23-03-2012, 01:10 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Hoà ng Tộc
Tác giả : Cao Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 10: Huyện lệnh và Hoà ng ThỠđến nhà .
Dịch: bachtue_cungvuong
Biên: son1emy2
Nguồn: Bạch Ngá»c Sách
Bước ra từ tiệm cầm đồ, Vô Tấn bước Ä‘i không mục tiêu trên đưá»ng, đưá»ng phố dưá»ng như vẫn luôn náo nhiệt như thế, luôn chen chúc ngưá»i qua kẻ lại, mấy ngà y nay hắn cứ luôn suy nghÄ© bản thân nên là m việc gì đó, thá»±c ra thì là m gì cÅ©ng được, chỉ cần có việc để là m là được.
Vô Tấn hoà n toà n không phải má»™t kẻ không chịu được cảnh rảnh rá»—i, ngược lại, nếu được, hắn có thể vô tư ở không suốt cả má»™t năm trá»i, nhưng hắn lại là má»™t ngưá»i không thể chịu đựng được sá»± sỉ nhục, má»™t ngưá»i đà n ông mà túi tiá»n trống rá»—ng, hắn cảm thấy cái lưng cá»§a hắn không thể đứng thẳng được.
Kiếp trước hắn từng là má»™t thương nhân thà nh công, lăn lá»™n trong thương trưá»ng, lúc 28 tuổi đã có gia tà i mấy nghìn vạn, hắn nhanh chóng chán ngấy vá»›i những thá»§ Ä‘oạn cá»§a thương trưá»ng, chán ngấy vá»›i những ngà y tháng mà cả khi Ä‘i vệ sinh cÅ©ng phải gá»i Ä‘iện thoại tiếp khách hà ng, hắn đã bán Ä‘i cái công ty đó, và trở thà nh má»™t ngưá»i thiết kế quảng cáo độc láºp, hắn thÃch cuá»™c sống rá»§ng rỉnh tiá»n bạc, nhưng lại vô tư tá»± do như váºy, đáng tiếc cuá»™c sống nà y chỉ trải qua có hai năm, hắn vì sá»± cố máy bay, đã đến vá»›i triá»u đại xa lạ nà y.
Vô Tấn lên bá» chỉ má»›i ba ngà y, nhưng dục vong mãnh liệt, khát khao kiếm tiá»n đó đã khiến hắn không thể nà o đợi được nữa, đặc biệt là dưới sá»± phát triển cá»§a thương nghiệp cá»§a huyện Hoà i Dương, sá»± đông đúc vá» dân số, giống như trong dá»± liệu cá»§a hắn, chỉ trong ba ngà y ngắn ngá»§i, hắn đã phát hiện ra rất nhiá»u cÆ¡ há»™i kinh doanh, và dụ như hắn có thể là m nghá» cÅ©, ở trên bá» hắn không há» phát hiện ra má»™t biển quảng cáo nà o, anh hoà n toà n có thể dá»±ng má»™t tấm biển lá»›n ở trên bá», trên đó vẽ má»™t đồng tiá»n và ng sáng lấp lánh, và viết thêm và i câu từ quảng cáo chẳng hạn như “Tiệm cầm đồ Hoà ng Phá»§, vui lòng khách đến, vừa lòng khách Ä‘i.â€
Chỉ không biết là ngÅ© thúc có chịu trả cho hắn má»™t xu phà quảng cáo nà o không, Vô Tấn cưá»i má»™t mình, kinh tế thị trưá»ng e rằng chưa thể thá»±c hiện được ở triá»u đại nà y, có lẽ triá»u đại nà y vẫn mang tư duy rượu ngon thì không sợ ở hang cùng ngõ ngách, muốn kiếm tiá»n còn phải nghÄ© cách khác.
Dân số đông cÅ©ng là má»™t nguồn tà i nguyên phong phú cá»§a huyện Hoà i Dương, chỉ má»™t huyện thôi mà đã có 150 vạn nhân khẩu, giả sá» như từ chá»— má»—i ngưá»i hắn kiếm được 100 đồng tiá»n, thế thì hắn đã có 15 vạn lượng bạc, đủ cho hắn hưởng thụ má»™t cuá»™c sống xa hoa ở triá»u đại nà y.
Äáng tiếc là thá»i đại nà y không có máy tÃnh, cÅ©ng không có mạng internet, có rất nhiá»u cách kiếm tiá»n mà hắn không thể nà o thá»±c hiện được..., cách thức kiếm tiá»n cÅ©ng giống như đợi xe buýt váºy, ngươi cà ng đợi, thì nó cà ng không đến, đợi đến khi ngươi không đợi nó nữa, thì nó lại từng chiếc từng chiếc má»™t chạy ngang qua ngươi.
Vô Tấn nghÄ© vẩn vÆ¡ má»™t hồi, tạm thá»i cÅ©ng không có đầu mối gì, bất giác tay chạm và o túi tiá»n ở thắt lưng, giống như chạm tay và o bà n phÃm máy tÃnh váºy, bá»—ng chốc trở vá» vá»›i hiện thá»±c, trong túi có 4 nén bạc, đó là số tiá»n 40 lượng bạc hắn đã kiếm được trong ná»a năm là m thuyá»n viên, đây chÃnh là toà n bá»™ vốn liếng cá»§a hắn
Vốn liếng, đây má»›i là vấn đỠquan trá»ng nhất, số tiá»n 40 lượng bạc chỉ đủ để hắn bà y má»™t gian hà ng, lúc nà y đây hắn nhìn thấy má»™t đại thúc dáng vẻ tầm thưá»ng Ä‘ang rao bán bánh nướng, “Bánh nướng cá»§a tôi có thể trị được bách bệnh, nam thì tráng dương, nữ thì tư âm...â€
Và i thÃm trung niên cầm giá» xách chạy theo ngưá»i Ä‘i đưá»ng rao bán lược, “Anh nà y, anh mua lược cá»§a tôi rồi, bảo đảm mạch máu trên đầu thông suốt, suy nghÄ© lưu loát, thi là đáºu trạng nguyên...â€
40 lượng bạc, hoặc giả là sẽ tốt hÆ¡n bá»n há» má»™t chút chăng? Nhưng mà đẩy má»™t chiếc xe Ä‘i bán trái cây thì...
Dạo một vòng trên phố, Vô Tấn đi thẳng vỠphủ Hoà ng Phủ.
- Lạc Lạc, chú của của con vỠrồi kìa.
Vô Tấn vừa và o sân nhá», ThÃch Hinh Lan chị dâu hắn từ nhà bếp thò đầu ra cưá»i và nói:
- Thằng nhóc nà y suốt ngà y cứ nhắc đến chú đó, mau đi thăm nó đi!
- Vâng, em sẽ đi thăm nó.
Vô Tấn bước nhanh và o phòng, Ä‘i được má»™t ná»a lại dừng bước, há»i:
- Anh đâu rồi?
- Anh chú đến há»c đưá»ng rồi, ngà y mai anh ấy không phải lên lá»›p nữa, hôm nay phải đến đó bà n giao công việc má»™t chút.
Tâm trạng cá»§a ThÃch Hinh Lan rất tốt, vết sưng trên mặt đứa trẻ cÅ©ng đã hoà n toà n biến mất, ngón tay cÅ©ng không còn Ä‘au như hôm qua nữa, khiến chị ấy yên tâm hÆ¡n phần nà o, quan trá»ng hÆ¡n là chồng chị ấy rốt cuá»™c cÅ©ng đã trở thà nh nhân tuyển há»™ tà o chá»§ sá»±, không còn phải dạy há»c nghèo mạt như trước kia, hôm nay vừa đúng là ngà y phát lương, Lưu quản gia Ä‘Ãch thân Ä‘em đến 20 lượng bạc tiá»n lương tháng, trước kia phải mất hai năm má»›i kiá»m được số tiá»n lá»›n như váºy, bây giá» chỉ má»™t tháng thì đã có thể kiếm được, sao có thể không khiến chị ấy vui mừng chứ.
Vô Tấn có thể cảm nháºn được niá»m vui sướng trong lòng cá»§a chị dâu, bèn cưá»i và gáºt đầu, sau khi và o phòng, đứa cháu gái Äóa Äóa Ä‘i há»c còn chưa vá», chỉ nhìn thấy đứa cháu trai Lạc Lạc bị thương Ä‘ang ôm gối nằm trên giưá»ng, xem ra ngoà i vết thương trên đầu ngón tay ra, những chá»— khác hoà n toà n không có vấn đỠgì nữa.
- Sao lại bướng bỉnh thế nà y hả?
Vô Tấn cưá»i và gõ nhẹ lên đầu nó,
- Tay không còn đau nữa chứ?
Ngón trá» cá»§a Lạc Lạc bị băng nẹp, quấn lên má»™t lá»›p băng dà y, trông giống như má»™t cây cá»§ cải trắng váºy, nó giÆ¡ tay lên cưá»i ha ha và nói:
- Như váºy không cần phải viết chữ nữa, ăn cÆ¡m cÅ©ng có mẹ đút cho con, tốt nhất là suốt Ä‘á»i cứ thế nà y đừng khá»i.
- Äúng là má»™t tiểu tá» ngốc!
Vô Tấn cưá»i và xoa cái đầu nhá» cá»§a nó,
- Không có tay, thì có rất nhiá»u chuyện cÅ©ng không thể là m được, và dụ như thả diá»u, chÆ¡i con quay, chÆ¡i khăng nữa, xem con sẽ là m thế nà o?
Lạc Lạc láºp tức rất lo lắng, vá»™i và ng nói vá»›i Vô Tấn:
- Chú Æ¡i, chú mau bôi thuốc cho con Ä‘i! Con muốn nhanh chóng được khá»i.
- Bây giỠthì hiểu rồi chứ!
Vô Tấn cưá»i và ngồi xuống, cẩn tháºn tháo dải băng ra, tuy là thá»§ pháp nối xương cá»§a hắn rất là tốt, nhưng má»™t số váºt phẩm chuyên dùng hắn lại không có, và dụ như là cái nẹp cố định, băng vải chẳng hạn, và i hôm trước anh hắn đã má»i vá» má»™t bác sÄ© nổi tiếng đến xem vết thương, đã để lại má»™t đống vải băng và thuốc.
Nhưng Vô Tấn không hoà n toà n dùng thuốc của ông ấy, hắn lấy ra một hộp thuốc, đúng lúc chị dâu bưng một bát canh bồ câu và o, Vô Tấn bèn đưa hộp thuốc cho chị ấy,
- Chị dâu, chị bôi thuốc cho nó Ä‘i! Thuốc nà y ná»a đêm cÅ©ng phải bôi thêm má»™t lần nữa.
- Chú ơi, thuốc nà y của chú là thuốc gì?
Lạc Lạc chá»›p chá»›p đôi mắt to, hiếu kỳ há»i.
Vô Tấn vá»— má nó, cưá»i nói,
- Äây là sâu biển mà chú đã vá»›t được ở dưới biển, gá»i là sâu Băng Nhan, dùng nó để là m thuốc thì gá»i là Băng Nhan cao.
- Chú Æ¡i, chú có nhìn thấy quái váºt biển chưa? Con từng nghe thầy nói, là má»™t loà i rồng có hai cái đầu.
Kiếp trước cá»§a Vô Tấn chưa từng nghe thấy cái gì là quái váºt biển, hắn lục lá»i trong ký ức cá»§a kiếp nà y, đột nhiên cưá»i nói,
- Ba năm trước chú đã từng nhìn thấy, thá»±c ra là má»™t loà i thuồng luồng lá»›n, trên đầu có má»™t bướu thịt to, thoạt nhìn giống như là có hai cái đầu váºy, nhưng mà loà i thuồng luồng nà y rất hung tợn, gặp phải nó, phần lá»›n các thuyá»n Ä‘á»u bị láºt.
- Trá»i Æ¡i, nó ăn thịt ngưá»i sao?
- Thưá»ng thì nó không ăn thịt ngưá»i, nhưng nhất định phải dìm chết ngưá»i ta.
Hai chú cháu vừa nói chuyện, ThÃch Hinh Lan đã cẩn tháºn thay thuốc xong cho nó, lại quấn lên má»™t dải băng dà y, tiếp theo chị ấy nên cho đứa trẻ uống canh bồ câu, Vô Tấn thấy không còn việc gì, bèn xin cáo từ, lúc nà y trong sân vang lên tiếng nói cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông trung niên:
- ThÃch phu nhân, Vô Tấn đã vá» chưa?
- À! Là Lưu quản gia đó hả?
ThÃch Hinh Lan vá»™i cất giá»ng trả lá»i,
- Vô Tấn vừa vỠtới, đang thay thuốc cho Lạc Lạc!
Vô Tấn Ä‘i ra khá»i phòng, chỉ nhìn thấy trong sân má»™t ngưá»i đà n ông trung niên cao to máºp mạp, nụ cưá»i rất đỗi thân thiết, ông ta nhìn thấy Vô Tấn bước ra, bèn vẫy tay cưá»i nói:
- Tam Lang, còn nhá»› tôi không váºy?
Tam Lang là tên hiệu cá»§a Vô Tấn, giữa hắn và anh trai Duy Minh, thá»±c ra còn có má»™t ngưá»i anh nữa, chẳng qua là má»›i sinh được mấy ngà y thì đã yểu mệnh qua Ä‘á»i, cho nên tên hiệu cá»§a Vô Tấn là Tam Lang, nhưng mà má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i hắn là nhị ngốc, tên hiệu cá»§a hắn vá» cÆ¡ bản đã bị má»i ngưá»i lãng quên, hiếm có ngưá»i như Lưu quản gia nà y còn nhá»›, Vô Tấn cÅ©ng vá»™i và ng cưá»i trả lá»…,
- Dưá»ng như có chút ấn tượng, ông chÃnh là Lưu quản gia.
- Ha ha! Cáºu tháºt sá»± còn nhá»› tôi sao? Lúc cáºu còn nhá», vẫn luôn không nhá»› ra tôi.
Lưu quản gia cưá»i nói,
- Thái lão gia nói nếu như cáºu trở vá», thì hãy đến gặp ông ấy, bây giá» cáºu có thể Ä‘i theo tôi không?
Vô Tấn gáºt đầu, đúng lúc cÅ©ng không có việc gì, liá»n Ä‘i theo Lưu quản gia ra khá»i sân, há» men theo con đưá»ng cong trong phá»§, Ä‘i ra khá»i ná»™i phá»§, vừa Ä‘i, Lưu quản gia vừa nói vá»›i hắn,
- Thái lão gia đặc biệt sắp xếp cho cáºu má»™t căn phòng riêng biệt, ở phÃa đông cá»§a phá»§, ra và o phá»§ Ä‘á»u rất tiện lợi, cáºu có muốn Ä‘i xem trước không?
- Äợi lát nữa hẵng Ä‘i! Äừng để ông ná»™i phải đợi lâu.
Hai ngưá»i Ä‘i qua má»™t cánh cổng vòm, đây chÃnh là nÆ¡i ở cá»§a cả nhà trưởng tá» Hoà ng Phá»§ Húc, Lạc Lạc chÃnh là bị bẽ gãy ngón tay ở đây, hai ngưá»i đột nhiên nhìn thấy có và i ngưá»i Ä‘ang đứng nói chuyện trong sân, trong lòng Lưu quản gia bá»—ng nhiên giáºt mình, kéo lấy Vô Tấn nói,
- Äi theo tôi!
Ông ta kéo Vô Tấn nấp và o má»™t sân nhá» bên cạnh, cách má»™t bức tưá»ng hoa và các dây leo chằng chịt, tình hình phÃa đối diện có thể nhìn thấy rất rõ rà ng, hÆ¡n nữa khoảng cách chỉ có má»™t trượng, mà đối phương lại khó phát hiện ra há».
Vô Tấn nhìn thấy nhị thúc Hoà ng Phá»§ Húc đưa lưng vá» phÃa há», trước mặt ông ấy có hai ngưá»i Ä‘ang đứng, má»™t ngưá»i trong số đó là vị quan viên trẻ tuổi, mặc áo quan mà u Ä‘á», đầu đội mÅ© ô sa, trông dáng vẻ thì cÅ©ng má»›i chừng 27, 28 tuổi, mà y thanh mi tú, chiá»u cao trung bình, khà chất rất tốt, không xa sau lưng hắn là hai sai nha Ä‘i cùng.
Hình dáng cá»§a ngưá»i còn lại thì rất là tệ, khoảng hÆ¡n 50 tuổi, vừa gầy vừa nhá», sắc mặt và ng nhạt, dưới cằm có má»™t dúm râu chuá»™t, trong đôi mắt nhá» tÃ, ẩn chứa má»™t nụ cưá»i xảo trá.
- Hai ngưá»i nà y là ai?
Vô Tấn dùng đá viết lên tưá»ng má»™t dòng chữ.
Lưu quản gia nhìn vá» phÃa quan viên kia, che miệng nói nhá» và o tai cá»§a Vô Tấn:
- Có nhìn thấy quan viên trẻ tuổi kia không, là huyện lệnh Trương Dung cá»§a huyện Hoà i Dương chúng ta, gia cảnh cá»§a ngà i ấy rất không đơn giản, là con thứ cá»§a Trương tướng quốc cá»§a triá»u đình.
- á»’! Thế còn ngưá»i đà n ông trung niên kia?
- Äó là gia chá»§ cá»§a Hoà ng gia, Hoà ng Tứ Lang, sau lưng má»i ngưá»i Ä‘á»u gá»i ông ta là Hoà ng Thá» Lang, cÅ©ng là má»™t trong lục đại gia tá»™c cá»§a quáºn Äông Hà i, huyện lệnh Trương Dung chÃnh là háºu thuẫn cá»§a ông ta, lần nà y con trai ông ta Hoà ng Tuấn nghe nói cÅ©ng tham gia tranh già nh chức há»™ tà o chá»§ sá»±, hôm nay có lẽ là đến để xem vết thương cá»§a Trác Ngá»c.
Không biết là tại sao, trong đầu Vô Tấn đột nhiên nảy ra một câu tục ngữ,
- Hoà ng ThỠLang tấn trạch, vô sự bất lai! (cáo và o nhà , không có chuyện thì không đến)
Không cần phải nói, bá»n hỠđến để thăm dò thá»±c hư cá»§a nhà Hoà ng Phá»§, sá»± tranh già nh cá»§a lục đại gia tá»™c đã sắp bắt đầu.
- Huyện lệnh Trương, cái gì gá»i là không có manh mối Ä‘iá»u tra chứ, ý cá»§a ngà i là nói chân con trai chúng tôi bị gãy oan uổng sao? Nếu huyện nha đã không quan tâm, tôi sẽ đến quáºn lý tìm Tô đại nhân.
Giá»ng cá»§a Hoà ng Phá»§ Húc bắt đầu cao lên, ngữ khà rất không hà i lòng, từ trước đến giỠông ta không há» dám ăn nói như váºy vá»›i huyện lệnh, nhưng kể từ khi ông ấy có Hoà ng Phá»§ Cừ là m chá»— dá»±a, thì lưng cá»§a ông ấy đã cứng hÆ¡n rất nhiá»u.
Huyện lệnh Trương Dung không hỠthay đổi sắc mặt, nhưng Hoà ng Tứ Lang bên cạnh lại lên tiếng trách cứ,
- Nhị ca, anh đừng bị nóng đầu mà nói năng bừa bãi, anh tìm thứ sỠmới đến đó, không sợ sẽ đắc tội với huyện lệnh Trương của chúng ta sao?
- E hèm!
Huyện lệnh Trương ho hai tiếng, thể hiện sá»± không hà i lòng nhìn chằm chằm vá» phÃa Hoà ng Tứ Lang, Hoà ng Tứ Lang lúc nà y má»›i ý thức được rằng bản thân đã lỡ miệng, hắn ta sợ đến ná»—i im thin thÃt, không dám nói thêm má»™t lá»i nà o.
Huyện lệnh Trương Dung không há» nổi giáºn tà nà o, thong thả nói:
- Hoà ng Phá»§ tiên sinh không cần phải nóng vá»™i, ta không há» nói là kết thúc vụ án nà y, hôm nay ta đến phá»§, thá»±c ra là để tra án, ta muốn nói chuyện vá»›i lệnh lang má»™t lát, muốn tìm hiểu xem cáºu ấy có kẻ thù nà o không? Äối vá»›i những kẻ thân pháºn không rõ rà ng, ta nghi ngá» bá»n há» là có ý báo thù, đặc biệt là hiện nay Ä‘ang là lúc lục đại gia tá»™c tranh già nh chức há»™ tà o chá»§ sá»± quáºn Äông Hải, ta không thể khinh xuất được.
Vô Tấn ngấm ngầm khâm phục, suy nghÄ© cá»§a huyện lệnh Trương nà y quả nhiên rất rõ rà ng, má»™t câu nói đã và o ngay Ä‘iểm chÃnh, trong lòng hắn âm thầm dá»± liệu:
- Xem ra, huyện lệnh Trương và Tô thứ sá» tháºt sá»± là có mâu thuẫn, dưá»ng như Ä‘ang ngầm đấu đá vá»›i nhau.
Và o lúc nà y, huyện lệnh Trương đó bất giác quay đầu lại nhìn, ánh mắt cưá»i như không cưá»i cá»§a hắn ta vừa khéo nhìn vá» phÃa Vô Tấn...
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
Chữ ký cá»§a Lôi Äế ÄÆ°á»ng còn dà i - dừng lại hay bước tiếp?
Cuộc sống nà y - tiếp tục hay buông tay?
23-03-2012, 01:10 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Hoà ng Tộc
Tác giả : Cao Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 11: Sư tỠngoạm.
Dịch: bachtue_cungvuong
Biên: son1emy2
Nguồn: Bạch Ngá»c Sách
HỠđã bị huyện lệnh Trương phát hiện ra, nhưng không biết tại sao, huyện lệnh Trương lại không đánh tiếng, cứ giống như là không há» nhìn thấy gì váºy, Lưu quản gia hoảng hốt kéo Vô Tấn, hai ngưá»i lui ra khá»i sân, nhanh chóng rá»i khá»i từ má»™t lối nhá» khác, Vô Tấn không kìm được, quay đầu nhìn lần nữa, trong lòng thầm nghÄ©:
“Xem ra huyện lệnh Trương nà y thá»±c sá»± rất khôn ngoan, nếu đã khôn ngoan, tại sao Tô Hà n Trinh vừa đến nháºm chức, hắn đã nóng vá»™i xông ra ứng phó chứ? Quả tháºt hÆ¡i kỳ lạ.â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh sống trong má»™t căn nhà nhá» mà u đỠhai tầng, được tưá»ng cao bao quanh, đây cÅ©ng chÃnh là trung tâm cá»§a cả gia tá»™c, rất nhiá»u chuyện trong đại xảy ra, má»i ngưá»i Ä‘á»u đến đây để báo cáo vá»›i lão gia.
Khi Lưu quản gia vừa dẫn Vô Tấn Ä‘i và o cá»a, chỉ nhìn thấy má»™t chiếc xe ngá»±a từ trong sân chạy ra.
“Thái lão gia!â€
Lưu quản gia vá»™i và ng chặn chiếc xe ngá»±a lại, cá»a xe đã mở, chỉ nhìn thấy gia chá»§ Hoà ng Phá»§ Bách Linh cưá»i hÃp mắt nhìn Vô Tấn,
“Có muốn Ä‘i cùng ta không? Giúp ta cầm chiếc gáºy nà o.â€
“Tôn nhi rất sẵn sà ng!â€
Vô Tấn nhảy lên chiếc xe ngá»±a, đóng cá»a lại, Hoà ng Phá»§ Bách Linh lại căn dặn Lưu quản gia và i câu, rồi xe ngá»±a liá»n xuất phát, chiếc xe ngá»±a chạy nhanh men theo con đưá»ng nhá» trong phá»§, từ má»™t phÃa khác chạy đến cá»a lá»›n, Ä‘i qua chiếc cầu nhá», hướng vá» phÃa kinh thà nh.
“Cháu không muốn há»i thá» xem là đi đâu sao?â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh nhìn thấy vẻ mặt luôn buồn bã cá»§a Vô Tấn, liá»n không nhịn nổi cưá»i há»i hắn.
“Tôn nhi chỉ cầm gáºy giúp tổ phụ, tổ phụ Ä‘i đâu, thì tôn nhi sẽ theo đến đó.â€
“Ha ha! Äứa cháu khéo ăn nói nà y.â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh dùng gáºy đánh khẽ và o đùi cá»§a hắn, trong mắt nở má»™t nụ cưá»i,
“Gáºy nà y cá»§a ta so vá»›i côn mà cháu đánh Trác Ngá»c thế nà o hả?â€
Vô Tấn biết là không thể giấu được ông ná»™i, thấy ông cÅ©ng không có ý trách tá»™i hắn, bèn cưá»i nói:
“Tôn nhi không đánh hắn, hắn tá»± mình ngã thôi, ngã gãy cả chân.â€
“Chỉ ngã má»™t cái mà có thể gãy xương chân sao? Ta không tin.â€
“Thế thì rất khó nói, nếu ngay cả trẻ con cÅ©ng có thể bị ngã gãy tay, thì xương chân cá»§a hắn sao không thể bị gãy vì ngã chứ?â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh ha ha cưá»i lá»›n,
“Nói rất hay!â€
Chiếc xe ngá»±a lại chạy thêm má»™t Ä‘oạn, từ trong sâu thẳm Hoà ng Phá»§ Bách Linh chợt nhá»› ra, liá»n há»i hắn:
“Cháu nói tháºt cho ta biết, 7 năm nay cháu rốt cuá»™c đã là m những gì?â€
Trong lòng Vô Tấn bá»—ng nhiên giáºt mình, trong thá»i gian nà y có má»™t số chuyện hắn không thể nà o nói được, bèn vá»™i và ng cưá»i đáp:
“Thì theo Tá»u đạo sÄ© há»c nghệ đó! Ông ná»™i quên rồi sao?â€
Hoà ng Phủ Bách Linh khẽ lắc đầu,
“4 năm đầu cháu quả tháºt là theo hắn há»c nghệ, nhưng Tá»u đạo sÄ© đã qua Ä‘á»i và o 3 năm trước rồi, ta đặc biệt phái ngưá»i Ä‘i tìm cháu, nhưng Ä‘á»u không tìm thấy tông tÃch cá»§a cháu, cháu nói tháºt Ä‘i, trong ba năm nà y, rốt cuá»™c cháu đã Ä‘i đâu?â€
Vô Tấn mặt trầm ngâm, hắn không cách nà o trả lá»i được vấn đỠnà y cá»§a ông ná»™i, hắn “xuyên việt†(nháºp hồn) quá trá»…, không có cách nà o ngăn chặn, cÅ©ng không có cách nà o tham dá»± và o những việc mà Hoà ng Phá»§ Vô Tấn đã là m, nếu nói ra những chuyện mà Hoà ng Phá»§ Vô Tấn đã là m trong suốt 3 năm nà y, hắn nhất định sẽ bị Ä‘uổi khá»i phá»§ Hoà ng Phá»§
Hoà ng Phá»§ Bách Linh cứ nhìn hắn, nhìn thấy hắn bắt đầu trầm ngâm không nói, ông ấy không biết phải là m sao, chỉ có thể âm thầm thở dà i má»™t tiếng, rồi không tiếp tục há»i nữa.
......
Chiếc xe ngá»±a rẽ và o khúc quanh, phÃa trước là má»™t tòa đại trạch (biệt thá»±), khà thế hùng vÄ©, Hoà ng Phá»§ Bách Linh dùng gáºy chỉ và o tòa phá»§ đệ, há»i
“Cháu có biết đây là nÆ¡i nà o không?â€
Vô Tấn lắc đầu,
“Tôn nhi không biết!â€
“Äây chÃnh là phá»§ đệ cá»§a Hoà ng Phá»§ huyện công huyện Sở Dương, cÅ©ng chÃnh là nÆ¡i gá»i là háºu đà i cá»§a gia tá»™c Hoà ng Phá»§ Äông Hải cá»§a chúng ta, là háºu đà i xây lên bằng ngân lượng, hôm nay chúng ta đến thăm hắn, xem thá» háºu đà i nà y cần tiá»n hay là cần thể diện.â€
Chiếc xe ngá»±a từ từ dừng lại trước phá»§, Vô Tấn đỡ Hoà ng Phá»§ Bách Linh qua cầu, trước khi đến trước cá»a phá»§, hai ngưá»i giữ cá»a Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhau ở báºc thá»m vá»™i và ng chạy đến, há» quen vá»›i Hoà ng Phá»§ Bách Linh, bèn cưá»i cung kÃnh,
“Sức khá»e cá»§a lão gia ngà y cà ng tốt đó!â€
“Ha ha! Nhá» phúc cá»§a con cháu, gần đây sức khá»e đỡ hÆ¡n nhiá»u rồi, là m Æ¡n giúp ta và o bẩm vá»›i huyện công, nói ta có việc đến thăm viếng.â€
“Lão gia đợi má»™t lát, tôi sẽ Ä‘i ngay.â€
Hai ngưá»i giữ cá»a Ä‘á»u quay lưng Ä‘i và o trong phá»§, ngoà i cá»a lá»›n không còn ai khác, lúc nà y Hoà ng Phá»§ Bách Linh má»›i nói nhá» vá»›i Vô Tấn:
“Huyện công Hoà ng Phá»§ nà y là thuá»™c hà ng cháu, luáºn vai vế thá»±c ra hắn cùng vai vế vá»›i cháu, nhưng cÅ©ng hết cách, nhị thúc cá»§a cháu cứng đầu thÃch trèo cao, nếu như hắn gá»i ta là thúc, thì cháu hãy gá»i hắn là bá, nếu hắn gá»i ta là lão gia chá»§, thì cháu hãy gá»i hắn là huyện công, phải nhá»› đó, không cần phải quỳ, dưới gối đà n ông có nạm và ng, ngoà i quỳ ta ra, cháu không được quỳ vá»›i bất kỳ ai!â€
Lá»i cá»§a ông ná»™i nói rất là hay, cho dù má»›i gặp mặt ông ná»™i nà y có hai lần, nhưng Vô Tấn đã rất thÃch ông ấy.
“Cháu phải nhá»› đó, không thể quỳ.â€
Äể khách phải đợi lâu là má»™t kiểu kiêu ngạo, là má»™t hà nh vi rất không lá»… phép, cho dù chá»§ nhân thá»±c sá»± là có việc, trong má»™t lúc không thể rá»i khá»i được, cÅ©ng có thể cho ngưá»i má»i khách và o phòng khách, lệnh cho ngưá»i nhà ân cần tiếp đãi, đồng thá»i nói rõ nguyên cá»›, mong khách có thể lượng thứ, như váºy má»›i là đạo tiếp đãi khách.
Mà tên huyện công Hoà ng Phá»§ nà y lại dưá»ng như không hiểu đạo tiếp đãi khách, để cho hai ông cháu hỠđứng ở báºc thá»m ngoà i cá»a đúng hai khắc (~ 30 phút), ngay cả ngưá»i rất đỗi bình tÄ©nh như Hoà ng Phá»§ Bách Linh cÅ©ng chịu không nổi, nổi giáºn trong lòng, hắn quay lại nhìn Vô Tấn má»™t cái, lại thấy trên mặt hắn không chút biểu cảm gì, tinh thần rất Ä‘iá»m nhiên.
Hoà ng Phá»§ Bách Linh ngầm kinh ngạc, trong ấn tượng cá»§a ông ấy, đứa cháu nà y cá»§a ông tÃnh khà nóng như lá»a, đừng nói là hai khắc, ngay cả thá»i gian đợi bằng thá»i gian dùng má»™t chén trà hắn cÅ©ng kêu trá»i, bây giỠđột nhiên biến thà nh má»™t ngưá»i hoà n toà n khác, trong lòng Hoà ng Phá»§ Bách Linh rất lấy là m nghi ngá», trên ngưá»i cá»§a Vô Tấn rốt cuá»™c đã xảy ra chuyện gì?
Vô Tấn ở Ä‘á»i sau đợi khách, hai ba giỠđồng hồ Ä‘á»u đã từng đợi qua, hắn biết đây thá»±c ra là má»™t sách lược đà m phán, hôm nay quả nhiên cÅ©ng váºy, huyện công Hoà ng Phá»§ nà y muốn hạ uy thế cá»§a há», cố tình là m giá, hắn thấy vẻ mặt ông ná»™i đã xuất hiện sá»± tức giáºn, bèn nói nhá» nhắc nhở ông ấy:
“Ông ná»™i mà tức giáºn, không chừng sẽ mắc mưu hắn đó.â€
Má»™t câu nói đã khiến cho Hoà ng Phá»§ Bách Linh thức tỉnh, ngưá»i trong cuá»™c thì tối, ngưá»i ngoà i cuá»™c thì sáng đó mà ! Bản thân sao có thể ngay cả Ä‘iểm nà y cÅ©ng nhìn không ra, ông ấy khẽ vá»— vai Vô Tấn, vừa cưá»i vừa khen ngợi hắn.
Lúc nà y, trong cá»a phá»§ cuối cùng cÅ©ng đã vá»ng lại tiếng bước chân loạn xạ, chỉ nhìn thấy đại quản gia Tần Dụng trong phá»§ Hoà ng Phá»§ Cừ bước ra, vẫy tay cưá»i nói:
“Äã để lão gia chá»§ đợi lâu rồi, lão gia nhà chúng tôi cho má»i ạ.â€
Sá»± tức giáºn cá»§a Hoà ng Phá»§ Bách Linh đã không còn nữa, ông ấy cưá»i ha ha nói:
“Không má»i mà đến, là m phiá»n lão gia nhà các ngưá»i rồi.â€
“Là m gì có! Là m gì có! Lão gia chá»§, xin má»i.â€
“Xin má»i!â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh quay đầu lại, nháy mắt vá»›i Vô Tấn, bảo hắn Ä‘i theo ông ấy, trong lòng Vô Tấn vá»™i và ng phán Ä‘oán, chỉ phải đợi có ná»a giỠđồng hồ, Ä‘iá»u nà y cho thấy chá»§ nhân tuy muốn là m giá, nhưng lại sợ há» thá»±c sá»± tức giáºn bá» Ä‘i, cho thấy chá»§ nhân vẫn là rất muốn gặp há», theo như suy Ä‘oán thì vụ là m ăn nà y chá»§ nhân vẫn là không thể bá» qua, trong lòng hắn khẽ suy tÃnh, bèn Ä‘i theo ông ná»™i và o trong phá»§.
.........
Trong phòng khách, Hoà ng Phá»§ Cừ bưng ra má»™t ấm trà bạch ngá»c lá»›n, vừa rót trà , vừa mỉm cưá»i nhìn hai ông cháu Hoà ng Phá»§ Ä‘ang theo quản gia bước và o, trong mắt hắn, Hoà ng Phá»§ Bách Linh đã dần trở thà nh má»™t con heo vừa to vừa máºp, bây giá» chÃnh là lúc hắn mổ heo rồi.
Hắn đã biết chuyện Trác Ngá»c bị đánh gãy chân, là ai đã ra tay hắn không há» quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến lợi Ãch cá»§a bản thân, Trác Ngá»c hiển nhiên không thể tham gia ứng tuyển há»™ tà o chá»§ sá»± được nữa, thế thì ai sẽ thay thế hắn? Nếu lão gia chá»§ đã đến tìm hắn, không cần phải nói, chắc chắn là tiến cá» ngưá»i khác rồi.
Thá»±c ra ai sẽ đại diện nhà Hoà ng Phá»§ tham dá»± tuyển chá»§ tà o há»™ sá»±, những Ä‘iểm nà y Ä‘á»u không quan trá»ng, cái quan trá»ng là tiá»n, Hoà ng Phá»§ Cừ hắn có thể nháºn được bao nhiêu tiá»n từ trong đó, má»›i là điá»u then chốt.
Hoà ng Phá»§ Cừ đột nhiên nhìn thấy Vô Tấn ở phÃa sau Hoà ng Phá»§ Bách Linh, hắn ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, ngưá»i nà y là ai? Hắn vốn cứ tưởng là ngưá»i được tiến cỠđó, nhưng đến gần thì má»›i phát hiện, rõ rà ng là không phải, chỉ là má»™t thanh niên chừng 17, 18 tuổi.
Hoà ng Phá»§ Bách Linh đã bước và o tá»›i phòng khách, hắn không kịp nghÄ© nhiá»u nữa, bèn nở nụ cưá»i rạng rỡ, vẫy tay hoan nghênh,
“Ha ha! Lão gia chá»§ sức khá»e không tốt còn Ä‘Ãch thân đến đây, chỉ cần nói má»™t tiếng là được rồi, vãn bối như ta tá»± nhiên sẽ đến phá»§ viếng thăm mà .â€
Hắn tá»± xưng là vãn bối, nhưng lại không chịu gá»i đối phương má»™t tiếng thế bá, thế nà y cÅ©ng tháºt khó coi, giả như đã là thân thÃch, đợi lát nữa là m sao có thể là m tốt vai trò thương nhân chứ?
Hoà ng Phá»§ Bách Linh đã hoà n toà n hồi phục sá»± bình tÄ©nh, ông ấy cÅ©ng nở nụ cưá»i rạng rỡ để trả lá»…,
“Không má»i mà đến, mạo muá»™i quấy rầy huyện công, Bách Linh cảm thấy vô cùng hổ thẹn đó!â€
“Lão gia chá»§ khách sáo quá rồi.â€
Hoà ng Phá»§ Cừ khẽ liếc mắt, lại nhìn thấy Vô Tấn, bèn cưá»i há»i:
“Vị tiểu huynh đệ nà y là ...â€
“Äây là cháu cá»§a ta, theo giúp ta cầm gáºy.â€
Vừa nói, Hoà ng Phá»§ Bách Linh vừa nhìn vá» phÃa Vô Tấn, Vô Tấn liá»n bước lên phÃa trước, cúi ngưá»i hà nh lá»…,
“Vãn bối Vô Tấn, tham kiến huyện công!â€
Sắc mặt cá»§a Hoà ng Phá»§ Cừ có hÆ¡i không vui, quả nhiên là gặp hắn mà dám không quỳ, tháºt là vô lá»…, hắn biết Hoà ng Phá»§ Bách Linh có mấy chục ngưá»i cháu, còn không biết đứa nà y là thứ mấy, e rằng chỉ là hắn cao to cưá»ng tráng, nên Hoà ng Phá»§ Bách Linh dẫn theo hắn để là m gáºy chống chăng, mặc kệ! bản thân đưá»ng đưá»ng là má»™t huyện công, hà tất phải so Ä‘o vá»›i má»™t thằng ranh con không có gia giáo chứ...
Hắn bèn cưá»i, rồi không thèm đếm xỉa tá»›i Vô Tấn nữa, đưa tay nói má»™t cách khách sáo vá»›i Hoà ng Phá»§ Bách Linh:
“Lão gia chá»§, xin má»i ngồi!â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh cÅ©ng không khách khÃ, ngồi xuống, má»™t ngưá»i tì nữ bước lên phÃa trước dâng trà , Hoà ng Phá»§ Cừ bưng ấm trà bạch ngá»c lên ngá»i, hắn không kìm được lại liếc nhìn Vô Tấn, Vô Tấn thì cứ đứng ở phÃa sau cá»§a Hoà ng Phá»§ Bách Linh, giống như má»™t bảo tiêu không rá»i ná»a bước, mà trước cÆ¡ thể cưá»ng tráng cá»§a Vô Tấn, Hoà ng Phá»§ Cừ như cảm thấy có má»™t áp lá»±c vô hình, bèn chỉ và o Vô Tấn nói,
“Lão gia chá»§, chuyện lát nữa chúng ta bà n có thể là sẽ hÆ¡i quan trá»ng, hay là để vãn bối lui ra trước Ä‘i!â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh quÆ¡ tay cưá»i nói,
“Ta tuổi tác đã cao, có rất nhiá»u chuyện sẽ không nhá»› được, cho nên dẫn nó đến, để nó nhá»› thay ta má»™t số chuyện, tránh lát nữa ra khá»i cá»a lại quên mất.â€
Hoà ng Phá»§ Cừ thấy ông ấy không chịu để Vô Tấn Ä‘i, vô cùng thất vá»ng, bèn há»i ông ấy:
“Hôm nay lão gia chá»§ đến thăm, là có chuyện gì váºy?â€
“Haiz! Chuyện là thế nà y, Trác Ngá»c đứa cháu ngu ngốc cá»§a ta bị ngưá»i ta đánh gãy chân, e là không thể tham gia dá»± tuyển há»™ tà o chá»§ sá»± được nữa, gia tá»™c chúng ta thương lượng, muốn để thứ tôn Duy Minh thay thế nó tham tuyển, hy vá»ng huyện công có thể tiếp tục á»§ng há»™.â€
Hoà ng Phủ Cừ chau mà y nói,
“Bên trên có quy định rất rõ rà ng, các gia tá»™c bắt buá»™c phải là cháu Ä‘Ãch tôn thì má»›i có tư cách tham tuyển, lão gia chá»§ cÅ©ng nên biết chuyện cá»§a quan trưá»ng, nếu muốn thay đổi quy định nà y, phải tốn rất nhiá»u sức ngưá»i sức cá»§a đó.â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh đương nhiên là biết, hắn chẳng qua là muốn viện lý do để đòi thêm tiá»n, ông ấy đã có chuẩn bị vá» mặt tâm lý, liá»n há»i thẳng hắn:
“Không biết là cần phải thêm bao nhiêu tiá»n nữa?â€
Hoà ng Phá»§ Cừ nhìn thấy ông ấy há»i rất thẳng thắn, cÅ©ng liá»n không khách khà nữa, cưá»i hÃp mắt, rồi giÆ¡ má»™t ngón tay,
“Bằng chừng nà y!â€
“Má»™t vạn lượng?â€
“Không! 10 vạn lượng.â€
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
23-03-2012, 01:11 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Hoà ng Tộc
Tác giả : Cao Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 12: Cho cháu mượn 3000 lượng bạc.
Dịch: Tiêu Dao
Biên: son1emy2
Nguồn: Bạch Ngá»c Sách
“Cái gì!â€
Gương mặt Hoà ng Phá»§ Bách Linh bá»—ng nhiên biến sắc, ông ấy đã há»i trưởng tá», vá» việc tham tuyển há»™ tà o chá»§ sá»± lần nà y, gia tá»™c hỠđã ná»™p cho Hoà ng Phá»§ Cừ hai vạn lượng bạc, sau đó vì để áp đảo Duy Minh tham tuyển, Hoà ng Phá»§ Húc lại tá»± mình ná»™p thêm cho Hoà ng Phá»§ Cừ má»™t vạn lượng bạc nữa, như váºy tổng công đã ná»™p ba vạn lượng bạc rồi, đây đã là má»™t số tiá»n rất lá»›n, nhưng tối nay tên Hoà ng Phá»§ Cừ nà y lại há cái miệng sư tá» lá»›n, mở miệng thì đã đòi 10 vạn lượng bạc, đừng nói là gia tá»™c há» không có số bạc lá»›n thế nà y, cho dù là có, ông ấy cÅ©ng không thể cho.
Mặc dù trong lòng rất căm phẫn, nhưng Hoà ng Phủ Bách Linh không hỠđể lộ ra trên khuôn mặt, ông ấy chỉ lắc lắc đầu,
“Rất xin lá»—i, như váºy thì chúng ta đà nh phải từ bá» thôi, trong phá»§ ta không có nhiá»u bạc đến váºy.â€
10 vạn lượng chỉ là cái giá cao mà Hoà ng Phá»§ Cừ báo trước như thế, tránh việc Hoà ng Phá»§ Bách Linh trả giá còn 1 vạn lượng, ông ta đương nhiên biết là đối phương không thể nà o đưa ra 10 vạn lượng bạc, ông ta bèn cưá»i rồi nói:
“Có thể lão gia chá»§ có hÆ¡i hiểu lầm ý cá»§a ta rồi, ta muốn nói tổng cá»™ng là 10 vạn lượng, các ngưá»i đã đưa trước 3 vạn lượng rồi, cho nên chỉ cần đưa thêm 7 vạn lượng là được rồi, lão gia chá»§... thế nà y Ä‘i! Chúng ta sảng khoái má»™t chút, dá»±a và o mối giao tình bấy lâu nay cá»§a chúng ta, bản thân ta sẽ bá» ra 2 vạn lượng, thế thì chỉ nháºn cá»§a lão gia chá»§ 5 vạn lượng bạc thôi, ta cÅ©ng đã hết tình hết nghÄ©a rồi đó, không thể nà o thấp hÆ¡n được nữa đâu.â€
Thấy đối phương đã giảm ná»a giá, cho dù cái giá nà y vẫn cao má»™t cách quá đáng, nhưng Hoà ng Phá»§ Bách Linh cÅ©ng biết rằng, khả năng Hoà ng Phá»§ Cừ tiếp tục nhượng bá»™ là không lá»›n, 5 vạn lượng bạc, tuy là có trong kho, nhưng nếu lấy ra, thì gia tá»™c há» sẽ tổn thương nguyên khà rất lá»›n, ngưá»i trong gia tá»™c cÅ©ng chưa chắc sẽ đồng ý tốn số tiá»n nà y vì Duy Minh, Hoà ng Phá»§ Bách Linh thá»±c sá»± rất khó xá», bèn trầm ngâm không nói gì.
Hoà ng Phá»§ Cừ hÃp mắt quan sát Hoà ng Phá»§ Bách Linh, ông ta nhìn thấy Hoà ng Phá»§ Bách Linh cÅ©ng đã động lòng, có lẽ do số bạc quá lá»›n, trong má»™t lúc há» không thể lấy ra được, bèn không lá»™ chút thanh sắc, đưa ra chiến lược thứ hai cá»§a ông ta:
“Thế nà y Ä‘i! 5 vạn lượng bạc có thể chia là m 3 lần đưa, lần đầu đưa trước 3 vạn lượng, 2 vạn lượng còn lại có thể trả hết vòng vòng ná»a năm, lão gia chá»§, ông cÅ©ng nên hiểu là ta thá»±c sá»± đã rất có tình nghÄ©a rồi đó.â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh suy Ä‘i nghÄ© lại, 3 vạn lượng gia đình há» có thể lấy ra, ông ấy cÅ©ng có thể là m chá»§, ông ấy Ä‘ang định đồng ý, thì đúng và o lúc nà y, Vô Tấn đứng phÃa sau ông ấy, mãi luôn im lặng không nói tiếng nà o, đột nhiên chen và o má»™t câu há»i,
“Sau khi lấy ra 5 vạn lượng nà y, có phải là chỉ có được má»™t tư cách tham tuyển thôi không?â€
Vô Tấn đã lăn lá»™n biết bao nhiêu năm ở thương trưá»ng kiếp trước, đã tÃch lÅ©y kinh nghiệm đà m phán rất phong phú, hắn đã nháºn thấy, tên gá»i là huyện công Hoà ng Phá»§ nà y đã đà o má»™t cái bẫy lá»›n cho gia tá»™c cá»§a hắn, việc bá» ra hai vạn lượng trước tiên chỉ là má»™t miếng mồi câu, Hoà ng Phá»§ Húc đã khiến gia tá»™c nuốt miếng mồi nà y, khiến há» không thể bỠđược, bây giỠđưa trước 3 vạn lượng bạc lại là miếng mồi câu thứ hai, chỉ cần ông ná»™i đồng ý, thì hoà n toà n bị xá» mÅ©i dắt Ä‘i, đây chỉ là có được tư cách tham ứng, đến khi chÃnh thức tham ứng, ông ta lại đòi thêm 5 vạn lương bạc, thì sẽ đưa hay là không đưa? Nếu đưa, lần sau còn phải đưa nữa, nếu không đưa, mấy vạn lượng bạc trước đó coi như mất trắng, má»™t xu cÅ©ng không lấy lại được, gia tá»™c Hoà ng Phá»§ có thể cam tâm mất Ä‘i mấy vạn lượng bạc má»™t cách oan uổng sao? Cuối cùng vẫn phải tiếp tục ăn mồi câu, Hoà ng Phá»§ Cừ cứ như váºy từng bước từng bước đà o má» gia tá»™c há».
Nhìn thấy ông ná»™i sắp nuốt miếng mồi, Vô Tấn bèn trong lúc quan trá»ng nhất lục lá»i trong ký ức, đây là phong cách nhất quán cá»§a hắn khi đám phán, không nói nhiá»u, nhưng má»™t câu phải đánh trúng ngay tâm Ä‘iểm.
Hoà ng Phá»§ Bách Linh bà ng hoà ng tỉnh ngá»™, ông ấy bèn cưá»i rồi đứng dáºy chắp tay cung kÃnh:
“Phương án cá»§a huyện công tôi có thể suy nghÄ©, nhưng số tiá»n lá»›n như váºy, tôi không thể nà o tá»± mình quyết định được, buá»™c phải vá» nhà thương lượng vá»›i ngưá»i trong gia tá»™c, hôm khác tôi sẽ đến trả lá»i vá»›i huyện công.â€
Nói xong, ông ấy nắm lấy cổ tay của Vô Tấn nói,
“Cháu à , chúng ta vá» nhà trước thôi!â€
Hoà ng Phá»§ Cừ tức giáºn nhìm theo bóng dáng cá»§a Vô Tấn, ánh mắt căm phẫn đến sắp tóe lá»a.
......
Trong xe ngá»±a, Hoà ng Phá»§ Bách Linh vô cùng cảm khái, thá»±c ra tranh tuyển chức há»™ tà o chá»§ sá»± gì đó, chÃnh là thá»§ Ä‘oạn moi tiá»n cá»§a những tên quan viên quyá»n quý có quyá»n có chức nà y, chỉ là tên huyện công Hoà ng Phá»§ đã quá tham lam, nếu không phải hôm nay vách đá bị nhô lên, thì có lẽ gia tá»™c hỠđã rÆ¡i và o vá»±c thẳm tai há»a rồi.
Nghĩ lại tình hình lúc nãy, Hoà ng Phủ Bách Linh cảm thấy hơi lo sợ, lúc đó ông ấy không hỠý thức được âm mưu của Hoà ng Phủ cừ, may mà có Vô Tấn nhắc nhở ông ấy!
Hoà ng Phá»§ Bách Linh cảm kÃch, khá»— vá»— và o tay cá»§a Vô Tấn, nói
“Hôm nay may mà có cháu đó.â€
Vô Tấn cưá»i nói:
“Kẻ ở trong núi không nhìn thấy núi, ông ná»™i là ngưá»i trong cuá»™c nên tối, cháu là kẻ ngoà i cuá»™c đứng nhìn nên sáng, thá»±c ra đâu có gì?â€
“Kẻ ở trong núi không nhìn thấy núi.â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại câu đó hai lần, cưá»i giÆ¡ ngón tay cái tán thưởng:
“Nói rất đúng, nói rất đúng, thá»±c sá»± là đạo lý nà y, haiz! Äáng tiếc là 3 vạn lượng bạc cá»§a chúng ta, cứ thế nà y biệt tăm rồi.â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh đã không còn muốn Ä‘u tranh già nh cái gá»i là há»™ tà o chá»§ sá»± đó nữa, nhưng mà há»… nghÄ© tá»›i việc trưởng tá» vì chuyện nà y trước sau đã đưa cho Hoà ng Phá»§ Cừ 3 vạn lượng bạc, thì trong lòng ông ấy rất Ä‘au xót, 3 vạn lượng bạc đó! Số tiá»n nà y đội thuyá»n cá»§a há» phải Ä‘i buôn sang Nam Dương 3 chuyến má»›i kiếm lại được.
“Ông ná»™i, lẽ nà o chúng ta tháºt sá»± phải từ bá» việc tham tuyển há»™ tà o chá»§ sá»± sao?â€
Vô Tấn há»i.
Hoà ng Phá»§ Bách Linh cưá»i má»™t cách Ä‘au khổ rồi lắc đầu,
“Không từ bá» thì biết là m thế nà o chứ? Lẽ nà o còn phải Ä‘i cầu xin tên huyện công tham lam đó sao? Chỉ sợ là lúc chúng ta quay lại đó, thì đã không còn là 5 vạn lượng nữa rồi.â€
Vô Tấn bá»—ng trầm ngâm, hắn quay đầu nhìn vá» phÃa cá»a sổ, chỉ nhìn thấy ở bên ngoà i bóng mà n đêm đã buông xuống, tất cả các nhà đá»u đã thắp đèn, thà nh Hoà i Dương trông giống như má»™t bầu trá»i đầy sao, trên con sông Sở ở cách đó không xa cÅ©ng rá»±c rỡ những ánh đèn, thỉnh thoảng lại có tiếng cưá»i đùa cá»§a thiếu nữa vá»ng lại, tiếng đà n, tiếng ca hát, thà nh Hoà i Dương phản chiếu má»™t sá»± phồn hoa như gấm.
Vô Tấn bất giác lại chạm và o 40 lượng bạc ở thắt lưng, mép miệng hắn lá»™ ra má»™t nụ cưá»i rầu rÄ©, tiá»n à ! Hắn cÅ©ng váºy, cÅ©ng rất cần tiá»n, chi bằng hắn giúp gia tá»™c là m má»™t Ãt chuyện, để bản thân đồng thá»i cÅ©ng kiếm được má»™t số tiá»n, má»™t công vẹn cả đôi đưá»ng, vui vẻ cả đôi bên?
Cái nà y gá»i là nếu cứ mong cá dưới biển sâu, chi bằng vá» nhà kết lưới.
“Ông ná»™i, có lẽ không cần phải dá»±a và o tên huyện công đó, chúng ta cÅ©ng có cÆ¡ há»™i khác.â€
Vô Tấn nói rất cháºm rãi, ngữ khà kiên định, không có tÃnh chất đặt câu há»i, Hoà ng Phá»§ Bách Linh bá»—ng giáºt mình, ông ấy quay đầu lại, nhìn Vô Tấn má»™t cách kinh ngạc, ông ấy đột nhiên có má»™t thứ cảm giác rất kỳ lạ, từ trên xuống dưới cá»§a đứa cháu nà y Ä‘á»u ẩn chứa má»™t vẻ thần bÃ, ông ấy lại nhá»› đến việc Vô Tấn đã mất tÃch 3 năm, trong khoảng thá»i gian nà y, rốt cuá»™c đã xảy ra chuyện gì?
Trá»±c giác nói cho Hoà ng Phá»§ Bách Linh biết, cÆ¡ há»™i mà Vô Tấn nói rất có khả năng là sá»± tháºt, chi dù ông ấy nhìn thấu việc tranh tuyển chức há»™ tà o chá»§ sá»± chẳng qua là thá»§ Ä‘oạn moi tiá»n cá»§a bá»n quan viên quyá»n quý, nhưng nếu thá»±c sá»± bắt ông ấy phải từ bá» cÆ¡ há»™i nà y, thì ông ấy có hÆ¡i không đà nh lòng.
“Cháu nói ...là cÆ¡ há»™i gì?â€
Ông ấy từ tốn há»i.
“Tạm thá»i thì cháu còn chưa thể nói được, bây giá» vẫn chưa chắc chắn, cần phải tiến hà nh từng bước từng bước má»™t, nếu như nắm chắc được phần thắng, thì cháu má»›i nói cho ông ná»™i biết.â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh gáºt đầu, ông ấy có thể lý giải được sá»± tháºn trá»ng cá»§a Vô Tấn, ông ấy trầm ngâm má»™t lúc, bèn há»i hắn:
“Có cần ta phải là m chút gì không?â€
“Cần chứ!â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh bèn cưá»i lá»›n, dùng cây gáºy gõ nhẽ lên đầu hắn,
“Thằng quá»· nà y, ta không há»i thì cháu không chịu nói, nói Ä‘i! Cần ta giúp cháu là m chút gì hả?â€
Vô Tấn gãi gãi đầu, cưá»i hì nói:
“Thá»±c ra cháu cÅ©ng rất ngại mở miệng.â€
“Ta là ông ná»™i cá»§a cháu, có gì mà ngại mở miệng chứ hả, hay là cháu... cần có tiá»n?â€
Vô Tấn giơ ngón tay cái lên, vỗ mạnh và o mông ông nội,
“Quả nhiên là gừng cà ng già cà ng cay đó, cái ý nhá» nà y cá»§a cháu là m gì giấu được ông ná»™i chứ, ai da! Bái phục đó! Cháu xin bái phục sát đất.â€
“Thằng ranh con, có gì cứ nói thẳng ra Ä‘i! Cháu cần bao nhiêu tiá»n?â€
Hoà ng Phá»§ Bách Linh nở nụ cưá»i, ông ấy rất là thÃch đứa cháu nà y.
“Không, không!â€
Vô Tấn vội và ng xòe xua tay,
“Cháu không phải là cần, mà là mượn.â€
“Thế cÅ©ng được! Cháu muốn mượn bao nhiá»u tiá»n?â€
“Uhm! Äể cháu tÃnh cái đã.â€
Trong lòng Vô Tấn tÃnh nhanh, để là m chuyện đó, hắn cần khoảng 3 ngà n lượng bạc, nhưng mà cần phải an toà n hÆ¡n má»™t chút.
“Ông ná»™i, cháu muốn mượn 3 ngà n 500 lượng bạc.â€
Hắn vừa dứt lá»i, Hoà ng Phá»§ Bách Linh bèn đưa cho hắn má»™t miếng ngá»c bà i,
“Vá»›i miếng ngá»c bà i nà y, cháu có thể đến trướng phòng lấy tiá»n, nhiá»u nhất có thể lấy được 5 ngà n lượng.â€
.....
Sáng sá»›m hôm sau, Vô Tấn bèn đến quáºn nha, sau khi thăm dò vá»›i các nha dịch, liá»n biết được Tô Hà n Trinh xuống huyện thị sát chưa vá», xem ra ngà y mai má»›i có thể quay vá».
Tô Hà n Trinh không có ở phá»§, kế hoạch cá»§a hắn cÅ©ng khó mà thá»±c hiện, Vô Tấn tạm thá»i không có việc gì, nên hắn cÅ©ng không vá»™i, bèn Ä‘i dạo khắp các phố lá»›n hẻm nhá» cá»§a huyện Duy Dương, vùng nà y hắn còn chưa tá»›i lần nà o, xuyên qua má»™t con hẻm nhá», rồi thuáºn theo con đưá»ng lá»›n khác từ từ trở vá», con đưá»ng lá»›n song song vá»›i quáºn nha có tên gá»i là con đưá»ng thư viện, hai bên đưá»ng cây long não má»c um tùm tạo thà nh bóng râm, má»™t con sông nhá» men theo con đưá»ng chảy qua.
Không chỉ là vì thư viện quáºn nằm ở phÃa cuối con đưá»ng, mà còn là vì con đưá»ng nà y là con đưá»ng đặc biệt ở Duy Dương, là trung tâm chế tạo cá»§a bút cá»§a nước Sở, có hÆ¡n trăm nhà chế tạo bút lá»›n nhá», rất nhiá»u nhà trước cá»a Ä‘á»u có treo má»™t cây bút mô hình rất lá»›n, trà n ngáºp má»™t mà u văn hóa thanh bình.
Trong vô thức, hắn đột nhiên nhìn thấy má»™t tiệm sách, cánh cá»a không to, tấm biển dùng má»±c Ä‘en, chữ thảo viết lên ba chữ như rồng bay phượng múa “Láºu Thất Traiâ€, ở kiếp sau, Vô Tấn thÃch nhất là đi dạo các tiệm sách, hắn còn từng nghÄ© bản thân cÅ©ng sẽ mở má»™t tiệm sách, trong lòng hắn vui mừng bước và o trong tiệm sách, khi và o đến cá»a, hắn ta bá»—ng ngây ra, hai bên cá»a má»—i bên có khắc má»™t câu thÆ¡, “Minh nguyệt tùng gian chiếu, thanh tuyá»n thạch thượng lưu.†(Rừng thông trăng tá» lung linh sáng / Ghá»nh đá suối trong chảy lững lá» - Hải Äà dịch thÆ¡)
Vô Tấn đứng yên má»™t lúc, đây... đây là thÆ¡ cá»§a Vương Duy mà ! Sao có thể xuất hiện ở triá»u đại xa lạ nà y chứ, chẳng lẽ là ...
Vô Tấn cảm thấy suy nghÄ© cá»§a mình rất má»±c hoang đưá»ng, nhưng nếu không phải như váºy, thì là m thế nà o giải thÃch thÆ¡ cá»§a Vương Duy?
“Ngưá»i bạn trẻ, không ngại và o Láºu Thất Trai cá»§a ta xem thá» chứ.â€
PhÃa sau hắn phát ra má»™t tiếng nói trong suốt, Vô Tấn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n ông trung niên Ä‘ang đứng phÃa sau hắn, nước da trắng, dáng ngưá»i ốm, trong ánh mắt nở má»™t nụ cưá»i, cho ngưá»i ta má»™t thứ cảm giác rất thân thiết.
Thì ra ông ta là chá»§ tiệm, Vô Tấn bèn chỉ và o hai câu thÆ¡, cưá»i há»i:
“Xin cho há»i, đây là thÆ¡ do ai viết?â€
“Cái nà y đương nhiên là thÆ¡ cá»§a Vương Ma Cáºt, những ngưá»i Ä‘á»c sách trong thiên hạ Ä‘á»u biết, lẽ nà o ngưá»i bạn trẻ lại không biết chứ?â€
“Vương Ma Cáºt?â€
Vô Tấn chau mà y, cái tên nghe rất quen thuá»™c, đợi đã... Vương Ma Cáºt chẳng phải là Vương Duy sao? Lẽ nà o... Vương Duy thá»±c sá»± tồn tại?
Hắn vẫn còn hÆ¡i không cam tâm, lại há»i:
“Là Vương Duy Ä‘á»i nhÃ ÄÆ°á»ng sao?â€
“Không! Là Vương Duy cá»§a Ä‘á»i nhà Minh, lúc đó nhÃ ÄÆ°á»ng đã không còn nữa.â€
Vô Tấn chỉ cảm thấy má»™t luồng Ä‘iện chạy trong đầu, hắn dưá»ng như đã nghÄ© ra cái gì đó, nhưng lại có hÆ¡i không rõ rà ng, hắn nhìn chằm chằm hai câu thÆ¡, không ngừng tá»± nói:
“Nhà Chu! Nhà Chu!â€
Hắn tròn xoe đôi mắt, trong một lúc không thể nà o nhớ ra được.
Chá»§ tiệm thấy hắn có hứng thú, bèn đưa tay cưá»i nói:
“Xin má»i! Ngưá»i bạn trẻ và o tiệm ngồi chÆ¡i.â€
Vô Tấn theo ông ta bước và o bên trong tiệm, chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng bá»—ng vụt tắt, chÃnh và o khoảnh khắc như Ä‘iện xẹt nà y, trong đầu hắn bắt đầu sáng lên, hắn buá»™c miệng nói,
“Võ Tắc Thiên!â€
Chẳng phải sao? Võ Tắc Thiên sau khi láºt đổ nhÃ ÄÆ°á»ng, chẳng phải đã láºp nên nhà Chu sao? Lịch sá» gá»i là Võ Chu.
Chá»§ tiệm liếc qua nhìn hắn, cưá»i rồi nói:
“Phải đó! Cao tổ cá»§a nhà Chu chÃnh là Võ Tắc Thiên, Thái Tông là Võ Tam Tư, nhưng mà những cái nà y đã là lịch sá» cá»§a 500 năm vá» trước rồi, nhà Chu 300 năm trước cÅ©ng đã bị triá»u đại cá»§a chúng ta già nh lấy... Ngưá»i bạn trẻ, cáºu sao váºy, có phải là không được khá»e không hả?â€
Chá»§ tiệm nhìn thấy Vô Tấn múa tay múa chân, bất giác có hÆ¡i lo lắng, ngưá»i thiếu niên nà y không phải là có bệnh chứ!
“Không phải! Không phải đâu! Lẽ nà o không có biến...â€
Vô Tấn cưá»i như Ä‘iên, đây lẽ nà o là thế giá»›i vốn dÄ© cá»§a hắn sao? Chỉ là lịch sỠđã thay đổi rồi? Võ Tắc Thiên thoán vị thà nh công, bà ta không bị những ngưá»i như Trương Giản Chi, Thôi Huyá»n VÄ© đạp đổ, Võ Tam Tư cÅ©ng không bị Lý Trùng Tuấn giết chết, hay là có tình tiết nà o cá»§a lịch sỠđã rẽ sang hướng khác?
Vô Tấn nghÄ© nhanh trong lòng, lúc còn Ä‘i há»c hắn đã được há»c, Võ Tắc Thiên xưng đế và o khoảng năm 700 trước công nguyên, thế thì đã trải qua 500 năm, thì hiện tại là khoảng năm công nguyên 1200, lịch sá» có lẽ là giữa năm Nam Tống... Khoan đã, không đúng!
Nhưng Vô Tấn đã nhanh chóng phát hiện ra là vẫn không đúng, hắn dần dần bình tÄ©nh lại, biết là bản thân đã tưởng bở, đây đương nhiên không phải là thế giá»›i vốn dÄ© cá»§a hắn, nếu không thì những lịch sá» ÄÆ°á»ng, Tống, Minh, Thanh mà hắn biết ở đâu ra chứ?
Äây có thể chỉ là má»™t không gian song song, chẳng qua là thế giá»›i nà y cÅ©ng có Vương Duy, cÅ©ng có Võ Tắc Thiên, vốn dÄ© là không có chút quan hệ gì vá»›i thế giá»›i cá»§a hắn.
Sau khi nghÄ© thông Ä‘iểm nà y, Vô Tấn không nhịn được cưá»i má»™t cách buồn bã, thá»±c ra có phải tháºt hay không, thì có liên quan gì chứ? Dù gì đối vá»›i hắn, cÅ©ng Ä‘á»u là má»™t triá»u đại xa lạ.
Thế huyện Duy Dương chắc chắn cÅ©ng không phải là Dương Châu trong lịch sá» rồi, bởi vì má»™t Ä‘iá»u rất rõ rà ng là , huyện Duy Dương trong lịch sá» gần ká» bên Trưá»ng Giang, không giáp biển lá»›n, thế huyện Duy Dương nà y bây giá» lại ở chá»— nà o? Hắn bá»—ng nhiên đã có hứng thú, hắn muốn biết, huyện Duy Dương nà y rốt cuá»™c là nằm ở vị trà nà o?
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
23-03-2012, 01:12 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Hoà ng Tộc
Tác giả : Cao Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 13: Ngá»c Trong Sách.
Dịch: Tiêu Dao
Biên: son1emy2
Nguồn: Bạch Ngá»c Sách
“Äại thúc, tôi muốn há»i má»™t chút, tôi nhá»› là Duy Dương vốn là Dương Châu đúng không? Sao giá» lại không phải nữa rồi?â€
“Haiz! Ngưá»i không Ä‘á»c sách Æ¡i!â€
Ngưá»i đà n ông trung niên thở dà i má»™t tiếng, ông ta kéo má»™t cái ghế đến ngồi xuống, rồi lại pha cho mình má»™t ấm trà , tá»›i đây má»›i từ từ giải thÃch vá»›i cáºu:
“Cáºu nghe cho rõ nhé, 400 năm trước sông Hoà i đổi nhánh, là m há»§y diệt sông Tà o, từ đó đưá»ng sông dần dần bị há»§y bá», Dương Châu cÅ©ng dần dần suy thoái, nÆ¡i đó bây giá» gá»i là quáºn Quảng Lăng, không có chút quan hệ gì vá»›i huyện Duy Dương cá»§a chúng ta.â€
Ngưá»i đà n ông trung niên uống má»™t ngụm trà , lại tiếp tục nói:
“NÆ¡i nà y cá»§a chúng ta là huyện má»›i, năm đó nhà Minh má»›i thà nh láºp, tà i chÃnh khẩn trương, cần gấp tiá»n và lương thá»±c cá»§a Giang Nam, tướng quốc Trương Duy Dương đã phụng mệnh đến Giang Nam thị sát, sau đó ngà i thượng tấu triá»u đình, nói đưá»ng sông đã phế bá» hÆ¡n trăm năm, muốn thông thương đưá»ng sông rất tốn hao thá»i gian và công sức, chi bằng Ä‘i đưá»ng biển, tiá»n và lương thá»±c cá»§a Giang Nam có thể thông qua đưá»ng biển, Ä‘i và o Hoà ng Hà , cuối cùng trá»±c tiếp đưa và o Lạc Kinh, đúng lúc nà y, váºn tải đưá»ng biển phát triển, triá»u đình bèn quyết định là m theo sách lược cá»§a Trương tướng quốc, xây dá»±ng thà nh má»›i, không bao lâu Trương tướng quốc vì lao lá»±c quá độ, trên đưá»ng trở vá» kinh thà nh đã bị bệnh mà qua Ä‘á»i, để tưởng nhá»› ngà i ấy, triá»u đình đã lấy tên huyện là huyện Duy Dương.â€
Thì ra là như váºy, tên huyện là được đặt theo tên ngưá»i, quả nhiên không chút liên quan gì vá»›i Dương Châu, Vô Tấn lại há»i:
“Thế chá»— nà y cá»§a chúng ta vốn có tên là gì?â€
“Chá»— nà y cá»§a chúng ta vốn chỉ là và i thôn chà i nhá», ở bá» nam cá»§a Trưá»ng Giang, thuá»™c huyện Hoa Äình quáºn Äông Hải, triá»u đình đã xây dá»±ng thà nh má»›i ở đây, di dá»i 10 vạn há»™ dân trong thiên hạ đến đây định cư, huyện Duy Dương nhá» có cảng biển mà dần dần trở nên phồn vinh. 150 năm trước, triá»u đình đã dá»i quáºn trị quáºn Äông Hải từ huyện Bình Giang đến huyện Duy Dương...â€
Ngưá»i đà n ông trung niên cháºm rãi nói, Vô Tấn bá»—ng hiểu ra, bá» nam Trưá»ng Giang chẳng phải là Thượng Hải trong thế giá»›i cá»§a hắn sao? Trương Duy Dương nà y quả tháºt tinh mắt, biết mảnh đất nà y là long mạch cá»§a Trưá»ng Giang, là nÆ¡i phong thá»§y tuyệt bảo.
Ngưá»i đà n ông trung niên nhìn thấy hắn ta cứ mÆ¡ mà ng, không giống như Ä‘ang nghe bản thân giá»›i thiệu, ông ta bèn dừng lại, kéo Vô Tấn đến trước má»™t giá sách,
“Ở đây có sách sá» cá»§a các triá»u đại, lịch sỠđương triá»u cÅ©ng có, cáºu cứ xem thá» Ä‘i! Tìm và i quyển Ä‘em vá» Ä‘á»c chi tiết.â€
Vô Tấn Ä‘Ãch thá»±c muốn tìm và i qyển sách vá» xem, đặc biệt hắn thÃch thú nhất là Võ Tắc Thiên cá»§a thế giá»›i song song nà y, thá»i Ä‘iểm đó rốt cuá»™c đã xảy ra chuyện gì? Khiến cho việc truyá»n ngôi cá»§a Võ Tắc Thiên trở thà nh truyá»n cháu không truyá»n con, để Võ Tam Tư đăng cÆ¡, Võ Chu tiếp tục, ÄÆ°á»ng triá»u diệt vong.
Nhưng mà Vô Tấn tìm cả ná»a ngà y, không có sách nà o liên quan đến Võ Tắc Thiên, hắn bà n quay đầu lại há»i:
“Äại thúc, tôi muốn tìm má»™t quyển chÃnh sá» cá»§a Võ Tắc Thiên, hình như là không có?â€
Ngưá»i đà n ông trung niên cưá»i nhạt má»™t tiếng,
“Sau khi con cá»§a Võ Tam Tư, Võ Thanh Long đăng cÆ¡, viện cá»› biên tu “NgÅ© Khố Toà n Thưâ€, tịch thu toà n bá»™ sách sá» trong thiên hạ Ä‘em tiêu há»§y, những ngưá»i dám Ä‘em giấu cả nhà bị xá» trảm, việc há»§y sá» kéo dà i trong 10 năm, đã giết hÆ¡n 2 vạn sÄ© tá», tất cả các sách sá» sau thiên hạ lưỡng Tấn Ä‘á»u bị tiêu há»§y, sau đó trong “NgÅ© Khố Toà n Thư†chỉ có ÄÆ°á»ng sá», nhưng lịch sá» sau Cao Tông đã bị sá»a đổi toà n bá»™, tiếp sau đó là thá»i đại cá»§a dã sá», chân sá» biến thà nh dã sá», dã sá» cÅ©ng nhanh chóng bị nghiêm cấm và tiêu há»§y, trải qua mấy trăm năm, chân tướng trong lịch sá» ai cÅ©ng không thể biết được nữa.â€
Nghe nói Ä‘á»u là dã sá», Vô Tấn cÅ©ng cảm thấy không hiểu, hắn Ä‘ang định há»i là ở đâu có chân sá», thì chÃnh và o lúc nà y, trong tiệm đột nhiên vang ra má»™t âm thanh nhẹ nhà ng, quyến rÅ©,
“Cáºu à , cuốn “Äại ÄÆ°á»ng Tây Vá»±c Ký†(Tây Du Ký) cháu tìm được rồi, nhưng mà sao chỉ có 11 quyển? Quyển thứ 12 đâu mất rồi?â€
Tiếng nói nghe rất là hay, vừa má»m, vừa nhu, dưá»ng như đã quấy nhiá»…u đáy lòng cá»§a Vô Tấn, trong lòng bá»—ng ngứa ngáy, tiêng nói từ bên trên truyá»n ra, hắn ngẩng đầu lên, má»›i phát hiện phÃa trên cầu thang còn có má»™t căn phòng nhá», hình như là nhà kho, tiếng nói chÃnh là truyá»n ra từ bên trong căn phòng nhá».
Ngưá»i đà n ông trung niên lắc đầu cưá»i má»™t tiếng,
“Cáºu chẳng phải đã nói vá»›i cháu rồi sao? Trong nhà kho rất bụi bặm, bảo cháu đừng lên đó, cáºu sẽ lấy giúp cháu, nói mà cháu cứ không nghe, mau mau xuống đây!â€
“Bá» Ä‘i, cháu đã tìm hai lần rồi, chắc là có ai đó mượn Ä‘i rồi, cháu xuống ngay đây.â€
Mắt Vô Tấn bá»—ng nhiến sáng lên, chỉ nhìn thấy từ trên căn phòng nhá», má»™t cô gái trẻ mặc váy dà i mà u xanh lá bước ra, trên ngưá»i khoác má»™t chiếc áo cánh ngắn mà u trắng, cô ấy khoảng 14, 15 tuổi, thân hình trung bình, nước da trắng như ngá»c, cổ đẹp như thiên nga, choà ng lên má»™t chiếc khăn mà u và ng nhạt, trước ngá»±c Ä‘eo má»™t chuá»—i hạt phỉ thúy.
Mái tóc cô ấy dà i và đen mượt, phÃa sau vấn tóc lên, cà i má»™t cây trâm hình phụng mà u xanh, hai cái Ä‘uôi phụng cá»§a cây trâm rÅ© xuống, khi Ä‘i đưá»ng sẽ phát ra âm thanh Ä‘inh Ä‘ang, đây gá»i là “bá»™ daoâ€, cô ấy để mái trước trán, cái nà y rất quan trá»ng, là tượng trưng cho cô gái chưa kết hôn cá»§a đế quốc Äại Ninh.
Tuy rằng tuổi chưa lá»›n, nhưng dung mạo cô ấy đẹp má»™t cách khác thưá»ng, nước da cô ấy trắng ngần, trên ngưá»i tá»a hương thÆ¡m ngá»t ngà o như kem; đôi mắt đẹp long lanh, hai con mắt không ngừng chuyển động, quyến rÅ© như mặt nước mùa thu, khiến ngưá»i ta như uống rượu, say sưa ở trong đó.
Nhất cá» nhất động cá»§a cô ấy, Ä‘á»u có cốt cách cá»§a thần tiên, phong cách thanh thoát, nhẹ nhà ng là m rung động lòng ngưá»i.
Vô Tấn bất giác nhá»› đến hai câu thÆ¡ trong “Lệ nhân hà nh†cá»§a Äá»— Phá»§:
“Thái nùng ý viá»…n thục thả chân, cÆ¡ lý tế nị cốt nhục quânâ€
(Dịch nghĩa:
Dáng mặn mà , ý tứ sâu xa, dịu dà ng chân thực,
Nước da mịn mà , xương thịt Ä‘á»u đặn
Dịch thơ: (bản dịch của Nguyễn Tâm Hà n)
Nét kiá»u, hiá»n thục, dịu dà ng
Mặt hoa, vóc dáng gá»n gà ng thắm tươi)
“ThÆ¡ hay!â€
Vô Tấn ngầm tán thưởng,
“Trong thiên hạ còn có loại mỹ nhân như váºy, tháºt sá»± đã được nhìn thấy, tháºt là đẹp như hoa đà o mùa xuân, thanh tao như hoa cúc độ thu vá», ánh trăng cÅ©ng không thể lu má».â€
Hắn cứ ngẩn ngưá»i ra ngắm nhìn.
“E hèm!â€
Ngưá»i đà n ông trung niên ho và i tiếng, Vô Tấn đột nhiên tỉnh ngá»™, vá»™i và ng đưa ánh nhìn qua chá»— khác, ánh mắt lại không kìm được bay vá» chá»— cÅ©, nhìn thấy cô gái bê má»™t giá» sách, trông có vẻ rất nặng, trong lòng hắn nghÄ©:
“Có cần phải qua giúp cô ấy má»™t tay không.â€
Ngưá»i đà n ông trung niên Ä‘ang đứng ở trên ghế săp xếp lại giá sách, vá»™i và ng nói vá»›i đứa cháu gái:
“Mau bá» sách xuống Ä‘i! Äợi lát nữa cáºu cầm giúp cháu.â€
“Không cần đâu, cháu phải Ä‘i vá» rồi, thẩm nương biết cháu ở đây, lại nói cháu đó.â€
“Ai da! Thẩm nương cháu tháºt là má»™t ngưá»i cổ há»§, con gái Ä‘á»c sách thì có gì không tốt chứ...â€
“Uhm!â€
Cô ấy bước xuống lầu má»™t cách cẩn tháºn, sách dưá»ng như rất nặng, cô ấy đã có hÆ¡i mệt.
“Äể tôi cầm sách giúp cô!â€
Vô Tấn bước và i bước lên cầu thang, đưa tay ra cho cô gái.
“Cảm Æ¡n nhiá»u!â€
Cô ấy cưá»i rồi đưa giá» sách cho hắn, Vô Tấn vừa đỡ lấy, sách trong giá» Ãt nhất có tá»›i 20 cân (10kg – 1cân TQ = 0.5kg), chả trách cô ấy lại mệt thế.
Vô Tấn nhẹ nhà ng bê giá» sách xuống, đặt ở dưới đất, cô ấy cÅ©ng đã bước xuống lầu, cưá»i và gáºt đầu vá»›i Vô Tấn, biểu thị sá»± cảm Æ¡n.
Cô ấy nhìn thấy Vô Tấn vừa cao to vừa khá»e mạnh, cánh tay săn chắc, hoà n toà n không giống vá»›i dáng vẻ cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘á»c sách, lại nhìn thấy bước Ä‘i cá»§a hắn chắc nịch, hiển nhiên là má»™t ngưá»i luyện võ, nhưng lúc cáºu giảng vá» lịch sá», hắn lại nghe rất chăm chú, trong lòng trầm ngâm suy nghÄ©,
“Tháºt hiếm có ngưá»i luyện võ thÃch Ä‘á»c sách sá», đây quả là chuyện tốt.â€
Cô ấy phát hiện thá»i gian ngưá»i thanh niên trẻ nà y nhìn ngắm bản thân có hÆ¡i lâu, ánh mắt rất sáng và sắc, dưá»ng như là muốn nhìn thấu tâm tư cá»§a cô ấy, cô ấy bèn rá»i ánh mắt, trên gương mặt có hÆ¡i nóng lên, nghÄ©
“Sao hắn ta lại nhìn ngưá»i khác như váºy, lẽ nà o không biết lá»… phép sao?â€
Mặc dù có rất nhiá»u ngưá»i nhìn cô ấy như váºy, ngưá»i thanh niên nà y cÅ©ng không ngoại lệ, nhưng mà ánh mắt cá»§a hắn sáng và thuần túy, trong mắt trà n ngáºp sá»± tán thưởng, ngược lại khiến ngưá»i khác không thể ghét được.
Cô ấy nhẹ nhà ng cưá»i vá»›i Vô Tấn, lại năn nỉ ngưá»i đà n ông trung niên,
“Cáºu à , cáºu giúp cháu tìm tiếp nhé!â€
“Cáºu chẳng phải Ä‘ang tìm giúp cháu sao? “Äại ÄÆ°á»ng Tây Vá»±c Ký†đã để mưá»i mấy năm rồi, trước giá» không có ai Ä‘á»c, tháºt là không hiểu cháu, sao lại thÃch xem quyển sách đó?â€
“Gần đây cháu Ä‘ang nghiên cứu con đưá»ng Ä‘i thỉnh kinh cá»§a Huyá»n Trang, cáºu nhất định phải tìm giúp cháu đó, mấy ngà y nữa cháu đến lấy.â€
Cô gái xách giá» sách ra vá», Vô Tấn giả vá» như Ä‘ang Ä‘á»c sách, nhưng ánh mắt lại dõi theo cô ấy, từ xa nhìn cô ấy bước lên má»™t chiếc xe ngá»±a, xe ngá»±a đã rá»i khá»i, trong lòng hắn bá»—ng có hÆ¡i tiếc nuối, biết trước thì đã giúp cô ấy xách giá» sách lên xe ngá»±a.
“Äừng nhìn nữa, nó đã Ä‘i xa rồi.â€
Ngưá»i đà n ông trung niên cưá»i và bước qua,
“Quyển sách nà y trên tay cáºu, xem ra bản thân cáºu cÅ©ng không biết là cái gì?â€
Vô Tấn bá»—ng nhiên đỠmặt, vá»™i và ng để lại quyển sách lên giá, bá»—ng hắn ta ngẩn ngưá»i ra, quyển sách nà y trên tay hắn, chÃnh là quyển thứ 12 cá»§a “Äại ÄÆ°á»ng Tây Vá»±c Ký†mà cô gái đó Ä‘ang tìm.
“Äại thúc, quyển sách nà y...â€
“Ồ! Ta nhá»› là ở chá»— nà o đó trên giá sách, tìm cả ná»a ngà y cÅ©ng không tìm thấy, thì ra là ở trên tay cáºu vừa khéo nó Ä‘i mất rồi.â€
Vô Tấn do dự một lúc,
“Äại thúc, hay là tôi Ä‘uổi theo cô ây, có lẽ là còn Ä‘uổi được kịp đó.â€
“Không cần đâu, tá»± nó sẽ đến lấy, đứa tiểu nha đầu nà y, sao có thể nghÄ© đến chuyện nghiên cứu Huyá»n Trang thỉnh kinh chứ, tháºt là kỳ lạ!â€
Ngưá»i đà n ông trung niên nháºn lấy quyển sách từ trong tay Vô Tấn, bá» và o trong ngăn kéo, ông ta lại tiện tay lấy ra từ trong ngăn kéo má»™t tấm danh thiếp, đưa cho Vô Tấn, cưá»i nói:
“Äây là danh thiếp cá»§a tôi, rảnh rá»—i thì ghé tiệm sách ngồi chÆ¡i, tôi sẽ giảng cho cáºu vể lịch sá» huyện Duy Dương, má»™t số ngưá»i Ä‘á»u không muốn nghe, hiếm gặp cáºu có hứng thú.â€
Vô Tấn nhìn tấm danh thiếp cá»§a ông ta, đơn giản không cầu kỳ, không giống như danh thiếp cá»§a Ä‘á»i sau, má»™t hà ng chữ bay lượn, Nghiêm Ngá»c Thư, đây có lẽ là tên cá»§a ông ta, hắn láºt lại tấm danh thiếp, đằng sau là nghá» nghiệp, chá»§ tiệm Láºu Thất Trai, bên dưới còn có má»™t dòng chữ nhá»: Tiệm in sách Bác Nhã
Vô Tấn Ä‘á»c thầm trong miệng, bèn há»i ông ấy:
“Äại thúc, ông còn nháºn in ấn sao?â€
Ngưá»i đà n ông trung niên bèn cưá»i nói,
“Mở tiệm sách là sở thÃch cá»§a tôi, không phải kiếm tiá»n, nhưng tôi cÅ©ng phải nuôi mấy miệng ăn trong nhà ! Bèn mở má»™t tiệm in ấn, in những quyển sách mà bản thân yêu thÃch, cÅ©ng nháºn in ở bên ngoà i, như in danh thiếp chẳng hạn.â€
Vô Tấn vội và ng lấy ra một tấm vé xe, đưa cho ông ấy,
“Äại thúc, giống loại vé xe nà y có in không?â€
Ngưá»i đà n ông trung niên lắc đầu,
“Vé xe thì không dám in, đó là do quan phá»§ đặc quyá»n in ấn, tư nhân nháºn in bị bắt được sẽ bị chém đầu.â€
“Tôi không phải nói là vé xe, tôi nói là tấm vé nhá» như tấm vé xe nà y.â€
“Cái nà y...thì có thể, ngưá»i bạn trẻ muốn in bao nhiêu?â€
Vô Tấn nhẩm nhanh trong lòng,
“Trên dưới khoảng 10 vạn tá», cần khoảng bao nhiêu tiá»n? Mất bao nhiêu thá»i gian?â€
“10 vạn tá»!â€
Ông ta có hÆ¡i kinh ngạc, bất giác cưá»i lá»›n,
“10 vạn tá» thì phải dùng khuôn thép rồi, giá cả không rẻ, Ãt nhất cÅ©ng cần khoảng hai trăm lượng bạc đó, thá»i gian tạo khuôn và in ấn cần khoảng ba ngà y, nhưng mà tôi có thể tÃnh cáºu rẻ má»™t chút, thấy sao hả?â€
Vô Tấn vẫy tay nói:
“Bây giá» tôi chưa thể khẳng định, còn má»™t số chuyện phải là m rõ đã, khi quyết định in, tôi nhất định đến tìm đại thúc.â€
â€œÄÆ°á»£c! Lúc nà o cáºu đến tìm tôi cÅ©ng được.â€
Vô Tấn bước ra khá»i tiệm sách, ở lâu trong tiệm sách tăm tối, ánh mặt trá»i chói lá»i chiếu và o mắt hắn, khiến hắn cám thấy Ä‘au mắt, vá»™i và ng dùng tay che mắt, lúc nà y hắn đột nhiên nghÄ© đến cô gái xinh đẹp lúc nãy, biết trước thì đã nhân cÆ¡ há»™i há»i thá» Nghiêm Ngá»c Thư, xem cháu gái ông ta tên là gì? Sống ở đâu?
Nhưng suy nghÄ© lại, Vô Tấn bèn cưá»i và lắc đầu, hà tất phải như thế chứ! Ngẫu nhiên gặp mặt, bình thá»§y tương phùng thế thôi, đây cÅ©ng giống như nhìn thấy ngưá»i đẹp ở trên phố, cho dù có đẹp như tiên nữ, nhưng cÅ©ng chỉ có thể nhìn lâu má»™t chút, hà tất phải đến là m quen chứ.
Hắn vốn là ngưá»i suy nghÄ© thông thoáng, cầm lên được, cÅ©ng bá» xuống được, hắn không nghÄ© đến tuyệt thế mỹ nhân đó nữa, nhìn thấy má»™t chiếc xe ngá»±a ở phÃa trước, bèn vẫy tay gá»i lá»›n:
“Dừng xe!â€
Hắn còn có việc quan trá»ng hÆ¡n cần phải là m.
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
23-03-2012, 01:12 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Hoà ng Tộc
Tác giả : Cao Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 14: Bà y mưu tÃnh kế. (Thượng)
Dịch: Tiêu Dao
Biên: son1emy2
Nguồn: Bạch Ngá»c Sách
Xe ngá»±a không trở vá» phá»§ Hoà ng Phá»§, mà dạo quanh má»™t vòng, Ä‘i vá» phÃa cá»a Bắc, khu cá»a Bắc là má»™t trong ba nÆ¡i phồn hoa nhất ở huyện Duy Dương, là nÆ¡i táºp trung chá»§ yếu các hà ng hóa lưu thông qua đưá»ng biển, có hÆ¡n hà ng ngà n các cá»a hà ng, xe ngá»±a váºn chuyển hà ng hóa Ä‘i Ä‘i lại lại, ngưá»i qua kẻ lại như thá»§y triá»u, và o buổi sáng, chÃnh là khoảng thá»i gian náo nhiệt nhất.
Khu cá»a bắc có má»™t quảng trưá»ng rá»™ng lá»›n, trên quảng trưá»ng có đủ các loại nghệ nhân, xiếc khỉ, bán đại lá»±c hoà n, bán cao da chó, múa côn múa kiếm..., cá»±c kỳ náo nhiệt, ở xung quanh quảng trưá»ng là các cá»a hà ng, chá»§ yếu là quán rượu và thanh lâu, ở đây có hà ng vạn thương nhân sinh sống, đến từ khắp nÆ¡i, phần lá»›n dân là m ăn buôn bán ở Duy Dương Ä‘á»u độc, cuá»™c sống già u có, mâm cao cá»— đầy, sá»± tiêu xà i cá»§a há» khiến cho việc kinh doanh ở nÆ¡i đây đặc biệt hưng thịnh.
Vô Tấn đến đây có mục tiêu rất rõ rà ng, cáºu Ä‘i má»™t vòng đã tìm thấy mục tiêu cá»§a cáºu ở bên phải cá»§a quảng trưá»ng, đó là má»™t sá»›i bạc.
Cáºu lững thững bước và o bên trong, sá»›i bạc tổng cá»™ng có ba tầng, các cá»™t nhà mà u Ä‘á», mái ngói mà u và ng kim, Ä‘iêu khắc tinh xảo, bà y trà huy hoà ng, lá»™ng lẫy, trước cổng hai bên trái phải má»—i bên có má»™t con báo hoa bằng đá, hình thù đáng sợ, bên dưới mái hiên cá»§a tầng hai có treo ba con xúc xắc lá»›n là m bằng gá»— trắng Ä‘iểm Ä‘en, đặc biệt thu hút ánh nhìn cá»§a ngưá»i khác, trước cá»a chÃnh treo cao má»™t biển bà i mà u và ng, sá»›i bạc có tên là “Hoà ng Ký Diệu Thá»§â€
Hai bên treo hai tấm biển gỗ dà i, khắc đôi dòng liễn bằng chữ thảo:
Thượng liá»…n là : TÄ©nh nhãn khán bà i lá»™, thác liá»…u cải, đối liá»…u tẩu, cáºt hát nhất sinh đô bất sầu
Hạ liễn là : Mông nhãn áp trang nhà n, thâu liễu tiểu, doanh liễu đại, đổ biến thiên hạ đô bất phạ
(Mở mắt nhìn bà i, sai thì sá»a, đúng Ä‘i tiếp, má»™t Ä‘á»i ăn uống không lo âu
Nhắm mắt cắm nhà , thua mất Ãt, thắng sẽ già u, cược khắp thiên hạ Ä‘á»u không sợ)
Vô Tấn cưá»i cưá»i, rồi bước và o khu chÆ¡i bạc trong sá»›i, má»i ngưá»i trong sá»›i súm xÃt vây quanh các bà n, tầng má»™t cá»§a sá»›i bà y hÆ¡n ba mươi bà n đánh bạc, má»—i má»™t bà n Ä‘á»u có đầy ngưá»i vây quanh, ai cÅ©ng trừng đôi mắt đỠau, hét khản cổ: “Tà i, tà i, tà i!â€
Vô Tấn quét mắt khắp má»™t lượt, nhìn thấy thương thiếp cá»§a sá»›i bạc ở góc phải bức tưá»ng, thương thiếp giống như giấy phép kinh doanh ở Ä‘á»i sau váºy, do quan phá»§ ban phát, là căn cứ để trưng thu thuế má, thông thưá»ng Ä‘á»u là thuế định ngạch, có nghÄ©a là bất kể ngươi kiếm được bao nhiêu tiá»n, Ä‘á»u chỉ phải ná»™p má»™t số tiá»n thuế cố định, má»™t phần thuế huyện, má»™t phần thuế quáºn, thuế huyện rất Ãt, chá»§ yếu là thuế quáºn, thuế quáºn cuối cùng vẫn phải cống ná»™p cho triá»u đình.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, không phải là tất cả các kinh doanh buôn bán Ä‘á»u phải ná»™p thuế, và dụ như những ngưá»i mãi nghệ ở quảng trưá»ng, bá»n há» không cần phải đóng thuế, có má»™t tiêu chuẩn quyết định có phải ná»™p thuế hay không, chÃnh là mặt tiá»n cá»a hà ng từ má»™t trượng trở lên (~3.33 mét), nói theo cách nói hiện nay, đầu tiên bắt buá»™c phải có mặt tiá»n, và diện tÃch cá»a hà ng khoảng 40 mét vuông trở lên.
Phà m là những việc là m ăn không phù hợp vá»›i tiêu chuẩn nà y thì Ä‘á»u không cần phải ná»™p thuế, đương nhiên cÅ©ng không cần phải là m thương thiếp gì gì đó.
Vô Tấn bước lên phÃa trước nhìn tỉ mỉ tấm thương thiếp, trên đó có tên cá»§a đông chá»§, Hoà ng Tứ Lang, hắn chợt nhá»› đến gia chá»§ Hoà ng gia dáng ngưá»i giống như con chuá»™t mà u và ng đó, bất giác cáºu cưá»i phì, Lưu quản gia nói quả không sai chút nà o, sá»›i bạc nà y quả nhiên là sản nghiệp cá»§a Hoà ng gia, nghe nói ngưá»i quản lý ở đây là con thứ cá»§a Hoà ng Tứ Lang, Hoà ng Phong.
Lúc bấy giá», má»™t gã tiểu nhị bước tá»›i chà o đón, cưá»i nói ha hả:
“Khách quan lần đầu tiên tá»›i đây đúng không!â€
Äôi mắt cá»§a gã rất tinh tưá»ng, từ thần thái, hà nh động cá»§a Vô Tấn, đã nhìn ra lần đầu tiên cáºu đến sá»›i bạc, ngưá»i như váºy phải từ từ dẫn dắt, trước tiên là cho cáºu nếm chút ngá»t ngà o, không lo lần sau cáºu còn không đến, gã ấy cÅ©ng tá» ra rất nhiệt tình.
“Khách quan, lầu má»™t chá»§ yếu các khách cược nhá», thá» váºn may, chỉ chÆ¡i ném xúc xắc, gá»n gà ng nhanh chóng, Ãt nhất là năm trăm đồng, nhiá»u nhất thì không giá»›i hạn, giả sá» như trong túi cá»§a cáºu rá»§ng rỉnh tiá»n bạc, thì có thể lên lầu hai, có phục vụ trà ngon và điểm tâm, chá»§ yếu là chÆ¡i trá» ngÅ© má»™c, nhưng mà má»—i lần cược, không thể Ãt hÆ¡n mưá»i lượng bạc, còn lầu ba thì là nÆ¡i đánh bạc cá»§a các khách quý, có danh ká»· hầu hạ, sợi trúc thanh nhã, thÃch chÆ¡i như thế nà o cÅ©ng được, nhưng má»—i lần cược không thể Ãt hÆ¡n trăm lượng bạc, khách quan cáºu xem...â€
Gã đà n ông thấy Vô Tấn tuy là mặc áo gấm, nhưng nước da ngăm Ä‘en, trên tay đầy vết chai sạn, vừa nhìn là biết không phải thiếu gia công tá» tôn quý, gã ta lầm bầm nói, vốn dÄ© không cần phải giá»›i thiệu lầu hai và lầu ba vá»›i ngưá»i nà y.
“Quản lý Hoà ng cá»§a các ngươi có ở đây không?â€
Vô Tấn mỉm cưá»i nói.
Gã tiểu nhị bá»—ng ngẩn ngưá»i ra,
“Cáºu quen vá»›i quản lý nhà tôi sao?â€
“Ha ha! Năm ngoái có cùng nhau uống rượu qua, không biết anh ta có còn nhá»› tôi không nữa?â€
Suy nghÄ© trong lòng tên tiểu nhị liá»n thay đổi, quản lý cá»§a các gã thÃch nhất là uống rượu hoa, vị nà y lẽ nà o là bạn là ng chÆ¡i cá»§a ngà i ấy!
“Khách quan, có cần tôi Ä‘i má»i quản lý tá»›i không?â€
â€œÄÆ°á»£c! Váºy là m phiá»n ngươi rồi.â€
Gã vừa bước được và i bước, đột nhiên quay đầu lại, cưá»i há»i:
“Xin cho biết quý danh cá»§a khách quan là gì?â€
“Tôi há» Hoà ng Phá»§.â€
Gã ta bèn tá» ra cung kÃnh, đây là quốc há»! Lẽ nà o lại là con cháu cá»§a gia tá»™c Hoà ng Phá»§ quáºn Äông Hải! Tháºt là nhìn ngưá»i không thể chỉ nhìn bá» ngoà i, gã ta vá»™i và ng chạy lên lầu thông báo.
Má»™t lát sau, gã dẫn má»™t công tá» trẻ tuổi đến, trước khi đến Vô Tấn có thăm dò vá»›i Lưu quản gia vá» ngưá»i nà y, nghe nói ngưá»i nà y ngang ngược tà n bạo, lòng dạ hiểm ác, ăn nói hùm hổ, tên hiệu Hoà ng Phong, không phải má»™t tên đà ng hoà ng, hắn đứng phÃa sau sá»›i bạc, bất chấp thá»§ Ä‘oạn lừa gạt ngưá»i chÆ¡i, không biết đã hại biết bao nhiêu ngưá»i tan nhà nát cá»a, tháºm chà tá»± tá».
Vô Tấn nhìn thấy hắn ta thân hình khá»a mạnh, khuôn mặt đầy đặn, trên trán có má»™t vết sẹo rất dá»… thấy, trong đôi mắt chứ đầy sá»± gian xảo, nếu như không biết, còn tưởng hắn ta là má»™t tay đấm cá»§a sá»›i bạc.
Tên chưởng quầy trẻ tuổi nà y đầy vẻ ngạo mạn, hắn ta nhìn Vô Tấn từ trên xuống dưới:
“Ngươi là ngưá»i thế nà o ở nhà Hoà ng Phá»§? Ta gặp qua ngươi rồi sao?â€
“Ha ha! Hoà ng huynh tháºt là mau quên! Năm ngoái ở Kỳ Hương Lầu, tôi, huynh, và Trác Ngá»c chẳng phải đã cùng nhau uống rượu khoái lạc sao? Huynh quên rồi hả.â€
“Ồ!â€
Nét mặt Hoà ng Phong nở má»™t nụ cưá»i, hắn ta và Hoà ng Phá»§ Trác Ngá»c Ä‘Ãch thá»±c là bạn là ng chÆ¡i vá»›i nhau, giả như bà ng hoà ng ngá»™ ra, cưá»i cưá»i gãi đầu nói,
“Gần đây công việc nhiá»u quá, đầu óc mụ mị Ä‘i, trà nhá»› hÆ¡i kém, xin lá»—i! Xin lá»—i! Không biết tôn danh cá»§a huynh là ...â€
“Duy Minh!â€
Hoà ng Phong liếc mắt, nhìn thấy ngón tay trá» cá»§a Vô Tấn Ä‘eo má»™t chiếc nhẫn lam bảo thạch, đó là biểu trưng đặc thù cá»§a gia tá»™c Hoà ng Phá»§, hÆ¡n nữa hắn ta từng nghe Trác Ngá»c nói qua, khắp cả Hoà ng Phá»§ quáºn Äông Hải, chỉ có Duy Minh là đeo chiếc nhẫn lam bảo thạch, những ngưá»i khác Ä‘eo nhẫn hồng bảo thạch, nguyên nhân thì hắn ta không rõ.
Xem ra ngưá»i nà y chÃnh là Hoà ng Phá»§ Duy Minh rồi, hắn ta bèn chắp tay,
“À! Thì ra là cống cá» sÄ©, ngưỡng má»™ đã lâu, ngưỡng má»™ đã lâu!â€
Hoà ng Phá»§ Duy Minh trước giá» không phong lưu, không cá» bạc, cÅ©ng không thể giao lưu vá»›i loại ngưá»i nà y, Hoà ng Phong trước giá» cÅ©ng chưa từng gặp qua hắn ta, cà ng không nhá»› ra là đã cùng vị cá» sÄ© nà y uống rượu hoa khi nà o, nhưng mà cái nà y không quan trá»ng, tối hôm qua hắn ta nghe phụ thân nói, tên Hoà ng Phá»§ Duy Minh nà y rất có thể sẽ thay thế Trác Ngá»c, đại diện cho nhà Hoà ng Phá»§ tham tuyển chức há»™ tà o chá»§ sá»±, cùng vá»›i anh trai Hoà ng Tuấn cá»§a hắn được phân và o nhóm A, lúc sÆ¡ tuyển hai chá»n má»™t, hai nhà phải có má»™t ngưá»i ra Ä‘i.
Con ngươi cá»§a Hoà ng Phong chuyển động, đây quả là má»™t cÆ¡ há»™i tốt đỠthăm dò tên cá» sÄ© nà y, lúc nãy nghe gã tiểu nhị nói, dưá»ng như là lần đầu tiên hắn đến sá»›i bạc, như váºy thì cà ng tốt.
Hoà ng Phong vội và ng nhiệt tình kéo lấy hắn, quà ng vai bá cổ, chỉ lên lầu nói:
“Duy Minh huynh, xin má»i theo ta lên lầu ba.â€
Vô Tấn cưá»i ha ha,
“Nhưng trong ngưá»i tôi không có đến trăm lượng bạc.â€
“Không sao! Không sao! Lên lầu ba không nhất định là phải đánh bạc, chúng ta có thể cùng nhau uống trà , nhắc lại chuyện cÅ© cÅ©ng được mà .â€
â€œÄÆ°á»£c! Thế thì tôi cung kÃnh chi bằng tuân mệnh.â€
Vô Tấn Ä‘iá»m nhiên theo hắn ta lên lầu ba, lầu ba được bố trà cà ng lá»™ng lẫy, có ba gian phòng nho nhã, trong má»—i phòng bà y đầy các đồ váºt và ng ngá»c, hương thÆ¡m nhà n nhạt, bà n ghế Ä‘á»u được là m từ gá»— tỠđà n, ly và ng ấm bạc, còn có má»™t tấm bình phong, dùng má»™t khối bạch ngá»c hoà n chỉnh Ä‘iêu khắc thà nh, trên đó khắc má»™t bức há»a cung nữ nháºp cung, trên tưá»ng có treo và i bức tranh chữ cá»§a danh nhân.
Nhưng cà ng hấp dẫn ngưá»i khác hÆ¡n là hai cô gái dung mạo xinh đẹp, mặc váy dà i sặc sỡ, trên mái tóc Ä‘en tuyá»n cà i đầy châu ngá»c, ánh sáng lấp lánh, các cô ấy duyên dáng yểu Ä‘iệu, vẻ mặt khêu gợi, cá» chỉ phong lưu, khiến ngưá»i ta sinh sắc niệm trong lòng.
Vô Tấn chắp tay sau lưng, theo Hoà ng Phong bước và o phòng, lại vá» tá» vẻ tán thưởng các bức tranh chữ trên tưá»ng, tá» vẻ không há» quan tâm đến hai mỹ nhân kia.
Hoà ng Phong đã nhá»› ra, hắn chưa từng uống qua rượu hoa vá»›i vị cống cá» sÄ© nà y, nhưng mà có lẽ đây là lý do mà ngưá»i nà y muốn gặp hắn ta nên bịa ra chăng, mặc kệ, thá» thăm dò hắn xem sao, hắn ta nháy mắt vá»›i cô gái mặc váy mà u và ng.
Cô gái mặc váy và ng như hiểu ý, cháºm rãi bước đến phÃa sau cá»§a Vô Tấn nhẹ nhà ng cất tiếng nói,
“Công tá», ngà i thấy những bức tranh chữ nà y thế nà o?â€
Vô Tấn lắc đầu,
“HÆ¡i thiếu cốt cách!â€
“Uhm! Ãnh mắt cá»§a công tá» quả là rất độc đáo đó!â€
Cô gái mặc váy và ng đưa cánh tay trắng như ngá»c ra, nhẹ nhà ng kéo cánh tay cá»§a Vô Tấn, nháy mắt vá»›i hắn,
“Công tá», má»i thượng tá»a, để thiếp được hầu ngà i uống rượu.â€
â€œÄÆ°á»£c đó! Mỹ nhân rót rượu, tôi thÃch nhất đó.â€
Vô Tấn ha ha cưá»i lá»›n, khoác vai cô gái, kéo cô ấy cùng ngồi xuống, nheo mắt nhìn cô ấy và há»i,
“Cô nương tên gì?â€
Mỹ nhân hÆ¡i ưỡn ngá»±c, cưá»i khẽ má»™t tiếng,
“Thiếp tên là Bách Hương, ngà i ngá»i thá» trên ngưá»i thiếp xem, có phải là có má»™t trăm mùi hương không?â€
Vô Tấn ôm eo cô ta, hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu trên ngá»±c cô, bèn luôn miệng tán thưởng,
“Quả nhiên là trên ngưá»i cô nương có hương thÆ¡m tuyệt diệu, khiến ngưá»i khác phải say mê.â€
Hoà ng Phong im lặng nhìn, lúc nãy khi má»›i bước và o cá»a còn tá» ra vẻ chÃnh trá»±c, mắt không nhìn nghiêng, vừa má»›i chá»›p mắt đã ôm ấp ngưá»i đẹp và o lòng, lá»™ rõ bản chất háo sắc, quả nhiên là ngụy tạo cá»±c độ, ngưá»i nà y quả là tên háo sắc.
Hắn ta ngấm ngầm ghi nhá»›, bèn cưá»i nói:
“Bách Hương, còn không mau kÃnh rượu Hoà ng Phá»§ công tá»?â€
Bách Hương lại đưa bà n tay nõn nà , trắng ngần như ngá»c ra, nhấc bình rượu bạc lên, rót đầy chén và ng, sau đó lại nâng chén lên khẽ nói:
“Công tá», thiếp kÃnh ngà i má»™t ly.â€
“Nà ng uống ná»a ly trước, rồi ta uống ná»a ly, chúng ta uống má»™t ly rượu giao bôi nà o?â€
“Công tá» tháºt là xấu đó!â€
Bách Hương đưa bà n tay ngá»c đánh nhẹ Vô Tấn môt cái, rất phong tình uống hết ná»a ly, lại đưa sang cho hắn, nÅ©ng nịu nói:
“Công tá», đến lượt ngà i rồi.â€
Vô Tấn đón lấy ly rượu, má»™t hÆ¡i uống hết, rồi cưá»i lá»›n nói,
“Rượu ngon, rượu bách hương!â€
Má»i ngưá»i trong phòng cùng nhau cưá»i, Bách Hương cà ng sà và o lòng cáºu, ngón tay vẽ trên ngá»±c cáºu, ánh mắt gợi tình nhìn cáºu.
Vô Tấn lại tá» ra như không nhìn thấy, cáºu đánh giá khắp căn phòng, cưá»i há»i Hoà ng Phong,
“Hoà ng huynh, sới bạc nà y cần phải quan phủ đặc chuẩn không?
“Sao, Duy Minh cÅ©ng muốn mở sá»›i bạc sao?â€
“Äâu có, tôi chỉ là hiếu kỳ nên há»i thôi, tôi là m gì có tiá»n vốn lá»›n váºy.â€
“Quan phá»§ không cấm cá» bạc, không cấm ca xướng, chỉ cấm các môn phái giang hồ, đặc biệt là các môn phái luyện võ, cấm các võ hiệp trượng nghÄ©a, nhưng mà nói Ä‘i cÅ©ng phải nói lại, quan phá»§ tuy không cấm cá» bạc, nhưng muốn mở má»™t sá»›i bạc lại cần phải có số vốn rất lá»›n, hÆ¡n nữa còn phải có ngưá»i đỡ đằng sau, nếu không ngưá»i ta thua tiá»n rồi đến kiếm huynh là m phiá»n, không có ngưá»i giúp là m sao được chứ?â€
“Nói váºy cÅ©ng phải, tôi nghe nói ngà nh cá» bạc ở huyện Duy Dương Ä‘á»u nằm trong tay cá»§a Hoà ng gia, lục đại gia tá»™c Duy Dương, luáºn tà i lá»±c thì Hoà ng gia đứng thứ nhất, nhà Hoà ng Phá»§ chỉ có thể đứng thứ ba thôi.â€
“Là m gì có! Là m gì có!â€
Hoà ng Phong cưá»i nói,
“Hoà ng gia chúng tôi chẳng qua chỉ nắm giữ và i sá»›i bạc lá»›n thôi mà , sao dám lÅ©ng Ä‘oạn ngà nh cá» bạc cá»§a huyện Duy Dương chứ, có tiá»n thì má»i ngưá»i cùng kiếm mà !â€
Hoà ng Phong cẩn tháºn quan sát Vô Tấn, nhìn thấy hắn ôm eo Bách Hương, lại rót cho bản thân ba ly rượu, lúc uống rượu thoải mái đến ná»—i hÃp cả mắt, hắn ta ngầm tÃnh toán:
“Ngưá»i nà y háo rượu lại háo sắc, có nhược Ä‘iểm!â€
ChÃnh lúc nà y, má»™t gã đà n ông chạy lên bẩm báo:
“Chưởng quầy, ở quảng trưá»ng có và i ngưá»i đến bà y hà ng đánh bạc!â€
“Äốp†má»™t tiếng, Hoà ng Phong Ä‘áºp mạnh ly rượu xuống bà n, lá»›n tiếng mắng quát,
“Dám bà y hà ng đánh bạc ở chá»— cá»§a lão tá» sao, Ä‘i! Äáºp chết hắn.â€
Hắn ta xông ta được và i bước, đột nhiên nhá»› ra là còn có khách, vá»™i và ng cưá»i má»™t tiếng, rồi nói:
“Duy Minh huynh cứ uống rượu, nếu thÃch Bách Hương, thì có thể đưa cô ấy Ä‘i, tất cả Ä‘á»u ghi sổ cá»§a ta.â€
“Thế thì tốt, tôi sẽ không khách sáo nữa, hôm khác sẽ má»i lại Hoà ng Phong huynh.â€
Hoà ng Phong dẫn ngưá»i hùng hổ xuống dưới, cô gái còn lại cÅ©ng biết là có chuyện thú vị Ä‘i theo xem, Vô Tấn cầm ly rượu bước đến trước cá»a sổ, từ chá»— nà y có thể quan sát rõ tình hình trên quảng trưá»ng, chỉ nhìn thấy ba ngưá»i đà n ông Ä‘ang xóc đĩa ở quảng trưá»ng, nhanh như chá»›p, Hoà ng Phong dẫn theo mưá»i mấy tên lưu manh xông lên đó, côn giáng xuống loạn xạ, đánh ba tên đó ôm đầu bá» chạy, gian hà ng cÅ©ng bị Ä‘áºp nát, Hoà ng Phong chỉ và o ba tên đó mà quát mắng, không nghe rõ là hắn Ä‘ang mắng gì nữa.
Vô Tấn nghe Lưu quản gia nói, Hoà ng gia lÅ©ng Ä‘oạn đổ nghiệp ở Duy Dương, trước giá» không chịu chia cho ngưá»i khác má»™t chút cháo, xem ra Ä‘iá»u nà y là tháºt, ngay cả ba ngưá»i bà y gian hà ng dưới đất cÅ©ng không buông tha, hÆ¡n nữa Lưu quản gia còn nói, Hoà ng Phong có táºt rất hay bốc đồng, má»—i lần đánh ngưá»i hắn ta Ä‘á»u là ngưá»i đầu tiên xông lên, hôm nay xem ra cÅ©ng là như váºy, hắn cưá»i nhạt nói,
“Tốt lắm!â€
Bách Hương cháºm rãi Ä‘i đến phÃa sau hắn, kéo lấy tay cá»§a cáºu, nhẹ nhà ng sà và o lòng cáºu, ánh mắt dịu dà ng quyến rÅ©, nhìn cáºu nói,
“Công tá», chúng ta và o phòng thôi!â€
Vô Tấn quay đầu lại, nhìn thấy cô ta ánh mắt long lanh, trà n ngáºp ý khiêu khÃch, hắn má»™t hÆ¡i uống cạn rượu trong ly, cưá»i và bẹo gương mặt cá»§a cô ấy nói,
“Nhân tình cá»§a Hoà ng Phong công tá», không dá»… nợ như thế đâu.â€
Cáºu tiện tay nhét ly rượu và ng và o trong bầu ngá»±c đầy đặn cá»§a Bách Hương, rồi quay ngưá»i thong thả bước Ä‘i.
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu , äæîëè , cao nguyệt , cao nguyet , cao nguyet hoang toc , doc truyen hoang toc , êàìèí , hổ hay sư rmanh hÆ¡n , hoang toc , hoang toc 4vn , hoang toc bachngocsach , hoang toc c cao nguyệt , hoang toc cao nguyệt , hoang toc cao nguyet , hoang toc cao nguyet 4vn , hoang toc cao nguyet prc , hoang ton cao nguyet , hoà ng tá»™c prc , ls qs hoang toc , lsqs hoang toc , lsqs hoà ng tá»™c , phạm lãi tây thi 4vn , sat than , thien ha cao nguyet full , truyen cua cao nguyệt , truyen hoang toc , truyen hoang toc 4vn , truyen lsqs , truyen lsqs hay , truyen lsqs hoang toc , æàëþçè