Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 221: Không ngờ đến thật.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Ý loạn một hồi, Diệp Mặc lại lần nữa gặp khó khăn, luyện chế bùa khó khăn quá. Hơn nữa còn là thứ tốn tiền, mặc dù nói dễ dàng, nhưng nếu luyện chế lại không phải là chuyện dễ dàng.
Máu của yêu thú nơi này không có, tuy nhiên có thể dùng dã thú hung mãnh thay thế, chủ yếu nhất là luyện chế bùa rất tốn thời gian. Lần trước Diệp Mặc tốn một tháng mới luyện chế ra tám tấm phù lục, nhưng Hỏa Cầu Phù chỉ bằng nửa tám tấm bùa kia, Diệp Mặc không cần thử, liền biết chắc không thể nề hà đạo cô kia.
Mặc dù có quan hệ với tu vi lúc đó có, nhưng Diệp Mặc cũng không cho rằng hiện tại một ngày hắn có thể luyện chế được bao nhiêu tấm.
Diệp Mặc nghĩ nửa ngày, cũng thật không nghĩ ra phương pháp bảo toàn sinh mạng tốt hơn. Không thể nâng cao tu vi, chỉ có thể nâng cao trang bị. Xem ra hôm nay không thể nhìn thấy Tố Tố, tuy nhiên biết Tố Tố ở trong này là được rồi, đi về chuẩn bị đồ trước.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại trở về dọc theo đường cũ. Hắn quyết định luyện chế bùa trước, đến lúc đó mang theo số lượng bùa lớn, lại đến tìm người phụ nữ Tĩnh Tức gây phiền toái.
Luyện chế bùa cần lượng lớn tiền, nhưng Diệp Mặc trên người bây giờ lại không có bao nhiêu tiền. Lần trước giúp bác của Trác Ái Quốc chữa bệnh, nể mặt Trác Ái Quốc, hắn cũng không tiện nhận tiền, bây giờ mới biết được chính mình thiếu tiền dùng cỡ nào.
Chẳng qua là máu thú, Diệp Mặc thật ra có biện pháp, hắn ở Vô Lượng Sơn tìm tòi suốt một đêm, săn bắt được một con báo và một con sơn dương. Lấy được hai loại máu của hai con, cũng kha khá.
Thu gom máu động vật xong, Diệp Mặc rời Vô Lượng Sơn đi tới thành phố Du Nguyên.
Thành phố Du Nguyên cách Vô Lượng Sơn không xa, Diệp Mặc ở trong này mua số lượng lớn giấy vàng loại tốt nhất còn mua mực rồi nghiên nữa, lại mua một cây bút lông sói, trên người chỉ có mấy chục ngàn cũng tiêu hao sạch sẽ rồi.
Trong lòng muốn gọi điện thoại cho Nhị Hổ, hỏi xem có tiền hay không, ngẫm nghĩ một chút Diệp Mặc bỏ qua ý nghĩ này. Hiện tại mình không ở Lạc Thương, Nhị Hổ khẳng định kinh doanh không tốt, nói không chừng không có cuộc làm ăn nào, đây cũng là có khả năng đấy, nếu chẳng may Nhị Hổ biết mình rất cần tiền, còn khiến y có gánh nặng tâm ly, hay là trước hết sử dụng nguyên liệu trên tay rồi nói sau.
Diệp Mặc tìm một căn phòng ở quán rượu, sau đó treo lên bảng xin chớ quấy rầy, bắt đầu tập trung chế tác bùa.
Mặc dù ý tưởng là tốt, nhưng tình huống lại làm cho Diệp Mặc thất vọng, thời gian một ngày, Diệp Mặc lãng phí hơn hai mươi phần nguyên liệu mới chế tạo ra tám tấm phù lục. Mặc dù tốt hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần, nhưng kết quả này vẫn như cũ khiến Diệp Mặc không hài lòng.
Ngày thứ hai và ngày thứ ba tốt hơn chút, tổng cộng chế tạo ra mười sáu tấm phù lục, nhưng tiêu hao tốn hơn nữa. Tiếp tục như vậy Diệp Mặc cảm giác không được, một là nguyên liệu tiêu hao quá nhanh, thứ hai là tốc độ quá chậm, cái chính là lãng phí quá nhiều.
Ngày thứ tư, một trăm phần nguyên liệu Diệp Mặc chuẩn bị chỉ còn lại có hai mươi phần, hắn nghĩ tiếp tục như vậy không được rồi. Nếu không thể đề cao phương pháp chế tác bùa, nhất định phải đi kiếm tiền rồi, chế bùa là thứ tiêu hao tiền của
…
Đường Bắc Vi nhìn chăm chú vào mắt của người đàn ông trung niên đang nói chuyện với mình, vừa rồi nhìn khuôn mặt y có cảm tình, hiện tại ở trong mắt nàng không ngờ trở nên đáng sợ như vậy.
Người này chính mình cho tới bây giờ cũng không nhận ra, nhưng y lại muốn mình đi lừa một người không quen biết. Một loại cảm giác chán ghét từ đáy lòng dâng lên, Đường Bắc Vi đứng lên nhìn nhìn người trung niên lừa gạt này,
- Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú.
Nói xong xoay người rời đi.
Người đàn ông trung niên lại không đi, chỉ có điều chậm rãi nói:
- Theo tôi được biết, mẹ của cô nếu trễ giờ giải phẫu, dự đoán nhiều nhất có thể sống đến khoảng nửa tháng. Ngẫm lại mẹ cô nuôi lớn cô không dễ dàng đâu, thật vất vả chờ cô trưởng thành, mẹ cô lại phải qua đời, nếu cô không có cách nào coi như xong, nhưng hiện tại cô có biện pháp, cô không cứu trong lòng cô tự hỏi “Cô không có lỗi với mẹ cô sao?”
- Ông…
Đường Bắc Vi xoay người, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mắt,
- Ông để cho tôi đi lừa gạt một người vốn không quen biết? Tôi cũng có lỗi với lương tâm của mình.
- Hừ.
Người trung niên hừ lạnh một tiếng,
- Trừ cô ra chúng ta không thể tìm người khác sao? Tôi nói thật với cô. Bởi vì thông cảm cho cô, mới cho cô làm. Kỳ thật việc này cũng rất đơn giản, cô chỉ cần đem người tới chỗ thì tốt rồi, còn lại không cần cô đi. Điều này cũng không thể kêu là lừa gạt, nếu hắn thật sự thích cô, tối đa cũng chỉ là cônói dối hắn một lần mà thôi.
Đường Bắc Vi sắc mặt nhanh chóng thay đổi, cô chán ghét người trước mắt, nhưng cô biết người này nói rất đúng, nếu mẹ không giải phẩu…, mẹ nhiều nhất chỉ có thể sống sót đến hai tuần lễ mà thôi.
Vừa nghĩ tới mẹ từ nhỏ đến lớn đem cô nuôi lớn, mỗi ngày đều đẩy một xe con, mặc kệ gió thổi trời mưa đều đi ra ngoài làm ăn buôn bán, Đường Bắc Vi cảm giác lòng mình đang rỉ máu.
Do dự một lúc lâu, cô rốt cục quay đầu lại hỏi:
- Đưa hắn tới chỗ nào?
…
Diệp Mặc ra khỏi khách sạn suy nghĩ kỹ một hồi, phương pháp có tiền cũng có. Tuy nhiên Khinh Tuyết đã ở tại Ninh Hải, trên người cô không có bao nhiêu tiền. Nếu không đến hỏi mượn Tô Tĩnh Văn, nàng là một phú bà, mượn ít tiền hẳn là không có vấn đề gì?
Thế nhưng hỏi phụ nữ về chuyện vay tiền, thật là khó mở miệng. Diệp Mặc suy đi nghĩ lại không còn cách nào. Hắn lấy ra một pháp khí mặt Ngọc mình làm, nhìn xem lại. Cuối cùng việc đầu tiên là quyết định đi tới cửa hàng pháp khí hỏi một chút xem có bán được giá hay không, thật sự không ai biết hàng, hắn sẽ hỏi Tô Tĩnh Văn vay tiền.
Trên đường đối diện khách sạn, một người phụ nữ trung niên đang phụ giúp một quán ăn vặt, khách đang mua bữa ăn khuya. Một chiếc xe quản lý đô thị rất nhanh lái tới, phụ nữ trung niên này vội vội vàng vàng thu dẹp quán, không cẩn thận kết quả dầu muối tương dấm phía trên toàn bộ đổ trên mặt đất.
Người phụ nữ trung niên này hồi hộp nhìn tiếng gào thét của xe quản lý đô thị, nhẹ nhàng thở phào, từ từ thu dọn những đồ vật trên mặt đất. Tuy rằng xung quanh không có bất kỳ người nào giúp đỡ, lại một cô gái chừng hai mươi tuổi đi đến trước sạp giúp người phụ nữ trung niên cùng nhau thu dọn, Diệp Mặc khẽ mỉm cười, trong lòng tự nhủ lòng của cô bé không phải xấu.
Diệp Mặc quay đầu, hỏi quầy tiếp tân khách sạn cửa hàng pháp khí ở chỗ nào, lúc này mới theo hướng cửa hàng pháp khí mà đi. Tốt nhất có thể bán pháp khí Ngọc Quyết của mình lấy tiền, nếu không thì hắn chỉ có thể tìm phụ nữ vay tiền rồi.
Cửa hàng pháp khí cách khách sạn Diệp Mặc ở lại không xa, Diệp Mặc chỉ đi thêm vài phút đồng hồ là đến liền. Cửa hàng pháp khí này là một tòa nhà riêng biệt có hai tầng lầu nhỏ, Diệp Mặc không phát hiện ra có vấn đề gì không ổn, chỉ biết cửa hàng pháp khí này ở chỗ không lớn này. Hắn đối với giá Ngọc Quyết của mình có thể bán đi lại sinh ra nghi ngờ.
Hơn nữa đối diện với cửa hàng pháp khí này không ngờ là một quán rượu, theo quan điểm kinh doanh mà nói, thật bất hợp lý
- Tiên sinh, ngài muốn mua pháp khí sao?
Diệp Mặc vừa đi vào, liền có một cô gái hai mươi tuổi ân cần lại hỏi.
- Tốt, mời ngài xem.
Cô bé này rất khách sáo, tuy nhiên Diệp Mặc lại biết, cho dù là khách sáo đi nữa, cũng không có bao nhiêu khách hàng lại đây.
Diệp Mặc đảo mắt qua trên quầy pháp khí một lần, càng xem càng thất vọng, pháp khí này so với pháp khí ở hội giao lưu pháp khí Lạc Thương hồi trước không bằng một góc, có thể nói trên quầy không có một cái nào là pháp khí thật, toàn bộ là hàng giả.
Tình huống như thế này, muốn cho ông chủ cửa hàng pháp khí này đưa giá cao thu mua pháp khí mình, quả thật là không thể nào. Diệp Mặc nghĩ lại, hay là thôi đi, lấy cũng không cần lấy ra nữa rồi.
Diệp Mặc quay đầu, vừa đi ra cửa hàng pháp khí, đã nhìn thấy cô gái mới vừa rồi giúp người phụ nữ trung niên kia nhặt đồ đạt, bị hai gã thanh niên tóc nhuộm giống như quỷ lôi kéo vào quán rượu đối diện.
Cô bé kia vừa giãy dụa, rõ ràng là nàng bị ép buộc.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, dù nói thế nào thành phố Du Nguyên vẫn là một xã hội có pháp luật, không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại xảy ra chuyện này? Chuyện này Diệp Mặc biết rất nhiều, nhưng bây giờ không phải là buổi tối, liền xảy ra chuyện này, rất ít nhìn thấy đấy.
Đối với cô gái tốt bụng này, Diệp Mặc có thiện ý hơn, hắn đang chuẩn bị đi qua, đem hai tên tóc vàng này đi. Tuy nhiên thần trí hắn lướt nhanh, nhưng không đưa ra động tác của mình.
Cô bé này tuy rằng bị hai thanh niên kia kéo đi vào, đầu của nàng tuy rằng cúi xuống giãy dụa, nhưng Diệp Mặc có thể thấy khóe mắt của nàng
Trong mắt của nàng không có kinh sợ và sợ hãi, thậm chí là vẻ mặt phẫn nộ hoang mang. Ánh mắt của cô lộ ra thần sắc áy náy, hơn nữa áy náy rất nhiều.
Bị người khác cưỡng ép bắt cóc còn áy náy? Diệp Mặc lắc lắc đầu, thần thức của hắn xem rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không tính sai. Đây là có chuyện gì? Chuyện này khác thường khiến Diệp Mặc nổi lên nghi ngờ, nhưng không lập tức đi lên cứu người.
Diệp Mặc chậm rãi đi đến quán rượu, lại nhìn chằm chằm người con gái kia, hai gã thanh niên kéo cô vào một gian phòng, sau đó đóng cửa lại ‘Thình thịch’.
Diệp Mặc không đuổi theo tới đây để cứu cô, Đường Bắc Vi nhẹ nhàng thở ra, rồi lại thất vọng. Hắn thoạt nhìn bộ dạng cũng không tệ lắm, nhìn từ xa hình dáng có chút đẹp trai và phong độ, không nghĩ tới là nhát gan như vậy, nếu hắn không mắc mưu, thì không thể trách mình không ra tay.
‘Xoẹt’ một tiếng, áo Đường Bắc Vi lại bị kéo xuống một mảng lớn, lộ ra tảng lớn lớp da thịt trắng noãn
- Các ông làm gì? Dừng tay.
Trong mắt Đường Bắc Vi lộ ra vẻ kinh hoảng, không phải nói diễn trò sao, tại sao làm thật?
- Ha ha, dừng tay, đúng ý thích của Vương Nhàn Nhàn tôi không thể không ra tay sao?
Cửa nhỏ gian phòng bên trong không ngờ mở ra, bên trong lại đi ra một gã thanh niên.
Đường Bắc Vi tức giận giãy một bàn tay ra nói:
- Tôi cùng Ngụy Vĩnh Càn là quan hệ đổi chát, hắn chỉ để cho tôi tới diễn trò, buông tôi ra.
- Ha Ha, diễn trò!
Vương Nhàn Nhàn lại cười ha hả,
- Cô thích diễn trò sao? Tốt lắm. Lang Bì diễn một đoạn, để cho tôi và cô em này vừa nhìn vừa diễn. Bộ dạng tươi ngon mọng nước này, tiền của Lão này không phí phạm đâu.
Người thanh niên tóc đỏ vẫn giữ tay Đường Bắc Vi, trả lời một tiếng, buông tay Đường Bắc Vi ra, đưa ra một điều khiển từ xa, trên TV sương mờ lập tức liền xuất hiện một đôi nam nữ trần trụi, gào thét khàn cả giọng.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 222: Giằng co.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp mặc còn đang trong lúc hoài nghi, lại thấy cô gái bị ép tiến vào quán rượu quần áo của bị bắt bị xé một mảng lớn, hơn nữa ánh mắt của cô dường như cũng bắt đầu trở nên hoảng sợ và bối rối, không còn áy náy như ban đầu nữa, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ vừa rồi mình thật sự nhìn lầm rồi sao?
Đường Bắc Vi lúc này đã biết mình có khả năng bị người bán đi, vừa rồi tên Diệp Mặc kia cũng không theo tới, thật sự còn có người ở bên trong chuyện này, trong này có nghi ngờ. Cô giằng co thoát được một người, lập tức liền chạy về phía cửa. Vương Nhàn Nhàn lại rất nhanh tiến tới kéo Đường Bắc Vi lại,
- Còn muốn chạy? Lão đây đã bỏ tiền ra, cô một phân tiền cũng chưa trả đã nghĩ chạy.
- Súc sinh, buông tôi ra, tôi phải báo cho cảnh sát
Đường Bắc Vi nổi lên một cảm giác vô lực, mình tại sao ngu như vậy. Lại bị người lừa đưa đến thành thị đây chưa từng tới rồi, còn muốn đi lừa gạt người khác, chẳng lẽ chính là báo ứng sao?
‘Xoẹt xoẹt’ một tiếng, quần áo trên người của Đường Bắc Vi lại bị xé rách một mảng, trên mặt của nàng lại lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
- Anh Vương, Anh thưởng thức trước, chúng ta đi ra ngoài giảm nhiệt.
Hai gã thanh niên nhuộm tóc thấy hình ảnh trên TV càng ngày càng lửa nóng, có chút dục hỏa đốt người.
Vương Nhàn Nhãn vẫn không nói gì, lại có một âm thanh hồi đáp:
- Nếu đến đây, cũng không cần đi ra ngoài.
- Ai?
Trong phòng mấy người không ai bảo ai cùng nhìn về phía cửa. Lại phát hiện không biết khi nào có một gã trẻ tuổi đang đứng, không có ai biết hắn vào từ lúc nào.
Đường Bắc Vi lập tức liền nhận ra, thanh niên này chính là người nàng muốn lừa, chính là cái người kia, hẳn là tên Diệp Mặc, chỉ có điều không ngờ là hắn bị lừa thật. Cô nhân cơ hội giãy ra núp ở phía sau Diệp Mặc, trong lòng chửi Ngụy Vĩnh Càn, mình bị y lừa, đợi lát nữa nhất định phải nói ra âm mưu của y.
- Mày là ai?Chẳng lẽ không biết nơi này là địa bàn của tao, thằng nhóc con, đừng chọc giận Lão Tử.
Vương Nhàn Nhàn đang nóng như lửa, lại bị người cắt đứt chuyện tốt, trong lòng căm tức.
Diệp Mặc giơ chân lên, một đá đã đem Vương Nhàn Nhàn rơi vào bên trong phòng, hai cú đạp hai tên tóc vàng, ba người không ngờ không có chút nào phản kháng.
Diệp Mặc quay đầu lại Đường Bắc Vi nói:
- Cô chờ tôi một chút, tôi đi vào hỏi mấy vấn đề.
Nói xong Diệp Mặc cũng đi vào bên trong phòng, đóng cửa lại.
Lúc này Vương Nhàn Nhàn ba người làm sao còn không biết Diệp Mặc là một nhân vật hung dữ, chỉ bằng hắn đá ba người, ba người không hề phản kháng thì đủ hiểu.
Diệp Mặc nhìn ba người liếc mắt một cái, bỗng nhiên đánh ra hai quả cầu lửa, trực tiếp đốt hai gã tóc vàng thành tro bụi, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra. Sau đó Diệp Mặc ngồi xuống lạnh lùng nhìn Vương Nhàn Nhàn
- Cho mày ba giây đồng hồ, nếu không nói ra nguyên nhân, mày cũng giống như vậy.
Vương Nhàn Nhàn hoảng sợ nhìn hai luồng tro bụi bên cạnh, răng nanh đánh vào nhau, lời nói không nên lời, y chưa từng gặp qua chuyện như vậy, hai quả cầu liền giết người, còn thi thể cũng không thấy, người này là siêu nhân sao?
- Không nói đúng không, vậy không còn gì để nói nữa.
Nói xong, Diệp Mặc lại lần nữa xuất hiện một hỏa cầu trong lòng bàn tay.
Vương Nhàn Nhàn khắc chế bản thân đang run lên, môi tím ngắt nói:
- Đừng... Người phụ nữ kia là một người bạn ở thành thị khác lừa tới... Vốn đến chỗ tôi làm đầu bảng… Không nghĩ tới…
Câu nói kế tiếp Vương Nhàn Nhàn không cần phải nói, Diệp Mặc cũng đoán được, cô bé kia hẳn là bị lừa đến thành phố Du Nguyên, chuẩn bị bán đến đây làm gái Lắc lắc đầu, Diệp Mặc đưa tay ra đem Vương Nhàn Nhàn cũng hóa thành tro, trong lòng vẫn đang suy nghĩ người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nếu cô bé này không mắc mưu tới đây, cũng sẽ không bị ngươi lừa.
Lúc Diệp Mặc đi ra phòng nhỏ, Đường Bắc Vi đã khôi phục bình thường, chỉ có điều sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, TV đã bị cô rút nguồn điện. Tuy nhiên quần áo trên người không còn nguyên, tuy lấy tay đỡ lên, vẫn như cũ không được.
Diệp Mặc lấy ra một áo sơ mi của mình đưa cho cô gái,
- Mặc vào đi ra ngoài với tôi rồi hãy nói.
Cô gái vội vội vàng vàng mặc áo vào, thậm chí đều không chú ý Diệp Mặc lấy áo sơ mi ở đâu đưa tới. Rồi mới hướng theo Diệp Mặc cảm kích nói:
- Vừa rồi cảm ơn anh, tôi....
Diệp Mặc khoát tay chặn lại,
- Đi ra ngoài trước.
- Nhưng bên ngoài?
Đường Bắc Vi tuy rằng không biết Diệp Mặc đem ba người tới phòng nhỏ làm gì, nhưng bên ngoài vẫn có rất nhiều người.
Diệp Mặc khẽ mĩm cười,
- Cô không cần nói, chỉ cần theo bên cạnh tôi là tốt rồi.
Nói xong Diệp Mặc tàng hình, bao trùm hắn và Đường Bắc Vi ra khỏi phòng, lại đóng cửa phòng lại.
Đường Bắc Vi lại không biết mình đã bị tàng hình, mà bên ngoài có rất nhiều công an và người đến người đi, không ngờ không ai để ý hai người bọn họ, mà mặc cho hai người nghênh ngang đi ra quán rượu.
Sau khi đi thẳng ra quán rượu, Diệp Mặc thu khả năng tàng hình về, lúc này mới hỏi:
- Vừa rồi là có chuyện gì xảy ra với cô?
Đường Bắc Vi mím môi, bỗng nhiên nói:
- Tôi có chuyện quan trong muốn nói với anh, anh dẫn tôi đến một nơi hẻo lánh đi?
Diệp Mặc mặt nhăn nhíu mày, hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp qua Đường Bắc Vi, chuyện quan trọng từ đâu mà nói? Lập tức lắc lắc đầu nói:
- Không cần, tôi còn có chuyện, cô hiện tại thoát khỏi nguy hiểm, khẩn trương rời khỏi nơi này trở về đi.
Thấy Diệp Mặc lại muốn đi, Đường Bắc Vi có chút nóng nảy, cô hiện tại muốn nói cho Diệp Mặc biết sự tình Ngụy Vĩnh Càn muốn làm hại Diệp Mặc. Nhưng vừa lúc đó, điện thoại di động của cô lại vang lên.
- Là ông....
Đường Bắc Vi nghe điện nói chỉ có hai chữ, sau tức giận nói không ra lời, trong điện thoại Ngụy Vĩnh Càn rất bình thản nói chuyện.
- Mẹ cô hiện tại đã đang được kiểm tra trước khi tiến hành giải phẩu rồi, tôi nghĩ cô hẳn là hiểu rồi. Vương Nhàn Nhàn tôi chưa nói cho ông ta biết chuyện này, bởi vì ông ta vốn chính là lưu manh, diễn trò với hắn không có khả năng, chỉ có thể làm thật. Hơn nữa nếu hắn đánh không lại Diệp Mặc, sẽ tiết lộ tin tức của chúng ta. Tuy nhiên chúng tôi sẽ không để cho Vương Nhàn Nhàn chiếm cô dễ dàng đâu, chỉ cần thời gian Diệp Mặc không đi vào, người của chúng tôi sẽ đi vào, cho nên cô không cần trách tôi.
Ngụy Vĩnh Càn thật giống như biết Đường Bắc Vi sẽ đi tuân theo sự chi phối của y, nói bình tĩnh lắm.
- Ngụy Vĩnh Càn, tôi không làm, tiền mẹ tôi giải phẩu tôi sẽ tự trả, súc sinh.
Đường Bắc Vi nói xong cúp điện thoại.
Ngụy Vĩnh Càn hơi sửng sốt, y không nghĩ tới bây giờ sắp thành công. Đường Bắc Vi không ngờ muốn lui lại, vội vàng nói:
- Bác sĩ sau khi kiểm tra, nói mẹ cô hiện tại không giải phẫu, kiên trì không được một tuần, mẹ cô cách đây không xa, nếu cô không tin lời của tôi, tôi có thể đem điện thoại cho bà ấy nói chuyện.
- Hơn nữa, cô cho là cô một tuần có thể gom góp hai ba trăm nghìn đi làm giải phẫu? Ý nghĩ kỳ lạ rồi, cô hiện tại thành công hơn phân nửa rồi, tiếp theo chỉ cần cô ở trước ngày hai mươi bảy, có thể đưa Diệp Mặc tới chỗ đã chỉ định, mẹ cô sẽ được cứu, cô phải suy xét đi. Một khi cô đổi ý... Mẹ cô lập tức liền xuống bàn giải phẩu, hậu quả....
Đường Bắc Vi có chút mệt mỏi để điện thoại xuống, nhìn Diệp Mặc phía trước cách đó không xa , trong lòng không bình tĩnh nổi. Cô nghĩ đến bản thân mình một khi đổi ý, chẳng khác nào chôi vùi mạng mẹ mình, ngẫm lại thân thể mẹ bình thường gầy giống như thân củi đốt, hoàn toàn là bởi vì nàng mới như vậy đấy, cô có thể tự tay cắt đứt đường sống của mẹ?
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn nhìn Đường Bắc Vi, cô bé này có chút kỳ quái, mình cứu cô ta, không tranh thủ rời khỏi dây, còn quấn quýt nơi này?
Đường Bắc Vi sau một hồi lâu do dự, cuối cùng tình thương của mẹ chiếm ưu thế trong lòng cô, đúng là cô có thiện cảm với Diệp Mặc, nếu như có thể đã đem lần đầu tiên của mình cho hắn, coi như là báo đáp ơn cứu mệnh của hắn. Huống chi mình đem Diệp Mặc đến, Diệp Mặc cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, cô không tin Ngụy Vĩnh Càn dám giết người.
Nếu Diệp Mặc nói với cô, vừa rồi hắn giết ba người, Đường Bắc Vi chắc chắn sẽ không tin.
Đường Bắc Vi đuổi theo Diệp Mặc, có chút lo lắng nói:
- Ông anh, cảm ơn anh đã cứu tôi một lần, nhưng hiện tại tôi vẫn có chút sợ hãi như cũ, hơn nữa tôi trên người bây giờ cũng không có tiền, tiền mua vé xe đều không có...
Diệp Mặc quan sát Đường Bắc Vi từ trên xuống dưới rồi đánh giá cô, quần áo của cô ta quả thật rất giản dị, di động trong tay là một trong những kiểu rất cũ kỷ, thật không biết cô ta tới nơi này làm gì.
- Tôi cũng không có tiền, tôi không giúp được cô.
Diệp Mặc lắc đầu thẳng thắn nói, thật sự là hắn không có tiền, vừa rồi chỉ lo giết người. Thật không nhớ tới lục túi tiền mấy người Vương Nhàn Nhàn.
Đường Bắc Vi nhìn quần áo trên người Diệp Mặc, chưa tính là kém ah? Hắn làm sao không có tiền? Tuy nhiên nếu hạ quyết tâm, cô không thể rút lại, vội vàng nói:
- Ông anh, tôi chỉ là muốn đi tới chỗ bà ngoại tôi, chỉ tới chỗ đó rồi, tôi sẽ có tiền để trở về.
Diệp Mặc nhìn lại Đường Bắc Vi, hắn từ đầu đến cuối cảm giác cô bé này cử chỉ có chút kỳ quái, không nói vừa rồi ánh mắt, chính là hiện tại cô đã tìm được đường sống trong chỗ chết, sao cứ dính lấy mình thế này?
Thấy Diệp Mặc nhìn mình không nói lời nào, sắc mặt Đường Bắc Vi hơi tái nhợt, vội vàng nói:
- Ông anh, rất xin lỗi, tôi ở trong này thật sự vô thân vô cố, anh đã cứu tôi, tôi hẳn là lập tức đi ngay, nhưng tôi....
Nói xong đôi mắt Đường Bắc Vi đỏ lên, cô thật muốn khóc rồi, người ta cứu cô, cô còn nghĩ cách lừa người ta. Tuy rằng không muốn hại Diệp Mặc, nhưng cô lại không có cách giúp mẹ. Cô cảm giác mình thật là khó, nếu chỉ có một mình cô, cô sớm cũng sẽ không như vậy mặt dày đi theo Diệp Mặc rồi.
- Ngừng…
Diệp Mặc thấy Đường Bắc Vi muốn khóc, vội vàng kêu ngừng, hắn sợ nhất là nước mắt của con gái, sau đó mới lên tiếng:
- Cô tên gì? Bà ngoại cô ở chỗ nào?
Đường Bắc Vi xoa xoa ánh mắt sưng đỏ, lúc này mới nói:
- Tôi tên là Đường Bắc Vi, bà ngoại ở bên trong Vô Lượng Sơn. Ông anh, tôi còn không biết anh tên gì.
- Vô Lượng Sơn?
Diệp Mặc lặp lại câu nói, sau đó lại nói:
- Tôi tên là Diệp Mặc, bà ngoại cô có phải buôn bán ở Khu du lịch Vô Lượng Sơn đúng không?
Đường Bắc Vi lắc lắc đầu:
- Không phải, anh Diệp, chỗ ở hơi hẻo lánh một chút ít, cũng không phải ở khu du lịch.
Diệp Mặc không hỏi lại mà là nói:
- Gần đây tôi không có tiền, trước tiên cô đi theo tôi, tôi chờ xem có thể gom góp được ít tiền không, sau đó đưa ít tiền cho cô. Để cho cô cùng tôi đi tìm bà ngoại cô, tôi lại không có thời gian, tôi rất bận rộn, không có cách nào giúp cô.
Diệp Mặc đối với việc này có chút thiện tâm, hơn nữa Đường Bắc Vi bộ dáng rất thanh tú, rất có cảm tình, nhưng khiến hắn đem thời gian đi tìm bà ngoại cô thì không được, hiện tại thời gian của hắn rất ít.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 223: Điểm mấu chốt.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc đưa Đường Bắc Vi tới khách sạn, đi đến trước mặt lễ tân khách sạn nói:
- Lấy giúp tôi một phòng. Tiền thì, ngày mai tôi đưa cho cô.
Diệp Mặc tưởng rằng cô lễ tân khách sạn này đã biết hắn, hắn nợ một ngày hẳn không có vấn đề gì.
Cô lễ tân thoáng nhìn Diệp Mặc, lại thoáng nhìn Đường Bắc Vi đứng phía sau Diệp Mặc. Dường như cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy Diệp Mặc nói:
- Rất xin lỗi, tiên sinh. Chỗ chúng tôi phải giao tiền mới cho thuê phòng được.
Diệp Mặc không ngờ lễ tân này không cho hắn chút mặt mũi. Tốt xấu gì hắn cũng đã ở đây bốn ngày.
Diệp Mặc đang muốn nói chuyện lại bị Đường Bắc Vi kéo lại.
- Anh Diệp, tôi ở trong phòng anh một đêm rồi đi cũng được, không cần tốn tiền nữa.
Diệp Mặc nghĩ cũng phải. Dù sao đi nữa buổi tối hắn phải chế luyện bùa, sẽ không ngủ. Giường thì để lại cho Đường Bắc Vi ngủ. Hiện tại Đường Bắc Vi nói như vậy, hắn cũng lười dông dài với cô lễ tân. Hắn nhìn Đường Bắc Vi gật đầu nói:
- Nếu như vậy, chúng ta lên đi.
Đường Bắc Vi đi theo Diệp Mặc tới phòng hắn. Quả nhiên, cô chỉ thấy một phòng đơn, trong chỉ có một cái giường. Không hiểu sao, cô chợt cảm giác đau lòng. Tuy rằng cô rất cảm kích Diệp Mặc, hơn nữa cũng có thiện cảm với hắn, thậm chí đã quyết định trao lần đầu tiên cho hắn, xem như bồi thường việc mình lừa hắn và cảm ơn hắn đã cứu mình. Nhưng khi cô thật sự phải đối mặt, cô lại cảm thấy có chút không thể tiếp nhận được.
Mà Diệp Mặc có thể đưa cô về phòng, chứng tỏ trong lòng hắn cũng nghĩ tới chuyện này. Nếu không nghĩ tới chuyện này, hắn đưa một cô gái độc thân tới phòng đơn làm gì?
Khi Đường Bắc Vi đi tắm, Diệp Mặc sửa sang lại vật liệu một chút. Vật liệu chỉ có hai mươi phần. Diệp Mặc lấy điện thoại ra, do dự một lúc lâu, vẫn không thể quyết định có nên gọi điện thoại cho Tô Tĩnh Văn hay không. Cuối cùng hắn thở dài, hay chờ ngày mai rồi nói. Đêm nay còn hai mươi phần vật liệu, miễn cưỡng còn có thể qua một đêm.
Suy nghĩ hồi lâu, Diệp Mặc lại cất điện thoại đi, sau đó thoáng nhìn về phía Đường Bắc Vi đã tắm xong
Đường Bắc Vi dùng một cái khăn tắm quấn quanh người, nhưng bắp chân thon dài trắng nõn vẫn lộ ra. Thân thể rất thon thả, lộ ra vẻ hấp dẫn kinh người.
Nhưng Diệp Mặc lại không hề có cảm giác. Dường như sự hấp dẫn của Đường Bắc Vi còn không bằng Tĩnh Tức. Hắn cảm thấy khó hiểu nhìn Đường Bắc Vi nói:
- Cô tắm xong, lên giường ngủ đi.
Ban đầu, Diệp Mặc còn tưởng rằng Đường Bắc Vi sẽ khách khí một chút, không ngờ cô chỉ ừ một câu, đã trực tiếp lên giường, Diệp Mặc lắc đầu. Thật đúng là không khách khí.
Đường Bắc Vi nằm trên giường, tim đập loạn. Cô không biết khi nào Diệp Mặc mới bắt đầu. Cô cảm giác có chút run rẩy, không biết có phải vì sợ hãi hay không. Trong lòng cô lại hi vọng Diệp Mặc lên sớm một chút, làm xong cảm giác tội lỗi trong lòng cô sẽ bớt đi. Nên trả nợ thì trả nợ. Trong lòng Đường Bắc Vi bồn chồn, suy nghĩ lại trở nên mâu thuẫn. Hơn nữa gần đây tâm tư quá lao lực tiều tụy, cuối cùng không ngờ lại ngủ lúc nào không biết.
Diệp Mặc thấy Đường Bắc Vi đã ngủ, hắn lại bắt đầu chế luyện bùa. Tuy rằng hắn hết sức cẩn thận, hết sức tiết kiệm bùa, trong thời gian một đêm, hai mươi phần vật liệu đã được chế luyện xong, cũng chỉ chế luyện ra bảy Hỏa Cầu phù. Xác xuất thành công vẫn chưa đến một phần ba. Đây vẫn là xác xuất thành công lớn nhất của hắn.
Nghỉ ngơi một lúc lâu, Diệp Mặc thở dài, thu thập mọi thứ, rồi đi tắm giặt. Nhìn trời đã hửng sáng, hắn biết hôm nay nhất định phải vay tiền. Nếu không vay tiền, dựa vào ba mươi lá bùa đã chế luyện tốt, tuyệt đối không thể đánh bại Tĩnh Tức. Huống gì không thể chỉ có một Tĩnh Tức.
Đường Bắc Vi ngủ một giấc thật là thoải mái. Cô mở mắt, lại phát hiện bên cạnh mình không có người. Tối hôm qua, Diệp Mặc không lên giường. Theo bản năng cô ngồi dậy, phát hiện quần áo lót vẫn chỉnh tề, không hề bị động qua. Chăn rơi xuống, cô vội vàng kéo lên.
Diệp Mặc thấy Đường Bắc Vi ngồi dậy, liền nói:
- Tôi muốn ra ngoài một chút. Cô ngủ thêm một lát hãy dậy, không nên chạy loạn. Chờ tôi lấy được tiền xong, quay về sẽ nói sau.
Trong lòng Diệp Mặc biết, ba người bị giết tối hôm qua, tuy rằng ngày hôm qua không ai biết, nhưng thời gian đã lâu như vậy không xuất hiện, nói không chừng đã khiến người khác nghi ngờ.
- Tối hôm qua, anh không lên giường ngủ?
Đường Bắc Vi có chút kinh ngạc hỏi. Diệp Mặc nói vậy khiến trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng cũng có phần áy náy.
- Không, tối hôm qua tôi bận làm việc.
Diệp Mặc thuận miệng nói.
- Hả..
Đường Bắc Vi không ngờ có chút lo lắng. Tối hôm qua Diệp Mặc không muốn cô. Mắt thấy trời đã sáng. Làm sao bây giờ? Hôm nay đã là ngày hai mươi lăm.
- Anh Diệp, anh có thể ở lại với tôi được không? Tôi...
Lần đầu tiên Đường Bắc Vi nói chuyện lại cảm thấy khó xử như thế, cảm giác toàn thân run rẩy, có chút không chống đỡ được.
Diệp Mặc cảm thấy kỳ lạ thoáng nhìn về phía Đường Bắc Vi, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi sao? Một cô gái để một người đàn ông ngủ cùng có thể vì nguyên nhân khác?
Thấy Diệp Mặc lắc đầu, trong lòng Đường Bắc Vi càng quýnh lên. Cô đưa tay kéo Diệp Mặc lại:
- Rất xin lỗi, anh Diệp, đây là lần đầu tiên của tôi. Tôi, tôi muốn cho anh...
Đầu đầy mồ hôi, sau khi nói xong câu đó, mặt Đường Bắc Vi đã đỏ tới mức không thể hình dung được. Cô vĩnh viễn không tưởng tượng được, không ngờ mình có thể không biết xấu hổ nói ra điều này. Nhưng cô căn bản không có kinh nghiệm quyến rũ đàn ông, chỉ có thể dùng cách thức nói trắng ra.
Diệp Mặc lại nắm lấy cổ tay Đường Bắc Vi. Đường Bắc Vi thở phào một cái. Đúng là hắn vẫn còn muốn, Trong lòng cô không biết là cao hứng, hay thất vọng. Các loại cảm nhận đều có, nhưng cô lại không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc chú ý chính là cái vòng ngọc trên cổ tay Đường Bắc Vi. Vòng ngọc trên tay cô giống hệt với vòng ngọc mà em gái mình đã đưa cho mình. Đây là chuyện gì vậy?
Đường Bắc Vi bị Diệp Mặc cầm cổ tay một lúc lâu, nhưng không thấy Diệp Mặc làm gì khác, màu đỏ trên mặt cô giảm dần. Cô cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu thoáng nhìn về phía Diệp Mặc.
- Anh Diệp...
Đường Bắc Vi cúi đầu khẽ gọi một tiếng. Càng ngày, cô càng cảm thấy có thiện cảm với Diệp Mặc. Nếu là người bình thường, nghe cô nói vậy, chắc hẳn đã sớm xông lên. Đường Bắc Vi tốt xấu cũng là một hoa hậu giảng đường, coi như là một người đẹp. Nhưng không ngờ cho tới bây giờ, Diệp Mặc vẫn chưa bắt đầu.
Diệp Mặc thở dài một tiếng.
