[Cổ Đại Trinh Thám] Nạp Thiếp Kí III- Hình Danh Sư Gia - Mộc Dật-Chương 400
Nạp thiếp ký 3-Hình danh sư gia
Tác giả: Mộc Dật
Giới thiệu vắn tắt nội dung:
Một gã pháp y xuyên qua thời gian trở về Minh triều, vào động phòng lại bị tân nương xinh đẹp đuổi ra, làm hình danh sư gia gặp được nhiều vụ kỳ án: "Cổ tự mưu sát án" , "Động phòng mê án", "Thư viện huyết án", "Quỷ ốc giết người án" …, đều là tầng tầng sương mù, làm cho người ta đau đầu.
Hắn vận dụng kiến thức pháp y và trinh thám của mình phá án, cẩn thận thăm dò, tỉ mỉ kiểm nghiệm, kín đáo trinh thám, vạch trần tầng tầng lớp lớp sương mù, rốt cục tìm ra chân tướng những vụ án ly kỳ đó.
Với gã, đối phó với những vụ án nan giải đó không thành vấn đề, nhưng trong quá trình phá án và bắt giam không ngừng gặp gỡ nhiều nữ tử xinh đẹp với những tính cách khác nhau, kể cả việc đối mặt với nương tử như hoa như ngọc nhưng lại không thể đụng vào, hắn sẽ xử lý thế nào? Mời các bạn theo dõi! nguồn: http://www.******.vn/
Nạp thiếp ký 3-Hình danh sư gia
Tác giả: Mộc Dật
Chương 1: Cảnh xuân hậu hoa viên
Dịch: nxtlucky
Nguồn: ******
Bóng đêm mịt mù, vô vàn ánh sao lấp lánh, đêm đầu hạ nên còn hơi lạnh.
Phía sau hoa viên phủ đệ viên ngoại công bộ ngũ phẩm Hạ Hồng, trên thảm cỏ xanh truyền đến thanh âm đôi nam nữ nói chuyện.
Chợt nghe tiếng nữ hài tử hoang mang rối loạn khẩn trương nói: "Thiếu gia, hôm nay chính là … đêm động phòng hoa chúc của ngài, ngài cùng với nô tỳ … tiểu thư, không, thiếu phu nhân biết, sẽ không vui …”
Nam tử kia nói: “Ta mặc kệ! Hải Đường bảo bối, ngươi mau đem phong lưu thủ đoạn ra đây, thiếu gia ta chờ không kịp… !"
Tiếp theo, là tiếng xé rách quần áo cùng tiếng nữ tử nhẹ giọng kêu sợ hãi, rồi lại là một trận thanh âm lạ tai ??!
Bỗng nhiên, trên bầu trời đầy sao, có một điểm càng lúc càng sáng, sáng chói mắt! Đúng lúc này, thân mình thiếu gia kia cứng đờ, tay phải đặt trước ngực, phát ra thống khổ rên rỉ. Lập tức, gã gục đầu xuống bên cô gái trần trụi bên dưới, không nhúc nhích. Đúng lúc này, một đạo thiểm điện xé toạc trời đêm, đánh thẳng vào người gã, hào quang bắn ra bốn phía, như thần tiên hạ phàm!
Nử tử kia đang nhắm mắt lại thở hổn hển, phối hợp cùng động tác của gã, bỗng nhiên phát hiện thiếu gia bất động, cảm thấy kinh ngạc, nàng vẫn nhắm mắt, không hề phát hiện vừa rồi thiếu gia ôm ngực, mặt mũi thống khổ.
Cô gái đợi một lát, gã vẫn không nhúc nhích, lập tức cảm giác cái gì đó đè nặng lên người, lúc này mới cuống quít mở ra mắt, liền thấy kia một đạo bạch quang như tia sét bổ vào thiếu gia trần trụi trên người!
Đạo thiểm điện này im ắng, tuy rằng cô gái không có nghe đến tiếng sấm, nhưng giờ phút này khiếp sợ tuyệt đối không thua gì bị sét đánh. Cô đưa tay dò tìm hơi thở của thiếu gia, phát giác gã đã ngừng thở, sợ tới mức kinh hoàng thét chói tai, vang vọng toàn bộ sau hoa viên.
Nàng giãy dụa cố gắng thoát ra khỏi thân xác nam tử đang đè lên người, áo váy hỗn loạn, kinh hoảng chạy ra bên ngoài.
Chạy đến cửa sau hoa viên, một lão giả chòm râu hoa râm theo trong bóng tối vươn tay ôm lấy nữ tì: "Hải Đường, ta không phải gọi ngươi ở phía sau hoa viên hầu hạ thiếu gia sao? Sao lại chạy đến đây? Thiếu gia đâu?"
Nữ tì Hải Đường bộ dạng hoảng sợ: "Nguy… vừa rồi… một đạo tia chớp… đem thiếu gia… đem thiếu gia đánh chết !" Dứt lời, òa một tiếng khóc lên.
"Cái gì?" Lão đầu cả kinh, "Nhanh đi báo lão gia cùng phu nhân!" Bước nhanh sau này hoa viên chạy tới.
Lão đầu bước nhanh lại gần người nam tử, chỉ thấy hắn trần truồng lộ thể, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép. Tìm hơi thở, đã thấy khí tuyệt bỏ mình, nhất thời gào khóc đứng lên.
Chỉ chốc lát, viên ngoại lang Hạ Hồng mang theo phu nhân cùng nhất đại bang tử nha hoàn người hầu hừng hực chạy tới sau hoa viên, vừa thấy bộ dạng nam tử cũng luống cuống, Hạ Hồng vội hỏi nói: "Thiên Sở làm sao vậy?"
Lão đầu vừa rồi đã lấy quần áo mặc loạn vào cho nam tử, phục trên người hắn bi thanh khóc, nghe được lão gia hỏi, liền đáp: "Hải Đường nói… nói hai bọn họ ở phía sau hoa viên… lúc đó, thiếu gia… thiếu gia bị một tia chớp bổ xuống, đã kinh sợ! Ta đã làm lão gia thất vọng a ~!" Khi nói chuyện, lão lệ đã tung hoành. Đứng ở một bên, trên mặt Hạ phu nhân hiện ra một tia giải thoát khoái ý, nhưng lại giả ý bi thanh khóc lên.
Phía sau đám người hầu đang đứng vây lại, một tiểu nha hoàn mắt to, bộ dáng thập phần tuấn tú liếc mắt nhìn Hải Đường sợ tới mức phát run đang trốn trong góc, lại quay đầu nhìn thoáng qua nam tử quần áo không chỉnh tể nằm trên cỏ, khẽ gắt một tiếng, lẩm bẩm: “Chết hay lắm! Tân hôn đại hỉ lại đi làm chuyện này! Xứng đáng bị sét đánh! Hừ”
"Phi Yến, không được vô lễ!" Hạ phu nhân quay đầu trừng mắt nhìn nha hoàn kia mắt một cái.
Nha hoàn Phi Yến vội vàng khom người đáp ứng, không dám nói nữa.
Hạ Hồng dậm chân nói: "Ta không chiếu cố tốt Thiên Sở, đã làm phụ thân hắn đã khuất thất vọng a!"
Nguyên lai, thanh niên nam tử trên mặt đất này tên là Mạnh Thiên Sở, phụ thân Mạnh Hào cùng công bộ viên ngoại lang Hạ Hồng Hạ đại nhân là thiểu niên đồng song hảo hữu, tình như thủ túc, kết làm huynh đệ, bởi vì hai nhà giao hảo, sau lại hai nhà sinh một nam một nữ, liền kết thông gia.
Tham gia khoa cử, Hạ Hồng tên đề bảng vàng, trung học tiến sĩ sau đi lên con đường làm quan, quan tới công bộ ngũ phẩm viên ngoại lang. Còn Mạnh Hào không chỉ có thi trượt, hoàn cảnh lại sa sút, hai vợ chồng cuối cùng buồn bực mà chết.
Hạ Hồng là người trọng tình trọng nghĩa, trọng chữ tín, tuy rằng Mạnh gia đã suy tàn, mà Mạnh Hào lại đã chết, nhưng hắn lại như trước thủ tín, đầu tiên là giúp đỡ đốc thúc Mạnh Thiên Sở kỳ thi khoa cử, muốn cho hắn đạt công danh rồi sẽ cùng con gái mình thành thân, không nghĩ rằng Mạnh Thiên Sở tư chất kém cỏi, cầm lấy tứ thư ngũ kinh liền buồn ngủ, tầm hoa vấn liễu đường ngang ngõ tắt thì tinh thông. Chuyện này làm Hạ Hồng tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Hạ Hồng mắt thấy Mạnh Thiên Sở đã ngoài hai mươi, lại giống cha hắn khoa cử thí không trúng, con gái mình cũng đến tuổi lấy chồng, nếu không gả sớm, sẽ bị người khác chê cười. Rơi vào đường cùng, lúc này mới an bài hai người hôm nay thành thân.
Không nghĩ tới, sau khi bái thiên lạy địa đưa vào động phòng, Mạnh Thiên Sở này không biết tốt xấu ở trong động phòng hưởng thụ, lại chạy ra sau hoa viên cùng tiểu nha hoàn lêu lổng, nghe người hầu nói đã bị sét đánh chết.
Sét đánh chết? Không có khả năng a. Hạ Hồng giương mắt nhìn bầu trời đầy sao, quát lão đầu: "Nói bậy! Không có mây đen không có trời mưa, sao lại có sét đánh?" Lão đầu này là người hầu của Mạnh lão gia, Mạnh gia tuy rằng suy tàn, vợ chồng trước sau qua đời, hắn lại vẫn là trung thành và tận tâm vẫn đi theo thiếu gia Mạnh Thiên Sở, nghe xong lời này, lão đầu cuống quít nói: "Lão nô cũng là nghe Hải Đường nói ."
Hạ Hồng sắc mặt xanh mét, quay người lại, nhìn chằm chằm Hải Đường: "Con tiện nhân này, rốt cuộc sao lại thế này? Nói mau!"
Hải Đường sợ tới mức toàn thân phát run, quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: "là … lão đầu cho ta hai xâu tiền, bảo ta đến sau hoa viên với thiếu gia, kết quả, trên trời bổ một đạo sét xuống, đánh chết thiếu gia…"
"Còn dám nói bậy! Trời đầy sao, cớ sao lại có sét?" Hạ Hồng nhận định Hải Đường nói chính là nói dối, giọng căm hận nói: "Rõ ràng là ngươi câu dẫn thiếu gia, đêm nay đầu hạ, làm cái chuyện này giữa trời giá rét đất đông lạnh , không bệnh mới lạ, bây giờ đã chết, con tiện nhân này, đêm động phòng hoa chúc, cũng dám câu dẫn chú rể! Thật sự là không biết sống chết gì! Người đâu! Đem nó xuống, quất một trăm roi, đưa quan xử theo pháp luật!"
Chúng gia nô cùng kêu lên đáp ứng, tiến lên đưa Hải Đường đi.
Hải Đường một bên giãy dụa một bên khóc lóc kể lể oan uổng. Đang ở thời điểm căng thẳng, chợt nghe trên mặt đất Mạnh Thiên Sở nằm thẳng tắp a một tiếng, rồi chậm rãi mở to mắt, chuyển đầu mọi nơi nhìn xung quanh: "Ta…Ta… đây là ở nơi nào…?"
Lão đầu vừa mừng vừa sợ, ôm chặt lấy Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia! Thiếu gia ngài không có việc gì a? Thật sự là quá tốt! Lão nô còn tưởng rằng ngươi đã muốn chết, hiện tại không có việc gì, thật tốt quá!"
Hạ Hồng lại mừng rỡ, khom người xuống hỏi: "Thiên Sở, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt, nằm yên đừng nhúc nhích, cảm giác thế nào?"
Hạ phu nhân cùng tiểu nha hoàn xinh đẹp Phi Yến đều tỏ vẻ thất vọng, còn Hải Đường tìm được đường sống trong chỗ chết không khỏi kinh hỉ.
Nghe xong lời nói của lão đầu. Mạnh Thiên Sở sửng sốt, lăn lông lốc ngồi dậy, mọi nơi nhìn nhìn, lại nhìn chằm chằm quần áo của một đám cả trai lẫn gái đang vây quanh mình, lại kỳ quái, lắp bắp nói: "Các ngươi…các ngươi…, ta… ta…"
Vì cớ gì mà hắn có phản ứng này? Nguyên lai, Mạnh Thiên Sở này không phải Mạnh Thiên Sở.
Nguyên lai hắn là một hình cảnh pháp y ở xã hội hiện đại, hôm nay trên núi bỗng phát hiện một cỗ thi thể vô danh, hắn phụng mệnh mang theo dụng cụ pháp y đi trước khám nghiệm tử thi. Đi ở trên sơn đạo, quá mót nên chui vào bụi cỏ ven đường đi tiểu, một đạo bạch quang vô thanh vô tức từ trên trời giáng xuống, nháy mắt đưa hắn cùng vali xách tay hút đi.
Hắn chỉ cảm thấy đến bên người điện quang lòe lòe, vật đổi sao dời, thế giới xung quanh quay tròn, không biết qua bao lâu hống một tiếng rồi ngất đi.
Lúc tỉnh lại, đã nằm ở đây, một đám người mặ quần áo cổ đại kỳ quái vây quanh mình.
Trong đầu hắn hiện lên nhưng từ ngữ khủng bố nhưng cũng thập phần kích thích: xuyên qua? Đường hầm thời gian? Thuyết tương đối? Du hành xuyên thời gian?
Kỳ quái, nếu đi xuyên qua thời gian, mình phải mặc cảnh phục a, sao lại biến thành trường bào? Xem ra, những người này đều nhận ra mình, hơn nữa có vẻ còn có quan hệ nữa, bên cạnh lão nhân này còn gọi mình là thiếu gia, chẳng lẽ ta là người phú quý a?
Những người này sao lại nhận ra mình? Hoặc là tướng mạo mình tương tự thiếu gia bọn họ, nếu không chính là chính mình đã Tá Thi Hoàn Hồn!
Tá Thi Hoàn Hồn? Vừa rồi lão nhân kia nói hắn nghĩ rằng mình đã chết, vậy thực có thể chết, sau đó chính mình Tá Thi Hoàn Hồn lại sống lại đây.
Không đúng, trên thế giới này nào có quỷ a, chính mình nhiều năm trước là phần tử tích cực viết thư xin gia nhập Đảng a, Đảng chúng ta chính là thờ phụng chủ nghĩa Mác, là thuyết vô thần.
Nếu không có Quỷ Hồn, sao lại xảy ra chuyện này? Xuyên qua thời không vẫn là Tá Thi Hoàn Hồn? Đúng rồi, giống như trong bộ phim khoa học viễn tưởng, nói đến một loại máy móc thời gian có thể đem thân thể người phân giải thành các phần tử kết cấu, xuyên qua thời không, đến nơi rồi tổ hợp lại. Chẳng lẽ chính mình cũng là như vậy sao?
Hóa ra hắn đoán không sai thực tế nhiều. Thời điểm hắn đi tiểu, có một chiếc UFO đi ngang qua địa cầu, máy móc gặp trục trặc, mở ra một đường hầm thời gian ngoài ý muốn, vừa lúc đánh trúng hắn cùng va ly dụng cụ pháp y. Cái va ly được chuyển nguyên vẹn theo thời gian; nhưng đối với hắn, đường hầm thời gian chỉ đưa toàn bộ ký ức của hắn về quá khứ, nhập vào bộ não vị thiếu gia xấu số kia.
Nói cách khác, đây vẫn là thân thể của vị thiếu gia cổ đại, nhưng bộ não của thiếu gia đã đổi thành bộ não của hắn. Cho nên, cũng không phải Tá Thi Hoàn Hồn, cũng không phải đầy đủ ý nghĩa du hành thời gian. Chính xác ra, là bộ não của hắn đi về thời cổ đại, thay bộ não vị thiếu gia kia.
Người ngoài hành tinh tuy rằng phát hiện này sai lầm, nhưng lại lười quản chuyện này, mở ra UFO chuồn mất. Cho nên chuyện này, hắn nghĩ muốn phá đầu cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Hạ hồng kỳ quái nhìn hắn, hỏi: "Thiên Sở, ngươi không sao chứ? Có cần ta tìm lang trung cho ngươi không?"
Mạnh Thiên Sở lo sợ không yên không biết làm sao, trở mình đứng dậy, nhìn y bào lộn xộn trên người mình, mặt tràn đầy kinh ngạc vẻ, nghĩ thầm,rằng, Thiên Sở, tên của ta kêu Thiên Sở? Không có họ Thiên, hai chữ này giống như là tên, họ của mình đâu?
Trong lòng hắn còn khiếp sợ, giờ phút này đầu có một ý niệm: tình huống phía trước không rõ, không thể nói lung tung, đừng làm cho mình trở thành thiên ngoại phi tiên, sẽ bị bắt lại làm “triển lãm”, vậy xong đời . Động chân động tay một chút, lắc đầu, gượng cười nói: "Ta… Ta không sao…”
Hạ hồng thấy hắn sắc mặt khác thường, còn tưởng rằng hắn làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, xấu hổ không chịu nổi, thấy hắn bò lên hết nhìn đông tới nhìn tây, thân thể thật không có vấn đề gì, liền mỉm cười nói: "Không có việc gì là tốt rồi! Lão đầu, Phi Yến, các ngươi còn không mau đưa thiếu gia về! Lão phu nhất định phải trách phạt thật nặng!"
Đúng lúc này, vài cái người hầu hoang mang rối loạn khẩn trương chạy tới, gấp giọng nói: "Lão gia, sau hoa viên phát hiện một cái rương dẹt, rất nặng, không biết từ đâu tới!"
Hắn vội hỏi: "Rương dẹt? Màu trắng phải không , có thể xách theo?"
