Lâm Nguyệt nghe vậy thì đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời, bộ dáng so với chính bản thân nàng đột phá còn kích động hơn. Mà Hàn Phong thấy vậy cũng rất cảm động.
- Tiểu Phong, hiện tại đã có Tụ Linh đan, về sau ngươi cố gắng tu luyện, nhất định phải thay sư phụ lấy lại mặt mũi, không nên để cho Giang Hạ Phi và Giang Hiên Bạch khinh thường nữa.
Lâm Nguyệt vui vẻ nói.
Hàn Phong vội đáp ứng, nhưng ở trong lòng hắn đã có dự định khác.
Lâm Nguyệt lại ân cần căn dặn Hàn Phong vài câu sau đó liền rời đi, thương thế của nàng còn cần phải điều dưỡng thêm.
Buổi tối, Hàn Phong lại thay đổi bộ quần áo hôm qua, lặng lẽ rời khởi phòng.
Nhưng lần này hắn cũng không phải đi tặng đồ cho Lâm Nguyệt mà tìm đến chỗ của Giang Hạ Phi.
Nương bóng đêm, Hàn Phong rất nhanh đã tới chỗ ở của Giang Hạ Phi. Cũng không biết có phải Giang Hạ Phi có cái gì bí mật không muốn người khác biết hay không, hay là hắn trời sinh tính tình quái gở mà ở gần chỗ hắn ở không hề có một người nào khác.
Đương nhiên, như vậy đối với Hàn Phong lại càng thuận tiện.
Cẩn thận đi tới trước phòng Giang Hạ Phi, hắn ẩn khí tức bản thân hoàn toàn đi, xuyên thấu qua một khe hở nhìn vào trong phòng.
Không ngờ hai thúc cháu Giang Hạ Phi và Giang Hiên Bạch đều đang ở trong phòng.
Nhưng bầu không khí dường như có chút không đúng.
Hàn Phong đang nghi hoặc hai tên này đang làm cái gì thì chợt nghe giọng của Giang Hạ Phi trầm thấp vang lên.
- Hiên Bạch, ngươi nói xem, những thứ này là cái gì?
Giang Hiên Bạch lúc này mồ hôi đầy đầu, sắc mặt có chút hoảng loạn, hắn ấp úng cả nửa ngày mới phun ra được mấy chữ. Cũng may Hàn Phong có Tiên Thiên đấu khí trợ giúp, cộng thêm vừa mới đột phá lên Nhân giai nhất phẩm nên thị giác và thính giác của hắn đều tăng cường rất nhiều, cho nên miễn cưỡng có thể nghe được Giang Hiên Bạch nói cái gì.
Quy Tâm tán?
Khi Hàn Phong nghe thấy ba chữ này, trên mặt cũng lộ vẻ mặt cổ quái. Quy Tâm tán này hắn cũng có nghe qua nhưng chưa từng luyện chế qua.
Bởi vì Quy Tâm tán này là một lại dược vật tà ác. Nó có thể làm cho nữ tử trong thời gian ngắn mất đi lý trí, toàn thân khô nóng, chính là một loại xuân dược cực kỳ bá đạo.
Mặc dù biết Giang Hiên Bạch không đơn giản như bề ngoài nhưng Hàn Phong cũng không ngờ thằng nhãi này lại hạ lưu như vậy, thảo nào Giang Hạ Phi lại tức giận như thế.
- Hảo! Ngươi cũng còn chút thành thật, vậy ngươi nói xem, ngươi chuẩn bị Quy Tâm tán này để làm cái gì?
Giang Hiên Bạch do dự cả nửa ngày mà cũng không nói được lời nào.
Lúc này, Giang Hạ Phi đột nhiên phẫn nộ nói:
- Không nói đúng không? Vậy để ta nói, có phải ngươi định dùng thứ này để đối phó Lâm Nguyệt đúng không?
Giang Hạ Phi vừa nói ra lời này khiến Giang Hiên Bạch kinh ngạc không thôi.
Mà Hàn Phong đang ở ngoài cửa, cũng khó áp chế được lửa giận trong lòng. Hai mắt hắn âm lãnh nhìn Giang Hiên Bạch trong phòng, nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn đã giết Giang Hiên Bạch cả trăm ngàn lần rồi.
Rồng có nghịch lân, đụng vào chỉ có một đường chết!
Hàn Phong đang thầm suy đoán Giang Hiên Bạch dùng Quy Tâm tán để làm cái gì, nhưng hắn trăm triệu lần cũng không ngờ tên cầm thú Giang Hiên Bạch này lại dùng để đối phó sư phụ hắn.
- Giang Hiên Bạch!
Hàn Phong thầm gọi cái tên này. Hai tay hắn vì quá phẫn nộ mà nắm chặt đến trắng bệch, nhưng hắn biết bây giờ không phải thời cơ tốt, bên trong có hai người, nếu như hắn động thủ rất dễ kinh động đến tông chủ và các trưởng lão trong tông.
Hít sâu một hơi, Hàn Phong tiếp tục quan sát tình huống bên trong.
- Thúc thúc, ngươi …
Giang Hiên Bạch kinh ngạc thất thanh nói.
Giang Hạ Phi hừ lạnh một tiếng, khiển trách:
- Ngươi mấy ngày nay không dừng dò hỏi ta về thương thế của Lâm Nguyệt cho nên ta đã có chút nghi ngờ, sau đó ngươi cùng với tên tiểu tử Lục Minh lén lút luyện chế Quy Tâm tán này bị sư đệ Hạ Thông của ngươi phát hiện, hắn đã báo lại cho ta biết.
- Hạ Thông! Đáng chết!
Giang Hiên Bạch thầm mắng trong lòng.
Giang Hạ Phi tiếp tục nói:
- Huyền Thiên Tông chúng ta nữ tử vốn không nhiều lắm, mà gần đây ngươi chỉ tiếp xúc với Lâm Nguyệt. Thêm vào ánh mắt ngươi nhìn Lâm Nguyệt mấy ngày nay, có lẽ người khác không phát hiện nhưng ta là thúc thúc của ngươi, đối với tính tình của ngươi hiểu rất rõ. Ánh mắt đó, đã nói ngươi động tâm với Lâm Nguyệt. Hôm nay lại nhìn thấy Quy Tâm tán trong tay ngươi, ngươi nói xem, ta nói có đúng không!
Giang Hiên Bạch sắc mặt không ngừng biến hoá, do dự một lúc, cuối cùng cắn răng nói:
- Thúc thúc, ta coi trọng Lâm Nguyệt, nhưng ta biết, có sự kiện lần trước, nàng tất nhiên sẽ rất chán ghét ta, vì vậy ta mới …
- Đủ rồi, việc này không cần nhắc lại nữa, hôm nay nếu việc ngươi làm bị người khác biết được, ngươi cũng biết hậu quả sẽ thế nào chứ?
Giang Hạ Phi nghiêm giọng nói.
- Nhưng mà …
Giang Hiên Bạch còn muốn nói thêm cái gì nhưng Giang Hạ Phi ngắt lời, thở dài nói:
- Hiên Bạch, tư chất của ngươi rất tốt, nếu như dụng tâm tu luyện, tin tưởng ngươi rất nhanh có thể vượt qua ta. Nếu ngươi thật sự có hứng thú với Lâm Nguyệt thì nên nỗ lực tu luyện, nếu sau này ngươi có thể kế nhiệm vị trí của tông chủ chẳng phải tiện nhân Lâm Nguyệt kia ngươi muốn gì mà không được sao? Đến lúc đó ngươi muốn chơi đùa nữ nhân như thế nào, có ai dám nói gì ngươi. Nhưng hiện tại thì ngàn vạn lần không được.
Giang Hiên Bạch nghe Giang Hạ Phi nói thế thì có chút nhụt chí nói:
- Thúc thúc giáo huấn rất đúng, chất nhi hiểu được.
Giang Hạ Phi khoát khoát tay nói:
- Việc này đến đây thôi, ngươi lui ra đi! Còn nữa, Lục Minh tiểu tử kia có chút tâm cơ, ngươi phải cẩn thận một chút, xem hắn có đáng tin hay không. Về phần Hạ Thông, ngươi không cần lo lắng, ta đã làm hắn không thể mở miệng được nữa rồi.
Nói xong, hắn liền đuổi Giang Hiên Bạch ra ngoài.
Thấy Giang Hiên Bạch chuẩn bị đi ra, Hàn Phong đành rời đi trước.
Nhưng hắn cũng không có đi xa mà ở một chỗ trên đường chờ.
Lúc đầu hắn cũng không định hạ sát thủ với hai thúc cháu này, bởi vì như vậy sẽ khiến Huyền Thiên Tông lâm vào cảnh không an bình. Nhưng hiện tại Hàn Phong đã không còn ý định buông tha bọn chúng nữa, bởi vì bọn chúng dám có chủ ý đối với sư phụ Lâm Nguyệt của hắn.
Giang Hiên Bạch từ chỗ Giang Hạ Phi trở về mang theo một bụng tức giận không chỗ phát tiết, nhớ tới tư thái tuyệt vời và gương mặt thuần khiết của Lâm Nguyệt, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một mảnh tà hoả.
Hắn lẩm bẩm nói:
- Tuy rằng không có Quy Tâm tán nhưng Lâm Nguyệt bây giờ đang bị thương, thực lực còn chưa khôi phục, tin chắc nàng không phải là đối thủ của ta, đã như vậy, ta sao không …
Lời còn chưa nói xong, Giang Hiên Bạch đột nhiên phát hiện trước mặt có một đạo nhân ảnh ngăn trở, trong lòng đang có quỷ nên hắn khẽ quát:
- Người là người phương nào?
Bóng người phía trước không nói gì mà chậm rãi xoay người lại. Khi Giang Hiên Bạch nương theo bóng trăng thấy người này thì kinh ngạc kêu lên:
- Là ngươi!
Bóng người này chính là Hàn Phong, từ sau khi biết Giang Hiên Bạch có chủ ý với Lâm Nguyệt, Hàn Phong đã quyết định sinh tử của Giang Hiên Bạch, nên bây giờ hắn hiện thân là muốn tiễn tên này ra đi.
Lạnh lùng nhìn Giang Hiên Bạch, Hàn Phong bước từng bước chậm rãi tới gần đối phương.
Cảm giác được nhãn thần băng lãnh của Hàn Phong, Giang Hiên Bạch không khỏi cảm thấy một cỗ hàn ý dâng lên trong lòng.
Hắn lập tức phản ứng lại, sắc mặt có chút dữ tợn nói:
- Tiểu phế vật, xem ra lần trước dạy dỗ ngươi còn chưa đủ, lần này lại dám đến tìm chết!
Thấy Hàn Phong không ngừng tới gần, trong lòng Giang Hiên Bạch có một cảm giác bất an mãnh liệt.
Mà lúc này, thân hình Hàn Phong đột nhiên động, Giang Hiên Bạch còn chưa kịp phản ứng thì một chưởng của Hàn Phong đã vỗ lên bụng của hắn, Giang Hiên Bạch chỉ cảm thấy toàn thân đấu khí đều bị một chưởng này của Hàn Phong trực tiếp phách tan, vô pháp ngưng tụ lại, thân thể hắn lảo đảo ngã xuống đất.
Giang Hiên Bạch khiếp sợ nhìn Hàn Phong. Hắn không rõ đối phương làm sao có thể một chưởng đã đánh bại hắn. Hắn đang muốn mở miệng nói thì Hàn Phong đã tiến tới, bóp cổ hắn, ngữ khí âm lãnh nói:
- Loại cặn bã như ngươi mà cũng dám có chủ ý đối với sư phụ của ta, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
Giang Hiên Bạch từ trong mắt Hàn Phong cảm thấy được một cổ sát ý cường liệt, hắn nhất thời hoảng hốt, hai tay chộp lấy cánh tay Hàn Phong, nỗ lực muốn khai mở bàn tay Hàn Phong ra khỏi cổ hắn. Nhưng nắm tay Hàn Phong như nặng ngàn cân, cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể lay động được chút nào.
- Hàn Phong, ngươi nghe ta nói, đó là hiểu lầm. Hơn nữa nếu ngươi dám giết ta, thúc thúc ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Giang Hiên Bạch khó khắn nói, nội tâm hắn lúc này kinh hãi gần chết, hắn không thể nào ngờ được, tên “phế vật” mấy ngày trước hắn mới giáo huấn, hôm nay dĩ nhiên lại có thể một chưởng đánh bại hắn, hơn nữa trong khoảnh khắc vừa, thực lực của đối phương thể hiện ra khiến hắn chấn động không thôi.
Đây đâu phải là phế vật chỉ có tu vi Cơ Sở tam phẩm, một kích vừa rồi đã chứng minh thực lực Hàn Phong cao hơn hắn rất nhiều. Đối phương mới bao nhiều tuổi mà thực lực đã đáng sợ như vậy, bản thân tại sao lại đắc tội một người như vậy chứ!
Nghĩ vậy, Giang Hiên Bạch liền van xin:
- Hàn Phong, ta là sư huynh của ngươi, ngươi không thể giết ta, bằng không tông chủ và sư phụ ta trách tội xuống, ngươi sẽ không thoát khỏi tội chết đâu. Hơn nữa giữa chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì đúng không?
- Phải không?
Hàn Phong nghe vậy, bàn tay đang nắm cổ họng Giang Hiên Bạch hơi lỏng ra một chút. Giang Hiên Bạch trong lòng mừng thầm, thực lực Hàn Phong tuy rằng mạnh hơn hắn nhưng dù sao Hàn Phong chỉ mới là một tiểu hài tử, hắn chỉ nói mấy câu đã có thể lay động được rồi. Hừ, hiện tại để ngươi kiêu ngạo, chờ ta có cơ hội nhất định sẽ thu thập ngươi, trả lời sỉ nhục hôm nay.
Giang Hiên Bạch hung ác thầm nghĩ.
Mà một khắc, sắc mặt Giang Hiên Bạch đột nhiên biến đổi, trở nên có chút thống khổ, lại có chút không tin được.
Chẳng qua những biểu tình này chỉ thoáng hiện một lát rồi mất đi toàn bộ sinh cơ. Lúc này trong ánh mắt hắn vẫn còn một tai khiếp sợ, cầu xin tha thứ và không thể tin được.
Nói xong, Hàn Phong cũng không nhìn Giang Hiên Bạch thêm lần nào mà theo đường cũ trở lại chỗ ở của Giang Hạ Phi.
Lúc này Giang Hạ Phi đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe động tĩnh ngoài cửa, hắn tưởng Giang Hiên Bạch chưa phục quay lại đây.
Hắn có chút không kiên nhẫn nói:
- Hiên Bạch, ngươi còn có chuyện gì nữa?
- Hắn nhờ ta đến nói với ngươi một chuyện.
Nghe thấy thanh âm xa lạ, Giang Hạ Phi mở hai mắt ra thì thấy Hàn Phong đã xông vào trong phòng. Trên thực tế, Giang Hạ Phi chưa từng gặp qua Hàn Phong, vì vậy có chút kinh sợ kêu lên:
- Ngươi là ai? Hiên Bạch đâu?Có chuyện gì sao hắn không tự mình tới tìm ta?
- Sợ là hắn đã không thể mở miệng được nữa!
Hàn Phong lạnh lùng nói.
Giang Hạ Phi trong lòng cả kinh, tức giận nói:
- Ngươi nói cái gì?
Hàn Phong tiến về trước hai bước, thanh âm như ác quỷ từ vực sâu truyền tới:
- Hắn nói, hắn ở địa ngục chờ ngươi!
Giang Hạ Phi vừa nghe nhất thời hoảng sợ, định xuất thủ.
Bỗng nhiên một cỗ khí thế từ trên người Hàn Phong bộc phát ra, bức thẳng tới trước mặt Giang Hạ Phi.
- Thiên giai …
Giang Hạ Phi cảm thụ khí tức áp bách khổng lồ này thì kinh hãi không thôi. Làm sao có thể chứ? Người trước mặt bất quá vẫn chỉ là một thiếu niên!
Thế nhưng Hàn Phong không cho hắn thêm thời gian tự hỏi, bóng người chợt loé đã tới trước mặt Giang Hạ Phi, hai tay rất nhanh phách ngay ngực Giang Hạ Phi.
Trong chớp mắt, con mắt của Giang Hạ Phi đã mất đi ánh sáng, đầu vô lực rũ xuống theo gót Giang Hiên Bạch.
Có lẽ đến chết hắn cũng không rõ mình chết như thế nào, mà hắn đắc tội với một địch nhân đáng sợ như thế lúc nào?
Thấy Giang Hạ Phi đã chết, Hàn Phong mới xoay người lặng lẽ rời đi.
Mỗi người đều phải trả giá vì việc mình làm. Nếu Giang Hạ Phi đã âm thầm hạ độc thủ với sư phụ của Hàn Phong thì Hàn Phong hắn cũng không hề có chút thương hại nào với Giang Hạ Phi.
Kỳ thực, theo lý thuyết thì với tu vi Nhân giai nhất phẩm hiện nay của Hàn Phong thì bằng tu vi Nhân giai cửu phẩm của Giang Hạ Phi dù không đánh lại Hàn Phong cũng không đến mức để hắn một kích đắc thủ.
Nhưng Hàn Phong vì tránh cho hai người tranh đấu đưa tới sự chú ý của người khác nên hắn đầu tiên là dùng khí thế bắt chước từ kiếp trước của Tiên Thiên đấu khí ép lên đối phương. Loại khí thế này chỉ nằm vào một mình Giang Hạ Phi nên cũng không khiến người khác chú ý.
Thừa dịp Giang Hạ Phi đang ngây người, Hàn Phong tụ tập đấu khí toàn thân lên hai tay phách ngay ngực hắn, triệt để phá huỷ tâm mạch, khiến sinh cơ Giang Hạ Phi lập tức đoạn tuyệt.
Sau khi rời khỏi chỗ của Giang Hạ Phi, Hàn Phong lại đến phòng của Lục Minh. Vừa rồi Giang Hạ Phi đã nói Quy Tâm tán chính là do Giang Hiên Bạch và Lục Minh cùng luyện chế, nói như thế thì tên Lục Minh này cũng có tham dự trong đó.
Đi tới trước người Lục Minh, lúc này hắn đang nằm ngủ, với thực lực của hắn thì không thể nào phát hiện được hành tung của Hàn Phong. Cho nên đến lúc chết hắn vẫn còn trong giấc ngủ, có thể nói hắn chết oan uổng và uất ức nhất.
Nguyên bản đối với loại người như Lục Minh, Hàn Phong cũng không muốn động thủ, mặc dù biết thời gian sắp tới hắn sẽ phản bội sư môn. Nhưng hiện tại Hàn Phong hắn đang ở Huyền Thiên Tông, Hàn Phong cũng không nghĩ Lục Minh có thể làm được chuyện gì ảnh hưởng tới Huyền Thiên Tông. Vì vậy Hàn Phong cũng không rãnh để ý tới Lục Minh. Nhưng ai khiến Lục Minh hắn lại không biết tốt xấu, đã bị Hàn Phong hắn giáo huấn mà còn dám cùng Giang Hiên Bạch mưu đồ với sư phụ Lâm Nguyệt của hắn, như vậy chỉ có một con đường chết.
Hàn Phong sau khi làm xong mọi chuyện liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Hắn vừa mới giết ba người, cũng không có xử lý ba thi thể đó. Lúc đầu hắn cũng định huỷ thi diệt tích, mặc dù hắn có thể nắm chắc không ai có thể nghi ngờ lên người hắn.
Nhưng sau khi ngẫm lại, hắn lại bỏ đi ý định này bởi vì vừa rồi trong lúc hắn giết Giang Hiên Bạch và Giang Hạ Phi cũng không mất bao nhiêu thời gian, dùng không bao nhiêu đấu khí. Hắn lợi dụng tâm lý và kẽ hở trong hành động của bọn chúng mà nhất kích tất sát.
Tin rằng ngày mai khi Huyền Cơ Tử và mấy vị trưởng lão phát hiện thi thể sẽ phát hiện vấn đề này. Mặc dù bọn họ không có năng lực cải biến hiện thực nhưng điều này cũng coi như nhắc nhở bọn họ cảnh giác, như vậy cũng không phải là chuyện xấu.
Tất nhiên bọn họ cũng không thể nghi ngờ Hàn Phong hắn, vì dù sao hắn cũng chỉ có tu vi “Cơ Sở tam phẩm”.
Sau khi giết ba người, Hàn Phong đối với biểu hiện của mình rất không hài lòng, chính xác mà nói là hắn đối với thực lực của chính mình không hài lòng.
Chẳng qua là giết một Nhân giai cửu phẩm mà phải phí sức như vậy, Hàn Phong không khỏi cảm thán thực lực bản thân quá yếu. Nếu là kiếp trước, hắn cũng có thể một kích tất sát Giang Hạ Phi nhưng cũng không có bộ dáng mệt mỏi như bây giờ.
Nghĩ vậy, Hàn Phong rất nhanh trở về phòng mình bắt đầu khổ tu tiếp.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên, Lâm Nguyệt liền vội vàng chạy tới tìm Hàn Phong.
Mà lúc này, Hàn Phong cũng vừa trong tu luyện tỉnh lại.
Một đêm tu luyện, hắn cảm giác được đấu khí dùng một tốc độ khó tin nhanh chóng tụ tập. Với kinh nghiệm kiếp trước của hắn thì có lẽ qua vài ngày nữa là hắn có thể đạt tới Nhân giai nhị phẩm.
- Tiểu Phong, tốt quá, ngươi không có việc gì!
Hàn Phong vừa ra khỏi phòng liền thấy Lâm Nguyệt đang vừa vỗ ngực vừa thở dốc nói.
Hắn nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ, người làm sao thế?
Lâm Nguyệt điều hoà hơi thở một chút rồi có chút sợ hãi nói:
- Trong tông xuất hiện đại sự, Giang Hạ Phi và Giang Hiên Bạch đều bị người ám toán, hai tân đệ tử của Giang Hạ Phi cũng bị ngộ hại. Tông chủ và mấy vị trưởng lão đang điều tra việc này. Ta mới từ chỗ sư phụ ta trở về, liền chạy tới đây xem ngươi có sao không.
- Chết?
Hàn Phong làm bộ mặt kinh ngạc hỏi, nhưng trong lòng hắn rất bình tĩnh. Bất quá khi nghe có hai tân đệ tử cũng chết, hắn lại có chút nghi hoặc. bản thân hắn rõ ràng chỉ giết có hai người, như thế nào lại biến thành bốn?
Thấy sắc mặt kinh ngạc của Hàn Phong, Lục Minh còn tưởng hắn đang sợ hãi, nên nàng cầm tay hắn, nhẹ nhàng trấn an:
- Tiểu Phong, không cần sợ, người chết đều là đồ đệ và bản thân Giang Hạ Phi. Tông chủ và mấy vị trưởng lão đoán rằng Giang Hạ Phi đã đắc tội cao nhân nào đó nên mới khiến người đó nổi giận ra tay giết toàn bộ bốn thầy trò bọn họ.
- Vậy hai gã tân đệ tử là ai?
Hàn Phong hiếu kỳ hỏi. Kỳ thực hắn chủ yếu muốn biết người bị giết thứ tư là ai.
- Lục Minh và Hạ Thông.
Lâm Nguyệt nói.
Nguyên lai là Hạ Thông, Hàn Phong đột nhiên nhớ tới lúc tối qua có nghe Giang Hạ Phi nói với Giang Hiên Bạch là hắn đã làm cho Hạ Thông không thể mở miệng được nữa, thì ra là ý này.
Xem ra, mình bất ngờ hạ thủ khiến Giang Hạ Phi không kịp xử lý thi thể của Hạ Thông. Xem ra Giang Hạ Phi cũng là hạng người thủ đoạn độc ác.
May mà bọn chúng đều đã chết, không cấu thành uy hiếp gì đối với hắn nữa.
Hàn Phong lại dò hỏi Lâm Nguyệt vài vấn đề, biết tông chủ đối với việc này cũng không có đầu mối nên chỉ phân phó các đệ tử tăng cường cảnh giới, một khi phát hiện có nhân vật khả nghi thì lập túc thông tri trưởng bối.
Hàn Phong thầm nghĩ việc này coi như đã xong, không còn liên quan gì tới hắn nữa bởi vì hăn tin tưởng không ai có thể liên tưởng việc này có liên quan tới hắn.
Nhưng Hàn Phong đã quên một người đó là Mạnh Hùng.
Sau khi Lâm Nguyệt rời đi không lâu thì Mạnh Hùng tìm tới Hàn Phong.
Vào trong phòng của Hàn Phong, Mạnh Hùng có chút do dự một chút rồi mở miệng hỏi:
- Sự việc liên quan tới Lục Minh ngươi có biết không?
Hàn Phong nhàn nhạt gật đầu.
Mạnh Hùng thấy bộ dánh bình tĩnh của Hàn Phong thì thấp giọng hỏi:
- Việc này là …
- Là ta làm.
Hàn Phong hời hợt nói, phảng phất như chuyện này rất là bình thường.
Kỳ thực, lúc Mạnh Hùng vừa biết tin này thì trong đầu hắn đột nhiên nghĩ tới việc này có liên quan tới Hàn Phong. Nhưng khi hắn nghe chính miệng Hàn Phong chứng thực thì lại có chút khó tin.
Hắn kinh hãi thầm nghĩ: “Giang Hạ Phi chính là cao thủ Nhân giai cửu phẩm a!”
Đương nhiên, dưới con mắt của Mạnh Hùng thì Giang Hạ Phi đích thực là cao thủ, dù sao tông chủ và vị trưởng lão tu vi cũng chỉ mới Địa giai.
Nhưng một cao thủ chỉ dưới mấy vị Địa giai đó lại bị Hàn Phong lặng yên không tiếng động giết chết trong một đêm, đến ngày thứ hai mọi người mới phát hiện ra thi thể, cái này nói lên điều gì?
Điều này nói rõ thực lực của Hàn Phong so với Nhân giai cửu phẩm Giang Hạ Phi cao hơn rất nhiều. Nếu không cũng không có khả năng Hàn Phong giết chết một cao thủ Nhân giai cửu phẩm mà còn không khiến người xung quanh phát hiện!
Nghĩ đến đây, Mạnh Hùng thầm nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn Hàn Phong càng thêm kích động. Một sự sùng bái đối với cường giả chậm rãi dâng lên trong lòng hắn, rồi nó từ từ trở nên cuồng nhiệt.
Thấy biểu tình trên mặt Mạnh Hùng, Hàn Phong thấp giọng nhắc nhở:
- Việc này ngươi biết là được rồi, không được nói với bất luận kẻ nào khác!
Đối với lời nói của Hàn Phong, Mạnh Hùng không do dự gật đầu, đối với một võ si như hắn thì hai đối với hắn tốt, hắn sẽ ghi khắc trong tâm khảm. Lúc trước Hàn Phong đã truyền cho hắn tâm pháp trân quý cộng thêm vũ kỹ tuyệt luân như thế, lại không đòi hỏi bất cứ điều gì. Việc này đã khiến Mạnh Hùng phát thệ trong lòng, nhất định phải tìm cơ hội báo đáp ân tình của Hàn Phong.
Cho nên đối với lời nói của Hàn Phong, hắn tất nhiên trăm phần trăm nghe theo. Mặc dù Hàn Phong không nói nhưng lại để cho Mạnh Hùng hắn biết chuyện này. Chỉ riêng phần tín nhiệm này cũng đã khiến hắn không thể bán đứng Hàn Phong.
Kỳ thực với ký giải của Hàn Phong kiếp trước, Mạnh Hùng thuộc dạng người thủ tín. Chỉ cần hắn hứa không nói thì cho dù có người kề đao lên cổ hắn, hắn cũng không hé nửa lời. Vì vậy Hàn Phong mới dám tiết lộ bí mật của mình, bởi vì hắn tin Mạnh Hùng sẽ không bán đứng hắn.
Thấy vẻ khiếp sợ và sùng bái trong mắt Mạnh Hùng, Hàn Phong có chút buồn cười nói:
- Không cần nhìn ta như thế, chỉ cần ngươi nỗ lực tu luyện Phách Viêm Chiến Thiên quyết mà ta cho ngươi, về sau ngươi cũng sẽ không kém ta đâu.
Hai ngày kế tiếp, Huyền Thiên Tông trên dưới đều vì chuyện thầy trò Giang Hạ Phi chết mà cảm thấy bất an, canh phòng trở nên nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Nhất là các tân đệ tử như Hàn Phong, càng lo lắng sợ hãi nhiều hơn. Dú sao trong bốn người chết kia cũng có hai người cùng thân phận với bọn họ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ảnh hưởng của chuyện này cũng dần lắng xuống. Chỉ là Huyền Cơ Tử và các vị trưởng lão vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.
Hôm nay, Hàn Phong vừa chấm dứt tu luyện, đang ngồi trong sân nghỉ ngơi, vừa lúc thấy mấy người Đoạn Nhạc, Mạnh Hùng và Triệu Lâm Lâm tới. Mấy người thấy Hàn Phong thì xúm lại bắt đầu hàn huyên.
Hàn Phong giống như ngồi một bên nghe, rất ít lên tiếng, chỉ khi nào có vấn đề liên quan đến hắn thì hắn mới mở miệng nói.
Mấy người đang nói chuyện vui vẻ thì tiểu bàn tử Đoạn Nhạc đột nhiên hỏi Hàn Phong:
- Hàn Phong, nghe nói lúc trước ngươi là đệ tử Hàn gia đúng không?
- Không sai.
Hàn Phong gật đầu nói. Việc hắn là người Hàn gia, lúc mới vào Huyền Thiên Tông đã bị dò hỏi, cho nên mọi người đều biết chuyện này.
Nhưng hắn hơi kỳ quái là tại sao lúc này Đoạn Nhạc lại hỏi tới vấn đề này.
Nghe Hàn Phong trả lời, Đoạn Nhạc không khỏi hăng hái, tiếp tục nói:
- Như vậy Lâm gia cùng nổi danh với Hàn gia ngươi khẳng định cũng biết đúng không?
- Đương nhiên biết.
Hàn Phong càng khó hiểu, mặc dù trong Hàn gia địa vị hắn không cao nhưng đối với Lâm gia hắn vẫn rõ ràng. Tổ tiên của Lâm gia và Hàn gia đều là bộ hạ đắc lực của Thiên Tinh Đại Đế, là những khai quốc công thần. Liệt Hoả Phần Thành cùng với Cửu Chuyển Xích Dương quyết của Hàn gia đều là bản nhược hoá từ Phần Tẫn Bát Hoang.
Có thể nói hai gia tộc này có quan hệ rất sâu xa.
Đoạn Nhạc lúc này hưng phấn nói:
- Mấy ngày trước, ta nghe mấy vị sư huynh được sư phụ phái xuống núi nói chuyện với nhau, có nói lần này hắn đi tới Thiên Tinh quốc nghe được một chuyện rất lý thú.
- Chuyện gì?
Mạnh Hùng hiếu kỳ hỏi.
Đoạn Nhạc có chút khinh thường nói:
- Ta nghe nói, Lâm gia có một nô bộc chuyên trông coi dược phòng, gọi là Trầm Ngọc. Người này thực sự rất to gan lớn mật, dám thừa dịp Thượng Quan Vô Ngã đến Lâm gia làm khách trộm phương thuốc của Thượng Quan Vô Ngã. Cuối cùng bị phát hiện, nhưng Trầm Ngọc lại dõng dạc nói phương thuốc là của hắn.
Triệu Lâm Lâm nhỏ giọng hỏi:
- Thượng Quan Vô Ngã là ai?
Đoạn Nhạc trợn mắt nhìn nàng rồi nói:
- Thượng Quan Vô Ngã mà ngươi cũng không biết! Hắn chính là thủ tịch luyện dược sư của cung đình. Người nói xem, người ta thân phận tôn quý như thế thì làm sao có thể tới trộm phương thuốc của một tên nô bộc chứ!
Mạnh Hùng nghe xong liền tức giận nói:
- Thật không biết tốt xấu, đã trộm đồ của người ta mà còn dám nói là của mình. Ai có thể tin hắn được chứ! Loại ác nô này phải nên giáo huấn cho thích đáng.
Đoạn Nhạc nói tiếp:
- Thế giới này thật là càng ngày càng loạn, ngay cả một tên nô bộc cũng lớn mật như thế, chắc hẳn tên đó mê tiền đến phát điên rồi.
Ngay cả Triệu Lâm Lâm vốn hay xấu hổ cũng gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ tức giận. Trong suy nghĩ của nàng, ăn trộm là không đúng, mà lại còn nói dối thì càng không chấp nhận được.
Nhưng so với mấy người thì Hàn Phong lại có vẻ mặt rất bình tĩnh, đến khi Đoạn Nhạc nói xong, hắn liền hỏi:
- Ngươi có biết Trầm Ngọc hiện tại thế nào không?
Nghe Hàn Phong hỏi, Đoạn Nhạc có chút hả hê nói:
- Còn có thể thế nào, nghe nói là đã bị tống vào thiên lao, dù sao hắn cũng phạm tội ăn cắp phối phương của thủ tịch luyện dược sư của cung đình, nên qua một tháng nữa sẽ bị xử tử.
- A!
Triệu Lâm Lâm vốn nhát gan, nghe chữ xử tử liền kinh hô một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói:
- Chỉ trộm có một thứ mà lại bị xử tử sao, có tàn nhẫn quá không?
Một tiểu hài tử tuổi khá lớn nãy giờ im lặng đột nhiên nói:
- Chuyện này là bình thường, do hắn ăn trộm đồ trong cung nên tất nhiên sẽ bị xử tử.
“Một tháng?”Hàn Phong thầm thì.
Đối với Trầm Ngọc này Hàn Phong ở kiếp trước khoảng thời gian hiện tại cũng không nghe nói qua, nhưng mấy chục năm sau đó Hàn Phong biết Trầm Ngọc phạm thượng nhưng sau lại được phát hiện là một thiên tài luyện dược khiến thế nhân khiếp sợ, mặc dù lúc đó Trầm Ngọc đã thành bạch cốt từ lâu.
Trong trí nhớ của Hàn Phong thì Trầm Ngọc đúng là bị xử tử và trận phong ba này theo thời gian trôi qua cũng dần dần bị mọi người quên lãng.
Nhưng vài chục năm sau, khi Thượng Quan Vô Ngã chết đi, có người tìm được một cuốn nhật ký trong di vật của hắn. Bên trong ghi chép về chân tướng của sự kiện này, kèm theo trong đó còn có một phong thư sám hối.
Chuyện này sau khi truyền ra đã khiến cho cả Thiên Tinh đế quốc rung động mãnh liệt.
Thật ra năm đó phối phương thực sự là của Trầm Ngọc, chỉ là vô tình bị Thượng Quan Vô Ngã phát hiện, hắn khởi tham niệm nên mới vu hãm Trầm Ngọc khiến Trầm Ngọc bị xử tử.
Trong trang cuối của nhật ký còn nhắc tới thời gian Thượng Quan Vô Ngã gặp Trầm Ngọc, hai người có đơn giản trao đổi vài lần, Thượng Quan Vô Ngã liền phát hiện Trầm Ngọc trên phương diện luyện dược có thiên phú rất lớn. Nhưng chỉ vì Thượng Quan Vô Ngã nổi lên tham niệm mà đã nhất thời huỷ đi một thiên tài.
Chuyện này là sự tình ở kiếp trước, không ngờ kiếp này sự tình vẫn theo quỹ tích của lịch sử mà phát sinh.
Trong lòng cảm khái vạn phần, có thể được Thượng Quan Vô Ngã – thủ tịch luyện dược sư của cung đình nhân định là thiên tài thì tất nhiên Trầm Ngọc này không phải người thường. Chỉ tiếc xuất thân không tốt mới bị ngộ sát như vậy, thực sự quá đáng tiếc.
Nghĩ tới đây, trong đầu Hàn Phong khẽ chuyển, liền hạ quyết định.
Kiếp trước khi sự tình phát sinh, hắn không biết chân tướng nên cũng vô lực đi cải biến.
Nhưng kiếp này bất đồng, một thiên tài như vậy, không nên bị mai một. Nếu hắn đã biết thì hắn sẽ không ngồi yên mà không lý đến.
Đã có chủ ý, Hàn Phong sẽ chuẩn bị thật tốt, nếu không, vạn nhất thất thủ thì ngay cả bản thân hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao thời gian vẫn còn một tháng, từ Huyền Thiên Tông đến hoàng đô Thiên Tinh quốc chỉ cần ba ngày là được.
Mấy ngày tới, hắn cần phải lên một kế hoạch chu toàn rồi mới quyết định tiếp.
Mấy ngày sau đó, từ sáng sớm Hàn Phong đã tới Bách Thảo Đường.
Hắn tìm đến lão dược si kiếm ít dược liệu, lần hành động cứu người này hắn phải chuẩn bị vạn toàn, bất luân sai lầm nào cũng có thể dẫn đến nguy hiểm trí mạng, Hàn Phong có khả năng làm chính là giảm những nguy hiểm này đến mức thấp nhất.
Vì vậy, hắn muốn luyện chế một ít đan dược để phòng thân.
Đi tới Bách Thảo Đường, lúc này lão dược si cũng không có ở đây nên Hàn Phong tự mình đi vào trong phòng chứa dược liệu. Ở đây là toàn bộ tài liệu luyện đan của Huyền Thiên Tông.
Hàn Phong tỉ mỉ tìm kiếm một lần, thu lấy những dược liệu mà mình cần.
Hắn chỉ cầm một ít phổ thông dược liệu, những dược liệu này đối với Huyền Thiên Tông mà nói cũng như một sợi lông trên chin con trâu mà thôi. Vì vậy Hàn Phong cũng không lo sẽ có người ngăn cản hắn.
Mà khi hắn chuẩn bị rời đi thì khoé mắt đột nhiên chú ý tới một cái giá nhỏ ở trong góc phòng.
Nhất thời, Hàn Phong vốn chuẩn bị rời đi thì quay người lại.
Đi tới chỗ cái giá nhỏ, Hàn Phong phát hiện phía trên có một cây dược thảo màu Tử La thảo. Xem tình hình hiển nhiên là cây dược thảo này lão Dược Si đang cất dấu kĩ.
Tiện tay cầm cây Tử La thảo này lên, nếu lúc này lão Dược Si có ở đây chắc chắn sẽ mắng cho hắn một trận.
Cây Tử La thảo này đã khiến lão Dược Si mất rất nhiều khí lực mới lấy được từ tay một người mua hàng quen, vì nó mà ông gần như đã tiêu tốn gần nửa gia tài. Vì vậy đối với cây Tử La thảo này lão Dược Si từ trước đến giờ đều rất cẩn thận cất dấu, không bao giờ dùng tay đụng vào, sợ làm ảnh hưởng đến dược tính của nó.
Nhưng trong mắt Hàn Phong, cây Tử La thảo này cũng chỉ đồng giá với những dược liệu phổ thông mà hắn vừa lấy thôi. Dù sao, ở kiếp trước, phương pháp trồng Tử La thảo mọi người đều biết, mà đối với luyện dược đại sư như Hàn Phong thì càng không cần bàn.
Nghĩ một chút, Hàn Phong liền đưa cây Tử La thảo này đi.
Đương nhiên không phải hắn muốn mang về chỗ của hắn mà đi tới bên trong viện tử Bách Thảo Đường, tìm một khối đát trống trồng nó xuống.
Thoáng hồi ức một chút, nhớ lại phương pháp để trồng cây Tử La thảo này. Hắn liền trồng cây Tử La thảo này bên cạnh một dược liệu hết sức bình thường là Lan Tâm thảo.
Thoả mãn nhìn kiệt tác của mình, khoé miệng Hàn Phong khẽ mỉm cười. Tin tưởng khi lão Dược Si trở về chắc chắn sẽ thất kinh.
Hàn Phong đang suy nghĩ thì đằng sau truyền tới tiếng bước chân, xoay người lại thì thấy lão Dược Si đã trở về.
Hôm nay lão Dược Si bị Huyền Cơ Tử tìm tới hỏi dò về mấy tân dược phương mới có được, đến giờ mới về. Đối với ba phương thuốc kia, với kinh nghiệm luyện dược nhiều năm của lão Dược Si vừa nhìn là biết không phải phàm vật. Trải qua mấy ngày tỉ mỉ nghiên cứu, trong lòng ông càng bội phục với người nghiên cứu ra ba phương thuốc này. Có thể nghĩ ra phối phương tinh diệu như vậy đúng là thiên tài!
Lòng đang tràn ngập vui vẻ, lão Dược Si thấy Hàn Phong xuất hiện cũng lần đầu tiên mở mỉm cười gọi tên hắn.
Nhưng khi ông nhìn thấy thứ trên bãi đất bên cạnh Hàn Phong thì sắc mặt nhất thời đại biến. Niềm vui khi có được ba phối phương trân quý kia nhanh chóng biến mất, trong lòng hiện giờ chỉ còn lại là phẫn nộ và tiếc nuối.
Thì ra lão Dược Si đã nhìn thấy cây dược liệu bên cạnh Hàn Phong chính là cây Tử La thảo mà ông luôn rất trân trọng.
- Ngươi … ngươi … ngươi…
Lão Dược Si chỉ tay về phía Hàn Phong, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận đến nói không ra lời.
Nhưng ông như nghĩ đến điều gì, vội vàng ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào cây Tử La thảo, đang định đưa tay đào nó lên coi có bị hư hao gì không.
Nhưng khi bàn tay ông đưa lên được nửa đường thì dừng lại.
Vẻ phẫn nộ trên mặt chậm rãi tiêu thất, dần dần chuyển sang kinh ngạc và mừng như điên.
Hàn Phong khẽ mỉm cười nhìn lão Dược Si. Đối với phản ứng của ông hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc. Dù sao, ở đoạn thời này Tử La thảo vẫn thuộc về loại dược liệu hi hữu, một khí có được phương pháp có thể trồng được nó thì khỏi cần nói người bình thường cũng biết điều này có ý nghĩa như thế nào chứ đừng nói là một người thường xuyên tiếp xúc với dược liệu như lão Dược Si.
Quả nhiên, sau khi khiếp sợ qua đi, lão Dược Si cũng không quan tâm đến hành vi hồ đồ của Hàn Phong nữa mà vươn đôi tay đầy nếp nhăn của mình nắm chặt cánh tay Hàn Phong, ngữ khí có chút run rẩy nói:
- Nhanh nói cho ta biết, ngươi làm sao làm được?
Thấy ánh mắt đầy chờ mong của lão Dược Si, Hàn Phong làm bộ dáng vô tội, sau đó giải thích cho ông nghe: hắn đang ở trong phòng chứa dược liệu thì phát hiện gốc dược thảo này, hắn cảm thấy hiếu kỳ nên mới đem nó ra, tiện tay trồng xuống, không biết tại sao mà nó như vậy nữa.
Dưới sự truy vấn không ngừng của lão Dược Si, Hàn Phong làm bộ như chợt nhớ rồi tỉ mỉ nói lại quá trình trồng Tử La thảo một lần.
Sau khi nghe xong, trên mặt lão Dược Si nhất thời như hiện lên một tia sáng, miệng ông thì thào:
- Thì ra là vậy, thực sự quá thần kỳ!
Sau khi lấy lại tinh thần, lão Dược Si luôn miệng tán thưởng Hàn Phong, chỉ thiếu điều nâng hắn đến tận mây xanh.
Sau khi từ chỗ lão Dược Si về, Hàn Phong nhớ tới vẻ mặt luôn lạnh như băng của lão Dược Si lại có thể khen ngợi hắn hết lời như thế thì không khỏi mỉm cười. Hắn nghĩ có lẽ do lão Dược Si quá kích động nên mới thất thố như vậy.
Trở về phòng mình, Hàn Phong nhìn đống dược liệu trước mặt hít một hơi thật sâu. Hắn biết, vài ngày sắp tới hắn đều phải dùng toàn bộ thời gian và tâm lực để luyện chế đan dược.
Ba ngày sau, lấy một viên Hoàn Dương đan đã được cải tiến từ trong Hồng Liên đỉnh ra, Hàn Phong liền mệt mỏi thờ dài một hơi. Ba ngày liên tục, hắn ngoại trừ tu luyện, toàn bộ thời gian còn lại đều dùng để luyện chế đan dược.
Tuy rằng hắn chỉ luyện chế một ít trung cấp đan dược, đối với trình độ luyện dược của hắn thì không có khó khăn gì nhưng dùng thời gian dài như thế thì thể lực của hắn tiêu hao cũng không nhỏ.
Hàn Phong biết, sở dĩ hắn có tình trạng này là do bản thân tu vi thực sự quá yếu.
Mặc dù ở kiếp trước lúc hắn chỉ có thực lực Địa giai cũng từng dùng bảy ngày bảy đêm luyện chế một viên Thiên Nguyên đan cho mình nhưng cũng chỉ thoáng cảm thấy mệt mỏi một chút mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong đối với khát vọng về lực lượng càng thêm cường liệt.
Vì vậy, Hàn Phong móc trong lòng ra một bình ngọc, nhẹ nhàng đổ ra một viên Tụ Linh đan.
Nhìn khoả Tụ Linh đan nho nhỏ trong lòng bàn tay, hắn khẽ mỉm cười rồi không chút do dự bỏ vào miệng.
Thật ra loại đan dược như Tụ Linh đan tuy có thể gia tăng tốc độ tu luyện đấu khí nhưng bởi vì dược tính tương đối mạnh cho nên mỗi viên phục dụng phải cách nhau ba ngày, như vậy thì dược lực lưu lại trong cơ thể mới có thể hoàn toàn hấp thu được.
Nhưng Hàn Phong lại không như vậy, mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều phục dùng một viên Tụ Linh đan. Đây là bởi vì hắn đối với dược tính của Tụ Linh đan và thân thể của bản thân nắm rất rõ. Sau mỗi lần dùng Tụ Linh đan, hắn đều có thể chuyển hoá rồi hoàn toàn hấp thu, không hề lãng phí một chút nào. Cho nên hạn chế ba ngày đối với hắn mà nói không hề có ý nghĩa gì.
Lúc dược lực của Tụ Linh đan bắt đầu tiến nhập vào trong cơ thể, Hàn Phong liền vận chuyển đấu khí, bắt đầu trùng kích Nhân giai nhị phẩm.
So sánh với lúc đột phá từ Cơ Sở cửu phẩm lên Nhân giai nhất phẩm thì lần đột phá lên Nhân giai nhị phẩm này đối với Hàn Phong căn bản không có khó khăn gì.
Đến khi toàn bộ dược lực của đan dược được hấp thu hoàn toàn, Tiên Thiên đấu khí trong cơ thể hắn cũng đã trải đều khắp các kinh mạch. Hàn Phong liền khống chế đấu khí vận hành vài chu thiên.
Nguyên bản đấu khí đang phân tán khắp nơi trong cơ thể, từng chút một bị Hàn Phong tụ tập lại trong các kinh mạch.
Đấu khí từng chút từng chút một chậm rãi tăng trưởng.
Sau thời gian vài nén hương, Hàn Phong cảm giác đấu khí trong cơ thể càng ngày càng nhiều, lúc đầu chỉ bằng ngón tay rồi từ lớn lên, đến cuối cùng lấp đầy tất cả các kinh mạch.
Cảm thụ đấu khí bành trướng trong cơ thể, Hàn Phong trong lòng khẽ động, hắn biết đấu khí tới lúc rồi.
Rồi Hàn Phong điều khiển đám đấu khí này hướng tới bình chướng Nhân giai nhị phẩm trùng kích.
“Ầm ầm!”
Một âm thanh phá vỡ vang lên trong cơ thể Hàn Phong.
Theo âm thanh này vang lên, kinh mạch trong cơ thể Hàn Phong cũng đột nhiên bị xé rách khiến hắn đau đớn. Nhưng đau đớn duy trì không lâu, đấu khí trong cơ thể hắn dần bình ổn lại.
Nhưng lúc này đấu khí trong cơ thể mang đến cho Hàn Phong cảm giác rất khác lạ.
Cảm giác này khiến Hàn Phong biết hắn đã thành công tiến giai lên Nhân giai nhị phẩm.
Sau khi đã tiến giai, Hàn Phong vẫn rất bình tĩnh, không vì thành công lúc này mà cảm thấy vui sướng, bởi vì hắn nghĩ tất cả những điều này là điều tất nhiên.
Tiếp tục tu luyện đến hừng đông Hàn Phong mới dừng lại. Cảm thụ đấu khí trong cơ thể không ngừng lớn mạnh, hắn thở dài một hơi.
Vẫn quá chậm! So với tu vi Thiên giai ở kiếp trước thì lực lượng hiện tại của hắn quả thật là quá nhỏ bé, khiến hắn cảm thấy rất không thích ứng.
Nhưng hắn cũng biết tu luyện phải tiến hành từng bước, nếu quá nóng vội trái lại sẽ ảnh hưởng đến thành tựu về lâu dài, vừa rồi hắn cũng chỉ là có chút cảm khái mà thôi.
Hai ngày kế tiếp, Hàn Phong vẫn như trước, mỗi ngày tu luyện dưới sự giám sát của Lâm Nguyệt. Vì để Lâm Nguyệt vui vẻ, mấy ngày trước Hàn Phong liền làm dáng vẻ đấu khí của hắn đã thăng cấp lên Cơ Sở tứ phẩm. Tin tứ cnày khiến Lâm Nguyệt vui vẻ không thôi. Vì thế, ngày thứ hai sau khi biết tin này, nàng lại mang đến cho Hàn Phong một bình Tụ Linh đan nữa khiến trong lòng hắn xấu hổ không ngớt.
Mà hai ngày này, Hàn Phong khi đối chiêu với Lâm Nguyệt cũng lén quan sát, phát hiện thương thế trong cơ thể nàng đã triệt để bình phục. Hơn nữa đấu khí so với trước kia đã nồng hậu hơn rất nhiều. Hắn đoán đây có lẽ là kết quả do Lâm Nguyệt tu luyện Bồ Đề Tâm Ảnh.
Mấy ngày trước khi hắn muốn xuống núi cứu Trầm Ngọc, điều hắn lo lắng nhất chính là thương thế của Lâm Nguyệt. Nhưng lúc này thấy nàng đã khỏi hẳn, sự lo lắng trong lòng hắn cũng tiêu mất.
Cẩn thận suy nghĩ, Hàn Phong còn có hai việc cần phải hoàn thành, chỉ cần xử lý hai việc này ổn thoả là hắn có thể lập tức xuống núi đi cứu người, để tránh lúc hắn rời đi lại có biến cố.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Phong tới rừng trúc phía sau núi tìm Mạnh Hùng.
Lúc này, Mạnh Hùng vẫn như trước chăm chỉ tu luyện. Hàn Phong quan sát thì phát hiện Mạnh Hùng đã tập luyện Phách Viêm tam thức rất thành thạo, phối hợp với Phách Viêm Chiến Thiên quyết thì uy lực khi hắn xuất thủ cũng không thua kém một võ giả Nhân giai nhị phẩm chút nào. Hơn nữa mỗi chiêu mỗi thức của Mạnh Hùng đều mơ hồ mang theo một cỗ chiến ý rất cường đại, khiến người khác có cảm giác như đối mặt với một bá vương bễ nghễ thiên hạ.
Mặc dù hiện giờ đấu khí của Mạnh Hùng mới chỉ là Cơ Sở cửu phẩm.
Đương nhiên đây cũng chỉ là so sánh tương đối thôi. Ở trong mắt Hàn Phong, Mạnh Hùng vẫn như trước rất “nhỏ yếu”, nếu Mạnh Hùng là địch nhân của Hàn Phong thì hắn có vô số phương pháp có thể đánh bại Mạnh Hùng mà còn không phải phí sức.
Thấy Hàn Phong đột nhiên xuất hiện, Mạnh Hùng rất kinh ngạc. Hắn ngừng tu luyện, chạy tới chỗ Hàn Phong, hàm hậu cười nói:
- Sao hôm nay ngươi rãnh rỗi tới đây thế?
Trong ấn tượng của hắn, Hàn Phong tựa hồ rất bận rộn, mỗi ngày trừ tu luyện thì cũng luyện dược, rất ít khi thấy hắn có thời gian nghỉ ngơi.
- Ta hôm nay tới là cố ý muốn tìm ngươi.
Hàn Phong nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Mạnh Hùng có chút nghi hoặc hỏi:
- Tìm ta?
Hàn Phong gật đầu, từ trong lòng móc ra hai bình ngọc nhỏ rồi đưa cho Mạnh Hùng. Mạnh Hùng thấy vậy thì cẩn thận nhân lấy, sau đó khó hiểu nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong đưa tay chỉ vào bình ngọc nói:
- Cái bình màu đỏ là cho ngươi, bên trong là một ít Ngưng Thần Tụ Lực đan mà ta luyện chế, đối với tu luyện của ngươi có trợ giúp rất lớn. Còn về Tụ Linh đan, ta tin với thực lực hiện tại của ngươi thì trong tông sẽ trọng điểm bồi dưỡng nên ta cũng không làm điều thừa.
Nghe Hàn Phong nói như thế, Mạnh Hùng nhất thời có chút xấu hổ. Hắn sở dĩ có được thành tựu như hôm nay cơ bản đều do Hàn Phong ban tặng. Hôm nay Hàn Phong lại tự mình luyện chế cho hắn nhiều đan dược như vậy, tuy rằng hắn không biết Ngưng Thần Tụ Lực đan là cái gì nhưng hắn biết những thứ mà Hàn Phong lấy ra tất nhiên không phải thứ đơn giản.
Càng nghĩ Mạnh Hùng càng cảm thấy kích động.
Không để ý tới vẻ kích động trên mặt Mạnh Hùng, Hàn Phong tiếp tục nói:
- Còn bình còn lại bên trong cũng có một ít Ngưng Thần đan có tác dụng trợ giúp khi tu luyện, nhưng so với bình của ngươi thì hiệu quả kém hơn rất nhiều. Ngưng Thần Đan này ngươi tìm cơ hội phân cho những người khác trong tông.
Dừng lại một chút, Hàn Phong nói tiếp:
- Nhỡ kỹ, phải tìm người tin cậy, như nha đầu Triệu Lâm Lâm và mấy người Đoạn Nhạc ngươi cũng có thể yên tâm đưa Ngưng Thần đan này cho họ. Còn những người khác ngươi hãy cẩn thận quan sát rồi hãy quyết định.
Mạnh Hùng thấy Hàn Phong nghiêm túc như vậy cũng trịnh trọng gật đầu nói:
- Ngươi yên tâm, việc này cứ giao cho ta.
Mạnh Hùng cũng không hỏi vì sao Hàn Phong làm như vậy, trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần là Hàn Phong nói hắn liền nghe theo.
Thấy bộ dáng trịnh trọng của Mạnh Hùng, Hàn Phong có chút buồn cười, vỗ vỗ vai hắn nói:
- Không cần nghiêm túc như vậy, ta cũng không nói ngươi đi giết người phóng hoả, ta cho các ngươi đan dược là muốn trợ giúp các ngươi đề cao thực lực, có lẽ trong tương lai một ngày nào đó, khi Huyền Thiên Tông gặp phải địch nhân cường đại, nếu thực lực các người không nhanh chóng đề thăng thì làm sao có thể đối phó với địch nhân?
Nói xong, Hàn Phong liền xoay người rời đi, lưu lại Mạnh Hùng với vẻ mặt khó hiểu.
Mạnh Hùng rất kỳ quái, địch nhân?Hàn Phong làm sao biết tông môn sẽ gặp địch nhân?Thật là kỳ quái. Nhưng bất kể như thế nào, nhanh chóng đề cao thực lực bao giờ cũng là chuyện tốt.
Nghĩ vậy, Mạnh Hùng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cất kĩ hai bình ngọc vào lòng rồi tiếp tục tu luyện Phách Viêm Chiến Thiên quyết.
Chỉ một lát sau, rừng trúc sau núi lại truyền ra những âm thanh cuồng nộ.
Mà Hàn Phong sau khi rời đi cũng không có trở về phòng mình mà hướng tới Thần Binh các đi đến.
Ngưng Thần Tụ Lực đan hắn vừa cấp cho Mạnh Hùng thật ra là nhữung bại phẩm do hắn luyện chế ra. Kỳ thực cũng không thể nói chúng là bại phẩm được, chẳng qua những đan dược này không thể phát huy dược tính đến cực hạn nên trong hắn luyện dược đại sư như Hàn Phong thì chúng xem như bại phẩm. Nhưng nếu so chúng với đan dược của những luyện dược sư bình thường luyện chế thì chúng có thể coi như trân phẩm.
Trong lòng vừa nghĩ vừa đi, rất nhanh Hàn Phong đã đến Thần Binh các.
Khi đến nơi, từ bên ngoài Hàn Phong đã loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng đập gõ từ bên trong truyền ra.
Đến đây cũng là một việc hắn cần làm trước khi đi cứu người.
Kỳ thực hắn đến đây là muốn cường hoá thanh linh tê kiếm mà Lâm Nguyệt cho hắn một chút để phù hợp với thực lực của hắn. Một vũ khí tốt có thể giúp tăng cường thực lực của võ giả rất nhiều.
Cái chuôi kiếm này Lâm Nguyệt chỉ có thể xem là một binh khí trung phẩm, có tác dụng giảm thiểu thời gian tụ tập đấu khí của người sử dụng.
Nhưng đối với Tiên Thiên đấu khí của Hàn Phong thì hiệu quả này có thể coi như là không có.
Do đó đối với hắn thì thanh kiếm này so với một thanh kiếm bình thường cũng không khác nhau là mấy.
Vì vậy, làn này hắn cố ý mang thanh kiếm này tới đây để tiến hành cường hoá, phòng khi gặp địch nhân còn có thêm một phần bảo đảm.
Tiến vào trong Thần Binh các, Hàn Phong dựa theo trí nhớ, rất nhanh đã tới gian phòng đặt tài liệu, từ trong đó hắn chọn ra mấy tài liệu hết sức bình thường.
Sau đó đi ra ngoài tìm một góc không có ai cùng với một lò luyện binh khí không ai sử dụng, xem xét một chút rồi hắn lập tức bỏ thanh kiếm và mấy tài liệu vừa lấy được vào trong lò.
Sau đó Hàn Phong lại móc trong lòng một viên đá nhỏ ném vào trong lò.
Viên đá đó ngoài mặt hiện ra ánh ngũ sắc. Nếu có luyện khí sư ở đây nhất định có thể nhận ra đây là một loại tài liệu thương hạng dùng để luyện kim – ngũ sắc thạch.
Kỳ thực khối ngũ sắc thạch này là Hàn Phong lấy từ động phủ của Chấn Phi mang tới đây.
Mục địch tự nhiên là dùng để cường hoá thanh linh tê kiếm của hắn.
Những thứ có thể khiến Chấn Phi coi trọng tất nhiên không phải là loại tài liệu bình thường được.
Loại tài liệu như ngũ sắc thạch này chính là tài liệu tốt nhất để rèn cực phẩm binh khí. Mà Hàn Phong hắn chẳng qua chỉ vì cường hoá một thanh kiếm trung phẩm lại phá của như vậy, đúng là trăm năm khó thấy. Nếu như để các luyện khí sư khác biết được, chắc chắn sẽ nhịn không được mà chửi ầm lên.
Nhưng đối với mấy thứ này, Hàn Phong thật sự không thèm để ý.
Với hắn thì cho dù tài liệu tốt tới đâu so ra vẫn kém ra thanh kiếm này.
Hoả diễm trong lò không ngừng thiêu đốt, Hàn Phong đợi một lúc cảm thấy đã đến lúc, lập tức vươn tay ra, toàn thân vận khởi đấu khí dồn tới bàn tay, một đạo kình khí từ trong lòng bàn tay hắn bắn vào thanh kiếm trong lò.
Bàn tay hắn khẽ chuyển, thanh kiếm liền lăng không chuẩn xác rơi vào trong mặc đám mặc thiết (kim loại đã nung chảy).
Hảo cho một chiêu cách không nhiếp vật.
Lấy thanh kiếm ra, hai tay Hàn Phong cũng không có đình chỉ, dựa theo kinh nghiệm luyện khí kiếp trước, hắn bắt đầu tái luyện chế thanh kiếm này.
Quá trình chuẩn bị mất gần nửa ngày.
Lúc này Hàn Phong nhìn thanh kiếm trong tay, nhãn thần dần trở nên ngưng trọng.
Hắn biết, một bước cuối cùng này rất quan trọng, đây là thời khắc quyết định thành hay bại.
Hai tay hắn không ngừng biến hoá thủ thế, từng luồng đấu khí không ngừng đánh lên bề mặt thanh kiếm.
Bây giờ thanh kiếm giống như cục đất sét không ngừng bị đấu khí của Hàn Phong nhào nặng biến đổi hình dạng.
Thẳng đến khi Hàn Phong đánh luồng đấu khí cuối cùng lên thanh kiếm thì thanh kiếm bỗng nhiên rung động phát ra tiếng ngân khẽ, cả thân kiếm rốt cuộc đã thành hình.
Hàn Phong cầm thanh kiếm thử huy vũ vài cái rồi mới thoả mãn thu nó lại cẩn thận nhìn.
Lúc này bề ngoài thanh kiếm vẫn như trước, chẳng qua trên bề mặt có thêm ngũ sắc nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra. Đây chính là hiệu quả do ngũ sắc thạch mang lại.
Thanh kiếm này sau khi được thêm vào ngũ sắc thạch đã trở thành một thanh thượng phẩm binh khí.
Lúc trước nó vốn chỉ có tác dụng đẩy nhanh tốc độ vận chuyển đấu khí của người sử dụng thì hiện tại còn có thêm một đặc tính khác là tăng phúc thêm 10% lực lượng đấu khí.
Tăng cường thêm 10% năng lượng đấu khí, tuy có vẻ rất nghịch thiên nhưng đối với Hàn Phong lại rất thích hợp.
Đạo lý rất đơn giản, nếu như hai võ giả đấu khí tương đương đối chiến mà một người có được một thanh binh khí có tác dụng tăng phúc 10% thì kết quả như thế nào, không cần nghĩ nhiều.
Thoả mãn nhìn thanh kiếm trong tay, Hàn Phong trong lòng rất vui vẻ, có thêm 10% tăng phúc này cũng tăng thêm khả năng bảo mệnh tốt hơn.
Dù sao, thưc lực hiện tại của hắn quá yếu, mặc dù trong đầu hắn có vô số vũ kỹ cường đại nhưng lại không có thực lực tương ứng để chống đỡ.
Mà có thêm 10% tăng phúc này hắn có thể thi triển vài loại vũ kỹ mà trước giờ không thể thi triểng. Như vậy thì thực lực của hắn không phải chỉ tăng lên một điểm hay nửa điểm đơn giản.
Thu thanh kiếm lại, Hàn Phong cũng có chút mệt mỏi, dù sao hắn cũng không phải luyện khí sư nên khi luyện chế thanh kiếm này cũng khiến hắn tiêu hao không ít đấu khí.
Đang định rời khỏi Thần Binh các thì một người chợt xuất hiện trước mặt Hàn Phong, đồng thời lớn tiếng quát.
- Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải là người của Thần Binh các!
Người này toàn thân da trắng, tóc vàng, mũi so với người thường cao hơn gần gấp đôi, trông như một quái nhân xuất hiện trước mặt Hàn Phong.
Lúc này quái nhân đang cảnh giác nhìn Hàn Phong, sau đó chuyển ánh mắt nhìn thanh kiếm trong tay hắn, rồi kinh ngạc nói:
- Ồ, có thể cho ta xem thanh kiếm trên tay ngươi không?
Nhìn vẻ mặt từ cảnh giác chuyển sang kinh ngạc của quái nhân, Hàn Phong đột nhiên nhớ ra người này là ai.
Nghe hắn nói những lời này, Hàn Phong nhất thời có chút hứng thú.
Lẽ nào tên Gia Nhĩ này là một thiên tài luyện khí? Nhưng trong trí nhớ của Hàn Phong thì trong Huyền Thiên Tông lúc trước không hề có một luyện khí đại sư nào!
Nghĩ vậy, Hàn Phong thuân miệng hỏi:
- Nếu như cho ngươi một khối ngũ sắc thạch, ngươi thật sự có thể rèn ra một thanh binh khí còn tốt hơn thanh kiếm này sao?
- Đương nhiên, ta đối với kỹ thuật rèn của bản thân rất tự tin, chỉ cần cho ta cơ hội, ta nhất định có thể rèn ra một thanh binh khí lợi hại.
Gia Nhĩ có chút kiêu ngạo nói.
Hàn Phong nhìn bộ dáng của Gia Nhĩ, có vẻ không tin tưởng lắm nên hỏi tiếp:
- Vậy ngươi nói xem ngươi đã rèn bao nhiêu thanh binh khí rồi?
Gia Nhĩ có chút đỏ mặt, ánh mắt nhìn Hàn Phong cũng có chút xấu hổ, lại hơi chán nản lên tiếng:
- Chỉ có một!
- Một?
Hàn Phong trợn mắt hỏi lại.
Gia Nhĩ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Phong thì có vẻ rất xấu hổ, nhưng sau đó hắn lại tức giận nói:
- Sư phụ không tín nhiệm ta, không chịu giao cho ta thêm nhiều tài liệu để ta rèn, một thanh binh khí kia cũng là do ta cầu hắn rất lâu mới được hắn đáp ứng cấp cho nguyên liệu để rèn.
Thấy bộ dáng uỷ khuất của Gia Nhĩ, Hàn Phong thầm buồn cười.
Sau đó Hàn Phong nói:
- Vậy binh khí ngươi rèn đâu? Có thể để ta nhìn một chút không?
Gia Nhĩ vừa nghe, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu nói:
- Ngươi chờ chút, ta mang đến cho ngươi xem.
Nói xong, Gia Nhĩ đưa trả thanh kiếm cho Hàn Phong rồi xoay lưng bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của Gia Nhĩ, Hàn Phong thầm nghĩ, tuy rằng kiếp trước hắn chỉ biết Gia Nhĩ xuất thân từ Hán Sâm đế quốc, nhưng hiện tại trong cảm giác của Hàn Phong, tên Gia Nhĩ này cũng không phải nhân vật tầm thường.
Chỉ bằng vào ánh mắt độc đáo vừa rồi và khả năng phân tích chính xác như vậy, cũng đáng để Hàn Phong chờ đợi.
Không lâu sau, Gia Nhĩ đã trở lại, lúc này trong tay hắn có thêm một thanh binh khí toàn thân tối đen như mực.
Cũng có thể xem là một thanh bính khí, Hàn Phong thầm nghĩ, nhưng thanh binh khí này hình dạng quá xấu.
Thấy ánh mặt dị dạng của Hàn Phong, trong lòng Gia Nhĩ không biết sao lại có chút khẩn trương, có lẽ do hắn khó khăn lắm mới gặp được một người có cùng hứng thú luyện khí như hắn, vừa lo lắng đối phương không có đồng dạng cảm giác giống hắn.
Hàn Phong nhận lấy thanh binh khí từ tay Gia Nhĩ, cẩn thận quan sát. Thanh binh khí này có chút giống kiếm, toàn thân là màu đen, giữa thân kiếm có một cái rãnh uốn lượn tới tận chuôi kiếm.
Nhìn thanh binh khí này, Hàn Phong nhanh chóng suy nghĩ, rồi chợt nhớ ra thanh kiếm này hắn đã từng gặp qua rồi. Nó cũng là một loại kiếm nhưng lại thông dụng ở phí tây đại lục, kiếp trước Hàn Phong cũng từng gặp qua vài lần nhưng đối với loại kiếm này hắn cũng không hiểu rõ lắm.
Thanh kiếm này ngoại trừ hình dạng có chút quái dị thì cũng không có gì đặc sắc. Trong lòng Hàn Phong thoáng có chút thất vọng, xem ra trực giác của bản thân không chính xác rồi, tên Gia Nhĩ này có lẽ cũng chỉ là một tên luyện khí học đồ có ánh mắt tương đối tốt mà thôi.
Trả lại thanh kiếm cho Gia Nhĩ, Hàn Phong nói:
- Thanh kiếm này ngoại trừ hình dạng có chút kỳ lạ thì cũng không có chỗ nào đặc biệt, cũng chỉ là một binh khí phổ thông mà thôi.
Vừa nghe xong, Gia Nhĩ rất thất vọng, vẻ mặt trở nên uể oải, thầm nói gì đó rồi không cam lòng nói:
- Xin ngươi tin tưởng ta, ta thật sự có thể rèn được cường đại binh khí. Ta có thể thề, ở trong Thần Binh các này không ai có thể với cùng điều kiện mà có thể rèn được thanh binh khí nào tốt hơn ta, bao gồm luôn cả sư phụ.
Nhìn vẻ mặt quật cường của Gia Nhĩ, Hàn Phong có chút buồn cười, thuận miệng nói:
- Nhìn ngươi có vẻ rất tự tin, vậy ngươi nói xem, người làm sao rèn được thanh binh khí này?
Gia Nhĩ có chút ấp úng nói:
- Sư phụ lúc nào cũng không tin bản lĩnh của ta, không chịu cho ta nhiều tài liệu. Cuối cùng do ta không ngừng năn nỉ nên hắn mới cho ta một ít gang cấp thấp nhất và điền hoàng thạch phổ thông. Ta lại lấy thêm được một ít vô cực sa ở chỗ các sư huynh đệ, sau đó ta không ngừng luyện rèn, mới miễn cưỡng luyện ra thanh binh khí này. Nếu như sư phụ cho ta tài liệu tốt hơn, ta nhất định có thể rèn ra một thanh binh khí so với thanh này tốt hơn gấp mười lần.
Nghe Gia Nhĩ nói, Hàn Phong không khỏi kinh ngạc. Tuy Hàn Phong cũng không phải hành gia trong phương diện luyện khí nhưng một ít cơ bản thì hắn vẫn rất rõ ràng.
Nếu như vừa rồi Gia Nhĩ nói là thật thì hắn tuyệt đối là một thiên tài! Không! Phải là quỷ tài mới đúng, một quỷ tài đang bị mục rửa ở chỗ này.
Hàn Phong biết, nếu theo những lời Gia Nhĩ vừa nói thì với những tài liệu bình thường đến không thể bình thường hơn như thế, nếu để cho hắn làm chắc chắn trăm phần trăm hắn tuyệt đối không có khả năng tạo ra một thanh binh khí như của Gia Nhĩ. Mà có thể tạo ra được một thanh binh khí có thể sử dụng hay không hắn cũng không dám chắc!
Lúc này, ánh mắt Hàn Phong nhìn thanh kiếm trong tay Gia Nhĩ đã thay đổi.
- Những lời ngươi vừa nói là thật?
Hàn Phong hỏi lại.
Gia Nhĩ thấy Hàn Phong không tin, liền vội vàng nói:
- Ta có thể thề với thần của chúng ta, những lời Gia Nhĩ ta vừa nói, nếu có nửa câu là giả thì cả đời này ta sẽ không thể trở thành luyện khí tông sư.
Hàn Phong biết thần thệ chính là lời thề nghiêm túc nhất ở phía tây đại lục. Bọn họ đối với thần thệ rất coi trọng, không hề dám lấy ra để lừa bịp người khác. Hơn nữa đối với một luyện khí sư mà nói, trở thành luyện khí tông sư chính là mục tiêu lớn nhất cả đời họ. Gia Nhĩ dám dùng lời thề như vậy đã đủ chứng minh những lời hắn vừa nói đều là thật.
Như vậy, tên Gia Nhĩ này quả thật là một luyện khí thiên tài. Nhưng tại sao Âu Dương sư thúc tổ của Thần Binh các lại không phát hiện ra?
Hàn Phong lập tức hỏi nghi vấn này, Gia Nhĩ vẻ mặt không cam lòng giải thích:
- Ta đưa thanh binh khí này cho sư phụ xem nhưng hắn lại không tin lời ta nói, cứ nhất mực nhận định ta dùng tài liệu khác để tạo ra thanh kiếm này. Hơn nữa hắn còn phạt giam ta nửa tháng.