng lâu càng tốt. Chỉ là, điều này khiến cho Diệp Tưởng nảy sinh tâm lý đề phòng Vu Thần. Hắn cũng biết được trong phim kinh dị, khi phải đối mặt với nguy cơ sống chết, điều đầu tiên các diễn viên nghĩ đến chính là sinh mệnh của bản thân.
Hắn không phải cũng giống thế sao?
Tiếng khóc từ phía sau vẫn không ngừng tới gần khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khủng bố. Hiện tại, tình thế đã phát triển đến giai đoạn đáng sợ nhất.
Bọn họ đã không còn đường trốn .
Khi chạy tới hành lang phía trước, bỗng nhiên Diệp Tưởng thấy Vu Thần chạy quay trở lại. Hắn lúc này vô cùng hoảng sợ lắp bắp:
-Không thể qua đó...... Bên kia...... Bên kia......
Tiếng khóc vẫn vọng tới từ phía sau lưng.
Diệp Tưởng lui ra phía sau một bước rồi chỉ vào Vu Thần:
-Liễu Hải Bình, tôi khuyên anh đừng sử dụng biện pháp anh đã dùng với Tổ Bình lên người tôi!
Vu Thần cắn răng,sau đó mở ra cánh cửa ở bên cạnh. Diệp Tưởng cũng chạy vào trong. Dù sao, bị hai mặt trước sau công kích,hai người bọn họ đã chẳng còn cách nào khác.
Sau khi chạy vào phòng, Vu Thần chạy tới giường rồi nói:
-Mau ! Giúp tôi đẩy giường tới chặn cửa vào!
Còn hơn mười phút ! chỉ cần, chỉ cần tiếp tục chống đỡ!
Diệp Tưởng cũng chạy lại đẩy giường. Âu Dương Tổ Bình chết cũng chỉ giúp bọn họ kéo dài thêm chưa tới hai giây. Đối bọn họ mà nói thì chút thời gian đó căn bản như muối bỏ biển !
Cuối cùng, hai người rốt cục đẩy được chiếc giường tới chắn ngang cửa. Đồng thời, bọn họ còn đem sô pha, ghế vân vân chèn lên.
Nhưng mà, việc này có tác dụng sao? Căn bản vô dụng !
-Còn mười phút !
Hai mắt của Vu Thần lúc này nổi lên đầy tơ máu.
Hắn đã sắp điên đến nơi.
Nếu thực sự bị ép tới bước đường cùng, hắn sẽ cố ý gây ra ng !
Tiếng khóc càng ngày càng gần cũng càng ngày càng rõ ràng.Khiến cho người ta cảm thấy rét run.
Ngọn nến đã bị vứt xuống đất,trong phòng lúc này cũng tối như mực nên bọn họ không thể xem thời gian .Nhưng chắc chắn chỉ còn chưa tới 10 phút. Đợi khi tới lúc đó, mọi chuyện sẽ kết thúc! Dựa theo kịch bản ban đầu, lúc này Liễu Hải Bình cũng đang chạy trốn trong biệt thự , lúc ở đông khi ở tây ! Hắn đang gắng sức trốn chạy !
Diệp Tưởng cũng chẳng nghĩ ra được cách gì. Không phải hắn không có vé chuộc cái chết nhưng mà…sử dụng giày cao gót lúc này cũng chẳng có tác dụng gì ! Hắn đã......bó tay rồi !
ng chính là biện pháp cuối cùng của hắn. Chỉ là, ng cũng đồng nghĩa với cái chết. Cho dù thực sự là vậy hắn cũng chưa chắc có thể sống sót. Trừ phi hắn đem giày cao gót bán cho Vu Thần, với giá 1500 tấm vé chuộc cái chết. Nhưng vấn đề là Vu Thần có nhiều vé chuộc cái chết như vậy sao?
Tiếng khóc đã có thể nghe thấy rõ ràng. Chỉ là không biết thời gian 10 phút đã trôi qua được bao lâu.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, Diệp Tưởng cảm thấy cánh cửa trở nên trơn nhẵn. Sau khi sờ lên rồi đưa lên mũi ngửi , không ngờ lại là máu tươi !
Múa đang không ngừng tràn vào trong phòng !
Cùng lúc đó......
-Bình !
Cửa bị rung lên bần bật vì liên tục bị xô đẩy !
Diệp Tưởng cũng bị xô ngã ra đất! Mà bây giờ còn bao nhiêu lâu nữa mới tới kết phim? Sáu phút? Năm phút?
Có lẽ còn dài hơn!
Chỉ còn cách ng . Cho dù nghĩ thế nào cũng chỉ còn cách cuối cùng và duy nhất này. Đến lúc nguy cấp đàng phải gọi Vu Thần là “Vu Thần” là được. Chỉ là, sau khi cố ý ng, khoản vé chuộc cái chết bị ghi nợ lớn đến mức hắn không thể sử dụng vật bị nguyền rủa được nữa. Không,cho dù sử dụng cũng không thể thay đổi gì. Tô Hàn chết ở màn thứ 3 nên cái chết của hắn đã không thể xoay chuyển. Đến lúc đó hắn cũng chưa chắc đã thoát chết. Nhiều nhất hắn cũng chỉ kéo dài được thêm chút thời gian.
Vu Thần lúc này cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng. Hắn dựa vai xuống tấn để chống cửa nhưng mà, ngay sau đó,cửa lại 1 lần nữa bị xông phá !
Đồng thời, hai người cũng có cảm giác được tiếng khóc đang ở xung quanh.
Sau đó, khi cửa bị đẩy ra 1 khe hở, sau đó, Vu Thần cảm thấy......
Cổ hắn bị một cánh tay lạnh như băng bóp chặt !
-Không...... Đừng mà......
Sau đó Vu Thần không thể nói được gì nữa .
Hắn muốn ng, cũng cần phải nói, nhưng ngay cả nói cũng không được thì ng làm sao được?
Diệp Tưởng trốn vào trong góc phòng. Hắn nhanh tay lấy ra giày cao gót ! Cho tác dụng đã chẳng còn bao nhiêu, nhưng hắn vẫn phải thử 1 lần !
Trong bóng đêm, phía bên ngoài cánh cửa đã trở nên yên lặng.
Vu Thần...... Chắc đã chết thêm 1 lần nữa .
Chỉ còn lại Diệp Tưởng . Người cuối cùng còn sống sót trong bộ phim kinh dị này là Diệp Tưởng !
Tuyệt vọng.
Tuyệt vọng lại một lần nữa xuất hiện.
Giống như những thời khắc cuối cùng của « Xe khách khủng bố » , khi hắn cũng bị ép vào bước đường cùng.Trong nhà kho kia hắn cũng suýt chút nữa thì chết.
Hiện tại...... Không ai có thể cứu hắn.Tác dụng của giày cao gót lúc này đã yếu tới mức có thể bỏ qua.
Tất cả những biện pháp mà hắn có hắn đã làm hết . Hắn, không thể tiếp tục sống sót.
-Bình !
Hắn trốn sau tấm rèm cửa, rồi cuộn rèm cửa kín xung quanh người.Đến lúc này hắn chỉ còn mỗi cách là cố ý ng. Hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý, đợi khi bức rèm cửa này bị lột đi hắn sẽ ngay lập tức hô to:
-Vu Thần !
Như vậy, có thể gây ra ng.
Sau đó thế nào…Hắn cũng không biết.
Nhưng, không đến lúc vạn bất đắc dĩ ,hắn thực sự chẳng muốn dùng biện pháp này chút nào!
Không gian trước mắt hắn vẫn tối tăm u ám. Sau đó hắn nghe được tiếng bước chân.
Tử thần đang tới gần. Lệ quỷ Triệu Tiểu Nhã, đã đi vào trong phòng này.Nhưng đúng lúc này......
Bỗng nhiên, tiếng chuông vang lên .
.
“Leng keng leng keng......”
“ Leng keng leng keng......”
“ Leng keng leng keng......”
Sau đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy trước mặt có cảm giác dính dính. Tấm rèm cửa màu trắng xoá đã bị máu nhuốm đỏ ! Rất nhiều máu! Khi tiếng chuông vang lên, Diệp Tưởng vén bức rèm cửa bị nhuốm máu ra quan sát tình hình. Tuy rất mờ nhưng hắn nhìn thấy có 1 bóng đen bị treo trên trần nhà nhưng đang từ từ hạ xuống!
Vu Thần trong tình huống 2 bên đều có địch đã tung ra chiếc chuông!
Đây là đòn sát thủ chính thức của hắn! Chiếc chuông bị người chết nguyền rủa này vốn mang trên mình 1 oán chú đã tồn tại được 30 năm. Bộ phim kinh dị lần đó do bốn rạp chiếu phim cùng nhau quay, và đó cũng là bộ phim kinh dị khó nhất mà Vu Thần đã tham gia – tên của nó là “Bất tử oán linh”. Bốn rạp chiếu phim tổng cộng có đến hơn ba mươi người,nhưng kết quả...... chỉ còn 14 người sống sót, tức là chưa được non nửa !
Mà chiếc chuông này chính là ngọn nguồn của nguyền rủa ! Vu Thần rất…trùng hợp đã lấy được nó! Cũng bởi vì như thế, hắn chỉ dám nói cho hai người cùng hắn tham gia trong phim là Bạch Vũ Sóc và Phương Lãnh !
Trên vách tường vẫn có rất nhiều máu trào ra. Rất nhanh, toàn thân Diệp Tưởng đã ướt đẫm máu tươi! Sau đó, tiếng khóc kia ngưng bặt. Ngược lại 1 tiếng động quái dị truyền vào tai hắn. Một tiếng động giống như tiếng xương cốt bị vặn xoắn, lại giống như tiếng đinh ốc bị rỉ phát ra. Trong không khí, mùi máu tươi càng lúc càng trở nên nồng hơn, rồi một cảm giác sởn tóc gáy bỗng nhiên dâng liên trong lòng.
Không biết trải qua bao lâu,bỗng nhiên, hắn cảm thấy cổ hắn dường như bị thứ gì đó quấn quanh, sau đó, người hắn bị nhấc lên!
Đây cũng chính là nguyền rủa đáng sợ nhất trong “Bất tử oán linh”! Người hắn lúc này bị treo lên cao,cổ hắn bị quấn chặt bởi dây thừng. Lúc trước,trong bộ phim mà Vu Thần tham gia toàn bộ diễn viên bị chết cũng vì nguyên nhân khó hiểu khiến cho bọn họ bị treo cổ !
Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy rất khó thở. Trọng lực toàn thân của hắn lúc này toàn bộ dồn lên cổ hắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy hắn không thể chống đỡ được nhiêu lâu!
Hắn cất giày cao gót vào trong túi vì lúc này thời gian đã tới . Chưa khi nào Diệp Tưởng cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.
Nhưng mà đúng lúc này, trong đầu hắn bắt đầu đếm ngược thời gian.
Thời gian bắt đầu đếm ngược ! Sau 10 giây hắn có thể trở về rạp chiếu phim!
Nhưng là...... tới 10 giây lận ! Hắn có thể chống đỡ được 10 giây không ? Phía dưới chân hắn là khoảng không,nên hắn không thể tìm thấy bất cứ chỗ nào để làm điểm tựa giảm bớt trọng lực dồn lên cổ.
Cuối cùng, Diệp Tưởng đột nhiên đạp chên lên bờ tường, nhưng mà hắn lập tức phát hiện, hắn bị kéo ra xa bờ tường !
Cái chết đã tới rất gần.
Còn có 8 giây......7 giây......
Nhưng mà này cảm giác khó thở khiến Diệp Tưởng rơi vào tình trạng chết lâm sàng !
Diệp Tưởng ngay trong chớp mắt, bỗng nhiên mở miệng cắn chặt vào sợi dây thừng !
Diệp Tưởng bình thường rất thích ăn 1 số loại qủa hạch như hồ đào,vân vân. Cho nên lực cắn của hắn khoẻ hơn người bình thường rất nhiều. Lúc này, hắn dựa vào việc cắn vào dây thừng để hàm răng có thể chia sẻ 1 bộ phận trọng lực cho cổ họng, khiến cho cảm giác khó thở giảm đi. Nhưng mà lực cắn của hắn tuy rằng rất mạnh nhưng cũng không thể kéo dài được lâu.
5 giây......4 giây......
Răng hắn bắt đầu tuột khỏi giây thừng. Diệp Tưởng cảm thấy cái chết đã tới rất gần......
3 giây......2 giây......
Hàm răng của Diệp Tưởng đã hoàn toàn tuột ra, người hắn bị kéo xuống !
1 giây cuối cùng!
Diệp Tưởng biến mất. Ngay sau đó, hắn xuất hiện trong phòng chiếu phim của « Rạp chiếu phim địa ngục ». Trên màn ảnh lúc này chỉ còn 1 sợi dây trống không. Còn trên cổ Diệp Tưởng lúc này xuất hiện 1 vết bầm màu đỏ hồng. Hắn đã ngất đi.
Lúc này đám người Phương Lãnh, Bạch Vũ Sóc, Lý Duy Tư, Mạc Thu Thực đẩy cửa đi vào !
-Vu Thần ! Tô Hàn ! Các anh không sao chứ......Dựa trên nhiều điều đã được thảo luận trước, Vu Thần nói anh ấy sẽ ngồi ở chiếc ghế số 12 hàng thứ 9...... Hả?
Mà lúc này, Ôn Vũ Phàm cũng đi vào. Mắt nàng quả thực rất tinh, ngay tức khắc đã phát hiện ra Diệp Tưởng !
Ôn Vũ Phàm chạy tới chỗ ngồi của Diệp Tưởng. Hắn giờ đã ngất lịm đi, trên mặt cũng máu me bê bết nhìn chẳng khác gì người chết.
-Hình như chỉ có một mình Diệp Tưởng?
-Sao lại thế nhỉ? Vu Thần, Tô Hàn, Hầu Thiên Bạch đều chết ư? Không thể nào !
-Nói thế nào thì Vu Thần cũng phải không chết chứ nhỉ?
Ôn Vũ Phàm tựa đầu vào ngực hắn để nghe nhịp tim, sau đó nàng nhìn thấy dấu bầm hình sợi dây trên cổ hắn nên nàng lập tức ấn tay lên ngực hắn tiến hành hồi sức tim phổi !
Nhưng mà nàng vẫn không thấy Diệp Tưởng có phản ứng gì.
Ôn Vũ Phàm cuối cùng cúi đầu rồi ghé miệng nàng vào miệng hắn để tiến hành hô hấp nhân tạo. Sau đó nàng lại 1 lần nữa tiến hành động tác hồi sức tim phổi. Những động tác được tiến hành rất bài bản, xem ra nàng có vẻ đã từng học qua 1 lớp sơ cấp cứu !
-Tỉnh lại đi, anh nhất định phải tỉnh lại !
Đám người Phương Lãnh cũng lục tục chạy tới hỗ trợ, Phương Lãnh cũng ngồi xuống phụ giúp Ôn Vũ Phàm tiến hành hồi sức tim phổi cho hắn. Đám người bên cạnh chỉ biết há hốc mồm tỏ vẻ ngạc nhiên. Bộ phim lúc này bắt đầu tới phần thuyết minh.
“Danh sách diễn viên- Danh sách tên các nhân vật
Liễu Hải Bình ------------- Vu Thần
Hàng Thanh Thư ------------- Hầu Thiên Bạch
Trương Hoa -------------- Diệp Tưởng
Lục Trạch Nam ------------- Tô Hàn
Lưu Oánh -------------- Vương Phương Phương
Ngô Quân -------------- Hách Đại Minh
Âu Dương Tổ Bình ------------ Trương Thuật”
-Anh ta......anh ta sẽ không chết chứ?
Tề Tình Tình lúc trốn sau lưng Lý Duy Tư. Nàng nhìn Diệp Tưởng rồi nói:
-Nhưng mà nhóm của anh Vu Thần đều chết rồi, mai làm sao có thể quay được « Quỷ tế III » đây?
Rất lâu sau, dưới sự cố gắng của Ôn Vũ Phàm và Phương Lãnh, rốt cục, Diệp Tưởng đã bắt đầu ho khan.
-Sống rồi!
Phương Lãnh đột nhiên tỏ vẻ vui mừng:
-Ôn tiểu thư, cậu ta sống rồi!
Mà Lý Duy Tư tìm đại 1 chỗ ở bên cạnh rồi ngồi xuống. Hắn nhìn vào màn hình lúc này đã đen xì rồi bóp trán nói:
-Ngày mai phải làm sao đây......Nhóm của anh Vu Thần đều chết rồi. Vậy,ngón tay đứt của Vu Thần, giày cao gót của Hầu Thiên Bạch giày đều bị rơi rớt trong phim ? Ngày mai làm sao mà quay được đây?
Ngày mai Lý Duy Tư phải tham gia đóng « Quỷ tế III » . Nhưng mà hiện tại vật bị nguyền rủa bị rơi rớt 1 hơi nhiều như vậy, ngày mai không biết phải làm sao ? Đến lúc đó chẳng phải phải nhìn sắc mặt của đám người Ấn Thuỷ Thiên để hành động, để họ tự nhiên cầm tờ giấy da dê đó đi? Nếu vậy thì kế hoạch đã được chuẩn bị từ mấy tháng trước không phải biến thành công cốc hay sao?
-Xin lỗi......anh Duy Tư......
Tề Tình Tình đi tới rồi dùng giọng điệu hối hận để nói:
-Em nếu như còn giữ được chiếc áo liệm kia thì em nhất định sẽ cho anh mượn. Em rất xin lỗi......
Lý Duy Tư bây giờ đang rất buồn phiền, làm gì còn có thời gian đi quan tâm Tề Tình Tình nữa.
Phải biết rằng hắn vốn không có vật bị nguyền rủa. Không biết ngày mai hắn phải làm gì đây? Nếu Tiêu Mộng Kì cũng đi, dựa vào hình xăm hàng đầu của nàng, như vậy có lẽ nàng có thể vãn hồi được tình thế; bằng không, nếu như Bạch Vũ Sóc đi, thể chất linh môi của nàng cũng giúp đỡ được không nhỏ. Nhưng mà, hai người đều không có ở đây,hơn nữa đều không thể cho hắn mượn vật bị nguyền rủa. Dù sao hình xăm trên người của Tiêu Mộng Kỳ không có khả năng cho người khác mượn,thể chất linh môi của Bạch Vũ Sóc càng không cần phải nói.
Lúc này, sau khi ho khan được vài tiếng thì Diệp Tưởng rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Khi thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là gương mặt của Ôn Vũ Phàm, hắn biết mình đã thành công trở về rạp chiếu phim.
-Ôn, Ôn tiểu thư......
-Cậu đừng nói gì cả.
Phương Lãnh đỡ hắn dậy rồi nói:
-Để tôi dìu cậu về phòng nghỉ ngơi.
-Khoan đã!
Thạch Thanh Tú ở bên cạnh nhấc gọng kính rồi nói xen ngang:
-Vật bị nguyền rủa của đám người Vu Thần đâu?Anh có mang ra được không?
Thạch Thanh Tú ngày mai cũng tham gia đóng « Quỷ tế III »! Nàng cũng không có vật bị nguyền rủa, nên đến lúc đó phải làm thế nào đây? Đừng nói tấm da dê , nói không chừng nàng sẽ bỏ mạng trong phim !
-Đợi cậu ta khôi phục sức khoẻ rồi hẵng nói.
-Tôi cũng cho rằng nên hỏi cho rõ ràng.
Mạc Thu Thực lúc này cũng đi tới:
-Trong phòng chiếu phim lúc này chỉ còn lại 1 mình cậu ta, còn đám người Vu Thần đều đã bỏ mạng. Cậu ta là hy vọng duy nhất của chúng ta, có khi trên người cậu ta còn mang theo vật phẩm bị người chết nguyền rủa mới. Nếu cậu ta đã đạt được quyền sở hữu, chúng ta chỉ có thể chờ tới khi cậu ta tĩnh dưỡng khoẻ lại rồi mới hỏi được. Tình huống hiện tại khiến kế hoạch của chúng ta phải thay đổi rất nhiều. Nếu như thật sự quá tệ, đến khi đó chỉ sợ phải bỏ qua kế hoạch cướp đoạt tấm da dê để đổi lấy sự che chở của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 7.
Mạc Thu Thực cũng tham gia đóng trong « Quỷ tế III ». Đứng ở lập trường của nàng, nàng đương nhiên không thể nào không quan tâm đến vấn đề này.
Đúng lúc này, Lý Duy Tư bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào trong túi của Diệp Tưởng:
-Mọi người cũng không cẩn thận quan gì cả ! Mọi người xem, trong túi anh ta căng phồng thế này cơ mà ! Em đoán chắc chắc đó là vật bị nguyền rủa !
-Phải. Đó là gì nhỉ?
Thạch Thanh Tú chạy lại sờ sờ bên ngoài túi của Diệp Tưởng sao đó nàng đột nhiên hô lên:
-Đây...... Không phải là chiếc giày cao gót mà Hầu Thiên Bạch vẫn hay mang theo hay sao! Chính là 1 chiếc giày cao gót trong phim « Giày cao gót màu đỏ máu »!
Sau khi mọi người nghe được câu này, ai nấy cũng đều ồ lên. Nếu không phải bọn họ băn khoăn việc hơn 50% Diệp Tưởng đã có được quyền sở hữu của chiếc giày cao gót này, nhất định bọn họ sẽ ra tay cướp đi.
-Đợi anh ấy tĩnh dưỡng khoẻ lại rồi nói.
Ôn Vũ Phàm chắn ngang trước mặt Diệp Tưởng rồi nói:
-Trong trạng thái thế này chắc chắn anh ấy không thể trả lời câu hỏi của mọi người đâu.
Mọi người không ai nói thêm gì nữa . Nếu giày cao gót vẫn còn, mọi người cũng có thể bình tĩnh đôi chút vì dù sao cũng không phải tất cả mọi vật bị nguyền rủa đều bị bỏ lại trong phim. Lúc này, Chu Định Quân đang đứng phía sau đám người nhìn Diệp Tưởng với vẻ quan tâm.
Mọi người bắt đầy bàn luận.
Thạch Thanh Tú đi tới trước mặt Lý Duy Tư rồi hỏi:
-Anh nói xem, đến lúc đó có thể để cho anh ta nhường lại giày cao gót cho chúng ta không? Nể tình anh ta vẫn còn là diễn viên mới chúng ta trả cho anh ta chút tiền thuê. Nhưng mà chúng ta đều phải tham gia « Quỷ tế II » nên vé chuộc cái chết cũng không thể để bị trừ quá nhiều. Mọi người chúng ta có cần hù doạ anh ta 1 phen để anh ta bỏ ý định ép giá chúng ta không? Về sau anh ta cũng phải tham gia đóng phim cùng chúng ta, cho nên chắc hẳn anh ta cũng không thể đắc tội chúng ta phải không?
Lý Duy Tư bóp cằm suy nghĩ một hồi rồi nói:
-Anh ta vẫn còn là người mới,phải rất vất vả mới lấy được vật bị nguyền rủ, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy ! Đám người chúng ta nhiều người thế này chỉ sợ nếu doạ dẫm anh ta sẽ khiến anh ta sợ vỡ mật.
-Đúng vậy......
Thạch Thanh Tú liên tục thở dài:
- Nhưng nói thế nào tôi cũng không hiểu vì sao Vu Thần lại chết được !
Mạc Thu Thực lại tỏ ra không quá buồn phiền:
-Đã tham gia đóng loại phim kinh dị chân thực này làm sao dám chắc bản thân sẽ tuyệt đối không chết.Cả tôi cũng không dám chắc 1 ngày nào đó tôi có thể quay về hay không. Chuyện này có quan hệ rất lớn đến « Quỷ tế III » nên khẳng định Phương Lãnh cũng có suy nghĩ của mình. Tình huống bay giờ nếu để Ấn Thủy Thiên biết được chỉ sợ hắn ta sẽ cười không khép miệng được. Lúc này đây, chúng ta có lẽ cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, chuyện tranh cướp tấm da dê có lẽ quá xa vời .
-Tức thật!
Thạch Thanh Tú căm tức nói:
- Nếu lần này có chị Bạch Vũ Sóc hoặc cô ả Tiêu Mộng Kỳ có phải tốt hơn bao nhiêu không.
-Không phải còn có Tuyết Tùng sao?
Mạc Thu Thực nhắc nhở.
-Tuyết Tùng......
Thạch Thanh Tú nhớ tới người phụ nữ ít nói lạnh lẽo như 1 khối băng này. Nàng ta tuy rằng rất ít nói, nhưng trong bất cứ thời điểm nào cũng vẫn giữ được bình tĩnh. Nếu chỉ xét tới tố chất tâm lý, thậm chí ngay cả Phương Lãnh cũng không thể so sánh với cô ấy.
Khi Diệp Tưởng tỉnh lại đã là lúc 11 giờ khuya .
Hắn chỉ nhớ rõ mình trong lúc hôn mê được Phương Lãnh đỡ, rồi sau đó không lâu lại ngất xỉu. Lịch trình quay phim kéo dài tới gần 3 ngày. Đối với hắn mà nói thì sự vất vả vượt xa lúc quay « Xe khách khủng bố » rất nhiều.
Lúc này, ba người Phương Lãnh, Bạch Vũ Sóc, Ôn Vũ Phàm đang ở bên cạnh nhìn hắn.
-Cậu tỉnh rồi à?
Phương Lãnh cúi người xin lỗi:
- Cậu không sao chứ? Bộ phim kinh dị « Phòng giam » này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì chúng tôi thực sự rất muốn biết. Tôi rất xin lỗi đã quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cậu, nhưng mong cậu hiểu cho vì chúng tôi không thể tiếp tục đợi ! Tôi còn phải chịu trách nhiệm cho những diễn viên phải tham gia đóng « Quỷ tế III » vào ngày mai.
Bạch Vũ Sóc cũng mỉm cười nói:
-Không sao đâu, cậu cứ nói thoải mái. Chúng tôi biết,những diễn viên mới như cậu nếu muốn sống sót phải vất vả thế nào. Việc cậu cầm giầy cao gót của Hầu Thiên Bạch cũng rất bình thường.
Ôn Vũ Phàm thì vẫn giữ im lặng đứng sau hai người. Nàng vốn cũng không phải là người giỏi giao tiếp , giỏi nói năng, cho nên nàng cũng rất ít khi mở miệng. Lâu dần khiến cho nàng trở thành 1 người chỉ thích im lặng.
-Chuyện kể ra rất dài.
Sau đó Diệp Tưởng dùng thời gian gần một giờ kể 1 cách rõ ràng tường tận những chuyện đã xảy ra trong phim.
-Hoá ra là vậy...... Huyết từ, nếu có thể mang được ra ngoài thì rất tốt.
Phương Lãnh nói với giọng có chút nuối tiếc:
-Nhưng thôi. Một khi đã như vậy, cậu cũng phải rất vất vả mới đạt được giầy cao gót của Hầu Hy Bạch. Hy vọng cậu cho chúng tôi thuê vào ngày mai để chúng tôi sử dụng trong « Quỷ tế III ». "Quỷ tế" là series phim có độ khó khăn cao nhất nên chúng tôi muốn chuẩn bị mọi thứ cho thật chu đáo. Cậu cứ tự nhiên ra giá cho chiếc giày cao gót này đi, chúng tôi muốn thuê.
Bạch Vũ Sóc hơi ngạc nhiên nhìn Phương Lãnh. Anh ta dám để cho Diệp Tưởng ra giá?
Vé chuộc cái chết của Diệp Tưởng trước mắt sau khi trừ đi một số do hắn thay đổi tình tiết, cộng thêm việc sử dụng giày cao gót khiến hắn chỉ còn lại 571 tấm. Con số này thật ra cũng không nhiều. Sử dụng ba lần vật bị nguyền rủa sẽ bị trừ chẳng còn được bao nhiêu. Mà lúc này khi Phương Lãnh mở miệng như vậy, hắn biết đối phương muốn biểu lộ rõ ràng thành ý. Dù sao, có cho thuê hay không hoàn toàn do hắn quyết định, Phương Lãnh cũng không thể ép buộc hắn, nhưng nếu hắn làm như vậy, hắn sẽ đắc tội với tất cả mọi người trong rạp chiếu phim. Nhưng ngộ nhỡ chẳng may giày cao gót bị bỏ lại trong « Quỷ tế III »…
Chuyện này khiến cho Diệp Tưởng cảm thấy vô cùng khó xử. Hắn lần này thiếu chút nữa đã bỏ mạng trong bộ phim kinh dị « Phòng giam » này, nên hắn cũng không dám đánh cuộc. Lỡ chẳng may giày cao gót bị bỏ lại trong « Quỷ tế III » thì bộ phim kinh dị lần sau hắn sẽ phải làm thế nào? Phương Lãnh cũng không thể và cũng không dám bảo đảm nhất định sẽ đem giày cao gót về.
-Tôi hiểu điều mà cậu lo lắng. Nhưng mà, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Mong cậu giúp đỡ chúng tôi lần này. Chỉ cần cậu đáp ứng, tôi dám hứa với cậu, sau này khi cậu tham gia đóng phim kinh dị, chúng tôi sẽ cho cậu thuê vật bị nguyền rủa mà không thu của cậu 1 tấm vé chuộc cái chết ! Tóm lại, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cậu chịu thiệt!
Nói tới nước này rồi, Diệp Tưởng tự nhiên cũng không thể không đổi ý.
Vì thế, hắn gật đầu, nói:
-Vậy được. Về chuyện tiền thuê...... sẽ do ai đứng ra trả?
Trước mắt trong « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13, những người đang có trong tay vật bị nguyền rủa chỉ có ba người Phương Lãnh, Tiêu Mộng Kì, Thành Tuyết Tùng . Nhưng ngày mai con số của những người tham gia đóng phim lại lên đến 5 người : Phương Lãnh, Mạc Thu Thực, Thành Tuyết Tùng, Thạch Thanh Tú, Lý Duy Tư[ vốn có thêm Đường Hải Lan nữa nhưng là nàng chết ]. Như vậy có tới 3 người cần vật bị nguyền rủa là Mạc Thu Thực, Thạch Thanh Tú và Lý Duy Tư.
Vật bị nguyền rủa rốt cuộc sẽ do ai bỏ tiền thuê?
-Duy Tư.
Phương Lãnh không chút do dự trả lời:
-Tôi quyết định để Duy Tư sử dụng giày cao gót của cậu.
Lý Duy Tư. Ngay từ lần đầu khi Diệp Tưởng gặp mặt người thanh niên còn chưa tới 20 tuổi này, Diệp Tưởng đã biết là con người này không đơn giản. Hắn lúc nào cũng duy trì vẻ bình tĩnh ung dung, hơn nữa thường dùng ánh mắt đầy trí tuệ để quan sát người khác. Tuy rằng vẫn chưa tiếp xúc nhiều, nhưng Diệp Tưởng vẫn loáng thoáng cảm thấy Lý Duy Tư này không phải là người bình thường.
-Duy Tư biết cách tận dụng 1 cách tối đa vé chuộc cái chết nên có thể nói cậu ta là 1 người rất quan trọng của « Rạp chiếu phim » thứ 13 chúng ta.
Phương Lãnh tiếp tục giải thích:
-Cho nên, chuyện tiền thuê sẽ do cậu ta bỏ. Chỉ cần cậu chào giá không quá cao, tôi sẽ thương lượng với cậu ta .”
Diệp Tưởng cẩn thận ngẫm nghĩ 1 hồi rồi nói:
-Tôi hiểu rồi. Giá cho thuê sẽ là......400 tấm vé chuộc cái chết. Đây đã là tiền thuê thấp nhất mà tôi có thể chấp nhận.
Vé chuộc cái chết có ý nghĩa rất quan trọng tới sinh mệnh của diễn viên, mà 400 tấm vé chuộc cái chết tuyệt đối cũng không hề nhiều.
-Được. Giá chào không có vấn đề.
Phương Lãnh nhẹ nhàng thở ra,cái giá mà Diệp Tưởng đưa ra là 400 tấm vé chuộc cái chết còn thấp hơn rất nhiều so với suy nghĩ của Phương Lãnh. Dù sao chiếc giày cao gót này của Diệp Tưởng quan trọng vô cùng. Hắn còn tưởng Diệp Tưởng sẽ chào giá thấp nhất là 800 tấm vé chuộc cái chết, sau đó hắn sẽ phải cò kè bớt một thêm hai với Diệp Tưởng một hồi,mới có thể đưa ra 1 cái giá hợp lý. Nhưng mà, Diệp Tưởng lại là người vô cùng biết tiến thoái. Điều này cũng thể hiện sự thông minh của hắn.Bề ngoài giống như hắn đang thất thế, nhưng đổi lại hắn sẽ trở nên thân thiết với đám người Phương Lãnh. Ân tình lần này sau này bọn họ tự nhiên sẽ báo đáp hắn.
Làm bất cứ chuyện gì cũng phải giữ lại 1 con đường lui. Đây là 1 nguyên tắc quan trọng trong đối nhân xử thế của hắn.
-Chỗ này là phòng của tôi. Cậu cứ ở lại đây tĩnh dưỡng.
Vẻ mặt của Phương Lãnh lúc này cũng trở nên thoải mái hơn nhiều:
-Chờ cậu khôi phục được 1 chút, ngày mai tôi và cậu sẽ tiến hành những thủ tục để ký kết hiệp định cho thuê vật bị nguyền rủa dưới sự giám sát của « Rạp chiếu phim địa ngục »,400 tấm vé chuộc cái chết cũng sẽ lập tức được chuyển cho cậu.
Sau đó, Phương Lãnh ngừng một chút rồi nói thêm:
-Diệp Tưởng, dù có thế nào, cậu cũng là 1 trong những người bạn đồng hành của Phương Lãnh này ! Sau này cậu cũng chính thức là 1 trong những thành viên của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13 này!
Diệp Tưởng cũng cảm thấy được sự chân thành của Phương Lãnh. Người đàn ông này quả thật có khả năng đánh động tâm linh của người khác.
Ôn Vũ Phàm đứng phía sau Phương Lãnh. Nàng nhìn Diệp Tưởng sau đó mấp máy môi giống như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không thể nói thành lời.
Khi đó Ôn Vũ Phàm đã cứu hắn, hắn vẫn còn nhớ rõ .
Ôn Vũ Phàm khẽ gật đầu rồi nói:
-Không có gì.Anh không có chuyện gì là tốt rồi.
Tối nay cũng là 1 tối khó ngủ với rất nhiều người.
Sau khi Mạc Thu Thực trở lại phòng mình, ở đó đã ngồi sẵn Lý Duy Tư và Thạch Thanh Tú. Mạc Thu Thực sau khi đóng cửa cũng ngồi xuống nói chuyện.
-Tình hình thế nào?
Thạch Thanh Tú khẩn trương hỏi.
-Diệp Tưởng anh ta có đáp ứng không?
Thạch Thanh Tú vốn không có vật bị người chết nguyền rủa, cho nên chiếc giày cao gót mà Diệp Tưởng mang ra khỏi phim tự nhiên trở thành cọng cỏ cứu mạng nàng.
-Anh ta đã đồng ý, nhưng anh ta yêu cầu phải trả 400 tấm vé chuộc cái chết để làm tiền thuê. Vừa rồi Phương Lãnh cũng đã nói cho tôi biết . Lần này,anh ấy định để Duy Tư cậu sử dụng giày cao gót.
Đang bưng một tách trà nhưng Lý Duy Tư không tỏ vẻ bất ngờ gì nhiều, ngón tay trái còn thỉnh thoảng phủi đầu gối một cách vô nghĩa. Còn Thạch Thanh Tú lại lộ rõ vẻ thất vọng, nàng cũng biết hơn 50% giày cao gót sẽ không đưa cho nàng sử dụng, nhưng mà chuyện này dù sao cũng có quan hệ rất lớn vấn đề an toàn của nàng trong «Quỷ tế III» !
-Đừng quá thất vọng.
Mạc Thu Thực nhìn Thạch Thanh Tú:
-Em còn không hiểu tính cách của Phương Lãnh hay sao? Đến lúc đó anh ấy sẽ dốc sức bảo vệ tất cả chúng ta. Thực ra người khiến chị lo lắng nhất chính là đám người Ấn Thuỷ Thiên, Nguỵ Lam.
Lý Duy Tư cười lạnh:
-Ấn Thủy Thiên, người này tuyệt đối không đơn giản. Phương Lãnh chuyện gì cũng đều tốt, chỉ là rất hay mềm lòng. Anh ta lúc nào cũng theo đuổi quan điểm »người không phạm ta, ta không phạm người » nhưng anh ta không hiểu rằng một khi hai bên xuất hiện vấn đề chia trách lợi ích,thì vấn đề không chỉ đơn giản là ai phạm ai nữa. Ấn Thủy Thiên cũng rất để ý đến tờ da dê đó! Phải thông được chuyện này, nghĩ biện pháp đối phó với bọn họ mới là chính đạo!
-Không phải chứ.
Thạch Thanh Tú có chút khó hiểu hỏi:
-Kẻ địch lớn nhất trong phim kinh dị không phải là u linh quỷ mị, rồi sau đó mới là những diễn viên của rạp chiếu phim khác chứ ! Không phải như thế sao?
Thạch Thanh Tú cũng là diễn viên tương đối khôn khéo . Nàng đương nhiên biết lời nói của Lý Duy Tư là hoàn toàn chính xác. Nhưng mà thẳng thắn mà nói, trong « Quỷ tế III », tự mình nếu muốn tiếp tục sống sót cũng đã không dễ,lại còn phải lúc nào cũng đề phòng những diễn viên khác thì sẽ rất khó khăn. Huống chi tại nàng cảm thấy,diễn viên sắm vai nhân vật cũng phải dựa trên tính logic trong hành vi của nhân vật để hành động, bằng không nhất định sẽ dẫn đến ng. Ấn Thủy Thiên cho dù đang tính kế bọn họ, nhưng hắn ta lấy lý do gì để ra tay?
-Không......
Mạc Thu Thực nhìn gương mặt bị lu mờ vì làn khói bốc lên từ ly nước trà còn nóng hổi của Lý Duy Tư rồi giải thích:
-Cậu ta nói rất có lý đấy. Thanh Tú, em còn chưa gặp qua Ấn Thủy Thiên, cho nên em mới nói như vậy. Nam nhân này có thể so sánh với « người kia » ở « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 10.
Nhắc đến “người kia”, thân hình Thạch Thanh Tú đột nhiên run lẩy bẩy! Hung danh của “người kia” đáng sợ đến mức cho dù là bây giờ cũng không có ai dám gọi thẳng tên hắn !
-Không phải chứ? Ấn Thủy Thiên hắn cho dù cũng lợi hại nhưng cũng chưa tới mức đó chứ?
-Có thể sống sót trong series phim « Đệ tứ cấm khu » thì có ai là đèn cạn dầu đâu chứ.
Lý Duy Tư đảo mắt nhìn Thạch Thanh Tú:
-Ấn Thủy Thiên người này rất có thể sẽ trở thành tai hoạ ngầm của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13 của chúng ta trong tương lai.
Mà cùng thời gian trong phòng chiếu phim số 5 của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13.
Dưới ánh đèn mờ mờ tối tăm, nhìn vào màn hình đen xì trước mắt, Phương Lãnh đốt 1 điếu thuốc lá rồi sau đó hít 1 hơi thật sâu.
Vu Thần, Tô Hàn, Hầu Thiên Bạch...... đều chết......
Phương Lãnh nhờ lại từng chuyện có liên quan đến 3 người trong quá khứ, nhất là Vu Thần. Y là 1 trong những người mà hắn vô cùng tin tưởng. Đáng tiếc, y cũng đã chết......
Lúc này, từ hàng ghế phía sau đột nhiên có 1 cánh tay vương tới rồi giựt phắt đi điếu thuốc mà Phương Lãnh còn đang hút dở.
-Này, lần sau anh nên pha một ly ca cao nóng mà uống, hút thuốc lá có hại cho sưc khoẻ lắm đấy!
Bạch Vũ Sóc mỉm cười đưa cho Phương Lãnh một cốc giấy, bên trong là ca cao nóng hôi hổi. Phương Lãnh nhận lấy cốc giấy rồi quay đâu lại hỏi:
-Sao cô biết tôi ở đây?
-Ngày mai là ngày công chiếu của « Quỷ tế III » ở trong phòng chiếu phim này. Vì không muốn khiến cho mọi người lo lắng căng thẳng nên cũng không cần mở hội nghị trước trận chiến. Đây chẳng phải do chính anh nói đó sao. Kết quả là 1 mình anh chạy tới đây hút thuốc sao?
Nói tới đây,nụ cười trên môi Bạch Vũ Sóc cũng biến mất, vẻ mặt nàng trở nên đau thương hơn:
-Tôi biết,cái chết của đám người Vu Thần là 1 sự đả kích rất lớn với anh . Không những họ là những người bạn mà anh rất coi trọng, mà còn việc không dưng bị mất đi không ít vật bị nguyền rủa. Tuy rằng Diệp Tưởng đáp ứng đưa giày cao gót cho chúng ta thuê, nhưng nói gì thì nói vẫn có chút cảm giác như muối bỏ biển. Nếu anh có khó khăn gì cũng không nên gánh chịu 1 mình,những lúc như vậy những người bạn như chúng tôi có thể giúp anh san sẻ bớt gánh nặng.
Trong mắt của Phương Lãnh lúc này có chút ngỡ ngàng ,mãi một lúc sau hắn mới lên tiếng:
-Cô cũng biết, bọn họ đều coi tôi như 1 trụ cột tinh thần rất quan trọng của bọn họ. Tôi không thể biểu lộ sự căng thẳng thế này trước mặt bọn họ được.
Bạch Vũ Sóc đưa ly ca cao trên tay tới miệng nầng rồi húp 1 ngụm ca cao nóng,sau đó nói:
-Thật ra, trọng trách trên vai anh quá nặng nề. Có đôi khi, chúng tôi cũng sẵn lòng san sẻ bớt cho anh . Thu Thực, Duy Tư, còn có tôi...... đều có thể .
Phương Lãnh im lặng, sau đó một hồi, hắn cũng đưa ly ca cao lên miệng húp 1 ngụm.
Tiếp đó, hắn bỗng nhiên hỏi:
-Cô thấy sao về con người Diệp Tưởng này?
-Hả,anh nói về câu tạ sao? Trong hai lần tham gia đóng phim kinh dị,nhân vật chính cũng đều chết trước, một vai diễn phụ như cậu ta lại có thể sống sót. Đặc biệt lần này trong « Phòng giam », mặc dù có phần may mắn, nhưng không thể phủ định 1 điều bản thân cậu ta cũng không hề đơn giản. Nghe ra có vẻ anh đang có ý định bồi dưỡng cậu ta?
-Trước mắt cậu ta quả thực rất có tiềm chất. Nhất là việc cậu ta chỉ ra giá 400 tấm vé chuộc cái chết cũng khiến tôi bất ngờ. Phải biết rằng, giầy cao gót trong tay cậu ta lúc này là thứ mà chúng ta bắt buộc phải có, nhưng mà cậu ta lại cố ý ra giá thấp như vậy. Rất hiển nhiên,cậu ta là người nhìn xa trông rộng. Cậu ta chắc chắn cũng nhìn ra, vé chuộc cái chết ở thời điểm này là thứ rất quan trọng với chúng ta. Nếu như cậu ta hét giá quá cao sẽ khiến cho chúng ta sẽ gặp rắc rối rất lớn khi tham gia đóng « Quỷ tế III », sau này sẽ khiến cho chúng ta có ác cảm với hắn. Trong tương lai, hắn cũng có khả năng còn cần phải hỏi chúng ta để thuê vật bị nguyền rủa, cần phối hợp với đám người chúng ta,tiếp tục sinh hoạt trong « Rạp chiếu phim địa ngục »...... Cậu ta quả thực đã nhìn rất xa. Người bình thường chắc chắn không thể làm nổi chuyện này. Đổi lại 1 người khác, cho dù có hét giá 1000 tấm vé chuộc cái chết tôi cũng không lấy làm bất ngờ .
Vũ Sóc mỉm cười.
-Lần đầu tiên nghe được anh lại đánh giá 1 người cao tới như vậy đấy. Hình như trước kia anh cũng không đánh giá tôi cao đến vậy phải không?
Bạch Vũ Sóc nhớ lại lúc trước khi lần đầu nàng gặp Phương Lãnh.
Trước khi bước vào « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13, Bạch Vũ Sóc là một thiên kim đại tiểu thư hàng thật giá thật. Dựa theo cách nói bây giờ, nàng là 1 Rich 2G ( rich second generation , ý chỉ con trai/con gái của những gia đình giàu có, được kế thừa rất nhiều gia sản). Cha nàng là CEO của tập đoàn bất động sản nổi tiếng trong nước – tập đoàn Thái Dương,tài sản lên tới 10 tỷ nhân dân tệ. Nàng có thể nói từ nhỏ được ăn sung mặc sướng, sống an nhàn vui vẻ. Có thể nói là cả đời này nàng sẽ không cần phải lo nghĩ đến kế sinh nhai. Trong suy nghĩ của nhân dân Trung Quốc, đám Rich 2G chắc chắn là đám người kiêu căng hống hách,suốt ngày chỉ biết gây chuyện, vân vân. Nhưng Bạch Vũ Sóc lại không giống như vậy. Nàng là người hay hạ mình, cũng không thích khoe của. Giấc mơ lớn nhất của nàng là được trở thành minh tinh điện ảnh. Cha nàng bởi vì lo lắng thế giới giải trí quá phức tạp lại nhiều quy tắc ngầm nên đã nhiều lần khuyên can, mong nàng sẽ ra nước ngoài du học. Nhưng Bạch Vũ Sóc lại vô cùng kiên quyết, thế nào cũng không chịu bỏ đi giấc mộng làm minh tinh.
Kết quả là sau đó nàng quyết định ghi danh vào 1 ngôi trường sân khấu điện ảnh khá nổi tiếng ở Bắc Kinh.Sau khi nhận giấy báo trúng tuyển,ngày đầu tiên khi nàng đăng ký ghi danh, nàng vô tình nhặt được 1 tờ rơi tuyên truyền phim kinh dị. Vì thế...... nàng cũng được “thoả mãn” giấc mộng “đóng phim” của bản thân. Bởi vì nàng rất khao khát được đóng phim, vẫn mong bản thân có cơ hội rèn luyện khả năng diễn xuất, cho nên lúc ban đầu khi sự sợ hãi đã qua, nàng rất kiên cường cố gắng sắm thật tốt vai diễn đầu tiên của mình trong phim kinh dị.
Lần đó, Phương Lãnh cũng tham gia. Lúc ấy, hắn đã vô cùng chú ý tới cô nữ diễn viên mới vô cùng bình tĩnh này. Hắn bội phục không chỉ khả năng diễn xuất hơn người, bộc lộ được sự tự nhiên,khiến người ta rất nhìn không ra bất cứ dấu vết của sự cố ý, mà hắn còn khâm phục sự thông minh cơ trí của nàng. Nàng không chỉ kiên cường sống sót, hơn nữa còn đạt được một vật bị người chết nguyền rủa ! Đương nhiên, vật bị người chết nguyền rủa sau này khi nàng tham gia đóng trong serie « Đệ tứ cấm khu » đã bị bỏ lại trong đó, nhưng nó cũng giúp nàng đạt được thể chất linh môi. Cho đến bây giờ trở thành 1 diễn viên hết sức quan trọng trong « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ mười ba. Cho dù là Tiêu Mộng Kì, cũng không dám công khai đắc tội nàng.
-Phương Lãnh.
Vũ Sóc bỗng nhiên nói:
-Dù có thế nào, ngày mai......anh nhất định phải sống trở về.
Trong mắt của Phương Lãnh đột nhiên loé lên 1 tia sáng khác thường, sau đó hắn uống hết phân nửa ly ca cao nóng.
-Đương nhiên. Tôi...... nhất định sẽ sống trở về !
Đối thứ diễn viên trong « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 13 thì đây là 1 ngày vô cùng quan trọng.
Ngày mà « Quỷ tế III » được công chiếu, là ngày mà các diễn viên đã chời đợi suốt 3 tháng.
Thành Tuyết Tùng là người đầu tiên đi vào phòng ăn . Nàng vẫn trong bộ dạng cũ, trên người vẫn bận 1 bộ đồ bó sát bằng da màu đen, khiến cho thân hình nóng bỏng không chút thua kém những cô nàng người phương Tây của nàng gần như lột trần trước mắt người nhìn.
Thành Tuyết Tùng cũng không biết nàng hôm nay sẽ sống hay chết.
-Tuyết Tùng?
Thành Tuyết Tùng nghe được 1 âm thanh vô cùng quen thuộc nên vội quay đầu lại nhìn.
Phương Lãnh đang đứng phía sau nhìn nàng. Lúc này đầu tóc hắn rất gọn gàng,trong mắt hắn cũng có thể nhìn ra sự tự tin. Chờ đợi ba tháng, rốt cục, ngày hôm nay đã tới.
Trong phòng ăn lúc này chỉ có hai người Phương Lãnh và Thành Tuyết Tùng.
-Anh đến rồi à.
Thành Tuyết Tùng điềm nhiên hỏi .
Nàng vẫn lạnh lùng như vậy, giống như cây tùng già trong sương gió nghìn năm không đổi. Nàng rất tự tin bản thân không hề thua kém bất cứ ai. Cho dù, người đó có là Phương Lãnh.
Phương Lãnh từ từ bước tới gần rồi hỏi chuyện với 1 giọng điệu không nóng không lạnh:
-Tối hôm qua cô ngủ có ngon không?
-Cũng không tệ lắm.
Thành Tuyết Tùng tìm 1 chỗ ngồi xuống. Còn Phương Lãnh ngồi phía đối diện với nàng.
-Vu Thần chết quả thật rất đáng tiếc. Nhưng, tôi sẽ dốc hết toàn lực, bất cứ thời điểm nào, tôi cũng sẽ không buông tay khỏi mọi người
-Không cần đâu.
Thành Tuyết Tùng không tiếp nhận ý tốt của Phương Lãnh:
-Tôi tự lo được cho mình.
Tôi tự lo được cho mình. Nghe ra có vẻ thật ngông cuồng, nhưng mà, người nói câu này là Thành Tuyết Tùng. Cho dù là xét trong cả 20 « Rạp chiếu phim địa ngục », nàng cũng khá nổi tiếng.
-Đi lấy đồ ăn đi.
Thành Tuyết Tùng đứng dậy. Nàng nhìn Phương Lãnh rồi nói với giọng lạnh như băng:
-Tôi, không cần ai bảo vệ.
Bất cứ lúc nào, Thành Tuyết Tùng cũng giống như bà chúa tuyết, dáng vẻ cao quý đầy ương nghạnh dó khiến cho người ta phải tránh xa.
Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Phương Lãnh ngược lại cảm thấy rất yên tâm .Bộ dạng này mới là phong cách vốn có của Thành Tuyết Tùng. Nàng, không vì lí do ba người Vu Thần bỏ mạng, vật bị nguyền rủa bị bỏ lại trong phim,mà có vẻ nản lòng thoái chí.
Không, Phương Lãnh thật sự là nghĩ không được lúc nào Thành Tuyết Tùng mới có vẻ chịu khuất phục. Người đàn bà này cho dù lúc nào cũng phải đối mặt với sự khủng bố,thường xuyên rơi vào trong tình thế tuyệt vọng, nhưng nàng tuyệt đối không bao giờ nhận thua. Đối với nàng mà nói, lòng tự trọng được đặt lên trên hết.
Tiếp đó, cũng lục tục có người tới phòng ăn. Đa phần đều tập trung xung quanh Phương Lãnh.
Năm người Phương Lãnh, Thành Tuyết Tùng, Lý Duy Tư, Mạc Thu Thực, Thạch Thanh Tú cũng bị bao bây bên trong.
-Có cần phải thay đổi kế hoạch cướp lấy tấm da dê hay không thì trước mắt còn chưa biết được.
Phương Lãnh nói:
-Trước mắt, cộng thêm chiếc giày cao gót mà Diệp Tưởng cho chúng ta thuê, chúng ta có tổng cộng 4 vật bị nguyền rủa . Cho nên......
-Búp bê thế mạng của anh chỉ được tính là vật phẩm bị nguyền rủa dạng sử dụng 1 lần thôi.
Bạch Vũ Sóc ở bên cạnh nhắc nhở:
-Hơn nữa, anh cũng đã dùng nó 1 lần. Lần này anh phải thật cẩn thận mới được.
Diệp Tưởng trước mặt mọi người lấy ra chiếc giày cao gót rồi đặt nó trên bàn. Đồng thời, Lý Duy Tư thông qua « Rạp chiếu phim địa ngục » đưa ra yêu cầu cho thuê và giá cho thuê đề nghị là 500 tấm vé chuộc cái chết!
Đúng vậy,500 tấm !
Kết quả này khiến Diệp Tưởng rất bất ngờ. Nhưng khi hắn chú ý tới vẻ mặt của Phương Lãnh, hắn lập tức ý thức được,chuyện này chắc chắn do Phương Lãnh sắp xếp. Đương nhiên, hắn được thêm 100 tấm,nhưng chẳng ai khác biết được ngoài 3 người bọn họ. Trong lòng ai nấy cũng chắc mẩm giá cho thuê là 400 tấm vé chuộc cái chết. Phương Lãnh cũng sẽ không nói ra chuyện này.Nói không chừng phần 100 tấm vé chuộc cái chết dôi ra này là do Phương Lãnh trả cho hắn cũng không biết chừng.
Điều này cũng khiến cho Diệp Tưởng rất biết ơn Phương Lãnh.
Trong khi tiến hành thủ tục cho thuê, hai bên định ra thời hạn cho thuê tới khi « Quỷ tế III » kết thúc. Sau khi thủ tục tiến hành hoàn tất, Lý Duy Tư khẽ thở ra 1 hơi. Đối với hắn mà nói,hắn đã lời to khi chỉ dùng 500 tấm vé chuộc cái chết có thể thuê được chiếc giày cao gót.
-4 vật bị người chết nguyền rủa...... Tự bảo vệ mình chắc là đủ. Nhưng muốn cướp lấy tấm da dê thì không dễ dàng đâu.
Tiêu Mộng Kì, nữ diễn viên bị toàn thể mọi người bỏ qua đang ngồi ở 1 bàn khác lên tiếng:
-Nếu đã như vậy, chúc các người có thể sống sót trở về.
Mọi người đều nhìn nàng với vẻ lạnh lùng,chẳng ai thèm để vào tai câu nói của nàng. Hình xăm hàng đầu của nàng thì không thể thuê cho người khác thuê, nên nàng rất vui vẻ ở bên cạnh nói mát mẻ mấy câu. Nhưng mà không ai dám đắc tọi với nàng,vì chẳng may trong tương lai nếu như bọn họ tham gia đóng chung với nàng , bọn họ còn phải cầu cạnh nàng để sống sót.
-Không cần cô quan tâm, Tiêu Mộng Kì.
Lý Duy Tư lạnh lùng nhìn nàng:
-Chúng tôi nhất định sẽ sống trở về.
Trong quá trình này, Ôn Vũ Phàm chỉ đứng yên một bên theo dõi,sau khi ăn qua loa 1 chút, nàng liền rừi khỏi phòng ăn. Trong rạp chiếu phim tối tăm âm u này, không nơi nào có đủ ánh sáng cả. Sau khi đi qua trước của 1 phòng chiếu phim, định đi lên lầu thì đột nhiên nàng đứng lại !
Sau đó, Ôn Vũ Phàm nhìn qua !
Trước cửa phòng chiếu phim đột nhiên dán 1 tấm áp phích mới toanh mà trước đó không có.
Bộ phim kinh dị được tuyên truyền trên tấm áp phích là « Trở về ». Nàng thấy tên mình trong danh sách diễn viên ! Trong tấm áp phích này vẽ lại 1 toà trạch viện ( 1 ngôi nhà có sân vườn) được bao phủ trong màn đêm tối tăm âm u. Trong bóng đêm có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người!
Bộ phim mới !
Thời gian công chiếu là ngày 7 tháng 8 năm 2013!
Bộ phim mới của Ôn Vũ Phàm !
Nàng chậm rãi tới gần tấm áp phích rồi chăm chú nhìn vào danh sách diễn viên. Mỗi một cái tên xuất hiện trên danh sách diễn viên đều được nàng ghi nhớ trong đầu.
-Đây là bộ phim kinh dị thứ 2 của cô sao?
Một âm thanh quen thuộc từ bên cạnh truyền tới.Ôn Vũ Phàm nhìn qua, sau đó phát hiện Diệp Tưởng đang đứng đó.
-Nhân vật nam chính là Phương Lãnh, nhân vật nữ chính là Bạch Vũ Sóc !
Diệp Tưởng nhìn thấy điều này đột nhiên tỏ ra vui mừng:
-Cô thật may mắn đấy Ôn tiểu thư. Có hai người kia ở đó,khả năng sống sót của cô sẽ cao hơn nhiều. Đến lúc đó, tôi cũng sẽ cho cô thuê giày cao gót của tôi.
Ôn Vũ Phàm nhìn vào tấm áp phích kia 1 hồi lâu rồi mới nói:
-Đã bước vào nơi này(ý chỉ « Rạp chiếu phim địa ngục ») rồi thì còn may mắn gì nữa?
Diệp Tưởng ngẩn ra. Hắn còn chưa kịp giải thích điều gì thì Ôn Vũ Phàm đã quay lại nhìn hắn. Đôi mắt đẹp của nàng lúc này đỏ hoe đẫm lệ.
-Cuộc đời tôi chưa bao giờ gặp được may mắn cả.
Sau khi nói xong, nàng liền quay đầu bỏ lên lầu. Chỉ còn DIệp Tưởng vẫn còn đứng hình vì bất ngờ. Hắn sau khi phát hiện Ôn Vũ Phàm đã rời đi liền đuổi theo. Dù sao nàng cũng là diễn viên mới đầu tiên mà hắn làm quen khi hắn tham gia đóng bộ phim kinh dị « Xe khách khủng bố », nên tự nhiên hắn có cảm giác rất thân thiết với Ôn Vũ Phàm.
« Quỷ tế III » được công chiếu vào lúc chiều muộn, còn đám người Phương Lãnh vẫn đang bận rộn cho công tác chuẩn bị vào những thời điểm cuối cùng. Không khí trong rạp chiếu phim lúc này rất nặng nề.
Mỗi người, đều đang chờ đợi , chờ đợi......
Chờ đợi khoảnh khắc đáng sợ kia tới !
Buổi chiều. Sau khi mọi người đã làm tốt công tác chuẩn bị, toàn bộ diễn viên của « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ mười ba đều tụ tập trong phòng chiếu phim số 5.
Cho tới lúc công chiếu « Quỷ tế III », thời gian còn lại chưa tới 20 phút .
Mọi người đều căng thẳng đến sắp phát điên. Ngay cả đám người Phương Lãnh cũng cảm thấy có chút áp lực. Chuyến đi lần này ngay cả Phương Lãnh cũng không dám xác định bọn họ có thể sống sót hay không. Đây là bộ phim kinh dị có độ khó cao nhất, bọn họ năm người đi, có thể có ba người trở về cũng đã là kết quả vô cùng tốt. Huống chi, lại chỉ mang theo có 4 vật bị nguyền rủa
-Phương Lãnh ! Hãy nhớ kỹ nhé ! Anh nhất định phải sống trở về.
Bạch Vũ Sóc lúc này ngồi ở bên cạnh Phương Lãnh. Chuyến đi lần này nàng không thể tham gia với hắn. Mọi chuyện phải trông vào hắn, còn có Lý Duy Tư, Thành Tuyết Tùng .
Lý Duy Tư có giày cao gót, hẳn là hắn có thể giúp được Phương Lãnh.
Phương Lãnh xác nhận lại lần cuối vật bị nguyền rủa đang mang trên người.
Đây là......chỗ dựa lớn nhất của hắn !
Nhưng đúng lúc này, màn ảnh bỗng nhiên sáng loá lên! Điều này khiến cho mọi người sợ đến tái mặt, bởi vì, vẫn còn 1 lúc nữa mới tới thời điểm công chiếu của «Quỷ tế III » !
Ba chữ « Quỷ tế III » hiện lên, nhưng phía dưới xuất hiện thêm 1 dòng chữ.
“ « Quỷ tế III » vì gặp vấn đề về nhân sự nên tạm hoãn công chiếu tới. Thời gian công chiếu mới dự định là ngày 4 tháng 10 năm 2013.”
Đoạn thông báo này khiến cho mọi người rất bất ngờ.
-Chuyện......Chuyện gì đây......
Lý Duy Tư là người đầu tiên đứng lên chỉ vào màn hình rồi hỏi:
-Sao lại như vậy?
-Chắc đã có người đã chết.
Bạch Vũ Sóc vẫn giữ vẻ bình tĩnh rồi quay lại nói với Phương Lãnh:
-Xem ra không chỉ Hải Lan, phía bên « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 7 cũng có ít nhất hai diễn viên đã chết. Nếu có tới hơn 2 diễn viên trong anh sách diễn viên được công bố tử vong, kịch bản sẽ cần thời gian để sửa đổi,nên chuyện thời gian công chiếu bị kéo dài cũng rất dễ hiểu.
-Ừ, dù sao trong quy tắc cũng từng đề cập đến tình huống này.
Phương Lãnh cũng đột nhiên nghĩ tới. Chỉ là, quy tắc bị truyền vào trong đầu quá nhiều, ngay lập tức có thể không nghĩ ra cũng rất bình thường.
Diệp Tưởng nhìn chăm chú vào màn ảnh.
Chuyện này…đúng là bất ngờ.
Vậy là đã hết quyển 2. Sau đây sẽ là chương đầu tiên của quyển 3. Mình sẽ tổ chức 1 event nho nhỏ trong Tàng Thư Luận Đàm. Mong mọi người tham gia cho vui!
Chuyện « Quỷ tế III » đẩy lùi thời gian công chiếu đối với các diễn viên trong rạp chiếu phim mà nói cũng là 1 chuyện đáng mừng. Dù sao hiện tại bọn họ cũng không mấy tự tin. Đẩy lui thời hạn công chiếu,nên trong giai đoạn đó kịch bản sẽ phải sửa đổi, cũng trong thời gian đó phải tìm kiếm những diễn viên phù hợp với nhân vật.Tất cả áp phích tuyền truyền cho « Quỷ tế III » trong « Rạp chiếu phim địa ngục » đã biến mất hết.
Rạng sáng ngày 16 tháng 7.
Diệp Tưởng mở cửa rồi cầm đèn pin đi ra ngoài. Mỗi khi trời tối, rạp chiếu phim nội sẽ tự động tắt đèn, khiến cho không gian bên trong tối om cho dù có xoè 5 ngón tay trước mặt cũng không nhìn thấy gì. Đương nhiên, không gian bên trong 20 « Rạp chiếu phim địa ngục » đều tuyệt đối an toàn,không có chuyện quỷ tới đây phá phách. Đây cũng là 1 trong những quy tắc của rạp chiếu phim.
Diệp Tưởng đã làm quen với bóng tối. Hắn rời khỏi phòng, chuẩn bị xuống đại sảnh ở lầu một để xem danh sách những bộ phim sẽ được công chiếu vào hạ tuần của tháng 7. Hắn phát hiện không ít diễn viên cũng tới.
-Diệp Tưởng?
Chu Định Quân lúc này cũng đi ra. Hắn hôm qua vừa mới tham gia bộ phim kinh dị thứ 2, kết quả thành công sống sót. Riêng điểm này đã đủ khiến người ta nhìn hắn với con mắt khác xưa.
-Chu đại ca.
Diệp Tưởng nhìn Chu Định Quân với vẻ thân thiết, vì dù sao mọi người cũng đều là diễn viên còn sống trong phim « Xe khách khủng bố ». Vì vậy Diệp Tưởng lên tiếng mời :
-Cùng nhau đi chung nhé.
Sau đó,những diễn viên đi tới càng lúc càng nhiều. Đám người Mạc Thu Thực, Lý Duy Tư, Tề Tình Tình, Thạch Thanh Tú cũng lục tục kéo tới.
Cuối cùng, Phương Lãnh và Bạch Vũ Sóc cũng tới góp vui.
Trong số này lại không thấy có Ôn Vũ Phàm. Chắc chắn nàng đã biết từ trước mình sẽ phải tham gia quay phim gì cho nên cũng không cần xuống.
-Những bộ phim được trình chiếu vào hạ tuần tháng 7 chắc cũng không nhiều.
Bạch Vũ Sóc an ủi những diễn viên đứng đằng sau:
-Lần này bởi vì có rất nhiều vật bị nguyền rủa bị bỏ lại trong phim nên chắc chắn số phim do rạp chiếu phim đưa ra sẽ được giảm bớt về số lượng, để cho chúng ta có thời gian giảm xóc để 1 lần tự cường hoá trang bị cũng như năng lực của bản thân.
-Có chuyện này sao?
Chu Định Quân hiển nhiên rất bất ngờ:
-Rạp chiếu phim còn chiếu cố chúng ta đến vậy sao?
-Kinh nghiệm cho tôi biết như vậy. Tóm lại, nguyền rủa của rạp chiếu phim khẳng định không phải có mục đích khiến chúng ta chết hết, mà là để quay ra 1 bộ phim kinh dị chân thực có thể khiến cho người xem thực sự sợ hãi. Nếu quá nghiêng về chuyện hành hạ diễn viên đến chết cũng không phải là 1 bộ phim kinh dị kinh điển.
Nghe Bạch Vũ Sóc nói vậy, Chu Định Quân cũng bắt đầu chấp nhận.Còn Diệp Tưởng thật ra cũng đã sớm nghĩ tới vấn đề này. Rốt cuộc thì rạp chiếu phim này bắt họ tới đây đóng phim vì mục đích gì?
Lôi người từ bên ngoài vào trong phim kinh dị,để cho bọn họ phải đấu tranh sinh tồn trong sự khủng bố chân thực, mới có thể tạo ra bộ phim kinh dị hay hết xảy sao?
Chỉ nghĩ tới chuyện này thôi đã khiến cho người ta phải run sợ .
-Hạ tuần tháng 7 mới chỉ có 2 bộ phim kinh dị được tuyên truyền .
Mạc Thu Thực chạy tới bên cạnh Bạch Vũ Sóc rồi nói :
-Có một bộ là « Chiếc hộp đen », bộ còn lại là « Người mới tới »,như vậy phỏng chừng sẽ có 2 hoặc 3 bộ phim mới.
-Tôi cho rằng chắc cũng sẽ không quá nhiều. « Quỷ tế III » lùi ngày công chiếu tới tháng mười,nên chúng ta thời gian còn có thời gian để tự cường. Trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.
Bạch Vũ Sóc thoạt nhìn có vẻ tràn đầy tự tin:
-Trước khi « Quỷ tế III » công chiếu, chúng ta phải chuẩn bị thật đầy đủ.
Tại «Rạp chiếu phim địa ngục» thứ 13 này, ngoài Phương Lãnh ra, thì Bạch Vũ Sóc cũng có uy quyền cao nhất trong phát ngôn. Dù sao, nàng là người duy nhất khi tham gia « Đệ tứ cấm khu » thu được thể chất linh môi. « Đệ tứ cấm khu » thường sẽ lựa chọn ngẫu nhiên diễn viên khác nhau trong 20 « Rạp chiếu phim địa ngục », những người cuối cùng có thể sống trở về đã không dễ dàng, có thể đạt được thể chất linh môi, lại càng khó hơn. Nhưng đổi lại bộ phim có sự tham gia của Bạch Vũ Sóc cũng sẽ trở nên khó khăn hơn.
Bạch Vũ Sóc là người hiểu rất rõ quy tắc khó dần của phim kinh dị.
Rốt cục, mọi người đã đi tới đại sảnh, nơi sẽ công bố danh sách những phim sắp được trình chiếu.
Trong ánh sáng mầu chàm tối, danh sách những bộ phim được trình chiếu xuất hiện với những dòng chữ có màu đỏ như máu.
-Quả nhiên...... Hạ tuần tháng 7 chỉ có 4 bộ phim kinh dị.
Diệp Tưởng hiện tại đã rất khâm phục khả năng tiên đoán của Bạch Vũ Sóc.
Nhưng mà ngay sau đó, khi hắn nhìn đến danh sách diễn viên, hắn lập tức phát hiện...... Tên của hắn xuất hiện trong danh sách các diễn viên !
Tên phim là « U linh phạn điếm» ( Khách sạn ma ám) !
Danh sách diễn viên tham gia đóng phim là: Lý Duy Tư, Mạc Thu Thực, Thạch Thanh Tú, Ngô Triệu Thiên, Diệp Tưởng, Nhạc Khang Hùng [8], Long Ny Nhi [8], Dư Tân [8], Trương Lập [8], Lý Dụ Tâm [8].
Ngày công chiếu là 31 tháng 7 năm 2013 !
-Không ngờ rạp chiếu phim của chúng ta lại liên kết với « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 8 đóng trong phim này!
Phương Lãnh đột nhiên ngẩn người.
-Không ngờ là Long Ny Nhi !
Phát hiện bản thân cũng phải tham gia diễn nên Thạch Thanh Tú cũng lấy làm bất ngờ.
-Cô ta, rất đặc biệt sao?
Diệp Tưởng lập tức dò hỏi.
-Cũng không có gì đặc biệt .
Thạch Thanh Tú gãi gãi hai má, nói:
-Cô ta......Bề ngoài cô ta rất xinh đẹp. Không phải xinh kiểu bình thường đâu. Có thể nói rằng dung mạo của cô ta tuyệt đối có thể đảm nhiệm vai nữ chính trong những bộ phim điện ảnh ngoài đời thực! Có thể nói là người đẹp hiếm thấy!
Vũ Sóc cũng quay đầu cười nói:
-Phải,tôi cũng đã từng nhìn qua hình ảnh của cô ấy trên tấm áp phích tuyên truyền cho phim kinh dị. Quả thật cô ấy đẹp đến mê người. Nhưng mà trong thế giới của phim kinh dị, chuyện có thể đảm nhiệm vai nữ nhân vật chính hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện bạn có xinh đẹp hay không. Chuyện đó chỉ được quyết định bởi năng lực sinh tồn của bạn và số phim kinh dị bạn đã đóng qua. Tôi cũng gặp không ít nữ nhân vật chính có dung mạo rất bình thường.
-Xinh đẹp hay không xinh đẹp có gi đáng phải bàn luận !
Lý Duy Tư khinh thường nói:
- Ở « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 8 chúng ta chỉ biết mỗi thông tin về Long Ny Nhi thôi sao?
Lúc này, Phương Lãnh mới lên tiếng:
-Còn có một người nữa là Nhạc Khang Hùng. Vật bị nguyền rủa của hắn là 1 chiếc máy ảnh. Sau khi lấy ra, chỉ cần chụp lại những nơi nghi ngờ có quỷ hồn tiến hành quay chụp, quỷ hồn ẩn hình sẽ bị phát hiện trên ảnh chụp. Long Ny Nhi căn bản không có nguyền rủa vật...... Đương nhiên, đây là chuyện của bộ phim kinh dị lần trước. Thông tin không thể liên lạc trong hai mươi « Rạp chiếu phim địa ngục », cho nên, muốn trao đổi thông tin là chuyện cực kỳ khó khăn.
Bộ phim kinh dị này tổng cộng có đến mười diễn viên tham gia diễn xuất. Đến lúc đó sẽ thế nào đây?
Sau khi ghi chép lại danh sách diễn viên, Diệp Tưởng bèn đi về phòng ngủ. Ngày mai, áp phích chắc chắn sẽ được dán lên. Diễn viên tuyệt đối không được nhìn quá trình thay đổi áp phích, mà cho dù diễn viên có cố ý quan sát tấm áp phích, đến khi đó diễn viên sẽ đột nhiên cảm thấy ý thức trở nên mơ hồ, không biết áp phích làm sao được dán lên.
Rạp chiếu phim địa ngục,quả thực vẫn có rất nhiều bí ẩn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tưởng đã tỉnh dậy.
Lúc này, những áp phích trong rạp chiếu phim lúc trước đã được thay đổi. Trước mắt chủ yếu tuyên truyền mấy ngoài bốn bộ phim kinh dị của hạ tuần tháng 7, nhưng cũng có không ít áp phích tuyên truyền cho những bộ phim kinh dị trong tháng 8. Trong tháng 8, Phương Lãnh sẽ tham gia đóng 1 phim mới.
Áp phích của bộ phim kinh dị « Khách sạn ma ám » cũng đã xuất hiện .
Nam diễn viên chính và nữ diễn viên chính rõ ràng là Lý Duy Tư và Mạc Thu Thực. Trong tấm áp phích,trong đại sảnh hắc ám, Lý Duy Tư ôm chặt lấy Mạc Thu Thực,vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của hai người. Trên tấm áp phích , phía trên gương mặt của hai người còn có hàng chữ “Lý Duy Tư đóng vai Nghiêm Tuấn Hùng”,“Mạc Thu Thực đóng vai Phương Tư Ảnh”. Người không biết nhìn vào còn tưởng rằng Lý Duy Tư và Mạc Thu Thực là minh tinh điện ảnh nào nữa chứ.
Bộ phim « Khách sạn ma ám » này hiển nhiên không thể coi là 1 bộ phim kinh dị có độ khó thấp. Hai rạp chiếu phim phối hợp quay chung, hiển nhiên độ khó chắc chắn nằm ở mức khá khó . Diệp Tưởng suy đoán hắn vẫn không phải nhân vật chính.Trong tấm áp phích kia cũng không nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp tên là Long Ny Nhi kia. Tình tiết cụ thể thế nào cũng không biết bởi vì phần giới thiệu sơ lược nội dung tình tiết có vẻ quá ngắn gọn đơn giản cho nên không ai đoán được tình tiết cụ thể sẽ như thế nào.
Đương nhiên, từ bây giờ cho tới ngày 31 tháng 7 vẫn còn chút thời gian.Diệp Tưởng vì thế cũng không thiếu thời gian chuẩn bị.
-Diệp Tưởng !
Khi Diệp Tưởng ra khỏi phòng, bỗng nhiên từ phía sau có 1 người chạy tới ,kéo tay hắn,rồi nói với giọng gấp gáp:
-Tôi...... Tôi...... Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Người tới không phải người khác chính là Tề Tình Tình. Hạ tuần tháng 7 nàng sắp phải tham gia 1 bộ phim kinh dị mới có tên « U lam chi hải »(Biển xanh sâu thẳm).
-Chuyện gì vậy?
-Mong anh.....cho tôi thuê lại giày cao gót của anh đi! Tôi nhất định sẽ đưa ra 1 cái giá khiến anh vừa lòng !
Tề Tình Tình từ sau khi mất chiếc áo liệm cũng cần phải thuê vật bị nguyền rủa. Đây là phương pháp duy nhất để sống sót.
Diệp Tưởng cũng không bất ngờ vì hắn sớm biết mấy ngày nay sẽ có người tới hỏi han hắn chuyện thuê vật bị nguyền rủa. Mà với 1 diễn viên mới như hắn thì đây là 1 con đường vô cùng quan trọng để kiếm vé chuộc cái chết. Nhưng xét 1 cách tương đố, nếu như đối phương chết trong phim kinh dị,vật bị nguyền rủa sẽ không thể thu về.
Nhưng mà ,việc cho thuê vật bị nguyền rủa vật đã trở thành thông lệ của « Rạp chiếu phim địa ngục ». Hắn nếu không cho mượn, hắn sẽ bị chỉ trích bởi tất cả mọi người, sau này sẽ không ai cho hắn mượn vật bị nguyền rủa nữa. Dù sao giày cao gót trên tay hắn rất có thể đến 1 ngày nào đó sẽ bị mất hoặc bỏ lại trong phim.
-800 !
Tề Tình Tình kích động nói:
-Xin anh, xin anh đấy!800 tấm vé chuộc cái chết thì thế nào?
-Tề Tình Tình ! Cô ra tay cũng nhanh đấy nhỉ!
Lúc này,từ bên cạnh truyền tới 1 tràng cười lạnh lùng:
-800 tấm ư ! Cô muốn bắt nạt những diễn viên mới không biết gì về giá thị trường hay sao?
Chỉ thấy đứng trước tấm áp phích phim kinh dị có 1 người phụ nữ có làn da ngăm ngăm đang dựa người vào tường. Không phải là Tiêu Mộng Kì thì còn có thể là ai khác đây?
-Tiêu...... Tiêu Mộng Kì !
Tề Tình Tình đỏ mặt rồi chỉ vào nàng nói:
-Tôi chọc giận chị lúc nào vậy?
-Ma mới, hãy suy nghĩ cho kỹ.
Tiêu Mộng Kì cười lạnh chỉ vào Tề Tình Tình, nói:
-« Giày cao gót màu máu » là 1 bộ phim kinh dị có độ khó là tương đối khó, mà muốn thuê loại vật bị nguyền rủa xuất phát từ những bộ phim như vậy ít nhất cũng phải bỏ ra hơn 1000 tấm vé chuộc cái chết. Trước đó khi Hầu Thiên Bạch cho người khác thuê, giá cho thuê cao nhất mà hắn đã từng chào lên đến 1700 tấm vé chuộc cái chết ! Tề Tình Tình,cô muốn mau chóng ký kết hiệp định để đối phương không thể đổi ý phải không?
Tề Tình Tình đỏ mặt, trợn mắt nhìn đối phương với vẻ căm tức. Bị Tiêu Mộng Tình quấy rối lần này,Tề Tình Tình phải chi mạnh tay phen này rồi! Diệp Tưởng là diễn viên mới nên đây đang là lúc hắn rất thiếu vé chuộc cái chết! Nàng phải làm sao bây giờ đây? Đến hỏi mượn Thành Tuyết Tùng hoặc Phương Lãnh sao? Nhưng mà tiền thuê sẽ còn cao hơn! Phương Lãnh tuy rằng đối xử với mọi người rất tốt, nhưng hắn xử sự rất công bằng, giá quy định khi cho thuê 1 số vật bị nguyền rủa vốn đã được mọi người thương lượng xong xuôi, nên hắn cũng không thể phá bỏ quy tắc cho người khác thuê với giá thấp, bằng không sẽ khiến cho những diễn viên khác phản đối .
Tề Tình Tình tức giận dậm châm liên tục rồi chỉ vào Tiêu Mộng Kì có vẻ muốn nói gì đó nhưng sau cùng lại chẳng nói được gì. Nàng cuối cùng cắn răng nói với đối Diệp Tưởng:
-Diệp Tưởng,1200 tấm vé chuộc cái chết ! Đây đã là giá lớn nhất mà tôi có thể chấp nhận! Tôi còn phải lưu lại một ít vé chuộc cái chết cho lúc cần thiết! Tôi cầu xin anh, tôi cũng đã trải qua giai đoạn ma mới giống như anh, nên tôi cũng biết ma mới rất vất vả,nhưng mà tôi không còn cách nào khác...... Tôi, tôi không muốn chết a......
Diệp Tưởng vừa muốn mở miệng nói gì nhưng giọng nói lạnh như băng của Tiêu Mộng Kì lại vang vọng bên tai:
-Ha ha, Diệp Tưởng. Khuyên cậu không nên đáp ứng nàng ta chỉ vì nàng ta tỏ ra đáng thương trước mặt cậu, bằng không , lần sau đám người này sẽ ép giá cậu đấy. Đám người này, ai cũng ma mãnh lắm mưu nhiều kế lắm! Nếu không tin....cậu cứ thử xem!
Sau khi Tiêu Mộng Kỳ nói câu này, Diệp Tưởng cũng đưa ra quyết định.