“Tham Lang kia sinh ra ở Tiên môn, lại là Chân Tiên trung vị, chẳng lẽ lại nhìn lầm ưu khuyết điểm của linh căn?” Trương Hằng trầm tư suy nghĩ, cuối cùng như nghĩ đến diều gì, theo bản năng dùng thần thức nhìn quét tất cả thôn dân toàn bộ Đái Hà Thôn, tra xét linh căn của họ.
Kết quả, Trương Hằng không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
“Phù!”
“Điều này... điều này sao có thể, toàn bộ đều là linh căn cực phẩm, chỉ có một mình Đái Dung là phế linh căn.” Trương Hằng thực sự kinh ngạc rồi.
Những thôn dân này toàn bộ đều là linh căn cực phẩm của hạ giới, nhưng tất cả đều là phàm nhân bình thường.
Cùng so sánh với, Đái Dung là một người phế linh căn, ngược lại trong trí nhớ của Tham Lang là Nguyên linh căn có tiềm lực rất lớn.
“Điều này cũng quá kỳ quái! Chẳng lẽ thượng giới cùng hạ giới phương thức phân biệt linh căn khác nhau, phế linh căn là tốt nhất, linh căn cực phẩm ngược lại là linh căn thấp kém nhất.”
Trương Hằng suy tư thật lâu sau, cuối cùng đành phải chấp nhận sự thực này.
Cái gọi là vật càng hiếm càng quý, vật càng ít, càng đáng giá. Đái Dung là phế linh căn, ngược lại là linh căn cực phẩm trân quý hiếm thấy trên thượng giới.
Đương nhiên, phế linh căn trên thượng giới, có lẽ thực sự có tiềm lực cùng ưu thế cực lớn, thực cũng rất có thể.
Sau khi nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, Trương Hằng chậm rãi trở lại Đái gia.
Mới vừa bước vào nhà, đã bị Đái thị kéo vào trong phòng kế bên, bà nhìn Trương Hằng cười tủm tỉm, nói:
- Ân công! Ngài cảm thấy con gái này của ta thế nào?
- À! Dung nhi dung mạo xinh đẹp, tính tình cũng rất dịu dàng.
Trương Hằng lập tức có cảm giác không ổn.
- Vậy là tốt rồi... Ta thấy ngài cũng là người tốt, tướng mạo anh tuấn, khí lực lại lớn như vậy, còn là ân công của nhà ta. Vừa rồi ngài đã làm như vậy với Dung nhi, hẳn là không ngại cưới nàng làm vợ chứ?
Đái thị cười nói.
-Hả!
Trương Hằng thiếu chút nữa ngất xỉu ngã xuống đất.
Đối mặt với dáng điệu cười mỉm kia của Đái thị, Trương Hằng quả thực hết biết nói gì.
Người không cùng một tầng lớp, chênh lệch của quan niệm tư tưởng không ngờ lớn như thế.
Trương Hằng chẳng qua chỉ xuất phát từ theo đuổi tất yếu về sự kỳ lạ của linh căn trên Tiên giới, đưa tay chạm vào tay cô nương nhà người ta, lại dẫn tới kết quả như hiện giờ.
- Ha ha! Bá mẫu người nói đùa rồi, chuyện hôn nhân đại sự sao có thể qua loa như thế!
Trương Hằng nói vẻ mặt đầy ý cười, còn thật hy vọng đối phương là đang nói đùa.
- Hừ, tiểu tử! Làm nhơ bẩn sự trong sạch của con gái nhà ta, hiện tại lại muốn xong hết mọi chuyện. Ngươi có biết hay không, Dung nhi nhà ta sẽ vì vậy mà bị người ta đàm tiếu, thậm chí có thể từ nay về sau không xuất giá được!
Đái thị là một nữ nhân chuẩn mực nguyên tắc, liền nổi lên giảng đạo lý một cách ngang ngược, đối với Trương Hằng mà nói, so với cường địch còn khó đối phó hơn.
Tuy nhiên, Trương Hằng cùng không thể xuống tay với một người phàm bình thường, tấm lòng của hắn cũng không cho phép mình làm như vậy.
Giờ phút này, Đái thị đứng ở điểm cao luân lý đạo đức, nếu Trương Hằng thẹn quá thành giận giết chết đối phương, hoặc là chuồn mất, đều là một loại hành vi phản diện không chiến mà bại.
- Bá mẫu nói cũng không phải không có đạo lý...
Trương Hằng làm ra vẻ trầm ngâm rồi nói.
Trên mặt Đái thị lộ ra một tia sắc mặt vui mừng:
- Nói như vậy, ngươi là đồng ý?
Trương Hằng lại tựa cười như không cười nói:
- Bá mẫu đang bàn về chuyên trước hôn nhân, chẳng lẽ không hỏi xem Trương mỗ đã có thê tử hay chưa. Lời ngay nói thật, tại hạ đã có thê tử rồi.
- Ngươi đã có thê tử?
Đái thị hơi sửng sốt.
- Không sai! Bá mẫu hẳn biết rằng, Trương mỗ là lạc đường mới tới nơi này.
Trương Hằng khẽ thở dài một hơi.
Đái thị vừa nghe lời ấy, lập tức có vẻ do dự.
Trương Hằng thấy tình cảnh này, lại nảy sinh một kế, ánh mắt đột nhiên thật buồn bã:
- Trên thực tế, Trương mỗ cũng rất muốn cưới cô gái như Dung nhi làm vợ, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Đái thị theo bản năng hỏi.
- Chỉ là... sáu thê tử trước của Trương mỗ đều... chết đi. Trước mắt, thê tử thứ bảy này lại đang mang bệnh nặng, phòng chừng cũng sống thời gian không bao lâu. Ngoài ra, người quen thuộc của ta, đều nói ta... là khắc thê...
- Khắc thê?
Đái thị giật mình sửng sốt, ngay sau đó biến sắc mặt, vội vàng lui lại một khoảng cách với Trương Hằng, một bộ dáng như gặp Ôn Thần.
Tuy nhiên, trong lòng bà cũng rất kỳ quái, thường thường nghe nói nữ nhân khắc phu, nhưng cách nói khắc thê này, vẫn là lần đầu tiên nghe được.
- Đúng vậy,. Ta chính là khắc thê trong truyền thuyết!
Trương Hằng gật gật đầu có vẻ vô cùng trầm trọng, trong lòng lại là nín cười đến đau bụng.
Thấy bộ dáng cảnh giác của Đái thị, Trương Hằng rèn sắt khi còn nóng, làm ra vẻ mặt u uất nói:
- Cho nên, trong lòng ta mặc dù muốn cưới Dung nhi làm vợ, nhưng cũng không thể làm như vậy...
- Thì ra ân công tự mình cũng có nỗi khổ...
Đái thị miễn cưỡng cười.
- Đương nhiên, nếu bá mẫu không ngại, chờ thê tử thứ bảy của ta chết đi, ta lại đến cưới Dung nhi làm vợ...
Trương Hằng mới nói tới đây, lập tức bị Đái thị cắt ngang:
- Trương công tử có nỗi khổ trong lòng, bá mẫu ta đã hiểu rồi. Là Dung nhi không có phúc phận, không thể gả cho một trượng phu tốt như ngài...
Hai người lại tùy tiện nói chuyên mấy câu, Trương Hằng ôm hai tay thành quyền, với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn Đái thị một cái, lên tiếng nói đầy chính nghĩa:
- Bá mẫu thật sáng suốt! Tiểu điệt xin cáo lui!
Dứt lời, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng, trong ánh mắt như có như không lộ ra vài tia ý cười.
Tuy nhiên, hắn mới vừa đi ra khỏi cửa phòng, liền đụng phải Đái Dung.
Tiểu cô nương gục đầu xuống, hai mang tai đỏ lên, thấy bộ dáng thần thái bay bổng hí hửng của Trương Hằng, nàng thầm nghĩ: “Hay là hắn đã đáp ứng rồi...”
- Dung nhi cô nương khỏe!
Trương Hằng cười lên tiếng chào.
- Trương công tử!
Đái Dung lí nhí chào như tiếng muỗi kêu, thối lui liên tiếp mấy bước, vẻ mặt ngượng ngùng rồi quay mình đi vào phòng trong.
Trương Hằng khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vài tia cười khổ.
Hắn lên tiếng chào Đái Phùng Sơn, rồi rời Đái gia, đi tới nhà thôn trưởng.
Thôn trưởng thấy Trương Hằng tới nhà thăm viếng, lập tức trước đuổi đi hết khách nhân đang ở trong nhà, sau đó mời một mình Trương Hằng vào phòng trong.
- Đại nhân! Ngài đến chỗ ta có chuyên gì?
Thôn trưởng vẻ mặt cung kính hỏi.
Trương Hằng đi thẳng vào vấn đề nói:
- Ngươi là một Chân Tiên hạ vị, hẳn là biết Dung nhi cô nương có được thiên phú tu tiên chứ!
Dứt lời, Trương Hằng trên người tản phát ra một áp lực mơ hồ, khiền thôn trưởngbiến sắc.
- Đại nhân! Việc này ta thật sự không biết!
Thôn trưởng vội vàng nói.
Trong mắt Trương Hằng lóe ra kim quang mờ nhạt, xuyên thấu qua Thần Linh Nhãn, hắn phát hiện thôn trưởng này đúng là không có nói dối.
- Ngươi thân là một Chân Tiên hạ vị, như thế nào ngay cả linh căn thiên phú của một người, cũng không thể phán đoán ra?
Trương Hằng hơi nghi hoặc hỏi.
- Đại nhân có điều không biết, lão phu chỉ là tán tu nhất giới, lúc trước ngẫu nhiên nhặt được một quyển bí tịch tu chân, ở trong thôn nhỏ này lặng lẽ tu luyện bảy tám trăm năm, rốt cục mới thăng cấp là Chân Tiên hạ vị. Trong vòng một hai trăm năm nay, tiểu lão nhân mới chỉ một lần đi qua Vô Song Thành ở ngoài mười vạn dặm. Dọc theo đường đi leo đèo vượt suối vô cùng gian khổ. Sau lại, ta chung quy không bỏ được người trong thôn, vì thế lại quay trở lại nơi này.
Thôn trưởng giải thích, vẻ mặt thành khẩn thẳng thắn.
Trương Hằng thu hồi Thần Linh Nhãn, trầm ngâm nói:
- Ngươi phải mất bảy tám trăm năm, mới tu luyện đến Chân Tiên hạ vị?
- Bẩm đại nhân! Lão phu tư chất ngu dốt, so ra còn kém xa những thiên tài trong Vô Song Thành kia, họ chỉ tốn thời gian một hai trăm năm, liền tu luyện đến Chân Tiên hạ vị.
Trương Hằng không khỏi ngẩn ra, thầm nghĩ: “Bản thân người trên thượng giới khởi điểm cực cao, sinh ra liền có được thực lực có thể so với tu sĩ bậc cao. Bọn họ lúc nào cũng đều sinh sống trong hoàn cảnh dư thừa Tiên linh khí, mới có thể trong thời gian ngắn ngủn mấy trăm năm tu luyện đến Chân Tiên hạ vị, Điều này cũng không kỳ quái.”
Từ trong trí nhớ của Tham Lang, Trương Hằng biết được, bên trong Tiên môn, Chân Tiên hạ vị nhiều đếm không hết. Nhưng muốn từ Chân Tiên hạ vị thăng cấp Chân Tiên trung vị độ khó thật rất lớn. về phần Chân Tiên thượng vị số lượng còn ít hơn. thuộc vào tầng lớp cao trong các môn phái.
- Nghe ý của đại nhân, Dung nhi cô nương dường như có thiên phú tu luyện không tệ?
Thôn trưởng nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy! Nàng có được Nguyên linh căn cực kỳ hiếm thấy, nếu đi theo con đường tu luyện, sẽ được hưởng ưu thế thường nhân khó có thể sánh bằng. Đương nhiên, nếu nàng rơi vào trong tay người có ý đồ xấu, chỉ sợ sẽ bị đào tạo trở thành đỉnh lô phụ trợ tăng trường công lực.
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Nguyên linh căn! Không ngờ lại có chuyện này? Khó trách Tham Lang kia lại xuống tay với Dung nhi.
Thôn trưởng kích động không thôi, ánh mắt dừng trên mặt Trương Hằng, thật cẩn thận hỏi:
- Dung nhi thiên phú tốt như vậy, đại nhân ngài có định thu nàng làm đồ đệ không?
- Thu đồ đệ?
Trương Hằng lắc đầu, giờ khắc này, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra nữ đệ tử Tú Ninh của mình.
- Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, Dung nhi cô nương có được thiên phú như thế, hoặc là che dấu sự tỏa sáng của nàng, bình thản sống hết cuộc đời bình thường, hoặc là bước đi trên con đường tu luyện, ngày sau sẽ thành tựu phi phàm. Kết quả xấu nhất chính là rơi vào trong tay kẻ xấu...
Trương Hằng nói với vẻ mặt bình thản.
- Đúng rồi đại nhân! Ba tháng sau, Lãnh Nguyệt Môn một trong ba đại tông môn của Bắc Thần đại lục, sẽ tới Vô Song Thành để tuyển chọn đệ tử theo lịch trình một trăm năm tổ chức một lần.
Thôn trưởng đột nhiên nhớ tới một chuyện vội nói.
- Tiên môn tuyển nhận đệ tử?
Mắt Trương Hằng sáng lên, hắn vừa lúc thiếu cơ hội dung nhập vào Tiên giới.
Đây là một lần cơ hội.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Đúng vậy đại nhân! Toàn bộ Bắc Thần đại lục chỉ có ba tòa chủ thành, Vô Song Thành chính là một trong số đó, do Lãnh Nguyệt Môn một trong ba Đại tiên môn cai quản. Có thể định cư trường kỳ ở trong thành, tối thiểu đều là tầng lớp Chân Tiên hạ vị. Hơn nữa, không có tiên thạch nhất định, cũng không thể mua được một ngôi nhà ở trong thành.
Thôn trưởng biết Trương Hằng không phải người tu chân trên Cô Đế Tinh, cho nên mới giải thích kỳ càng tỉ mỉ.
- Ừ! Những thứ này ta đều biết. Nếu có Tiên môn tuyển nhận đệ tử, thì Trương mỗ sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Trên mặt Trương Hằng lộ ra vài tia ý cười không thể nắm lấy.
- Đại nhân! Với thực lực của ngài, nếu ngài muốn, hoàn toàn có thể trực tiếp tiến vào tầng lớp trên của Lãnh Nguyệt Môn, thậm chí trở thành trưởng lão nhất lưu. Nên biết rằng, toàn bộ Vô Song Thành, số lượng cường giả cấp Tiên Quân cũng rất thưa thớt, bất cứ một người nào trong bọn họ, đều là đại nhân vật danh chấn một phương.
Thôn trưởng thập phần khó hiểu nói.
Trương Hằng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Thôn trưởng! Hiện tại ngươi tốt nhất là tìm cho ta một thân phận thích hợp, để thuận diện cho Trương mỗ trà trộn vào Vô Song Thành, về phần mục đích ta làm như vậy, ngươi cũng không cần hỏi tới!
- Cái này...
Đột nhiên từ trên người Trương Hằng, thôn trưởng cảm nhận được một áp lực không nhỏ, hắn không dám cãi lời, vội vàng nói:
- Không bằng như vầy đi, coi như ngài là con của người bạn cũ đã chết của ta, hiện giờ trở về, đến định cư ở Đái gia. Lúc này đúng lúc Tiên môn chọn lựa đệ tử, ta là bá phụ sẽ dẫn ngài đi khảo thí...
Nói tới đây, thôn trưởng thật cẩn thận nhìn Trương Hằng, lại thấy hắn vẫn vẻ mặt bình thản.
- Tốt, cứ làm như vậy đi! Nhưng còn phải thêm một điều, người bạn cũ đã chết của ngươi họ Trương, là tán tu nhất giới.
Trương Hằng khoanh tay nhìn cảnh tượng ngoài phòng. tán thành ý tưởng của thôn trưởng.
Khí tức trên người hắn mơ hồ có biến hóa, trong phút chốc nhiều thêm một phần khí tức tiên trần.
Chân Tiên hạ vị!
Thôn trưởng hơi sừng sốt, giờ phút này Trương Hằng
khống chế tu vi xuống ở trình độ Chân Tiên hạ vị.
Tuy rằng biết rõ tu vi thật của Trương Hằng cũng không phải như thế, nhưng thôn trưởng chăm chú nhìn cũng không tìm ra một chút xíu sơ hở nào.
Chính là Chân Tiên hạ vị, không sai một điểm nhỏ nào.
“Chỉ cần không gặp phải cường giả cấp Tiên Quân, tu vi thật của ta sẽ không thể bại lộ.”
Trương Hằng thầm nghĩ trong lòng.
Hai người lại trao đổi một ít chi tiết, rồi Trương Hằng chính thức ở lại trong nhà thôn trưởng.
- Ngươi yên tâm! Trương mỗ vào Lãnh Nguyệt Môn kia, cũng không có ác ý gì. Sau khi chuyện thành, tự nhiên không thể thiếu ưu đãi cho ngươi.
Trương Hằng thấy thôn trưởng có vẻ lo lắng liền nói.
Cuối cùng, trong tay hắn nhiều ra một kiện Tiên bảo nhất phẩm, ném cho thôn trưởng:
- Kiện Tiên bảo này, ngươi trước nhận lấy, sau khi chuyện thành còn có trọng thưởng.
- Tạ ơn đại nhân!
Thôn trưởng kích động không thôi, tay hơi run run tiếp nhận kiện Tiên bảo. Là một tán tu nhất giới không có chỗ dựa vào, hắn bằng vào nỗ lực của mình, miễn cưỡng cố gắng tu luyện đến Chân Tiên hạ vị, đã là vô cùng may mắn rồi. Có thể có được một kiện Tiên bảo, quả thực là chuyện tha thiết ước mơ của hắn.
- Đại nhân! Ta trước đi tới nhà A Sơn, hỏi ý kiến Dung nhi một chút. Dù sao nàng có được linh căn thiên phú tuyệt hảo như thế, nếu không đi Tiên môn, quả thực đáng tiếc!
Cuối cùng thôn trưởng trưng cầu ý kiến của Trương Hằng.
- Ngươi đi đi!
Trương Hằng gật gật đầu, ngay sau đó ở trong phòng của mình thiết hạ cấm chế mịt mờ.
- Từ lúc Phi thăng thượng giới đến nay, tu vi của ta còn bị vây ở cực hạn công pháp tầng bốn đại viên mãn, bước tiếp theo có lẽ nên đột phá bình cảnh của công pháp tầng năm rồi.
Trương Hằng thì thào lẩm bẩm.
“Ta lưu lại một khối phân thân tại Đái Hà Thôn này để che giấu tai mắt mọi người, bản tôn tiến vào lĩnh vực không gian tu luyện là được.” Trương Hằng rất nhanh nghĩ ra đối sách.
Hiện tại thực lực của hắn khẳng định đã dừng ở cấp Chân Tiên đỉnh phong.
Nếu tấn chức đến công pháp tầng năm thì bản tôn hắn, mặc dù không dung hợp, cũng có thực lực cấp Tiên Quân, mà khi dung hợp lại càng cường đại hơn.
“Nếu thành công tấn chức công pháp tầng năm, tại trên Cô Đế Tinh này nhân vật cấp Tiên Quân bình thường, hẳn là không uy hiếp được ta. Cứ như vậy, ta cũng có thể yên tâm trà trộn vào Lãnh Nguyệt Môn.”
“Vèo!”
Trong cơ thể Trương Hằng lóe ra một thân ảnh màu vàng, lửng thửng nhàn nhã đi về hướng nhà của Đái Dung.
Còn bản tôn Trương Hằng thì lập tức biến vào Lĩnh vực không gian.
“Ông...”
Ngay khoảnh khắc hắn mở ra lĩnh vực không gian, không gian chung quanh rõ ràng sinh ra dao động, lực bài xích rất mạnh.
Tuy nhiên, sau khi Trương Hằng tiến vào Lĩnh vực không gian, không gian bên ngoài lại khôi phục bình thường, khó có thể nhìn ra manh mối gì.
Giờ phút này, không gian bên trong Lĩnh vực không gian của Trương Hằng lại mở rộng thêm rất nhiều.
Đứng trên vùng đất bằng này, cách đó không xa có dãy núi sông nhỏ, chỗ xa hơn có đỉnh núi cao ngất trong tầng mây, xa hơn nữa chính là một vùng biển rộng.
“Đây đã thoát khỏi phạm trù của Lĩnh vực không gian, gọi nó là một tiểu thế giới, cũng không quá đáng!”
Trương Hằng lẳng lặng nhìn phiến tiểu thế giới đã dung hợp cùng linh hồn và huyết mạch của mình, không ngờ lại sinh ra đủ loại lĩnh ngộ.
Phiến tiểu thế giới này mỗi lần lớn mạnh thêm một phần, hắn lại lĩnh ngộ nhiều ra thêm một phần.
Giờ phút này, Trương Hằng đặt chân trên khối đại lục chỉ có một phần trăm diện tích của Đông Vân đại lục. Mặc dù nó chỉ có một phần trăm diện tích của Đông Vân đại lục, nhưng diện tích của nó cũng còn lớn hơn so với tất cả đại lục trên địa cầu cộng lại.
“Phù!”
Trương Hằng nhắm mắt lại, thở phào một hơi, trên tiểu đại lục này lập tức dâng lên một con gió lốc, trong biển rộng sóng biển ngập trời, thanh thế cuồn cuộn mãnh liệt.
Đứng ở chỗ này, hắn cảm nhận được một khí tức hoang dã viễn cổ.
“Ta cuối cùng vẫn có cảm giác, nơi này dường như còn thiếu một ít cái gì đó...” Trương Hằng quan sát kỳ phiến thiên địa này, trong lòng trầm tư suy nghĩ.
Đột nhiên, ngay khoảnh khắc đó, hắn chợt tỉnh ngộ, thì thào lẩm bẩm:
- Sinh cơ, còn thiếu chính là sinh mệnh sống động.
Dời mắt ngấm nhìn phiến tiểu thiên địa này, Trương Hằng phát hiện nơi này còn thiếu một ít sức sống.
“Sinh mệnh? Đáng tiếc ta còn không thể sáng tạo ra sinh mệnh, hết thảy nơi này, đều chính là kết quả dưới ảnh hưởng ý chí của ta.” Trương Hằng cảm thấy thực mịt mờ.
Sáng tạo sinh mệnh? Hắn hoàn toàn không sờ tới một chút xíu manh mối nào.
Trong cảm nhận của hắn, đại thế giới này có rất nhiều pháp tắc khó có thể lĩnh ngộ. Thời điểm vừa mới bắt đầu là pháp tắc không gian, tiếp theo là pháp tắc thời gian.
Sáng tạo sinh mệnh? Đây là lọai pháp tắc gì?
Trương Hằng ngay cả nghe cũng không có nghe nói qua.
“Có lẽ là thực lực của ta còn chưa đủ. ngay cả pháp tắc không gian cũng chỉ lĩnh ngộ được một ít da lông, pháp tắc thời gian cũng chỉ là một chút cảm giác mông lung mờ mịt.” Trương Hằng đơn giản buông bỏ suy nghĩ về phương diện này, bắt đầu tu luyện trong phiến tiểu thiên địa của hắn.
“Vèo vèo!”
Hai phân thân khác chợt hiện ra, khoanh chân ngồi bên cạnh, nhiệm vụ của bọn họ là tìm hiểu các loại bí thuật thần thông, cùng với thức thứ tư vô cùng huyền ảo của Bảo Tháp Quyết.
“Thời gian qua hai tháng...”
Quanh thân Trương Hằng hỏa diễm màu vàng bốc lên không một tiếng động, cắn nuốt một đống thiên tài địa bảo cùng với một số Tiên bảo cấp thấp kia.
Mục tiêu: Công pháp tầng năm.
Trương Hằng dốc lòng bế quan, hắn cách công pháp tầng năm chỉ có một đường tơ kẻ tóc, thời gian hai tháng cũng đủ.
Cùng lúc với bản tôn Trương Hằng tu luyện, phân thân hắn lưu lại bên ngoài cũng không nhàn rỗi, dung nhập vào cuộc sống yên lặng bình thường trong Đái Hà Thôn.
-... Trương Hằng kia đã xung khắc chết đi sáu thê tử. Ờ địa phương chỗ hắn đã nổi tiếng là Ôn Thần khắc thê. Dung nhi này! Ta chỉ có một mình con là con gái duy nhất, một Nam nhân như vậy, dù là người tái tuấn, thái độ làm người có hoàn hảo mấy đi nữa, ta cũng sẽ không gả con cho hắn.
Đái thị một hơi nói ra “Sự thật” về tên Trương Hằng khắc thê cho con gái của mình nghe một lần.
- Thật có chuyện này ư? Thế thì sự trong sạch của nữ nhi...
Đái Dung có hơi hoài nghi. đôi mắt sáng chợt ảm đạm, có vẻ do dự không quyết.
- Việc này ta sẽ thay con làm chủ! Nếu gả con cho hắn thì chẳng khác nào ném con vào hỏa lò?
Đái thị nói với giọng điệu kiên quyết.
- Nữ nhi cảm thấy chuyện này có hơi kỳ quái...
Đái Dung nhớ tới tình cảnh khi Trương Hằng từ trong phòng đi ra, khi đó, nàng thấy bộ dáng thần thái hí hửng bay bổng của Trương Hằng, còn tưởng rằng đối phương đã đáp ứng chuyện hôn sự này rồi.
Nào ngờ vừa bước vào phòng, mẫu thân liền báo cho nàng một tin tức liên quan tới Trương Hằng tương phản như vậy.
“Hắn muốn chạy trốn trách nhiệm...”
Đái Dung bề ngoài dịu dàng hiền lành, nội tâm lại cực kỳ tinh tế cẩn thận, lập tức suy đoán ra một khả năng, nàng khẽ cắn đôi môi, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng.
- Dung nhi này! Con không nên nghĩ nhiều, dù sao ta cũng không gả con cho người như thế. Cho dù hắn yêu thích con đến đâu, cũng là uổng công.
Đái thị nắm tay con gái, trên mặt lộ ra vẻ thương xót.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Không biết Trương công tử kia đối với nữ nhi thế nào, hắn ghét bỏ con không tốt hơn sao?
Đái Dung nhẹ giọng hỏi.
- Hừ! Hắn thích con cũng không được đâu, cóc mà đời ăn thịt thiên nga, ta nhất quyết không cho hắn được toại nguyện.
Đái thị hừ nhẹ một tiếng.
Gương mặt xinh đẹp của Đái Dung hơi ửng đỏ lên, vừa định nói tiếp, chợt ngoài phòng truyền vào tiếng của thôn trưởng:
- Dung nhi có nhà không?
- A! Thôn trưởng đến đây rồi!
Hai người vội vàng đứng dậy nghênh đón.
- Thôn trưởng! Ngài đến nhà của chúng ta có chuyện gì, có liên quan với Dung nhi sao?
Đái thị nắm tay Dung nhi đi ra, kéo ghế mời thôn trưởng ngồi, rồi hỏi.
Thôn trưởng trầm ngâm, rồi nói:
- Lần này ta tới đây, là có chuyện trọng yếu tìm các ngươi thương nghị, vừa lúc có liên quan với Dung nhi!
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Đái thị không kiên nhẫn hỏi.
Thôn trưởng cười khi:
- Chuyện này phải đợi phụ thân của Dung nhi trở về, rồi bàn tiếp!
Đái thị liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, nói:
- Xem thời gian, bọn họ lập tức sẽ về tới ngay...
- Tốt lắm, chúng ta cứ chờ thêm một lát!
Thôn trưởng cười nói.
Đúng lúc này, Trương Hằng trong lớp phân thân chậm rãi đi tới Đái gia, nhìn thấy thôn trưởng, vội vàng gọi một tiếng thân thiết:
- Bá phụ!
- Ha ha! Hiền điệt mau vào đây!
Thôn trưởng thập phần nhiệt tình chào đón Trương Hằng vào trong.
Hiền điệt?
Đái thị, Đái Dung đều ngẩn người ra, không biết hai người này như thế nào đột nhiên nhiều ra một tầng quan hệ như vậy.
Thôn trưởng nhìn thấy rõ vẻ nghi hoặc của hai người trong mắt, liền giải thích:
- Các ngươi biết đó, ta là người tu tiên, từng nhiều lần du lịch ở bên ngoài, kết bạn không ít bằng hữu. Vừa rồi cùng nói chuyện với Trương hiền điệt. tự dưng cảm thấy bộ dạng của hắn có vài phần tương tự với một vị cố nhân đã mất của ta, vì thế hỏi tới.
Thật không ngờ, Trương hiền điệt dĩ nhiên là con của cố nhân kia...
Thôn trưởng cảm khái nói, trên mặt lộ ra vẻ chân tình tha thiết.
“Thế gian không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy.” Trong mắt Đái Dung lóe ra một tia sáng kỳ dị, ngạc nhiên cảm thán cho chuyện này.
Đái thị cũng không có nghi ngờ gì, cũng là vô cùng kinh ngạc, vội vàng chúc mừng cho hai người.
Tuy nhiên, sau một lát, trên mặt Đái thị lại lộ ra vẻ hồ nghi, hỏi:
- Theo như lời thôn trưởng đến chỗ ta nơi này, còn có chuyện trọng yếu, có liên quan với hiền điệt của ngài hay sao?
Thôn trưởng cười tủm tỉm nói:
- Chuyện này cùng Trương hiền điệt, Dung nhi cô nương đều có quan hệ.
- A!
Đái thị chợt biến sắc kêu lên, có vẻ hơi thất thố, trong lòng cấp bách:
- Chẳng lẽ vị thôn trưởng đức cao vọng trọng này muốn cầu thân với nhà ta... Chuyện này thật có điều không ổn.
Đái Dung nghe vậy, cúi gằm đầu xuống, trên gương mặt xinh đẹp nhuộm một lớp dò ửng, một tay vân về váy áo, không dám nhìn thẳng vào hai người Trương Hằng.
Họ đều nghĩ rằng Thôn trưởng dẫn theo Trương Hằng cùng nhau đến, là chuẩn bị tới đây cầu hôn.
- Thôn trưởng! Trượng phu ta còn chưa có trở về, để ta ra ngoài kêu một tiếng.
Đái thị xoay chuyển tròng mắt, nảy sinh ra một kế, bà phải trước một bước đi ra ngoài tìm trượng phu thương nghị, nói cho trượng phu nghe rõ “tình huống thực sư” của Trương Hằng.
Vì hạnh phúc của Dung nhi, bất kể như thế nào cũng không có thể đáp ứng chuyện hôn sự này!
Nhưng bà ta mới vừa đứng lên, ngoài phòng truyền vào tiếng bước chân.
- Chúng ta đã về đây!
Người nói chính là Đái Phùng Sơn, hắn cùng phụ thân hắn vác công cụ cuốc xẻng đi vào nhà.
- Ồ? Thôn trưởng ngài sao lại đến đây, mọi người ở...
Đái phụ buông xuống công cụ, cười ha hả đi tới.
Đái thị thầm hận, nhưng cũng là lòng có dư mà lực không đủ.
- Ha ha! Hôm nay ta tới đây là để tìm ngươi thương nghị một chuyện trọng yếu. Trước tiên, ta muốn nói cho ngươi biết lai lịch của Trương hiền điệt này...
Thôn trưởng trước nói ra một lần quan hệ giữa mình cùng Trương Hằng.
- Chúc mừng chúc mừng! Lại có chuyện trùng hợp như thế, thôn trưởng gặp lại con của cố nhân!
Đái phụ, Đái Phùng Sơn cùng lên tiếng chúc mừng rộn rằng.
- Đúng rồi! Nghe ý của thôn trưởng, còn có một chuyện thập phần trọng yếu, muốn tìm chúng ta thương nghị. Không biết là chuyện gì?
Đái phụ hỏi, lại không chú ý Đái thị đang nháy mắt ra hiệu với hắn.
- À! Chuyện này, cùng Dung nhi. Trương hiền điệt đều có liên quan. Ta và Trương hiền điệt đã làm ra quyết định, hiện tại tới hỏi ý Dung nhi xem sao...
Thôn trưởng không nhanh không chậm nói.
Đái phụ cười ha hả:
- Ta hiểu rồi! Thôn trưởng lão nhân gia ngài là đến nhà ta cầu hôn a... Ha ha! Trương hiền điệt tuấn tú lịch sự, lại có tiên nhân ngài này ở sau lưng, ngày sau nhất định thăng quan tiến chức như diều gặp gió. Dung nhi có thể gả cho người tốt như vậy, ta cao hứng còn không kịp đây. Huống chi, Trương hiền điệt còn là ân công của nhà ta.
- Đúng vậy, đúng vậy!
- Phụ thân...
Đái Dung cúi gằm đầu xuống, hai mang tai đều đỏ bừng, muốn nói điều gì nhưng vì quá khẩn trương mà quên sạch.
Đối với Trương Hằng, Đái Dung vốn cũng có chút cảm tình, nhưng sau khi nàng biết, Trương Hằng viện lý do cổ quái trốn tránh trách nhiệm, cảm tình đã giảm đi. Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn vấn vương không chừng, không biết có nên gả cho một Nam nhân như vậy hay không.
- Cái gì? Cầu hôn?
Thôn trưởng cùng Trương Hằng đều giật mình kinh ngạc.
- Nhị vị tới đây, chẳng lẽ không phải là cầu hôn sao?
Đái phụ rốt cục ý thức được không đúng.
Thôn trưởng nghi hoặc liếc mắt nhìn Trương Hằng một cái, mang theo vẻ trưng cầu ý kiến, dùng thần niệm truyền âm nói:
- Chẳng lẽ ngài muốn cưới Dung nhi làm thiếp?
Trương Hằng đúng thật không biết nói gì, không muốn gây thêm chuyện hiểu lầm như thế, liền truyền âm trả lời:
- Tính cái gì! Ngươi mau mau nói vào chính đề. Bằng không càng ngày càng phức tạp!
- Ha ha! Chúng ta không phải đề cập tới chuyện kết thân, mà là một chuyện khác!
Thôn trưởng cười tủm tỉm nói.
Đái phụ xấu hổ không thôi:
- Thôn trưởng rốt cuộc có chuyện gì?
Mặt khác, Đái thị vô cùng mừng rỡ, còn Đái Dung đầu vẫn cúi xuống, đồng thời cảm giác có chút mất mát, Đái Phùng Sơn lại có chút thất vọng.
- Ba tháng sau, Lãnh Nguyệt Môn một trong ba đại tông môn của Bắc Thần đại lục, sẽ ở chủ thành Vô Song tuyển chọn đệ tử có tư chất thượng giai. Trương hiền điệt đã quyết định tham dự tuyển chọn lần này, tiến vào Tiên môn tu luyện.
- Tiên môn?
Đái gia một nhà bốn miệng đều há hốc, vô cùng kinh ngạc.
Tiên môn đối với bọn họ mà nói chính là tồn tại cao cao tại thượng. Thôn trưởng trước mắt chính là một vị tiên nhân, trong lòng bọn họ đều mang lòng sùng kính.
- Đúng vậy! Tiên môn chỉ tuyển nhận người có tư chất tốt vào làm đệ tử môn phái. Sau khi trải qua ta cùng Trương hiền điệt xác định, Dung nhi căn bản có được thiên phú tu tiên cực kỳ hiếm thấy. Cho nên ta mới tới đây, tìm ngươi thương nghị về chuyện này.
Thôn trưởng giải thích, Trương Hằng ngồi bên cạnh, trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, không nói lời nào.
- Cái gì? Dung nhi có được thiên phú tu tiên hiếm thấy...
Mấy người Đái gia đều có vẻ không tin.
- Các ngươi có biết trước đây vì sao Tham Lang kia lại chú ý tới Dung nhi hay không? Hắn là một tiên nhân thân phận ở trên cao, một nữ nhân phàm tục sao đáng để hắn dốc toàn bộ lực lượng chứ? Sở dĩ Tham Lang làm như vậy, cũng vì nhìn trộm thiên phú của Dung nhi, muốn bắt nàng về đào tạo thành một lô đỉnh để tăng lên tu vi, đây là loại chuyện ác độc biết bao!
Thôn trưởng nghiêm mặt nói.
- Dung nhi thực sự có thiên phú như thế, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Trên mặt Đái phụ cùng Đái thị đều lộ ra vẻ lo lắng.
- Hiện nay trước mắt Dung nhi chỉ có hai con đường: đường thứ nhất chính là đi vào Tiên môn bồi dưỡng, ngày sau rất có thể trở thành Tiên Quân danh chấn một phương. Đái Hà Thôn chúng ta cũng có thể nhận được ơn trạch vô thượng. Con đường thứ hai, chính là để cho nàng làm một người phàm bình thường suốt đời. Thế nhưng một khi bị tiên nhân tâm tính ác độc nhìn thấy, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng!
Thôn trưởng nói ra lời chính nghĩa, phân tích lợi hại hai đường rõ ràng.
- Việc này phải để chúng ta thương nghị một chút...
Đái phụ cùng Đái thị bắt đầu bàn bạc với nhau, còn Đái Dung thì vẻ mặt mơ màng mờ mịt.
Đái Phùng Sơn kinh ngạc lên tiếng:
- Thôn trưởng! Dung nhi nàng có thể đi tu tiên, ngài xem ta có thể đi được hay không?
- Không được!
Đái phụ, Đái thị cùng kêu lên, Đái gia còn trông cậy vào hắn nối dõi tông đường đây.
Thôn trưởng cười nói:
- Trên thế giới này chỉ có số ít nhân tài có thể tu tiên, ngươi tốt hơn là ở lại nhà hiếu kính cha mẹ đi.
-Ôi...
Đái Phùng Sơn vô cùng thất vọng.
Đái phụ cùng Đái thị trải qua một phen thảo luận, cuối cùng vẫn quyết định để con gái đi vào Tiên môn tu tiên.
Trương Hằng thấy vậy khẽ cau mày:
- Bá phụ bá mẫu! Chuyện đại sự một đời người thế này, các người lại không hỏi ý kiến của Dung nhi cô nương chút nào sao?
- Ngươi...
Đái phụ cùng Đái thị giật mình, lúc này mới dời ánh mắt về hướng Đái Dung.
Trong quan niệm của họ chuyện hôn nhân đại sự hay chuyện lớn một đời của con gái, đều do bọn họ hỗ trợ quyết định là được rồi.
- Đúng rồi, Dung nhi! Đối với chuyện này, con thấy thế nào?
Đái phụ miễn cưỡng cười, hỏi con gái mình.
Đái Dung khẽ ngẩng đầu lên, quay nhìn về hướng Trương Hằng ánh mắt đầy vẻ cảm kích. Thân là một nữ nhi trong nhà, nàng chưa từng phát biểu làm chủ quyền lợi của mình.
Cho nên, lúc này trong lòng nàng cảm kích đến rối tinh rối mù.
- Ta muốn hỏi thôn trưởng một chút, trong thế giới tiên nhân, nữ nhân có thể có quyền lên tiếng hay không?
Đái Dung vô cùng dũng cảm, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào hai người Trương Hằng.
Thôn trưởng vừa mới định lên tiếng, lại bị Trương Hằng giành trước, hắn thản nhiên nói:
- Ở trong thế giới của tiên nhân, người nào có thực lực, người đó sẽ có quyền định đoạt, chuyện đó không quan hệ gì với giới tính của ngươi.
Đái Dung nghe nói lời ấy, đôi mắt sáng sáng ngời, hỏi:
- Trương công tử cũng là tiên nhân?
- Tiên nhân mới học đời!
Khóe miệng Trương Hằng lộ ra một vẻ tươi cười quỷ dị.
- Tốt lắm! Ta quyết định đi tu tiên!
Đái Dung tươi cười như hoa. Trước nay chưa bao giờ nàng vui vẻ như vậy, tựa như một con chim vừa mới thoát khỏi lồng giam, tự do bay về phía thiên địa rộng
lớn bao la.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Trong lòng Trương Hằng lại còn có một câu muốn nói: “Thế giới tiên nhân tuy rằng tự do, nhưng so với thế tục càng tàn khốc gấp trăm lần!”
Nhoáng một cái Trương Hằng hòa mình vào thôn nhỏ yên tĩnh này đã qua thời gian hai tháng. Trong thời gian này, mỗi một thôn dân Đái Hà Thôn đều đã biết thân phận của hắn, cũng quen dần với sự có mặt của hắn.
Đái Dung sau khi đáp ứng đi Tiên môn tu tiên, cả người giống như con chim thoát khỏi lồng, vô cùng vui vẻ, thường xuyên tìm đến Trương Hằng và thôn trưởng thỉnh giáo về pháp môn tu tiên.
Người trên Thượng giới vừa sinh ra liền có được căn cơ phi phàm, thêm vào đó luôn sinh sống dưới bồi dưỡng của Tiên linh khí, sau khi thành niên đều ít nhất có được thực lực của tu sĩ bậc cao thậm chí là tu sĩ đỉnh cấp so với hạ giới.
Nếu bọn họ đi theo con đường tu tiên tự nhiên là làm ít công to, một phàm nhân có thiên phú tu tiên, có thể chỉ trong thời gian ngắn chừng bốn năm trăm năm, tu luyện đến cấp bậc Chân Tiên hạ vị.
Trương Hằng phát hiện pháp môn tu luyện người trên Tiên giới có khác nhau rất lớn so với hạ giới, phân chia cảnh giới cũng không phải là Luyện Khí, Trúc Cơ các thứ bậc.
Hoặc là nói, bước đi của bọn họ trực tiếp rút ngắn đơn giản hơn rất nhiều.
Dưới cấp Chân Tiên, tu tiên thượng giới tổng cộng chia làm ba đại cảnh giới: Dẫn Khí Luyện Thể, Ngưng Thần Thanh Tâm, Độ Kiếp Hóa Tiên.
Dẫn Khí Luyện Thể, cả quá trình này tương đối dễ dàng, gần như tính là Hóa Thần Kỳ ở hạ giới, quá trình này đơn giản thoải mái một đường đi thẳng tới.
Tuy nhiên, tới cảnh giới “Ngưng Thần Thanh Tâm” này thì có chút khó khăn, người tu tiên thượng giới phải ngưng kết ra “Hồn thể” của bản thân.
Hồn thể cùng tương tự như Nguyên anh của tu sĩ hạ giới, nhưng bởi vì có Tiên linh khí rèn luyện, Hồn thể vô cùng cường đại. Thời gian ở hạ giới, bình thường chỉ có tu sĩ Đại Thừa Kỳ, Nguyên anh mới có thể thăng cấp thành Hồn thể.
“Nguyên linh” của Trương Hằng cùng là cùng loại tồn tại của Hồn thể, nhưng lực sinh tồn mạnh hơn, có được sức chiến đấu khó tin. Nhưng bình thường Trương Hằng sẽ không xuất động Nguyên linh công kích, bởi vì linh hồn là căn nguyên của người tu chân, một khi hoàn toàn mai một thì thân thể bất diệt gì đi nữa đều không đáng một xu.
Còn một cửa Độ Kiếp Hóa Tiên này đã làm khó không ít người tu tiên thượng giới, rất nhiều người mặc dù có được Tiên bảo, cuối cùng lại phải chết ở dưới tâm ma kiếp.
Đương nhiên, nếu có được Tiên bảo phòng ngự linh hồn cực kỳ hiếm thấy, một cửa ải Độ Kiếp Hóa Tiên này sẽ rất dễ dàng vượt qua. Tiên bảo của Trương Hằng thu được ở trong động phủ ước chừng có hơn một trăm kiện, trong đó cũng không thiếu vài món Tiên bảo phòng ngự linh hồn để lại cho mấy người Ninh Tuyết Dung, Quách Phong.
Nhờ có thôn trưởng cùng Trương Hằng chỉ điểm, Đái Dung thực dễ dàng tiến vào cảnh giới thứ nhất: Dẫn Khí Luyện Thể.
Dẫn đường cho Tiên linh khí nhập thể, rèn luyện thân thể, do đó đạt tới thân thể lột xác.
Mới tu luyện một hai tháng, Đái Dung đã đạt tới cảnh giới Dẫn Khí Luyện Thể đại viên mãn, tốc độ như thế làm cho thôn trưởng trợn mắt há hốc mồm.
Nên biết rằng, lúc trước thời điểm hắn tu luyện đến Dẫn Khí Luyện Thể đại viên mãn. nhưng phải tiêu phí thời gian hết mấy chục năm.
Theo Trương Hằng đánh giá so sánh, thì giờ phút này Đái Dung đã có được thực lực của Hợp Thể đại viên mãn.
Vẻn vẹn chỉ trong thời gian hai tháng, nàng đã đạt tới độ cao mà tu sĩ hạ giới tu luyện cả đời đều khó có thể đạt tới.
“Quả nhiên, người có phế linh căn như nàng này ở trong hoàn cảnh như thế, có lực hấp dẫn rất mạnh với Tiên linh khí, cộng thêm có người hướng dẫn. liền có thể thu được rất nhiều Tiên linh khí phẩm chất thượng giai.”
Phỏng đoán của Trương Hằng trước đây rốt cục được chứng thực, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn dừng lại ở Đái gia thôn một thời gian không có lập tức rời đi.
“Nếu có thể mang theo một đám người có phế linh căn từ hạ giới đến thượng giới, không biết sẽ có kết quả như thế nào?” Trong đầu Trương Hằng bỗng dưng sinh ra một ý niệm như vậy, nhưng ngay sau đó tiêu tan mất. Không nói có thể đưa phàm nhân ở hạ giới lên thượng giới được hay không, cho dù có thể đưa đến thượng giới, ở trong hoàn cảnh như thế phàm nhân bình thường hoặc là tu sĩ bình thường, chỉ sợ sẽ lập tức nổ tan xác mà chết.
Tuy nhiên, sau khi tu luyện đến cảnh giới Dẫn Khí Luyện Thể đại viên mãn. tiến triển của Đái Dung đột nhiên giảm chậm lại. Cảnh giới thứ hai Ngưng Thần Thanh Tâm cũng là một ngọn núi lớn khó có thể vượt qua.
Trương Hằng nói với nàng:
- Cảnh giới thứ nhất là thân thể lột xác, cảnh giới thứ hai là linh hồn thay đổi về chất. Cảnh giới thứ nhất muội có thể thoải mái tu luyện đến đỉnh cấp, nhưng cảnh giới thứ hai thì lại yêu cầu lĩnh ngộ đại đạo thiên địa về mặt linh hồn. Sau khi hai đại cảnh giới này muội đều hoàn thành, cảnh giới thứ ba Độ Kiếp Hóa Tiên, chính là khảo nghiệm căn cơ của hai đại cảnh giới trước.
Hắn là người của hạ giới phi thăng, nhưng chiếm độ cao không tầm thường, chỉ hơi phân tích một chút liền biết được nguyên lý của con đường tu tiên trên thượng giới.
Một ngày này, Đái Dung lại khoan thai đi tới nhà thôn trưởng.
Hiện nay, khí chất trên người nàng đã xảy ra biến hóa thật lớn, có một khí tức tiên trần tự nhiên thoát tục, cũng làm cho nàng tăng thêm vài phần tư sắc. Nếu nói, trước đây nàng chỉ là một cô gái thanh xuân có vài phần tư sắc, như vậy hiện tại, rõ ràng nàng đã là một đại mỹ nữ.
- Trương đại ca!
Trên gương mặt thanh tú của Đái Dung mang theo mấy tia ý cười, không giống như trước ngượng ngùng và bó buộc trong phong tục lễ giáo, mà còn nhiều thêm vài phần sức sống.
Từ lúc Đái Dung đáp ứng đi tu tiên, Đái phụ cùng Đái thị, dĩ nhiên đã bỏ đi ước thúc đối với con gái. Cho nên, hiện tại Đái Dung ngày ngày tự do tự tại, vui vẻ hạnh phúc trước nay chưa từng có.
- Dung muội đã đến rồi!
Trương Hằng mỉm cười, hắn đã thích ứng với cuộc sống nông gia nơi này, đang ngồi nhàn nhã uống trà.
- Trương đại ca! Muội có cảm giác rất kỳ quái, huynh là một người tu tiên, vì sao muội rất ít khi nhìn thấy huynh tu luyện vậy? Muội thấy thôn trưởng lão nhân gia. mặc dù không có hy vọng thăng cấp, nhưng mỗi ngày cũng đều chăm chỉ tu luyện.
Đái Dung khó hiểu hỏi, rồi rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Trương Hằng.
Hai người ngồi cùng một chỗ rất thân thiết, thật giống như một đôi huynh muội ruột thịt.
-Ha ha!
Trương Hằng nhẹ nhàng cười:
- Ta đã tu luyện đến cảnh giới Chân Tiên, đủ để ngao du thiên địa, trường sinh bất tử, hiện tại chỉ muốn sống nốt một đoạn ngày an bình.
- Hì hì! Đại ca lừa gạt người ta rồi! Nếu huynh đã thỏa mãn. vì sao còn muốn đi Tiên môn chứ? Khẳng định huynh còn muốn đạt được thành tựu cao hơn!
Đái Dung lập tức vạch trần vẻ giả tạo của Trương Hằng.
- Được được được!
Trương Hằng cười nói.
- Đại ca hôm nay dường như rất cao hứng?
Đái Dung dường như nhìn thấy một chút chỗ khác thường của hắn.
Thời điểm bình thường, Trương Hằng đều là điềm tĩnh không nao núng, thiên lôi có giáng xuống lòng cùng bình ổn không nhúc nhích. Phần bình tĩnh này, quả thực khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.
Có đôi khi, thậm chí nàng có một loại ảo giác, Nam nhân trước mắt này trên phương diện tâm cảnh, dường như còn cao hơn mấy bậc so với thôn trưởng.
- Đúng vậy! Đại ca ta rất cao hứng, bởi vì sắp tới ngày chúng ta đi chủ thành Vô Song rồi.
Trương Hằng lại cười nói.
- Vậy thật tốt quá!
Đái Dung đứng bật lên nhảy tung tăng, thậm chí còn ôm Trương Hằng một cái.
- Đúng rồi, khi nào thì chúng ta xuất phát?
- Ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, đợi lát nữa đi thông báo cho bá phụ!
Trương Hằng nói.
Đái Dung ngẩn ra:
- Điều này chẳng lẽ không phải quyết định của thôn trưởng?
- Cái này... Bởi vì bá phụ để cho ta quyết định thời gian cụ thể!
Lúc này Trương Hằng mới phát hiện, thiếu chút nữa lỡ lời lộ tẩy.
-À!
Trên mặt Đái Dung vẫn còn đọng lại một chút hoài nghi.
Trương Hằng thật ra không sợ bại lộ thân phận chân chính của mình. Đái Dung đã bước đầu lấy được tín nhiệm của hắn. cho dù biết được việc này, hơn phân nửa nàng cùng sẽ không đi nói với người ngoài.
Hai người hàn huyên thêm vài câu. Đái Dung rời đi trở về nhà.
Trương Hằng nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, đột nhiên hắn nhắm hai mắt lại.
Ngay khoảnh khắc đó một đạo kim quang hiện ra trong phòng.
Một người Trương Hằng khác hiện ra đối diện với hắn.
“Ông!”
Hai Trương Hằng nhìn nhau một cái, rồi hòa hợp thành một thể.
Trong mắt Trương Hằng lóe ra thần quang, không gian bốn phía liền xảy ra biến ảo tuyệt vời, hắn nhẹ thở ra một hơi, trên mặt mang theo vẻ tươi cười: “Công pháp tầng năm. không hề có bình cảnh thông suốt đột phá. Hiện tại, rốt cục ta có thể yên tâm đi thăm dò tinh cầu này.”
Hắn mở rộng thần thức, lập tức bao trùm phạm vi mấy chục vạn dặm.
Tiên Quân cùng Chân Tiên, chỉ khác một chữ, nhưng quả thực là cách biệt một trời một vực.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
"Thực lực cấp Tiên Quân còn mạnh hơn là ta tưởng tượng."
Trương Hằng đứng giữa căn phòng nhỏ như ở chốn phàm nhân, cảm nhận sâu sắc lực lượng mà mình nắm giữ hiện giờ.
Nên biết, khi hắn đứng ở cấp Chân Tiên đỉnh phong, thần thức có thể quét qua mấy trăm dặm, nhưng hiện giờ mở ra thần thức có thể bao trùm không gian mấy chục vạn dặm.
Phạm vi mấy trăm dặm với mấy chục vạn dặm, chênh lệch hai bên lớn đến mức nào?
"Khó trách toàn bộ Bắc Thần đại lục có ít cường giả cấp Tiên Quân như thế, hơn nữa người cấp Tiên Quân cũng có địa vị không thấp ở thượng giới, được ngàn vạn tu sĩ kính ngưỡng."
Luyện Thiên Hóa Địa Công của Trương Hằng vừa mới tiến vào tầng năm cảnh giới sơ thành, lúc này thực lực xấp xỉ Tiên Quân hạ vị, hơn nữa dung hợp phân thân sinh ra lực lượng tuy không dám nói vô địch Cô Đế Tinh, nhưng cũng đủ bạo gan thăm dò tinh cầu cạnh bờ tiên giới này.
Trong hai tháng này, hắn đột phá đến công pháp tầng năm gần như không gặp bình cảnh gì, tiêu hao bốn năm món Tiên bảo, liền chọc thủng lớp màng giấy cuối cùng, bước vào cảnh giới tầng năm.
Sau khi thăng cấp công pháp tầng năm, hắn lại sử dụng Tiên bảo nhị tam phẩm, miễn cưỡng thăng cấp Phá Không Kiếm từ Tiên bảo tứ phẩm lên thành Tiên bảo ngũ phẩm.
Sau khi thăng cấp Tiên bảo tứ phẩm, cấp bậc sẽ rất khó tăng lên, chênh lệch giữa mỗi phẩm rất lớn.
"Theo công pháp tầng bốn lên tầng năm, lại thêm Phá Không Kiếm, Phong Lôi Phiến thăng cấp... Hiện giờ, trong tay ta không còn dư nhiều Tiên bảo, cùng với các thiên tài địa bảo có thể dùng để tăng lên thực lực."
Trương Hằng mang theo vài phần lo lắng, trong lòng có một cỗ áp lực.
Thời điểm ở hạ giới, trong tay hắn có vô số vật luyện hóa dùng không hết, mà khi hắn phi thăng thượng giới, công pháp thăng cấp đến tầng năm mới phát hiện vật trong tay có thể dùng cắn nuốt tăng nhanh thực lực đã còn xa mới đủ.
Công pháp tầng năm, tuyệt đối là một cái hang không đáy!
Hiện giờ Trương Hằng chỉ cần mấy chục nhịp thở là có thể cắn nuốt sạch một kiện Tiên bảo bình thường. Hơn nữa, cắn nuốt xong cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
"Tiên bảo nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm đối với ta đã có hiệu quả rất nhỏ..."
Trương Hằng khẽ gật đầu, phát hiện trong nhẫn không gian chỉ còn lại không đến mười kiện Tiên bảo, hơn nữa cấp bậc cũng không vượt qua tam phẩm.
Đương nhiên, bản thân hắn sở hữu Tiên bảo đều có cấp bậc rất cao: Phục Yêu Tháp (lục phẩm), Phá Không Kiếm (ngũ phẩm), Vân Thiên Tiên Hồ (tứ phẩm), Phong Lôi Phiến (tứ phẩm).
Mấy món Tiên bảo mà hắn sử dụng, cấp bậc thấp nhất cũng là tứ phẩm.
Vốn liếng như thế, dù là đặt trong hàng Tiên Quân thì cũng rất khá rồi.
"Hiện giờ trừ Phục Yêu Tháp ra, mấy món Tiên bảo còn lại dung hợp xong, hẳn là ta có thể phát huy ra trăm phần trăm uy lực."
Trong lòng Trương Hằng không khỏi sôi trào, nếu thực lực của mình mạnh hơn vài phần, hoàn toàn có thể cướp sạch cả một tinh cầu tu chân!
Đúng, chính là cướp sạch!
Khi hắn thiếu vật luyện hóa thăng cấp, chỉ có thể đi lên con đường cướp bóc Tiên giới không lối về.
"Trước tiên xem những yêu vật mạnh mẽ trong Phục Yêu Tháp."
Trương Hằng vươn tay, tế ra Phục Yêu Tháp, tản ra một cỗ khí tức mịt mờ, không giống như trước kia yêu khí ngập trời, đủ thấy Trương Hằng nắm giữ nó đã sâu sắc hơn vài phần.
Bởi vì trong phòng đã có cấm chế, Trương Hằng cũng không lo lắng có người nhìn trộm, xâm nhập thần thức vào trong Phục Yêu Tháp.
Phục Yêu Tháp có sáu tầng, ba tầng đầu giam giữ yêu vật cấp Chân Tiên, ba tầng sau giam giữ yêu vật cấp Tiên Quân.
về phần tồn tại cao cấp hơn, Phục Yêu Tháp không thể trói buộc được.
Thần thức của Trương Hằng trực tiếp đi vào tầng thứ sáu, nơi này giam giữ một Nam nhân khôi ngô trên đầu có hai sừng, trên người tản mát ra một cỗ khí tức làm người ta run sợ.
Cho dù là lúc này, khi Trương Hằng chạm đến Nam nhân kia, trong lòng cũng khẽ động, có một loại ảo giác khó mà chống lại.
-Hừ.
Nam nhân hai sừng kia cảm nhận được thần thức của Trương Hằng, hừ lạnh một tiếng, không gian bên trong Phục Yêu Tháp vặn vẹo một trận, thiếu chút nữa làm cho tâm thần Trương Hằng bị hao tổn.
- Hiện giờ ta là chủ nhân Phục Yêu Tháp. Xin hỏi, các hạ là thần thánh phương nào?
Trương Hằng lại có vẻ rất khách khí hỏi.
- Ta là Yêu Quân thứ bảy Yêu Hoàng giới, Huyền Ngưu Ma Quân. Chờ ngươi tu luyện đến Tiên Quân thượng vị mới đến đàm phán với ta, lão ngưu ta lại ngủ mấy trăm vạn năm rồi nói tiếp.
Nam nhân hai sừng kia ngáp một cái, chuẩn bị ngủ tiếp.
- Đợi đã, Huyền Ngưu Ma Quân, ngươi có thể nói vì sao ngươi tiến vào Phục Yêu Tháp này?
Trương Hằng cười hỏi.
- Không biết.
Trong giọng nói của Huyền Ngưu Ma Quân lộ ra một cỗ tức giận:
- Lão tử đang ngủ ngon trong động phủ, không biết là cái tên khốn kiếp nào thoáng cái thu lão tử vào trong Phục Yêu Tháp, thật là đáng giận. Nhưng mà trong thiên địa này chỉ có ba cái Phục Yêu Tháp, ta đoán thử cũng đoán ra được.
Trong thiên địa này, lại chỉ có ba cái Phục Yêu Tháp?
Điều này thật làm Trương Hằng bất ngờ.
Toàn bộ ba mươi sáu giới rộng lớn mênh mông cỡ nào, nhưng Phục Yêu Tháp Tiên bảo lục phẩm lại chỉ có ba kiện, đủ thấy nó quý báu cỡ nào.
- Được rồi, Huyền Ngưu Ma Quân, ta nói cho ngươi, thu ngươi vào Phục Yêu Tháp quá nửa là Huyết Sát Thần Đế. Cho dù không phải hắn, cũng là nhân vật cấp Đế tương đương, ngươi không cần nghĩ tới chuyện báo thù.
Trương Hằng cười hì hì nói.
- Cái gì? Huyết Sát Thần Đế!
Huyền Ngưu Ma Quân không khỏi rùng mình một cái, vẻ mặt hoảng sợ.
Xem ra lực uy hiếp của nhân vật cấp Đế tuyệt đối thấm sâu lòng người, cho dù Huyết Sát Thần Đế không phải cường giả ở Yêu Hoàng giới.
Chỉ là, hắn lại bất chợt hoài nghi nói:
- Theo ta được biết, người có Phục Yêu Tháp ở Ma giới hẳn là Bất Tử Tà Đế, làm sao Huyết Sát Thần Đế lại có một cái chứ?
Trương Hằng cười hắc hắc:
- Xem ra ngươi bị Phục Yêu Tháp này giam giữ quá lâu rồi? Trương mỗ có cảm giác, không bao lâu nữa ngươi ở trong Phục Yêu Tháp này, có thể đi ra hoạt động gân cốt một chút.
- Tiểu tử, đừng có tự sướng, chỉ bằng tu vi cấp Tiên Quân hạ vị như ngươi hiện giờ, lão tử chỉ một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi. Uy danh Ma quân thứ bảy Yêu Hoàng giới của ta nào phải nói không?
Huyền Ngưu Ma Quân cười to.
- Được rồi, cứ để chúng ta chờ xem.
Trương Hằng thu hồi thần thức, để Phục Yêu Tháp tiến vào linh hạch không gian.
Sau công pháp tầng năm, thể tích linh hạch không gian đột nhiên mở rộng vô số lần, kích cờ chừng mấy vạn dặm.
Giữa Tiên Quân cùng Chân Tiên, quả thật là một đường lạch không thể vượt qua.
Dù cho đến đây ngàn ngàn vạn vạn Chân Tiên, đối với một cái Tiên Quân thì cũng không đáng kể gì, vỗ một cái là đập chết một mảng lớn.
Đúng lúc này, Trương Hằng chuyển mặt ra ngoài cửa.
Một lát sau, truyền đến tiếng bước chân, thôn trưởng đi đến đây.
- Ba ngày sau, chúng ta xuất phát. Trong thời gian này xử lý hết những chuyện phàm tục đi.
Trương Hằng dùng ngừ khí phân phó nói với thôn trưởng.
- Vâng, đại nhân.
Thôn trưởng cung kính nói.
Nếu để cho đám người Đái Dung nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Thôn trưởng đức cao vọng trọng ở trước mặt "hiền chất" của hắn, lại có thái độ cung kính như thế.
Ba ngày sau, ở đầu tây Đái Hà Thôn, toàn bộ người trong thôn đều tụ tập lại, tiễn đưa ba người sắp rời thôn.
- Dung Nhi, sau khi tiến vào tiên môn, nhất định phải nghe lời tiên nhân nói, tu tiên cho tốt. ngày sau có cơ hội nhất định phải trở về gặp cha mẹ...
Đái thị nước mắt nước mũi sụt sịt nói, ôm nữ nhi khóc hồi lâu mới buông ra, mắt đã đỏ hồng.
Đái Dung ánh mắt ngậm lệ, cũng lưu luyến không bỏ được.
Người trong thôn cũng nói ý kiến của mình:
- Chỉ mong Dung Nhi có thể trở thành tiên nhân, điều này đối với Đái Hà Thôn chúng ta tuyệt đối là chuyện tốt.
- Chỉ là cô nương tốt như Dung Nhi, đi ra tu tiên, quá đáng tiếc...
- Nghe nói tu tiên phải nói cơ duyên, Dung Nhi cô nương có thiên phú hiếm thấy, vừa lúc gặp được tiên môn tuyển nhận đệ tử, đây là trời cao định sẵn rồi.
Các thôn dân đều nói ý nghĩ của mình, nhưng mà bọn họ cũng không thể thay đổi vận mệnh đi Vô Song Thành của Đái Dung.
- Dung Nhi, thời gian không còn sớm. chúng ta phải nhanh chóng xuất phát.
Thôn trưởng thúc giục, thân hình Trương Hằng nhẹ nhàng nhảy lên, bay lên trên không.
Oong....
Hắn chỉ ra một cái, cách mặt đất mười mấy thước lơ lửng một đóa mây. Đây là một kiện Pháp bảo phi hành hạ phẩm, phẩm chất thông thường, Trương Hằng đã chuẩn bị từ ba ngày trước.
Nếu muốn thôn trưởng luyện hóa một kiện Tiên bảo trong vòng ba ngày, đó là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
- Phụ thân, mẫu thân, ca ca, chờ Dung Nhi tu tiên có thành tựu, sẽ trở về gặp mọi người...
Đái Dung nước mắt nhỏ giọt, tiếp đó lại nói lời từ biệt với những người thân cận trong thôn.
Cuối cùng, thôn trưởng đẩy nhẹ, để cho nàng bay lên trên, rơi vào đám mây.
- Dung Nhi mời ngồi.
Trương Hằng vẻ mặt thản nhiên ngồi trên đám mây, nhìn Đái Dung của nói.
- Cảm ơn Trương đại ca.
Đái Dung lau khô nước mắt, sánh vai ngồi cùng Trương Hằng.
Vù!
Thôn trưởng cùng bay lên trên đám mây.
Trương Hằng vừa động ý niệm, đám mây đang ngồi chậm rài bay lên trời cao.
- Thôn trưởng, Trương tráng sĩ, kính nhờ các người, nhất định phải chiếu cố Dung Nhi.
Đái phụ cuối cùng không nhịn được, lệ rơi cáo biệt.
Cứ thế, thôn dân Đái Hà Thôn nhìn đám mây trên bầu trời dần dần nhỏ đi.
- Làm tiên nhân thật tốt...
Không ít thôn dân vô cùng hâm mộ, Đái Phùng Sơn mang theo vẻ mặt hướng tới. Chỉ là, con đường tiên nhân trường sinh bất tử, cuối cùng vô duyên với họ.
- Dung Nhi, muội hẳn là lần đầu bay lên trời phải không?
Trương Hằng cười hỏi.
- Phải.
- Có cảm nhận gì?
- Hiện giờ muội có chút hồi hộp...
Nhìn Đái Hà Thôn đã nhỏ như con kiến, Đái Dung lại nói:
- Còn nữa, muội phát hiện Đái Hà Thôn của chúng ta so sánh với trời cao vô hạn, thực nhỏ bé, giống như không đáng kể gì.
Trương Hằng nhàn nhạt nói:
- Không phải giống như không đáng kể, mà là căn bản không đáng kể. Chờ muội tiến vào tiên môn, mới rõ ràng thế giới này lớn cỡ nào, phấn khích cỡ nào. Đương nhiên, muội cũng phải trả một cái giá rất lớn.
- Trả giá rất lớn? Chúng ta không phải đang bay lượn tự do tự tại hay sao?
Đái Dung cười nói.
- Chờ muội tiến vào Vô Song Thành, sẽ hiểu được.
Trương Hằng không trực tiếp trả lời vấn đề này.
Khi đám mây bay ra mấy ngàn dặm, ở trời cao gần đó đột nhiên truyền ra một tiếng đánh nhau, sấm sét nổ tung, cùng với tiếng rống phẫn nộ.
- Không tốt, có tiên nhân đại chiến?
Sắc mặt thôn trưởng đại biến.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào