Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2111: Trút giận.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Mẹ nó, dám đánh cháu tao, ông đây phải cho mày thấy!
Đồng Ngưu Thanh quay qua đầu tiên, đấm về phía Vương Nhân Bàng.
Cú đấm của Đồng Ngưu Thanh không phải tệ. Đồng Binh là do ông ta dạy, lần này muốn lấy huy chương vàng Olympic đấy.
- Mày thì tính cái rắm gì.
Vương Nhân Bàng đã bị chuyện của Tiếu Thập Lục Muội chọc giận, muốn trút giận nên mới đến Đồng gia võ quán.
Đó là một cú đấm mạnh mẽ, cú đấm này tương đối lợi hại, nhưng Vương Nhân Bàng này là một cao thủ bát đẳng tầng thức hai. Một nắm đấm vung qua, ma sát với không khí tạo nên âm thanh đáng sợ.
Đồng Nhất Thiết vừa thấy mặt biến sắc, hét lớn:
- Chú hai, chú ý, mai lui lại!
- Lui, cú đấm của ông đây mà lui được hay sao? Ngu ngốc!
Vương Nhân Bàng hừ lạnh một tiếng, quyền đã trực tiếp đụng vào nắm đấm của Đồng Ngưu Thanh .
- Aaaaaa....
Đồng Ngưu Thanh tuy thân thủ ngũ đẳng, nhưng sao có thể địch lại cao thủ bát đẳng. Thế nên đã trực tiếng bay thẳng vào tường.
- Cẩu tạp chủng, ông đây liều mạng với mày!
Đồng Ngưu Thanh hét lên, hung hăng như chú gà trống. Mặt mày xám tro, máu mũi chảy ròng ròng.
Thuận tay cầm chiếc ghế bên cạnh.
Ném thẳng vào đầu Vương Nhân Bàng. Tên này quả là muốn liều mạng, ai mà bị đập phải chắc là xong đời rồi.
Những người không biết võ, chẳng hạng như Đổng Tùng sớm đã ra ngoài, những người biết võ, ai nấy đều cầm vũ khí bao vây Vương Nhân Bàng.
- Đánh hội đồng à, ông đây thích lắm!
Vương Nhân Bàng vô cùng giận dữ, đưa chân đạp thẳng vào mông của một người trung niên. Tên này cướp chiếc côn trong tay lão quét qua đám đông.
Lách cách...
Gậy gộc chạm vào nhau vang lên tiếng chói tai, lập tức bảy tám người ngã xuống đất. Mấy người này là giáo viên dạy võ, bình thường chỉ là lừa thiên hạ kiếm tiền bằng những kỷ thuật cỏn con, chắc hẳn chỉ khoảng thân thủ nhị đẳng.
- Chém!
Đồng Nhất Thiết hai mắt đỏ lên. Cầm cây chiến đao dài khoảng một mét, gã ta nhảy lên cao chừng hai mét, trực tiếp bổ đao xuống đầu Vương Nhân Bàng.
- Mấy thứ đồ chơi con nít này à!
Vương Nhân Bàng cười một tiếng, đưa gậy lên đỡ, tiếng kim loại va chạm vào nhau, thanh đao Thanh Long bị Vương Nhân Bàng chặn lại. Khí thế, thực sự có chút dọa người.
- Tiếp tục!
Vương Nhân Bàng đánh rất sướng, dùng gậy đập về phía Đồng Nhất Thiết.
Bộp bộp bộp...
Côn vừa đánh xuống người Đồng Nhất Thiết, lão già này đã bị đánh cho lảo đảo, ngã xuống đất như chó gặm bùn. Vương Nhân Bàng nhanh chóng đá thêm một cước nữa, tiếng răng rắc vang lên, chắc chắn là tiếng xương đang gãy vụn.
- Bộp!
Con trai lớn của Đồng Nhất Thiết, cũng chính là Đồng Binh, người được Thủ tướng Khang gặp mặt, đấm lén, nện vào lưng Vương Nhân Bàng.
- Mày à, dám đánh ông mày, gãy tay!
Vương Nhân Bàng tức giận, đấm một phát về phía Đồng Binh, tiếng răng rắc vang lên-- chắc chắn là gãy rồi!
Chắc hẳn, lần này chiếc huy chương vàng Olympic của Đồng Binh chôn vùi dưới thủ đoạn độc ác của Vương Nhân Bàng.
- Đồng Binh!
Toàn bộ người của Đồng gia kêu lên, hung hăng đánh trả.
Vương Nhân Bàng căn bản không thèm trả lời, một cước đá Đồng Binh bay qua một góc nằm hôn mê. Tay cũng không chậm, cầm gậy khua tán loạn, tên này căn bản đang tìm cách trút giận.
Hơn 10 phút sau, người trong phòng đều nằm xuống, vài đệ tử còn lại sớm đã bị dọa vỡ mật. Cả đám co ro núp ở xa xa, thấy Vương Nhân Bàng hét lên, vội vàng bỏ chạy tán loạn, lúc này ai nấy đều hạn sao cha mẹ chỉ sinh ra mình có hai chân chứ không phải bốn chân để chạy cho mau.
Đối với những người này, Vương Nhân Bàng căn bản chẳng có hứng thú. Gã bước đến trước tấm bảng Đồng gia võ quán, đưa tay ra đập, tấm bảng hơn hai trăm năm của Đồng gia kia đã vỡ vụn.
- Tao nhổ, dám chọc anh em của ông đây, không đáng! Phá tiệm! Chẳng chút bản lĩnh, đánh chẳng sướng!
Vương Nhân Bàng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, xoay người bỏ đi.
Khi cảnh sát tới, đã thấy một đám người nằm trên nhà, võ quán bị đập không ra hình dáng gì.
Cảnh sát vội vàng cấp cứu cứu người, sơ tán người dân, vì tòa đại sảnh rất cao rất rộng kia đã sắp sập rồi.
Vì, tòa lầu này xây bằng gạch và gỗ, có hơn một trăm năm lịch sử, là tượng trưng của Đồng gia võ quán, đương nhiên không thể nào để bị phá hủy được.
- Đồng Vinh, lập tức bay đến Tây Tương tìm Bài Bang,.
Đồng Nhất Thiết vừa băng bó vừa phẫn nộ gầm rú.
- Em không đi.
Đồng Vinh nói, trên mặt lóe lên tia phẫn nộ rồi biến mất. Vì Bài Bang có một lão già tương đối thích Đồng Vinh.
Đồng Vinh năm nay tuy mới 30 tuổi, nhưng cũng là một phụ nữ mạnh mẽ trong giới thương nhân, làm sao có thể thích cái người trong Bài bang kia được.
Cho nên, Đồng Vinh không chịu. Đồng Nhất Thiết cũng có chút khó xử, lão kia đã đầu 60 rồi, em gái mình mới có 30, sao có thể đẩy em gái mình vào hố lửa được. Nhưng, trước khác nay khác, hiện nay Đồng gia đang gặp nạn. Chỉ cần Đồng Vinh chịu oan ức, ông lão kia nhận lời, thì tên vừa nãy chắc chắn không phải là đối thủ. Điều này Đồng Nhất Thiết tương đối tin tưởng,
Hơn nữa, lão già kia là chú của Ngư Thái Vân người cầm lái Bài bang. Em ruột của Ngư Vân Đông người có uy vọng nhất ở Bài bang.
Nếu Ngư Thiên Phong thì chuyện này coi như được giải quyết. Nhưng, Đồng Vinh không muốn phải bán mình, nên đau khổ từ chối.
- Em không đi, chẳng lẽ muốn thấy Đồng gia bị giết, em có còn là người của Đồng gia nữa không?
Đồng Nhất Thiết chỉ em gái, miệng run lên. Lúc này cũng không để ý gì đến thể diện nữa, tất thảy đều hy sinh vì gia đình
Kỳ thực, chính trị có hôn nhân liên minh, giới Quốc thuật sa lại không có. Giới quốc thuật cũng có những cuộc hôn nhân giữa các môn phái, để củng cố sức mạnh gia tộc. Xưa đã thế, xã hội hiện đại càng khó thay đổi.
- Em... không đi...
Đồng Vinh do dự, cuối cùng cô lắc đầu, chảy nước mắt.
- Vinh nhi, con phải đi... Đồng gia chúng ta nợ con.
Lúc này, ông cụ đồng gia được người khác đỡ đến run rẩy nói.
- Ba... ba...
Đồng Vinh đau đớn kêu lên.
- Haizz... ba không có bản lĩnh...
Không thể ngờ ông cụ Đồng quỳ xuống, Đồng Vinh thấy vậy, vội vàng đỡ ông cụ, kêu lên:
- Ba, con đi, con đi...
Xoay người lại, Đồng Vinh lau khô nước mắt, bỏ đi.
- Ba xin lỗi con...
Ông cụ Đồng ánh mắt chứa chan lệ. Ông cầm trượng lên đánh Đồng Đinh, mắng:
- Cái thằng nhóc này, mày đem tai họa đến cho gia đình. Mày cút đi, cút, đồng gia không có loại phá gia chi tử như mày...
Ông cụ Đồng vô cùng tức giận, hung hăng đánh mấy trượng. Đồng Đinh nghiến răng chịu đựng, không dám hé răng. Vì việc này gây ra hậu quả quá lớn. Chắc hẳn trong lòng mọi người Đồng gia đều thầm mắng Đồng Đinh bất hiếu.
- Nhất Thiết, mày lại đây, đánh gãy chân nó cho tao, đánh gãy.
Ông cụ Đồng đánh mệt rồi, người gia, lại đang bệnh, nên đứng không vững nữa, ông quăng cây trượng qua.
- Ba, con đánh!
Đồng Nhất Thiết thấy mọi người như hổ rình mồi đành bất đắc dĩ cầm lấy trượng đánh xuống.
Đánh được mấy gậy, Đồng Nhất Thiết trong lòng rướm máu. Nhưng, ông cụ Đồng không hề nháy mắt lấy một cái, có vẻ chưa đánh gãy chân thì chưa cho phép thu binh
- Ba, ba tha cho Đồng Đinh đi, con xin ba.
Lúc này một phụ nữ, hẳn là mẹ của Đồng Đinh vừa khóc vừa lao tới, ôm lấy con mình không cho đánh.
- Con hư tại cha mẹ không biết dạy, mày là mẹ, haizz, cũng nên đánh. Cái thằng bất hiếu này đã đem tai ương ập xuống Đồng gia, Đồng Vinh giờ phải làm sao chứ? Hạnh phúc cả đời bị hủy hoại rồi!
Ông cụ Đồng rất thương Đồng Vinh, chỉ vào họ mắng, môi run lên. Một ngụm máu tươi phun ra, ông cụ Đồng ngã xuống, mọi người lập tức chạy đến
- Người anh em, ra đây uống rượu với tôi! Uống rượu...
Vừa chở Triệu Tứ về đến nhà, điện thoại đã vang lên, bên trong là giọng nói dũng mãnh của Vương Nhân Bàng.
- Sao vậy?
Diệp Phàm lái xe. Trong lòng nghĩ có lẽ tên này có chuyện gì buồn đây...
- Không có gì, tôi muốn uống rượu, uống rượu...
Vương Nhân Bàng nói.
- Thang Đế!
Vương Nhân Bàng kêu lên.
- Thang Đế, là chỗ nào?
Diệp Phàm hỏi, đúng là không biết được chỗ này. Vội gọi điện cho Vương Nhân Bàng, nào ngờ tên này lại khóa máy.
- Haizz, cha này, chẳng hiểu ai chọc giận lão. Khiến ông đây phải đau khổ tiếp rượu.
Diệp Phàm bực tức nói, gọi điện thoại cho Phí Nhất Độ hỏi về “Thang Đế”
Không ngờ lại một giọng vừa quen vừa lạ vang lên:
- Nửa đêm nửa hôm không ngủ chạy đến đây làm gì?
Diệp Phàm quay đầu lại, lập tức ngây người vài giây mới cười nói:
- Anh không phải cũng vậy sao, nửa đêm mà ôm một cô gái, lẽ nào đi chơi kỹ viện à?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2112: Nóng bỏng
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Vì, vị thần bí kia là đồng chí Thiên Thông, lúc này đang ôm một cô nàng diện mạo tương đối nóng bỏng.
Cô nàng thân hình nóng bỏng mặc bộ đồ đỏ, mắt rất to. Lúc này đang trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Ngực cô nàng này rất lớn, khiến cho Diệp Phàm âm thầm chặt lưỡi. Tuyệt đối còn to hơn so với Triệu Tứ. Có thể khiến cho chỗ đó của đàn ông phải lập tức vểnh lên.
Nhưng, cô nàng này nhìn rất trẻ, xem chừng còn chưa quá 18 tuổi, có vẻ đang là học sinh trung học.
- Anh coi bổn tiểu thư là ai, Thiên Thông, đánh chết thằng ngốc này đi, đánh chết hắn!
Cô nàng tức giận chỉ vào Diệp Phàm hét lên
- Không trừng phạt được, anh ta là Chủ nhiệm Diệp của văn phòng bọn anh. Là lãnh đạo của anh, đánh anh ấy anh mất việc đấy.
Thiên Thông nói, kéo tay cô nàng.
- Chánh văn phòng, văn phòng gì?
Cô nàng nóng bỏng hỏi, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, có vẻ đầy hứng thú.
- Thị trấn!
Diệp Phàm đáp.
- Thì ra là thế!
Cô nàng đắc ý liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Tôi còn nói tại sao anh ấy lại sợ anh đến thế, anh ta là Cháng văn phòng thôn chúng tôi, anh là chánh văn phòng thị trấn, nghe nói đó là chức quan lớn đè chết người đúng không?
Diệp Phàm thấy vẻ mặt tự cho là đúng của cô nàng, thiếu chút nữa cười thành tiếng, đứng thẳng người gật đầu xác nhận. Vì, đồng chí Thiên Thông đang chớp mắt, hình như là không muốn Diệp Phàm cười phá lên.
- Thiên Thông, đây là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Cô ấy...
Thiên Thông liếc mắt nhìn cô gái mặc áo đỏ, gãi đầu, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Tuyết Hồng.
- Tuyết Hồng, cái tên lạ quá.
Diệp Phàm nói.
- Lạ cái gì, không phải anh tên Chủ nhiệm Diệp sao, cái tên thô tục, thô không chịu nổi.
Cô nàng kia vẻ mặt khinh bỉ nói.
- Khụ khụ! Tuyết Hồng, tên anh ấy không phải Chủ nhiệm Diệp, đó là chức danh, vừa nãy không phải nói với em rồi sao, người ta là chủ nhiệm văn phòng thị trấn, tên anh ấy là Diệp Phàm. Như vậy đi, em gọi anh ấy là anh Diệp.
Thiên Thông vội vàng nói.
- Em không gọi.
Tuyết Hồng nói.
- Thiên Thông, đi đâu đấy? Trễ rồi mà?
Diệp Phàm nói sang chuyện khác.
- Anh mới nói đến Thang Đế đúng không, chúng ta cùng đi Thang Đế thế nào? Vừa hay, hẹn gặp không bằng tình cờ, ba người chúng ta cùng đi, uống rượu hết đêm luôn.
Thiên Thông liếc mắt nhìn Tuyết Hồng, nói.
- Cái này... bên đó tôi có bạn.
Diệp Phàm nói.
- Có bạn càng tốt, càng đông càng vui. Đi nào, chúng ta đi Thang Đế.
Tuyết Hồng hưng phấn, lôi kéo Thiên Thông.
- Lên xe, chúng ta đi.
Diệp Phàm nói.
- Chiếc xe gì đây, vừa cũ vừa xấu, y như chiếc xe bò thôn tôi.
Tuyết Hồng miệng khinh bỉ, nhưng, vẫn mở cửa xe, ngồi trên ghế phụ.
Thiên Thông sờ mũi, ngồi ghế sau. Thấy Diệp Phàm sau khi ngồi lên xe không nói gì, cảm thấy lạ, bèn nói:
- Sao chưa lái?
- Tôi không biết Thang Đế là chỗ nào, sao lái được, anh biết không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha ha...
Thiên Thông cười to.
- Cười cái gì?
Diệp Phàm vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu nhìn đồng chí Thiên Thông.
- Khôi hài, rất khôi hài.
Thiên Thông cười nói.
- Tôi chả thấy có gì khôi hài cả, tôi không biết thật.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Haizz, đứa trẻ đáng thương.
Thiên Thông thầm nói:
- Thang Đế là một trong những hộp đêm nổi tiếng ở thủ đo này. Luận về quy mô cũng không phải lớn lắm, luận về cấp bậc thì đứng hàng thứ ba ở thủ đô. muốn vào Thang Đế phải có thẻ hội viên, không có phải nộp trước 500 ngàn tệ mới có thể vào được...
- Khá có lai lịch.
Diệp Phàm nói.
- Đương nhiên là có lai lịch, nghe nói ông chủ rất có thực lực, ăn cả hai bên hắc bạch. Từ khi Thang Đế khai trương đến nay, công an chưa hề bước đến. Cũng chẳng có đám xã hội đen đòi thu phí. Điều này chứng tỏ cái gì, đó chính là thực lực.
Thiên Thông nói.
- Anh đã từng tới?
Diệp Phàm hỏi.
- Chưa!
Thiên Thông trả lời không hề suy nghĩ. Diệp Phàm suýt chút nữa bị nghẹn, nhìn anh ta vài lần mới nói:
- Anh chưa đến mà cười tôi à?
- Nhưng tôi còn biết về Thang Đế hơn anh đúng không nào? Tôi còn được nghe nói đến, haha, đường đường là một chủ nhiệm, không ngờ lại chẳng hề biết đến Thang Đế. Xem ra, Chủ tịch thang Đế có mắt như mù, không ngờ lại không tặng thẻ Vip cho anh.
Thiên Thông rung đùi đắc ý.
- Sao anh biết là không có?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Haizz, chúng ta mệnh khổ, thiên hạ có ai mà không biết.
Thiên Thông nói khổ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thản nhiên.
Xem ra, tên này không hề hồ đồ. Thiên Thông nếu muốn, chỉ cần dựa vào thân phận thư ký của Chủ tịch, là đã có thể có được thẻ bạch kim, thẻ vàng rồi.
Cho tới giờ, Diệp Phàm cảm thấy đồng chí này vô cùng thần bí. Khuôn mặt baby, nghe nói bốn mấy tuổi, nhưng nhìn chỉ khoảng 27, 28. Những đồng chí bình thường đều bị gương mặt của anh ta lừa gạt.
Hơn nữa, về võ công, Diệp Phàm tin thân thủ người này chắc chắn không thấp. Vì, Chanh văn phòng Chủ tịch đường Khâu Hoa Đồng đã dặn dò mình phối hợp với đồng chí Thiên Thông phụ trách an toàn cho Chủ tịch.
Bình thường do đồng chí Thiên Thông phụ trách, khi cần ra nước ngoài hoặc có hoạt động đặc biệt thì Diệp Phàm sẽ hỗ trợ. Chữ “hỗ trợ” này khiến Diệp Phàm phải suy nghĩ.
Nếu đồng chí này không có bản lĩnh, vậy sao một cao thủ cửu đẳng nhị bậc như mình chỉ đến để hiệp trợ. Cũng có người sẽ nói, có thể do đồng chí Thiên Thông có kinh nghiệm trong việc bảo vệ.
Nhưng, Diệp Phàm không nghĩ vậy. Vì, đồng chí này rất thần bí. Chưa từng thấy anh ta ra tay, người cũng có vẻ khiêm tốn.
Lão già này, đang giả bộ. Diệp Phàm trong lòng thầm nói, lái thẳng xe đến Thang Đế.
Xe vừa đến Thang Đế, thấy trong bãi đỗ xe đã đầy xe. Hơn nữa, tất cả đều là xe đắt tiền. Mercedes-Benz, BMW, Ferrari loại nào cũng có.
Diệp Phàm nhìn lại chiếc Cherokee, có vẻ hơi rẻ tiền.
- Đi!
Diệp Phàm còn chưa ngừng xe, Tuyết Hồng sớm đã mở cửa xe, chạy vào hộp đêm.
Diệp Phàm đỗ xe xong cùng Thiên thông xuống xe vào cửa chính, bên đó bỗng phát ra tiếng động. Hai người tò mò nhìn sang, thấy bốn người đang bò trên đất.
Ở cổng Thang Đế có mười mấy người mặc đồ đen, chắc là vệ sĩ.
- Dám đến Thang Đế gây rối, không muốn sống nữa à!
Một người trung nhiên mặt gầy chỉ vào Tuyết Hồng mắng. Tên kia, vô cùng cao ngạo, dường như đang xem mình là hoàng đế còn người trước mặt là chó qua đường.
Diệp Phàm và Thiên Thông thoáng nhìn nhau, vội vàng chạy đến trước cửa.
- Xin lỗi, cô ấy là em gái tôi, có chuyện gì vậy?
Diệp Phàm xin lỗi, nói.
- Em gái anh, anh là cái quái gì. Dám bảo em gái đến đả thương người của chúng tôi, thằng nhóc, biết đây là chỗ nào không? Thang Đế đó biết không? Hôm nay không lột da em anh, ông đây không làm Đội trưởng đội bảo vệ Thang Đế nữa.
Tên mặt gầy cao ngạo nói
- Ở đây có viết mà... Thang Đế...
Lúc này, Thiên Thông chỉ vài hai chữ Thang Đế giọng châm chọc, y liếc mắt nhìn hai tên kia, đột nhiên đưa tay ra, bốp một phát, một cái tát được vung ra. Diệp Phàm phát hiện, tên Đội trưởng đội bảo vệ đã bị đánh bay vào cửa kính. Mặt đầy máu.
- Mày mà cũng đòi lột da em gái tao à, mày là cái thá gì.
Diệp Phàm trong lòng cũng đang mắng.
Thiên Thông ra tay rất đúng lúc. Vì, anh ta thì vô danh, nhưng nếu Diệp Phàm mà đánh người, chắc hẳn ngày mai sẽ trở thành tiêu đề cho các tờ báo.
- Hắn dám động thủ, lên, đá thêm một đá nữa.
Không ngờ lúc này Tuyết Hồng lại làm loạn, giật dây đồng chí Thiên Thông hạ độc thủ.
- Nhìn anh này!
Thiên Thông quả là nghe lời cô bé Tuyết Hồng này, bước lên, chuẩn bị đánh nhau với mười mấy vệ sĩ.
Cuối cùng Diệp Phàm đã được diện kiến thân thủ của Thiên Thông. Không biết làm thế nào, chỉ thấy anh ta vừa động chân, cả đám đã ngã xuống. Tất cả đều bay về phía cửa kính. May đây là kính công nghiệp, không dễ bể.
- Ầm ĩ gì thế, sao nằm một đống cả rồi.
Lúc này, một người trung niên mập mạp tương đối phúc hậu chạy ra. Ngón tay đeo chiếc nhẫn khảm lục bảo thạch, kẹp điếu xì gà đắt tiền.
- Giám đốc Trịnh, ba tên này gây sự, đánh bị thương chúng tôi.
Cả đám đang nằm giãy dụa, chỉ vào ba người Diệp Phàm hét lên.
- Ba vị, tôi là giám đốc điều hành Trịnh Bảo. Có chuyện gì, không biết Thang Đế là chỗ nào sao?
Người đó hỏi. Diệp Phàm thấy tên này đang ngầm quan sát ba người bọn họ.
Chắc hắn lão nhìn ba người bọn họ, mình với Tuyết Hồng đều trẻ tuổi, Thiên Thông mặt baby, cũng không cho là giá. Cho rằng ba người còn non, nên cũng không khách sáo với mình.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2113: Không nể tình chút nào.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Biết, đó chẳng phải là hai chữ ‘Thang Đế’ ư? Tiểu Thiên tôi tuy rằng không biết nhiều chữ, nhưng cái chữ khỉ này thì cũng biết.
Đồng chí Thiên Thông mơ hồ chỉ vào hai chữ Thang Đế phía trên.
- Đã biết thì nên biết tầm ảnh hưởng của Thang Đế, khám xét một chút rồi tính sau.
Giám đốc Trịnh vẻ mặt nghiêm lại, hung hãn nói.
- Tôi thật không hiểu được các anh có ảnh hưởng gì, chẳng phải chỉ là hai chữ ‘Thang Đế’ thôi sao?
Thiên Thông vẻ mặt vô tri hỏi.
- Bắt lại rồi tính sau.
Giám đốc Trịnh cảm thấy mình bị coi thường, cho rằng đồng chí Thiên Thông đang có ý xỉ nhục mình, tức giận đến mức rống lên.
- Ơ, ơ…
Lúc này, truyền đến một giọng như thái giám, khá mơ hồ.
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, dường như hơi quen mặt, tuy nhiên, nhất thời không nhớ ra.
- Không nhớ ra phải không?
Chàng trai kia nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, chỉ vào Diệp Phàm và giám đốc Trịnh nói:
- Tiểu Trịnh, anh vẫn nên mau bảo người đi đi, quỳ xuống, dập đầu ba cái với Chủ nhiệm Diệp đi. Bằng không, Thang Đế này của anh, chắc phải đóng cửa thôi.
- Cậu Từ, lời này có ý gì? Chủ nhiệm nơi nào, còn bắt tôi quỳ lạy?
Giám đốc Trịnh hỏi.
Một tiếng ‘cậu Từ’ rút cục cũng khiến Diệp Phàm nhớ ra. Đây chính là thủ hạ thân tín Từ Ngôn của Phó trưởng ban Ban tổ chức Trung ương, Thái Vĩnh Định.
Lúc trước, khi mình được điều tới nhận chức ở Văn phòng trung ương đã từng tới Ban Tổ chức Trung ương. Lúc đó gặp Từ Ngôn còn tặng cho một cái tát. Cuối cùng vẫn là Thứ trưởng Ninh Chí Hòa ra mặt cố tình nói rõ thân phận của mình nên mới khiến Từ Ngôn ngậm bồ hòn làm ngọt.
Không ngờ lại gặp người này ở đây. Hơn nữa. người này cố ý giới thiệu mình cho giám đốc Trịnh, chắc chắn là bụng dạ khó lường. Bởi vì anh ta chính là muốn Diệp Phàm bị ô danh. Đến cái gì mà quỳ xuống dập đầu cũng nói ra được.
- Chủ nhiệm Phòng đốc tra văn phòng trung ương? Tiểu Trịnh à, đến việc này mà anh cũng không biết, xem ra, cái chức Giám đốc điều hành Thang Đế này của anh là làm cho xong rồi. Đến lúc đó, Chủ nhiệm Diệp mà đến giám sát Thang Đế này của anh, haha, thì chắc anh phải đập đầu thôi.
Giọng nói của Từ Ngôn rất lớn, tất cả đại sảnh đều nghe thấy.
Tuy nhiên, giám đốc Trịnh vừa nghe thấy, lại thật sự hoảng sợ. Trên mặt lập tức đổ mồ hôi, anh ta ấp úng:
- Là…Chủ nhiệm Diệp, rất xin lỗi, mời anh vào, chúng tôi…chúng tôi…
- Đã nói với anh từ nãy mà, thấy không, Chủ nhiệm Diệp không lên tiếng, nhất định trong lòng mọc một cái mụn nhọt rồi, giám đốc Trịnh, thầm cầu cho tai qua nạn khỏi đi.
Từ Ngôn lại nói.
Vang lên một tiếng ‘bá’ chát chúa.
Lần này giơ tay lại là cô bé Tuyết Hồng. Ngay sau đó, cô tiến lên lại đã cho Tô Ngôn một cước, chỉ vào anh ta nói:
- Lải nhải làm gì? Chật cả cửa rồi, bản cô nương phải ca hát, muốn vào chơi.
Vừa nói xong, Tuyết Hồng lại một cước đá bay Từ Ngôn đang mang vẻ mặt đau đớn khổ sở tới cạnh cửa, tự mình đi vào.
- Haha, đồng chí tiểu Từ, tôi không có động thủ nhé, con gái là hổ anh không biết sao? Lần sau nhớ lâu một chút nhé…
Diệp Phàm còn ngồi xuống, vỗ nhẹ bả vai của Từ Ngôn, đứng lên đi vào.
- Chủ nhiệm Diệp, đây là thẻ bạc Thang Đế chúng tôi kính biếu, xin anh nhận lấy.
Lúc này, giám đốc Trịnh lập tức liền đi tới, hai tay đưa tới một tấm thẻ hội viên màu bạc.
- Không cầm, có phải có một người tên là Vương Nhân Bàng đã đặt một phòng riêng không, chúng tôi tới đó.
Diệp Phàm chẳng thèm chào luôn, không nhận thẻ.
- Lập tức kiểm tra xem.
Giám đốc Trịnh quay đầu ra lệnh, không lâu sau có một cô gái đến, nói là ở phòng số 28. Diệp Phàm cũng quay đầu đi lên gác. Tuy nhiên, giám đốc Trịnh sắp xếp hai nhân viên phục vụ nữ đưa Diệp lão đại lên.
Lúc mở cửa phòng riêng, hai cô gái nói giám đốc đốc Trịnh sắp xếp họ chuyên rót rượu cho Chủ nhiệm Diệp. Hơn nữa còn không tính tiền, tuy nhiên bị Diệp Phàm từ chối.
- Cái gì? Bị đập rồi à? Có ai làm sao không?
Một người đàn ông trung niên để râu ngắn hùng hổ hừ nói với giám đốc Trịnh. Người này tên là Vu Thế Kiệt, một trong những cổ đông của Thang Đế.
- Người ta lai lịch lớn, chúng ta không thể trêu vào.
Giám đốc Trịnh đương nhiên là tỏ vẻ đau lòng. Anh ta liếc nhìn Vu Thế Kiệt nói:
- Còn muốn tôi quỳ dập đầu tạ lỗi. Từ Ngôn của Từ gia nói giúp tôi vài câu, kết quả bị con bé đánh thành đầu heo.
‘Thịch’
Cái bàn bị Vu Thế Kiệt đập mạnh một cái, hừ nói:
- Lai lịch kiểu gì, kiêu ngạo vậy? Không biết đây là Thang Đế sao?
- Người ta biết, một trong ba người tên là Thiên Thông, không ngờ dám chỉ vào tấm biển Thang Đế rồi nói gì mà tấm biển nát, Thang Đế thì là cái khỉ mốc gì.
Giám đốc Trịnh đương nhiên là thêm mắm thêm muối.
- Anh nói xem rút cuộc đánh nhau như nào?
Vu Thế Kiệt lại hùng hổ đứng lên hừ nói với giám đốc bộ phận bảo an.
- Bọn họ không có thẻ hội viện, cô bé kia xông vào, chúng tôi không cho, cô ta liền khóc lóc om sòm, còn đánh người nữa.
Tôi tiến lên định cản, cũng bị cái người vóc dáng mập mạp kia đánh. Hơn nữa, tên mập đó còn động thủ làm gục mười mấy người của chúng ta.
Thôi Nhất Đống sờ vào khuôn mặt sưng phồng của mình, khổ sở nói. Bởi vì, miệng của anh ta cũng nứt cả ra rồi, vừa nói chuyện, vết thương ở miệng của kéo ra, khá đau.
- Đánh gục mười mấy người, chẳng lẽ vệ sĩ xuất sắc được người ta mời về.
Vu Thế Kiệt nhíu mày, hỏi.
- Có vẻ cũng có lý, tên mập kia rất nghe lời con bé, bảo anh ta làm thì thì liền làm như thế? Hay đúng là vệ sĩ của con bé kia? Vậy chắc là thiên kim con nhà quyền quý.
Giám đốc Trịnh nói:
- Tuy nhiên, anh ta đánh Từ Ngôn, có chuyện hay để xem rồi.
- Từ Ngôn dám tới chỗ này của chúng ta gây rối?
Vu Thế Kiệt hừ lạnh một tiếng.
- Đương nhiên là không dám. Tuy nhiên vừa rồi anh ta bảo tôi, miễn không ảnh hưởng đến chúng ta, bị đánh một cái cũng được.
Giám đốc Trịnh nói.
- Không được.
Vu Thế Kiệt không nghĩ ngợi gì, trực tiếp lắc đầu.
- Đúng là đầu đất, những người tiêu tiền ở đây, không phải công tử nhà giàu thì chính là các nhân vật cao cấp. Hộp đêm chúng ta phải chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho họ. Chuyện bị đánh ở đây mà truyền ra ngoài, sao ổn được? Bọn họ phải giải quyết vấn đề, đợi một lát, bảo bọn họ ra ngoài, còn xem dám đánh chúng ta nữa không.
Vu Thế Kiệt lạnh lùng hừ nói.
- Được, tôi sẽ nói với Từ Ngôn.
Giám đốc Trịnh gật gật đầu.
- Chẳng phải nghe nói Chủ nhiệm Diệp kia rất có thế lực sao, Chủ nhiệm nơi nào vậy?
Vu Thế Kiệt hỏi.
- Nghe nói là Chủ nhiệm Phòng đốc tra văn phòng trung ương. Tuy nhiên, tôi thấy dù sao cũng không giống, tên đó chắc chưa tới ba mươi, làm sao có thể ngồi vào vị trí đó. Tuy nhiên, Từ Ngôn lại giới thiệu như vậy, thật là kỳ lạ.
Giám đốc Trịnh có chút nghi hoặc, không hiểu nổi.
- Chủ nhiệm Vụ đôn đốc giám sát văn phòng trung ương, chẳng phải chỉ là một cán bộ cấp Giám đốc sở sao, oai cái gì? Cũng không mở mắt mà xem, Thang Đế này là do ai mở?
Vu Thế Kiệt có vẻ khinh thường hừ một tiếng.
- Đúng thế, bất cứ người nào của Đông gia ra mặt, đã có thể khiến anh ta khom lưng cúi đầu rồi. Thứ rác rưởi gì chứ, một Chủ nhiệm cỏn con mà tới chỗ chúng ta khóc lóc om sòm, thật không nhịn được.
Giám đốc Trịnh nói.
- Bắt con bé đi cùng tên mập trước rồi tính sau. Thang Đế chúng ta không thể để mất mặt như này được. Hôm nay có người tới cửa chính nhà người ta làm ầm ĩ, ngày mai người ta đến, Thang Đế chúng ta còn mở cửa được nữa sao?
Vu Thế Kiệt thản nhiên nói, nhìn giám đốc Trịnh liếc mắt một cái, nói:
- Anh xuống đi, chuyện bên này có tôi lo.
Giám đốc Trịnh và Trưởng ban Thôi cúi người đi ra.
- Giám đốc, tên kia chắc chắn gặp xui xẻo. Mẹ nó, đến lúc đó có thể để tôi cho con bé và tên mập láo xược kia mấy cái tát, tôi không thể bị đánh không thế này được.
Thôi Nhất Đống nói.
- Không tới lượt chúng ta, phỏng chừng sẽ gọi công an tới xử lý. Tuy nhiên, đến lúc đó tính sau. Nếu công an đã là chúng ta mời tới, xem tìm thời cơ hợp lý, cũng có thể cho bọn nó vài cái tát cũng thường thôi.
Giám đốc Trịnh nói.
- Tôi nói mà, anh đã uống thành thế này rồi?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn dưới ánh đèn mờ, Vương Nhân Bàng đang cầm chai rượu đỏ. Bước mấy bước tới, giật lấy chai rượu trong tay anh ta, nói.
- Diệp…Diệp lão đại, anh nói xem, con người tôi có phải quá say đắm (cũng có nghĩa là đầu tư) không.
Vương Nhân Bàng nói, có chút không rõ ràng.
- Ý gì, anh đầu tư cái gì? Có phải quăng tiền vào việc buôn bán bị lỗ vốn không?
Diệp Phàm hỏi. Còn Thiên Thông và Tuyết Hồng đã vội chạy tới tủ rượu, tự mình lấy, mở rồi cùng uống
- Tình cảm, chuyện tình cảm, hiểu không, Diệp Phàm?
Vương Nhân Bàng nói, đưa tay ra nói:
- Nâng ly cho tôi, đêm nay không say không về.
- Anh cũng hiểu chuyện tình cảm, một tên đầu heo thôi.
Lúc này, Tuyết Hồng chen lời, hạ nhục Vương Nhân Bàng.
- Cô nói cái gì, chớ chọc tôi giận, bằng không, tôi xử lý ngay tại đây.
Vương Nhân Bàng tức điên lên, chỉ vào Tuyết Hồng nổi giận.
- Thiên Thông, đánh anh ta, đánh anh ta thành đầu heo rồi tính sau, dám mắng em.
Tuyết Hồng tức giận, chỉ vào Vương Nhân Bàng, lại ra lệnh cho Thiên Thông tới.
- Được, tiểu tử này rượu còn chưa tỉnh, anh sẽ khiến anh ta phải tỉnh.
Thiên Thông không ngờ rất nghe lời. Diệp lão đại cảm thấy một cơn gió thoảng qua trước mặt, biết là đồng chí Thiên Thông đã đổ rượu trong tay tới.
Cho nên, vội vàng giơ tay định ngăn lại. Tuy nhiên, kỳ lạ là chưa kịp ngăn, cốc rượu Vodka kia đã giội lên cả người Vương Nhân Bàng.
- Được đó, được đó, tạt thật hay, tạt không chê vào đâu được.
Tuyết Hồng đặt rượu trong tay xuống, lại vừa nhảy vừa kêu lên.
- Mẹ nói, bố đánh.
Vương Nhân Bàng giận điên, đứng lên, một quyền hướng tới.
Ba…
Một tiếng chát chúa vang lên, Diệp Phàm cũng phải thu lại một chút. Bởi vì, Vương Nhân Bàng đã bị một quyền của Thiên Thông đánh cho ngã xuống ghế sô pha.
Ưu thế phân biệt rõ ràng. Vương Nhân Bàng dù gì cũng là cao thủ cấp hai bát đẳng, mà Thiên Thông lại mạnh hơn anh ta rất nhiều. Hơn nữa vừa rồi Diệp Phàm không kéo được Vương Nhân Bàng, cũng ước đoán được bản lĩnh của Thiên Thông.
- Đến đồ bỏ đi như anh mà cũng dám đánh sư muội tôi, tôi cắt rễ của anh.
Thiên Thông phủi tay, mặt trừng trừng.
- Thêm một cước của bố.
Vương Nhân Bàng càng giận, từ đằng đó nhảy lên đá hướng về phía Thiên Thông.
Lại ‘bá’ một tiếng, tình huống này xem chừng không tốt lắm. Mắt ưng của Diệp lão đại phát hiện, Nhân Bàng ngược lại, không ngờ bị người ta bắt lấy chân vừa vặn vừa quay, quẳng thẳng xuống đất cách đó vài mét. Đúng là con heo miệng hôn đất.
Thiên Thông không nể tình chút nào, tiến đến, một bước giẫm lên.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2114: Người gây chuyện
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Đừng như vậy Thiên Thông. Anh ta là cháu của Vương lão.
Diệp Phàm vội đá một cước hướng về phía Thiên Thông.
- Thôi được rồi, bỏ qua cho anh ta.
Diệp lão đại một cước vồ hụt, bởi vì Thiên Thông đã sớm thu chân về.
Diệp lão đại có chút buồn bực. Một cước này cũng dùng đến năm phần khí lực, cũng định nhân cơ hội ước đoán thử bản lĩnh của Thiên Thông. Không ngờ người ta đột nhiên thu chân, chân chỉ đá phải không khí, không buồn bực mới lạ.
Tuy nhiên, Diệp lão đại có thể khẳng định, bản lĩnh của Thiên Thông chắc chắn đạt tới cửu đẳng. Về phần cấp mấy thì cũng chưa rõ. Bởi vì, Vương Nhân Bàng ở trước mặt anh ta, cũng chẳng khác gì con khỉ làm xiếc, căn bản không chịu nổi một cú tấn công.
Chính là Diệp lão đại mà ra tay với Vương Nhân Bàng thì cũng không thể ung dung như vậy.
- Tình cảm, quái, tiểu tử anh từ lúc nào lại rơi vào lưới tình thế. Nói cho tôi xem, anh thích ai?
Diệp Phàm vội vàng đỡ Vương Nhân Bàng xuống ghế sô pha, vỗ vỗ bả vai anh ta, rót cho Vương Nhân Bàng một chén rượu, nói:
- Tôi cùng anh uống rượu cho khuây khỏa, không phải vội, chúng ta cứ uống từ từ.
Hắn đương nhiên là nói sang chuyện khác không để cho anh ta tiếp tục giằng co với Thiên Thông. Vậy chỉ càng rước lấy nhục vào thân thôi.
- Cũng không phải là thích, chỉ là cô gái đó bắt nạt người ta, không ngờ đi hẹn hò người khác sau lưng tôi, một kẻ…tôi phải...cô ta.
Vương Nhân Bàng lại tức giận, cạn sạch ly rượu đỏ, rồi lại giơ ly ra.
Hơn nữa, vừa mới bị Thiên Thông đánh cho hai cái, anh ta dù say cũng biết được, mình căn bản không phải đối thủ của người ta. Thêm vào đó Thiên Thông là đi vào cùng Diệp lão đại, nên anh ta cũng đặt tay lên sô pha nghỉ.
- Rút cục anh nói tới ai? Cậu em, nói rõ một chút, cứ úp úp mở mở khiến người ta khó chịu.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Còn chẳng phải là cái người mà bị tôi ‘làm’ đó sao, ôi…
Vương Nhân Bàng khổ sở lắc đầu.
- Anh…nói, chẳng lẽ là thập lục muội?
Diệp lão đại thiếu chút nữa tự cắn lưỡi. Trước kia nghe Vương Nhân Bàng ăn nói rất phóng khoáng, như thể chẳng có chút cảm giác gì với cô gái ấy.
Lúc ấy Diệp lão đại còn thầm ngưỡng mộ Vương Nhân Bàng là một tay ‘Hoa trung thánh thủ’. Con sói chơi xong liền đoạn tuyệt ngay.
Tuy nhiên, lần đó hai người ‘làm’, chỉ là bị ảo giác của mê cung tử vong thúc đẩy mà thành. Không ngờ bây giờ anh ta lại vì Tiếu thập lục muội mà uống rượu đến nỗi này.
- Ôi…
Vương Nhân Bàng than thở rồi lại uống một chén rượu lớn, coi như thừa nhận. Anh ta nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái:
- Khỉ, rất khinh người. Tôi không bận tâm thì cũng không thể đi hẹn hò người khác, đúng không?
- Hẹn hò, gấu hình người như anh đương nhiên người ta không cần rồi. Không cần anh, không đi hẹn hò người khác lẽ nào còn chờ anh. Đàn ông, đều chẳng ra gì cả.
Tuyết Hồng lại quấy rối.
Diệp Phàm vội vàng ra hiệu cho cô ta, ý là bảo cô nói ít đi một hai câu, đừng kích động tên này.
- Đồ vô dụng.
Tuyết Hồng căn bản là không để ý đến ám chỉ của Diệp lão đại, tiếp tục mở miệng. Tuy nhiên, Thiên Thông lúc này âm thầm giơ tay suỵt một chút, phỏng chừng cũng là bảo cô mồm miệng nể tình một chút.
Nào ngờ Tuyết Hồng nổi giận, trừng mắt nhìn Thiên Thông, nói:
- Anh sợ gì anh ta? Có là Chủ nhiệm thị trấn cũng chẳng lớn hơn Chủ nhiệm thôn như anh là bao. Còn nói muốn bảo vệ em, không để em bị ức hiếp. Em thấy anh chính là một con sói trắng, phụ công mẹ em đối tốt với anh như vậy, cho anh ăn, anh mặc, lại còn dạy anh, khốn kiếp.
Thiên Thông bị cô ta mắng, chỉ có thể cười khổ chứ không dám lên tiếng. Diệp Phàm trong lòng giật mình. Theo tin tức mà Tuyết Hồng nói, đó chẳng phải nói là Thiên Thông được mẹ Tuyết Hồng nuôi dưỡng từ nhỏ sao, khó trách Thiên Thông lại yêu chiều Tuyết Hồng như vậy.
Không chừng bản lĩnh này cũng là do mẹ Tuyết Hồng dạy. Một người phụ nữ có thể dạy nên một cao thủ cửu đẳng, vậy chẳng phải rất đáng sợ sao?
- Tôi sẽ nói anh ta, tiếp tục nói, đồ vô dụng, đùa bỡn với phụ nữ chúng tôi, khốn kiếp…
Tuyết Hồng tức giận, tiếp tục nói Vương Nhân Bàng. Vương Nhân Bàng càng ngày càng khó coi, nấm đấm răng rắc kêu.
- Đủ rồi.
Diệp Phàm đột nhiên rống lên một tiếng, trừng mắt chỉ vào Tuyết Hồng:
- Cô ăn nói cho phải phép một chút được không, tốt xấu gì cô cũng là một cô gái, hùng hổ như vậy, sau này ai còn dám yêu cô.
- Thiên Thông, anh ta mắng em…Anh ta mắng em, em sẽ nói với mẹ, anh ta mắng em. Anh ta rủa em không lấy được chồng.
Tuyết Hồng oan ức, chỉ vào Diệp lão đại, đôi mắt đỏ lên, bộ dạng sắp khóc.
Tuy nhiên, cô gái này tuy không xinh đẹp bằng Kiều Viên Viên, nhưng thân hình nóng bỏng đủ khiến cho bọn đàn ông khao khát, còn cao hơn Kiều Viên Viên một bậc.
Tuy nhiên, tổng hợp các mặt, hai người cũng là mỗi người một vẻ. Chỉ có điều, cô gái này sao lại tự nhận mình xấu. Cái ý nghĩ này nảy ra chắc là bởi câu nói không gả đi được.
Sao lại mắng thiếu lịch sự như vậy. Diệp lão đại thầm sợ hãi trong lòng. Nếu quả thật động tới mẹ Tuyết Hồng, mình chắc sẽ đau đầu đây.
- Tuyết Hồng, không phải anh ta chửi em. Em nghĩ xem, em mới 18 tuổi phải không? Dùng ngôn ngữ hiện đại để nói, em vừa mới thành niên.
Các cô gái bây giờ, đều là sau khi chín chắn mới lấy chồng. Phỏng chừng ít nhất cũng phải mười mấy năm nữa. Tới lúc đó, em chín muồi, như trái đào ngọt. Không nói tới chuyện không gả đi được, phỏng chừng những người muốn thành thân có thể đạp đổ cả cửa nhà em ấy chứ, đúng không nào?
Đến lúc đó, anh Thiên Thông còn phải ngày ngày đến sửa cửa. Những ngày tháng đó, thật khổ sở.
Thiên Thông cười khổ, ngụy biện một hồi. Diệp lão đại suýt chút nữa bật cười. Bởi vì Thiên Thông cứ nháy mắt với hắn.
- Mười mấy năm, em chắc thành bà lão rồi. Anh, anh gạt em, anh hùa theo người ta lừa em. Bắt nạt em là cô gái nông thôn, tất cả mấy người đều gạt tôi. Tôi phải nói với mẹ.
Tuyết Hồng lại khóc.
- Đừng…đừng nói với dì…
Thiên Thông có chút khó chịu.
- Vậy anh ngồi xổm xuống.
Tuyết Hồng đột nhiên ngừng khóc, chỉ vào Thiên Thông nói.
- Cái này, không hay lắm. Trò chơi lúc nhỏ lớn rồi không vui nữa.
Thiên Thông vẻ mặt khổ sở, cầu cứu Diệp Phàm.
Đương nhiên hy vọng Diệp lão đại có thể ra mặt nói chút lí lẽ, giảng hòa. Tuy nhiên, Diệp lão đại giả vờ như không thấy. Bởi vì hắn tò mò, muốn xem xem Tuyết Hồng bắt Thiên Thông ngồi xuống là vì sao.
- Anh không đóng giả Vương Bát leo núi đúng không?
Tuyết Hồng trừng mắt, thiếu chút nữa lại tròn lại.
- Anh leo…
Thiên Thông mặt đỏ lên, bất đắc dĩ thở dài ngồi xổm xuống.
- Thật không phải. Tuy nhà cô nuôi dưỡng Thiên Thông, cô cũng không thể coi thường Thiên Thông như vậy? Đây là nỗi sỉ nhục với Thiên Thông. Lúc nhỏ vui đùa một chút không ảnh hưởng gì. Thiên Thông đã bao nhiêu tuổi rồi, cô còn như vậy. Tôi không dạy dỗ cô thì không được. Một cô gái hư đốn.
Diệp lão đại bước một bước tới trước mặt Tuyết Hồng, tát một cái.
- Không leo cũng được. Thiên Thông, ba ngày sau anh quyết một trận tử chiến với anh ta. Đến lúc đó, không quan tâm thắng thua, anh đều không cần phải leo nữa. Nếu anh ta thua, em muốn anh ta leo cho Tuyết Hồng này xem.
Tuyết Hồng giận, lông mày trợn ngược. Giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì. Tập trung uống nước trái cây trước mặt. Thiên Thông lau mồ hôi trên mặt. Diệp Phàm vội đỡ anh ta đứng dậy.
- Chớ để ý, chúng tôi từ nhỏ tình cảm sâu sắc. Tôi chứng kiến cô bé lớn lên. Trong bất cứ tình huống nào, Thiên Thông tôi đều phải nghe lệnh của cô ấy. Nhưng Thiên Thông tôi tuyệt đối không cho phép ai làm bị thương cô ấy.
Lời này của Thiên Thông rất lạnh lùng.
- Không nói nữa, chúng ta cạn ba chén.
Diệp Phàm giơ lên ba cái chén, loảng xoảng đặt trước mặt hai người.
- Rất vui, tôi cũng uống ba chén.
Không ngờ Vương Nhân Bàng cũng tới tham gia cuộc vui. Anh ta nhìn liếc Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Cô gái kia, cô ta đi xem mắt, nhưng, bị tối quấy nhiễu. Đánh thật là vui.
- Đánh, không đem người bị đánh tới đây?
Diệp Phàm rụt cổ lại, chỉ sợ anh ta nhất thời tức giận, ra tay không biết nặng nhẹ. Đánh chết người thì phiền.
- Không sao, bị thương, không chết. Tuy nhiên, tôi không xả được giận. Sau đó đi qua võ quán của Đồng gia, thuận tay liền đá một cái.
Vương Nhân Bàng nói rất thoải mái. Diệp Phàm vội vàng hỏi:
- Đá cho thế nào? Chẳng phải đã bảo với anh là để nay mai, sao đã vội thế?
- Kệ anh ta, dám trêu chúng ta. Phải đá. Cái phòng cũ rích đó suýt chút nữa bị tôi làm sập. Bảng hiệu cũng bị tôi đá nát rồi, thật sảng khoái. Diệp lão đại, anh không nhìn thấy, cả nhà Đồng gia kêu cha gọi mẹ. Mẹ nó, đây là cái giá phải trả khi trêu vào chúng ta.
Vương Nhân Bàng vẻ mặt đắc chí.
- Chỉ đi bắt nạt mấy tên công tử coi hoa như võ đó có gì mà bản lĩnh. Có bản lĩnh, đá cả tấm biển Thiếu Lâm Võ Đang Thanh Thành La Phù đi.
Tuyết Hồng lại chen lời vào, giọng điệu châm chọc. Cô gái nhỏ này, căn bản là sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
- Cô đi thử xem.
Vương Nhân Bàng cũng không độp lại ngay, chỉ buột miệng nói.
- Đi thì đi, tôi sẽ đi đá Thiếu Lâm Võ Đang, thì sao nào?
Tuyết Hồng lập tức quay ra khỏi quầy, định đi ra.
- Bà cô ơi, xin em đừng như vậy được không. Em sắp ép chết Thiên Thông anh rồi.
Thiên Thông sợ tới mức mặt ngẩn ra, vội kéo lấy tay Tuyết Hồng.
- Nhân Bàng, đừng kích động cô ấy. Cô bé này…
Diệp Phàm ra hiệu kiểu ‘khả năng kém, nhưng ngựa non háu đá’.
- Thì ra là thế.
Vương Nhân Bàng hoảng hốt hiểu ra, miệng ‘ợ’ một cái đầy mùi rượu, cũng ngồi vào sô pha tiếp tục uống.
Tuy nhiên, mới yên tĩnh không được một phút đồng hồ.
Cửa vang lên tiếng gõ rất mạnh.
Tuyết Hồng hào hứng đi mở cửa, chạy tới kéo cửa. Một thanh tra cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cửa. Còn trưởng ban bảo an của Thang Đế, Thôi Nhất Đống đứng bên cạnh anh ta.
Tiểu tử này trên đầu quấn đầy băng gạc, trên băng còn có máu tươi, đoán chừng là lau thuốc đỏ lên. Bây giờ còn chảy máu, anh ta chẳng mất mạng từ lâu rồi. Rõ ràng là sau đó giả tạo.
- Chính là cô ta, đồng chí cảnh sát, chính là cô ta đánh người.
Thôi Nhất Đống tức giận nói. Sau đó, lại chỉ vào Thiên Thông:
- Anh ta đánh bị thương mười mấy người của chúng tôi. Còn đập cửa của Thang Đế. Coi trời bằng vung rồi, đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải nghiêm trị những phần tử xấu này.
- Yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý công tâm việc này.
Một viên thanh tra mặt nghiêm túc nói. Quay đầu đang định nói với Tuyết Hồng vài câu, nào ngờ Tuyết Hồng giành nói trước:
- Quẩy rầy bản cô nương nhảy, anh còn muốn ăn đánh đúng không?
Nói xong, Tuyết Hồng liền vung tay. Thôi Nhất Đống ở bên cạnh anh cảnh sát, cũng bạo lên. Không ngờ không né, trên mặt ‘bá’ một tiếng, thật là đã ăn một cái tát của Tuyết Hồng.
- Còng lại, không ngờ trước mặt chúng tôi lại dám ngang nhiên đánh người.
Một viên thanh tra tức giận, thấy quá mất mặt. Người bị hại không ngờ bị đánh ngay trước mặt mình.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2115: Diệp phó
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Vâng.
Hai cảnh sát lên tiếng trả lời, mỗi người giơ một tay ra phía trước, tiến đến xoay hai tay của Tuyết Hồng.
- Muốn làm gì?
‘Bá, bá’ hai tiếng trầm đục. Hai cảnh sát lần lượt bị Thiên Thông đánh ngã đập vào khung cửa, đầu óc choáng váng, bộ dạng đứng không vững. Đồng nghiệp của bọn họ vội đỡ lấy.
- Loạn rồi, tất cả mấy người này đều là côn đồ, đánh lén cảnh sát, bắt tất cả lại.
Một viên thanh tra tức giận, chỉ vào bốn người rống lên, gân xanh trên cổ nổi lên, xem ra, là thật sự rất giận.
- Khoan đã.
Diệp lão đại nhìn Vương Nhân Bàng liếc mắt một cái, thấy anh ta còn đang rót rượu, căn bản không định xen vào, đành phải tự mình ra mặt.
- Anh là ai? Anh nói khoan là khoan sao? Vậy Trương Liêu tôi chẳng phải thành thủ hạ của anh rồi sao? Không cần để ý bọn họ, cứ còng cả lại cho tôi trước, thật chẳng ra sao. Có còn coi cảnh sát chúng tôi ra gì không. Đánh người ngay trước mặt cảnh sát, đánh lén cảnh sát, gây chuyện ở hộp đêm của người ta…
Trương Liêu phẫn nộ trợn trừng hai mắt.
- Hừ, không hỏi tình hình vụ án, không hỏi nhân chứng, không kiểm tra hiện trường, không nói tên, không đưa ra giấy chứng nhận, mà định ra tay bắt người, ai cho Trương Liêu anh cái quyền này? Còn nữa, Trương Liêu, anh là ai, chức vị, công tác ở đâu?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Thấy không đội phó Trương, người ta mạnh miệng thế cơ mà. Còn thẩm vấn lại chúng ta nữa?
Một cảnh sát cấp hai đứng phía sau thản nhiên bồi thêm một câu, rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.
- Coi chúng ta là tội phạm cơ đấy.
Người cảnh sát kia lại bồi thêm một câu.
- Tôi hỏi các anh nói, đảnh trống lảng làm gì?
Diệp lão đại vẻ mặt nghiêm túc một cách đáng sợ.
- Anh là cái đinh rỉ gì, còn hỏi tôi? Chẳng qua chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn, chẳng được cái tích sự gì. Hôm nay tôi sẽ cho các anh phải sáng mắt ra.
Một thanh tra cấp hai, mặt gầy gò đứng phía sau, rất kiêu ngạo, quát.
- Trần Tiềm, không phải nhiều lời với loại thổ phỉ này, cứ bắt mang về cục rồi tính sau.
Trương Liêu vung tay lên, hừ nói.
- Thổ phỉ, nói hay. Đồng chí Thiên Thông, chúng ta thành thổ phỉ. Haha…
Diệp lão đại đột nhiên phá lên cười.
Tuy nhiên, lúc nghe thấy Diệp Phàm nói ‘đồng chí Thiên Thông’, đội trưởng Trương lại sững sờ mất mấy giây. Bởi vì, thường thường, danh xưng ‘đồng chí’ là xưng hô chuẩn mực trong Chính phủ. Chẳng lẽ mấy người này cũng là những người trong Chính phủ. Tuy nhiên, cho dù người thanh niên này có làm trong Chính phủ, phòng chừng cấp bậc cũng không cao.
Phó cục trưởng là cùng. Không chừng là có chút gia thế hay gì đó. Tuy nhiên, Thang Đế đã gọi mình ra tay, vậy chắc chắn đây là vấn đề sẽ giải quyết được.
Năng lực của mấy ông chủ lớn của Thang Đế, đội trưởng Trương thừa biết. Cho nên, sau khi anh ta hơi sững người một lúc, lập tức vứt bỏ nỗi băn khoăn.
- Hì hì, Chủ nhiệm Diệp, một Phó giám sát trưởng hóa thành thổ phỉ, vậy mấy người đó thành cái giống gì?
Không ngờ Thiên Thông lại cũng biết Diệp Phàm còn kiêm chức Phó giám sát trưởng Vụ đôn đốc giám sát, bộ Công an.
Xem ra, đồng chí Thiên Thông chỉ ra vẻ chất phác thật thà, thật ra, người này trong lòng chuyện gì cũng biết. Phỏng chừng cũng là một người thường thích giả heo ăn thịt hổ.
- Phó giám sát trưởng.
Đội phó Trương thì thầm một câu, lập tức, sắc mặt có chút khó coi. Đôi chân kia, không tự chủ được, lập tức đứng nghiêm, thiếu chút nữa kêu lên câu ‘chào Thủ trưởng’.
- Đội phó Trương, cục thành phố chúng ta không có Phó giám sát trưởng nào họ Diệp cả.
Lúc này, Trần Tiềm cả gan nói thầm một câu bên tai Trương Liêu.
- Khốn kiếp, cục…thành phố không có, nhưng cấp trên thì có… thật đúng là tầm nhìn hạn hẹp, một đám ếch ngồi đáy giếng. Những người có thể đến Thang Đế là những người như nào, là người các anh quản được sao? Cũng không lấy gương mà soi, cái quái gì, lại còn thổ phỉ cơ đấy, thổ phỉ con mẹ.
Lúc này, đồng chí Vương Nhân Bàng đã uống say, ‘ầm’ một tiếng, mở một chai vodka, thuận miệng nói một câu.
- Haha, tự Thang Đế không quản, đội phó Trương này lại ra mặt. Súng bắn chim đầu đàn, đội phó Trương, là anh tự chuốc lấy thôi.
Lúc này, đồng chí Thiên Thông cười tủm tỉm nói, thực giống bà ngoại sói.
“Vật hy sinh...”. Trong ý nghĩ của đội trưởng Trương không khỏi nghĩ tới từ này. Thái độ anh ta thay đổi ngay, cúi gập người, vẻ mặt cung kính hỏi:
- Phó giám sát trưởng Diệp, tôi tên là Trương Liêu, là đội phó trung đoàn trị an, cục thành phố. Ngại quá, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, quấy rầy.
Ngay sau đó, nụ cười khiêm nhường của đội phó Trương kia lập tức biến mất, sắc mặt nghiêm túc quát mấy cảnh sát phía sau:
- Còn không cút ngay cho tôi. Ở đây xem trò vui hả?
Lạch cạch mấy tiếng bước chân truyền đến, mấy người đó chạy vội như bôi mỡ vào chân.
- Khoan đã, đội phó Trương, anh tới đúng lúc lắm. Anh bắt cái tên trưởng ban bảo an gì đó, mà vừa công khai đùa giỡn con gái nhà người ta này đi. Anh ta còn mười mấy tòng phạm, nhất định phải đưa về cục thẩm vấn cho kỹ, thẩm vấn không rõ ràng thì đừng tới gặp tôi.
Diệp Phàm chỉ vào Thôi Nhất Đống mặt đã đầm đìa mồ hôi, hừ lạnh một tiếng. Sau đó như nhớ ra điều gì, nói:
- À, đúng rồi, tôi tên là Diệp Phàm. Cứ thế đi, các anh dẫn người đi đi.
- Anh nói bậy, tôi đùa giỡn con gái nhà lành bao giờ? Anh là tên khốn kiếp, vu oan cho tôi.
Thôi Nhất Đống quay người chối. Tên này ỷ vào Thang Đế có người chống lưng, rõ ràng vẫn rất kiêu ngạo.
‘Bá’ một tiếng, một tiếng tát chói tai truyền đến.
- Nói gì thế, mẹ anh không dạy anh ăn nói có văn hóa sao? Không ngờ trước mặt chúng tôi ngang nhiên nhục mạ Phó giám sát trưởng Diệp. Còng tay lại, mang về cục thẩm tra rõ ràng.
Đội phó Trương lau chút mồ hôi trên trán, hừ lạnh nói.
Anh ta lúc này có thể khẳng định, Phó giám sát trưởng Diệp Phàm này chắc chắn là chính tông. Bằng không, ai dám giả mạo trước mặt người khác mà còn kiêu ngạo như thế. Trừ phi đầu óc bị lừa đá mất rồi.
‘Bá, bá, bá’
Ba tiếng vỗ tay rất vang dội truyền đến, theo đó là một giọng nam hơi châm chọc:
- Thật là oai phong, cái gì gọi là trở mặt như trở bàn tay, Tiết Trung Cường coi như đã lĩnh giáo rồi, đúng là mở mang tầm mắt, mở mang tầm mắt.
Diệp Phàm giương mắt nhìn tới, phát hiện một người mặc đồ đen, bên trong là chiếc áo màu da cam, dưới chân đi giày da, trông rất ra dáng, có phong thái như ông vua màn ảnh Châu Nhuận Phát.
Người này là một trong những cổ đông lớn của Thang Đế, Tiết Trung Cường, còn gọi là Tiết Nhị công tử, cũng có người gọi anh ta là Nhị thiếu gia, người ta gọi là Nhị thiếu gia vì đây là đứa con thứ hai của Tiết gia.
Người này cũng nổi tiếng phản nghịch. Tiết gia gia thế rất cao, trong nhà có mấy quan lớn trong Chính phủ. Còn cha của Tiết Trung Cường hy vọng anh ta có thể lập công trong quân độ, cho nên vừa tốt nghiệp đại học liền đưa anh ta vào quân đội.
Dựa vào nền tảng chắc chắn của Tiết gia, đương nhiên Tiết Nhị công tử được vào bộ đội tinh nhuệ nước công hòa. Tuy nhiên, sau khi Tiết Nhị công tử học được bản lĩnh giỏi giang, cấp trên đang định thăng cho anh ta làm thiếu tá, thì anh lại trốn khỏi quân doanh.
Vì thế, thiếu chút nữa bị phía quân đội ghép vào tội đào ngũ đưa lên tòa án quân sự. Tiết lão gia tức giận thiếu chút nữa phun máu mũi mà chết.
Tuy nhiên, cũng không thể giương mắt nhìn đứa con xui xẻo, đành phải giơ tay cứu anh ta. Ông ta liền cộng tác với mấy người có vai vế trong Đảng mở hộp đêm Thang Đế này.
- Nhị công tử, anh tới rồi. Tôi…tôi…
Thôi Nhất Đống mắt đỏ lên, anh ta vừa cảm kích vừa cảm thấy oan ức.
- Không sao, có tôi ở đây. Tôi lại muốn xem xem ai không có mắt, dám bắt anh đi. Cái thứ gì vậy, Thang Đế chúng ta từ lúc nào lại thành đống bùn nhão vậy?
Giọng điệu kia của Tiết Nhị thiếu gia chính là không coi Diệp Phàm ra cái gì. Nói đến đây còn liếc nhìn đội phó Trương một cái.
Đội phó Trương cười chua xót, miệng chào hỏi nói:
- Nhị công tử, chuyện này, chỉ là hiểu lầm. Vừa rồi chúng tôi chỉ định đến giải quyết tình hình, cũng không phải lập tức bắt người.
- Đồ chó vô dụng, cút ngay sang một bên cho tôi.
Tiết Trung Cường chính là chẳng nể mặt đội phó Trương chút nào, mắng như mắng tôi tớ.
Đội phó Trương này là do người của Thang Đế gọi tới, kết quả lại suýt chút nữa bắt người của Thang Đế. Tiết Nhị công tử đương nhiên chẳng vui vẻ gì nhìn đội phó Trương.
Đội phó Trương ấp úng, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái. Anh ta đúng là tiến thoái lưỡng nan. Nhất thời vẻ mặt cay đắng, đứng ngẩn ngơ bên khung cửa.
Anh ta hối hận tới mức muốn đâm vào tường. Vốn ở nhà đang ngủ ngon giấc, vốn định biểu hiện tốt một chút.
Không ngờ hôm nay lại đá phải biển sắt. Nhưng không trêu nổi vào Phó giám sát, ông chủ Tiết Nhị bên này cũng không thể đắc tội. Đội phó Trương cảm thấy đôi vai nhỏ của mình sắp bị đè gãy, mất hết tinh thần.
- Còn chưa cút, có phải muốn tôi đá cho một cái không.
Tiết Nhị công tử cảm thấy bị khiêu khích quyền uy, chân khẽ giơ ra một chút, như định đá. Đội phó Trương như phản xạ có điều kiện, lui nửa bước.
Bởi vì, cái chân Tiết Nhị công tử này thường xuyên đá người. Năm ngoái, Phó cục trưởng một phân khu nào đó phía dưới, chẳng phải đã bị Tiết Nhị công tử đá gãy một chân đấy sao.
Nghe nói người này công phu rất cao, là tinh anh trong bộ đội đặc chủng. Nếu xét về quyền cước, đội phó Trương đúng là sợ anh ta. Vậy chẳng phải bị đá cho một cước là thảm rồi sao, hơn nữa, còn đau không biết kể cùng ai.
Tuy nhiên, đội phó Trương vừa lui nửa bước, lại nghĩ tới Phó giám sát trưởng Diệp Phàm còn chưa cho chỉ thị. Đành phải lấy lại dũng khí, dừng bước.
Trên đời này, cái gì khó nhất, chính là đội phó Trương trong giờ phút này. Nếu có bán thuốc hối hận, đội phó Trương tình nguyện táng gia bại sản để được một viên để giải tỏa tâm trạng.
- Lấy khí khái của một cảnh sát nhân dân ra. Anh là chấp pháp vì dân, chứ không phải giành chính quyền cho một cá nhân nào.
Diệp lão đại đột nhiên vẻ mặt nghiêm trang, hướng về phía đội phó Trương hừ nói.
- Vâng. Thủ trưởng.
Không ngờ đội phó Trương vừa nao núng khi nãy, giờ phút này đột nhiên tiến hai bước lớn tới chỗ Diệp Phàm. Sau khi hành lễ, nói:
- Phó giám sát trưởng Diệp, đội phó trung đoàn trị an cục công an thành phố Bắc Kinh, thanh tra cảnh sát Trương Liêu báo cáo, xin thủ trưởng ra chỉ thị.
Tức nước vỡ bờ.
Đội phó Trương bị Nhị công tử của Tiết gia quát cho như chó, con giun xéo mãi cũng quằn. Thế lực hùng hậu của Thang Đế, đội phó Trương biết rõ, nhưng cũng không thể không xem đội phó trung đoàn trị an Trương Liêu này ra gì được.
Thường ngày Trương Liêu tôi oai phong như vậy, ở thủ đô này ai dám hét vào mặt mình. Cho nên một tiếng hô của Diệp Phàm, lập tức khôi phục chí khí của Trương Liêu.
- Đội phó Trương, anh không hồ đồ đấy chứ?
Tiết Nhị công tử cảm thấy có chút mất mặt, hung tợn nhìn chằm chằm đội trưởng Trương nói. Thấy người này chẳng những không cút, không ngờ còn xin chỉ thị từ đối thủ của mình. Đây chẳng phải là ngang nhiên muốn đánh vào mặt Nhị công tử mình sao.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