Mấy hôm nay không hiểu sao lại nổi hứng đọc truyện ngôn tình...
Vớ được một bộ truyện ngược luyến tàn tâm
Vậy mà đọc vẫn thấy hay hay... Có lẽ ta biến con mẹ nó thái rồi
Ta post qua đây để mọi người biến thái cùng ta...
Ta cũng đang đọc nên sẽ vừa đọc vừa post...
Lần đầu ta post tầm 20 chương, mỗi ngày post 1 chương...
Hề hề, ai đọc thấy được thì thanks nhiệt tình nhé!
- Rating: 18+ (thích thì cứ việc vượt rào!)
- Thể loại: Cổ đại, Ngược luyến tàn tâm, HE.
- Tác giả: Cận Niên
-Nguồn:Vficland
- Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
-Sưu tầm: Thiên Mạc
Đôi lời trước khi vào truyện:
Để đỡ khỏi vừa đọc vừa hận chửi, xin quý vị làm theo các yêu cầu sau:
- Truyện này có nhiều chỗ phi nhân tính, nên những ai không thích hãy nhấn back quay ra!
- Những ai kêu gọi bình đẳng giới, quyền phụ nữ… xin hãy nhấn back quay ra!
- Những ai sợ các cảnh Hot, các cảnh bạo lực máu me, các bạn yếu tim, thần kinh yếu… mời quay ra ngoài!
- Những ai ghét ngược luyến, ngược thân, ngược tâm…. tốt nhất quay đầu là bờ, thỉnh đi ra ngoài!
Không nghe theo lời khuyên mà vẫn tiếp tục coi tiếp, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!
Tóm lại, truyện này chỉ hợp cho những fan cuồng của thể loại ngược… và chịu được sức nóng của các cảnh H tàn bạo!
Giới thiệu – Văn Án
“Nô nhi, lại đây…” Bên ao hơi nước mù mịt, hắn tà mị thấp giọng khẽ gọi nàng.
Nàng chật vật đi tới giúp hắn thay y phục, mắt nhắm lại không dám nhìn thẳng. Hắn cười khẽ, bàn tay tiến vào dò xét tấm lưng trơn mềm của nàng…
Nàng nghẹn ngào kinh hô, “Phù phù”, tiếng bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, nhuyễn hương ôn ngọc, mê người giống như nước.
Công chúa của dị tộc, trở thành tù binh chiến bại bị hắn bắt. Trong một lần săn giết tàn bạo, nàng bị một cây tên sắc bén xuyên qua ngực phải, nàng bẻ gẫy tàn tên, liều mình chạy trốn, nhưng lại bị hắn bắt lại!
Nhìn thấy hắn lấy máu xử nữ cho mãnh thú ăn, khi nàng cực đói thì hắn đưa bánh bao nhân thịt người, nàng lại một lần nữa xác định rằng kẻ nam tử tà mị, mỹ lệ đến nghẹt thở này chính là một ác ma!
“Nghe lời ta, nô nhi, đừng chống lại ta, có vậy ngươi mới sống lâu dài được…” Hắn cười cười lãnh đạm, nhưng không hề ôn nhu một chút nào.
- Trong đại điện hoàng thất sáng trưng, nàng phản kháng không được, nuốt lệ hầu hạ! Nhưng hắn chỉ là lấy thân thể của nàng làm vật hi sinh, chỉ vì để bảo vệ an bình cho một người con gái khác ở hậu cung…
- Trong ngự hoa viên hậu cung, chỉ vì ẩn nấp, nàng lại nghe phải cái bẫy tròng của đế vương, kinh hãi làm quấy nhiễu thánh giá, người kia nhìn thẳng vào nàng với ánh mắt lệ khí, khiến nàng không thể nhúc nhích cựa quậy.
Nàng giống như con hát, miễn cưỡng vui cười, lại càng giống như quân cờ, thân bất do kỷ.
Mặc cho lại bị nhiều tay người đùa bỡn, nàng kiên quyết chôn hận, chỉ hăm hở chờ ngày chống đối kháng cự lại, chờ tới lúc mây tan trăng sáng.
Last edited by Dương Thiên Mạc; 12-11-2012 at 08:11 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
Đinh đinh — đinh đinh –
Tiếng chuông nhỏ xinh vui tai vang lên trong đại điện trống trải.
Một cánh tay dài trắng nõn và nhỏ nhắn run run thò ra khỏi tấm màn trắng như tuyết, muốn chạm tới để bắt lấy một chuỗi chuông gió nhỏ xinh.
Đầu ngón tay trắng xanh, từng tấc từng tấc, sắp chạm vào được…
Đột nhiên, một cánh tay đàn ông cường tráng xuất hiện ở bên ngoài màn treo, bá đạo gắt gao giữ chặt cổ tay nàng!
Hô hấp của nàng bị kiềm hãm…
Tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, nàng không nhịn được than nhẹ một tiếng, cả người bị xoay lật nằm úp sấp xuống dưới chiếc giường lớn mềm mại. Mái tóc dài đen dày tản ra trên tấm lưng trắng như tuyết, che kín những vết hôn cắn nhìn thấy ghê người, từng cái từng cái đều cho thấy rõ một đêm thức trắng ân ái triền miên!
“A…”
Một tiếng kêu rên, cơ thể tráng kiện của người đàn ông đã đè lên thân hình nhỏ xinh của nàng, gắt gao kiềm chế thân thể bên dưới!
Vài ánh sáng mờ ảo xuyên thấu qua tấm màn, chiếu vào người đàn ông tuấn lãng mà tà mị. Trên gương mặt tỏa ra tà khí là đôi mắt tối tăm, nhưng lại ẩn hiện vài phần khát máu và thô bạo, mang thêm vài phần tàn nhẫn bao phủ lên người con gái mảnh mai dưới thân.
“Sắc trời sớm như vậy mà ngươi muốn đi đâu?”
Cái tay không khách khí dò xét thân thể bên dưới, đầu ngón tay tham nhập trượt vào nơi trơn mềm nhạy cảm khiến nàng dâng trào. Hắn thở khí bên tai tai nàng giống như con mãnh thú khát máu tùy ý đùa bỡn con mồi đang rên rỉ ai khóc dưới thân.
“Đừng mà…”
Nàng yếu ớt kêu ai ra tiếng, run rẩy nhu một bông hoa anh túc khi hắn tùy ý đâm vào.
Nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân đều bị đàn áp bởi sự đau đớn giữa hai chân tràn ra tới tận tứ chi xương cốt…
Cả một đêm tàn sát bừa bãi!!
Ở đầu giường kia là một chuỗi chuông gió, là cái dùng để gọi nô bộc trong phủ lúc sáng sớm.
Nàng hy vọng có người đi vào, hy vọng có người tới ngăn cản! Nhưng là vô ích. Suốt cả đêm hắn tùy ý rong ruổi trong cơ thể nàng, khiến nàng không chịu nổi mà rên rỉ, cho tới khi nàng kêu không ra tiếng nữa, mà chỉ thành giống như tiếng nức nở của mèo con bình thường.
“Ngươi không phải vẫn đều rất quật cường hay sao, nô nhi? Bây giờ rốt cục đã hiểu được, muốn cầu xin tha thứ có phải không?” Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên ồ ồ nặng nhọc, lại có một ngọn lửa nóng khó nhịn cấp tốc thổi quét hắn từ dưới lên trên.
Nữ nhân chết tiệt này quả thực là mị hoặc trời sinh!
“Đừng…. đủ rồi…. thật sự đủ rồi….” Nàng có thể cảm nhận được ý đồ của hắn, cảm nhận được cái vật nóng cháy của hắn xâm chiếm từng tấc từng tấc một của nàng. Nàng nhịn không được, lên tiếng ai oán cầu xin. Hàng mi thật dài dính đầy nước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy thê ai, rõ ràng là muốn cầu xin, nhưng lại trở thành thứ trêu chọc khiêu khích dục vọng phá hủy của hắn. Hắn cười nhẹ một tiếng, bàn tay xoa nắn giày vò nơi mềm mại mà trơn mượt của nàng. Hắn càng thêm lớn mật, thăm dò trượt tay xuống dưới.
“A… Ta bắt đầu hiểu được vì sao Đằng An Vương lại sủng ái ngươi như vậy…”
Bàn tay không hề do dự, tách đôi chân trắng nõn mà nàng đang liều mạng khép lại ra. Trước lúc nàng kêu ai ra tiếng, hắn hung hăng ngăn chặn đôi môi nàng!
Trằn trọc dây dưa đến nơi sâu nhất trong cổ họng.
Tư thế như vậy khiến người ta cảm thấy sỉ nhục không chịu nổi!
Nàng không phát ra tiếng, mà chỉ có dòng nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chảy xuống dưới dính ướt đẫm chăn đệm.
Ba tháng trước, nàng vẫn là công chúa mảnh mai xinh đẹp nhất Đằng An Quốc, 14 tuổi nàng đang trong thời kỳ thiếu nữ, thản nhiên vui cười xoay quanh cha mẹ. Nhưng là bởi một cuộc chiến tranh không hề dự đoán trước – đế vương Lạc Quốc hạ lệnh tấn công Đằng An Quốc! Chỉ trong một đêm, cung điện mà nàng sinh ra và lớn lên đã liền biến thành một vùng phế tích. Nàng nhìn thấy phụ hoàng và mẫu hậu chết thảm ở trên điện. Nước mắt chưa khô hết trên má, nàng lại bị bắt làm một kẻ tù binh thấp hèn, mang vào phủ đệ của Vương gia chiến thắng!
Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại có thể từ một nàng công chúa được sủng ái yêu chiều, trở thành một thứ để hoan ái làm ấm giường!
“Cho ta, nô nhi!” Hắn than nhẹ một tiếng, chiếm đoạt lấy nàng…
Last edited by Dương Thiên Mạc; 12-11-2012 at 10:59 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
Ba tháng trước
“…Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập
Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.…”
(*Dịch thơ:
Phương Bắc có giai nhân
Duy mình nàng tuyệt sắc
Liếc nhìn thành quách xiêu
Ngoảnh đầu nghiêng nước ngả.)
Tiếng hát miên man trong đêm, dường như là tiếng chim vàng anh hót.
Mỗi khi ánh nắng sáng sớm xuyên qua lỗ nhỏ trên mái nhà tù, lại có tiếng hát bắt đầu phiêu lãng truyền đến.
Tiếng hát như tiếng mưa miên man rả rích không ngớt, trong khi khắp mọi nơi đều tỏa ra mùi hôi thối cùng ủ rũ.
Nơi này là….
Uyên vương phủ.
Chính là vương phủ của Mặc Uyên – tam đệ của đương kim Thánh Thượng.
Ngày ấy khi nàng đến đây, nàng hoàn toàn không tài nào có thể nhìn rõ được toàn cảnh của vương phủ này. Nàng chỉ nhớ rõ tường viện cao lớn, những song cửa sổ gờ lên chạm trổ hoa văn, vườn cây cối rộng mênh mông, tẩm điện uy nghiêm, dường như giống người đàn ông đã bắt các nàng lại, đều bất khả xâm phạm.
Lạc Cơ Nhi thử giật giật, nhưng lại phát hiện cả người đau nhức không có khí lực.
“……………….”
Một tiếng ưm nhỏ phát ra từ trong miệng, thanh âm quẩn quanh trong mờ mịt u ám có chút khiêu gợi lòng người.
Trong nhà tù tanh tưởi, tràn ngập âm u ẩm ướt.
Nàng khẽ động đậy, khiến cho người bên cạnh cũng vội vội vàng vàng tỉnh lại.
« Công chúa, cô tỉnh lại rồi ư? »
Giọng nói này có phần hơi âm thầm tang thương, là của một trong những nữ hầu của nàng.
Tia sáng ngoài cửa sổ chiếu tới, Lạc Cơ Nhi có thể nhìn thấy trên gương mặt dơ bẩn bị đóng dấu chữ « nô » của người nữ hầu này lộ ra vẻ vui mừng, trong giọng nói kinh hô có chút run rẩy, dường như là bởi trông mong đã lâu.
Nàng nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, ánh mắt mệt mỏi yếu ớt rơi vào cái chữ trên đó.
Chữ « nô » kia khéo léo rõ ràng ngụ trên thái dương, như vẫn còn lộ ra máu, dữ tợn kinh khủng.
Mỗi lần nàng nhìn thấy, trái tim, lại đau nhức một lần.
——- Đó là ấn ký mà sau khi chiến bại bị bắt, tam vương gia Mặc Uyên của Lạc quốc sai người đóng dấu hơ nóng lên các nàng ấy.
Lạc quốc.
Tam vương gia Mặc Uyên.
Nàng chỉ từng nhìn thấy hắn một lần, liền giữ nỗi hận chôn thật sâu trong đáy lòng.
Người đàn ông kia có dung mạo quyến rũ mị hoặc khuynh thế, khóe miệng mang theo nét cười tà mị, các cử chỉ hành động đều vượt quá thần khí người phàm trần. Nàng từng gặp qua đàn bà bên cạnh hắn, người nào cũng tựa như giống rắn nước, uốn éo trong lồng ngực to lớn của hắn.
Ngày hôm đó, hắn chính là đang ôm một người con gái hương diễm bóng bẩy, khí chất như lan, mà nói:
“Tù binh của Uyên vương phủ ta, dầu sao cũng nên có chút ấn ký mới được…”
Nàng nghe thấy người con gái bên cạnh hắn khẽ rên rỉ cầu xin tha thứ, ngón tay tà mị của hắn vẫn không ngừng chơi đùa người con gái bên dưới.
Ngày hôm đó, khắp vương phủ đều là những tiếng kêu thảm thiết!
Năm trăm người nữ nô cùng đi theo nàng, hết thảy đều bị kiềm chế giữ chặt hai tay, kêu thảm khi bị ấn dấu hơ nóng chữ “nô” sỉ nhục lên mặt.
Nàng tức giận đến mức khuôn mặt tuyệt mỹ yếu đuối phát run lên, trên mặt tức khắc tràn ngập mối oán hận, cắn lấy môi dưới, hướng về phía người đàn ông kia mà nghẹn ngào quát lên: “Ta cảnh cáo ngươi! Hôm nay ngươi làm nhục trăm người nữ nô của ta, ngày mai ta sẽ lấy ngàn mạng người của Uyên vương phủ ngươi hoàn trả lại.”
Trên khuôn mặt yếu đuối của nàng hiện lên vẻ kiên quyết cứng cỏi, quả thực khiến đầu lông mày tuấn lãng của hắn khẽ nhíu lại,
Sau một khắc, hắn lại mỉm cười tà mị.
“A……”
“Ba!” Một tiếng roi quất ác liệt vang lên, nàng kêu lên đau đớn, trên lưng chiếc áo tù nhân rách ra, tấm lưng mịn màng mềm mại trắng trợn lộ ra lõa lồ.
Một đường vết roi nóng bỏng rát đau đớn.
Nàng là công chúa Đằng An quốc ! Từ nhỏ là đứa trẻ được nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay, sao có thể chịu được bị roi quật như vậy !
Nàng cắn bờ môi, tưởng ngừng đau, nhưng lại vẫn sinh đau đến chảy nước mắt!
Dám bất kính với Uyên Vương — Phạt roi? Là nhẹ!!
Nàng bị nghiêm phạt trước mặt tất cả cung nô. Chiếc roi ác liệt quất xuống thân thể mảnh mai của nàng không thể khiến nàng bật tiếng kêu khóc. Mãi đến khi cả người đầy vết roi đỏ bừng, nàng run rẩy ôm vai, áo quần rách rưới.
Trước khi ngất đi, nàng thấy được người đàn ông kia chậm rãi đến gần trước mặt nàng.
Nụ cười tà mị đến cực điểm, rốt cục hắn nâng khuôn mặt với đôi mắt run rẩy rưng rưng lệ của nàng lên!
“Thật đây là công chúa Lạc Cơ, tiểu nữ nhi tối sủng ái của An Vương sao?” Tay hắn nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng lên, ánh mắt nóng rực nhìn theo thân hình co quắp hai chân lại của nàng. “Can đảm lắm!”
“Ba ngày sau ở rừng săn bắn, bản vương rất mong chờ biểu hiện của ngươi.”
Một câu nói khẽ phiêu vờn bên tai nàng, hắn cười tà mị không chút lưu tình, rồi phất tay áo đi khỏi.
Ba ngày sau.
Rừng săn bắn.
Nàng còn chưa hiểu ý tứ của hắn, đau nhức toàn thân đã ùn ùn kéo đến.
Bóng tối trước mắt, ngất đi.
———
“Phù Nhã tỷ tỷ, muội đã ngủ bao lâu rồi?” Nàng thử mở miệng nói, mới phát hiện ra giọng nói êm dịu động lòng người đã trở nên khàn khàn.
“Bẩm công chúa, đã ba ngày rồi.”
Ba ngày.
Lạc Cơ Nhi chịu đựng đau đớn toàn thân, rốt cục nhớ lại câu nói cuối cùng của Mặc Uyên hôm trước.
Tất tất tốt tốt… tiếng động càng ngày càng vang to, các nữ nô chung quanh đều nhao nhao tỉnh dậy.
Tia nắng sáng sớm chiếu đến trên thái dương bọn họ, nhìn thấy chữ “nô” kia, ngực nàng không nén nổi mà trở nên đau đớn.
Từng làn sóng kéo đến khiến nàng không thể chịu đựng nổi.
Viền mắt đỏ au, Lạc Cơ Nhi dịu dàng lên tiếng: “Ta khiến các người chịu khổ rồi.”
“Công chúa không nên nói như vậy….” Phù Nhã thương tiếc ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi — Làm sao mà có thể trách được nàng?! Nàng là con gái nhỏ nhất của An vương, mới chỉ có 14 tuổi. Các nàng dù có hồ đồ thế nào, cũng sẽ không đi trách cứ một cô gái nhu nhược 14 tuổi vì không bảo vệ tốt các nàng!
“Phù Nhã tỷ tỷ, rừng săn bắn là cái gì vậy?” Lạc Cơ biết giọng nói của mình khàn khàn, môi khô nẻ, vô thức nhỏ giọng hỏi, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kéo tay áo của nàng ta.
Nghe thấy câu hỏi của nàng, cơ thể Phù Nhã chấn động dữ dội!
Trong ánh mắt các nữ nô xung quanh cũng đều lộ ra biểu hiện sợ hãi.
Lạc Cơ mơ hồ đã nhận ra được sự bất thường, đôi mắt trong suốt yếu ớt giương lên: “Phù Nhã tỷ tỷ.”
“Công chủ… chúng ta…”
“Rầm!” —- có một tiếng nổ.
Cửa lao bị một chân đá văng không chút lưu tình. Ánh sáng thình lình chiếu vào trong nhà lao, khiến người bên trong phải than nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Tiếng bước chân nặng trịch càng ngày càng tới gần, rốt cuộc dừng lại ngay trước mặt bọn họ.
“Mau lên, đem tất cả đi ra ngoài!”
Giọng nói đến từ địa ngục âm phủ chợt vang lên!
Last edited by Dương Thiên Mạc; 12-11-2012 at 10:59 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
Ngay cả những nữ nô có dính dáng đều bị kéo ra khỏi phòng giam!
Một số người ở bên trong mấy ngày nay đã bị nhiễm phong hàn, bước đi đều có chút lảo đảo, binh lính phía sau không chút lưu tình, đạp một cước rồi một cước, thô lỗ quát lớn: “Đi mau. Đừng ở đây nài xin lão tử thương cảm!”
Lạc Cơ Nhi toàn thân đau nhức, đang được Phù Nhã ôm vào trong ngực, thấy được tình cảnh này, nàng phút chốc phẫn nộ tận tâm can. Muốn tiến lên cãi lại, nhưng lại bị Phù Nhã với gương mặt trắng bệch run run kéo nàng lại: “Công chúa! Không nên…”
“Phù Nhã tỷ tỷ!” Lạc Cơ Nhi đau lòng nhìn cô ta, ta là công chúa của Đằng An quốc, cha đã chết, mẫu hậu cũng đã chết, chỉ còn lại có mình ta. Thế nhưng ngay cả chính con dân của quốc gia mình, ta cũng không bảo hộ được thì ta còn là công chúa gì chứ…”
“Công chúa… Phù Nhã xin cô đấy…” Trong viền mắt Phù Nhã tràn ngập nước mắt, cô ta cầu xin nàng, nắm tay nàng lảo đảo tiến về phía trước, “Chúng ta đã không còn An quốc, công chúa nhớ kỹ nhất định phải bảo trụ tính mạng của chính mình.”
« Ở đây dài dòng cái gì! Đi mau! » Có tiếng kêu thảm thiết vang lên, chiếc roi đã quất lên người một nữ nô!
Lạc Cơ Nhi sợ đến nỗi trái tim cũng run rẩy!
Nàng ghi nhớ kỹ…
Cảm giác như chiếc roi này như quật lên chính trên người nàng.
Nàng nhớ kỹ tiếng kêu thống khổ đau đớn.
Thần sắc trong nháy mắt trở nên trắng xanh, Lạc Cơ Nhi bắt được tay Phù Nhã, đi từng bước một, trong lòng run sợ.
Đi ra đường nhỏ, trước mắt là một cánh rừng rộng lớn mênh mông!
Rừng cây xanh um tươi tốt nhàn nhạt vương mùi của máu
Lạc Cơ Nhi sửng sốt một hồi, hơi nghiêng mặt nhìn thấy một đội người ngựa trật tự, trang phục chỉnh tề, trong tay cầm cung tiễn dường như muốn đi săn bắn chờ xuất phát, ánh mắt khát máu nhìn về cánh rừng này.
Người đàn ông tà mị kia mặc trang phục thuần trắng mà đẹp đẽ quý giá, cả người tản ra khí chất vương giả. Khi nhìn đến nàng, cặp mắt hắn bắn ra tia sáng mãnh liệt. Ngay lập tức con ngựa dưới thân cũng chợt trở nên xao động, hắn cúi người nhẹ nhàng trấn an con ngựa, đem túi tên để vào sau người, khóe môi hiện ra nụ cười tà mị hồn xiêu phách lạc!
Lạc Cơ Nhi không hiểu sao lại rùng mình một cái, rời mắt đi.
Xem ra bọn họ muốn tới săn bắn.
Nhưng mà…
…. Săn bắn? ! !
Lạc Cơ Nhi cả người chấn động, nhìn với ánh mắt khó tin về phía đội ngũ mãnh thú khát máu.
Không có con mồi….
Không có con mồi, bọn họ muốn săn bắn thế nào?
Trong nháy mắt, trái tim Lạc Cơ Nhi trở nên run rẩy dữ dội, khuôn mặt trắng bệch lập tức nhìn về phía người đàn ông tao nhã tà mị kia.
Các nàng là bị dùng để…
Lạc Cơ Nhi nhìn lại đám nữ nô trong rừng. Trên mặt họ đều xám ngoét giống nhau, tuyệt vọng hòa cùng sợ hãi. Điều này chứng thực cách nghĩ của nàng là đúng, ngực nàng bắt đầu phập phồng kịch liệt, như là không thể hô hấp.
Mặc Uyên… Mặc Uyên… ngươi là một kẻ… !!!
Lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, Lạc Cơ Nhi giận đến cả người phát run lên, nàng thật muốn dùng hết sức lực toàn thân làm hắn bị thương tích đầy mình.
Khi tiếng roi vang lên là lúc Mặc Uyên mỉm cười tao nhã, trang phục trắng toát tựa như tiên. nhưng cặp mắt lại không có chút độ ấm! “Chư vị phải chơi đùa thỏa chí mới được…”
Phía sau hắn là một đám quan to quý nhân, thân khoác bào phục hoa lệ!
Trong mắt Lạc Cơ Nhi lóe sáng lệ quang, không nói được ra lời!
Âm thanh nức nở tuyệt vọng của các nữ nô không mảy may gợi lên nửa điểm thương tiếc của đám người này.
Mơ hồ trong màn nước mắt, một người đàn ông lạnh lùng đã phất roi da lên!
“Công chúa!” Một đôi tay run rẩy kéo lấy ống tay áo của nàng.
Lạc Cơ Nhi quay đầu lại, thấy sắc mặt Phù Nhã nhăn nhúm vì kinh sợ.
“Công chúa, người không thể chết được, vì Đằng An, xin người nhất định phải chạy trốn càng xa càng tốt!”
~~~ Vì Đằng An, xin người nhất định phải chạy!!
Last edited by Dương Thiên Mạc; 12-11-2012 at 10:59 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc