Tác giả: Phương Tưởng
Người dịch: hhnmthvn
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn:BNS
Đường Thiên lập tức phản ứng lại ngay, ba một cái, chỉ thẳng vào Ma Địch, tức giận nói: "Ngươi cho rằng như vậy ta sẽ mất cảnh giác sao? Nói cho ngươi biết, mấy cái mánh khóe nhỏ nhặt này đối với ta căn bản không có tác dụng đâu! Ta sẽ không bị lừa!"
"Nói rất hay!" Binh đại thúc trong lòng Đường Thiên lớn tiếng tán thán, hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Ha ha!" Ma Địch cười to, không những không hề tức giận mà còn ra vẻ cực kỳ hứng thú đánh giá Đường Thiên: "Nhìn qua, tư chất của ngươi cũng rất bình thường."
"Hắn đang nói ngươi ngốc đấy!" Binh đại thúc thêm mắm thêm muối, e sợ thiên hạ không loạn.
"Ngậm miệng!" Đường Thiên hướng Binh gầm lên.
Binh đại thúc đong đưa cái khuôn mặt như lá bài tú-lơ-khơ của hắn, trên mặt đầy vẻ vô tội.
Sắc mặt Đường Thiên đầy vẻ bất thiện nhìn chằm chằm vào Ma Địch, không ngờ dám nói ta ngốc...
Ma Địch hoàn toàn không biết đến suy nghĩ trong đầu Đường Thiên, mà vẫn giữ nguyên vẻ cảm thán nói: "Thiên phú như vậy mà có thể tu luyện đến trình độ này, thật là hiếm thấy."
Vẫn nói ta ngốc...
Đường Thiên trợn mắt nhìn, hai mắt đỏ rực như muốn phun hỏa.
"Thật là...! Cái tên này là ngươi như thế nào vậy, cứ khoét vào khuyết điểm của ngươi!" Vẻ mặt của Binh đầy căm phẫn, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
"Cút!" Đường Thiên chửi Binh ầm lên.
"Thế nhưng trái lại, như vậy rất có ý tứ." Ma Địch khẽ cười một tiếng, đôi đồng tử mầu lam thâm thúy và mê người: "Đã nhiều năm trôi qua rồi, người kế thừa là một tên gia hỏa thú vị so với tên gia hỏa không thú vị cũng tốt hơn nhiều."
Thú vị... Chính là cách nói bóng gió rằng ta ngốc...
Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi.
※※※※※※※※※※※※※※※※ �� �� �※※※※※※※※※※※※※
"Vì sao lão sư lại có cái biểu hiện kia?" Khuôn mặt tiểu cô nương đầy vẻ không hiểu, nàng nói một cách vô cùng kỳ quái: "Ta cảm thấy Ma Địch rất tốt. Rất có tu dưỡng không hề có vẻ kiêu căng cao cao tại thượng, lúc nào cũng như gió nhẹ mùa xuân nha!"
"A a a, ta cũng cảm thấy vậy!" Thanh Loan như ở trong mộng mới tỉnh, liên tục phụ họa theo.
Lăng Húc hừ lạnh một tiếng: "Việc của nam nhân, nữ nhân biết cái gì!"
Soạt!
Ba ánh mắt sắc như đao như muốn đem Lăng Húc đâm thủng vô số lỗ.
Cố Tuyết trừng mắt nhìn Lăng Húc, hơn nữa còn thay Đường Thiên nói chuyện: "Chắc chắn là A Thiên nhận ra đối phương có ý đồ bất lương nào đó."
"Chắc chắn là hắn đang ước ao được đẹp trai như đối phương!" Hai mắt tiểu cô nương tỏa sáng, trong con mắt là vô số đốm nhỏ chớp động: "Ma Địch quá đẹp trai mà! Nếu như hắn còn sống thì thật là tốt, nhất định ta sẽ thỉnh hắn làm sư phụ cho ta!"
"Khí chất thật cường tráng!" Vẻ mặt Thanh Loan cũng đầy si mê nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy một người có vị đạo nam nhân như vậy!"
Những người còn lại chẳng muốn để ý đến hai người này nữa.
※※※※※※※※※※※※※※※※ �� �� �※※※※※※※※※※※※※
"Ngươi chuẩn bị tốt chưa?" Trên mặt Ma Địch khôi phục lại vẻ nghiêm túc, nói: "Tuy ta cảm thấy ngươi là một nhân tuyển không tồi, nhưng chỉ khi ngươi thông qua được khảo nghiệm mới có được nó."
"Đến đây! Phóng ngựa lại đây đi!" Đường Thiên trợn mắt nhìn.
Cứ nói ta ngốc mãi, hiện tại có nói tốt cũng đã muộn rồi!
Ma Địch chậm rãi vung đồng địch lên, rồi đưa lên trên môi, con ngươi màu lam thâm thúy như đem cả thế giới chứa đựng bên trong chậm rãi nhắm lại. Đôi lông mi dài mảnh lay động giữa không trung, lúc này khuôn mặt tuấn mỹ tản ra khí tức cực kỳ trang trọng và nghiêm túc.
"Mời ngài nghe, Địch Thanh Mạn."
Thanh âm ấm áp mềm mại theo gió bay đi, tiếng địch mượt mà như nước chảy thấm vào lòng mỗi người. (Nguồn: bachngocsach.co)
Tất cả mọi người xung quanh dường như cũng trở lên lười biếng, cảm giác thoải mái không nói lên lời, tất cả phẫn nộ và sát ý trong lòng Đường Thiên chỉ trong chốc lát đã bị gột rửa.
Thật là dễ nghe nha...
Đường Thiên trừng lớn con mắt, tuy hắn không hiểu về âm luật nhưng khúc địch này lại phảng phất như thổi vào tận sâu trong lòng hắn, bất giác kéo hắn vào trong những hồi ức.
※※※※※※※※※※※※※※※※ �� �� �※※※※※※※※※※※※※
"Bao giờ mới đến phần cuối đây?"
Đêm tối, trên núi có một tiểu nam hài đang vuốt ve khối huy chương bằng đồng trên tay, thì thào tự nói.
"Mất nhiều thời gian như vậy, đáng giá sao? Nếu như trong một năm này mình cũng học võ kỹ như ngươi bình thường thì nói không chừng đã có được thành tích không tệ rồi ấy chứ...
Những do dự và bàng hoang năm đó hiện lên rõ ràng trước mặt hắn.
Thiếu niên đầy vẻ cụt hứng mở hai tay nằm trên sườn núi, tâm tình suy sụp.
"Cứ giảm sút như vậy sẽ cách Thiên Huệ càng ngày càng xa..."
"Cũng chẳng biết kết quả có phải là công dã tràng không nữa?"
"Đã luyện tròn một năm rồi vậy mà vẫn không hề có chút khởi sắc nào, cái đồng bài này sẽ không đùa giỡn ta chứ..."
"Vẫn phải kiên trì nữa sao?"
"Chẳng may một năm nữa vẫn chưa có phản ứng thì sẽ bỏ cuộc sao?"
...
Đường Thiên giống như một người đứng ngoài xem, nhìn thiếu niên chán chường trên sườn núi. Trong lòng hắn cũng có chút sốt ruột, hắn muốn lớn tiếng kêu lên nói cho chính mình năm đó rằng nhất định phải tiếp tục kiên trì!
Thế nhưng bất kể hắn mở miệng thế nào cũng không hề có chút âm thanh nào phát ra.
Tuy hắn biết rõ mình sẽ tiếp tục kiên trì, nhưng hắn lại cảm thụ cực kỳ sâu sắc cái tâm tình chán nản của thiếu niên trên sườn núi kia. Phía trước chỉ tối đen không một tia hy vọng, tương lai là một mảng mịt mờ nhìn không thấy bờ bến, mất mát, sa sút, đối với một thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi những cảm xúc này có thể khiến nó bị chèn ép đến mức không thể thở nổi.
Tương lai ở đâu? Không biết!
Trên tay chỉ có một đầu mối, không biết đằng sau đầu mối ấy sẽ là cái gì chờ đợi.
Lấy thời gian ra để làm tiền đặt cược, đánh bạc vào tương lai.
Cho dù Đường Thiên của hiện tại gặp phải lựa chọn như vậy thì tâm tình của hắn vẫn phải lo lắng không thôi.
Nỗ lực lên! Thiếu niên!
Hắn đã quên mất đó chính là hồi ức của chính hắn, hắn đã quên đó chỉ là câu chuyện cũ đã xảy ra, hắn nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên nằm trên đống cỏ dại trên sườn núi đang ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
Nhìn thiếu niên bất lực mà ô ô khóc.
Nhìn thiếu niên khóc đến thiếp đi trên miệng mơ hô kêu mụ mụ.
Nhìn thiếu niên cuộn mình thành một đống trong bụi cỏ.
Đường Thiên nhìn thấy tất cả, hắn nhìn thẳng vào chính mình, trong lòng thầm gào thét, thiếu niên, phải nỗ lực lên! Bất kể ra sao cũng đừng buông bỏ!
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, ánh sao mờ dần, thái dương hiện lên. Ánh sáng màu cam hé lộ phía chân trời, đem cả không gian nhuộm thành một màu.
Ánh nắng rơi lên khuôn mặt của thiếu niên mơ hồ phản chiếu ngấn lệ vẫn chưa khô, trên khuôn mặt an tĩnh hiện lên vài phần ấm áp.
Thiếu niên cảm thấy nhiệt độ của ánh nắng liền mơ mơ màng màng mở mắt. Sau đó khi nhìn thấy trên bầu trời treo một lòng đỏ trứng thật to, thế giới xung quanh đều bị nhuộm một màu cam thật ấm áp.
Thiếu niên, một ngày mới đã tới, phải tỉnh lại! Trong lòng Đường Thiên thầm niệm.
Bộp!
Bỗng nhiên thiếu niên nhảy dựng lên, đối diện với vầng thái dương trên cao mở rộng hai tay ra.
"Oa ha ha! Một ngày mới đã tới!"
"Cái chuyện dễ dàng buông bỏ, sao có thể là ý nghĩ của ta cơ chứ?"
"Đường Thiên, ngươi là một nam tử chân chính! Mấy tên như mấy cái rắm nhỏ kia không đáng để ngươi để vào trong mắt!"
"Thiên Huệ yêu nhất là nam tử!"
"Oa! Nam tử, phấn đấu đi!"
Thiếu niên dùng hết khí lực gào thét. Hắn vẫn sợ hãi, nhưng cảm giác sợ hãi đã trở lên nhỏ bé làm cho chính hắn cũng không cảm giác được, nhỏ đến mức ngay cả hắn cũng không tin rằng nó tồn tại.
Tiến gào thét cực lớn của hắn truyền đi rất xa, nhưng chỉ có ánh nắng chói lòa của mặt trời có thể nghe thấy.
Trong lòng Đường Thiên bỗng dấy lên cảm giác xúc động khó nói lên lời, không có gì thể so với chính bản thân mình nhìn thấy sự kiên trì của mình năm đó, có thể nhìn rõ hơn cái bản tâm lúc mới đầu của mình.
Ta đã đi qua rất nhiều con đường, gặp qua rất nhiều người, đã làm rất nhiều chuyện, nhưng trái tim năm xưa vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Rột...
Một loạt những thanh âm không chút thoải máu cắt đứt sự cảm khái của Đường Thiên.
Thiếu niên trên sườn núi ôm bụng, trong bụng là tiếng réo như tiếng sấm, bộ dáng chẳng còn vẻ dõng dạc lúc vừa rồi. Tay chân hắn như nhũn ra, chân thấp chân cao đi xuống núi, sắc mặt sầu khổ: "Đói quá, quên mất không ăn cơm, lại dùng sức quá nhiều..."
"Ha ha ha ha ha ha!" Đường Thiên không nhịn được cười to.
Trong tiếng cười lớn, cảnh tượng trước mắt hắn lại khôi phục lại vẻ bình thường.
Ma Địch trước mặt hắn có biểu tình rất quái dị, cặp đồng từ màu lam chăm chú nhìn hắn, ánh mắt rất là kỳ quái.
Đường Thiên đang cười to đột nhiên nhìn thấy Ma Địch có biểu tình và ánh mắt đầy quái dị, lập tức tiếng cười tắt hẳn, thần sắc đầy bất thiện nói: "này, biểu tình đó của ngươi là như nào đây?"
"Xem ra ta phải đánh giá ngươi một lần nữa." Thanh âm của Ma Địch vẫn cứ ôn nhuận êm tai như vậy.
"Đánh giá cái rắm ấy!" Đường Thiên vung tay lên, dứt khoát nói: "Ngươi đã thổi hết cái mạn gì gì đó rồi thì ngoan ngoãn dâng bảo bối ra đây! Ta chẳng dư sức lực mà nhận với chẳng thức với ngươi!"
Đồng thời đúng lúc đó, phía sau quang môn, trên mặt Binh đầy may mắn nói với Quỷ Trảo: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cây sáo của tên gia hỏa này quá cổ quái, vừa rồi xém chút nữa thì bị trúng tà rồi. May là dây thân kinh của tiểu Đường Đường phản ứng chậm (>.<)!"
Quỷ Trảo không nói chuyện, trong ánh mắt của nó dường như đang nhớ về những hồi ức xa xưa. (Nguồn: bachngocsach.co)
Ma Địch cũng không cho đó là ngang bướng hỗn hào, gã vẫn cười khẽ nhẹ nhàng nói: "Ngươi là người thứ ba không có chút phản ứng nào với Địch Thanh Mạn, xem ra vừa nãy ta đã quá coi thường người rồi, rất xin lỗi!"
Ma Địch cầm địch khom người tạ lỗi.
Lòng hư vinh của Đường Thiên lập tức được thỏa mãn, hắn chống nạnh vô cùng đắc ý: "Ha ha ha ha! Đã nói rồi, ngươi mà dám coi thường ta sẽ chết rất thảm đấy! Lúc này đã biết rõ sự lợi hại của ta rồi chứ gì! Nhưng dù sao ngươi cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, ta là đại nhân sẽ không nhớ lỗi của tiểu nhân như ngươi, không chấp nhặt với ngươi làm gì."
Bỗng nhiên, khuôn mặt hắn bỗng hiện ra vẻ tỉnh ngộ: "A, thì ra ngươi muốn dùng mấy lời nói này hồ lộng ta, không muốn đem bảo bối cho ta!"
Ma Địch mỉm cười, phất nhẹ ống tay áo, lập tức chiếc rương thép ở trên mặt đất bay về phía Đường Thiên.
Đường Thiên cẩn thận đề phòng tiếp nhận chiếc rương, nhưng không hề có chuyện gì xảy ra.
"Sứ mệnh của ta đã hoàn thành rồi." Ma Địch chắp địch cáo từ, cất cao giọng nói: "Có thể giao tới tận tay ngươi ta đã rất hài lòng rồi. Hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với nó. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài..."
"Khoan đã!"
Bỗng nhiên có một thanh âm xen vào, đó là thanh âm của Binh đã xuất hiện bên cạnh Đường Thiên.
Lập tức thân hình Ma Địch rúng động, khuôn mặt luôn ung dung ưu nhã lần đầu tiên hiện lên vẻ thất thố: "Hồn... Hồn tướng!"
"Không sai!" Binh trưng cái khuôn mặt lá bài tú-lơ-khơ ra, ý vị sâu xa nói: "Ta và ngươi cũng giống nhau."
"Không có khả năng..." Ma Địch thì thào tự nói.
"Vì sao lại không thể cơ chứ?" Binh dang hai tay sang hai bên rồi làm ra cái bộ dáng vô hại nói: "Ta hiện đang đứng ở trước mặt ngươi đây. Hắn, có thể làm cho chúng ta không bị tiêu vong và tiêu biến."
"Không thể như vậy..." Trên mặt Ma Địch đầy vẻ không thể tin nổi.
Nhờ có Trấn Quan Bảo gã mới có thể lấy hình thức hồn tướng để tồn tại lâu như vậy. Nhưng năm tháng dần trôi vẫn cứ hao mòn hắn từng chút một, bây giờ đem Trấn Quan Bảo cho Đường Thiên, hồn tướng như gã mất đi nơi nương tựa sẽ nhanh chóng tiêu tán vào hư vô.
Đó chính là kết quả đã được định trước rồi.
"Cứ tới đây rồi ngươi sẽ biết." Khuôn mặt của Binh đầy vẻ chân thành, chỉ có Đường Thiên biết được hẳn là trong bụng cái tên gia hỏa này đang có ý xấu nào đó rồi.
Khi Ma Địch tiến vào nơi đóng quân của binh đoàn Nam Thập Tự, những thứ nhìn thấy khiến hắn ngây ra như phỗng.
Binh đoàn Nam Thập Tự, vài dòng chữ sáng này đủ để chọc mù đôi mắt màu lam đầy thâm thúy của Ma Địch.
Khuôn mặt của Binh đầy vẻ đắc ý, hướng về phía Đường Thiên đưa ra hai ngón tay, đã giải quyết!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Tác giả: Phương Tưởng
Người dịch: hhnmthvn
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn:BNS
Đường Thiên lập tức phản ứng lại ngay, ba một cái, chỉ thẳng vào Ma Địch, tức giận nói: "Ngươi cho rằng như vậy ta sẽ mất cảnh giác sao? Nói cho ngươi biết, mấy cái mánh khóe nhỏ nhặt này đối với ta căn bản không có tác dụng đâu! Ta sẽ không bị lừa!"
"Nói rất hay!" Binh đại thúc trong lòng Đường Thiên lớn tiếng tán thán, hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Ha ha!" Ma Địch cười to, không những không hề tức giận mà còn ra vẻ cực kỳ hứng thú đánh giá Đường Thiên: "Nhìn qua, tư chất của ngươi cũng rất bình thường."
"Hắn đang nói ngươi ngốc đấy!" Binh đại thúc thêm mắm thêm muối, e sợ thiên hạ không loạn.
"Ngậm miệng!" Đường Thiên hướng Binh gầm lên.
Binh đại thúc đong đưa cái khuôn mặt như lá bài tú-lơ-khơ của hắn, trên mặt đầy vẻ vô tội.
Sắc mặt Đường Thiên đầy vẻ bất thiện nhìn chằm chằm vào Ma Địch, không ngờ dám nói ta ngốc...
Ma Địch hoàn toàn không biết đến suy nghĩ trong đầu Đường Thiên, mà vẫn giữ nguyên vẻ cảm thán nói: "Thiên phú như vậy mà có thể tu luyện đến trình độ này, thật là hiếm thấy."
Vẫn nói ta ngốc...
Đường Thiên trợn mắt nhìn, hai mắt đỏ rực như muốn phun hỏa.
"Thật là...! Cái tên này là ngươi như thế nào vậy, cứ khoét vào khuyết điểm của ngươi!" Vẻ mặt của Binh đầy căm phẫn, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
"Cút!" Đường Thiên chửi Binh ầm lên.
"Thế nhưng trái lại, như vậy rất có ý tứ." Ma Địch khẽ cười một tiếng, đôi đồng tử mầu lam thâm thúy và mê người: "Đã nhiều năm trôi qua rồi, người kế thừa là một tên gia hỏa thú vị so với tên gia hỏa không thú vị cũng tốt hơn nhiều."
Thú vị... Chính là cách nói bóng gió rằng ta ngốc...
Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi.
※※※※※※※※※※※※※※※※ �� �� �※※※※※※※※※※※※※
"Vì sao lão sư lại có cái biểu hiện kia?" Khuôn mặt tiểu cô nương đầy vẻ không hiểu, nàng nói một cách vô cùng kỳ quái: "Ta cảm thấy Ma Địch rất tốt. Rất có tu dưỡng không hề có vẻ kiêu căng cao cao tại thượng, lúc nào cũng như gió nhẹ mùa xuân nha!"
"A a a, ta cũng cảm thấy vậy!" Thanh Loan như ở trong mộng mới tỉnh, liên tục phụ họa theo.
Lăng Húc hừ lạnh một tiếng: "Việc của nam nhân, nữ nhân biết cái gì!"
Soạt!
Ba ánh mắt sắc như đao như muốn đem Lăng Húc đâm thủng vô số lỗ.
Cố Tuyết trừng mắt nhìn Lăng Húc, hơn nữa còn thay Đường Thiên nói chuyện: "Chắc chắn là A Thiên nhận ra đối phương có ý đồ bất lương nào đó."
"Chắc chắn là hắn đang ước ao được đẹp trai như đối phương!" Hai mắt tiểu cô nương tỏa sáng, trong con mắt là vô số đốm nhỏ chớp động: "Ma Địch quá đẹp trai mà! Nếu như hắn còn sống thì thật là tốt, nhất định ta sẽ thỉnh hắn làm sư phụ cho ta!"
"Khí chất thật cường tráng!" Vẻ mặt Thanh Loan cũng đầy si mê nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy một người có vị đạo nam nhân như vậy!"
Những người còn lại chẳng muốn để ý đến hai người này nữa.
※※※※※※※※※※※※※※※※ �� �� �※※※※※※※※※※※※※
"Ngươi chuẩn bị tốt chưa?" Trên mặt Ma Địch khôi phục lại vẻ nghiêm túc, nói: "Tuy ta cảm thấy ngươi là một nhân tuyển không tồi, nhưng chỉ khi ngươi thông qua được khảo nghiệm mới có được nó."
"Đến đây! Phóng ngựa lại đây đi!" Đường Thiên trợn mắt nhìn.
Cứ nói ta ngốc mãi, hiện tại có nói tốt cũng đã muộn rồi!
Ma Địch chậm rãi vung đồng địch lên, rồi đưa lên trên môi, con ngươi màu lam thâm thúy như đem cả thế giới chứa đựng bên trong chậm rãi nhắm lại. Đôi lông mi dài mảnh lay động giữa không trung, lúc này khuôn mặt tuấn mỹ tản ra khí tức cực kỳ trang trọng và nghiêm túc.
"Mời ngài nghe, Địch Thanh Mạn."
Thanh âm ấm áp mềm mại theo gió bay đi, tiếng địch mượt mà như nước chảy thấm vào lòng mỗi người. (Nguồn: bachngocsach.co)
Tất cả mọi người xung quanh dường như cũng trở lên lười biếng, cảm giác thoải mái không nói lên lời, tất cả phẫn nộ và sát ý trong lòng Đường Thiên chỉ trong chốc lát đã bị gột rửa.
Thật là dễ nghe nha...
Đường Thiên trừng lớn con mắt, tuy hắn không hiểu về âm luật nhưng khúc địch này lại phảng phất như thổi vào tận sâu trong lòng hắn, bất giác kéo hắn vào trong những hồi ức.
※※※※※※※※※※※※※※※※ �� �� �※※※※※※※※※※※※※
"Bao giờ mới đến phần cuối đây?"
Đêm tối, trên núi có một tiểu nam hài đang vuốt ve khối huy chương bằng đồng trên tay, thì thào tự nói.
"Mất nhiều thời gian như vậy, đáng giá sao? Nếu như trong một năm này mình cũng học võ kỹ như ngươi bình thường thì nói không chừng đã có được thành tích không tệ rồi ấy chứ...
Những do dự và bàng hoang năm đó hiện lên rõ ràng trước mặt hắn.
Thiếu niên đầy vẻ cụt hứng mở hai tay nằm trên sườn núi, tâm tình suy sụp.
"Cứ giảm sút như vậy sẽ cách Thiên Huệ càng ngày càng xa..."
"Cũng chẳng biết kết quả có phải là công dã tràng không nữa?"
"Đã luyện tròn một năm rồi vậy mà vẫn không hề có chút khởi sắc nào, cái đồng bài này sẽ không đùa giỡn ta chứ..."
"Vẫn phải kiên trì nữa sao?"
"Chẳng may một năm nữa vẫn chưa có phản ứng thì sẽ bỏ cuộc sao?"
...
Đường Thiên giống như một người đứng ngoài xem, nhìn thiếu niên chán chường trên sườn núi. Trong lòng hắn cũng có chút sốt ruột, hắn muốn lớn tiếng kêu lên nói cho chính mình năm đó rằng nhất định phải tiếp tục kiên trì!
Thế nhưng bất kể hắn mở miệng thế nào cũng không hề có chút âm thanh nào phát ra.
Tuy hắn biết rõ mình sẽ tiếp tục kiên trì, nhưng hắn lại cảm thụ cực kỳ sâu sắc cái tâm tình chán nản của thiếu niên trên sườn núi kia. Phía trước chỉ tối đen không một tia hy vọng, tương lai là một mảng mịt mờ nhìn không thấy bờ bến, mất mát, sa sút, đối với một thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi những cảm xúc này có thể khiến nó bị chèn ép đến mức không thể thở nổi.
Tương lai ở đâu? Không biết!
Trên tay chỉ có một đầu mối, không biết đằng sau đầu mối ấy sẽ là cái gì chờ đợi.
Lấy thời gian ra để làm tiền đặt cược, đánh bạc vào tương lai.
Cho dù Đường Thiên của hiện tại gặp phải lựa chọn như vậy thì tâm tình của hắn vẫn phải lo lắng không thôi.
Nỗ lực lên! Thiếu niên!
Hắn đã quên mất đó chính là hồi ức của chính hắn, hắn đã quên đó chỉ là câu chuyện cũ đã xảy ra, hắn nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên nằm trên đống cỏ dại trên sườn núi đang ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
Nhìn thiếu niên bất lực mà ô ô khóc.
Nhìn thiếu niên khóc đến thiếp đi trên miệng mơ hô kêu mụ mụ.
Nhìn thiếu niên cuộn mình thành một đống trong bụi cỏ.
Đường Thiên nhìn thấy tất cả, hắn nhìn thẳng vào chính mình, trong lòng thầm gào thét, thiếu niên, phải nỗ lực lên! Bất kể ra sao cũng đừng buông bỏ!
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, ánh sao mờ dần, thái dương hiện lên. Ánh sáng màu cam hé lộ phía chân trời, đem cả không gian nhuộm thành một màu.
Ánh nắng rơi lên khuôn mặt của thiếu niên mơ hồ phản chiếu ngấn lệ vẫn chưa khô, trên khuôn mặt an tĩnh hiện lên vài phần ấm áp.
Thiếu niên cảm thấy nhiệt độ của ánh nắng liền mơ mơ màng màng mở mắt. Sau đó khi nhìn thấy trên bầu trời treo một lòng đỏ trứng thật to, thế giới xung quanh đều bị nhuộm một màu cam thật ấm áp.
Thiếu niên, một ngày mới đã tới, phải tỉnh lại! Trong lòng Đường Thiên thầm niệm.
Bộp!
Bỗng nhiên thiếu niên nhảy dựng lên, đối diện với vầng thái dương trên cao mở rộng hai tay ra.
"Oa ha ha! Một ngày mới đã tới!"
"Cái chuyện dễ dàng buông bỏ, sao có thể là ý nghĩ của ta cơ chứ?"
"Đường Thiên, ngươi là một nam tử chân chính! Mấy tên như mấy cái rắm nhỏ kia không đáng để ngươi để vào trong mắt!"
"Thiên Huệ yêu nhất là nam tử!"
"Oa! Nam tử, phấn đấu đi!"
Thiếu niên dùng hết khí lực gào thét. Hắn vẫn sợ hãi, nhưng cảm giác sợ hãi đã trở lên nhỏ bé làm cho chính hắn cũng không cảm giác được, nhỏ đến mức ngay cả hắn cũng không tin rằng nó tồn tại.
Tiến gào thét cực lớn của hắn truyền đi rất xa, nhưng chỉ có ánh nắng chói lòa của mặt trời có thể nghe thấy.
Trong lòng Đường Thiên bỗng dấy lên cảm giác xúc động khó nói lên lời, không có gì thể so với chính bản thân mình nhìn thấy sự kiên trì của mình năm đó, có thể nhìn rõ hơn cái bản tâm lúc mới đầu của mình.
Ta đã đi qua rất nhiều con đường, gặp qua rất nhiều người, đã làm rất nhiều chuyện, nhưng trái tim năm xưa vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Rột...
Một loạt những thanh âm không chút thoải máu cắt đứt sự cảm khái của Đường Thiên.
Thiếu niên trên sườn núi ôm bụng, trong bụng là tiếng réo như tiếng sấm, bộ dáng chẳng còn vẻ dõng dạc lúc vừa rồi. Tay chân hắn như nhũn ra, chân thấp chân cao đi xuống núi, sắc mặt sầu khổ: "Đói quá, quên mất không ăn cơm, lại dùng sức quá nhiều..."
"Ha ha ha ha ha ha!" Đường Thiên không nhịn được cười to.
Trong tiếng cười lớn, cảnh tượng trước mắt hắn lại khôi phục lại vẻ bình thường.
Ma Địch trước mặt hắn có biểu tình rất quái dị, cặp đồng từ màu lam chăm chú nhìn hắn, ánh mắt rất là kỳ quái.
Đường Thiên đang cười to đột nhiên nhìn thấy Ma Địch có biểu tình và ánh mắt đầy quái dị, lập tức tiếng cười tắt hẳn, thần sắc đầy bất thiện nói: "này, biểu tình đó của ngươi là như nào đây?"
"Xem ra ta phải đánh giá ngươi một lần nữa." Thanh âm của Ma Địch vẫn cứ ôn nhuận êm tai như vậy.
"Đánh giá cái rắm ấy!" Đường Thiên vung tay lên, dứt khoát nói: "Ngươi đã thổi hết cái mạn gì gì đó rồi thì ngoan ngoãn dâng bảo bối ra đây! Ta chẳng dư sức lực mà nhận với chẳng thức với ngươi!"
Đồng thời đúng lúc đó, phía sau quang môn, trên mặt Binh đầy may mắn nói với Quỷ Trảo: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cây sáo của tên gia hỏa này quá cổ quái, vừa rồi xém chút nữa thì bị trúng tà rồi. May là dây thân kinh của tiểu Đường Đường phản ứng chậm (>.<)!"
Quỷ Trảo không nói chuyện, trong ánh mắt của nó dường như đang nhớ về những hồi ức xa xưa. (Nguồn: bachngocsach.co)
Ma Địch cũng không cho đó là ngang bướng hỗn hào, gã vẫn cười khẽ nhẹ nhàng nói: "Ngươi là người thứ ba không có chút phản ứng nào với Địch Thanh Mạn, xem ra vừa nãy ta đã quá coi thường người rồi, rất xin lỗi!"
Ma Địch cầm địch khom người tạ lỗi.
Lòng hư vinh của Đường Thiên lập tức được thỏa mãn, hắn chống nạnh vô cùng đắc ý: "Ha ha ha ha! Đã nói rồi, ngươi mà dám coi thường ta sẽ chết rất thảm đấy! Lúc này đã biết rõ sự lợi hại của ta rồi chứ gì! Nhưng dù sao ngươi cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, ta là đại nhân sẽ không nhớ lỗi của tiểu nhân như ngươi, không chấp nhặt với ngươi làm gì."
Bỗng nhiên, khuôn mặt hắn bỗng hiện ra vẻ tỉnh ngộ: "A, thì ra ngươi muốn dùng mấy lời nói này hồ lộng ta, không muốn đem bảo bối cho ta!"
Ma Địch mỉm cười, phất nhẹ ống tay áo, lập tức chiếc rương thép ở trên mặt đất bay về phía Đường Thiên.
Đường Thiên cẩn thận đề phòng tiếp nhận chiếc rương, nhưng không hề có chuyện gì xảy ra.
"Sứ mệnh của ta đã hoàn thành rồi." Ma Địch chắp địch cáo từ, cất cao giọng nói: "Có thể giao tới tận tay ngươi ta đã rất hài lòng rồi. Hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với nó. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài..."
"Khoan đã!"
Bỗng nhiên có một thanh âm xen vào, đó là thanh âm của Binh đã xuất hiện bên cạnh Đường Thiên.
Lập tức thân hình Ma Địch rúng động, khuôn mặt luôn ung dung ưu nhã lần đầu tiên hiện lên vẻ thất thố: "Hồn... Hồn tướng!"
"Không sai!" Binh trưng cái khuôn mặt lá bài tú-lơ-khơ ra, ý vị sâu xa nói: "Ta và ngươi cũng giống nhau."
"Không có khả năng..." Ma Địch thì thào tự nói.
"Vì sao lại không thể cơ chứ?" Binh dang hai tay sang hai bên rồi làm ra cái bộ dáng vô hại nói: "Ta hiện đang đứng ở trước mặt ngươi đây. Hắn, có thể làm cho chúng ta không bị tiêu vong và tiêu biến."
"Không thể như vậy..." Trên mặt Ma Địch đầy vẻ không thể tin nổi.
Nhờ có Trấn Quan Bảo gã mới có thể lấy hình thức hồn tướng để tồn tại lâu như vậy. Nhưng năm tháng dần trôi vẫn cứ hao mòn hắn từng chút một, bây giờ đem Trấn Quan Bảo cho Đường Thiên, hồn tướng như gã mất đi nơi nương tựa sẽ nhanh chóng tiêu tán vào hư vô.
Đó chính là kết quả đã được định trước rồi.
"Cứ tới đây rồi ngươi sẽ biết." Khuôn mặt của Binh đầy vẻ chân thành, chỉ có Đường Thiên biết được hẳn là trong bụng cái tên gia hỏa này đang có ý xấu nào đó rồi.
Khi Ma Địch tiến vào nơi đóng quân của binh đoàn Nam Thập Tự, những thứ nhìn thấy khiến hắn ngây ra như phỗng.
Binh đoàn Nam Thập Tự, vài dòng chữ sáng này đủ để chọc mù đôi mắt màu lam đầy thâm thúy của Ma Địch.
Khuôn mặt của Binh đầy vẻ đắc ý, hướng về phía Đường Thiên đưa ra hai ngón tay, đã giải quyết!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Tác giả: Phương Tưởng
Người dịch: atomx91
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn:BNS
“Đây là cái gì?” Đường Thiên vuốt vuốt vật trên tay, đây là một ngân trảo hắn vừa lấy trong rương đồng ra.
“Bí bảo cấp Bạch Ngân của Thiên Miêu tinh tọa gọi là Liêm Huyết Miêu Nhận.” Giọng của Ma Địch như làn gió xuân thổi vào tận trái tim mọi người: “Bí bảo của chòm sao Thiên Miêu chủ yếu là loại liên quan đến mắt và trảo công. Nếu ta nhớ không nhầm thì Liêm Huyết Miêu Nhận rất nổi danh lúc bấy giờ. Trong thập đại miêu trảo cấp Bạch Ngân thì thanh này xếp thứ bảy, chính là một kiện bảo khí đấy.”
Liêm Huyết Miêu Nhận giống như một cái bao tay dạng chân mèo, lộ ra trảo nhận (móng vuốt) sắc bén. Trảo nhận này quặp vào trong, phần lưỡi còn có một vết máu hình lưỡi hái.
“Lợi hại thế cơ à!” Đường Thiên sáng rực hai mắt, hắn thử đeo Liêm Huyết Miêu Nhận lên tay không ngờ vừa khít. Thử vung vẩy vài cái thấy trảo nhận xẹt qua không khí để lại vài ngấn bạc lạnh người.
Mặc dù đeo vào tay nhưng lại không hề ảnh hưởng tới cử động của tay. Nắm tay của Đường Thiên không hề gặp chút trở ngại nào, đúng là đồ tốt mà!
Xem ra mình phải bắt đầu học Hỏa Liêm Quỷ Trảo thôi, Đường Thiên kích động nghĩ thầm.
Binh tỏ ra hứng thú: “Lại còn là bảo khí nữa chứ, tiểu tử ngươi kiếm được hàng ngon rồi. Liêm Huyết Miêu Nhận và Hỏa Liêm Quỷ Trảo, chỉ nghe thôi đã thấy tuyệt phối rồi…!”
Lăng Húc nhìn thấy miêu trảo cũng trở nên hào hứng.
Những người khác cũng lần lượt đeo thử nhưng không ai có hứng thú, chỉ có tiểu cô nương yêu thích nhưng Đường Thiên chẳng thèm để ý mà thu làm của riêng luôn.
Chẳng qua tiểu cô nương cũng nhanh chóng chuyển hứng thú sang Ma Địch, nàng bám dính lấy Ma Địch hỏi đủ chuyện trên trời dưới đất. Ma Địch cũng không nề hà gì, trả lời kiên nhẫn mà ôn hòa khiến cho Thanh Loan đứng một bên lộ rõ bộ mặt mê trai.
Đường Thiên cũng cảm thấy hài lòng, thu được một kiện bảo khí cấp Bạch Ngân, còn có một vị hồn tướng cấp Thiên Lộ nữa. Dù thực lực Ma Địch đã hao tổn khá nhiều nhưng vẫn cực kỳ mạnh mẽ. Từ đầu đến cuối Ma Địch chỉ khảo nghiệm là chính chứ nếu thực sự chiến đấu thì Đường Thiên hoài nghi không biết chính mình có thể chống cự được bao lâu nữa.
Quả không hổ danh võ giả cấp Thiên Lộ, dù không ở trạng thái đỉnh cao thì ra tay vẫn cực kỳ bất phàm.
Bỗng Đường Thiên nhớ đến Tề Á, hắn quay ra hỏi Ma Địch: “Địch đại thúc, trong này còn có một người nữa, ngài có biết không?”
Địch đại thúc..
Ma Địch đang tươi cười với tiểu cô nương bỗng cứng người hồi lâu mới quay sang đáp với vẻ mặt cứng ngắc: “Thật ra ta cũng không già lắm. Ngươi cứ gọi ta là Địch cũng được.”
“Người mà ngươi nói ta biết.”
Lời nói của Ma Địch tức thì thu hút được sự chú ý của mọi người.
“Hắn đã tới đây từ nhiều năm trước.” Ma Địch hồi tưởng lại: “Không biết hắn lấy đâu ra tín vật năm đó của Vương Vĩnh nên có thể đi lại tự nhiên. Chỉ là mục đích của hắn hẳn chính là thanh kiếm kia.”
“Thanh kiếm kia?” tất cả mọi người lập tức mở to mắt, giống như một đám trẻ hiểu kỳ, đồng thanh hỏi.
“Ừ, Vương Vĩnh là một thiên tài nhưng số mệnh của hắn cũng không quá tốt.” Ma Địch hồi tưởng: “Ba mươi tuổi sau khi hắn để tang vợ thì tính cách đại biến, hắn chuyên tâm luyện kiếm, bốn mươi tuổi luyện thành Vương Trảm Kiếm. Sau khi lưu lạc bên ngoài chừng mười năm thì hắn trở lại Bất Chu Sơn. Tính cách hắn quái gở nên không được người khác ưa thích, hơn nữa hắn thường tưởng niệm người vợ đã chết của mình nên ngày ngày chìm trong bi thương cô tịch. Trước khi chết nửa tháng, ngày nào hắn cũng mơ thấy người vợ đã mất của mình và sáng chế ra một chiêu, đặt tên là Vương Bất Tương Tư Trảm!”
Ma Địch than thở: “Suy cho cùng thì tính hắn cũng quái dị, rõ ràng ngộ chiêu nhờ tương tư nhưng lại đặt tên là Vương Bất Tương Tư Trảm. Hắn là một thiên tài, bỏ ra mươi năm ở đây để luyện thành Vương Trảm Kiếm đã đạt tới cấp đại sư nhưng chiêu Vương Bất Tương Tư Trảm này lại càng mạnh mẽ hơn hết thảy. Lúc hắn ngộ ra chiêu này ta cũng ở bên, một chiêu này quả thực không thể tưởng tượng nổi…”
Nhắc đến Vương Bất Tương Tư Trảm, mặt Ma Địch không tự chủ được hiện rõ vẻ kích động.
Mọi người đều động dung, trong lòng không khỏi chờ mong, có thể làm cho cường giả cấp Thiên Lộ phải lộ thần sắc như vậy thì phải là một chiêu kinh diễm tới nhường nào chứ…
Ma Địch thoát khỏi hồi tường, thần sắc bình tĩnh trở lại nói tiếp: “Sau khi hắn ngộ Vương Bất Tương Tư Trảm không được mấy ngày thì qua đời. Hắn cũng không chọn trở thành hồn tướng mà chọn cái chết, lúc hắn chết vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn có một chút vui sướng.”
“Kiếm của hắn cũng là bảo khí sao?” Tiểu cô nương tò mò hỏi, nàng cảm thấy kỳ lạ là sao Ma Địch nói nhiều như vậy nhưng lại không nhắc gì đến cây kiếm.
“Không phải, kiếm của Vương Vĩnh lúc đó là bí bảo cấp Bạch Ngân của Thiên Yến tinh tọa gọi là Thiên Yến Bi Ca nhưng không được tính là bảo khí. Võ kỹ của Vương Vĩnh có đặc tính kỳ lạ nên bảo kiếm bình thường không thích hợp với hắn. Thanh Thiên Yến Bi Ca này tuy không phải bảo khí nhưng lại cực kỳ thích hợp với kiếm chiêu của hắn. Chẳng qua thứ mà tên kia nhắm vào cũng không phải là Thiên Yến Bi Ca!”
Mọi người lại bị lời nói của Ma Địch làm cho mơ hồ. (Nguồn: bachngocsach.co)
“Thanh Thiên Yến Bi Ca kia nhờ Vương Vĩnh lĩnh ngộ Vương Bất Tương Tư Trảm mà lột xác, từ đó thoát ly khỏi phạm trù bí bảo của Thiên Yến tọa. Trước khi Vương Vĩnh qua đời hai canh giờ thì thanh kiếm này đã hoàn toàn lột xác, được Vương Vĩnh đặt tên là Vương Bất Tương Tư Trảm, bước vào hàng ngũ của những bảo khí! Vương Vĩnh vung kiếm rồi chết nhưng thi thể không nát. Mục tiêu của tên ngoại lai kia hẳn là thanh Vương Bất Tương Tư Trảm. Hơn nữa chỉ khi nắm được thanh kiếm đó mới có thể chính thức lĩnh ngộ được Vương Bất Tương Tư Trảm!”
Mọi người thực sự rung động rồi, câu chuyện Ma Địch kể khiến người ta rung động vượt xa chuyện tiểu cô nương kể. Một thanh kiếm chỉ nhờ một chiêu kiếm mà lột xác thành bảo khí, chuyện như vậy nếu không phải chính Ma Địch nói ra thì mọi người nhất định không tin.
“Bốp bốp bốp!”
Một tràng vỗ tay vang lên từ phía xa, một bóng người đeo mặt nạ xuất hiện ở một cửa khác của sơn động.
“Xem ra ta không xông quan trước là một sự lựa chọn sai lầm rồi.” Giọng Tề Á mơ hồ như sương mù, rõ ràng gã đứng ở đó nhưng mọi người lại cảm thấy chỗ đó trống không .
Ma Địch nói ngay: “Ngươi không qua được Địch Thanh Mạn.”
“Cũng không chắc đã như vậy.” Tề Á không cho là đúng đáp trả: “Chẳng qua nếu biết người thủ quan của cửa này là Ma Địch công tử tiếng tăm lẫy lững thì bất kể thế nào ta cũng phải thử một lần.”
Ma Địch mỉm cười đáp: “Rất hân hạnh!”
“Ha ha, Tề Á, cuối cùng ngươi cũng ra rồi! Đến đây nào, chúng ta đánh một trận sảng khoái đi!” Đường Thiên đưa tay chỉ thẳng vào Tề Á, ý chí chiến đấu sục sôi.
Tề Á mỉm cười đầy ý nhị.
“Muốn đánh với ta thì hãy đến cửa cuối cùng đã.”
Dứt lời thân hình hắn đã biến mất như sương mù.
“Cửa cuối cùng sao?” Đường Thiên quay đầu hỏi Ma Địch: “Địch đại thúc, đó là cái gì vậy?”
Địch đại thúc…
Ma Địch tự động bỏ qua ba chữ kia rồi nói với vẻ nghiêm trọng: “Chính là thanh kiếm kia!”
“À.” Đường Thiên nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi tiếp: “Bảo tàng của Vương tiền bối có nhiều không?”
“Bảo tàng???” Ma Địch sửng sốt hỏi với vẻ kì quái: “Hắn làm gì có bảo tàng quái nào? Hắn tuổi già cô đơn, khi trở về Bất Chu Sơn cũng chỉ có một mình một kiếm, làm gì có bảo bối nào.”
Đường Thiên thấy trước mắt tối sầm lại, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, hắn trừng mắt nhìn tiểu cô nương rồi gào thét đầy tức giận: “Không phải con nói hắn có rất nhiều bảo bối sao?”
“Trong sách nói như vậy mà…” tiểu cô nương giơ tay lên trả lời đầy vô tội.
Đường Thiên lập tức cảm thấy như mình vừa rớt xuống địa ngục. Vấn đề tinh thạch vẫn làm khổ hắn, túi giờ cạn nhẵn rồi. Hắn đang hi vọng làm thật tốt để chuẩn bị kiếm bẫm không ngờ còn chưa kết thúc thì đã vỡ mộng mất rồi.
Mặt Đường Thiên đen như đít nồi, hắn quay đầu đi ra nói: “Đi! Chúng ta về!”
Tiểu cô nương lập tức kêu lên: “Tại sao phải trở về? Còn một cửa nữa mà…!
“Ta cần thanh kiếm mẻ kia để làm gì chứ?” Đường Thiên trợn mắt: “Ở đây chúng ta chỉ có Thanh Loan tu luyện kiếm pháp còn những người khác cần nó để làm gì? Cố sống cố chết lấy thanh kiếm chết bầm kia làm gì, không đáng chút nào.”
“Không được!” tiểu cô nương không hề e sợ mà cũng trừng mắt nhìn Đường Thiên: “Người đã nói sẽ đưa con đi hết cuộc thám hiểm này giờ chỉ còn một cửa cuối cùng sao lại không đi?”
Đường Thiên nghẹn họng, vò đầu bứt tai, tại sao mình lại quên vụ này chứ…
Tiểu cô nương suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa Vương Bất Tương Tư Trảm cũng là bảo khí mà…! Còn có thể dựa vào nó để lĩnh ngộ một chiêu mạnh mẽ nữa thì sao có không bán được giá cơ chứ? Nếu kể thêm chuyện của Vương tiền bối thì không có lý nào không bán được giá tốt cả!”
Có lý!
Đường Thiên lập tức hiểu ra, đồ tốt như vậy sao có thể bán không được giá đây…
Chỉ là Vương Trảm Kiếm - kiếm chiêu cấp đại sư chắc chắn cũng bán được giá rồi! Mà Vương Bất Tương Tư Trảm lại càng mạnh mẽ hơn thì đương nhiên càng quý giá!
Đường Thiên đã nhìn thấy vô số tinh tệ bay trước mắt.
**********
“Đây là thanh kiếm ngươi kể sao?” Đường Thiên thì thầm, hắn đang cực kỳ rung động. Không riêng gì hắn mà tất cả mọi người cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động không nói nên lời.
Một thanh kiếm lẻ loi trơ trọi cắm ngay chính giữa đại sảnh, bên cạnh nó là một lão nhân ngồi ngay ngắn. Thân kiếm tỏa ra ánh sáng bảy màu, màn sáng này tỏa ra như mái vòm, bao trùm hơn nửa đại sảnh.
Thân kiếm lộng lấy, phảng phất như có muôn vàn sắc thái di chuyển, lồng sáng giống như một bong bóng xà phòng khổng lổ, thỉnh thoảng lại thay đổi màu sắc.
“Đó là Trảm Kiếm Ma tiền bối sao?” Đường Thiên tò mò hỏi
“Ừ!” Ma Địch giải thích: “Sức mạnh của Vương Bất Tương Tư Trảm đã bảo vệ thân thể hắn.”
Đường Thiên à một tiếng rồi tiến vào về phía lối vào màn sáng. (Nguồn: bachngocsach.co)
“Cẩn thận, chớ đụng vào màn sáng đấy.” Ma Địch vội nhắc nhở mọi người: “Người kia chính vì chạm vào màn tương tư này mà nguyên khí đại thương đấy.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, khó trách mấy năm nay thực lực Tề Á suy giảm, thì ra là do ảnh hưởng của màn sáng này.
Chẳng qua mọi người lập tức trở nên cẩn trọng hơn rất nhiều.
Trước đây Tề Á là võ giả cấp Thiên Lộ vậy mà chỉ vì chạm vào màn tương tư lại có thể suy giảm thực lực đến như vậy! Màn sáng này quả thực lợi hại!
Đường Thiên huơ tay nói với tiểu cô nương: “Ta cũng không có cách nào nữa rồi.”
Không phải Đường Thiên cố ý từ chối mà vì màn sáng này tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn cơ hồ hoài nghi màn sáng trước mặt này là một loại kịch độc hiếm thấy. Chỉ cần đứng trước màn sáng này thôi cũng đủ làm cho hắn sợ hết hồn.
Món này nguy hiểm thật!
Đường Thiên mặt dù muốn kiếm tinh tệ nhưng đó là để tu luyện chứ không phải loại người coi tiền như mạng.
Không ai để ý rằng vẻ mặt Cổ Tuyết rất kì quái.
“Màn tương tư, một khi bị dính vào thì cả đời sẽ phải chịu nỗi khổ tương tư vô cùng vô tận.” Ma Địch chợt trầm ngâm: “Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ. Trường tương tư hề trường tương ức, đoản tương tư hề vô cùng cực. Tảo tri như thử bán nhân tâm, hoàn như đương sơ bất tương thức.”
(Thơ em chịu, dịch thô thiển thôi:
Bước chân vào tương tư
Mới biết tương tư khổ
Tương tư hoài, tương tư mãi
Tương tư không dứt, một đời tương tư
Sớm biết lòng vương vấn
Nguyện xin đừng quen nhau.)
Trích Trường Tương Tư- Lương Ý Nương
Thân hình mềm mại của Cổ Tuyết khẽ rung, nàng chăm chú nhìn màn tương tư lộng lẫy kì ảo.
Bên trong dường như có cái gì đó kêu gọi nàng, nàng không những không thấy nguy hiểm mà còn cảm thấy sự ấm áp từ màn sáng.
Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu, cố lấy dũng khí nói: “Ta cảm thấy nó đang gọi mình.”
Soạt, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Tác giả: Phương Tưởng
Người dịch: nhatchimai0000
Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn:BNS
“Vậy ngươi hãy đi đi.” Đường Thiên tỏ ra khích lệ, hắn nghiêng đầu bảo: “Nói không chừng nó thích hợp với ngươi đó. Ồ, đột nhiên nhớ ra huyết mạch của ngươi là Tuyết Hồng, có màu sắc giống như Tương Tư Mạc lắm cơ!”
“Huyết mạch Tuyết Hồng hả?” Ma Địch hơi kinh ngạc, hai mắt lướt nhìn đánh giá Cố Tuyết, sau đó mới gật đầu: “Ta hiểu rồi. Mời qua đây, nói không chừng nó đúng là thuộc về ngươi đó.”
Con ngươi màu lam của Ma Địch sâu thẳm như nhìn thấu tình đời.
“Này, cái tên như ngươi sao lại chỉ nói có một nửa thế?” Đường Thiên tỏ ra khó chịu, hắn chỉ vào mũi Ma Địch chửi ầm lên: “Ghét nhất cái loại người chỉ nói một nửa như ngươi, nói đầy đủ sẽ chết luôn sao? Biết cái gì thì nói hết luôn đi, huynh đệ tốt với nhau nói chuyện nghĩa khí, về sau chúng ta trong một đoàn đấy, ngươi cần hiểu …”
Nói xong câu này, vẻ mặt Đường Thiên nhũn nhặn, nịnh bợ.
Ma Địch khẽ cười: “Mời thì không được bực, ta cũng không biết nhiều về huyết mạch Tuyết Hồng, nhưng ta cảm thấy trong những người chúng ta có khả năng đánh ra Vương Bất Tương Tư Trảm nhất chính là cô nương A Tuyết.
“A Tuyết, ngươi phải thận trọng.” Đường Thiên không cười nữa, thần sắc nghiêm trang dặn dò. Hắn chân thành bảo: “Nếu có gì không hợp lý lập tức lui ra ngoài! Cái thanh kiếm mẻ kia nếu dám làm gì bất lợi với ngươi, ta sẽ đập vỡ nó.”
Hắn không ngăn cản Cố Tuyết, hắn biết rõ tự A Tuyết đã ra mặt tất có lý do. Hắn tin tưởng A Tuyết.
“Ừm, yên tâm đi!” Cố Tuyết nhẹ nhàng bảo: “Ta cảm giác nó sẽ không làm hại ta.”
Nói dứt lời, Cố Tuyết quay người đi vào trong Tương Tư Mặc, khi nàng đi đến trước Tương Tư Mặc thì nhẹ nhàng thi lễ: “Đệ tử Cố Tuyết, mong lấy được Vương Bất Tương Tư Trảm, kính xin tiền bối cho phép.”
Nàng cất bước đi tới Tương Tư Mặc. Khi tới gần đó bỗng nhiên xung quanh cơ thể nàng sáng lên từng luồng giống như ánh sáng cầu vồng, từng lớp sáng rõ.
Huyết mạch Tuyết Hồng tự kích hoạt.
Tương Tư Mặc vẫn không chút biến hóa, rồi bỗng dưng động đậy, hào quang lưu chuyển.
Màu sắc sặc sỡ dũng mãnh lao tới vị trí Cố Tuyết. Toàn thân Cố Tuyết là ánh sáng bảy sắc cầu vòng vờn quanh, hòa làm một thể với Tương Tư Mặc. Cố Tuyết chỉ cảm thấy cảnh vật trước mặt vật đổi sao dời.
Thị thấy ngày mình gặp mặt Đường Thiên.
Thị thấy khoảnh khắc Đường Thiên ôm mình tránh hiểm Tề Á.
Thị thấy Đường Thiên xuất hiện như chớp giật trong đêm tuyết tuyệt vọng ở nơi phế tích.
Thị tức giận khi thấy Thạch nhân vây công thì thị bị Đường Thiên hất đi. Đường Thiên trong tầm mắt càng lúc cách thị càng ca.
Một tiếng than tang thương vang lên trong lòng thị. Trong tiếng than này bao hàm biết bao nỗi tương tương, bao nhiêu nỗi dày vò, bao nhiêu nỗi cô tịch. Nhiều lắm!
…
Cuộc đời hãm tương tư
Tương tư Vương Bất trảm!
Không phải là không làm nổi mà là không thể quên.
(Thử Sinh Hãm Tương Tư.
Tương Tư Vương Bất Trảm!
Phi Bất Năng, Thị Bất Xá.)
Trong lúc hoảng hốt, Cố Tuyết thoáng chốc hiểu rõ vì sao thanh kiếm này lại chọn mình. Hóa ra là nó nhận ra mình nhất định cả đời chịu nỗi tương tư.
Cố Tuyết không có bi thương nhiều mà trái lại trong tim thị còn lại là sự thản nhiên và thỏa mãn.
“Biết rằng dạ khổ ngẩn ngơ
khi xưa ta chớ đợi chờ gặp nhau.”*
* Sưu tầm.
Vừa nghe thấy Ma Địch ngâm xướng câu này, trong lòng thị lắc lư tự biết. Đường Thiên mang ánh sáng cho kiếp nhân sinh của thị, mang đến may mắn, tự do và để lại cho thị sự tương tư thầm lặng.
Một cô bé vốn đang trầm luân trong địa ngục lại nhận được nhiều như thế thì còn gì để mà tiếc nuối đây?
Tương tư là lễ vật tuyệt nhất, có nó thì cả đời không còn tĩnh mịch nữa.
Khuôn mặt Cố Tuyết giãn ra, tự đáy lòng mỉm cười. Ánh mắt như trân châu trong đêm, tỏa ra ánh hào quang mê người. (Nguồn: bachngocsach.co)
Bỗng nhiên, Trảm Kiếm Ma đang được kê ngay ngắn bỗng hóa thành tro bụi, tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến mất không chút dấu tích. Tương Tư Mặc lộng lẫy bảy sắc đột nhiên hóa thành một nhúm hào quang bảy màu bay vào ánh mắt thị. Ánh mắt của thị tỏa sáng một tầng ánh sáng cầu vòng bảy sắc.
Thanh kiếm cắm trên đất phát lên tiếng như rồng ngâm rồi hóa thành đạo lưu quang bay tới chỗ Cố Tuyết.
Một đạo nhân ảnh đột nhiên từ hư không hiện ra đánh tới Vương Bất Tương Tư Trảm.
“Đã phòng bị ngươi từ lâu rồi!”
Đường Thiên hưng phấn hét lên, những tiếng sấm liên tiếp vang lên. Thoáng cái hắn ngăn trở Tề Á. Liên tục vài đạo Đàm thối đao, hào quang sắc bén kéo lê trên không trung bắn nhanh về phía Tề Á.
Bốp bốp bốp!
Vài luồng Đàm Thoái đao chẳng hề màu mè đánh trúng đối phương.
Không đúng!
Đường Thiên giật mình, hắn thấy không đúng. Làm sao Tề Á dễ bị đánh trúng như thế được?
Đồng thời lúc đó một thân ảnh như u linh xuất hiện bên cạnh Vương Bất Tương Tư Trảm, tay sờ lên kiếm. Nhìn thấy Tề Á đắc thủ, bỗng nhiên thân kiếm sáng lên ánh sáng cầu vồng bảy sắc chói mắt.
“A!” Tề Á kêu lên thảm thiết giống như sờ phải bàn là nung đỏ. Gã buông tay ra.
Vương Bất Tương Tư Trảm như một đạo cầu vồng bay vào trong tay Cố Tuyết.
Kiếm vừa vào tay, một luồng ý tương tư nồng đậm làm cho Cố Tuyết suýt nữa rơi lệ. Thị có thể cảm nhận rõ ràng được tấm tình cảm chân thành thiết tha của Vương Vĩnh với vợ, mười năm đằng đẵng vẫn nguyên một lòng như vậy.
Vương Vĩnh đưa vào thanh kiếm là những tình cảm thương mến.
Cho dù cả đời lão quái dị, kiệt ngạo không chịu sống cùng mà chấp nhận sống cả đời còn lại ở thâm sơn nhưng tình cảm đó chưa từng thay đổi, có đau khổ, có cô đơn, có táo bạo, có phẫn nộ, có đau thương, có dày vò nhưng tất cả những nỗi niềm đó giống như từng khối gỗ được dây thừng bảy sắc buộc chặt vào nhau.
Cái dây thừng bảy sắc đó chính là tương tư.
Tương tư là màu sắc cầu vồng.
Cầu vồng là những màu sắc đẹp.
Nhân sinh mà tương tư cũng thật là đẹp …
(Tương tư thất thải đích thừng mang
Tương tư thải hồng đích nhan sắc
Thải hồng chính là nhan sắc tươi đẹp
Nhân sinh có tương tư thật là đẹp)
Khuôn mặt Cố Tuyết nở nụ cười, đây là một thanh kiếm lớn. Chuôi kiếm rất rộng, thị dùng hai tay mới cầm hết, trên chuôi kiếm quấn đầy những dây bảy sắc, buộc đằng đuôi là một chuỗi hạt tương tư. Lưỡi kiếm hình như cánh chim hải yến, thân kiếm rộng, bảy đường thẳng tắp với các đường vân song song màu sắc rực rỡ chạy từ chuôi kiếm tụ lại chỗ mũi kiếm.
Con ngươi của thị phát sáng sắc cầu vồng, một tâm trạng nồng đậm từ chuôi kiếm chui vào trong cơ thể kích động tấm lòng bay lên.
Có một thanh âm phảng phất trong lòng như nhẹ nhàng bảo: hãy vũ động thanh kiếm với vũ điệu cầu vồng đi!
Hãy vũ động thanh kiếm với vũ điệu cầu vồng đi …
Cố Tuyết không chút suy nghĩ vũ lộng đại kiếm trong tay. Lúc đầu thị tưởng là nặng lắm nhưng sau một lúc vũ động thì nhẹ nhàng vô lực chẳng khác cầu vồng.
Một luồng kiếm quang ôn nhu sáng lạn như cầu vồng từ kiếm tản ra.
Toàn bộ thế giới như an tĩnh trước một kiếm này. Một cái cầu vòng nhu hòa uyển chuyển không có mùi khói lửa bay bổng trên không trung.
Không gào thét, không đất rung núi chuyển mà nhẹ nhàng như gió cuốn.
Cầu vồng chui vào lồng ngực của Tề Á.
Cơ thể Tề Á đột nhiên cứng đờ, gã nhìn Cố Tuyết vũ lồng kiếm với cặp mắt không thể tin nổi. Bộ ngực của gã khảm một luồng cầu vồng bàng bạc.
Vương Bất Tương Tư Trảm … Chiêu này là Vương Bất Tương Tư Trảm sao …
Vì sao ta không cảm thấy đau đớn?
Tầm mắt Tề Á bị những màu sắc lộng lẫy làm lóa mắt. Gã định hét lên nhưng không thể phát ra thanh âm nào. Cơ thể của gã bắt đầu hóa thành những vệt sáng sặc sỡ rồi biến mất trong không trung.
Tất cả mọi người bị một kiếm này chấn kinh!
Đường Thiên ngơ ngác nhìn người thiếu nữ tóc dài vũ lộng kiếm, tư thế hiên ngang ngời sáng.
Chưa ai từng nhìn thấy một chém không có sát khí. Tất cả đều ngây người ra như phỗng.
“Vương Bất Tương Tư Trảm … đó chính là Vương Bất Tương Tư Trảm …, Vương Bất Tương Tư Trảm sáng lên ngắn ngủi như sự xuất hiện của cầu vồng.” Ma Địch lẩm nhẩm tự nói với chính mình: “Làm người há chưa từng tương tư? Trảm kiếm Ma, cái chữ ma này chính là ngươi đó, Vương Vĩnh.”
Im lặng như chết!
Toàn bộ đại sảnh yên ắng tới nỗi nghe được cây kim rơi xuống đất. (Nguồn: bachngocsach.co)
Lăng Húc không sợ trời, không sợ đất, lần đầu tiên con mắt màu vỏ quýt toát ra vẻ sợ hãi. Một kiếm này đã vượt quá sự tưởng tượng của hã.
Đó chẳng là một kiếm thuộc loại siêu đại sư sao … Võ kỹ có thể mạnh đến mức như thế!
Tề Á, đó là Tề Á cơ mà, thế mà bị Cố Tuyết chỉ một kiếm chém chết …
Gã đột nhiên siết chặt ngân thương. Mục tiêu từ trước tới nay của gã là cấp đại sư, cả ngày lẫn đêm gã chỉ mong mỏi luyện Thương Tiêm Hải tới cấp đại sư. Bây giờ, y mới thấy kiến thức của mình thật nông cạn.
Hóa ra, trên cấp đại sư, võ kỹ vẫn có cảnh giới cao hơn.
Nếu Thương Tiêm Hải vượt cấp đại sư sẽ thành cái gì? Lăng Húc thoáng cốc hưng phấn. Tên phản đồ đạt cấp đại sư về Thương Tiêm Hải, chỉ cần mình tu luyện Thương Tiêm Hải vượt cảnh giới đại sư là có thể đánh bại tên khốn khiếp đó.
Tiểu cô nương trợn trừng mắt. Phản ứng đầu tiên của cô bé là nhất định sau khi về nhà phải nói cho phụ thân biết. Cố Gia sẽ rất mạnh, gia chủ Cố gia đời sau sẽ rất mạnh mẽ, rất mạnh mẽ!
Không, hiện tại cũng đã rất mạnh, rất mạnh!
Cô bé thật không ngờ, cuộc thám hiểm của mình mà thành toàn cho Cố Tuyết. Bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, rất may mắn vì có vị sư phụ này. Với quan hệ của sư phụ và Cố Tuyết thì chỉ cần quan hệ thầy trò vẫn còn thì Cố Tuyết nhất định sẽ đứng về phía phủ Võ Hầu.
Tất nhiên, Cố Tuyết sẽ trở thành võ giả cấp Thiên Lộ, dự cảm này trước đó chưa từng mạnh đến như vậy.
Mặt Thanh Loan không có một tia huyết sắc. Nàng vẫn hay dương dương tự đắc với Phù Diêu Kiếm Dực của chính mình nhưng hôm nay với Vương Bất Tương Tư Trảm làm cho nàng ta không còn chút hiếu thắng nào.
Sau quang môn, Binh dẫm chân buồn khổ nói với Quỷ Trảo: “Ái dà dà, Bạch Phú Mỹ cũng trở thành Bạch Phú Mỹ mạnh rồi. Thiệt thòi quá, thiệt thòi quá!”
Tất nhiên Quỷ Trảo chẳng nói năng gì.
“Ái, Tiểu Đường Đường không thích được bao, thật làm cho người ta tóm ngay. Cơm thật mềm à cơ ..., nếu là ta năm xưa ...” Binh vẩn vơ nhớ lại, lão ngẩng đầu lên thì thấy con mắt của Quỷ Trảo thì sửng sốt.
Sâu trong mắt Quỷ Trảo sáng lên hào quang chói lòa.
Binh vội vàng phản ứng, khuôn mặt trở nên nghiêm túc: “Tâm động mạnh thế? Hỏa Liêm Quỷ Trảo nhà ngươi cũng là cấp đại sư, không biết ngươi đã từng nghĩ vượt qua cấp đại sư chưa?”
Kỳ thực Binh cũng chỉ là theo thói quen mà tự nói cho mình nghe nhưng bỗng thanh âm khô khốc vang lên.
“Có!”
Binh ngơ ngác nhìn Quỷ Trảo, miệng hình chữ O, vẻ mặt cứ như nhìn thấy quỷ.
Quỷ Trảo biết nói rồi. . .
“ Ngươi ngươi ngươi ngươi ... cũng biết nói hả?” Binh chỉ Quỷ Trảo, run run hỏi. Bỗng nhiên gã nghĩ tới mình đã nói hết gan ruột với một gã quái vật, ngày nào cũng nói huyên thuyên cả tràng, lập tức Binh cảm thấy cuộc sống đen tối.
Xấu hổ chết người ta rồi!
Đường đường là giáo quan cao cấp nhất binh đoàn Nam Thập Tự...
“Có.” Tiếng của Quỷ Trảo khào khào khô khan, lão muốn nói cũng rất tốn sức.
“Này này này này ... Sao ngươi lại không nói?” Vẻ mặt Binh kinh hoàng dò hỏi.
“Mệt lắm.” Vẻ mặt Quỷ Trảo đờ đẫn trả lời.
"A... A... A... A... A...!" Binh bụm mặt kêu lên thảm thiết.
*Mấy bài thơ mà Ma Địch phun ra chỉ dịch sơ sơ thôi, các ban thông cảm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 190: Cách tu luyện nhà quê.
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Tin tức trở về đã sớm lọt vào tay phủ Võ Hầu, Võ Hầu lập tức phái một cỗ xe hết sức xa hoa tới. VỐn Võ Hầu còn ra sức mời Cố Tuyết tới phủ Võ Hầu làm khách, có điều Cố Tuyết lúc này cần ổn định cảnh giới. Vương Bất Tương Tư Trảm cũng cần tốn rất nhiều thời gian tìm hiểu cho nên đành từ chối.
Trong Bất Chu Sơn, quả nhiên mọi người tìm được mỏ quặng. Mỏ quặng này thuộc quyền sở hữu của Cố gia, Địch Hoành Chiến, Thanh Loan và công chúa Minh Châu đều muốn chia xẻ lợi nhuận. Đám người định thu nhỏ định mức, Cố Tuyết kế thừa Vương Bất Tương Tư Trảm chắc chắn sẽ trở thành võ giả cấp Thiên Lộ, giao hảo cùng Cố Tuyết quan trọng hơn. Có điều Cố Tuyết vẫn kiên trì phương pháp phân phối trước đó, nàng cũng không coi trọng mỏ quặng.
“A Tuyết, ta phải đi đây!” Đường Thiên nhảy lên xe, vung cánh tay, lớn tiếng nói: “A Tuyết, phải cố gắng lên! Sau này ta sẽ tới tìm ngươi!”
Cố Tuyết mỉm cười, gật đầu kiên quyết: “Ừ!”
Nàng một tay nắm Vương Bất Tương Tư Trảm to lớn, làn váy dài màu xanh da trời cùng mái tóc dài màu đen tung bay giữa không trung. Nàng nhón chân, giơ cổ tay trắng ngần không ngừng vẫy tay với Đường Thiên. Nhìn cỗ xe khuất xa, cũng nhìn bóng dáng đó khuất xa.
Ánh mặt trời ôn hòa chiếu xuống núi xanh tươi, bầu trời xanh thẳm, thiếu nữ nhanh chóng thu lại sự mất mác và nỗi thương cảm trong lòng. Thiếu nữ ngẩng đầu, gương mặt đầy ôn hòa và kiên cường.
Cổ tay trắng ngàn xiết lại thành nắm đấm.
Bắt chước giọng điệu Đường Thiên, Cố Tuyết hô lớn.
“Thiếu nữ vĩ đại như thần, cố gắng lên!”
Nàng bị hành động này của mình chọc cười, cười hì hì một lcú, con mắt chớp chớp cong như ánh trăng rằm, vẻ mặt chẳng khác nào con mèo mãn nguyện.
A Tuyết phải cố ggắng lên, khi gặp lại hắn phải dọa hắn nhảy dựng lên mới được...
Cỗ xe chạy như bay trên không trung, lần này để đề phòng cả Tinh Chủ và tứ đại châp sự đoàn cùng tới bảo vệ, trên đường cẩn thận từng li từng tí.
Cỗ xe vô cùng xa hoa, không gian rộng lớn, mỗi người đều có phòng của mình. Cô bén vốn định tới xin sư phụ thả chú Ma Địch đẹp trai ra, nào ngờ Đường Thiên vừa vào phòng là không buồn ra nữa.
Trại tân binh, binh đoàn Nam Thập Tự.
Binh, Quỷ Trảo, Ma Địch, ba người đứng song song, chăm chú quan sát Đường Thiên đang tu luyện Hỏa Liêm Quỷ Trảo.
“Cấp sáu học có hơi sớm.” Binh vẻ mặt nhân sĩ thâm niên, giả vờ giả vịt nói: “Theo kinh nghiệm lâu năm của ta, đốt cháy giai đoạn không phải là chuyện tốt.”
Quỷ Trảo lạnh lùng nói: “Chẳng phải ngươi luôn làm vậy à?”
Binh á khẩu không nói được gì, chính xác, tất cả tu luyện hắn xếp cho Đường Thiên đều vượt xa cấp bậc chân lực của gã.
Ma Địch lại chỉ hứng thú quan chiến, hắn vô cùng hứng thú với cả hai người. Nhất là Binh, hồn tướng thời kỳ binh đoàn Nam Thập Tự không ngờ lại tồn tại đến giờ, ngay hắn cũng phải giật mình. Lai lịch Quỷ Trảo tuy không hiển hách như Binh, nhưng tự nghĩ ra trảo pháp cấp đại sư cũng đủ bất phàm rồi.
Song khiến hắn tò mò nhất lại là nơi đóng quân thần kỳ này. Ma Địch có thể cảm giác được lực lượng của hắn đang từ từ khôi phục, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng hiệu quả cũng đủ khiến hắn vô cùng vui mừng. Đã nhiều năm như vậy, lực lượng của hắn luôn bị xói mòn, song hắn cũng đành bó tay. Khi lực lượng hắn tiêu hao hết cũng là lúc hắn tiêu tán, đây là kết quả tất yếu của hồn tướng.
Thật không ngờ trên đời còn có nơi thần kỳ như vậy...
Ma Địch bắt đầu dung nhập vào cuộc sống tại nơi đóngq uân, nhanh chóng tìm được niềm vui mới. Đó là cùng Binh và Quỷ Trảo tra tấn Đường Thiên.
Hắn cũng rất tò mò về Đường Thiên, thiếu niên này không bị Địch Thanh Mạn ảnh hưởng, thật hiếm thấy, chỉ riêng điểm này đã bất phàm rồi.
Rất nhanh chóng, hứng thú của hắn càng nhiều thêm.
Một thiếu niên thú vị, tiềm lực vô hạn, được hai sư phụ tốt giày vò như vậy rốt cuộc sẽ biến thành thứ gì?
Đường Thiên đang tiến hành một loại tu luyện vô cùng buồn tẻ, trước mặt gã là một khối đe sắt vô cùng dày đặc, mười ngón tay gã quán thâu chân lực, không ngừng xoay đi vòng lại vào chỗ châm sắt.
Đường Thiên đầu đầy mồ hôi, dùng hết sức lực, mười ngón tay không ngừng cọ lên đe sắt, tia lửa bay khắp nơi, bụi sắt và mồ hôi văng lung tung.
“Đây là Hỏa Liêm Quỷ Trảo của ngươi à?” Binh khinh thường: “Ta giao thời gian tu luyện quý giá của Tiểu Đường Đường cho ngươi đấy, ngươi phải chịu trách nhiệm chứ... Đừng tìm mấy cách tu luyện nhà quê ra đây làm lãng phí thời gian của mọi người.”
“Ta chính là nông dân.” Quỷ Trảo lạnh lùng nói.
Binh nghẹn họng, đúng lúc này Đường Thiên đã mài sạch đám đe sắt trước mặt, mười đầu ngón tay gã không còn chút cảm giác gì. Dùng mười đầu ngón tay mài tấm đe sắt dày hai mươi cm thành bột, chuyện nhàm chán vậy mình cũng làm xong được.
Đường Thiên thở hổn hển, mười ngón tay cong cong như chân gà, không giãn ra nổi.
“Làm tốt lắm!” Binh vỗ tay rồi liếc mắt sang tán thưởng: “Thứ tu luyện chẳng chút kỹ thuật thế này thật không xứng với thiếu niên vĩ đại như thần. Chỉ có giáo quan cao cấp nhất binh đoàn Nam Thập Tự như ta mới am hiểu phương pháp tu luyện chính thống...”
“Im đi!” Quỷ Trảo không nhịn được nói: “Trước đây sao ta không phát hiện ngươi lắm mồm như vậy nhỉ?”
Binh giận tới tím mặt, đang định mở miệng, Đường Thiên đã thở hổn hểngươi nói: “Tiếp theo tu luyện cái gì?”
“Mài xong? Mới chỉ bắt đầu thôi.” Quỷ Trảo lạnh lùng trả lời.
Keng keng keng!
Vô số đe sắt như mưa rơi từ trên trời giáng xuống phủ kín toàn bộ gian phòng. Rậm rạp chằng chịt chỉnh tề, chỉ nhìn thôi cũng khiến Đường Thiên cảm thấy choáng váng, gã run run nói: “Tổng cộng phải mài bao nhiêu tấm?...”
“Một vạn tấm.” Quỷ Trảo thản nhiên trả lời.
Đường Thiên suýt nữa bất tỉnh, mài một vạn cái đe sắt.
“Nếu ngươi muốn tu luyện thành Hỏa Liêm Quỷ Trảo cấp đại sư, mài sạch một vạn cái đe sắt này, với tư chất của ngươi không vấn đề gì cả.” Quỷ Trảo bình tĩnh nói.
“Một vạn tấm, ba ngày một tấm, vậy là ba vạn ngày, thêm sáu ngàn năm trăm tấm nữa là đủ mười năm rồi! Cho dù tốc độ sau này nhanh hơn, khấu trừ đôi chút cũng còn năm năm.” Binh trả lời mỉa mai: “Năm năm luyện trảo pháp đại sư cấp bảy, đầu ngươi bị cửa kẹp à?”
“Ta cho ngươi phương pháp rồi, luyện hay không là do ngươi lựa chọn.” Quỷ Trảo không buồn để ý tới Binh, nói thẳng với Đường Thiên.
Một vạn cái đe sắt....
Cho dù là Đường Thiên cũng không khỏi sợ hãi.
Đường Thiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Ta luyện!”
Chẳng phải chỉ vạn cái đe sắt sao? So với hồi đo ta tu luyện võ kỹ cơ bản, số lượng còn kém xa lắc. Tất cả các võ kỹ đều không có đường tắt. Gã nhớ tới Trảm Kiếm Ma dùng kiếm tạo bậc thang, nghĩ tới sơn động rậm rạp chằng chịt vết kiếm, mỗi con đường khiến võ kỹ lên tới cấp đại sư chắc chắn đều rất khó khăn.
Huống hồ mình có trại tân binh, có nhiều thời gian hơn người khác nhiều.
Không nói hai lời, Đường Thiên bắt đầu quá trình mài đe sắt dài dằng dẵng.
Thời gian từ ưtừ trôi qua.
Đường Thiên nhanh chóng tìm ra bí quyết, võ hồn cấp bạc cùng trực giác kinh người khiến gã rất nhạy cảm với sự lưu động của chân lực. Mà sau khi bước vào cấp sáu, chân lực đã mở rộng tới rất nhiều nơi hẻo lánh mà trước đây không chạm vào được. Lực khống chế của hắn với thân thể cũng tăng trưởng rõ ràng.
Đường Thiên nhanh chóng phát hiện truyền chân lực vào toàn bộ bàn tay hiệuq ủa không tốt lắm. Song nếu chỉ phụ trợ một lớp chân lực mỏng trên ngón tay, không chỉ giảm tiêu hao chân lực mà còn đề cao được hiệu quả của trảo pháp.
Mười ngón tay Đường Thiên như cây côn sắt, lại chà đi chà lại trên đe sắt, tia lửa bắn tung tóe.
“Đường Thiên thật thông minh...” Ma Địch cũng pahri thán phục, hiệu suất của Đường Thiên cực kỳ nhanh chóng, từ ba ngày một khối tới một ngày một khối rồi một ngày ba khối, tổng cộng chỉ mất mười ngày.
“Thông minh?” Binh kinh ngạc nhìn Ma Địch: “Ngươi thấy hắn thông minh? Nói thật ta chưa từng thấy ai ngu ngốc hơn hắn, toán học trong phạm vi một trăm, hắn tính mười lần sai cả mười lần. Chắc hẳn giáo viên của hắn năm xưa tức chết rất nhiều lần rồi.”
Ma Địch nhớ lại biểu hiện lúc thường của Đường Thiên, không khỏi cười nói: “Lúc bình thường đúng là hắn không mấy lanh lợi.”
“Không mấy lanh lợi?” Binh cười ha hả: “Hắn ngu, hắn ngốc, đầu óc hắn không biết biến chuyển gì cả, gã như vậy mà ngươi chỉ dùng một câu không mấy lanh lợi á? Đúng là hạng dối trá.”
“Giờ ngươi khác khỉ gì Đường Thiên.” Quỷ Trảo đột nhiên xen vào.
Binh nổi nóng: “Ngươi đang sỉ nhục ta sao?”
“Đúng!” Quỷ Trảo gật đầu.
Thấy hai người muốn cãi nhau, Ma Địch vội vàng chuyển chủ đề: “Nhưng ta thấy hắn tu luyện rất nhanh mà...”
Binh quả nhiên di dời sự chú ý: “Ở phương diện này thằng nhóc đúng là thiên tài. Có điều nhất định không được dùng cách thức lý luận của mấy cái học viện, chỉ số thông minh của thằng nhóc này gần số không, mấy thứ lý luận phức tạp đó nó không hiểu nổi. Song nếu ngươi ném nó vào nơi tuyệt cảnh, ngươi sẽ phát hiện ngươi cuối cùng sống sót đi ra chắc chắn là nó.”
Binh trầm ngâm nói: “Tân binh như vậy trước đây ta cũngt ừng gặp, ta gọi bọn họ là phái dã thú. Bọn họ như dã thú, không thông minh song lại có trực giác kinh người, tu luyện võ kỹ nhanh chóng có kết quả. Quan trọng nhất là những kẻ thuộc phái dã thú thường có tâm linh thuần túy lại cố chấp lạ thường. Khi hai thứ này kết hợp, bọn họ thường tỏa sáng rất chói mắt.”
“Đúng là như vậy.” Ma Địch gật đầu đồng ý.
“Phái dã thú nếu trong học viện sẽ rất thê thảm, bọn họ không hiểu lý luận, con đường trời sinh của họ là thực chiến. Thực chiến, tuyệt cảnh mới là nơi tu luyện thích hợp nhất của họ.” Binh nói.
Ma Địch hơi tò mò: “Trước đây ngươi có bồi dưỡng được phái dã thú nào lợi hại không?”
Binh gật đầu: “Có, nhưng phái dã thú cũng là dễ bỏ mạng nhất, thực chiến có thể khiến người ta tiến bộ, nhưng tỷ lệ đào thải của thực chiến cũng cao hơn các phương thức tu luyện khác nhiều, rất dễ chết người. Rất nhiều phái dã thú chết rất sớm.”
Quỷ Trảo không nói gì, chỉ chăm chú quan sát Đường Thiên mồ hôi như mưa mài ra từng tia lửa.