Truyện này mấy chương đầu có phần giống giống TTB. Nhưng đọc về sau thấy hay nên post cho mọi người cùng đọc:0 (91):
“ Tam thiếu gia, mau về nhà thôi, đêm đã lạnh rồi.” Người quản gia nhịn không được thúc giục nói.
“ Khả bá bá, chúng ta đi thôi.” Lý Dịch khẽ thở dài một tiếng, lạnh nhạt nói.
Xoay người lại, Lý Dịch hờ hững đi tới phía trước, thân ảnh chỉ vừa tám tuổi, nhưng lại có một chút tang thương nói không nên lời.
Vị quản gia nhìn thân ảnh nhỏ gầy mà có chút cô đơn phía trước, trong tâm lý nhịn không được sự đau xót, nước mắt suýt chút chảy xuống.
Lý Dịch hờ hững chạy vào bên trong đại viện, trong lòng dù sao cũng không dám tin tưởng, mình lại là trời sanh tuyệt mạch, không chỉ không cách nào tu luyện nội công, thậm chí ngay cả khi gia tăng vận động, cũng phải thở hồng hộc dồn dập, nghẹt thở vô cùng khó chịu!
Trong trí nhớ của kiếp trước ở xã hội văn minh suốt gần ba mươi năm lăn lộn trong cuộc sống mà Lý Dịch không khỏi cười khổ.
Ở thế giới này lấy giết chóc làm việc chính, lấy thực lực làm tôn chỉ trong giang hồ, Lý Dịch chỉ cảm thấy cuộc sống sau này là bi ai như vậy.
Ở địa cầu suốt ba mươi năm, Lý Dịch vẫn một mực khắc khổ học hành, không chỉ có được học vị bác sĩ vật lý học, mà trong phương diện cổ văn lại cũng có không ít sự cống hiến….Đáng tiếc chính là, trong một lần đi trên đường đến hội đấu giá lại gặp tai nạn giao thông, bất hạnh qua đời.
Vốn, Lý Dịch cũng cho rằng, có lẽ mình có thể vượt qua được cái chết mà sống tiếp, nhưng không ngờ khi tỉnh lại thì mình đã chuyển thế trở thành Lý gia tam thiếu gia….
Biết được tình huống không cách nào tập võ, cũng không có cách tu luyện của mình, Lý Dịch càng thêm điên cuồng lao vào đọc sách, trong khi tất cả mọi người đều cho rằng Lý Dịch là một phế nhân thì Lý Dịch chỉ điên cuồng thầm lặng đọc những quyển cổ tịch hết quyển này đến quyển kia.
Lý Dịch vốn có trí lực bất phàm, hơn nữa theo trí nhớ bàng bạc của ba mươi năm ở kiếp trước, hơn nữa ở kiếp này hễ gặp qua là không quên được, học bao điển tịch đều hiểu và nhớ hết, tốc độ mau đến không tưởng tượng nổi! Lý gia mặc dù có tàng trữ hàng vạn sách, lại không đủ cho Lý Dịch điên cuồng khổ công đọc trong năm năm.
….
“ Tam ca ca, huynh đã về rồi ! Phụ thân đang tìm huynh đó!” Tiểu muội Lý Phù mặc bộ y phục màu xanh nhạt, đang ôm một con chó nhỏ, duyên dáng hô to.
Vừa nói, bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn không quên xoa nhẹ lên đầu con chó.
“ Ân, Phù nhi, phụ thân ở đâu?” Lý Dịch thuận miệng hỏi.
Tiểu Lý Phù ôm con chó nhỏ mải mê nựng nịu hôn hít, không có nghe câu hỏi của Lý Dịch.
“ Nói muội bao nhiêu lần, không được hôn miệng với con chó, muội vẫn không nghe! Bẩn muốn chết! Sẽ ngã bệnh đó!” Nhìn Lý Phù như vậy, Lý Dịch cũng có chút nổi giận, lớn tiếng trách mắng.
“ A…ô ô…” Lý Phù lại càng hoảng sợ, đem con chó nhỏ ném xuống đất, con chó té lăn kêu lên một tiếng.
Lý Phù cũng không nhìn xem con chó có bị thương hay không, nhanh chân chạy về hướng tiểu viện, vừa chạy vừa khóc nói: “ Tam ca ca mắng muội…ô ô..muội sẽ nói với phụ thân! Ô ô…”
Lý Dịch ngẩn ngơ, trong lòng không nhịn được mắng một câu: “ Ta sợ à!”
Nhìn viên quản gia với vẻ xấu hổ, Lý Dịch nghiêm mặt bước đi.
…
Trong tiểu viện, Lý Phù dựa vào trong lòng Lý Duyên, một đôi mắt thật to xoay chuyển, nhìn thấy Lý Dịch đến, liền bĩu môi, tức giận nhìn chằm chằm Lý Dịch.
Lý Duyên uy nghiêm ngồi ở trên chiếc ghế màu đỏ đậm, khí thế uy nghiêm lộ ra.
Trong lòng Lý Dịch cả kinh, nhìn vào giữa sân chỉ có bốn người, thầm nghĩ bất hảo.
Thấy Lý Dịch tới, Lý Duyên vỗ vỗ lên đầu Lý Phù nói: “ Phù nhi…theo Khả bá bá đi xuống trước đi, phụ thân có chuyện nói với tam ca con.”
“ Không đi, phụ thân, Phù nhi muốn xem phụ thân làm sao trừng phạt tam ca ca!” Lý Phù chu cái miệng nhỏ xíu nói.
“ Ngoan, nghe lời đi!” Thanh âm Lý Duyên lớn hơn một chút.
Lý Phù không cam lòng từ trong lòng Lý Duyên đi ra, bĩu môi, tức giận trừng Lý Dịch nhưng cuối cùng cũng đi xuống.
“ Con bái kiến phụ thân.” Lý Dịch cũng không bị khí thế của Lý Duyên hù dọa, lạnh nhạt khom người nói.
“ Ai…Dịch nhi, con chắc biết phụ thân tìm con tới là vì chuyện gì?” Thanh âm Lý Duyên có chút trầm trọng.
“ Con chẳng biết!”
“ Lý gia chúng ta, ở trong giang hồ, coi như là đỉnh đỉnh nổi danh, đại ca và nhị ca con, kể cả Phù nhi cùng Dung nhi, bọn họ đối với võ học đều vô cùng có thiên phú, đại ca ngươi hôm nay có thể so với cao thủ nhị lưu, mới mười lăm tuổi, nghiễm nhiên là nhân vật nổi bật trong đồng lứa, mà ngươi…có lẽ hôm nay ngươi cũng biết, ngươi trời sanh tuyệt mạch, không thích hợp tu luyện, mặc dù cả đời này rời xa giang hồ, nhưng do sanh tại Lý gia, không khỏi vướng vào ân oán…Lý gia hôm nay còn hưng thịnh một ngày, có thể bảo vệ cho ngươi một ngày bình an, nhưng là trên giang hồ, đao quang kiếm ảnh, nếu có gì sơ suất, nếu vào giang hồ, tự bảo vệ mình ngươi cũng không thể, điều này phải làm sao đây!”
“ Phụ thân, cha không cần nói nữa, con hiểu, chẳng lẽ con trời sanh tuyệt mạch, không có cách nào trị liệu hay sao?” Lý Dịch có chút không cam lòng hỏi, tâm tình trầm trọng.
“ Nếu được gặp cao thủ nhờ võ thành thánh nhân, vẫn còn có chút cơ hội, nhưng những cao thủ như vậy, đã rời khỏi giang hồ, bế quan ngộ đạo, cầu một ngày được phi thăng, còn ai nghĩ tới chuyện nhân gian phiền não này nữa.”
“ Vậy hôm nay phụ thân tìm con tới, là có chuyện gì?” Lý Dịch đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Lý Duyên, lạnh nhạt hỏi.
Lý Duyên tránh ánh mắt Lý Dịch, trầm mặc chốc lát mới nói: “ Phụ thân tại Thiên Thủy Đảo bí mật thành lập một Thiên Thủy sơn trang, bên ngoài có hơn mười tên nhị lưu cao thủ cùng ba tên nhất lưu cao thủ trấn giữ, mặt khác còn có mười tên nha hoàn, ba quản gia, còn có ba tiểu đồng…Dịch nhi, sau này ngươi ở nơi này, mỗi năm một lần, phụ thân sẽ mang mẫu thân đến thăm ngươi.”
“ Ý của phụ thân, con hiểu rồi.” Lý Dịch lạnh nhạt nói, trong lòng không hiểu sao có vài phần đau xót.
Lý Dịch hiểu, Lý Duyên làm như vậy, có lẽ có chút bất đắc dĩ, nhưng là danh lợi, tại trên giang hồ, đều là như vậy thôi hay sao?
Từ khi sinh ra cho tới bây giờ, người ngoài căn bản cũng không biết, có sự tồn tại của tam thiếu gia Lý gia, ở trên giang hồ, Lý gia thì chỉ có Lý Kiền, Lý Khôn, Lý Phù, Lý Dung bốn người nhưng không hề có Lý Dịch, cũng không có Lý gia tam thiếu gia.
“ Dịch nhi, ngươi chớ nên trách phụ thân, trên giang hồ, mỗi mười năm có một lần luận võ của thế gia, mỗi một đứa con của các thế gia, vô luận tu vi cao thâm hay không, đều là phải tham gia, đến lúc đó, vì muốn có được sự ban thưởng, và tăng lên địa vị tại võ lâm, thì sự chém giết tuyệt đối là thảm lệ, sinh tại võ lâm thế gia, lại là thân nam tử, vốn không có cách nào khác, Dịch nhi không có võ công, đi tới cũng là chịu chết, phụ thân, phụ thân không có cách nào…”
“ Dịch nhi nếu thích đọc sách, phụ thân thuận tiện sẽ đem những võ học bí tịch làm lại một phần, ngươi vô sự cũng có thể xem qua…con trai, phụ thân có thể làm cho con chỉ có bao nhiêu đó…”
Lý Duyên nói tới đây, thanh âm có chút run rẩy, cả người như đắm chìm trong sự bi thương, tựa hồ đang chịu một loại áp lực vô hình, thân thể hắn có vài phần rũ xuống.
Trong lòng Lý Dịch có sự đau xót, nhưng tới lúc này hận ý cũng đột nhiên biến mất, giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ có sự bất khuất! Sự bất khuất mãnh liệt!
Thân thể gầy nhỏ đứng thẳng trong màn đêm tối đen, trong nháy mắt, sự cao ngạo, điềm đạm cùng khí thế tuyệt đỉnh chợt sinh ra trong đáy lòng!
Lý Dịch đột nhiên xoay người, quỳ gối trước người Lý Duyên, nói: “ Ân dưỡng dục của phụ thân, con không biết làm sao hồi báo, một ngày nào đó, con nhất định sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ trước mắt vạn người, không hề trở thành gánh nặng cho gia tộc!”
Nói xong, Lý Dịch “ đông đông đông” dập đầu ba cái!
Trán đập mạnh xuống mặt đất thật mãnh liệt, khiến cho đầu của Lý Dịch có chút hôn mê, chỉ chốc lát, trên trán liền xuất hiện một đốm máu đỏ tươi.
Trong một tháng này, Lý Dịch đều đóng cửa ở lại trong lầu chứa sách, trừ lúc ăn cơm, ngoài ra mọi chuyện hắn đều giao cho quản gia làm tất cả.
Ngưng thần bình tức, ý thủ đan điền, sau một tháng khổ cực minh tư, giờ khắc này, trong đan điền Lý Dịch rốt cuộc đã xuất hiện một tia khí lưu, một tia khí lực hết sức yếu ớt!
Trong ý niệm vững vàng giữ lại một phần khí lưu này, trong lòng Lý Dịch có sự hưng phấn nói không nên lời!
Mặc dù kích động, mặc dù hưng phấn, nhưng Lý Dịch vẫn như cũ khống chế tia khí lưu này lưu chuyển quanh thân, không cách nào lưu chuyển đại chu thiên, nên đành lưu chuyển tiểu chu thiên! Gặp những nơi nào bị tắc nghẽn thì liền chuyển hướng!
Trải qua vô số lần nếm thử, khí lưu rốt cuộc đã di chuyển được rõ ràng hơn!
Lý Dịch mới vừa cảm giác được vui mừng, thì khí lưu nọ đột nhiên không cách nào tụ tập lại ở đan điền, lần nữa tiêu tán!
Lý Dịch sửng sốt, tâm lý nhất thời lạnh như tro tàn!
Đan điền, không cách nào tụ tập năng lượng! Kinh mạch, hoàn toàn tắc nghẽn!
Chỉ trong nháy mắt, tất cả hy vọng lại tan biến lần nữa!
Lý Dịch ngây ngốc ngồi ở giữa thư lâu, nhìn quyển sách vốn đã chuyển màu ố vàng, chỉ cảm thấy nhân sinh tựa như một giấc mộng mà thôi!
“ Cứ như vậy mà bỏ qua sao? Không! Ta sẽ không bỏ qua đâu! Ta mới tám tuổi, một lần thất bại, phải trăm lần; trăm lần thất bại, phải ngàn lần, cho dù nếm thử cho đến chết, ta cũng không buông tay!” Đột nhiên, Lý Dịch tựa hồ có được ý niệm mãnh liệt đối kháng vận mệnh trong đầu! Đồng thời vốn đã từng chết qua một lần, đối với tính mạng hiện tại lại quý trọng đến cực đoan, cho nên mặc dù trong đáy lòng tuyệt vọng đến vô cùng, nhưng hắn vẫn quyết không buông tay!
Nhìn quyển sách ố vàng không tên trước mắt, Lý Dịch bình phục lại tâm tình của mình, lại lặng lẽ mở quyển sách ra lần nữa.
Đã từng gặp qua nhiều bộ sách, đối với lý luận của võ học, y học hắn hiểu rõ vô cùng, chỉ là lần này trong quyển sách cũ kỹ vàng ố này, hắn lại nhìn thấy một loại văn tự không có ngữ pháp hợp lý nào.
Văn tự này cũng không phải cổ xưa, mỗi một chữ hắn đều nhận biết, nhưng lại không có ý nghĩa gì, ngữ cú không thông, thoạt nhìn vô cùng khó hiểu.
Lý Dịch đối với loại sách như vậy vốn đã sớm bỏ qua, những câu bên trong không quá ngàn câu, nhưng không có một câu nào có ý nghĩa. Vốn hắn cũng không để ý đến sự quái dị này, nhưng bởi vì giờ phút này tâm lý nảy sinh sự tuyệt vọng đến tận cùng, Lý Dịch ngược lại tự nhiên thấy hăng hái, cẩn thận xem xét quyển sách này từ đầu đến cuối.
Xem xét qua nửa canh giờ, Lý Dịch cũng vẫn không thấy tiến triển chút nào, cũng không có được chút kết quả, nhưng trong sách có một tờ giải thích làm cho hắn rất nghi hoặc.
Tờ giấy này, thứ tự điên đảo ly kỳ, bài bố chữ số hỗn loạn, lại tựa hồ như có điều gì đó chỉ dẫn!
Trọng yếu hơn là, bên trong sách lại có những chữ “ Đạo” “ Đao” “ Cảnh” “ Hồn”, những từ ngữ tần phồn xuất hiện, Lý Dịch vốn vô tình, giờ phút này lại đột nhiên tâm thần chợt động, nghĩ thầm chẳng lẽ là mật mã ký hiệu hay sao?
Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời trong lòng Lý Dịch cảm thấy rùng mình, tay cầm quyển sách cũ nát đó, không khỏi có chút run rẩy.
Vừa nghĩ như vậy, kết hợp với sự cũ rách của quyển sách này, nhất thời Lý Dịch có sự khẳng định, quyển sách này có đại bí mật trong đó!
Nhưng hưng phấn là một chuyện, tìm hiểu thì lại là một chuyện khác.
Hoàn toàn không hiểu chút nào, Lý Dịch đành phải cẩn thận tìm kiếm bí mật trong quyển sách, đồng thời phải kết hợp với những con số và chữ viết bên ngoài tờ giấy.
Từ ngày hôm đó, Lý Dịch liền mất ăn mất ngủ chui đầu vào nghiên cứu loại bí mật xảo trá tai quái này.
Với trí lực và lịch duyệt của Lý Dịch, mười ba cuốn sách cổ này, cũng làm cho hắn phải chui vào nghiên cứu suốt hai năm!
Mà trong hai năm này, phụ thân Lý Duyên, mẫu thân Giang Tâm Mai, cũng chưa có một lần đến thăm hắn, duy nhất chỉ có muội muội Lý Phù tới hai lần, mỗi lần đều khóc cho tới khi bị quản gia kéo đi.
….
Buông quyển sách cũ cuối cùng trong tay xuống, Lý Dịch nhìn quyển sách đã sửa sang lại trong tay, không khỏi cười.
Đây là công pháp lấy Kiếm Hồn nhập đạo, chính là do một vị cao thủ tiên thiên đại thành tên là Lý Ngạo lúc khám phá ra tình đạo rồi lưu lại công quyết, vị Lý Ngạo này là người chân thật, cuối cùng không có lựa chọn phi thăng, mà là chỉ thuật lại việc khi mình còn sống, lưu lại công quyết mình đã hiểu được, tổng cộng có mười ba cuốn, không ngờ hôm nay lại rơi vào trong tay Lý Dịch.
Nhìn hơn trăm quyển sách cũ rách trước mắt, Lý Dịch dù sao cũng không ngờ, giang hồ có truyền thuyết thần thoại về Kiếm Ma Lý Ngạo này, lại chính là tổ tiên của mình, thậm chí cũng là di vật quý giá do ông lưu lại, lại bị xem là sách cũ bỏ vào trong thư lâu.
Văn tự này, là một loại chữ cổ, đọc theo cách từ phải qua trái, có lẽ Lý Ngạo cũng không hy vọng chuyện có người giải được quyển sách này, bởi vậy mới làm ra chuyện mật mã bí mật như vậy, nếu không phải Lý Dịch khổ tư suốt hai năm mất ăn mất ngủ, nếu không phải có được trí nhớ của kiếp trước, nếu không phải biết cách đoán ra mấy trăm vạn phương pháp giải mật mã đọc chữ, thì chắc chắn rằng hắn không cách nào hiểu được những bí mật trong mấy quyển sách cổ này.
Mỗi một quyển, đều có một tờ giấy chú thích chữ số và chữ viết, chỉ thay bằng một loại mật mã, còn phương vị thì dựa theo thứ tự “ một hai ba”, vừa đọc vừa đối ứng với văn tự trong chú thích, hình thức kín đáo này, bên trong bí mật còn có bí mật khác, đúng là mười phần tinh thâm! Lý Dịch lần đầu tiên phá giải ra cũng là không thể tưởng tượng nổi!
Bất quá, khi đọc công quyết tu luyện này có tên là Kiếm Hồn Đạo thì hắn trở nên trầm mặc, trong lòng hắn khiếp sợ, còn khiếp sợ hơn lúc giải được mật mã của quyển sách này!
“ …có thể hiểu được mười ba quyển sách này, quả thật là đại trí đại dũng! Nhưng cũng là một bất hạnh!
Hơn nhiều năm, công quyết Kiếm Hồn Đạo này, là đường đi cực hạn, gặp phải cực hiểm chi đạo, không có sự tàn nhẫn và tâm tính cứng cỏi thì đừng luyện tập!
Từ khi đắc đạo tới nay, mỗi ngày ta đều vô cùng thống hận hối tiếc, lấy máu huyết rèn luyện kiếm hồn, lấy tâm huyết bồi dưỡng, cảm khái như biển máu sâu thẳm, khí phách còn cao hơn cả trời! Chỉ là sau khi hiểu được, đắc đạo thì như thế nào, năm đó đã làm sai, hôm nay chỉ cầu được chết, mới thỏa được sự hối hận trong lòng!
Người đời sau tu luyện, khi đạt tới ngự kiếm chi cảnh, thì phải thu liễm, nhớ lấy!
Sanh trong đạo, không ở lâu dài, không ở cầu đạo, mà là khoái lạc trong giang hồ, là khoái lạc trong nhân sinh! Người đời sau phải ghi nhớ! Ghi nhớ!
Kiếm Hồn Đạo tổng cộng mười ba cuốn, phải lấy hơn năm mươi năm tìm hiểu thiên đạo mới biết được! Người đời sau nếu may mắn được những quyển này, nhất định phải ít sát giới, phải tạo phúc vạn lần!
Ngạo chân nhân, tuyệt bút.”
…
Khép lại tờ cuối cùng này, trong lòng Lý Dịch thật lâu không cách nào bình tĩnh, giờ khắc này, hắn không có tu luyện, chỉ là nhẹ nhàng đem mấy quyển sách cổ này để lại trong thư lâu, và khép lại quyển sách hắn đã tổng hợp sửa sang lại thật nhẹ nhàng.
Đem quyển sách trở về phòng riêng của mình, ăn chút trái cây, dặn dò người hầu không được quấy rầy, Lý Dịch ngã lên giường, ngủ thiếp đi.
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy, trong tâm rất mệt.
Sắc trời có chút tỏa sáng, căn phòng vẫn đóng cửa im ỉm, vẫn lặng lẽ như cũ, nhưng trong sự âm trầm đó, trong lòng Lý Dịch cảm thấy thật sảng khoái.
Giờ khắc này, không phải nói hắn hiểu được cái gì, cũng không phải nói trong lòng hắn kích động thế nào, trong lòng hắn chỉ là rất bình tĩnh, trên gương mặt tuấn dật như bị đao khắc sâu một vẻ lãnh lệ.
Hết thảy, tựa hồ đều sẽ nhất định phát sinh.
Cảm giác lúc vừa tỉnh lại, có Kiếm Hồn Đạo bên người, sự tự tin trong lòng Lý Dịch càng mạnh mẽ.
Chuyện này, hắn không có nói cho bất luận kẻ nào, cũng không định nói cho bất cứ ai.
Kiếm Hồn Đạo, cũng không phải là một bộ công pháp đầy đủ, thậm chí lấy tâm huyết thối kiếm, không sống-- thì chết!
Chỉ là, giờ phút này, vị thiếu niên tuấn tú, khuôn mặt lại giống như lão nhân lão luyện, ánh mắt thâm thúy, mà trong ánh mắt thâm thúy nó, là sự kiên định đến cực đoan.
Kiếm Hồn Đạo, lấy tu luyện phi kiếm làm công kích cường đại, không phải tu luyện phi kiếm, mà là tu luyện kiếm hồn, lấy linh hồn của người, thay thế cho kiếm hồn, đem cả người tu luyện thành một thanh phi kiếm!
Kiếm linh, chính là linh hồn của bản thân!
Linh hồn của chính mình, nếu là linh hồn của phi kiếm, hai thứ hợp lại làm một, kiếm hủy người hủy, kiếm diệt người mất!
Bởi vậy, một thanh phi kiếm thượng phẩm, sẽ mười phần trọng yếu!
Nhưng đối với Lý Dịch mà nói, còn chưa tìm được một thanh phi kiếm cường đại, hắn căn bản sẽ không đi rèn luyện kiếm.
Trầm tư hồi lâu, nhìn công quyết trong tay, Lý Dịch chần chờ, suy nghĩ một chút, hắn quyết định làm ra một điều lớn mật mà không thể tưởng tượng nổi: đem chính mình tu luyện thành phi kiếm!
Có quyết định như vậy, Lý Dịch liền hoàn toàn từ bỏ ý định lấy phi kiếm rèn luyện kiếm hồn.
Trong cuộc sống kế tiếp, Lý Dịch thủy chung đóng cửa nhốt mình trong phòng, hắn không lựa chọn lập tức tu luyện, mà là không ngừng đọc mười ba quyển kiếm hồn, không ngừng thông hiểu và nghiên cứu, rồi đem sự hiểu biết của mình viết lại.
Trong suốt ba năm, với học thức và nghị lực của Lý Dịch, trong ba năm không có tu luyện Kiếm Hồn Đạo, nhưng trong ba năm không ngừng thông hiểu, đối với sự lý giải về Kiếm Hồn Đạo, thậm chí đã không kém gì Lý Ngạo.
Một ngày nọ sau ba năm, vẻ mặt Lý Dịch vẫn đạm mạc như cũ, nhưng thân thể cũng đã cao hơn không ít, hình dáng gầy gò, khuôn mặt có vài phần tái nhợt, cả người lộ ra một vẻ bệnh hoạn.
Mà ngày này, Lý Dịch rốt cuộc quyết định, bắt đầu tu hành Kiếm Hồn Đạo.
Kiếm Hồn Đạo, kỳ thật là một loại phách kiếm chi đạo, hoàn toàn đem thực lực của kiếm phát huy tới cực điểm của kiếm đạo, khi trong lòng Lý Dịch nghĩ tới Độc Cô Cửu Kiếm, sợ rằng cũng không thể hơn được Phách Kiếm Chi Đạo này.
Trên giang hồ người dùng đao chỗ nào cũng có, dùng ám khí lại nhiều không kể xiết, duy chỉ có người sử dụng kiếm thì nhân số không nhiều lắm, thực lực không mạnh.
Trong lòng Lý Dịch, đã bắt đầu chìm vào sự thành thục về Phách Kiếm Chi Đạo, nhất thời dùng đan điền làm cảm ứng bắt đầu thu thập năng lượng chung quanh người.
Phần khí lưu cảm ứng này cho đến hôm nay Lý Dịch chỉ cần một ý niệm, liền nhanh chóng bắt được, sau đó lựa chọn con đường của Phách Kiếm Chi Đạo, bắt đầu hành công, bởi vì đối với thân thể và công pháp vô cùng quen thuộc, ở trong lòng đã hình dung ra vô số lần, lần này hành công, mặc dù thống khổ không chịu nổi, nhưng cũng vô cùng thuận lợi.
Vô số huyền sáp kinh mạch, nhờ vào luồng kình khí nhỏ yếu đánh vào nhiều lần, cuối cùng thông sướng.
Từ Chương Môn, đến Huy Diệu, Hóa Hư, Trừu Thủ, Thủ Mặc, Kỳ Đốc, Túc Diệu đến huyền ảo mạch môn, đồng loạt xông qua!
Trong lúc này mặc dù bị hộc máu ba lần, dù cho cả ý thức mơ hồ không chịu nổi, lại thêm sự thống khổ truyền khắp thân thể cho đến linh hồn, Lý Dịch cũng không có một tiếng rên rỉ, mồ hôi lạnh đã toát ra ướt đẫm người, nhưng Lý Dịch vẫn hoàn toàn bất động.
" Hô--"
Một cổ màu đen trọc khí nhất thời phun ra, tinh thần của Lý Dịch nhất thời cũng rạng rỡ hơn ba phần, hai mắt cũng có vẻ càng thêm thâm thúy, một cổ hơi thở lẫm nhiên, trong đôi mắt lóe ra và nhanh chóng tan vào hư vô.
Giờ khắc này, trong lòng Lý Dịch dâng lên vô số hào tình.
Cơ hồ hắn nghĩ há mồm hét lên một tiếng trút hết ra ngoài cảm giác bế tắc và phiền toái trong lòng.
Nhưng sau khi yên lặng trấn định xuống, tiếp tục đả thông kinh mạch, hắn đã cảm ứng khí lưu đã tăng trưởng thêm vài lần, mà những kinh mạch bị tổn thương cũng khi đả thông đã được luồng khí lưu này chữa trị hoàn toàn khỏi hẳn!
Đồng thời, cảm giác không khỏe cũng đã biến mất!
Kiếm Hồn Đạo, cảnh giới đầu tiên, kiếm ý, đệ nhất trọng, đã thành công!
Trong lòng từ từ chảy qua khí lưu năng lượng thật mát mẻ, cả người một trận thư thích, ý thức tựa hồ có lớn mạnh không ít, mà thị giác và các giác quan cũng tăng mạnh hơn rất nhiều, cảm giác uất ức trong lòng thỉnh thoảng hay xuất hiện cũng không cảm thấy nữa.
Như vậy, Lý Dịch cũng đã hiểu, phế nhân mà trời sanh tuyệt mạch đã rời khỏi bản thân mình.
Nhìn trên người bao bọc một lớp tạp chất dơ bẩn, Lý Dịch liền trực tiếp đi vào phòng tắm, nơi này mỗi thời gian nhất định, sẽ có nha hoàn đem nước nóng tới tắm rửa.
Đợi rửa ráy xong, mặc một bộ trường bào màu xanh, Lý Dịch nhìn vào gương, thân cao một thước sáu lăm, vóc người gầy ốm, gương mặt non nớt chỉ mới mười ba tuổi, có vẻ như thuần phác như mỹ ngọc, phối hợp khuôn mặt tuấn tú, tinh thần rạng rỡ, quả nhiên là một thiếu niên tuấn mỹ ngọc thụ lâm phong.
Lý Dịch giờ phút này tâm tình rất tốt, sau khi tu luyện xong kiếm ý đệ nhất trọng, thực lực tăng nhiều, vốn tâm tình có chút lờ mờ cùng ức úc, cũng đã đi xa.
Hai mắt đột nhiên bắn ra một tia kiếm ý lạnh lẽo, trên vách tường phòng tắm có treo một thanh huyền thiết kiếm kỳ lạ, tiếp theo, chân Lý Dịch nhẹ nhàng điểm một cái, thân ảnh chợt lóe, nhất thời liền xuất hiện tại vách tường phía trước, tay phải như tàn ảnh chụp tới," Ông~~~" một tiếng, thanh huyền thiết kiếm nọ, nhất thời liền xuất hiện trong tay Lý Dịch.
Có cảnh giới kiếm ý đầu tiên, đối với sự hiểu biết sâu rộng của Lý Dịch đương nhiên là không cần phải bàn tới.
Sức nặng của Huyền thiết kiếm, có tám cân tư, một bậc võ học cao thủ thì tự nhiên không thèm để ý sức nặng này, nhưng đối với Lý Dịch ngày trước vô cùng yếu nhược, thì thanh kiếm này hắn không thể cầm nổi, mà hôm nay, tay phải chỉ hơi dùng sức là cả huyền thiết kiếm nhất thời liền ông ông không ngừng chấn chiến, thân kiếm mang theo chiến lực thật lớn, nếu là một bậc cao thủ nhìn thấy, tất nhiên sẽ khiếp sợ tột đỉnh, uy lực này sợ rằng không dưới một trăm cân!
Nhưng giờ phút này, Lý Dịch cũng là dễ dàng khống chế thanh huyền thiết kiếm này, thân kiếm màu trắng bạc, phối hợp với trường bào màu xanh của Lý Dịch, nhìn rất có phong phạm của một vị đại hiệp!
" Ha ha ha ha, thật không ngờ, thật không ngờ! Kiếm ý, đối với sự khống chế thanh kiếm này, dĩ nhiên có thể làm được tùy tâm như thế!"
Lý Dịch thì thào tự nói, một con ong từ cửa sổ bay vào, tốc độ có chút mau, chỉ chốc lát, liền đã vào giữa phòng.
Lý Dịch ngưng thần nhìn trước mắt, chỉ thấy được cái bụng màu đen vàng, dưới bụng có vật gì nhọn nhọn, thỉnh thoảng có một cây kim gì đó lộ ra.
Trong lòng lấy kiếm ý một trận huy động, trường kiếm nhất thời run lên, một lực lượng thật lớn sinh ra, trường kiếm đột nhiên kêu lên!
Tay trái nhẹ nhàng huy động, con ong độc kinh hãi, nhất thời bắn ra xa, trong mắt Lý Dịch hàn quang chợt lóe, huyền thiết kiếm trong tay hóa thành một đạo tàn ảnh, nhất thời chém ra!
" Hưu!"
Huyền thiết kiếm run nhè nhẹ, chuôi kiếm này chém sắt như chém bùn, cơ hồ trong nháy mắt, đem con ong độc đánh nát dưới kiếm!
Uy lực một kiếm này còn không thua gì cao thủ nhị lưu toàn lực xuất kiếm!
Chỉ là giờ phút này, Lý Dịch không biết thực lực bản thân cường đại bao nhiêu, cũng không biết chính mình đạt tới dạng gì cảnh giới, nhưng là hắn biết, từ khi rời khỏi gia tộc, còn chưa tới năm năm thời gian!
Vì vinh diệu của gia môn, liên tưởng đến thân ảnh ủ rũ của phụ thân, mái tóc bạc phong sương, với nếp nhăn tang thương, trong lòng Lý Dịch đau thắt lại, lại thêm bộ dáng đáng yêu của tiểu muội Lý Phù, quyết tâm không làm ô nhục gia môn càng thêm cường đại..
Kiếm Hồn Đạo cảnh giới đầu tiên, kiếm ý, đệ nhất trọng cảnh giới, sau khi tu luyện xong lần nữa, Lý Dịch nhẹ phun ra một ngụm trọc khí, mở cánh cửa phòng đã đóng rất lâu, đi ra.
Bên ngoài, trời trong xanh không khí thanh tân, ngàn dặm phiêu hương.
Lúc này đã vào cuối xuân đầu hạ
Hít vào một hơi không khí trong lành, Lý Dịch thích thú nhắm lại hai mắt.
Ba năm nay, Lý gia không có một người đến đây thăm Lý Dịch, mà hắn sống một mình cô độc, tâm chí mặc dù kiên định, nhưng trong lòng cũng có vài phần mất mác, có lẽ vì người nhà sợ sự tồn tại của hắn làm cho môn phái khác biết được, có lẽ là vì vấn đề mặt mũi, gia tộc không dễ dàng tha thứ cho một kẻ phế tài, có lẽ bởi vì muốn cho Lý Dịch có một cuộc sống bình an…Vô luận là điểm nào, đều làm cho Lý Dịch có chút đau lòng.
Tâm tính trưởng thành, tâm chí thiếu niên, gặp những chuyện như vậy, cùng với sự ảnh hưởng của hoàn cảnh, đối với Lý Dịch vẫn còn có chút đả kích.
Trong lòng than khẽ, ở xã hội người mạnh làm chủ, chỉ có thực lực mới có thể đạt được hết thảy, không có thực lực cho dù là thiếu gia của đại gia tộc kỳ thật cũng không là cái gì.
Lý Dịch tràn đầy cảm xúc, khẽ thở dài một tiếng, vốn thế giới trước mắt sinh cơ bừng bừng, nhất thời như có vài phần buồn bã.
Hoa viên phía trước có ba vị đồng dưỡng( thiếp thân nô tỳ) cũng chừng mười hai tuổi đang rượt đuổi nhau, ở thế giới giang hồ này, một cô gái mười ba tuổi, thì đã xuất giá, cho nên mười hai tuổi, nghiêm khắc mà nói thì cũng đã không còn nhỏ nữa.
Ba cô gái tên là Lý Châu Nhi, Lý Hoàn Nhi, Lý Nhị Nhi, dung mạo đều khuynh sắc khuynh thành, khi còn nhỏ thì đã linh khí bức người, đáng yêu tới vô cùng, giờ phút này mặc dù mới mười hai tuổi nhưng cũng xinh đẹp xuất trần vô cùng.
Chỉ là giờ phút này Lý Dịch cũng không có tâm tình đi thưởng thức sự xinh đẹp này.
Nhìn Lý Châu Nhi, Lý Hoàn Nhi cùng Lý Nhị Nhi đang chơi đùa bắt bướm, tiếng cười vui sướng, Lý Dịch chỉ khẽ cười cười.
“ Nếu như không phải ở trong thế giới tràn ngập sự giết chóc, cuộc sống nhu vậy, cũng chính là cuộc sống trong lòng ta mong muốn, chỉ là…” Ngẫm lại cha mẹ nơi địa cầu, còn có cô em gái vừa mới trưởng thành, trong lòng Lý Dịch vô cùng bất đắc dĩ.
Lý Dịch tùy ý đi lại chung quanh một chút, đem sự phiền não trong lòng vứt sang một bên, tâm tình cũng từ từ chuyển tốt, những gì ở địa cầu đều đã là quá khứ, Lý Dịch không cách nào đi thay đổi, nhưng vận mệnh ở lúc này, Lý Dịch cũng không dễ dàng buông tha cho.
Đi vào trong hoa viên, mùi hương hoa khắp vườn nhất thời lan tỏa vào mặt, thưởng thức hoa cũng là một tình thú, hoa ở đây cũng không khác địa cầu, đó là Phù Dung, Thanh Liên, Sơn Trà, Bách Hợp các loại, hương thơm mê người, thanh nhã mà không tầm thường, nồng nàn mà không làm người ta khó chịu, hơn nữa số lượng hoa cỏ còn ẩn chứa ngũ hành thuật, thật sự là ngoài tưởng tượng.
Lý Châu Nhi, Lý Hoàn Nhi, Lý Nhị Nhi ba người đang chơi huyên náo, nhìn thấy thân ảnh Lý Dịch, vừa định mắng lên thì đột nhiên trên mặt Lý Châu Nhi hiện lên vẻ sợ hãi, nhất thời cuống quýt kéo hai muội muội vội vàng đi tới bên người Lý Dịch, khom mình hành lễ nói: “ Thiếu gia, ngài…hôm nay đã đi ra rồi? Thiếu gia muốn đi đâu chơi, Châu nhi đưa ngài đi.”
Lý Châu Nhi giờ phút này cũng đã mười ba tuổi, ba người được quản gia Lý Nhưng dạy cầm kỳ thi họa, không hề tầm thường, đang khi nói chuyện lại hữu lễ, mang theo mùi hoa và mùi cơ thể nhàn nhạt, lại mười phần linh khí động lòng người.
Lý Dịch chỉ lạnh nhạt mỉm cười nhìn Lý Châu Nhi một cái, rồi nhìn hai muội muội sau lưng nàng, gật đầu nói: “ Ba người các ngươi đừng sợ, ta chỉ là đi ra nhìn thôi, các ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm đi, không cần quá cố kỵ ta.”
Ngữ khí điềm đạm như vậy, nhất thời ba cô gái trên mặt chợt đỏ ửng, hai cô nhỏ dấu mình vào người Lý Châu Nhi, len lén nhìn Lý Dịch, bộ dáng như si mê, thật là có bộ dáng của trẻ con.
Trong ba người Lý Châu Nhi thành thục nhất, thản nhiên cười nói: “ Thiếu gia, ngài khó đi ra ngoài, để cho thiếp thân dẫn đường, đưa ngài đi ngắm phong cảnh Thiên Thủy sơn trang, cũng không tệ đâu.”
Lý Dịch gật đầu: “ Cũng tốt, ngươi đưa ta đi xem thử, nói như thế nào trang viên này ta cũng là chủ nhân.” Vừa nói, Lý Dịch đột nhiên phát hiện, tiểu nữ hài trong mắt hắn, giờ phút này bộ ngực cũng đã nhô lên, phối hợp với vóc dáng cao gầy, cả vóc người cũng lộ ra, quả thật có chút mùi vị đàn bà.
Trong lòng cũng có chút ngạc nhiên: “ Nữ tử trên giang hồ, sớm cũng trở nên lợi hại thành thục như vậy a.”
Nhìn thấy thiếu gia vô tình hạ ánh mắt, trong lòng Lý Châu Nhi cũng có chút nóng lên, bộ ngực cũng hơi ưỡn lên, cảm giác quái dị này làm nàng đỏ mặt tới mang tai, cũng may ánh mắt của thiếu gia chỉ thoáng chốc đã rời đi, làm cho tâm lý nàng nhảy lên loạn xa một trận.
Đây cũng là cảm giác đầu tiên của thiếu nữ, không nói trong thân thể của Lý Dịch ẩn chứa kiếm ý sắc bén, khiến cho hắn có thềm anh khí, càng thâm sâu, thân mình thập phần tuấn nhã, cũng khiến cho thiếu nữ trong lòng cũng thấy si mê.
Điều đó tự thân Lý Dịch cũng không biết.
Bên trong Thiên Thủy sơn trang cũng là thiên hạ của Lý Dịch, Lý Nhưng quản lý cả trang viện, cũng không cách nào quản lý hết toàn bộ, giờ phút này Lý Nhưng cũng không có ở đây, mà đang trở lại Lý gia báo cáo chuyện một năm nay của Lý Dịch đồng thời nhận ngân lượng bù vào chỗ tiêu hao cho sơn trang.
Bên ngoài trang viên, cũng là một gã quản gia tên Lý Chấn trông nom, chức trách chủ yếu của Lý Nhưng cũng là phụ trách ăn uống của Lý Dịch, hơn nữa Lý Nhưng còn chưa trở lại trang viện nên hết thảy mọi việc đều rơi xuống trong tay Lý Chấn.
Lý Chấn là một người mập mạp chừng bốn mươi tuổi, gương mặt to béo, thêm đôi mắt nhỏ như mắt chuột, khiến cho Lý Dịch nhìn thấy thì liền có chút khó chịu.
Lý Dịch cũng không phải nhìn mặt mà bắt hình dong, chỉ là ở trong phòng suốt năm năm, đối với những việc trong trang viện thì cũng biết một ít, biết Lý Chấn này là nhân vật độc đoán, bình thường cũng không có làm bậy việc gì.
Mặc dù chẳng biết sao trong trang viện lại có người như vậy tồn tại, nhưng đối với cách nào của phụ thân mình hắn cũng không nảy sinh nghi ngờ gì, hơn nữa Lý Chấn này cũng là một gã cao thủ nhị lưu, có thể nói cũng là trung thành.
Chỉ là khi Lý Nhưng rời đi, cho tới bây giờ cũng chưa có trở về, khiến cho Lý Dịch có chút lo lắng.
Bốn người xuyên qua vườn hoa, đi tới bên ngoài trang viên, nhất thời không khí trong lành không ít, thì ra đã ra bên ngoài nơi trống trải.
Hoàn cảnh như vậy, phối hợp với tâm cảnh nhàn nhạt của Lý Dịch làm hắn có cảm giác sảng khoái cùng thích thú.
“ Di? Nguyên lai là Châu Nhi tiểu mỹ nhân a, sao lại phải ở chung với tên mặt trắng phế tài chứ? Đến đây, cùng đại gia ta nói chuyện nào.” Đột nhiên, một thanh âm trêu chọc rin rít truyền đến, phá tan tâm cảnh của Lý Dịch.
Lý Dịch khẽ cau mày, vừa ra cửa, hắn không muốn nhìn thấy kẻ làm cho người khác chán ghét này, nhưng giờ phút này hắn làm như không có mắt lại đi trêu chọc đùa giỡn với ba thiếp thân nha hoàn của chính mình.
Lý Châu Nhi ba người, trên danh tiếng là hôn thê, nhưng thực tế chỉ là thiếp thân nha hoàn mà thôi.
Hơn nữa tuy đi theo vị tam thiếu gia phế tài không có tương lai này, trong lòng ba người mặc dù biết rõ, nhưng không có nửa phần bất mãn, vô luận hầu hạ thế nào vẫn luôn làm thật tốt.
Giờ phút này, Lý Dịch đứng ở phía sau ba người Lý Châu Nhi, tên Lý Chấn nọ vẫn như không nhìn thấy.
Giờ phút này vừa xem ra, trong đôi mắt chuột hiện lên vẻ kinh ngạc, cũng đã nhìn thấy thiếu gia Lý Dịch đang đứng phía sau.
Một thiếu niên từ trong nội viện đi ra, chỉ có một mình Lý Dịch.
Chỉ là giờ phút này khuôn mặt béo phì của Lý Chấn cũng là làm bộ không có nhìn thấy, trên mặt vẫn như cũ mang theo vẻ tươi cười dâm uế, cũng chỉ thu liễm đi một ít.
“ Nô tài lớn mật, nhìn thấy thiếu gia, vì sao không quỳ xuống!”Lý Châu Nhi gầm lên một tiếng, nhất thời cả người khí thế lẫm nhiên, trong ống tay áo đột nhiên rút ra một thanh đoản kiếm màu bạc.
Đoản kiếm cũng không ra khỏi vỏ, nhưng giờ khắc này, Lý Châu Nhi khí thế lẫm nhiên, anh tư rạng rỡ, hai mắt lãnh lệ hung hăng nhìn chằm chằm Lý Chấn.
Lý Chân thân là quản gia, dĩ nhiên có điều hiểu biết, chỉ là giờ phút này, đừng nói là Lý Châu Nhi chỉ là tiểu nha hoàn, nếu là Lý Nhưng, cũng sẽ không có gì nể mặt, hơn nữa, giờ phút này hắn cũng biết Lý Nhưng không ở trong phủ, cao thủ hộ vệ trong phủ tuy nhiều, nhưng cũng phải nghe lệnh y, bởi vậy Lý Chấn không chút sợ hãi.
Lạnh lùng cười nói: “ Thiếu gia nghe lời thì tốt, nếu là thiếu gia không nghe lời thì cho dù là hoàng đế, thân là thiếp thân nha hoàn, cũng nên có trách nhiệm nhắc nhở, Lý Châu Nhi, ngươi thật là lớn mật, dám không để ý thân phận, thiếu gia còn chưa có nói chuyện, ngươi quát mắng cái gì! Người đâu, bắt cho ta!”
Nhất thời, Lý Chấn nói xong, bên người đột nhiên xuất hiện hai thanh niên mặc hắc y lãnh lệ, tuổi tác ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn, khí thế mười phần mạnh mẽ, vọt tới chỗ ba người Lý Châu Nhi.
Trong lòng Lý Dịch nhất thời giận dữ, lập tức đẩy ba người Lý Châu Nhi, đứng thẳng ngay trước người hai hắc y nhân, che trước người ba người Lý Châu Nhi.
Giờ phút này, sắc mặt Lý Dịch trầm lãnh, hai mắt sâm nhiên nhìn chằm chằm Lý Chấn, bộ dáng hung ác giống như một con ác lang đến từ địa ngục.
Ánh mắt lợi hại, khiến cho trong lòng Lý Chấn hơi kinh hãi, khí thế đã yếu đi vài phần, mà hai người nọ nhìn thấy Lý Dịch đi ra, có chút sửng sốt, tạm thời dừng lại không dám vọng động.
Trong lòng Lý Chấn có chút thắc thỏm, nhưng cũng ngạo nghễ nói: “ Thiếu gia không ở trong phòng đọc sách, sao ra ngoài này, nếu có người nổi lên ý xấu thì làm sao cho phải, xin mời thiếu gia mau chóng trở lại nội viện, bên ngoài có thuộc hạ trung tâm canh giữ, tất nhiên sẽ không có một gã tặc tử nào dám vào! Có dám can đảm xông vào, tất nhiên là lập tức giết chết!”
Như vậy rõ ràng cố ý đe dọa, vừa biểu đạt sự trung tâm của bản thân, nói nghe dõng dạc, sát ý lẫm nhiên, cũng như không muốn làm cho Lý Dịch nổi giận.
Lý Dịch vốn đã có áp lực nặng nề suốt mấy năm, mắt nhìn thấy tên ác nô tồn tại như thế, ngay trước mặt mình mà còn càn rỡ như vậy, xem bộ dáng này, tựa hồ còn muốn dùng sức mạnh với mình, trong lòng Lý Dịch vô cùng giận dữ!
Lạnh lùng cười, Lý Dịch trầm giọng nói: “ Lý Chấn, ngươi đã làm hai mươi năm nô tài phải không?”
Đôi mắt chuột của Lý Chấn có chút lóe lên, hàn quang chợt lãnh lệ: “ Bẩm thiếu gia, nô tài tại Lý gia tận trung nhiệm vụ, không nhiều không ít, vừa đúng hai mươi năm!”
“ Mới hai mươi năm, ngay cả phu nhân tương lai của bổn thiếu gia còn dám trêu chọc, nếu nuôi ngươi thêm hai mươi năm, cả Lý gia sợ rằng cũng thành thiên hạ của ngươi a!”
“ Nô tài không dám, nô tài….” Cả người Lý Chấn chấn động, trong nhất thời trong mắt hiện lên vài phần oán độc, nhưng cũng khúm núm nói, nói là không dám, nhưng cũng chỉ là khom người mà thôi, cũng không quỳ xuống.
Lý Dịch nhìn chằm chằm Lý Chấn, ánh mắt sắc bén, nhưng không biểu hiện sát ý, chậm rãi nhàn nhạt nói: “ Không dám? Ngươi có cái gì không dám? Nếu giờ phút này ta ra tay với ngươi, ngươi cũng dám mượn cơ hội đem ta giết chết a!”
“ Không, nô tài nhất thời hồ đồ, có lỡ lời nói, xin thiếu gia giáng tội!”Giờ khắc này, Lý Chấn đột nhiên một trận lạnh lẽo, hai chân có chút run rẩy, rốt cuộc chịu không được ánh mắt cực đoan lãnh lệ của Lý Dịch, cuối cùng quỳ xuống, mặc dù không muốn, nhưng theo tình theo lý, hắn đã mất tiên cơ, hơn nữa đùa giỡn Lý Châu Nhi, đã bị Lý Dịch bắt ngay tại trận, vốn hắn cứ nghĩ rằng Lý Dịch cái gì cũng tệ, chỉ là một tên ngốc nghếch, thật không ngờ lại có sự can đảm như vậy, thậm chí cũng không sợ hãi sự uy áp, cùng hắn tranh đấu.
Lúc này, Lý Chấn dùng lui làm tiến, vốn chỉ là một thiếu gia vô năng phế tài, Lý Chấn tự nhiên không cần lo lắng đối phương có thể làm gì được mình.
Nhưng là, giờ phút này trong lòng Lý Dịch chỉ cười lạnh.
Giờ phút này, không phải hắn không muốn cho phụ thân mình chút mặt mũi, mà tên ác nô này, đã làm cho hắn không thể không giết gà dọa khỉ!
Khóe miệng Lý Dịch dâng lên một nụ cười nhàn nhạt, bình tĩnh đi tới bên người Lý Chấn.
Đối với Lý Chấn mà nói, Lý Dịch không có chút năng lực, đi tới bên người hắn thì có thể làm gì? Lý Chấn cũng không để ý.
Thậm chí, hắn còn muốn, một ngày nào đó….
“ Lý Chấn, ngươi cũng biết tội?” Lý Dịch trầm giọng hỏi.
“ Nô tài đáng chết!” Lý Chấn làm ra bộ dáng như sám hối, sau đó cúi đầu thật sâu xuống, cái trán tiếp sát dưới mặt đất.
“ Tốt, ngươi nếu biết tội, liền như ngươi mong muốn…”
“ Hưu..”
“ Phốc..!”
Rồi đột nhiên hàn quang chợt lóe, trong mắt Lý Dịch bắn ra hai luồng kiếm ý thật mạnh mẽ, huyền thiết kiếm sau lưng, bị cỗ kiếm ý này khống chế, nhất thời bung ra, hàn quang trong tay Lý Dịch chợt lóe, đã đem huyền thiết kiếm bắn ra.
Một luồng ánh sáng chớp lên như điện trong lúc đó mọi người còn không có nhìn được rõ ràng, mà hai vị nam tử hắc y lại không ngờ tới, vị tam thiếu gia phế tài cái gì cũng không biết lại đột nhiên ra tay.
Nhưng khi muốn ngăn trở, thì cũng đã muộn.
Cái đầu béo mập của Lý Chấn, nhất thời bị huyền thiết kiếm sắc bén chém xuống, Lý Dịch tu luyện Phách Kiếm Đạo, đối với việc phi kiếm tự nhiên vô cùng tinh thuần, khoảng cách lại gần như thế, ra tay mau chóng chớp nhoáng, nếu là nhất lưu cao thủ cũng không cách đề phòng!
Máu văng khắp nơi, giống như suối phun, sau đó hóa thành nước chảy, ồng ộc không ngừng, trong nháy mắt mặt đất màu trắng, liền nhuộm hồng một mảnh.
Cổ của Lý Chấn, bị chặt đứt thẳng băng, vết thương thật ngọt, không có chút dị trạng ngưng trệ nào.
Mà trên mặt Lý Chấn thậm chí vẫn còn một tia khủng hoảng không kịp che dấu.
Chỉ là giờ phút này, hết thảy đều trở thành quá khứ.
Mặt khác hai gã hắc y thị vệ, đột nhiên cả người chấn động, nhất thời quỳ xuống trước Lý Dịch, đồng thanh: “ Thuộc hạ bái kiến tam thiếu chủ!”
Lần này trên mặt hai người, trong mắt họ đã vô cùng khiếp sợ!
Liên tưởng đến hàn quang bóng kiếm như tia chớp, lúc này lập trường nên như thế nào, hai người mười phần rõ ràng!
Lý Châu Nhi tam tỷ muội ngây ngốc đứng thẳng, mà trên mặt Lý Dịch lại không có chút nào khiếp đảm sau khi vừa giết người.
Tâm lý có chút kích động, hai tay có chút run rẩy, lần đầu tiên giết người, đúng là có loại cảm giác khủng hoảng, nhưng tâm chí kiên định, lại khiến cho Lý Dịch hung hăng đem tâm trạng khủng hoảng áp chế xuống, chậm rãi bình tĩnh lại.
Lạnh nhạt nhìn thi thể của Lý Chấn, Lý Dịch lạnh nhạt nói: “ Đi, đi ra ngoài dạo một chút.”
Hai người đang quỳ trên mặt đất và Lý Châu Nhi ba người đều chấn động, sau đó thần sắc phức tạp nhìn Lý Dịch một cái, đều mười phần thành thật đi theo phía sau Lý Dịch.