- Cái gì? Bị người của Bộ an ninh quốc gia bắt, sao có thể?
Phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh Trịnh Thiên Đào nghe được tin này, thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên. Lão già này cũng đã 50 rồi, nhưng động tác không hề chậm.
- Tuyệt đối là thật sự, vừa rồi Lý Đông cùng Đinh Đại Thắng đi bắt người, đứng gác ngoài cửa, cho nên không trực tiếp vào trong nhà.
Sau đó có nhìn thấy mấy người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc, mặc áo cổ cồn kiểu Tôn Trung Sơn bước vào Hồng Diệp Bảo. Không lâu sau thấy Thái Cường của cục công an thành phố dẫn người lẻn đi trước.
Vừa hay Lý Đông có quen một người bên cục công an, vội vàng kéo sang hỏi chuyện, mới biết là mấy người kia đã bị Cục phản gián điệp là bộ An ninh Quốc gia phái tới bắt.
Diệp Phàm chủ nhân của Hồng Diệp Bảo nói là mất kết quả nghiên cứu khoa học cơ mật quan trọng. Vừa lúc Thượng tá Đinh đến điều tra Hồng Diệp Bảo, việc này, cứ thế mà quẳng xuống.
Một gã thượng tá mặt béo tròn sắc mặt khó coi nói.
- Hừ, giở trò với tôi à, anh còn non lắm.
Trịnh Thiên Đào nháy mắt đã hiểu, hừ lạnh một tiếng.
- Chẳng lẽ thực sự là giở trò, Diệp Phàm này, lá gan cũng quá lớn. Chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này phản chế hắn. Đưa thằng nhãi này ta tòa án quân sự. Không phải chỉ là một Bí thư thành ủy dưới địa phương sao? Dám giở trò với tướng quân à, tôi nhỏ vào!
Tên thượng tá mặt béo vẻ mặt giận dữ, nói.
- Việc này quả thực không đơn giản như vậy, thằng nhãi này dám làm lộ liễu như vậy, chẳng lẽ có chỗ dựa vào?
Trịnh Thiên Đào thoáng suy nghĩ, châm điếu thuốc để bình tĩnh lại.
- Nghe nói người này trước khi đến Thành phố Đồng Lĩnh có làm ở Văn phòng trung ương, còn là Chủ nhiệm phòng đốc tra. Ngoài ra còn kiêm Phó chánh văn phòng Chủ tịch Đường.
Thượng tá sắc mặt trở nên ngưng trọng, nghĩ lại mấy câu lúc nãy thấy mình cũng hơi quá ngông cuồng.
Tục nghữ nói chưa được ba phần không dám lên Lương Sơn, Diệp Phàm dám làm như vậy chắc chắn hắn có lý do. Dù người ta không làm được gì Trịnh Thiên Đào, nhưng nếu chỉnh một thượng tá nhỏ như mình thì vẫn có cách.
- Vậy thì sao chứ? Vậy đâu có nghĩa là hắn muốn làm gì thì làm. Bao che tội phạm không nói, rõ ràng còn giở tiểu xảo hãm hại người khác. Bắc Kinh này là thiên hạ của Đảng, không phải là nơi để cho Diệp Phàm hắn 1 tay che trời. Việc này, tuyệt đối không để yên.
Trịnh Thiên Đào hừ một tiếng, ngón tay gõ gõ bàn.
Ngẫm nghĩ một chút bèn gọi điện thoại cho Trương Khiếu Vân người bạn tốt bên Bộ An ninh quốc gia, nói:
- Cục trưởng Trương, gần đây khỏe chứ?
- Vẫn vậy thôi.
Trương Khiếu Vân cười nói,
- Chỉ có lão Trịnh anh là thoải mái vung tay, dưới trướng có cả trăm ngàn hùng binh, uy phong biết mấy. Đâu có như chúng tôi, bình thường nhìn thấy chả có việc gì, nhưng kỳ thực khi nào cũng bận rộn.
- Chúng tôi ấy à, ra vẻ uy phong vậy chứ cũng có đáng gì đâu.
Trịnh Thiên Đào thở dài.
- Sao lại nói vậy, lão Trịnh, anh đừng có giở trò với tôi.
Trương Khiếu Vân cười nói.
- Nói gì thế, anh nhìn xem, tôi là một tướng quân, trong quân đội coi như cũng có chút phân lượng. Kết quả thế nào, phái người đi bắt giữ tội phạm đánh tàn phế quân nhân. Cuối cùng người của mình lại bị người ta bắt.
Trịnh Thiên Đào nói.
- Có chuyện này sao. Ai mà dám động đến lính của lão Trịnh chứ, không phải tự đi kiếm phiền phức à?
Trương Khiếu Vân giật mình, biết Trịnh Thiên Đào tìm mình chắc chắn có chuyện rồi. Việc này khiến Trịnh Thiên Đào bất bình, ắt hẳn là tương đối khó giải quyết.
- Người ta ra tay rồi, hơn nữa, còn là người của Bộ An ninh quốc gia các anh. Haizz... Bộ An ninh quốc gia các anh uy phong quá, quân nhân nhỏ như chúng tôi không thể trêu vào.
Trịnh Thiên Đào có chút oán giận nói.
- Là các đồng chí của Bộ an ninh quốc gia làm, sao có thể thế được, lão Trịnh, anh kể lại tôi nghe xem nào.
Trương Khiếu Vân quả nhiên có chút giật mình, khẩn trương thúc giục hỏi.
- Mấy hôm trước ở đại học Yến Kinh xảy ra việc...
Trịnh Thiên Đào kể lại mọi chuyện, rồi nói tiếp:
- Việc này người làm bên Kỷ luật của Bộ an ninh quốc gia như anh nên quản chứ.
Trương Khiếu Vân là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật bộ An ninh quốc gia, cấp bậc Giám đốc sở. Ủy ban kỷ luật đối với cán bộ nào cũng có lực uy hiếp tương đối lớn.
Nhân viên An ninh quốc gia khoác tấm khăn che mặt huyền bí ra ngoài có thể dù dọa đồng chí ngành khác, nhưng không hù nổi Phó bí thư Kỷ luật nội bộ Trương Khiếu Vân, ngược lại, còn có chút sợ ông ta.
- Cái tên Diệp Phàm kia anh điều tra rõ chưa?
Trương Khiếu Vân chưa trả lời đồng ý hay không, dù là bạn học cũ, nhưng lão cũng phải suy nghĩ được mất đã.
Không cách nào khác, làm cái gì cũng phải suy nghĩ đến phương diện này. Bằng không, mạo muội ra tay, đá trúng cục sắt cứng mất.
- Trước khi đi Thành phố Đồng Lĩnh đã từng là Chủ nhiệm Phòng Đốc tra văn phòng trung ương.
Trịnh Thiên Đào hừ nói.
- Ờ...
Trương Khiếu Vân từ một tiếng, nói là có điện thoại gọi đến bảo Trịnh Thiên Đào chờ một chút để ông nghe máy.
Kỳ thực, Trịnh Thiên Đào biết, ông bạn cũ này đang đích thân đi điều tra Diệp Phàm rồi. Đối với ngành An ninh quốc gia mà nói, cán bộ bình thường họ đều có đủ thông tin. Chỉ cần mở máy tính nhập mật mã là biết được ngay.
Không lâu sau, Trương Khiếu Vân gọi điện tới nói:
- Chuyện này tôi mới hỏi Tống Định Phi bên cục phản gián điệp. Quả thực là có chuyện này, nói là Sở trưởng Diệp của Hồng Diệp Bảo báo án lên An ninh quốc gia. Họ chỉ chấp hành nhiệm vụ. Đến giò, đám người Đinh Đại Thắng đã được đưa về bộ phận thẩm vấn để điều tra. Đương nhiên, tình hình điều tra cụ thể như thế nào tôi cũng không tiện hỏi. Anh cũng biết, chúng tôi có kỷ luật riêng.
- Cái này tôi cũng hiểu, các anh có kỷ luật, tôi cũng không làm khó anh nữa. Nhưng, lão Trương, việc này, rõ ràng Diệp Phàm giở trò hãm hại Đinh Đại Thắng.
Chuyện này rõ ràng như thế lẽ nào anh không thấy được. Còn thẩm vấn, thẩm vấn cái rắm! Huống chi, chuyện của quân nhân hẳn phải do bộ phận quân đội đích thân điều tra giải quyết. Các anh nhúng tay vào, có phải là hơi quá quyền hạn không?
Trịnh Thiên Đào không kìm được, phát ngôn những câu thô tục.
Lão hiểu, Trương Khiếu Vân đồng ý để lộ nhiều tin tức như vậy, chứng tỏ ông ta đã điều tra về Diệp Phàm. Biết Diệp Phàm không có bối cảnh gì, là nhân vật có thể gõ được.
Khoảng thời gian trước, Tổ đặc nhiệm A đã chỉnh sửa lại thân phận của Diệp Phàm. Người ngoài chỉ có thể điều tra được thân phận bình thường của Diệp Phàm thôi.
Chỉ là một kẻ làm công ăn lương, là một cán bộ Đảng viên bình thường lăn lộn trên chốn quan trường chính phủ.
Còn tất thảy những gì liên quan đến quân đội của Diệp Phàm được bảo lưu ở phòng tư liệu mật của Tổ đặc nhiệm A. Chắc hẳn chỉ có đồng chí Cung Khai Hà có quyền điều tra.
Trương Khiếu Vân tuy nói ở Bộ an ninh quốc gia có chút phân lượng, nhưng, không có quyền điều tra được tư liệu mật này. Dĩ nhiên, điều tra xong Trương Khiếu Vân cảm thấy yên tâm.
Cho nên, quyết định ra tay giúp đỡ ông bạn cũ một phen. Bằng không, đứng trước lợi ích, thì bạn bè gì cũng chẳng đáng tin cả.
Muốn giúp anh, đầu tiên phải xem xem việc này có ảnh hưởng gì đến tôi không cái đã. Không thể nào mạo hiểm tổn hại bản thân mình tương trợ cho bạn bè được.
- Lão Trịnh này, Diệp Phàm 80% là giở trò. Tuy niên quan trọng là hiện nay chúng ta thiếu chứng cứ. Không có chứng cứ thì tất cả đều là nói suông. Muốn thả đám Đinh Đại Thắng ra, phải tìm ra chứng cứ có thể chứng minh Diệp Phàm nói dối. Hơn nữa, dựa vào đó chúng ta còn có thể quay giáo đâm lại một kích. Khiến tên này không chịu nổi.
Giọng Trương Khiếu Vân trở nên lạnh lẽo.
- Không phải 80% mà là 100%. Tuy nhiên, muốn có chứng cứ cũng hơi khó.
Lúc đó đúng là đám Đinh Đại Thắng đã lục soát nhà người ta. Cái này, không phải chỉ dựa vào lời của Diệp Phàm sao, hắn nói đông thì là đông, hắn nói tây sẽ là tây.
Mẹ kiếp, thằng nhãi này đúng là ăn tim gan mật báo, ngay cả người của tôi mà cũng dám bắt. Lẽ nào hắn không sợ đám binh lính chặt đứt cái đầu nhỏ của hắn.
Trịnh Thiên Đào mắng.
- Lão Trịnh, anh cảm thấy kỳ lạ không? Hình như Trưởng phòng Tống của cục Phản gián điệp cũng khác thường. Tuy nhiên, những chuyện này, đều là nghe từ miệng người khác. Thế này, để tôi nghe ngóng thêm, xem có tin tức gì dùng được không.
Trương Khiếu Vân nói.
- Ờ, hỏi thăm một chút cũng tốt. Có thể dựa vào thái độ của Tống Định Phi xem thử. Tôi thấy thằng nhãi này cũng chạy đến quá nhanh.
Bên Đinh Đại Thắng vừa lục soát được một chút đã xuất hiện. Hiệu quả làm việc của An ninh quốc gia cao như vậy từ bao giờ?
Vừa nghe báo án đã có mặt tại hiện trường. Tôi nghi ngờ, không biết có phải Tống Định Phi với Diệp Phàm có quan hệ gì không.
Sau đó họ cố ý phối hợp làm khó Đinh Đại Thắng. Trên thực tế là chuyện này nhắm vào tôi. Nếu Tống Định Phi có thể giúp đỡ chúng ta, chứng tỏ chuyện này không liên quan gì tới anh ta. Còn nếu lập lờ, thì tương đối khả nghi đấy.
Trịnh Thiên Đào hừ nói.
Vừa gác máy xuống, uống ngụm trà, Trương Khiếu Vân lại gọi điện cho Trưởng phòng Tống:
- Trưởng phòng Tống, các anh bắt người của quân khu Bắc Kinh người ta thì dù sao cũng phải nói với người ta một tiếng chứ.
Lúc nãy Phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh Trịnh Thiên Đào gọi điện đến hỏi việc này. Tuy nói Bộ an ninh quốc gia với quân đội không cùng phòng ban.
Nhưng, quân đội bảo vệ quốc gia, chúng ta cũng công tác vì an toàn quốc gia, trăm sông đổ về một biển, đều vì nước cả mà! Việc này, không cần làm phiền phức quá đâu, anh xử lý nhanh chóng một chút là được.
- Bí thư Trương, chúng tôi đang tăng ca thẩm vấn đây. Điều tra rõ ràng xong chúng tôi sẽ lập tức xử lý. Nếu không có việc gì. Chúng tôi sẽ lập tức thả người.
Tống Định Phi giọng điệu nghiêm túc. Nhưng Trương Khiếu Vân hiểu tên này đang chơi trò trốn tìm với mình, căn bản chẳng hề để lộ 1 chút tin tức hữu dụng.
Trương Khiếu Vân không khỏi tức giận, lạnh lùng hừ nói:
- Trưởng phòng Tống, chúng ta là Bộ phận An ninh quốc gia, không thể làm việc dông dài như các cơ quan khác.
An toàn quốc gia là chuyện không nhỏ, phải lập tức điều tra rõ sự thực. Không thể để người tốt bị oan được. Đinh Đại Thắng đều là cán bộ quân đội của quân khu Bắc Kinh.
Việc này, anh cẩn thận một chút. Kinh cơ trọng địa, quân nhân là lá chắn của quốc gia, anh hiểu rõ chứ.
- Tôi hiểu rõ, một là một, hai là hai. Hơn nữa, tôi cũng rất thận trọng, việc này, tôi sợ oan uổng cho người tốt, cho nên tôi đích thân điều tra việc này. Cái này, có dính đến quân đội, chúng tôi cũng không dám qua loa.
Nói thật, tôi cũng đâu có gan làm gì họ. Cái này chẳng qua vì không còn cách nào khác đúng không? Nếu không bắt họ lại, đến lúc đó Sở trưởng Diệp báo cáo lên ban lãnh đạo Bộ phòng ngự, chẳng phải các đồng chí Bộ an ninh quốc gia chúng ta sẽ bị phê bình sao.
Chúng ta đang làm gì, là đang quản việc trong phạm vi của mình. Không thể mặc kệ được. Nếu thực sự vì bí mật bị mất, chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao.
Trách nhiệm này Tống Định Phi tôi không gánh được. Hơn nữa, việc này do Cục trưởng Truong nhắc nhở tôi chú ý, yêu cầu tôi cứ nửa tiếng báo cáo tình hình cụ thể cho anh ấy.
Tống Định Phi thoáng lộ chút tin tức, Trương Khiếu Vân vừa nghe đã hiểu.
Chương 2261: Ba thiếu tướng còn không cản được một thiếu tướng sao!
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Việc này chắc là do Cục trưởng Cục phản gián điệp Trương Hùng giở trò rồi, Tống Định Phi chỉ là một “lính tiên phong” thôi.
Hôm nay muốn xử lý việc này, phải giải quyết đồng chí Trương Hùng mới được. Bằng không, mười Tống Định Phi cũng không dám chống lại lãnh đạo Trương Hùng để thả người.
Trương Khiếu Vân đầu hơi căng lên, Trương Hùng này là người cứng rắn, có thể nể mặt mình hay không, cái đó còn khó nói. Tuy nhiên, việc này nếu bạn cũ đã nhờ, không ra tay chắc chắn là không được.
Khoảng 9h sáng ngày hôm sau, khi đám Tống Định Phi đang thẩm tra xử lý. Đồng chí Dương Lâm Trưởng phòng Giám sát kỷ luật vội vàng dẫn vài nhân viên kiểm tra kỷ luật tới.
Chỉ mặt gọi tên bắt hai thủ hạ của Tống Định Phi là Trần Tùng, Thôi Tài Sinh đem đi. Đưa lý do là do có người tố cáo hai người này nên phải điều tra gì đó.
Đám Dương Lâm vừa đi, Tống Định Phi chạy vào phòng Trương Hùng.
- Rõ ràng là bọn họ kiếm chuyện ức hiếp người. Chắc chắn là vì chuyện Sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo ngày hôm qua.Ức hiếp người, mẹ kiếp, chuyện tốt này chắc chắn là do lão già Tống Định Phi kia làm.
Tống Định Phi vẻ mặt phẫn nộ.
- Ức hiếp ai, người trong sạch ắt sẽ trong sạch, người có tội ắt mang tội. Không cần lo cho người khác, các anh cứ tiếp tục điều tra xử lý, giải quyết cho xong đám Đinh Đại Thắng đến Hồng Diệp Bảo. Hoàn thành vụ án, hơn nữa, phải điều tra đến cùng. Ai sai khiến Đinh Đại Thắng đến sở Khoa học Quân sự Hồng Diệp Bảo làm xằng bậy. Dù dính tới ai, cũng phải điều tra tới cùng.
Trương Hùng ném cây bút đang cầm trên tay xuống, hừ lạnh nói.
- Cục trưởng Trương, chuyện này, phải làm thật sao? Cái này, bên trên, không phải còn có Trịnh Thiên Đào sao, cái này có chút không thỏa đáng?
Tống Định Phi có chút do dự.
- Định Phi, nếu anh không làm được, tôi có thể đổi đồng chí khác đến làm. Sở Khoa học Quân Hồng Diệp Bảo không phải là một sở Khoa học Quân bình thường.
Nó trực thuộc Bộ phòng ngực, do Thứ trưởng Bộ phòng ngự kiêm Cố vấn quân ủy, Ủy viên quân ủy, đồng chí Cung Khai Hà đích thân phụ trách quản lý.
Một số đồng chí xằng bậy, tôi tin tướng quân Cung sẽ không bỏ mặc.
Trương Hùng đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vai Tống Định Phi.
- Cục trưởng Trương, không phải là tôi sợ phiền phức. Tôi chỉ lo lắng cho anh, nếu Cục trưởng Trương quyết định như vậy, tôi kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Tống Định Phi đứng nghiêm, xoay người bước đi.
- Bộ trưởng Thiết, không thể ngờ Trịnh Thiên Đào giao vụ này cho Trương Khiếu Vân.
Trương Hùng gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng.
- Haha, thủ đoạn của Ủy ban Kỷ luật cậu không chịu được à?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Có gì mà không chịu được. Diệp Phàm là người đứng đầu vòng tròn chúng ta. Chúng ta là thuộc hạ thì phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng chứ.
Em biết, Trương Khiếu Vân dùng cách này để cảnh cáo em. Yêu cầu em thả đám Đinh Đại Thắng. Nhưng, bọn họ dám xuống tay với thuộc hạ của em, vậy thì em cũng sẽ không khách khí.
Có đấu thì đấu đến cùng, Trịnh Thiên Đào thì sao chứ? Chỉ là một thiếu tướng thì làm gì được, Trương Hùng em cũng là thiếu tướng mà.
Anh Thiết anh cũng từng là thiếu tướng. Diệp đại soái càng không cần phải nói, là thiếu tướng trẻ nhất trong quân đội ta. Ba thiếu tướng chúng ta mà không đánh bại được một thiếu tướng sao?
Trương Hùng tức giận.
- Hahaha...
Thiết Chiêm Hùng cười sang sảng nói:
- Biết như vậy thì còn lo gì nữa, Trịnh Thiên Đào thì sao chứ? Tôi tin, kết quả lão cũng phải cúi đầu thôi.
Diệp Phàm dầu gì còn có Đại viện Kiều gia. Hơn nữa, cậu đã quên. Trương Khiếu Vân bất quá chỉ là cán bộ kiểm tra kỷ luật của Ủy ban Kỷ luật Trung ương trú tại bộ An ninh Quốc gia thôi.
Người đứng đầu trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương là Phí gia, Trương Khiếu Vân đã là cái gì. Nếu quả thực lão biết được quan hệ giữa Diệp Phàm và Phí gia, lão này chân tay sẽ co giật liên tục. Chẳng còn dám can thiệp vào đâu.
Huống chi, chuyện Tuyết Hồng không phải cậu không hiểu. Cái khác không nói, bản thân Tuyết Hồng cũng không phải người dễ chọc.
Trịnh Thiên Đào Trịnh gia lần này dính đến cô nàng Tuyết Hồng điêu ngoa, đó là do họ xui xẻo. Hơn nữa, cô nàng Tuyết Hồng này dù nói có độc ác, nhưng kể ra thì bản thân cô ấy làm sai gì chứ?
Người ta cầm axit với côn sắt đòi hủy hoại nhan sắc cô nàng, cô nàng còn không phản kháng, khác nào tự tìm cái chết.
Về mặt pháp luật mà nói, chuyện Diệp Phàm đang làm là dùng chính nghĩa chống bất chính thôi. Hai anh em Trịnh gia lợi dụng quyền lực trong tay chẳng những đuổi học Tuyết Hồng, còn muốn nhốt Tuyết Hồng vào tù. Đây là tà, tuyệt đối không thể thắng chính được.
- Tuyết Hồng cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là số họ xui quá, không ngờ đụng phải Diệp Phàm. Trên đời này, đối nghịch với ai cũng được, chỉ có Diệp Phàm là không thể đối đầu.
Bộ trưởng Thiết, anh thấy không, cái tên đó có khi nào xui xẻo quá mức đâu. Dù tạm thời có chút xui xẻo, nhưng kết quả cuối cùng chính nghĩa vẫn thắng.
Huống chi, Diệp Phàm dựa vào nhân cách của mình hấp dẫn được Kiều Hoành Sơn, Triệu Quát, Cung Khai Hà, Lý Khiếu Phong... những lãnh đạo cao cấp trong quân đội đều thích cậu ấy.
Năm đó, Cố Thiên Long một nhân vật đầu sỏ trong quân giới như vậy không phải cũng bị Diệp Phàm đạp “dẹp” sao.
Một anh em Trịnh gia kia đã đáng là gì? Em thực sự mong chờ, không biết lần này anh em Trịnh gia sẽ bị Diệp Phàm chỉnh ra thành cái gì?
Trương Hùng nói đến cuối cùng không ngờ còn mỉm cười.
- Là do bọn họ tự chuốc lấy mà.
Thiết Chiêm Hùng lạnh lùng hừ nói.
- Đó là đương nhiên, Diệp Phàm giờ đã trưởng thành rồi. Chỉ dựa vào sức mạnh bản thân cậu ấy cũng đã đáng sợ rồi. Cái vòng tròn này của chúng ta, cũng đâu phải mềm yếu.
Trương Hùng nói.
- Haha, đó là đương nhiên, sức mạnh của vòng tròn là vô tận. Hơn nữa, sức phản xạ còn phóng ra bên ngoài nữa.
Thiết Chiêm Hùng mỉm cười, lão Thiết đang rất vui vẻ a.
Cùng thời gian này, Diệp Phàm và Vương Triều vội vàng đến sân trường đại học Yến Kinh, đi thẳng vào phòng làm việc của hiệu trưởng Trần Bạch Hậu .
Tuy nhiên, ở ngoài phòng làm việc bị Thư Ký của Trần Bạch Hậu, đồng chí Thái Dương ngăn cản. Nói hiện tại hiệu trưởng Trần không rảnh gì đó, không muốn gặp Diệp Phàm, người được coi là phụ huynh của Tuyết Hồng.
- Anh cút sang một bên.
Vương Triều tức giận, tiện tay cầm kính của Thư ký Thái Dương gác lên vách tường.
Diệp Phàm sau khi gõ cửa mặc kệ có đồng ý hay không liền bước vào. Vì, cửa phòng làm việc không khóa.
Thái Dương thấy vậy, sắc mặt đột biến, muốn chuồn đi tìm bảo vệ, tuy nhiên, Vương Triều như hổ rình mồi ngồi trên ghế, căn bản là không cho anh ta cơ hội.
- Yên tâm, Bí thư Diệp hôm nay là phụ huynh, chỉ đến tìm Hiệu trưởng Trần nói về chuyện của Tuyết Hồng, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đánh người. Hơn nữa, Bí thư Diệp là người có học, chuyện đánh người giao cho tôi, anh ấy sẽ không động thủ đâu.
Vương Triều lạnh lùng hừ nói với Thái Dương.
- Có việc cũng phải được hiệu trưởng Trần đồng ý đã, sao có thể bá đạo tiến vào như vậy. Các người không lễ phép, quá thô lỗ, mau gọi anh ta ra, không tôi báo cảnh sát.
Thái Dương nghe gần đây Tuyết Hồng đã đánh người, mà Diệp Phàm là người nhà của Tuyết Hồng,
Chắc là anh trai của Tuyết Hồng. Cho nên, sắc mặt Thư ký Thái biến đổi, muốn vùng dậy.
Người nhà của sinh viên đến tìm hiệu trưởng sao hoành tráng thế. Huống chi Diệp Phàm trẻ như vậy, chắc hẳn cấp bậc chức vị cũng không cao.
Cho nên, Thư ký Thái lập tức khôi phục lại ngạo khí.
- Báo cảnh sát, xin lỗi, anh có thể báo trực tiếp với tôi.
Vương Triều vẻ mặt ác nghiệt cười với Thư ký Thái.
- Đồng chí này, tôi không đùa với anh đâu đấy,
Thư ký Thái mặt trầm xuống móc điện thoại ra.
Tuy nhiên, di động đã bị cướp mất. Vương Triều tiện tay ném điện thoại của Thư ký Thái lên bàn, liếc mắt nhìn y, miệng hừ nói:
- Anh thấy tôi đang đùa với anh à? Đây là giấy chứng nhận của tôi. Phó cục trưởng Vương Triều Cục cảnh sát hình sự Bộ công an. Tôi có tư cách thụ lý vụ án của anh không?
- Anh...
Thư ký Thái nghẹn họng, trợn mắt nhìn về phía văn phòng hiệu trưởng Trần Hậu Bạch, thằng nhãi này sắc mặt có chút khó chịu.
- Yên tâm, đồng chí đang vào là Diệp Phàm, là Bí thư Thành phố Đồng Lĩnh. Cũng là người giám hộ của Tuyết Hồng. Chúng tôi có phải người thô kệch đâu? Đều là cán bộ chính phủ đấy, chả đánh người đâu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các anh đứng có động thủ.
Vương Triều trêu chọc.
- Sao anh vào được đây? Thư ký Thái không nói với anh? Chưa được tôi cho phép chưa được vào sao?
Trần Hậu Bạch ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt sắc lạnh của một thanh niên xa lạ, không khỏi có chút căm tức nói.
- Haha, tôi là Diệp Phàm, người giám hộ của Tuyết Hồng. Lúc nãy tôi gõ cửa rồi. Hiệu trưởng Trần có thể lên tiếng mà.
Diệp Phàm vẻ mặt mỉm cười, bản thân tự xoay người đặt mông xuống chiếc ghế đối diện Trần Hậu Bạch
Nhìn tư thế có vẻ giằng co. Trần Hậu Bạch sắc mặt hơi trầm xuống, nói:
- Tuyết Hồng đánh người gây thương tích, đã bị trường đuổi học. Tôi nói rồi, việc này không thương lượng, anh không cần đến tìm chúng tôi nữa.
Hơn nữa, điểm đầu vào của Tuyết Hồng rất thấp. Nhà trường vì xét đến khả năng của em ấy nên mới đặc biệt trúng tuyển.
Không thể ngờ sau khi vào học em ấy chẳng những không tiến bộ, mà còn để xảy ra chuyện thế này. Tạo nên ảnh hưởng tồi tệ, làm tổn hại lớn đến danh tiếng của nhà trường.
Xử lý Tuyết Hồng đã được hội đồng nhà trường phê duyệt. Hơn nữa, Đảng ủy nhà trường cũng xuy xét Tuyết Hồng xuất thân nông thôn, có thể đi học đại học cũng chẳng dễ dàng gì. Cho nên, chỉ đuổi học em ấy, không bắt nộp phạt hành chính.
Cho nên, hy vọng anh hiểu được tình hình thực tế, bản thân hãy quay về khuyên bảo lại Tuyết Hồng, từ nay về sau đừng làm như vậy nữa.
Còn về việc Tuyết Hồng bị xử lý theo pháp luật, chuyện này không liên quan gì đến nhà trường. Chuyện này đã được giao lại cho Cục cảnh sát thành phố rồi.
- Hiệu trưởng Trần, ông nói vậy, có phải là tôi còn phải cảm ơn các ông vì đã chiếu cố đến Tuyết Hồng không?
Diệp Phàm nhìn Trần Hậu Bạch, giọng châm chọc, hừ nói.
- Cảm ơn hay không đó là chuyện của anh, Đảng ủy nhà trường đã cố gắng hết sức rồi. Vì cứu vớt sinh viên, trước nay Đảng ủy nhà trường xử lý rất công bằng.
Tuyết Hồng có khả năng đặc biệt, nhưng, đã xảy ra việc thế này, nhà trường cũng tiếc lắm.
Không xử lý sao được? Nhóc con, nếu anh ngồi ở vị trí của tôi. Anh thử đổi vị trí mà tự hỏi thử xem, anh sẽ xử lý như thế nào.
Có một số việc, không có quy cũ không thành vuông tròn. Cho nên, việc này, các anh đừng lằng nhằng nữa. Về đi, về đi!
Trần Hậu Bạch khoát tay, vẻ mặt không còn lộ nét chán ghét nữa, chắc hẳn trong lòng sớm đã bình tĩnh rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
Chương 2262: Công kích hiệu trưởng đại học Yến Kinh.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Hiệu trưởng Trần, ông liên mồn nói trái là Đảng ủy nhà trường, phải cũng Đảng ủy nhà trường. Tôi muốn hỏi một chút, các ông dựa vào cái gì mà đuổi học Tuyết Hồng?
Chúng ta nói chuyện em ấy đã đánh người tàn phế đi, cái này, cơ quan công an đã đưa ra chứng cứ xác minh chưa? Tôi là người giám hộ của Tuyết Hồng, ông có thể cho tôi xem hồ sơ của Tuyết Hồng không?
Tôi là người giám hộ có quyền xem chứng cứ không? Các người không thể nói suông được, muốn đuổi sinh viên thì đuổi sao?
Nước cộng hoà là xã hội pháp chế, không có quy cũ không thành vuông tròn. Các ông có quy củ của các ông, nhưng, chúng tôi cũng có đạo lý của chúng tôi.
Đối với một sinh viên nghèo khổ xuất thân nông thôn mà nói bị đuổi học là một đả kích không thể chấp nhận được.
Đây sẽ là một vết bẩn trên con đường đời của em ấy. Sẽ ảnh hưởng đến chuyện cả đời của em ấy.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Chứng cứ, đương nhiên là có, là diệp phàm Đội cảnh sát hình sự của Cục công an thành phố cung cấp. Không có chứng cứ chúng tôi sao dám xử lý chuyện này. Xử lý việc gì cũng cần có một trình tự cẩn thận, nghiêm túc. Nhà trường không thể đuổi học lung tung bất kỳ một sinh viên nào, đối với bất kỳ sinh viên nào, nhà trường cũng đối xử công bằng không chút thiên lệch.
Trần Hậu Bạch cau mày, cảm thấy tên này cũng tương đối khó chơi.
- Nói láo.
Một tiếng bộp vang lên, Diệp Phàm gõ nhẹ xuống bàn, tuy nhiên, âm thanh truyền ra ngoài rất đáng sợ, dọa cho Thư ký Thái nhảy dựng từ trên ghế xuống định tiến vào trong.
Tuy nhiên, hai bàn tay to lớn mạnh mẽ đã đè y xuống.
- Đừng nóng vội, chỉ đánh xuống bàn một cái thôi, chắc là đặt chén trà hơi mạnh một chút, yên tâm, hiệu trưởng Trần không sao đâu, chúng ta đều là người có học mà.
Vương Triều vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Vương... Cục trưởng Vương, việc này, anh nên nhắc nhở Bí thư Diệp một chút. Đây là phòng làm việc của Hiệu trưởng đại học Yến Kinh.
Hiệu trưởng Trần chẳng những là đại học hiệu trưởng Yến Kinh, ông ấy còn là ủy viên Bộ giáo dục, còn được hưởng trợ cấp đặc biệt của Chính phủ dành cho chuyên gia.
Hơn nữa, các quan lớn tốt nghiệp trường này không trên chục ngàn người cũng trên ngàn người. Thậm chí, có sinh viên hiện tại đang ngồi ở vị trí lãnh đạo quốc gia.
Hy vọng các anh biết điểm dừng, đừng vì thế mà gây ra những phiền phức không cần thiết.
Thư ký Thái bắt đầu dọa người.
- Quan lớn, tối sợ quá đi!
Vương Triều nhún vai, liếc mắt nhìn Thư ký Thái,
- Chúng ta kiên nhẫn ngồi uống trà đi nào. Ừ, trà này cũng không tệ lắm, trà Long Tỉnh tôi cũng uống vài lần rồi.
Vương Triều vừa nói, vừa pha trà.
- Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng anh nói chuyện văn minh một chút. Đây là văn phòng của lãnh đạo đại học Yến Kinh.
Trần Hậu Bạch có vẻ kích động, môi có chút run lên.
- Văn minh, Diệp Phàm tôi trước giờ rất văn minh. Nhưng cũng phải tùy đối tượng là ai. Các người làm việc qua loa như vậy, các người làm việc văn minh quá nhỉ?
Đám chuyên gia lãnh đạo các người tự cho là mình khoác bộ áo văn minh đã làm những trò gì chứ?
Cứ đem chứng cứ ra mà nói đi, Cục công an thành phố dựa vào cái gì mà chưa điều tra đã đưa ra được chứng cứ?
Bọn họ có hỏi qua Tuyết Hồng chưa? Tuyết Hồng từ sau khi xảy ra chuyện vẫn ở Hồng Diệp Bảo của tôi, chưa hề rời khỏi nửa bước.
Cục công an thành phố dựa vào cái gì mà đưa ra được chứng cứ. Các người cầm chứng cứ giả vô căn cứ ấy mà cũng chẳng thèm xác minh, chuyện bé xé ra to, đuổi học một sinh viên nghèo xuất thân nông thôn một cách vô trách nhiệm.
Lương tâm của các người ở đâu? Đám các người lương tâm để chó ăn hết rồi đúng không? Đừng tưởng tôi không biết.
Có phải Trịnh Thượng Minh giao dịch gì với các người đúng không?
Diệp Phàm càng nói càng kích động, người cũng đứng lên, mắt nhìn chằm chằm hiệu trưởng Trần như hổ rình mồi .
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Hiệu phó đại học Yến Kinh Võ Quang Trung nhẹ nhàng bước vào, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, anh đừng quá kích động. Chuyện này, kỳ thực Hiệu trưởng Trần cũng không còn cách nào khác. Ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa, cục Công an thành phố đã đưa ra chứng cứ chứng minh Tuyết Hồng đánh người tàn phế là sự thật. Đại học Yến Kinh năng lực thế nào chứ, nếu Cục công an thành phố đã thừa nhận tội, nhà trường sao bao che được nữa?
- Hiệu trưởng Võ, anh tới đây, nói với anh ta đi, đừng có tới đây mà quấy rối nữa. Tôi còn phải làm việc. Bảo đồng chí bảo vệ lại đây. Ở đây có cần phải làm việc nữa không?
Trần Hậu Bạch thấy viện quân tới, lập tức thể hiện oai phong của hiệu trưởng.
Vũ Quang Trung trong lòng nói hỏng rồi, đang muốn giải thích. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hậu Bạch hừ nói:
- Muốn đánh đấm đúng không? Được thôi.
Hiệu trưởng Trần, tôi có thể gọi điện thoại, bảo các đồng chí bảo vệ tới, chúng ta cùng nhau bàn luận chuyện này.
Các người không chịu được áp lưc đuổi học Tuyết Hồng lung tung, có còn đạo lý không hả?
Hôm nay muốn nói thì nói cho hết, Diệp Phàm tôi chẳng những nói việc này ở đây, mà còn nói với các đồng chí bên toàn soạn báo, phải nói với các phóng viên đài truyền hình. Tôi không tin, dưới thiên hạ này có chỗ không nói tới lý lẽ.
- Hiệu trưởng Trần, vị này chính là Diệp Phàm người giám hộ của Tuyết Hồng. Cậu ấy cũng mới từ Phòng Đốc tra văn phòng trung ương điều đến tỉnh Tấn Lĩnh làm Bí thư thành ủy.
Ở văn phòng trung ương còn kiêm Phó chánh văn phòng chức Chủ tịch Đường. Lần này, trường chúng ta đuổi Tuyết Hồng, cái này là dựa vào căn cứ xác minh của cục Công an thành phố.
Tuy nhiên, xử lý cũng không được tốt lắm, lúc đó cũng không báo cho người giám hộ là Diệp Phàm. Đây là do sai lầm của tôi, xin lãnh đạo phê bình.
Võ Quang Trung hiểu được khả năng của Diệp Phàm, ngay cả Thứ trưởng bộ Y tế Trương Oánh Nguyệt với Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Bắc Kinh Kim Thụ Dương người ta đều có thể nhờ vả được mà.
Nếu nói Diệp Phàm sợ hiệu trưởng đại học Yến Kinh, Võ Quang Trung nghĩ không thể nào. Nếu hiệu trưởng Trần thực sự chọc vào vị quyền thế trẻ tuổi này.
Chỉ sợ đến lúc đó sẽ gây ra nhiều phiền phức. Xuất phát từ đại cục của đại học Yến Kinh, Võ Quang Trung vội vàng nói rõ thân phận Diệp Phàm.
Một là để nhắc nhở Trần Hậu Bạch nói năng chú ý chừng mực, không thể đối đãi như với phụ huynh của những sinh viên bình thường.
Quả nhiên, nhắc nhở hơi có hiệu quả rồi.
Trần Hậu Bạch sửng sốt, sắc mặt lão này có chút âm trầm, đặt mông ngồi xuống ghế.
Chắc hẳn, danh hiệu từng là Phó chánh văn phòng chủ nhiệm Đường của Diệp Phàm đã khiến Hiệu trưởng Trần nghĩ đến điều gì đó, sinh ra kiêng kỵ rồi.
- Các người nói đuổi học Tuyết Hồng dựa vào chứng cứ của Cục trưởng Công an thành phố, vậy được, hôm nay tôi xem xem thử những chứng cứ này là thật hay giả.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, cầm điện thoại bàn lên của Trần Hậu Bạch gọi đi.
Điện thoại được nói, giọng của Cục trưởng Công an thành phố Ngô Chính Phong vang lên:
- Xin chào, ai đấy? Tôi là Ngô Chính Phong.
- Cục trưởng Ngô, đã lâu không gặp. Vẫn tốt chứ? Tôi là Diệp Phàm.
Diệp Phàm thản nhiên hỏi thăm.
- Là Bí thư Diệp à, xin chào, xin chào. Bí thư Diệp đến Thành phố Đồng Lĩnh nhậm chức cũng không nói một tiếng, bằng không, Chính Phong phải tới tiễn một chút chứ. Khi nào về lại Bắc Kinh, không đúng, số điện thoại này hẳn là ở Bắc Kinh rồi?
Ngô Chính Phong thân thiết nói.
- Haha, đúng vậy, tôi đang ở phòng làm việc của Hiệu trưởng Trần bên đại học Yến Kinh. Là thế này, em gái của bạn tôi tên Tuyết Hồng, ở nhờ nhà tôi...
Diệp Phàm kể lại chuyện của Tuyết Hồng.
- Có chuyện này sao? Phản thiên à? Anh chờ một chút, tôi lập tức kếu cái tên khốn Thái Cường đến hỏi. Anh chờ một chút!
Ngô Chính Phong gác máy.
Trong phòng làm việc tạm thời chìm vào yên tĩnh trở lại, thấy Trần Hậu Bạch không lên tiếng. Võ Quang Trung cười hỏi:
- Bí thư Diệp đến Thành phố Đồng Lĩnh cũng được mấy tháng rồi nhỉ. Thành phố Đồng Lĩnh cũng là một thành phố tốt, cách Bắc Kinh cũng gần, nghe nói còn xếp Top 3 toàn tỉnh Tấn Lĩnh.
- Cũng tạm được. Cái này, vốn định Tết mới về Bắc Kinh, dưới đó cũng nhiều việc lắm. Không ngờ xảy ra việc này, không về không được.
Diệp Phàm nói, bên này, Võ Quang Trung đích thân pha trà cho Diệp Phàm.
- Cái này, kỳ thực, kể ra cũng tương đối phiền phức. Bí thư Diệp, việc này ảnh hưởng rất lớn. Phác gia của Hàn Quốc đã thông qua Đại sứ quán Hàn Quốc đến đề xuất ý kiến với bên nhà trường.
Nói nhà trường không nghiêm túc xử lý, bọn họ sẽ đem chuyện này báo lên Bộ ngoại giao. Mà cục Công an thành phố lại có chứng cứ, hơn nữa, còn cha của Trịnh Thanh.
Việc này, cho nên, nó thành ra như vậy đấy.
Võ Quang Trung không ngại tiết lộ vài tin tức.
- Haha, Hàn Quốc có thể hù dọa được chúng ta sao? Muốn đệ trình cứ đệ trình, chẳng lẽ có thể để cho Hàn Quốc đến nước ta giương oai sao, buồn cười?
Diệp Phàm ngầm tát một tát vào mặt Trần Hậu Bạch, ý nói hành vi của lão già ông quả là đớn hèn.
Không lâu sau, điện thoại vang lên. Cục trưởng Ngô Chính Phong nói:
- Xin lỗi Bí thư Diệp, chuyện này là do tên khốn Thái Cường làm ăn không ra gì.
Tôi đã tuyên bố tạm thời cách chức anh ta. Tuy nhiên, Thái Cường có nói, chuyện này là do anh ta cũng không còn cách nào khác.
Có một số việc phức tạp, kính xin Bí thư Diệp lượng giải. Tuy nhiên, tôi vừa rồi hỏi rõ ràng rồi, Tuyết Hồng kỳ thực mới là người bị hại.
Việc này vẫn còn trong giai đoạn điều tra lấy chứng nhận, đương sự Tuyết Hồng vẫn chưa thấy bóng dáng mà dám kết luận lung tung, rõ ràng là vi phạm trình tự công tác.
Những chứ cứ họ đưa cho đại học Yến Kinh đều không hợp pháp, bẻ cong sự thực. Tôi lập tức phái người đến đại học Yến Kinh giải thích với Hiệu trưởng Trần, thu hồi chứng cứ, kiểm điểm sâu sắc.
- Hiệu trưởng Trần đang ở cạnh tôi, anh trực tiếp nói chuyện với ông ấy đi.
Diệp Phàm nói.
Ngô Chính Phong thông báo việc này với Hiệu trưởng Trần Hậu Bạch, hơn nữa, không lâu sau còn phái người đến đại học Yến Kinh, thu hồi chứng cứ, trình bày rõ sự thực với Hiệu trưởng Trần và lãnh đạo trường, làm kiểm điểm.
- Tôi sẽ yêu cầu nhà trường mở cuộc họp thảo luận vấn đề của Tuyết Hồng một lần nữa, tuy nhiên, ảnh hưởng của Phác gia liên quan đến Hàn Quốc, tôi mong Bí thư Diệp có thể ra mặt dàn xếp.
Bằng không, du học sinh nước ngoài không dám đến du học tại đại học Yến Kinh, chuyện này đúng là ảnh hưởng quá lớn đến nhà trường.
Là hiệu trưởng đại học Yến Kinh, tôi thừa nhận mình xử lý vấn đề của Tuyết Hồng không được thỏa đáng. Nhưng, chỉ là có lỗi với Tuyết Hồng.
Còn thực sự sai lầm là ở chứng cứ của Công an thành phố. Không có chứng cứ này, chúng tôi sẽ không quyết định như vậy. Sinh viên phạm tội, chúng tôi không thể không xử lý được.
Cho nên, nhà trường sẽ suy xét lại chuyện này.
Trần Hậu Bạch vẻ mặt nghiêm chỉnh biểu lộ thái độ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
Kỳ thực, lão già này chỉ đang đem cục Công an thành phố ra làm bình phong thôi. Kẻ đứng đằng sau thực sự chính là bố của Trịnh Thanh, Trịnh Thượng Minh Thứ trưởng thường trực bộ Giáo dục.
Diệp Phàm thấy vậy bèn thu binh trở về.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đợi cả một ngày, đến mồng 3 tháng giêng mà Trần Hậu Bạch vẫn chưa có động tĩnh gì. Bèn gọi điện thoại cho Võ Quang Trung, nhận được câu trả lời là Đảng ủy nhà trường trong cuộc họp có ý kiến bất đồng.
Cuối cùng, Diệp Phàm không còn cách nào khác, Võ Quang Trung ngầm nói là sân vận động và tòa lầu tổng hợp của nhà trường đang dự kiến xây dựng lại.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu, chắc hẳn Trịnh Thượng Minh đem việc này để ép đại học Yến Kinh. Trần Hậu Bạch không còn cách nào khác, đành gác chuyện Tuyết Hồng sang một bên.
- Trương Hùng, điều tra, điều tra Trịnh Thiên Đào.
Diệp Phàm tức giận, chỉ thị Trương Hùng.
- Đinh Đại Thắng là do Trịnh Thiên Đào sai tới, việc này mà điều tra chắc chắn có dính đến lão. Chính lão đã sai người đến sở Khoa học Quân sự các anh.
Đến lúc đó, chúng ta hoàn toàn có thể ra mặt hỏi về việc này. Tuy nhiên, vì có dính đến quân đội, bên em chắc hẳn cũng phải tương đối thận trọng
Còn phải báo cáo lên Thứ trưởng Đỗ Nguyệt Bằng chủ quản bên em. Chỉ có ông ấy mới có khả năng phê chuẩn can thiệp vào quân khu Bắc Kinh.
Bằng không, chỉ dựa vào em, tư cách quá nhỏ, căn bản là không thể động vào Trịnh Thiên Đào.
Trương Hùng nói thật tình hình.
- Vậy được, cậu cứ báo cáo đi, xem Thứ trưởng Đỗ nói thế nào rồi bàn tiếp.
Diệp Phàm nói, thằng nhãi này nhíu mày.
Không thể ngờ sự việc càng xé càng lớn, phạm vi, cấp bậc cán bộ dính đến ngày càng cao. Đây quả là mạng lưới giao tiếp vô hình. Chính là hiện tượng nhổ củ cải dính theo bùn mà người ta thường nói.
- Còn một điểm nữa, Trương Khiếu Vân bên Ủy ban kỷ luật cũng đã gia tăng tác động. Không biết khi nào sẽ kêu người của bên em qua hỏi han.
Rõ ràng là muốn chỉnh chúng em, phá rối đấy mà. Lão già này, đáng ghét. Tuy nhiên, tạm thời em cũng chẳng có cách nào cả.
Em bên Phản gián điệp, chẳng thể nào coi Trương Khiếu Vân là gián điệp để bắt cả.
Trương Hùng cũng có chút bất đắc dĩ, một cán bộ cấp sở ở thủ đô này, đúng là quyền lực hơi nhỏ. Hơn nữa, trong các bộ phận, tổ kỷ luật cũng tương đối có uy quyền.
- Lãnh đạo của Trương Khiếu Vân là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Lãnh đạo trực tiếp là Phó bí thư kiểm tra kỷ luật, Phó bí thư các bộ và uỷ ban trung ương Lục Đại Viễn.
Trương Hùng nói.
- Lục Đại Viễn này chúng ta không quen, căn bản không thể nhờ ông ta đàn áp Trương Khiếu Vân đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng, Lục Đại Viễn là nhân vật thứ hai trong bộ. Nói thật em cũng hơi sợ lão già này. Mặt khi nào cũng đen như Bao Công ấy.
Lão ghét nhất là bị các phòng ban lôi kéo. Nếu tìm lão vì những chuyện như vậy, chắc hẳn còn bị ăn gậy ấy chứ. Đường này không thông rồi.
Trương Hùng có chút chua xót nói.
- Tv không phải là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật quốc gia trú tại Phòng kiểm tra kỷ luật sao? Theo lý mà nói chắc hẳn Ủy ban Kỷ luật quốc gia phải có sức uy hiếp lớn hơn với lão chứ đúng không?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Đó là đương nhiên, em cũng quên mất chuyện này. Hay anh đến Phí gia thử đi, nhờ bên đó tạo áp lực với Trương Khiếu Vân. Tin là có Phí gia trợ lực uy hiếp sẽ làm lão sợ tới mức dừng tay đấy. Em cũng rảnh đường dùng toàn lực đối phó Trịnh Thiên Đào.
Trương Hùng nói.
- Được, Trương Khiếu Vân để tôi trị.
Diệp Phàm nói:
- Nhưng, bên Trần Hậu Bạch chắc hẳn tạm thời không thông, Trịnh Thượng Minh ra đòn mạnh quá. Nghe nói có một số dự án của đại học Yến Kinh bị Trịnh Thượng Minh ở Bộ giáo dục cản lại. Chắc hẳn cũng phải vài trăm triệu. Vì tiền nên Trần Hậu Bạch phải gác lại chuyện của Tuyết Hồng rồi.
- Chỉ cần chuyển trường là được, sao cứ phải treo cổ ở gốc cây đại học Yến Kinh chứ.
Trương Hùng hừ nói.
- Chuyển trường, đi đường vòng?
Diệp Phàm không khỏi ngạc nhiên, lập tức hiểu ra.
- Ở nước ta đại học Hoa Thanh cũng nổi tiếng như đại học Yến Kinh. Hai trường trước nay luôn âm thầm phân cao thấp, đều nói mình là Trường đại học tốt nhất trong nước.
Tuy nhiên, đến giờ vẫn chưa có kết luận chính thức. Xếp hạng hai trường luôn thay đổi, có lúc Đại học Hoa Thanh đứng trên đại học Yến Kinh, có lúc lại bị đại học Yến Kinh vượt mặt.
Cả mấy chục năm nay, hai trường chưa ngừng đọ sức. Tuyết Hồng có năng khiếu thể dục như thế, không chừng lãnh đạo trường Hoa Thanh sẽ thích cô ấy.
Trương Hùng nói.
- Cũng có lý, nhưng, Tuyết Hồng hiện tại xảy ra chuyện như vậy.Trường Hoa Thanh có dám nhận cô ấy hay không cũng là một vấn đề.
Quan trọng hơn nữa là Hoa Thanh có thể chống lại được áp lực của Thứ trưởng thường trực Trịnh Thượng Minh không?
Tôi nghĩ, bộ giáo dục là lãnh đạo tối cao của tất cả các trường học, sức uy hiếp rất mạnh.
Trừ phi sau này người ta không muốn dựa vào Bộ giáo dục nữa thì mới dám trở mặt.
Diệp Phàm chất vấn.
- Chưa chắc, tình cờ em có nghe nói. Nghe nói Hiệu trưởng trường Hoa Thanh cũng là một trong những ủy viên của Bộ giáo dục, ông ta cùng với Bí thư Đảng ủy bộ giáo dục Phan Bá Dân qua lại tương đối gần.
Phan Bá Dân cùng Trịnh Thượng Minh đều là một Phó bí thư của Đảng ủy bộ giáo dục, hai người căn bản là không cùng chung chí hướng.
Hơn nữa, trong cuộc họp các bộ và uỷ ban trung ương, hai người đôi lúc còn có chút xung đột. Nếu anh đi thử một chuyến, không chừng người ta cũng nể mặt đấy.
Hơn nữa, biểu hiện của Tuyết Hồng cũng xuất sắc. Cứ bảo cô ấy đến thể hiện thực lực, đoạt cái huy chương vào nào đó, đến lúc đó còn sợ gì nữa chứ?
Trương Hùng cười nói.
- Cũng được, hai trường âm thầm phân cao thấp, thành tích thể thao cũng được tính là một trong số thành tích mà.
Diệp Phàm cũng mỉm cười, cảm thấy có cơ hội đi đường khác.
- Chữa ngựa chết thành ngựa sống đi, cứ đi thử dù sao cũng hơn không đi.
Trương Hùng nói. Sau khi gác máy Diệp Phàm lái xe đến cục Công an thành phố, tìm Cục trưởng Ngô lấy chứng cứ, sau đó lái xe đến Đại học Hoa Thanh.
Vừa đến cửa Diệp Phàm đã để lộ thân phận Phó giám sát trưởng vụ Đốc tra bộ Công an, thuận lợi bước vào. Hơn nữa còn thuận lợi tìm đến văn phòng của Đàm Khởi Đạo.
Thư ký Đổng Binh của Đàm Khởi Đạo sau khi kiểm tra giấy tờ của Diệp Phàm thì không dám chậm trể, Phó giám sát trưởng bộ công an đích thân đến, chắc chắn có chuyện lớn muốn tìm hiệu trưởng. Cho nên, sau khi thông báo cho Hiệu trưởng Đàm lập tức ra khỏi văn phòng.
Hai bên sau khi hàn huyên thì tiến vào văn phòng của Đàm Khởi Đạo. Diệp Phàm thấy Đàm Khởi Đạo rất có quan uy, hơn nữa, trong thế quan lại pha lẫn chút thản nhiên của một vị học giả.
- Phó giám sát trưởng Diệp tìm tôi có chuyện gì, hình như gần đây trong trường không xảy ra chuyện gì có liên quan đến cảnh sát?
Đàm Khởi Đạo nhấp ngụm trà, nhìn Diệp Phàm.
- Chuyện sinh viên năm nhất của đại học Yến Kinh, Tuyết Hồng bị đuổi học chắc hiệu trưởng Đàm có nghe nói?
Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề.
- Có nghe nói.
Hiệu trưởng Đàm khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
- Tuyết Hồng là một sinh viên ưu tú, thành tích nhảy xa của cô ấy rất tốt, có thể giành được huy chương vàng thế giới. Nhân tài như vậy, chẳng lẽ Hiệu trưởng Đàm có thể để cho cô ấy bị mai một?
Diệp Phàm hỏi.
- Haha, đúng là ưu tú. Tuy nhiên, cô ấy đã cấu thành tội. Dù là trường chúng tôi muốn có thành tích thì cũng bất lực.
Đàm Khởi Đạo nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt nho nhã cười cười.
- Haha, đó chỉ là hiểu nhầm.
Diệp Phàm cười nói.
- Hiểu nhầm, không thể nào, gần đây tin Tuyết Hồng đánh người gây thương tích huyên náo cả Bắc Kinh. Cục công an thành phố Bắc Kinh cũng tham gia điều tra. Nghe nói ngay cả sinh viên nước ngoài cũng bị đánh trọng thương, việc này khiến đại sứ quán quốc gia có liên quan chú ý.
Đàm Khởi Đạo dường như hiểu mục đích của Diệp Phàm, cho nên, biểu hiện rất bình tĩnh thong dong.
- Haha, đây là chứng cứ xác minh do đích thân Cục trưởng Ngô Chính Phong viết. Việc này vẫn còn đang trong quá trình điều tra.
Hơn nữa, dựa vào tình hình điều tra cho tới nay, Tuyết Hồng không những không phải hung thủ đánh người gây thương tích mà chỉ là phòng vệ chính đáng.
Trong chuyện này, Phó cục trưởng Cục cảnh sát hình sự Bộ công an Vương Triều cũng viết giấy chứng nhận. Lúc trước sau khi sự việc xảy ra, Cục trưởng Vương cũng có tham gia phá án.
Kết quả điều tra của Bộ công an đã có rồi. Đây là tài liệu có liên quan, mời hiệu trưởng Đàm xem thử.
Diệp Phàm rất khách khí đưa một túi văn kiện đặt trước mặt Hiệu trưởng Đàm.
Đàm Khởi Đạo nghe xong bèn sửng sốt, tiếp nhận tập tài liệu, lật xem cẩn thận. Sau đó mới đặt tài liệu xuống.
- Tôi là người giám hộ của Tuyết Hồng, tôi muốn chuyển Tuyết Hồng đến học ở đại học Hoa Thanh. Hơn nữa, dựa vào năng khiếu thể thao của Tuyết Hồng, có thể đem về vẻ vang cho Đại học Hoa Thanh.
Diệp Phàm trực tiếp nói.
- Từ hai bản tài liệu này, Tuyết Hồng đúng là bị oan, Tuy nhiên, việc này bên công an vẫn chưa xử lý xong, phải đợi kết quả xử lý cái đã.
Đương nhiên, điều này cũng có thể chứng minh, trước đây đại học Yến Kinh xử lý Tuyết Hồng như vậy là không thỏa đáng. Sự thật chưa ngã ngũ đã đuổi học một sinh viên ưu tú như vậy, đúng là không thỏa đáng.
Tuy nhiên, vì chuyện Tuyết Hồng có liên quan đến sinh viên nước ngoài bị đánh, về mặt pháp luật còn phải tiếp nối với luật pháp quốc tế mới được.
Cho nên, chỉ kết quả xử lý của nước ta không thôi thì chưa đủ, còn phải thông báo cho bộ phận liên quan bên phía Hàn Quốc.
Trong nước thì tôi không có ý kiến, còn về bên phía Hàn Quốc, nếu Phó giám sát trưởng Diệp có thể dàn xếp, Đại học Hoa Thanh chúng tôi sẽ đồng ý nhận Tuyết Hồng vào học.
Và, đãi ngộ của Đại học Hoa Thanh chúng tôi giành cho Tuyết Hồng sẽ giống như bên đại học Yến Kinh.
Đàm Khởi Đạo thái độ rõ ràng, với điều kiện tiên quyết là dàn xếp được chuyện của Phác gia Hàn Quốc.
- Đây là điều kiện duy nhất sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên, có hai điều kiện tiên quyết, Thứ nhất là bên công an phải điều tra ra chân tướng, Tuyết Hồng đích xác là không có việc gì. Thứ hai là phản ứng của Phác gia Hàn Quốc. Trong nước nếu Bộ công an đã đưa ra kết luật, còn bên cục Công an thành phố cũng tìm được chứng cứ có liên quan, tôi tin vào kết quả xử lý của bên công an.
Đàm Khởi Đạo nói.
- Vậy được, Phác gia Hàn Quốc tôi sẽ giàn xếp. Tuy nhiên, tôi phải thận trọng hỏi lại lần nữa, Trịnh Thanh người bị thương là con trai cả Thứ trưởng, Ủy viên thường vụ bộ giáo dục Trịnh Thượng Minh.
Hành động không thỏa đáng của đại học Yến Kinh lần này, chắc chắn có liên quan nhất định đến Trịnh Thượng Minh. Tôi muốn nhắc nhở Hiệu trưởng ĐÀm trước, lãnh đạo trường Hoa Thanh có vì áp lực của Thứ trưởng Trình mà không nhận Tuyết Hồng không?
Nếu không chịu được sức ép đó thì tôi có đi giải quyết chuyện của Phác gia Hàn Quốc thì khác nào phí sức thắp đèn cho người mù.
Diệp Phàm nói thẳng, tránh xảy ra sự cố ngoài ý như kiểu Trần Hậu Bạch. Đương nhiên, Diệp Phàm nói vậy cũng có mục đích “khích tướng”.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Anh đang khích tôi đấy à?
Đàm Khởi Đạo hơi hơi cười cười, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Tôi tin vào sự bình tĩnh của Hiệu trưởng Đàm, sẽ không bị kích thích bởi ngoại vật.
Diệp Phàm cũng mỉm cười nói.
- Chỉ cần giàn xếp Phác gia Hàn Quốc, bên công an cũng làm sáng tỏ chuyện của Tuyết Hồng, Đàm Khởi Đạo tôi chắc chắn sẽ nhận sinh viên này.
Đàm Khởi Đạo mơ hồ toát lên khí phách của một hào kiệt, làm cho Diệp Phàm cảm thấy hiếu kỳ và quái dị.
Nho sĩ cũng hào kiệt...
Tiếp đến là Trương Khiếu Vân của Bộ an ninh quốc gia. Diệp Phàm miệng lẩm nhẩm.
Trương Khiếu Vân là người của Ủy ban Kỷ luật quốc gia trú tại Phòng kiểm tra kỷ luật Bộ an ninh quốc gia, vậy hẳn lão vẫn thuộc biên chế của Ủy ban Kỷ luật quốc gia.
Chắc thuộc loại có hai tầng lãnh đạo, lãnh đạo nặng hơn một chút chắc hẳn là bên Ủy ban Kỷ luật quốc gia. Còn lãnh đạo Bộ an ninh quốc gia đối với lão mà nói chỉ có tính chỉ đạo nghiệp vụ tương đối, không có tác dụng mang tính quyết định.
Cán bộ Ủy ban kỷ luật quốc gia phái tới trú tại các cơ quan nhà nước đều là cán bộ cấp Phó tỉnh, lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban kỷ luật quốc gia được phái tới Phòng giám sát kiểm tra kỷ luật các cơ quan nhà nước công tác.
Tổ trưởng kiểm tra kỷ luật và Phòng giám sát của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia chủ yếu là do Ủy ban kỷ trung ương phái đến đảm nhiệm công tác kiểm tra giám sát, trong phòng ban có người tham ô, nhận hối lộ hoặc trái với kỷ luật, giám sát viên được phái đến trú tại đó có quyền dựa theo quy định kiểm tra giám sát, đề nghị xử lý, báo lên Ủy ban kỷ luật quốc gia.
Bộ phận có người vi phạm kỷ luật, họ cũng không bị liên lụy. Vì, bọn họ tương đối độc lập. Trương Khiếu Vân chỉ là một Phó tổ trưởng kiểm tra kỷ luật được phái đến, cho nên là cán bộ cấp Giám đốc sở.
Còn Tổ trưởng kiểm tra kỷ luật do Ủy ban kỷ luật quốc gia phái đến trú tại Bộ an ninh quốc gia Lục Đại Viễn thì đặc biệt hơn, chẳng những là cán bộ của Ủy ban kỷ luật quốc gia, đồng thời cũng là Phó bí thư Đảng ủy của Bộ an ninh quốc gia, Bí thư kiểm tra kỷ luật. Cho nên, Lục Đại Viễn có hai thân phận.
Muốn thu phục Lục Đại Viễn hơi khó, dù sao người ta cũng là cán bộ cấp thứ trưởng. Muốn giàn xếp được ông ta ít nhất phải tìm được cán bộ cấp Bộ trưởng ở Ủy ban kỷ luật quốc gia mới có thể nói ông ta được.
Loại cán bộ này tuy nói ở Ủy ban kỷ luật quốc gia có không ít, nhưng, Diệp Phàm căn bản chẳng quen một ai. Chắc hẳn, lần này phải nhờ Đại thiếu gia Phí Nhất Độ một chuyến, cũng không chắc có thể nhờ vả được loại lão đại này.
Nhưng, nếu thu phục Trương Khiếu Vân thì dễ hơn nhiều. Chỉ cần một cán bộ cấp Thứ trưởng có chút phân lượng ở Ủy ban kỷ luật quốc gia là có thể gõ được Trương Khiếu Vân rồi. Cái này Phí Nhất Độ có thể làm được.
Vì thế, thằng nhãi này không ngừng vó ngựa, gọi điện ngay cho Phí Nhất Độ, cười nói:
- Nhất Độ, dạo này vẫn bình thường chứ?
- Bình thường, bình thường, đâu có được tiêu dao như đại ca...
Phí Nhất Độ giọng điệu tương đối thoải mái.
- Sư bá khôi phục đến đâu rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng không tệ, bác cả nói Lôi Âm Cửu Long Hoàn đại ca cho rất quan trọng đối với sự hồi phục công lực của bác ấy. Vốn thương thế của bác cả là một loại bế khí. Dưới sự kích thích của ngoại giới đột nhiên bị phong bế, còn bị co rút kinh mạch, cho nên, nếu đại ca còn, cho thêm được vài viên nữa thì tốt quá. Mấy viên anh cho lần trước bác cả xài hết rồi.
Phí Nhất Độ nói.
- Chỗ tôi thực sự không có, tạm thời chưa tìm được vị tiền bối kia để phối chế. Tuy nhiên, cậu nói với sư bá một tiếng, tôi sẽ nghĩ cách để làm được dược liệu.
Diệp Phàm nói, trong lòng tự nhủ nếu có rảnh thì phải đi qua bên anh trai của Đoàn Hải Thiên một chuyến. Nghe nói bên đó có khả năng tìm được dược liệu có tính kích thích này.
- Haizz, chỉ có thể đợi. loại dược liệu anh cần yêu cầu quá cao. Em cũng hiếm nghe nói tới mấy thứ này. Nhưng, em tin trên toàn thế giới chắc chắn là có, chẳng qua chúng ta chẳng cách nào biết được thôi.
- Đó là đương nhiên, loại vô giá mà. Người ta nếu có cũng coi đó là bảo bối, đem đi cất giấu, đây là loại hàng không bán. Tuy nhiên, Nhất Độ, sư bá cần thêm mấy viên mới khôi phục được thời kỳ cửu đẳng đỉnh?
Diệp Phàm hỏi, vì, Phí Thanh Sơn đối với mình ân tình quá nặng. Diệp Phàm cảm thấy nếu không làm chút gì cho ông ta thì lương tâm khó có thể bình an được.
- Chắc hẳn phải năm sáu viên gì đó, hơn nữa nếu là loại thuốc có phẩm chất cao, thì sau khi bác cả hồi phục công lực còn có thể đột phá lên cảnh giới siêu cấp thập đẳng đấy chứ.
Đương nhiên, bác cả cũng nói, loại thuốc này vô cùng thần bí, không thể sản xuất được số lượng lớn. Cho nên, tạm thời bác ấy chỉ hy vọng có đủ thuốc để hồi phục toàn bộ công lực là được rồi.
Còn về chuyện đột phá, tạm thời không dám hy vọng gì nhiều. Có lẽ hiện nay bác cả đang đau khổ cầu mong cơ hội.
Haizz, cái thứ đột phá này, có lẽ là do trời định. Có người cả đời chỉ đứng mãi một chỗ không thể lên được nữa. Hy vọng bác cả có thể kiên trì, vì, bác ấy vẫn luôn quyết tâm...
Phí Nhất Độ lo lắng.
- Không nói chuyện này nữa, có việc cần cậu ra mặt giúp một chút.
Diệp Phàm nói.
- Anh cứ nói đi, giữa hai chúng ta mà còn phải khách sáo à?
Phí Nhất Độ nói. Diệp Phàm kể lại chuyện của Tuyết Hồng.
- Má nó, hai anh em Trịnh Thiên Đào ức hiếp người quá đáng. Rõ ràng con mình sai mà còn ức hiếp con gái nhà người ta. Quá đáng, anh, việc này nhất định em sẽ giúp.
Phí Nhất Độ vừa nghe đã mắng.
- Giúp thế nào, cậu định nhờ ai?
Diệp Phàm có chút tò mò.
- Haha, sơn nhân tự có diệu kế, đảm bảo Trương Khiếu Vân sẽ ngừng gây sức ép.
Phí Nhất Độ cười thần bí. Diệp Phàm cũng không hỏi nữa, mỗi người đều có bí mật, hà tất phải truy vấn ngọn nguồn?
Quả nhiên, tốc độ của Phí Nhất Độ không chậm.
Hai tiếng sau, Trương Hùng gọi điện tới. Nói là Trương Khiếu Vân không hề gây sức ép với các đồng chí Cục phản gián điệp nữa. Hơn nữa, Trương Khiếu Vân còn ngầm tỏ thái độ phán đoán của mình trước đây là hơi sai lầm.
Trương Khiếu Vân tắt lửa, người ngựa của Trương Hùng đã đầy đủ. Lập tức triển khai công kích mọi phía, đối với việc thẩm tra Đinh Đại Thắng đã đến giai đoạn đột phá.
Kỳ thực, Đinh Đại Thắng không lục soát được bản vẽ 204 nào cả. Tuy nhiên, có một số việc, người ta bảo anh cầm thì anh cầm.
Kỳ thật, cái này gọi là lấy độc trị độc thôi. Diệp Phàm đôi khi cũng có chút bất đắc dĩ, không tìm được cách nào để giải quyết vấn đề của Tuyết Hồng nên đành phải đi theo con đường trái quy tắc thông thường.
Hơn nữa, hai anh em Trịnh gia ra tay cũng là thủ đoạn trái với quy tắc thông thường. Lấy sai đấu với sai, chả ai tốt lành gì cả.
Diệp Phàm thậm chí còn nghi ngờ, tiêu chuẩn phán xét “người tốt” không biết có cần phải sửa lại không?
- Lão Trịnh, anh phải chuẩn bị tâm lý đi, haizz...
Trương Khiếu Vân không kìm nổi, gọi điện cho người bạn cũ Trịnh Thiên Đào, thở dài một tiếng, khiến lỗ tai của Phó tư lệnh Trịnh Thiên Đào cũng bồi hồi.
- Có ai nói gì với anh à?
Trịnh Thiên Đào cũng không ngu, lập tức nghĩ tới việc này.
- Haizz...
Trương Khiếu Vân thở dài không đáp, rồi lại nói:
- Cái này, sau này anh đừng tìm tôi nữa. Chuyện của Đinh Đại Thắng, anh tự mình ra tay đi. Có thể đề xuất bên quân đội can thiệp vào Bộ an ninh quốc gia. Nếu dính đến bên quân đội, chắc chắn lãnh đạo của Bộ an ninh quốc gia sẽ suy tính thận trọng. Dù sao, dính đến quân đội cũng là chuyện lớn. Hơn nữa, bên quân đội các anh có thể điều tra nội bộ. Tin là bên Bộ an ninh quốc gia cũng không muốn nhúng tay vào làm chuyện này thêm phiền phức đâu.
- Làm khó anh rồi lão Trương, tự tôi sẽ nghĩ cách.
Trịnh Thiên Đào mặt âm trầm cúp điện thoại, nhất thời tức giận.
- Con mẹ nó, chuyện gì thế này?
Trịnh Thiên Đào vỗ bàn một cái, cả chén trà trên bàn cũng nhảy lên. Chưởng lực của Phó tư lệnh Trịnh không nhỏ chút nào.
Trương Khiếu Vân tuy nói không để lộ ra một chút tin tức, nhưng Trịnh Thiên Đào mơ hồ cảm thấy đối thủ mạnh mẽ. Người có thể làm cho Trương Khiếu Vân tắt lửa nhân, năng lượng còn có thể nhỏ được sao?
Ít nhất cũng là cán bộ cấp Thứ trưởng có phân lượng trong Ủy ban kỷ luật quốc gia mới có thể ra tay được. Còn không phải mấy vị lãnh đạo xếp Top 3 trong ngành An ninh quốc gia mới có thực lực này.
Dù sao, Trương Khiếu Vân cũng có hai tầng lãnh đạo. Đối với những lãnh đạo của Bộ an ninh quốc gia lão còn chống lại được chút xíu, nhưng, dù sao người ta vẫn là lãnh đạo. Không có cách nào quyết định vận mệnh của anh, nhưng vẫn có đủ quyền lực để gõ anh mấy cái.
Rốt cuộc là bên nào ra tay, Trương Khiếu Vân không nói rõ. Trịnh Thiên Đào chỉ có thể động não suy nghĩ.
- Nghe nói anh về Bắc Kinh được mấy ngày rồi, sao chẳng thèm gọi điện gì cả, có phải quên mất người anh em kết nghĩa này rồi không?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, loay hoay mãi, ngay cả rượu cũng chưa có thời gian uống. Hay là thế này đi, tối nay gọi anh Thiết với Vương Nhân Bàng đi, không biết Phá Thiên có rảnh không nữa, mấy anh em chúng ta cùng nhau tụ tập. Địa điểm cậu quyết định đi.
Diệp Phàm cười nói.
- Được!
Lam Tồn Quân giọng điệu vui vẻ.
Trương Hùng sau khi làm hết mọi việc cầm tài liệu có liên quan đưa thẳng đến lãnh đạo, cũng chính là Ủy viên thường vụ Bộ an ninh quốc gia, Thứ trưởng Đỗ Nguyệt Bằng.
Đỗ Nguyệt Bằng sắp về hưu rồi, dù nói cả đời làm việc vất vả khiến tóc ông sớm đã bạc hơn nửa đầu, nhưng, tinh thần của ông vẫn vô cùng minh mẫn.
Đối với tinh lực tràn đầy của ông, ngay cả Trương Hùng trợ thủ đắc lực của ông trong lòng cũng thầm ngưỡng mộ.
Lão già này không hiểu ăn thứ gì, sống càng ngày càng khỏe.
- Ngồi đi Tiểu Trương.
Lãnh đạo Đỗ Nguyệt Bằng này cũng tương đối yêu thích năng lực của Trương Hùng, cho nên, thấy Trương Hùng đến, ông cũng tương đối nhiệt tình.
- Lãnh đạo, chuyện lần này có dính đến quân khu Bắc Kinh. Ngài xem xem, đây là tài liệu liên quan chúng tôi điều tra được.
Trương Hùng cũng không dài dòng, trực tiếp đem tài liệu nhẹ nhàng đưa cho Đỗ Nguyệt Bằng.
- Dính đến quân khu Bắc Kinh?
Đỗ Nguyệt Bằng lập tức thu lại nụ cười, ngồi thẳng người. Sau khi nhận tài liệu cẩn thận lật xem.
Vì, quân khu Bắc Kinh là nơi có tầm quan trọng của thủ đô. Cho dù xảy ra sự kiện gì cũng có thể gây ra cơn sóng lớn, Đỗ Nguyệt Bằng cũng không thể nào coi thường được.
Sau khi đọc tài liệu, Đỗ Nguyệt Bằng nhẹ nhàng đặt xuống. Hình như hơi đau đầu nên ông lấy tay day day trán.
- Có phải bệnh đau nửa đầu lại tái phát không ạ?
Trương Hùng vẻ mặt ân cần hỏi, vì vị lãnh đạo già này vốn có bệnh cũ.
Bình thường quan hệ giữa hai người khá tốt, Đỗ Nguyệt Bằng cũng ám chỉ, một khi lão về hưu sẽ cố gắng đẩy Trương Hùng lên vị trí này.
Tuy nhiên, Trương Hùng kinh nghiệm hơi ít một chút. Vị trí Thứ trưởng có phân lượng trong Bộ an ninh quốc gia kể ra cũng quan trọng đối với quốc gia. Trương Hùng mới vừa 40 tuổi, cũng hơi trẻ một chút.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong