[Đô Thị] Tối Chung Trí Năng - Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm - New: C 265
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 1: Con tư sinh của Đỗ gia.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Tóm tắt nội dung:
Đỗ Thừa là một đứa con tư sinh của dòng họ Đỗ, không hề có một chút quyền lợi, bị hắt hủi chèn ép ghét bỏ, cuộc sống nghèo khổ. Chân bị què, mẹ bị tai nạn đời sống thực vật. Có thể nói là bao nhiêu bất hạnh đều rơi trên đầu hắn. Vào một ngày đẹp trời, một chiếc nhẫn rơi vào đầu hắn, thì ra đó là một chương trình trí năng trong tương lai ở năm 3009 vì một lý do nào đó đã bị tống xuyên qua không gian, trở về quá khứ mà rơi vào đầu hắn. Kể từ đó, cuộc đời của hắn thay đổi, hắn đã biết như thế nào là tận cùng của trí năng.
"Đỗ Thừa đây là tiền lương ba ngày của cậu, cậu ngày mai không cần đến đây nữa”.
Ba ngày, lại là ba ngày, nhìn ông chủ quán ăn sáng đưa cho mình tờ trăm đồng, Đỗ Thừa trên mặt chỉ là lộ ra một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt, vui vẻ cũng không có hỏi vì sao tiếp nhận tiền rồi chân thấp chân cao đi ra khỏi cửa hàng.
Đỗ Thừa tại một hồi trong tai nạn xe cộ vốn là có thể chữa khỏi, nhưng mà bởi vì không kiếm ra nổi phí trị liệu cho nên mới để lâu trở thành người què bị mọi người xem thường.
Vừa đi ra khỏi cửa hàng, Đỗ Thừa liền nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đứng phía trước quán.
Một thanh niên tà tà dựa vào cửa xe thể thao, trong tay đùa bỡn một cái bật lửa màu vàng mười phần tinh sảo, hai mắt đang nhằm vào trên người Đỗ Thừa từ trong cửa hàng đi ra.
Người nam này tuổi cũng không lớn, chỉ chừng hai mốt, hai hai tuổi, tướng mạo anh tuấn dáng người cao ráo, ăn mặc một bộ vest đúng điệu hiển thị rõ khí chất quý công tử nhà giàu có, đặc biệt trong thần sắc có sự ngạo mạn nhàn nhạt làm cho người ta có một loại cảm giác cao cao tại thượng.
"Làm sao vậy, Đỗ gia tứ thiếu gia ta lại là thứ vô dụng, chỉ biết làm mất mặt Đỗ gia chúng ta”.
Nhìn thấy Đỗ Thừa đi ra thanh niên cười nhẹ nói, chỉ là trong nụ cười lại nhiều hơn một ít ngạo mạn cùng một ít khinh miệt lạnh lùng.
Đỗ Thừa cũng không để ý gì tới thanh niên này cười nhạo, mà trực tiếp từ bên cạnh đi qua, thần sắc lạnh nhạt giống như là nhìn thấy người xa lạ vậy.
"Đây là cái thái độ gì, ngươi không được quên ta là tam ca của ngươi” Thanh niên thấy Đỗ Thừa không để ý tới hắn cũng không tức giận chỉ là nụ cười trên mặt tán đi, giọng điệu trở nên lạnh đi rất nhiều.
Đỗ Thừa vẫn không có để ý tới hắn, thần sắc lạnh nhạt cũng không có nửa phần biến hóa, chân thấp chân cao từ đầu đường hướng về phía trường học đi đến.
Đỗ Thừa mặc trên người là áo sơmi cùng quần jean rất bình thường, quần jean đã giặt đến bạc đi, trên chân mang là một đôi giảy ba, bốn mươi đồng mua ở sạp lề đường, quần áo trên người cộng lại giá tiền chỉ sợ mua không được một ít vải y phục trên người thanh niên kia.
Bất quá chính như người thanh niên kia nói, hai người thật đúng là huynh đệ.
Người thanh niên kia tên gọi là Đỗ Vân Long, trong người thừa kế đời thứ ba tại gia tộc Đỗ thị đứng hàng thứ ba.
Đỗ thị gia tộc tại thành phố F rất có quyền thế, từ ba mươi năm trước tích đến hiện tại, gia tộc Đỗ thị tại ba năm trước đây cũng đã bước chân vào hàng ngũ nhà giàu tài sản đã ngoài ba trăm triệu.
Đỗ Thừa cùng Đỗ Vân Long tuổi cũng chỉ nhỏ hơn ba tháng.
Bình thường hoài thai là mười tháng, sống chết muốn sinh đứa thứ hai mà nói hẳn đều là sự tình một năm sau. Theo như bình thường mà nói nếu như Đỗ Thừa so với Đỗ Vân Long nhỏ hơn mà nói, ít nhất cũng phải nhỏ hơn một tuổi, mà không phải ba tháng.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Đỗ Thừa là con tư sinh.
Một con tư sinh mặc dù có danh phận nhưng lại không có bất kỳ quyền kế thừa nào, lại muốn gia tộc Đỗ thị thừa nhận, cũng bị vứt bỏ mặc kệ.
"Làm sao vậy, Đỗ Thừa ngươi biến câm điếc sao? Ngươi cũng không nên cho rằng là ta là cho ngươi bị đuổi, ngươi là người gia tộc Đỗ thị làm sao có khả năng ở tại loại địa phương rách nát này làm công. Nếu để cho người khác biết mà nói, gia tộc Đỗ thị chúng ta đây chẳng phải là rất mất mặt sao”.
Đỗ Vân Long tựa như cũng không có buông tha ý tứ chế ngạo Đỗ Thừa, xe ferrari cứ như vậy chậm rãi mở ra thanh âm động lực trầm thấp, ở trong tai mọi người thì cũng thấy bình thường, nhưng mà nghe vào trong tai Đỗ Thừa lại vô cùng chói tai.
Nhìn về học viện Phủ Thiên phía trước còn chưa tới năm mươi thước, Đỗ Thừa sau khi nghĩ nghĩ vẫn dừng bước lại lạnh lùng hướng về phía Đỗ Vân Long nói: "Ngươi chơi đủ chưa?”
Có lẽ là trời sinh tương khắc, Đỗ Vân Long từ nhỏ đã thích cùng Đỗ Thừa đối đầu, ở trên sự tình gì Đỗ Vân Long cho tới bây giờ cũng sẽ không để cho Đỗ Thừa như ý, coi như là Đỗ Thừa đi làm công, Đỗ Vân Long cũng sẽ đi phá hư.
Đỗ Thừa thân thể có tàn tật phương diện đi tìm việc vặt nguyên vốn là mười phần không dễ dàng, nhưng mà mỗi lần tìm được công việc đều bị Đỗ Vân Long phá hư, trong thời gian bắt đầu từ cao trung cho tới bây giờ hơn bốn năm, không có một công việc gì mà Đỗ Thừa có thể làm quá ba ngày.
Vào lúc ban đầu Đỗ Thừa còn có thể tức giận, nhưng hiện tại Đỗ Thừa lựa chọn trầm mặc, bởi vì Đỗ Thừa hiểu rằng cái này đều là uổng phí khí lực. Hắn lúc này sở dĩ mở miệng chỉ là không muốn đẻ cho Đỗ Vân Long sau khi tới trường học còn làm phiền hắn, bởi vì hai người cũng học chung một trường.
"Ta tại sao phải chơi đùa?” Đỗ Vân Long dẫm phanh lại mười phần ngạo mạn nói: "Ngươi phải nhớ kỹ ngươi họ Đỗ, ngươi là người Đỗ gia, ngươi có thể chết đói nhưng mà ngươi không thể làm mất mặt Đỗ gia”.
"Yên tâm ngươi không nói ra cũng không có ai biết ta là người Đỗ gia, cũng sẽ không có người tin tưởng ta là người Đỗ gia” Cái danh hiệu này ở trong mắt Đỗ Thừa căn bản là ngay cả *** chó cũng không bằng, càng sẽ không lấy làm ngạo mạn.
Sau khi nói xong, Đỗ Thừa một lần nữa cất bước hướng về phía cửa học viện Phủ Thiên đi đến.
Đỗ Vân Long lạnh lùng cười nói: "Có ngon thì ngươi không cần hướng về phía Đỗ gia cầm một phân tiền đi!”
Nghe được Đỗ Vân Long nói như vậy, Đỗ Thừa thân thể rất rõ ràng chấn động. Đỗ Vân Long nói không sai, hắn xác thực không có cách nào không đi về phía Đỗ gia đòi tiền, bất quá Đỗ Thừa cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc, chỉ là yên lặng hướng về phía học viện đi đến.
Thấy Đỗ Thừa như thế, Đỗ Vân Long tựa như cũng cảm giác có chút vô vị, tăng lớn chân ga tại tiếng động cơ ầm ầm phóng tới học viện Phủ Thiên.
Đỗ Thừa khập khiễng theo ở phía sau làm cho người ta có một loại cảm giác chênh lệch rất mạnh tựa như mặt sông với mặt biển vậy.
***
Làm người không phải ăn cơm lớn lên thì chính là chịu thiệt mà lớn lên.
Đỗ Thừa tuy chỉ có hai mươi tuổi nhưng mà thân phận một con tư sinh hơn nữa thân phận một người tàn tật khiến cho Đỗ Thừa từ nhỏ đã thể nghiệm rất nhiều thống khổ người thường không thể biết được, cũng làm cho tâm trí của Đỗ Thừa so với bạn cùng lứa tuổi cũng trưởng thành sớm một ít.
Những cũng may là ông trời khi cướp đi của ngươi cái gì đó, thì cũng co thể tặng lại ngươi cái gì đó xem như là đền bù tổn thất. Đỗ Thừa tuy thân có tàn tật, nhưng mà đầu óc của Đỗ Thừa lại mười phần thông minh.
Đỗ Thừa thành tích học tập một mực rất tốt, bắt đầu từ khi học trung học đã một mực nhận học bổng cao nhất. Điểm này cũng là điểm mà Đỗ Vân Long mười phần đố kỵ. Đỗ Vân Long làm hậu đại Đỗ gia trời sinh đã có một cái đầu óc tinh minh, nhưng mà vô luận là phương diện thành tích hay học bổng thủy chung đều bị Đỗ Thừa áp qua một cái đầu.
Là một nơi có được đội ngũ giáo sư đứng đầu cả nước như học viện Phủ Thiên, thì học bổng học viện cũng rất cao, cũng như vậy học phí học viện Phủ Thiên cũng cao đến kinh người. Đỗ Thừa nhận được học bổng trên cơ bản toàn bộ đều dùng tại học phí, còn lại một chút thì dùng để suy trì sinh kế cũng là rất khó khăn.
Đỗ Thừa học là khoa máy tính cùng hệ kỹ thuật cách cửa lớn học viện cũng không xa, từ cửa chính học viện Phủ Thiên đi vào, Đỗ Thừa xuyên qua con đường hai bên trồng cây Ngọc Lan trong học viện chỉ dùng không đến năm phút đồng hồ đã đi tới khu lầu dành cho khoa máy tính cùng hệ kỹ thuật.
Xe ferrari của Đỗ Vân Long đứng ở bãi đỗ xe phía dưới tòa nhà, nhưng Đỗ Vân Long không có đi lên lầu, bất quá Đỗ Vân Long cũng không phải đang đợi Đỗ Thừa, mà là cùng một nữ sinh nói chuyện với nhau.
Nữ sinh có mái tóc rất đẹp để xõa trên hai vai, đôi mắt thanh tịnh sáng ngời có đôi lông mi thật dài có chút rung động, đôi môi hơi mỏng như hoa hồng cùng khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn không tỳ vết như một búp bê được điêu khắc một cách tinh tế vậy.
Một thân váy dài trắng càng phụ trợ dáng người thon dài của nàng, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thanh thuần, bất quá nữ sinh làm cho người ta nhớ kỹ nhất vẫn là nụ cười của nàng.
Nữ sinh có nụ cười rất rất ngọt ngòa rất tinh khiết giống như là thiên sứ vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp thẩm thấu tận trong lòng.
"Đỗ Thừa cậu đến rồi, mình đang tìm cậu”.
Nhìn thấy Đỗ Thừa đi tới, nữ sinh mỉm cười hướng về phía Đỗ Thừa lên tiếng chào hỏi.
Mà Đỗ Vân Long thì thuận thế dựa vào chiếc ferrari đầu hơi chút ngước lên, tuy làm cho người ta có một loại cảm giác ngạo mạn, nhưng càng thêm phần tiêu sái cùng quý khí.
Trong tay hắn không biết khi nào thì nhiều hơn một tấm thiệp mời màu hồng.
Bởi vì Đỗ Vân Long xuất hiện, hơn nữa vì việc bị sa thải sắc mặt Đỗ Thừa nguyên bản có vẻ mười phần lạnh lùng, bất quá khi nhìn thấy nụ cười ấm ám như gió xuân của nữ sinh thì lạnh lùng trên mặt Đỗ Thừa trong lúc bất tri bất giác đã bắt đầu chậm rãi hòa tan.
"Cố Tư Hân có chuyện gì không?” Nhìn nữ sinh Đỗ Thừa có chút khó hiểu hỏi.
Cố Tư Hân khoa máy tính cùng hệ kỹ thuật hầu như có thể nói là thiên sứ trong mắt nam sinh cả hệ máy tính, nụ cười của nàng cũng được âm thầm xưng là nụ cười thiên sứ. Nam sinh thầm mến nàng hợp lại cũng có thể đem cả học viện Phủ Thiên quấn quanh một vòng.
"Cái này cho cậu”.
Cố Tư Hân từ nàng trong túi của nàng lấy ra một tấm thiệp mời màu hồng hướng về phía Đỗ Thừa ngọt ngào cười nói: "Ngày bảy tháng sau là sinh nhật của mình, trong nhà mình tổ chức một yến hội nho nhỏ, hy vọng cậu đến lúc đó có thể tới tham gia”.
Tại lúc Cố Tư Hân nói chuyện Đỗ Vân Long ở bên cạnh hướng về phía Đỗ Thừa khoát khoát thiệp mời trong tay, vẻ mặt xem thường
Đỗ Thừa đối với động tác Đỗ Vân Long hoàn toàn không để ý tới, nhưng mà hắn cũng không có tiếp nhận thiệp mời trong tay Cố Tư Hân mà là cự tuyệt nói: "Mình có khả năng không có thời gian đi tham gia, thực xin lỗi”.
Cố Tư Hân tựa như cho tới bây giờ đều không có bị người khác cự tuyệt qua, trên mặt rất rõ ràng sửng sờ một chút.
"Đồ nhát gan, mặt mũi người Đỗ gia ta chỉ sợ là đã bị ngươi làm cho mất hết” Đỗ Vân Long tựa như đã sớm biết Đỗ Thừa sẽ nói như vậy, mười phần khinh thường nói.
Đỗ Thừa hiểu rằng Đỗ Vân Long chỉ ra là loại tiệc rượu này cuối cùng đều diễn biến thành dành cho một ít kẻ có tiền đến khoe khoang. Nơi đó Đỗ Thừa hắn xác thực không có tư cách đi tham gia.
"Đỗ Vân Long cậu nói bậy bạ gì đó?” Cố Tư Hân cũng nghe thấy lời nói của Đỗ Vân Long, trên mặt cũng có vài phần tức giận.
Đỗ Vân Long điềm nhiên như không, khoát tay áo không có nói cái gì nữa.
"Đỗ Thừa cậu không cần nghĩ đến những gì người khác nói, mình hy vọng cậu đến lúc đó có thể tới tham gia được không” Xoay người lại, Cố Tư Hân một lần nữa hướng về phía Đỗ Thừa nói, nụ cười trên mặt tuy bởi vì lời nói Đỗ Vân Long mà biến mất không thấy, nhưng mà bên trong đôi mắt sáng ngời thanh tịnh của Cố Tư Hân lại tràn ngập chân thành.
"Cố Tư Hân mình thật không có thời gian, sau này hãy nói”.
Đỗ Thừa trong lòng có chút áy náy lên tiếng, sau đó cũng không đợi Cố Tư Hân nói thêm cái gì trực tiếp từ bên cạnh nàng đi qua, hướng về phía trong đại lâu đi đến.
"Tư Hân, loại người này không cần quản đến hắn, đến lúc đó mình sẽ tặng cho bạn một món quà sinh nhật rất đẹp, mình nghĩ bạn nhất định sẽ yêu mến” Nhìn Cố Tư Hân một lần nữa sửng sờ ở bên kia, Đỗ Vân Long trong ánh mắt rất rõ ràng lóe lên một tia ghen ghét, vội vàng an ủi hơn nữa vươn tay ra muốn thuận thế đưa tay khoát lên đôi vai mỏng mảnh như không xương của Cố Tư Hân.
Cố Tư Hân tựa như cũng không thích động tác thân cận như vậy của Đỗ Vân Long, dời một bước về phía bên cạnh vừa vặn tránh đi cánh tay Đỗ Vân Long đưa qua đến, sau đó miễn cưỡng cười nói: "Cảm ơn cậu, mình phải lên lớp”.
Sau khi nói xong Cố Tư Hân cũng hướng về phía căn lầu mà đi đến.
Bị Cố Tư Hân tránh đi, Đỗ Vân Long sắc mặt rõ ràng có chút không chịu được, chờ bóng dáng Cố Tư Hân biến mất ở sau cửa, lúc này mới phẫn nộ nói: "Giả bộ thanh thuần, chờ khi tao đem mày đặt ở trên giường, xem mày còn giả bộ như thế nào nữa”.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 2: Cái nhẫn kỳ quái.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Buổi chiều chỉ có một tiết tổng hợp, chương trình học là một tiết do ba lớp hệ máy tính cùng lên giảng bài. Vì tránh đi Đỗ Vân Long cùng Cố Tư Hân, Đỗ Thừa tận lực ngồi ở một góc vắng vẻ phòng máy vi tính.
Sau khi vào lớp Đỗ Thừa trông thấy Cố Tư Hân thỉnh thoảng tìm kiếm mình, bất quá mỗi khi Cố Tư Hân nhìn qua đều bị Đỗ Thừa nương tấm ngăn bàn máy tính tránh ra, mà Đỗ Vân Long thì là ngồi ở bên cạnh Cố Tư Hân, hắn tựa như là phát hiện vị trí của Đỗ Thừa, hữu ý vô ý vừa vặn chặn một ít tầm mắt của Cố Tư Hân, cho nên cả tiết học Cố Tư Hân cũng không có tìm được vị trí của Đỗ Thừa.
Sau khi tan học Đỗ Thừa cũng không có vội vã rời đi, mà là tiếp tục lưu lại bên trong phòng máy vi tính, bởi vì Đỗ Thừa không có máy tính riêng, phòng máy vi tính trở thành nơi duy nhất mà Đỗ Thừa có thể sử dụng máy tính, cho nên bình thường Đỗ Thừa sau khi tan học đều ở lại phòng máy vi tính mãi cho đến nhân viên quản lý phòng máy vi tính cúp điện mới thôi.
Rời đi học viện Phủ Thiên sắc trời đã dần dần tối, đèn đường bên đường đúng sáu giờ đã mở ra, Đỗ Thừa mang theo ba lô sáng sớm đã đặt ở trường học theo con đường hướng về phía bệnh viện số 1 thành phố F mà đi đến.
Mục tiêu Đỗ Thừa chính là bệnh viện số 1 thành phố F, bởi vì tại đó có người thân nhất của Đỗ Thừa - mẫu thân của hắn.
Mẫu thân Đỗ Thừa là lúc Đỗ Thừa mười bảy tuổi bởi vì tai nạn xe cộ mà thành người sống đời sống thực vật tại trên giường bệnh, đã qua bốn năm vẫn không có nửa điểm dấu hiệu thức tỉnh.
Số tiền chữa bệnh là do Đỗ gia chi ra, bởi vì cái này cũng không phải Đỗ Thừa có thể gánh nổi, cho nên khi Đỗ Vân Long cười nhạo Đỗ Thừa, Đỗ Thừa chỉ có thể lựa chọn trầm mặc. Đây là lần thứ nhất duy nhất hắn hướng về phía Đỗ gia đòi tiền hoặc là nói hướng về phía phụ thân cũng rất đáng thương của hắn xin tiền.
Tại nhà ăn bệnh viện mua chút đồ ăn, Đỗ Thừa liền lên thang máy thẳng tới tầng mười sáu bệnh viện.
Bởi vì Đỗ gia ra mặt, phương diện bệnh viện cũng an bài cho mẫu thân Đỗ Thừa một căn phòng cùng một hộ sĩ.
Khi Đỗ Thừa đẩy cửa ra thì người hộ sĩ kia đang cầm khăn ấm lau mặt cho mẫu thân Đỗ Thừa, động tác mười phần cẩn thận cùng mềm mại.
Hộ sĩ tên gọi là Tô Tuệ là một hộ sĩ có thâm nhiên, làm người mười phần cẩn thận cùng có trách nhiệm, chiếu cố mẫu thân Đỗ Thừa bốn năm nay có thể nói là tận tâm tận trách.
"Đỗ Thừa cháu đã đến rồi”.
Trông thấy Đỗ Thừa đẩy cửa tiến đến, Tô Tuệ liền hướng về phía Đỗ Thừa lên tiếng chào hỏi, trên khuôn mặt đã có nếp nhăn lộ ra nụ cười quan tâm.
"Dì Tuệ người còn chưa có tan tầm?” Đỗ Thừa trên mặt lộ ra nụ cười nhè nhẹ, chỉ có khi đối diện với Đỗ gia, Đỗ Thừa mới có thể có vẻ mười phần lạnh lùng.
"Ừm, sắp rồi, dì nghĩ cháu cũng sắp đến đây, dù sao cũng không có chuyện gì nên chờ cháu đến rồi mới đi về” Tô Tuệ cầm trong tay khăn mặt nhìn thoáng qua hộp thức ăn nhanh trong tay Đỗ Thừa hộp, cau mày nói: "Tại sao lại ăn thức ăn nhanh, tuổi như cháu không ăn uống cho đang hoàng thì làm sao mà đến trường được, như vậy đi, dì dẫn cháu ra ngoài ăn chút đồ ăn ngon để cho cháu bồi bổ thân thể”.
"Không cần đâu dì Tuệ, lần sau đi, dì cũng nên về nhà rồi” Đỗ Thừa hiểu rõ Tô Tuệ tình huống trong nhà không thể nói nghèo nhưng cũng không phải có tiền, trong nhà có hai người con trai đang đến trường, một học đại học, một học trung học, chỗ cần tiền cũng rất nhiều.
Tô Tuệ tựa như hiểu rõ Đỗ Thừa đang suy nghĩ cái gì, có chút yêu thương nhìn Đỗ Thừa rồi nói: "Đứa nhỏ ngốc này, ăn một bữa cơm thì có bao nhiêu tiền, như vậy đi, dì ngày mai sẽ đem cho cháu một ít đồ ăn để bồi bỗ”.
Đỗ Thừa hiểu rằng Tô Tuệ là xem mình như con trai ở nhà mà đối đãi, còn có thể mang một ít đồ ăn trong nhà cho mình ăn, căn bản là không cho phép mình cự tuyệt, cho nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thấy Đỗ Thừa đáp ứng, Tô Tuệ lúc này mới đẩy xe hộ lý đi ra ngoài.
Đỗ Thừa nhanh chóng ăn xong thức ăn nhanh, rồi ở phòng vệ sinh trong phòng bệnh rửa mặt, xong ngồi ở bên cạnh giường bệnh.
Từ khi mẫu thân biến thành người sống đời sống thực vật, Đỗ Thừa vẫn một mực tìm kiếm biện pháp có thể làm tỉnh lại tri giác của mẫu thân, ở trong tất cả các phương pháp, Đỗ Thừa duy nhất có thể làm được chính là cùng mẫu thân nói chuyện, dùng thân tình để tỉnh lại mẫu thân. Cho nên mỗi ngày Đỗ Thừa đều bớt thời gian đến bệnh viện cùng mẫu thân trò chuyện.
"Mẹ, công việc của con lại bị sa thải, Đỗ Vân Long vẫn là cái trò cũ, chỉ cần con tìm được chỗ làm mới, hắn đều cho người tới phá hư”.
"Tại Thành phố F Đỗ gia có quyền thế, lại có ai sẽ không sợ thế lực Đỗ gia, nhưng mà cũng phải cảm ơn Đỗ Vân Long, cảm ơn hắn tự cho là thông minh, hắn làm sao biết bởi vì hắn ra mặt làm cho ông chủ sa thải con đều chỉ có thể đem tiền lương kết toán cho con trước, thậm chí còn tính nhiều một chút cho con”.
"Mẹ có nhớ cô bé mà lần trước con kể cho mẹ hay không, nàng tên là Cố Tư Hân. Thật ra con rất thích nàng, nàng mỉm cười làm cho con cảm giác rất là ấm áp”.
"Mẹ, Tư Hân hôm nay mời con đi tham gia tiệc sinh nhật của nàng, con thật ra rất muốn đi”.
"Bất quá con vẫn cự tuyệt lời mời của nàng, bởi vì con hiểu rõ con cùng nàng cũng không phải là người cùng một thế giới, ít nhất giờ đây không phải. Gia cảnh nhà nàng cũng không thua kém gì Đỗ gia, một đứa học trò nghèo như con nếu như đi mà nói sẽ chỉ làm cho nàng mất mặt”.
Nhắc tới Cố Tư Hân, Đỗ Thừa thần sắc có chút ảm đạm, có chút mất mát. Nhưng mà từ nhỏ đến lớn tao ngộ nhiều khiến cho tâm của Đỗ Thừa cũng trở nên rất kiên cường.
"Mẹ, mẹ chừng nào thì tỉnh lại, nếu như mẹ tỉnh lại mà nói, chúng ta sẽ đi nơi khác, Đỗ gia chúng ta không thể trêu vào nhưng vãn có thể đi nơi khác. Chờ sau khi mẹ tỉnh lại, chúng ta sẽ đi Đại Lý. Đại Lý thật rất đẹp…”
Đỗ Thừa một bên nói một bên lấy tay mát xa thân thể của mẫu thân hắn. Khi Đỗ Thừa hết chuyện để nói, thì hơn hai giờ cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. Nhẹ nhàng tắt đèn phòng bệnh, Đỗ Thừa nhấc ba lô lên hướng bên ngoài phòng bệnh mà đi.
***
Chỗ ở hiện tại của Đỗ Thừa là một khu nhà cũ kỹ tên là Thượng Bộ Đình ở sát cổng thành, kiến trúc đều là một số lầu gỗ cũ kỹ nhất ở trong thành phố F.
Thượng Bộ Đình cách bệnh viện rất xa, cách học viện Phủ Thiên cũng khá xa, đi bộ mà nói ít nhất cần mười lăm đến hai mươi phút, ở giữa còn cách một cái Hoàn Thành hà vừa dài vừa rộng, đem Thượng Bộ Đình cũ kỹ cùng đô thị phồn hoa hiện đại phân cách ra.
Hai bờ Hoàn Thành hà một bên đèn đuốc sáng trưng người xe qua lại như nước, mà một bên thì có vẻ có chút tăm tối, ngoại trừ vài ngọn đèn đường ánh sáng vàng vọt ra, thì ngay cả người đi đường cũng không thấy có mấy người.
Đỗ Thừa mỗi ngày đều ở tại con đường này đi đi lại lại một lần, tuy đèn đường vàng vọt nhưng mà hắn đối với tình hình giao thông lại hết sức quen thuộc, từ Hoàn Thành hà hướng về phía trước đi đến, chỉ cần đi đến cuối cùng chính là Thượng Bộ Đình.
Như bình thường đi ở trên đường xi măng bên bờ Hoàn Thành hà, Đỗ Thừa nhớ tới hôm nay Cố Tư Hân mời mình, Đỗ Thừa hiểu rằng tuy bản thân rất muốn đáp ứng, nhưng mà không có cách nào Đỗ Thừa hắn giờ đây ngay cả một bộ y phục có thể tại những trường hợp chính thức mặc coi cho được đều không có, đừng nói chi là tham gia yến hội.
Đỗ Thừa trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, lắc đầu tựa như muốn tán đi một tia khổ sở trong lòng.
Mà nhưng vào lúc này, Đỗ Thừa đột nhiên cảm giác trên đầu đau nhức, giống như là bị vật cứng gì đó nện vào vậy.
Đỗ Thừa bị đau vội vàng đưa tay hướng lên phía trên đầu sờ soạng, tay lại có chút cảm giác ươn ướt nóng nóng, Đỗ Thừa đưa tay ra xem xét thì lại là dính máu.
"Là ai dùng cái gì ném mình?”
Đỗ Thừa phản ứng đầu tiên là có ai đang chọc phá hắn hoặc là có ai đang tìm hắn gây phiền toái. Hắn là một người què, thường xuyên có chút hài tử nghịch ngợm sẽ cầm đá chọi hắn, thậm chí có chút người trẻ tuổi cũng sẽ như vậy. Đỗ Thừa có thể nói là đã quen rồi.
Bất quá sau khi Đỗ Thừa nhìn thoáng qua bốn phía, thì lại phát hiện cả bờ sông không chỉ nói bóng người, ngay cả bóng quỷ cũng tìm khắp không đến một cái.
Tìm không thấy người, vậy chỉ có thể tìm ‘hung khí’. Đỗ Thừa đưa mắt lên trên mặt đường xi măng thô ráp, rất nhanh Đỗ Thừa liền ở chỗ trước người chừng hai thước phát hiện ‘hung khí’ đụng bị thương đầu mình.
Đó là một cái nhẫn màu đen, trong đêm tối cũng không rõ ràng, nhưng mà ở trên mặt đường coi như sạch sẽ thì vẫn là hết sức dễ dàng bị Đỗ Thừa tìm được.
Cái nhẫn tạo hình hết sức kỳ lạ, thân nhẫn hiện lên hình thoi không hài hòa, toàn thân đen kịt cùng những cái nhẫn bình thường hoàn toàn khác nhau, làm cho người ta có một loại cảm giác mười phần thần bí.
Đem cái nhẫn nhặt lên, Đỗ Thừa phát hiện cái nhẫn thậm chí có chút ít cảm giác âm ấm, giống như là ôn ngọc vậy, căn bản cũng không có nửa điểm lạnh lẽo của kim loại. Mà mặt trên của cái nhẫn màu đen này còn có khắc một mảnh đường vân thật nhỏ dài hẹp, đường vân nhìn ở trên giống như là mạch điện chằng chịt kết nối cùng một chỗ.
"Đây là cái nhẫn gì, tại sao kỳ quái như vậy?”
Đỗ Thừa lại nhìn thoáng qua bốn phía, sau khi xác định không có người khác lúc này mới mười phần khó hiểu lẩm bẩm nói.
Lòng hiếu kỳ làm cho Đỗ Thừa cẩn thận đánh giá cái nhẫn trong tay, sau một hồi liền đem cái nhẫn đeo lên trên ngón trỏ tay trái.
Tại một khắc Đỗ Thừa đem cái nhẫn đeo vào, Đỗ Thừa đột nhiên cảm giác bên trong cái nhẫn giống như là cất dấu vô số châm nhỏ vậy, đâm thật sâu vào ngón trỏ mình, đau nhức thấu tim gan khiến cho Đỗ Thừa thiếu chút nữa kêu lên.
Đỗ Thừa có thể hết sức rõ ràng cảm giác được cái nhẫn giống như là đang hấp thụ máu của mình vậy, hơn nữa cùng ngón tay xiết chặt cùng một chỗ, tùy ý Đỗ Thừa dùng sức như thế nào cũng không thể đem cái nhẫn lấy xuống.
Ngay tại khi Đỗ Thừa đang cực kỳ khó hiểu, thì một màn kỳ quái lại phát sinh.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 3: Trí năng tương lai.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
"DNA chứng thực xác định bắt đầu khởi động trí năng - 4, 3, 2, 1, 0”.
Một thanh âm ngọt ngào nhu hòa ở bên tai Đỗ Thừa lăng không vang lên, sau đó Đỗ Thừa phát hiện ở trước mắt mình lại xuất hiện một cái màn hình giả thuyết lớn chừng cái TV.
"Trí năng đã khởi động xong”.
"Mời ngài lựa chọn trí năng bạn lữ - nam, nữ”.
Ngay sau đó thanh âm nữ ngọt ngào một lần nữa vang lên Đỗ Thừa bên tai, cùng lúc đó trên màn hình xuất hiện hai nhân vật giả thuyết.
Bên trái là một người nam mặc áo khoác đen dáng người hầu như có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung, về phần dung mạo thì khiến cho Đỗ Thừa tướng mạo thanh tú tuấn lãng cũng cảm giác có chút xấu hổ. Tuy chỉ là một nhân vật giả thuyết nhưng mà cũng không tránh khỏi quá hoàn mỹ một ít.
Mà bên phải là một thiếu nữ tuyệt mỹ mặc váy dài dạ hội màu tím mỹ lệ giống như tiên tử vậy, khí chất cùng một thân y phục đẹp đến như thần thánh không thể khinh nhờn khiến cho Đỗ Thừa thiếu chút nữa có chút cảm giác hít thở không thông.
"Mời ngài lựa chọn trí năng bạn lữ, ngài có thể dùng tâm niệm lựa chọn cũng có thể dùng chạm vào màn hình giả thuyết để tiến hành lựa chọn”.
Trong khi Đỗ Thừa đang tán thưởng thì thanh âm nữ ngọt ngào một lần nữa vang lên.
"Tâm niệm là cái gì?” Đỗ Thừa có chút khó hiểu suy nghĩ.
"Tâm niệm chính là tâm thần niệm lực, ngài có thể sử dụng tâm của ngài cùng trí năng bạn lữ lấy được câu thông” Thanh âm nữ một lần nữa vang lên giải đáp khó hiểu trong lòng Đỗ Thừa.
Nghe được thanh âm nữ giải đáp Đỗ Thừa không khỏi hết sức hiếu kỳ trong lòng thử nói: "Ngươi ý thức là nói tôi có thể dùng tâm để với trao đổi ngươi?”
"Đúng, ngài trước tiên có thể lựa chọn trí năng bạn lữ của ngài, tất cả vấn đề của ngài trí năng bạn lữ cũng sẽ vì ngài tiến hành giải đáp”.
"Tốt, vậy tôi lựa chọn nữ” Đỗ Thừa không ngờ rằng thật đúng là có thể dùng tâm để trao đổi, về phần đáp án tất nhiên rất rõ ràng, Đỗ Thừa cũng không muốn tìm được một người nam đẹp trai đến nỗi khiến cho hắn xấu hổ làm trí năng bạn lữ, huống chi hắn cũng không có loại ham mê bất lương.
Đỗ Thừa vừa lựa chọn xong, hình ảnh trong màn hình giả thuyết chợt chuyển, hình ảnh người nam kia biến mất, mà người nữ kia toàn thân lại được chuyển qua màn hình chính.
"Ngài khỏe, chủ nhân, cảm ơn ngài lựa chọn tôi làm trí năng bạn lữ của ngài, vì để cho tôi và ngươi càng thêm dể trao đổi, mời ngài lựa chọn cho tôi một cái tên mới”.
Thiếu nữ trong màn hình giả thuyết tại thời khắc này giống như là có tính mạng hướng về phía Đỗ Thừa lộ ra nụ cười ngọt ngào, mà thanh âm nàng làm cho người ta có một loại cảm giác vui vẻ thoải mái.
"Vậy kêu Hân Nhi đi”.
Thiếu nữ ngọt ngào mỉm cười khiến cho Đỗ Thừa nhớ tới Cố Tư Hân, tuy thiếu nữ dung mạo đem đến nghịch thiên nhưng mà so với nụ cười ngọt ngào của Cố Tư Hân lại khiến cho Đỗ Thừa càng có cảm giác thiếu nữ mỉm cười tuy ngọt ngào nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác cơ giới hoá.
"Chủ nhân cần sửa đổi xưng hô của Hân Nhi đối với ngài?” Hân Nhi một lần nữa hỏi.
"Gọi tôi là Đỗ Thừa đi...” Tuy được người ta xưng là chủ nhân là một sự tình mười phần hưởng thụ, đặc biệt là một thiếu nữ hoàn mỹ như thế, nhưng mà Đỗ Thừa vẫn lựa chọn sửa đổi xưng hô.
"Đỗ Thừa, mời ngài vì Hân Nhi tuyển chọn hệ thống tính cách, hoặc là lựa chọn hệ thống tính cách Hân Nhi tự thân sinh thành”.
Đỗ Thừa nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy lựa chọn hệ thống tính cách Hân Nhi tự thân sinh thành đi”.
Hân Nhi này vô luận là trên phương diện nào hầu như cũng đều là hoàn mỹ tới cực điểm, cho nên Đỗ Thừa cũng không muốn thay đổi cái gì.
"Lữu trữ xong hệ thống trí năng”.
Lúc này thanh âm nữ lúc trước một lần nữa vang lên, ngay sau đó hình ảnh trên màn hình giả thuyết đột nhiên tối sầm lại, tựa như máy tính khởi động lại, ước chừng ba giây sau mới từ từ mở lại.
Khi một lần nữa mở lại, thân hình giả thuyết của Hân Nhi một lần nữa xuất hiện ở trên màn hình giả thuyết, hai mắt nhắm chặt lại váy dài dạ hội màu tím trên người đã không thấy mà lại chuyển biến thành - bộ đồ thỏ.
Trên đầu mang lỗ tai dài màu đen, mặc trên người là một bộ bikini dị thường gợi cảm, bộ ngực đầy đặn trắng nõn càng thêm sinh động, trên đôi chân đẹp thon dài mang tất lưới màu đen càng có vẻ vô cùng mê người.
Lại phối hợp với dung mạo của Hân Nhi so với thiên sứ còn muốn thanh thuần hơn, Đỗ Thừa xem thiếu chút nữa là máu mũi phun ra.
Yêu tinh Hân Nhi, lúc này cho Đỗ Thừa cảm giác chính là mười phần yêu tinh, một yêu tinh vừa thanh thuần vừa gợi cảm.
Chậm rãi mở hai mắt ra, Hân Nhi lúc này giống như là có tính mạng chân chính vậy, trong hai mắt linh động tỏa sáng, trên khuôn mặt cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, không còn có chút nào tư vị cơ giới hoá.
Thân thể có chút hướng về phía trước, một đôi thỏ ngọc tuyết trắng mê người giống như là muốn từ trong bikini nhảy ra vậy, Hân Nhi đem chân nhẹ nhàng hơi nhấc về phía sau, sau đó đem nàng bàn tay nhỏ bé trắng nõn đặt ở trước miệng hướng về phía Đỗ Thừa hôn gió một cái mười phần vũ mị nói: "Hi, chủ nhân thân ái của ta, Đỗ Thừa cảm ơn ngài đã cho Hân Nhi tính mạng, Hân Nhi thật sự là yêu người chết mất”.
Nụ cười ngọt ngào ánh mắt vũ mị, giờ khắc này Đỗ Thừa cũng cảm giác Hân Nhi giống như là người sống đứng ở trước mắt mình vậy.
Sau khi sờ lên mũi xác định không có máu mũi chảy ra, Đỗ Thừa mới lên tiếng cầm chiếc nhân màu đen trong tay hướng về phía Hân Nhi hỏi: "Hân Nhi, đây là cái gì?”
Đây là việc Đỗ Thừa hiện tại quan tâm nhất, cho nên Đỗ Thừa muốn tìm hiểu nhất.
Hân Nhi mười phần vũ mị liếc nhìn Đỗ Thừa, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ khiêu khích hàm xúc trả lời: " Đỗ Thừa thân ái, đây là một chiếc máy tính trí năng sinh vật sản xuất năm 3009 do tập đoàn nghiên cứu khoa học kỹ thuật hắc tinh sản xuất, mà Hân Nhi tôi chính là chương tình chủ của cái trí năng máy tính này”.
Nghe được Hân Nhi giải đáp Đỗ Thừa càng thêm khó hiểu, năm 3009 là một ngàn năm sau, vì sao trí năng máy tính một ngàn năm sau lại xuất hiện ở trong này.
Thời không xuyên qua, đến nhẫn cũng chơi xuyên việt...
Bất quá chỉ sợ cũng chỉ có khoa học kỹ thuật tương lai mới có thể chế tác ra trí năng sinh vật máy tính khoa học kỹ thuật cao như thế, chỉ là Đỗ Thừa đối với cái trí năng sinh vật máy tính hình chiếc nhẫn này tại sao lại xuất hiện ở đây vẫn hết sức tò mò, lại hỏi: "Vậy nó tại sao lại xuất hiện ở nơi đây?”
Nghe được vấn đề của Đỗ Thừa, Hân Nhi cũng không có trả lời như trước đó, mà giống như là muốn đứng máy, trên khuôn mặt vũ mị nụ cười cùng theo đó biến mất không thấy.
"Vấn đề dị thường không cách nào trả lời”.
"Vấn đề dị thường không cách nào trả lời”.
"Vấn đề dị thường không cách nào trả lời”.
Trọn vẹn mười giây đồng hồ sau đó Hân Nhi lúc này mới mười phần cơ giới hoá luôn miệng nói, hai mắt đóng chặt lại, tựa như robot bị treo máy vậy.
"Hắc, tên què kia làm gì mà đứng ngẩn ra ở đó vậy?”
Mà đúng lúc này, một thanh âm có chút kỳ quái ở bên cạnh Đỗ Thừa vang lên, ngay sau đó một người trẻ tuổi mặc trên người một cái áo cụt tay cùng một cái quần jean cũ nát đi tới bên người Đỗ Thừa.
Người tuổi trẻ trên người còn có vài cái hình xăm, hơn nữa ngữ khí kỳ quái làm cho người ta có một loại cảm giác lưu manh phố phường.
Nghe được thanh âm Đỗ Thừa lúc này mới ý thức được mình đứng ở chỗ này đã vài phút, bất quá khi Đỗ Thừa nhìn thấy người trẻ tuổi kia sắc mặt lại khẽ biến.
"Cường ca có chuyện gì không?”
Đỗ Thừa nhận ra người trẻ tuổi này. Người trẻ tuổi này tên đầy đủ gọi là Lý Cường, trong Thượng Bộ Đình có tiếng tiểu lưu manh, mặc dù cũng không đến nỗi không chuyện ác gì không làm, nhưng mà đánh nhau trấn lột tài sản ngược lại là sự tình thường xuyên. Đỗ Thừa ở trong tay hắn đã nếm qua rất nhiều thiệt thòi.
Mà theo Đỗ Thừa vừa nói, màn hình giả thuyết trước mắt hắn lại trở nên trong suốt, mặc dù không có biến mất nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của Đỗ Thừa.
"Thiếu nợ ta tiền lại không trả cho lão tử, thời gian gần đây cũng kì quái tại sao lão tử không gặp được ngươi, thì ra đều là ở trong này trốn tránh trả tiền” Lý Cường chân có chút đi theo kiểu chữ bát làm cho người ta có một loại cảm giác dáng vẻ lưu manh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Thừa, trong giọng nói đúng là tư vị trấn lột.
"Tôi không có thiếu nợ tiền với anh, hơn nữa tôi cũng không còn tiền” Đỗ Thừa lui về phía sau một bước nói.
Thiếu nợ tiền chỉ là Lý Cường ngụy trang cho trấn lột mà thôi, dùng tính cách Đỗ Thừa căn bản là không có khả năng sẽ về hướng phía loại người này mà vay tiền.
"Mày miệng cũng cứng lắm, để cho lão tử giáo huấn mày một chút để xem xem mày có dám không trả tiền hay không” Lý Cường hiển nhiên là đã quen khi dễ Đỗ Thừa, hơn nữa Đỗ Thừa là người què căn bản là không phải đối thủ của hắn, muốn chạy cũng chạy không thoát cho nên càng thêm không kiêng nể gì cả giơ chân lên đến hướng về phía bụng Đỗ Thừa hung hăng đá tới.
Đỗ Thừa chân què nên hành động đều có chút không tiện, làm sao có thể tránh được một cước này của Lý Cường, bị đá trúng một cước thật nặng trên bụng, hơn nữa còn bị đạp ngã lăn ra trên nền đường xi măng.
Lý Cường một cước này khí lực rất lớn, Đỗ Thừa ngã lăn ra trên nền đường xi măng cả người đều co rút cùng một chỗ, sắc mặt hơi tái hiển nhiên là cực đau.
"Nói mày rốt cuộc có trả tiền hay không, nếu không trả tiền mà nói, lão tử sẽ đem một chân kia của ngươi cũng đánh gãy” Lý Cường có chút dữ tợn đe dọa, hoàn toàn không có bởi vì Đỗ Thừa là người tàn tật mà có nửa phần không đành lòng, khi đang nói chuyện thì tay hướng về phía túi tiền trên người Đỗ Thừa sờ soạng.
"Tôi không có có thiếu nợ tiền cảu anh” Đỗ Thừa sắc mặt tái nhợt, cả người đều cong thành một đoàn, không cho Lý Cường đối với hắn tiến hành soát người.
"Mày còn dám mạnh miệng, muốn chết có phải không” Lý Cường soát người không được lại cho Đỗ Thừa một cước vào mông.
May mà mông thịt dày, một cước này mặc dù nặng nhưng lại không đau bằng một cước ở bụng kia.
"Đã bị ngoại lực công kích hệ thống phòng ngự phản kích có khởi động hay không” Đúng lúc này thanh âm Hân Nhi một lần nữa vang lên, chỉ là trong thanh âm vẫn tràn đầy tư vị cơ giới hoá một ít, hơn nữa Hân Nhi trong màn hình giả thuyết còn không có nửa điểm động tĩnh, con mắt cũng vẫn chăm chú nhắm lại.
Đỗ Thừa không rõ hệ thống phòng ngự phản kích theo như lời Hân Nhi là cái gì, cũng không hiểu Hân Nhi tại sao phải đột nhiên biến thành cái dạng này, nhưng mà Đỗ Thừa hắn vốn đã không có đường sống để lựa chọn, cũng không có thời gian gì để lo lắng mà trực tiếp lựa chọn.
"Hình thức phòng ngự phản kích mở ra, tiến vào trạng thái khống chế thần kinh”.
Khi thanh âm Hân Nhi một lần nữa vang lên, Đỗ Thừa phát hiện bản thân ngoại trừ hai mắt ra lại hoàn toàn mất đi khống chế đối với thân thể, mà ngay cả cảm giác đau đớn trên người đều biến mất không thấy.
Mà lúc này đây Hân Nhi trong màn hình giả thuyết đột nhiên mở hai mắt ra, cả người cũng lập tức như có linh tính vậy, ở trong màn hình giả thuyết quay đầu lại nhìn về phía Lý Cường nắm chặt nắm tay nhỏ tức giận nói: "Đồ bại hoại cũng dám đánh Đỗ Thừa thân ái của ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào”.
Hân Nhi vừa dứt lời Đỗ Thừa đã mười phần tinh tường trông thấy bản thân mình một cái phản chân quét ngang đem Lý Cường đang muốn lại đến lục soát thân thể mình quét ngã trên mặt đất, hơn nữa còn thuận thế từ trên mặt đất bò lên.
Lý Cường cũng từ trên mặt đất bò lên, Đỗ Thừa trông thấy Lý Cường sắc mặt trở nên mười phần tức giận, sắc mặt càng dữ tợn nắm nắm hướng về phía mình vọt tới.
Nếu như đổi thành Đỗ Thừa mà nói, Đỗ Thừa tuyệt đối là trốn không thoát, nhưng mà Đỗ Thừa hiện tại thân thể của mình nhẹ nhàng khẽ nghiêng qua, chân què kia làm trụ khiến cho thân thể mười phần linh xảo xiên đi liền tránh được một quyền của Lý Cường đánh tới trước mặt, sau đó một thủ đao nặng nề chém vào phần gáy Lý Cường.
Bị thủ đao của Đỗ Thừa chém trúng, Lý Cường trực tiếp mất đi tri giác, yếu đuối ngã ra trên mặt đất mà hôn mê đi.
Kịp thời tránh né cùng phản kích một loạt động tác liên tục mười phần nhanh nhẹn và thành thạo, thậm chí ngay cả chân què cũng được thiết lập để lợi dụng tốt vậy.
"Thế nào, Đỗ Thừa thân ái, Hân Nhi lợi hại không?” Thu thập xong Lý Cường, Hân Nhi trong màn hình giả thuyết lúc này mới đưa mắt nhìn sang Đỗ Thừa mười phần đắc ý nói.
Mà lúc này đây Đỗ Thừa một lần nữa cảm giác được cảm giác đau đớn trên người, hiển nhiên là đã khôi phục quyền khống chế bản thân đối với thân thể.
Đỗ Thừa không ngờ rằng cái trí năng sinh vật máy tính này còn có công năng như thế, tán thưởng nói: "Xác thực rất lợi hại”.
Nói xong Đỗ Thừa nhìn thoáng qua Lý Cường hôn mê trên mặt đất nói tiếp: "Hắn không có việc gì chứ?”
"Không có việc gì, không có việc, gì chỉ là nhẹ nhàng đánh cho hắn hôn mê mà thôi, lập tức sẽ hồi tỉnh” Hân Nhi mười phần tin tưởng nói, nói xong bàn tay trắng nõn còn làm vài động tác thủ đao giống như là nàng đích thân đem Lý Cường đánh cho xỉu vậy.
Đỗ Thừa có chút không nói gì được, Hân Nhi này tính cách cũng quá mức nhân tính hóa đi, ngoại trừ không có thân thể ra thì vô luận là tính cách hay thần thái ngữ khí đều cùng người bình thường hầu như là nhất trí.
Bất quá giờ đây không phải là lúc than thở, lúc này Đỗ Thừa muốn làm chính là thừa dịp không có ai mà rời đi, hắn cũng không muốn bị người khác nhìn thấy mà sinh ra hiểu lầm.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 4: Quang cứu thuật.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Sáng sớm một đám ánh sáng mặt trời màu vàng xuyên thấu qua khe hở gác gỗ chiếu lên trên mặt Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa sắc mặt có chút tái nhợt, trong hai mắt che kín tơ máu hiển nhiên Đỗ Thừa cả buổi tối đều không có ngủ, hơn nữa hắn giờ phút này tinh thần còn mười phần hưng phấn cùng kích động.
Một đêm qua Đỗ Thừa rốt cục chính thức lĩnh hội sự cường đại cùng khủng bố của trí năng sinh vật máy tính đến từ tương lai này, cũng đối với cái trí năng sinh vật máy tính này rõ rành hơn vài phần.
Hân Nhi là chương trình chủ của trí năng sinh vật máy tính này, hầu như bao gồm tinh hoa tất cả các lĩnh vực, thậm chí có thể dùng không gì không biết không gì làm không được để hình dung.
Bất quá chính thức khiến cho Đỗ Thừa hưng phấn cùng kích động lại là chuyện khác.
"Quang cứu thuật thật có thể chữa khỏi chân sao Hân Nhi?”
Một đêm không ngủ nhưng mà Đỗ Thừa tinh thần vẫn rất tốt, trên khuôn mặt tái nhợt bởi vì kích động mà có chút hồng lên.
Thông qua võng mạc Đỗ Thừa mà hình thành màn hình giả thuyết, Hân Nhi chỉ đứng ở một góc màn hình, trên màn hình là một ít về tư liệu quang cứu cùng với cả quá trình trị liệu đối với cái chân của Đỗ Thừa.
Bất quá giờ phút này Hân Nhi mặc trên người đã không phải là bộ đồ giả thỏ, mà là một bộ so với bộ đồ giả thỏ hấp dẫn cũng không kém nửa phần - đồng phục y tá hơn nữa còn là đồng phục y tá váy ngắn.
Chỉ vào tư liệu trên màn hình, Hân Nhi mười phần nghiêm túc khó được giới thiệu: "Quang cứu thuật là một bộ châm cứu thuật nghiên cứu ở thế kỷ 23 thông qua hấp thu năng lượng mặt trời có thể đối với huyệt vị thân thể con người tiến hành gia nhiệt thông qua kinh mạch truyền đến chân người trị liệu, kết hợp điều kiện thân thể của ngài thì xác xuất thành công đạt tới chín mươi ba phần trăm”.
Trong khi Hân Nhi nói thì trên màn hình giả thuyết lại xuất hiện thân thể Đỗ Thừa, thân hình hoàn toàn trần truồng, huyết mạch toàn thân có thể nói là hiện rõ ràng, có thể thấy được Hân Nhi đã kiểm tra kỹ thân thể của Đỗ Thừa.
Hân Nhi sau khi giới thiệu xong trong hai mắt lóe lên một tia ái muội, vui vẻ che cái miệng nhỏ nhắn hì hì cười nói: "Đúng rồi Đỗ Thừa thân ái, dáng người của ngài thật ra cũng không tệ lắm”.
Nghe được Hân Nhi nói như vậy, Đỗ Thừa cũng không biết nói gì, trải qua một buổi tối trao đổi, Đỗ Thừa giờ đây trên cơ bản đã có thể đem tính cách Hân Nhi quy nạp thành một loại ma nữ, hơn nữa còn là tiểu ma nữ rất tinh quái.
Cho nên Đỗ Thừa trực tiếp không để mắt đến câu nói của Hân Nhi, liền nói: "Hấp thu năng lượng mặt trời mà nói tôi có phải là cần đi mua sắm một bộ trang bị tiếp thu năng lượng mặt trời dùng để dẫn đường cho năng lượng mặt trời hay không?”
Đỗ Thừa đối với phương diện điện tử cũng mười phần tinh thông, trước tiên liền rõ ràng mấu chốt trong đó.
Chỉ là trang bị tiếp thu năng lượng mặt trời giá cả tương đối cao, tiện nghi nhất cũng cần hơn hai ngàn đồng, với điều kiện của Đỗ Thừa hiện tại là tuyệt đối mua không nổi.
Sự tình mấu chốt Hân Nhi cũng sẽ không đáp mơ hồ: "Ừm bất luận trang bị tiếp thu năng lượng mặt trời gì cũng có thể dùng để dẫn đường cho năng lượng mặt trời tiến hành quang châm thứ pháp, chỉ cần tiến hành một ít phương diện nhỏ đem năng lượng mặt trời có thể dẫn đường đến trên mặt dụng cụ châm cứu là được”.
"Ừm”.
Đỗ Thừa sau khi lên tiếng liền lâm vào trong trầm tư, phương pháp mặc dù có nhưng mà hắn căn bản cũng không có tài chính sử dụng cho trị liệu, nói cách khác nếu như Đỗ Thừa muốn trị hết chân của mình mà nói, như vậy cần nghĩ biện pháp tìm đủ tiền mới được.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu Đỗ Thừa lúc này mới dùng tâm niệm cùng Hân Nhi trao đổi: “Hân Nhi, chỉ cần có kết nối internet thì bất luận máy chủ cùng hệ thống mạng nào thì cô cũng đều có thể thành công kết nối, hơn nữa không lưu dấu vết có đúng không?”
Nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, Hân Nhi mười phần đắc ý cùng kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên, cũng phải nghĩ đến Hân Nhi ta là ai, ta là chương trình trí năng đến từ năm 3009 đó”.
Nói xong Hân Nhi thần sắc biến có chút ảm đạm, sau đó có chút đáng tiếc nói: “Đáng tiếc hệ thống có lỗi khác thường, Hân Nhi không cách nào vận dụng một ít quyền hạn cùng công năng, nếu không mà nói Hân Nhi có thể không ngừng kết nối, càng có thể trực tiếp xâm lấn khống chế”.
“Hân Nhi, muốn thế nào mới có thể khôi phục hệ thống của cô?”Đỗ Thừa thấy Hân Nhi nói như thế trong lòng lập tức tràn đầy chờ mong.
“Cái này trước mắt còn không cách nào xác định bởi vì Hân Nhi còn chưa có tìm ra nguyên nhân chủ yếu, bất quá cho Hân Nhi một ít thời gian mà nói, hẳn là có thể tìm kiếm ra” Hân Nhi lắc đầu đáp, hiển nhiên bởi vì những lỗi dị thường này đã khiến nàng không cách nào hiểu rõ nguyên nhân xuất hiện ở địa phương này.
Đỗ Thừa nghĩ nghĩ sau khi nhìn thoáng qua đồng hồ trên màn hình giả thuyết cùng thế giới thật đã đồng bộ qua thì thấy đã hơn bảy giờ, vội vàng nói: “Được rồi, đã đến giờ, tôi phải đi tới trường học, chúng ta đợi lát nữa hãy nói chuyện”.
“Trường học tôi cũng yêu mến, Hân Nhi muốn xem thanh xuân đại soái ca thời đại này có Kim Thành Võ có Kim Tại Nguyên mà Hân Nhi thích nhất, hì hì” Hân Nhi chảy nước miếng nói, giống như một kẻ mê trai tiêu chuẩn vậy.
“Xấu hổ, trong trường học không có Kim Thành Võ cũng không có Kim Tại Nguyên cho nên cô vẫn chờ đợi thời cơ thì tổt hơn” Hân Nhi thật sự là quá mức nhân tính hóa, hơn nữa nhân tính hóa tới mức có tính cách như vậy, Đỗ Thừa chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
Nói xong Đỗ Thừa không để ý Hân Nhi phản đối trực tiếp đem Hân Nhi đặt vào trạng thái chờ.
Vì trạng thái chờ chính là đem màn hình giả thuyết của trí năng máy tính khuếch đại đưa vào điểm mù trong mắt của Đỗ Thừa, đối với ánh mắt Đỗ Thừa cũng không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì.
Về phần Hân Nhi là tự động ẩn thân.
Sau khi đặt ra trạng thái chờ, Đỗ Thừa liền mang theo ba lô đi ra khỏi phòng.
Chỗ ở hiện tại của Đỗ Thừa là một gian lầu gỗ, trừ hắn ra bên ngoài chính là một nhà chủ cho thuê nhà.
Một tháng một trăm đồng tiền thuê nhà so với học viện Phủ Thiên mỗi học kỳ cần gần hai ngàn đồng phí ký túc xá mà nói không thể nghi ngờ là khiến cho gánh nặng của Đỗ Thừa giảm bớt rất nhiều. Hơn nữa ở đây xa một chút, cũ nát một chút nhưng điều kiện bên ngoài vẫn lf có thể.
***
Khi cách học viện Phủ Thiên còn có trăm mét, Đỗ Thừa liền nhìn thấy Cố Tư Hân mang theo một cái ba lô nhỏ đứng ở chỗ cửa lớn học viện Phủ Thiên.
Áo ngắn màu vàng nhạt bên trong là một cái áo sơmi trắng dùng khăn lụa màu đen quấn ở trên cổ áo sơmi giống như một cái cà vạt vậy, vạt áo sơmi kết hoa thật dài vừa vặn che dấu phủ lên cặp đùi thon dài mê người, bên dưới là một cái váy ngắn làm cho người ta có một loại cảm giác thanh thuần xinh đẹp.
Chân dài trắng nõn mượt mà cùng với đôi giày điểm vài viên thủy tinh càng làm cho Cố Tư Hân tăng thêm vài phần gợi cảm, thêm vào nụ cười ngọt ngào nhu hòa trên mặt Cố Tư Hân hoàn toàn chính là một sát thủ của các chàng trai.
Từ thần sắc si mê trên mặt của các nam sinh đi qua một bên, liền có thể tìm được chứng minh, thậm chí còn có một chút nam sinh một mực thầm mến Cố Tư Hân dừng lại ở tại cửa học viện âm thầm vụng trộm ngắm nhìn Cố Tư Hân.
Cố Tư Hân cũng nhìn thấy Đỗ Thừa, nàng tựa như là chuyên môn chờ Đỗ Thừa, sau khi thấy Đỗ Thừa xuất hiện ở trong phạm vi ánh mắt, nàng liền giơ lên cánh tay lên hướng về phía Đỗ Thừa lên tiếng chào hỏi.
Cố Tư Hân động tác không thể nghi ngờ là khiến cho nam sinh ở bên cạnh nàng chú ý, bất quá khi nhìn thấy đối tượng Cố Tư Hân chào hỏi thì những nam sinh này trên mặt hầu như là toàn bộ lộ ra thần sắc xem thường cùng khinh bỉ.
Bởi vì bọn họ trông thấy là một người đi khập khiễng từng bước một, hơn nữa trên người còn mặc một cái quần jean bạc phếch cùng với một đôi giày kiểu dáng nhà quê tới cực điểm.
Những ánh mắt này Đỗ Thừa từ nhỏ đến lớn đã thấy qua nhiều, cho nên cũng không để ở trong lòng. Hắn chỉ là có chút ngoài ý muốn Cố Tư Hân tại sao phải ở chỗ này chờ hắn.
“Đỗ Thừa cậu hôm nay tại sao muộn như vậy mới đến, đã nhanh muộn rồi?” Chờ Đỗ Thừa đến gần Cố Tư Hân lúc này mới có chút ngoài ý muốn hỏi.
Đỗ Thừa bình thường buổi sáng sẽ tới trường học rất sớm, hơn nữa bình thường so với Cố Tư Hân đến còn sớm hơn, cho nên Cố Tư Hân hôm nay chuyên môn đi sớm hơn một số, ở bên ngoài học viện chờ Đỗ Thừa. Kết quả nàng không ngờ rằng Đỗ Thừa hôm nay lại so với bình thường chậm gần một giờ.
Đỗ Thừa cũng không có tự tác đa tình cho rằng Cố Tư Hân chuyên môn ở tại cửa học viện chờ mình, cũng không biết Cố Tư Hân đợi hắn hơn một giờ mà chỉ khẽ cười nói: “Cố Tư Hân bạn tại sao không vào đi, ở chỗ này chờ người sao?”
Đồng thời khi nói chuyện Đỗ Thừa dùng dư quang khóe mắt nhìn lướt qua bốn phía, Đỗ Thừa có thể cảm giác được những nam sinh bên cạnh kia đang dùng một loại ánh mắt tiếp cận với cừu thị nhìn mình, hơn nữa trong đó còn có vài người cùng một hệ với mình.
Đỗ Thừa trong lòng có chút cười khổ, xem ra theo bọn họ cho rằng mình một người què này tới gần Cố Tư Hân như vậy, hơn nữa cùng Cố Tư Hân nói chuyện là một loại khinh nhờn đối với nữ thần trong suy nghĩ của bọn họ.
Cố Tư Hân ngọt ngào cười nói: “Đỗ Thừa mình là đang đợi cậu”.
Nói xong mấy chữ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tư Hân có chút đỏ ửng nhàn nhạt làm cho người ta có một loại cảm giác mười phần đáng yêu động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hạ thấp một ít, thiếu chút nữa muốn thấp đến trên bộ ngực rất đầy đặn.
Cố Tư Hân thanh âm tuy không lớn nhưng mà ngọt ngào, từng câu từng chữ một Đỗ Thừa cũng có thể mười phần nghe rõ ràng, hơn nữa Cố Tư Hân thần thái hơi thẹn thùng này làm cho tim của Đỗ Thừa bắt đầu không tự chủ được nhanh nhảy lên.
Mà những nam sinh một bên kia nhìn thấy Cố Tư Hân bình thường tính cách ôn nhu nụ cười ngọt ngào lúc này biểu hiện ra cái loại thần thái thiếu nữ thẹn thùng này, nguyên một đám ở một bên đều xem đến mặt mày choáng váng. Khi nhìn lại Đỗ Thừa thì trong ánh mắt những nam sinh này sát khí lại càng nồng đậm thêm vài phần.
Bất quá rất nhanh Đỗ Thừa liền cưỡng chế ngăn chặn tâm tình khác thường trong lòng mình, hơn nữa dùng thanh âm nhàn nhạt nói: “Cố Tư Hân đợi mình có việc sao?”.=
Cố Tư Hân ngẩng đầu đưa mắt nhìn sang trên mặt Đỗ Thừa, khi Đỗ Thừa đã cưỡng chế ngăn chặn thần sắc khác thường trên mặt, thì Cố Tư Hân lại một lần nữa mười phần nghiêm túc mời nói: “Đỗ Thừa tháng sau sinh nhật của mình, mình hy vọng cậu có thể tới tham gia. Mình sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của cậu”.
Đỗ Thừa trong lòng hơi suy nghĩ, sau đó vẫn có ý định cự tuyệt lời mời của Cố Tư Hân. Dù sao loại trường hợp này cũng không phải hắn hiện tại có tư cách tiến vào. Đỗ Thừa tinh tường gia thế của Cố Tư Hân cũng mười phần tốt, so với gia tộc Đỗ thị chỉ sợ cũng không yếu hơn bao nhiêu.
Bất quá khi Đỗ Thừa muốn mở miệng cự tuyệt, thì nhìn thấy Cố Tư Hân khi ngẩng đầu lên trong đôi mắt nguyên bản thanh tịnh linh động thậm chí có một ít vụ khí, Đỗ Thừa trong lòng mềm nhũn chuyển lời nói: “Mình xem thoáng cái, nếu có thời gian mà nói mình sẽ đi”.
Sau khi nói xong ánh mắt Đỗ Thừa nhìn lướt qua chiếc nhẫn màu đen ở trên ngón tay mình.
Đỗ Thừa hiểu rằng cái nhẫn này hoặc là nói cái trí năng đến từ tương lai này sẽ thay đổi vận mệnh chính mình, đây cũng là một nguyên nhân khác mà hắn đáp ứng Cố Tư Hân.
Cố Tư Hân thấy Đỗ Thừa hồi lâu không nói thì cho rằng Đỗ Thừa sẽ một lần nữa cự tuyệt, sau khi nghe thấy Đỗ Thừa chuyển ý trên khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên vốn có chút thương cảm lập tức xuất hiện nụ cười ôn nhu ngọt ngào vui vẻ, sau đó từ trong túi xách lấy ra một tấm thiệp mời đã sớm chuẩn bị cho Đỗ Thừa, đưa cho Đỗ Thừa rồi nói: “Một lời đã định, hy vọng bạn đến lúc đó không cần phải thất ước”.
Trong nháy mắt mỉm cười giống như là ánh dương trong ngày mùa đông khiến cho con tim của Đỗ Thừa một lần nữa gia tốc, những nam sinh ở một bên kia càng xem đến choáng váng.
Chỉ là Đỗ Thừa có chút bất đắc dĩ, hắn còn không có nói nhất định sẽ đi, Cố Tư Hân lại đã xem như mình đáp ứng nàng rồi, thấy lúm đồng tiền như hoa của Cố Tư Hân, Đỗ Thừa cũng không có nói thêm cái gì nữa, sau khi tiếp nhận thiệp mời thì đáp: “Ừm mình sẽ nhớ kỹ”.
“Được rồi, mình đi vào học đây” Sau khi đem thiệp mời đưa cho Đỗ Thừa, Cố Tư Hân tựa như tâm tình là hết sức cao hứng, hướng về phía Đỗ Thừa nói một tiếng sau đó liền đi vào học viện.
Nhìn thiệp mời trong tay Đỗ Thừa cũng không có vội vã mở ra xem, bởi vì Đỗ Thừa phát hiện sát khí bốn phía tựa như càng ngày càng đậm. Loại trường hợp này Đỗ Thừa hiểu rằng vẫn là đi trước thì tốt hơn, nếu không mà nói thì đám nam sinh si tình này cũng có thể nổi lên hành hung.
Chỉ là Đỗ Thừa cũng không biết tại một khắc hắn tiếp nhận thiệp mời trong tay Cố Tư Hân, một chiếc ferrari màu đỏ đang ở phía sau hắn cách đó không xa chậm rãi ngừng lại, trong xe thể thao Đỗ Vân Long đang lạnh lùng nhìn Đỗ Thừa, trong thần sắc tràn đầy đố kỵ cùng phẫn nộ.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tối Chung Trí Năng
Tác Giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm ------oo0oo-----
Chương 5: Liên minh Geek.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm
Đỗ Thừa nguyên vốn là đến muộn, chờ hắn đến phòng học thì cũng là lúc giáo viên cũng vừa đến.
Cái tiết học này là đại số tuyến tính, giảng bài là một lão tiến sĩ hơn sáu mươi tuổi tên là Điền Trung Hà, người rất nghiêm túc phong cách cùng học sinh quan hệ qua lại mười phần cứng nhắc, hơn nữa đại số tuyến tính là một môn học cực phí đầu óc, cho nên học sinh cả hệ máy tính đối với môn học này nhiệt tình cũng không cao.
Chỉ cần là lớp của hắn là cả phòng học hơn hai trăm người chí ít có hơn nửa đều là nhàm chán, chỉ có Điền Trung Hà một người ở trên đài là lớn tiếng sang sảng. Trên đài dưới đài hình thành sự đối lập rõ ràng.
Đi vào phòng học, Đỗ Thừa đi thẳng đến dãy ghế phía sau, xuyên qua dư quang khóe mắt Đỗ Thừa nhìn thấy Cố Tư Hân ngồi ở hàng phía trước. Cố Tư Hân đang cùng một bạn nữ nói chuyện với nhau, trong lúc nghiêm mặt lơ đãng nở nụ cười rất ngọt ngào rất tinh khiết.
Cái môn học này tuy nhàm chán, nhưng mà đối với Đỗ Thừa mà nói bất luận một cơ hội học tập gì hắn cũng sẽ không buông tha, cho nên Đỗ Thừa bình thường đều là ngồi ở trước, bất quá hôm nay ngoại lệ, bởi vì Đỗ Thừa có việc quan trọng hơn cần hoàn thành.
Đem trạng thái chờ của Hân Nhi giải trừ, Đỗ Thừa liền trông thấy Hân Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn xuất hiện ở trên màn hình giả thuyết.
Bất quá khi nhìn thấy quần áo Hân Nhi mặc trên người thì Đỗ Thừa thiếu chút nữa ngây ngẩn cả người.
Bởi vì quần áo Hân Nhi mặc trên người lại cùng đồ Cố Tư Hân mặc trên người có thể nói là giống nhau như đúc.
Cho dù như thế Đỗ Thừa cũng thật sự không cách nào đem Hân Nhi cùng Cố Tư Hân liên lạc cùng một chỗ, bởi vì giữa hai người tính cách hoàn toàn khác biệt. Một là ngọt ngào ôn nhu mà người kia lại là một tiểu ác ma tinh quái.
“Đỗ Thừa thân ái, quần áo của tôi có đẹp hay không?”Thấy thần sắc Đỗ Thừa, Hân Nhi nguyên bản chu cái miệng nhỏ nhắn lập tức mười phần đắc ý nói.
Đỗ Thừa không nói gì trực tiếp lựa chọn trầm mặc.
Hân Nhi thấy Đỗ Thừa không nói lời nào, hiển nhiên cũng không có cứ như vậy buông tha Đỗ Thừa mà nói: "Nàng là ai mà Đỗ Thừa ngài trước đó tim đập vượt quá hai trăm lần trên phút, ngài có phải yêu mến nàng hay không?”
"Hai trăm lần trên phút, xem tim của tôi đập là cái gì vậy”Đỗ Thừa đổ mồ hôi trong lòng nói.
“Đỗ Thừa thân ái, không bằng tôi cho ngài nhìn xem nàng bên trong là mặc cái gì nha?”Hân Nhi trò đùa dai cũng chưa có chấm dứt, một bên uốn éo tay nhẹ nhàng mở cúc áo sơmi trên người, một bên tay đem váy ngắn dưới thân nhẹ nhàng kéo lên.
Trong khi nói thì váy ngắn đã bị Hân Nhi kéo lên trên trên đùi lộ ra quần lót màu hồng phấn viền hoa bên trong, đùi dài mê người càng mười phần hấp dẫn.
Áo sơmi trên thân đã bị Hân Nhi uốn éo nhẹ nhàng cởi ra, lộ ra bộ ngực trắng nõn rất tròn...
“Đủ rồi” Đỗ Thừa phát hiện tim mình đập càng lúc càng nhanh, trong mũi đều cảm có chút nong nóng, nhịn không được quát lên.
Tuy không biết Hân Nhi cho hắn xem có phải là đồ lót mà Cố Tư Hân mặc bên trong hay không, nhưng mà chỉ bằng vào dáng người hầu như là hoàn mỹ của Hân Nhi cũng đã khiến cho Đỗ Thừa nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng mà…
Đỗ Thừa vừa rồi quát lên như vậy cũng không phải quát lên trong lòng, mà là quát lên thành tiếng. Tại trong phòng học coi như yên tĩnh tựa như có chút chói tai.
Liếc nhìn lại hơn hai trăm ánh mắt đồng học cả phòng học đều tập trung ở trên người Đỗ Thừa, trong đó có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của Cố Tư Hân, có Đỗ Vân Long so với Đỗ Thừa đến còn muộn hơn, còn có Điền Trung Hà đã hoàn toàn hóa đá.
Khiến cho Đỗ Thừa buồn bực là, trong những ánh mắt này lại có một chút ánh mắt là tràn đầy sùng bái.
Điền Trung Hà là một lão tiến sĩ rất cố chấp, cho dù biết rõ phương châm dạy học không đúng nhưng hắn vẫn là kiên trì, bởi vì hắn không bỏ xuống được mặt mũi mà thừa nhận phương châm dạy học của mình có sai làm, càng không bỏ xuống được mặt mũi để cùng học sinh tiến hành trao đổi lẫn nhau.
Có thể nói Điền Trung Hà là một nhân vật vừa cố chấp vừa sĩ diện, hầu như cả học viện Phủ Thiên cũng biết tính cách của Điền Trung Hà.
Đỗ Thừa tất nhiên cũng biết tính cách Điền Trung Hà, bất quá Đỗ Thừa biết chắc tình huống của mình hiện tại rất là không ổn.
Bản thân lại vào lúc Điền Trung Hà giảng bài lại lớn tiếng hô hai chữ ‘Đủ rồi’ này, tuy cũng không phải cố ý nhưng mà đối với Điền Trung Hà mà nói, đây không thể nghi ngờ là đang khiêu chiến quyền uy của giáo sư hắn.
“Đỗ Thừa cậu mới vừa rồi nói cái gì, lập lại lần nữa...”
Điền Trung Hà mặt mũi trắng bệch, đây là trong mấy chục năm hắn dạy học lần đầu tiên bị một học sinh ngay mặt quát bảo ngưng lại, hơn nữa còn là một học sinh hắn bình thường coi trọng nhất. Cái này không thể nghi ngờ giống như là ở trên mặt hắn cho một cái tát tai vậy.
“Thực, thực xin lỗi lão sư, tôi không phải cố ý...”Đỗ Thừa trong lòng cười khổ, tự mình chọc ra cái họa này cũng không nhẹ, mà Hân Nhi trong màn hình giả thuyết đang che cái miệng nhỏ nhắn cười to không thôi.
Đỗ Thừa xin lỗi đối với Điền Trung Hà cố chấp cùng sĩ diện mà nói, hiển nhiên là không tạo nên cái tác dụng gì, trực tiếp chỉ cửa ra vào quát: “Cậu đi ra ngoài cho tôi, đã không muốn nghe tôi giảng bài mà nói thì đi ra bên ngoài cho tôi”.
Điền Trung Hà đang tại nổi nóng, Đỗ Thừa đương nhiên không dám nói thêm cái gì, đứng dậy cúi đầu liền đi ra bên ngoài phòng học.
Chỉ là đoạn đường không đến hai mươi mét, Đỗ Thừa nhưng lại cảm giác tương đương dài dằng dặc, may mà Điền Trung Hà quay mặt qua chỗ khác không có nhìn hắn, nếu không mà nói Đỗ Thừa đi lại càng thêm khó khăn.
***
“Đều là chuyện tốt cô gây ra đó?” Đứng ở ngoài cửa phòng học, Đỗ Thừa mười phần tức giận hướng về phía Hân Nhi nói.
“Làm sao vậy, là ngài tự mình sai, ngài còn đổ lên đầu của tôi, thật chưa có gặp qua người nam nào nhỏ mọn như vậy” Hân Nhi tuy nói như vậy, nhưng lại dấu không được nét vui vẻ trên khóe mắt, hiển nhiên là cực kỳ đắc ý.
Bị Hân Nhi nói như vậy, Đỗ Thừa lúc này mới ý thức được từ sau khi mình chiếm được cái trí năng sinh vật máy tính đến từ tương lai này, tựa như đã mất đi tỉnh táo trước đây. Đương nhiên tất cả cái này cùng với tiểu yêu tinh tinh linh cổ quái này cũng phân tránh khỏi quan hệ.
Ai sẽ nghĩ tới cái trí năng máy tính này lại sẽ tự động sinh thành một sinh linh có tính cách, hơn nữa phương diện nhân tính hóa càng làm được tới cực điểm, cùng người thật có thể nói là hoàn toàn nhất trí khiến cho Đỗ Thừa không thể không đem Hân Nhi trở thành người thật mà đối đãi.
“Được rồi, không nên tức giận, nam tử hán đại trượng phu tại sao có thể nhỏ mọn như vậy, thực xin lỗi mà” Thấy Đỗ Thừa trầm tư không nói, Hân Nhi tựa như cũng cảm giác được mình chơi có chút quá đáng, ôn nhu khó được an ủi.
“Bỏ đi, tôi không tức giận, thật ra giống đối lão sư cũng thật sảng khoái, không cần phải nói nữa” Đỗ Thừa mặc kệ ý tốt của Hân Nhi, theo Đỗ Thừa thấy thì Hân Nhi này nhất định là lại có chiêu thức cổ quái gì nữa, cho nên Đỗ Thừa trực tiếp chuyển hướng chủ đề nói: “Hân Nhi đem hệ thống của cô đổi trở thành Windows đi, sau đó kết nối với internet”.
“Được, trong vòng một giây hoàn thành”.
Hân Nhi mười phần nhu thuận lên tiếng, ngay sau đó màn hình giả thuyết biến đổi, đã biến thành hai hệ thống Đỗ Thừa bình thường quen thuộc thao tác, một là Windows, một cái khác là Linux.
Tại hành lang không có thuận tiện sử dụng bàn phím giả thuyết cho nên Đỗ Thừa trực tiếp dùng tâm niệm đối với máy tính tiến hành khống chế, tuy không thuận tiện bằng bàn phím giả thuyết, nhưng mà bình thường lên mạng ảnh hưởng vẫn không lớn.
Sau khi nhập vào địa chỉ, một khung nhập mật mã lập tức xuất hiện ở trước mắt Đỗ Thừa.
Rất rõ ràng đây là một trang web cần nhập vào mật mã thì mới có thể tiến vào.
Đỗ Thừa mười phần thuần thục nhập vào mật mã, ngay sau đó một cái websites phong cách hoàn toàn do đen cùng đỏ tổ hợp mà thành lập tức xuất hiện trước mắt ở Đỗ Thừa.
Liên minh Geek.
Liên minh Geek tại giới hacker cùng giới Geek đều là mười phần nổi danh. Liên minh Geek tổng cộng chia làm hai bộ phận trong và ngoài, đương nhiên trong cũng có phân chia khu vực, mà giờ khắc này Đỗ Thừa tiến vào đúng là khu vực bên trong liên minh Geek.
Đây là một khu vực chỉ có trải qua nhiều trình tự khảo hạch mới có thể tiến vào, Đỗ Thừa cũng phải gàn nửa năm mới hoàn thành khảo hạch của Liên minh Geek.
Tiến nhập vào khu vực bên trong Đỗ Thừa trực tiếp điểm vào khu nhiệm vụ treo giải thưởng cấp thấp, nơi này là một ít nhiệm vụ treo thưởng có giá trị thấp ở trong nội bộ liên minh Geek, mà những Geek cao cấp hơn thì có những khu vực cao cấp hơn.
Đỗ Thừa tuy thời gian tiến vào Liên minh Geek đã hơn một năm, nhưng mà Đỗ Thừa hiện tại còn chỉ là một Geek hai sao, bởi vì Đỗ Thừa không có máy tính riêng của mình, bình thường cũng chỉ có thể dùng máy tính ở trong trường, ngoại trừ học tập ra thì Đỗ Thừa căn bản cũng không còn bao nhiêu thời gian dư thừa, bất quá Đỗ Thừa ngẫu nhiên vẫn có thể từ nơi đây kiếm được một ít tiền.
Tiến nhập khu nhiệm vụ treo giải thưởng cấp thấp thì một mảng lớn nhiệm vụ treo giải thưởng cấp thấp lập tức xuất hiện ở trước mắt Đỗ Thừa.
Những nhiệm vụ treo giải thưởng cấp thấp các loại này đều là từ bên ngoài đưa vào nội bộ, nhiệm vụ treo giải thưởng cấp thấp có là máy vi tính bị nhiễm virus cần tìm người giải, có là bị nhiễm trojan, cũng có nhờ những Geek này hỗ trợ crack một số chương trình nào đó, nói chung là đủ các loại.
Bất quá có một điểm giống nhau đó chính là kim ngạch treo thưởng của những nhiệm vụ này cũng không cao, thấp nhất mười đồng, cao nhất cũng sẽ không qua ba trăm.
Đương nhiên đây cũng là giá tiền của khu vực nhiệm vụ treo giải thưởng cấp thấp nếu như là khu vực trung cấp, cao cấp hoặc là đỉnh cấp mà nói, thì tiền thưởng của những nhiệm vụ treo giải thưởng kia cũng sẽ dùng con số khủng bố mà tăng lên.
Tuy đây chỉ là số tiền nhỏ, nhưng mà đối với Đỗ Thừa mà nói thì lại mười phần quan trọng, bình thường có dư thời gian thì Đỗ Thừa cũng sẽ ở đây tiếp nhận một ít nhiệm vụ cấp thấp để kiếm chút tiền tiêu vặt.
Chăm chú xem một ít nhiệm vụ treo thưởng, một số nhiệm vụ diệt virus, trojan bình thường Đỗ Thừa đều hoàn toàn xem nhẹ, bởi vì những cái này phiền toái thì nhiều mà tiền thưởng thì thấp, Đỗ Thừa muốn tìm chính là những nhiệm vụ crack chương trình kia.
Những nhiệm vụ này cũng rất nhiều, Đỗ Thừa rất nhanh liền tìm được một nhiệm vụ crack.
Đây là nhiệm vụ do một công ty linh kiện ô tô nặc danh treo giải thưởng, công ty linh kiện ô tô này muốn crack một bộ phần mềm quản lý, phần mềm quản lý là chi phí rất cao, cho nên rất nhiều người đã tìm đến Liên minh Geek.
Cái nhiệm vụ crack này tiền thưởng cũng chỉ có hai trăm, bất quá sau khi hoàn thành thì lại có 20 điểm cống hiến, giá trị của 20 điểm cống hiến so với hai trăm tiền thưởng mà nói thì còn quan trọng hơn rất nhiều.
Cái điểm cống hiến này là một trong điều kiện thăng cấp trong Liên minh Geek. Đỗ Thừa hiện tại điểm cống hiến là 12, chỉ cần tăng lên đến 300 điểm mà nói thì có thể xin tham gia khảo thí thăng cấp, nếu như thông qua mà nói Đỗ Thừa có thể trở thành Geek ba sao, hơn nữa có thể tiến vào khu nhiệm vụ treo giải thưởng trung cấp, mà nơi đó tiền treo giải thưởng cho nhiệm vụ cũng tăng lên rất cao.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào