Dịch giả: cunilu
Biên tập: cunilu
Nguồn: bachngocsach.com
"Cót két. . ."
Cánh cửa phía sau lưng Dịch Ngôn mở ra. Kỷ Liên Hải lập tức rụt bàn tay đang chảy máu của mình vào trong tay áo. Dịch Ngôn có thể thấy được vẻ tức giận cháy lên trong mắt hắn.
"No, no, no. . ."
Một mục sư có thân hình cao lớn mặc áo choàng đen đi vào. Mục sư này đã tới huyện hơn một năm. Dịch Ngôn cũng không biết nhiều lắm về người này. Lão sư Lưu Thuần Phong cũng ít khi nói tới hắn. Mà trong lòng Dịch Ngôn thì lại thầm nghĩ tên mục sư này thuyết đạo Tân Giáo, cũng chỉ là tà giáo, dị giáo đi gạt người mà thôi. Mà Thượng Đế trong lời của hắn cũng chỉ là Tà Thần của nước khác. Còn chưa thấy ai nhắc tới bao giờ.
Ngay trong khoảng khắc cánh cửa mở ra, Dịch Ngôn đã nhanh chúng lùi sang một bên. Vừa nhìn thấy một hốc mắt sâu, mũi cao, bộ tóc vàng óng tết sau gáy uốn cong lên, nếp nhăn trên mặt hằn rất sâu, làn da nới lỏng, trên tay cầm một quyển sách màu đen có bìa cứng là Dịch Ngôn biết ngay đó là quyển sách quan trong nhất của Tân Giáo: "Thánh Kinh".
Đã hơn một năm trôi qua, hắn đã truyền bá Tân Giáo ra vùng xung quanh, phát triển tín đồ, nhưng thu hoạch lại rất ít ỏi.
"Nơi này. . .là. . .sào huyệt của ác quỷ. Cần phải. . .tịnh hóa. Chỉ có dưới . . .ánh sáng của Người thì thôn trấn này. . .mới có thể. . .được giải cứu." Âm thanh ngắc ngứ của hắn cắn nhả từng chữ, cố gắng nói rõ từng từ một.
Nhưng Dịch Ngôn cũng nghe ra tốt xấu.
"Mục sư Charles, ngươi tới đây làm gì?" Kỷ Liên Hải nén tức giận lại hỏi. "Phải tịnh hóa thôn trấn này sao? Chuyện quốc sự của nhà Thanh ta không cần lũ người nước Anh các ngươi quản đâu."
Hóa ra hắn là người nước Anh. Dịch Ngôn thầm nghĩ trong lòng. Đang lúc hắn đánh giá mục sư Charles kia thì đối phương lại cũng không thèm nhìn Kỷ Liên Hải nữa mà nhìn thẳng vào mặt hắn. Chỉ nghe thấy hắn ta nói: "Sao. Ngươi có phải là đứa nhỏ bị ma quỷ nguyền rửa không. Tới đây đi. Để Người che trở giúp ngươi được giải thoát."
Trong lúc hắn nói chuyện. Quyển 'Thánh Kinh' có bìa màu đen tỏa ra ánh sáng.
Dịch Ngôn nhìn vào ánh mắt của hắn thì cảm nhận được trong đôi mắt xanh lam kia có một vẻ mê hoặc khác thường. Tới cả tiếng nói kia khi lọt vào trong tai cũng đem lại một cảm nhận cực kỳ trôi chảy. Từ trong lòng nổi lên một cảm giác cực kỳ thân thiết, có thể tin tưởng.
Hắn không tự chủ được, bước tới hướng mục sư Charles. Trong tai đột nhiên nghe được âm thanh trầm thấp mà lạnh lẽo của Kỷ Liên Hải: "Quá làm càn."
Dịch Ngôn lập tức bừng tỉnh, trong lòng nảy sinh một dòng khí lạnh lẽo.
Theo sau âm thanh của Kỷ Liên Hải là tiếng vang giòn của cái chuông treo trên tóc của y. Một vùng xoáy xuất hiện trên không trung. Sau khi âm thanh này vang lên, vẻ tốt tăm trong nhà thờ họ càng trở nên u ám hơn.
Ánh sáng trắng từ quyển 'Thánh Kinh' trong tay mục sư Charles cũng bị vẻ u tối này đè nén xuống, chỉ còn lại một tầng sáng trắng mờ mờ bám lên 'Thánh Kinh'
Trong nhà thờ họ, hai cây nến trắng cháy lên cũng không thể làm nhà thờ họ sáng lên được.
Ở phía cái quan tài, một lão già đầu tóc hoa râm vẫn đang đứng vững. Nhìn qua thì hắn có bộ dạng như người sáu mươi nhưng thật ra hắn mới chủ có bốn mươi tuổi. Hắn đã tu hành, ăn khí tử sát nhiều năm, rồi lại không thể lên cao được nên thân thể bị khí thực sát xâm chiếm cho nên mới có dáng vẻ già hơn người bình thường rất nhiều.
Lúc này, trên mặt Kỷ Liên Hải hiện lên màu xanh, trong mắt còn tràn đầy tàn khí chết chóc làm cho người nhìn thấy cảm giác phát sợ.
Ở cửa nhà thờ họ, đứng đối diện bên kia quan tài là một người cao lớn, thân mặc áo choàng đen, tóc vàng mắt ngọc, tay cầm một quyển 'Thánh Kinh' màu đen, vẻ mặt trang nghiêm.
Ở bên ngoài, mẹ của Dịch Ngôn nhìn về phía trong, ngoắc mắt ra hiệu cho Dịch Ngôn. Nhưng Dịch Ngôn thì lại lặng lẽ cầm thanh trường kiếm trong tay đứng trong chỗ tối mà không nói tiếng nào. Không phải là hắn không muốn ra ngoài mà vì có một lực lượng khủng bố nào đó đang làm hắn sợ hãi, làm hắn không thể nào nhấc chân lên nổi.
Đám quan sai vác vẻ mặt bối rối. Bọn hắn đã không cản lại người Anh quốc này được. Tới khi trở về, nhất định sẽ bị trách phạt. Nhưng bọn hắn cũng không lo lắm. Các quan chức đương thời thì còn thay đổi chứ tay sai như bọn hắn thì sẽ chẳng mấy khi bị thay đổi. Từ lúc triều đình mở ra tới giờ cũng đã hai ba trăm năm, thế lực của bọn hắn ở đây đã trở nên rắc rối, rất khó động vào.
"Trường Tố. . .tiên sinh. Ngươi đã trúng phải lời nguyền của ma quỷ rồi. . ." Charles lại ngắc ngứ nói ra từng từ.
"Thối lắm. . ."
Kỷ Liên Hải tức giận, ánh mắt của hắn lại nhìn thẳng vào 'Thánh Kinh'. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng một luồng linh lực khác thường tỏa ra từ đó. Những thứ như linh lực được ngưng tụ từ lực lượng tín ngưỡng trong những pho tượng Ông Từ trong thần miếu và linh lực được những Nho gia đọc kinh hiểu ra là những thứ mà những kẻ tu hành chuyên hút sát khí như hắn thích nhất.
Cái chuông kim loại buộc trên mái tóc hoa râm của Kỷ Liên Hải đột nhiên xuất hiện trên đầu hắn. Cái chuông màu vàng lóe lên, vang lên những âm thanh chuông reo. Tiếng chuông này như đang muốn phóng cái chết khủng khiếp tới.
Dịch Ngôn vừa nghe thấy tiếng chuông thì lập tức hoảng sợ lùi về sau, dựa lưng vào tường. Hắn vừa định xoay người chạy ra khỏi nhà thờ họ thì phát hiện ra hai chân mình đã không còn đứng vững nổi nữa. Trời đất quay cuồng, đầu hoa mắt choáng, ngực khó chịu như muốn nôn mửa.
Trong mắt của hắn, nhà thờ họ này đang vặn vẹo lại, xoay tròn, mờ ảo, một vùng u tối đang bao phủ. Chỉ có một cái chuông vàng đang chớp sáng chớp tắt trong bóng tối kia.
Ở bên ngoài nhà thờ họ, trong khoảng khắc nghe được tiếng chuông, những người ở bên ngoài vội vàng lùi lại phía sau. Bọn họ cũng cảm thấy choáng váng, ghê sợ tiếng chuông này như Dịch Ngôn. Nhưng bọn họ ở xa hơn nên không nghiêm trọng như Dịch ngôn. Mẹ Dịch Ngôn muốn xông vào kéo Dịch ngôn ra nhưng lại bị các cô bác kéo trở lại đứng ở phía xa, không dám tới gần.
Ở chỗ cánh cửa, trong nháy mắt, mục sư Charles đặt một tay lên cuốn 'Thánh Kinh'. Ánh sáng trắng tỏa ra bao bọc cả người hắn ở bên trong. Đồng thời ánh sáng đó còn tràn qua toàn nhà thờ họ. Nhưng ánh sáng tỏa ra vẫn không thể nào xua tan được hắc ám. Dần dần, ánh sáng trắng bị hắc ám và tiếng chuông đẩy lại, chỉ có thể tự bao bọc quanh người mình.
Charles thầm xót xa. Xót xa cho ánh sáng của Người ở vùng đất hắc ám này lại yếu ớt tới vậy. Thật khó có thể sáng lên. Hắn không khỏi thầm nghĩ. "Chẳng lẽ đúng như lời trưởng lão đã nói. Chỉ có dùng thánh hỏa thiêu đốt vùng đất tà ác này thì ánh mắt của Người mới có thể nhìn xuống vùng đất này sao."
Hắn xoay người đi ra khỏi nhà thờ họ.
Trong khoảng khác đi ra khỏi nhà thờ họ, một tiếng gào thét vang lên bên trong. Ở trong đó, có một cái đầu lâu há miệng ra nhưng rồi biến mất ngay.
Hắn chọn đúng lúc để đi ra. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn thất bại. Trong ý nghĩ của hắn về vùng đất hắc ám này từ trước tới nay, lực lượng tồn tại trong bản sao 'Thánh Kinh' của nhà thờ trên tay hắn luôn bị cái ác vô tận kia áp chế. Quả đúng như lời của trưởng lão. Vùng đất phương Đông này đã bị vực thẳm tối tăm kia bao phủ lên toàn bộ mặt đất. Ánh sáng của Người không thể chiếu xuống được. Nơi này cần thánh ngôn của Người khai sáng.
Ra khỏi nhà thờ họ, vẻ thần kì trên người mục sư Charles vẫn không biến mất. Hắn nói với mọi người: "Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ánh sáng của Người xua tan hắc ám, tịnh hóa triệt để sào huyệt tà ác này. . ."
Hắn vẫn dùng cái ngôn ngữ mà mình còn ngắc ngứ kia để giảng giáo lí Tân Giáo, giảng giải chuyện của chúa Jesus cho những con người kia.
Nhưng không có người nào nghe hắn nói. Trong đầu những người đó, phép màu ma quỷ của người phương Tây ở trước mặt này vẫn không thể bằng pháp sư trong huyện của mình. Trong lòng bọn họ không khỏi sinh ra chút tự hào. Mấy thần thoại kia cũng chẳng có gì đặc biệt. Ở vùng đất này cũng có không ít thần thoại tương tự.
Người nhà Dịch Ngôn vội vàng nhìn về phía nhà thờ họ. Bởi vì hắc ám vẫn đang tỏa ra trong nhà thờ họ. Người đứng ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một chút ánh sáng vàng lúc ẩn lúc hiện chứ không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Mẹ Dịch Ngôn hô lên từng tiếng.
Người khác không biết. Charles đã cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt tới mức nào khi hắn vừa lui ra. Không phải hắn không có khả năng ngăn cản. Mà vì cho dù có cản được thì cũng sẽ bị thương nặng, cho nên hắn mới lùi ra.
Lúc Charles lui ra ngoài cũng là lúc mà Kỷ Liên Hải đang sắp thành công thì lại thua. Đúng lúc hắn đang không cam lòng thì phát hiện ra một dòng linh lực tinh khiết chạy ra trong nhà thờ họ. Dòng linh lực kia phát ra từ Dịch Ngôn. Hắn cảm giác được đó là một luồng linh lực cực kỳ âm sát.
Kỷ Liên Hải mừng như điên, thầm nghĩ. "Hóa ra hồn phách kia giấu trong linh lực. Toàn bộ đều truyền thừa cho hắn. Đúng là trời giúp ta. Nếu có được linh lực này thì ta nhất định có thể dùng linh lực ngưng sát lên cao. Toàn bộ bách bệnh đều biến mất. Tuổi thọ tăng tới hơn trăm tuổi. Nếu gặp vận may khác thì còn có thể tới cả Kim Đan luôn không biết chừng."
Hắn cực kỳ vui mừng vì cảm nhận được bên trong linh lực này có một hơi thở rét lạnh. Không biết chủ nhân linh lực này ăn loại sát khí nào mà lại có thể luyện được linh lực tinh khiết như vậy. Có thể thấy chủ nhân của nó tu luyện pháp môn cực kỳ cao thâm. Nhưng mà hơi thở rét lạnh kia lại làm cho Kỷ Liên Hải thầm đoán đây là một loại thuần âm sát.
Không biết từ bao giờ, linh khí trong trời đất ngày càng vẩn đục, càng ngày càng khó thi triển pháp thuật. Người ngưng kết được Kim Đan cũng ngày càng ít. Đang lúc người tu hành thấp thỏm lo âu tìm không được pháp môn để tu luyện thì trong thiên hạ đột nhiên xuát hiện một bộ thiên thư tên là 'Diệu Môn Vạn Hóa Tầm Linh Chân Kinh'. Quyển sách này vừa xuất hiện là đã mở một cánh cửa lớn khác cho người tu hành trong thiên hạ.
Tuy sách này không đề cập tới pháp môn tu hành thật sự. Nhưng lại có thể giúp người tu hành từ từ bỏ việc hấp thu linh khí, mà bắt đầu hút các loại sát khí trong trời đất. Các môn các phái bắt đầu tạo ra các pháp môn thực sát luyện cương.
Sát chia ra làm ngàn vạn loại. Đủ các loại ảo diệu ở bên trong.
Những thực luyện sát khí được chia ra làm ba loại lớn. Một là thực âm sát, một là thực dương sát, và một loại pháp môn chú trọng tới âm dương hòa hợp. Sau khi hút một phần âm sát thì phải hút một phần dương sát để trung hòa. Đây cũng là ba loại tu hành chậm nhất.
Kỷ Liên Hải chủ yếu thực luyện tử sát khí, thuần âm sát. Mà hơi thở phát ra từ Dịch Ngôn lại cũng là một loại thuần âm sát. Hắn tin rằng việc dung hợp cũng diễn ra nhanh chóng đơn giản thôi.
Ngay khi hắn vui mừng mở miệng ra hút vào thì phát hiện toàn bộ linh lực âm sát lạnh lẽo kia đột nhiên dữ dội lên, như con rắn ngủ đông thức tỉnh đột nhiên ngóc đầu lên, dữ dội tỏa ra hơi thở nguy hiểm mà lạnh như băng.
Cả nhà thờ họ đều nằm trong sự cảm ứng của Kỷ Liên Hải. Hắn có cảm giác rất nhạy bén nhưng ngay lúc đầu sóng ngọn gió này thì lại cảm thấy kinh ngạc. Chỉ thấy một luồng linh lực cực kỳ nguy hiểm đang đoạt lấy toàn bộ tâm thần hắn trong một sát na.
Vẻ vui mừng trong phút chốc biến thành sợ hãi.
Trong cảm giác của Dịch Ngôn, bốn phía như có vô số ác quỷ vô hình đang lao về phía hắn, muốn chui vào trong cơ thể hắn để rút hồn phách của hắn ra.
Thanh kiếm trong tay hắn chém bừa chém bãi, giết sạch toàn bộ ác quỷ đang quấn lấy mình. Hắn không biết rằng những đường kiếm này của hắn y hệt với những đường kiếm đêm qua hắn múa ra.
Hắn hoảng sợ. Trong lúc hoảng sợ thầm nghĩ cách thoát ra. Nhưng đã không thoát được thì phải phản kháng. Nhưng khi trong đầu hắn nghĩ tới việc phản kháng thì toàn bộ đã ngoài tầm kiểm soát của hắn, thoát khỏi ý nghĩ của hắn. Hoặc cũng có thể nói là mọi thứ đang diễn ra theo đúng nguyện vong sâu xa nhất trong đầu hắn.
Không phải hắn đang múa kiếm mà là kiếm đang kéo tay của hắn làm từng động tác. Linh lực chảy cuồn cuộn trong cơ thể hắn.
Kiếm đâm thẳng vào mối uy hiếp tính mạng của hắn.
Một đường sáng lóe lên giữa bóng tối.
Tiêu diệt toàn bộ những trói buộc kia cho tới tận lúc kiếm thế dừng lại.
Dịch giả: cunilu
Biên tập: cunilu
Nguồn: bachngocsach.com
Kiếm trong tay đâm thẳng vào ngực Kỷ Liên Hải. Khi thanh kiếm này vừa đâm vào trong thịt, cảm giác từ xương cốt rõ ràng chuyển thẳng vào trong lòng hắn.
Tiếng chuông bị ngưng lại, chuông đồng rơi trên mặt đất.
Dịch Ngôn không thể tin được. Hắn cũng mới chỉ nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ không thể tưởng tượng nổi của Kỷ Liên Hải cùng cái miệng há hốc ra, nhưng đã thấy được mũi kiếm vạt xuống ngực của y. Từng ngụm khí đứt đoạn thổi từ yết hầu của hắn lên mặt, từng ngụm từng ngụm.
Dịch Ngôn như chết cứng trong vùng bóng tối kia. Trong nháy mắt đó, quả thật muốn trừ khử Kỷ Liên Hải nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ trong nháy mắt. Lúc này thật sự là không thể tin nổi mình đã thật sự đâm một kiếm vào lồng ngực của y. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng trên cánh tay đang từ từ biến mất. Lực lượng đó đến từ nơi sâu thẳm trong cõi lòng rồi lại trở về với nơi hư vô đó.
Trong đầu hắn đang đan xen giữa việc Kỷ Liên Hài thật sự đã chết và vẻ điên cuồng vừa rồi của mình trong bóng tối. Loại điên cuồng mất tự chủ này làm hắn cảm thấy như một kiếm trước mặt này có gì đó không thật. Nhưng ánh mắt không cam lòng của Kỷ Liên Hải và thanh kiếm hướng về cái thi thể đang ngả về sau kia lại làm cho hắn cảm giác vẻ điên cuồng kia lại rất chân thực.
Trong nháy mắt đó, tình cảnh trong nhà thờ họ biến đổi làm mọi người phải sợ tới ngây người. Hình ảnh cuối cùng mà bọn họ nhìn thấy là thân thể Kỷ Liên Hải bị một thanh kiếm cắm vào rồi cả người ngã vào quan tài. Còn Dịch Ngôn thì đứng ở bên cạnh Kỷ Liên Hải.
Giết người dĩ nhiên phải đền mạng. Trước mặt có bao nhiêu người như thế thì làm sao có thể chạy thoát được.
Người đầu tiên kịp phản ứng không phải là vụ mục sư Charles chưa rời hẳn đi kia, cũng không phải đám quan sai, mà cũng chẳng phải bản thân Dịch Ngôn, Người đầu tiên kịp phản ứng chúng là Dịch Mỹ Hồng.
Chỉ thấy bà với vẻ mặt kinh hoàng chạy thẳng vào trong nhà thờ họ, bổ nhào tới quan tài màu đen ở phía trước, quỳ rạp xuống đất, lấy tay đập vào quan tài, vừa gào khóc vừa thét lên: "A, ngươi là kẻ nhẫn tâm, đã chết thì chết luôn đi, làm gì mà con quay lại hại người khác. Ngươi đã hại pháp sư lại còn hại cả con của mình. A, a. . .Chưa thấy người nào nhẫn tâm như ngươi. Tới lúc làm quỷ rồi mà cũng không để người khác yên. Tại sao lại còn muốn hại người. A, Vì sao ngươi lại hại Kỷ pháp sư a. . ."
Người bình thường cũng có cách để sống theo cách bình thường.
Ngay vừa rồi khi đám đống chứng kiến việc trong nháy mắt kia, tất cả đều thầm kinh ngạc cho việc Dịch Ngôn có thể giết chết Kỷ Liên Hải. Nhưng bây giờ lại nghe mẹ của Dịch Ngôn là Dịch Mỹ Hồng khóc lóc kêu thảm như vậy thì mọi người lại đều chuyển sang nghĩ rằng có phải quỷ gây chuyện không đây. Tất cả lại quay sang nhìn quan tài kia, lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
Mặc kệ lời nói của Dịch Mỹ Hồng là thật hay giả. Ít nhất cũng có một đám cảm thấy sợ hãi. Loại việc liên quan tới quỷ thần này, người thường không thể nào nói được.
Đám quan sai kia cũng chẳng hiểu nổi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Nhưng bọn họ đều không thể bỏ qua cho Dịch Ngôn như vậy được, lập tức phải mang Dịch Ngôn theo.
Lúc này, tuy Dịch Ngôn vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi hoảng sợ về việc giết người thì vẫn thấy được sự gợi ý trong lời nói của mẹ. Đúng lúc quan sai vừa túm vào vai hắn thì đột nhiên hắn ngã nhào trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Quan sai hơi kinh ngạc, bàn tay như kiểu bị lửa thiêu cháy, vội vàng lùi lại vài bước.
Dịch Ngôn ngã trên mặt đất, miệng nghiêng sang một bên nói những từ mà chẳng ai hiểu nổi, chợt giật mình, cười quái dị rồi lại chợt khóc òa, chợt giãy dụa như có người đang ám vào hắn làm hắn quỷ mọp xuống đất bái lạy.
"A, Ngôn nhi, con làm sao vậy, làm sao vậy. Ngôn nhi. . ." Dịch Mỹ Hồng bổ nhào về phía Dịch Ngôn gào khóc.
Đột nhiên thấy tình trạng của Dịch Ngôn và tiếng gào khóc của Dịch Mỹ Hồng, đám quan sai lập tức không biết nên giải quyết thế nào.
Lúc này, Charles đi đến. Hiện giờ hắn khoản bốn mươi tuổi nhưng bởi vì ở trên thuyền phiêu bạt truyền bá tín ngưỡng nhiều năm. Trong ba năm nay, bản thân lại ở đất khách quê người nên vẻ mặt bây giờ nhìn như người năm mươi tuổi. Hắn nhìn thấy rõ ràng quan tài kia bị mở ra rồi nhìn thấy Kỷ Liên Hải ngã vào trong đó, trong lòng thầm hãi.
Hắn cũng hiểu được mức độ tà ác trong pháp thuật của Kỷ Liên Hải nên vừa rồi mới phải lui ra.
Hắn cũng không thông thạo ngôn ngũ nước Thanh lắm nên cũng không hiểu Dịch Mỹ Hồng kêu gào cái gì. Nhưng lúc này hắn có thể khẳng định được rằng bản thân Dịch Ngôn không hề đơn giản chút nào. Hắn còn cảm nhận được sự tà ác đang nhanh chóng biến mất khỏi người Dịch Ngôn, trong lòng hơi động, nói: "Ma quỷ. . .nguyền rủa. . .đã xuất hiện. Nơi này. . .đã bị. . .vấy bẩn. Tất. . .tu. . .tịnh hóa." Vừa dứt lời liền chỉ thẳng vào Dịch Ngôn nói: "Nguyền rủa. . .trên người. . .hắn. . .nhất định phải nhanh chóng. . .được giải trừ."
Dịch Mỹ Hồng nghe được lời nói ngắc ngứ của Charles thì cũng cảm thấy bất an. Bà cũng chẳng hiểu tịnh hóa là cái gì, thầm nghĩ: "Nếu không muốn bị kiến thì đúng là phải nhờ hắn dẫn theo."
Nhưng bà lại sợ người này mang con mình đi mà lại không có ý tốt. Vừa nghĩ tới đó, bà vội vàng không biết nói thế nào cho phải, đành kêu gào: "A. . .làm sao ngươi lại đi sớm như vậy, để chúng ta trở thành cô nhi quả mẫu thế này thì sống thế nào đây."
Vừa khóc vừa vuốt quan tài.
Lúc này, đột nhiên có người đi đến, hắn đứng ở nơi đó như ngọn tháp đen đứng chắn toàn bộ ánh sáng từ bầu trời.
Mọi người quay đầu lại xem, tới cả vị mục sư Charles kia cũng phải kinh hãi. Chỉ nghe thấy hắn nói: "Nghe nói linh đường của huynh Lương Khang được đặt ở đây nên ta tới tế bái."
Người này nói chuyện ngắn gọn, khi nói cũng không nhìn sang người khác, ánh mắt đó chỉ nhìn vào Dịch Mỹ Hồng. Dịch Mỹ Hồng vội vàng đứng lên đáp lễ nhưng không hỏi tên của hắn.
"Thì ra là chị dâu. Tại hạ là Vương Túc, là cộng sự nhiều năm với huynh Lương Khang. Lần này tới đây ngoài việc thay mặt Lâm Công truy điệu huynh Lương Khang còn mang cả tiền của Lâm Công tới."
Thân hình của Vương Túc lộ rõ ra dưới ánh nến, cao hơn cả vị Charles kia, vẻ mặt thô lỗ, đôi mắt khá lợi hại, bên hông có đeo một thanh đại đao, trên người mặc một bộ bố bào màu xám, nhìn qua cực kỳ giống hào khách giang hồ.
Sự xuất hiện của Vương Túc có thể xoay chuyển tình thế cả nhà Dịch Ngôn
Sự việc vốn đang làm cho Dịch Ngôn cảm thấy như tai họa ngập đầu lập tức chuyển biến khi hắn vừa xuất hiện như kiểu mưa rền gió dữ ở trước mặt bị người này vung tay xua tan đi.
Vương Túc chỉ nói có vài câu với đám người kia là đám người đó liền mang Kỷ Liên Hải rời đi.
Vương Túc cũng không đi theo bọn họ mà nhìn sang Charles.
Từ bộ quần áo ở bên ngoài, Charles đã có thể cảm nhận được một sự lạnh lẽo tự nhiên. Hắn biết người này chắc chắn là quân nhân đã trải qua rèn luyện máu hòa với sắt.
Là một người nước Anh ngây ngốc sống ba năm trong vùng đất hắc ám này, hắn biết người có quân công trong quân đội thuộc nước Thanh đều sẽ được thưởng một loại pháp môn tu luyện tên là 'Binh Sát Huyền Thiên Cương'. Mà người ở trước mặt này nhất định là cũng tu hành cái đó. Nếu không thì sẽ không có vẻ lạnh lẽo như vậy.
Hắn hơi hơi cúi đầu chứ không dám nhìn thẳng vào Vương Túc.
Bởi vì hắn cảm nhận được nguy hiểm. Loại nguy hiểm kia yên tĩnh như mặt nước hồ nhưng lại cực kỳ sâu xa. Trong nước Thanh này, những quân nhân tu hành là những kẻ đáng sợ nhất. Hắn thành kình với 'Thánh Kinh' nhưng cũng không dám coi thường mà liều mình đối diện với tử vong. Ngược lại, hắn rất coi trọng sinh mạng. Bất kể là của mình hay của người khác.
Charles nhìn thiếu niên đang nằm bất động trên mặt đất. Hắn biết rằng hôm nay mình không thể đưa nó về với vòng tay của Chúa được. Nhưng mặc dù có như thế, thì hắn vẫn quyết tâm phải dẫn nó vào trong vòng tay của Chúa. Bởi vì trong lòng hắn, thiếu niên này là người dũng cảm và thông mình.
Hắn nhìn ra được vẻ giả vờ của Dịch Ngôn.
Charles rời đi, ngoài ra có mấy người xem náo nhiệt cũng bỏ đi. Cuối cùng chú bác của Dịch Ngôn đem Dịch Ngôn về nhà. Dịch Ngôn liền tỉnh. Hắn công nhận là giả vờ. Trong khoảng khắc khi mẹ hắn là Dịch Mỹ Hồng kêu gào đập vào quan tài, hắn hiểu được ra vấn đề cần làm.
Sau khi thấy được Dịch Ngôn tỉnh lại, chú bác đều thở phào nhẹ nhõm. Sau một vài câu an ủi, tất cả đều tự động về nhà. Dịch Ngôn có thể nhìn ra được, thật ra bọn họ đều không muốn ở đây lâu vì đang sợ hãi điều gì đó.
Vương Túc ngồi ở bên không lên tiếng. Sau khi chú bác của Dịch Ngôn đi về, mẹ của Dịch Ngôn nói đã tới giờ ăn cơm thì hắn mới mở miệng nói: "Chị đâu, ta nói vài lời rồi cũng sẽ đi, không cần phải phiền hà đón tiếp ta đâu."
Hắn nói với giọng điệu hết sức nghiêm túc, lấy từ trong ngực ra một túi bạc. Dịch Ngôn cũng không biết là bao nhiêu nhưng chắc chắn là không phải ít. Hắn đặt chỗ đó lên bàn nói: "Đây là lệnh của Lâm Công sai ta mang tới. Huynh Lương Khang đã đi rồi nhưng người trong nhà vẫn cần phải sống. Chỗ bạc này hẳn là có thể dùng trong vài năm."
Dịch Ngôn biết nếu chỗ bạc này để vào tay mẹ mình, nếu dùng chắt bóp mà cả nhà vẫn bình an thì nhất định có thể dùng rất lâu, không phải chỉ có vài năm. Nhưng hiện tại đâu đâu cũng hiện lên vẻ hỗn loạn làm người phải bất an, lúc nào cả nhà cũng trong cảnh có thể bị giết.
"Nước mất là do đường lối."
Dịch Ngôn cực kì hiểu rõ câu nói này, trong lòng hắn, nước sông ấm áp hay không chỉ có những con vịt bơi trên dòng sông đó mới biết, quốc gia hưng thịnh hay suy vong thì chỉ cần nhìn bách tính bình dân đã rõ ngay
Vương Túc nói rất khéo, rất khách khí. Tuy thân hình cao lớn, diện mạo hào phóng nhưng lời ăn tiếng nói lại cực kỳ tinh tế và kín kẽ. Đây chính là cảm giác của Dịch Ngôn.
Vương Túc lại nói với Dịch Mỹ Hồng: "Huynh Lương Khang từng xin Lâm Công cho phép con cả của ngươi vào làm người nghe lệnh bên cạnh. Lâm Công cũng đã đồng ý. Không biết ngươi có muốn cho nó đi hay không?"
Con cả chính là Dịch Ngôn. Sau khi nghe xong, Dịch Ngôn cảm thấy một cảm giác vừa sợ hãi vừa hưng phấn đan xen với nhau.
Dịch Mỹ Hồng hơi chần chừ. Bà có thể ngay lập tức lăn ra gào khóc khi thấy Dịch Ngôn giết người nhưng tới lúc phải quyết định thì lại chần chừ không quyết được.
Cái chết của chồng làm bà biết bên người Lâm Công không hề an toàn chút nào. Mà Dịch Ngôn lại chỉ mới có mười lăm tuổi, đi xa nhà mấy ngàn dặm thì bà làm sao có thể yên tâm được. Nhưng bà cũng thấy được việc được ở bên quý nhân như Lâm Công nghe lệnh cũng là một cơ hội học tập phát triển. Việc đó là việc cực tốt với tương lai của Dịch Ngôn. Sau này không biết chừng lại có thể thăng quan tiến chức.
Chần chừ không quyết định được, bà lại nhìn sang Dịch Ngôn. Trong lòng Dịch Ngôn cũng đang có suy nghĩ khá giống với Dịch Mỹ Hồng. Nhưng cái chết của cha làm hắn còn có nghi vấn là về cái chết đó. Cha mình vốn là một người bình thường luyện võ, tại sao lại giống như biến thành một người tu hành thế này.
Vương Túc thấy bọn họ không thể quyết định trong khoảng thời gian ngắn nên nói: "Việc này không vội. Các ngươi cứ từ từ mà nghĩ. Sau khi an táng cho huynh Lương Khang xong thì nói cho ta biết. Bây giờ ta phải tới huyện nha giải quyết việc của các ngươi."
Vừa dứt lời xong, hắn liền đứng dậy, Dịch Mỹ Hồng cũng mời hắn ở lại ăn cơm nhưng hắn từ chối, ôm quyền rời đi.
Bầu trời tối đen như nuốt Vương Túc vào bên trong, giống như hắn là màn đêm vậy. Không để lại dấu vết gì.
Ngay khi Dịch Ngôn đứng dậy chuẩn bị giúp mẹ nhóm lửa nấu thì lại nghe thấy có tiếng người gọi ở bên ngoài. Đó là Dịch Hành, bây giờ mới trở về.
Dịch Hành thở hổn hền chạy vào nhà. Dịch Ngôn vội vàng nói. "Lão sư đâu? Tìm được lão sư rồi sao?"
Dịch Hành chỉ tay ra bên ngoài. Một người đi tới trong bóng đêm.
Dịch Ngôn nhanh chóng dẫn lão sư vào nhà. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, khuôn mặt của lão hiện ra rõ ràng.