Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1635: Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy khảo hạch
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Được!
Diệp Phàm gật đầu nói.
Không lâu sau trưởng phòng phụ trách huấn luyện của Báo Săn đưa tới biểu sắp xếp huấn luyện, Trịnh Phương ký rồi đưa cho Diệp Phàm. Hắn sau khi cầm liền cáo từ rồi đi luôn.
Trở lại văn phòng của Lâm Hoành, Diệp Phàm đưa cho Tư lệnh Lâm tài liệu có liên quan đến việc bố trí huấn luyện. Ông ta nhìn lướt qua, lập tức ngây người, lại liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên cười ha hả nói :
- Vẫn là Diệp đại soái có máu mặt!
- Haizz, tôi phải cảm ơn Tư lệnh Diệp, không ngờ lại có thể giành lấy cho sư đoàn A Sư nhiều thời gian như vậy, thật được mở rộng tầm mắt đấy!
Hầu Bình cười ha hả nói.
- Cảm ơn thì không cần, Báo Săn cũng nên giành chút thời gian cho Trấn TrungLương là phải rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, nói có việc phải đi trước .
- Thật sự là không ngờ lại có thể thuận lợi như thế!
Lâm Hoành vuốt ve Biểu nhật trình trong tay, nói với Hầu Bình.
- Ừ, rất quái lạ! Trịnh Phương sao có thể thay đổi trở nên dễ bảo như thế?
Hầu Bình có chút nghi hoặc.
- Anh đừng nhìn tôi, tôi cũng không được rõ cho lắm. việc này đúng là có kĩ xảo gì đây, Trịnh Phương làm sao có thể như thế được?
Lâm Hoành và Hầu Bình trò chuyện trong phòng làm việc một hồi, cuối cùng đã làm chết mấy vạn nơ ron thần kinh mà vẫn buồn bực không đoán ra được.
Sau khi trở lại Thủy Châu, Diệp Phàm đã thu xếp ổn thỏa chuyện của Thúy Nhi và anh trai của cô.
Việc này thật ra rất đơn giản, Diệp Phàm chỉ cần một chiếc điện thoại là bố trí được ngay. Phạm Đông Trụ cuối cùng đã chọn công ty Vũ Thánh của tổng giám đốc Hầu.
Ngày hôm sau, Cố Nhất Võ bị Thiết Thác và Kiểm Sát trưởng của Tỉnh Hoa Bối Thạch liên kết áp chế. Tòa án tỉnh cuối cùng đã có phán quyết:
Bị phán hai năm tù, nhưng hoãn lại một năm thi hành án. Tuy nhiên, cứ như vậy, Cố Nhất Võ vẫn phải chịu phạt: Đầu tiên chính là bị khai trừ ra khỏi Đảng, sau lại bị khai trừ công chức, phải chíu sự trừng trị của pháp luật.
Đương nhiên, người nhà Cố gia khi đi qua nhìn với ánh mắt thù hằn thì Diệp Phàm cũng nhìn thấy. Diệp Phàm biết rằng chắc chắn đã kết thù oán với Cố gia rồi..
Thời gian cứ thế yên ắng cho tới cuối tháng 12. Vì Vệ Sơ Tịnh thực sự đã làm nên thành tích nên quyết định bổ nhiệm cô làm Chủ tịch quận khu Hồng Liên đã được công bố. Tất nhiên trong việc này đồng chí Diệp Phàm đã đóng góp rất nhiều công sức.
- Diệp Phàm, cậu phải đi tôi cũng ngăn không được, cũng không nên cản trở cậu. Haizz!
Đoạn Hải Thiên ngồi trên ghế, có vẻ hẫng hụt mất mát liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
- Thực ra tôi cũng không nỡ rời xa anh Đoạn. Gần một năm nay cùng anh Đoạn công tác rất vui vẻ.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nhìn Đoạn Hải Thiên một cái, nói tiếp:
- Khu Hồng Liên bây giờ cũng đã bắt đầu phát triển rồi. Việc xây dựng mang tính sinh thái nhân văn đã hoàn thành, nền móng của sự phát triển đã được củng cố vững chắc, tin chắc rằng với nền móng này, Hồng Liên phát triển huy hoàng không phải là một giấc mơ.
Đó vốn là thành quả của cậu, cũng là quả ngọt để lại cho người khác hưởng. Ông em à, thật có chút đáng tiếc rồi!
Đoạn Hải Thiên thản nhiên cười nói còn lắc lắc đầu.
- Không sao, tin rằng người đảm nhiệm chức Bí thư tiếp theo của khu Hồng Liên sẽ là anh Đoạn đây. Đều là người trong nhà, ai hưởng thụ thành quả cũng đều giống nhau, có gì mà phải so bì thiệt hơn với anh Đoạn chứ.
Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt rất chân thành, liếc nhìn Đoạn Hải Thiên một cái, nói thêm:
- Anh Đoạn này, chuyện đồng chí Phạm Đông Bằng đảm nhiệm Bí thư Quận ủy khu Hồng Liên không biết đã ra quyết định chưa?
- Ha ha, có rồi, chắc là Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ngày mai sẽ công bố rộng rãi.
Đoạn Hải Thiên cười nói, cũng rất vui vẻ nói tiếp:
Vệ Sơ Tịnh do chính tôi nâng đỡ đi lên, Phạm Đông Bằng đảm nhiệm Bí thư Quận ủy khu Hồng Liên sau này hoàn toàn có thể toàn lực ủng hộ Vệ Sơ Tịnh công tác. Khu Hồng Liên sau này còn có lão Đoạn tôi quản lý sát sao, làm chủ được khu Hồng Liên như làm chủ được nửa thiên hạ của tỉnh thành.
- Đồng chí Phạm Đông Bằng quả thực rất khá, là một nhân tài. Trong thời gian một năm tôi ở Hồng Liên, anh ta đã làm được rất nhiều việc tốt.
Diệp Phàm khen ngợi nói.
Buổi chiều ngày hôm sau, đoàn người Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy xuống dưới khảo hạch Diệp Phàm. Bọn họ sau khi sát hạch một lượt thì liền đi ngay.
Vừa mới tiễn đoàn người Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Phạm Đông Bằng vẻ mặt tươi cười bước đến, vô cùng cung kính nói:
- Chúc mừng Bí thưDiệp được thăng chức, ha ha ha! Sau này Đông Bằng cũng có thể đến Hải Đông ăn cơmchực được rồi!
- Ha ha, Đông Bằng, tôi phải chúc mừng anh trước mới đúng. Thế nào, có tự tin làm tốt công tác của khu Hồng Liên hay không?
Diệp Phàm cười nói.
- Có chứ! Xin Bí thư Diệp yên tâm. Tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp với Chủ tịch quận Vệ Sơ Tịnh làm tốt công tác. Khu Hồng Liên nhất định sẽ ngày càng phát triển thịnh vượng. Điều này cũng đều là công lao của Bí thư Diệp.
– Phạm Đông Bằng cười nói.
- Vậy là tốt rồi!
Diệp Phàm gật gật đầu.
Buổi tối, rất nhiều đồng chí chúc mừng Phạm Đông Bằng, Diệp Phàm cũng ngồi ở đó. Đương nhiên, đến cuối cùng, Diệp Phàm vốn là khách lại tự nhiên trở thành diễn viên chính. Các cán bộ khu Hồng Liên vây xung quanh, Diệp lão đại say đỏ cả mũi, gục xuống ngay cạnh bàn.
- Đi đến chỗ Thúy Nhi!
Diệp Phàm chỉ chỉ cho Trần Quân lái xe, say túy lúy nói.
- Rõ!
Trần Quân gật đầu, lái xe thẳng đến chỗ Thúy Nhi ở.
Diệp Phàm thuê cho hai anh em họ một căn hộ với ba phòng ngủ, một phòng khách.
Thúy Nhi nghe nói Diệp Phàm sẽ đến thì rất vui mừng.
Trần Quân đưa Diệp Phàm đến nơi xong, tất nhiên là sẽ không lên lầu làm người ta cụt hứng nên lái xe đi luôn.
Vừa mới đẩy cửa ra, vừa nhìn đã thấy Thúy Nhi đứng đón ở cửa. Buổi tối Thúy Nhi có vẻ thuần khiết đặc biệt.
Cô mặc một chiếc váy ngủ sa tanh mỏng, có thể nhìn xuyên thấu cả làn da thấp thoáng bên trong.
Diệp Phàm hơi ngây người, Thúy Nhi má ửng hồng, cười nói:
- Đây là bộ váy em chỉ mặc cho Bí thư Diệp ngắm. Anh trai em buổi tối phải tăng ca không ở nhà, trong nhà chỉ có một mình em. Bình thường em cũng không dám mặc.
Diệp Phàm biết rằng, Thúy Nhi nhất định đuổi khéo anh trai Phạm Đông Trụ của cô ra ngoài, lòng thầm nhủ cô em này thật hiểu ý người khác.
- Đẹp lắm, chiếc váy ngủ này nhìn rất thoải mái.
Diệp lão đại thản nhiên cười cười, còn giơ tay sờ sờ chất liệu.
- Bí thư Diệp, em đi pha trà cho anh thưởng thức nhé!
Thúy Nhi cười, trên bàn đã sớm đun nước sôi.
Diệp Phàm đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha.
Cô gái liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Gần đây em học được từ chị Lý Ngọc rất nhiều chiêu mới.
Chị Lý Ngọc thật tài giỏi! Trà của chị ấy pha thật sự thơm thanh khiết. Cùng một loại trà mà bọn em không pha ra được hương vị trà của chị ấy.
Bởi vì Diệp Phàm đã đánh tiếng nên Lý Ngọc cũng không giấu nghề, đem tất cả tài nghệ của mình truyền lại cho Thúy Nhi.
Đương nhiên, cái này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai có thể học được, cũng cần phải có thời gian rèn luyện.
Đón chén trà của Thúy Nhi đưa cho, Diệp lão đại nhấp một ngụm, khen:
- Tay nghề giỏi!
- Đợi chút nữa em chuẩn bị nước trà cho anh tắm!
Thúy Nhi hé miệng cười nói, gò má ửng hồng, chắc là nghĩ tới cảnh thân mật khi tắm.
- Tắm nước trà, cũng là Lý Ngọc dạy chứ gì.
Diệp Phàm nửa đùa nửa thật, liếc nhìn bộ ngực nở nang của Thúy Nhi một cái.
- Không phải đâu, là cha em truyền cho.
Thúy Nhi lắc đầu, nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Cha em nói, tắm nước trà được truyền lại từ hoàng cung triều Thanh, không những có thể sát trùng tiêu độc, tăng độ đàn hồi của da, tiêu trừ tạp chất, lưu thông khí huyết…
Hơn nữa, đặc biệt thoải mái. Đương nhiên, không chỉ có mỗi lá trà mà còn có phối hợp với nhiều loại dược liệu.
Song lá trà vẫn được dùng làm nguyên liệu chính. Vả lại nghe nói đây là phương thuốc bí truyền của cung đình, cha em đã học được từ lão thái y. Ông chỉ pha cho mẹ em tắm qua một lần, những người khác đều không biết được.
- Vậy sao cha em lại truyền lại cho em? Lẽ nào ông ấy biết em sẽ pha cho anh tắm nước trà?
Diệp Phàm thản nhiên bắt đầu trêu chọc Thúy Nhi.
- Em không làm nữa, anh cười em.
Thúy Nhi xấu hổ đến nỗi mặt mũi đều đỏ ửng lên, lườm Diệp lão đại một cái, lại càng lẳng lơ quyến rũ.
- Ha ha, không nói nữa. Chúng ta bắt đầu đi, anh thật sự xiêu lòng rồi.
Diệp Phàm nói, thật sự có chút tò mò muốn thử kiểu tắm bằng nước trà kia.
Đi vào phòng vệ sinh thì hắn phát hiện bồn tắm đã được thay thế bằng cái to hơn.
- Cái bồn tắm cũ quá bẩn nên em đổi cái này. Anh thấy có được không?
Thúy Nhi hỏi.
- Không tồi!
Diệp Phàm gật gật đầu, phát hiện một mùi hương bay lên từ chiếc bồn tắm lớn, nhắm mắt lại hít bào thì cảm thấy mùi lá trà là chủ đạo.
Nhưng trong đó cũng còn lẫn mùi của một số loại dược thảo. Tuy nhiên mùi hương rất nhẹ nhàng khiến người ta lâng lâng nhẹ như bẫng.
Mà nước có màu xanh lục trong suốt, rất đáng yêu.
Thúy Nhi nhẹ nhàng giúp Diệp lão đại cởi quần áo, còn chính cô cũng cởi đồ ngủ ra, tháo cả áo lót và quần chíp.
- Thật thoái mái!
Diệp lão đại nằm trong bồn tắm lớn, hưởng thụ Thúy nhi nhẹ nhàng mát xa, chà xát.
Trong khoang mũi ngửi thấy mùi lá trà thơm thoang thoảng, thật đúng là thoải mái và thư thái.
Sau một lát, Diệp lão đại tiện tay gạt xuống. Thúy Nhi không đề phòng gì, bộ ngực lập tức trắng lên một mảng, hai trái đào tiên tự động rung lên, tròn đầy và mềm mại trong tay Diệp Phàm.
Không lâu sau, trong phòng lại xảy ra cuộc thủy chiến, phơi phới sắc xuân viên mãn.
Tết Nguyên Đán năm 2003 qua đi, thư bổ nhiệm của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cuối cùng đã đưa xuống dưới. Diệp Phàm ở trong trụ sở của Tổ chức tỉnh ủy, Trưởng ban Lô Minh Châu đích thân đón tiếp hắn, sau khi trò chuyện với Diệp Phàm một hồi hỏi:
- Cậu định khi nào thì đi?
- Cháu đã xem lịch rồi, ngày mùng 6 là thứ hai, đến hôm đó thì đi.
Diệp Phàm nói xong, liếc nhìn Lô Minh Châu một cái.
- Vậy được, vừa hay mùng 6 có thời gian rảnh, tôi sẽ tiễn cậu đi.
Lô Minh Châu giở lịch làm việc ra, nói.
- Cảm ơn!
Diệp Phàm nói.
- Cậu đi đến chỗ Bí thư Phí một chuyến, ông ta có chuyện cần nói với cậu.
Lô Minh Châu nói.
Diệp Phàm liền đi đến phòng làm việc của Phí Mãn Thiên.
Vừa mới đến cửa, hắn đã thấy thư ký Quách Lâm của Bí thư Phí đang lật lật xem cái gì đó trên bàn làm việc. Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Quách Lâm lập tức đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói:
- Xin chúc mừng Bí thư Diệp!
- Vui chung thôi mà!
Diệp Phàm cười cười, nhìn Quách Lâm một cái, nói:
- Thư ký Quách, gần đây vẫn khỏe chứ?
- Khỏe, khỏe! Cảm ơn Bí thư Diệp đã quan tâm.
Quách Lâm cười nói rồi chuyển chủ đề:
- Đúng lúc Bí thư Phí đang rảnh, anh vào ngay đi. Thưa Bí thư Diệp, anh thích uống loại trà gì, tôi sẽ đi pha.
Thái độ của thư ký Quách vô cùng nhiệt tình, Diệp lão đại cũng tương đối thoải mái trong lòng. Phải biết rằng thái độ của thư ký Quách cùng tùy từng đối tượng, đệ nhất thư ký của Bí thư Tỉnh ủy có chút kiêu ngạo cũng là điều bình thường.
Chẳng qua thư ký Quách hiển nhiên đã biết quan hệ của Diệp Phàm và Phí gia nên mới nhiệt tình như thế. Trong quan trường sẽ không có chuyện nhiệt tình vô duyên vô cớ.
- Ngồi đi!
Thấy Diệp Phàm bước vào, Phí Mãn Thiên chỉ vào ghế tựa phía đối diện, thuận miệng nói.
- Bí thư Phí có hút xì gà không?
Diệp Phàm làm một động tác nhả khói.
- Cho một điếu đi!
Phí Mãn Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên nói:
- Bình thường tôi rất ít khi hút thuốc, nhưng thỉnh thoáng cũng hút mấy điếu. Con người vốn đều biết loại này có hại nhưng sao lại không vượt qua được sự cám dỗ của nó?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1636: Chỉ thị của Bí thư Tỉnh ủy
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Không có cách nào cả, Bí thư Phí bận trăm công ngàn việc. Có khi buồn phiền thì thỉnh thoảng hút một điếu cũng là để nâng cao tinh thần.
Diệp Phàm vừa cười vừa rút hộp xì gà, mở ra khẽ đẩy sang. Xì gà này tất nhiên là của gã Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ kính biếu.
Gã này lần trước vừa mới đi Cu Ba liền xách cả thùng xì gà chính hiệu về. Nghe nói gã này rất am hiểu về xì gà, tìm được loại xì gà ngon hảo hạng.
Nghe nói phải dùng thủ thuật mới lấy được, chắc ngay cả đồng chí Castro cũng hút loại thuốc này. Đây chính là bản lĩnh của Hắc Miêu.
- Ồ, chất lượng tuyệt vời nhỉ?
Phí Mãn Thiên hình như từng hút qua, đã nhận ra, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái hỏi:
- Cậu lấy được từ đâu ra vậy?
- Anh trai cháu đã từng đi Cu Ba một lần, tiện tay mang về. Nếu Bí thư Phí thích, vừa nãy cháu có mang theo hai hộp đến đây. Khi nào Bí thư Phí mệt mỏi thì hút một điếu cho sảng khoái. Nghe nói loại xì gà này được quấn bằng tay, đã trải qua khâu xử lý đặc biệt làm giảm thiểu tối đa tác động xấu tới sức khỏe.
Diệp Phàm cười nói, sau vài lần tiếp xúc với Phí Mãn Thiên dần dần cũng không gò bó như trước.
- Đây là cậu đang hối lộ công khai đấy nhé!
Phí Mãn Thiên bất ngờ nói một câu bông đùa, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Loại này giá chắc không rẻ đâu, mấy chục nghìn tệ một hộp phải không?
- Ha ha, cũng gần như thế.
Diệp Phàm thành thật gật đầu, nhìn Phí Mãn Thiên liếc mắt một cái, nói:
- Tuy nhiên đây là cháu tặng cho chú Phí, không phải là đút lót. Cháu trai mà biếu thuốc lá cho chú mà cũng bị coi là hối lộ thì 80% cán bộ Trung Quốc đều bị cách chức hết.
- Ha ha ha… Cái cậu Tiểu Diệp này, miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru.
Phí Mãn Thiên chỉ vào Diệp Phàm phá lên cười, đồng thời cũng nhận hai hộp xì gà. Tiếp đó, Phí Mãn Thiên thu vẻ tươi cười lại, nghiêm mặt nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Cậu chuẩn bị để đi Hải Đông xong cả chưa?
- Nói thật lòng, trong lòng vẫn còn có chút không yên tâm. Dù sao cháu cũng hơi trẻ tuổi quá, làm việc thì cháu không sợ, chỉ sợ có người lắm mồm nhiều chuyện.
Diệp Phàm ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh nói.
- Ừ, miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ, nhưng cũng không phải lo lắng làm gì, chỉ cần trong tâm cậu chính trực vì nhân dân, vì dân làm việc thì tin rằng đến cuối cùng mọi người cũng sẽ hiểu cho cậu.
Phí Mãn Thiên thản nhiên nói xong, nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm :
- Tuy nhiên, đồng chí Phạm Viễn của thành phố Đông Hải là cán bộ sinh ra và lớn lên ở địa phương. Bọn họ đã trải qua vài thập niên phát triển cùng thành phố Đông Hải này. Cho nên đối với địa phương này, mọi ngóc ngách họ đều quen thuộc. Vì thế cậu cần nhờ đồng chí Phạm Viễn chỉ bảo nhiều cho, lấyđược sự ủng hộ của anh ta. Chỉ có như thế cậu mới có thể làm tốt công tác ở Hải Đông được.
Diệp Phàm vừa nghe vừa ngẫm nghĩ ý tứ sâu xa trong lời nói của Phí Mãn Thiên. Bề ngoài là nói mình phải ủng hộ cho Bí thư Phạm Viễn, tuy nhiên Diệp Phàm biết rằng đồng chí Phạm Viễn cũng không phải do một tay Bí thư Phí nâng đỡ lên. Có lẽ trong lời nói của Phí Mãn Thiên còn hàm chứa một ý nghĩa khác.
- Cháu sẽ tùy cơ ứng biến vậy.
Diệp Phàm cuối cùng thốt ra những lời này đến, tất nhiên là để thử Phí Mãn Thiên.
- Ừ, làm công tác thì không thể cứ tằng tằng mãi được, phải có sự thay đổi linh hoạt. Dù gặp bất cứ chuyện gì cũng đều phải tùy cơ ứng biến.
Phí Mãn Thiên thản nhiên gật đầu, châm điếu xì gà hút một hơi. Xuyên qua làn khói thuốc, sắc mặt của Phí Mãn Thiên ngày càng nặng nề, hỏi:
- Cậu đã tìm hiểu qua nét đặc sắc của Hải Đông chưa?
- Nghe nói Hải Đông có tài nguyên khoáng sản khá phong phú, là thành phố nằm ở trung tâm giao cắt giữa thành phố Mặc Hương, Thuận Xương và địa khu Phủ Châu. Hơn nữa, mặt phía đông bắc còn giáp với huyện Đồ An của tỉnh Chiết Ninh. Nói chung, Hải Đông được xem là mảnh đất giao thông then chốt.
Nếu như làm tốt được thì có thể xây dựng thành phố Hải Đông thành tuyến giao thông huyết mạch với phía đông bắc tỉnh Nam Phúc chúng ta. Đây là một cơ hội phát triển, lấy nguồn tài nguyên khoáng sản làm cơ sở làm cho kinh tế Hải Đông phát triển lên một tầm cao mới …
Diệp Phàm nói.
- Xem ra, cậu đã bỏ ra không ít công sức tìm hiểu Hải Đông rồi. Hẳn là cậu đã sớm chuẩn bị đi Hải Đông rồi.
Điểm này rất tốt. Một cán bộ muốn tới cai quản địa phương nào đó cần phải hiểu rõ, nắm vững nó như lòng bàn tay. Cái gì được gọi là hiểu rõ như trong lòng bàn tay? Đó chính là phải bỏ ra nhiều công sức.
Có những sự việc nếu chỉ nhìn qua bề ngoài mà không tự mình trải nghiệm thực tế thì không thể ngộ ra được.
Đợi đến khi thời gian ở địa phương càng dài thì cậu sẽ càng phát hiện ra nhiều vấn đề. Khu Hải Đông hẳn là phải có vị thế ưu việt của nó.
Tuy nhiên, điểm hạn chế duy nhất của Hải Đông chính là không có giao thông đường biển. Đường biển quả là có tác dụng quan trọng đối với sự phát triển của một thành phố.
Cậu thấy mấy thành phố ven biển đấy, có mấy cái kém phát triển đâu. Tuy nhiên đây cũng là do tạo hóa, con người không thể tùy tiện thay đổi được.
Cậu cũng không thể than thân trách phận. Chúng ta phải biết bằng lòng với hiện trạng của mình, tìm cơ hội, lợi thế mà phát triển. Chẳng lẽ đất liền trong đại lục lại không thể phát triển à?
Không thể nào, có thành phố trong đại lục phát triển rất khá theo cách đó. Tài nguyên khoáng sản mà cậu nói chính là nét đặc thù của Đông Hải, tuy nhiên …
Phí Mãn Thiên nói đến đây thì ho sặc sụa mấy tiếng, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Khoáng sản là một con dao hai lưỡi, nếu tận dụng được thì có thể trở thành động lực thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển.
Nhưng nếu xử lý không tốt thì chính là sẽ hủy hoại Hải Đông. Cậu có thể không biết rằng sự ô nhiễm của Hải Đông đã khiến người ta căm giận sôi sùng sục lên rồi.
Lần này cậu xuống đó vừa phải đảm bảo phát triển kinh tế ổn định, nhưng cũng vừa phải chú ý đến sự phát triển bền vững, còn phải chú ý cải thiện điều kiện sống và bảo vệ môi trường sinh thái.
- Bảo vệ môi trường? Lẽ nào có người đem việc này tố cáo lên trên rồi?
Diệp Phàm dự cảm được điều gì, nói.
- Đây không phải là vấn đề tố cáo lên trên, Hải Đông vì khai thác khoáng sản mà nảy sinh rất nhiều vấn đề liên quan.
Đã tới nông nỗi vô cùng nghiêm trọng, một số ông chủ khai thác khoáng sản lớn, thế lực khổng lồ. Bọn họ liên kết với nhau tạo thành vòng tròn thế lực riêng. Nói khó nghe một chút chính là bọn chúng có người có súng trong tay.
Cần phải bắn chết một Chủ tịch huyện, thậm chí Chủ tịch thành phố là rất chuyện rất dễ dàng. Hơn nữa, những ông chủ mỏ quặng này tương đối cứng rắn trong quan hệ với dân chúng địa phương khi dân làm ầm ĩ lên.
Đúng vậy, phát triển và môi trường luôn là hai vấn đề đối lập nhau. Những chủ mỏ khoáng vì kiếm tiền đã làm hủy hoại môi trường địa phương xung quanh.
Mà dân chúng thì phải sinh tồn, bọn họ phải bảo vệ môi trường.
Cậu mà đi sẽ bị mắc trong mớ khúc mắc đó. Làm sao vừa để khai thác tốt tài nguyên khoáng sản, vừa phải quan tâm đến vấn đề môi trường của nhân dân là một vị trí khá trọng yếu.
Hơn nữa, bảo vệ môi trường cũng phải kết hợp với phát triển kinh tế, không thể áp đặt, nhưng cũng không thể buông xuôi. Vì vậy cậu phải chú ý những điều này đấy.
Hôm này Phí Mãn Thiên lại tuôn ra những lời nói trọng yếu.
- Cháu sẽ lưu ý những điều này.
Diệp Phàm tương đối thận trọng gật đầu.
- Cuối cùng là đề xuất một yêu cầu đối với cậu: chỉ tiêu phát triển của toàn bộ tỉnh Hải Đông chỉ đạt đến mức đủ ăn. Cho nên, sau khi cậu đi, tôi chỉ muốn yêu cầu cậu duy trì nền tảng phát triển cơ sở ra thì còn phải phát triển tiến thêm một bước mới được. Ít ra dưới sự lãnh đạo của cậu, cậu hãy làm sao vượt qua được sự phát triển của thành phố Mặc Hương, vọt tới vị trí thứ 8 đi.
Phí Mãn Thiên không ngờ lại có thể bất ngờ đưa ra mục tiêu phát triển cụ thể với Diệp Phàm.
- Vị trí thứ 8, vượt qua thành phố Mặc Hương...
Diệp Phàm thì thào mấy lời này, mày mặt nhăn nhó như ông già.
- Hừ, có mỗi thế mà không làm được thì tỉnh dựa vào cái gì mà để cho cậu ngồi vào vị trí này? Dựa theo quy chế của chúng tôi mà nói, cán bộ có thể ngồi lên được vị trí của cậu, ít nhất phải 40 tuổi trở lên.
Cậu bây giờ mới bao nhiêu tuổi: 27, cả tuổi mụ là 28. Cậu cứ cứ suy nghĩ cho kỹ, cấp trên cho ngươi vị trí này, đương nhiên hy vọng cậu có thể tạo ra được thành tích siêu việt mà cán bộ bình thường không làm được.
Bằng không, lỗ tai của Phí Mãn Thiên tôi sẽ bị cán bộ tỉnh Nam Phúc nhét đầy những lời khó nghe rồi. Hơn nữa, tôi cũng không hy vọng cậu là một thằng bất tài nên hãy làm cho thật tốt để mọi người cùng xem thử đi.
Cho họ thấy rằng mỗi người xuất thân từ Phí gia chúng ta đều là một anh hùng.
Phí Mãn Thiên tuy không có võ công nhưng khí khái hào kiệt lại tương đối rõ rệt. Điều này chắc là kết quả của sự di truyền trong nhà, giống như Phí Thanh Sơn cũng là hạng người phóng khoáng, khảng khái.
- Cháu sẽ thử xem!
Diệp Phàm gật đầu.
- Nếu như cậu không đủ tự tin thì không cần đi Hải Đông nữa.
Phí Mãn Thiên lạnh lùng nói.
- Nhất định làm được!
Diệp Phàm đứng lên, tư thế thề thốt.
- Tốt, tôi chính là thích binh sĩ như vậy, không được làm mất thể diện của Phí gia trang ta.
Phí Mãn Thiên vỗ vai Diệp Phàm.
Nhìn theo bóng dáng Diệp Phàm đi ra ngoài cửa, Phí Mãn Thiên đặt mông ngồi trên ghế xoay, mắt nhìn lên trần nhà, mồm lẩm bẩm:
- Không phải tôi muốn ép cậu mà là cấp trên muốn ép cậu. Anh trai tôi đã dặn để cho cậu vị trí Chủ tịch thành phố này nếu làm không ra được thành tựu thì sẽ không xong, cùng với đó là Phí gia trang cũng bị mất thể diện, chi bằng ép cậu lên Lương Sơn vậy.
Phí Mãn Thiên thở dài, tất nhiên là nghe được lời nói này từ chỗ Chủ tịch Phí Nhất Hoàn: lúc đó Chủ tịch Trấn có giao phó nói là Diệp Phàm rất trẻ tuổi, đem một thành phố lớn như vậy giao cho hắn, nếu như không làm ra được thành tựu gì thì phải xử lý ngay tức thì.
Mà khi thảo luận vấn đề Diệp Phàm ở tỉnh ủy Nam Phúc lần này, tất cả mọi người hiểu được đây là ý của Bí thư Phí Mãn Thiên. Còn Phí Mãn Thiên thì ngậm bồ hòn nói không nên lời, thực ra đây cơ bản là không phải ý của ông ta.
Đây là do cấp trên bù đắp cho Diệp Phàm vì Tổ đặc nhiệm A đã lập công lớn mới cho vị trí này. Bên ngoài thì Phí Mãn Thiên phải xử lý dị nghị của quần chúng, bắt buộc phải nâng đỡ Diệp Phàm. Trong khi đó, kinh nghiệm và tuổi tác của Diệp Phàm đều không đủ.
Điều này rõ ràng là Phí Mãn Thiên chịu áp lực tương đối lớn. Nếu Diệp Phàm có thể tạo ra thành tích thì ít nhất chứng minh được mắt Phí Mãn Thiên còn chưa mù.
Nếu làm không ra thành tích mà bị xử lý thì ngay cả cái mặt của Phí Mãn Thiên cũng không có cái lỗ nào mà chui xuống. Cho nên, Phí Mãn Thiên không thể không dồn ép Diệp Phàm. Ông ta cũng có nỗi khổ tâm khó nói ra.
Diệp Phàm vừa mới trở lại phòng làm việc khu Hồng Liên
Ở hành lang hẹp phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đứng ngồi không yên, hắn chú ý nhìn ra: không phải Lý Ngọc thì còn là ai vào đây nữa. Vả lại, vừa phát hiện bóng Diệp Phàm từ thang máy đi ra, Lý Ngọc vội vàng tránh đi.
Tuy nhiên, cô bị Diệp Phàm gọi lại:
- Chị đến tìm tôi phải không?
- Không… không phải, tôi cần báo cáo công tác của quán trà với Chủ tịch quận Vệ.
Lý Ngọc ngây người đứng ở hành lang hẹp, khẩn trương nói, đầu cúi gằm xuống phía bộ ngực lừng lững.
- Rốt cuộc có chuyện gì, cô nói thẳng đi!
Diệp Phàm nhíu mày lại, hỏi.
- Tôi… tôi muốn buổi tối mời anh đi uống trà.
Lý Ngọc cuối cùng cũng cố lấy dũng khí, nói.
- Ở đâu?
Diệp Phàm cố tình liếc nhìn cô gái một cái hỏi.
- Thiên Trúc Viên thì thế nào ạ?
Lý Ngọc vẻ mặt tha thiết, nhìn Diệp Phàm.
- Được!
Diệp Phàm gật đầu.
- Vậy tôi xin đi trước!
Mặt Lý Ngọc đỏ lên, vội vã chuồn đi như đang chạy.
- Haizz, vì anh trai mà cô đã hao tổn bao tâm tư rồi.
Nhìn theo bóng dáng của Lý Ngọc, Diệp Phàm không khỏi thở dài.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1637: Mắt tôi chưa mù!
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Thực ra người anh trai Lý Mộc của Lý Ngọc không phải loại bất tài, nhưng bởi con người trời sinh của cậu ta không biết đút lót lãnh đạo. Cho nên trong lúc vô ý đã đắc tội với một vị lãnh đạo nào đó ở văn phòng Tỉnh ủy.
Diệp Phàm cho người đi điều tra mới biết được nguyên nhân vì sao Lý Mộc vẫn không được đề bạt. Và gia cảnh của Lý Ngọc cũng không tốt cho lắm nên càng không có tiền quà cáp.
Nói về mặt quan hệ xã hội thì Lý gia lại càng kém. Song hai anh em Lý Ngọc đều rất hiếu kính cha mẹ, phần lớn tiền lương của hai anh em cơ bản đều dành để chữa chân cho mẹ. Về điểm này, Diệp Phàm cũng có chút khen ngợi con người Lý Mộc.
Cho nên hắn mới hạ quyết tâm giúp đỡ Lý gia một phen. Nếu trọng dụng Lý Mộc sẽ đắc tội với lãnh đạo văn phòng Tỉnh ủy nhưng Diệp Phàm cũng mặc kệ đắc tội hay không đắc tội, chẳng qua chỉ là một Phó chủ nhiệm thôi.
Đồng chí Tiểu Diệp bây giờ tiêu chuẩn nhìn người rất cao, một anh cán bộ cấp Sở bây giờ cơ bản là không thèm để mắt tới.
Tuy nhiên khi ăn cơm tối, những người đến chúc mừng đến nhiều quá.
Vừa mới hết giờ làm, Diệp Phàm đã bị những anh em thân thiết nhất như Lô Vĩ, Triệu Thiết Hải, Hạ Hải Vĩ, Túc Nhất Tiêu, Phạm Châu kéo đến Lạc Diệp Cư ở Thủy Châu.
- Các anh em, đại ca được thăng chức, chúng ta cũng được thơm lây, ha ha ha, chúng ta hãy cùng uống một ly chúc mừng Diệp đại ca mới thăng chức!
Vừa mới bước vào phòng thuê riêng, Phạm Châu đã tông cửa, liến thoắng kêu lớn lên.
- Đúng, đúng đúng! Cụng một ly nào, chúc mừng đồng chí Diệp Phàm thăng chức đến Hải Đông!
Hạ Hải Vĩ cũng cao hứng, giơ chén rượu lên, bắt đầu lớn tiếng hô hào. Đám Lô Vĩ đương nhiên cũng vào hùa theo, ầm ĩ cả lên.
Mấy anh em chạm ly loảng xoảng vài tiếng rất kêu.
- Thật không ngờ, lúc trước kia nghe ông em nói là đi Hải Đông, tôi còn tưởng rằng đang nói nhảm.
Thật sự không ngờ được, mới mấy tháng sau đã trở thành sự thật.
Hạ Hải Vĩ cười ha ha nói.
- Đại ca là ai chứ? Người thường sao có thể làm đại ca của Lô Vĩ được cơ chứ? Lô Vĩ tôi là ai? Ở tỉnh thành người ta cũng gọi tôi Thái Tử gia. Ha ha!
Thằng cha Lô Vĩ này vỗ ngực, giữ tư thế là người đệ nhất thiên hạ làm trò khiến cho mọi người đều vui.
- Lô Thái Tử, đại ca mời cậu một ly!
Diệp Phàm liếc nhìn thằng nhóc này một cái, thản nhiên cười nói.
- Không dám, ở trước mặt đại ca, em vĩnh viễn là thằng em nhỏ, không nên nói hai từ Thái tử. Thế khác nào giết em cho rồi?
Lô Vĩ cười ha hả nói.
- Vốn cho rằng dốc hết sức lực thì tôi có thể đảm nhiệm được cái chức giám đốc sở Sở Giám Sát, dù sao cũng là cùng một bậc với giám đốc sở, gần đuổi kịp gót chân của ông em Diệp đây. Không thể ngờ được trong nháy mắt, ông em lại có thể được thăng chức. Chức giám đốc sở này đem so sánh với chức vụ của hắn chẳng khác gì trộn nước lẫn với phân. Thật tức chết đi được!
Túc Nhất Tiêu bất ngờ than thở, đầu hơi lắc lắc.
Trong khi mọi người đang uống rượu, Diệp Phàm liên tiếp nhận được mấy chục cuộc điện thoại chúc mừng của những lãnh đạo như cán bộ khu Hồng Liên, đồng nghiệp thành phố Thủy Châu và còn có Tề Chấn Đào.
Khi Diệp Phàm bận tiếp điện thoại thì Phạm Cương đưa ra một chủ ý củ chuối, nói là mỗi lần Diệp Phàm nhận điện thoại thì phạt uống một ly rượu.
Cứ như thế, đồng chí Diệp Phàm uống liên tiếp mấy chục vại bia lớn.
Mặc dù là tửu lượng cũng lớn nhưng cũng không đỡ được, thằng nhãi này đã ngà ngà say.
Trần Quân đưa Diệp Phàm về tới Sở Thiên Các của Diệp phủ.
Thằng nhãi này gật gù lơ mơ đi vào phòng vệ sinh. Sau khi phát hiện vẻ say rượu của mình trong gương, không cẩn thận trượt chân ngã oạch một cái mới nhớ đến cuộc hẹn với Lý Ngọc.
- Gay to rồi, Lý Ngọc không thể nào vẫn đang ở Thiên Trúc Viên đấy chứ?
Diệp lão đại nhìn đồng hồ, đã hơn 0 giờ rồi, vội vàng rút điện thoại gọi cho Lý Ngọc, nhưng trong điện thoại chỉ có tín hiệu tắt máy.
- Không xong rồi, lúc đầu đã đồng ý với Lý Ngọc là không gặp không về. Cô nàng ngốc này không phải đã tin là thật, đến điện thoại cũng tắt đấy chứ.
Diệp Phàm cảm thấy rất đau đầu.
Ngẫm nghĩ một chút hắn vội vã tắm qua rồi vọt ra ngoài gọi tắc xi đi thẳng đến Thiên Trúc Viên. Diệp Phàm có chút lo lắng, bởi vì Lý Ngọc đã từng nói: tối nay tắt máy, điện thoại của ai cũng không tiếp để chuyên tâm biểu diễn trà đạo cho một mình Diệp Phàm.
Khi đã tới Thiên Trúc Viên, Diệp Phàm chạy thẳng vào phòng thuê riêng, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Đột nhiên có một bóng đen vụt chạy đến, Diệp Phàm muốn đẩy ra nhưng chợt cảm giác hình như là Lý Ngọc, giơ tay ra định đỡ cô. Tuy nhiên lại có cảm giác là bộ ngực ngã vào tay nằng nặng, bóng đen đã sà vào trong lòng.
- Anh đã đến rồi, tôi đã chờ từ rất lâu. Tôi nghĩ anh sẽ không đến đây. Tôi quyết định chờ anh cho đến tận lúc bình minh.
Lý Ngọc khóc rất thương tâm, đôi vai run run lên khá thảm thiết.
- Cô nàng ngốc nghếch! Đều là lỗi của tôi: vừa về đến Thủy Châu đã bị bọn họ kéo đi uống rượu nên nhất thời quên khuấy mất. Thực ra cô nên sớm gọi điện nhắc tôi một tiếng, haizz…
Diệp lão đại thở dài nhẹ nhàng mở cửa ra, đỡ Lý Ngọc ngồi xuống trên một chiếc ghế gỗ chạm khắc dài.
- Xin lỗi Bí thư Diệp, tôi đã quá kích động rồi. Tôi đi pha trà cho anh nhé.
Lý Ngọc vô cùng ngại ngùng. Vừa nãy cảm thấy rất tủi thân, cũng không biết thế nào cô lại có thể ngã nhào vào lòng Bí thư Diệp. Sau khi sực nhớ ra, cô vội vàng đứng lên.
- Tốt lắm, tôi phải thoải mái thưởng thức tài nghệ pha trà của cô mới được. Uống trà cũng có thể giải được rượu.
Diệp Phàm dựa nghiêng người vào chiếc ghế sô pha.
Hôm nay Lý Ngọc mặc một chiếc váy dài màu xanh non xẻ nửa tà, chiếc váy dài vừa chớm đầu gối một chút.
Theo động tác đung đưa người của Lý Ngọc khi pha trà, Diệp lão đại mơ hồ nhận ra chiếc váy của Lý Ngọc là loại xẻ tà cả hai bên, chứ không phải loại xẻ tà một bên.
Nói cách khác, thực ra đây là loại có hai mảnh vải xanh biếc ghép vào nhau. Mảng phía trước, phía sau tạo thành một khối ở trên người. Phía trước che đi đường cong gợi cảm vòng ngực của cô gái. Phía sau được gợn lên chính là đường cong của vòng ba mê đắm lòng người. Hơn nữa, chất liệu này là loại ôm sát người, không phải loại rộng thùng thình mà bó sát vào mông. Nhìn từ phía sau thì vùng trung tâm tam giác vàng kia cũng nổi lên, có thể nhìn thấy rõ ràng được.
Bắt gặp ánh mắt say lờ đờ của Diệp lão đại nhìn chằm chằm vào mông mình, Lý Ngọc xoay người khẽ mỉm cười, nói nhẹ nhàng:
- Khi ở bên ngoài tôi không mặc như vậy, vừa nãy mới thay đồ ở trong phòng.
- Chỉ mặc riêng cho tôi ngắm thôi à?
Diệp lão đại say ngây ngất nằm trên ghế sô pha, có chút thô tục cười nói. Thằng nhãi này tương đối thỏa mãn.
- Vâng!
Lý Ngọc thận trọng gật đầu, nói xong mới cảm thấy lời này rất mập mờ, mặt lập tức đỏ ửng lên đến tận mang tai.
- Cô không sợ sao?
Diệp lão đại cố ý hỏi.
- Không sợ!
Lý Ngọc gật đầu, liếc nhìn Diệp lão đại một cái và bồi thêm một câu:
- Tôi không sợ anh. Tôi chỉ sợ những người khác thôi.
- Xem ra, cô rất tin tưởng ở tôi.
Diệp Phàm đón lấy tách trà từ tay Lý Ngọc nốc một hơi cạn sạch, cười nói.
- Không biết vì sao tôi lại có thể tin tưởng anh. Có thể đây là ý trời.
Lý Ngọc thản nhiên nói, tay múa trên khay trà. Trong làn hương trà thơm thoang thoảng, cặp mắt say lờ đờ của Diệp lão đại nhìn Lý Ngọc như mèo thấy mỡ, từ thân trên xuống thân dưới.
Diệp lão đại thở dài một tiếng, lại tiếp tục thưởng thức trà. Hai người đều không nói chuyện. Diệp Phàm uống hết thì Lý Ngọc lại rót thêm vào.
- Cô không hối hận chứ?
Diệp Phàm nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm Lý Ngọc lên.
- Tôi chỉ biểu diễn trà nghệ cho mình anh xem. Còn những người khác thì không được.
Lý Ngọc nháy mắt đá lông nheo, thản nhiên nói. Cô cũng không sợ nanh vuốt của Diệp lão đại, để mặc cho hắn nâng cằm mình lên.
Diệp lão đại thở dài, nhìn Lý Ngọc một cái nói:
- Được rồi, tôi uống đủ rồi. Tài nghệ pha trà của cô ngày càng giỏi. Tôi nên trở về rồi.
- Tôi tiễn anh.
Lý Ngọc nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Tôi thay quần áo đã cái váy này mặc không được.
- Cô không phải biết múa hái trà sao, múa một bài đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Được!
Lý Ngọc lên tiếng, mở nhạc. Theo tiếng đàn tranh vang lên, cô lắc lư nhảy múa theo điệu nhạc. Trong phòng ánh đèn rất mờ nhạt. Lý Ngọc bất ngờ vừa nhảy vừa thay quần áo. Tuy rằng cô còn mặc quần tất bên trong nhưng đường cong vẫn khá rõ ràng. Diệp lão đại cũng được mở rộng tầm mắt.
Diệp lão đại khăng khăng đưa Lý Ngọc về tận nhà cô. Khi Lý Ngọc quay người bước đi, Diệp lão đại nói:
- Tôi đến Hải Đông thu xếp trước. Sau này chắc là không lâu sau anh trai cô có thể đến Hải Đông làm thư kí cho tôi. Không biết anh trai cô có đồng ý đi Hải Đông không?
- Anh ấy nhất định bằng lòng. Tôi thay mặt anh ấy chân thành cảm ơn anh.
Lý Ngọc quay người nói, vẻ mặt chợt tươi cười hớn hở vì niềm vui bất ngờ. Khi nhìn Diệp lão đại đã thật sự đi xa, Lý Ngọc miệng lẩm bẩm nói:
- Anh đúng là một người kì lạ! Lý Ngọc tôi mắt còn chưa mù.
Vài ngày sau, Diệp Phàm đã bàn giao công tác đâu vào đấy, người cũng nhẹ nhõm hơn. Khi đang nằm trong nhà ngủ được hơn nữa ngày thì nhận được điện thoại mời ăn cơm của Kiều Thế Hào, Diệp Phàm mới lái xe tới hội sở Hoàng Thị.
Đi vào trong phòng, Diệp Phàm phát hiện có mấy tướng lĩnh quân đội đeo cả quân hàm. Quân hàm cao nhất chính là của đại tá Kiều Thế Hào. Cái khác đồng chí không phải thượng tá thì cũng là trung tá.
Đương nhiên, đối với những quan chức trẻ như thế này mà có thể leo lên được chức thượng tá, trung tá đã được xem như khá xuất sắc rồi.
Chắc là đám người này đều có vốn liếng khá dày, bằng không khó lòng mà họ lại được thăng tiến nhanh như vậy. Hơn nữa bên cạnh mỗi đồng chí đều có một em trông khá xinh đẹp ngồi bên.
Những người này, nếu không phải bạn bè thì chắc sẽ là cấp dưới của Kiều Thế Hào. Còn Kiều Thế Hào cũng không ngoại lệ: cô em ngồi bên cạnh có đôi mắt tương đối to tròn. Diệp Phàm nhìn nhìn, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi, nhưng có lục lại trí nhớ cũng không nhớ ra cô em này là ai.
Cô em mắt huyền ngồi bên cạnh này mặc một chiếc váy ren hoa màu đen dày dặn, trên thân váy thêu hoa màu trắng nổi bật, trông rất đoan trang. Cô gái ngồi ngay ngắn trên ghế, không hé môi. Cô chỉ đối đáp nhát gừng và dường như khá lãnh đạm.
Nhìn thấy Diệp Phàm đặt mông ngồi xuống, cô gái vô ý nhíu mày lại, dường như có vẻ không vui.
Diệp Phàm liếc nhìn cô gái một cái, khuôn mặt này quả thực rất xinh đẹp nhưng hơi kiêu một chút, thầm nhủ ông đây cũng không phải hạng xoàng. Ông ngồi bên cạnh mày, sao phải nhăn mặt nhíu mày làm gì.
Nhìn thấy Diệp Phàm ngồi xuống, đang trò chuyện vui vẻ lập tức lắng xuống, mấy vị đồng chí đều ngầm liếc nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha ha, nhìn gì? Vị này tên là Diệp Phàm, là người anh em của tôi.
Kiều Thế Hào thản nhiên cười nói liếc nhìn mọi người một lượt.
- Chào người anh em Diệp!
Nghe Kiều Thế Hào nói như vậy, những quan viên kia cũng gật đầu coi như đã đáp lễ.
Diệp Phàm hiểu được rằng người ta nể mặt Kiều Thế Hào nên mới chào hỏi mình, dù sao cũng cảm thấy mấy đồng chí này quá kiêu căng rồi.
- Diệp Phàm, những vị này đều là bạn bè trên thủ đô của tôi: Lưu Đĩnh của Lưu gia, Trịnh Đống của Trịnh gia, Dương Dũng của Dương gia.
Kiều Thế Hào chỉ vào ba người, lần lượt giới thiệu, còn những cô em ngồi cạnh thì không hề giới thiệu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1638: Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được!
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Đương nhiên, Diệp Phàm vừa nghe đã biết ngay: có thể xưng là Lưu gia, Trần gia, Dương gia xem như gia đình ở thủ đô nhất định phải có chút thanh thế. Nếu không thì ở thủ đô thiếu gì người mang họ họ Lưu, họ Dương hay họ Trần. Gia đình nào cũng đều xưng là “Gia” thì e rằng nhiều chi chít như sao trên trời.
- Ha ha, xin chào cả nhà!
Diệp Phàm cũng thản nhiên gật gật đầu.
- Cô bé này chắc là anh chưa từng gặp. Cô ấy là Nguyễn Phi Nhi. Diệp Phàm hãy làm quen một chút đi.
Kiều Thế Hào cười chỉ vào cô gái xinh đẹp mặc váy ren hoa, giới thiệu nói.
Nghe Kiều Thế Hào giới thiệu thận trọng như thế, Diệp Phàm giật mình, biết cô nàng này nhất định có lai lịch không vừa, hơn nữa còn biết đâu còn liên quan đến việc của mình.
- Xin chào cô Nguyễn!
Diệp Phàm vươn cánh tay, thái độ nhiệt tình hơn.
- Xin chào!
Nguyễn Phi Nhi chỉ xua xua tay, không bắt tay với Diệp Phàm. Diệp Phàm gặp phải tình huống tiến thoái lưỡng nan, nhưng cũng không để bụng, thu tay về. Đối với kiểu người như thế, chưa bao giờ Diệp Phàm thèm so đo.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, ba người Lưu Đĩnh, Dương Hùng, Trần Đống hình như hiện lên ánh mắt vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.
Chắc là vì nể mặt Kiều Thế Hào nên họ không tiện cười thành tiếng thôi. Vả lại chắc ba đồng chí này cũng gặp phải phản ứng tương tự giống mình rồi.
- Ha ha, cô Nguyễn thường hay như thế.
Kiều Thế Hào nhíu hạ mày, khẩn trương xoa dịu. Hắn biết Diệp Phàm cũng là người khá khái tính, Nguyễn Phi Nhi không biết trời cao đất rộng, e rằng sẽ khiến Diệp lão đại nổi giận làm tổn thương đến cô ta.
- Ha ha, không sao. Con người tôi đã quen rồi, không sao.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười.
- Cha của cô Nguyễn đây công tác ở quân khu Hải Đông, tên là Nguyễn Tiến. Ông ấy là một Tư lệnh viên.
Kiều Thế Hào cuối cùng đã tiết lộ.
Hoá ra chuyện Kiều Hoành Sơn tối nay đồng ý đã bắt đầu rục rịch rồi. Chắc là bảo mình trước khi nhận chức hãy làm quen với người nhà Nguyễn gia, tiếp xúc một chút thì sau này đo đến nhà Nguyễn gia cũng thuận lợi hơn.
- Là thiên kim tiểu thư nhà họ Nguyễn, chẳng trách...!
Diệp Phàm liếc nhìn Nguyễn Phi Nhi một cái, cố ý thản nhiên hừ một tiếng, đồng thời cũng không nhiệt tình đứng lên.
- Xin đừng gọi là tiểu thư, từ đó khó nghe lắm!
Nguyễn Phi Nhi cũng khá thông minh, lạnh nhạt nhìn Diệp Phàm một cái, buông đôi đũa trong tay, lạnh lùng hừ nói. Lần này đến Kiều Thế Hào cũng tủm tỉm cười một cách kì quái.
- Không gọi là tiểu thư thì gọi là khuê nữ của Tư lệnh Nguyễn phải không?
Diệp lão đại cố ý giả vờ ngạc nhiên quay đầu nhìn Nguyễn Phi Nhi, cố ý hỏi.
- Ha ha ha...
Thượng tá Lưu Đĩnh rốt cuộc đã không nhịn nổi cười, cũng có thể là cố ý phá lên cười. Nghe thấy anh ta cười, Trần Đống và Dương Hùng cũng cười theo. Mấy cô gái khác cũng che miệng cười. Kiều Thế Hào có vẻ lúng túng, trừng mắt lườm đồng chí Lưu Đĩnh một cái.
- Người anh em Diệp à, cậu thật biết đùa đấy. Nếu gọi là khuê nữ chẳng phải đã hạ thấp cô Nguyễn đây của chúng ta rồi sao. Chỉ có con gái quê mùa ở nông thôn mới gọi là khuê nữ thôi phải không? Cô Nguyễn trở thành con gái nhà quê từ khi nào chứ?
Trần Đống nghèn nghẹn cuống họng, cố ý trêu chọc nói.
Biết gã Trần Đống này vào hùa tát nước theo mưa, Diệp lão đại liếc nhìn Nguyễn Phi Nhi một cái, phát hiện này cô nàng quả nhiên trúng kế. Cô ả hằn học trừng mắt nhìn mình với ánh mắt cực kỷ khinh bỉ.
- Gọi là khuê nữ cũng rất gần gũi, tôi đây cũng xuất thân từ nông thôn mà lên. Vì thế ở bên đó, chúng tôi gọi em bé là bé con, còn các cô gái thì gọi là khuê nữ, chẳng hạn như Nguyễn Phi Nhi thì gọi là khuê nữ Phi Nhi.
Diệp Phàm giả bộ vô cùng chân chất, thật thà, giải thích với Nguyễn Phi Nhi.
- Đê tiện!
Nguyễn Phi Nhi miệng run run, cuối cùng đã không nhịn nổi phun ra hai chữ này từ cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Kiều Thế Hào thầm nhủ hỏng bét rồi, đang định mở miệng thì Diệp lão dại đã soạt một tiếng, đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Nguyễn Phi Nhi chằm chằm, nói:
- Cô nói lại một lần nữa xem! Nông thôn chúng tôi có chỗ nào đê tiện. Nông dân là những người lương thiện, chất phác nhất.
Không có bọn họ làm ruộng, trồng trọt thì thiên nga cao quý như cô chỉ có đường ăn không khí. Cô là con gái của Tư lệnh Nguyễn phải không?
Hôm nay tôi thay mặt Tư lệnh Nguyễn dạy bảo cho cô một chút. Nhìn mặt mũi cô rất giống một cô gái có giáo dục, sao lại nói ra những lời như thế? Thật khiến cho Diệp Phàm tôi thất vọng quá!
- Anh có tư cách gì mà dạy bảo em gái của tôi?
Lúc này, cô ả xinh đẹp ngồi bên cạnh Lưu Đĩnh phía bên kia, chỉ chỉ vào Diệp Phàm nói sẵng.
- Anh ta đương nhiên là có tư cách!
Kiều Kiều Thế Hào lập tức trừng mắt nhìn Lưu Đĩnh một cái, bất ngờ lạnh lùng nói.
- Tiểu Liên, ngồi xuống cho anh!
Lưu Đĩnh kéo cô gái một cái ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Anh Thế Hào đang nói chuyện, sao có thể đến lượt em xen mồm vào.
- Hắn... Hắn bắt nạt em gái em.
Nguyễn Tiểu Liên chỉ vào Diệp Phàm bĩu môi hừ nói, nhìn nhìn Lưu Đĩnh một cái, nói tiếp:
- Lưu gia các anh trở nên đớn hèn từ khi nào vậy? Em gái của em cũng là em gái của anh. Em gái bị bắt nạt, không ngờ anh rể không thèm ngó ngàng đến, thật mất hết nhân tính!
Nguyễn Tiểu Liên rõ ràng tức giận, đứng dậy bắt đầu oán trách Lưu Đĩnh.
- Chát!
Một cái tát tai nhẹ vang lên, kèm theo tiếng Lưu Đĩnh quát:
- Người nhà Lưu gia trở nên đớn hèn từ khi nào? Cái loại cô ngứa mồm rồi phải không? Vừa nãy tôi nói rồi. Khi anh Kiều nói chuyện thì cô đừng chõ mồm vào.
Khi Lưu Đĩnh nói những lời này thì cũng hằn học nhìn Diệp Phàm chằm chằm. Diệp Phàm vừa nhìn thấy đã hiểu ra ngay là người ta đang cảnh cáo mình, vì nể mặt Kiều Thế Hào nên mới bỏ qua cho mình.
- Anh không cần nể mặt tôi, Tiểu Liên không phải đã nói rồi sao?
Kiều Thế Hào hừ một tiếng, dùng mắt nhìn Lưu Đĩnh một cái, nói:
- Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một điều, hãy nhớ kỹ nhiệm vụ lần này anh xuống đây là gì?
- Anh Kiều, tôi không rõ anh nói câu này là có ý gì?
Lưu Đĩnh liếc nhìn Kiều Thế Hào một cái, hỏi.
- Tôi hỏi cậu, hiện tại cậu đang đảm nhiệm chức vụ gì trong quân đội?
Kiều Thế Hào hừ nói.
- Tôi là Đoàn trưởng của Sư Đoàn Hổ Gầm của tập đoàn quân thứ ba, quân khu Bắc Kinh. Điều này, anh Kiều đã biết từ trước, sao còn phải hỏi?
Lưu Đĩnh khi nói những lời này cố tình liếc nhìn Diệp lão đại một cái. Thằng nhãi này đang cảm thấy tương đối đắc ý.
Phải biết rằng Lưu Đĩnh chưa đến 30 tuổi, tự cho rằng có thể ngồi lên lức Đoàn trưởng của sư đoàn Hổ Gầm mới thành lập đã là một thành tựu lớn.
- Sư đoàn trưởng sư đoàn Hổ Gầm tên là Trần Cường phải không?
Kiều Thế Hào thản nhiên hừ nói.
- Đúng vậy, cái này tất cả mọi người đều đã biết, cũng chẳng phải là bí mật gì?
Lưu Đĩnh mặt mày tươi cười, lại liếc nhìn Diệp lão đại một cái.
- Lưu Đĩnh, nghe nói vị Sư trưởng Trần lần này gọi anh đến là có nhiệm vụ đặc biệt, có phải là muốn vào vịnh Lam Nguyệt để huấn luyện không?
Lúc này, Trần Đống cười ha hả nói. Thực ra khi Trần Đống nói ra những lời này, giọng điệu còn hơi có vị chua xót.
Bởi vì trung tá Trần Đống đảm nhiệm chức Phó đoàn trưởng sư đoàn Thiết Long mới thành lập của tập đoàn quân thứ 38, quân khu Lan Tây. Mà lần này xuống dưới, nghe Trần Đống nói xong, Lưu Đĩnh liền phóng đại lên rằng sư đoàn Hổ Gầm của Lưu Đĩnh có khả năng sẽ thử tiến vào vịnh Lam Nguyệt để huấn luyện.
Khi Trần Đống nghe thấy đã ghen tị, lập tức báo cho Sư đoàn trưởng Mã Tam Tùng của Sư đoàn Thiết Lang. Mã Tam Tùng vỗ đang kiếm cớ có thể tiến vào vịnh Lam Nguyệt để tiến hành huấn luyện.
Chỉ có điều đồng chí lão Mã về cơ bản không quen biết gì với lãnh đạo vịnh Lam Nguyệt. Nói về thủ trưởng của Báo Săn thì đồng chí lão Mã càng mù tịt.
Biết là dù có đi van lạy thì cũng chẳng ích rắm gì vì thủ trưởng của Báo Săn mắt luôn để trên trán, không bao giờ thèm để mắt đến những đồng chí ở các đội bình thường.
Đây là tình trạng hiện nay, Sư trưởng Mã Tam Tùng cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể tự than thở rằng mình mệnh khổ, vất vả lắm mới cướp được chức sư đoàn trưởng sư đoàn mới thành lập ngon lành kia, mộng làm tướng còn chưa thành đã bất ngờ gặp phải vấn đề nan giải như vậy.
Nghe nói, sư đoàn A Sư ở Thủy Châu do Trấn Trung Lương dẫn dắt đã được huấn luyện thử mấy tháng, các sư đoàn trưởng các đơn vị đặc thù khác đều tức đỏ mắt.
Lưu Đống được phía Kiều Thế Hào có thể giúp đả thông công tác thủ trưởng Báo Săn nên tư tưởng của Mã Tam Tùng cũng bắt đầu lung lay.
Cùng cùng lại gậy ông đập lưng ông, nhiệm vụ nan giải này lại đổ lên đầu Trần Đống, bởi vì Trần Đống cũng có quan hệ khá thân thiết với Kiều Thế Hào. Kiều Thế Hào anh có thể giúp đỡ được Lưu Đĩnh thì cũng có thể chiếu cố Trần Đống tôi một chút phải không nào?
Hơn nữa, Sư đoàn trưởng Mã đã báo lên Quân Đoàn Lưu Trường Thiên và hứa hươu hứa vượn. Nếu như lần này Trần Đống có thể đem được cơ hội đến huấn luyện thử ở chỗ Báo Săn thì đến cuối nămgã sẽ được thăng lên cấp Thượng Tá, đảm nhiệm chức vụ Đoàn trưởng sư đoàn Thiết Lang.
Gia đình của Trần Đống ở thủ đô tuy nói cũng có ảnh hưởng nhất định, nhưng với kiểu công việc như thế này cũng quá khó khăn. Bởi vậy, trong trong khoảng thời gian này hắn vẫn dồn sức đi theo gót Kiều Thế Hào. Còn Lưu Đĩnh vừa nhìn thấy tình cảnh của Trần Đống thì đã biết ngay gã này là đến là có mục đích.
Hai người tuy là bạn thân, nhưng vẫn ngầm phân cao thấp. Trong khoảng thời gian này, hai người suýt chút nữa đều trở thành con chó săn trung thành nhất của Kiều Thế Hào.
- Đã biết rồi còn hỏi?
Lưu Đĩnh tức giận hừ một tiếng, lườm Trần Đống một cái.
Biết người này cũng muốn tranh miếng mồi ngon với mình nên Trần Đống cười tủm tỉm nói:
- Tôi nghĩ chuyện anh Kiều ra tay lần này hẳn là đã nắm chắc 80%.
- Trước kia là khá chắc chắn nhưng bây giờ thì khó nói lắm.
Không ngờ Kiều Thế Hào sau khi nghe Lưu Đĩnh nói lại thản nhiên lắc đầu.
Lưu Đĩnh vừa nghe thấy, lập tức trầm xuống, thất thanh hỏi:
- Anh Kiều, trước kia anh chẳng phải đã nói nắm chắc vài phần, lẽ nào bây giờ lại có biến cố?
- Tất nhiên là có biến cố, hơn nữa, biến cố này lại do người thân các cậu tạo nên. Các người không thể nói Kiều Thế Hào tôi quan hệ không đủ rộng, các người cũng biết được Kiều Thế Hào tôi đối với các người là tốt nhất. Nhưng các người không biết điều, tôi cũng nản luôn.
Kiều Thế Hào khi nói ra những lời này lại liếc mắt nhìn Diệp lão đại một cái. Diệp Phàm vừa nghe đã biết ngay mấy tên này xuống đây là vì chuyện sân huấn luyện của Báo Săn.
- Rốt cuộc là có biến cố gì? Anh Kiều, xin anh hãy chỉ cho một con đường, dù là núi đao hay biển lửa thì Lưu Đĩnh tôi cũng không nề hà.
Lưu Đĩnh cảm giác Kiều Thế Hào vẫn chưa nói chuyện này hoàn toàn bế tắc, có lẽ còn có cơ hội chuyển biến nên khẩn trương nói.
- Ha ha!
Kiều Thế Hào thản nhiên lắc lắc đầu, nhìn hai chàng một cái, hừ nói:
- Lưu Đống, cậu là đồ mắt lợn luộc không nhìn thấy Thái Sơn!
Kiều Thế Hào nói những lời này, ánh mắt lần này rõ ràng nhìn về phía Diệp Phàm, hơn nữa miệng còn hếch về phía đồng chí Diệp Phàm.
Động tác vừa nãy thì dù Lưu Đống là thằng ngu cũng hiểu được rằng nhân vật mấu chốt quyết định của sân huấn luyện Báo Săn chính là đồng chí Diệp Phàm đây.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1639: Quá nghịch thiên rồi!
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Mặt Lưu Đĩnh lập tức tái đi, quay đầu nhìn Nguyễn Tiểu Liên đang ôm nửa mặt, lạnh lùng hừ nói:
- Đứng dậy!
- Để làm gì! Tôi thấy có phải hôm nay anh uống rượu đến mức điên rồi không?
Nguyễn Tiểu Liên vẫn ôm ửa mặt. Tuy nhiên, giọng đã nhỏ đi nhiều. Dù sao, Nguyễn gia muốn đi lên, thì không thể tách rời khỏi Lưu gia được.
Nguyễn gia nào dám đắc tội với Lưu gia, hơn nữa, Nguyễn Tiểu Liên vẫn chưa trở thành con dâu chính thức của Lưu gia, nên đâu dám ngang ngạnh với Lưu Đĩnh kia. Gây chuyện với cái tên Lưu Đĩnh này thì có thể sẽ bị gã đá đích mất. Mấy loại ăn chơi trác táng thế này, chẳng chuyện gì là không dám làm cả.
- Anh rể, anh đối xử với chị em hơi quá đáng rồi đấy. Người ngoài ức hiếp chúng em anh không ra mặt thì thôi, lại còn đánh chị nữa. Giờ, anh còn muốn gì nữa đây?
Nguyễn Phi Nhi tức giận chỉ vào mặt Lưu Đĩnh.
- Cô bớt lôi thôi đi, ba cô chẳng qua chỉ là một Tư lệnh quân khu của thành phố cấp ba thôi. Lão Lưu gia nhà chúng tôi có thể lục soát đến cái sọt rác nhà các người đấy.
Cái này, nếu đã dính đến lợi ích, Lưu Đĩnh gã sẽ chẳng chút lưu tình với hai chị em họ Nguyễn.
Đương nhiên, nhưng lời Lưu Đĩnh nói cũng hơi “phóng đại” rồi. Lưu gia tuy nói cũng có chút gốc gác, nhưng so với những đại gia tộc như Kiều gia, Triệu gia thì thì chỉ có thể làm kẻ hầu thôi. Trong vòng quyền quý cũng chỉ đứng ở vòng tròn hạng hai.
Tuy nhiên, cha của Nguyễn Phi Nhi có thể ngồi lên ngai vàng Tư lệnh, cũng nhờ nhóm người của lão Lưu gia bỏ chút sức lực.
- Anh... anh...
Cho nên, Nguyễn Phi Nhi cứ việc tức đến nghiến răng ken két, chứ không dám mở miệng nói thêm gì nữa. Chỉ có thể chỉ vào Lưu Đĩnh hừ hừ vài tiếng thôi.
- Lưu Đĩnh, cậu đừng đối đãi với Tiểu Liên như vậy, tội nghiệp cô ấy. Dù sao hai người cũng đang yêu nhau, đối xử tử tế với cô ấy một chút.
Lúc này, Trần Đống cũng xen vào, nhìn thì có vẻ hảo tâm đây. Nhưng Lưu Đĩnh biết, tên này e chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn thôi.
- Đối đãi, nếu anh đối đãi tốt với vợ mình, chắc đã không đưa cô ấy đến.
Lưu Đỉnh chỉ vào cô nàng xinh đẹp, trắng trẻo bên cạnh Trần Đống. Diệp Phàm vừa nghe, hiển nhiên đã biết cô nàng này chẳng phải vợ của Trần Đống, chẳng qua chỉ là nhân tình thôi.
- Tôi thấy anh bị điên rồi!
Trần Đống bị vạch mặt, hừ một tiếng, múc chén canh lên ăn. Không nói gì nữa.
- Có đứng lên không?
Lưu Đĩnh lạnh lùng nói với Nguyễn Tiểu Liên.
- Tôi đứng!
Nguyễn Tiểu Liên đứng lên đầy oan ức.
- Mở tay ra, xin lỗi anh Diệp đi.
Lưu Đĩnh hơi chỉ về phía Diệp Phàm.
- Tôi làm đúng, tại sao phải xin lỗi?
Nguyễn Tiểu Liên cảm thấy vô cùng oan ức, bất mãn nhỏ giọng nói.
- Sai là sai, cô còn cho rằng mình không sai nữa, vậy thì sau nay hai chúng ta chẳng còn gì nữa hết. Nói khó nghe một chút, lão Lưu gia không cần đứa con dâu không biết điều như thế này.
- Anh quá đáng rồi đấy anh rể!
Nguyễn Phi Nhi thật sự không kìm nổi, lại thốt lên.
- Câm miệng, tôi không phải anh rể của cô!
Lưu Đỉnh hừ nói, trừng mắt nhìn Npp. Kiều Thế Hào và Diệp Phàm thì đang tự đắc uống canh gà, giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình cả.
- Em xin lỗi anh Diệp!
Nguyễn Tiểu Liên sợ em họ lại phải chịu ức hiếp, vội vàng nói.
- Thái độ chưa đủ thành khẩn, đến đây!
Lưu Đĩnh nói, cầm chén rượu đưa cho Nguyễn Tiểu Liên, nói:
- Cô ba chén, anh Diệp một chén, xem như tạ lỗi.
- Anh... anh Diệp, em kính anh...
Nguyễn Tiểu Liên thấy mặt Lưu Đĩnh như trời sắp mưa, vội nói.
- Không cần ba chén đâu, một chén là được rồi.
Diệp lão đại thản nhiên lắc lắc đầu, tỏ vẻ không cần so đo với một cô gái. Sau đó, không đợi Lưu Đĩnh có phản ứng, Trần Đống cũng sớm cầm ly rượu lên muốn kính ba ly. Diệp lão đại cuối cùng cũng chỉ uống đúng một ly.
Đưa Diệp Phàm ra khỏi cửa, đến lối đi nhỏ Kiều Thế Hào nói:
- Diệp Phàm, không để bụng chứ?
- Chỉ cần Lưu Đĩnh đồng ý xuất ngựa, Đại tư lệnh Nguyễn quân khu Hải Đông kia không có vấn đề gì. Hơn nữa, người tên Trần Đống ngồi cạnh là trung tá quân khu Lan Tây, bọn họ cũng xây dựng “Sư đoàn Thiết lang” cũng muốn đến vịnh Lam Nguyệt huấn luyện. Người này gia thế cũng không tệ, hơn nữa, tôi cũng có hỏi thăm, đồng chí An Kỳ cục trưởng cục công an Hải Đông chính là người do lão Trần gia đưa lên.
Kiều Thế Hào cười nói.
- Em hiểu rồi, anh gọi em đến ăn cơm với những người này là có liên quan đến Hải Đông đúng không?
Diệp Phàm liếc nhìn Kiều Thế Hào một cái, cũng có chút cảm động.
Không thể ngờ Kiều Thế Hào đúng là để bụng chuyện của mình thực. Còn người anh vợ Kiều Báo Quốc thì lại không được tốt lắm, toàn là lợi dụng mình.
- Haha...
Kiều Thế Hào nhếch miệng mỉm cười.
- Vậy còn vị Dương Hùng kia có quan hệ gì tới Hải Đông không?
Diệp Phàm lại hỏi, đương nhiên hy vọng có thể có càng nhiều mối quan hệ càng tốt, tốt nhất là có thể khái quát được toàn bộ vòng tròn ủy viên thường vụ của Hải Đông, vậy thì mình mới dễ làm việc.
- Dương Hùng gia ở Hải Đông chẳng có gì cả, nhưng, Dương Hùng gia có mối quan hệ tốt với một phú hào. Tôi nghĩ, có thể cổ vũ họ đến Hải Đông đầu tư! Cái này, các cậu chắc không ngại có nhiều tiền quá chứ?
Kiều Thế Hào cười gượng một tiếng.
- Đúng là anh Kiều có chủ ý hay, vì anh em trải sẵn nhiều con đường như vậy.
Diệp Phàm tỏ vẻ cảm ơn.
- Cái này đã là gì, so với những gì cậu đã giúp tôi, đây chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, tôi cũng biết, mối quan hệ của cậu không ít. Tôi cũng chỉ theo hoa dệt gấm thêm thôi!
Kiều Thế Hào cười nói.
Diệp Phàm đi rồi. Lưu Đĩnh thực sự không nhịn được nữa, liếc mắt nhìn Kiều Thế Hào đang đẩy cửa vào, hỏi:
- Anh Kiều, người anh em Diệp Phàm kia rốt cuộc có lai lịch gì, chẳng lẽ hắn có thể thu phục Đoàn trưởng Báo Săn sao?
- Đúng đó anh Kiều, Đoàn trưởng Báo Săn đây phải dễ thu phục. Ngay cả quân đoàn trưởng quân khu chúng em còn phải lắc đầu. Nói thật, các đại quân khu đều ngại thế lực lớn này. Nếu như sư đoàn của mình có thể được tập ở đó, đúng là đã đánh bóng được thể diện cho Tư lệnh quân khu.
Trần Đống ở bên nói.
- Haha, nói thật với các cậu, dù sao các cậu cũng là anh em tốt nhất của Kiều Thế Hào tôi. Cậu ấy thực ra là em rể họ của tôi, cũng là bạn của cô em Kiều Viên Viên, em gái Kiều Báo Quốc. Hơn nữa, cũng đã được chú tôi đồng ý.
Kiều Thế Hào nói đến đây, vẻ mặt mọi người giãn ra được một chút. Vì thế nói tiếp:
- Cậu ấy tuổi trẻ lắm, tuổi trẻ khiến người ta thấy đáng sợ. Năm nay khoảng 27 tuổi, sắp đến thành phố Hải Đông tỉnh Nam Phúc đảm nhiệm Chủ tịch thành phố.
- Trời ơn, có còn để người ta sống nữa không vậy, Chủ tịch thành phố 27 tuổi, Hải Đông chắc là thành thành phố cấp huyện nhỉ?
Lưu Đĩnh không kìm được thốt lên, tên này đúng là căn bản không nắm rõ các địa khu bên dưới của Nam Phúc.
- Ờ, 27 tuổi làm Chủ tịch thành phố, đúng là không dám nghĩ đến. Vốn nghĩ chúng ta có thể lăn lộn đến trung tá thượng tá là đã không tệ rồi. Cái này, là có người nhà tương trợ mới được đấy, không thể ngờ còn có nhân vật còn động trời hơn nữa.
Trần Đống thản nhiên cười nói.
- Đừng nghĩ Kiều gia giúp cậu ấy, các cậu nghĩ đi. Dù chú tôi là Ủy viên, nhưng ông ấy cũng đâu thể khiến con rể 27 tuổi làm Chủ tịch thành phố.
Kiều Thế Hào thản nhiên hừ nói, biết bọn người kia hiểu lầm, chắc cho rằng Diệp Phàm dựa vào quan hệ cạp váy đi lên.
- Kể ra cũng đúng mà, chẳng hạn như gia tộc của em này, trong quân giới cũng có chút thực lực. Đến nay em cũng đã lăn lộn mấy năm rồi nhưng cũng chỉ được cái quân hàm thượng tá, nếu có thể lăn lộn đến quân hàm tướng quân, đúng là quá động trời. Đáng tiếc, những chuyện thế này không xảy ra được.
Lưu Đĩnh gật đầu, có chút tiếc nuối.
- Cậu em rể tôi có thể được như ngày hôm này, đều dựa vào năng lực của chính mình. Hơn nữa, cậu ấy còn xuất thân trong gia đình bình thường, gia đình công chức thôi, người thân cũng chẳng ai làm quan cả. Cho nên, cậu em rể của tôi bản lĩnh lắm.
Kiều Thế Hào liếc mắt nhìn mọi người, nói thêm,
- Hơn nữa, tôi muốn nói cho các anh em biết, thành phố Hải Đông là thành phố cấp ba, không phải là cấp huyện.
- Thành phố cấp ba!
Thượng tá Lưu Đĩnh há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc. Đồng chí Trần Đống và Dương Hùng cũng không khác gì mấy. Mấy cô em kia cũng hơi ngẩn ra.
- Không thể nào, không thể nào? Chủ tịch thành phố cấp ba, chưa đến ba mươi tuổi? Sao có thể được?
Nguyễn Phi Nhi lạnh lùng nói, cho rằng Kiều Thế Hào nói dối.
- Haha, cậu ấy sắp đến Hải Đông nhậm chức rồi, sau này, tính ra cậu ấy cũng là lãnh đạo của ba cô đấy.
Kiều Thế Hào liếc nhìn Nguyễn Phi Nhi, thản nhiên cười nói.
- Anh Kiều, em tin anh nói. Nếu như cậu ta đã có năng lượng như vậy, quen Đoàn trưởng Báo Săn cũng là bình thường.
Lưu Đĩnh nói.
- Tôi đưa các cậu đến, chắc chắn là phải tìm đúng người. Không nói dối gì các cậu, sư đoàn Hồng Kiếm chúng tôi đã được sắp xếp nhật trình vào huấn luyện ở vịnh Lam Nguyệt rồi. Biểu lịch trình đó cũng đã đến Sư đoàn Hồng Kiếm chúng tôi. Biểu này, do chính em rể đích thân đưa cho tôi.
Kiều Thế Hào lộ tia đắc ý.
- Anh Kiều, chuyện của chúng em, anh xem?
Lưu Đĩnh không kìm nổi, nhìn Kiều Thế Hào.
- Haha, Kiều Thế Hào tôi đã tạo cơ hội cho các cậu rồi. Con đường sau này thế nào, các cậu tự mình đi đi. Làm anh em như vậy là đã không tệ rồi, đủ là anh em rồi.
Kiều Thế Hào cười nói.
- Anh Kiều, nhờ anh nhắc nhở chúng em một chút. Chẳng hạn là phải làm thế nào?
Đồng chí Trần Đống vô liên sỉ hỏi.
- Được, thì nhắc nhở lần cuối vậy. Cậu em rể tôi phải đến Hải Đông đảm nhiệm Chủ tịch thành phố, các cậu nghĩ xem, làm Chủ tịch thành phố cần cái gì nhất?
Kiều Thế Hào không ngờ cũng nói thẳng.
- Đương nhiên là được Thành ủy ủng hộ.
Lưu Đĩnh thuận miệng nói.
- Đây chính là điểm quan trọng, không sai.
Kiều Thế Hào gật gật đầu, nhìn mọi người, hỏi:
- Còn gì nữa?
- Còn có, phát triển kinh tế, cải thiện đời sống dân chúng cũng là việc của Chủ tịch thành phố phải làm. Hơn nữa, phương diện này rất dễ tạo được thành tích. Làm Chủ tịch của một thành phố, mà không làm ra thành tích thì người đề bạt sẽ có chút khó khăn. Em nói có đúng không anh Kiều
Trần Đống hỏi.
- Trẻ nhỏ dễ dạy!
Kiều Thế Hào cười phá lên.
Phó chủ tịch thành phố Hải Đông Trương Minh Lâm đang ngồi với vài đồng chí.
- Chủ tịch thành phố, cấp trên làm vậy cũng quá đáng quá.
Lúc này, một gã đàn ông trung niên đầu hói thản nhiên nói. Tên này là Cục trưởng cục tài chính thành phố Hải Đông Lưu Nhất Tiêu, cũng là thiết can của Phó Chủ tịch thành phố Trương.
- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố đã thay quyền gần cả năm rồi. Không ngờ giờ lại kêu thằng nhãi miệng còn hôi sữa đến đoạt mấy vị trí, mẹ nó, quá lắm rồi. Tôi không dám tưởng tưởng, lãnh đạo tỉnh ủy lẽ nào bị lừa đá vào đầu cả rồi?
Người đang nói là một lão béo, dáng người tương đối lớn, có râu quai nón. Người này tên Triệu Sơn, là Phó cục trưởng thường trực cục công an thành Hải Đông.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai