- Tôi coi sự thật là chứng cứ, nếu sự thật chứng minh lời nói của đồng chí Dương Nghĩa là lời nói dối, thì Sở công an tỉnh chẳng những yêu cầu y thậm chí lập án điều tra, bắt y chịu trách nhiệm về việc này.
Đồng chí Diệp Phàm, chẳng lẽ anh phải can thiệp vào việc phá an của cơ quan công an sao? Tuy nói cơ quan Công an nằm dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy nhưng cơ quan công an cũng có phương án phá án riêng.
Chính phủ can thiệp vào việc phá án của cơ quan công an là vi phạm quy định. Tôi nghiêm túc nói với cậu hành vi của cậu là hành vi vi phạm quy định nghiêm trọng.
Hồ Quý Thiên tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo cấp trên về hành vi này của cậu.
Hồ Quý Thiên bắt đầu ra giọng cấp trên với Diệp Phàm.
- Ha ha, đồng chí Quý Thiên, tôi đã bao giờ nói không có chứng cứ không? Vể lượng nước của trạm phát điện Hồng Cốc chúng tôi đã điều tra trước.
Diệp Phàm nhếch miệng cười, quay sang Mễ Nguyệt nói:
- Đưa tài liệu có liên quan cho các đại biểu của Mặt trận tổ quốc.
Mễ Nguyệt vừa phát tài liệu vừa nói:
- Đây là thống kê về lượng nước của Cục Điện lực huyện Hồng Lĩnh.
Tuyệt đối không phải là giả tạo. Trong tài liệu có ghi đại khái cũng không khác gì của Dương Nghĩa vừa nói. Cho nên, Dương Nghĩa nói chính là sự thật cũng không có chút giả dối nào.
Nhưng thật ra trạm trưởng Thôi Tân Viễn lại nói thế, rốt cuộc y muốn che dấu điều gì? Các vị lãnh đạo và các đồng chí, đây không phải là việc đáng suy nghĩ sao?
- Mặc kệ nước này từ đâu về, chẳng qua là khi đó xây dựng trạm phát điện Hồng Cốc có mâu thuẫn với dân chúng Hồng Cốc Trại
Nước bây giờ thuộc trạm phát điện Hồng Cốc, trạm phát điện có quyền từ chối không nhường. Nếu chính quyền dùng cách này để cưỡng chế tài sản riêng của người khác thì công ty làm sao để hoạt động. Pháp luật cũng có quy định, tài sản công không thể xâm phạm, nhưng tài sản riêng cũng không thể dùng tùy tiện được.
Nếu anh nói là của anh sẽ là của anh thì xã hội không phải là loạn hết ao? Phó Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ.
Trong này tôi muốn nói rõ với các vị về quyết định của tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi, nước này chúng tôi không thể để. Bởi vì, chúng tôi còn chưa đủ dùng để chạy các tổ máy.
Thành ủy Đồng Lĩnh cần nước thì phải cùng chúng tôi bàn bạc chuyện này, nếu không đạt được yêu cầu của chúng tôi thì chúng tôi có quyền không để nước.
Nhưng Bí thư Diệp không ngờ sai cảnh sát đóng tại suối Cốc Khê, chiếm đoạt nước. Chúng tôi yêu cầu Mặt trận tổ quốc và các vị lãnh đạo ngăn hành vi thổ phỉ đồng chí Diệp Phàm.
Bồi thường hết mọi tổn thấy, trừng trị những người lãnh đạo bao gồm cả Diệp Phàm.
- Tôi muốn đồng chí Quách Dương hiểu rõ một chút, so sánh với sự nghiệp của dân sinh, không phải cái gì cũng đổ lên đầu chúng tôi.
Khi nhà nước và chính quyền cần, các công ty cũng có thể suy xét đến vấn đề mà chính quyền và nhân dân cần.
Nhu cầu cơ bản của người dân Hồng Cốc Trại vẫn được đảm bảo, nước này ban đầu là nước của suối, bị các anh lấy hết, tranh chấp này vẫn còn tiếp tục mấy chục năm nay.
Thật ra đã không phải là vấn đề của hai bên đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhân dân và chính quyền.
Chúng ta không thể để tình hình này kéo dài nữa, khi sự việc chưa được giải quyết, xả chút nước để giải quyết vấn đề nước dùng cấp bách của nhân dân Hồng Cốc Trại, chẳng lẽ Diệp Phàm tôi làm sai sao?
Là một công ty, nhất định phải gánh vác trách nhiệm xã hội, không thể chỉ kiếm tiền mà không nhìn đến cuộc sống của nhân dân.
Chuyện này hiện giờ vẫn đang giải quyết xả một chút nước chỉ là giải pháp khẩn cấp thôi. Hơn nữa, các anh cũng không phải là không có nước.
Diệp Phàm chí khí hiên ngang nói, nhưng thật ra làm cho đoàn đại biểu Mặt trận tổ quốc cũng hiểu một chút.
Lúc này một đại biểu Mặt trận tổ quốc tóc bạc trắng nói:
- Đúng vậy, vấn đề dân sinh là vấn đề lớn của chính quyền.
Mà hiện tại có một số công ty chỉ lo kiếm tiền cho mình mà không quan tâm đến vấn đề dân sinh. Thật ra các công ty cũng cần có nghĩa vụ đối với xã hội.
Cho dù là xuất phát từ vấn đề nhân đạo, trạm phát điện Hồng Cốc nhất định phải phân bổ lượng nước cho dân Hồng Cốc Trại đảm bảo cuộc sống hàng ngày.
Còn vấn đề nước dùng cho cải tạo đồng ruộng thì hai bên có thể cùng ngồi bàn bạc tìm cách giải quyết.
Tuy nhiên, công ty cũng không thể đòi quá, như 200 nghìn thật sự là không thỏa đáng. Việc này đâu khác gì từ chối thẳng thừng chứ.
- Đây là công ty chúng tôi đòi quyền lợi, Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh căn bản cũng chưa bàn bạc với chúng tôi.
Bọn họ một mặt lấy hành động của chính quyền để thay pháp luật, đây là ví dụ điển hình của việc điều khiển pháp luật.
Hơn nữa, làm việc thô bạo, hành vị của họ đã uy hiếp nghiêm trọng đến vấn đề sống còn của công ty chúng tôi.
Nếu ở tỉnh không thể giải quyết vấn đề này, tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi sẽ liên hợp với một số công ty nổi tiếng khiếu nại với Ủy ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy.
Cứ để bọn họ làm bừa như vậy còn có chỗ cho công ty chúng tôi phát triển sao? Chúng tôi là công ty tư nhân cũng không phải là công ty nhà nước.
Chính quyền không có quyền yêu cầu làm những việc tổn hại đến lợi ích của chúng tôi.
Quách Dương nói.
- Như vậy đi, chuyện xả nước Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh cho chúng tôi một khoản bồi thường là được. Tuy nhiên, trước khi bàn bạc xong, trạm phát điện Hồng Cốc không thể đáp ứng yêu cầu của Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh.
Trần Húc định vợt rồi, nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tuy nhiên, nếu vấn đề liên quan đến nước dùng của dân Hồng Cốc Trại, mà Tỉnh ủy và Bộ tài chính đều quan tâm đến.
Đồng chí Diệp Phàm nhất định anh phải giải quyết tốt vấn đề này. Nếu không, lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ trách anh.
Đoàn đại biểu của Mặt trận tổ quốc chúng tôi hôm nay cũng nhìn thấy, nếu anh không giải quyết vấn đề này, các vị ủy viên cũng sẽ báo cáo Tỉnh ủy.
Trần Húc nói những lời này thật đúng là, vừa yêu cầu Ủy ban nhân dân thành phố không được gây ảnh hưởng đến trạm phát điện đây không phải là nói không thể lấy nước sao? Đây là trực tiếp tát Diệp Phàm một cái.
Và để dân chúng Hồng Cốc Trại đều cho rằng Diệp Phàm là người không có năng lực, ngay một vấn đề nước cũng không thể giải quyết. Phân tích thêm, đây là áp chế ảnh hưởng của Diệp Phàm đối với quần chúng.
Mà bên này vừa muốn nhắc nhở Diệp Phàm thận trọng giải quyết. Người ta đã tỏ thái độ nhất quyết không xả nước, đây là một mâu thuẫn lớn. Diệp Phàm bị kẹp ở giữa, căn bản là không giải quyết được. Đây là Trần Húc hướng Diệp Phàm thi triển đại sát thủ, căn bản chính là đưa ra vấn đề không có khả năng giải quyết.
Đến lúc đó, Diệp Phàm chịu oán hận của dân Hồng Cốc Trại, lại chịu sự tức giận của trạm phát điện, lãnh đạo Tỉnh ủy lại muốn truy cứu trách nhiệm. Đây gọi là ba đầu bắt nạt.
- Cảm ơn Phó Chủ tịch Trần cùng các vụ lãnh đạo Mặt trận tổ quốc ủng hộ, Phó Chủ tịch Trần, tôi bây giờ có thể bảo nhân viên đóng cửa đập nước đúng không?
Quách Dương khá đắc ý nhìn Diệp Phàm giọng khá lớn hỏi.
- Tôi không phải mới vừa nói qua sao? Đây là nước của các anh, nhường hay không là quyết định của các anh. Đương nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh đã bàn bạc với các anh, các anh cũng phải phối hợp bàn bạc để có phương án giải quyết.
Trần Húc tỏ vẻ quan tâm đến dân chúng, thật ra là làm chiến thuật mơ hồ.
Bàn bạc đương nhiên có thể, trạm phát điện Hồng Cốc người ta không đồng ý với đề xuất của Ủy ban nhân dân thành phố thì bàn bạc cũng không có kết quả.
Việc này lại không có ngày cụ thể giải quyết, bàn bạc mấy chục năm cũng được. Đến lúc đó có người hỏi tới, người ta nói bàn bạc không có kết quả có cách gì đâu.
- Trạm trưởng Thôi lập tức gọi điện ra lệnh, yêu cầu nhân viên lập tức đóng cửa miệng cống. Đợi chúng ta và Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh bàn bạc xong sẽ có quyết định mới.
Quách Dương lúc này giọng rất vang dội.
Tuy nhiên, trạm trưởng Thôi lại cố ý nhìn sang Diệp Phàm nói:
- Phó Chủ tịch Trần, nếu cục Công an thành phố không cho đóng cửa đập thì làm sao bây giờ? Chúng tôi là dân thường không thể trêu vào họ. Đến lúc đó họ đưa đến một chút vũ khí thậm chí là bị bắt thì làm sao? Nghe nói Phó Chủ tịch Trần cũng quản lý mảng Công an, mời ngài cho chúng tôi một chỉ thị, chúng tôi mới dám làm.
Phó chủ tịch Trần nhìn Diệp Phàm một cái,
- Cậu thấy quyết định của tôi như thế nào?
- Tôi chấp hành quyết định của đoàn đại biểu Mặt trận tổ quốc tỉnh.
Diệp Phàm gật đầu nhìn Bao Nghị nói:
- Cục trưởng Bao, thông báo cho toàn bộ nhân viên công an rút về.
- Vâng.
Bao Nghị đứng nghiêm vẻ mặt khó coi cầm điện thoại ra lệnh. Lúc này Quách Dương hơi nhếch môi cười.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi hi vọng sau này không cần xảy ra chuyện như vậy nữa, chuyện gì cũng phải dựa vào pháp luật để giải quyết.
Bàn bạc giải quyết vẫn là phương án tốt nhất để giải quyết tranh chấp. Chính quyền là người đứng giữa, làm người hòa giải, một chén nước nhất định phải giữ thăng bằng.
Nếu giải quyết phiến diện sẽ làm mất đi tính chính xác. Hi vọng cậu có thể nhớ lấy, đương nhiên tôi hiểu cái khó của cậu.
Tuy nhiên, khó khăn cũng không thể không để ý đến cảm nhận của các bên đúng không? Tìm cách giải quyết tốt vấn đề này, hi vọng nhân dân Hồng Cốc Trại sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
Việc này các ủy viên mặt trận tổ quốc sẽ luôn chú ý.
Trần Húc còn nói thêm vài câu, ra vẻ an ủi Diệp Phàm thật ra là phê bình, chỉ trích nhiều hơn.
- Phó chủ tịch Trần, báo cáo công tác coi như hoàn thành?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi.
- Hôm nay tới đây thôi, cũng đến giờ ăn cơm rồi, cứ ăn cơm ở trạm phát điện đi, bụng cũng đói rồi. Tổng Giám đốc Quách không thành vấn đề chứ?
Trần Húc cười nói.
- Ôi, vừa rồi chỉ chuẩn bị mời cơm các vị lãnh đạo ở tỉnh đến, các đồng chí ở thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi không có cách nào chiêu đãi.
Nếu cứ ở đây ăn cơm chỉ có thể đến căng tin của trạm. Cơm không dắt, chỉ ba đồng là đủ, đây là vì căn tin của trạm phát điện nên ưu đãi cho công nhân giảm một nửa tiền. Đương nhiên, đừng nghĩ chỉ ba đồng, đồ ăn và canh vẫn có.
Quách Dương nói đến đây dừng lại một chút, hình như hạ quyết tâm, nói tiếp:
- Như vậy đi, trạm trưởng Thôi nói với người phụ trách căn tin một câu, không thu tiền ăn của các đồng chí ở thành phố Đồng Lĩnh, coi như trạm phát điện chúng ta cung cấp miễn phí cơm trưa đi.
- Cơm trưa chúng tôi thật đúng là đói rồi. Ba đồng cơm trưa này chúng tôi sẽ trả đủ không thiếu một đồng. Yên tâm.
Diệp Phàm đột nhiên hạ quyết tâm cười ha hả nói, thật ra làm cho mấy người Trần Húc, Hồ Quý Thiên và Quách Dương không hiểu ra sao cả.
Quách Dương thậm chí còn có cảm giác không ổn, thật ra là hơi lạ, không thể là Diệp Phàm da mặt dày như thế.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ, Bí thư Diệp, nhiệm vụ của trạm trưởng Thôi đã hoàn thành, chúng ta trì hoãn cũng đã lâu. Có phải hiện nay chúng ta có thể đưa bọn họ đi được rồi không?
Bao Nghị đứng nghiêm, vẻ mặt chính nghĩa nói.
- Cái này…là việc của cục Công an thành phố các anh.
Trần Húc hơi sững sờ, sắc mặt lập tức có chút khó coi, liếc nhìn Diệp Phàm.
- Tôi thấy việc này có thể tiếp tục trì hoãn một chút.
Hồ Qúy Thiên kiên trì nói, bởi vì Quách Dương nhìn chằm chằm mình.
Cái này, không chỉ là vấn đề của người bắt, bởi vì, thể diện của hai bên đều đặt ở đây. Là việc mà tập đoàn Vạn Thắng và Uỷ ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh phải cùng nhau cố gắng.
- Cục trưởng Bao, nên làm thế nào thì cứ làm như vậy. Việc này, có thể hỏi rõ tình hình sớm một chút, sớm giải quyết vấn đề. Hơn nữa, việc này cũng không thể kéo dài nữa.
Diệp Phàm đột nhiên mặt nghiêm, thái độ cứng rắn chưa từng thấy, mạnh mẽ hừ nói.
- Dương Nghĩa, Trần Hùng, hai người đưa người về cục, lập tức triển khai công tác.
Bao Nghị nghiêm mặt hừ nói.
- Vâng, cục trưởng.
Tiếng trả lời của Dương Nghị và Trần Hùng rất vang dội. Trái lại, cục trưởng Thôi thì giống như bụng chân có chút co giật, sắc mặt tím xanh, hô lớn:
- Tôi không đi, các người không thể bắt người lung tung. Tổng giám đốc Quách, không thể để họ làm thế. Bọn họ đây là cố ý chỉnh trạm phát điện chúng ta, chỉnh công ty chúng ta.
- Haha, trạm trưởng Thôi, chúng tôi không phải bắt, chỉ là gọi tới hỏi mấy câu, ông sợ cái gì? Chủ tịch Trần ở đây, Giám đốc sở cũng ở đây, chúng tôi tuyệt đối sẽ đối xử với ông đúng theo pháp luật. Yên tâm, ông thực sự không sao, lúc thả ra tuyệt đối sẽ không mất một sợi tóc.
Bao Nghị nói, mặt cười nhưng bụng thì không.
Trạm trưởng Thôi như nuốt phải con ruồi chết, sắc mặt đột nhiên xám lại. Ông ta nghe nói, mấy cao thủ công an nếu chỉnh ai thì tuyệt đối sẽ khiến anh sống không được, chết chẳng xong. Hơn nữa, chỉnh đến mức không nhìn thấy vết thương, nhớ lại cũng phát hãi. Ông ta mềm nhũn cả chân, đặt phịch mông ngồi xuống.
- Run gì, hỏi có một câu mà cũng sợ tới bộ dạng vậy. Xem ra, một số nhân viên tập đoàn Vạn Thắng tố chất còn chưa cao.
Bao Nghị lại nói, trong lời nói hàm chứa ý châm chọc.
- Đồng chí Thôi Tân Viễn, cục Công an thành phố sẽ phá án công bằng. Nếu ông không có vấn đề gì, sao phải lo lắng?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói, lời này ý nói người này nhất định có vấn đề.
- Đứng lên cho tôi, đi nhanh. Yên tâm, mấy tiếng sau ông sẽ được ra, cây ngay không sợ chết đứng.
Mặt Quách Dương sưng phồng lên, đỏ bừng, rống lên với Thôi Tân Viễn. Ông ta hận không thể tiến lên phía trước đá chết tên vô lại không có chút dũng khí nào này.
Thôi Tân Viễn được Dương Nghị và Trần Hùng đưa vào xe. Sắc mặt Quách Dương đen như than. Còn Trần Húc và Hồ Qúy Thiên lúc này cũng nhìn quanh, như thể không nhìn thấy chuyện gì xảy ra.
- Trưởng ban thư ký Mễ, tuyên bố thông báo xử lý trạm điện Hồng Cốc đi?
Không thể ngờ lúc này Diệp Phàm lại nói.
- Thông báo xử lý, có ý gì Bí thư Diệp?
Quách Dương quay người lại, ánh mắt thu lại từ phía xe cảnh sát về, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thiếu chút nữa cắn răng rồi.
- Trưởng ban Mễ, cô đọc đi.
Diệp Phàm không để ý tới ông ta, tiếp tục nói.
- Trải qua sự nghiên cứu của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh, quyết định, trong báo cáo điều tra của cục Công an thành phố xét thấy vụ việc ẩu đả dẫn đến việc nhiều người dân của Hồng Cốc Trại bị thương ở trạm phát điện Hồng Cốc là do Thôi Tân Viễn đứng đầu, còn cả Dương Du, Lý Thắng…
Năm vị lãnh đạo các cấp quản lý và một số nhân viên của trạm điện Hồng Cốc tham gia vào việc này, Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố đều chú trọng cao độ.
Quyết định yêu cầu trạm phát điện Hồng Cốc lập tức ngừng kinh doanh, chỉnh đốn. Tổ điều tra liên hợp được tạo thành từ các cơ quan như cục Công an thành phố, viện Kiểm soát sẽ tiến hành điều tra toàn diện.
Tầng quản lý nội bộ trong doanh nghiệp rối loạn, hiểu pháp luật mà phạm luật, không có cấp quản lý tốt, trạm phát điện Hồng Cốc sao có thể vận hành bình thường được.
Trước khi vấn đề tầng quản lý của trạm điện Hồng Cốc chưa được điều tra rõ, không cho phép trạm điện Hồng Cốc phát điện Hồng Cốc vận hành cơ bản trong tình trạng không có tầng quản lý…
Mễ Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc tuyên độc thông báo của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố.
Vốn việc này Khổng Đoan còn định xen vào, chỉ là Diệp Phàm ép quá. Khổng Đoan lại là người nắm giữ ấn soái của hạng mục nhiệt điện, đương nhiên chuyện này tạm thời thỏa hiệp đã.
- Hồ đồ, nói bậy, xằng bậy. Các anh đây thuần túy là vu oan. Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ, tôi muốn khởi tố Thành ủy Đồng Lĩnh.
Bọn họ đây căn bản là trả đũa việc chúng ta không cấp nước. Diệp Phàm chính là chủ mưu lớn nhất phía sau tấm màn.
Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ, lãnh đạo của Mặt trận Tổ quốc các ông nếu như không đứng ra, thiên hạ này có còn công lý nữa không?
Quách Dương thật sự kích động, môi run lẩy bẩy. Ngay cả lúc nói, giọng cũng run run. Người không hiểu còn tưởng bị động kinh.
- Đồng chí Diệp Phàm, tại sao lại thành ra như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?
Trần Húc nhíu mày, hỏi.
- Có phải vu oan không, để tổ điều tra liên hợp đưa ra kết quả sẽ rõ. Tuy nhiên, xét thấy tập thể các cấp lãnh đạo quản lý trạm phát điện các ông có hành vi cực đoan với người dân của Hồng Cốc Trại, chẳng lẽ Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố ngay cả điều tra cũng không điều tra sao?
Uỷ ban nhân dân thành phố tuyệt đối sẽ không thể không quan tâm đến lợi ích của doanh nghiệp mà đi báo thù, trả đủa bất cứ doanh nghiệp nào. Doanh nghiệp thuộc Đồng Lĩnh thì cống hiến cho Đồng Lĩnh, chính quyền thành phố Đồng Lĩnh không có lý do báo thù trả đũa các ông.
Đây là đứng ở góc độ pháp luật và chức năng của chính phủ, chúng tôi nhất định phải quyết định như vậy. Bằng không, tập thể tầng quản lý là tội phạm khả nghi còn có thể để trạm phát điện vận hành bình thường được sao?
Cho nên, đầu tiên phải điều tra rõ ràng chuyện này, sau đó thông báo kết quả xử lý với tập đoàn Vạn Thắng. Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vạn Thắng sẽ lại điều chỉnh tầng quản lý của trạm phát điện Hồng Cốc.
Đối việc việc này, Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố căn cứ thái độ chịu trách nhiệm đối với doanh nghiệp mới thận trọng đưa ra quyết định như vậy.
Trước khi chuyện này còn chưa giải quyết xong, trạm phát điện Hồng Cốc chỉ có thể ngừng sản xuất, chỉnh đốn. Cho đến lúc nhận được thông báo có thể vận hành của Uỷ ban nhân dân thành phố mới được.
Bằng không, Uỷ ban nhân dân thành phố sẽ coi là các ông vi phạm pháp luật. Đồng chí Bao Nghị, để lại hai cảnh sát đóng tại trạm phát điện Hồng Cốc.
Người nào dám cả gan lén đến khởi động máy vận hành, bị coi là không coi trọng pháp luật quốc gia, không coi trọng quyết định của Uỷ ban nhân dân thành phố, lập tức xử lý.
Diệp Phàm nói một cách chắc nịch.
- Các cậu có chứng cứ gì chứng minh tầng quản lý của trạm phát điện Hồng Cốc có vấn đề? Không có bằng chứng đã yêu cầu người ta ngừng kinh doan, đây là không hợp pháp. Nếu Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh không thể đưa ra một sự giải thích hợp lý, sở Công an tỉnh sẽ can thiệp.
Hồ Qúy Thiên biểu thị thái độ một cách cứng rắn.
- Việc này cục trưởng Bao đã điều tra được tương đối, nhân chứng vật chứng đều đủ. Bọn họ sẽ không hồ đồ đưa ra kết luận mà không coi nhẹ luật pháp.
Còn Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố cũng rất thận trọng với việc này. Dù sao trạm phát điện là ở trong phạm vi thành phố Đồng Lĩnh, còn nhân dân Hồng Cốc Trại cũng là nhân dân của Đồng Lĩnh.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, để đưa ra quyết định này, Uỷ ban nhân dân đã trải qua suy tính đầy đủ. Nếu cứ để một trạm phát điện không có tầng quản lý vận hành, vậy những nguy hiểm xuất hiện sẽ là hiểm họa đối với mấy triệu người dân Đồng Lĩnh.
Lấy một ví dụ đơn giản, nếu đập nước Cốc Khê bởi vì không có tầng quản lý chỉ huy mà xảy ra sơ xuất gì, vậy nước chảy xuống, trước tiên sẽ de dọa đến tính mạng của người dân Hồng Cốc Trại.
Dưới hạ lưu còn có rất nhiều người dân, mà phương diện an toàn điện tôi cũng nói rồi, một khi những phương diện này xảy ra vấn đề, chắc chắn Uỷ ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi không thoát được.
Giám đốc Hồ, ông nói xem, nếu đổi lạ là ông ngồi ở vị trí của tôi hôm nay, tình huống như vậy ông sẽ quyết định như nào?
Là do bọn họ cứ làm bừa nên mới phải tuyên bố ngừng kinh doan, chỉnh đốn. Nếu Giám đốc Hồ có gan gánh vác trách nhiệm vận hành khởi động máy không có tầng quản lý, Diệp Phàm tôi sẽ hạ lệnh cho bọn họ có thể vận hành bình thường.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Cái này, tôi chỉ hỏi các cậu có chứng cứ hay không. Về phần khởi động hay không khởi động máy, đó là chuyện của trạm phát điện Hồng Cốc, tôi không có thải độ gì. Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm, cậu lại không giải thích rõ cục Công an thành phố có hay không có chứng cớ xác thực chứng minh việc này, tầng quản lý của trạm phát điện Hồng Cốc có vấn đề.
Hồ Qúy Thiên sau khi sửng sốt, lập tức phủ nhận. Ông ta đương nhiên không đâm đầu vào bụi rậm như vậy.
- Không tin thì chúng ta lập tức đi hỏi xem.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, ra hiệu với Bao Nghị.
- Gọi năm người Dương Du, Lý Thắng Hỉ, Trương Qúy, Vương Khai, Hồ Ngọc Muội tới.
Bao Nghị vẻ mặt nghiêm túc giơ tay ra lệnh, kỳ thật căn bản cũng không cần gọi, bởi vì năm người đang ở ngay phía sau Quách Dương, sắc mặt lập tức khẩn trương.
- Trong năm đồng chí này, có ba người là Phó trạm trưởng, một người là Chủ nhiệm văn phòng, một người là đội trưởng đội bảo an.
Bao Nghị giải thích.
- Ra mặt đi, năm đồng chí?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Chúng tôi không làm việc này, sợ gì, tôi chính là Dương Du.
Lúc này, Dương Du rõ ràng có chút lưu manh, anh ta ngẩng đầu, đi từ phía sau Quách Dương tới trước mặt Diệp Phàm.
Hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói:
- Bí thư Diệp, hành vi vu oan của các anh tuyệt đối sẽ không thực hiện được. Đến lúc đó, tôi bắt Diệp Phàm anh sẽ phải dập đầu ba lần đưa tôi trở lại trạm điện. Bằng không, tôi phải kiện anh tới tận nội các Chính phủ.
Thấy Dương Du cường tráng đứng ra, dưới ánh mắt lạnh sát của Qúach Dương, ba người Lý Thắng Hỷ, Trương Qúy và Vương Khai cũng chỉ có thể chịu khó dứng ra.
Chỉ có điều bởi vì Chủ nhiệm văn phòng Hồ Ngọc Muội này bởi vì là nữ, cách ăn mặc khá tây, hơn nữa, thêm vào thân hình mềm mại như rắn nước khiến cô gái này có vẻ rất hấp dẫn.
Tuy nhiên, giờ phút này, sắc mặt cô đã trắng bệch rồi, đứng đó tần ngần, chân cũng bất động.
- Đường sợ, qua đi. Phía sau mọi người còn có tập đoàn Vạn Thắng, có Chủ tịch Liễu đang nhìn.
Quách Dương động viên tinh thần Hồ Ngọc Muội.
Kỳ thật, Hồ Ngọc Muội căn bản chính là nhân tình của Quách Dương. Bằng không, cô gái lẳng lơ chẳng có chút bản lĩnh nào này, sao có thể ngồi lên đến chức Chủ nhiệm văn phòng. Đương nhiên, bình hoa loại này lấy dùng để bồi rượu, uống trà, buổi tối lên giường tiếp khách, xem ra cũng có tác dụng nhất định.
- Tổng giám đốc Quách, tôi…tôi…
Hồ Ngọc Muội bị mọi người nhìn, đôi môi run lẩy bẩy, cảm thấy hôm nay đôi chân như không còn là của mình, không bước đi nổi.
- Đi lên, đừng sợ, bảo đảm cô không sao đâu.
Quách Dương lại khích lệ.
Hồ Ngọc Muội không biết làm gì, đành gắng gượng đi tới trước mặt Diệp Phàm. Bởi vì giữa cô ta và Diệp Phàm còn có một khoảng đất xi măng trống, trong phạm vi ba mươi mét đều không có.
Lúc vừa tới giữa, Diệp Phàm đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói:
- Hồ Ngọc Muội, cô đồng lõa với Lý Thắng Hỷ như nào, xui khiến Lý Thuận Ngưu đánh tàn phế con trai của Mã Tứ Công, Mã Thụ Lâm như thế nào. Nói sự thật, tranh thủ hưởng lượng khoan hồng.
- Tôi…tôi…không có.
Hồ Ngọc Muội cứng rắn lên, đứng lại không bước tiếp.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
Đó là vì y bị Diệp Phàm dùng Hóa âm mê thuật làm chấn động. Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện tình huống này, phỏng chừng là ý lực yếu kém nhất, đương nhiên sẽ lựa chọn cô để đột phá rồi.
- Nói mau, nếu không nói thì sẽ xử lý nghiêm khắc.
Diệp Phàm lại hỏi tiếp. Lần này hắn gằn lên từng tiếng, hình thành một âm ba đi vào đại não của Hồ Ngọc Muội. Những người ngoài thì không có cảm giác gì, mà chỉ cảm thấy giọng của Diệp Phàm nghiêm túc hơn một chút mà thôi. Chỉ có Hồ Ngọc Muội mới cảm nhận được sự đáng sợ của âm ba này, dường như đại não của cô bị vật gì đâm vậy.
Một lúc sau, người Hồ Ngọc Muội mềm nhũn ra, cả người ngồi rụp xuống đất. Cô run rẩy, sắc mặt trắng bệch như người chết trôi, miệng khóc khóc mếu mếu nói:
- Cái này là do bọn họ bảo chúng tôi làm, tôi không làm liệu có được không? Là Thôi Tân Viễn Dương Du chỉ cho tôi làm. Nói là nếu không làm thì sẽ cho xóa sổ chủ nhiệm văn phòng là tôi, về sau không thể ngóc đầu lên được. Tôi chỉ là nói lại cho đám Lý Thuận Ngưu mà thôi. Tôi không đánh người, thật đấy, tất cả những điều này đều là do Trạm trưởng Thôi đứng đằng sau chỉ huy hết. Lúc đó Dương Du và Lý Thắng còn đá Mã Thụ Phong mấy cái, khiến anh ấy máu mê be bét. Bởi vì Mã Thụ Phong dẫn đầu đến trạm phát điện Hồng Cốc gây chuyện, hơn nữa, Trạm trưởng Thôi còn nói giải quyết việc này xong sẽ được thưởng xứng đáng.
- Vậy thì ai chỉ huy đám Thôi Tân Viễn này?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Cái này. . . cái này. . . tôi không rõ lắm.
Hồ Ngọc Muội nhìn Quách Dương một cái, tuy nhiên vẫn lắc đầu nói không.
- Có phải là tổng giám đốc Quách không?
- Dừng lại.
Lú này Hồ Quý Thiên đột nhiên hét lên một tiếng.
- Có ý gì vậy anh Hồ?
Diệp Phàm hỏi.
- Đồng chí Bao Nghị, như vậy là mớm cung. Là một cảnh sát, tại sao anh lại phạm lỗi như vậy. Trong quá trình thẩm án tuyệt đối không được phép.
Hồ Quý Thiên giọng nghiêm túc giáo huấn.
- Xin lỗi, vì gấp quá.
Bao Nghị nói, nhìn một chút, nói:
- Hồ Ngọc Muội đã khai ra đám người Thôi Tân Viễn, Dương Du chỉ đạo cho đám Lý Thuận Phong đánh Mã Thụ Phong ở Hồng Cốc Trại đến tàn phế, chuyện này đã là án hình sự rồi. Lập tức dẫn những người này về cục để xử lý.
Đúng lúc này, Tổng giám đốc Quách miệng cứng lại, không dám nói lại câu nào. Còn đám người Dương Du thì tên nào tên nấy sắc mặt đen xì như miếng gan lợn, ngoan ngoãn để cho cảnh sát đưa lên xe,
- Tổng giám đốc quách, tôi thấy trạm điện của các ông phải được thay đổi rồi đấy. Từ trên xuống dưới đều đã hỏng hết rồi. Vừa nãy không phải nói qua rồi đó sao, có gì thì từ từ thương lượng. Làm sao mà sai người đánh người ta đến tàn phế đi như vậy, đó là vi phạm pháp luật có biết không?
Trần Húc cũng quay sang giáo huán Quách Dương mấy câu. Sau đó quay sang Bao Nghị nói:
- Nhất định phải điều tra rõ ràng, để cho dân chúng một câu trả lời thỏa đáng.
Trần Húc cũng là vì bị ép mà thôi, đã xảy ra chuyện như vậy rồi, Hồ Ngọc Muội cũng khai ra rồi. Diệp Phàm chẳng cần phải dùng cái gì ghê gớm, chỉ hỏi vài câu là đã khai ra hết rồi. Cái này, đúng là sự thật.
Vì vậy, Trần Húc đành phải đứng ra tỏ thái độ một chút. Nếu không dân chúng sẽ còn coi Phó chủ tịch tỉnh Trần ra cái gì nữa. Hồ Quý Thiên tự nhiên cũng giả bộ mà nói với Bao Nghị vài câu.
- Chúng ta đi thôi.
Trần Húc chẳng có tâm trí nào mà ăn cơm nữa, lập tức quay người đi luôn. Hôm nay vốn muốn cho Diệp Phàm một trận, ai dè kết quả lại như vậy. Chuyện này mà truyền lên tỉnh thì không biết giấu mặt vào đâu nữa.
- Phó chủ tịch Trần, ăn cơm xong đã rồi mới đi chứ?
Quách Dương hỏi?
- Không ăn nữa, không nuốt nổi.
Trần Húc trùng mặt xuống, cũng chẳng để cho Quách Dương chút thể diện nào.
- Vậy chuyện của trạm điện chúng tôi giải quyết thế nào? Tập đoàn Vạn Thắng chúg tôi có thể thay người khác đến quản lý. Còn việc dừng sản xuất thì không được đâu.
Quách Dương vội chạy theo nói.
- Ông đi mà hỏi Bí thư Diệp ấy, đừng có hỏi tôi, chuyện này tôi không quản được.
Trần Húc không thèm để ý đến Quách Dương nữa, mà chui thẳng lên xe luôn.
- Bí thư diệp, chuyện này có thể thương lượng một chút không?
Quách Dương nói đến đây, Diệp Phàm đã trả lời:
- Xin lỗi Tổng giám đốc Quách, tôi phải đi ăn cơm cùng lãnh đạo. Nếu không, lãnh đạo sẽ chê chúng tôi là một bữa cơm cũng không có. Làm cấp dưới mà.
- Nói xong, Diệp Phàm cũng đi luôn, để lại Quách Dương với sắc mặt đen xì. Chỉ mấy phút sau, trạm điện lại khôi phục lại.
- Đây là chuyện chết tiệt gì thế không biết, một lũ khốn khiếp.
Quách Dương mắng một câu.
- Làm sao mà đến nông nỗi này?
Chủ tịch tập đoàn Vạn Thắng Liễu Tây Hà nói trong điện thoại.
- Tôi cũng không rõ lắm, cái tên Bí thư Diệp và Bao Nghị đó hung hãn quá. Bọn họ không dọa gì mà đã mềm nhũn ra rồi.
Quách Dương nói.
- Tôi thấy vị Phó chủ tịch tỉnh Trần và Hồ Quý Thiên kia cũng chẳng ra sao. Chỉ một Bí thư Thành ủy mà cũng không giải quyết được thì còn có tác dụng gì chứ?
- Ông tưởng dễ như thế à? Tổ ong vò vẽ đó.
Khi gặp phải kẻ cứng rắn như Diệp Phàm, thì bọn họ đều chùn bước. Dù sao, bọn họ cũng phải suy nghĩ để làm sao không làm hại đến chính mình chứ. Tuy nhiên, ông nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau nghiêm túc một chút.
Những lời trước của Chủ tịch Liễu, Quách Dương nghe câu được câu chăng, nhưng câu cuối cùng của ông ta khiến cho ông ta không khỏi toát mồ hôi hột.
Quách Dương đã hiểu, rằng đây là Chủ tịch Liễu đang cảnh cáo mình. Phỏng chừng chuyện Hồ Ngọc Muội người ta đã biết cả rồi. Chỉ là không nói ra mà thôi. Xem ra, trạm phát điện Hồng Cốc này cũng có người thân tín của Chủ tịch Liễu đang quan sát rồi.
- Chủ tịch Liễu, liệu có xả nước không đây? Có lẽ đây là Diệp Phàm đang cố ý chơi chúng ta nếu như không chịu xả thì không biết hắn còn giở trò gì nữa.
Quách Dương nói.
- Không xả, tôi muốn xem xem, không có nước thì liệu dân chúng Hồng Cốc Trại có làm thịt Diệp Phàm hay không. Hắn muốn ép tôi ư, Liễu Tây Hà tôi là người nào chứ, nói năng tử tế thì có khi còn thương hại mà xả cho ít nước. Còn đằng này nó muốn chơi mình, thì mình cũng phải chơi lại đến cùng. Tiền là cái gì chứ, Liễu Tây Hà tôi không thiếu chút tiền này.
Cho dù trạm phát điện Hồng Cốc này có tan nát thì cũng không được xả nước. Tôi muốn Diệp Phàm phải quỳ trước mặt tôi mà xin. Bí thư Thành ủy thì là cái thá gì chứ?
Liễu Tây Hà hừ một tiếng xong thì cúp máy.
Đám người Trần Húc ăn xong bữa cơm, không thèm nghỉ ngơi mà vội vàng đi luôn.
Buổi chiều.
Ngọc Xuân Phong đi vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp, đám người Tam Thúc Công của Hồng Cốc Trại có phản ánh là tại sao lại không xả nước nữa? Bao giờ mới nhìn thấy nước nữa?
Ngọc Xuân Phong sắc mặt lo lắng hỏi.
- Thế đã trả lời bọn họ chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái này khó mở miệng quá, quan trọng là Chủ tịch Liễu của Tập đoàn Vạn Thắng kìa. Tôi nghĩ việc này khó đấy. Trạm phát điện Hồng Cốc tuy nói một vài năm cũng lãi hàng chục triệu, nhưng chút tiền này so với tài sản của bọn họ thì chẳng thấm vào đâu. Hiện tại bọn họ rõ ràng là muốn hy sinh trạm điện này rồi thì họ sẽ chơib đến cùng đó. Nếu như không có nước, thì dân chúng sẽ sống kiểu gì đây? Dân còn tin chúng ta nữa không? Nếu họ mà gây ra chuyện gì thì phiền phức to. Huống hồ, Bí thư Diệp nói trước dân rằng sẽ có nước, nhưng chỉ mới xả được một ngày đã dừng rồi. Hiện tại cách tết còn có mấy ngày nữa đâu. Mới nhìn thấy chút hy vọng đã bị dập tắt rồi, dân chúng không tức mới là lạ. . .
Ngọc Xuân Phong sắc mặt lo lắng nói.
- Anh lập tức xuống Hồng Cốc Trại đi, phải trấn an dân chúng. Nước thì tôi sẽ có cách, bảo bọn họ cứ bình tĩnh.
Diệp Phàm hừ lạnh, nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Đúng rồi, anh mang theo mấy triệu xuống hồng Cốc Trại nhé. Cứ giải quyết vấn đề mà bọn họ khó nhất cái đã.
- Chỉ có thể như vậy thôi, mấy triệu cũng lớn đấy, nhưng dân đông như thế cũng chẳng thấm vào đâu. Tuy nhiên, tôi sẽ cố trấn an bọn họ. Hy vọng cái tết này êm đẹp mà qua đi.
Ngọc Xuân Phong gật đầu nói.
- Bao Nghị, bọn họ đã khai chưa?
Diệp Phàm gọi điện cho Bao Nghị nói.
- Hồ Ngọc Muội thì khai rồi, tuy nhiên, những người khác như Thôi Tân Viễn chẳng hạn, vẫn còn cứng đầu lắm. Hình như bọn chúng đang đợi Quách Dương đến cứu thì phải.
Bao Nghị nói.
Vương Triều và Lý Cường sắp đến rồi, bất luận thế nào, hôm nay cũng phải làm cho xong mấy tên cứng đầu này. Tất cả chuẩn bị cho tốt. Tuy nhiên, nước xa không cứu được lửa gần. Quan trọng là phải điều tra ra nguyên nhân, tìm được chứng cứ rồi mới có thể ép Liễu Tây Hà cúi đầu được. Nếu không, căn bản là không thể có nước được. Diệp Phàm tôi sẽ thất hứa với dân chúng Hồng Cốc Trại.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện lớn như vậy, lại mấy năm rồ, chúng ta cũng không phải thần tiên, làm sao có thể điều tra ra ngay được chứ
Bao Nghị tỏ ra khó xử, nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên, nếu không giải quyết được việc này thì không có nước, cái này, thật là khó làm quá.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phàm reo lên, Diệp Phàm biết ngay là của Vương Triều và Lý Cường rồi. Diệp Phàm liền đi thẳng đến cục Công an luôn.
Vương Triều chẳng kịp nghỉ ngơi, liền đi vào phòng thẩm vấn luôn. Gã chẳng nói câu nào, lập tức thi triển Phân cân thác cốt thuật.
Bên trong liền truyền đến những tiếng kêu thảm thiết của đám người Thôi Tân Viễn. Thêm vào Hóa âm mê thuật của Diệp Phàm nữa, không lâu sau đám người này đều đã khai nhận toàn bộ.
Có thể đi bắt Quách Dương rồi.
Bao Nghị cười nói.
- Kỳ lạ thật, Thôi Tân Viễn là trạm trưởng trạm phát điện, lại không biết chuyện mờ ám của trạm điện, Xem ra, chuyện này bọn họ rất bảo mật. Hơn nữa, cũng có thể nhìn ra. Thôi Tân Viễn vẫn chưa được tính là tầng trung tâm của tập đoàn Vạn thắng.
Vương Triều cau mày nói.
- Lập tức đi bắt Quách Dương, không chừng có thể moi được điều gì đó từ miệng của hắn.
Diệp Phàm nói. Bao Nghị lập tức gọi điện giao nhiệm vụ cho cảnh sát đi làm. Tuy nhiên, lại nhận được tin rằng Quách Dương mất tích rồi.
- Lợi hại quá nhỉ, việc này chắc chắn là Liễu Tây Hà sắp xếp từ trước rồi. TQ rộng lớn như vậy, muốn tìm một người cũng khó.
Bao Nghị phẫn nộ đấm một nhát xuống bàn nói.
- Từ đây cũng có thể nhìn ra được, Quách Dương chắc chắn sẽ hiểu nội tình của Trạm phát điện, chúng ta hơi sơ suất rồi.
Vương Triều nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Hừ. Theo Quách Dương còn có những người khác nữa mà.
Như những kẻ ban đầu gây ra chuyện này là Bí thư Huyện ủy Hồng Lĩnh là Trịnh Mãn, Chủ tịch huyện Thường Thanh và người phụ trách phòng Thủy điện Mạc Lý Tài thì đều không sao.
Trịnh Mãn được điều đến sở Xây dựng đảm nhiệm chức Phó giám đốc sở, còn Thường Thanh thì đến Hồng huyện thuộc thành phố Long Giang nhậm chức Bí thư Huyện ủy.
Mạc Lý Tài đến Tổng công ty điện lực, đảm nhiệm chức Phó tổng giám đốc. Người này được hưởng đãi ngộ cấp Cục phó. Ba người đồng thời được đề bạt, trong đó không có quỷ thì trẻ con nó cũng chẳng tin.
Diệp Phàm khoát tay nói.
- Cứ âm thầm tóm ba người này, chỉ cần anh Diệp dùng một ít thủ đoạn, thì còn sợ bọn họ không khai nhận sao. Một khi đã vạch trần ra rồi, chúng ta liền nắm thế chủ động. Đến lúc đó, không chừng còn có thể nắm được trạm điện Hồng Cốc. Chỉ cần nắm được thì việc xả nước không phải việc của chúng ta rồi sao?
Vương Triều nói.
- Không dễ dàng như vậy đâu, cho dù là ba tên này khai ra thì cũng không thể nắm được trạm điện Hồng Cốc trước cuối năm nay được.
Trong chuyện này liên quan đến khá nhiều vấn đề. Chủ yếu là nguyên Bí thư Huyện ủy Trịnh Mãn được điều lên sở tỉnh. Chuyện này khiến tôi có suy nghĩ rằng, trong việc này liệu có phải Khổng gia đứng sau thao túng không?
Nếu thật sự có chuyện như vậy, thì chuyện trở nên phức tạp rồi. Muốn giành được nửa phần thôi cũng khó.
Mà việc cấp bách của chúng ta là giải quyết vấn đề nước dùng cho nhân dân Hồng Cốc Trại. Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, có biện pháp gì không, mọi người nói nghe coi.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn hai người một cái, hỏi.
- Còn có cách gì nữa chứ, người ta không chịu xả nước, mà chúng ta lại không thể cưỡng chế. Lời của Trần Húc lúc đi cũng có ý chỉ ra rồi. Bảo chúng ta thương lượng. Mà thương lượng cái con khỉ gì chứ. Đợi thương lượng xong thì hỏng hết chuyện rồi.
Bao Nghị càu nhàu nói.
- Cái này đương nhiên là chiêu trò của Trần Húc mà thôi. Biết là việc này không thể thương lượng được mà vẫn còn kêu chúng ta thương lượng. Trần Húc căn bản chẳng có gì tốt đẹp cả. Tuy nhiên phải có cách gì mới được.
Vương Triều cau mày nói.
- Vương Triều, tôi bảo cậu điều tra tập đoàn Vạn Thắng, cậu đã điều tra ra được gì chưa?
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi.
- Anh muốn biết về mặt gì? Tin tức điều tra tương đối nhiều, nhất thời tôi cũng chưa biết bắt đầu từ đâu.
Vương Triều có chút sửng sốt nói.
- Lợi nhuận của tập đoàn Vạn Thắng là từ đâu tới? Ngành trụ cột của bọn họ là gì? Và quan trọng là đối thủ kinh doanh của bọn họ là ai? Hiện tại bọn họ đang vội làm những cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Vốn đăng ký của tập đoàn Vạn Thắng tận 3 tỷ, ngành trụ cột của bọn họ không phải là đầu tư điện lực mà là chế tạo mua bán thiết bị điện lực.
Đối thủ chủ yếu của bọn họ ở tỉnh Tấn Lĩnh là tập đoàn Thông Đạt. Bởi vì tập đoàn này kinh doanh sản xuất ngành tương tự.
Hai tập đoàn này đều nhập nguyên liệu từ tập đoàn Tinh La. Theo điều tra của tôi, vì cũng cuối năm rồi, ngân hàng cũng thắt chặt hơn.
Mà tập đoàn Vạn Thắng bây giờ còn nợ của tập đoàn Tinh La những hơn năm trăm triệu nữa.
Phỏng chừng, Vạn Thắng đang đợi ngân hàng cho vay tiền để trả nợ.
Anh Diệp có thể tìm được điều gì trong đó không?
Vương Triều vừa lật tài liệu, vừa nói.
- Nếu chúng ta đem những khoản nợ này của Vạn Thắng làm quấy đảo lên, thì bọn họ sẽ không kiếm đâu ra tiền để trả cho tập đoàn Tinh La.
Nếu chúng ta có thể đả thông bên phía Tinh La, để bọn họ đứng ra đòi tiền của Vạn Thắng, còn bên này thì cùng với tập đoàn Thông Đạt giành thị trường. Dưới giáp công của hai phía, tập đoàn Vạn Thắng sẽ phải tăng sản xuất lên.
Chủ yếu là để giành thị trường, mà bọn họ lại không có tiền, thì liệu có thể ép xả nước không?
Diệp Phàm nói.
- Chỉ sợ là Tinh La không dám ép Vạn Thắng thôi, dù sao bọn họ cũng mất đi một khách hàng lớn nư Vạn Thắng. Bọn họ hợp tác với nhau cũng được mười mấy năm rồi.
Mà Thông Đạt muốn thắng được Vạn Thắng trong việc chiếm lĩnh thị trường trong thời gian ngắn thì không thể.
Dù sao, cuối năm rồi, thời gian quá gấp. Mà lại còn phải quấy đảo khoản nợ của ngân hàng thì e rằng cũng khó.
Dù sao, ngân hàng ở Tấn Lĩnh cũng tương đối nhiều, chỗ này không được thì có thể đi chỗ khác. Liễu Tây Hà ở tỉnh vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn đấy.
Trừ phi chủ quản ngân hàng ám thị không cho Vạn Thắng vay thì còn có khả năng.
Vương Triều phân tích nói.
- Chủ quản của ngành ngan hàng chính là Ngân hàng nhân dân TQ và Giám sát ngân hàng. Nếu chúng ta muốn tìm thì chắc chắn phải đi tìm ngân hàng ND rồi.
Tuy nhiên, về phương diện này cũng ta không ai quen biết gì cả. Nếu như tìm cấp trên của các ngân hàng ở Tấn Lĩnh thì quá mất thời gian.
Huống hồ, có những ngân hàng chưa chắc đã đồng ý với chúng ta. Cái này, chắc không thể thực hiện được rồi.
Vương Triều nói.
- Không cần biết là dùng cách gì, vài ngày nữa là bước sang năm mới rồi. Làm sao để Vạn Thắng đồng ý xả nước chứ?
Bao Nghị có chút buồn bực nói.
- Mẹ kiếp, thật là tức chết đi được. Cho nổ cửa sắt chặn nước đi là xong.
Vương Triều tức giận quát lên.
Bao Nghị thiếu chút nữa phát nghẹn. Một lúc sau mới nói:
- Cũng là một ý kiến hay, nhưng ảnh hưởng quá lớn. Nếu như có thể làm mà không để lộ dấu vết thì cũng khá là khó. Huống chi, đập lớn liệu có bị ảnh hưởng không? Cái này, hậu quả nghiêm trọng quá.
- Cho nổ thì chắc chắn là không được rồi. Chúng ta không thể khiến cho gân cốt của mình bị thương được. Trạm điện Hồng Cốc nằm trong địa bàn thành phố Đồng Lĩnh, chúng ta không thể để chính nhà máy của mình bị thương được. Tuy nhiên, gõ nhẹ một chút thì được.
Diệp Phàm thản nhiên cười, vẻ mặt lộ ra chút gì đó thần bí, nói.
Đi ra khỏi cục công an, ngồi lên xe.
- Anh Diệp tính sẽ làm như thế nào? Cho chỉ thị là được.
Vương Triều lái xe, vẻ mặt như tên trộm, hỏi.
- 3 miệng cống của đập Cốc Khê tôi đã xem qua rồi. Lúc khởi động thật ra là dùng máy để kéo dây xích lớn, mở từ từ cổng sắt chắn nước ra. Mở đến mức độ nào đó, thì nước sẽ theo độ nghiêng của cống mà chảy ra. Cửa thả càng thấp thì lượng nước chảy ra càng lớn.
Diệp Phàm nói.
- Ý của anh là chúng ta làm đứt hai sợ dây xích kia sao? Đến lúc đó chỉ sợ đến miệng cống cũng bị trôi xuống hạ du mà thôi.
Được như vậy, miệng cống to như thế bọn họ muốn giả bộ cũng khó.
Cuối năm, dân chúng Hồng Cốc Trại có nước dùng rồi. Chúng ta cũng có thể lợi dụng thời gian trống này để điều tra vụ nhà máy điện mua rẻ. Một khi đã nắm được chứng cứ vào tay thì việc cũng coi như được giải quyết.
Vương Triều nói.
- Ừ, còn phải chu toàn một chút. Nếu không, thì giấu đầu hở đuôi thôi. Cậu suy nghĩ một chút xem, nếu không cẩn thận thì người ta chắc chắn sẽ nói Diệp Phàm tôi sai người giở trò. Mặc dù cục Công an cũng không làm được gì. Nhưng đa số sẽ cho rằng tôi sai người làm. Điều này ảnh hưởng không tốt chút nào.
Diệp Phàm nói.
- Cũng phải, người phía dưới thì không sao. Dân chúng Hồng Cốc Trại còn trầm trồ khen ngợi. Còn lãnh đạo tỉnh thì e rằng sẽ ôm hận trong lòng.
Sẽ cho rằng một Bí thư Thành ủy mà lại sai người đi làm việc này, đúng là không có đầu óc.
Tuy nói là tốt cho dân chúng. Nhưng lãnh đạo sẽ cho rằng mình là kẻ không đáng tin cậy, sau này sẽ liệt mình vào danh sách đen mất.
Vương Triều gật đầu nói.
- Cho nên, phải làm cho quang minh chính đại, để cho mọi người tâm phục khẩu phục mới được.
Diệp Phàm cười thần bí nói.
- Làm sao có thể được?
Vương Triều phanh xe cái ‘két’. Quay đầu lại nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt không tin, hỏi:
- Muốn giở âm mưu lại còn đòi quang minh chính đại, tôi chưa nghe là có chuyện này đâu đấy.
- Rất đơn giản mà, đến lúc đó chúng ta sẽ cắt đứt một bộ phận của xích sắt đó thôi. Về sau chúng ta quang minh chính đại mà đến đập Cốc Khê kiểm tra công tác an toàn.
Đến đập, lãnh đạo của trạm điện Hồng Cốc nhất định sẽ ra trình diện. Đến lúc đó một tiếng ầm vang, cửa sắt kia sẽ ‘ngoan ngoãn’ mà mở ra.
Không chừng, dòng nước ập ra khiến cho miệng cống cũng bị trôi mấy. Đây đối với cả con đập mà nói hẳn là không bị tổn thương gì.
Đến lúc đó, tất cả mọi người nhìn thấy đây là vì bọn họ làm tốt việc mở miệng cống một cách an toàn. Chúng ta có thể giáo huấn cho bọn họ một bài học. Cái này, chất lượng đó chứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi nói này đại ca, anh thật là nham hiểm đấy. Tuy nhiên, làm sao mới có thể khống chế một cách khéo léo được như vậy? Cái này, không phải là điều khiển từ xa chứ?
Vương Triều hỏi.
- Ha ha, cậu đã quên Diệp Phàm này là cao thủ thập đẳng rồi sao?
Về phần cắt thì tôi sẽ xử lý. Đối với một cao thủ thập đẳng, việc cắt đứt xích từ xa này không khó gì cả.
Trừ phi, tổ A đến điều tra, bằng không, cảnh sát bình thường thì bó tay thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Điều đó đương nhiên rồi, tuy nhiên chỉ sợ Liễu Tây Hà sẽ một lòng muốn đấu với chúng ta. Cái miệng cống kia bọn họ chỉ mất vài ngày là có thể lắp đặt được. Như vậy không phải sẽ lại bị mất nước sao?
Vương Triều vẫn có chút không yên lòng nói.
- Điều này dễ mà, chúng ta lại làm tiếp cho thân núi lở ra. Cuối năm, ai lại tình nguyện đi dọn hết đất đá ở đường chứ.
Với lực của tôi tảng đá mấy tấn cũng không làm khó được. Cách trở như vậy, nếu không có một tháng thì bọn họ không thể đóng nước lại được.
Hơn nữa, chúng ta phát động mọi người cùng xây một con đập đá. Bên trong lấy bùn đất bịt chặt lại. Hai ba ngày sau là có thể dùng được rồi.
Mặc dù là một tháng sau bọn hỏ giả vờ đóng nước lại, thì nhân dân Hồng Cốc Trại cũng có thể tích trữ được nước mà dùng tạm.
Chỉ cần có thời gian, trong vòng hai tháng, chúng ta còn không làm rõ được vấn đề ở trạm phát điện hay sao?
Diệp Phàm nói.
- Cao minh, cao mình. Tuy nhiên, đồng chí Liễu Tây Hà thật không may mắn tẹo nào. Gặp đúng phải một quái nhân như anh. Hắn bị như vậy, âu cũng là gieo quả gì gặt quả đó. Năng lượng của anh như vậy, Bí thư Thành ủy không có cách nào làm được.
Vương Triều cười nói, sau đó nhấn ga chạy tiếp.
- Ha ha, có bản lĩnh như thế nào thì làm việc thế đó thôi. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, thì cái gì cũng được.
Diệp Phàm cười nói.
Diệp Phàm hành động nhanh chóng, đem ý tưởng nói cho Ngọc Xuân Phong. Bên kia liền phát động dân chúng Hồng Cốc Trại tiến hành.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
Lực lượng của quần chúng là rất lớn. Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, đã có thể làm được ba cái đập, rộng 6 mét, cao bốn mét để chặn sông rồi. Đập được làm rất đơn giản, tuy nhiên để ngăn nước thì không có vấn đề gì.
Mà bên này Vương Triều và Lý Cường phân công nhau hành động, bản đồ miệng cống cũng đã làm xong. Còn Lý Cường thì đã tìm được địa điểm để có thể cho lở núi.
Bởi vì đi đến trạm phát điện chỉ là một quốc lộ nhỏ. Bình thường, ngoài những người đi đến trạm phát điện ra thì những ảnh hưởng khác đối với giao thông là không lớn lắm.
Diệp Phàm cũng chỉ có thể thở dài. Năm cùng tháng tận rồi, những cách hợp pháp thì nhất thời không có hiệu quả, vì dân vì nước mà phải đi đường ngang ngõ tắt này.
Cái này, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe Ngọc Xuân Phong báo cáo, nói là đập ngăn nước của Hồng Cốc Trại cũng tương đối chắc rồi.
Ngày 27 âm lịch, Mễ Nguyệt vội vã bước vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Xem vẻ mặt của cô thế này, chắc có việc gì rồi phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vâng.
Mễ Nguyệt gật đầu. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Chủ tịch HĐQT tập đoàn Vạn Thắng- Liễu Tây Hà bốn giờ chiều không ngờ đã đích thân dẫn theo một đoàn người đi đến trạm điện Hồng Cốc.
Và tiến hành bổ nhiệm tân trạm trưởng trạm phát điện. Người này tên là Mâu Hùng Phi. Mà Mâu Hùng Phi cũng tuyên bố một loạt tầng quản lý của trạm điện, ví dụ như phó trạm trương chẳng hạn.
Mà tầng quản lý cơ bản đã được thay thế. Điều quỷ dị ở Mâu Hùng Phi này là Phó tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Thắng.
Trước kia, Quách Dương gọi là Phó tổng giám đốc, thật ra không phải tổng giám đốc của tổng công ty mà là phó tổng giám đốc của khối ngành điện mà thôi.
Mà Mâu Hùng Phi là Phó tổng giám đốc của cả tập đoàn, là trợ thủ đắc lực của Liễu Tây Hà. Kêu ông ta đến trạm phát điện Hồng Cốc làm trạm trưởng, điều này thật sự khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
- Cái này bình thường mà, tầng quản lý của trạm phát điện này đã bị Bao Nghị bắt về cục rồi. Bọn họ còn có thể không đổi người sao?
Tuy nhiên, chỉ hai ngày nữa thôi là năm mới rồi. Thời điểm này chẳng lẽ Vạn Thắng không còn việc gì để làm hay sao? Cũng lạ thật, Liễu Tây Hà đích thân tới đây thật khiến cho người ta có cảm giác dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà.
Trạm điện này nhỏ như vậy, đối với khối tài sản mấy tỷ của tập đoàn Vạn Thắng kia mà thối thì chỉ giống như một miếng thịt nhỏ.
Liễu Tây Hà đang có ý định gì vậy? Mâu Hùng Phi đến, đúng là tăng cường thực lực cho trạm điện Hồng Cốc. Chẳng lẽ mục đích phái ông ta đến là để giữ trạm lâu dài, để đấu với UBND Đồng Lĩnh chúng ta hay sao?
Diệp Phàm rút một điếu thuốc, vừa châm vừa nói.
- Chẳng lẽ là để đối phó với việc kiểm tra của thành phố vào ngày mai. Sáng nay cục Giám sát an toàn thành phố, cục Thủy điện đều thông báo chp trạm phát điện Hồng Cốc, Liễu Tây Hà 4 giờ chiều mới vội vàng tời trạm phát điện Hồng Cốc, đây liệu có phải vì để chuẩn bị cho buổi kiểm tra ngày mai không?
Mễ Nguyệt vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Ha ha, xem ra đúng là như thế rồi. Liễu Tây Hà đến để làm chỗ dựa cho trạm phát điện Hồng Cốc đó. Người ta vẫn là thành viên của Ủy ban Mặt trận tổ quốc tỉnh. Đến lúc đó lôi cái danh này ra thì cũng có chút tiếng nói đấy. Tuy nhiên, tập đoàn Vạn Thắng có cho người đến không?
Diệp Phàm cười cười hỏi.
- Hình như không chỉ có vậy đâu. Cùng đi còn có chủ tịch của mấy doanh nghiệp lớn nữa. Ví dụ như Chủ tịch tập đoàn Đức Thăng, Trần Bộ Lâm, rồi thì Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thu Thủy, Thái Bình Sinh. Hai người này đều là những nhà doanh nghiệp lớn ở tỉnh chúng ta. Hơn nữa còn là một trong những thành viên trung tâm của hội Thương nghiệp Long Giang.
Mễ Nguyệt nói.
- Đây rõ ràng là muốn đấu với chúng ta rồi. Mấy ngày trước là đoàn đại biểu của Ủy ban mặt trận tổ quốc, hôm nay lại là hội thương nghiệp. Việc thay đổi này, Diệp Phàm tôi thích.
Diệp Phàm tựa dần vào ghế, miệng nhả ra một vòng khói, vẻ mặt tươi cười nói.
- Bí thư Diệp, chỉ sợ ngày mai bọn họ sẽ gay ra chuyện gì thôi. Chúng ta phải nghĩ trước biện pháp ứng đối đi.
Ba người này tuy nói không phải là quan viên, cũng chẳng thể quản được chúng ta. Tuy nhiên, sau lưng bọn họ chắc chắn có quan to nâng đỡ.
Hơn nữa, bọn họ hợp lại, lấy danh nghĩa là hội Thương nghiệp. Đến lúc đó chắc sẽ có một đám tiểu thương đi sau ồn ào.
Hơn nữa, nếu như bọn họ nói gì lung tung trên báo thì cũng là phiền phức đấy. Huống hồ, nếu làm lớn lên thì sẽ bị lãnh đạo Tỉnh ủy chú ý.
Cái này, ảnh hưởng không tốt chút nào.
Mễ Nguyệt có chút gấp gáp nói.
- Ha ha, đừng có vội. Chúng ta làm việc chính nghĩa, đó là vì dân chúng Hồng Cốc Trại. Tôi tin là ông trời cũng ủng hộ chúng ta thôi. Ông trời cũng có mắt mà.
Diệp Phàm vẫn vẻ thản nhiên như ban nãy, khiến Mễ Nguyệt cảm thấy rất ngạc nhiên.
Rạng sáng hôm sau, Diệp Phàm đích thân lĩnh quân, dẫn theo mấy đồng chí của Cục giám sát an toàn, Thủy điện, Công an đi thẳng đến huyện Hồng Lĩnh.
Đoàn của Diệp Phàm đầu tiên là đi một vòng mấy mỏ và nhà xưởng. Về phương diện an toàn cũng nói dăm ba câu khách sáo. Cái này đương nhiên là để ngụy trang rồi. Khoảng 10 giờ sáng thì đi đến Cốc Khê.
Nhìn thấy đập lớn, phát hiện có mấy chục người đang đứng trên đập.
Có một người đàn ông thân cao chừng mét tám, mặc bộ áo choàng đen, khuôn mặt to tròn, trông rất có phong độ đang đứng trên đập chỉ trỏ.
Đó chính là Liễu Tây Hà, Diệp Phàm đã sớm gặp người này rồi.
- Không ngờ Bí thư Diệp lại đích thân đến kiểm tra an toàn, thật sự là vinh hạnh cho trạm phát điện nhỏ bé này quá.
Không ngờ Liễu Tây Hà cùng mọi người lại đi xuống, vẻ mặt khí phách cười cười. Cũng giơ tay về phía Diệp Phàm. Tuy nhiên, Liễu Tây Hà không cất bước đi đến chỗ Diệp Phàm, mà chỉ đứng ở đó cười cười.
Nói đến đây, Liễu Tây Hà nhìn quanh bốn phía, cười nói:
- Nếu như mỗi vị Bí thư Thành ủy đều được mẫn cán như Bí thư Diệp đây thì dân chúng có phúc lớn rồi. Bí thư Diệp quả là một cán bộ tốt.
Liễu Tây Hà nói những lời này, đương nhiên là với giọng điệu châm chọc rồi.
- Như thế không phải là khiến Bí thư của chúng ta mệt chết sao?
Một tên có chòm râu ngắn đứng bên cạnh châm chọc một câu. Người này dương nhiên là tân trạm trưởng của trạm phát điện Hồng Cốc Mâu Hùng Phi rồi. Dáng vẻ gầy gò, chẳng có dáng làm sếp tẹo nào.
- Ha ha.
Lập tức một đám người cười phá lên.
- Hùng Phi, không nên nói Bí thư Diệp của chúng ta như vậy. Cậu đang nguyền rủa Bí thư Diệp sao? Một ‘Bí thư tốt’ như thế, chúng ta mong cho sống ngàn năm ấy chứ, sao có thể mệt mà chết được. Đây là tổn thất lớn của Đảng đó.
Một lão bụng bự đứng bên phải cũng châm trọc nói, người này chính là Trần Bộ Lâm, Chủ tịch tập đoàn Đức Thăng.
Hơn nữa ba từ “Bí thư tốt” còn được ông ta gằn lên từng tiếng. Điều này rõ ràng là đang mỉa mai Diệp Phàm rồi.
- Yên tâm đi, Bí thư Diệp của chúng tôi kim cương bất hoại, không chết được đâu. Ít nhất là cũng phải sau các vị, có phải không nào?
Vương Long Đông xen vào mộtc câu, thiếu chút nữa thì làm chết nghẹn Trần Bộ Lâm.
Lão già này liền trừng mắt lên, nói:
- Anh bạn, càng già thì càng dẻo dai, những lời này cậu chưa nghe bao giờ sao?
- Đươbg nhiên là nghe nói rồi, tuy nhiên, ông lão à, già rồi thì phải giữ gìn. Lớn tuổi như vậy rồi, không chịu được sức ép như thời trẻ nữa. Xúc động quá thì sẽ làm hại đến sức khỏe đấy.
Vương Long Đông cũng không vừa, nói câu nào là ‘chết’ câu ấy.
- Ha ha, không sao, không cần cậu phải nhọc công quan tâm. Chúng tôi biết bảo vệ sức khỏe của mình. Còn cậu, thanh niên thì cũng nên biết giới hạn, đừng có tửu sắc quá đà. Hơn nữa, đừng để vì tức giận điều gì đó mà làm chuyện ngu xuẩn, sau này hối không kịp đâu.
Trần Bộ Lam cười lạnh nói.
- Không cần tổng giám đốc Trần phải nhọc công quan tâm, bản thân tôi từ trước tới giờ luôn giữ mình trong sạch. Còn ông thì phải chú ý đấy.
Vương Long Đông cười khan một tiếng, đáp trả Trần Bộ Lâm. Khiến cho lão già này tức đến nghẹn họng.
Hai bên đều đi chầm chậm, bàn tay Diệp Phàm cuối cùng cũng bắt chặt lấy tay của Liễu Tây Hà.
Hắn nhiệt tình cười nói:
- Không ngờ Ủy viên Thường vụ Liễu lại đích thân đến nơi hẻo lánh này của chúng tôi. Thật là vinh dự cho Diệp Phàm tôi.
Hành động của Diệp Phàm khiến cho một đám quan viên của thành phố Đồng Lĩnh không khỏi bất mãn, cho rằng Bí thư Diệp quá kém cỏi rồi.
Chỉ là một chủ tịch của một doanh nghiệp mà lại sợ như vậy. Lại giơ cả hai tay ra bắt nữa, ông ta đâu phải cấp trên của mình chứ.
- Đâu thể nói như vậy chứ. Đồng Lĩnh là thành phố có nhân khẩu lớn thứ hai ở tỉnh Tấn Lĩnh này, kinh tế cũng đứng thứ ba toàn tỉnh. Đây là một thành phố lớn mà.
Liễu Tây Hà ra vẻ khen Diệp Phàm. Tuy nhiên trong này đều có thể nhìn ra chút ý vụ nào đó. Nhân khẩu đứng thứ hai, thì các hạng chỉ tiêu cũng phải đứng thứ hai, đằng này kinh tế chỉ đứng thứ ba. Đây chính là ý muốn nói Diệp Phàm không biết dẫn dắt thành phố.
- Haizz, nói về cái này thì thật là hổ thẹn. Cũng may mà có doanh nghiệp của Chủ tịch Liễu mà thành phố mới đứng được ở vị trí thứ ba. Nếu không thì chắc rớt xuống thứ mấy rồi.
Diệp Phàm thở dài nói.
- Đúng vậy, Chủ tịch Liễu đã mất ba chục triệu để mua trạm phát điện Hồng Cốc, kéo kinh tế của cả thành phố phát triển. Nếu Chủ tịch Liễu chuyển toàn bộ công ty đến thì thành phố Đồng Lĩnh của chúng ta còn không xếp thứ nhất sao?
Vương Long đông cười khan một tiếng.
Ha ha…
Mấy đồng chí bên thành phố Đồng Lĩnh đương nhiên cũng phối hợp với nhau mà cười ha hả.
- Hổ thẹn quá, chúng tôi thực sự không thừa tiền để đầu tư cho Đồng Lĩnh nữa rồi. Nếu UBND thành phố với tư duy như vậy, thì có lẽ sẽ cho rằng doanh nghiệp đều là của chính phủ.
Liễu Tây Hà tôi có chút lo lắng, khi đến thành phố Đồng Lĩnh đầu tư thì tập đoàn Vạn Thắng sẽ biến thành đơn vị hạ cấp của Bí thư Diệp, mà tôi lại trở thành cấp dưới cuả Bí thư Diệp.
Cái này, tuy rằng tôi bất tài thạt, nhưng cũng không muốn nằm dưới cờ của Bí thư Diệp. Đương nhiên, nếu như một số Bí thư Thành ủy nào đó khiến tôi yên tâm thì chúng tôi cũng đồng ý gặp, chỉ có điều…
Liễu Tây Hà nói những lời này đương nhiên là ám chỉ Diệp Phàm cường đạo rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong