Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 569: Bị xem là kẻ lừa đảo
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Vừa rồi khẩu súng kia còn ở đó, sao bây giờ lại đột nhiên đã không thấy tăm hơi? Diệp Mặc nghĩ thầm, hắn chỉ nói vài câu với Mông Cửu Sơn thôi mà. Thần thức của Diệp Mặc lại quét ra ngoài. Hắn nhanh chóng cảm ứng được dấu hiệu thần thức của hắn.
Mông Cửu Sơn cảm thấy có chút kỳ lạ nhìn Diệp Mặc. Trong lòng tự nhủ người phụ nữ phía trước muốn đổi chỗ với cậu ta, bởi vì bà ta muốn mình xem tướng cho bà ta mà thôi. Chuyện đó với chuyện người thanh niên bên cạnh có phải là bác sĩ hay không thì có quan hệ gì?
Người phụ nữ trung niên kia kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, trong lòng đang suy nghĩ, cậu thanh niên này nói mình là bác sĩ là có ý gì? Chẳng lẽ cậu ta...
Thần thức của Diệp Mặc lại bắt được dấu hiệu thần thức của mình. Hắn cười với người phụ nữ trung niên kia nói:
- Tôi nói tôi là bác sĩ, bởi vì tôi có thể khám bệnh giúp cô. Có lẽ bệnh của cô không cần tìm đại sư Mông Cửu Sơn, chỉ cần tìm tôi là được rồi.
- Cậu biết tôi có bệnh sao? Hơn nữa cậu nói cậu còn có thể khám bệnh giúp tôi à?
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, thậm chí còn quên cả chuyện đổi chỗ với Diệp Mặc để tiếp tục dây dưa với Mông Cửu Sơn.
Diệp Mặc gật đầu.
- Không sai. Tôi có thể nhìn thấy cô đang bị bệnh. Mà tôi lại chuyên trị bệnh nan y khó chữa. Bệnh mà người khác bình thường không chữa được tôi đều có thể chữa khỏi.
Diệp Mặc nói những lời này không phải là khoe khoang khoác lác. Viện Tiên Liệu Lạc Nguyệt của hắn có thể nói là bệnh viện đắt nhất từ trước tới nay. Nguyên nhân rất đơn giản, chính vì hắn có thể chữa bệnh mà người khác không thể trị hết.
Tuy rằng Diệp Mặc còn không biết người phụ nữ trước mặt này bị bệnh gì, nhưng hắn lại nắm chắc có thể chữa khỏi cho bà ta. Điều này không đơn giản bởi vì hắn là một Tu Chân giả, thủ đoạn chồng chất, còn bởi vì hắn từng là một bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ bậc nhất.
Tuy rằng Diệp Mặc nói lời này là lời nói thật, nhưng người khác nghe ra lại cho rằng đó là những lời khoác lác, còn khoác lác một cách thái quá. Thậm chí có cảm giác đáng chê cười của bọn bịp bợm trên giang hồ. Một người chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, cũng dám dõng dạc nói mình có thể trị được bệnh mà người khác không trị được.
Mông Cửu Sơn cũng cảm giác Diệp Mặc nói lời này có chút không ổn. Ngay cả ông ta cũng biết sơn ngoại hữu sơn. Hơn nữa chuyện vừa rồi đã chứng tỏ, Mông Cửu Sơn ông ta cũng không phải là đại sư lợi hại nhất. Mà người thanh niên bên cạnh này lại mạnh miệng nói ra những lời như vậy, Mông Cửu Sơn thích thanh niên thành thực khiêm tốn. Ngay cả bản thân ông ta cũng rất khiêm tốn. Con người phải có sự kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo này phải để ở trong lòng, không thể nói ra miệng được.
Cho nên khi Diệp Mặc thốt ra những lời này, cảm tình của ông ta đối với Diệp Mặc lập tức đã giảm xuống mấy bậc.
- Mẹ, con đã nói mẹ không nên tin tưởng những người này, mẹ lại cứ tin tưởng quá mức. Mẹ ngồi xuống trước đi.
Cô gái trẻ tuổi kia dùng sức kéo người phụ nữ trung niên ngồi xuống.
Cô gái tên là Tiểu Âm này kéo mẹ mình ngồi xuống không tính, còn quay đầu lại lạnh lùng thoáng nhìn về phía Diệp Mặc nói.
- Anh có thể lừa người, nhưng xin đừng lừa mẹ tôi. Nếu anh còn dám lừa mẹ tôi nữa, tôi sẽ lập tức gọi nhân viên bảo vệ bắt anh đi.
Diệp Mặc theo bản năng sờ sờ cằm, có chút không nói được gì. Hắn thật sự nhìn thấy người phụ nữ này có chút lo lắng, hơn nữa cũng không muốn nhường chỗ, cho nên mới đồng ý giúp một chút. Hơn nữa đối với Diệp Mặc mà nói, đây cũng không phải là chuyện tốn nhiều công sức cho lắm. Không ngờ hắn lại bị coi là kẻ lừa đảo.
Không ngờ được cô gái trẻ tuổi này sau khi nói vài câu còn không hài lòng, tiếp tục nói:
- Bệnh của mẹ tôi đã đi khám ở mấy quốc gia, cũng không một bệnh viện nào có thể đưa ra một phương án trị liệu tuyệt đối an toàn. Anh mới chỉ nhìn từ xa một chút, đã nói có thể trị bệnh cho mẹ tôi. Anh tưởng mình là thần tiên hay đại la chân tiên hả? Thoạt nhìn bộ dạng còn tốt, không ngờ lại làm cái trò này. Lấy bệnh người khác ra để nói đùa, cẩn thận sẽ bị báo ứng.
Lần này cô ta cùng mẹ tới Mỹ kiểm tra, nhưng kết quả kiểm tra vẫn là khó giải phẫu. Bất đắc dĩ bọn họ lại quay trở về nhà tĩnh dưỡng.
Trong lòng Diệp Mặc có chút không thoải mái. Mình rõ ràng là có lòng tốt. Cô không tin thì thôi, làm gì phải nói nhiều với người cô không tin tưởng như vậy. Thật không biết cô là trời sinh có tinh thần trọng nghĩa như thế, hay bởi vì nguyên nhân gì khác.
- Ổ, tôi muốn nói tôi vẽ một lá bùa trong nháy mắt có thể trị liệu tốt cho một người sống thực vật đã vài năm, cô không tin? Nếu tôi nói đêm nay cô trở về sẽ đau bụng suốt hai giờ, cô cũng sẽ không tin?
Diệp Mặc thấy cô gái này nói không dứt, không nhịn được nói cô ta một câu. Thật sự là lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú.
Thần thức và sức quan sát của Diệp Mặc mạnh tới mức nào, chỉ trong thời gian cô gái này nói chuyện, cũng đã nhìn thấy rõ ràng.
Giữa lông mày của cô gái này có chút tối tăm, chắc chắn đã bị lạnh. Hơn nữa lưỡi cô ta có chút bợn màu trắng nhạt, mơ hồ còn mang theo một chút màu xanh nhạt gần như không nhìn thấy. Diệp Mặc khẳng định cô ta bị ngộ độc thức ăn một lượng nhỏ. Vừa bị lạnh, vừa ngộ độc thức ăn một lượng nhỏ, buổi tối khẳng định cô ta phải bị đau bụng hai giờ.
Tuy nhiên lại không ảnh hưởng mấy. Sau hai giờ, sức miễn dịch trong cơ thể cô ta sẽ khiến cô ta khỏe lại.
- Anh... Có anh buổi tối trở về bị đau bụng thì có. Anh sẽ đau cả đêm...
Cô gái này thấy Diệp Mặc rủa cô bị đau bụng, càng không muốn chịu thua.
Diệp Mặc không nói gì nữa. Cãi nhau với con gái, đây không phải là ăn nhiều rỗi hơi sao? Cô ta đau bụng thì có liên quan gì đến mình.
Hắn lắc đầu, rốt cuộc mặc kệ cô ta.
Mông Cửu Sơn cũng tưởng rằng Diệp Mặc cố ý nói như vậy. Hiện tại cô gái này nói lại, ông ta cũng lắc đầu.
Người phụ nữ trung niên kia kéo cô gái lại. Cô gái kia bởi vì Diệp Mặc không thèm nhìn cô ta, cô ta cảm thấy nói nữa dường như cũng không có ý nghĩ gì.
Tuy nhiên cô ta quay đầu lại thì thầm nói với người phụ nữ trung niên:
- Mẹ, mẹ không nên tin tưởng ông thầy bói kia làm gì. Cái gì mà đại sư Mông Cửu Sơn chứ? Ông ta rõ ràng chính là đồng bọn của người trẻ tuổi ngồi bên cạnh. Con khẳng định hai người này vốn quen biết nhau. Hẳn là ở trong này muốn gạt người. Con người bây giờ thật sự không thể nhìn bề ngoài. Hai người kia, còn không biết đã lừa bao nhiêu người.
- Cái này... Hẳn là không phải đâu. Làm sao bọn họ biết được mẹ muốn tìm đại sư Mông Cửu Sơn? Hơn nữa, mẹ cảm giác cậu thanh niên kia là người thành thật. Hơn nữa cậu ta còn biết mẹ có bệnh.
Người phụ nữ trung niên có chút chần chừ nói.
Cô gái trẻ tuổi lại khuyên:
- Mẹ, mẹ tin con hay là tin người ngoài? Mẹ đã từng gặp Đại sư Mông Cửu Sơn chưa? Không cần phải nói ông ta không phải là Mông Cửu Sơn. Cho dù ông ta là Mông Cửu Sơn thì thế nào. Loại mê tín gì đó chúng ta sao có thể tin tưởng được sao? Còn nữa sắc mặt mẹ vừa nhìn đã biết sức khỏe không tốt. Ngay cả con còn có thể thấy được, sao người khác không nhìn ra được? Bọn họ là kẻ lừa đảo trên giang hồ càng biết cách quan sát sắc mặt. Hừ, hắn còn nói buổi tối con sẽ bị đau bụng. Mẹ xem buổi tối bụng con có thể đau hay không?
Cô gái trẻ tuổi nói càng về cuối, giọng lại càng lớn. Kỳ thật Diệp Mặc và Mông Cửu Sơn đều nghe thấy được, nhưng lại không thèm để ý.
- Tiểu Âm, không nên tùy tiện nói người khác như vậy.
Người phụ nữ trung niên ngắt lời cô gái trẻ tuổi.
Cô gái trẻ tuổi lại hừ một tiếng.
- Mẹ, hắn còn nói một lá bùa có thể chữa khỏi cho một người sống đời sống thực vật đấy. Chẳng lẽ điều này mà mẹ cũng tin được sao?
Người phụ nữ trung tuổi thở dài, sau đó không nói gì nữa. Kỳ thật trong lòng bà tin. Đối với bà mà nói, bất kể ở thời điểm nào, cao nhân như vậy đều có thể tồn tại.
Từ khi Diệp Mặc nói hắn là một bác sĩ, thậm chí có thể trị được bệnh mà người khác không trị hết được, hơn nữa còn có thể vẽ một lá bùa chữa khỏi cho người sống đời sống thực vật, Mông Cửu Sơn không muốn nói gì thêm với Diệp Mặc. Thậm chí ông ta nghi ngờ vừa rồi mình đã nhầm. Khẩu súng kia chính là của người thanh niên này.
Diệp Mặc cảm giác được Mông Cửu Sơn đang hiểu lầm hắn. Tuy nhiên hiện tại thần thức của hắn còn đang tập trung vào khẩu súng kia. Hắn đã tìm được chủ nhân của khẩu súng lục. Không ngờ hắn lại biết người này. Đó là một thanh niên không lớn tuổi hơn hắn là mấy.
Tuy rằng biết người thanh niên này, nhưng bọn họ chưa hề cùng xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào. Lúc trước khi còn học ở trường đại học Ninh Hải, hai người học cùng một lớp. Chỉ có điều người bạn học này cũng giống hắn, rất trầm mặc ít lời. Cũng là một trong vài người ngồi ở cuối lớp học. Đối với anh ta, Diệp Mặc cũng không có ấn tượng gì xấu. Anh ta là một trong số rất ít người không châm chọc Diệp Mặc khi hắn bị đuổi ra khỏi Diệp gia. Diệp Mặc còn nhớ rõ hình như anh ta tên là La Đông Thanh.
Sau khi Diệp Mặc thấy La Đông Thanh cất kỹ khẩu súng, ngồi yên trên ghế không động đậy, thật sự không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Diệp Mặc rất muốn biết vì sao anh ta lại mang khẩu súng này lên đây.
Nếu La Đông Thanh muốn làm việc này, Diệp Mặc cũng lười xen vào. Hơn nữa Diệp Mặc nhìn thấy La Đông Thanh cũng không giống với một người cướp máy bay. Trừ phi anh ta điên mới đi cướp máy bay. Bỗng nhiên, Diệp Mặc nghĩ đến khẩu súng lục đã sớm bị hắn động chân động tay. Sớm biết là anh ta, mình không cần động chân động tay lên khẩu súng lục làm gì.
Thần thức của Diệp Mặc lại quét đến mấy cô tiếp viên hàng không trong phòng nghỉ. Hắn lại phát hiện có một cô tiếp viên hàng không cao gầy trong số đó bóc băng dính phía dưới xe đẩy ra. Diệp Mặc lập tức hiểu ra được, hoá ra hai người này là đồng bọn. Khó trách anh ta có thể cầm súng lên đây. Vừa rồi cô tiếp viên hàng không đưa nước trái cây cho Diệp Mặc, rất có thể đã đẩy nhầm xe.
Máy bay bay được mấy giờ, đã đến giờ ăn cơm. Các tiếp viên hàng không đưa hộp cơm đến trước chỗ ngồi của hành khách. Diệp Mặc cầm lấy một hộp cơm, không chú ý tới La Đông Thanh nữa.
- Nhớ gọi điện thoại cho tôi đây.
Cô tiếp viên hàng không lúc trước đã đưa nước trái cây cho Diệp Mặc đưa hộp cơm qua, đồng thời còn đưa qua một mảnh giấy màu hồng trên có viết một dãy số điện thoại.
Diệp Mặc nhận mảnh giấy, chỉ gật đầu không nói gì.
Chỉ có điều những lời này chẳng những Diệp Mặc nghe thấy được, Mông Cửu Sơn và cô gái trẻ ngồi phía trước cũng nghe thấy được. Trong mắt cô gái trẻ chợt hiện lên vẻ khinh thường, lẩm bẩm một câu.
- Thật có bản lĩnh. Không uổng phí một chuyến đi này.
Cơm nước xong, rất nhiều người bắt đầu đi toilet. Diệp Mặc thấy La Đông Thanh nhìn chằm chằm vào một thương nhân to béo, xiết chặt nắm tay. Hắn lập tức biết chắc hẳn La Đông Thanh muốn dùng súng đối phó với người này, hoặc là anh ta muốn giết người này. Nếu anh ta đưa súng lên máy bay, đã chứng tỏ anh ta muốn động thủ trên máy bay.
Điều khiến Diệp Mặc nghĩ mãi không ra là nếu muốn giết người, chỗ nào chẳng được, sao phải làm ở trên máy bay? Nói cách khác, giết người ở trên máy bay, rõ ràng cơ hội khiến mình bị lộ rất lớn, thậm chí còn rất khó thành công. Chỉ riêng việc đưa súng lên máy bay đã không đơn giản. Một khi không cẩn thận, sẽ phải đối mặt với tai họa bị vào tù.
Ngay khi phần lớn mọi người đi toilet xong, Diệp Mặc chú ý thấy người thương nhân béo mập kia cũng rời khỏi chỗ ngồi. La Đông Thanh thấy người thương nhân này rời khỏi chỗ ngồi, lập tức đứng dậy đi theo.
Diệp Mặc suy nghĩ một chút, cũng đi theo.
Thấy Diệp Mặc rời khỏi, Mông Cửu Sơn nhìn theo bóng của hắn và La Đông Thanh, có chút cau mày.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 570: Tổ chức lừa đảo
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Máy bay bay chuyến này là máy bay siêu thanh Mỹ mới nhất của hãng Hàng không dân dụng. Chẳng những có trang bị một lối thoát hiểm, còn có một dù để nhảy. Hơn nữa ngay cả buồng vệ sinh cũng có vách ngăn với bộ phận cabin. Thậm chí không gian buồng vệ sinh cũng không nhỏ.
Diệp Mặc biết lần trước Ninh Khinh Tuyết cũng ngồi loại máy bay này. Hơn nữa cô còn nhờ vào chiếc dù kia để nhảy ra ngoài bảo vệ được một mạng.
Dù sao hắn cũng biết La Đông Thanh, thậm chí hai người còn cùng học một lớp, cho nên Diệp Mặc cũng không muốn La Đông Thanh cầm khẩu súng vô dụng đó chỉ vào người khác. Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh La Đông Thanh, sửa lại khẩu súng sau đó thả trở lại. Diệp Mặc làm xong việc này cũng không quá vài giây. La Đông Thanh lại không hề phát hiện ra. Anh ta tập trung toàn bộ sự chú ý vào người đàn ông béo mập đi phía trước.
La Đông Thanh thấy người béo mập kia bước vào một buồng, anh ta bỗng nhiên cũng chen vào.
- Anh là ai, muốn làm gì?
Người béo mập kia cũng không phải là kẻ ngốc. Thấy La Đông Thanh bất ngờ chen vào một gian với ông ta, ông ta lập tức cảm giác có chút không ổn.
- Nếu anh dám la to một tiếng, tôi sẽ lập tức nổ súng.
Tay La Đông Thanh cầm súng chỉ vào huyệt thái dương của ông ta.
- Rốt cuộc anh là ai?
Người béo mập kia bị súng chỉ vào, ngoại trừ cái trán đổ một ít mồ hôi lạnh ra, thì hoàn toàn trấn tĩnh, không lộ ra bộ dạng hoảng hốt lo sợ.
La Đông Thanh không để ý tới ông ta, chỉ đưa một cái thẻ ngân hàng cho ông ta, sau đó lạnh lùng nói.
- Lập tức chuyển năm triệu tiền của ông vào cái thẻ này. Nhớ kỹ không nên giở trò. Chỉ cần thời gian vượt quá ba phút tôi sẽ nổ súng. Tôi chỉ có một mạng mục nát. Cho dù ông kêu, tôi cũng không quan tâm.
- Đừng kích động, tôi lập tức chuyển ngay. Tôi lập tức chuyển ngay.
Người thương nhân béo mập vừa nói chuyện, vừa lấy điện thoại di động ra bắt đầu chuyển tiền.
- Điện thoại di động không có tín hiệu....
Tên thương nhân béo mập run rẩy nói một câu.
La Đông Thanh hừ lạnh một tiếng.
- Lấy thẻ ngân hàng ra đây, sau đó nói mật khẩu ra.
Người béo mập này gần như không suy nghĩ liền giao thẻ ngân hàng cho La Đông Thanh. Sau đó ông ta không chút do dự nói cho La Đông Thanh biết mật khẩu.
Diệp Mặc nghĩ thầm người này thật dứt khoát. Tuy nhiên hắn lập tức nghĩ đến, chắc hẳn tên mập này cố ý. Một khi La Đông Thanh chuyển tiền, như vậy kết quả liền bị lộ. Theo lý thuyết La Đông Thanh chắc sẽ không ngu ngốc như vậy chứ.
Diệp Mặc lại cảm giác tay La Đông Thanh có chút run rẩy. Hắn lắc đầu, hóa ra là cướp tiền. Không ngờ không gặp La Đông Thanh có mấy năm, lá gan cũng trở nên lớn như vậy. Nhìn anh ta làm như vậy hẳn đây là lần đầu tiên, nên còn có chút kích động.
La Đông Thanh thu thẻ ngân hàng lại, tay vẫn hơn run rẩy. Anh ta lạnh giọng nói:
- Một năm trước, ông ở trên chuyến bay hàng không cùng một đám cảnh sát hàng không cưỡng hiếp một cô gái tên là Tiểu Vận. Sau khi cô ấy trở về liền nhảy lầu. Hôm nay tôi muốn ở một nơi tương tự báo thù cho Tiểu Vận. Tiểu Vận, hãy yên nghỉ đi....
La Đông Thanh mới nói một nửa, liền nổ súng, đồng thời lấy tay bịt chặt lấy miệng của tên đàn ông béo mập này.
Diệp Mặc lắc đầu, La Đông Thanh không đến mức ngu ngốc. Sợ tên mập này lúc sắp chết sẽ kêu lên, cho nên trước khi nổ súng, còn dùng tay bịt miệng của ông ta.
Bên ngoài lại có người qua, Diệp Mặc không tiếp tục chờ nữa, mà xoay người lại quay trở về chỗ ngồi.
Thấy Diệp Mặc quay lại, Mông Cửu Sơn thoáng nhìn qua Diệp Mặc, bỗng nhiên nói:
- Nếu cậu không động thủ, cậu đi làm cái gì? Xem náo nhiệt sao?
Diệp Mặc biết hẳn là Mông Cửu Sơn đã xem bói qua, chắc hẳn đã phát hiện mình không giết người, lúc này mới nói ra những lời như vậy. Hơn nữa khẳng định ông ta cũng thấy La Đông Thanh đi theo tên mập kia. Chỉ có điều ông ta không xen vào việc của người khác. Điều khiến Diệp Mặc nghĩ mãi không ra là Mông Cửu Sơn làm thế nào mà khẳng định mình không giết người. Phải biết rằng vừa rồi ấn tượng của ông ta đối với mình dường như không tốt cho lắm.
Diệp Mặc không trả lời câu hỏi của Mông Cửu Sơn, mà lại nói thẳng:
- Mông tiên sinh, vừa rồi tôi đã nói, tôi là một bác sĩ. Bất kể ông có tin hay không, tôi vẫn cho rằng chuyến đi tới Mỹ kiểm tra lần này, ông nhất định uổng công mà trở về. Bệnh của ông tuyệt đối không kiểm tra được. Chỉ có điều tôi cảm thấy rất kỳ quái chính là, làm sao bản thân ông biết được ông có bệnh?
Mông Cửu Sơn nghe Diệp Mặc nói xong, trong mắt bỗng nhiên lộ vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm. Người thanh niên này thật sự là một cao thủ? Không ngờ biết mình đến bệnh viện không kiểm tra ra được bệnh?
Nhưng điều này có thể sao? Bình thường mà nói, bất kể Trung y hay Tây y, bọn họ đều là những người có kinh nghiệm lâu năm. Mà Diệp Mặc thoạt nhìn mới hai mươi tuổi mà thôi. Cho dù mạng của hắn được sửa lại, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới năng lực của hắn. Mình cũng đã từng gặp nhiều cao thủ Cổ Võ, thậm chí còn có rất nhiều người bạn cũ đều tu luyện Cổ Võ. Nhưng không ai có thể thấy được bệnh viện sẽ không kiểm tra ra được bệnh của mình.
- Mông tiên sinh, nếu tôi nói tôi có thể chữa khỏi bệnh giúp ông, ông có tin tôi hay không?
Bỗng nhiên Diệp Mặc lại buông lời ngông cuồng. Chỉ có điều Mông Cửu Sơn lại không nói gì. Những lời này đối với ông ta mà nói là lời nói ngông cuồng, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói cũng đã là khiêm tốn tới mức không thể khiêm tốn hơn được nữa. Bởi vì hắn còn không biết nguyên nhân phát bệnh của Mông Cửu Sơn, cho nên mới không thể khẳng định.
Cái đó khác với người phụ nữ trung niên kia. Nguyên nhân căn bệnh của người phụ nữ kia rõ ràng là trên thân thể, Diệp Mặc mới khẳng định có thể trị tốt cho bà ta.
- Cậu?
Nếu không phải Diệp Mặc nói ra một câu bệnh của mình bệnh viện không kiểm tra ra được, Mông Cửu Sơn quả thực muốn quát Diệp Mặc cuồng vọng vô tri. Nhưng đúng là như vậy, Mông Cửu Sơn vẫn có chút không thoải mái.
- Cậu nói cậu có thể trị bệnh của tôi? Người trẻ tuổi, cậu biết đã có bao nhiêu người từng khám bệnh cho tôi không? Bao nhiêu cao thủ về y học cũng không xem được? Cậu nghĩ cũng không nghĩ ra được đâu.
Diệp Mặc mỉm cười.
- Hoa Hạ đất rộng, người tài giỏi xuất hiện rất nhiều. Mông tiên sinh nói không ai có thể trị được bệnh của ông. Lời này có hơi quá rồi. Đó chỉ là ông chưa gặp đúng người thôi. Tuy rằng về lý luận y học, phương Tây tiên tiến hơn chúng ta. Nhưng bệnh của ông, phương Tây lại không nhìn ra được. Hôm nay ông có thể gặp được tôi, coi như là may mắn của ông.
Lúc này đối thoại giữa hai người chẳng những thu hút người thanh niên ngồi phía sau bọn họ, chính là cháu của Mông Cửu Sơn, ngay cả người phụ nữ trung niên và cô gái trẻ ngồi phía trước cũng nghe được rất rõ ràng.
Cô gái trẻ nghe Diệp Mặc nói xong, lại thì thầm nói với người phụ nữ kia:
- Mẹ, con nghi ngờ hai người này đang hát đôi. Mẹ không nên nói chuyện với bọn họ. Mục đích của bọn họ chính là muốn gạt tiền của chúng ta thôi.
Diệp Mặc không để ý tới cô gái trẻ ngồi phía trước. Hắn đã không còn ý định chữa bệnh cho người phụ nữ kia nữa. Về phần hai người bọn họ nghĩ như thế nào đối với mình cũng không quan trọng. Hiện tại sự chú ý của hắn tập trung trên người Mông Cửu Sơn. Người có tướng thuật tinh diệu như Mông Cửu Sơn, nếu mình có thể nhận được nguyên lý trong đó, có thể dự đoán được họa phúc, nói không chừng sẽ có trợ giúp đối với việc tu luyện của mình.
Đương nhiên điều này chỉ là một chút trong đó. Điều chủ yếu nhất chính là, Diệp Mặc cảm giác trên người Mông Cửu Sơn và cháu ông ta đều khí huyết tràn đầy, hơn nữa tinh thần rất tốt. Nói thật ra, còn tốt hơn so với thanh niên cường tráng bình thường. Người như thế, tại sao trên người lại mang theo tử khí. Điều này cũng khiến hắn cảm thấy khó hiểu, hoặc là nói hắn chưa từng gặp.
Mông Cửu Sơn nghe Diệp Mặc nói xong liền tức giận cười. Kiêu ngạo, cuồng vọng, không có tri thức. Sớm biết người trẻ tuổi này là loại người tự cho mình là đúng, ông ta đã không nói chuyện với hắn. Chỉ có điều vừa nhìn thấy thân thủ của hắn không tồi, còn tưởng rằng hắn là thế gia Cổ Võ. Lúc này mới có chút hứng thú bắt chuyện. Hiện tại ông ta thật sự có chút tin tưởng lời cô gái trẻ ngồi phía trước đã nói. Diệp Mặc căn bản là một kẻ lừa đảo. Chẳng qua hắn là một kẻ lừa đảo có bản lĩnh không tồi mà thôi. Bản lĩnh quan sát sắc mặt của hắn thật sự là không tồi. Không ngờ có thể thấy được ngay cả bệnh viện cũng không kiểm tra ra được bệnh của mình.
Diệp Mặc thấy khóe miệng Mông Cửu Sơn cười lạnh, dường như lại không để ý tới ý của mình, cũng không nóng vội. Đợi lát nữa xem trên người ông ta có sách gì không. Nếu có, hắn lấy xem qua một lần rồi trả lại cho ông ta. Hắn tin tưởng với thần thức của mình, xem một lần, tuyệt đối có thể nhớ kỹ.
- Vị tiên sinh này, anh thật sự có thể chữa bệnh giúp ông nội của tôi sao?
Lúc này người thanh niên trước giờ vẫn chỉ ngồi nghe đã có chút kích động lên tiếng hỏi. Anh ta chính là cháu của Mông Cửu Sơn, Mông Cửu Sơn gọi anh ta là Tiểu Khổ.
- Tiểu Khổ, đây không phải là chuyện của cháu, không nên nhiều lời.
Mông Cửu Sơn quay đầu lại quát Tiểu Khổ một câu.
Trong lòng Diệp Mặc thấy buồn cười. Theo lý thuyết hẳn là Mông Cửu Sơn tin tưởng mình, mà Tiểu Khổ kia nghi ngờ mình mới đúng. Nhưng hai người bọn họ lại có phản ứng hoàn toàn ngược lại với hai người ngồi ở phía trước.
Lúc này Diệp Mặc còn chưa trả lời, cô gái trẻ ngồi phía trước lại nhỏ giọng nói với người phụ nữ kia:
- Mẹ, mẹ nhìn đi. Bọn họ còn tổ chức thành một nhóm lừa đảo, mục đích chính là để cho người khác mắc mưu. Vừa rồi nếu không phải con giữ mẹ lại, mẹ đã bị lừa rồi.
Diệp Mặc giống như không nghe thấy tiếng cô gái trẻ kia nói, mà nhìn Tiểu Khổ nói:
- Đương nhiên tôi không dám khẳng định một trăm phần trăm. Cụ thể trị liệu thế nào, phải xem kỹ mới nói được. Tuy nhiên, nếu ông nội anh không được chữa trị, tôi đoán cũng chỉ có thể sống được nửa tháng nữa mà thôi.
- Cái gì? Cậu nhìn ra được tôi chỉ sống có nửa tháng nữa?
Lúc này Mông Cửu Sơn hoàn toàn lộ vẻ xúc động. Chính bởi vì tính mạng ông ta chỉ kéo dài được nửa tháng nữa, cho nên lúc này mới đến Mỹ thử thời vận. Không ngờ được lại bị người trẻ tuổi trước mặt này nói ra. Chẳng lẽ hắn thật sự là một cao thủ y đạo không để lộ tài trong dân gian sao?
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng.
- Tôi chẳng những nhìn ra ông chỉ sống được nửa tháng nữa, hơn nữa còn nhìn ra được cháu trai ông cũng có bệnh giống ông. Chỉ có điều bệnh tình không nghiêm trọng như ông mà thôi.
- Hả…
Trong lòng Mông Cửu Sơn chấn động mãnh liệt. Bàn tay run lên, thiếu chút nữa thì làm đổ cốc trái cây.
Ngay sau đó, ông ta lập tức đứng lên, xoay người chắp tay với Diệp Mặc nói một câu.
- Rất xin lỗi, anh bạn trẻ. Vừa rồi Mông Cửu Sơn này mắt chó nhìn người, không biết anh bạn trẻ thật sự là một cao thủ, mong anh bạn trẻ lượng thứ. Còn chưa thỉnh giáo tên họ của anh bạn trẻ là gì.
Diệp Mặc đối với Mông Cửu Sơn cũng có thiện cảm. Ông lão này có sai liền nói xin lỗi, cũng là người quang minh lỗi lạc.
Chỉ có điều hắn không có khả năng nói tên thật của mình cho ông ta biết được. Hiện tại tên Diệp Mặc của hắn đã rất nổi danh ở Mỹ. Nước Mỹ vừa mới phát sinh hàng hoạt sự kiện, Diệp Mặc liền từ Mỹ quay trở về. Điều này cũng quá trùng hợp.
- Tôi tên là Mạc Ảnh....
Đây là tên Diệp Mặc dùng để lên máy bay
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 571: Khổ mười năm
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
- Hoá ra là bác sĩ Mạc.
Mông Cửu Sơn ngồi xuống bổ sung một câu. Trong lòng thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói về cái tên này. Từ trước tới nay, ông ta chưa từng nghe nói về gia tộc Mạc Thị nào, hoặc là một Mạc thần y nào cả.
Diệp Mặc khoát tay chặn lại nói:
- Không dám.
- Ông nội.
Tiểu Khổ thấy Diệp Mặc nhìn được rõ ràng khi nào thì ông nội sẽ qua đời, trong lòng vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ. Anh ta ngạc nhiên và vui mừng đương nhiên là vì bản lĩnh của Diệp Mặc. Nếu Diệp Mặc thật sự có thể trị bệnh cho ông nội, vậy Mông gia bọn họ đã có thể được giải thoát rồi.
- Vừa rồi tôi đã không phải...
Mông Cửu Sơn ngắt lời cháu trai, nhìn Diệp Mặc nói. Ông ta biết cháu trai mình muốn nói gì. Chuyện như vậy vẫn để mình nói ra thì thỏa đáng hơn. Vừa biết bản lĩnh của Diệp Mặc, muốn để Diệp Mặc khám bệnh giúp mình, nhưng lại ngại khi nhắc tới điều đó.
Diệp Mặc biết ý của ông ta, vung tay lên ngăn cản ông ta nói, mà nói tiếp:
- Đại sư Mông, tôi đã nói rồi, Tôi muốn giúp ông chữa bệnh, chính là muốn giúp ông chữa bệnh, không cần phải nói nữa. Nếu tôi không muốn chữa, ông có nói cũng không có tác dụng.
- Phải, là do tôi quá vội vàng rồi. Tuy nhiên bác sĩ Mạc ngàn vạn lần không nên gọi tôi là đại sư. Gọi vậy, tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn. Nếu bác sĩ Mạc không ngại, cứ gọi thẳng tên của tôi là được rồi.
Hiện tại Mông Cửu Sơn biết được bản lĩnh của Diệp Mặc, đương nhiên không dám lại tự xưng là đại sư ở trước mặt Diệp Mặc.
Sau khi được Diệp Mặc cho biết mình chỉ còn sống được nửa tháng, hơn nữa còn biết cháu mình cũng bị bệnh giống như vậy, ông ta liền hiểu được, người thanh niên trước mắt này có bản lãnh thật sự.
- Nếu như vậy, Mông tiên sinh, ông hãy nói một chút về bệnh của ông đi. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ chính là, khí huyết của ông tràn đầy, trên người không hề có bệnh tật nhẹ nào, sao có thể như vậy được?
Đương nhiên Diệp Mặc chắc chắn sẽ không nói trên người Mông Cửu Sơn có tử khí.
Mông Cửu Sơn có chút khó xử. Tuy nhiên ông ta lập tức nói:
- Không biết Mạc thần y có rảnh hay không? Sau khi xuống máy bay, có thể tới hàn xá ngồi một chút?
Đương nhiên Diệp Mặc biết ý của Mông Cửu Sơn chính là tới nhà ông ta để khám bệnh. Chỉ có điều hắn thật sự không có thời gian, không thể làm gì khác hơn là nói với Mông Cửu Sơn:
- Cái này thì thật xin lỗi, Mông tiên sinh, tôi cũng đang bận một chuyện. Sau khi tới Hongkong, tôi lập tức phải đi về. Hiện tại tuy rằng không thể nói là tôi có nhà lớn nghiệp lớn, nhưng cũng có một chút sự nghiệp phải làm. Nếu Mông tiên sinh thật sự muốn nói thì nói ngay ở chỗ này đi. Nếu thật sự không được, tôi cũng không có cách nào.
Tuy rằng Diệp Mặc có thể xem mạch giúp Mông Cửu Sơn, nhưng hắn cũng biết bệnh của Mông Cửu Sơn căn bản không phải từ thân thể. Thần thức của hắn thấy rất rõ ràng. Xem mạch chỉ có thể tham khảo một chút mà thôi. Chủ yếu vẫn là để Mông Cửu Sơn nói ra toàn bộ nguyên nhân phát bệnh.
Tuy rằng liên quan đến một vài điều bí ẩn, nhưng vì Mông gia, Mông Cửu Sơn vẫn cắn chặt răng nói:
- Kỳ thật nguyên nhân phát bệnh rất đơn giản. Đàn ông trong Mông gia rất ít. Hết lần này tới lần khác, đàn ông trong Mông gia chưa bao giờ có một người nào có thể sống qua sáu mươi tuổi. Hơn nữa nhất định sẽ chết vào ngày đại thọ sáu mươi. Trong gia phả của Mông gia có ghi lại, cũng có bảy thế hệ như vậy, nhưng ma chú này chưa bao giờ bị phá vỡ. Còn nửa tháng nữa là tới lúc tôi vừa tròn sáu mươi tuổi. Cho nên bác sĩ Mạc nói tôi còn có nửa tháng, tôi đã biết Mạc tiên sinh là người có bản lĩnh lớn.
Thậm chí có chuyện như vậy sao? Diệp Mặc cau mày, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái. Nếu đây là do con người làm ra, vậy cần phải dùng thủ đoạn gì mới có thể làm được?
- Nếu như vậy ông đưa tay cho tôi xem mạch một chút.
Diệp Mặc suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng.
Vừa rồi là Mông Cửu Sơn giúp hắn xem tướng. Trong chớp mắt, lại thành hắn giúp Mông Cửu Sơn xem mạch. Ngay cả bản thân Diệp Mặc cũng cảm giác biến hóa quá nhanh.
Mạch Mông Cửu Sơn đập rất thong thả bình thường. Diệp Mặc không cảm giác được có chỗ nào khác lạ. Cho dù Diệp Mặc dùng chân khí kiểm tra kinh mạch của Mông Cửu Sơn, cũng không cảm giác được chút khác thường nào. Điều duy nhất khác thường, chính là Diệp Mặc biết trong cơ thể ông ta có một luồng tử khí.
Sau khi xem mạch xong, Diệp Mặc càng thấy khó hiểu hơn. Hắn cảm giác, vừa rồi hắn kiểm tra dường như bị mất đi cái gì, nhưng hắn cẩn thận suy đi nghĩ lại, cũng không biết đã bị mất đi cái gì. Xem ra, tử khí này không thể giải quyết đơn giản thông qua trị liệu thân thể.
Tuy rằng Diệp Mặc có thể dễ dàng hóa giải tử khí trong cơ thể của Mông Cửu Sơn nhưng điều này chỉ có thể cứu được một người. Dựa theo lời của Mông Cửu Sơn nói, đàn ông trong Mông gia bọn họ đều bị bệnh này.
Không đúng. Trong mạch máu Mông Cửu Sơn lờ mờ có linh khí. Nếu không chú ý, cũng có thể không để ý đến chút linh khí không đáng kể ấy. Bản thân ông ta là thầy tướng, sao có thể có linh khí trong người? Trừ phi ông ta là Tu Chân giả. Nếu vậy, vừa rồi hắn dùng thần thức sao lại không nhìn ra được Mông Cửu Sơn có phải là Tu Chân giả hay không. Vừa rồi Diệp Mặc xem mạch đã khẳng định ông ta không phải là Tu Chân giả. Chẳng lẽ người có thể xem tướng cho người ta, đều có loại linh khí này? Chỉ có điều vì sao trong cơ thể có một chút linh khí, trên người ông ta lại có tử khí?
- Thế nào? Bác sĩ Mạc.
Mông Cửu Sơn thấy sau khi Diệp Mặc kiểm tra mạch cho ông ta xong, lập tức chìm trong suy ngẫm, liền có chút lo lắng hỏi.
Diệp Mặc không trực tiếp trả lời Mông Cửu Sơn mà quay lại Tiểu Khổ phía sau nói.
- Anh cũng đưa tay cho tôi xem.
Sau khi xem xong mạch của Tiểu Khổ, trong đầu Diệp Mặc dần dần trở nên rõ ràng. Trong cơ thể Tiểu Khổ cũng có một chút linh khí. Chỉ có điều linh khí của anh ta còn nhiều hơn trong cơ thể Mông Cửu Sơn một chút.
- Mông tiên sinh, có phải ông và cháu ông đã từng ăn một loại quả gì đó không?
Diệp Mặc hỏi xong câu này, tim cũng đập loạn. Nếu may mắn là linh quả, hắn có thể phất to.
Từ trước tới nay, ngoại trừ phát hiện một cây “cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp”, và Hoàng Tinh trăm năm ở hội đấu giá ra, hắn chỉ tìm được vài cọng linh thảo ở Thần Nông Giá. Ở những nơi khác, hắn chưa từng phát hiện được loại nào khác. Hơn nữa mấy lần tìm được linh thảo, đều là nhờ vào may mắn. Dược phẩm Lạc Nguyệt đã thu gom dược liệu hơn một năm nay, nhưng không thu được loại nào giống như linh dược.
Trên mặt Mông Cửu Sơn lộ vẻ khiếp sợ, một hồi lâu mới ôm quyền thở dài một hơi.
- Vì sao bác sĩ Mạc biết được? Quả thật Mông gia chúng tôi từng ăn một loại quả. Nhưng hẳn là loại quả đó không có vấn đề. Đó là vật tổ truyền của Mông gia chúng tôi. Bởi vì trước khi Mông gia chúng tôi học dịch thuật, nhất định phải tiến hành khai linh. Khai linh nhất định phải ăn loại quả này.
Bởi vì trong lòng khiếp sợ, Mông Cửu Sơn hoàn toàn quên nhỏ giọng một chút. Huống gì nơi này đang là trên máy bay.
Tuy nhiên cho dù bị người khác nghe thấy, Mông Cửu Sơn cũng sẽ không để ý. Người biết Mông gia có một cây ăn quả không phải chỉ có một mà có rất nhiều. Nhưng quả của Mông gia chỉ có thể cho người Mông gia ăn. Người khác ăn vào không thể nghi ngờ chắc chắn sẽ phải chết. Chuyện này rất nhiều người đều biết.
- Chẳng lẽ vấn đề của Mông gia chúng tôi có liên quan đến loại quả này?
Bỗng nhiên Mông Cửu Sơn nghĩ tới ý tứ trong câu hỏi của Diệp Mặc, lập tức liền theo bản năng hỏi.
Trong lòng Diệp Mặc tự nhủ, nếu quả thật sự là linh quả, sẽ chỉ làm người ta trường thọ, sao có thể giảm thọ? Nhưng hắn nhất định phải biết đây có phải là linh quả hay không. Bởi vì có thể phát sinh linh khí nhất định là linh quả không thể nghi ngờ. Nhưng chuyện giảm thọ lại khiến hắn có một chút nghi ngờ. Hắn không lừa Mông Cửu Sơn, trực tiếp hỏi:
- Cái này cũng không nhất định. Ông nói một chút về đặc tính của quả kia xem sao.
Lúc này Mông Cửu Sơn đã rất tin tưởng và nghe theo Diệp Mặc. Hơn nữa loại quả này Mông gia đã có khoảng hai trăm tới ba trăm năm, cũng không phải chuyện quan trọng cơ mật gì.
- Loại cây này khi trưởng thành hoàn toàn khác với các loại cây khác. Hàng năm đều nở hoa, nhưng không kết quả. Nhất định phải nở hoa mười năm, mới có thể kết được ba trái. Lẽ ra trái này hẳn là rất quý, nhưng không cách nào ăn vào được. Bởi vì thoạt nhìn nó rất hồng, trên thực tế cũng rất đắng, thậm chí không thể nuốt được. Cho dù miễn cưỡng nuốt vào, cũng nhất định hôn mê ngay tại chỗ. Sau này chúng tôi dùng mật ong chưng nó thành nước, mới miễn cưỡng...
Khi Mông Cửu Sơn còn đang nói, Diệp Mặc ngắt lời ông ta.
Diệp Mặc đã khẳng định đây là linh dược “khổ mười năm”, vị thứ hai của Trúc Cơ Đan mà hắn phải thu thập. Lúc này, dù Mông Cửu Sơn không cho hắn đi Mông gia, hắn cũng nhất định phải đi một chuyến. Không ngờ lại phát hiện được loại dược liệu trân quý này. Nếu hắn buông tha, hắn không phải là Diệp Mặc.
- Bệnh của ông tôi có thể trị được, nhưng phải đi đến nhà ông một chuyến.
Diệp Mặc lập tức phủ định chuyện vừa rồi hắn nói bề bộn nhiều việc. Bất kỳ bận chuyện gì cũng nhất định phải nhường cho việc tu luyện của hắn.
- Mẹ, mẹ xem mấy kẻ lừa đảo phía sau kia thật kiên nhẫn. Không ngờ diễn lâu như vậy, vẫn còn nói. Hừ, còn nói giống như thật.
Cô gái trẻ ngồi phía trước thấy Diệp Mặc và Mông Cửu Sơn vẫn còn đang nói không ngừng, trong lòng càng thêm khinh bỉ.
Diệp Mặc không để ý đến giọng nói của mình, mà Mông Cửu Sơn bởi vì lo lắng chuyện ma chú của Mông gia, trong lúc nhất thời cũng không chú ý hạ thấp giọng, cho nên đối thoại của hai người bọn họ, hai mẹ con ngồi phía trước đều nghe được rõ ràng.
Người phụ nữ trung niên hơi sửng sốt. Truyền thuyết về Mông Cửu Sơn bà nghe được nhiều hơn con gái. Mông gia quả thật có truyền thuyết đàn ông không thể sống quá sáu mươi. Bên ngoài có lời đồn bởi vì Mông gia tiết lộ thiên cơ quá nhiều, cho nên đây là do ông trời trừng phạt.
Hiện tại bà nghe được Mông Cửu Sơn nói ra chuyện này, lập tức liền cảm giác hai người phía sau không phải đang hát đôi, mà thật sự Mông Cửu Sơn và một bác sĩ còn trẻ có bản lĩnh.
Hơn nữa Mông Cửu Sơn có dáng vẻ tiên phong đạo cốt thật sự không giống với kẻ lừa đảo. Nghĩ đến đây, bà ta rốt cuộc không ngồi yên được nữa. Bà đứng lên quay đầu lại hơi cúi người nói với Diệp Mặc.
- Vị bác sĩ này, anh có thể xem giúp tôi một chút được không? Những lời con gái tôi đã nói vừa rồi, tôi thay mặt nó xin lỗi anh. Con bé hãy còn là sinh viên. Có rất nhiều thứ cũng không hiểu. Mong ngài bỏ qua cho.
Nói với câu sau, bà ta thậm chí còn dùng tới cả cách gọi kính trọng.
Diệp Mặc mỉm cười:
- Chị này, tôi cũng không dám khám bệnh cho chị, bằng không lập tức sẽ có cảnh sát tới bắt tôi.
Dường như nghe ra chút châm chọc trong giọng điệu Diệp Mặc, mặt bà ta đỏ lên, đang muốn nhận lỗi. Cô gái trẻ lại giữ chặt bà ta nói:
- Mẹ, con đã nói rồi, mẹ còn không tin con. Chẳng lẽ mẹ nhất định phải tin một kẻ lừa đảo sao?
Mặt người phụ nữ kia bỗng nhiên lại đỏ thêm một chút. Bà chặn bàn tay cô gái trẻ đang kéo mình, mắt hơi đỏ nói:
- Tiểu Âm, mẹ biết con tốt với mẹ, nhưng chẳng lẽ con bằng lòng thấy mẹ chết đi sao? Nếu không phải vì Nam Nam, mẹ chết cũng không sao. Nhưng hiện tại, mẹ không thể chết được. Đại sư Mông, con nói là giả. Hiện tại bác sĩ có bản lĩnh con cũng nói là giả. Tiền, tiền, tiền. Chẳng lẽ tiền đối với con thật sự quan trọng như vậy sao? Với số tiền bây giờ con tiêu có hết không?
- Mẹ...
Cô gái kia bỗng nhiên sợ ngây người. Cô chưa từng nghĩ người mẹ luôn luôn dịu dàng lại lớn tiếng nói chuyện như vậy. Cô cũng không hiểu tại sao mẹ lại giận tới vậy.
Diệp Mặc không đi để ý tới hai mẹ còn nhà này. Hắn chú ý thấy La Đông Thanh đã trở lại. Tuy rằng La Đông Thanh cố gắng hết sức giả như không có việc gì, nhưng mặt anh ta vẫn lộ rõ vẻ khẩn trương.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 572: Mánh khóe lừa người đơn giản
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc này người liên tục đi vào phòng vệ sinh trên máy bay đã ngồi yên, cái tên thương nhân mập mạp kia hiện tại còn chưa ngồi lại, Diệp Mặc nhắm chừng không bao lâu, tiếp viên hàng không liền phát hiện thấy vấn đề. Chỉ có điều bộ dạng này của La Thanh Đông có chút không ổn nha, ngoại trừ trên mặt y không có viết “Người là tôi giết”, thì những chỗ còn lại đều biểu hiện “Là tôi giết người”
Đối với việc thảo luận bệnh tình của Diệp Mặc cùng mình bị người phụ nữ trung niên phía trước cắt ngang, Mông Cửu Sơn trong lòng có chút mất hứng. Nhưng nghĩ người ta cũng vì bệnh tình mới khẩn trương như vậy, suy bụng ta ra bụng người, loại tâm tình này là có thể lý giải được.
- Rất xin lỗi, vị bác sĩ này, tôi thật sự xin lỗi, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thề chết được. Tôi còn có người không thể rời xa, xin ngài hãy giúp tôi…
Người phụ nữ trung niên thoát khỏi con gái bà, một lần nữa năn nỉ Diệp Mặc.
Vì tâm tình bà hơi kích động, cho nên âm thanh hơi lớn một chút, người chung quanh đều lập tức nhìn lại. Lúc này, một tiếp viên hàng không cũng đã đi tới, có chút áy náy nói với phụ nữ trung niên kia
- Thưa bà, trên máy bay xin bà hãy thắt dây an toàn, hơn nữa không nên tùy tiện đứng lên.
Diệp Mặc day day cái trán, hắn thật sự không muốn bị người khác nhìn chằm chằm, bởi vì đây là chuyến bay rời khỏi San Francisco. Thấy thế không khỏi bất đắc dĩ nói
- Chị à, chị ngồi xuống trước rồi nói sau.
Người phụ nữ trung niên kia thấy tiếp viên hàng không cũng lại đây nói, đành phải ngồi xuống.
- Tôi khám bệnh thu phí rất đắt tiền, nếu sợ phải bỏ tiền ra thì đừng tìm tôi
Diệp Mặc không phải là một người nhân hậu, nhưng cũng không phải là người không có trái tim.
Người phụ nữ trung niên này làm cho hắn cảm thấy không tệ, nhưng mà cô con gái kia liền khiến hắn cảm thấy kho chịu. Không tin người khác thì được, nhưng cũng không cần phải phủ định toàn bộ lĩnh vực mà mình không biết
Hơn nữa còn có một nguyên nhân, chính là mới nhìn quần áo và trang sức trên người phụ nữ trung niên kia, khẳng định là người có nhiều tiền, khiến bà ta phải bỏ ra một ít tiền cũng không phải là quá đáng. Nếu bà ta không muốn bỏ tiền, hoặc là nói sợ bị lừa, quên đi, coi như giảm phiền phức cho mình.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, ngoại trừ người phụ nữ trung niên kia và Mông Cửu Sơn, mọi người xung quanh nghe xong cũng giật mình. Uốn đi lượn lại, cuối cùng vẫn là tiền thôi
Mông Cửu Sơn là vì biết bản lĩnh của Diệp Mặc, còn biết là cao thủ bình thường ra tay cũng sẽ không miễn phí. Cho nên ông thấy việc Diệp Mặc đòi tiền là rất bình thường, ngay đến ông ta cũng tính trả thù lao cho Diệp Mặc giúp ông trị liệu ở Mông gia. Tuy rằng ông không thích phương thức này của Diệp Mặc, chưa làm gì đã nói đến tiền bạc, nhưng ông lại hiểu chuyện này. Giống như khi bọn họ xem tướng hoặc là xem phong thủy, bình thường đều không đề cập đến tiền. Miễn làm bẩn hình tượng của cao nhân, nhưng mọi người sau khi xem xong đều sẽ tự giác đưa tiền ra.
Mà người phụ nữ trung niên kia kiên định cho rằng Diệp Mặc là người có bản lĩnh, bằng không Mông Cửu Sơn đại sư không thể nào tin tưởng hắn, cho nên cũng không hề hoài nghi.
Nghe thấy Diệp Mặc đòi tiền. Trong mắt cô gái trẻ kia hiện lên vẻ chán ghét cực độ, cô há miệng thở dốc, muốn nói điều gì. Nhưng khi nhìn người phụ nữ trung niên kia, rốt cuộc vẫn không nói ra.
- Trả tiền đó là điều đương nhiên, chỉ là trên người của tôi hiện giờ không có nhiều tiền mặt như vậy, chờ đến khi máy bay hạ cánh tôi cho người đến đưa cho anh là được
Người phụ nữ trung niên kia vội gật đầu nói, bởi vì khi nãy bà đã lỡ lời nói đến chuyện tiền bạc với Mông đại sư, khiến cho Mông đại sư mất hứng, cho nên cũng không dám nói gì với Diệp Mặc. Chỉ là không nghĩ đến, vị thái độ bác sĩ trẻ tuổi này cùng Mông đại sư đối với tiền hoàn toàn khác nhau.
Diệp Mặc lập tức nói
- Đem thẻ ngân hàng của bà đưa cho tôi là được rồi. Còn mật mã nữa
- Được được.
Người phụ nữ trung niên không chút nghĩ ngợi liền từ trong túi xách Hermes lấy ra một thẻ ngân hàng màu vàng, không chút do dự đưa cho Diệp Mặc
- Đây là thẻ của tôi, mật mã là 765690. Bên trong có hơn ba triệu, nhiều nhất là mười triệu, nếu không đủ…
Diệp Mặc lập tức liền nhận thẻ, khoát tay nói
- Cứ như vậy đi
Trong lòng thầm nghĩ, mấy triệu này nhiều nhất chỉ có mấy trăm ngàn đô lã Mỹ mà thôi, Diệp Mặc thật đúng là không để trong lòng, hắn ở trong nhẫn tùy tiện là có thể nắm đến hơn triệu đô la Mỹ.
Chỉ có điều nếu đã bỏ sức ra, đối phương có năng lực thì cứ nhất định phải thu phí. Những thứ không bỏ tiền ra thì cũng sẽ không quý trọng. Hơn nữa bà còn có một đứa con gái trông thật đáng ghét, nếu ngay từ đầu chỉ có người phụ nữ trung niên này đến thì mình cũng sẵn sàng giúp bà khám. Diệp Mặc đúng là sẽ không thu phí. Nhưng hiện tại, bị người ta hoài nghi đến nửa ngày trời, hắn nhất định phải đòi tiền.
- Anh...
Cô gái kia hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Mặc, hận không thể nhai nuốt hắn. Chưa tính là kẻ lừa đảo, còn muốn lừa lấy luôn tấm thẻ mười triệu, điều này thật sự là hơi quá đáng.
Diệp Mặc không thèm ngó đến cô ta, chỉ có nhìn người phụ nữ trung niên kia nói
- Đem tay bà đưa cho tôi, tôi sẽ xem mạch.
Cô gái thấy Diệp Mặc không thèm để ý tới mình, chỉ biết đưa mắt nhìn người phụ nữ trung niên kia, nhưng trong mắt bà chỉ lộ ra sự thất vọng và thương tâm, không để ý lời của cô gái, mà quay đầu lại đưa tay cho Diệp Mặc
Cô gái trẻ tuổi thấy bà không thèm nhìn cô, cô đành bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Diệp Mặc. Trong lòng thầm quyết định, khi xuống máy bay sẽ lập tức gọi người cho đóng băng thẻ ngân hàng kia.
Người chung quanh đều âm thầm khâm phục Diệp Mặc, trong ngáy mắt liền lừa của người ta mất triệu tiền mặt. Điều kiện tiên quyết là vẫn chưa xem bệnh cho người ta, bệnh còn chưa khám, đã thu tiền trước. Đây nếu mà không gọi là lừa đảo, thì trên đời quả thật không còn kẻ lừa đảo nào rồi.
Hiện tại chỉ không biết tên lừa đảo trẻ tuổi này, rốt cuộc sẽ khám cho người ta như thế nào. Nói cách khác, là hắn làm như thế nào để hoàn thành mánh khóe gạt người.
Diệp Mặc duỗi ngón tay đặt trên mạch của người phụ nữ trung niên, dùng chân khí của hắn xem xét, lập tức biết bà ấy bị bệnh gì
Là bị xuất huyết não, hiện tại đã kéo theo bệnh tắt nghẽn mạch máu. Kinh mạch toàn thân của bà đều bị chèn ép máu chảy không thông. Có thể nói bệnh viện khó có thể chữa trị được bệnh này. Mà người phụ nữ trung niên này rõ ràng chỉ còn có thể sống được thêm vài tháng. Hơn nữa bà mỗi ngày đều bị bệnh tật tra tấn, bệnh của bà cùng Mông Cửu Sơn không giống, có thể khám ra dễ dàng, nhưng lại rất khó chữa.
Đó không phải là tra tấn bình thường, mà là toàn thân đau đớn, người bình thường căn bản không chịu được. May mắn là mạch máu não của bà còn ổn, nói cách khác thần trí đều chịu ảnh hưởng lớn. Diệp Mặc nảy sinh một tí thông cảm với bà ấy, bệnh này đúng là không có bệnh viện nào chữa được, nhưng Diệp Mặc có thể trong một giờ là chữa khỏi.
Tuy rằng có thể lập tức trị liệu cho người phụ nữ trung niên này, nhưng Diệp Mặc lại không làm vậy. Hắn không muốn làm náo loạn trên máy bay.
Nghĩ một lát, Diệp Mặc từ trong túi áo tùy tiện lấy đồ vật ra, không ngờ mất hết 20 phút ngồi tại chỗ ngồi vẽ một lá bùa.
Không ai biết hắn làm sao có thể để được nhiều đồ trong túi áo đến thế, hơn nữa hắn vẽ xong, lại đem mấy thứ kia bỏ vào lại túi của mình, mà túi này từ bên ngoài nhìn vào một chút cũng không thấy gì.
Mông Cửu Sơn trong mắt lộ ra kinh ngạc, ông không thể tưởng được chữa bệnh thông qua việc vẽ bùa. Đối với bùa, Mông Cửu Sơn đương nhiên sẽ không giống người khác là không tin. Ông vốn là xem tử vi, loại chuyện này thấy cũng tương đối nhiều, thậm chí ông còn có thể vẽ được một lá bùa đơn giản. Nhưng bùa cứu mạng của Diệp Mặc, ông lại chưa bao giờ thấy qua. Trong nháy mắt, Diệp Mặc càng trở nên thần bí trong lòng ông
Cho tới nay, bọn họ xem phong thủy và xem tướng đều là một đám người thần bí nhất, nhưng hiện tại ông lại cảm thấy Diệp Mặc so với ông còn thần bí hơn.
Diệp Mặc đưa lá bùa cho người phụ nữ trung niên nói
- Đây là một tấm “Bùa trừ uế trừ bệnh” ngày mai giờ mẹo đem tấm bùa này dán tại trán, sau đó đợi nó thành tro là được rồi.
- A…
Người phụ nữ trung niên này tuy rằng rất tin tưởng Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc chỉ đưa cho bà lá bùa, khiến bà có chút ngây người.
Một lá bùa dán vào trán, ít nhất một năm rưỡi mới mục nát, cũng sẽ không thành tro. Nghĩ đến đây, bà có chút do dự hỏi một câu
- Bác sĩ à, cái này, tôi muốn hỏi một câu, lá bùa này bao lâu mới hóa thành tro đây?
Diệp Mặc nhìn bà một cái
- Căn cứ bệnh tình trong cơ thể mà nói, phỏng chừng 30 phút mới có thể. Bụi này đều là vật kịch độc từ cơ thể của bà bài xuất ra, ngàn vạn lần không nên tùy tiện vứt đi, có thể tìm một nơi hẻo lánh để đem chôn.
Lúc này rất nhiều người mới tỉnh ngộ, cao nhân, đúng cao nhân. Người khác cho là hắn sẽ chữa bệnh tại chỗ, nhưng hắn lại dùng biện pháp trì hoãn. Mánh khóe lừa bịp người ta này tuy rằng rất đơn giản, lại không cần lo lắng bị vạch trần. Một khi phát hiện ra đây là trò lừa đảo, thì vị “thần y” này đã sớm trốn đi xa. Qủa nhiên là cao minh, mánh khóe đơn giản như vậy.
Cô gái trẻ kia, bởi vì đặt quyết tâm đóng băng tài khoản ngân hàng kia, nên không nói gì nữa. Chỉ có điều sự phẫn nộ trong mắt cô lại rõ rành mạch.
Rốt cục có người chịu không được rồi, đó là một người trung niên cách người phụ nữ trung niên kia một lối đi nhỏ. Ông ta nhìn thoáng qua Diệp Mặc nói
- Chàng trai trẻ à, loại chuyện này có hơi thất đức. Làm người vẫn là nên giữ một con đường tốt, lấy đi thẻ của người ta, chỉ vẽ cho người ta một tấm bùa không phải có hơi qúa đáng sao?
Diệp Mặc nhìn lướt qua người trung niên, tùy ý nói
- Chúng ta là một bên tình một bên nguyện, có mắc mớ gì đến ông đâu này? Hơn nữa tuy rằng bệnh của người ta chỉ với lá bùa của tôi đã được chữa khỏi, nhưng ông dù có ra giá 100 triệu tôi cũng sẽ không muốn bán cho ông.
- Ha ha, tôi có bệnh? Thật buồn cười
Người trung niên này giận quá hóa cười.
Diệp Mặc nhàn nhạt nói
- Tôi không những biết ông có bệnh, còn biết là ông có bệnh tim rất khó trị
- Cậu…
Người trung niên này lập tức đứng lên tính động thủ với Diệp Mặc, tuy nhiên người bênh cạnh đã kéo ông ta lại rồi. Chính mình thân thể cường tráng như thế, kẻ lừa đảo đáng khinh này lại dám nói mình có bệnh tim, thực là bậy bạ.
Người trung niên bị người bên cạnh kéo lại, lập tức nhìn người phụ nữ trung niên kia nói
- Bà chị này, chị cần phải cẩn thận tên lừa gạt kia, hiện tại kẻ lừa đảo nhiều lắm.
Người phụ nữ trung niên chỉ cười cười, không trả lời y. Người đàn ông kia đành lắc lắc đầu, cảm thấy mình quả thật xen vào chuyện của người khác rồi.
Diệp Mặc mặc kệ y, hắn đã thấy một tiếp viên hàng đứng bênh cạnh ghế trống hỏi.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 573: Ra tay tương trợ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Người tiếp viên hàng không này rời khỏi, lại có thêm hai cảnh sát hàng không thường phục đến. Lạt một lát sau, radio phi cơ liền vang lên, là tiếng cơ trưởng nói chuyện.
- Các vị hành khách, hoan nghênh các vị đã ngồi chuyến bay này, tôi là cơ trưởng Vu Lý Dân. Thất đáng tiếc chính là, trên phi cơ lần này đã xảy ra án giết người. Một hành khách ở toilet đã bị bắn chết, cho nên vì sự an toàn của mọi người, mời các vì hành khách trên chuyến bay này sau khi hạ cánh, không nên tùy tiện rời khỏi chỗ ngồi của mình…
Cơ trưởng còn chưa nói xong, trong máy bay liền lập tức ồn ào. Rất nhiều người sắc mặt rất mất tự nhiên, ở trong máy bay phát sinh án bắn chết người chẳng lẽ có người muốn cướp máy bay sao?
Diệp Mặc quét mắt nhìn La Đông Thanh, phát hiện tuy rằng y lúc này vẫn chỉ có chút khẩn trương như cũ, nhưng so với rất nhiều hành khách mặt trắng bệch khác tốt hơn nhiều, ít nhất không có đột ngột như vừa rồi.
Tuy nhiên Diệp Mặc lập tức cũng cảm giác La Thanh Đông này không có chút tiềm chất sát thủ nào rồi, không ngờ y còn đem cây súng kia giấu trong người.
Diệp Mặc không nói gì lắc đầu, súng này cũng đã giết người rồi, còn bỏ trong người của mình không phải là muốn chết sao? Chỉ có điều rất nhanh Diệp Mặc đã biết vì sao y phải giấu súng trong người rồi, tiếp viên hàng không kia cùng phe với y đẩy xe nhỏ, dáng vẻ có chút lo lắng. Hóa ra là y muốn thông qua xe đẩy nhỏ đem súng dời đi, chỉ có điều không ngờ bị tiếp viên hàng không khác phát hiện tình huống.
Nếu giết người, cây súng lục kia y phải xử lý liền đi, chẳng lẽ là vì sợ lộ dấu vân tay? Vì sao không dùng nước để rửa? Hay là căn bản nước rửa không sạch? Nếu vì sợ để lại dấu vân tay, vậy trên người kẻ bị giết kia hẳn cũng có dấu vân tay của y rồi.
Diệp Mặc nghĩ đến vân tay của mình còn nằm trên cây súng lục kia, không khỏi thầm mắng xui xẻo. Hắn đương nhiên không sợ, chỉ có điều chuyến bay lần này có chút mẫn cảm. Tuy rằng hiện tại hắn không nổi danh, nhưng một khi tra kĩ càng, nói không chừng liền tra được hắn là Diệp Mặc. Nếu nước Mỹ biết hắn đi qua San Francisco, biết đâu hắn cũng trở thành đối tượng tình nghi.
Biết La Đông Thanh giết cái tên mập kia ngoại trừ y và cô tiếp viên hàng không kia, còn có Diệp Mặc và Mông Cửu Sơn. Mông Cửu Sơn không hoảng sợ, là đã quen gặp chuyện kinh khủng, như có như không nghe lời thông báo của cơ trưởng, tiếp tục cẩn thận thỉnh giáo Diệp Mặc các loại vấn đề.
Mà Diệp Mặc thông qua nói chuyện, cũng biết Mông gia đúng là được tổ tiên truyền thụ một chút thuật tướng số, chỉ có điều là miệng truyền miệng, cũng không có viết thành sách, điều này làm cho Diệp Mặc có chút thất vọng.
Tuy rằng hắn bây giờ rất hứng thú đối với “Khổ mười năm”, nhưng đối với dịch sổ xem tướng số của Mông Cửu Sơn còn hứng thú hơn nữa.
Nghe Diệp Mặc cùng Mông Cửu Sơn nói chuyện, người phụ nữ phía trước tuy rằng rất muốn lại hỏi vài câu nhưng lại sợ Diệp Mặc cảm thấy bà chướng mắt nên đành cứng rắn nuốt lời nói xuống.
Tuy nhiên bà không để ý tới cô gái trẻ kia, sẽ có thể thấy ba đối với cô ấy đúng là rất thất vọng.
Bởi vì xảy ra án hình sự, không khí trong buồng phi cơ trở nên có chút cổ quái. Mà ngay cả rất nhiều người nghĩ đến Diệp Mặc lừa tiền, đều chú ý đến người bên cạnh, rất sợ hung thủ kia chính là người ngồi với mình.
Lúc này trong buồng phi cơ đã có thêm vài cảnh sát, hành khách đều biết rằng mọi người cũng đang bị theo dõi. Không người nào nguyện ý bị hoài nghi vào lúc này, nên dù muốn đi vào buồng vệ sinh cũng ráng nhịn xuống. Diệp Mặc phát hiện La Đông Thanh lúc này có chút lo lắng có lẽ vì cây súng trên người không có cách nào đem đi chỗ khác
Mấy giờ sau phi cơ đáp xuống sân bay quốc tế HongKong. Trên phi cơ, tất cả hành khách dưới sự giám thị của rất nhiều ánh mắt và camera tiêu sái xuống phi cơ và phải đi qua thiết bị tự động kiểm tra
Tất nhiên máy kiểm tra này một khi phát hiện súng ống sẽ tự động báo cảnh sát, La Đông Thanh rõ ràng cũng nhìn thấy cửa kiểm tra tự động này, sắc mặt rất khó coi. Trong kế hoạch ban đầu của y, súng sau khi làm xong chuyện sẽ quăng đi, chỉ là không nghĩ tới bởi vì một ít nguyên nhân gây chậm trễ, chuyện giết người không ngờ bị phát hiện đến mức này.
Diệp Mặc nhìn sắc mặt La Đông Thanh biết y không có cách nào giấu súng lục trên người rồi. Lúc xuống phi cơ đành đi sau y, đem súng lục của y ném vào nhẫn của mình
Khi La Đông Thanh đi qua máy kiểm tra không hề phát ra tín hiệu gì, thậm chí y còn không dám tin, nhất thời đứng sững sờ ở đó, phải nhờ người đẩy y một cái, y mới theo bản năng đi vào đại sảnh, chờ đợi đăng ký. Trong lúc y lấy tay sờ vào nơi cất súng, liền không thấy gì. Y thậm chí hoài nghi súng của mình đã rơi ở chỗ ngồi, nhưng lúc này y không thể nào trở về tìm.
Trên may bay tất cả mọi người nhất định phải kiểm tra, mà ngay cả cô tiếp viên hàng không kia cùng phe La Đông Thanh cũng phải đi kiểm tra một lần. Khi cô thấy La Đông Thanh không có chuyện gì, trong mắt đầy niềm vui bất ngờ, ngay cả Diệp Mặc cũng có thể thấy. Cũng may ngoại trừ Diệp Mặc chú ý tới hai người bọn họ, những người khác đều không hề chú ý. Mông Cửu Sơn dù biết người là do La Đông Thanh giết, nhưng người ông chú ý nhất hiện tại là Diệp Mặc.
Trong đại sảnh bắt đầu đăng ký thông tin lý lịch, Diệp Mặc nghe La Đông Thanh nói với cô tiếp viên hàng không kia, chuẩn bị đi xem Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc trong lòng âm thầm gật đầu, xem ra Lạc Nguyệt của hắn nổi danh bên ngoài rồi. Như vậy mới tốt, có thể thu hút các nhân tài đến Lạc Nguyệt.
Mặc dù biết hung thủ ẩn nấp trong hành khách, nhưng vì không có chứng cứ xác thực, mà trong lúc ăn cơm mọi người gần như tám phần đều vào phòng vệ sinh, bởi vì phòng vệ sinh không có camera, cho nên không có ai biết tên mập kia bị giết vào lúc nào.
Mấy trăm hành khác không có khả năng đều ở lại chỗ này, hơn nữa còn có một số nhân vật khá trọng yếu. Phi cơ khoang hạng nhất đều có một vài nhân vật quan trọng, càng không thể nàovì một thương nhân tử vong ở chỗ này bị giữ lại. Cho nên, đơn giản là sau khi đăng ký, mọi người đều rời đi.
Diệp Mặc trước lúc La Thanh Đông chuẩn bị rời đi, đem súng lục để lại trên người y.
Còn người phụ nữ trung niên kia trước khi rời đi, luôn tỏ vẻ cảm tạ với Diệp Mặc. Tuy rằng bệnh của bà còn chưa được trị tốt, nhưng trong mắt bà thấy rằng Diệp Mặc không có lừa bà, chỉ có cô gái trẻ kia không có kiên nhẫn.
Bởi vì Mông Cửu Sơn xuất hiện nên khiến Diệp Mặc nhất định phải ghé thăm Mông gia, xem “khổ mười năm” cho nên hắn trực tiếp đi theo Mông Cửu Sơn đi đến Mông gia. Mông gia nguyên gốc là ở tỉnh Hồ Trung Hoa Hạ, khi có nội chiến ở Hoa Hạ, đã di cư đến Hongkong hiện tại vẫn định cư ở Hongkong
La Đông Thanh và cô tiếp viên hàng không cùng ra khỏi sân bay, kêu xe trực tiếp đến miếu phổ Hongkong. Tuy rằng nơi này rất loạn, nhưng phòng nơi này cũng là rẻ nhất. Nếu như là bình thường, bọn họ nói không chừng đã an toàn trở về chỉ là hôm nay không được, hai người thậm chí cảm thấy một ít nguy hiểm.
Xuống xe taxi là đã hơn mười giờ, cô tiếp viên hàng không bên cạnh La Đông Thanh nghĩ mà sợ hỏi
- Đông Thanh, súng của anh tại sao không bị phát hiện ra? Em lo muốn chết, cũng may anh có biện phát giấu nó đi.
Sắc mặt La Đông Thanh có chút lo lắng, lúc này y nghe được cô gái bên cảnh hỏi, lập tức nói
- Anh Tử, anh tốt nhất phải lập tức rời khỏi đây, em đi cùng anh đi. Anh muốn đi Lạc Nguyệt, nghe nói chủ tịch của Lạc Nguyệt là người có bản lĩnh, chúng ta đến đó hẳn sẽ rất tốt. Hiện tại Lạc Nguyệt thông báo với toàn thế giới, cần các nhân tài, hơn nữa còn đặc biệt hoan nghênh người Hoa Hạ đi định cư
- Vỉ sao? Anh không phải nói chờ chuyện bên đây xong xuôi, chúng ta mới đi sao? Hơn nữa, em còn tính lĩnh thưởng cuối năm đấy
Cô gái tên Anh Tử kỳ quái nhìn La Đông Thanh
La Đông Thanh lắc đầu nói
- Anh nghi là hiện tại bọn hắn đã biết anh là hung thủ rồi, bởi vì có thể súng của anh đã bị rơi chỗ ghế ngồi.
- Cái gì?
Sắc mặt Anh Tử liền thay đổi, nếu súng lục đã rơi ở chỗ ngồi, nếu không có vân tay cũng sẽ bị hoài nghi, chứ đừng nói chi là đã có vân tay trên đó.
La Đông Thanh gật gật đầu nói
- Anh sau khi đi qua máy kiểm tra, phát hiện không bị báo động, trong lòng chính là rất kích động. Nhưng khi anh lấy tay sờ soạng tìm súng, lập tức biết mình toi rồi, súng đã bị rớt, a….
- Sao vậy?
Anh Tử liền vội vàng hỏi
Trên mặt La Đông Thanh hiện lên niềm vui bất ngờ và không thể tin nổi, y lấy ra một khẩu súng, lắc lắc nói
- Lúc đi qua máy kiểm tra, anh rõ ràng đã tìm rất kĩ đều không thấy, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện?
Anh Tử cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi
- Có phải do anh quá khẩn trương nên không tìm thấy.
La Đông Thanh lắc đầu
- Tuyệt đối không có khả năng, anh lục tung nhiều lần đều không thấy, đây cũng đâu phải là tấm vải. Hơn nữa cho dù là anh không tìm thấy, chẳng lẽ máy kiểm tra lại không phát hiện?
Hai người nhìn nhau hồi lâu, lúc này mới đồng thời nói
- Có người hỗ trợ
La Đông Thanh thận trọng gật đầu
- Nhất định là chúng ta gặp quý nhân, có lẽ Tiểu Vận trên trời linh thiên phù hộ chúng ta
Bỗng nhiên hai người đều không muốn nói tiếp, sinh sinh tử tử này dường như chỉ cách nhau một trang giấy mà thôi, nếu súng bị cảnh sát tìm thấy, như vậy kế tiếp chính là lúc ăn cơm tù
- Đông Thanh, chúng ta đi Lạc Nguyệt đi. Em không muốn sống ở đây, am muốn cuộc sống an tĩnh một chút.
Anh Tử bỗng nhiên hạ quyết tâm
- Được, đi Lạc Nguyệt
La Đông Thanh cũng hạ quyết tâm
Cùng lúc đó, trong một khác sạn 5 sao ở Hongkong. Người phụ nữ trung niên kia vẫn đang cầm trong tay tấm bùa kia, có chút suy nghĩ viễn vông.
Mà cô gái trẻ kia lặng lẽ ra bên ngoài, gọi điện thoại trở về, nói cho người nhà biết sự thật trên máy bay bị gạt mấy triệu, yêu cầu lập lức đóng băng tài khoản
- Mẹ, con đã nói rồi, việc này không nên tin. Mẹ nói một tấm bùa có thể trị hết bệnh của mẹ sao? Chúng ta lần này đi Mỹ khám bệnh ở mấy bệnh viện rồi, họ đều đề xuất muốn mẹ nhập viện kiểm tra. Con cảm thấy sau khi giải quyết hết việc trong nhà, mẹ hãy đi Mỹ nằm viện kiểm tra đi.
Cô gái trẻ tuy rằng gọi điện về yêu cầu đóng băng tài khoản, nhưng trong nội tâm nàng không có chút thoải mái
Người trẻ tuổi kia cùng Mông đại sư kia rõ ràng là bắt tay nhau lừa gạt, nhưng mẹ cố tình tin, thậm chí còn hoài nghi mình, đó là trên chục triệu chứ đâu phải chỉ mấy nghìn!!!
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương