Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 544: Kiếm tiền thế nào
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc ôm lấy Ninh Khinh Tuyết, cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ trên người cô, trong lòng cũng cảm thấy kích động. Hắn có chút không khống chế được, hôn lên môi Ninh Khinh Tuyết. Thậm chí hắn đã quên nói cho cô biết, đây là một chiếc nhẫn trữ vật.
Ninh Khinh Tuyết đeo chiếc nhẫn lên. Trong lòng cô cho rằng đây là nhẫn đính hôn. Vốn đã khó kìm chế được bản thân mình, hiện tại lại rơi vào trong lòng Diệp Mặc, được Diệp Mặc hôn, cô sao có thể khống chế được cảm xúc của mình, thậm chí còn quên lúc mình vào còn chưa đóng cửa phòng, đã động tình hôn lại. Đồng thời cô cảm giác được toàn thân rã rời không chịu nổi.
Diệp Mặc lại dùng một bàn tay len vào phía trong vạt áo của Ninh Khinh Tuyết, ôm lấy một bên ngực đầy đặn kiêu ngạo của cô.
Những tiếng bước chân gấp rút truyền tới khiến hai người đang đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt chợt bừng tỉnh. Diệp Lăng thấy cửa phòng Diệp Mặc đã mở, biết anh trai đã đi ra, không suy nghĩ liền xông vào.
Nhưng đập vào mắt cô lại là cảnh anh trai mình đang ôm chị dâu Khinh Tuyết. Khi mắt cô thấy vị trí bàn tay của Diệp Mặc, mặt cô càng đỏ hơn, nói:
- Anh, anh thật là hư. Ngay cả cửa phòng cũng không đóng...
Ninh Khinh Tuyết đang mê đắm trong lửa tình đã tỉnh táo lại. Cuối cùng cô đã hiểu được tình trạng hiện tại của mình và Diệp Mặc. Cô vội vàng rời khỏi vòng tay của Diệp Mặc, sửa sang lại vạt áo một chút, nhưng lại thẹn, không tiện nói chuyện với Diệp Lăng.
Diệp Mặc có chút xấu hổ mỉm cười.
- Diệp Lăng, em đã về sao? Bên Yến Kinh có tốt không?
Diệp Lăng nghe thấy Diệp Mặc hỏi vậy, lập tức quên luôn cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, thao thao bất tuyệt nói về chuyện ở Yến Kinh. Diệp Mặc nghe Diệp Lăng nói có thể hiểu được. Tuy rằng Diệp Tử Phong ở Diệp gia đã ổn định, nhưng dù sao kinh nghiệm vẫn chưa đủ, bối rối trước thế lực phức tạp ở Yến Kinh. So với trước kia, dĩ nhiên Diệp gia không lớn bằng. Đây vẫn là do rất nhiều người nể mặt mũi của Diệp Mặc nên không dám làm gì quá đáng. Nếu không phải Diệp Mặc có năng lực, có lẽ Diệp Tử Phong đã dẫn dắt Diệp gia rời khỏi tổ chức quyền lực quan trọng nhất.
- Anh, anh hai nói hiện tại Diệp gia không bằng trước kia. Anh ấy dự định đến Lạc Nguyệt, nhưng ông nội nói tạm thời không thể đến. Ông nội nói người Mỹ đang tính kế với Lạc Nguyệt, bảo anh phải cẩn thận một chút. Còn nữa, cho dù Lạc Nguyệt đã ổn định, ông nội nói tốt nhất không nên chuyển nhà xưởng chế thuốc ở Lưu Xà đi.
Diệp Lăng thấy Diệp Mặc có vẻ suy tư, lập tức nói toàn bộ những lời Diệp Bắc Vinh đã nói cho hắn biết.
Diệp Mặc lặng lẽ gật đầu. Diệp Bắc Vinh quả nhiên là gừng càng già càng cay. Khi nhìn nhận vấn đề vẫn xa hơn rất nhiều. Ông ta chưa từng tới Lạc Nguyệt, lại có thể phân tích được nước Mỹ đang tính kế với Lạc Nguyệt. Điều này rất quan trọng. Hơn nữa, ông ta còn không mờ mịt nhắc tới xưởng thuốc Lạc Nguyệt. Tuy rằng ông ta nói không rõ ràng, nhưng cũng đủ để suy đoán được một phần.
Cũng đúng. Người Mỹ có ý muốn Lạc Nguyệt, chắc hẳn rất nhiều người đều hiểu được. Mà nước Mỹ để ý tới Lạc Nguyệt, lại chậm chạp không động thủ, còn đưa ra ý tưởng giữ lại ý định giải quyết bằng vũ lực. Những điều này kết hợp lại một chỗ, người khác vừa phân tích, có thể thấy được người Mỹ có chủ ý gì.
Diệp Mặc nhíu mày, trở nên trầm mặc. Nếu người khác cũng có thể phân tích được, mà hắn kéo dài thời gian xây dựng nhà xưởng quá lâu, khẳng định người Mỹ cũng có thể nhận ra mình đã suy đoán được mục đích của bọn họ. Kể từ đó. Bọn họ có thể hoàn toàn từ bỏ Dược phẩm Lạc Nguyệt, sau đó cắn răng động thủ trước hay không?
Ninh Khinh Tuyết vốn đứng ở bên cạnh, sau khi thấy Diệp Mặc nghe Diệp Lăng nói xong lại nhíu mày, trong lòng biết Diệp Mặc đang lo lắng cho Lạc Nguyệt. Chuyện rất nhiều người ở Lạc Nguyệt đều đặt ở trên người hắn. Hắn bây giờ và lúc trước không thích có lo lắng suy nghĩ đã khác nhau một trời một vực. Hắn thành lập Lạc Nguyệt đều là vì mình và chị Lạc Ảnh. Nghĩ đến đây Ninh Khinh Tuyết lập tức có chút đau lòng, lại đi đến trước mặt Diệp Mặc nắm lấy tay hắn.
Diệp Mặc nhìn qua thấy Ninh Khinh Tuyết và Diệp Lăng đang có chút khẩn trương, bỗng nhiên cười. Mình có cái gì phải sợ. Binh đến thì cản. Nước đến đắp đất. Nếu đã đến nước này thì sợ cái gì?
Nghĩ ra tình thế trước mắt, Diệp Mặc lại triệu tập đám người Diệp Tinh, Hư Nguyệt Hoa qua, cùng nhau nghiên cứu đối sách. Bởi vì thời gian không đủ, Diệp Mặc không có khả năng kéo dài thời gian nữa. Hắn phải nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp.
Sau khi mọi người nghe Diệp Mặc nói xong, đều biết chuyện như vậy gấp cũng không được. Không cần phải nói Lạc Nguyệt là một địa phương nhỏ vừa được thành lập, cho dù là một quốc gia, cũng không có cách nào trong thời gian ngắn như vậy trở thành một cường quốc về quân sự.
- Sư huynh, tôi đã xem qua tư liệu mà anh cầm về. Tôi tin tưởng trong thời gian một năm sẽ nghiên cứu chế tạo thành công bom nguyên tử Châu Tế kiểu mới có thể phóng ra. Chỉ có điều nhân tài khoa học kỹ thuật bên chúng ta hơi ít một chút. Nếu có thêm vài người, tôi khẳng định tiến độ nghiên cứu phát triển các hạng mục bên chúng ta sẽ còn nhanh hơn.
Diệp Tinh thấy mọi người đều có chút tức giận, chủ động đứng ra nói.
- Vậy tuyển thêm nhiều nhân tài khoa học kỹ thuật toàn cầu đi. Chúng ta bỏ nhiều tiền một chút, sẽ luôn có người bằng lòng đến làm
Diệp Lăng không chút nghĩ ngợi nói.
Hư Nguyệt Hoa lắc đầu:
- Tuy rằng Dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đối mặt với chi tiêu cho quân phí và xây dựng Lạc Nguyệt Thành ngày càng khổng lồ, hiện tại đã rất miễn cưỡng rồi. Khi vừa mới tới nơi này, bởi vì phát triển Lạc Nguyệt lớn hơn, chúng ta đã tuyển chọn một lượng lớn nhân tài khoa học kỹ thuật các ngành các nghề. Nếu không phải như vậy, hệ thống phòng ngự ban đầu của chúng ta cũng không có cách nào thiết lập được nhanh như vậy. Nếu lại triệu tập nhân tài, tôi sợ Lạc Nguyệt Thành chúng ta sẽ không chống đỡ được, cuối cùng sẽ phá sản...
Còn có một câu nói Hư Nguyệt Hoa đã không nói ra được. Nếu không phải Diệp Mặc kiếm được hơn mười tỷ đôla, nói không chừng Lạc Nguyệt đã phá sản rồi.
Diệp Mặc lại trầm mặc. Tuy rằng viện Tiên Liệu Lạc Nguyệt tiếp đón một bệnh nhân chẳng khác nào lợi nhuận mấy năm của bệnh viện thường, nhưng cho dù là như vậy vẫn không đủ. Dù sao số bệnh nhân này cũng hơi ít. Có thể bỏ ra trăm triệu đôla để khám bệnh dù sao cũng chỉ có ít ỏi mấy người mà thôi. Mà Trú Nhan Đan trị giá một chục tỷ đôla của hắn đến bây giờ một viên cũng không bán được. Tuy rằng Diệp Mặc biết giá này có chút hơi vượt quá phạm vi, nhưng hắn lại không muốn giảm giá.
Ôi, chỗ địa cầu này. Nếu ở Lạc Nguyệt Thành, một viên Trú Nhan Đan chục tỷ đôla, sẽ có không biết bao nhiêu quốc gia bình thường muốn mua. Phải biết rằng Trú Nhan Đan chế luyện lên không khó, nhưng Trú nhan quả lại là ngàn năm một thuở. Không ngờ ở trong này mình lại một viên cũng bán không được. Đây quả thực chính là sự châm chọc.
Nghe Hư Nguyệt Hoa nói xong, Diệp Tinh gật đầu.
- Đúng vậy, chị Nguyệt Hoa nói có lý. Nếu như có tiền, tôi cũng đề nghị mua thêm nhiều lực lượng trên biển, thậm chí bao gồm cả mẫu hạm hàng không. Còn nữa, chúng ta cũng phải thiết lập xưởng đóng tàu, thiết lập bến tàu với quy mô lớn. Đối với một Lạc Nguyệt ba mặt là biển, không có lực lượng trên biển là không được. Cho dù hiện tại tôi không có thời gian dành cho việc này, nhưng những phương tiện có thể lấy được từ người khác, tôi cũng có thể bớt thời gian hướng dẫn.
Vẫn là không có tiền. Diệp Mặc thở dài. Rốt cuộc dùng cách gì mới có thể trong thời gian ngắn tập trung được rất nhiều tiền tài đây?
- Nếu mỏ kim cương lớn nhất nước Nga là của chúng ta thì tốt rồi. Bên trong có cả nghìn tỷ ca-ra kim cương. Cộng lại chính là 200 triệu kg. Nếu đổi thành đôla, phỏng đoán ngay cả đảo này của chúng ta cũng sẽ bị chất đầy.
Diệp Lăng bỗng nhiên mở miệng nói.
Ninh Khinh Tuyết theo bản năng nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay, trong lòng nghĩ không biết lúc nào mình và Diệp Mặc sẽ thật sự kết hôn.
- 200 triệu kg kim cương? Vậy là bao nhiêu tiền?
Bỗng nhiên Diệp Mặc theo bản năng hỏi.
- Nếu chất lượng không tồi, tôi phỏng đoán ít nhất có được 40 triệu tỷ đôla. Tuy nhiên đó là điều không có khả năng. Nếu khai thác những kim cương này đơn giản, người ta đã sớm khai thác hết.
Hư Nguyệt Hoa có chút ghen tị nói. Rõ ràng cô cũng cảm giác những kim cương này không phải thuộc về bọn họ, nên có chút đố kị.
Trong lòng Diệp Mặc lại hơi chấn động. Người khác khai thác rất khó. Không có nghĩa là hắn khó khai thác . Hắn đã luyện khí tới tầng thứ năm, đã có thể thi triển thuật độn thổ. Thậm chí hắn còn có thể trực tiếp dùng thần thức tìm kiếm kim cương dưới lòng đất.
Về phần độ cứng của kim cương, đối với phi kiếm của hắn mà nói càng không có vấn đề. Hắn tin tưởng bất kỳ cái gì có độ cứng đến mấy dưới phi kiếm của hắn vẫn bay như bụi. Hơn nữa hắn biết rõ về độ cứng của kim cương, bởi vì hắn vừa chế luyện một viên cho Ninh Khinh Tuyết. Đối với hắn hoàn toàn không có áp lực.
Điều duy nhất khó khăn là hắn vừa tấn cấp luyện khí tầng thứ năm. Muốn cùng lúc dùng thuật độn thổ và dùng thần thức tìm vị trí của kim cương ngược lại vẫn có chút khó khăn. Hơn nữa chỗ có thể kết thành kim cương chắc chắn sẽ rất cứng rắn. Nếu không nghĩ ra biện pháp, chỉ hoàn toàn dựa vào chân nguyên của bản thân khẳng định là không được.
Bởi vì Diệp Mặc trầm ngâm không nói, mọi người đều không nói gì.
Thật lâu sau. Diệp Mặc mới đập bàn một cái. Thời điểm mọi người đang không biết hắn nghĩ ra điều gì, Diệp Mặc lại nói:
- Chị Nguyệt Hoa, chị lập tức phụ trách phát thông báo ra toàn cầu, toàn lực tuyển chọn nhân tài khoa học kỹ thuật toàn thế giới. Chỉ cần đồng ý đến đây, có thể trả gấp mấy lần giá của họ bây giờ. Thậm chí có thể hơn mười lần. Đặc biệt về nhân tài khoa học kỹ thuật quân sự. Diệp Tinh, một khi chị Nguyệt Hoa tuyển chọn được một ít nhân tài khoa học kỹ thuật, anh lập tức nói rõ cho bọn họ biết sản phẩm nghiên cứu chế tạo công nghiệp quân sự mà chúng ta cần nhất.
- Còn nữa, lập tức mua các loại vũ khí quân dụng. Mặc kệ là súng đạn pháo, hay máy móc, dây truyền sản xuất công nghiệp nặng. Chỉ cần sản phẩm công nghiệp quân sự không lạc hậu, chúng ta đều có thể mua. Về phương diện tiền, tôi sẽ ra ngoài nghĩ biện pháp.
Diệp Mặc nghĩ đến, tuy rằng hắn không thể thông qua chân nguyên đi lại tự nhiên dưới mặt đất, nhưng hắn có thể chế luyện bùa. Có thể chế luyện rất nhiều bùa độn thổ. Như vậy hắn có thể không uổng phí chút khí lực nào vẫn có thể đi lại dưới lòng đất.
Diệp Mặc rất dứt khoát. Sau khi hắn chế luyện rất nhiều bùa độn thổ, sẽ đi tìm kim cương. Tuy rằng không thể tìm được 200 triệu kg, nhưng đối với hắn mà nói chỉ cần tìm được một nghìn kg cũng đã quá đủ rồi. Ngược lại, Diệp Mặc không muốn dùng tất cả các loại máy móc và dây chuyền sản xuất để sản xuất ra vũ khí thiết bị mới nhất. Mà có những cơ sở này, tốc độ nghiên cứu phát triển của Diệp Tinh sẽ nhanh hơn nhiều.
Về phần nhà khoa học và nhân tài quân sự trên toàn thế giới, tuy rằng Diệp Mặc nói như vậy, nhưng phỏng đoán không nhất định có thể tuyển được nhân tài quan trọng nhất. Bởi vì những người tài giỏi đó đã bị các quốc gia quản chế. Đương nhiên là có vài quốc gia phương tây khá văn minh, đối với những người này cũng không nhất định là quản chế nghiêm khắc, cho nên cũng không phải không thể tuyển được dù chỉ một người.
Nếu thực sự không được, hắn sẽ trực tiếp đến quốc gia khác bắt cóc cưỡng chế bọn họ đi, học cách làm của đế quốc mặt trời đen. Nếu bọn Nhật có thể bắt cóc, vì sao hắn không thể bắt cóc?
Diệp Mặc nghĩ đến đây, đột nhiên đứng phắt dậy. Hắn đang nghĩ gì vậy? Làm gì phải đi bắt cóc các nhà khoa học? Nếu đế quốc mặt trời đen đã bắt cóc các nhà khoa học, mình chỉ cần đi tiêu diệt đế quốc mặt trời đen của người Nhật, vậy không phải nhà khoa học của các ngành các nghề đều trong mâm cơm của mình sao? Mình còn cần phải đi bắt cóc nữa sao?
Nhưng hiện tại nước Mỹ vẫn chưa tìm được sào huyệt của đế quốc mặt trời đen? Bọn họ có làm được hay không? Nếu chẳng may những nhà khoa học bị người Mỹ cướp mất, vậy có lẽ là nguy rồi. Đối với Lạc Nguyệt mà nói chính là họa vô đơn chí.
Không được, phải lập tức đi biển Bering, nhất định phải tìm được đế quốc mặt trời đen trước nước Mỹ. Rốt cuộc, Diệp Mặc ngồi chưa được một phút đồng hồ, lập tức vội vàng nói với Hư Nguyệt Hoa một số chuyện, sau đó trong thời gian ngắn nhất liền rời khỏi Lạc Nguyệt. Ngay cả chuyện chế luyện bùa độn thổ để tìm kim cương cũng bị hắn đặt sang một bên.
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 545: Thuyền đánh cá công nghệ cao
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Hơn một giờ sau, Diệp Mặc lại đi tới hòn nhỏ lần trước đã tìm Ninh Khinh Tuyết. Lần trước Diệp Mặc đã theo mấy tên Nhật tới chỗ này. Đảo san hô này vốn có một căn nhà gỗ. Nhưng lần này, khi Diệp Mặc đến đây lại không thấy căn nhà gỗ kia nữa. Hơn nữa xác bốn gã người Nhật chết ở trước căn nhà gỗ cũng không thấy đâu.
Xem ra đã có người tới nơi này. Lúc trước, khi Diệp Mặc ở nhà gỗ đã dùng thần thức đánh dấu lên huy hiệu mặt trời đen của bốn gã người Nhật. Nhưng hiện tại, dấu hiệu thần thức vẫn nằm trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được.
Diệp Mặc quan sát bốn phía một lát, nhưng lại không phát hiện được bất kỳ điều gì. Xem ra đám người Nhật đã rời khỏi đảo san hô này.
Diệp Mặc bỏ qua đảo san hô, bắt đầu truy tìm trên mặt biển. Tuy rằng phạm vi thần thức của hắn đã tiếp cận 800m, nhưng trên mặt biển bao la mờ mịt vẫn có chút khó khăn.
Biết là khó khăn, Diệp Mặc lại không muốn buông tha. Đế quốc mặt trời đen đã âm thầm thành lập rất nhiều năm. Không biết những người Nhật này đã tìm được bao nhiêu nhà khoa học. Còn nghiên cứu chế tạo ra bao nhiêu thành quả. Điều này đối với Diệp Mặc mà nói đều tốt hơn nhiều so với kim cương gì đó. Trước kia hắn không thành lập Lạc Nguyệt Thành thì thôi. Hiện tại hắn đã thành lập Lạc Nguyệt Thành, đối với hắn những điều này đã trở nên rất quan trọng.
Một khi những thành quả nghiên cứu và các nhà khoa học đều rơi vào tay hắn, như vậy ít nhất Lạc Nguyệt sẽ bớt phải phấn đấu mười năm.
Diệp Mặc không ngờ được chỉ trong thời gian một năm, trong lòng hắn lại có biến hóa lớn như vậy. Lúc trước hắn ở Hongkong bắt được ba người Nhật của đế quốc mặt trời đen, từ trong miệng bọn họ biết được chuyện đế quốc mặt trời đen chuyên bắt cóc các nhà khoa học trên toàn cầu, lúc đó hắn còn nghĩ chuyện này không liên quan gì đến hắn. Không ngờ được nhanh như vậy vì Lạc Nguyệt Thành bản thân hắn cũng muốn có các nhà khoa học này.
Diệp Mặc tìm kiếm trên mặt biển suốt cả ngày lẫn đêm. Nhưng liên tục ba ngày, hắn lại không hề phát hiện được điều gì. Tới ngày thứ tư, Diệp Mặc chuẩn bị đặc biệt tìm kiếm ở một vài hòn đảo, hắn lại cảm giác hình như hắn bị cái gì đó tập trung vào. Diệp Mặc thầm nghĩ không tốt. Hắn lập tức di chuyển tới một chỗ khác, tiến vào trạng thái ẩn thân.
Không bao lâu sau, Diệp Mặc lập tức phát hiện một tuần dương hạm nhỏ ở trên mặt biển. Vừa nhìn thấy biểu tượng trên lá cờ, Diệp Mặc lập tức biết được đây là chiến hạm của nước Mỹ.
Diệp Mặc tạm thời không đối phó với chiếc tuần dương hạm này, mà kiểm tra xung quanh một lát. Nói thế nào, một chiếc tuần dương hạm xuất hiện ở trên mặt biển vẫn có chút kỳ lạ, huống gì còn là một chiếc tuần dương hạm nhỏ.
Quả nhiên khi hắn kiểm tra tới 100 km phía trước tàu tuần dương hạm, rõ ràng phát hiện một chiếc thuyền không hề có bất kỳ cờ hiệu nào. Nhưng phía trên chiếc thuyền lại có mấy người Nhật. Ngay lập tức, Diệp Mặc cảm giác được đây là người của đế quốc mặt trời đen.
Phát hiện ra những người Nhật này, trong lòng Diệp Mặc liền mừng thầm. Tuy nhiên hắn lại lập tức hiểu được vì sao chiếc tuần dương hạm nhỏ kia lại muốn theo dõi mấy người Nhật này. Hoá ra bọn họ cũng không tìm được điểm dừng chân thật sự của người Nhật. Chỉ có điều hắn không biết bọn họ đã theo dõi bao lâu.
Bất kể tàu tuần dương hạm của nước Mỹ đã theo dõi bao lâu, Diệp Mặc vẫn quyết định khiến chiến hạm này rời khỏi trò chơi theo dõi này. Chuyện còn lại giao cho mình là được rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc quay trở lại tuần dương hạm của Mỹ, chuẩn bị động thủ.
Cùng lúc đó, mấy tên sĩ quan trong phòng chỉ huy của tàu tuần dương hạm đang nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Rađa. Vừa rồi rõ ràng Radar của bọn họ hiện lên vật thể lạ. Vì sao trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi nữa?
- Lại xuất hiện, ở vị trí 1000m phía trên chiến hạm...
Người sĩ quan râu ngắn đang cẩn thận nhìn chằm chằm vào Rađa bỗng nhiên hưng phấn kêu lên.
- Lập tức khóa...
Hạm trưởng còn chưa nói dứt lời, người sĩ quan râu ngắn lại hét lên một tiếng.
Mọi người đều nhìn về hướng y chỉ. Trên màn hình Radar chợt xuất hiện một luồng ánh sáng trắng. Đây là công kích gì?
- Bắn trả...
Hạm trưởng liền ra lệnh công kích. Có thể thấy phản ứng của Hạm trưởng tuần dương hạm của Mỹ nhanh hơn nhiều so với những người Indonesia kia.
Lúc này Diệp Mặc đã không còn ẩn thân nữa. Phi kiếm trong tay hắn hóa thành một luồng ánh sáng trắng. Trực tiếp tìm về phía tuần dương hạm bên dưới. Sau khi tới luyện khí tầng thứ năm, phi kiếm của Diệp Mặc hoàn toàn có thể vẽ ra kiếm quang dài tới mười ba mét.
Ầm...
Lời Hạm trưởng còn chưa dứt, phi kiếm của Diệp Mặc đã mở ra một đường nứt ngay giữa tuần dương hạm, giống như dưa hấu bị vỡ. Đường nứt này từ phía trên kéo tới xuống dưới đáy của tuần dương hạm, khiến nó từ từ chìm vào trong nước.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Mọi người trên tuần dương hạm chỉ cảm giác tàu hơi rung lên, dường như có chút nghiêng xuống.
- Nước vào rồi...
Một gã lính thủy phản ứng nhanh nhất hét lên một tiếng. Tuần dương hạm của bọn họ còn chưa bắt đầu chiến đấu, đã bị người ta công kích khiến nước tràn vào. Điều này rất thái quá.
Diệp Mặc thu hồi phi kiếm, nhìn chằm chằm vào tuần dương hạm đã bị hắn từ trên không chém thành một đường nứt đang chậm rãi chìm xuống. Hắn lại lắc đầu. Thực lực của mình vẫn quá thấp. Nếu thực lực cao hơn một chút, một kiếm này của hắn chém vào giữa tuần dương hạm, hoàn toàn có thể khiến nó trở thành hai nửa, như vậy mới có được hiệu quả chấn động.
Nhưng một đường nứt như vậy, muốn nhanh chóng tu sửa là điều không có khả năng. Chiến hạm đã bắt đầu tách ra làm đôi. Một đám thuyền cứu hộ được phóng ra ngoài.
Diệp Mặc giận dữ. Mình đã động thủ, sao có thể để đám người trên tuần dương hạm rời khỏi được? Không đợi những người này lên thuyền cứu nạn, hắn lập tức đổi phương hướng, lại phát ra mấy kiếm. Tốc độ tuần dương hạm này chìm xuống nhanh hơn. Nó nhanh chóng chìm vào trong biển sâu.
Sau khi xác nhận không có một người nào còn sống sót, Diệp Mặc rất nhanh chóng đuổi theo chiếc thuyền phía trước. Lúc này Diệp Mặc mới phát hiện tốc độ di chuyển của chiếc thuyền người Nhật đột nhiên nhanh hơn nhiều. Xem ra bọn họ đã biết mình bị người khác theo dõi, cho nên chậm rãi di chuyển, chắc hẳn còn đang suy nghĩ đối sách. Hiện tại không biết vì nguyên nhân gì tuần dương hạm theo dõi bọn họ bỗng nhiên biến mất. Bọn họ làm sao không nhanh chóng vội vàng chạy trốn.
Đoàn tàu chiến của Mỹ rất nhanh chạy tới nơi tuần dương hạm của bọn họ gặp chuyện không may, nhưng hiện trường đã chẳng còn bất kỳ cái gì nữa.
...
Sau khi Diệp Mặc theo dõi chiếc thuyền người Nhật khoảng năm ngày, chiếc thuyền mới dừng lại ở một đảo nhỏ. Đây lại là một đảo san hô. Ở đây nhỏ hơn so với đảo san hô mà Diệp Mặc trông thấy lần trước. Điều duy nhất không giống với trước kia chính là, lần này lại là một chiếc thuyền rất nhỏ. Mà ở đảo san hô kia, chỉ là một chiếc thuyền đánh cá.
Diệp Mặc thật sự không biết những người Nhật này thiết lập nhiều cứ điểm trên các đảo san hô ngoài biển như vậy để làm gì.
Trên đảo nhỏ rõ ràng cũng có căn nhà gỗ. Chỉ là đảo này có hai căn nhà gỗ. Tám gã thủy thủ người Nhật từ trên thuyền nâng mấy chiếc hòm gỗ lớn đi xuống. Sau khi tám người này đi xuống, chỉ để lại một người ở bên ngoài, còn lại bảy người đều đi vào căn nhà gỗ. Tám người này, trên cổ mỗi người đều đeo một huy hiệu đen mặt trời. Diệp Mặc vừa nhìn đã biết những người này quả nhiên là người của đế quốc mặt trời đen.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào bên trong mấy hòm gỗ kia. Hắn giật mình. Hắn không ngờ được toàn bộ bên trong mấy hòm gỗ là vàng. Nhìn thể tích của hòm gỗ này, mỗi hòm đều có khoảng 200~300 cân. Chỗ này có bốn hòm gỗ. Ước chừng phải có hơn một nghìn cân vàng. Số vàng này đại khái khoảng hai mươi triệu đôla. Tuy rằng số tiền này không ít, nhưng còn chưa lọt vào mắt Diệp Mặc.
Hắn không ngờ được nước Mỹ tìm mấy tháng, vẫn không tìm được những người Nhật này, còn bị những người Nhật mang nhiều vàng như vậy tới đây. Xem ra những người Nhật này cũng rất cẩn thận.
Diệp Mặc không biết người Mỹ không phải không tìm được. Trước sau bọn họ đã tìm được ít nhất hai nhóm người Nhật. Nhưng những người Nhật này giống như người Nhật mà Diệp Mặc đã gặp lần trước. Một khi biết được mình bị theo dõi hoặc là sắp bị bắt, liền lập tức tự sát. Điều này khiến người Mỹ tìm suốt mấy tháng qua, lại không có chút thành quả nào. Hôm nay còn bị mất một chiếc tuần dương hạm.
Thần thức của Diệp Mặc cẩn thận quan sát đảo san hô này. Có kinh nghiệm lần trước, Diệp Mặc phát hiện đảo san hô này có rất nhiều máy báo động điện tử. Hơn nữa còn có mấy hệ thống Rađa không nhỏ.
Sau khi mấy tên người Nhật bước vào căn nhà gỗ, thì bắt đầu nói chuyện. Nhưng Diệp Mặc nghe một câu cũng không hiểu. Hắn không thể làm gì khác hơn là ẩn thân, dùng thần thức đánh dấu lên mấy nơi trên đảo.
Sau khi đánh dấu thần thức xong, Diệp Mặc rời khỏi đảo san hô này. Hắn biết những người Nhật đều thích dùng thuốc độc. Tuy rằng hắn hoàn toàn có thể chế ngự đám người Nhật trước khi bọn họ dùng thuốc độc, nhưng hắn lại không hiểu tiếng Nhật, không có cách nào ép hỏi được. Vậy không bằng ở bên cạnh chờ. Hắn không tin những người Nhật này không quay về.
Sau khi Diệp Mặc rời khỏi đảo san hô nhỏ này, đi tới một nơi cách đảo san hô nhỏ chừng hơn mười dặm. Hắn tin tưởng chỉ cần mình không ở trên không trung, Radar của người Nhật chắc chắn sẽ không chú ý tới một người ở trên mặt biển.
Đúng lúc, hơn mười dặm này chính là khoảng cách Diệp Mặc có thể cảm ứng được dấu hiệu thần thức. Nếu xa hơn nữa, hắn sẽ không có cách nào cảm ứng được.
Nhưng dường như những người Nhật này tính ở lại đây lâu dài. Tròn mấy ngày bọn họ vẫn không hề rời bến, càng không có bất kỳ dấu hiệu muốn trở về.
Đang lúc khi Diệp Mặc chờ có phần không kiên nhẫn, dấu hiệu thần thức của hắn thấy có động tĩnh. Diệp Mặc lập tức ẩn thân đi tới phía trên không đảo san hô của mấy người Nhật. Hắn lại phát hiện bên cạnh đảo san hô này đột nhiên có một chiếc thuyền đánh cá dừng lại. Diệp Mặc thậm chí không biết thuyền đánh cá này từ đâu tới. Hắn căn bản không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Mặc dù đang trong biển rộng nếu không chú ý căn bản không nghe được âm thanh nào, nhưng thuyền đánh cá này tới cũng quá quỷ dị.
Diệp Mặc cẩn thận hạ xuống một tảng đá sau đảo, quét thần thức ra ngoài. Nhưng thần thức của hắn vừa quét ra, hắn lập tức liền ngây ngẩn cả người. Mấy ngày trước hắn tới đảo nhỏ này, chỉ có bốn hòm vàng. Nhưng hiện tại phía ngoài nhà gỗ nhỏ có bốn mươi hòm vàng.
Vì sao chỉ một lát lại xuất hiện nhiều như vậy? Hơn nữa bọn họ lấy những hòm vàng này từ đâu ra? Diệp Mặc nghi hoặc dùng thần thức quét ra ngoài, lập tức phát hiện hoá ra phía sau nhà gỗ còn có một tầng hầm. Những người Nhật ở ngoài biển không biết đã lấy từ chỗ nào ra nhiều vàng như vậy. Không ngờ bọn họ còn đặt ở trong tầng hầm. Lần trước không ngờ hắn lại không phát hiện ra.
Hôm nay toàn bộ những hòm vàng trong đó được chuyển ra. Xem ra bọn họ chuẩn bị chuyển đi. Quả nhiên không ngoài dự liệu của Diệp Mặc. Dường như mấy người trên đảo muốn chuyển vàng đến thuyền đánh cá. Bốn mươi hòm vàng nhanh chóng được chuyển lên thuyền đánh cá.
Trên thuyền đánh cá có bốn người. Sau khi toàn bộ những hòm vàng này đều đã chuyển lên thuyền đánh cá, thuyền đánh cá lập tức khởi hành, nhanh chóng rời khỏi đảo san hô này.
Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc là, tốc độ của thuyền đánh cá này chẳng những nhanh hơn chiếc thuyền kia, hơn nữa gần như không có tiếng động gì. Đây là động cơ gì? Hoặc là nói chiếc thuyền này làm sao có thể là một chiếc thuyền đánh cá được? Đây rõ ràng là một kết quả của công nghệ cao.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 546: Lối đi laser, kho vàng
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc có ý định muốn giết tám người còn lại trên đảo, nhưng suy nghĩ một chút vẫn không động thủ. Hắn sợ nếu chẳng may mình giết mấy người này, sẽ rút dây động rừng. Cuối cùng Diệp Mặc vẫn lựa chọn theo dõi chiếc thuyền đánh cá này.
Lúc này trời đã tối. Diệp Mặc đi theo phía sau thuyền đánh cá. Hắn chỉ cảm thấy thuyền đánh cá này quả thực còn nhanh hơn so với ô tô bình thường. Tốc độ này tuyệt đối vượt qua 100km/h. Nói cách khác tốc độ này đã gần tới 60 hải lý, hoặc là nói tốc độ này đã vượt qua 60 hải lý. Tuy rằng Diệp Mặc không biết tốc độ này có phải là cao nhất thế giới hay không, nhưng hắn biết tàu tuần tra bình thường cũng không chắc có thể đạt được tốc độ này, càng không cần nói tới quân hạm.
Mà thuyền đánh cá này to lớn, tuyệt đối không thể nhẹ nhàng như tàu tuần tra. Tuy rằng bề ngoài được thiết kế thành mô hình của thuyền đánh cá nhưng không gian bên trong tuyệt đối có thể so sánh với mấy tàu tuần tra, trọng tải cũng lớn hơn rất nhiều.
Diệp Mặc dừng ở một góc thuyền đánh cá. Quả nhiên, hắn phát hiện không ngờ thuyền đánh cá này được trang bị đại pháo và tên lửa đạn đạo. Gần đây Diệp Mặc đi theo đám người Diệp Tinh lăn lộn đã lâu, đối với mấy thứ này đại khái cũng có biết một chút. Không ngờ thuyền đánh cá này trang bị nòng pháo chính rộng 130mm và và nòng pháo phụ là 76mm. Điều này quả thực chính là một khu trục hạm nhỏ. Hơn nữa thoạt nhìn bệ đại bác kia quả thực không có gì khác với phòng của thuyền đánh cá thường, căn bản nhìn không thể nhận ra được đây là bệ đại bác, không ngờ có loại thiết kế này.
Nhưng điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc là tiếng của động cơ vô cùng nhỏ. Hay là nói chỉ có thể nghe thấy tiếng thuyền đánh cá lướt sóng, mà gần như nghe không thấy tiếng động cơ.
Trong lòng Diệp Mặc cảm thấy kích động. Đây nhất định là một sản phẩm kiểu mới của đế quốc mặt trời đen. Thậm chí cả chiến hạm cũng không thể so sánh với thuyền đánh cá này. Bởi vậy có thể thấy rõ khoa học kỹ thuật của đế quốc mặt trời đen này đã phát triển tới mức nào. Nói không chừng chiến hạm của bọn họ còn mạnh hơn nhiều so với nước Mỹ. Nếu chuyển toàn bộ mấy thứ này đến Lạc Nguyệt, vậy kết quả sẽ như thế nào?
Khi Diệp Mặc còn đang suy tính thiệt hơn, thì thuyền đánh cá đã đi được một đêm. Ngày hôm sau, khi trời vừa rạng sáng, thuyền đánh cá đã tiến vào một cảng nhỏ. Diệp Mặc dùng thần thức quét ra ngoài. Đây là một đảo nhỏ, xem ra vẫn là một đảo nhỏ của tư nhân.
Xung quanh hòn đảo có một vài vệ sĩ canh giữ. Tuy rằng thần thức của Diệp Mặc không thể biết rốt cuộc hòn đảo này lớn tới mức nào, nhưng mắt hắn lại nhìn thấy rất rõ. Phía trên hòn đảo có xây dựng rất nhiều khu kiến trúc, non xanh nước biếc. Hơn nữa trên bờ cát còn có các loại thiết bị nghỉ mát, vừa nhìn đã biết đây chính là nơi nghỉ mát tư nhân của một phú hào.
Diện tích toàn bộ hòn đảo ước đoán cũng không vượt quá mười ki-lô-mét vuông. Diệp Mặc thu hồi ánh mắt. Thuyền đánh cá dưới chân hắn đã tiến vào trong đảo, dừng lại trong một bến tàu có vẻ đơn giản.
Trên bến tàu có bốn gã người Nhật đang canh giữ. Hai người ngoài sáng. Hai người trong tối. Nhưng trong thần thức của Diệp Mặc, điều đó không hề khác nhau. Bên cạnh bến tàu còn có một chiếc xe vận tải đang đỗ. Thấy thuyền đánh cá tiến vào, hai người Nhật từ trên xe vận tải đi xuống.
Mấy người trên thuyền đánh cá và hai người trên xe vận tải nhanh chóng chuyển vàng lên xe vận tải. Ngay sau đó, xe vận tải liền được lái đi. Toàn bộ quá trình, Diệp Mặc không nghe thấy một câu nào. Rất rõ ràng, những người này đã làm việc này không phải chỉ một hay hai lần. Bọn họ đã tương đối ăn ý.
Sau khi xe vận tải đi rồi, Diệp Mặc lập tức giết bốn người trên thuyền đánh cá này, đồng thời giết chết bốn gã bảo vệ người Nhật. Lúc này hắn mới đi theo xe vận tải tiến vào đảo nhỏ.
Khi Diệp Mặc bước lên hòn đảo, hắn mới phát hiện khó trách được không tìm thấy hòn đảo này. Hòn đảo này căn bản đã bị các đảo nhỏ dày đặc xung quanh che lấp. Một điểm nhỏ cũng không nhìn thấy được.
Xe tải nhanh chóng tiến vào một thung lũng. Khi tới trong thung lũng này. Diệp Mặc mới phát hiện nơi này có Càn Khôn khác. Không ngờ bên trong thung lũng lại xây dựng rất nhiều khu nhà ở cao cấp. Hơn nữa còn có một phòng thí nghiệm khá lớn. Chỉ có điều mấy thứ này đều bị cây cối bên ngoài ngăn cản che lấp. Căn bản không tiến vào thì không thấy rõ lắm mà thôi.
Thần thức của Diệp Mặc kiểm tra một chút. Không ngờ thung lũng này được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt. Một nơi nhỏ như vậy, mà ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác. Rất nhiều nơi bí mật, trên mặt đất trống trải đều có hệ thống phòng ngự bằng tên lựa đạn đạo.
Nơi này quả nhiên là một trong những căn cứ của đế quốc mặt trời đen. Không biết có phải tất cả những nhà khoa học của bọn họ đều ở trong này hay không. Diệp Mặc đi theo xe tải dừng lại ở một cửa kho hàng. Xung quanh kho hàng đều là cameras, còn được trang bị vũ khí bắn tự động. Có thể nói là cho dù một con kiến tiến vào, cũng sẽ bị người khác thấy rõ ràng con kiến này mặc quần đùi màu gì.
Diệp Mặc không phải là con kiến. Đề phòng thuật ẩn thân của mình bị camera nhận ra, hắn còn cố ý thả một viên Tinh nguyên đan ở trong miệng, để có thể bổ sung chân nguyên bất cứ lúc nào.
Ở cửa kho hàng có bốn gã toàn thân đều trang bị vũ khí đứng gác. Sau khi kiểm tra giấy tờ chứng nhận của lái xe chiếc xe tải và thứ bên trong xe tải xong, bốn gã đứng bảo vệ mới lui ra. Thần thức của Diệp Mặc lại phát hiện phía sau cửa kho hàng này là một lối đi rất dài. Bên trong lối đi liên tục có các loại tia laser quét qua. Diệp Mặc khẳng định cho dù một khối sắt đi vào, cũng sẽ bị những tia laser kia cắt thành vô số đoạn.
Thật là lợi hại. Diệp Mặc âm thầm chặc lưỡi. Canh phòng nghiêm ngặt như thế, Diệp Mặc khẳng định cho dù là hắn cũng không có cách nào vào được kho hàng. Ai biết hắn có thể ngăn cản được những tia laser này hay không? Diệp Mặc phỏng đoán với tu vi của hắn bây giờ, muốn ngăn cản những laser này thật sự rất khó.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng biết, tuy rằng kho hàng này được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng nếu hắn thật muốn đi vào, lại không ngăn cản được hắn. Cho dù hắn muốn đi vào, cũng sẽ không đi theo lối đi này, mà sẽ lựa chọn một nơi khác.
Tuy rằng chỗ khác có thể là tấm thép dày gần mấy mét, đối với người khác còn khó hơn so với tia laser, nhưng đối với Diệp Mặc lại không có áp lực gì. Phi kiếm của hắn có thể dễ dàng phá vỡ.
Sau khi hai gã bảo vệ lui xuống, cửa kho hàng mở ra. Diệp Mặc phát hiện tia laser bên trong lối đi đã biến mất không thấy nữa.
Sau khi xe tải tiến vào kho hàng. Đối mặt với số hòm gỗ trong kho hàng, Diệp Mặc lập tức ngây người. Rốt cuộc chỗ này có bao nhiêu hòm gỗ? Diệp Mặc phỏng đoán phía trước, phía sau ít nhất có tới ba bốn nghìn hòm. Nếu dựa theo một hòm chứa 250 cân vàng mà tính toán, vậy mấy nghìn thùng là bao nhiêu? Năm sáu trăm tấn vàng sao?
Lần trước Bắc Sa không nhíu mày liền lấy ra mười tỷ đôla, Diệp Mặc biết Bắc Sa hẳn là rất giàu có. Nhưng không ngờ đến đế quốc mặt trời đen này cũng giàu có như thế, thậm chí còn có nhiều vàng như vậy. Đế quốc mặt trời đen giữ lại nhiều vàng như vậy để làm gì? Vì sao không đổi thành tiền, còn xem như bảo bối cất vào kho hàng, còn canh giữ nghiêm ngặt như vậy?
Tuy rằng số vàng này có giá trị, nhưng chẳng qua chỉ khoảng mấy chục tỷ đôla mà thôi. Mấy chục tỷ quả thật rất nhiều, nhưng đối với nghiên cứu khoa học kỹ thuật hiện tại mà nói, cũng không phải là quá nhiều. Vì sao phải đặt ở trong kho hàng, còn canh giữ nghiêm ngặt như thế?
Sau khi hàng trên xe tải được dỡ xuống, Diệp Mặc không cùng đám người trên xe tải ra ngoài, mà ở lại kho hàng này.
Quả thật tất cả các bức tường trong kho hàng đều làm bằng tấm thép, hơn nữa còn tương đối dầy. Thần thức của Diệp Mặc căn bản nhìn không thấu. Diệp Mặc tìm được một bức tường thép, sử dụng phi kiếm trực tiếp đào.
Phi kiếm đào đến khoảng một hai mét, đã bắt đầu phát ra tia điện. Tuy nhiên những tia điện này đối phi kiếm của Diệp Mặc mà nói không có tính khiêu chiến nào. Phi kiếm nhanh chóng xuyên qua lớp tia điện, lại đào thêm một mét mới xuất hiện một cái lỗ thủng lớn.
Diệp Mặc lập tức biết tia điện này hẳn là ở giữa tấm thép có một tầng điện. Nếu như có người sử dụng công cụ đâm thủng tấm thép, gặp điện nhất định sẽ phải chết. Nhưng phi kiếm của Diệp Mặc thậm chí có thể nói là vật cách điện. Tuy rằng là kiếm, nhưng lại là một pháp khí. Nếu phi kiếm của hắn có thể dẫn điện, khi trời có sét đánh và khi đấu với người khác chẳng phải sẽ tự mình chịu khổ sao.
Diệp Mặc xuyên qua cái lỗ thủng này, trực tiếp chui ra ngoài. Ban đầu khi phát hiện ra tia điện, Diệp Mặc tưởng rằng sẽ kích thích máy báo động. Nhưng hắn đợi một hồi lâu, lại không có động tĩnh gì. Rất nhanh Diệp Mặc liền hiểu được, phi kiếm của hắn không dẫn điện, hơn nữa sắc bén khác thường, thậm chí không khiến mảnh sắt vụn nào đụng tới lớp dẫn điện, cho nên không được tính là có sự xâm nhập từ bên ngoài, nên không gây ra báo động.
Ra khỏi kho hàng, Diệp Mặc phát hiện hiện tại không ngờ nơi hắn đang đứng là một căn phòng nhỏ. Trong phòng, một người đàn ông đang sững sờ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Gã bị phương hướng Diệp Mặc đi vào làm choáng váng. Bên trong tấm tường thép này là gì gã không biết, hắn chỉ biết không thể đi vào được. Nhưng hiện tại lại có một người từ đó đi ra.
Tuy nhiên người đàn ông này nhanh chóng có phản ứng. Gã vừa định ấn nút báo động, Diệp Mặc liền đánh ra một hỏa cầu thiêu cháy gã.
Sau khi giết người đàn ông này xong, Diệp Mặc mới cẩn thận nhìn nhìn lại căn phòng này. Tất cả bên trong đều là các màn hình theo dõi. Bỗng nhiên Diệp Mặc thấy một cái bóng trên màn hình theo dõi chính. Hắn liền ngây ngẩn cả người. Vừa rồi sở dĩ người đàn ông kia sững sỡ, nhất định là bởi vì đang nghiên cứu rốt cuộc cái bóng này là gì.
Cái bóng này vô cùng mỏng, hơn nữa như có như không, thậm chí không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được. Nhưng Diệp Mặc lại chấn động. Bởi vì hắn hiểu rõ cái bóng này chính là bóng của hắn. Không ngờ được mình đã ẩn thân, những cameras này vẫn có thể thấy được một bóng mờ. Không biết là do tu vi của mình quá thấp, hay thiết bị theo dõi này quá biến thái.
Tuy nhiên rõ ràng người đàn ông quản lý phòng giám sát này không dám xác định cái bóng là cái gì, cho nên mới không lập tức hạ quyết tâm bấm cảnh báo.
Diệp Mặc cắt đứt một vài dây cáp điện, đang chuẩn bị lấy đi phần cứng, lại phát hiện không ngờ thiết bị theo dõi trong phòng này lại không có phần cứng, chỉ có màn hình.
Diệp Mặc suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định hiện tại liền mở sát giới. Số vàng này nhất định phải mang đi. Nhưng hiện tại hắn không có cách nào mang đi nhiều vàng như vậy. Nhẫn trữ vật vẫn quá nhỏ.
Ra khỏi phòng theo dõi này, Diệp Mặc bắt đầu tìm phòng điều khiển chính của nơi này. Tuy rằng Diệp Mặc không sợ bị bao vây tấn công, nhưng có thể giảm bớt một chút phiền toái, vẫn giảm bớt thì tốt hơn.
Đáng tiếc chính là Diệp Mặc không hiểu tiếng những người Nhật này nói. Hắn tìm một hồi lâu, giết mấy chục người, không phát hiện ra một người nào hiểu tiếng Trung
Diệp Mặc thật sự có chút bực bội. Nếu lại không tìm thấy, không bằng giết sạch toàn bộ đám người ở đây. Hơn nữa Diệp Mặc cảm giác nơi này không có sân bay. Không biết các nhà khoa học có ở nơi này hay không. Nếu các nhà khoa học không có ở đây, hắn tới nơi này nhiều nhất chỉ kiếm được một khoản tiền mà thôi.
Đang lúc Diệp Mặc lo được lo mất, một gã đàn ông khôi ngô dẫn theo hai gã người Nhật đi tới. Diệp Mặc không chút do dự, trực tiếp giết hai gã người Nhật, sau đó kéo người đàn ông kia tới bên cạnh chỉ hỏi một câu.
- Có thể nói tiếng Trung được không?
Theo Diệp Mặc thấy, người đàn ông này hẳn là lãnh đạo. Lãnh đạo chung quy hiểu biết phải nhiều hơn một chút.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 547: Diệt đảo
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Việc đầu tiên mà cái tên râu này làm sau khi tỉnh dậy là cắn răng. Y chưa từng nghĩ đến Diệp Mặc sớm có kinh nghiệm như vậy. Hắn vỗ một cái sau gáy y, một viên thuốc màu đen liền phun ra.
Diệp Mặc cũng thầm than, số người Nhật này thật là độc địa. Trước đây nghe nói bọn chúng có một thói quen là mổ bụng, thật không ngờ bây giờ đã thay đổi thói quen rồi.
Tuy rằng không biết số người Nhật này được đào tạo như thế nào, Diệp Mặc cũng không định hỏi y, mà là trực tiếp điểm vào ấn đường của y, khiến y lâm vào mê man.
- Mày có thể nói tiếng Trung không?
Đây chính là điều Diệp Mặc quan tâm nhất.
- Có
Không ngời tên Nhật này lại biết tiếng Trung, Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, đưa ra câu hỏi liên tục.
- Tất cả các câu hỏi đều trả lời bằng tiếng Trung, mày phụ trách gì ở đây? Có quyền lợi gì?
- Tôi làm trưởng bộ phận an toàn ở đây, phụ trách tất cả các vấn đề an toàn ở đây.
- Nơi này có bao nhiêu người? Có bao nhiêu lực lượng phòng ngự? Có thứ gì đáng giá? Có nhân viên nghiên cứu khoa học nào bị bắt đến đây không?
Liên tục những câu hỏi được Diệp Mặc đưa ra, cái tên râu này cũng trả lời rất cẩn thận.
Suốt một giờ, tên râu này cũng đã đến lúc bắt đầu mệt mỏi. Diệp Mặc đã lấy được những thứ mình muốn, thuận tay thiêu rụi tên râu luôn.
Lúc này Diệp Mặc đã hiểu được, cái đảo này được gọi là Hắc Tinh Đảo, là một trong những đảo nghiên cứu khoa học kỹ thuật chủ yếu của đế quốc mặt trời đen người Nhật. Tuy diện tích ở đây không lớn, nhưng có đến bảy trăm ba mươi chín người Nhật bảo vệ. Ngoài những thứ đó ra, còn có các loại hệ thống phòng ngự đạn đạo, hệ thống ra đa thì nhiều không kể siết.
Những nhân viên khoa học kỹ thuật bị bắt giữ tới đây có tất cả hai trăm bốn mươi hai người. Trong đó có 89 nhà khoa học nổi tiếng trên thế giới. Một lượng lớn khu nhà ở cao cấp kia chính là căn cứ nghiên cứu phát triển của nhân viên khoa học kỹ thuật này. Nơi này không có sân bay, tất cả những chiếc máy bay bắt cóc đều dừng ở trên một hòn đảo cách đây đến hàng ngàn hải lý.
Hơn nữa, trên cái đảo Hắc Tinh này còn có 537 tấn vàng dự trữ, chiếm gần một nửa vàng dự trữ của Bắc Sa
Biết được tất cả, nơi đầu tiên mà Diệp Mặc muốn tới chính là phòng điều khiển, hắn đã cho cắt đứt tất cả các thiết bị liên lạc. Nhưng Diệp Mặc cũng biết cho dù hắn có hủy phòng điều khiển, cũng sẽ có tín hiệu vô tuyến có thể truyền tin. Nhưng cái hắn cần bây giờ là thời gian, muốn để người khác không phát hiện ra khẳng định rất khó
Tiếp theo chính là việc giết người, Diệp Mặc không chút nương tay, chỉ cần hắn nhìn thấy người Nhật thì đều giết hết. Hơn nữa, Diệp Mặc tin rằng hắn dạo qua một vòng trên đảo này, chắc chắn sẽ giết sạch tất cả. Muốn trốn khỏi thần thức cuả hắn thì tuyệt đối là không thể.
Sau khi giết hết bọn người Nhật, Diệp Mặc mới đi vào căn cứ nghiên cứu của những nhà khoa học kia
Tiến vào khu nhà ở bảo vệ nghiêm ngặt, Diệp Mặc mới phát hiện ra rằng, hoàn cảnh của nơi này quả không tệ, chỉ là không gian quá nhỏ, cũng rất là sa hoa cao cấp, bố trí trông giống như một khu du lịch nghỉ mát.
Mấy phòng thí nghiệm và văn phòng đều có người đang chuyên tâm làm việc của mình. Những cái phòng nghiên cứu và phòng thí nghiệm này đều do từng cái sân nhỏ tạo thành. Tổng cộng có tất cả mười cái sân, mỗi cái sân đều độc lập nhưng đều ở trong một cái sân lớn. Sau khi Diệp Mặc bước vào thì có cảm giác giống như bước vào một cái trường đại học vậy.
Diệp Mặc xông vào cái sân lớn nhất thì lập tức có mấy lão nước ngoài kinh ngạc, há hốc mồm nhìn hắn. Với mấy nhân viên nghiên cứu khoa học mà nói, bọn họ ở đây tuy tương đối tự do nhưng từ trước tới giờ chưa từng có người ngoài đi vào. Tuy bọn họ có thể ra ngoài, nhưng cũng có thời gian vào địa điểm. Cùng lắm là đứng bên bãi biển mà nhìn thôi, hoặc là từ một góc độ nào đó mà nói, chỉ cần không bỏ chạy thì quyền lực của họ ở nơi này lớn hơn bọn người Nhật một chút.
Thấy mấy chục người đều nhìn mình, Diệp Mặc nhíu mày. Hắn không biết nói tiếng Anh. Mặc dù hắn đã học qua chút ít tại thư viện đại học Ninh Hải nhưng hắn chỉ có thể nghe hiểu một ít những lời nói đơn giản mà thôi, còn đối với việc nói thì không thể.
- Có ai biết nói tiếng Trung không?
Diệp Mặc nói xong, đưa ánh mắt nhìn quanh một lượt.
Quả nhiên có một cậu con trai do dự một lúc rồi đứng ra nói:
- Tôi là người Hoa Hạ, biết tiếng Trung. Anh là ai?
Trong lòng Diệp Mặc mừng thầm, còn chưa kịp nói chuyện gì thì thần thức đã kịp quét tới một gã lấy ra một đồ vật giống máy báo động. Diệp Mặc không để y có bất cứ hành động gì, liền phóng một đao gió ra, tên này lập tức bị đứt ra làm đôi.
Cảnh tượng giết người máu me đầm đìa khiến những nhân viên nghiên cứu khoa học này ngây người ra.
Diệp Mặc quan sát kỹ một lần nữa, phát hiện ra tên ngày chính là tên nội gián trong viện nghiên cứu khoa học. Ngoài tên đó ra, những người khác đều không có biểu hiện gì.
- Tôi nhắc lại một lần, người tôi vừa giết khi nãy là một người Nhật. Hắn ta là một trong những kẻ nằm vùng giám sát mọi người ở đây. Bây giờ ai muốn cùng tôi trốn khỏi nơi này thì xin mời đứng ra. Nếu không muốn rời đi thì hãy tiếp tục ở lại nơi này.
Diệp Mặc đương nhiên không hảo tâm như vậy, hắn tin tưởng rằng dù nơi này phong cảnh có đẹp như thế nào mà bị chịu cảnh giam lỏng thì cũng chẳng có ai thích.
- Anh đến cứu chúng tôi hay sao?
Một tên da trắng không ngờ biết nói tiếng Trung. Tuy rằng không sõi lắm nhưng cũng biểu đạt được ý của mình.
Diệp Mặc gật đầu.
- Có thể nói là vậy. Nhưng tôi cứu các bạn là có điều kiện đấy. Tôi khẳng định giúp các bạn thoát khỏi khống chế của người Nhật. Các bạn có thể được tự do nhưng nhất định các bạn phải làm việc ở chỗ tôi 5 năm, sau đó mới có thể tùy ý rời khỏi. Trong quá trình làm việc tại chỗ của chúng tôi, mọi người có thể đi dạo thoải mái.
- Các anh là một tổ chức khác ư?
Tên da trắng kia lập tức thể hiện nét mặt không vui vẻ lắm. Từ một nơi này đổi tới một nơi khác, đều là bị giam giữ, không có chút khác biệt nào.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười.
- Không phải, chúng tôi là quang minh chính đại kiến thiết xây dựng thành thị. Công ty của chúng tôi là “Công ty dược Lạc Nguyệt”, không phải là loại không hắc ám gì
- Công ty dược Lạc Nguyệt ư?
Tên người Hoa Hạ kia lập tức kinh ngạc nói lại một câu rồi nói:
- Tôi bằng lòng đi theo “Công ty dược Lạc Nguyệt”. Tôi nghe nói qua, thường thấy trên ti vi nữa, mấy tháng trước các anh còn chiếm lĩnh Senna, sau đó đổi thành Lạc Nguyệt tuyên bố độc lập.
Diệp Mặc thật không ngờ chuyện của Lạc Nguyệt Thành mọi người đều biết, ngẫm lại cũng đương nhiên thôi.
Nơi này chắc là có thể xem ti vi đấy, hoặc có thể là xem ti vi không bị hạn chế nữa.
Nếu là vậy, hắn đã bớt phải sử dụng võ mồm rất nhiều. Tên da trắng kia rõ ràng là biết về công ty dược Lạc Nguyệt. Ông ta cùng với những nhà khoa học khác giải thích một chút. Quả nhiên sau khi những người này khi nghe nói đến Lạc Nguyệt Thành thì lần lượt tỏ ý muốn rời khỏi nơi này.
Đừng nói là năm năm sau bọn họ có thể được tự do trở lại, mà cái chính là diện tích của Lạc Nguyệt Thành hơn nơi này gấp ngàn lần, đủ để cho họ không muốn ở trong cái lồng này rồi.
Tất cả mọi người đều tỏ ý muốn rời khỏi nơi này khiến Diệp Mặc rất hài lòng. Nếu như có người không muốn rời khỏi đây thì trước khi đi Diệp Mặc nhất định sẽ giết người diệt khẩu dù đối phương có biết là mình làm hay không nhưng giết người thì nhất định là phải làm.
Sau đó, Diệp Mặc để những người này mang thành quả nghiên cứu và máy tính của mình tập trung lại, sau đó đưa cho hắn xử lý.
Tên người Hoa Hạ kia là một nhà khoa học Hoa Kiều Mỹ tên là Hoàng Tư Du. Ông ta đã giúp Diệp Mặc rất nhiều thứ.
Mấy viện nghiên cứu khác Diệp Mặc đã sử dụng biện pháp giống vậy thu phục bọn họ, những tên bị giết là bọn nằm vùng gồm 12 tên. Ngoài những thứ phần lớn đã nghiên cứu ra, Diệp Mặc còn chiếm được thành quả nghiên cứu động cơ hạt nhân mới. Động cơ trên thuyền đánh cá kia chính là động cơ hạt nhân. Đặc điểm của nó là tiếng nhỏ, mã lực lớn, tiêu hao ít năng lượng.
Tổng công có 230 nhà nghiên cứu, thêm vào Diệp Mặc là 231 người. Diệp Mặc đã dành được phần lớn tư liệu nghiên cứu khoa học, đối với những cỗ máy và những thứ như sản phẩm nghiên cứu quân sự quan trọng thì đều không bỏ qua.
Hơn hai trăm người dưới sự chỉ huy của Diệp Mặc và Hoàng Tư Du cùng tên da trắng kia, tốn hết gần một ngày mới đưa toàn bộ mấy thứ này lên trên thuyền đánh cá. Thuyền đánh cá này mặc dù lớn, dù sao không phải tàu hàng, cũng chỉ có tải trọng 2000~3000 tấn. Số vàng kia chiếm đến mấy trăm tấn, cùng rất nhiều đồ không cách nào mang đi, Diệp Mặc chỉ có thể bỏ lại
Lúc thuyền đánh cá đi thẳng ra ngoài cảng, mới có hai chiếc máy bay trực thăng bay tới, hai chiếc máy bay trực thăng này hạ cánh xuống đảo nhỏ. Phỏng chừng những tên người Nhật này vốn không thể nghĩ rằng gần nghìn người trên cái đảo nhỏ này gần như đã bị giết sạch, thậm chí ngay cả một tín hiện cũng không phát ra ngoài. Có thể là bởi vì thiết bị theo dõi trên đảo có gì đó không bình thường, lại không có tín hiệu trở lại nên mới phái hai chiếc máy bay bay tới.
Nhưng khi hai chiếc máy bay này bay tới thì rõ ràng đã quá muộn, chiếc thuyền đánh cá đã rời khỏi cảng.
Chiếc thuyền đánh cá này vốn là sản phẩm của những nhân viên khoa học kỹ thuật làm ra cho nên cách khởi động một chiếc thuyền đánh cá đối với họ thì không có chút khó khăn gì cả.
Đối với những nhân viên khoa học kỹ thuật bị bọn người Nhật giam lỏng mà nói, tuy bọn họ thường xuyên nhìn thấy nước biển, nhưng đối với họ việc đi ra biển thì đúng là cơ hội ngàn năm có một.
Thông qua sự giới thiệu của Hoàng Tư Du và tên da trắng Peter kia, Diệp Mặc biết được nhân viên nghiên cứu khoa học ở đây hầu hết đều về lĩnh vực quân sự. Bao gồm những nhân tài chuyên nghiệp chuyên gia nghiên cứu vũ khí hoá học, chuyên gia nghiên cứu thuyền hạm, chuyên gia nghiên cứu động cơ phi cơ, xe tăng pháo hạm các loại
Diệp Mặc cũng không khỏi thầm than, đế quốc mặt trời đen này không ngờ mấy năm nay lại bắt được nhiều nhân tài chuyên nghiệp như vậy. Có thể thấy dã tâm của bọn chúng độc cỡ nào. Diệp Mặc xem qua chút sử sách, biết được người Nhật là một dân tộc rất độc ác, hiếu chiến và tàn nhẫn, mấy trận chiến tranh thế giới đều có bóng dáng của mấy tên này.
Có thể tưởng tượng được rằng, một khi người Nhật này cố gắng trong vòng một vài năm thì thực sự có thể tạo dựng ra một đế quốc quân sự hùng mạnh. Nhưng Diệp Mặc thật sự không biết, tiền của bọn chúng là từ đâu đổ vào để có thể chi trả kinh phí nghiên cứu khoa học lớn như vậy. Còn ở Bắc Sa dường như cũng giống như vậy. Số tổ chức này rốt cuộc là đang muốn làm gì? Tuy Diệp Mặc không biết sau lưng đế quốc mặt trời đen của bọn người Nhật là ai, nhưng hắn khẳng định là chúng có quan hệ với Nhật.
Bắc Sa và Đế quốc mặt trời đen không biết có mối quan hệ gì không?
Đang lúc Diệp Mặc còn đang suy nghĩ về quan hệ giữa hai tổ chức này thì một tiếng vang ầm ầm truyền đến. Bốn chiếc máy bay chiến đấu đang lao về phía chiếc thuyền đánh cá.
Những nhân viên nghiên cứu khoa học nhìn thấy những chiếc máy bay chiến đấu đột nhiên sắc mặt trắng bệch. Trên đảo nhỏ tuy bị giam lỏng nhưng vẫn còn có thể sống. Một khi máy bay chiến đấu thả bom thì đến cơ hội sống bọn họ cũng không còn.
Nhân dịp ngày Quốc tế Phụ nữ xin gửi những lời chúc nồng nhiệt nhất đến toàn thể các bạn nữ. Chúc các bạn ngày một xinh đẹp để có thêm nhiều chàng trai đeo bám lằng nhằng như lửa bám xăng, như răng bám lợi, như trời bám mây, như cây bám đất, như bít tất bám …bàn chân!
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 548: Lạc Nguyệt phát tài, toàn cầu căng thẳng
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Tất cả mọi người đều căng thẳng dõi mắt theo chiếc máy bay chiến đấu trên không trung, không một ai chú ý rằng Diệp Mặc đã biến mất.
Chiếc máy bay cứ ở trước tàu đánh cá, cho dù là người không hiểu chuyện gì cũng biết máy bay đang ép chiếc thuyền phải dừng lại, phía trên chiếc thuyền mặc dù có súng, còn có cả pháo hạm nhưng lại không có một pháo thủ nào.
Bốn chiếc máy bay chiến đấu, đối với Diệp Mặc thì cũng chỉ như bốn con cừu. Cho dù người trên máy bay đã phát hiện có gì đó đến bên máy bay nhưng cũng không có cách nào ngăn cản phi kiếm của Diệp Mặc.
Đuôi của bốn chiếc phi cơ đều có hình mặt trời màu đen, Diệp Mặc lập tức hiểu rằng đây chính là máy bay của đế quốc Mặt Trời Đen. Theo sát Diệp Mặc là bốn đường kiếm liên tục phát ra, so với tuần dương hạm thì khả năng phòng ngự của bốn chiếc phi cơ này chỉ là một con số 0 tròn trĩnh.
Rầm... rầm...
Bốn tia lửa sáng lóe lên, bốn chiếc phi cơ đều tự mang theo ánh lửa rồi cứ thế rơi xuống nước biển lạnh băng, làm những tia nước lớn bắn tung tóe lên.
Tất cả mọi người trên thuyền đánh cá đều ngẩn người nhìn chằm chằm những chiếc máy bay vừa rơi xuống nước, ai cũng mặt mày ngơ ngác. Họ không hiểu rốt cuộc là vì chuyện gì, hay đã xảy ra chuyện gì mà mấy chiếc phi cơ đang chặn đầu thuyền đánh cá lại đột ngột rơi xuống biển.
Diệp Mặc lại xuất hiện ở đầu con thuyền, hắn nhìn đám người còn chưa tỉnh lại, chỉ chào hỏi với Hoàng Tư Du, nói với anh ta hắn cần nghỉ ngơi, không có chuyện gì thì không được làm phiền hắn rồi đi về phòng riêng.
Diệp Mặc biết rằng mặc dù hắn đã tiêu diệt bốn máy bay chiến đấu, nhưng phía trước nhất định còn có quân hạm chặn đường, dù sao khoảng cách giữa biển Bering và Lạc Nguyệt cũng không gần. Diệp Mặc không chú tâm nhiều vào chuyện có quân hạm đang đuổi theo sau lưng, vì dựa vào tốc độ của thuyền đánh cá thì có muốn đuổi theo cũng không đơn giản. Điều Diệp Mặc lo lắng là hạm đội chặn đường phía trước, khả năng duy nhất là hạm đội Mỹ.
Vài ngày trước, nước Mỹ đã bị mất một quân hạm, nhất định sẽ tăng cường lực lượng trên biển Thái Bình Dương, ai biết được họ có đột ngột chặn đường hay không. Con đường ngắn nhất mà thuyền đánh cá đi về chính là đi băng qua Thái Bình Dương, mà Thái Bình Dương lại là hậu hoa viên của nước Mỹ. Quần đảo Hawaii lại còn nằm chính giữa Thái Bình Dương.
Bởi vậy Diệp Mặc không ở lại trên tàu đánh cá, chỉ báo lại phương hướng cho Hoàng Tư Du, bản thân hắn thì đi dọn đường phía trước. Hiện giờ hắn không muốn để nước Mỹ và Lạc Nguyệt đánh nhau, bởi vậy nếu không thể tiêu diệt hoàn toàn đối phương thì Diệp Mặc sẽ không đời nào ra tay.
Điều khiến Diệp Mặc ngạc nhiên là hạm đội chắn đường đầu tiên lại không phải là hạm đội của Mỹ mà là tàu tuần tra của Nhật. Bọn chúng dường như biết được nơi thuyền đánh cá đi qua nên đã đứng chắn đường phía trước từ lâu rồi.
Hai chiếc khu trục hạm, một chiếc tàu bảo vệ, còn có hai chiếc tàu ngầm hạt nhân. Mỗi chiếc tàu trong hạm đội này đều lớn hơn tuần dương hạm mà lúc đầu Diệp Mặc tiêu diệt, Diệp Mặc không có cách nào, hắn trực tiếp chiến đấu với năm chiếc tàu quân hạm của Nhật.
Dưới sự công kích bằng phi kiếm của Diệp Mặc, hai khu trục hạm và một tàu bảo vệ dần dần chìm xuống. Nhưng lần này quân hạm của Nhật lại có cơ hội phản công, cho dù là như vậy thì sau khi cả ba quân hạm chìm xuống thì cũng chỉ bắn ra được một quả pháo mà thôi.
Đối mặt với hai chiếc tàu ngầm hạt nhân, Diệp Mặc càng không hề do dự, trực tiếp phi lưỡng kiếm giải quyết vấn đề, đối với tàu ngầm hạt nhân thì chỉ cần làm nứt vỡ bên ngoài thì người bên trong không có cơ hội nào để có thể sống sót, trừ phi đó cũng phải là người Tu Chân như Diệp Mặc.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, một hạm đội lớn của nước Nhật đã bị tiêu diệt. Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh đến nỗi không có ai kịp phản ứng lại, bộ chỉ huy hải quân nước Nhật chỉ nhận được một tin báo bị tập kích mà thôi. Đến khi bọn họ đến được nơi xảy ra chuyện thì đừng nói là người, đến ma quỷ cũng không có một mống.
Mà sau khi thuyền đánh cá qua nước Nhật, mấy nước khác mặc dù cũng có tàu tuần tra phát hiện, nhưng thuyền đánh cá còn nhanh hơn cả tàu tuần tra. Đợi đến khi người khác sắp tiến đến gần thì thuyền đánh cá đã đi rất xa rồi.
Để đi đường tắt, thuyền đánh cá trực tiếp đi xuyên qua bên cạnh Philippines và Indonesia. Giữa đoạn đường này, Diệp Mặc lại tiêu diệt hai chiếc máy bay và ba quân hạm. Philippines và một số quốc gia theo dõi khác nhìn thấy tàu của Indonesia vô duyên vô cớ chìm xuống đáy biển thì không dám áp sát quá gần, cứ trơ mắt nhìn thuyền đánh cá vượt qua biển Maluku, từ bên cạnh Indonesia vào Ấn Độ Dương đến tận khi hoàn toàn mất tăm mất tích.
Sau khi thuyền đánh cá đi vào Ấn Độ Dương, Diệp Mặc biết đã an toàn tuyệt đối, cho dù như thế hắn vẫn quay đầu tiêu diệt hai chiếc máy bay theo dõi. Điều khiến Diệp Mặc cảm thấy kì lạ là cả quãng đường, máy bay và quân hạm mà hắn tiêu diệt đều là của mấy quốc gia, nhưng không phát hiện ra của Mỹ, điều này khiến hắn rất nghi ngờ.
Khi mấy người Hư Nguyệt Hoa và Hứa Bình kinh ngạc về chuyện Diệp Mặc mang về một số lượng lớn nhân viên kỹ thuật và rất nhiều vàng, thì toàn thế giới đã vô cũng ồn ào náo loạn.
Nước Mỹ lại nhắc lại về sự tồn tại của người ngoài hành tinh, vì một chiếc tàu tuần tra của họ đã mất tích ở Bắc Thái Bình Dương, căn cứ tin tức của tàu gửi về trước khi bị chìm cho thấy, tàu chìm là do một sinh vật lạ, trước khi tấn công thì có hiện lên ánh sáng trắng.
Hơn nữa chiến hạm còn không có cả cơ hội để phản công.
Theo thông báo toàn cầu do Mỹ công bố thì còn phát hành sách bìa xanh “Bảo vệ địa cầu”. Nước Nhật còn phát tin tức ầm ĩ hơn, đó là một hạm đội của họ đã hoàn toàn mất tích, cuối cùng ở đáy biển gần đó tìm thấy thi hài của hạm đội. Tất cả dấu vết bị tấn công của hạm đôi hoàn toàn giống với dấu vết của Mỹ, thậm chí còn giống với dấu vết trên tuần dương hạm bị tiêu diệt của Mỹ, đều là những vết giống dao cắt, có thể nói không một loại vũ khí nóng nào có thể tạo ra loại vết thương như thế này. Đó chỉ là vết thương bị dao chém, nhưng một người thì không thể nào dùng dao chém đứt một quân hạm, cách nói người ngoài hành tinh tấn công là chính xác nhất.
Tiếp theo, Philippines, Indonesia và một loạt các quốc gia liên tiếp đưa tin phát hiện một chiếc thuyền đánh cá có tốc độ 60 hải lý một giờ, Indonesia không chỉ thiệt hại ba quân hạm mà còn mất đi mấy chiếc phi cơ. Chiếc thuyền đánh cá này sau khi đi xuyên qua Indonesia thì cuối cùng mất tích ở Ấn Độ Dương, không rõ là đi về hướng nào, máy bay theo dõi cũng rơi xuống biển không rõ nguyên nhân.
Hơn nữa máy bay và quân hạm bị tiêu diệt đều là do vết thương bị dao cắt, đích thực đều là do cùng một loại vũ khí sát thương. Như vậy rất nhiều người đều liên hệ chiếc thuyền đánh cá và người ngoài hành tinh với nhau, thậm chí nghi ngờ người ngoài hành tinh đã tóm được chiếc thuyền đánh cá này.
Cho đến tận lúc này thì Diệp Mặc mới hiểu tại sao người Mỹ không trực tiếp chặn tàu, thì ra họ đang điều tra sự việc về người ngoài hành tinh. Diệp Mặc theo bản năng sờ sờ mũi mình, hắn có được tính là người ngoài hành tinh hay không? Rất nhanh, hắn lắc lắc đầu, chắc chắn là không được tính rồi, hắn có người thân thích ở địa cầu mà. Hơn nữa, người ở đại lục Lạc Nguyệt đa phần đều là người da vàng.
Biết chuyện thuyền đánh cá đã bị phát hiện, Hư Tuyết Hoa lập tức hạ lệnh phân hủy con tàu.
Diệp Mặc vừa về đã dẫn theo nhiều nhân viên kỹ thuật như vậy, thậm chí rất nhiều trong số đó là chuyên gia quốc tế nổi tiếng, điều này đã giảm bớt đi rất nhiều áp lực đối với Hư Nguyệt Hoa và Diệp Tinh.
Chỉ có điều từ lời nói của Hư Tuyết Hoa, Diệp Mặc hiểu rằng, số vàng đó rất có thể là vàng dự trữ để xây dựng đất nước. Hư Nguyệt Hoa tạm thời bác bỏ ý tưởng bán vàng của Diệp Mặc, thứ nhất Lạc Nguyệt tuy không phải là một đất nước nhưng cũng là một thành trì độc lập, ai mà biết được sau này có hệ thống tiền tệ của riêng mình hay không? Bởi vậy lượng vàng dự trữ nhất định là một điều tất yếu. Hai là, một khi bên Lạc Nguyệt bán ra một lượng vàng lớn, thì đế quốc Mặt Trời Đen bị mất vàng sẽ lập tức nghi ngờ Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc than thầm, vốn cho rằng lấy được nhiều vàng như vậy thì tạm thời không cần khổ sở vì vấn đề tiền bạc, không ngờ vẫn phải đi kiếm tiền.
Những nhân viên kỹ thuật được đưa tới một khu vực bí mật nhất, Diệp Mặc và Hoàng Tư Du đã giải thích, khi ở Lạc Nguyệt thành không có khả năng phong tỏa hoàn toàn thì tạm thời bọ họ phải được che giấu.
Hoàng Tư Du và Peter về cơ bản đã trở thành người của Lạc Nguyệt, bởi vậy không chỉ không có áp lực gì mà ngược lại còn phan công công việc cho một số nhân viên nghiên cứu khác.
Có sự liên minh của đội quân giàu năng lực này, lại thêm cả những thành tựu nghiên cứu của họ thì sự phát triển khoa học kỹ thuật của Lạc Nguyệt sẽ tăng thêm mấy bậc. Diệp Tinh tuy lợi hại, nhưng hắn ta chỉ có một mình, có những người đó cộng tác thì mọi chuyện sẽ khác hoàn toàn. Rất nhiều chỗ hắn ta chỉ cần chỉ điểm một chút, là có thể đưa tiến độ khai thác nghiên cứu một loại vũ khí mới giảm xuống mấy năm.
Đội ngũ nghiên cứu phát triển mới này do Diệp Tinh phụ trách chỉ đạo, lại thêm một số nhân tài được thêm vào, đội ngũ này đã dần dần được hình thành.
Mà Diệp Mặc cũng đang bắt đầu luyện bùa độn thổ để chuẩn bị cho chuyến đi Russia khai thác kim cương.
Cùng thời điểm đó, Mỹ triệu tập hội nghị thượng đỉnh các nhà lãnh đạo toàn cầu, thảo luận về vấn đề người ngoài hành tinh, đồng thời hoàn thành sách bìa xanh “Bảo vệ Địa Cầu”.
Ngoài những hành động của nước Mỹ và nước Nhật, trên hòn đảo mà Diệp Mặc đã tiêu diệt sạch nổi lên rất nhiều cãi vã.
80% lượng vàng dự trữ của đế quốc Mặt Trời Đen đã bị mất, thành quả nghiên cứu trong mười năm của hàng trăm nhà khoa học đã biến mất. Điều quan trọng hơn nữa là đến bốn chiếc máy bay chiến đấu đi truy sát cũng bị tiêu diệt không rõ nguyên nhân, tất cả những điều này chỉ có thể theo cách giải thích của nước Mỹ là do người ngoài hành tinh làm.
- Tra, cho dù là tiêu tốn toàn bộ sức lực cũng nhất định phải tra ra bằng được.
Một người chỉ huy chừng sáu mươi tuổi đứng trên hòn đảo nhỏ này nổi trận lôi đình. Sự việc lần này gần như đã đánh sập đế quốc Mặt Trời Đen, làm mất 80% khí vận của đế quốc này, biến 10 năm nỗ lực cố gắng trở thành vô nghĩa, phải biết rằng chỗ vàng đó là nỗ lực trong suốt mười năm của đế quốc Mặt Trời Đen, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến thành của người khác.
Thuyền đánh cá mất tích ở Ấn Độ Dương, không phải không có người nghi ngờ Lạc Nguyệt thành, rất nhiều người nghi ngờ Lạc Nguyệt thành đều muốn tới dò la tin tức. Thậm chí một số nước còn mượn cớ tìm cơ hội làm ăn với Lạc Nguyệt thành cũng đến để tìm hiểu, nhưng thuyền đánh cá đã phân hủy từ đầu, không có bất kỳ ai moi được thông tin gì.
Diệp Mặc cũng thầm cảm thấy may mắn, ban đầu đều là những nước nhỏ đến ngăn cản, vì nước Mỹ đã mất đi tàu chiến hạm, dường như tất cả binh lực đều tập trung lại. Mục đích đương nhiên là muốn tìm ra nguyên nhân bên trong, không ngờ nguyên nhân đích thực lại bị họ loại bỏ ra, họ càng không ngờ nguyên nhân thực sự lại là một chiếc thuyền đánh cá bình thường.
Một tháng sau, căn cứ phòng ngự Địa Cầu do người Mỹ khởi xướng, vẫn còn đang trong quá trình tranh cãi, Diệp Mặc đã luyện ra gần ngàn tấm bùa độn thổ.
Diệp Mặc sau khi chuẩn bị xong bùa độn thổ lại rời khỏi Lạc Nguyệt đi về phái miệng núi lửa Popigai của khu vực phía đông Siberia, nghe nói nơi đây có kim cương hàng nghìn tỉ ca-ra. Nên Diệp Mặc muốn tới để tìm kiếm cơ hội phát tài, hắn luyện nhiều bùa độn thổ như vậy, mặc dù không nghĩ cũng không thể nào mang đi tất cả số kim cương, nhưng lấy đi một chút cũng được.
Một ngàn cân kim cương đối với mỏ kim cương Popigai có thể nói là chỉ là một sợi lông không đáng kể, theo Diệp Mặc đây là việc chẳng ảnh hưởng tới lợi ích của ai, hoặc nói cách khác hắn còn cống hiến cho sự nghiệp giảm giá kim cương thế giới.
Nhân dịp ngày Quốc tế Phụ nữ xin gửi những lời chúc nồng nhiệt nhất đến toàn thể các bạn nữ. Chúc các bạn ngày một xinh đẹp để có thêm nhiều chàng trai đeo bám lằng nhằng như lửa bám xăng, như răng bám lợi, như trời bám mây, như cây bám đất, như bít tất bám …bàn chân!
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương