Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ^Sò^
Chương 49: Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga
Lưu Trọng Thiên bực tức giữ chặt cằm Uy Thất Thất, xoay mặt cô hướng về phía mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đương tràn đầy vẻ khinh thường của cô, nữ nhân này căn bản không hề xem hắn để vào mắt, điều này làm cho Lưu Trọng Thiên càng thêm phẫn nộ, chỉ muốn nuốt chửng lấy cô.
“Không cho phép ngươi, theo ta trở về!”
“Ta sẽ không theo ngươi trở về đâu!”
“Không quay về, ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi rơi đầu sao? Ngươi còn khiến ta bị liên lụy, ta đưa một nữ nhân lên làm tướng quân, cũng đã phạm vào tội khi quân…… Chẳng lẽ ngươi lại ích kỷ như vậy sao?” Lưu Trọng Thiên ngữ khí băng giá, hắn không thể hiểu được nữ nhân xấu xí như Uy Thất Thất vì sao lại ghét bỏ hắn, không muốn làm Vương phi.
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?” Thất Thất có chút không đành lòng, Hoàng Thượng sẽ không thực sự chém đầu chứ?
“Theo ta trở về, cùng bổn vương thành thân!”
“Nhưng mà……” Thất Thất cúi thấp đầu xuống, mặt đỏ ửng lên “Ta có thể trở về cùng ngươi thành thân, nhưng tuyệt đối không thể…… Không thể trên giường!”
“Lẽ nào bổn vương lấy ngươi về để ngắm ư? Cho dù là ngắm, cũng không sao vừa mắt a……” (Pig: phát ngôn tuyệt cú mèo)
Những lời này của Thất Thất khiến Lưu Trọng Thiên cười ha hả, hắn chỉ vào Uy Thất Thất “Ngươi như vậy cũng đòi là thịt thiên nga, Uy Thất Thất, ngươi không nhìn lại bộ dáng mình đi, dù cho có chủ động yêu thương nhung nhớ, bổn vương cũng chẳng chút hứng thú nào.”
“Sao cơ? Đã không yêu còn bắt ép làm cái gì?”
“Chẳng qua là phụng chỉ, ngươi hiểu chưa? Kia cũng chẳng phải ý của bổn vương, ngày thành thân, ngươi muốn bổn vương chạm, bổn vương còn phải suy xét đôi chút đấy!” Lưu Trọng Thiên ngữ khí khinh thường nói. (Sò: đính chính là đừng tin n~ j Thiên ca nói Thất muội ơi)
“Vậy thì tốt rồi, ngươi đã nói như vậy, ta liền theo ngươi trở về!” Uy Thất Thất xem ra đã thoải mái rất nhiều.
“Được!”
Lưu Trọng Thiên thu hồi bội kiếm, bước nhanh về phía trước, Uy Thất Thất bắt đầu đi theo sau.
“Dù sao ta cũng sẽ không ở lại quá lâu, ai cũng không biết ta ở nơi này thành thân, ha ha, chờ sau khi trở về, ta vẫn là Uy Thất Thất!”
Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ nhìn cô, chẳng lẽ cô còn có thể bay ra khỏi Đại Hán ư, thực là một nữ nhân chẳng biết lý lẽ gì, khắp thiên hạ mọi người đều biết Tam Vương gia tiêu sái phải lấy xấu nữ, chẳng ai lại không biết cả?
“Đi thôi! Đừng nói nhảm nữa, phỏng chừng mọi người cũng đương sốt ruột chờ!” Lưu Trọng Thiên bước nhanh về phía trước.
“Đợi một chút!” Thất Thất từ trong túi sách lấy ra cái la bàn, nhìn với vẻ lạ lùng.
“Quả nhiên không đúng phương hướng!”
“Đây là cái gì?” Lưu Trọng Thiên hiếu kỳ đi tới trước mặt Thất Thất, giật lấy chiếc la bàn “Đây là la bàn? Sao la bàn của ngươi lại tinh xảo như vậy?”
“La bàn, ờ!” Thất Thất lập tức hiểu ngay ra, ở Đại Hán kim chỉ nam (*) gọi là la bàn, hơn nữa còn vô cùng thô sơ. [Thất muội là người hiện đại, gọi la bàn là kim chỉ nam, còn Thiên ca là người cổ đại, gọi la bàn là ti nam. Ở đây Sò vẫn dịch thẳng ra là la bàn]
“Ngươi đến từ nơi nào, tại sao ngươi lại có nhiều đồ vật và những ý nghĩ kỳ quái như vậy, Uy Thất Thất, ngươi rốt cuộc còn che giấu ta những gì?” Lưu Trọng Thiên lớn tiếng hỏi.
“Chỉ là chút đồ chơi nhỏ thôi, không có gì đâu!”
“Ngươi không nói chứ gì?” Lưu Trọng Thiên xiết chặt cổ tay cô, Thất Thất đau tới mức nước mắt tuôn trào, thân thể dựa sát trên người Lưu Trọng Thiên.
“Đau, đau chết mất, Vương gia, Vương gia, Thất Thất là một phù thủy!”
“Phù thủy?” Lưu Trọng Thiên vô cùng kinh ngạc buông lỏng cô ra, Uy Thất Thất nổi nóng nhảy tới bên cạnh, liếc mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, thật không ngờ, đôi tay của tên này có lực lớn như vậy, thiếu chút nữa cổ tay cô gẫy làm đôi.
“Ngươi còn như vậy, ta sẽ không theo ngươi trở về nữa, ở cùng ngươi, không khéo có ngày ta trở thành tàn phế cũng nên!”
Lưu Trọng Thiên lúc này mới ý thức được bản thân có phần kích động quá mức, đương nhiên hắn cũng không tin Thất Thất là phù thủy, có lẽ kia thực sự chỉ là chút đồ chơi nhỏ của Thất Thất, mình có chút quá đa nghi.
“Không sốt ruột trở về nữa sao?” Thất Thất liếc nhìn Lưu Trọng Thiên, chạy nhanh trên sa mạc, trong chốc lát bỗng quên hết những điều phiền muộn, giống như Tiểu Yến Tử bay qua bay lại, Lưu Trọng Thiên đành phải bất đắc dĩ đi theo.
Nhìn Uy Thất Thất đương chạy nhảy trên sa mạc, trong lòng Lưu Trọng Thiên dường như cũng đã bị cuốn hút theo. Cô thực sự rất khác so với những nữ nhân mà hắn gặp trước kia, luôn tùy theo ý mình, ung dung tự tại, hoàn toàn là một nữ nhân không vướng bụi trần, thực sự giống một phù thủy có phép thuật, phù thủy? Lưu Trọng Thiên thoáng chốc giật mình, có lẽ nàng là cô phù thủy nhỏ mà ông trời phái tới.
P.S: từ chương 50 – 60 là n~ chương zô cùng hay, kể về lễ thành thân của 2 người, vậy nên sẽ làm pic gần hết. Những bạn nào có ý định xin bản word thì pải cố chờ tới tầm chap 58 Sò sẽ gửi bản word 1 thể, mặc dù các bạn sẽ bị đọc chậm hơn vài chương như 52,54,56,57 nhưng bù lại các bạn sẽ đc đọc chương 59,60 trc’ các bạn kia. Ok chưa nào ???
À, cứ từ từ nha, tới chap 58 hãy để lại mail, đừng gửi bây giờ, Sò hay đãng trí lắm, cả n~ bạn nào mà hay dặn Sò lần sau cứ gửi cho các bạn ấy, hix hix, ta ko nhớ đc hết đâu, nên tốt nhất là cứ báo lại ha >_<
Mà các nàng com ít khiến ta bùn đấy động viên & cùng 888 về truyện với ta cho ta zui
Sò đương tính làm hết phần I vào dịp tết này (tầm chương 88), đợi hết tuần này xong xuôi việc thì cố gắng 10 chap/tuần cho kịp tiến độ ^_^
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 50: Vương phi thực dã man
Về tới doanh trại, Uy Thất Thất bắt đầu trầm lặng không nói gì, vô tình đi theo sau Lưu Trọng Thiên, nhìn đám binh lính từng kề vai sát cánh chiến đấu bên mình, chẳng biết có còn cơ hội đi đánh Hung Nô nữa không, gả cho Vương gia rồi, dù gì cũng là Vương phi, mọi người có còn yêu mến cô giống như trước kia không?
Từ xa Ngô Trung Nghĩa chạy đến: “Ai nha, cuối cùng đã trở lại, Thất tướng quân không phải muốn đào hôn chứ?”
Lưu Trọng Thiên cũng không thèm để ý đến Ngô Trung Nghĩa, bước nhanh về hướng đại trướng, khiến Ngô Trung Nghĩa mặt mày nóng ran hậm hực, trong lòng vô cùng không thoải mái, phỏng chừng Tam Vương gia đương bực tức hắn, ai bảo hắn lại chính là người truyền thánh chỉ đáng ghét kia chứ.
Song Ngô Trung Nghĩa chẳng quan tâm tới điểm uỷ khuất đó, thực ra người chịu khổ sở không phải là hắn, mà chính là Tam Vương gia tự cho mình là thanh cao kia, trước giờ chẳng xem hắn để vào mắt. Giờ đây Tam Vương gia đã biết sự lợi hại của Ngô Trung Nghĩa, cho nên mới nói chớ có đắc tội với tiểu nhân.
Uy Thất Thất đi tới trước mặt Ngô Trung Nghĩa, giơ nắm đấm lên, hơn nữa còn trưng cái khuôn mặt xấu xí kia dọa cho Ngô Trung Nghĩa sợ toát mồ hôi, liền lập tức chạy đuổi theo Tam Vương gia, nghiêng mình chui vào đại trướng.
Ngô Trung Nghĩa sáp đến gần Tam Vương gia nói: “Vương gia, về việc….”
“Không cần nói nữa, ngày mai thành thân!” Lưu Trọng Thiên bực tức nói, sau đó phóng tầm mắt lạnh lùng quay về phía Uy Thất Thất “Ngày mai trước khi thành thân, Uy Thất Thất không được đi tới chỗ khác!”
“Ngươi không phải muốn bắt ta ở suốt trong đại trướng chứ?” Thất Thất tức giận nhìn Lưu Trọng Thiên, sao vừa mới trở về quân doanh, Tam Vương gia này đã trở nên lãnh khốc vô tình rồi, lại còn muốn giam lỏng, hạn chế tự do của mình chứ?
“Có!” Lưu Duẫn không biết Vương gia có chuyện gì muốn căn dặn hắn.
“Chỉ cần Thất tướng quân rời khỏi đại trướng, ngươi liền bám theo từng bước không rời cho ta!”
“Ngươi dám!” Thất Thất trừng mắt nhìn Lưu phó tướng, dù sao mình cũng là một phụ tá tướng quân, sẽ không quá đáng như vậy chứ.
“Lời Vương gia, Lưu Duẫn không dám không nghe, cho nên mời Thất tướng quân…” Lưu phó tướng có chút khó xử, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của Uy Thất Thất.
Uy Thất Thất cố ý đi tới cửa đại trướng, Lưu phó tướng lập tức đi theo, Thất Thất giậm chân, bực tức bước trở về, đột nhiên hướng phía Ngô Trung Nghĩa hô to một tiếng: “Hài lòng chứ, còn chưa đi, chẳng hay còn chờ ta đánh ngươi?”
“Đi, đi ngay đây!” Ngô Trung Nghĩa né tránh Uy Thất Thất, chật vật chạy thoát ra ngoài, Vương phi này thực dã man, quả thực chẳng khác gì một nam nhân, cuộc sống của Tam Vương gia sau này càng ngày càng thoải mái a.
Lưu Duẫn vẫn đứng ở ngoài cửa đại trướng, canh giữ ở nơi đó không rời, Uy Thất Thất thực sự mất đi tự do.
Thất Thất nằm trên giường, trừng to mắt sững sờ, trong chốc lát phía ngoài đại trướng có hai binh lính tiến vào, trong tay đang cầm hai chiếc hộp gấm, cung kính đứng ở trước mặt Lưu Trọng Thiên.
“Vương gia, đây là giá y [váy cưới] cùng châu báu mà Hoàng Thượng ban cho Vương phi!” Một binh lính nhỏ giọng nói.
“Đặt xuống!”
“Hoàng Thượng căn dặn, muốn Vương phi mặc & đeo những thứ này trong ngày đại hôn, sau đó trở về miêu tả cho Hoàng thượng nghe dung mạo tuyệt mĩ của Vương phi……” Binh lính kia lén nhìn thoáng qua Uy Thất Thất, phát hiện Thất Thất mở to hai mắt nhìn, bộ dáng vô cùng xấu xí, vì thế sợ tới mức cúi đầu xuống, thanh âm càng ngày càng nhỏ, Vương phi nào có dung mạo tuyệt mĩ gì, là kinh dị mới đúng.
Lưu Trọng Thiên gần như giận dữ, hoàng huynh phỏng chừng là muốn xem cảnh tượng náo nhiệt, được thôi, hắn chỉ muốn tâm trạng vui vẻ khi thành thân, chẳng phải là cưới xấu nữ Uy Thất Thất sao? Lẽ nào ai còn quy định Lưu Trọng Thiên hắn chỉ có thể cưới duy nhất một nữ nhân? Những dạng nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ như hương, như mĩ, như hoa, Lưu Trọng Thiên hắn đều có thể nạp vào hàng thiếp, tha hồ hưởng thụ các hương vị tuyệt sắc đó.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 51: Chúng ta cùng thảo bản hiệp nghị
Lưu Trọng Thiên trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng đầu óc vẫn còn thấy phiền muộn, đường đường Đại Hán Tam Vương gia, gần như thiếu chút nữa trở thành Đại Hán thiên tử, lại bị Hoàng Thượng ban hôn với một xấu nữ, không biết có bao nhiêu người đang nhìn hắn chê cười, nhưng dù sao cũng là lấy Vương phi, không phải nạp thiếp a.
“Đặt hộp gấm xuống, lui xuống đi, Vương phi nhất định sẽ mặc!” Lưu Trọng Thiên khoát tay áo, bất đắc dĩ ôm trán, cảm giác nhức đầu muốn chết.
Đám binh lính để hộp gấm xuống, lui ra ngoài, Uy Thất Thất sớm đã phát hỏa, cô nhảy dựng lên, đi đến trước hộp gấm, hung hăng giơ chân lên, một cước liền đạp xuống, Lưu Trọng Thiên nhanh tay lẹ mắt kịp thời giữ cô lại.
“Ngươi điên rồi, đây là hộp gấm Hoàng Thượng ban cho, làm hư tổn thì phải rơi đầu!”
“Ta không mặc, sẽ không mặc!”
“Ở đâu có kiểu nữ nhân thành thân lại không mặc giá y?”
“Ta hoàn toàn không muốn thành thân, y phục này ta cũng không mặc! Mấy thứ quái quỷ này, chẳng khác nào tựa như hát hí khúc !” [tên gọi chung cho các loại hình sân khấu truyền thống Trung Quốc (hí là trò, khúc là các điệu hát)]
“Phải mặc!” Lưu Trọng Thiên kéo cánh tay Thất Thất, mở hộp gấm ra, cầm lấy bộ giá y màu đỏ ném cho Thất Thất.
“Ngươi nên biết, nếu Ngô Trung Nghĩa không thấy bộ giá y này, chắc chắn sẽ dâng tấu! Chọc giận ta, ta sẽ chém đầu ngươi!”
“Ngươi chỉ biết mỗi việc chém đầu!” Thất Thất bỏ mặc Lưu Trọng Thiên, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn bộ giá y, lẽ nào thực sự phải mặc sao? Không biết mặc vào sẽ khiến Thất Thất trông xấu thêm bao nhiêu, vốn dĩ đã rất xấu, còn bày đặt thêu gấm thêu hoa.
Uy Thất Thất nhìn tới nhìn lui, cầm y phục ném sang một bên, ánh mắt liếc về phía mũ phượng lấp lánh [mũ có hình chim phượng của hoàng hậu và các phi tần thời xưa] đựng trong chiếc hộp gấm, thật sự là đồ tốt a, vật phẩm quý giá a, phía trên được khảm toàn là trân châu mã não thượng hạng, phía trước mũ phượng là một dải rèm châu ngọc lóng lánh. Thì ra Vương phi phong thái như vậy a, nếu là hoàng hậu, chắc chắn còn phải hơn thế nữa.
“Oa! Thật đẹp a” Thất Thất nhấc mũ phượng lên, phấn khởi giơ lên cao “Được rồi, ta mặc, ta mặc!”
Lưu Trọng Thiên thấy Uy Thất Thất vui mừng nhảy nhót, liền càng thêm đau đầu, một đòn giáng này của hoàng huynh thật tàn ác, Uy Thất Thất hoàn toàn không biết Vương phi đại diện cho cái gì, cô xem cuộc hôn nhân này trở thành trò đùa, lẽ nào chỉ là vì mũ phượng kia sao?
“Nhưng mà, Vương gia của ta!” Thất Thất đặt mũ phượng xuống, bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên “Chúng ta cùng thảo một bản hiệp nghị đi?”
“Hiệp nghị?”
“Đúng, ta đồng ý thành thân với ngươi, nhưng hoàn toàn không tình nguyện, cho nên chúng ta cần phải có một bản hiệp nghị có thể ràng buộc đối phương. Hiệp nghị phải có đủ hiệu lực pháp luật, trong đó hai bên chúng ta không được can thiệp đời sống cá nhân của đối phương!” (Pig: Thất muội nghiện film Hàn nên mới thế há há)
“Đời sống cá nhân?” Lưu Trọng Thiên nhíu mày, Uy Thất Thất gả cho hắn, tức là Vương phi của hắn, còn muốn có đời sống cá nhân gì nữa sao?
“Đúng!” Thất Thất cầm túi sách, lấy ra quyển sổ nhỏ cùng bút “Chúng ta cùng thảo bản hiệp nghị!”
Lưu Trọng Thiên nhanh tay giật lấy quyển sổ ghi chép cùng chiếc bút tinh xảo, nhìn với vẻ kỳ lạ, Thất Thất từ đâu mà có những thứ kỳ dị này.
“Đưa ta?” Thất Thất bổ nhào lên.
Lưu Trọng Thiên thân hình nhanh nhẹn, dễ dàng né được, ngồi xuống trước thư án, đem cuốn sổ nhỏ cùng bút thả xuống dưới.
“Nói đi, tại sao ngươi kỳ quái như vậy, những thứ đồ nhỏ này tới từ nơi nào, ở trong sa mạc đã hỏi ngươi, ngươi không chịu nói, bây giờ nói đi! Đừng có nói với ta ngươi là phù thủy gì đó, coi chừng ta sai người đánh vào mông ngươi”
Uy Thất Thất nhíu mày “Ta sẽ nói, ngươi không được coi như truyện cười a! Càng không thể đánh mông ta!”
Lưu Trọng Thiên gật gật đầu, chăm chú lắng nghe.
Uy Thất Thất gãi gãi đầu, nếu nói rằng mình đến từ tương lai, Lưu Trọng Thiên sẽ tin sao?
“Ta nói cho ngươi a, ta đến từ tương lai xa xôi, không thuộc triều đại các ngươi! Chính là triều đại tiếp theo của triều đại tiếp theo của ngươi, hàng nghìn năm về sau, lúc đó ngươi đã biến thành tro bụi.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 52: Hai yêu cầu của Thất Thất
Thất Thất bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, liếc nhìn vẻ mặt của chàng, nói tiếp “Tại nơi tôi ở đã không còn tồn tại Đại Hán triều, chỉ có xã hội hiện đại văn minh, máy bay, tàu hỏa, tàu thuỷ, xe hơi, còn phải kể đến chiếc xe dài sang trọng của tôi. Tôi là nữ thừa kế của Uy Thị, không biết tại sao lại chạy tới nơi khỉ gió này, còn trở thành Vương phi gì đó của ngài nữa chứ...”
Lưu Trọng Thiên kéo Thất Thất đến trước mặt mình, xém tức điên rồi “Cô đúng là một con điên, xem ra sau này phải tìm chuyên gia đến dạy dỗ cô mới được!”
“Ngài không tin tôi?” Thất Thất thật phí lời, đã biết Lưu Trọng Thiên sẽ chẳng tin cô mà, Vương gia khốn kiếp, còn bắt cô nói, xem cô là đứa ngu ngốc sao?
“Tin, ta tin ta sắp cưới phải một nữ nhân vừa điên, vừa xấu làm Vương phi!”
“Đáng ghét!” Thất Thất đoạt lại bút và quyển sổ nhỏ, bực bội cất vào trong túi sách “Chúng ta, hiện tại sẽ thảo bản hiệp nghị, không dùng đồ của tôi nữa, dùng của ngài đi, tôi mài mực giúp ngài!”
Thất Thất đứng bên cạnh Tam Vương gia bắt đầu mài mực, tay vừa mài vừa nói “Thứ nhất, sau khi thành thân tôi vẫn là Thất tướng quân, tôi muốn ra chiến trường!”
“Chuyện này không thể được!” Lưu Trọng Thiên lạnh lùng nói, Vương phi của chàng sao có thể quay lại chiến trường chứ! Nam nhân bảo vệ nữ nhân vốn là lẽ bất di bất dịch, sao có thể để nữ nhân xông pha trận mạc?
“Vậy tôi không thành thân, ngài cứ việc giết tôi đi!”
“Uy Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên có hơi cáu tiết “Thiên hạ Đại Hán, há có thể để nữ nhân xông pha trận mạc!”
“Hoàng thượng đã chịu thừa nhận nữ tướng quân như tôi, còn ban hôn cho ngài, điều này minh chứng không có gì là không thể!” (Nothing is impossible)
“Cô dám mang Hoàng thượng ra ép ta!”
“Đương nhiên, chẳng phải ngài cũng lôi Hoàng thượng ra gây áp lực với tôi sao? Như nhau cả thôi!” Thất Thất không tỏ ra yếu thế nói.
“Ta phải suy nghĩ đã!”
“Không cần suy nghĩ gì hết, ngày mai thành thân rồi, nếu không viết sẽ không mặc bộ áo cưới kia!”
Ngữ khí Uy Thất Thất kiên định nói, Lưu Trọng Thiên thật muốn bắt cô lại, đánh cô vài cái, can tội dám uy hiếp chàng. Nếu để cô làm Vương phi chẳng phải càng thêm kiêu ngạo sao, nhưng hôn sự đã vô cùng cấp bách rồi, chi bằng cứ nhượng bộ cô đã, dù sao cuộc chiến với Hung Nô cũng sắp sửa kết thúc rồi.
“Được, chỉ cần ta còn ở trên chiến trường, cô có thể ra chiến trường!” Lưu Trọng Thiên rốt cuộc chịu thỏa hiệp, viết điều thứ nhất lên trên thẻ tre!
Uy Thất Thất lanh lợi bắt đầu nói điều kiện thứ hai “Có thể thành thân, nhưng không được ở cùng một chỗ, hay nói cách khác, không thể có chuyện vợ chồng thực sự!”
Lưu Trọng Thiên quăng bút xuống “bụp” một tiếng “Vậy ta lấy cô có ích lợi gì? Cô định bỡn cợt bổn vương có phải không?”
“Tôi lại không muốn lấy ngài.”
Thất Thất ủ rũ ngồi xuống đất bên cạnh Lưu Trọng Thiên “Tôi mới 17 tuổi, vẫn chưa muốn cùng nam nhân phát sinh những chuyện như: mang thai, sinh con, trở thành bà lão, tôi sợ lắm! Tôi không thành thân đâu, tôi muốn về nhà, tôi muốn tìm ông nội!”
Lưu Trọng Thiên lập tức bịt miệng Thất Thất lại “Cô nói nhảm nhí gì đó? Bị người bên ngoài đại bản doanh nghe thấy thì sao, cô, cô, nữ nhân này... Được, ta bằng lòng với cô, xấu như vậy, ai thèm thích cô...”
“Thật nha!” Thất Thất phấn khởi đứng lên, xem ra những cách đã từng dùng để ứng phó ông nội có thể áp dụng với tên Vương gia này. Tóm lại, bất luận dùng biện pháp gì, miễn là đạt được mục đích, dù sao cũng không thể dâng bản thân mình cho vị Vương gia cổ đại này.
Last edited by Hùng Bá; 25-07-2013 at 09:24 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Thể loại: Cổ trang, Xuyên việt, HE
Dịch giả: ss Thảo [blue_herb]
Chương 53: Vương gia không phải mẫu người mà ta thích!
Lưu Trọng Thiên cầm bút lên, suy nghĩ một chút, nhưng cứ lần lữa không chịu viết “Ngươi thực sự, không thích bổn vương?”
Thất Thất tiến đến trước mặt Lưu Trọng Thiên, đối mặt với hắn, nhìn trái nhìn phải “Vương gia…… Tướng ngài coi như đẹp trai, đáng tiếc lại không phải mẫu người mà ta thích!”
“Mẫu người ngươi thích?” Lưu Trọng Thiên vô cùng kinh ngạc nhìn Thất Thất, nữ nhân này thật táo bạo, dám ở trước mặt một nam nhân nói năng như vậy, tự tin tới mức khiến người ta khâm phục, mình không phải mẫu người cô ta thích, vậy cô ta thích loại nam nhân thế nào? Nghĩ đến đây, Lưu Trọng Thiên trong lòng có cảm giác bất an.
“Uhm! Mẫu nam nhân này phải là người hiện đại, lãnh đạm, có vóc dáng cao ráo, khỏe mạnh, đẹp trai, nữ sinh nhìn thấy liền thét chói tai, nam sinh trông thấy thì muốn nhảy lầu!” ^_^ (bó tay)
Thất Thất tưởng tượng ra, anh ta sẽ mặc một chiếc quần jean tả tơi, tay lười nhác đặt trong túi quần, chiếc áo phông bó sát người, nổi lên cơ bắp săn chắc hoàn mỹ. Khi hắn nhẹ nhàng hất tóc, tức thì khiến người trước mắt đắm say, hoàn toàn đổ gục.
“Nói cái gì thế? Thét chói tai? Nhảy lầu?” Lưu Trọng Thiên gõ đầu cô một cái, Thất Thất lập tức tỉnh lại, xấu hổ cười cười.
“Nói ngươi cũng không hiểu được đâu, dù sao ngươi không phải mẫu người ta thích, ngươi nhìn giống đại thúc!”
“Đại thúc?”
“Đúng, chẳng sai tí nào, còn chưa nói ngươi giống ông nội ta đâu……” Thất Thất nhỏ giọng nói thầm.
“Ta nhìn già như vậy sao?” Lưu Trọng Thiên sờ sờ mặt mình, trở nên có chút không tự tin, nhưng khi trông thấy bộ dáng Thất Thất cười trộm, là biết tiểu nữ nhân này lại bắt đầu trêu chọc người khác.
“Còn có yêu cầu gì nữa sao?” Sắc mặt Lưu Trọng Thiên có phần không vui, sao Tam Vương gia anh tuấn tiêu sái ở trong mắt nữ nhân xấu xí này lại tầm thường quá vậy, thật sự khiến hắn có chút thất vọng.
“Đương nhiên còn, ta không thích mặc váy áo dài của nữ nhân, ngươi không được hạn chế việc ăn mặc của ta!”
“Điều này khỏi cần viết, ta cũng không cảm thấy hứng thú, ngươi mặc thế nào tùy ý!”
“Thật tốt quá, ta hết yêu cầu rồi.” Thất Thất vui mừng xoay một vòng, sau đó ghé vào phía trước đầu gối Lưu Trọng Thiên, ngẩng đầu nhìn Lưu Trọng Thiên.
“Làm Vương phi phải chăng rất sướng a, trước khi ta về nhà, ta thực sự ghiền cái chức Vương phi này!”
“Ghiền rồi? Ta còn chưa nói điều kiện đâu!” Lưu Trọng Thiên cười khẽ.
“Cũng đúng! Ngươi nói đi, nếu không thì đối với ngươi không công bằng!” Thất Thất ngồi xuống, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
“Ta chỉ có một yêu cầu” Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng viết lên thẻ tre, sau đó chậm rãi đọc to.
“Thành tựu thống nhất, nhân khả trọng sinh, động sát dạ bạn, phòng diêm bạn quân!” (*)
Uy Thất Thất nghe xong liền có cảm giác như lạc vào trong sương mù, cô đoạt lấy thẻ tre nhìn thử xem, bốn câu này với mình có liên quan gì sao? Sau đó quăng lại cho Lưu Trọng Thiên, không có gì đáng kể cả, vì thế đứng lên “Đồng ý! Ký tên!”
Trên thẻ tre hai người đều viết tên mình xuống, Lưu Trọng Thiên hài lòng cuộn thẻ tre lại, chầm chậm đứng lên.
Uy Thất Thất dường như đã giải quyết ổn thỏa nỗi phiền muộn trong lòng, thoải mái đặt lưng xuống chỗ nằm ở dưới đất, đầu óc ngập tràn cảnh tượng xuyên qua trở về. Có lẽ ngày mai khi đến thời điểm thành thân, bỗng nhiên có một tia chớp hoặc một tiếng sét nào đó khiến Uy Thất Thất đáp một cỗ máy thời gian quay về nhà, thực sự có khả năng a, Thất Thất ngồi bật dậy.
“Mau ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải cử hành đại hôn lễ!”
“Ta làm Vương phi rồi, phải chăng có thể ngủ thoải mái?” Thất Thất sờ sờ lưng, đống chăn đệm trải dưới đất chết tiệt, khó chịu quá.
“Đương nhiên!” Lưu Trọng Thiên đi tới phía sau bình phong “Ngươi muốn nghỉ ngơi trên giường của ta!”
“Đúng thế, vậy còn ngươi, ngươi ngủ ở đâu a?”
“Ta? Đương nhiên sẽ ngủ trên giường rồi!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hùng Bá