- Đường Bắc Vi, cô có thể nói cho tôi biết cô có vòng tay này từ đâu không?
- Hả...
Đường Bắc Vi bị Diệp Mặc nắm được cổ tay, hiện tại cô mới biết, không ngờ Diệp Mặc nhìn trúng vòng tay của cô. Chiếc vòng này là do mẹ cô để lại cho cô để nhận người thân. Chẳng lẽ hắn thích cái vòng tay này sao? Nếu thích, mình sẽ cho hắn.
Nghĩ đến đây, Đường Bắc Vi lấy vòng tay ra đưa cho Diệp Mặc:
- Đây là của mẹ tôi đưa cho tôi cách đây không lâu. Anh Diệp, anh đã cứu tôi một mạng. Anh không muốn tôi, nếu anh thích cái vòng tay này, thì anh lấy đi.
Diệp Mặc nhận cái vòng tay, xem thật kỹ. Quả thật nó giống hệt với cái vòng tay của mình. Ngay cả chất ngọc và hoa văn phía trên đều giống nhau, không có bất kỳ sự khác biệt nào. Chẳng lẽ đây là một đôi?
Diệp Mặc đưa tay vòng tay cho Đường Bắc Vi, mỉm cười:
- Cô ngủ thêm một lát đi. Không phải tôi muốn vòng tay của cô. Tôi chỉ muốn xem qua thôi.
Đường Bắc Vi nghi hoặc nhận lại vòng tay, không rõ ý của Diệp Mặc. Chẳng lẽ hắn thật sự không có bất kỳ hứng thú gì đối với mình sao? Hay dung mạo của mình căn bản không lọt vào mắt hắn. Nếu nói Đường Bắc Vi còn có gì đáng kiêu ngạo thì đó chính là dung mạo của cô. Cho tới bây giờ cô không cho rằng dung mạo của mình kém hơn so với người khác.
Diệp Mặc cầm lấy điện thoại tính gọi cho Diệp Lăng hỏi một chút về chuyện vòng tay. Nhưng hắn lại phát hiện điện thoại của mình đã hết pin, đành phải mang điện thoại di động đi nạp điện. Sau đó hắn đành đi đến bên giường nói với Đường Bắc Vi:
- Cô có thể cho tôi mượn điện thoại di động một chút không?
- Hả...
Đường Bắc Vi vẫn nhìn Diệp Mặc. Hiện tại, cô thấy hắn đi tới, tim cô lại treo lên. Nhưng không ngờ Diệp Mặc chỉ mượn cái điện thoại di động. Cô vội vàng nói:
- Được, để tôi đưa cho anh.
Nói xong cô lấy điện thoại đang đặt ở bên cạnh gối, đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhớ rõ số điện thoại của Diệp Lăng, hắn thuận tay bấm số gọi điện cho Diệp Lăng. Nhưng thông tin đưa ra lại khiến Diệp Mặc hơi sửng sốt. Không ngờ số điện thoại này có trong danh bạ điện thoại của Đường Bắc Vi, ghi rõ ràng bốn chữ: bạn gái Diệp Mặc.
Đường Bắc Vi biết Diệp Lăng? Không đúng. Nếu cô ấy ghi bạn gái Diệp Mặc, chứng tỏ chí ít cô từng nghe nói qua về mình. Nhưng vừa rồi, khi mình nói tên ra, cô ấy không hề có phản ứng. Người phụ nữ này đang giả vờ. Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đường Bắc Vi. Hắn tạm thời cúp điện thoại.
Đường Bắc Vi luôn nhìn Diệp Mặc, trong lòng không biết nghĩ cái gì. Hiện tại Diệp Mặc đột nhiên nhìn về phía cô, thậm chí ánh mắt còn rất lạnh. Theo bản năng cô rùng mình một cái. Ánh mắt Diệp Mặc rất lạnh. Từ ngày hôm qua đến bây giờ, cô chưa từng thấy ánh mắt Diệp Mặc lạnh như thế.
Diệp Mặc đi đến trước giường của Đường Bắc Vi, một tay nắm lấy chăn của Đường Bắc Vi tung lên. Phía dưới lộ ra thân hình uyển chuyển của Đường Bắc Vi chỉ mặc áo lót. Nhưng dường như Diệp Mặc không thấy. Hắn đưa tay túm lấy Đường Bắc Vi, đi đến phía trước cửa sổ lạnh lùng nói:
- Chỗ này là tầng sáu. Nếu cô nói dối một câu, tôi lập tức ném cô xuống. Nói đi, cô cố ý tìm tôi, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Đường Bắc Vi còn chưa hết hoảng sợ. Khi Diệp Mặc nói chuyện, cô mới phản ứng lại. Nhưng nhìn thấy mình chỉ mặc đồ lót, lại bị Diệp Mặc túm lấy như vậy, cô giận dữ và xấu hổ muốn chết. Đôi mắt đỏ lên, nước mắt lại trào ra.
Diệp Mặc giống như không nhìn thấy, lại lạnh lùng nói:
- Cho cô thời gian một phút đồng hồ. Nếu cô không nói, thì đừng trách tôi không khách khí.
- Anh ném tôi xuống đi. Tôi, tôi...
Đường Bắc Vi không ngờ lại cảm thấy tủi thân, cảm giác mình sống như vậy, chẳng thà chết đi còn hơn. Mẹ mình đã chết. Mình đi cùng mẹ là được rồi, làm gì phải sống trên đời để bị người ta khi dễ.
Diệp Mặc kinh ngạc thoáng nhìn Đường Bắc Vi trong tay. Trong mắt cô đều là nước mắt, nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng quật cường. Không hề để ý tới sự uy hiếp của mình, Diệp Mặc cau mày. Cô ta, ngay cả chết còn không sợ, chẳng lẽ còn có âm mưu thâm độc hơn?
Diệp Lăng là em gái hắn. Đó là điểm mấu chốt của hắn. Người nào dám có ý định động tới Diệp Lăng, thì đừng trách Diệp Mặc hắn không khách khí. Bất kể thế nào, hắn nhất định phải điều tra rõ chuyện này.
Diệp Mặc lại ném Đường Bắc Vi lên giường, lạnh giọng nói:
- Nói rõ từ đầu đến cuối cho tôi biết, rốt cuộc cô tiếp cận tôi để làm gì. Còn nữa, ai sai cô tới?
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 224: Biết quỷ kế.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Đường Bắc Vi mím môi, ngồi ở trên giường, không để ý tới hình tượng của mình, vẫn không nói gì. Cô hận chết Diệp Mặc. Chút thiện cảm vốn có đối với Diệp Mặc liền biến mất hoàn toàn. Người này thô lỗ ngang ngược như thế, không hề để ý tới việc mình chỉ là một cô gái, cứ túm lên như vậy, khó trách người khác muốn nhằm vào hắn, đáng đời.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng. Sở dĩ hắn không đánh ép cung Đường Bắc Vi, bởi vì cô có một cái vòng tay. Bất kể cái vòng tay có phải có liên quan gì tới cái vòng tay của mình hay không, nhưng dù sao hai cái vòng tay này vẫn giống nhau như thế.
- Tôi không biết vì sao cô biết số điện thoại của em gái tôi, lại cố ý lừa gạt để tiếp cận với tôi. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tôi chỉ biết bất cứ kẻ nào muốn đụng đến em gái tôi, tôi sẽ không để kẻ đó sống thoải mái. Tôi thừa nhận trình độ diễn của cô không tệ. Thậm chí ngay cả tôi, cô cũng qua được. Tôi cho cô thời gian một phút đồng hồ. Nếu cô không nói đừng trách tôi dùng sức mạnh.
Giọng nói của Diệp Mặc càng ngày càng lạnh.
Đường Bắc Vi kinh ngạc ngẩng đầu.
- Anh nói ai là em gái anh? Tôi biết em gái anh lúc nào?
Diệp Mặc đang muốn nổi giận, nhưng nhìn bộ dạng Đường Bắc Vi dường như không giống đang nói dối. Hắn hừ một tiếng nói:
- Số điện thoại trên di động của cô có ghi bạn gái Diệp Mặc là của em gái tôi. Chẳng những cô đã biết số điện thoại của em gái tôi, còn cố ý tiếp cận tôi. Cuối cùng cô muốn làm gì?
Đường Bắc Vi “A” một tiếng. Theo bản năng cô muốn đứng lên, nhưng lập tức phát hiện tình trạng trên người mình, cô lại vội vàng kéo chăn che lại, cau mày không nói gì.
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Đường Bắc Vi, chỉ cần cô có bất kỳ hành động nào, hắn sẽ ép cung.
Đường Bắc Vi không biết Ngụy Vĩnh Càn nói em gái của Diệp Mặc thành bạn gái hắn là có ý gì? Tuy nhiên bất kể thế nào, Đường Bắc Vi đã biết Ngụy Vĩnh Càn lừa cô. Từ ngày hôm qua đến bây giờ, Ngụy Vĩnh Càn luôn lừa cô.
Cô đã hạ quyết tâm nói về chuyện của Ngụy Vĩnh Càn cho Diệp Mặc nghe. Tuy nhiên khi cô ngẩng đầu lên, lại phát hiện Diệp Mặc đang nhìn chằm chằm vào mình, theo bản năng Đường Bắc Vi che ngực.
Diệp Mặc lạnh lùng cười.
- Cô không cần phải lo lắng. Tôi không có hứng thú với cô, đừng giả bộ nữa.
Sắc mặt Đường Bắc Vi càng trở nên tái nhợt. Cô không cãi lại Diệp Mặc, chỉ xoa xoa con mắt nói:
- Vài ngày trước, có một người tên là Ngụy Vĩnh Càn tới tìm tôi. Anh ta nói cho tôi biết anh cướp bạn gái của người ta, người ta muốn dạy cho anh một bài học. Anh ta bảo tôi giả vờ tiếp cận anh, sau đó tốt nhất là trở thành bạn gái của anh. Cho dù không thể trở thành bạn gái của anh, cũng phải tạo mối quan hệ thân mật với anh. Tốt nhất là, phải..
- Quan hệ với nhau đúng không? Cô không cần ấp a ấp úng. Vừa rồi tôi thấy cô đâu có thẹn thùng gì.
Diệp Mặc châm chọc nói.
Đường Bắc Vi cắn lên môi. Có chút vị mặn xuất hiện trong miệng cô, nhưng cô lại không hề chú ý tới. Cô tiếp tục nói:
- Sau đó, sau đó tôi sẽ đưa anh tới một chỗ. Người đó nói sẽ dẫn bạn gái anh tới khu vực gần đó. Bạn gái anh sẽ gọi điện thoại cho tôi. Tôi nói cho cô ấy biết địa điểm. Sau đó cô ấy sẽ đến nhìn thấy bộ dạng thân thiết giữa anh và tôi. Như vậy bạn gái anh sẽ thấy rõ bản chất của anh. Sau đó tôi sẽ ở trước mặt anh đi quyến rũ người đàn ông khác, để anh bị, bị...
- Sau đó phải lấy mạng của tôi đúng không?
Giọng nói của Diệp Mặc rất lạnh khiến Đường Bắc Vi rùng mình một cái.
Đường Bắc Vi vội vàng lắc đầu nói:
- Không phải vậy, bọn họ nói nhiều nhất chỉ đánh anh một chút, khiến anh bị thương, chủ yếu nhất chính là khiến anh tuyệt vọng, khiến bạn gái anh thất vọng về anh.
Đường Bắc Vi nói tới đây, bản thân cô cũng không thể tin được. Những người đó sẽ làm như vậy sao? Ngụy Vĩnh Càn đã lừa cô vài lần, những lời Ngụy Vĩnh Càn đã nói, cô có thể tin được nữa sao?
- Hừ.
Diệp Mặc khẳng định mấy người này chẳng những muốn lấy mạng của hắn, thậm chí còn muốn tính mạng của Diệp Lăng. Nói không chừng còn muốn làm nhục Diệp Lăng trước mặt hắn, khiến hắn mất đi tình người. Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng.
- Không biết cô bán đêm đầu tiên của mình lấy bao nhiêu tiền? À, đúng rồi. Nói không chừng cô đã không còn lần đầu tiên. Ai biết cô đã bán qua bao nhiêu lần?
Bởi vì liên quan đến tính mạng của Diệp Lăng, lần đầu tiên Diệp Mặc dùng những lời nói ác độc như thế với một cô gái.
Đường Bắc Vi hé miệng “Phụt” một cái. Không ngờ, cô bị Diệp Mặc nói tới mức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt biến thành trắng bệch như tờ giấy. Nhưng cô cắn răng, một chữ cũng không muốn nói thêm.
Sau khi nói hết toàn bộ kế hoạch của mình... cho hắn biết, vì sao hắn còn muốn chà đạp mình như vậy? Cô chỉ có thể tự trách mình số khổ. Bất kể kẻ nào cũng có thể giẫm đạp lên sự tôn nghiêm và tính mạng của cô. Đường Bắc Vi vốn sinh ra đã là kẻ bị bỏ rơi. Sinh ra để người ta giẫm đạp. Tuy rằng mình lừa hắn, nhưng dù sao mình đã muốn bỏ ra cái quý giá nhất để bồi thường cho hắn. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?
Diệp Mặc nhìn Đường Bắc Vi bị mình làm cho tức giận đến mức phun cả máu, hắn lại lười nhìn cô. Loại phụ nữ này, tuy rằng đáng thương, nhưng lại càng đáng giận.
Diệp Mặc không để ý tới Đường Bắc Vi, cầm lấy điện thoại di động đã nạp đầy pin của mình bấm số gọi điện cho Diệp Lăng.
- Anh, sao anh gọi điện thoại đến đây. Em vẫn chưa liên hệ với anh mà.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thanh thúy của Diệp Lăng. Diệp Mặc nghe thấy liền thở phào một cái.
- Ừ, anh đã về được một thời gian. Còn nữa, gần đây có người nào gọi điện thoại cho em bảo em ra ngoài không?
Diệp Mặc lập tức hỏi.
Giọng nói của Diệp Lăng nhanh chóng truyền tới.
- Không có. Sao vậy anh?
- Không có thì tốt. Em nghe này. Về sau, nếu anh tìm em, anh khẳng định sẽ tự mình gọi điện thoại cho em. Nếu người khác gọi điện thoại, em không nên tin, hiểu chưa? Còn nữa. Thời gian tới điện thoại di động của anh sẽ không tắt máy. Có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho anh.
Hắn vẫn cảm thấy lo lắng, dặn dò một chút.
Diệp Lăng biết có rất nhiều chuyện về Diệp Mặc mà cô không biết. Cô có chút lo lắng hỏi:
- Em biết rồi. Anh không sao chứ?
- Không sao. Anh hỏi em một chuyện. Em có thể nói rõ ràng một chút về chiếc vòng tay lần trước em đã đưa cho anh không?
Lúc Diệp Mặc sắp cúp điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới chuyện chiếc vòng tay.
Diệp Lăng sửng sốt một lát, không biết vì sao bây giờ Diệp Mặc lại chợt nhớ tới chuyện này. Cô chần chừ một lát mới nói:
- Đó là của anh hai giao cho anh, nói là của mẹ anh để lại. Về cụ thể, thì em cũng không biết.
Sau khi lại dặn dò Diệp Lăng thêm vài câu, Diệp Mặc có chút thất vọng cúp điện thoại. Câu trả lời của Diệp Lăng nằm trong dự liệu của Diệp Mặc, nhưng hắn vẫn rất thất vọng.
Nói thật, hắn từ nơi khác đến, cho nên ban đầu hắn không quá để ý tới lai lịch của chiếc vòng tay này. Nhưng hôm nay lại thấy một người có chiếc vòng tay giống hệt như vậy, hắn mới nhớ tới chuyện này.
Diệp Mặc đi đến trước mặt Đường Bắc Vi, nhìn Đường Bắc Vi phun ra máu, còn vướng trên khuôn mặt trắng bệch, bỗng nhiên nghĩ có phải mình đã nói hơi quá đáng hay không?
- Cô hãy vẽ về nơi Ngụy Vĩnh Càn bảo cô dẫn tôi tới đó.
Nói xong, Diệp Mặc lấy ra một tờ giấy và một cái bút, ném cho Đường Bắc Vi.
Đường Bắc Vi giống như một bức tượng gỗ, không hề cử động.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói:
- Cô không nói, tôi cũng biết. Có phải là một nơi vô cùng hẻo lánh? Sau khi lừa tôi và em gái tôi tới đó, sẽ giết tôi và em gái tôi phải không? Cô thật sự rất thông minh. Cô cho là những người này giết tôi và em gái tôi xong, có thể buông tha cho cô sao? Cô nghĩ quá ngây thơ rồi. Tôi không biết bọn họ đồng ý đáp ứng điều kiện gì của cô, nhưng tôi nói cho cô biết, cô đừng có nằm mơ.
Ánh mắt Đường Bắc Vi giống như tro tàn, dường như có một chút di động. Theo bản năng cô ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn Diệp Mặc nói:
- Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện muốn giết anh. Càng không nghĩ sẽ động tới em gái anh. Hơn nữa người kia chỉ muốn trả thù anh mà thôi.
Giết người sao? Khóe miệng Đường Bắc Vi lộ vẻ châm biếm, nhưng không nói tiếp. Bây giờ là xã hội pháp chế, có thể tùy tiện giết người sao?
Diệp Mặc vẫn đang suy nghĩ. Ai muốn lừa hắn đi tới đâu? Tống Gia hay là người khác? Tống Gia có lá gan này không? Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng. Đánh rắn không chết chắc chắn sẽ cắn trả. Mặc kệ có phải là Tống Gia hay không, khi quay về Yến Kinh nhất định phải diệt cái đinh này. Mình không sợ bọn họ, nhưng mình còn có người nhà cần phải lo lắng?
Chỉ có điều vì sao những người này lại lựa chọn Đường Bắc Vi? Diệp Mặc thận trọng thoáng nhìn qua Đường Bắc Vi. Tuy rằng trên mặt cô có chút đờ đẫn và tái nhợt, nhưng nhìn kỹ, không ngờ lại đẹp không thua Tô Tĩnh Văn. Chỉ có điều cô không chú ý tới cách ăn mặc mà thôi. Thậm chí ngay cả lông mi cũng không hề được kẻ qua. Nhưng khuôn mặt thanh thuần tự nhiên này, lại khiến người ta cảm thấy vẻ đẹp giống như hoa phù dung trong nước.
Diệp Mặc thu hồi ánh mắt. Trong lòng hắn tự nhủ ánh mắt của những người này thật sự rất độc. Không biết tìm được từ đâu ra. Tuy nhiên Diệp Lăng không mấy quan tâm. Hơn nữa, hắn đã phát hiện ra chuyện này. Lúc này, tức giận của Diệp Mặc đối với Đường Bắc Vi đã dần dần tan biến.
Hắn đứng lên, thoáng nhìn qua Đường Bắc Vi nói:
- Bất kể là cô có tin tưởng hay không, mục đích những người lừa tôi đi chính là muốn giết tôi. Cho nên cô nợ tôi. Nếu cô có lương tâm, tôi hỏi lại cô hai việc. Việc thứ nhất, cô đồng ý bọn họ với điều kiện gì? Thứ hai, cô nói rõ ràng về lai lịch chiếc vòng tay của cô cho tôi biết.
Đường Bắc Vi cảm thấy căng thẳng. Từ trong giọng điệu của Diệp Mặc cô chắc chắn đã nghe ra, những lời Diệp Mặc nói là sự thật. Những người đó thật sự có ý muốn giết hắn. Tuy rằng vừa rồi Diệp Mặc không khách khí với cô như thế, thậm chí mắng rất ác độc, nhưng không ngờ Đường Bắc Vi lại cảm thấy tin tưởng Diệp Mặc nhiều hơn so với Ngụy Vĩnh Càn.
Có lẽ bởi vì Diệp Mặc quá để ý em gái hắn. Nhưng mình có bao giờ được một người anh quan tâm tới mình như vậy đâu? Em gái của hắn thật hạnh phúc, có một người anh quan tâm cô ấy như vậy.
Nhưng Đường Bắc Vi lại nghĩ đến mình. Cô chính là một đứa con bị bỏ rơi. Trừ hai mẹ con sống nương tựa vào nhau ra, cô không còn có người nào thương yêu. Tất cả những người tiếp cận mình, đều mang theo đủ loại mục đích, không phải dòm ngó tới vẻ đẹp của cô, thì chính là âm mưu quỷ kế. Nghĩ đến đây, cô thấy không nhịn được, nước mắt chảy xuống.
Tuy rằng cô đã hết lần này tới lần khác cảnh cáo mình, cho dù chết, cũng không thể rơi nước mắt trước mắt con người độc ác này, nhưng cô lại không nhịn được, cảm thấy thương tâm.
Lần này, Diệp Mặc không hung hăng ép buộc nữa, chỉ lạnh lùng đứng chờ cô trả lời.
Tuy rằng hắn biết chắc là Đường Bắc Vi đã bị lừa, nhưng hắn lại không hề thông cảm với cô.
- Bởi vì mẹ tôi cần phẫu thuật, mà tôi không có đủ tiền. Cho nên...
Nói tới đây, Đường Bắc Vi lại không nói tiếp được. Diệp Mặc đã hiểu. Trong lòng hắn có chút hối hận. Vừa rồi hắn đã dùng những lời ác độc để mắng cô, một cô gái bán rẻ bản thân mình vì mẹ mình, bất kể là nguyên nhân gì, hắn nên tha thứ cho cô.
Ánh mắt Diệp Mặc trở nên dịu đi. Hơn nữa giọng nói không còn lạnh lùng như lúc trước.
- Nói một chút về cái vòng tay kia của cô đi. Rất xin lỗi về những lời nói của tôi vừa rồi. Tuy nhiên cô đã lớn, không ngờ lại để người ta lừa dễ dàng như vậy. Thấy cô nóng lòng muốn cứu mẹ mình. Tôi không tính toán với cô!
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 225: Khóc ra thành tiếng.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Đường Bắc Vi kinh ngạc lại ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc. Dường như giọng nói ôn hòa của Diệp Mặc khiến cô sợ ngây người. Từ sau khi hắn biết được mình lừa hắn, giọng điệu hắn càng ngày càng lạnh như băng. Đây là lần đầu tiên hắn dùng loại giọng điệu ôn hòa này nói chuyện với cô.
Trong lòng cô thậm chí có cảm giác tủi thân, càng muốn khóc ra thành tiếng. Nhưng cô biết cho dù mình uất ức mà rơi lệ, cô cũng không muốn khóc thành tiếng trước mặt người xa lạ.
Nhìn nước mắt Đường Bắc Vi càng chảy càng nhiều, Diệp Mặc cau mày, nhưng không lên tiếng. Hắn đang chờ. Tuy rằng hiện tại hắn rất muốn rời đi, nhưng Đường Bắc Vi vẫn chưa nói ra lai lịch của chiếc vòng tay, hắn không muốn cứ như vậy mà đi.
Thật lâu sau, Đường Bắc Vi mới bớt khóc, cúi đầu nói:
- Khi mẹ tôi bệnh nặng, bà đã để lại cái vòng tay kia cho tôi. Bà nói tôi không phải con gái ruột của bà. Hơn hai mươi năm trước, bà nhặt được tôi ở trong chùa. Bà giữ lại cái vòng tay này bởi vì bà nói lúc trước có hai đứa trẻ được để lại trong chùa. Ngoại trừ tôi được bà nhận nuôi ra, còn có một cậu bé trai được người khác nhận đưa đi. Về sau sẽ dùng cái vòng ngọc này để nhận nhau, cho nên...
Bỗng nhiên Diệp Mặc ngây người. Nếu Đường Bắc Vi nói là sự thật, vậy đứa bé trai kia chẳng phải chính là mình sao? Chẳng lẽ mình được đưa từ trong chùa về? Hắn nhớ tới xét ngiệm của Diệp gia. Không ngờ đó lại là sự thật? Sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên tái nhợt. Nếu nói như vậy Đường Bắc Vi mới là em gái hắn, chứ không phải là Diệp Lăng.
Nhưng vừa rồi không ngờ hắn lại giáo huấn Đường Bắc Vi tới hộc máu. Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Tuy rằng linh hồn hắn không phải là Diệp Mặc, nhưng không cách nào thoát khỏi huyết thống.
Đường Bắc Vi không ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc, chỉ nói tiếp:
- Diệp Mặc, tuy rằng tôi muốn hại anh, nhưng còn chưa làm gì. Anh thấy tôi chướng mắt, thích cái vòng ngọc này, anh cứ lấy đi. Xem như tôi bồi thường cho anh. Với tôi mà nói, ngoại trừ mẹ tôi ra, tôi đã không còn người thân nào. Mẹ tôi đi rồi, tôi cũng không cần tới cái vòng này nữa...
Giọng nói của cô càng nói càng thấp. Cuối cùng hầu như không thể nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc hối hận về những việc làm và lời nói của mình. Sau khi hắn tu chân, chưa từng hối hận vì chuyện gì. Nhưng lúc này, hắn thật sự hối hận. Bởi vì liên quan đến chuyện của Diệp Lăng, khiến hắn phẫn nộ, nói chuyện trở nên khắc nghiệt. Cho dù bản thân hắn bị Đường Bắc Vi ám toán, hắn cũng không tức giận như vậy.
Tuy rằng không thể xác định Đường Bắc Vi chính là em gái hắn, nhưng lúc này Diệp Mặc đã cảm thấy hối hận về hành động thô lỗ của mình.
Đường Bắc Vi cúi đầu âm thầm đau khổ thật lâu, không ngờ không phát hiện Diệp Mặc có bất kỳ động tĩnh gì. Theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc. Sắc mặt Diệp Mặc thực sự tái nhợt. Thậm chí cô có thể tưởng tượng sắc mặt hắn và sắc mặt mình gần giống nhau.
- Diệp....
Thậm chí Đường Bắc Vi đã quên tình cảnh của mình, đã quên người trước mắt mình vừa rồi đã đối xử không khách khí với cô như thế nào.
Diệp Mặc thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào Đường Bắc Vi hồi lâu. Đường Bắc Vi chịu không nổi ánh mắt của Diệp Mặc, cô lại cúi đầu. Cô không biết vì sao Diệp Mặc lại nhìn cô như vậy, nhưng cô đã không còn quan tâm.
Diệp Mặc ngồi xuống, cầm áo phủ thêm lên người Đường Bắc Vi, sau đó ôm Đường Bắc Vi vào người. Đường Bắc Vi có chút kinh sợ. Diệp Mặc làm sao vậy? Dường như hắn có chút kỳ lạ.
- Rất xin lỗi, Bắc Vi. Tôi xin lỗi về những lời nói vừa rồi của mình.
Diệp Mặc nghĩ hẳn Đường Bắc Vi không thoải mái, lại phát giác được trong lòng mình cũng không thoải mái. Ánh mắt của hắn dần dần trở nên tàn nhẫn. Bất kể là ai đã lừa Đường Bắc Vi đến đây, còn hại cô như thế, hắn đều phải nghiền xương người này thành tro.
Bỗng nhiên Diệp Mặc rùng mình một cái. Chẳng lẽ người kia biết hắn và Đường Bắc Vi là anh em? Nếu đúng là như vậy, người này quá tàn nhẫn và đáng sợ. May mắn Diệp Mặc hắn có nguyên tắc của mình. Hơn nữa trong lòng chỉ có Lạc Ảnh hoặc là thêm Ninh Khinh Tuyết, bằng không, Diệp Mặc không dám nghĩ tiếp.
Ánh mắt Diệp Mặc càng ngày càng lạnh. Thủ đoạn thật là ác độc. Nếu đúng là như vậy, người này không trừ, hắn khó có thể sống bình yên. Nghiền xương thành tro cũng không thể giải tỏa được mối hận trong lòng Diệp Mặc hắn, trên thế giới này không ngờ có loại người giống súc sinh như vậy.
Đường Bắc Vi cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ, Diệp Mặc lại nói xin lỗi cô. Nếu lần đầu tiên Diệp Mặc xin lỗi là tùy ý. Lúc này, Đường Bắc Vi thật sự cảm nhận được sự áy náy của Diệp Mặc. Hắn thật sự cảm thấy áy náy đối với cô. Hơn nữa vẫn gọi mình là Đường Bắc Vi, hiện tại đã đổi thành Bắc Vi.
Cô tựa vào trong lòng Diệp Mặc, thậm chí còn cảm giác không muốn động đậy. Có một ý nghĩ vô duyên vô cớ xuất hiện trong đầu cô. Nếu có một người như vậy luôn che chở cho cô thì tốt rồi. Cô sẽ không bị mọi người xung quanh khi dễ.
Đường Bắc Vi đang nghĩ ngợi lung tung, không ngờ cảm giác được thân thể Diệp Mặc càng ngày càng lạnh. Loại cảm giác rét lạnh và sát khí xuất phát từ trong xương cốt, khiến cô rùng mình một cái, đột nhiên rời khỏi Diệp Mặc.
Nhìn Đường Bắc Vi hoảng sợ nhìn mình, Diệp Mặc biết mình vô tình phát ra sát khí. Hắn thu sát ý lại. Lúc này mới lấy ra một viên thuốc nhìn Đường Bắc Vi nói:
- Bắc Vi, cô uống viên thuốc này trước. Tôi điều trị kinh mạch giúp cô một chút.
Đường Bắc Vi kinh ngạc nhìn viên thuốc trong tay, suy nghĩ một chút vẫn nuốt xuống, nhưng cô không hỏi lý do. Nếu Diệp Mặc muốn làm gì cô, cô sẽ cam chịu số phận.
Diệp Mặc lấy ngân châm ra giúp Đường Bắc Vi đả thông toàn bộ kinh mạch bị tích tụ do vừa rồi quá thương tâm. Hắn lại dùng chân nguyên giúp thông kinh mạch toàn thân cô một vòng. Hai giờ sau, lúc này đầu hắn đầy mồ hôi, rút ngân châm ra.
Đường Bắc Vi kinh ngạc phát hiện dường như toàn thân cô đều tràn ngập lực lượng, hơn nữa tinh thần đã trở nên no đủ. Thậm chí sự dỗi hờn vừa tích tụ trong lòng đã biến mất không thấy nữa. Thậm chí cô còn có một loại bay bổng, khiến toàn thân cô vô cùng thoải mái.
Nàng nhìn thấy chất bẩn chảy ra trên người, dường như cô đã biết điều gì. Cô lại nhìn Diệp Mặc ngồi ở bên giường, đầu đổ đầy mồ hôi, hơn nữa sắc mặt tái nhợt, cô đã hiểu được một chút. Tuy rằng Đường Bắc Vi không biết Diệp Mặc đã làm gì với nàng, nhưng cô biết nhất định là Diệp Mặc đã tiêu hao khí lực của mình làm gì đó để giúp cô điều dưỡng.
Diệp Mặc mở to mắt nhìn Đường Bắc Vi nói:
- Cô đi tắm trước, đợi lát nữa tôi sẽ nói chuyện tiếp với cô.
Tuy rằng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng Đường Bắc Vi vẫn vội vàng đi tắm rửa.
Lần này Diệp Mặc hao tổn rất lớn. Loại chuyện tẩy tủy và điều trị kinh mạch giúp người, cho tới bây giờ Diệp Mặc chưa hề giúp bất cứ kẻ nào, cho dù là Ninh Khinh Tuyết, cũng là công lao của bản thân cô. Lần này hắn giúp Đường Bắc Vi làm như vậy, vẫn là lần đầu tiên. Bởi vì hắn cảm giác được mình mắc nợ cô.
Diệp Mặc kiểm tra trong nhẫn một chút, chỉ còn có mấy chục đồng. Xem ra hôm nay không tránh khỏi chuyện vay tiền. Hắn không hỏi tiền của Diệp Lăng. Hắn biết, hiện tại Diệp Lăng đang không có tiền. Hỏi vay tiền cô, là làm khó cô.
Đường Bắc Vi tắm giặt sạch sẽ hết gần một giờ. Sau khi cô đi ra, đã thay một bộ quần áo. Chỉ có điều vẫn chỉ mặc chiếc áo sơmi của Diệp Mặc.
Đường Bắc Vi tắm rửa xong, toàn thân trở nên khác hẳn. Bởi vì vừa rồi Diệp Mặc giúp cô chải vuốt kinh mạch và tẩy tủy. Một loại khí chất cao quý khó có thể miêu tả xuất hiện trên thân thể của cô.
Khi cô nhìn thấy bộ dáng của mình trong gương, cô đã cảm thấy kinh hãi. Cô không biết Diệp Mặc đã làm gì giúp cô, tuy nhiên cô biết nhất định là Diệp Mặc giúp cô làm một chuyện rất trọng đại. Hơn nữa dường như Diệp Mặc cũng không phải là người tầm thường.
Diệp Mặc thấy bộ dạng Đường Bắc Vi thay đổi như vậy, lại cảm thấy có chút hài lòng. Ngoại trừ trong ánh mắt của cô vẫn có một cảm giác đau thương khó có thể hủy diệt ra, Đường Bắc Vi đã hoàn toàn khác hẳn.
- Anh muốn nói với tôi chuyện gì?
Đường Bắc Vi đã khôi phục lại bình tĩnh. Cô đã chôn sâu cảm giác đau buồn trong đáy lòng. Cô thực sự đã quyết định lập tức trở về Đàn Đô. Nếu thật sự không thể trị liệu cho mẹ, cô sẽ đưa mẹ trở về, sau đó tự vẫn cùng với mẹ. Cô đã cố gắng. Hiện tại, bị mọi người xung quanh khi dễ, còn không bằng trở về cùng đi với mẹ.
Diệp Mặc lấy ra một vòng tay nói:
- Tôi nghi ngờ chúng ta là anh em, bởi vì tôi cũng có một cái vòng tay như vậy.
Đường Bắc Vi bỗng nhiên có chút run rẩy. Cô đứng phắt dậy, cướp lấy chiếc vòng trong tay Diệp Mặc, so sánh với chiếc vòng tay của mình. Rõ ràng là một đôi.
Sắc mặt cô vừa hồng nhuận đã trở nên tái nhợt. Tay cô run rẩy, thậm chí toàn thân đều run rẩy. Cô không ngờ người thân mà mình muốn, lại chính là người trước mắt đã tra tấn cô. Nếu ban đầu không biết thân phận của Diệp Mặc, cô còn có thể chịu được. Nhưng một khi biết Diệp Mặc có thể là anh cô, cô thậm chí không nhịn được muốn sụp đổ.
Cô hi vọng có một người anh yêu thương cưng chiều cô. Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, cô lại bất ngờ không thể tiếp nhận được.
Sắc mặt Đường Bắc Vi càng ngày càng tái nhợt. Cô bất ngờ cầm lấy hai chiếc vòng trong tay ném về phía Diệp Mặc, sau đó không nói tiếng nào chạy tới cửa kéo cửa rồi xông ra ngoài.
Trong mắt Diệp Mặc chợt hiện lên chút ảm đạm. Tuy rằng xét từ phương diện linh hồn mà nói, hắn và anh trai của Đường Bắc Vi không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng về huyết thống lại không cách nào vứt bỏ.
Diệp Mặc đuổi theo. Hắn biết hiện tại, trong lòng Đường Bắc Vi rất khó chịu. Hắn không cố tìm cách giữ chặt lấy cô. Có lẽ hắn lại gần, cô sẽ chạy nhanh hơn.
Trong đầu Đường Bắc Vi là một mảnh hỗn độn. Không ngờ Diệp Mặc là anh trai cô. Chẳng thà cho tới bây giờ cô vẫn không tìm được anh trai, cũng không hy vọng Diệp Mặc là anh trai cô.
Cô thiếu chút nữa đã làm ra chuyện không thể tha thứ. Nếu không phải Diệp Mặc không thèm để ý tới cô, nếu không hậu quả bản thân cô cũng không dám nghĩ tới.
Đường Bắc Vi không ngừng chạy trốn. Cô hận Diệp Mặc. Hắn đã có vòng tay, vì sao không lấy ra sớm một chút? Vì sao trên thế giới này có nhiều người như vậy lại không ai có thể là anh trai cô. Tại sao cứ phải là Diệp Mặc?
Đường Bắc Vi giống như không biết mệt mỏi cứ chạy thẳng về phía trước. Giống như phía trước có gì đó có thể giải thoát cho cô. Đầu cô quay cuồng, đã không có bất kỳ suy nghĩ gì.
Diệp Mặc có chút lo lắng đi theo phía sau cô. Hắn biết hiện tại Đường Bắc Vi cần được phát tiết. Chờ sau khi cô bình tĩnh, có thể tiếp nhận được.
Diệp Mặc dừng bước. Hắn thấy Đường Bắc Vi đã đi vào thang máy của tòa nhà Xuyên Phong. Đây là một thang máy bằng kính. Khi Diệp Mặc tới nơi, thang máy đã đi lên trên.
Ánh mắt Đường Bắc Vi đờ đẫn khiến trong lòng Diệp Mặc run lên. Cô lên thang máy làm gì? Diệp Mặc nhanh chóng nghĩ không lẽ cô ấy muốn nhảy lầu. Bỗng nhiên hắn hối hận vừa rồi đã không giữ chặt lấy cô, mà để cô chạy đi.
Mắt Diệp Mặc thấy thang máy càng ngày càng nhỏ. Diệp Mặc khẩn trương sử dụng thần thức để ý tới Đường Bắc Vi. Tuy nhiên thật may là tòa nhà này chỉ cao khoảng 70 mét, vẫn trong phạm vi thần thức của hắn.
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Đường Bắc Vi đang nghĩ có cần phải đi lên kéo nàng xuống hay không, bất ngờ Đường Bắc Vi mở ra cửa sổ tầng cao nhất, nhảy xuống.
Nhìn Đường Bắc Vi nhảy lầu, cuối cùng Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra. Hắn không chút do dự phi thân nhảy lên, dùng bức tường khí chân nguyên giảm tốc độ rơi của Đường Bắc Vi, lại ôm Đường Bắc Vi nhẹ nhàng rơi xuống. Trước khi người khác kịp phản ứng, rời khỏi nơi này.
Trong nháy mắt, khi Đường Bắc Vi nhảy xuống, cô liền cảm giác thoải mái. Tất cả đều đã kết thúc.
Nhưng khi nàng tỉnh lại, phát hiện cô đang bị Diệp Mặc ôm ở trên tay. Trong lòng cô kinh ngạc, chẳng lẽ anh trai cũng nhảy lầu sao?
- Bắc Vi, em thật khờ. Làm gì phải nhảy lầu? Nếu anh không thể đón được em, anh sẽ không tha thứ cho mình.
Giọng điệu Diệp Mặc có chút thương cảm. Hắn không biết là ai đúng ai sai.
Cuối cùng Đường Bắc Vi đã hiểu được, là Diệp Mặc đỡ được cô. Cảm giác vướng mắc tích tụ trong lòng liền biến mất tăm mất ích. Trong lòng cô lại cảm thấy tủi thân. Rốt cuộc nàng không nhịn được ôm cổ Diệp Mặc “Oa” một cái, khóc ra thành tiếng.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương