Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1689: Quả nhiên danh bất hư truyền.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Năm đó lão thái gia cùng người của gia tộc Hoành Đoạn bên Nhật Bản tỷ võ, khi đó tên Ichiro Ida bị lão thái gia đánh trọng thương , không lâu sau thì vong mạng.
Li thời đi, gia tộc HoànhĐoạn có để lại chiến thư hẹn đến tháng 10 năm naysẽ tiếp tục tỷ đấu .
Phí ĐiệpVũ đem hết đầu đuôi sự việc kể lại một lượt rồi khuyên Diệp Phàm :
- Anh đừng nóng giận, bọn họ ai cũng như vậy nên giờ đều giống người nhà Hoành Đoạn hết rồi. Đều đang quyết tâm luyện công, nhưng giờ thì ích gì nữa chứ? Luyện nữa cũng chẳng luyện được đến đâu .
- Ổng đang luyện loại bí công gì đó, theo lời bà nội thì nhà ta gọi đó là "Bạo khí”. Cụ thể thế nào em không rõ lắm, chỉ thấy bảo ông nội lại muốn liều mình một phen.
Phí Điệp Vũ hai mắt đã đỏ hoe.
- Không thể luyện được, việc này sẽ tổn hại đến tính mạng.
Diệp lão đại đã thấy hơi lo, Phí Thanh Sơn trong con mắt của Diệp lão đại luôn được coi như thần thánh.
- Lão thái gia đã chấp thuận rồi, ông nội đang luyện côngngay trong kho thuốc. Ông bảo là kho thuốc dược khí rất nồng sẽ có lợi cho việc ngưng tụ "Bạo khí”. Bà nội Yến Hồng của emlo đến mất ăn mất ngủ, lỡ như ông nội màcólàm thế nào thì bà phải tính sao bây giờ?
Phí Điệp Vũ rốt cục không kìm nén được nữa , hai dòng lệ từ khóe mắt ứa ra.
- Lão thái gia hiện đang ở đâu, anh muốn gặp ông.
Diệp Phàm cảm thấy việc này không thể chậm trễ được, Phí gia trang có ơn vớibản thân, y không thể trơ mắt nhìn Phí Thanh Sơn uổng mất cái mạng già. Hơn nữa, Phí Thanh Sơn từng năm lần bảy lượt cứu giúp hắn.
- Cũng ở trong kho thuốc, cảchú hai, chú tưđều ở bên đó. Đúng là họ cũng không biết võ công, nhưng cũng không thể trơ mắt ra nhìn. Họ bảo phải ở bên giúp đại ca luyện công.
Phí Điệp Vũ nói.Không ngờ Phí Nhất Hoàn và Phí Mãn Thiên cũng lh người trọng tìnhnghĩa như thế. Xem ra, tình cảm giữa mấy huynh đệ nhà này vẫn rất tốt.
- Em đi báo với lão thái gia một tiếng, có lẽ việc này còn có cơ vãn hồi được. Anhmuốn đến kho thuốcgặp họ.
Diệp Phàm thầm nghĩ mình vẫn nên xin phép trước một tiếng .
Bằng không trong thời khắccam go này, Phí lão thái gia có chịu gặp mình hay không còn khó nói lắm.
Phượng hoàng trụi lông thì còn chẳng bằng con gà, Tuy nói Phí gia trang không dễ dàng đoạn tuyệt chút tình nghĩa thầy trò. Nhưng nhà người ta đang có đại sự, hậu bối như mình mù tịt thông tin hoặc giả không ai để tâm đến cũng là chuyện thường.
Phí Điệp Vũ nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt rạng rỡhẳn lên:
- Anh, anh thật sự có cách xoay chuyển tình hình, có phải võ công của anh đã trở lại như xưa?
- Bảoemchuyển lời thì cứ đi đi, dài dòng gì vậy?
Diệp lão đại cố ý làm bộ nghiêm khắc chuyện khôi phục võ công y không muốn truyền ra bên ngoài . Nếu để lão già Lý Khiếu Phong biết được thì kiểu gì hắncũng bị ép về tổ A ngay.
Đến lúc đó dù không phải là Lý Khiếu Phong thì ông anh Phó chủ tịch Đường cũng sẽ ra mặt gây áp lực. Cho nên, đêm qua lúc Lý Long lên đường , Diệp Phàm cũng đã nhiều lần dặn dò. Diệp Phàm tin rằng Lý Long sẽhiểu chonỗi lòngcủa hắn.
Phí Điệp Vũ gọi điện, không lâu sau thì bảo Diệp Phàm đến kho thuốc. Kho chứa thuốc của Phí gia trang cách mặt đất đến mười mấy tầng hầm. Diệp Phàm đã từngvàođó nên cũng đã thông thuộc đường lối. Phí Nhất Độ dẫn hắnxuống bằng thang máy.
Xuống đến kho thuốc, thấy cũng chẳng khác trước kia là mấy. Nhưng trong kho giờ đang hắt ra những luồng sáng chói mắt từ vô số bóng đèn đang chiếu rọi khiến mặt đấttrông rõ như ban ngày.
Chỉ thấy Phí Thanh Sơn đang để trần nửa người, phía dưới cũng chỉ mặc mỗi một chiếc quần cộc. Toàn thân nổi gân xanh lè, những đường gân xanh bình thường chỉ bằng chiếc kim may giờ chịu sức ép từ nội kình của Phí Nhất Độ mà căng to bằng ngón tay út.
Phí Thanh Sơn trông như đang bao phủ toàn bộ cơ thể bằngnhững đường gân xanh chằng chịt giốngdây leo quấn quanh người.
Nhất là mấy đường gân ở ngang đùi trông rõ ràng y hệt mấy quả ớt vắt ngang vậy.
Thoáng nhìnqua đã vô cùng đáng sợ, Diệp Phàm biết rằng, trong mỗi sợi gân xanh ấy đều ẩn chứa sức mạnh bùng nổ khiến người ta sợ hãi.
Phí Thanh Sơn đang ra sức tung quyền tới tấp bằng cả 2 tay xuống dòng nước của con suối nhỏ bên cạnh kho thuốc. Tiếng nướcbắn lên tung tóe không ngừng vang rít dội lại trong hang động .
Khắp hang vang lên tiếng ong ong.Dòng nước bị chưởng lực điên cuồng đánh bay tung tóe lên cao chừng bảy tám mét rồi hắt ra bốn phía như giếng phun.
- A...
Phí Thanh Sơn kêu to một tiếng như vượn núi gọi bầy. Đột nhiên tung một cước nhằm vào vỉa đá rắn rỏi trên vách động cheo leo.
Rầm một tiếng, vỉa đá cứng như thép bị một cước của Phí Thanh Sơn đánh bật xuống một khối phải đến mấy trăm cân. Trong lòng suối nhỏ phát ra tiếng ầm ầm ào ào vẳng lại.
CònPhí Trường Thiên, Phí Nhất Hoàn, Phí Mãn Thiên đều đứng trên kho thuốc trước mặt, vẻ mặt nghiêm cẩn nhìn Phí Thanh Sơn cuồng đả cạnh suối nước.
- Cha ơi, chi bằng cha cứ ngồi xuống mà xem là được rồi.
Phí Nhất Hoàn tự mình mang ghế đến cho Phí Trường Thiên.
- Ngồi cái gì ! Thanh sơn đang chịu khổ, tacònngồi được sao?
Phí Trường Thiên lắc lắc đầu, hai chân không nhúc nhích,mắt trân trân nhìn Phí Thanh Sơn. Phí Nhất Hoàn thấy vậy thì cũng không dám nói thêm gì nữa. Đành đứng sang một bên chăm chú quan sát Phí Thanh Sơn .
- A
Phí Thanh Sơn lại hét lên một tiếng điên dại, toàn thân dựng lên, leo qua leo lại trên vách đá linh hoạt nhưmột con vượn núi.
Thân pháp kia căn bản không thể gọi là thuật leo trèo khinh công thường thấy mà còn linh hoạt hơn cả thằn lằn, thoăn thoắt hơn cả mèo rừng. Phí Thanh Sơn đã bảy mươi mấy tuổi mà thân pháp leo trênvách núi như thể giẫm trên đất bằng. Cước bộ nhẹ nhàng thoắt qua thoắt lại trên những phiến đá. Bất kể y di chuyển thế nào, thủy chung cũng không hề bị rớt xuống khe suối.
Diệp lão đại cũng đang quan sát thân pháp quỷ dị kia đến ngây cả người, tuy nói thuật khinh thân Đề tung mộc của sư phụ y Phí Phương Thành rất ảo diệu, nhưng nếu đem so với Tọa địa hổ củaPhí Thanh Sơnthì vẫn còn kém xa. Chỉ thấy Phí Thanh Sơn giống như loài hổ có thể leo tường chuyển mình linh hoạt trên vách đá. Cứ mỗi lần quyền cướcchạm xuốngbề mặt vách đá là đều có vụn nham thạch rơi xuống lả tả.
Phía dưới phát ra tiếng lủm bủm, đá vụn như bay xuống từ không trung vỡ tung tóe rồi mới rơi rụng dần. Cảnh tượngvô cùng đáng sợ, nếungười thường mà thấy cảnh này nhất địnhlà sẽ kêu la hoảng hốt.
Ước chừng một giờ trôi qua, lại thêm một tiếng rống dài, thế toạ địa hổ của Phí Thanh Sơn rốt cuộc cũng thi triển đến kết chiêu.
Y vút hẳn người lên, cuộn tròn trên không dũng mãnh như chim ưng thảo nguyên, xoay liền mấy vòng rồi lợi dụng quán tính trượt dài trên không đến hai ba chục mét, đáp xuống bãi cỏ ngồi xếp bằng để ngưng thần bình khí.
Không lâu sau tất cả gân xanh vòng vo trên người y đều dần co lại sau đó cơ thể nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.
Diệp Phàm trong lòng thầm lấy làm kỳ, nhưng tự biết là không nên hỏi nhiều. Người ta để mình xem là đã tử tế lắm rồi. Những thứ thuộc vào hàng bí kíp võ công kiểu này thông thường đều được coi là bí thuật không cho người ngoài xem bao giờ.
Đã cho xem, thì đó ắt phải được coi là người trong nhà rồi.
- Sư bá, danh xưng “Tọa Địa lão Hổ” của người có phải bắt nguồn từ những chiêu thức vừa rồi không ?
Diệp Phàm thấy Phí Thanh Sơn hai mắt đã mởmới dám cất tiếng hỏi.
- Ừ, cũng có phần nào giống với tư thế của lão hổ. Vừa rồi cậu thấy đấy, khi sử chiêu này thân pháp phải mạnh mẽ như hổ, đó là về mặt kình lực. Còn về độ linh hoạt thì phải đạt đến mức nhanh nhẹn tự nhiênthuần thục như sơn ưng. Đây cũng là nguyên do khiến Phí gia trang ta được người đời gọi là "Ưng".
Phí Thanh Sơn thản nhiên cười nói, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Diệp Phàm cười bảo :
- Sư bá, công phu này của người lại được kết hợp với khí động học thực sự đã khiến con được mở rộng tầm mắt. Xem ra, truyền thống và hiện đại cũng chả cách biệt là bao.
- Kỳ thực, công phu võ học nói trắng ra cũng chẳng có mấy phần thần bí. Hoàn toàn có thể áp dụng một số thành tựu khoa học kỹ thuật hiện đại để đi đến bước đột phá.
Chẳng hạn như Khinh Thân Đề Túng Thuật mà chúng ta thường nói đến. Đương nhiên không thể như trong phim ảnh TV một lần tung mình có thể phi thân lên độ cao mấy chục mét hay khoảng cách mấy cây số kiểu đó.
Đó chỉ là công phu võ học được thần thoại hóa, dựa hơi vào phép thuật và là việc bất khả thi. Còn võ học chân chính khi luyện được đến độ thuần thục thì cũng gần như có thể biến cơ thể thành một chiếc máy bay.
Lợi dụng khí động học, kết hợp khinh thân đề tung thuật cũng giống như vừa rồi ta tận dụng phản lực từ vách đá vậy.
Trong khoảnh khắc tung mình ra khoảng không, thế chân đóng vai trò tương tự bánh chạy đà của máy bay , còn hai tay dang rộng như đôi cánh của sơn ưng vậy.
Thêm vào đó là tác dụng của bí thuật kết hợp ngộ tính đối với công phu võ học, cảm tri với không khí của bản thân,khả năng đoán hướng gió... Những điểm này thì chỉ có thể nói là một loại cảm giác mà ngươi không thể thừa truyền.
Chỉ có thể tự cảm nhận lấy. Cho nên, ta có thể trượt với khoảng cách ba bốn mươi mét như tàu lượn thế này đã là vượt quá cực hạn của bản thân cơ thể con người rồi.
Diệp Phàm, tin rằng khi võ công của cậukhôi phục,sau khi cậuđột phá được cửu đẳng thì sẽ càng dễ dàng làm được. Bởi vì ta già rồi,cậuthì vẫn còn trẻ. Về kỹ xảo trượt người trên không thì khi có thời gian rảnh ta sẽ chỉ dẫn tường tận cho.
Đây cũng là món kỹ xảo đặc biệt mà ta ngộ ra gần đây. Có điều do chưa luyện được tới thất đẳng nên hiệu quả chưa rõ ràng cho lắm . Đáng tiếc!
Nói đến đây, Phí Thanh Sơn nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt thương tâm như ẩn chứa tâm sự gì đó.
- Haha.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười,điệu bộ tỏ ra rất khoan khoái.
- Chúng ta lên trên rồi hẵng nói chuyện, kho thuốc tuy có hệ thống thông gió không tồi , nhưng dù sao lên mặt đất cũng dễ hơn cho việc đàm đạo hồi lâu.
Vậy là mấy người bèn đi lên, Phí Điệp Vũ chuẩn bị xong trà nước rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
- Diệp Phàm, tình hình Hải Đông thế nào?
Phí Mãn Thiên quay sang thuận miệng hỏi Diệp Phàm.
- Tình hình rất căng, đặc biệt là ô nhiễm tràn lan ở khu khai khoáng, nếu phải dùng ngôn từ để hình dung thì chỉ có thể là “nhìn mà sởn cả gai ốc ".
Diệp Phàm thành thật.
- Trách nhiệm của cậu rất nặng nề đấy.
Phí Mãn Thiên tiếp lời.
- Con biết, con sẽ lo liệu ổn thỏa chuyện này. Có điều, bảo vệ môi trường và ô nhiễm xưa nay luôn ở trạng thái đối lập. Nếu cho áp chế quá mức ngành khai thác mỏ, e là sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến kinh tế Hải Đông.
Nếu kinh tế không phát triển được thì là một bước thụt lùi, đây là việc tuyệt đối không thể xảy ra. Cho nên, phải bắt tay từ các ngành nghề khác trước đã.
Phát triển các sản nghiệp khác để thay thế khối ô nhiễm đang ngày một nghiêm trọng trong khai thác mỏ. Muốnkiểm soát cho được tình trạng ô nhiễm thì nhất định là phải hạ quyết tâm lớn để đóng cửa,đình chỉcác xí nghiệp gây ô nhiễmnghiêm trọng.
Các mỏ khoáng quy mô nhỏ ở Hải Đông tương đối nhiều, đánh vào chuyện khai thác quặng trái phép cũng là một trách nhiệm nặng nề. Tuy nhiên, thời gian không chờ đợi ai cả.
Trong chuyến thị sát vừa rồi, conđã đi xem xét một vòng dưới đó. Phát hiện vấn đề ô nhiễm tại quận Thanh Ngưu thuộc thành phốHải Đông đang diễn ra đặc biệt nghiêm trọng.
Hơn nữa, địa phương này bị thế lực ngầm thao túng toàn bộ. Trong mớ hỗn độn như vậythì vai trò của ngành công anlà rất quan trọng.
Diệp Phàm nói đến đây cố ý tạm dừng một chútđể quan sát phản ứng của Phí Mãn Thiên.
Hắn đang muốn thăm dò thái độ của Phí Mãn Thiên xem là ông ta thật sự muốn khắc phục vấn đề ô nhiễm hay chỉ muốn ra vẻ bề ngoài vì mục đích nào khác.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hoàng Liên
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1690: Cả Phí gia sững sờ.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Phàm là kẻ làm cấp dưới đều phải giỏi thấu hiểu tâm tư lãnh đạo,hiểu được thấu đáo rồi, mọi chuyện anh làm đều sẽ hợp với tâm ý của lãnh đạo. Thậm chí khiến lãnh đạo cảm thấy anh là tri kỷ áo bông, anh sẽ càng được trọng dụng hơn.
Tuy nhiên, lòng người cách da bụng, tâm tư của lãnh đạo cũng vô cùng phức tạp. Có khi anh thấy họ biểu hiện là muốn anh đi làm việc gì đó nhưng thực ra lại có mục đích khác. Nếu cứ ngốc nghếch chăm chăm đi thực hiện thì dù có cố hết sức tuyệt đối cũng không được lòng lãnh đạo.
- Hừ!
Phí Mãn Thiên mặt nghiêm nghị, hừ một tiếng, nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói:
- Cái ác ắt sẽ bị trừng trị. Hơn nữa, cậu cũng không cần phải dò xét thái độ của tôi.
Tôi có thể đường đường chính chính cho cậu hay, vấn đề ô nhiễm của Hải Đông đã tới mức không thể không đối mặt rồi.
Nếu nội bộ thành phố Hải Đông các cậu có thể tự mình giải quyết triệt để thì trên tỉnh sẽ không nhúng tay vào. Tôi cho cậu thời gian một năm để giải quyết triệt để việc này, còn nếu như không làm được thì tỉnh sẽ cho lập tổ điều tra xuống.
Hiển nhiên là Phí Mãn Thiên sớm đã nhìn thấu đồng chí Tiểu Diệp này đang nhẩm tính gì trong đầu rồi.
“Lạ thật, việc này đáng ra Phí Mãn Thiên phải ra chỉ thị cho Phạm Viễn mới đúng. Chẳng hiểu thế nào lại quay ra chỉ thị cho mình. Xem ra, tin đồn đồng chí Phạm Viễn không biết nghe lời không chừng lại là sự thật...”
Diệp Phàm trầm tư giây lát rồi bảo :
- Con nhất định sẽ làm hết sức. Trong cuộc họp giao ban đầu năm sẽ cho triệu tập bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố thảo luận về vấn đề chống ô nhiễm ở Hải Đông. Phải ra quân thật mạnh mẽ, có điều bộ máy quận ủy Thanh Ngưu thì coi như đã mục nát đến độ buộc phải cơ cấu lại rồi. Bằng không, bộ máy mà chưa điều chỉnh thì những cái khác có làm tốt đến mấy cũng là vô ích. Có điều, một thị trưởng như cháu cũng chịu những hạn chế nhất định về mặt điều chỉnh bộ máy nhân sự thành ủy. Hi vọng là sẽ có thông tri hoặc chỉ thị cho đồng chí Phạm Viễn sắp xếp một chút thì tiện hơn nhiều.
- Tôi đã bảo rồi, tôi sẽ không nhúng tay vào, nếu có đi chăng nữa thì sẽ là tổ điều tra trên tỉnh trực tiếp cử xuống. Nếu quả thật đến lúc đó thì cũng cho cậu rõ luôn là cái ghế Thị trưởng này cậu cũng không ngồi được bao lâu nữa đâu.
Cậu nên suy tính cho kỹ càng, nên làm thế nào là do cậu quyết định. Đường đường là thị trưởng của một thành phố, tuy không phải là lãnh đạo cao nhất bên phía Đảng ủy, nhưng cậu cũng được xem là nhân vật số hai ở Hải Đông cơ mà.
Một viên chủ tịch quận cũng không xử lý nổi, tôi rất hoài nghi năng lực giải quyết hiện trạng ô nhiễm tại Hải Đông của cậu.
Nếu quả không được thì phải nói sớm để tôi còn dễ tìm người khác xuống đó làm thay. Tránh làm lỡ thời gian của nhân dân Hải Đông, cũng là giúp Phí Mãn Thiên này khỏi mang tội với họ vậy .
Phí Mãn Thiên giọng điệu cứng rắn chưa từng thấy, nói ra những lời này mà như thể đang ra lệnh vậy.
Diệp Phàm bỗng phát hiện không chỉ mỗi Phí Nhất Hoàn không dám hé răng mà ngay cả Phí Trường Thiên trưởng lão cao tuổi nhất trong Phí gia cũng đứng một bên nhắm mắt suy tư như đang nghiền ngẫm lỗi lầm gì vậy.
Chỉ có Phí Nhất Độ là thấy không được thuận tình cho lắm bèn lắc đầu lè lưỡi ra bộ không phục :
- Chú Mãn, chú giúp Diệp Phàm đi. Tuy anh ấy là Quyền thị trưởng, nhưng Đảng uỷ bên đó thì cũng không tới phiên anh ấy quản .
Dù là Chủ tịch thành phố thực sự thì cũng đâu có chỉ huy được Đảng chứ, chỉ nói suông mà không chịu làm thì ắt là sẽ xảy chuyện rồi. Chú cứ lệnh xuống một câu, Phạm Viễn dám ngồi yên sao?
Bằng không, Diệp Phàm cứ khinh suất mà làm thì chẳng phải sẽ gây xung đột với Phạm Viễn hay sao? Nếu chẳng may mà mâu thuẫn diễn ra kịch liệt quá thì sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của toàn bộ Hải Đông.
- Đừng có nói chen vào lung tung nữa, chú Mãn nhà mày khắc tự có chủ ý.
Lúc này, Phí Nhất Hoàn lạnh lùng trừng mắt nhìn thằng con Phí Nhất Độ mà hừ một tiếng. Phí Nhất Độ mặt đỏ gay lên, không dám hé răng thêm câu nào.
- Mọi người yên tâ , con sẽ làm tốt.
Diệp Phàm thận trọng gật đầu, lúc này, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa hắn cũng sẽ không thèm chớp mắt. Lãnh đạo trung ương như Phí Nhất Hoàn mà cũng nói vậy thì không trông cậy gì được ở Phí Mãn Thiên nữa rồi.
- Không chắc ba phần hơn, không dám lên Lương Sơn. Diệp Phàm, muốn được Phí Mãn Thiên tôi công nhận thì cậu phải tỏ rõ bản lĩnh chứ. Phí Mãn Thiên này không thiết tha gì việc phân công một anh chàng ẻo lả đi cai quản cả một thành phố lớn đâu. Đó là cực đoan, là vô trách nhiệm với mấy trăm vạn đồng bào Hải Đông.
Phí Mãn Thiên giọng điệu vẫn cứng rắn, mạnh mẽ như trước.
- Diệp Phàm này đi làm hảo hán Lương Sơn một phen thì đã làm sao.
Diệp lão đại vô cùng tức giận, chén trà bị y đặt mạnh xuống bàn.
Một tiếng “cạch” nặng nề vang lên khiến cả hai người đang nhắm mắt ngưng thần là Phí Trường Thiên và Phí Thanh Sơn đều bị chấn động.
Chén trà kia rất cổ quái, lại tự trượt tới đầu bên kia của chiếc bàn bát tiên. Phải biết rằng, bàn bát tiên dùng để ăn cơm của Phí gia không phải vuông vắn gì mà là hình chữ nhật .
Bề dài phỏng chừng có đến hơn năm mét, chiều rộng cũng đến trên dưới năm mét. Phí Trường Thiên ngồi trên chiếc ghế kê ở chính giữa căn phòng. Hai phía lần lượt là Phí Thanh Sơn và Phí Nhất Hoàn.
Còn Diệp Phàm và Phí Nhất Độ vì là hàng hậu bối, nên được xếp ngồi theo hướng đối diện với Phí Trường Thiên, hai người cách xa nhau chừng năm mét.
Sở dĩ phải như vậy là vì người trong Phí gia khi ăn cơm đều được quy định chỗ ngồi rất nghiêm ngặt. Tất cả đều được xếp theo thứ tự lớn bé trẻ già, ví như cái bàn lớn này thì chỉ có những người có vai trò chủ chốt nhất trong Phí gia mới có tư cách ngồi vào.
Phí Điệp Vũ, Điệp Thảo Thảo đều có thể ngồi nhưng người không thuộc trực hệ Phí gia sẽ không có tư cách ngồi ở đây.
Vẫn để một kẻ phế nhân bị mất võ công như Diệp Phàm ngồi ở đây rõ ràng là khách khí lắm rồi. Kể ra thì vẫn là còn nể mặt Phí Phương Thành chán.
Tuy những người như phu nhân Phí Thanh Sơn Yến Hồng giờ này không có mặt nhưng chỗ ngồi vẫn được để trống ở ngay bên cạnh Phí Thanh Sơn.
Mắt nhìn cái chén trôi đến trước mặt Phí Trường Thiên, Phí Mãn Thiên bắt đầu nổi giận. Y cho rằng Diệp Phàm không nuốt nổi cục tức này vào lòng lại dám ở trên địa bàn của Phí gia mà đẩy cái chén về phía phụ thân y Phí Trường Thiên, đây rõ ràng là biểu hiện cực đoan, không tôn kính Phí lão thái gia, như thế có khác gì giỡn mặt mọi người ở đây, y tất nhiên là nhẫn nhịn không nổi, hậm hực nói mà như thét rống vào mặt đối phương:
- Đồng chí Diệp Phàm, không ngồi xuống nói chuyện được thì mau cút đi!
Phí Mãn Thiên dùng đến hai chữ 'Cút đi' kia thì có nghĩa là sự thể đã tương đối là nghiêm trọng.
Còn Phí Nhất Hoàn tuy không hé răng nhưng cũng đang chau mày hẳn lên.
- Gượm đã!
Phí Trường Thiên đột nhiên khoát tay áo, phút chốc lặng người nhìn chằm chằm chén trà kia như đang suy nghĩ chuyện gì. Còn “lão ưng” Phí Thanh Sơn thì đã sớm trợn trừng hai mắt mà nhìn chằm chằm vào Diệp lão đại rồi.
- Cha, tên tiểu tử này thật là kỳ cục . Con không gọi người ném nó ra ngoài là đã tử tế lắm rồi, lại còn kiêu ngạo, ngông cuồng như thế.
Phí Mãn Thiên chỉ mặt Diệp Phàm mà mắng :
- Con nghĩ cái ghế Chủ tịch thành phố của hắn cũng đứt luôn đi là vừa.
- Lời của ta không ai chịu nghe có phải không?
Những lời này của Phí Trường Thiên phát ra cùng một tiếng hừ trong khoang mũi.
Phí Mãn Thiên mặt đỏ gay lên ấm ức ngồi xuống nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm chứ không dám nói gì nữa.
- Diệp Phàm, làm sao con làm được như vậy?
Phí Trường Thiên nhìn chằm chằm Diệp Phàm mà hỏi.
- Ha ha...
Diệp Phàm tay hơi duỗi ra, xuất một chiêu về phía cái chén, lập tức chuyện kỳ dị đã xảy ra. Chén trà đó bắt đầu trượt đi trên bàn, Diệp Phàm khoát tay sang phải rồi lại sang trái khiến cái chén theo đó mà vẽ thành hình một con rắn ngoằn ngoèo trườn lại phía mình đang đứng. Cái chén giống như vật sống biết nghe lời, dừng két một tiếng ngay trước mặt Diệp Phàm.
Chỉ một chiêu này xuất ra thôi nhưng ngay cả hai người không hiểu võ công là Phí Nhất Hoàn và Phí Mãn Thiên đều đã nhận ra. Trên mặt họ bỗng hiện lên một tia vui sướng bất ngờ, họ vui đến độ không nói nổi câu nào mà trong chốc lát chỉ hết nhìn Diệp Phàm rồi lại quay sang nhìn ông cụ.
Phí Nhất Độ đang ngồi bên cạnh Diệp Phàm sớm đã cả kinh đến mức ngồi im như tượng. Y giơ tay ra huơ đi huơ lại nhưng cái chén kia không hề động đậy chút nào.
- Đại ca, anh làm thế nào vậy?
Phí Nhất Độ quay ra hỏi Diệp Phàm, tỏ vẻ hâm mộ ra mặt.
- Chỉ là chút kỹ xảo thôi mà.
Diệp lão đại thản nhiên lắc lắc đầu ra bộ cao nhân bí hiểm.
- Có thể dạy cho em không?
Phí Nhất Độ tỏ ra không ngại học hỏi.
- Có thể dạy.
Diệp Phàm lại thản nhiên cười cười.
- Con không học được đâu, không cần phí công làm gì.
Phí Thanh Sơn bỗng nhiên xua xua tay.
- Đại ca, Nhất Độ hiện tại chẳng phải đã luyện đến lục đẳng rồi, có bí kỹ gì mà nó không học nổi chứ. Chuyện võ công rối rắm của các người tuy em không hiểu cho lắm nhưng bí kỹ khó học đến mấy lâu ngày cũng có thể nghiền ngẫm thấu đáo mà.
Phí Nhất Hoàn hỏi dồn dập như thể được gãi đúng chỗ ngứa.
- Đúng vậy, Diệp Phàm mà dạy cho thì sao Nhất Độ lại không học nổi chứ
Phí Mãn Thiên cũng đã chịu nói chuyện.
“Hai lão già này diễn kịch khéo thật, muốn thăm dò lòng dạ mình đây mà.” Diệp lão đại trong lòng có đôi chút khinh khi hai người bọn họ nhưng ngoài miệng thì không hé răng thốt ra lấy một lời.
- Đó là một vấn đề mang tính trình tự , khi Nhất Độ đạt tới trình độ này tự nhiên sẽ hiểu thôi. Ngươi xem xem, chính là như thế này.
Phí Thanh Sơn hơi duỗi tay ra, cái chén trước mặt Diệp Phàm bay vút lên không xoay liền hai vòng rồi chậm rãi đáp xuống trước mặt y. Lợi hại chính là nước trà trong chén không hề văng ra một giọt. Vừa rồi khi Diệp Phàm động thủ nước trà còn văng vài giọt ra ngoài. So về công lực cao thấp, độ thành thạo trong vận dụng thủ pháp thì đều kém hơn một bậc.
- Ý đại ca là Diệp Phàm đã đạt tới cảnh giới như anh rồi sao?
Phí Nhất Hoàn tỏ ra rất quan tâm đến vấn đề này.
- Ha ha.
Phí Thanh Sơn cười cười, liếc qua Diệp Phàm một cái rồi đột nhiên nghiêm mặt hỏi :
- Tiểu tử, có cái rắm chó gì thì mau thả ra đi. Ta biết con đang nhẫn nhục đợi thời có phải không?
- Nói đi, chỉ cần ra điều kiện, Phí gia chúng ta sẽ làm được. Anh muốn cái ghế Chủ tịch tỉnh, ta sẽ bảo Nhất Hoàn cho anh làm.
Phí Trường Thiên cũng đã chịu mở lời, vì chuyện tỷ thí của Phí gia và Hoành Đoạn gia, lão thái gia này cũng đã chịu xuống nước.
- Thưa cha, chuyện này con không làm được. Diệp Phàm mới tí tuổi mà lên làm Chủ tịch tỉnh thì con còn trụ nổi ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương nữa không?
Phí Nhất Hoàn bĩu môi thè lưỡi, nhịn không được mà nói trắng ra.
- Làm không được cũng phải làm, trừ phi, ngươi ra khỏi Phí gia cho ta.
Phí Trường Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén dữ tợn trừng trừng nhìn anh con thứ hai một cái.
Phí Nhất Hoàn không dám ho he gì nữa, xem ra ông cụ nổi giận thật rồi.
- Ha ha, Chủ tịch tỉnh, cái đó tạm thời con chưa dám nghĩ đến. Con chỉ có hai điều kiện.
Diệp Phàm nói đến đây liền hướng ánh mắt sang phía Phí Trường Thiên.
- Nói!
Từ khóe miệng già của Phí Trường Thiên chỉ thốt ra một tiếng duy nhất đó.
- Tô Lưu Phương tiểu thư của Tô Gia và sư phụ con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con muốn hiểu được nội tình trong đó và muốn Phí gia tác thành cho Tô tiểu thư.
Về sau, khi sư phụ con trở về, hy vọng Phí gia có thể thêm một lần nữa tiếp nhận hai người bọn họ. Đây là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai thì tôi phải kính nhờ Bí thư Phí rồi.
Nghe nói Việt Đông bây giờ còn khuyết một ghế phó trong Tỉnh ủy. Đồng chí Thiết Thác ở Ủy ban Kỷ luật Tỉnh Nam Phúc có ý định này.
Nếu Phí gia không có ý kiến gì thì có thể gặp qua đồng chí ấy hay không.
Diệp Phàm cẩn trọng đưa ra từng điều kiện.
- Chỉ thế thôi sao?
Phí Thanh Sơn hỏi lại.
- Điều kiện thứ hai của cậu tôi sẽ đáp ứng.
Phí Nhất Hoàn không do dự đáp luôn.
- Cảm ơn Phí gia đã chiếu cố.
Diệp Phàm đứng lên hơi khom người tỏ ý cảm tạ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoàng Liên
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1691: Ra điều kiện với Phí gia.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Chuyện của Phương Thành và Tô tiểu thư rất phức tạp. Thật ra từ sau khi họ trốn khỏi nhà,
Chúng ta đã sớm nhận ra rồi. Chỉ có điều hiện tại e là chúng ta có đứng ra tác thành thì chính bọn họ cũng không muốn trở về nữa.
Nếu Tô tiểu thư đồng ý vào Phí gia, Phí Trường Thiên này dám hứa sẽ mang kiệu tám người khiêng đến rước cô ấy vào đại sảnh cho làm lễ thành thân.
Phí Trường Thiên nói vậy chính là muốn tránh chỗ khó mà nói chỗ dễ, không đả động nguyên nhân mà chỉ đề cập đến kết quả.
Đương nhiên kết quả này cũng là quá đủ để làm đối phương vừa lòng rồi. Phí Trường Thiên đã chịu nói vậy cũng coi như là thay mặt cho toàn bộ Phí gia thừa nhận Tô Lưu Phương con gái Tô Gia chính thức là con dâu của nhà họ Phí rồi.
- Diệp Phàm, nguyên nhân chuyện này thì vẫn nên đợi sư phụ cậu trở về để chính miệng y sẽ cho cậu hay. Cậu phải biết rằng, đây đơn thuần là chuyện ân oán của lớp người đi trước.
Nếu sư phụ cậu không muốn cho cậu biết mà lại cứ cố thăm dò đến cùng thì có khi lại làm y khó xử. Cho nên, việc này cần nói ra hay không phải do hai người họ cùng quyết định.
Hơn nữa, chuyện này liên đới khá nhiều, phải nói là rất phức tạp, không phải trong phút chốc mà có thể nói rõ ràng được.
Hơn nữa, dù chúng ta có muốn nói rõ thì lời một phía cũng khó được vẹn toàn cho lắm.
Vậy đi, nghe nói Tô tiểu thư đang ở trong một ngôi miếu đổ nát thuộc huyện Cổ Xuyên. Nếu cô ấy đồng ý trở về, Phí Thanh Sơn này sẽ tự mình nghênh đón.
Phí Thanh Sơn không ngờ lại chịu nói ra những lời nhún nhường đến vậy.
Hơn nữa, thái độ cũng rất thành khẩn, Diệp Phàm không còn bắt bẻ được vào đâu đành phải gật đầu đồng ý :
- Bác Thanh Sơn đã nói vậy con cũng không còn gì thắc mắc nữa . Về chuyện gia tộc nhà Hoành Đoạn, rảnh rỗi mọi người hãy kể cụ thể đôi chút cho con nghe. Dù thế nào chúng ta cũng là nước lớn, sao có thể để bọn Nhật Bản còi kia đè đầu cưỡi cổ được .
- Tuy nhiên ông bác này muốn hỏi cậu một câu, cậu thực đạt tới cảnh giới này sao? Mà không phải dùng đến một loại bí kỹ nào?
Phí Thanh Sơn vẫn thấy hơi khó tin, bởi một số bí kỹ có thể lợi dụng thủ pháp đặc biệt để đạt tới trình độ khiến cái chén trượt đi. Đương nhiên đấy chỉ là tiểu xảo làm xiếc.
- Ha ha
Diệp Phàm vung tay lên, vận khí hướng vào khoảng không ra chiêu, cái chén kia bay vèo lên theo hướng tay y.
Cũng không khác biệt so với màn biểu diễn của Phí Thanh Sơn là mấy.
Diệp Phàm vận chút thủ pháp, cái chén kia còn như đang gật đầu với các vị khách trên bàn. Tất nhiên Diệp Phàm vận dụng chưa được thoải mái như Phí Thanh Sơn, khi cái chén trở lại trong tay thì anh lính mới” này trán đã lấm tấm mồ hôi .
- Được lắm ! Gia tộc Hoành đoạn nhất định sẽ thất bại, khí thế Trung Quốc sẽ được hiển dương!
Phí Trường Thiên vỗ mạnh xuống bàn một phát rồi đứng bật dậy.
- Cha! Chuyện Diệp Phàm nên giữ bí mật.
Phí Thanh Sơn bỗng nhiên thốt lên.
- Ừ, đúng là nên giữ kín!
Phí Trường Thiên gật đầu.
- Diệp Phàm, cậu rốt cuộc cũng sắp sửaleo lên vị trí Bí thư thành ủy rồi. Khi thời cơ chín muồi, cậu hãy đánh điện đến chỗ tôi.
Phí Nhất Hoàn đột nhiên thốt ra một câu ước định vu vơ.
Nhưng Diệp lão đại trong lòng vẫn thầm cao hứng. “Phí Nhất Hoàn đã đáp ứng thì cái ghế Bí thư Thành ủy bất quá cũng chỉ vài năm nữa không có gì bất trắc là coi như ván đã đóng thuyền. Đây cũng coi như là một món hời vậy.”
Cần biết rằng chức Bí thư Thành ủy của một đô thị trực thuộc địa phương chỉ được xem như bước đầu tiến đến biên giới cấp tỉnh mà thôi.
Điều kỳ lạ là Phí Nhất Hoàn đã đưa “phong bì” rồi mà sao lãnh đạo trực tiếp là Phí Mãn Thiên đây lại không hề hé răng. Diệp lão đại trong lòng có chút buồn bực. Nhưng việc này cũng không tiện nói thêm, như vậy quả thật là hơi tham lam.
Sau khi dùng cơm tối và uống trà, Phí Thanh Sơn vẻ mặt vô cùng hưng phấn, vỗ vỗ vai Diệp Phàm rủ rê :
- Đi, qua bên này luyện thêm mấy chiêu đi.
- Lão gia hãy nhẹ tay một chút, quyền thủ của ông rất nặng đó.
Lúc này, phu nhân của Phí Thanh Sơn là Yến Hồng liếc nhìn Diệp Phàm có ý lo lắng. Bà e rằng Phí Thanh Sơn xuống tay không phân biệt nặng nhẹ sẽ đả thương Diệp Phàm.
- Diệp Phàm đâu phải búp bê sứ.
Phí Thanh Sơn tủm tỉm cười cười.
- Sư bá, con có thể xem qua được không.
Lúc này, Phí Nhất Độ vẻ mặt cung kính trầm giọng thỉnh cẩu.
- Con muốn xem….
Phí Thanh Sơn trầm ngâm mất một lúc rồi quay qua bảo Phí Bát Độ:
- Bát độ cũng đến xem đi.
Phí Bát Độ hẳn là vui mừng đến sắp phát cuồng khi được tận mắt xem người đứng đầu về võ thuật của Phí gia là Phí Thanh Sơn cùng người khác luận bàn võ học, dẫu trong lòng vẫn có chút nghi hoặc là Diệp Phàm dựa vào tư cách gì mà dám cùng Phí Thanh Sơn luận bàn, nhưng y cũng không dám hỏi thêm nữa. Về phần bọn Phí Nhị Độ , Phí Tam Độ tất nhiên là khó chịu ra mặt vì Phí Thanh Sơn không gọi đến bọn họ, mất đi cơ hội mục kích tốt như vậy.
Cần biết rằng, cơ hội như vậy phải khó khăn lắm mới có được.
Mấy người trở lại kho ngầm.
Phí Thanh Sơn đứng lên trên một khối đất bằng phẳng trong động mà gọi Diệp Phàm :
- Đến đây đi, ta chấp cậu một tay, hãy đem hết bản lĩnh ra đây.
Nói xong Phí Thanh Sơn vắt tay trái ra sau lưng, điệu bộ thản nhiên tự tại không hề nao núng. Diệp lão đại trong lòng đã hơi giận, tự nhủ ông đây đây dù gì cũng đã đột phá đến cửu đẳng rồi, chẳng lẽ giữa các phân tầng của cửu đẳng lại khác biệt lớn như vậy sao? Hắn bèn hét to một tiếng:
- Được! Sư bá, con ra chiêu đây.
Kế đó liền tung một cước về phía Phí Thanh Sơn.
- Vững chắc có thừa, nhưng lực công kích chưa đủ mạnh.
Phí Thanh Sơn nhẹ nhàng trầm chân xuống, Diệp lão đại lập tức cảm thấy một luồng kình lực mạnh mẽ truyền đến. Vốn muốn lấy lại thăng bằng nhưng đâu ngờ chỉ một cước nhẹ nhàng đó của Phí Thanh Sơn thôi mà cũng chứa trong đó kình lực đến cả ngàn cân.
Diệp Phàm rút cuộc vẫn bị cước lực đẩy lùi sang trái ba bước mới đứng vững lại được.
Xem ra câu gừng càng già càng cay ở đây không hề quá chút nào. Phí Thanh Sơn ngâm cứu võ công đã mấy chục năm nay, một kẻ cưỡi ngựa xem hoa nghiệp dư như hắn làm sao có thể so bì được.
Tuy vậy Diệp lão đại vẫn không hề nản chí , ngược lại càng thấy hứng khởi hơn, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng :
- Ăn thêm ba cước nữa của con này!
Diệp lão đại đột nhiên biến sang chiêu pháp rất quỷ dị, cứ xoay tít mấy vòng tại chỗ như con quay, thoạt nhìn quả thật hơi buồn cười.
- Ồ!
Phí Thanh Sơn lại bỗng hứng thú hẳn lên, lim dim mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, không lâu sau bỗng bật cười:
- Hoàn quyển chi thuật của Cửu hoàn môn, không ngờ cậu cũng học được chiêu này đấy. Bản lĩnh hãy còn non lắm!
- Đến đây!
Diệp Phàm quét thêm một bán kính rộng rồi chuyển quỹ đạo phi thân tung cước về phía Phí Thanh Sơn. Chiêu này gọi là Tam Hoàn Sáo Nguyệt, Phí Thanh Sơn bây giờ chính là mục tiêu thay cho “bóng trăng” vậy. Song cước của Diệp Phàm bay vút lên chừng hơn ba mét khiến đám người Phí Nhất Độ luôn mồm trầm trồ khen ngợi.
- Anh Nhất Độ, chẳng phải nghe nói Diệp lão đại đã thành đồ bỏ đi rồi sao?
Phí Bát Độ không tài nào hiểu được cụ thể chuyện Diệp Phàm là thế nào.
- Ha ha, em xem hắn giống một phế nhân sao?
Phí Nhất Độ thản nhiên cười to.
- Chẳng lẽ là giả vờ?
Phí Bát Độ có chút kinh ngạc.
- Khà khà, thực cũng là giả, lấy giả mà làm thực. Bát Độ, em hãy nhớ cho kỹ, những gì tai nghe mắt thấy đêm nay đều là chuyện tuyệt mật của Phí gia chúng ta. Tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được. Ngay cả mẹ ruột cũng không thể kể lại, em hiểu chưa?
Phí Nhất Độ cẩn trọng giảng giải.
- Anh yên tâm đi, cái đầu này là của em, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu .
Phí Bát Độ gật gật đầu, hai mắt đột nhiên mở to hết cỡ. Y phát hiện song cước của Diệp Phàm lúc xoay tròn trên không trung không ngờ lại cực giống với ba vòng tròn.
- Cước bộ sao có thể thành vòng tròn được, lạ thật! Lại hao hao giống với thuật Yoga của Ấn Độ.
Phí Nhất Độ vuốt vuốt mấy sợi râu dài dưới cằm, thấy không tài nào mà hiểu nổi.
- Nghe nói tuyệt kỹ của cửu hoàn môn chính là như vậy. Haizzz! Không ngờ Cửu hoàn môn của lão Diệp so với lão khốn kia còn lợi hại hơn nhiều.
Phí Bát Độ thở dài than vãn.
- Ngươi không chịu nhìn xem lão Diệp đã luyện đến tầng thứ mấy ư.
Phí Nhất Độ lạnh lùng hừ một tiếng.
- Bộp bộp bộp...
Ba tiếng giòn tan vang động, Diệp Phàm bị một cước của Phí Thanh Sơn đá văng ngược trở lại. Thình lình một tiếng không khống chế nổi liền ngã nhào xuống khe suối ngầm. Tuy vậy Phí Thanh Sơn cũng phải lùi lại ba bước mới đứng vững được.
Bèn tấm tắc khen ngợi :
- Cửu hoàn chi kỹ, quả nhiên không thể xem thường. Không tồi, không tồi chút nào!
- So với sư bá thì vẫn còn kém xa. Nếu thực sự đối địch, chắc hẳn con đã sớm xong đời rồi.
Diệp Phàm nhảy ra từ suối nước cười cười.
- Không thể nói thế được, cậu còn trẻ tuổi mà. Hồi ta bằng tuổi cậu cùng lắm mới luyện đến ngũ đẳng chứ mấy. So với bọn trẻ tuổi đồng trang lứa, cậu quả đúng là thiên tài vậy.
Phí Thanh Sơn rất hiếm khi khen ai lấy một câu.
- Xem cửu hoàn của con đây!
Diệp Phàm quát to một tiếng, lại quét một vòng tại chỗ, thân mình xoay mạnh về phía sau. Lộn nhào liên tiếp chín vòng trên không trung, khí lực phát ra uy mãnh vô cùng , sức mạnh của cửu hoàn hình thành nên một luồng khí lực cổ quái nhằm thẳng về phía Phí Thanh Sơn.
Hơn nữa, uy lực của đạo khí trường kia phát ra dường như ngày một mãnh liệt hơn. Tạo ra tiếng ầm ào như sóng thần xô đến, bọn Phí Nhất Độ và Phí Bát Độ đứng xa đến mấy chục mét mà vẫn cảm giác như tiếng máy bay cất cánh vang động bên tai. Không những vậy, một luồng kình lực mạnh mẽ xé đến, hai người lập tức trầm ổn thân mình theo thế trung bình tấn, dốc hết kình lực cự lại dư chấn phát ra từ đòn công kích mạnh mẽ vừa rồi.
- Lợi hại thật, không biết bác cả bị vây trong xoáy lực đó cảm giác sẽ như thế nào?
Phí Bát Độ kêu lên.
- Chắc chắn nếu là anh em mình thì đã sớm đã bị văng lên trời mà ngã đến trọng thương rồi. Này, hơi giống kiểu vòi rồng bên Mĩ em nhể.
Phí Nhất Độ bặm môi nhận định.
- “Vù vù”
Phí Thanh Sơn bị bức đến độ không ngờ đã dùng đến cả cánh tay trái, hai tay huơ mấy vòng rồi trở mình trên không. Một đạo khí phát ra nhắm thẳng đến đồng chí Tiểu Diệp rồi cuốn phăng xoáy lốc kia đi.
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Liên tiếp mấy đạo kình lực qua đi, Diệp Phàm lăn liền ba vòng mới đứng vững được. Trái lại Phí Thanh Sơn chỉ có quần áo là phiêu hốt mấy bận, thân mình đến một bước cũng không hề dịch chuyển.
Diệp Phàm mặt đỏ lên, cả thẹn :
- Sư bá lợi hại, con không tài nào so bì được.
- Khá lắm, lần này tôi thua.
Phí Thanh Sơn thản nhiên nói.
- Không thể nào, con bị lực đạo cuốn theo lăn đến ba vòng, sư bá thì lại không hề nhúc nhích.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Cậu xem xem , tôi đã dùng đến cánh tay trái rồi .
Phí Thanh Sơn ha hả cười to.
Hai người lại tiếp tục quyền qua cước lại, Diệp Phàm cũng càng đánh càng thấy muôn phần hứng thú. Có thể chiết chiêu cùng cao thủ cửu đẳng cũng là một cơ hội tốt. Diệp Phàm cũng không còn băn khoăn nữa mà qua lại chiêu thức với Phí Thanh Sơn cởi mở hơn.
Sau đó Phí Thanh Sơn đem Phi ưng đề túng thuật vừa mới ngộ ra gần đây truyền cho Diệp Phàm.
Quả là linh diệu, Diệp Phàm vừa mới thử phi thân lên không ngờ đã trượt được mười bảy mười tám mét. Tuy nhiên, do lực đạo mạnh yếu chưa nắm vững, chềnh ềnh một cái lại chui tọt xuống lòng suối .
- Sư bá, Phi ưng thuật này luyện đến cảnh giới cao nhất chẳng hay có thể trượt được bao nhiêu mét?
Diệp Phàm hào hứng hỏi.
- Không rõ lắm, nhiều lắm một hơi ta cũng chỉ trượt được năm sáu mươi mét là phải tiếp đất rồi. Đương nhiên cái này không thể bay mà chỉ là lợi dụng khí động học để trượt thôi.
Phí Thanh Sơn lắc lắc đầu.
Luyện đến khi toàn thân mồ hôi nhỏ giọt, mấy người mới chịu lên lại mặt đất.
- Tắm cái đi rồi tranh thủ nghỉ ngơi.
Phí Thanh Sơn vỗ vỗ vai Diệp Phàm, cười nói. Trong ánh mắt toát lên sự tán thưởng vô cùng.
Diệp Phàm vội chối :
- Con phải về thôi, tối nay nhà còn có chút việc, cháu xin cáo từ.
Sở dĩ như vậy là vì chủ tịch Đường có giao phó cho ông em Đường Lâm lệnh Diệp Phàm 1 giờ là phải về đến nhà.
Lúc này, phu nhân Yến Hồng tiến đến, vẻ mặt tươi cười bảo :
- Không sao, cậu có việc thì cứ đi mà làm. Nhưng cứ tắm rửa cho nó sạch sẽ đã, Điệp Vũ đã chuẩn bị xong quần áo rồi, chắc là cũng vừa với cậu thôi. Em nó cũng xả nước cho cậu rồi đấy, mau đi đi.
- Chuyện này…
Diệp Phàm thấy có chút ngượng ngùng, mặt hắn hơi đỏ lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoàng Liên
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1692: Ngôi biệt thự thần bí.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Ha ha ha
Phí Thanh Sơn bỗng bật cười thích chí , vỗ vỗ vai Diệp Phàm :
- Đàn ông chúng ta không cần học nữ nhân nhăn nhó trù trừ làm gì. Nam nhi nên thoải mái, phóng khoáng đôi chút. Đi thôi, chỉ có anh hùng, mới được mỹ nhân ghé mắt thôi.
Như năm nào, bà nội Yến Hồng nhà này có thể gọi là Kinh thành đệ nhất mỹ nhân, chẳng phải cũng cứ chịu chờ Phí Thanh Sơn này mấy chục năm đó sao.
Kỳ lạ là bà Yến Hồng cũng không hề tỏ vẻ giận dỗi gì mà vẫn một mực ân cần thương mến Phí Thanh Sơn. Diệp lão đại thở dài một tiếng, chỉ có thể nói rằng Phí Thanh Sơn có sức hấp dẫn từ nhân cách của ông, thằng nhãi này đi ra sau hậu viện.
Qua ba chỗ rẽ, hắn đẩy cửa bước vào một gian nhà cách biệt không có khoảng sân. Phát hiện ra một căn gác nhỏ riêng biệt. Dưới ánh trăng mờ ảo hiện ra bóng một cô nàng toàn thân mang quần áo màu xanh lục đang đứng dưới tàng cây, không phải Phí Điệp Vũ thì còn ai vào đây nữa?
Ban đêm càng khiến Điệp Vũ dịu dàng thoát tục hơn. Màu xanh lục đồng nhất kia là của tấm áo choàng khoác hờ trên vai. Mà áo choàng cũng không chịu cài nút thắt, phần thân trên không ngờ chỉ mặc mỗi một dải yếm hồng thêu hình hai chú chim.
Cái yếm cũng không dài rộng gì cho cam, mặt trên chỉ đủ che đi cặp tuyết lê mơn mởn chỉ chực lộ ra.
Còn toàn bộ bụng dưới đã lộ hết ra bên ngoài. Phần da thịt nõn nà càng muôn phần hút mắt dưới ánh trăng, giống như vườn trái cấm đến mùa chín rộ, khiến người ta thèm thuồng đến rỏ dãi.
Bên dưới là một chiếc váy ngắn rộng thùng thình màu xanh nhạt. Váy siêu ngắn, ngắn đến mức có thể nhìn thấy chỗ giao nhau giữa bụng và đùi. Phía sau dường như lấp ló cả cặp mông tròn lẳn.
- Anh, em xả nước hộ anh rồi đấy.
Điệp Vũ e thẹn cất tiếng, mặt đã thoáng ửng đỏ.
- Làm phiền em rồi Điệp Vũ.
Diệp Phàm tỏ vẻ cảm ơn, không dám nhìn vào cặp mắt đang rất phức tạp kia của Điệp Vũ, hắn cúi đầu bước nhanh về hướng nhà tắm.
Vào bên trong mới phát hiện phòng tắm này rất lớn. Bốn bức vách toàn bộ đều làm bằng gỗ khắc, sàn nhà cũng đều làm bằng gỗ nguyên chất 100%. Bên cạnh là một bồn tắm ghép từ nhiều mảnh gỗ trông có vẻ đã lâu năm. Mấy mảnh gỗ này làm thế nào mà không bị rò nước nhỉ, Diệp lão đại trong lòng ngầm thán phục.
Diệp lão đại đang muốn tiện tay đóng cửa lại thì cửa phòng tắm bỗng nhiên bị người nào đó chặn lại.
Vừa thấy đó là Điệp Vũ thì hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu hỏi :
- Em quên cái gì trong này hả, để anh lấy cho.
- Không quên gì cả?
Phí Điệp Vũ mặt ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
- Không quên, vậy…
Diệp lão đại trong lòng như đã hiểu ra đôi chút. Tự nhủ thầm “chẳng lẽ Điệp Vũ đến để kỳ lưng cho mình. Việc này…lại còn vẻ mặt cho đến lời nói của Phí Thanh Sơn nữa chứ, việc này đến tám phần là như vậy rồi.
Xong đời, lại đi rước thêm một món nợ phong lưu nữa rồi. Chẳng lẽ đúng như sư bá đã nói, mỹ nhân săn đón anh hùng, Diệp lão đại ta là anh hùng nên mỹ nhân không ngừng…” Diệp lão đại trong lòng không ngừng tự hỏi rồi lại tự trả lời lấy.
Bỗng phát hiện ra Phí Điệp Vũ cứ đứng nguyên ở cửa mà không có ý rời đi.
- Điệp Vũ này, anh muốn tắm rửa chút, tắm xong còn phải đi gặp một vị khách.
Diệp Phàm kiên trì cắn răng giảng giải.
- Để em giúp anh cởi quần áo.
Điệp Vũ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đỏ bừng.
- Không nên không nên! Cứ để anh tự cởi.
Diệp lão đại vội vàng xua tay chối từ.
- Anh đã khinh rẻ em thì em đi đây.
Phí Điệp Vũ sa sầm nét mặt, xoay người như sắp đi ra.
- Không phải như thế, không phải mà!
Diệp lão đại đang muốn giải thích ngay nhưng phát hiện Phí Điệp Vũ đã đi được ba bốn bước rồi. Trong lúc gấp gáp anh chàng vội bước lên nắm lấy áo choàng của Điệp Vũ.
- Em không muốn làm người ta rác mắt, anh để em đi vậy! Ngay cả cởi đồ cho anh em cũng không có tư cách, Phí Điệp Vũ em thật đáng khinh!
Phí Điệp Vũ làm bộ giận dỗi, đưa tay đẩy Diệp lão đại ra.
Rướn mình lao mạnh về phía trước. Diệp lão đại vội vàng giữ lấy Phí Điệp Vũ. Ngờ đâu cô nàng đang cố giằng về phía trước nên tất yếu là một bên áo choàng bị chính tay anh chàng xé rách toang.
Tiếng vải bị xé vang lên.
Tấm áo choàng mỏng manh vô tình bị xé đứt không thương tiếc, lập tức lộ ra một tòa thiên nhiên hồng hồng tươi đỏ đẹp đến mê hồn.
- Anh…anh xin lỗi.
Diệp lão đại lập tức rụt tay về, hắn vô cùng bối rối.
- Anh…
Phí Điệp Vũ chỉ mặt Diệp Phàm nói không nên lời rồi hai mắt đỏ hoe như chỉ chực chạy đi.
- Em không giúp anh cởi đồ nữa sao?
Diệp Phàm đột nhiên điềm tĩnh trở lại sượng sùng hỏi.
- Em không có tư cách đó, Diệp Phàm anh là cao nhân, còn Phí Điệp Vũ em chỉ là một cô gái bình thường. Đâu có dám trèo cao mà giúp người ta cởi chứ.
Phí Điệp Vũ không chạy đi nữa mà quay ra hậm hực với anh chàng.
- Em là tiểu thư đài các, là công chúa của Phí gia trang, đâu phải cô gái bình thường gì cho cam. Nếu nói không xứng, thì Diệp Phàm anh đây mới không xứng. Đâu có làm nổi cao nhân gì đó như em nói.
Diệp Phàm từ tốn.
- Em cũng không có ý gì khác, em chỉ là muốn giúp anh cởi đồ, kỳ lưng thôi mà . Anh yên tâm, con gái Phí gia trang đâu phải thứ đê tiện vô liêm.
Lúc này, Phí Điệp Vũ đã chịu xoay người lại, đôi khóe mắt đã lonh lanh đôi giọt thu ba .
- Vào nhà đi.
Diệp Phàm bảo khẽ rồi xoay người giành đi vào phòng tắm trước.
Diệp Phàm đứng trước cái bồn tắm ghép từ ván gỗ, hắn thầm đánh cuộc là Phí Điệp Vũ sẽ tiến vào. Quả nhiên, không lâu sau lưng hắn xuất hiện một đôi bàn tay dịu dàng, trắng muốt như tuyết, nhẹ nhàng giúp hắn cởi áo. Sau đó đến lượt chiếc quần. Diệp lão đại cứng đờ như con rối gỗ chỉ biết nhấc tay động chân theo phản xạ.
Khi cởi đến còn lại độc mỗi chiếc quần đùi thì đôi tay đó mới chịu dừng lại.
Điệp Vũ đến bên thành bể, đưa tay sờ thử xem nước nóng lạnh đã vừa chưa rồi bảo:
- Vừa khéo đấy, anh vào đi thôi.
- Vẫn còn có thứ chưa cởi, con người anh thích cởi tất cả cho nó sạch sẽ.
Diệp lão đại bỗng dưng nảy ý đùa giỡn đến cùng bèn đứng trước bồn tắm mà nói cứng.
- Chẳng lẽ muốn cởi thật sao?
Phí Điệp Vũ mặt đã đỏ như vang.
- Cởi, cởi tất!
Lão Diệp hất hàm nghển đầu lên thách thức.
- Để em cởi cho vậy.
Phí Điệp Vũ càng ngượng ngùng, mặt đỏ lựng lên như con gà chọi. Cô chậm rãi đến bên Diệp lão đại.
Vươn tay định “tung chiêu đoạt khố” nhằm vào Diệp lão đại. Tuy nhiên Diệp lão Đại sớm đã cảm giác được quả tim cô nàng đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực, ngay cả đôi tay cũng run lên bần bật như thể cái quần đùi này có sức nặng đến ngàn cân vậy.
Cuối cùng, Phí Điệp Vũ cũng cắn răng nặng nề kéo nó xuống Tuy nhiên, Diệp lão đại thấy hai mắt cô đã nhắm tịt lại. Mấy sợi lông mi dài xinh xắn vẫn còn run run.
- Ha ha ha
Diệp lão đại bỗng ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng. Nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Điệp Vũ, mỉm cười bảo :
- Chọc em chút cho vui thôi, anh đây không có cái thú đó đâu !
Nói xong, Diệp lão đại tung người nhảy vào trong bồn tắm.
- Anh dám gạt em, anh đúng là đồ lừa đảo!
Phí Điệp Vũ mặt đỏ như gấc chín, xông lên thụi luôn Diệp lão đại mấy quyền vào lưng.
- Ôi , thoải mái dễ chịu quá. Kiểu này kỳ lưng nên đổi thành đấm lưng rồi.
Diệp lão đại hơi lim dim mắt, nghiêng người trong ao cười nói.
- Để e tắm cho anh hí.
Điệp Vũ không ngừng kỳ cọ trên cơ thể trơn tuột của Diệp lão đại, đương nhiên, vùng cấm của nam nhân Điệp Vũ vẫn chưa có gan động chạm tới. Chỉ trượt qua trượt lại trên bộ ngực, phía lưng và chỗ đùi mà thôi .
- Oa…
Diệp lão đại thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thoải mái đến cực điểm. Vươn vai nằm trong bể như đang ngủ.
- Tự em tới hay là ai kêu vậy?
Diệp lão đại hỏi một câu ngu ngốc nhất trong ngày.
- Ông nội kêu .
Phí Điệp Vũ ngờ đâu lại thành thật thẹn thùng đáp lời.
- Quả nhiên là ông em.
Diệp Phàm gật gật đầu, liếc mắt trông qua đôi chim nước trước ngực Phí Điệp Vũ, Điệp Vũ tựa như cảm thấy ánh mắt ai đó đang tập trung trên khuôn ngực mình nhưng cô không hề hé răng,
Có điều, mặt thì càng ngày càng đỏ au như ráng chiều rực nắng.
- Hai con chim này thêu rất đẹp.
Diệp lão đại thản nhiên cười nói, cũng không thèm che dấu ánh mắt tán dương hơi khiếm nhã của bản thân.
- Trên bộ quần áo em may cho anh cũng có thêu một đôi diều hâu.
Phí Điệp Vũ thỏ thẻ.
- Ôi, con chim nước này, quả thật là rất đẹp .
Diệp lão đại trong lúc lửa dục hứng lên chẳng ngờ lại dám vô thức đưa tay vuốt ve hai con chim trên dải yếm. Hắn phát hiện là Điệp Vũ cũng không có ý né tránh. Nhưng cặp mắt nai tơ kia của nàng thì đang mở trừng trừng thật to chú mục vào bàn tay Diệp lão đại.
- Thôi vậy, anh chỉ nhìn là được rồi.
Diệp lão đại vội rụt “đôi vuốt háo sắc về”.
Một hồi tắm rửa kỳ cọ kịch tính đã xong, mặc quần áo thì phần bên trong là do Diệp lão đại tự phụ trách. Áo khoác ngoài là một bộ âu phục màu đen do Phí Điệp Vũ đặt may cho y. Mặc vào vừa khít, rất có khí chất quý phái cao sang.
Diệp lão đại quay một vòng, quả nhiên phát hiện ở ống tay áo có thêu hình sơn ưng. Con ưng chỉ có đầu vuốt ngón út là hơi thô. Còn lại nhìn đều rất sống động, kỹ thuật thêu quả thật rất cao siêu.
Phí cô nương tiễn Diệp lão đại ra đến tận sân lớn của Phí gia.
Trong phút chốc Diệp Phàm đóng cửa xe, Phí Điệp Vũ đột nhiên nói vội qua cửa kính:
- Anh, lần sau anh đến em lại cởi đồ kỳ lưng cho anh nhé, nếu anh thấy mệt mỏi thì hãy nhớ đến nơi này.
- Anh biết rồi!
Diệp Phàm gật gật đầu, đạp ga, chiếc xe vù khói phóng đi.
- Anh, lần sau anh đến em lại cởi đồ kỳ lưng cho anh nhé. Thân mật quá nhỉ, còn cởi đồ kỳ lưng nữa, có phải lần sau thì?
Lúc này, từ phía sau bỗng vang lên một giọng nói eo éo âm dương cổ quái.
- Tín Trạch, anh lảm nhảm cái gì vậy?
Phí Điệp Vũ không thèm ngoảnh lại mà đốp chát luôn.
- Điệp Vũ, hai chúng ta thân thiết đã bao lâu rồi. Một thằng oắt con thối tha sao có thể so bì với tình cảm chúng ta? Ngày nào anh cũng chầu chực ở cửa này, em không muốn gặp anh thì thôi. Không ngờ lại lãng phí thời giờ cùng tên nhóc thối tha lêu lổng đó?
Anh chàng tên Tín Trạch kia giận dữ thét rống lên.
- Anh hãy cẩn trọng lời nói, cái gì mà tiểu tử thối tha. Người ta đang là Chủ tịch thành phố Hải Đông đấy. Còn nữa, cái gì mà lêu lổng chứ! Không để ý đến anh nữa, đồ thần kinh. Trễ thế này rồi mà còn chưa chịu về, hứ!
Phí Điệp Vũ hừ lạnh một tiếng, quay người đóng sầm cửa sân lại.
- Đồ thần kinh, lại dám chửi ông đây bị thần kinh à. Chủ tịch thành phố Hải Đông cái con mẹ nó, Lam Tín Trạch tao nhớ cái mặt mày rồi. Dám tranh gái với ông đây, con mẹ mày chắc không muốn sống nữa rồi. Chẳng phải chỉ là thằng Chủ tịch thành phố quèn thôi chứ nước nôi mẹ gì?
Lam Tín Trạch ngửa mặt lên trời chửi đổng một hồi rồi giận dữ vù khói cút thẳng.
Lam Tín Trạch, con cháu gia tộc họ Lam ở thành phố Tân Môn. Nhà họ Lam ở Tân Môn rất có tiếng, sản nghiệp phủ khắp các ngành nghề nơi đây. Hơn nữa, người làm quan trong nhà này cũng không phải là ít.
Hiện tại, người cầm đầu gia tộc họ Lam chính là Ủy viên Trung ương, Chủ tịch thành phố Tân Môn Lam Bình Đỉnh. Trong số các phe phái trong nước , Lam thị cũng được coi là ông vua một xứ. Nhưng so với những thế lực lớn như Trấn thị, Kiều thị đây thì có vẻ vẫn thua kém đôi chút, chỉ có thể xếp ngồi chiếu dưới.
Biệt thự Tây viên cộng hòa, đây chính là nơi ở của phó chủ tịch Đường Hạo Đông.
Nơi này thấp thoáng ẩn hiện dưới bóng cổ thụ, không khí vô cùng u nhã. Tuy vậy việc canh phòng cũng rất chi là nghiêm mật.
Không được chủ nhân một tòa biệt thự trong đó cho phép, trừ phi mọc cánh cánh, nếu không thì đừng hòng nghĩ đến chuyện vào.
Diệp Phàm vừa đậu xe trước cửa, một thiếu tá cảnh vệ vũ trang phụ trách trông coi nơi này cứ săm soi ngắm nghía con xe Santana 2000 của Diệp Phàm, điệu bộ vô cùng sửng sốt.
Viên thiếu tá đó vì sao mà sững sờ như vậy?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoàng Liên
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1693: Câu hỏi của Chủ tịch Đường
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Bởi vì được vào đây thì nếu là xe nhập khẩu chí ít cũng phải là Audi. Còn nếu là sản phẩm trong nước, thông thường đều là Hồng Kỳ. Đi con Santana 2000 mà lại muốn vào đây thì hình như viên thiếu tá cảnh vệ này chưa thấy qua mấy kẻ nên âu cũng thấy ngạc nhiên đôi chút.
Tuy vậy, viên thiếu tá chỉ thầm thắc mắc trong lòng mà tuyệt không dám thất lễ. Bởi vì, nơi này cũng có những kẻ thích khác người.
Mấy ông “vua con” của nước cộng hoà có trò gì là không dám làm. Có thể người ta thích đi Santana, mà cho dù có lái công nông máy kéo đi nữa thì cũng đã làm sao, anh làm được gì người ta nào. Hơn nữa, những kẻ có thể vào đây có ai mà không có số có má chứ.
- Chào đồng chí, đề nghị cho xem giấy thông hành đặc biệt, chứng minh thư, thẻ công tác.
Thế là viên thiếu tá cảnh vệ sau khi chào theo nghi thức quân đội thì hỏi liền mấy loại giấy chứng nhận.
- Giấy thông hành đặc biệt, cái này tôi không có. Thẻ công tác và chứng minh thư thì có đấy.
Diệp Phàm cười cười, đặt cái túi da lên ngang đầu gối lục tìm giấy tờ.
- Rất xin lỗi, nếu không có giấy thông hành đặc biệt thì các giấy tờ khác cũng vô dụng. Đề nghị anh chuẩn bị xong giấy tờ rồi hẵng đến.
Viên cảnh vệ lại thực hiện nghi thức chào theo đúng kiểu nhà binh, y một mực tỏ ra rất lễ độ .
- Anh cứ xem qua cái này trước có được không, nếu không được thì tôi sẽ đi làm lại.
Diệp Phàm giơ giấy chứng nhận cố vấn đặc biệt Bộ tổng tham mưu trong tay lên.
- Chẳng phải đã nói với anh rồi sao, nếu không có giấy thông hành thì những giấy tờ khác đều không có tác dụng.
Viên thiếu tá đã có đôi chút mất kiên nhẫn, miệng dài thượt ra. Tuy vậy, y vẫn nhận lấy tờ giấy trong tay Diệp Phàm rồi lật giở xem qua.
Sắc mặt lập tức thay đổi, không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Tuy vậy tố chất tâm lý của viên thiếu tá vẫn vô cùng rắn rỏi.
Trong phút chốc đã bình tĩnh lại ngay.
Hơn nữa, y còn ngay lập tức trang trọng đứng nghiêm dõng dạc :
- Báo cáo thủ trưởng, tuy bản giấy chứng nhận này của anh là thật, nhưng nếu không có giấy thông hành thì vẫn không thể vào chỗ này. Tuy vậy nếu ngài có thể được thủ trưởng trong kia đồng ý thì không vấn đề ạ, thật ra tôi có thể giúp ngài liên hệ.
- Thôi khỏi, tôi sẽ tự gọi.
Diệp Phàm khoát tay gọi điện cho Đường Lâm.
Chẳng bao lâu, phòng trực ban cảnh vệ liền nhận được điện thoại. Vâng dạ ạ ôi một chặp rồi lại vẫn dùng nghi thức nhà binh báo cáo với Diệp Phàm:
- Thưa thủ trưởng, ngài vào được rồi ạ.
Chiếc xe đỗ xịch ngay trước cổng ngôi biệt thự số 6.
Đứng trước biệt thự lại là hai cảnh vệ có vũ trang, cũng may là có chủ nhân là Đường Lâm ra nghênh đón nên cũng không làm khó Diệp Phàm thêm nữa.
Đi vào trong mới phát hiện ngôi biệt thự của vị Phó chủ tịch Đường này có phong cách trang trí theo thiên hướng dung hòa giữa chút ý vị cổ xưa và đặc trưng thẩm mỹ dân tộc Trung Quốc. Bên trong những đường nét của phong thái Tây Dương xuất hiện chẳng là bao.
- Ông anh tôi đang ở trong thư phòng.
Đường Lâm quay sang phía Diệp Phàm bảo:
- Để tôi đưa anh lên.
- Cảm ơn.
Diệp Phàm tỏ ra hết sức khách khí, hắn lấy từ trong cặp ra hai viên Long Sĩ Đầu hoàn, thứ này vốn là phát minh mới nhất của Diệp lão đại, hắn phát hiện ra công dụng của loại Long Sĩ Đầu hoàn này vượt xa cả Xuân Cung Hoàn mà các vị tiền bối khi xưa đã phát minh ra.
Cho nên anh chàng này mới lấy một cái tên rất hình tượng, Long Sĩ Đầu, cái “đồ chơi” kia của nam giới kia gọi là “rồng”, sau khi cương lên thì chẳng phải là “rồng ngẩng đầu” hay sao , rất sát với công dụng của thuốc.
- Anh bạn học cũ, hai viên thuốc này tặng cho anh đấy.
Diệp Phàm lấy ra một cái bình nhỏ bằng bạch ngọc to chừng đầu ngón tay, đưa lên.
- Viên thuốc?
Đường Lâm miệng lẩm bẩm, đưa mắt nhìn Diệp Phàm, nhất thời có chút kinh ngạc, tôi được tặng nào rượu, thuốc lá, thuốc bổ cho đến phong bì đều có, sao lại có người đi tặng " viên thuốc” bao giờ.
- Đúng vậy, chính là hai viên thuốc.
Diệp Phàm cười cười.
- Thuốc này có nguồn gốc không đấy? Có thể kể sơ qua đôi chút công hiệu ra sao không?
Đường Lâm biết Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chế thuốc mà đem tặng người ta, thứ này nhất định là rất quý báu.
Quý hơn nhiều so với mấy thứ thuốc, rượu linh tinh kia lắm.
- Loại thuốc này gọi là "Long Sĩ Đầu" đảm bảo chỉ dùng thảo dược để phối chế. Tương truyền là Thanh cung bí phương do một lão đạo sĩ ẩn cư phối chế. Bọn tôi đã dùng lâu nay rồi, không hề có tác dụng phụ nào. Còn về phần công hiệu của thuốc.
Thì cứ lấy Viagra làm ví dụ chắc anh sẽ rõ. Viagra có tác dụng phụ gây hôn mê nên sử dụng không được an toàn cho lắm. Còn "Long Sĩ Đầu” này chắc chắn tốt hơn Viagra nhiều.
Không có tác dụng phụ mà tác dụng lại kéo dài. Yên tâm đi, nếu có tác dụng phụ gì đó thì tôi đâu dám đem ra tặng anh chứ.
Hơn nữa, thuốc này hoàn toàn không xuất xứ đấy. Nếu anh muốn tìm người làm chứng thì có ông Bộ trưởng bộ Công an Thiết Chiêm Hùng chắc anh có quen, quan hệ giữa ông ta và tôi rất tốt. Vừa rồi cứ nằng nặc đòi tôi cho ổng thêm một viên. Nhưng tôi chỉ còn mỗi hai viên này thì đào đâu ra mà cho ổng.
Đương nhiên, nếu anh thấy lo lắng thì để tôi nhận lại vậy.
Diệp Phàm nói chuyện với thái độ hết sức nghiêm túc.
- Bạn học cũ đã đưa đến tặng mà còn không biết xấu hổ bắt đem về sao. Thứ này tôi xin nhận. Long Sĩ Đầu nói thì hay đấy nhưng không biết cả đêm có “ngóc đầu” được mấy lần không?
Đường Lâm nói đến đây thì vô cùng hứng thú, đưa tay đón lấy chiếc bình ngọc, dốc ra một viên thuốc lại còn đặt trước mũi ngửi ngửi.
Y biết Diệp Phàm không dám lừa mình. Đường Lâm tin là Diệp Phàm biết rõ lừa gạt y sẽ phải lãnh hậu quả nghiêm trọng ra sao.
- Ba hiệp thì không thành vấn đề, cái này cũng còn phải xem tuổi tác và thể chất người dùng nữa. Thể chất tốt mà lại còn trẻ tuổi nữa thì dù bốn năm lần cũng không thành vấn đề.
Tuổi tác như Trưởng ban Đường đây thì không tính là cao, đang độ tráng niên thế này bốn lần đảm bảo không thành vấn đề.
Diệp Phàm thao thao một chặp, liếc nhìn Đường Lâm rồi lại tiếp tục :
- Đương nhiên cũng không thể đêm đêm cày cuốc, như vậy cũng sẽ không tốt. Cái gì cũng đều nên chú ý điều độ, quá mức sẽ dẫn đến hỏng chuyện.
Hai viên thuốc này tốt nhất nên dùng cách nhau một tuần lễ. Nếu dùng liên tục, dù thuốc này không có tác dụng gây hôn mê thì bản thân ông bạn cũng sẽ mệt phờ có phải không nào?
- Ha ha.
Đường Lâm cười gượng một tiếng, tiện tay nhét luôn bình ngọc vào túi quần. Sau đó khá là nhiệt tình đưa Diệp Phàm tới chỗ thư phòng tầng hai.
Chỉ có thể nói “khá nhiệt tình” là vì hồi trước hai người tuy là bạn học cùng trường chính trị nhưng giao tình cũng không sâu lắm, huống chi lúc học tập ở trường chính trị Trung ương có thời gian hai người họ đã từng là đối thủ. Trong lòng cũng có đôi chút hiềm khích, dĩ nhiên không thể dễ dàng mà đối tốt với nhau như vậy.
- Anh vào một mình vậy!
Đường Lâm gật gật đầu rồi đi thẳng. Tuy vậy, Diệp Phàm vẫn phát hiện ra tay y không ngừng ve vuốt cái bình ngọc trong túi quần kia. Chắc hẳn đã khó dằn lòng nổi, đang muốn tìm người để thử xem dược tính thế nào.
“Lão Đường, anh khá nóng vội đó.”
Diệp Phàm tự nhủ trong lòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nói thực thì tâm trạng của Diệp lão đại giờ phút này vẫn khá là lo lắng. Còn lo ngại hơn cả lần gặp Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phí Nhất Hoàn nhiều.
Dù sao thì y cũng đã gặp Phí Nhất Hoàn nhiều lần rồi hơn nữa lại do có mối quan hệ với sư phụ Phí Phương Thành nên thấy Phí gia càng thêm phần thân thuộc. Tiếp xúc nhiều thì tự nhiên sẽ thấy thoải mái hơn thôi.
- Mời vào!
Bên trong vẳng lại tiếng đáp trầm hùng của Đường Hạo Đông.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa, phát hiện thấy thư phòng của Đường Hạo Đông bày biện rất đơn giản. Ngoại trừ một chiếc bàn làm việc lớn ra thì chỉ còn một tủ sách cỡ đại với mấy cái ghế xoay phía sau lưng.
- Cậu cứ ngồi đối diện tôi đi.
Đường Hạo Đông chỉ chiếc ghế xoay đối diện với bàn giấy.
Không lâu sau một cô tạp vụ mang trà vào rồi nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại.
- Chủ tịch Đường, Diệp Phàm chúc ngài năm mới vui vẻ.
Diệp Phàm đứng lên, cung kính khom người thi lễ.
- Ừ, chúc mừng năm mới.
Đường Hạo Đông cũng đáp lại Diệp Phàm một câu khách sáo rồi bảo:
- Ngồi đi.
Sau khi Diệp Phàm đã ngồi xuống, Đường Hạo Đông liền đi vào câu chuyện nghiêm túc:
- Biết tại sao tôi cho gọi cậu tới không?
- Không rõ lắm ạ?
Diệp Phàm thành thật gật gật đầu, ngồi thẳng người lên.
- Cậu đi Hải Đông cũng được một tháng rồi nhỉ, ở Hải Đông có phát hiện ra cái gì không?
Đường Hạo Đông thản nhiên hỏi.
Quái, sao chủ tịch Đường lại hỏi chuyện này, hơi kỳ lạ thật Diệp lão đại bỗng dưng bị hỏi khó, không biết nên trả lời ra sao.
Tuy nhiên, trong lúc này lại không thể trì hoãn gì được, ngẫm nghĩ một lúc , Diệp Phàm cắn răng quyết định thăm dò trước xem thế nào đã:
- Ngành khai mỏ ở Hải Đông rất phát đạt, là ngành công nghiệp cốt cán để phát triển kinh tế ở Hải Đông, nguồn thu ngân sách tài chính có có đến 60% là từ khai thác mỏ mà ra.
- Ừ!
Đường hạo đông gật gật đầu, trên mặt tuy rất bình tĩnh nhưng đôi mắt ưng của Diệp Phàm vẫn nhận ra một thay đổi rất nhỏ trên đôi hàng lông mày của ông Phó chủ tịch Đường Hạo Đông, dường như hơi nhíu xuống một chút.
Nếu không có đôi mắt ưng đó thì quả là không thể nhận ra.
Quái lạ thật, chẳng lẽ sếp Đường gọi mình đến chính là muốn hỏi chuyện khai thác mỏ? Ghép nối với những gì mà Phí Nhất Hoàn và Phí Mãn Thiên nói.
Đồng chí Tiểu Diệp lập tức thấy trong lòng trĩu nặng, tự nhủ rằng có phải là chuyện ô nhiễm ở khu khai mỏ Hải Đông đã có người bóng gió đến tai sếp Đường bên này rồi hay không. Đây quả là chuyện lớn động trời rồi.
Nếu quả thật là như vậy thì mình phải trả lời sao đây.
Nếu nói thật thì bị phê bình là cái chắc, nói dối thì lại có cơ bị lãnh đạo hiềm nghi. Hơn nữa, Đường Hạo Đông đã đích thân hỏi đến việc này thì tính chất sự việc đã nghiêm trọng lắm rồi.
Diệp lão đại thầm cắn răng quyết định nói thật một phen:
- Tuy nhiên, kinh tế phát triển cũng mang đến một số ảnh hưởng trái mặt của nó.
Ví dụ như, ngành công nghiệp khai thác quặng phát triển thì vấn đề nảy sinh chính là để lại một đống xỉ quặng, tài nguyên đất bị đào khoét, cùng với đó là vấn đề ô nhiễm phát sinh ở các nhà máy luyện chế quặng cũng vô cùng nghiêm trọng.
Vừa đặt chân đến Hải Đông là tôi đã xuống các quận huyện dưới đó khảo sát một lượt, do đồng chí bí thư Phí Mãn Thiên đặc biệt giao phó khi tôi xuống Hải Đông.
Yêu cầu tôi phải trực tiếp giải quyết vấn đề ô nhiễm của ngành khai thác mỏ Hải Đông. Phải hạ quyết tâm lớn để khắc phục tình trạng ô nhiễm khu khai thác mỏ ở Hải Đông, trả lại cho nhân dân một bầu không khí trong lành. Hơn nữa lúc đó Bí thư Phí còn khẳng định rằng nếu tình trạng ô nhiễm ở khu khai thác mỏ Hải Đông không được giải quyết thì sẽ tiến hành xử lý nội bộ.
Diệp Phàm nói thế cũng là vì Phí Mãn Thiên đã nắm đằng chuôi rồi. Mới nói đến đây, Đường Hạo Đông đã vội gật lấy gật để xun xoe:
- Đồng chí Mãn Thiên rất coi trọng công tác môi trường!
Y nhìn nhìn Diệp Phàm rồi hỏi:
- Vậy lúc này cậu định làm thế nào, đã có tính toán gì chưa?
Tuy vậy đôi mắt ưng của Diệp Phàm lại thêm lần nữa phát hiện, lông mày của Phó chủ tịch Đường như đã giãn ra đôi chút.
Diệp lão đại biết mình đã thành công.
Nên càng được thể thành thật khai báo:
- Chủ tịch Đường, tôi xin lấy một trường hợp điển hình chính là Thanh Ngưu, thị xã cấp huyện duy nhất trực thuộc Hải Đông.
Ngân sách đầu vào của thành phố này chiếm đến 20% của toàn Hải Đông. Là một trong những nguồn lực tài chính chủ yếu của Hải Đông ta.
Trong chuyến đi đó, ngày thứ ba thì tôi xuống đến Thanh Ngưu, mô hình khu công nghiệp ở đây làm rất khá, ô nhiễm được khống chế trong phạm vi cho phép.
Sau này điều tra mới biết được những thứ đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn hiện trạng ô nhiễm thực sự nằm ở phần giao cắt giữa hạ lưu khe suối Thái và khe suối Minh giao nhau kéo dài cho đến Thuận Xương thuộc Thanh Ngưu.
Nước suối ở khúc giao cắt đó đã đang dần đen đi và có mùi, màu nước bây giờ đang là màu xanh thẫm. Còn mùi thối ở đó thì, nói khó nghe một chút thì ngay cả một Quyền chủ tịch thành phố Hải đông là tôi đây cũng khó lòng chịu nổi.
Thế nhưng nguồn nước này vẫn được nhiều quận huyện ở hạ nguồn như Đông Dương dùng để làm nước sử dụng.
Diệp Phàm đem toàn bộ tình hình điều tra báo cáo tỉ mỉ chi tiết cho Đường Hạo Đông.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoàng Liên