"Đúng vậy, cô gia."
"Cái đó… của ta, phải… là bằng hữu cho ta, mau đem tới cho ta!" Hắn úp mở nói. Đó chính là thiết bị dụng cụ pháp y, khí giới cùng thuốc thử. Không biết mình đi vào triều đại nào, nhưng cái rương bảo bối thì không thể làm mất
.
Hạ Hồng biết đã biết chú rể mới cả ngày thích đảo lộn đường ngang ngõ tắt, cái rương lớn này khẳng định cũng chẳng tốt đẹp gì, có tâm giáo huấn vài câu, khả hôm nay là ngày đại hỉ, cũng không muốn nói nhiều, liền hừ một tiếng, phất tay áo bào một cái, xoay người đi. Hạ phu nhân cũng đi theo mà đi.
Nha hoàn Phi Yến ý không vui, liếc xéo hắn một cái, lạnh như băng nói: "Cô gia, quay về động phòng đi."
Hắn còn đang hết nhìn đông tới nhìn tây, không chú ý tới lời này. Phi yến đề cao giọng: "Này! Mạnh thiếu gia, ngươi có đi hay không a?"
Mạnh thiếu gia? Mình họ Mạnh? Mình tên Mạnh Thiên Sở? Tên này nghe cũng ổn, nếu ta trú trong thân người này, lại ở nhà hắn, từ nay về sau dùng tên này cũng tốt.
Mạnh Thiên Sở hỏi Phi Yến nói: "Đi… đi đâu a?"
Phi yến trừng mắt liễu: "Động phòng a! biết rõ hỏi!"
"Động phòng?" Mạnh Thiên Sở kinh hỉ a, vận số mình *** chó xem ra rất không sai, nhất xuyên qua thời gian trở lại cổ đại, liền vào động phòng hoa chúc, ha ha, thật sự là thích a, trộm nhìn tiểu nha hoàn tuấn tú, vội hỏi: "Ta cùng ai động phòng? Là hai chúng ta sao?"
Phi Yến trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: "Mĩ tử ngươi! Miệng lưỡi láu lỉnh! Nếu ngươi không đi thì ta đi."
"Đi, ta đi!" Mạnh thiên sở vội không ngừng kêu lên, lúc này, gia nô đã đưa hắn rương pháp y vật chứng.
Phi yến xoay người đi khỏi hoa viên, Mạnh Thiên Sở vội vàng đem rương giao cho lão đầu, dặn hắn bảo quản tốt, sau đó vội vàng đuổi kịp, lão đầu thấy thiếu gia chết đi sống lại, không khỏi mừng rỡ, xách rương theo ở phía sau.
Đi qua nhiều lầu các, hành lang gấp khúc, lúc này mới đi vào một tiểu viện. Tiểu viện tử giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao, đại hoa hỉ tự dán trên tường trên cửa. Mạnh Thiên Sở vừa mừng vừa sợ, nghĩ thầm rằng, đây chính là động phòng trong truyền thuyết?
Lão đầu phía sau đuổi theo vài bước nói: “Thiếu gia, lão nô ở cửa hầu hạ.”
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, nghĩ thầm rằng, ta vào động phòng hưởng thụ nhân sinh thú vị, ngươi không ở cửa chờ, chẳng lẽ còn muốn theo vào phải không?
Phi Yến đã đi vào trong phòng, Mạnh Thiên Sở cũng vội vàng vạch rèm cửa rồi đi vào.
Đây là gian ngoài của tân phòng, là nơi ở của nha hoàn, gian trong mới là động phòng của hắn. Giữa hai gian chỉ có một khung cửa, không có cánh cửa mà dùng vải lụa đỏ thẫm làm rèm cửa ngăn cách.
Mạnh Thiên Sở vén rèm lên rồi vào buồng trong, thấy đồ đạc bố trí trong phòng lại càng vui sướng. Trên uyên ương hỉ sàng, một nữ tử đang ngồi, chiếc khăn voan đỏ thẫm quàng trên cẩm y, thân hình kiều diễm thướt tha.
Quả thực Mạnh Thiên Sở đã cười đến rách miệng, không nghĩ rằng mình đi xa ngàn dặm về cổ đại, chuyện đầu tiên làm chính là động phòng a. Ha ha ha, quả thực là quá thích, làm hắn quên hết lo lắng với hoảng sợ.
Nha hoàn Phi Yến đến bên tân nương, thấp người xuống càu nhàu mấy câu. Tân nương tử kia hừ một tiếng, tuy nhẹ nhưng trong như tiếng tiêu tiếng sáo, du dương như thụ cầm đàn tranh, thực rất tự nhiên; làm hắn vò đầu bứt tai, cao hứng vô cùng.
Phi Yến đứng lên, lạnh lùng nói: “Người còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không lại đây vén khăn voan?”
“Hảo!” Mạnh Thiên Sở hào hứng đi đến bên người tân nương. Làn hương thanh u tự nhiên phảng phất bên người nàng, làm toàn thân hắn rạo rực, quả thực rất thoải mái.
Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài, khen: “Oa! Thơm quá a!”. Rồi với tay bắt lấy một góc khăn voan, chậm rãi vén lên. Khuôn mặt tân nương từ từ lộ ra, đầu tiên là cái cằm đầy đặn, sau đó là cái miệng anh đào hồng hồng nhỏ nhắn, cái mũi cao thẳng, rồi lại đến cặp mắt phượng đen láy, lông mi dài cong vút tự nhiên, nhất thời làm hắn yêu thương vô vàn.
Nếu nói Phi Yến đã là mỹ nữ hiếm thấy, tân nương tử kia, quả thực là nhân gian vưu vật, tiên nữ hạ phàm.
Mạnh Thiên Sở nhẹ nhàng đặt khăn voan xuống dưới, nhìn lại tân nương kiều mỵ vô hạn, vô cùng cao hứng.
Chỉ tiếc, tân nương này ánh mắt lạnh như băng, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.
Phi Yến ở bên lạnh lùng nói: “Khăn voan đã vén, ngươi còn không mau đi ra ngoài!”
“Đi ra ngoài? Đi đâu a?” Mạnh Thiên Sở ngây ngốc hỏi.
Phi Yến trừng mắt: “ Đó là điều ngươi thích mà, không phải ngươi vừa ở hậu hoa viên cùng con hồ ly Hải Đường chơi đùa sao? Tiếp tục tìm nàng đi a. Nếu không thì đi xóm làng chơi tìm người thân mật đi.”
Mạnh Thiên Sở có chút phản ứng, khẳng định vị thiếu gia mình đang dùng thân thể là một hoa hoa công tử, đã làm tân nương mất hứng, xem ra thanh minh mới được, vội khom người nói: “ Vừa rồi ta…”. Vừa mở miệng lại nghĩ, nghe ý tứ Phi Yến, giống như vừa rồi chính mình, à không, gã thiếu gia này ở cùng một nữ tử tên là Hải Đường vui vẻ ở hậu hoa viên. Xong đời! Loại chuyện thế này làm thế nào giải thích đây, lại còn bị nha hoàn Phi Yến bắt tại trận nữa chứ!
Không đợi Mạnh Thiên Sở tìm biện pháp giải quyết, tân nương tử đã nói: “Được rồi, ngươi không cần phải nói, ngươi làm chuyện gì ta cũng không xen vào, ta không muốn quản. Gữa hai chúng ta cũng đâu có gì, chỉ giả làm vợ chồng một năm. Hiện tại mời ngươi đi cho.”
Giả vợ chồng? Một năm? Mạnh Thiên Sở choáng váng, lẩm bẩm: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Sao lại thế này?” Tân nương kia lạnh lùng nhìn Mạnh Thiên Sở, “Ngươi đừng có quên, ta gả cho ngươi, chình là vì không muốn phụ thân ta trở thành người bội bạc. Nếu không phải chúng ta được hứa hôn từ nhỏ, cha mẹ ngươi cũng không còn sống, Hạ gia chúng ta cũng không phải người nói không giữ lời, cho nên mới gả cho ngươi. Chẳng qua, hôn sự này cũng chỉ làm cho người khác xem. Ngươi đừng có mơ tưởng bước vào phòng ta. Không nói nhiều nữa, mời ngươi đi ra ngoài!”
Nghe xong lời này, Mạnh Thiên Sở có chút hiều ra vấn đề, tân nương căn bản là không nghĩ gả cho mình, chỉ bởi vì cha mẹ hai bên đã định hôn sự từ trước. Ép duyên kiểu phong kiến thế này thật sự là hại chết người!
Hắn nghĩ thầm rằng, mình ở trong thân thể vị thiếu gia kia, đêm tân hôn lại cùng nữ nhân khác làm chuyện xằng bậy, thật là bó tay. Hắn thầm nghĩ, ta và gã không giống nhau, ta đường đường là cảnh sát hình sự tốt nghiệp học viện pháp y, bất quá, chuyện này không có cách nào để giải thích.
Dỗ dành một nữ hài tử, chỉ có cách dùng hảo ngôn hảo ngữ mà thôi. Mạnh Thiên Sở thần tình tươi cười, dùng da mặt dày năm xưa đi cưa gái ở đại học, thập phần thành khẩn nói: "Ta… Ta sửa có được không?"
Những lời này nói được tình chân ý thiết, ngay cả Mạnh Thiên Sở chính mình đều cảm thấy được có chút cảm động. Có điều, tân nương kia vẫn lạnh như băng nói: “Miễn đi, hai chúng ta đâu có gì, làm vợ chồng danh nghĩa một năm, ngươi viết hưu thư hưu ta, từ nay về sau không ai nợ ai nữa.”
Hưu thê? Từ ngữ này rất quen thuộc a, hình như là phương pháp ly hôn ngày xưa. Sao lại định thời gian ly hôn ngay đêm tân hôn? Thế thì giả kết hôn làm gì? Nguyên lai, người nhà nữ tử này không muốn hủy hôn, người ta lại nói bọn họ chê nghèo thích giàu, nên mới làm chuyện này.
Phi yến đẩy mạnh Mạnh Thiên Sở một cái: "Này! Lời tiểu thư nói ngươi nghe chưa rõ sao? Còn không mau đi ra ngoài!"
Mạnh Thiên Sở thình lình bị đẩy một cái lảo đảo, nhất thời tức khí, nghĩ thầm rằng, ta quả thật không có ngạo khí, nhưng ít ra cũng có chút tự trọng. Nếu không phải là thiệt tình, chẳng qua chỉ là một trò chơi, việc gì mình cần phải mặt dày níu kéo, cứ coi như một giấc mộng đi.
Hắn cho tới giờ vẫn chưa cùng ai hẹn ước điều gì. Năm xưa trong trường đại học cũng từng theo đuổi các nữ sinh xinh đẹp, nhưng cũng biết rằng, cầm được thì cũng buông được, chưa bao giờ khóc sướt mướt vì thất tình.
Mạnh Thiên Sở đứng vững, thở dài một tiếng: “Nguyên lai là hoa rơi hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tâm luyến hoa rơi! Một khi đã vậy, chúng ta đều tự trân trọng đi, cáo từ!” Hai chân đứng thẳng, giơ tay chào theo nghi thức quân đội, quay về phía sau, sải bước đi thẳng.
Không còn phải làm hình cảnh pháp y nữa, hắn bước đi trong lòng đắc ý, không để ý vấp vào bậc cửa, lảo đảo vài bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cũng may trước kia huấn luyện không nhàn hạ, thân thủ coi như nhanh nhẹn, bước lên trước vài bước, rốt cuộc đứng lại được. Hắn vừa đứng vững, đã nghe đằng sau động phòng đại môn đóng rầm một cái thật mạnh.
Mạnh Thiên Sở chỉnh lại y phục, nhìn quay xem có người nào chú ý tới mình không. Tốt lắm, trừ lão đầu đang cung kính đợi hắn ở đó, không có ai cả. Hiện tại, Mạnh Thiên Sở xem như hiểu được, lão đầu vì cớ gì mà chờ hắn ở cửa. Hóa ra lão cũng biết, Mạnh Thiên Sở vào chắc không quá một hồi sẽ bị đuổi ra, cho nên mới đứng ở cửa hầu hạ!
Mạnh Thiên Sở cúi đầu nhìn nhìn hỉ bào đỏ thẫm đang mặc, từ bé tới giờ hắn chưa mặc qua thứ này, cho nên thấy không quen. Bất quá hắn có xem qua kinh kịch, nhớ lại động tác của diễn viên, bắt chước cách đi. Hắn đi vài bước, rồi lại vài bước, cũng không quá khó khăn. Cứ như vậy đi cũng được rồi.
Lão đầu không biết từ đâu lấy ra cái đèn lồng, thấy Mạnh Thiên Sở đi ra, vội cầm đèn chạy đến, khom người nói: “Thiếu gia, chúng ta đi đâu bây giờ?”
“Hỏi thừa, đương nhiên là đi ngủ rồi, muộn thế này rồi, không ngủ còn làm gì nữa?”
“Là, lão nô hỏi chúng ta về thư phòng hay đến ngõ Liễu Hoa”
“Ngõ Liễu hoa? Đi vào đó làm gì?”
Lão đầu kỳ quái nhìn Mạnh Thiên Sở: “Đi tìm các nàng Miên Vân, Thúy Hồng a.”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của lão đầu, Mạnh Thiên Sở trong lòng âm thầm nghĩ đừng có nói lung tung. Thân thể này trước đây là của Mạnh thiếu gia, trí nhớ của thiếu gia nửa điểm cũng không lưu lại, chỉ để lại mỗi thân xác này.
Nghe lão đầu nói tên hai nữ tử, nghe tên hiển nhiên là trăng hoa nữ tử, hắn không có hứng thú đối với những nữ tử như vậy. Hiện tại, vừa mới về quá khứ, còn chưa thích ứng, lại bị tân nương đuổi ra khỏi động phòng, đầu óc quay cuồng, tốt nhất là ngủ sớm một chút, việc này về sau nói. Vì thế, Mạnh Thiên Sở khoát tay nói: “Không đi, ta về thư phòng.”
Lão đầu nghiêng người, cầm đèn lồng trong tay vươn cao, chờ Mạnh Thiên Sở đi trước. Mạnh Thiên Sở nhìn tư thế lão, đoán vì lão là hạ nhân nên không dám đi trước chủ nhân, lão muốn Mạnh Thiên Sở đi trước còn mình cầm đèn chiếu sáng phía sau. Mạnh Thiên Sở nào có biết thư phòng ở chỗ quái nào đâu, liền ho khan một tiếng, nói: “Lão đầu, ngươi lên đi trước đi.”
Chủ nhân có lệnh, nào dám không theo, lão đầu vội vàng giơ đèn tiến lên hai bước, nhưng cũng không dám đứng trước mặt hắn, chỉ đi ở ven đường. Thư phòng ở ngay trong tiểu viện này. Chỉ cách động phòng vài chục bước chân.
Chú rể cùng tân nương ở cùng một tiểu viện, người ngoài không biết đều nghĩ bọn họ tương thân tương ái ở cùng một chỗ, thực tế là ở hai nơi riêng biệt.
Mạnh Thiên Sở đẩy cửa phòng bước vào, bên trong là hai gian. Hắn lượn quanh một vòng, thấy gian ngoài là thư phòng, gian trong là buồng ngủ, cái rương pháp y của hắn dựng ở góc tường. Hắn mở ra nhìn, thấy thiết bị, khí giới bên trong đều hoàn hảo, không có tổn hại gì.
Thư phòng này thật đúng là thư phòng, có rất nhiều cuốn sách. Mạnh Thiên Sở hứng thú lấy một quyển đọc thử, lật vài trang, tất cả đều là chữ phồn thể, nhưng lại dựng thẳng, không có dấu ngắt câu. Hắn cố sức đọc một đoạn, nhưng không biết ngắt nghỉ ở đâu, chẳng hiểu sách viết gì! Lại cầm mấy quyển sách khác đọc, cũng không hiểu. Đặt sách về chỗ cũ, hắn buông người ngồi xuống ghế.
Lão đầu đem một tách trà vào cho Mạnh Thiên Sở.
Hắn hàm hàm hồ hồ hỏi: “Lão đầu, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao ta lại chết ngất vậy?”
Lão đầu khom người nói: “Lão nô cũng không rất rõ ràng, lão nô căn cứ thiếu gia phân phó, cho nha hoàn Hải Đường hai xâu tiền, sau đó đưa nàng đến hậu hoa viên phục vụ thiếu gia, một lát sau, thấy nàng hoang mang rối loạn chạy ra, nói là thiếu gia bị một đạo sét đánh trúng, lão nô tới xem, thấy ngài không còn hơi thở, còn tưởng rằng… hắc hắc, thiếu gia thật sự là cát nhân thiên tướng."
Cho Hải Đường phục vụ mình? Hóa ra mình trở về quá khứ lại nhập vào người gã thiếu gia này, quả thật không phải là người. Đêm tân hôn lại tìm nha hoàn làm cái chuyện này, thật là. Không biết nha hoàn này bộ dạng như thế nào? Vừa rồi gặp nhiều chuyện, cái gì cũng vội vội vàng vàng, hắn thực chưa chú ý. Hiện tại tình táo lại, mới nhớ tới vấn đề này. Mạnh Thiên Sở chần chờ một chút, ngượng ngùng nói: “Hải Đường…”
Lão đầu lập tức hiểu ý, vội hỏi: “Lão nô đi gọi Hải Đường.” Lập tức xoay người bước ra cửa.
Kỳ thật Mạnh Thiên Sở rất tò mò, hắn mới tới đây, thấy cái gì cũng lạ. Đợi một hồi vẫn chưa thấy lão đầu quay về, chán muốn chết, lại đến gần giá sách, cầm một quyển lật xem, là quyển “Đại Minh luật”.
Mạnh Thiên Sở tuy là học chuyên ngành pháp y, tuy nhiên cũng học qua cơ bản về luật pháp. Chẳng qua không phải chuyên ngành, nên cũng không thật sự học. Hơn nữa Đại Minh luật này cũng được viết bằng chữ phồn thể, lại dựng thẳng, vô cùng khó đọc.
Tả hữu vô sự, nhàm chán cực kỳ, bèn kiên trì đọc từng chữ một từ trên xuống. Tuy chữ phồn thể hắn không nhớ được cụ thể từng chữ viết thế nào, nhưng đại bộ phận vẫn nhận ra mặt chữ. Đọc thật chậm, khoảng một tuần trà mới đọc hết một trang.
Lúc này lão đầu đã chạy vào, vẻ mặt có chút xấu hổ. Mạnh Thiên Sở nhìn về phía lão, có ý hỏi. Lão cười trừ nói: "Thiếu gia, Hải Đường nàng…"
"Làm sao vậy?"
“Nàng bị lão gia dùng gia pháp quất một trăm roi, đùi mông bị đánh cho da tróc thịt bong, giờ chắc nằm trên giường đau chết đi sống lại. Lão nô đoán rằng, nếu thiếu gia không việc gì, lão gia hẳn sẽ không trách phạt Hải Đường đâu, bất quá, nghe nói là có chủ ý…”
Mạnh Thiên Sở vỗ bàn: “Nữ tử này thật ngoan độc!” Tiểu thư này tuy rằng đối với mình lạnh như băng, đuổi mình ra khỏi động phòng, nhưng nghe nói na hoàn câu dẫn chồng nàng (kỳ thật là chồng nàng câu dẫn nha hoàn!), thì xui khiến lão gia đem Hải Đường đánh đòn, tiểu nữ tử này nhất định là ghen tị, hắc hắc.
Lập tức hắn lại nghĩ, không đúng, chỉ sợ không phải là ghen. Ghen là biểu hiện của yêu. Như vừa rồi, tiểu thư này căn bản rất xem thường Mạnh thiếu gia, thậm chí là khinh bỉ, yêu thế nào được? Không có yêu, tại sao ghen? Bữa tiệc roi này chẳng qua là nàng làm trên danh nghĩa để cho thấy thái độ của thê tử mà thôi, chẳng phải là ghen. Nghĩ đến đây, nhất thời hắn thộn mặt ra.
Nghĩ tới tiểu thư, mới nhớ tới, đến lúc này hắn vẫn chưa biết nàng tên gọi là gì, cũng không thể hỏi lão đầu được. Vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn lão đầu, đôi tay lão thật không giống người làm việc nặng, nói không chừng lại biết chút chữ nghĩa, nhân tiện nói: “Lão đầu, ngươi viết một mảnh giấy gửi thiếu phu nhân, nói ta đói bụng, bảo Phi Yến làm cho ta chút thức ăn.”
Lão đầu vội hỏi: "Việc này lão nô làm tốt, lão nô đến phòng bếp bảo bọn họ làm, thiếu gia muốn ăn gì ạ?"
Mạnh Thiên Sở lắc đầu nói: “Không, ta bảo Phi Yến làm, lão tử dù thế nào cũng là cô gia, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng không chỉ huy được, còn là cô gia cái rắm! Bảo ngươi viết thì ngươi viết!”
Lão đầu đoán rằng chắc là vừa rồi ở động phòng bị tiểu thư cùng nha hoàn làm bực bội, không có biện pháp với tiểu thư, trong lòng hờn dỗi, bèn cố ý gây sức ép lên Phi Yến. Lão vội gật đầu đáp ứng. Trên bàn có sẵn giấy bút, bèn thoăn thoắt viết nhanh lắm, xong hạ bút mắt nhìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở cầm lấy tờ giấy, thấy trên giấy viết: “Nương tử, cảm phiền Phi Yến cô nương làm cho vi phu bữa ăn khuya.” Nét chữ này thật sự là rất khá, hắn không biết, lão đầu trước kia là thư đồng tốt của phụ thân Mạnh Thiên Sở, chữ nghĩa cũng không ít.
Bất quá, bữa ăn khuya không phải là mục đích chủ yếu của Mạnh Thiên Sở, liền trừng mắt: “Ai bảo ngươi viết khách khí như vậy? Viết lại, viết nghiêm khắc một chút, phải gọi thẳng tên, Phi Yến cô nương cái gì, kêu Phi Yến nha đầu! Ra lệnh cho Phi Yến làm cho ta bữa ăn khuya, nếu không đáp ứng thì gia pháp hầu hạ. Một tiểu nha đầu mà dám quát mắng cả lão tử! Cổ đại này không phải là trọng nam khinh nữ hay sao, lão tử không tin không thể chế phục được nàng ta!”
Lão đầu âm thầm lè lưỡi, xem ra cục tức của thiếu gia không nhỏ, với câu “Cổ đại này” có chút không hiểu, bất quá thấy Mạnh Thiên Sở nổi giận đùng đùng, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng thay giấy, đề bút viết lần nữa.
Mạnh Thiên Sở ghé đầu coi, chỉ thấy trên giấy viết: “Hạ Phượng Nghi nương tử, vi phu lệnh cho ngươi bảo nha đầu Phi Yến làm bữa ăn khuya mang tới, nếu không gia pháp hầu hạ! Phu quân Thiên Sở.”
Hạ Phượng Nghi? Hữu phượng lai nghi? Phượng hoàng giá lâm phiêu dật tuyệt vời, nhìn bề ngoài, nàng tuyệt sắc mỹ mạo, xem ra cũng không làm uỷ khuất những lời này. Bản thân mình cũng chưa thấy qua phượng hoàng, không biết có phải phượng hoàng lạnh như băng vậy không!
Mạnh Thiên Sở nghĩ ngợi một chút, mỉm cười gật đầu, lại nói: “Viết cả ngày tháng vào, đúng rồi, viết cả niên hiệu nữa, quy một chút. Cho nàng biết lợi hại.”
Lão đầu vội đề bút bên dưới: “Ngày mùng sáu tháng tư năm Gia Tĩnh thứ hai.”
Gia Tĩnh? Minh triều? Ta xuyên qua thời gian trở về Minh triều? Thảo nào trong thư phòng có cuốn “Đại Minh luật”. Trong lòng hắn không biết lúc này là bi hay là hỉ, vài giờ trước, mình còn ở xã hội hiện đại đi khám nghiệm tử thi tra án, vài giờ sau đã đến Minh triều, còn cưới một tiểu giai nhân, động không được chạm không xong làm vợ, thế sự này biết hoá cũng quá nhanh!
Lão đầu thấy Mạnh Thiên Sở ngây ngốc đứng ngẩn người ra ở đó, không biết đang nghĩ gì, cũng không dám hỏi. Sau một lúc lâu Mạnh Thiên Sở mới thở dài một tiếng: “Cứ như vậy đưa đi.” Lão vội đáp ứng, cầm tớ giấy kia vội vàng ra cửa.
Mạnh Thiên Sở vô lực ngồi tựa trên ghế, nghĩ mông lung, mình đã xuất hồn xuất khiếu, khẳng định thi thể còn lưu tại xã hội hiện đại, cha mẹ biết mình đã chết, nhất định sẽ rất thương tâm.
Nhớ tới cha mẹ, trong lòng hắn nặng trịch, nhưng lại chẳng có biện pháp gì. Nơi này đừng nói bưu cục, ngay cả buồng điện thoại cũng không có nổi một cái. Gọi điện không được, viết phong thư báo bình an khẳng định cũng không ai gửi cho!
Đang ở trong tâm trạng xuất thần, thương tâm hết sức, lão đầu đã trở lại, cười trừ nói: “Tờ giấy đã đưa cho thiếu phu nhân…”
Mạnh Thiên Sở lắc lắc đầu, xua đuổi suy nghĩ đó đi, trở về với thực tại, hỏi: “Nàng có nói gì không?”
“Thiếu phu nhân nói… thiếu phu nhân nói nếu thiếu gia muốn ăn thì tự mình… tự mình vào bếp bảo nhà bếp làm đi.”
Mạnh Thiên Sở giận giữ, thầm nghĩ cổ đại không phải là trọng nam khinh nữ sao? Không phải nha hoàn đều là ti tiện nô tỳ sao? Sao ta đến nơi này, cái gì cũng không phải. Nhớ vừa rồi, Phi Yến đẩy mình một cái, thiếu chút nữa đem mình cho chó ăn. Được lắm, các ngươi đều khinh thường lão tử, lão tử muốn làm ầm ĩ một phen, làm cho lão thiên gia cũng phải trở mình!
Làm ầm ĩ thế nào đây? Phóng hoả đốt nhà? Đừng, Mạnh Thiên Sở nghĩ nghĩ, Hạ Hồng cưỡng ép nữ tử gả cho một anh học trò, xem ra rất trọng hai chữ tín nghĩa; không bằng đi tìm lão nhân này, uỷ khuất một phen, xem bọn họ nói thế nào, nói không chừng có thể lợi dụng lão nhân trọng tín nghĩa này xử đẹp hai xú nha đầu!
Mạnh Thiên Sở nghĩ xong, liền đứng lên nói: “Đề đèn lồng, theo ta đi gặp lão gia!”
Lão đầu thấy Mạnh Thiên Sở tức giận đến mức mặt tái đi, có chút sợ hãi, lại càng không dám cãi lời, vội vàng xách đèn đi phía trước dẫn đường, tới chỗ lao gia ở.
Lão gia Hạ Hồng đang cùng phu nhân ở trong phòng khách uống trà nói chuyện, chợt thấy Mạnh Thiên Sở vào, cảm thấy hơi giật mình.
Mạnh Thiên Sở không đợi lão hỏi chuyện, bắt chước bộ dáng trong các phim cổ trang trên truyền hình, cúi người hành lễ: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, tiểu tế đặc biệt tới hỏi, không biết hôm nay Phượng Nghi cô nương cùng ai thành thân?"
Hạ Hồng cao thấp nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, nghĩ rằng đầu ngươi chắc có vấn đề, sao lại hỏi việc này; rồi lập tức hiểu ra, Mạnh Thiên Sở khẳng định là có thâm ý, vội hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Mạnh Thiên Sở lại cúi người thật thấp thi lễ, bi phẫn nói: “Thiên Sở không rõ, cho nên mới đặc biệt tới hỏi nhạc phụ và nhạc mẫu, hôm nay Phượng Nghi cô nương thành thân cùng với ai?”
Hạ phu nhân thần tình không vừa lòng, nói: “Hiền tế sao lại nói những lời như thế? Ngươi đều đã gọi chúng ta là nhạc phụ nhạc mẫu, sao lại còn hỏi ai là chú rể mới? ngươi không phải là định…”
“Không phải chứ” Mạnh Thiên Sở vẻ mặt tự giễu, thở dài một tiếng “Thiên Sở nào có phúc khí như vậy.”
Hạ Hồng nhíu mày: “Sở nhi, có việc gì cứ nói thẳng ra đi, có phải nha đầu Phượng Nghi khi dễ ngươi không?”
“Hắc hắc, nếu Phượng Nghi cô nương thấy Thiên Sở chướng mắt, bá phụ không nên đem nàng cưỡng ép gả cho Thiên Sở, dẫn đến tình trạng này, chẳng ai vui vẻ cả.” Bộ dáng Mạnh Thiên Sở uỷ khuất tưởng chừng sắp khóc, ngay cả Hạ phu nhân cũng cảm thấy có chút đồng tình.
“Sao lại có chuyện như vậy được!” Hạ Hồng vỗ bàn, “Nghi nhi thật sự là càng ngày càng kỳ cục!”
“Không chỉ có Phượng Nghi cô nương như vậy, ngay cả Phi Yến cũng không xem Thiên Sở ở trong mắt!” Mạnh Thiên Sở sụt sịt mũi, dùng sức chớp chớp mắt, như muốn nhỏ vài giọt nước mắt. Khổ nỗi, tuyến lệ của hắn lại là khu vực kém phát triển, chớp mãi mà vẫn thấy khô cằn!