Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1949: Mê cung.
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Đối với một nước nhỏ mà nói, mười người này chính là những gì thần bí tinh anh nhất của họ. So với đội đặc nhiệm A thì bọn họ cũng không kém là mấy, tuy nhiên, cao thủ của bọn họ không có nhiều. Chính thức hợp lại mới có mười người.
Dù sao thì cao thủ khó kiếm.
- Hai chúng ta đều trở thành đồ tể rồi.
Vương Nhân Bàng lau máu còn dính lại trên tay, cười ha hả nói:
- Là chúng ta bị ép buộc, nếu như bọn họ không chết thì chúng ta sẽ phải chết.
Vẻ mặt Diệp Phàm có vẻ nghiêm trọng, cười không nổi nữa.
Không lâu sau, dưới sự chỉ dẫn và bảo vệ của Diệp Phàm, mọi người đã an toàn đi xuống chân núi.
Gần tới nơi, Diệp Phàm mới phát hiện ra có chút gì đó kỳ lạ. Nham thạch của ngọn núi này đã trải qua nhiều năm biến đổi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó đã dung hợp lại với nhau một cách kỳ quái. Diệp Phàm dùng gậy cắm thử xuống, phát hiện bên dưới không có khoảng rỗng, gậy không thể xuyên thủng.
- Vẫn còn rất cứng.
Diệp Phàm nói:
- Đây là cát nham thạch, tuy nhiên, bình thường loại cát này rất tơi vụn, nơi này có chút kỳ quái, tại sao mặt đất lại cứng như đá hoa cương vậy. Hơn nữa, mọi thứ đều là màu đỏ. May mắn phía trên vẫn còn rất nhiều dây leo, bằng không, thật đúng là không ổn rồi.
Trương Cường nói.
- Lẽ nào có liên quan đến mê cung?
Diệp Phàm nói.
- Cũng không loại trừ khả năng này, nếu như mê cung cũng do người ngoài hành tinh làm nên, vậy thì khi họ rơi xuống, có phải đã xả ra chuyện gì. Cho nên, dòng nham thạch nóng bỏng này đã chịu phản ứng hóa học.
Cuối cùng, biến thành một loại cát nham thạch kì lạ thế này…
đầu óc Tề Thiên thật tốt, khả năng tưởng tượng đặc biệt phong phú.
- Người ngoài hành tinh, thế mà cậu cũng nghĩ ra được, bây giờ là thời đại nào rồi chứ. Ai có thể chứng minh là có người ngoài hành tinh? Tất cả chỉ là do con người hiểu lầm mà bịa đặt ra thôi.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Tuy nhiên, dù là không ai đưa ra được bằng chứng là có người ngoài hành tinh, nhưng không phải là trên thế giới có rất nhiều chuyện khó hiểu mà chúng ta không giải thích được sao.
Tuy rằng không thể chứng minh là có người ngoài hành tinh, nhưng cũng không thể chứng minh là trái đất của chúng ta không có người ngoài hành tinh.
Giống như mười kỳ tích lớn của thế giới, Kim Tự Tháp Ai Cập làm sao có thể xây dựng được như vậy, còn thần điện Smith, thành cổ Roma.
Chiếc thuyền Nô- ah đã bị tuyết bao phủ cả nghìn năm, trong thánh kinh có chứa điều bí mật gì, hay như nền văn minh Maya thần bí đã biến mất…
Những bí mật này, đang chờ chúng ta đi tìm hiểu. Cũng có người đoán, loài người trước đây cũng đã bị tuyệt chủng vài lần rồi.
Mà sau mỗi lần bị tuyệt chủng thì lại tiến hóa hơn. Nên mới có loài người như chúng ta hiện nay.
Vương Nhân Bàng nói.
- Thôi đi, không nói chuyện tào lao nữa. Chúng ta nghỉ ngơi một lát, buổi tối lên núi, tôi muốn xem xem, mê cung thần bí này rốt cục là gì.
Tuy nhiên, ban đầu không phải khi nói chuyện về Ả-rập Xê-út, vị bác sĩ ở đấy nói là phát hiện ra xác chết trong sa mạc ở mê cung thần bí đột nhiên đứng thẳng người lên.
Ông ta còn giữ một số tài liệu đặc biệt mà hiện tại trên trái đất vẫn chưa phát hiện ra? Cho nên mới dẫn tới việc các quốc gia tranh chấp với nhau.
- Làm sao mà Hải Lang lại đi đến ngọn núi này. Việc này, có chút gì đó không phù hợp với tình hình hiện tại.
Diệp Phàm nói.
- Thời đại ngày nay thật thật giả giả không ai hiểu rõ được, mà lời đồn thì vẫn cứ là lời đồn. Tôi nghĩ, bác sĩ Ả-rập Xê-út kia không cố ý lan truyền những tin tức này. Mà là Hải Lang đã cố tình giăng bẫy ông ấy. Mục đích là dẫn dụ quân đội các nước tiến vào tạo nên một cuộc huyết chiến, cuối cùng, ngư ông đắc lợi chính là nước Mỹ.
Vương Nhân Bàng nói.
- Giống mà lại không giống, nếu quả thật như vậy, đội viên Hải Lang của Mỹ cũng chết không ít người. Những người mà họ vất vả bồi dưỡng cũng đã bị chúng ta giết mất một người. Còn đối với những đội viên bình thường, ít nhất chúng ta cũng đã xử lý bảy tám người. Hải Lang cũng tổn thất không nhỏ.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, điệu bộ khó hiểu.
- Mục đích tổn thất vô cùng nghiêm trọng của chúng là đổi lấy toàn bộ đội đặc nhiệm A của chúng ta, tuy nói họ phải trả giá, nhưng nếu so với việc đất nước chúng ta không có đội A thì là rất đáng.
Nghĩ lại, nếu thật không có đội A, đất nước chúng ta có thể đã bị bao vây. Tại rất nhiều sự kiện đặc biệt, như là lần nhiệm vụ ở Sahara này, hay lần trước ở đảo Glasgow đều không thích hợp cho quân đội các quốc gia tham dự.
Nếu không có đội A, chúng ta chỉ có thể đứng giương mắt mà nhìn, những tổn thất đó, không phải chỉ trong một chốc một lát.
Vì chiến lược an toàn quốc gia, một quốc gia không thể thiếu những tổ chức như đội A.
Vương Nhân Bàng nói:
Đúng lúc này, trong thung lũng truyền đến những tiếng nổ dữ dội.
- Không xong rồi, có phải trận chiến đã bắt đầu rồi không?
Diệp Phàm đứng lên.
- Tiếng nổ ngày càng dữ dội hơn, người tham chiến cũng khá nhiều.
Lúc này, Vương Nhân Bàng nghiêng tai nghe ngóng một hồi rồi cũng nói.
- Xuất phát!
Diệp Phàm ra lệnh, bởi vì, chờ đợi thêm nữa thì chỉ e hàng tốt sẽ bị người ta mang đi mất. May mà cũng đã nghỉ ngơi được hai giờ, nếu không, thật đúng là mệt đến chết.
Tuy nói rằng đội quân các nước hợp lại cũng đến hơn ba trăm người, nhưng đây là một ngọn núi rất lớn.
Cũng không là gì cả.
Không lâu sau, đám quân của Diệp Phàm đã tiến đến chân núi. Trên đường cũng giao đấu với một vài đối thủ. Nhưng đều bỏ qua không giao chiến trực tiếp giáp mặt.
Khi mọi người khi nhìn vào kính viễn vọng chứng kiến cảnh trong thung lũng đều ngẩn ngơ cả người.
- Kia không phải là mê cung tử vong sao, bà nó chứ, sao lại ở dưới nước được.
Tề Thiên không nhịn được liền mắng lên.
Phía dưới thung lũng khá trống trải, chắc cũng đến năm sáu dặm. Ba mặt giáp núi, có một cửa nhỏ để đi ra bên ngoài.
Mà trong thung lũng còn có một cái hồ cũng rộng tới hai ba dặm. Bờ hồ có rất nhiều cây cối, còn có cả hoa dại, ở một nơi như thế này khá là khó để có thể nhìn thấy những cảnh kỳ lạ như vậy.
Còn nước, có lẽ là nước ngầm tích tụ thành hồ. Bởi vì, không thấy có dòng suối nào quanh đây chảy ra.
Mà giữa hồ có mấy hòn đảo đá trông rất kỳ lạ, tổ chức đặc nhiệm quốc gia vì lần này mà phải trả giá quá đắt vì mê cung tử thần, không ngờ giờ phút này nó lại đang đứng sừng sững trên một hòn đảo.
Từ trong rừng rậm của rừng cây có thể nhìn thấy một vài góc của mê cung.
- Nhìn thấy chưa, nóc nhà kia có phải là giống một hình tháp không. Tuy nhiên, vị bác sĩ kia đã nói là nóc nhà có thể dịch chuyển được. Tôi thấy, hình như là không có động tĩnh gì. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Lư Vĩ hỏi.
- Có lẽ là ông bác sĩ đó hoa mắt rồi, nóc nhà này là vật chết, không phải là nóc nhà bằng máy móc, làm sao có thể chuyển động được? Chắc chắn là ảo giác thôi. Đôi khi con người mệt mỏi, sinh ra ảo giác là chuyện bình thường, Có thể là lúc đó vị bác sĩ cùng với nhóm người kia vừa đói vừa khát.
Trương Cường phỏng đoán.
- Nhưng vẫn có chút kỳ lạ, tại sao xung quanh đang nổ ầm ầm như thế mà căn phòng này lại không bị sao.
Diệp Phàm nói thầm.
- Không nhất định, anh xem, tiếng nổ phần lớn là từ xung quanh nổ ra, cách căn phòng một khoảng nhất định.
Giống như lựu đạn này, phạm vi nổ là trong vòng mười mấy mét. Nếu như căn phòng được xây dựng vững chãi, thì cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều, một căn phòng cũ kỹ như vậy, mang hơi hướng của pháo đài Trung cổ Châu Âu, giống mà lại không giống, anh xem mái hiên kia, có điểm giống mái hiên của cố cung Hoa Hạ chúng ta.
Quái lạ, chẳng lẽ là kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.
Vương Nhân Bàng lúc này thật hăng hái, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào ngôi nhà thần bí được xây dựng trong thung lũng.
- Chưa chắc, theo lý thì nếu nơi này được xây dựng với kiến trúc kỳ lạ như vậy, sớm đã bị các nhà khảo cổ học phát hiện rồi mới đúng. Làm sao mà vị bác sĩ kia lại là người đầu tiên phát hiện ra được.
Trương Cường có chút buồn bực nói.
Đúng lúc này, chuyện kì dị đã xảy ra.
Vốn dĩcó ba cái sừng mọc trên nóc nhà, lúc này đang bắt đầu lắc lư. Giống như là bị gió thổi lắc lư mà đứng lên.
Không lâu sau, làm cho đám người của Diệp Phàm trố mắt đứng nhìn việc kỳ lạ đã xảy ra. Trong mắt mọi người, ba cái đỉnh tháp kia dần phân thành sáu cái. Không lâu, nó phân lên thành chín cái.
- Đúng là phân nhánh, mẹ ơi, không phải là con hoa mắt đấy chứ?
Trần Quân kinh ngạc kêu lên, còn dụi dụi mắt.
Lắc lắc đầu, bởi vì, rõ ràng là nhìn thấy nó đang tiếp tục phân nhánh.
- Đúng là đang phân nhánh, mọi người đều đã nhìn thấy rồi.
Diệp Phàm thở dài một tiếng, đôi mắt mở to hết cỡ.
Thật lâu sau….
Diệp Phàm nói:
- Chẳng lẽ là hồ nước phản xạ, qua nguyên lý quang học gì đó mà tạo thành. Làm cho người ta sinh ra một thứ ảo giác, nếu không, nóc nhà làm sao mà phân nhánh được.
- Ừ, tôi cũng cho là như vậy. Hồ nước này mọi người xem, ánh mặt trời rọi xuống khá chói mắt, hơi nước bốc lên có thể sinh ra hiện tượng này. Cái này, đơn giản chỉ là dùng nguyên lý quang học mà lừa gạt chúng ta thôi.
Vương Nhân Bàng cũng cho là như vậy.
- Đi xuống đó!
Diệp Phàm nói.
Tuy nhiên, vừa mới đi xuống nửa ngọn núi thì bị hơn mười tay súng cản trở phía trước.
Hai bên bắn nhau một trận cũng không dám hành động nhiều, bởi vì, chỉ sợ đạn bắn ra hết đến lúc tới mê cung thì chỉ có thể đánh nhau bằng kiếm thôi.
Tuy nhiên,cứ như vậy, hai bên cũng không cầm cự được. Đám người của Diệp Phàm không thể đi xuống, phía dưới có lẽ cũng không muốn đi lên.
- Có lẽ là đội quân Hải Lang hay là Hồng Quân, mục đích của họ là giữ chân chúng ta. Sau đó, bọn họ sẽ tiến vào mê cung lấy tài liệu trước.
Diệp Phàm nhìn mấy người rồi liếc mắt một cái nói.
- Phải căn đúng thời gian để đi xuống mới được, nếu không, đợi khi chúng ta đến được mê cung thì ngay cả cái lông cũng không còn.
Trương Cường nhíu mày nói.
- Phía dưới hỏa lực rất mạnh, có khi còn có súng máy rất có uy lực.
Trần Hằng Phong nói.
- Khoảng cách là nửa dặm, làm thế nào để đột phá an toàn?
Diệp Phàm tự nói và liếc mắt nhìn Vương Nhân Bàng đang nằm sấp dưới đất cách đó không xa.
- Chuyên gia nói những cái đang dùng đều là phương tiện thông tin chuyên dụng của tổ đặc nhiệm A. Loại phương tiện này rất bảo mật, trừ khi bị kẻ thù phá giải, bằng không, không thể nghe được âm thanh trao đổi của mọi người.
- Nơi quái quỷ này lại đầy nham thạch đá tảng, muốn làm con tê tê chiu rúc đều không có khả năng. Trừ phi là Thổ Hành Tôn, nhưng đoán chừng y cũng không làm được. Tất cả những điều này đều rất phiền phức.
Vương Nhân Bàng cũng có chút nóng nảy.
- Lấy hai mươi quả lựu đạn lại đây, chúng ta sẽ cùng nhau nổ súng.
Diệp Phàm nói.
- Làm gì, xa như vậy, lựu đạn ném ra mà không trúng mục tiêu thì thật lãng phí.
Vương Nhân Bàng hỏi. Lo lắng của anh ta cũng có lý do, là vì, hai bên cách nhau xa khoảng bảy tám trăm mét, gần cũng phải sáu trăm mét. !...
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1950: Đây có còn là người hay không..
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Khoảng cách xa như vậy, dù là trong tay cao thủ thì có thể ném tới, nhưng sẽ mất đi tính chính xác.
Trong tình huống không có tiếp viện trước mắt, mỗi quả lựu đạn, mỗi viên đạn đều phải dùng tiết kiệm mới đúng. Hơn nữa, kẻ thù phân bố rất phân tán, có mười tên mà phân tán trong hai dặm. Uy lực của lựu đạn có thể được bao nhiêu.
- Tự tôi sẽ có cách.
Diệp Phàm nói:
Trương Cường cầm đống lựu đạn lại, Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, cả chín khẩu súng cùng nhau nổ một lúc. Đối phương nghĩ là bên này muốn đột kích, bên kia lập tức tiếng súng lại cùng nhau nổ lên đát đát. Viên đạn bay trúng vào tảng đá thì bị văng ngược lại, may mắn là mọi người đều được che chắn, bằng không, những viên đạn đó có thể khiến có người bị thương.
Hai phút trôi qua, Diệp Phàm ra lệnh ngừng bắn.
Sau đó, Diệp Phàm bắt đầu ném lựu đạn. Với một cao thủ cửu đẳng, quả lựu đạn được ném đi một cách chuẩn xác. Vừa rồi Diệp Phàm đã nhớ được hết các vị trí của đối phương. Bây giờ, đôi mắt chim ưng của hắn tấn công từng kẻ thù một.
Cùng với những tiếng nổ mạnh thì bên kia cũng vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
- Vẫn là anh Diệp lợi hại! Đúng là cao thủ cửu đẳng.
Vương Nhân Bàng nói thầm.
Vẫn còn lại hai tên, nhưng hai tên này sớm đã như chim thấy cành cong cũng biết sợ. Gặp sự đột kích của Diệp Phàm, hai người cũng bắn loạn xạ một hồi, nhưng sau đó cũng bị đám người của Vương Nhân Bàng xử lý.
Tuy nhiên, trong số mười mấy quân địch kia còn ba bốn người không nổ súng. Bọn họ cũng rất ngoan cường, không ngờ lại bắn lén. Cho nên, trong quá trình đột kích, Triệu Thanh Ngọc và Trần Hằng Phong đều bị thương.
Diệp Phàm ra lệnh cho Trần Quân và Lư Vĩ ở lại bảo vệ.
Sáu người còn lại tiến đến bờ hồ.
- Trong hồ có lẽ sẽ có quân địch ẩn náu, không an toàn.
Vương Nhân Bàng quan sát mặt hồ, nói:
- Không chờ được, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Hay là để tôi, dùng lựu đạn mở đường.
Diệp Phàm nói.
Tay phải cầm một quả lựu đạn, tay trái cầm một quả, cứ cách hai mươi mét ném một quả.
Sau những tiếng nổ mạnh, trên mặt nước bị Diệp Phàm cho nổ tung rộng chừng 20 mét, dài đến mấy trăm mét.
Diệp Phàm sớm đã chuẩn bị một mảnh gỗ tốt ném vào hồ nước cho nổ tung ra. Cách Mười mét lại cắt một lần. Nhìn qua giống như bong bóng cá vậy.
- Tiến lên!
Diệp Phàm ra lệnh.
Trương Cường và Tề Thiên tách ra dùng chân giữ chặt hai cáhh tay của Diệp Phàm, mà thân hình của Tiếu Thập Lục muội lại vồ về phía trước. Ôm chặt phía sau lưng Diệp Phàm. Đôi vú to lớn cường tráng, chen chúc đè nhau phía sau lưng Diệp Phàm.
Còn đồng chí Khâu Phong cũng dính chặt cạnh Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không kịp thưởng thức đôi vú của người đẹp, một tiếng gầm rú, dùng hết sức lực, cắt các mảnh gỗ bắn ra.
Trương Cường và Tề Thiên không quên tiến lên phía trước, Vương Nhân Bàng nhảy lui về phía sau, trái ngược với hướng bắn.
Cách mấy trăm mét chỉ cần mười mấy giây đã đi ra đến đảo.
Còn mấy tên Mỹ chặn đánh trên đảo trố mắt đứng nhìn, nhất thời không ngờ quên cả nổ súng. Một tên hô:
- Đây là người sao? Sao có thể như vậy được?
- Không khác gì thần thánh.
Một tên khác thở dài nói.
Đến khi Diệp Phàm trừng mắt nhìn thì hai tên kia mới bắt đầu nổ súng, tuy nhiên, tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, thoáng một cái đã đến trước mắt.
Cho nên, không đợi mấy tên kia kịp có phản ứng, sáu người đã giải quyết bọn chúng, mấy tên Hải Lang kia máu chảy đầm đìa lên đường xuống hoàng tuyền báo danh.
- Có lẽ là không nhiều các đội viên bí mật của quốc gia khác nhìn thấy sự dũng mãnh của Diệp Phàm, tiếp theo trên đường đi gần đến mê cung. Không ngờ là không gặp phải bất cứ trở ngại nào.
Xem ra họ cũng biết sợ chết rồi. Biết rằng vừa rút súng ra đã chết, con người mà, luôn hy vọng có thể sống sót. Dù sao nơi phồn hoa vẫn lưu luyến người ta.
- Cái gì, tiểu phân đội của chúng ta bị giết sạch rồi, là ai đã làm? Có phải Hải Lang hay không? Chết tiệt.
Thần Đạo Tổ lão đại Fujiwara Astoria vừa nghe báo cáo thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi của mình. Đôi mắt trợn trừng kinh ngạc.
- Làm sao có thể, cho dù là Hải Lang, cũng không thể giết được tiểu đội mười mấy người của ta. Đây chính là quân chủ lực của chúng ta!
Hàm râu của Phó tổ trưởng Sơn Bản Thập Bát Lang rung động dữ dội. Nước miếng thiếu chút nữa văng cả lên mặt Fujiwara Astoria.
- Là đám người Trung Quốc đã làm, tuy rằng mấy người kia chúng ta không biết, nhưng diện mạo từa tựa như người Trung Quốc. Ngoại trừ người Trung Quốc, người của những quốc gia châu Á khác không có khả năng làm chuyện đó.
Fujiwara Astiria vẻ mặt ủ rũ ngồi trên ghế, nhìn nhìn Sơn Bản Thập Bát Lang, hồi lâu sau mà vẫn không thể nói được câu nào.
- Chỉ còn lại mấy người chúng ta, ôi. Đi vào mê cung chỉ sợ là cũng không tranh giành được với họ.
Tâm trạng của Sơn Bản Thập Bát Lang cũng không khá hơn là mấy. Tuy nhiên, chỉ chớp mắt, y đã cắn răng hừ lạnh một tiến.
- Dù là toàn bộ bị chết hết, cũng không thể để người khác mang những tài liệu đó đi.
Cùng lúc đó, sắc mặt của tổng tư lệnh Mỹ là Brown cũng không khá hơn, thở dài:
- Không ngờ là đội đặc nhiệm A lại sản sinh ra được những thiên tài như vậy, thân thủ quá lợi hại. Người của chúng ta chết trong tay họ cũng không ít.
- Trước sau cả thảy, sau khi đả thương Tư Bì Lang, họ còn giết mất mười mấy người của chúng ta. Mấy tên chết tiệt, rốt cuộc là ai chứ?
Rhodes Gris thiếu chút nữa đã gào lên.
- Nhưng cũng không sao, người của chúng ta ở mê cung mới là chủ lực. Nghe nói họ chỉ còn lại sáu bảy người. Chúng ta gấp ba lần họ, nếu có mệt chết thì cũng chính là họ thôi.
Brown lạnh lùng hừ một tiếng.
- Tôi chỉ tiếc là trong đội của chúng ta, tuy là không có cao thủ thất bát đẳng rồi, nhưng đến cao thủ tứ đẳng cũng khó tìm.
Vì vậy, chúng ta phải trả mấy ngàn vạn đô la Mỹ. Trận chiến ở Sahara lần này, đến hiện tại cũng đã mất khoảng hai mươi người rồi.
Chờ sau khi họ quay lại thì phải chấn chỉnh lại Hải Lang, và còn phải tới Nhà Trắng đòi tiền nữa. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ bị mấy lão ở lầu Năm góc cười nhạo.
Rhodes Gris vẻ mặt khó chịu nói.
- Đó là nếu còn có thể lấy lại tài liệu, nếu như không thể lấy lại, thì ngay cả tiền chúng ta cũng không thể có.
Sắc mặt Brown cũng trầm trọng hơn. Liếc nhìn Rhodes Gris một cái, hỏi:
- WilliamWilliam đã tới hiện trường chưa?
- Tới rồi, đã vào mê cung. Kỳ thực, quyền chủ động vẫn nằm trong tay chúng ta. Tên cao thủ Trung Quốc kia thực lực chắc cũng tương đương William , còn những cao thủ đẳng cấp khác thì chúng ta có nhiều hơn.
Mê cung rất phức tạp, bắn tỉa là một cách khá hay để giết chết đối thủ. Chỉ cần tiêu diệt được tên cao thủ thần bí kia, tôi tin chắc là đội A trong mười năm cũng không thể khôi phục được sinh lực.
Lúc đó, nhìn chung trên bình diện toàn cầu, ai còn dám đứng ra tranh giành với Hải Lang chúng ta nữa.
- Nói rất hay, Hải Lang mà xuất hiện, thì còn ai dám tranh giành nữa chứ!
Brown cũng rất hào hứng. Tựa như câu danh ngôn trong một vở kịch nào đó có nói____không cần mua đúng, chỉ cần mua đồ đắt tiền!
Không lâu sau, một tòa cung điện với kiến trúc cổ kính, uy mãnh, kỳ lạ, thần bí, hiện ra trước mặt Diệp Phàm và mọi người.
Hơn nữa, đám người Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, khi đang đứng ở gần, phát hiện nóc nhà vẫn đang chuyển động.
Hóa ra sự lay động phân nhánh này là sự thật, chứ cũng không phải là do hiện tượng quang học của mặt nước tạo thành. Đương nhiên, khi nhìn gần thì phát hiện sự phân nhánh chậm lại không ít. Không lâu sau, liền dừng lại.
Lấy tay sờ sờ, phát hiện ra vật liệu xây dựng là những tảng đá đen, dùng tay sờ, cũng cảm nhận được sự lay động ở bên trong.
Hơn nữa, tòa nhà này cũng khá lớn. Nhìn qua thì cũng rộng không dưới một hai trăm mét. Nhưng không có cách nào để nhìn xem nó sâu bao nhiêu, cho nên, không thể khẳng định.
- Theo báo cáo thì ở cửa vào chắc chắn có cao thủ mai phục, rất nguy hiểm. Hay là chúng ta vào từ cửa sổ?
Diệp Phàm hỏi nhỏ Trương Cường, bởi vì, về chuyện này mà nói, Trương Cường có nhiều kinh ngiệm hơn.
- Đi vào từ cửa sổ, tôi thấy cũng không khác biệt lắm. Cửa sổ diện tích nhỏ, càng dễ phát sinh nguy hiểm. Chờ anh ló đầu vào, bọn họ liền một phát súng giải quyết luôn. Cửa chính thì lại rất lớn, có lẽ cũng rộng đến ba bốn thước. Nếu như xử lý tốt, từ đây đi vào, có thể phối hợp được với nhau.
Trương Cường nói.
- Hay là từ cửa chính đi vào, như vậy, tôi….đi vào là được, những người khác sẽ dưới sự chỉ dẫn của cậu ở ngoài cửa. Cũng tiện để tiếp ứng cho nhau.
Diệp Phàm ra lệnh, Trương Cường đành phải chấp nhận, tuy nhiên, Trương Cường liếc nhìn Tề Thiên một cái, nói:
- Tề Thiên quá mệt mỏi, trên người có quá nhiều vết thương, đổi chỗ đi.
- Ai thích hợp hơn?
Diệp Phàm hỏi.
- Bản lĩnh của Thập Lục muội có vẻ cao hơn Tề Thiên, cô ấy cũng là một cao thủ thiên tài luyện công. Hiện đang là ngũ đẳng cấp hai. Hơn nữa, hiện tại cô đang học trường y, lại còn học ngoại khoa, nếu như có bị thương thì có thể tự chăm sóc.
Trương Cường đề nghị.
- Vậy đổi cho Thập Lục muội.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lúc thấy có lý, trong này bị thương cũng dễ như ăn kẹo vậy.
Có cao thủ học nghề y đi theo, cũng đảm bảo thêm một bước an toàn. Điều duy nhất không được hoàn hảo là đó lại là một cô gái.
Tuy nhiên, nếu như còn cao thủ hơn cả Tề Thiên, thì cũng hợp lý. Sau đó, Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng chậm rãi tiến về phía cửa. Thập Lục muội đi ở giữa.
Cửa chính của mê cung rộng thênh thang, chiều rộng tầm ba mét chiều cao trên dưới bốn mét. Hai phiến cửa đá sớm bị người ta đẩy sát vào vách tường.
Độ dày của cửa đá cũng làm Diệp Phàm thấy kỳ lạ. Cửa đá cao lớn như vậy, nhưng cánh cửa lại khá mỏng.
Tuyệt đối không quá nửa mét. Còn chưa nói cửa đá mỏng như vậy khó có thể mài ra được. Mà có mài ra được phỏng cũng có ích gì.
Đá đương nhiên là cũng giòn giống nhau. Nếu như cứ mài qua mài lại như vậy vài lần có thể sẽ bị vỡ. Kể ra thì cũng không khác thép tấm là mấy. Ấy thế nhưng, mặc dù là thép tấm thì cũng phải có khung đỡ mới được.
Còn cửa đá này, hiển nhiên là không có khung xương. Hoàn toàn là một phiến đá mài ra. Trên cửa còn khắc rất nhiều hình động vật thô ráp, tuy nhiên, đều khá trừu tượng.
Nhìn qua thì giống ngựa mà lại không giống, vừa giống người nhưng lại nhiều thêm một cái chân. Cũng không biết là chạm trổ cái gì nữa.
Diệp Phàm cũng không có nhiều thời gian thưởng thức nghệ thuật trừu tượng từ ngày xưa.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1951: Hễ đánh nhau với tôi đều phải chết..
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Một âm thanh mỏng manh truyền đến, bàn tay to bè của Diệp Phàm vung lên, phi đao bay ra,chạm nhau với một điểm hồng tinh màu nhạt.
Loảng xoảng một tiếng, đồ vật kia đã bị đâm cho cắm xuống đất, không ngờ cắm sâu xuống phiến đá phía trước, chỉ lộ ra có một cái đuôi. Đôi mắt Diệp Phàm nhìn lên, hóa ra là mẩu phi tiêu hình ngón tay cái.
Xem xét ở mức phóng đại 3x, lực đạo của người này cũng tương đối lớn. Đoán chừng, xấp xỉ gần bằng thực lực của Vương Nhân Bàng.
“Con rùa rụt đầu, không ngờ lại muốn diệt bố mày ở ngay tại cửa.” Trong lòng Diệp Phàm mắng thầm một câu, bừng bừng phẫn nộ một hơi. Mở mắt to dò xét xem hướng ám khí bắn tới.
Tuy nhiên, người kia rõ ràng là một cao thủ. Khả năng kiềm chế rất tốt, về cơ bản không phát ra âm thanh. Xem ra, chiêu này không linh nghiệm rồi.
Diệp Phàm nhìn xuống đất, phát hiện có mấy hòn đá nhỏ đang nằm ở trước cửa mê cung. Diệp Phàm suy nghĩ, ngay lập tức có biện pháp.
Giơ tay nhặt mấy miếng đá lên. Cứ như vậy, bắn mấy viên đá xuống đất, đập trúng mấy viên còn lại bắn ngược trở lại bay loạn xạ ra bốn phía, phát ra những âm thanh hỗn loạn.
Chíu chíu chíu!
Âm thanh vang lên rất nhỏ, lần này đối phương đã dùng súng rồi, mấy đốm lửa bắn ra từ phía ngoài cánh cửa.
- Súng kíp!
Trong đầu Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng lập tức xuất hiện hai chữ này, theo như truyền thuyết cao thủ súng kíp có tên là “Hỏa hồ ly”, là cao thủ thất đẳng của tổ Lam Sơn Hồ nước Anh. Rất thiện nghệ về chế một loạt súng kíp từ hợp kim, loại súng này không phải là được chế tạo theo nguyên lý súng ống hiện đại thông thường, mà là được chế tạo theo một thủ pháp đặc biệt.
- Nghe nói cũng có mấy trăm năm lịch sử rồi. Khi tấn công thì lợi dụng khí ở bên trong phát hỏa mà phun ra những viên đạn giống như những đốm lửa.
Loại đốm lửa này trông giống như hạt cát nhỏ, nhưng, một khi rơi trúng trên người anh, lập tức có thể chui vào da thậm chí phá hủy hệ thống xương cốt của anh.
Xương cốt của con người bị phá hủy sẽ mất đi sức lực chiến đấu. Hơn nữa, loại đạn này sau khi phát hoả đi ra nhiệt độ cực cao, có vẻ như là một loại lửa đặc biệt.
Mà bình thường người bị thương muốn chữa trị cũng khó, bởi vì, loại đốm lửa này đã lan rộng trong xương cốt của anh, trừ phi là lấy hết xương cốt ra, không còn xương cốt, tỷ như là bị thương ở chân, thì không thể không cưa chân.
Diệp Phàm nắm lấy Thập Lục muội từ phía sau vụt lên trên như tia chớp, âm thanh chíu chíu lập tức vang đến. Toàn bộ đốm lửa ấy bùng nổ ngay tại chỗ hắn vừa mới ẩn nấp.
- Mẹ nó!
Diệp Phàm giận điên người, không chút khách khí rút phi đao trong tay ném thẳng về phía đốm lửa phát ra. Cảm thấy có bóng người đột nhiên từ trong vách tường hiện ra.
- Còn muốn trốn…
Trong lòng Diệp Phàm hừ một tiếng, sợi Huyết Trích tử quấn trên cổ tay bay ra như tia chớp.
Khống chế chuẩn xác hạ cái bóng đen kia. Diệp Phàm vận khí, cái chuông trên sợi Huyết Trích lập tức tản ra thành hình bát trảo. Chắc chắn bắt được đầu tên kia, Diệp Phàm dùng sức xoay tròn.
Sau những tiếng răng rắc là tiếng kêu “A” thảm thiết bên trong cánh cửa. Bàn tay Diệp Phàm co rút, một cái đầu tóc vàng ngẩng lên dữ tợn, máu chảy đầm đìa còn quay tròn mấy vòng rồi mới lăn ra ngoài cửa.
- Hỏa hồ ly đã chết?
Thập Lục muội đứng dưới vách tường thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, nhanh chóng bịt miệng lại. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Nhìn gì, chỉ là truyền thuyết thôi mà, cũng chẳng đẹp trai cho lắm!
Diệp Phàm còn nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh đi vào trong cửa, nói:
- Cùng là người một nhà, bố cũng coi như là người nhân từ. Không nỡ để mày làm quỷ không đầu!
- Thằng nhãi động thủ này vừa thu hồi Huyết Trích Tử. Ngay cả máu cũng chưa lau xong chảy xuống cổ tay. Hai mắt Thập Lục muội trừng trừng nhìn Diệp Phàm, muốn nhìn xem đó là cái gì.
- Em cho anh hôn một cái rồi anh cho xem.
Diệp Phàm trêu chọc một câu.
- Tưởng bở chắc!
Thập Lục muội quay đầu đi không để ý tới tên háo sắc nữa.
- Xử lý xong một tên rồi, có thể đi vào.
Diệp Phàm dùng tay ra hiệu cho Vương Nhân Bàng.
Tuy nhiên, không đến ba phút, tổ trưởng Baker Durling của Lam Sơn Hồ nước Anh tức giận đến nỗi đập một phát vỡ ba chén trà. Mắng:
- Bọn chó Trung Quốc, tao sẽ không để yên cho các người đâu, chưa xong đâu!
- Ôi, át chủ bài của chúng ta, vài năm nay, đã giết được mười mấy cao thủ siêu cấp của đội viên tổ đặc nhiệm tổ A của nước ngoài, không thể tưởng tượng là bỗng lại chết trong tay cao thủ thần bí của Trung Quốc. Cũng cho là số y đã tận rồi có phải không? Không nên như vậy!
Người còn lại vẻ mặt ủ rũ ngồi trên ghế nói.
- Bọn chó Trung Quốc, không phải là cái gì cao thủ thần bí.
Baker Durling lập tức sửa lại.
- Nói như vậy có tác dụng gì, tuy nhiên, thuộc hạ của Hải Lang nước Mỹ lúc này cũng giảm xuống chỉ còn bảy tám đội viên.
Sau đó Mỹ Tư Lâm cũng chết rồi, mà Tư Da Lang và Sử Mật Tu đều quay về nước. Hơn nữa, bị trọng thương, đoán là vài năm nữa cũng không khôi phục được.
Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là một cao thủ cửu đẳng, tổ A có cao thủ như vậy, thật là khó giải quyết.
Ông này nói:
- Tổ A, cũng không nhất định, lần này tổn thất ít nhất một nửa trong tổng số. Như này còn mặt mũi nào chống đỡ. Nếu có thể giết hết chúng ngay tại mê cung, tôi xem rốt cuộc tổ A còn khoe khoang được cái gì.
Baker Durling hừ lạnh nói, vẻ mặt tỏ ra khinh thường.
Anh khinh thường người ta, người ta càng khinh thường anh, trong lòng tên này nói thầm một câu.
Đi vào từ cửa chính, Diệp Phàm phát hiện, đi qua lối đi nhỏ loằng ngoằng. Hơn nữa, tường hai bên đều khắc những vật trừu tượng. Nhưng lại dùng đá rải trên tường, tượng khắc như hình cái đầu người.
- Bên dưới không có cơ quan gì chứ, ví dụ như cạm bẫy linh tinh gì đó?
Vương Nhân Bàng cẩn thận đi tới, nói vọng lại.
- Nói không chừng, Mê cung này thực sự có chút huyền bí. Kỳ quái chính là, Đội quân của Hải Lang đi đâu rồi. Có lẽ, bọn họ hiểu được con đường nào chính xác.
Diệp Phàm nói.
Không lâu sau. Đi tới ngã ba thì dừng lại.
Phát hiện phía trên đỉnh ngã ba có một viên đá rất lớn có thể phát sáng được, lối đi ở đây rất sáng, chừng bảy tám mươi mét vuông.
- Không phải kim cương chứ?
Thập Lục muội nhìn thấy viên đá có thể phát sáng trên không trung kia nói.
- Kim cương lớn như vậy, mang về sẽ phát tài.
Bộ dạng Diệp Phàm cười châm chọc, quan sát bức tường.
- Bức tường ở đây không giống chỗ khác, giống như được mài bóng loáng. Giơ tay sờ, dường như không lạnh lẽo gì. Vật kỳ dị trên tường đều không có. Nhìn qua chính là tảng đá màu đen.
Tuy nhiên, bởi vì rất bóng loáng, cho nên, giống như chiếc gương có thể phản chiếu được toàn bộ. Không thua khả năng phản chiếu của gương.
- Rất thần kỳ, cái này không phải làm từ thủy tinh, không ngờ lại có tác dụng giống gương. Người cổ đại thật là vĩ đại, có thể làm tảng đá thành như thế này.
Vương Nhân Bàng không khỏi cảm thám một tiếng.
- Tránh ra!
Diệp Phàm đột nhiên thét lên một tiếng, Thập Lục muội sớm đã chạy đến chân tường. Nhưng tốc độ của Vương Nhân Bàng nhanh hơn, sớm đã tới chỗ cách góc tường hơn mười mét rồi.
Chíu chíu chíu!
Vài viên đạn bắn ra, may mắn là đã sớm phát hiện.
- Mẹ nó, ra đây cho bố mày!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, chân đạp trên tường dùng sức, phi ra ngoài. Tuy nhiên, Diệp Phàm nói như thế là phương pháp giương đông kích tây.
- Nói như thế nào?
Bởi vì, Diệp Phàm phát hiện. Nếu dùng nội lực ép cho âm thanh đi ra theo thì sẽ rất tốt.
Theo lý mà nói âm thanh của người bình thường nói chuyện phát ra từ miệng. Nhưng sau khi Diệp Phàm phát hiện ra điểm này, không ngờ lại có thể phát hiện ra âm thanh cũng có thể phát ra từ phía sau đầu.
Vể sau, đã được kiểm chứng, các hướng đều có thể hô hoán bằng nội lực.
Đây chính là một phát hiện vĩ đại, thông thường lúc đối thủ tấn công bí mật anh sẽ phán đoán âm thanh ban đầu cuối cùng mới tấn công anh.
- Có sáng kiến này của Diệp Phàm rồi, anh đang đứng một mình ở phía đông, mà tiếng nói lại phát ra từ phía tây, đối thủ chắc chắn sẽ tấn công phía tây, từ đó bản thân có thể phát hiện mục tiêu nhanh chóng mà chế phục đối thủ.
Đối phương quả nhiên mắc bẫy.
Đạn chỉ bắn về hướng phía tây.
Mà Diệp Phàm sớm đã đoán được đại khái góc độ nơi mà đối phương đứng, Vương Nhân Bàng vừa động thủ, giống như con thỏ nhảy tới vậy.
Loảng xoảng một tiếng.
Người cầm súng kia bị Vương Nhân Bàng một cước đá bay, người này rất tàn nhẫn, không đợi tên kia thở ra hơi. Nhanh chóng hung hăng đá tên kia một cước nữa.
Hự…
Tên kia đau đến nỗi phải ngồi xổm xuống, nhưng Vương Nhân Bàng không tha cho y. Tiến lên đá thêm hai cước nữa. Bộp một tiếng, người kia bị đánh mạnh văng vào tường.
- Mẹ nó, dám đánh lén bố, đi chết đi!
Vương Nhân Bàng mắng một câu, cuối cùng đánh lên đầu người kia một cước.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh, Vương Nhân Bàng nhanh chóng lùi lại phía sau. Bởi vì, có đối thủ mới xuất hiện.
Tuy nhiên, đã quá muộn rồi. Đồng chí Nhân Bàng cảm thấy mông bị đá với một lực rất lớn bay ngay vào vách tường, phát ra một tiếng vang lớn, cảm giác như đầu đau dữ dội.
Người kia vừa nhìn thấy, đang định lên đá phát nữa.
Nhưng mà, bang một tiếng. Cùng với Diệp Phàm hung hăng đánh qua một cước, người kia không đề phòng lùi lại ba bước lớn. Trên mặt xuất hiện sự khinh hãi nhìn Diệp Phàm nói:
- Anh chính là cao thủ thần bí của Trung Quốc sao?
- Anh là Hải Lang?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm đối phương hỏi. Thấy hình dáng người này rất uy nghi dũng mãnh, tuy nhiên, lại hói nửa đầu. Cái mũi hướng về phía trước rất nhọn, hình như chưa tiến hóa hoàn toàn như người bình thường.
- Không phải, tuy nhiên, hiện nay tôi đang làm việc cho Hải Lang. Tôi nợ bọn họ một ân tình.
Người kia cũng nói rõ ràng.
- Làm thuê sao?
Diệp Phàm hừ nói:
- Anh nói như vậy cũng đúng, tuy nhiên, nơi này, chính là nơi chôn cất anh. Nói cho anh cũng không có việc gì.
Người kia rất tự tin, vừa nói xong, đột nhiên động thủ, lấy một vũ khí dài đến ba thước ra.
Vật này có màu đen, mỗi một lần cắt đều có kích thước lớn nhỏ. Ba mét chiều dài có hơn tám nhát cắt, nếu nói nó là côn ba khúc cũng không giống.
- Bởi vì, ở dưới tay William tôi, anh cũng không có đường sống.
Người kia tiếp tục hừ lạnh, sau đó gầm lên một tiếng.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1952: Trung tâm của mê cung..
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Bỗng một cây côn tám khúc linh hoạt, sắc bén, chuyển động huyền ảo trên không trung, nhằm đánh thẳng về phía Diệp Phàm.
Động tác của William rất nhanh, tuy nhiên, thật đáng tiếc là Diệp Phàm có đôi mắt chim ưng.Vừa nhìn đã biết là cây côn kia muốn tấn công về phần đầu của hắn.
- Còn chưa ra tay!
Diệp Phàm hừ một tiếng, Vương Nhân Bàng lúc này mới tỉnh táo lại, chạy đến. Đá một cước khiến tên người Mỹ tấn công đầu tiên bay vào tường.
Hẳn là y đã trên đường lên báo cáo với thượng đế rồi. Thập Lục muội cũng nhanh chóng lao lên cho tên kia một nhát dao găm. Con gái mà, rất cẩn thận, vẫn sợ y không chết.
- Như vậy mà vẫn chưa tin ta có thể một cước đá cho y đi Tây Thiên sao?
Vương Nhân Bàng liếc nhìn Thập Lục muội một cái, có chút phẫn nộ nói.
- Cẩn thận một chút vẫn hơn, đánh rắn mà không chết nó sẽ quay lại cắn.
Thập Lục muội nhìn Vương Nhân Bàng, bình tĩnh nói.
Bên kia truyền đến một âm thanh nữa.
Hai người giương mắt nhìn, phát hiện ra là không biết từ lúc nào, William đã cầm côn đập tới, phất qua tóc của Diệp Phàm rít một âm thanh chói tai.
Mang đi mấy sợi tóc của Diệp Phàm. Tuy nhiên, phía dưới, William cũng bị Diệp Phàm thật lực đạp cho một cước, người xiêu vẹo đứng dựa vào tường.
Lại rầm rầm…
William thấy hơi mất mặt, hét to một tiếng, cây côn trong tay lúc này tựa như một cây roi múa lên vun vút.
Vương Nhân Bàng mở to hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy bóng cây côn, căn bản là không phân biệt được đó là thật hay là giả. Mặt mày không khỏi nhăn nhó, Thập Lục muội cũng kinh ngạc mồm miệng há hốc.
Lại rầm rầm….
Diệp Phàm rút sợi dây Huyết Trích tử cuốn trên cổ tay ra, dài như con rắn, thẳng hướng cây côn mà lao tới.
William hừ lạnh một tiếng, cây côn trong tay vung ra, lập tức quấn lấy sợi dây Huyết Trích của Diệp Phàm.
Sợi dây đó là thành quả mới nhất của tổ khoa học năng lượng đội đặc nhiệm A, một sợi dây nhỏ như cần câu cá nhưng có thể chịu được trọng lực đến mấy vạn cân mà không bị đứt.
Hoàn toàn có thể nâng được cả cái máy bay chở khách 737.
Trong âm thanh chói tai của cây côn và sợi dây đang giằng co nhau, William rất xui xẻo. Bởi vì, sợi dây Huyết Trích kia lợi hại ở cái chuông phía trước.
Trong nháy mắt, cái chuông đã lao đến trên đầu William. Lúc này dưới sự điều khiển nội công của Diệp Phàm, cái chuông giống như một trái bom trong giây lát đã nổ tung.
Lập tức nó sải rộng rato hơn cả kích cỡ một trái bóng rổ, chiếc chuông mở ra giống như vòi hoa sen dạng hợp kim úp lấy đầu William.
Coi chừng đã sắp bắt được đầu hắn, tuy nhiên, William dù sao cũng là cao thủ cửu đẳng.
Hây!
William cảm nhận được uy lực của sợi dây Huyết Trích, kêu một tiếng, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Cây côn tám khúc đột nhiên cũng rải ra, mỗi đốt gậy giống như một ngọn giáo, lại thêm một mũi nhọn ở đầu, cây côn trong nháy mắt đã trở thành một vũ khí sắc bén có thể kẹp chết người.
Nhìn thứ đó, tuyệt đối không thể so độ cứng mềm với kim cương. Cây côn mang đầy sát khí, đột nhiên như nổ tung, hướng về phía Diệp Phàm.
Vương Nhân Bàng sợ tới mức vội vàng nhào tới, xoay đao chặn hướng đánh của cây côn, chỉ có điều là khoảng cách quá xa, không còn kịp rồi.
Nếu Diệp Phàm còn muốn dùng sợi Huyết Trích chụp vào William, bản thân chắc chắn sẽ bị cây côn kẹp cho nát thịt.
Diệp Phàm rất nhanh, đột nhiên bật người lên cao, giống như là máy bay cất cánh.
Đây chính là điểm lợi hại của Hổ ưng công, không cần chạy lấy đà, có thể trực tiếp bay lên cao. Cây côn kẹp sượt qua dưới chân Diệp Phàm .
Két….
Tiếng Vương Nhân Bàng thở hắt ra một hơi. Bởi vì, tên mũi nhọn William đã bị Huyết Trích tử của Diệp Phàm túm gọn một mảng tóc với da đầu khiến còn lại là máu me be bét một mảng.
Vẫn là William vội né được được mau, bằng không, toàn bộ quả đầu đã phải bay tong như dưa hấu.
Vương Nhân Bàng không bỏ qua cơ hội này, lặng lẽ đi ra phía sau William. Cầm dao đâm một cái, William bị bao vây cả hai phía, cắn răng, đành chịu một đao của Vương Nhân Bàng.
Xoạt một tiếng, trên lưng bị cắt ngang qua, lộ ra một rãnh sâu, máu túa ra từ đó.
Sợi Huyết Trích trong tay Diệp Phàm quấn một vòng quanh William.
- Bùm bùm…..
William đột nhiên lớn tiếng kêu to.
Một đám khói đem bay lên.
- Mau tránh ra!
Diệp Phàm hô, cuối cùng, Diệp Phàm vẫn xoay tròn hướng về phía William.
Tuy nhiên, tiếng nổ mạnh sớm đã vang lên, khói đen cuồn cuộn.
Trong phòng lập tức vang lên những tiếng nổ mạnh dữ dội.
Ầm vang vài tiếng, Diệp Phàm cùng với Vương Nhân Bàng và Thập Lục muội chạy trốn cùng một đường đuổi theo William.
Bởi vì, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm có thể nhìn thấy bóng dáng của William cho dù là cách xa mấy chục mét.
Phía trước đột nhiên lóe sáng, Diệp Phàm và hai người cùng dừng bước, phát hiện ra một nơi rất kỳ lạ. Nơi này rất rộng, giống như một sơn động, lại giống như một thần điện từ xưa, trên tường có vài cái hố.
Mà ở trung tâm thần điện lúc này không ngờ có để một chiếc quan tài, còn trong suốt hơn cả pha lê, từ ngoài có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong.
Lờ mờ thấy có một cái xác khô, trên cái xác đó có đeo một chuỗi hạt trang sức đá màu hồng lục. Những viên đá đó phát ra ánh sáng mỏng manh nhưng rất kỳ dị, thậm chí còn có chút đáng sợ.
Lại nhìn lên tường, không ngờ là bốn phía đều khảm những bức họa cổ đại của các danh họa.
- Kia không phải Lan Đình Tự của Vương Hy Tử sao?
Lúc này, Thập Lục muội kinh ngạc nhìn lên vách tường, dụi mắt kêu lên.
- Không phải là Lan Đình Tự sớm đã đi theo Lý Thế Dân rồi sao. Truyền thuyết nói trước khi Lý Thế Dân bệnh nặng qua đời, vẫn còn lưu luyến Lan Đình Tự của Vương Hy Chi.
Dặn dò thái tử Lý Trị phải mang bức họa này chôn cùng với mình.
Rất nhiều người cho rằng từ đó về sau, bút tích Lan Đình Tự vĩnh viễn biến mất trên cõi đời. Hiện tại, có lẽ đã thành tro rồi.
Cái này, chính là Moonalysa. Là văn hóa phục hưng. Đây chính là bức chân dung của nàng Monalysa nổi tiếng.
Tuy nhiên , thật kỳ lạ, nó không phải là được cất giữ ở bảo tàng Louvre Paris để cho công chúng thưởng thức sao. Làm sao mà lại có ở đây?
Vương Nhân Bàng hai mắt đăm đăm, nói thầm trong miệng.
- Kỳ lạ, hai người họ không hề giống nhau. Thập Lục muội thì nói là Lan Đình Tự, Vương Nhân Bàng thì lại nói là Moonalysa, tại sao mình lại không thấy giống chút nào.
Chẳng lẽ bức tranh treo trên tường lại biến hóa theo tâm tư của con người.
Hay là trong lòng người nghĩ là cái gì thì nó sẽ là cái đó…
Diệp Phàm ngẫm nghĩ, đưa mắt nhìn về những nơi khác.
Phát hiện ra trong động này còn có không ít người, đoán chừng mười bảy mười tám người. Ngay cả William khi nãy bị sợi Huyết Trích đánh cho bung cả mảng da đầu, lúc này đây hai mắt cũng đang đăm đăm nhìn một tác phẩm nghệ thuật hình đầu trâu trên vách tường.
Tên kia lớn tiếng nói:
- Trời ạ, đây không phải là hỏa thuẫn của Zeus sao?
- Mẹ nó, kia rõ ràng là xe thần chiến của Thái Dương, làm sao lại là hỏa thuẫn của Zeus được chứ? Đồ điên!
Lúc này, một tên người Anh bất mãn quay đầu lại mắng.
- Nói láo, rõ ràng là hỏa thuẫn của Zeus, xe thần chiến gì chứ? Còn thái Dương thần, Thái Dương cái rắm!
William trừng mắt, một quyền đạp tới chỗ tên người Anh kia.
Tên người Anh cũng không chịu yếu thế, cũng một cước đá lại, hai người đánh lộn lẫn nhau. Kỳ lạ là mọi người đều chăm chú nhìn lên vách tường, có vẻ như ai cũng bị vách đá đó làm cho kinh ngạc. Bên cạnh có hai người đang đánh nhau cũng không thèm để ý.
- Quái, tôi thấy đó cũng không phải là cái đầu trâu, làm sao mà họ lại nhìn ra thành Hỏa thuẫn Zeus, với thần chiến xe Thái Dương.
Diệp Phàm cũng nghi ngờ vạn phần.
- Có lẽ trông động khiến mọi người sinh ra ảo giác. Chẳng lẽ đây chính là thần điện?
Dần dần, chính Diệp Phàm cũng bị những thứ trên bức tường làm cho u mê. Sau một hồi nhìn những thứ kia trên tường, xem nó giống ai. Có một cái gì đó nhìn giống như tàu con thoi.
Trong sảnh mọi người điên cuồng xoa tay lên bức tường, như là muốn đem những bức danh họa này đi, nếu bán chúng đi thì cũng đủ phát tài.
Diệp Phàm cũng giơ tay sờ sờ cái đầu trâu, tuy nhiên, phát hiện đó là một khoảng không. Thể hiện trên mặt tường gồ ghề, không ngờ lại trống trơn như sờ trên mặt băng.
….mẹ nó, Moonalysa!
Lúc này, nghe được tiếng kêu của Vương Nhân Bàng, Diệp Phàm quay đầu lại, phát hiện ra hai tay anh ta đang sờ loạn lên ở trên tường.
Trong chốc lát nhíu mày rồi bật cười, giống như một kẻ điên. Hơn nữa, dường như cũng rất buồn rầu, bởi vì, không lấy được Moonalysa, Vương Nhân Bàng tự nhiên sốt ruột.
Mà Thập Lục muội cũng hai mắt nhìn đăm đăm, hai tay cũng sờ sờ trên tường, ánh mắt nóng bỏng nhìn lên tường, không biết cô ấy có nhìn thấy những gì. Có lẽ là “Xuân cung đồ”?
Ngay khi Diệp Phàm muốn gọi cô một tiếng nhắc nhở.
- Viên kim cương thật lớn, mẹ nó, lớn như vậy, tuyệt đối phải đến mấy vạn ca-ra, ta muốn lấy đem đi bán.
Ông đây chính là người giàu số một! Bill thì là cái quái gì chứ, ông đây mới là số một…
Đúng lúc này, Diệp Phàm nghe thấy một âm thanh gào rú điên cuồng.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện ra một tên râu ngắn, hẳn là đội viên tổ chức Thần đạo, gọi là “Sơn điền thôn nhất” gì đó. Tên đó như chó điên đập phình phịch lên tường.
Hai tay y vẫn tiếp tục đấm lên tường với bộ dạng như muốn cướp viên kim cương nào đó đi. Diệp Phàm dừng lại nhìn, trên tường căn bản không có kim cương, chỉ là một tác phẩm nghệ thuật giống như chậu rửa mặt.
Đúng lúc này, một âm thanh khác lại truyền đến quát:
- Mẹ ơi, đó là một quả bom. Ngươi còn đá nó đi, để cho nó nổ thì chúng ta đều xong rồi.
Diệp Phàm vừa thấy, hình như đó là người Ả Rập. Hai người gầm rú liền xông vào đánh nhau, không lâu sau…
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1953: Xác ướp ngoài hành tinh. .
Dịch Giả: Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Tất cả mấy người đều động quyền động cước đánh nhầu cả lên. Hơn nữa, chẳng phân biệt được quốc tịch hay cái gì sất, gặp gì đánh nấy, trong đại điện lập tức trở nên hỗn loạn hết cả.
Diệp Phàm nhìn lại không ngờ phát hiện Vương Nhân Bàng hai tay duỗi ra bế ngang lưng Thập lục muội.
- Dừng lại!
Diệp Phàm sốt ruột, muốn tiến lên giữ lại. Tuy nhiên, đã có người không cho hắn ra tay. Lúc này, hai tên Ả Rập vọt lại, người ôm chân kẻ giữ tay cùng giáp công Diệp Phàm.
- Cút ngay!
Diệp Phàm múa quyền đánh ra, kỳ thực, chính hắn cũng có chút kinh nghi. Hai tên này khí lực rất lớn, lại xông lên theo thế giáp công, Diệp Phàm căn bản là không thể thoát thân ra được.
- Làm gì vậy?
Thập lục muội gấp gáp tung một cước nhằm qua eo lưng Vương Nhân Bàng.
- Monalisa em yêu, Nhân Bàng đến đây, em lấy anh nhé!
Vương Nhân Bàng kêu to, giơ tay ra bắt lấy vế chân Thập lục muội.
Đồng thời thuận tay xé toang ra, Thập lục muội mới có thân thủ ngũ đẳng, không phải đối thủ của bắt đẳng nhị nguyên như Vương Nhân Bàng. Hơn nữa anh chàng này căn bản là hoá điên dại rồi, khí lực vô cùng lớn. Thập lục muội không thể chống cự lại, cả tấm thân bị Vương Nhân Bàng ôm gọn vào trong lòng.
Vương Nhân Bàng một mặt không ngừng kêu la rên rỉ'Monalisa', hai tay thì lại vẫn không chịu dừng lại. Két thêm tiếng nữa, bọ quần áo phòng hộ của Thập lục muội đã bị y xé rách mấy mảng lớn. Tuy nhiên, đồ phòng hộ này khá là bền chắc, Vương Nhân Bàng gặp lúc xé không ra, liền đâm ra nóng nảy.
Tay kia mò xuống dưới chân, vớ được một con dao găm. Két thêm mấy tiếng nữa, quần áo của Thập lục muội đã bị y dọn sạch trơn.
- Chúng ta làm một huỵch đi, lên giường nào...
Vương Nhân Bàng kêu lên, ôm lấy Thập lục muội thân mình nhoáng lên một cái cút vào một góc, chắc cha này cứ nghĩ sàn nhà chính là giường.
- Tình Thứ, cô ấy là Thập lục muội đó!
Diệp Phàm gắng gượng hô lên một câu cuối cùng rồi sau đó cũng loạn cào cào hết lên. Trong ánh mắt thẫn thờ hắn phát hiện không lâu sau thì Thập lục muội và Vương Nhân Bàng đã bám rịt lấy nhau lăn tròn thành một khối...
- Thôi xong rồi...
Diệp Phàm trong lòng rốt cuộc thầm than một tiếng, không muốn nhìn nữa. Một cước thật lực sút vào mông tên Ả Rập, người này kêu thảm một tiếng bay ra đến năm sáu mét có hơn.
Lại bị một người Mĩ tiến lên một cước giẫm trúng đầu, người Ả Rập muốn đứng lên, tuy nhiên, tên Mĩ kia ác thậm, tiến lên bồi luôn một dao găm, tên kia lập tức hết nhúc nhích.
- A á á a...
Mơ hồ bên tai vọng đến tiếng kêu thảm thiết của Thập lục muội, Diệp Phàm vừa tranh thủ quay đầu nhìn lại, phát hiện Vương Nhân Bàng kêu lên:
- Không thể ngờ được chơi Monalisa lại sướng như vậy, hàng ngon quá!
Khung cảnh trong điện phủ điên cuồng hết thảy. Các lộ cao thủ đều đánh nhau loạn hết cả lên, Diệp Phàm cũng không khác gì. Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, thi thoảng vẫn liếc qua phía Vương Nhân Bàng.
Anh chàng này vận khí phải nói là quá tốt, núp ở một góc hẻo lánh trong điện phủ hưởng khoái lạc, không ngờ cũng không có ai qua đánh hai người bọn họ.
Đúng lúc này, mấy tên không cẩn thận đụng phải quan tài pha lê ở trung tâm đại điện.
Hình như đột nhiên phát hiện ra gì, mười mấy cao thủ tất cả đều điên cuồng cố đoạt lấy quan tài pha lê.
Đánh, đập, đá, họa là thủ đoạn gì cũng đều dùng tới. Chiếc quan tài pha lê kia không ngờ không chút động tĩnh. Lúc này, một tên nổi điên, quát to một tiếng, ném mấy quả lựu đạn lên trên quan tài pha lê.
Doạ đến nỗi đám người vốn có bản năng xu lợi kia trốn hết ra cả bốn phía.
- Mau mặc quần áo vào!
Diệp Phàm thình lình tới trước mặt Vương Nhân Bàng, đoạn ném hai bộ quần áo qua cho y.
Vương Nhân Bàng hình như cũng đã hơi tỉnh táo, sau khi cùng Thập lục muội lăn lộn một trận thì cũng đã chịu mặc quần áo vào.
Mười tám quả lựu đạn tạo nên tiếng nổ cực mạnh vang lên, sau đó một trận khói đen nghi ngút bay qua. Ai nấy phát hiện quan tài pha lê không ngờ đã bị nổ tung. Phát hiện bên trong có một cái xác khô trong tư thế nằm, được gìn giữ trong điều kiện khá tốt. Dung nhan cái xác khô xem ra còn quan sát được khá rành mạch.
Hẳn là một phụ nữ.
Trên đầu đội một thứ giống như vương miện được đúc bằng bạch kim, không ngờ ngay cả tóc cũng chưa bị mục rữa. Trên người mặc chính là một loại bào phục có màu vàng giống kiểu tơ lụa.
Nữ tử ánh mắt đã khô héo, tuy nhiên có hiện lên sắc đỏ. Bào phục bên ngoài treo một chuỗi xuyến bằng đá với các màu đen, đỏ, xanh lục... Bên cạnh cũng chất đống rất nhiều loại đá kỳ quái này.
- Người ngoài hành tinh đó!
Không biết ai kêu lên một tiếng.
Mười mấy cao thủ ngoại trừ vừa rồi lúc hỗn loạn đã chết mất mấy người ra thì tất cả đều như ong vỡ tổ tranh nhau nhao ra.
Tuy nhiên, từ khi quan tài bị nổ tung, các loại ảo giác không ngờ là đều đã biến mất. Cái hố trên tường cũng không thấy đâu, vách tường lại khôi phục độ trơn nhẵn. Không có cái gì Monalisa lẫn Lan đình tự, càng không có kim cương lớn nhỏ, cũng không có 'Bát tuấn đồ' mà Diệp Phàm ngộ nhận ra.
Chỉ là mấy vách tường trơn tru nhẵn nhụi. Mà toàn bộ tạo hình nhìn qua hơi giống như là cung điện thời cổ đại. Ảo giác vừa nãy nhìn thấy phỏng chừng là do ý nghĩ mỗi người tự tưởng tượng ra. Hơn nữa, cũng có liên quan đến luồn sáng do quan tài pha lê ở giữa này phóng ra.
Đương nhiên, nếu khối thây khô này thật sự là thi thể người ngoài hành tinh thì giá trị nghiên cứu khoa học sẽ là rất lớn. Đối với người ngoài hành tinh thần bí, không quốc gia nào là không muốn tìm ra đáp án.
Diệp Phàm nhìn Vương Nhân Bàng và Thập lục muội liếc mắt một cái, phát hiện trên mặt hai người này vẫn đỏ bừng. Vương Nhân Bàng có chút ngượng ngùng hồn nhiên mỉm cười một chút. Nhỏ giọng lí nhí:
- Chuyện này, ngượng quá, vừa rồi, chuyện đó...
- Không cần này nọ lôi thôi nữa, chuyện riêng của cậu không cần nói với tôi. Bản thân hãy mau nghĩ biện pháp giải quyết đi nhé.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười một tiếng, thi triển hổ ưng công bay lên, trực tiếp bổ nhào vào phá vỡ quan tài pha lê trước, thực thi kế hoạch đoạt lấy thi thể.
Tuy nhiên, khi lướt đi được khoảng mười thước thì cảm giác lòng bàn chân bị một luồng lực đạo mạnh mẽ túm lôi xuống.
- Mẹ nó!
Diệp Phàm tức giận, hét lớn một tiếng, Huyết Trích tử từ không trung vút xuống tấn công tên vừa nắm chân hắn.
Tuy nhiên, mặt khác cũng có người huơ dao bầu lên chém lại. Diệp Phàm đôi mặt bị giáp công, đành phải đem Huyết Trích tử quấn lấy con dao bầu. Nhất thời ở thế giằng co.
Còn đám đội viên các nước khác cũng không khác gì. Toàn bộ đều ở thế giằng co, còn khu vực đặt quan tài pha lê thì thật ra một đội viên đều không có. Bởi vì, ai vọt tới đằng trước, khẳng định sẽ chịu mười mũi giáp công cùng lúc.
Cho nên, cò cưa kéo qua kéo lại, kết quả, ai cũng muốn đi trước một bước, lại đánh nhau loạn xị trước quan tài pha lê. Bởi vì người các bên loạn đả quấn vào nhau, cho nên, thật ra tất cả mọi người đều chỉ dùng vũ khí lạnh để chiến đấu.
Không dám dùng súng hoặc lựu đạn, bởi vì, chính đồng bọn cũng ở trong đám người này, sợ nổ súng sẽ làm bị thương người một nhà.
Vương Nhân Bàng và Thập lục muội đang hợp lực tiến công một người Châu Phi da đen, người da đen kia tương đối dũng mãnh, từng chiêu thức đều uy mãnh có thừa, phỏng chừng thực lực còn cao hơn so với Vương Nhân Bàng.
May mắn có Thập lục muội ở một bên hiệp trợ, bằng không, đồng chí Nhân Bàng sớm đã bị người ta xử lý, kết quả, ba người đánh nhầu vào một chỗ.
Đúng lúc này, Hải lang nước Mĩ vì có đông người nên có một cao thủ tóc xù đã phá tan phòng tuyến của đội viên các nước khác, giành quyền tới chỗ quan tài pha lê trước.
Tên tóc xù giơ tay chộp tới cái xác khô.
- Chạy đi!
Lúc này, đồng bọn của y vội kêu lên. Tóc xù vừa nghe đã muốn thối lui, bởi vì, năm quả lựu đạn từ không trung đã gào thét mà đến.
Ầm vang tiếng nổ long trời, đợi khi khói đen tan hết, Diệp Phàm cũng tới được trước quan tài pha lê. Tuy nhiên, lại cùng một lúc với William và một đội viên tổ Thần Đạo, phỏng chừng, người còn lại là cao thủ tổ hồng quân nước Nga.
Bốn người đều giơ tay chộp tới cái xác khô.
Dưới sự lôi kéo giành giật của bốn cao thủ cửu đẳng, cái thây khô rốt cục không chịu nổi. Huỵch một tiếng đã bị ngũ mã phân thây.
Diệp Phàm trong tay xé được chính là một chân của cái xác. Tuy nhiên, phần thủ cấp không ngờ lại chịu tác dụng của quán tính mà bay luôn về phía Diệp Phàm.
- Mẹ nó, thủ cấp ông đây cũng muốn!
Diệp Phàm thầm mắng một tiếng, chiếc ba lô to mang sau lưng chụp gọn lấy thủ cấp.
Hơn nữa, Diệp Phàm động tác cũng có phần nhanh hơn, bởi vì hắn có đôi mắt ưng. Chiếc ba lô đặc chế của tổ A phút chốc đã nuốt gọn cái xác chết, ngay cả phần ngực lẫn bụng cũng bị Diệp Phàm lấy đi với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Loại ba lô này có thể co giãn, căn bản là không cần mở rộng.
Ba người bên phía William cũng không khác là bao, đem phần tay chân giành được đều nhanh nhẹn nhét vào ba lô sau lưng.
Đúng lúc này, bốn người một mặt phản kích kẻ thù tiến công phía sao. Hơn nữa, đều kinh ngạc phát hiện, sau khi cái xác bị phân thây cướp đi, dưới đáy quan tài pha lê không ngờ lại có rải một bản tài liệu giống kiểu da dê gì đó, mặt trên có sông có núi.
Hơn nữa, trên mặt đất không ngờ còn có một vật thể lạ, giống như phi thuyền ngoài trái đất vẫn được mô tả trong những bộ phim khoa học viễn tưởng.
Bốn người vừa thấy, thoạt chung ý nghĩ “ đây chẳng phải là bản ghi chép nơi phi thuyền ngoài hành tinh rớt xuống hay sao”. Bốn người đều nhanh chóng giơ tay muốn cướp. Y như lần trước, bản vẽ cũng bị xé ra thành bốn phần khác nhau bị bốn người bỏ vào trong túi.
Tuy nhiên, khi tên đội viên Thần Đạo kia đang muốn rút sớm thì đã bị Diệp Phàm tung Huyết Trích tử ra lấy mất ba lô trên lưng.
Mắt thấy Diệp Phàm thi triển mở hổ ưng công định bay đi.
Cao thủ tổ Thần Đạo kia nóng nảy hét lớn:
- Bố mày không chiếm được, các ngươi cũng đừng hòng!
Tên kia điên rồi, đồng thời kéo chốt mấy quả lựu đạn ném qua phía ba người Diệp Phàm. Hơn nữa, nhân viên các tổ đặc nhiệm quốc gia khác vừa thấy hàng ngon bị Diệp Phàm và ba tên kia đoạt mất. Trong lúc nhất thời, mấy chục quả lựu đạn đều ném tới.
Ầm vang một tiếng kinh thiên động địa, lập tức núi rung đất chuyển, vách tường mê cung rung động kịch liệt tưởng như có thể sập bất cứ lúc nào.
- Chạy mau!
Diệp Phàm chạy tới trước mặt Vương Nhân Bàng, tung một cước đá văng cao thủ người da đen kia ra bên tường. Vương Nhân Bàng khẩn trương kéo Thập lục muội theo sau Diệp Phàm xông thẳng ra bên ngoài.
Lúc này, hiện trường đã toàn bộ rối loạn. Đám người một bên không cam lòng công kích mấy người đã đoạt được hàng tốt. Một bên lại đều đang tìm lối ra, nhất thời, loạn hết cả lên.
Mà trong lúc hỗn loạn, đội viên cảm tử tổ Thần Đạo Tổ lại kéo chốt lự đạn, lại hơn mười quả lựu đạn nổ tung. Hiện trường lập tức đã nổ chết năm sáu cao thủ.
Mà đại điện mê cung rốt cục không chịu nổi vụ nổ lớn này, sau một trận nghiêng ngả thì sập hẳn xuống. Diệp Phàm triển khai toàn lực ưng nhãn và thuật khí trắc, trong thời khắc chỉ mành treo chuông cố hết sức kéo Vương Nhân Bàng và Thập lục muội lách qua lối đi nhỏ.
Ba người nhanh chóng thoát khỏi đám người kia xông ra bên ngoài, một hơi chạy ra khỏi mê cung. Mà đồng thời, phát hiện cũng có thêm mấy cao thủ mặt xám mày tro cũng vọt ra, cả bọn không dám dừng lại, liều mạng nhảy ùm xuống hồ nước, không lâu sau thì đã sang đến bờ bên kia.!.