Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1615: Ý của Kiều Báo Quốc.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Vu Lâm vừa thấy nếu không nói sẽ ăn nắm đấm vội vàng nói:
- Cố Nhất Võ còn nói, hắn đảm bảo chúng tôi sẽ kiếm được tiền. Mà em gái tôi cũng có được cổ phần danh nghĩa, mỗi năm chia không dưới 2 triệu.
Chúng tôi nghĩ Cố Nhất Võ che trở, nhà máy sao không thể kiếm ra tiền. Lúc đó Cố Nhất Võ lại hung hăng ép.
Nếu em gái tôi không đi thì y sẽ bảo người ở Bắc Kinh trừng phạt nhà chúng tôi. Không có cách nào, đành phải nhận lời.
Tuy nhiên, lão già Trương Lăng Nguyên này tốt lắm, không lâu đã tốt với em gái tôi. Hơn nữa, không lâu đã chuyển mấy chục triệu cho tôi mở công ty.
Vu Lâm sợ bị đánh, hơn nữa đứa con lại trong tay Trần Quân, y cũng không dám sằng bậy. Biết là không nói không được, đành nói rõ ra.
- Bây giờ tiền đâu?
Diệp Phàm quan tâm nhất việc này.
Diệp Hưng của nhà máy điện cơ Hưng Thái Long lừa đi rồi, mẹ nó. Trước kia vừa mới nhìn thấy người này, biết y rất vênh váo. Hơn nữa, rất hiểu lối buôn bán, sau tôi lại dần dần tin y. Hết thảy mọi việc đều giao cho y. Không thể tưởng tượng được, y lại là kẻ lừa đảo, ngàn vạn lần chuyển tiền cho y rồi không biết đi đâu. Mà tôi đi tìm y không ngờ còn bị đánh. Bên cạnh tên kia còn có mấy cao thủ, tôi căn bản là không phải đối thủ của bọn họ.
Vu Lâm căm giận mắng.
- Cậu sẽ là đổi thủ của bọn họ sao, người ta là ai, là người của nhà họ Phượng ở Thủy Châu. Trước mặt bọn họ, cậu chỉ là con giun.
Trần Quân không kìm nổi hừ nói.
- Nhà họ Phượng ở Thủy Châu, ai thế, không nghe nói qua.
Vu Lâm lắc đầu vẻ mặt kinh ngạc.
- Cậu quan tâm làm gì.
Trần Quân hừ nói, nhìn Vu Lâm một cái hỏi:
- Hiệt tại Diệp Hưng ở đâu vậy?
- Không rõ lắm, khả năng là đến Phong Tháp chơi với các cô gái.
Vu Lâm nói.
- Là Phượng Pháp?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, thầm nói, chẳng lẽ nhà họ Phượng thật sự có ổ mại dâm?
- Đúng, đúng, gọi là Phượng Pháp.
Vu Lâm gật gật đầu.
- Phượng Pháp nghĩa là gì?
Trần Quân vừa nghe đến đây hứng thú, hỏi ngay.
- Diệp Hưng từng đưa tôi đến đó, ngay ở vùng núi hẻo lánh Phượng Hoàng giao giữa Thủy Châu và Đức Bình.
Kỳ thật, tháp cao năm tầng, ngoài nhìn không thấy. Tháp rất lớn mỗi tầng đều có chức năng riêng.
Diệp Hưng đưa tôi đến tầng hai, trong đó có các phòng, trang trí rất xa hoa. Nghe nói tầng thứ năm chuyên dành cho người giàu có và các lãnh đạo lớn vui chơi.
Tầng thứ tư là uống trà nói chuyện phiếm. Tầng thứ ba là nơi chơi trò giải trí. Người đến Phượng Pháo cũng không có gì đặc biệt lắm.
Tuy nhiên, nghe nói cấp bậc đều cao. Tôi lúc đó thấy Diệp Hưng vào một phòng ở tầng hai, nghe nói bên trong có cô nàng, tôi cũng thấy các cô nàng ra vào, mặt một cái váy xẻ tà hai bên.
Thật ra quần này là một cái khố, phía trước một mảnh phía sau một mảnh. Cô nàng này đi đùi đều lộ hết ra ngoài.
Vu Lâm nói đến đây, thiếu chút nữa mặt mày hớn hở. Người này, đến sườn sám cũng không nói, làm cho trang phục truyền thống của Trung Quốc nói thành cái khố.
- Thoải mái một chút chắc chắn là rất đắt đi.
Trần Quân thản nhiên nói.
- Đương nhiên là đắt, nghe nói một cô nàng buổi tối cũng mấy trăm ngàn. Lúc đó Diệp Hưng bảo tôi chơi tôi ngại đắt không chơi. Mấy trăm ngàn này về Lang Đình chúng tôi có thể có cả trăm cô nàng. Hơn nữa, bố về Lang Đình chơi các cô gái thì cho tiền. Mẹ nó, quá đắt.
Vu Lâm không kìm nổi văng tục.
- Ha ha, kia cũng kêu đắt. Gà rừng đúng là gà rừng, không thể biến thành phượng hoàng được.
Trần Quân mắng một câu, nhìn Vu Lâm khinh thường.
- Chẳng lẽ mày có khả năng, tôi không tin.
Vu Lâm giơ tay lau máu ở miệng, vẻ mặt khinh bỉ nói.
- Mấy nghìn nhân dân tệ tính cái con khi gì, bố đến mấy trăm nghìn còn dám chơi. Nói với cậu phí lời, cậu hiểu cái gì.
Trần Quân tức giận, hừ nói. Y tất nhiên là khoác loác. Vừa rồi ở thỏ nhi tuyền người này vẫn là trai tân, chơi đùa với em út thế nào.
- Đại ca nhiều tiền nhỉ.
Vu Lâm vẻ mặt hâm mộ.
- Tiền tính cái gì, ở trước mặt tôi không khác gì giấy.
Trần Quân đắc ý ưỡn ngực thấy Diệp Phàm đang như cười như không nhìn mình, vội vàng cười dấu ngượng.
- Em gái Vu Hồng Liên của anh đâu?
Diệp Phàm đột nhiên nghiêm mặt thi triển khai hóa mê thuật, hừ nói. Diệp Phàm muốn đánh úp. Đầu tiên là bảo Trần Quân nói chuyện nhà với y. để y thả lỏng cảnh giác. Lúc này không đình hỏi việc này xem ra sẽ thu được diệu kỳ.
- Cố Nhất Võ gọi cô đi.
Vu Lâm không phòng bị thuận miệng nói ra. Sau đó định thần lại, vội vàng nói:
- Không phải tôi không rõ lắm.
- Không rõ ràng lắm sao, là thật hay là giả.
Trần Quân lạnh lùng nhìn về phía Vu Lâm hừ một tiếng, người này sợ tới mức rụt cổ lại cuối cùng vẫn hiểu ra tình hình thực tế.
Diệp Phàm lập tức nói cho Hạ Hải Vĩ chỗ Vu Hồng Liên đi, Hạ Hải Vĩ lập tức cho người đi tìm.
Mà Vu Lâm tất nhiên bị Trần Quân đưa đi rồi, y là một căn cứ chính xác.
Tuy nhiên, Hạ Hải Vĩ còn điều tra được một chút tin tức.
Đó là Diệp Hưng thật sự là người của tập đoàn Phượng thị ở Thủy Châu. Lõa Hạ phân tích rằng nhà họ Phượng muốn chơi Diệp Phàm ở khu Hồng Liên một phen, làm cho kinh tế hỗn loạn. Xem ra nhà họ Phượng liên kết với Cố Nhất Võ.
Nếu nhà họ Phượng ra tay đối với hắn, hắn cũng không khách khí. Diệp Phàm thầm nói một câu. Gọi điện thoại cho sở Công an tỉnh Vu Kiến Thần nói qua chuyện nhà họ Phượng một lần. Bắt đầu từ Phượng Pháp, phản kích nhà họ Phượng.
Buổi tối, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Kiều Báo Quốc. Y mời Diệp Phàm ăn cơm chiều ở nhà khách.
Đi theo Kiều Báo Quốc, ngoài Phó Bí thư Địa ủy Tằng Thu Lâm là hắn quen, còn có một người phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi xinh đẹp. Ánh mắt người phụ nữ này khá mê người, bộ ngực cũng khá lớn.
- Diệp Phàm, sao lại rảnh đến Nam Lĩnh vậy, có phải nghĩ đến biện pháp nào tốt?
Kiều Báo Quốc không khách khí, câu đầu tiên đã nói vậy. Y nhìn Diệp Phàm một cái, chỉ vào người phụ nữ giới thiệu:
- Diệp Phàm, vị này là Trưởng ban tổ chức cán bộ địa ủy của chúng tôi Thôi Đỉnh. Đây chính là Cục trưởng cục Tài chính địa khu Vương Liên Khu. Thu Lâm cậu đã gặp qua, tôi không nói nữa.
- Ha ha, Bí thư Tằng khỏe, trưởng ban Thôi khỏe, cục trưởng Vương khỏe.
Diệp Phàm mỉm cười chào ba người.
Hơn nữa, hiểu ngay, hóa ra ba vị này cùng cả Kiều Báo Quốc là bốn nằm trong bộ máy trước mắt của Kiều Báo Quốc ở địa khu.
Ra tay tốc độ không chậm, mới hai tháng bộ máy của Kiều Báo Quốc ở địa khu có ít nhất 3 vị ủy viên thường vu một vị Phó bí thư, bí thư Đảng ủy công an và Trưởng ban tổ chức cán bộ ủng hộ. Hơn nữa, một phiếu của Kiều Báo Quốc, thật sự cũng có bốn phiếu.
Xem ra hết thảy đều là do cha của Kiều Báo Quốc Kiều Viễn Sơn ra tay sắp xếp. Giống như Trưởng ban tổ chức cán bộ Thôi Đỉnh, nhà họ Kiều xuất thân từ tổ chức, nhưng thật ra không cần tốn nhiều sức lực.
- Đừng nói gì nữa, ngồi đi.
Kiều Báo Quốc thấy Diệp Phàm ngẩn người, thản nhiên hừ nói. Mấy người cũng khách khí một chút rồi ngồi xuống.
- Mọi việc đều tốt chứ?
Diệp Phàm nhìn Kiều Báo Quốc một cái.
- Vừa mới tới, không thể nói rõ là tốt hay xấu. Bí thư Điền đối với tôi coi như là khách khí.
Kiều Báo Quốc thản nhiên nói nhìn Vương Liên Hoa một cái, người phụ nữ này đang duyên dáng pha trà.
- Khách khí, đó chỉ là bên ngoài thôi. Điền Chí Không được gọi là ông vua địa phương, không dễ dàng tha thứ cho người khiêu chiến quyền uy của y.
Chủ tịch Địa khu, hiện tại anh mới đến địa khu y còn chưa thăm dò chi tiết anh, cho nên tạm thời còn khách khí.
Có lẽ là còn mới thôi, tôi dám đánh cuộc, không quá ba tháng, y sẽ giấu đầu hở đuôi.
Hơn nữa, một khi các anh có xung đột, chuyện đó đã tới rồi.
Bởi vì cha chú của Tằng Thu Lâm đều đi theo nhà họ Kiều, cho nên, nói chuyện thoải mái hơn một ít.
- Đúng,
Vương Liên Hoa gật đầu nhìn mọi người một cái nói:
- Vốn cục Tài chính là do Ủy ban nhân dân địa khu quản lý. Nhưng Điều Chí Không không chịu, đôi khi khoản tiền lớn, y cũng phải phê duyệt.
Vương Liên Hoa nói.
- Đến việc này cũng nhúng tay thì quá mức đi chứ?
Kiều Báo Quốc vẻ mặt ngạc nhiên.
- Không có gì lạ, trước kia, nguyên Chủ tịch Địa khu Giang Sơn Côn ký một khoản tiền nhất định phải có bút phê của Điền Chí Không. Cái này thật buồn cười, trong mắt Điền Khoảng Không Đảng chẳng những chỉ huy súng, hơn nữa còn cấm súng làm cách mạng.
Trưởng ban tổ chức Thôi Đỉnh có chút căm giận nói.
- Buồn cười nhất chính là sau khi việc này đến Tỉnh ủy, Điều Chí Không lại thay đổi cách, y không ký mà trực tiếp gọi điện thoại cho Chủ tịch địa khu Giang Sơn Côn.
Nếu Giang Sơn Côn không đồng ý, Điền Chí Không sẽ gây sức ép. Cuối cùng chủ tịch Giang không thể không phê.
Như vậy, dựa vào bút của Chủ tịch địa khu Giang, Điền Chí Không là người ôm đồm sở hữu tài sản. Chúng ta có cách nào.
Hai vị đều là nhân vật số một số hai của địa ủy, nghe ai?
Vẻ mặt Vương Liên Hoa buồn bực, nhìn Kiều Báo Quốc một cái nói
- Xem ra không lâu nữa bệnh cũ lại tái phát, anh phải chú ý.
- Hừ,
Kiều Báo Quốc lạnh lùng hừ một tiếng, lông mày cũng dựng cả lên.
- Tôi cảm thấy hiện tại không nên phát sinh xung đột cùng y ngay. Anh bây giờ còn lấy việc phát triển kinh tế là việc chính. Ví dụ như muốn làm một chút sản nghiệp đặc biệt, lấy uy tín của Chủ tịch địa khu mới.
Hơn nữa, sản nghiệp không cần nhiều, nhiều quá sẽ loạn. Chỉ cần chuyên vào một vài cái, muốn làm phải làm nổi tiếng.
Ví dụ như nghe nói điền tra ở huyện Lang Đình các anh nghe nói hương vị đặc biết. Anh có nghe qua không? Nếu có thể lấy trà tại địa phương làm cơ sở, sản xuất một sản phẩm danh tiếng không tồi.
Giống như trà Thanh Vụ của huyện Ma Xuyên. Hiện tại chẳng những ở tỉnh Nam Phúc mà toàn quốc cũng có danh tiếng nhất định.
Hơn nữa, điền trà tôi cũng đã uống qua, cảm thấy thật sự không tồi. Nếu làm tốt có thể tạo ra thành tích.
Diệp Phàm đưa ra ý kiến.
- Điền trà?
Vương Liên Hoa nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên cười, lập tức, sức hấp dẫn của người phụ nữ này hiện ra rồi.
- Việc này buồn cười sao?
Diệp Phàm hừ nói, cảm thấy người phụ nữ này hơi lỗ mãng, không nghiêm túc chút nào.
- Không phải.
Vương Liên Hoa lắc đầu nhìn Diệp Phàm rồi lại nhìn Kiều Báo Quốc.
- Có việc gì cứ việc nói, đừng khinh thường hắn, hắn có thể còn trẻ nhưng lợi hại hơn đối với tôi.
Kiều Báo Quốc nhìn mọi người một cái không ngờ giọng nói có chút chua xót.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1616: Đi bắt người.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Ha ha, các anh có thể không biết, nhìn Bí thư Diệp trẻ tuổi đúng không?
Tằng Thu Lâm nhìn Vương Liên Hoa nói.
- Trẻ tuổi, ngồi ở đây chắc chắn là trẻ nhất. Hẳn chưa đến hai mươi bảy đi?
Vương Liên Hoa nhìn Diệp Phàm một cái vuốt cằm nói.
- Không sai.
Kiều Báo Quốc cũng vuốt cằm nhìn mọi người rồi nói:
- Hắn là chồng sắp cưới của em gái tôi, Diệp Phàm, đương nhiệm Phó bí thư thành ủy Thủy Châu.
- Phó bí thư thành ủy tỉnh thành?
Vương Liên Hoa thầm nhắc lại, vẻ mặt kinh ngạc. Thôi Đỉnh ngồi bên cạnh lông mi cũng giật giật.
- Ha ha, việc này không tính. Các anh đều coi như người một nhà, tôi không giấu. Không lâu nữa hắn sẽ đến Hải Đông đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố.
Kiều Báo Quốc thản nhiên cười nói.
- Hải Đông, Chủ tịch thành phố?
Thôi Đỉnh nhắc lại một câu, cầm chén rượu nói:
- Trước tiên tôi chúc mừng Chủ tịch thành phố Diệp nhậm chức một chút.
- Cảm ơn.
Diệp Phàm đáp, cụng một ly sau đó nói:
- Nghe nói chỉ là quyền chủ tịch thành phố, không đáng gì.
Nói xong nhìn Vương Liên Hoa hỏi:
- Anh nói một chút về chuyện của điền trà đi.
- Là thế này, điền trà của Lang Đình chúng tôi quả thực rất có tiếng. Nghe nói một ông chủ buôn trà nổi tiếng ở Phổ Hải từng đến Lang Đình, nói là muốn đầu tư hợp tác khai thác ớn, phát triển điền trà của Lang Đình. Chuyện này ban đầu là một chuyện tốt, Chủ tịch địa khu Giang khi đó cũng rất quan tâm. Tuy nhiên vừa mới đề xuất việc này đến Bí thư Điền, Bí thư Điền đã gạt đi.
Vương Liên Hoa nói.
- Là chuyện tốt sao bí thư Điền lại gạt đi, chẳng lẽ kinh tế Địa khu Nam Lĩnh phát triển bí thư không vui, đây là thế nào?
Kiều Báo Quốc hừ nói.
- Nghe nói điền trà phạm húy bí thư Điền.
Vương Liên Hoa cười thần bí nói.
- Việc này là như thế nào?
Diệp Phàm không kìm nổi cũng hỏi.
- Ha ha, Bí thư Điền viết là Điền thôi.
Thôi Đỉnh ngồi bên cạnh thản nhiên cười nói.
- Việc này cũng có thể nói sao, thật sự buồn cười.
Diệp Phàm không kìm nổi hừ nói.
- Tất nhiên,
Tằng Thu Lâm vuốt cằm, nhìn mọi người rồi nói:
- Điền Chí Không rất tin vào phong thủy, đó là bởi vì cha chính là một ông thầy địa lý.
Mộ của gia đình lớn đều xây trên núi, chỉ có mộ của nông dân là xây dưới ruộng. Điền trà cũng ở dưới ruộng, có phải là phạm vào mộ của nông dân?
Và nếu như không nói nông dân. Ông chủ ở Phổ Hải muốn khai thác, phát triển điền trà thì không phải là đào đất vườn trà sao.
Đào đất này có thể phạm vào phong thủy của nông dân. Bởi vì cùng nông dân tranh giành phong thủy thôi.
- Không đúng, nông dân làm ruộng không phải cũng đào đất sao. Chẳng lẽ như thế cũng xung với phong thủy. Điền Chí Không cũng không thể không cần cây lúa chứ?
Kiều Báo Quốc có chút nghi ngờ khó hiểu.
- Ha ha, không giống nhau.
Thôi Đỉnh lắc lắc đầu, nhìn Kiều Báo Quốc một cái cười nói:
- Lúc già đi thì sinh ra gạo để mình ăn. Còn cây trà phải khai thác phát triển.
Lúc trước ông chủ đó nói muốn làm cho cây trà nổi tiếng cả nước, ra thế giới. Nếu ra nước ngoài thì điền trà có phải đi ra nước khác không?
Việc này cũng có thể nói là điền trà có thêm nông dân phong thủy. Ở đây vẫn giữ một chút, đổi tới đổi lui vẫn là ở đất của nông dân có phải không?
Bởi vì cha của Bí thư Điền cho rằng, địa khu Nam Lĩnh là thổ địa của nông dân. Nước phù sa không chảy đến ruộng của người ngoài.
Tuy nhiên, đây không phải là bán ra nước ngoài sao? Đó không phải là phong thủy của nông dân chia cho nước ngoài sao? Phong thủy bị người nước ngoài lấy đi rồi, phong thủy của nông dân sẽ thiếu đi rất nhiều. Tất nhiên đồng chí Điền Chí Không sẽ không đồng ý.
- Ngụy biện cũng có thể nói có lý được như thế, thú vị.
Diệp Phàm có chút cảm thán.
- Hừ, vài ngày nữa tôi đến Lang Đình, nếu thật sự có khả năng, chúng ta mới ông chủ ở thành phố Phổ Hải kia trở lại. Thực sự là loạn, sinh lợi mà lại bị chụp mũ phong thủy nông dân gì gì. Tôi cũng không tin Điền Không có thể nói được gì.
Kiều Báo Quốc lạnh lùng hừ nói.
- Không nên, anh vừa đến đã gây xung đột với Bí thư Điền. Vả lại Lang Đình có mấy chục nghìn nhân khẩu có ba phần là họ Điền. Chắc Điền Chí Không nói một câu, có lẽ điền trà sẽ thành củi đun của nông dân.
Cứ như vậy, không chỉ không phát triển được điền trà, mà chúng ta muốn uống trà cũng không có cơ hội.
Tằng Thu Lâm khuyên, nhăn mặt thở dài.
- Người phụ trách Đảng và quần chúng Điền Tháp Sơn cũng giống Điền Chí Không đúng không?
Kiều Báo Quốc hỏi.
- Ừ, tuy nói Điền Chí Không và Điền Tháp Sơn không có mối quan hệ thân thích trực tiếp.
Nhưng loanh quanh bảy tám đời thể nào cũng thân thích.
Hơn nữa, nghe nói Điền Tháp Sơn trước kia vẫn là lãnh đạo của Điền Chí Không. Sau khi Điền Chí Không lên chức bí thư vẫn khá quan tâm đến lão già này.
Trong các ủy viên Địa ủy, hai người họ phối hợp, được gọi là nhị Điền ở Địa ủy Nam Lĩnh. Cho nên, mới có thể ép Chủ tịch Giang không ngóc đầu được.
Tằng Thu Lâm thở dài, vẻ mặt nghiêm trọng. Xem ra trong hội nghị thường vụ địa ủy trước đây nhị Điền ép rất thảm.
- Mặc kệ, chỉ cần lộ thì kệ y. Nếu muốn ngăn tôi phát triển kinh tế, chúng ta sẽ không đớn hèn. Tôi cũng không phải giống Chủ tịch Giang trước kia.
Kiều Báo Quốc hừ một tiếng.
Trong lòng Diệp Phàm lắc lắc đầu, thầm nói Kiều Báo Quốc chắc sẽ ngã. Tranh giành với một bí thư là vô ích
Người họ Điền này sẽ không quan tâm đến nhà họ Kiều ở Bắc Kinh. Tuy nhiên, để y gặp một lần cũng tốt.
Nếu không, cả ngày kiêu ngạo hoành tráng rằng người đi ra từ nhà họ Kiều là thứ nhất thiên hạ. Ngọc không mài không nên thân. Kiều Báo Quốc tất nhiên cũng phải để y ngã một lần.
Buổi chiều ngày hôm sau, Tằng Hoa gọi điện thoại đến nói là đã điều tra xong mọi việc có thể chính thức xuống bắt người.
Hai đoàn gặp nhau trên đường. Tằng Hoa đi hai chiếc xe, tất cả đều mặc thường phục.
- Bí thư Tằng, việc này vất vả cho anh.
Diệp Phàm từ xa giơ tay ra cảm ơn.
- Không vất vả, đây là việc chúng ta phải làm.
Vẻ mặt Tằng Hoa khiêm tốn nói.
- Sự việc có giống như phán đoán của chúng tôi?
Diệp Phàm cùng Tằng Hoa đi đến ven đường hỏi.
- Đúng thế, hơn nữa chúng tôi điều tra, tiền đồng kia đã bị Trương Mạo Lâm bán đi bốn đồng, được một khoản tiền. Còn có một đồng chưa bán, nghe nói Trương Mạo Lâm chê đối phương ra giá thấp. Đang treo giá thôi. Nếu không, sao Trương Mạo Lâm vẫn không buông tha lão Phạm.
Tằng Hoa vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đứng trước tiền mấy người không động lòng, huống chi lại ở một nơi nghèo nàn lạc hậu này. Chủ tịch xã Trương có quyền thế trong tay, tự cho là mình lấy cũng không việc gì. Tuy nhiên chứng cứ có không? Như người làm chứng bán tiền?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh yên tâm, toàn bộ đã đầy đủ, lão già này chắc chắn sẽ đi tù vài năm.
Tằng Hoa thản nhiên hừ nói. Cả đoàn người lên xe, đi thẳng đến xã Lâm Trì huyện Lang Đình.
Tới Lang Đình đi một chút thì dừng. Diệp Phàm đi dạo một chút, thấy đúng là trà dưới ruộng rất nhiều. Tuy nhiên hình như cũng chưa hề có khuôn khổ, đông một mảng, tây một mảng, không có cái quy hoạch gì, không có hình dạng nào.
Xe đến xã Trì Lâm, Diệp Phàm bảo Trần Quân gọi Thúy Nhi. Mọi người gặp nhau sau đó đi thẳng đển Ủy ban nhân dân xã.
Trì Lâm là xã nghèo nhất huyện, nghe nói nhân khẩu cả xã có bốn năm nghìn, thu nhập hàng năm thấp. Huyện Lang Đình là huyện nghèo, Trì Lâm còn là xã nghèo hơn. Có thể thấy Trì Lâm nghèo.
Dọc đường đi Diệp Phàm chỉ thấy nhà gỗ vách đất, không khác gì huyện Ma Xuyên trước kia. Nhà xây thưa thớt không nhiều lắm.
Nhưng Ủy ban nhân dân rất được, là tòa nhà xây ba tầng khác với nhà ở đều xây dựng tường đất. Nghèo còn được như thế Diệp Phàm hết chỗ nói rồi.
Mọi người xuống xe.
- Văn phòng của Chủ tịch Trương Mạo Lâm ở tầng bà, Bí thư Đảng ủy xã Thái Xa ở tầng hai.
Vừa đi Tằng Hoa vừa nói với Diệp Phàm.
- Tại sao lại như vậy. Đảng lãnh đạo chính quyền, theo quy định, văn phòng của Bí thư Đảng ủy phải ở trên. Xã Trì Lâm cũng mới xây, văn phòng của chủ tịch xã sao ở trên văn phòng của Bí thư?
Diệp Phàm kinh ngạc, nhìn Tằng Hoa hỏi.
- Có phải bí thư Thái ở tầng hai vì tâng ba hơi nóng?
- Ha ha, không phải, nóng có thể lắp điều hòa không khí.
Tằng Hoa cười thần bí nhìn Diệp Phàm không nói gì thêm.
Diệp Phàm cũng không hỏi tiếp. Trong lòng đoán được một chút. Đơn giản là chỗ dựa sau lưng Chủ tịch xã Trương vững chắc hơn Bí thư Thái.
- Tuy nhiên, Trương Mạo Lâm cũng quá kiêu ngạo, làm như vậy phạm vào điều tối kỵ của quan trường.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Bối cảnh mới là hết thảy. Quy củ chưa là gì. Quy củ cũng do con người đặt ra có phải không? Nếu cứ theo quy củ thì lấy gì để giữ công bằng.
Tằng Hoa thản nhiên cười.
- Vậy bắt chủ tịch Trương có phải có chút khó khăn không?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi nhìn Tằng Hoa liếc mắt một cái.
- Thiếu gia Diệp giao chuyện khó mấy tôi cũng phải bắt.
Thái độ của Tằng Hoa kiên quyết.
- Ha ha, phiền anh rồi.
Diệp Phàm nói xong, mấy người lên tầng ba.
- Ôi là Bí thư Tằng, đến kiểm tra công tác cũng không thông báo một tiếng.
Lúc này một người đàn ông trung niên mập mạp từ xa đã chào Tằng Hoa.
- Ha ha, là bí thư Thái, chúng tôi lần này tiện xuống đây, không phải kiểm tra công tác nên không làm phiền đến Bí thư.
Tằng Hoa thản nhiên cười nói.
- Bí thư Tằng, hôm nay nghe nói bên Nam Sơn có lợn rừng, nếu có thời gian đi săn một chút. Nếu trúng buổi tối có thể có nồi thịt.
Lúc này từ trên cầu thang có một cảnh sát bước xuống, chắc là cảnh sát xã Trì Lâm vừa mới nghe tin vội vã xuống, từ xa đã nói với Tằng Hoa.
- Diệp thiếu gia, anh xem, có muốn đi làm mấy phát súng thư giãn cánh tay một chút không?
Tằng Hoa quay đầu hỏi Diệp Phàm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1617: Chủ tịch xã và Bí thư cấp trên.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Ba chữ Diệp thiếu gia khiến mọi người có mặt phải ngơ ngác nhìn nhau.
Được gọi là Diệp thiếu gia trước mặt đồng chí Tằng Hoa, hẳn gia thế của người này cũng không phải hạng vừa.
Tằng Hoa là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, trong nhà của Diệp thiếu gia kia chắc chắn phải có nhân vật lợi hại hơn cả Tằng Hoa, ít nhất chắc cũng phải cán bộ cấp giám đốc sở. Cấp giám đốc sở, đối với những người dân nghèo của xã Trì Lâm này là nhân vật vô cùng lớn.
Cho nên, nhìn Diệp Phàm, ánh mắt của mấy vị cán bộ xã kia cũng nóng hẳn lên.
Tuy nhiên, Tằng Hoa không giới thiệu, mấy cán bộ xã Trì Lâm kia đành phải thu lại trí tò mò.
Chào hỏi xong Tằng Hoa đi thẳng lên tầng ba.
Bí thư Thái và người cảnh sát kia cũng theo Tằng Hoa lên tầng. Còn các cán bộ xã khác không có chỉ thị của Bí thư Thái tuy đều muốn đi theo nhưng không dám.
Rất nhanh đã đến văn phòng của Chủ tịch xã, thấy cửa không đóng, một giọng nói từ bên trong truyền ra rất đặc biệt.
Đương nhiên, dễ nghe phải để trong ngoặc kép, đến ca từ để bị sửa lại.
- Chủ tịch xã, mấy ngày hôm trước lên núi xuống thôn hái được nhiều thứ nhỉ?
Giọng một người đàn ông cười trêu.
- Đúng thế, cậu nhóc, bố hái được gì liên quan gì đến cậu. Có phải mình không hái được thì ghen tị không, ha ha ha …
Chủ tịch xã Trương phá lên cười, giọng nói rất bỉ ổi. Ngoài hành lang bí thư Thái nhíu mày nhìn Tằng Hoa. Đang muốn lên tiếng, nhưng Tằng Hoa khoát tay áo dừng bước.
- Chủ tịch xã người ta là ai, là nhân vật số một của xã ta, cái gì không hái được. Là ông chủ của mọi thứ ở Trì Lâm này.
Một giọng khác cười nói.
- Đúng thế, đúng thế.
Giọng nói ban nãy vang lên.
Bí thư Thái đang đứng ở hành lang mặt càng nhăn lại. Hơn nữa, trong mắt có chút phẫn nộ.
Tức giận cũng là bình thường, không ngờ có người ngang nhiên rêu rao địa vị của mình. Chủ tịch xã Trương là nhân vật số một thì Thái Xa là cái rắm ư?
Hơn nữa, những câu nói này lại được Bí thư Tằng nghe được. Nếu bình thường không phải lãnh đạo nghe được Thái Xa sợ thế lực của chủ tịch Trương còn có thể nhịn một chút.
Lúc này lãnh đạo ở đây, còn mặt mũi nào mà nhịn. Cho nên, bí thư Thái cuối cùng không kìm nổi, đi đến cửa hừ nói:
- Đang giờ làm việc không nghiêm túc, không thể tưởng tượng nổi.
- Là giọng của Bí thư Thái.
Giọng người thanh niên trêu chọc kia có chút bối rối, dù sao Thái Xa là người được huyện ủy và Ủy ban nhân dân đồng ý là nhân vật số 1. Tuy nói chủ tịch xã quyền lực lớn, bối cảnh sâu nhưng mạnh mẽ, cứng rắn như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật này.
- Trịnh Thác, khi nào thì anh thành con chuột?
Lúc này giọng Trương Mạo Lâm vang lên.
- Xã… chủ tịch xã, tôi không phải là con chuột.
- Không phải là con chuột, sao gan lại bé như thế, bí thư Thái cũng không phải là anh hùng, cậu sợ cái gì.
Trương Mạo Lâm vừa nghe xong giọng của Thái Xa hừ nói, cảm thấy Thái Xa có gan hay không?
Không ngờ dám nói thế trước mặt mình. Cho nên Thái Xa tức giận rồi, hừ một cái đẩy cửa.
- Trương Mạo Lâm, anh nói cái gì?
Thái Xa vừa bước đến cửa, chỉ vào người trong phòng hừ nói.
- Tôi nói cái gì Bí thư Thái, chẳng lẽ chính anh thừa nhận anh là anh hùng?
Đáng buồn cười, Bí thư cũng không thể không cho người ta nói, hống hách như thế nào cũng không thể một bàn tay che trời như vậy.
Trương Mạo Lâm hôm nay giống như ăn phải đạn, không ngờ chửi chó má.
- Anh mắng ai? Anh không phải là anh rể của Bí thư huyện ủy sao. Nếu không phải có bí thư Tống, anh cũng chẳng là cái gì. Dù thế nào tôi vẫn là nhân vật số một của xã Trì Lâm. Anh đi quản lý chính quyền đi.
Nói đến đây, Thái Xa nhìn Tằng Hoa một cái, nghiến răng, nói:
- Từ hôm nay anh chuyển văn phòng xuống tầng hai đi.
Xem ra đồng chí Thái Xa nợ mới hận cũ từ xưa đến nay cuối cùng bùng phát. Người này cũng bằng bất cứ giá nào. Xem ra vì thể diện, ai cũng chó cùng rứt giậu.
- Tôi thế, anh có sao? Anh Thái, đừng tưởng là bí thư có thể làm gì. Hôm nay tầng ba là chỗ ngồi của tôi. Nếu có bản lĩnh thì phản ánh lên trên đi, tôi muốn xem sẽ như thế nào.
Trương Mạo Lâm cũng không vừa mắng.
- Ha ha, chủ tịch xã vẫn là Phật Như Lai đầu.
Một giọng nói khác vang lên.
- Tiểu Lâm Tử nói rất hay, mấy trăm năm đạo hạnh không đủ trình độ đấu với tôi.
Giọng Chủ tịch xã Trương giống như Đức phật tổ vang lên khiến Trần Quân không kìm nổi bật cười.
- Trương Mạo Lâm, anh… anh…
Thái Xa bị ép, không làm gì được, giơ tay bám vào cánh cửa, tức giận đến run cả người. Đầu cũng có chút choáng, không cả đứng vững.
- Bí thư Thái, vào phòng ngồi đã.
Diệp Phàm thản nhiên cưới, bước lên đỡ Thái Xa vào phòng.
Thấy bên trong một người đàn ông đầu hói đang ngồi trên một chiếc ghế sang trọng. Đối diện có hai người đàn ông đang đứng, cười nịnh bợ.
Diệp Phàm đỡ Thái Xa ngồi xuống sô pha gần tường. Lúc này cả đám người Tằng Hoa cũng bước vào văn phòng.
Tuy nhiên, bộ mặt của Tằng Hoa không có tiếng ở đây, chắc là Trương Mạo Lâm không biết Tằng Hoa. Y vẫn ngồi ở ghế ông chủ.
Hơn nữa, còn tự đắc xoay ghế một cái, hừ nói:
- Các anh là ai, sao vô cớ vào văn phòng của tôi. Thật kỳ cục, có việc thì phải gõ cửa, không cho phép sao có thể tùy tiện vào?
Việc này cũng bình thường, lãnh đạo xã không biết lãnh đạo Địa ủy là bình thường. Cả hai căn bản là không cùng cấp bậc kém nhau vài bậc. Vả lại, Tằng Hoa nhậm chức chưa lâu.
- Anh là Trương Mạo Lâm?
Diệp Phàm nhìn Trương Mạo Lâm hừ một tiếng.
- Gọi là Chủ tịch xã Trương, Mao Lâm là tên anh có thể gọi sao, khốn khiếp.
Chắc đây là người có tên Trịnh Thác, thấy cơ hội nịnh bợ khó có cũng không thể bỏ qua. Y nhìn Diệp Phàm một cái, thấy hắn trẻ tuổi, y lập tức nói với Diệp Phàm.
- Bốp!
Một tiếng vang lên giòn tan. Trịnh Thác bị Diệp Phàm tát cho một cái ngã vào tường. Tiếng tay rất nhẹ, tiếng động là tiếng Trịnh Thác va vào tường.
- Trời đất, đánh người, mày không muốn sống nữa có phải không?
Trương Mạo Lâm đứng vụt dậy, chỉ vào Diệp Phàm gào lên. Vừa lúc đó người cảnh sát bước vào nói:
- Đồn trưởng Lý, anh đến đúng lúc lắm, còn không bắt người lại.
Đồn trưởng Lý vừa đi vệ sinh về, nghe Trương Mạo Lâm nói sau đó nhìn thấy người y chỉ là Diệp Phàm lập tức giật mình hỏi;
- Bắt người, là bắt hắn sao Chủ tịch xã Trương?
- Ngoài hắn còn ai vào đây? Mẹ nó, dám đánh người trong văn phòng của tôi, người này tên gì cũng không cần biết. Bắt, dám hung hăng đánh người bắt cho tôi.
Trương Đại Lâm hung hăng nói.
- Việc này…
Đồn trưởng Lý do dự nhìn Tằng Hoa một cái, tất nhiên là kéo dài thời gian, thấy Tằng Hoa không nói gì, sở trưởng Lý khó xử. Thầm nói, Bí thư Tằng gọi là Diệp thiếu gia, tôi dám bắt hắn sao? Không khác gì không muốn sống.
- Đồ quỷ, tôi phải dạy cho anh một bài học nên thân, Dám mắng tôi.
Diệp Phàm tức giận bước lên, quả nhiên Trương Mạo Lâm tức giận. Y muốn ra tay trước để chiếm ưu thế nên giơ tay định tát Diệp Phàm.
- Bí thư Tằng, tôi chính là tự vệ.
Diệp Phàm cười nói, giơ bàn tay đỡ tay của Trương Mạo Lâm. Tiếp theo là liên tiếp mấy chiêu, đây gọi là làm nhiều việc cùng một lúc.
Khi Diệp Phàm buông tay, Chủ tịch xã Trương mặt không còn gọi là mặt nữa. Máu mũi chảy ròng ròng, bên trái còn xưng lên, giống như là bị phù.
- Cú cuối cùng.
Diệp Phàm vừa dứt lời, một chân đá đến. Trương Mạo Lâm kêu thảm thiết một tiếng, ôm bụng ngồi xuống.
- Thằng nhóc, dám đánh tôi, con mẹ nó, biết tôi là ai không?
Trương Mạo Lâm giơ tay trái ra chỉ vào Diệp Phàm.
- Ha ha, Phó bí thư Diệp không đánh anh, vừa rồi là tự vệ. Tự vệ biết không? Chính là anh đánh hắn hắn không thể không tự vệ. Vừa rồi ở đây tất cả mọi người đều thấy, là Chủ tịch xã Trương đánh bí thư Diệp, bí thư Diệp không có cách nào, chỉ là tự vệ.
Trần Quân cười gượng, không ngờ tốt bụng nâng chủ tịch xã Trương dậy.
Vừa nói còn như vừa biểu diễn. Vừa nói vừa xoa xoa nhẹ vài cái lên cạnh sườn của chủ tịch xã Trương.
Chủ tịch xã Trương muốn lên tiếng, miệng cũng bị Trần Quân bịt lại.
Chủ tịch xã Trương đau đến mức nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra. Khi Trần Quân buông y ra, người này đã thành con chi chi, không đứng dậy nổi.
Mấy người Thái Xa đứng cạnh nhìn, tất nhiên là thích thú. Tay Thái Xa cũng nắm chặt lại, xem chừng là còn hận không đấm được.
- Thúy Nhi, đi lên cho y vài cái. Đôi với loại chó này, cô không cần phải khách khí.
Diệp Phàm thản nhiên nhìn Thúy Nhi cười.
- Tôi… tôi không dám, y là chủ tịch xã.
Thúy Nhi nghĩ một chút, vẫn lắc lắc đầu không dám tiến lên.
- Không việc gì, có Bí thư Tằng ở đây, chủ tịch xã tính cái gì. Vua phạm pháp cũng giống như thường dân, huống chi một chủ tịch xã. Cô cứ bước lên đá mấy đá đi, bảo đảm không việc gì.
Diệp Phàm nói đến đây nhìn Tằng Hoa một cái, hỏi:
- Bí thư Tằng, có phải thế không?.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1618: Chỗ này không thể đá.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Ha ha, nếu khi bắt giữ tội phạm mà tội phạm chống lại lệnh bắt các đồng chí cũng không thể không áp dụng một số phương pháp đặc biệt. Việc này đều vì công việc, vì an toàn của các đồng chí thôi.
Tằng Hoa thản nhiên cười cười. Hai người cảnh sát mặc thường phục vừa nghe thấy lập tức tiến lên nắm lấy hai tay của Trương Mạo Lâm.
- Các anh muốn gì, buông ra, buông tôi ra, tôi các anh cũng dám bắt sao?
Trương Mạo Lâm liều mình giãy dụa, chân tay đá loạn xạ.
- Muốn chống lại lệnh bắt có phải không?
Một người cảnh sát mặc thường phụ hừ một tiếng, hung hăng nắm lấy tay.
- Đi lên, đá cho mấy đá.
Diệp Phàm nhìn Thúy Nhi một cái rồi nói:
- Hiện tại là cô đang giúp đỡ cơ quan công an bắt giữ tội phạm, nhanh thể hiện một chút.
Thúy Nhi vừa nghe quả nhiên động tâm. Nghĩ đến tình trạng thê thảm của cha mình, nghĩ đến việc chủ tịch xã Trương mang đến tai họa cho người nhà mình. Thúy Nhi dũng cảm liều mạng xông lên. Đá vào chủ tịch xã Trương đã bị bắt, Chủ tịch xã Trương lúc này giống như bì lợn hay bao cát.
Thúy Nhi đá điên cuông, không ngờ đã mấy đã vào khố của Trương Mạo Lâm.
- A! A. Dừng tay, đây không phải là chỗ có thể đá, đá hỏng rồi thì.
Trương Mạo Lâm kêu lên thảm thiết, muốn giơ tay che khố. Tuy nhiên tay bị hai cảnh sát nắm chặt, căn bản là không làm gì được. Nhìn Thúy Nhi loạn đá có thể thấy Trương Mạo Lâm chắc không thể vui vẻ trong một năm rưỡi.
Bởi vì, chỗ đó của chủ tịch xã Trương thiếu chút nữa bị Thúy Nhi xé vỡ. Cả khóa kéo cũng bị rách. Mấy sợi lông cũng lặng lẽ lộ ra.
- Đồ chó.
Thúy Nhi hung hăng nhổ nước bọt lên người chủ tịch xã Trương mới ngừng lại. Diệp Phàm và Trần Quân đứng bên cạnh nhìn có chút kinh hãi. Thầm nói “Phụ nữ không tức giận, tức giận thì còn độc hơn nam giới”. Liều mạng thật. Đồng chí Trương tự cầu phúc đi.
- Đưa đi.
Tằng Hoa vung tay lên hừ nói.
- Bí thư Tằng, đến Lang Đình cũng không thông báo, ha ha.
Lúc này từ ngoài hành lang một giọng nói vang lên.
- Là Bí thư Tống, ha ha ha. Tôi đến có việc, ngại phiền Bí thư Tống.
Tằng Hoa thản nhiên cười nói.
Không lâu một đám người tiền vào. Người đi đầu thân hình cao lớn giống như tháp sắt. Tuy nhiên, trên mặt ngoài thịt không thấy chút xương nào.
Xem ra, chăm sóc cũng không tồi. Diệp Phàm đoán chắc đây chính là Bí thư huyện ủy Lang Đình Tống vừa rồi Thái Xa vừa nói. Cũng chỉnh là anh rể của Trương MạoLâm. Tới thật đúng lúc, chắc cũng có người vừa thông báo, hẳn là người này không có ở huyện, gặp đúng lúc.
- Anh rể, tôi tôi…
Vừa thấy Tống Cương vừa đến, Chủ tịch xã Trương giống như gặp được mẹ, không ngờ khóc ầm lên.
Nhìn thấy mặt Trương Mạo Lâm bầm tím, máu mũi còn chưa kịp khô. Tống Cương không ngờ không tức giận, chỉ nhíu mày, thản nhiên nói:
- Bí thư Tằng có chuyện gì vậy?
- Cậu nói đi.
Tằng Hoa thản nhiên nhìn một đồng chí bên cạnh nói.
- Bí thư Tống, tôi là Vương Căn, là người phụ trách đội Cảnh sát hình sự của cục Công an địa khu. Trước đó không lâu nhận được báo án của lão Lang ở Trì Lâm. Người bị tốt cáo chính là đồng chí Trương Mạo Lâm.
Vương Căn nói.
- Tố cáo y cái gì, nực cười. Chắc vì Trương Mạo Lâm phạt Phạm Gia Khoản tiền vì việc vi phạm kế hoạch hóa gia đình. Đây là chính sách phạt của quốc gia. Chuyện như vậy đội cảnh sát hình sự của các anh cũng quan tâm, thật là buồn cười.
Tống Cương nhìn đội trưởng Vương một cái thản nhiên hừ nói.
- Không phải việc này, là tố cáo Trương Mạo Lâm cướp bóc và xui khiến người khác đánh bị thương.
Đội trưởng Vương lắc đầu nói. Cũng giải thích một chút.
Bởi vì Tống Cương chỉ là bí thư huyện ủy của một huyện nghèo khó như Lang Đình, cũng không phải là ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Nhưng năng lượng của Tống Cương rất lớn, bởi vì y là học sinh của đương nhiệm Bí thư Địa ủy Điền Chí Không. Nghe nói Điền Chí Không đi lên từ giáo sư. Quan hệ hai người rất thân thiết. Tống Cương là con chó trung thành của Điền Chí Không.
- Ha ha…
Tống Cương không ngờ mỉm cười, những người đi theo y thấy lãnh đạo cười cũng cười. Lập tức hành lang vang rộn tiếng cười.
- Buồn cười sao?
Lúc này Tằng Hoa đột nhiên hừ nói. Tống Cương lúc này mới nhớ ở đây còn có một vị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Địa khu. Mọi người lập tức im lặng.
Tống Cương cười vài tiếng mới dừng lại. Y nhìn Vương Căn một cái hừ nói:
- Làm chủ tịch xã chém giết, cướp bóc, còn đánh người bị thương, đây không đáng buồn cười thì là cái gì?
Đội trưởng Vương, chuyện này rõ ràng là vu cáo hãm hại, anh cũng tin sao. Tôi thật không hiểu, Cảnh sát hình sự Cục công an thành phố các anh ruốt cuộc làm gì?
Xem thế này các anh đến là để bắt người đi. Thật sự là rất buồn cười. Hiện tại, các đồng chí ở địa phương làm việc khó khăn.
Dân thường đều là anh cả, không đắc tội nổi. Vì đất nước mà đắc tội với bọn họ, bọn họ ngã xuống đất còn muốn tố cáo, sinh sự gây phiền cho anh.
Đội cảnh sát hình sự các anh hẳn là biết việc này, hẳn là phải bảo vệ cán bộ chúng ta. Có người nói dân chúng là một tập hợp yếu, tôi nói nhé, hiện tại dân chúng không giống như trước kia.
Bọn họ đã hùng mạnh rồi, không phải là một tập hợp yếu. Ngược lại một số nhân viên chính quyền yếu thế. Bọn họ mới là người cần được bảo vệ. Tôi hi vọng đội cảnh sát hình sự các anh có thể phân rõ tốt xấu, đừng không tìm hiểu nghe gì biết vậy.
Tống Cương vừa nói xong còn nhìn Tằng Hoa một cái, bình tĩnh thong dong giống như không coi Tằng Hoa ra gì.
- Ai nên được bảo vệ, ai là tập thể yếu, việc này còn phải xem xét. Nhiệm vụ của cơ quan công an chúng tôi là bảo vệ người bị hại.
Mặc kệ ai là người bị hại chúng tôi đều phải bảo vệ. Không thể nói Trương Mạo Lâm là Chủ tịch xã có thể bỏ qua.
Mặc kệ là ai, phạm pháp đều bị xử lý theo pháp luật.
Tằng Hoa thản nhiên hừ một tiếng, sau đó nhìn Tống Cương nói:
- Tôi còn có việc, không hàn huyên với anh. Đội trưởng Vương, đưa người đi.
- Bí thư Tằng, tôi nói nhiều như vậy anh còn muốn dẫn người đi thế là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự muốn ngăn cản cán bộ xã Trì Lâm đúng không?
Tống Cương tức giận người này ỷ vào có quan hệ với Bí thư Điền Chí Không, không ngờ cáu lên.
- Thật buồn cười, cơ quan Công an người ta phá án, liên quan gì đến ông.
Tuy ông là bí thư huyện ủy huyện Lang Đình nhưng không có quyền can thiệp vào việc phá án của cục Công an địa khu. Nếu ông là cục trưởng cục Công an thì Bí thư Tằng đi đâu?
Diệp Phàm thấy thế nhìn Tống Cương lạnh lùng nói. Hơn nữa, Diệp Phàm rất ác, đâm thẳng vào chỗ đau của Tằng Hoa.
Vì Diệp Phàm thấy Tằng Hoa có chút yếu ớt. Làm ủy viên Địa ủy, là cán bộ cấp phó Giám đốc sở sao lại sợ một Bí thư huyện ủy. Đây căn bản là đầu đuôi lẫn lộn.
- Anh chui ở đâu ra mà nói như vậy. Đây là huyện Lang Đình, câm miệng cho tôi.
Tống Cương tức giận, ra oai giống như vua.
- Tôi từ tỉnh thành đến, một bí thư huyện như anh khoe khoang gì trước mặt tôi. Còn chui ở đâu ra, chui cái đầu anh.
Diệp Phàm cố ý chọc, kiêu ngạo hơn lão Tống gấp trăm lần.
- Tỉnh thành tới, đồng chí?
Tống Cương hơi sửng sốt nhìn Diệp Phàm một cái.
Cảm thấy người này mặc dù từ tỉnh thành đến, nhưng với tuổi này cấp bậc cũng không cao.
- Thành ủy thành phố Thủy Châu Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn Tống Cương một cái hừ lạnh nói.
- Thành ủy thành phố Thủy Châu Diệp Phàm, không phải là trông cửa quét rác ở Thành ủy Thủy Châu chứ. Ha ha ha. Loại này cũng khoe khoang, nghĩ là làm việc ở thành ủy đã lên trời. Buồn cười…
Lúc này, một người đứng bên cạnh Tống Cương thấy Tống Cương nháy mắt với y đột nhiên lên tiếng tung ra một câu nói. Lập tức làm cả hành lang vang lên tiếng cười.
Bốp.
Một tiếng bạt tai vang lên.
Người vừa trêu chọc Diệp Phàm má đỏ lên, vẻ mặt ngạc nhiên chỉ vào Trần Quân quát:
- Con mẹ mày, dám đánh bố. Tôi là trưởng công an huyện Lang Đình.
- Đánh mày là đúng, mày là cái gì. Chó mù mắt, dám mắng đại ca Diệp. Nói mày có tin không, mày không phải là trưởng công an huyện Lang Đình sao, đại ca Diệp có thể chỉ nói một câu là anh ra quét đường. Mẹ nó, một trưởng phòng nhỏ cũng dám kiêu ngạo.
Trần Quân không phải người trong cơ quan nhà nước, nói toàn lời thô tục chỉ vào người thanh niên kia mắng thích thú vô cùng.
- Ha ha, nên đánh, Phó Bí thư Thành ủy thành phố Thủy Châu cũng dám mắng như thế.
Tằng Hoa nói đến đây nhìn người thanh niên kia một cái hừ nói:
- Đồng chí Dương Lương Dân, anh đúng là có mắt như mù. Về đeo kính mắt vào đi, lần sau đừng ăn nói ngông cuồng.
Nói đến đây Tằng Hoa nhìn đội trưởng Vương nói
- Đi!
Sau khi nói xong nhìn Bí thư Tống Cương và trưởng phòng Dương một cái hừ nói:
- Trưởng phòng Dương, về viết kiểm điểm, phải nhớ kỹ, nghiêm khắc nhận sai lầm của mình.
Nếu không, chức trưởng phòng của anh, tôi nghĩ có thể chuyển…
- Tằng… bí thư Tằng….
Dương Lương Dân cuối cùng cúi đầu, không thể tưởng tượng được vốn định làm tốt trước mặt Bí thư Tống một chút, không ngờ gặp phải Phó bí thư tỉnh thành.
Đó là cán bộ cấp Giám đốc sở, tuy nói hắn không quản được việc của huyện Lang Đình, nhưng hắn tuổi trẻ như thế đã là cán bộ cấp Giám đốc sở.
Mặc dù Dương Lương Dân mắt mù cũng biết sau lưng người này có chỗ dựa đặc biệt mạnh. Nếu thực sự làm cho người ta tức giận, mũ của mình đúng là có thể bay.
Mà Tống Cương nhất thời chưa kịp phản ứng lại, y có chút kinh ngạc. Mắt nhìn theo Diệp Phàm và Tằng Hoa lái xe đi.
- Ha ha, thật thoải mái.
Vừa ngồi vào xe Tằng Hoa không ngờ cười to.
Hình như là không giả, thật sự sảng khoái.
- Ha ha…
Diệp Phàm mỉm cười hai tiếng, nhìn Tằng Hoa một cái nói:
- Vị Tống Cương vừa rồi hình như rất kiêu ngạo nhỉ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1619: Thằng nhóc này khoe khoang.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Đương nhiên kiêu ngạo, Tống Cương là học sinh của Điền Chí Không, cậu nói có kiêu ngạo không?
Tằng Hoa nói nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:
- Ở Nam Lĩnh này, ngoài Điền Chí Không nói Tống Cương nghe ra, những lãnh đạo khác y không coi ra gì.
Năm trước, Phó chủ tịch thường trực địa ủy Mâu Tư Tín chỉ phê bình y vài câu, không ngờ y cãi lại trước mặt mọi người.
Cuối cùng Phó chủ tịch thường trực Mâu thiếu chút nữa ngượng mặt, việc này đến tai Bí thư Điền, cuối cùng như thế nào, Tống Cương chỉ bị gọi lên phê bình vài câu.
Từ đó tất cả mọi người đều biết, Điền Chí Không quý mến Tống Cương. Cho nên làm người này càng ngày càng kiêu ngạo.
Không nói dối Diệp thiếu gia, trước kia tôi đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố. Khi đến huyện Lang Đình. Tống Cương khi đó là chủ tịch huyện, y chưa bao giờ để ý đến tôi.
Hơn nữa, có việc tìm y, y còn bày đặt. Rất nhiều các đồng chí Địa ủy đều từng chịu đựng Tống Cương.
- Người như thế chỉ là tiểu nhân đắc chí thôi. Tôi nghĩ y đắc chí nhất thời mà không thể đắc chí một đời. Tôi tin rằng, mùa đông của Tống Cương vừa đến.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Việc này, chỉ cần Điền Chí Không tại vị một ngày, Tống Cương sẽ không việc gì.
Tằng Hoa thở dài nói:
- Không có cách nào, biết làm sao.
- Ha ha..
Diệp Phàm thản nhiên cười, nhìn Tằng Hoa một cái nói:
- Việc nhà họ Phạm kính nhờ Bí thư Tằng. Tôi hi vọng trước khi tôi đi có thể chuyển việc của Trương Mạo Lâm sang viện kiểm sát. Nếu về sau có gì phiền toái, Bí thư Tằng cứ điện thoại cho tôi.
- Việc này là nên như vậy. Có thể làm việc vì Diệp thiếu gia là vinh hạnh của tôi.
Tằng Hoa hạ mình nịnh Diệp Phàm.
Diệp Phàm cùng Thúy Nhi về nhà. Bởi vì cha Thúy Nhi phát hiện cây trong rừng làm Diệp Phàm chú ý. Nếu đó là vật đại bổ, có lẽ gốc có thể đào ra cái gì đó.
Nếu có thể sử dụng để kết hợp với các dược liệu khác chế tạo ra “Lôi âm cửu long hoàn”. Mặc dù là công lực của mình không thể khôi phục.
Nhưng Tổ đặc nhiệm A có thể sử dụng. Thuốc này cũng là cách để trao đổi. Hơn nữa, hắn hiện tại đang đối lập với Lỗ Tiến.
Chắc chắc Trương Cường, Tề Thiên và Lang Phá Thiên đang ở Tổ đặc nhiệm A đều trở thành phiền toái trong lòng Lỗ Tiến. Vì bạn bè Diệp Phàm cũng bỏ một chút sức lực. Ít nhất phải nắm được cái gì làm Lỗ Tiến phải sợ mới được.
Thôn Vu Đình khá xa xã Trì Lâm. Trần Quân lái xe việt dã ba tiếng mới đến.
Thứ nhất là đường gồ ghề, thứ hai là đường núi quanh co là nguyên nhân mà xe không đi nhanh được.
Đường cũng thật sự xa, dọc theo ngọn núi xa.
Ngồi trong xe giống như ngồi trong một chiếc kiệu. Diệp Phàm không khỏi nhớ đến khi mới tốt nghiệp trên đường đi đến đập nước Thiên Thủy, thấy có chút giống nhau.
- Thúy Nhi có hết giận chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Hết giận, rất thoải mái. Không thể tưởng tượng được Thúy Nhi tôi có thể đánh chủ tịch xã Trương mấy cái bạt tai, còn đạp đồ chó này mấy cái. Hiện tại nghĩ lại còn có chút sợ, nếu chủ tịch xã Trương có thể ra thì nguy.
Phạm Thúy Nhi có chút lo lắng. Tuy nhiên, mặt vẫn rất vui vẻ.
- Sợ gì chứ. Thúy Nhi, chỉ cần có anh Diệp ở đây, Chủ tịch xã Trương kia tính cái rắm. Bí thư huyện Tống Cương của các cô cũng không là gì. Không cần lo lắng. Nếu có việc gì, cô gọi điện cho tôi, tôi đến giải quyết thay cô.
Trần Quân một bên lái xe một bên mắng.
- Cảm ơn anh Trần Quân.
Phạm Thúy Nhi nói. Thấy giày ra của Diệp Phàm bẩn một chút.
Vội vàng lấy khăn tay ra cẩn thận lau.
- Thôi đi, tôi tự làm là được.
Diệp Phàm nói cảm giác vẫn khá thoải mái.
- Bí thư Phàm, anh là ân nhân của nhà họ Phạm, tôi hầu hạ anh là đúng. Nhà tôi nghèo, không có cái gì. Thúy Nhi còn có thể làm gì nữa.
Tuy nhiên, ân nhân Thúy Nhi cả đời sẽ không quên. Hôm nay anh làm tôi thấy được hi vọng, dân chúng tôi có một ngày hãnh diện.
Dân chúng tôi cũng không phải để mặc cho người khác ức hiếp. Thúy Nhi nay vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.
Thúy Nhi mỉm cười liên tục.
- Thôi vậy, tùy cô đi,
Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu, nhìn Thúy Nhi liếc mắt một cái hỏi
- Cha cô thật sự không có cách nào khôi phục sao?
- Không có cách nào. Bọn họ ra tay rất độc. Mấy tháng trước có đến tỉnh thành kiểm tra, nói là có thể đi lại được. Nhưng phải dùng khung xương giả nhập khẩu. Một ca phẫu thuật mấy trăm nghìn. Nhà tôi nào có nhiều tiền như vậy.
Cha tôi cũng biết, nói là dù sao cũng có thể đi, chỉ là khó coi một chút thôi. Dù sao già rồi, cứ kệ đấy.
Thúy Nhi nói, nước mắt lại rơi lã chã.
- Mấy trăm nghìn tính cái gì, Thúy Nhi, cô yên tâm, anh Diệp sẽ cho cô.
Trần Quân hừ nói.
- Tôi không cần, không thể phiền Phó Bí thư Phàm thêm nữa. Phó bí thư Phàm cũng đã rất tốt với Thúy Nhi. Miễn là bắt được chủ tịch xã Trương, nhà chúng tôi mới có đường sống. Tôi không cần cái khác, thật sự.
Thúy Nhi chân thật nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Ha ha, việc này sau này nói sau.
Diệp Phàm khoát tay áo.
Hơn ba tiếng say, xe cuối cùng đến thôn Vu Đình.
Ở giữa một sườn núi, mấy chục nóc nhà thưa thớt. Hẳn là không nhiều hộ gia đình. Tuy nhiên, phong cảnh không tồi, không khí trong lành. Đứng giữa thung lũng hít một hơi thở sâu, cảm thấy đặc biệt thích thú.
Nhà của Thúy Nhi thật ra được xây dựng bằng đá. Bởi vì anh hai của Thúy Nhi là thợ đá. Tuy nhiên, bên trong sàn cũng rải bằng gỗ.
Đến cửa sổ cũng làm bằng gỗ. Trong nhà không có cái gì, phòng khách có một chiếc bàn vuông bằng gỗ. Cạnh bàn là một bếp củi lớn.
Diệp Phàm nhìn có chút xót xa. Thầm nói Kiều Báo Quốc xuống làm Chủ tịch Địa khu Nam Lĩnh muốn cải thiện cuộc sống của họ thực sự là một chặng đường xa.
Khi Trần Quân mang mấy món rượu thuốc xa hoa lên bàn. Phạm Mãn Mãn vẫn run run tay nói là không quen hút loại thuốc xa hoa này, kiên quyết không nhận.
- Ba, đại ca hôm nay con đã đánh đồ chó Chủ tịch xã Trương kia.
Thúy Nhi tươi cười nói.
- Ôi, con đánh y, vậy phải làm sao bây giờ? Thúy Nhi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đến nhà chú hai trốn tạm.
Lúc này một người phụ nữ đang nhóm bếp sợ tới mức thanh củi trên tay cũng rơi xuống. Bà vội vàng quay lại nói với Thúy Nhi.
- Mẹ, không việc gì. Có Phó bí thư Phàm ở đây bọn họ không dám làm gì. Vừa rồi phó bí thư Phàm và anh Trần Quân đều đánh chủ tịch xã Trương. Sau đó Bí thư Tống cũng đến, Chủ tịch xã Trương kia đã bị cục Công an địa khu bắt đi. Nghe nói Bí thư Tống cũng không lớn bằng cục trưởng Cục công an bọn họ.
Phạm Thúy Nhi vội vàng an ủi.
- Bác gái, yên tâm, không cần sợ. Nếu chủ tịch xã Trương bát nạt người yếu thì bọn họ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Yên tâm, họ không dám làm gì các bác đâu. Chúng tôi xuống đây là để giải quyết việc này. Phỏng chừng chủ tịch xã sẽ không ra được.
Diệp Phàm thản nhiên an ủi.
- Thực sự không có việc gì sao phó Bí thư Phàm?
Phạm Mãn Mãn vẻ mặt đầy vết nhăn nhìn Diệp Phàm còn nói thêm:
- Mọi người đều nói dân không đấu được với lãnh đạo, lãnh đạo lại bao che cho nhau, dân chúng làm sao có thể đấu thắng quan. Hơn nữa nghe nói anh rể chủ tịch xã Trương chính là bí thư huyện ủy Tống, thế lực của bọn họ quá lớn.
Chúng tôi thì là việc nhỏ, chỉ sợ bọn họ bắt nạt Thúy Nhi.Ôi…
- Cha, con không sợ. Bọn họ dám đến con dám liều mạng với chúng.
Thúy Nhi rất kiên cường.
- Hai bác yên tâm có phó Bí thư Phàm ở đây bọn họ không dám làm gì đây. Cháu đảm bảo.
Trần Quân vỗ bàn, dùng lực một chút tiếng răng rắc vang lên. Bát xứ trong tay lập tức nát vụn. Làm mọi người trong nhà đều ngẩn người. Việc này có sức thuyết phục hơn một lãnh đạo.
Phạm Mãn mãn chỉ vào Trần Quân, vui vẻ nói:
- Cậu… cậu là cao thủ võ lâm?
- Cao thủ không tính, cháu có luyện võ qua một thời gian. Cho nên, cháu nói rồi, nêu bọn họ còn dám đến. Cháu đánh gãy chân bọn chúng.
Trần Quân hừ lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt sùng bái của người nhà họ Phạm, y rất thoải mái. Hơn nữa tùy tay cầm một cây củi gỗ trong góc bếp đập vào đầu gối, rắc một tiếng vang lên,cây củi gẫy làm đôi.
- Lợi hại, đại ca thật sự là cao thủ võ lâm.
Anh trai của Thúy Nhi Phạm Đông Trụ hai mắt thiếu chút nữa lòi ra, vẻ phục sát đất.
- Tàm tạm,
Trần Quân thản nhiên cười, khí phách mười phần nhẹ nhàng ngồi xuống.
Diệp Phàm thấy khi người nhà họ Phạm bưng trà cho Trần Quân, không ngờ đều cúi đầu, hai tay nâng chén trà lên, như là làm lễ bái sư. Diệp Phàm trong lòng quả thật muốn bật cười, mà Trần Quân cũng thản nhiên nhận trà mà họ cung kính dâng.
- Cậu khoe khoảng giỏi lắm.
Diệp Phàm hừ nhẹ một tiếng với Trần Quân.
- Ha ha, không dám, không. Trước mặt đại ca chỉ là một đứa trẻ.
Trần Quân nói thầm.
- Bác trai, bác nói cụ thể một chút với cháu việc hôm đó nhặt được tiền đồng và cắt được dây kia.
Diệp Phàm cuối cùng nói vào chủ đề chính nhìn Phạm Man Mãn hỏi.
- Phó bí thư Phàm, tôi không có học, trước đây nhà nghèo không được đi học. Hôm nay đã muộn, chúng ta ăn cơm nghỉ ngơi một buổi tối, sáng sớm ngày mai tôi đưa các anh đến tận nơi rồi nói rõ ràng. Buổi tối tôi sẽ chuẩn bị một chút. Nên chuẩn bị dụng cụ việc này cũng cần có thời gian.
Phạm Mãn Mãn nói.
- Phó bí thư Phàm, nghe nói các anh sẽ đến hôm nay tôi bắt một con thỏ trên núi cùng ba gà rừng. Buổi tối chúng ta ăn những thứ này. Cha tôi là thầy lang, về thảo dược là số 1. Ông ấy nấu món thỏ rất ngon.
Phạm Đông Trụ vội vàng nói.
- Vậy được, chúng ta có lộc ăn.
Diệp Phàm cười cười.
Sau khi Diệp Phàm kiên trì mãi, cha con Phạm Mãn Mãn mới nhận số thuốc và rượu xa hoa kia. Hai cha con cất giữ giống như cất giữ đồ quý.
Thôn Vũ Đình về đem rất yên tĩnh. Chỗ này buổi tối về cơ bản là không có hoạt động gì. Ăn cơm tối xong, tụ tập một chút nói chuyện phiếm, đến tám giờ là về ngủ. Dù sao dân quê đều phải làm việc nhà nông, không nghỉ ngơi tốt hôm sau không có sức khỏe làm việc.
Diệp Phàm cùng Trần Quân cũng thế.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai