Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 337: Hoàng Phủ Hoành
Người dịch: nhatchimai0000
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu Tầm
Yến Vĩ Doanh của Chương Chính cho đến trước lúc bị đả kích, sĩ khí bị kìm hãm, nhưng do Chương Chính la hét om xòm nên lại bày trận thế lần nữa. Nhưng đợt xung phong của binh đoàn Sài Lang sắc bén vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Đường Nhất đi đầu đã vọt tới trước trận đối phương, trảm mã đao trong tay ầm ầm chém xuống. Phía sau hắn, toàn bộ Sài Lang binh đều đặn nhịp nhàng khua đao!
Chỉ thấy quang mang bao phủ binh đoàn, tụ lại cực kỳ nhanh chóng ở đầu trận. Chúng hóa thành tám đạo đao mang thật lớn, độ cao vượt quá ba thước.
Tám đạo đao mang kèm theo tiếng gào thét đáng sợ bay về phía Yến Vĩ Doanh của Chương Chính, đánh lên quang tráo, quang tráo mỏng manh tựa như thủy tinh, trong nháy mắt bị đánh tan.
Thế tới của đao mang chưa dứt, lan tràn vào trong trận doanh địch.
Yến Vĩ Doanh thoáng chóc bị chia thành 8 đường máu, trên đường đao mang đi qua đều là huyết nhục tung tóe, chiến trận của Yến Vĩ Doanh vậy mà dưới đạo đao mang bị đánh thông suốt.
Chương Chính hoàn toàn ngây ngốc, cái này … cái này là dạng võ tướng gì thế.
Cả đời hắn chưa từng nghe thấy dạng công kích như thế, ánh mắt hắn mờ mịt, rõ rang đây chỉ là một chi binh đoàn pháo hôi mà, tại sao có thể cường đại như thế? Chẳng lẽ lúc trước là do bọn chúng ngụy trang?
“Sát!”
Đường Nhất thống lĩnh binh đoàn, thế tới như lưỡi liềm, đâm sâu vào trận doanh quân địch.
Rất nhiều binh sĩ trong Sài Lang Binh Đoàn phía sau hắn thở hổn hển, khuôn mặt lộ ra thần sắc mệt mỏi, khí lực không thông. Một đao khi nãy vậy mà lấy đi hơn phân nửa chân lực của mọi người. Nhưng tròng mắt mỗi người đều đỏ lên, trong cơ thể như có đoàn hỏa diễm thiêu đốt. Tuy họ đã hao tổn rất nhiều khí lực nhưng bọn họ không hề có chút run sợ.
Mọi người đồng thanh hô: “ Sát !”
Âm thanh vang vọng khắp nơi, thiên địa biến sắc.
Yến Vĩ Doanh chịu một đao của binh đoàn Sài Lang, vốn đã run sợ đến tận tâm can, sĩ khí vốn đã suy giảm, nay cuối cùng cũng sụp đổ. Một số binh sĩ nhát gan, thét lên chói tai, xoay mình liều mạng chạy trốn. Lập tức tình tạo nên tình cảnh hỗn loạn, binh đoàn Yến Vĩ ầm ầm sụp đổ như tuyết lở núi tan.
Chương Chính được kẻ bên cạnh đỡ chạy trối chết, mặt y dại ra.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
“Tặc tử, chịu chết đi!”
Đạo đao mang thật lớn, lướt sát mặt đất. Đao mang lướt qua đám đào binh phía trước, phạt chết hết cả.
Đường Nhất giục ngựa đến trước thi thể Chương Chính, trong lúc những binh sĩ nhìn hắn đầy cuồng nhiệt phấn khích thì sắc mặt hắn trầm tĩnh, không nhìn ra chút vui buồn.
Đám địch nhân như thế, đánh bại cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
Đường Nhất suy nghĩ làm thế nào để nâng cao trình độ Sài Lang Binh Đoàn lên tầng cao mới. Chiến đấu ở trình độ này, có gì đáng để cao hứng?
***
Vô Song của ta chính là Xung Phong!
Hành lang trống rỗng không một bóng người, chỉ có tiếng xé gió do Đường Thiên chạy tạo ra.
Mồ hôi chảy dài trên mặt hắn, khắp người hắn đâu đâu cũng có vết thương. Đường Thiên ở trong phòng Tự Sát suốt 18 ngày, chẳng có một chút thời gian nghỉ ngơi.
Gió bên tai gào thét, Đường Thiên cố gắng hết sức mà chạy. Hắn nhủ thầm: “Nhanh hơn, nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa!”
Cả đời Đường Thiên chưa từng chạy chăm chú như thế, không tiếc tất cả, liều mạng mà chạy.
Tàng Phong Bộ dưới chân Đường Thiên dần dần phát sinh biến hóa. Cước bộ ngày càng nhẹ, lực cản không khí cũng càng nhỏ, nhưng hắn không cảm thấy mừng rỡ, vẫn giữ y vẻ liều mạng mà chạy, cố gắng chạy nhanh hơn.
Đường Thiên thầm ước thời gian chậm lại thì tốt biết mấy. Hắn cắn chặt môi, sâu trong ánh mắt của hắn có thể thấy được một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt mãnh liệt.
Nhanh hơn một chút nữa!
Đường Thiên, nhất định được! Nhất định, nhất định, nhất định ngươi sẽ làm được.
Oanh!
Thân thể Đường Thiên bỗng trở nên nhẹ nhàng, lực cản không khí thoáng chốc bỗng biến, hắn như cưỡi gió, tốc độ gia tăng nhanh chóng. Thân hình Đường Thiên nhoáng lên, trong nháy mắt hắn xuất hiện cách chỗ cũ hơn trăm trượng.
Trên Vô Song bảng, một cái tên lại sáng lên.
Khuôn mặt phủ đầy mồ hôi, răng cắn chặt, ý chí của thiếu niên không gì có thể ngăn cản được.
***
Tốc độ của Lương Thu không nhanh, thân pháp của hắn cũng không có điểm gì đặc biệt hơn người, nhưng mà thiết cầu nặng nề giống như những quả chùy nặng gào thét trầm thấp đánh lên trên binh khí lập tức chấn chúng gãy nát.
Lương Thu ra tay không nhanh nhưng lực lượng thật kinh khủng, nơi y đánh tới người ngã ngựa đổ.
Sau khi Lương Thu khổ luyện tại dòng nước xiết đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt, mỗi cử chỉ giơ tay nhất chân của y đều mang theo lực lượng kinh người. Công kích của y bây giờ rất đơn giản, không có quang mang bắt mắt nhưng mà lực lượng trong quả thiết cầu bây giờ lại có thể xuyên thấu qua áo giáp trực tiếp tấn công võ giả bên trong.
Âm Dương Tán Thủ hoàn toàn có tư cách leo lên cấp vũ kỹ vô song.
Tuy Lương Thu chưa lĩnh ngộ được ý nghĩa chân chính của Âm Dương Tán Thủ nhưng thế tới của y vẫn như mãnh hổ, không gì có thể ngăn cản được.
Bỗng nhiên, gió rít lên khác thường.
Lòng Lương Thu trầm xuống, khẽ quát một tiếng, cổ tay y run lên kéo thiết cầu đánh nhanh về phía sau.
Phanh!
Thanh va chạm âm trầm thấp từ phía sau truyền đến, có người kinh hô: “Cẩn thận, khí kình của hắn có điều cổ quái!”
Cùng lúc đó, hai bên Lương Thu đồng thời vang lên tiếng gió rít, y biết rằng đã gặp phải binh đoàn tinh nhuệ!
Trong nháy mắt Lương Thu đã bị bao vây, y hít sâu một hơi, không tiến mà lui, nương theo lực đạo của thiết cầu, thân hình y nghiêng về phía sau. Binh đoàn tinh nhuệ phía sau chưa kịp khôi phục lại như cũ sau một kích của y. Phản ứng của Lương Thu với đại nhân vượt ngoài dự đoán của mọi người, sắc mặt gã khẽ biến. Gã biết rằng nếu bây giờ còn tránh né, vòng vây sẽ tự động tan rã.
Gã cắn chặt răng, chém một đao về phía Lương Thu rút lui.
Lương Thu như có con mắt phía sau, đột nhiên giơ tay lên, ha, một quả thiết cầu dưới nách Lương Thu bay ra bắn thẳng vào mặt gã. Y vô cùng hoảng sợ, vô thức chém về phía thiết cầu.
Phanh!
Một cỗ lực lượng cường hãn từ đao truyền vào trong cơ thể gã, ngực đau nhói gã há miệng phun ra một ngụm tiên huyết.
Lương Thu còn muốn tiếp tục truy kích nhưng hai đạo đao mang đã lao tới mặt y. Rơi vào đường cùng, Lương Thu run hai tay kéo hai quả thiết cầu bay trở về trực tiếp đánh lên hai đạo đao mang.
Phành!
Thân thể Lương Thu chấn động, lui liên tục vài bước mới đứng vững.
Khi Lương Thu thấy rõ người đến, y nhủ thầm “quả nhiên là quân tinh nhuệ”, ba người mặc áo giáp có khí thế hoàn toàn khác biệt những người khác. Lương Thu thu thiết cầu về, sắc mặt y âm trầm, y biết rõ màn khổ chiến chỉ mới vừa bắt đầu.
Bất luận chi binh đoàn thế nào cũng đều có cao thủ tọa trấn. Không có cao thủ tọa trấn là điều không thể. Cao thủ không chỉ có tác dụng chống lại cao thủ của quân địch mà còn trong thế cục giằng co với thời gian ngắn nhất phá vỡ cục diện bế tắc.
Thân hình Tư Mã Hương Sơn phiêu hốt quỷ dị, binh đoàn Trọng Giáp toàn những võ giả thân hình cao lớn cực kì tiện lợi đối với hắn, thân thể hắn linh hoạt tựa như rắn, trong bóng tối di chuyển nhẹ nhàng như gió, một khi phát hiện ra kẽ hở là lúc hắn lộ ra răng nanh.
Võ giả ngã trong tay hắn thường chỉ có vết thương rất nhỏ trên người.
Một kích trí mạng, một chạm là xong.
Bỗng dưng, Tư Mã Hương Sơn lạnh cả sống lưng, hắn không chút do dự, thân hình trầm xuống như con rắn, dán sát mặt đất bắn sang chỗ khác.
Coong!
Một đạo kiếm quang cứ theo sau lưng hắn, không chém lên mặt đất.
Hàn ý thấu xương làm tóc gáy của hắn dựng cả lên, hắn không dám ngừng lại chút nào mà cứ liều mạng di chuyển về phía trước. Hàn ý sau lưng như giòi bám trong xương không rời.
Ba tên kiếm khách mặc áo đen thấp lùn cầm một thanh kiếm nhọn cứ theo sát hắn không ngừng nghỉ.
Đối thủ của Hàn Băng Ngưng là một đôi tỷ muội song sinh. Mặc dù thực lực hai người hơi yếu nhưng lại có tâm hữu linh tê, phối hợp ăn ý. Hơn nữa hai người còn được sự trợ giúp của hơn 20 võ giả để ổn định cục diện.
Tình hình A Mạc Lý còn kinh nữa. Vây quanh hắn là ba tiểu đội hơn 30 người.
Chỉ có Binh là còn thong dong. Lão quen với tác chiến binh đoàn cho nên thủy chung không bị kìm kẹp. Nhưng lúc này trong lòng lão cũng tràn đầy kinh ngạc, chủ tướng của đối phương quả nhiên không phải là hạng người vô năng.
Đối phương hiểu rõ ý đồ của Binh, và cũng nhận thấy đám A Mạc Như vậy thì tiếp theo mục tiêu chủ yếu của đối phương chỉ có một, đó là chính mình!
Binh vươn ra phía trước, khuôn mặt không biểu hiện gì nhưng Lý có nhược điểm không có kinh nghiệm phối hợp chiến đấu với binh đoàn, nên dùng bộ hạ tinh nhuệ cuốn lấy bốn người, khống chế chặt chẽ sự chủ động trên chiến trường.
Mép khẽ nhếch lên. Đã chờ ngươi ở đây lâu rồi!
Mặc dù đối phương dùng tinh nhuệ vậy khốn bốn người A Mạc Lý nhưng bốn người vẫn có ảnh hưởng rất lớn. Nếu bảo chủ tướng đối phương khống chế một mảng lưới lớn thì ở trong võng lưới rộng có bốn lỗ thủng lớn.
Một ý đồ rõ rệt hiện trong lòng Binh.
Người khác có lẽ còn cần thêm công kích mới xác định được vị trí của ngươi, còn ta đã khóa được vị trí rồi!
Binh chợt ngẩng đầu, ánh mắt liếc sang một nơi ở bên trái cách đó 30 trượng.
Mắt lão nhìn một đám lính, chỗ này nhìn qua không khác chỗ khác nhưng nhìn kỹ có thể thấy bọn chúng dường như tạo thành một vòng bảo vệ.
Ánh mắt Binh dừng lại ở một người trung niên khuôn mặt phong sương.
Hoàng Phủ Hoành cảm thấy có người qua Thiên Không Hổ quan sát lão thì sắc mặt đột biến. Đối phương thế mà đã tìm thấy nơi mình ẩn náu!
Thiên Không Hổ triển khai thế trận, đang muốn xung phong.
Bỗng nhiên, Binh nhận thấy một luồng khí tức rất nguy hiểm, lão bỗng dưng ngẩng đầu thì nhìn thấy một thân ảnh không biết xuất hiện từ lúc nào mà chình ình trên đỉnh đầu.
Diệp Triều Ca!
Khi Binh nhìn thấy Tỉnh Hào trong tay Diệp Triều Ca, sắc mặt tái nhợt.
"Cẩn thận!"
Binh hét lớn, thanh âm vang khắp chiến trường.
Nhưng vào lúc này, từ trên trời vang vọng tiếng Diệp Triều Ca cuồng tiếu: "Chết cả lũ đi!"
Kiếm của Tỉnh Hào trong tay hắn chém ra mấy chục kiếm như cuồng phong bạo vũ xuống bên dưới!
Oành!
Bầu trời trên đầu mọi người bị vô số kiếm khí phá tan thành từng mảnh nhỏ, giống như ao bị khuấy động, thân ảnh Diệp Triều Ca trong nháy mắt trở nên mơ hồ.
Vô ảnh kiếm khí rơi xuống như mưa, công kích không khác nhau chút nào.
Hoàng Phủ Hoành trợn mắt như sắp nứt, vạn lần lão không ngờ là Diệp Triều Ca đến minh hữu không tha!
A Mạc Lý nhặt cự thuẫn lên che trước mặt theo bản năng.
Oành!
A Mạc Lý giống như bị đánh một chùy nặng đánh trúng, đầu óc mông lung. Hạt cát dưới chân nổ tung thành một hố sâu chừng 3 trượng, đường kính hố quá 5 trượng.
Máu tươi chảy dọc cánh tay cầm lá chắn, nhìn thấy mà giật mình.
Một thân ảnh màu lam xẹt qua hắn, một tay tóm lấy A Mạc Lý đã trắng bệch khuôn mặt như tờ giấy, chân chạy như điên!
"Rút lui!"
Ưu thế của kinh nghiệm phát huy tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, Binh phản ứng nhanh nhất. Trong nháy mắt lão liền đoán được thực lực song phương chênh lệch quá lớn tới mức nào. Thiên Không Hổ bế A Mạc Lý, chỉ một khắc sau đã ở bên cạnh Lương Thu. Binh bình tĩnh lạnh lùng nhưng không đãng trí, trong bốn người thì kinh công của Lương Thu và A Mạc Lý kém nhất.
Ngoại trừ A Mạc Lý chịu một đòn, ba người kia nhanh chóng tránh được.
Hàn Băng Ngưng và Tư Mã Hương Sơn không nói hai lời, theo sát Binh, chân cũng chạy như điên.
Diệp Triều Ca đứng trên bầu trời, miệng lẩm bẩm: "Cho cả đám khốn khiếp chết cùng một hố thì tràng diện đẹp đẽ hơn một chút đó. Ha ha ha ha!"
Hắn thong thả xách Tỉnh Hào theo, ung dung đuổi theo hướng đám Binh vừa chạy trốn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 338: Vây Công
Người dịch: nhatchimai0000
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu Tầm
"Vừa rồi thịt nướng mùi vị không tệ, giống như có mùi thơm gỗ thanh vân, rất đặc biệt." Hạc mỉm cười.
Hắn và Vĩnh Tiên Trung nhàn nhã tiến lên, Lăng Húc ngồi trên lưng Hỏa Liệt Điểu khôi phục thể lực.
Mặt Vĩnh Tiên Trung thấy đã bớt run, lòng nhỏ máu, trong sa mạc chỉ có cát là cát, đâu tìm ra gốc cây, rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách đem cái bàn bằng gỗ thanh vân uống trà của mình ra. Gỗ thanh vân giá cực mắc, một cái bàn trà nhỏ như vậy hắn tốn 20 vạn tinh tệ để mua; lại tốn 10 vạn mời danh sư điêu khắc nên các vân thẳng, đẹp, rõ ràng lắm.
Đây là lợi khí hắn dùng để biểu hiện phong cách bất phàm của mình khi trước hoa dưới trăng, khi phẩm trà ngắm trăng, khi nói chuyện cùng các giai nhân về lý tưởng cuộc sống, khoái làm sao! Nhưng…. Hắn mạnh mẽ lôi ra bộ dáng tươi cười nói: “Hiền đệ thích là tốt.”
Giờ hắn đang vắt óc tìm cách cứu vãng, quan hệ của sư phụ và Xạ Thủ Tọa không phải tầm thường. Ngữ khí mỗi lần ông nói đến Thiên Hậu á… Vĩnh Tiên Trung có kinh nghiệm tán gái rất hoài nghi, sư phụ mình có 8, 9 phần là âm thầm ngưỡng mộ bà, chỉ là thực lực ông không cao nên không đủ dũng khí mở miệng thôi. Vĩnh Tiên Trung lão luyện chuyện cưa gái với cái loại ngữ khí ấy của lão sư rất là quen thuộc, bất quá…
Hắn đương nhiên không dám hỏi lão sư để chứng thật, nếu ông thẹn quá hóa giận, chắc ổng cắt chân mình là nhẹ!
Tuyệt đối đừng có đi trêu chọc lão đầu tử.
Được rồi, đại trượng phu co được dãn được, Vĩnh Tiên Trung âm thầm tự động viên.
Nói thật thì ở chung với Hạc rất đã, tính cách Hạc tu dưỡng không có chỗ nào bắt bẻ được, luông kính trọng hữu lễ với người khác, lại rất ôn hòa, Vĩnh Tiên Trung chặc lưỡi không thôi.
Cái chướng mắt duy nhất là hắc y Hạc mặc rách rưới không chịu nổi, chắc trước đó đã trãi qua chuyện cực khổ nào đó. Vĩnh Tiên Trung coi chuyện tục vụ trong môn phái, kiến thức rộng rãi, hắn đánh giá Hạc rất cao. Đệ tử thế gia vốn có tài nguyên đầy đủ, nếu tự mình còn có thể chịu cực khổ, thế thì thành tựu tương lai tất nhiên không có hạn lượng.
Hơn nữa… Vĩnh Tiên Trung liếc qua Lăng Húc đang trên lưng chim, thực lực người kia cũng sâu không lường được. Hắn khổng khỏi sinh ra hứng thú với những người này, trong đám người này, thanh danh nổi nhất không phải Hạc có bối cảnh sâu, cũng không phải Lăng Húc có thực lực phi phàm trước mắt, mà là Đường Thiên. Đường Thiên kia mạnh tới mức nào? Vĩnh Tiên Trung hết sức tò mò.
Hắn cũng giữ sự bình thản, một đường cùng Hạc cười nói, không có chút giương cung bạt kiếm nào của trước đó.
Khi ba người đến Sài Lang Bộ Lạc, thấy binh đoàn do Đường Nhất dẫn đầu đã về từ trước.
Thấy binh đoàn còn hoàn hảo, Hạc, Lăng Húc cùng thở ra nhẹ nhõm, mà mắt Vĩnh Tiên Trung thì lóe lên một tia dị sắc. Vĩnh Tiên Trung tự nhiên sẽ không đặt Yến Vĩ Doanh của Chương Chính vào mắt, nhưng ở 19 châu Bắc Thiên cũng là một cỗ lực lượng không tồi, vậy mà bại rồi?
Chớp mắt, ở cồn cát xa xa xuất hiện mấy chấm đen nhỏ.
“Chuẩn bị chiến đấu.”
Tiếng quát của Hạc làm mọi người rùng mình.
Liền đó, mọi người thấy rõ kẻ đến, Thiên Không Hổ cầm A Mạc Lý cùng Lương Thu, Hàn Băng Ngưng với Tư Mã Hương Sơn chạy theo ngay sau, bộ dạng kia, tuyệt không phải thắng mà về, nhưng sau lưng họ lại không có bóng một ai. Mấy lần lên xuống, Binh đã đứng bên mọi người.
“Diệp Triều Ca tới rồi.”
Binh nói làm Hạc và Lăng Húc biến sắc.
“Tỉnh Hào bại?” Lăng Húc trầm giọng hỏi.
“Ừm!” Binh không nói nhảm: “Tiếp theo hắn muốn giết sạch chúng ta.”
Sắc mặt mọi người kém vô cùng, ở đây ai không phải mắt cao hơn đỉnh đầu, là gia hỏa kiệt ngạo bất tuân?
“Khẩu khí thật lớn!” Lăng Húc nhịn không được hừ lạnh.
Ngoài dự đoán của mọi người, Binh nói: “Hắn có thực lực như vậy.”
Mặt Hạc và Lăng Húc cùng ngưng trọng lên, thực lực Binh sâu không lường được, ánh mắt lại khá cao, mà lời nói không giống nói giỡn.
Binh ném A Mạc Lý thả xuống.
“A Mạc Lý bị thương?” Hạc liền hỏi.
“Tiếp Diệp Triều Ca một kiếm, hơi thoát lực.” A Mạc Lý đã hồi phục tinh thần, ũ rũ. Nhưng song chưởng của hắn bị một kiếm kia của Diệp Triều Ca làm máu chảy tùm lum, nhìn rất đáng sợ, thật ra thương thế cũng không nặng. Nhưng ngẫm lại, nhiều người như vậy, mà mình bị thương, A Mạc Lý cảm thấy trước mắt tối tăm.
Hạc cùng Lăng Húc liếc nhìn nhau, một kiếm của Diệp Triều Ca, vậy mà khiến cho A Mạc Lý thoát lực.
A Mạc Lý vốn có thần lực trời sinh, lại vừa trãi qua tử vong đặc huấn, là một tên cậy mạnh điển hình, thế mà chỉ đở của Diệp Triều Ca một kiếm đã thoát lực; vậy một kiếm của Diệp Triều Ca mạnh đến mức nào?
Binh không nhìn thấy Đường Thiên, trong lòng có chút thất vọng, nhưng rất nhanh hắn đã điều chỉnh tâm tình, trên chiến trường các loại tình huống ngoài ý muốn cũng có thể phát sinh, nhưng chiến đấu luôn phải tiếp tục.
Binh đem A Mạc Lý ném cho chạy tới Hỏa Mã Nhĩ, bảo mọi người trở về bên trong hàng rào.
Binh chú ý tới Vĩnh Tiên Trung, không nói gì, chỉ liếc sang Đường Nhất.
Đường Nhất không đi qua mà suất lĩnh Sài Lang Binh Đoàn đứng cách mọi người chừng 200m.
Vĩnh Tiên Trung cảm thấy miệng đắng chát, mọi người không biết tính Diệp Triều Ca nhưng chẳng lẽ hắn cũng không biết sao? Diệp Triều Ca một khi giết đỏ mắt, sẽ không ai ngăn lại được, dù cha hắn là Diệp Cửu cũng vậy. Nhưng nếu như ngồi nhìn Hạc bị Diệp Triều Ca giết, khi trở về sẽ khó ăn nói.
Thân ảnh Diệp Triều Ca rốt cục rơi vào tầm mắt mọi người.
Vĩnh Tiên Trung đột nhiên bay lên không trung: "Triều Ca! Khoan động thủ đã!"
Diệp Triều Ca xách Tỉnh Hào ngừng lại, nheo mắt hỏi: “Chuyện gì?”
Vĩnh Tiên Trung khá sợ cậu em vợ này của mình, bị ánh mắt đầy sát khí của Diệp Triều Ca nhìn lại, trong lòng không khỏi run lên, nhưng vẫn gắng kiên trì nói: “Hạc là bạn cũ của sư phụ ta, kính xin Triều Ca…”
Diệp Triều Ca không có chút ấn tượng gì với người tên ‘Hạc’, hắn thản nhiên nói: “Ngươi dẫn hắn đi.”
Vĩnh Tiên Trung thở ra nhẹ nhõm: "Đa tạ Triều Ca!"
Nhưng vào lúc này, âm thanh bình tĩnh của Hạc lại vang lên: “Đa tạ ý tốt của Vĩnh huynh, bất quá, tuy thực lực Hạc tầm thường nhưng quyết không bỏ bạn bè mà chạy.”
Vĩnh Tiên Trung há to miệng, nhưng không biết nên khuyên bảo thế nào, ngữ khí Hạc bình tĩnh đến cực điểm, cũng cực kỳ kiên quyết.
"Ha ha, người khác không lĩnh tình! Ngươi cút sang một bên đi, không cần ở đây vướng chân vướng tay, cẩn thận không ta giết luôn cả ngươi để tỷ tỷ[1] của ta thủ tiết đấy!” Tiếng Diệp Triều Ca lành lạnh, sát khí râm râm.
Vĩnh Tiên Trung biết rõ, cậu em vợ nói được lời này, tức hắn dám giết mình.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách lui sang bên, nhưng quyết tâm, đợi tý nữa nghĩ biện pháp cứu Hạc.
Hạc nắm chuôi kiếm, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng. Hắn biết rõ địch nhân trước mặt rất đáng sợ;
nhưng hắn không lùi bước, bọn Lăng Húc vừa trãi qua đại chiến, giờ chỉ còn hắn là còn sức để đánh. Nhiệm vụ chủ công lần này hắn đành nhận. Ở cùng bọn Đường Thiên, hắn chưa bao giờ phải lãnh nhiệm vụ chủ công. Đường Thiên và Lăng Húc đều là phần tử hiếu chiến, nhiều khi hắn chỉ có nhiệm vụ là thanh lý chiến trường.
Hắn cũng không để ý. Nhưng thời điểm cần hắn động thân, hắn cũng không chút do dự.
Trong đầu hiện lên cảnh sau khi gặp Đường Thiên, đánh xe, chỉnh lý đồ đạc, ghi nợ .v.v… toàn các chuyện vặt vãnh; đối với một vị từng lập chí phục hưng Hạc phái mà nói thì đấy toàn là những chuyện hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ phải làm. Bất quá, tất cả những chuyện đó như là đương nhiên mình phải làm, đều là bất tri bất giác.
Cuộc sống trong núi cô độc, bà dì cường thế, Hạc phái xuống dốc và nguyện vọng phụ thân, trọng trách đè nặng trên vai hắn, những trách nhiệm đó làm tính cách Hạc thành kẻ hướng nội. Hắn từ nhỏ đã không có bạn, hắn xuất sắc, hắn cố gắng làm hết thảy để đạt mức ‘hoàn mỹ vô khuyết’; những ánh mắt hâm mộ kia, không cách nào khiến hắn vui được.
Nhưng hiện tại, rất là vui. Thật sự rất vui.
Hắn bết bầu trời vốn xanh như vậy, mặt trời vốn đẹp, còn có 2 kẻ làm nhiều chuyện nhìn rất ngu đi thực hiện mộng tưởng.
Lòng Hạc lại biến ảo ly kỳ, Hạc Kiếm cũng như sinh mệnh bình thường trả lời với hắn.
Hai mắt Diệp Triều Ca tỏa sáng: “Có chút ý tứ!"
Hắn chợt chém ra một đạo kiếm khí vô hình.
Trong con ngươi Hạc có hàn quang lóe lên, thân mềm mại như thân hạc, Hạc Kiếm cũng không né tránh, chém ra một kiếm.
Một đường kiếm mang màu trắng hiện lên trước mặt Diệp Triều Ca, gã nghiêng đầu, một vệt máu xuất hiện trên gò má.
“Kiếm nhanh!”
Hắn buông Tỉnh Hào trong tay làm Tỉnh Hào rớt xuống như một bao cát. Diệp Triều Ca đưa tay sờ lên vệt máu trên mặt mình rồi đưa vào miệng liếm chút máu ấy.
Một chút thời gian này, Lăng Húc, Binh, Hàn Băng Ngưng, Lương Thu, Tư Mã Hương Sơn đã đứng ở vị trí tốt.
"Khó trách các ngươi chưa từ bỏ ý định. . ."
Trên mặt Diệp Triều Ca hiện lên vẻ tươi cười hung lệ.
Nhưng vào lúc này, Hạc di chuyển rồi, người theo kiếm đi, cũng như một con hạc đen tấn công, tinh-khí-thần của toàn thân đều tụ vào một kiếm này.
Từ mũi kiếm chợt sáng lên tia sáng chói mắt, hắn bỗng biến mất.
Gần như cùng lúc, mọi người đều đã di chuyển.
Trong một chùm lửa, còn chút hàn mang như ánh sao, Lăng Húc dùng hết chân lực vừa mới tụ được, ra một thương không chút giữ lại.
Thiên Không Hổ như ánh chớp màu lam xuất hiện sau lưng Diệp Triều Ca; hai tay giao nhau, một chữ thập chói mắt với khí thế hãi người lao tới lưng gã.
Một ít băng binh tạo thành kiếm mang từ Hàn Băng Ngưng bay tới chân Diệp Triều Ca.
Lương Thu quát một tiếng trầm trầm, chân lực toàn thân phập phồng, dường như cố hết sức, chậm rãi tụ ra hai nắm đấm. Hai luồng quyền mang một đen một trắng ầm ầm bay ra phóng tới Diệp Triều Ca.
Tư Mã Hương Sơn giống như sợi sương mù, xuất hiện ở sau đầu Diệp Triều Ca, 5 ngón tay lặng yên chộp tới.
Mà Đường Nhất ở xa nhất, cũng điều khiển binh đoàn bắt đầu công kích.
200m là khoảng cách công kích tốt nhất của Đường Nhất. Vừa rồi Thiên Không Hổ có liếc mắt tới, hắn đã hiểu ý định của Binh. Công kích của mọi người chỉ để hấp dẫn chú ý của Diệp Triều Ca, sát chiêu chân chính đến từ Sài Lang Binh Đoàn.
Chiêu vô song của Đường Nhất rất thích hợp làm chiêu tuyệt sát.
Tinh thần Đường Nhất vô cùng tập trung, hắn biết mình chỉ có một cơ hội để ra tay. Lần ra tay này quan hệ đến sống chết của mọi người.
Giơ Trảm Mã Đao lên.
[1] Èo, chỗ này đáng nhẽ là “muội muội” nhưng mấy đoạn trước Vĩnh TiênTrung đã gọi Diệp Triều Ca là “em vợ” (小舅子) rồi nên đành sửa chỗ này.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 339: Đường Thiên giá lâm!
Người dịch: nhatchimai0000
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu Tầm
*Tính dịch thành "Đường Thiên tới!" nhưng nghĩ vậy chưa đủ hổ báo nên...
Một kiếm này của Hạc nhanh như thiểm điện.
Diệp Triều Ca không hề né tránh, trong mắt hắn hiện lên một quầng đỏ quỷ dị khó nhận ra.
Hạc kiếm hung hăng đâm vào thân thể hắn. Diệp Triều Ca tựa như con rối vô lực, trong nháy mắt bị xuyên qua, sau lưng bắn ra một cơn mưa máu.
Thập Tự Trảm của Binh, giống như búa tạ nện lên lưng Diệp Triều Ca.
Thập tự sáng ngời như ấn ký khắc lên lưng Diệp Triều Ca.
Mũi thương của Lăng Húc khoét một lỗ lớn trên đùi Diệp Triều Ca, để lộ ra xương trắng đứt gãy bên trong.
Băng Cát kiếm của Hàn Băng Ngưng mang quấn lên mắt cá chân của Diệp Triều Ca. Mắt cá chân của hắn nhanh chóng chuyển sang một màu trắng bệch. Hàn ý giống như một luồng không khí lạnh ở vùng địa cực, lan tràn sang những phần khác trên thân thể Diệp Triều Ca với tốc độ chóng mặt.
Quyền mang đen trắng của Lương Thu rót vào cơ thể Diệp Triều Ca, phá hoại sinh cơ trong cơ thể hắn.
Năm ngón tay như móc câu của Tư Mã Hương Sơn không chút khó khăn xé rách cổ họng của Diệp Triều Ca. Vòi máu bắn lên cao vút, cổ Diệp Triều Ca rũ xuống, lộ ra máu thịt rợn người.
Thành công dễ dàng như thế làm mọi người nhất thời đều sửng sốt. Diệp Triều Ca vừa rồi còn hung hãn như thế, làm sao có thể bị đánh bại dễ dàng đến vậy?
Lẽ nào bên trong còn có âm mưu gì?
Nhưng nhìn bộ dáng Diệp Triều Ca thế này này, ai cũng không tin hắn có thể sống sót.
"Mau tránh ra!"
Binh quát lớn làm tất cả mọi người tỉnh táo lại, mọi người lập tức cuống quýt tránh ra.
Đường Nhất thống lĩnh binh đoàn Sài Lang ầm ầm tiến công, đã xông tới phạm vi trăm thước! Trên thân mọi người đều hiện lên quang mang sáng ngời, quang mang hợp làm một, bao phủ cả binh đoàn. Trảm mã đao vung lên cao của Đường Nhất mang theo quang mang nồng đậm đến chói mắt.
Mỗi một người đều bị khí thế xung phong của Đường Nhất chấn nhiếp.
Quang đoàn trên thân mỗi một người của binh đoàn là do chân lực kích động đến cực điểm mà phát ra hào quang. Đối với mọi người mà nói, quang đoàn như thế chỉ có thể xem là mỏng manh. Thế nhưng khi hai trăm quang đoàn hợp làm một, loại khí thế kia giống như một cơn sóng thần mênh mông, cuộn trào mãnh liệt đập thẳng vào mặt, khiến người ta sinh ra cảm giác ngạt thở.
Đây là binh đoàn, chân lực hải dương.
Ai cũng hiểu được, một kích tiếp theo của Đường Nhất chắc chắn sẽ long trời lở đất!
Dù cho Diệp Triều Ca có âm mưu gì chăng nữa, thì trước mặt sức mạnh tuyệt đối cũng không có lấy một cơ hội sinh tồn.
Chờ chút, không đúng!
Con ngươi Binh đột nhiên co rụt lại, Diệp Triều Ca rũ đầu xuống, máu thịt bầy nhầy, sao vẫn còn phập phềnh tại không trung! Nếu như đã chết rồi, lúc này đã phải rơi xuống mới đúng!
Lẽ nào... đến như vậy mà còn chưa thực sự chết?
Bỗng nhiên, nhìn thấy tay trái Diệp Triều Ca ‘đã chết’ giật giật, một màn quỷ dị tiếp đó khiến mỗi người đều kinh hãi không giải thích được. Tay trái Diệp Triều Ca đột nhiên vung lên, sờ vào cái đầu của mình, sau đó chỉnh lại cái đầu.
Những thứ như máu, thịt, da không ngừng chuyển động, sinh trưởng lại.
Trong nháy mắt, cổ hắn đã hoàn hảo như lúc đầu. Vết thương do một kiếm kia của Hạc để lại máu đã ngừng chảy, máu thịt bên trong chuyển động. Vết thương lớn như nắm tay thu hẹp lại với tốc độ kinh người. Nhưng khi nó thu nhỏ lại như hạt đào thì không thể thu nhỏ lại nữa.
Bàn chân hắn nhẹ nhàng run lên, mắt cá chân bị đóng băng bóc ra từng lớp băng, tổn thương do giá lạnh biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Triều Ca hé miệng phun ra một ngụm làn khói trắng đen rõ ràng, chính là quyền mang trắng đen vừa mới rót vào cơ thể hắn.
Sắc mặt mọi người đại biến, trợn mắt há hốc mồm nhìn con quái vật này.
Tên gia hỏa này rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?
Ngay cả Vĩnh Tiên Trung thấy được cũng ngây ra tại chỗ. Hắn biết em vợ mình rất lợi hại, nhưng không ngờ được, em vợ lại biến thái đến thế này.
Đường Nhất thấy hết tất cả, nếu là bình thường hắn nhất định sẽ kinh hãi tại chỗ. Nhưng lúc này đang toàn lực tiến công, trong đầu hắn không có một chút tạp niệm. Chân lực xung quanh cuộn trào mãnh liệt, kích thích huyết mạch trong hắn sôi lên. Dù trước mắt thật sự là một quái vật bất tử đi nữa, thì trong lòng hắn cũng không hề sợ hãi.
Trăm kỵ đạp cát, thế như sét đánh.
Địch nhân càng lúc càng gần, khí thế binh sĩ phía sau đang không ngừng dâng lên, Đường Nhất như đang đặt mình trong nước lũ nóng cháy.
"Giết!"
Đường Nhất hô vang, dùng hết sức lực chém xuống.
"Giết!"
Âm thanh như ngòi nổ, xông thẳng lên trời xanh, hai trăm thanh loan đao, ầm ầm chém xuống.
Từ trên trời nhìn xuống toàn bộ quang mang giống như thủy triều, kịch liệt tụ lại trên trảm mã đao trong tay Đường Nhất. Trảm mã đao trong tay Đường Nhất giống như nhiễm một lớp dịch màu vàng.
Đao mang màu vàng bay ra. Trong nháy mắt, bầu trời như tối sầm lại, toàn bộ ánh sáng của đất trời đều tụ lại trong đao mang vàng rực này!
"Cút!"
Diệp Triều Ca quát lên chói tai, kiếm trong tay đột nhiên biến mất, không khí trước mặt hắn bị phá thành từng mảnh nhỏ.
Vô số kiếm khí vô hình dày đặc mưa điên cuồng đánh về phía đao mang vàng kim.
Bốp bốp!
Kiếm khí vô hình chạm vào đao mang vàng kim, lập tức nổ mạnh. Những mảnh vụn không khí chuyển động khiến không gian xung quanh đao mang vàng kim trở thành một mảnh mơ hồ, tựa như nước bị xao động.
Diệp Triều Ca điên cuồng huy động kiếm trong tay, kiếm khí vô hình tiếp tục đánh về phía đao mang vàng kim.
Kiếm khí vô hình vô cùng hung hãn, căn bản không thể lay động đao mang vàng kim. Đao mang vàng kim không biết chém vỡ bao nhiêu kiếm khí vô hình, tuy quang mang ảm đạm một chút, nhưng vẫn mạnh mẽ xuất hiện trước mặt Diệp Triều Ca.
Diệp Triều Ca giống như bị một con mãnh thú nguy hiểm đến cực điểm nhìn chằm chằm, cả người căng thẳng, nhưng hắn ngay lập tức nổi giận: "Cút!"
Trường kiếm trong tay múa lên trước ngực, huy động chân lực.
Đao mang vàng kim chém lên trường kiếm.
Oanh!
Giống như mặt trời bị nổ tung, ánh sáng vàng chói mắt làm đất trời hóa thành một màu trắng xóa, không thể nhìn thấy gì. (Dg: chắc là vàng quá nên thành trắng ^^!)
Chân lực kinh khủng thiêu đốt mỗi một tấc không khí, từng dòng khí nhỏ giống như những lưỡi dao cực kỳ sắc bén, ầm ầm khuếch tán ra khắp nơi. Những ai né tránh không kịp, trên thân không khỏi có thêm vài vết thương. Nhưng trong lòng mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm, trong năng lượng vụ nổ cuồng bạo như thế, không ai có thể sống sót.
"Ha ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười điên cuồng từ trong quang đoàn vang lên, sắc mặt mọi người không khỏi kịch biến, làm sao... làm sao có thể?
Quang mang tan hết, mọi người lúc này mới thấy rõ ràng. Kiếm trong tay Diệp Triều Ca chỉ còn lại có nửa đoạn, toàn thân hắn đều là máu, giống như vừa mới bò ra từ hồ máu, máu tươi nhỏ giọt dọc theo thân thể hắn.
Trên mặt hắn cũng đều là máu. Máu tươi ào ào chảy xuống từ trán của hắn, phủ đầy khuôn mặt hắn, bộ dáng đáng sợ không thể nói nên lời.
Binh đoàn Sài Lang, ngoại trừ Đường Nhất còn ngồi ngay ngắn tại lưng ngựa, những người khác tất cả đều tán loạn ngã xuống ngựa, gần một phần ba số người đều ứa máu ra khóe miệng. Đường Nhất không thể tin tưởng mà nhìn Diệp Triều Ca trên bầu trời. Hắn không thể tin được trên đời này lại có người có thể ngăn cản được một đao này.
"Ai có thể ngăn cản ta? Ai có thể ngăn cản ta?"
Tiếng rít điên cuồng mang theo sát ý nồng đậm.
Diệp Triều Ca bỗng nhiên thôi gào lên, nâng đoạn kiếm trong tay lên, trên mặt hiện lên nụ cười gằn. Vô số kiếm khí vô hình từ trong đoạn kiếm bắn ra, chúng xoay tròn cực nhanh quanh thân kiếm, tụ thành một cơn lốc xoáy, mang theo thanh thế đáng sợ xông thẳng lên trời.
"Các ngươi, đi chết đi!"
Đoạn kiếm bỗng dưng chĩa về phía mọi người, bầu trời đột nhiên tối sầm.
Kiếm khí vô hình quấn quanh thân kiếm, bỗng nhiên hóa thành bảy dòng nước lũ, đánh tới mọi người.
Mắt Lăng Húc lộ ra vẻ tuyệt vọng, một kích vừa rồi đã tiêu hao chân lực của hắn gần như không còn.
Phải chết sao?
Chết trên tay cường giả thế này cũng không tính là bôi nhọ...
Thế nhưng vẫn không cam lòng mà!
Miệng Lăng Húc đắng nghét! Bỗng nhiên, trước mắt hắn tối lại, một cái thân ảnh màu đen quen thuộc chắn trước người hắn.
Hạc...
"Xin chào, ta là đệ tử Hạc phái, ngài có thể gọi ta Hạc."
"... Thực sự xin lỗi, không ngờ lại mặc đụng hàng rồi..."
"... Về sau ta sẽ mặc màu đen, thực sự xin lỗi..."
Hạc... Vì sao...
Thân ảnh màu đen trước mặt giống như một con hạc khổng lồ màu đen tuyệt đẹp đang nhảy múa. Thân ảnh tiêu sái đủ làm người ta đỏ mắt đột nhiên quát nhẹ, nghiêm túc kiên định: "Hạc Kiếm Bình!"
Hạc kiếm mang theo mười hai kiếm ảnh, một con hạc đen sáng lên, kéo thẳng lên tạo thành một bức tường kiếm.
Kiếm khí vô hình như nước lũ ầm ầm đánh lên tường kiếm.
Binh xuất hiện phía trước binh đoàn Sài Lang. Thiên Không Hổ giao hai tay vào nhau, thân hình khom xuống một quầng sáng thập tự xuất hiện trước mặt hắn.
Thập Tự Quang Thuẫn!
Thân thể Đường Nhất chấn động, đại nhân...
Hàn Băng Ngưng cùng Tư Mã Hương Sơn một trái một phải, xuất hiện bên cạnh Lương Thu. kiếm quang của Hàn Băng Ngưng kéo thành một bức tường băng, mà Tư Mã Hương Sơn thì ném ra một làn khói đen.
Đôi mắt Lương Thu đỏ lên.
Hai người kia biết rõ hắn không chạy được nên tới giúp hắn.
Sao mình lại trở thành kẻ gây phiền toái như vậy?
Từng sợi tóc của hắn dựng thẳng, tay trái đen như mực, tay phải trắng như ngọc. Hai tay chậm rãi đẩy ra, một quầng sáng hai màu trắng đen quấn lấy nhau, che trước mặt ba người.
Ta sao có thể trốn phía sau các ngươi chứ, ta lớn tuổi nhất mà...
*****
Đường Thiên đang chạy như điên, dùng toàn lực mà chạy, hô hấp nặng nề như kéo ống bễ, đại não trống rỗng hắn, hắn không biết mình chạy bao lâu.
Hắn chỉ biết chạy, dùng hết tất cả sức mạnh mà chạy, tựa như bản năng.
Ánh mắt mệt mỏi của hắn nhíu lại, trong tầm mắt, cảnh sắc phương xa cuối cùng cũng thay đổi.
Trại tân bình!
Đó là trại tân binh!
Hộc... hộc...
Hô hấp nặng nề, tiếng tim đập thình thịch bên tai, mồ hôi lướt qua khuôn mặt đang ngây ra, Đường Thiên gian nan nhếch đôi môi của mình.
Cuối cùng cũng sắp đến rồi...
Cuối cùng cũng sắp đến rồi!
Một luồng sức mạnh không biết từ đâu đến khiến tốc độ của hắn tăng thêm một phần. Đôi mắt trống rỗng dần tỏa ra thần thái, ánh mắt trở nên chuyên chú, hắn nhếch miệng, vô thanh cười cười.
Cơn mệt rút đi như thủy triều, đôi mắt Đường Thiên sáng ngời từng điểm, hô hấp vẫn nặng nề, mồ hôi vẫn thấm ướt quần áo trên người. Nhưng kèn lệnh chiến tranh kia đã thổi lên trong lòng thiếu niên, máu nóng kia đã bắt đầu sôi trào.
Dốc sức chạy nhanh, tất cả nỗ lực, tất cả… tất cả… đều là để có thể bước trên chiến trường, đều để có thể cùng các ngươi kề vai chiến đấu!
Đều vì ước định chúng ta đã đồng thuận!
Đều vì thắng lợi thuộc về chúng ta!
Mồ hôi nhỏ giọt trên sàn trại tân binh, một cái thân ảnh ngoan cường như lửa đỏ vượt qua quang môn.
Đèn đuốc của cứ căn trong lòng đất sáng trưng, lại không có một bóng người.
Vượt qua quang môn Đường Thiên không hề dừng lại, đạp lên mặt đất, bay lên trời, đánh tới trần nhà trên đầu.
Diệp Triều Ca từ trên cao nhìn xuống mọi người phía dưới.
Một dòng máu chảy dọc theo bàn tay của Hạc, thân hình Hạc không chút động đậy, bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi.
Rắc rắc rắc! Vết rạn như mạng nhện cấp tốc lan tràn trên mặt ngoài của Thiên Không Hổ.
Hàn Băng Ngưng, Lương Thu cùng Tư Mã Hương Sơn ba người bay ra ngoài, hôn mê bất tỉnh.
"Một trận đấu không tệ!" Diệp Triều Ca nhếch miệng cười lạnh: "Có điều, kết thúc rồi!"
Hắn nâng đoạn kiếm trong tay lên.
Oanh!
Đột nhiên một tiếng nổ làm hắn dừng lại.
Một cồn cát cực lớn cách đó không xa, không hề dấu hiệu mà nổ tung, con số mấy vạn tấn cát bị hất tung lên mấy trăm trượng.
Con ngươi Diệp Triều Ca đột nhiên co rụt lại.
Cát như mưa phủ xuống, một thân ảnh mơ hồ không rõ cầm theo song kiếm, chậm rãi đi ra từ trong mưa cát.
"Ngại quá, tới chậm một chút rồi!"
Thanh âm khàn khàn trầm thấp quét ngang toàn trường.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 340: Hỏa Diễm Của Đường Thiên
Người dịch: nhatchimai0000
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu Tầm
Toàn thân Đường Thiên được bao phủ bởi một tầng hỏa diễm mờ ảo khi có khi không, khuôn mặt lạnh băng của hắn khiến người ta cảm thấy vô cùng xa lạ. Cuối cùng hắn cũng đột phá Tự Sát Phòng sao?
Binh thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn cũng không thể chống đỡ tiếp được nữa rồi, Thiên Không Hổ ầm ầm vỡ vụn, còn hắn lảo đảo đi ra từ đống mảnh vỡ. Thực lực của Diệp Triều Ca thật quá kinh khủng, mặc dù thực lực lúc này của hắn kém lúc trước rất nhiều nhưng cái tên gia hỏa này cũng quá biến thái, hắn mới chỉ là người xếp thứ 6 trong thế hệ thanh niên của Quang Minh Võ Hội thôi sao?
Thực lực của Quang Minh Võ Hội mạnh mẽ như vậy sao?
Nhưng khi ánh mắt của Binh rơi lên người Đường Thiên, thần kinh vốn đang khẩn trương cũng dần thả lỏng.
Mà không chỉ hắn, cả Lăng Húc cũng đang thở phào nhẹ nhõm.
Được rồi, trong mắt mọi người, nếu như nói về phương diện biến thái thì ‘thiếu niên như thần’ đại khái sẽ không thua kém bất kì kẻ nào. Biến thái đối biến thái, vậy mới đúng! Hai người các ngươi nhanh đánh nhau sống chết đi, còn chúng ta sẽ đứng ngoài xem náo nhiệt, hò hét cổ vũ, vỗ vỗ bàn tay, như thế mới tốt a...
Được rồi, tuy tên gia hỏa này tới chậm một chút, nhưng tốt xấu gì thì cũng tới rồi.
Thần kinh của Lăng Húc dần nới lỏng, tuy hắn không sợ chết, nhưng nếu khiến Hạc vì hắn mà chết ngay trước mặt hắn, thì hắn có chết cũng chẳng thể an tâm.
Hạc...
Hạc ở trước mặt, không chút động đậy.
Tên gia hỏa này không bị thương quá nặng chớ?
Trong lòng Lăng Húc vô cùng cảm động, cảm giác quan tâm không ngừng quay cuồng, nhưng khi đến miệng lại chuyển thành: "Uy, tên gia hỏa cố làm ra vẻ tiêu sái đẹp trai kia, vì sao lại không rút kiếm ra?"
Cố làm ra tiêu sái đẹp trai...
Hạc quay đầu nhìn lại, trên mặt đầy vẻ vô tội: "Kiếm đã bị sư tổ phong ấn, nếu thực lực không đủ thì không thể rút ra được."
Lăng Húc bừng tỉnh đại ngộ, hắn cứ luôn cho rằng Hạc không rút kiếm vì muốn làm ra cái bộ dáng tiêu sái, thì ra là không rút ra được. Hỏa Liệt điểu dưới thân hắn cũng đã đến mức tinh bì tận lực, đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất, hắn sờ sờ cái đầu của Hỏa Liệt điểu đầy thương tiếc.
Nghỉ ngơi đi, cái tên biến thái kia tới rồi.
Không sai, cái tên biến thái kia đến rồi!
Nếu như trong cả đám người này, nếu nói người có khả năng đánh bại Diệp Triều Ca nhất, vậy thì chỉ có thể là Đường Thiên, cái tên giả hỏa kia vĩnh viễn không thể dùng lẽ thường để đong đếm so sánh được.
Thế nhưng cái tên gia hỏa này có điểm gì đó không thích hợp...
Sắc mặt Lăng Húc đầy ngưng trọng nhìn Đường Thiên, sắc mặt của Hạc cũng trở nên ngưng trọng hẳn. Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới trận chiến với Mông Vi lúc trước, lúc đó Đường Thiên cũng đã xuất hiện trạng thái kì quái này. Sau khi cuộc chiến kết thúc, Đường Thiên không hề nhớ một chút gì về những việc đã phát sinh trong trận chiến.
Tên gia hỏa trước mắt kia nhìn không khác gì lúc ấy. Cái tên gia hỏa này, rốt cuộc trên người còn ẩn chứa bao nhiêu bí ẩn nữa?
"Ngươi chính là Đường Thiên?" Thanh âm của Diệp Triều Ca vọng xuống từ trên bầu trời.
Đường Thiên không hề trả lời lại.
Hạt cát rơi xuống cứ như tuyết, phát ra những tiếng đồm độp. Chiếc ống quần rách rưới không thể nào che khuất những vết thương chằng chịt trên bàn chân, mưa cát cũng không thể nào ngăn cản bước chân thầm lặng mà kiên định.
Bàn chân đạp lên nền cát mềm mại, hỏa diễm hòa tan hạt cát, lưu lại những vết chân cháy đen, sau đó lại bị những hạt cát rơi xuống nhanh chóng che phủ.
Hắn đã quên mất quãng thời gian chiến đấu không ngừng nghỉ trong Tự Sát Phòng, hắn đã quên mất sau khi đột phá mình đã chạy không quản ngày đêm, hắn đã quên mất thân thể hắn đã mệt mỏi đến cực hạn. Hắn cảm thấy trái tim mình đang hừng hực thiêu đốt, thân thể cũng đang thiêu đốt, nhưng bên trong ngọn hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực ấy lại thủy chung luôn có một điểm băng lãnh.
Thế giới của Đường Thiên rất an tĩnh, chỉ có trái tim trong lồng ngực liên tục đập vang và tiếng hô hấp rít lên như gió. Trong lòng hắn thầm niệm, như đang nói với chính mình, lại giống như đang nỉ non với điểm băng lãnh kia.
Vì sao tâm của ta như một ngọn lửa a.
Bởi vì chúng ta muốn đi Nam Thập Tự Tọa, chúng ta muốn cùng biến cường, chúng ta muốn đạp khắp Thiên lộ.
Bởi vì mộng tưởng của chúng ta, bởi lời hứa dưới tinh không của chúng ta, mọi người chưa bao giờ quên a!
Đó chẳng phải là si tâm vọng tưởng, chẳng phải còn trẻ lên vô tri, cũng chẳng phải kết quả đã được định trước.
Không cần phải nói, hắc, đừng có nằm mộng!
Bởi vì ta cùng mọi người kề vai chiến đấu, khi trái tim ta vẫn còn đập, khi hơi thở của ta vẫn còn tồn tại, ta vẫn có thể ngửi thấy mùi vị của gió trong ánh nắng chan hòa.
Vì sao tiên huyết của ta phải bốc cháy.
Bởi vì, Nam Thập Tự Tọa vẫn còn rất xa xôi, sao ta có thể ngã xuống ở nơi này được?
Bởi vì, ta còn có nhiều nghi hoặc như vậy, sao ta có thể dừng ở nơi đây?
Bởi vì, không có nhiều bởi vì như vậy.
Chỉ là khát vọng thắng lợi của ta!
Chỉ vì ta muốn nói cho ngươi biết, ta là Đường Thiên!
Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, đạp qua thi thể của ngươi đi tới!
Bỗng Đường Thiên ngẩng đầu, trong ánh mắt hắn bốc lên chiến ý nóng cháy khiến người ta không thể nhìn thẳng vào. Oanh, An Hảo kiếm bên tay trái lập tức được bao phủ trong làn hỏa diễm lam sắc, hắc viêm trên thân thánh kiếm Ngục Hải bên tay phải cũng tăng vọt, thân hình của Đường Thiên đột nhiên biến mất.
Trong lòng Diệp Triều Ca chợt sinh ra báo động, cảm giác nguy hiểm cực độ khiến lông tóc toàn thân hắn dựng đứng.
Lần đầu tiên sắc mặt hắn sinh ra vẻ biến hóa.
Lam hắc giao nhau tạo lên một kiếm quang hình thập tự phản chiếu vào trong đáy con ngươi hắn, Diệp Triều Ca phản ứng theo bản năng đem kiếm che ở trước người.
Chỉ trong nháy mắt, trường kiếm trong tay hắn đã bị đánh tan, một cỗ lực lượng khó có thể hình dung nổi đập mạnh vào lồng ngực hắn.
Diệp Triều Ca bị quất bay đi giống như một quả bóng cao su, hóa thành một vệt đen thẳng tắp đâm sâu vào trong cồn cát.
Đông!
Lực lượng cực lớn đánh vào khiến cồn cát lập tức nổ tung.
Đường Thiên lơ lửng giữa không trung, sắc mặt lạnh lùng nhìn chăm chăm xuống mặt đất.
Khi quang mang thập tự hồng lam giao nhau sáng lên giữa không trung, toàn thân Binh như bị thiểm điện đánh trúng, đại não trở lên trống rỗng, hồi ức đã chôn sâu từ rất lâu bỗng dấy lên trong lòng.
Một vị thiếu niên ngồi dưới đất khóc lóc, một cái bàn tay hồn hậu sờ sờ đầu hắn.
"Tiểu tử, không nên gấp gáp. Thanh Hồng Thập Tự Liêm, học cũng có chút khó a."
Thiếu niên ngừng khóc, ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy lệ lúng túng hỏi: "Đội trưởng đại nhân cũng luyện rất lâu sao?"
"Aha, loại chuyện như thế này sao ta nhớ rõ được chứ." Đội trưởng cười ha ha, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lại: "Nhưng mà ngươi nhất định phải khắc khổ luyện tập chiêu thức này, nó là tuyệt chiêu chung cực, rất lợi hại đấy."
"Tuyệt chiêu chung cực?" Thiếu niên lập tức bị hấp dẫn, trong mắt đầy vẻ hiếu kì.
"Ừ, nó gọi là Thiên Không - Địa Ngục Thập Tự Trảm; chỉ có duy nhất mỗi mình ta luyện thành, lợi hại quá đi! Oa ha ha..."
"Đúng là một cái tên kì quái, vì sao nó lại gọi là Thiên Không - Địa Ngục Thập Tự Trảm?"
"Ách, bởi vì vết chém ngang lam sắc của nó tượng trưng cho bầu trời, vết chém dọc có mầu đen tượng trưng địa ngục đó."
Thiên Không - Địa Ngục Thập Tự Trảm...
Nhưng khi hắn phát hiện ra thập tự trảm của Đường Thiên lại có vết chém ngang màu đen,vết chém thẳng là lam sắc, Binh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết vì sao từ trong đáy lòng bỗng dấy lên cảm giác nuối tiếc mất mác. Hắn tự cười nhạo chính mình, bởi mình vẫn luôn có cái hy vọng xa vời rằng đội trưởng đại nhân còn lưu lại vết tích.
Từ trong khiếp sợ khôi phục lại bình tĩnh, khả năng tập trung của Binh trở lên nhạy cảm hơn rất nhiều.
Quả nhiên thực lực của Đường Thiên cũng thật mạnh a...
Thế nhưng kiếm pháp này thật là kì quái, lần trước triệu hồi ra thánh kiếm Ngục Hải đã khiến Binh nảy ra rất nhiều suy đoán, song kiếm thập tự trảm hiện tại đâu phải võ giả bình thường có thể làm được. Còn Đường Thiên thì ngoại trừ kiếm pháp cơ sở ra căn bản không hề học tập bất cứ một kiếm pháp nào khác.
Chẳng lẽ, đây chính là kiếm pháp truyền thừa được phong ấn trong cơ thể Đường Thiên sao?
Hoặc là được phong ấn ngay bên trong thánh kiếm Ngục Hải sao?
Muốn tìm hiểu hai suy đoán này thì phải ngược dòng tìm hiểu về cái vị phụ thân thần bí của Đường Thiên, trong lòng Binh rất tò mò, duy chỉ có một điểm tiếc nuối chính là cái thập tự trảm vừa nãy không phải là Thiên Không Hòa Địa Ngục Thập Tự Trảm.
Thế nhưng Diệp Triều Ca đâu có dễ bị đánh bại như vậy a.
Binh thầm lắc đầu, hắn tính sau khi chuyện này kết thúc phải đi tìm Phí lão đầu hỏi một chút xem, rốt cuộc trên người Diệp Triều Ca có mang huyết mạch gì, không ngờ lại có thể thừa nhận đả kích của một kích trí mạng như vậy mà vẫn còn hoàn hảo không hao tổn gì, giống như là bất tử thân vậy.
Thình thịch!
Cồn cát nổ tung, Diệp Triều Ca lại bay lên bầu trời một lần nữa, nhưng lúc này bộ dáng của hắn có chút thê thảm, ở giữa ngực vẫn còn lưu lại một vết thập tử lam hắc giao nhau, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt Diệp Triều Ca co quắp lại, ấn kí thập tự trước ngực có ẩn chứa hai cỗ lực lượng kì dị đang không ngừng xâm nhập vào sâu trong cơ thể hắn.
Quả nhiên không hổ danh là thủ lĩnh của đám người này, Đường Thiên cường đại hơn đám người còn lại.
Hơn nữa... Cái đám người này thực khiến người ta mong đợi a.
Ngoại trừ Đường Thiên ra, còn 3 người làm hắn tổn thương đó là Tỉnh Hào, Hạc và Binh. Tuy kiếm mang của Tỉnh Hào bị thân thể hắn thôn phệ chỉ còn lại không đến một thành, nhưng chỉ cái phần không tới một thành này lại ngoan cố một cách dị thường, khiến hắn bị kiềm chế chừng ba thành chân lực. Hạc là người duy nhất lưu lại được vết thương trên người hắn mà không thể nào khỏi được. Thập tự của Binh và thập tự của Đường Thiên dường như có điểm giống nhau nhưng lực lượng lại yếu hơn không ít.
Gây thương tổn nhiều nhất là chữ thập của Đường Thiên.
Đường Thiên cũng không hề tiếp tục công kích, một kích thập tự trảm vừa nãy cũng làm hắn bị tiêu hao không nhỏ, hơn nữa thân thể hắn cũng đang ở trong tình trạng cực kỳ mệt mỏi.
Hư Không Ám Viêm có uy lực như thế này, Diệp Triều Ca cũng không thấy có gì là kỳ quái, nhưng mà...
Ánh mắt hắn rơi lên An Hảo kiếm trên tay trái Đường Thiên, không ngờ thanh kiếm này lại sở hữu một thứ lực lượng quỷ dị đến vậy.
Chỉ tiếc là nếu so về kiếm pháp thì ngươi vẫn còn kém xa lắm!
Diệp Triều Ca nhếch miệng cười, tiện tay lấy từ trong ngân bảo bình ra một thanh thiết kiếm, khẽ rung thân kiếm, rồi bỗng chém một kiếm về phía Đường Thiên.
Thánh kiếm Ngục Hải bên tay phải Đường Thiên cũng chém ra một kiếm, kiếm mang tạo thành từ Hư Không Ám Viêm va chạm với vô hình kiếm khí của Diệp Triều Ca phát ra một tiếng vang giống như tiếng nổ mạnh.
Đông!
Kinh khí tràn ra bốn phía trên không trung, hắc viêm bay loạn xạ.
Diệp Triều Ca vẫn bất động thanh sắc, trong mắt thoáng hiện lên một đạo quang mang. Quả nhiên, kiếm pháp của Đường Thiên vẫn có chút không lưu loát. Có lẽ người thường không phát hiện ra điều này, nhưng Diệp Triều Ca đã luyện kiếm bao nhiêu năm như vậy, một chút biến hóa cực nhỏ cũng không thể thoát khỏi tầm mắt hắn.
"Ha ha ha ha, đi chết đi!"
Diệp Triều Ca lớn tiếng cười dài, kiếm khí xuất ra như mưa.
Vô hình kiếm khí ào lên như hạt mưa đánh về phía Đường Thiên, Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, song kiếm đưa ra người song song trảm xuống đầy kiên định, kiếm mang mầu lam và màu đen cũng ào lên như hạt mưa tràn về phía Diệp Triều Ca đánh tới.
Thùng, thùng, đông!
Vô số kiếm mang của hai bên ầm ầm nổ tung ở khoảng giữa hai người.
Từng lớp từng lớp vô hình kình khí và hắc viêm lam mang ầm ầm tan vỡ nổ tung giống như pháo hoa vậy.
Đường Thiên mơ hồ cảm thấy có điểm gì đó không đúng, tâm thần hắn vẫn luôn có một tia băng lãnh, chính cái tia băng lãnh này khiến hắn trở lên nhạy cảm đến dị thường. Nhưng chiến ý vẫn đang thiêu đốt trong tất cả bộ phận trên cơ thể hắn, lúc này cái cảm giác băng lãnh đã bị chiến ý điên cuồng và nóng bỏng như dung nham hoàn toàn chiếm cứ.
Bỗng nhiên, một đạo vô hình kiếm khí hơi khác lạ với những đạo khác xuyên thấu qua lam hắc kiếm mang, chỉ trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Đường Thiên.
Cái đạo vô hình kiếm khí này trên thân phát ra quang mang nhàn nhạt.
Thì ra âm mưu là ở đây!
Đường Thiên gầm lên một tiếng, hắc viêm trên thánh kiếm Ngục Hải trong tay ầm ầm tăng vọt, một kiếm chém ngang!
Lôi viêm kiếm mang và vô hình kiếm mang hung hăng va chạm vào nhau, lực lượng kinh người phát ra từ điểm va chạm, quang mang chói mắt chợt xuất hiện làm hai mắt Đường Thiên chỉ còn lại một mảng trắng xóa.
Một bóng người huy kiếm lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt Đường Thiên, Diệp Triều Ca!
Khóe miệng Đường Thiên bỗng hiện lên dáng vẻ tươi cười đắc ý rồi chợt rống lên: "An Hảo!"
An Hảo kiếm bên tay trái đột nhiên sáng lên quang mang cũng chói mắt như vậy, rồi đột nhiên đâm ra một kiếm.
Một kiếm này Đường Thiên đã chủ mưu từ trước, lực lượng của An Hảo kiếm hòa cùng chân lực trong cơ thể hắn cuộn trào mãnh liệt đâm tới.
Chỉ trong nháy mắt quang mang lam sắc sáng chói mắt phía trước mũi kiếm An Hảo kiếm đã bị áp xúc thành một quang đoàn lớn cỡ nắm tay, không chút kĩ xảo, đánh trực tiếp lên kiếm của Diệp Triều Ca.
Oanh!
Quang đoàn lam sắc trước mũi An Hảo kiếm đột nhiên nổ tung.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 341: An Hảo Kiếm
Người dịch: nhatchimai0000
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: Sưu Tầm
"Uy, phá kiếm, có biết vì sao ta không giao ngươi ra không?" "Vì để ngươi có thể tồn tại, Mông Vi đã đem sinh mệnh của nàng cho ngươi. Ngay cả khi phải mất đi tính mệnh cũng muốn bảo toàn cho ngươi, bởi trong lòng nàng, ngươi rất là quý."
"Có lẽ người khác sẽ cảm thấy nàng rất ngu ngốc, đương nhiên là bọn họ cũng sẽ cảm thấy ta cũng ngu ngốc. Nhưng ta lại cảm thấy, mọi thứ trên đời này không phải đều như vậy sao? Một thứ như vậy đáng được bảo vệ. Không phải tất cả mọi chuyện ngươi đều có thể suy nghĩ thấu đáo và bình tĩnh. Không phải vật nào ngươi cũng có thể cân nhắc được mất được."
"Vì vậy, phá kiếm, ngươi phải chiến đấu, không phải vì ta, mà là vì chính ngươi, vì Mông Vi, ít nhất ngươi phải chứng minh được sự hy sinh của nàng là không vô ích!"
"Nàng hy vọng ngươi suốt đời sống tốt."
"Đừng có mà nằm mơ! Đến tính mạng của ngươi cũng cần phải có sự hi sinh của nàng mới đổi lại được, mạnh khỏe cái rắm ấy! Ngươi co cái đầu lại, rúc trong góc phòng, cuối cùng cũng sẽ người ta dùng một đầu ngón tay đánh cho tan nát, sau khi ngươi chết rồi, người ta sẽ cười nhạo ngươi. Ha ha, có biết không, năm đó có một nữ nhân ngu ngốc, vậy mà lại vì một thanh phá kiếm phế vật như vậy lãng phí đi tính mệnh, quả là ngu ngốc không còn thuốc chữa mà."
"Ngoại trừ chiến đấu ra, ngươi còn lựa chọn nào khác sao?"
"Chỉ có chiến đấu và thắng lợi, ngươi mới có thể chứng minh, ngươi sống, mới có thể chứng minh, sự hi sinh của nàng có giá trị, sự lựa chọn của nàng là đúng! Mới có thể làm cho tất cả mọi người đều biết, sự hi sinh của nàng năm đó, tín niệm của nàng năm đó, không hề có một chút ngu ngốc nào!"
"Ôi, không cẩn thận nói nhiều lời vô dụng thật, thật ra ta chỉ muốn nói một câu."
"Nàng đã làm tất cả những gì nàng có thể làm được, mà ngươi cũng không phải là một phế vật!"
...
Hư vô trống trải bên trong thân kiến, một cái con cá voi trắng toàn thân đầy vết thương lẳng lặng bơi lội. Đuôi nó có mang theo một mảng hỏa diễm mơ hồ khi có khi không, hai mắt nhắm nghiền,trên cái gò trán cao phủ đầy những vết thương nhỏ, hai chữ "An Hảo (Mạnh khỏe)" đen kịt giống như được đóng dấu lên.
Nàng làm tất cả những gì nàng có thể làm được, mà ngươi không phải là phế vật!
Nói thật nhẹ nhàng a!
Bạch kình mở mắt, bên trong con mắt trống rỗng chỉ có hắc ám sâu thẳm nhìn không thấy đáy.
Chân lực cuộn trào mãnh liệt dũng mãnh truyền vào thân kiếm, vô số quang điểm màu lam cuộn trào bên trong phiến hư vô này, phảng phất như làn nước biển đang phát sáng vậy. Con cá voi đong đưa cái thân thể khổng lồ đầy sức mạnh, quấy động quang điểm khắp bầu trời. Nó bơi lội rất nhanh, quang điểm cuộn trào giống như nước biển liên tục tụ lại bên cạnh nó.
Phảng phất như không biết mệt mỏi là gì, cá voi yên lặng bơi lội giữa hư không.
Tỷ không còn tồn tại, chỉ còn một mình ta.
Tỷ có biết không, ta rất nhớ tỷ.
Bên trong biển lam sắc, nó dùng hết khí lực đong đưa thân thể khiến quang hải cuộn trào, dùng hết khí lực dùng đuôi liều mạng đập lên quang hải.
Một lần lại một lần, một lần lại một lần.
Trên quang hải sinh ra từng con sóng.
Bóng dáng màu trắng làm nổi lên những cơn sóng lam sắc cuộn trào, chân lực lạnh thấu xương nhưng nó vẫn hồn nhiên như không hề cảm thấy.
Bỗng dưng nó ngửa mặt lên trời rống lên, khuấy động hư không vô tận.
Đây chính là nỗi nhớ của ta, đây chính là thệ ngôn của ta vì tỷ mà chiến, tỷ có nghe thấy không, tỷ có nghe thấy khôông!!!
Trong con mắt trống rỗng của cá voi bỗng trào ra giọt lệ óng ánh rồi sau đó hóa thành một chùm óng ánh, tiêu tán vào bên trong quang hải lam sắc mê người.
Nó mở cái miệng đầy vết thương chằng chịt tạo thành một đường cong phảng phất như trời sinh đã vậy, vĩnh viễn luôn có bộ dáng tươi cười, phun ra một vòng bọt khí trắng tinh như tuyết.
Chân lực hóa thành sóng dữ ở phía sau đột nhiên như bị hấp dẫn đến, liên tục trào về phía cái bọt khí trắng tinh.
Oanh~!
Những cơn sóng dữ lam sắc bị bọt khí bạch sắc áp súc thành một cột sáng lam sắc cắt ngang hư không.
Trong không trung, nó bị thoát lực mà ngẩn ngơ đứng nhìn về phía phương hướng mà cột sáng biến mất.
Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ a!
Quang đoàn ở đầu mũi kiếm được áp súc đến cực hạn ầm ầm nổ tung, hai mắt Diệp Triều Ca bỗng trợn trừng, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi, cái này là...
Lam quang thẳng tắp như một thanh kiếm, không hề có một chút cản trở, trực tiếp xuyên thấu thân thể Diệp Triều Ca, rồi xỏ xuyên qua người hắn chui ra.
Quyết tâm của kiếm sao...
Dự đoán sai lầm rồi a... Xem ra so với dự tính của mình còn mạnh hơn...
Lục lượng trào dâng phảng phất như đang trì hoãn lúc này mới ầm ầm bạo phát. Khóe miệng Diệp Triều Ca bỗng hiện lên nụ cười đầy vẻ điên cuồng, tả chưởng dùng hết toàn lực liên tục vỗ lên An Hảo kiếm.
Hai cổ lực lượng hợp lại làm một, thân thể hắn như bị thứ gì đó hung hăng đánh lên lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh bay ngược về sau với tốc độ khó có thể nhìn thấy.
"Ha ha ha ha ha ha! Đường Thiên, ta sẽ đến tìm ngươi! Ta sẽ đến tìm ngươi!"
Trên bầu trời vẫn còn vương vãi tiên huyết, tiếng cười đầy điên cuồng của Diệp Triều Ca từ phía xa xa vọng lại.
Cú vỗ cuối cùng kia của Diệp Triều Ca cũng làm Đường Thiên phải kêu lên đau đớn, thân hình bay ngược về sau rơi lên trên cồn cát.
"Ngu ngốc."
Một giọng nói giống hệt mình đầy băng lãnh và trào phúng vang lên trong lòng Đường Thiên, Đường Thiên chỉ cho rằng đó là ảo giác của chính mình. Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Triều Ca đã hóa thành một điểm đen nhỏ phía xa xa, trong lòng không khỏi có mấy phần bội phục.
Hắn chưa bao giờ gặp người nào lại ngoan cố với bản thân đến mức điên cuồng như vậy.
Lam quang bạo phát đã đục lên người Diệp Triều Ca rất nhiều lỗ thủng, khi Diệp Triều Ca dùng tay vỗ một cái cuối cùng kia, Đường Thiên thấy rõ ràng, cái thủ chưởng đó đã ở trong tình trạng huyết nhục mơ hồ.
Nhất định trong lòng tên gia hỏa này đã tính từ trước, chẳng qua không ngờ hắn không hề để lộ một chút gì. Đến ngay cả cái vỗ sau cùng kia Đường Thiên vẫn còn tưởng rằng đó là tuyệt chiêu gì của hắn.
Điên cuồng, lãnh khốc, cường hãn, một tên gia hỏa như vậy thật quá khó để nắm bắt mà.
Bỗng nhiên, Đường Thiên phát hiện ra hình ảnh trước mắt mình dần trở lên mơ hồ.
Thắng rồi sao?
Mệt mỏi quá...
Thân thể của hắn vốn đã ở sát biên giới sụp đổ, lúc này khi tâm thần được thả lỏng, lập tức cảm giác mệt mỏi rã rời ào lên chiếm cứ toàn thân hắn giống như một cơn thủy triều vậy.
Hắn lập tức bị lâm vào mê man.
Oanh động mà cuộc chiến này gây lên hơn xa lần trước rất nhiều.
Diệp Triều Ca, bài danh Thiên lộ thứ 4444, bài danh này tượng trung cho cái chết < tứ, tử >. Có thể trước hai mươi năm tuổi tiến vào top năm nghìn trên Thiên bảng, thiên tài như vậy ngay cả ở Quang Minh võ hội số lượng cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Từ khi Diệp Triều Ca xuất đạo đến giờ gần như lúc nào mọi người cũng nhìn hắn với con mắt đầy ngưỡng mộ. Còn trong đám tiểu bối của Quang Minh võ hội, hắn cũng được coi là một thiên tài rất có khả năng tiến nhập thánh vực. Huống chi, hắn còn xuất sứ từ một đại tộc như Diệp thị, chưa kể phụ thân của hắn còn là trưởng lão trung tầng của Quang Minh võ hội, có được tài nguyên khiến người ta nhìn vào mà đỏ cả con mắt.
Kể cả khi không có một thế lực giàu có và mạnh mẽ vào bậc nhất Thiên Lộ là Quang Minh võ hội chống lưng thì với thực lực hiện tại của Diệp Triều Ca vẫn có thể trở thành người nắm giữ một phương hoặc đứng đầu ở bất cứ một tinh cầu nào.
Hiệu xuất hoàn thành nhiệm vụ của Diệp Triều Ca ở Quang Minh võ hội luôn nổi danh với con số một trăm phần trăm, nói một cách khác là hắn chưa bao giờ thất thủ.
Nhưng lần này không ngờ lại bị một tên tiểu bối đi ra từ Nam Thiên tinh tọa úp sọt, tự nhiên khiến cho mọi người cảm thấy hiếu kỳ rồi.
Trong mắt người Bắc Thiên. Nam Thiên bốn mươi hai túc chẳng qua chỉ là địa phương nông thôn hẻo lánh lạc hậu. Trong mắt người Địa cực thì nó chính là vùng nông thôn của nông thôn. Còn trong mắt người Xích Đạo, nga, đại khái là rất xa a.
Ở trong mắt người của mười hai cung Hoàng Đạo ….., được rồi, tốt nhất là chúng ta lên quay lại vấn đề trọng tâm là Đại Thiên lộ đi.
Hãy nhìn xem đối thủ cạnh tranh của Diệp Triều Ca đi, bên trong Quang Minh võ hội chắc không cần phải nói tới, bên ngoài thì có Sư Tử vương Lôi Ngang chi tử, Xạ thủ Thiên Hậu đồ, Hắc hồn mười hai ám chi tử …. vân vân. Cái gì mà Điện chủ chi tử của Xích Đạo mười điện cũng chỉ có thể dùng đôi mắt đầy ngưỡng mộ mà nhìn cái vòng tròn này, suy nghĩ phá cả đầu chỉ muốn gia nhập vào trong vòng tròn đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể lượn lờ bên ngoài cái vòng tròn này mà thôi.
Đám người Diệp Triều Ca mới chân chính là thiên chi kiêu tử, là chúa tể của Thiên lộ trong tương lai.
Tuy tuổi bọn họ vẫn còn ít, thực lực của bọn họ vẫn còn xa xa không đủ cường đại, nhưng mà mọi người đều tin chắc rằng, sau này trong top một trăm trên Thiên bảng mỗi người đều sẽ có vị trí thuộc về mình.
"Tiểu thất, gần đây bận rộn chuyện gì thế?" Trương Minh Hách bắt lấy Mãn Nguyên.
Phản ứng của Mãn Nguyên vẫn bị chậm nửa nhịp, bị Trương Minh Hách giữ lại, thoáng ngây người ba giây, sau đó con mắt đầy mờ mịt mới khôi phục lại: "Là Minh Hách a. Ta đang nghiên cứu xem thời tiết ảnh hưởng thế nào tới xác xuất phong thánh."
"Phong thánh và thời tiết?"Cái khuôn mặt như ánh nắng mặt trời của Trương Minh Hách cũng bị cái mệnh đề này làm cho sửng sốt trong giây lát.
Mãn Nguyên nhìn thấy dường như Trương Minh Hách cũng có chút hứng thú, lập tức hưng phấn hẳn: "Đúng vậy, đúng là có liên quan đến nhau a, ta đã lựa chọn và phân tích ba trăm ghi chép về phong thánh, cuối cùng cũng chứng minh được một điểm, đó chính là khí hậu có ảnh hưởng tới xác xuất phong thánh thành công, đại khái chừng khoảng 3% đến 5%..."
Trương Minh Hách lập tức cảm thấy đau đầu, vội vàng hô: "Dừng lại, dừng lại! Đúng rồi, lần này Diệp lão lục bị ngã một cái thương tích cũng không nhẹ đâu."
"Diệp lão lục?" Sắc mặt Mãn Nguyên lại bắt đầu trở lên mờ mịt mơ hồ.
Trương Minh Hách xoa xoa trán: "Diệp Triều Ca."
"Nga, thì ra là hắn." Mãn Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, rồi lập tức gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta đã nói từ trước rồi, đây chính là hậu quả của việc không chăm chỉ học tập. Trong cả đám người chúng ta chỉ có hắn là kẻ không thích học nhất, hắn đã đánh vỡ kỉ lục số môn thi rớt của học viện. Vô số sự thực đã chứng minh, nếu cứ một mực ngoan cố đấu đá lung tung thì thất bại sẽ là điều đương nhiên. Thực tiễn mà thoát ly lý luận thì tất nhiên..."
Trương Minh Hách nghĩ đến những khoa mục mà bản thân mình rơi rụng, trên trán bắt đầu toát mồ hôi, vội vàng ho nhẹ một tiếng: "Ngươi không nên như vậy, mọi người đều là đồng học, không chết cũng coi như là mạng lớn rồi!"
"Hắn sẽ không chết." Mãn Nguyên lắc đầu: "Ta đã nghiên cứu qua huyết mạch của hắn, sinh mệnh lực của hắn cực kỳ ngoan cường, trừ phi..."
Sau đó hắn bỗng ngặm chặt miệng không nói thêm một chữ nào.
Hai mắt Trương Minh Hách sáng ngời: "Ngươi đã tìm ra ngược điểm của Diệp lão lục rồi sao?"
Mãn Nguyên ngậm miệng không nói, cái mặt tròn vo làm ra vẻ ngây ngốc.
Trương Minh Hách vô cùng hiểu hắn, vừa nhìn là đã biết, hẳn là Tiểu thất đã tìm được nhược điểm của Diệp Triều Ca, lập tức trong lòng vô cùng hưng phấn. Trong đám người bọn họ, Diệp lão lục là tên quậy phá bài danh đệ nhất, hắn luôn làm mọi người cảm thấy rất đau đầu.
Nhưng thấy miệng Mãn Nguyên đóng chặt, Trương Minh Hách cũng biết Tiểu Thất không muốn nói, khoan đã, bỗng hắn dùng cái vẻ mặt đầy hồ nghi nhìn Mãn Nguyên: "Ngươi sẽ không nghiên cứu nhược điểm của ta đấy chứ?"
Mãn Nguyên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm (làm lơ), đứng yên tại chỗ không chút động đậy.
Mẹ nó, không thể trêu vào a...
Trương Minh Hách lập tức cảm thấy vô cùng đau đầu, suy nghĩ xem làm cách nào để moi thông tin từ miệng tên gia hỏa này, nhưng lúc này hắn đến đây không phải vì chuyện này: "Diệp lão lục bị úp sọt ở Sài Lang tọa."
"Sài lang tọa? Nam Thiên?" Rốt cuộc trên mặt Mãn Nguyên cũng lộ ra dáng vẻ động dung: "Xem ra đã gặp phải mãnh nhân rồi."
"Đúng vậy đúng vậy, Diệp lão lục bị đánh gần tàn phế rồi." Hiển nhiên là trong lòng Trương Minh Hách cũng đang rất mâu thuẫn, hắn vừa cảm thấy rất hả hê trước thất bại của Diệp Triều Ca nhưng cũng vừa cảm thấy việc bị Nam Thiên đánh đổ đúng là cũng khiến cho mọi người hơi mất mặt vì vậy mới vội vàng bổ sung thêm một câu: "Hắn bị quần ẩu. Nghe nói trong đám đó có cái tên gì gì đó là cháu trai của Xạ Thủ Thiên hậu, Thiên hậu cũng mở miệng nói, chỉ cho phép một mình Diệp lão lục được phép đi."
"Có biết chiến đấu xảy ra như thế nào không?" Đôi mắt trên cái khuôn mặt mộc mạc ngốc nghếch của Mãn Nguyên lập tức tỏa sáng.
"Đối phương dùng bí bảo quấy nhiễu năng lượng." Khi Trương Minh Hách nhìn thấy khuôn mặt Mãn Nguyên lộ ra vẻ thất vọng thì lập tức vô cùng đắc ý nói: "Nhưng ta đã kiếm được hình ảnh cuộc chiến!"
"Đi phân tích hình ảnh!" Mãn Nguyên kích động nói.
"Không thành vấn đề."Trên mặt Trương Minh Hách lộ ra vẻ gian kế đã thành: "Nhưng trước tiên đem nhược điểm của ta nói ra rõ ràng đã."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555