- Tôi mà không đi qua, cũng chẳng có thừa hơi đi quản các cô.
- Mặc kệ anh.
Dứt lời, Ân Huyên Vũ chạy đến một bên vui vẻ vụng trộm.
- Chúng ta đi thôi.
An Kỳ Nhi vỗ vỗ Tần Nhị Bảo nói:
- Vì thời gian rất gấp, vì vậy chúng ta phải khẩn trương lên.
- Rốt cuộc cô muốn tôi giúp đỡ cái gì?
Tần Nhị Bảo vẫn còn có chút lo lắng hỏi. Hắn cảm giác An Kỳ Nhi tìm hắn giúp, chuyện không hẳn là đơn giản.
- Chúng ta vừa đi vừa nói. Hiện đã hơi muộn.
Dứt lời liền lôi Tần Nhị Bảo ra ngoài.
“ Ta kháo. Trước kia đều là ta ăn đậu hũ của người khác, không nghĩ tới hôm nay có người chủ động ăn đậu hũ của ta.” Tần Nhị Bảo thấy An Kỳ Nhi kéo tay mình, trong lòng thầm tự sướng ( )
- An Kỳ Nhi, mình ở chỗ này.
Một đứa con trai nhỏ tuổi theo hướng từ biệt thự đi ra ngoắc tay gọi.
- Ồ, Vương Vĩ.
An Kỳ Nhi nhận ra hỏi:
- Sao cậu lại tới đây?
- Mình nhận lời tới đón cậu.
Vương Vũ chỉ vào chỗ phía sau trên chiếc xe đạp của mình.
- Bọn mình làm sao ngồi được lên trên đó?
An Kỳ Nhi có chút khó xử nói:
- Chúng tớ có hai người mà.
Vương Vĩ lúc này mới phát hiện một người đàn ông đang nắm tay An Kỳ Nhi, trong lòng có chút khó chịu:
- Vị này chính là?
- Nếu như không đủ chỗ ngồi, tôi có thể ở nhà cũng được.
Tần Nhị Bảo thấy đây là một cơ hội liền nói.
- Đừng vội đắc ý.
An Kỳ Nhi nắm tay Tần Nhị Bảo càng chặt:
- Ngày hôm nay anh thực sự phải đi.
- Thế này…
Vương Vĩ thấy An Kỳ Nhi không e dè trước mặt mình nắm chặt tay một người đàn ông lạ, lại còn thân mật như vậy, tức giận nói:
- Hai người lấy xe của mình mà đi. Mình không đi.
- Như vậy sao được.
An Kỳ Nhi khuyên can nói:
- Cậu chính là người tổ chức hoạt động. Cậu không đi, mọi người biết triển khai ra sao.
- Thế này không được, thế kia cũng không được.
Vương Vĩ có chút tức giận nói:
- Vậy cậu muốn thế nào?
Tần Nhị Bảo luôn luôn không nói gì. Hắn ở giữa quan sát hai người nói chuyện. Hắn cũng nhận ra một chút hơi thở ám muội. Đối với Vương Vĩ vì sao tức giận, hắn cũng rõ ràng nhưng không có nói ra mà đứng ở một bên cao hứng.
- Vậy chúng ta cùng đi xe buýt. Mặc dù xa hơn một chút, nhưng dọc đường đi mọi người cười cười nói nói, cũng có chút vui vẻ.
An Kỳ Nhi đề nghị.
- Cũng chỉ có cách đó.
Vương Vĩ không tình nguyện gật đầu.
An Kỳ Nhi sợ Tần Nhị Bảo chuồn mất vì vậy giữ chặt lấy tay hắn. Mà Vương Vĩ bên cạnh thấy cảnh thân mật này, trong lòng mất hứng, nhưng không có biện pháp nói, chỉ đi theo phía sau. Ba ngươi lấy phương thức kỳ quái như vậy cùng nhau lên xe.
Thật vất vả mới chen được lên xe, An Kỳ Nhi lúc này mới yên tâm buông tay Tần Nhị Bảo ra, sau đó giới thiệu với hắn tình huống. Lớp học nghỉ hè, nghỉ đông hàng năm đều có truyền thống tốt đẹp đó là mang tình thương yêu bằng cách tâm sự với các cụ già, giúp đỡ bằng cách lao động dọn dẹp tại viện dưỡng lão.
Nhưng việc này không phải là quan trọng. Việc quan trọng nhất chính là, những người đi tới đó, phải rút thăm xem ai phải biểu diễn tiết mục làm cho các cụ già cảm thấy vui vẻ. Năm nay thật không may, An Kỳ Nhi rút trúng thăm phải lên biểu diễn, cho nên theo việc thông thường nàng phải lên đài trổ tài ( Một điệu sư tử hống làm cho các cụ chết hết )
Còn biểu diễn cái gì, nàng cũng phải suy nghĩ rất nhiều. Nàng có viết một bản tóm tắt kịch bản kinh Phật nhưng không ai chịu hạ thấp danh dự diễn cùng với nàng. Cuối cùng hết cách nàng bèn phải hát, nhưng nàng lại hiểu rõ tài năng ca hát của mình. Vì vậy nàng tìm đến Ân Huyên Vũ, giúp nàng huấn luyện cấp tốc.
Ai biết được, ca xướng thực sự kinh thiên quỷ thần khiếp. Nàng tra tấn Ân Huyên Vũ nửa ngày, cũng không một chút tiến bộ. Sau đó Tần Nhị Bảo lại từ đâu mang xác tới, thông qua biểu hiện của Tần Nhị Bảo rất có thiên phú. Vì vậy nàng quyết kéo Tần Nhị Bảo đến đây, cùng biểu diễn với mình, mang cho các cụ già một chút thư giãn.
Nghe An Kỳ Nhi nói nhiều như vậy, Tần Nhị Bảo đại khái đã rõ tình huống, Tần Nhị Bảo thấy việc mang lại niềm vui cho các cụ là một việc thiện tích đức, trong lòng cũng thả lỏng đôi chút hỏi:
- Tôi phải diễn cái gì đây?
Ai ngờ, An Kỳ Nhi còn chưa mở miệng, Vương Vĩ ở một bên thấy bọn họ thân mật như vậy thì không vui. Thấy mình giống như cái bóng đèn, trong lòng càng khó chịu, nổi giận đùng đùng nói:
- Hai người có thôi đi không. Muốn hôn thì về nhà mà thân thiết, nơi này là nơi công cộng, chú ý hình tượng một chút.
- Cậu nói cái gì thế?
An Kỳ Nhi bị Vương Vĩ nói vậy, mặt đỏ bừng, định cùng hắn ầm ĩ một trận. Nhưng nghĩ lại việc chung, nên đành quay mặt làm không thèm để ý đến hắn.
Lúc này Tần Nhị Bảo càng xác định ý nghĩ của chính mình, trong lòng mừng rỡ, cảm thấy đây là cơ hội tốt để chuồn khỏi An Kỳ Nhi, cợt nhả tiến đến trước mặt Vương Vĩ nói:
- Người anh em, có một chuyện, muốn nói với chú.
- Chuyện gì?
Vương Vĩ rất có địch ý nhìn Tần Nhị Bảo, lãnh đạm hỏi.
Tần Nhị bảo nhìn An Kỳ Nhi, nhấc đầu nhỏ giọng nói với Vương Vĩ:
- Có phải chú rất thích An Kỳ Nhi phải không?
Vương Vĩ mở to hai mắt, ngụy biện:
- Anh đừng có nói bừa.
- Vậy à. Vậy có thể là anh mày hiểu nhầm.
Tần Nhị Bảo giả bộ một bộ dạng tiếc hận:
- Vốn muốn giúp chú, không nghĩ tới anh đây lại hiểu nhầm.
- Anh thực sự muốn giúp tôi? Anh không phải là…
Vương Vĩ có chút không dám tin tưởng hỏi.
- Ừa, chú hiểu nhầm rồi. Kỳ thực anh cùng với cô ả này không có chút quan hệ gì, lần hỗ trợ này cũng là bất đắc dĩ.
- Vậy hai người còn tay trong tay?
- Ai, chú em. Nói thì thực dài dòng, chờ sau này có cơ hội, anh sẽ giải thích cho chú. Chú có phải là thích An Kỳ Nhi hay không?
Vương Vĩ hoàn toàn tin tưởng Tần Nhị Bảo, mở to hai mắt đáp:
- Đúng vậy, tôi thích cô ấy.
- Thích ở điểm nào?
- Tôi thích vì cô ấy điềm đạm nho nhã, thiện lương, có giáo dưỡng…
Vương Vĩ lải nhải nói một tràng ưu điểm của An Kỳ Nhi.
- Nói thật, chú nếu không nói thật, anh không thể giúp chú.
Tần Nhị Bảo không kiên nhẫn nói.
- Kỳ thật, tôi cảm thấy dáng người, đôi bưởi ( Cái này không biết em bé có độn hay không ), cặp mông… Nói chung là nhìn vào chỗ nào của cô ấy cũng thực mê người.
Vương Vĩ không chút ngượng ngùng nói.
- Đúng vậy. Chúng ta coi như là đồng đạo, như vậy anh sẽ giúp chú, chú yên tâm.
- Anh thực sự giúp tôi sao?
Anh mắt Vương Vĩ trở lên sáng long lanh.
- Đương nhiên.
Tần Nhị Bảo đáp ứng nói.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều rất vui sướng cười ha hả.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 17: Biểu diễn một tiết mục.
Dịch Giả: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Hai người nói nói cười cười một lúc, Vương Vĩ dường như nghĩ đến điều gì, hỏi:
- Anh có kế hoạch thế nào? Nói cho tôi nghe một chút.
Tần Nhị Bảo bị Vương Vĩ hỏi như vậy, cũng sửng sốt, nghĩ nghĩ một lát cuối cùng cũng thốt ra được hai từ:
- Không có.
Vương vĩ không nói gì nhìn Tần Nhị Bảo nói:
- Nói cả nửa ngày, thì ra là anh đùa tôi à?
- Chú em đừng vội.
Tần Nhị Bảo nhanh chóng làm yên lòng nói:
- Chú em yên tâm. Anh là người có nghĩa khí, chú cứ từ từ, không phải lo.
- Anh làm được không?
Vương Vĩ bán tín bán nghi hỏi.
- Sao lại không được? Chú em an tâm đi.
- Được rồi, đại ca, vậy sau này hạnh phúc của em, toàn bộ nhờ vào đại ca.
Vương Vĩ xúc động, thay luôn cả xưng hô.
“ Mẹ nó, hạnh phúc của anh mày còn không đâu vào đâu, chú cũng dám trông cậy vào anh, lá gan cũng thật lớn.” Tần Nhị bảo bất đắc dĩ lầu bầu. Hắn mặc dù chưa nghĩ ra biện pháp nào, nhưng mà cuộc đối thoại vừa rồi, cũng làm cho hắn phát hiện ra một chút. Tần Nhị Bảo lại là người lớn hơn, thuộc loại tự học thành tài. Tuy rằng xuất thân từ nông thôn hẻo lánh, thủ đoạn tán gái có chút quê mùa, nhưng kiến thức cơ bản thì hắn cũng biết.
Hắn cũng nhận ra, An Kỳ Nhi đối với tiểu tử trước mặt này cũng có chút ý tứ, nếu không đối với hiểu lầm của Vương Vĩ, nàng cũng không có phản ứng kịch liệt. Đương nhiên việc trước mắt là Tần Nhị Bảo phải kiểm tra xem suy đoán của mình thế nào. Dù sao cũng cần phải chứng thực.
Đương nhiên Tần Nhị Bảo cũng không phải là loại người thích trêu đùa, mà hành động của hắn thực sự là bất đắc dĩ. Hiện tại mà dây dưa với An Kỳ Nhi, sau khi làm hỏng việc của nàng, sẽ bị nàng dọa dùng Sư Tử Hống hành hạ mình, như vậy so với chết đi còn dễ chịu hơn.
Nhưng cái này cũng chưa pải việc khẩn cấp nhất, mà là không biết phải biểu diễn cái gì. Bởi vì đối với hiểu biết của hắn, cô gái nhở này trong đầu có đủ các chiêu số, ngẫm lại cũng cảm thấy sợ hãi. Vì vậy phải hỏi rõ ràng cho chắc ăn.
- An Kỳ Nhi, vừa rồi vấn đề tôi hỏi cô vẫn chưa trả lời.
Tần Nhị Bảo đến trước mặt An Kỳ Nhi hỏi.
Khuôn mặt An Kỳ Nhi thay đổi rất nhanh, thoáng cái đã hết giận, nhìn Tần Nhị Bảo cười nói:
- Đừng vội, tới lúc đó tôi sẽ cho anh biết.
- Vì sao phải đợi tới lúc đó? Bây giờ không được sao?
Tần Nhị Bảo thấy An Kỳ Nhi lấp lửng như vậy, trong lòng có cảm giác được tình huống không hay.
- Sao? Muốn tạo phản à?
An Kỳ Nhi thô bạo hỏi.
- Gì chứ? Chẳng lẽ còn trốn được cô à?
Tần Nhị Bảo vẫn còn rất sợ uy hiếp của nàng.
- Nên biết hợp tác…
An Kỳ Nhi hừ một tiếng.
- Được rồi, tôi nghe lời cô.
Tần Nhị Bảo xin tha thứ nói, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cắn răng nghe lời.
- Ngoan như vậy là tốt.
An Kỳ Nhi lộ vẻ tươi cười nói:
- Okie, đến nơi rồi, chúng ta xuống đi.
Đoạn đường này, Tần Nhị Bảo bất đắc dĩ đi theo sau nàng, còn Vương Vĩ thì theo sau với vẻ mặt tự sướng, hắn đang ảo tưởng đến tương lai tốt đẹp đang chờ hắn. Ba người cứ như vậy, mỗi người đều có một mục đích cùng nhau đến viện dưỡng lão. Vương Vĩ liền cùng hai người kia chia ra, bắt đầu công tác chuẩn bị.
- An Kỳ Nhi, rốt cuộc cậu đã tới.
Hứa Nghiên vẻ mặt lo lắng nói:
- Bọn mình chờ cậu đã khá lâu.
- Thật xin lỗi.
An Kỳ Nhi chỉ vào Tần Nhị Bảo nói:
- Nếu không phải tại anh ta dậy muộn, mình cũng đã tới sớm.
- Là anh?
Hứa Nghiên ngước lên nhìn theo cánh tay An Kỳ Nhi hỏi:
- Không ngờ ở chỗ này lại gặp được anh.
- Cô là…
Tần Nhị Bảo cũng thấy mỹ nữ trước mặt nhìn quen quen, nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
- Nếu lần trước ở nhà ga không nhờ cái “chân” của anh…
Hứa Nghiên nhắc nhở:
- Anh thật đúng là quý nhân hay quên.
- Ha ha, thì ra là cô à. Những chuyện tốt như vậy tôi làm nhiều lắm, nên một số bị quên. Thứ lỗi nhé.
Tần Nhị Bảo trâng tráo nói, tiến lên nắm lấy cánh tay Hứa Nghiên, sống chết không chịu buông tay, vẻ mặt đê tiện nói:
- Xin chào, tôi tên là Tần Nhị Bảo.
Dứt lời hắn nở nụ cười mà hắn tự cho là anh tuấn.
- Xin chào, em là Hứa Nhiên.
Hứa Nghiên cũng tự nhiên muốn giới thiệu, nàng cảm ta:
- Lần trước thực cám ơn anh.
- Hai người biết nhau?
An Kỳ Nhi nhìn bọn hắn hỏi.
- Ừ, lần trước nếu không có anh ấy, tiền của tôi đã bị giật mất.
Hứa Nghiên nói.
- Thì ra là thế.
An Kỳ Nhi gật đầu, nhìn hai người đang tay trong tay trêu chọc:
- Tần Nhị Bảo, xin anh lần sau nhìn thấy mỹ nữ thì kiềm chế chú nhé. Anh làm như vậy lần sau tôi sao dám mang anh đi cùng.
An Kỳ Nhi vừa nói vậy. Đối với loại người da mặt dày hơn da trâu như Tần Nhị Bảo thì không có vấn đề gì. Nhưng đối với Hứa Nghiên, nàng đỏ thẫm mặt vội vàng rụt tay về.
- Thật ngại quá. Gặp lại cô, tôi quá kích động nên thất lễ.
Tần Nhị Bảo cười cười nói.
- Được rồi, không còn thời gian nữa chúng ta chuẩn bị đi.
An Kỳ Nhi thấy không khí có chút ngượng ngùng nên giải vây.
Bầu không khí xấu hổ rất nhanh tan biến, tất cả mọi người ai đều có việc phải chuẩn bị. An Kỳ Nhi mang Tần Nhị Bảo cùng vào phòng nói:
- Ngày hôm nay chúng ta biểu diễn là tóm tắt kinh Phật. Lời kịch chủ yếu là tôi nói, anh chỉ cần phối hợp là okie.
- Được rồi.
Tần Nhị Bảo vừa nghĩ thấy mình không cần phải nói nhiều, như vậy cũng rất đơn giản, liền nhanh miệng đáp ứng.
- Vậy anh đem quần áo của diễn viên phụ thay đi.
Hứa Nghiên là người phụ trách đạo cụ cùng với hóa trang, nàng đem quần áo đưa cho Tần Nhị bảo.
- Gì? Để cho tôi mặc cái này?
Ánh mắt Tần Nhị Bảo trợn tròn, thầm nghĩ: “ Bắt mình mặt áo lộ ngực hở vai, mình làm sao mà mặc được đây?”
- Đương nhiên.
Hứa Nhiên nghĩ Tần Nhị Bảo đồng ý thế vai, đến bây giờ cũng không biết là như thế nào, có chút nghi ngờ:
- Chẳng lẽ An Kỳ Nhi không nói với anh sao?
Tần Nhị Bảo nghe Hứa Nhiên nói vậy, nhanh chóng đưa mắt về phía An Kỳ Nhi nhỏ giọng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
An Kỳ Nhi biết không thể giấu diếm được nữa, liền tiến lên nói:
- Đây chính là kịch bản tôi cả đêm mới viết xong, tên gọi là hai tiểu la lỵ. Anh chính là một.
“Cô lừa dối cũng thật tốt đó. Tổng cộng có hai người, tôi một lời kịch cũng không biết còn nói tôi là diễn viên. Cô không đi bán bảo hiểm thật sự đáng tiếc.” Trong lòng Tần Nhị Bảo nghĩ thầm, ngoài miệng thì tán dương:
- Ồ, cô còn viết cả kịch bản nữa à. Thật là tài giỏi.
- An Kỳ Nhi ở trường là cô gái thiên tài đó.
Hứa Nghiên giới thiệu nói.
- Mọi hoạt động, kịch bản, chuẩn bị đều do cậu ấy lo liệu hết đó.
- Chẳng trách cô có rất nhiều thủ đoạn, thì ra là như vậy.
Tần Nhị Bảo nói.
An Kỳ Nhi biết chưa thể bắt được Tần Nhị Bảo lập tức nghe theo ý mình, nhưng những việc xấu trong nhà không thể nói trước mặt người ngoài, vì vậy nàng quay đầu nói với Hứa Nghiên:
- Anh ta cứ để cho mình, cậu lo việc của mình đi.
- Được.
Hứa Nghiên cảm thấy Tần Nhị Bảo có chút thú vị, nhưng không nói gì, lấy đồ chuẩn bị công việc trang điểm.
- Anh không mặc?
An Kỳ Nhi cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề.
- Không mặc. Bảo ai đó mặc đi.
Tần Nhị Bảo cự tuyệt:
- Tôi đường đường là nam tử. Hơn nữa, cô đã gặp qua la lỵ nào có râu chưa?
- Thế này nó mới tương phản, hài kịch mới có hiệu quả.
An Kỳ Nhi kiên nhẫn giải thích.
- Hài kịch? Tại sao tôi lại nhìn nó giống như bi kịch thế?
- Anh rốt cuộc có mặc hay không? Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái gì?
An Kỳ Nhi có chút không kiên nhẫn thúc giục.
- Cô có đánh chết ta, ta cũng không mặc.
Tần Nhị Bảo cự tuyệt.
- Trời đầy những mây xám, bước chân về con phố quen…
An Kỳ Nhi bắt đầu hát.
- Vô dụng.
Tần Nhị Bảo nói.
- Bỗng nghe lòng bao nỗi sầu, ôi thời gian đã rêu phong ai… hố hố hô ya á á …..
An Kỳ Nhi vẫn tiếp tục cất vang bài hát.
“…..”
Một lát sau, mặt Tần Nhị Bảo xám ngắt như tro tàn, vẻ mặt thì dại ra giống như thằng ngố. Hắn đứng yên tại chỗ mặc cho Hứa Nghiên làm gì thì làm, anh mắt chớp động long lanh nước mắt.
- Anh làm sao vậy?
Hứa Nghiên ân cần hỏi thăm.
- Tôi nghĩ tới mẹ của tôi?
Tần Nhị Bảo dường như muốn khóc lớn.
- Vì sao?
Hứa Nghiên kỳ quái hỏi:
- Làm sao anh lại nghĩ đến mẹ của anh thế?
- Có mẹ ở đây, các cô sẽ không khi dễ tôi như vậy.
Tần Nhị Bảo có cảm giác càng uất ức.
Hứa Nghiêm cố gắng nhịn cười, không nói gì nữa. Nàng sợ nói thêm, chính mình sẽ thất lễ.
An Kỳ Nhi đã trang điểm xong chạy tới, nhìn nhìn khích lện:
- Không sai, nhìn anh hóa thân thành con gái, thực sự rất giống.
Nghe An Kỳ Nhi nói vậy, Tần Nhị Bảo liền soi gương ngắm một chút. Quả nhiên An Kỳ Nhi nói cũng không có sai lắm. Hắn nhìn mình trong gương cũng thấy khá “xinh”, thân hình nhỏ gọn, tướng mạo dễ coi.
Không riêng gì Tần Nhị Bảo, Hứa Nghiên cùng An Kỳ Nhi ở một bên cũng gật gù.
- Được rồi. Không còn nhiều thời gian nữa, hai người lên đi. Cố lên.
Hứa Nghiên nhìn đồng hồ một chút, tiến lên thúc giục Tần Nhị Bảo còn đang say mê, đẩy hắn cùng An Kỳ Nhi ra lên sân khấu biểu diễn.
Tần Nhị Bảo bước từng bước không tình nguyện lên đài. Còn An Kỳ Nhi có cơ hội bộc lộ tài năng của mình.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 18: Vở kịch thành công.
Dịch Giả: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Tần Nhị Bảo bước lên sâu khấu thì… Trời ạ, bên dưới toàn là các cụ ông, cụ bà bảy, tám mươi tuổi, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Ngày hôm nay đối với bọn họ mà nói, giống như là ăn tết. Các cụ già ai ai cũng mặc quần áo mới. Vì vậy làm cho Tần Nhị Bảo cảm động. Hắn tuy rằng văn hóa không cao, nhưng đạo lý kính già hắn cũng thấu hiểu.
Mặc dù lần này hắn đóng vai con gái, hơn nữa lại là cô gái râu dài. Nhưng hắn vẫn cố gắng đứng một chỗ, giống như thằng ngốc nhìn An Kỳ Nhi biểu diễn. Bởi vì trước đó An Kỳ Nhi căn bản từng giao nhiệm vụ, tất cả chỉ dựa vào phản ứng không cần nói gì cả, giống như là tượng gỗ, phối hợp biểu diễn với An Kỳ Nhi.
Có lẽ hắn cùng An Kỳ Nhi trái ngược quá rõ ràng, mới đưa đến toàn bộ hài kịch. An Kỳ Nhi thì kiều diễm đáng yêu, còn Tần Nhị Bảo thì cao gầy, người thấp người cao trông khá buồn cười. Hơn nữa mấy hôm nay Tần Nhị Bảo khá bận rộn nên không cạo râu, đứng cạnh An Kỳ Nhi mịn màng mọng nước thì tương phản rất lớn. Tần Nhị Bảo phải lên đài bất đắc dĩ nên mang khuôn mặt xám như tro tàn, ánh mắt thì dại dại ngố ngố làm cho các cụ dưới đài cười lớn.
Biểu diễn của hai người cũng rất thành công, đoàn người cười hết đợt này đến đợt khác. Mấy phút đồng hồ, không có một chút nào dừng lại. Vì vậy viện trưởng viện dưỡng lão kéo tay An Kỳ Nhi, sống chết không buông tha nói:
- Hai người dừng lại nghỉ một lát đi, nếu các người tiếp tục diễn, các cụ thế nào cũng có người cười đến tắt thở.
Biểu diễn đã kết thúc, hôm nay mọi người được trận cười thỏa thích, mọi người vây lại làm cho Tần Nhị Bảo cùng An Kỳ Nhi không tìm được lối ra. Thậm chí còn có một cụ già nắm lấy tay của Tần Nhị Bảo, sống chết cũng không chịu buông tay. Nói cái gì Tần Nhị Bảo giống như mối tình đầu của lão, nói lão muốn kết giao, xin QQ, số phone… Lão nghĩ đủ mọi các để có thể liên lạc.
Làm cho Tần Nhị Bảo dở khóc dở cười nghĩ: “Khẩu vị của ông cụ này cũng thật khác người, mối tình đầu của cụ lại là cô gái có râu dài. ( Cụ này bị dammei )” Nhưng lại không biết nói gì, cứ mặc cho cụ vuốt ve tay hắn.
An Kỳ Nhi đối với lần thành công này dường như trong dự liệu. Tuy rằng có chút cao hứng nhưng vẻ mặt nàng lại rất ung dung. Nàng tươi cười một lát rồi có thể cáo từ đi xuống dưới đài. Tần Nhị Bảo thì thê thảm hơn, đột nhiên có được một cụ ông yêu mến, không biết làm cách nào thoát thân, chỉ có thể cười gượng.
An Kỳ Nhi cùng Tần Nhị Bảo biểu diễn thực sự thành công, trở thành điểm sáng của toàn hoạt động. Được viện trưởng khen ngợi, các thầy cô giáo cũng cảm thấy có mặt mũi. An Kỳ Nhi thì được khen ngợi rất nhiều… Tại kỳ hoạt động lần này, tất cả mọi ngươi ai cũng đều vui vẻ.
Đương nhiên mọi người ở đây thì phải loại trừ Tần Nhị Bảo, thực tế hắn cảm thấy thực buồn bực. Sau khi biểu diễn kết thúc, hắn thật muốn mau rời khỏi viện dưỡng lão, liền bị ông già kia níu kéo. Cuối cùng hắn phải bỏ đi hóa trang, lộ ra hình dáng của đàn ông, mới làm cho ông cụ thất vọng ly khi, lúc đó hắn mới được thoát thân.
- Được rồi. Đừng buồn nữa.
An Kỳ Nhi an ủi Tần Nhị Bảo:
- Để báo đáp anh, hôm nay tôi mời anh ăn Kentucky Fried Chicken.
- Thôi đi, Tôi không thích ăn.
Tần Nhij Bảo tuy rằng ở thâm sơn cùng cốc, nhưng cũng có đi qua thị trấn vài lần. Đối với loại thức ăn nhanh mọc lên như nấm toàn Trung Quốc này hắn cũng biết, cũng nếm qua một lần, cảm thấy không ngon. Hơn nữa cái Hamburd, cùng với hai ảnh thịt gà, lại có giá đến mười đồng, quả thực so sánh với giật tiền cũng không khác là mấy. Hơn nữa hương vị còn không bằng thịt kẹp của lão gia tử.
- Ơ, anh không thích à?
An Kỳ Nhi hỏi:
- Vậy anh muốn ăn gì?
- Thôi đi. Tôi cũng không muốn ăn.
Tần Nhị Bảo cự tuyệt.
- Chán ghét, keo kiệt. Không để ý tới anh.
An Kỳ Nhi gắt giọng, dứt lời liền xoay người rời đi, không hề để ý Tần Nhị Bảo.
Hai người cứ vậy một trước một sau bước đi. An Kỳ Nhi đột nhiên nghe giọng Tần Nhị Bảo hô lên:
- An Kỳ Nhi, mau nhìn coi, có đĩa bay kìa.
- Bệnh thần kinh.
An Kỳ Nhi thấy Tần Nhị Bảo nói giớn, cố ý không quan tâm.
- Ô kìa, Vương Vĩ, sao cậu lại tới đây?
Tần Nhị Bảo lại hô.
- Ồ, ở đâu?
An Kỳ Nhi nhìn xung quanh nói. Nàng ngó đi ngó lại mới biết mình bị mắc lừa. Tần Nhị Bảo nhìn nàng với vẻ mặt xấu xa. An Kỳ Nhi mặt đỏ lên, không nói gì, tiếp tục bước lên phía trước.
- Thành thật nói rõ đi.
Tần Nhị Bảo nói.
- Phải nói cái gì?
An Kỳ Nhi biết rõ còn giả bộ hỏi.
- Đừng giả bộ.
Tần Nhị Bảo nói:
- Có phải cô thích Vương Vĩ hay không?
- Anh phóng…
An Kỳ Nhi buột miệng nói, lại thấy như vậy có chút thất lễ, sửa lại:
- Anh nói hưu nói vượn.
- Tôi thật sự nói đùa sao?
Tần Nhị Bảo trêu chọc:
- Vậy tại sao cô lại có phản ứng như thế.
- Tôi…
Mặt An Kỳ Nhi đỏ bừng, một hồi lâu mơi nói:
- Tôi không quan tâm tới anh nữa.
- Ha ha…
Tần Nhị Bảo đắc ý cười, cuối cùng hắn cũng nắm được nhược điểm của nàng, trên mặt nở ra nụ cười thắng lợi.
……………………
- Đao tử, Đao tử.
Đại Điền Nhị tại phòng mình hô.
Đao tử vội vàng chạy tới hỏi:
- Lão đại, anh tìm em?
- Đúng vậy. Mày biết tao tìm mày làm gì không?
Đại Điền Nhị hỏi ngược lại.
- Không phải là anh cho em đi tìm tên tiểu tử thối kia đến chứ?
- Tuy rằng mỗi lần mày làm việc lung tung, nhưng có thể hiểu được ý tao, rất tốt.
- Hắc hắc.
Đao tử nghe lão đại thổi phồng, có chút ngượng ngùng gãi đầu.
Được rồi, mày đi tìm hắn, tao nghĩ phải nói chuyện một chút.
Đại Điền Nhị nói:
- Bản thân tao muốn coi tiểu tử thúi đó, có phải bộ dạng ba đầu sáu tay không.
- Nhưng mà.
Đao tử mặc dù biệt Đại Điền Nhị muốn tìm Tần Nhị Bảo, nhưng đoán không ra vì sao phải tìm. Hơn nữa một mực tìm cách bắt cóc tống tiền. Kế hoạch lớn bị lão đại vô cớ kêu ngừng. Đao tử xem ra, đây chính là tự tay bóp ***.
- Tốt lắm, mày đi làm việc đi.
Đại Điền Nhị cũng hiểu được Đao tử muốn hỏi cái gì, nói:
- Lúc cần thiết tao sẽ nói cho mày biết.
Đao tư rõ ràng ý tứ của lão đại, liền không nhiều chuyện nữa. Lão đại mất hứng, mình cũng không chịu nổi.
Đang chuẩn bị lui ra ngoài, Đại Điền Nhị nói với hắn:
- Nhớ dẫn hắn đến quán rượu chúng ta mới mở đó, sau đó nói chuyện với bọn Đại Cường, mang thêm người mai phục, xem bọn chúng xử lý thế nào.
- Vâng em hiểu.
Đao tử đã rõ ý tứ của lão đại, biết một hồi kịch hay sắp diễn ra…
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 19: Đến tổng hội.
Dịch Giả: _Ngông_
Nguồn: Kiếm Giới
Trở về từ viện dưỡng lão, hai ngày liền Tần Nhị Bảo được nhàn rỗi. Ân Huyên Vũ được cha chăm sóc, cho nên cả ngày ở nhà đọc sách, luyện ca luyện cầm, biểu hiện ra nét thục nữ vốn có của mình. Đối với Tần Nhị Bảo, hắn không rảnh mà để ý. Ân Huyên Vũ không mang phiền toái đến cho hắn, hắn cũng chẳng dại mà chui đầu vò rọ.
Hơn nữa, An Kỳ Nhi từ ngày được Tần Nhị Bảo giúp hoàn thành vở kịch, nàng cũng không có lộ mặt. Mà điều này làm cho Tần Nhị Bảo dương dương đắc ý. Vì vậy trong hai ngày nay, Tần Nhị Bảo thực sự cảm thấy rất thú vị.
Nhưng mà bản thân Tần Nhị Bảo lại không chịu ngồi yên. Ngoại trừ mội ngày bỏ chút thời gian luyện công, khi không có việc gì lại tìm bọn Trương Bình Sơn buôn dưa lê, cùng luyện quyền với nhau, đấu với nhau vài chiêu làm giãn gân giãn cốt. Bởi vì chuyện lần trước tại khách sạn, thấy Tần Nhị Bảoquyết đoán, giải quyết mau lẹ làm cho bọn họ khâm phục. Hơn nữa anh hùng trọng anh hùng, khi ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi xưng huynh gọi đệ.
Trong đám bọn họ, Tần Nhị Bảo là nhỏ tuổi nhất, bản lĩnh cũng lớn nhất. Đối với đám người Trương Bình Sơn, bọn hắn bình sinh kính nể người có bản lĩnh. Bất tri bất giác cũng đem Tần Nhị Bảo đẩy lên vị trí lão đại.
- Bên ngoài có người tìm cậu.
Đang lúc bọn Tần Nhị Bảo tán phét, Vương Bá xuất hiện trước mặt hắn, dùng vẻ mặt lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt hiện lên chút tình cảm thân thiết.
- Vâng, cháu sẽ qua liền.
Tần Nhị Bảo nhẹ nhàng cười, người mình đang đợi rốt cuộc đã tới.
- Bọn hắn tìm cậu có chuyện gì?
Vương Bá thấy Tần Nhị Bảo không nói gì, dò hỏi:
- Chẳng lẽ cậu biết bọn họ tìm cậu vì chuyện gì à?
- Đúng vậy.
Tần Nhị Bảo thoải mái nói:
- Bọn chúng nói là để cho cháu đi gặp lão đại của bọn chúng.
- Bọn chúng?
Vương Bá nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, ý thức được nguy hiểm mở miệng hỏi:
- Bọn chúng là ai?
- Bọn chúng là người Long Thăng bang.
Tần Nhị Bảo cũng có chút kỳ quái, không hiểu sao hôm nay Vương Bá lại hỏi nhiều như vậy.
- Thăng Long bang muốn bắt cóc Ân tiểu thư?
Vương Bá nghe vậy, cả người không khỏi run rẩy. Đối với hắn, sự tình Tần Nhị Bảo nói ra quá mức kinh hãi.
- Đúng vậy, bọn chúng mang cháu đi gặp lão đại.
Tần Nhị Bảo thấy biểu tình kinh hãi của Vương Bá, lại nhẹ nhàng nói thêm một câu, làm cho Vương Bá càng kinh hãi.
- Cái gì?
Vương Bá thật sự không biết phải nói thế nào. Tần Nhị Bảo này thực có hành động khác người.
- Được rồi, cháu phải đi đây.
Dứt lời, Tần Nhị Bảo đi ra ngoài cổng biệt thự.
- Chờ chút, bọn tôi cùng đi với anh.
Trương Bình Sơn nói. Trương Bình Sơn dù sao cũng là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, phương diện quyên cước tuy không bằng được Tần Nhị Bảo, nhưng cũng không tệ lắm. Mang theo hắn, không chừng có giúp đỡ rất nhiều. Hắn nổi tiếng với hai chiêu Phá Thạch Chưởng và Thiết Đầu Công.
Lúc trước vì học hai tuyệt chiêu này, cũng khổ công luyện tập. Cả ngày phải lấy tay gọt gạch, cầm gạch đập vào đầu. Thời gian hắn luyện công, làm cho công trường sản xuất gạch gặp không ít tai họa. Tại công trường thường không dám xếp gạch ra ngoài. Nhìn thấy hắn còn sợ hơn cả nhìn thấy chủ quản, mọi người đều phải đẩy xe gạch chạy trốn.
Dựa vào bổn sự đó của hắn, sau khi giải ngũ được Ân Thế Bình mời làm bảo tiêu. Lý Lương cùng Lưu Bảo cũng không khác gì so với Trương Bình Sơn. Bời vì lần trước do chủ quan nên đã bị La Thế Hàn cho một bài học. Tuy Ân Thế Bình không có trách cứ hai người, nhưng trong lòng vẫn còn cay cú, cuối cùng cũng phải thốt lên:
- May mắn cho tên chó má La Thế hàn bị cảnh sát bắt. Nếu mà rơi vào tay ông mảy, thế nào cũng ph
-Ha ha, không cần! Tần Nhị Bảo nói:
-Một mình tôi là đủ rồi!
Nghe hắn nói như vậy, cả bọn Vương Bá hai con mắt đều là nhìn thẳng, thầm nghĩ: -
Tiểu tử này cũng có chút không biết trời cao đất rộng là gì!
-Tốt xấu gì thì thêm một người cũng là thêm phần sức mạnh, có thể hỗ trợ lẫn nhau
Lý Bảo khuyên nhủ.
-Cám ơn ý tốt của mọi người, thực sự không cần!
Tần Nhị Bảo nói: -
-Tôi đi rồi, trở lại ngay.
Mọi người thấy Tần Nhị Bảo khăng khăng như thế, cũng chỉ có thể cho hắn đi.
Tần Nhị Bảo đang lúc mọi người nhìn tiễn chân, sải bước hướng cửa trước đi tới, ai ngờ, mới vừa đi được một nửa, Tần Nhị Bảo lại chạy trở về, cợt nhả đến trước mặt Vương Bá nói: -
Vương Bá, nhờ ngài một điều thôi.
-Chuyện gì?
Vương Bá hỏi:
-Có phải hối hận rồi hay không ?
-Hối hận?
Tần Nhị Bảo mở to hai mắt nói:
-Không có a!
-Vậy cậu có yêu cầu gì?
-Cháu nghĩ nhờ bác nói với Phì Tỷ một tiếng, buổi tối nấu nhiều cơm một chút.
Tần Nhị Bảo nghĩ nghĩ nói:
-Bởi vì cháu cảm thấy được hôm nay sẽ phải vận động mất nhiều thể lực, sau khi trở về sẽ rất đói.
Mọi người vừa nghe xong, nhất thời toàn bộ ngã chỏng vó, Cùng mắng:
-Mẹ nó, giờ là lúc nào, vẫn không quên ăn.=.=
-Ha ha .
Tần Nhị Bảo tuy da mặt tương đối dày, nhưng bị mọi người quở trách vẫn còn có chút ngượng ngùng.
-Tốt lắm, tôi đi đây!
Tần Nhị Bảo nói xong, trong ánh mắt mọi người, hướng bên ngoài biệt thự cất bước.
-Người này can đảm, rốt cuộc là dùng cái gì làm?
Luôn không nói chuyện Lý Lương, tự hỏi.
-Người nầy ta thấy hắn giống một quái thai a.
Trương Bình Sơn nghe được Lý Lương lầm bầm , hướng phương hướng Tần Nhị Bảo đang đi nói:
-Hi vọng hắn có thể bình an trở về.
Trương Bình Sơn buổi nói chuyện, giống như nói ra tiếng lòng mọi người , đều không hẹn mà cùng hướng phương hướng Tần Nhị Bảo đi mà nhìn..
Tần Nhị Bảo đi ra cửa lớn, gặp một chiếc limo, liền đi đến gần nhìn, thấy vẫn là bốn người ngày đó theo dõi mình, ngồi ở trong xe chờ đợi, nói: -
-Các người là tới đón ta ?
-Nói nhảm.
Đao tử thầm nghĩ:
-Sáng sớm như vậy, không đến đón ngươi, ta chạy xe đến đây để tập thể dục à?
-Ân, đúng vậy, mời lên xe.
Đao tử biết Tần Nhị Bảo lợi hại, tuy rằng trong lòng không phục, nhưng ngoài miệng như cũ cung kính nói.
-ok men!
Tần Nhị Bảo mở cửa xe lên xe, hỏi:
Là ngươi lão Đại cho các ngươi lái xe tới đón ta?
-Đúng vậy
Đao Tử hồi đáp
-Xem ra lão Đại các ngươi so với các ngươi còn hiểu chuyện!
Tần Nhị Bảo ngồi ở trong xe nhìn xung quanh nói.
Nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, bọn Đao Tử mồ đều toát mồ hôi hột, Đao Tử cười khổ nói:
-Chúng ta tốt xấu cũng là xã hội đen, có thể giữ lại cho bọn ta chút mắt mũi được không?
-Mặt mũi là dựa vào thực lực kiếm được, không thể hi vọng người khác cho.
Tần Nhị Bảo giọng dạy bảo nói: -
Đầu năm nay có thực lực mới có mặt mũi.
"..." Đao tử thật sự không bó tay, thầm nghĩ:
-Xem như ngươi lợi hại, được chứa!
Ba tên còn lại cũng không nói gì nhìn thấy Tần Nhị Bảo, cũng biết sự lợi hại của hắn, cúi đầu như chim cánh cụt, cái rắm đều không dám thả =.=.
-Hảo, lái xe!
Tần Nhị Bảo chỉ huy nói :
-Hướng mặt trời xuất phát.
-Ta ngất, ngươi đi du lịch a?
Đao tử nghĩ đầu óc tên này phải không có vấn đề, nhưng xem thân thủ hắn lợi hại như vậy lại không giống, vì thế, lắc lắc đầu, thầm nghĩ:
-Ngươi cứ cười đi, rồi chút nữa khóc ."
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 20: Tứ đại Kim Cương.
Dịch Giả: _Ngông_ + Hiệp Khách
Nguồn: Kiếm Giới
Không bao lâu thì xe chạy đến quán bar Đại Điền Nhị chỉ định, Đao tử nói với Tần Nhị Bảo:
- Xuống xe, lão đại chúng tao đang chờ mày.
Dứt lời, liền cùng ba người khác dẫn Tần Nhị Bảo vào trong quán rượu.
Chỉ một lát, Đao tử dẫn Tần Nhị Bảo vào bên trong. Mà lúc này, Đại Điền Nhị đang ngổi trên ghế sa lon giữa đại sảnh chờ bọn hắn.
Đao tử thấy Đại Điền Nhị, chạy đến cung kính thưa:
- Đại ca, người anh cần đã tới.
Tần Nhị Bảo ở sau lưng Đao tử, nhìn theo thanh âm của Đao tử, cẩn thận đánh giá Đại Điền Nhị. Hắn khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo kính mắt Phnôm-pênh, làn da trắng sạch, đầu tóc gọn gàng, không có một chút bộ dạng hung ác của đại ca xã hội đen. Ngược lại trên người hắn còn tản ra khí chất nho nhã, làm cho Tần Nhị Bảo cảm giác hắn có phần giống thương nhân hơn.
Nhưng việc này cũng không ngoài suy nghĩ của hắn, bởi trước đó Ân Thế Bình đã cung cấp hình của hắn. Cho nên, đánh giá hắn một chút liền chuyển sang cặp đùi mỹ nữ bên cảnh Đại Điền Nhị.
Hai mắt Tần Nhị Bảo lập tức phát sáng. Mỹ nữ này dáng người nóng bỏng, nàng mặc trên người cái gọi là quần áo thì hơi quá, hai tay ôm lấy cổ Đại Điền Nhị, không thèm quan tâm đến người xung quanh. Thỉnh thoảng nàng nói chuyện với Đại Điền Nhị, nở nụ cười duyên dáng mê người.
- Đại ca, người anh cần gặp đã mang đến.
Đao tử đợi một lúc không thấy trả lời, bèn nhắc lại.
- Biết rồi.
Đại Điền Nhị lên tiếng, sau đó nói với mỹ nữ bên cạnh:
- Được rồi Lỵ Lỵ, lúc này có một số việc anh cần sử lý, lát nữa sẽ tới tìm em.
Lỵ Lỵ nghe Đại Điền Nhị nói như vậy, nhu thuận từ trên đùi hắn đứng lên, hướng ra ngoài đại sảnh, sau đó quay lại tặng cho Đại Điền Nhị một nụ hôn gió.
- Con ** nhỏ.
Đại Điền Nhị râm đãng nói, nhưng vẫn không quên sờ sờ bờ mông ả.
- Đáng ghét.
Lỵ Lỵ quay đầu lại, làm nũng cười mắng một câu sau đó rời đi.
- Nghe nói mày muốn gặp tao?
Sau khi Đại Điền Nhị nhìn Lỵ Lỵ rời đi, quay đầu lại hỏi Tần Nhị Bảo.
- Cái gì?
Ánh mắt Tần Nhị Bảo đang dán chặt vào bộ dáng hấp dẫn của mỹ nữ đang xa dần kia, nhất thời không kịp phản ứng.
- Mày đang làm cái gì thế? Lão đại của chúng tao đang hỏi mày đó.
Một tên mặc áo đen đứng bên cạnh Đại Điền Tử to mồm quát.
- Ờ đúng vậy.
Tần Nhị Bảo lúc này mới kip phản ứng trả lời. Dứt lời liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, vênh mặt nói:
- Tao không thích đứng nói chuyện.
- Mày nghĩ mày có tư cách ngồi nói chuyện với tao sao?
Đại Điền Nhị lạnh lùng hỏi.
- Vậy mày muốn tao thế nào mới có đủ tư cách đây?
Tần Nhị Bảo hỏi ngược lại. Đao tử ở một bên nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, sợ run lên cầm cập. Hắn chưa từng thấy có người nào nói với lão đại như vậy, thầm nghĩ: “ Tiểu từ này muốn tìm chết.”
- Ha ha…
Đại Điền Nhị thấy Tần Nhị Bảo hỏi ngược lại mình, cũng không có tức giận, ngược lại phát ra tiếng cười. Mà Tần Nhị Bảo thấy hắn cười mình cũng cười theo. Trong lúc nhất thời, cả quán tràn ngập tiếng cười của hai người này.
- Có dũng khí.
Vẻ mặt Đại Điềm Nhị đột nhiên nghiêm túc khích lệ.
- Cám ơn.
Tần Nhị Bảo trả lời.
- Bình thường những người có dũng khí giống mày, rất nhanh chết đó.
Đại Điền Nhị không chút biểu cảm. Dường như đối với hắn, giết người giống như giết một con gà.
- Ồ thế à.
Tần Nhị Bảo tuyệt không để ý đến uy hiếp của Đại Điền Nhị, tùy ý nói:
- Vậy phải nhìn xem mày có thực lực lấy mạng của tao hay không?
- Vậy à?
Đại Điền Nhị không nghĩ rằng Tần Nhị Bảo lại hổ báo như vậy, nhất thời hứng thú cười hỏi:
- Chẳng lẽ mày không sợ chết?
- Mạng chỉ có một, nhưng tao không tin là lại chết sớm như vậy.
Tần Nhị Bảo mười phần khí phách trả lời.
- Có dũng khí.
Đại Điền Nhị tiếp tục khích lệ.
- Cám ơn.
Tần Nhị Bảo lại lễ phép trả lời.
Đại Điền Nhị cảm giác chuyện này càng ngày càng có ý tứ, đối với bảo tiêu Ân Thế Bình mời tới, hứng thú càng lúc càng lớn, cười nói:
- Thằng nhóc, hung hăng càn quấy là phải có năng lực.
Nghe Đại Điền Nhị nói vậy, Tần Nhị Bảo trong lòng đã sớm có chuẩn bị, không chút sợ hãi nói:
- Mày muốn gì?
- Tao muốn xem mày có năng lực như thế nào?
Dứt lời, Đại Điền Nhị vỗ tay mấy tiếng, từ trong đại sảnh bước ra bốn tên khôi ngô, vạm vỡ.
- Ồ, chính là mấy thằng này?
Tần Nhị Bảo vẻ mặt tỉnh bơ hỏi.
- Ha ha…
Đại Điền Nhị thấy vẻ mặt Tần Nhị Bảo vẫn tỉnh bơ, trên mặt hiện lên thần sắc kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục cười nói:
- Đám người này là tứ đại Kim Cương, đã lâu nghe danh của mày, muốn cùng mày luận bàn một chút.
Tần Nhị Bảo nhìn bốn tên này, khóe miệng nhếch lên coi thường, cười nói:
- Tao đã lâu không có vận động, nên cũng có chút khó chịu. Ngày hôm nay cùng mấy thằng này hoạt động một chút.
- Ha ha…
Đại Điền Nhị nở nụ cười, trong ánh mắt giống như dã thú hung ác, vung tay lên nói:
- Lên.
- Chờ một chút.
Tần Nhị Bảo đột nhiên hô.
Bốn tên vừa định xông lên phía trước, đột nhiên Tần Nhị Bảo hô lên một tiếng, đều không tự giác quay đầu nhìn Đại Điền Nhị. Đại Điền Nhị cũng có chút nghi hoặc hỏi:
- Sao? Còn có chuyện gì?
Tần Nhị Bảo nhìn nhìn xung quanh nói:
- Nếu ở đây đánh nhau, chẳng may bàn ghế bị hư thì tao không phải đền chứ.
Mọi người nhất thời ngây ngốc nhìn hắn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết hắn có ý tứ gì. Đối với những lời này của hắn, cũng không biết nói sao, là nói hắn hài hước? Hay là đầu óc có vấn đề?
- Ha ha… Thú vị, thật thú vi.
Đại Điền Nhị ha ha nở nụ cười, vỗ tay nói:
- Ha ha… Tần tiên sinh thực là hài hước.
- Tao không pha trò, mà là tao nói thật.
Tần Nhị Bảo thành thật nói:
- Như vậy đánh hỏng đồ ở đây thì không liên quan đến tao chứ.
- Mày yên tâm.
Đại Điền Nhị càng ngày càng cảm thấy Tần Nhị Bảo thú vị. Hơn nữa cũng nhìn hắn chằm chằm nói:
- Mày cứ coi như phá nát mọi thứ ở đây, cũng không tính gì hết.
- Vậy tao an tâm.
Tần Nhị Bảo nghe Đại Điền Nhị nói vậy, như trút được gánh nặng, hắt thở ra nói:
- Chúng mày bốn đứa lên hết đi.
- Không biết có bản lĩnh gì mà tự tin cao như vậy?
Đại Điền Nhị là lão đại của một hắc bang, nên kiến thức cũng khá rộng rãi. Càng quan sát Tần Nhị Bảo càng cảm thấy hắn thâm sau không lường được.
Xưa nay hắn luôn làm việc rất chu đáo. Đối với Tần Nhị Bảo này mới xuất hiện thời gian ngắn, rõ ràng chưa biết bản lĩnh ra sao. Vì thế, hắn dùng tứ đại Kim Cương, để xem thực lực của Tần Nhị Bảo ra sao mà có thái độ coi trời bằng vung như vậy.
Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn âm hiểm tươi cười:
- Lên đi, cho thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này kiến thức sự lợi hại của chúng mày.
Cùng lúc đó, Tần Nhị Bảo thu hồi bộ dáng coi trời bằng vung của mình, chuẩn bị ứng chiến…