07-06-2012, 01:54 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Kiêu Thần
Tác giả : Canh Tục
Quyển 1: Sơn Hải Tặc.
-----oo0oo-----
Chương 10: Hoang đảo chết chóc. (2)
Nhóm dịch: Quan Trưá»ng
Nguồn: metruyen
Liên tục giết hạ được bốn huynh đệ cá»§a đối phương, khi ba ngưá»i há» quay lại, vừa uể oải vừa phẫn ná»™, nhưng không há» sợ hãi. Kỉ quân cá»§a quân huyện đã tan ra, chiến lược thất bại, hoà n toà n không phải vì không tinh nhuệ, bá»n há» Ä‘á»u là những hán quân đã trải qua không biết bao máu lá»a, sống chết đối vá»›i há» nhẹ tá»±a lông hồng, huống hồ bá»n há» nháºn định đối phương chỉ có má»™t ngưá»i, giết huynh đệ bốn ngưá»i bá»n há» chẳng qua là quá»· kế đánh lén thôi, ngoà i cảm giác phẫn ná»™ ra, sao có thể sợ hãi được chứ?
Äối phương treo thương trượng ở rừng cây rồi chạy trốn theo con đưá»ng quen thuá»™c, bá»n há» chỉ háºn má»™t ná»—i không thể má»™t mình đấu vá»›i đối phương tại khoảng đất trông phÃa trước gian lá»u cá» kia.
- Tốt rồi, lục soát thuyá»n chÃnh là tên cẩu tặc chá»§ng Trần Thiên Hổ là m đấy, sao có thể để cho con cá lá»t lưới đấy ẩn nấp trên thuyá»n được nhỉ?
Một tên trên mặt có vết sẹo xấu xà do bị dao cứa hùng hùng hổ hổ với vẻ mặt phẫn nộ nói.
Phó Thanh Hà thay má»™t bá»™ quần áo cÅ© cá»§a ngưá»i chèo thuyá»n, lá»±a chá»n lúc nà y ra tay ám sát, cÅ©ng khó trách được sá»± việc để hải tặc trốn thoát khá»i đảo Tây Sa hôm trước. Không theo kịp được, ba tên nà y cÅ©ng không tiếp tục truy Ä‘uổi nữa, thiết nghỉ đợi ngưá»i ở đại bản doanh đến tìm cÅ©ng chưa muá»™n, đến lúc đó tuyệt đối không được để đối phương có cÆ¡ há»™i tách ra đánh lẻ nữa.
Tiếp cáºn lá»u cá», không nhìn thấy dấu vết cá»§a tên lÃnh canh còn lại, má»i ngưá»i má»—i ngưá»i má»™t bá»™ dạng, tên có râu quai nón cầm song Ä‘oản mâu, thô lá»— há»i :
- Nhị cẩu đi đâu rồi ?
- Suỵt
Ngưá»i đà n ông mặt gầy gầy xương xương chÃnh là đầu lÄ©nh cá»§a tám tên lÃnh, hắn thấy bá»n chúng ….
Cảm giác có gì đó bất thưá»ng,
- Suỵt
Äang định nằm xuống ẩn nấp, thì chỉ nhìn thấy
- Phá»±t
Một mũi tên phóng tới, cắm chặt và o bắp vai hắn.
- Tên súc sinh kia đã giết Nhị cẩu!
Tên đầu lÄ©nh bị trúng tên nằm ngã xuống đất nói lá»›n, tên cầm song giáo trên tay ra sức ném má»™t chiếc Ä‘oản giáo vá» hướng mÅ©i tên, sau đó nhanh nhẹn ẩn mình, chỉ có Ä‘iá»u bãi đất trống phÃa trước lá»u cá» không hỠđược che chắn, Phó Thanh Hà cách bá»n há» khoảng 40 bước bá»™ vá» phÃa lá»u cá» liá»n giương cung bắn bắn tiá»…n, khiến bá»n chúng tiến thoái lưỡng nan. Trong má»™t thá»i gian ngắn, mÅ©i tên thứ hai lại lạnh lùng lao tá»›i, tên râu quai nón định ném lao tá»›i, nhưng chưa kịp ném Ä‘i, chỉ có Ä‘iá»u né qua né lại, lại bị mÅ©i tên đâm trúng sưá»n dưới, Ä‘au đến mức muốn gà o lên. Tên cuối cùng thấy thuáºt bắn cung cá»§a ngưá»i ẩn trong lá»u đáng kinh ngạc, biết chắc nếu quay mình chạy trốn chắc chắn sẽ bị đối phương bắn chết chắc từ phÃa sau, liá»n cầm Ä‘ao chạy vá» phÃa lá»u cá», khi được chừng hai mươi bước, má»™t mÅ©i tên đâm thẳng và o ngá»±c hắn, xoay ngưá»i ngã xuống, đất xung quanh bắn tung tóe.
Lâm Phược cÅ©ng biết độ tinh chuẩn cá»§a cung tên còn kém nhiá»u so vá»›i súng cá»§a háºu thế, ai có thể Ä‘em súng trưá»ng vá»›i khoảng cách bốn mươi bước bá»™ trong nháy mắt có thể liên tiếp bắn trúng được ba tên thân thá»§ nhanh nhẹn, tuyệt đối phải là cao thá»§ dùng súng, ai có thể ngá» rằng kÄ© thuáºt bắn tên cá»§a Phó Thanh Hà lại cao như thế. Nhưng Ä‘iá»u nà y cÅ©ng khiến hắn cà ng thêm tin tưởng vững chắc rằng trên Ä‘á»i nà y, khả năng cá nhân vẫn còn hữu dụng hÆ¡n so vá»›i háºu thế, nhưng con số đó là rất Ãt.
Tiếng kêu thét chói tai từ trong lá»u cá», Ä‘oạn Ä‘oản mâu cá»§a toán quân Hán Phó Thanh Hà , mà lại đâm xuyên qua ngá»±c má»™t đứa bé rồi lại đâm và o đùi má»™t thiếu niên khác. Những há»c trò thưá»ng ngà y được cưng chiá»u sau khi phải chịu những ngà y kinh hoà ng khi bị trói, lúc nhìn thấy đồng bạn bị giết, vì bị kÃch động mà cầm bút lên miêu tả ngay được?
Có ngưá»i như đỠra, lại có ngưá»i sợ hãi kêu thất thanh, trên khuôn mặt bị bôi Ä‘en cá»§a nhị nữ Tô Mi, Tiểu Man, chỉ có ánh mắt sợ hãi là không thể che dấu được. Ngưá»i bị bắn cung đâm xuyên qua ngá»±c kia cÅ©ng má»›i chỉ hăm mốt hăm hai tuổi, thiếu niên bị đâm và o đùi cÅ©ng má»›i chỉ mưá»i bốn mưá»i lăm tuổi, sắc mặt trắng bệch, nhìn máu từ đùi không ngá»›t chảy ra, không buồn hét to mà cÅ©ng chẳng buồn rút tên ra, trong ánh mắt chỉ là sá»± sợ hãi trước cái chết.
PhÃa bên ngoà i má»™t tên chết hai tên bị thương, có Phó Thanh Hà giương tên canh chừng; Lâm Phược nói vá»›i ba thiếu niên Trần Ân Trạch, Hò Kiá»u Tông, Hồ Kiá»u Trung :
- Lại đây giúp ta, may ra còn cứu được má»™t ngưá»i.
Bảo bá»n há» cẩn tháºn ôm ngưá»i bị bắn thương ở ngá»±c, xé má»™t mảnh vải trên ngưá»i y, dùng để băng chặt vết thương ở đùi cho thiếu niên kia, để y nằm thẳng rồi má»›i rút thanh Ä‘oản mâu ra. Kể từ khi trong tay Trần Ân Trạch tiếp lấy Ä‘oản Ä‘ao, Lâm Phược liá»n xem miệng vết thương đùi dưới ống quần cá»§a ngưá»i thanh niên kia, không bị đâm trúng động mạch tháºt đúng là phúc lá»›n, nhưng phần cÆ¡ cá»§a đùi bị đâm xuyên qua, phần bị tổn thương rất lá»›n, không cầm được máu có thể bị chết do mất máu, hắn bảo ba thanh niên kia tìm váºt gì đó để đệm chố bị thương cá»§a y lên cao, hắn chỉ và o động mạch chá»— háng cá»§a Hồ Kiá»u Tông và nói :
- Ngươi ấn và o chỗ nà y, đây là mạch máu trên đùi…
Rồi lại quay đầu há»i Tô Mi,
- Có vải sạch không, để băng bó vết thương? Chỉ cần cầm được máu, sẽ không còn nguy hiểm gì nữa.
- Ta có đây
Một thiếu niên thu lu trong góc rút ra một chiếc khăn tay.
Lâm Phược băng bó vết thương xong xuôi, má»›i cầm yêu Ä‘ao và đao mái chèo bước ra. Phó Thanh Hà cầm cung đứng trước cá»a, má»™t mÅ©i tên giương trên cung, má»™t mÅ©i tên ngáºm trong miệng, chiến đấu quyết liệt giống như ba mÅ©i tên lúc trước, khiến vết thương cá»§a y bị tóe ra, đặc biệt là vết thương trên vai, máu thấm đẫm hết lên quần áo, Phó Thanh Hà lại tuyệt nhiên không há» sợ hãi, ánh mắt sắc nhá»n vẫn nhìn hướng vá» phÃa xa.
Tên mặt sẹo đã chết, má»™t mÅ©i tên đâm trúng ngá»±c hắn; tên râu quai nón và tên mặt gà y Ä‘á»u bị trúng tên, tuy không nguy hiểm đến tÃnh mạng, nhưng có Phó Thanh Hà giương cung đứng trước lá»u cá», bá»n chúng chỉ dám nằm ẩn mình dưới chá»— trÅ©ng và chá»i bá»›i ầm Ä© lên.
- Äể cho bá»n chúng ná»a cái mạng Ä‘i.
Lâm Phược nói, vẫn còn có chút chuyện muốn há»i bá»n chúng, nếu không thì bây giỠđã giết quách rồi, yêu Ä‘ao bên cạnh, rồi lại cầm thêm Ä‘ao mái chèo Ä‘i phÃa trước; Phó Thanh Hà cầm cung tên Ä‘i theo sau đó.
Tên râu quai nón và tên mặt gà y lúc nà y má»›i nhìn rõ hóa ra đối phương có hai ngưá»i, lúc nãy chá»i ầm Ä© lên là muốn kÃch động Phó Thanh Hà bước ra chiến đấu cùng bá»n chúng, may ra còn có cÆ¡ há»™i sống, lúc nà y biết lợi thế đã mất, má»›i ngáºm miệng không há» hé răng.
- Nếu muốn sống, hai tay ôm chặt phÃa sau đầu không nhúc nhÃch
Lâm Phược nói
- Nà y ngươi…
Tên râu quai nón liá»n vá»› lấy Ä‘oản mâu bất ngá» xông lên, tay cầm mâu liá»n bị bắn xuyên qua vai rồi cắm thẳng mÅ©i tên xuống đất, tên râu quai nón gà o lên vì Ä‘au, vùn vẫy định đứng lên, Lâm Phược cầm Ä‘ao mái chèo chém má»™t bên mép và o phÃa sau cổ hắn, chém đến mức máu bắn tung tóe, khiến hắn nằm gục ngay tại hố. Tên mặt gà y ngoan ngoãn vứt Ä‘ao ra, nghe theo lá»i cá»§a Lâm Phược, toà n thân Ä‘á»u nằm trên mặt đấy, hai tau ôm sau gáy.
Lâm Phược nhặt đoản mâu và đao lên, quay đầu nhìn mấy thiếu niên đang đứng ra chỗ chòi canh để xem, và nói với Trần Ân Trạch :
- Ngươi lại đây, kiếm thứ gì trói hai tên nà y lại…
Trần Ân Trạch nhanh nhảu lấy hai dây đai lưng của hai thiếu niên bên cạnh, chạy lại trói tên mặt gà y trước.
- Cứ trói như thế đi...
Lâm Phược đưa thanh Ä‘ao mái chèo cho Phó Thanh Hà , tá»± mình ra tay, là m mẫu cho Trần Ân Trạch trói thế nà o cho chặt, rồi lại để Trần Ân Trạch há»c trói chặt tên râu quai nón Ä‘ang tức lồng lá»™n, rồi lại vứt má»™t con dao đưa cho y, nói :
- Giết ngưá»i rất đơn giản, nếu bá»n há» dám nhúc nhÃch, lấy dao ká» sát cổ hắn, cứa nhẹ má»™t cái là được rồi...
Hồ Kiá»u Trung đứng đằng sau cÅ©ng nóng lòng muốn thá», liá»n đá Ä‘oản mâu vá» phÃa cạnh chân y :
- Cái nà y cho ngươi.
Tiểu Man Ä‘ang giúp Phó Thanh Hà xá» là vết thương, Lâm Phược há»i Tô Mi :
- Ta ra chá»— bá» biển tìm muối, ngươi tìm thêm hai mảnh vải sạch, bá»n chúng chắc hẳn phải tÃch nước ở đây…
- Muối ở đâu? Bá»n chúng Ä‘em nước vá»›i lương thá»±c tÃch ở má»™t gian lá»u khác, hay là đi tìm váºy?
Tô Mi nói
- Trong hang đá có muối.
Lâm Phược nói, đám quan binh nà y Ä‘em giấu ngưá»i trên đảo sợ gây chú ý cho bá»n hải tặc qua đưá»ng nên phải cấm lá»a, chưa chắc đã có muối, sau khi thá»§y triá»u rút khá»i hang đá trên bãi cát sẽ tÃch nước lại, có gió có nắng, hÆ¡i nước bốc hÆ¡i lên, sẽ tÃch Ä‘á»ng lại thà nh hạt muối, chiá»u hôm qua Lâm Phược đã nhìn thấy má»™t lá»›p muối trong hang đá. Lấy muối thiên nhiên hòa và o trong nước có thể là m vết thương giảm nhiệt, tiêu độc, còn đáng tin cáºy hÆ¡n cả nước biển.
Tô Mi cầm hai chiếc khăn tay đi tới, nhìn Lâm Phược bò trên tảng đá lấy tay vét hạt muối, lấy khăn tay đưa cho hắn để đựng muối, nói :
- Sao ngươi lại dạy các thiếu niên đó giết ngưá»i?
- Bá»n há» có lá»±a chá»n sao?
Lâm Phược ngẩng đầu nhìn Tô Mi, Tô Mi vẫn chưa lau muá»™i đèn trên mặt Ä‘i, mặc bá»™ quần áo cÅ© cá»§a ngưá»i lái đò, tuy nhiên mÅ©i và ngÅ© quan thanh thoát, không giấu nổi nhan sắc, hắn ngồi dáºy, lấy tay vun muối gá»n và o khăn tay, nói :
- Phó gia có nói với ngươi, toán quan binh đó do ai dẫn đầu không ?
- Äể ta giúp ngươi cầm khăn tay, là ai?
- Cụ thể là ai còn phải thẩm vấn bá»n chúng má»›i biết, chắc là má»™t nhóm hai ba ngưá»i trong trấn quân Ninh Hải. Rất có khả năng là chá»§ tướng Thá»§y Sư cá»§a trấn Ninh Hải…
Lâm Phược nói
- Ahh
Tô Mi cÅ©ng không ngá» rằng sá»± việc lại như thế, dù sao hắn cÅ©ng là tướng lãnh có chút cấp trong quân dám cả gan là m loạn, ngang ngược kiêu ngạo không coi pháp luáºt ra gì, há»i :
- Tại sao lại như váºy được chứ?
- Ngươi có biết gã đáng giá bao nhiêu tiá»n không?
Lâm Phược ngoái đầu nhìn lướt qua thiếu niên đứng trước lá»u cá», há»i Tô Mi.
-…
Tô Mi nghi ngỠnhìn và o Lâm Phược.
- Äông Hải tặc khai giá là ba nghìn lạng, chỉ tiếc là tên Äông Hải tặc kia không còn mạng mà lấy số tiá»n đấy…
Lâm Phược mắng thầm một tiếng : Không cần một tấn lượng bạc, chỉ cẩn đổi lấy một tấn lượng đồng đã là một khoản không nhỠrồi.
Lâm Phược lấy muối cùng vá»›i Tô Mi quay trở lại trước lá»u cá», toán quan binh nà y còn tÃch trong lá»u mấy thùng nước ngá»t¬¬, số nước ngá»t nà y là từ trên thuyá»n bá»n hải tặc, cÅ©ng có lương khô, thịt khô, cÅ©ng đủ cho bá»n há» dùng trong ná»a tháng rồi, Lâm Phược bá» muối hạt và o trong thùng đựng nước, để Tô Mi cùng hắn phân công nhau giúp Phó Thanh Hà và thiếu niên bị thương ở đùi kia rá»a miệng vết thương, rồi lại khăn tay có thấm nước muối đệm lên vết thương rồi băng bó chắc chắn.
Cho tá»›i khi hoà ng hôn xuống, sắc trá»i nhạt dần, Lâm Phược lệnh cho ba ngưá»i Trần Ân Trạch, Hồ Kiá»u Quan, Hồ Kiá»u Trung dẫn theo bảy tám thiếu niên thân thể cưá»ng tráng lại dÅ©ng cảm Ä‘em hai tên bị thương và bị bắt là m tù binh đưa tá»›i bãi cỠđể canh chừng, sau đó lệnh cho Tiểu Man đưa ngưá»i Ä‘i lấy lương khô, thịt khô và nước phân phát Ä‘i, sau đó tá»›i má»™t gian lá»u cá» khác để nghỉ ngÆ¡i. Hắn cùng Phó Thanh Hà , Tô Mi ở bên ngoà i bà n chuyện.
- Phó gia, Tiểu Man còn Ãt tuổi, chỉ sợ trong lòng nà ng không giữ kÃn được sá»± việc, tốt nhất tạm thá»i không nên để nà ng biết ?
Lâm Phược ngồi xổm trên mặt đất nhiu nhiu mắt nhìn trá»i chiá»u, dưới trá»i chiểu chỉ nhìn thấy mấy đảo cát nhá», chứ không há» nhìn thấy bóng dáng cá»§a đất liá»n.
- Ừ, không cho tiểu nha đầu biết.
Phó Thanh Hà đồng ý với ý kiến của Lâm Phược.
- Chuyện gì thế ?
Tô Mi há»i, trong lòng thấy kì lạ : Chuyện quan binh giả mạo hải tặc, Tiểu Man biết cả rồi, còn chuyện gì không được để cho nà ng ta biết nữa ?
- Huyện Bạch Sa cướp thuyá»n, còn hải tặc do Äá»— Vinh phái tá»›i. Ta cùng Lâm gia nấp trong Ä‘uôi thuyá»n, táºn tai nghe thấy, không có chuyện giả được,
Phó Thanh Hà căm phẫn nói
- Tiểu Ngũ và Tiểu Thất chết không nhắm mắt…
Hai anh em Tiểu NgÅ©, Tiểu Thất, ta coi như con cháu, táºn mắt ta nhìn thấy bá»n há» bị hải tặc do tên Äá»— Vinh phái tá»›i giết hại, thá» há»i sao trong lòng ta không háºn được ?
- Hay Phó gia gá»i ta Lâm Phược Ä‘i
Phó Thanh Hà có vẻ khách khÃ, Lâm Phược cÅ©ng có chút không dám gánh vác.
- Tại sao ? Äá»— Vinh tại sao lại là m thế ?
Tô Mi rất khó có thể tin đây là sá»± tháºt, nà ng dừng thuyá»n ở huyện Bạch Sa để kêu gá»i giúp đỡ thiên tai, Äá»— Vinh còn hà o phóng quyên góp ngà n và ng, đạo tặc sao có thể là hắn phái tá»›i Ä‘uợc ?
- Tiểu thư còn nhá»› khi ở Giang Ninh, gã đã cùng Äá»— Vinh tá»›i nghe tiểu thư đà n Äá»— công tá» Äá»— Tấn An ?
Phó Thanh Hà há»i.
- Sao cÆ¡, váºy y không phải là ngưá»i trong gia tá»™c cá»§a Äá»— Vinh sao ?
Tô Mi há»i, nghÄ© tá»›i gã thanh niên nhìn và o mắt mình, nà ng hÆ¡i nhÃu lông mà y lên.
- Ngưá»i nà y chỉ sợ không đơn giản như thế,
Phó Thanh Hà đem những tình tiết gã và Lâm Phược khi trốn ở Ä‘uôi thuyêng nghe được Ä‘á»u kể hết cho Tô Mi nghe
- Äá»— Vinh nhá» vị nhị công tá» nà y cướp tiểu thư rồi gá»i tá»›i Äông Mân phá»§ Tấn An…
- Phó bà nói có khả năng gã là ngưá»i cá»§a Xa gia ?
Tô Mi há»i, Äông Mân phá»§ Tấn An là đại bản doanh cá»§a Xa gia.
- Há» là há» giả, tên là tên giả, có mà có hà ng chục tên Äá»— Tấn An Ä‘á»u tá»›i từ Xa gia
Phó Thanh Hà há»i
- Gần đây có tin đồn Xa gia có ý xin hà ng quy thuáºn, nói không chừng vị nhị công tá» Äá»— Tấn An chÃnh là nhân váºt quan trá»ng và bà máºt cá»§a Xa gia thâm nháºp và o ná»™i địa.
-….
Tô Mi ngồi không nói câu nà o, đừng nói nữa Phó Thanh Hà , táºn tai Lâm Phược nghe được chuyện nà y, cứ cho là không phải táºn tai nghe thấy, thì Ä‘iểm nghi vấn cá»§a câu chuyện vẫn cứ là Äá»— Vinh, nà ng vốn chÃnh là ngưá»i được Äá»— Vinh má»i Ä‘i Duy Dương phá»§ hát yến cho Äá»— gia, nà ng dừng thuyá»n ở huyện Bạch Sa tuy có tâm tư giúp ngưá»i thiên tai gặp nạn, nhưng nà ng chỉ dá»± định dừng ba bốn hôm rồi Ä‘i, nhưng sau khi Äá»— Vinh đã hứa sau mưá»i ngà y sẽ có ngà n lượng, nà ng má»›i quyết định lưu lại Bạch Sa đủ mưá»i ngà y…nếu không có sá»± phối hợp cá»§a Äá»— Vinh, bá»n hải tặc không thể dá»… dà ng thuáºn lợi như váºy được.
Trá»™m cắp loạn hết cả rồi, Lâm Phược ở má»™t bên lắc đầu thở dà i, trá»ng trách hòa giải cá»§a vị nhị công tá» Xa gia nà y, không ngá» lại tan thà nh mây khói.
- Váºy phải là m thế nà o má»›i được ?
Tô Mi có phần luống cuống.
- Tạm thá»i chỉ có thể giả bá»™ như chưa có chuyện gì xảy ra,
Lâm Phược nhìn thấy bá»™ dạng hoảng loạn cá»§a Tô Mi, có chút không đà nh lòng, nà ng tuy là nữ giả nam, trên mặt vẫn chưa rá»a sạch, nhưng ánh mắt lại biểu hiện vẻ thanh mị đến kì lạ, Lâm Phược cÅ©ng không dám nhìn và o mắt nà ng mà nói,
- Dù sao sau khi Tô Mi cô nương quay trở lại Giang Ninh, Äá»— Vinh cÅ©ng không biết được cô nương đã biết rõ chân tướng sá»± việc, vì thế gã không dám đối vá»›i cô nương thế nà o đâu.
Bà máºt nà y tạm thá»i cứ nên giữ kÃn trong lòng.
- Ừ
Phó Thanh Hà khẳng định thêm với ý kiến của Lâm Tông nói
- Xa gia quy thuáºn là kết cục đã định, sau lưng Äá»— Vinh có sá»± háºu thuẫn cá»§a Xa gia nhất định sẽ không sao; hÆ¡n nữa toà n bá»™ câu chuyện vốn là do tên nhị công tá» Äá»— Tấn An giả mạo đằng sau giáºt dây, sau khi Xa gia quy thuáºn, ai còn dám mạo hiểm bức Xa gia tạo phản thay tiểu thư tìm công lý nữa.
- Thế bá»n há» phải là m sao bây giá» ?
Tô Mi quay đầu lại nhìn và o lá»u cá», nà ng quan tâm tá»›i váºn mệnh cá»§a hÆ¡n hai mươi thiếu niên trong lá»u cá» kia.
- Äi và o rồi nói sau…
Lâm Phược vỗ vỗ…đứng lên.
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
Chữ ký cá»§a Lôi Äế ÄÆ°á»ng còn dà i - dừng lại hay bước tiếp?
Cuộc sống nà y - tiếp tục hay buông tay?
07-06-2012, 01:55 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Kiêu Thần
Tác giả : Canh Tục
Quyển 1: Sơn Hải Tặc.
-----oo0oo-----
Chương 11: Không phải dạy các ngươi tà n nhẫn.
Nhóm dịch: Quan Trưá»ng
Nguồn: metruyen
- Ai cÅ©ng có thá»i kì khó khăn cá»§a riêng mình,
Lâm Phược cùng Phó Thanh Hà , Tô Mi Ä‘i và o lá»u cá», bốn vách tưá»ng cá»§a lá»u cá» Ä‘á»u là các lá»— thá»§ng, tuy không được đốt lá»a, nhưng cảnh chiá»u hôm cÅ©ng không há» u ám, Lâm Phược ngồi trên mặt đất nhìn tên râu quai nón và tên mặt gà y, trên mặt giả bá»™ cưá»i, há»i :
- Nhị vị nhân huynh cam chịu số pháºn Ä‘i, có chuyện gì cứ nói vá»›i bá»n ta ?
Äang định ngồi xổm xuống há»i ná»™i tình Ninh Hải trấn, nhìn thấy sắc mặt cá»§a tên mặt gà y phÃa bên cạnh có chút khác khác, trong lòng dấy lên nghi ngá», liá»n lấy mÅ©i Ä‘ao mái chèo chặn dưới yết hầu tên mặt gà y, lá»›n tiếng quát :
- Nằm sấp xuống dưới.
Tên mặt gà y không há» nghi ngá» Lâm Phược đã có đôi chút do dá»± định siết chặt má»™t Ä‘ao và o yết hầu gã, hai tay gã bị trói sau lưng, chỉ còn cách nằm sấp trên ná»n bùn đất.
Lâm Phược nhìn hai tay gã bị buá»™c bằng dây Ä‘ai lưng không ngá» thiếu chút nữa bị hắn dùng lá»±c dứt đứt, bụng nghÄ© tên nà y đúng là gặp váºn may, dùng Ä‘ao mái chèo vá»— mạnh và o phÃa sau gáy gã nói :
- Muốn chết ah !
Tên râu quai nón nhìn xéo sang bên hét to :
- Có giá»i thì giết bá»n ta Ä‘i, ăn hiếp kiểu nà y có gì mà ghê gá»›m chứ ?
Lâm Phược liếc mắt sang nhìn hắn, cưá»i, không thèm để ý tá»›i hắn, mắt nhìn và o tên mặt gà y :
- Ngươi thỠnói câu nà y cho ta nghe xem nà o.
Äồng thá»i thuáºn tay đánh má»™t cái đằng sau gáy, tên mặt gà y bị đánh tức tối tăm mặt mÅ©i, nuốt Ä‘au không chịu hé răng; tên râu quai nón mắt trợn trừng như muốn lòi ra, cÅ©ng biết rằng tiếp tục nói những lá»i lẽ hùng hồn nà y sẽ cà ng thấy nhục nhã thêm mà thôi.
Phó Thanh Hà tay nắm lấy bên vai bị thương cá»§a tên râu quai nón, kiểm tra nút buá»™c cá»§a hắn, phÃa sưá»n và vai cá»§a tên nà y Ä‘á»u bị trúng tên, mất rất nhiá»u máu, không còn sức để giãy giụa nữa; chỉ không ngá» rằng tên mặt gà y bị trúng má»™t mÅ©i tên mà vẫn còn nhiá»u sức đến thế, không vì y bị trúng má»™t mÅ©i tên thì chắc gì y đã chịu để trói, nếu không thì tránh không nổi má»™t tráºn ác chiến, vừa nãy y thà nh tháºt như thế chỉ là đóng giả, Phó Thanh Hà bị dá»a má»™t phen toát mồ hôi: nếu để tên mặt gà y chạy trốn được và o rừng, bá»n ta lại không có thuyá»n để láºp tức rá»i khá»i hoang đảo, đợi tá»›i khi quan binh cá»§a huyện Ninh Hải quay trở lại, thì tai há»a chắc chắn sẽ đổ lên đầu bá»n ta rồi.
Lâm Phược mới tìm thấy thêm một chiếc đai lưng để buộc lại cho tên mặt gà y, và nói với thiếu niên bên cạnh :
- Biết phải buộc thế nà o mới chắc chưa?
Các thiếu niên bên cạnh Ä‘á»u lắc đầu.
- Vải khô chịu lực kém, phải thấm ướt mới dẻo dai
Lâm Phược nói, thấy Hồ Kiểu Trung muốn Ä‘i tìm nước, liá»n gá»i hắn lại
- Không nhất định phải thấm nước má»›i ướt được, hÆ¡n nữa có buá»™c chắc chắn Ä‘i nữa, Ä‘á»u không bằng là m cho hắn không còn sức lá»±c giãy giụa…là m cách nà o để hắn không còn sức lá»±c giãy giụa đây?
Hắn rút con dao ra, lấy mÅ©i dao rạch má»™t đưá»ng trên hai vai gã, khiến máu chảy đến chá»— cổ tay bị trói thấm ướt dây Ä‘ai lưng,
- Máu của gã, tự khắc sẽ khiến gã không còn sức lực…
Hai vị nhị cô nương Tô Mi và Tiểu Man đã gặp cảnh tượng nà y** ở đâu, Lâm Phược vừa nói vừa giảng, giống như lão tiên sinh trong các trưá»ng tư nhẫn nại dạy há»c trò luyện chữ, vẻ mặt thư thái, nếu chỉ nhìn khuôn mặt cá»§a hắn , tuyệt đối không nhìn ra hắn Ä‘ang cầm Ä‘ao rạch hai đưá»ng máu trên vai tên mặt gà y, nà ng nhìn thấy cảnh ấy mà đầu tê dại, lạnh sống lưng, không đà nh lòng xem nữa, Ä‘i sang má»™t bên ngoảnh mặt Ä‘i. Mưá»i thiếu niên khác trong lểu cá» cÅ©ng không đà nh lòng nhìn, cÅ©ng muốn tránh qua chá»— khác, Lâm Phược trầm giá»ng quát:
- Nhìn kÄ© Ä‘i, bá»n chúng không đáng để các ngươi động lòng đâu…
Thấy tên mặt gà y bị gây sức ép không Ãt, hắn lại túm đầu gã kia bắt hắn quỳ xuống, sau đó đứng lên quay ngưá»i nói vá»›i mấy thiếu niên trước mặt từng câu từng chữ,
- Bá»n ta không phải dạy các ngươi tà n nhẫn, nhưng các ngươi buá»™c phải há»c cách tá»± bảo vệ bản thân, bảo vệ bạn bè và ngưá»i thân trong gia đình mình…
Tô Mi đứng bên cạnh nghe mà run hết toà n thân, trong lòng nghÄ© Lâm công tá» vì an nguy cho tÃnh mạng cá»§a mình và má»i ngưá»i, mà nấp mấy trăm dặm trên Ä‘uôi thuyá»n tá»›i táºn đây, cứu bá»n há» thoát khá»i tay cá»§a hải tặc, quan binh, sao có thể nghÄ© hắn là kẻ tà n nhẫn được chứ? Nếu nói tà n nhẫn, nên là mấy tên hải tặc kia má»›i đúng, bá»n quan binh lại cà ng tà n nhẫn hÆ¡n, cà ng vô nhân đạo hÆ¡n, nếu như đối xá» nhân từ vá»›i bá»n chúng, sao Lâm công tá» có thể giải cứu thà nh công bá»n há» khá»i lÅ© quan binh kia? Có lẽ vì chÃnh bản thân hắn,vì bạn bè và ngưá»i thân, Ä‘iá»u nà y là bắt buá»™c.
Tô Mi quay đầu sang nhìn Lâm Phược má»™t cái, Lâm Phược Ä‘ang nhÃu mà y nhìn các thiếu niên bên cạnh, không há» chú ý tá»›i sá»± thay đổi thần thái cá»§a nà ng, nà ng cảm thấy có chút ngượng ngùng xấu hổ vì hà nh vi ban nãy cá»§a mình. Bụng nghÄ© tuy trước mình đợi hắn cÅ©ng chẳng lấy là m mất danh giá gì nhưng luôn cảm thấy nhân phẩm cá»§a hắn còn kém xa so vá»›i Minh Triệt, hóa ra hắn cÅ©ng đáng được tôn trá»ng đấy chứ.
Trong lòng Tiểu Man căm háºn bá»n quan binh vô cùng, tá»± nhiên lại thấy vui vì được Lâm Phược trút giáºn thay cho các nà ng, vì thế nà ng khồn há» thấy Lâm Phược tà n nhẫn chút nà o cả, chỉ có Ä‘iá»u từ bé bẩm sinh đã sợ máu, nghe tá»›i câu nà y cá»§a Lâm Phược, trong bụng nghÄ© : Hắn coi mình như bạn sao? Bắt gặp ánh mắt cá»§a tiểu thư nhìn chằm chằm và o Lâm Phược, trong lòng thấy ngạc nhiên, hắn là m như váºy là vì tiểu thư ư, ta chỉ là má»™t con nha hoà n hầu cáºn.
Phó Thanh Hà biết được dụng ý cá»§a Lâm Phược, vì thế rất tán thà nh cách là m cá»§a hắn, gã khoanh tay đứng sang má»™t bên, trong bụng nghÄ© : Hầu gia khi còn sống, khi nháºn xét vá» các nhân váºt phe đối láºp đương triá»u, có nói lúc ấy chẳng có mấy ngươi là m được việc liá»n buông lá»i nháºn xét “ hiá»n tà i thá»i bình, anh hùng thá»i loạnâ€, không biết hầu gia nhìn thấy ngưá»i thanh niên trước mặt nà y sẽ có đánh giá như thế nà o.
Lâm Phược nà o có biết Tô Mi, Tiểu Man lại nghÄ© như thế, hắn nhìn những thiếu niên trước mặt, mà thương cảm cho váºn mệnh tương lai cá»§a bá»n há», hắn thấy Trần Ân Trạch răng cắn và o môi, mắt đẫm lệ, nhưng thần thái trên nét mặt lại vô cùng kiên nghị, há»i :
- Ngươi có biết tình cảnh của mình hiện nay như thế nà o không?
- Bá»n chúng chÃnh là quan binh cá»§a Ninh Hải trấn, đáng nhẽ nên giết bá»n hải tặc để cứu chúng ta, nhưng giết bá»n hải tặc rồi lại đưa chúng ta tá»›i nÆ¡i nà y, định mạo danh hải tặc để lấy tiá»n chuá»™c thân từ gia đình chúng ta…
Trần Ân Trạch nói
-…Lâm Phược xua xua tay, ý nói hắn tạm thá»i không cần nói nữa, những thanh niên nà y tuy chưa trải qua sóng gió nà o, nhưng không phải không hiểu thế nà o là trái phải, hắn quay ngưá»i lại, lấy Ä‘ao mái chèo vá»— vá»— và o má tên mặt gà y, há»i :
- Ai là tên cầm đầu? Ngươi không cần giấu bá»n ta là m gì, bá»n ta đã biết gã là má»™t trong những chá»§ tướng cá»§a Ninh Hải trấn, Trần Thiên Hổ và má»™t tên là Bách Minh cÅ©ng giống như các ngươi Ä‘á»u là thân tÃn cá»§a hắn, chỉ cần khi bá»n ta lên bá», ngay láºp tức có thể Ä‘iá»u tra ra thân pháºn cá»§a gã…
- Si, cho dù các ngươi biết tướng quân Tiêu Äà o Viá»…n cá»§a bá»n ta muốn lấy ba mươi ngà n lượng chuá»™c thân cá»§a các ngươi thì đã là m sao? Chỉ dá»±a và o mưá»i mấy ,hai mươi thương há»™, địa chá»§ Sùng Châu, mà muốn láºt đổ tướng quân nhà ta phải không? Tên mặt gà y đến lúc nà y biết chắc sẽ không thoát chết được, nên cÅ©ng không muốn quỳ thêm nữa, nhổ toẹt má»™t cái, giãy giụa đòi đứng lên, liá»n bị Lâm Phược đá cho má»™t cái té lăn ra đất, hắn cÅ©ng không giả bá»™ hung hãn, mà ngồi luôn trên mặt đất, nói,
- Äừng nói là giết ba năm chục ngưá»i, cướp dăm năm chục ngà n lượng, Tấn An Xa gia khởi binh bảy năm nay, triá»u đình cÅ©ng có là m được gì đâu, chẳng phải lại còn cắt đất phong hầu chiêu an đấy sao?
- Tiêu Äà o Viá»…n
Lâm Phược quay đầu lại nhìn Phó Thanh Hà một cái, hắn không thông thuộc các tướng lĩnh trong quân đội Ninh Hải trấn, vì dẫu sao lúc trước hắn cũng chỉ là một thư sinh.
Phó Thanh Hà giải thÃch nói :
- Tiêu Äà o Viá»…n là tướng thứ hai cá»§a Ninh Hải trấn, là phó kỵ Äô Úy, thống lÄ©nh cả thá»§y quân lục doanh Ninh Hải…cÅ©ng không ngá» rằng triá»u đình và Xa gia đã thá»a thuáºn xong Ä‘iá»u kiện rồi.
Lâm Phược gáºt gáºt đầu, hiện nay ngưá»i nà y cho dù không phải là tướng lÄ©nh cao cấp trong đội quân Ninh Hải, nhưng lại là ngưá»i thân tÃn cá»§a Tiêu Äà o Viá»…n, chắc hẳn bá»n chúng cÅ©ng biết tin tức sá»›m hÆ¡n ngưá»i bình thưá»ng, hắn quay đầu nhìn Tô Mi má»™t cái, nà ng đại khái cÅ©ng biết tạm thá»i không còn hi vá»ng đòi lại được công bằng vá»›i Xa gia.
Lâm Phược không muốn tên mặt gà y trước khi chết vẫn còn dùng miệng lưỡi lợi hại cá»§a mình để ăn nói kiêu ngạo, nhìn thấy gã vẫn còn định nói tiếp, hắn dùng má»™t Ä‘ao đánh gãy hai chiếc răng trên mặt gã. Quay ngưá»i lại nói vá»›i Trần Ân Trạch, Hồ Kiá»u Quan, Hồ Kiá»u Trung và các thiếu niên khác :
- Các ngươi nghÄ© có nên thả cho bá»n chúng Ä‘i không ?
- Không được
Trần Ân Trạch quả quyết nói
- Bá»n chúng lấy được tiá»n chuá»™c rồi, sẽ giết ngưá»i diệt khẩu, như thế sẽ không phải lo lắng có ngà y bị lá»™; nếu thả cho bá»n chúng trở vá» báo tin tức, ta chỉ sợ ngưá»i thân sẽ lâm và o tình thế nguy hiểm.
- Vì sao không được báo quan ?
Hồ Kiá»u Quan há»i
- Hôm nay bá»n chúng mạo danh là m hải tặc được , thì ngà y mai cÅ©ng có thể hạ cá» xuống là m hải tặc
Hồ Kiá»u Trung nói
- Nếu chúng ta báo quan, trước khi bá»n chúng Ä‘i biển ắt sẽ báo thù, chi bằng chúng ta má»™t lần cướp sạch cả Sùng Châu Ä‘i…
- Báo quan?
Các ngươi tháºt là nhu nhược, các ngươi thá»±c sá»± nghÄ© rằng triá»u đình sẽ vì oan tình cá»§a và i thương há»™, địa chá»§ cá»§a Sùng Châu mà bức phản đại tướng trong triá»u sao! Cứ cho trong triá»u có ngưá»i giải oan được cho các ngươi, thì có thể là m gì được tướng quân nhà ta chứ? Nếu các ngươi muốn ngưá»i nhà được bình an, không bằng giÆ¡ tay chịu trói Ä‘i…
Tên mặt gà y hung tợn nói, nhưng tiếc là lá»i chưa nói hết câu đã bị dÃnh má»™t Ä‘ao mái chèo cá»§a Lâm Phược và o má trái :
- Lắm lá»i !
Nói với Phó Thanh Hà ,
- Chúng ta ra ngoà i nói chuyện đi
Tô Mi và Trần Ân Trạch đợi thiếu niên nói xong, liá»n để tên mặt gà y và tên râu quai nón lại ở trong lá»u cá».
- Nhất định không nên báo quan, tên kia tuy trông có vẻ hung dữ độc ác, nhưng những lá»i hắn nói rất có lÃ…bá»n chúng nếu là m thảo khấu, nhất định sẽ cướp sạch má»™t phen tại Sùng Châu. Nha huyện Sùng Châu có tá»›i bảy tám chục tên danh Ä‘ao cung thá»§, đến hải tặc còn không ngăn được bá»n chúng, huống chi là chúng ta sao có thể chống trụ được vá»›i bá»n há»?
- Là m gì có chuyện đợi tá»›i khi chúng ta Ä‘i báo quan? Nếu chúng ta chạy trốn, bá»n chúng mà phái ngưá»i lên đảo sẽ biết ngay tình hình đã bị bại lá»™. Bá»n quan binh dám cả gan là m loạn đó nếu biết được tình hình sao có thể ngồi đó chá» chết?
- Chúng ta nên là m như thế nà o mới phải đây?
- Có lẽ đúng là chúng ta nên giÆ¡ tay chịu trói má»›i có thể đảm bảo an toà n cho ngưá»i thân; chỉ cần ngưá»i thân không bị liên lụy, thì chúng ta dù có chết cÅ©ng đã sao?
Bước ra khá»i lá»u cá», Trần Ân Trạch và các thiếu niên khác chân tay luống cuống, không biết nên là m sao cho phải.
Vầng trăng khuyết Ä‘ang bắt đầu lên cao từ phÃa tây cá»§a Hải Thiên, Lâm Phược nhìn nhứng thiếu niên má»›i mưá»i bốn mưá»i lăm tuổi, những ngưá»i trẻ hÆ¡n Ä‘uợc sắp xếp nghỉ ngÆ¡i ở gian lá»u cá» khác—Tuy nói là bá»n hỠđược nuông chiá»u từ bé, chưa phải trải qua song gió gì lá»›n, nhưng Ä‘á»u đã đến tuổi hiểu được Ä‘iá»u hay lẽ phải, biết chuyện thị phi rồi, lần nà y gặp đại nạn bị hải tặc, quan binh liên tục đòi cướp con tin, ná»—i sợ hãi chưa nguôi ngoai, lúc nà y lại lo lắng cho an nguy cá»§a ngưá»i thân trong gia đình, đúng là tháºt khó xá» cho bá»n há».
Phó Thanh Hà cau mà y Ä‘ang suy nghÄ© chuyện khác; Tô Mi, Tiểu Man và các thiếu niên kia cÅ©ng Ä‘ang lo lắng cho váºn mệnh cá»§a những ngưá»i trong gia đình, các nà ng lần nà y cÅ©ng đã lÄ©nh há»™i được sá»± ngang ngược và cả gan là m loạn cá»§a quân huyện, nếu để những thiếu niên nà y quay trở lại Sùng Châu báo quan, cứ cho sẽ có ngưá»i rat ay trượng nghÄ©a, chá»§ trì công lý, Tiêu Äao Viá»…n và thuá»™c hạ cá»§a hắn sao có thể bó tay chịu trói? Phòng vệ quân sá»± trong phá»§ cá»§a trấn Ninh Hải có Duy Dương, Hải Lăng, Bình Giang, hải quân ( thá»§y sư) cá»§a Ninh Hải trấn là Dương Tá» Giang lá»±c lượng thá»§y quân duy nhất từ hạ lưu Giang Ninh, nếu Tiêu Äà o Viá»…n lôi kéo được phần đông ra biển là m hải tặc, đừng nói Sùng Châu trấn mà tam phá»§ Duy Dương, Hải Lăng, Bình Giang cÅ©ng Ä‘á»u gặp nạn lá»›n. Khả năng lá»›n hÆ¡n nữa đó là triá»u đình vì để trấn an Tiêu Äà o Viá»…n mà nhắm mắt là m ngÆ¡ đối vá»›i chuyện nà y, sẽ không có ai đứng ra chá»§ trì đạo lý, huyện Sùng Châu thuá»™c khu vá»±c phòng há»™ cá»§a trấn Ninh Hải, tá»›i lúc ấy váºn mệnh cá»§a những thanh niên và ngưá»i thân trong gia đình há» có thể Ä‘oán trước được rồi.
- Lâm đại ca, Lâm công tá», huynh mau mau nghÄ© cách giúp bá»n há» Ä‘i…
Tiểu Man tha thiết nhìn Lâm Phược
- Lâm công tá»â€¦
Tô Mi cÅ©ng không kìm nổi mà cất lá»i nhá» vả.
- Phó gia thấy thế nà o?
Lâm Phược cÅ©ng không đà nh long trước tình cảnh cá»§a những thiếu niên nà y, hắn vì tôn trá»ng mà há»i trước ý kiến cá»§a Phó Thanh Hà .
- Cũng không dễ giải quyết đây,
Phó Thanh Hà nhiu mà y, gã vốn chỉ định cứu Tiểu Man, Tô Mi nhị vị cô nương, nhưng lúc nà y cÅ©ng không đà nh lòng bá» mặc các thiếu niên kia, nhưng quan trá»ng hÆ¡n cả gã cÅ©ng không thể thuyết phục được Tô Mi bá» mặc những thiếu niên kia, gã biết trong những tình huống nà y Lâm Phược luôn nhanh trà hÆ¡n gã, nên nói rằng,
- Lâm Phược có kế sách gì thá»a đáng không, Phó má»— ta nguyện là m chân sai vặt…
- Phó gia gá»i ta Lâm Phược là đuợc rồi
Lâm Phược nhấn mạnh thêm lần nữa, biểu thị tôn trá»ng Phó Thanh Hà , Phó Thanh Hà đã hÆ¡n năm mươi tuổi rồi, hắn gá»i Phó Thanh Hà là “ Phó gia†là điá»u có thể lý giải được, trong bụng nghÄ© mình tÃnh toán đâu ra đấy, để má»™t lão già hÆ¡n năm mươi tuổi gá»i mình má»™t tiếng là “ giaâ€, đúng là tháºt không tá»± nhiên.
- Xin Lâm đại ca cứu giúp ngưá»i nhà chúng tôi !
Trần Ân Trạch được Lâm Phược và Phó Thanh Hà cứu giúp, đương nhiên sẽ rất tÃn nhiệm bá»n há», lại biết mình còn trẻ suy nghÄ© nông cạn, liệu sá»± tình nhất định sẽ không chu toà n bằng bá»n há», láºp tức liá»n quay ngưá»i quỳ xuống trước mặt Lâm Phược; Hồ Kiá»u Trung kéo tay áo xuống cho Hồ Kiá»u Quan, cùng vá»›i bảy tám thiếu niên khác quỳ xuống đất cùng cầu xin giúp đỡ.
- Äứng lên rồi nói,
Lâm Phược không chịu nháºn hà nh động quỳ xuống cầu xin, liá»n nghiêm túc nói
- Lẽ nà o các ngươi quỳ xuống là ta có thể nghÄ© ra kế sách, lẽ nà o các ngươi không quỳ xuống, ta lại có thể buông tay bà ng quan nhìn các ngượi? Äứng lên nói chuyện Ä‘i.
Trần Ân Trạch, Hồ Kiá»u Quan, Hồ Kiá»u Trung và các thiếu niên khác Ä‘á»u đồng loạt đứng lên, nhìn vá»›i dáng vẻ chỠđợi Lâm Phược, như Ä‘em tất cả hi vá»ng Ä‘á»u ký thác trên ngưá»i hắn.
- Là m hải tặc còn khổ hÆ¡n là m tướng quân, Tiêu Äà o Viá»…n là tướng thứ hai ở trấn Ninh Hải, là thống lÄ©nh thá»§y quân lục doanh kiêm phó kỵ đô úy, có thể nói là quyá»n cao chức trá»ng, không đến bước đưá»ng cùng, sao y có thể rÅ© bá» vinh hoa phú quý hiện tại để là m hải tặc? ta nghÄ© nếu không vì vạn bất đắc dÄ©, bá»n chúng sẽ không và o rừng là m thảo khấu đâu
Lâm Phược nhìn Phó Thanh Hà nói :
- Phó gia nghĩ thế nà o?
- Äúng đấy, bá»n Äông Hải tặc chết trong tay Tiêu Äà o Viá»…n không phải là má»™t nghìn cÅ©ng chẳng phải là má»™t trăm, cứ cho là hắn có thể lôi kéo được thá»§y quân Ninh Hải trấn tham gia là m hải tặc, thì Äông Hải tặc và Xa gia đứng đằng sau Äông Hải tặc sao có thể để y dá»… dà ng có chá»— đứng trên Biển Äông? Trên biển Tiêu Äà o Viá»…n chỉ có kẻ thù, không có cÆ¡ sở, muốn là m cướp biển, tháºt khó vô cùng. HÆ¡n nữa y tá»± tin sẽ lôi kéo được bao nhiêu nhân mã dưới trướng là m cướp biển? Y tuyệt đối không dá»… dà ng là m cướp biển.
Phó Thanh Hà nói
- Các ngươi biết nên là m gì rồi chứ ?
Lâm Phược quay ngưá»i nhìn Trần Ân Trạch và các thiếu niên khác,
- Chúng ta ngụy trang thà nh má»™t đám hải tặc khác cướp bá»n ngươi Ä‘i, chỉ lưu lại chút dấu vết giả mà như tháºt. Còn vá» Tiêu Äà o Viá»…n vì lo sợ sá»± tình bại lá»™, trước tiên y sẽ cá» ngưá»i bà máºt theo dõi ngưá»i nhà các ngươi, mà không phải vá»™i và ng là m cướp. Chỉ có Ä‘iá»u, trước khi Tiêu Äà o Viá»…n bị ngưá»i khác láºt đổ hoặc trước khi y rá»i Ninh Hải trấn, các ngươi không được quay trở vá» Sùng Châu—không được phép để lá»™ ra má»™t tia sÆ¡ hở khiến bá»n chúng phát giác, trước khi Tiêu Äà o Viá»…n thả lá»ng cảnh giác, các ngươi tháºm chà không được liên lạc vá»›i ngưá»i nhà .
Tô Mi bây giá» má»›i hiểu vì sao Lâm Phược phải dạy những thiếu niên kia thá»§ Ä‘oạn“tà n nhẫnâ€, những thiếu niên nà y không được quay trở vá» Sùng Châu, không được liên lạc vá»›i ngưá»i thân, tháºm chà không được để ngưá»i khác biết bá»n há» còn tồn tại trên thế gian nà y, má»™t khi để lá»™ tin tức, rất có khả năng sẽ Ä‘em tai há»a đến cho bá»n há» và gia đình cá»§a chÃnh mình. Nếu không há»c được thá»§ Ä‘oạn “ tà n nhẫnâ€, sau nà y bá»n há» sao có thể tiếp tục sinh tồn được đây?
Trong số bá»n há» ngưá»i lá»›n tuổi nhất má»›i có mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, từ nhỠđã được nuông chiá»u, đột nhiên gặp phải tai ương nà y, tháºt đúng là đáng thương.
Trần Ân Trạch ngẩng đầu nhìn Lâm Phược, mặt vẫn còn búng hÆ¡i sữa, không chút mệt má»i, không há» có manh mối gì so vá»›i những ngưá»i ban nãy Ãt nhất vẫn còn má»™t con đưá»ng có thể Ä‘i, hắn há»i :
- Chỉ cần bá»n ta không bao giá» xuất hiện, ngưá»i nhà bá»n ta sẽ không việc gì ư?
- Thế sự khó liệu, nà o có kế sách vẹn toà n,
Lâm Phược đương nhiên sẽ không quên viên đạn bắn từ ngoà i cá»a sổ và o, hắn cÅ©ng không há» vì sá»± lá»±a chá»n trước đó mà hối háºn, hắn nhìn ánh trăng sáng tá»±a như ngá»c từ bốn phÃa, trong lòng thấy trà o dâng má»™t luồng hà o khÃ, vá»— vá»— và o vai Trần Ân Trạch, nói:
- Nên biết, hãy vì bản thân, vì ngưá»i thân và bạn bè, chúng ta cùng ná»— lá»±c thá»±c hiện nó má»›i là điá»u quan trá»ng nhất; có khi má»i thứ không như ý muốn, âu cÅ©ng là điá»u đáng tiếc.
Phó Thanh Hà thở dà i má»™t tiếng, quay ngưá»i bá» Ä‘i, để cho Lâm Phược nói những lá»i từ đáy lòng ra.
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
07-06-2012, 01:55 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Kiêu Thần
Tác giả : Canh Tục
Quyển 1: Sơn Hải Tặc.
-----oo0oo-----
Chương 12: Trúc gai thương. (1+2)
Nhóm dịch: Quan Trưá»ng
Nguồn: Sưu tầm
Sáng sá»›m tỉnh dáºy, Tô Mi và Tiểu Man ở trên đảo không có y phục để thay, đà nh mặc nguyên bá»™ đồ cÅ© nát cá»§a ngưá»i thợ đóng tà u, Ä‘i tẩy sạch muá»™i đèn trên mặt. Tiểu Man dù sao tuổi còn nhá», vẫn chưa phát triển, lại mặc trên ngưá»i bá»™ đồ to hÆ¡n 2 số, cà ng lá»™ ra vóc dáng nhá» bé, trông giống như má»™t thiếu niên tuấn tú. Tô Mi kia cung cách yểu Ä‘iệu thướt tha , tấm áo nà y cÅ©ng không che giấu nổi. Rất nhiá»u thiếu niên ngay cả nghe thanh âm cá»§a cô và Tiểu Man cÅ©ng có thể biết cô là con gái, sáng sá»›m thấy cô từ trong lá»u cá» Ä‘i ra, nhìn ánh nắng trong trẻo soi xuống dung nhan kiá»u diá»…m cá»§a cô, cảm thấy tháºt chói lóa.
- A, các ngưá»i Ä‘á»u dáºy rồi.
Tô Mi vẫn còn cảm thấy hÆ¡i buồn ngá»§, Ä‘ang định che miệng ngáp, nhìn thấy Lâm Phược cùng đám thiếu niên Ä‘á»u Ä‘ang đứng ở khoảng sân trống trước túp lá»u nhìn mình, Phó Thanh Hà không biết đã Ä‘i đâu, nà ng ngượng ngùng bụm miệng, nhịn cÆ¡n ngáp lại, Ä‘i vá» phÃa Lâm Phược:
- Xin há»i, Phó Thanh Hà đi đâu rồi?
Lâm Phược hạ giá»ng cưá»i nói vá»›i nà ng:
- Xem ra mặt cô có muội đèn vẫn cứ đẹp hơn.
- Cái đó còn phải xem có tìm được muội đèn không mới được
Tô Mi thoải mái đối đáp lại câu nói đùa cá»§a Lâm Phược, cô nhìn thấy trên mặt đất bà y hÆ¡n chục cây tre còn nguyên cà nh, cÅ©ng không biết chúng từ đâu tá»›i, bèn há»i
- Các anh chặt mấy cây tre nà y vá» là m gì? Äịnh đóng bè sao?
- Äóng bè?
Lâm Phược vừa cưá»i vừa nói
- Äó quả là công trình lá»›n, chỉ e không đợi chúng ta là m xong, quan binh đã tá»›i rồi.
Chiếc bè có thể đưa ba mươi ba con ngưá»i an toà n vượt qua hai ba trăm dặm đưá»ng biển, tháºt không phải công trình nhá».
Sau khi Tiêu Äà o Viá»…n lấy được tiá»n chuá»™c, sẽ cho ngưá»i tá»›i giết những cáºu bé nà y diệt khẩu; trước đó chưa giết là vì hắn không cầm chắc được ba vạn lượng và ng chuá»™c thân. Có lẽ sau khi ngưá»i nhà con tin từ chối, hắn sẽ cho ngưá»i tá»›i cắt hai tai con tin gá»i cho ngưá»i nhà để Ä‘e dá»a.
- Quan binh bao lâu nữa sẽ tới?
Tô Mi há»i.
- Lương thá»±c trên đảo chỉ đủ ăn trong vòng ná»a tháng, muá»™n nhất là ná»a tháng phải phái thuyá»n tá»›i.
Lâm Phược nói
- không cần biết há» có thể mang theo tiá»n chuá»™c hay không, cÅ©ng phải nán lại lục địa ba bốn ngà y, lại thêm quãng đưá»ng thá»§y, sá»›m nhất cÅ©ng phải năm sáu ngà y sau má»›i có thuyá»n tá»›i, chúng ta hai ngà y nay vẫn có thể ở đây, và i hôm nữa sẽ chuyển và o trong rừng… bây giá» phải chuẩn bị má»™t chút.
- Chuẩn bị những thứ nà y?
Tô Mi nhìn những cây tre trên đất đầy hoà i nghi.
- A!
Tiểu Man đột nhiên sợ hãi kêu lên, rồi lấy tay che miệng vá»™i vã chạy Ä‘i. Tô Mi hoảng hốt, tưởng xảy ra chuyện gì, quay lại nhìn, thấy dưới vách lá»u xếp sáu xác chết, chỉ mặc má»—i chiếc quần cá»™c trên ngưá»i. Lúc nà y má»›i để ý thấy quần áo trên ngưá»i thi thể Ä‘á»u Ä‘ang được mặc trên ngưá»i Trần Ân Trạch và những cáºu bé khác.
Hồ Kiá»u Trung vóc dáng thấp bé, mặc áo lá»ng che khuất phần eo không khác gì váy, bên hông quấn dây cá», trông khá tức cưá»i. Trần Ân Trạch và năm sáu cáºu bé còn lại trông đỡ hÆ¡n cáºu má»™t chút, nhưng cÅ©ng không hÆ¡n được mấy. Tuy những bá»™ y phục nà y Trần Ân Trạch và những cáºu bé khác thân hình gầy nhá» mặc lên có chút không hợp, nhưng so vá»›i áo choà ng ngắn bằng lụa hoặc bông bá»n há» mặc lúc trước thì còn tiện lợi, chắc chắn hÆ¡n.
Tô Mi có thể hiểu được vì sao Lâm Phược lại để chúng là m như váºy, không thể vá» Sùng Châu, không thể liên lạc vá»›i gia đình, muốn tiếp tục sống, những thiếu niên nà y còn phải trải qua vô và n khó khăn. Tuy nhiên sáu xác chết đặt ở chân tưá»ng, vết thương trên má»—i xác má»—i khác, vẫn còn phân ná»a dÃnh máu, chẳng khác gì thá» thách sức chịu đựng cá»§a nà ng, nà ng chỉ có thể nhẫn nhịn được má»™t lúc, rồi cÅ©ng lấy tay che miệng cùng Tiểu Man chạy qua má»™t bên nôn á»e.
Các nà ng lúc nà y má»›i hiểu vì sao nhiá»u cáºu bé lại mặt mÅ©i nhợt nhạt đứng hết ở đó.
Lâm Phược bá» Ä‘oản Ä‘ao trên tay xuống đất, đứng dáºy vươn vai, ngẩng đầu hướng vỠđằng xa chân trá»i, Ä‘á»i sau nà o có thể nhìn thấy biển xanh bao la tươi đẹp như váºy? Tuy rằng Ä‘iá»u kiện váºt chất có kém hÆ¡n má»™t chút, phong cảnh hữu tình như thế nà y cÅ©ng coi như đã bù đắp lại.
Hắn nhìn Tô Mi, Tiểu Man hai cô gái vừa nôn vừa nhìn mình như thể quái nhân, mỉm cưá»i.
- Sao ngươi vẫn còn có thể cưá»i?
Hai vị cô nương mặt trắng bệch bước tá»›i, mắt không dám nhìn vá» phÃa chân tưá»ng, giá»ng Ä‘iệu không giống như Ä‘ang trách Lâm Phược, mà chỉ là vô cùng bất ngá». Dù sao thì ba bốn hôm trước, trong mắt há», ngưá»i nà y vẫn chỉ là má»™t tên thư sinh yếu hèn vô dụng.
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u tai qua nạn khá»i, không cưá»i chẳng nhẽ lại khóc?
Lâm Phược nói.
Tô Mi thấy kể cÅ©ng đúng, tuy nhiên nà ng không hiểu Lâm Phược nghÄ© thế nà o là tai qua nạn khá»i, hắn rõ rà ng có thể bá» mặc há» bất cứ lúc nà o.
- Mau Ä‘em chôn mấy cái xác Ä‘i, để ở bên đó dá»a ngưá»i ta phát khiếp.
Tiểu Man ôm ngá»±c, dưá»ng như nhắc đến mấy chữ xác chết là m cô thấy khó chịu.
- Vẫn còn chỗ hữu dụng.
Lâm Phược nói.
Tiểu Man không dám há»i mấy cái xác nà y vẫn còn tác dụng gì, chỉ cảm thấy câu trả lá»i cá»§a Lâm Phược là m cô lại muốn chạy qua má»™t bên nôn thốc thêm lần nữa. Tô Mi nghe thấy phÃa sau có âm thanh, quay lại nhìn, Phó Thanh Hà dẫn theo mấy cáºu bé lại mang vá» hÆ¡n chục cây tre.
Lâm Phược nói:
- Gần đủ dùng rồi,
rồi nói vá»›i Hồ Kiá»u Trung và mấy thiếu niên
- Các ngưá»i giúp Phó gia chá»n mấy cây tre thô dá»±ng sáu cái cá»c, rồi mang thi thể buá»™c lên đó…
Tiểu Man có chút khó chịu, lại cÅ©ng giống như Tô Mi, rất tò mò vá» Lâm Phược, đại khái là cảm thấy ở bên Lâm Phược an toà n hÆ¡n, nên má»›i không quay gót Ä‘i vá» lá»u cá» nữa.
Phó Thanh Hà dẫn và i thiếu niên Ä‘i dá»±ng cá»c tre, còn Lâm Phược tiếp tục ngồi trên mặt đất vót tre.
Tô Mi thấy hắn lấy Ä‘oản Ä‘ao chặt đứt mấy ngá»n tre non to như cánh tay trẻ con, chỉ giữ lại thân cây dà i bảy tám thước, vót nhá»n má»™t đầu, trông như má»™t cây thương sắc bén, sau đó gá»t bá» phần phÃa sau, còn hai thước chi chit đầy cà nh tre phÃa trên vẫn để nguyên, chỉ vót nhá»n thêm đầu cà nh, tháºt sá»± không hiểu hắn muốn là m gì, nói là trúc gai thương, nhưng còn giữ lại chi chÃt cà nh tre ở phÃa trước là m gì?
Lâm Phược là m xong hai cây trúc gai thương quái dị, sau đó nhìn theo Trần Ân Trạch và những cáºu bé khác rồi cÅ©ng bắt chước là m theo, cho tá»›i khi Phó Thanh Hà dá»±ng xong cá»c tre và buá»™c sáu thi thể lên, Lâm Phược má»›i ngừng tay, để đám thiếu niên vây quanh.
Tô Mi, Tiểu Man không thể không nhìn thấy những thi thể trần truồng, tuy nhiên so vá»›i lúc trước, cÅ©ng đã đỡ hÆ¡n, Ãt nhất cÅ©ng có thể nhịn không chạy Ä‘i.
- Phó gia, ông tới à ?
Lâm Phược nói.
- Ngươi không cần từ chối,
Phó Thanh Hà biết dụng ý của Lâm Phược, y cũng muốn biết chà ng trai trẻ trước mắt rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, khoát tay nói:
- Việc gì Phó má»— ta nên là m, ta Ä‘á»u không bá».
Lâm Phược đi đến chỗ buộc 6 thi thể, tỳ lên thanh kiếm giắt bên hông, nhìn đám thiếu niên vây trước mặt nói:
- Ta không dạy các ngươi tà n nhẫn, không dạy các ngươi giết ngưá»i, nhưng các ngươi bắt buá»™c phải há»c cách bảo vệ chÃnh mình, bảo vệ bạn bè và ngưá»i thân. Có thể các ngươi thấy việc nà y rất khó, trong lòng Ä‘á»u hi vá»ng có thân thá»§ được như Phó gia đây. Không sai, táºp võ là má»™t trong những cách để kẻ yếu chống lại kẻ mạnh, nhưng há»c võ cÅ©ng không phải là việc má»™t sá»›m má»™t chiá»u có thể luyện thà nh, chúng ta cà ng phải biết muốn đánh thắng kẻ mạnh quan trá»ng nhất chÃnh là có dÅ©ng khà – chúng ta cần phải có dÅ©ng khà bảo vệ bản thân, bảo vệ bạn bè và gia đình…
Quan binh cháºm nhất là ná»a tháng, nhanh nhất là năm sáu ngà y nữa sẽ tá»›i, hai mươi chÃn cáºu bé yếu á»›t từ mưá»i hai tá»›i mưá»i sáu tuổi, hai tiểu cô nương, Lâm Phược suy nghÄ© mãi là m thế nà o để hắn và Phó Thanh Hà có thể che chở hết? Hoà n cảnh đặc biệt cÅ©ng chỉ có phương pháp đặc biệt, Ãt nhất cÅ©ng phải để và i cáºu bé nhanh chóng trưởng thà nh, để có thể trở thà nh trợ thá»§ cá»§a hắn và Phó Thanh Hà .
Lâm Phược nói cháºm rãi, Tô Mi và Phó Thanh Hà đứng sau mấy cáºu bé mà sắc mặt biến đổi không ngừng, Không ngá» hắn có thể nói ra những đạo lý sâu sắc như váºy.
Phó Thanh Hà quan sát cÆ¡ bắp, xương cốt cá»§a Lâm Phược, biết được rằng hắn trước đây chưa từng luyện võ, nên y rất nghi ngá» bản lÄ©nh cá»§a hắn, lúc nà y nghe hắn nói, trong lòng cÅ©ng có chút thông hiểu. Trước đây y nghÄ© ngoà i việc đưa những cáºu bé nà y trốn và o rừng ráºm ra, trong thá»i gian ngắn như váºy không thể dạy cho chúng trở thà nh trợ thá»§, cà ng không nghÄ© rằng cốt lõi cá»§a việc há»c võ là ở chá»— có dÅ©ng khà đối mặt, thầm nghÄ© tháºt là đã lãng phà tinh lá»±c lăn lá»™n giang hồ bao nhiêu năm nay, nhưng không thể nhìn thấu đáo như má»™t kẻ ngoại đạo như Lâm Phược.
- Có dÅ©ng khà chiến thắng kẻ mạnh rồi, váºy chúng ta cùng lại xem những kẻ mạnh nà y rốt cuá»™c mạnh tá»›i đâu…
Lâm Phược nghiêng ngưá»i cho đám thiếu niên có thể trá»±c tiếp nhìn thấy những thi thể treo trên cá»c tre, hắn rút thanh kiếm giắt ở hông ra, chỉ và o từng vết thương trà mạng
- Cổ há»ng, bóp nghẹt hoặc chặt đứt sẽ không thể thở được; chá»— nà y, chá»— nà y chÃnh là huyết mạch chá»§ trên cÆ¡ thể ngưá»i, chém đứt, máu chảy hết sẽ chết; ngá»±c bụng rồi đến lục phá»§ ngÅ© tạng, đâm thá»§ng sẽ chết ngay tức khắc; trúng đòn đánh mạnh, tạng tỳ rá»i khá»i vị trà cÅ©ng sẽ trá»ng thương; thái dương, đâm thá»§ng hoặc chịu đòn mạnh tức tá»â€¦ Bất kể lÅ© ngưá»i nà y trông mạnh đến đâu, trên thá»±c tế cÅ©ng có những Ä‘iểm yếu, các ngưá»i má»—i ngưá»i Ä‘á»u có sức mạnh để cho bá»n chúng má»™t nhát như thế. Nếu như các ngươi chưa tin, có thể tá»›i thá», xem xem bá»n chúng có tháºt là mình đồng da sắt?
- Hắn là ngưá»i chết, ngưá»i sống biết tránh, chúng tôi chém không tá»›i thì phải là m sao?
Cáºu bé Hồ Kiá»u Quan nà y dÅ©ng cảm có thừa, sáng sá»›m cùng Lâm Phược, Phó Thanh Hà mang xác chết từ trong rừng vá», má»™t chút cÅ©ng không sợ.
- Lẻn Ä‘i phÃa sau, ngươi có dÅ©ng khà chém hắn má»™t nhát cho hắn từ sống thà nh chết không?
Lâm Phược đưa Ä‘ao cho Hồ Kiá»u Quan
- Thá» lẻn tá»›i sau lưng chém má»™t nhát, bá»n há» Ä‘á»u là ngưá»i đã chết, cắn không nổi ngươi…
Hồ Kiá»u Quan lại như là đang bị cắn, co rụt tay lại, những cáºu bé khác Ä‘á»u báºt cưá»i; nó má»›i cắn môi, nháºn thanh Ä‘ao từ tay Lâm Phược, là m Ä‘iệu bá»™ lén lút vòng ra sau lưng thi thể, nâng Ä‘ao lên, tuy rằng trước mặt chỉ là má»™t xác chết, nhưng nhát chém nà y lại không thể nà o chém tiếp được…
- Sao không dám chém?
Lâm Phược thét lớn
- Quan binh bá»n chúng là m giặc, bắt cóc các ngươi đòi ngưá»i nhà các ngươi mang tiá»n chuá»™c - việc thà nh còn muốn giết các ngươi diệt khẩu, việc bại lại bức hại gia đình các ngươi, sao không dám chém?
Cáºu bé bị má»™t câu cá»§a Lâm Phược là m xua hết sá»± ngáºp ngừng và ná»—i sợ hãi trong lòng, nhắm mắt chém loạn xạ, má»™t nhát cÅ©ng là chém và o cá»c tre, không còn ai dám cưá»i nhạo cáºu ta nữa.
Trần Ân Trạch đứng từ xa nói:
- Ta dám chém.
Y bước tá»›i đón thanh Ä‘ao từ tay Hồ Kiá»u Quan hung hăng đánh xuống đầu và vai thi thể, có thể nghe rõ tiếng xương cốt kêu ầm Ä©.
Tô Mi lúc nà y má»›i hiểu tại sao Lâm Phược sáng nay nói 6 cái xác nà y “vẫn còn tác dụngâ€, thầm nghÄ© những cáºu bé nà y có tháºt sá»± “tà n nhẫnâ€, thì cÅ©ng là “tà n nhẫn†bất đắc dÄ©, nhìn lại những thi thể treo trên cá»c tre, bá»—ng không còn má»™t chút khó chịu nà o cá»§a buổi sáng.
Cá» chỉ cá»§a Trấn Ân Trạch đã tác động tá»›i các cáºu bé khác, Hồ Kiá»u Quan hạ Ä‘ao xuống vai thi thể, hô to:
- Ta dám chém.
Như những gì Lâm Phược vừa nói, hướng và o những Ä‘iểm yếu cá»§a thi thể mà đâm chém, Hồ Kiá»u Trung cùng những thanh niên khác cÅ©ng đồng loạt đứng dáºy, hô to:
- Ta dám chém!
Lâm Phược hua tay má»™t chút, hắn cÅ©ng không muốn những cáºu bé nà y biến thà nh những kẻ biến thái ngược đãi xác chết, hắn nói vá»›i Trần Ân Trạch và những thiếu niên khác:
- Ở kia có mấy cây trúc gai thương, ngưá»i tá»± nghÄ© mình có dÅ©ng khà chém ngưá»i, thì mang mấy cây thương lại đây…
Nhìn đám thiếu niên tranh nhau đi lấy thương, Phó Thanh Hà khẽ thở dà i:
- Táºp võ chưa chắc đã khiến kẻ yếu biến thà nh mạnh, dÅ©ng khà lại có thể khiến ngưá»i yếu trở nên không yếu.
Trước đây chỉ cần năm ba ngưá»i là có thể trông coi đám thiếu niên nà y, tháºm chà không cần trói cÅ©ng không lo chúng sẽ phản kháng, giống như lúc đầu khi bốn gã quân Ä‘i và o trong rừng, chỉ cần ở lại má»™t ngưá»i là đủ, nếu như bây giá» cÅ©ng chỉ có má»™t ngưá»i tá»›i trông coi, chỉ lo sẽ bị hỠăn tươi nuốt sống mất.
Äám thiếu niên cầm trúc gai thương quay lại, Lâm Phược cho tám thanh niên cầm tre đứng đằng trước, hắn nói:
- Phải có dÅ©ng khà đánh thắng kẻ mạnh, sau đó má»›i cần kỹ năng để đánh thắng kẻ mạnh, táºp võ không phải má»™t sá»›m má»™t chiá»u mà xong, khi chúng ta không má»™t ngưá»i đối phó vá»›i địch, phải nhá»› rằng bên cạnh chúng ta còn có đồng đội —cho dù là binh sÄ© bình thưá»ng, chỉ cần có tố chất, táºp luyện đúng phương pháp, lại có vÅ© khà thÃch hợp, hai mươi chÃn ngưá»i cÅ©ng đủ là m cho bất kỳ cao thá»§ võ lâm nà o bái phục… không tin các ngươi cứ há»i Phó gia.
Phó Thanh Hà cưá»i Ä‘au khổ nói:
- Äúng là như váºy, hai tay khó địch lại tứ quyá»n… ngưá»i táºp võ cà ng tà i giá»i, khi đánh vá»›i cà ng nhiá»u đối thá»§, Ä‘á»u phải chú ý sách lược phòng thá»§ tấn công.
Y cÅ©ng rất tò mò vá» những cây trúc gai thương cá»§a Lâm Phược, tại sao phÃa trước lại vẫn còn giữ cà nh tre.
Lâm Phược tiếp má»™t cây thương, cầm ngang trước mặt, giải thÃch:
- Má»i ngưá»i Ä‘á»u chưa từng há»c qua võ thuáºt, trước mặt kẻ địch, không có đủ kÄ© năng để bảo vệ bản thân và đồng đội – cây trúc gai thương nà y nhìn rất kì lạ, chúng ta cầm thương hướng vá» phÃa trước, có thể thấy cà nh tre ở đầu chi chit mà chắc chắn, đủ sức che chắn cho bản thân, Ä‘ao kiếm cá»§a quân địch cÅ©ng khó chém hết những cà nh tre chắc chắn nà y, giáo mác cÅ©ng chá»c không thá»§ng, có bốn đến năm cây trúc gai thương, là có thể chắn kẻ thù ở vòng ngoà i, không tiếp cáºn được chúng ta… Các ngươi bốn ngưá»i má»™t tổ, má»—i tổ coi má»™t thi thể là kẻ địch, ta sẽ dạy các ngươi táºp luyện tạo vòng vây giết ngưá»i.
Phó Thanh Hà nghe Lâm Phược giải thÃch, má»›i hiểu tác dụng cá»§a việc giữ những cà nh tre ở đầu. Y nhặt má»™t cây tre chưa chỉnh sá»a lên, rút Ä‘ao ra thá», trừ phi lá»±c chém cá»±c kỳ mạnh, bằng không khó lòng chém được cà nh tre má»m; đốt tre đặc cứng, tháºm chà có thể cản được giáo đâm, mấu chốt ở chá»— đối vá»›i những ngưá»i má»›i lần đầu ra tráºn, có thể là m tăng thêm dÅ©ng khÃ. Nhìn Lâm Phược Ä‘i vá» phÃa sau, y không nén nổi lá»i khen ngợi:
- Tháºt là tà i tình, ngươi là m sao có thể nghÄ© ra tre lại có những tác dụng như váºy?
- à nghĩ vẩn vơ thôi,
Lâm Phược nói
- Má»›i có bảy tám cây binh khà thừa ra, lại thêm và o việc bá»n há» bảy ngà y trước má»›i là những thiếu niên Ä‘á»c sách trong thư đưá»ng, những binh khà kia là m sao có thể dùng được? Thầm nghÄ© trúc gai thương sẽ dá»… dùng hÆ¡n, tre trên hòn đảo nà y chất lượng cÅ©ng khá, thân cứng cáp, cà nh má»m dẻo, tre ở vùng khác sợ là không được.
- Trúc gai thương,
Phó Thanh Hà nói
- loại binh khà nà y cứ gá»i như váºy Ä‘i.
- Ừ.
Lâm Phược chỉ biết gáºt đầu đồng ý, lại không thể nói cho Phó Thanh Hà biết tên khoa há»c cá»§a trúc gai thương nà y là lang tiá»n.
Văn thần dẫn binh cÅ©ng được coi là má»™t trong những truyá»n thống lâu Ä‘á»i cá»§a triá»u đình nà y, Lâm Phược trước đây tuy là thư sinh chưa ra ngoà i bao giá», cÅ©ng tiện Ä‘á»c mấy cuốc binh thư, má»™t chút hiểu biết vá» binh pháp, binh khà cá»§a hắn bây giá» cÅ©ng đủ để sá» dụng, tà i liệu đơn giản vá» lang tiá»n lúc nà y vẫn chưa xuất hiện.
Trúc gai thương cách là m đơn giản, chỉ cần xem qua giá»›i thiệu là đã có thể nhá»›, nhưng cách dùng trúc gai thương thì Lâm Phược tháºt sá»± vẫn chưa nắm rõ, hắn chỉ biết dạy đám thiếu niên cách cầm thương táºp ba động tác đơn giản là đâm, chắn, tỉa; thá»i gian có hạn, cÅ©ng chỉ đủ để dạy những kỹ thuáºt đơn giản như váºy.
Lâm Phược tinh thông những binh khà cáºn chiến, chỉ cần táºp luyện má»™t thá»i gian, đợi tố chất cá»§a cÆ¡ thể được nâng cao đến má»™t trình độ nhất định, cầm con dao găm đấu cùng Phó Thanh Hà cÅ©ng dám tá»± tin không thua kém gì y, nhưng hắn lại lóng ngóng khi sá» dụng những binh khà dà i. Tá»›i thá»i kỳ súng ống hoà nh hà nh, cho dù là nhiệm vụ cá»§a đặc chá»§ng trinh sát, cÅ©ng còn ai biết sá» dụng binh khà dà i?
Phó Thanh Hà cÅ©ng là má»™t kẻ cừ khôi, tiếp lấy má»™t cây trúc gai thương, thá» múa may và i cái, là có thể luyện rất nhiá»u động tác như chặn, lấy, chá»n, theo, cái, xoa, móc, treo, quấn, sạn, thang.
Lâm Phược đứng má»™t bên xem, thầm nghÄ© Phó Thanh Hà hẳn rất tinh thông thương thuáºt, lại nhá»› đến tà i bắn cung cao siêu cá»§a y, trong lòng nghÄ© y trước đây có khi nà o lại là quân nhân? Váºy sao sau đó lại tá»›i Giang Ninh mở võ quán, võ quán lụi bại rồi lại tá»›i là m vệ sÄ© cho Tô Mi? Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có má»™t bà máºt, Phó Thanh Hà đã không chá»§ động nói, Lâm Phược cÅ©ng không muốn há»i.
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
Last edited by Lôi Äế; 07-06-2012 at 02:22 PM .
07-06-2012, 01:56 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Kiêu Thần
Tác giả : Canh Tục
Quyển 1: Sơn Hải Tặc.
-----oo0oo-----
Chương 13: Sinh Tồn Ở Hải Äảo. (1)
Nhóm dịch: Quan Trưá»ng
Nguồn: Sưu tầm
Ba ngà y tiếp theo, Phó Thanh Hà chui và o khu rừng ráºm rạp trên đảo để tra xét địa hình, tìm nguồn nước, Lâm Phược dạy đám thiếu niên là m thế nà o để phối hợp nhịp nhà ng giữa mạch Ä‘ao và yêu Ä‘ao vá»›i những binh khà trung và dà i trong tráºn giáo mác bằng trúc nà y.
Tám ngưá»i đứng canh, Sát Lục Phu Nhi, Lâm Phược có mạch Ä‘ao, trạo Ä‘ao, đôi khiên, yêu Ä‘ao… tất cả có tám loại binh khà trung và dà i; hai chiếc cung, lá»±c cá»§a hai chiếc cung Ä‘á»u rất mạnh, Lâm Phược chỉ có thể miá»…n cưỡng bắn bốn năm phát, tên bắn ra cÅ©ng không được chuẩn xác cho lắm. Phó Thanh Hà nói hắn muốn luyện cung tên thì nên luyện từ ngÅ© đấu cung thôi; trong quân đội, có thể dùng cung loại má»™t thạch (thạch: đơn vị Ä‘o khối lượng thá»i cổ), Ãt nhất cÅ©ng phải từ cấp quan cá»u phẩm trở lên.
Những binh khà cá»§a tám gã canh gác, cÅ©ng có thể tưởng tượng ra bá»n há» chÃnh là những quân tinh nhuệ cá»§a trấn quân Ninh Hải, Ãt nhất cÅ©ng là chức quan võ thấp nhất, không thì cÅ©ng là những tên lÃnh thân cáºn cá»§a Tiêu Äà o Viá»…n. Trong doanh trại quân đội cÅ©ng không được tá»± do lá»±a chá»n binh khÃ, nếu Tiêu Äà o Viá»…n quả có lòng phái má»™t đội quân tinh nhuệ phối hợp vá»›i đám hải tặc ở vùng biển nà y thì khó mà tưởng tượng được món há»i kếch sù nà y.
Ngà y thứ tư Phó Thanh Hà quay trở lại doanh trại, má»›i lệnh cho Lâm Phược chia mưá»i sáu tên thiếu niên nhiá»u tuổi nhất thà nh hai tổ, má»—i tổ có tám ngưá»i, bốn thanh trúc gai thương, bốn binh khà trung và dà i, má»—i tổ còn được trang bị hai chiếc khiên bằng những cà nh trúc nhá» Ä‘an thà nh, trên chiếc khiên được phá»§ lên lá»›p da, cÅ©ng chÃnh là hai chiếc giáp da bị rách rồi cắt thà nh, rồi chế ra chiếc khiên trúc bá»c lá»›p da bên ngoà i, tuy thô ráp, có chút khó coi, nhưng cÅ©ng có thể sá» dụng tốt.
Những gã thiếu niên trẻ tuổi khác trên tay Ä‘á»u cầm những thanh thanh trúc gai thương dà i chừng sáu thước.
Khi Phó Thanh Hà trở vá», toà n thân mệt má»i, đảo tuy không lá»›n, nhưng rừng thì rất ráºm rạp sâu thẳm, những lối mòn cá»§a những cư dân trên đảo trước kia Ä‘i giỠđã không còn dấu tÃch nà o cả. Hắn Ä‘i lại trên đảo ba ngà y, những vết thương trên ngưá»i vẫn chưa là nh hẳn, vất vả vô cùng. Trước khi tá»›i bãi cá», hắn không nhìn thấy mấy ngưá»i Lâm Phược, ba ngưá»i thiếu niên Trần Ân Trạch, Hồ Kiá»u Trung, Hồ Kiá»u Quan nà y Ä‘ang hướng dẫn đám thiếu niên những động tác phối hợp đơn giản trong đội ngÅ©. Nhìn bá»n há» táºp luyện, tuy không thể nói tá»›i sá»± thuần thục, nhưng dÅ©ng khà kiên trung và tinh nhuệ cá»§a đám thanh niên nà y khiến hắn có chút yên tâm. Sá»± phối hợp giữa giáo và mác trong quân ngÅ©, Phó Thanh Hà cÅ©ng không cảm thấy bất ngá» là mấy. Tuy Lâm Phược có vẻ như chưa từng luyện võ nghệ, nhưng mấy ngà y nay vẫn Ä‘ang ẩn núp dưới thuyá»n, quá trình ám sát cứu ngưá»i cÅ©ng biểu hiện tố chất tu dưỡng chiến thuáºt, Phó Thanh Hà cÅ©ng chỉ có thể thở dà i và cảm thấy không bằng hắn, hÆ¡n nữa hắn dạy bảo đám thiếu niên cách trừng cưá»ng kháng bạo trước tiên phải có dÅ©ng khà và thá»§ pháp, Ä‘iá»u nà y cÅ©ng khiến Phó Thanh Hà mở rá»™ng tầm mắt.
Sáu thi thể và những cá»c trúc đã được di dá»i Ä‘i, há»i qua má»›i biết trước lúc hắn quay vá», Lâm Phược đã sai ngưá»i chôn cất ở trong rừng sâu rồi. Vẫn chưa qua tháng chÃn, thá»i tiết vẫn còn ấm áp, những thi thể kia không thể để quá lâu trong không khà như váºy được.
- Phó bá đã quay trở vỠrồi…
Phó Thanh Hà quay đầu thì đã thấy Tiểu Man nhanh chóng chạy tá»›i, Lâm Phược Ä‘i chân trần ở phÃa sau, ống quần vấn tá»›i đầu gối, tay cầm hai thanh giáo bằng trúc, Ä‘i tá»›i, vứt hai thanh giáo xuống đất, há»i Phó Thanh Hà :
- Phó gia, đã tìm ra nguồn nước trong rừng chưa váºy? đêm nay có thể rút lui và o đó không?
Phó Thanh Hà thấy hai gã thanh niên phÃa sau Lâm Phược, trên tay cầm và i con cá biển vảy trắng, không vá»™i nói tá»›i việc rút quân và o rừng, cưá»i nói:
- Ngươi còn dạy bá»n chúng xuống biển bắt cá sao?
- Tiêu hao quân lá»±c lá»›n như váºy, không có thịt thì khó mà vá»±c nổi.
Lâm Phược nói.
- Nhưng Lâm đại ca bắt chúng ta ăn thịt cá sống.
Tiểu Man khó lắm mới có cơ hội nói ra câu nà y, mau mồm mau miệng bán đứng Lâm Phược.
Trong lòng Lâm Phược có chút khổ tâm thầm nói:
- Tiểu nữ nà y không biết rằng được ăn thịt cá sống sashimi (má»™t món ăn đặc trưng cá»§a ngưá»i Nháºt) đối vá»›i háºu thế đắt biết bao, bây giá» còn chá»n nà y chá»n ná».
Lúc quan binh rá»i khá»i, để lại Ãt thịt khô, nhưng cÅ©ng chỉ đủ cho tám tên lÃnh canh ăn trong và i ngà y, hÆ¡n nữa quan binh cÅ©ng không dùng thịt mà nuôi cho béo máºp, để lại lương khô và nước cÅ©ng có hạn. Phó Thanh Hà và o rừng sâu kiểm tra địa hình, dạy đám thiếu niên cách đảm bảo đủ lương thá»±c dùng cho bá»n há» là trách nhiệm cá»§a Lâm Phược. Không dám đốt lá»a, ban ngà y cÅ©ng sai ngưá»i leo lên ngá»n cây ở trước sưá»n núi canh gác, sợ ban ngà y tà u cá»§a bá»n hải tặc tá»›i gần; ngoà i lương khô, có có thể ăn những đồ tươi sống. Bên bãi biển những con sò hến Ä‘á»u rất nhiá»u, thu bắt lại rất dá»… dà ng, nhưng Lâm Phược không dám để má»i ngưá»i ăn sống những loại đó; tuy không có mù- tạc, thịt cá sống được thái thà nh những lát má»ng phết vá»›i muối biển ăn, như váºy cÅ©ng là tốt lắm rồi, lại còn tiết kiệm được nước ngá»t. Mấy ngà y nay, Lâm Phược dà nh phần lá»›n thá»i gian dẫn đám thiếu niên ra những chá»— nước nông ở bãi biển để bắt cá.
Tiểu Man mấy ngà y nay ăn thịt cá sống cùng má»i ngưá»i cÅ©ng dần quen rồi, thấy Phó Thanh Hà trở vá», cÅ©ng muốn là m Ä‘oảng má»™t chút, Lâm Phược má»›i nghÄ© ra cô bé má»›i chỉ mưá»i bốn tuổi, quả là m khó dá»… cho cô bé rồi.
Phó Thanh Hà cưá»i, nói:
- Nếu không phải là lo lắng cho quan binh, má»i ngưá»i cÅ©ng có thể sinh tồn được ở trên đảo nà y…
Lâm Phược biết Phó Thanh Hà chỉ nói đùa thôi, cho dù không có sá»± uy hiếp cá»§a quan binh, đây cÅ©ng chÃnh là nÆ¡i dòng sông Dương TỠđổ ra cá»a biển, có thể nói đây chÃnh là con đưá»ng biển chá»§ yếu cá»§a bá»n hải tặc Äông Hải tiến và o đất liá»n thông qua con sông Dương Tá». Vùng đảo nhá» nà y không bằng những bãi đảo cát và chá»— đất bồi thÃch hợp hÆ¡n để bá»n hải tặc dừng bước, hắn cùng Phó Thanh Hà dẫn theo hai ba mươi thiếu niên, là m sao mà sinh tồn được ở hòn đảo nhá» nà y đây? khả năng lá»›n nhất không phải để bá»n hải tặc tiện tay giết sạch mà là nháºp bá»n vá»›i chúng.
Nhưng má»i chuyện Ä‘á»u không có gì là tuyệt đối, luôn có tin đồn cho rằng Xa gia Äông Mân và hải tặc Äông Hải có qua lại vá»›i nhau. Nếu tin đồn là sá»± tháºt, trong khoảng thá»i gian nà y Xa gia Äông Mân sẽ xin hà ng nghị hoà vá»›i triá»u đình, hoạt động cá»§a hải tặc Äông Hải cÅ©ng sẽ bị áp chế má»™t chút; trong lòng Lâm Phược nghÄ© Ä‘iá»u nà y cÅ©ng chÃnh là nguyên nhân vì sao bá»n hỠở đây đã năm ngà y mà không thấy bá»n hải tặc Ä‘i qua.
Tuy nhiên muốn sống yên ổn trên thế giá»›i nà y, vẫn phải lên được bá».
Lâm Phược cÅ©ng không quên thân pháºn cá» nhân cá»§a hắn, tuy nhiên hắn không hy vá»ng xa vá»i là tiến thêm má»™t bước nữa đến kỳ thi tiến sÄ©, nhưng cá» nhân cÅ©ng đủ tư cách là m quan rồi, tuy chỉ là m chức quan nhá», cÅ©ng là má»™t chá»— đứng tốt lắm rồi.
- Phó bá vỠrồi à ?
Tô Mi từ trong bãi cỠBằng TỠđi tới, mặc vải thô xiêm y, tuy không phải giả dạng đà n ông, nhưng cũng khó tránh được tú sắc.
- Trong rừng có chá»— ẩn thân không váºy?
Tiểu Man dẫn theo hai gã thiếu niên Ä‘i vá» phÃa bãi cá», Phó Thanh Hà cầm má»™t cà nh trúc, cùng Lâm Phược, Tô Mi ngồi xổm bên viá»n đất, Ä‘em chuyện ba ngà y hắn tra xét địa hình trong rừng sâu vẽ ra bãi cát rồi tỉ mỉ nói cho hai ngưá»i bá»n há» nghe.
Sau lưng bãi cá» có má»™t đưá»ng mòn nối thẳng vá»›i rừng sâu trên đảo, chỉ có Ä‘iá»u nhiá»u năm nay không có ngưá»i Ä‘i lại, khiến những lá mục ở hoang đảo che mất, tháºm chà có những đưá»ng mòn bị những lùm cây che khuất, Phó Thanh Hà dốc hết sức má»›i Ä‘i hết Ä‘oạn đưá»ng nà y.
Toà n bá»™ phÃa nam bắc hòn đảo dà i chừng năm dặm, phÃa đông tây dà i chừng ba dặm. Trong vùng biển rá»™ng lá»›n nà y nó hiện ra như má»™t nhánh đảo vô cùng nhá» bé, phÃa đất hướng đông nam là cao nhất, có má»™t vách đá. Phó Thanh Hà ước lượng, đầu vách đá đến phÃa dưới bãi biển cao chừng hai mươi năm trượng, đó cÅ©ng chÃnh là điểm cao nhất trên đảo. Lúc Lâm Phược và Phó Thanh Hà lên đảo, tầm nhìn bị những cây to và sưá»n núi che khuất, không thể nhìn thấy vách đá kia. Phó Thanh Hà còn thấy những dấu tÃch cá»§a con ngưá»i đã từng sinh sống ở vách đá đó, thá»i gian cÅ©ng rất lâu rồi. Äiá»u nà y cÅ©ng nói lên rằng, trong khoảng thá»i gian nà y, bá»n hải tặc dừng trên trên đảo nà y cÅ©ng chưa từng Ä‘i và o trong rừng ráºm kia.
Má»™t hòn đảo cô Ä‘á»c hiển hiện trên biển, rừng sâu vách hiểm, ngoà i số lượng lá»›n chim biển sống ở đây ra, không có má»™t dã thú nà o khác. Trong ba ngà y đó ngay cả má»™t con thá» Phó Thanh Hà cÅ©ng không nhìn thấy; cÅ©ng không thấy rắn, chuá»™t, cÅ©ng không biết đây có phải là lý do tại sao mà chim biển nhiá»u như váºy không nữa.
Phó Thanh Hà cÅ©ng không thấy trên đảo có nguồn nước thiên nhiên nà o nữa. Trong vách sâu có má»™t ao nước, không sâu lắm có chứa chút nước mưa, diện tÃch rất nhá», nhưng cÅ©ng đủ lượng nước ngá»t dùng cho ba mươi ngưá»i bá»n há» rồi.
- Ngoà i chá»— đó ra, những chá»— khác không thấy có ao nước, Ä‘iá»u nà y cÅ©ng liên quan đến địa hình bằng phẳng cá»§a hòn đảo nà y, nước mưa không thể chứa nổi. Và o những mùa mưa hạ thu thì lượng nước còn nhiá»u má»™t chút, còn những mùa khô xuân đông thì rất khô cạn, khiến những ngưá»i sống trên đảo khó mà trụ nổi…
Phó Thanh Hà nói:
- PhÃa đông nam cá»§a ao nước là má»™t sưá»n núi, rất bằng phẳng, xem thá»i tiết thì thấy hai ngà y nay sẽ không có mưa, cÅ©ng không lạnh lắm, tốt nhất đêm nay chúng ta sẽ rút lui và o đó.
Lâm Phược thấy Phó Thanh Hà vẽ bản đồ địa hình trên bãi cát, hòn đảo nà y tuy là ná»n đá, cÅ©ng có hải triá»u Ä‘á»ng phù sa lại thà nh sáu phần, hÆ¡n nữa diện tÃch tương đối lá»›n, ná»n đá cá»§a những đảo cạn thá»±c chất trung tâm đảo nằm vá» phÃa đông nam, vừa cao vừa nhấp nhô, toà n bá»™ địa hình khó mà tạo thà nh những ao nước lá»›n để chứa nước mưa được. Äiá»u nà y cÅ©ng khó trách tại sao mà hải tặc không chá»n nÆ¡i đây là m Ä‘iểm dừng chân cố định, nói đến cuá»™c sống trên biển, nguồn nước là điá»u quan trá»ng nhất.
- Hôm nay sẽ lui và o.
Lâm Phược nói.
- Váºy hai ngưá»i kia phải là m thế nà o, cÅ©ng đưa và o trong rừng sao?
Tô Mi há»i:
- có thể để bá»n há» cho chúng ta sai khiến được không?
- Dá»±a và o cái gì mà bá»n há» nghe theo lệnh cá»§a chúng ta? dá»±a và o việc chúng ta không giết bá»n há» sao? những Ä‘iá»u nà y không ăn nhằm gì, đợi quan binh cá»§a trấn Ninh Hải lên đảo lần nữa, bá»n há» có cÆ¡ há»™i nhất định sẽ bán rẻ chúng ta.
Lâm Phược đứng dáºy nói:
- Váºy hai ngưá»i nà y, có nên giữ lại không đây?
Lâm Phược vẫy tay ra hiệu cho đám thiếu niên Ä‘ang luyện táºp những chiêu thức tà n sát đơn giản dừng lại, lệnh cho Trần Ân Trạch dẫn theo hai ngưá»i đưa tên râu quai nón và tên mặt gầy ra. Äám thiếu niên thấy bên nà y phải xá» trà hai gã tù binh thì Ä‘á»u vây quanh lại, ngay cả tiểu cô nương Tiểu Man Ä‘ang ăn thịt cá sống ở phÃa bãi cá» cÅ©ng chạy lại xem.
Tuy không có sá»± tra tấn nà o cả, nhưng do thiếu lương thá»±c thiếu nước, những vết thương trên ngưá»i không có ngưá»i băng bó cho há», trong khoảng thá»i gian ba bốn ngà y đã khiến hai gã đà n ông tinh tráng có chút không còn hình ngưá»i nữa. Lâm Phược lệnh cho Trần Ân Trạch dẫn hai ngưá»i nà y tá»›i, há»i:
- Hai ngưá»i còn có gì để nói không?
- Các ngươi giết ông ná»™i nà y, mưá»i tám năm sau ông ná»™i nà y sẽ đến báo thù.
Gã mặt gầy biết thá»i khắc cuối cùng đã tá»›i, những ngưá»i trước mặt hắn sẽ không dá»… gì tha cho bá»n há», miá»…n cưỡng xốc lại tinh thần nói ra được câu có vẻ hùng hồn như váºy.
Lâm Phược thầm than rằng tháºt chẳng có chút sáng tạo gì cả†mưá»i tám năm sau gia gia vẫn là má»™t đáng hảo hán†thì có gì khác biệt đâu? hắn Ä‘em gã râu quai nón và gã mặt gầy đưa tá»›i, cầm dao cắt đứt sợi dây buá»™c bá»n há» ra, nói:
- Không phải nói những câu hùng hồn là m gì nữa, ta và Phó gia cÅ©ng không có thâm thù gì vá»›i các ngươi, thì tại sao phải giết các ngươi, nếu đám thiếu niên kia không chịu tha mạng sống cho các ngươi thì chúng ta cÅ©ng không thể khuyên nổi đâu. Bây giá» ta cởi trói cho các ngươi, các ngươi có bản lÄ©nh thì chạy và o rừng đợi đồng bá»n lên đảo, coi như mệnh các ngươi lá»›n!
Gã mặt gầy và gã râu quai nón Ä‘á»u ngẩn ngưá»i ra, không hiểu Lâm Phược có ý gì nữa, thấy đám thiếu niên Ä‘ang cầm giáo trúc sắc nhá»n và những binh khà trung dà i vây quanh má»™t bên, lúc đó má»›i giáºt mình hiểu ra.
Gã mặt gầy rất có tâm cÆ¡, vẫn hy vá»ng xa vá»i sẽ có cÆ¡ há»™i sống sót, gã râu quai nón buá»™t miệng chá»i lá»›n:
- Tổ tông mưá»i tám Ä‘á»i cá»§a ngươi, muốn chém muốn giết, thì Ä‘em ngá»±a ra đây, ta sẽ cho đám nhãi con nà y biết tay.
Hắn và gã mặt gầy đã xốc lại chút sức lá»±c, hai vết thương trên ngưá»i đã bắt đầu mưng má»§, là m sao có thể giết hết đám thiếu niên nà y để thoát và o trong rừng đây. Trong lòng hắn cÅ©ng cảm thấy kỳ lạ, đám thiếu niên nà y bốn năm ngà y trước còn nhưng những đám dê non, chỉ qua bốn năm ngà y mà thấy ánh mắt bá»n chúng hằn lên dÅ©ng khà và quyết tâm giết ngưá»i rõ rệt.
Lâm Phược không mà ng tá»›i những lá»i chá»i bá»›i cá»§a gã râu quai nón, nói vá»›i Trần Ân Trạch và đám thiếu niên:
- Các ngươi phân là m hai tổ, má»—i tổ giết má»™t ngưá»i…
Rồi nhặt hai chiếc giáo trúc vứt trước mặt gã mặt gầy và gã râu quai nón, nói:
- Các ngươi cÅ©ng không có tư cách oán trá»i trách đất nữa, gắng mà chiến đấu Ä‘i.
Phó Thanh Hà tháo cung sau lưng cầm trên tay, cho dù gã mặt gầy và gã râu quai nón bị hà nh hạ bốn năm ngà y, trên ngưá»i lại mang trá»ng thương, nhưng sá»± già nh giáºt sá»± sống cá»§a những ngưá»i luyện võ thì sẽ dáºy lên và i phần sức lá»±c, hắn sợ đám thiếu niên kia chịu thiệt thòi, cầm hai mÅ©i tên trên tay, chuẩn bị bắn bất cứ lúc nà o, lại để những đám thiếu niên nhá» tuổi đứng sau mình, miá»…n cho bá»n há» tránh được những nhát giáo vô tình.
Äang lúc nhìn gã râu quai nón Ä‘ang đứng tại chá»—, gã mặt gầy chạy và o rìa rừng liá»n bị hai đám thiếu niên vây lại giết chết, trong lòng Phó Thanh Hà cÅ©ng không còn trói buá»™c gì nữa, tuy chiến lá»±c thá»±c sá»± quả rất có hạn, thấy Lâm Phược Ä‘i tá»›i, cảm thán nói:
- Binh thánh trên Ä‘á»i nà y, cÅ©ng chỉ có thế thôi.
- Phó gia cất nhắc Lâm Phược rồi.
Lâm Phược khiêm tốn nói, rồi quay đầu nhìn đám thiếu niên, rồi nói với Phó Thanh Hà :
- Do bá»n há» gặp đại nạn, so vá»›i tưởng tượng còn kiên cưá»ng hÆ¡n nhiá»u…
Lúc trước Lâm Phược cÅ©ng Ä‘á»c qua và i cuốn binh pháp, Phó Thanh Hà nói binh thánh không phải là lá»i cá»§a binh pháp đại gia Tôn VÅ© thá»i Xuân Thu, mà là lá»i cá»§a má»™t vị phụ tái thái tổ khai quốc cá»§a bản triá»u là Tô Tấn Nguyên. Lâm Phược vẫn không biết trá»i cao đát dầy mà đòi luáºn bà n vá»›i Tô Tấn Nguyên, hiện tại hắn dạy đám thiếu niên nà y, chỉ là chút vi quan, những chiến thuáºt Ä‘á»u là kinh nghiệm hắn tòng binh nhiá»u năm qua mà có. Thá»±c chất cá»§a chiến tranh lạnh là thế nà o, chỉ là những ký ức mà hắn đã từng Ä‘á»c qua ở những cuốn binh pháp mà thôi, hiển nhiên còn xa vá»i để tá»± hà o kiêu ngạo lắm.
Hai thi thể kia được Trần Ân Trạch và đám thiếu niên đưa và o trong rừng an táng. Lâm Phược, Phó Thanh Hà thống lÄ©nh đám thiếu niên chuẩn bị rút lui khá»i nÆ¡i nà y. Hoà ng hôn, đợi Phó Thanh Hà và Tô Mi, Tiểu Man hai ngưá»i con gái Ä‘i và o rừng, Lâm Phược và ba gã thiếu niên là Trần Ân Trạch, Hồ Kiá»u Trung, Hồ Kiá»u Quan Ä‘i sau cùng, che lại những dấu tÃch cá»§a đưá»ng mòn tiến và o rừng che lại.
Những bãi cá» còn sót lại nằm im bên bìa rừng, dưới sá»± vẳng lặng cá»§a chiá»u tà , trên những bãi cá» bị gió thổi bay phấp phá»›i, và i con chim biển trắng sống trên những bãi cá», nhìn vể ánh chiá»u ta kêu oang oác, dưá»ng như ở đây chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
Last edited by Lôi Äế; 07-06-2012 at 02:22 PM .
07-06-2012, 01:56 PM
Cuộc Sống Có Gì Vui Không?
Tham gia: May 2010
Äến từ: đâu còn lâu má»›i nói
Bà i gởi: 10,221
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 6 giá»
Thanks: 3,838
Thanked 170,654 Times in 8,347 Posts
Kiêu Thần
Tác giả : Canh Tục
Quyển 1: Sơn Hải Tặc.
-----oo0oo-----
Chương 14: Sinh Tồn Ở Hải Äảo. (2)
Nhóm dịch: Quan Trưá»ng
Nguồn: Sưu tầm
Äi sâu và o rừng ráºm khúc khuá»·u chừng bốn năm dặm, chÃnh là nÆ¡i cắm trại cá»§a Lâm Phược và má»i ngưá»i, là phần đất tương đối thấp ở sưá»n núi, phÃa nam cốc địa là má»™t lá»— thá»§ng, Ä‘i thẳng xuống dưới chÃnh là khu rừng bên bãi biển. Lâm Phược đứng trên má»m đá ở cá»a cốc nhìn vá» phÃa xa xa đại hải, vị trà hắn đứng cao hÆ¡n mặt nước biển chừng mưá»i lăm mưá»i sau trượng.
Má»m núi ở đảo vốn thấp, Lâm Phược và má»i ngưá»i cÅ©ng không hy vá»ng trên đảo còn có những hang động có ngưá»i ở, cÅ©ng may mấy ngà y nay trá»i không mưa, không thì những bãi cá» cÅ©ng không giúp được gì cả; nhưng cái may mắn cÅ©ng đã đến lúc kết thúc, Lâm Phược Ä‘i và o rừng đêm nay thì liá»n có má»™t tráºn mưa lá»›n.
Lâm Phược Ä‘ang mÆ¡ mà ng trong giấc ngá»§ thì bị những giá»t mưa là m thức giấc, rồi cùng má»i ngưá»i chạy và o những lùm cây ráºm rạp để trú mưa. Thấy tráºn mưa nà y má»™t giá» rưỡi nữa cÅ©ng không thể tạnh nổi, nước mưa cÅ©ng không ngừng nhá» từng giá»t nhá» xuống từng khe lá, Lâm Phược cởi bá»™ giáp da và chiếc áo choà ng ra, đưa cho Tô Mi, Tiểu Man hai ngưá»i con gái nà y, bảo há» lấy áo choà ng che ngoà i ngưá»i, lấy áo giáp da che trên đầu.
Tô Mi thấy trên ngưá»i Lâm Phược chỉ còn lại má»™t chiếc áo trong má»ng manh, muốn Ä‘em chiếc áo choà ng trả lại hắn.
- Hai nà ng khoác và o Ä‘i, tráºn mưa nà y má»™t tiếng rưỡi nữa chưa chắc đã tạnh, toà n bá»™ đảo sẽ ướt sÅ©ng hết, khi mưa tạnh muốn đốt ngá»n lá»a sưởi ấm còn khó; nếu hai nà ng bị cảm, e rằng không có ai chăm sóc các nà ng được.
Lâm Phược không ngừng nói và để hai ngưá»i con gái nà y che lên mình chiếc áo choà ng cá»§a mình. Hắn lo lắng sức khoẻ hai ngưá»i nà y yếu nhất, lại dưới má»™t hoang đảo không thầy thuốc không thuốc men nà y mà sinh bệnh, đó là điá»u phiến toái nhất. Ngoà i ra, Lâm Phược cÅ©ng lo lắng cho Phó Thanh Hà , Phó Thanh Hà bị thương không nhẹ, vết thương chưa là nh những vẫn phải chịu vất vả mấy ngà y qua, thá»±c tế là rất mệt má»i, thấy lão Ä‘ang cởi chiếc áo choà ng đưa cho mình, hắn liá»n ngăn lại nói:
- Thá»i khắc quan trá»ng nhất phải nhá» cáºy Phó gia, bản thân tại hạ có thể gượng được.
Äứng đó đợi cho trá»i tảng sáng thì mưa má»›i tạnh, những cà nh lá ráºm rạp Ä‘i mấy thì Lâm Phược đứng dưới đó mặc má»—i chiếc áo mòng tang cÅ©ng bị nước mưa là m ướt thẫm. Trá»i thu tháng chÃn, nói lạnh cÅ©ng không lạnh lắm, nhưng bị nước mưa ngấm và o ngưá»i, cÅ©ng khiến Lâm Phược run lên từng đợt, cảm thấy còn lạnh gấp nhiá»u lần trá»±c tiếp ngâm trong nước lạnh.
Mưa vừa ngá»›t, Trần Ân Trạch cùng đám thiếu niên Ä‘i tìm những cà nh cây khô, cái nà y vốn không hy vá»ng nhiá»u lắm, đợi đến lúc trá»i há»ng sáng, Hồ Kiá»u Trung và má»™t thiếu niên lảo đảo Ä‘i vá», vừa Ä‘i vừa kêu lên:
- PhÃa trước có sÆ¡n động…
Lâm Phược vốn không hy vá»ng trên đảo có sÆ¡n động, dù gì những vòm núi trên đảo cÅ©ng rất thấp, hÆ¡n hai mươi trượng không cao bằng chÃn mươi mét. Phó Thanh Hà không thể trong vòng vá»n vẹn ba ngà y mà khảo sát hết địa hình trên đảo nà y hết được, lúc nà y toà n bá»™ hoang đảo bị nước mưa là m ướt át hết, muốn tìm má»™t nÆ¡i khô ráo cÅ©ng rất khó khăn, lúc nà y nghe thấy có sÆ¡n động, má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy vui vẻ.
Nói là sÆ¡n động, không bằng nói đó là má»™t hang đá nhá», nằm ngay ở chá»— giao giữa sưá»n núi và vách đá, rất nông, bên đưá»ng cá» má»c um tùm. Hồ Kiá»u Trung vốn cho rằng trên vách đá những cà nh khô sẽ không bị nước mưa là m ướt, dẫn theo ngưá»i bò lên tìm kiếm, má»›i phát hiện ra thạch động nà y, bà n tay Ä‘á»u bị những bụi gai cắt qua, cÅ©ng không cảm thấy Ä‘au đớn.
Thạch động không lá»›n, cÅ©ng chỉ sâu chừng bảy tám trượng, giống như má»™t gian phòng khách bằng đá, có thể chứa ba mươi đến năm mươi ngưá»i tránh mưa không thà nh vấn đỠgì, ở những khe núi có những đống cà nh và lá cây khô mục, không bị nước mưa là m ướt. Lúc nà y mà đốt lá»a lên đồng nghÄ©a vá»›i việc dẫn đưá»ng cho hải tặc tá»›i, quá ná»a số ngưá»i Ä‘á»u bị nước mưa là m ướt sÅ©ng, rất cần đốt lá»a lên để sưởi ấm. Lấy đá đánh lá»a rồi Ä‘em đống cà nh lá khô đốt lên, rồi ngồi quây bên đống lá»a, rồi lại Ä‘un nước sôi lên để ăn lương khô và thịt khô, lúc nà y sức khoẻ cá»§a Lâm Phược má»›i phục hồi trở lại.
NÆ¡i nà y cao hÆ¡n cốc địa chừng ba bốn trượng, đứng ở cá»a động có thể nhìn thấy má»›i tối qua ao nước chứa chừng hai ba mẫu nước nay đã đầy lên gấp mưá»i lần, hình thà nh lên má»™t đảo hồ rá»™ng chừng trăm mẫu. Chỉ có Ä‘iá»u địa thế ở cá»a động nghiêng xuống, không thể chứa nước được, lúc nà y cÅ©ng có thể nghe thấy tiếng nước lách tách chảy xuống sưá»n cốc, không cần tá»›i ná»a ngà y, hồ nước trước mắt sẽ biến mất thay và o đó là má»™t ao nướcbé nhá» trước kia.
Nghe thấy có ngưá»i từ phÃa sau Ä‘i tá»›i, Lâm Phược quay đầu nhìn, thì thấy Tô Mi, rồi chỉ và o cá»a động và cưá»i nói vá»›i nà ng:
- Ở đó có thể xây má»™t Ä‘áºp nước chứa nước mưa, thì có thể giải quyết vấn đỠnguồn nước trên đảo. Thá»±c thi cÅ©ng đơn giản, cá»a động cây cối to và thô, lại sát nhau, là m má»™t dà n trúc buá»™c và o nhau, rồi lấy đất phết lên thì Ä‘áºp nước sẽ được tạo thà nh, trong lúc là m Ä‘áºp nước thì lại đỡ tốn công đà o đất, như váºy sẽ đỡ tốn thá»i gian rất nhiá»u.
- À, Lâm công tỠcũng biết vỠthuỷ lợi nhỉ?
Tô Mi há»i.
- Ạch…
Lâm Phược còn cho rằng phương pháp tạo Ä‘áºp chứa nước là những kiến thức rất phổ thông, thấy Tô Mi rất kinh ngạc, thầm nghÄ© lúc nà y bởi cách truyá»n bá tri thức còn bị hạn chế, Ä‘á»i sau những kiến thức phổ thông như váºy là rất bình thưá»ng, ở đây cÅ©ng là đại há»c vấn. Tuy cách trị thuá»· trên mảnh đất đã có lịch sá» hà ng ngà n năm, nhưng để tinh thông thuá»· lợi quả tháºt không có mấy ngưá»i.
- Giang Ninh há»c tá» Ä‘á»u nói Lâm công tá» văn chương không được hay cho lắm, thi Ä‘áºu trong kỳ thi hương cÅ©ng chỉ là may mắn, nếu bá»n há» biết Lâm công tá» rất nhiệt huyết vì lợi Ãch chung như váºy thì bá»n há» chắc chắn sẽ không nói như váºy; Tô Mi lúc trước cÅ©ng nghÄ© rất nông cạn, lần nà y đến để tạ lá»—i vá»›i Lâm công tá».
Tô Mi nói rất chân thà nh, những lá»i nói cá»§a nà ng cÅ©ng xuất phát từ cảm giác tháºt, bảy tám ngà y nay, ấn tượng cá»§a Lâm Phược đã hoà n toà n thay đổi trong con mắt trước kia cá»§a nà ng: hắn gì có chút yếu Ä‘uối nà o cá»§a kẻ thư sinh đâu nhỉ? Rõ rà ng là má»™t kỳ nam tỠđáng để ngưá»i khác kÃnh phục! Trong lòng Lâm Phược cÅ©ng có vẻ hổ thẹn, cưá»i nói:
- Lá»i cá»§a Tô cô nương hÆ¡i quá rồi. Tô cô nương có nghÄ©a đối vá»›i ta thuở ban sÆ¡, trước kia cÅ©ng không biết tốt hay xấu, khiến Tô cô nương thêm phiá»n não, nhẽ ra ta phải tạ lá»—i vá»›i nà ng má»›i phải.
Tô Mi không ngá» Lâm Phược lại nói thẳng đến chuyện cÅ©, khuôn mặt hÆ¡i á»ng Ä‘á», nói:
- Cũng phải trách ta…
CÅ©ng không nói vì sao lại trách nà ng, trong lòng nghÄ© hắn nói như váºy sẽ bá» qua những chuyện cÅ© trước kia, nghÄ© tá»›i lúc trước hắn rất quấn quýt si mê, lúc đó cÅ©ng có chút phiá»n chán, lúc nà y muốn bá» hẳn chuyện cÅ© Ä‘i cÅ©ng có phần hÆ¡i thất vá»ng. Tô Mi thấy ánh mắt Lâm Phược nhìn chăm chú và o cá»a động, dưá»ng như Ä‘ang suy nghÄ© chuyện gì đó, cáo từ rồi lui lại, rồi ngồi cùng Tiểu Mãn ở má»™t má»m đá, chốc lát lại nhìn bóng dáng Lâm Phược ở cá»a động, rồi lại không kìm nổi lấy hắn so sánh vá»›i Minh Triệt: haiz, sao mình lại có sá»± thay đổi thất thưá»ng như váºy chứ.
Mấy ngà y nay Phó Thanh Hà cÅ©ng rất mệt má»i rồi, tỉnh dáºy lại nằm trên đống cỠđể dưỡng thần, thấy Lâm Phược và Tô Mi nói chuyện, trong lòng cân nhắc thái độ cá»§a Lâm Phược đối vá»›i Tô Mi mấy ngà y gần đây, dưá»ng như chỉ vá»n vẹn bảy tám ngà y mà những chướng ngại váºt dưá»ng như Ä‘á»u được trừ bá» hết, thấy ánh mắt cá»§a Tô Mi không còn lưu luyến như trước nữa, mà còn có và i phần ngưỡng má»™ và tôn trá»ng. Thá»±c ra mà nói, Ä‘iá»u nà y khiến cho Phó Thanh Hà có chút thất vá»ng, hiện giá» Lâm Phược đứng trước mặt hắn còn vừa mắt hÆ¡n gã Trần Minh Triệt gấp vạn lần.
Tuy Trần Minh Triệt được mệnh danh là Giang Äông đệ nhất văn chương, Phó Thanh Hà từ đầu tá»›i cuối Ä‘á»u không ưa gì Trần Minh Triệt, thế nhưng tiểu thư lại thÃch văn chương cá»§a hắn.
Phó Thanh Hà đang cân nhắc sau khi thoát hoạn nạn nà y có nên thúc đẩy mối quan hệ giữa tiểu thư và Lâm Phược hay không nữa, trong lòng nghĩ văn chương có viết hay hay tồi thì cũng chẳng có tác dụng gì, những văn trị võ công thực thụ thì và i bà i văn chương có thể viết ra được không đây?
Mưa to cÅ©ng không là m phiá»n toái quá lá»›n cho má»i ngưá»i, vẫn tìm được chá»— nghỉ ngÆ¡i tạm thá»i.
Trên đảo tuy không có dã thú, trứng chim và cá biển thì rất phong phú, trong rừng cÅ©ng có kim anh tá» và rất nhiá»u những cây ăn quả và cá» Ä‘iá»n tá»±, rau khổ cá»± vân vân có thể ăn những rau dại, thá»±c váºt, nguồn nước Ä‘á»u không thà nh vấn Ä‘á». VỠđêm trong rừng ráºm lá cây um tùm cÅ©ng có thể đốt lá»a ở trong cốc địa, cÅ©ng không sợ ánh lá»a, khói nồng bay lên gây sá»± chú ý cho những con thuyá»n trên biển
Ban ngà y Ä‘á»u phái ngưá»i tá»›i đầu vách đá để canh gác, Lâm Phược cÅ©ng dùng hết khả năng để giảng giải cho đám thiếu niên cách sinh tồn trong rừng; sức khoẻ Phó Thanh Hà đã ổn định, nghỉ ngÆ¡i ba ngà y tinh thần đã hoà n toà n khôi phục, trong lúc nà y cÅ©ng chỉ dạy bảo đám thiếu niên những quyá»n thuáºt cÆ¡ bản.
Lui và o rừng sâu tá»›i ngà y thứ sáu, đứng canh gác ở đầu vách đá thì thấy chiếc thuyá»n Ä‘i tá»›i, đây cÅ©ng là ngà y thứ mưá»i hai Lâm Phược và má»i ngưá»i lên đảo nà y.
Lâm Phược và Phó Thanh Hà chèo lên đầu vách đá nhìn ra, thuyá»n có ba ngôi thuyá»n nhá», rất giống vá»›i chiếc thuyá»n mà bá»n hải tặc đã cướp ở sông Bạch Thuá»·, chỉ có Ä‘iá»u khoảng cách quá xa nên không thể khẳng định được.
Lâm Phược láºp tức sai ngưá»i thông báo cho đám hái quả và rau dại quay vá». Hắn đã sá»›m bà n vá»›i Phó Thanh Hà , nếu quan binh ở trấn Ninh Hải phái ngưá»i tá»›i đây Ãt, bá»n há» sẽ giết ngưá»i cướp thuyá»n. Có thuyá»n rá»i khá»i hoang đảo thì thuáºn tiện hÆ¡i rất nhiá»u. Nếu đối phương phái đến nhiá»u ngưá»i thì không thể đối phó được, bá»n há» sẽ ẩn náu trong rừng không Ä‘i ra.
Äể Tô Mi, Tiểu Man hai ngưá»i con gái và hÆ¡n chục tên thiếu niên Ãt tuổi ở lại trong cốc địa, Lâm Phược và Phó Thanh Hà cùng vá»›i Trần Ân Trạch, Hồ Kiá»u Trung, Hồ Kiá»u Quan và mưá»i sáu tên thiếu niên cầm vÅ© khÃ, giáo trúc men theo những cây lá»›n bên rừng mà ẩn nấp. Tá»›i bây giá» bá»n há» má»›i chỉ thấy có má»™t con đưá»ng mòn bà máºt nà y có thể Ä‘i và o trong rừng rồi tá»›i cốc địa, cÅ©ng không lo lắng quan binh cá»§a trấn Ninh Hải có thể tìm kiếm được nÆ¡i nà y.
Ẩn bên vệ rừng, nhìn những bãi cá» lẳng lặng đứng sừng sừng ở đó, ở đó có má»™t Ãt dấu vết nhưng qua sáu ngà y mưa to gió lá»›n nên đã xoá sạch sà nh sanh rồi, gió thổi khiến những ngá»n cá» bay loạn lên không trung. Thi thoảng có những đám hải Ä‘iểu dừng chân trên bãi cá», bá»—ng lại bay lên giống như những mÅ©i bay lên bầu trá»i xanh thẳm.
Ở phÃa nam đảo có má»™t vịnh nhá» là nÆ¡i tránh gió tá»± nhiên, những thuyá»n tá»›i đây phần lá»›n Ä‘á»u thả neo ở chá»— lõm cá»§a vịnh, Lâm Phược Ä‘em theo Trần Ân Trạch và má»™t thiếu niên có thân thá»§ mau lẹ Ä‘i trước mai phục ở vách đá phÃa tây vịnh để quan sát tình hình địch, để Phó Thanh Hà cùng Hồ Kiá»u Trung, Hồ Kiá»u Quan và những thiếu niên còn lại mai phục phÃa trong con đưá»ng mòn đó.
Thuyá»n đến hoà n toà n không ý thức được dưới đám cỠở ven biển Ä‘ang có ngưá»i nằm mai phục, những ngưá»i trên thuyá»n vá»™i hạ buồm xuống, lấy sà o chống thuyá»n và o bỠđá để chỉnh lại đầu thuyá»n. Lâm Phược và hai ngưá»i thiếu niên nằm bất động bên đám cá» kia, nhìn đầu thuyá»n Ä‘ang cháºm rãi tiến và o vùng vịnh; đầu thuyá»n chỉ cách bá»n há» chừng bốn năm trượng.
Bãi cá» phÃa trước rất rá»™ng rãi và tÄ©nh mịch khiến những ngưá»i trên tà u không có chút nghi ngá» gì, tá»›i lúc thuyá»n hạ neo và o bãi biển nông nà y, má»›i có má»™t gã đà n ông mặt mà y dữ tợn đứng trên mép thuyá»n, hướng vá» phÃa bãi cá» hô lá»›n:
- Äám vô lại kia, mau ra hết đây, không phải ẩn náu là m gì nữa, ông ná»™i Trần cá»§a các ngươi đến rồi đây! Ẩn náu giống như bá»n chó chết váºy, ngay cả cái Ä‘uôi còn không lá»™ ra! Sao trước kia lại không có khả năng nhẫn nại như váºy chứ? Mẹ kiếp! Trên đảo nà y có ả kỹ nữ nà o không váºy, có thể chá»n những ả vừa trắng vừa non dâng cho ta để hạ hoả không váºy?
Vừa nói vừa cưá»i má»™t cách láo toét, những kẻ còn lại trên thuyá»n cÅ©ng cưá»i ồ lên, thuyá»n vẫn chưa dừng hẳn thì có hai ngưá»i quăng sợi dây thừng nhảy xuống chá»— nước cạn trước.
Má»™t lúc sau, cÅ©ng không thấy những ngưá»i ở bãi cá», trong lùm cây lá»›n bước ra, lúc nà y má»›i cảm thấy có chút khác lạ, thả thang dây xuống, lại có thêm ba ngưá»i nữa xuống thuyá»n, năm ngưá»i cầm binh khà cùng Ä‘i tá»›i đám cỠđể do thám tình hình.
- Có nên Ä‘i cướp thuyá»n luôn không?
Trần Ân Trạch bò bên cạnh Lâm Phược khẽ há»i.
- Äợi lúc nữa, phải kiên nhẫn, đợi Phó Gia dụ năm tên kia và o rừng rồi chúng ta động thá»§ cÅ©ng chưa muá»™n.
Trên thuyá»n vẫn còn hai ngưá»i Ä‘ang sá»a sang lại buồm, Ä‘i chân trần, quần thì xắn lên tá»›i đầu gối, khuôn mặt gà y gò bị gió biển thổi đỠứng tÃm tái lại, trên tay cÅ©ng không có vÅ© khÃ. Chỉ cần năm ngưá»i kia Ä‘i xa chút nữa, Lâm Phược tin tưởng sẽ giải quyết êm đẹp hai ngưá»i trên thuyá»n nà y. Hắn kiên nhẫn nằm bên đám cá» chỠđợi, thấy năm ngưá»i kia đã Ä‘i tá»›i bãi cá», ở bãi cá» cÅ©ng xuất hiện những dấu vết mà Phó Thanh Hà cố ý để lá»™ ra manh mối, đứng trên bãi cá» thương lượng má»™t lát rồi chạy và o trong rừng. Thấy năm tên kia đã khuất sau vệ rừng, Lâm Phược nói vá»›i Trần Ân Trạch và hai thiếu niên:
- Cầm lấy yêu Ä‘ao, khom ngưá»i ẩn dưới đám cá» tầm eo, rồi chạy nhanh vá» thì vịnh.
Năm tên kia xuống thuyá»n nhưng thang dây vẫn chưa thu lại, Lâm Phược leo lên thang dây bò tá»›i đầu thuyá»n. Trên thuyá»n hai tên còn lại Ä‘ang thu dây thừng lại, vẫn Ä‘ang nhìn chằm chằm bên vệ rừng, cách cánh buồm thu dở ná»a chừng, bá»n há» căn bản không nhìn thấy có ngưá»i leo lên thuyá»n.
Cánh buồm chÃnh hạ còn má»™t Ä‘oạn cao hÆ¡n đầu ngưá»i, che khuất tầm mắt hai bên, Lâm Phược nghe thấy hai ngưá»i ở Ä‘uôi thuyá»n Ä‘ang nói chuyện, lúc nà y má»›i ra hiệu cho Trần Ân Trạch và má»™t thiếu niên Ä‘i tá»›i.
Những tiếng xô xát trong lùm cây vang lên, đám chim Ä‘ang nghỉ ngÆ¡i bên những đám cây bên cạnh bị kinh động bay tứ tung, như những mÅ©i tên vá»t bay lên bầu trá»i, trước mặt toà n mà u Ä‘en kịt.
Hai ngưá»i ở Ä‘uôi thuyá»n lúc nà y má»›i ý thức được xảy ra chuyện, vá»™i chạy vá» phÃa đầu thuyá»n, nhổ neo lại chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Hai ngưá»i thấy có hai thiếu niên Ä‘ang cầm Ä‘ao trên tay đứng ở đầu thuyá»n, liá»n quay lại Ä‘uôi thuyá»n lấy binh khÃ, không ngá» Lâm Phược Ä‘ang ẩn mình dưới cánh buồm lá»›n, má»™t ngưá»i quay đầu lại thì chạm phải lưỡi Ä‘ao cá»§a Lâm Phược, đợi hắn phản ứng co chân lại, mÅ©i Ä‘ao đã xuyên qua lưng hắn rồi; Lâm Phược bá» cây Ä‘ao ra, vá»™i cầm yêu Ä‘ao ká» và o cổ tên còn lại rồi nói:
- Muốn sống, mau nằm xuống.
Rồi lấy thừng buá»™c hắn lại, sau đó đưa xuống khoang thuyá»n đóng cá»a lại. Hắn muốn cướp thuyá»n, nhưng cướp thuyá»n cÅ©ng cần có ngưá»i biết lái thuyá»n, không thì cả mấy trăm hải lá»™ má» mịt nà y cÅ©ng khiến bá»n há» mệt má»i, cho nên giữ lại mạng sống má»™t tên lái thuyá»n.
Những tiếng xô xát trong lùm cây vẫn chưa dừng lại, Trần Ân Trạch và má»™t thiếu niên khác Ä‘ang định quay ngưá»i xuống thuyá»n trợ giúp, Lâm Phược ngăn bá»n há» lại nói:
- Nhiệm vụ cá»§a chúng ta là cướp thuyá»n và giữ thuyá»n…
Hắn vội rút đao lại cẩm trên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm và o cuộc hỗn chiến trong lùm cây.
Phó Thanh Hà thống lÄ©nh đám thiếu niên mai phục trong rừng cÅ©ng đã có sá»± chuẩn bị, nhân lá»±c lại hÆ¡n đối phương, đối phó vá»›i năm ngưá»i sẽ không vấn đỠgì, chỉ sợ đám thiếu niên kia lần đầu thá»±c chiến còn lúng túng, sẽ có thương vong; nhưng nếu bây giá» bá»n há» Ä‘i tá»›i trợ giúp cÅ©ng không kịp nữa rồi.
Lúc nà y, từ trong rừng chạy ra ba ngưá»i, trên ngưá»i Ä‘á»u dÃnh máu, má»™t ngưá»i trên cổ còn má»™t mÅ©i tên, giống như hÆ¡i đã sắp tà n, ngưá»i vừa chạy ra khá»i rừng, liá»n ngã váºt xuống đất, không còn động Ä‘áºy.
Trong lòng Trần Ân Trạch có chút lo lắng, không ngá» cuối cùng cÅ©ng có hai ngưá»i chạy được ra ngoà i rừng. Tiếp đó thấy Hồ Kiá»u Trung, Hồ Kiá»u Quan cùng đám thiếu niên chạy ra, Phó Thanh Hà cầm cung theo sau. Thấy váºy khiến Lâm Phược yên tâm hẳn, chỉ có hai thiếu niên bị bá»n chúng là m gãy giáo trúc mà thôi, không xảy ra thương vong.
Còn lại hai tên chạy tá»›i trước bãi cá» thì thấy Lâm Phược và hai thiếu niên Ä‘ang đứng trên đầu thuyá»n, thang dây cÅ©ng bị thu lại rồi, trong lòng biết là không còn đưá»ng thoát nữa rồi, quay ngưá»i lại muốn giết thêm má»™t ngưá»i nữa, lúc quay ngưá»i lại thì bị má»™t tên bắn trúng mặt ngã lăn ra, ngưá»i còn lại bị vô và n giáo trúc sắc nhá»n đâm và o thương tÃch đầy mình, cái nà y cÅ©ng là do đám thiếu niên dùng giáo còn chưa thà nh thục, lúc Lâm Phược và hai thiếu niên xuống thuyá»n, ngưá»i nà y vẫn còn Ä‘ang giáºt giáºt, vẫn chưa chết hẳn.
Tà i sản cá»§a Lôi Äế
Last edited by Lôi Äế; 07-06-2012 at 02:22 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
áàëòèéñêèé , äåëüôèí , áåñïëàòíûé , àëåíà , àêöèÿ , canh tục kiêu thần , canh than 4vn.eu , èìåíà , êóëèíàðèÿ , hug shop yếu kiêu q3 , îäåæäû , íåîáû÷íûå , ïîãîäà , kiêu thần canh tuc , kiêu thần , kiêu thần 4vn , kiêu thần 4vn.eu , kiêu thần cánh tục , kiêu thần luongson , kieu than , kieu than 4vn , kieu than 4vn.eu , kieu than canh tuc , kieu than chuong 15 , kieu than dich 4vn , kieu than lsqs , kieu than truyen , kieu than _ canh tuc , lich su quan su lsqs , ls qs , ls-qs , lsqs han so tranh ba , lsqs hay , lsqs kieu than , lsqs qt kiêu thần , lsqs thiên hạ kiêu , mimắtdê , ñâèíãåðû , ñîòîâûå , òåëåôîíû , sá» soạng lung tung , so 760150 tot khong , tien nghich , truyen lsqs , ýëüäîðàäî , æèâûõ , ðîëüô , ðîæäåíèÿ