Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
- Diệp huynh thật khiến người ta kính sợ, không cần dùng đạo lực, chỉ bằng thân thể và tốc độ đã đủ lực áp cường giả Hóa Long biến thứ năm, gần như đã là vô địch trong thế hệ trẻ rồi!
Vũ Hóa Vương Từ Tử Hiên cười nói.
- Ta đã tự phế tu vi, thật sự không thể vận dụng đạo lực, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!
Diệp Phàm lắc đầu, dường như rất đáng tiếc.
Bên cạnh, Vương Trùng Tiêu trong lòng rất nghi hoặc. Hắn chính mắt thấy được trận chiến vừa rồi, cũng thật sự không thấy Diệp Phàm dùng tới thần lực.
Từ Tử Hiên điểm một cái, bắn ra vài phiến thần vũ, trực tiếp chữa khỏi thương thế cho Cao Lâm Phong rồi nói:
- Diệp huynh có thể tha cho hắn không? Tính tình hắn nóng nảy, tuổi trẻ lại nông nỗi, không khỏi có chút quá khích!
- Không thành vấn đề, ta cũng không muốn so đo với hắn.
Diệp Phàm cười gật đầu.
- Không thể tưởng tượng được Vũ Hóa Vương đại danh đỉnh đỉnh lại đi tới Thần Thành của Bắc Vực...
Một tiếng cười lớn truyền tới, hoàng tử Đại Hạ Hạ Nhất Minh đang bước nhanh tới.
- Ta tới Bắc Vực là để tham dự sự kiện Dao Trì, có thể gặp được vài vị long phượng ở con đường nhỏ trên Thần Thành này thật sự là vinh hạnh!
Vũ Hóa Vương Từ Tử Hiên mở miệng cười nói.
Thực hiển nhiên, những khách quý Cao Lâm Phong muốn mời tới là Vương Trùng Tiêu, Hạ Nhất Minh Từ Tử Hiên lúc này trước sau đã tới đông đủ.
- Diệp huynh ngươi bình yên vô sự trở về, thật sự là quá tốt!
Hạ Nhất Minh cười lớn.
- May mắn vượt qua một kiếp, tuy giữ được cái mạng nhưng cũng không thể không trảm một nửa tu vi! Nhân sinh đống là bất đắc dĩ a!
Diệp Phàm thở dài.
Mấy người đều có chút không nói gì vì không biết nên nói gì che phải. Thế nhân đều biết nửa năm trước hắn tự phế tu vi, kết quả lại giết Âm Dương Thánh tử.
Lúc này sắc mặt Cao Lâm Phong trắng bệch, vô cùng phẫn uất. Hôm nay thật sự rất mất mặt nhưng cũng không thể làm được gì khác.
Nhất là sau khi nghe được đối phương nói đã tự phế tu vi mà hắn vẫn không phải là đối thủ thì chỉ hận không tìm được chỗ đất nẻ nào mà chui xuống.
- Ngay cả Vương của Trung Châu cũng biết sự kiện Dao Trì, ảnh hưởng thật quá lớn a!
An Diệu Y khẽ cười, nhanh nhẹ như tiên, vội vàng châm trà. Một thị nữ liền dâng trà cho mấy người.
- Ta ra ngoài lịch lãm, nghe được sự kiện này tất nhiên không muốn bỏ qua!
Vũ Hóa Vương Từ Tử Hiên đáp, tuấn tú mà điềm đạm, khiến người ta cảm giác
rất đặc biệt.
Diệp Phàm biết người này nhất định cực kỳ cường đại. Hắn nghĩ tới một ít nghe đồn rằng Vũ Hóa đăng thiên, thoát thai hoán cốt, một Bí Cảnh một Thần Tàng. Đối phương gần như là một nhân vật vô địch trong thế hệ trẻ khiến hắn cũng cảm giác được một cỗ áp lực vô hình.
Bỗng nhiên, hào quang mãnh liệt ập tới, trong cung điện lại xuất hiện thêm một người, kim quang hừng hực như một vầng mặt trời đang thiêu đốt.
- Đại ca ngươi đã tới rồi!
Cao Lâm Phong lập tức hết lo lắng, thần sắc kinh động, nhanh chóng đi tới. Hắn như vô ý lướt nhìn Diệp Phàm, sát ý vô tận.
Đây là một nam nhân cao lớn, như được đúc từ một khối vàng ròng, làm cho người ta có áp lực đáng sợ. Hắn vẫn không nhúc nhích, đôi mắt như đao mang quét qua mọi người.
Trên người hắn, kim quang rực rỡ mênh mỏng như sóng biến, người bình thường căn bản không thể nhìn thẳng vào, quang hoa đẹp mắt như thần minh, khiến người ta tự thấy xấu hổ.
Mái tóc đen dày cũng bị nhiễm một tầng ánh sáng màu vàng, sắc mặt như đao tước, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt như điện bắn ra bốn phía, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ.
- Cao huynh, không tưởng được ngươi lại tới nhanh như vậy!
Vũ Hóa Vương Từ Tử Hiên cười nói.
Thái Dương Quân Vương của thế hệ trẻ Trung Châu đã tới. Lúc này thần sắc của hắn lạnh nhạt, trong hào quang chói mắt siống như thần tử.
Hắn khẽ gật đầu, thân hình cao lớn như một ngọn núi, chậm rãi đi về phía trước, đôi mắt như đao phong, thủy chung nhìn Diệp Phàm chằm chằm, sát niệm vô hình như nhập vào cơ thể hắn.
Các đời Song Tử Vương của Trung Châu đều danh chấn thiên hạ, là loại thể chất đáng sợ nhất, qua hơn bốn ngàn năm lại xuất thế lần nữa.
Tương truyền, Song Tử Vương hợp nhất, thiên hạ vô địch, là tổ hợp đáng sợ nhất, có thể quét ngang cùng thế hệ, căn bản không có địch thủ, thế gian vô song.
Bởi vì mỗi người bọn họ đều có thể sánh với Thần Vương của Đông Hoang, có được huyết mạch đáng sợ nhất trên thế gian. Nhưng quan trọng nhất chính là một khi liên thủ sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Từ xưa tới nay, e rằng chỉ có Thần Vương tuyệt thế mới có thể một mình giết Song Tử Vương. Cho tới hiện tại còn chưa từng nghe nói có ai có thể chém giết bọn họ.
Tuy nhiên, Thần Vương cũng không phải một mình độc chiến hai người liên thủ, chỉ phân biệt đánh gục từng người, cách xa nhau bốn ngàn năm. Bằng không, nếu Song Tử Vương hợp nhất, ở cùng thế hệ không ai có thể sánh bằng.
- Ngươi chính là Thái Dương Quân Vương sao?! Nếu muốn động thủ thì cứ tới, ta há phải sợ ngươi sao?!
Diệp Phàm bình tĩnh nói, căn bản không sợ đối phương.
Thái Dương Quân Vương được bao phủ trong thần quang màu vàng, như chiến thần dục hỏa trùng sinh bất hủ, thân thể cao lớn hùng vĩ, khí thế bức nhân, không nói gì mà vẫn dán mắt vào hắn.
- Đại ca giết hắn!
Cao Lâm Phong nghiến rãng nghiến lợi nói, ánh mắt oán độc, hận không thể lập tức báo thù rửa hận.
Diệp Phàm tự nhiên biết sát ý của bọn họ là vì đâu. Thần Vương tuyệt đại chém giết hai vị tổ tông bọn họ, đều bị hai người ghi hận lên hắn.
Bởi vì thế nhân đều biết Thần Vương siúp hắn đánh vỡ nguyền rủa, gần như thế cả tính mạng mình. Rất nhiều người đều coi hắn là do Thần Vương dùng mạng bồi dưỡng.
- Một hồi hiểu lầm mà thôi, không nên gây chiến mà tổn thương hòa khí!
Hoàng tử Đại Hạ tiến tới khuyên giải.
- Thánh thể nếu trưởng thành có thể tranh phong với Đại đế, Song Tử Vương hợp nhất vô địch thế gian, đều là những nhân kiệt cái thế, hiện tại cần gì phải vì một chuyện nhỏ mà nổi lên xung đột!?
Vũ Hóa Vương cùng lên tiếng.
An Diệu Y cũng tiến lên khuyên giải, ánh mắt say lòng người, lời nói như gió xuân khiến lòng người yên lặng lại, cũng khiến không khí dịu xuống.
Thái Dương Quân Vương đang ở Bắc Vực, phải kiêng kị nhiều điều, không muốn lúc này đại chiến với Diệp Phàm, chỉ hừ lạnh một cái mà không nói gì thêm.
- Cho ngươi sống lâu mấy ngày!
Ánh mắt Cao Lâm Phong vẫn tràn ngập cừu hận.
Mấy người nơi này đều nhíu mày, chỉ là Thái Dương Quân Vương cũng không khỏi quét mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy đệ đệ của mình quá kiêu căng, căn bản không thể có thành tựu cao được.
- Thật lâu rồi không ai dám nói chuyện với ta như vậy! Dù hai huynh trưởng của ngươi là Song Tử Vương cũng không được. Ta phải giáo huấn cho ngươi một phen!
Diệp Phàm ra tay.
Ầm!
Thái Dương Quân Vương đột nhiên bừng lên thần diễm, phản ứng rất nhanh, ngăn cản Diệp Phàm nhưng lại xem nhẹ tốc độ của đối thủ.
Diệp Phàm tay phải diễn biến ra một đại ấn màu vàng, đương trường đánh bay Cao Lâm Phong ra ngoài, cốt đoạn gân đứt, suýt nữa đã biến thành một đống thịt nát.
- Lần sau hày biết giữ cái mồm cái miệng!
-Ghhh...
Cao Lâm Phong bị đứt gãy mấy chục căn xương cốt, đau đớn khiến hắn không kìm nổi kêu lớn.
- Ngươi...
Sau lưng Thái Dương Quân Vương đột nhiên xuất hiện một vầng thái dương thật lớn, chín con Kim Ô bay ra, xoay quanh đầu hắn.
Khí cơ khủng bố như hồng thủy ngập trời bùng nổ, khiến cả phiến Thiên Cung rung động, kinh động rất nhiều người. Không ít tu sĩ đang nhìn về phía bên này.
Thái Dương Quân Vương khí quán trường hồng, như một mảnh ngân hà mênh mông rực rỡ. Hắn nâng thủ đánh tới Diệp Phàm. Diệp Phàm dám nói là giáo huấn đệ đệ hắn ngươi trước mặt mình cũng tương đương đánh lên mặt hắn.
Ầm!
Diệp Phàm như hành tẩu trong nhật nguyệt, như xuyên qua quang âm, dùng tốc độ cực hạn tránh né, huy động nắm tay màu vàng đánh nát chân không, lao tới phụ cận, dùng thân thể vô song cận chiến.
Mắt thấy hai người sẽ bắt đầu đại chiến, Vũ Hóa Vương và hoàng tử Đại Hạ đều ra tay. Vô tận thần vũ hiện ra, chín đạo long khí đoạn thiên, liền ngăn cách giữa hai người.
- Lần này quả thật do Cao Lâm Phong gây chuyện, hai vị không cần vì vậy mà giao đấu sinh tử làm gì!
Vũ Hóa Vương Từ Tử Hiên lại lên tiếng.
- Vũ Hóa Vương ngươi không cần ngăn cản, ta đã nhường nhịn đủ rồi vậy mà hắn dám động thủ, đáng chết!
Thái Dương Quân Vương đàng đàng sát khí, thần sắc lạnh như băng.
- Ta hiện còn có chín cơ hội trở lại Tứ Cực Bí Cảnh, có thể quyết đấu với Thánh tử! nếu ngươi bức ta giết ngươi thì cứ tới đi!
Diệp Phàm giăng co với hắn.
Đang đang...
An Diệu Y tấu ra tiên y, tiếng đàn bình thản, như ánh trăng chiếu sáng, đêm đen mang theo từng làn gió mát, khiến lòng người cảm thấy yên bình.
- Mấy vị dừng tay đi! Còn chưa có ai dám biến Diệu Dục Am ta trở thành chiến trường đâu!
Thanh âm nàng như tiếng trời, cũng mang theo một tia uy nghiêm.
Thái Dương Quân Vương rất cường thế nhưng sau khi tới Đỏng Hoang cũng không dám quá mức kiêu căng, liền thu liễm sát khí ngồi xuống một bên.
Diệp Phàm cũng hiện ra bộ dáng bất cần. Hiện hắn đã chiếm được bí quyết chữ Hành, có thể đi khắp thiên hạ. Dù cả thế nhân biết thương thế hắn đã khôi phục cũng không có gì phải quá bận tâm.
Sau lần giằng co này, mấy người dù uống trà đàm đạo nhưng không khí lại có chút trầm tĩnh, thần sắc Thái Dương Quân Vương rất âm trầm, không có tươi cười tí nào.
Diệp Phàm nhưng lại rất nhàn nhã, vừa phẩm trà vừa nói chuyện phiếm với hoàng tử Đại Hạ và Vũ Hóa Vương, thi thoảng hỏi Vương Trùng Tiêu vài câu.
An Diệu Y tấu lên một đoạn nhạc, khiến cả tòa cung điện cũng trở nên bình yên, không khí giảm xuống nhiều, nhưng người duy nhất không phối hợp chính là Cao Lâm Phong, một thân đầy vết máu.
- Không biết Thiên Tuyền Thánh nhân đi tới nơi nào?
Vũ Hóa Vương hỏi.
Diệp Phàm nở nụ cười, Thánh nhân đương thời đúng là có lực uy hiếp, cả cường giả trẻ tuổi của Trung Châu cũng phải kiêng kị, cẩn thận tìm hiểu.
- Hắn đang bế quan ở một nơi rất bí ẩn!
- Tu vi tới cảnh giới đó rồi mà còn muốn bế quan, chẳng lẽ muốn đột phá sao?
Mấy người Vương Trùng Tiêu giật mình.
Trong lòng Thái Dương Quân Vương cũng không bình tĩnh, dù biết lời nói của Diệp Phàm không thể tin nhưng vẫn không kìm được phải chú ý. Dù sao đây cũng là một nhân vật có thể sánh ngang Thánh nhân viễn cổ.
Cuối cùng, khi đêm đã khuya, mấy người đứng lên cáo từ. Diệp Phàm đi rồi quay lại, gặp An Diệu Y ở một cung điện khác.
- Thương thế của chàng như thế nào?
An Diệu Y nhẹ giọng hỏi.
Diệp Phàm lấy một bình ngọc đưa cho nàng, bên trong có Thần Tuyền, mở ra khiến mùi thơm tràn khắp nơi. Bất cứ tu sĩ nào cũng có thể nhận ra đay chính là nguồn nước sinh mệnh, có thể cứu người.
- Chàng khiến ta thật bất ngờ!
Đôi mắt An Diệu Y rất kinh hãi nói:
- Chàng xâm nhập cấm địa thái cổ mà còn thành công trở ra sao?
Diệp Phàm không giấu di ếm gì, bình tĩnh nhìn nàng nói:
- Ta muốn nói cho nàng một chuyện!
- Ta biết chàng muốn nói điều gì! Nếu là về Độc nhân truyền thừa thì không cần hỏi nữa. Chàng chỉ cần biết ta sẽ không hại chàng là được!
Nói tới đây, An Diệu Y khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đi tới gần hắn, giúp hắn mát xa các huyệt vị.
- Vì sao?
- Không cần hỏi nhiều như vậy!
An Diệu Y lắc đầu, không chịu nói gì thêm.
- Hoa Vân Phi đến Bắc Vực sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta không biết, người này rất nguy hiểm, chàng phải cẩn thận!
An Diệu Y nhắc nhở.
Mỗi người đều có lý do riêng, không thể nói ra toàn bộ bí mật bản thân cho người khác biết. Như việc Diệp Phàm tới từ một nơi tinh không khác, hắn chưa từng nói cho An Diệu Y về điều này.
- Chàng hiện đang rất nguy hiểm, gần đây Đông Hoang xuất hiện một Liên minh sát thánh, chỉ sợ có nhân vật cấp Thánh tử đang xúc tiến.
- Liên minh để giết ta... Hai Sát Thủ Thần Triều viễn cổ còn chưa đủ hay sao mà còn có thêm một cái liên minh nữa!?
An Diệu Y nghiêm túc nhắc nhở:
- Trong đó không ai biết được thân phận của nhau nhưng phối hợp rất ăn ý. Bọn họ có cùng một mục đích là muốn giết chàng đó!
Diệp Phàm mỉm cười. Hắn cảm giác quyền trượng của Thiên Đỉnh đã có nơi dụng võ, Thiên Đỉnh cũng nên tái hiện thế gian!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chương 506: Sinh tử của Thần Vương tuyệt thế (thượng)
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
Tinh quang như nước, Diệp Phàm chậm rãi bước trên Thần Thành. Hắn không dừng lại ở Diệu Dục Am lâu vì có rất nhiều ánh mắt đang chú ý tới hắn.
Hiện tại, nhất cử nhất động của hắn đều rất hấp dẫn thế nhân, cho nên hắn đi thẳng về nơi ở!
- Sao không có ai đột kích nhỉ?
Đại hắc cẩu mặc quần cộc đại hoa, lưng đeo một đôi móng vuốt lớn, nhàm chán đi tới đi lui!
- Ngươi còn mong có người giết tới cửa sao?
Diệp Phàm hung hăng nhìn nó một cái.
- Bổn hoàng đã bố trí trận văn Đại đế cổ ở một góc mà không ai tới tìm chết, thật sự có lỗi với bản thân!
Đại hắc cẩu không hiền lành nói.
Bên kia, cô gái nhỏ đang say sưa ngủ, ánh sáng bảy màu nhàn nhạt từ mi tâm chiếu ra, làm cả căn phòng như được chiếu sáng.
- Ngao ô...
Sáng sớm. khi mặt trời vừa lên, đại hắc cẩu theo thói quen tỉnh dậy sẽ ngáp một cái thật dài, khiến nhiều người trên đường cũng âm thầm mắng mỏ.
- Cẩu cẩu nha, sao ngày nào cũng gọi người ta dậy như vậy!
Cô gái nhỏ tròn xoe mắt, mơ mơ màng màng ngồi xuống, sau đó ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Một ngày này, mấy người Diệp Phàm lang thang không mục đích ở Thần Thành, chờ đợi Lý Hắc Thủy trở về rồi chạy tới Khương gia.
Tổ hợp của bọn họ đi tới đâu cũng rất hấp dẫn người khác, không chỉ vì Diệp Phàm có danh tiếng rất lớn ở Thần Thành mà còn vì đại hắc cẩu khiến rất nhiều người ghi hận.
Cô gái nhỏ ngồi trên lưng đại hắc cẩu, tay trái cầm một xây đường hồ lô, trái phải cầm một trái cây, không ngừng nhấm nháp, rất vui vẻ thỏa mãn.
- Đại ca ca, trong thạch phường thật vui vẻ phải không?
Cô bé ngây ngô hỏi.
Diệp Phàm chỉ muốn mang theo cô bé đi để cô có thể mở rộng nhãn giới, hết đi tới cửa hàng này lại tới gian hàng khác, sau đó dạo một vòng qua các thạch phường, dẫn phát một hồi chấn động.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn muốn tới đổ thạch nhưng Diệp Phàm lại vân đạm phong khinh khoát tay áo, tỏ vẻ không muốn làm việc vô nghĩa, khiến rất nhiều thạch phường cũng âm thầm thở phào một hơi!
- Chính là con chó này sao?
Khi chạng vạng, một thanh âm uy nghiêm lão nhân vang lên, thần sắc rất không tốt, hung hăng nhìn chằm chằm đại hắc cẩu, như muốn giết người.
- Lão gia ngài đừng giận, Đồ Phi không có vấn đề gì cả!
Lý Hắc Thủy khuyên giải.
Đại cường đại thứ bảy Bắc Vực Đồ Thiên tới đây khởi binh vấn tội, vừa xuất hiện khiến người trên đường lập tức chạy hết.
Mười ba đại cường đạo danh chấn Bắc Vực, không ai không biết, không ai không hiểu, hơn nữa người này còn nắm giữ Thôn Thiên Ma Quán, nếu khiến hắn tức giận thì dù là Thánh chủ cũng không thể yên lòng.
- Lão nhân này là ai a. còn hung hăng hơn cả lão hổ, khiến mọi người đều bị dọa chạy hết rồi!
Đại hắc cẩu nhe răng trợn mắt, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì nói:
- Chẳng lẽ là lão hóa mà ta từng cướp Thôn Thiên Ma Quán lúc trước!?
- Ngươi đưa con cháu của ta đi đâu rồi?
Đồ Thiên nghiêm mặt hỏi.
- Lý Hắc Thủy ngươi dám bán đứng ta sao?!
Đại hắc cẩu tức giận.
- Đều là do ngươi làm, ta có thể giấu được sao?
Lý Hắc Thủy nói.
Bên cạnh còn có ba gã trẻ tuổi mà Diệp Phàm đều quen biết, phân biệt là Khương Hoài Nhân, Liêu Khấu, Ngô Trung Thiên, là bạn thân của Lý Hắc Thủy và Ngô Trung Thiên, là hậu nhân của đại cường đạo.
- Không có chút quan hệ gì tới ta cả! Bản thân Đồ Phi muốn đi Bắc Nguyên một chuyến, ta vẫn còn nhớ rõ tọa độ của hắn ở đó, nếu không ta dẫn ngươi đi?
Bộ dáng đại hắc cẩu rất nghiêm trạng.
- Đồ gia gia, ngàn vạn lần không nghe nó lừa dối. Nó nói đưa ngươi đi Bắc Nguyên nhưng không chừng lập tức truyền tống tới tận Nam Lĩnh đó!
Lý Hắc Thủy vội vàng nhắc nhở.
- Ngươi nói cho ta biết xem tọa độ là ở nơi nào?
Đồ Thiên không hề hòa nhà, con cháu của chính mình bị con chó này đẩy đi đâu mất, hắn cũng không biết làm cách nào.
Đại hắc cẩu rất ngoan ngoãn, cũng không dám tiếp tục mạnh miệng, nói ra một tọa độ xa tới độ khiến người ta đầu váng mắt hoa. Ngay cả Đồ Thiên nghe xong cũng không biết nên nói gì.
- Trông chờ hắn tự mình trở về thì không có hai mươi năm, hắn cũng không thể! Phải tới Thần Hải Bắc Cực một chuyến vậy!
Đồ Thiên vung tay áo, xoay người rời đi.
- Nghe nói con chó này rất vô đạo đức!?
Khương Hoài Nhân, Liễu Khấu, Ngô Trung Thiên không có hảo ý đi tới, muốn giáo huấn con chó này một trận.
- Các ngươi không thể khó cẩu cẩu được!
Cô gái nhỏ liền lên tiếng bảo vệ Hắc Hoàng.
- Gâu!
Đại hắc cẩu tiên phát chế nhân, cuồng cắn mấy chục cái. Nó mình đồng da sắt, ba người liên tục kêu thảm thiết. Dưới tình huống không hạ tử thủ, căn bản không thể làm gì được hắn.
Hơn nửa ngày, đường cái mới khôi phục lại sự yên lặng. Trên người ba người đều xuất hiện đầy dấu răng chó, rốt cục hiểu được lời của Lý Hắc Thủy về sự lợi hại của đại hắc cẩu.
Cuối cùng, cả bọn tìm một tửu lâu, thoải mái chè chén, mãi tới đêm khuya mới quay về chỗ Diệp Phàm. Mấy người này muốn được đồng hành với hắn.
Đại cường đạo thứ mười ba Khương Nghĩa đã sớm đi trước tới Khương gia, lần này cần để Khương Hoài Nhân dẫn đường mới có thể đi vào Khương gia thái cổ.
Ngày hôm sau, đoàn người vượt qua hư không, đi tới trọng địa truyền thừa cổ kính nhất Bắc Vực.
Hằng Vũ Đại đế để lại một gia tài rất dày, chính là một trong những người cường đại nhất từ trước tới nay.
Địa vực của Khương gia là một mảnh tịnh thổ thần thánh, bên ngoài là một mảnh đất chết rộng mấy chục vạn dặm nhưng nơi này lại là một mảnh xanh um.
Mây tím bốc lên, thải vụ lưu động, các dãy núi liên miên bất tận, tất cả đều lơ lửng giữa bầu trời, căn bản không rơi xuống.
Mỗi ngọn núi nơi này đều khí thế khiếp nhân, dường như tồn tại từ thời khai thiên lập địa, phát ra khí tức cổ kính tang thương.
Trên một ngọn núi có thác nước cao tới ba ngàn trượng, như một dải ngân hà thông tới cửu thiên, có ma vân lượn lờ, nguy nga trầm đọng, khí tức bức nhân.
Nhưng đây cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, cảnh tượng ở nơi sâu nhất căn bản không thể nhìn thấy được. Nghe nói nơi này có rất nhiều kiến trúc, cổ vật và di tích từ thời hoang cổ.
- Người nào?
Khi còn cách rất xa đã có không ít cường giả lao ra, lớn tiếng quát hỏi.
Khương Hoài Nhân không nói gì, lấy ra một quả Thần Mộc Lệnh huơ huơ, thần sắc những kia lập tức dịu lại, sau đó không lâu có một lão già bay ra.
- Thì ra là Hoài Nhân hiền điệt, lần này trở về thì không nên đi nữa, nhận tổ quy tông, không cần phiêu bạt bên ngoài. Lão tổ tông của gia tộc đã khuyên bảo gia gia ngươi!
Lão nhân này rất nhiệt tình nói.
Khương Hoài Nhân mỉm cười đáp lại, cũng không đưa ra ý kiến gì. Bọn họ đi theo lão nhân này vào sâu bên trong.
- Hôm nay chúng ta đã được lây dính phong quang Khương gia, lần đầu tiên tiến vào thế gia thái cổ a!
Liễu Khấu thì thầm.
Đoàn người bọn họ tiến vào tự nhiên khiến rất nhiều người chú ý, nhất là thế hệ trẻ tuổi, ánh mắt đều lộ ra đôi chút dị sắc khi nhìn về Diệp Phàm.
Lãnh địa Khương gia vô cùng rộng rãi, núi cao vô tận, vô số thần đảo lơ lửng giữa hư không. Mấy người Diệp Phàm đi tới trước một hòn đảo lư lửng.
Hòn đảo này là một chỗ trọng địa, những người bình thường không được tới gần vì là nơi một nhân vật cấp tổ tông bế quan. Gần đây Khương Nghĩa vân ở nơi này, chịu sự khuyên bảo.
- Tiểu Đình Đình ở đâu, ta muốn tìm nàng?
Diệp Phàm mở miệng.
Thần sắc lão nhân của Khương gia này lập tức biến đổi. Hắn sớm đoán ra thân phận Diệp Phàm, nhưng không nói ra, giờ phút này lộ ra vẻ khó xử.
- Sao vậy? Ta không thể gặp nàng sao?
Quan hệ giữa Diệp Phàm và Thần Vương ai ai cũng biết, Khương gia không có lý do gì để ngăn cản.
- Tiểu Công chúa vừa trở về, sự tình liên quan tới sinh tử của Thần Vương, không thể tùy ý gặp người ngoài, còn mong kiên nhẫn chờ vài ngày!
Lão nhân này nói.
Mấy người Diệp Phàm được bố trí ở lại trên một hòn đảo nhỏ thanh tịnh, chờ chừng bảy ngày cũng không thấy bóng dáng Tiểu Đình Đình.
Tuy nhiên, rốt cục hắn cũng gặp được Khương lão bá. Lão nhân này dù không quen ở đây nhưng tinh thần diện mạo lại tốt hơn nhiều. Có một thân thúc thúc cường thế như Khương Nghĩa, không ai dám coi thường lão.
Ngày thường, trong ăn uống của lão có thêm linh dược, dù là phàm nhân nhưng cũng ngày càng trẻ ra, đầu bạc cũng có dấu hiệu xanh lại.
- Đình Đình đã trở lại, ta chỉ gặp nó có hai lần rồi bị mang đi bế quan!
Lão nhân khi gặp lại Diệp Phàm thì vô cùng cao hứng. như gặp được người thân cận nhất của mình!
- Lão bá người lại phản lão hoàn đồng rồi!
Diệp Phàm trêu ghẹo.
- Cũng chỉ là một đám xương cốt già cỗi thôi, có gì mà trẻ ra?
Diệp Phàm ở cạnh lão mấy ngày, vẫn không thấy Tiểu Đình Đình đâu. Ngay cả đám người Khương Hoài Nhân cũng không kiên nhân, cuối cùng đi tìm Khương Nghĩa đang bế quan.
- Không cho gặp? Vì sao? Ta mang các ngươi đi!
Khương Nghĩa biết tin lập tức giận dữ.
Khương lão bá là cháu ruột của hắn, Tiểu Đình Đình đặc biệt được hắn coi trọng. Hắn trở lại Khương gia cũng là vì hai người này.
Đại cường đạo danh chấn Bắc Vực, muốn gặp Tiểu Đình Đình thì không người nào của Khương gia dám ngăn cản. Bởi vì đây chính là nhân vật rất gần với tiểu cỏng chúa, không có lý do gì không cho gặp cả.
Nơi Tiểu Đình Đình tu luyện là một chỗ rất mỹ lệ và yên tĩnh, có hoa thụ kết thành phiến, suối nước róc rách, thác nước từ thần đảo bên cạnh đổ xuống.
- Gia gia...
Đình Đình nhẹ nhàng bay ra, mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, mái tóc tung bay, như một tiểu tinh linh.
Hiện giờ nàng đã hơn chín tuổi, vẫn giống như một con búp bê như trước, mặt hoa da phấn, ánh mắt như nước, khí chất không linh.
- Ca ca...
Khi nhìn thấy Diệp Phàm, Tiểu Đình Đình lập tức mừng rỡ hô lớn rồi chạy nhanh tới.
- Có nhầm không?! Tiểu nha đầu này đã là tu sĩ Đạo Cung Bí Cảnh! Chỉ mới tu luyện vài năm thôi mà!?
Lý Hắc Thủy ngây người ra.
- Có thể sánh bằng được Hạ Cửu u rồi!
Liễu Khấu cũng hít sâu một hơi khí lạnh.
- Chắt nữ của ta mà lại!
Khương Hoài Nhân vô cùng tự hào.
- Tiểu thúc thúc!
Tiểu Đình Đình cũng hướng về hắn kêu lên một tiếng khiến Khương Hoài Nhân rất sung sướng.
- Các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước đã!
Khương Nghĩa cưng chiều xoa xoa đầu Đình Đình rồi đột nhiên biến mất.
- Ca ca, huynh rốt cục lại về thăm Đình Đình!
Diệp Phàm nhớ lại đủ chuyện, kể từ lần đầu tiên gặp ông cháu hai người ở tiệm cơm nho nhỏ nơi Nam Vực. Khi đó Tiểu Đình Đình mặc một bộ quần áo đầy chỗ vá nhưng vô cùng nhanh nhẹn.
- Đình Đình lớn rồi!
Hắn tươi cười xoa đầu nàng.
Đình Đình rất ngoan ngoãn chào hỏi bọn người Ngô Trung Thiên, một tiếng đại ca ca, hai tiếng đại ca ca.
- Đây là chắt nữ của ta!
Khương Hoài Nhân tự hào nói lại.
- *&
<sup>A</sup>
%$. ta nói ngươi sao phải lặp đi lặp lại câu này chứ, muốn chiếm tiện nghi chúng ta ư?! Đánh hắn!
Đám người Lý Hắc Thủy ngừi thấy mùi vị gì đó, đồng loạt động thủ với Khương Hoài Nhân.
Khương lão bá ở bên cạnh cười hiền, dường như rất thích thú không khí này. Người ta khi về già đều thích ở cùng con cháu mình, lão cũng có tâm tính như vậy.
- Tỷ tỷ, Bão Bão, Bão Bão!
Cô gái nhỏ vươn tay nắm lấy cánh tay Tiểu Đình Đình. Cô bé chỉ mới hơn hai tuổi, vô cùng đáng yêu. Nó chỉ mới đứng tới thắt lưng của Tiểu Đình Đình mà thôi.
- Đứa nhỏ thật đáng yêu!
Đình Đình ôm lấy nàng, nó lập tức nhoẻn miệng cười, mi tâm lưu động ánh sáng kỳ dị.
- Thái Âm Thẻ!?
Đại hắc cẩu đi xoay quanh Đỉnh Đình, đôi mắt như hai cái chuông mở lớn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nói chuyện vui vẻ hồi lâu. Diệp Phàm và Đình Đình đi ra một nơi khác, ngồi ở một lương đình, hỏi han nàng về tình hình Thần Vương gần đây.
Đình Đình lập tức lộ ra vẻ lo lắng. Nàng đi theo Thần Vương hơn nửa năm, học được thần thuật vô tận, gần như ngày nào cũng đều tu luyện.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
- Thân thể của muội?
Diệp Phàm kinh ngạc.
Tình trạng thân thể của Đình Đình rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều. Điều này khiến hắn càng thêm bất an. Đây đương nhiên là do Thần Vương gây nên.
- Thần Vương mỗi ngày đều thi triển Thần Vương Tái Sinh Thuật để thanh tẩy cho muội!
Trong mắt Tiểu Đình Đình liền hiện ra hai giọt lệ.
- Muội ngăn cản mài mà không được.
- Cái này...
Diệp Phàm ngây ra. Thần Vương đã là đèn hết dầu, còn dùng Thần Vương căn nguyên thanh tẩy cho nàng ta, tình trạng bản thân không biết đã tới hoàn cảnh nào?!
- Thần Vương hắn ở đâu? Ta có Bất Tử Thần Dược, có thể cứu hắn!
Diệp Phàm dồn dập nói.
- Lão tổ tông đưa muội về liền lập tức rời đi, cường aiả trong gia tộc xuất ra hết cũng không tìm được bóng dáng của lão tổ tông, không biết đã đi đâu rồi?!
Đình Đình lắc đầu, nước mắt đã trào ra, rất tự trách mình.
- Đừng khóc, cũng không phải là do Đình Đình đâu!
Diệp Phàm vội vàng an ủi.
- Đình Đình rất khổ tâm!
Nửa năm qua, Thần Vương mang Đình Đình đi khắp Đại Hoang, thường đi tới rất nhiều cổ địa. Hắn như đang tìm kiếm cái gì đó.
- Xem ra Thần Vương là do đau lòng quá...
Diệp Phàm thở dài. Thần Vương tuyệt đối không thể quên được cái chết của Thải Vân Tiên Tử.
- Bọn họ nói lão tổ tông có thể đã chém mất Thần Vương căn nguyên!
Giọng cô bé càng nức nở, tiếp tục rơi lệ.
- Đừng khóc nữa, tỷ tỷ đừng khóc!
Cô gái nhỏ đứng lên ghế đá, muốn lao nước mắt cho Đình Đình.
Lỗ tai của đại hắc cẩu vô cùng mẫn duệ, ở bên cạnh nghe được tất cả, thần sắc khẽ động nói:
- Ta là đang nói người này thật khó lường, không ngờ lại có đảm lượng như vậy! Hắn trước mắt chỉ có hai kết quả, một là hình thần câu diệt, sống không quá ba năm nữa. Hai là trong hai ba năm nữa trọng sinh thế gian, sống kiếp thứ hai, tu vi hướng thiên!
- Lời ngươi nói là thật sao?!
Diệp Phàm cả kinh.
- Tất nhiên là thật! Hiện tại ngay cả Bất Tử Thần Dược cũng không thể cứu chữa được, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính hắn! Đây chân chính là tự chém a... Có lẽ có thể chém ra kiếp thứ hai của bản thân!
Thần Vương lưu lại thần linh huyết, giúp Diệp Phàm chém đạo quả, hao hết thần lực, đèn đã cạn dầu. Hắn lại vô tư trợ giúp Đình Đình, mỗi ngày dùng thần quang thanh tẩy, chặt đứt Thần Vương căn nguyên của chính mình.
Diệp Phàm cảm thấy rất áy náy, chỉ hy vọng cứu sống Thần Vương, mong hắn có thể sống được kiếp thứ hai, vượt qua tử nạn.
- Thật sự có hy vọng sao?
Đình Đình nói trong nước mắt.
- Cái này phải dựa vào chính hắn, nhưng đi tới bước này, hắn nếu có thể buông bỏ quá khứ thì nhất định có thể sống lại kiếp nữa!
Đại hắc cẩu nói.
Trong lòng Diệp Phàm lại trở nên lo lắng. Chỉ vì không bỏ qua được cái chết của Thái Vân Tiên tử cho nên Thần Vương mới đi tới bước này, hắn có thể bỏ được quá khứ sao?!
- Tiểu tỷ tỷ, không được khóc, ngoan!
Cô gái nhỏ đứng lên ghế đá, chăm chút lau nước mắt cho Đình Đình.
Qua một lúc lâu bọn họ mới bình tĩnh lại được. Đình Đình như nhớ tới điều gì nói:
- Đại ca ca, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của huynh...
- Có chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta trở về không lâu đã bị Khương Dật Thần ca ca mượn đi, hắn vẫn chưa trả!
Đình Đình có chút ủy khuất.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Khương gia là muốn lưu lại Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của hắn sao?
Khương Hoài Nhân lập tức nổi giận:
- Ngay cả bảo bối của chắt nữ ta mà cũng dám lừa gạt sao!? Tên Khương Dật Thần đúng là quá ngang ngược. hắn chán sống rồi...
- Khương Dật Thần hắn nghĩ cái gì?! Ngay cả Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh cũng dám chiếm đoạt sao?
Ánh mắt Lý Hắc Thủy cũng sáng lên.
Đỉnh này đúng là vô giá, vì nó mà tạo ra sóng gợn khôn cùng. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Diệp Phàm kết thù kết oán với các Thánh địa cũng là do nó mà nên.
Thánh vật của Đại đế cổ dù dùng cổ kinh cũng không thể đổi được, ai không động tâm chứ?! Diệp Phàm vì nó mà cửu tử nhất sinh, đã rất nhiều lần suýt nữa mất mạng.
Bất đắc dĩ, hắn mới tạm thời giao Tiểu Đình Đình giữ nó, mượn dùng uy lực của Thần Vương để bảo tồn, nếu không chi sợ hắn không sống được tới hôm nay.
Mấy người kia tuyệt đối không ngờ Khương Dật Thần lớn mật như vậy, dám nhân cơ hội này chiếm đoạt làm của riêng, đúng là không thể chấp nhận nổi.
Ngày xưa. các Thánh địa đều vô cùng đổ mắt. Diệp Phàm dùng cả tính mạng mới bảo hộ được thánh vật, giờ lại bị kẻ khác lừa gạt chiếm mất khiến hắn điên cả người.
Giờ phút này hắn không kìm được nổi giận, làm sao để kẻ khác mưu đoạt thứ hắn đánh đổi bằng cả tính mạng mình như vậy được!?
- Tên tiểu tử này không khỏi quá to gan đi, thật dám ra tay, thứ đó mà cũng dám nuốt!
Ngô Trung Thiên cười lạnh.
- Ngay cả là bổn hoàng mà còn chưa được sờ tới, hắn lại dám ra tay! Chúng ta đi thịt hắn thôi!
Đại hắc cẩu nghiến răng. Với tính cách của hắn. vạn vật thiên hạ phải cho ta mới đúng!
Diệp Phàm bỗng nhiên thần sắc khẽ động nói:
- Không được hành động thiếu suy nghĩ, không chừng còn phức tạp hơn cả chúng ta nghĩ. Nếu lớn nhân vật lớn tuổi của Khương gia muốn mưu đoạt thì phiền toái rất lớn.
- Ca ca...
Đình Đình cảm thấy rất tự trách, cúi đầu trầm mặc. Thánh vật trọng yếu như vậy nếu mất đi thì trong lòng nàng sẽ vô cùng áy náy.
- Không sao, Đình Đình, không cần suy nghĩ nhiều, không phải do muội!
Diệp Phàm xoa xoa đầu nàng.
- Tiểu tỷ tỷ, phải vui vẻ, cười lên!
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt. đứng trên ghế đá như một tiểu đại nhân.
- Đi, chúng ta giờ đi tìm Khương Dật Thần, ngay cả đồ của chắt nữ ta mà cũng dám đoạt ta phải lột da nó!
Khương Hoài Nhân ngày thường có tên là Khương xấu xa. tự nhiên không phải là một tay mơ.
- Đi, trước tìm tên kia tính sổ đã! Nếu Khương gia bảo hộ hắn. lập tức rời đi, chờ hắn ở bên ngoài. Trừ khi cả đời này hắn không lộ diện ở Bắc Vực!
Liễu Khấu nói.
Trên thực tế, mấy người này là hậu nhân của mười ba đại cường đạo, đều vô cùng kiệt ngạo. Ngày xưa ở Bắc Vực, ngay cả Diêu Quang Thánh tử và Thánh nữ mà còn dám vây sát. huống hồ là những chuyện khác!
Mấy người lập tức tiến Khương lão bá về rồi để Đình Đình dẫn đường. Nơi này có rất nhiều thần đảo và núi lớn. bọn họ không thể xông loạn, cũng không thể tìm được Khương Dật Thần.
- Tiểu tỷ tỷ không cần lo lắng nha! Đại ca bọn họ rất lợi hại, ngay cả lão thụ tinh cũng sợ tới mức vội vã bỏ chạy...
Cô gái nhỏ hiển nhiên đang nói tới Ngộ Đạo cổ Trà Thụ.
Điều này làm cho mấy người xám mặt. Vì quá tham lam, ngay cả cổ thụ cũng không chịu nổi bọn họ.
- Đứa nhỏ, em tên gì?
Tiểu Đình Đình rất thích đứa nhỏ, thấy nó nhu thuận đáng yêu liền kéo lấy tay nó đi trước.
- Kêu là cô bé!
Cô bé này coi loại xưng hô cưng chiều này làm tên của mình. Thực tế, đối với quá khứ của mình, nó cũng chỉ nhớ được hai chữ này.
Diệp Phàm cũng từng phân tích cô bé khẳng định từng có một đoạn ký ức khắc sâu. không thể quên được cho nên mới nhớ được hai chữ này.
Rốt cuộc cô bé có lai lịch như thế nào thì không ai biết. Từ khi xuất hiện, cô bé vĩnh viễn có bộ dáng hai tuổi, trí nhớ bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên trống rỗng.
Phía trước, trên một hòn đảo rất lớn với cổ mộc che trời, thác nước lớn như dải lụa. còn có một sườn núi lớn. Đây là một nơi vô cùng thanh tú.
Từ đây có thể thấy được thân phận của Khương Dật Thần trong đám trẻ tuổi Khương gia thật không tầm thường mới có được một nơi tu luyện thế này. Đây là đãi ngộ không mấy người có được.
- Gia gia hắn là một vị đại năng tuyệt đỉnh, có quan hệ huyết thống rất gần với gia chủ. Người này muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, mà bản thân lại rất tàn nhẫn cho nên người bình thường không dám động tới hắn.
Mấy người Liễu Khấu có chút hiểu biết về một thế hệ trẻ Bắc Vực, ngay cả Khương Dật Thần cũng hiểu rất rõ.
- Các ngươi là ai? Sao dám xông vào Lưu Tinh Đảo?
Lập tức có mấy người bay ra ngăn cản bọn họ.
- Lưu Tinh Đảo gì, ta thấy giống “tảo tinh đảo” thì có!
Đại hắc cẩu nhe răng.
Mấy người này lập tức biến sắc, liền đoán ra thân phận mấy người. Nhất là đại hắc cẩu và Diệp Phàm, ác danh của bọ họ tuyệt đối truyền rất xa.
- Nơi đây chính là trọng địa Khương gia, các ngươi không được xông loạn!
Mấy người này xếp thành một hàng, chặn trước đường, không cho bọn hắn tiến vào.
Sắc mặt Khương Hoài Nhân lập tức trầm xuống. Hắn cảm giác được tình cảnh của Tiểu Đình Đình hiện nay. Dù trên danh nghĩa nàng là tiểu Công chúa của Khương tộc nhưng mấy người này cũng không đi lên chào đón.
Hắn nghĩ tới tình cảnh trước đây của Tiểu Đình Đình, một ít người Khương gia khẳng định rất bất công với nàng. Ngay cả Khương lão bá cũng bị bức bách ra ngoài mở quán để sống qua ngày. Lúc này cơn giận của hắn dâng lên.
- Các ngươi cút! Kêu Khương Dật Thần ra đây cho ta!
Khương xấu xa tính tình nóng nảy, cũng là một kẻ lục thân bất nhận. Dù hắn kỳ thật cũng là con cháu Khương gia nhưng căn bản không thèm để ý.
Diệp Phàm nghĩ tới nhiều chuyện cũ, nhớ lại mùa đông năm đó, tuyết bay tán loạn. Khương lão bá và Tiểu Đình Đình bị con cháu Khương gia khi dễ, mà đầu sỏ chính là Khương Dật Thần.
Khi đó hắn đã vô cùng tức giận mới tới địa bàn của thế gia thái cổ ra tay, chặn giết Khương Dật Thần. Mãi tới khi Thần Vương lên tiếng hắn mới thả ra tên này.
- Lớn mật! Các ngươi có biết đây là nơi nào không?! Làm khách của Khương tộc ta mà lại không hiểu lễ tiết!
Một người lớn tiếng quát, muốn áp chế mấy người.
- Mắt chó của ngươi mù rồi à?! Ngay cả tiểu Công chúa của Khương tộc ở đây mà không thấy sao?! Chẳng lẽ các ngươi không biết hay là cố ý không nhìn?
Khương Hoài Nhân quát.
- Ra mắt tiểu Công chúa!
Mấy người kia nghe được lời này mới đi lên chào hỏi.
Ngày xưa, bọn họ đích xác có thể không thèm nhìn Tiểu Đình Đình. Thân là Thái Âm Thể, sống không được mấy năm, lại là được dẫn về từ bên ngoài, căn bản không tính là chính thống.
Mà nay lại khác hoàn toàn! Đây chính là người duy nhất được Thần Vương mang đi, tu luyện nửa năm, rất có thể bí quyết chữ Đấu cao nhất trong Cửu Bí đã ở trên tay cô bé.
Còn nữa, nàng còn có chỗ dựa vững chắc là thúc tổ đại cường đạo, thân phận vô cùng tôn quý, không ai dám khi dễ như trước.
Chỉ là vì thái độ trước đây như vậy, bọn họ còn chưa có chuyển biến mà thôi.
- Mời chờ, chúng ta đi bẩm báo.
Một người nhanh chóng bay vào trong đảo, lập tức bẩm báo Khương Dật Thần, không dám trì hoãn.
Rất lâu sau, người này mới bay ra, trên mặt tràn ngập vẻ xin lỗi, khách khí nói:
- Thật xin lỗi vài vị, thiếu chủ đang bế quan, ta không thể đánh thức hắn. Các vị mấy ngày sau hãy tới đi!
Ngô Trung Thiên lập tức cười lạnh nói:
- Sớm không muộn không, sao khi chúng ta tới lại cố tình bế quan?!
- Đây rõ ràng là chuyện giả vờ! Không ngờ không ra gặp chúng ta! Hắn trốn được lần đầu, chẳng lẽ trốn được cả đời sao?!
Liễu Khấu cười lạnh.
- Nếu hắn khinh thường đi ra gặp chúng ta thì chúng ta tự mình vào gặp hắn!
Con tức Khương Hoài Nhân không ngừng dâng cao.
- Các ngươi không được đi vào!
Mấy người kia lập tức ngăn cản.
- Các ngươi lui ra, ta muốn gặp biểu ca của ta, các ngươi có thể ngăn cản sao?!
Tiểu Đình Đình tiến lên, tuy chỉ là cô gái chín tuổi nhưng nếu thật sự đứng lên cũng có một loại uy thế vô hình.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
Mấy người kia hai mặt nhìn nhau. Trước đây không sao nhưng hiện tại thật sự không thể trêu chọc.
- Đây là địa vực Khương gia, mấy tên người hầu các ngươi muốn ngăn cản sao?! Có phải nếu một ngày Thần Vương gia gia trở về, các ngươi cũng không cho vào nhà?!
Tiểu Đình Đình giận dữ quát hỏi.
- Cái này...
- Tránh ra!
Tiểu Đình Đình bay về phía trước.
Mấy người Diệp Phàm gật đầu, cũng đều bay theo vào trong đảo. Những người kia không ai dám ngăn cản.
Dọc đường đi, bọn họ chưa hề dừng lại, lập tức đi vào trung tâm cổ đảo. Nơi này có mấy ngọn núi lớn, trên đó là những cổ đằng cứng cáp, linh tuyền chảy róc rách, mây mù lượn lờ, cảnh sắc rất tráng lệ.
- Khương Dật Thần, ngươi đi ra cho ta!
Khương Hoài Nhân hét lớn.
Thần đảo trống vắng, không có ai đáp lại, chỉ có một đám linh cầm bị kinh động bay lên trời cao.
- Ngươi nếu không đi ra ta sẽ trấn áp tất cả những ngọn núi này, bát ngươi đi ra!
Lời này vừa ra lập tức có mấy lão già bay lên, trong đó một người lớn tiếng trách mắng:
- Ngươi nào dám gây ồn ào, không để ý tộc quy, muốn bị trách phạt sao?
Mấy lão già này đều là cường giả Hóa Long Bí Cảnh, cũng không phải trực hệ Khương gia, chỉ là những người phụ trách bảo hộ Khương Dật Thần mà thôi.
Đình Đình tiến lên nói:
- Mấy vị lão ba, ta muốn mời đường huynh đi ra, có chuyện quan trọng cần gặp hắn.
Mấy người này tuy có chút thân phận nhưng thấy Đình Đình tới đây thì cũng không thể làm gì cả, không dám ngăn cản tiểu Công chúa.
- Thiếu chủ hắn đang bế quan, thật sự không tiện đi ra!
Một người nói bừa.
- Hắn không ra được thì chúng ta tự mình đi gặp hắn!
Liễu Khấu nói.
- Nói nhiều làm gì, phong sơn, trực tiếp luyện hóa hắn!
Lý Hắc Thủy hô lên.
Đây đương nhiên chỉ là lời nói độc bức Khương Dật Thần đi ra mà thôi. Dù sao mấy người này đều là hậu nhân của những đại cường đạo, ác danh vang xa, người bình thường đều tin tưởng bọn hắn dám làm thật.
-Hừ!
Xa xa truyền tới một tiếng hừ lạnh. Từ trong một tòa kiến trúc cổ kính, một nam nhân trẻ tuổi với thần sắc lạnh lùng xuất hiện nói:
- Thật sự là can đảm, dám chạy tới Khương gia ta dương oai sao?! Với những kẻ không biết trời cao đất dày này, đánh Thiên Âm Chung, tập trung cao thủ bát bọn chúng lại, lôi ra ngoài chém cho ta!
Khương Dật Thần mặc một bộ thanh y, hai tay chắp sau lưng, đứng trên đỉnh núi, vô cùng ngạo mạn, quét nhìn mọi người, khóe miệng hiện lên một tia âm lãnh.
- Tiểu tử ngươi thật đúng là độc, chi với lý do vậy đã muốn chém giết chúng ta! Loại chuyên này mà cùng làm được, đúng là còn tệ hơn so với tưởng tượng!
Liễu Khấu cán răng nói.
Bọn họ không hề e ngại, thân là con cháu mười ba đại cường đạo, ngay cả thật sự gây ra đại họa, muốn giết bọn họ cũng phải cố kỵ những đại cường đạo kia, càng không nói bọn họ không có tội lớn.
Mấy lão nhân này cùng thật sự muốn đánh Thiên Âm Chung, triệu tập cao thủ Khương tộc chém giết mấy người.
- Khương Hoài Nhân quát lớn:
- Các ngươi muốn tạo phản sao? Không thấy tiểu Công chúa đang ở đây sao?! Là nàng mang chúng ta tới đây, các ngươi muốn giết ai? Chán sống hết rồi sao?
Mấy lão già kia tuy giận dữ nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Các ngươi bát giữ tiểu Công chúa Khương tộc ta, lập tức đánh Thiên Âm Chung, tập trung cứu tiểu Công chúa, giết hết bọn họ cho ta!
Khương Dật Thần cười lạnh, sau đó thấp giọng nói:
- Trên địa bàn Khương gia ta mà dám gây chuyện, các ngươi chết chắc rồi!
Nói xong, hắn cười tàn độc, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng nhìn thẳng Diệp Phàm, lộ ra thần sắc vô cùng cừu hận. Hắn tất nhiên không quên chuyện cũ.
- *&/'%$, tiểu tử này cùng quá âm độc! Ở trong địa bàn hắn, không nói tinh lý, thật minh giết chúng ta sao?!
Liễu Khẩu cảm giác đại sự không ổn, muốn tiên hạ thủ vi cường.
Diệp Phàm lập tức tươi cười, vô vô vai Khương Hoài Nhân nói:
- Cứ để hắn đánh Thiên Âm Chung đi, đừng quên thân phận ngươi là gì!? Cùng là con cháu Khương gia, hậu nhân của Thần Vương. Ngươi là ca ca của hắn, đi lên tát hắn vài cái cũng không sao cả, người ta tới đây cũng chỉ biết nhìn mà thôi!
- *&/'%$, ta thiếu chút nữa quên mất! Lão tổ tông Khương gia kia ngày nào cùng đến thuyết phục, muốn gia gia ta trở lại gia tộc cơ mà, còn cấp cho ta một khối Thần Mộc Lệnh nữa chứ!
Khương Hoài Nhân bừng tinh, lấy ra Thần Mộc Lệnh. Đây chính là thứ hắn dùng để tiến vào Khương gia, không ai dám ngăn cản.
- Các ngươi đánh Thiên Âm Chung đi, gọi nhiều cao thủ tới đây, nhìn ta tát vỡ mặt hắn!
Khương Hoài Nhân nói.
Mấy tên kia nhìn thấy Thần Mộc Lệnh lập tức biến sắc. Ngay cả Khương Dật Thần cùng đột nhiên biến sắc, vô cùng khó coi.
- Tiểu tử, đưa Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra đây!
Ngô Trung Thiên cười lạnh nói.
- Hừ, các ngươi thật can đảm! Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh là vật của Đình Đình, nàng lại là một thành viên Khương gia, tự nhiên nó là thánh vật Khương gia. Các ngươi là gì mà đòi lại?
Khương Dật Thần cười lạnh.
- Loại lời này mà ngươi cũng nói ra được!
Khương Hoài Nhân lập tức trở mặt.
Hai mắt Diệp Phàm cùng trở nên lạnh lẽo xuống. Ngày xưa hắn giao Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh cho Tiểu Đình Đình thì đã từng nói rõ với thiên hạ là tạm thời cho mượn, ngày khác sẽ lấy trở về.
Hiện tại, Khương Dật Thần lại nói như vậy, muốn coi là của riêng mà không định trả lại, lời nói còn đầy vẻ chính nghĩa, xưng đó là thánh vật Khương gia.
- Chưa thấy tên nào không biết xấu hổ như ngươi!
Đại hắc cẩu nhe răng, suýt nữa đã lao lên.
- Dật Thần ca ca, ngươi mượn Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của ta lâu rồi, nên trả lại đi!
Đình Đình đi lên, thanh âm giòn tan vang vọng.
Thần sắc Khương Dật Thần lạnh lùng nói:
- Đình Đình, ngươi nên biết rằng lòng người hiểm ác! Đây chính là thánh vật Khương tộc, ta giờ mà đưa cho ngươi chỉ sỡ sẽ bị đám tiện nhân này đoạt đi mất!
- Tiểu tử ngươi chán sống thật rồi, lời nói vô si như vậy cùng thốt ra được?! Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của Khương gia từ bao giờ?! Chi bằng ngươi cũng muốn chiếm đoạt thánh vật, còn chưa đủ tư cách đâu!
Lý Hắc Thủy nói.
Diệp Phàm khoát tay nói:
- Hiện tại, nói những lời này cùng vô dụng, hắn cứ khăng khăng đó là thánh vật Khương gia, không lấy ra đâu! Nhìn ngươi vậy, Khương Hoài Nhân!
Khương Hoài Nhân nghe vậy lập tức hiểu ý, cười lớn nói:
- Được, Khương Dật Thần, ta tuy có một tên đệ đệ trơ trẽn như ngươi nhưng hôm nay không thể không nhận!
Rồi sau đó hắn xoay người lại nói:
- Các ngươi hỗ trợ, vây hắn cho ta bát lại. Biểu ca ta phải chấp hành gia pháp, mạnh mẽ giáo huấn hắn một trận!
Xoát!
Diệp Phàm, Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên lập tức vây quanh bốn phía, ai cùng hiện ra vẻ cười lạnh.
- Các ngươi muốn làm gì?
Khương Dật Thần biến sắc.
- Ta là ca ca ngươi, phải chấp hành gia pháp, hung hăng tát ngươi!
Khương Hoài Nhân không hề hảo ý, cười lạnh.
- Ngươi dám!
Khương Dật Thần giận dữ.
- Ta sao không dám! Hôm nay bọn họ đều là ngoại nhân, không thể động vỗ trong Khương gia nhưng ta lại có tư cách này!
Khương Hoài Nhân cười lạnh:
- Kêu tiếng ca ca đi, sau đó chuẩn bị mà bị giáo huấn!
- Ngươi... Muốn chết!?
Vè mặt Khương Dật Thần âm trầm.
Xoát!
Mấy người Diệp Phàm lúc này đã cố định hư không.
Ba!
Khương Hoài Nhân cầm Thần Mộc Lệnh, lao lên như quỷ mị, một tát đánh lên mặt Khương Dật Thần.
- Mau, đánh Thiên Âm Chung!
Khương Dật Thần thấy thân thể bị trói buộc trong không trung lập tức cuống quýt hô lên.
- Ta thân là huynh trưởng của ngươi, ngươi dám đại nghịch bất đạo, lại còn muốn giết ta! Ta hôm nay phải nhổ hết răng ngươi!
Khương Hoài Nhân cho thêm hắn một tội danh rồi vung tay lên.
Bốp!
Lại một tiếng giòn tan vang lên.
- Nhanh nhanh lấy Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra đây, bằng không hôm nay ta đánh nát miệng ngươi!
- Các ngươi thật to gan, dám tới Khương tộc ta hành hung!
Khương Dật Thần ngôn lộ hung quang, lớn tiếng quát.
Bốp!
Khương Hoài Nhân cũng không phải là thiên nhân gì, liên tiếp tát lên mặt hắn, khiến hai má tuấn tú, trắng nòn của hắn hằn lên nãm dấu tay.
- Dám nói chuyện với ca ca ngươi như vậy sao?! Từ khi gặp ta, ngươi còn chưa kêu được tiếng nào dễ nghe đâu đó! Chẳng lẽ thật muốn giết ta sao?!
Khương Hoài Nhân vừa nói vừa tát thêm một cái:
- Lá gan của ta lớn sao? Làm sao bằng ngươi được, ngay cả thánh vật chuyên chúc của Đại đế mà cùng dám chiếm đoạt! Có phải ngươi còn không biết minh họ gì phải không?! Đó là thứ mà ngươi có thể động vào hay sao?!
- Loại tạp chủng bị Khương gia ta đuổi cổ khỏi nhà mà giờ dám ra tay với ta sao?! Ngươi chờ coi, lát nữa sẽ có người rút gán đoạn cốt ngươi!
Khương Dật Thần vô cùng ác độc, sắc mặt xanh mét. Đây là trọng địa Khương gia, ở trên hòn đảo của chính mình chưa từng phát sinh chuyện thế này! Làm sao có ai dám làm thế với hắn?!
Bốp!
Khương Hoài Nhân đáp lại hắn bằng một cái tát nữa, rồi nói:
- Không gọi đường huynh sao?! Thật đúng là đại nghịch bất đạo, dù ta thịt ngươi cũng không có vấn đề gì cả!
Đang!
Cách đó không xa, mấy lão nhân kia rốt cục đánh lên Thiên Âm Chung. Phàm ra cao thủ trong địa vực này nếu nghe thấy sẽ phải lập tức tới đây. Đây chính là tiếng chuông báo động khi có biến cố phát sinh.
- Các ngươi đúng là vẫn dám đánh Thiên Âm Chung...
Khương Hoài Nhân lập tức tươi cười, tiếp tục dùng Thần Mộc Lệnh đánh lên Khương Dật Thần.
Bốp bốp---
Khương Hoài Nhân xuất thủ khá độc ác. Mấy cái liên tiếp này lập tức khiến miệng Khương Dật Thần như nát bấy, gãy cả xương cằm, đầu như gục xuống.
- Không biết sống chết! Giao Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra đây cho ta!
- Ngươi, được... Ngươi chờ đó!
Khương Dật Thần vẫn mạnh miệng như cũ nhưng âm thanh méo mó, không thành ưòn tiếng.
Cách đó không xa mấy lão già kia vô cùng xấu hổ, muốn tiến lên ngăn cản nhưng Thần Mộc Lệnh vẫn còn đó, không dám làm gì. Bọn họ tất nhiên đã nghe nói tới chuyện Khương Nghĩa trở về.
Đó chính là một vị độc nhân, cùng mười hai vị đại cường đạo khác đồng khí liên chi, chọc một người là chọc cả mười ba, còn có Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ, lại có nhân vật “lão bất tử” khủng bố kia, hoàn toàn dám khiêu chiến với Thánh địa.
- Ngươi muốn chết ư? Nếu không giao Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra thì hôm nay ta đánh chết ngươi!
Khương Hoài Nhân sinh ra độc ác, ánh mắt trở nên lăng lệ.
Bốp!
- Ta nói ngươi này tên Khương xấu xa, nhìn ngươi đánh như vậy thật sướng, không bằng để ta xuống tay thêm cho, như thế nào?
Liễu Khấu bên cạnh cũng nói.
Đại hắc cẩu lập tức lao lên, khoe ngay cái quần cộc bằng da hổ mới tinh của mình, huy động hai bộ móng vuốt to như hai cái miệng bát nói:
- Hay là để bổn hoàng tát cho vài cái, ta nguyên ý đánh tên bại hoại này, dám học theo bổn hoàng đi cướp thánh vật!
Nó không cẩn thận nói ra cái xấu của mình! Nó vốn nhớ mài không quên Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, luôn tìm cách thu vào trong tay mình.
- Các ngươi đừng có mơ, đây là thánh vật Khương tộc ta, bỏ hy vọng đi!
Khương Dật Thần xương cốt cũng rất chắc chán, bị đánh cho miệng mũi dập
máu mà vẫn còn muốn nghiến răng nghiến lợi.
Hắn tin tưởng Khương Hoài Nhân không dám giết hắn. Không chi nói là một ít thương thế ngoài tay, dù là chặt tay, chặt chán, Khương tộc đều có linh dược để chữa trị.
Hắn chỉ cần kiên ưì, chờ đợi cao thủ Khương tộc tới là có thể tiêu diệt được những người này rồi. Bởi vậy hắn sinh độc ác, dù thế nào cũng không chịu giao ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.
- Ngươi cùng coi như cứng rán, còn muốn cán răng sao?! Ta đánh vãng hết răng ngươi xem ngươi nghiến thế nào?!
Khương Hoài Nhân lại tát thêm một cái.
Phốc!
Khương Dật Thần phun ra mấy cái răng, khuôn mặt vặn vẹo, đau đớn khiến hắn không kim được phải kêu rên nhưng không hề cầu xin được tha.
- Lớn mật!
Một tiếng rống giận dữ từ giữa bầu trời truyền tới.
- Thật sự là ăn gan hùm mật gấu, dám diễu vỗ dương oai trong Khương gia ta! Ngươi dù là Thiên Vương lão tử hôm nay cùng hóa thành ưo cho ta!
Một người trung niên đáp xuống, tóc đen dày, thả dài tới tận đầu gối.
Ánh mắt hắn sắc như dao, dường như có thể chém hồn đoạt phách, vô cùng sắc bén.
- Bát thúc, mau giúp ta giết hết bọn họ!
Khương Dật Thần hét lớn, đồng thời phun ra mấy cái răng.
Sau khi Thiên Âm Chung vang lên, nháy mắt đã có bảy tám mươi người đi tới, cầm đầu chính là người trung niên với mái tóc đen dài tới gối này, thần sắc hết sức lạnh lùng.
Dù sao đây không phải là đại chung trọng địa của Khương gia, không thể kinh động tất cả mọi người, chi quấy nhiễu những thần đảo xung quanh, thu hút bọn họ lại đây.
Những người này cùng giống Khương Dật Thần, đều có huyết thống trực hệ, có quan hệ rất gần gùi với hắn.
- Bát thúc!
Đình Đình cùng kêu lên.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An --- ************
- Sao lại thế này?
Người tóc dài này đi lại gần hỏi Tiểu Đình Đình.
- Dật Thần ca ca mượn Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của ta mà không trả, chúng ta đến đòi lại, hắn còn muốn giết chúng ta!
Đình Đình mở miệng.
Ánh mắt người này lập tức lạnh lùng. Han thấy Thần Mộc Lệnh trong tay Khương Hoài Nhân, cảm giác vô cùng khó giải quyết.
- Ngươi dừng tay cho ta!
Han hét lớn một tiếng, vươn bàn tay chi về phía trước.
Khương Hoài Nhân cũng rất có cá tính, nhìn thấy có bảy mươi tám mươi người vây quanh, dùng Thần Mộc Lệnh đánh càng hăng, trong miệng cùng mắng mõ không ngừng.
- Mắt không có tôn trưởng, muốn giết huynh trưởng, gia pháp để đâu hả?! Huynh trưởng như cha, lão tử giáo dục ngươi!
Bốp—
- Tiểu tử ngươi...
Người trung niên này càng thêm âm trầm, bàn tay to đánh tới, phát hiện Khương Hoài Nhân lại chuyển Thần Mộc Lệnh chán trước người.
- Ngươi cho ngươi là ai?! Ngươi gánh vác được trách nhiệm sao?! Ngươi muốn tạo phản Khương gia? Ngay cả Thần Mộc Lệnh của lão tổ tông mà dám không tuân theo sao?
Khương Hoài Nhân lại tiếp tục ra tay.
- Đủ rồi, ngươi quá kiêu ngạo rồi đó!
Lại một tiếng hừ lạnh vang lên, một người trung niên tóc xám với thân hình cao lớn xuất hiện, vô cùng uy nghiêm.
- Đại bá ngươi mau giết bọn họ! Đây là một đám thổ phỉ, dám giương oai trong Khương gia ta, muốn đòi lấy thánh vật Khương gia, không thể để bọn chúng còn sống mà rời đi được.
Khương Dật Thần kêu lớn.
-Hừ!
Người trung niên tóc xám này hai mắt âm hàn, nhìn thẳng mấy người Diệp Phàm, sát khí lộ ra. Ngay cả Khương Hoài Nhân cùng bị bao phủ bên trong, cảm giác được một cô lạnh lẽo như băng.
Xích!
Han điểm ra, một đạo chùm sáng liền quét tới, liền kéo lấy Khương Dật Thần về cạnh minh, sau đó tràn ngập sát khí, tập trung đám người Diệp Phàm.
- Đại bá, mau ra tay, không để cho bất cứ kẻ nào chạy mất!
Khương Dật Thần như được cứu vớt, hoàn toàn nổi giận, hung hăng nhìn mấy người.
- Tuổi còn nhỏ mà đã ương ngạnh như vậy, dù có lai lịch như thế nào cũng không được động thủ ở Khương gia ta!
Người này lớn tiếng.
Han không để ý tới Khương Hoài Nhân đang câm Thần Mộc Lệnh trong tay mà nhìn về mấy người Diệp Phàm, sát ý vô hình từ trong cơ thể phát ra.
Keng!
Tiểu hồ màu vàng ở trong mi tâm Diệp Phàm hóa hình ra một thân ảnh, ngồi xếp bằng trong hư không, bảo tướng ưang nghiêm, giống như một tiên linh lao về phía trước.
Ẳm!
Thiên địa bạo động! Thần thức Diệp Phàm vượt xa cảnh giới của hắn, giao kích với sát niệm của người tóc xám, phát ra một tiếng nổ lớn, cũng không hề rơi vào hạ phong.
- Đại bá ngươi muốn giết chúng ta sao?
Đình Đình tiến lên, áo trắng bay phấp phới, như một tiên tử không tỳ vết, che trước mấy người Diệp Phàm.
- Đình Đình tránh ra, việc này liên quan tới tôn nghiêm của gia tộc ta, không giết bọn họ khó có thể rửa sạch mối nhục.
- *&/'%$, ta chỉ biết Khương Dật Thần hắn không có lá gan lớn như vậy! Bằng hắn không đảm bảo được thánh vật Đại đế, xem ra quả nhiên có người phía sau ủng hộ hắn. Ngươi khẳng định là một trong số đó đi!
Đại hắc cẩu nhe răng nói.
Diệp Phàm bình tĩnh nhìn hắn nói:
- Ngươi không hỏi nguyên do, vừa tới đã muốn động thủ, chẳng lẽ thật sự muốn lấy Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh làm của riêng sao?
- Tiểu bối đừng có chụp mũ ta! Các ngươi giương oai trước, ta chỉ vì thế mới động thủ mà thôi!
Tên tóc xám hừ lạnh.
- Ta có thể nói cho ngươi biết một điều! Thần Vương sẽ không chết, sớm muộn gì cùng sẽ có ngày trở về, ngươi tốt nhất đừng quá tuyệt tinh như vậy!
Diệp Phàm cảm nhận được sát ý thấu xương của đối phương, trong long không khỏi giật mình.
Trận văn bàn cơ đột nhiên hiện lên, đại hắc cẩu kêu gào:
- *&/'%$, muốn giết ta sao?! về bảo mẹ ngươi nằm mộng đi thôi! Có bản lĩnh cứ vĩnh viễn ở trong Khương gia đi, bằng không ra ngoài, bổn hoàng tru sát toàn bộ các ngươi!
Đây là một bộ phận trận văn Đại đế cổ, căn bản không sợ bị người mạnh mẽ cát đứt, nó cùng lo lắng chu toàn rồi:
- Quyết định của ngươi hôm nay sẽ liên quan tới tương lai Khương tộc.
Tất cả mọi người xung quanh biến sắc. Bọn họ không phải là cao tầng Khương gia, nhưng vẫn rất hiểu biết nhiều chuyện ngoại giới.
Rất nhiều người đều biết có một vị Thánh nhân đương thời rất thân thiết với mấy người này, bọn họ còn thật sự không dám hạ tử thủ, nếu không sẽ dẫn tới đại họa.
Trận văn bàn cờ lóe ra, mấy người Diệp Phàm không còn lo lắng tính sinh tử nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua không gian mà đi, lạnh lùng chờ quyết định của người áo xám.
- Không sao, giết bọn họ!
Khương Dật Thần không sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể lập tức giết mấy người Diệp Phàm.
Người áo xám cũng đầy sát khí nhưng hắn vẫn là người hiểu chuyện, tự nhiên biết được sự khủng bố của trận văn kia, đối phương nếu muốn chạy thì tuyệt đối không thể ngăn cản.
Hừ!
Một tiếng hừ lạnh mạnh mẽ truyền tới, một thanh âm già nua vang lên:
- Có chuyện gì?
Đình Đình lập tức hiện ra vè mừng rỡ nói:
- Cửu gia gia, Dật Thần ca ca mượn Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh mà không chịu trả, còn muốn kêu người giết chúng ta!
- Tiểu nha đầu ngươi không được nói lung tung!
Thần sắc Khương Dật Thần băng hàn.
- Thật to gan!
Một lão nhân mặc thanh y xuất hiện, râu tóc bạc trắng, như một đầu sư tử, vô cùng uy mãnh. Hắn là hậu nhân của Thần Vương, ngày xưa cũng rất quan tâm tới Đình Đình.
- Cửu gia...
Khương Dật Thần có chút nhút nhát, tên trung niên áo xám cũng có chút bất an.
- Các ngươi thật đúng là to gan, Thần Vương lão tổ vừa biến mất mà các ngươi đã dám như vậy!
Lão nhân hét lớn.
- Cửu gia, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh vốn đã trở thành thánh vật Khương gia ta, ta chỉ sỡ Đình Đình không bảo quản tốt, bị mấy người này mưu đoạt cho nên thay mặt bảo quản mà thôi!
Khương Dật Thần cãi lại.
- Đó là thứ Diệp Phàm đại ca cho Đình Đình mượn, không phải là cho Khương gia ta, đã sớm nói có ngày muốn lấy lại!
Đình Đình chán thật nói.
- Không thể nói như vậy được, đã cho thứ gì sao có thể lấy lại được!? Đây đã là thánh vật Khương gia ta, Đình Đình ngươi còn nhỏ, không phải là chỗ cho ngươi nói chuyện, không được nhiều lời!
Khương Dật Thần lạnh lùng nhìn Tiểu Đình Đình.
- Không sai, thánh vật thuộc sở hữu của ai còn cần chờ thương thảo, không thể quyết định qua loa được, tránh bị người ngoài mưu đoạt!
Người áo xam gật đầu.
Trong lòng Diệp Phàm phẫn uất, Khương gia quả nhiên có một số người muốn mưu đoạt Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, không phải đơn giản là chi minh Khương Dật Thần. Hắn biết phiền toái lớn rồi.
Rõ ràng đây là thứ của hắn, ngày xưa cũng nói rất rõ rồi, giờ lại làm trò trước mặt hắn như vậy, một tiếng là “mưu đoạt”, hai tiếng là “kẻ cắp” gây rối.
- Các ngươi thật đúng là càng lúc càng hồ đồ...
Lão nhân uy mãnh này đột nhiên quát lớn một tiếng.
- Nhanh nhanh mang Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra đây cho ta, còn dám tự bêu xấu mình thì ta lập tức diệt sát các ngươi!
- Cái này... Đã là thánh vật Khương tộc ta!
Khương Dật Thần và tên trung niên tóc xám không cam lòng, muốn nói thêm điều gì nhưng bị ánh mắt lăng lệ của lão nhân kia chặt đứt.
- Cửu gia, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh không ở đây, Thập tam gia đang giữ nó, hắn lấy nghiên cứu từ mấy hôm trước.
Khương Dật Thần bỗng nhiên nói vậy.
- Lão thập tam, ngươi ra đây cho ta! Mang cả Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh tới!
Lão nhân hét lớn một tiếng, thanh âm truyền xa hơn trăm dặm. Tuy Khương gia rộng lớn vô cùng nhưng thanh âm này cùng lan xa hơn phán nửa địa vực, rất nhiều người đều nghe được.
Rất nhanh, rất nhiều lão nhân xuất hiện, dựng thân ở hòn đảo này. Bọn họ đều bị kinh động.
Thập tam gia còn chưa tới nhưng đã có đại năng tuyệt đỉnh hiện thân, gia gia Khương Dật Thần cùng tới.
- Gia gia...
Khương Dật Thần lập tức tiến lên tiếp đón.
- Mặt của ngươi sao bị như vậy?
Đây là một lão nhân có dáng người khô gầy, sợi tóc màu vàng nhưng tinh khí thần lại vô cùng bức nhân, hóa thành hào quang có tính thực chất, từ trong cơ thể phát ra.
- Bọn họ tới trọng địa Khương gia làm càn, không coi gia tộc ta ra gì. Gia gia ngài phải giết bọn chúng!
Khương Dật Thần căm hận nhìn đám người Diệp Phàm.
- Lão nhân kia lạnh lùng nhìn lại, mâu quang bức nhân, quét một lượt mấy người Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy.
Tuy nhiên, Diệp Phàm và Hắc Hoàng cũng không e ngại, cùng lắm thì lập tức bỏ chạy. Nam giữ một phần trận văn Đại đế cổ, bọn họ hoàn toàn có thể trông cậy vào đó.
- Lục ca ngươi thật muốn dung túng khuyết điểm sao?
Cửu gia lên tiếng, thần sắc nghiêm ưang, râu tóc dựng lên, như một con sư tử nổi giận nói:
- Ngươi có biết bọn họ đang làm gì không? Nếu là đã biết, chẳng lẽ còn bao che?
- Sao? Bọn chúng làm gì?
Đột nhiên một tiếng thét dài truyền tới, một đạo thân ảnh nhanh như điện mang, tốc độ vô song, nhoáng cái đã đáp xuống nơi này.
- Gia gia...
Khương Hoài Nhân vui mừng.
Đại cường đạo tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Vực tới đây, tuyệt đối là một lão độc nhân! Hắn tung hoành nhiều năm, sau lưng còn có mười hai độc nhân hơn nữa duy tri, hiện tại ngay cả lão tổ tông Khương gia cũng muốn mời hắn trở lại, rất coi trọng.
Khương Nghĩa đi tới quát:
- Đã không nên thân thì chi tội rước họa mà thôi!
Mới đầu, mọi người đều cho rằng hắn đang quở trách Khương Hoài Nhân, nhưng hắn lại lập tức tới trước người Khương Dật Thần và tên trung niên áo xám, huy động bàn tay đánh tới.
Bốp bốp bốp...
Hắn không nói hai lời, chỉ liên tiếp tát mấy cái. Tất cả mọi người trợn tròn mắt, gồm cả hai đại năng Cửu gia và gia gia Khương Dật Thần cùng ngây ra, tuyệt đối không ngờ hắn lại như vậy.
Khương Dật Thần và tên tóc xám bị đánh cho điên người, liên tiếp ăn một loạt cái tát, muốn tránh cũng không được, miệng mũi phun máu.
- Tiểu súc sinh, ta đã cảnh cáo ngươi rồi, không được khi dễ Đình Đình. Lần trước ở Thần Thành đã cho ngươi một trận, còn chưa nhớ sao?! Lần này đánh chết ngươi!
Khương Nghĩa vô cùng bá đạo, làm trò ngay trước mặt gia gia Khương Dật Thần.
- Còn ngươi nữa, sống hơn trăm tuổi mà còn ngu như chó thế sao?!
Khương Nghĩa cùng quay sang tát cho tên tóc xám, ngoài miệng nói vậy.
Tất cả mọi người ngây ra. Tên cường đạo này đúng là quá khủng bố, làm trò ngay trước mắt đại năng tuyệt đỉnh, cứ thế đánh chon cháu họ, thật sự không lưu chút cảm tinh nào cả.
- Ta ngất mất! Gia gia của Khương Hoài Nhân ngươi thật mạnh mẽ, thật đúng là hợp ý ta!
Liễu Khấu, Lý Hắc Thủy có chút ngây ngất.
Ngay ca Diệp Phàm và Hắc Hoàng cùng sững sờ. Vị cường đạo này thật quá mạnh mẽ, không ngờ dám làm vậy!
Tất cả mọi người cứng họng, không ai nói gì. Cường đạo rất ngang ngược trong truyền thuyết đã được thể hiện rất trực tiếp và rõ ràng.
- Thằng nhóc con, để ngươi nhớ cho kỹ!
Bốp bốp-"-'-
Những cái tát vô cùng vang. Khương Nghĩa huy động bàn tay đánh lên má Khương Dật Thần rất mạnh, căn bản không lưu tinh.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, không có một ai tiến lên. Người này quá dũng mãnh, tổ gia gia người ta ngay trước mặt mà còn dám làm trò, chưa thấy cường nhân nào như vậy cả.
Ngoài ra, hắn vừa đánh vừa quở ttánh, thật đúng khiến người ta ượn mắt há hốc mồm, khiến tổ gia gia Khương Dật Thần cũng không biết phải làm cái gì cả.
- Còn ngươi nữa...
Một tay Khương Nghĩa nắm lấy cổ áo của người trung niêm tóc xám như nắm một con gà, kéo tới trước mặt, không nói hai lời, tát liền ba mươi sáu cái mới nói:
- Trăm tám mươi tuổi đầu mà không chịu khó học đòi, đánh chết ngươi!
Tất cả mọi người ngây ra. Đã biết đây là lão nhân sống trên dưới trăm tuổi mà còn giáo huấn như vậy, khiến người ta làm sao có thể sống yên ổn được nữa, mặt mũi biết để đâu!?
- Đủ rồi!
Tổ gia gia Khương Dật Thần là Khương Duệ quát khẽ, tiến lên một bước nói:
- Ngươi đánh đủ chưa?
- Chưa đâu!
Khương Nghĩa đáp lại rõ ràng.
Bốp—
Hắn vừa nói lại tiếp tục ra tay, liên tiếp đánh mười tám cái tát mạnh, khiến cả Khương Dật Thần và tên tóc xám hôn mê, ngà phịch ra mặt đất.
Bên cạnh, tất cả mọi người không biết phải nói gì, vị đại năng tuyệt đỉnh Khương Duệ cùng lên tiếng nhưng không ngờ hắn lại dùng hành động trả lợi, cường thế vô cùng.
-Ngươi...
sắc mặt Khương Duệ lạnh xuống.
- Như thế nào? Ngươi muốn động thủ với ta sao?
Khương Nghĩa quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục ra tay.
- Thẳng oát con, đồ bất học, để ta đánh cho những ý nghĩ xấu xa rớt hết khỏid đầu ngươi luôn!
Khương Nghĩa liên tiếp kêu nó là thằng oát con, lại là đồ bất học khiến Khương Duệ tái mặt. Giáo huấn hậu nhân của mình như vậy khiến trán hắn cùng nổi cả gân xanh.
Ở xung quanh, lóp người cao tuổi của Khương gia cùng tới không ít, tất cả đều ngẩn ra. VỊ cường đạo này thật không biết cố kỵ gì, dám nói dám làm.
Tuy nhiên, nghĩ lại chuyện này xưa, vị tổ tông này dám đại nghịch bất đạo, phản xuất gia tộc, hiện tại so với thì căn bản không tính là cái gì.
- Tiểu tử ngươi nếu dám khi dễ Đình Đình lần nữa, làm xằng làm bậy thì ta sẽ tống ngươi đi tận Băng Nguyên!
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 56 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina